Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #6  
Old 12-04-2008, 10:41 AM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post Hồi 6: Huyá»n Cung cung chủ

Hồi 6: Huyá»n Cung cung chủ

Cảm giác đầu tiên mà Tiêu Viên có được đó là sá»± hụt hẳng mÆ¡ hồ nhÆ°ng đồng thá»i cÅ©ng rất thá»±c. Khuôn mặt nữ nhân đập vào mắt y lúc đầu là sá»± hoài nghi nhÆ°ng rồi y nhận ra khuôn mặt đó rất thật chứ không nhÆ° những bóng ngÆ°á»i hÆ° ảo mà y thấy được trong khoảng khắc vừa qua.

Tiêu Viên chá»i tay xuống tràng ká»·.

- Tại hạ Ä‘ang ở đâu ! Äây có phải là cõi a tỳ không ? Còn cô nÆ°Æ¡ng là ai ?

Tiểu Cúc đặt chén thuốc vào tay Tiêu Viên.

- Huynh hãy uống chén thuốc này đi.

Uống cạn chén thuốc, Tiêu Viên nhìn Tiểu Cúc :

- Cô nương đã cứu tại hạ ?

Tiểu Cúc gật đầu :

- Nếu không có Tiểu Cúc, huynh đã mất mạng rồi.

Tiêu Viên ôm quyá»n :

- Tiêu mỗ cảm kích, đa tạ cô nương.

Tiểu Cúc mÄ©m cÆ°á»i lắc đầu :

- Huynh đừng khách sáo như vậy.

Tiêu Viên nhìn nàng. Äôi chân mày nhíu lại nhÆ° thể suy nghÄ© Ä‘iá»u gì đó. Má»™t lúc sau Tiêu Viên má»›i ngập ngừng há»i :

- Hình như tiêu mỗ đã gặp cô nương ?

Tiểu Cúc gật đầu :

- Äúng ! Tiểu Cúc đã gặp Tiêu huynh má»™t lần tại Bạch Mẫu ÄÆ¡n Trang.

- Tiêu má»— nhá»› ra rồi. Tiêu má»— quá là bất ngá».

- Tiêu huynh bất ngá» vá» Ä‘iá»u gì ?

- Tiêu mỗ bất ngỠvì cô nương là ân nhân của Tiêu mỗ.

n*`ang mÄ©m cÆ°á»i từ tốn nói :

- Chuyện trong thế gian có những Ä‘iá»u không thể lÆ°á»ng hết được.

Ngồi xuống bên cạnh Tiêu Viên, Tiểu Cúc nhìn y há»i :

- Vì sao Tiêu huynh bị ngÆ°á»i ta đánh trá»ng thÆ°Æ¡ng vậy ?

- Tiêu mỗ cũng không biết.

Tiêu Viên thuật lại tất cả má»i chuyện xảy ra vá»›i mình.

Tiểu Cúc lắng nghe nhÆ° nuốt từng lá»i nói của Tiêu Viên. Nàng chá» cho y thuật xong má»›i ôn nhu nói :

- Tiêu huynh không biết nguyên nhân vì sao mình biến thành đối tượng bị truy sát, nhưng Tiểu Cúc thì biết.

Nghe nàng thốt ra câu này, mặt Tiêu Viên sa sầm :

- Cô nương biết à ?

Tiểu Cúc gật đầu. Nàng buông tiếng thở dài rồi nói :

- Tất cả những ngÆ°á»i huynh tìm đến ! Tất cả Ä‘á»u đã chết.

- Tiêu mỗ không hiểu.

- Làm sao huynh hiểu được. Bạch Mẫu ÄÆ¡n trang chủ Di Tiểu Phụngn' cho Tiểu Cúc biết. Tất cả những ai mà Huyết Äiểm Tá»­ tìm đến Ä‘á»u đã chết. Tất cả Ä‘á»u chết.

- Tiêu má»— không há» giết ngÆ°á»i !

- Huynh không giết ngÆ°á»i, nhÆ°ng ngÆ°á»i ta giết.

- Lạ thật ! Tiêu mỗ không thể lý giải được chuyện này.

Nhìn Tiểu Cúc, Tiêu Viên ôn nhu nói :

- Chính Thái A Bảo chủ Cung Nhật Minh đã thỉnh nhá» Tiêu má»— truy tìm tung tích những ngÆ°á»i đến Dị Cung trong ngày tết Äoan Ngá». Chẳng lẽ Thái A Bảo lại giết những ngÆ°á»i kia...

Y lắc đầu :

- Không thể nào nhÆ° vậy được. Nếu Thái A Bảo chủ mÆ°u giết ngÆ°á»i thì hung thủ tạo huyết sát cho Thái A Bảo là ai ? Tại sao hung thủ lại muốn giết ngÆ°á»i chứ ?

- Có lý do nên ngÆ°á»i ta má»›i phải giết ngÆ°á»i. Nếu trả lá»i cho những câu há»i của Tiêu huynh thì chẳng còn gì để nói cả. Và những ngÆ°á»i huynh tìm đến cÅ©ng không chết.

n*`ang nhìn thẳng vào mặt Tiêu Viên, ôn nhu nói :

- Hiện thá»i Tiểu Cúc và Tiêu huynh Ä‘ang Ä‘i chung trên má»™t con thuyá»n. Äể cứu mình, huynh phải tá»± giải trình những câu há»i mà mình đặt ra.

Tiêu Viên nghiêm giá»ng nói :

- Cô nÆ°Æ¡ng ! Tiêu má»— chỉ muốn rút ngay khá»i giá»›i võ lâm giang hồ quay vá» cố hÆ°Æ¡ng thôi. Tiêu Viên cảm thấy đã quá đủ rồi.

Tiểu Cúc lắc đầu :

- Tiêu Viên huynh đã dấn bước vào chốn võ lâm giang hồ thì chẳng có cơ hội rút chân ra đâu.

- Không ai cản được Tiêu Viên, một khi Tiêu Viên muốn. Tiêu mỗ đã có đủ số kim lượng mình cần. Võ lâm thì lại khiến Tiêu mỗ quá chán ngán...



Y bá» lá»­ng lá»i nói ná»­a chừng nhìn Tiểu Cúc :

- Cô nương ! Tiêu mỗ đã quyết định.

Tiểu Cúc buông tiếng thở dài :

- Tiểu Cúc định thỉnh nhỠTiêu huynh một việc...

- Cô nương !

Tiểu Cúc nghiêm giá»ng :

- Tiêu huynh không nhận ư ?

- Tiêu má»— có thể đáp tạ ân cứu mạng nhÆ°ng không thể nhận bất cứ Ä‘iá»u gì khác. Lúc này tại hạ chỉ muốn quay vá» Äào Viên thôn mà thôi.

Tiêu Viên thả chân xuống tràng kỷ rồi đứng lên. Y bước đến bên cửa sổ rồi mới quay lại đối diện với Tiểu Cúc :

- Tiêu má»— vì kim lượng mà nhận lá»i vá»›i Thái A Bảo. Vô tình vÆ°á»›ng bÆ°á»›c vào chốn võ lâm. Bây giá» Tiêu má»— chỉ muốn rút chân ra khá»i chốn võ lâm mà thôi. Tiểu Cúc cô nÆ°Æ¡ng miá»…n thứ cho Tiêu má»— đã không thể nhận lá»i !

Tiểu Cúc đứng lên bước đến trước mặt Tiêu Viên :

- Nếu Tiêu huynh muốn trả ân cứu mạng bằng kim lượng thì Tiểu Cúc không bao giỠnhận. Ngược lại, nếu Tiêu huynh cần, Tiểu Cúc có thừa kim lượng để trả cho Tiêu huynh.

n*`ang buông tiếng thở dài rồi nói tiếp :

- Tiểu Cúc nói Tiêu huynh không thể rút ra khá»i giang hồ bởi vì xét cho cùng, những ngÆ°á»i mà huynh đến Ä‘á»u đã chết ! Tất huynh cÅ©ng đã gián tiếp nhúng tay vào cái chết của há». Tiêu huynh có trách nhiệm lấy lại sá»± công bằng cho những ngÆ°á»i đã chết đó. Huống chi Tiêu huynh còn là đối tượng bị ngÆ°á»i ta truy sát. CÆ¡ há»™i mà Tiêu huynh rá»i bÆ°á»›c khá»i võ lâm xem nhÆ° không có cho huynh đâu.

n*`ang nhìn thẳng vào mắt Tiêu Viên :

- Tiêu huynh chỉ có má»™t con Ä‘Æ°á»ng duy nhất ! Äó là Ä‘i theo Tiểu Cúc đến cùng. Chỉ có Ä‘i theo Tiểu Cúc, Tiêu huynh má»›i khả dÄ© rá»i bÆ°á»›c khá»i võ lâm.

- Thế Tiểu Cúc cô nương định nhỠTiêu mỗ làm việc gì ?

Tiểu Cúc lưỡng lự rồi nói :

- Tiểu Cúc nhá» Tiêu huynh tìm má»™t ngÆ°á»i.

- Tiểu Cúc cô nương muốn tìm ai ?

- Tiểu Cúc không biết !

Äôi thần nhãn của Tiêu Viên nhÆ°á»›ng to hết cở nhìn nàng. Y nói :

- Cô nÆ°Æ¡ng không biết ngÆ°á»i đó mà lại bảo tại hạ Ä‘i tìm ?

- Tiêu huynh tìm được !

- Tại hạ không thể nào tin được mình có thể tìm được má»™t ngÆ°á»i mà mình không biết.

Tiểu Cúc gật đầu :

- Tiêu huynh đã từng tìm ra mÆ°á»i hai ngÆ°á»i đến Dị Cung.

Tiêu Viên khoát tay :

- Ãt ra thì tại hạ cÅ©ng có Ä‘iểm khởi phát cho cuá»™c tìm kiếm của mình. Chỉ cần biết được má»™t ngÆ°á»i tất sẽ tìm ra những ngÆ°á»i còn lại.

- Vậy ngÆ°á»i này cÅ©ng có Ä‘iểm khởi đầu để huynh tìm ra y.

- Cô nÆ°Æ¡ng nói Ä‘i ? Äiểm khởi đầu đó từ đâu ?

Tiểu Cúc nghiêm giá»ng nói :

- TrÆ°á»›c khi nói, Tiêu huynh hãy hứa vá»›i Tiểu Cúc sẽ tìm ra con ngÆ°á»i này ?

Tiêu Viên cau mày rồi gật đầu :

- Äược rồi ! Äể trả ân cứu mạng cho cô nÆ°Æ¡ng ! Tiêu má»— sẽ hứa tìm ra con ngÆ°á»i mà cô nÆ°Æ¡ng muốn tìm.

Tiểu Cúc gằn giá»ng :

- Tiêu huynh đã hứa rồi đó. Hy vá»ng Tiêu huynh sẽ không nuốt lá»i hứa của mình.

Tiêu Viên gật đầu :

- Nam tử hán đại trượng phu ! Nhất ngôn cửu đỉnh.

Tiểu Cúc trang trá»ng nói :

- Trên võ lâm giang hồ có bốn ngÆ°á»i biết con ngÆ°á»i kia. Äó là Thiếu Lâm hình Ä‘Æ°á»ng pháp chủ Tuệ Thiện đại sÆ°, Võ Äang Chân Tá»­ TrÆ°Æ¡ng Quảng Huyá»n, Huyá»n Cung cung chủ Chu Tuyết Ngá»c.

Tiêu Viên cÆ°á»›p lá»i nàng :

- Kẻ thứ thÆ° là Cái Bang bang chủ Khấp Äà ?

Tiểu Cúc gật đầu :

- Äúng ! Bốn ngÆ°á»i đó biết con ngÆ°á»i kia. Kẻ mà Tiểu Cúc muốn tìm là ngÆ°á»i có võ công tối thượng, má»™t mình có thể đả bại cả bốn ngÆ°á»i kia hợp công !

Má»™t lần nữa Tiêu Viên lại trố mắt nhìn nàng. Y những tưởng nhÆ° mình nghe lầm, vá»™i há»i lại Tiểu Cúc :

- Tiểu Cúc cô nương có thể nói lại cho Tiêu mỗ nghe được không ?

Tiểu Cúc lập lại lá»i nói của mình.

Äôi chân mày của Tiêu Viên níu hẳn lại. Y trầm giá»ng nói :

- Tiểu Cúc cô nÆ°Æ¡ng xem bốn ngÆ°á»i kia là những cao thủ nhÆ° thế nào ?

- Tiểu Cúc biết há» Ä‘á»u là những đại cao thủ kỳ tuyệt trong võ lâm Trung Nguyên.

Tiêu Viên gật đầu :

- Äúng rồi ! Cả bốn ngÆ°á»i đó de là những đại cao thủ kỳ tuyệt của võ lâm Trung Nguyên. Tại hạ có thể khẳng định chỉ có há» má»›i có thể đả bại được há». Còn trong võ lâm thì chẳng má»™t ai có thể chịu nổi ba hiệp vá»›i bất cứ ngÆ°á»i nào trong bốn ngÆ°á»i đó.

- Vậy còn Tiêu huynh ?

- Tiêu má»— có nằm mÆ¡ cÅ©ng không tưởng mình là đối thủ của má»™t trong bốn ngÆ°á»i đó.

- NhÆ°ng Tiêu huynh có thể tìm ra ngÆ°á»i mà Tiểu Cúc nói đến ?

Tiêu Viên lắc đầu :

- Chỉ có trong mÆ¡ má»›i tìm được con ngÆ°á»i mà Tiểu Cúc cô nÆ°Æ¡ng nói !

- Tiêu huynh sẽ tìm được !

- Tiểu Cúc cô nương tin như vậy à ?

- Tiểu Cúc tin.

- Nếu tại hạ không thể tìm được con ngÆ°á»i đó ?

- à trá»i. Nếu Huyết Äiểm Tá»­ Tiêu Viên không thể tìm được ngÆ°á»i mà Tiểu Cúc cần tìm thì đây quả đúng là ý trá»i mà chẳng má»™t ai cản được.

Nhìn thẳng vào mắt nàng nhÆ° thể muốn Ä‘á»c được những ẩn ý thầm kín Ä‘ang che đậy trong tâm tưởng Tiểu Cúc. Tiêu Viên nói :

- Cô nÆ°Æ¡ng hãy trả lá»i thật tâm cho tại hạ ! Lý do nào mà Tiểu Cúc muốn tìm con ngÆ°á»i có võ công thần kỳ đó ?

Nàng im lặng nhìn Tiêu Viên.

Tiêu Viên cau mày :

- Tiểu Cúc cô nÆ°Æ¡ng không trả lá»i tại hạ ?

Nàng lắc đầu :

- Äây không phải là thá»i khắc thích hợp để Tiểu Cúc nói. NhÆ°ng khi đã tìm ra ngÆ°á»i đó rồi, Tiểu Cúc sẽ nói cho huynh biết vì sao phải cần đến con ngÆ°á»i đó.

Tiểu Cúc bất giác nắm tay Tiêu Viên :

- Tiêu huynh ! Xin hãy giúp Tiểu Cúc. Äây là cÆ¡ há»™i duy nhất mà Tiểu Cúc kỳ vá»ng vào huynh.

- Tiêu má»— nghÄ© đây là chuyện không tưởng. Khó có thể làm được. NhÆ°ng Tiêu má»— đã hứa vá»›i cô nÆ°Æ¡ng, nhất định Tiêu má»— cái gã có võ công tối thượng kia. Nói nhÆ° thế nhÆ°ng Tiểu Cúc cô nÆ°Æ¡ng đừng quá tin vào Tiêu Viên. Có được má»™t con ngÆ°á»i nhÆ° Tiểu Cúc cô nÆ°Æ¡ng nói, Tiêu má»— nghÄ© đó đã là kỳ duyên Ä‘á»™c nhất vô nhị của võ lâm Trung Nguyên.

n*ói rồi Tiêu Viên buông tiếng thở dài, vá»›i vẽ ngao ngán lắc đầu. Y nghiêm giá»ng nói :

- Chúng ta sẽ khởi hành ngay bây giỠchứ ?

Tiểu Cúc gật đầu :

- Vậy theo huynh chúng ta khởi đầu từ đâu ?

- Tất cả sá»± khởi đầu từ Ä‘iểm khởi đầu. à của Tiêu má»—, chúng ta sẽ Ä‘i tìm con ngÆ°á»i có võ công tối thượng từ chá»— bốn ngÆ°á»i đỉnh trụ của võ lâm.

- à của Tiêu huynh là gặp Hình Ä‘Æ°á»ng pháp chủ Tuệ Thiện ?

Tiêu Viên gật đầu :

- Chúng ta khởi đầu từ Tuệ Thiện đại sư.

Tiêu huynh nghÄ© Hình Ä‘Æ°á»ng pháp chủ Tuệ Thiện đại sÆ° biết được ngÆ°á»i mà Tiểu Cúc Ä‘ang cần tìm ?

Tiêu Viên mÄ©m cÆ°á»i nhìn nàng. Y chắp tay sau lÆ°ng, quay mặt nhìn ra cá»­a sổ.

- Tiêu má»— nghÄ© Hình Ä‘Æ°á»ng pháp chủ Tuệ Thiện biết được nhân vật mà Tiểu Cúc cô nÆ°Æ¡ng Ä‘ang cần tìm. Nếu nhÆ° Tiêu má»— Ä‘oán không lầm thì ngÆ°á»i đánh bại được Tuệ Thiện pháp chủ đại sÆ° chỉ có má»™t ngÆ°á»i.

Tiểu Cúc phấn kích há»i :

- Tiêu huynh nói ai ?

Tiêu Viên quay lại nhìn nàng :

- Chỉ có thể là sÆ° phụ của Tuệ Thiện đại sá»± Mà pháp chủ Tuệ Thiện nay đã ngoài thất tuần thì sÆ° phụ của ngÆ°á»i cÅ©ng đã ngoài trăm tuổi rồi. E rằng sÆ° phụ của pháp chủ Tuệ Thiện đại sÆ° đã viên tịch rồi.

- Tiểu Cúc không Ä‘i tìm ngÆ°á»i đã chết.

- Thế thì Tiêu má»— chẳng biết ai có thể đáng gá»i là đối thủ của Hình Ä‘Æ°á»ng pháp chủ Tuệ Thiện đại sá»± Tiêu má»— nói thế nhÆ°ng hy vá»ng đại sÆ° sẽ cho cô nÆ°Æ¡ng biết ai có thể thắng được ngÆ°á»i.

Tiêu Viên vừa nói vừa bước đến vói tay lấy chiếc ngoại y rách bươm treo trên vách. Y nhìn chiếc ngoại y khẽ lắc đầu :

- Khủng khiếp thật ! Chừng nào tấm thân của Tiêu má»— sẽ giống nhÆ° chiếc áo này ? Nếu nhÆ° Tiêu má»— có bị nhÆ° thế này thì phiá»n cô nÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°a xác Tiêu má»— vá» Äào Viên thôn.

- Tiểu Cúc sẽ Ä‘Æ°a xác huynh vá» Äào Viên thôn.

Tiểu Cúc vừa nói dứt lá»i thì Tiêu Viên ra dấu cho nàng im lặng.

Tiểu Cúc lo lắng nhìn Tiêu Viên.

Tiêu Viên thi triển thuật truyá»n âm nhập mật nói vào thính nhÄ© của Tiểu Cúc :

- Có ngÆ°á»i Ä‘ang nghe trá»™m Tiêu má»— và cô nÆ°Æ¡ng nói chuyện.

Tiêu Viên chỉ tay ra cửa thư phòng. Y nói tiếp

- Nhất thá»i Tiêu má»— và cô nÆ°Æ¡ng không nên đánh Ä‘á»™ng đến kẽ thù mà nên lẳng lặng rá»i khá»i đây thì hÆ¡n.

Tiểu Cúc gật đầu.

Tiêu Viên chỉ ra cửa sổ rồi nói :

- Tiểu Cúc ! Tiêu má»— sẽ lÆ°u lại đây tỉnh dưỡng ba ngày. Trong khoảng thá»i gian đó Tiểu Cúc cô nÆ°Æ¡ng cÅ©ng đừng nên tiếp ai. Sau ba ngày chúng ta sẽ len Ä‘Æ°á»ng.

- Tốt lắm !

Tiêu Viên mÄ©m cÆ°á»i nói vá»›i Tiểu Cúc.

y* lắng nghe một lúc rồi nói :

- Kẽ nghe trá»™m Tiêu má»— và Tiểu Cúc cô nÆ°Æ¡ng đã Ä‘i rồi. Tiêu má»— và Tiểu Cúc tranh thủ rá»i khá»i đây, đến Thiếu Lâm tá»±.

h*ai ngÆ°á»i sữa soạn hành trang rồi rá»i khá»i khách Ä‘iếm trong đêm đó. HỠđể lại cá»— xe Ä‘á»™c mã để đánh lạc hÆ°á»›ng những kẽ Ä‘ang truy sát.

Rá»i khá»i khách Ä‘iếm trấn Từ Châu, Tiêu Viên và Tiểu Cúc Ä‘i suốt đêm cho đến sáng thì đến Giang Äông.

Tiêu Viên Ä‘Æ°a Tiểu Cúc đến má»™t tòa biệt trang nằm ở ngoại vi Giang Äông.

h*ai ngÆ°á»i vừa bÆ°á»›c đến cá»­a tiá»n sãnh thì chạm mặt vá»›i má»™t ngÆ°á»i từ trong bÆ°á»›c ra. Y nhìn Tiêu Viên bằng ánh mắt tò mò.

Tiêu Viên mÄ©m cÆ°á»i ôn nhu nói :

- Bàng Thục ! Ngươi không nhớ ta à ?

Bàng Thục nheo mày như cố lục trong trí óc mình. Một lúc sau y nói :

- Tôn giá đây có phải là... Tiêu thúc thúc không ?

Tiêu Viên gật đầu :

- Không sai ! Hầu gia có nhà không ?

Bàng thục nhìn chăm chăm Tiêu Viên rồi nói :

- Äúng là Tiêu thúc thúc rồi !

y* ôm quyá»n hành lá»… :

- Tiểu điệt tham kiến thúc thúc.

Tiêu Viên vội đở lấy hắn không cho hành lễ.

- Äừng Ä‘a lá»… nhÆ° vậy. Phụ thân của ngÆ°Æ¡i có nhà không ?

Răng trên của Bàng Thục cắn vào môi dưới. Y buông tiếng thở dài rồi nói :

- Tiêu thúc thúc đến muá»™n rồi ! Phụ thân đã qua Ä‘á»i.

Tiêu Viên cau mày :

- Sao lại có chuyện đó ! Phụ thân của ngÆ°Æ¡i qua Ä‘á»i thế mà ta lại không biết gì cả ! Tiêu má»— có lá»—i vá»›i phụ thân ngÆ°Æ¡i.

y* nói rồi buông tiếng thở dài.

Bàng Thục nói :

- Má»™t năm trÆ°á»›c đây phụ thân Ä‘á»™t ngá»™t qua Ä‘á»i. Tiểu Ä‘iệt không muốn làm phiá»n đến những vị bằng hữu của phụ thân mà âm thầm lo hậu sá»± cho ngÆ°á»i. Vá»›i lại tiểu Ä‘iệt không biết thúc thúc ở đâu để báo tin cho ngÆ°á»i.

Tiêu Viên chắt lưỡi lắc đầu :

- Tiêu má»— có lá»—i vá»›i phụ thân ngÆ°Æ¡i. Äã là bằng hữu tri kỹ vá»›i nhau, thế mà đến cuối Ä‘á»i ta cÅ©ng không tiá»…n y đến nÆ¡i an nghÄ© cuối cùng.

Bàng Thục đưa Tiêu Viên và Tiểu Cúc đến bàn hương án thỠbài vị Bàng Chỉ.

Tiêu Viên thắp nhang cho Bàng Chỉ.

Chá» cho Tiêu Viên thắp nhang xong, Bàng Thục má»i hai ngÆ°á»i quay lại khách sãnh.

Tiêu Viên há»i Bàng Thục :

- Hiá»n Ä‘iệt ! Phụ thân ngÆ°Æ¡i bịnh gì mà qua Ä‘á»i ?

- Da... Tiểu điệt cũng không biết.

Tiêu Viên cau mày nói :

- Phụ thân ngÆ°Æ¡i bịnh gì qua Ä‘á»i ngÆ°Æ¡i cÅ©ng không biết ? Lão Bàng trÆ°á»›c đây có má»™t cÅ© Tuyết nhân sâm có thể trị được các bệnh, sao lão Bàng lại không dùng, đến nổi phải qua Ä‘á»i chứ ?

Tiêu Viên thở hắt ra, khẽ lắc đầu.

Bàng Thục cúi mặt nhìn xuống. Y vừa ngẫng mặt toan mở lá»i nói vá»›i Tiêu Viên thì ngây mặt ra bởi má»™t mỹ phụ từ ngoài cá»­a bÆ°á»›c vào.

Sá»± xuất hiện của mỹ phụ kéo theo mùi xạ hÆ°Æ¡ng nồng nồng khá»a lấp toàn bá»™ gian đại sãnh.

Mỹ phụ vừa bước vào vừa nói :

- Bàng Thục ! Ai đến vậy ?

Tiểu Cúc quay mặt lại nhìn mỹ phụ. Bộ mặt với lớp phấn son khá dầy của mỹ phụ đập vào mắt nàng khiến đôi chân mày của nàng chau hẳn lại.

Tiêu Viên nhìn sang Bàng Thục.

Bàng Thục bối rối miễn cưởng nói với mỹ phụ :

- Cát Cát ! Äây là Tiêu thúc thúc của Bàng Thục.

Mỹ phụ nhìn Tiêu Viên :

- Tiêu thúc thúc ! Hóa ra là Huyết Äiểm Tá»­ Tiêu Viên. Bổn nÆ°Æ¡ng đã nghe danh của ngÆ°Æ¡i lâu rồi nay má»›i được gặp. Tiêu Viên ! NgÆ°Æ¡i Ä‘ang có tiếng tăm tên giang hồ, sao bá»—ng dÆ°ng lại quy ẩn ? Giá» tái xuất giang hồ thì lại tạo ra huyết cảnh cho Thái A Bảo. NgÆ°Æ¡i cần gì ở chá»— Thái A Bảo mà giết sạch sành sanh chẳng chừa ngÆ°á»i nào vậy ? Ở Thái A Bảo có báo vật gì à ?

Tiêu Viên chau mày bởi lá»i nói của mỹ phụ. Y tằng hắng rồi nói :

- Tiêu mỗ nói cho phu nhân biết ! Tiêu mỗ không phải là hung thủ tàn sát sinh linh tại Thái A Bảo.

Mỹ phụ nhướng mày nói :

- Không phải Huyết Äiểm Tá»­, thế sao giá»›i võ lâm giang hồ Ä‘á»u khăng khăng cho ngÆ°Æ¡i là hung thủ ?

Mỹ phụ mÄ©m cÆ°á»i :

- Äừng giấu diếm bổn nÆ°Æ¡ng làm gì.

Tiêu Viên cáu gắt nói :

- Tiêu mỗ chẳng có gì phải dấu diếm phu nhân. Tiêu mỗ khẳng định mình không phải là hung thủ, thì ta không phải là hung thủ.

Mỹ phụ nhìn Tiêu Viên ôn nhu nói :

- Thôi được ! Äó là chuyện của ngÆ°Æ¡i. NgÆ°Æ¡i có là hung thủ hay không cÅ©ng là chuyện của ngÆ°Æ¡i, bổn nÆ°Æ¡ng không xen tá»›i làm gì.

Mỹ phụ nhìn lại Bàng Thục :

- Bàng Thục ! Ta đã chiết xuất được tinh khí trong Tuyết liên nhân sâm rồi. Ngươi đi theo ta.

Mỹ phụ như thể chẳng màng đến sự hiện diện của Tiêu Viên và Tiểu Cúc, thản nhiên nắm tay Bàng Thục toan dẫn đi.

Bàng Thục nhìn Tiêu Viên rồi miễn cưởng đứng lên.

Chân diện Tiêu Viên sa sầm. Y rít giá»ng nói :

- Äứng lại !

Mỹ phụ vẫn nắm tay Bàng Thục. Y từ từ nhìn lại Tiêu Viên :

- Huyết Äiểm Tá»­ có chuyện gì muốn nói vá»›i bổn nÆ°Æ¡ng nào ?

- Cát Cát phu nhân ! Hãy cho Tiêu Viên biết Tuyết liên nhân sâm mà phu nhân vừa mới nói đến, có đúng là tuyết liên nhân sâm của Bàng gia ?

- Äúng thì đã sao nào ?

- Sao Cát phu nhân có được Tuyết liên nhân sâm của Bàng gia ?

Mỹ phụ mÄ©m cÆ°á»i nhìn Tiêu Viên.

Bàng Thục bối rối nói :

- Cát Cát...

Nhìn lại Bàng Thục, mỹ phụ khoát tay :

- Bàng công tử không cần phải sợ hãi ai khi có ta ở bên cạnh. Có gì đâu phải sợ chứ ?

Quay lại đối diện với Tiêu Viên, mỹ phụ Ôn nhu nói :

- Bàng công tá»­ đã lấy Tuyết liên nhân sâm tặng cho bổn nÆ°Æ¡ng đó. Chỉ vì cÅ© Tuyết liên nhân sâm mà lão Bàng nổi trận lôi đình toan tống khứ Bàng công tá»­ ra khá»i Bàng gia trang.

Chắp tay sau lưng, mỹ phụ nói tiếp :

- Lão Bàng đã miệt thị bổn nương nên cuối cùng bổn nương buộc phải tiễn lão xuống a tỳ để Bàng công tử chính thức trở thành chủ nhân của Bàng gia trang.

Tiêu Viên Ä‘anh mặt gắt giá»ng nói :

- Có đúng như vậy không ?

- NgÆ°Æ¡i đã không ngại giấu diếm thì bổn nÆ°Æ¡ng cÅ©ng chẳng có gì sợ hãi ngoại danh Huyết Äiểm Tá»­ mà che đậy sá»± thật vá»›i ngÆ°Æ¡i.

- Cát Cát phu nhân có biết khi thố lá»™ ra Ä‘iá»u đó thì đã buá»™c Tiêu má»— phải làm gì không ?

Mỹ phụ nghe Tiêu Viên nói chẳng chút e dè còn phá lên cÆ°á»i khanh khách. Tràng tiếu ngạo của mỹ phụ nghe thật trong trẻo nhÆ° thể ngá»c va vào nhau phát ra những âm thanh đó.

Cắt ngang tràng cÆ°á»i, mỹ phụ từ tốn nói :

- Huyết Äiểm Tá»­ Tiêu Viên ! Khi biết được chuyện đó, ngÆ°Æ¡i sẽ làm gì bổn nÆ°Æ¡ng nào ?

- Tiêu mỗ phải bắt Cát Cát phu nhân trả nợ cho Bàng Chỉ lão huynh.

- Tiêu Viên ! NgÆ°Æ¡i làm thá»­ coi có đòi nợ được không nào ? Không chừng ngÆ°Æ¡i sẽ thất vá»ng đó.

Lá»i còn Ä‘á»ng trên hai vành môi tô son Ä‘á» chói của mỹ phụ thì Tiêu Viên bất ngá» chá»›p Ä‘á»™ng chiêu công.

Äạo Vô Minh thần chỉ hÆ°á»›ng thẳng đến tam tinh mỹ phụ nhanh nhÆ° má»™t cái chá»›p mắt.

Mỹ phụ chỉ hÆ¡i đảo bá»™ thì đã tránh được đạo Vô Minh thần chỉ, mỹ phụ lắc mình lÆ°á»›t đến Tiêu Viên, đôi ngá»c thủ chá»›p Ä‘á»™ng công vào há» Tiêu.

Cả má»™t rừng bản thủ dày đặc chẳng biết cái nào hÆ° cái nào thá»±c, bao trùm lấy Tiêu Viên. Chỉ trong không đầy hai chá»›p mắt mà mỹ phụ đã xuất ra mÆ°á»i chiêu công khiến Tiêu Viên có cảm tưởng mình đở má»™t lúc đến mÆ°á»i cao thủ, mà ngÆ°á»i nào cÅ©ng có võ công bất phàm.

Äở được mÆ°á»i chiêu của mỹ phụ, mồ hôi xuất ra trán Tiêu Viên.

Äang chiếm thế thượng phong dồn bức Tiêu Viên, bất ngá» Cát Cát thối bá»™ lại chắp tay sau lÆ°ng nhìn Tiêu Viên mÄ©m cÆ°á»i.

Tiêu Viên nhìn mỹ phụ. Y không thể nào ngỠđược má»™t nữ nhân có dáng vẽ thÆ°á»›t tha nhÆ° Cát Cát lại là má»™t cao thủ có võ há»c cao thâm nhÆ° vậy.

Mỹ phụ nói :

- Äúng là danh bất hÆ° truyá»n. Huyết Äiểm Tá»­ ! NgÆ°Æ¡i đở được mÆ°á»i chiêu của bổn nÆ°Æ¡ng thì đã có thể xÆ°ng bá trong võ lâm được rồi đó.

Nhìn sững Cát Cát. Tiêu Viên nhủ thầm :

- Ả là ai ?

Câu há»i kia còn Ä‘á»ng trong đầu Tiêu Viên thì mỹ phụ nói tiếp :

- Huyết Äiểm Tá»­ ! Hãy đở tiếp má»™t ngá»n Lôi Lệ Tam Xí của Huyá»n Cung cung chủ nhé.

Nghe câu nói này của Cát Cát, Tiêu Viên buột miệng nói :

- Huyá»n Cung cung chủ Chu Tuyết Ngá»c ?

Lá»i còn Ä‘á»ng trên hai vành môi của Tiêu Viên thì Huyá»n Cung cung chủ Chu Tuyết Ngá»c khẽ Ä‘iểm mÅ©i hài. Thân pháp vụt thoát lên cao hai trượng, quay tròn nhÆ° chiếc bông vụ.

m*á»™t màn khí há»™ công xuất hiện quay tròn lấy thân ảnh của Huyá»n Cung cung chủ chẳng khác nào má»™t lá»›p mảnh lụa xám xịt. Lá»›p mảnh khí há»™ công vụt biến mất thì má»™t đạo khí xanh rá»n phóng thẳng đến Tiêu Viên.

Tiêu Viên nghiến răng trụ bộ tấn phát động Vô Minh thần chỉ đón thẳng lấy đạo khí thanh quang kia.

Ầm !

Huyết Äiểm Tá»­ Tiêu Viên trượt dài vá» sau những ba trrượng. Y ôm lấy vùng thượng đẳng, ói luôn má»™t vòi máu rÆ°á»›i Ä‘á» cả mặt đất.

Tiểu Cúc hốt hoảng lướt theo che chắn trước mặt Tiêu Viên.

Huyá»n Cung cung chủ hạ thân nhẹ nhàng xuống đất. Vá»›i dáng cách rất khoan thai, chắp tay sau lÆ°ng. Huyá»n Cung cung chủ Chu Tuyết Ngá»c nhìn Tiêu Viên và Tiểu Cúc ôn nhu nói :

- Huyết Äiểm Tá»­ Tiêu Viên ! NgÆ°Æ¡i có thể là má»™t đại cao thủ vá»›i ai chứ không thể là đối thủ của bổn nÆ°Æ¡ng.

Tiểu Cúc ôm quyá»n xá :

- NÆ°Æ¡ng NÆ°Æ¡ng ! Tiêu huynh không biết ngÆ°á»i là cung chủ Huyá»n Cung nên đã mạo phạm. Mong NÆ°Æ¡ng NÆ°Æ¡ng miá»…n thứ cho.

Chu Tuyết Ngá»c chau mày nhìn Tiểu Cúc :

- Cô nương là gì của Tiêu Viên ?

- Tiểu Cúc chỉ là bằng hữu của Tiêu Viên.

Chu Tuyết Ngá»c nhìn thẳng vào mắt nàng nhÆ° thể thăm dò xem lá»i nói của Tiểu Cúc có phải là sá»± thật hay không.

Chu Tuyết Ngá»c Ä‘anh giá»ng nói :

- Huyết Äiểm Tá»­ Tiêu Viên, muốn lấy mạng bổn nÆ°Æ¡ng thì y phải làm được lá»i y thốt ra. Nếu không làm được...

Chu Tuyết Ngá»c mÄ©m cÆ°á»i bÆ°á»›c đến hai bá»™ nhìn Tiêu Viên nói tiếp :

- Tiêu Viên hẳn biết phải làm gì để giữ lại cái mạng cho mình ?

Tiêu Viên bước đến nửa bộ. Y từ tốn nói :

- Chu NÆ°Æ¡ng NÆ°Æ¡ng ! Tiêu má»— sẳn sàng làm tất cả má»i việc mà NÆ°Æ¡ng NÆ°Æ¡ng muốn. NhÆ°ng trÆ°á»›c khi Tiêu má»— làm ! NÆ°Æ¡ng NÆ°Æ¡ng có thể cho Tiêu má»— biết trong võ lâm giang hồ ! Có ai đánh thắng được Huyá»n Cung cung chủ không ?

Chẳng biết câu há»i này của Tiêu Viên tác Ä‘á»™ng thế nào đến Huyá»n Cung cung chủ mà thị lại phá lên cÆ°á»i khanh khách. Chu Tuyết Ngá»c vừa cÆ°á»i vừa nói :

- Hiện nay trong võ lâm có bốn ngÆ°á»i có thể gá»i là trụ đỉnh của thiên hạ. Má»™t là Hình Ä‘Æ°á»ng pháp chủ Tuệ Thiên hòa thượng, hai là Võ Äang Chân Tá»­ TrÆ°Æ¡ng Quảng, ba là bổn cô nÆ°Æ¡ng, bốn là Khâu Äà bang chủ Cái Bang. Bốn ngÆ°á»i đó nếu có ngÆ°á»i đánh bại há» thì võ lâm chẳng còn tứ đỉnh thiên can.

Tiêu Viên nhìn sang Tiểu Cúc.

Nhận được ánh mắt của Tiêu Viên, Tiểu Cúc buông tiếng thở dài. Tiểu Cúc há»i :

- NÆ°Æ¡ng NÆ°Æ¡ng ! Xin ngÆ°á»i chỉ giáo. Trong bốn ngÆ°á»i này ai là ngÆ°á»i có võ công cao thâm nhất ?

- Chẳng ai hÆ¡n ai cả. Nếu phân định cao thấp thì có thể hÆ¡n nhau ná»­a chiêu. NhÆ°ng vá»›i ná»­a chiêu để giao đấu sinh tá»­ thì bổn nÆ°Æ¡ng e chẳng ai hÆ¡n ai. Tất cả Ä‘á»u chết. NgÆ°á»i này sẽ chết bởi tuyệt công của ngÆ°á»i kia và ngược lại.

Chu Tuyết Ngá»c chợt cau mày Ä‘anh giá»ng há»i Tiểu Cúc :

- Quỷ nữ ! Ngươi đang đi tìm kẽ có thể thắng được bổn nương sao ?

Tiểu Cúc gật đầu :

- Không sai ! Tiểu Cúc Ä‘ang Ä‘i tìm ngÆ°á»i đánh thắng được NÆ°Æ¡ng NÆ°Æ¡ng.

Chu Tuyết Ngá»c cÆ°á»i khẩy rồi lắc đầu :

- Chuyện ngươi đi tìm còn khó hơn mò trăng dưới nước. Và nó chỉ có thể xảy ra trong mơ.

Tiểu Cúc ôm quyá»n nói :

- Nếu NÆ°Æ¡ng NÆ°Æ¡ng cho Tiểu Cúc và Tiêu huynh má»™t thá»i gian, nhất định sẽ tìm ra ngÆ°á»i mình cần tìm.

Chân diện Chu Tuyết Ngá»c sa sầm hẳn lại. Suy nghÄ© má»™t lúc, Chu Tuyết Ngá»c má»›i trang trá»ng nói :

- Nghe quá»· nữ nói, ta rất hứng thú. Bổn nÆ°Æ¡ng cho quá»· nữ và Huyết Äiểm Tá»­ Tiêu Viên má»™t cÆ¡ há»™i. Äúng con trăng sau, các ngÆ°Æ¡i phải Ä‘Æ°a cao thủ đó đến gặp bổn nÆ°Æ¡ng.

Chu Tuyết Ngá»c mÄ©m cÆ°á»i nhìn Tiêu Viên ôn nhu nói :

- NhÆ°ng nếu hai ngÆ°á»i không tìm ra kẽ đó !

Nhìn Tiêu Viên, Chu Tuyết Ngá»c gằn giá»ng nói :

- Tiêu Viên ! NgÆ°Æ¡i biết phải làm gì chứ ? Nếu ngÆ°Æ¡i trái vá»›i ý của bổn nÆ°Æ¡ng, cho dù trá»i đất này mênh mông bao la thì ngÆ°Æ¡i cÅ©ng sẽ nhận được sá»± trừng phạt của bổn nÆ°Æ¡ng. Bổn nÆ°Æ¡ng trừng phạt ai thì kẽ đó sẽ cá»±c kỳ Ä‘au khổ !

Chu Tuyết Ngá»c vừa nói vừa bất ngá» vÆ°Æ¡n hữu thủ vá» phía Bàng Thục.

m*á»™t hấp lá»±c rút lấy Bàng Thục trượt trên sàn gạch rồi lá»t thá»m vào ngay hữu chưởng của Chu Tuyết Ngá»c.

Trảo công của Chu Tuyết Ngá»c đặt đúng vào Ä‘an Ä‘iá»n há» Bàng.

Bàng Thục biến sắc nói :

- Cát Cát !

Nhìn Bàng Thục, Chu Tuyết Ngá»c ôn nhu nói :

- NgÆ°Æ¡i hưởng bao nhiêu đó đủ rồi. Äến lúc ngÆ°Æ¡i phải ra Ä‘i để hầu hạ cho phụ thân ngÆ°Æ¡i.

Chu Tuyết Ngá»c cung chủ Huyá»n Cung vừa nói vừa vận Hấp tinh đại tà công.

Toàn thân Bàng Thục run lẩy bẩy nhÆ° ngÆ°á»i lên cÆ¡n sốt mà Ä‘i trong tiết trá»i rét mÆ°á»›t. Da mặt y nhúm nhó lại chẳng khác nào cây tÆ°Æ¡i Ä‘ang héo dần.

Khi Huyá»n Cung cung chủ rút chưởng ảnh lại, Bàng Thục chẳng khác nào cái xác khô không còn sinh lá»±c. Y đổ nhào xuống đất.

Rắc !

Sau âm thanh khô khốc nhÆ° cây gảy khá»i cành, thủ cấp há» Bàng rÆ¡i ra khá»i thân ảnh mà tuyệt nhiên chẳng có lấy má»™t chút máu nào phun ra.

Cái chết của Bàng Thục khiến Tiểu Cúc lẫn Tiêu Viên phát rùng mình.

Sau khi giết Bàng Thục rồi Huyá»n Cung cung chủ nhìn lại Tiêu Viên và Tiểu Cúc. Nụ cÆ°á»i mÄ©m trên hai vành môi má»ng Ä‘á» của Huyá»n Cung cung chủ.

Chu Tuyết Ngá»c cÆ°á»i nhÆ°ng không để lại trong tâm ngÆ°á»i đối diện má»™t sá»± an lành nào mà ngược lại gieo vào tâm thức Tiêu Viên và Tiểu Cúc cảm giác rá»n rợn nhÆ° mình Ä‘ang đối mặt vá»›i bóng sắc tá»­ thần lấp ló trÆ°á»›c mắt hai ngÆ°á»i.

Chu Tuyết Ngá»c từ tốn nói :

- Tiêu Viên biết vì sao bổn nương giết Bàng Thục không ?

Tiêu Viên miễn cưởng lắc đầu :

- Vi sao phu nhân giết Bàng Thục ?

- Y ham muốn võ công của ta chứ không ham muốn nhan sắc của bổn nÆ°Æ¡ng. Y làm má»i thứ chỉ vì muốn thá» giáo tuyệt đại tà công của ta mà thôi. NhÆ°ng còn má»™t Ä‘iá»u nữa mà bổn nÆ°Æ¡ng phải giết gã há» Bàng này.

Tiêu Viên ôm quyá»n :

- Äó là Ä‘iá»u gì ?

- Bổn cung đã nảy ý định chá»n ngÆ°á»i khác thế vào chá»— của Bàng Thục. NgÆ°á»i đó chính là Tiêu Viên đó. Không thá»±c hiện được lá»i nói của mình ! NgÆ°Æ¡i sẽ là nô tình cho bổn cung.

Nói dứt câu Chu Tuyết Ngá»c phá lên cÆ°á»i. Thị vừa cÆ°á»i vừa di dá»i bÆ°á»›c Ä‘i ra cá»­a. Khi nàng cắt đứt tràng cÆ°á»i thì nhân dạng cÅ©ng mất hút chẳng để lại dấu tích gì.

Hành tung của Huyá»n Cung cung chủ quả là xuất quá»· nhập thần, thoáng đến rồi thoáng Ä‘i, nhÆ°ng Tiêu Viên biết chắc khi Huyá»n Cung cung chủ đã nói thì nhất định mụ sẽ không bao giá» bá» qua nếu chÆ°a đạt đến mục đích do mụ đặt ra.

Chu Tuyết Ngá»c bá» Ä‘i rồi, Tiêu Viên má»›i nhìn lại Tiểu Cúc :

- Nàng đã chứng kiến và đã nghe những gì Chu Tuyết Ngá»c nói rồi chứ ? Tiêu má»— lại có thêm má»™t đại địch. Äại địch đó lại là má»™t trong tứ đỉnh thiên can của võ lâm. Tiêu má»— khó có cÆ¡ há»™i quay vá» Äào Viên thôn.

Tiểu Cúc lấy hoàn thuốc trị thương đặt vào tay Tiêu Viên :

- Huynh hãy dùng thuốc.

Tiêu Viên cho hoàn thuốc trị thương vào miệng nhai nuốt.

ChỠcho y uống xong hoàn thuốc, Tiểu Cúc mới nói :

- Tiêu huynh ! Chúng ta rá»i khá»i đây chứ ?

- Chẳng còn gì để Tiêu má»— và nàng lÆ°u lại đây. Tiêu má»— và nàng sẽ tiếp tục Ä‘i tìm sá»± hÆ° ảo trong cuá»™c Ä‘á»i. Má»™t sá»± hÆ° ảo má» mịt mà ta không bao giá» tìm thấy.

- Tiểu Cúc thì vẫn tin vào Tiêu huynh.

Nghe Tiểu Cúc nói, Tiêu Viên chỉ còn biết lắc đầu gượng cÆ°á»i.
Tài sản của minhtien384

Chữ ký của minhtien384
Trá»i đất bất nhân - Mạc lệ phi tồn
©2012 by 4vn.eu™. Diễn đàn đươc phát triển dựa trên sự đóng góp tích cực của tất cả các thành viên.
Hãy nhấn nút 'Like' để gá»­i lá»i cảm Æ¡n đến ngÆ°á»i viết bài
  #7  
Old 12-04-2008, 10:42 AM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post Hồi 7: Äoạn Äao

Hồi 7: Äoạn Äao

Ãnh trăng lưỡi kiếm treo chênh chếch trên đầu tàng cây đại thụ. Ãnh trăng đêm không đủ xua Ä‘i cái tiết trá»i rét mÆ°á»›t của mùa đông. Tiêu Viên còn cảm nhận cái lạnh Ä‘ang cắt vào da thịt mình nên bất giác nhìn sang Tiểu Cúc. Y nhận ra hai vành môi nàng nhợt nhạt. Tiêu Viên nói :

- Tiểu Cúc ! Chúng ta nên tìm chỗ nào đó đốt lửa sưởi ấm, kẽo trúng lạnh.

Y nắm tay nàng :

- Tiểu Cúc lạnh lắm phải không ?

Nàng gật đầu :

- Tiểu Cúc lạnh lắm.

Hai ngÆ°á»i ẩn mình dÆ°á»›i tàn cây đại thụ.

Tiêu Viên gom tất cả những cành cây khô xung quanh gốc cây rồi nhóm lửa.

Nhưng ngay khi đã có đống lửa mà vẫn không xua đuổi được cái rét lạnh buột cắt da cắt thịt.

Tiểu Cúc co rút ngÆ°á»i ngồi bên đống lá»­a, mặc dù vậy vẫn run nhè nhẹ.

Tiêu Viên nói :

- Nàng có đở lạnh hơn không ?

Tiểu Cúc nhìn y khẽ gật đầu.

Tiêu Viên ngồi xuống bên nàng :

- Tại sao nàng lại lặn lá»™i vào chốn võ lâm để Ä‘i tìm má»™t cái gì không thật sá»± có ? Äáng ra nàng không nên dấn chân vào chốn võ lâm làm gì.

- Có những nguyên nhân mà Tiểu Cúc không nói được. Cái Ä‘iá»u Tiểu Cúc Ä‘i tìm biết là rất hÆ° vô má» mịt, nhÆ°ng Tiểu Cúc vẫn tin là nó có hiện hữu trong cõi Ä‘á»i này. Äã có sá»± hiện hữu tất sẽ tìm ra.

Nàng nhìn lại Tiêu Viên :

- Tiêu huynh ! Biết đâu sự mơ hồ và không hiện hữu kia lại đang hiện diện ngay trước mặt Tiểu Cúc.

Äôi chân mày Tiêu Viên nhÆ°á»›ng lên :

- Nàng nói cái ngÆ°á»i nàng Ä‘ang Ä‘i tìm chính là Tiêu má»— sao ?

- Tiểu Cúc được quyá»n tin vào Ä‘iá»u mình tin. Biết đâu ngÆ°á»i kia lại chẳng chính là Tiêu huynh ?

Tiêu Viên phá lên cÆ°á»i. Y vừa cÆ°á»i vừa nói :

- Thật là mÆ¡ hồ. Nàng nói ra Ä‘iá»u đó khiến Tiêu má»— há»— thẹn vô cùng.

Tiểu Cúc ! Nàng đã thấy rồi đó. Nếu Tiêu Viên là con ngÆ°á»i ảo tưởng do nàng nặn ra trong trí óc thì ta đã không bại dá»… dàng dÆ°á»›i tay Huyá»n Cung cung chủ, đặng phải chấp nhận lá»i giao Æ°á»›c sau má»™t con trăng phải làm nô tình cho mụ.

- Nếu như Tiêu huynh gặp được kỳ tích.

- Ta không tin trên Ä‘á»i có kỳ tích. Kỳ tích không thể tá»± đến vá»›i mình mà mình phải Ä‘i tìm kỳ tích. Riêng võ công làm gì có kỳ tích.

Tiêu Viên khơi đống lửa. Y nói tiếp :

- Huyết Äiểm Tá»­ không phải là con ngÆ°á»i nàng Ä‘ang Ä‘i tìm.

Nghe Tiêu Viên thốt ra câu này, Tiểu Cúc chợt buông tiếng thở dài nghe thật áo não. Cùng với tiếng thở dài đó, bất giác nàng rùng mình.

Tiêu Viên nhìn qua nàng :

- Nàng vẫn lạnh à ?

- Những gì Tiêu huynh nói, Tiểu Cúc cảm thấy tuyệt vá»ng. Có lẽ đây là ý trá»i.

Tiêu Viên nhìn Tiểu Cúc. Y gượng cÆ°á»i nói :

- Tiểu Cúc ! Ngày nào Tiêu Viên này còn thì nàng vẫn còn hy vá»ng chứ. Hôm nay ta không tìm ra con ngÆ°á»i ảo kia nhÆ°ng biết đâu ngày mai y lại xuất hiện ?

- Tiểu Cúc chỉ còn biết tin vào ngày mai.

Nàng nhìn Tiêu Viên :

- Tiêu huynh là ngÆ°á»i từng trãi giang hồ, thế mà còn cho ngÆ°á»i Tiểu Cúc đặt ra là con ngÆ°á»i ảo, không thật thì sao tìm được con ngÆ°á»i thật chứ ?

Nàng nắm lấy tay Tiêu Viên :

- Tại sao ngÆ°á»i Tiểu Cúc Ä‘i tìm lại là không phải là Tiêu huynh ?

- Bởi vì Tiêu Viên không phải là đối thủ của má»™t ngÆ°á»i trong tứ đỉnh thiên can. Còn ngÆ°á»i Tiểu Cúc Ä‘i tìm lại có thể đánh bại cả ba ngÆ°á»i kia hợp công.

Y mÄ©m cÆ°á»i nói tiếp :

- Ta nói đúng chứ ? Còn kỳ vá»ng vào kỳ tích. Ta e kỳ tích chẳng bao giá» tìm đến há» Tiêu này. Ngược lại Tiêu Viên cÅ©ng không Ä‘i tìm kỳ tích.

Lá»i nói của Tiêu Viên tạo ra má»™t sá»± im lặng trum lên hai ngÆ°á»i. Hai ngÆ°á»i nhìn đống lá»­a cháy tí tách mà để tâm trôi theo từng ý nghÄ© riêng của má»—i ngÆ°á»i.

Tiêu Viên nhìn sang Tiểu Cúc. Y buộc lên tiếng phá vỡ sự im lặng đó :

- Tiểu Cúc ! Nàng tuyệt vá»ng mà không nói gì Æ° ?

- Tiểu Cúc chẳng biết nói gì bây giá». Tá»± dÆ°ng Tiểu Cúc thấy nặng trỉu tâm hồn mình.

Tiêu Viên lắc đầu nói :

- Tiểu Cúc ! Ta có một ý này.

Tiểu Cúc nhìn sang y :

- Tiêu huynh có ý gì ! Nói đi.

- Ta và nàng hiện thá»i là những kẽ Ä‘ang bị giá»›i võ lâm truy sát. Nếu ta muốn nàng hãy quay vá» Äào Viên thôn. Äi tìm con ngÆ°á»i kia thì nàng hãy để cho tạ Khi nào ta tìm được ngÆ°á»i đó... Ta sẽ Ä‘Æ°a nàng đến đó có được không ?

- Tại sao Tiêu huynh muốn Ä‘i tìm con ngÆ°á»i không thật kia má»™t mình ? Phải chăng huynh sợ kiếp há»a vong mạng sẽ giáng xuống đầu Tiểu Cúc ?

Tiêu Viên lưỡng lự nói :

- Ãt ra kiếp há»a vong mạng có giáng xuống thì hai ngÆ°á»i chúng ta cÅ©ng còn má»™t ngÆ°á»i.

Chẳng biết lá»i nói này của Tiêu Viên tác Ä‘á»™ng thế nào đến Tiểu Cúc mà nàng lại rùng mình.

Tiêu Viên nắm tay nàng :

- Tiểu Cúc ! Linh cảm báo cho ta biết kiếp há»a vong mạng Ä‘ang chá»±c chỠđến vá»›i ta và nàng. Ta muốn tá»± thân Ä‘i tìm nguyên nhân của những sá»± biến đã biến ta thành đối tượng truy sát của giá»›i võ lâm. Tìm được cái cốt lá»i tất có thể hóa giải được sá»± biến.

Tiêu Viên nắm bàn tay nhỠnhắn của Tiểu Cúc :

- Nếu như ta có mệnh hệ nào... Tiêu Viên gởi gấm Tiêu Lân lại cho nàng.

Tiêu Viên nhìn xuống đống lá»­a reo tách tách, nhá» giá»ng nói :

- Ba năm rồi ta không quay vá» Äào Viên thôn. Tiêu Lân nay hẳn đã lá»›n lắm rồi.

Y nhìn lại Tiểu Cúc :

- Tiểu Cúc ! Nàng nhận lá»i ta chứ ?

Tiểu Cúc im lặng nhìn Tiêu Viên. Äôi chân mày của Tiêu Viên nhíu lại khi thấy nàng im lặng. Tiêu Viên nói :

- Sao nàng im lặng ? Nàng không muốn nhận lá»i của Tiêu Viên này Æ° ?

- Tiêu Lân là gì của huynh ?

Tiêu Viên mÄ©m cÆ°á»i rồi nói :

- Nàng đoán xem ?

- Hậu nhân của huynh chăng ?

- Có thể là như vậy.

Tiểu Cúc nhÆ°á»›ng mày trang trá»ng há»i :

- Sao lại là có thể ! Một là hậu nhân, nếu không phải thì không, chứ làm gì có hai tiếng có thể ?

- Ta xem Tiêu Lân chẳng khác gì hậu nhân của mình.

- Nói nhÆ° vậy tlại không phải là giá»t máu của huynh tạo ra ?

Nhìn lại đống lửa, Tiêu Viên nói :

- Tiêu Lân không phải là giá»t máu của Tiêu Viên, nhÆ°ng Tiêu Viên lại nợ Tiêu Lân rất nhiá»u.

Y buông tiếng thở dài nghe thật áo não.

Nghe tiếng thở dài của Tiêu Viên, Tiểu Cúc há»i :

- Tiêu huynh có tâm sự ?

Nhìn lại Tiểu Cúc, Tiêu Viên khẽ gật đầu :

- Có những hoài ká»· Tiêu Viên phải ôm vào mình. Có những hoài ká»· mà Tiêu Viên không thể thố lá»™ vá»›i ai. Tiêu Viên nhận lá»i của Thái A Bảo chủ quay lại võ lâm, bõ ra suốt ba năm trá»i để truy tìm những ngÆ°á»i đã đến Dị Cung, chỉ vì muốn có má»™t ngàn lạng kim lượng. Số kim lượng có thể bù đắp cho Tiêu Lân.

Thở hắt ra một tiếng, Tiêu Viên nói :

- Tiêu Viên không ngá» số kim lượng đó lại khiến chân ta vÆ°á»›ng vào chốn võ lâm. Ngay bây giá» ta không dám quay vá» Äào Viên thôn. Bởi ta có thể sẽ Ä‘em kiếp há»a vong mạng đến cho Tiêu Lân. Mà Ä‘iá»u đó thì Tiêu Viên không muốn.

- Hãy cho Tiểu Cúc biết. Tiêu Lân là gì của huynh ! Tiểu Cúc sẽ nhận lá»i.

- Nàng muốn biết ư ?

- Nếu Tiêu Lân không phải là giá»t máu của Tiêu huynh.

Tiêu Viên lưỡng lự rồi nói :

- Äược ! Ta nói.

Y khêu đống than hồng. Tiêu Viên nhìn đống than hồng đang tàn nhanh, từ tốn nói :

- Nàng biết khi ngÆ°á»i ta là má»™t gã si tình thì nhÆ° thế nào không ?

Tiểu Cúc gượng cÆ°á»i, lắc đầu nói :

- Tiểu Cúc chÆ°a bao giá» là kẽ si tình nên đâu biết được tâm trạng của ngÆ°á»i si tình nhÆ° thế nào.

Tiêu Viên nhìn nàng :

- Không là kẽ si tình thì sao biết được tâm trạng của ngÆ°á»i si tình ?

Y khẽ gật đầu :

- Äúng rồi ! Làm sao nàng biết được tâm trạng của ngÆ°á»i si tình nếu chÆ°a là kẽ si tình. NhÆ°ng Tiêu Viên thì biết.

Tiểu Cúc cÆ°á»›p lá»i Tiêu Viên :

- Bởi vì Tiêu huynh đã từng là một kẽ si tình.

- Äúng ra là má»™t kẽ Ä‘iên tình.

- Chuyện Tiêu huynh điên tình có liên can gì đến Tiêu Lân chứ ?

Buông tiếng thở dài, Tiêu Viên nhìn lại đống than hồng. Y chá» cho đống than từ từ tàn hẳn má»›i trang trá»ng nói :

- Nói ra Ä‘iá»u này nàng hẳn sẽ không thể ngỠđược. Nếu Tiêu Lân biết được, y sẽ hận Tiêu Viên này. Ta sẽ là kẽ thù bất Ä‘á»™i trá»i chung của y.

Tiểu Cúc nheo mày há»i :

- Tại sao y lại hận Tiêu huynh ?

- Nếu nàng là Tiêu Lân thì nàng cÅ©ng sẽ hận tạ Bởi vì Tiêu Viên đã đặt Ngá»c Lan vào tá»­ cảnh.

Tiểu Cúc lắc đầu :

- Tiểu Cúc không hiểu gì cả. Ngá»c Lan là ai ?

Tiêu Viên nhìn lên vầng trăng khuyết :

- Ngá»c Lan đẹp lắm. Chỉ có Ngá»c Lan má»›i gieo vào trái tim Tiêu má»— má»™t chữ tình. Má»™t chữ tình mà ta tôn thá», cÅ©ng nhÆ° yêu say đắm nàng. NhÆ°ng cÅ©ng chính chữ tình đó đã tạo ra trong ta sá»± ích kỹ và đê tiện không thể nào lÆ°á»ng được.

Nhìn lại Tiểu Cúc, Tiêu Viên nói tiếp :

- Äến bây giá» ta má»›i nghiệm được lá»­a tình mảnh liệt nhÆ° thế nào. Ngá»n lá»­a đó có thể đốt cháy má»i thứ trong má»™t con ngÆ°á»i. Äốt cháy tất cả. Ngay cả chút lòng trắc ẩn cÅ©ng bị biến thành tro.

Tiêu Viên liếm hai vành môi rồi nói tiếp :

- Khi ta biết bào thai trong bụng nàng không phải là giá»t máu của tạ Ta đã bõ Ä‘i. Ta đã trở thành má»™t lãng tá»­ trong chốn võ lâm giang hồ. Ta Ä‘i để tìm quên lãng. Ta muốn quên tất cả, quên chữ tình của Ngá»c Lan, nhÆ°ng rồi ta không quên được mà cuối cùng cÅ©ng quay vá».

- Quay vá» ! Tiêu huynh đã được trá»n tình vá»›i Ngá»c Lan ?

Tiêu Viên lắc đầu :

- Ta không quay vá» vá»›i Ngá»c Lan bằng tình, mà bằng sá»± ích ká»· và đê tiện. Ta quay vỠđể trả thù tình. Ngá»c Lan đã chịu Ä‘á»±ng tất cả nổi oán hận của tạ Cuối cùng nàng đã quyết định ra Ä‘i, rá»i khá»i kiếp ngÆ°á»i phù phiếm này để Tiêu Viên có thể quên Ä‘i nổi uất hận oan tình.

Tiểu Cúc bậm hai vành môi vào với nhau :

- Lúc đó... Huynh không thể tha thứ được à ?

- Má»™t kẽ Ä‘iên tình và si tình chẳng khác nào cành cây khô, chỉ chá»±c chỠđóm lá»­a bén đến là bùng cháy. TrÆ°á»›c khi trút hÆ¡i thở sau cùng, Ngá»c Lan gởi Tiêu Lân cho tạ NhÆ°ng tất cả đã quá muá»™n. Ta thá» sẽ vun đấp cho Tiêu Lân. Ta sẽ làm tất cả vì Tiêu Lân.

- Tiêu huynh quay lại giang hồ, nhận lá»i Thái A Bảo để có được số kim lượng dành cho Tiêu Lân ?

Tiêu Viên gật đầu :

- Chính số ngân lượng kia đã khiến ta gieo há»a cho những ngÆ°á»i khác.

- Tiêu huynh đừng trách mình mà phải tìm cách chuộc lại...

- Tiểu Cúc ! Tiêu mỗ sẽ chuộc lại.

Tiêu Viên đứng lên. Y chắp tay sau lưng :

- Tiêu Viên có thể là con ngÆ°á»i ảo mà nàng Ä‘ang tìm ?

Y đở Tiểu Cúc đứng lên :

- Hãy cho ta gởi lại Tiêu Lân ?

Tiểu Cúc khẽ gật đầu :

- Tiểu Cúc nhận lá»i.

Tiêu Viên đặt tay lên vai Tiểu Cúc :

- Ta sẽ vì nàng ! Ngược lại nàng sẽ vì Tiêu Lân chứ ?

- Nhất định như vậy rồi.

Tiêu Viên nắm tay Tiểu Cúc :

- Tiểu Cúc ! Ta không muốn là kẽ thù bất Ä‘á»™i trá»i chung trong mắt Tiêu Lân.

- Tiểu Cúc hiểu ý của Tiêu huynh.

Hai ngÆ°á»i im lặng nhìn nhau. Mãi má»™t lúc Tiểu Cúc má»›i lên tiếng :

- Chừng nào Tiểu Cúc mới có thể gặp lại Tiêu huynh ?

- Khi nào ta làm xong phận trách mà nàng trao và cũng có thể mãi mãi không bao giỠgặp lại nàng.

Tiểu Cúc lắc đầu :

- Huynh đừng nói vậy, nhất định chúng ta sẽ gặp lại nhau.

Nàng Ä‘iểm nụ cÆ°á»i gượng. Nụ cÆ°á»i kia còn Ä‘á»ng trên hai vành môi của Tiểu Cúc thì có tiếng vó ngá»±a rá»™n lên xa xạ Tiếng vó ngá»±a rầm rập càng lúc càng gần.

Mặt Tiểu Cúc sa sầm. Nàng nhìn Tiêu Viên. Tiểu Cúc nhận ra chân diện Tiêu Viên lộ rõ vẽ khẩn trương.

Y nhìn Tiểu Cúc nói :

- Tiểu Cúc ! Há» Ä‘ang tìm đến Äào Viên thôn.

- Tiêu huynh tính sao ?

- Tiêu Viên không còn sá»± lá»±a chá»n nào khác.

- Huynh lá»±a chá»n gì ?

- Nàng hãy đến Äào Viên thôn. Còn ta sẽ chận há» lại.

- Một mình huynh ?

- Nếu không có tứ đỉnh thiên can thì trên giang hồ có mấy ngÆ°á»i khả dÄ© sánh vá»›i Tiêu Viên. Hãy Ä‘i Ä‘i ! Äem Tiêu Lân Ä‘i ! Tiêu Viên sẽ tìm đến hai ngÆ°á»i sau.

Tiểu Cúc lưỡng lự.

Tiêu Viên hối thúc nàng :

- Thá»i gian không còn để Tiểu Cúc suy nghÄ© định Ä‘oạt đâu.

Tiêu Viên nghiêm giá»ng :

- Hãy dẫn Tiêu Lân cao chạy xa baỵ Càng xa càng tốt và tin tưởng ở Tiêu Viên.

Tiểu Cúc gật đầu. Nàng buông tiếng thở dài rồi nói :

- Tiêu huynh bảo trá»ng.

Tiêu Viên gật đầu :

- Äừng lo cho ta mà hãy tá»± lo cho bản thân mình. Tiêu má»— tin vào nàng. Ta tin vào nàng.

Nói rồi Tiêu Viên quay bước thi triển khinh công băng ra ngoài quan lộ.

Y đứng giữa quan lộ, khoanh tay trước ngực, mặt hướng vỠphía trước. Sắc na sát nhân lộ trên khuôn mặt vốn dĩ chai lì và lạnh lùng của y.

Hai mươi thớt nhân mã dừng ngựa khi chạm trán với Tiêu Viên.

Dẫn đầu Ä‘oàn nhân mã là năm ngÆ°á»i. Những nhân vật đó Tiêu Viên Ä‘á»u biết mặt. Há» gồm có Äoạn Hồn Há»a Chưởng Äoàn Chung, Thiết Chưởng Chu Sa, ba ngÆ°á»i còn lại là những cao nhân của Thiên Long giáo. Há» Ä‘á»u vận huỳnh y, có thêu hình má»™t con thuồng luồng uốn tròn ngay trÆ°á»›c ngá»±c.

Hoạt Thần Sát Gia Hầu bước đến hai bộ :

- Tiêu Viên ! Hãy chá»n cho mình má»™t cái chết Ä‘i !

Tiêu Viên lia mắt nhìn qua Hoạt Thần Sát Gia Hầu.

- Xem chừng cả võ lâm Trung Nguyên Ä‘á»u muốn bức tá»­ Huyết Äiểm Tá»­ Tiêu Viên.

Y rít giá»ng Ä‘ay nghiến nói tiếp :

- Các ngÆ°Æ¡i muốn Tiêu má»— chá»n má»™t cái chết cÅ©ng được ! NhÆ°ng ai sẽ là ngÆ°á»i tiá»…n Tiêu má»— xuống a tỳ gặp diêm chúa ?

Gia Hầu Ä‘anh giá»ng đáp :

- Bổn Thần Sát sẽ tiễn ngươi !

- Chỉ một mình tôn giá thôi ư ? Hay tất cả phải hợp lực mới tiễn được hỠTiêu này ?

- Với Tiêu Viên, không cần phải hợp lực ! Một mình bổn Thần Sát ta là đủ rồi.

- Tốt lắm ! Trước khi tiễn Tiêu mỗ xuống a tỳ địa ngục ! Tiêu mỗ muốn biết vì nguyên cớ nào các ngươi tiễn ta ?

- Tiêu Viên ! Ngươi đã biết rồi. Chẳng lẽ cần bổn Thần Sát nói cho ngươi biết sao ?

- Chắc chắn Thiên Long giáo nghi Tiêu mỗ là hung thủ tạo ra huyết cảnh cho Thái A Bảo ?

- Cả võ lâm Ä‘á»u biết, không chỉ có má»—i Thiên Long giáo.

Tiêu Viên lắc đầu :

- Tiêu má»— chẳng còn gì để nói nữa. Ta chỉ có má»™t Ä‘iá»u muốn biết.

- NgÆ°Æ¡i còn muốn biết Ä‘iá»u gì ?

- Nếu Tiêu má»— Ä‘oán không sai, các ngÆ°Æ¡i Ä‘ang trên Ä‘Æ°á»ng đến Äào Viên thôn ?
Tài sản của minhtien384

  #8  
Old 12-04-2008, 10:44 AM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post Hồi 8: Tiêu Lân công tử

Hồi 8: Tiêu Lân công tử

Äào Viên thôn...

Tá»a lạc ven Äông TrÆ°á»ng Giang, là má»™t khu rừng đào bạt ngàn nhÆ°ng chỉ có chừng vài trăm nóc nha. Mặc dù là vùng đất hẻo lánh nhÆ°ng Äào Viên thôn không phải là vùng đất vô danh, mà ngÆ°á»›c lại đã từng nổi tiếng khắp cõi Trung Nguyên đến vùng đất hoa đào, nhất là vào thá»i tiết lập xuân, ngÆ°á»i ta sẽ được chiêm ngưỡng cả má»™t rừng đào bạt ngàn. Phong cảnh ở đây vừa hữu tình vừa thÆ¡ má»™ng. Thêm vào đó là những ngÆ°á»i lịch lãm. Mặc dù cách xa kinh thành TrÆ°á»ng An nhÆ°ng Äào Viên thôn chẳng kém gì chốn phồn hoa đô há»™i bởi những con ngÆ°á»i thanh lịch và hiếu khách .



Nổi tiếng nhất ở Äào Viên thôn là khu Äào Viên trang. Trong Äào Viên trang không có những tòa Lâu đài nguy nga tráng lệ, nhÆ°ng lại có những dãy thÆ° phòng, kết tạo bằng những thân cây đại thụ và những mái vòm cong, tạo ra khung cảnh vừa thÆ¡ vừa má»™ng. Những tán hoa đào lâu năm, đã hóa thân thành đại thụ quầy quấn lấy Äào Viên trang, tạo thành má»™t sắc cảnh chẳng nÆ¡i nào có được.

Äào Viên trang chẳng có ai là chủ nhân. Nó được kiến tạo ra cho má»i ngÆ°á»i cùng đến để hưởng cái lạc thú thanh nhàn chốn dÆ°Æ¡ng trần. NgÆ°á»i Äào Viên thôn đến Äào Viên trang để hưởng lạc thú thi và há»a. Cuá»™c sống ở đây thật yên bình và thanh bạch.



Trong gian đại Ä‘Æ°á»ng Äào Viên trang, Tiêu Lân trong bá»™ bạch y nho sinh, tay cầm quyển kinh thÆ°, nhìn xuống những tiểu đồng chÆ°a quá mÆ°á»i lăm.

Chàng tằng hắng rồi ngâm :

Tương Thứ hữu bì, nhân vô nghi

Nhân nhi vô nghi, bát tứ ha vi

Tương thử hữu xí, nhân nhi vô chi Nhân nhi vô chi, bạt tử hạ kỳ

TÆ°Æ¡ng thá»­ hữu thế, nhân nhi vô lá»… Nhân nhi vô lá»…, hổ bất thuyá»n tá»­

Dịch :

TÆ°Æ¡ng Thá»­ có bì, ngÆ°á»i mà vô nghi

NgÆ°á»i mà vô nghi, không chết làm chi

TÆ°Æ¡ng Thá»­ có răng, ngÆ°á»i mà không ngăn

TÆ°Æ¡ng Thá»­ có thể, ngÆ°á»i mà không lá»…

NgÆ°á»i mà không lá»…, chết nhanh cho dá»….

Ngâm xong đoạn thơ Thạc Thử, Tiêu Lân nói với lũ tiểu đồng :

- Tất cả Ä‘á»c lại.

Bá»n tiểu đồng đồng loạt xÆ°á»›ng Ä‘á»c bài thÆ¡ Thạc Thá»­. Khi bá»n tiểu đồng vừa Ä‘á»c dứt Ä‘oạn thÆ¡ đó thì má»™t lão trượng hối hả bÆ°á»›c vào .

Lão vừa bước vào vừa khoát tay nói :

- Thôi thôi đừng Ä‘á»c nữa... Äừng Ä‘á»c nữa.

Lão xua tay nói vá»›i bá»n tiểu đồng :

- Hôm nay đủ rồi... Các ngươi vỠnhà đi.

Chá» cho bá»n tiểu đồng rá»i khá»i đại sãnh Äào Viên trang, lão trượng má»›i bÆ°á»›c đến trÆ°á»›c mặt Tiêu Lân.

Lão vuốt râu nói :

- Tiêu công tử... Lão phu đà nói với Tiêu công tử bao nhiêu lần rồi.

Tiêu Lân ôm quyá»n xá rồi nói :

- Trưởng thôn tiên sinh nói với vãn bối những cái gì nhỉ.

Lão thôn trưởng nhăn mặt, nói :

- Thì cái chuyện lão phu nói vá»›i công tá»­ đó. Bài thÆ¡ Thạc Thá»­ này là bài thÆ¡ cấm. Thế mà công tá»­ cứ Ä‘em ra dạy cho bá»n tiểu đồng trong thôn. Nếu chuyện này lá»t đến tai Tuần phủ đại nhân thì khó xá»­ cho lão lắm.

Tiêu Lân tròn mắt nhìn lão trượng :

- Hấy... Thôn trưởng làm gì khó xá»­ chứ. Äây là bài thÆ¡ nói vá» lá»… nghi làm ngÆ°á»i. Vãn bối phải dạy cho các tiểu đồng ở Äào Viên thôn giữ lá»… nghi, thì có gì tiá»n bối lo sợ.

Chàng chắt lưỡi, nói tiếp :

- Nếu Tuần phủ đại nhân bắt tội thì lão đã tự xem mình giống như Thạc Thử rồi.

Tiêu Lân lại chắt lưỡi :

- Lão Thôn trưởng đừng lo. Nếu Tuần phủ đại nhân bắt lá»—i lão Thôn trưởng thì lão là chuá»™t. Mà đã là chuá»™t thì mãi mãi vẫn là chuá»™t. Còn nếu Tuần phủ đại nhân không là chuá»™t thì chẳng làm khó dá»… gì Äào Viên thôn của lão tiá»n bối đâu.

Lão Thôn trưởng nghe Tiêu Lân nói, mặt càng nhăn nhúm hơn. Lão đảo mắt nhìn quanh :

- Tai vách mạch rừng... Tiêu công tá»­ đừng nói vậy. Có ngÆ°á»i nghe được thì khốn cho lão phu. Không chỉ lão phu khốn mà ngay... Cả Tiêu công tá»­ cÅ©ng không được yên thân.

Tiêu Lân mỉm cÆ°á»i :

- Thôi được rồi... Vãn bối sẽ nghe lão Thôn trưởng nói.

Tiêu Lân nhịp quyển kinh thư vào lòng bàn tay, vừa nói :

- Nếu lão Thôn trưởng không muốn vãn bối dạy bài Thạc Thử cho đám hậu bối thì phải hối lộ cho vãn bối cái gì chứ. Tiêu Lân không là nho sinh thì là con chuột theo ý của lão Thôn trưởng.

Lão Thôn trưởng vuốt râu :

- Hậy... Lão phu đã chuẩn bị rượu thịt cho Tiêu công tử rồi.

Tiêu Lân chắt lưỡi, nhìn lão nói :

- Tiểu bối mạo phạm xin được biến mình thành Thạc Thử. Thôn trưởng có biết vì sao vãn bối tự biến mình thành Thạc Thử không ?

Lão Thôn trưởng giả lả nói :

- Chắc tại vì rượu thịt của lão chứ gì ?

Tiêu Lân khoát tay :

- Không không...

Lão Thôn trưởng tròn mắt nhìn chàng :

- Thế cái gì công tử tự nhận mình là chuột.

- Rất đơn giản thôi... Vãn bối không muốn mình trở thành Khuất Nguyên.

Tiêu Lân nheo mày xoa trán rồi nói tiếp :

- Thôn trÆ°Æ¡ng biết vì sao Khuất Nguyên phải trầm mình xuống dòng Mịch La để rồi sau đó chúng ta có đặng cái tết Äoan Ngá» mà chè xôi gà không ?

Lão Thôn trưởng lắc đầu :

- Lão phu đâu phải là con má»t sách nhÆ° Tiêu công tá»­.

Nghe lão thốt câu này, Tiêu Lân phá lên cÆ°á»i. Chàng vừa cÆ°á»i vừa nói :

- Lão Thôn trưởng... Nếu không có sách xưa thì đâu có sách nay thế mới có câu ôn cố tri tân chứ.

Tiêu Lân nhìn lão Thôn trưởng mỉm cÆ°á»i . Nụ cÆ°á»i mỉm hiện lên khuôn mặt thanh tú nho nhã của chàng tạo ra nét lém lỉnh, và chút giá»…u cợt.

Tiêu Lân nói tiếp :

- Trong Sở Từ của Khuất Nguyên có má»™t câu "Thế nhân giai trá»c ngã Ä‘á»™c thanh, thế nhân giai tuy ngã Ä‘á»™c tinh". Khi vãn bối Ä‘á»c đến Ä‘oạn này má»›i nghiệm ra, lão Tể tÆ°á»›ng Khuất Nguyên đó chết là đúng rồi. Không ai giết lão mà tá»± lão trầm mình xuống dòng Mịch La để chết. Âu cÅ©ng đúng thôi.

Lão Thôn trưởng nói :

- Äúng chá»— nào.

Tiêu Lân mỉm cÆ°á»i nói :

- Thiên hạ Ä‘á»u dÆ¡, riêng có Khuất Nguyên là sạch. Thiên hạ Ä‘á»u say, riêng có mình lão Khuất Nguyên là tỉnh.

Tiêu Lân nhịp quyển kinh thư vừa lắc đầu nói :

- Con ngÆ°á»i này đúng là má»™t kẻ lập dị, chẳng giống ai cả. chính vì lập dị mà lão tá»± cho mình đứng ngoài thiên hạ. Äứng ngoài thiên hạ để rồi cô Ä‘Æ¡n. Cả thế gian này những tưởng có má»™t mình lão Khuất Nguyên đó thôi. Cuối cùng thì lão cÅ©ng cô Ä‘Æ¡n quá. Cô Ä‘Æ¡n đến Ä‘á»™ không chịu nổi mà nhãy tõm xuống dòng Mịch La tá»± vẫn .

Tiêu Lân mỉm cÆ°á»i vá»›i lão Thôn trưởng, từ tốn nói tiếp :

- Tiêu Lân thì chẳng muốn cô Ä‘Æ¡n nhÆ° lão Khuất Nguyên kia. Và cÅ©ng không muốn thoát ly rá»i thiên hạ nhÆ° lão. Bởi vì bên cạnh Tiêu Lân còn có lão Thôn trưởng và hàng vạn ngÆ°á»i nữa. Thiên hạ biến thành chuá»™t, Tiêu Lân cÅ©ng biến thành chuá»™t. Có nhÆ° thế má»›i không rÆ¡i vào cảnh ngá»™ nhÆ° Khuất Nguyên, để rồi ngÆ°á»i Ä‘á»i sau chê trách.

Lão Thôn trưởng nheo mày nói :

- Khuất Nguyên là thi hào, là Tể tướng có đủ tất cả, ai dám chê trách chứ.

- Hừm... Có đấy... Lão Thôn trưởng không Ä‘á»c sách thánh hiá»n nên không biết thôi. Này nhé... Trong sách thánh hiá»n để lại có Ä‘oạn thÆ¡ viết " NÆ°á»›c sông TÆ°Æ¡ng sạch, ta dùng rá»­a mặt, nÆ°á»›c sông TÆ°Æ¡ng dÆ¡ ta dùng rá»­a chân". Có đâu nhÆ° lão Khuất Nguyên kia chẳng biết phân biệt sạch dÆ¡ là gì, cứ nhãy ùm xuống nÆ°á»›c, để rồi chết ngá»™p. Ba ngày sau phình lên, để lại cho hậu thế cái ngày Tết Äoan Ngá» .

Lão Thôn trưởng chau mày khi nghe Tiêu Lân nói.

Lão toan mở lá»i há»i chàng tiếp thì má»™t trang tiểu thÆ° cùng hai ả a hoàn từ ngoài bÆ°á»›c vào. Nàng vừa bÆ°á»›c vào vừa nói :

- Nếu Khuất Nguyên tiên sinh nghe được mấy lá»i của Tiêu công tá»­ nói chắc hẳn sẽ Ä‘á»™i mồ sống lại mà xé nát tập Sở Từ danh bất hÆ° truyá»n này của ông ấy quá.

Lão Thôn trưởng quay ngoắt lại. Lão ôm quyá»n xá má»™t cách thật thành kính :

- Lão phu ... Lão phu không ngỠTriệu Uyển Nhi tiểu thư cũng đến đây.

Uyển Nhi liếc nhìn Tiêu Lân.

Tiêu Lân nhận ngay ra cái liếc mắt của nàng, liá»n ôm quyá»n xá.

Chàng giả lả cÆ°á»i nói :

- Tại hạ nghe danh Triệu Uyển Nhi tiểu thÆ° là trang giai nhân tuyệt sắc lại phong thái hÆ¡n ngÆ°á»i. Lần đầu tiên giáp mặt, lá»i đồn đại của thiên hạ quả là không ngoa hạnh ngá»™... hạnh ngá»™.

Nghe Tiêu Lân nói, Uyển Nhi lÆ°á»m chàng. Nàng ôn nhu nói :

- Uyển Nhi cÅ©ng nghe danh Tiêu công tá»­ nên má»›i thân hành đến Äào Viên trang để nhìn mặt ngÆ°á»i xem có đúng nhÆ° lá»i đồn đại không. Khi vừa đến Äào Viên trang thì lại nghe những lá»i phân giải của công tá»­ vá» Khuất Nguyên, Uyển Nhi lấy làm lạ vô cùng .

Lão Thôn trưởng nhăn mặt nói :

- Uyển Nhi tiểu thư... Tiêu Lân chỉ bốc đồng trong thoáng chốc thôi mà .

Nàng nhìn lại lão Thôn trưởng :

- Lão trượng... Uyển Nhi muốn đàm đạo với Tiêu công Tử...

NhÆ° hiểu ý nàng, lão Thôn trưởng ôm ôm quyá»n khúm núm nói :

- Tiểu thÆ°... Lão phu đã chuẩn bị đại yến bên tÆ° gia... Má»i tiểu thÆ° qua đó.

Nàng nhìn lại Tiêu Lân :

- Tiêu công tử hẳn sẽ tiếp Uyển Nhi này chứ ?

- Phận thảo dân nhÆ° tại hạ mà được trang thiên kim lá ngá»c cành vàng nhÆ° Uyển Nhi tiểu thÆ° đây má»i, sao có thể từ chối được.

Nàng nhìn Tiêu Lân, Ä‘iểm má»™t nụ cÆ°á»i mỉm rồi ôn nhu nói :

- Công tử đừng khách sáo quá, khiến cho hào khí ban đầu sớm mất đó.

- Tại hạ đâu muốn mất hào khí đó. mà thật lòng ngưỡng má»™ tiểu thÆ° má»›i nói ra những lá»i nhÆ° vậy thôi.

Nàng lÆ°á»m chàng.

Tiêu Lân mỉm cÆ°á»i khi tiếp nhận ánh mắt của Triệu Uyển Nhi

Má»i ngÆ°á»i rá»i Äào Viên trang đến biệt trang của lão Thôn trưởng.

Äại yến đã được lão Thôn trưởng bày ra trong gian phong xá, tá»a lạc giữa khu vÆ°á»n đào.

Phong cảnh ở đây vừa hữu tình vừa thơ mộng mà bất cứ ai lạc bước vào cũng khó mà giữ được xúc cảm sinh tình đỠthơ.

Lão Thôn trưởng giả lả nói :

- Tiểu thư và Tiêu công tử cứ tự nhiên ! Lão phu cáo từ .

Uyển Nhi gật đầu.



Lão Thôn trưởng vừa toan bÆ°á»›c Ä‘i thì Tiêu Lân gá»i lại :

- Tiá»n bối.

Lão Thôn trưởng nhăn mặt.

Tiêu Lân giả lả cÆ°á»i :

- Hậy... Äây là biệt trang của lão Thôn trưởng, nếu nhÆ° vãn bối không uống vá»›i lão Thôn trưởng má»™t chén rượu, bá»­a yến tiệc hôm nay khó mà nuốt nổi.

Tiêu Lân nói rồi bưng bầu rượu rót ra hai chén. Chàng bưng một chén, trao cho lão Thôn trưởng một chén rồi nói :

- Má»i lão Thôn trưởng.

Không thấy Tiêu Lân má»i Uyển Nhi, lão Thôn trưởng càng bối rối hÆ¡n. Lão nhìn Uyển Nhi nói :

- Lão phu má»i tiểu thÆ°.

Uyển Nhi nhá» giá»ng đáp lá»i lão Thôn trưởng :

- Tiêu công tá»­ má»i lão Thôn trưởng. Lão cứ dùng... Äây hẳn là lá»… Tiên chủ hậu khách của Tiêu công tá»­.

- Tiểu thư cho phép.

Lão nhìn lại Tiêu Lân khẽ lắc đầu.

Tiêu Lân nói :

- Má»i lão Thôn trưởng.

Hai ngÆ°á»i cùng cạn chén.

Uống cạn chén rượu, lão Thôn trưởng đặt chén xuống bàn, rồi nói với Uyển Nhi :

- Tiểu thư... Lão phu cáo từ .

Uyển Nhi gật đầu.

Chá» cho lão Thôn trưởng rá»i hẳn khá»i gian phong xá, Uyển Nhi má»›i nhìn lại Tiêu Lân. Hai ngÆ°á»i đối nhãn nhìn nhau, Tiêu Lân giả lả cÆ°á»i.

Uyển Nhi bưng bầu rượu rót ra chén. Nàng bưng chén rượu nói với Tiêu Lân :

- Chén này Uyển Nhi thỉnh giáo Tiêu công tử.

- Æ ... Thỉnh giáo là sao à... Tiểu thÆ° má»i tại hạ chứ.

Chân diện Uyển Nhi nghiêm lại :

- Uyển Nhi má»i công tá»­.

- Äa tạ... Äa tạ...

Tiêu Lân cạn chén cùng với nàng.

Uyển Nhi đặt chén xuống bàn nhìn Tiêu Lân nói :

- Uyển Nhi lần này thân hành đến Äào Viên thôn trÆ°á»›c là để ngắm phong cảnh hữu tình của chốn bồng lai tiên cảnh. Sau là muốn tiếp kiến trang tài tá»­ nổi tiếng của Äào Viên thôn.

Tiêu Lân khoát tay :

- Tiểu thư nói quá rồi... Tại hạ chỉ dám nhận mình là tài tử thôi chứ tuyệt nhiên không dám nhận hai chữ nổi tiếng.

- Công tử đừng khách sáo.

- Nếu khách sáo thì Tiêu Lân đã khách sáo rồi à.

Äôi chân mày vòng nguyệt của nàng nhíu lại :

- Tiêu công tá»­ khách sáo từ bao giá».

- Khi mới gặp tiểu thư.

Tiêu Lân mÄ©m cÆ°á»i. Chàng nói tiếp :

- Tại hạ Ä‘oán không lầm, tiểu thÆ° đến Äào Viên thôn gặp tại hạ hẳn cÅ©ng để há»i vá» bài thÆ¡ Thác Thá»­ mà tại hạ rao giảng cho bá»n tiểu đồng ở đây.

Uyển Nhi gật đầu :

- Tiêu công tử đoán rất đúng.

Tiêu Lân rót rượu ra chén của mình và nàng. Chàng vừa rót rượu vừa nói :

- Tiểu thÆ° định há»i gì vá» bài thÆ¡ Thạc Thá»­ đó ạ.

Nàng nhìn vào mắt Tiêu Lân :

- Bài thÆ¡ Thạc Thá»­, công tá»­ rao giảng cho bá»n tiểu đồng. Chẳng biết công tá»­ rao giảng thế nào mà bá»n chúng thuá»™c lòng. Ngày ngày rao hát, và đã đến tai lão nhân gia.

Nàng nghiêm giá»ng nói :

- Là ngÆ°á»i Ä‘á»c sách thánh hiá»n, hẳn công tá»­ biết bài thÆ¡ đó bị cấm lÆ°u truyá»n.

Tiêu Lân mỉm cÆ°á»i nói :

- Tại hạ có biết Ä‘iá»u đó, nhÆ°ng má»™t bài thÆ¡ hay nói vá» lá»… nghi làm ngÆ°á»i mà lại cấm lÆ°u truyá»n, tiểu thÆ° thấy có lạ không ? Có những lá»i nói hay để ban tặng cho ngÆ°á»i nhÆ°ng đó chỉ là những lá»i nói chót lưỡi đầu môi. Thế mà ngÆ°á»i ta vẫn nghe được, lại còn hoan há»· nữa. Ngược lại có những lá»i chân lý nhÆ°ng há» lại chẳng nghe được. Bởi những lá»i đó há» không nghe nổi đấy.

Uyển Nhi cau mày :

- Công tử nói vậy là có ý gì ?

Tiêu Lân ôm quyên giả lả cÆ°á»i rồi nói :

- Tiểu thÆ° miá»…n thứ cho tại hạ, tại hạ má»›i dám nói ra Ä‘iá»u này. ở đây chỉ có Uyển Nhi và công tá»­ đàm đạo vá»›i nhau ... Công tá»­ đừng ngại, Uyển Nhi không phải là hạng ngÆ°á»i chỉ thích nghe những lá»i nói chót lưỡi đầu môi.

Nàng vừa thốt dứt lá»i Tiêu Lân ôm quyá»n nói ngay :

- Danh bất hÆ° truyá»n... Danh bất hÆ° truyá»n... Tại hạ ngưỡng má»™... ngưỡng má»™.

Nàng chau mày nhìn Tiêu Lân.

Chàng giả lả cÆ°á»i rồi nói :

- Uyển Nhi tiểu thÆ° tinh mắt thấy tất cả sá»± gian trá bóng bẩy trong lá»i nói. Tiểu thÆ° giá» là trang thiên kim lá ngá»c cành vàng của Tuần phủ đại nhân, nên bÆ°á»›c ra khá»i biệt phủ thì trăm ngÆ°á»i dá»i mắt nhìn theo. Nếu tiểu thÆ° đến đâu thì nÆ¡i đó mở ngay yến tiệc thết đãi. Nếu tiểu thÆ° gặp trang nam tá»­ hán nào thì ngÆ°á»i đó sẽ thốt ngay má»™t câu ca ngợi.

Tiêu Lân xoa trán :

- Há» sẽ nói vá»›i tiểu thÆ° những gì nhỉ. À... Nào là trang thiên kim lá ngá»c cành vàng. Trang mỹ nữ đẹp nhất Giang Châu này, nếu không muốn nói là trang giai nhân hoa nhÆ°á»ng nguyệt thẹn.

Uyển Nhi lÆ°á»m Tiêu Lân. Nàng trang trá»ng nói :

- Công tá»­ đã nói ra lá»i đó khi vừa gặp Quyá»n Nhi.

- Thế đấy. Chính vì thốt ra lá»i nói đó mà tại hạ má»›i dám cho mình đã khách sáo rồi. Còn bây giá» thì không.

Chân diện Uyển Nhi nghiêm hẳn lại :

- Nếu không khách sáo. Công tử sẽ nói gì với Uyển Nhi nào.

Chàng nhìn nàng giả lả cÆ°á»i.

Uyển Nhi cau mày :

- Công tá»­ có thể nói cho Uyển Nhi biết được không ? Sao chỉ mỉm cÆ°á»i mà không nói ?

Tiêu Lân bưng chén rượu :

- Tiểu thÆ° thá»­ đặt mình vào chá»— của những thảo dân, giống nhÆ° Tiêu Lân này. Ãi chà. Nếu tiểu thÆ° không là ái nữ của Tuần phủ đại nhân thì không chừng chắng ai nhìn tá»›i tiểu thÆ° đâu .

Tiêu Lân hơi chồm tới :

- Thú thật vá»›i tiểu thÆ°, không chừng thiên hạ lại nói tiểu thÆ° là con cóc xấu xí Ä‘i đâu mà cứ lảng vảng trÆ°á»›c mắt ngÆ°á»i hoài .

Chân diện Uyển Nhi đỠbừng. Nàng từ từ đặt chén rượu xuống rồi đứng lên.

Mãi một lúc sau Uyển Nhi mới thốt được mỗi một từ :

- NgÆ°Æ¡i !

Nàng chỉ thốt được má»—i má»™t lá»i đó cổ há»ng nhÆ° có cái gì chẹn ngang không sao thốt được thành tiếng. Uyển Nhi nhìn Tiêu Lân chằm chằm. Nàng nhìn Tiêu Lân bằng ánh mắt hằn há»c và bất nhẫn .

Tiêu Lân nhìn nàng. Sắc diện của Uyển Nhi từ từ dịu xuống. Bất ngá» nàng cÆ°á»i thành tiếng. Nàng vừa cÆ°á»i vừa nhìn Tiêu Lân :

- Äúng là miệng nho sinh thâm Ä‘á»™c. Công tá»­ định chá»c giận Uyển Nhi đó à.

Tiêu Lân mở to hai con ngÆ°Æ¡i hết cỡ. Trông mặt chàng thật ngÆ¡ ngác và ná»±c cÆ°á»i. Chàng khoát tay :

- Không không... Phận thảo dân nhÆ° Tiêu Lân nào dám chá»c giận ái nữ của Tuần phủ đại nhân. Tại hạ biết thân phận của mình chứ. Nếu để tiểu thÆ° giận chắc thảo dân chẳng còn chá»— đứng trong Äào Viên thôn này nữa.

Uyển Nhi gằn giá»ng nói :

- Công tá»­ nói đúng đó. Chỉ cần Uyển Nhi vá» tấu trình vá»›i lão nhân gia tại Äào Viên thôn có má»™t gã nho sinh càn rở, Ä‘em bài Thạc Thá»­ rao giảng để chế giá»…u lão nhân gia, xem thÆ°á»ng vÆ°Æ¡ng pháp... Uyển Nhi e rằng công tá»­ không còn chá»— búi tóc.

- à của tiểu thư... Tại hạ rơi đầu.

Uyển Nhi gật đầu :

- Chiếu theo qui pháp, công tử đã có thể rơi đầu.

Tiêu Lân gượng cÆ°á»i, rồi nói :

- Thế tiểu thư có vỠbẩm tấu Tuần phủ đại nhân không ?

- Có thể lắm chứ.

Tiêu Lân dốc chén rượu uống cạn nhìn nàng. Chàng từ tốn nói :

- Khi nãy nghe tại hạ nói tiểu thư đỠmặt là sao vậy ?

- Ai không thẹn, không giận khi nghe ngÆ°á»i ta nói mình là con cốc xấu xí.

Tiêu Lân phá lên cÆ°á»i.

Äôi chân mày Uyển Nhi nhíu lại :

- Công tá»­ cÆ°á»i gì ?

- à của tại hạ minh chứng cho tiểu thÆ° thấy lá»i hay ý đẹp chÆ°a phải là lá»i

thật. còn chân ngôn thì thÆ°á»ng làm cho ngÆ°á»i ta không nghe nổi. NhÆ° tiểu thÆ° đây cÅ©ng vậy. Phàm nữ nhân nếu được ai khen thì cảm thấy hoan hỉ vô cùng nhÆ°ng nếu chê thì là sinh lòng đố kỵ.

Chàng bưng bầu rượu rót ra chén mình. Vừa rót rượu Tiêu Lân vừa nói :

- Nếu không là cốc thì ai có nói gì thì ngÆ°á»i ta cÅ©ng không là cốc. Nếu không là Thạc Thá»­ thì ai có nói gì ta cÅ©ng không là chuá»™t. Äâu phải nghe nói rồi mình biến thành chuá»™t thành cốc.

Uyển Nhi lÆ°á»m Tiêu Lân :

- Thế trong mắt công tử, Uyển Nhi là gì nào. Là cốc hay là chuột ?

Tiêu Lân khoát tay :

- Không không ... Tiêu Lân làm gì có ý nghĩ đó... Trong mắt tại hạ Uyển Nhi là sự ngưỡng mộ.

- Lá»i nói của Tiêu công tá»­ có thật tâm và đáng tin cậy không ?

Tiêu Lân gượng cÆ°á»i rồi nói :

- Nếu Tiêu Lân xem tiểu thư là cốc là chuột thì hóa ra mình cũng là cốc là chuột rồi.

Nàng mỉm cÆ°á»i. Uyển Nhi từ tốn nói :

- Nếu lá»i nói đó là thật... Tiêu công tá»­ có thể tặng cho Uyển Nhi má»™t bài thÆ¡ nói vá» cuá»™c tao ngá»™ này chứ .

Tiêu Lân ôm quy?n nói :

- Cung kính không b?ng ph?ng m?nh.

Chàng b?ng b?u r??u rót ra chén, u?ng luôn m?t lúc ba chén. M?t nhìn Uy?n Nhi c?t gi?ng tr?m ?m :

Ng??i ?i ???ng th?y Uy?n Nhi, ??t gánh vu?t râu nhìn.

Thi?u niên th?y Uy?n Nhi l?t nón s?a búi tóc.

Ng??i cày quên c? cày, ng??i cu?c quên c? cu?c.

Ai n?y quên gi?n h?n, ch? ng?i ng?m Uy?n Nhi.

S? quân t? Nam ??n, n?m ng?a ??ng ch?n ch?.

Nghe Tiêu Lân ??c bài v?nh ?ó, s?c di?n Uy?n Nhi ?? b?ng th?n thùng. trong khi Tiêu Lân t? t? ng?i xu?ng ?i?m n? c??i m?m v?i nàng.

- Mi?ng l??i nho sinh ?úng là gian trá, ?ao ki?m khó l??ng, khó l??ng.

L?i n?i ?ó phát lên oang oang phá tan s? im l?ng c?a hai ng??i.

Tiêu Lân nh?n m?t nói v?i Uy?n Nhi :

- T?i h? g?p ph?i oán ch? r?i.
Tài sản của minhtien384

  #9  
Old 12-04-2008, 11:28 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post Hồi 9

Hồi 9
Äào Viên dậy sóng

Má»™t lão Cái Bang chạc ngoài ngÅ© tuần sầm sập bÆ°á»›c vào gian phong xá. Lão chẳng há»i Tiêu Lân hay Uyển Nhi mà thản nhiên ngồi xuống bàn tiệc. Hai cánh mÅ©i lão phập phồng hít thở nhÆ° thể muốn hít lấy tất cả mùi thÆ¡m từ những món ăn Ä‘ang tá»a ra.

Lão liếm mép :

- Khứu giác của ta vẫn không há» mất Ä‘i sá»± huyá»n diệu bởi thá»i gian.

Lão nói rồi dùng tay xé luôn má»™t cái đùi gà. Thấy lão Cái Bang dùng tay xé gà, Uyển Nhi cau mày. Nàng toan mở miệng nói thì lão đã lên tiếng cÆ°á»›p lá»i nàng trÆ°á»›c :

- Nha đầu đừng nói gì cả... Lão phu biết ngươi định nói gì rồi.

Lão toét miệng cÆ°á»i vá»›i Uyển Nhi rồi nói :

- Lão chỉ cảnh báo cho nha đầu biết, nha đầu đừng nên nghe những lá»i nói của Tiêu lão đệ của lão phu. Những lá»i nói của y không đáng tin đâu.

Lão nói rồi cho chiếc đùi gà vào miệng nhai ngồm ngoàm một cách ngon lành .



Tiêu Lân nhăn mặt. Chàng chớp mắt với lão. Lão cũng chẳng màng đến cái chớp mắt của Tiêu Lân mà cứ nhai ngốn ngấu.

Tiêu Lân buột miệng nói :

- Lão huynh...

Lão nhìn chàng, khoát tay :

- Lão đệ cũng đừng nói. Khi chúng ta ăn thì không nên nói.

Tiêu Lân thở hắt ra, lắc đầu. Chàng nhìn Uyển Nhi.

Lão Cái Bang chẳng màng đến thái độ của Tiêu Lân hay Uyển Nhi, cứ dùng tay bốc ăn ngon lành. Lão hết ăn rồi uống.

Uyển Nhi buông tiếng thở dài rồi từ từ đứng lên. Nàng rá»i bàn tiệc, bÆ°á»›c ra ngoài mái hiên ngắm nhìn khu đào viên.

Nàng nghe lão Cái Bang nói :

- Äúng là ngon ! ChÆ°a bao giá» lão ăn mày gìa lại ăn ngon nhÆ° thế này.

Lão nói rồi chà hai bàn tay vào ngực áo. Tiêu Lân nhăn mặt bởi hành động của lão.



Chùi sạch hai bàn tay vào ngực áo, lão Cái Bang mới nhìn Uyển Nhi nói :

- Hê nha đầu ... Lão phu biết ngươi không thích ăn cùng với lão nên mới ra đứng ngoài đó. Vẫn còn ít thức ăn trên bàn. Nha đầu muốn thì ăn đi. Lão không ăn nữa đâu.

Lão nói rồi với tay ôm cả vò rượu nhìn lại Tiêu Lân :

- Còn Tiêu lão đệ thì đi theo ta.

Tiêu Lân nhăn nhó nói :

- Lão huynh biết tiểu thư đây là ai không ?

Lão khoát tay :

- Lão đệ thì cần biết chứ ta cần gì biết. Ta chỉ cần biết mỗi một lão đệ là được rồi.

Lão đặt tay lên vai chàng :

- Sao... Lão đệ đi với ta chứ ?

Uyển Nhi quay mặt nhìn lão Cái Bang. Vẻ mặt nàng lộ rõ nét bất nhẫn và cau có. Nàng bước trở vào gian phong xá. Nhìn lão Cái Bang Uyển Nhi nói :

- Lão không muốn biết Uyển Nhi nhưng Uyển Nhi vẫn muốn cho lão biết.

Lão Cái Bang nhìn lên nàng.

Uyển Nhi nghiêm giá»ng nói :

- Lão hẳn biết Tuần phủ Giang Châu ...

Lão Cái Bang chá»i tay đứng nhìn nàng.

- Tuần phủ Giang Châu. Cái lão ôn dịch đó ư ?

Lão hất mặt nói :

- Nha đầu nói với lão phu cái lão ôn dịch Tuần phủ đó làm gì ?

Uyển Nhi đỠmặt :

- Lão ăn mày nói ai là ôn dịch chứ ?

- Thì còn ai nữa. Ngoài lão Tuần phủ ôn dịch Triệu Hữu ra . Lão phu đâu có thèm nhìn đến lão.

Lão xoa tay :

- Nha đầu đừng nhắc đến cái lão đó nữa.

Nghe lão Cái Bang thốt ra những lá»i nói đó. Uyển Nhi Ä‘á» mặt thẹn thùn. Nàng gắt giá»ng nói :

- Lão ăn mày già ... Tuần phủ Giang Châu Triệu Hữu đã làm gì mà để lão miệt thị là hạng ngÆ°á»i ôn dịch. Nếu lão không giải trình được đừng trách bổn cô nÆ°Æ¡ng.

Tiêu Lân lúng túng nói :

- Tiểu thư xin đừng giận. Thần Cái lão huynh của tại hạ vốn tính thẳng thắn chẳng biết dùng ngôn phương để nói chuyện. Tiểu thư bỠqua cho.

Lão Thần Cái nhìn lại Tiêu Lân :

- Hê... Sao lão đệ làm gì mà trá»ng thị ả dá»­ vậy ?

Lão nhìn lại Uyển Nhi :

- Nha đầu muốn biết vì sao lão phu gá»i Tuần phủ Giang Châu là lão ôn dịch Æ°. Nếu lão phu nói nhÆ° vậy còn nhẹ cho lão ôn dịch đó đó. Chứ còn ngÆ°á»i khác thì nói nặng hÆ¡n lão phu nữa. Khắp trấn Giang Châu này ai mà không biết Triệu tuần phủ vừa ngu, vừa dốt lại ăn tạp nữa. Cái gì y cÅ©ng biết cả.

Uyển Nhi tức đến biến sắc. Dung diện của nàng Ä‘á» nhÆ° quả chín. Nàng rít giá»ng nói :

- Hồ đồ... Lão dám xúc phạm đến lão nhân gia .

Lão Cái Bang reo lên :

- A ... Hóa ra nha đầu là ái nữ của Tuần phủ Giang Châu. Thảo nào không hống hách như vậy.

Tiêu Lân nhăn mặt nói :

- Lão huynh ...

Uyển Nhi khoát tay :

- Công tử không cần xen vào chuyện này để cho Uyển Nhi định đoạt với lão ăn mày đây.

Uyển Nhi vừa nói vừa bất ngá» vá»— chưởng tá»›i lão ăn mày. Chưởng ảnh của nàng chÆ°a phạm đến ngÆ°á»i lão Cái Bang thì đã bị lão khống chế hổ khẫu.

Lão chắt lưỡi nói :

- Bá»n quan quyá»n các ngÆ°á»i đúng là không biết kẻ cao ngÆ°á»i thấp. Hở má»™t chút là thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Hừ... Nha đầu dám đánh kẻ bá» trên, để lão phu bẻ tay ngÆ°Æ¡i cho ngÆ°Æ¡i vÄ©nh biệt chừa cái tật há»—n láo này.

Uyển Nhi biến sắc, giật mạnh hữu thủ lại nhưng không sao rút lại được. Nàng cảm tưởng hổ khẫu của mình dính chặt vào trảo công của lão ăn mày.

Uyển Nhi ấm ức quá thét lên :

- Buông tay ta ra.

Tiêu Lân nhìn lão ăn mày nói :

- Lão huynh. Thả tay nàng ra đi.

Lão ăn mày buông hổ khẫu Uyển Nhi vừa nói :

- Nha đầu ... Nếu gặp Tuần phủ đại nhân nhá»› nói vá»›i lão rằng có Khấu Äà Tá»­, ăn mày chúa sẽ đến gặp lão. Dặn lão phải bày cho ta đại yến thịnh soạn hÆ¡n cả ở đây đó.

- Chẳng lẽ lão có thể lệnh cho lão nhân gia được ư ?

- Tất nhiên là được rồi.

Uyển Nhi lÆ°á»m lão.

Lão Cái Bang giả lả cÆ°á»i rồi nói :

- Nói thế thôi chứ lão ăn mày đây không dám bức hiếp nha đầu đâu.

Uyển Nhi hừ nhạt rồi nói :

- Äược rồi... Uyển Nhi sẽ vá» báo vá»›i lão nhân gia.

Nàng nói rồi dá»m bÆ°á»›c toan bá» Ä‘i nhÆ°ng lão Khấu Äà Tá»­ đã gá»i lại :

- Nha đầu khoan đi đã. Trước khi nha đầu đi, lão phải nói với ngươi một câu để trả lại bữa yến tiệc hôm nay chứ. Phàm lão ăn cái gì của ai cũng tìm cách trả lại chứ không chịu hàm ân đâu.

Uyển Nhi nhìn lão gay gắt nói :

- Lão muốn nói gì ?

Khấu Äà Tá»­ xoa tay :

- Lão muốn nói cho nha đầu biết... nha đầu phải cảnh giác vá»›i Tiêu lão đệ của ta đó. Y vốn là má»™t nho sinh miệng lưỡi giảo hoạt, thâm Ä‘á»™c vô cùng. Nếu nha đầu cứ tin vào lá»i nói của y thì má»™t ngày nào đó nhất định nha đầu sẽ yêu gã. Mà những nho sinh miệng lưỡi nhÆ° lão đệ của lão thì chả bao giá» biết yêu. Y chỉ lãng mạn vui đùa thôi. Äến lúc đó nha đầu sẽ khổ.

Nghe lão nói mặt Uyển Nhi càng đỠhơn. Nàng thẹn thùng những tưởng như có lớp than hồng đang nung chín mặt mình.

Uyển Nhi nhìn lão :

- Hôm nay Uyển Nhi bá» qua nhÆ°ng ngày mai nhất định sẽ buá»™c lão phải trả giá cho những lá»i nói hồ đồ hôm nay.

Nàng nói rồi dợm bước bỠra ngoài gian phong xá.

Tiêu Lân vội bước theo nàng.



Khấu Äà Tá»­ đã giữ lấy tay chàng :

- Hê... Lão đệ chạy theo ngÆ°á»i ta làm gì chứ... Ta má»›i nói vài câu lão đệ đã vá»™i chạy theo bóng sắc mỹ nhân rồi. Hãy ở đây vá»›i ta nào.

Uyển Nhi dừng bÆ°á»›c ngoài gian phong xá. Nàng nhìn lại Khấu Äà Tá»­ vá»›i ánh mắt bất nhẫn.

Lão Khấu Äà Tá»­ khoát tay :

- Hê... Tiểu thÆ° nên Ä‘i Ä‘i... Äừng nghÄ© những lá»i ca tụng của Tiêu lão đệ. Lão phu đây biết y nhÆ° biết chính những Ä‘Æ°á»ng vân tay của mình. Y chỉ ngoa ngôn nói bừa thôi.

Uyển Nhi đỠmặt. Nàng buông tiếng thở dài, rồi quay bước bỠđi thẳng một mạch.

Uyển Nhi Ä‘i rồi. Tiêu Lân má»›i ngồi xuống đối diện vá»›i Khấu Äà Tá»­. Chàng gắt giá»ng nói :

- NgÆ°á»i ta Ä‘ang đối đáp vui vẻ vá»›i nhau .. Khấu Äà lão huynh tá»± dÆ°ng chen vào khiến cho Uyển Nhi tiểu thÆ° giận lẩy. Huynh chẳng biết chút lịch lãm nào.

Khấu Äà Tá»­ chìa mặt tá»›i :

- Ta cần gì lịch lãm với ả nha đầu đó chứ.

Lão nói rồi bê cả bầu rượu tu ừng á»±c. Äặt bầu rượu xuống bàn, lão nhìn Tiêu Lân :

- Tiêu lão đệ... Bộ ngươi thích ả nha đầu thiên kim tiểu thư của Tuần phủ đại nhân à ?

Tiêu Lân nhìn lão, gắt giá»ng nói :

- Nếu đệ thích thì đã sao nào.

Lão Äà Tá»­ đứng lên :

- Vậy lão huynh có cách rồi.

Lão ve cằm, nhìn Tiêu Lân hứng khởi nói tiếp :

- Nếu như Tiêu lão đệ thích ả nha đầu đó, lão huynh sẽ giúp cho, không cần ngươi phải đùng đến mồm mép của mình. Chỉ cần ngươi...

Tiêu Lân cÆ°á»›p lá»i lão :

- Há»c võ công ăn mày của lão huynh chứ gì ?

- Äúng rồi... Chỉ cần Tiêu lão đệ há»c võ công của Cái Bang... Äồng thá»i nhận luôn cả y bát chân truyá»n của tổ sÆ°. Khấu Äà Tá»­ nhất định sẽ giúp Tiêu lão đệ tóm ngay ả nha đầu kia vá» làm thê thiếp.

Tiêu Lân đứng lên. Chàng nhìn Khấu Äà Tá»­, trang trá»ng há»i :

- Lão huynh nói hết chưa còn gì nói không ?

Khấu Äà Tá»­ gượng cÆ°á»i, khẽ gật đầu:

- Lão đệ đồng ý thụ há»c võ công của lão huynh chứ.

Tiêu Lân buông một câu cụt lủn :

- Không.

Khấu Äà Tá»­ ngây mặt ra nhìn chàng :

- Lão đệ ngươi ...

Tiêu Lân đứng lên. Chàng nhìn Khấu Äà Tá»­ :

- Lão huynh... Cá»› gì lão huynh cứ khÆ° khÆ° đòi há»i đệ há»c võ công chứ. Lại còn muốn đệ tiếp nhận cái cây gậy ăn mày của lão huynh nữa.

Chàng khoát tay :

- Lão đệ đã nói với lão huynh bao nhiêu lần rồi.

Chàng nhăn nhó nói tiếp :

- Chẳng lẽ lão huynh cứ buá»™c Tiêu Lân phải nói Ä‘i nói lại mãi hay sao. Trên Ä‘á»i này Tiêu đệ làm tất cả nhÆ°ng duy chỉ có má»™t nghá» duy nhất Tiêu Lân không bao giá» làm. Äó là làm ăn mày chúa giống nhÆ° lão huynh vậy.

Khấu Äà Tá»­ gắt gá»ng nói :

- Lão đệ chẳng biết gì cả.

- Biết lão huynh là ăn mày chúa đã quá đủ rồi, lão huynh còn muốn Tiêu Lân này biết gì nữa nào.

Khấu Äà Tá»­ nhìn Tiêu Lân, vồn vã nói :

- Lão đệ tiếp nhận quyá»n trượng Cái Bang, thụ há»c võ công của lão huynh, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên lão đệ trở thành Bang chủ Cái Bang. Má»™t bang phái lá»›n nhất trong chốn võ lâm giang hồ. Äi đến đâu thảy ai cÅ©ng Ä‘á»u nể mặt cả... Lão đệ đâu cần phải khất thá»±c kiếm ăn chứ.

Tiêu Lân lè lưỡi khi Khấu Äà Tá»­ nói dứt lá»i. Chàng nhìn lão nhăn mặt nói :

- Uy phong đến thế.

- Bang chủ Cái Bang sao lại không uy phong. Bao ngÆ°á»i Æ°á»›c mÆ¡ cÅ©ng không được đấy.

- Ước mơ gì Tiêu Lân còn ham chứ ước mơ làm ăn mày chúa thì Tiêu Lân cạch mặt nào. Chẳng biết Bang chủ Cái Bang uy phong cỡ nào nhưng ngay cả một nha đầu như Uyển Nhi cũng không muốn ngồi dùng bữa chung với lão huynh.

- Tại ả nha đầu đó không biết uy danh của lão huynh đấy chứ.

Tiêu Lân nhướn mày :

- Äợi đến khi ả biết không chừng lại chẳng thèm bố thí cho má»™t chén cÆ¡m cân rượu.

Tiêu Lân đứng lên ôm quyá»n xá Khấu Äà Tá»­, nhÅ©n nhặn nói :

- Lão huynh... Cổ nhân có câu "Lập thân tối hạ thị ăn xin". Tiêu Lân vô cùng cảm kích thịnh tình của lão huynh nhưng đành khất lại không dám nhận thịnh tình đó. Cáo từ .

Tiêu Lân nói rồi quay bÆ°á»›c. Chàng vừa bÆ°á»›c ra khá»i gian phong xá Ä‘i được má»™t trượng thì lại chạm mặt vá»›i Khấu Äà Tá»­. Chẳng biết lão dùng đến thuật gì mà lại vượt qua mặt Tiêu Lân lúc nào chàng không biết.

Lão Äà Tá»­ gắt giá»ng nói :

- Tên nho sinh thúi, miệng lưỡi... Ngươi nói lại coi, làm gì có câu "Lập thân tối hạ thị ăn xin" trong sách vở chứ.

Tiêu Lân mỉm cÆ°á»i nói :

- Lão huynh nói không có à.

- Làm gì có .

Tiêu Lân giở ngay quyển kinh thÆ° trong tay mình. Chàng chìa quyển kinh thÆ° đến trÆ°á»›c mặt Khấu Äà Tá»­ rồi nói :

- Lão huynh nhìn xem... Câu gì đây.

Khấu Äà Tá»­ sượng sùng nói :

- Ta chỉ biết võ công chứ đâu biết...

Tiêu Lân reo lên :

- Cái chữ má»›i là gốc con ngÆ°á»i chứ không phải võ công. Ba cái thứ võ công thượng cẳng chân hạ cẳng tay của lão huynh chỉ được má»—i má»™t việc duy nhất là chống quyá»n trượng lạy ông Ä‘i qua, lạy bà Ä‘i lại, Tiêu Lân không cần.

Khấu Äà Tá»­ tròn mắt nhìn Tiêu Lân :

- NgÆ°Æ¡i ...

Tiêu Lân nhìn trừng lại lão.

- Hê... Lão huynh quên giao Æ°á»›c giữa Tiêu Lân và lão huynh rồi sao. Kẻ nào giận dá»­ khi gặp ngÆ°á»i kia thì phải làm sao nào.

Lão Äà Tá»­ lắc đầu gượng cÆ°á»i nói.

- Ta không giận... Ta không giận dử gì cả.

Tiêu Lân mỉm cÆ°á»i :

- Có thế chứ... NhÆ°ng thôi được rồi Lão Äà Tá»­ huynh đã có nhiệt tâm vá»›i Tiêu đệ nhÆ° vậy... Tiêu đệ cÅ©ng phải cho lão huynh má»™t cÆ¡ há»™i.

- Lão đệ nói đi... Ngươi cho ta cơ hội gì ?

Tiêu Lân nhìn lão tủm tỉm cÆ°á»i, rồi cúi xuống nhặt má»™t cành cây vẽ luôn dÆ°á»›i đất.

Lão Äà Tá»­ cứ trố mắt nhìn chàng vẽ. Tiêu Lân vẽ nguệch ngoạc chẳng ra chữ gì cả, nói :

- Lão huynh nè. Chỉ cần lão huynh nói cho đệ biết đây là chữ gì thì đệ sẵn sàng nhận y bát quyá»n trượng của lão huynh để Ä‘i ăn mày khắp thiên hạ. Còn nhÆ° không biết đây là chữ gì thì sau này nhá»› đừng có làm phiá»n đệ nữa đó .

Khấu Äà Tá»­ nheo mày:

- Chữ này là chữ gì ?

- Lão huynh tá»± tìm hiểu ... Äệ không nói đâu.

- NgÆ°á»i khác nói cho ta được không ?

Tiêu Lân lưỡng lự rồi gật đầu :

- Cũng được. Nhớ khi chưa tìm ra chữ gì thì đừng tìm đến đệ đó. Và cũng đừng có buộc đệ phải thỠgiáo võ công ăn mày của lão huynh.

Khấu Äà Tá»­ nhăn mặt lắc đầu. Lão gượng nói :

- Ta biết. NhÆ°ng ngÆ°á»i không được hai lá»i đó.

- Nhất ngôn cứu đỉnh. Äệ Ä‘Æ°á»ng Ä‘Æ°á»ng là má»™t trang nam tá»­ Ä‘á»c sách thánh hiá»n tất luôn giữ đại ngôn của mình mà. Còn lão huynh cÅ©ng phải giữ thá»a Æ°á»›c hôm nay đó.

Tiêu Lân nói rồi chắp tay sau lưng ung dung bỠđi .

Khấu Äà Tá»­ đứng thừ ra nhìn nét vẽ nguệch ngoạc của Tiêu Lân để lại trên mặt đất. Lão chắc lưỡi lầu bầu nói :

- Quái lạ... Chữ này là chữ gì nhỉ.

Lão vò đầu bứt tóc, rủa thầm :

- TrÆ°á»›c đây mình không chịu há»c chữ mà chỉ lo há»c võ công thôi. Äể bây giá» bị tên tiểu tá»­ nho sinh thúi bắt tá»™i

bắt vạ.

Lão nói rồi thở hắt ra một tiếng như thể rất chán ngán và nản lòng.

Rá»i biệt trang của lão Thôn trưởng Äào Viên thôn, Tiêu Lân tản bá»™ quay vá» thảo trang của chàng. Chàng vừa Ä‘i vừa nghÄ© thầm :

- Không biết chuyện hôm nay tiểu thÆ° Uyển Nhi sẽ hành xá»­ nhÆ° thế nào ? Nếu nhÆ° Uyển Nhi không rá»™ng lượng mà bẩm tấu vá»›i Tuần phủ đại nhân chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra đây. Không chừng mình chẳng có chá»— đứng tại Äào Viên thôn này.

Tiêu Lân chặc lưỡi. Chàng chắp tay sau lưng bước vào thảo trang. Tiêu Lân đứng thừ ngay ngưỡng cửa thảo trang khi thấy Uyển Nhi đang ngồi ngay trong thảo xá của mình.



Tiêu Lân nhìn nàng.

Uyển Nhi nhìn lại Tiêu Lân.

Tiêu Lân giả lả nói :

- Tiêu Lân những tưởng đâu tiểu thư đã vỠrồi.

Uyển Nhi im lặng chỉ lấy mắt nhìn Tiêu Lân.

Chàng bước vào thảo xá, xuýt xoa nói tiếp :

- Thảo xá bần hàn của thảo dân, được đón tiếp một thiên kim tiểu thư như Uyển Nhi... Thật hân hạnh vô cùng .

Tiêu Lân cÅ©ng không nghe Uyển Nhi đáp lá»i mình. Chàng nghÄ© thầm :

- Hẳn là nàng ta Ä‘ang giận không thèm trả lá»i mình đây.

Tiêu Lân bước đến bên Uyển Nhi.Chàng từ tốn nói :

- Uyển Nhi tiểu thư đừng giận .

......mất một đoạn.....

Vẫn còn giận Tiêu Lân nhÆ° lão ăn mày chúa à. Phàm những mỹ nhân đẹp nhÆ° tiểu thÆ° mà giận há»n thì nhan sắc sá»›m phai úa lắm. Äể giữ nhan sắc không phai úa, tiểu thÆ° đừng nên giận dá»—i há»n lẫy.

Tiêu Lân vừa nói vừa nặn nụ cÆ°á»i giả lả vá»›i Uyển Nhi. NhÆ°ng nàng vẫn cứ nhìn chàng mà không đáp lá»i.

Tiêu Lân cau mày :

- Tiểu thư... Tiểu thư sao vậy ?

Tiêu Lân quơ tay trước mắt Uyển Nhi.

Äôi thu nhãn của nàng khẽ chá»›p mắt.

Tiêu Lân thở phào như trút được

......mất một đoạn.....

vẫn không trả lá»i bất Ä‘á»™ng.

Tiêu Lân nhìn nàng :

- Quái lạ... Sao tiểu thư kỳ cục vậy .

Tiêu Lân cũng chẳng thấy nàng có biểu lộ gì ngoài đôi thu nhãn cứ chớp liên tục. Chàng chồm mặt đến trước mặt Uyển Nhi nói :

- Tiểu thư làm sao thế ?

Uyển Nhi chớp mắt như ra dấu cho Tiêu Lân.

Tiêu Lân há»i :

- Tiẻu thư không nói được ?

Uyển Nhi lại chá»›p mắt. Tiêu Lân toan há»i tiếp :

- Tiểu thư cũng không cử động được ?

Uyển Nhi lại chớp mắt.

Tiêu Lân nói tiếp :

- Chết thật... Hóa ra tiểu thÆ° bị trúng phong hàn đến Ä‘á»™ á khẫu và bất Ä‘á»™ng. Trong trÆ°á»ng hợp này tại hạ phải xoa bóp cho tiểu thÆ°. Nếu không tiểu thÆ° sẽ bị bán thân bất toại, mãi mãi trở thành phế nhân.

Nghe chàng nói câu này Uyển Nhi chớp mắt liên tục.

Tiêu Lân nói :

- Tiểu thư đừng ngại. Tiêu Lân là kẻ quang minh chính đại tất nhiên không lợi dụng cơ hội này để hại tiểu thư đâu. Cổ nhân có câu "Kẻ quang minh chính đại thì hành sự quang minh chính đại".

Tiêu Lân nói rồi bước ra sau lưng Uyển Nhi. Chàng dùng tay chà xát khắp chiếc lưng thon mảnh của nàng. Bất thình lình Uyển Nhi rùng mình. Ngay sau cái rùng mình đó, Uyển Nhi đứng lên.

Nàng hối hả nói :

- Tiêu công tá»­ mau chạy Ä‘i... Có ngÆ°á»i định giết công tá»­ đó...

Tiêu Lân tròn mắt nhìn nàng :

- Tiểu thư nói cái gì... Tại hạ có nghe nhầm không nhỉ.

- Uyển Nhi nói thật đó. Công tử mau chạy đi.

Tiêu Lân chần chừ :

- Quái lạ thật... Ai lại muốn sát hại Tiêu Lân ?

Uyển Nhi chộp lấy tay chàng :

- Äi theo Uyển Nhi.

Chàng miễn cưỡng bước theo nàng theo cửa sau thảo xá ngoài hoa viên. Vừa đi Tiêu Lân vừa nói :

- Tiểu thÆ° có hù dá»a tại hạ không ?

- Nếu Uyển Nhi hù dá»a thì đã không kéo công tá»­ Ä‘i nhÆ° thế này.

- Tại hạ quá lạ lùng.

- Công tử không thấy Uyển Nhi bị điểm huyệt à ?

- Äiểm huyệt...

Tiêu Lân dừng bÆ°á»›c dùng tay chá»c vào ngÆ°á»i mình.

- Phải điểm huyệt làm như thế này không ?

- Äúng rồi. Công tá»­ vô tình đã giải khai huyệt đạo cho Uyển Nhi.

Hai ngÆ°á»i lần ra ngoài hoa viên, Tiêu Lân há»i Uyển Nhi :

- Tiểu thÆ°... Thật ra ai đã Ä‘iểm huyệt tiểu thÆ° và đòi giết tại hạ. Nếu có ngÆ°á»i định lấy mạng tại hạ thì chỉ má»™t ngÆ°á»i.

Chàng vừa nói vừa rút tay lại.

Uyển Nhi há»i :

- Công tử nói ai định giết công tử ?

- Thì ngoài Tuần phủ đại nhân đâu còn ngÆ°á»i nào khác. Có thể Tuần phủ đại nhân không thích Tiêu Lân rao giảng bài thi ca Thạc Thá»­ mà phái ngÆ°á»i đến nhổ Tiêu Lân Ä‘i.

Nghe chàng thốt ra câu này, Uyển Nhi ngây mặt ra nhìn chàng.

Nàng ngập ngừng nói:

- Lão nhân gia không làm nhÆ° vậy đâu. Muốn trị công tá»­ chỉ cần lão nhân gia phái bá»™ đầu đến đã có thể dẫn công tá»­ vá» công Ä‘Æ°á»ng phán tá»™i, đâu cần phải phái ngÆ°á»i hành thích. Hành Ä‘á»™ng hành thích giết ngÆ°á»i không có trong chốn quan trÆ°á»ng. Lão nhân gia sẽ không làm nhÆ° vậy.

Tiêu Lân cau mày :

- Thế ai hành thích tại hạ. Tại hạ chưa từng gieo thù chuốc oán với ai thì đâu có ai muốn giết Tiêu Lân làm gì. Lạ thật đó. Cho dù chuyện này đang xảy ra thì tại hạ cũng khó mà tin là sự thật.

Uyển Nhi gắt gá»ng nói :

- Công tá»­ phải tin lá»i Uyển Nhi .

Tiêu Lân gật đầu :

- Äúng rồi... Tiểu thÆ° đã nói thì tại hạ phải tin chứ. Không tin tại hạ làm tiểu thÆ° nổi giận nữa.

Chàng vừa nói vừa Ä‘iểm nụ cÆ°á»i mỉm cầu tình.



Nàng lÆ°á»m Tiêu Lân :

- Công tử vẫn không tin nhưng đó là sự thật.

- Tại hạ rất muốn biết kẻ nào muốn giết tại hạ..

Tiêu Lân vừa nói dứt câu thì hoa đào trong khu hoa viên rụng xuống nhÆ° mÆ°a. Hoa đào thi nhau mà rụng nhÆ°ng tuyệt nhiên lại chẳng có má»™t ngá»n gió nào dù là má»™t ngá»n gió thoàng qua.

Chẳng mấy chốc hoa đào trong hoa viên chẳng còn nụ nào trên cành. Những cành đào trơ ra khẳng khiu, trông thật thảm hại.

Hiện tượng kỳ dị đó khiến Tiêu Lân lẫn Uyển Nhi ngây mặt ra nhìn. Cả hai không hiểu nổi sao lại có hiện tượng lạ này. Một hiện tượng mà hỠchẳng thể nào tin được vào mắt mình.

Tiêu Lân buột miệng nói :

- Quái lạ thật !

Hết hồi 9
Tài sản của minhtien384

  #10  
Old 13-04-2008, 09:49 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post Hồi 10

Hồi 10
Bách Hoa Di

Tiêu Lân và Uyển Nhi còn đang ngơ ngẩn bơi hiện tượng hoa đào rơi rụng trải kín mặt đất thì một mỹ nữ trong bộ trang y trắng toát, phiêu bồng lướt đến.

Sự xuất hiện của nàng khiến Tiêu Lân lẫn Uyển Nhi ngây mặt nhìn. Nhan sắc của nàng khiến Tiêu Lân ngây ngất chẳng nói làm gì, đến ngay cả Uyển Nhi cũng bị cuốn vào sắc đẹp mê hồn đó.

Tiêu Lân nhìn kỹ mỹ nữ buột miệng :

- Äúng rồi... Hoa phải nhÆ°á»ng nguyệt phải thẹn.

Mặc dù nghe lá»i khen tặng của Tiêu Lân nhÆ°ng nàng chẳng biểu lá»™ thái Ä‘á»™. Lá»i ngợi khen của Tiêu Lân cứ nhÆ° nàng đã biết trÆ°á»›c chàng phải thốt ra câu nói này nếu gặp nàng.

Mỹ nữ bÆ°á»›c đến trÆ°á»›c mặt Tiêu Lân. Nàng nhìn y từ đầu đến chân rồi ôn nhu nói. Ngay cả giá»ng nói của nàng cÅ©ng không có thứ âm thanh nào trên thế gian này khả dÄ© sánh bằng hay có thể so sánh.

- Công tử là Tiêu Lân ?

Tiêu Lân nhÆ° thể quên hẳn cả Uyển Nhi. Äiá»u đó cÅ©ng dá»… hiểu thôi, bởi giỠđây nhan sắc của nàng đã xóa nhòa Ä‘i bóng dáng Uyển Nhi. Dù nàng Ä‘ang đứng ngay cạnh Tiêu Lân.

Tiêu Lân nhìn mỹ nữ với đôi mắt đứng tròng gần như không chớp. Nhan sắc tuyệt phàm của nàng đã hút lấy tất cả tâm thức của Tiêu Lân. Chàng chỉ còn biết nhìn mà quên cả những gì vừa xảy ra thậm chí quên cả bản thân mình.

Mỹ nữ Ä‘iểm má»™t nụ cÆ°á»i rồi nói :

- Công tử nghe ta nói không ?

Äến lúc này Tiêu Lân má»›i nhÆ° thể vừa thoát khá»i má»™t giấc mÆ¡ mà giấc mÆ¡ đó rất thật. Thật đến Ä‘á»™ chàng Ä‘ang sống trong giấc mÆ¡ bằng chính bản thân mình.

Tiêu Lân gật đầu :

- Äúng rồi tại hạ là Tiêu Lân. Còn... Còn tiểu thÆ°.

Mỹ nữ nhá» giá»ng nói :

- Muốn sống thì Tiêu công tử hãy theo Ngạc Tu Di.

Tiêu Lân há»i lạ nàng :

- Tiểu thư là Ngạc Tu Di ?

Nàng gật đầu :

- Tôi chính là Ngạc Tu Di.

Nhan sắc siêu phàm của nàng nhÆ° thể có hấp lá»±c buá»™c Tiêu Lân phải gật đầu. Chàng liá»n gật đầu, nói :

- Tiểu thư đi đâu, tại hạ đi theo đó.

Ngạc Tu Di Khẽ gật đầu, rồi quay bước. Tiêu Lân bỠmặc Uyển Nhi bước theo nàng.

Uyển Nhi bất ngỠthộp tay níu Tiêu Lân lại.

- Tiêu công tử.

Lá»i nói của Uyển Nhi bất giác khiến Tiêu Lân dừng bÆ°á»›c. Má»™t lần nữa chàng ngÆ¡ ngẩn bởi sá»± ngây ngô hồ đồ của mình.

Chàng nhìn lại Uyển Nhi.

Uyển Nhi vội vã nói :

- Tiêu công tá»­ không biết ngÆ°á»i ta là ai . Có ý gì mà lại vá»™i vàng bá» theo ngÆ°á»i ta.

Ngạc Tu Di nhìn lại Uyển Nhi. Nàng từ tốn nói :

- Theo Ngạc Tu Di, Tiêu công tử mới có cơ may sống sót. Ở lại đây y chỉ nhận được cái chết thôi.

Uyển Nhi nói :

- Nếu như cô nương là ngươi định lấy mạng Tiêu công tử thì sao ?

- Nếu Ngạc Tu Di muốn lấy mạng Tiêu công tử thì giỠTiêu công tử đã là cái xác không hồn rồi.

Tiêu Lân nhìn Tu Di há»i :

- Tiểu thÆ°... Tại hạ chỉ là má»™t nho sinh hủ lậu, sống tại Äào Hoa thôn. chÆ°a từng gieo thù kết oán vá»›i ai... Thế ngÆ°á»i nào lại muốn lấy mạng Tiêu Lân ?

Nàng nhá» nhẹ đáp lá»i chàng :

- Tu Di cÅ©ng không biết... Tu Di chỉ biết đến Äào Viên thôn để Ä‘Æ°a công tá»­ Ä‘i mà thôi... Có rá»i khá»i Äào Viên thôn may ra công tá»­ má»›i được sống. Bằng nhÆ° lÆ°u lại đây công tá»­ chắc chắn sẽ chết. Không ai cứu được công tá»­ đâu.

Uyển Nhi chen vào :

- Cô nÆ°Æ¡ng nói sai rồi... Ở Äào Viên thôn còn có Uyển Nhi. Dù sao Uyển Nhi cÅ©ng là ái nữ của Tuần phủ đại nhân.Uyển Nhi sẽ đích thân Ä‘Æ°a Tiêu công tá»­ vá» biệt phủ thỉnh cầu lão nhân gia sai phái ngÆ°á»i bảo vệ cho huynh ấy .

Ngạc Tu Di lắc đầu :

- Chính tiểu thÆ° má»›i là ngÆ°á»i sai đó. Má»™t khi ngÆ°á»i của võ lâm hành Ä‘á»™ng thì cho dù có mÆ°á»i vị Tuần phủ đại nhân, Tiêu công tá»­ cÅ©ng không thể nào thoát chết được. Huống chi Tuần phủ Giang Châu còn là má»™t lão tham quan bất tài vô dụng.

Lá»i nói này của Tu Di khiến chân diện Uyển Nhi Ä‘á» bừng. Nàng vừa thẹn vừa giận. Uyển Nhi gắt gá»ng nói :

- Cô nương dám miệt thị phụ thân của ta à.

Uyển Nhi vừa nói bừa toan vỗ chưởng đến Ngạc Tu Di, nhưng nàng chưa kịp thực hiện ý định đó thì bất thình lình có bốn gã Hắc y nhân bịt mặt lướt đến.

Tu Di nhìn lại Tiêu Lân :

- Tiêu công tá»­ không có thá»i gian để lưỡng lá»± đâu. Hãy tá»± chá»n cho mình má»™t con Ä‘Æ°á»ng sống hay là chết.

Trong khi Ngạc Tu Di nói thì bốn gã Hắc y nhân xếp thành hàng ngang chắn trước mặt Tiêu Lân.

Ngạc Tu Di nhìn bốn gã đó nói :

- Các vị đến đây để lấy mạng Tiêu Lân công tử ?

Cả bốn gã Hắc y Nhân cùng gật đầu.

Uyển Nhi chau mày.

Tu Di nhìn lại Uyển Nhi :

- Tiểu thÆ° có thể dùng uy danh của Tuần phủ đại nhân Ä‘uổi bốn ngÆ°á»i này Ä‘i được chứ ?

Uyển Nhi khẻ gật đầu. Nàng bÆ°á»›c đến sá»­a bá»™, Ä‘anh giá»ng nói :

- Các ngÆ°á»i dám xem thÆ°á»ng vÆ°Æ¡ng pháp Æ°. Giữa thanh thiên bạch nhật mà đòi giết Tiêu công tá»­. Các ngÆ°Æ¡i nghÄ© Giang Châu này không còn sá»± hiện diện của Tuần phủ đại nhân Æ°. Äang đứng trÆ°á»›c mặt các ngÆ°Æ¡i là Uyển Nhi, ái nữ của Triệu Tuần phủ. Thay mặt Tuần phủ đại nhân, Uyển Nhi buá»™c các ngÆ°Æ¡i phải rá»i đây ngay lập tức. Nếu không sẽ chiếu theo vÆ°Æ¡ng pháp mà gia hình.

Nghe Uyển Nhi nói, cả bốn gã Hắc y nhân khẽ lắc đầu.



Uyển Nhi thấy bốn gã đó lắc đầu liá»n gắt giá»ng nói :

- Các ngươi muốn cãi lại mệnh lệnh của ta Uyển Nhi à ?

Nàng vừa nói dứt lá»i thì bốn Hắc y nhân bất ngá» vung chưởng vá» phía Uyển Nhi.

Bốn đạo cuồng khí mãnh liệt tợ bốn con lốc xô đến nàng. Chá»›p thấy bốn đạo cuồng khí của bốn gã kia vá»— đến mình. Uyển Nhi giật mình, lách bá»™ qua trái ná»­a trượng. Nàng vốn cÅ©ng có chút bãn lãnh võ công do chính thân phụ truyá»n lại, nên cÅ©ng kịp tránh né được bốn đạo cuồng khí của bốn gã Hác y nhân. Bốn đạo cuồng khí đó xá»›i tung tất cả những gốc đào bật khá»i mặt đất.

Cảnh tượng chẳng khác nào lốc dữ vừa cuốn qua vÆ°á»n đào.

Uyển Nhi rùng mình :

- Các ngươi ...

Chẳng cho nàng phân bua, bốn gã Hắc y nhân toan vung tiếp chưởng tập kích nàng, nhưng Tiêu Lân đã thét lên.

- Dừng tay...

Ngạc Tu Di chau mày nhìn chàng.



Tiêu Lân nhìn bốn gã Hắc y nhân nói :

- Các ngÆ°Æ¡i đến Äào Viên thôn để lấy mạng Tiêu Lân chứ đâu phải lấy mạng Uyển Nhi tiểu thÆ°. Bá»™ bốn ngÆ°á»i Ä‘ui hay sao mà thấy Uyển Nhi lại nhầm Tiêu thiếu gia chứ. Tiêu thiếu gia thấy các ngÆ°á»i đâu có Ä‘ui. Không Ä‘ui thì đừng có giết ngÆ°á»i bừa bãi nhÆ° vậy.

Bốn gã Hắc y nhân nghe chàng nói như sực nhớ lại phận trách của mình đồng loạt dõi mắt nhìn Tiêu Lân.

Vừa chạm vào ánh mắt của bốn gã sát thủ, Tiêu Lân liá»n nép vào sau lÆ°ng Ngạc Tu Di.

Tu Di nói :

- Tiêu công tử muốn hỠgiết mình sao lại nép vào sau lưng bổn cô nương.

Tiêu Lân giả lả cÆ°á»i :

- Tại hạ biết nàng có ý định cứu tại hạ nên tại hạ má»›i nép vào sau lÆ°ng nàng. Cổ nhân có câu "anh hùng cứu mỹ nhân" nhÆ°ng khốn ná»—i trÆ°á»›c đây Tiêu Lân thÆ°á»ng hay Ä‘á»c ngược nên má»›i đẻ ra câu nói khác, mỹ nhân cứu hảo hán. Nàng không ra tay cứu Tiêu Lân thì xem nhÆ° hôm nay Tiêu thiếu gia chết chắc rồi .

- Miệng lưỡi của công tử cũng giảo hoạt đấy chứ. Nếu như ta cứu Tiêu công tử. Tiêu công tử có đi theo Tu Di không ?

- Tất nhiên là đi theo rồi. Cho dù nàng không nói, Tiêu Lân cũng đi theo nàng. Cho dù không có chuyện này, nếu như Tiêu Lân gặp nàng bất ngỠcũng khăn gói đi theo nàng.

Tu Di nheo mày.



Cùng lúc đó bốn gã Hắc y nhân đồng loạt vỗ chưởng vỠphía Ngạc Tu Di.



Nàng không né tránh mà chỉ phủi ống tay áo bạch y. Chỉ má»™t cái phất tay nhẹ nhàng thôi, Ngạc Tu Di đã hóa giải bốn đạo cuồng khí của bốn gã Hắc y nhân má»™t cách thật dá»… dàng. Nàng vừa hóa giải bốn đạo cuồng khí vừa lắc bá»™ thi triển tuyệt há»c võ công. Chỉ má»™t cái lắc vai của nàng. Bằng má»™t thứ thân pháp cá»±c kỳ uyển chuyển chẳng khác nào tiên nữ rải hoa, mà ngay lập tức hiện tượng kỳ diệu đã xảy ra. Lá»›p hoa đào trải dÆ°á»›i đất nhÆ° thể bừng tỉnh, rào rào bay đến bốn gã Hắc y nhân. Những đóa hoa đó bình thÆ°á»ng rất má»m mại chỉ biết khoe sắc khoe hÆ°Æ¡ng nhÆ°ng giá» thì đã hoàn toàn khác. Chúng chẳng khắc nào những mảnh tinh sa chụp tá»›i bốn gã Hắc y nhân kia trùm kín lấy há».

Ầm...

Sau một tràng sấm động, những cánh hoa lại rải đầy mặt đất nhưng bốn gã Hắc y nhân đã nằm duỗi dài trên đất chẳng thể nào gượng dậy nổi .

Tiêu Lân vỗ tay :

- Äúng là tuyệt hảo công phu...Äáng để tại hạ bái phục.

Tu Di nhìn lại chàng :

- Không có đủ thá»i gian để công tá»­ bái phục Ngạc Tu Di đâu.

Nàng vừa nói vừa nắm tay Tiêu Lân. Chàng có cảm tưởng nhÆ° mình bị nhấc lên khá»i mặt đất theo đà lÆ°á»›t tá»›i của Ngạc Tu Di, Tu Di và Tiêu Lân vừa lÆ°á»›t vá» phía trÆ°á»›c Ä‘á»™ bốn trượng thì Tiểu Cúc tợ cánh chim én băng ngang chặn Ä‘Æ°á»ng hai ngÆ°á»i.

Ngạc Tu Di dừng bộ nhìn Tiểu Cúc, nàng từ tốn nói :

- Phu nhân cÅ©ng có ý định chặn Ä‘Æ°á»ng Bách Hoa Di à ?

Tiểu Cúc gật đầu :

- Äúng . Nếu nhÆ° nha đầu để Tiêu Lân lại bổn nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng cho nha đầu rá»i khá»i đây.

Ngạc Tu Di lắc đầu :

- Bách Hoa Di không thể để Tiêu công tử ở lại đây được.

- Bổn nương cũng không thể để cho ngươi đưa Tiêu Lân đi. Bổn nương có trách nhiệm bảo hộ cho Tiêu Lân.

Ngạc Tu Di lắc đầu :

- Bách Hoa Di không tin.

Nàng gằn giá»ng nói :

- Tránh Ä‘Æ°á»ng ra.

Tiểu Cúc trang trá»ng nói :

- Chỉ khi nào bổn nương nằm xuống nha đầu mới có thể đưa Tiêu Lân đi được.

- Vậy đừng trách Bách Hoa Di sao không khách sáo với phu nhân.

Tu Di vừa nói vừa buông tay Tiêu Lân. Nàng thi triển bá»™ pháp kỳ ảo khôn lÆ°á»ng phối hợp cùng song thủ, thi triển trảo công chá»™p tá»›i yết hầu Tiểu Cúc.

Không ngần ngại để né tránh trảo công của Tu Di, Tiểu Cúc dá»±ng ngá»c thủ vá»— thẳng chưởng khí vào bóng trảo Ä‘ang chụp tá»›i mình.

Chát...

Tiểu Cúc bị uy lực trảo công của Bách Hoa Di đánh bật vỠsau đến non một trượng.

Ngạc Tu Di rút ngay trảo công lại trang trá»ng nói :

- Phu nhân không phải là đối thủ của Bách Hoa Di đâu.

Nàng nói rồi quay đầu lại toan dẫn Tiêu Lân Ä‘i thì má»™t bóng ngÆ°á»i nhanh hÆ¡n gió hốt lÆ°á»›t qua. Khinh công của ngÆ°á»i này quả là xuất thần nhập quá»·. Thoắt má»™t cái đã xách ngang Tiêu Lân, vá»›i đổi cÆ°á»›c pháp nhoang nhoáng, đạp trên đầu những tán đào thoát Ä‘i.

Ngạc Tu Di lá»™ vẻ khẩn trÆ°Æ¡ng, nàng cÅ©ng Ä‘iểm mÅ©i hài băng mình Ä‘uổi theo. Äôi cÆ°á»›c pháp của Ngạc Tu Di chỉ Ä‘iểm vào những cành đào mà lao nhanh theo bóng ngÆ°á»i kia.

Mặc dù khinh công của nàng nhanh không thể tưởng, thân pháp của nàng chẳng khác nào cánh chim én nhÆ°ng bóng ngÆ°á»i phía trÆ°á»›c cắp Tiêu Lân càng lúc càng xa.

Tu Di cau mày gia tăng cước pháp.

Nàng vừa đuổi theo vừa nghĩ thầm :

- Kẻ đó là ai mà lại có khinh công cao thâm hơn cả Bách Bộ Xuyên Vân .

Nàng vừa nghÄ© vừa dồn tiếp ná»™i lá»±c vào cÆ°á»›c pháp để Ä‘uổi theo. NgÆ°á»i kia cắp Tiêu Lân vượt qua khu rừng đào bạt ngàn. Khu vÆ°á»n đào mênh mông nhÆ° thể nuốt chá»­ng lấy Tiêu Lân và ngÆ°á»i đó.

Ngạc Tu Di văng vào khu vÆ°á»n đào. Ngay lập tức những đóa hoa đào Ä‘ang nở lẫn những nụ hoa vừa chá»›m nở rào rào rụng xuống bởi sá»± xuất hiện của nàng.

Tu Di băng vào khu rừng đào thì chẳng còn thấy Tiêu Lân lẫn ngÆ°á»i kia đâu nữa. Nàng dừng cÆ°á»›c bá»™ đảo mắt nhìn quanh.

Tủ Di nghĩ thầm :

- Tiêu Lân và ngÆ°á»i kia chẳng thể nào Ä‘i nhanh nhÆ° vậy. Nhất định há» còn núp đâu đây.

à nghÄ© kia còn Ä‘á»ng trong tâm tưởng nàng thì bất ngá» có ngá»n gió thoáng qua. Ngay lập tức Ngạc Tu Di thấy trá»i đất tối xầm lại. Cùng vá»›i sá»± tối mịt đó thì tịnh huyệt của nàng đã bị Ä‘iểm.

Tu Di giật mình, buột miệng nói :

- Ai.

Hết hồi 10
Tài sản của minhtien384

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
äâèæåíèÿ, dainhan.servehttp.com, giang hô Ä‘oan kiep, ìîñêâå
Ãiá»u Chỉnh


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu của ngÆ°á»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™