Khám phá
Thể Loại : Game Online + Vô Hạn
Tác Giả : The Dark
Chương 10
Một vật phẩm cấp B. Thật không thể tin được! Món quà từ trên trời rơi xuống này khiến cho Tất Cường hoàn toàn bất ngờ. Thoát chết nhờ may mắn lại được phần thưởng lớn, tất cả đều nằm ngoài dự liệu của hắn. Hắn không bao giờ nghĩ rằng cuộc đời này lại dễ dàng đến thế. Cảm giác hưng phấn khiến hắn không biết đến những chuyện xảy ra xung quanh, cho đến khi giọng nói của Zuzu vang lên.
“Đi thôi. Chúng ta sẽ quay trở về.”
Tất Cường giật mình nhìn cô bé. Sự hoảng loạn vừa rồi không làm cô bé mất đi sự bình tĩnh và khả năng quyết đoán. Cô bé giỏi hơn hẳn hắn. Một cảm giác phẫn nộ với chính bản thân xuất hiện và lớn dần bên trong hắn. Hắn nhìn về hai cánh cửa, đằng sau ngọn Ma Diễm đã biến mất, nhưng Tịnh Hóa Thần Quang vẫn chắn ngang con đường phía trước.
Tịnh Hóa Thần Quang là loại ánh sáng thần thánh có khả năng hủy diệt mọi thứ trên đời mà nó chạm phải. Không một loại phép thuật hay một sinh vật nào có thể tồn tại trước nó. Đó là một trong những loại phép thuật cao cấp nhất trên đời và nó đang chắn đường Zuzu hoàn thành nhiệm vụ lần này. Bỗng một ý nghĩ xuất hiện trong đầu Tất Cường.
Tại sao một phép thuật như vậy lại xuất hiện ở đây? Nên biết đây là thế giới trong game chứ không phải là thế giới ngoài đời. Máy chủ không đời nào sắp xếp một nhiệm vụ không thể hoàn thành. Nói cách khác họ có khả năng vượt qua bức màn Thần Quang đó.
Nhưng bằng cách nào? Hắn nhìn xung quanh nghĩ ngợi và nhanh chóng nhận ra một điều đáng lo ngại. Đó là hắn là người chơi duy nhất ở đây. Zuzu và tất cả những người khác đều là NPC và nhiệm vụ này cũng do hắn chọn tức là nó là nhiệm vụ của hắn. Các NPC sẽ chỉ có trách nhiệm hỗ trợ hắn đến một mức độ nào đó chứ không thể làm hết mọi việc thay hắn. Máy chủ chắc chắn không để điều đó xảy ra. Tức là hắn chính là kẻ phải vượt qua màn Thần Quang đó để hoàn thành nhiệm vụ.
Suy nghĩ này cực kỳ hợp lý và cũng làm cho hắn lạnh sống lưng. Hắn phải hoàn thành nhiệm vụ này nhưng hắn lại không biết làm gì để vượt qua Tịnh Hóa Thần Quang. Hậu quả của Vampire Thúy Hạnh hiện ra trước mắt hắn. Hắn cảm thấy cơ thể đột nhiên chao đảo, mất hết sức mạnh. ‘Có nên từ bỏ nhiệm vụ này để quay về hay không?’ Câu hỏi vô duyên ấy không hiểu sao cứ lởn vởn trong đầu hắn, và cái ý nghĩ bỏ cuộc càng ngày càng lớn.
“Ê! Làm gì mà đứng thừ người ra vậy? Đừng nói là ngươi sợ đến mức không cử động được đấy nhé! Chúng ta còn phải đối mặt với hàng trăm tên người sói trong những cái thùng vừa rồi đấy. Hãy dũng cảm đối mặt với thực tế như một người đàn ông!”
Tất Cường kinh ngạc đến đờ người. Dũng cảm đối mặt với thực tế như một người đàn ông! Một con bé con đang lên mặt dạy đời hắn mà hắn không biết nên khóc hay nên cười. Hèn nhát! Phải! Suy nghĩ và hành động của hắn thì không có một từ ngữ nào khác có thể miêu tả chính xác hơn.
Hắn đã chọn nhiệm vụ này. Hắn đã được các NPC giúp cho đi gần hết quãng đường cần đi. Bản thân hắn chỉ phải đối mặt với thẻ thách cuối cùng để hoàn thành nhiệm vụ. Vậy mà hắn lại muốn bỏ chạy. Thậm chí hắn định từ bỏ nhiệm vụ trước cả khi thử tìm cách vượt qua thử thách cuối cùng đó. Tất Cường giơ tay lên vỗ vào mặt hai cái cho tỉnh táo. Hắn đã hạ quyết tâm. Hắn sẽ vượt qua bức màn Thần Quang kia và sẽ hoàn thành nhiệm vụ này. Nhưng bằng cách nào?
Đột nhiên, Tất Cường nhớ đến một việc. Lũ người sói ở trong hòm trên đường đi không được máy chủ cho xông ra tấn công họ. Hơn nữa, tất cả các undead tấn công họ đều có nguồn gốc loài người nhưng lại có một đoàn người sói đóng băng là có ý gì? Chẳng lẽ đó là một gợi ý của máy chủ về cách vượt qua màn Thần Quang? Phải chăng muốn vượt qua Thần Quang thì phải là một người sói?
Tất Cường hít một hơi dài. Hắn bắt đầu đưa lựa chọn những skill mà mình hiện có. Hắn nhanh chóng thấy được bốn skill hữu dụng. Một là: Skill ‘phục hồi’, hai là: Skill ‘khu vật’, ba là: Skill ‘lời chúc phúc của tiền nhân’ và Skill ‘hóa sói’. Trong bốn skill này thì skill ‘lời chúc phúc của tiền nhân’ có lẽ là hữu dụng nhất nhưng nếu sử dụng thì thật là uổng phí quá mức.
Zuzu và gã bảo vệ đưa mắt nhìn Tất Cường một cách ngạc nhiên. Hắn không đi cùng họ ra về mà lại tiến tới gần cái bức màn Tịnh Hóa Thần Quang. Và đột nhiên, Tất Cường hóa sói. Hắn ngửa cổ lên tru lên một tiếng hoang dã. Toàn thân hắn nhanh chóng được bao phủ bằng một lớp lông vàng dầy cộp và cứng như rễ tre. Cơ thể hắn nhanh chóng phát tướng ra thành một cơ thể to lớn trên hai mét và cuồn cuộn cơ bắp. Chiếc đầu hắn biến thành một chiếc đầu sói hung tợn. Gã bảo vệ phi thân lên trước che chắn cho Zuzu. Còn Zuzu thì nhíu mày nhìn hắn vừa có vẻ ngạc nhiên vừa có vẻ cảnh giác.
Tất Cường bỗng khuỵu chân xuống lấy đà và lao vụt vào bức màn Thần Quang. Zuzu và gã bảo vệ kinh ngạc hét lên. Họ đoán ra lý do tại sao Tất Cường lại làm thế nhưng họ không dám tin Tất Cường lại làm chuyện điên rồ đó. Họ có thể khẳng định làm như vậy đơn giản là thực hiện một hành động tự sát và họ sẽ mất toi một con mắt của đế vương quý giá cùng một gã hộ vệ người sói vàng đầy tiềm năng.
Tất Cường vừa lao vào màn Thần Quang thì hắn lập tức nếm mùi của Tịnh Hóa Thần Quang. Skill ‘khu vật’ của con mắt của đế vương hoàn toàn trở lên vô dụng. Bộ lông dày cộp của hắn nhanh chóng biến mất, tiếp đó là từng mảng da, thịt, máu biến mất từng mảng và lại phục hồi trở lại chỉ trong chớp mắt. Một trận chiến giữa lột da và mọc da liên tục diễn ra trên chính cơ thể hắn. Hắn thở phào nhẹ nhõm vì khi hắn bị sói hóa thì khả năng cảm nhận đau đớn của hắn sụt xuống đến mức thấp nhất. Hắn chỉ cảm thấy đau nhức như ong chích mà thôi. Nhưng nó cũng đủ để hắn khiếp sợ đến mức dần dần không thể điều khiển được cơ thể mình được nữa. Hắn chỉ bước đi trong vô thức như một người đang mộng du mà thôi.
Một lúc sau, Tất Cường đã mất hoàn toàn cảm giác về cơ thể nhân vật của hắn. Bao trùm xung quanh hắn là một vùng tối đen như mực. Hệ thống vẫn hoạt động báo hiệu là nhân vật của hắn vẫn chưa chết, có nghĩa là nó chỉ bị thương quá nặng đến nỗi không thể kết nối được mà thôi. Nếu là bình thường thì hắn chẳng có gì phải lo sợ. Cơ thể người sói của hắn sẽ nhanh chóng tự phục hồi. Nhưng hiện tại nếu cơ thể hắn đang ở trong Tịnh Hóa Thần Quang thì khả năng hắn toi là hơi lớn. Khi đó hắn sẽ phải lựa chọn đầu hàng và về làng miễn phí hay sẽ hi sinh skill ‘lời chúc phúc của tiền nhân’ để dành chiến thắng. Mà dù lựa chọn thế nào thì hắn cũng đều đau lòng cả.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Tất Cường cuối cùng cũng đã tỉnh lại. Hắn đang nằm trong một căn phòng tối tăm ẩm thấp, ngay trước một ban thờ. Khi hắn ngửng đầu lên thì pho tượng thần trên ban thờ bỗng lên tiếng
“Ngươi đã đủ dũng cảm và thông minh để vượt qua thử thách của ta. Nay ta ban cho ngươi một trong những món quà sau hãy lựa chọn lấy một món.”
“Thứ nhất là chiếc cân sự thật: một bảo vật có thể đo được tội ác, sự gian dối của người đối diện.”
“Thứ hai là thanh gươm Katana: Một thanh kiếm trong những thanh kiếm hùng mạnh nhất trên đời, bất cứ ai bị nó chém phải thì sẽ chìm vào trong một giấc ngủ vĩnh viễn.”
“Và cuối cùng là một lời chúc phúc của tử thần.”
Nói xong, pho tượng im lặng như cũ. Tất Cường im lặng suy nghĩ về phần thưởng này. Hắn không ngu đến mức đi chọn chiếc cân sự thật, một món bảo vật chỉ thích hợp với quan tòa hay một thủ lĩnh một tổ chức. Hắn rất thèm muốn thanh kiếm Katana. Trong đầu hắn đã hiện ra hình ảnh hắn cầm thanh kiếm báu tung hoành thiên hạ. Bất cứ kẻ nào dám chống lại hắn đều bị dìm vào giấc ngủ vĩnh viễn. Hắn đánh đông dẹp bắc xây dựng một cơ đồ vĩ đại khiến mọi người thán phục. Ai nhắc đến game ‘Khám phá’ đều nhắc đến hắn. Hắn sẽ được như những nhân vật chính trong các tác phẩm ‘tự sướng’ của Tàu. Nhưng hắn cũng sợ bị ‘mang ngọc là có tội’. Suy đi tính lại, hắn nhận thấy: lever của hắn còn thấp nên thanh kiếm đó có tác dụng rất ít đối với hắn, nhưng nếu để dành cho tương lai thì lại là truyện khác. Cuối cùng, Tất Cường nói
“Tôi chọn lời chúc phúc của tử thần.”
Pho tượng gật đầu chấp thuận. Lập tức, một cột sáng từ pho tượng chụp xuống Tất Cường. Hắn cảm thấy như có một làn gió mát thổi qua khiến hắn cảm thấy vô cùng ấm áp dễ chịu.
“Ping Pong. Chúc mừng người chơi Tất Cường nhận được ‘lời chúc phúc của tử thần’.”
Tiếng thông báo của hệ thống cho biết hắn đã nhận được phần thưởng nhưng cũng cho hắn biết luôn đó không phải là kho báu của tử thần. Đây có lẽ chỉ là một phần thưởng phụ của máy chủ cho hắn mà thôi. Hắn kiểm tra skill mới của mình trước rồi sẽ tìm kiếm kho báu sau
‘Lời chúc phúc của tử thần’: skill bị động; khi người sử dụng bị chết vì bất kỳ lý do gì thì sẽ không bị trừ lever và không bị rơi đồ.’
Khám phá
Thể Loại : Game Online + Vô Hạn
Tác Giả : The Dark
Chương 11
Quy tắc về cái chết trong game ‘khám phá’, bất kể là cái chết do PK hay do NPC đánh nhau hay do người chơi đánh nhau với NPC đều có quy tắc chung là
Khi người chơi A bị chết, người chơi đó bị giảm xuống một số lever tương ứng với “trị số tội ác/10”,và căn cứ theo trị số tội ác lớn nhỏ mà sẽ có trang bị rơi xuống. Trị số tội ác từ 0-5 tử vong lập tức rơi xuống 1 kiện trang bị , tội ác từ 5-10 tử vong rơi xuống 2 kiện trang bị, trị số lớn hơn 10 thì rơi ba kiện trang bị.
Trị số tội ác của mỗi người chơi là số lần người đó giết chết một sinh vật (người chơi hay NPC, quái) cùng phe. Trong khám phá các sinh vật được chia làm hai phe chính là ánh sáng và bóng tối. Những sinh vật khác thì tất cả mọi sinh vật đều có quyền tấn công chúng mà không bị tăng điểm tội ác và ngược lại. Một người chơi có thể giảm điểm tội ác của mình bằng cách chịu một hình phạt do một vị quan tòa đưa ra. Nhưng cũng phải nói luôn là các vị quan tòa trong game đều là lũ ‘đồng tiền đâm toạc tờ giấy’ cả lượt, nên việc bạn phải chịu phạt thế nào hoàn toàn là do túi tiền của bạn nặng đến đâu.
Quy định về cái chết chính là để làm giảm những người ỷ đang chơi game mà hành động một cách điên rồ. Người chơi vì sợ bị giáng cấp và làm mất đồ quý nên cẩn thận hơn khi chơi. Nhưng với skill ‘Lời chúc phúc của tử thần’ này, Tất Cường không còn phải e ngại quy định đó nữa. Từ nay hắn muốn làm gì thì làm mà không phải e sợ bị những kẻ có thế lực trong game ghi thù mà PK đến mức phải bỏ game hay bị đánh rơi mất con mắt đế vương. Tóm lại đây là một skill rất thích hợp cho những kẻ yếu, nhát gan lại có bảo vật trong tay như hắn.
Tất Cường càng nghĩ càng hiểu ra sự tuyệt diệu của skill này. Hắn chọn chủng tộc người sói vì nó là một trong những chủng tộc khó giết nhất. Hắn tập trung hầu hết điểm phân phối cho lực lượng và nhanh nhẹn để tăng sức mạnh, lượng máu và giảm khả năng bị đánh trúng cũng như tăng mức chính xác khi tấn công. Hắn không muốn bị giết, không muốn bị mất đồ hay giáng cấp. Hắn không bao giờ thừa nhận điều đó nhưng thực tế đó chính là điều hắn luôn lo sợ .
Nhưng bây giờ lo sợ đó đã chấm dứt. Cái chết đã không còn là nỗi khiếp sợ đối với hắn nữa. Hắn đã có thể vứt bỏ gánh nặng đó xuống. Hắn, Tất Cường, có thể bắt đầu nghĩ đến những ước mơ và những tham vọng mà từ lâu hắn đã vứt bỏ chỉ vì sự nhút nhát của bản thân. Hắn đã có thể bắt đầu được rồi.
“Bốp”
“Bốp”
…
“Á! Chết tôi!”
Đang mơ tưởng thì cú đánh như trời giáng làm hắn bừng tỉnh. Zuzu xuất hiện và không hề nương tay giáng cho hắn mấy cái tát. Khi cô bé dừng lại thì hắn hoàn toàn rơi vào tình trạng choáng váng đến mức không còn cảm nhận được xung quanh. Trời đất quay cuồng như một chiếc tàu trong một cơn bão lớn. Hắn đờ ra một lúc mới bình thường trở lại và hiểu ra mọi việc. Vì quá hưng phấn lên hắn không nhận ra bức màn Tịnh Hóa Thần Quang đã biến mất và Zuzu đã tiến vào.
Zuzu không thèm nhìn lại hắn mà tiến thẳng đến trước pho tượng. Cô bé nhíu mày lại ra vẻ ngẫm nghĩ. Bất thần cô bé lấy ra một cây đũa phép và gõ nhẹ vào pho tượng một cái. Pho tượng rung lên và phát sáng. Một thứ ánh sáng trong và lạnh lẽo như đèn neon. Tiếp đó pho tượng bắt đầu thu nhỏ lại. Trong khoảnh khắc, nó đã chỉ còn to bằng một con búp bê đồ chơi nằm chỏng chơ trên bệ thờ. Zuzu mỉm cười bế nó lên. Cô bé nựng nịu pho tượng như một đứa bé gái âu yếm con búp bê đồ chơi vậy. Liền lúc đó, tiếng thông báo vang lên
“Ping Pong. Chúc mừng người chơi Tất Cường tìm được kho báu của tử thần hoàn thành nhiệm vụ. Trong vòng ba mươi phút, hang động sẽ bị sụp đổ và biến mất. Hãy nhanh chóng rời khỏi khu vực hang.”
Má ơi. Sao lại có vụ sụp đổ ở đây. Tất Cường quên sạch bách những suy nghĩ kiêu hùng vừa nãy. Hắn vùng dậy bỏ chạy về phía cửa hang. Nhưng chỉ chạy vài bước thì hắn khựng người lại. Một chiến trường khốc liệt đang nổ ra trước mặt hắn. Gã Vampire bảo vệ còn lại đang chiến đấu khốc liệt chống lại một bầy người sói đã hoàn toàn sói hóa.
Khi Tất Cường sói hóa thì hình dạng tổng thể của hắn là con sói với một thân hình hơi giống con người. Nhưng những tên này thì vẫn giữ được dáng đứng thẳng và đôi tay người. Điều đó cho phép những gã người sói có thể sử dụng vũ khí và một số skill khác ngay cả khi đã sói hóa. Đó là cảnh giới cao hơn của người sói ư? Câu hỏi đó vụt thoáng qua đầu Tất Cường. Nhưng hắn không có thời gian để suy nghĩ lũ người sói đã phát hiện ra hắn và một số con đã lao về phía hắn.
Chống lại? Hắn chỉ mới có lever 35 còn chúng có lever 55. Hắn chỉ là ngưới sói ở cấp thấp nhất còn chúng dường như đã tiến lên một đẳng cấp khác. Đó là chưa kể đến bọn chúng đều có trang bị chất độc cực mạnh. Nhưng không chống lại thì sao? Khi đó hắn chỉ phải chịu chết là có thể nhẹ nhàng về làng miễn phí mà không phải chịu bất cứ tổn hại nào. Vậy sao hắn lại không chịu chết cho êm thắm chứ? Chết? Một cái từ đơn giản mà sao lại khó khăn thế. Bọn người sói ập đến. Bộ móng vuốt của nó giương lên.
“Không. Tôi không muốn chết.”
Tất Cường rống lên man dại. Hắn chạy vụt về phía sau. Nhưng một tiếng nói lại vang lên
“Ba mươi phút sau là hang sẽ sập đấy. Ngươi muốn chết sao mà quay lại?”
Tất Cường giật mình đứng sững lại. Hắn không thể tiếp tục chạy trốn vì việc đó là vô ích. Hắn cần phải chạy ra khỏi hang trong vòng ba mươi phút tới. Nhưng còn lũ người sói bị ma hóa kia. Hắn phải làm sao đây?
Đánh? Ba người bọn họ làm sao tiêu diệt được hàng trăm tên người sói đó trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy. Khoan. Một ý nghĩ léo lên trong đầu Tất Cường. Hệ thống đâu yêu cầu hắn phải tiêu diệt lũ người sói. Hắn chỉ phải chạy thoát khỏi hang trong sự truy kích của lũ người sói mà thôi. Nếu vậy thì không phải là không có cách.
Đúng lúc này có hai gã người sói xông vào hắn. Con mắt của Tất Cường léo sáng. Hai gã người sói đang lao tới đột nhiên ngã dúi dụi. Dường như có một thứ gì đó đã ngáng chân chúng. Tất Cường nở nụ cười đắc ý. Đó là skill của con mắt của đế vương: Khu vật; một skill cho phép người sử dụng có thể điều khiển một vật mà không cần chạm tay vào nó. Ở mức độ hiện tại skill này không thể điều khiển hành động của sinh vật nhưng đó chỉ là khi người chơi ngu ngốc đến mức chỉ biết sử dụng nó một cách máy móc theo hướng dẫn sử dụng mà thôi. Hắn không thể khống chế hành động của đối phương nhưng tạo ra một chút lực đẩy và ngăn trở trên một số bộ phận nhất định của đối phương thì hoàn toàn có thể làm được.
Thử nghiệm thành công khiến Tất Cường sung sướng. Hắn đã tìm ra cách để vượt qua thử thách cuối cùng của nhiệm vụ này. Hắn Pm cho Zuzu và gã bảo vệ. Zuzu khẽ nhíu mày lại và gật đầu chấp nhận kế hoạch của Tất Cường. Ba người nhanh chóng chạy đến sát bức tường và xếp thành một đội hình hàng dọc. Đi đầu là gã Vampire, với sức mạnh của mình hắn dễ dàng chọc thủng hàng ngũ lộn xộn của lũ ma sói để xông về phía trước. Kế tiếp là Zuzu, cô bé có trách nhiệm quan sát xung quanh và điều tiết nhịp chiến đấu của ba người. Cuối cùng là Tất Cường đã sói hóa. Hắn có trách nhiệm làm bia đỡ đòn tấn công từ phía sau và từ bên cạnh của lũ ma sói.
Gã Vampire ào ạt xông lên phía trước theo sự chỉ huy của Zuzu. Tất Cường vừa chạy theo sau vừa cắn răng chịu những đòn tấn công của lũ ma sói. Thỉnh thoảng lại có vài tên ma sói đang hung hăng xông vào bọn họ thì đột nhiên vấp ngã, cũng có khi một gã ma sói vung tay tấn công họ nhưng lại đánh vào không khí, có tên lao cả người tới như một con sói vồ mồi nhưng lại vồ vào một gã ma sói khác,… Tất cã những điều đó không thể làm tổn hại đến lũ ma sói nhưng lại có thể làm cản trở chúng tấn công ồ ạt họ, tạo cơ hội cho cả nhóm thoát lên phía trước.
Khám phá
Thể Loại : Game Online + Vô Hạn
Tác Giả : The Dark
Chương 12
Lũ ma sói vẫn ào ạt tấn công họ. Những con không thể tấn công họ thì vẫn quây tròn bao vây bên ngoài, tạo thành một vòng vây khổng lồ. Chúng thậm chí còn nhảy cả lên tường, lên trần nhà và phóng mình từ trên xuống như những cảm tử quân. Chúng tấn công họ bằng mọi cách có thể. Tất Cường thầm mừng là họ đã gặp may vì lũ ma sói này không có khả năng tấn công tầm xa. Nếu chúng có khả năng đó thì có lẽ bọn họ đã bị nghiền ra cám từ lâu rồi. Những gã tấn công đến hoặc bị gã bảo vệ đánh văng hoặc là lao vào tường hoặc là bị Tất Cường làm lệch hướng lao vào một con ma sói khác. Dù vậy thì cũng không làm giảm được tần suất tấn công của chúng
Không thể phủ nhận gã Vampire bảo vệ rất mạnh. Gã dễ dàng xé xác, đánh bay một lúc hai, ba thậm chí có khi đến bốn gã ma sói một lúc. Nhờ có hắn nên họ mới có thể tiến lên phía trước nhưng dù vậy tốc độ di chuyển của họ vẫn quá mức chậm chạp. Thời gian còn lại càng ngày càng ngắn.
Rồi mặt đất bắt đầu run lên bần bật lên như một cái đệm lò xo. Những âm thanh kinh dị vang vọng. Từ trên trần hang, tường hang từng khối đất to như một chiếc bàn làm việc rơi xuống. Mặt đất bắt đầu nứt ra những cái khe sâu hun hút. Những con ma sói hùng mạnh rơi xuống khe như mít rụng.
Tất Cường nhìn những cảnh này mà không nó nổi một tiếng nào. Gương mặt hắn tái mét lại. Hắn đã xem rất nhiều phim thảm họa nhưng cảm giác khi xem khi với tận mắt chứng kiến là hai việc hoàn toàn khác nhau. Cơ thể hắn cứng đờ lại, mất hết cảm giác. Hắn đã gần như không thể làm chủ chính cơ thể mình thêm được nữa. Hắn sắp ngất xỉu đến nơi rồi.
Đúng lúc đó, một tiếng hét thất thanh vang lên. Tất Cường giật mình nhìn sang. Zuzu đang bám lấy một mẩu đá dôi ra bên miệng một cái khe. Cô bé sắp rơi xuống đó. Không hề suy nghĩ hắn lập tức sử dụng ‘khu vật’. Thân hình nhỏ nhắn của Zuzu được nâng lên khỏi cái khe tử thần đó và đặt lên một vị trí an toàn.
Tất Cường nhìn xung quanh. Lũ ma sói không hề biết chuyện đang xảy ra vẫn tìm cách tấn công họ. Nhưng những khe đất và những tảng đất vỡ đã làm chúng gặp khó khăn hơn trước. Nhưng điều đó cũng không làm giảm mức nguy hiểm mà họ phải đối mặt. Những con ma sói vô tình đứng gần họ có thể tấn công họ, những khẽ nứt xuất hiện bất ngờ và những tảng đá vẫn đang rơi xuống có thể giết chết họ, bất cứ lúc nào. Họ phải làm một việc gì đó nếu không tất cả sẽ chết.
Mặt đất lại rung chuyển. Lần này là những tảng đá khổng lồ rơi xuống và những tảng đất lớn sụp xuống tạo ra chết chóc. Con nhỏ Zuzu gào lên lanh lảnh. Nó đã quá sợ hãi. Tất Cường đột nhiên nhìn nó, mỉm cười.
Con mắt đế vương của hắn léo sáng. Thân thể nhỏ bé của Zuzu được nâng lên. Con bé ngơ ngác nhìn Tất Cường. Hắn mỉm cười tươi rói và hét lên.
“Sống nhé bé con.”
Con mắt của hắn lại sáng lên. Zuzu bay đi như một chiếc máy bay chở các nhân vật chính trong phim “2012”. Cả mặt đất, trần hang, tường hang sụp đổ xung quanh cô bé nhưng không một thứ gì rơi trúng cô. Cô bé bay ra khỏi hang an toàn. Đó là tất cả những gì Tất Cường mong muốn, tất cả những gì hắn quan tâm. Hắn nở nụ cười thanh thản khi khối đất mà hắn đang đứng sụp xuống và chôn vùi tất cả.
Nhân vật của Tất Cường đã chết. Hệ thống đã thông báo rất nhẹ nhàng nhưng cũng rất rõ ràng. Không hề có bất cứ nhầm lẫn nào cả. Tất Cường cũng tự động log out khỏi game và nhanh chóng chìm vào một giấc ngủ thư thái trong những tiếng nhạc du dương, êm ái. Đó là một trong những cách mà hệ thống game thực tế ảo thiết lập để bảo vệ sức khỏe tinh thần của người chơi, giúp họ lấy lại thăng bằng sau khi bị nếm mùi vị kinh khủng của cái chết. Nhưng như vậy không có nghĩa là cảm giác kinh khủng đó hoàn toàn mất đi với tất cả mọi người. Đối với một số người, một cái chết của nhân vật của họ trong một game thực tế ảo có thể tạo ra một cú sốc đủ mạnh khiến cho họ không bao giờ tham gia một game nào nữa. Nhưng dĩ nhiên đó chỉ là một số ít mà thôi.
Tất Cường tỉnh giấc. Cảm giác mất mát vẫn còn ám ảnh tâm trí hắn. Nhưng kỳ lạ là hắn lại không có cảm giác hối tiếc hay ân hận. Hắn nhíu mày khó hiểu trước những cảm xúc quái lạ của mình. Sau một hồi đăm chiêm mà chẳng hiểu ra một tẹo nào, Tất Cường quyết định rời khỏi giường chuẩn bị đi học.
7 giờ sáng, hắn bước vào lớp mà tâm trạng vẫn chẳng khá hơn. Hắn ngồi tại chỗ đăm chiêu suy nghĩ, cố gắng tìm cách giải thoát bản thân khỏi cái tình cảnh đáng ghét này nhưng hoàn toàn thất bại. Đúng lúc ấy một cái vỗ vai thân thiết và một giọng nói quen thuộc vang lên làm Tất Cường thoát khỏi những suy nghĩ vẩn vơ đó
“Ê! Nghĩ gì đăm chiêu vậy, mày? Vụ tối qua, tao xin lỗi nha! Tại mấy em ấy cứ bám diết hòng tìm hiểu thêm về class mới của tao, mà cái tính tao lại hay ‘mủi lòng’. Mày biết rồi đấy.”
Thằng Chiến đã đến và đang bắt đầu khoe chiến tích ‘săn bắt’ của nó. Nếu là khi khác thì có lẽ Tất Cường đã cho nó một cú đá nhớ đời vì dám bỏ rơi nó để đi ‘đánh lẻ’, nhưng lúc này bây giờ không phải là khi khác. Tất Cường âm trầm nhìn Chiến và ra hiệu cho thằng bạn ngồi xuống bên cạnh. Thằng Chiến nhìn Tất Cường một cách ngạc nhiên. Chiến và Cường chơi thân với nhau đã lâu nên hai đứa hiểu khá rõ tính cách của nhau. Chiến biết tối qua Tất Cường đã xảy ra chuyện.
Chiến ngồi xuống và kiên nhẫn nghe thằng bạn kể lể. Khi hiểu rõ đầu đuôi ngọn ngành thì nó làm ra vẻ gật gù nói như một ông cụ non:
“Mày quá cẩn trọng và nhạy cảm rồi. Bỏ qua đi! Hãy tưởng tượng là ‘những cuốn sách ấy’ của mày có nguy cơ bị các sếp phát hiện và mày tiêu hủy bằng chứng dù ruột đau như cắt.”
Tất Cường ngẩn ra một chút rồi nhìn thằng Chiến bảo
“Mày cho tao mượn quyển sách mày giấu trong quyển triết một chút.”
Chiến giật bắn mình, kêu tướng lên
“Mày điên à? Đó là tính mạng của tao đấy!”
Tất Cường nhìn thằng bạn một cái nhìn đầy ý nghĩa rồi mặc kệ nó. Thằng Chiến thở ra một hơi, mới nhẹ nhàng nói nửa đùa nửa thật
“Đã là người thì phải chết, ‘Aristots’ là người ‘Aristots’ phải chết. Nhân vật của mày đã chết thì hãy để cho nó được yên nghỉ. Nếu mày cảm thấy có tội với nó thì hãy lên chùa cầu thần khấn phật phù hộ độ trì cho nó được siêu thoát.”
Tất Cường nhìn thằng bạn một cái rồi bảo
“Ừ! Mày nói cũng có lý đấy. Nhưng tao nghĩ sẽ ổn hơn nếu tao làm cho nó một nấm mồ và một bộ áo quan.”
Lúc này thì thằng Chiến ngớ người, lo lắng hỏi
“Mày làm thật đấy à?”
Tất Cường nhìn thẳng vào nó bảo
“Đương nhiên là không rồi, thằng điên.”
Chiến vừa thở ra một hơi thì giật bắn mình, tá hỏa vì một câu nói của thằng bạn
“Nhưng tao thấy vẫn lên tổ chức buổi đưa tang cho nó đàng hoàng. Mày nghĩ sao nếu chiều nay, tao với mày nhậu một bữa để tiễn đưa nó.”
Thằng Chiến liền từ chối, hơi tỏ vẻ tự hào
“Xin lỗi, tao còn phải ‘chăn dắt’ cho mấy em lính mới. Không rảnh đâu.”
Tất Cường vừa nghe vậy thì hừ nhạt một tiếng bất mãn. Nó cộc cằn nói
“Im đi. Biết rồi, lắm lời.”
Thằng Chiến tủm tỉm cười và đi về chỗ. Tất Cường không nói gì nữa nhưng nó cũng chẳng còn suy nghĩ vẩn vơ nữa. Cuộc nói chuyện vừa rồi khiến nó quên mất những cảm xúc đáng ghét đã đeo bám nó từ sáng đến giờ. Tất Cường hoàn toàn thanh thản bước vào các tiết học chính trị vô bổ nhưng lại là bắt buộc. Năm tiết dài đằng đẵng như một trăm năm nặng nề trôi qua, Tất Cường uể oải đi về nhà. Nó không có ý định bỏ chơi ‘Khám phá’ nhưng cũng không định chơi tiếp ngay tức khắc và thật thà mà nói thì có nhiều trò khác để chơi.
Ngày nay, internet đã trở thành một thế giới độc lập với thế giới thực bên ngoài. Tại đây bạn có thể có bất kỳ thứ gì, chỉ cần có đủ tiền. Có nghĩa Tất Cường có thể giải trí một chút với vài ba game khác đủ thể loại từ hentail đến hành động và kinh dị… Và điều tuyệt diệu nhất là những vật phẩm đặc thù mà người chơi kiếm được ở một game bất kỳ thì đều có thể được sử dụng tại tất cả các game khác. Tất Cường đang có một nhân vật rất mạnh trong khám phá nên hắn muốn tranh thủ lúc này kiếm vài vật phẩm đặc thù để cung cấp thêm cho nó. Vấn đề là nên chọn game thể loại nào.
Tất Cường chưa bao giờ thành công khi nỗ lực kiếm một vật phẩm đặc thù từ một game hentail. Ví dụ như game hentail đối kháng, khó có thể tưởng tượng là có thằng đàn ông nào đủ dũng cảm để đánh một em gái xinh đẹp như mộng đến ngất xỉu. Đặc biệt là khi cứ mỗi sau mỗi đòn đánh có hiệu quả của hắn là một thứ gì đó trên người cô ta lại bay ra khỏi chỗ vốn có.
Nói thật cứ mỗi lần như vậy hắn lại không đủ sức để đứng chứ đừng nói là ra đòn. Còn các game hentail khác thì phải cần dùng lực dưới thắt lưng quá nhiều nên cũng khó nuốt. Tóm lại, hắn không có ý định chọn loại game này. Mà Tất Cường lại cần phải tăng thêm bản lĩnh và lòng dũng cảm để đối đầu với những con quái vật kinh tởn. Suy nghĩ một lúc, Tất Cường quyết định chọn thể loại hành động với game ăn theo bộ phim nổi tiếng “Chúa tể những chiếc nhẫn”.
Khám phá
Thể Loại : Game Online + Vô Hạn
Tác Giả : The Dark
Chương 13
“Chúa tể của những chiếc nhẫn” là một bộ phim nhựa nổi tiếng một thời. Nhưng do đặc điểm của phim nhựa nên thời lượng của phim không dài và có kết thúc rõ ràng. Để tránh làm thay đổi cốt truyện của phim một cách đột ngột và nhằm làm tăng sự thu hút của game, nhà sản xuất đã thiết kế game thành một thể loại có tính hành động cao. Thể loại đó gọi là game đối kháng trực tiếp. Trong game, những người chơi sẽ nhận được những nhiệm vụ xung đột nhau và khiến họ phải chiến đấu với nhau để dành chiến thắng. Tất nhiên, để cho những người chơi có thể chơi được thì họ sẽ được máy chủ cho phép sử dụng một nhân vật mà mình đã chơi ở một game cùng thể loại thần thoại để chơi. Đến khi cốt truyện thực kết thúc, thì tùy vào từng tình hình cụ thể mà sẽ quyết định xem có tiếp tục hay kết thúc server và lại bắt đầu một server khác, một cuộc chơi khác.
Tất Cường dĩ nhiên sử dụng ngay nhân vật Tất Cường trong game ‘Khám phá’ và tham gia vào một server mới được lập và chuẩn bị bắt đầu. Một cảm giác mơ màng như đang nghe thầy triết học giảng bài vào tiết thứ 5, Tất Cường khẽ rùng mình cho tỉnh táo lại. Hắn nhìn xung quanh. Hắn đang ngồi bên một cái bàn ở trong một quán rượu kiểu phương tây trung cổ. Ngồi cùng hắn còn có năm người nữa; bốn nam, một nữ, trong số đó chỉ có một người thanh niên là đang thức còn những người còn lại thì vẫn đang gật gù trong cơn mê. Tất cả bọn họ đều ăn mặc theo kiểu phương tây thời trung cổ với một tấm áo chùm kín toàn thân. Người thanh niên nhìn khoảng 25, 26 tuổi, dáng vẻ bình thường nhưng lại có mấy vết sẹo đao chém trên mặt trông khá ‘tài trai’, khẽ liếc mắt và gật đầu chào hắn.
‘NPC đội trưởng’, Tất Cường nhanh chóng nhận ra thân phận của người này. Máy chủ vì sợ bọn họ lợi dụng sự hiểu biết về nội dung phim để phá hoại kịch bản của game nên luôn sắp xếp một NPC để vừa hướng dẫn vừa kiêm luôn giám sát mỗi tổ người chơi. Còn những người kia thì đơn giản là những người chơi đã đăng ký nhưng chưa đăng nhập. Game sẽ bắt đầu khi tất cả các đội chơi đã có một số lượng người chơi tương đối phù hợp với độ khó của từng nhiệm vụ.
Tất Cường nhìn gã đội trưởng rồi nhắm mắt lại, chờ đợi. Khoảng mười phút sau, mọi người dần tỉnh đăng nhập chỉ có một người đàn ông là biến mất thay vào đó là một cô gái có vẻ khá trẻ. Lúc này, người NPC đội trưởng mới bắt đầu lên tiếng:
“Trước khi bắt đầu thông báo nhiệm vụ, tôi nghĩ chúng ta lên tự giới thiệu về nhau một chút. Tôi là Hoàng Ngọc, cung thủ cấp 103.”
Cô gái vào trước bỏ cái áo trùm ra mới nói
“Thanh Thủy. Class Thánh nữ, master cấp, lever 110. Tôi có sở trường về buft mana”
Mọi người xung quanh đều giật mình nhìn cô. Thánh nữ là một class rất đặc biệt. Đó là một class chỉ có Giáo Hoàng mới có thể phong cho những người có những đóng góp rất to lớn và được đông đảo người dân (NPC) kính trọng. Còn marter cấp là cấp độ của một người chơi đã chơi full một class nào đó. Khi đó họ dù họ có tăng thêm bao nhiêu lever đi nữa thì cũng không học thêm được skill mới của class đó và cũng không tăng thêm độ thuần thục của những skill đã học. Đây là một đẳng cấp của ‘những con trâu chuyên cày game’. Tóm lại cô gái này là một siêu cao thủ mà bình thường có muốn cũng không thể gặp được. Một người đàn ông trung niên quay về hướng Thanh Thủy vừa cười lấy lòng vừa nói
“Tạ Long, chiến sĩ, lever 96. Mong cô giúp đỡ thêm cho.”
Sau ông ta thì hai người thanh niên tiếp tục
“Thanh Hùng, kiếm sĩ, lever 91, hi vọng mọi người giúp đỡ.”
“Tuấn Long, pháp sư, lever 92. Tôi và Thanh Hùng là một nhóm từ trước. Chúng tôi cũng có vài skill đồng đội khá mạnh.”
Rồi đến cô gái trẻ vào cuối cùng giới thiệu
“Thúy Hằng. Em là một đạo tặc, cấp marter, lever 99. Nếu có thể thì xin chị Thủy chỉ bảo thêm.”
Lại thêm một ‘con trâu’ nữa! Tất Cường hoàn toàn chết lặng. Hắn biết rõ đẳng cấp của bản thân hiện nay. Hắn cũng biết về quy tắc bù khuyết của máy chủ khi sắp xếp đội trong những game đối kháng. Nhưng hắn không hiểu tại sao máy chủ lại xếp hắn vào một đội ‘điên cuồng’ đến như thế này. Đẳng cấp quá chênh lệch như thế này thì hắn muốn tự sát cũng khó chứ chơi gì nổi. Trời à! Ông có ác thì ác nó vừa vừa thôi chứ! Thế này thì đúng là “Tiêu Thì Vẫn Dùng” rồi. Hắn vừa than thở trong lòng vừa khai báo
“Tất Cường, người sói, không có class, lever 35.”
Hắn vừa dứt lời thì cả năm người kia đều quay lại nhìn hắn. Gã NPC thì chỉ có vẻ hơi ngạc nhiên đôi chút rồi thôi nhưng bốn đứa khốn nạn kia lại nhìn hắn như nhìn một con quái vật. Và họ nhanh chóng loại hắn ra khỏi đội hình chiến đấu. Đối với họ thì một người sói cấp thấp như vậy thì có cũng bằng không. Đấy là chưa kể nếu họ làm nhiệm vụ kiểu lính đánh thuê thì hắn cũng sẽ được chia phần khi hoàn thành. Đó là điều bất công mà họ chắc chắn không bao giờ chấp nhận. Nhận thấy sự mất tập trung của mọi người, gã đội trưởng hắng giọng và nói về nhiệm vụ
“Được rồi mọi người. Nhiệm vụ lần này của chúng ta là do nhà phù thủy già Gandanff đã thuê chúng ta hộ tống một nhóm hobbit đi đến Rivendell. Theo như tôi được biết thì kẻ thù của chúng ta rất mạnh nhưng phần thưởng cũng rất hậu hĩnh.”
“Phần thưởng là gì vậy? Ngài có thể nói rõ ra được không?”
Thanh Thủy nhướn mày hỏi. Người đội trưởng khẽ ra hiệu cho họ lại gần rồi hạ giọng nói nhỏ
“Ông ta hứa thưởng cho chúng ta một bộ mười lá bùa phép cao cấp.”
Những người kia cùng hít vào một hơi khi biết được phần thưởng của nhiệm vụ này. Một bùa phép cao cấp được sánh như một vật phẩm đặc biệt cấp B, không được bán trong các cửa hàng. Đó là những bảo vật có thể cứu mạng người chơi khi nguy cấp, thậm chí chúng có thể lật ngược được cả cục diện một trận chiến quy mô nhỏ. Bất kể là người chơi solo hay những người chơi theo tổ chức, bang phái,… thì đây cũng là một phần thưởng lớn. Một phần thưởng lớn luôn đi kèm với những thách thức lớn, điều này tất cả mọi người đều biết nhưng mười lá bùa cao cấp là một phần thưởng xứng đáng để họ liều mạng. Cả bốn người kia cùng nhìn nhau đánh giá một chút. Sau đó, họ cùng nhìn Tất Cường cười lạnh.
Tất Cường bị những nụ cười hung ác ấy làm tỉnh mộng. Hắn nhận ra những người này đều quá nguy hiểm để hắn có thể hợp tác. Theo nguyên tắc của game thể loại đồng đội thì phần thưởng sẽ được người chơi tự phân chia với nhau nhưng bất cứ ai tham gia thì cũng sẽ có phần. Tức là nếu bọn họ hoàn thành nhiệm vụ thì Tất Cường dù cho không có đóng góp gì thì cũng sẽ được nhận ít nhất một lá bùa cao cấp trong số mười lá bùa kia. Đối với những kẻ ngay từ đầu đã cho Tất Cường là một gánh nặng như lũ người có lever cao kia thì đó là một điều không thể chấp nhận. Họ chắc chắn sẽ ra tay với hắn để đảm bảo hắn không nhận được một chút gì từ số phần thưởng quý giá kia.
Tất Cường suy nghĩ một lúc để tìm lối thoát. Ban đầu, hắn cũng có ý định bỏ chạy nhưng câu nói của cô bé Zuzu hôm qua làm hắn không thể đầu hàng khi mọi việc còn chưa bắt đầu. Hắn khẽ liếm môi một cái. Tất Cường đã có quyết định và một kế hoạch nhỏ để có thể tiếp tục cuộc chơi. Lúc này, gã đội trưởng lại tiếp tục
“Nhóm chúng ta có thực lực như vậy là rất mạnh. Nhưng theo thông tin của tôi thì nhiệm vụ lần này chúng ta sẽ phải đụng độ với bốn nhóm lính đánh thuê khác có thực lực còn mạnh hơn chúng ta rất nhiều.”
Ặc! Nói cái kiểu này thì chỉ càng làm bọn người kia hạ quyết tâm ra tay với hắn hơn mà thôi. Tất Cường thầm than. Hắn phải nhanh chóng hành động nếu không thì hắn ‘die’ là cái chắc. Hắn quay về phía đội trưởng nói
“Tôi hiện tại có một số việc riêng cần giải quyết nên không thể đi cùng với mọi người được. Hẹn gặp các vị tại Rivendell!”
Nói xong Tất Cường đứng dậy rời khỏi nhóm. Người đội trưởng nhíu mày nhìn theo rồi nói với theo
“Khoảng mười ngày sau chúng tôi sẽ tới Rivendell. Chúng tôi sẽ chờ anh ở đó thêm năm ngày nữa. Sau đó nếu anh không đến được thì dù rất tiếc nhưng tôi vẫn phải loại anh khỏi nhóm.”
Đó là giới hạn cuối cùng của hệ thống dành cho hắn. Tất Cường hiểu điều đó và hắn cũng không có ý định sử dụng đến khoảng thời gian đó. Hắn sẽ gặp lại họ sớm hơn họ tưởng rất nhiều. Khi đó, hắn sẽ có những món quà ‘thú vị’ dành cho những tên lever cao kia.
Khám phá
Thể Loại : Game Online + Vô Hạn
Tác Giả : The Dark
Chương 14
Tất Cường đi đến cửa hàng đen. Hắn tìm đến người quản lý dịch vụ cải tạo nhân vật. Hắn cần phải nâng cấp thực lực bản thân. Nhân viên quản lý tại cửa hàng này là một NPC có mái tóc ngắn, cứng như rễ tre với một bộ trang phục rách rưới, bẩn thỉu. Khi Tất Cường đến, gã đó liền vồ lấy nó hỏi vồn vã
“Xin hỏi có phải ngài định nâng cấp nhân vật không? Vì ngài là người đầu tiên mở hàng cho quầy của chúng tôi nên chúng tôi sẽ khuyến mãi cho ngài một vài câu hỏi tư vấn liên quan.”
Tất Cường mừng rơn vì may mắn này nhưng cũng không ngạc nhiên. Server này chỉ vừa mới mở, cửa hàng không có khách cũng không có gì là lạ. Tất Cường nói
“Tôi là một người sói vàng cấp D. Hiện nay, tôi muốn nâng cấp lên cấp C và đồng thời tôi cũng muốn học thêm năng lực ‘niệm’, thì có phù hợp không?”
Gã nhân viên cười đáp
“Người sói là một trong những chủng tộc hiếm hoi không có năng lượng đặc thù mà chỉ có sinh lực đặc thù mà thôi. Còn năng lực ‘niệm’ là năng lực tạo ra năng lượng từ sinh lực và tinh thần nên hai thứ này không có xung đột lẫn nhau. Nhưng tôi vẫn khuyên anh nên suy nghĩ thật kỹ trước khi nâng cấp để tránh những hậu quả đáng tiếc.”
Tất Cường bật cười vì lời khuyên chân thành nhưng lại không phù hợp với chức năng nhân viên kinh doanh của gã nhân viên. Hắn đột nhiên cảm thấy mến vị NPC thực thà này. Dù vậy thì hắn vẫn quyết định nâng cấp nhân vật.
Tất Cường có một vật phẩm cấp B từ nhiệm vụ trong game khám phá. Hắn đem vật phẩm này đi đổi lấy ba vật phẩm cấp C. Tiếp đó, Cường lại dùng một vật phẩm cấp C đổi lấy ba vật phẩm cấp D. Xong việc trao đổi, hắn lấy một vật phẩm cấp C để nâng cấp cho chủng tộc người sói của mình thành người sói vàng cấp C. Một vật phẩm cấp D và một vật phẩm cấp C được dùng để học năng lực ‘niệm’ cấp C, cấp chiến đấu thấp nhất trong việc sử dụng năng lực ‘niệm’.
Học xong năng lực ‘niệm’ nhưng Tất Cường vẫn chưa thể sử dụng ngay. Giống như trong tác phẩm ‘hunter’, Tất Cường còn cần phải thông qua một đợt kiểm tra và giải thích rất dài dòng về ‘niệm’. Về việc kiểm tra thì cũng giống như trong truyện, hắn dùng phương pháp ‘thủy kiến’. Tất Cường đặt hai tay xung quanh chiếc chén thủy tinh chứa đầy nước và có một chiếc lá nhỏ ở trên và vận dụng ‘phát’. Nước trong cốc từ từ đổi màu, cho biết hắn thuộc ‘hệ cụ thể’. Gã nhân viên nhìn cốc nước tỏ vẻ tiếc nuối
“Thật đáng tiếc! Với chủng tộc người sói vàng nếu ngài thuộc hệ ‘cường hóa’ thì thật như hổ thêm cánh; với con mắt đế vương, nếu niệm lực của ngài thuộc hệ ‘khống chế’ thì thật sự là thiên hạ vô địch. Nhưng ngài lại thuộc hệ ‘cụ thể’, nên khó có một skill nào có thể thích hợp với các năng lực của ngài. Tôi thật không biết nên khuyên ngài như thế nào cho đúng.”
Tất Cường cũng hơi thất vọng. Hắn cũng mong mình thuộc hệ ‘đặc chất’ như thằng Kuroro hay có khả năng đọc suy nghĩ của người khác như Pakunoda nhưng rốt cuộc lại là hệ ‘cụ thể hóa’. Đấy là chưa kể hệ cụ thể hóa là hệ cực kỳ tốn kém. Nếu hắn thuộc các hệ cường hóa, phóng xạ, điều khiển thì hắn có thể sử dụng ngay được năng lực hệ chính của mình mà không cần bất cứ điều kiện nào khác. Nhưng vì hắn thuộc hệ biến hóa và cụ thể hóa thì mỗi lần muốn nâng cao năng lực niệm của bản thân thì hắn lại phải tốn thêm một ít USD và có khi cả vật phẩm đặc biệt nữa. Thật là một năng lực giết người không cần dao! Thấy vẻ mặt của Tất Cường, gã nhân viên an ủi
“Hệ cụ thể hóa cũng lợi hại lắm! Nếu anh biết cách sử dụng thì nó sẽ có nhiều chiêu độc rất hiểm. Chúng sẽ giúp anh đánh bại những kẻ mạnh hơn anh gấp nhiều lần.”
Độc chiêu? Hệ cụ thể hóa? Clapika! Một tia sáng hiện ra trong óc Tất Cường. Chẳng phải là hệ cụ thể hóa có thể chuyển thành hệ đặc chất sao? Hắn vội hỏi gã nhân viên
“Xin hỏi có thể chuyển đổi từ hệ cụ thể hóa thành hệ đặc chất được không?”
Gã nhân viên nhìn hắn một chút và thở dài
“Được thì cũng được nhưng phải cần đến hai vật phẩm cấp SS cơ.”
Sặc! Những hai vật phẩm cấp SS! Với cái giá đó thì nó có thể trở thành siêu cấp cao thủ dù không có bất cứ một năng lực đặc biệt nào. Tất Cường tỉu ngỉu từ bỏ hi vọng hão huyền đó. Dù vậy thì nó vẫn phải lựa chọn hướng phát triển cho năng lực của mình và nó cần phải nghĩ cách sử dụng hai vật phẩm cấp D còn lại. Chỉ khi đã được trang bị đầy đủ thì hắn, Tất Cường, một người sói không có class với lever 35 mới có đường tranh đấu với những kẻ có lever cấp 100 và có các class cấp master kia. Để tránh những sai sót không đáng có, Tất Cường kiểm tra lại những skill mới của mình. Hắn nhanh chóng sung sướng và rồi thất vọng khi nhìn thấy danh sách skill mới.
Tất Cường có một loại các skill nhưng chủ yếu lại là các skill phục vụ cho năng lực ‘niệm’ mà ai đọc hunter cũng biết như: nhiên, triền, luyện, kiên, tuyệt, ẩn, ngưng, ngạnh,… còn lại thì chỉ có hai skill mới của con mắt đế vương (con mắt này có đẳng cấp S nhưng do hắn chỉ có đẳng cấp C nên các skill của con mắt chỉ tương đương với đẳng cấp C).
“Nhìn thấu(skill do thám) người sử dụng có thể nhìn thấy mana cho dù ở trạng thái nào và có thể từ các mana đó để nhận biết một số thông tin giới hạn về chủ thể của mana đó: địch, bạn, chủng tộc,…trong phạm vi 500m; người sử dụng không thể bị ảnh hưởng bởi ảo thuật, phép khống chế thấp hơn cấp độ S.”
“Điều khiển( Skill điều khiển): Người sử dụng có thể điều khiển hoàn toàn hầu hết các sinh vật có trí thông minh thấp hơn loài người, và khống chế một số hành động đơn giản của các sinh vật bậc cao phạm vi bán kính 500 m.”
Cả hai skill này đều quá tuyệt! Tất Cường bắt đầu ngẫm nghĩ những thứ có thể được hai skill này hỗ trợ trong chiến đấu. Vì năng lực niệm của hắn thuộc hệ cụ thể hóa nên tốt nhất hắn nên chọn một loại sao cho có thể tạo ra những đòn hiểm độc có tính bất ngờ cao hơn là những loại tăng trực tiếp sức mạnh của bản thân. Suy đi tính lại cuối cùng, Tất Cường quyết định bỏ một vật phẩm cấp D để học thêm hệ biến hóa và một vật phẩm cấp D để học thêm một skill mới có thể hỗ trợ cho con mắt đế vương. Đó là
“Hệ biến hóa(D): Hóa khí thành keo vạn năng cấp thấp (skill của Pisoga).”
“Hệ cụ thể hóa (C): Tạo ra những mũi kim cứng, sắc, nhọn.”
“Skill ‘Di Hoa Tiếp Ngọc’ cấp thấp (Skill của Hoa Vô Khuyết).”
Ngoài ra, do cấp độ của chủng tộc người sói của Tất Cường đã thăng lên một cấp và hắn có thêm năng lực niệm nên các thông số về lượng máu, lượng mana, tốc độ, khả năng phục hồi, tấn công, phòng ngự,… đều tăng một lượng đáng kể dù bốn thuộc tính chính không thay đổi.
Nhìn những skill này, Tất Cường hơi buồn bực. Vốn hắn muốn học hệ kiểm soát để hỗ trợ cho skill điều khiển của con mắt đế vương nhưng chỉ vì hắn thuộc hệ cụ thể hóa nên hệ thống đòi hỏi hai vật phẩm cấp D mới có thể học được, nên đành thôi. Skill của hệ biến hóa vốn lấy từ năng lực của Pisoga chỉ tỏ ra hữu dụng khi hắn đạt đến lever cao hơn. Tuy hiện nay, nó khá vô dụng nhưng cũng chỉ có thể tạm sử dụng. Skill cụ thể hóa cũng chỉ tạo ra những cái kim có mức tấn công thấp. Skill ‘Di Hoa Tiếp Ngọc’ do không có nội lực đặc thù nên đẳng cấp quá thấp, hiệu quả phải thử mới biết được.
Nhưng nói như thế không có nghĩa là hắn thất bại khi nâng cấp nhân vật. Ưu điểm lớn nhất của chủng tộc người sói của hắn là khả năng phục hồi sinh lực và cơ thể cực lớn và nhược điểm của chủng tộc này là dễ mất khả năng khống chế nhân vật và mana rất ít. Con mắt đế vương đã khắc phục cho hắn nhược điểm dễ mất khống chế và hiện này, năng lực ‘niệm’ lại biến sinh lực của hắn thành mana, khắc phục nốt nhược điểm còn lại. Tóm lại, hắn đã bù đắp tất cả khuyết điểm về căn bản của nhân vật này. Tuy không thể mạnh lên ngay tức khắc nhưng cũng đủ để hắn tạo ra những cú hít bất ngờ.
Tất Cường lại bỏ thêm một vài đô để mua một số vật phẩm và skill phục vụ cấp thấp (những skill không phục vụ cho chiến đấu mà phục vụ cho cuộc sống và khá dễ học) để bù khuyết cho chính mình rồi rời khỏi cửa hàng.
Tất Cường không phải là một thằng điên. Hắn không cho rằng chỉ có một ít skill còn mới ở mức sơ khởi này mà có thể đối kháng với những người chơi lever cao. Hắn cũng đoán được những người chơi đó chắc chắn đều có rất nhiều skill đặc biệt, rất lợi hại và thậm chí dù không sử dụng chúng thì họ cũng mạnh hơn hắn không biết bao nhiêu lần. Nhưng lần này hắn không muốn trốn tránh nữa. Lần này, hắn sẽ đương đầu với chúng. Đương đầu với những kẻ có thể giết hắn một cách nhẹ nhàng đó. Đương đầu không phải là để chịu chết mà là để chiến thắng. Để có thể đạt được điều đó, Tất Cường cần đến một kế hoạch chi tiết và cả đôi chút may mắn nữa.