Trương Tuấn leo lên chiếc xe ngựa của Giáo chủ Trần Đại Nghĩa, gõ gõ cửa xe rồi chui vào. Giáo chủ Trần Đại Nghĩa nhìn thấy hắn liền nở nụ cười đầy thiện chí, hỏi:
- Đại hiền triết tôn kính, một lúc nữa chúng ta sẽ tiến vào thành Bạc Hà, ngài có chuyện gì sao?
Trương Tuấn gật đầu:
- Phật tổ phù hộ, ta sẽ đi thẳng vào vấn đề. Ngươi cùng công tước Vũ Tuyết Mai đều nhờ bản thân ta mà thăng quan tiến chức, ngươi và nàng có phải nên chia cho ta một chỗ tốt? Nếu như ta lại như tảng đá cứng đầu, không muốn đi tiếp, lại còn có thể ở thời điểm mấu chốt mà phá hoại, thì sợ rằng các ngươi không những không thăng quan tiến chức mà còn bị ngã nhào một vố đau.
Trần Đại Nghĩa kinh ngạc, e rằng hơn nửa đời vị Giáo chủ này cũng chưa từng gặp qua một người “thẳng tính đến mức quá quắt” như vậy. Vị Giáo chủ của chúng ta có chút không thích ứng, và cũng chẳng theo kịp suy nghĩ của Trương Tuấn, lắp ba lắp bắp:
- Ngươi, ngươi… Ngươi nhưng là Đại hiền triết.
Trương Tuấn khoát tay:
- Ít dùng những lời thừa thãi này với ta, tinh thần của ai cũng đều yếu ớt, khi bị tổn thương thì cũng đều cần phải được bồi thường.
Giáo chủ Trần Đại Nghĩa đan tay thành chữ thập, nói:
- Ta đã hiểu. Nhưng mà ngươi bây giờ còn thiếu cái gì? Ngươi còn muốn những thứ gì?
Trương Tuấn cảm thấy khó chịu vô cùng, như bị một cục tức chẹn giữa lồng ngực. Hắn vốn chỉ có ý định lừa gạt họ để kiếm một chút chứ chẳng có yêu cầu nào rõ ràng. Nhưng sinh sống ở Trái Đất lâu như thế, hắn có thể nào không rõ cái yêu cầu nào quan trọng? Trên thế giới này, có thể cầm được cái gì vào tay thì đó mới là yêu cầu tối ưu. Mà theo lý lẽ đó, tiền tài mới là yêu cầu tốt nhất.
Vì thế, hắn mở miệng:
- Kim tệ, ta muốn kim tệ.
Thêm một lần nữa Trần Đại Nghĩa bị cái “thẳng tính” của hắn đánh bại, mở hai cặp mắt thật to mà nhìn hắn, hơn nửa ngày mới phản ứng lại:
- Được rồi, ngươi muốn bao nhiêu kim tệ?
Trương Tuấn suy nghĩ một lúc, vươn ra năm đầu ngón tay:
- Năm trăm vạn.
- Cái gì?
Giáo chủ Trần Đại Nghĩa thét lên.
- Ta là một vị Giáo chủ, nhưng không có nhiều tiền như vậy.
Trương Tuấn nở nụ cười đầy giảo hoạt:
- Nếu như ngươi thật sự không có, ngươi có thể viết giấy nợ đưa ta.
Hiển nhiên hắn có mưu tính đàng hoàng. Chỉ cần cầm giấy nợ của Giáo chủ Trần Đại Nghĩa thì chẳng khác gì hắn cầm lấy điểm yếu của vị Giáo chủ này. Mà đã nắm được điểm yếu của Giáo chủ Trần Đại Nghĩa thì sau này, khi hắn yêu cầu Trần Đại Nghĩa làm cái gì thì vị Giáo chủ của chúng ta phải làm cái đó không phải sao?
Cứ nghĩ mà xem, đường đường là một vị Giáo chủ, nếu là một người ngay thẳng, chính trực thì làm thế nào mà có nhiều tiền như thế kia? Chuyện này nếu như truyền đi, e rằng vị Giáo chủ của chúng ta sẽ bị tước hết quyền lực, trở thành một tín đồ bình thường.
Song dù Trương Tuấn thông minh, Giáo chủ Trần Đại Nghĩa cũng không có ngốc. Bởi thế, Trần Đại Nghĩa từ chối:
- Không không, ta sẽ nghĩ cách đưa ngươi đủ số tiền đó. Nhưng chỉ khi nào ngươi biểu hiện tốt ở trước Tổng giáo thì mới được. Còn có, Tổng giáo sẽ nghiệm chứng thân phận Đại hiền triết của ngươi qua một cái kiểm tra. Chờ khi nào ngươi thông qua cái kiểm tra này thì mọi người mới thừa nhận thân phận Đại hiền triết của ngươi, lúc ấy ngươi chính là Đại hiền triết của Thần giáo Bạc Hà. Sau khi ngươi thông qua cái kiểm tra kia, ta sẽ đem năm trăm vạn kim tệ cho ngươi.
- Cái gì? Còn muốn kiểm tra à?
Trương Tuấn có chút cà lăm.
- Đương nhiên, bằng không khi người nào đó đến nói hắn là Đại hiền triết của Thần giáo Bạc Hà thì chẳng lẽ chúng ta lại phải tôn kính với hắn như tôn kính với Đại hiền triết?
…
Thần điện Bạc Hà được xây dựng trước mặt dòng sông Bạc Hà, nó là một tòa Thần điện cao lớn được tạo nên từ những tảng đá khổng lồ màu trắng, qua bao nhiêu mưa gió vẫn đứng vững ở trên bờ cát. Một tòa Thần điện to lớn đứng vững ở trên bờ cát, không có một chút lún xuống, được mọi người cho là Thần tích của Thần Bạc Hà.
Trên đại lục, mỗi một ngôi Thần điện đều có “Thần tích” của chính mình. Đối với những sự tích của những tòa Thần điện nổi tiếng, tòa “Sa Cơ Thạch Điện” của Thần giáo Bạc Hà chỉ là chuyện nhỏ so với chuyện cụ.
Song đối với một người vừa đến nơi này như Trương Tuấn, lại không thể không xuất hiện tâm lý sùng kính. Đặc biệt là ở trên đỉnh của Thần điện có một khối Tín Ngượng Thạch rực sáng như Mặt Trời càng khiến cho hắn tôn sùng. Hắn liền quỳ xuống trước cửa Thần điện, trong miệng không ngừng cầu khấn:
- Phật tổ phù hộ, Phật tổ phù hộ…
Thử nghĩ xem, khi một con người lần đầu tiên thấy một tòa Thần điện cao mấy chục thước được tạo ra từng những tảng đá lớn, đứng sừng sững trên bờ cát. Thứ mà lấy những môn khoa học, xã hội như kiến trúc, địa chất học, vật lý… trên Trái Đất đều không thể nào giải thích nổi, thì một người từng sống ở Trái Đất như Trương Tuấn sẽ rung động như thế nào? Đặc biệt là một kẻ vốn theo “Thuyết vô Thần” lại thấy điều này trước mặt thì sẽ có cảm giác mãnh liệt cỡ nào?
Đó là chưa kể còn có một viên Tín Ngưỡng Thạch tỏa ra ánh sáng rực rỡ như vầng Mặt Trời. Thứ mà làm cho những tín đồ trở nên cuồng nhiệt, cũng như làm cho họ trung thành với Thần giáo gần như tuyệt đối.
Huống chi là bản thân Trương Tuấn?
- Ngươi chính là vị Đại hiền triết ở thành Phú Quý được nhắc đến?
Một âm thanh ôn hòa vang lên, một loại âm thanh làm cho con người cảm thấy thân thiết một cách tự nhiên.
Trương Tuấn ngẩng đầu lên, từ góc độ đang quỳ nhìn lên, hắn thấy ở trên đỉnh Thần điện Bạc Hà có một người đang đứng sau Tín Ngưỡng Thạch. Mà hình bóng của người nọ trông vô cùng thần thánh.
Trương Tuấn gật đầu, đáp:
- Không sai, ta chính là Trương Tuấn.
- Đứng lên đi.
Người nọ duỗi ra một bàn tay, Trương Tuấn liền không tự chủ được đứng lên.
Vào thời điểm này hắn mới thấy rõ người trước mặt. Đó là một lão già có thân thể gầy gò, mặc một chiếc áo sờn màu và cũ kĩ trên người, chân trần giẫm lên bờ cát, hai tay tạo thành chữ thập, nhìn hắn mà mỉm cười.
Nhìn Giáo chủ Trần Đại Nghĩa và những người khác quỳ trên mặt đất với dáng vẻ cung kính, Trương Tuấn hỏi dò:
- Ngươi là ai? Vì sao khi thấy ngươi bọn họ lại quỳ xuống?
Lão già nọ lắc đầu:
- Ta là một gã tín đồ của Thần giáo Bạc Hà, bọn họ cũng không nên hướng ta quỳ xuống. Ta đặc biệt hơn bọn họ một chút là bởi vì ta là một người phát ngôn cho Thần Bạc Hà mà thôi.
Trương Tuấn đột nhiên hiểu ra:
- A… Thì ra ngươi chính là Giáo chủ Tổng giáo?
Lão già nọ cười ha hả, kéo tay hắn mà nói:
- Ngươi có thể gọi ta là Tổng Giáo chủ nếu ngươi muốn. Đến đây, theo ta vào trong đi thôi.
Trước cửa Thần giáo Bạc Hà là hai hàng cột đá cao lớn, nhìn như hai nhóm vệ binh. Khi Trương Tuấn theo vị Tổng Giáo chủ đi ngang qua, người này chỉ vào dòng sông Bạc Hà đang chảy xiết cách đó không xa, nói:
- Đây là thân thể Thần của chúng ta. Đối với nàng, chúng ta phải dùng thái độ kính sợ như đối với Thần.
Sau khi hai người đi vào Thần điện, những người khác mới đứng lên, và vội vàng đi theo vào.
Trong căn phòng chính của Thần điện, Trương Tuấn cùng ông lão Tổng Giáo chủ trò chuyện thật vui vẻ. Hai người ngồi ở trên một chiếc ghế dài, nói chuyện suốt một giờ đồng hồ.
Ngay cả Trương Tuấn cũng không hiểu gì sao vị Tổng Giáo chủ lại có nhiều đề tài như vậy. Ở trên Trái Đất hắn vốn không tin vào các đạo lý của tín ngưỡng hay kinh văn của tôn giáo, bởi vì với hắn, chúng nó là thứ tẻ nhạt và vô vị. Nhưng khi cùng trò chuyện với vị Tổng Giáo chủ này, hắn mới nhận ra mọi thứ đều như nước chảy thành sông, dường như cái đề tài này khó có thể nói hết.
Hai người bọn họ không ngừng trò chuyện, những người khác chỉ có thể cung kính đứng một bên.
Thật lâu về sau, chứng kiến hai người không có ý định dừng lại, một ông lão đứng ở phía sau vị Tổng Giáo chủ đi ra phía trước, nói nhỏ:
- Tổng Giáo chủ đại nhân, có phải là nên bắt đầu tiến hành kiểm tra xem người nọ có phải là Đại hiền triết hay không?
Người Tổng Giáo chủ chợt hiểu ý, cười nói:
- Ây da, ta đã quên mất chuyện này.
Ông ta nhìn Trương Tuấn, cười:
- Có người hoài nghi hắn là Đại hiền triết sao?
Nhìn lão già nọ xấu hổ trong một lúc, vị Tổng Giáo chủ tỏ ý hiểu, gật đầu:
- Tất nhiên phải làm bởi vì đây là nghi thức quan trọng, chúng ta không thể nào bỏ qua được. Được rồi, Trương Tuấn, ngươi đi kiểm tra một chút đi.
Vị Tổng Giáo chủ đưa tay chỉ về một cây cột đá cao bằng nửa người ở cách đó không xa. Nhìn cái cột đá có một khối đá màu xanh dương to bằng nắm tay ở trên đỉnh, Trương Tuấn đi qua đó với tâm trạng không rõ ra sao, hắn hoàn toàn không hiểu phải làm gì để hoàn thành cái kiểm tra này.
Lão già vừa rồi đi tới, nói:
- Ngươi đưa tay đặt ở trên đó, nếu như ngươi là Đại hiền triết được Thần Bạc Hà thừa nhận, thì khối Hiền triết Thạch sẽ tỏa ra ánh sáng.
ps: Bạn nào có nick voz forum thì inbox cho mình mượn nhé
Trong lòng không yên tĩnh chút nào, Trương Tuấn vẫn không thể làm gì khác hơn là đưa tay đặt trên hòn đá thô ráp: “Xem ra không có nhiều người chạm tảng đá này”. Cũng không khó hiểu khi không có bao nhiêu người trải qua khảo nghiệm mà hắn đang phải trải qua.
Khi hắn chạm tay vào nó một lúc lâu, vẫn không có chuyện gì xảy ra, hắn cảm nhận được từng ánh mắt nóng rực chiếu rọi lên lưng hắn. Hắn không khỏi toát ra mồ hôi hột. Trương Tuấn thấy lạnh cả sống lưng, hắn biết nếu như hắn không làm gì khác thì e rằng cái đợi hắn ở sau đó có thể sẽ rất tàn khốc.
Trương Tuấn xem qua không ít tiểu thuyết võ hiệp, thế nên trong lúc hắn cấp tốc suy nghĩ thì hắn lại đột nhiên nghĩ tới một khả năng. Hắn liền vận chuyển Tâm Kinh Bạc Hà, điều khiển một dòng năng lượng trong cơ thể hướng về bàn tay, sau đó tiếp tục làm cho nó di chuyển từ cánh tay đến Hiền giả Thạch.
Tình huống mà không ai ngờ tới đã xuất hiện, Hiền giả Thạch chậm rãi tỏa ra ánh sáng, ban đầu không mấy chói lòa, nhưng đến một lúc sau, trở nên cực kỳ chói mắt. Hơn nữa phạm vi bao phủ của ánh sáng nọ càng ngày càng lớn, hoàn toàn bao trùm cả căn phòng này.
- Ha hả, tốt lắm, Đại hiền triết, ngài không cần tiếp tục đặt tay lên đó nữa. Ngài đã thông qua cuộc kiểm tra này.
Lão già kia cười ha ha nói.
Trương Tuấn bắt đầu rút bàn tay của hắn ra, song ánh sáng tỏa ra từ Hiền giả Thạch không có biến mất ngay lập tức, mà từ từ rút lui.
Trương Tuấn nhanh chóng rời khỏi vị trí Hiền giả Thạch, mà chào đón hắn là những ánh mắt tôn kính của mọi người, bao gồm cả Giáo chủ Trần Đại Nghĩa cùng nữ công tước Vũ Tuyết Mai.
Mức độ thể hiện việc một Đại hiền triết được Thần tán thành phụ thuộc vào độ chói sáng của ánh sáng tỏa ra từ Hiền giả Thạch. Độ sáng càng chói mắt, nói rõ Thần càng tán thành vị Đại hiền triết đó. Trong lịch sử của Thần giáo Bạc Hà, so sánh với các đời Đại hiền triết thì độ sáng của Trương Tuấn tuyệt đối là chói mắt nhất.
Vị Tổng Giáo chủ vốn tu hành như một vị Khổ hành tăng lại lộ ra một cái mỉm cười đầy vui vẻ:
- Đại hiền triết tôn kính, Thần Bạc Hà đã tự mình nói cho chúng ta biết ngài chính là người Đại hiền triết mà Thần thưởng thức nhất, vậy nên sẽ không còn có người nào dám hoài nghi thân phận của ngài.
Vị Tổng Giáo chủ vẫy tay, lão già nọ vội vàng tiến lên. Người Tổng Giáo chủ phân phó:
- Ngô Hạo, lập tức truyền lời, chuẩn bị áo bào cùng bao tay của Đại hiền triết cho Đại hiền triết Trương Tuấn.
Ngô Hạo lập tức gật đầu:
- Tuân lệnh, đây là điều ta phải làm.
Ngô Hạo vừa rời khỏi Thần điện, vừa mới bước ra khỏi cửa thì đột nhiên kêu to một tiếng:
- A! Thần Bạc Hà tại thượng!
Hắn xoay người chạy trở về, còn chưa tới liền quỳ một gối trên mặt đất, lấy tay chỉ vào bên ngoài mà nói lớn:
- Tổng Giáo chủ đại nhân, nhanh đi xem Tín Ngưỡng Thạch.
Mọi người kinh ngạc, ngay cả vị Tổng Giáo chủ cũng không biết chuyện gì xảy ra. Nhưng vị Tổng Giáo chủ đứng dậy ngay tức khắc, bước nhanh ra bên ngoài, ngẩng đầu nhìn ra, khuôn mặt cũng không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên. Ông ta nhận ra ánh sáng tỏa ra từ Tín Ngưỡng Thạch đã không còn giống như lúc trước, sắc mặt ông ta trở nên khẽ biến, nhẹ giọng gọi:
- Mã Quân!
Một gã Vệ thú Chiến sĩ ở phía sau lưng vị Tổng Giáo chủ bước ra phía trước, khom người đợi lệnh.
Tổng Giáo chủ nói:
- Ngươi lập tức đi xem ánh sáng tỏa ra từ Tín Ngưỡng Thạch bao trùm phạm vi lớn bao nhiêu.
Mã Quân cũng không nói gì, gật đầu một cái liền xoay người đi. Hắn ta có vóc người khôi ngô và cường tráng nhưng lạ thay là tốc độ lại rất nhanh, trong nháy mắt đã biến mất trước mặt mọi người.
Tất cả mọi người đều đứng ở đó chờ đợi, trên mặt là một bộ khẩn trương như nhau. Cả ngày bọn họ đều sống ở dưới thứ ánh sáng này, chỉ cần nhìn một cái tùy ý là có thể nhận ra sự biến hóa dù là nhỏ bé nhất của ánh sáng tỏa ra từ Tín Ngưỡng Thạch. Chỉ có những người đến từ thành Phú Quý như Trương Tuấn, Vũ Tuyết Mai, Trần Đại Nghĩa cùng Phạm Kiếm Hiệp là không nhận ra cái gì. Trương Tuấn và Vũ Tuyết Mai muốn hỏi Giáo chủ Trần Đại Nghĩa – người đang đứng ở bên cạnh, nhưng nhìn thấy biểu tình nghiêm túc của vị Giáo chủ này, cùng với thái độ của những người ở đây, nên hai người bọn họ dù muốn hỏi nhưng cũng không mở miệng.
Vị Tổng Giáo chủ đi tới đi lui trên bờ cát, vô cùng lo lắng chờ đợi Ngô Hạo trở về.
Khoảng hơn hai mươi phút sau, sau một trận bụi mù, Mã Quân cưỡi ngựa trở về. Hắn ta vẫn không nói lời nào, mà đưa ra năm ngón tay. Vị Tổng Giáo chủ của chúng ta có cả vui mừng và sợ hãi mà nói:
- Năm mươi dặm? Ngươi xác định hiện nay ánh sáng tỏa ra từ Tín Ngưỡng Thạch đã bao phủ phạm vi năm mươi dặm?
Thấy Mã Quân gật đầu một cách kiên định, vị Tổng Giáo chủ hướng về dòng sông Bạc Hà mà quỳ xuống, với hình dáng trung thành và tận tâm, không ngừng thì thào cầu khấn. Tất cả người khác thấy vậy cũng đều quỳ xuống, lên tiếng cảm tạ sự ban ân của Thần.
Người Tổng Giáo chủ nói:
- Theo truyền thuyết rất lâu về trước, khi một vị Đại hiền triết có tâm tính cao thượng xuất hiện, thì có thể làm cho Tín Ngưỡng Thạch tỏa ra ánh sáng kéo dài giống như nước sông Bạc Hà dâng lên. Thật sự nghĩ không ra cái truyền thuyết này là sự thật.
Trương Tuấn cười thầm: “Chẳng lẽ chính mình chỉ truyền một dòng năng lượng vào cái Hiền giả Thạch kia thì lại có được hiệu quả to lớn như thế? Nếu như được thì có nên truyền vào thêm một ít?”.
Giáo chủ Trần Đại Nghĩa nhận thấy mọi người đều tập trung vào thân phận Đại hiền triết của Trương Tuấn thì ngay lập tức đứng lên, vội vàng nói:
- Tổng Giáo chủ đại nhân, vị Đại hiền triết này lại còn là một vị Tự Thành Chiến sĩ.
Lão Phạm Kiếm Hiệp cũng đứng lên, dù thân hình thấp bé không đủ khiến người khác chú ý nhưng âm thanh của lão của rất lớn:
- Tổng Giáo chủ tôn kính, Đại hiền triết là một người trời sinh đã là Tự Thành Chiến sĩ có cấp bậc Tự Thành Sĩ. Đây là Thần Bạc Hà chiếu cố cho chúng ta, đây là Thần Bạc Hà ban cho chúng ta một báu vật.
- Hả?
Ngay cả vị Tổng Giáo chủ vốn luôn luôn nổi tiếng trấn định cũng thất kinh.
- Trời sinh chính là Tự Thành Sĩ? Ha ha ha, Ngô Hạo, xem ra hôm nay chúng ta vẫn phải tiến hành thêm một cuộc kiểm tra.
Trong một cái phòng rộng lớn ở bên trong Thần điện, mọi nhân vật có thân phận cao quý cũng đều có mặt. Trương Tuấn ngồi xếp bằng ở trên ghế đá, nhắm mắt tập trung, vận chuyển Tâm Kinh Bạc Hà, trải qua một quãng thời gian dài, khi cảm thấy trái tim đã no đủ, một tia ánh sáng chợt lóe, một khối Thần tinh xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn.
Ngô Hạo vội vàng tiến lên, đem khối Thần tinh cầm ở trong tay, đưa nó cho vị Tổng Giáo chủ. Vị Tổng Giáo chủ gật đầu, mỉm cười:
- Kiếm Hiệp nói không có sai, quả nhiên là cấp bậc Tự Thành Sĩ.
Vừa nói, vị Tổng Giáo chủ vừa giơ lên khối Thần tinh nọ lên cao, để mọi người đều nhìn thấy nó.
Sau đó Ngô Hạo mang đến một chiếc mâm bạc, vị Tổng Giáo chủ tự mình vén tấm vải lên, để lộ ra một tấm áo bào loại kỳ lạ có màu trắng.
Người Tổng Giáo chủ hướng về Trương Tuấn mà mỉm cười:
- Đây là chiếc áo bào của Đại hiền triết, là thứ thể hiện sự tán thành của Thần điện dành cho ngươi.
Vừa nói, vị Tổng Giáo chủ bước tới, mặc chiếc áo này vào cho Trương Tuấn. Nhìn thấy hành động dó, mọi người đều kinh hô:
- Tổng Giáo chủ đại nhân, điều này sao có thể làm.
Tổng Giáo chủ chính là người phát ngôn của Thần Bạc Hà, thân phận vô cùng tôn quý, thậm chí tại trong mắt của một số tín đồ, Tổng Giáo chủ chính là hóa thân của Thần Bạc Hà. Giờ phút này hóa thân của Thần Bạc Hà lại mặc áo cho một người, việc này làm các thần chức kinh ngạc đến thế nào? Hiển nhiên là đến mức họ sẽ lên tiếng ngăn cản hành động của Tổng Giáo chủ.
Vị Tổng Giáo chủ có chút giận:
- Việc này có gì không thể? Tựa như Kiếm Hiệp đã nói, Đại hiền triết chính là báu vật được Thần Bạc Hà ban cho chúng ta.
Nói xong ông ta tiếp tục mặc áo bào vào cho Trương Tuấn.
Sau một lát, Ngô Hạo lại bưng một cái mâm khác tới, vị Tổng Giáo chủ cầm lấy hai cái huân chương từ trong mâm ra:
- Đây là huân chương của Đại hiền triết, còn cái này là huân chương của cấp bậc Tự Thành Sĩ.
Ông ta đeo lên trên ngực Trương Tuấn, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của hắn:
- Đại hiền triết, vì Thần điện Bạc Hà, tất cả chúng ta đều phải cố gắng lên!
Trương Tuấn trở nên xấu hổ, đến hiện tại hắn còn không rõ bản thân mình đã làm thế nào để ra đến tình trạng này. Vài ngày trước hắn còn đang giãy giụa, tìm cách sinh tồn trên thảo nguyên Tây Hòa, vài ngày sau lại trở thành một người được mọi người trong Thần giáo Bạc Hà tôn trọng nhất, người mà chỉ đứng sau Tổng Giáo chủ.
- Đại nhân, phía trước chính là thành Phú Quý, hẳn là không bao lâu nữa thì chúng ta sẽ đến.
Đội trưởng Đỗ An ngồi ở trên lưng Đao Sừng Cự Tích, lấy tay chỉ vào bức tường thành ở phía xa xa mà bẩm báo.
Từ thành Bạc Hà trở về sau, đội trưởng Đỗ An càng thêm tôn kính Trương Tuấn. Suốt ngày chăm lo cho hắn từng chút một, thậm chí bỏ quên sự tồn tại của Giáo chủ Trần Đại Nghĩa và nữ công tước Vũ Tuyết Mai.
Trương Tuấn gật đầu, lùi vào trong xe ngựa:
- Lấy tốc độ nhanh hơn chạy về. Chúng ta phải về thành Phú Quý trước đêm nay.
Nhận được mệnh lệnh, Đỗ An nhanh chóng ra lệnh cho từng người dưới trướng. Không lâu sau, tốc độ đi đường của bọn họ tăng lên một cái cấp độ.
Trương Tuấn thì có thể chất siêu cường, Vũ Tuyết Mai là một chiến sĩ chín sao nên cả hai người đều không thấy khó chịu. Nhưng Giáo chủ Trần Đại Nghĩa thì khác, ông ta là một người sống an nhàn, sung sướng đã quen, vậy nên ông ta khổ ra mặt. Không chỉ ngã trái ngã phải, xốc lên xốc xuống, hai mắt của ông còn ứa ra sao trời.
Mặt trời dần ngả về tây, rốt cuộc bọn họ cũng đến đường lớn dẫn vào thành Phú Quý. Chỉ cần thêm nửa tiếng nữa là họ có thể vào thành Phú Quý.
Lúc này Đỗ An bỗng nhìn thấy một cột khói ở phía trước. Từ trên yên ngựa, mũi chân hắn điểm nhẹ một cái, cả thân thể hắn bay lên trên, vững vàng bám vào một cành cây to của cây cổ thụ bên đường.
Sau khi nhìn về hướng thành Phú Quý một lúc, Đỗ An biến sắc:
- Không tốt!
Hắn cuống quýt nhảy xuống, nói dồn dập:
- Đại nhân, thành Phú Quý bị tấn công.
- Cái gì?
Vũ Tuyết Mai là người thứ nhất vọt ra, dùng một chưởng chặt đứt dây cương của tuấn mã đang kéo xe, sau đó xoay người lên ngựa.
- Nhanh, nhanh theo ta đi cứu viện thành Phú Quý.
Thành Phú Quý là căn cơ của nàng, nếu như thành Phú Quý xảy ra vấn đề gì thì nàng sẽ mất tất cả, sẽ thật sự trở thành hai bàn tay trắng. Bởi thế, lòng nàng như lửa đốt.
Đỗ An nhìn về Giáo chủ Trần Đại Nghĩa, Trần Đại Nghĩ gật đầu:
- Để hai người ở lại bảo vệ ta và Đại hiền triết, còn lại thì lập tức quay về thành Phú Quý.
Trương Tuấn khoát khoát tay, kéo dây cương của một con tuấn mã ở trước xe ngựa mình. Sau một tiếng “ba”, dây cương bị sức mạnh to lớn của hắn kéo đứt. Hắn học tập động tác của Vũ Tuyết Mai, xoay người lên ngựa và nói:
- Ta đi cùng các ngươi!
Dây cương của xe ngựa không giống với sợi dây bình thường, để ngựa có thể kéo xe mà không xảy ra vấn đề gì thì dây cương chính là cực kỳ chắc chắn. Trương Tuấn chỉ túm một cái, thoạt nhìn không dùng bao nhiêu sức nhưng lại kéo đứt nó. Là người nhìn thấy rõ ràng, đội trưởng Đỗ An không khỏi ngẩn người vì sức mạnh của Trương Tuấn. Cũng không khỏi cảm thấy khâm phục hắn hơn.
Giáo chủ Trần Đại Nghĩa nhớ đến tình cảnh gặp mặt Trương Tuấn lần đầu tiên, hiểu Trương Tuấn là người không đơn giản, nên cũng gật đầu:
- Đại hiền triết sẽ không xảy ra vấn đề gì, các ngươi cùng nhau đi đi.
Đỗ An suy nghĩ một chút rồi ra lệnh cho hai gã Vệ thú Chiến sĩ ở lại bảo vệ Giáo chủ Trần Đại Nghĩa. Những người còn lại đều dùng tốc độ nhanh nhất chạy về thành Phú Quý.
Vừa chạy, Trương Tuấn hỏi:
- Người phương nào tấn công thành Phú Quý?
Đội trưởng Đỗ An trả lời:
- Từ cột khói bốc lên, hẳn là Thú nhân tấn công. Khi chiến đấu bọn họ thường thích đốt các cột khói. Không phải vì vui đùa mà đây là một nghi thức của Thú nhân, là do pháp sư của bọn họ đang làm phép.
Trương Tuấn lại hỏi:
- Thú nhân? Có phải bộ lạc Thú nhân ở trên núi Nhạn Tháp không?
Đỗ An có chút ngạc nhiên:
- Thật không ngờ Đại hiền triết cũng biết bộ lạc Thú nhân ở núi Nhạn Tháp.
Trong lòng Trương Tuấn vẫn nhớ thương thịt của Khô Độc Thằn Lằn, loại thức ăn mà Song Đao Đường Lang thích ăn nhất. Trong suy nghĩ của hắn, nếu như có đủ Khô Độc Thằn Lằn để nuôi Song Đao Đường Lang thì thể hình của những con vệ thú này không cường tráng cũng không được.
Vì vậy, hắn nói:
- Khô Độc Thằn Lằn ở núi Nhạn Tháp chính là loại thức ăn mà Thần Bạc Hà ban cho sủng vật của ngài. Thế nhưng nơi này lại bị Thú nhân chiếm giữ, dù sớm hay muộn, chúng ta nhất định phải giành lại nơi này, cứu vớt những tên Thú nhân ngu muội và hoang dã, đem bọn họ về sống dưới ân đức của Thần, để bọn họ chìm đắm trong nhân từ cùng vinh quang của Thần Bạc Hà.
Lời nói này nếu xuất phát từ miệng người khác, chỉ sợ đội trưởng Đỗ An lập tức lộ ra bộ mặt xem thường. Thần giáo Bạc Hà cùng bộ lạc Thú nhân ở núi Nhạn Tháp đã chiến đấu với nhau có hơn trăm năm, chưa từng có bên nào có thể chinh phục bên nào, nếu nói dõng dạc những loại lời nói như thế kia thì chính là loại người không biết gì.
Nhưng lời nói này được một vị Đại hiền triết nói ra, đội trưởng Đỗ An lộ ra khuôn mặt bất đồng, hắn ta lộ ra một bộ dáng hoàn toàn sùng kính:
- Đại hiền triết thật sự là tín đồ trung thành của Thần Bạc Hà.
Trương Tuấn mỉm cười:
- Phật tổ phù hộ.
Trong lòng Trương Tuấn vô cùng đắc ý, chính mình giả thần giả quỷ vẫn rất đủ tư cách.
Chiến mã không ngừng phi nước đại, bọn họ rất nhanh đã đến dưới chân thành Phú Quý. Vừa tới bọn họ đã thấy một đám Thú nhân chiến sĩ có thân thể cường tráng, đang giơ lên cây rìu sắt của mình, ngao ngao kêu to, xông loạn lên phía thành Phú Quý.
Với thân thể cao hơn hai thước, cơ bắp cuồn cuộn, Thú nhân có một cơ thể tràn ngập lực lượng. Chỉ là trang bị của bọn họ thật sự quá kém, trong tay là một thanh rìu sắt, trên người lại không mặc quần áo, ở phần dưới cơ thể chỉ có một cái quần đùi làm bằng da thú được cột chặt bằng cây cỏ.
Nhóm Thú nhân đang tấn công thành Phú Quý có số lượng khoảng chừng hai nghìn người, chủ lực vẫn còn ở phía sau. Và ở giữa nơi ấy thì đang có ba cột khói quấn quanh một tên Thú nhân pháp sư đang nhảy múa. Tên Thú nhân pháp sư này có một hoa văn tự nhiên và cổ quái ở trên mặt, hắn giơ lên hai tay, cầm chặt một cây gỗ dài mà không ngừng nhảy và ngâm nga những âm tiết quái dị.
Không biết cây gỗ nọ được làm từ thứ tài liệu gì mà có nhan sắc hồng tươi, trên đỉnh đầu nó lại điêu khắc một pho tượng kỳ lạ, dường như là đang mở to miệng.
Đội trưởng Đỗ An quát lớn:
- Giết!
Từ trên thân mình Đao Sừng Cự Tích, Đỗ An bay lên, hai tay nắm chặt thành quyền, bao bảo vệ tay của Vệ thú Chiến sĩ phát sáng, một đoàn ánh sáng màu cam ngưng tụ trên nắm tay của hắn. Đỗ An đấm ra một quyền, một khối cầu màu cam lấy tốc độ của đạn đại bác lao vào một đám Thú nhân.
“Ầm!” – Khối cầu màu cam nổ mạnh, trên mặt đất xuất hiện một cái hố to, hơn mười tên Thú nhân bị vụ nổ nhấn chìm, tay chân đứt vỡ, xương xẩu rơi khắp nơi.
Trương Tuấn hoảng hốt: “Đây là sức mạnh của Vệ thú Chiến sĩ sao? Khó trách mọi việc đều được giao cho Vệ thú Chiến sĩ đi giải quyết”.
Một quyền này chỉ bất quá là làm nóng người, Đỗ An đánh ra một mảnh đất an toàn rồi huýt gió một tiếng.
“Đông đông đông.” – Con Đao Sừng Cự Tích của hắn hiểu ý, sau một loạt tiếng giẫm chân, nó đi đến vị trí hắn đang đứng.
Lúc này Đỗ An nhảy lên lưng nó, cúi người lấy ra một thanh kiếm lớn có chiều rộng bằng bàn tay và chiều dài hơn hai thước ở bên hông của Đao Sừng Cự Tích. Hai chân của hắn kẹp chặt vào hông của nó, cầm kiếm lớn và giục Đao Sừng Cự Tích chạy tới, hướng về đám Thú nhân mà đi.
Bao bảo vệ tay của Vệ thú Chiến sĩ nổi lên một tia ánh sáng màu cam, thanh kiếm lớn bị bao phủ bởi một tầng ánh sáng. Đỗ An giơ lên thanh kiếm màu da cam, thong dong tiến vào đội ngũ của Thú nhân, mỗi một lần hắn sử dụng thanh kiếm đều mang đi tính mạng của hơn mười tên Thú nhân.
Sau một phen liều chết, sau khi chém giết có hơn năm, sáu trăm tên Thú nhân, hắn xuyên qua trận hình của Thú nhân, tiến về phía chủ lực của bọn chúng.
Đỗ An điều khiển Đao Sừng Cự Tích, một tay cầm kiếm, một tay lại rút ra một thanh rìu chiến từ trên hông của Đao Sừng Cự Tích, dùng sức nắm chặt, rồi hét lớn một tiếng, xông thẳng vào đội ngũ Thú nhân.
- Giết!
Vũ Tuyết Mai quát lớn, dẫn theo một đội Vệ thú Chiến sĩ khác tiến về đội Thú nhân.
Trận hình của Thú nhân đại loạn, bọn chúng bị các Vệ thú Chiến sĩ chém giết liểng xiểng. Đội ngũ Thú nhân như muốn tan vỡ.
Quân lính bảo vệ tường thành thấy tình cảnh đó thì vui mừng kêu lên tên của nữ công tước, tinh thần tăng cao.
Vào lúc này, trong ba cái cột khối, Thú nhân pháp sư phun ra một ngụm máu tươi lên trên cây trượng gỗ. Hình điêu khắc trên đỉnh của cây trượng gỗ lập tức há to miệng, phun ra một tia ánh sáng hồng, bắn trúng một đám Thú nhân chiến sĩ. Đám Thú nhân này liền kêu lớn “ngao ngao”, thân thể bành trướng, trở thành một đầu quái vật cao hơn bốn thước, rống lớn rồi xông về những người Vệ thú Chiến sĩ đang lao về phía này.
Hơn mười tên Thú nhân đang trong trạng thái cuồng bạo rống giận, tiến thẳng về phía những người Vệ thú Chiến sĩ của thành Phú Quý. Đỗ An thấy thế công của bọn chúng rất mãnh liệt, liền nắm chặt quyền:
- Vệ thú Chiến kĩ – Nghịch Sóng Trảm!
Chỉ thấy thanh kiếm lớn trong tay hắn đột nhiên phát sáng, hắn bay lên trời, nhờ thân thể linh hoạt mà xoay người mấy cái. Thanh kiếm vẽ ra một vòng cung hoàn mỹ, từ trên không trung chém xuống, một tầng ánh sáng từ trên thanh kiếm bắn ra, bao quanh thanh kiếm, làm cho thanh kiếm hóa thành một tia sáng to và dài. Vào thời điểm này Đỗ An lấy tốc độ cực nhanh chém về phía đám Thú nhân đang cuồng bạo nọ.
Đám Thú nhân vẫn còn đang không ngừng gào thét và xông lên. Lúc đội trưởng Đỗ An rơi vào trên lưng Đao Sừng Cự Tích, đám Thú nhân nọ đã tiến lại đây, bọn chúng giơ lên chiếc rìu sắt, hung hăng chém về phía thân hình của Đỗ An.
Đỗ An đã tính trước, hắn không có chút sứt mẻ. Nhưng đám Thú nhân đang cuồng bạo vừa mới giơ lên rìu sắt lại đột nhiên phát hiện đầu mình đã rơi xuống đất. Theo quán tính, thân thể của họ ngã xuống, và khi nửa người trên ngã trên mặt đất, thì bọn họ mới nhìn thấy nửa người đó của chính mình.
- Ngao!
Đám Thú nhân đang cuồng bạo kêu lên thảm thiết, thân thể đau nhức đến nỗi liên tục lăn trên mặt đất, máu tươi đầm đìa. Có vài tên Thú nhân kéo một vết máu dài hơn chục thước mà vẫn còn chưa chết.
Tiếng khóc rống vang lên đầy xót xa, đau đớn, thống khổ, nó khiến cho người ở bên ngoài cũng không đành lòng nhìn tiếp.
Song cái khiến cho mọi người khiếp sợ nhất lại là lực lượng của Vệ thú Chiến sĩ. Đây mới là thực lực chân chính của Vệ thú Chiến sĩ, tại dưới tay họ, mấy chục đầu Thú nhân đang cuồng bạo – nhóm Thú nhân đủ sức phá hủy cả một thôn làng – lại không chịu nổi một đòn.
- Giết!
Kỹ thuật cưỡi ngựa Vũ Tuyết Mai rất thành thạo, nơi nàng phóng ngựa qua liền có mấy chục đầu Thú Nhân bay lên, rơi xuống đất. Có vài cái đầu bay ngang, rơi xuống đúng ngay phía trước tên Thú nhân pháp sư. Tên Thú nhân pháp sư bối rối một lúc, rồi ngay sau đó lại vung vẫy cây trượng lên, niệm một chuỗi chú ngữ phức tạp. Sau tiếng niệm của hắn, trong ba cột khói xuất hiện vài cái bóng đen lớn đánh về phía Vũ Tuyết Mai và những người Vệ thú Chiến sĩ.
Nhân lúc vài cái bóng đen ngăn cản Vũ Tuyết Mai cùng những người Vệ thú Chiến sĩ, tên Thú nhân pháp sư liền bỏ mặc một nghìn tên Thú nhân mà chạy trốn.
Một trận chiến vì vậy mà kết thúc. Sau trận chiến này, mấy trăm tên Thú nhân bị bỏ lại trở thành những tên tù binh thống khổ, biến thành một thứ hàng hóa trong thị trường buôn bán nô lệ.
Thú nhân và quỷ quái chính là mặt hàng bán chạy nhất trên thị trường nô lệ, song nếu là người lùn thì đó lại là một cảnh tượng khác hẳn. Người lùn không chỉ có tính tình không tốt, lại chỉ biết trồng trọt, cày cấy, đánh bắt cá; những thứ khác lại không hề biết một chút gì. Vì điều đó, khi đem so sánh với những Tinh Linh tộc xinh đẹp, hay là những tên Thú nhân giỏi chịu gian khổ, trừ những quý tộc yêu thích trồng trọt, thì không có quý tộc nào muốn mua người lùn làm nô lệ.
Một trận chiến toàn thắng đã làm nổi bật lên thực lực cường đại của đội trưởng Đỗ An, làm cho Trương Tuấn thay đổi thái độ đối xử với vị đội trưởng này. Không chỉ thế, Trương Tuấn còn tỏ ra hâm mộ, cũng càng muốn học tập “một vài thứ” từ Đỗ An, mà ẩn sâu trong lòng của hắn, điều tốt nhất là học tập được thứ Vệ thú Chiến kĩ kia.
…
Thân phận hiện tại của Trương Tuấn không giống như trước, ngay cả Giáo chủ Trần Đại Nghĩa cũng đối với hắn đầy khách khí, hơn nữa trên người hắn chính là áo bào của Đại hiền triết, cùng với hai quả huân chương ở trước ngực. Vì thế, mọi người nhìn thấy hắn đều cúi đầu hành lễ. Thậm chí khi hắn đi trên đường thì có vài tín đồ cuồng nhiệt xông tới hôn lên hai mặt hắn. May mắn thay thân thể hắn đủ nhanh nhẹn, chỉ cần dịch chuyển vài bước chân là tránh thoát bọn họ. Nếu không thì e rằng hắn sẽ nhận đủ bi thảm.
Trương Tuấn từng trải qua cuộc sống trên Trái Đất, tại nơi nền giáo dục phát triển mạnh mẽ, dạng giáo dục gì hắn chưa trải qua? Khi hắn đi tới đại lục Thần Tín, cái khác có thể không dám nói, còn phương diện học tập, hắn hoàn toàn không thua kém ai cả. Vì vậy, khi lão Phạm Kiếm Hiệp dốc tất cả tài học mà truyền hết cho hắn, hắn cũng tiếp thu rất nhanh.
Trình độ “nghiên cứu” của Trương Tuấn cũng làm cho lão Phạm Kiếm Hiệp hết sức ưa thích. Sau mấy tháng, sau khi không còn gì để dạy cho Trương Tuấn, lão và hắn cùng nhau nghiên cứu.
Trước đó lão Phạm Kiếm Hiệp chỉ là một cá nhân, lão tạo ra số lượng Thần tinh cũng là có giới hạn nhất định, cho nên Thần tinh đều không đủ dùng. Lão chỉ có thể lựa chọn một vài con để nuôi dưỡng riêng bằng Thần tinh, những con khác đành phải đợi lúc khác. Nhưng từ khi có sự hỗ trợ của Trương Tuấn, thì không chỉ lượng Thần tinh cung cấp trở nên dồi dào, mà hơn nữa là tốc độ tạo ra Thần tinh của hắn cũng nhanh hơn lão Phạm Kiếm Hiệp. Thế nên lão Phạm Kiếm Hiệp không cần suy nghĩ, đều dùng Thần tinh nuôi dưỡng tất cả vệ thú. Bởi vậy, Vệ thú ở Thần điện thành Phú Quý phát triển rất nhanh.
Thế nhưng Trương Tuấn lại phát hiện một vấn đề, đó là nhìn những con Vệ thú thì thấy đúng là cường tráng, nhưng thực tế chúng lại yếu ớt hơn nhiều. Cho nên hắn hỏi lão Phạm Kiếm Hiệp:
- Sư phụ, vì sao cùng một phương pháp nuôi dưỡng nhưng lại có Vệ thú mạnh mẽ và Vệ thú yếu ớt?
Lão Phạm Kiếm Hiệp nói:
- Đại hiền triết, cũng giống như con người chúng ta vậy, nếu có người có thể hình to lớn thì sẽ có người có thể hình gầy yếu. Vệ thú cũng không thoát khỏi cái quy luật ấy. Ôi…
Sau đó lão thở dài một hơi:
- Đại hiền triết, sự lo lắng của ta không phải dành cho vấn đề này.
Trương Tuấn cảm thấy khó hiểu, hỏi:
- Chẳng lẽ ngài lại lo lắng về chuyện khác?
Lão Phạm Kiếm Hiệp gật đầu:
- Đại hiền triết, ngươi không cảm nhận được các đời sau của Vệ thú càng ngày càng trở nên yếu ớt hơn đời đầu hay sao?
Trong lúc nói ra lời này, lão Phạm Kiếm Hiệp đang nướng thịt trên ụ lửa. Mùi thơm ngào ngạt nhưng Trương Tuấn hoàn toàn không để ý đến nó, thứ hắn đang quan tâm là cái vấn đề kia. Hắn cau mày hỏi:
- Thật ra thì nuôi dưỡng Vệ thú trong hoàn cảnh như vậy không phải là phương pháp hay. Nuôi dưỡng như vậy thì thể chất của Vệ thú trở nên yếu ớt cũng là điều dễ hiểu.
Hai mắt của lão Phạm Kiếm Hiệp trở nên sáng ngời:
- Đại hiền triết nói vậy thì chẳng lẽ ngài còn có biện pháp nào để giải quyết vấn đề này hay sao?
Trương Tuấn nhìn lão Phạm Kiếm Hiệp, nói ra năm chữ:
- Nuôi dưỡng trong tự nhiên.
- Hả?
Lão Phạm Kiếm Hiệp thất kinh.
- Điều này sao có thể được? Vệ thú chính là sủng vật của Thần, chính là người chiến hữu mà Thần ban tặng cho chúng ta, chúng ta có thể nào để chúng tự kiếm ăn trong tự nhiên? Có thể nào bỏ mặc chúng mà không nhìn, không quan tâm, chăm sóc? Như thế sao được chứ.
Trương Tuấn cười:
- Ngài hiểu lầm ý của ta rồi. Ta nói nuôi dưỡng trong tự nhiên không có nghĩa là bỏ mặc chúng, không quan tâm, chăm sóc, mà là âm thầm chăm sóc chúng, chỉ để cho bọn chúng tự mình kiếm ăn trong hoàn cảnh tự nhiên…
Lão Phạm Kiếm Hiệp ngay lập tức cắt đứt lời nói của hắn:
- Việc này càng không thể nào. Nuôi dưỡng Vệ thú chính là một công việc tinh tế và tỉ mỉ, cùng cẩn thận. Thức ăn của Vệ thú đều phải trải qua những lựa chọn đầy nghiêm khắc và phải có một quá trình nghiêm túc. Chúng ta có thể nào để Vệ thú ăn những thứ thức ăn mà chất lượng của những thứ thức ăn này đều không được đảm bảo? Như vậy thì có thể nào đảm bảo khí lực của Vệ thú sẽ được tăng cường?
- Này…
Trương Tuấn cười khổ. Thái độ của lão Phạm Kiếm Hiệp quá kiên quyết, hắn cũng không có cách nào.
- Đại hiền triết, xin lỗi ngài. Thái độ vừa rồi của ta có chút thất lễ. Nhưng ta nhất quyết không chấp nhận nuôi dưỡng Vệ thú bằng phương pháp thả ngoài tự nhiên như thế.
Trương Tuấn rất bất đắc dĩ, hắn cười khổ, nói ra:
- Được rồi, được rồi. Ngươi đã không đồng ý thì bỏ qua đi. Chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp khác.
Mặc dù nghe hắn nói vậy, lão Phạm Kiếm Hiệp vẫn nhắc nhở với “ý tốt”:
- Đại hiền triết, chuyện như thế này, sau này ngàn vạn lần không nên nhắc lại. Nếu như bị vài người có thực quyền trong Thần điện nghe được, thì bọn họ sẽ cho rằng ngài đang khinh nhờn Thần!
Trương Tuấn gật đầu, chỉ có thể cười khổ ở trong lòng: “Phật tổ phù hộ… Thiếu chút nữa ta đã bị xem là dị giáo”.
Một buổi tối nọ, một gã thần chức cấp thấp thông báo với Trương Tuấn:
- Đại hiền triết tôn kính, có người ở Tổng giáo tìm ngài.
Trương Tuấn cảm thấy kỳ quái:
- Tổng giáo? Có người ở Tổng giáo tìm ta?
“Tổng giáo ở xa như vậy thì phái người đến tìm mình để làm cái gì?” – Hắn không khỏi thầm hỏi.
Nhưng hắn rất nhanh tỉnh táo lại:
- Những người đó đang ở nơi nào?
- Họ đang đợi ngài ở ngay bên ngoài.
Trương Tuấn gật đầu:
- Đi thôi, ngươi dẫn ta đi gặp họ.
Người nọ dẫn Trương Tuấn đến căn phòng chính của Thần điện, nơi có ba gã mặc áo bào màu trắng đang chờ hắn.
Khi nhìn thấy hắn đi ra, bọn họ dùng lễ tiết của Vệ thú Chiến sĩ, khom người hành lễ.
- Đại hiền triết đại nhân.
Thấy vậy, Trương Tuấn hỏi:
- Các ngươi là Vệ thú Chiến sĩ?
Một người trong số họ đáp:
- Không, chúng ta là tùy tùng của ngài.
Đang lúc Trương Tuấn sửng sốt, tiếng nói Giáo chủ Trần Đại Nghĩa từ ở phía sau vọng tới:
- Đúng vậy, bọn họ là những tùy tùng của ngươi. Bọn họ là những người được Thần điện Bạc Hà tuyển chọn từ ba cái phân điện lớn. Vì ngươi mà Thần điện Bạc Hà tuyển ra ba gã có tư chất trở thành Vệ thú Chiến sĩ để bảo vệ ngươi. Đây là mệnh lệnh của Tổng Giáo chủ đại nhân. Ta nghĩ để dành cho ngươi một sự bất ngờ nên không có thông báo trước cho ngươi biết.
Giáo chủ Trần Đại Nghĩ bước tới, chỉ về một người trẻ tuổi đứng sau ông ta mà giới thiệu:
- Đây là người mà Thần điện thành Phú Quý chúng ta tuyển ra, hắn tên là Vũ Dũng.
Trên người Vũ Dũng là một bộ trang phục kỵ sĩ đã được mạ vàng, trên cây kiếm hắn đang cầm có một viên ma tinh màu lam có độ lớn vừa phải. Hắn có một đầu tóc dài đã được bó lại, khuôn mặt thanh tú, nhưng lại toát ra vẻ già đời.
Giáo chủ Trần Đại Nghĩa chỉ về ba người khác, tiếp tục giới thiệu:
- Bọn họ là ba người còn lại. Từ đây trở về sau, bốn người bọn họ là những người đi theo ngươi, ngươi có thể ra lệnh cho bọn họ làm bất cứ việc gì mà không cần giải thích cho họ hiểu.
- Bọn họ đều là những người có khả năng trở thành Vệ thú Chiến sĩ với tư cách là những kỵ sĩ tùy tùng. Do đó ngài có thể bồi dưỡng bọn họ trở thành Vệ thú Chiến sĩ mà không cần phải xin sự chấp nhận của Tổng giáo. Tuy nhiên, để bồi dưỡng họ thành Vệ thú Chiến sĩ, tất cả vật tư cần thiết thì ngài phải tự mình chuẩn bị mọi thứ.
Trương Tuấn nhìn xem bốn người một chút, lắc đầu:
- Giáo chủ, ta chỉ là một cái học đồ, còn cần tùy tùng gì chứ?
Trần Đại Nghĩa cười ha hả:
- Đại hiền triết, mặc dù ngài là một tên học sinh, nhưng dù sao ngài cũng là Đại hiền triết, cho nên có tùy tùng cũng là điều cần thiết.
Trương Tuấn nhìn Trần Đại Nghĩa, đang lúc phân vân thì Trần Đại Nghĩa lại cười nói:
- Đại hiền triết tôn kính, đây là quyết định của Tổng Giáo chủ đại nhân, ngài không muốn làm Tổng giáo chủ thất vọng chứ?
Trương Tuấn nhoẻn miệng cười:
- Phật tổ phù hộ. Đã như thế thì ta sẽ thu lấy bốn người họ. Ngài giúp ta an bài một chút, để từ nay về sau bọn họ ở bên cạnh ta là tốt rồi.
Giáo chủ Trần Đại Nghĩa gật đầu. Sau đó ông ta dẫn theo một gã thần chức tới, nhanh chóng đem bốn người sắp xếp đàng hoàng.
Khi mọi việc đã xong, Trần Đại Nghĩa quay người đi làm việc. Trương Tuấn lẽo đẽo đi theo sau ông ta, Trần Đại Nghĩa thấy lạ, quay lại hỏi:
- Đại hiền triết tôn kính, ngài không đi huấn luyện cho những tùy tùng của ngài sao?
Trương Tuấn mỉm cười:
- Giáo chủ tôn kính, ngài sẽ không quên khoản giao dịch của chúng ta chứ?
Giáo chủ Trần Đại Nghĩa nhướng mày, biết hắn đang nhắc tới ước định ở trên đường đi tới thành Bạc Hà. Lúc này Trương Tuấn lại nói:
- Giáo chủ đại nhân, ta biết ngài cần một khoảng thời gian để gom góp bút tiền này. Nhưng mà ta đã cho ngài đầy đủ hơn một tháng thời gian. Ta tin tưởng với năng lực của ngài thì không có chuyện gì là không làm được.
Trần Đại Nghĩa bày ra một bộ khó khăn, nhìn chung quanh thật kĩ, rồi mới nhỏ giọng:
- Đại hiền triết, ngài thật sự là một con người đáng sợ.
Sau đó ông ta lặng lẽ đem một khối thủy tinh làm bằng ma tinh, trên đó lại có dấu vết của không gian ma pháp bỏ vào trong tay của Trương Tuấn:
- Ta không có đặt mật mã cho khối thủy tinh giữ đồ này, ngài cứ nhỏ máu của ngài lên đó là có thể sử dụng nó. Ở bên trong có chứa thứ ngài cần, đầy đủ số lượng, không thiếu một đồng.
Trương Tuấn hiểu ý, mỉm cười gật đầu và phất tay chào:
- Giáo chủ đại nhân, ngài đúng là một người khiến người khác khó quên.
Mang theo cảm giác thỏa mãn, hắn về tới chỗ ở của chính mình. Nhưng khi vừa đến, hắn phát hiện có hai người đứng ở đó. Trương Tuấn ngạc nhiên, dụi mắt nhìn kĩ thì nhận ra đây là hai trong số bốn người tùy tùng của hắn. Hai người nọ đeo vũ khí trên thắt lưng, một trái một phải, trông như hai gã hộ vệ.
- Đại hiền triết tôn kính, ngài đã về.
Tay phải đặt ở trước ngực, họ khom người hành lễ.
Trương Tuấn nhìn hai người, hỏi:
- Các ngươi đứng ở chỗ này làm gì? Đã vất vả một ngày rồi, nhân danh Thần Bạc Hà, các ngươi cũng nên đi nghỉ ngơi đi.
Hai người đồng thanh nói:
- Không sao đâu Đại hiền triết, chúng ta là những tùy tùng của ngài, có trách nhiệm bảo vệ an toàn của ngài, vì ngài mà canh gác cũng là chuyện bình thường.
Trương Tuấn ngẫm nghĩ: “Để mặc bọn họ làm vậy là không được, xem ra cần phải nói chuyện với bọn họ”.
Bởi thế hắn nói:
- Ừm, hai người các ngươi tên là gì?
- Bẩm Đại hiền triết, kẻ hèn này là Nguyễn Khắc Cần.
- Bẩm Đại hiền triết, thuộc hạ tên là Đinh Thế Vũ.
Trương Tuấn gật đầu:
- Khắc Cần, Thế Vũ, đem hai người còn lại gọi đến đây, kêu bọn hắn vào trong phòng của ta, ta có chuyện muốn nói với các ngươi.
- Tuân lệnh.
Trương Tuấn bước vào phòng, mở rộng cửa phòng. Hắn không có đóng cửa lại mà mở rộng ra là bởi vì bốn người kia sẽ đến đây rất nhanh. Quả đúng như dự đoán của hắn, khi hắn vào phòng không được bao lâu, bốn người đã đến ngay. Bọn họ đứng ở trước cửa, nhẹ nhàng lấy bàn tay phải gõ cửa, đợi Trương Tuấn nói “Vào đi” thì bọn họ mới tiến vào.
Trương Tuấn đánh giá bốn người:
- Ngươi gọi là Vũ Dũng, ngươi là Nguyễn Khắc Cần, ngươi là Đinh Thế Vũ, như vậy ngươi đây? Ngươi tên gì?
- Đại hiền triết tôn kính, thuộc hạ tên là Trần Minh Hạo.
Người tùy tùng thứ tư của hắn trả lời.
- Tốt, hôm nay ta gọi các ngươi đến là muốn nghe lý do vì sao các ngươi muốn trở thành tùy tùng của ta.
Trương Tuấn ngồi ở trên ghế dài, nhìn vào mắt bốn người mà nói.
Đang đứng ở trước nhất, Nguyễn Khắc Cần là người đầu tiên trả lời:
- Đại hiền triết là vị Đại hiền triết kiệt xuất nhất của Thần điện Bạc Hà, ngài có thể dựa vào đức hạnh mà làm cho Tín Ngưỡng Thạch tỏa ra ánh sáng vạn trượng, ta là người sùng bái ngài!
Hắn ta vừa nói vừa nằm rạp xuống mặt đất, bò tới dưới chân Trương Tuấn. Trương Tuấn vội vàng rút chân hắn trở về, hét lớn:
- Tốt lắm. Đinh Thế Vũ, ngươi nói đi.
Đinh Thế Vũ suy nghĩ một lúc, nói ra:
- Thuộc hạ có suy nghĩ gần giống với Nguyễn Khắc Cần. Ngài là Đại hiền triết kiệt xuất nhất của Thần điện Bạc Hà, lại cũng là Tự Thành Chiến sĩ kiệt xuất nhất. Bởi vậy, thuộc hạ đi theo ngài là một vinh quang to lớn.
Trần Minh Hạo tiếp lời bọn họ:
- Chỉ cần có thể đi theo bên người của ngài thì đó chính là vinh quang của chúng ta.
Trương Tuấn lắc đầu, trong lòng thở dài: “Xem ra tín đồ đều là những kẻ mù quáng”.
- Ta không giống bọn họ.
Vũ Dũng đứng ra, trong ánh mắt lập lòe một loại thần thái khác thường:
- Từ nhỏ giấc mộng của ta chính là trở thành một gã Vệ thú Chiến sĩ. Ta muốn tu luyện cả võ kỹ và ma pháp, dùng sức mạnh để quét sạch tất cả những thứ dơ bẩn, bất công trong xã hội. Càng muốn mang ánh sáng của Thần chiếu rọi về hướng xa xôi, cho cả bọn Thú nhân ngu muội.
Càng nói hắn càng kích động:
- Lấy danh nghĩa của Thần mà thề, ta nhất định sẽ trở thành một gã Vệ thú Chiến sĩ, dù cho phải hi sinh cả tính mạng, hi sinh cả linh hồn, hi sinh hết tất cả mọi thứ.
Hắn nhìn Trương Tuấn:
- Ta nghe nói ngài là một người Tự Thành Chiến sĩ kiệt xuất, cho nên ta hi vọng ngài có thể giúp ta thực hiện được nguyện vọng này.
Trương Tuấn mỉm cười, trong lòng cảm thấy gã Vũ Dũng này có chút thú vị. Một nhân tài có dục vọng mãnh liệt đều dễ khống chế, hắn đã đọc qua quá nhiều lịch sử rồi. Thế nên hắn nhìn Vũ Dũng:
- Gia cảnh của gia đình ngươi thế nào?
Vũ Dũng trả lời:
- Tại thành Phú Quý vẫn có thể sống tốt.
- Ừm, tốt.
Trương Tuấn gật đầu, không nói thêm gì nữa. Có một số việc hay là cùng tên Vũ Dũng này nói chuyện riêng sẽ thích hợp hơn.
ps: Hôm nay có thể không có chương thứ 3 của ngày.