05-02-2009, 08:18 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Dec 2008
Äến từ: HCM
Bà i gởi: 91
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Cứ cái đà phóng xe kinh hoà ng... còn hÆ¡n cả ngà i cảnh sát ở nhà tôi nữa thì thể nà o Jess cÅ©ng đưa cả bá»n đến Port Angeles trước bốn giá» chiá»u cho mà coi. Má»›i ngồi trên xe có má»™t lát mà tôi đã quên hết má»i u sầu.
Trên cái ná»n giai Ä‘iệu rốc nặng ná», Jessica luôn miệng kể vá» những ngưá»i bạn trai đã cùng chúng tôi ra biển... và tất yếu là câu chuyện ấy đã dẫn đến Mike. Bữa ăn tối cá»§a Jessica và Mike đã diá»…n ra vô cùng suôn sẻ, cô bạn tôi hy vá»ng rằng cả hai sẽ trao nhau nụ hôn đầu tiên và o đúng và o tối thứ Bảy. Tôi khẽ mỉm cưá»i vá»›i chÃnh mình, hoà n toà n hà i lòng vá» Ä‘iá»u đó. Angela thì có vẻ thụ động, cô ta cÅ©ng thÃch buổi vÅ© há»™i sắp tá»›i, chỉ có Ä‘iá»u là không hoà n toà n thÃch Eric mà thôi. Mừng húm vì đã “bắt được giò†cô bạn hiá»n là nh, nhút nhát, Jess cứ thế nà i ép, buá»™c Angela phải khai ra mẫu bạn trai cá»§a mình, tôi cÅ©ng lên tiếng há»i liá»n láºp tức... nhưng là há»i Jess vá» mấy bá»™ áo váy để “cứu nguy†cho Angela... Äể đáp lại, cô bạn Ãt nói ấy đã dà nh hẳn cho tôi má»™t cái nhìn biết Æ¡n đến tá»™i nghiệp.
Port Angeles là má»™t địa Ä‘iểm tuyệt vá»i dà nh cho khách du lịch, khá»i nói cÅ©ng biết là nó đẹp và lôi cuốn hÆ¡n hẳn cái thị trấn Forks rồi. Ấy là cảm nghÄ© cá»§a riêng tôi thôi, chứ Jessica và Angela thì biết rà nh rá»t nÆ¡i nà y lắm rồi, há» chẳng muốn lãng phà thá»i gian để Ä‘i trên những lối Ä‘i có lót ván dá»c theo bá» vịnh mà thưởng thức những cảnh đẹp mê hồn thế nà y đâu. Jess lái xe thẳng xuống má»™t cá»a hà ng máºu dịch tháºt to nằm trong thà nh phố, chỉ cách tấm biển “Hân hoan chà o đón tất cả các bạn†ở bá» vịnh có và i con đưá»ng.
Buổi khiêu vÅ© được đăng biển là “bán chÃnh thức†khiến cả bá»n lắc đầu chịu thua, chẳng hiểu nó hà m chứa ý nghÄ©a gì. Cả Jessica và Angela Ä‘á»u há hốc mồm và gần như không há» tin là tôi chưa từng tham dá»± má»™t buổi vÅ© há»™i nà o ở Phoenix cả.
- Bồ chưa bao giá» Ä‘i vá»›i bạn trai à ? - Jess há»i má»™t cách hồ nghi khi chúng tôi bước và o cá»a hà ng.
- Chưa, tháºt đấy - Tôi cố gắng thuyết phục cả hai cô bạn (Dại gì mà khai rằng mình không dám khiêu vÅ© cÆ¡ chứ!) - Mình chưa bao giá» có bạn trai cả. Mình không hay ra ngoà i.
- Sao lại không? - Jessica gặng há»i.
- Vì có được ai má»i đâu - Tôi trả lá»i má»™t cách thà nh thá»±c.
Jessica cà ng nghi ngỠhơn:
- Ở đây có nhiá»u ngưá»i má»i bồ lắm mà - Cô bạn nhắc cho tôi nhá»› - Và bồ đã từ chối tất thảy má»i ngưá»i đấy thôi. Chúng tôi Ä‘ang ở khu vá»±c quần áo dà nh cho thanh thiếu niên. Mắt chúng tôi Ä‘ang rảo khắp lượt trên những giá treo quần áo.
- Ừm, chỉ trừ Tyler thôi - Angela nhẹ nhà ng chỉnh lại.
- Xin lỗi - Tôi há hốc miệng ra vì kinh ngạc - Bồ vừa nói gì?
- Tyler kể vá»›i má»i ngưá»i là anh chà ng sẽ đưa bồ Ä‘i chÆ¡i - Jessica trả lá»i thay, đôi mắt cô bạn nheo hẳn lại, chứa đầy trong đó má»™t ná»—i nghi ngá».
- Tyler nói gì? - Tôi lên tiếng như ngưá»i... sắp tắt thở.
- Mình đã bảo với bồ là không phải rồi mà - Angela rì rầm với Jessica.
Tôi chỉ biết im lặng, mải mốt quay Ä‘i để hai cô bạn không nhìn thấy là mình Ä‘ang bị sốc cá»±c độ. May thay, cả ba đứa vừa kịp tìm thấy cái giá treo váy, váºy là có việc để là m rồi.
- Äó là lý do khiến Lauren không thÃch bồ đấy - Jessica phá ra cưá»i khúc khÃch trong khi cả ba mân mê mấy bá»™ váy.
Tôi há»i khẽ khà ng:
- Bồ có nghÄ© rằng nếu mình dùng chiếc xe tải mà dà theo Tyler thì anh ta sẽ thôi cảm thấy tá»™i lá»—i vá» vụ tai nạn không? Chẳng lẽ phải dùng đến biện pháp mạnh như váºy thì Tyler má»›i thôi tá»± dằn vặt?
- Chắc là thế - Jess báºt cưá»i ngặt nghẽo - Nếu đó đúng là lý do khiến anh ta cư xá» như váºy.
Khu vá»±c dà nh riêng cho váy không lá»›n lắm, nhưng cả hai cô bạn cá»§a tôi vẫn chá»n tìm được và i cái để thá». Tôi lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế thấp để trong phòng thỠđồ có lắp ba mặt gương mà kiá»m chế ná»—i tức giáºn Ä‘ang dâng lên đến cổ.
Jess phân vân giữa hai bá»™ váy - má»™t cái dà i, không có quai Ä‘eo, mà u Ä‘en theo lối cổ Ä‘iển; cái kia thì mà u xanh dương Ä‘áºm, dà i đến đầu gối và có quai Ä‘eo. Tôi tán thà nh cô bạn chá»n cái mà u xanh... Cần phải là m cho ngưá»i khác nổ Ä‘om đóm mắt chứ! Angela thì chá»n cái mà u hồng nhạt, hÆ¡i ôm, là m nổi báºt dáng ngưá»i dong dá»ng và mái tóc mà u máºt ong cá»§a cô ấy. Trông cả hai như vừa... lá»™t xác, tôi không ngá»›t lá»i khen tặng cả hai cô bạn, và treo lại những bá»™ váy không được chá»n vá» giá như cÅ©. Sao lại đơn giản và dá»… dà ng hÆ¡n hẳn những lần phải lẽo đẽo theo mẹ Ä‘i mua quần áo thế nhỉ?
Chúng tôi qua kệ già y và những kệ hà ng thông dụng khác. Hai cô bạn tôi cứ lá»±a tá»›i lá»±a lui, thá» hết cái nà y đến cái khác, trong khi tôi chỉ đơn thuần đứng đó ngắm nghÃa và thỉnh thoảng buông ra mấy câu bình phẩm, góp ý cho hai cô bạn. Tôi không có hứng thú xem hà ng hóa trưng bà y ở đây, mặc dù thá»±c tế, tôi Ä‘ang rất cần má»™t đôi già y má»›i. Rồi tôi cÅ©ng nguôi ngoai dần ná»—i bá»±c tức đối vá»›i Tyler, để chỉ còn lại má»™t ná»—i buồn man mác quá quen thuá»™c...
- Angela nà y - Tôi ngáºp ngừng trong lúc cô bạn nà y Ä‘ang thá» má»™t đôi già y da cao gót mà u hồng... Trông cô ta rất thÃch thú vá»›i đôi già y, có gì lạ đâu, bạn nhảy cá»§a cô cao quá mà ...
Ở phÃa xa xa kia, Jessica Ä‘ang mê mẩn trước quầy hà ng trang sức, váºy là chỉ còn lại có hai chúng tôi.
- Ừ? - Angela hÆ¡i đưa chân ra, xoay xoay cái gót để ngắm nghÃa đôi già y.
Tôi lảng đi:
- Mình thÃch đôi nà y.
- Chắc mình sẽ mua chúng... dù rằng chúng chẳng hợp với bộ quần áo nà o, chỉ hợp với mỗi bộ váy nà y thôi.
- á»’, thế thì mua Ä‘i, ngưá»i ta Ä‘ang bán hạ giá đấy - Tôi hưởng ứng. Cô bạn mỉm cưá»i, đóng lại cái nắp há»™p có đựng má»™t đôi già y trắng nhạt, trông rất bắt mắt.
Tôi lại bắt đầu:
- Ừmmm, Angela nà y...
Angela ngước mắt lên nhìn tôi, dá» há»i.
- Gia đình nhà Cullen ấy... - Tôi vẫn chú mục và o mấy đôi già y - hay nghỉ há»c lắm à ?
- Ừ, cứ khi thá»i tiết tốt là há» lại quặc balô lên vai... Cả bác sÄ© cÅ©ng váºy. Cả gia đình nhà Cullen thÃch sống ngoà i trá»i lắm - Cô bạn chỉ nói vừa đủ nghe, mắt vẫn mải miết kiểm tra đôi già y cá»§a mình. Cô không há»i han lại Ä‘iá»u gì cả, nếu mà là Jessica thì đã chẳng buông tha cho tôi rồi. Tôi cảm thấy quý mến Angela.
- À, ra thế... - Và tôi im bặt khi Jessica lò dò Ä‘i tá»›i khoe vá»›i chúng tôi vá» mấy hạt kim cương giả cô ta vừa chá»n được để Ä‘Ãnh và o đôi già y bạc cá»§a mình.
Cả hai cô bạn có vẻ đã thá»a mãn tháºt sá»± vá» những món hà ng đã chá»n được, hóa ra chuyến mua sắm nà y không kéo dà i như cả bá»n đã nghÄ©. Chẳng còn gì để là m nữa, chúng tôi quyết định sẽ ăn tối trong má»™t nhà hà ng nhá» cá»§a à nằm ngay trên lối Ä‘i có lót ván. Jess và Angela sẽ Ä‘i bá»™ ra vịnh sau khi cất xong đồ trong xe hÆ¡i. Tôi bảo vá»›i há» rằng tôi muốn Ä‘i tìm má»™t nhà sách, khoảng má»™t tiếng đồng hồ sau, tôi sẽ đến nhà hà ng để cùng ăn tối vá»›i há». Cả hai cô bạn Ä‘á»u ngỠý muốn Ä‘i cùng vá»›i tôi, nhưng tôi đã nhanh nhẹn tạm biệt há» bằng má»™t lá»i chúc cả hai vui vẻ - Jessica và Angela Ä‘á»u đâu có hiểu rằng tôi say mê sách như thế nà o. Khi đứng giữa má»™t rừng sách là tôi sẽ quên hết má»i thứ trên Ä‘á»i, quên luôn cả sá»± hiện diện cá»§a há» nữa. Mà nếu để việc ấy xảy ra thì cả hai sẽ buồn tôi ghê lắm. Hai cô bạn lại rÃu ra rÃu rÃt vá»›i nhau khi cùng tiến tá»›i phÃa chiếc xe hÆ¡i, còn tôi thì bước theo hướng Jessica đã chỉ.
Nhà sách cÅ©ng không khó tìm lắm, chỉ có Ä‘iá»u là nó không như tôi mong đợi. Qua những ô cá»a sổ toà n kÃnh là kÃnh và hoà n toà n có thể nhìn thông thống và o trong, tôi dá»… dà ng nháºn ra ở đây chuyên bán những loại sách thuá»™c lÄ©nh vá»±c hà n gắn tinh thần sau những cú sốc... Tôi không muốn bước chân và o đấy má»™t chút nà o. Qua lá»›p kÃnh, tôi trông thấy má»™t ngưá»i phụ nữ trạc năm mươi tuổi có mái tóc dà i Ä‘iểm sương để xõa xuống lưng, bà ta mặc bá»™ y phục Ä‘Ãch thị là chỉ dà nh riêng cho những ngưá»i ở lứa tuổi sáu mươi. Ngưá»i phụ nữ ấy Ä‘ang mỉm cưá»i thân thiện sau quầy tÃnh tiá»n. Tôi quyết định sẽ không há»i han gì, chắc hẳn đây chỉ là má»™t nhà sách “thưá»ng thưá»ng báºc trung†trong thà nh phố mà thôi.
Tôi cứ Ä‘i vÆ¡ vẩn dá»c theo các con đưá»ng giỠđây máºt độ xe cá»™ đã bắt đầu gia tăng, chẳng gì thì cÅ©ng là lúc tan tầm mà , chỉ hy vá»ng rằng mình sẽ và o được trung tâm thà nh phố. Từng bước từng bước má»™t, tôi để mặc cho đôi chân muốn dẫn mình Ä‘i đâu thì Ä‘i, đưá»ng sá đông vui, cảnh trà hữu tình kia có là gì khi trong ta là má»™t ná»—i buồn sâu thẳm. Tôi cố gắng thôi không nghÄ© đến Edward, cùng những Ä‘iá»u Angela đã nói... và trên hết là là m tiêu tan má»i hy vá»ng và o ngà y thứ Bảy. Äừng hy vá»ng gì để khá»i thất vá»ng ư? Chỉ sợ rằng Ä‘iá»u đó chỉ khiến ta thêm Ä‘au khổ hÆ¡n là cảm thấy nhẹ nhõm. Tôi ngước mặt lên, chiếc xe Volvo mà u bạc cá»§a ai đó Ä‘ang Ä‘áºu bên đưá»ng. Tôi sá»±ng lại trong giây lát, má»i cảm xúc dồn nén trước đây như vỡ òa ra. Tên ma-cà -rồng đáng ghét, xấu xa, chỉ tại hắn mà tôi má»›i khổ sở thế nà y.
Tôi Ä‘i xăm xăm vá» phÃa nam, nÆ¡i loáng thoáng có mấy cá»a hiệu lắp đầy kÃnh, có nhiá»u thứ đáng xem lắm đây. Bước chân tôi trở nên thoăn thoắt. Nhưng rồi tháºt xui xẻo, khi đã đến gần, tôi má»›i nháºn ra đây chỉ là má»™t tiệm sá»a chữa, còn gần nó chỉ là má»™t bãi đất trống. Không sao, từ giá» tá»›i lúc đến chá»— cá»§a Jess và Angela hãy còn khá nhiá»u thá»i gian, và dứt khoát là khi gặp há», trong tay tôi phải có má»™t thứ gì đấy má»›i được. Tôi mÆ¡n nhẹ và i cái và o mấy lá»n tóc, hÃt má»™t hÆ¡i tháºt sâu trước khi rẽ và o góc phố.
Và rồi tôi bắt đầu nháºn ra, trong lúc băng qua má»™t con đưá»ng khác, rằng tôi đã bị lạc đưá»ng. Lẽ ra hồi nãy tôi nên Ä‘i vá» hướng bắc má»›i phải, dưá»ng như những tòa nhà ở đây Ä‘á»u là nhà kho. Tôi quyết định rẽ sang hướng đông ở dãy phố tiếp theo và thế là lạc và o má»™t khu nhà khối... Chán tháºt, nhưng không sao, lần nà y, tôi quyết định sẽ thá» váºn may ở má»™t con đưá»ng khác để trở lại phÃa lối Ä‘i có lót ván.
Má»™t tốp bốn thanh niên Ä‘ang loanh quanh ở con phố tôi vừa quẹo và o. Phải chăng há» là dân công sở Ä‘ang trên đưá»ng vá» nhà ? Không, trông hỠăn mặc rất tùy tiện. Hay là dân du lịch? Không, trông hỠ“bụi bặm†thế kia mà . Khi hỠđến gần hÆ¡n, tôi má»›i nháºn ra là cả bốn ngưá»i không lá»›n tuổi hÆ¡n tôi mấy. Há» Ä‘ang nô giỡn vá»›i nhau, cưá»i đùa sằng sặc và đấm thùi thụi và o vai nhau. Tôi vá»™i lỉnh ngay và o vỉa hè để tránh, bước chân trở nên vá»™i và ng, gấp rút, quyết định rẽ và o má»™t góc phố khác.
- Ê!
Má»™t ngưá»i trong bá»n há» lên tiếng, chắc là gá»i tôi, vì quanh đây còn có ai khác đâu. Tôi ngá»ng mặt lên. Hai trong số bốn gã thanh niên đã dừng chân, còn hai gã kia thì bước cháºm lại. Gã ở gần tôi nhất là má»™t gã to con, tóc Ä‘en, có vẻ như là ngưá»i đã cất tiếng gá»i. Hắn mặc má»™t chiếc áo sÆ¡mi may bằng vải flanen, bên trong là má»™t chiếc áo thun cáu bẩn, chiếc quần jean rách tả tÆ¡i và mang già y xăngÄ‘an. Hắn tiến thêm má»™t bước vá» phÃa tôi.
- Sao cÆ¡ - Tôi trệu trạo, đó chỉ là má»™t phản ứng tá»± nhiên. Rồi nhanh như cắt, tôi quay đầu lại, bước nhanh hÆ¡n vá» góc phố. Äằng sau tôi, bốn gã thanh niên bắt đầu rú lên những tiếng cưá»i man rợ.
- Ê, chỠđã! - Má»™t tên trong bá»n gá»i vá»›i theo, nhưng tôi vẫn cắm đầu xuống đất và dấn bước rẽ và o con phố vá»›i má»™t tiếng thở ra nhẹ nhõm. Sau lưng tôi vẫn là những tiếng cưá»i như nắc nẻ.
Rồi tôi chợt nháºn ra mình Ä‘ang ở ngõ sau cá»§a mấy căn nhà kho thẫm mà u, má»—i căn Ä‘á»u có những cánh cá»a rất to để xe tải có thể dỡ hà ng xuống, hiện thá»i chúng Ä‘ang được khóa chặt. Con đưá»ng ở đây không có vỉa hè, chỉ có duy nhất má»—i má»™t cái hà ng rà o mắt cáo có chăng kẽm gai ở phÃa trên cùng để thêm phần bảo vệ chắc chắn cho các thứ máy móc gì đó xếp đầy trong sân. Tôi đã ở quá xa cái khu vá»±c mà tôi, vá»›i tư cách là má»™t du khách, lẽ ra phải viếng thăm ở Port Angeles nà y rồi. Trá»i đã bắt đầu trở nên nhá nhem, những đám mây ở phÃa trá»i tây Ä‘ang tụ lại... Hoà ng hôn Ä‘ang chuẩn bị cuá»™c hà nh trình trên cá»— xe thá»i gian cá»§a mình đấy. Nhưng ở phÃa trá»i đông thì vẫn còn sáng rõ, vẫn còn những áng mây mà u hồng, mà u cam, nhưng cÅ©ng sắp khoác lên mình má»™t mà u xám ảm đạm rồi. Tôi đã bá» quên cái áo lạnh trong xe hÆ¡i, nên bây giá» bắt đầu cảm thấy lạnh, má»™t cÆ¡n rùng mình á»›n lạnh chợt xuất hiến khiến tôi phải khom ngưá»i lại, hai tay khoanh tháºt chặt trước ngá»±c. Má»™t chiếc xe tải đơn độc phóng qua, con đưá»ng lại trở nên im ắng đến đáng ngại.
PhÃa xa kia, bầu trá»i bắt đầu chuyển sang mà u Ä‘en. Hoảng hốt, tôi ngoái lại phÃa sau cảnh giác, má»™t ná»—i bà ng hoà ng, sững sỠđột nhiên ùa đến khi tôi nháºn ra rằng có hai gã thanh niên Ä‘ang lặng lẽ bước theo tôi, chỉ cách tôi có sáu mét không hÆ¡n không kém.
Cả hai Ä‘á»u nằm trong trong nhóm bốn tên lúc nãy tôi đã gặp khi Ä‘i ngang qua con phố, không có tên tóc Ä‘en hồi nãy gá»i tôi. Tôi quay đầu lại phÃa trước liá»n láºp tức, cố bước tháºt nhanh. Má»™t luồng khà lạnh xé ngưá»i là m tôi run rẩy thêm lần nữa, nhưng lần nà y thì tôi hiểu cái lạnh đó không phải do tiết trá»i tạo ra... Tôi hiện Ä‘ang quà ng xéo qua ngưá»i chiếc và xách tay, tôi vẫn thưá»ng áp dụng kiểu Ä‘eo nà y để đỠphòng trưá»ng hợp bị cướp giá»±t. Tôi nhá»› rõ rà ng nÆ¡i mình đã để cái lá» xịt á»›t bá»™t - trong chiếc túi len thô dưới gầm giưá»ng, và chưa bao giá» rá» tay đến nó cả. Hiện trên ngưá»i tôi không có nhiá»u tiá»n, chỉ khoảng hai mươi mấy đôla, hay mình “giả vá»â€ vô ý đánh rÆ¡i chiếc và rồi bá» Ä‘i, tôi trá»™m nghÄ©. Nhưng rồi má»™t giá»ng nói yếu á»›t đầy sợ hãi ở đâu đó, dưá»ng như trong đầu tôi, lại cảnh báo rằng chúng không chỉ đơn thuần là những “kẻ cướpâ€...
Tôi dồn má»i sá»± táºp trung và o đôi tai, để lắng nghe tiếng chân cá»§a chúng, những tiếng chân quá khẽ, khẽ đến “ớn lạnh†so vá»›i lúc vừa Ä‘i vừa giỡn há»›t như muốn khuấy động cả con phố im lìm vừa rồi... Tiếng chân không muốn Ä‘i nhanh lên phÃa trước mà chỉ muốn bước đến gần tôi. Thở ra má»™t cách khó nhá»c, tôi cố động viên mình. Phải là m như mình không biết là chúng Ä‘ang Ä‘i theo. Và tôi vẫn cố bước nhanh hết cỡ nhưng không dám bá» chạy, táºp trung và o ngã rẽ bên phải chỉ cách tôi má»™t, hai mét. Tôi lại nghe thấy tiếng chúng ở đâu đó khá xa như thể chúng đã quay vá» chá»— cÅ©. Má»™t chiếc xe hÆ¡i mà u xanh từ phÃa sau bá»—ng rẽ và o con đưá»ng và phóng vút qua tôi. Tôi đã muốn lao ngay ra trước mÅ©i nó, nhưng rồi ngáºp ngững, rụt rè, tôi cÅ©ng không chắc mình có Ä‘ang bị bám theo hay không. Äể rồi... cÆ¡ há»™i vụt mất.
Tôi tiến đến con phố trước mặt, và rồi ngay láºp tức phát hiện ra rằng đây chỉ là má»™t cái ngõ sau cá»§a má»™t tòa nhà khác... Trong tôi bá»—ng lóe lên má»™t tia hy vá»ng; tôi phải định hướng tháºt nhanh, để mà còn lao qua cái ngõ hẹp nà y mà trở ra phÃa đưá»ng có vỉa hè. Nhưng rồi con đưá»ng nà y lại kết thúc ở góc phố tiếp theo, nÆ¡i có má»™t hà ng rà o chắn lại... PhÃa sau tôi đã bắt đầu vang lên những tiếng bước chân chầm cháºm, như thể Ä‘ang quyết định xem có nên chạy hay không. Rồi tiếng bước chân bá»—ng trở nên xa dần, xa dần; đừng vá»™i mừng, dù xa hay gần thì rồi chúng cÅ©ng sẽ tóm được mình thôi, tôi thầm nhá»§. Nhưng nếu có cố Ä‘i nhanh hÆ¡n, thể nà o rồi tôi cÅ©ng sẽ lại ngã sõng soà i trên đưá»ng. Tiếng chân bước giỠđây rõ rà ng là đã xa hÆ¡n rồi. Tôi hồi há»™p ngoái lại sau lưng, bá»n chúng hiện Ä‘ang cách tôi khoảng mưá»i hai, mưá»i ba mét gì đó, tôi khẽ thở phà o nhẹ nhõm. Bá»n chúng chỉ đứng đó mà nhìn tôi chằm chằm.
Dưá»ng như thá»i gian đã kéo dà i vô táºn cho tá»›i khi tôi tiến được đến góc phố phÃa trước mặt. Tôi cứ bước Ä‘á»u, má»—i bước lại là m tăng thêm khoảng cách giữa tôi và bá»n chúng. Chắc hẳn chúng đã nháºn ra rằng chúng Ä‘ang là m cho tôi sợ và cảm thấy áy náy vá» Ä‘iá»u đó. Rồi bất chợt, có hai chiếc xe hÆ¡i lao vụt qua mặt tôi, chúng phóng vun vút theo hướng bắc, cùng hướng vá»›i tôi bây giá»... Tuyệt quá, tôi thầm reo lên. Váºy là chỉ cần bước ra khá»i con đưá»ng vắng vẻ nà y là mình sẽ thoát. NghÄ© rồi, tôi bước vòng qua con phố, trút ra má»™t tiếng thở dà i mãn nguyện.
... Và tôi phải đứng sựng ngay lại.
Hai bên đưá»ng hoà n toà n trống trÆ¡n, chỉ có những bức tưá»ng kéo dà i đến thăm thẳm. Thấp thoáng xa xa, tôi có thể nháºn ra những ngã ba, ngã tư, những ngá»n đèn đưá»ng, những chiếc xe hÆ¡i và cả những khách bá»™ hà nh nữa, nhưng tất cả há» Ä‘á»u Ä‘ang ở rất xa. Và kìa, Ä‘ang đứng tá»±a lưng và o má»™t tòa nhà nằm bên trái là hai tên đồng bá»n Ä‘ang cưá»i sặc sụa, kiểu cưá»i đầy phấn khÃch khi nhìn tôi đứng chôn chân trên vỉa hè, mặt mà y tái mét. Trong thá»i khắc đó, tôi má»›i hiểu ra được rằng mình không há» bị bám Ä‘uôi...
Mà là đang bị vây hãm.
Tôi sững ngưá»i đúng má»™t giây, nhưng cứ tưởng như thá»i gian đã trôi qua lâu lắm. Tôi quay ngoắt ngưá»i lại và phóng tháºt nhanh sang bên kia đưá»ng. Äến giây phút nà y, tôi má»›i tháºt sá»± hiểu thế nà o là cố gắng trong tuyệt vá»ng. Âm thanh cá»§a những bước chân phÃa sau tôi lúc nà y má»›i bắt đầu vang to lên.
- Äây rồi! - Giá»ng nói cá»§a tên có dáng ngưá»i chè bè và mái tóc Ä‘en nhánh cất lên, phá tan bầu không khà tÄ©nh lặng. Tôi giáºt nảy ngưá»i. Trong cảnh tối tăm như thế nà y, gã như muốn nhìn xuyên thấu cả ngưá»i tôi.
- Ừ - Má»™t giá»ng nói khác lại vang lên sau lưng tôi, khiến tôi giáºt nảy ngưá»i thêm lần nữa. Chẳng còn đưá»ng nà o khác, tôi loạng choạng lùi xuống lòng đưá»ng - Tụi mình chỉ Ä‘i vòng lại có tà xÃu.
Bước chân cá»§a tôi lúc nà y đã hoà n toà n cháºm lại. Tôi Ä‘ang bị rút dần khoảng cách giữa mình vá»›i hai tên thanh niên Ä‘ang đứng bên kia đưá»ng. Tôi có khả năng hét rất to, nhưng cổ há»ng cá»§a tôi hiện thá»i không hiểu tại sao lại trở nên kẹt cứng và hoà n toà n khô khốc... Liệu mình có thể thét được bao lá»›n đây? Tháºt nhanh, tôi tháo chiếc và xách tay ra khá»i bá» vai, má»™t tay giữ chặt lấy sợi dây Ä‘eo - má»™t là sẽ phải đưa cho chúng, hai là sẽ phải dùng nó như má»™t vÅ© khÃ, nếu cần.
Gã thanh niên máºp lùn ở bên kia đưá»ng nhún vai khi trông thấy tôi tháºn trá»ng dừng lại và cháºm rãi bước ra giữa tim đưá»ng.
- Tránh xa tôi ra - Tôi cảnh báo bằng má»™t giá»ng nói tháºt to, khá»e và hoà n toà n không há» có chút sợ hãi nà o. Quả là tôi đã nghÄ© đúng, cổ há»ng tôi hoà n toà n khô khốc... không có chút âm lượng.
- Äừng như thế chứ cưng - Gã thanh niên máºp lùn lên tiếng, và sau lưng tôi lại vang lên má»™t trà ng cưá»i khản đặc hưởng ứng.
Tôi bắt đầu tư thế đứng trụ chân, đầu óc Ä‘ang cá»±c kỳ hoảng loạn nhưng vẫn cố nhá»› lại và i động tác tá»± vệ đã Ä‘á»c được ở đâu đó. Sao nhỉ... Lòng bà n tay đánh ra trước tháºt mạnh, nhanh và dứt khoát để Ä‘áºp bể mÅ©i đối phương, hay Ãt ra cÅ©ng là m cho đối phương xây xẩm đầu óc... Giữ ngón tay tháºt cứng, đâm tháºt mạnh và o hốc mắt cá»§a đối phương, cố gắng ngoáy tròn, sau đó cong tay lại và rút tay vá»... đừng quên vứt con mắt Ä‘i! Rồi thì dÄ© nhiên là phải thêm má»™t cú lên gối tuyệt hảo ngay và o cái chá»— mà đối phương sợ nhất. Äang nghÄ© đến đây thì cái giá»ng nói bi quan yếm thế quen thuá»™c trong đầu tôi má»™t lần nữa lại lên tiếng, rằng tôi sẽ không có lấy má»™t cÆ¡ há»™i để hạ gục lấy... má»™t đứa, vì bá»n chúng có tá»›i những bốn tên. Ngươi im Ä‘i! Tôi cố ra lệnh cho giá»ng nói “đáng ghét†trước khi ná»—i kinh hoà ng bòn rút hết toà n bá»™ sức lá»±c. Mình sai rồi, mình không được ra ngoà i khi bên cạnh không có ai như thế nà y. Tôi cố dồn nén má»i sợ hãi và o trong, để có thể thét lên tháºt lá»›n.
Äá»™t nhiên má»™t góc đưá»ng trở nên sáng rá»±c, má»™t chiếc xe hÆ¡i Ä‘ang cố lao thẳng và o gã thanh niên có dáng ngưá»i chè bè, buá»™c hắn phải nhảy phắt lên vỉa hè để thoát thân. Tôi Ä‘ang ở ngay giữa tim đưá»ng - chiếc xe nà y sẽ dừng lại hay sẽ húc luôn và o tôi. Äang trong lúc tôi thất thần, chiếc xe hÆ¡i mà u bạc chẳng biết má»c ở đâu ra bá»—ng đỗ xịch lại, cánh cá»a báºt mở chỉ cách tôi có đúng ba mươi xăngtimét.
- Và o Ä‘i - Má»™t giá»ng nói đầy giáºn dữ cất lên ra lệnh cho tôi.
Tim tôi như muốn nhảy ra khá»i lồng ngá»±c, ngạc nhiên vì bao sợ hãi nãy giá» bá»—ng dưng biến mất, ngạc nhiên vì má»™t cảm giác an toà n nhanh chóng bao bá»c toà n thân - những cảm xúc đó hoà n toà n không phải vì sắp được thoát khá»i con đưá»ng đáng sợ nà y - mà là vì được nghe giá»ng nói cá»§a “hắn taâ€. Tôi lao nhanh và o ghế ngồi, đóng sầm cánh cá»a lại.
Trong xe hÆ¡i rất tối, hình như cho tá»›i lúc mở cá»a, hắn ta vẫn không báºt đèn, tôi chỉ lá» má» nháºn ra được gương mặt cá»§a ngưá»i lái xe nhá» má»™t chút ánh sáng phát ra từ bảng đồng hồ. Rồi tháºt bất ngá», trong không gian đột ngá»™t vang lên tiếng rÃt cá»§a bánh xe khi hắn ta thình lình tăng tốc và hướng thẳng mÅ©i xe và o những kẻ Ä‘ang đứng như trá»i trồng trên đưá»ng. Tất cả Ä‘á»u diá»…n ra rất nhanh, tôi chỉ thoáng nhìn thấy những gã thanh niên tồi tệ Ä‘ang lá»§i hết lên vỉa hè, miá»…n cưỡng nhưá»ng đưá»ng cho chúng tôi thẳng tiến ra phÃa cảng.
- Thắt dây an toà n và o Ä‘i - Hắn ta lại ra lệnh, lúc ấy tôi má»›i nháºn ra rằng nãy giá» mình Ä‘ang dùng cả hai tay bấu chặt và o cái ghế ngồi. Ngoan ngoãn như má»™t đứa con nÃt, tôi cuống quÃt là m theo, tiếng khóa dây an toà n tra và o nhau vang tháºt lá»›n trong khoang xe tối Ä‘en. Chiếc xe hÆ¡i rẽ ngoặt sang trái, và bất chấp những bảng cấm, nó cứ vun vút lao Ä‘i như vÅ© bão.
Chiếc xe có chạy như thế nà o cÅ©ng mặc, hiện thá»i tôi Ä‘ang cảm thấy rất an tâm, hoà n toà n chẳng để ý xem mình Ä‘ang được đưa Ä‘i đâu. Rồi tôi len lén đưa mắt nhìn trá»™m hắn ta, trong lòng thanh thản đến lạ lùng, thanh thản hÆ¡n cả cảm giác nhẹ nhõm khi vừa được cứu thoát má»™t cách bất ngá» nữa. Tôi cố nhìn ra từng đưá»ng nét hoà n mỹ trên gương mặt cá»§a hắn ta trong thứ ánh sáng có chừng má»±c nà y và chá» cho đến khi hÆ¡i thở bình thưá»ng trở lại, nhưng cho đến khi tôi đã tháºt sá»± bình tâm trở lại rồi, gương mặt cá»§a hắn ta vẫn còn đằng đằng sát khÃ.
- Anh có là m sao không? - Tôi lên tiếng há»i, ngạc nhiên là giá»ng nói cá»§a mình đã khản đặc đến như váºy.
- Có - Hắn ta trả lá»i cá»™c lốc, và rõ rà ng là đang tức giáºn đến tÃm ruá»™t.
Tôi ngồi im, lặng ngắm gương mặt cá»§a Edward trong lúc hắn ta Ä‘ang quắc mắt nhìn thẳng vá» phÃa trước. Cuối cùng, chiếc xe cÅ©ng đỗ xịch lại. Tôi nhìn quanh quất, trá»i tối quá, không thể nhìn rõ được quang cảnh phÃa bên ngoà i, tôi chỉ lá» má» nháºn ra được bên lỠđưá»ng là những cây to. Chúng tôi vẫn chưa và o thị trấn.
- Bella à ? - Edward lên tiếng, giá»ng nói cá»§a hắn ta không được tá»± nhiên cho lắm.
- Ừ? - Giá»ng nói cá»§a tôi vẫn còn khô khốc. Tôi cố thanh lá»c lại cuống há»ng cá»§a mình.
- Cô có sao không? - Edward vẫn không nhìn tôi, nhưng gương mặt thì vẫn còn ở trạng thái bị kÃch động.
- Tôi không sao cả - Tôi nhẹ nhà ng đáp lá»i.
- Váºy thì hãy là m gì để tôi bình tâm trở lại Ä‘i - Hắn ta khẩn khoản.
- Xin lỗi, anh nói gì cơ?
Giá»ng nói cá»§a Edward bá»—ng trở nên vỡ òa:
- Cô cứ nói bất kỳ Ä‘iá»u gì cÅ©ng được, cho tá»›i khi tôi bình tÄ©nh trở lại ấy - Hắn ta trả lá»i, dùng ngón cái và ngón trỠđể chống đỡ cằm và trán, đôi mắt khẽ khép lại.
- Ừm - Tôi cố gắng lục lá»i trong đầu má»™t chuyện gì đó vá»› vẩn nhất - Ngà y mai, trước khi và o lá»›p, tôi sẽ chẹt xe Tyler Crowley cho mà xem.
Edward vẫn nhắm nghiá»n đôi mắt, chỉ khẽ hé mở đôi môi.
- Sao váºy?
- Tyler kể vá»›i má»i ngưá»i là sẽ dẫn tôi Ä‘i chÆ¡i, không biết anh ta Ä‘ang ăn năn chuyện cÅ© hay Ä‘ang cố tình giết tôi nữa... ừm, anh cÅ©ng biết chuyện đó mà , và Tyler nghÄ© rằng đó là cách là m đúng đắn để chuá»™c lá»—i. Vì váºy tôi má»›i nghÄ© rằng nếu tôi là m cho Tyler sợ, thì sẽ là huá», và anh ta sẽ thôi còn nghÄ© đến chuyện chuá»™c lá»—i. Tôi không muốn có những ngưá»i bạn ghét mình, và nếu Tyler thôi lẽo đẽo theo tôi, Lauren cÅ©ng sẽ thôi hiá»m khÃch vá»›i tôi. À, mà nếu anh ta không còn xe, thì đâu có chở ai Ä‘i chÆ¡i được... - Tôi lảm nhảm.
- Tôi nghe chuyện đó rồi - Giá»ng nói cá»§a Edward đã bắt đầu trở nên bình tÄ©nh hÆ¡n.
- Anh nghe rồi? - Tôi không dám tin và o tai mình nữa, ná»—i kÃch động cá»§a những ngà y trước bá»—ng chốc ùa vá» - Nếu Tyler bị chấn thương ở cổ thì cÅ©ng chẳng Ä‘i chÆ¡i được - Tôi lẩm bẩm như cố vạch ra kế hoạch cho mình.
Phản ứng của Edward là thở dà i và mở bừng đôi mắt.
- Như thế thì tốt hơn ư?
- Cũng không hẳn.
Tôi chỠđợi nhưng hắn ta chẳng nói gì thêm, chỉ ngả ngưá»i ra sau, tá»±a đầu và o thà nh ghế, mắt đăm đăm nhìn lên trần xe, gương mặt không biểu lá»™ má»™t tâm trạng nà o.
- Anh sao váºy? - Tôi cất tiếng há»i khe khẽ.
- Thỉnh thoảng tôi lại có vấn đỠvá»›i tÃnh khà cá»§a chÃnh tôi, Bella ạ - Edward trả lá»i, cÅ©ng bằng má»™t giá»ng khe khẽ, và rồi khi nhìn ra ngoà i cá»a sổ, đôi mắt cá»§a hắn ta láºp tức khép lại, chỉ còn má»™t khe hở nhá» như sợi tóc - Nhưng sẽ chẳng có Ãch gì nếu bây giá» tôi quay trở lại và hạ gục... - Hắn ta ngừng lá»i, quay nhìn sang phÃa khác, rõ rà ng là đang kìm nén ná»—i tức giáºn để có thể kiểm soát má»i hà nh động cá»§a mình.
- Ờ - Câu trả lá»i cá»§a tôi xem ra không thá»a đáng, nhưng tôi còn biết câu trả lá»i nà o là tốt hÆ¡n?
Chúng tôi lại ngồi bên nhau im lặng. Bất giác, tôi liếc nhìn đồng hồ chỉ giỠtrên bảng đồng hồ. Sáu giỠba mươi phút.
- Jessica và Angela sẽ lo lắng lắm - Tôi thầm thì - Tôi đã hứa là sẽ Ä‘i ăn tối vá»›i há».
Edward chẳng nói má»™t lá»i nà o, chỉ đưa tay mở máy xe; mÅ©i xe khẽ chuyển hướng rồi bắn vá»t lên phÃa trước, lao Ä‘i vun vút và o thị trấn. Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã ở bên dưới những ngá»n đèn đưá»ng, vẫn phóng rất nhanh, má»™t ná»—i nhẹ nhõm chợt trà o dâng khi chúng tôi vượt qua mặt những chiếc xe ôtô Ä‘ang cháºm chạp lăn bánh tìm khách ở chá»— lối Ä‘i có lót ván. Edward cho xe tấp và o lỠđưá»ng, Ä‘áºu và o chÃnh giữa hai lằn sÆ¡n vạch cá»§a chá»— xe Ä‘áºu. Thoạt đầu, tôi cứ nghÄ© chá»— Ä‘áºu nà y quá nhá» so vá»›i chiếc Volvo, váºy mà hắn ta lái xe và o chá»— Ä‘áºu chÃnh xác đến từng li, chẳng há» tá» ra là cố gắng má»™t chút nà o. Nhìn ra ngoà i cá»a sổ, tôi nháºn ra những ánh đèn cá»§a nhà hà ng La Bella Italia, và kia là Jess và Angela, cả hai chỉ má»›i vừa rá»i khá»i nhà hà ng, Ä‘ang bước Ä‘i má»™t cách thắc thá»m, lo lắng.
- Sao anh biết là ở đây...? - Tôi há»i, nhưng rồi lại vá»™i lắc đầu. Tôi nghe thấy tiếng cá»a xe báºt mở, Edward Ä‘ang chuẩn bị bước ra ngoà i.
- Anh là m gì váºy? - Tôi lại há»i.
- Dẫn cô Ä‘i ăn tối - Má»™t nụ cưá»i thoáng hiện trên đôi môi cá»§a Edward, nhưng đôi mắt cá»§a hắn ta thì lại vô cùng nghiêm nghị. Hắn ta bước ra khá»i xe rồi đóng sầm cá»a lại. Tôi hấp tấp gỡ dây an toà n ra rồi cÅ©ng vá»™i vã bước ra khá»i xe. Edward Ä‘ang đứng đợi tôi trên vỉa hè.
Lần nà y, hắn ta lên tiếng trước:
- Cô ngăn Jessica và Angela lại Ä‘i, trước khi tôi lại phải Ä‘i tìm há». Lần nà y, nếu gặp phải bá»n kia lần nữa, tôi không dám đảm bảo là có thể kiá»m chế được mình đâu.
Tôi bá»§n rá»§n cả tay chân khi nghe những lá»i Ä‘e dá»a đó.
- Jess! Angela! - Tôi gá»i to, vẫy vẫy tay ra hiệu khi hai cô bạn cá»§a tôi Ä‘á»u đã đồng loạt ngoái đầu lại. Cả hai vá»™i vã bổ nhà o lại phÃa tôi, sá»± nhẹ nhõm hiện ra rõ rệt trên gương mặt há» nhưng chỉ trong thoáng chốc, bởi vì ngay sau đó, cả hai ngưá»i hỠđã ngay láºp tức lá»™ rõ vẻ ngạc nhiên khi nháºn ra chà ng trai Ä‘ang đứng bên cạnh tôi. Bước chân cá»§a hai cô bạn bá»—ng trở nên ngáºp ngừng, chỉ còn cách tôi có và i bước chân nhưng há» không chịu bước tiếp tá»›i.
- Bồ đã Ä‘i đâu váºy? - Giá»ng nói cá»§a Jess chứa đầy ná»—i nghi ngá».
- Mình Ä‘i lạc - Tôi ngượng ngùng thú nháºn - Và rồi tình cá» gặp Edward - Tôi đưa tay giá»›i thiệu hắn ta vá»›i hai ngưá»i bạn.
- Cho tôi tham gia chung vá»›i má»i ngưá»i có được không? - Giá»ng nói cá»§a Edward tháºt mượt mà , và quyến rÅ©. Qua thái độ bối rối cá»§a hai cô bạn, tôi má»›i nháºn ra là hắn ta chưa há» bá»™c lá»™ “năng khiếu†nà y vá»›i há» bao giá».
- Æ ... được chứ - Jessica hÃt không khà tháºt sâu và o phổi.
- Ừm, tháºt ra thì... Bella à , trong lúc ngồi chá» bồ, bá»n mình lỡ gá»i món và ăn rồi... Xin lá»—i bồ nhé - Angela bẽn lẽn thú nháºn.
- Có sao đâu... Mình cũng không đói - Tôi nhún vai.
- Tôi nghÄ© cô nên ăn cái gì đó - Edward nói rất nhá», chỉ vừa đủ cho tôi nghe nhưng trong giá»ng nói lại chứa đầy uy quyá»n. Rồi hắn ta quay sang Jessica, nói to hÆ¡n - Tối nay, các bạn cho phép tôi chở Bella vá» nhà nhé? Các bạn không phải đợi cô ấy ăn xong đâu.
- Ừ, không sao, mình nghÄ©... - Jessica bá»—ng mÃm môi lại, nhìn sang tôi xem chừng thái độ cá»§a tôi có muốn như váºy hay không. Tôi nháy mắt vá»›i cô bạn. Tôi chẳng còn muốn gì hÆ¡n là được ở bên cạnh vị cứu tinh cá»§a mình. Chỉ có khi nà o được ngồi riêng hai ngưá»i vá»›i nhau, tôi má»›i có thể há»i hà ng tá câu há»i vá»›i Edward được.
- Ừ, được rồi - Angela nhanh nhạy hơn Jessica - Hẹn gặp bồ và o ngà y mai nhé, Bella... Edward - Nói rồi Angela chộp lấy tay Jessica, kéo ra xe.
Lúc ấy, tôi má»›i nhìn thấy phÃa xa có mấy con đưá»ng nhá», và chiếc xe cá»§a hai cô bạn Ä‘ang Ä‘áºu ở ngay trên con đưá»ng gần nhất. Khi chuẩn bị bước và o xe, Jess có ngoái lại và vẫy tay chà o tôi, tôi cÅ©ng vẫy tay chà o đáp lại. Chá» cho cả hai đã Ä‘i khá»i rồi, tôi má»›i quay sang Edward, nói:
- Tháºt tình, tôi không thấy đói - Tôi khăng khăng như váºy và ngước nhìn lên gương mặt cá»§a Edward, dò há»i. Nhưng gương mặt cá»§a kẻ đối diện vá»›i tôi lúc nà y chẳng biểu lá»™ cảm xúc gì.
- Nghe lá»i tôi Ä‘i.
Nói xong, Edward bước và o nhà hà ng, giữ cá»a lại chá» tôi vá»›i má»™t thái độ bướng bỉnh. Thế nà y thì chẳng còn thoái thoác được nữa. Tôi Ä‘i ngang qua hắn ta vá»›i má»™t tiếng thở dà i chịu thua.
Hôm nay nhà hà ng không có nhiá»u khách lắm - cÅ©ng phải thôi, hiện giỠở Port Angeles Ä‘ang là mùa vãn khách. Chá»§ nhà hà ng là má»™t phụ nữ, tôi hoà n toà n hiểu cách nhìn cá»§a cô ta khi chà o đón ngưá»i cùng Ä‘i vá»›i tôi nồng nhiệt quá mức cần thiết. Không hiểu sao tôi lại cảm thấy bá»±c bá»™i vá» Ä‘iá»u đó, nó là m cho tôi ngạc nhiên. Ngưá»i phụ nữ cao hÆ¡n tôi và i xăngtimét, có mái tóc mà sắc và ng cá»§a nó trông không được tá»± nhiên.
- Cho tôi má»™t bà n hai ngưá»i nhé? - Giá»ng nói cá»§a Edward tháºt ngá»t ngà o, không rõ là hắn ta có cố tình là m ra như thế hay không. Chỉ thấy ngưá»i phụ nữ liếc nhanh mắt sang tôi, đôi mắt ấy lá»™ rõ vẻ hà i lòng khi nháºn ra tôi chẳng có má»™t nét gì đặc biệt, và rồi má»™t cách cẩn tháºn nhưng không kém phần tá»± nhiên, cô ta nhẹ nhà ng tiến đến đứng giữa chúng tôi. Nhìn quanh quất má»™t lát, ngưá»i phụ nữ má»›i dẫn Edward và tôi đến má»™t chiếc bà n khá to, có thể xếp vừa cho bốn ngưá»i, nằm ngay chÃnh giữa nhà hà ng, khu vá»±c táºp trung nhiá»u khách nhất.
Tôi toan ngồi xuống thì Edward đã nhanh nhẹn lắc đầu.
- Có chá»— nà o yên tÄ©nh hÆ¡n không, thưa cô? - Hắn ta dịu dà ng há»i lại ngưá»i phụ nữ. Tôi không chắc chắn lắm, nhưng hãy nhìn cái cách biểu hiện cá»§a hắn ta mà xem, cứ như là đang cố tình quyến rÅ© ngưá»i phụ nữ ấy. Tôi chưa từng thấy ai từ chối má»™t cái bà n kiểu như váºy, chỉ trừ có mấy bá»™ phim cổ Ä‘iển mà thôi.
- Có chứ - Ngưá»i phụ nữ cÅ©ng có vẻ bị bất ngá» như tôi. Cô ta ngoái đầu lại kiểm tra rồi dẫn chúng tôi đến má»™t khu vá»±c có nhiá»u ngăn riêng biệt. Tất cả các ngăn Ä‘á»u trống - Chá»— nà y được không?
- Tuyệt - Edward nở má»™t nụ cưá»i mãn nguyện, để lá»™ hà m răng trắng bóng, khiến ngưá»i phụ nữ chỉ còn biết đứng ngây ra trong mê mẩn mà ngắm nhìn hắn ta.
- Ừm - Ngưá»i phụ nữ khẽ rùng mình, lắc đầu - Phục vụ sẽ đến ngay - Nói rồi, cô ta loạng choạng bước Ä‘i.
- Anh đừng có là m thế vá»›i ngưá»i khác nữa - Tôi lên tiếng - Kỳ lắm.
- Tôi là m gì?
- Là m ngưá»i ta lóa mắt như váºy đấy... Giá» nà y, trong nhà bếp, chắc là cô ấy Ä‘ang khó thở.
Edward nhăn mặt lại ra vẻ không hiểu.
- Thôi Ä‘i - Tôi nói má»™t cách nghi ngá» - Anh phải biết là mình rất ấn tượng trong mắt ngưá»i khác chứ.
Edward nghiêng đầu sang một bên, đôi mắt chứa đầy vẻ tò mò:
- Tôi là m cho ngưá»i khác lóa mắt sao?
- Anh không nháºn ra à ? Anh nghÄ© rằng má»i ngưá»i dá»… tá»± chá»§ lắm à ?
Edward phá»›t lá» câu há»i cá»§a tôi. Hắn ta há»i vặn lại:
- Thế tôi có là m cho cô bị lóa mắt không?
- Thưá»ng xuyên - Tôi tháºt thà thú nháºn.
Cuá»™c nói chuyện cá»§a chúng tôi tạm gián Ä‘oạn vì ngưá»i phục vụ vừa xuất hiện, chỠđợi. Váºy là ngưá»i phụ nữ ban nãy Ä‘ang phải sá»a soạn thức ăn ở trong bếp, cô gái má»›i đến nà y có vẻ như Ä‘ang mãn nguyện vá» má»™t Ä‘iá»u gì đó, cô ta nhẹ nhà ng là m má»™t động tác vén lá»n tóc Ä‘en, ngắn, ra phÃa sau tai rồi mỉm cưá»i má»™t cách nồng nhiệt quá mức cần thiết.
- Chà o hai bạn. Tôi là Amber, tối nay, tôi sẽ là ngưá»i phục vụ cá»§a hai bạn. Tôi cần Ä‘em thức uống gì đến cho hai bạn ạ? - Cô gái nà y chỉ Ä‘ang nói vá»›i má»—i má»™t mình Edward mà thôi.
Edward nhìn tôi.
- Tôi uống nước ngá»t - Tôi trả lá»i.
- Hai ly nước ngá»t.
- Tôi sẽ mang ra ngay - Cô ta nói vá»›i Edward, kèm theo má»™t nụ cưá»i không cần thiết khác. Nhưng Edward không nhìn đáp lại. Hắn ta chỉ Ä‘ang nhìn có má»—i mình tôi.
- Anh sao thế? - Tôi há»i, khi ngưá»i phục vụ vừa Ä‘i khá»i.
Äôi mắt cá»§a Edward vẫn nhìn tôi chăm chú, không chút thay đổi tư thế.
- Cô cảm thấy thế nà o?
- Tôi ổn - Tôi đáp, ngạc nhiên trước cảm xúc mãnh liệt của kẻ đối diện.
- Cô không thấy chóng mặt, mệt trong ngưá»i, hay là ... lạnh à ?
- Tôi bắt buộc phải như thế sao?
Edward báºt cưá»i khúc khÃch trước câu há»i ngây ngô cá»§a tôi.
- Ừm, tôi cứ nghÄ© là cô sẽ bị sốc ghê lắm - Edward nhăn nhó trả lá»i, miệng hắn vẫn chưa hết cưá»i.
- Anh an tâm, không có chuyện đó đâu - Tôi trả lá»i sau khi đã có thể hÃt thở lại má»™t cách dá»… dà ng - Tôi luôn giữ được bình tÄ©nh trước những tình huống tồi tệ nhất.
- Dầu sao Ä‘i nữa, tôi vẫn cảm thấy nếu cô dùng má»™t Ãt đưá»ng và ăn má»™t chút gì đó thì sẽ tốt hÆ¡n.
Giống như là đã có ám hiệu từ trước, ngưá»i phục vụ lại xuất hiện kịp thá»i vá»›i thức uống mà chúng tôi đã kêu cùng má»™t rổ bánh mì ba-ghết. Cô gái đứng xoay lưng lại phÃa tôi, đặt tất cả lên bà n.
- Anh đã sẵn sà ng gá»i món chưa? - Ngưá»i phục vụ há»i Edward.
- Bella? - Hắn ta há»i lại tôi. Cô gái phục vụ có vẻ miá»…n cưỡng khi quay sang tôi.
Tôi chỉ tay và o món ăn mình thấy đầu tiên trên thực đơn.
- Ừm... Tôi sẽ dùng bánh bao nhân nấm.
- Còn anh - Cô gái quay sang Edward, mỉm cưá»i.
- Tôi không ăn gì cả - Edward trả lá»i. DÄ© nhiên là không rồi.
- Nhá»› báo cho tôi biết ngay khi anh đổi ý nhé - Nụ cưá»i dè dặt vẫn còn Ä‘á»ng trên môi, nhưng Edward vẫn không buồn nhìn cô gái lấy má»™t lần và cô ta đã bá» Ä‘i má»™t cách bất mãn.
- Cô uống đi - Hắn ta nhắc tôi.
Tôi nhấm nháp từng ngụm soda má»™t cách ngoan ngoãn, rồi uống liá»n má»™t hÆ¡i, và nháºn ra má»™t cách bất ngá» rằng mình Ä‘ang khát không thể tưởng tượng được... Chỉ đến khi Edward chìa ly nước ngá»t cá»§a hắn ta ra, tôi má»›i hiểu rằng mình đã thanh toán nhanh gá»n phần thức uống cá»§a mình...
- Cảm Æ¡n anh - Tôi thì thầm và đỡ lấy cái ly. Cái lạnh cá»§a nước soda nhanh chóng lan tá»a khắp lồng ngá»±c, tôi khẽ rùng mình.
- Cô lạnh hả?
- Do nước ngá»t đấy - Tôi giải thÃch, bất ngá» rùng mình thêm lần nữa.
- Cô không Ä‘em theo áo khoác à ? - Giá»ng nói cá»§a Edward hà m ý trách móc.
- Tôi có đem theo đấy chứ - Nói rồi, tôi nhìn xuống kiểm tra phần ghế thừa bên cạnh mình.
- Ôi, tôi để quên trong xe của Jessica rồi - Tôi kêu lên.
Edward vá»™i và ng cởi chiếc áo khoác Ä‘ang mặc. Ngay lúc ấy, tôi má»›i chợt nháºn ra rằng tôi chưa bao giỠđể ý xem hắn ta mặc gì cả - không chỉ có buổi tối hôm nay, mà trước đây cÅ©ng váºy. Tôi không quay mặt Ä‘i, vẫn ngắm nhìn hắn chăm chú... Edward đã cởi xong chiếc áo khoác da mà u be, để lá»™ má»™t chiếc áo len mà u ngà cổ lá». Nó hoà n toà n vừa khÃt vá»›i dáng ngưá»i cá»§a hắn ta, là m nổi báºt má»™t vồng ngá»±c vô cùng vạm vỡ.
Edward đưa chiếc áo cho tôi, và tôi giáºt mình bừng tỉnh.
Tà i sản của Maya
06-02-2009, 09:35 AM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Dec 2008
Äến từ: HCM
Bà i gởi: 91
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
8: Port Angeles (cont)
- Cảm Æ¡n anh - Tôi lên tiếng rồi xá» tay và o chiếc áo khoác. Trong áo rất lạnh... kiểu lạnh cá»§a chiếc áo khoác treo ở hà nh lang trước phòng riêng mà tôi luôn chạm tay và o sau má»™t đêm thức giấc. Tôi rùng mình lần nữa. Trong áo có má»™t mùi thÆ¡m là lạ. Tôi khẽ hÃt má»™t hÆ¡i, cố gắng nháºn diện mùi hương nà y. Không, không phải mùi nước hoa co-lô-nhÆ¡. Tay áo dà i quá, tôi phải xắn chúng lên.
- Cái áo mà u xanh cá»§a cô rất thÃch hợp vá»›i nước da - Edward bình phẩm, hắn ta vẫn Ä‘ang nhìn tôi không rá»i mắt. Tôi cúi xuống, đỠmặt... Hắn ta nói đúng.
Rồi Edward đẩy rổ bánh mì lại gần thêm vá» phÃa tôi.
- Tháºt mà , tôi không bị sốc gì cả - Tôi phản ứng.
- Cô hãy như ngưá»i bình thưá»ng Ä‘i. Trên mặt cô tháºm chà chẳng có lấy má»™t chút bà ng hoà ng nà o - Edward Ä‘ang tá» vẻ lo lắng. Tôi nhìn chăm chú và o đôi mắt cá»§a hắn ta, đôi mắt sáng quá, sáng hÆ¡n tất cả những lần tôi từng để ý thấy trước đây - má»™t mà u và ng sẫm cá»§a bÆ¡ Ä‘un vá»›i đưá»ng.
- Tôi luôn cảm thấy an tâm khi ở bên anh - Tôi thổ lá»™. Không hiểu sao trước mặt Edward, tôi cứ luôn muốn nói tháºt lòng mình như váºy.
Nhưng sá»± tháºt nà y lại khiến Edward pháºt lòng,; cặp chân mà y cá»§a hắn ta láºp tức nhÃu lại. Hắn lắc đầu má»™t cách nghiêm nghị:
- Váºy là má»i việc rắc rối hÆ¡n tôi tưởng - Hắn ta lẩm bẩm như nói má»™t mình.
Tôi nhón lấy má»™t cái bánh mì, nhá» nhẹ vừa nhai từng chút má»™t cho đến hết cái bánh, vừa dò Ä‘oán cảm xúc cá»§a Edward. Không biết bây giá» có phải là lúc thÃch hợp để đặt câu há»i vá»›i hắn ta không nhỉ?
- Lúc nà o anh Ä‘ang bình thưá»ng là lúc đó mắt anh rá»±c sáng - Tôi quyết định lên tiếng, cố phá tan những suy nghÄ© Ä‘ang là m cho Edward rÆ¡i và o trạng thái buồn bá»±c và chán nản.
Hắn ta sá»ng sốt nhìn tôi:
- Cô nói sao?
- Má»—i lần mắt anh mà u Ä‘en là anh cáu gắt ghê lắm... Tôi Ä‘ang chá» Ä‘iá»u đó đây - Tôi tiếp tục nói - Tôi có bằng chứng vá» Ä‘iá»u đó.
Äôi mắt cá»§a Edward bá»—ng nheo lại:
- Bằng chứng nữa hả?
- Mm... hm - Tôi nhai một mẩu bánh mì khác, cố gắng tỠra không chú tâm.
- Hy vá»ng lần nà y, cô sáng tạo hÆ¡n... Hay cô vẫn lấy bằng chứng cá»§a truyện tranh hả? - Nụ cưá»i nhợt nhạt cá»§a hắn ta cố là m ra ý chế nhạo; và đôi mắt, chúng vẫn chưa chịu mở ra.
- Ừm, không, tôi không há» lấy từ truyện tranh, và cÅ©ng chẳng phải tá»± mình nghÄ© ra đâu - Tôi lại tháºt thà thổ lá»™.
- Váºy là sao?
Äúng ngay lúc đó, ngưá»i phục vụ lại xuất hiện, Ä‘em phần ăn đến cho tôi. Khi ấy, tôi má»›i nháºn ra là nãy giá», cả tôi và Edward Ä‘á»u cùng Ä‘ang vô tình chồm ngưá»i vá» phÃa trước, thu hẹp khoảng cách ở giữa mà chẳng ai ý thức vá» Ä‘iá»u đó, và ngay khi cô gái phục vụ vừa bước tá»›i, chúng tôi Ä‘á»u báºt ngưá»i thẳng dáºy. Cô phục vụ đặt đĩa thức ăn trước mặt tôi - trông rất ngon là nh - rồi quay ngoắt sang phÃa Edward:
- Anh có đổi ý không? - Cô gái há»i - Anh không cần tôi phục vụ gì à ? - Hình như tôi đã hiểu được ý nghÄ©a trong lá»i nói cá»§a cô ta.
- Không, cảm Æ¡n cô, nhưng nếu có thêm được má»™t Ãt soda nữa thì sẽ rất tuyệt vá»i - Edward trả lá»i, cánh tay dà i trắng muốt chỉ và o hai cái ly trống không trước mặt tôi.
- Tất nhiên rồi - Cô gái thu lấy hai cái ly rồi bỠđi.
- Cô Ä‘ang nói gì nhỉ? - Hắn ta há»i.
- Tôi sẽ nói vá»›i anh vá» Ä‘iá»u đó trong xe hÆ¡i. Nếu... - Tôi ngáºp ngừng.
- Có Ä‘iá»u kiện à ? - Edward nhướng má»™t bên mà y lên.
- DÄ© nhiên là tôi muốn há»i anh và i Ä‘iá»u.
- ÄÆ°á»£c thôi.
Ngưá»i phục vụ lại bưng hai ly nước ngá»t ra. Lần nà y, cô gái đặt tất cả xuống bà n, không nói không rằng thêm má»™t lá»i nà o, chỉ lẳng lặng bá» Ä‘i.
Tôi đưa ly lên, cháºm rãi uống từng há»›p.
- Ừm, cô nói Ä‘i - Xem ra, Edward còn nóng lòng hÆ¡n cả tôi, giá»ng nói cá»§a hắn ta vẫn còn căng thẳng.
Tôi bắt đầu má»™t cách thoải mái. Ãt ra thì tôi cÅ©ng đã nghÄ© như váºy:
- Vì sao anh lại có mặt ở Port Angeles?
Edward hạ mắt xuống, hai bà n tay Ä‘ang đặt trên bà n cháºm rãi Ä‘an và o nhau. Rồi đôi mắt ấy bất ngá» nhướng lên nhìn tôi qua hà ng mi, và kèm theo đó là má»™t nụ cưá»i bà ẩn.
- Tiếp đi!
- Nhưng đây là câu há»i dá»… nhất - Tôi phản đối.
- Cô há»i tiếp Ä‘i! - Edward lặp lại.
Tôi cụp mắt nhìn xuống bà n, thất vá»ng... Mở cái nắp há»™p nằm ở trước mặt, tôi lấy ra cái nÄ©a, tháºn trá»ng xiên lấy má»™t cái bánh bao rồi từ tốn đưa và o miệng. Vẫn tiếp tục nhìn xuống bà n, tôi vừa nhai vừa ngẫm nghÄ©. Nấm rất ngon. Tôi nuốt miếng bánh xuống bụng, uống thêm má»™t ngụm nước nữa trước khi ngá»ng mặt lên.
- ÄÆ°á»£c rồi - Tôi nhìn Edward, nói má»™t cách cháºm rãi - Chúng ta hãy nói tá»›i... tất nhiên chỉ là giả thuyết thôi... má»™t ngưá»i... biết được ngưá»i khác Ä‘ang nghÄ© gì, Ä‘á»c được ý nghÄ© cá»§a ngưá»i khác... chỉ trừ và i ngưá»i.
- Chỉ trừ má»™t ngưá»i thôi - Hắn ta sá»a lại - Ấy là theo giả thuyết.
- Ừ, váºy thì trừ má»™t ngưá»i - Ngưá»i tôi lại run lên vì Edward không tá» ra nghiêm túc chút nà o - Bằng cách nà o có thể là m được như thế? Giá»›i hạn là gì? Là m sao mà ... mà ngưá»i đó... lại tìm ra ngưá»i khác má»™t cách chÃnh xác và đúng lúc như váºy?
- Theo giả thuyết à ? - Edward há»i lại... Có lẽ là để cho chắc ăn.
- Ừ.
- Ừmmm, nếu... ngưá»i đó...
- Chúng ta cứ gá»i là Joe Ä‘i - Tôi đỠnghị.
Edward mỉm cưá»i má»™t cách thÃch thú.
- Ừ, thì Joe. Nếu Joe đã chú tâm từ trước thì việc tÃnh toán thá»i gian chẳng có gì là khó khăn - Hắn ta lắc đầu rồi đảo mắt - Äúng là chỉ có cô má»›i có thể dÃnh vô ba cái vụ rắc rối, mà lại ở ngay trong má»™t thà nh phố bé như cái nắm tay như thế nà y má»›i lạ chứ. ChÃnh cô đã phá há»§y số liệu thống kê tá»· lệ tá»™i phạm cá»§a ngưá»i ta trong vòng mưá»i năm qua đấy, cô có biết không.
- Nhưng chúng ta đang nói vỠgiả thuyết mà - Tôi khẽ khà ng nhắc.
Edward báºt cưá»i nhìn tôi, đôi mắt vô cùng ấm áp.
- Ừ, thì chúng ta Ä‘ang nói vá» giả thuyết mà - Hắn ta gáºt đầu tháºt nhanh - Váºy, chúng ta gá»i cô là Jane nhé.
Xem ra “ngưá»i hùng†cá»§a tôi Ä‘ang núng thế, tôi hoà n toà n có thể cảm nháºn được tâm trạng cá»§a Edward lúc nà y, khi ná»™i tâm cá»§a hắn ta Ä‘ang bị giằng xé, khi hắn ta Ä‘ang phải đối mặt trước má»™t tình huống dở khóc dở cưá»i. Edward cứ dán mắt mình và o mắt tôi, có lẽ Ä‘ang cân nhắc xem có nên chia sẻ hết má»i sá»± tháºt vá»›i tôi không thì phải.
- Anh có thể tin tôi, anh biết không - Tôi thầm thì, và không suy nghÄ© gì thêm, tôi đặt bà n tay lên nắm tay cá»§a Edward. Má»™t cách bất ngá», hắn ta mở bung tay ra. Tôi rút vá»™i tay vá».
- Có lẽ tôi không còn lá»±a chá»n nà o nữa - Giá»ng nói cá»§a Edward bá»—ng nhẹ hẫng như tiếng gió thoảng - Tôi đã sai, cô tinh ý hÆ¡n tôi tưởng nhiá»u.
- Tôi nhớ rằng anh luôn cho mình là đúng kia mà .
- Trước đây thì váºy - Edward cháºm rãi lắc đầu - Nhưng tôi đã sai vá» cô trong chuyện khác, tháºt đấy. Cô không phải là ngưá»i có sức hút vá»›i các tai nạn... không thể phân loại đơn giản như thế được. Cô là ngưá»i có sức hút vá»›i các rắc rối thì đúng hÆ¡n. Nếu trong vòng bán kÃnh mưá»i dặm mà đang xảy ra má»™t chuyện gì đó nguy hiểm là y như rằng thể nà o cÅ©ng có cô ở đó.
- Và anh buá»™c phải nhảy và o cuá»™c, đúng không? - Tôi há»i
Gương mặt của Edward chuyển sang sắc thái lạnh lùng, không biểu lộ một mảy may cảm xúc nà o.
- Äiá»u đó là chắc chắn.
Tôi lại đưa tay ra để chạm và o bà n tay đang run nhè nhẹ của Edward - mặc kệ cho hắn ta đang có ý rụt tay lại. Là n da của Edward rất lạnh và cứng, y hệt như đá.
- Cảm Æ¡n anh - Tôi nói vá»›i má»™t niá»m biết Æ¡n tha thiết - Äây là lần thứ hai.
Gương mặt của Edward dịu lại ngay tức thì.
- Nhưng chúng ta đừng để đến lần thứ ba, đồng ý không?
Tôi phụng phịu, nhưng cÅ©ng gáºt đầu. Edward rút bà n tay vá», lần nà y thì để chúng ở dưới bà n, nhưng rồi bất thình lình, hắn ta chồm ngưá»i vá» phÃa tôi.
- Tôi đã Ä‘i theo cô đến Port Angeles - Edward thú nháºn, nói má»™t cách gấp gáp - Trước đây, tôi chưa bao giá» cứu ai cả, bởi vì nó sẽ Ä‘em đến má»i phiá»n hà rắc rối mà cô không tà i nà o có thể tưởng tượng được. Nhưng tôi đã là m thế... vì cô. Ngưá»i bình thưá»ng, ngưá»i ta cứ Ä‘i nhan nhản trên đưá»ng mà có bị gì đâu - Hắn ta dừng lại. Không rõ Edward có lấy đó là m phiá»n hà không, chứ khi nghe những lá»i lẽ nà y, tôi cảm thấy rất ấm lòng. Äôi mắt cá»§a Edward chiếu thẳng và o tôi, có lẽ hắn ta Ä‘ang thắc mắc không hiểu vì sao tôi lại bất chợt nở má»™t nụ cưá»i mãn nguyện như váºy.
- Từ hôm xảy ra tai nạn đầu tiên, vá»›i chiếc xe tải, có bao giá» anh nghÄ© rằng có lẽ số tôi đã táºn nên lúc nà o anh cÅ©ng phải lao và o giữa, phá vỡ cái định mệnh ấy cho tôi?
- Lần đầu tiên không phải là lần đó - Edward trả lá»i, giá»ng nói cá»§a hắn ta trở nên khó nghe lạ thưá»ng. Tôi nhìn xoáy và o Edward, tỠý khó hiểu, nhưng Edward cúi gằm mặt xuống - Số pháºn cá»§a cô trở nên xui xẻo từ cái ngà y đầu tiên tôi gặp cô thì đúng hÆ¡n.
Tôi cảm thấy sững sá», hoảng hốt, cái nhìn phẫn ná»™ cá»§a Edward dà nh cho tôi trong buổi há»c đầu tiên bá»—ng chốc hiện vá» choán hết tâm trÃ... nhưng cảm giác an toà n khi ở bên cạnh Edward lại mau chóng xua tan hình ảnh đó Ä‘i. Bất chợt Edward ngước mắt lên, nhìn tháºt sâu và o mắt tôi, giỠđây, đôi mắt ấy không còn đáng sợ đối vá»›i tôi nữa.
- Cô còn nhớ không? - Gương mặt đẹp như thiên thần của Edward trở nên nghiêm nghị.
- Tôi nhá»› - Tôi Ä‘iá»m tÄ©nh trả lá»i.
- Cuối cùng, cô lại ngồi đây - Giá»ng nói cá»§a Edward tá» vẻ như hắn ta không dám tin và o Ä‘iá»u đó; hắn nhướng má»™t bên mà y lên.
- Vâng, tôi ngồi ở đây... là nhỠcó anh - Tôi dừng lại - Bởi vì, bằng cách nà o đó, anh đã tìm ra tôi... ? - Tôi nhắc lại.
Edward mÃm môi lại, đôi mắt nheo nheo nhưng vẫn chăm chú nhìn tôi, có vẻ như Ä‘ang quyết định. Rồi chợt nháºn ra đĩa thức ăn cá»§a tôi hãy còn đầy, Edward lên tiếng:
- Cô cứ ăn đi, tôi sẽ kể.
Tôi nhanh nhẹn xiên lấy một cái bánh bao khác lên, cho và o miệng.
- Tháºt ra, tìm ra cô hÆ¡i khó. Thông thưá»ng, tôi tìm ngưá»i khác dá»… hÆ¡n, má»™t khi đã được biết vá» suy nghÄ© cá»§a há» từ trước - Nói đến đây, Edward nhìn tôi má»™t cách lo lắng, và tôi nháºn ra là mình Ä‘ang đông cứng lại. Tôi buá»™c mình phải nhai, nuốt và lại lấy má»™t cái bánh bao khác cho và o miệng.
“Tôi cứ Ä‘i theo Jessica, nhưng không chuyên chú lắm nên tôi đã không nháºn ra rằng cô tá»± ý bá» Ä‘i - như tôi đã nói rồi đấy, chỉ có cô má»›i gặp rắc rối ở cái thà nh phố Port Angeles nà y. Mãi vá» sau, tôi má»›i phát hiện ra Ä‘iá»u đó, rằng cô không còn Ä‘i cùng Jessica nữa, tôi vá»™i và ng bá»§a Ä‘i tìm cô ở hiệu sách mà tôi đã nhìn thấy được trong đầu cá»§a Jessica. Tôi biết cô đã không bước và o hiệu sách mà lại Ä‘i vá» phÃa nam... và hiểu rằng thể nà o cô cÅ©ng bị lạc đưá»ng. Nhưng tôi chỉ biết đứng chá», dò xét suy nghÄ© cá»§a những ngưá»i trên phố, cố tìm xem có ai chú ý đến cô không, hòng có thể biết được là cô Ä‘ang ở đâu. Tôi không có lý do gì để lo lắng... nhưng tá»± nhiên tôi cảm thấy bất an má»™t cách khác thưá»ng...â€
Edward trở nên tư lá»±, hắn ta Ä‘ang nhìn Ä‘i đâu đó - má»™t hình ảnh quen thuá»™c khi ngưá»i ta hồi tưởng lại má»™t Ä‘iá»u gì. Và tôi thì không là m sao mà biết được.
- Tôi bắt đầu lái xe lòng vòng, vẫn chú ý... lắng nghe. Cuối cùng, mặt trá»i lặn xuống, tôi tÃnh bá» xe để chạy Ä‘i tìm cô. Thế rồi...†- Edward ngưng bặt, hai hà m răng nghiến chặt vì giáºn dữ, hắn ta Ä‘ang cố gắng bình tÄ©nh trở lại.
- Rồi sao? - Tôi khẽ khà ng há»i. Edward vẫn tiếp tục nhìn và o Ä‘iá»u gì đó qua đầu tôi.
- Tôi nghe thấy suy nghÄ© cá»§a chúng - Edward lẩm bẩm, và nh môi trên khẽ ấn sâu và o răng - Tôi nhìn thấy gương mặt “em†trong suy nghÄ© cá»§a thằng đó - Nói đến đây, Edward bất ngá» rướn ngưá»i vá» phÃa trước, chống tay lên bà n, và che lấy mắt. Hà nh động nà y xảy ra quá nhanh khiến cả ngưá»i tôi trở nên sững sá».
“Tháºt là khổ sở... Em không biết tôi đã phải khổ sở như thế nà o đâu... khi chỉ đưa em Ä‘i mà buá»™c lòng để cho chúng... sống - Giá»ng nói cá»§a Edward bá»—ng nghẹn lại - Tôi có thể để em vá» cùng Jessica và Angela, nhưng tôi rất sợ phải để em má»™t mình, rồi tôi lại phải Ä‘i tìm há» - Edward bần thần thú nháºnâ€.
Tôi ngồi thừ ra trong giây lát, cả ngưá»i tôi lúc nà y đã hoà n toà n tê liệt, má»i suy nghÄ© trở nên đứt quãng, rá»i rạc. Hai bà n tay cá»§a tôi trốn và o trong hai vạt áo; má»™t cách yếu Ä‘uối, tôi ngả ngưá»i ra lưng ghế. Edward vẫn Ä‘ang ôm lấy mặt, “anh†ngồi im lìm như má»™t pho tượng sống.
Cuối cùng, anh cÅ©ng ngá»ng mặt lên, ánh mắt mắt chúng tôi giao nhau, đôi mắt anh ngáºp trà n những câu há»i.
- Em đã sẵn sà ng để vá» nhà chưa? - Edward lên tiếng há»i.
- Äã sẵn sà ng - Tôi trả lá»i, trong lòng cảm thấy vui mừng khôn xiết khi lại sắp được ngồi bên cạnh anh, rong ruổi trên Ä‘oạn đưá»ng dà i cả tiếng đồng hồ. Tuy nhiên, tôi vẫn chưa sẵn sà ng để nói lá»i tạm biệt.
Ngưá»i phục vụ bá»—ng xuất hiện như thể chúng tôi đã gá»i hoặc giả đã bắt được tÃn hiệu Ä‘ang ngoái tìm cá»§a chúng tôi.
- Chúng tôi có thể giúp gì cho anh không? - Cô ta há»i Edward.
- Vui lòng cho chúng tôi hóa đơn, cảm Æ¡n cô - Giá»ng nói cá»§a anh tháºt êm ái, mang đầy cảm xúc do cuá»™c nói chuyện má»›i rồi cá»§a chúng tôi. Ngưá»i phục vụ trở nên lúng túng. Edward ngước mặt lên, chỠđợi.
- À... v...vâng - Ngưá»i phục vụ bá»—ng nói lắp - Äây ạ - Nói rồi, cô ta rút ra từ trong túi cá»§a chiếc tạp dá» Ä‘en tuyá»n Ä‘ang Ä‘eo má»™t tấm bìa nhá» bá»c da, đưa cho Edward.
Edward đặt tiá»n và o cái hóa đơn đã có sẵn trong tay, đưa trả lại cho ngưá»i phục vụ.
- Không cần phải thối lại đâu - Edward thoáng mỉm cưá»i rồi đứng dáºy, tôi cÅ©ng hấp tấp đứng lên theo.
Ngưá»i phục vụ nhoẻn miệng tạo nên má»™t nụ cưá»i duyên dáng:
- Chúc anh một buổi tối vui vẻ.
Edward bước sát theo tôi, vẫn cẩn trá»ng để không gây ra má»™t sá»± đụng chạm nà o. Bất giác tôi nghÄ© đến Jessica và mối quan hệ cá»§a cô ấy vá»›i Mike, hỠđã thân nhau đến độ sắp tiến tá»›i nụ hôn đầu tiên như thế nà o. Tôi buông ra má»™t tiếng thở dà i. Hình như Edward Ä‘ang cố gắng lắng nghe suy nghÄ© cá»§a tôi, anh cúi nhìn tôi má»™t cách tò mò. Tôi Ä‘ang phóng tầm mắt ra ngoà i vỉa hè, trong lòng cảm thấy vui sướng vì nháºn ra anh không thể Ä‘oán được trong đầu tôi Ä‘ang nghÄ© gì.
Rồi Edward mở cá»a xe cho tôi, đợi tôi bước và o xong, nhẹ nhà ng đóng lại. Tôi nhìn theo anh Ä‘i vòng ra phÃa trước xe mà cảm thấy ngạc nhiên, không hiểu Ä‘iá»u gì đã là m cho anh trở nên vui vẻ đến thế. Hiện thá»i, có thể là tâm trạng cá»§a tôi cÅ©ng Ä‘ang hoà n toà n giống như anh... nhưng cÅ©ng có thể là không hẳn như váºy. Tôi có cảm giác rằng Edward không thuá»™c tuýp ngưá»i mà ai cÅ©ng có thể Ä‘oán định được.
Vừa ngồi và o xe là anh khởi động ngay máy và báºt hệ thống sưởi liá»n láºp tức. Trá»i Ä‘ang trở lạnh, có lẽ khoảng thá»i tiết tuyệt vá»i sắp đến hồi kết thúc. Tôi thu ngưá»i lại trong chiếc áo khoác giỠđã trở nên ấm áp cá»§a anh mà thưởng thức mùi thÆ¡m phảng phất cá»§a nó, mong sao anh sẽ không nháºn ra Ä‘iá»u nà y.
Edward bắt đầu tiến ra trục đưá»ng chÃnh mà chẳng há» ngó trước nhìn sau, bất chợt, anh gõ gõ và o đầu khi chúng tôi vừa ra đến đưá»ng cao tốc.
- À - Anh lên tiếng một cách đầy ý nghĩa - GiỠthì tới phiên em...
Tà i sản của Maya
06-02-2009, 09:40 AM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Dec 2008
Äến từ: HCM
Bà i gởi: 91
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
9: Giả thuyết
- Tôi há»i anh thêm má»™t câu nữa được không? - Tôi há»i khi Edward vừa rẽ và o má»™t con đưá»ng tÄ©nh lặng. Có vẻ như anh không há» chú ý đến đưá»ng sá.
Edward thở dai, gáºt đầu đồng ý, đôi môi bắt đầu bặm và o nhau:
- Một thôi nhé!
- Ừmmm,... anh nói rằng anh biết tôi không ghé và o hiệu sách mà bá» xuống phia nam. Tôi chỉ thắc mắc không hiểu tại sao anh biết Ä‘iá»u đó.
Edward không vá»™i trả lá»i ngay, anh ngoảnh mặt nhìn sang hướng khác.
- Tôi nghĩ chúng ta không cần phải giấu nhau nữa - Tôi lẩm bẩm.
Suýt chút nữa là Edward đã nhoẻn cưá»i
- ÄÆ°á»£c thôi, đó là vì tôi đã Ä‘i theo mùi hương cá»§a em - Mắt anh Ä‘ang nhìn thẳng và o con đưá»ng phÃa trước mặt, dưá»ng như có ý muốn cho tôi kịp có thá»i gian... định thần lại. Tháºt tình, tôi không thể ngá» nổi đến câu trả lá»i nà y, nhưng hãy để đấy, tôi sẽ tìm hiểu sau. lúc nà y, tôi chỉ muốn táºp trung tư duy cá»§a mình. Tôi không thể để cho anh "đánh bà i chuồn" má»™t cách dá»… dà ng như thế, giá» là lúc anh phải trả lá»i má»i thứ.
- Nhưng anh vần chưa trả lá»i câu há»i thứ nhất... - Tôi cố trì hoãn.
Anh quay sang ném cho tôi một cái nhìn phản đối:
- Câu há»i nà o?
- Là chuyện đó diá»…n ra như thế nà o... Ä‘á»c suy nghÄ© cá»§a ngưá»i khác ấy? Anh có khả năng Ä‘á»c được suy nghÄ© cá»§a tất cả má»i ngưá»i, ở tất cả má»i nÆ¡i à ? Bằng cách nà o anh là m được như váºy? Những thà nh viên còn lại trong gia đình anh có là m được như váºy không? - Tôi chợt tá»± cảm thấy mình tháºt ngá»› ngẩn, không dưng lại vá» vÄ©nh đòi há»i anh phải giải thÃch cặn kẽ những Ä‘iá»u ấy.
- Nhưng em đã há»i nhiá»u hÆ¡n má»™t câu rồi - Anh nhắc nhở tôi, nhưng chẳng ăn thua... Tôi cứ ngồi thừ ngưá»i, Ä‘an hai tay và o nhau mà nhìn anh, chỠđợi.
- Không, trong gia đình, chỉ có tôi má»›i có khả năng đó. Và tôi không thể nghe được tất cả suy nghÄ© cá»§a tất cả má»i ngưá»i ở khắp nÆ¡i. Phải ở gần thì tôi má»›i có thể nghe được. Tuy nhiên, ngưá»i cà ng thân thì ... cà ng nghe được xa. Nhưng chưa bao giá» xa quá và i dặm cả - Nói đến đây, anh bá»—ng ngừng lại, có vẻ như Ä‘ang suy nghÄ© má»™t Ä‘iá»u gì đó lung lắm - Nó cÅ©ng giống như em Ä‘ang ở trong khán phòng lá»›n đầy ngưá»i,mà má»i ngưá»i lại Ä‘ang trò chuyện rôm rả. Äó là má»™t thứ âm thanh huyên náo, ồ ồ... rẻ rè, rất khó chịu. Cho đến khi nà o tôi táºp trung và o được má»™t giá»ng nói, thì khi đó sẽ cảm nháºn được suy nghÄ© cá»§a há», chỉ đơn giản thế thôi.
Bình thưá»ng, tôi không quan tấm đến những âm thanh đó... Nó là m tôi khó chịu đến phát Ä‘iên lên được. Nhưng rồi má»™t khi đã chấp nháºn nó, tôi lại cảm thấy dá»… chịu hÆ¡n - Nói đến đây, anh thoáng cau mà y lại - Chỉ cần không há»› hênh trả lá»i Ä‘iá»u ngưá»i ta nghÄ©, mà phải trả lá»i Ä‘iá»u ngưá»i ta nói là được rồi.
-Tại sao anh lại cho rằng anh không thể nghe thấy suy nghÄ© cá»§a tôi? - Tôi há»i má»™t cách hiếu kỳ.
Äôi mắt cá»§a Edward trở nên khó hiểu khi nhìn tôi:
- Tôi cÅ©ng không biết nữa - Anh lẩm bẩm - Tôi chỉ có thể Ä‘oán rằng naõp bá»™ cá»§a em hoạt động không giống vá»›i ngưá»i ta. Tá»±a như suy nghÄ© cá»§a em thì luôn luôn nằm trên sóng AM, còn tôi thì chỉ bắt được má»—i sóng FM váºy - Giải thÃch xong, anh nhìn tôi mỉm cưá»i, tâm trạng có vẻ phấn khÃch hẳn lên.
- Äầu óc tôi hoạt động không bình thưá»ng? à anh bảo tôi là ngưá»i khi thế nà y, lúc thế khác ấy hả? - Tôi bá»—ng cảm thấy bá»±c bá»™i trong lòng... Liệu có phải tôi Ä‘ang bị Edward nhìn thấu tâm can qua ba cái trò thắc mắc vá»› vẩn nà y không? từ trước tá»›i giá», tôi là kẻ luôn nghi ngá» má»i thứ, thế nên tôi trở nên lúng túng, hoảng hốt khi tin rằng những gì anh nói Ä‘á»u là sá»± tháºt.
- Em Ä‘ang sợ rằng em là ngưá»i không có láºp trưá»ng vững và ng hả? - Edward báºt cưá»i thà nh tiếng - Äừng lo, chỉ là giả thuyết thôi... - Và gương mặt anh đột ngá»™t nghiêm lại - ...ChÃnh giả thuyết đã đẩy chúng ta lại gần nhau.
Tôi thở dà i. Là m sao để nói với anh vỠchuyện của tôi đây?
- Chẳng phải là chúng ta không cần phải giấu nhau sao? - Edward nhẹ nhà ng nhắc lại câu nói ban nãy của tôi.
Lần đà u tiên tôi quay mặt Ä‘i chá»— khác, tạm thá»i rá»i mắt khá»i anh, cố gắng lục tìm trong đầu mình những từ ngữ để nói cho thÃch hợp. Và cÅ©ng chÃnh lúc đó, tôi má»›i chú
ý đến cái đồng hồ đo tốc độ.
- Ôi thánh thần Æ¡i! - Tôi hét lên - Cháºm lại, cháºm lại!
- Em là m sao thế? - Edward giáºt mình hoảng hốt. Nhưng chiếc xe hÆ¡i vẫn không há» giảm tốc độ.
- Anh Ä‘ang chạy vá»›i váºn tốc má»™t trăm dặm má»™t giá» kìa! - Miệng tôi thì hét lên, trong khi mắt tôi nhìn trân trân ra ngoà i cá»a sổ, và tôi cÆ¡ hồ không thấy được gì nhiá»u... Ngoà i trá»i hiện Ä‘ang tối Ä‘en như má»±c... Tôi chỉ nháºn ra được má»—i con đưá»ng dà i thẳng tắp trong thứ ánh sang xanh xanh cá»§a hai ngá»n đèn pha. Cánh rừng dá»c hai bên đưá»ng giỠđây chẳng khác gì má»™t bức tưá»ng Ä‘en ngòm, mà nó hẳn cÅ©ng cứng chẳng thua gì bức tưá»ng thép... Nếu chúng tôi chệch ra khá»i con đưá»ng ở cái váºn tốc nà y...
- Bình tĩnh nà o, Bella - Anh liếc mắt sang tôi, vẫn giữ nguyên tốc độ.
- Anh muốn giết cả hai à ? - Tôi gặng há»i.
- Sẽ không tông phải ai đâu.
Tôi cố gắng Ä‘iá»u chỉnh lại giá»ng nói cá»§a mình:
- Tại sao anh lại phải vá»™i và ng như váºy?
- Tôi luôn lái xe như thế nà y mà - Nói rồi, anh lại quay sang mỉm cưá»i vá»›i tôi.
- Anh đừng có rá»i mắt khá»i đưá»ng Ä‘i như thế.
- Tôi chưa bao giá» gặp tai nạn cả, Bella ạ... Tôi tháºm chà còn chưa hỠđược nháºn má»™t tấm vé phạt nà o cÆ¡ đấy - Anh lại mỉm cưá»i và tá»± gõ nhẹ và o đầu mình - Trong nà y có rada dấy.
- Hà i hước quá - Tôi nổi đóa - Äừng quên bố tôi là cảnh sát. Từ hồi sinh ra , tôi đã được dạy dá»— là phải tuân thá»§ luáºt lệ giao thông rồi. Mặt khác, nếu lỡ anh có biến chiếc xe Volvo nà y thà nh má»™t cái bánh quy xoắn ôm lấy thân cây, thì chỉ có anh má»›i có thể đứng dáºy nổi mà thôi.
- Ừ, chắc là thế - Edward đồng ý vá»›i má»™t trà ng cưá»i khác - Nhưng em thì không thể - Rồi anh thở dà i, trong khi tôi cảm thấy nhẹ nhõm được đôi chút khi kimđồng hồ từ từ giảm xuống con số tám mươi - ÄÆ°á»£c chưa nà o?
- Tà m tạm.
- Tôi ghét lái xe cháºm lắm - Anh lầm bầm.
- Thế nà y mà còn cháºm á?...
- Äá»§ để trở thà nh má»™t ná»—i xấu hổ trong cuá»™c Ä‘á»i lái xe cá»§a tôi rồi - Anh ngắt lá»i - Tôi vẫn Ä‘ang dợi cái giả thuyết cuối cùng cá»§a em đấy.
Bị bất ngá», tôi bặm môi lại. Edward quay sang tôi, đôi mắt nâu sẫm nhìn tôi tháºt hiá»n.
- Tôi sẽ không cưá»i đâu - Anh hứa má»™t cách chắc nịch.
- ...Emmm. "em" chỉ lo anh giáºn thôi.
- Tệ lắm à ?
- Vâng, tệ lắm.
Edward vẫn đợi. Tôi cúi gằm mặt xuống, nhìn chăm chăm và o đôi bà n tay, để không thể thấy được cảm xúc của anh lúc nà y.
- Em cứ nói Ä‘i - Giá»ng nói cá»§a Edward vẫn Ä‘iá»m tÄ©nh.
- Em không biết phải bắt đầu như thế nà o cả - Tôi tháºt thà thú nháºn.
- Sao em không bắt đầu từ đâu... Em nói rằng chẳng phải tự em nghĩ ra kia mà .
- Không hẳn thế.
- Thế thì em suy ra từ đâu...từ má»™t quyển sách? Hay má»™t bá»™ phim? - Edward há»i dò.
- Không phải... Mà là và o thứ Bảy, ở bãi biển - Tôi đánh liá»u liếc mắt sang anh, Hình như anh không hiểu tôi Ä‘ang nói gì.
- Tình cá» em gặp lại má»™t ngưá»i bạn cÅ© cá»§a gia đình... Jacob Black - Tôi tiếp tục kể - Bố cá»§a cáºu ấy và bố em là bạn bè từ khi em còn bé tÃ.
Edward vẫn tỠra không hiểu.
- Bố cá»§a cáºu ấy là má»™t trong những tù trưởng cá»§a bá»™ tá»™c Quileute - Tôi cẩn tháºn quan sát thái đỠcá»§a Edward. Vẻ mặt khó hiểu cá»§a anh vẫn không thay đổi - Bá»n em cùng nhau Ä‘i dạo.. - Tôi chá»n lá»c lại từng chi tiết buổi di chÆ¡i hôm ấy - ...rồi cáºu ấy kể cho em nghe mấy truyá»n thuyết cÅ© cá»§a bá»™ tá»™c... chắc để là m em sợ, em nghÄ© váºy. Cáºu ấy kể vá»›i em... Tôi bá»—ng trá» nên ngáºp ngừng.
- Em kể tiếp đi - Edward giục tôi.
- Vá» ma - cà - rồng - Tôi chợt nháºn ra là mình Ä‘ang thì thầm. Giá» thì tôi không dám ngá»ng mặt lên mà nhìn Edward nữa. Nhưng tôi phát hiện thấy những khá»›p ngón tay cá»§a anh trên vôlăng Ä‘ang siết chặt lại và hÆ¡i run rẩy.
- Và em nghÄ© ngay đến "anh"? - Vẫn cố tá» ra bình thản, Edward há»i.
- Không. Cáºu ấy đỠcáºp đến gia đình anh.
Im lặng. Edward chỉ dán mắt và o con đưá»ng phÃa trước mặt.
Trong tôi dáºy lên má»™t cảm giác ái ngại, lo lắng cho Jacob.
- Cáºu ấy chỉ cho đó là má»™t chuyện mê tÃn vá»› vẩn, anh ạ - Tôi nhanh miệng giải thÃch - Cáºu ấy cÅ©ng không muốn em để tâm và o chuyện nà y - Dưá»ng như thế vẫn chưa đủ, tôi buá»™c lòng phải thú nháºn - Là lá»—i cá»§a em, em ép cáºu ấy phải kể cho em biết.
- Vì sao em lại là m như thế?
- Lauren nói má»™t Ä‘iá»u gì đó vá» anh... cô ấy muốn trêu chá»c em. Và má»™t thanh niên khác lá»›n hÆ¡n, cÅ©ng là thà nh viên cá»§a bá»™ tá»™c, nói rằng gia đình anh sẽ không đến vùng đất cua rhá», em có cảm giác rằng anh ta muốn ám chỉ đến má»™t Ä‘iá»u gì đó. Thế nên em rá»§ Jacob Ä‘i và dụ dá»— để cáºu ấy kể cho em biết - Tôi tiếp tục thú nháºn, đầu cúi gằm xuống.
Edward Ä‘á»t ngá»™t phá ra cưá»i ngặt nghẽo khiến tôi giáºt mình, Tôi đưa mắt nhanh sang anh. Anh vẫn cưá»i, nhưng trong đôi mắt vẫn chú mục vá» phÃa trước Ä‘ang ẩn chứa ná»—i khó chịu.
- Em dụ dá»— cáºu ấy như thế nà o? - Bất chợt, Edward há»i.
- Em cố nói ngá»t... em cÅ©ng không ngá» là nó lại có tác dụng đến như váºy - Tá»›i giò, khi nhá»› lại lúc ấy, tôi vẫn không tin được đó là giá»ng nói cá»§a mình.
- Giá mà anh được trông thấy cảnh đó - Edward cưá»i khúc khÃch, nhưng tôi cảm nháºn được má»™t âm Ä‘iệu rất buồn trong những tiếng cưá»i ấy - Váºy mà em còn lá»›n tiếng buá»™c tá»™i anh là m ngưá»i khác lóa mắt... Tháºt tá»™i nghiệp cho Jacob Black.
Mặt đỠlựng lên vì thẹn, tôi phóng tầm mắt và o mà n đêm.
- Sau đó, em là m gì? - Má»™t lúc sau, Edward má»›i lên tiếng há»i.
- Em tìm thông tin trên Internet.
- Và những thông tin ấy đã thuyết phục được em? - Trong giá»ng nói cá»§a Edward Ãt nhiá»u có sá»± bỡn cợt nhưng hai bà n tay cá»§a anh thì siết chặt lấy cái vôlăng.
- Không phải. Không có má»™t Ä‘iá»u gì đúng cả. Hầu hết chỉ là chuyện ngá»› ngẩn. và rồi... - Tôi chợt dừng lại.
- Rồi sao?
- Em nháºn ra Ä‘iá»u đó không còn quan trá»ng vá»›i mình nữa - Tôi thì thà o.
- Không còn quan trá»ng nữa ư? - Câu nói cá»§a Edward khiến tôi phải ngẩng mặt lên... Cuối cùng thì tôi cÅ©ng đã tháo gỡ được cái mặt nạ Ä‘iá»m tÄ©nh trên gương mặt cá»§a anh. Lúc nà y, trên mặt cá»§a Edward trà n đầy ná»—i hoà i nghi, lẫn trong đó là má»™t chút phẫn ná»™ mà đã có lần nó khiến cho tôi phải sợ hãi.
- Không phải - Tôi trả lá»i má»™t cách dịu dà ng - Em muốn nói rằng dù anh có là ai, thì Ä‘iá»u ấy cÅ©ng không còn quan trá»ng đối vá»›i em nữa.
Lần nà y, giá»ng nói cá»§a Edward trở nên sắt đá và mang theo má»™t chút nhạo báng.
- Em không quan tấm xem anh có phải là quái váºt không à ? Nếu anh không phải là ngưá»i thì sao?
- Em vẫn không xem Ä‘iá»u đó là vẫn Ä‘á».
Im lặng. Edward chỉ chú mục và o con đưá»ng trước mắt. Gương mặt anh trởn nên lạnh lùng, nhưng phảng phất má»™t chút gì đó thê lương.
- Anh giáºn rồi - Tôi thở dà i - Lẽ ra em không nên nói cái gì cả.
- Không đâu - Dù trả lá»i như thế nhưng âm Ä‘iệu trong giá»ng nói cá»§a Edward cÅ©ng Ä‘ang khô cứng như gương mặt cá»§a anh váºy - Anh rất muốn biết em Ä‘ang nghÄ© gì... ngay cả khi đó chỉ là những suy nghÄ© ngông cuồng nhất.
- Váºy là em lại sai à ? - Tôi chợt há»i.
- Anh có bảo như váºy đâu. "Äiá»u đó không quan trá»ng!" mà - Edward trÃch dẫn câu nói cá»§a tôi, rồi nghiến răng lại.
- Váºy là em đúng? - Tôi há hốc miệng ra vì kinh ngạc.
- Äiá»u đó quan trá»ng lắm à ?
Tôi hÃt và o má»™t hÆ¡i tháºt sâu.
- Không hoà n toà n như thế - Tôi dừng lại - Chỉ là em muốn biết thôi - Chà Ãt thì giá»ng nói cá»§a tôi vẫn còn giữ được sắc thái bình tÄ©nh.
Äá»™t nhiên Edward lại trở nên cam chịu:
- Em muốn biết Ä‘iá»u gì?
- Anh bao nhiêu tuổi?
- Mưá»i bảy - Edward trả lá»i ngay láºp tức.
- Anh mưá»i bảy tuổi được bao lâu rồi?
Môi anh trở nên run rẩy trong khi mắt vẫn nhìn thẳng hướng trước mặt.
- CÅ©ng lâu rồi - Cuối cùng, anh thừa nháºn.
- Dạ vâng - Tôi mỉm cưá»i, cảm thấy tháºt mãn nguyện rằng Edward vẫn trung thá»±c vá»›i tôi. Bất ngá», anh quay sang nhìn tôi má»™t cách dè chừng giống như trước đây, khi anh lo ngại rằng tôi sẽ choáng váng. Äáp lại anh, tôi mỉm cưá»i tháºt tươi, ra chiá»u có thể chịu đựng được tất cả, và anh khẽ cau mà y.
- Anh đừng cưá»i nhé... nhưng là m sao anh có thể ra ngoà i và o ban ngà y được?
Edward báºt cưá»i thà nh tiếng:
- Ngưá»i ta tưởng tượng đấy.
- Thế còn vụ mặt trá»i thiêu cháy?
- Ngưá»i ta tưởng tượng ra thôi.
- Thế ngủ trong quan tà i?
- Chỉ là tưởng tượng - Anh ngáºp ngừng trong giấy lát và rồi giá»ng nói cá»§a anh bá»—ng mang má»™t âm Ä‘iệu kỳ lạ - Tháºt ra, anh không ngá»§ được.
Phải mất cả phút sau, tôi mới định thần lại được.
- Có chút nà o chăng?
- Không má»™t chút nà o cả - Anh trả lá»i, giá»ng nói cá»§a anh gần như không thể nghe thấy nổi, rồi anh quay sang nhìn tôi bà ng má»™t ánh mắt buồn vá»i vợi. Äôi mắt mà u đất non như cố ghìm chặt lấy đôi mắt cá»§a tôi, trong phút chốc, đầu óc cá»§a tôi trở nên trống rá»—ng, chẳng còn nghÄ© ra được Ä‘iá»u gì. Tôi vẫn nhìn Edward mãi cho tá»›i lúc anh quay mặt Ä‘i.
- Em vẫn chưa há»i anh câu há»i quan trá»ng nhất - Edward lại quay sang nhìn tôi, lần nà y là má»™t cái nhìn lạnh lùng đúng nghÄ©a, giá»ng nói trở nên khô cứng.
Tôi chá»›p mắt, mong mình sẽ tỉnh táo lại, hiện thá»i tôi vẫn còn Ä‘ang trong tình trạng mê mẩn.
- Câu há»i nà o hả anh?
- Em không muốn biết thực đơn hà ng ngà y của anh à ?
- Ồoo - Tôi lẩm bẩm - Cái đó...
- Ừ, cái đó đấy - Giá»ng nói cá»§a anh vẫn lạnh tanh - Em không muốn biết là anh có uống máu không à ?
Tôi không giấu được sự nao núng:
- Ừmmmm, Jacob cÅ©ng có nói vá» Ä‘iá»u đó.
- Jacob nói sao? - Edward há»i thẳng thừng.
- Cáºu ấy bảo anh không ... săn ngưá»i. Cáºu ấy bảo gia đình anh không còn nguy hiểm bởi vì các anh chỉ săn thú thôi.
- Cáºu ấy bảo rằng bá»n anh không nguy hiểm ư? - Giá»ng nói cá»§a Edward trở nên hoà i nghi tá»™t độ.
- Không hoà n toà n như thế. ChÃnh xác thì Jacob bảo rằng bá»™ tá»™c cáºu ấy đã tin rằng các anh không còn nguy hiểm nữa. Nhưng dù sao thì ngưá»i Quileute vẫn không muốn các anh đặt chân lên lãnh địa cá»§a há».
Edward vẫn nhìn thẳng nhưng tôi không chắc là anh có Ä‘ang nhìn đưá»ng hay không nữa.
- Cáºu ấy nói đúng không anh? Vá» chuyện săn ngưá»i ấy? - Tôi cố há»i bằng giá»ng tháºt tá»± nhiên.
- Ngưá»i Quileute nhá»› dai tháºt - Edward lẩm bẩm trả lá»i.
Váºy là anh đã...xác nháºn.
- Dù sao, em cÅ©ng đừng có tá»± tin quá - Edward cảnh báo - Há» giữ khoảng cách vá»›i bá»n anh như váºy là đúng đấy. Bá»n anh vẫn còn rất nguy hiểm.
- Em không hiểu.
- Bá»n anh chỉ cố gắng - Anh giải thÃch má»™t cách cháºm rãi - Bá»n anh chỉ biết cố gắng kiểm soát những việc mình là m. Äôi khi, bá»n anh cÅ©ng phạm phải sai lầm. Như anh là má»™t và dụ, đã tá»± cho phép mình "đơn thương độc mã" Æ¡ bên em.
- Äây là sai lầm sao? - Tôi nghe trong giá»ng nói cá»§a mình có phảng phất ná»—i buồn sâu thẳm, không rõ anh có nháºn ra không.
- Một sai lầm cực kỳ nguy hiểm đấy - Edward thì thầm.
Rồi chúng tôi im lặng ngồi bên nhau trong chiếc xe Ä‘ang tiếp tục lao vá» phÃa trước. Tôi lặng lẽ nhìn những ngá»n đèn đưá»ngcws thế vụt qua. Chúng di chuyển rất nhanh, tá»±a hồ như không có tháºt trên con đưá»ng nà y, giống như má»™t trò chÆ¡i trên video váºy. Dưá»ng như thá»i gian Ä‘ang trôi qua rất nhanh, giống như con đưá»ng Ä‘en ngòm Ä‘ang trải ra ở bên dưới, tôi sợ… phải, tôi sợ rằng má»™t khi những bức tưá»ng bà máºt giữa chúng tôi đã không còn, thì tôi sẽ không còn cÆ¡ há»™i để ở bên anh như thế nà y nữa. Những lá»i nói cuối cùng cá»§a anh chÃnh lag nhằm ám chỉ Ä‘iá»u đó, bất giác tôi chùn lại. Tôi không muốn lãng phà má»™t giấy, má»™t phút nà o Ä‘ang có được vá»›i anh.
- Anh nói nữa Ä‘i – Tôi lên tiếng má»™t cách tuyệt vá»ng, không cần biết anh sẽ nói gì, chỉ cần được nghe giá»ng nói cá»§a anh, vá»›i tôi, như thế đã là mãn nguyện lắm rồi.
Edward quay sang nhìn tôi tháºt nhanh, anh giáºt mình trước âm Ä‘iệu giá»ng nói cá»§a tôi.
- Em muốn biết thêm Ä‘iá»u gì?
- Vì sao anh lại săn thú mà không phải là săn ngưá»i – Tôi chợt nảy ra câu há»i, giá»ng nói cá»§a tôi vẫn buồn man mác. Äôi mắt đã bắt đầu nhòe nước, tôi hốt hoảng quay Ä‘i, cố kìm nén ná»—i Ä‘au khổ Ä‘ang ra sức đánh bại mình.
- Anh không muốn là má»™t quái váºt – Anh trả lá»i rất nhá».
- Nhưng chỉ săn thú thôi thì không đủ?
Edward im lặng một lát
- Anh không chắc lắm, ừ , anh không chắc lắm, nhưng anh Ä‘ang nghÄ© đến việc sống bằng Ä‘áºu hÅ© và sữa Ä‘áºu nà nh; gá»i là ăn chay ấy… bá»n anh đã gá»i đùa vá»›i nhau như thế. Nhưng nó không hoà n toà n là m thá»a mãn cÆ¡n đói… gá»i là cÆ¡n khát thì đúng hÆ¡n. Nhưng dù sao, những thứ ấy cÅ©ng giúp bá»n anh đủ mạnh để tồn tại rồi… Trong phần lá»›n thá»i gian… - Giá»ng nói cá»§a Edward chuyển sang nghi ngại – Äôi khi Ä‘iá»u nà y trở nên khó khăn hÆ¡n bất cứ má»™t Ä‘iá»u gì khác.
- Hiện giá» anh cảm thấy khó khăn lắm phải không? – Tôi há»i.
Edward thở dà i.
- Ừ.
- Nhưng hiện giá» anh đâu có đói – Tôi tá»± tin buông lá»i nháºn xét, đây hòn toà n không phải là câu há»i.
- Sao em lại nghĩ thế?
- Vì đôi mắt anh. Em đã nói vá»›i anh rằng em có má»™t giả thuyết mà . Em chú ý thấy rằng những ngưá»i… những ngưá»i đặc biệt thưá»ng hay gắt gá»ng má»—i khi đói.
Edward lại báºt cưá»i khinh khÃch.
- Em rất hay quan sát, có phải không nà o?
Tôi không trả lá»i câu há»i cá»§a anh. Tôi chỉ lắng nghe tiếng anh cưá»i, cố gắng ghi và o đầu mình tiếng cưá»i đó, biết đâu sau nà y…
- Tuần rồi, anh đã Ä‘i săn, vá»›i Emmett? – Tôi há»i khi không gian đã im ắng trở lại.
- Ừ - Thốt ra lá»i xác nháºn xong, Edward dừng lại má»™t lúc, tưởng như Ä‘ang quyết định xem có nên nói tiếp hay không – Thá»±c lòng, anh không muốn Ä‘i đâu, nhưng Ä‘iá»u nà y cần kÃp quá. Nếu anh không khát thì anh má»›i dám ở bên em được.
- Sao anh không muốn đi?
- Vì anh cảm thấy … bất an.. khi phải xa em – Äôi mắt Edward tháºt hiá»n và chứa đầy cảm xúc. Chỉ trong chá»›p mắt, toà n bá»™ con ngưá»i tôi trá» nên má»m nhÅ©n dưới cái nhìn ấy – Anh không há» có ý đùa cợt khi dặn em phải cẩn tháºn đừng để ngã xuống biển, xuống xe hay xuống bất cứ thứ gì và o hôm thứ Năm tuần trước. Cuối tuần qua, anh cứ như là ngưá»i mất hồn, lúc nà o cÅ©ng lo lắng cho em. Và sau sá»± việc xảy ra và o tối nay, anh ngạc nhiên là cuối tuần rồi, em vẫn bình an vô sá»± - Nói đến đây, Edward chợt buồn bã lắc đầu, và rồi anh khá»±ng ngưá»i như vừa sá»±c nhá»› ra má»™t Ä‘iá»u gì đó - Ừm, em cÅ©ng không hoà n toà n bình an vô sá»± .
- Anh nói sao kia?
- Tay em kìa – Anh trả lá»i. Lúc ấy tôi má»›i nhìn xuống lòng ban tay cá»§a mình, có những vết trầy xước chạy dà i đến cổ tay, nhưng chúng rất má» nhạt. Äôi mắt cá»§a Edward đã không bá» sót má»™t thứ gì.
- Em bị ngã – Tôi thở dà i.
- Anh cÅ©ng nghÄ© váºy – Khóe môi cá»§a Edward trá»… xuống – Nhưng anh biết, vì là em nên vết thương má»›i trở nên nặng hÆ¡n… chỉ nghÄ© đến Ä‘iá»u đó thôi cÅ©ng đủ để anh dằn vặt trong suốt quãng thá»i gian phải xa em rồi. Những ba ngà y trá»i dà i dằng đẵng. Anh đã khiến Emmett phát Ä‘iên – Nói đến đây, anh quay sang nhìn tôi, mỉm cưá»i rầu rÄ©.
- Ba ngà y? – Không phải hôm nay anh mới trở vỠsao?
- Không, bá»n anh đã vá» hôm chá»§ nháºt.
- Thế tại sao không ai trong số các anh đến trưá»ng? – Cả ngưá»i tôi như muốn bùng nổ thà nh ná»—i tức giáºn khi nghÄ© đến bao ná»—i trông chá» tuyệt vá»ng mà tôi đã phải trải qua trước sá»± vắng mặt cá»§a Edward.
- À, cái đó thì… Em có há»i là mặt trá»i có là m anh bị thương không, thá»±c ra thì không. Nhưng anh không thể ra ngoà i nắng… Ãt ra thì không thể đến nÆ¡i mà ngưá»i khác có thể trông thấy mình.
- Vì sao?
- Một lúc nà o đó anh sẽ cho em xem – Edward hứa một cách chắc nịch.
Tôi ngồi thừ ra trong giấy lát, tư lự.
- Anh có thể gá»i cho em mà – Tôi quyết định lên tiếng.
Edward bối rối, có vẻ như không hiểu.
- Nhưng anh biết là em bình an, thế là được rồi.
- Nhưng em thì không biết là anh Ä‘ang ở đâu. Em… em… - Tôi ngáºp ngừng, khẽ khép mắt lại.
- Em… em là m sao?
- Em không thÃch như thế. Không được trông thấy anh. Äiá»u đó khiến em lo lắng đến khắc khoải, anh biết không – Tôi đỠbừng mặt lên vì phải nói to những Ä‘iá»u nà y.
Edward im lặng. Tôi ngẩng mặt lên và nháºn ra gương mặt anh Ä‘ang quặn lại vì Ä‘au khổ.
- Trá»i Æ¡i – Anh rá»n rÄ© – Sai rồi.
Tôi không hiểu câu nói nà y của anh.
- Em nói gì à m sai chứ?
- Em không hiểu sao, Bella? Anh đã phải khổ sở vì Ä‘iá»u đó rồi, giở cả em cÅ©ng phải chịu đựng như anh nữa… - Anh quay lại, nhìn thẳng con đưá»ng phÃa trước mặt, đôi mắt trở nên u ám, những lá»i anh nói ra nghe dồn Ä‘áºp quá, khiến tôi không thể theo kịp – Anh không muốn nghe là em phải chịu đựng Ä‘au khổ như thế - Giá»ng cá»§a anh nói nhá» nhưng cÅ©ng rất nhanh, những lá»i anh nói là m tôi Ä‘au lòng – Äiá»u đó là sai trái. Nó không an toà n. Anh là ngưá»i nguy hiểm, Bella… em phải hiểu Ä‘iá»u đó.
- Không – Tôi cố gắng không để mình giống như má»™t đưa trẻ Ä‘ang há»n dá»—i.
- Anh nói nghiêm túc đấy – Edward lẩm bẩm.
- Em cÅ©ng váºy. Em đã nói vá»›i anh rồi, anh là ai, vá»›i em không còn quan trá»ng nữa. Tất cả đã quá trá»… rồi.
Anh lại gấp gáp nói, giá»ng nói tháºt nhá» và rất khan.
- Äừng bao giá» nói như thế nữa.
Tôi mÃm chặt môi, cảm thấy nhẹ nhõm là Edward đã không biết rằng những Ä‘iá»u anh nói khiến tôi đã phải chịu tổn thương như thế nà o. Tôi hướng tầm mắt ra ngoà i đưá»ng. Có lẽ chúng tôi cÅ©ng sắp vỠđến nhà rồi. Edward lái xe nhanh quá mà .
- Em Ä‘ang nghÄ© gì váºy? - Anh là ngưá»i đâu tiên phá tan bầu không khà tÄ©nh lặng giữa hai ngưá»i. Tôi lắc đầu, không biết phải nói sao. Mặc dù vẫn cảm nháºn được cái nhìn cá»§a anh Ä‘ang dà nh cho mình nhưng tôi cứ nhìn thẳng phÃa trước mặt.
- Em Ä‘ang khóc đấy ư? - Edward lo lắng. Váºy mà nãy giá» tôi không há» biết là mắt mình đã rân rấn nước. Tôi vá»™i đưa tay lên quệt nhẹ và o má, không còn nghi ngá» gì nữa, những giá»t nước mắt ngốc nghếch Ä‘ang hiện hữu ở đấy, chúng Ä‘ang phản bá»™i tôi.
- Không - Tôi cố trả lá»i tháºt tá»± nhiên, nhưng giá»ng nói thì lại vỡ òa.
Edward đưa tay sang phÃa tôi..ngần ngừ...rồi như sá»±c tỉnh, anh cháºm rãi rá»§t tay vá» và đặt trở lại trên vôlang.
- Anh xin lá»—i - Giá»ng nói cá»§a anh trà n ngáºp ná»—i hối háºn. Nhưng tôi hiểu anh không chỉ xin lá»—i vì những lá»i nói ban nãy đã là m tôi buồn.
GiỠđây, xung quanh chúng tôi chỉ là bóng đêm đen ngòm cùng một bầu không khà tĩnh lặng đến tê tái.
- Nói gì vá»›i anh Ä‘i - Cuối cùng, Edward vẫn là ngưá»i lên tiếng trước, tôi hiểu anh đã phải giằng xé lắm má»›i Ä‘iá»u khiển được gióng nói tươi tỉnh như váºy.
- Vâng?
- Tối nay, em đã nghÄ© gì váºy, trước khi anh rẽ và o góc phố ấy? Anh không hiểu được cảm xúc cá»§a em...Trông em không có vẻ gì là sợ cả, em cứ như Ä‘ang để đầu óc và o đâu đâu ấy.
- Lúc ấy em Ä‘ang hình dung ra cách để vô hiệu hóa má»™t kẻ tấn công... tức là tá»± vệ. Em tÃnh Ä‘áºp cho mặt hắn bẹp dúm lại - Nói đến đây, tôi hồi tưởng lại cái gã có mái tóc Ä‘en, trong lòng tôi láºp tức dâng lên má»™t ná»—i căm ghét.
- Em định phản công chúng à ? - Äiá»u nà y hình như đã là m cho Edward trở nên lo lắng - Sao em không nghÄ© đến việc bá» chạy?
- Khi chạy, em hay bị ngã lắm - Tôi thú nháºn.
- Thế sao em không hét lên cầu cứu.
- Em cÅ©ng tÃnh là m thế.
Edward cháºm rãi lắc đầu.
- Em nói đúng lắm... Äúng là anh Ä‘ang phải chiến đấu vá»›i thần định mệnh để cứu sống em.
Tôi thở dà i. Chúng tôi Ä‘ang thong thả tiến và o địa pháºn cá»§a thị trấn Forks. Váºy là không còn đầy hai mươi phút nữa...
- Ngà y mai em có còn được gặp anh không? - Tôi ấp úng.
- Có... anh cÅ©ng có bà i phải ná»™p - Edward mỉm cưá»i - Anh sẽ giữ má»™t ghế cho em và o giỠăn trưa.
Tháºt là ngá»› ngẩn, sau tất thảy má»i chuyện chúng tôi vừa trải qua và o tối nay, là m sao mà má»™t lá»i hứa cá»n con như thế lại là m cho lòng tôi run rẩy vì kÃch động đến như thế được, nó khiến tôi cảm động không thể cất nên lá»i...
Chúng tôi Ä‘ang đứng trước nhà cá»§a bố Charlie. Äèn trong nhà đang sáng, chiếc xe tải cua tôi vẫn còn ở nguyên cái chá»— cá»§a nó, má»i thứ Ä‘á»u rất đỗi bình thưá»ng. Tá»±a hồ như chúng tôi vừa trải qua má»™t giấc mÆ¡ váºy. Anh dừng xe, nhưng tôi thì vẫn ngồi im không nhúc nhÃch.
- Anh có hứa là ngà y mai sẽ đến trưá»ng không?
- Có, anh hứa.
Tôi bần thần má»™t lát, rồi cháºm rãi gáºt đầu. Sau đó, tôi cởi chiếc ao khoác ra, khé hÃt và o má»™t hÆ¡i cuối cùng.
- Em cứ giữ lấy đi... Ngà y mai, em không có áo ấm mặc mà - Edward nhắc cho tôi nhớ.
Nhưng tôi vẫn đưa cái áo cho anh.
- Em không muốn phải giải thÃch nà y ná» vá»›i bố.
- Ừ đúng rồi - Và Edward mỉm cưá»i tháºt tươi.
Má»™t cách ngáºp ngừng, tôi đặt tay lên cái nắm cá»a, cố gắng kéo dà i thêm giây
phút được ở bên Edward.
- Bella? - Anh bá»—ng lên tiếng, giá»ng nói đã thay đổi...Ngiêm nghị, như ng có chút do dá»±.
- Vâng? - Má»™t cách nhiệt thà nh, tôi quay lại phÃa anh.
- Em hứa với anh một việc, có được không?
- Vâng - Tôi trả lá»i và ngay láºp tức cảm thấy hối hân vì lá»i đống ý không Ä‘iá»u kiện đó. Ngá»™ nhỡ anh bảo tôi phải rá»i xa anh thì sao? Nhất định tôi sẽ không giữ lá»i...
- Em đừng bao giỠvà o rừng một mình.
Tôi ngây ngưá»i nhìn anh.
- Vì sao?
Chỉ thấy Edward thoáng cau mà y, đôi mắt anh đột ngá»™t trở nên u ám khi anh nhìn quanh quất ở phÃa ngoà i ô cá»§a sổ bên cạnh tôi.
- Trong rừng, không phải chỉ có anh má»›i là kẻ nguy hiểm nhất đâu. Chúng mình hãy cứ thá»a thuáºn như thế đã nhé.
Tôi khẽ rung mình vì má»™t ná»—i thê lương lá» má» xuất hiện trong giá»ng nói cá»§a anh, nhưng dù sao tôi cÅ©ng cảm thấy nhẹ nhõm. Ãt ra, đây cÅ©ng là má»™t lá»i hứa không khó thá»±c hiện.
- Em sẽ là m theo lá»i anh.
- Hẹn mai gặp lại em - Edward thở dà i, và tôi hiểu bây giá», anh muốn tôi và o nhà .
- Vâng, hẹn mai gặp lại - Tôi mở cá»a xe má»™t cách miá»…n cưỡng.
- Bella? - Tôi quay lại và sững sá», Edward Ä‘ang nhaò ngưá»i qua phÃa tôi, gương mặt rạng rỡ, sáng ngá»i cá»§a anh chỉ cách mặt tôi có và i xăngtimet. Tim tôi như ngừng Ä‘áºp.
- Em ngá»§ ngon nhé - Anh thì thà o, hÆ¡i thở cá»§a anh phả nhẹ và o mặt tôi và tôi ngay láºp tức trở nên mê mẩn. Không lẫn Ä‘i đâu được, đó chÃnh là cái mùi hương phản phất trên chiếc áo khoác cá»§a Edward, tuy có nồng hÆ¡n má»™t chút. Tôi khẽ chá»›p mắt , hoà n toà n không còn là m chá»§ được mình nữa. Rồi anh ngồi thẳng dáºy.
Tôi cứ ngồi y nguyên như thế, bao lâu rồi tôi cÅ©ng không rõ nữa, chỉ biết là cho đến khi não bá»™ cá»§a tôi trở vá» lại trạng thái tráºt tá»± như cÅ©. và má»™t cách vụng vá», tôi bước ra khá»i xe, tay cứ bám và o canh cá»a cho khá»i ngã. Hình như tôi nghe thấy tiếng anh Ä‘ang cưá»i, nhưng âm thanh ấy êm ái quá, khiến tôi không dám chắc chắn lắm.
Edward vẫn ngồi chá» cho đến khi tôi đến được cá»a ra và o, chỉ có khi ấy, tôi má»›i nghe thấy tiếng động cÆ¡ cá»§a chiếc xe. Bất giác tôi ngoái đầu lại, nhìn theo bóng chiếc xe hÆ¡i mà u bạc biến mất sau má»™t khúc cua. Lúc nà y đây tôi má»›i nháºn ra là trá»i Ä‘ang rất lạnh.
Má»™t cách máy móc, tôi tra chìa và o ổ khóa, mở cá»a ra rồi bước và o nhà .
- Bella hả con? - Bố há»i vá»ng ra từ buống tiếp khách.
Dạ, là con đây, bố - Nói rồi, tôi bước và o trình diện.
Thì ra nãy giỠbố đang xem bóng chà y.
- Con vá» nhà sá»›m tháºt đấy.
- Sá»›m hả bố? - Tôi há»i lại, không dám tin và o tai mình nữa.
- Vẫn chưa tá»›i tám giá» mà - Bố trả lá»i tôi - Các con Ä‘i có vui không?
- Dạ, hôm nay bá»n con vui lắm, bố ạ - Ấy là ngoà i mặt tôi cố tá» ra tươi cưá»i vá»›i bố thế thôi chứ kỳ thá»±c trong đầu tôi lúc nà y Ä‘ang rối tung lên; hồi nãy, tôi đã định sẽ nói gì vá»›i bố ấy nhỉ. À, nhá»› rồi - ...Cuối cùng, thì Jessica và Angela cÅ©ng chá»n được những chiếc váy ưng ý.
- Con có là m sao không?
- Con chỉ mệt má»™t chút thôi. Hôm nay con Ä‘i bá»™ nhiá»u quá.
- á»’, thế thì nằm nghỉ Ä‘i con - Giá»ng nói cá»§a bố tá» ra vô cùng quan tâm. Không biết vẻ mặt cá»§a tôi lúc nà y thế nà o mà bố lại phải thể hiện trách nhiệm phụ huynh như váºy.
- Con tÃnh gá»i cho Jessica trước.
- Ủa, chứ không phải con Ä‘i vá»›i Jessica à ? - Bố há»i lại, giá»ng đầy ngạc nhiên.
- Con Ä‘i vá»›i Jessica ạ, nhưng con để quên áo khoác trên xe bạn ấy. Con chỉ muốn nhắc Jessica mang nó đến trưá»ng và o ngà y mai thôi.
- Ừm, thế thì để bạn vỠđến nhà rồi hãy gá»i.
- Vâng - Tôi đồng ý với bố.
Rồi tôi bước và o bếp và gieo mình xuống ghế. Giá» thì mắt mÅ©i tôi bắt đầu hóa hết cả lên. Không lẽ là sau khi má»i chuyện đã ngã ngÅ©, tôi má»›i biết cảm thấy sững sá». Thư giãn Ä‘i nà o ... Tôi tá»± nhá»§ vá»›i mình.
Bất thình lình, chuống Ä‘iện thoại reo vang, nó khiến tôi giáºt mình, choà ng tỉnh. Tôi chá»™p ngay lấy máy.
- Aloo? - Tôi lên tiếng ngay tức khắc, không kịp thở.
- Bella hả?
- A, Jess, mình Ä‘ang tÃnh gá»i cho bồ nè.
- Bồ vá» nhà rồi hả? - Hình như cô bạn Ä‘ang thở phà o nhẹ nhõm nhưng đồng thá»i cÅ©ng rất... ngạc nhiên.
- Ừ. Mình để quên áo trên xe của bồ... Ngà y mai, bồ đem giùm mình.Tất nhiên rồi. Nhưng kể cho mình nghe chuyện gì xảy ra đi nà o! - Jessica yêu cầu.
- Ừm, ngà y mai... trong giỠlượng giác được không?
Câu hứa cá»§a tôi chỉ có váºy, thế mà cô bạn cá»§a tôi cÅ©ng hiểu được ngay tắp lá»±.
- Ã, bố cá»§a bồ Ä‘ang ở đó hả?
- Ừ.
- Váºy thôi, mai gặp, nhất định phải kể cho mình biết đấy nhá. Tạm biệt! - Vẫn là cái giá»ng nôn nóng muôn thưở không tà i nà o sá»a được cá»§a Jessica.
- Tạm biệt Jess.
Äặt Ä‘iện thoại xuống, tôi cháºm rãi bước lên từng báºc cầu thang, đầu óc hãy còn ngù ngá». Tôi cứ ở trong cái trạng thái ấy mãi, kể cả lúc là m vệ sinh cá nhân và lên giưá»ng như má»™t cái máy, honaf toà n không có ý niệm là mình Ä‘ang là m gì. Chỉ đến khi tắm... khi nước qua nóng muốn bá»ng cae da, tôi má»›i nháºn ra là mình Ä‘ang lạnh run ngưá»i. Tôi rừng mình dá»… có đến cả mấy phút trước khi những tia nước cuối cùng cÅ©ng là m cho phần cÆ¡ đông cứng cá»§a tôi dịu lại... Äứng im lìm dưới vòi sen, bao nhiêu ná»—i mệt má»i cá»§a cả má»™t buổi trá»i ở ngoà i đưá»ng bây giá» má»›i ùa đến khiến tôi không còn muốn cỠđộng nữa, tôi cứ đứng như thế, dưới là n nước Ä‘ang phun.
Cảm thấy dá»… chịu được đôi chút, tôi bước ra ngoà i sau khi đã quấn quanh mình chiếc khăn tắm... Chút hÆ¡i ấm do nước mang lại Ãt nhiá»u cÅ©ng đã xua Ä‘uổi được cho tôi những cÆ¡n run rẩy đáng ghét. Tôi nhanh nhẹn mặc áo ngá»§ rồi leo tót lên giưá»ng, cuá»™n tròn ngưá»i lại dưới cái chăn ấm áp, có lẽ như thế vẫn chưa đủ, tôi tá»± vòng tay ôm lấy mình.
Tá»›i táºn lúc nà y, đầu óc cá»§a tôi vẫn còn quay cuồng má»™t cách khó chịu vá»›i hà ng loạt những ý niệm mà tôi không tà i nà o hiểu được, trong đó có má»™t số ý niệm mà tôi Ä‘ang ra sức xóa Ä‘i. Má»›i đầu, chẳng có Ä‘iá»u gì rõ rà ng cả, nhưng sau má»™t hồi trằn trá»c, suy tư để chuẩn bị chìm và o giấc ngá»§, tôi má»›i nghiêm ra được và i Ä‘iá»u.
Có ba vấn để mà tôi đã hoà n toà n chắc chắn. Thứ nhất, Edward là ma-cà -rồng. Thứ hai, má»™t phần trong anh...mà tôi không thể hiểu tại sao phần đó lại mạnh mẽ đến thế... Ä‘ang thèm khát phần máu có trong ngưá»i tôi. Và thứ ba, tôi đã... phải lòng anh mất rồi.
Tháºt là khổ sở khi và o sáng hôm sau, tôi phải thuyết phục lòng mình rằng má»i chuyện xảy ra và o tối hôm qua chỉ là má»™t giấc mÆ¡. Trong con ngưá»i tôi, chẳng bao giá» có được sá»± cảm nháºn khách quan cả. Tuy nhiên, lòng tôi lại tá»± bác bá» Ä‘iá»u đó, nó viện giải rằng có nhiá»u thứ tôi không thể tưởng tượng ra được… chẳng hạn như mùi hương trên ngưá»i Edward là má»™t và dụ Ä‘iển hình nhất. Và chắc chắn chẳng thể nà o tôi lại có khả năng mÆ¡ được má»™t giấc mÆ¡ như thế.
Ngoà i cá»a sổ, bầu trá»i tháºt u ám và đầy sương mù, váºy là rõ rồi nhé. Anh ấy chẳng có lý do nà o để không đến trưá»ng hôm nay. Lá»t thá»m trong bá»™ quần áo dà y cá»™p, tôi nháºn ra rằng mình không có áo lạnh – má»™t bằng chứng hùng hồn nhất cho thấy ký ức cá»§a tôi là sá»± tháºt.
Tôi bước xuống cầu thang. Bố đã ra khá»i nhà từ sá»›m tinh mơ… tôi đã dáºy trá»… hÆ¡n tôi tưởng. Má»™t cách vá»™i vã, tôi là m trá»n nguyên má»™t thanh ngÅ© cốc chỉ vá»›i… ba lần cắn, rồi lục tìm trong chiếc há»™p bằng bìa cứng má»™t Ãt sữa để ấn tất cả số ngÅ© cốc ấy xuống. Xong xuối, tôi bổ nhà o ra ngoà i cá»a. Hy vá»ng cÆ¡n mưa sẽ nán lại cho tá»›i lúc tôi gặp Jessica.
Trá»i mù sướng má»™t cách kỳ quặc, cả không gian như bị ám khói vì nó. Sương mù bám lên mặt, lên cổ tôi, là m cho phần da ở chá»— đó muốn teo lại vì buốt. Không thể chùng chình hÆ¡n được nữa, cần phải và o xe rồi báºt hệ thống sưởi ngay. Vừa nghÄ©, tôi vừa bước xuống đưá»ng, sương mù dà y đặc đã khiến tôi không thể nháºn ra má»™t chiếc xe hÆ¡i đã Ä‘áºu ở đó từ lúc nà o – má»™t chiếc xe hÆ¡i mà u bạc. Cảm nháºn được má»™t cách rõ rà ng tim mình Ä‘ang Ä‘áºp mạnh, tôi trở nên lung túng, và rồi sau và i giây chần chừ, tôi quyết định tiến lại phÃa chiếc xe.
Không thấy ai đứng đó cả… đúng lúc tôi Ä‘ang hồ nghi thì anh đột ngá»™t xuất hiện, mở cá»a cho tôi.
- Hôm nay em đến trưá»ng cùng anh nhé? – Edward lên tiếng, giá»ng nói chứa đầy vẻ thÃch thú khi nháºn ra rằng má»™t lần nữa đã là m cho tôi sá»ng sốt, bất ngá». Tuy nhiên trong giá»ng nói ấy cá»§a anh cÅ©ng vẫn có má»™t chút gì đó ngượng ngáºp, không được tá»± nhiên lắm. Dưá»ng như anh có ý để cho tôi lá»±a chá»n… Tôi có thể từ chối, và có lẽ trong lòng anh phần nà o cÅ©ng muốn như váºy. Nhưng đó là má»™t hy vá»ng hão huyá»n.
- Vâng, cảm Æ¡n anh – Tôi trả lá»i, cố giữ cho giá»ng nói cá»§a mình tháºt bình tÄ©nh rồi bước và o xe hÆ¡i. Chỉ đến khi đó tôi má»›i nháºn ra rằng chiếc áo lạnh mà u nâu nhạt cá»§a anh Ä‘ang được máng và o chá»— tá»±a đầu cá»§a chiếc ghế ngồi bên cạnh chá»— ngưá»i lái. Cánh cá»a nhẹ nhà ng đóng lại, chỉ trong chá»›p mắt, anh đã ngồi yên vị bên cạnh tôi và chuẩn bị mở máy.
- Anh Ä‘em áo lạnh cho em. Anh không muốn em bị cảm hay bị gì đấy – Giá»ng nói cá»§a Edward vẫn còn dè dặt. Tôi nháºn ra anh không há» mặc áo ấm, chỉ mặc má»™i má»™t chiếc áo tay dà i, cổ chữ V, bằng len. Các thá»› sợi cá»§a chiếc áo là m nổi báºt phần ngá»±c vạm vỡ má»™t cách hoà n hà o cá»§a Edward. Chợt nháºn ra anh Ä‘ang quan sát mình, tôi ngượng ngùng quay mặt Ä‘i.
- Em đâu có dá»… bị sụt sùi như thế - Miệng nói nhưng tay tôi thì vẫn kéo chiếc áo lạnh và o lòng, xá» và o các tay áo dà i thượt, tò mò không biết mùi hương tôi được thưởng thức hôm qua có còn không. Và tôi thoáng mỉm cưá»i mãn nguyện. Nó có phần còn nồng nà n hÆ¡n cả hôm qua.
- Phải không đấy? – Edward phản đối bằng má»™t giá»ng nói rất nhá», mà tôi cÅ©ng không dám chắc là anh có ý để cho tôi nghe hay không.
Chúng tôi cùng nhau lướt trên những con đưá»ng đầy sương mù, và tất nhiên là rất nhanh, khiến tâm trạng ngưá»i ngồi trên xe lúc nà o cÅ©ng thắc thá»m, hồi há»™p. Ãt ra là … vá»›i tôi. Tối hôm qua, tất cả các bức tưá»ng đã sụp đổ… gần như hoà n toà n rồi. Tôi không biết hôm nay chúng tôi có còn tá»± nhiên nổi bên nhau không nữa. Và cứ thế, tôi cứ ngồi im, chẳng biết phải nói gì. Tôi đợi anh lên tiếng trước.
- Em sao thế, hôm nay không có câu há»i nà o dà nh cho anh a`?
- Những câu há»i cá»§a em có là m phiá»n anh không? – Tôi há»i, cảm thấy như trút được gánh nặng.
- Không nhiá»u bằng phản ứng cá»§a em – Có vẻ như Edward Ä‘ang đùa, song, tôi cÅ©ng không chắc lắm.
Tôi khẽ cau mà y:
- Bố em cư xỠtệ lắm hả?
- Không, nhưng như thế má»›i là vấn Ä‘á». Em đón nháºn má»i thứ bằng má»™t thái độ Ä‘iá»m tÄ©nh đến lạ lùng… Không bình thưá»ng chút nà o. Nó khiến anh phải tá»± há»i là không biết thá»±c sá»±, em Ä‘ang nghÄ© gì.
- Em vẫn luôn kể vá»›i anh má»i Ä‘iá»u em nghÄ© mà .
- Nhưng em “tút†lại rồi.
- Không nhiá»u lắm.
- Cũng đủ là m anh phát điên.
- Anh sẽ không muốn nghe đâu – Tôi lẩm bẩm, gần như là thì thầm vá»›i chÃnh mình. Và vừa nói xong thì tôi lại hối háºn ngay. Trong giá»ng nói cá»§a tôi có thấp thoáng ẩn chứa má»™t ná»—i Ä‘au buồn; tôi hy vá»ng anh không chú ý đến Ä‘iá»u đó.
Edward không trả lá»i, có lẽ lòng anh không còn thấy vui nữa. Chẳng thể nà o Ä‘oán được cảm xúc cá»§a Edward khi anh lái xe và o bãi. Má»™t cái gì đó chợt vỡ òa trong tôi, tuy có hÆ¡i muá»™n mà ng má»™t chút…
- Anh chị em cá»§a anh đâu rồi? – Tôi há»i khi chợt nhá»› ra là xe anh lúc nà o cÅ©ng đầy ngưá»i, dù rằng hiển nhiên là tôi cảm thấy vui hÆ¡n khi được ngồi má»™t mình vá»›i anh.
- Má»i ngưá»i Ä‘i xe cá»§a Roslie – Edward khẽ nhún vai khi dừng bên cạnh má»™t chiếc xe hÆ¡i đỠbong loáng, loại xe có thể bá» mui được – Trong phô trương quá, phải không em?
- Ã’a – Tôi hÃt và o má»™t hÆ¡i dà i – Nếu chị ấy có xe rồi, thì tại sao vẫn còn Ä‘i chung xe vá»›i anh?
- Anh đã nói rồi, trông cứ như muốn khoe khoang. Vả lại, bá»n anh Ä‘ang cố gắng để có thể hòa nháºp vá»›i nhau.
- Anh thất bại rồi – Tôi báºt cưá»i và lắc đầu khi cả hai bắt đầu bước ra khá»i xe. Váºy là tôi không bị trá»… há»c nữa; ngược lại, kiểu lái xe sấm chá»›p cá»§a Edward còn là m cho tôi dư được cả khối thá»i gian – Nhưng đã biết là dá»… bị chú ý như váºy, tại sao hôm nay Rosalie lại lái xe?
- Em không để ý gì hết ư? Hiện giá», anh Ä‘ang phá vỡ tất cả các quy tắc – Edward chá» tôi ở trước mÅ©i xe để cả hai cùng bước và o sân trưá»ng. Anh Ä‘i sát bên tôi. Tháºt lòng mà nói, lúc nà y, tôi không muốn giữa hai chúng tôi còn có má»™t khoảng cách nà o, dù là bé tà xÃu, tôi chỉ muốn nắm lấy bà n tay cá»§a Edward nhưngl ại sợ rằng anh không thÃch Ä‘iá»u đó.
- Sao các anh lại chá»n những chiếc xe hÆ¡i như váºy? – Tôi lại há»i – Trong khi không muốn ngưá»i khác để ý?
- Vì sở thÃch thôi – Anh mỉm cưá»i má»™t cách tinh quái – Bá»n anh, ai cÅ©ng thÃch lái xe nhanh cả.
- Ôi trá»i – Tôi lầm bầm trong hÆ¡i thở.
Và kia, dưới mái hiên cá»§a quán ăn là Jessica Ä‘ang đứng đợi, mắt cô bạn Ä‘ang trố ra, và trên tay cô, Æ¡n trá»i, là cái áo lạnh cá»§a tôi.
- A, Jessica – Tôi lên tiếng khi chúng tôi chỉ còn cách nhau có và i bước – Cảm ơn bồ đã nhớ - Cô bạn chỉ đưa cho tôi chiếc áo, chẳng nói chẳng rằng.
- Chà o Jessica – Edward cÅ©ng lên tiếng má»™t cách lịch sự… Và tôi hiểu anh không há» có ý là m cho giá»ng nói cá»§a mình tháºt du dương, hay là là m cho đôi mắt cá»§a mình “biết nói†như thế.
- Æ Æ¡Æ¡â€¦ Xin chà o – Cô bạn mở to mắt ra nhìn tôi, cố gắng sắp xếp lại những suy nghÄ© Ä‘ang rối tung rối mù – Có lẽ mình sẽ gặp bồ trong giá» lượng giác váºy nhé – Vừa nói, Jessica vừa dà nh cho tôi má»™t cái nhìn đầy ý nghÄ©a, mà tôi phải kìm nén lắm má»›i khá»i phải thở dà i. Tôi biết kể gì vá»›i cô bạn bây giá»?
- Ừưư, hẹn gặp lại bồ sau.
Jessica quây quả bước Ä‘i, suốt cả quãng đưá»ng, cô bạn có dừng lại, đúng hai lần… để ngoái nhìn chúng tôi.
- Em sẽ nói gì vá»›i cô ấy? – Edward thì thầm há»i tôi.
- A, anh đâu có Ä‘á»c được suy nghÄ© cá»§a em! – Tôi reo lên mừng rỡ.
- Ừ, đúng váºy – Anh thót giáºt mình. Nhưng rồi đôi mắt ấy lại sáng lên tức thì – Nhưng đâu có sao, anh có thể Ä‘á»c được suy nghÄ© cá»§a cô ấy… Jessica sẽ phục kÃch em ở lá»›p há»c cho mà xem.
Vừa rên rỉ, tôi vừa cởi chiếc áo khoác đang mặc ra, đưa trả lại cho anh, rồi mặc chiếc ác của tôi và o. Edward quà ng chiếc áo của mình lên cánh tay.
- Thế em sẽ nói gì với cô ấy?
- Giúp em má»™t chút được không? – Tôi giở giá»ng nà i nỉ - Jessica muốn biết gì váºy?
Edward lắc đầu, anh nở má»™t nụ cưá»i tinh quái:
- Váºy thì đâu có công bằng vá»›i anh.
- Không, anh mà không chia sẻ những gì anh biết… thì đó mới là không công bằng.
Chúng tôi lại sóng bước bên nhau, Edward có vẻ như Ä‘ang suy nghÄ© má»™t Ä‘iá»u gì đó lung lắm. Äến trước lá»›p há»c đầu tiên cá»§a tôi, anh dừng lại.
- Jessica muốn biết chúng mình có Ä‘ang bà máºt hẹn hò không. Và cô ấy muốn biết cảm xúc cá»§a em dà nh cho anh như thế nà o – Cuối cùng, anh đã trả lá»i tôi.
- Ôi trá»i Æ¡i. Em sẽ phải trả lá»i thế nà o đây? – Tôi cố gắng giữ cho cảm xúc cá»§a mình tháºt tá»± nhiên. Má»i ngưá»i Ä‘ang bước và o lá»›p, hình như ai cÅ©ng nhìn chằm chằm và o chúng tôi, nhưng tôi phá»›t lá» tất cả thảy bá»n há».
- Hmmm – Anh dừng lại để sá»a lại má»™t lá»n tóc vừa quấn quanh cổ tôi. Tim tôi lại bắt đầu Ä‘áºp loạn xạ trong lòng ngá»±c – Anh nghÄ© em sẽ “ừ†ở câu thứ nhất… nếu không thấy ngại… vì nó sẽ dá»… dà ng hÆ¡n bất kỳ má»™t lá»i giải thÃch nà o khác.
- Em không cảm thấy ngại đâu – Tôi e thẹn trả lá»i.
- Còn câu há»i kia… thôi được rồi, anh sẽ tá»± mình nghe lấy câu trả lá»i – Nói rồi, Edward khẽ nhếch môi, tạo thà nh má»™t nụ cưá»i ná»a miệng mà tôi vô cùng yêu thÃch. Trong giây phút ấy, hÆ¡i thở cá»§a tôi chợt nghẹn lại, tôi không kịp có bất kỳ má»™t phản ứng nà o thì anh đã bước Ä‘i.
- Gặp lại em và o giỠăn trưa nhé – Edward hÆ¡i ngoái đầu lại và nói lá»›n qua vai. Có ba há»c sinh Ä‘ang bước và o lá»›p, láºp tức dừng ngay lại, nhìn tôi không chá»›p mắt.
Tôi vá»™i vã bước và o lá»›p, mặt đỠlá»±ng lên vì xấu hổ. Anh tháºt là xấu. Nhưng bây giá», Ä‘iá»u khiến tôi lo lắng nhất là phải đối phó vá»›i Jessica, biết trả lá»i ra sao vá»›i cô ấy đây? Vẫn ngồi ở cái bà n quen thuá»™c, tôi thảy túi xách xuống đất đánh cái cạch má»™t cái.
- Chà o Bella – Mike lên tiếng rồi ngồi xuống bên cạnh tôi. Tôi ngước mắt lên và nháºn ra ngay má»™t vẻ mặt cam chịu, khổ sở đến kỳ lạ cá»§a anh bạn – Port Angeles thế nà o?
- Ờ… - Chẳng biết phải kết luáºn thế nà o má»›i gá»i là trung thá»±c cả - Rất tuyệt vá»i – Cuối cùng, tôi đáp cụt lá»§n – Jessica chá»n được má»™t cái áo đẹp lắm cÆ¡.
- Cô ấy có nói gì vá» tối thứ hai không? – Anh bạn tiếp tục há»i, đôi mắt tươi tỉnh hẳn lên. Tôi mỉm cưá»i khi đỠtà i được chuyển sang hướng khác.
- Jessica khoe rằng cô ấy đã có má»™t buổi tối tháºt là vui – Tôi trả lá»i chắc nịch.
- Thế à ? – Mike há»i lại, vẻ mặt đầy phấn khởi.
- Tất nhiên là thế rồi.
Và thầy Mason bước và o lá»›p, thầy yêu cầu chúng tôi ổn định chá»— ngồi, giở sách giở vở ra để bà i há»c được bắt đầu… Hai giá» há»c sau, giá» quốc văn và giá» Nhà nước, buổi há»c cứ lặng lá» trôi Ä‘i. Tôi ngồi trong lá»›p, mắt thì dõi lên bảng, nhưng đầu thì cứ suy nghÄ© miên mang, không biết phải giải thÃch thế nà o vá»›i Jessica là đã lo lắm rồi, giá» lại còn phải chịu đựng việc Edward sẽ biết được suy nghÄ© cá»§a mình qua phương tiện trung gian là suy nghÄ© cá»§a cô bạn ấy nữa. Tháºt phiá»n toái thay cho năng lá»±c Ä‘ang ghét kia cá»§a Edward… những lúc mà nó chẳng giúp gì được cho tôi… như lúc nà y.
Äến cuối giá» há»c môn Nhà nước, sương mù gần như đã tan hẳn, nhưng bầy trá»i thì vẫn tối tăm, ảm đạm vá»›i những đám mây nặng trÄ©u cứ lượn lá» dưới thấp. Bất giác, tôi ngước mặt lên nhìn trá»i rồi khẽ mỉm cưá»i vu vÆ¡.
Edward nói đúng, dÄ© nhiên rồi. Khi tôi bước chân và o lá»›p lượng giác há»c, Jessica Ä‘ang ngồi ở hà ng sau gần như báºt hẳn ngưá»i dáºy vì kÃch động. Má»™t cách bất đắc dÄ©, tôi lừng khừng Ä‘i tá»›i chá»— cô bạn, tá»± nhá»§ rằng cần phải kết thúc cuá»™c nói chuyện nà y cà ng sá»›m cà ng tốt.
- Bồ kể đi! – Jessica lên tiếng trước khi tôi kịp bước chân và o chỗ ngồi.
- Bồ muốn biết Ä‘iá»u gì? – Tôi tìm cách tránh né.
- Chuyện xảy ra tối qua ấy?
- Edward dẫn mình đi ăn tối, rồi anh ấy đưa mình vỠnhà .
Cô bạn nhìn tôi đăm đăm, vẻ mặt hoà i nghi không hỠche giấu.
- Sao bô lại vỠđược nhanh dữ váºy?
- Anh ấy lái xe như phá ấy. Kinh khá»§ng lắm – Tôi cưá»i thầm trong bụng, hy vá»ng Edward nghe thấy Ä‘iá»u nà y.
- Có phải hai ngưá»i hẹn hò nhau không… Bồ bảo Edward đến đó hả?
Câu há»i nà y quả là tôi không há» lưá»ng trước.
- Không há»â€¦ Mình cÅ©ng rất ngạc nhiên khi thấy anh ấy có mặt ở đó.
Äôi môi cá»§a Jessica xệch sang má»™t bên, cô bạn thất vá»ng ra mặt trước giá»ng nói tháºt thà cá»§a tôi.
- Ủa, nhưng hôm nay, Edward đưa bồ tá»›i trưá»ng mà ? – Jessica nheo mắt lại, có ý thăm dò.
- Ừ… Thế nên mình má»›i ngạc nhiên chứ. Anh ấy nháºn ra là tối qua, mình không có áo ấm – Tôi giải thÃch.
- Thế các bồ sẽ đi chung nữa chứ?
- Edward tỠý muốn đưa mình đi Seattle và o thứ Bảy, vì anh ấy nghĩ chiếc xe của mình không đi nổi tới đó… Tuyệt quá phải không?
- Ừ - Cô bạn cá»§a tôi gáºt đầu đồng ý.
- Ừ, thế nhé.
- C-h-a` - Không biết là m gì mà chỉ có một từ thôi, Jessica cũng cố thốt ra ba âm tiết – Edward Cullen…
- Mình hiểu – Tôi đồng ý. “Chà â€â€¦ Thế là hết.
- Khoan đã! – Jessica bất ngá» vung tay lên, long bà n tay hướng vá» phÃa tôi như tÃnh chặn tôi lại – Edward có hôn bồ không?
- Không – Tôi lầm bầm – Không có đâu.
Cô bạn xịu ngay mặt xuống, ra vẻ thất vá»ng lắm. Và tôi tá»± biết rằng bản thân tôi cÅ©ng đâu có hÆ¡n gì.
- Ậy, bồ có nghĩ là thứ Bảy…? – Jessica nhướn mà y lên.
- Mình không tin lắm – Ná»—i thất vá»ng trong giá»ng nói cá»§a tôi Ä‘ang được che dấu má»™t cách tá»™i nghiệp.
- Thế hai ngưá»i đã nói vá» cái gì? – Jessica thì thà o, cố moi móc thêm thông tin. Giá» há»c đã bắt đầu, nhưng thầy Varner không chú ý đến lá»›p, vả lại, chúng tôi cÅ©ng không phải là cặp duy nhất Ä‘ang nói chuyện riêng.
- Mình không nhá»› nữa, Jess ạ, nhiá»u thứ lắm – Tôi cÅ©ng thì thà o trở lại – Bá»n mình có bà n má»™t chút vá» bà i tiểu luáºn – (Chỉ má»™t chút, má»™t chút xÃu thôi. Mình nghÄ© là anh ấy chỉ tình cá» nói đến mà thôi!)
- Nà o, Bella – Cô bạn giở giá»ng nà i nỉ - Bồ kể cho mình nghe nhiá»u hÆ¡n tà nữa Ä‘i.
- À ừm… được rồi, mình nhá»› ra má»™t chuyện. Giá mà bồ được trông thấy cảnh ngưá»i phục vụ cố ve vãn Edward… đến mức quá đáng. Nhưng anh ấy không há» chú ý tá»›i cô ta – (Anh muốn nghe thì cứ nghe Ä‘i!)
- Là dấu hiệu tốt đấy – Jessica hăng hái gáºt đầu – Thế cô ấy có đẹp không?
- Rất đẹp là đằng khác… Khoảng mưá»i chin hay hai mươi tuổi thì phải.
- Thế là quá tốt. Hẳn là Edward đã cảm bồ rồi.
- Mình cÅ©ng nghÄ© như váºy, nhưng cÅ©ng khó nói lắm bồ Æ¡i. Lúc nà o anh ấy cÅ©ng tá» ra bà ẩn- Tôi cố tình nói câu nà y để Edward có thể nghe thấy rồi thở dà i.
- Mình không hiểu lắm là m sao bồ lại có thể can đảm đến như váºy, dám má»™t mình tiếp cáºn vá»›i Edward – Jessica bổng thở và o.
- Ủa, sao váºy? – Tôi cảm thầy toà n thân cứng Ä‘á», nhưng cô bạn tôi chắc chắn sẽ không thể nà o hiểu được phản ứng ấy.
- Ở Edward có một cái gì đó… rất đáng sợ. Mình sẽ không biết phải nói gì với anh ta – Nói rồi, cô bạn nhăn mặt, chắc là đang nhớ lại tình cảnh của sáng hôm nay hay tối qua, khi Edward nhìn cô ấy bằng một đôi mắt đầy ma lực.
- Khi ở gần Edward, đầu óc mình cÅ©ng rối tung lên – Tôi tháºt thà thú nháºn.
- Ừ, hẳn phải váºy rồi. Edward Ä‘Ãch thá»±c không lá»™ng lẫy mà lại – Nói đến đây, Jessica nhún vai, ra chiá»u đó là khởi nguồn cá»§a má»i tá»™i lá»—i – Ä‘iá»u nà y, trong quyển Kinh Thánh cá»§a cô ấy thể nà o cÅ©ng nhắc tá»›i.
- Ở anh ấy có nhiá»u Ä‘iá»u đánh để nói hÆ¡n.
- Thế à ? Chẳng hạn như cái gì?
- Mình khó mà giải thÃch chÃnh xác được… Nhưng bên trong con ngưá»i anh ấy cÅ©ng tuyệt vá»i không kém gì gương mặt đâu – (Má»™t ma-cà -rồng mà muốn trở thà nh ngưá»i tốt… Má»™t kẻ luôn tìm cách cứu sống ngưá»i khác thì hiển nhiên không thể nà o là quái váºt được…) Tôi chăm chú nhìn lên bảng.
- Liệu có thể như váºy được sao? – Cô bạn tôi phá ra cưá»i khúc khÃch.
Tôi giả lảng, cố là m ra vẻ như đang chú tâm nghe thầy Varner giảng bà i.
- Váºy là bồ thÃch Edward? – Rõ rà ng là tôi chẳng dá»… dà ng gì mà được Jessica buông tha.
- Ừ - Tôi trả lá»i cụt lá»§n.
- à mình là bồ có thá»±c sá»± thÃch Edward không ấy cÆ¡? – Cô bạn nhấn mạnh.
- Có – Tôi trả lá»i lại và mặt lại đỠlá»±ng lên. Trá»i ạ, hy vá»ng rằng chi tiết nà y không hiện hữu trong suy nghÄ© cá»§a Jessica.
Cái đầu cá»§a Jessica tháºt sá»± là cả má»™t kho từ hai âm tiết.
- Bồ thÃch Edward cỡ bao nhiêu?
- Nhiá»u lắm – tôi thì thà o trở lại – Nhiá»u hÆ¡n anh ấy thÃch mình láºn. Không hiểu sao mình không thể dừng Ä‘iá»u đó lại được – Tôi thở dà i, lại đỠmặt lên lần nữa.
Câu chuyện cứ đưa đẩy như thế, cho đến khi… May mắn, thầy Varner gá»i Jessica đứng lên trả lá»i câu há»i thầy vừa nêu ra.
Và trong suốt thá»i gian còn lại cá»§a buổi há»c, cô bạn tôi không còn cÆ¡ há»™i nà o để tiếp tục cái đỠtà i mà tôi muốn tránh như tránh tà ấy nữa. Rồi ngay khi tiếng chuông tan há»c vừa reo lên, tôi tức thì tìm cách để lảng tránh:
- Nà y, trong giá» quốc văn ban nãy, Mike có há»i mình là bồ đã nói gì vá» bữa tối thứ Hai đấy?
- Tháºt hả? Thế bồ đã trả lá»i như thế nà o? – Jessica há hốc miệng ra vì ngạc nhiên, hoà n toà n quên bẳng câu chuyện cá»§a tôi.
- Mình nói rằng bồ rất vui… và Mike đã tỠra hà i lòng.
- Không được, bồ phải kể chÃnh xác những gì Mike đã nói và chÃnh xác những gì bồ đã trả lá»i.
Thế là trong lúc song bước bên nhau đến lá»›p há»c tiếng Tây Ban Nha, chúng tôi tha hồ được dịp… phân tÃch tất cả các cấu trúc câu, rồi hầu hết thá»i gian ở trong lá»›p, chúng tôi lại bà n luáºn đến tâm trạng cá»§a Mike khi nói vá» Jessica. Và tôi, không còn cách nà o khác hÆ¡n là cố gắng diá»…n tả trà ng giang đại hải, chỉ vì có như thế, tôi má»›i không bị Jessica quay như quay dế vá» chuyện cá»§a Edward.
Cuối cùng thì tiếng chuông báo hiệu giỠăn trưa cÅ©ng vang lên. Tôi như nhảy dá»±ng lên khá»i ghế, vÆ¡ vá»™i sách vở và o cặp… Hà nh động đó, dÄ© nhiên, đã không qua khá»i cặp mắt vốn rất tinh nhạy cá»§a Jessica.
- Hôm nay, bồ sẽ không ngồi vá»›i bá»n mình, phải không? – Cô bạn dò há»i.
- Mình không nghĩ thế - Tôi đâu có dám chắc là Edward sẽ không biến đi đằng nà o mất hay không (Lúc ấy, tôi sẽ bị bẽ mặt là cái chắc!)
Äá»™t ngá»™t ngay lúc ấy, bên ngoà i cá»a lá»›p… má»™t ngưá»i có tướng mạo không khác gì má»™t vị thần trên đỉnh Olympia cá»§a ngưá»i Hy Lạp Ä‘ang đứng tá»±a lưng và o tưá»ng… Còn ai khác ngoà i Edward… Anh Ä‘ang đứng đợi tôi. Jessica ngỡ ngà ng, ngó sững tôi rồi nhanh chóng lá»§i mất.
- Gặp bồ sau nhé, Bella – Giá»ng nói cá»§a cô bạn chứa đầy ngụ ý. Tốt nhất là tôi nên tắt chuông Ä‘iện thoại Ä‘i.
- Chà o em – Giá»ng nói cá»§a Edward vừa tá» ra vui, nhưng đồng thá»i cÅ©ng tá» ra là đang giáºn. Váºy là anh đã nghe thấy hết, đó là điá»u chắc chắn.
- Chà o anh.
Tôi không nghÄ© ra Ä‘iá»u gì để nói, mà anh thì cÅ©ng chẳng nói gì – chắc Ä‘ang chá» má»™t cÆ¡ há»™i tốt, tôi thầm nhá»§. Cả hai Ä‘á»u giữ im lặng trên Ä‘oạn đưá»ng Ä‘i đến quán ăn. Äi bên cạnh Edward và o giỠăn trưa, giữa bao con ngưá»i Ä‘ang tụ táºp, cÅ©ng chẳng khác gì cái ngà y đầu tiên tôi đến đây; ai cÅ©ng chằm chằm nhìn tôi.
Edward cÅ©ng đứng xếp hà ng nhưng vẫn không nói gì, dù rằng đôi lần có ngoái lại nhìn tôi dò xét. Váºy là rõ rồi, ná»—i tức giáºn đã lấn át được niá»m vui, thế nên anh má»›i có thái độ như váºy. Tôi bắt đầu bồn chồn, lo lắn, tay cứ kéo lên kéo xuống cái phẹcmotuya trên áo lạnh.
Rồi cÅ©ng đến lượt Edward bước lên trước quầy thá»±c phẩm, ôi trá»i Æ¡i, khay còn trống chá»— nà o là anh bá» thức ăn và o chá»— đó…
- Anh là m gì thế? – Tôi kêu lên phản đối – Anh không có ý định bắt em ăn bằng hết chỗ đó chứ?
Edward lắc đầu rồi bước tá»›i quầy tÃnh tiá»n.
- DÄ© nhiên má»™t ná»a là phần cá»§a anh mà .
Tôi nhướng một bên mà y lên.
Anh dẫn tôi Ä‘i vá» phÃa chiếc bà n cÅ©, chiếc bà n chúng tôi đã ngồi bên nhau lần đầu tiên trong quán ăn. Và không há» quan tâm, đếm xỉa gì đến những cái nhìn tò mò lá»™ liá»…u cá»§a tốp há»c sinh lá»›p trên Ä‘ang ngồi ở phÃa cuối bà n, anh ung dung ngồi xuống , buá»™c tôi phải… ngồi theo, phÃa đối diện.
- Cứ ăn những gì em thÃch Ä‘i – Anh lên tiếng, đẩy cái khay lại phÃa tôi.
- Em tò mò quá – Tôi lên tiếng, chá»n lấy má»™t quả táo và mân mê nó giữa hai bà n tay – Anh sẽ là m gì nếu có ngưá»i thách anh ăn thức ăn?
- Em thì lúc nà o cÅ©ng tò mò – Edward cau mặt lại, lắc đầu. Rồi anh nhìn tôi đăm đắm, và đôi mắt ấy vẫn giữa nguyên như thế trong khi tay anh cầm lấy má»™t miếng bánh pizza, đưa lên miệng, thong thả cắn má»™t miếng tháºt to, nhai rất nhanh rồi nuốt đánh á»±c má»™t tiếng. Tôi nhìn theo từng động tác cá»§a Edward, mắt mở thao láo.
- Nếu có ngưá»i thách em ăn báºy ăn bạ, em cÅ©ng ăn luôn, phải không nà o? – Anh há»i tôi.
Tôi hơi nhăn mũi, nói:
- Äã có lần em là m rồi… vì má»™t lá»i thách thức – Tôi thú nháºn – CÅ©ng không đến ná»—i tệ lắm.
Edward báºt cưá»i.
- Anh biết là anh sẽ không ngạc nhiên mà – Và chợt… sau lưng tôi vó má»™t cỠđộng nà o đó thu hút sá»± chú ý cá»§a Edward, anh hướng cặp mắt qua phÃa vai cá»§a tôi.
- Jessica Ä‘ang phân tÃch các việc em là m đấy… Cô ấy sẽ có “đáp án†cho em sau – Anh đẩy phần bánh pizza còn lại sang cho tôi. Sá»± chú ý cá»§a Jessica đã tạo nên nét bá»±c dá»c trên gương mặt cá»§a Edward.
Tôi đặt quả táo xuống, cầm miếng bánh pizza lên, mắt nhìn Ä‘i chá»— khác vì biết anh sắp sá»a lên tiếng.
- Váºy là cô phục vụ đẹp lắm, phải không? – Edward bất chợt há»i.
- Ủa, tháºt sá»± là anh không để ý đến cô ấy sao?
- Không. Anh không hỠchú ý. Trong đầu anh có hà ng trăm thứ phải lo.
- Cô gái đáng thương – GiỠthì tôi có thể trở nên nhân ái được rồi.
- Có má»™t Ä‘iá»u em đã nói vá»›i Jessica… ừmmm, Ä‘iá»u đó khiến anh buồn lắm – Edward quyết định không bá» qua cho tôi. Giá»ng nói cá»§a anh trở nên khà n khà n và anh rướn mắt lên, nhìn chằm chằm và o tôi qua hai hà ng mi.
- Em không ngạc nhiên khi biết là anh đã nghe được Ä‘iá»u anh không thÃch. Nhưng anh có biết ngưá»i ta nói gì vá» những ngưá»i nghe lén không? – Tôi nhắc nhở để khuyến cáo Edward.
- Nhưng anh có báo trước với em là anh sẽ nghe rồi mà .
- Và em cÅ©ng đã nói vá»›i anh rằng anh sẽ không muốn biết Ä‘iá»u em nghÄ© đâu.
- Äúng là em có nói – Edward gáºt đầu đồng ý, song giá»ng nói cá»§a anh vẫn còn gai góc lắm – Nhưng em nói đâu có đúng. Anh luôn muốn biết là em Ä‘ang nghÄ© gì… tất cả má»i thứ. Anh chỉ hy vá»ng… là em sẽ không nghÄ© đến má»™t Ä‘iá»u.
Tôi nhìn đáp trả lại anh với vẻ cáu kỉnh.
- Äó chỉ là do anh phân biệt thôi.
- Nhưng hiện thá»i, nó không phải là vấn Ä‘á».
- Thế vấn đỠlà gì? – Lúc nà y, chúng tôi Ä‘ang rướn ngưá»i vá» phÃa nhau. Edward chống hai khuá»·u tay xuống bà n nhưng khum tay đỡ lấy cổ. Bất giác, tôi nhá»› rằng mình Ä‘ang ở trong phòng ăn, giữa chốn đông ngưá»i, rất có thể những cặp mắt hiếu kỳ kia Ä‘ang chiếu tướng chúng tôi cÅ©ng nên. Hiện thá»i, lúc nà y đây, tuy cÅ©ng có hÆ¡i căng thẳng đôi chút, song vẫn chưa cần thiết để má»—i ngưá»i chúng tôi phải tạo cho mình má»™t vá» bá»c riêng.
- Em thá»±c sá»± nghÄ© rằng em quan tâm đến anh nhiá»u hÆ¡n anh quan tâm đến em hả? – Edward thì thà o, nghiêng sát ngưá»i và o tôi, đôi mắt nâu và ng như muốn xuyên thấu tâm can kẻ đối diện.
Tôi cố gắng nghÄ© cách để bình tÄ©nh trở lại, muốn được như váºy thì tôi phải quay mặt Ä‘i.
- Anh lại thế rồi – Tôi lẩm bẩm.
Äôi mắt anh mở to, nhìn tôi ngạc nhiên:
- Anh thế nà o cơ?
- Anh là m em… lóa mắt – Tôi thú nháºn, cố gắng táºp trung đầu óc khi nhìn thẳng và o đôi mắt cá»§a anh.
- Ồ - Edward khẽ nhăn mặt.
- Nhưng đấy không phải là lỗi tại anh – Tôi thở dà i – Anh cũng chẳng là m gì được.
- Em có trả lá»i câu há»i không?
Tôi cúi gằm mặt xuống:
- Vâng.
- Vâng, nghÄ© là em sẽ trả lá»i câu há»i hay vâng có nghÄ© là em tháºt sá»± nghÄ© thế? – Edward lại trở nên cáu bẩn.
- Vâng, em tháºt sá»± nghÄ© như váºy – Tôi vẫn dán mắt xuống mặt bà n, lần theo từng đưá»ng vân giả gá»— in trên đó. Im lặng… Từng giây từng phút cứ nặng ná» trôi Ä‘i. Tôi giữ nguyên tư thế ngồi đỡ đẫn, không nhúc nhÃch, bướng bỉnh, không muốn là ngưá»i lên tiếng trước, cố gắng đè nén sá»± cám dá»— ngước lên nhìn trá»™m anh.
Cuối cùng, Edward đã phải lên tiếng, giá»ng nói êm mượt như nhung:
- Em sai rồi.
Tôi ngá»ng mặt lên và ngay láºp tức, bắt gặp đôi mắt cá»§a anh – đôi mắt nhìn tôi rất hiá»n.
- Anh không biết đâu – Tôi tá» thái độ bất bình bằng má»™t giá»ng nói tháºt nhá», gần như thì thà o, rồi lắc đầu ra ý nghi ngá», dù rằng tôi biết tim mình Ä‘ang Ä‘áºp loạn xạ và rất muốn tin và o Ä‘iá»u anh phản đối.
- Äiá»u gì đã khiến em nghÄ© như váºy? – Äôi mắt trong như ngá»c trở nên long lanh… dẫu biết rằng vô vá»ng nhưng vẫn Ä‘ang cố gắng nhìn xuyên thấy tôi hầu tìm cho ra sá»± tháºt.
Tôi cÅ©ng nhìn đáp trả lại Edward, cố gắng không để cho gương mặt cá»§a anh chi phối, cố gắng tìm cách trả lá»i. Trong lúc tôi Ä‘ang tư lá»± thì anh trở nên nôn nóng; trong anh thất vá»ng thấy rõ trước thái độ im lặng cá»§a tôi, và bắt đầu trở nên cáu kỉnh. Tôi nhấc cổ ra khá»i lưng bà n tay Ä‘ang khum lại, giÆ¡ má»™t ngón tay lên:
- Äể em suy nghÄ© đã – Tôi nói. Ngay tức khắc, Edward dịu lại, anh có vẻ mãn nguyện khi biết tôi Ä‘ang nghÄ© cách để trả lá»i anh. Tôi buông thõng hai tay xuống bà n, Ä‘ang chúng lại vá»›i nhau. Tôi cứ nhìn xuống đôi tay như thế, các ngón tay lúc Ä‘an lại, lúc mở ra… Và cuối cùng, tôi đã có thể lên tiếng trả lá»i anh:
- Ừm, ngoà i những biểu hiện rõ rà ng ra thì thỉnh thoảng…- Tôi ngáºp ngừng – Em không chắc lắm… Em không biết Ä‘á»c suy nghÄ© cá»§a ngưá»i khác… Nhưng thỉnh thoảng, khi anh nói lảng sang chuyện khác thì em hiểu được rằng Ä‘iá»u ấy cá nghÄ©a là anh Ä‘ang muốn nói lá»i tạm biệt, muốn em bá» Ä‘i – Xem ra, đó là tất cả những gì mà tôi cho là tốt nhất để “tổng kết†lại bao lần khổ sở trước những lá»i lẽ mà anh dà nh cho tôi.
- Nhạy cảm quá – Edward thì thầm. Và má»™t lần nữa, gương mặt anh quặn lại vì khổ tâm khi biết được ná»—i buồn trong lòng tôi – Äó má»›i chÃnh xác là lý do vì sao em sai đấy – Anh bắt đầu giải thÃch, nhưng rồi sau đó, đôi mắt bá»—ng tối lại – Thế em nói “biểu hiện rõ rà ng†nghÄ©a là sao?
- Ừmmmm, anh nhìn em Ä‘i – Tôi trả lá»i, nhưng không ngá» là anh lại chú mục và o tôi quá mức cần thiết – Em hoà n toà n bình thưá»ng… ừ, thì chỉ trừ má»™t và i trưá»ng hợp tê hại như những lần phải đối diện trước cái chết, và quá vụng vá»â€¦ khi em ở và o má»™t tình thế khó khăn. Và anh hãy nhìn lại bản thân mình Ä‘i – Tôi hẩy tay vá» phÃa Edward, vá» phÃa những đưá»ng nét tuyệt mỹ khiến ngưá»i ta phải bối rối.
Äôi mà y anh cau lại trong chốc lát, tá» ra vô cùng tức giáºn, nhưng rồi ngay sau đó lại dịu xuống, khi đôi mắt cá»§a anh bắt đầu nhìn tôi ranh mãnh.
- Em không nhìn rõ được bản thân mình đâu, em hiểu không. Anh cÅ©ng biết là em có những phản ứng hết sức kỳ lạ mà – Nói đến đây, anh phá ra cưá»i khúc khÃch, nhưng đó không phải là má»™t kiểu cưá»i chế nhạo thuần túy – Em đâu có nghe được những suy nghÄ© cá»§a tất cả bá»n con trai dà nh cho em trong ngà y đầu tiên em đến trưá»ng đâu.
Tôi chớp mắt, ngạc nhiên tột độ.
- Em không tin… - Tôi lẩm bẩm vá»›i chÃnh mình.
- Em tin anh Ä‘i… Em đối láºp vá»›i tất cả những gì được coi là bình thưá»ng.
Trước ánh mắt hiá»n háºu cá»§a Edward dà nh cho tôi trong lúc anh nói, ná»—i lúng túng, ngượng nghịu trong tôi đã “thắng áp đảo†tâm trạng hà i lòng. Rồi tôi bá»—ng sá»±c tỉnh.
- Nhưng em chưa bao giỠmuốn anh đi cả - Tôi chỉ ra cho Edward thấy.
- Em vẫn không nháºn ra à ? Nó chứng minh rằng anh đúng. Rằng anh cảm thấy lo lắng, muốn quan tâm đến em hÆ¡n, bởi vì anh còn có thể là m được như váºy – Nói đến đây, Edward lắc đầu, xem ra phải khổ sở lắm má»›i dám nói lên những suy nghÄ© như váºy cá»§a mình – nếu như phải xa nhau là đúng thì anh thà là m tổn thương mình chứ không để tổn thương đến em, để cho em được an toà n.
Tôi nhìn anh đau đáu.
- Anh không nghÄ© là em cÅ©ng là m được Ä‘iá»u tương tá»± như thế sao?
Má»™t cách bất ngá», cảm xúc cá»§a Edward lại trở nên bà hiểm; nụ cưá»i tinh quái quen thuá»™c lại nở trên môi.
- Tất nhiên, việc giữ cho em được an toà n luôn luôn được tiến hà nh… giống như má»™t công việc toà n thá»i gian… má»—i khi anh ở bên em như thế nà y.
- Hôm nay, chưa có ai Ä‘uổi khéo em đâu đấy – Tôi đáp, lòng cảm thấy nhẹ nhõm vì cuá»™c nói chuyện đã đỡ nặng ná» hÆ¡n đôi chút. Tháºt tình tôi chẳng muốn anh nói lá»i tạm biệt thêm nữa. Nếu được, tôi nhất định thà để mình và o chá»— nguy hiểm… để được ở gần anh… Không được, phải xua ngay cái ý nghÄ© nà y trước khi Edward Ä‘á»c ra trên gương mặt mình, tôi tá»± nhá»§. Thể nà o suy nghÄ© đó cÅ©ng sẽ Ä‘em lại rắc rối cho tôi.
- Tuy váºy…? – Anh nói thêm.
- ÄÆ°á»£c, tuy váºy… - Tôi đồng ý; dÄ© nhiên tôi sẵn sang để tranh luáºn, nhưng hiện thá»i, tôi chỉ mong anh trở nên nguy hiểm lấy má»™t lần… nhưng anh vẫn phải ở bên cạnh tôi.
- Anh có má»™t câu há»i khác cho em – Gương mặt cá»§a Edward vẫn tá» ra bình thưá»ng.
- Anh cứ nói đi.
- Có tháºt là thứ Bảy nà y, em muốn đến Seattle không, hay đó đơn thuần chỉ là lá»i cáo lá»—i cá»§a em đối vá»›i những “cái Ä‘uôiâ€?
Câu há»i ấy là m cho tôi phải nheo nheo mắt suy ngẫm.
- Anh biết không, em vẫn chưa tha thứ cho anh vụ cá»§a Tyler đâu đấy – Tôi lên tiếng cảnh báo – ChÃnh là tại anh mà Tyler tá»± huyá»…n hoặc mình rằng em sẽ Ä‘i chÆ¡i cùng anh ta.
- Æ , nhưng không có anh thì anh ta vẫn tìm được má»™t cÆ¡ há»™i khác để má»i em kia mà … Lúc ấy, anh chỉ muốn quan sát thái độ cá»§a em thôi – Nói rồi, Edward báºt cưá»i khúc khÃch. Nếu mà tiếng cưá»i ấy không quyến rÅ© đến như váºy thì chắc ná»—i tức tối cá»§a tôi đã trà o ra khá»i cổ rồi – Nếu như lúc ấy anh mà có má»i em, thì chắc em cÅ©ng sẽ gạt bá» anh luôn hả? – Edward há»i, miệng vẫn còn cưá»i được…
- Có lẽ là không – Tôi thú nháºn – Nhưng rồi sau đó, em sẽ từ chối… vá»›i lý do là bị bệnh hay là bị tráºt gót chân chẳng hạn.
Edward trố mắt nhìn tôi sững sá»:
- Sao em lại hà nh xỠnhư thế?
Tôi buồn bã lắc đầu:
- Anh chưa bao giá» trông thấy em ở phòng táºp thể dục… Nếu thấy rồi thì anh sẽ hiểu được thôi.
- Em muốn nói rằng em chưa khi nà o đi trên những bỠmặt phẳng, nhẵn nhụi mà không hỠbị trợt ngã, phải không?
- Äúng váºy.
- Äó sẽ không còn là vấn đỠnữa đâu – Edward nói má»™t cách vô cùng tá»± tin – Chỉ cần được hướng dẫn lại là xong ngay – Rồi chợt nháºn ra thái độ phản kháng cá»§a tôi, anh át Ä‘i – Nhưng em lại chẳng cho anh biết gì cả… ừmmm, em sẽ kiên quyết Ä‘i Seattle phải không, nếu chúng mình Ä‘i ná»›i khác thì em có chịu không?
Miễn là có “chúng mình†thì tôi chẳng còn quan tâm đến những thứ khác.
- Váºy, em sẽ thay đổi quyết định cá»§a mình – Tôi đồng ý – Nhưng kèm theo má»™t Ä‘iá»u kiện.
Ngay láºp tức, Edward trở nên cảnh giác – má»™t thói quen rất tá»± nhiên cá»§a anh má»—i khi tôi bắt đầu đưa ra má»™t câu há»i.
- Äiá»u kiện gì?
- Em lái xe được không?
Edward cau mà y lại.
- Sao váºy?
- Ừmmm, tại vì em đã nói vá»›i bố là em sẽ Ä‘i Seattle, và bố há»i rằng phải chăng là em tÃnh Ä‘i má»™t mình? Lúc đó, em đã gáºt đầu xác nháºn là đúng như váºy. Nếu bố há»i lại má»™t lần nữa, chắc em sẽ không nói dối đâu… mà em không nghÄ© là bố sẽ há»i lại, nhưng nếu bá» xe ở nhà thì thể nà o vấn đỠcÅ©ng bị Ä‘em ra mổ xẻ má»™t cách không cần thiết.
Edward đảo mắt.
- Váºy là những Ä‘iá»u liên quan tá»›i anh đã khiến cho em sợ, em sợ kiểu lái xe cá»§a anh chứ gì – Anh lắc đầu má»™t cách chán nản, nhưng rồi đôi mắt lại trở nên vô cùng nghiêm trang – Em không muốn kể vá»›i bố là em sẽ Ä‘i cùng anh à ? – Giá»ng há»i cá»§a Edward có ẩn ý nà o đó mà tôi không hiểu.
- Vá»›i bố thì Ãt nói sẽ tốt hÆ¡n – Tôi nói má»™t cách quả quyết – Váºy thì anh sẽ đưa em Ä‘i đâu?
- Thá»i tiết sẽ tốt lên, vì váºy anh không dám để ngưá»i ta nhìn thấy mình… Nếu muốn, em có thể ở bên anh – Má»™t lần nữa, anh lại để tôi lá»±a chá»n.
- Và anh sẽ cho em thấy… Ä‘iá»u anh đã nói, vá» mặt trá»i? – Tôi há»i, cảm thấy vui vì đã tháo được má»™t mắt xÃch trong sợi dây chuyá»n khó hiểu vá» anh.
- Ừ - Anh mỉm cưá»i và trở nên trầm tÄ©nh – Nhưng nếu em không muốn… má»™t mình ở bên anh, anh vẫn không muốn để em Ä‘i Seattle má»™t mình. Cứ nghÄ© đến việc em sẽ gặp rắc rối ở cái thà nh phố to như thế là anh lại rung mình.
Tôi bắt đầu trở nên pháºt lòng.
- Phoenix lớn gấp ba lần Seattle… vỠdân số đấy anh ạ. Còn vỠđịa lý…
- Hình như – Anh cắt ngang lá»i tôi – Em chỉ an toà n ở Phoenix thôi. Vì thế, anh vẫn muốn em ở bên cạnh anh hÆ¡n – Äôi mắt cá»§a Edward trở nên bà hiểm.
Tới đây thì tôi hết cãi được rồi, vì đôi mắt của anh, hay vì mối quan tâm của tôi dà nh cho anh… tôi không rõ nữa, tuy nhiên, vẫn còn một điểm cần phải bà n.
- Dù cho Ä‘iá»u đó có là vấn đỠgì Ä‘i nữa thì em vẫn ở bên anh.
- Anh biết – Edward thở dà i, trở nên ủ ê – Dù sao thì em cũng nên thưa lại với bố.
- Tại sao em cứ phải là m Ä‘iá»u đó?
Äôi mắc cá»§a Edward đầy ắp sá»± sôi nổi khi anh giải thÃch:
- Äể anh còn có lý do mà đưa em vá».
Tôi nuốt nước miếng trong há»ng. Sau má»™t hồi suy nghÄ©, tôi đưa ra quyết định:
- Äể em thá» xem.
Edward giẫn dỗi quay đi.
- Mình nói vỠvấn đỠkhác đi anh – Tôi đỠnghị.
- Em muốn nói vá» cái gì? – Anh há»i, thái độ xem ra vẫn còn bá»±c bá»™i lắm.
Tôi nhìn quanh quất, để chắc rằng không có ai nghe lá»m được câu chuyện cá»§a chúng tôi. Và bất chợt tôi bắt gặp ánh mắt cá»§a em gái Edward – Alice – Ä‘ang nhìn tôi chằm chằm. Những ngưá»i khác thì chỉ chú ý đến Edward. Tôi ngại ngùng quay Ä‘i, nhìn Edward và câu há»i đầu tiên xuất hiện trong đầu mình:
- Sao cuối tuần rồi các anh lại Ä‘i săn… ở Goat Rocks? Bố em bảo không nên Ä‘i dã ngoại ở đó, vì có nhiá»u gấu lắm
Edward nhìn tôi không chá»›p mắt, như thể tôi Ä‘ang bá» quên má»™t Ä‘iá»u gì đó rất quan trá»ng.
- Váºy là anh săn gấu ư? – Tôi há hốc miệng ra vì kinh ngạc, trong khi anh lại mỉm cưá»i ra chiá»u tá»± mãn – Anh biết không, bây giỠđâu có được săn gấu – Tôi nói thêm, ánh mắt tháºt nghiêm nghị, ngõ hầu chi dấu ná»—i bang hoà ng.
- Nếu Ä‘á»c cẩn tháºn, em sẽ thấy luáºt chỉ ghi là cấm săn có vÅ© khà – Edward báo lại cho tôi biết.
Rồi anh thÃch thú ngắm nhìn gương mặt cá»§a tôi Ä‘ang xìu xuống.
- Váºy là săn gấu tháºt? – Tôi lặp lại má»™t cách khó khăn.
- Gấu xám ở miá»n Bắc Mỹ nà y là sở thÃch cá»§a Emmett – Giá»ng cá»§a Edward nghe rất tá»± nhiên, nhưng đôi mắt cá»§a anh lại nhìn xoáy và o tôi như muốn xem xét kỹ lưỡng phản ứng xuất hiện trên mặt tôi. Tôi cố gắng lấy lại bình tÄ©nh.
- Hmmm – Tôi cắn lấy má»™t miếng bánh pizza… chỉ là để có cá»› mà cụp mắt xuống. Tôi nhai miếng bánh má»™t cách từ tốn rồi uống má»™t há»›p nước ngá»t… vẫn không nhìn lên.
- Váºy thì – Má»™t lúc sau, tôi má»›i lên tiếng; cuối cùng, mắt tôi cÅ©ng bắt gặp cái nhìn đầy lo lắng cá»§a Edward – Sở thÃch cá»§a anh là gì?
Anh nhướng má»™t bên mà y lên, hai khóe miệng trá»… xuống ra chiá»u phản đối:
- Sư tỠnúi.
- Ãi chà , thÃch quá nhỉ… - Tôi cố đáp má»™t cách tỉnh queo nhưng vô cùng lịch sá»±, rồi ánh mắt lại dõi tìm ly nước ngá»t lần nữa.
- Ừ, tất nhiên rồi – Giá»ng nói cá»§a anh cÅ©ng hà o hứng không kém gì giá»ng nói cá»§a tôi – Bá»n anh luôn phải cẩn tháºn để không ảnh hưởng đến môi trưá»ng như những kiểu săn thú dại dá»™t khác. Bá»n anh chỉ táºp trung và o những vùng có nhiá»u thú ăn thịt thôi… cố gắng Ä‘i cà ng xa cà ng tốt. Ở đây thì có quá trá»i hươu, nai luôn, nên thưá»ng có nhiá»u thứ dữ, nhưng em có biết săn thú vui là vui ở chá»— nà o không?
- Vui chá»— nà o? – Tôi há»i trong lúc cắn má»™t miếng bánh pizza khác.
- Äầu mùa xuân là thá»i Ä‘iểm mà Emmett thÃch săn gấu nhất… chúng má»›i ngá»§ đông xong nên dữ lắm – Nói rồi, anh nhoẻn miệng cưá»i thÃch thú khi nhá»› lại má»™t trưá»ng hợp buồn cưá»i nà o đó.
- Äúng là không có gì buồn cưá»i bằng gấu xám ục ịch cả - Tôi gáºt đầu đồng ý.
Edward phá ra cưá»i thà nh tiếng… nhưng liá»n ngay đó lại lắc đầu.
- Nà o, nói cho anh biết suy nghÄ© tháºt cá»§a em Ä‘i.
- Em Ä‘ang thá» hình dung ra… mà không được – Tôi tháºt thà thú nháºn – Là m sao các anh săn gấu mà lại không có vÅ© khà được?
- á»’, bá»n anh có vÅ© khà chứ - Anh mỉm cưá»i… má»™t nụ cưá»i hà m ý Ä‘e dá»a, hai hà m răng trắng sang lại hiện ra lấp lóa… - Tôi khẽ rùng mình, trước khi toà n thân bắt đầu run rẩy – Chỉ là không phải những gì mà há» có thể lưá»ng trước được khi thảo ra bá»™ luáºt săn bắt đó. Nếu em đã từng trong thấy má»™t con gấu săn mồi trên tivi thì má»›i có thể hình dung ra được cách săn mồi cá»§a Emmett.
Tôi không thể ngăn được má»™t cÆ¡n á»›n lạnh vừa xuất hiện dá»c theo sống lưng… Bất giác tôi phóng tầm mắt sang góc quán ăn bên kia để nhìn trá»™m Emmett, may sao, anh ta không phát hiện ra Ä‘iá»u đó. Những khối cÆ¡ trên tay và trên thân hình anh ta không hiểu sao lại trở nên đáng sợ hÆ¡n bao giá» hết.
Edward nhìn theo hướng ánh mắt tôi mà báºt cưá»i khúc khÃch. Tôi quay mặt lại nhìn thẳng và o anh, cảm thấy mất hết nhuệ khÃ:
- Cách săn cá»§a anh cÅ©ng giống gấu luôn hả? – Tôi há»i, giá»n nói trở nên yếu á»›t.
- Giống sư tá» thì đúng hÆ¡n… hay Ãt ra thì đó cÅ©ng là nháºn xét cá»§a má»i ngưá»i vá» anh – Anh nhẹ nhà ng đáp – Có lẽ cách săn mồi cá»§a bá»n anh phản ánh sở thÃch cá»§a bá»n anh thì phải.
Tôi cố gắng hết sức để có thể mỉm cưá»i vá»›i anh.
- Có lẽ váºy – Tôi đáp vá»›i thái độ là m ra vẻ bình thản, song trong đầu tôi Ä‘ang đầy rẫy những hình ảnh liên tưởng rá»i rạc, trái ngược nhau mà tôi không sao chắp nối lại được – Em có thể xem được không?
- Không thể được! – Gương mặt cá»§a Edward đột nhiên trắng bệch, trắng hÆ¡n cả lúc bình thưá»ng, và đôi mắt cá»§a anh… chúng đột nhiên trở nên tối sầm đầy giáºn dữ. Tôi ngồi thẳng dáºy, đầu óc tá»± dưng choáng váng, và … dù rằng tôi không đỠnghị… thì anh vẫn bá»±c bá»™i trước phản ứng cá»§a tôi. Edward cÅ©ng ngồi thẳng dáºy, khoanh hai tay lại, để trước ngá»±c.
- Äáng sợ lắm hả anh? – Tôi lên tiếng khi đã trấn tÄ©nh được giá»ng nói cá»§a mình.
- Nếu Ä‘iá»u đó mà là m em sợ được thì tối nay, anh sẽ kể - Edward hứa hẹn bằng má»™t giá»ng gay gắt – Em cần biết sợ má»™t cách là nh mạnh. Chẳng có gì giúp Ãch được cho em hÆ¡n đâu.
- Tại sao? – Tôi há»i như van nà i, cố gắng phá»›t lá» cÆ¡n giáºn dữ cá»§a anh.
Edward nhìn sững tôi không chớp mắt.
- Anh sẽ giải thÃch sau – Cuối cùng, anh nói và bắt đầu đứng dáºy… má»™t động tác cá»±c kỳ uyển chuyển – Giá» thì chúng mình Ä‘ang trá»… đấy.
Lúc bấy giá» tôi má»›i nháºn ra chung quanh, giáºn mình nháºn ra rằng anh nói đúng… cả quán ăn sắp sá»a chỉ còn vá»n vẹn có hai chúng tôi. Không hiểu sao má»—i lần ở bên Edward, thá»i gian lẫn địa Ä‘iểm lại trở nên vô nghÄ©a đối vá»›i tôi đến như váºy, tôi gần như chẳng còn biết trá»i trăng gì nữa. Tôi nhảy báºt dáºy, vồ lấy cái túi xách Ä‘ang để dá»±a ở lưng ghế.
- Váºy thì để sau – Tôi đồng ý… và sẽ không bao giá» quên lá»i hứa cá»§a anh.
Tà i sản của Maya
07-02-2009, 07:46 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Dec 2008
Äến từ: HCM
Bà i gởi: 91
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
10: Những câu há»i chất vấn
Tháºt là khổ sở khi và o sáng hôm sau, tôi phải thuyết phục lòng mình rằng má»i chuyện xảy ra và o tối hôm qua chỉ là má»™t giấc mÆ¡. Trong con ngưá»i tôi, chẳng bao giá» có được sá»± cảm nháºn khách quan cả. Tuy nhiên, lòng tôi lại tá»± bác bá» Ä‘iá»u đó, nó viện giải rằng có nhiá»u thứ tôi không thể tưởng tượng ra được… chẳng hạn như mùi hương trên ngưá»i Edward là má»™t và dụ Ä‘iển hình nhất. Và chắc chắn chẳng thể nà o tôi lại có khả năng mÆ¡ được má»™t giấc mÆ¡ như thế.
Ngoà i cá»a sổ, bầu trá»i tháºt u ám và đầy sương mù, váºy là rõ rồi nhé. Anh ấy chẳng có lý do nà o để không đến trưá»ng hôm nay. Lá»t thá»m trong bá»™ quần áo dà y cá»™p, tôi nháºn ra rằng mình không có áo lạnh – má»™t bằng chứng hùng hồn nhất cho thấy ký ức cá»§a tôi là sá»± tháºt.
Tôi bước xuống cầu thang. Bố đã ra khá»i nhà từ sá»›m tinh mơ… tôi đã dáºy trá»… hÆ¡n tôi tưởng. Má»™t cách vá»™i vã, tôi là m trá»n nguyên má»™t thanh ngÅ© cốc chỉ vá»›i… ba lần cắn, rồi lục tìm trong chiếc há»™p bằng bìa cứng má»™t Ãt sữa để ấn tất cả số ngÅ© cốc ấy xuống. Xong xuối, tôi bổ nhà o ra ngoà i cá»a. Hy vá»ng cÆ¡n mưa sẽ nán lại cho tá»›i lúc tôi gặp Jessica.
Trá»i mù sướng má»™t cách kỳ quặc, cả không gian như bị ám khói vì nó. Sương mù bám lên mặt, lên cổ tôi, là m cho phần da ở chá»— đó muốn teo lại vì buốt. Không thể chùng chình hÆ¡n được nữa, cần phải và o xe rồi báºt hệ thống sưởi ngay. Vừa nghÄ©, tôi vừa bước xuống đưá»ng, sương mù dà y đặc đã khiến tôi không thể nháºn ra má»™t chiếc xe hÆ¡i đã Ä‘áºu ở đó từ lúc nà o – má»™t chiếc xe hÆ¡i mà u bạc. Cảm nháºn được má»™t cách rõ rang tim mình Ä‘ang Ä‘áºp mạnh, tôi trở nên lung túng, và rồi sau và i giây chần chừ, tôi quyết định tiến lại phÃa chiếc xe.
Không thấy ai đứng đó cả… đúng lúc tôi Ä‘ang hồ nghi thì anh đột ngá»™t xuất hiện, mở cá»a cho tôi.
- Hôm nay em đến trưá»ng cùng anh nhé? – Edward lên tiếng, giá»ng nói chứa đầy vẻ thÃch thú khi nháºn ra rằng má»™t lần nữa đã là m cho tôi sá»ng sốt, bất ngá». Tuy nhiên trong giá»ng nói ấy cá»§a anh cÅ©ng vẫn có má»™t chút gì đó ngượng ngáºp, không được tá»± nhiên lắm. Dưá»ng như anh có ý để cho tôi lá»±a chá»n… Tôi có thể từ chối, và có lẽ trong lòng anh phần nà o cÅ©ng muốn như váºy. Nhưng đó là má»™t hy vá»ng hão huyá»n.
- Vâng, cảm Æ¡n anh – Tôi trả lá»i, cố giữ cho giá»ng nói cá»§a mình tháºt bình tÄ©nh rồi bước và o xe hÆ¡i. Chỉ đến khi đó tôi má»›i nháºn ra rằng chiếc áo lạnh mà u nâu nhạt cá»§a anh Ä‘ang được máng và o chá»— tá»±a đầu cá»§a chiếc ghế ngồi bên cạnh chá»— ngưá»i lái. Cánh cá»a nhẹ nhà ng đóng lại, chỉ trong chá»›p mắt, anh đã ngồi yên vị bên cạnh tôi và chuẩn bị mở máy.
- Anh Ä‘em áo lạnh cho em. Anh không muốn em bị cảm hay bị gì đấy – Giá»ng nói cá»§a Edward vẫn còn dè dặt. Tôi nháºn ra anh không há» mặc áo ấm, chỉ mặc má»™i má»™t chiếc áo tay dà i, cổ chữ V, bằng len. Các thá»› sợi cá»§a chiếc áo là m nổi báºt phần ngá»±c vạm vỡ má»™t cách hoà n hà o cá»§a Edward. Chợt nháºn ra anh Ä‘ang quan sát mình, tôi ngượng ngùng quay mặt Ä‘i.
- Em đâu có dá»… bị sụt sùi như thế - Miệng nói nhưng tay tôi thì vẫn kéo chiếc áo lạnh và o lòng, xá» và o các tay áo dà i thượt, tò mò không biết mùi hương tôi được thưởng thức hôm qua có còn không. Và tôi thoáng mỉm cưá»i mãn nguyện. Nó có phần còn nồng nà n hÆ¡n cả hôm qua.
- Phải không đấy? – Edward phản đối bằng má»™t giá»ng nói rất nhá», mà tôi cÅ©ng không dám chắc là anh có ý để cho tôi nghe hay không.
Chúng tôi cùng nhau lướt trên những con đưá»ng đầy sương mù, và tất nhiên là rất nhanh, khiến tâm trạng ngưá»i ngồi trên xe lúc nà o cÅ©ng thắc thá»m, hồi há»™p. Ãt ra là … vá»›i tôi. Tối hôm qua, tất cả các bức tưá»ng đã sụp đổ… gần như hoà n toà n rồi. Tôi không biết hôm nay chúng tôi có còn tá»± nhiên nổi bên nhau không nữa. Và cứ thế, tôi cứ ngồi im, chẳng biết phải nói gì. Tôi đợi anh lên tiếng trước.
- Em sao thế, hôm nay không có câu há»i nà o dà nh cho anh a`?
- Những câu há»i cá»§a em có là m phiá»n anh không? – Tôi há»i, cảm thấy như trút được gánh nặng.
- Không nhiá»u bằng phản ứng cá»§a em – Có vẻ như Edward Ä‘ang đùa, song, tôi cÅ©ng không chắc lắm.
Tôi khẽ cau mà y:
- Bố em cư xỠtệ lắm hả?
- Không, nhưng như thế má»›i là vấn Ä‘á». Em đón nháºn má»i thứ bằng má»™t thái độ Ä‘iá»m tÄ©nh đến lạ lụng… Không bình thưá»ng chút nà o. Nó khiến anh phải tá»± há»i là không biết thá»±c sá»±, em Ä‘ang nghÄ© gì.
- Em vẫn luôn kể vá»›i anh má»i Ä‘iá»u em nghÄ© mà .
- Nhưng em “tút†lại rồi.
- Không nhiá»u lắm.
- Cũng đủ là m anh phát điên.
- Anh sẽ không muốn nghe đâu – Tôi lẩm bẩm, gần như là thì thầm vá»›i chÃnh mình. Và vừa nói xong thì tôi lại hối háºn ngay. Trong giá»ng nói cá»§a tôi có thấp thoáng ẩn chứa má»™t ná»—i Ä‘au buồn; tôi hy vá»ng anh không chú ý đến Ä‘iá»u đó.
Edward không trả lá»i, có lẽ lòng anh không còn thấy vui nữa. Chẳng thể nà o Ä‘oán được cảm xúc cá»§a Edward khi anh lái xe và o bãi. Má»™t cái gì đó chợt vỡ òa trong tôi, tuy có hÆ¡i muá»™n mà ng má»™t chút…
- Anh chị em cá»§a anh đâu rồi? – Tôi há»i khi chợt nhá»› ra là xe anh lúc nà o cÅ©ng đầy ngưá»i, dù rằng hiển nhiên là tôi cảm thấy vui hÆ¡n khi được ngồi má»™t mình vá»›i anh.
- Má»i ngưá»i Ä‘i xe cá»§a Roslie – Edward khẽ nhún vai khi dừng bên cạnh má»™t chiếc xe hÆ¡i đỠbong loáng, loại xe có thể bá» mui được – Trong phô trương quá, phải không em?
- Ã’a – Tôi hÃt và o má»™t hÆ¡i dà i – Nếu chị ấy có xe rồi, thì tại sao vẫn còn Ä‘i chung xe vá»›i anh?
- Anh đã nói rồi, trông cứ như muốn khoe khoang. Vả lại, bá»n anh Ä‘ang cố gắng để có thể hòa nháºp vá»›i nhau.
- Anh thất bại rồi – Tôi báºt cưá»i và lắc đầu khi cả hai bắt đầu bước ra khá»i xe. Váºy là tôi không bị trá»… há»c nữa; ngược lại, kiểu lái xe sấm chá»›p cá»§a Edward còn là m cho tôi dư được cả khối thá»i gian – Nhưng đã biết là dá»… bị chú ý như váºy, tại sao hôm nay Rosalie lại lái xe?
- Em không để ý gì hết ư? Hiện giá», anh Ä‘ang phá vỡ tất cả các quy tắc – Edward chá» tôi ở trước mÅ©i xe để cả hai cùng bước và o sân trưá»ng. Anh Ä‘i sát bên tôi. Tháºt lòng mà nói, lúc nà y, tôi không muốn giữa hai chúng tôi còn có má»™t khoảng cách nà o, dù là bé tà xÃu, tôi chỉ muốn nắm lấy bà n tay cá»§a Edward nhưngl ại sợ rằng anh không thÃch Ä‘iá»u đó.
- Sao các anh lại chá»n những chiếc xe hÆ¡i như váºy? – Tôi lại há»i – Trong khi không muốn ngưá»i khác để ý?
- Vì sở thÃch thôi – Anh mỉm cưá»i má»™t cách tinh quái – Bá»n anh, ai cÅ©ng thÃch lái xe nhanh cả.
- Ôi trá»i – Tôi lầm bầm trong hÆ¡i thở.
Và kia, dưới mái hiên cá»§a quán ăn là Jessica Ä‘ang đứng đợi, mắt cô bạn Ä‘ang trố ra, và trên tay cô, Æ¡n trá»i, là cái áo lạnh cá»§a tôi.
- A, Jessica – Tôi lên tiếng khi chúng tôi chỉ còn cách nhau có và i bước – Cảm ơn bồ đã nhớ - Cô bản chỉ đưa cho tôi chiếc áo, chẳng nói chẳng rằng.
- Chà o Jessica – Edward cÅ©ng lên tiếng má»™t cách lịch sự… Và tôi hiểu anh không há» có ý là m cho giá»ng nói cá»§a mình tháºt du dương, hay là là m cho đôi mắt cá»§a mình “biết nói†như thế.
- Æ Æ¡Æ¡â€¦ Xin chà o – Cô bạn mở to mắt ra nhìn tôi, cố gắng sắp xếp lại những suy nghÄ© Ä‘ang rối tung rối mù – Có lẽ mình sẽ gặp bồ trong giá» lượng giác váºy nhé – Vừa nói, Jessica vừa dà nh cho tôi má»™t cái nhìn đầy ý nghÄ©a, mà tôi phải kìm nén lắm má»›i khá»i phải thở dà i. Tôi biết kể gì vá»›i cô bạn bây giá»?
- Ừưư, hẹn gặp lại bồ sau.
Jessica quây quả bước Ä‘i, suốt cả quãng đưá»ng, cô bạn có dừng lại, đúng hai lần… để ngoái nhìn chúng tôi.
- Em sẽ nói gì vá»›i cô ấy? – Edward thì thầm há»i tôi.
- A, anh đâu có Ä‘á»c được suy nghÄ© cá»§a em! – Tôi reo lên mừng rỡ.
- Ừ, đúng váºy – Anh thót giáºt mình. Nhưng rồi đôi mắt ấy lại sáng lên tức thì – Nhưng đâu có sao, anh có thể Ä‘á»c được suy nghÄ© cá»§a cô ấy… Jessica sẽ phục kÃch em ở lá»›p há»c cho mà xem.
Vừa rên rỉ, tôi vừa cởi chiếc áo khoác đang mặc ra, đưa trả lại cho anh, rồi mặc chiếc ác của tôi và o. Edward quà ng chiếc áo của mình lên cánh tay.
- Thế em sẽ nói gì với cô ấy?
- Giúp em má»™t chút được không? – Tôi giở giá»ng nà i nỉ - Jessica muốn biết gì váºy?
Edward lắc đầu, anh nở má»™t nụ cưá»i tinh quái:
- Váºy thì đâu có công bằng vá»›i anh.
- Không, anh mà không chia sẻ những gì anh biết… thì đó mới là không công bằng.
Chúng tôi lại sóng bước bên nhau, Edward có vẻ như Ä‘ang suy nghÄ© má»™t Ä‘iá»u gì đó lung lắm. Äến trước lá»›p há»c đầu tiên cá»§a tôi, anh dừng lại.
- Jessica muốn biết chúng mình có Ä‘ang bà máºt hẹn hò không. Và cô ấy muốn biết cảm xúc cá»§a em dà nh cho anh như thế nà o – Cuối cùng, anh đã trả lá»i tôi.
- Ôi trá»i Æ¡i. Em sẽ phải trả lá»i thế nà o đây? – Tôi cố gắng giữ cho cảm xúc cá»§a mình tháºt tá»± nhiên. Má»i ngưá»i Ä‘ang bước và o lá»›p, hình như ai cÅ©ng nhìn chằm chằm và o chúng tôi, nhưng tôi phá»›t lá» tất cả thảy bá»n há».
- Hmmm – Anh dừng lại để sá»a lại má»™t lá»n tóc vừa quấn quanh cổ tôi. Tim tôi lại bắt đầu Ä‘áºp loạn xạ trong lòng ngá»±c – Anh nghÄ© em sẽ “ừ†ở câu thứ nhất… nếu không thấy ngại… vì nó sẽ dá»… dà ng hÆ¡n bất kỳ má»™t lá»i giải thÃch nà o khác.
- Em không cảm thấy ngại đâu – Tôi e thẹn trả lá»i.
- Còn câu há»i kia… thôi được rồi, anh sẽ tá»± mình nghe lấy câu trả lá»i – Nói rồi, Edward khẽ nhếch môi, tạo thà nh má»™t nụ cưá»i ná»a miệng mà tôi vô cùng yêu thÃch. Trong giây phút ấy, hÆ¡i thở cá»§a tôi chợt nghẹn lại, tôi không kịp có bất kỳ má»™t phản ứng nà o thì anh đã bước Ä‘i.
- Gặp lại em và o giỠăn trưa nhé – Edward hÆ¡i ngoái đầu lại và nói lá»›n qua vai. Có ba há»c sinh Ä‘ang bước và o lá»›p, láºp tức dừng ngay lại, nhìn tôi không chá»›p mắt.
Tôi vá»™i vã bước và o lá»›p, mặt đỠlá»±ng lên vì xấu hổ. Anh tháºt là xấu. Nhưng bây giá», Ä‘iá»u khiến tôi lo lắng nhất là phải đối phó vá»›i Jessica, biết trả lá»i ra sao vá»›i cô ấy đây? Vẫn ngồi ở cái bà n quen thuá»™c, tôi thảy túi xách xuống đất đánh cái cạch má»™t cái.
- Chà o Bella – Mike lên tiếng rồi ngồi xuống bên cạnh tôi. Tôi ngước mắt lên và nháºn ran gay má»™t vẻ mặt cam chịu, khổ sở đến kỳ lạ cá»§a anh bạn – Port Angeles thế nà o?
- Ờ… - Chẳng biết phải kết luáºn thế nà o má»›i gá»i là trung thá»±c cả - Rất tuyệt vá»i – Cuối cùng, tôi đáp cụt lá»§n – Jessica chá»n được má»™t cái áo đẹp lắm cÆ¡.
- Cô ấy có nói gì vá» tối thứ hai không? – Anh bạn tiếp tục há»i, đôi mắt tươi tỉnh hẳn lên. Tôi mỉm cưá»i khi đỠtà i được chuyển sang hướng khác.
- Jessica khoe rằng cô ấy đã có má»™t buổi tối tháºt là vui – Tôi trả lá»i chắc nịch.
- Thế à ? – Mike há»i lại, vẻ mặt đầy phấn khởi.
- Tất nhiên là thế rồi.
Và thầy Mason bước và o lá»›p, thầy yêu cầu chúng tôi ổn định chá»— ngồi, giở sách giở vở ra để bà i há»c được bắt đầu… Hai giá» há»c sau, giá» quốc văn và giá» Nhà nước, buổi há»c cứ lặng lá» trôi Ä‘i. Tôi ngồi trong lá»›p, mắt thì dõi lên bảng, nhưng đầu thì cứ suy nghÄ© miên mang, không biết phải giải thÃch thế nà o vá»›i Jessica là đã lo lắm rồi, giá» lại còn phải chịu đựng việc Edward sẽ biết được suy nghÄ© cá»§a mình qua phương tiện trung gian là suy nghÄ© cá»§a cô bạn ấy nữa. Tháºt phiá»n toái thay cho năng lá»±c Ä‘ang ghét kia cá»§a Edward… những lúc mà nó chẳng giúp gì được cho tôi… như lúc nà y.
Äến cuối giá» há»c môn Nhà nước, sương mù gần như đã tan hẳn, nhưng bầy trá»i thì vẫn tối tăm, ảm đạm vá»›i những đám mây nặng trÄ©u cứ lượn lá» dưới thấp. Bất giác, tôi ngước mặt lên nhìn trá»i rồi khẽ mỉm cưá»i vu vÆ¡.
Edward nói đúng, dÄ© nhiên rồi. Khi tôi bước chân và o lá»›p lượng giác há»c, Jessica Ä‘ang ngồi ở hà ng sau gần như báºt hẳn ngưá»i dáºy vì kÃch động. Má»™t cách bất đắc dÄ©, tôi lừng khừng Ä‘i tá»›i chá»— cô bạn, tá»± nhá»§ rằng cần phải kết thúc cuá»™c nói chuyện nà y cà ng sá»›m cà ng tốt.
- Bồ kể đi! – Jessica lên tiếng trước khi tôi kịp bước chân và o chỗ ngồi.
- Bồ muốn biết Ä‘iá»u gì? – Tôi tìm cách tránh né.
- Chuyện xảy ra tối qua ấy?
- Edward dẫn mình đi ăn tối, rồi anh ấy đưa mình vỠnhà .
Cô bạn nhìn tôi đăm đăm, vẻ mặt hoà i nghi không hỠche giấu.
- Sao bô lại vỠđược nhanh dữ váºy?
- Anh ấy lái xe như phá ấy. Kinh khá»§ng lắm – Tôi cưá»i thầm trong bụng, hy vá»ng Edward nghe thấy Ä‘iá»u nà y.
- Có phải hai ngưá»i hẹn hò nhau không… Bồ bảo Edward đến đó hả?
Câu há»i nà y quả là tôi không há» lưá»ng trước.
- Không há»â€¦ Mình cÅ©ng rất ngạc nhiên khi thấy anh ấy có mặt ở đó.
Äôi môi cá»§a Jessica xệch sang má»™t bên, cô bạn thất vá»ng ra mặt trước giá»ng nói tháºt thà cá»§a tôi.
- Ủa, nhưng hôm nay, Edward đưa bồ tá»›i trưá»ng mà ? – Jessica nheo mắt lại, có ý thăm dò.
- Ừ… Thế nên mình má»›i ngạc nhiên chứ. Anh ấy nháºn ra là tối qua, mình không có áo ấm – Tôi giải thÃch.
- Thế các bồ sẽ đi chung nữa chứ?
- Edward tỠý muốn đưa mình đi Seattle và o thứ Bảy, vì anh ấy nghĩ chiếc xe của mình không đi nổi tới đó… Tuyệt quá phải không?
- Ừ - Cô bạn cá»§a tôi gáºt đầu đồng ý.
- Ừ, thế nhé.
- C-h-a` - Không biết là m gì mà chỉ có một từ thôi, Jessica cũng cố thốt ra ba âm tiết – Edward Cullen…
- Mình hiểu – Tôi đồng ý. “Chà â€â€¦ Thế là hết.
- Khoan đã! – Jessica bất ngá» vung tay lên, long bà n tay hướng vá» phÃa tôi như tÃnh chặn tôi lại – Edward có hôn bồ không?
- Không – Tôi lầm bầm – Không có đâu.
Cô bạn xịu ngay mặt xuống, ra vẻ thất vá»ng lắm. Và tôi tá»± biết rằng bản than tôi cÅ©ng đâu có hÆ¡n gì.
- Ậy, bồ có nghĩ là thứ Bảy…? – Jessica nhướn mà y lên.
- Mình không tin lắm – Ná»—i thất vá»ng trong giá»ng nói cá»§a tôi Ä‘ang được che dấu má»™t cách tá»™i nghiệp.
- Thế hai ngưá»i đã nói vá» cái gì? – Jessica thì thà o, cố moi móc thêm thông tin. Giá» há»c đã bắt đầu, nhưng thầy Varner không chú ý đến lá»›p, vả lại, chúng tôi cÅ©ng không phải là cặp duy nhất Ä‘ang nói chuyện riêng.
- Mình không nhá»› nữa, Jess ạ, nhiá»u thứ lắm – Tôi cÅ©ng thì thà o trở lại – Bá»n mình có bà n má»™t chút vá» bà i tiểu luáºn – (Chỉ má»™t chút, má»™t chút xÃu thôi. Mình nghÄ© là anh ấy chỉ tình cá» nói đến mà thôi!)
- Nà o, Bella – Cô bạn giở giá»ng nà i nỉ - Bồ kể cho mình nghe nhiá»u hÆ¡n tà nữa Ä‘i.
- À ừm… được rồi, mình nhá»› ra má»™t chuyện. Giá mà bồ được trông thấy cảnh ngưá»i phục vụ cố ve vãn Edward… đến mức quá đáng. Nhưng anh ấy không há» chú ý tá»›i cô ta – (Anh muốn nghe thì cứ nghe Ä‘i!)
- Là dấu hiệu tốt đấy – Jessica hăng hái gáºt đầu – Thế cô ấy có đẹp không?
- Rất đẹp là đằng khác… Khoảng mưá»i chin hay hai mươi tuổi thì phải.
- Thế là quá tốt. Hẳn là Edward đã cảm bồ rồi.
- Mình cÅ©ng nghÄ© như váºy, nhưng cÅ©ng khó nói lắm bồ Æ¡i. Lúc nà o anh ấy cÅ©ng tá» ra bà ẩn- Tôi cố tình nói câu nà y để Edward có thể nghe thấy rồi thở dà i.
- Mình không hiểu lắm là m sao bồ lại có thể can đảm đến như váºy, dám má»™t mình tiếp cáºn vá»›i Edward – Jessica bổng thở và o.
- Ủa, sao váºy? – Tôi cảm thầy toà n thân cứng Ä‘á», nhưng cô bạn tôi chắc chắn sẽ không thể nà o hiểu được phản ứng ấy.
- Ở Edward có một cái gì đó… rất đáng sợ. Mình sẽ không biết phải nói gì với anh ta – Nói rồi, cô bạn nhăn mặt, chắc là đang nhớ lại tình cảnh của sáng hôm nay hay tối qua, khi Edward nhìn cô ấy bằng một đôi mắt đầy ma lực.
- Khi ở gần Edward, đầu óc mình cÅ©ng rối tung lên – Tôi tháºt thà thú nháºn.
- Ừ, hẳn phải váºy rồi. Edward Ä‘Ãch thá»±c không lá»™ng lẫy mà lại – Nói đến đây, Jessica nhún vai, ra chiá»u đó là khởi nguồn cá»§a má»i tá»™i lá»—i – Ä‘iá»u nà y, trong quyển Kinh Thánh cá»§a cô ấy thể nà o cÅ©ng nhắc tá»›i.
- Ở anh ấy có nhiá»u Ä‘iá»u đánh để nói hÆ¡n.
- Thế à ? Chẳng hạn như cái gì?
- Mình khó mà giải thÃch chÃnh xác được… Nhưng bên trong con ngưá»i anh ấy cÅ©ng tuyệt vá»i không kém gì gương mặt đâu – (Má»™t ma-cà -rồng mà muốn trở thà nh ngưá»i tốt… Má»™t kẻ luôn tìm cách cứu sống ngưá»i khác thì hiển nhiên không thể nà o là quái váºt được…) Tôi chăm chú nhìn lên bảng.
- Liệu có thể như váºy được sao? – Cô bạn tôi phá ra cưá»i khúc khÃch.
Tôi giả lảng, cố là m ra vẻ như đang chú tâm nghe thầy Varner giảng bà i.
- Váºy là bồ thÃch Edward? – Rõ rang là tôi chẳng dá»… dà ng gì mà được Jessica buông tha.
- Ừ - Tôi trả lá»i cụt lá»§n.
- à mình là bồ có thá»±c sá»± thÃch Edward không ấy cÆ¡? – Cô bạn nhấn mạnh.
- Có – Tôi trả lá»i lại và mặt lại đỠlá»±ng lên. Trá»i ạ, hy vá»ng rằng chi tiết nà y không hiện hữu trong suy nghÄ© cá»§a Jessica.
Cái đầu cá»§a Jessica tháºt sá»± là cả má»™t kho từ hai âm tiết.
- Bồ thÃch Edward cỡ bao nhiêu?
- Nhiá»u lắm – tôi thì thà o trở lại – Nhiá»u hÆ¡n anh ấy thÃch mình láºn. Không hiểu sao mình không thể dừng Ä‘iá»u đó lại được – Tôi thở dà i, lại đỠmặt lên lần nữa.
Câu chuyện cứ đưa đẩy như thế, cho đến khi… May mắn, thầy Varner gá»i Jessica đứng lên trả lá»i câu há»i thầy vừa nêu ra.
Và trong suốt thá»i gian còn lại cá»§a buổi há»c, cô bạn tôi không còn cÆ¡ há»™i nà o để tiếp tục cái đỠtà i mà tôi muốn tránh như tránh tà ấy nữa. Rồi ngay khi tiếng chuông tan há»c vừa reo lên, tôi tức thì tìm cách để lảng tránh:
- Nà y, trong giá» quốc văn ban nãy, Mike có há»i mình là bồ đã nói gì vá» bữa tối thứ Hai đấy?
- Tháºt hả? Thế bồ đã trả lá»i như thế nà o? – Jessica há hốc miệng ra vì ngạc nhiên, hoà n toà n quên bẳng câu chuyện cá»§a tôi.
- Mình nói rằng bồ rất vui… và Mike đã tỠra hà i long.
- Không được, bồ phải kể chÃnh xác những gì Mike đã nói và chÃnh xác những gì bồ đã trả lá»i.
Thế là trong lúc song bước bên nhau đến lá»›p há»c tiếng Tây Ban Nha, chúng tôi tha hồ được dịp… phân tÃch tất cả các cấu trúc câu, rồi hầu hết thá»i gian ở trong lá»›p, chúng tôi lại bà n luáºn đến tâm trạng cá»§a Mike khi nói vá» Jessica. Và tôi, không còn cách nà o khác hÆ¡n là cố gắng diá»…n tả trà ng giang đại hải, chỉ vì có như thế, tôi má»›i không bị Jessica quay như quay dế vá» chuyện cá»§a Edward.
Cuối cùng thì tiếng chuông báo hiệu giỠăn trưa cÅ©ng vang lên. Tôi như nhảy dá»±ng lên khá»i ghế, vÆ¡ vá»™i sách vở và o cặp… Hà nh động đó, dÄ© nhiên, đã không qua khá»i cặp mắt vốn rất tinh nhạy cá»§a Jessica.
- Hôm nay, bồ sẽ không ngồi vá»›i bá»n mình, phải không? – Cô bạn dò há»i.
- Mình không nghĩ thế - Tôi đâu có dám chắc là Edward sẽ không biến đi đằng nà o mất hay không (Lúc ấy, tôi sẽ bị bẽ mặt là cái chắc!)
Äá»™t ngá»™t ngay lúc ấy, bên ngoà i cá»a lá»›p… má»™t ngưá»i có tướng mạo không khác gì má»™t vị thần trên đỉnh Olympia cá»§a ngưá»i Hy Lạp Ä‘ang đứng tá»±a lưng và o tưá»ng… Còn ai khác ngoà i Edward… Anh Ä‘ang đứng đợi tôi. Jessica ngỡ ngà ng, ngó sững tôi rồi nhanh chóng lá»§i mất.
- Gặp bồ sau nhé, Bella – Giá»ng nói cá»§a cô bạn chứa đầy ngụ ý. Tốt nhất là tôi nên tắt chuông Ä‘iện thoại Ä‘i.
- Chà o em – Giá»ng nói cá»§a Edward vừa tá» ra vui, nhưng đồng thá»i cÅ©ng tá» ra là đang giáºn. Váºy là anh đã nghe thấy hết, đó là điá»u chắc chắn.
- Chà o anh.
Tôi không nghÄ© ra Ä‘iá»u gì để nói, mà anh thì cÅ©ng chẳng nói gì – chắc Ä‘ang chá» má»™t cÆ¡ há»™i tốt, tôi thầm nhá»§. Cả hai Ä‘á»u giữ im lặng trên Ä‘oạn đưá»ng Ä‘i đến quán ăn. Äi bên cạnh Edward và o giỠăn trưa, giữa bao con ngưá»i Ä‘ang tụ táºp, cÅ©ng chẳng khác gì cái ngà y đầu tiên tôi đến đây; ai cÅ©ng chằm chằm nhìn tôi.
Edward cÅ©ng đứng xếp hà ng nhưng vẫn không nói gì, dù rằng đôi lần có ngoái lại nhìn tôi dò xét. Váºy là rõ rồi, ná»—i tức giáºn đã lấn át được niá»m vui, thế nên anh má»›i có thái độ như váºy. Tôi bắt đầu bồn chồn, lo lắn, tay cứ kéo lên kéo xuống cái phẹcmotuya trên áo lạnh.
Rồi cÅ©ng đến lượt Edward bước lên trước quầy thá»±c phẩm, ôi trá»i Æ¡i, khay còn trống chá»— nà o là anh bá» thức ăn và o chá»— đó…
- Anh là m gì thế? – Tôi kêu lên phản đối – Anh không có ý định bắt em ăn bằng hết chỗ đó chứ?
Edward lắc đầu rồi bước tá»›i quầy tÃnh tiá»n.
- DÄ© nhiên má»™t ná»a là phần cá»§a anh mà .
Tôi nhướng một bên mà y lên.
Anh dẫn tôi Ä‘i vá» phÃa chiếc bà n cÅ©, chiếc bà n chúng tôi đã ngồi bên nhau lần đầu tiên trong quán ăn. Và không há» quan tâm, đếm xỉa gì đến những cái nhìn tò mò lá»™ liá»…u cá»§a tốp há»c sinh lá»›p trên Ä‘ang ngồi ở phÃa cuối bà n, anh ung dung ngồi xuống , buá»™c tôi phải… ngồi theo, phÃa đối diện.
- Cứ ăn những gì em thÃch Ä‘i – Anh lên tiếng, đẩy cái khay lại phÃa tôi.
- Em tò mò quá – Tôi lên tiếng, chá»n lấy má»™t quả táo và mân mê nó giữa hai bà n tay – Anh sẽ là m gì nếu có ngưá»i thách anh ăn thức ăn?
- Em thì lúc nà o cÅ©ng tò mò – Edward cau mặt lại, lắc đầu. Rồi anh nhìn tôi đăm đắm, và đôi mắt ấy vẫn giữa nguyên như thế trong khi tay anh cầm lấy má»™t miếng bánh pizza, đưa lên miệng, thong thả cắn má»™t miếng tháºt to, nhai rất nhanh rồi nuốt đánh á»±c má»™t tiếng. Tôi nhìn theo từng động tác cá»§a Edward, mắt mở thao láo.
- Nếu có ngưá»i thách em ăn báºy ăn bạ, em cÅ©ng ăn luôn, phải không nà o? – Anh há»i tôi.
Tôi hơi nhăn mũi, nói:
- Äã có lần em là m rồi… vì má»™t lá»i thách thức – Tôi thú nháºn – CÅ©ng không đến ná»—i tệ lắm.
Edward báºt cưá»i.
- Anh biết là anh sẽ không ngạc nhiên mà – Và chợt… sau lưng tôi vó má»™t cỠđộng nà o đó thu hút sá»± chú ý cá»§a Edward, anh hướng cặp mắt qua phÃa vai cá»§a tôi.
- Jessica Ä‘ang phân tÃch các việc em là m đấy… Cô ấy sẽ có “đáp án†cho em sau – Anh đẩy phần bánh pizza còn lại sang cho tôi. Sá»± chú ý cá»§a Jessica đã tạo nên nét bá»±c dá»c trên gương mặt cá»§a Edward.
Tôi đặt quả táo xuống, cầm miếng bánh pizza lên, mắt nhìn Ä‘i chá»— khác vì biết anh sắp sá»a lên tiếng.
- Váºy là cô phục vụ đẹp lắm, phải không? – Edward bất chợt há»i.
- Ủa, tháºt sá»± là anh không để ý đến cô ấy sao?
- Không. Anh không hỠchú ý. Trong đầu anh có hà ng trăm thứ phải lo.
- Cô gái đáng thương – GiỠthì tôi có thể trở nên nhân ái được rồi.
- Có má»™t Ä‘iá»u em đã nói vá»›i Jessica… ừmmm, Ä‘iá»u đó khiến anh buồn lắm – Edward quyết định không bá» qua cho tôi. Giá»ng nói cá»§a anh trở nên khà n khà n và anh rướn mắt lên, nhìn chằm chằm và o tôi qua hai hà ng mi.
- Em không ngạc nhiên khi biết là anh đã nghe được Ä‘iá»u anh không thÃch. Nhưng anh có biết ngưá»i ta nói gì vá» những ngưá»i nghe lén không? – Tôi nhắc nhở để khuyến cáo Edward.
- Nhưng anh có báo trước với em là anh sẽ nghe rồi mà .
- Và em cÅ©ng đã nói vá»›i anh rằng anh sẽ không muốn biết Ä‘iá»u em nghÄ© đâu.
- Äúng là em có nói – Edward gáºt đầu đồng ý, song giá»ng nói cá»§a anh vẫn còn gai góc lắm – Nhưng em nói đâu có đúng. Anh luôn muốn biết là em Ä‘ang nghÄ© gì… tất cả má»i thứ. Anh chỉ hy vá»ng… là em sẽ không nghÄ© đến má»™t Ä‘iá»u.
Tôi nhìn đáp trả lại anh với vẻ cáu kỉnh.
- Äó chỉ là do anh phân biệt thôi.
- Nhưng hiện thá»i, nó không phải là vấn Ä‘á».
- Thế vấn đỠlà gì? – Lúc nà y, chúng tôi Ä‘ang rướn ngưá»i vá» phÃa nhau. Edward chống hai khuá»·u tay xuống bà n nhưng khum tay đỡ lấy cổ. Bất giác, tôi nhá»› rằng mình Ä‘ang ở trong phòng ăn, giữa chốn đông ngưá»i, rất có thể những cặp mắt hiếu kỳ kia Ä‘ang chiếu tướng chúng tôi cÅ©ng nên. HIện thá»i, lúc nà y đây, tuy cÅ©ng có hÆ¡i căng thẳng đôi chút, song vẫn chưa cần thiết để má»—i ngưá»i chúng tôi phải tạo cho mình má»™t vá» bá»c riêng.
- Em thá»±c sá»± nghÄ© rằng em quan tâm đến anh nhiá»u hÆ¡n anh quan tâm đến em hả? – Edward thì thà o, nghiêng sát ngưá»i và o tôi, đôi mắt nâu và ng như muốn xuyên thấu tâm can kẻ đối diện.
Tôi cố gắng nghÄ© cách để bình tÄ©nh trở lại, muốn được như váºy thì tôi phải quay mặt Ä‘i.
- Anh lại thế rồi – Tôi lẩm bẩm.
Äôi mắt anh mở to, nhìn tôi ngạc nhiên:
- Anh thế nà o cơ?
- Anh là m em… lóa mắt – Tôi thú nháºn, cố gắng táºp trung đầu óc khi nhìn thẳng và o đôi mắt cá»§a anh.
- Ồ - Edward khẽ nhăn mặt.
- Nhưng đấy không phải là lỗi tại anh – Tôi thở dà i – Anh cũng chẳng là m gì được.
- Em có trả lá»i câu há»i không?
Tôi cúi gằm mặt xuống:
- Vâng.
- Vâng, nghÄ© là em sẽ trả lá»i câu há»i hay vâng có nghÄ© là em tháºt sá»± nghÄ© thế? – Edward lại trở nên cáu bẩn.
- Vâng, em tháºt sá»± nghÄ© như váºy – Tôi vẫn dán mắt xuống mặt bà n, lần theo từng đưá»ng vân giả gá»— in trên đó. Im lặng… Từng giây từng phút cứ nặng ná» trôi Ä‘i. Tôi giữ nguyên tư thế ngồi đỡ đẫn, không nhúc nhÃch, bướng bỉnh, không muốn là ngưá»i lên tiếng trước, cố gắng đè nén sá»± cám dá»— ngước lên nhìn trá»™m anh.
Cuối cùng, Edward đã phải lên tiếng, giá»ng nói êm mượt như nhung:
- Em sai rồi.
Tôi ngá»ng mặt lên và ngay láºp tức, bắt gặp đôi mắt cá»§a anh – đôi mắt nhìn tôi rất hiá»n.
- Anh không biết đâu – Tôi tá» thái độ bất bình bằng má»™t giá»ng nói tháºt nhá», gần như thì thà o, rồi lắc đầu ra ý nghi ngá», dù rằng tôi biết tim mình Ä‘ang Ä‘áºp loạn xạ và rất muốn tin và o Ä‘iá»u anh phản đối.
- Äiá»u gì đã khiến em nghÄ© như váºy? – Äôi mắt trong như ngá»c trở nên long lanh… dẫu biết rằng vô vá»ng nhưng vẫn Ä‘ang cố gắng nhìn xuyên thấy tôi hầu tìm cho ra sá»± tháºt.
Tôi cÅ©ng nhìn đáp trả lại Edward, cố gắng không để cho gương mặt cá»§a anh chi phối, cố gắng tìm cách trả lá»i. Trong lúc tôi Ä‘ang tư lá»± thì anh trở nên nôn nóng; trong anh thất vá»ng thấy rõ trước thái độ im lặng cá»§a tôi, và bắt đầu trở nên cáu kỉnh. Tôi nhấc cổ ra khá»i lưng bà n tay Ä‘ang khum lại, giÆ¡ má»™t ngón tay lên:
- Äể em suy nghÄ© đã – Tôi nói. Ngay tức khắc, Edward dịu lại, anh có vẻ mãn nguyện khi biết tôi Ä‘ang nghÄ© cách để trả lá»i anh. Tôi buông thõng hai tay xuống bà n, Ä‘ang chúng lại vá»›i nhau. Tôi cứ nhìn xuống đôi tay như thế, các ngoán tay lúc Ä‘an lại, lúc mở ra… Và cuối cùng, tôi đã có thể lên tiếng trả lá»i anh:
- Ừm, ngoà i những biểu hiện rõ rang ra thì thỉnh thoảng…- Tôi ngáºp ngừng – Em không chắc lắm… Em không biết Ä‘á»c suy nghÄ© cá»§a ngưá»i khác… Nhưng thỉnh thoảng, khi anh nói lảng sang chuyện khác thì em hiểu được rằng Ä‘iá»u ấy cá nghÄ©a là anh Ä‘ang muốn nói lá»i tạm biệt, muốn em bá» Ä‘i – Xem ra, đó là tất cả những gì mà tôi cho là tốt nhất để “tổng kết†lại bao lần khổ sở trước những lá»i lẽ mà anh dà nh cho tôi.
- Nhạy cảm quá – Edward thì thầm. Và má»™t lần nữa, gương mặt anh quặn lại vì khổ tâm khi biết được ná»—i buồn trong long tôi – Äó má»›i chÃnh xác là lý do vì sao em sai đấy – Anh bắt đầu giải thÃch, nhưng rồi sau đó, đôi mắt bá»—ng tối lại – Thế em nói “biểu hiện rõ rang†nghÄ©a là sao?
- Ừmmmm, anh nhìn em Ä‘i – Tôi trả lá»i, nhưng không ngá» là anh lại chú mục và o tôi quá mức cần thiết – Em hoà n toà n bình thưá»ng… ừ, thì chỉ trừ má»™t và i trưá»ng hợp tê hại như những lần phải đối diện trước cái chết, và quá vụng vá»â€¦ khi em ở và o má»™t tình thế khó khăn. Và anh hãy nhìn lại bản thân mình Ä‘i – Tôi hẩy tay vá» phÃa Edward, vá» phÃa những đưá»ng nét tuyệt mỹ khiến ngưá»i ta phải bối rối.
Äôi mà y anh cau lại trong chốc lát, tá» ra vô cùng tức giáºn, nhưng rồi ngay sau đó lại dịu xuống, khi đôi mắt cá»§a anh bắt đầu nhìn tôi ranh mãnh.
- Em không nhìn rõ được bản thân mình đâu, em hiểu không. Anh cÅ©ng biết là em có những phản ứng hết sức kỳ lạ mà – Nói đến đây, anh phá ra cưá»i khúc khÃch, nhưng đó không phải là má»™t kiểu cưá»i chế nhạo thuần túy – Em đâu có nghe được những suy nghÄ© cá»§a tất cả bá»n con trai dà nh cho em trong ngà y đầu tiên em đến trưá»ng đâu.
Tôi chớp mắt, ngạc nhiên tột đô.
- Em không tin… - Tôi lẩm bẩm vá»›i chÃnh mình.
- Em tin anh Ä‘i… Em đối láºp vá»›i tất cả những gì được coi là bình thưá»ng.
Trước ánh mắt hiá»n háºu cá»§a Edward dà nh cho tôi trong lúc anh nói, ná»—i lúng túng, ngượng nghịu trong tôi đã “thắng áp đảo†tâm trạng hà i long. Rồi tôi bá»—ng sá»±c tỉnh.
- Nhưng em chưa bao giỠmuốn anh đi cả - Tôi chỉ ra cho Edward thấy.
- Em vẫn không nháºn ra à ? Nó chứng minh rằng anh đúng. Rằng anh cảm thấy lo lắng, muốn quan tâm đến em hÆ¡n, bởi vì anh còn có thể là m được như váºy – Nói đến đây, Edward lắc đầu, xem ra phải khổ sở lắm má»›i dám nói lên những suy nghÄ© như váºy cá»§a mình – nếu như phải xa nhau là đúng thì anh thà là m tổn thương mình chứ không để tổn thương đến em, để cho em được an toà n.
Tôi nhìn anh đau đáu.
- Anh không nghÄ© là em cÅ©ng là m được Ä‘iá»u tương tá»± như thế sao?
Má»™t cách bất ngá», cảm xúc cá»§a Edward lại trở nên bà hiểm; nụ cưá»i tinh quái quen thuá»™c lại nở trên môi.
- Tất nhiên, việc giữ cho em được an toà n luôn luôn được tiến hà nh… giống như má»™t công việc toà n thá»i gian… má»—i khi anh ở bên em như thế nà y.
- Hôm nay, chưa có ai Ä‘uổi khéo em đâu đấy – Tôi đáp, lòng cảm thấy nhẹ nhõm vì cuá»™c nói chuyện đã đỡ nặng ná» hÆ¡n đôi chút. Tháºt tình tôi chẳng muốn anh nói lá»i tạm biệt thêm nữa. Nếu được, tôi nhất định thà để mình và o chá»— nguy hiểm… để được ở gần anh… Không được, phải xua ngay cái ý nghÄ© nà y trước khi Edward Ä‘á»c ra trên gương mặt mình, tôi tá»± nhá»§. Thể nà o suy nghÄ© đó cÅ©ng sẽ Ä‘em lại rắc rối cho tôi.
- Tuy váºy…? – Anh nói thêm.
- ÄÆ°á»£c, tuy váºy… - Tôi đồng ý; dÄ© nhiên tôi sẵn sang để tranh luáºn, nhưng hiện thá»i, tôi chỉ mong anh trở nên nguy hiểm lấy má»™t lần… nhưng anh vẫn phải ở bên cạnh tôi.
- Anh có má»™t câu há»i khác cho em – Gương mặt cá»§a Edward vẫn tá» ra bình thưá»ng.
- Anh cứ nói đi.
- Có tháºt là thứ Bảy nà y, em muốn đến Seattle không, hay đó đơn thuần chỉ là lá»i cáo lá»—i cá»§a em đối vá»›i những “cái Ä‘uôiâ€?
Câu há»i ấy là m cho tôi phải nheo nheo mắt suy ngẫm.
- Anh biết không, em vẫn chưa tha thứ cho anh vụ cá»§a Tyler đâu đấy – Tôi lên tiếng cảnh báo – ChÃnh là tại anh mà Tyler tá»± huyá»…n hoặc mình rằng em sẽ Ä‘i chÆ¡i cùng anh ta.
- Æ , nhưng không có anh thì anh ta vẫn tìm được má»™t cÆ¡ há»™i khác để má»i em kia mà … Lúc ấy, anh chỉ muốn quan sát thái độ cá»§a em thôi – Nói rồi, Edward báºt cưá»i khúc khÃch. Nếu mà tiếng cưá»i ấy không quyến rÅ© đến như váºy thì chắc ná»—i tức tối cá»§a tôi đã trà o ra khá»i cổ rồi – Nếu như lúc ấy anh mà có má»i em, thì chắc em cÅ©ng sẽ gạt bá» anh luôn hả? – Edward há»i, miệnt vẫn còn cưá»i được…
- Có lẽ là không – Tôi thú nháºn – Nhưng rồi sau đó, em sẽ từ chối… vá»›i lý do là bị bệnh hay là bị tráºt gót chân chẳng hạn.
Edward trố mắt nhìn tôi sững sá»:
- Sao em lại hà nh xỠnhư thế?
Tôi buồn bã lắc đầu:
- Anh chưa bao giá» trông thấy em ở phòng táºp thể dục… Nếu thấy rồi thì anh sẽ hiểu được thôi.
- Em muốn nói rằng em chưa khi nà o đi trên những bỠmặt phẳng, nhẵn nhụi mà không hỠbị trợt ngã, phải không?
- Äúng váºy.
- Äó sẽ không còn là vấn đỠnữa đâu – Edward nói má»™t cách vô cùng tá»± tin – Chỉ cần được hướng dẫn lại là xong ngay – Rồi chợt nháºn ra thái độ phản kháng cá»§a tôi, anh át Ä‘i – Nhưng em lại chẳng cho anh biết gì cả… ừmmm, em sẽ kiên quyết Ä‘i Seattle phải không, nếu chúng mình Ä‘i ná»›i khác thì em có chịu không?
Miễn là có “chúng mình†thì tôi chẳng còn quan tâm đến những thứ khác.
- Váºy, em sẽ thay đổi quyết định cá»§a mình – Tôi đồng ý – Nhưng kèm theo má»™t Ä‘iá»u kiện.
Ngay láºp tức, Edward trở nên cảnh giác – má»™t thói quen rất tá»± nhiên cá»§a anh má»—i khi tôi bắt đầu đưa ra má»™t câu há»i.
- Äiá»u kiện gì?
- Em lái xe được không?
Edward cau mà y lại.
- Sao váºy?
- Ừmmm, tại vì em đã nói vá»›i bố là em sẽ Ä‘i Seattle, và bố há»i rằng phải chăng là em tÃnh Ä‘i má»™t mình? Lúc đó, em đã gáºt đầu xác nháºn là đúng như váºy. Nếu bố há»i lại má»™t lần nữa, chắc em sẽ không nói dối đâu… mà em không nghÄ© là bố sẽ há»i lại, nhưng nếu bá» xe ở nhà thì thể nà o vấn đỠcÅ©ng bị Ä‘em ra mổ xe má»™t cách không cần thiết.
Edward đảo mắt.
- Váºy là những Ä‘iá»u liên quan tá»›i anh đã khiến cho em sợ, em sợ kiểu lái xe cá»§a anh chứ gì – Anh lắc đầu má»™t cách chán nản, nhưng rồi đôi mắt lại trở nên vô cùng nghiêm trang – Em không muốn kể vá»›i bố là em sẽ Ä‘i cùng anh à ? – Giá»ng há»i cá»§a Edward có ẩn ý nà o đó mà tôi không hiểu.
- Vá»›i bố thì Ãt nói sẽ tốt hÆ¡n – Tôi nói má»™t cách quả quyết – Váºy thì anh sẽ đưa em Ä‘i đâu?
- Thá»i tiết sẽ tốt lên, vì váºy anh không dám để ngưá»i ta nhìn thấy mình… Nếu muốn, em có thể ở bên anh – Má»™t lần nữa, anh lại để tôi lá»±a chá»n.
- Và anh sẽ cho em thấy… Ä‘iá»u anh đã nói, vá» mặt trá»i? – Tôi há»i, cảm thấy vui vì đã tháo được má»™t mắt xÃch trong sợi dây chuyá»n khó hiểu vá» anh.
- Ừ - Anh mỉm cưá»i và trở nên trầm tÄ©nh – Nhưng nếu em không muốn… má»™t mình ở bên anh, anh vẫn không muốn để em Ä‘i Seattle má»™t mình. Cứ nghÄ© đến việc em sẽ gặp rắc rối ở cái thà nh phố to như thế là anh lại rung mình.
Tôi bắt đầu trở nên pháºt lòng.
- Phoenix lớn gấp ba lần Seattle… vỠdân số đấy anh ạ. Còn vỠđịa lý…
- Hình như – Anh cắt ngang lá»i tôi – Em chỉ an toà n ở Phoenix thôi. Vì thế, anh vẫn muốn em ở bên cạnh anh hÆ¡n – Äôi mắt cá»§a Edward trở nên bà hiểm.
Tới đây thì tôi hết cãi được rồi, vì đôi mắt của anh, hay vì mối quan tâm của tôi dà nh cho anh… tôi không rõ nữa, tuy nhiên, vẫn còn một điểm cần phải bà n.
- Dù cho Ä‘iá»u đó có là vấn đỠgì Ä‘i nữa thì em vẫn ở bên anh.
- Anh biết – Edward thở dà i, trở nên ủ ê – Dù sao thì em cũng nên thưa lại với bô.
- Tại sao em cứ phải là m Ä‘iá»u đó?
Äôi mắc cá»§a Edward đầy ắp sá»± sôi nổi khi anh giải thÃch:
- Äể anh còn có lý do mà đưa em vá».
Tôi nuốt nước miếng trong há»c. Sau má»™t hồi suy nghÄ©, tôi đưa ra quyết định:
- Äể em thá» xem.
Edward giẫn dỗi quay đi.
- Mình nói vỠvấn đỠkhác đi anh – Tôi đỠnghị.
- Em muốn nói vá» cái gì? – Anh há»i, thái độ xem ra vẫn còn bá»±c bá»™i lắm.
Tôi nhìn quanh quất, để chắc rằng không có ai nghe lá»m được câu chuyện cá»§a chúng tôi. Và bất chợt tôi bắt gặp ánh mắt cá»§a em gái Edward – Alice – Ä‘ang nhìn tôi chằm chằm. Những ngưá»i khác thì chỉ chú ý đến Edward. Tôi ngại ngùng quay Ä‘i, nhìn Edward và câu há»i đầu tiên xuất hiện trong đầu mình:
- Sao cuối tuần rồi các anh lại Ä‘i săn… ở Goat Rocks? Bố em bảo không nên Ä‘i dã ngoại ở đó, vì có nhiá»u gấu lắm
Edward nhìn tôi không chá»›p mắt, như thể tôi Ä‘ang bá» quên má»™t Ä‘iá»u gì đó rất quan trá»ng.
- Váºy là anh săn gấu ư? – Tôi há hốc miệng ra vì kinh ngạc, trong khi anh lại mỉm cưá»i ra chiá»u tá»± mãn – Anh biết không, bây giỠđâu có được săn gấu – Tôi nói thêm, ánh mắt tháºt nghiêm nghị, ngõ hầu chi dấu ná»—i bang hoà ng.
- Nếu Ä‘á»c cẩn tháºn, em sẽ thấy luáºt chỉ ghi là cấm săn có vÅ© khà – Edward báo lại cho tôi biết.
Rồi anh thÃch thú ngắm nhìn gương mặt cá»§a tôi Ä‘ang xìu xuống.
- Váºy là săn gấu tháºt? – Tôi lặp lại má»™t cách khó khăn.
- Gấu xám ở miá»n Bắc Mỹ nà y là sở thÃch cá»§a Emmett – Giá»ng cá»§a Edward nghe rất tá»± nhiên, nhưng đôi mắt cá»§a anh lại nhìn xoáy và o tôi như muốn xem xét kỹ lưỡng phản ứng xuất hiện trên mặt tôi. Tôi cố gắng lấy lại bình tÄ©nh.
- Hmmm – Tôi cắn lấy má»™t miếng bánh pizza… chỉ là để có cá»› mà cụp mắt xuống. Tôi nhai miếng bánh má»™t cách từ tốn rồi uống má»™t há»›p nước ngá»t… vẫn không nhìn lên.
- Váºy thì – Má»™t lúc sau, tôi má»›i lên tiếng; cuối cùng, mắt tôi cÅ©ng bắt gặp cái nhìn đầy lo lắng cá»§a Edward – Sở thÃch cá»§a anh là gì?
Anh nhướng má»™t bên mà y lên, hai khóe miệng trá»… xuống ra chiá»u phản đối:
- Sư tỠnúi.
- Ãi chà , thÃch quá nhỉ… - Tôi cố đáp má»™t cách tỉnh queo nhưng vô cùng lịch sá»±, rồi ánh mắt lại dõi tìm ly nước ngá»t lần nữa.
- Ừ, tất nhiên rồi – Giá»ng nói cá»§a anh cÅ©ng hà o hứng không kém gì giá»ng nói cá»§a tôi – Bá»n anh luôn phải cẩn tháºn để không ảnh hưởng đến môi trưá»ng như những kiểu săn thú dại dá»™t khác. Bá»n anh chỉ táºp trung và o những vùng có nhiá»u thú ăn thịt thôi… cố gắng Ä‘i cà ng xa cà ng tốt. Ở đây thì có quá trá»i hươu, nai luôn, nên thưá»ng có nhiá»u thứ dữ, nhưng em có biết săn thú vui là vui ở chá»— nà o không?
- Vui chá»— nà o? – Tôi há»i trong lúc cắn má»™t miếng bánh pizza khác.
- Äầu mùa xuân là thá»i Ä‘iểm mà Emmett thÃch săn gấu nhất… chúng má»›i ngá»§ đông xong nên dữ lắm – Nói rồi, anh nhoẻn miệng cưá»i thÃch thú khi nhá»› lại má»™t trưá»ng hợp buồn cưá»i nà o đó.
- Äúng là không có gì buồn cưá»i bằng gấu xám ục ịch cả - Tôi gáºt đầu đồng ý.
Edward phá ra cưá»i thà nh tiếng… nhưng liá»n ngay đó lại lắc đầu.
- Nà o, nói cho anh biết suy nghÄ© tháºt cá»§a em Ä‘i.
- Em Ä‘ang thá» hình dung ra… mà không được – Tôi tháºt thà thú nháºn – Là m sao các anh săn gấu mà lại không có vÅ© khà được?
- á»’, bá»n anh có vÅ© khà chứ - Anh mỉm cưá»i… má»™t nụ cưá»i hà m ý Ä‘e dá»a, hai hà m răng trắng sang lại hiện ra lấp lóa… - Tôi khẽ rùng mình, trước khi toà n thân bắt đầu run rẩy – Chỉ là không phải những gì mà há» có thể lưá»ng trước được khi thảo ra bá»™ luáºt săn bắt đó. Nếu em đã từng trong thấy má»™t con gấu săn mồi trên tivi thì má»›i có thể hình dung ra được cách săn mồi cá»§a Emmett.
Tôi không thể ngăn được má»™t cÆ¡n á»›n lạnh vừa xuất hiện dá»c theo sống lưng… Bất giác tôi phóng tầm mắt sang góc quán ăn bên kia để nhìn trá»™m Emmett, may sao, anh ta không phát hiện ra Ä‘iá»u đó. Những khối cÆ¡ trên tay và trên thân hình anh ta không hiểu sao lại trở nên đáng sợ hÆ¡n bao giá» hết.
Edward nhìn theo hướng ánh mắt tôi mà báºt cưá»i khúc khÃch. Tôi quay mặt lại nhìn thẳng và o anh, cảm thấy mất hết nhuệ khÃ:
- Cách săn cá»§a anh cÅ©ng giống gấu luôn hả? – Tôi há»i, giá»n nói trở nên yếu á»›t.
- Giống sư tá» thì đúng hÆ¡n… hay Ãt ra thì đó cÅ©ng là nháºn xét cá»§a má»i ngưá»i vá» anh – Anh nhẹ nhà ng đáp – Có lẽ cách săn mồi cá»§a bá»n anh phản ánh sở thÃch cá»§a bá»n anh thì phải.
Tôi cố gắng hết sức để có thể mỉm cưá»i vá»›i anh.
- Có lẽ váºy – Tôi đáp vá»›i thái độ là m ra vẻ bình thản, song trong đầu tôi Ä‘ang đầy rẫy những hình ảnh liên tưởng rá»i rạc, trái ngược nhau mà tôi không sao chắp nối lại được – Em có thể xem được không?
- Không thể được! – Gương mặt cá»§a Edward đột nhiên trắng bệch, trắng hÆ¡n cả lúc bình thưá»ng, và đôi mắt cá»§a anh… chúng đột nhiên trở nên tối sầm đầy giáºn dữ. Tôi ngồi thẳng dáºy, đầu óc tá»± dưng choáng váng, và … dù rằng tôi không đỠnghị… thì anh vẫn bá»±c bá»™i trước phản ứng cá»§a tôi. Edward cÅ©ng ngồi thẳng dáºy, khoanh hai tay lại, để trước ngá»±c.
- Äáng sợ lắm hả anh? – Tôi lên tiếng khi đã trấn tÄ©nh được giá»ng nói cá»§a mình.
- Nếu Ä‘iá»u đó mà là m em sợ được thì tối nay, anh sẽ kể - Edward hứa hẹn bằng má»™t giá»ng gay gắt – Em cần biết sợ má»™t cách là nh mạnh. Chẳng có gì giúp Ãch được cho em hÆ¡n đâu.
- Tại sao? – Tôi há»i như van nà i, cố gắng phá»›t lá» cÆ¡n giáºn dữ cá»§a anh.
Edward nhìn sững tôi không chớp mắt.
- Anh sẽ giải thÃch sau – Cuối cùng, anh nói và bắt đầu đứng dáºy… má»™t động tác cá»±c kỳ uyển chuyển – Giá» thì chúng mình Ä‘ang trá»… đấy.
Lúc bấy giá» tôi má»›i nháºn ra chung quanh, giáºg mình nháºn ra rằng anh nói đúng… cả quán ăn sắp sá»a chỉ còn vá»n vẹn có hai chúng tôi. Không hiểu sao má»—i lần ở bên Edward, thá»i gian lẫn địa Ä‘iểm lại trở nên vô nghÄ©a đối vá»›i tôi đến như váºy, tôi gần như chẳng còn biết trá»i trăng gì nữa. Tôi nhảy báºt dáºy, vồ lấy cái túi xách Ä‘ang để dá»±a ở lưng ghế.
- Váºy thì để sau – Tôi đồng ý… và sẽ không bao giá» quên lá»i hứa cá»§a anh.
Tà i sản của Maya
07-02-2009, 07:52 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Dec 2008
Äến từ: HCM
Bà i gởi: 91
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
11: Bắt đầu rắc rối
Ai cÅ©ng nhìn theo chúng tôi sóng bước Ä‘i bên nhau đến chá»— bà n há»c cá»§a mình. Edward không còn giữ cái kiểu ngồi kịch cạnh bà n “đáng ghét†như hồi nà o nữa, mà ngược lại, anh ngồi sát và o tôi, hai cánh tay cá»§a chúng tôi chỉ còn thiếu và i xăngtimét nữa là chạm và o nhau.
Thầy Banner bước và o lá»›p – thầy canh giá» tháºt chÃnh xác – thầy kéo theo má»™t chiếc kệ là m bằng kim loại, có gắn bánh xe để tiện di chuyển, trên kệ là má»™t caà tivi và má»™t cái đầu máy Video đã có tù Ä‘á»i nảo Ä‘á»i nà o. Má»™t buổi xem phim đây…cả lá»›p bắt đầu nhá»™n nhạo, huyên náo hẳn lên.
Và rồi cả phòng bắt đầu tắt đèn tối om, tôi bất thần nháºn ra rằng Edward Ä‘ang ngồi cách tôi còn không đầy má»™t xăngtimét. Tôi muốn rụng rá»i cả tay chân khi cảm nháºn có má»™t luồng Ä‘iện chẳng rõ từ đâu bá»—ng chạy xẹt qua cÆ¡ thể mình. Tôi chưa khi nà o lại có cảm giác gần anh đến như váºy. Toà n bá»™ con ngưá»i tôi trở nên bần thần… chỉ má»™t lần trong bóng tối thôi… chỉ má»™t lần được chạm tay lên gương mặt tuyệt mỹ cá»§a anh thôi… Tôi hoảng hốt nháºn ra rằng cái ý muốn ấy Ä‘ang từng nấc từng nấc má»™t, dâng lên trà n ngáºp lòng mình… và cà ng lúc cà ng trở nên mãnh liệt. Má»™t cách lúng túng, tôi khoanh hai tay lại, để trước ngá»±c, các ngón tay từ từ nắm lại… cố gắng kiá»m chế.. Tôi Ä‘ang sắp không kiểm soát được ý nghÄ© cá»§a mình rồi...
Vừa may, đúng lúc đó, trên tivi xuất hiện những hình ảnh đầu tiên cùng tiếng nhạc dạo đầu đầy ấn tượng, ánh sáng từ mà n hình hắt ra khiến căn phòng bá»—ng chốc trở nên lung linh và huyá»n ảo đến lạ thưá»ng. Bất giác tôi đưa mắt sang Edward mỉm cưá»i ngượng nghịu khi nháºn ra rằng cả anh cÅ©ng Ä‘ang giống hệt tôi, cÅ©ng siết chặt hai nắm tay đến căng cứng như thế và cÅ©ng Ä‘ang nhìn tôi... không biết đã bao lâu rồi. Nháºn được ánh mắt cá»§a tôi, Edward cÅ©ng mỉm cưá»i đáp lại. Äôi mắt cá»§a anh... Ä‘en huyá»n, nhưng lại chứa chan biết bao cảm xúc. Tôi vá»™i vã quay Ä‘i trước khi hÆ¡i thở trở nên dồn dáºp. Tháºt buồn cưá»i, bá»—ng dưng khi không, tôi lại choáng váng cả mặt mà y như thế.
Giá» há»c hôm ấy dưá»ng như trôi qua rất lâu. Tôi đã không thể táºp trung và o bá»™ phim, tháºm chà chá»§ đỠcá»§a phim là gì, tôi cÅ©ng không rõ nữa. Tôi cố gắng thư giãn, nhưng xem ra chẳng có kết quả gì... Dòng Ä‘iện lạ lùng ban nãy dưá»ng như phát ra từ đâu đó trên cÆ¡ thể cá»§a Edward vẫn chưa dịu bá»›t. Thỉnh thoảng tôi lại cho phép mình nhìn trá»™m sang Edward, và chưa lần nà o tôi thấy anh bá»›t căng thẳng cả. CÅ©ng như váºy, ý muốn được chạm tay và o anh ở nÆ¡i tôi vẫn chưa nguôi mãnh liệt, vì váºy, tôi cứ giữ nguyên đôi tay ở hai bên sưá»n, những ngón tay siết chặt đến Ä‘au đớn.
Cuối cùng, tôi cÅ©ng được thở phà o nhẹ nhõm khi thầy Banner bắt đầu báºt đèn ở phÃa cuối lá»›p. Tôi duá»—i thẳng hai tay ra phÃa trước, uốn ngược các ngón tay cứng Ä‘á». Edward Ä‘ang ngồi bên cạnh báºt cưá»i khúc khÃch.
- Chà , thú vị nhỉ - Anh thì thầm. Giá»ng nói đầy ngụ ý còn đôi mắt thì mang vẻ quở trách.
- Ừmmm - Tôi chỉ biết trả lá»i có thế.
- Äi chứ em? - Edward đứng dáºy má»™t cách nhẹ nhà ng.
Chỉ suýt chút nữa là tôi buá»™t miệng kêu rên. Váºy là đã đến giá» thể dục! Tôi đứng lên má»™t cách tháºn trá»ng. Không tháºn trá»ng sao được khi vấn đỠthăng bằng cá»§a tôi rất có khả năng bị cảm xúc mãnh liệt vừa rồi chi phối.
Edward đưa tôi đến phòng thể dục, suốt dá»c đưá»ng Ä‘i, hai ngưá»i chúng tôi, chẳng ai mở lá»i nói vá»›i ai câu nà o, cho tá»›i lúc đến nÆ¡i. Edward dừng lại ở cá»a ra và o; tôi quay sang... Edward thảng thốt nhìn tôi, anh Ä‘ang kìm nén cảm xúc, gần như là đau khổ. Lúc nà y đây, vẻ đẹp cá»§a gương mặt anh cà ng trở nên tuyệt mỹ; ý muốn được đưa tay lên chạm và o cái gương mặt ấy, má»™t lần nữa, lại bùng lên trong lòng tôi như má»™t ngá»n lá»a. Lá»i chà o tạm biệt cá»§a tôi bị mắc kẹt trong cuống há»ng.
Edward nhẹ nhà ng đưa tay lên... ngáºp ngừng... má»™t thoáng do dá»± chợt hiện ra trong mắt anh và rồi nhanh như má»™t cái chá»›p mắt, những đầu ngón tay ấy mÆ¡n nhẹ lên má tôi. Là n da tiếp xúc vá»›i tay anh bá»—ng trở nên ấm áp má»™t cách lạ thưá»ng như thể tôi vừa được sưởi ấm. CÆ¡ hồ như cái lạnh không há» hiện hữu trong nháºn thức cá»§a tôi.
Và rồi, vẫn không nói má»™t lá»i nà o, anh quay lưng, bước chân trở nên thoăn thoắt...
... Äể lại má»™t mình tôi lầm lÅ©i bước và o phòng táºp thể dục, đầu óc thẫn thá» và bước chân loạng choạng. Trong trạng thái không định thần, tôi lững thững Ä‘i và o phòng thay quần áo, ngá» ngợ nháºn ra rằng má»i ngưá»i Ä‘ang chú ý đến mình. Mãi đến khi cầm chiếc vợt trên tay rồi, tôi má»›i nháºn ra Ä‘iá»u đó rõ rà ng hÆ¡n. Chiếc vợt nhẹ há»u, nhưng đã nằm trong tay tôi thì thứ gì mà chẳng trở nên nguy hiểm. Tôi Ä‘á»c được Ä‘iá»u đó qua những ánh mắt má»i ngưá»i len lét nhìn tôi. Thầy Coach Clapp chia chúng tôi thà nh các đội, má»—i đội hai ngưá»i...
Một cách hà o hiệp, Mike tiến đến bên tôi... Tinh thần hiệp sĩ của anh bạn vẫn còn y nguyên như buổi đầu mới cùng tôi gặp gỡ.
- Cáºu có muốn chúng ta và o chung má»™t đội không?
- Cảm Æ¡n Mike... nhưng cáºu không cần phải là m thế đâu, cáºu hiểu không? - Tôi nhăn nhó bởi cảm giác có lá»—i.
- Äừng lo, mình sẽ... né được mà - Nói rồi, Mike ngoác miệng ra cưá»i. Tháºt là chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi anh chà ng nà y rất dá»… chiếm được cảm tình cá»§a ngưá»i khác như váºy.
Tất nhiên má»i chuyện không há» suôn sẻ như vốn dÄ©. Trong má»™t lần đỡ cầu, lay hoay thế nà o không biết, tôi đã tá»± phang ngay cây vợt và o đầu mình, và như thế vẫn chưa đủ tệ hại, tôi còn tặng luôn cho Mike má»™t cú Ä‘áºp nghe rất to và o vai nữa... Suốt buổi há»c, chúng tôi đã chÆ¡i ở má»™t góc sân, và tôi... vì sá»± an toà n cá»§a má»i ngưá»i, và ... cá»§a chÃnh mình, đã giấu cái vợt sau lưng. Còn Mike, bị tôi là m cản trở như váºy mà Mike vẫn chÆ¡i rất tốt; anh chà ng chỉ đơn thương độc mã chạy tá»›i chạy lui, thế mà lại thắng những ba trong tổng số bốn ván đấu. Thầy Coach Clapp thổi hồi còi cuối cùng kết thúc buổi há»c. Tôi nghiá»…m nhiên được nháºn nguyên má»™t con Ä‘iểm năm, má»™t số Ä‘iểm cho bá»™ môn thể dục mà có nằm mÆ¡, tôi cÅ©ng không thể nà o thấy được. Tất cả Ä‘á»u nhá» có Mike...
- Váºy là ... - Mike lên tiếng khi chúng tôi rá»i khá»i sân táºp.
- Váºy là ... gì?
- Cáºu kết vá»›i gã Cullen hả? - Anh bạn há»i, trong giá»ng nói có hà m chứa sá»± khó chịu. Má»i cảm tình vừa nãy cá»§a tôi dà nh cho Mike bá»—ng chốc tan biến.
- Äó là chuyện riêng cá»§a mình, Mike à - Tôi trả lá»i, trong đầu hiện lên hình ảnh Jessica... bị nhúng và o lò luyện lá»a cá»§a địa ngục...
- Mình không thÃch như váºy - Anh chà ng lẩm bẩm.
- Cáºu không phải quan tâm như thế - Tôi ngắt lá»i Mike.
- Cái cách hắn nhìn cáºu... cứ như cáºu là thứ gì đó có thể ăn được váºy - Anh chà ng vẫn tiếp tục nói, phá»›t lá» phản ứng cá»§a tôi.
Tôi cố gắng chế ngá»± cÆ¡n kÃch động Ä‘ang chá»±c tuôn trà o, nhưng không hiểu sao nó vẫn thoát ra được đôi chút, tạo thà nh những tiếng cưá»i khinh khÃch. Mike trố mắt nhìn tôi. Nhưng tôi chỉ phẩy tay rồi bước nhanh và o phòng thay đồ.
Tôi khẩn trương thay quần áo vì má»™t chuyện còn quan trá»ng hÆ¡n vụ cái bao tá» Ä‘ang sôi réo. Cuá»™c cãi cá» vừa rồi vá»›i Mike đã trở thà nh má»™t ký ức nà o đó xa xăm lắm rồi. Liệu Edward có Ä‘ang đứng đợi tôi không, hay tôi sẽ gặp anh ở chá»— chiếc Volvo? Nếu anh chị em cá»§a anh cÅ©ng ở đó thì sao? NghÄ© đến đây, tôi cảm thấy sợ hãi. Có khi nà o há» biết được rằng tôi đã biết bà máºt cá»§a há» không? Hay há» cÅ©ng Ä‘ang thắc mắc, không biết tôi đã biết hay chưa?
Tôi ra khá»i phòng táºp thể dục, có lẽ tôi nên tá»± vá» nhà thì hÆ¡n, tôi tá»± nhá»§, đừng thá» ra bãi xe là m gì nữa. Nhưng tháºt bất ngá», tôi không cần phải lo lắng như thế. Edward Ä‘ang đứng đợi, vẫn là cái kiểu đứng tá»±a lưng và o tưá»ng khi chỠđợi không lẫn vá»›i ai được, giá» thì gương mặt Ä‘iển trai cá»§a anh không còn bất cứ má»™t dấu vết nà o cá»§a sá»± căng thẳng nữa. Má»™t cảm giác yên là nh từ từ lan tá»a trong hồn tôi, tôi nhẹ nhà ng bước đến bên Edward.
- Chà o anh - Tôi thở phà o nhẹ nhõm, mỉm cưá»i rất tươi.
- Chà o em - Edward đáp lại, nụ cưá»i cá»§a anh tháºt rạng rỡ - Giá» há»c thể dục cá»§a em thế nà o?
Tôi hơi xịu mặt xuống một chút.
- Tốt thôi - Tôi nói dối.
- Tháºt à ? - Có vẻ như Edward không tin lắm. Äôi mắt cá»§a anh khẽ động Ä‘áºy má»™t chút rồi táºp trung và o má»™t Ä‘iá»u gì đó Ä‘ang diá»…n ra sau lưng tôi... Và đôi mắt ấy chợt tối sầm. Tôi ngoái lại và nháºn ra ngay cái lưng cá»§a Mike Ä‘ang bá» Ä‘i.
- Sao váºy anh? - Tôi há»i gặng.
Edward quay sang nhìn tôi, đôi mắt vẫn chưa dịu xuống.
- Newton là m anh phát bực.
- Chẳng phải là anh lại lắng nghe suy nghÄ© cá»§a ngưá»i ta đấy ư? - Tôi thất kinh hồn vÃa. Má»i niá»m hân hoan vừa có được ở nÆ¡i tôi bá»—ng dưng biến Ä‘i đằng nà o mất.
- Äầu cá»§a em có bị sao không? - Edward thản nhiên há»i.
- Anh tháºt đáng ghét! - Nói rồi, tôi bá» Ä‘i má»™t nước, đôi chân hướng thẳng ra bãi xe, dù rằng tôi không có ý định đến đó.
Dĩ nhiên là Edward không hỠgặp bất kỳ một trở ngại nà o để bắt kịp tôi.
- Tại em đã bảo rằng anh chưa nhìn thấy em trong phòng táºp thể dục bao giá»... cho nên anh má»›i tò mò - Ôi trá»i, cái giá»ng nói ấy má»›i khó ưa là m sao, không có vẻ gì tá» ra là ăn năn cả. Chẳng nói chẳng rằng, tôi cứ lẳng lặng bước Ä‘i.
Chúng tôi Ä‘i bên nhau trong im lặng - má»™t sá»± im lặng vì tức giáºn và ngượng ngùng - cá»§a riêng tôi mà thôi. Chỉ còn và i bước nữa là đến chiếc xe Volvo mà u bạc, tôi bá»—ng đứng sá»±ng lại: má»™t đám đông nam sinh Ä‘ang vây quanh chiếc xe. Nhưng ngay sau đó tôi nháºn ra rằng không phải hỠ“vây hãm†chiếc Volvo, mà là đang bu quanh chiếc xe hÆ¡i mà u đỠcá»§a Rosalie... Vẻ thèm muốn hiện rõ trong những đôi mắt cá»§a má»i ngưá»i. Tháºm chà không má»™t ai để mắt ngÆ¡i ra lấy má»™t giây mà ngước nhìn Edward Ä‘ang len và o giữa để mở cá»a xe chiếc xe mà u bạc. Tôi cÅ©ng nhanh chóng chui và o xe. Không má»™t ai trong số há» quan tâm đến chúng tôi.
- Phô trương quá mà - Edward thì thà o.
- Là loại xe gì váºy anh? - Tôi há»i.
- M3.
- Em có Ä‘á»c tạp chà Xe hÆ¡i đâu mà hiểu?
- Má»™t chiếc BMW - Không nhìn tôi, Edward khẽ đảo mắt tìm cách Ä‘iá»u khiển chiếc Volvo sao cho không đụng phải những kẻ Ä‘ang nhiệt tình bà y tá» lòng hâm má»™ đối vá»›i xe hÆ¡i.
Tôi gáºt đầu. Tôi đã từng nghe nói đến nhãn hiệu xe nà y rồi.
- Em vẫn còn giáºn hả? - Edward lên tiếng khi đã cho xe ra khá»i bãi.
- ChÃnh xác.
Anh thở dà i.
- Thế nếu anh xin lỗi thì em có bỠqua không?
- Có thể... Nếu anh tháºt lòng. Và anh hứa là không là m như thế nữa - Tôi nói như má»™t sá»± giao ước.
Äôi mắt cá»§a Edward chợt nheo lại má»™t cách tinh quái.
- Thế nếu anh tháºt lòng, và ... đồng ý để cho em lái xe và o ngà y thứ Bảy thì sao? - Edward sá»a lại Ä‘iá»u kiện cá»§a tôi.
Tôi ngồi thừ ra một chút, ngẫm nghĩ... Có lẽ đây là cách tốt nhất rồi.
- Thá»a thuáºn váºy nhé - Tôi gáºt đầu đồng ý.
- Váºy thì anh xin lá»—i đã là m em buồn - Sá»± tháºt thà tồn tại trong ánh mắt cá»§a Edward được đến cả phút, theo đúng tiếng nói cá»§a trái tim, rồi lại chuyển sang tinh quái - Sáng sá»›m thứ Bảy, anh sẽ có mặt ở ngưỡng cá»a nhà em.
- Ừm, Ä‘iá»u đó có ngăn được cảm xúc cá»§a bố em khi trông thấy má»™t chiếc Volvo lãng nhách nằm ngay trên lối và o nhà đâu.
Bây giá» má»›i thấy Edward mỉm cưá»i ưng thuáºn.
- Anh đâu có định mang theo xe hơi.
- Nếu váºy...
Anh cắt ngang lá»i tôi.
- Em đừng lo lắng nữa. Anh sẽ có mặt ở đó mà không có xe.
Váºy là chuyện nà y coi như xong... Nhưng tôi vẫn còn má»™t câu há»i khác rất quan trá»ng.
- Bây giá» vá»›i anh đã là “sau†chưa? - Tôi há»i má»™t cách có ẩn ý.
Edward nhÃu mà y lại:
- Chắc là rồi.
Và Edward dừng xe lại. Tôi ngước mặt lên... Không thể tưởng tượng được, chúng tôi Ä‘ang ở trước ngôi nhà cá»§a bố Charlie, chiếc Volvo Ä‘ang Ä‘áºu ngay đằng sau chiếc xe tải. Tháºt là hiệu nghiệm. Chỉ khi nà o chiếc Volvo dừng hẳn thì hãy kiểm tra xem là đã đến nÆ¡i chưa. Äó là cách duy nhất khiến ta không còn cảm thấy sợ khi Ä‘i xe chung vá»›i Edward nữa. Tôi quay sang nhìn anh, giáºt mình. Hóa ra nãy giá» anh Ä‘ang nhìn tôi... đôi mắt có ý thăm dò.
- Em vẫn muốn biết tại sao anh không cho em xem anh săn thú phải không?- Gương mặt anh Ä‘anh lại, nghiêm nghị... Nhưng tôi dám đánh cược rằng tôi vẫn nháºn ra được nét tinh quái Ä‘ang thấp thoáng trong đôi mắt ấy cá»§a anh.
- Vâng - Tôi trả lá»i má»™t cách dứt khoát - Em cứ thắc mắc vá» phản ứng cá»§a anh.
- Anh đã là m cho em sợ đến đỠngưá»i ra phải không? - Thấy chưa, Edward tinh quái lắm.
- Là m gì có - Tôi nói dối. Và Edward chẳng có vẻ gì là tin và o lá»i phá»§ nháºn ấy cá»§a tôi cả.
- Anh xin lá»—i vì đã khiến em sợ - Edward khăng khăng vá»›i má»™t nụ cưá»i yếu á»›t, và má»i dấu vết bông đùa đột nhiên mất sạch - Chỉ vì anh sẽ phải luôn lo lắng nếu có em ở đó... trong lúc bá»n anh săn... - Hai quai hà m cá»§a Edward nghiến chặt lại.
- Tệ lắm sao anh?
Edward trả lá»i qua kẽ răng:
- Cực kỳ tệ.
- Bởi vì...?
Anh hÃt má»™t hÆ¡i tháºt sâu rồi nhìn đăm đăm qua chiếc kÃnh chắn gió... Má»™t khoảng trá»i cuồn cuá»™n những những đám mây nặng trÄ©u chỉ chá»±c rÆ¡i, chúng là là xuống thấp như thể chỉ cần vá»›i tay ra là có thể kéo xuống được...
- Khi săn - Edward cháºm rãi giải thÃch má»™t cách miá»…n cưỡng - bá»n anh buá»™c phải vượt qua má»i cảm xúc... Khi đó, lý trà cÅ©ng không đủ để kiá»m chế được bản thân... khi mà khướu giác là m chá»§... Và anh sợ... nếu em ở gần đó, trong lúc anh lại không kiểm soát được mình như váºy... - Anh lắc đầu, đôi mắt buồn vá»i vợi vẫn chú mục và o những đám mây dà y đặc.
Tôi cố gắng tá» ra bình tÄ©nh, mong đợi đôi mắt cá»§a anh sẽ đưa sang phÃa mình thăm dò phản ứng để thấy rằng gương mặt cá»§a tôi không có chút biểu hiện gì.
Và ánh mắt cá»§a chúng tôi bất thần gặp nhau, cả không gian như chìm trong yên lặng. Rồi có sá»± thay đổi diá»…n ra. Dòng Ä‘iện tôi cảm nháºn được hồi chiá»u lại bắt đầu xuất hiện trong không gian, khi Edward nhìn tháºt sâu và o đôi mắt tôi như muốn đắm chìm trong đó. Thá»i gian như ngừng trôi... cho đến khi trà óc cá»§a tôi bắt đầu nháºn ra rằng tôi Ä‘ang thiếu không khà trầm trá»ng. Tôi bắt đầu thở và o má»™t cách khó nhá»c. Sá»± tÄ©nh lặng đã bị tôi phá tan. Edward bất chợt nhắm mắt lại.
- Bella, anh nghÄ© em nên và o nhà đi - Edward trở nên lạc giá»ng, giá»ng nói cá»§a anh yếu á»›t má»™t cách khác thưá»ng, đôi mắt cá»§a anh lại chú mục và o những đám mây.
Tôi mở cá»a xe, má»™t cÆ¡n gió bất ngỠùa và o, mang theo cả cái lạnh khiến đầu óc tôi bừng tỉnh. Sợ rằng mình sẽ té ngã vì quá choáng váng, tôi cẩn tháºn bước ra ngoà i xe, nhẹ nhà ng đóng cá»a lại mà không dám nhìn anh lấy má»™t lần. Có tiếng rì rì nhẹ hẫng. Äó là tiếng cá»§a cánh cá»a tá»± động Ä‘ang được kéo xuống, nó là m cho tôi phải ngoái đầu lại.
- À, Bella nà y - Edward gá»i tôi, giá»ng nói cá»§a anh đã bình tÄ©nh hÆ¡n. Anh nhoà i ngưá»i ra ô cá»a sổ để mở vá»›i má»™t nụ cưá»i uể oải.
- Vâng?
- Ngà y mai là tới lượt anh.
- Tới lượt anh gì cơ?
Nụ cưá»i trên môi cá»§a Edward mở rá»™ng hÆ¡n, là m lá»™ ra lấp loáng những chiếc răng sáng bóng.
- Tá»›i lượt anh đặt câu há»i.
Rồi anh nhấn ga, chiếc xe hÆ¡i lăn bánh và biến mất sau má»™t khúc quanh trước khi tôi kịp định thần lại. Tôi khẽ mỉm cưá»i má»™t mình khi cháºm chạp bước và o trong nhà . Váºy là ngà y mai, Edward muốn gặp tôi, nếu không là vì ý gì khác.
Äêm đó, Edward lại bước và o trong giấc mÆ¡ cá»§a tôi, như thưá»ng lệ. Tuy nhiên lần nà y, trạng thái vô thức cá»§a tôi đã thay đổi. Cả ngưá»i tôi cứ chao đảo vì tác dụng cá»§a dòng Ä‘iện hồi chiá»u. Tôi hết lăn qua bên nà y lại xoay trở qua bên kia, thỉnh thoảng lại giáºt mình tỉnh giấc. Äêm dà i cứ thế trôi Ä‘i, đến gần sáng tôi má»›i chìm được và o giấc ngá»§ không má»™ng mị, cả ngưá»i hoà n toà n mệt lá».
Thức dáºy, tôi không còn má»™t chút sức lá»±c nà o, nhưng tinh thần thì đã khá hÆ¡n trước nhiá»u. Tôi tròng và o ngưá»i chiếc áo cổ lá» mà u nâu và má»™t chiếc quần jean, vẫn là quần jean như vốn dÄ© phải mặc ở Forks, tôi khẽ thở dà i khi mÆ¡ mà ng đến những chiếc áo có buá»™c dây brÆ¡ten và những chiếc quần soá»c mặc lúc trá»i ấm. Bữa Ä‘iểm tâm vẫn diá»…n ra trong im lặng như thưá»ng lệ, và tôi cÅ©ng chỉ mong có thế. Bố tá»± chiên trứng cho mình, còn tôi thì ăn má»™t tô ngÅ© cốc. Bất giác, tôi nghÄ© đến ngà y thứ Bảy, không biết là bố đã quên hẳn chưa. Và tháºt bất ngá», khi đứng dáºy bỠđĩa và o bồn rá»a chén, bố đã trả lá»i câu há»i đó.
- Thứ Bảy tuần nà y ấy con... - Bố lên tiếng khi mở vòi nước.
Tôi co rúm ngưá»i lại.
- Dạ?
- Con vẫn giữ ý định đến Seattle à ? - Bố há»i.
- Äó là kế hoạch cá»§a con ạ - Tôi nhăn nhó, mong rằng bố đừng xoáy sâu và o chuyện đó để tôi khá»i phải sáng tác má»™t bản tưá»ng thuáºt chỉ có phân ná»a sá»± tháºt.
Bố cho má»™t Ãt xà bông và o đĩa rồi dùng miếng mút rá»a chén xoa tròn.
- Con có chắc là sẽ không vỠkịp dự buổi khiêu vũ không?
- Con không đi khiêu vũ đâu bố - Tôi khăng khăng.
- Không ai rá»§ con sao? - Bố há»i, cố giấu thái độ quan tâm bằng cách táºp trung xả nước.
Tôi né tránh.
- Æ , con gái má»›i phải lên tiếng má»i chứ bố.
- á»’ - Bố nhÃu mà y lại trong khi tay Ä‘ang lau khô cái đĩa.
Tôi thông cảm vá»›i bố. Chắc chuyện nà y không dá»… chút nà o - chuyện là m bố ấy - lúc nà o cÅ©ng nÆ¡m ná»›p sợ con gái mình có bạn trai, nhưng rồi lại lo khi không thấy con mình có bạn trai. Bất giác tôi rùng mình, tháºt khá»§ng khiếp thay, tôi nghÄ©, nếu bố chỉ mÆ¡ hồ nháºn ra tôi thá»±c sá»± thÃch gì.
Tá»›i lúc bố phải rá»i nhà vá»›i má»™t cái vẫy tay chà o tạm biệt, lúc ấy, tôi cÅ©ng đứng dáºy, lên lầu, đánh răng và sá»a soạn sách vở. Tiếng xe tuần tra xa dần. Và i giây sau, tôi má»›i dám nhìn ra ngoà i cá»a sổ. Chiếc xe mà u bạc đã hiện diện ở đó tá»± bao giá», nó Ä‘áºu ngay và o đúng cái vị trà mà chỉ má»›i và i giây trước thôi, chiếc xe cá»§a bố còn nằm ở đó. Tôi chạy như bay xuống lầu, lao ra ngoà i cá»a chÃnh, lòng tá»± há»i không biết thói quen kỳ lạ nà y sẽ kéo dà i trong bao lâu. Dù gì thì tôi cÅ©ng chẳng bao giá» muốn nó kết thúc.
Edward đợi tôi trong xe hÆ¡i, không há» ló mặt khi tôi đóng cá»a mà chẳng khóa chốt. Bước đến chiếc xe hÆ¡i, tôi thoáng dừng lại trong chốc lát vì bất giác cảm thấy ngượng ngùng, nhưng rồi tôi cÅ©ng mở cá»a xe và ngồi và o trong. Edward mỉm cưá»i, má»™t nụ cưá»i thanh thản và như thưá»ng lệ - tháºt đẹp và tháºt tươi khiến cho bất kỳ ai cÅ©ng phải rung động.
- Chà o em - Giá»ng nói cá»§a anh êm mượt như nhung - Em khá»e không? - Äôi mắt anh lướt khắp mặt tôi, như thể câu há»i vừa rồi không chỉ là má»™t câu chà o há»i xã giao thông thưá»ng.
- Tốt, anh ạ, cảm ơn anh - Tôi thì lúc nà o mà chả tốt... hơn cả tốt nữa... chỉ khi nà o ở bên cạnh anh thôi.
Ãnh mắt cá»§a Edward nấn ná dừng lại ở những quầng thâm bên dưới mắt tôi.
- Trông em mệt má»i quá.
- Em không ngá»§ được - Tôi tháºt thà thú nháºn, và má»™t cách tá»± nhiên, khẽ hất mái tóc xõa qua vai, hòng che dấu nét uể oải trên gương mặt.
- Anh cÅ©ng không ngá»§ được - Edward trêu chá»c tôi rồi khởi động máy. Bây giá» thì tôi đã bắt đầu quen vá»›i tiếng máy rì rì nhẹ hẫng nà y rồi. Bất giác nghÄ© đến chiếc xe tải mà tôi thấy á»›n lạnh, tiếng gầm rú cá»§a nó vẫn còn khiến tôi sợ chết khiếp má»—i lần phải leo và o cabin.
Tôi báºt cưá»i.
- Em biết mà . Nhưng mà dẫu sao em cũng ngủ được một chút, hơn anh rồi.
- Äiá»u đó anh đã biết.
- Thế đêm qua anh là m gì váºy? - Tôi há»i.
Edward khúc khÃch cưá»i.
- Em không có cÆ¡ há»™i nà o đâu. Hôm nay là ngà y anh há»i mà .
- á»’, đúng rồi. Thế anh muốn biết gì nà o? - Tôi nheo mà y. Không tà i nà o nghÄ© ra nổi Ä‘iá»u gì ở tôi lại khiến anh quan tâm đến như váºy.
- Em thÃch mà u gì nhất? - Edward nghiêm nghị há»i.
Tôi đảo mắt.
- Tùy theo ngà y.
- Thế hôm nay em thÃch mà u gì? - Anh há»i lại má»™t cách nghi hoặc.
- Có lẽ là mà u nâu - Quả tháºt là hôm nay tôi đã chá»n mà u theo đúng tâm trạng cá»§a mình.
Edward khịt khịt mũi, buông rơi cái bộ mặt đạo mạo vỠvịt.
- Mà u nâu hả? - Anh há»i lại.
- Äúng váºy đó. Mà u nâu ấm áp lắm. Em cảm thấy nhá»› mà u nâu. Tất thảy má»i thứ Ä‘ang cần đến mà u nâu... Những thân cây nà y, đá nà y, đất nà y... Ở đây, mà u xanh đã lấn áp tất cả - Tôi phà n nà n.
Có vẻ như Edward đang bị thôi miên bởi những ngôn từ sáo rỗng của tôi. Anh nhìn chăm chú và o đôi mắt tôi, trầm tư.
- Em nói đúng - Edward đồng ý, gương mặt lại trở nên nghiêm trang - Mà u nâu rất ấm ám - Anh đưa tay lên, rất nhanh, song vẫn có gì đó ngáºp ngừng, vén gá»n tóc tôi ra sau vai.
GiỠđây, chúng tôi Ä‘ang có mặt ở trưá»ng. Edward quay sang tôi trong lúc đánh xe và o bãi.
- Trong máy nghe đĩa cá»§a em là loại nhạc nà o thế? - Anh há»i, gương mặt buồn rưá»i rượi như thể vừa xin tôi tha thứ cho má»™t tá»™i lá»—i gì đó ghê gá»›m lắm váºy.
Nghe há»i như váºy, tôi má»›i nhá»› ra là mình vẫn chưa tháo khá»i máy hát cái đĩa nhạc mà dượng Phil đã tặng. Khi tôi nói tên ban nhạc, Edward mỉm cưá»i bà hiểm, đôi mắt anh nhìn tôi má»™t cách lạ lùng. Rồi anh vá»›i tay mở má»™t ngăn kéo nằm bên dưới cái máy nghe đĩa cá»§a mình, lấy ra má»™t trong số ba mươi cái đĩa CD Ä‘ang nằm như nêm cối trong cái hốc không gian nhá» hẹp ấy, Ä‘oạn đưa nó cho tôi.
- ÄÄ©a nà y phải không? - Anh nhướng má»™t bên mà y lên.
Mắt tôi mở căng ra hết cỡ. ÄÃch thị là nó. Tôi kiểm tra hình minh há»a trên bìa đĩa, không khác má»™t mảy may nà o. Tôi nhìn chiếc đĩa không chá»›p mắt.
Các buổi há»c trong ngà y cứ lặng lá» trôi qua. Cùng tôi Ä‘i đến lá»›p há»c quốc văn, rồi gặp nhau sau giá» há»c tiếng Tây Ban Nha, và trong suốt cả giỠăn trưa nữa, Edward không lúc nà o ngÆ¡i miệng há»i, toà n vá» những chuyện đâu đâu. Kiểu như: những bá»™ phim nà o được tôi thÃch và không thÃch? Những nÆ¡i nà o tôi đã từng Ä‘i qua? Rồi tháºm chà là những nÆ¡i nà o tôi muốn tá»›i? Lại còn chuyện vá» những quyển sách nữa... những quyển sách kinh Ä‘iển.
Tôi không nhá»› lần cuối cùng tôi nói nhiá»u là khi nà o. Tôi chỉ dám Ä‘oan chắc má»™t Ä‘iá»u là nó không thể nhiá»u hÆ¡n lần nà y, cÅ©ng như tôi đã chưa bao giá» lại cảm thấy sượng mặt đến như thế. Có lẽ tôi Ä‘ang là m cho Edward phát chán thì phải. Nhưng không hiểu tại sao cái vẻ mặt say mê cùng vá»›i những câu há»i liên tu bất táºn kia cứ khiến cho tôi phải thao thao bất tuyệt mãi. Hầu hết những câu há»i cá»§a anh Ä‘á»u rất dá»… trả lá»i, chỉ trừ rất Ãt câu là m cho mặt tôi phải đỠbừng mà thôi. Tuy nhiên, má»—i khi trông thấy tôi đỠmặt như váºy, Edward lại có ngay tức khắc những câu há»i mang chá»§ đỠkhác.
Chẳng hạn như khi Edward há»i tôi thÃch loại đá quý nà o, tôi đã không suy nghÄ© mà trả lá»i ngay là hoà ng ngá»c. Vừa nghe xong câu trả lá»i nà y, anh lại há»i liá»n sang câu khác. Những câu há»i hà ng loạt không đầu không cuối ấy đã là m cho tôi có cảm tưởng mình Ä‘ang là m má»™t bà i kiểm tra tâm lý không hÆ¡n không kém. Tôi không có thá»i gian để cân nhắc các câu trả lá»i, vì đối vá»›i những bà i kiểm tra tâm lý, bao giá» ngưá»i ta cÅ©ng phải đáp ngay khi câu trả lá»i đầu tiên xuất hiện trong đầu mình. Và tôi dám chắc rằng ngoại trừ những câu há»i là m tôi đỠmặt, Edward hẳn Ä‘ang thẩm vấn tôi theo bảng hệ thống các câu há»i có sẵn vá» tâm lý đó. Mặt tôi nóng ran, bởi vì gần đây, tôi rất thÃch ngá»c hồng lá»±u. Thế má»›i xấu hổ chứ, khi nhìn và o mắt anh... mà u mắt hoà ng ngá»c, tôi tháºt sá»± không hiểu cái lý do nà o đã khiến mình thay đổi sở thÃch má»™t trăm tám mươi độ như thế. Và dÄ© nhiên, Edward không chịu bá» qua cho đến khi tôi phải thú nháºn nguyên nhân là m mình xấu hổ.
- Em nói Ä‘i chứ - Edward yêu cầu, sau má»™t hồi năn nỉ không ăn thua. Anh thất bại bởi vì tôi đã quay mặt sang hướng khác chứ không nhìn và o đôi mắt có nhiá»u ma lá»±c kia.
- Vì đó là mà u mắt cá»§a anh hôm nay - Tôi thở dà i, đầu hà ng, mắt nhìn chắm chúi xuống bà n tay Ä‘ang nghịch vá»› vẩn má»™t mẩu tóc - Nếu anh há»i câu há»i đó khoảng hai tuần trước thì em sẽ trả lá»i là mã não - Tôi lại bá»™c bạch quá mức cần thiết cho việc trả lá»i chân tháºt má»™t cách miá»…n cưỡng rồi. Thế là anh lại sắp nổi nóng vì tôi vừa sÆ¡ xuất bá»™c lá»™ Ä‘iá»u mình hằng bị ám ảnh mất thôi, nghÄ© đến đây, tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Nhưng Edward chỉ im lặng đúng một giây...
- Em thÃch loại hoa nà o nhất? - Anh há»i tiếp.
Tôi thở phà o nhẹ nhõm, lại tiếp tục trả lá»i câu há»i vá»›i “nhà phân tÃch tâm lýâ€.
Giá» sinh há»c, má»i chuyện cà ng trở nên phức tạp. Edward vẫn tiếp tục những câu há»i thẩm vấn cho đến khi thầy Banner và o lá»›p, đẩy theo “bá»™ đồ nghá»â€ như hôm qua. Rồi cÅ©ng như hôm qua, thầy tắt các công tắc đèn. Cùng lúc đó, Edward bắt đầu dịch ghế để kéo dà i khoảng cách giữa anh và tôi. Nhưng không giải quyết được gì. Ngay khi căn phòng vừa chìm trong bóng tối, tôi lại cảm nháºn được cái dòng Ä‘iện quen thuá»™c. Cái dòng Ä‘iện khuấy động lòng khao khát được đưa tay lên chạm và o ngưá»i Edward ở nÆ¡i tôi lại thình lình xuất hiện.
Tôi xoà i ngưá»i ra trên mặt bà n, tá»±a cằm lên hai mu bà n tay Ä‘ang khum lại, các ngón tay bÃu chặt lấy cạnh bà n như thể là m thế, tôi có thể dẹp yên được cái xúc cảm kỳ quái Ä‘ang không chịu để cho mình yên. Tôi không dám ngước mặt lên nhìn Edward, sợ rằng má»™t khi trông thấy anh Ä‘ang quan sát mình thì việc tá»± chá»§ sẽ lại cà ng trở nên khó khăn hÆ¡n bất cứ lúc nà o hết. Tôi tá»± ra lệnh cho mình phải theo dõi bá»™ phim, không được bá» qua bất kỳ má»™t chi tiết nà o. Váºy mà , hỡi ôi, khi phim kết thúc, tôi chẳng có ý niệm nà o vá» những gì đã được xem cả. Nhưng dù sao, tôi cÅ©ng thở phà o được nhẹ nhõm khi cuối cùng, thầy Banner đã báºt đèn sáng choang. Äến lúc đó, tôi má»›i ngước nhìn Edward; anh Ä‘ang quan sát tôi, trong ánh mắt có má»™t cái gì đó mâu thuẫn... vừa yêu và vừa ghét...
Edward nhẹ nhà ng đứng dáºy, không gây ra bất kỳ má»™t tiếng động nà o... và đứng yên chá» tôi. Như ngà y hôm qua, chúng tôi lại sánh bước bên nhau đến phòng táºp thể dục trong im lặng, và cÅ©ng như ngà y hôm qua, Edward chạm nhẹ lên mặt tôi và không nói má»™t lá»i nà o, mu bà n tay giá lạnh cá»§a anh mÆ¡n từ thái dương tôi xuống đến cằm... trước khi quay lại và bá» Ä‘i...
Giá» há»c thể dục nhanh chóng qua Ä‘i khi tôi chỉ đứng im mà theo dõi Mike má»™t mình má»™t vợt tả xung hữu đột trên sân. Hôm nay, anh chà ng chẳng nói vá»›i tôi má»™t lá»i nà o, có thể đó là sá»± đáp trả cho thái độ mÆ¡ mÆ¡ mà ng mà ng, đầu óc để đâu đâu cá»§a tôi... hoặc cÅ©ng có thể là Mike hãy còn giáºn vá» vụ cãi vặt cá»§a chúng tôi ngà y hôm qua. Tháºt ra, ở đâu đó trong đầu tôi vẫn có má»™t chút băn khoăn vá» chuyện ấy. Nhưng Mike vẫn không thể là đối tượng chú ý cá»§a tôi.
Tiếng còi cá»§a thầy giáo dạy thể dục vang lên báo hiệu đã hết giá» há»c. Tôi lại cuống quÃt vì Ä‘inh ninh má»™t Ä‘iá»u rằng cà ng nhanh chân nhanh tay bao nhiêu thì tôi cà ng được trông thấy Edward sá»›m bấy nhiêu. Bình thưá»ng, nhanh nhẹn đã chẳng ăn ai rồi, giỠđây, cái ý nghÄ© ấy lại cà ng khiến tôi trở nên lúng túng và vụng vỠđến mức khổ sở. Nhưng dẫu thế nà o thì cuối cùng, tay tôi cÅ©ng đã chạm được đến cái cánh cá»a. Vẫn là cảm giác bồi hồi nhưng hoà n toà n nhẹ nhõm khi thấy anh Ä‘ang đứng ở đó, má»™t nụ cưá»i tháºt tươi láºp tức xuất hiện trên môi tôi. Edward cÅ©ng mỉm cưá»i, trước khi và o má»™t đợt thẩm vấn khác.
Lần nà y thì các câu há»i cá»§a anh không còn giống như lúc đầu nữa, và tất nhiên là ... không há» dá»… trả lá»i. Edward muốn biết tôi nhá»› nhà ra sao, anh khăng khăng bắt tôi kể tháºt chi tiết những Ä‘iá»u mà anh chưa há» cảm nháºn được bao giá». Thế là hà ng giá» liá»n, chúng tôi ngồi bên nhau trước nhà cá»§a bố Charlie, khi trá»i bắt đầu xâm xẩm và mưa rÆ¡i như trút nước xung quanh hai đứa.
Tôi cố gắng miêu tả cả những thứ khó mưá»ng tượng nhất, chẳng hạn như cái mùi dầu má»™c du đăng đắng và nhừa nhá»±a, nhưng rất dá»… chịu. Tiếng ve sầu rả rÃch gá»i nhau buồn đến nẫu ruá»™t và o tháng Bảy, những cà nh cây khô nhẵn thÃn, cả khoảng trá»i xanh rá»™ng bao la chỉ Ä‘iểm và i đám mây trắng lóa... và thấp thoáng xa xa là những ngá»n núi mà ở lưng chừng cá»§a chúng phá»§ đầy những hòn đá lá»a mà u tÃa. Vùng đất cá»§a tôi đấy, nhưng Ä‘iá»u khó khăn nhất là phải giải thÃch vá»›i Edward vì sao những hình ảnh hết sức bình dị như váºy lại là m say đắm hồn tôi đến váºy... Rồi cuối cùng, tôi chỉ Ä‘i đến má»™t kết luáºn rằng cái đẹp không nằm ở những vùng đất có nhiá»u loại cây um tùm, nằm rải rác trông như chết rồi, mà cái đẹp phải nằm ở những nÆ¡i có nhiá»u vùng đất trống, nÆ¡i có những ngá»n đồi dốc đứng vá»›i thung lÅ©ng nằm chÆ¡i vÆ¡i trong ánh chiá»u tà . Bất giác, tôi chợt nháºn ra rằng mình Ä‘ang khoa tay khi diá»…n tả những cảm nghÄ© ấy.
Trước những câu há»i nhẹ nhà ng, gợi mở cá»§a Edward, tôi gần như đã moi hết cả gan ruá»™t cá»§a mình ra, giữa cái ánh sáng máºp má» cá»§a cÆ¡n giông. Tôi quên hết cảm giác ngượng ngùng khi độc thoại. Cuối cùng, sau khi đã nghe tôi tả xong căn phòng lúc nà o cÅ©ng huyên náo ở nhà , thay vì lại cho ra má»™t câu há»i khác, anh đắm mình trong sá»± trầm tư.
- Anh há»i xong rồi hả? - Tôi há»i, cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hẳn.
- Chưa... nhưng bố em sắp vỠnhà rồi.
- Charlie! - Tôi giáºt thót ngưá»i, buá»™t miệng kêu to tên bố... và thở dà i... Tôi dõi mắt nhìn ra ngoà i mà n mưa mịt mùng, nhưng chẳng nháºn ra được gì - GiỠđã là lúc nà o rồi anh? - Tôi thảng thốt há»i và liếc nhìn đồng hồ. Trá»i Æ¡i... bố Ä‘ang trên đưá»ng lái xe vá» nhà đấy.
-... Chiá»u hôm... - Edward khẽ khà ng trả lá»i, mắt đăm chiêu dõi vá» hướng tây... Bầu trá»i má» mịt những mây cùng mưa. Giá»ng nói cá»§a anh trở nên tư lá»± như thể anh Ä‘ang nghÄ© vá» má»™t nÆ¡i nà o đó xa xôi lắm. Tôi lặng ngắm anh Ä‘ang nhìn mông lung đâu đó qua khung kÃnh chắn gió.
Tôi cứ ngồi nguyên như thế... Rất đột ngá»™t, Edward quay phắt lại, nhìn tháºt lâu và o mắt tôi.
- Äấy là thá»i khắc an toà n nhất cá»§a chúng mình - Edward lên tiếng, trả lá»i câu há»i câm nÃn trong mắt tôi - Khoảng thá»i gian đẹp nhất... nhưng cÅ©ng buồn nhất, thá»i Ä‘iểm... kết thúc má»™t ngà y, chuẩn bị chuyển sang đêm. Mà n đêm tháºt huyá»n bÃ, em không nghÄ© váºy sao? - Edward mỉm cưá»i má»™t cách buồn bã.
- Em thÃch đêm Ä‘en. Nếu không có bóng đêm, chúng ta sẽ chẳng bao giá» nhìn thấy được sao - Tôi khẽ chau mà y lại - Nhưng mà ở đây khó thấy được sao lắm.
Edward báºt cưá»i... Bầu không khà giữa hai chúng tôi lại bị khuấy động.
- Chỉ còn và i phút nữa là bố em sẽ vỠđến đây... Ừm, nếu em không muốn kể với bố là sẽ ở bên anh trong ngà y thứ Bảy... - Nói đến đây, anh nhướng một bên mà y lên.
- Cảm Æ¡n anh, nhưng anh không cần phải xin phép há»™ em đâu - Nói xong, tôi thu gom mấy quyển sách, và nháºn ra rằng tay chân mình đã tê cứng do ngồi quá lâu - Ngà y mai là tá»›i lượt em đấy nhé?
- Không có đâu! - Giá»ng nói cá»§a Edward đầy vẻ trêu chá»c - Anh đã nói vá»›i em rằng anh vẫn chưa há»i xong kia mà , đúng không?
- Còn Ä‘iá»u gì nữa anh muốn biết?
- Ngà y mai em sẽ hay - Nói rồi, Edward vá»›i tay mở cá»a cho tôi, sá»± gần gÅ©i bất ngá» nà y khiến tim tôi Ä‘áºp loạn xạ.
... Bà n tay cá»§a Edward bất ngỠđông cứng lại trên cái tay nắm cá»§a cánh cá»a xe.
- Không ổn rồi - Edward thất thần.
- Chuyện gì váºy anh? - Tôi ngạc nhiên khi thấy hai quai hà m cá»§a anh siết chặt lại, đôi mắt Ä‘ong đầy ná»—i kinh hoà ng.
Anh liếc nhìn tôi đúng một giây ngắn ngủi.
- Lại thêm má»™t rắc rối khác - Anh rầu rÄ© trả lá»i.
Rồi Edward đẩy cá»a ra tháºt nhanh, rụt ngưá»i lại, co rúm như gặp phải lạnh.
Má»™t ánh đèn pha rá»i thẳng và o mà n mưa là m tôi chú ý... Má»™t chiếc xe hÆ¡i Ä‘en tuyá»n Ä‘ang gắng sức lăn bánh lên lỠđưá»ng chỉ cách chúng tôi chừng và i mét... ngay phÃa trước mặt.
- Bố em chuẩn bị quẹo và o đấy - Anh thông báo, đôi mắt nảy lá»a nhìn xuyên thấu mà n mưa để quan sát chiếc xe vừa má»›i đến.
Tôi như muốn nhảy dá»±ng ngưá»i ra khá»i ghế, dù rằng vẫn còn hiếu kỳ muốn biết anh Ä‘ang gặp phải chuyện gì. Tiếng những giá»t mưa Ä‘ang bắt đầu dá»™i xuống áo Ä‘i mưa cá»§a tôi nghe bồm bá»™p.
Tôi cố gắng nháºn diện những ngưá»i ngồi ở hà ng ghế trước cá»§a chiếc xe hÆ¡i, nhưng tối quá... Ãnh đèn pha sáng chói rá»i thẳng và o Edward, cả ngưá»i anh ngáºp trong ánh sáng, Edward vẫn chú mục vá» phÃa trước, đôi mắt dán và o má»™t thứ gì hay ai đó mà tôi không sao nhìn ra được. Dáng vẻ cá»§a anh lúc nà y tháºt lạ lùng, vừa bất lá»±c nhưng cÅ©ng lại vừa tá» ra thách thức.
Rồi Edward khởi động máy xe, những chiếc lốp sát mạnh trên mặt đưá»ng ẩm ướt, kêu rÃt lên. Chỉ trong và i khắc, chiếc Volvo đã biến mất dạng.
- Ế ê, Bella - Äó là má»™t giá»ng nói khà n khà n quen thuá»™c cá»§a ngưá»i lái chiếc xe Ä‘en tuyá»n.
- Jacob? - Tôi ngó nghiêng trong mưa, lên tiếng há»i lại. Vừa lúc đó, chiếc xe tuần tra cá»§a bố bắt đầu quẹo và o ngõ, ánh đèn pha cá»§a nó chiếu thẳng và o những vị khách má»›i đến.
Jacob Ä‘ang lục tục bước ra ngoà i, nụ cưá»i tươi rói cá»§a cáºu ta hiện rõ mồn má»™t trong mà n đêm. Bên cạnh cáºu, má»™t ngưá»i đà n ông to khá»e, luống tuổi, là ngưá»i mà gương mặt cá»§a ông, tôi không thể nà o quên được, má»™t gương mặt chè bè, hai má nằm lấn hẳn lên vai, những nếp nhăn trên là n da mà u nâu đỠnhà n nhạt trông hệt như má»™t chiếc áo khoác bằng da cÅ© mèm. Và kia, đôi mắt thân quen đến lạ lùng, đôi mắt Ä‘en huyá»n vừa mang nét tinh anh cá»§a những ngưá»i trẻ tuổi, đồng thá»i mang cả nét già giặn cá»§a tuổi tác. Bố cá»§a Jacob. Tôi nháºn ra ông ngay láºp tức, mặc dù đã hÆ¡n năm năm rồi, tôi không được trông thấy ông, và gần như đã quên hẳn tên ông cho đến lúc bố nhắc lại và o cái hôm đầu tiên tôi má»›i đến Forks. Bố cá»§a Jacob cÅ©ng Ä‘ang chằm chằm nhìn tôi, đôi mắt mang đầy vẻ dò Ä‘oán. Tôi mỉm cưá»i dè dặt. Äôi mắt ông chợt mở to, như thể Ä‘ang bà ng hoà ng vì sợ hãi, hai cánh mÅ©i phồng ra. Nụ cưá»i cá»§a tôi tắt ngúm.
Lại má»™t rắc rối khác, Edward đã nói như váºy.
Ông Billy vẫn nhìn tôi trân trối, đôi mắt trở nên âu lo. Lòng tôi đã bắt đầu rên rỉ. Ông có thể nháºn ra Edward dá»… dà ng đến váºy sao? Ông thá»±c sá»± tin và o những truyá»n thuyết kỳ lạ mà bản thân con trai ông cÅ©ng phản bác ư?
Câu trả lá»i nằm rõ rà ng trong mắt ông... Äúng váºy, đúng váºy, ông tin.
Cuối tuần vui vẻ
Tà i sản của Maya
Từ khóa được google tìm thấy
àëòûí , chang vang 4vn , êîðîëåâà , èñòîðèÿ , ïèäîðû , ìèòñóáèñè , ïñîðèàç , ïðàçäíèêîâ , ïðàéñ , õðåíîâûé , ðåôåðàòè , øêîëà