 |
|

19-07-2008, 10:21 PM
|
 |
Nghịch Thiên Quá»· Äế
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 405
Thá»i gian online: 22 giá» 5 phút 5 giây
Thanks: 3
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Chương 10
Hà o kiệt ngang nhiên uống rượu độc
Thiếu nữ bán rượu uốn éo tiến và o trong quán cưá»i nói:
- Tiểu nữ cÅ©ng biết phái Hoa SÆ¡n và phái Thanh Thà nh vốn có tình giao hảo. Nhưng tiểu nữ nghe trong quý phái có má»™t vị sư huynh há» Dư hay trêu cợt con gái nhà lương thiện để ngưá»i ta thấy chuyện bất bình vì lòng nghÄ©a hiệp mà giết Ä‘i. Ãó là chuyện đáng mừng. Việc nà y chỉnh đốn lại phong thể cho quý phái tưởng là việc rất hay. Tiểu nữ tin rằng Dư quán chá»§ có biết ra cÅ©ng hoan hỉ vô cùng. Ba vị vá» chùa Tùng Phong tất được quán chá»§ trá»ng thưởng... Vì thế mà tiểu nữ đặc biệt dá»± bị ba chung rượu Hạc Ä‘Ãnh hồng, Tỳ Sương, Thất khổng lưu huyết để mừng cho ba vị.
Tướng mạo cô tuy xấu xa song giá»ng nói cá»±c kỳ thánh thót nghe rất lá»t tai. Nhưng má»—i câu Ä‘á»u có ý mỉa mai giá»…u cợt, thà nh ra giá»ng nói tuy véo von mà bá»n Phương Nhân Trà lại lấy là m khó chịu.
Giả Nhân Ãạt la lên:
- Phương... Phương sư ca! Dư sư đệ... vì thị mà phải chết...
Phương Nhân Trà lấy là m kỳ há»i:
- Tại sao váºy?
Gã cÅ©ng biết Dư Nhân Ngạn nhân phẩm không được chÃnh Ä‘Ãnh, nhưng là vì má»™t cô gái mà phải chết thì cô đó chẳng đẹp như thiên tiên Ãt ra cÅ©ng phải có chút nhan sắc má»›i là đúng lý, quyết không phải cô gái trước mắt rá»— sì rá»— sứt, xấu như ma lem, ai trông và o thấy cÅ©ng phải phát á»›n nà y. Giả Nhân Ãạt nói tiếp:
- Ãúng thế! ChÃnh vì con nha đầu xấu xa nà y. Dư sư đệ thấy thị xấu như quá»· dạ xoa có nói đùa mấy câu rồi... thằng nhá» lá»™n giống há» Lâm gây chuyện động thá»§.
Phương Nhân Trà gáºt đầu nói:
- Té ra là thế!
Ãoạn gã ngắm nghÃa thiếu nữ từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới lên trên thì thấy thân hình cô mảnh dẻ, dáng Ä‘iệu rất xinh, chỉ đáng tiếc bá»™ mặt chẳng những rá»— sì rá»— sứt mà còn lệch lạc. Tháºt là má»™t ngưá»i xấu xa hiếm thấy ở nhân gian. Phương Nhân Trà lại gáºt đầu nói tiếp:
- Té ra là thế! Ngưá»i ta vì cô nương mà ra dạ bất bằng rồi cô nương cÅ©ng vì ngưá»i ta mà bất bằng hay sao?
Giả Nhân Ãạt đứng ngoà i phạn Ä‘iếm. Toà n thân gã ướt như chuá»™t và nặng mùi khó ngá»i. Ngưá»i gã không ngá»›t lảo đảo tá»±a hồ con chó vừa bị rá»›t xuống nước lên đứng lúc lắc cái mình. Gã nói:
- Thằng tiểu súc sinh nhà hỠLâm có bộ mặt xinh đẹp như một ả đà o hát, chắc con quỷ dạ xoa nà y trông gã vừa mắt rồi hùa theo gã. Phương sư ca! Vu sư đệ! Anh em không động thủ đi còn đợi đến bao gi�
Thiếu nữ kia tay cầm lưỡi Ä‘ao trá»§y thá»§ sắc và ng ngắm nghÃa hoà i. Cô thấy trên lưỡi Ä‘ao khắc năm chữ: "Bình nhi tháºp chu tuế" và bốn chữ lá»›n "Phúc thá» miên miên". Cô không khá»i tá»§m tỉm cưá»i đưa mắt ngó Lâm Bình Chi nằm lăn dưới đất miệng lẩm bẩm:
- Té ra đây là lá»… mừng sinh nháºt lúc anh chà ng đó đủ mưá»i tuổi mà anh chà ng đã vì mình mà dùng nó để giết ngưá»i.
Thiếu nữ lại nhìn Phương Nhân Trà và Vu Nhân Hà o nói:
- Thanh Thà nh cÅ©ng được kể và o danh môn chÃnh phái trong võ lâm không ngá» lại cho ra những hạng lưu manh vô lại như hạng nà y.
Cô nói xong giÆ¡ lưỡi Ä‘ao trá»§y thá»§ lên như muốn đâm và o Giả Nhân Ãạt.
Giả Nhân Ãạt như con chim phải tên, sợ cô cầm Ä‘ao trá»§y thá»§ liệng và o mình vá»™i né tránh sang bên hai bước, vẻ mặt cá»±c kỳ kinh hãi. Không ngá» thiếu nữ chỉ hư trương thanh thế rồi nói:
- Hạng nà y giết Ä‘i thì phải. Ãể gã sống chỉ tổ là m nhục cho môn há»™. Chẳng lẽ con ngưá»i như gã mà cÅ©ng sư huynh, sư đệ vá»›i hai vị anh hùng hà o kiệt được ư?
Hai gã há» Phương và há» Vu tuy ngầm ngầm tức giáºn thiếu nữ, nhưng cô nói mấy câu nà y đánh trúng và o tâm khảm chúng. Hai ngưá»i vẫn tá»± phụ là anh hùng nghÄ©a hiệp, tháºt quả không xứng sư huynh, sư đệ vá»›i Giả Nhân Ãạt, nhưng gã lại Ä‘Ãch xác là anh em đồng môn, nên không biết nói thế nà o.
Thiếu nữ lại cưá»i há»i:
- Phải chăng hai vị không muốn có gã nà y là sư huynh, sư đệ vá»›i mình? Váºy thì hay lắm! Tiểu nữ giúp hai vị má»™t tay giết gã lưu manh nà y Ä‘i.
Cô nói xong đứng thẳng ngưá»i lên từ từ Ä‘i vá» phÃa Giả Nhân Ãạt.
Giả Nhân Ãạt la hoảng:
- Trá»i Æ¡i!... Ngươi... định là m gì đây?
Gã thấy Phương Nhân Trà và Vu Nhân Hà o không có ý ra tay giúp đỡ, dưá»ng như thá»±c tình muốn cho cô ả giết mình. Gã đà nh quay mình chạy trốn và o rừng trúc rồi không biết Ä‘i đâu.
Thiếu nữ cưá»i khanh khách quay và o trong phạn Ä‘iếm nói:
- Ãây là má»™t sá»± đáng mừng nữa. Như váºy còn chưa đủ uống má»™t chung rượu mừng hay sao?
Cô trá» và o ba chung rượu đỠnhư máu để trên bà n là m bá»™ ân cần má»i má»c.
Phương Nhân Trà cùng Vu Nhân Hà o đưa mắt nhìn nhau. Trong lòng hai gã Ä‘á»u ngần ngừ không quyết. Chẳng biết nên đối phó thế nà o vá»›i cô gái quá»· quái nà y. Hai gã cùng cho là cô gái vẫn có ác ý, không còn nghi ngá» gì nữa. Nhưng phái Hoa SÆ¡n lại là má»™t kiếm phái đứng đầu NgÅ© nhạc trong võ lâm, cố nhiên ngưá»i nhiá»u thế lá»›n. Phái nà y đủ lá»±c lượng hùng háºu lại rá»™ng bá» giao kết, chÆ¡i thân vá»›i rất nhiá»u môn phái. Nếu gây sá»± vá»›i bá»n há» là rắc rối cho mình.
Phương Nhân Trà trong lòng nghi hoặc tá»± há»i:
- Cô gái nà y không hiểu có dụng ý gì? Cái chết cá»§a Dư sư đệ là do thị mà ra, e rằng thị không dúng tay và o cứu gã tiểu tá» há» Lâm không được. Giả tá»· Dư sư đệ mà không chết thì bá»n mình nhượng bá»™ thị má»™t chút cÅ©ng chẳng sao. Ngưá»i ta thưá»ng nói trai hà o kiệt không tá»· đấu vá»›i bá»n quần thoa. Dù có tiếng đồn ra ngoà i phái Thanh Thà nh cÅ©ng không vì thế mà mất thể nhuệ khÃ. Khốn ná»—i Dư sư đệ lại là con cưng cá»§a sư phụ. Mình đưa y đến Phúc Châu để y mất mạng nÆ¡i đất khách là má»™t Ä‘iá»u rất tá»™i lá»—i đối vá»›i sư phụ. Nếu mình không bắt được hung phạm đưa vá» thì còn mặt mÅ©i nà o đứng ở trong chùa Tùng Phong nữa?
Lâm Bình Chi nghÄ© tá»›i Hạc Ä‘Ãnh hồng cùng Tỳ sương Ä‘á»u là những váºt rất độc trong thiên hạ. Nhất là Hạc Ä‘Ãnh hồng chỉ để và o môi cÅ©ng đủ chết liá»n. Những thứ rượu đỠnhư máu kia dÄ© nhiên độc vô cùng. Váºy thì uống là m sao được? Chà ng đưa mắt nhìn quanh thấy Phương Nhân Trà cùng Vu Nhân Hà o vẻ mặt bình tÄ©nh. Chà ng vừa bị hai gã là m nhục, lá»a giáºn bốc lên ngùn ngụt mà không nÆ¡i phát tiết. Bây giá» chà ng trông thấy mặt hai gã thì không sao dẹp nổi cÆ¡n tức giáºn. Trong đầu óc chà ng bá»—ng nảy ra má»™t ý niệm:
- Nếu cô nương nà y không giải khai huyệt đạo cho mình, hai gã kia tất bắt mình lên núi Thanh Thà nh thì chẳng biết còn phải chịu bao nhiêu ná»—i hà nh hạ thảm khốc nói không xiết được. Mình bị chúng hà nh hạ lăng nhục mà rồi sau cùng vẫn không khá»i cái chết. hai gã tá»± cho mình là anh hùng hà o kiệt, coi ta không và o đâu, tưởng ta nhát gan sợ chết. Hừ Lâm má»— chết thì chết, sợ cóc gì các ngươi. Nếu ta không uống chén rượu độc nà y thì cả vị cô nương kia cÅ©ng cho ta là kẻ nhát gan.
NghÄ© tá»›i đây hà o khà chà ng nổi lên bồng bá»™t. Khi ngưá»i thiếu niên đã nổi cuồng tÃnh thì chẳng kể gì đến háºu quả. Chà ng liá»n bưng chung rượu lên uống má»™t hÆ¡i. Lâm Bình Chi uống má»™t chung và o rồi, trong lòng Ä‘au khổ. Nhưng chà ng vẫn tiếp tục uống đến chung thứ hai rồi chung thứ ba nữa. Chà ng nói:
- Lâm má»— thà được uống rượu độc cá»§a cô nương đây mà chết, còn hÆ¡n chết vá» tay bá»n đê hèn tiểu nhân phái Thanh Thà nh các ngươi nhiá»u.
Chà ng vừa dứt lá»i cảm thấy chất độc trong rượu đầy vị thÆ¡m tho. Chà ng lấy là m lạ tá»± nhá»§:
- Té ra mùi vị Hạc Ä‘Ãnh hồng cùng Tỳ sương cÅ©ng như mùi son phấn hương hoa.
Lâm Chấn Nam và Vương phu nhân thấy con không nhịn nổi lá»i nói khÃch, uống liá»n má»™t hÆ¡i ba chung rượu độc và o bụng thì trong lòng Ä‘au xót vô cùng.
Phương Nhân Trà vẻ mặt bẽn lẽn. Còn Vu Nhân Hà o ngấm ngầm bội phục chà ng thiếu niên gan dạ.
Gã lẩm bẩm:
- Thằng nhá» nà y võ nghệ tầm thưá»ng nhưng lại là má»™t hán tá» có khà phách.
Thiếu nữ giơ ngón tay cái lên nói:
- Hay lắm! Lâm công tá» gia há»c giả uyên thâm chẳng hổ là đệ tá» Phước Oai tiêu cục.
Rồi cô quay sang hai gã Phương, Vu nói:
- Lâm công tỠlỡ tay sát hại Dư đại hiệp bên quý phái. Hà hà ! Dư đại hiệp!...
Cô nhắc lại hai lần Dư đại hiệp ra chiá»u mỉa mai. Cô nói tiếp:
- Bây giá» Vu đại hiệp trở vá» núi Thanh Thà nh có thể phúc trình lệnh tôn sư là thù lá»›n đã trả. Váºy má»i hai vị lên đưá»ng.
Vu Nhân Hà o đứng lên nói:
- Bá»n tại hạ nể mặt cô nương coi việc nà y như là kết liá»…u rồi.
Phương Nhân Trà nghĩ bụng:
- Vụ nà y tất có Ä‘iá»u chi ngoắt nghéo. Cô gái kia chẳng có lý nà o lại cho thằng lá»i há» Lâm uống thuốc độc? Hay là thị sợ chùa Tùng Phong chúng ta chăng?
Sau gã xoay chuyển ý nghÄ© hiểu ra má»i lẽ, liá»n cưá»i ha hả nói:
- Cô nương nói váºy thì ra coi bá»n tại hạ như đứa con nÃt lên ba. Ba chung nà y là máu heo máu chó gì đây, đâu phải rượu Hạc Ä‘Ãnh hồng, Tỳ sương, Thất khổng lưu huyết? Anh em tại hạ không ưa uống máu heo, máu chó mà thôi. Nếu phải là rượu độc tháºt thì anh em bản môn cÅ©ng có linh dược giải trừ.
Ãừng nói ba chung mà là uống đến ba chục chung cÅ©ng chẳng há» chi. Cô nương coi thằng lá»i kia uống rượu độc rồi mà gã vẫn nhÆ¡n nhÆ¡n có việc gì đâu? Trong rượu chẳng có lấy chất độc chi hết. Cô nương tưởng lừa gạt bá»n tại hạ, nhưng e rằng không phải chuyện dá»… dà ng.
Vu Nhân Hà o đưa mắt ngó Lâm Bình Chi thấy mặt chà ng trắng trẻo má á»ng hồng chẳng có chi khác lạ. Gã liá»n tỉnh ngá»™ lẩm bẩm:
- Té ra đây không phải là rượu độc. Suýt nữa mình bị con nha đầu lừa gạt. Phương sư ca quả là thông minh cÆ¡ biến, không hổ vá»›i cái tên Phương Nhân TrÃ.
Thiếu nữ tá»§m tỉm cưá»i há»i lại:
- Giả tá»· là rượu độc tháºt thì đại hiệp uống đến ba chục chung cÅ©ng chẳng há» chi ư?
Phương Nhân Trà đáp:
- Bá»n đệ tá» phái Thanh Thà nh có sợ gì thuốc độc hay chất độc.
Vừa rồi Lâm Bình Chi ngang nhiên uống rượu độc tá» ra hai gã khiếp đảm sợ chết, không khá»i tổn hại đến oai phong phái Thanh Thà nh. Vì thế mà Phương Nhân Trà má»›i nói cứng như váºy.
Thiếu nữ cầm bình trà trên bà n rót trà và o chung uống rượu rồi móc trong bá»c ra má»™t cái bình sứ nhá».
Cô mở nút lấy má»™t Ãt bá»™t xanh biếc cho và o trong ba chung. Bá»™t vừa chảy ra khá»i bình sứ liá»n bốc lên má»™t mùi khét lẹt khó ngá»i. Lâm Bình Chi ngá»i phải hắt hÆ¡i luôn mấy cái.
Bá»™t hòa vá»›i nước trà , ba chung thanh trà láºp tức biến thà nh mà u lục Ä‘en thẫm nổi lên chất nhá»n ngÅ© sắc tá»±a hồ ná»c rắn, đầu rết, trông rất kỳ dị. Ãồng thá»i những mùi tanh tưởi từ trong chung bốc ra khiến ngưá»i ta ngá»i thấy phải buồn nôn.
Phương Nhân Trà và Vu Nhân Hà o không nhịn được phải lùi lại hai bước.
|

19-07-2008, 10:26 PM
|
 |
Nghịch Thiên Quá»· Äế
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 405
Thá»i gian online: 22 giá» 5 phút 5 giây
Thanks: 3
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Chương 11
Tìm song thân hà o kiệt lên đưá»ng
Thiếu nữ tá»§m tỉm cưá»i nói:
- Ba chung rượu nà y chất độc tương đối ghê gớm hơn một chút. Hai vị có uống hay không?
Phương Nhân Trà ngá»i mùi rượu, nhìn sắc rượu biết ba chung nước xanh lè nà y không phải là rượu chi hết, mà là chất cá»±c độc hòa vá»›i nước. Ãừng nói chuyện uống và o bụng mà chỉ ngá»i mấy cái cÅ©ng đủ trúng độc mê mang rồi. Gã liá»n đáp:
- Bá»n tại hạ tuy có thuốc giải độc, nhưng có gặp loại chất độc như rắn rết, hoặc chất độc mà bá»n giặc cướp hạ cấp trong hắc đạo sá» dụng thì má»›i lấy ra đối phó. Cô nương là đệ tá» danh môn chÃnh phái như Hoa SÆ¡n thì khi nà o bá»n tại hạ dám mạo phạm?
Câu nói của gã có ý cho thiếu nữ hay rằng: Nếu uống rượu độc của cô tức là tự hạ mình. Thiếu nữ nói:
- Vị thiếu tiêu đầu há» Lâm đây vì tiểu nữ mà hạ sát "Dư đại hiệp" cá»§a quý phái để hai vị tìm y rá»a háºn, tiểu nữ chẳng thể thõng tay đứng nhìn không há»i gì đến. Nhưng phái Thanh Thà nh và phái Hoa SÆ¡n vốn có mối giao hảo cùng nhau thì không thể để hòa khà bị tổn thương vì tay bá»n tiểu bối chúng ta. Chúng ta nên tìm biện pháp tốt đẹp cho cả hai bên. Tiểu nữ muốn yêu cầu hai vị lượng tình cho má»™t chút được chăng?
Vẻ mặt hai gã Phương, Vu nhăn nhó rất khó coi. Phương Nhân Trà đáp:
- Nếu cô nương muốn tha tÃnh mạng thằng lá»i nà y thì bá»n tại hạ không có cách nà o để phúc trình gia sư được.
Thiếu nữ nói:
- Bây giỠđà nh thế nà y váºy. Chúng ta má»i Lâm thiếu tiêu đầu lại uống ba chung rượu nà y để cho y được chết toà n thi thể. Không đến ná»—i đầu má»™t nÆ¡i mình má»™t nẻo. Như váºy hai vị vừa trả được thù mà tiểu nữ cÅ©ng gỡ được chút thể diện. Thế là lưỡng toà n kỳ mỹ.
Lâm Bình Chi lúc mới nghe thiếu nữ xin cho mình tưởng là cô yêu cầu hai gã đừng can thiệp và o nữa.
NgỠđâu nghe cô dứt lá»i thì chỉ là yêu cầu cho mình được uống thuốc độc mà chết. Chà ng nghÄ© ngay ba ngưá»i há» vẫn giữ mối kết giao chẳng khi nà o há» vì má»™t ngưá»i ngoà i mà trở mặt động thá»§.
Chà ng lẩm bẩm:
- Ta đưá»ng đưá»ng là nam tá» hán thì khi nà o lại để má»™t cô gái van xin kẻ khác cho mình?
Chà ng liá»n hiên ngang lên tiếng:
- Lâm má»— tà i nghệ kém ngưá»i, hà tất phải nói lắm thêm.
Lâm Bình Chi giương mắt lên nhìn thì thấy tối đen như mực. Chân tay mình mảy đau đớn như dần.
Trong lòng hồi há»™p dị thưá»ng, chà ng lẩm bẩm:
- Ta đã chết rồi, bây giá» thà nh quá»· chứ không phải ngưá»i nữa. Ta hiện ở âm phá»§ không còn ở dương gian.
Hồi lâu chà ng cố dãy giụa mấy cái, mở miệng được toan la lên thì đột nhiên thấy bùn lầy trà n và o.
Chà ng cả kinh bụng bảo dạ:
- Quả nhiên mình đã bị chôn vùi trong phần mộ rồi.
Chà ng chống hai tay từ trong đống bùn chui lên được. Chà ng lồm cồm bò Ä‘i mở mắt ra nhìn thì vẫn thấy mình còn ở bên phạn Ä‘iếm nhá» bé. Bốn bá» má»™t mà u tối om, chà ng biết là đang đêm khuya. Ở nÆ¡i sÆ¡n dã chà ng chỉ thấy tiếng côn trùng rên rỉ, mà tuyệt không có tiếng ngưá»i. Giữa lúc ấy má»™t mảnh trăng từ trong đám mây Ä‘en ló ra. ánh trăng ảm đạm chiếu bóng cây trúc lã ngá»n trên mặt đất.
Là n gió thổi cà nh lá rung rinh tưởng chừng như quá»· ma Ä‘ang kiếm ngưá»i mà cắn. Lâm Bình Chi trống ngá»±c đánh thình thình. Ãỉnh đầu vẫn Ä‘au như dao chém. Chà ng bò đến bên má»™t gốc cây, thò tay ra vịn và o cà nh để đứng thẳng ngưá»i lên. Chà ng thấy bên cạnh có má»™t cái huyệt thì biết mình quả đã bị chôn xuống đất. Chà ng tá»± há»i:
- Rõ rà ng ta uống rượu độc cá»§a cô gái kia rồi lại bị má»™t cái đá và o đầu tháºt nặng, thế mà sao chưa chết? DÄ© nhiên cô gái xấu xa phái Hoa SÆ¡n đã mai táng cho ta...
Chà ng nghÄ© tá»›i tấm lòng chiếu cố cá»§a ngưá»i thiếu nữ thì mối uất háºn cÅ©ng giảm Ä‘i rất nhiá»u. Lâm Bình Chi loạng choạng quay vá» phạn Ä‘iếm, bụng bảo dạ:
- Gia gia cùng má má đã bị hai tên ác nhân bắt Ä‘em Ä‘i, tất nhiên dữ nhiá»u là nh Ãt. Ta phải rượt theo để cứu ngưá»i má»›i được. Tuy ta không địch nổi chúng. Nhưng ta ngấm ngầm hạ thá»§ biết đâu chẳng có cÆ¡ há»™i thà nh công. Nếu không xong việc, gia gia cùng má má bị chết rồi thì ta còn sống má»™t mình là m sao được?
Nghĩ tới chuyện cứu viện song thân, lòng chà ng vừa nóng nảy lại vừa phấn khởi do đó mà tinh thần chấn động. Chà ng nghĩ bụng:
- Ta phải thay mặt đổi hình để hai tên ác nhân không nháºn ra ta. Nếu không thế chúng vừa thấy mặt mình liá»n hạ sát ngay thì còn giải cứu thế nà o được gia má?
Lâm Bình Chi để hết tâm ý và o chuyện cứu ngưá»i, chà ng quên hết ná»—i Ä‘au khổ trên đầu, chỉ tÃnh kế cải trang thế nà o cho tiện.
Chà ng liá»n lần xuống bếp, sá» mó trong bóng tối, tìm được há»a Ä‘ao, há»a thạch. Chà ng báºt lá»a lên thắp và o ngá»n đèn dầu, len lén và o phòng chá»§ quán tưởng tìm lấy má»™t bá»™ quần áo để mặc, ngỠđâu nhà nà y nghèo túng đến cùng cá»±c, cả má»™t bá»™ quần áo để thay đổi cÅ©ng không có. Trong phòng chỉ thấy Ãt quần áo vải to vá chằng vá chịt, nhưng lại là quần áo đà n bà .
Lâm Bình Chi trầm ngâm một lúc, rồi khêu đèn lên đi ra ngoà i phạn điếm thì thấy thi thể vợ chồng chủ nhân nằm lăn dưới đất. Chà ng nghĩ bụng:
- Âu là ta đà nh đổi lấy bá»™ quần áo ngưá»i chết váºy.
Ãá»™t nhiên má»™t cÆ¡n gió lạnh thổi tá»›i, đèn phụt tắt. Trong bóng tối om, chà ng lại đứng bên xác chết, không khá»i á»›n da gà . Chân chà ng nhÅ©n ra lảo đảo quay vá» nhà bếp lại thắp đèn lên rồi trở ra chá»— vừa rồi kéo xác chết đà n ông và o, cởi quần áo thây ma ra.
Giả tá»· là ngà y thưá»ng mà Lâm Bình Chi trông thấy xác chết thế nà y thì chà ng đã tránh xa. Nhưng lúc nà y vì nóng lòng cứu song thân thì dù việc khó đến đâu chà ng cÅ©ng là m được.
Lâm Bình Chi cởi quần áo xác chết ra cầm tay bá»—ng ngá»i thấy mùi xú uế xông lên nồng nặc. Chà ng định bụng Ä‘em Ä‘i giặt rồi sẽ mặc và o mình. Nhưng chà ng lại nghÄ©:
- Ta thưá»ng nghe gia gia nói: "Cứu ngưá»i như chữa lá»a". Nếu còn Ä‘em quần áo nà y giặt cho sạch sẽ để mất thá»i giá» thì có khi vì thế mà lỡ việc không cứu được gia má, phải ôm mối háºn ngà n thu. Sau nà y còn là m ngưá»i thế nà o được?
Chà ng nghiến răng cởi bá» quần áo trong mình ra mặc quần áo ngưá»i chết và o. May ở chá»— bá»™ quần áo nà y đối vá»›i khổ ngưá»i chà ng không rá»™ng hẹp là mấy.
Lâm Bình Chi mặc áo xác chết và o mình rồi, chà ng lấy quần áo cá»§a chà ng quấn qua loa và o xác chết cho khá»i lõa lồ thân thể. Ãoạn chà ng liệng hai xác chết nam nữ xuống huyệt, rồi lấy hai tay vun đất lấp kÃn tá» thi. Lâm Bình Chi mai táng tá» thi rồi, bụng bảo dạ:
- Lưỡi dao trủy thủ của ta bị cô kia lấy đi mất. Bây giỠbên mình ta cần phải có một thứ binh khà mới được.
Lâm Bình Chi cầm Ä‘uốc Ä‘i soi tứ phÃa thì thấy ba con ngá»±a buá»™c gốc cây không biết Ä‘i đâu mất rồi, chỉ thấy thanh trưá»ng kiếm cá»§a phụ thân vẫn Ä‘eo và thanh kim Ä‘ao cá»§a mẫu thân Ä‘á»u gãy là m hai Ä‘oạn vứt bá» dưới đất. Chà ng vừa bi phẫn lại vừa lo âu, lượm ná»a thanh kiếm gãy cá»§a phụ thân gói và o trong mảnh vải rách cà i và o sau lưng rồi Ä‘i ra cá»a Ä‘iếm.
Lâm Bình Chi nghe tiếng ếch kêu inh á»i từ trong khe núi vá»ng lại. Ãá»™t nhiên chà ng cảm thấy ná»—i thê lương tịch mịch rồi không nhịn được, chà ng khóc rống lên. Chà ng liệng bó Ä‘uốc ra, ánh Ä‘uốc vá»t Ä‘i thà nh đưá»ng cánh cung trong bóng tối rồi véo má»™t cái, bó Ä‘uốc rá»›t xuống rãnh nước bên đưá»ng tắt phụt.
Bốn bỠlại tối đen như mực. Chà ng la thầm:
- Lâm Bình Chi hỡi Lâm Bình Chi! Nếu ngươi không cẩn tháºn hay không nhẫn nại để lá»t và o tay bá»c ác ôn phái Thanh Thà nh thì sẽ như bó Ä‘uốc rá»›t xuống nước tắt ngấm kia.
Chà ng giÆ¡ tay áo lên lau mắt, tay áo vừa đưa tá»›i trước mặt thì láºp tức má»™t mùi xú uế xông và o mÅ©i khiến chà ng phải buồn nôn. Lâm Bình Chi báºt tiếng la:
- Một chút khà vị xú uế mà đã không chịu nổi thì là m nam tỠhán, là m đại trượng phu thế nà o được?
Ãoạn chà ng cất bước ra Ä‘i.
Lâm Bình Chi Ä‘i được mấy bước, chợt thấy trên đỉnh đầu lại Ä‘au nhói lên. Chà ng nghiến chặt hai hà m răng, tăng gia cước lá»±c Ä‘i nhanh hÆ¡n. Chà ng chạy loạn trên đỉnh núi chá»— cao chá»— thấp cÅ©ng chẳng hiểu có phải song thân đã Ä‘i vá» ngả nà y không. Lâm Bình Chi Ä‘i tá»›i lúc trá»i sáng. ánh dương quang chiếu và o mặt chà ng là m hoa cả mắt. Bá»—ng chà ng run lên tá»± há»i:
- Hai tên đạo tặc áp giải gia gia cùng má má lên núi Thanh Thà nh. Tỉnh Tứ Xuyên ở phÃa Tây tỉnh Phúc Kiến mà sao ta lại chạy vá» phÃa đông?
Chà ng vá»™i trở gót xoay lưng vá» phÃa mặt trá»i má»c ,à chạy tháºt nhanh.
Lâm Bình Chi bụng bảo dạ:
- Gia má mình Ä‘i ná»a ngà y, mình lại Ä‘i trái đưá»ng mất ná»a đêm, bây giá» hai bên cách nhau quá xa rồi.
Mình cần mua má»™t con ngá»±a để chạy thì tốt hÆ¡n, nhưng không hiểu mất độ bao nhiêu tiá»n?
Chà ng sá» túi bất giác la lên má»™t tiếng Ä‘au khổ. Nguyên lúc ra Ä‘i bao nhiêu tiá»n bạc châu báu Ä‘á»u bá» và o trong cái túi da bên yên ngá»±a. Lâm Chấn Nam cùng Vương phu nhân Ä‘á»u có giắt tiá»n trong mình, nhưng chà ng thì đến má»™t lạng bạc cÅ©ng không có. Chà ng đã nóng nảy bây giá» lại cà ng bồn chồn, dáºm chân la lên:
- Bây giỠbiết là m thế nà o?... biết là m thế nà o?
Chà ng đứng ngẩn ngưá»i ra má»™t lúc, nghÄ© bụng:
- Dù sao việc cứu viện song thân là việc khẩn cấp, dù có phải chết đói cũng đà nh.
Ãoạn chà ng co dò chạy tháºt nhanh xuống núi.
Lâm Bình Chi chạy đến giá» ngá» thì bụng đói meo. Bá»—ng thấy bên đưá»ng có mấy cây nhãn đầy trái xanh. Tuy nhãn chưa chÃn nhưng cÅ©ng có thể ăn cho đỡ đói.
Lâm Bình Chi chạy đến gốc cây thò tay ra toan bẻ nhãn, nhưng ngón tay vừa chạm và o trái cây, chà ng lại nghĩ bụng:
- Ta là ngưá»i há» Lâm ở Phước Oai tiêu cục xưa nay vẫn giữ trong trắng. Những cây nhãn nà y là váºt có chá»§. Ta không nói vá»›i chá»§ mà lấy ăn thì là quân trá»™m đạo. Nhà há» Lâm đã ba Ä‘á»i chuyên việc há»™ vệ tà i sản tánh mạng cho ngưá»i ta, đối đầu vá»›i quân đạo tặc võ lâm. Sao mình bây giá» lại là m việc đạo tặc? Nếu bị ngưá»i ta trông thấy thóa mạ ta là má»™t tên tiểu tặc thì còn chi là danh dá»± cá»§a gia gia? Phước Oai tiêu cục dù bị kẻ khác đốt rụi cÅ©ng chẳng cần gì. Muốn chấn chỉnh lại cÆ¡ đồ cÅ© phá»ng có khó gì?
Nhưng con em nhà hỠLâm chỉ một lần là m quân đạo tặc thì cái chiêu bà i Phước Oai tiêu cục muốn dựng lên cũng không được nữa.
Lâm Bình Chi từ thuở nhá» cÅ©ng đã có gia đình giáo dục, chà ng biết những tên đại đạo Ä‘á»u do tiểu tặc biến thà nh. Tiểu tặc bắt đầu bằng việc lấy cắp trái dưa, trái táo nhá» má»n rồi từ nhỠđến lá»›n, từ Ãt đến nhiá»u. Sau quen nết không trở lại được nữa, chẳng khác ngưá»i chân cắm sâu xuống bùn không thể nhổ lên được nữa.
Lâm Bình Chi nghÄ© tá»›i đây, bất giác mình đổ mồ hôi lạnh ngắt, chà ng quyết chÃ:
- Má»™t ngà y kia, gia gia cùng ta gây lại thanh thế Phước Oai tiêu cục. Báºc đại trượng phu phải giữ vững láºp trưá»ng để là m ngưá»i. Chẳng thà ăn xin quyết không là m đạo tặc.
Rồi chà ng rảo bước tiến vá» phÃa trước không để ý nhìn những cây nhãn bên đưá»ng nữa.
Lâm Bình Chi Ä‘i mấy dặm nữa thì đến má»™t thôn trang nhá». Chà ng tìm đến má»™t nhà nông, thẹn thùng ấp úng xin thức ăn. Trong Ä‘á»i trước nay được nuôi dưỡng sung sướng, trà ká» tay cÆ¡m ká» miệng, có phải xin xá» ai bao giá». Lâm Bình Chi nói được hai ba câu, mặt đã đỠbừng.
Nhà nông nà y mụ vợ vừa gây gổ vá»›i chồng, bị chồng đánh cho má»™t cháºp. Trong lòng mụ Ä‘ang cÆ¡n tức bá»±c. Mụ vừa mở miệng đã thóa mạ phá»§ đầu chà ng bằng những lá»i chanh chua. Mụ còn giÆ¡ cán chổi lên mồm loa mép giải quát mắng:
- Thằng tiểu tặc kia! Cái Ä‘iệu mi ấp úng, nấp nánh thế nà y tất không phải là ngưá»i lương thiện. Lão nương mất má»™t con gà mái, nhất định là mi bắt trá»™m vỠăn thịt rồi. Bây giá» mi còn muốn đến cắp gà trá»™m chó nữa chăng? Lão nương có cÆ¡m gạo cÅ©ng chẳng thèm bố thà cho những quân hạ cấp như mi.
Mi ăn cắp gà để lão trá»i giáng nổi hung đánh lão nương má»™t tráºn thâm tÃm cả mình mẩy.
Mụ nông phụ cứ thóa mạ má»™t câu thì Lâm Bình Chi lại lui má»™t bước. Mụ thóa mạ má»—i lúc má»™t cao hứng và giÆ¡ cán chổi lên nhằm Ä‘áºp và o mặt chà ng.
Lâm Bình Chi cả giáºn nghiêng mình né tránh. Chà ng giÆ¡ chưởng lên muốn đánh lại mụ. Nhưng trong lòng lại nghÄ© thầm:
- Mình đến xin ăn không được mà lại đánh ẩu má»™t ngưá»i đà n bà ngu xuẩn quê mùa, há chẳng là má»™t chuyện buồn cưá»i?
NghÄ© váºy chà ng liá»n thu chưởng vá». Nhưng chà ng dùng sức quá mạnh, thu chưởng vá» không phải chuyện dá»…. Trên đầu chà ng bị thương còn Ä‘au lắm, ngưá»i chà ng xoay xở không được linh diệu. Chân trái bước loạng choạng, dẫm phải đống phân trâu trượt Ä‘i má»™t cái, ngã ngá»a ngưá»i ra.
Mu nông phụ liá»n quất chổi và o mặt chà ng vừa cưá»i ha hả vừa mắng nhiếc:
- Thằng giặc non thối tha nà y Ä‘i đứng không vững. Bản lãnh như váºy mà mi toan đánh lại lão nương ư?
Mụ lại Ä‘áºp má»™t nhát chổi và o đầu chà ng, rồi nhổ nước miếng lên ngưá»i chà ng nữa. Ãoạn mụ trở gót quay và o.
Lâm Bình Chi bị má»™t phen nhục nhã. Chà ng vừa phẫn háºn trong lòng mà toà n thân lại Ä‘au đớn khôn tả.
Ta nên nhá»› chà ng bị Phương Nhân Trà đá mạnh má»™t cước và o huyệt "Bách há»™i" trên đầu chà ng mà chà ng không chết đã là may lắm. Sau chà ng lại bị gạch đá cùng đất cát đè lên ngưá»i chà ng ở dưới huyệt hà ng ná»a ngà y trá»i, phần chết nhiá»u hÆ¡n phần sống. Vì chà ng nóng lòng cứu song thân mà chống chá»i được.
Lúc nà y chà ng ngã lăn ra không dáºy được nữa. Chà ng chống hai tay xuống đất toan đứng dáºy, nhưng mấy lần lóp ngóp đứng lên lại ngã khụy xuống. Phân trâu dÃnh bê bết và o cả mặt mÅ©i chân tay chà ng.
Giữa lúc chà ng Ä‘ang cá»±c kỳ hoang mang thì mụ nông phụ kia từ trong nhà đi ra. Trong tay mụ cầm bốn bắp lúa ngô đã luá»™c chÃn nhét và o tay chà ng vừa cưá»i vừa mắng:
- Gã tiểu quá»· kia! Ä‚n cái nà y Ä‘i! Trá»i sinh ra mi có bá»™ mặt xinh đẹp, so vá»›i cô dấu má»›i nhà ngưá»i ta còn dá»… coi hÆ¡n mà lại không há»c lấy Ä‘iá»u hay để mà là m ăn, lại lưá»i thúi thây, thúi xác, ăn dÆ¡ là m biếng.
Lâm Bình Chi cả giáºn toan liệng mấy bắp ngô Ä‘i.
Mụ nông phụ cưá»i nói:
- Giá»i lắm! Mi liệng Ä‘i! liệng Ä‘i! Mi có giá»i không sợ chết đói thì liệng đồ ngá»c thá»±c Ä‘i. Thá»±c là quân tiểu tặc đáng chết rã há»ng.
Lâm Bình Chi bụng bảo dạ:
- Nếu không nhịn được Ä‘iá»u nhá» má»n thì hư đến việc lá»›n. Ta chỉ cần cứu được gia gia và má má, chấn hưng lại Phước Oai tiêu cục. Bây giá» chịu để mụ đà n bà thôn quê nà y sỉ nhục má»™t phen cÅ©ng chẳng hại gì.
Chà ng nghÄ© váºy liá»n nói:
- Ãa tạ nữ chá»§ nhân.
Rồi há miệng ngoặm bắp ngô ăn. Mụ nông phu cưá»i nói:
- Ta đã biết là mi chẳng dám liệng đi.
Ãoạn mụ trở gót bá» Ä‘i, miệng vẫn còn lẩm bẩm:
- Thẳng tiểu quá»· nà y đói quá rồi. Con gà mái mà ta mất trá»™m xem chừng không phải gã ăn cắp. Bữa nay nhà mình xúi quẩy có gã đến đây để mình dồn má»™t cháºp cho hả bá»›t cÆ¡n tức giáºn cÅ©ng là hay.
Lâm Bình Chi gặm hết một bắp ngô không còn một hột, trong lòng đỡ đói, tinh thần phấn khởi.
Chà ng gắng gượng đứng lên tiếp tục Ä‘i vá» phÃa tây.
Dá»c đưá»ng Ä‘i tá»›i đâu xin ăn tá»›i đó. Khi gặp nÆ¡i sÆ¡n dã thì chà ng hái trái cây rừng ăn cho đỡ đói. May ở chá»— năm nay tỉnh Phúc Kiến được mùa, ngÅ© cốc phong đãng. Dân gian lưng thá»±c có phần dư dùng.
Lâm Bình Chi tuy đã bôi mặt lem luốc, nhưng chà ng ăn nói văn nhã, gây được cảm tình vá»›i má»i ngưá»i, việc xin ăn cá»§a chà ng cÅ©ng chẳng khó khăn gì. Dá»c đưá»ng chà ng dò há»i tin tức song thân mà chẳng được âm hao chi hết. Chà ng Ä‘i tám chÃn ngà y thì đến địa pháºn tỉnh Giang Tây. Chà ng há»i rõ đưá»ng lối đến thẳng Nam Xương vì chà ng nghÄ© rằng Nam Xương cÅ©ng có phân cục cá»§a Phước Oai tiêu cục, may ra có tin tức gì chăng. Nếu không cÅ©ng lấy được Ãt tiá»n lá»™ phà và má»™t con tuấn mã để Ä‘i cho lẹ. NgỠđâu và o thà nh Nam Xương, Lâm Bình Chi há»i tá»›i Phước Oai tiêu cục thì có ngưá»i Ä‘i đưá»ng há»i lại:
- Phước Oai tiêu cục ư? Ngươi há»i là m chi? Tiêu cục đã bị thiêu rụi, là m liên lụy đến cả mưá»i mấy nhà lân cáºn bị cháy sạch sà nh sanh.
Lâm Bình Chi lo thầm cho số pháºn Ä‘au khổ. Chà ng tá»›i tiêu cục thì quả nhiên chỉ còn gạch trÆ¡ Ä‘á», cá»™t cháy Ä‘en sì, ngói vỡ khắp nÆ¡i. Chà ng há»i má»™t đứa nhá» gần đó những nhà nà y bị thiêu ngà y nà o thì gã cho biết là đang đêm sáu bữa trước đây phát há»a. Gã tiểu đồng còn nói thêm:
- Trong tiêu cục có mưá»i mấy ngưá»i chết cháy, mùi hôi thối nồng nặc.
Lâm Bình Chi tÃnh ngà y, chà ng Ä‘oán chắc bá»n Phương Nhân Trà đi ngá»±a đến đây trước rồi phóng há»a đốt tiêu cục. Chà ng đứng ngẩn ra hồi lâu rồi tá»± nhá»§:
- Mối thù nà y không trả thì còn là m ngưá»i thế nà o được?
Lúc Ä‘i đưá»ng chà ng đã há»i má»™t ngưá»i phu xe cho biết đưá»ng lối Tứ Xuyên. ở Giang Tây muốn Ä‘i đưá»ng thá»§y thì xuống thuyá»n ngược dòng sông Trưá»ng Giang qua Hồ Nam, Hồ Bắc vượt qua dãy Tam Giáp là đến Tứ Xuyên. Nếu Ä‘i đưá»ng bá»™ thì trước hết đến Hồ Nam, vượt qua biên giá»›i Xuyên Tương rồi đến Xuyên Tây. ÃÆ°á»ng nà y Ä‘i lại khó khăn, thưá»ng thưá»ng mấy chục dặm không có nhà ở.
|

19-07-2008, 10:30 PM
|
 |
Nghịch Thiên Quá»· Äế
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 405
Thá»i gian online: 22 giá» 5 phút 5 giây
Thanks: 3
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Chương 12
Cuá»™c do thám Phân cục Trưá»ng sa
Ãi thuyá»n thì không có tiá»n trả ngồi ở đằng lái rất khó cho chuyện dò há»i tông tÃch song thân, Lâm Bình Chi ở Nam Xương không dám chần chá» láºp tức lên đưá»ng Ä‘i vá» phÃa tây.
Má»™t hôm chà ng đến Trưá»ng Sa, tỉnh thà nh tỉnh Hồ Nam. Chà ng chắc phân cục Trưá»ng Sa cÅ©ng bị ngưá»i phái Thanh Thà nh thiêu há»§y rồi. Hồi nà y khà trá»i ấm áp Lâm Bình Chi thấy ba ngưá»i khất cái ngồi trên thá»m đá trước cá»a má»™t tòa cổ miếu bên đưá»ng. Há» Ä‘ang cởi trần ngồi trước bóng mặt trá»i, cởi áo rách ra bắt ráºn. Há» bắt được con nà o lại bá» và o miệng nhấm nghe đến "tách" má»™t tiếng.
Lâm Bình Chi tiến lại gần cưá»i há»i:
- Ba vị đại ca! Tiểu đệ muốn há»i thăm ba vị má»™t Ä‘iá»u: Phước Oai tiêu cục ở đây bị cháy và o ngà y nà o?
Ba ngưá»i khất cái nghe chà ng nói khẩu âm tỉnh Phúc Kiến không được rõ rà ng, liá»n trợn mắt lên há»i lại:
- Ngươi há»i cái gì?
Lâm Bình Chi nhắc lại câu há»i má»™t lượt. Gã khất cái đứng tuổi mắng:
- Ngươi nói nhăng gì thế? Nếu các cha trong tiêu cục mà nghe thấy thì nhừ đòn.
Lâm Bình Chi nghe nói bất giác cả mừng vá»™i há»i:
- Dạ dạ! Không hiểu tiêu cục đó ở đưá»ng nà o?
Gã khất cái trung niên trá» vá» phÃa bức tưá»ng cao cách đó mấy chục trượng đáp:
- Không Phước Oai tiêu cục thì cái gì kia? Ngươi muốn xin cÆ¡m thì Ä‘i theo bá»n ta. Còn định đến tiêu cục vá»›i chá»§ ý gì thì ngưá»i ta đá Ä‘Ãt cho đó.
Lâm Bình Chi thấy tiêu cục không việc gì chà ng không cần ăn nói giữ gìn vá»›i bá»n khất cái nữa, chỉ hứ má»™t tiếng rồi rảo bước Ä‘i vá» phÃa tiêu cục.
Lâm Bình Chi Ä‘i tá»›i nÆ¡i chà ng thấy phân cục Hồ Nam tuy không oai phong bằng tổng cục ở Phúc Châu nhưng cÅ©ng cổng sÆ¡n đỠchói. Hai bên có đặt hai con sư tỠđá, coi rất oai hùng. Lâm Bình Chi ngó và o phÃa trong cổng không thấy có ngưá»i thì trong bụng ngần ngừ nghÄ© thầm:
- Mình ăn mặc lam lÅ© thế nà y há chẳng khiến cho bá»n tiêu đầu coi thưá»ng?
Chà ng chợt ngoảnh đầu nhìn lên thì thấy tấm biển đỠ"Phước Oai tiêu cục" bằng chữ và ng lại treo ngược chữ "cục" lên trên, chữ "phước" xuống dưới. Chà ng rất lấy là m kỳ tá»± há»i:
- Sao bá»n tiêu đầu phân cục lại sÆ¡ tâm đến thế? Cả cái chiêu bà i cÅ©ng treo lá»™n ngược?
Chà ng quay ra nhìn cây cá», bất giác sợ lạnh gáy. Trên mé tả đầu cá» treo má»™t đội già y rách, còn mé hữu lại treo cái quần đà n bà rách bươm tung bay trước gió.
Lâm Bình Chi còn Ä‘ang kinh ngạc, bá»—ng nghe có tiếng bước chân. Trong cục má»™t ngưá»i chạy ra quát há»i:
- Thằng nhãi kia đến đây ngấp ngó, định ăn cắp đồ váºt phải không?
Lâm Bình Chi nghe khẩu âm gã nà y tương tá»± như ngưá»i cùng bá»n vá»›i Dư Nhân Ngạn, Giả Nhân Ãạt ngưá»i ở đất Tứ Xuyên.
Chà ng không quay đầu nhìn gã, láºp tức bá» Ä‘i. Ãá»™t nhiên chà ng nghe phÃa sau có tiếng gió vang động rồi mông Ä‘Ãt Ä‘au nhói lên. Chà ng đã bị ngưá»i đá má»™t cước.
Lâm Bình Chi cả giáºn quay lại toan đánh nhau, nhưng rồi nghÄ© lại:
- Tiêu cục ở đây đã bị chiếm cứ rồi. Mình muốn dò há»i tin gia gia cùng má má mà sao không dằn lòng nhẫn nại?
Chà ng liá»n giả vá» là ngưá»i thưá»ng không biết chút võ công nà o. lóp ngóp hồi lâu không ngồi dáºy được.
May ở chá»— ngưá»i nà y không phải hạng ngưá»i bản lÄ©nh cao cưá»ng, nên chà ng không bị lá»™ tẩy. Gã cả cưá»i ha hả rồi mắng luôn mấy tiếng:
- Quân chó chết! Phưá»ng tiểu yêu!
Lâm Bình Chi từ từ gắng gượng đứng lên loạng choạng bước đi và o trong ngõ hẻm để xin bát cơm nguội ăn. Chà ng nghĩ thầm:
- Kẻ thù ở gần bên, mình phải cẩn tháºn lắm má»›i được. Chà ng liá»n tìm má»™t cục than bôi mặt cho nhá» nhem rồi nằm co ro giả vá» ngá»§ ở góc tưá»ng.
Chà ng giả vá» cho đến tối, nai nịt gá»n lại, lấy ná»a thanh kiếm gãy ra cà i và o sau lưng rồi quanh ra phÃa cá»a sau tiêu cục lắng tai nghe. PhÃa trong tưá»ng không thấy động tÄ©nh gì, chà ng liá»n nhảy vá»t lên đầu tưá»ng. Mé trong là má»™t vưá»n trồng cây ăn trái, chà ng liá»n nhẹ nhà ng lần tưá»ng mà đi dò dẫm từng bước má»™t.
Nguyên phân cục Trưá»ng Sa là má»™t phân cục khá lá»›n. Trong phân cục nà y từ trên xuống dưới có tá»›i sáu bảy chục ngưá»i nhưng hiện giá» bốn bá» chỉ thấy tối mò, đã không đèn lá»a lại không tiếng ngưá»i.
Lâm Bình Chi trống ngá»±c đánh thình thình, lần mò tưá»ng vách mà đi, chỉ sợ chân dẫm phải cà nh mục hay gạch vỡ để phát ra tiếng động. Chà ng Ä‘i qua hai tòa viện thì thấy trong sương phòng mé đông có ánh đèn le lói lá»t ra ngoà i cá»a sổ. Chà ng tiến lại mấy bước nữa, chợt nghe thấy tiếng ngưá»i nói chuyện. Lâm Bình Chi đánh bạo khom lưng Ä‘i tá»›i dưới cá»a sổ. Chà ng nÃn hÆ¡i rồi co ngưá»i dần lại cho thấp xuống, ngồi tá»±a và o tưá»ng. Lâm Bình Chi vừa ngồi xuống đất, liá»n nghe má»™t ngưá»i nói:
- Giả tá»· chúng mình cho má»™t má»› lá»a đốt cháy cái tiêu cục con khỉ nà y Ä‘i thì khá»i phải ở lại đây để nhìn nó cho gai mắt.
Ngưá»i khác nói:
- Không được! Lần nà y chúng mình không nên đốt nữa. Má»› lá»a đốt tiêu cục Nam Xương đã là m liên lụy đến những phòng ốc nhà láng giá»ng cháy mất mấy chục gian. Như váºy há chẳng tổn thương đến Ä‘iá»u nghÄ©a hiệp cá»§a phái Thanh Thà nh chúng ta?
Lâm Bình Chi bụng bảo dạ:
- Quả nhiên phái Thanh Thà nh đã là m nên việc đê hèn mà chúng còn trâng tráo tá»± nhiên lấy tiếng nghÄ©a hiệp thì tháºt là quân mặt dầy.
Bá»—ng nghe ngưá»i nói trước lại lên tiếng há»i:
- Lần nà y chúng mình không đốt thì cứ để nó nguyên vẹn thế nà y hay sao?
Ngưá»i kia cưá»i nói:
- Cát sư đệ tÃnh nóng như má»› lá»a cá» già nh mà thôi. Bây giá» chúng ta đã treo ngược tấm chiêu bà i cái tiêu cục chó má nà y rồi, lại trương lên cây cá» cá»§a chúng má»™t chiếc quần đà n bà . Thế là thanh danh Phước Oai tiêu cục trên chốn giang hồ đã bị há»§y diệt rồi. Cái quần đà n bà kia treo cà ng lâu cà ng tốt hà tất phải đốt tiêu cục là m chi?
Gã há» Cát cưá»i nói:
- Thân sư ca nói đúng lắm! Hà hà ! Một cái quần nà y treo lên là đủ là m cho Phước Oai tiêu cục xúi quẩy vĩnh viễn. Ba trăm năm nữa chưa chắc hỠđã ngóc đầu lên được.
Hai gã nổi lên má»™t trà ng cưá»i rá»™ rồi gã há» Cát lại nói:
- Sáng mai chúng ta đến Hà nh SÆ¡n để chà o mừng Lưu ChÃnh Phong cÅ©ng nên có lá»… váºt gì má»›i phải chứ? Mình được tin má»™t cách đột ngá»™t, không kịp vá» bẩm báo sư phụ. Nếu đưa lá»… váºt nhá» quá thì phái Thanh Thà nh chúng ta mất cả thể diện.
Gã há» Thân cưá»i đáp:
- Phần lá»… váºt nà y chúng ta đã chuẩn bị rồi. Cát sư đệ cứ yên tâm, ta bảo đảm không là m mất mặt phái Thanh Thà nh đâu. Chuyến nà y Lưu ChÃnh Phong ăn mừng việc rá»a tay gác kiếm, lá»… váºt cá»§a chúng ta lá»›n nhất cÅ©ng chưa biết chừng.
Gã há» Cát há»›n hở vui mừng há»i:
- Lá»… váºt chi váºy? Sao tiểu đệ không thấy gì hết? Thân sư ca là báºc túc trà đa mưu tháºt chẳng kém gì Trà Ãa Tinh. Phương sư huynh chưa chắc đã ăn đứt được Thân sư ca.
Gã há» Thân cưá»i lên mấy tiếng ra chiá»u đắc ý nói:
- Ãây là chúng ta "mượn hoa lá»… Pháºt" chứ không phải dốc hầu bao cá»§a mình ra. Ngươi hãy coi thá» xem phần lá»… váºt nà y liệu có đủ vẻ vang chăng?
Bá»—ng nghe trong phòng có tiếng lách cách dưá»ng như tiếng mở bá»c gì đó.
Gã hỠCát "ồ" lên một tiếng rồi la hoảng:
- Trá»i Æ¡i! Thân sư ca thần thông quảng đại lấy đâu ra được cái gì nặng ná» thế nà y?
Lâm Bình Chi muốn ghé mắt dòm qua cá»a sổ xem là lá»… váºt gì. Nhưng chà ng lại sợ nhô đầu lên có bóng Ä‘en in và o cá»a sổ để địch nhân phát giác ra hà nh tung cá»§a mình thì nguy hiểm vô cùng.
Chà ng đà nh cố gắng kìm hãm tÃnh tò mò.
Bá»—ng nghe gã há» Thân cưá»i nói:
- Chúng mình đã chiếm cứ Phước Oai tiêu cục nà y, chẳng lẽ lại uổng công không được gì hay sao? Ãây là má»™t đôi ngá»±a bằng ngá»c và má»™t đôi chim sẻ biếc. Ta định đưa vá» chùa để hiếu kÃnh sư phụ, nhưng hiện giá» có việc thì đà nh để là m lá»… mừng lão Lưu ChÃnh Phong váºy.
Lâm Bình Chi lại nổi lên mối căm háºn, chà ng lẩm bẩm:
- Té ra hắn đã cướp Ä‘oạt đồ quý trân quý trong tiêu cục nhà mình để là m lá»… váºt biếu ngưá»i khác đặng gây mối thân thiện. Như thế phá»ng có khác gì những hà nh vi cá»§a bá»n đạo tặc trên chốn giang hồ? Những báu váºt tại phân cục Trưá»ng Sa dÄ© nhiên là cá»§a ngưá»i đưa đến cho mình bảo tiêu. Ãôi ngá»±a ngá»c cùng đôi chim sẻ mà u biếc nà y nhất định giá trị không phải tầm thưá»ng. Nếu mình không lấy vỠđược thì dÄ© nhiên gia gia phải bồi thưá»ng cho sá»± chá»§.
Bỗng nghe gã hỠCát nói:
- Thân sư ca! Dưá»ng như Lưu ChÃnh Phong đối vá»›i sư phụ mình chưa có mối giao tình quan trá»ng là mấy. Tiểu đệ tưởng chỉ đưa tặng má»™t thứ là đủ lắm rồi. Còn thì Ä‘em vá» dâng sư phụ hay hÆ¡n.
Gã há» Thân cưá»i nói:
- Cái đó sư đệ chỉ biết má»™t Ä‘iá»u chứ không biết hai. Chuyến nà y Lưu ChÃnh Phong ăn mừng rá»a tay gác kiếm, các môn phái Ä‘á»u cho ngưá»i đến mừng. Phần lá»… váºt nà y cá»§a chúng ta cốt để gây thân tình vá»›i Lưu ChÃnh Phong, đồng thá»i để nổi danh cho phái Thanh Thà nh, các môn phái cÅ©ng nhìn bản phái bằng con mắt đặc biệt.
Gã hỠCát nói:
- Phải rồi! Sư ca nghĩ thế là rất chu đáo. Nhưng tiểu đệ vẫn thắc mắc: chúng mình vỠchùa với hai bà n tay trắng thì dù sư phụ không quở trách, nhưng chúng ta... chúng ta...
Gã há» Thân tươi cưá»i ngắt lá»i:
- Nhãn giá»›i sư phụ chúng ta rất cao xa. Nhưng cái đồ chÆ¡i nà y lão gia có coi và o đâu. Có Ä‘iá»u trước mặt tiểu sư nương chúng ta cần phải có đồ hiếu kÃnh. Nhưng Cát sư đệ bất tất phải quan tâm. Cả lá»… váºt đối vá»›i tiểu sư nương ta cÅ©ng chuẩn bị đủ rồi. Những cái đó ta lấy danh nghÄ©a cá»§a cả hai ngưá»i mà kÃnh biếu chứ ta không Ä‘oạt lấy thể diện cho mình ta đâu.
Gã hỠCát cả mừng nói:
- Ãa tạ sư ca! Ãa tạ sư ca!
Gã há» Thân cưá»i nói:
- Cái đó có chi mà phải tạ Æ¡n? Tiêu cục nà y cả hai ngưá»i chúng ta hợp lá»±c má»›i hạ được. Ãã cùng nhau hiệp lá»±c, thì dÄ© nhiên công trạng Ä‘á»u nhau.
Hai gã báºt lên trà ng cưá»i khoái trá.
Bỗng nghe gã hỠThân lại nói:
- Cát sư đệ! Chá»— nà y có bốn gói. Má»™t gói để hiếu kÃnh các vị sư thúc, má»™t gói để tặng cho các vị sư huynh, sư đệ, má»™t gói là phần ngươi và má»™t gói để cho ta. Váºy ngươi chá»n lấy má»™t gói trước Ä‘i.
Gã há» Cát há»i:
- Những gói gì váºy?
Lát sau đột nhiên có tiếng la:
- Úi chà ! Toà n là và ng bạc châu báu. Chuyến nà y chúng ta tháºt là đại phát tà i! Phước Oai tiêu cục con khỉ nà y mấy chục năm nay quả nhiên thu lợi không phải Ãt. Sư ca! sư ca kiếm được ở đâu ra thế?
Tiểu đệ xục tìm hết trong ngoà i đến mấy chục lượt, móc cả đầu hè xó ngách, chẳng thiếu một nơi mà chỉ tìm được hơn trăm lạng bạc vụn. Sư ca lầm lỳ như không mà móc được tổ mẹ chúng nó ở đâu ra thế?
Gã há» Thân vô cùng đắc ý cưá»i đáp:
- Bạc và ng châu báu trong tiêu cục khi nà o chúng lại bạ đâu để đó? hoặc cất giấu những nÆ¡i thông thưá»ng? Mấy bữa nay ta cứ lạnh lùng coi ngươi xục xạo, thấy ngươi mở từng tá» giấy, láºt cả cầu tiêu, bổ rương, khoét vách chẳng sót chá»— nà o....
Gã hỠCát nói:
- Tiểu đệ bội phục, bội phục! Thân sư ca! Sư ca thấy nó ở đâu?
Gã hỠThân đáp:
- Cát sư đệ! Chúng ta đã là những ngưá»i bôn tẩu giang hồ thì dÄ© nhiên võ công là rất cần nhưng còn Ä‘iá»u không kém quan trá»ng là tai mắt phải cho linh mẫn, nếu không tất bị thất bại. Ngươi nghÄ© coi xem trong tiêu cục nà y chá»— nà o không hợp đạo lý?
HỠCát đáp:
- Không hợp đạo lý ư? Tiểu đệ coi tiêu cục con khỉ nà y có nhiá»u chá»— không hợp đạo lý. Tỉ như võ công con mẹ nó rất tầm thưá»ng mà lại nêu cao lá cá» thêu con sư tá» lá»›n oai phong lẫm liệt.
Gã há» Thân cưá»i nói:
- Con sư tỠlớn đã được thay thế bằng cái quần rách tướp, thế là hợp đạo lý rồi. Ngươi hãy nghĩ nữa đi xem trong tiêu cục còn chỗ nà o ly kỳ cổ quái không?
Gã hỠCát vỗ đùi đánh đét một cái, đáp:
- Những con "lừa" ở Hồ Nam nà y là m lắm sá»± thuá»™c vá» tà môn. Ca ca thá» nghÄ© mà coi: tên tiêu đầu há» Trương đã đứng chá»§ má»™t phân cục, váºy mà hắn đặt cá»— quan tà i ngay gian nhà cạnh phòng ngá»§, há chẳng xui cho Ä‘á»i sống cá»§a hắn ư? Ha ha?
Gã hỠThân nói:
- Ãúng đó! Chuyện nà y tháºt không hợp đạo lý. Nhưng thiệt ra cái gì má»›i coi không hợp đạo lý thì bên trong tất nhiên có cái hợp đạo lý cá»§a nó. Chúng ta phải tổn thương cân não để nghÄ© cho ra đạo lý xem sao.
Gã hỠCát đáp:
- Tiểu đệ chẳng hơi đâu mà nghĩ những chuyện nhảm đó được. Hắn muốn đặt quan tà i bên kia phòng ngủ hay là hắn để cầu tiêu cũng mặc, ai mất công mà nghĩ tới?
Gã há» Thân cưá»i nói:
- Cát sư đệ! Ngươi cần nghÄ© cho Ä‘iên đầu má»›i ra được. Tại sao y lại đặt cá»— quan tà i trong phòng giáp vách? Chẳng lẽ trong quan tà i đó đựng ngưá»i chết cá»§a vợ con nhà hắn ư? Ta chắc là không đúng. Phải chăng hắn đã cất giấu những váºt trá»ng yếu để dá»… bá» che mắt má»i ngưá»i?
Gã hỠCát "ồ" một tiếng rồi nhảy lên la lớn:
- Phải rồi! phải rồi! Chúng ta thỠbổ quan tà i ra coi. Không chừng...
Gã há» Thân cưá»i khánh khách mấy tiếng ngắt lá»i:
- ChÃnh thế! Nên mở ra mà coi nhưng không cần Ä‘áºp phá. Chỉ tìm mấu má»™t đầu đẩy lên rồi lại ấn xuống là tá»± nhiên nắp quan tà i báºt ra liá»n. Không chừng trong quan tà i còn mấy chiếc há»™p sắt...
Gã há» Cát lại vá»— đùi cưá»i nói:
- Thân sư ca! sư ca quả là ghê gá»›m. Và ng bạc châu báu nà y có phải chúng xếp và o trong rương dấu trong quan tà i không? Tuyệt diệu, tháºt là tuyệt diệu. Cái tiêu cục con khỉ nà y chạy hà ng đã lâu, Ä‘em tiá»n bạc châu báu dấu và o trong quan tà i. Trong tiêu cục, những tên cao thá»§ chẳng qua là những tên đạo tặc, không hiểu chúng Ä‘oạt ở đâu được? Thân sư ca! tiểu đệ lấy nước để chúng ta rá»a chân rồi Ä‘i ngá»§ thôi.
Gã nói xong ngáp dà i má»™t cái rồi đẩy cá»a Ä‘i ra.
Lâm Bình Chi co ngưá»i lại ngồi dưới cá»a sổ không dám nhúc nhÃch. Chà ng liếc mắt nhìn thì thấy gã há» Cát là má»™t hán tá» thấp lùn mà béo chùn béo chụt. Chà ng chắc chÃnh gã đã đá mình má»™t cước và o mông Ä‘Ãt lúc ban ngà y.
Sau má»™t lúc, gã há» Cát bưng cháºu nước nóng và o nói:
- Thân sư ca! Chuyến nà y sư phụ phái bá»n anh em ta Ä‘i cả thảy mưá»i sáu ngưá»i. Xem chừng chỉ hai chúng ta là lấy được nhiá»u hÆ¡n. Nhá» hồng phúc cá»§a sư ca mà tiểu đệ cÅ©ng được chút vẻ vang. Lão cáp cùng Mạnh sư đệ Ä‘i đánh phân cục Quảng Châu, Quảng sư ca đánh phân cục Hà ng Châu, chắc bá»n há» cÅ©ng chỉ biết xục tìm loạn xạ dù gặp quan tà i, há» cÅ©ng chả hiểu bên trong cất giấu và ng bạc châu báu.
Gã há» Thân cưá»i nói:
- Phương sư ca cùng Vu sư đệ đánh phá Phước Oai tiêu cục chắc còn được nhiá»u hÆ¡n chúng ta. Có Ä‘iá»u để cáºu con bảo bối cá»§a tiểu sư nương bị uổng mạng ở Phúc Châu, may ra sư phụ còn có thể lấy công trừ tá»™i cho, nhưng tiểu sư nương thì nhất quyết chẳng chịu dung tha hỠđâu.
Gã hỠCát nói:
- Khi sư phụ phân phối chúng ta xuống núi, lão gia nói là tại Phước Oai tiêu cục nhà há» Lâm đã ba Ä‘á»i là m nghá» bảo tiêu, ngưá»i nhiá»u thế lá»›n. Nhà há» Lâm còn có 72 đưá»ng "Tịch Tà kiếm phổ" gia truyá»n, 108 chiêu thức "Phiên thiên chưởng" và 18 mÅ©i "Ngân vÅ© tiến" không phải tầm thưá»ng. Ngưá»i còn dặn chúng ta phải đánh và o lúc há» không kịp phòng bị má»›i nắm chắc phần thắng. NgỠđâu võ nghệ nhà há» Lâm chỉ có hư danh. Phương sư ca vừa ra tay đã bắt được hết. Cả vợ chồng Lâm Chấn Nam cÅ©ng bị tóm cổ. Té ra chuyến nà y sư phụ nháºn xét cÅ©ng lầm.
Lâm Bình Chi đứng ngoà i cá»a sổ, mồ hôi trán nhá» giá»t, chà ng lẩm bẩm:
- Những tên nà y nói váºy thì ra phái Thanh Thà nh cố ý đến đánh cướp tiêu cục nhà mình, chứ không phải vì chuyện mình giết thằng lá»i há» Dư mà gây nên tai há»a. Chúng đã sắp mưu sâu, kế độc, phân phối bá»n đệ tỠđánh hết cả tổng cục và phân cục. Như váºy dù mình chẳng giết tên ác đồ há» Dư thì bá»n chúng cÅ©ng đến tiêu cục nhà mình để hạ thá»§. Có Ä‘iá»u mình chưa hiểu tiêu cục nhà mình đã đắc tá»™i vá»›i chúng ở chá»— nà o mà chúng lại hạ độc thá»§ như váºy?
Chà ng nghÄ© tá»›i đây có bá»›t được đôi chút hối háºn, nhưng lá»a giáºn trong lòng lại cà ng bốc lên cao. Nếu chà ng không tá»± biết võ công mình kém đối phương thì chà ng đã phá cá»a nhảy và o để đâm chết hai tên má»i rợ. Bá»—ng chà ng nghe tiếng nước rà o rạt thì biết là hai gã Ä‘ang rá»a chân.
Lâm Bình Chi lại nghe gã hỠThân nói:
- Chẳng phải sư phụ nháºn lầm đâu. Lão gia nghÄ© rằng ngà y trước oai danh Phước Oai tiêu cục tiêu cục lừng lẫy cả năm tỉnh miá»n duyên hải thì chắc há» có bản lãnh thá»±c sá»±, có lẽ con cháu Ä‘á»i sau há» kém cá»i nên không há»c được đến nÆ¡i đến chốn tuyệt nghệ cá»§a tổ tông. "Tịch Tà kiếm phổ" cùng "Phiên thiên chưởng" Ä‘á»u là những môn nổi tiếng võ lâm, không thể trông và o sá»± bịp bợm mà thà nh danh được.
Lâm Bình Chi lại nghe gã nói đến con cháu Ä‘á»i sau kém cá»i không há»c được tuyệt nghệ cá»§a tổ tông bất giác thẹn đỠmặt lên ở trong bóng tối. Chà ng lại nghe gã há» Thân nói tiếp:
- Lúc chúng ta hạ sÆ¡n, sư phụ đã chiết giải cho chúng ta coi "Tịch Tà kiếm pháp" và "Phiên thiên chưởng". Tuy vẻn vẹn trong 10 ngà y trá»i khó lòng há»c được chu toà n, nhưng ta xem vá» tiá»m lá»±c vá» kiếm pháp chưởng pháp nà y không phải tầm thưá»ng. Có Ä‘iá»u mình không phát huy được uy lá»±c mà thôi. Cát sư đệ! Ngươi có lÄ©nh há»™i được nhiá»u không?
Gã há» Cát cưá»i đáp:
- Sư phụ đã nói: Cả Lâm Chấn Nam cÅ©ng chưa lÄ©nh há»™i được yếu quyết vá» kiếm pháp cùng chưởng pháp đó, nên tiểu đệ nản lòng không dụng tâm nữa. à nà y! Thân sư ca! Bá»n Phương sư ca bắt được vợ chồng Lâm Chấn Nam sao không giải vá» chùa ngay mà há» còn đến núi Hà nh SÆ¡n là m chi?
Gã há» Thân cưá»i đáp:
- Lưu ChÃnh Phong mở tiệc rá»a tay gác kiếm, các môn phái Ä‘á»u sai ngưá»i đến mừng. Phương sư ca cùng Vu sư đệ đã bắt được tổng tiêu đầu Phước Oai tiêu cục là má»™t nhân váºt nổi tiếng giang hồ thì thế nà o há» chẳng đến đó để khoa trương má»™t phen.
Gã hỠCát nói:
- Hai vị Phương, Vu chẳng nói là m chi, nhưng thằng lá»i Giả Nhân Ãạt ăn nói lăng nhăng, mà để gã "lá»™t tẩy" trước mặt ngưá»i ta thì khó coi đấy.
Nghe giá»ng gã nói ra chiá»u rất đỗi hoang mang. Gã há» Thân thấy thế liá»n cưá»i nói:
- Khó coi thì cũng phải coi. Ai bảo để gã là m huynh đệ đồng môn với chúng ta? Ha ha! ngủ đi thôi!
Gã há» Cát mắng thêm mấy câu, dưá»ng như gã khó chịu vá» Giả Nhân Ãạt.
- Tháºt là loại rùa Ä‘en! Quân đê tiện!
"Kẹt" má»™t tiếng, cánh cá»a sổ mở ra. Lâm Bình Chi cá»±c kỳ kinh hãi. Chà ng cho là bá»n hỠđã phát giác ra hà nh tung mình, đã toan chạy trốn. Ãá»™t nhiên nghe đánh ùm má»™t tiếng, cháºu nước nóng đổ xuống đầu chà ng, xuýt nữa chà ng báºt lên tiếng la hoảng. Cánh cá»a sổ đóng lại. Tiếp theo chà ng mắt tối sầm. Ãèn lá»a trong phòng tắt hết.
Lâm Bình Chi chưa hết kinh hãi, chà ng thấy nước chảy xuống mặt đầm đìa má»›i biết là gã há» Cát bưng cháºu nước rá»a chân mở cá»a sổ đổ ra ngoà i là m ướt hết ngưá»i chà ng. Tuy đối phương không cố ý như váºy, nhưng cÅ©ng là má»™t Ä‘iá»u tá»§i nhục cho chà ng. Có Ä‘iá»u lúc nà y chà ng chẳng những không giáºn mà lại mừng thầm vì chà ng đã thám thÃnh được tin tức song thân. Ãừng nói là cháºu nước rá»a chân mà là nước tiểu, nước phân đổ ướt ngưá»i chà ng cÅ©ng chẳng há» gì.
Lúc nà y má»i váºt Ä‘á»u im lặng. Nhưng nếu chà ng bá» Ä‘i lại sợ hai gã phát giác. Chà ng đà nh chá» bá»n chúng ngá»§ kỹ rồi sẽ tÃnh. Chà ng liá»n ngồi tá»±a và o chân tưá»ng dưới cá»a sổ chá» má»™t lúc lâu, thấy trong phòng tiếng ngáy pho pho, chà ng má»›i từ từ đứng lên. Chà ng ngoảnh đầu chợt nhìn thấy mảnh trăng lưỡi liá»m lạnh lẽo chiếu và o ngưá»i chà ng, bóng dà i lê thê in trên cá»a sổ.
|

19-07-2008, 10:34 PM
|
 |
Nghịch Thiên Quá»· Äế
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 405
Thá»i gian online: 22 giá» 5 phút 5 giây
Thanks: 3
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Chương 13
Nguyên nhân cuá»™c rút lui cá»§a Lưu ChÃnh Phong
Lâm Bình Chi thấy bóng ngưá»i lấp loáng trên cá»a sổ thì trong lòng hồi há»™p vô cùng. Chà ng lún thấp ngưá»i xuống lại thấy cánh cá»a sổ chuyển động.
Nguyên gã há» Cát đổ cháºu nước rá»a chân ra ngoà i rồi, chưa khép cá»a cà i then. Lâm Bình Chi bụng bảo dạ:
- Mình báo thù rá»a háºn chÃnh là ở cÆ¡ há»™i nà y.
Tay phải chà ng rút ná»a thanh kiếm gãy ở sau lưng ra. Tay trái khẽ bám và o chấn song, thi triển thế "linh miêu hà điệp" tầm thưá»ng chuồn và o trong phòng không má»™t tiếng động, rồi chà ng buông tay ra. Ãnh trăng lá»t qua khe cá»a sổ chiếu và o trong phòng. Lâm Bình Chi nhìn rõ hai ngưá»i ngá»§ ở hai cạnh giưá»ng.
Hiện Ä‘ang và o tiết cuối xuân, thà nh Trưá»ng Sa chưa có muá»—i, nên ngưá»i ngá»§ không cần buông mà n.
Ngưá»i nằm quay mặt và o phÃa trong đầu hÆ¡i hói. Còn ngưá»i nằm ngá»a thì mà y ráºm, dưới cằm râu đâm tua tá»§a như đám cá» gianh. Trên bà n trước đặt năm gói, má»™t thanh cương Ä‘ao và má»™t thanh trưá»ng kiếm. Lâm Bình Chi cầm thanh cương Ä‘ao lên nghÄ© bụng:
- Bây giỠmình chém mỗi tên một nhát dễ như trở bà n tay.
Chà ng giÆ¡ Ä‘ao lên toan chém xuống cổ hán tá» nằm ngá»a, thì trong lòng chợt nghÄ© ra:
- Lúc nà y mình lén lút giết hai gã thì đâu phải là hà nh động anh hùng hảo hán? Ãể ngà y sau mình luyện tinh thâm những môn võ gia truyá»n sẽ đến giết trừ quân tặc phái Thanh Thà nh má»›i là bản lãnh cá»§a báºc đại trượng phu.
Chà ng liá»n lấy Ä‘ao kiếm và năm gói đặt lên trên bà n cạnh cá»a sổ. Chợt thấy trên bà n có nghiên bút, chà ng liá»n cầm bút đặt lên miệng dấp nước bá»t viết và o mặt bà n ở trước giưá»ng má»™t hà ng chữ: "Lâm Bình Chi ở Phước Oai tiêu cục Ä‘i chÆ¡i qua đây". Chà ng viết xong chữ cuối cùng, bá»—ng nghe hán tá» râu xồm, tiếng ngáy như sấm thì tÃnh trẻ thÆ¡ lại nổi lên. Chà ng muốn viết và o mặt gã mấy chữ. Nhưng chà ng vừa cầm bút lên lại cố nén lòng, bụng bảo dạ:
- Nếu gã mà tỉnh dáºy thì mình tất phải uổng mạng.
Chà ng liá»n nhẹ nhà ng mở cá»a sổ nhảy ra ngoà i, dắt Ä‘ao kiếm và o cạnh sưá»n, buá»™c ba gói lên lưng còn hai tay xách hai gói. Chà ng Ä‘i từng bước má»™t ra viện sau, trong bụng nÆ¡m ná»›p sợ hai gã tỉnh dáºy thì bao nhiêu công trình Ä‘á»u há»ng hết. Lâm Bình Chi ra đến tà u ngá»±a, dắt má»™t con cao lá»›n, mở cổng sau ra ngoà i tiêu cục. Má»™t ngưá»i, má»™t ngá»±a lướt qua rãnh bùn bên đưá»ng lại xuyên qua má»™t vưá»n rau lá»›n cho đến khi rá»i khá»i tiêu cục khá xa chà ng má»›i lên ngá»±a. Lâm Bình Chi nhìn nháºn kỹ phương hướng chạy ra cá»a thà nh phÃa nam. Lúc nà y cổng thà nh chưa mở, Lâm Bình Chi dắt ngá»±a đến sau má»™t gò đất bên tưá»ng thà nh, chà ng cởi những bá»c trên lưng ra treo và o yên ngá»±a rồi ngồi tá»±a gò đất dưỡng thần. Chà ng vẫn xao xuyến trong lòng, chỉ sợ hai gã phái Thanh Thà nh thức giấc Ä‘uổi theo, trống ngá»±c đánh hÆ¡n trống là ng.
Lâm Bình Chi chỠđến lúc trá»i sáng, cổng thà nh mở rồi chà ng má»›i cưỡi ngá»±a Ä‘i ra. Vừa qua cổng thà nh, chà ng láºp tức phi ngá»±a chạy liá»n má»™t hÆ¡i mưá»i mấy dặm chà ng má»›i yên tâm. Từ khi rá»i khá»i thà nh Phúc Châu đến nay, bây giá» chà ng má»›i được má»™t lần khoan khoái trong lòng. Lâm Bình Chi thấy bên đưá»ng phÃa trước mặt có má»™t cái quán nhá». Chà ng vá»t ngá»±a tá»›i nÆ¡i, mua bát mì Ä‘iểm tâm nhưng chà ng ăn vá»™i và ng không dám chần chá». Ä‚n xong chà ng láºp tức móc bao lấy tiá»n trả. Chà ng sá» thấy má»™t đỉnh bạc nhá» lấy ra cầm tay bất giác giáºt mình kinh hãi. Mặt trá»i chiếu và o ánh và ng rá»±c rỡ, thì ra là má»™t đỉnh và ng. Chà ng sợ nhà quán ngó thấy, vá»™i dúi và o bá»c. Chà ng lại sỠđến má»™t đỉnh tháºt lá»›n lấy ra coi thì đây má»›i là đỉnh bạc. Chà ng rút kiếm chặt má»™t góc đưa trả nhà hà ng. Nhà hà ng nhặt nhạnh tiá»n đồng thối lại nhưng kiếm mãi vẫn không đủ số. Lâm Bình Chi dá»c đưá»ng đã từng nÃn nhịn để ngưá»i ức hiếp. Chà ng liá»n xua tay nói:
- Thôi lấy cả cÅ©ng được, khá»i thối mất công.
Ãây là lần thứ nhất chà ng trở lại ăn xà i như má»™t vị đại thiếu gia và xá» sá»± theo kiểu má»™t vị thiếu tiêu đầu rá»™ng rãi.
Lâm Bình Chi lại Ä‘i hÆ¡n ba chục dặm nữa thì đến má»™t tòa thị trấn lá»›n. Chà ng tìm và o khách sạn thuê má»™t căn phòng trên lầu, đóng chặt cá»a lại, rồi mở bá»c ra coi thì quả nhiên bốc bá»c Ä‘á»u là và ng bạc châu báu cùng đồ trang sức. Bá»c thứ năm có má»™t đôi Dương chi Ngá»c mã cao năm tấc và má»™t đôi khổng tước bằng ngá»c biếc cao bảy tám tấc. Từ thuở nhá», Lâm Bình Chi thấy châu báu đã nhiá»u, nhưng đội ngá»c mã và khổng tước nà y rất khác thưá»ng. Chà ng bụng bảo dạ:
- Má»™t phân cục Trưá»ng Sa cá»§a tiêu cục nhà mình mà đã nhiá»u tiá»n bạc châu báu thế nà y, chẳng trách phái Thanh Thà nh để ý dòm ngó.
Chà ng lấy ra má»™t Ãt bạc vụn để bên mình rồi bốn bá»c gói chung là m má»™t bao lá»›n Ä‘eo và o sau lưng.
Chà ng nghĩ bụng:
- Ngưá»i không má»i mệt thì ngá»±a cÅ©ng má»i mệt. Ta cần mua má»™t đôi ngá»±a để sá»›m Ä‘uổi kịp gia gia cùng má má.
Thế rồi chà ng ra chợ chá»n lấy đôi ngá»±a tốt. Thế là chà ng có tất cả ba con để thay đổi luôn luôn. Má»—i ngà y chà ng chỉ ngá»§ hai ba giá», còn thì chạy suốt ngà y đêm. Chẳng mấy bữa chà ng đã tá»›i Hà nh SÆ¡n.
Chà ng và o thà nh thấy trên các đưá»ng phố rất nhiá»u hán tá» giang hồ Ä‘i Ä‘i, lại lại. Chà ng chỉ sợ chạm trán bá»n Phương Nhân TrÃ, nên cúi đầu Ä‘i tìm phòng ngá»§. NgỠđâu chà ng tá»›i mấy lữ quán Ä‘á»u đông nghẹt khách trá».
Ãến quán nà o thì Ä‘iếm tiểu nhị cÅ©ng bảo chà ng:
- Còn ba bữa nữa là Lưu đại gia mở tiệc mừng rá»a tay giải nghệ, nên khách mừng đến mướn phòng đông quá. Tướng công Ä‘i kiếm nÆ¡i khác váºy.
Lâm Bình Chi đà nh tìm đến những đưá»ng phố vắng há»i luôn mấy chá»— má»›i kiếm được má»™t gian phòng nhá».
Lâm Bình Chi bụng bảo dạ:
- Tuy mình đã bôi mặt lem luốc, nhưng Phương Nhân Trà là má»™t ngưá»i rất ranh mãnh, chỉ sợ gã nháºn ra mình.
Chà ng liá»n và o tiệm bán thuốc mua ba lá cao dán lên mặt cho cặp lông mà y rÅ© xuống, khóe mắt bên tả hếch lên, chìa ná»a hà m răng ra. Chà ng lại soi gương thấy mình thà nh mặt dÆ¡i tai chuá»™t, rất khó coi.
Chà ng lại buá»™c cái bá»c lá»›n đựng và ng bạc châu báu sát và o sau lưng rồi mặc áo ngoà i phá»§ Ä‘i. Chà ng Ä‘i hÆ¡i khom lưng và đã biến thà nh má»™t ngưá»i lưng gù, miệng lẩm bẩm:
- Bây giá» dù cho có gặp gia gia và má má, chÃnh các ngưá»i cÅ©ng không nháºn ra được mình, ta chẳng còn lo gì nữa.
Lâm Bình Chi ăn xong má»™t bát mì lá»›n, rồi đủng đỉnh ra đưá»ng phố để cầu may có gặp song thân chăng, mà không thì dò la tin tức phái Thanh Thà nh cÅ©ng là có lợi. Lâm Bình Chi Ä‘i hà ng ná»a ngà y, đột nhiên trá»i đổ mưa rà o sầm sáºp.
Nguyên ở đất Tương Nam mưa nhiá»u, lúc nà y lại tiết cuối xuân, có khi mưa hà ng mấy ngà y không ngá»›t.
Lâm Bình Chi và o lá» phố mua má»™t cái nón lá»›n đội lên đầu. Chà ng ngẫng trông trá»i chiá»u thấy còn Ä‘en nghịt, chưa có vẻ gì là tạnh mưa. Chà ng chuyển qua đưá»ng gặp má»™t quán trà đầy khách. Chà ng cÅ©ng và o tìm má»™t chá»— ngồi. Trên bà n có đặt má»™t bình trà hảo hạng, má»™t đĩa hạt dưa và má»™t đĩa Ä‘áºu. Lâm Bình Chi uống má»™t chén trà ngồi cắn hạt dưa cho đỡ buồn.
Bá»—ng nghe có tiếng ngưá»i nói:
- Chú gù kia! Cho anh em ngồi chung với được không?
Ngưá»i đó không chá» Lâm Bình Chi trả lá»i đã ngồi xuống rồi.
Tiếp theo có hai ngưá»i nữa cÅ©ng ngồi vắt ngang má»™t bên.
Ban đầu Lâm Bình Chi không biết là ngưá»i đó nói vá»›i mình. Chà ng ngẩn ngưá»i ra má»™t chút rồi nghÄ© ra chú gù tức là mình. Chà ng vá»™i cưá»i đáp:
- ÃÆ°á»£c thôi! Má»i các vị cứ ngồi.
Chà ng thấy ba ngưá»i nà y mình mặc áo Ä‘en lưng Ä‘eo binh khÃ. Ba hán tá» chỉ ngồi uống trà nói chuyện vá»›i nhau, chứ không há»i gì đến Lâm Bình Chi. Gã hán tá» nhá» tuổi nói:
- Bà nh đại ca! Chuyến nà y Lưu tam gia ăn mừng "rá»a tay gác kiếm" xem chừng có vẻ to tát lắm. Còn ba bữa nữa má»›i tá»›i ngà y đại tiệc mà trong thà nh Hà nh SÆ¡n đã đầy tân khách đến mừng.
Một gã hán tỠchột mắt nói:
- Cái đó đã hẳn! Nguyên má»™t phái Hà nh SÆ¡n đã có oai danh khá lá»›n lại liên hiệp vá»›i NgÅ© nhạc nên thanh thế trong võ lâm lại cà ng mạnh hÆ¡n thì còn phái nà o mà chẳng muốn kết giao vá»›i há»? HÆ¡n nữa Lưu ChÃnh Phong tam gia lại là má»™t vị anh hùng lừng lẫy tiếng tăm trên chốn giang hồ vá»›i 36 đưá»ng "Hồi phong lạc nhạn kiếm". Y được kêu là đệ nhị cao thá»§ trong phái Hà nh SÆ¡n, chỉ còn kém chưởng môn phái nà y là Mạc Ãại tiên sinh má»™t chút mà thôi. Ngà y thưá»ng đã nhiá»u ngưá»i muốn cầu thân vá»›i y. Nhưng y có ba Ä‘iá»u khác ngưá»i: Má»™t là không là m tiệc thá», hai là không lấy vợ cho con trai, ba là không gả chồng cho con gái, nên chẳng có dịp nà o kết thân được. Chuyến nà y má»›i có tiệc mừng lá»›n để rá»a tay gác kiếm, nên quần hà o võ lâm nghe tin liá»n tìm đến ngay. Chắc ngà y kia trong thà nh Hà nh SÆ¡n nà y còn nà o nhiệt hÆ¡n nữa.
Má»™t ngưá»i nữa chòm râu đốm bạc lên tiếng:
- Nếu bảo ai cÅ©ng đến để cầu thân vÆ¡i Lưu ChÃnh Phong thì vị tất đã đúng. Như ba chúng ta đây không phải vì thế, có đúng không? Lưu ChÃnh Phong rá»a tay gác kiếm tức là từ nay trở Ä‘i không đụng đến quyá»n kiếm nữa, dÄ© nhiên y không há»i đến những chuyện ân oán võ lâm. Thế thì 36 đưá»ng "Hồi phong lạc nhạn kiếm" dù cao thâm đến đâu cÅ©ng chẳng có Ãch gì cho ai. Má»™t ngưá»i đã rá»a tay gác kiếm thì chẳng khác chi ngưá»i thưá»ng hay hÆ¡n nữa là má»™t cao thá»§ biến thà nh phế nhân. Váºy ngưá»i ngoà i giao hảo vá»›i y có được việc gì không?
Gã tuổi trẻ nói:
- Bà nh đại ca! Câu chuyện không phải thế đâu. Từ nay Lưu tam gia tuy không phóng quyá»n sá» kiếm, nhưng cÅ©ng là nhân váºt thứ hai phái Hà nh SÆ¡n. Váºy giao lưu vá»›i Lưu tam gia tức là kết giao vá»›i phái Hà nh SÆ¡n, nói rá»™ng ra là kết giao cả vá»›i phái NgÅ© nhạc.
Lão há» Bà nh râu đốm bạc cưá»i lạt há»i:
- Nói đến chuyện kết giao với phái Ngũ nhạc, liệu ngươi có đáng không?
Gã chột mắt nói:
- Bà nh đại ca! Giả thuyết đó cÅ©ng khó lòng đứng vững. Ngưá»i ta bôn tẩu giang hồ thì thêm má»™t ngưá»i bạn không phải là nhiá»u mà kém má»™t kẻ thù cÅ©ng không phải là Ãt. NgÅ© nhạc kiếm phái tuy võ nghệ cao, thanh thế lá»›n, cÅ©ng không thể coi rẻ bạn hữu giang hồ. Nếu bá»n há» thá»±c tình ra vẻ kiêu ngạo, không coi ngưá»i khác và o đâu thì sao trong thà nh Hà nh SÆ¡n lại đông khách đến mừng như váºy?
Lão râu bạc hắng giá»ng má»™t tiếng ngồi lẳng lặng hồi lâu má»›i lên tiếng:
- Phần nhiá»u là những kẻ xu thá»i phò thịnh, coi há» mà không khá»i tức mình.
Lâm Bình Chi lẳng lặng lắng tai nghe, chỉ muốn ba ngưá»i nói chuyện vá»›i nhau, để hiểu thêm vá» tình hình NgÅ© nhạc kiếm phái. NgỠđâu há» không lấy là m hứng thú chỉ ngồi uống trà chứ không nói gì nữa. Chà ng nhá»› tá»›i tình trạng cô gái xấu xa ép mình uống rượu độc rồi bụng bảo dạ:
- Lão râu đốm bạc nà y nói rất có lý, phái Hoa SÆ¡n cùng phái Thanh Thà nh cấu kết vá»›i nhau thì NgÅ© nhạc kiếm phái gì gì đó chưa chắc đã phải là hạng chÃnh nhân quân tá», đại khái cÅ©ng bá»n hổ quần cẩu đảng chẳng có gì hay ho đáng kể.
Bá»—ng nghe sau lưng có tiếng ngưá»i khẽ lên tiếng:
- Vương nhị thúc! Tiểu Ä‘iệt nghe nói Lưu tam gia ở phái Hà nh SÆ¡n má»›i tuổi ngoại ngÅ© tuần, chÃnh là thá»i kỳ võ công phát triển mạnh. Không hiểu sao y lại rá»a tay gác kiếm?
Tiếp theo có tiếng ồm ồm của một lão già đáp:
- Có nhiá»u nguyên nhân khiến cho ngưá»i võ lâm rá»a tay gác kiếm. Tá»· như má»™t tên đại đạo trong phe hắc đạo má»™t Ä‘á»i gây nên tá»™i nghiệt đã nhiá»u thì há» rá»a tay gác kiếm, từ đây đình chỉ việc giết ngưá»i cướp cá»§a, phóng há»a đốt nhà , để gỡ gạc thanh danh cho con cháu há», há» không bị hiá»m nghi nữa.
Lưu tam gia già u có thừa tiá»n cá»§a, nhà há» Lưu ở Hà nh SÆ¡n đã phát đạt mấy Ä‘á»i thì dÄ© nhiên há» không liên quan và o Ä‘iểm nà y.
Má»™t ngưá»i khác nói:
- Ãúng thế! Những việc đó hoà n toà n không liên can đến há».
Ngưá»i được kêu bằng Vương nhị thúc nói:
- Phà m ngưá»i đã há»c võ Ä‘á»u động đến Ä‘ao thương, không khá»i xảy chuyện giết ngưá»i gây nên nhiá»u mối oan cừu. Khi há» tuổi già , nhá»› tá»›i nhiá»u kẻ thù hằn trên chốn giang hồ vì sợ mình mà ăn không ngon ngá»§ không yên. Lưu tam gia má»i nhiá»u tân khách để dương danh cho thiên hạ biết từ đây vá» sau không đụng đến Ä‘ao kiếm cÅ©ng là có ý bắn tin cho kẻ thù hay để há» khá»i lo. Y không đụng đến Ä‘ao kiếm nữa tức là không tìm hỠđể gây chuyện phiá»n nhiá»…u.
Gã tuổi trẻ nói:
- Vương nhị thúc! Tiểu Ä‘iệt coi há» là m váºy là thất bại.
Vương nhị thúc há»i:
- Vì lẽ gì mà thất bại?
Gã tuổi trẻ đáp:
- Lưu tam gia không đến kiếm há», nhưng há» bất cứ lúc nà o cÅ©ng có thể đến kiếm y. Nếu có ngưá»i muốn hại mạng y mà y không động Ä‘ao kiếm thì ra để mặc cho ngưá»i ta băm vằm mổ xẻ cÅ©ng không có lý nà o trả đòn.
Vương nhị thúc cưá»i nói:
- Ngươi là má»™t kẻ háºu sinh nên chẳng có chút kiến thức nà o cả. Tá»· như bây giá» có kẻ muốn giết ngươi, váºy ngươi có trả đòn không? HÆ¡n nữa thanh thế phái Hà nh SÆ¡n như váºy, võ công Lưu tam gia cao thâm như váºy, y không Ä‘i kiếm ngưá»i gây chuyện thì ngưá»i khác đã kÃnh trá»ng y như má»™t vị thần minh và lấy là m mãn nguyện lắm rồi. Há» muốn vuốt râu hùm, ăn gan thiên lôi hay sao mà đến kiếm y gây chuyện? Dù cho Lưu tam gia tá»± mình không đụng thá»§ nhưng Lưu công tá» hoặc đồ đệ thiếu gì ngưá»i, còn ai dám dây và o nữa? Cái lo cá»§a ngươi tháºt là hão huyá»n, chẳng khác gì ngưá»i nước Ká»· chỉ lo trá»i sáºp.
Lão râu đốm bạc ngồi đối diện với Lâm Bình Chi lẩm bẩm tựa hồ nói để mình nghe:
- Vá» quÃt dà y có móng tay nhá»n, mình giá»i còn có kẻ khác giá»i hÆ¡n. Là m gì có ngưá»i dám tá»± xưng là thiên hạ vô địch?
Lão nói rất khẽ, nên hai ngưá»i ngồi phÃa sau không nghe tiếng.
Bỗng Vương nhị thúc lại nói:
- Lại như hạng ngưá»i mở tiêu cục. Nếu há» sá»›m biết tá»± mãn rút lui cho lẹ, rá»a tay gác kiếm thôi là m cái nghá» bán sinh mạng lấy tiá»n, thì cÅ©ng đáng kể là ngưá»i thông minh có kiến thức. Nhưng Lưu tam gia chẳng là m nghá» bảo tiêu mà cÅ©ng không phải quân giặc cướp thì dÄ© nhiên có khÃa cạnh khác.
Mấy câu nà y lá»t và o tai Lâm Bình Chi khiến chà ng kinh tâm động phách, bụng bảo dạ:
- Phải chăng hắn muốn ám chỉ gia gia mình? Nếu gia gia rút lui trước mấy năm, rá»a tay gác kiếm thì sẽ ra sao?
Bỗng nghe lão râu đốm bạc lại tự nói một mình:
- Võ thà nh tan trên bá» giếng, là m tướng sa trưá»ng chịu mạng vong. Ngưá»i đương cuá»™c thưá»ng mê muá»™i muốn sá»›m rút lui đâu phải chuyện dá»…?
Ngưá»i chá»™t nói:
- Ãúng thế. Mấy bữa nay tiểu Ä‘iệt nghe ngưá»i ta nói rất nhiá»u. Lưu tam gia Ä‘ang nổi danh như vừng thái dương lên đến giữa trá»i mà đột nhiên rút lui là má»™t Ä‘iá»u hiếm có, khiến ai cÅ©ng phải khâm phục.
|

19-07-2008, 10:37 PM
|
 |
Nghịch Thiên Quá»· Äế
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 405
Thá»i gian online: 22 giá» 5 phút 5 giây
Thanks: 3
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Chương 14
Cô gái bán rượu lại xuất hiện
Ãá»™t nhiên ở đầu mé tả có má»™t hán tá» trung niên mình mặc áo bà o lụa đứng lên nói:
- Bữa trước tiểu đệ ở Võ Hán tam trấn được nghe đồng đạo võ lâm cho hay là Lưu tam gia rá»a tay gác kiếm, rút lui khá»i võ lâm cÅ©ng vì có chá»— khổ tâm không nói ra được.
Gã chá»™t quay lại há»i:
- Các bạn ở Võ Hán nói thế nà o? Tôn giá có thể cho nghe được chăng?
Ngưá»i kia cưá»i đáp:
- Chuyện thị phi thưá»ng xảy ra chỉ vạ miệng. Câu chuyện đó ở Võ Hán nói thì chẳng sao, nhưng đã và o thà nh Hà nh SÆ¡n thì không thể há»›t lẻo bừa bãi được.
Má»™t gã khác thấp lùn, béo máºp, giá»ng nói thô lá»— lên tiếng há»i:
- Vụ đó nhiá»u ngưá»i biết lắm rồi, sao tôn giá còn là m ra vẻ bà ẩn cao thâm như váºy? Ai cÅ©ng bảo Lưu tam gia võ công quá cao, phúc pháºn quá tốt đẹp, nên bất đắc dÄ© phải rá»a tay gác kiếm.
Gã nói rất lớn tiếng, trong quán trà bao nhiêu con mắt đổ dồn nhìn và o mặt gã.
Nhiá»u ngưá»i đồng thanh há»i:
- Vì lẽ gì mà võ nghệ quá cao, phúc pháºn quá tốt đẹp lạo phải rút lui khá»i võ lâm? Như váºy lạ lắm nhỉ!
Gã hán tá» thấp lùn, béo máºp dương dương đắc ý đáp:
- Ai không biết ná»™i tình thì dÄ© nhiên cho là quái dị, còn ngưá»i đã biết thì chẳng lấy chi là m kỳ.
Có ngưá»i lên tiếng há»i:
- Nội tình đó thế nà o?
Gã lùn máºp chỉ tá»§m tỉm cưá»i chứ không trả lá»i.
Má»™t ngưá»i gầy nhom ngồi cách đó mấy bà n lạnh lùng nói:
- Ông bạn há»i y là m chi? ChÃnh y cÅ©ng không biết mà chỉ gặp đâu nói đấy.
Gã lùn máºp không chịu được lá»i nói khÃch bác liá»n lá»›n tiếng đáp:
- Ai bảo bản nhân không biết? Sở dÄ© Lưu tam gia rá»a tay gác kiếm là vì y quan tâm đến đại cục, muốn tránh sá»± tranh chấp trong ná»™i bá»™ phái Hà nh SÆ¡n.
Tiếp theo mấy ngưá»i nhao nhao cả lên:
- Cái gì mà quan tâm đến đại cục?
- Cuộc tranh chấp nội bộ là thế nà o?
- Chẳng lẽ sư huynh, sư đệ hỠlại có chuyện với nhau?
Gã lùn máºp đáp:
- Ngưá»i ngoà i Ä‘á»u nói Lưu tam gia là đệ nhị cao thá»§ phái Hà nh SÆ¡n, ngưá»i trong bổn phái từ trên xuống dưới Ä‘á»u biết rõ 36 đưá»ng "Hồi phong lạc nhạn kiếm" cá»§a Lưu tam gia đã đến má»±c thông huyá»n, cao thâm hÆ¡n cả chưởng môn nhân là Mạc Ãại tiên sinh rất nhiá»u. Mạc Ãại tiên sinh phóng má»™t nhát kiếm chặt đứt được đầu ba con nhạn lá»›n. Còn Lưu tam gia phóng má»™t nhát kiếm lại chặt rÆ¡i đầu những năm con. Cả bá»n đệ tá» dưới trướng Lưu tam gia tên nà o cÅ©ng thắng được môn hạ bá»n Mạc Ãại tiên sinh. Tình thế hiện giỠđã má»—i lúc má»™t dở bét, nếu còn kéo dà i thêm mấy năm nữa thì thanh thế Mạc Ãại tiên sinh nhất định bị Lưu tam gia đè bẹp. Nghe nói hai bên đã mấy lần xảy cuá»™c xung đột ngấm ngầm. Lưu tam gia không muốn tranh chấp hư danh vá»›i sư huynh mình, y liá»n rá»a tay gác kiếm để từ đây yên ổn là m má»™t phú gia ông.
Mấy ngưá»i gáºt đầu nói:
- Té ra thế. Lưu tam gia thâm hiểu nghÄ©a lá»›n. Trên Ä‘á»i hiếm có ngưá»i như y.
Lại có ngưá»i nói:
- Mạc Ãại tiên sinh là m thế không được. Y áp bức Lưu tam gia rá»i khá»i võ lâm thì có khác gì là m suy yếu thanh thế cá»§a phái Hà nh SÆ¡n?
Hán tá» mặc áo bà o lụa cưá»i lạt nói:
- Việc thiên hạ có bao giá» chu toà n hết cả má»i mặt được? Chỉ cần sao giữ vững ngôi chưởng môn là được. Còn lá»±c lượng bản phái tăng cưá»ng cÅ©ng hay mà suy yếu cÅ©ng váºy, há» quan tâm là m cóc gì?
Gã lùn máºp uống mấy há»›p nước trà rồi cầm nắp bình gõ keng keng la lên:
- Lấy trà đây! Lấy trà đây!
Rồi gã nói tiếp:
- Ãó là việc lá»›n cá»§a phái Hà nh SÆ¡n đã rõ rà ng. Các môn phái Ä‘á»u có tân khách đến mừng. ChÃnh phái Hà nh SÆ¡n...
Gã nói tá»›i đây thì đột nhiên ngoà i cá»a báºt lên những tiếng "tình tang" cá»§a cây hồ cầm.
Rồi có ngưá»i cất tiếng hát:
- Ãáng buồn cho Dương gia dốc dạ trung trinh ý y... Nhà Ãại Tống... ý y... phù trì... ý y...
Hắn kéo gân cổ lên mà ngâm, thanh âm nghe rất thê lương. Má»i ngưá»i Ä‘á»u quay vá» nhìn hắn thì thấy là má»™t lão già gầy như hạc, vẻ mặt khô queo, mình mặc áo dà i bằng vải xanh ngồi ở bà n bên. Ão lão giặt nhiá»u lần mà u xanh đã bạc phếch. Coi bá»™ dạng lão có vẻ rất Ä‘iêu linh, chẳng khác má»™t tên kép hát để kiếm tiá»n.
Gã lùn máºp quát lên:
- Thanh âm như quá»· gà o mà cÅ©ng đòi hát để cắt đứt câu chuyện ngưá»i ta Ä‘ang nói dở.
Lão già liá»n hạ thấp giá»ng xuống, miệng vẫn ấm á»› hát:
- Bến kim sa ý y... há»™i song long ý y... thua má»™t tráºn xiểng liểng ý y...
Có ngưá»i há»i:
- Ông bạn Ä‘á»u nói các môn phái Ä‘á»u có tân khách đến mừng mà chÃnh phái Hà nh SÆ¡n thì là m sao?
Gã lùn máºp đáp:
- Bá»n đệ tá» Lưu tam gia dÄ© nhiên phải ở trong thà nh để đón khách. Nhưng trừ bá»n đệ tá» do Ä‘Ãch thân Lưu tam gia truyá»n dạy, ngoà i ra các vị có gặp má»™t tên đệ tá» nà o khác trong phái Hà nh SÆ¡n không?
Má»i ngưá»i ngÆ¡ ngác nhìn nhau rồi đồng thanh nói:
- Ãúng thế! Sao lại không thấy má»™t tên nà o? Là m như váºy chẳng bẽ mặt cho Lưu tam gia lắm ư?
Gã lùn máºp nhìn hán tá» mặc áo lụa cưá»i há»i:
- Tại hạ có ý muốn nói tôn giá nhát gan không dám nói toạc chuyện tranh chấp nội bộ phái Hà nh Sơn ra.
Thá»±c tình có can hệ gì đâu? Phái Hà nh SÆ¡n không phái má»™t ngưá»i nà o tá»›i thì còn ai nghe thấy nữa?
Việc gì mà sợ?
Ãá»™t nhiên tiếng hồ cầm lại dần dần vang lên.
Một lão già quát lên:
- Hắn đã tá»›i rồi! Tháºt là vạ lá»›n!...
Gã tuổi trẻ cũng quát theo:
- Ãừng ở đây rắc rối nữa! Lấy tiá»n rồi Ä‘i Ä‘i!
Gã giÆ¡ tay lên má»™t cái, má»™t xâu đồng tiá»n bay ra đánh chát má»™t tiếng rá»›t xuống, đúng trước mặt lão già không sai má»™t chút. Thá»§ pháp gã rất chuẩn Ä‘Ãch.
Lão cất tiếng tạ Æ¡n rồi thu lấy tiá»n.
Gã lùn máºp cất tiếng khen:
- Té ra lão đệ là một danh gia sỠdụng ám khà mới liệng trúng thế.
Gã tuổi trẻ cưá»i nói:
- Cái đó có chi đáng kể? Theo lá»i đại ca thì Mạc Ãại tiên sinh nhất định không đến ư?
Gã lùn máºp đáp:
- Y đến là m chi? Y đã cùng Lưu tam gia thà nh thế nước lá»a. Há»… gặp nhau là rút kiếm động thá»§. Lưu tam gia nhượng bá»™ chắc là y mãn nguyện rồi.
Bá»—ng thấy lão già hát vừa rồi đứng lên từ từ tiến đến trước mặt gã lùn máºp, nghẹo đầu nhìn gã má»™t lúc.
Gã lùn máºp tức giáºn há»i:
- Lão là m trò gì váºy?
Lão kia lắc đầu đáp:
- Ngươi hay nói cà n lắm!
Rồi lão trở gót đi ra.
Gã lùn máºp cả giáºn, vươn tay ra định nắm sau lưng lão, thì đột nhiên trước mắt má»™t luồng thanh quang lóe ra. Thanh trưá»ng kiếm nhá» bé loang loáng trên bà n. Keng keng mấy tiếng vang lên.
Gã lùn máºp giáºt mình kinh hãi vá»™i nhảy lùi vá» phÃa sau vì gã sợ thanh trưá»ng kiếm đâm tá»›i mình.
Nhưng lão già từ từ cà i thanh trưá»ng kiếm và o đáy hồ cầm, không nhìn thấy nữa. Nguyên thanh trưá»ng kiếm nà y dấu ở trong cây hồ cầm, không để chìa ra ngoà i nên không ai trông thấy. NgỠđâu trong cây hồ cầm cÅ© rÃch lại dấu má»™t thứ binh khà lợi hại như váºy.
Lão già lắc đầu nhắc lại câu: "Ngươi hay nói cà n lắm." rồi từ từ ra khá»i quán trà .
Má»i ngưá»i đưa mắt nhìn theo bóng sau lưng lão mất hút trong là n mưa. Tiếng hồ cầm thê lương còn văng vẳng vá»ng lại.
Bá»—ng có ngưá»i cất tiếng la hoảng:
- Các vị coi kìa! Các vị coi kìa!
Má»i ngưá»i nhìn theo tay gã trá» thì thấy trên bà n gã lùn máºp có đặt bảy chiếc chén trà mà chiếc nà o cÅ©ng há»›t tà y ná»a tấc. Những miệng chén nà y Ä‘á»u biến thà nh những vòng tròn trÄ©nh. Bảy cái vòng sứ rá»›t xuống bên chén mà những chén nước vẫn còn nguyên không nghiêng đổ má»™t cái nà o.
Mấy chục ngưá»i trong quán trà đá»u bâu cả lại nghị luáºn xôn xao.
Có ngưá»i há»i:
- Ngưá»i ấy là ai mà kiếm pháp ghê gá»›m đến thế?
Có ngưá»i nói:
- Má»™t nhát kiếm chém đứt bảy miệng chén trà mà không chén nà o đổ thì thá»§ pháp tháºt là thần diệu.
Có ngưá»i quay lại nhìn gã lùn máºp nói:
- May mà vị lão tiên sinh nà y hãy còn nhân nhượng, không thì cả đầu lão huynh cũng chẳng khác gì bảy chén trà kia.
Lại có ngưá»i nói:
- Lão tiên sinh đó dÄ© nhiên là má»™t tay cao thá»§ nổi danh mà sao kiếm thức cÅ©ng như ngưá»i thưá»ng?
Gã lùn máºp nhìn bảy chiếc miệng chén trà đứt ra vẻ mặt thẫn thá», mặt không còn chút huyết sắc.
Những câu ngưá»i đứng bên nói dưá»ng như gã không nghe thấy gì.
Ngưá»i đứng tuổi mặc áo lụa nói:
- Thấy chưa! ta đã khuyên tôn giá là Ãt mồm miệng chá»›. Thị phi chỉ tại ngươi nhiá»u chuyện, phiá»n não là do tÃnh hiếu danh. Hiện giá» thà nh Hà nh SÆ¡n là nÆ¡i rồng ẩn cá»p nấp, những cao nhân đến đây không biết bao nhiêu mà kể. Lão tiên sinh nà y chắc là bạn thân cá»§a Mạc Ãại tiên sinh. Lão thấy tôn giá nghị luáºn Mạc Ãại tiên sinh nên cho má»™t bà i há»c đấy.
Lão râu bạc hỠBà nh bỗng lạnh lùng lên tiếng:
- Cái gì mà bạn thân vá»›i Mạc Ãại tiên sinh? ChÃnh Tiêu tương dạ vÅ© Mạc Ãại tiên sinh đó chứ có phải ai đâu?
- Sao? Mạc Ãại tiên sinh đấy ư? Sao các hạ biết?
Lão râu bạc đáp:
- Lão phu biết chứ. Mạc Ãại tiên sinh ưa gảy khúc Tiêu tương dạ vÅ©, má»™t khúc nhạc thê lương khiến ngưá»i nghe phải trà o lệ. Tám chữ "Ãà n dấu trong kiếm, kiếm phát tiếng đà n" là để mô tả võ công cá»§a lão.
Các vị đã đến thà nh Hà nh SÆ¡n sao còn chưa biết? Vị huynh đà i đây vừa nói những gì Lưu tam gia má»™t kiếm chém đứt đầu năm chim nhạn, Mạc Ãại tiên sinh chỉ chém được ba nên lão lia nhát kiếm há»›t bảy miệng chén trà . Chén trà còn chém đứt thì chém nhạn khó gì? Vì tiên sinh đã mắng huynh đà i là hay nói cà n.
Gã máºp lùn chưa hết sợ hãi, cúi đầu xuống không dám trả lá»i. Hán tá» mặc áo lụa tÃnh trả tiá»n trà rồi kéo gã Ä‘i.
Má»i ngưá»i trong quán trà thấy Tiêu tương dạ vÅ© Mạc Ãại tiên sinh thi triển thần công trên Ä‘á»i có má»™t thì chẳng ai là không hồi há»™p trong lòng. Há» Ä‘á»u nghÄ© bụng:
- Vừa rồi gã lùn máºp ca ngợi đức độ Lưu ChÃnh Phong và buông lá»i dèm pha Mạc Ãại tiên sinh rồi mình cÅ©ng lên tiếng phụ há»a. Tháºt là thị phi chỉ tại nhiá»u mồm miệng. Không chừng vì mấy câu nói vô ý mà mình rước vạ và o thân.
Bây giá» há» thấy ngưá»i đứng tuổi mặc áo lụa kéo gã lùn máºp láºt Ä‘áºt Ä‘i ngay thì ai nấy cÅ©ng tÃnh trả tiá»n trà xong ra khá»i quán. Chỉ trong khoảnh khắc, quán trà đang đầy khách ồn à o trở lại vắng teo.
Lâm Bình Chi nhìn bảy cái miệng chén nghĩ thầm:
- Lão nà y lia thanh trưá»ng kiếm mà há»›t đứt bảy miệng chén trà ! Nếu mình không ra khá»i Phúc Châu thì là m gì biết được trên Ä‘á»i có những nhân váºt ly kỳ như váºy? Mình ru rú ở Phước Oai tiêu cục chẳng khác chi ếch ngồi đáy giếng coi trá»i bằng vung vẫn tưởng những tay hảo thá»§ giang hồ dù lợi hại đến đâu bất quá chỉ tương tá»± như gia gia là cùng! Hỡi ôi! Mình có thá» lão nà y là m thầy rèn luyện võ công thì may ra má»›i báo được mối thù lá»›n kia, bằng không thì phải suốt Ä‘á»i ôm háºn.
Rồi chà ng tự nhủ:
- Sao mình không Ä‘i kiếm Mạc Ãại tiên sinh năn nỉ lão cầu cứu song thân và thu mình là m đệ tá»?
Chà ng liá»n đứng dáºy toan cất bước, nhưng đột nhiên bụng bảo dạ:
- Lão là chưởng môn phái Hà nh SÆ¡n, mà NgÅ© nhạc kiếm phái lại cùng Thanh Thà nh là chá»— thanh khà giao du, khi nà o lão lại vì mình là má»™t ngưá»i chưa quen biết để gây sá»± vá»›i bạn bè?
NghÄ© tá»›i đây chà ng lại ngồi xuống thừ ngưá»i ra.
Bỗng nghe có thanh âm trong trẻo vang lên:
- Nhị sư ca! Trá»i mưa mãi không ngá»›t, áo xiêm tiểu muá»™i ướt hết cả. Và o đây uống trà đã.
Lâm Bình Chi trong lòng kinh hãi, vì chà ng nháºn ra chÃnh là thanh âm thiếu nữ bán rượu trong cái quán nhá» ngoà i thà nh Phúc Châu. Bất giác chà ng cúi đầu xuống.
Chà ng lại nghe thanh âm khà n khà n của một lão già đáp lại:
- Phải đấy! Và o quán uống chén trà nóng cho ấm bụng cũng hay.
Thế rồi hai ngưá»i tiến và o trong quán ngồi xuống cái bà n chênh chếch nhìn sang bà n Lâm Bình Chi.
Lâm Bình Chi liếc mắt nhìn trá»™m thì quả nhiên là cô gái bán rượu mình mặc áo xanh quay lưng vá» phÃa chà ng. Ngưá»i kéo ghế ngồi ngang chÃnh là lão há» Tát mạo xưng tổ phụ thiếu nữ. Lâm Bình Chi bất giác Ä‘em lòng tức giáºn, nhưng vẫn ngồi yên nghÄ© bụng:
- Té ra hai ngưá»i nà y là sư huynh, sư muá»™i mà lại trá hình ông cháu. HỠđến thà nh Phúc Châu là có chuyện mưu đồ. Thế mà mình Ä‘ui mắt không biết lại vì thị mà ôm mối bất bình, gây chuyện vá»›i ngưá»i, là m liên lụy đến gia má phải mắt tay bá»n gian nhân, chÃnh mình cÅ©ng xuýt nữa xuống là m quá»· âm.
Chá»§ quán trà thu dá»n những ấm chén trên bà n hai ngưá»i khách má»›i và o rồi pha trà nóng Ä‘em lại.
Lão già đưa mắt ngó thấy bảy mảnh miệng chén ở trên bà n bên cạnh bất giác la lên một tiếng "ái chà " rồi nói:
- Tiểu sư muội! sư muội coi đó!
Thiếu nữ lá»™ vẻ kinh dị vô cùng. Nà ng cất tiếng há»i:
- Công phu nà y ghê tháºt! Không hiểu ai lia má»™t nhát kiếm mà há»›t đứt bảy chén trà nà y?
Nà ng ngó khách ngồi uống trà trong quán thì ngoà i Lâm Bình Chi, trong góc phòng còn hai ngưá»i nữa ngồi ngá»§ gục xuống bà n.
Thiếu nữ toan mở miệng quay sang há»i Lâm Bình Chi, nhưng thấy mắt chà ng đăm đăm nhìn ra ngoà i đưá»ng, dưá»ng như có tâm sá»± gì nghÄ© ngợi. Nà ng liá»n không há»i nữa.
Lão già cất tiếng há»i:
- Tiểu sư muá»™i! Ta muốn xét nghiệm kiến thức sư muá»™i má»™t phen. Má»™t nhát kiếm phóng ra đứt ngá»c tan và ng. Ai là ngưá»i đã há»›t đứt bảy miệng chén trà nà y?
Thiếu nữ ra vẻ tức mình thủng thẳng đáp:
- Tiểu muội có trông thấy đâu mà biết là ai?
Ãá»™t nhiên nà ng vá»— tay cưá»i nói tiếp:
- Tiểu muá»™i biết rồi! Tiểu muá»™i biết rồi! Trong ba mươi sáu đưá»ng "Hồi phong lạc nhạn kiếm" chiêu thứ mưá»i bảy là "Cá»u liên hoà n thức". Má»™t nhát kiếm chặt đứt chÃn con nhạn là kiệt tác Lưu tam gia Lưu ChÃnh Phong.
Lão già vừa cưá»i vừa lắc đầu nói:
- Ta e rằng kiếm pháp Lưu tam gia chưa tá»›i được trình độ nà y. Sư muá»™i Ä‘oán má»›i trúng má»™t ná»a.
Thiếu nữ toan giÆ¡ ngón tay trá» lên chỉ và o mặt lão già cưá»i nói:
- Nhị sư ca đừng nói ra! Tiểu muá»™i biết rồi, đây... đây là kiệt tác cá»§a Tiêu tương dạ vÅ© Mạc Ãại tiên sinh.
Ãá»™t nhiên trong góc quán trà có bảy tám thanh âm đồng thá»i vang lên. Kẻ vá»— tay, ngưá»i cưá»i ha hả đồng thanh nói:
- Nhỡn lực của sư muội hay quá.
Lâm Bình Chi giáºt mình kinh hãi tá»± há»i:
- Những ngưá»i nà y ở đâu và o đây từ lúc nà o?
Chà ng liếc mắt nhìn sang thì hai ngưá»i ngá»§ gục trên mặt bà n và năm ngưá»i từ ná»™i đưá»ng quán trà đi ra.
Trong bá»n ngưá»i nà y có kẻ ăn mặc như bá»n tà i công, có ngưá»i thì tay cầm bà n tÃnh như kiểu lái buôn.
Lại có kẻ để con khỉ ngồi trên vai dưá»ng như Ä‘em Ä‘i để là m trò.
Thiếu nữ cưá»i nói:
- Té ra mấy "ông ná»™i" Ä‘á»u nấp ở trong nà y mà là m cho tiểu muá»™i sợ hết hồn. Ãại sư ca đâu rồi?
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
4vn.eu, åãèïòà, åâðîñïîðò, àëüäåáàðàí, äíåâíèê, biet viet kiem, êàáèíû, èãðîìàíèÿ, ïíåâìàòè÷åñêîå, ïîäàðêè, ïîðíîãàëåðåè, îñòðîâ, îòêðûòêè, ïðåäñêàçàíèÿ, ñàëàòîâ, nguồn: vietkiem.com, ñìåøàðèêè, ñòðîèòåëüñòâå, òî÷êà, phim teu ngao giang ho, tiếu ngạo giang hồ, tieu dao giang ho 4vn, tieu ngao giabg ho 4vn, tieu ngao giang ho, tieu ngao giang ho 4eu, tieu ngao giang ho 4vn, việt kiếm.com, viet kiem, viet kiem.com, vietdiem .com, vietkeim, vietkiem, vietkiem com, vietkiem kim dung, vietkiem net, vietkiem.com, vietkiem.com forum, vietkiem.com/, vietkiem.net, vietkiemcom, www.vietkiem.com  |
| |