Sau khi cáo biệt Tu La Thần Vương, Tần Vũ trong lòng đã có những suy tư riêng mà quay về Tử Huyền phủ. Lúc này, Tần Vũ đã đoán được, hẳn Tiêu Diêu Thiên Tôn và Hầu Phí phải có chút quan hệ gì đó.
“Thôi mặc kệ, chuyện Tiêu Diêu Thiên Tôn và Hầu Phí có quan hệ qua lại như thế nào, thì ta ở đây có nghĩ loạn nên cũng chẳng có một tác dụng nào. Chỉ có để hai người bọn họ gặp mặt nhau, mới có thể minh bạch được.”
Tần Vũ hơi hơi cau mày lại.
“Tiêu Diêu Thiên Tôn này, không phải là Thần Vương, hắn đang ở nơi nào, ta muốn tìm cũng khó a.” Tần Vũ tâm ý nhất động, tân Vũ Trụ không gian chi lực liền như cả một biển rộng bao trùm cả Thần giới. Hết thảy mọi thứ của Thần giới địa hết thảy đều nằm trong sự quan sát của Tần Vũ.
"Tam đại Thiên Tôn. một người cũng tìm không được." Trong lòng Tần Vũ có chút bất đắc dĩ.
Đột nhiên Tần Vũ nở nụ cười.
Mặc dù không có phát hiện được Tam đại Thiên Tôn. Nhưng Tần Vũ lại phát hiện được một đám Thần Vương đang làm người hầu trong Tử Huyền Phủ kia. Người nào cũng triển khai thần thức, mà liên lạc với một số các cao thủ bên ngoài khác.
“Bát đại Thánh Hoàng Thần giới. Chỉ có cái vị luôn vọng tưởng Thiên Tôn, nhạc phụ kia cùng với Hoàng Phủ Ngự là được trở về, Chu Hiển thì đã chết, còn lại năm vị Thánh Hoàng. Thân Đồ Diêm và Đoan Mộc Như Phong thì phải ngốc tại đây cho hết một ức năm. Còn ba vị kia, còn phải hết sáu ngàn vạn ức năm.” Tần Vũ nghĩ vậy, mà không khỏi mỉm cười lên.
Lúc trước, một đám Thần Vương dẫn nhập vào trong tân Vũ trụ, Tần Vũ đã xử lý như thế nào mà giảm thương vong đến triệt để vậy.
Bất quá, đã có một ý tưởng cho sau này.
Nếu đem các Thần Vương đó ra thảm sát, dù sao cũng là giải pháp nhanh nhất thời thôi. Còn nếu tha cho họ, cho họ làm người hầu, thì ngược lại bản thân mình càng thấy thoải mái hơn, lúc này địa vị tối cao là Bát đại Thánh Hoàng. Thì đã có tới năm kẻ trở thành người hầu cho mình, một phần vinh hạnh này, ai đã từng có được chứ?
"Chu Hiển đã chết. Lúc này Lôi Phạt thành không còn một vị Thần Vương nào, mà thượng bộ thiên thần của Chu gia, thì thật ra chẳng có mấy người tốt cả. Lôi Nguyên linh châu này. ta đưa cho ai đây?" Tần Vũ liền suy tư lên.
*****
Kính Quang thành.
Kính Quang thành lúc này, thực cũng bình thường như Kính Quang thành mọi khi, cũng chỉ có một vị Thần Vương Đoan Mộc Ngọc, bất quá thì so với Thất đại thánh địa. Kính Quang thành lại xem như ổn hơn rồi.
“Không nghĩ tới được. Lúc này Bát đại thánh địa, lại chỉ có Phiêu Tuyết thành, Huyễn Kim sơn và Kính Quang thành ta, là có một vị Thần Vương trong đó, còn năm thành trì kia. Cho dù có Thần Vương còn sống, cũng trở thành người hầu cho Tử Huyền phủ. Thậm chí Lôi Phạt thành. Thần Vương còn chết sạch cả kìa.” Đoan Mộc Ngọc cười khổ rồi thở dài một tiếng.
Thời khắc nà. Đoan Mộc Như Phong, chính đang thần thức truyền âm cùng Đoan Mộc Ngọc.
Đoan Mộc Như Phong cũng không có mang sự tình đã phát sinh trong tân Vũ trụ mà nói lại cho Đoan Mộc Ngọc. Nên đương nhiên là Đoan Mộc Ngọc cũng không biết, bọn họ bị Tần Vũ dẫn vào một địa phương là tân Vũ trụ, Đoan Mộc Như Phong cùng Đoan Mộc Ngọc chỉ biết gọi nó là thế giới của Tần Vũ.
“Đoan Mộc Ngọc, cô cô tính ra cũng vận khí tốt, tại vì ngươi cùng Tần Vũ có một phần giao tình, nên hắn chỉ để cho cô cô thời gian một ức năm làm người hầu mà thôi, như Thang Lam, Mộc Khâm, Phổ Thai Hồng, ba vị Thánh Hoàng, còn ở ngốc đến tận sáu ngàn vạn ức năm thời gian.” Đoan Mộc Như Phong dùng thần thức truyền âm nói.
Các Thần Vương này, mặc dù không được phép vắng mặt khỏi Tử Huyền phủ. Nhưng thần thức của bọn họ vẫn bao trùm cả Thần giới. Tuy không rời Tử Huyền phủ, nhưng bọn họ cũng có thể cùng với người nhà tiến hành thần thức truyền âm được.
"Đoan Mộc Ngọc. Cô cô ở đây, mọi sự tình của Kính quang thành đều giao lại hết cho ngươi." Đoan Mộc Như Phong tiếp tục nói, "Đoan Mộc Ngọc, ngươi cùng Tần Vũ có giao tình là đúng rồi. Cố mà bảo trì mối giao tình này với Tần Vũ …… Tần Vũ này thực lực thật là đáng sợ, hơn nữa thực lực hắn còn gia tăng với tốc độ càng thêm kinh người, từ nay về sau cả Thần giới, không ai còn phản kháng được với Tần Vũ nữa, chỉ cần cùng Tần Vũ có quan hệ tốt. Kính Quang thành ta, căn cơ càng thêm ổn định ."
“Ta hiểu được. Thưa cô cô”
Không chỉ có Đoan Mộc Như Phong, mà Thân Đồ Diêm, Thang Lam, Mộc Khâm, Phổ Thai Hồng, bốn vị Thánh Hoàng này, đồng dạng mà cùng nhân mã của chính mình liên lạc bằng thần thức truyền âm. Bất quá thì đối tượng để bọn họ liên lạc đều là các Điện chủ của thánh địa, một số ít các thượng bộ thiên thần mà thôi.
Dù sao trong thánh địa của bọn họ, chẳng còn một Thần Vương nào.
“Phàm nhi, phụ hoàng phải bế quan tu luyện một ức năm thời gian. Trong vòng một ức năm, mọi sự tình của Hỏa Diệm sơn ta, giao cho ngươi và mấy vị thúc thúc bá bá. Phàm Nhi…có sự tình lớn nhỏ gì, hãy cùng với thúc thúc, bá bá mà bàn bạc thương lượng.”
“Vâng, thưa phụ thân” Thân Đồ Phàm cũng đang ở Hỏa Diệm sơn mà trực tiếp dùng thần thức truyền âm cho phụ thân của mình.
Thân Đồ Phàm cũng không biết là. Giờ phút này, phụ thân hắn đối với hắn còn có chút cảm tạ nữa. Nếu không phải Thân Đồ Phàm cùng Tần Vũ có chút giao tình, thì Thân Đồ Diêm như thế nào mà chỉ phải ở ngốc trong Tử Huyền phủ có một ức năm thời gian được.
Một ức năm. Nếu đem so sánh với sáu ngàn vạn ức năm, thì tương ứng với sáu ngàn vạn lần nhân lên thêm a!
Bát đại thánh địa của Thần giới bắt đầu một cuộc sống bình tĩnh chưa từng có từ trước đến giờ. Còn trong tam đại thế lực phi thăng giả, Tu La hải, Huyết Yêu sơn, Song Vực đảo thì ba cỗ thế lực này cũng bình tĩnh phi thường, không nhắc gì đến truyện tranh đấu.
Bởi vì, vô luận Bát đại thánh địa, hay tam đại thế lực phi thăng giả, tất cả đều rõ ràng một điều này
Trung tâm của Thần giới hôm nay. Chính là Mê Vụ thành.
Không ai dám xâm phạm vào uy nghiêm của Mê Vụ Thành được.
Trong Đông Nam Địa Để chi thành.
“Phụ hoàng và nhị thúc sao lại thế được nhỉ? Tại sao lại bất quản mọi sự, còn nói từ nay về sau, trong sáu ngàn vạn ức năm thời gian, thì mới hiện thân. Sự tình của Địa Để chi thành, ngược lại giao hết cho chúng ta.”
Phổ Thai Phân cau mày nói.
“Đại ca…quái dị nhất thấy được là, Phụ hoàng và nhị thúc lại còn không trở về Địa để chi thành trước đã rồi mới….” Một đại hán bên cạnh cũng nhíu mày mà nói.
“Thực cũng không biết Phụ hoàng và nhị thúc. Bây giờ ra sao nữa.”
Thần giới đã lâm vào một hoàn cảnh chưa từng có, một cục diện mà Thần Vương rất thưa thớt, trong Bát đại thánh địa còn có ba, Tu La hải còn có một, duy chỉ có Song Vực là còn đủ hai người. Cả Thần giới, tuyệt đại bộ phận Thần Vương, hơn mười vị Thần Vương đều đang ở trong Tử Huyền phủ.
So với lúc Thiên Tôn Sơn hạ xuống, Thần giới đã có tới hơn bốn mươi vị Thần Vương. Chênh lệch thực quá lớn.
Số lượng Thần Vương rất thưa thới, đại bộ phận thượng bộ thiên thần nắm giữ các quyền lợi. Dân dần..giữa thần giới, thiên thần càng khó có thể nhìn thấy Thần Vương, Thần Vương dấu diếm sự lộ diện, càng khiến cho Thần Vương trong mắt các thiên thần bình thường, càng thêm thần bí.
******
Trong Tử Huyền Phủ.
Mười vị Thần Vương đều phi thường mà tuân theo quy củ. Mỗi người đều chỉ đạo đệ tử Tần thị Thần Vương luyện. Bình thường thì sau đó tiện thì ở tại Lưu Thủy viên mà an tĩnh Thần Vương luyện. Tán gẫu với nhau.
“Hắc hắc, thiên thần của Bát đại thánh địa thần giới này, còn đang mê hoặc, Thần Vương đang lưu lạc ở đâu, ha ha, Thần Vương đều tụ tập ở đây nè.” Hầu Phí đi vào trong Lưu Thủy viên, nhìn thấy hai, ba vị Thần Vương. Trên mặt mặt không khỏi nở ra một nụ cười vừa ý.
Phóng nhãn khắp Thần giới. Nơi nào mà có được Thần Vương nhiều như vậy?
Tần Chính thời khắc này cũng đang ở giữa Lưu Thủy viên, chính còn nói với một vị Thần Vương mà hỏi: “Tiền bối. Người trước đó vài ngày nói là ta ….”
“Phải tập trung suy nghĩ một mình, không thể nói chuyện. Chính là ngươi cứ chậm chậm tu luyện đi. Đừng ở bên cạnh mà làm phiền ta.”
Lúc này Phổ Thai Hồng chính đang cùng Thân Đồ Diêm đánh cờ, không đợi cho Tần Chính nói xong. Liền không nhịn được, mà cắt lời luôn.
“Vâng, tiền bối.” Tần Chính thấy Phổ Thai Hồng như thế. Liền đứng qua một bên. Chuẩn bị đợi cho Phổ Thai Hồng chơi hết ván cờ xong. Mới lại tiếp tục hỏi.
Thời khắc này. Hầu Phí đi vào Lưu Thủy viên đã thấy hết cả tình huống, nhất thời con mắt trừng nộ. Hầu Phí bước ba bước. Trực tiếp đi tới bên cạnh Phổ Thai Hồng mà mãnh liệt phách ba chương xuống mặt bàn cờ.
“Bùng!” Bàn cờ đột nhiên vỡ vụn.
Làm Phổ Thai Hồng, Thân Đồ Diêm, hai người chấn động.
Phổ Thai Hồng không khỏi có chút tức giận mà ngẩng đầu nhìn về phía kẻ mới đến. Hầu Phí lúc này, trực tiếp chỉ thẳng vào mặt Phổ Thai Hồng mà mắng: “Được cho Phổ Thai Hồng ngươi. Ngươi còn nghĩ là Đại ca ta mời ngươi về làm khách khanh hả? Nha địa. Cấp cho ngươi một chút mặt mũi, ngươi lại còn tưởng rằng mình là ai chứ?”
Bàn tay Hầu Phí nắm lại, trong tay liền xuất hiện Huyền Thanh Nhất Khí côn.
Phổ Thai Hồng, Thân Đồ Diêm, hai người lập tức bay ngược lại.
“Hầu Phí, ngươi muốn sinh chuyện?” Phổ Thai Hồng cả giận nói.
“Hầu Phí. Đối với tiền bối nên có lễ mà.” Tần Chính bên cạnh lại khuyên can Hầu Phí.
Hầu Phí vừa nghe, nhất thời phát cáu luôn. Con mắt trừng lên nhìn về Phổ Thai Hồng: “Phổ Thai Hồng, ta nói cho ngươi nghe đây, ngươi ở đây. Chính là làm người hầu cho Tử Huyền phủ. Đã làm người hầu, phải có tự giác của người hầu!. Đại ca ta cho các ngươi mặt mũi, các ngươi lại nghĩ Đại ca ta mềm yếu. Mẹ kiếp, túm trực tiếp các ngươi mà giết chết hết.”
Nhất thời cả các Thần Vương của Lưu Thủy viên đều tĩnh lặng lại.
Bọn họ cũng đều hiểu được. Bọn họ là người hầu của Tử Huyền phủ, bất quá thì Tần Vũ đối người của Tử Huyền phủ đều nói, các Thần Vương này, đều là khách nhân do Tần Vũ mời tới, cho nên bọn người Tần Chính đối với những người này coi như rất lễ phép.
Chỉ là vì luôn lễ phép như vậy, cũng khiến cho Phổ Thai Hồng dần dần có những xử sự kiểu như hồi còn là Thánh Hoàng.
“Người hầu?” Thời khắc này Tần Chính nghi hoặc nhìn về phía Hầu Phí.
Ánh mắt Hầu Phí đảo qua tất cả các Thần Vương ở đây, hừ lạnh một tiếng mà nói: "Đại ca ta nói dối về hoàn cảnh của các ngươi, các ngươi còn thực sự ra vẻ . Các ngươi đều hiểu biết rất nhanh, tốt lắm! Đại ca cho các ngươi lưu lại một phần mặt mũi. Trong lòng các ngươi cũng nên tự giác lấy một chút, đừng có người nào còn nghĩ, mình vẫn còn là Thánh Hoàng nữa!"
"Phổ Thai Hồng, qua mà giảng giản cho Tần Chính Nhị ca hảo hảo… giảng giải giảng giải." Hầu Phí lạnh lùng nhìn Phổ Thai Hồng.
Phổ Thai Hồng nhướn mày, bên cạnh Mộc Khâm cũng chắm tay nói với Hầu Phí: “Hầu Phí, bọn tại hạ mấy ngày nay, đích thực là hơi quá phân rồi, từ hôm nay trở đi, tuyệt đối sẽ không thế nữa, Phổ Thai Hồng-“ Mộc Khâm nhìn về phía Phổ Thai Hồng.
Toàn bộ các Thần Vương ở đây, đều rõ ràng phi thường. Thực lực của Tần Vũ, so với bọn họ còn cường mạnh hơn nhiều lắm.
“Hầu Phí, thật có lỗi, thái độ của ta quá phần rồi.” Phổ Thai Hồng lúc này cũng nói mềm mỏng.
"Như vậy mới đúng chứ." Hầu Phí hừ lạnh một tiếng, Trong "Tử Huyền phủ, người biết 'các ngươi là ‘Người Hầu' rất ít, cho nên nếu các ngươi không tự giác. Nếu còn tự cho là nhất, thì đến lúc đó không chỉ cả người trong Tử Huyền phủ biết, mà ngay cả người Thần giới địa nhân !"
Các Thần Vương này, sắc mặt đều biến đổi.
Nếu sự tình này, bị cả người Thần giới biết được, thì các Thần Vương này, so với chết còn thê thảm hơn.
“Từ nay về sau, sẽ không phát sinh chuyện như vậy nữa.” Phổ Thai Hồng lúc này nói.
Đương lúc Hầu Phí chỉnh đốn các Thần Vương này. Thì bản thân Tần Vũ lại đang ở giữa Lôi Phạt thành. Thời khắc này, Tần Vũ toàn thân vận một lam sắc trường sam. Cười lạnh mà đi bộ trên một con đường sát vách núi của Lôi Phạt thành.
“Tần Vũ, cám ơn”
“Không cần, kỳ thật ta đã giết đến vị Thần Vương cuối cùng của Chu gia. Nên thật ra ta phải xin lỗi Nhị ca ngươi mới đúng. Vì đã cho ngươi thêm phiền toái.”
Tần Vũ đang vừa đi vừa cùng Lâm Mông dùng thần thức truyền âm với nhau.
“Ngươi giết thì cũng không có gì là không được cả. Chính nếu đem cả Bát đại Thánh Hoàng mà giết hết. Cũng sẽ có người kế thừa. Trong tám khỏa linh châu đều ẩn chứa ‘Không gian pháp tắc’. Ngươi chỉ cần đem Lôi nguyên linh châu, cấp cho bất kỳ một kẻ nào có huyết mạch của Chu gia, thì hắn đều có thể trong một thời gian rất ngắn mà lĩnh hội được hoàn toàn Không gian pháp tắc, trở thành vị Thánh Hoàng mới của Lôi Phạt thành được.
“Vậy Nhị ca, ngươi nói ta phải đem Lôi Nguyên linh châu cho ai đây?” Thần thức truyền âm của Tần Vũ đáp lại. Giờ phút này Tần Vũ đã tới trước mặt Hoàng thành của Lôi Phạt thành, Hoàng thành không cho phép ngoại nhân đi vào.
"Cho ai hả? Lúc này, trong phạm vi cách ngươi khoảng trăm bước, đang có một hài đồng, ta thấy cho hắn là đúng đó." Lâm Mông truyền âm nói.
“Hả?”
Tần Vũ hướng bốn phương tám hướng mà cố nhìn lại, chỉ thấy đúng là cách đó không xa, trên mép đường có một một hài đồng đang run rẩy. Tần Vũ liếc mắt quan sát hài đồng kia, thực lực phi thường mà kém cỏi, chỉ là trung phẩm thần nhân mà thôi.
"Chắc là ứng với đệ tử của Chu gia, nếu không phải là thần nhân thì không có khả năng tiến vào Lôi Phạt thành." Tần Vũ trong lòng thầm nghĩ .
Tần Vũ liền mỉm cười hướng về hài đồng này đi đến.
Đang run rẩy ở ngoài mép đường, hài đồng kia thấy có người đến, liền nghi hoặc mở to hai mắt nhìn về phía Tần Vũ.
"Ngươi sao lại đứng ở mép đường. Chẳng lẽ không sợ phụ thân, mẫu thân ngươi trách phạt hả?" Tần Vũ cười nói.
"Người là ai?" Hài đồng này có vẻ tương đối cẩn thận hỏi dò.
"Ngươi không biết trước khi hỏi tên người khác, phải nói một chút về tên mình sao?" Tần Vũ có thêm hứng thú nói.
Hài đồng này trầm mặc một lát. Rồi mới nói đáp: "Ta gọi là Chu Thanh!"
"Hả, Chu Thanh. Vậy sao ngươi ở đây mà đứng run rẩy trên mặt đất vậy?" Tần Vũ cười dò hỏi.
"Bởi vì ta muốn rời khỏi Lôi Phạt thành, sở dĩ trước khi đi. Cũng phải tập làm quen với thổ địa xung quanh Lôi Phạt thành đã." . 'Chu Thanh' hài đồng địa trả lời, thật ra đã làm cho Tần Vũ có chút kinh dị.
"Ngươi vì cái gì rời mà rời Lôi Phạt thành đi?" Tần Vũ cười dò hỏi.
"Ta trong lớp đệ tử nhất bối của Chu gia thần tu luyện chậm nhất. Tự nhiên sẽ bị đuổi ra ngoài." Chu Thanh rất tự nhiên mà nói.
Trong lòng Tần Vũ giật mình. Bát đại thần tộc phần lớn là có cái quy củ này. Bất quá thì cũng là để xúc tiến sự tu luyện của các đệ tử bên trong tộc được phát triển nhanh hơn. Và gia tăng cả sự cạnh tranh lẫn nhau nữa.
"Chu Thanh, ta và ngươi có hữu duyên, ta liền tặng ngươi một cái gì đó." Tần Vũ mỉm cười nói.
"Tặng ta cái gì?" Chu Thanh nghi hoặc nhìn Tần Vũ.
Tần Vũ lật tay ra, Lôi nguyên linh châu liền lơ lửng trong lòng bàn tay Tần Vũ. Tần Vũ tâm ý nhất động. Ngón ta Chu Thanh liền rách ra một vạch, một giọt máu tươi bay ra trực tiếp dung nhập vào Lôi nguyên linh châu trên, Lôi nguyên linh châu liền trực tiếp dung nhập Chu Thanh đích trong cơ thể.
"Tiểu Chu Thanh. cáo từ." Tần Vũ xoa đầu Chu Thanh, sau đó liền xoay người rời đi.
Chu Thanh giờ phút này chính nhận thấy Lôi nguyên linh châu trung đang không ngừng truyền đến thông tin cho hắn. Thời khắc này, hắn cố gắng mở to mắt mà hướng bốn phương tám hướng nhìn lại. Vì Tần Vũ đã biến mất không thấy đâu. Chu Thanh lớn tiếng nói: "Người còn không có nói cho ta biết, người là ai?"
"Ta gọi là Tần Vũ!"
Thanh âm của Tần Vũ vang lên trong đầu vang lên Chu Thanh.
Last edited by thaolakinh89; 24-08-2008 at 10:35 AM.
Trong Tử Huyền phủ giữa Mê Vụ thành
Khương Lan, Dịch Phong hai ngươi chính đang thưởng trà đàm luận.
“Hầu Phí kia quả thực là bạo ngược ah, mười vị Thần Vương xem ra đã bị hắn dọa mà đi vào quy củ nhiều rồi. Hiện tại từng người một đều đã rất khiêm tốn kìa.” Dịch Phong cười ha ha mà nói.
Chuyện vừa nãy Hầu Phí quở mắng và răn dạy chúng Thần Vương. Dịch Phong, Khương Lan, Tả Thu Lâm và các vị tu của Tử Huyền Phủ này đều đã biết hết. Nhưng chính những người này lại không một chút ngăn trở hành động của Hầu Phí.
Khương Lập hơi gật gù: “Một chút quở mắng với lại răn dạy của Hầu Phí này, xem ra cũng đã ổn.”
“Đúng”. Dịch Phong gật đầu đáp lời: “Tần Vũ với bọn Thần Vương kia thì lại có sự so đo, bình thường thì không có có yêu cầu gì với bọn họ. Nên hơn mười vị Thần Vương thực lại còn coi Tử Huyền Phủ thành địa phương để an nhà, từng người một ở Lưu Thủy viên mà đánh cờ bàn luận, coi như là các đấng tiền bôi cao nhân vậy. Hừ, nếu không phải là Hầu Phí đã răn dạy họ, thì qua mấy ngày nữa, ta cũng phải đem chuyện này ra thương thảo với Tần Vũ mới được.
Dịch Phong cũng đã sớm nhìn chuyện này không vừa mắt rồi.
Chiến bại. Tần Vũ đã tha cho các Thần Vương này một mạng. Để cho các Thần Vương này làm người hầu trong Tử Huyền Phủ. Thế mà họ lại dám ra vẻ, lên mặt như thế.
"Dịch Phong thúc. Lan thúc. các người ở đây a." Thanh âm Tần Vũ đã vang lên.
Giờ phút này Tần Vũ cũng vừa mới từ Lôi Phạt thành trở về. Khương lan, Dịch Phong hai người đã thấy Tần Vũ, lúc này vừa rót thêm một chén trà, mà gọi Tần Vũ tới: "Tần Vũ, ngươi cũng ngồi xuống cùng chúng ta uống uống trà đi."
Tần Vũ đích xác cũng đang có chuyện gì muốn bàn bạc cùng Lan Thúc. Nên cũng tự đến mà ngồi xuống.
"Lan thúc, người còn nhớ kỹ vật này chứ ?" Tần Vũ sau khi uống một ngụm trà, liền lật bàn tay ra, kim sắc Vạn Dân Ấn, cái vật Tần Vũ đã không coi Lôi Phạt Thiên Tôn vào đâu mà đoạt lại.
Nhìn kim sắc tiểu ấn trong tay Tần Vũ. Hai người Khương Lan, Dịch Phong con mắt đều sáng lên.
"Vạn Dân Ấn?" Trong mắt Khương lan khó nén nổi sự tò mò mà hỏi.
Tần Vũ trực tiếp đưa Vạn Dân Ấn cho Khương Lan: "Lan thúc, người đã có Hậu Thổ Ấn, Vạn Dân Ấn này cũng tặng cho ngươi. Kể từ nay, cơ hội cho người trở thành Thiên Tôn, đích xác rất lớn."
“Trở thành Thiên Tôn ư?” Khương Lan cười lạnh rồi lắc đầu nói. “Đúng là trong quá khứ, ta đã muốn thành Thiên Tôn, còn bây giờ là cuộc sống yên bình tại Tử Huyền Phủ này. Nhàn rỗi thì hướng dẫn Tần Sương, Tần Tư, hai tên tiểu hài tử kia, hoặc là cùng với Dịch Phong huynh, phụ thân ngươi mà nói chuyện trên trời dưới đất. Lúc này ta đối với vị trí Thiên Tôn, thật ra không còn ham muốn nữa rồi.
Tần Vũ ngẩn người ra.
Lan Thúc đã không muốn? Vậy Vạn Dân Ấn này đem đưa cho ai đây?
“Khương Lan huynh, Tần Vũ cũng là có một ý tốt. Ngươi nên nhận lấy đi.” Dịch Phong ở bên cạnh khuyên.
Tần Vũ cũng nhìn Khương Lan mà chờ mong, Vì Tần Vũ mà Khương Lan đã chịu không ít thiệt thòi, có thể đền ơn một chút cho Khương Lan, thì Tần Vũ cũng có một chút yên lòng hơn.
Khương Lan nhìn Tần Vũ một lát, rồi lập tức liền nhận lấy Vạn Dân Ấn. Cười đáp: "Uh. Đối với ta, những thuật giảng về “Thời gian đảo thối” nằm trong Vạn Dân Ấn này, đích xác cũng có chút tò mò, ...Có một phen để hiểu trước về nó cũng tốt. Bất quá thì khoảng cách tới thời điểm Thiên Tôn đản sanh cũng sẽ đến nhanh, thật không biết, tân Thiên Tôn sẽ là ai đây?"
"Tân Thiên Tôn đản sanh cũng sẽ đến nhanh? Lời này thực là có ý gì?" Tần Vũ nhướn mày. Với lời nói này. Tần Vũ đã nghĩ sang một chuyện tình huống.
“Lan thúc. Muốn trở thành Thiên Tôn có phải chỉ có hai biện pháp hả. Một là có được cả ba phần của Thiên Tôn linh bảo, hai là hoàn toàn lĩnh ngộ được ‘Thời gian pháp tắc’. Nếu Lan thúc người cùng với Tu La Thần Vương ‘La Phàm’ đều không thể lĩnh ngộ hoàn toàn được, hơn nữa lại không tập trung được ba bộ phận của Thiên Tôn linh bảo làm một, vậy tân Thiên Tôn kia, làm sao mà có thể đản sanh được chứ.” Tần Vũ nghi hoặc nói.
Dựa theo lý giải của Tần Vũ.
Nếu Khương Lan và La Phàm, đều không thể lĩnh ngộ hoàn toàn được Thời gian pháp tắc, lại không thể tập trung được cùng lúc ba ấn trên cùng một người. Thì vị tân Thiên Tôn kia, không nên đản sanh mới phải.
“Ha ha…….Tần Vũ. Chẳng lẽ ngươi vẫn tưởng rằng ta và La Phàm. Vĩnh viễn không có cách nào mà lĩnh ngộ được Thời gian pháp tắc.Nên tân Thiên Tôn kia sẽ vĩnh viễn mà không xuất hiện được?” Khương Lan cười nhìn về Tần Vũ.
Tần Vũ có một chút ngạc nhiên.
Khương Lan cười mà tiếp tục nói: “Tình huống đó là không có khả năng. Đã có một lần, trong khi các Thần Vương còn đang không thể xác định được ai giành thắng lợi hoàn toàn. Thì các Thiên Tôn đã âm thầm ra tay. Thiến cho Thiên Tôn linh bảo, liền trực tiếp bay tới Tiêu Diêu Thần Vương. Khiến cho hắn trở thành Thiên Tôn mới.”
“Ta nghĩ, nếu lần này cả ta và La Phàm đều không có cách nào mà lĩnh ngộ hoàn toàn được ‘Thời gian pháp tắc’, hoặc không có cách nào mà tập trung được ba kiện Thiên Tôn linh bảo, thì sợ là các Thiên Tôn lại muốn ra tay lại lần nữa đó. “ Khương Lan cười lạnh mà nói. Tần Vũ nghe thấy thế, trong lòng không khỏi thầm nghĩ: “Thiên Tôn ra tay? Có khả năng quyết định được địa vị tân Thiên Tôn, e là không phải bất kỳ Thiên Tôn nào cũng có. Phỏng chừng, là kẻ rốt cuộc đã âm thầm ra tay, chính là Nhị ca Lâm Mông rồi..
Lúc này thì ba bộ phận của Phù Thế Ấn – Thương Thiên Ấn, Hậu Thổ Ấn, Vạn Dân Ấn đều đã xuất thế rồi.
Thời điểm Tân Thiên Tôn đản sanh, cũng sẽ nhanh chóng hơn.
Khương Lan có Vạn Dân Ấn. Liền mang về trong tân Vũ trụ. Bởi vì ngay giữa thần giới thì cho dù là Tần Vũ, cũng khó mà duy trì một khu vực có gia tốc lên tới mười vạn lần được.
Còn trong tân Vũ trụ. Tần Vũ tùy ý có thể duy trì một khu vực có thời gian gia tốc lên tới trăm vạn lần.
Màn đêm u ám đã biến mất, ánh sáng ban ngày rọi xuống. Bắt đầu một ngày mới.
Tần Vũ, Khương Lập, hai vợ chồng từ trong phòng đi ra. Bọn họ liền cùng Tần Tư, Tần Sương hai người con trai dùng bữa. Đừng nói đến cấp bậc của Tần Vũ, chỉ cần như một tu luyện giả thông thường. Đã không cần đến ăn uống rồi.
Chỉ là trong mắt bọn người Tần Vũ. Chuyện dùng bữa cũng không phải là để điền đầy cái bụng. Mà là một sự thư giãn hưởng thụ mà thôi.
“Phụ mẫu, nhi tử nghĩ, có chuyện cần trao đổi với hai người.” Tần Sương vừa mới ăn xong, liền nói với Tần Vũ, Khương Lập.
Tần Vũ, Khương Lập hai người nhìn nhau. Không khỏi tò mò, Tiểu Sương này rốt cục muốn làm gì, Tần Vũ cười nói: “Tiểu Sương, có chuyện gì nói đi.”
Tần Sương hít sâu một hơi, sau đó mới nói: “Phụ mẫu. Hài nhi biết Tử Huyền Phủ này có thông đạo đi thông sang tân Vũ trụ, mà tân Vũ trụ lại có thể đi thông được sang Tiên Ma Yêu giới. Có gắng thì cũng có thông đạo đi sang được Nhân Gian giới, hài nhi nghĩ, muốn đi tới Tiên Ma Yêu giới, rồi tới Nhân Gian giới chơi chơi chút.”
“Tới Tiên Ma Yêu giới, Nhân Gian giới chơi hả?” Khương Lập nhíu mày lại.
“Tiểu Sương, vào lúc này ngươi ngay cả thực lực thần nhân còn chưa đạt, chính đừng có vội vàng nghĩ đến chuyện ra ngoài. Đợi khi đạt được cảnh giới thần nhân, ta sẽ đáp ứng cho ngươi ra ngoài chơi.” Khương Lập nói.
Tần Sương nhất thời có nét khổ sở trên mặt.
“Phải đợi đến khi đạt cảnh giới thần nhân a.” Thanh âm của Tần Sương kéo dài thườn thượt liền.
“Nhị đệ, đừng có gấp. Đạt đến cảnh giới thần nhân rất dễ dàng mà.” Tần Tư bên cạnh khuyên bảo.
“Hừ, đại ca, người xuất sinh không lâu đã đạt tới tận cảnh giới thượng bộ thiên thần, hơn nữa với thực lực của người bây giờ. E là với Thần Vương cũng có thể đấu được một trận, ta và người thực không có cách nào để so sánh được đâu.” Tần Sương có chút ảo não nói, sau đó liền đứng dậy mà bỏ ra ngoài.
“Đứa hài tử này.” Khương Lập lắc đầu thở dài mà nói.
Tần Vũ cũng nhướn mày.
Tần Vũ biết. Đáy lòng Tần Sương vẫn có một sự bất bình, mặc dù Tần Tư đối với hắn cũng tốt phi thường. Nhưng vì tốc độ tu luyện của Tần Sương thực sự là quá chậm chạp.
"Tiểu Tư. ngươi hãy đi ra ngoài trước, ta và mẫu thân ngươi có chút chuyện." Tần Vũ cười nói.
“Vâng. Phụ thân” Tần Tư lúc này đứng dậy rời đi.
Sau đó trong phòng chỉ còn Tần Vũ, Khương Lập hai người. Khương Lập nghi hoặc nhìn Tần Vũ: "Vũ ca, có sự tình gì vậy?"
“Chuyện về Tiểu Sương. Nàng không có cảm giác được gì hả?” Tần Vũ nhíu mày, “Tiểu Sương là hài tử của ta và nàng. Chúng ta đều là Thần Vương, vậy theo đạo lý tư chất của Tiểu Sương tối thiểu cũng phải bắt kịp với đệ tử của bát đại thần tộc chứ hả? Đệ tử trong Bát đại thần tộc, coi như trong khoảng năm, sáu tuổi là đã vượt qua thần kiếp, trở thành hạ phẩm thần nhân rồi.”
“Vừa không lâu trước, trong khi ta tới Lôi Phạt thành, có gặp một hài đồng tên là Chu Thanh. Hài đồng này cũng khoảng trên dưới mười một, mười hai tuổi thôi, đã đạt tới cảnh giới trung phẩm thần nhân. Mà trong số đồng lứa với nó, nó là một đứa có thực lực yếu nhất. Còn Tiểu Sương, lúc này đã tới hai mươi tuổi rồi, mà ngay cả hạ phẩm thần nhân đều chưa có từng đạt nổi.” Tần Vũ cũng không khỏi lắc đầu mà than thở.
Hai nhi tử của bản thân mình. Đại nhi tử Tần Tư, tư chất lại tốt tới mức thần kỳ, còn nhị nhi tử Tần Sương, tư chất lại thực thấp tới mức kỳ lạ.
“Vũ ca, vậy huynh nói, ta phải làm cái gì bây giờ?” Khương Lập cũng không có biện pháp rồi.
Tần Vũ trầm ngâm một lát, rồi lắc đầu àm nói: “Thay đổi tư chất của con ngươi, can thiệp vào bản chất của linh hồn. Chính ngay cả Thiên Tôn cũng không làm được, phải đợi cho tân Vũ trụ của ta hoàn toàn đại thành, đến lúc đó, phỏng chừng ta có phương pháp rồi.”
“Tân Vũ trụ hoàn toàn đại thành?” Con mắt của Khương Lập sáng lên, “Vũ ca, vậy tân Vũ trụ của huynh còn bao lâu nữa thì đại thành vậy?”
“Vốn ta vẫn tưởng là tân Vũ trụ, hình thành tầng Thần giới, là tầng trên cùng cũng chỉ mất năm, sáu năm là ổn. Nhưng bây giờ ta mới thấy là, trong tầng thần giới này, lại chưởng quản năng lượng của vô số không gian ở phía dưới, nên tốc độ hình thành sẽ chậm hơn chút…phỏng chừng, mất khoảng trên dưới mười năm.” Trong lòng Tần Vũ cũng có sự ước tính rồi.
“Trên dưới mười năm, là đại thành?” Khương Lập gật gật đầu.
Lập tức nhìn về phía phòng ngoài: “Ai, Tiểu Sương này. Chỉ có thể đợi tới mười năm nữa. Sau mười năm, Vũ ca người sẽ trợ giúp được ngươi rồi.”
Hài tử là quan tâm của phụ mẫu. Trong lòng Tần Sương vì tốc độ tu luyện cực kỳ chậm chạm mà khó chịu. Thì Tần Vũ và Khương Lập trong lòng cũng không vui, chỉ là lúc này cả hai cũng không có biện pháp gì được.
Mươi năm, lúc vũ trụ đại thành, thần thông của Tần Vũ liền tăng thêm nhiều liền.
Thời gian trôi qua. Trong quãng thời gian này, Chu Thanh từ lúc có ‘Lôi Nguyên Linh Châu’ được hai năm. ,mà thần giới đã lại một lần nữa xuất hiện dấu hiệu đản sanh Thần Vương, thần giới lại có thêm một vị Thần Vương.
Một vị mà chỉ có thể xem là thiếu niên, Thần Vương thiếu niên.
Chu Thanh, Tân nhiệm Thánh Hoàng của Lôi Phạt thành, cũng một trong số những nhân vật hiếm hoi ở trên đỉnh điểm Kim tự tháp. Trở thành Thánh Hoàng của Lôi Phạt thành. Chu Thanh đối với toàn bộ sự kiện đại chiến sau khi Thiên Tôn Sơn hạ xuống, càng thấu hiểu được rõ ràng hơn.
Chu Thanh cũng hiểu được, Tần Vũ vì sao lại tặng Lôi Nguyên Linh Châu.
Mười phần thì đến tám chín phần do Tây bắc Thánh Hoàng ‘Chu Hiển’ đã bị Tần Vũ giết, trước đó mấy vị Thần Vương của Lôi Phạt thành như: ‘Chu Nhiên, Chu Vô Luyến, Chu Thông, Chu Hoắc, đều đã bị Tần Vũ giết.
Dù Chu Thanh sợ hãi mà than về thực lực của Tần Vũ,, nhưng bất quá thì Chu Thanh một điểm cũng không có hận Tần Vũ.
“Hừ Chu Hiển? Chu Hoắc?” Chu Thanh đối với mấy Thần Vương đã chết này. Một chút cảm tình cũng đều không có, vì Chu Thanh chỉ là tầng lớp dưới cùng của Chu gia, thậm chí còn thiếu chút nữa đã bị trục xuất của Lôi Phạt thành rồi.
Ở sâu trong đáy lòng của Chu Thanh. Ngược lại còn có sự cực kỳ cảm kích, người đã làm cho hắn thoát thai hoán cốt, cho địa vị của hắn phát sinh sự kịch liệt chuyển biến là Tần Vũ!
Sau khi Chu Thanh trở thành Thần Vương, cả thần giới lại khôi phục sự bình ổn. Đại khái sau khoảng cách Chu Thanh thành Thần Vương khoảng ba đến bốn năm. Tại một con đường của Úy Trì thành, phía đông của Thần giới.
“Úy Trì thành? Thành trì mà Tần Vũ phát tích từ đây?” Một vị thanh tu lão giả, vận thanh sắc trường bào, mỉm cười mà đi giữa đường.
Thanh tu lão giả này, sắc mặt hồng nhuận. Da dẻ trong trẻo như là trẻ con, nét mặt có một vẻ mà người khác khi nhìn vào, cảm thấy có sự vui vẻ than thiết. Ngay cả nụ cười cũng làm cho người xung quanh thấy một sự ấm áp hẳn lên.
“Không nghĩ tới là mấy ngàn năm ngắn ngủi công phu. Tần Vũ đã có thể sáng tạo ra một đại cục diện như thế. Không sai, thực không sai.” Lão giả râu mượt mỉm cười mà gật gật đầu.
Cước bộ khẽ nhích. Hai ba bước lên xuống, lão giả kia đã ra khỏi Úy trì thành.
Vung tay lên, dưới chân lão giả đã suất hiện một khối thắc sắc tường vân. Chân đạp lên thắc sắc tường vân, thanh tu lão giả với tốc độ cực nhanh mà trực tiếp hướng về đầm Mê Vụ may đi.
Xuyên qua Mê Vụ đầm không lâu. Liền đã phi tới ngoài Mê Vụ thành.
“Hả, ngoài cửa vào Mê Vụ thành còn có thủ vệ?” Thanh tu lão giả ngắm nhìn Mê Vụ thành, không khỏi lắc đầu than một tiếng.
Lúc này Mê Vụ thành xem ra không phải là nơi muốn đến là có thể đến được rồi, chỉ thấy thân ảnh của lão giả này bỗng dưng mơ hồ dần. Cuối cùng biến mất không thấy đâu nữa, khi xuất hiện trở lại, đã ở bên trong Mê Vụ thành rồi.
Bên trong Mê Vụ thành của ngày hôm nay, rất phồn vinh.
“Hả?” Hạ bộ thiên thần Vũ Tuyền kinh dị trước chuyện vừa xảy ra trong nhắy mắt. Hắn chỉ kịp cảm thấy trước mắt có một sự mơ hồ. Rồi một thanh tu lão giả đã xuất hiện phía trước mặt.
“Con mắt ta bị hoa hay sao?” Vũ Tuyền cảm thấy một sự nghi hoặc.
“Xin hỏi có phải thành chủ của Mê Vụ thành này. Lại đang ở tòa thành trì lơ lửng phía trên kia không?” Lão giả này quay đầu với Vũ Tuyền cười mà dò hỏi.
Vũ Tuyền căn bản nhìn không thấu được đối phương, lúc này đành cười đáp: “Tiền bối, thành chủ Mê Vụ thành, Tần Vũ đại nhân. Coi như đang ở trong Tử Huyền phủ, chỉ là giờ phút này, người có ở đó hay không. Ta, một tiểu nhân vật, thật ra không thể nào mà biết được.”
“Uh. Cám ơn ngươi.” Lão giả mỉm cười gật đầu đáp lại.
Rồi lập tức lão giả ngẩng đàu nhìn lên Tử Huyền phủ đang lơ lửng trên cao kia: “Cả một cái phủ đệ, cũng không thể là hạ phẩm thiên thần khí. Không thể được, không thể được.” Lão giả liền trực tiếp bay lên không, nhằm hướng Tử Huyền phủ hướng tới.
Một lát. Lão giả đã tới trước cửa của Tử Huyền phủ.
“Đây là Tử Huyền phủ. Ngoại nhân không được vào.” Thủ vệ của Tử Huyền phủ lập tức quát lên.
Lão giả mỉm cười lắc lắc đầu: “Cho gọi chủ nhân của ngươi, Tần Vũ đến đi.”
Lúc này, Quản gia Phúc Bá cũng nghe được tiếng quát của thủ vệ, nghe thấy mà trong lòng kinh ngạc: “Muốn gặp Tần Vũ chủ nhân? Người vừa đến này là ai?” Phúc Bá trực tiếp đi tới cửa chính. Vừa nhìn thấy người.
“Lão, lão chủ nhân!” Phúc Bá hoàn toàn ngây người ra.
“ A Phúc” Thanh tu lão giả đã thấy Phúc Bá, con mắt không khỏi sáng lên. Trên mặt tràn đầy sự vui vẻ.
Last edited by thaolakinh89; 24-08-2008 at 10:36 AM.
Trong khi vị Lục sắc lão giả đi tới trước cửa Tử Huyền phủ, thì bản thân Tần Vũ tại Tử Huyền phủ đang an tĩnh cùng Khương Lập hóng mát ở giữa hồ, cùng thưởng trà chơi cờ nói chuyện phiếm. Mà Tần Sương ở cách đó không xa, trong một góc khuất đang độc thoại từng câu từng câu một.
“Tiểu Sương.... hài nhi đó.“ Khương Lập liếc mắt nhìn Tần Sương ở xa xa, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, quay lại nhìn về phía Tần Vũ dò hỏi: “Vũ ca, chúng ta lúc nào đi thăm Nghiên nhi muội muội, Ngân Hoa mỗ mỗ bọn họ? Đã lâu rồi ta không có gặp bọn họ, ta rất nhớ Nghiên nhi muội muội bọn họ.“.
Từ khi quan hệ giữa Tần Vũ cùng Phiêu Tuyết thành xấu đi, Khương Lập cũng rất ít khi liên lạc cùng thân nhân tại Phiêu Tuyết thành.
”Nếu trực tiếp đến Phiêu Tuyết thành không phải là một cách tốt, sau này chúng ta sẽ có cơ hội, tỷ muội muội đoàn tụ ở một thành trì.“ Tần Vũ nói ra ý nghĩ của mình.
Nói đến việc này, đáy lòng Tần Vũ cũng dấy lên một tia áy náy.
Lúc trước chính ta đã công khai chiêu thân, để cuối cùng bị thất bại. Bất đắc dĩ phải cùng Lập nhi đào hôn. Cân nguyên bổn Phiêu Tuyết thành đích nhất đại đôi thân nhân quan hệ đô sơ viễn liễu.
”Ân... về sau sẽ có cơ hội.“ Khương Lập cũng gật đầu cười, chỉ là Tần Vũ phất hiện ra trong đáy mắt Khương Lập có một tia thất vọng.
Tần Vũ đáy lòng càng thêm có chút áy náy.
”Khương Phạm..... Khương Phạm“ Tần Vũ trong lòng tự hỏi, ta cùng Phiêu Tuyết thành đối lập, thực chất nguyên do là vì quan hệ không tốt giữa Khương Phạm và ta, mặc dù đã biết thứ để cho chạy Khương Phạm, lẫn nhau quan hệ mặc dù thoáng hảo ta, không hề hảm đả thảm sát. cho nên Khương Phạm nhìn thấy Tần Vũ
********
"Vũ ca. Xa Hầu tiền bối? Khương Lập lúc này cũng kinh ngạc đứng lên, "Nếu Xa Hầu Viên tiền bối tới, ta và Vũ ca cùng đi nghênh đón."
Tần Vũ gật gật đầu “Đúng thật là Xa Hầu Viên tiền bối“.
“Vừa rồi Phúc bá nói ở ngoài cửa viện. Ở ngoài cửa viện chính là một vị Thần Vương, chẳng lẽ Xa Hầu Viên tiền bối đã trở thành cao thủ cấp bậc Thần Vương?“. Khương Lập cũng sửng sốt “Trở thành Thần Vương, vì sao không có dấu hiệu phát sinh?“
Tần Vũ ngẩn ra.
“Đúng, trở thành Thần Vương, vì sao Thần giới không có dấu hiệu Thần Vương sinh ra nhỉ?“
Tại Thần giới mỗi lần xuất hiện Thần Vương đều có dấu hiệu, điều đó chứng tỏ một Thần Vương mới đã sinh ra. Căn bản không có dấu hiệu đại biểu Xa Hầu Viên là Thần Vương.
“Lập nhi, không lẽ nàng đã quên, chúng ta đã nói qua Xa Hầu Viên tiền bối ở một không gian vũ trụ khác luyện chế linh bảo, phỏng chừng người trở thành Thần Vương khi ở hạ giới, dấu hiệu Thần Vương có lẽ xuất hiện ở hạ giới.“ Tần Vũ chỉ có thể suy đoán vậy.
Sự thật cũng như Tần Vũ nghĩ.
Xa Hầu Viên ở không gian giữa Nhân Loại giới, bất ngờ ngộ ra, đạt tới cảnh giới Thần Vương. Lúc đó tại không gian vũ trụ thuộc Nhân Loại giới, sấm nổ oang oang, tường vân vô tận. Bất quá, tại Thần giới những người biết được việc này cực kỳ ít.
Tần Vũ sóng vai cùng Lập Nhi dọc theo tiểu lộ bằng đá, hướng bờ hồ đi tới.
“Trờ thành Thần Vương tại hạ giới, dấu hiệu Thần Vương cũng chỉ xuất hiện tại hạ giới.“ Khương Lập nhíu mày “Nếu là như vậy, khi mà sắp trở thành Thần Vương, một khi tiến nhập Hạ giới trở thành Thần Vương, vậy không phải tại Thần giới sẽ có rất ít người biết được việc này?“.
Tần Vũ nở nụ cười “Lập Nhi, muội thật không suy xét kỹ lưỡng? Từ Thần giới hạ giới, đâu dễ dàng như vậy? Ngay cả Cao Cấp Thiên thần cũng không thể dễ dàng đi xuống được. Huống chi, trước khi trở thành Thần Vương, ai biết lúc nào mình có thể trở thành Thần Vương?“.
Khương Lập gật đầu, quả thật để trở thành Thần Vương rất khó khăn.
Đứa con cả của Tần Vũ và Khương Lập “Tần Tư“ tu chất hơn người, dung hợp với Hỏa Nguyên Linh châu, cùng với Hồng Mông linh bảo, khi bé là Thượng cấp thiên thần, mà cho tới bây giờ Tần Tư vẫn chưa đạt tới cảnh giới “Thần Vương“.
Đang bước trên bờ hồ, Tần Vũ thấy cách đó không xa, ở cửa viện có một thanh tu lão giả đang thưởng hoa.
Tần Vũ gia tăng cước bộ, sau ba mươi hai bước đã tới bên cạnh, trong mắt ánh lên thần sắc vui mừng. Tần Vũ vừa muốn nói chuyện, nhưng vị thanh tu lão giả không ngừng đánh giá Tần Vũ, giờ phút này mới nói: “Ngươi là Tần Vũ?“.
“Đúng là vãn bối“ Tần Vũ thử khắc tư thái đảo thị phóng địa ngận đê.
Xa Hầu Viên vừa nghe trên mặt không khỏi hiện lên nét tươi cười “Tần Vũ, ngươi ở trước mặt ta không cần phải xưng hô cái gì vãn bối, lần này ta trở về mặc dụ chưa lâu, cho nên sự tích của ngươi. Ta cùng Tu La Thần Vương La Phàm huynh nói chuyện, cũng biết được nhiều việc. Với thực lực và địa vị của ngươi hôm nay, có thể gọi ta một tiếng Xa Hầu là được.“.
“Tiền bối đại nhân, vãn bối thật không dám.“ Tần Vũ cũng rất cố chấp.
Mê Thần điện đã trợ giúp cho Tần Vũ rất nhiều, tỷ như Tàn Tuyết thần thương, tỷ như cách thức luyện khí, hết thảy đều giúp cho thực lực của Tần Vũ tăng nhiều. Vì vậy Tần Vũ tại thần giới mới nhanh chóng có được địa vị vững chắc.
“Vũ ca, Xa Hầu tiền bối giá lâm, huynh không thể cứ mãi ở cửa viện nói chuyện được. Chúng ta hãy vào trong đi. Phúc bá, ngươi nhanh đi chuẩn bị một bàn tiệc thịnh soạn.“ Khương Lập cười phân phó cho Phúc bá.
“Dạ“
Phúc bá giờ phút này trên mặt hoan hỉ vô cùng, hôm nay lão chủ nhân đến, trong lòng Phúc bá cũng rất cao hứng.
“Tiền bối, mời!“ Tần Vũ nhường cho Xa Hầu Viên đi trước.
“Chúng ta cùng đi, nếu không cái mặt già này dù có dày hơn, cũng không dám nhận thịnh tình này của ngươi.“ Xa Hầu Viên cười nói, Tần Vũ cũng cười ha ha. Khương Lập, Tần Vũ, Xa Hầu Viên liền cùng đi đến chỗ ở của Tần Vũ.
Tần Vũ ba người đi trên đường, đương lúc đang nói chuyện thì.
“Ha ha.. Tần Vũ, ta cảm thấy trong Tử Huyền phủ có một vị Thần Vương tới. Khí tức của Thần Vương, ta phần lớn đều quen biết. Vị này?“ Xa xa Dịch Phong Thần Vương đã cười đi tới.
Tần Vũ lúc này cười nói “Dịch Phong thúc, vị này chính là thợ luyện khí năm đó Xa Hầu Viên.“.
“Xa Hầu Viên?“ Dịch Phong Thần Vương kinh dị nhìn thanh tu lão giả.
“Dịch Phong huynh, chẳng lẽ huynh không nhận ra ta?“ Xa Hầu Viên mỉm cười trong nháy mắt nói. Dịch Phong Thần Vương ngẩn ra: “Xa Hầu? Ngươi thế nào ngay cả khí chất đều thay đổi. So với trước kia ngươi hoàn toàn bất đồng.
Tần Vũ nghe thế kinh ngạc.
Thì ra, Dịch Phong Thần Vương hình như có quen biết Xa Hầu Viên, hơn nữa Xa Hầu Viên xo với trước kia có biến hóa rất lớn.
“Khí chất đại biến? Ha ha... đúng. Vô luận là ngươi, hay La Phàm huynh lần đầu thấy ta đều không nhận ra. Duy có A Phúc có nhận ra ta một chút.“ Xa Hầu Viên cười nói.
A Phúc trước kia cùng Xa Hầu Viên qua lại Thần giới, không biết nhiều ít bao nhiêu triệu năm, tự nhiên rất dễ dàng nhận ra Xa Hầu Viên.
“Ha ha. Xa Hầu, so với năm đó, bộ dáng ngươi thật lãnh khốc. Hôm nay ngươi lại làm cho người ta dễ thân cận.“ Dịch Phong Thần Vương cười nói.
Bọn Tần Vũ, Dịch Phong, Xa Hầu Viên vừa đi vừa cười nói.
Đang đi bỗng nhiên.
“Cái gì? Nơi này tại sao có nhiều Thần Vương như vậy?“ Xa Hầu Viên kinh ngạc nhìn về phía Lưu Thủy viên. Hiện giờ Xa Hầu Viên cũng đã trở thành Thần Vương, nên có thể cảm ứng được trong Lưu Thủy Viên có không ít Thần Vương.
“Xa Hầu Viên, người không biết? La Phàm huynh không có nói cho người?“ Tần Vũ kinh ngạc nói.
Tân Vũ vừa rồi nghe Xa Hầu Viên nói qua, hắn đã cùng Tu La Thần Vương nói chuyện. La Phàm cũng nói cho Xa Hầu Viên về sự tích của Tần Vũ, Tần Vũ còn tưởng rằng.... Xa Hầu Viên này biết chính mình làm cho một đám Thần Vương trở thành người hầu tại Tử Huyền phủ.
“La Phàm huynh? Hắn chưa nói, hắn chỉ nói người vài lần đại chiến mà thôi, làm sao vậy? Nới này có nhiều Thần Vương như vậy với ngươi có quan hệ?“ Xa Hầu Viên vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Tần Vũ, Dịch Phong, Khương Lập mấy người nhìn nhau, nhưng thật ra là đang cười.
Rất hiển nhiên. Trong lòng “Tu La Thần Vương“ La Phàm, việc rất nhiều Thần Vương nằm trong lòng bàn tay Tần Vũ, cuối cùng Tần Vũ để cho Tu La Thần Vương chạy thoát. Mười vị Thần Vương trở thành người hầu tại Tử Huyền phủ. Có lẽ La Phàm cho rằng...đây là một việc nhục nhã, nên không nói cho người ngoài biết.
Tu La Thần Vương dĩ nhiên chưa nói, Tần Vũ cũng không muốn vạch trần ra.
“Không có gì, chỉ là để mười vị Thần Vương làm khách ở Tử Huyền phủ, giúp ta dạy hậu bối đệ tử mà thôi.“ Tần Vũ thản nhiên cười nói.
“Để mười vị Thần Vương, dạy hậu bối đệ tử?“ Xa Hầu Viên không khỏi cười đãng trí.
Tu La Thần Vương trong khi nói với hắn đã nói có vài cuộc chém giết kinh thiên động địa. Thần giới đã mất đi mười vị Thần Vương. Tất cả các Thần Vương cộng lại, hôm nay ở Tử Huyền phủ này đã tập trung quá nửa. Thật sự quá kinh khủng.
“Xa Hầu, đừng nghĩ nhiều, những người đó đều là tự nguyện.“ Dịch Phong cũng cười nói. Dịch Phong cũng nghe ra được, Tần Vũ không muốn vạch trần chuyện này, giữ mặt mũi cho các Thần Vương kia.
Trong khi đó xa xa truyền đến tiếng nói chuyện.
“Hắc... Tần Phong đại ca, huynh thấy không.... mấy Thần Vương này bây giờ đối với huynh thế nào?“
“Thái độ đích xác phi thường tốt, những điều kiện này khiên trong một thời gian ngắn linh hồn cảnh giới của ta đã tăng lên rất nhiều. Khi Nhị đệ nói, ta vốn có chút không tin. Hôm nay thử xem, quả thật như thế.“
“Đúng vậy, phải làm cho những Thần Vương nhớ, bọn họ là người hầu của Tử Huyền phủ. Còn phải thường xuyên nhắc nhở bọn họ, như vậy bọn họ mới làm việc thường xuyên chăm chú cẩn thận. Nếu không bọn họ lại lười nhác.“
Thanh âm của Hầu Phí cùng Tần Phong xa xa truyền tới.
“Ủa, đại ca!“ Hầu Phí thấy Tần Vũ liền cười chạy tới. Bên cạnh Tần Phong thấy Tần Vũ mắt cũng sáng lên “Tam đệ!“, lập tức cũng chạy tới. Chỉ là trong khi tới, Tần Phong liền đến bên cạnh Hầu Phí dò hỏi: “Hầu Phí, ngươi vừa rồi nói người hầu của Tử Huyền phủ, tại sao lại thế này? Ta như thế nào không biết?“.
“Phí Phi, đệ như là tự ý truyền bá?“ Tần Vũ nhướng mày.
Hầu Phí hi hi cười to: “Đại ca, không có việc gì, ta cũng không nói cho quá nhiều người. Dù sao Tần Chính nhị ca cũng biết, giờ nói cho Tần Phong đại ca cũng không có gì.“
“Thần Vương làm người hầu cho Tử Huyền phủ? Sao lại thế này?“ Bên cạnh Xa Hầu Viên trợn mắt, miệng há mốc kinh ngạc nói.
Hầu Phí vừa nhìn thấy Xa Hầu Viên, hắn tuy không nhận ra Xa Hầu Viên nhưng thấy Dịch Phong, Khương Lập, Tần Vũ đi cùng, biết là khách quý. Lúc này cười nói: “Đúng vậy, mười Thần Vương chính là người hầu của Tử Huyền phủ.“
Xa Hầu Viên kinh hoàng quay đầu nhìn về phía Tần Vũ.
“Xa Hầu tiền bối, không có gì. Mấy vị Thần Vương chiến bại, ta không giết họ. Chỉ để họ ở Tử Huyền phủ dạy hậu bối đệ tử coi như trừng phạt thôi.“ Tần Vũ thản nhiên cười nói.
Xa Hầu Viên sửng sốt trong chốc lát, sau đó liền bình phục lại tâm cảnh hỗn loạn.
Trong lòng Xa Hầu Viên nghĩ, Tần Vũ từ một kẻ chạy trốn, đã nhanh chóng làm cho hơn một nửa Thần Vương tại đây làm người hầu. Hiện tại, thế lực của Tần Vũ lớn kinh người thế nào đây?
Last edited by thaolakinh89; 24-08-2008 at 10:37 AM.
Tần Vũ, Khương Lập yên tĩnh ở giữa đình viện, cũng chỉ có Tần Vũ, Khương Lập, Xa Hầu Viên, Dịch Phong bốn người ngồi xuống, còn Phúc bá ở một bên đứng hầu.
Còn lại Hầu Phí, Tần Phong bọn họ cũng không ngồi cùng, dù sao Hầu Phí bọn họ cùng Xa Hầu Viên cũng không có quan hệ gì, ở đây ngược lại còn không tốt.
“Năm đó tại Tiên Ma Yêu giới được Mê Thần Điện, sau đó liền trực tiếp phi thăng Thần giới. Rồi một mạch đi lên cho đến việc trở thành Đông cực Huyễn Kim sơn Lam Huyền điện điện chủ, cuối cùng công khai chiêu thân tại Phiêu Tuyết thành. Bây giờ hồi tưởng lại, mọi việc hình như mới phát sinh ngày hôm qua.” Tần Vũ nâng chén cười nói.
Khương Lập cũng cười lên, nàng cũng nhớ lại lúc bắt đầu sống cùng Tần Vũ.
“Ngắn ngủi hai mươi ngàn năm thời gian, đạt được thành tựu ở đỉnh cao của Thần giới. Tại Thần giới từ trước đến giờ, chưa có ai làm được vậy.” Dịch Phong Thần Vương cười nói. “Xa Hầu, ngươi để lại Mê Thần điện, cũng đã giúp ích cho Tần Vũ a.”
Sự trợ giúp của Xa Hầu Viên đối với Tần Vũ thật sự rất lớn.
Một kiến giả về trận pháp, làm Tần Vũ linh quang chợt lóe, sáng chế ra “Càn Khôn” trận pháp dùng để luyện khí. Cuối cùng trở thành một thợ luyện binh khí bất phàm. Còn có bảo bối do Xa Hầu Viên lưu lại cho Tần Vũ.
Như Tàn Tuyết thần thương!
Đương nhiên Tàn Tuyết thần thương giờ đây sở dĩ lợi hại, lý do quan trọng nhất là đã hấp thu Huyền Hoàng chi khí, nếu không ban đầu Tàn Tuyết thần thương uy lực cũng chỉ là Hồng Mông Linh bảo cấp hai mà thôi. Đến bây giờ độ cứng làm sao vượt qua Hồng Mông Linh bảo cấp một được.
“Con đường luyện khí, phải có thiên phú. Tương tự cần thời gian, kinh nghiệm tích lũy, ngắn ngủi hai mươi ngàn năm, cho dù thời gian có nhiều hơn nhiều lần đi nữa, cũng làm cho người ta khó có thể tin.” Xa Hầu Viên ở một bên than thở nói.
Tần Vũ khiêm tốn: “Về luyện kim khí, vãn bối cùng Xa Hầu tiền bối khoảng cách chênh lệch thật không nhỏ.”
“Không nhất định vậy.” Bên cạnh Dịch Phong cười nói: “Ngươi cũng có thể luyện chế Hồng Mông Linh bảo cấp một, nhưng là luyện lại một món đồ, mà Xa Hầu Viên đã luyện chế qua. Nói về kỹ thuật luyện khí, nói không chừng ngươi so với Xa Hầu có khi còn cao hơn.”
Dịch Phong Thần Vương, trước kia cùng Xa Hầu Viên cũng có một chút giao tình, nói chuyện với nhau không cần e ngại nhiều lắm.
“Dịch Phong, ngươi đúng là….” Xa Hầu Viên cười lắc đầu.
“Nếu như so sánh với năm đó ta từ Thần giới đến Tiên Ma Yêu giới, thì có lẽ, ta còn thật sự không dám nói, kỹ thuật luyện khí có thể hơn Tần Vũ, nhưng bây giờ thì...” Xa Hầu Viên tự đắc nói.
“Sao, bây giờ làm sao vậy? Chẳng lẽ ngươi có tiến bộ vượt bậc, luyện chế không thành Thiên Tôn Linh bảo?” Dịch Phong Thần Vương cười nói.
Tần Vũ trong lòng lay động.
Năm đó tại Mê Thần điện, Tần Vũ phát hiện Xa Hầu Viên để lại tin tức thông qua ảo ảnh thuật, biết Xa Hầu Viên muốn theo đuổi luyện khí đến cùng. Không luyện chế ra Thiên Tôn Linh bảo, thề không bỏ cuộc.
Tần Vũ thấy Xa Hầu Viên mỉm cười tự đắc, trong lòng không khỏi trấn kinh: “Hiện nay thực lực của Xa Hầu Viên đột nhiên tăng mạnh, đạt tới Thần Vương cảnh giới. Nghe Dịch Phong thúc nói, thì khí chất của Xa Hầu Viên đã thay đổi lớn, chẳng lẽ…. Xa Hầu Viên thật sự luyện thành Thiên Tôn Linh bảo?”.
Thiên Tôn Linh bảo, Tần Vũ đã thấy qua uy lực của nó.
Một kiếm Nguyên Tội Kiếm, đã khiến cho Tần Vũ phải nhận đau khổ.
“Xa Hầu, nhìn biểu tình của ngươi, thật không có khả năng, ngươi thật sự đã luyện chế ra Thiên Tôn Linh bảo?” Dịch Phong Thần Vương giờ phút này kinh dị nhìn Xa Hầu Viên. Xa Hầu Viên cười sáng lạn, bộ dáng tự đắc.
Tần Vũ nhìn Xa Hầu Viên, nói ra tiếng: “Ta nhớ rõ Xa Hầu tiền bối từng nói qua, người cần tìm các loại nhiên liệu, hướng tới đỉnh cao của luyện khí, nếu không luyện chế ra Thiên Tôn linh bảo, tuyệt đối không bỏ cuộc. Như giờ Xa Hầu tiền bối trở lại Thần giới, chẳng lẽ đã đại công cáo thành?”
Dịch Phong, Tần Vũ hai người thay nhau nói, bên cạnh Khương Lập ánh mắt kinh dị nhìn về phía Xa Hầu Viên.
Xa Hầu Viên lúc này nở nụ cười, ánh mắt quét về phía Tần Vũ, Khương Lập, Dịch Phong ba người, ra vẻ thần bí thấp giọng nói: “Lão già ta cuối cùng linh hồn đạt cảnh giới viên mãn, cuối cùng, ông trời thật không phụ ta, ha ha, ha ha ha ha….” Nói đến đây, Xa Hầu Viên lại cười lên.
“Thật sự luyện thành?” Dịch Phong Thần Vương không khỏi hô lên.
Bên cạnh Tần Vũ, Khương Lập nhìn nhau, thở lạnh, trong mắt cùng có vẻ khó tin.
Hồng Mông Linh bảo cấp một, đã luyện chế cực kỳ khó.
Ví như Tần Vũ, cũng cần có các điều kiện tốt nhất, mới có thể luyện chế ra Hồng Mông Linh bảo cấp một. Cho nên Thiên Tôn Linh bảo, Tần Vũ tuy có ý nghĩ trong đầu, nhưng hắn không làm được nếu không có Huyền Hoàng chi khí.
“Có lẽ phải cần Huyền Hoàng chi khí, mới có thể luyện chế ra Thiên Tôn Linh bảo.” Tần Vũ nghĩ vậy.
Tần Vũ biết, chính mình sở hữu Huyền Hoàng chi khí, mới có thể luyện chế cho Linh bảo phẩm chất tăng lên, vậy còn Xa Hầu Viên? Xa Hầu Viên ước chừng không có Huyền Hoàng chi khí, như thế nào luyện chế ra Thiên Tôn linh bảo?
“Tần Vũ, việc ta luyện chế ra Thiên Tôn linh bảo, so với kỳ tích của ngươi, cũng có thể so sánh.” Xa Hầu Viên hướng Tần Vũ cười chế nhạo “Nghĩ đến trong Tử Huyền phủ có mười vị Thần Vương làm người hầu, hiện giờ trong đáy lòng ta còn chút kinh hãi.”
Được Xa Hầu Viên chính miệng thừa nhận việc Thiên Tôn linh bảo, xem ra Xa Hầu Viện quả thật đã luyện chế được.
Thiên Tôn Linh Bảo.
Một vị Thần Vương luyện chế ra Thiên Tôn Linh bảo.
“Xa Hầu, ngươi thật đã luyện chế ra Thiên Tôn Linh bảo? Hô, ngươi thật đã khiến chúng ta đại khai nhãn giới. Nói thật nha, ta còn không có rõ ràng xem qua. Vậy Hậu Thổ ấn, Vạn Dân ấn cái gì không tính. Mấy năm trước, Lôi Phạt Thiên tôn ra tay đối phó Tần Vũ. Chỉ là Nguyên Tội kiếm động tác quá nhanh, ta chỉ nhìn thấy một đạo kiếm khí, ngay cả bóng Nguyên Tội kiếm cũng không thấy rõ. Đáng tiếc, đáng tiếc a.” Dịch Phong ở một bên cảm thán nói.
Tần Vũ, Khương Lập hai người cũng nhìn Xa Hầu Viên.
“Xa Hầu Viên tiền bối, Thiên Tôn Linh bảo, có thể cho chúng ta xem không?” Tần Vũ trong lòng cũng rất chờ mong.
Hắn đặc biệt muốn biết, các loại tài liệu luyện chế ra Thiên Tôn Linh bảo, rốt cuộc có hình dáng thế nào.
Xa Hầu Viên nhìn về phía Tần Vũ, Dịch Phong, Khương Lập ba người, cuối cùng cười: “Được, nếu các người muốn xem, ta để các người xem, cái này ta đã hao phí vô số tâm huyết và bảo bối.”
Chỉ thấy Xa Hầu Viên vừa lật tay, đột nhiên một viên hắc tất địa linh châu xuất hiện trên lòng bàn tay Xa Hầu Viên.Viên linh châu này tịnh không lớn, đại khái kích thước bằng một quả chứng chim cun cút.
Tần Vũ khi thấy Hắc Sắc linh châu xuất hiện, liền cảm thấy cả không gian xung quanh bị đè nén, đất đai nhẹ rung động. Tần Vũ trong lòng cảm thấy một trận áp lực. Áp lực này đúng là do Hắc Sắc linh châu mang lại.
“Không hổ là Thiên Tôn Linh bảo.” Tần Vũ trong lòng kinh hãi.
Bên cạnh Khương Lập, Dịch Phong hiển nhiên cũng cảm ứng được viên Hắc Sắc linh châu nhìn có vẻ bình thường này, thật không bình thường.
Xa Hầu Viên ánh mắt hướng về Hắc Sắc linh châu trên lòng bàn tay, ánh mắt hàm chửa vẻ tự hào: “Thiên Tôn Linh bảo này, ta đã ở mấy triệu nơi của Vũ trụ không gian Nhân loại giới, thu thập vô số tài liệu quý hiếm, rồi sau đó hao phí biết bao tâm huyết, thậm chí cả hồn phi phách tán, mới luyện chế ra món Thiên Tôn Linh bảo ‘Định Nguyên Châu’ này.
“Định Nguyên châu?” Bọn Tần Vũ đều nhớ kỹ tên này.
Đây là người Thần giới đầu tiên dựa vào chính năng lực bản thân luyện chế ra Thiên Tôn Linh bảo. Trước kia Thiên Tôn Linh bảo đều là do trời đất ban cho, không ai có thể tự luyện chế.
“Xa Hầu tiền bối, người vừa rồi nói cả hồn phi phách tán, sự việc là thế nào?” Tần Vũ không khỏi nghi ngời dò hỏi.
Xa Hầu Viên nở nụ cười: “Tần Vũ, ngươi lúc trước tại Mê Thần điện đã thấy hình ảnh ta để lại. Ngươi có nhớ ta từng nói qua, ta có cảm ứng, khi ta luyện chế ra Thiên Tôn Linh bảo, rất có thể là lúc ta hồn phi phách tán.”
Tần Vũ gật đầu.
Xa Hầu Viên thở dài một tiếng nói: “Câu nói kia, ta không phải vô tình nói ra, mà là ta đã thề với trời đất, nếu không luyện chế ra Thiên Tôn Linh bảo tuyệt sẽ không bỏ cuộc. Rồi đột nhiên trong lòng có một trận cảm ứng.”
“Bất quá, cảm ứng đó rất mơ hồ. Chỉ là đợi đến khi ta luyện chế ra Thiên Tôn Linh bảo, ta mới hiểu được tất cả.” Xa Hầu Viên trên mặt mỉm cười.
“Muốn luyện chế ra Thiên Tôn Linh bảo, linh hồn phải dung hợp vào trong đó. Lúc đó trong khi luyện chế, ta thầm nghĩ, luyện chế ra Thiên Tôn Linh bảo, cho dù có chết, ta cũng không hối hận.” Xa Hầu Viên thở dài nói.
Bên cạnh Tần Vũ, Khương Lập, Dịch Phong trong lòng cũng phải khâm phục quyết tâm của Xa Hầu Viên.
“Chỉ là Định Nguyên châu quả nhiên rất kỳ diệu, ta lúc đầu vốn tưởng rằng không nghi ngờ gì nữa mình phải chết. Cho nên vụt qua ý nghĩ, hòa linh hồn vào Định Nguyên châu thành một thể. Ta không chết, đồng thời Định Nguyên châu này ta không cần luyện hóa, trực tiếp trở thành vũ khí của ta.”
Xa Hầu Viên bất đắc dĩ cười nói: “Ta, căn bản không thể đem Thiên Tôn Linh bảo đưa cho người khác, bởi vì linh hồn ta cùng Thiên Tôn Linh bảo liền một thể! Nếu ta cố gắng làm cho ‘Định Nguyên châu’ thành vật không chủ, ta liền hồn phi phách tán.” Tần Vũ cũng gật đâu.
Phương pháp luyện chế của Xa Hầu Viên, cũng không thể nói là tốt hay xấu.
“Bất quá, ta rất tự tin. Sức mạnh của Định Nguyên châu…. rất lớn. Đủ để ta đối với Thiên Tôn cũng không chút sợ hãi.” Xa Hầu Viên trên mặt tràn đầy tự tin.
Bọn người Tần Vũ kinh ngạc.
“Xa Hầu, câu này của ngươi thật phóng đại? Ngay cả Thiên Tôn cũng không e ngại? Phải biết rằng Thiên Tôn cũng có Thiên Tôn Linh bảo, hơn nữa hắn có thể khống chế thời gian, sợ rằng chốc lát có thể chế trụ ngươi.” Dịch Phong cười nói.
Xa Hầu Viên lắc đầu cười nhẹ.
“Không, Định Nguyên châu này các người không biết.” Xa Hầu Viên nét mặt tuyệt đối tự tin.
Bọn người Tần Vũ không khỏi cẩn thận lắng nghe.
“Khả năng công kích của Định Nguyên châu, rất bình thường, chính là…..đập người .” Xa Hầu Viên cười nói: “Định Nguyên châu tốc độ cực nhanh, mặc kệ cái gì, một khi bị nó đập trúng, sợ rằng cũng trực tiếp vỡ vụn.”
“Ném người?”
Ba người Tần Vũ nhìn nhau không nói lên lời, dùng một viên Hắc Sắc châu ném người, uy lực thật sự rất lớn?
Dịch Phong nhíu mày nói: “Xa Hầu, ta vừa rồi nói. Thiên Tôn một khi thi triển ‘ngưng trệ thời gian’, sau đó dùng Thiên Tôn Linh bảo công kích ngươi, ngươi như thế nào ngăn cản? Ngươi không phải nói không e ngại Thiên Tôn?”
Xa Hầu Viên cười nói: “Định Nguyên châu có hai khả năng. Khả năng công kích là ‘ném người’. Mà khả năng khác chính là là cho người ta hãm nhập trong đó.”
“Hãm nhập trong đó, không gian linh bảo?” Khương Lập kinh ngạc nói.
Xa Hầu Viên lắc đầu nói: “Rất giống với không gian linh bảo, cho nên không nói được có phải không gian linh bảo không . Hơn nữa bên trong Định Nguyên châu, không gian pháp tắc hoàn toàn không thể vận hành. Tại không gian đó có đất đai, các hành tinh rải khắp nơi, cả những cái gì như hằng tinh, ám tinh nữa.
Tần Vũ, Khương Lập mấy người đều kinh sợ.
‘Định Nguyên châu’ này bên trong như một không gian vũ trụ? Hơn nữa không thể vận hành không gian phát tắc?
“Chẳng lẽ cái đó giống một vũ trụ mới?” Tần Vũ không khỏi hoài nghi.
“Xa Hầu tiền bối, không biết bên trong Định Nguyên châu có thể có không gian pháp tắc khác không?” Tần Vũ không khỏi hỏi dồn.
“Không gian pháp tắc khác?” Xa Hầu Viên có chút nghi hoặc lắc đầu: “Ngươi nói vậy là có ý gì? Bên trong Định Nguyên Châu chỉ là một không gian vô hạn. Không gian pháp tắc tại đó vô dụng, tự nhiên cũng không có cái gì không gian pháp tắc khác.”
“Xa Hầu tiền bối, muốn tiến nhập vào bên trong Định Nguyên châu, có những biện pháp nào?” Tần Vũ hỏi dồn.
Xa Hầu Viên cười nói: “Người khác căn bản không thể tự mình tiến vào Định Nguyên châu, chỉ có ta có thể thuấn di tiến vào trong đó. Cho nên người khác, chỉ cần không phản kháng, ta cũng có thể để bọn họ tiến vào trong đó.”
“Cho nên ta nói, ta không sợ Thiên Tôn. Bởi vì ta dựa vào…. Thiên Tôn Linh bảo ‘Định Nguyên châu’ với ta linh hồn hợp nhất. Đối với việc thời gian ngừng lại, linh hồn ta sẽ không bị khống chế. Ta có cảm giác, chỉ cần ta trong lòng vừa động, liền có thể trở lại bên trong Định Nguyên châu. Định Nguyên châu, có thể tính là nhà của ta, thế giới của ta.” Xa Hầu Viên cười nói.
Tần Vũ đột nhiên có loại cảm giác.
Xa Hầu Viên ‘Định Nguyên Châu’, như thế nào giống như một Vũ Trụ của chính mình?
Nếu nói khác nhau, sợ rằng ‘Định Nguyên Châu’ này chỉ là một vũ trụ không gian mà thôi. Mà một vũ trụ mới, thật ra có vô số không gian, đồng thời còn có vũ trụ bổn nguyên và nhiều thứ khác. Nó cũng có không gian pháp tắc và thời gian pháp tắc của chính mình.
Hơn nữa một vũ trụ mới, cũng có thể cùng vũ trụ của Thần giới tạo ra thông đạo.
Cho nên, Định Nguyên châu không phải.
“Định Nguyên châu này, có thể xem như một vũ trụ không gian vô cùng lớn. So với Thần giới đều lớn hơn. Hồng Mông Linh bảo cấp một, hễ mà ném thì tất cả đều vỡ vụn.” Xa Hầu Viên tự tin nói: “Nếu ta thuấn di vào trong Định Nguyên châu, sau đó điều khiển Định Nguyên châu ném đối phương….. các ngươi nói, ta còn e ngại ai?”
Last edited by thaolakinh89; 24-08-2008 at 10:40 AM.
“Đương nhiên, đó chỉ có nghĩa ta không sợ Thiên Tôn cao thủ chứ tuyệt không phải ta địch nổi Thiên Tôn…Đương nhiên Thiên Tôn ta không ngại vì lực phòng ngự của Định Nguyên châu quả thật cực mạnh.” Xa Hầu Viên mỉm cười.
Cuối cùng, Xa Hầu Viên cũng nói ra một câu khiêm tốn.
“Thiên Tôn linh bảo, Thiên Tôn linh bảo…” Dịch Phong Thần Vương cảm thán mấy câu, gật đầu: “Xa Hầu huynh, tiểu đệ vô cùng bội phục, mà không biết dùng lời lẽ gì biểu hiện…Thôi thì kính huynh một chung.” Thần Vương nâng chung.
Có được Thiên Tôn linh bảo, không có nghĩa đấu được với cấp bậc Thiên Tôn.
Vũ khí tốt nhưng cần cả người sử dụng có thực lực, chẳng hạn như Tần Vũ, tuy có Tàn Tuyết thương nhưng chính diện đấu với Lôi Phạt Thiên Tôn cũng không có nhiều hi vọng.
Tửu yếu xong xuôi, Xa Hầu Viên nghe theo lời bọn Tần Vũ khuyến nên ở lại Tử Huyền phủ, ít nhất trong phủ cũng có người ông ta quen như A Phúc, hoặc người tạm được coi là truyền nhân của ông ta như Tần Vũ, lão hữu Dịch Phong Thần Vương, hơn nữa trong Lưu Thủy viên còn có không ít Thần Vương, Thánh Hoàng mà ông ta quen.
Xa Hầu Viên ở lại trong phủ đại khái chừng một năm.
Tử Huyền phủ liền xảy ra đại sự kiện.
Không hiểu thế nào mà Hầu Phí lại kết hôn, sau lần với Tử Hà đến lượt với Hồng Vân. Chuyện Hầu Phí dây dưa với Hồng Vân, Tần Vũ tuy biết nhưng không nhúng tay, hai oan gia tranh đấu nhiều năm giờ lại ở bên nhau.
Trong ba huynh đệ Tần Vũ, chỉ Hầu Phí có tới 2 người vợ.
Không nói đến những huyên náo trong ngày kết hôn, đáng quan tâm là một việc quỷ dị xảy ra.
“Tử Hà và Hầu Phí thành phu thê đã lâu mà không có gì, không ngờ Hồng Vân mới kết hôn lại có mang ngay, ngay Tử Hà cũng vậy. Đúng là kì lạ.” Hắc Vũ cười nói.
Lúc đó ba huynh đệ đang uống rượu, đàm luận.
”Phí Phí, đệ quả nhiên lợi hại.” Tần Vũ mỉm cười giơ ngón tay cái lên.
Hầu Phí không hề đỏ mặt, ngược lại bật cười: “Thường thôi, đại ca đã có tới hai hài tử, tạp mao điểu có cả tôn tử tôn nữ rồi. Đúng rồi, đại ca, tạp mao điểu, hai hài tử của đệ chỉ tám, chín tháng nữa sẽ sinh, các người nói xem nên đặt tên gì cho hợp lý.”
“Tên à? Ta nghĩ xem nào.” Hắc Vũ lập tức nghiêng đầu nghĩ ngợi.
Đúng lúc đó, Tần Vũ chợt nhíu mày.
Hắn cảm nhận thấy Lan Thúc từ tân vũ trụ đi ra, nhưng không về Tử Huyền phủ mà đi đến nơi khác.
“Lan Thúc đã lấy được Vạn Dân ấn, lẽ ra nên bế quan lĩnh ngộ mới phải? Sao lại vội vàng rời khỏi tân vũ trụ làm gì?” Hắn đâm ra nghi hoặc.
Những gì xảy ra trong tâm vũ trị đều không thoát khỏi cảm nhận của hắn Khương Lan vừa ra là hắn biết ngay.
“Ồ, đệ nghĩ ra rồi, nam tên Hầu Ngân, nữ tên Hầu Âm.”
Tần Vũ không quan tâm đến việc của Lan Thúc nữa, ông muốn làm gì cũng là tự do cá nhân, hắn không tiện xen vào.
“Hắc Vũ, nói thật nhá, tên đệ quá tục.” Tần Vũ mỉm cười, lại tham gia vào cuộc thảo luận tên hai hài tử tương lai của Hầu Phí.
oOo
Bắc cực Phiêu Tuyết thành.
Đó là một tòa thành trì đen ngòm tắm mình trong hoa tuyết, khiến khung cảm đượm một vẻ đẹp u buồn, lãng mạn. Các thiên thần trong thành vẫn như xưa, tuy trải qua mấy lần Thần Vương đại chiến nhưng họ không bị ảnh hưởng nhiều.
Trong Thánh Hoàng điện, hoàng cung của Phiêu Tuyết thành.
Thê thử Thuần Vu Nhu của Bắc Cực Thánh Hoàng Khương Phạm đứng ngoài thư phòng ngẫm nghĩ hồi lâu mới khẽ gõ cửa.
Phu quân của bà đang ở trong đó.
Bốn năm trước, Khương Phạm quay về Phiêu Tuyết thành liền ở lì trong thư phòng, bình thường không lên tiếng, ngay cả lúc nhìn thấy nhi tử, nữ nhi cũng không thấy mặt. Khắp Phiêu Tuyết thành chỉ Thuần Vu Nhu có thể nói với ông ta vài câu.
“Kẹt.” Cánh cửa gỗ mở ra.
Dương quang quyên qua cánh cửa mở ra chiếu vào thư phòng, nhưng bên trong hệt như cấm địa đối với ánh nắng, được một tầng áp lực âm u lạnh lẽo che phủ, thân ảnh Khương Lan ẩn ước trong lớp vùng u ám.
Thuần Vu Nhu thầm than, trên mặt lại rặn ra nụ cười, trực tiếp tiến vào thư phòng, vừa đặt chân vào, cửa thư phòng đóng sập lại.
“Phu quân, chàng không nên ngày nào cũng tự oán trách, kì thật so với nơi của y, Phiêu Tuyết thành của chúng ta khá hơn nhiều. Nghe nói các thành trì của các Thần Vương khác tan nát, thậm chí có những nơi không có Thần Vương nào. Phiêu Tuyết thành của chúng ta đúng là rất may mắn.” Thuần Vu Nhu mỉm cười.
Khương Phạm trầm mặc hồi lâu, nghe thê tử nói, khóe miệng thoáng hiện nét cười.
“Phu nhân, nàng muốn ta thoải mái tâm lý nên mới nói thế, so với những thành trì khác, Phiêu Tuyết thành của chúng ta đúng là may mắn. Ta coi như thằng chột làm vua xứ mù.” Khương Phạm tự trào.
Thuần Vu Nhu thầm mở cờ trong bụng.
Mấy hôm nay, bà vẫn cùng Khương Phạm cười đùa, phu quân bà không còn trầm mặc tự khép mình như cũ nữa.
“Phu nhân.” Khương Phạm ngẩng đầu nhìn Thuần Vu Nhu. “Nàng nói xem, năm xưa ta có làm sai không? Phu quân Chu Hiển ta chọn cho Lập Nhi có lầm không?”
Tâm trí Khương Phạm không còn đủ kiên định nữa.
“Phu quân, đã quyết định rồi, hối hận có tác dụng gì, vì sao chàng còn ảo não thống khổ? Dầu thế nào phu quân vẫn là Bắc Cực Thánh Hoàng, không có gì thay đổi hết.” Thuần Vu Nhu an ủi.
Khương Phạm gật đầu.
“Ôi, ta chỉ có chút không cam tâm.” Khương Phạm nhớ đến lúc xưa gần như đã bỏ trong túi Vạn Dân ấn rồi bị Tần Vũ đoạt mất, lòng lại đau như cắt.
Vị trí Thiên Tôn này, ông ta đã mơ ước bao nhiêu năm.
Để đạt mộng tưởng, ông ta nguyện rũ bỏ nhiều thứ, thậm chí cả lật mặt với huynh đệ thân thiết, không tiếc phá tan tình cảm cha con.
Trả giá nhiều, hi vọng lớn, lúc thất bại lại càng thống khổ.
“Vốn cho rằng Lôi Phạt Thiên Tôn xuất thủ sẽ không có gì xảy ra, ta tự tin vạn phần! Ai ngờ được, lúc cuối cùng Tần Vũ lại ra tay, ôi, kì vọng càng cao lúc thất bại ngã càng đau.”
Cứ nghĩ đến, trái tim ông ta lại đau như bị cắt.
Thật sự rất đau đớn.
“Phu quân, không thành Thiên Tôn cũng không sao, Tần Vũ vẫn còn niệm một chút tình với chàng, sau này không chạm vào hắn, chắc hắn cũng không chạm đến chúng ta.” Thuần Vu Nhu lại an ủi.
Khương Phạm cười méo mó.
Đường đường Bắc Cực Thánh Hoàng, địa vị cao cỡ nào? Không ngờ lại sa sút đến nước này, phải nhờ Tần Vũ thương tình mới còn đất sống.
“Phu nhân, năm xưa ta xuất hiện tại Thần giới, lĩnh ngộ được không gian pháp tắc sớm hơn sư đệ Khương Lan, trở thành Bắc Cực Thánh Hoàng. Ngồi ở vị trí này cũng đã một ức hai ngàn vạn năm rồi.”
“Chuyện gì vậy?” Thuần Vu Nhu nhíu mày.
Bà từ lâu đã biết phu quân mình muốn thành Thiên Tôn hơn tất thảy, chỉ không hiểu vì sao Bắc Cực Thánh Hoàng lại hỏi mình một câu như thế.
“Nàng chắc cũng biết bao năm nay ta muốn trở thành Thiên Tôn nhưng tận đáy lòng ta muốn biết phụ mẫu thật ra là ai? Ta đến từ đâu?” Khương Phạm lắc đầu thở dài.
Thuần Vu Nhu ngây người nhìn chồng.
Khương Phạm hít sâu một hơi: “Một ức hai ngàn vạn năm trước, Thần giới ra đời, ta cùng nhị đệ, cả tam đệ xuất hiện tại đây. Lúc đó chúng ta không có kí ức tuổi thơ, chỉ biết mình thân nhau như huynh đệ ruột thịt, nhừng gì khác đều mù tịt. Suốt bao năm nay, ta vẫn canh cánh muốn biết cha mẹ là ai? Ta vì sao mà sinh ra, lẽ nào do thiên địa khai sinh? Ta luôn nghĩ làm thế nào để sáng tỏ thân thế?”
“Sau này ta muốn thành Thiên Tôn vì ngôi vị đó mạnh hơn nhiều Thần Vương, hiểu biết cũng lớn hơn. Nếu thành ta sẽ biết được bản thân và đời đầu tiên của bát đại thần tộc chúng ta thật ra từ đâu tới.”
Khương Phạm tự trào.
Thuần Vu Nhu cũng thấy nghi hoặc, đời thứ nhất của bát đại thần tộc, trừ Lôi Phạt trở thành Thiên Tôn bối phận cao hơn, các thần tộc khác cơ hồ tự nhiên sinh ra.
Khương Phạm, Khương Lan, Hoàng Phủ Ngự, Hoàng Phủ Lôi, Hoàng Phủ Lưu Hương, Thân Đồ Diêm, Thân Đồ Âm là những đệ tử đời thứ nhất của bát đại thần tộc. Phụ mẫu những người này là ai?
Lẽ nào họ được sinh ra từ tự nhiên, hoặc do thiên địa sản sinh?
Đó là một câu hỏi được các nhân vật cao cấp của Thần giới công nhận, không ai biết đời thứ nhất bát đại thần tộc sinh ra thế nào, cũng không thể tìm được câu trả lời.
“Phu quân, không phải chàng có quen biết Lôi Phạt Thiên Tôn sao? Lẽ nào không thể hỏi ông ta?” Thuần Vu Nhu nghi hoặc lên tiếng hỏi.
Khương Phạm tự trào: “Hừ, Lôi Phạt Thiên Tôn? Sao hắn chịu bảo ta. Ta từng định hỏi hắn nhưng hắn lại mắng chửi ta, còn bảo ta về sau đừng hỏi nào. Ta có cảm giác hắn biết thân thế bọn ta nhưng không nói ra. Nên ta rất muốn trở thành Thiên Tôn.”
Thuần Vu Nhu khẽ gật đầu.
Chợt…
“Ngươi đến đây làm gì?” Khương Phạm nhíu mày, nhìn người áo lam mới xuất hiện trong thư phòng. Chính thị Khương Lan.
Khương Lan nhìn ông ta, quang bình tĩnh: “Đại ca.”
Khương Phạm ngẩn ngơ: “Ngươi…ngươi gọi ta là đại ca?” Ông ta thật sự kinh ngạc, từ lúc chọn Chu Hiển làm con rể, quan hệ với Khương Lan gần như bị cắt đứt, chuyện gọi đại ca này gần như không thể.
Thuần Vu Nhu cũng vạn phần kinh hãi.
Khương Lan cười nhạt: “Đại ca, chúng ta bên nhau từ bé đến lớn, cũng một ức hai ngàn vạn năm là huynh đệ, tuy đệ có oán hận đại ca nhưng hiện tại Tiểu Vũ và Lập Nhi ở bên nhau, cũng không cần thiết phải đối lập nữa, chúng ta hà cớ phải làm mặt căng thẳng với hai đứa.”
Vẻ mặt Khương Phạm lại phủ một tầng lãnh ý.
“À, ngươi thay hắn đến làm thuyết khách?” Khương Phạm cười lạnh: “Nhị đệ lời đã nói khi xưa không thể thu hồi, trước mặt bao nhiêu Thần Vương, ta đã tuyên bố chọn Chu Hiển làm nữ tế, bất kể thế nào cũng không thể đối diện với Tần Vũ, đệ không cần nói nữa.”
“Sao huynh phải quật cường như vậy?”
Khương Lan có vẻ tức giận.
Khương Phạm nhíu mày nhìn nhị đệ.
Khương Lan nhìn lại: “Đại ca, bao năm nay Lập Nhi không về nhà, không thể gặp thư muội, ca ca đệ đệ, thân thích bằng hữu, huynh ó biết trong lòng nó đau khổ thế nào không? Lẽ nào ngay cả vì con gái mà bỏ đi chút sĩ diện huynh cũng không làm được sao?”
Khương Phạm lặng người, không nói thành lời.
Khương Lan nhíu mày, lật tay lại, trong bàn tay nổi lên hai chiếc ấn, một màu xám, một màu vàng.
“Đây là…” Ánh mắt Khương Phạm sáng lên.
“Đây là Hậu Thổ ấn và Vạn Dân ấn. Đệ biết huynh rất muốn có được, hiện tại mang tặng huynh. Đệ chỉ hi vọng huynh thoải mái một chút với vợ chồng Lập Nhi, không nên đối lập mãi.” Khương Lan vẫy tay, hai chiếc ấn lướt vào tay Khương Phạm.
Bắc Cực Thánh Hoàng ngơ ngẩn nhìn cảnh tượng xảy ra trước mắt.
Thuần Vu Nhu cũng kinh hãi.
Hậu Thổ ấn và Vạn Dân ấn trân quý cỡ nào, Khương Phạm đương nhiên biết. Lúc trước vì hai chiếc ấn này mà bao Thần Vương đã mất mạng, vậy mà Khương Lan lại tặng luôn cho họ.
“Nhị đệ, đệ…” Khương Phạm không nói thành lời.
“Thu lại đi, tâm nguyện của huynh được hoàn thành rồi, hi vọng không đối lập với vợ chồng Lập Nhi nữa.” Khương Lan bảo.
Khương Phạm hít sâu một hơi: “Nhị đệ, lẽ nào đệ quên rồi, lúc trước ta ngăn đệ cứu Tả Thu Mi, đệ không oán hận ta sao? Lại bỏ đi hi vọng trở thành Thiên Tôn mà tặng cho ta hai chiếc ấn?”
Khương Lan đưa ra Hậu Thổ ấn và Vạn Dân ấn khiến Khương Phạm kinh ngạc.
“Oán hận? Đương nhiên.” Khương Lan bình thản cười, “chỉ là đại ca à, huynh nên biết rằng, người chết đã chết rồi, quan trọng là để người sống vui vẻ, đệ chỉ hi vọng bọn Lập Nhi được mở lòng. Người làm trưởng bối như đệ cũng vui lây.”
Khương Phạm liên tục biến sắc.
“Phu nhân, ngày mai nàng mang Nghiên nhi, Tuấn nhi đến Mê Vụ thành thay ta thăm Lập Nhi.” Khương Phạm đột ngột nói với Thuần Vu Nhu.
Last edited by thaolakinh89; 24-08-2008 at 10:41 AM.