Quyển 1: Trở Về Đô Thị
Chương 427: Không nghe sẽ đánh vào mông!
Dịch Giả: ahnkaze
Biên Tập: ahnkaze
Nguồn: 4vn.eu
Phương Dật Thiên lôi Lâm Quả Nhi một mạch ra đến bãi giữ xe, sau đó mở cửa đưa nàng vào. Phương Dật Thiên vừa quay xuống đã thấy cô bé chu miệng, khuôn mặt tỏ vẻ mất hứng cùng oán giận, bộ dạng vô cùng đáng yêu. Hắn nín cười, rút một điếu thuốc, khẽ châm rồi kéo một hơi, sau đó khởi động xe rời khỏi sân bay.
-Chú cười cái gì? Đồ người lớn háo sắc, trâu già mà khoái gặm cỏ non!
Lâm Quả Nhi đã không chịu được nữa, bắt đầu lên tiếng.
-Ta dù bị gọi là chú cũng là một người chú anh tuấn đẹp trai thiên hạ đệ nhất!
Phương Dật Thiên tự sướng.
-Buồn nôn… Chú à hôm nay ta còn chưa ăn gì đâu, đừng để ta phải mửa ra mật!
Lâm Quả Nhi xuất ra vẻ mặt buồn nôn vô cùng khoa trương!
Phương Dật Thiên liếc nhìn nàng, cười nói:
-Ra là đói bụng, chẳng cần phải viện cớ như thế đâu, chỉ cần gọi ta một tiếng Phương ca ca, ta sẽ dẫn em đi ăn ngay!
-Hừ, rõ ràng là chú lại còn bắt ta gọi là Phương ca ca, rõ ràng là một lolicon!
Lâm Quả Nhi hừ một tiếng đáp lời.
Phương Dật Thiên há mồm không nói gì, thầm niệm lời trẻ con không đáng để ý, sau đó khởi động xe. Hắn cũng không lập tức chạy về biệt thự Lâm gia mà ghé vào một quán ăn, tiểu loli này có vẻ thích ăn vặt.
Lâm Quả Nhi thấy không khí trong xe trầm mặc, tính cách náo động của nàng không chịu được, bật cười bắt chuyện:
-Hi hi, chú nè, vừa rồi chú đánh cho tên đáng ghét kia ngã lăn ra đất thật đẹp nha. Nếu lúc nãy anh khùng không cứu mỹ nhân thì giờ này chắc mỹ nhân đã gặp tai ương rồi.
-Ax xì… Cảm động lắm sau? Thấy thân báo đáp à? Tiếc rằng em còn quá bé!
Phương Dật Thiên nghiêm mặt.
-Chú à, người ta mới mười bảy tuổi thôi, biết rõ người ta chưa vị thành niên mà dám câu dẫn lộ liễu như thế, lát nữa ta sẽ nói với Tiêu Di và chị Tuyết, để hai người đó lấy thân báo đáp chú.
Lâm Quả Nhi gian xảo trả lời. Phương Dật Thiên đổ mồ hôi lạnh, cô bé này cũng thật là… chỉ là đùa một chút thôi đừng cho là thật chứ.
-Quả Nhi, nếu dám nói năng lộn xộn ta sẽ đánh vào mông em!
Phương Dật Thiên nghiêm mặt giả vờ tức giận.
-Hả? Sao chú dám tùy tiện đánh vào mông một tiểu cô nương chứ? Chú thật quá đáng!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Quả Nhi hiện lên vẻ ủy khuất.
-Sao lại không thể, không nghe lời thì bị ăn đòn! Đừng nói là em, cho dù là chị họ của em không nghe lời ta vẫn đánh như thường!
Phương Dật Thiên vì muốn hù dọa Lâm Quả Nhi nên kéo cả Lâm Thiên Tuyết vô tội vào!
-Chú… chú còn đánh chị họ sao?
Lâm Quả Nhiên không tin hỏi lại. Phương Dật Thiên giật mình, vừa rồi quả thật là hắn túng quá làm liều, nhưng lúc này cũng không thể nói lại được, chẳng lẽ mình lại sợ tiểu nha đầu này?
-Tất nhiên, đây là do cha cô ấy nhờ ta, chỉ cần cô ấy không nghe lời ta liền có thể đánh, đã tin chưa?
Phương Dật Thiên nói. Lâm Quả Nhi kinh ngạc há hốc miệng nhịn hắn, nàng nhớ rất rõ chị họ mình vốn vô cùng khó chơi, đại thúc này thật sự có thể xuống tay được sao?
-Chú thật sự từng đánh vào mông chị ấy?
Lâm Quả Nhi hỏi lại lần nữa.
-Ờ.. tất nhiên là đã từn đánh vài lần, lúc này em phải nghe lời anh, không thì đừng trách anh nặng tay!
Phương Dật Thiên tự đắc cười, sau đó nhăn mặt hăm dọa.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Quả Nhi hiện lên vẻ sùng bái:
-Quả thật là không thể đánh giá bằng vẻ ngoài nha, không ngờ chú trông bình thường thế mà trị được cả chị họ.
-Vậy mới nói, em tốt nhất nên nghe lời, nếu không thì giơ mông chuẩn bị đi!
Phương Dật Thiên nói xong trong lòng cũng thầm cầu nguyện, chỉ mới nói một lúc mà đã mệt mỏi thế này, sau này làm sao dám nói nhiều với nàng đây.
Lâm Quả Nhi nghe xong lập tức im lặng nhưng đôi mắt vẫn đảo lên xuống một cách gian xảo. Sau đó Phương Dật Thiên dẫn Lâm Quả Nhi đi ăn vặt, nàng muốn ắn gì hắn chở nàng đi ăn đấy.
Lúc này Lâm Quả Nhi vô cùng vui vẻ, cái gì cũng gọi chú chú… khiến đám thanh niên ngoài đường nghi hoặc nhìn Phương Dật Thiên, đem hắn trở thành một lolicon đích thật. Phương Dật Thiên thật sự không thể sửa đổi cách xưng hô của Lâm Quả Nhi, chỉ đành thở dài chấp nhận trong đau khổ.
Lâm Quả Nhi vui vẻ ăn uống một lúc, sau đó trở về xe chạy về biệt thự Lâm gia.
-Chú à, kì thực chú cũng rất tốt mà, vì sao cứ phải bày ra bộ mặt hung dữ với ta thế?
Lâm Quả Nhi sau khi ngồi yên lại chăm chú nhìn Phương Dật Thiên rồi bắt chuyện.
-Quả Nhi, ta đâu có như thế. Cho dù ta có thể hơi khó tính, không phải là một tiểu bạch kiểm hay nịnh nọt nhưng cũng chưa bắt nạt em lần nào mà!
Phương Dật Thiên buồn cười.
-Hi hi, đại thúc muốn làm tiểu bạch kiểm à, mà cho dù có đi nữa thì cũng là một tiểu bạch kiểm xấu xí.
Lâm Quả Nhi lè lưỡi.
-Haizzz, Quả Nhi à, sao em lại trái ngược hoàn toàn với chị Tiểu Tuyết thế. Em vừa lên xe là cứ nói mãi không ngừng, chẳng bù với Tiểu Tuyết cứ lên xe là im như thóc.
Phương Dật Thiên khẽ thở dài.
-Vậy đại thúc là thích hoạt bát như ta hay trầm lặng như tỷ tỷ?
Lâm Quả Nhi bắt đầu hứng thú. Phương Dật Thiên giật mình, sau đó sờ sờ mũi, thầm nghĩ tốt nhất là không nên trả lời, nếu không sẽ tiếp tục bị cô bé này quấn lấy.
Phương Dật Thiên lái xe vào biệt thự Lâm gia, lúc này Lâm Thiên Tuyết cũng đã bước ra cửa, nhìn Lâm Quả Nhi mỉm cười thân thiết:
-Quả Nhi!
-Chị ơi, chú vệ sĩ này thật lợi hại, còn nói sau này nếu Quả Nhi không nghe lời sẽ đánh đòn. Chị à, lúc trước chú đánh vào mông tỷ có đau không?
Lâm Quả Nhi chạy đến ôm lấy Lâm Thiên Tuyết, sau đó nghiêm mặt nhìn nàng đặt câu hỏi.
Quyển 1: Trở Về Đô Thị
Chương 428: Ngươi thật đúng là hạ thủ được!
Dịch Giả: whysky92
Biên Tập: ahnkaze
Nguồn: 4vn.eu
Lâm Thiên Tuyết nghe Lâm Quả Nhi gọi Phương Dật Thiên là chú trong lòng vô cùng buồn cười, suýt nữa không nhịn được cười thành tiếng.
Chẳng qua, khi nghe Lâm Quả Nhi nói tiếp nàng lại giật mình,sau đó sắc mặt đỏ bừng lên. Không ngờ vừa thấy mặt mình, Lâm Quả Nhi đã hỏi Phương Dật Thiên đánh mông nàng có đau hay không,mình khi nào bị tên gia hỏa này đánh đòn chứ?
Nàng liền nghĩ ra, chắc chắn là ở trên đường Phương Dật Thiên đã nói gì đó với Lâm Quả Nhi liền trừng mắt nhìn hắn. Phương Dật Thiên giật mình xấu hổ, nghĩ thầm cô bé Lâm Quả Nhi thật không đâu ra đâu, sao có thể nói như vậy ?
-Ha ha, Bảo Nhi còn bé ,lời trẻ con không cố kị ,Tiểu Tuyết cô đừng để trong lòng nha.
Phương Dật Thiên vừa cười ha hả vừa hung hăng trừng mắt với Lâm Quả Nhi, ý tứ không cần nói cũng biết: ngươi nếu còn nói lung tung cẩn thận ta đánh ngươi!
Lâm Quả nhi bị ánh mắt hung thần ác sát của Phương Dật Thiên nhìn trừng trừng dọa cho nhảy dựng lên,vội vàng tránh ở phía sau Lâm Thiên Tuyết:
-Chị họ, em sợ quá, chú muốn đánh em.
Phương Dật Thiên dở khóc dở cười,đang muốn nói chuyện lại bị ánh mắt lạnh lùng của Lâm Thiên Tuyết chặn lại:
-Phương Dật Thiên, ngươi đã nói gì với Bảo Nhi, còn muốn đánh nó sao?
Phương Dật Thiên gãi đầu cười khổ:
-Tiểu Tuyết đừng hiểu lầm ta, ta chỉ là…Khụ khụ, Bảo Nhi nhu thuận như thế sao ta lại nỡ đánh.
Lâm Quả Nhi đang trốn phía sau Lâm Thiên Tuyết lập tức nhô đầu ra giảo hoạt cười:
-Hi hi cháu biết mà, những lời nói trước đều là hù cháu đúng không?
Phương Dật Thiên ngượng ngùng cười cười, không có biện pháp, gặp phải một lolita tinh quái chính hắn cũng bắt đầu cảm thấy đau đầu, thật không nên trêu vào! Hắn liền đi vào trong biệt thự, Lâm Thiên Tuyết cũng lôi kéo Lâm Quả Nhi hàn huyên, hai người chị họ đường muội nói chuyện một hồi đã sôi nổi bỏ rơi Phương Dật Thiên sang một bên.
Phương Dật Thiên cũng vô cùng mừng rỡ ,may mà Lâm Quả Nhi vô cùng nhu thuận, không nói ra việc Phương Dật Thiên bắt nàng lấy thân báo đáp, nếu không chỉ nhìn ánh mắt khinh bỉ của Lâm Thiên Tuyết hắn cũng chết ngộp rồi. Đứng nghe Lâm Thiên Tuyết và Lâm Quả Nhi nói chuyện, hắn cũng biết thêm một chút về việc ghi danh của Lâm Quả Nhi, Lâm Thiên Tuyết còn nhắc đến Tô Uyển Nhi, hứa sẽ giới thiệu hai người với nhau để hai người trao đổi việc hoc hành.
Phương Dật Thiên giật mình ,chuyện này thật là khó xử, một Lâm Quả Nhi đã đủ hắn nhức đầu, giờ lại còn muốn mời thêm Tô Uyển Nhi.. Khụ khụ, chỉ cần nghĩ đến chuyện này Phương Dật Thiên đã thấy sợ hãi… Nói chuyện một lúc Lâm Thiên Tuyết đột nhiên khẽ nhíu mày, rên lên một tiếng, sắc mặt trở nên tái nhợt, ôm bụng lộ vẻ đau đớn.
-Chị họ, chị làm sao vậy?
Lâm Quả nhi sắc mặt cả kinh vội hỏi
-Không, không có việc gì... Lâm Thiển Tuyết nén đau trả lời.
Phương Dật Thiên bên cạnh nghe thấy liền liếc nhìn Lâm Thiên Tuyết, hắn nhận ra Lâm Thiên Tuyết sắc mặt đau đớn, chợt nghĩ ra nàng đang đến ngày, chẳng lẽ là đau bụng kinh?
-Tiểu Tuyết, bụng có phải là rất đau?
Phương Dật Thiên bước qua hỏi Lâm Thiên Tuyết. Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Thiên Tuyết chợt đỏ ửng, liếc nhìn Phương Dật Thiên, xấu hổ không dám trả lời.
-Để ta giúp cô mát xa giảm đau nhé, vô cùng hữu hiệu đấy.
Phương Dật Thiên nói.
-Không, không cần, Lâm Thiên Tuyết vội vàng cự tuyệt.
-Ta… ta nghỉ ngơi một lúc là tốt thôi, không có việc gì đâu.
-Sao lại không có việc gì? Nhìn cô xem, đau thành bộ dáng này rồi! Mau nằm lên sô pha cho ta!
Phương Dật Thiên nhíu mày, lớn tiếng nói.
Lâm Thiên Tuyết giật mình buồn cười nhìn Phương Dật Thiên:
-Ta nói không sao là không sao, ta không cần ngươi giúp!
Phương Dật Thiên trừng mắt nhìn nàng, sau đó trực tiếp ôm nàng đưa lên sô pha. Bất ngờ bị Phương Dật Thiên ôm lấy, Lâm Thiên Tuyết lập tức giật mình, sau đó khuôn mặt đỏ bừng, trước mặt đường muội sao lại để Phương Dật Thiên tùy tiện làm ẩu được?
-Phương Dật Thiên, ngươi…ngươi mau thả ta ra!
Lâm Thiên Tuyết dùng sức đẩy Phương Dật Thiên, mà bụng trên lại đau đớn, khóe mắt nàng cũng nhịn không được chảy ra nước mắt .
-Nằm yên cho ta!
Phương Dật Thiên quát lên.
-Ta không nằm yên thì sao, ngươi buông ta ra, ngươi buông ta ra ...
Lâm Thiên Tuyết ra sức vùng vẫy..
Ba!
Một thanh âm vang lên, sau đó không khí bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường! Phương Dật Thiên đem tay phải rời khỏi mông Lâm Thiên Tuyết,vừa rồi vả thật sự là dùng hơi quá sức, nhưng cũng nhờ thế mới có thể cảm nhận đầy đủ ,mông Lâm Thiên Tuyết thật co dãn, lại mềm mại cực kỳ.
Lâm Thiên Tuyết giật mình, sắc mặt không thể tin được, này, tên hỗn đản này thật sự dám đánh mông nàng? Lâm Quả Nhi ở bên cạnh cũng vô cùng kinh ngạc, cái miệng nhỏ nhắn mở to như không tin vào mắt mình, vừa rồi, nàng rõ ràng thấy được Phương Dật Thiên vung tay phải lên đánh vào mông đường tỷ.
Phương Dật Thiên thấy Lâm Thiển Tuyết đã chịu nằm yên liền duỗi tay bắt đầu mát xa, đầu tiên là lòng bàn chân rồi ở vị trí cách mắt cá chân ba đốt tay xoa nhẹ, cuối cùng đến huyệt tam âm giao.
Lâm Quả nhi lúc này cũng phản ứng, nũng nịu nhìn Phương Dật Thiên:
-Chú thật sự dám hạ thủ rồi sao!
Lâm Thiên Tuyết tự nhiên biết Lâm Quả Nhi đang nói về chuyện vừa rồi, sắc mặt đỏ ửng, trong lòng vô cùng ủy khuất. Từ nhỏ đến lớn chưa từng có người nào đánh nàng, bây giờ lại bị tên hỗn đản này đánh vào mông , lại là ở trước mặt đường muội, thật sự là rất dọa người ! Hơn nữa tên hỗn đản này thật đúng là hạ thủ được, hiện tại trên mông nàng còn rất đau!
Còn đang suy nghĩ thì Lâm Thiên Tuyết chợt nói:
-A, bụng không còn đau như lúc nãy !
Lực đạo từ bàn tay Phương Dật Thiên ngày càng tăng, vuốt ve mát xa, nàng cảm giác như có một dòng nước ấm dễ chịu chạy thẳng vào cơ thể, sau đó chậm rãi lưu thông khắp nơi, cơn đau bụng trước tựa hồ cũng chầm chậm thuyên giảm. .
Nội tâm nàng khẽ rung động, ngước nhìn vào Phương Dật Thiên mát xa, trong lòng lại nổi lên một tia kinh ngạc, những cảm giác bình tĩnh,hoảng hốt, ngọt ngào…không biết từ lúc nào nảy lên trong lòng nàng.
Quyển 1: Trở Về Đô Thị
Chương 429: Tiêu Di trở lại!
Dịch Giả: whysky92
Biên Tập: ahnkaze
Nguồn: 4vn.eu
Lâm Thiên Tuyết lần này bị đau bụng kinh là do bệnh tự phát chứ không phải ủ bệnh lâu ngày, vì thế việc Phương Dật Thiên mát xa huyệt Tam Âm Giao của nàng là đúng bệnh hốt thuốc,làm giảm bớt đau đớn.
Theo cơn đau dần dần giảm bớt, sắc mặt Lâm Thiên Tuyết cũng dần khôi phục, không biết là ngượng ngùng hay là xấu hổ, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ của nàng ửng đỏ một mảng,đôi mắt chớp chớp nhìn Phương Dật Thiên,cũng không biết nghĩ đến cái gì.
Lâm Quả Nhi ngồi bên cạnh Phương Dật Thiên, cả người gần như dựa vào hắn, hứng thú nhìn chằm chằm vào thủ pháp mát xa của Phương Dật Thiên, đôi mắt chuyển động, cũng không biết trong đầu đã nghĩ ra ý tưởng tinh quái gì.
-Chú, không ngờ chú có thể trị đau bụng, chẳng lẽ chú từng học qua phụ khoa? Tay chú thành thạo như vậy khẳng định đã mát xa nhiều cô nương rồi!
Lâm Quả Nhi cười nói. Phương Dật Thiên ]xấu hổ trừng mắt nhìn nàng:
-Cẩn thận lời nói, nếu không ta sẽ đánh mông.
Lâm Quả Nhi nghe vậy không khỏi nhớ lúc vừa rồi Phương Dật Thiên hung hăng đánh mông chị họ, trong lòng của nàng vẫn còn chút sợ, liền thè lưỡi tinh nghịch hướng Phương Dật Thiên, bộ dáng cực kỳ đáng yêu.
Lâm Thiên Tuyết nhìn Lâm Quả Nhi trêu đùa Phương Dật Thiên, chẳng biết làm thế nào cho phải, đành nói:
-Quả Nhi , em xáp lại gần hắn làm gì, tránh sang một bên đi.
-Hì hì,không có việc gì , chú cũng đã từng ôm em, chú nhìn qua tuy có vẻ háo sắc nhưng thực ra không có như vậy, đúng không chú?
Lâm Quả Nhi cười nói.
-Cái gì? Phương Dật Thiên! Ngươi đã làm gì Quả Nhi?
Lâm Thiên Tuyết vừa nghe Lâm Quả Nhi nói từng bị Phương Dật Thiên ôm, trong óc trống rỗng, nhịn không được tức giận hỏi.
Phương Dật Thiên lắc đầu cười khổ một tiếng, không nói một tiếng, cũng không giải thích, tiếp tục mát xa cho Lâm Thiên Tuyết .
Lâm Thiên Tuyết nhìn vào mặt Phương Dật Thiên , trong lòng tràn đầy tức giận, giãy dụa muốn đứng lên:
-Ngươi, ngươi buông ta ra, ta không cần ngươi mát xa, cứ mặc ta! Ta cản báo ngươi, nếu ngươi dám làm gì Bảo Nhi, ta sẽ không tha cho ngươi!
Lâm Quả Nhi chứng kiến chị họ mình tức giận vội vàng nói:
-Chị họ, chị hiểu lầm chú rồi, lúc ấy chú cũng là vì cứu em mới làm như vậy.
-Cứu em?Quả Nhi, thật ra đã xảy ra chuyện gì?
Lâm Thiên Tuyết sắc mặt run rẩy vội vàng hỏi.
Lâm Quả Nhi ngập ngừng , liền mang sự việc trên sân bay nói một lần. Lâm Thiên Tuyết nghe xong, khuôn mặt xinh đẹp nao nao, biết mình đã nghi oan Phương Dật Thiên, không nhịn được giương mắt nhìn mắt Phương Dật Thiên, bĩu môi muốn nhận lỗi, nhưng do bản tính rụt rè nên không mở miệng được, chỉ đành áy náy nhìn Phương Dật Thiên.
-Chú, nếu ta bụng cũng đau , chú có thể giúp ta mát xa hay không?
Lâm Quả Nhi nghiêm mặt nhìn Phương Dật Thiên.
-Việc này… nếu chị họ em không tức giận thì anh sẽ giúp!
Phương Dật Thiên khẽ cười.
-Chị họ đương nhiên không tức giận, chị họ không muốn ta đau đâu, hi hi.
Lâm Quả Nhi vỗ bàn tay nhỏ bé, cười nói.
-Quả Nhi, sao em có thể nói vậy! Sau này cách hắn xa một chút, hắn cũng không phải là người tốt đâu.
Lâm Thiên Tuyết nhìn Lâm Quả Nhi liếc mắt, buồn cười nói.
-Chị họ, nếu chú là người xấu tại sao bác lại yên tâm để chú ở lại bảo hộ mọi người?
Lâm Quả nhi nháy hai mắt hỏi.
-Việc này…
Lâm Thiên Tuyết nhất thời nghẹn lời không thể nói gì.
-Chị họ, chú chỉ là mát xa thôi mà, không có gì xảy ra đâu? Chẳng lẽ chị lại ghen sao?
Lâm Quả Nhi không nhịn được bật cười.
Cái gì? Ghen? Lâm Thiên Tuyết tâm thần rung động,khuôn mặt đỏ bừng lên, thẹn thùng ướt át, nàng trừng mắt đẹp hung hăng nhìn Lâm Quả Nhi xấu hổ nói:
-Quả Nhi, em… em ở yên đó, xem chị thu thập em như thế nào!
-Em chẳng sợ, chú sẽ ở đây bảo vệ em!
Lâm Bảo Nhi vừa nói xong lập tức dùng hay tay kéo tay Phương Dật Thiên làm nũng.
Phương Dật Thiên suy tư, khẽ thở dài một tiếng, thật đúng là phục Lâm Quả Nhi này nha, đang muốn nói cái gì đột nhiên ngoài biệt thự có một chiếc xe con đi vào, là chiếc xe thể thao Porsche của Lâm Thiên Tuyết, sau đó tiếng bước chân vang lên, Tiêu Di đã chậm rãi đi đến.
Tiêu Di trên người mặc bộ quần áo công sở bó sát khiến người khác nhìn vào phải phun máu,bộ dáng thành thục, eo thon, cái mông vểnh lên, bộ ngực trước người nàng ngạo nghễ cao ngất không ngừn dao động động theo từng bước chân, bộ ngực đồ sộ tựa như có thể phóng ra bất cứ lúc nào. Hiển nhiên là nàng đã tỉ mỉ chọn cách ăn mặc xinh đẹp động lòng người,trên thân thể cao quý ung dung tỏa ra khí chất nữ vương làm cho người ta chỉ cần liếc mắt cũng không nhịn được sinh ra tâm lý quỳ bái.
-Tiêu Di, Tiêu Di...
Lâm Quả Nhi trông thấy Tiêu Di sắc mặt trở nên vui vẻ, nhảy nhót chạy như bay hướng về phía Tiêu Di.
-Tiểu Quả Nhi? Ngươi đến lúc nào?
Tiêu Di cười, giang dôi tay ôm lấy Lâm Quả Nhi đang chạy như bay hướng tới nàng.
-Ta hôm nay vừa học xong, là chú đi đón ta.
Lâm Quả Nhi cười đùa nói.
-Chú?Chú nào?
Tiêu Di ngạc nhiên hỏi.
-Chính là chú vừa mát xa cho chị họ! Tiêu Di,nói cho ngươi biết,chú rất giỏi nha, vừa rồi chị họ không nghe lời chú còn đánh vào mông chị họ, còn nói Quả Nhi nếu không nghe lời cũng đánh Quả Nhi luôn , Tiêu Di phải che chở cho Quả Nhi!
Lâm Quả Nhi nói nhỏ bên tai Tiêu Di.
Tiêu Di giật minh mình, đảo mắt nhìn về Phương Dật Thiên bên kia, vừa nghe Quả Nhi gọi Phương Dật Thiên vì chú trong nội tâm nàng lập tức cảm thấy buồn cười!.
-Tiểu Tuyết, cảm giác như thế nào? Còn đau không?
Phương Dật Thiên ôn nhu nhìn Lâm Thiên Tuyết hỏi.
Ánh mắt Lâm Thiên Tuyết có chút bối rối, khẽ trốn tránh, tựa hồ là không dám nhìn vào ánh của Phương Dật Thiên, mắc cỡ đỏ mặt, gật gật đầu nói:
-Tốt hơn nhiều, hiện tại cũng không cảm thấy đau, cám ơn ngươi .
-Vậy là tốt rồi, mấy ngày nay nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng đi ra ngoài, buổi tối có thời gian ta sẽ giúp cô mát xa một lần.
Phương Dật Thiên nói xong liền đứng lên.
-Tiểu Tuyết, ngươi không sao chứ?
Tiêu Di lúc này cũng đi tới bên cạnh Lâm Thiên Tuyết, thân thiết hỏi.
-Không có gì, Tiểu Tuyết bị đau bụng, ta giúp nàng mát xa giảm bớt đau đớn.
Phương Dật Thiên nhìn Tiêu Di..
Tiêu Di vừa rồi cũng chứng kiến Phương Dật Thiên mát xa huyệt Tam Âm Giao của Lâm Thiên Tuyết, lúc trước nàng đau bụng kinh cũng Phương Dật Thiên cũng là giúp nàng mát xa bộ vị này, tức khắc nàng liền hiểu được Lâm Thiên Tuyết đến ngày ấy, lúc này mới khiến cho bụng đau.
-Tiểu Tuyết, khá hơn chút nào không? Thân thể không thoải mái thì cứ lên lầu nghỉ ngơi trước.
Tiêu di nói.
-Tốt hơn nhiều rồi, không có việc gì đâu.
Lâm Thiên Tuyết mỉm cười.
Tiêu Di gật gật đầu, quay đầu nhìn Lâm Quả Nhi đang ôm cánh tay mình:
-Quả Nhi, nghe nói ngươi muốn ghi danh Thiên Hải đại học phải không?
-Đúng vậy, Tiêu Di yên tâm đi, ta nhất định thi đậu vào trường, đến lúc đó ta sẽ thường xuyên đi tìm chị họ chơi.
Lâm Quả Nhi cười nói.
-Ngươi xem ngươi, còn nhỏ tuổi chỉ biết chơi, ngoan ngoãn học tập, bằng không, Tiêu Di... Tiêu Di kêu chú đánh ngươi đó.
Tiêu Di nói xong không nhịn được nở nụ cười.
-A?
Lâm Quả nhi giật mình,sau đó chu miệng:
-Tiêu Di, ngươi ăn hiếp Quả Nhi, sao lại liên hợp với chú ăn hiếp Quả Nhi chứ?
Phương Dật Thiên ở bên cười khổ, con mẹ nó, tiểu nha đầu này luôn miệng kêu chú, không chừng sau này Lâm Thiên Tuyết cũng kêu mình là chú mất.
-Tiêu Di đùa ngươi thôi, một khi đã thi đại học xong là có thể vui vẻ, Tiêu Di sẽ dẫn ngươi đi chơi, sẽ thiết kế thật nhiều đồ đẹp cho ngươi, được chưa?
Tiêu Di mỉm cười ôn nhu!
-Hay quá, Tiêu Di thật tốt!
Lâm Quả Nhi nhảy nhót cười nói.
-Phương Dật Thiên, ngươi đêm nay có rảnh không?
Tiêu Di chuyển hướng Phương Dật Thiên hỏi.
-Ta? Ừm, cũng không có việc gì, làm sao vậy? Phương Dật Thiên hỏi.
-Đã như vậy theo ta tham dự buổi tiệc tối đi, ngươi mau chuẩn bị một chút.
Tiêu Di nói. Tiệc tối? Muốn ta dẫn Tiêu di tham dự tiệc tối? Phương Dật Thiên giật mình, xem ra Tiêu Di thật đúng là muốn xem mình làm bạn trai của nàng .
Quyển 1: Trở Về Đô Thị
Chương 430: Tái ngộ Cố Khuynh Thành!
Dịch Giả: ahnkaze
Biên Tập: ahnkaze
Nguồn: 4vn.eu
Bảy rưỡi tối.
Tiêu Di sau khi sửa soạn đã bước xuống lầu.
Một bộ lễ phục dạ hội xanh biếc thanh tao, chuỗi trân châu trên chiếc cổ trắng nõn càng tôn thêm vẻ cao quý của nàng, bộ lễ phục bó sát người để lộ nửa phần ngực đầy đặn mê người.
-Wow, hôm nay Tiêu Di trông thật xinh đẹp nha. Tiêu Di cho ta ôm một cái, ta muốn trở thành một nam nhân để Tiêu Di mê hoặc!
Lâm Quả Nhi vừa thấy Tiêu Di đã chạy đến.
-Rồi rồi, Tiêu Di có việc phải ra ngoài, đừng phá phách nữa!
Tiêu Di xoa đầu Lâm Quả Nhi.
-Tiêu Di ăn cơm rồi hãy đi nhé!
Lâm Thiên Tuyết nói.
-Không cần, ta cũng không đói. Phương Dật Thiên, đã chuẩn bị đầy đủ chưa?
Tiêu Di nhìn Phương Dật Thiên.
Phương Dật Thiên gật đầu:
-Đi thôi.
-Tiêu Di, người muốn đi đâu? Sao lại dẫn theo chú?
Lâm Quả Nhi tò mò.
-Tiêu Di muốn tham gia một buổi tiệc, vì thiếu người nên mang theo hắn cho đủ.
Tiêu Di khẽ cười, khóe mắt lại liếc Phương Dực Thiên, khuôn mặt hơi đỏ lên.
-Ừm, ra là thế!
Lâm Quả Nhi gật đầu.
-Được rồi, mọi người ở lại ăn cơm ngon miệng, tối nay Tiêu Di sẽ trở về!
Tiêu Di mỉm cười rồi cùng Phương Dật Thiên bước ra ngoài.
Theo hướng dẫn của Tiêu Di, Phương Dật Thiên lái xa ra ngoại ô.
-Tiêu Di à, bữa tiệc tổ chức ở ngoại ô sao?
Phương Dật Thiên thắc mắc, hắn vốn tưởng sẽ đến một nhà hàng nào đó, không ngờ hai người lại đi ra ngoại ô.
-Ở ngoại ô có một “Hồng trà tư nhân hội”, buổi tiệc sẽ tổ chức ở đó. Kì thật lần này là một buổi tiệc tư nhân, hồng trà tư nhân hội này cũng không thường xuyên mở cửa, nữ hội chủ rất có địa vị, nếu không phải lần này có một đại minh tinh đến Thiên hải, hơn nữa đại minh tinh này lại có quan hệ tốt với nữ hội chủ thì cũng không có buổi tiệc này đâu.
Tiêu Di chầm chậm giải thích.
Phương Dật Thiên gật đầu, quả thực dạ hồi gì hắn cũng chẳng muốn quan tâm, hắn chỉ muốn đi cùng Tiêu Di sau đó mang nàng về là xong việc.
-Tiêu Di, hôm nay nàng ăn vận xinh đẹp như thế, có phải trong buổi tiệc này có người mà nàng ngưỡng mộ?
Phương Dật Thiên bắt đầu đùa giỡn. Tiêu Di đỏ mặt, sau đó gắt lên:
-Đúng thế, buổi tiệc tối nay có rất nhiều anh đẹp trai, mỹ nữ cũng không thiếu, chỉ sợ đến lúc đó ngươi lại quên mất ta!
-Ha ha.
Phương Dật Thiên bật cười, đôi mắt chăm chú nhìn vào bộ ngực cao vút của Tiêu Di, trong lòng rung động:
-Tiêu Di, hay đêm nay chúng ta lại ra sơn cốc ngắm sao nhé!
Khuôn mặt Tiêu Di lập tức đỏ ửng, tên vô sỉ này rõ ràng đang lay động nàng, nàng khẽ liếc mắt quyến rũ:
-Phải xem biểu hiện đêm nay của ngươi ra sao đã!
Phương Dật Thiên rùng mình, sau đó mỉm cười thâm ý, mà lúc này xe cũng đã chạy đến hồng trà tư nhân hội.
Hội quán này khá rộng, bố trí ưu nhã đẹp đẽ. Trước cổng hội có nhân viên đứng tiếp đón mọi người, bên trong cũng đã có khá nhiều người, tất cả đều là nam thanh nữ tú ăn vận sang trọng đang tụ năm tụ ba nói chuyện.
Lúc Tiêu Di xuất hiện không ít nam nhân đã chú ý đến nàng, ánh mắt mang theo vẻ tán thưởng hâm mộ kèm vài tia dục vọng. Theo lời giới thiệu của Tiêu Di, khách mời lần này không ai không mang thân phận cao quý, còn có không ít minh tinh nổi tiếng.
Khi Phương Dật Thiên bước vào cùng Tiêu Di cũng thấy không ít gương mặt quen thuộc trên TV, nói là quen thuộc chứ hắn cũng không nhớ tên bọn họ.
Trông thấy Tiêu Di tiến vào hội sảnh bắt chuyện với mọi người, một nữ nhân tầm bốn mươi tuổi mang lễ phục đen tiến tới nghênh đón:
-Chào mừng Tiêu Di đã đến.
-Chị Hồng Vinh, chị vẫn trẻ trung xinh đẹp như trước.
Tiêu Di mỉm cười đáp lời.
-Ha ha, chị đã già rồi làm sao so được với em.
Hồng Vinh khẽ mỉm cười, sau đó quay sang nhìn Phương Dật Thiên:
-Vị này là…?
-Hắn là bằng hữu của em, tên Phương Dật Thiên.
Tiêu Di giới thiệu hai người.
-A, hoan nghênh Phương tiên sinh quang lâm.
Hồng Vinh vươn tay ra.
Phương Dật Thiên nhẹ nhàng bắt tay nàng, cười nói:
-Buổi tối vui vẻ!
Lúc này phía cổng bỗng nhiên trở nên ồn ào, Phương Dật Thiên cũng quay đầu nhìn ra liền trông thấy một đại mỹ nữ đang chầm chậm tiến vào, nàng mang một bộ lễ phục dạ hội màu đỏ, bộ ngực trắng hồng cao vút, chiếc cổ thon dài đeo một chuỗi kim cương vô cùng tao nhã tươi đẹp!
Thân hình nàng cao gầy, ước chừng khoảng một thước bảy, thân hình yểu điệu đứng giữa đám đông như hạc giữa bầy gà. Phương Dật Thiên lập tức giật mình, cô gái này hắn từng gặp trên TV, hơn nữa lúc nãy tại sân bay Thiên Hải cũng gặp nàng, siêu cấp minh tinh: Cố Khuynh Thành!
Quyển 1: Trở Về Đô Thị
Chương 431: Cố Khuynh Thành!!
Dịch Giả: ahnkaze
Biên Tập: ahnkaze
Nguồn: 4vn.eu
Tuy bị đám đông vây quanh nhưng Cố Khuynh Thành không hề tỏ vẻ bối rối, sắc mặt nàng vẫn thản nhiên thanh cao như một nữ thần thoát tục. Tại hội trường đã có rất nhiều người bước đến vây lấy Cố Khuynh Thành, có quen hay chưa quen đều đến chào hỏi nàng, có thể nói được cùng nàng bắt chuyện là vô cùng vinh hạnh!
Cố Khuynh Thành cũng rất có khí độ, nhẹ nhàng mỉm cười đáp lễ mọi người, cử chỉ tao nhã không hề để lộ một tia khó chịu hay cao ngạo, vô cùng bình dị dễ gần
-Tiêu Di, Khuynh Thành đã đến rồi, chúng ta đến nói chuyện với nàng ta đi.
Hồng Vinh cười nói.
-Được rồi, cùng đến đi.
Tiêu Di cũng mỉm cười bước về phí Khuynh Thành. Cùng lúc đó Khuynh Thành cũng đã trông thấy Hồng Vinh và Tiêu Di, khuôn mặt nàng hiện lên ý cười rạng rỡ, người cũng như tên, quả thật Khuynh Thành.
Nhưng ngay sau đó khuôn mặt Cố Khuynh Thành lại hiện lên vẻ kinh ngạc khi trông thấy Phương Dật Thiên bên cạnh. Đối với nam nhân đã đánh ngã vệ sĩ của mình tại sân bay nàng cũng có chút ấn tượng, không ngờ buổi tối lại gặp nhau, chỉ có điều ngay sau đó Phương Dật Thiên đã xoay người tránh đi hướng khác.
Phương Dật Thiên quả thực rất thức thời, hắn trông thấy Tiêu Di cùng Hồng Vinh bước đến chỗ Cố Khuynh Thành, hắn cũng không thân quen gì nàng, hơn nữa nam nhân đứng giữa nghe cô gái nói chuyện cũng không vui vẻ gì nên lập tức tránh ra chỗ khác.
Phương Dật Thiên đảo một vòng quanh hội trường tìm thức ăn, nhưng buổi tiệc vẫn chưa bắt đầu nên vẫn chưa có ai phục vụ.
Hắn chỉ đành tìm một góc rồi ngồi vào ghế sô pha ngắm nhìn mọi người như quần tinh ủng nguyệt vây lấy Cố Khuynh Thành. Lúc này hắn bỗng có cảm giác cô đơn không thể hòa nhập vào khung cảnh hội trường. Có lẽ hắn vốn không hợp với những nơi thế này.
Hắn vốn à chiến lang, là một con sói hung ác cao ngạo, hắn chỉ quen cô đơn chiến đấu một mình, những nơi ồn ào náo động thế này hắn luôn theo bản năng mà trốn tránh. Tiện tay lấy một ly rựu từ bồi bàn, hắn nhẹ nhàng nhấp một ngụm rồi rung đùi tự đắc.
Lúc này có hai cô gái ăn mặc diêm dúa tay cầm ly rượu đang to nhỏ nói chuyện với nhau, tựa hồ không hề chú ý đến Phương Dật Thiên.
-Cái cô Cố Khuynh Thành kia ta nhìn không thấy có chỗ nào đặc biệt mà sao được nhiều người chú ý thế.
Một cô gái lên tiếng khinh thường.
-Nàng là siêu sao quốc tế, thân phận cao quý, danh khí to lớn tất nhiên sẽ trở thành tiêu điểm của hội trường. Nghe nói tiệc tối lần này Hồng Vinh tỷ vì nàng mà tổ chức.
Cô gái còn lại tiếp lời.
-Hừ, xem cô ta đang đắc ý kìa, có khi cô ta dùng thân thể đến tiến thân thì sao.
-Ấy, lời này không được nói linh tinh, người khác nghe sẽ không hay đâu. Hiện nay danh tiếng của cô ta rất lớn, từ ngoài nước đến trong nước đều vô cùng nổi tiếng!
-Cô ta cũng không nổi tiếng được lâu đâu, hai ba năm sau lại lặng lẽ biến mất thôi mà. Cô ta chỉ dựa vào nhan sắc thì làm sao có thể kéo dài.
Phương Dật Thiên ngồi bên cạnh nghe xong trong lòng cười mãi không thôi, hai phụ nữ với một con vịt sẽ thành cái chợ, lời này quả không sai. Hai cô gái này có vẻ ghen tị với Cố Khuynh Thành nên toàn nói những lời lẽ không hay về nàng.
Hai cô gái nói chuyện một hồi, quay mặt sang thì vô tình trông thấy Phương Dật Thiên. Trong ấn tượng của hai người không hề có khuôn mặt Phương Dật Thiên, hắn ăn vận cũng không có gì quá nổi bật, chỉ như một người bình thường.
Phương Dật Thiên bị hai cô gái này nhìn một hồi, khuôn mặt vẫn bình tĩnh tự nhiên nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu.
Hai cô gái này sau đó cũng tránh đi, hai người không muốn người khác nghe minh nói chuyện. Phương Dật Thiên khẽ cười, vừa rút ra một điếu thuốc chuẩn bị châm lửa đã nghe tiếng bồi bàn ngăn lại:
-Thật sự xin lỗi tiên sinh, nơi này không thể hút thuốc!
Phương Dật Thiên giật mình, sau đó mỉm cười:
-A, vậy nơi nào có thể hút?
-Nếu ngài muốn hút thuốc có thể đến phòng nghỉ hoặc ngoài sân sau
Bồi bàn lễ phép tiếp lời.
Phương Dật Thiên gật đầu, đứng lên bước ra sân sau.
Sân sau cũng không tính là lớn, bố trí kiểu Trung Quốc Viên Lâm, giả sơn san sát nhau kéo dài đến một ao sen nhỏ, quên cạnh ao sen lại có rất nhiều tiểu đình, cả đình viện xanh um tươi tốt khiến lòng người cũng cảm thấy vô cùng thoải mái.
Phương Dật Thiên châm một điếu thuốc, chân khẽ đá những viên đá cuội xung quanh, đến một tiểu đình ngồi xuống hưởng thụ không khí yên tĩnh. Nhưng chỉ trong chốc lát tiểu đình yên tĩnh lại bị một thanh âm cắt ngang. Người này dường như đang nói chuyện điện thoại bằng tiếng anh, vừa nói vừa hướng đến phía tiểu đình.
Người này vừa đến gần thì Phương Dật Thiên đã giật mình, trước mắt hắn là một mỹ nữ yểu điệu mang lễ phục đỏ, mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân đều để lộ ra vẻ tao nhã thanh cao: Cố Khuynh Thành.