Tác giả: Hắc Oa Dịch giả: BM.KimDung Nhóm dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu
Mấy ngày tiếp theo vết thương của Hương Hương đã lành hẳn, tinh thần nó có vẻ rất tốt, chạy nhảy tung tăng cả ngày. Nhưng nó vẫn chỉ cho mình Lý Cáp ôm nó, Thiên Thiên nó chỉ cho sờ một chút thôi, còn người khác thì đến gần nó cũng gầm gừ phản đối.
Tiểu bạch bạch này có vẻ không hợp với Đại Phi, Đại Phi cứ nhìn thấy Hương Hương là lại lăm lăm sát khí. Lý Cáp thực sự có chút lo lắng ngày nào đó mình sơ ý để cho Đại Phi nuốt chửng Hương Hương mất.
Nhưng sau này Lý Cáp nhận ra Hương Hương có thân pháp rất mau lẹ, chạy nhảy rất nhanh, hắn chỉ cần vẫy tay một cái là từ phạm vi vài thước nó có thể lập tức nhảy về, Đại Phi dù hung hãn nhưng cũng không thể nhanh như vậy được.
Một ngày đẹp trời, Lý Cáp đang ngồi đút dưa cho Hương Hương, chợt Lý Đông từ đâu chạy về, bộ dáng gấp gáp hô:
- Nhị công tử, lão đạo sĩ hôm trước đã tới trước cửa rồi.
Lý Cáp rùng mình, lập tức nói:
- Gọi sư phụ ta tới.
Lần trước lúc đi săn về Lý Cáp có hỏi qua sư phụ hắn Mạch Đông Khoan. Mạch Đông Khoan có nói về con hồ ly thì lão không rõ, nhưng nếu tên đạo sĩ kia tìm tới cửa thì cũng không phải sợ. Giới đạo sĩ muốn đánh nhau chủ yếu dùng trận pháp, mà trận pháp thì phải mất thời gian bày bố cục, nếu là mình đi vào lãnh địa của người ta thì rất nguy hiểm, nhưng nếu người ta tới chỗ mình thì lại không đáng ngại.
Theo lời Mạch Đông Khoan thì sở dĩ lần trước cả bọn bị lão đạo sĩ chèn ép là vì đã đi vào trận pháp của lão, nếu lập tức đánh giáp lá cà thì lão ta dù cũng có chút kiếm thuật nhưng so với Tam Ngưu vẫn không là gì.
Hương Hương hình như nghe hiểu tiếng người, vội vã nhảy tọt vào trong ngực áo Lý Cáp, chỉ còn cái đầu nhỏ thò ra ngoài.
Lý Cáp cười nói:
- Không phải sợ, chỉ là một lão đạo sĩ, ta không tin lão ta dám làm gì trước cửa phủ tướng quân.
. . . . .
Lý Cáp ra trước của, quả nhiên là lão đạo sĩ hôm nọ.
- Đạo trưởng, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Sau đó hắn lập tức phất tay, tam ngưu liền bổ lên vây lấy lão đạo sĩ. Lão đạo sĩ nhìn quanh, cười :
- Xem ra công tử lần trước về đã học thêm không ít kiến thức.
- Đủ để bắt lão.
Lý Cáp cười khẩy. Hôm nọ hành ông mày, hôm nay ông phải bắt ngươi về hành lại mới được.
Đang lúc Tam Ngưu muốn ra tay thì tiếng Mạch Đông Khoan vọng tới:
- Chờ đã!
Ngưu Đại buồn bực:
- Còn chờ cái gì nữa, đánh nhau làm sao có thể nhịn được.
Sau đó liền giáng một quyền về phía đạo sĩ, lực đạo rất mạnh.
Lão đạo sĩ mặt không đổi sắc, chân bước chéo ra sau, nghiêng người né cú đấm. Động tác nhanh nhẹn gọn gàng giống như người lớn né cú đấm của đứa trẻ con vậy.
Đại Ngưu còn muốn đánh nữa, nhưng Mạch Đông Khoan đã vọt tới ngăn lại.
Lão đạo sĩ đánh giá Mạch Đông Khoan một lượt, hơi ngạc nhiên, hỏi:
- Có phải Thái Cực Phong Thủ Mạch tiên sinh đó không?
Mạch Đông Khoan cũng đánh giá lão đạo sĩ một lười, hỏi lại:
- Chính là tại hạ, còn đạo sĩ có vẻ là người của Mao Sơn đạo môn?
Lão đạo sĩ đáp:
- Bản đạo là Minh Huyền núi Mao Sơn.
Mạch Đông Khoan nhớ lại cái tên này, lão rút khỏi giang hồ đã lâu, nhưng một số tên tuổi lớn thì lão vẫn nhớ.
- Ồ, là tam đệ tử của Mao Sơn Lão Tổ sao?
Lão đạo sĩ nghe tới chữ “tam đệ tử” thì có vẻ mất hứng, hừ một tiếng nói:
- Các hạ đã là người trong giang hồ thì nên hiểu đạo lý giang hồ. Con hồ yêu kia là bản đạo bắt được, nhị công tử lại đến cướp đi thì tính sao?
Mạch Đông Khoan nhìn lại con hồ yêu, sau đó cười nói:
- Tại hạ rời khỏi giang hồ đã lâu, đạo lý giang hồ đã quên gần hết, ngược lại nói về đạo lý trên chiến trường thì lại biết kha khá, đó là “Mạnh được yếu thua”, Minh Huyền đạo nhân có hiểu không?
Minh Huyền mặt hơi biến sắc, song hôm nay đã tới đây lão đã chuẩn bị đầy đủ. Lão rút ra một chiếc kính bát quái, có phần hao hao với chiếc kính mà Minh Hoằng hôm trước đưa ra.
Quả nhiên nhìn thấy tấm kính Mạch Đông Khoan liền giật mình. Lý Cáp lần trước về cũng đã nghe kể về tấm kính này. Đạo gia hiện tại đang vô cùng hưng thịnh, bát đại kỳ thuật đang hoành hành khắp thiên hạ, chính vì quá nhiều đạo môn xuất hiện nên các đạo môn đứng đầu đã lập ra một minh ước gọi là Bát Quái Minh. Tám đạo môn đứng đầu sẽ nắm giữ tám tấm kính bát quái khác nhau, trên mỗi tấm khắc hình thái cực và một trong tám quẻ.
Bát Quái Kính này dùng để hiệu lệnh các đồng đạo, được phân hạng theo thứ tự tám quẻ Càn- Đoài- Ly- Chấn- Tốn- Khảm- Cấn- Khôn. Bát Quái Kính của Minh Huyền vừa giơ lên có một vạch ngang đứt ở dưới, là quẻ Khôn, tức đứng hàng thứ năm trong tám quẻ.
Bất quá Mạch Đông Khoan lại bật cười:
- Đạo sĩ chắc có gì nhầm lẫn rồi, tại hạ không phải người tu đạo, tấm kính này chẳng có tác dụng gì với tại hả cả.
Minh Huyền hừ một tiếng nói:
- Các hạ không có liên quan, nhưng con Tam Nhãn Hồ Yêu kia thì có. Nó đứng thứ hai trong hàng thập yêu, nếu không sớm diệt trừ thì thiên hạt tất đại loạn.
Lúc này Lý Cáp chợt lên tiếng:
- Nói bậy, bảo bối của ta rõ ràng là hai mắt, đâu ra mà tam nhãn?
Minh Huyền cười khẩy:
- Đến lúc con mắt thứ ba của nó khai mở thì công tử cũng chẳng còn mạng mà nhìn nữa rồi.
Mạch Đông Khoan dù không sợ lão đạo sĩ này, nhưng những lời vừa rồi quả thực khiến lão lo lắng. Minh Huyền này có thể kiêu căng ngang ngược, nhưng tuyệt đối sẽ không nói dối. Thập yêu lão có nghe qua, đó là mười con yêu vật được coi là hung ác nhất thiên hạ do các đạo môn lập danh sách truy bắt.
Nếu đúng con thú kia là Tam Nhãn Hồ Yêu thì chuyện này không đơn giản.
Lúc này Minh Huyền lại nói:
- Hôm nay bản đạo đã rút ra Bát Quái Kính, nếu các hạ còn không nể mặt, vậy có lẽ bản đạo phải kêu gọi toàn bộ giới Đạo môn tới hỗ trợ thôi, Tam Nhãn Hồ Yêu không phải chuyện nhỏ.
Chính đang lúc Mạch Đông Khoan phân vân, chợt một bóng đen từ trên không đáp xuống giữa lão và Minh Huyền.
“Rầm” một tiếng, hai chân người nọ vừa chạm đất, mặt đất liền nứt vỡ ra.
- Gọi cả cái Đạo Môn của các ngươi tới đây, tới một giết một, tới mười giết mười, tới bao nhiêu giết bấy nhiêu, người Lý gia trước nay chưa hề sợ ai!
Hai tiếng rưỡi cho một chương dịch Có lỗi chính tả thì vào đây Mọi lời nhắn có thể để lại phía dưới
Đã có 47 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của BM.KimDung
Tác giả: Hắc Oa Dịch giả: BM.KimDung Nhóm dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu
- Nhị bá!
Lý Cáp liền kêu lên. Trước mặt là một nam tử trung niên thân hình vừa cao vừa gầy, hốc mắc sâu hút khiến người ngoài nhìn vào có chút cảm giác sợ hãi. Bát đại cung phụng của Lý gia năm xưa đều vào sinh ra tử với Lý tướng quân trên chiến trường, nên phủ tướng quân đối với họ rất kính trọng, Lý Cáp mặc dù thân phận cao hơn nhưng ngày thường cũng gọi họ một tiếng thúc thúc bá bá.
Minh Huyền thấy Nhị cung phụng của Lý gia xuất hiện thì cũng có chút lo sợ. Bát đại cung phụng của Lý gia đa số đều đã từng là những nhân vật một thời phong vân trên giang hồ, nhất là hai người đứng đầu. Minh Huyền nhận ra Nhị cung phụng này chính là Thiết Bàn Sơn năm xưa dựa vào đôi chân Thiết Cước Đao mà đạp đổ không biết bao nhiêu môn phái, người này trời sinh lạnh lùng cứng rắn, đối phó với y so với Mạch Đông Khoan thì khó hơn nhiều.
Nhưng Minh Huyền trước nay cũng chưa hề sợ ai, gằn giọng nói:
- Nói như vậy Lý gia nhất định sẽ không đem con hồ yêu kia giao ra phải không?
Mạch Đông Khoan vẫn lăn tăn về Tam Nhãn Hồ, bèn tiến lên nói:
- Nhị ca…
Nhưng Thiết Bàn Sơn giơ tay ngăn lại, lạnh nhạt nói:
- Không cần nói nữa, chỉ cần nhị công tử thích thì cho dù là tam nhãn hồ yêu thì đã sao, ngũ đệ cũng đâu phải ăn không ngồi rồi.
Mạch ĐÔng Khoan thấy nhị ca cứng rắn như vậy thì cũng đành lui về.
Minh Huyền nghe vậy tức giận nói:
- Nếu đã như vậy bản đạo cũng đành phải làm theo quy tắc thôi, hẹn gặp lại.
Dứt lời lão ta phất tay áo rời đi.
. . . . .
- Nhị bá, bọn đạo sĩ đó có thực sự lợi hại lắm không? Nghe giọng tên Minh Huyền đó có vẻ hắn sẽ gọi bèn cánh tới a!
Lý Cáp lúc vào trong phủ liền hỏi. Thiết Bàn Sơn trầm giọng:
- Cũng có chút bản sự, nhưng Lý phủ chúng ta cũng không phải dễ trêu vào. Nhị công tử yên tâm, chỉ cần chúng dám đến thì anh em chúng thuộc hạ sẽ cho chúng không còn đường về.
- Ồ, vậy ta yên tâm rồi.
Nói vậy thôi chứ Lý Cáp cũng chẳng hề lo lắng gì, mặc dù hắn ít tham gia chuyện trong nhà nhưng thực lực Lý phủ thì hắn cũng biết một ít, kỳ nhân dị sĩ trong phủ không thiếu, bát đại cung phụng chỉ là một phần thôi.
Đêm đến, Lý Cáp sau khi cùng Thiên Thiên xxx một phen thì nằm vật ra, Thiên Thiên đã ngủ, còn hắn thì ban ngày ngủ nhiều rồi nên tối hơi khó ngủ. Quay sang thì thấy Hương Hương vẫn còn ngồi đó tròn mắt nhìn hắn.
- Tiểu bảo bối, nhìn lén vợ chồng người ta vui vẻ là xấu lắm nha!
Lý Cáp tay ôm Hương Hương tay ôm Thiên Thiên, đang định ngủ thì chợt nghĩ ra gì đó, bèn ngồi dậy.
Lý Cáp đặt Hương Hương vào cạnh Thiên Thiên rồi kéo chăn lên, sau đó bước xuống giường đi tới chỗ Diễm Nhi.
“Ồ, không có người.”
Sở dĩ hắn muốn qua đây xem vì lúc nãy khi hắn đang xxx cùng Thiên Thiên thì có bóng người lướt qua cửa, quả nhiên là Diễm Nhi, chỉ là không ngờ lâu như vậy nàng còn chưa quay lại.
Trời đang sang thu, ban đêm gió thổi lành lạnh, nhưng Lý Cáp thể chất khác thường nên không để ý lắm, tùy tiện khoác chiếc áo ngoài vào rồi bước ra ngoài.
Đi một vòng quanh nội viện cũng không thấy Diễm Nhi đâu.
Lý Cáp đang nghi hoặc, chợt phát hiện phía phòng tắm có ánh sáng, thì ra cô nàng nửa đêm dậy đi tắm.
Cửa phòng tắm đã khóa, bất quá cái này cũng không làm khó được Lý Cáp. Hắn lại giở trò cũ, vào nhà bếp lấy con dao ra bậy thanh cửa lên, sau đó rón rén bước vào.
Thực ra nếu hắn hô lên một tiếng thì Diễm Nhi cũng sẽ mở cửa cho hắn vào, sau đó nếu hắn muốn ăn nàng ngay tại chỗ thì nàng cũng không phản kháng được như Tử Nghiên. Có điều nhàn cư vi bất thiện, Lý Cáp bỗng nhiên muốn thử cảm giác rình trộm.
Trong phòng tắm hơi nước lờ mờ khắp nơi, sau tấm bình phòng tiếc nước róc rách nho nhỏ như tiếng suối chảy.
Liếc mắt nhì qua khe tấm bình phong, dưới ánh nến mờ ảo, Lý Cáp nhìn thấy một thân thể trắng nõn ngồi trong bồn tắm, đôi tay như búp sen nhẹ nhàng vẩy từng đợt nước lên người, mái tóc dài buông thõng xuống mặt nước phiêu bồng như mây trôi.
Lần đầu tiên Lý Cáp phát hiện ra thân thể Diễm Nhi đẹp đến vậy.
Mỹ nhân tắm đúng là cảnh đẹp nhất a!
Lý Cáp thầm cảm thán.
Vì tiếng nói thầm của Lý Cáp mà Diễm Nhi phát hiện ra điều gì đó, trong lòng chợt căng thẳng, nhìn về phía tấm bình phong, có cảm giác như đang có đôi mắt nào đó nhìn trộm mình, liền chìm người vào trong bồn tắm, chuẩn bị kêu cứu bất cứ lúc nào.
Lý Cáp thấy sắp bị phát hiện, bèn dứt khoát xông ra, trước hết bịt miệng Diễm Nhi đang định la hét.
Chờ cho Diễm Nhi nhận ra mình Lý Cáp mới buông tay.
- Công tử… làm sao người lại… Ư…
Còn chưa nói xong Lý Cáp đã cúi xuống mút lấy môi nàng, Diễm Nhi cả người liền mềm ra.
- Ta tới xem nàng tắm a!
Lý Cáp thẳng thắn trả lời, sau đó bế Diễm Nhi từ trong bồn tắm đặt lên chiếc giường bên cạnh.
( Tại sao luôn có cái giường trong nhà tắm nhỉ, công dụng của nó là gì )
Diễm Nhi còn muốn nói gì đó, nhưng Lý Cáp đã cởi áo ngoài, sau đó nhào tới.
- Hôm nay chắc không bất tiện nữa chứ?
Hôm trước không ăn được vẫn khiến Lý Cáp nhớ mãi.
Diễm Nhi tim đập thình thịch, giờ phút này nàng đã từng nghĩ tới không biết bao nhiêu lần, nhưng lúc này khi nó đến thì nàng lại không biết phải làm sao.
Lý Cáp thấy sắc mặt nàng không được tự nhiên, bèn hỏi:
- Sao vậy, cái kia còn chưa đi sao?
Không thể nào, làm gì có đại di mụ nào kéo dài tới cả tháng, hay là nàng không muốn? Nghĩ vậy Lý Cáp có chút mất hứng.
Diễm Nhi thấy sắc mặt Lý Cáp không tốt vội nói:
- Không phải vậy, là… nô tỳ hơi sợ hãi…
Lý Cáp nghe vậy bật cười:
- Nàng xem Thiên Thiên không phải cũng đã làm rồi đó sao, ta sẽ ôn nhu một chút, không đau đâu…
Tác giả: Hắc Oa Dịch giả: BM.KimDung Nhóm dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu
Ánh ban mai rực rỡ xuyên qua khe cửa chiếu vào đôi tình nhân đang ôm nhau ngủ trên giường.
Lý Cáp mơ màng tỉnh dậy, thấy Diễm Nhi vẫn còn đang ngủ say, bèn phủ một lớp chăn cho nàng rồi ôm nàng về phòng. Đặt Diễm Nhi vào phòng nàng, hôn nhẹ lên trán nàng một cái, sau đó Lý Cáp chậm rãi bước ra khỏi phòng.
Mở cửa bước vào phòng mình, một cái bóng trắng nhỏ lập tức lao vào lòng hắn, không cần nhìn cũng biết là Hương Hương.
( Phòng của Lý Cáp và Diễm Nhi vốn là một, chẳng qua ở giữa có ngăn bằng một cánh cửa)
- Thiếu gia hảo!
( câu chào này là cách chào đặc trưng của người TQ nên mình không muốn việt hóa)
Thiên Thiên bưng chậu rửa mặt tới cạnh hắn.
Trong lúc đó, sau khi Lý Cáp đi khỏi Diễm Nhi chợt tỉnh giấc.
Nhớ lại lúc mới vào Lý phủ nàng hoàn toàn là bị ép buộc. Khi đó muốn nàng hiến thân cho Lý Cáp thì chẳng tha nàng tự tử cho xong, cũng may khi đó Lý Cáp còn nhỏ, chưa thể làm được chuyện xấu gì. Thời gian dần trôi qua, ở cạnh Lý Cáp lâu ngày nàng cũng đã dần dần chấp nhận thân phận thị nữ của mình, lại có chút nảy sinh tình cảm với hắn, dù không quá sâu đậm nhưng cũng đủ để nàng cam tâm tình nguyện cho hắn tất cả.
Chuyện đêm qua đối với nàng như một điều tất yếu, nước chảy thành sông thuận lý thành chương.
Qua một đêm, trở thành một thiếu phụ, trong lòng Diễm Nhi lúc này không rõ là tư vị gì nữa, có hụt hẫng, có vui mừng, có bất đắc dĩ, lại có chút chờ mong…
Nhìn xuống cổ tay trái của mình, thấy chiếc vòng ngọc phỉ thúy kia nàng lại nhớ lại ngày ấy Lý phu nhân gọi mình tới nói chuyện, thầm than:
- Cuộc sống thế này có lẽ cũng không tồi…
Thiên Thiên lau mặt rửa chân cho Lý Cáp xong, cùng Lý Cáp ra ngoài, vừa đi vừa cười nói:
- Đêm qua thiếu gia ra ngoài làm Thiên Thiên sợ muốn chết, cũng may Hương Hương thông minh tìm ra chỗ của thiếu gia và Diễm Nhi tỷ.
Lý Cáp sửng sốt:
- Đêm qua nàng ra ngoài tìm ta sao?
Thiên Thiên cười nhẹ nói:
- Lúc Thiên Thiên tìm tới thì hai người đã ngủ rồi, cửa phòng còn không khóa nữa…
Đúng lúc này Tử Nghiên từ đâu bước tới, đầu cúi gằm xuống đất, không cẩn thận va ngay vào người Lý Cáp.
Lý Cáp vội đỡ cho nàng khỏi ngã, hỏi:
- Tử Nghiên, tối qua mất ngủ sao?
Tử Nghiên nghe vậy đỏ bừng mặt mắng hắn một tiếng:
- Tiểu sắc lang!
Dứt lời vùng khỏi tay hắn bỏ đi.
Lý Cáp thầm nghĩ “Sắc lang thì sắc lang, nhưng thêm chữ tiểu vào làm chi a?!”
Buổi tối Âu Tề cho người tới mời Lý Cáp, nói là cô nương đầu bảng của Phiên Hương lâu mới đi tham gia cuộc thi hoa khôi ở Hoa Thành đã trở lại, nghe nói nàng ta đạt được giải nhất, tên là Hà Liên Khanh thì phải.
Lý Cáp đang nhàn rỗi, bèn ôm theo Hương Hương tới Phiên Hương lâu. Hiện tại hắn đến lầu xanh nhiều như trẻ con đi học, mặc dù đến đó cũng chẳng làm gì ngoài ăn chơi, nhưng so với ngốc ngốc ngồi ở nhà thì vẫn hơn. Mấy người Thiên Thiên cũng biết hắn tới Phiên Hương lâu, nhưng không ai ngăn cản hắn, mà ngăn cũng không được.
Tối nay Phiên Hương lâu náo nhiệt lạ thường, ngoại đường hay nội đường cũng chật cứng, thậm chí nhiều người còn đứng để xem. Cũng phải thôi, Hà Liên Khanh đã giật giải hoa khôi năm tỉnh quanh đây, không chỉ đám quý tộc thành Hổ Dương mà cả các vùng lân cận cũng tới, cho dù không giành được người đẹp thì liếc nhìn một cái cũng được, hoặc giả nếu số may mắn biết đâu lại được nàng ta để ý, chuyện cóc ghẻ ăn thịt thiên nga đầu năm nay nhiều lắm.
Lý Cáp dù đến sau, nhưng lập tức có người tới dọn chỗ, là phòng khách quý ở lầu hai. Âu Tề với Công Tôn Viễn đã chờ ở đó từ lâu.
Khách sáo chào hỏi một phen, sau đó mọi người ai ngồi chỗ người nấy, bắt đầu uống rượu nói chuyện phiếm.
- Thanh Liên gì gì đó mị lực cũng không nhỏ a, đông người như vậy, nàng ta đẹp lắm sao?
Lý Cáp vừa ném lạc vào mồm vừa nói. Không thể không nói kỹ năng ném lạc của Lý Cáp đã đạt tới đẳng cấp khá cao, mười mấy năm hắn luyện chiêu này, mỗi ngày vài trăm phát, hiện tại không cần nhìn hắn cũng có thể ném hạt lạc trúng ngay miệng Hương Hương.
Thực ra hôm nay Lý Cáp tới đây cũng không phải hứng thú với hoa khôi gì gì đó, chủ yếu là tới góp vui thôi. Hoa khôi thì sao chứ, gái lầu xanh thì vẫn là gái lầu xanh thôi, ở nhà còn mấy hoàng hoa khuê nữ chưa ăn hết hơi đâu mà để ý mấy cô nương ở đây.
Bên cạnh Âu Tề ghé miệng vào nói nhỏ:
- Công tử, là Hà Liên Khanh.
- A… à, như nhau cả thôi.
Lý Cáp ậm ừ lấp liếm, lại rót cho Hương Hương ít rượu. Tiểu bạch bạch này mỗi lần thấy Lý Cáp uống rượu đều vòi vĩnh, đã trở thành thói quen rồi.
Âu Tề cười nói:
- Nhị công tử trong phủ đúng là không thiếu mỹ nhân, tất nhiên không vừa mắt những cô nương bình thường. Bất quá Hà Liên Khanh này đúng là có chỗ khác biệt, so với Thượng Quan cô nương cũng không kém là bao.
- Ô, đẹp như vậy sao?
Lý Cáp ngô một tiếng, gần bằng Thượng Quan Thanh Thanh thiên hạ được mấy ai, chút phải xem kỹ một tí mới được.
- Tại hạ tất nhiên không dám lừa nhị công tử, có đẹp hay không chút nữa công tử tự nhìn sẽ rõ. Hà Liên Khanh này là sau khi công tử đi Diên Đông phủ được ba năm mới tới. Bình thường nàng chưa từng lộ mặt, tại hạ cũng phải dựa vào quan hệ với lão bản Phiên Hương lâu mới nhìn thấy được một lần. Chậc chậc… giờ nhớ lại vẫn còn cảm thấy kinh tâm động phách, nhan sắc của nàng đúng là hoa nhường nguyệt thẹn…
- Ngươi nếu thích thú như vậy sao không mua đứt nàng ta đi, ở thành Hổ Dương này Âu Tề ngươi cũng coi như nhân vật có số má, làm sao phải thèm thuồng một nữ tử lầu xanh như vậy?
Âu Tề buồn bực lắc đầu:
- Hà Liên Khanh này đoạt hoa khôi năm tỉnh, được lão bản ở đây coi như báu vật, ngay cả các ông chủ ở kinh thành cũng để ý, công tử cũng biết đấy, mặc dù một cái Phiên Hương lâu không là gì nhưng ông chủ phía sau của nó thì tại hạ làm sao dám đắc tội?!
Lý Cáp thấy tên Âu Tề này rõ ràng là có chút khoa trương, chẳng qua cũng chỉ là một kỹ nữ lầu xanh thôi.
Chợt âm thanh ồn ào bỗng biến mất, cả đại sảnh trở nên im ắng, Âu Tề nhìn ra phía vũ đài, lẩm bẩm:
Tác giả: Hắc Oa Dịch giả: BM.KimDung Nhóm dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu
Cả bọn hướng ánh mắt về phía vũ đài ở lầu hai.
Từ trong tấm rèm lụa một bóng dáng yểu điệu thướt tha bước ra. Một nữ tử dung mạo xinh đẹp tuyệt trần từ từ xuất hiện, khiến tất cả những nam nhân trong sảnh phải ngẩn ngơ, quả nhiên là phong hoa tuyệt đại, hoa nhường nguyệt thẹn a!
Hà Liên Khanh nhìn quanh bốn phía, khẽ mỉm cười một cái, lập tức tiếng vỗ tay ầm ầm liền vang lên. Nàng chậm rãi ngồi xuống, bắt đầu biểu diễn ca kỹ.
Giọng ca đúng là rất tuyệt vời, mặc dù chưa bằng Thượng Quan Thanh Thanh nhưng phối hợp với dung mạo và biểu cảm của nàng lại khiến cho người ta dễ dàng chìm vào khung cảnh trong bài hát.
Đám người Âu Tề cũng ngơ ngẩn nhìn Hà Liên Khanh, mắt không nháy lấy một lần. Cho tới khi biểu diễn kết thúc, Âu Tề mới hỏi:
- Nhị công tử thấy thế nào? Liên Khanh cô nương đây có lọt được vào mắt ngài không?
Chỉ là Lý Cáp dường như không nghe thấy, hắn vẫn đang chăm chú nhìn về phía Hà Liên Khanh. Nhưng không giống ánh mắt những người khác, Lý Cáp nhìn Hà Liên Khanh với ánh mắt rất mơ hồ, Âu Tề cũng không thể nhìn ra rốt cuộc ánh mắt đó có ý nghĩa gì.
- Nhị công tử?
Âu Tề lại gọi lần nữa. Lý Cáp lúc này mới định thần lại.
- A, ừ, có chuyện gì ?
Lý Cáp quay lại hỏi.
Âu Tề cười rộ lên, cục thịt béo dưới cằm rung động vài cái:
- Nhị công tử, ngài có vừa mắt Liên Khanh cô nương không?
Lý Cáp không đáp lời hắn mà nói:
- Gọi lão bản tới đây.
Âu Tề sửng sốt, thầm nghĩ nhị công tử hôm nay có vẻ không bình thường. Cho dù có ý với Hà Liên Khanh thì cũng không nên có ánh mắt như thế chứ? Bất quá chuyện này không tới lượt hắn lo, việc của hắn là đi gọi lão bản tới.
Lý Cáp nhìn chăm chú vào gương mặt Hà Liên Khanh, từ ánh mắt cho tới nụ cười, đều khiến hắn nhớ tới hình bóng một cô gái trong quá khứ.
Dung mạo nàng không bằng được Hà Liên Khanh, dáng người nàng cũng không yểu điệu được như Hà Liên Khanh, nàng cũng không có chất giọng giống Hà Liên Khanh, nhưng ánh mắt và nụ cười, cùng với khí chất của hai nàng lại giống hệt nhau.
Trong lúc Lý Cáp hồi tưởng lại thì Hứa lão bản đã được gọi lên. Lão khom người cung kính nói:
- Nhị công tử có việc gì cần phân phó a?
Lý Cáp vẫn không rời mắt khỏi Hà Liên Khanh, thản nhiên nói:
- Mời Thanh Liên cô nương lại đây bổn công tử muốn nói chuyện với nàng.
“Thanh Liên cô nương?”
Hứa lão bản huy động hết các dây thần kinh trong nửa ngày mà cũng không nhớ ra nổi ở Phiên Hương lâu có ai tên là Thanh Liên.
Âu Tề bên cạnh liền nhắc:
- Chính là Hà Liên Khanh.
- Liên Khanh cô nương? Chuyện này…
Hứa lão bản ấp úng:
- Không phải ta không nể mặt nhị công tử, chỉ là Liên Khanh cô nương vốn không tiếp khách, ngài xem…
Lý Đông đứng sau Lý Cáp liền quát:
- Không cần dài dòng, công tử nhà ta mời nàng lên thì nàng phải lên, đó là phúc của nàng.
- Nhưng…. Nhưng…
Hứa lão bản khó xử vô cùng, Phiên Hương lâu hiện tại hoàn toàn trông cậy vào Hà Liên Khanh, nhưng Lý nhị công tử cũng không phải người mà họ có thể đắc tội. Cho dù Phiên Hương lâu có chỗ dựa vững chắc, nhưng chỗ dựa đó lại là bạn bè với Lý tướng quân, nếu chuyện làm om xòm lên thì chỗ dựa phía sau cũng chưa chắc đã chịu vì một Phiên Hương lâu bé nhỏ mà xung đột với Lý gia. Nghĩ đi nghĩ lại, tốt nhất vẫn là mời Hà Liên Khanh tới, chỉ hy vọng nhị công tử đừng làm gì quá phận.
Nghĩ vậy Hứa lão bản bèn nhận lời rồi lui ra.
Vừa mới xuống lầu đã có người đứng đợi sẵn, Hứa lão bản nhìn qua, vội cười nói:
- Ai nha, là Vương công tử sao, ngài tới ủng hộ cho Liên Khanh cô nương sao?!
Vương công tử kia cũng có vẻ tuấn tú tiêu sái, dáng vẻ nho nhã thanh lịch. Hắn gập chiếc quạt trong tay lại ôm quyền nói:
- Tại hạ từ khi Liên Khanh cô nương bắt đầu thi hoa khôi đã rất ngưỡng mộ nàng, hôm nay muốn nhờ Hứa lão bản cho phép tại hạ gặp mặt nàng một lần có được không?
Nói xong thư đồng bên cạnh liền dúi vào tay Hứa lão bản một tấm ngân phiếu.
Hứa lão bản vội đẩy tấm ngân phiếu về nói:
- Vương công tử, ta biết ngài rất quan tâm tới Liên Khanh, nhưng việc này… Chị sợ Hứa mỗ không thể đồng ý, Liên Khanh nàng không tiếp khách.
Vương công tử vội nói:
- Không phải muốn nàng tiếp khách, ta chỉ muốn gặp nàng một chút, nói mấy câu là thỏa mãn rồi, hy vọng Hứa lão bản giúp cho… Nếu số ngân phiếu này Hứa lão bản thấy không đủ thì ta có thể đưa thêm.
Hứa lão dứt khoát từ chối:
- Đây không phải là vấn đề về tiền bạc, thôi Hứa mỗ còn nhiều việc, Vương công tử cứ tự nhiên.
Nói xong đi thẳng một mạch. Vương công tử lại nhìn lên phía Hà Liên Khanh đang biểu diễn, thở dài một hơi, quay về chỗ ngồi.
- Công tử, hay là để bọn thuộc hạ bắt nữ nhân kia về cho ngài?
Một tên tùy tùng bên cạnh Vương công tử nói.
- Bậy bạ, đối với giai nhân làm sao có thể giở thủ đoạn như vậy. Ta nói ngươi bao nhiêu lần rồi, đã theo ta thì nên bỏ tính khí giang hồ đi.
Tên tùy tùng liền vâng dạ lui về.
Tiếng đàn vẫn dập dìu lả lướt, hàng trăm người trong sảnh đều si mê ngắm nhìn, hàng trăm ánh mắt có si mê, có dâm loạn, có chân thành tha thiết đều hướng về phía Hà Liên Khanh.
Tác giả: Hắc Oa Dịch giả: BM.KimDung Nhóm dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu
Hà Liên Khanh tuy do Phiên Hương lâu bồi dưỡng nên, nhưng hôm nay mới là lần đầu lên sân khấu ở Phiên Hương lâu biểu diễn.
Nhìn những vị khách cuồng nhiệt, vì một nụ cười, một câu nói của nàng, không biết bao nhiêu vị công tử anh hào sẵn sàng liều mạng, nhưng trong lòng nàng vẫn bình lặng như cũ.
Công việc của nàng đó là chỉ cần làm cho họ say mê lưu luyến nàng, ngoài ra mọi chuyện khác nàng không muốn nghĩ tới.
Thoạt nhìn nàng giống như một thiên kiêu chi nữ, được mọi người sung bái say đắm, đáng ra nàng nên tự hào kiêu ngạo mới phải. Nhưng không, sâu trong thâm tâm nàng luôn cảm thấy mình giống như con chim hoàng yến bị người ta nhốt trong lồng, được người ta nhìn ngắm, tán thưởng, nhưng không bao giờ có được cảm giác tự do.
Bầu trời ngoài kia tưởng như gần ngay trước mặt, nhưng lại giống như không bao giờ có thể vươn tới được.
. . . . .
Máy móc đàn một khúc, múa một điệu, Hà Liên Khanh trong tiếng reo hò của mọi người từ từ bước vào hậu viện.
Đang suy nghĩ mông lung, chợt Hứa lão bản xuất hiện bên cạnh, Hà Liên Khanh vội cúi người thi lễ.
- Ừm, Liên Khanh, hôm nay ngươi biểu diễn tối lắm.
Hứa lão bản trước hết khen ngợi nàng, thực ra lão cũng không nhìn Hà Liên Khanh biểu diễn mà lão chỉ tập trung nhìn vào thái độ của đám khách làng chơi.
- Đa tạ Hứa thúc khen ngợi.
Nàng trước mặt người khác vẫn phải miễn cưỡng nở nụ cười, nhỏ nhẹ nói.
Hứa lão bản lại nói:
- Đừng về vội, bên kia có một vị khách quý, ngươi qua đó bồi tiếp hắn một chút.
Hà Liên Khanh liền kinh ngạc, trước đó Hứa lão bản từng nói tối nay chỉ cần biểu diễn ở ngoài là được, tại sao bây giờ lại có vị khách quý nào đó?
- Vị khách này không tầm thường, ngươi hảo hảo nói chuyện với hắn, cố gắng làm hắn vừa lòng, chỉ cần hắn không có yêu cầu gì quá phận thì cứ thuận theo hắn, chịu ủy khuất một chút cũng được.
Hà Liên Khanh gật đầu đáp ứng, không đáp ứng thì nàng có thể làm gì, nàng không có quyền lựa chọn.
Cửa mở ra, Hứa lão bản mang theo nụ cười quen thuộc tiến vào.
Hà Liên Khanh nhìn trong phòng có mấy vị công tử, trong đó có mấy người nàng nhận ra, chính là người ngày đó lão bản đã bảo nàng phá lệ ra gặp mặt.
Hứa lão bản cúi người với thiếu niên ngồi ghế chủ tọa, kính cẩn nói:
- Nhị công tử, Liên Khanh tới rồi, chỉ là… nàng không uống rượu, nhị công tử thông cảm cho…
- Được rồi, ra ngoài đi.
Lý Cáp nhàn nhạt nói, ngữ điệu bình bình khiến Hà Liên Khanh không thể đoán ra tính cách của hắn. Chỉ là nhìn vị công tử mà lần trước đã gặp mặt, thấy hắn đối với thiếu niên này còn phải cung kính như vậy, đủ biết y không phải nhân vật tầm thường.
Hứa lão bản vội vâng một tiếng rồi bước ra ngoài cửa.
Hà Liên Khanh quan sát vị công tử kia, hắn có diện mạo tuấn dật, đôi mắt có thần, dưới chân một con chó to nằm sấp, trước ngực ôm một con thú nhỏ trắng như tuyết, phía sau là ba đại hán to lớn dị thường, quả thực rất có khí thế.
Nhưng khiến nàng kinh ngạc chính là trong khi những công tử bên cạnh đều nhìn chằm chằm vào nàng với bộ dáng say đắm mê mẩn, thì hắn nhìn nàng lại chỉ giống như một người bình thường, không say mê, không thích thú, thậm chí là ngay cả tán thưởng cũng không có, giống như hắn đang nhìn bang quơ chứ không phải nhìn vào nàng.
- Liên Khanh cô nương, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Phá vỡ bầu không khí im lặng chính là Âu Tề, hắn cười một tiếng mà cả khối thịt rung động, Lý Cáp thực sự lo ngại không biết cái cục thịt kia có rớt ra không nữa.
Hà Liên Khanh vén vạt áo thi lễ:
- Liên Khanh kiến quá công tử, không biết công tử xưng hô thế nào?
( Từ “kiến quá” có nghĩa là chào hỏi, nhưng mình tạm thời không tìm được từ thích hợp để thay thế. Để là “chào” thì nó thô quá, những từ như “bái kiến, tham kiến, thỉnh an, vấn an,…” đều có vẻ không hợp ngữ cảnh. Nếu ai có cách dịch từ này chuẩn hơn thì vui lòng báo lỗi)
Lần trước gặp mặt chỉ một lát, nàng vẫn chưa biết tên mấy vị công tử này.
- Nga, tại hạ Âu Tề. À, Liên Khanh cô nương, để tại hạ giới thiệu, vị này là Lý nhi công tử của phủ tổng đốc.
Âu Tề hướng về phía Lý Cáp nói.
- Liên Khanh kiến quá nhị công tử.
Nàng hành lễ rất chú đáo cẩn thận.
Nếu Lý Cáp nhìn nàng bằng ánh mắt cuồng nhiệt, si mê hay chân thành, tha thiết thì nàng cũng không hề nao núng dao động, nhưng ánh mắt hắn nhìn nàng lại trong suốt như mặt nước, nhìn vào đó nàng chỉ thấy ảo ảnh của chính mình, khiến nàng trở nên bối rối hơn bao giờ hết.
- Còn vị này là... abc xyz…
Âu Tề giới thiệu những người còn lại, Hà Liên Khanh cũng cứng nhắc thi lễ, nhưng trong đầu chỉ còn nhớ tới cái tên Lý nhị công tử.
Giới thiệu xong, chợt Lý Cáp chỉ vào chỗ ngồi cạnh mình nói:
- Thanh Liên, lại đây ngồi.
Nếu không phải trong phòng chỉ có mình nàng là nữ tử thì nàng thật sự hoài nghi không biết Lý nhị công tử kia đang gọi ai. Thanh Liên? Nàng không khỏi buồn bực, không ngờ còn có người có thể nghe nhầm tên mình.
- Nhị công tử, thiếp tên Liên Khanh, không phải Thanh Liên.
Lý Cáp cười xòa:
- Cũng không khác mấy, dù sao cũng chỉ là danh tự thôi.
Đợi khi Hà Liên Khanh ngồi xuống, Lý Cáp chợt nhìn thẳng vào mắt nàng hỏi:
- Thanh Liên, nàng thích bánh bao nhân thịt hay bánh bao chay?
Ta có nghe nhầm không, hắn hỏi cái gì vậy?! Nụ cười trên mặt Hà Liên Khanh cứng lại, mà vẻ mặt đám công tử kia cũng giống như pause một đoạn video.
Hà Liên Khanh không rõ là tư vị gì, má phấn hơi ửng hồng, nhưng hắn hỏi thì nàng chỉ có thể đáp:
- Nhân… thịt.
Đúng là nàng thích bánh bao nhân thịt, nhưng từ khi vào Phiên Hương lâu nàng đã không còn được ăn thứ đó, lão bản nói nó khiến cơ thể nàng dễ mập ra.
- Tối, bánh bao nhân thịt ngon lắm a… Vậy nàng thích nhân thịt nạc hay thịt mỡ?
Lý Cáp hai mắt sáng lên. Hà Liên Khanh nghe vậy chỉ hận không thể lập tức chạy khỏi đây, tên công tử này nhất định đầu óc có vấn đề rồi, hỏi linh tinh cái gì không biết nữa.
Chỉ là lão bản đã nói nếu hắn không có hành động nào quá phận thì không được làm phật ý hắn, vì thế Hà Liên Khanh bèn đỏ mặt đáp:
- Thịt… mỡ…
- Tốt lắm.
Nghe vậy chợt Lý Cáp vỗ đùi đánh bốp một cái, khuôn mặt cao hứng lạ thường.
( Đoạn đối thoại này có vẻ hơi khó hiểu, qua 1 chương nữa tác giả sẽ giải thích)
Hà Liên Khanh mím môi lại, trước đây ma ma rất ít khi cho nàng ăn thịt, đặc biệt là thịt mỡ vì sợ nó phá hỏng vóc dáng của nàng, nàng mặc dù trong lòng thích ăn nhưng cũng không dám nói nửa câu.
Đang hồi tưởng lại, chợt Lý Cáp lại hỏi tiếp:
- Nàng có thích thả diều không?
Lại là một câu hỏi khiến ai nấy phải trợn tròn mắt, chỉ có điều Hà Liên Khanh dường như đã quen với cách hỏi này, buột miệng đáp luôn:
- Thích… ta thích nhất chính là chơi diều… ta nhớ ngày xưa ta đã từng tự làm được một cái diều ba cánh…
Càng nói nàng càng nhớ lại ký ức thời thơ ấu của mình, đến nỗi ngay cả xưng hô cũng không còn chú ý nữa, xưng “ta” rất tự nhiên.
- Ha ha, bây giờ là cuối thu gió rất nhiều, ta biết một chỗ ngoài thành Hổ Dương rất hay, lần sau sẽ mang nàng đi thả diều.
Lý Cáp cười nói rất tự nhiên như thể Hà Liên Khanh đã là người của hắn vậy.
- Thanh Liên, nàng có thích đá cầu không? Ồ, đá rất tốt sao? Vậy hôm nào nàng đá thử ta xem.
- Thanh Liên, nàng thích chơi nhất trò gì, ồ, là bịt mắt bắt bướm sao?
- Thanh Liên, nàng thích bướm hay chuồn chuồn? Ồ, đều thích à, vậy hôm nào chúng ta đi câu cá, nhân tiện bắt nòng nọc luôn, sau đó đem về rán lên cho nàng ăn… ha ha, ta chỉ đùa thôi.
- Nàng thích nuôi cún à, ách, cún thì ta không có, mà chó to thì có một con đây này, nhưng nó nặng lắm nàng không bế được đâu… Di, trong lòng ta á, nó có phải cún đâu, nó là hồ ly, hồ ly a, đúng là tiểu ngốc nghếch...
- Ồ, nàng thích đọc tiểu thuyết sao? Hay lắm, trong nhà ta còn mấy quyển nhục bồ đoàn, kim bình mai… đảm bảo nàng đọc qua một lần là thích.
Hai người nói chuyện càng lúc càng hang, dường như quên đi hoàn cảnh của mình. Hà Liên Khanh bị Lý Cáp khơi gợi lại mọi ký ức trong quá khứ, tâm hồn giống như trở về thời tiểu nữ hài.
- Những chuyện đó… có thể sao?
Hà Liên Khanh háo hức nhìn Lý Cáp, đôi mắt long lanh ngây thơ như đứa trẻ nhỏ, bàn tay trắng muốt đã nắm lấy tay Lý Cáp từ bao giờ.
- Hứa lão bản!!!
Lý Cáp gầm lên một tiếng rung động cả thanh lâu.
Hứa lão bản đang ngủ gật ở ngoài chợt giật mình, lật đật chạy vào, bắt gặp cảnh Hà Liên Khanh đang tay trong tay với Lý Cáp, ngay cả thân thể cũng ghé sát vào người hắn, liền thầm kêu không ổn.