Quyển 4: Săn Bắn Dao Sơn
Chương 141+142: Đao pháp xuất thần nhập hóa
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
- Đúng là Sở Vân, hắn đã xuất thủ! Trinh Hữu Tài, vì sao ngươi không báo cho ta?
Cuồng Nho Tướng Quân kêu lớn.
Trinh Hữu Tài cười khổ, nói:
- Toán sư của đối phương sở hữu thủ đoạn gì đó, vượt trên cả ta. Huyền cơ được che đậy, khiến ta trong khoảng thời gian ngắn không thể tính ra được. Đương nhiên quân địch đã có chuẩn bị mà tiến tới.
- Đương nhiên đã có chuẩn bị mà đến.
Sắc mặt Cuồng Nho Tướng Quân liền trầm xuống, trong khoảng thời gian ngắn, chứng kiến Sở Vân chém bay Nộ Lôi lâu thuyền thứ ba, trong mắt hiện ra vẻ căm phẫn.
- Chiến tích của Tiểu Bá Vương ngươi khiến người khác phải kinh ngạc, ra trận tất thắng, trong lòng người của Thư gia, quả thực ngươi chính là chiến thần bất bại. Hắn có chiến lực hùng hậu, đương nhiên chính là con ắt chủ bài của đối phương. Đây là điểm mạnh, cũng là điểm yếu nhất của quân địch. Chỉ cần ta đánh bại Sở Vân, sĩ khí của đối phương sĩ giảm đi rất nhiều.
Cuồng Nho Tướng Quân nhếch mép cười, mạnh mẽ huy động Nhân Sư Nam Dã Kỳ trong tay:
- Phá Thiên Xạ Thần Nỏ bảo vệ những lôi lâu thuyền còn lại, bắn chết hắn cho ta!
Băng băng băng!
Thanh âm này, lại lần nữa vang lên khiến cho liên quân vô cùng căng thẳng, bốn mươi chín nỏ tiễn to lớn đâm thủng không trung, mang theo tiếng sấm nổ vang, bắn thẳng tới Sở Vân.
Ầm ầm ầm...
Tiếng nổ liên tục vang lên, Sở Vân tiện tay dùng Túy Tuyết Đao to lớn trong tay làm tấm lá chắn. Ánh đao bộc phát, sáng như tuyết lan tỏa ra, Sở Vân cũng không trực tiếp ngăn lại mà khéo léo vận dụng cổ tay chuyển nỗ tiễn bắn ra nơi khác.
Hắn vừa ngăn cản vừa thoái lui, thoáng chốc cũng đã lùi lại năm mươi bước!
Uy lực của mỗi một Phá Thiên Xạ Thần nỏ đều vô cùng kinh khủng, tương đương với một đầu Linh Yêu có sáu ngàn năm tu vi dốc toàn lực công kích. Sở Vân tránh được một tiễn, chặn được một tiễn, thế nhưng có một tiễn bắn trúng Hỏa Đức Chân Thân hắn.
Lực phòng ngự của Hỏa Đức Chân Thân cũng không quá xuất sắc, mà dùng yêu nguyên hóa thành hỏa, công thủ tạo thành một thể thống nhất. Sau khi Sở Vân bị bắn trúng, yêu nguyên của Thiên Hồ giảm xuống trầm trọng, thiếu chút nữa Hỏa Đức Chân Thân bị tan vỡ.
Quả thực Phá Thiên Xạ Thần Nỏ rất cường hãn!
- Không thể tiếp tục sử dụng Hỏa Đức Chân Thân. Mục tiêu quá lớn, rất dễ bị tổn thương.
Trong lòng Sở Vân chấn động, vừa rồi là tiện cho việc phá hủy Nộ Lôi lâu thuyền của địch, bây giờ đã bị quân địch nhằm vào. Hắn cũng không hề cậy sức mạnh, lập tức cởi bỏ vỏ bọc Hỏa Đức Chân Thân, thu Túy Tuyết Đao lại.
- Ha ha ha, cho dù ta không đích thân xuất thủ, cũng có cách để tiêu diệt ngươi. Phá Thiên Xạ Thần Nỏ mau mau chuẩn bị!
Cuồng Nho Tướng Quân cười lớn một tiếng, hắn rất hài lòng về uy lực của Phá Thiên Xạ Thần Nỏ. Có một điểm duy nhất khiến hắn không vừa ý, đó chính là khâu chuẩn bị của Phá Thiên Xạ Thần Nỏ mất quá nhiều thời gian.
- Rốt cục thiếu chủ đã đánh tan ba Nội Lôi lâu thuyền, ngay cả Phá Thiên Xạ Thần Nỏ cũng không thể làm được gì!
Hoàng Hiếu vô cùng vui mừng, Sở Vân trưởng thành quá nhanh, khiến cho hắn không thể đoán được chiến lực thực sự của hắn.
Trận chiến vừa rồi, khiến hắn vừa vui sướng, vừa kinh ngạc.
Sở Vân không ra tay thì thôi, nhưng khi ra tay liền lập lên chiến tích kinh người. Trong lòng Hoàng Hiếu hiểu rất rõ ràng, đổi lại những kẻ khác trong quân, nhất định cũng không thể làm được chuyện này.
Cũng có rất ít người có thể bình yên vô sự dưới Phá Thiên Xạ Thần Nỏ.
- Tuyệt đối không thể để đối phương tùy tiện bám chân thiếu chủ!
Trong nháy mắt, Hoàng Hiếu đưa ra một quyết định vô cùng sáng suốt. Hắn muốn dùng Sở Vân làm mũi tiễn, mở rộng cục diện, chuyển mình vùng lên chiếm lấy thế thượng phong.
Sắt tốt dùng làm dao! Quả thực vũ dũng của Sở Vân rất đáng tin cậy!
- Tinh binh Thạch Hỏa, toàn lực công kích trận nỏ của đối phương!
Hoàng Hiếu vung quân kỳ lên, nhất thời hỏa lực thay đổi phương hướng công kích, cuồng bạo tăng gấp bội. Dung nham như mưa, bay qua khoảng không, rơi về phía Phá Thiên Xạ Thần Nỏ.
Chiến hạm chở Phá Thiên Xạ Thần Nỏ bị dung nham từ trên trời xối xả bắn xuống, đánh cho không ngóc đầu lên được, tê liệt trong khoảng thời gian ngắn.
- Thật đáng ghét! Nỏ tiễn của ta... Thật không ngờ tinh binh Thạch Hỏa giúp các ngươi lộng hành lâu như vậy, đây cũng chính là lúc tiêu diệt các ngươi. Tinh binh Băng Oa phản công cho ta!
Một ngàn năm trăm đầu Tam Túc Băng Oa, mỗi đầu đều giống như trâu cày, vẫn ẩn nấp bên trong đại quân Thủy gia. Nghe được mệnh lệnh, đồng loạt há to miệng, sau đó há miệng phun ra một dòng nước lạnh trắng như tuyết.
Một ngàn năm trăm dòng nước lạnh cũng không đánh thẳng vào đại quân Thư gia. Mà bắn thẳng lên tầng mây trên đỉnh đầu liên quân.
Hầu như chỉ trong chốc lát, tầng mây biến thành màu đen, bành trướng như núi.
- Tại sao những đám mây trên trời lại trở nên như vậy?
- Ta cảm thấy có điều gì đó bất ổn...
Ngay lập tức các tinh binh Thạch Hỏa ngửa đầu nhìn lên trời, đồng thời đều đưa ra các nghị luận, bỗng nhiên những chấm nhỏ màu trắng xuất hiện trong tầm mắt.
Chấm nhỏ dần dần lan ra, gió lạnh nổi lên, khiến cho khuôn mặt mọi người trở nên tê dại.
- Đó chính là...
Có người nhận ra những điểm trắng đó, nhất thời há miệng kêu lên đầy vẻ kinh sợ.
- Mưa đá to như ngọn núi nhỏ a!
Ngay sau đó có người kêu lên.
Ầm ầm ầm...
Một ngàn năm trăm khối băng đá từ trên trời rơi xuống. Có khối rơi xuống biển, kích thích sóng biển
bắn tung tóe, có khối rơi xuống chiến hạm Thư gia, đập vào khoang thuyền khiến khoang thuyền hằn lên một hố sâu, trong đó có đội thuyền long cốt bị nhấn chìm vào đáy biển.
Lực công kích của tinh binh Băng Oa quá mạnh, thoáng chốc đã đè nén tinh binh Thạch Hỏa xuống dưới. Trong chốc lát, hậu phương của liên quân chịu đựng đủ tàn phá.
- Bây giờ ngươi tính thế nào?
Cuồng Nho Tướng Quân đắc ý cười.
- Cho dù các ngươi có vùng vẫy thế nào, rốt cục ta cũng sẽ chiến thắng!
Hỏa lực bị đè xuống, quả thực rơi vào tình thế nguy hiểm. Bởi vậy liên quân đã rơi vào thế bị động.
Biện pháp duy nhất để ngăn chặn, chính là tổ chức một hạm đội cường mạnh đột kích, phá tan lớp bảo vệ của Thủy gia, tiến đánh tinh binh Băng Oa.
Thế nhưng Hoàng Hiếu không tiến hành bất cứ biện pháp gì. Ánh mắt của hắn sắc bén, đã phát hiện ra cạm bẫy của Cuồng Nho Tướng Quân. Vừa nhìn đã phát hiện tinh binh Băng Oa có phòng ngự yếu kém, quả thực khiến hắn cảm thấy nghi ngờ.
Một khi hắn tổ chức hạm đội đột kích, chắc chắn sẽ bị tổn thất thảm hại, bản trận sụp đổ.
Trận quyết chiến này, đến lúc này đã tới thời khắc then chốt!
- Thấy chiêu phá chiêu chỉ là một thủ đoạn chiến tranh tầm thường mà thôi, nếu như không phá được ưu thế tinh binh Băng Oa của ngươi, như vậy bản trận sẽ phát huy được ưu thế lớn nhất! Toàn quân có lệnh, trợ giúp thiếu đảo chủ giết địch!
Tới lúc này không có do dự nửa điểm, Hoàng Hiếu liền huy động Vương Sư Trung Nguyên Kỳ trong tay, hạ quyết định.
- Rõ ràng hắn đã phát hiện ra cạm bẫy của ta, ha ha, vậy muốn đặt cược toàn bộ vào tên Tiểu Bá Vương sao? Rất thú vị! Toàn quân quân theo ta, bao vây Sở Vân.
Giết!
Trong lúc đó, tiếng kêu la, quân hiệu vang lên ầm ĩ. Cơ hồ song phương đều đã quyết định đầu nhập toàn bộ binh lực vào chiến trường.
Vô số chiến hạm, tướng sĩ xung phong liều chết xông tới. Trong nháy mắt, sĩ tốt đã xông tới mạn thuyền của quân địch. Trận chiến trên biển này, rốt cục đã rơi vào giai đoạn gay cấn!
- Như vậy, ta chính là mũi tên đâm thủng địch nhân sao?
Trên chiến trường có rất nhiều điều bất ngờ xảy đến, Sở Vân cũng không ngờ, dựa theo nhiều nhân mà đề cao tầm quan trọng của chính mình, biến mình trở thành lực lượng then chốt.
- Trận chiến này, nếu như thất bại, sẽ vĩnh viễn không ngóc đầu lên được. Nếu như thắng, sẽ có thể nhanh chóng thống nhất Chư Tinh Quân Đảo! Từ khi sống lại tới nay, đã đi tới nước này hay sao?
Trận chiến này có liên quan tới Thư gia, Chư Tinh Quần Đảo, thậm chí còn liên quan tới thế cục Tinh Châu! Như vậy, bỗng nhiên gánh nặng đặt trên vai Sở Vân, thế nhưng trong con mắt hắn chỉ hiện lên vẻ xúc động, không có mê man nửa điểm.
- Cũng tốt! Để Sở Vân ta trở thành nhân vật chính trên sân khấu, sự thống trị sẽ do chính tay ta thực hiện!
Trong mắt Sở Vân bắn ra quang huy. Trong thời khắc then chốt, đột nhiên hắn tiến vào một loại trạng thái vô cùng kỳ diệu!
Hắn có thể cảm giác trái tim của chính mình như trống trận nổ vang, máu như dòng sông lớn chảy trong cơ thể, chiến ý như lửa đốt, thế nhưng trong suy nghĩ của hắn vẫn lãnh tĩnh như băng.
Mà khí thế của hắn, đột nhiên hòa hợp với Túy Tuyết Đao thành một thể thống nhất, tạo ra đao phong vô cùng mãnh liệt.
Loại cảm giác đặc biệt này, quả thực khó có thể dùng từ ngữ nào để diễn tả. Hắn có cảm giác rất cổ quái, dường như trong tay trống trơn, căn bản không có nắm giữ Túy Tuyết Đao.
Đao như tâm ý, như có như không.
- Đây là chuyện gì?
Sở Vân thầm hỏi chính mình, không sao giải thích được.
- Tiểu Bá Vương là cái quái gì, hãy để Phong Bách Hành ta đến lấy đầu ngươi!
Đúng lúc này, một vị võ tướng địch lớn tiếng gào thét, hướng tới Sở Vân.
Hắn cưỡi yêu thú cấp Linh Yêu, cầm Cương Thương cấp Linh Yêu trong tay, âm thanh như cuồng phong, mạnh mẽ quét ngang về phía Sở Vân.
Nếu như bị một thương này hung hăng đánh trúng, nhất định Sở Vân bị chém thành hai đoạn, là điều không cần bàn cãi.
Thế nhưng trong mắt Sở Vân, thương này rất thong thả. Loại cảm giác chậm mà cũng không phải chậm, mà là cảm giác rất khó chịu.
Không chỉ cảm thấy khó chịu, hơn nữa trực giác của Sở Vân mách bảo hắn. Nếu như liều mạng xuất đao, không chỉ chống đỡ được một kích cuồng bạo của đối phương, thậm chỉ còn có thể nhân lúc đối phương chưa kịp phòng bị, trực tiếp chém đứt đầu.
Hắn cũng không thể giải thích rõ ràng, quả thực loại cảm giác này được bắt nguồn từ trực giác mà ra. Thế nhưng vừa nghĩ tới đây, thân thể thuận thế di chuyển. Đồng thời thúc dục đạo pháp Tuyết Nha, đạo pháp Tuyết Nguyệt Thiên Trùng.
Xoạt!
Ánh đao sáng như tuyết, thiếu chút nữa chọc thủng mắt những kẻ xung quanh.
- Đây là loại đao pháp gì?
Hai mắt Phong Bách trừng lớn, đầu óc quay cuồng, trước khi chết lẩm bẩm đặt ra câu hỏi.
- Đây chính là đao xuất thần nhập hóa!
Nhất thời Sở Vân xuất đao, lúc này cũng đã bừng tỉnh đáp lại.
- Thật khó trách đạo pháp phòng ngự của ta không thể chống đỡ được, trực tiếp bị chém trúng...
Nói xong lời này, Phong Bạch Hành từ trên lưng yêu thú ngã quỵ xuống dưới.
Dưới áp lực khổng lồ, Sở Vân lâm trận đột phá, đao pháp cảnh giới đại thành tăng nhanh thành đao pháp xuất thần nhập hóa!
Đao pháp cảnh giới xuất thần nhập hóa này, không thể nào truyền thụ. Thư Thiên Hào cũng có đao pháp đạt cảnh giới xuất thần nhập hóa, thế nhưng không thể truyền thụ cho Sở Vân. Loại cảnh giới như thế này, hoàn toàn dựa vào thực lực của cá nhân để lý giải.
Một khi lĩnh ngộ, lực công kích sẽ nhận được sự chuyển biến của thiên địa, mỗi một kích đều phù hợp với một phần của thiên địa, tuân theo một quy luật nào đó, bởi vậy rất khó có thể chống đỡ.
Tại thời điểm đạt tới cảnh giới Vương giả, loại cảnh giới xuất thần nhập hóa này có thể diễn biến thành đạo pháp thần thông. Đạo pháp Kiếm Bộc của Kiếm Vương, chính là trường hợp như vậy.
- Tiểu tử Sở Vân, kẻ khác sợ ngươi, nhưng Long Bân ta không sợ ngươi!
Một viên đại tướng Thủy gia, thân thể cường tráng, khí thế hừng hực, cầm hai thanh đoản thương cấp Linh Yêu trong tay, xung phong liều chết đánh về phía Sở Vân.
- Tới tốt!
Xoạt, Sở Vân mạnh mẽ chém xuống một đao, Long Bân liền kêu lên một tiếng thê thảm, đứt thành hai đoạn, máu tươi phụt ra, nội tạng văng ra khắp nơi.
- Đã vậy còn kiêu ngạo! Ta không giống như Long Bân, ta muốn đấu với ngươi ba trăm hiệp!
Ngay sau đó, có một vị chiến tướng khoác trên mình chiến giáp ánh vàng, cầm Phương Thiên Họa Kích trong tay, cưỡi một đầu Man Ngưu, liều chết xông về phía Sở Vân.
Đây tuyệt đối là một viên đại tướng, có ba yêu vật gồm chiến giáp, Phương Thiên Họa Kích và Man Ngưu. Tất cả đã cấu thành một hệ thống chiến thuật vô cùng nhuần nhuyễn.
Keng keng keng!
Sở Vân cũng chỉ sử dụng Túy Tuyết Đao để chiến đấu cùng hắn.
- Ngươi cũng không có gì hơn cái này sao?
Viên đại tướng kia chiếm được thế thượng phong, liền cười ha hả.
Đột nhiên ánh đao của Sở Vân lóe lên, thân đao lật lại, tạo ra sát chiêu không thể tượng tượng được.
Bỗng nhiên tiếng cười của viên đại tướng kia dừng lại, động tác từ từ ngưng đọng, hắn ngồi trên Man Ngưu, liếm liếm môi, đưa tay sờ sờ lên cổ của chính mình.
Hắn nhìn trên bàn tay, trông thấy trên lòng bàn tay đều là máu tươi, con ngươi lập tức co lại!
- Tại sao lại như vậy?
Vừa dứt lời, đầu liền hắn lệch sang một, máu tươi từ cổ phun ra như suối!
- Quả thực quá cường hãn.
- Không thể nào tin được, hai viên đại tướng Phong Bách Hành, Long Bân liên tục đón nhận cái chết thê thảm dưới lưỡi đao của Sở Vân!
Sở Vân nhanh chóng chém chết hai viên đại tướng của Thủy gia, nhất thời khiến cho các tướng sĩ Thủy gia đều phải trừng mắt há mồm, cảm thấy khó có thể tin được.
- Xuất thần nhập hóa, rõ ràng hắn đã có được cảnh giới xuất thần nhập hóa rồi! Quả thực không thể độc đấu với hắn! Mau vây công hắn, vây công hắn! Để kỹ xảo của hắn cũng trở nên vô dụng, khiến hắn phải mệt mỏi chống đỡ, yêu nguyên hao tổn mà chết!
Cuồng Nho Tướng Quân liên tục huy động chiến kỳ, đối với Sở Vân vừa hận vừa đố kỵ.
Từ trước tới nay, hắn chưa bao giờ có cảm giác như vậy.
Cảnh giới xuất thần nhập hóa, ngay cả hắn cũng không thể đạt được. Loại cảnh giới này, không chỉ dựa vào nỗ lực của bản thân và thời gian tích lũy. Mà còn cần có cơ duyên và ngộ tính.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Quyển 4: Săn Bắn Dao Sơn
Chương 143+144: Ba kiện yêu vật số mệnh
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
- Loại thiên tư này, cộng thêm số mệnh kéo dài không dứt, hắn mới mười lăm tuổi đã cao thâm như vậy. Tuyệt đối không thể để hắn trưởng thành! Ta muốn bóp chết thiên tài này!
Nhất thời Sở Vân chịu áp lực khổng lồ. Để đối phó với hắn, Cuồng Nho Tướng Quân điều động hơn một ngàn chiến hạm, gần mười vị tướng lĩnh, thậm chí trong đó còn còn có tinh binh và ba Nộ Lôi lâu thuyền còn sót lại.
Loại đội hình này, cho dù hắn có đao pháp xuất thần nhập hóa cũng không thể nào chống đỡ nổi. Lực lượng của một cá nhân, đối đầu với đại quân có hơn vạn người, quả thực quá nhỏ bé.
- Thiếu chủ chớ hoảng, có lão Hồng Thương tới trợ giúp người!
Nguy hiểm trước mắt, lão Hồng Thương liền thống lĩnh một hạm đội xông tới, ngăn cản một đạo tinh binh và hai vị thượng tướng.
- Ngươi lấy nhiều nạt ít, thật quá hèn mọn!
Lão Ngư Vương thống lĩnh một đội kỵ binh Hải Tri Chu, lao về đến ngăn cản một đội tinh binh khác và một viên đại tướng của địch.
- Muốn vây công thiếu chủ Thư gia ta, trước hết hãy vượt qua xác của Kiều lão Hầu Tử ta!
Ba vị lão tướng Thư gia xông tới, chia sẻ áp lực của Sở Vân.
- Lôi Đình Liệt Ngục, mau đánh Tiểu Bá Vương biến thành tro bụi!
Trên ba Nộ Lôi lâu thuyền, liên tục vang lên tiếng gào thét.
Thế nhưng, từng khóm từng khóm mọc lan tràn trên ba chiến thuyền, thoáng chốc cành lá sum xuê, giống như một chiếc ***g giam đặc biết, vây khốn ba Nộ Lôi lâu thuyền trong đó.
- Phía sau thiếu chủ, đã có Nhan Khuyết ta bảo vệ!
Toàn thân Nhan Khuyết bao phủ bởi một màu xanh, đầu đội Thanh Tâm Quan, đứng sừng sừng trên Tấn Lôi Đằng. Gió biển khiến cho vạt áo của hắn bay phấp phới, tự nhiên giống như cây lớn đứng trước gió.
- Chỉ dựa vào Tấn Lôi Đằng cấp Linh Yêu, là có thể vây khốn chúng ta sao? Đúng là không biết lượng sức mình, ngươi thật quá coi thường uy lực của Nộ Lôi lâu thuyền!
Các tướng sĩ trên thuyền gào thét.
- Chỉ có như vậy thôi sao?
Trong ánh mắt của Nhan Khuyết hiện lên vẻ coi thường, hắn nhẹ nhàng vỗ vào Tiên Nang bên hông, ầm một tiếng, Điện Lôi Mao Thụ từ trên trời giáng xuống.
Cây Điện Lôi Mao Thụ này chính là dựa vào bảo thạch mật môn lấy từ Vô Tận Chi Sâm. Nó đã là Linh Yêu có tu vi đỉnh phong, có hy vọng nhất sau này có thể đạt tới cấp Kiếp Yêu.
Kiếp trước Nhan Khuyết có Hoàn Chuyển Đan Nguyên
Thụ, thế nhưng tại kiếp này, Sở Vân nhanh hơn một bước chiếm được. Không để tài hoa luyện đan của Nhan Khuyết bị mai một, Sở Vân tiện thể chuyển yêu thụ này cho Nhan Khuyết.
Nhan Khuyết sở hữu Tấn Lôi Đằng, vốn am hiểu đạo pháp lôi hệ. Cây Điện Lôi Mao Thụ này, không chỉ
có thuộc tính lôi, hơn nữa còn có thể dùng để luyện đan. Vật này so với Hoàn Chuyển Đan Nguyên Thụ còn thích hợp với Nhan Khuyết hơn rất nhiều.
- Tuy rằng ta không được như thiếu chủ, dễ dàng tiêu diệt các ngươi. Thế nhưng ta cũng có thể vây khốn các ngươi.
Trong lúc đó, Nhan Khuyết đứng hiên ngang nói.
- Thật đáng ghét a! Rõ ràng bọn chúng đã nhằm vào chúng ta!
Ba Nộ Lôi lâu thuyền to lớn bị Tấn Lôi Đằng và Điện Lôi Mao Thụ liên thủ trấn áp.
Đạo pháp Lôi Điện của chúng phát sinh, ngược lại trở thành thành dinh dưỡng tẩm bổ cho hai yêu thực.
- Mọi người...
Sở Vân ngẩn người, bỗng nhiên trong lòng hắn dâng lên một dòng nước ấm áp. Cảm thấy chính mình không hề cô đơn, còn có rất nhiều chiến hữu đang kề vai chiến đấu cùng chính mình!
- Trận chiến này, tất thắng!
Hắn hét lớn một tiếng, huy động Túy Tuyết Đao trong tay, trút xuống phía dưới một mảnh lưu quang đủ loại màu sắc. Hắn giẫm lên Tật Phong Kính Thảo Hài, nhanh chóng đầu nhập vào chiến trường.
Sở Vân dốc toàn bộ hỏa lực. Đao phong điên cuồng, Thiên Hồ rít gào, Cụ Phong Tiễn bay như mưa, Ly Sơn Long Nhãn Hoa Chi bắn ra tua tủa, đại sát khắp nơi, khiến đối phương không thể kháng cự!
Một cái, hai cái, ba cái... Mới đầu còn có thể nhớ rõ, thế nhưng dần dần ai cũng không thể đếm được. Vô số địch nhân ngục gã dưới chân hắn.
Toàn thân hắn đẫm máu, mãnh liệt chém giết phá vòng vây, mạnh mẽ như hổ, khí thế như lửa, không ai địch nổi.
- Theo sau thiếu chủ, xung phong liều chết xông lên! Xung phong liều chết xông lên!
Tướng sĩ Thư gia càng lúc càng rống to hơn.
Sở Vân chân chính trở thành thống soái, vận dùng chiến lực hùng hậu phá tan trận địa của địch, làm giảm bớt áp lực lên đại quân Thư gia.
Hắn giống như chiến thần bất bại, càng giết càng mạnh mẽ, tung hoành trong trận địa địch, đánh đâu thắng đó, không gì có thể cản nổi!
- Lẽ nào chiến thuật lấy đông hiếp yếu của ta lại không thể sử dụng!
Sắc mặt Cuồng Nho Tướng Quân trầm như nước, trông thấy Sở Vân như Giao Long tùy ý phun mưa, khiến khuôn mặt hắn rung lên, căm phẫn tới cực điểm.
Hắn rất muốn tự mình xuất thủ, thế nhưng không thể được, áp lực của Hoàng Hiếu tạo ra không thể khinh xuất. Hắn lại có ý định phóng ra Kiếp Yêu của bản thân, thế nhưng lại thiếu sự bảo vệ đợt tấn công của đối phương. Nguyên bản hắn có rất nhiều Linh Yêu, thế nhưng chỉ có bút này vượt qua Kiếp Yêu kiếp. Huống hồ có Kiếp Yêu trong tay, linh quang trong cơ thể hao tổn rất nhiều. Bởi vậy trong tay hắn chỉ lưu trữ có hai đầu Linh Yêu và ba đầu Đại Yêu.
Trên thực tế, chiến thuật lấy đông hiếp ít không phải không thể dùng.
Mà là Sở Vân không chỉ có một mình, mỗi giây mỗi mỗi khắc đều có chiến hữu bên cạnh hắn trợ giúp. Khi địch nhân vây công hắn, rốt cục sẽ có người xuất thủ, chia sẻ áp lực cùng hắn. Khi yêu nguyên hắn thiếu thốn, cần thời gian hồi phục thể lực, rốt cục sẽ có người tạm thời thay hắn, để hắn được nghỉ ngơi.
Trong lúc đó có Hoa Anh, Nhan Khuyết, Vũ Đại Đầu, Vương Trạch Long... Thậm chí còn có cả Thiết Ngao.
- Thật không ngờ chúng ta lại có một ngày sát vai chiến đấu.
Thiết Ngao đứng trên Trấn Yêu Tháp, giúp Sở Vân ngăn cản hai viên đại tướng địch, nói.
- Hôm nay đắc thắng, cũng là chuyện mừng!
Sau khi Sở Vân nghỉ ngơi hồi phục sức lực, hắn lại vung đao lên nói.
Tràng cảnh dần dần trở nên hỗn loạn, Hoàng Hiếu và Cuồng Nho Tướng Quân đều phải liên tục chỉ huy. Hầu như trên chiến trường, bất cứ phiến hải vực nào cũng có chiến tranh.
Chỉ huy song phương đều là thiên tài xuất chúng, đánh nhau sống chết như vậy cũng không phân thắng bại, cuối cục cục diện trở thành một cuộc hỗn chiến.
Thủy gia có tinh binh Băng Oa, liên quân dùng Sở Vân làm mũi nhọn công kích, thật giống như hai thanh đoản kiếm trong tay hai người to lớn, đang đâm về phía đối phương.
Mấu chốt chính là ai sẽ chết trước!
- Thật không ngờ, trên Chư Tinh Quần Đảo lại ẩn giấu một đầu Giao Long!
Cuồng Nho Tướng Quân cuồng ngạo như vậy, cũng phải thừa nhận tài năng của Hoàng Hiếu.
Bàn về tài năng chỉ huy trên chiến trường, thậm chí Hoàng Hiếu còn cao hơn hắn một bậc. Quân lực của chính mình đông gấp đôi đối phương, thế nhưng cục diễn trận chiến vẫn trở thành hỗn chiến.
- Bất quá, giờ phút quyết định đã tới. Cấm vệ quân xuất trận!
Cuồng Nho Tướng Quân phô ra con ắt chủ bài của chính mình, ý đồ muốn quyết phân thắng bại.
Ba mươi cấm vệ quân có chiến lực cấp Linh Yêu, mỗi một người đều tương đương với một viên đại tướng. Lực lượng lớn như vậy, đầu nhập vào chiến trường, lập tức làm thay đổi trạng thái cân bằng.
- Quả thực có lực lượng ẩn giấu. May mà thiếu chủ có được sự giúp đỡ của Hồng Thường Tiên Tử. Xuất chiến!
Mười tám vị tiên phi xinh đẹp như hoa như ngọc, dung mạo như tiên nữ dáng trần, khiến quang cảnh chiến trường trở lên rất đặc biệt.
- Cái gì? Quả nhiên vẫn còn con bài chưa lật.
Cuồng Nho Tướng Quân cảm thấy kinh hãi, thế nhưng sắc mặt bỗng nhiên lộ ra vẻ tươi cười.
- Vô ích thôi! Chẳng qua cũng chỉ là mười tám người. Bây giờ vùng vẫy, cũng kéo dài thêm một chút thời gian thất bại mà thôi.
- Để ngươi làm càn tới bây giờ, tiểu tử ngươi nên biết thỏa mãn! Quy Lưu Đàn!
Một vị cấm vệ quân gào thét, chém giết xông tới. Hai tay hắn giơ một kiện yêu binh lên, hình như là thâm đàn bạch ngọc, từ miệng đàn phụt ra đạo pháp thủy hành, giống như sông lớn tuôn chảy.
- Chúng ta vừa ra tay, chắc chắn ngươi sẽ thất bại. Phi Lai Phong!
Lại có một vị cấm vệ quân, bỗng nhiên vung tay lên, quăng ra một kiện yêu binh giống như ngọn núi. Vốn Phi Lai Phong chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay, thế nhưng thúc dục loại đạo pháp đặc biệt, gắp gió cuốn gió, rất nhanh bành trước thành ngọn núi nhỏ, đập tan vô số
yêu vật cản đường, tiếp đến bao phủ hướng về phía Sở Vân.
- Bây giờ đầu hàng, ta sẽ cho ngươi được toàn thây! Đào Nguyên Thụ!
Vị cấm vệ quân thứ ba, cầm một gốc cây cổ thụ rậm rạp trong tay. Lá cây rậm rạp, tỏa ra huyền quang, kỳ hoa lưu chuyển. Thân cây từ từ xoay tròn, các loại đạo pháp mộc hành sáng lạn như pháo hoa, cuốn sạch tất cả xông về phía Sở Vân.
Quy Lưu Đàn, Phi Lai Phong và Đào Nguyên Thụ chính là yêu vật số mệnh của Thủy gia, Sơn gia và Sâm gia, lần lượt là biểu tượng cho thủy, thổ, mộc. Toàn bộ đều có tư chất tuyệt phẩm, sở hữu huyền cơ vô cùng ảo diệu.
Ba vị cấm vệ quân này đều là thủ lĩnh trong quân, người nào cũng trên trăm tuổi, kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú. Mỗi người trong bọn họ đều có chiến lực ngang bằng với Sở Vân. Lúc này vây công, thế không thể đỡ, khiến Sở Vân cảm thấy áp lực tăng
lên gấp bội!
Sở Vân muốn hợp thành bát quái trận, thế nhưng ba vị cấm vệ quân đã sớm biết hắn có con bài chưa lật này, cho nên không để cho hắn có cơ hội. Luôn luôn có một, hai vị Linh Yêu thay nhau hành động.
- Bất Tận Mộc!
Sở Vân không biết làm gì hơn, đành phải lấy ra đầu Linh Yêu đỉnh phong thứ chín.
Đây chính là yêu thực sinh trưởng trong lòng hỏa động, cũng từng bị thiên kiếp tàn phá, hiện tại chỉ là Linh Yêu đỉnh phong. Lúc này Sở Vân vận dụng đạo pháp hành hỏa, dùng công thay thủ.
Quả thực một mình Sở Vân địch ba, ngay lập tức phải rơi vào khổ chiến.
- Ai dám ăn hiếp con ta!
Một tiếng long rống vang lên, Thư Thiên Hào cưỡi Thương Lam Hải Long, từ trên trời giáng xuống, xông vào chiến trận.
- Lão đa!
Tinh thần chiến đấu của Sở Vân tăng lên, liền mạnh mẽ vung Túy Tuyết Đao lên, kề vai chiến đấu cùng Thư Thiên Hào.
Đúng là đánh hổ, phụ tử cùng ra trận!
Ba vị thủ lĩnh cấm vệ quân liên tiếp đánh cho tơi bời, chỉ còn cách tháo chạy.
- Vì sao lại vậy? Bọn chúng có hai đao xuất thần nhập hóa!
Một vị thủ lĩnh khiếp sợ rống lớn.
- Cái gì? Ngay cả ba vị thống lĩnh cấm vệ quân cũng không đánh lại phụ tử Thư gia sao?
- Rõ ràng ba vị đều có yêu vật số mệnh của các vị Vương giả truyền lại, cũng không thể chống đỡ nổi hai thanh chiến đao! Này...
Tướng sĩ Thủy gia trố mắt đứng nhìn, không thể tin nổi tràng cảnh trên chiến trường, thân thể liền mềm nhũn ra.
- Tên này thật khó chơi!
- Một khi bọn họ liên thủ với nhau, hoàn toàn không tầm thường...
Trên khuôn mặt ba thống lĩnh cấm vệ quân, nguyên bản thần tình lạnh lùng kiêu ngạo, bây giờ trở nên ngưng trọng và kinh hãi!
Đối mặt với phụ tử Thư Thiên Hào và Sở Vân, bọn họ giống như hàng rào gỗ gầy yếu, trong hàng rào là hai đầu mãnh thú mạnh mẽ đánh ra.
Cha hổ con rồng!
Hai chiến đao xuất thần nhập hóa, phối hợp chặt chẽ, mỗi một chiêu xuất ra đều huyền ảo khó lường, lạnh lùng sắc bén, tung hoành khắp nơi!
- Sắp không chống đỡ được rồi...
Sắc mặt ba vị thống lĩnh tối sầm, mồ hôi lạnh chảy thành từng ròng.
- Ai nói Thư Thiên Hào ta là người cụt tay? Hãy xem! Cánh tay trái của ta đã lớn lên theo thời gian, bây giờ đã trở thành như thế này!
Trông thấy tư thế chiến đấu oai hùng của Sở Vân, trong lòng Thư Thiên Hào tràn ngập niềm vui, tim đập thình thịch giống như ngọn sóng bị kích động.
- Sở Vân, mau trùng kích về phía trước! Hãy để nghĩa phụ mở đường, san bằng tất cả!
Bỗng nhiên Thư Thiên Hào hét lớn một tiếng, mạnh mẽ lao ra, chiến đao hung hăng bổ về phía một vị thống lĩnh cấm vệ quân.
Dùng cương đối cương, trong tiếng nổ kinh thiên động địa bộc phát, hai bên đều lảo đảo chạy ra.
- Đây chính là cơ hội tốt!
Đột nhiên trong mắt Sở Vân lóe ra quang mang, tiếp tục thúc dục Túy Tuyết Đao, đao mang rực rỡ dường như đã được tích tụ từ lâu, từ trên trời giáng xuống.
Ầm!
Ánh đao trực tiếp oanh phá lớp phòng ngự mỏng manh của vị thống lĩnh cấm vệ quân. Trong nháy mắt đao khí đã xé hắn thành từng mảnh nhỏ!
- Chết tiệt!
Hai vị thống lĩnh còn lại, đột nhiên biến sắc, sát khí dâng trào, hướng về phía Sở Vân vây công.
- Dám động tới con ta!
Thư Thiên Hào gào thét như mãnh hổ, mạnh mẽ xuất thủ, đẩy lùi hai người. Hắn tiếp tục xuất ra một chiêu nữa, điên cuồng chém về phía vị thống lĩnh cấm vệ quân.
- Lão già này điên rồi sao?
Vị thống lĩnh cấm vệ quân bị chém, liên tục phải lùi về phía sau. Đối với loại đấu pháp điên cuồng này, quả thực không có cách nào cản nổi.
- Hãy tiếp thêm một chiêu nữa của ta!
Thư Thiên Hào lại xuất ra đại chiêu, lấy thương đổi thương.
Lập tức lực phòng ngự của vị thống lĩnh kia bị giảm xuống. Trong khi hắn còn chưa kịp nghỉ ngơi lấy lại sức, bỗng nhiên tuyết quang sáng ngời hiện ra trước mắt hắn!
Thân ảnh của Sở Vân lập lòe trong tầm mắt hắn, hai mắt căng hắn căng ra cố nhìn rõ Sở Vân. Thế nhưng càng nhìn lại càng cảm thấy mờ mờ ảo ảo.
Chỉ trong chốc lát, Sở Vân chém chết hai vị đại tướng!
Thoáng chốc, ba vị thống lĩnh cấm vệ quân, hiện tại chỉ còn lại một người.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Quyển 4: Săn Bắn Dao Sơn
Chương 145: Cha hổ con rồng, trên dưới một lòng
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
- Cứu! Cứu ta!
Vị thống lĩnh còn sót lại, hoảng sợ mà hô lên. Trông thấy phụ tử Thư gia nhìn chằm chằm vào hắn, khiến trong lòng hắn ứa ra khí lạnh, vứt bỏ tôn nghiêm, lớn tiếng gọi cứu binh.
- Ngươi cũng sẽ phải chết!
Thư Thiên Hào giống như thần thánh hạ phàm, khí thế hừng hực, chiến đao như sét, điên cuồng phát ra các loại đạo pháp.
Thống lĩnh cấm vệ quân liều mạng chống đỡ, rốt cục cũng không thể chống đỡ nổi.
Thống lĩnh cấm vệ quân kia còn chưa kịp thở, đã trông thấy Sở Vân từ trên trời lao xuống. Hắn giơ Túy Tuyết Đao lên, thân thể to lớn che lấp mặt trời, khiến vị thống lĩnh kia chìm trong một mảnh u ám.
- Tăng Quang Thiểm Thải Tuyết Nguyệt Thiên Trùng!
Sở Vân hét lớn một tiếng, âm thanh vang xa trăm dặm. Túy Tuyết Đao phát ra ánh đao sáng như tuyết, chói lòa một vùng trời.
Chiến đao mạnh mẽ chém xuống, liền phát ra âm thanh rung trời chuyển đất. Đao mang ngưng lại, lớn tới năm trượng, vô cùng sắc bén, trảm phá trời cao. Trong nháy mắt đã bổ trúng vị thống lĩnh cấm vệ quân kia.
Đạo pháp phòng ngự của cấm vệ quân kia quá yếu kém, giống như tờ giấy mỏng, dưới ánh đao tan chảy như băng. Tiếng kêu thảm thiết của vị thống lĩnh cấm vệ quân kia cũng lập tức bị đao mang dập tắt.
Đao mang xuyên qua thống lĩnh cấm vệ quân, lại oanh phá chiến hạm, dư thế không giảm lại tiếp tục đánh vào trong biển.
Rào rào!
Trong khoảng khắc liền hình thành một vòng xoáy rất lớn, bao quanh chiến hạm. Ngay sau đó, nước biển cuộn trào mãnh liệt, bạo phát sóng lớn, trong lúc đó có ba chiến hạm không may bị sóng lớn đánh bay lên không trung cao tới nửa trượng. Tiếp đến vẽ lên một vòng cung trên không trung, một đầu cắm xuống biển.
Tràng cảnh kinh người, khiến chiến trường bị kiềm hãm phần nào.
Sở Vân đứng giữa không trung, bao quát toàn chiến trường. Hắn vung tay lên, Túy Tuyết Đao dưới ánh mặt trời phát ra quang huy lóng lánh như ngọc:
- Ba đại tướng quân địch đã chết dưới chiến đao của ta. Kẻ nào dám tới đây đón nhận cái chết!
Tiếng gầm từ phía xa xa truyền tới, nhất thời khiến tướng sĩ Thủy gia im nặng không nói gì.
Sĩ khí liên quân điên cuồng tăng lên!
- Thiếu đảo chủ uy vũ vô địch! Đảo chủ uy vũ vô địch!
- Giết! Đi theo thiếu đảo chủ, thống nhất thiên hạ!
- Ba vị thống lĩnh đều chết trong tay hắn! Đây là sự thực sao?
Toàn bộ cấm vệ quân đều run như cầy sấy.
- Sở Vân...
Cuồng Nho Tướng Quân nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt âm trầm.
- Uy lực như vậy...
Sắc mặt Thiết Ngao cũng hiện lên vẻ hổ thẹn, hắn trông thấy rất nhiều binh sĩ Thiết gia, thậm chí còn có tướng lĩnh, cũng điên cuồng hét lớn cùng người của Thư gia.
Trong giờ khắc này, vũ dũng của Sở Vân đã hoàn toàn chinh phục nhân tâm tướng sĩ liên quân.
- Các tướng sĩ, còn chờ gì nữa? Hãy theo ta tiến lên giết địch, giành lấy thắng lợi! Theo ta, đào sông lấp biển, giương cánh bay cao!
Sở Vân lại tiếp tục rống lớn một tiếng.
Liên quân đều đang tĩnh lặng, ngay sau đó giống như nước biển từ trên cao trút xuống, bọt nước bắn ra tung tóe. Mấy vạn người nhất tề hô lớn theo thiếu đảo chủ!
- Hãy đi theo thiếu đảo chủ!
Các tinh binh Chuông Đồng, toàn thân đẫm máu giơ cao chiến đao, gào thét xông về phía quân địch.
- Đi theo thiếu đảo chủ!
Dường như các chiến thuyền, chiến hạm được tiếp thêm động lực, đều giống như đầu thương mũi kiếm đâm thủng hạm đội quân địch.
- Đi theo thiếu đảo chủ!
Một vị lão binh bị hôn mê, nghe thấy tiếng hò hét đột nhiên tỉnh lại. Hẳn trở mình, đẩy thi thể trên người ra, co chân lại, bò trên khoang thuyền. Cuối cùng hắn đến được một đội quân gần đó.
- Đi theo thiếu đảo chủ!
Hắn không tìm được rùi trống, liền giơ nắm tay lên, hung hăng đánh vào trống trận.
Thùng thùng thùng...
Trống trận vang lên! Trống trận truyền tới khắp nơi.
Quân hiệu vang lên! Nghìn vạn người hò hét!
Vô số thanh âm, vô số ý chí, tạo thành cơn sóng rung chuyển trời đất, cuộn trào mãnh liệt.
Dưới sự dẫn dắt của Sở Vân, cuốn sạch thiên hạ, đào núi lấp biển, để trời đất đổi mới!
- Đây chính là lực lượng a!
Mỗi người đều bộc phát toàn bộ chiến lực của bản thân, ý chí của mấy vạn người gắn kết thành một khối… Đây, đây không phải cảnh giới cao nhất trong chỉ huy chiến trận sao?
Thân thể và tinh thần Hoàng Hiếu đều chấn động, trố mắt đứng nhìn. Trong giờ khắc này, Sở Vân đã cướp đi quyền chỉ huy chiến đấu trong tay hắn.
Giờ khắc này, tâm ý của mọi người đã kết thành một khối, từng bước từng bước tiến về phía đối phương.
Sở Vân gặp thần giết thần, gặp quỷ giết quỷ!
Khí thế của hắn cao tận trời, ý chí chiến đấu của mấy vạn người ngưng tụ lại. Cho dù bất cứ địch nhân nào đối mặt với hắn, dường như đều có cảm giác nhìn lên núi cao, đứng giữa trời cao, vô cùng nhỏ bé, vô lực chống đỡ, tinh thần tiêu tan.
Trong khoảng thời gian ngắn, đã có hơn mười tiểu tướng, bảy tám thượng tướng, năm đại tướng chết dưới đao của Sở Vân! Về phần sĩ tốt, thì nhiều không sao đếm hết!
Thư Thiên Hào đứng cạnh hắn, âm thầm chia sẻ áp lực, giúp hắn đạt được vị trí hiển hách.
Hoa Anh và Nhan Khuyết đứng hai bên trái phải, một người bắn tên ra như mưa, một dùng roi mây tung hoành ngang dọc.
Đám người Vũ Đại Đầu, ba lão tướng quân, Vương Trạch Long và Viêm Cơ Ti theo sát phía sau. Trong lúc hỗn loạn, Thỏ Tướng Quân cũng gia nhập đoàn quân của Hoàng Hiếu, kề vai chiến đấu cùng Sở Vân!
Từng đoàn từng đoàn đi theo bước chân của Sở Vân, cộng thêm đám văn thần võ tướng bên cạnh Sở Vân tạo thành đội tiên phong có một không hai.
Đội quân tiên phong bao phủ khắp chiến trường, đi tới quét sạch tới đó. Không ai có thể ngăn cản được.
- Aizzz, hết hy vọng... Trận chiến này đã thất bại rồi, rút lui.
Sắc mặt Trinh Hữu Tài trắng bệch, khuyên giải.
- Ta thất bại? Vì sao ta có thể thất bại?
Cuồng Nho Tướng Quân gầm gừ, trông thấy tướng sĩ Thủy gia kẻ bị giết, người buông kiếm đầu hàng. Hai mắt hắn đỏ bừng, rơi vào trạng thái điên cuồng.
- Chính là hắn, chỉ cần chém chết hắn, là ta có thể thoát khỏi biến cố này! Bát Thiên Thanh Sơn Bút!
Hắn điên cuồng hét lớn, huy động Bát Thiên Thanh Sơn Bút trong tay hắn.
- Tướng quân, núi xanh còn đó lo gì không có củi đốt!
Trinh Hữu Tài khuyên can.
- Cút ngay!
Cuồng Nho Tướng Quân chặn ngang đẩy hắn ra, ánh mắt hắn giống như nhựa cao su, nhìn chằm chằm thân ảnh của Sở Vân.
- Ta muốn Giang Hán Quốc chủ phải tán thưởng, đảm nhiệm được sự phó thác của hắn, thống nhất Chư Tinh Quần Đảo. Sở Vân, một tên tiểu tử nho nhỏ như ngươi, rõ ràng dám phá hỏng kế hoạch của ta! Ta muốn giết ngươi, ta muốn giết ngươi!
Hắn rít gào, thúc dục Kiếp Yêu trong tay, bay về phía Sở Vân.
- Cuồng Nho Tướng Quân, cuối cùng ngươi cũng đã xuất hiện. Ta tặng cho ngươi một chút lễ vật, ngươi nhận lấy đi.
Sở Vân vung tay, trực tiếp ném ra Bạch Tiểu Thánh binh khí phổ.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Quyển 4: Săn Bắn Dao Sơn
Chương 146+147: Thật lớn! Cuồng Nho Tướng Quân
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
- Đây chính là yêu binh quyển trục?
Trong khi Cuồng Nho Tướng Quân đứng sững sờ, Bạch Tiểu Thánh binh khí phổ liền nổ mạnh, bạo phát ra đạo pháp Kiếm Bộc!
Sở Vân có được môn đạo pháp thần thông này, đương nhiên sẽ sử dụng nó. Lần đầu tiên hắn sử dụng, dựa vào một số ít yêu kiếm thu thập trên chiến trường, nhưng cũng đã bị Kiếp Yêu bút đánh hao tổn.
Sau khi hắn quay lại đại bản doanh, lập tức điều động toàn bộ yêu kiếm tốt nhất đã được thu thập từ trước. Trong kho vũ khí của Thư gia, nắm giữ yêu binh của Hải
Long Vương, Hỏa Đức Vương, Vạn Thú Vương, Viêm gia, Trữ gia... Cho nên bây giờ rất sung túc. Mấy năm nay lại có Du Nha Đại Sư dốc sức luyện chế yêu binh. Cộng thêm việc Sở Vân đưa ra yêu cầu với Mông Nguyên Quốc, cũng chiếm được một lượng lớn yêu kiếm
cấp Linh Yêu. Rốt cục hắn vẫn cảm thấy chưa đủ, lại trao đổi điều kiện với Thiết gia, yêu cầu một lượng yêu kiếm khác.
Hơn nữa dựa vào thu thập trên chiến trường, cuối cùng tạo thành Bạch Tiểu Thánh binh khí phổ này. Trong đó có bốn mươi lăm yêu kiếm cấp Linh Yêu và sáu mươi ba yêu kiếm cấp Đại Yêu.
Bất cứ ngôn từ nào cũng không thể diễn tả được sự bạo phát của kiếm khí.
Tiếng nổ vang lên khiến trời đất rung chuyển.
Kiếm khí bay lên trời cao, sóng biển cuồn cuộn cao tới mười trượng. Một phần chiến trường nhanh chóng bị tiêu diệt, trong đó có tinh binh Băng Oa, Trinh Hữu Tài. Hầu như bên trong hải vực của Cuồng Nho Tướng Quân cũng bị cuốn sạch.
Toàn bộ chiến hạm, cùng với hơn một ngàn tinh binh Băng Oa, các tướng sĩ và Trịnh Hữu Tài... Đều bị cắn nát. Chỉ còn có Cuồng Nho Tướng Quân đứng trơ trọi giữa không trung. Nước biển bốc hơi lên, khiến cảm giác nóng rát.
Ầm một tiếng, nước biển bắn tung tóe, Cuồng Nho Tướng Quân đứng ngây dại nhìn về phía Kiếp Yêu bút.
Toàn Bộ thân bút đầy vết rạn nứt, nguyên bản tu vi của Kiếp Yêu suy giảm nghiêm trọng, rất nhanh tụt xuống cấp Linh Yêu.
Trong khi hắn trông thấy Sở Vân bổ tới, hắn vẫn chưa hồi phục bởi tác động thật lớn như vậy.
- Cuồng Nho Tướng Quân, đây chính là ngày tận thế của ngươi. Linh Yêu xuất hiện, giết!
Sở Vân vung đao chém xuống, Bát Thiên Thanh Sơn Bút liền bay ra ngoài, toàn bộ chín đầu Linh Yêu xuất thủ đều có thương thế, Cuồng Nho Tướng Quân bị bắt sống!
…
Mặt trời hạ xuống, mây tàn như lửa. Khi đó trên mặt biển là một cảnh tượng vô cùng hỗn độn.
Trên mặt biển, vô số thi thể đang trôi nổi, có thể dễ dàng trông thấy được những chiến hạm vỡ nát, có chiến hạm đang từ từ chìm xuống, có chiếc không còn bất cứ thuyền viên nào, trở thành chiến thuyền lẻ loi tự động di chuyển trên biển.
Cờ xí bị thiêu đốt, tung bay trong gió. Lúc này, một vài chú hải âu mới dám bay vào phiến hải vực này, phát ra tiếng kêu cạc cạc.
Nhưng tràng cảnh chiến trường cũng không hoàn toàn tĩnh mịch, trên mấy trăm chiến thuyền có hơn ba ngàn binh sĩ đang thu dọn chiến trường. Nếu như trông thấy tướng sĩ quân mình bị thương vẫn có thể cứu chữa được liên cứu đi, về phần binh sĩ quân địch, thì thẳng thắn bổ xuống một đao, đưa bọn chúng xuống hoàng tuyền.
- Trận đại chiến này, tuy rằng thắng lợi, thế nhưng thương vong quá nhiều a. Hy vọng chiến lợi phẩm có thể bổ sung một chút thiếu hụt về tài chính.
Nhìn về chiến trường, Nhan Khuyết có chút tâm tư.
Trước lúc chiến tranh, toàn tâm toàn lực để giành lấy thắng lợi. Hiện tại đã thắng lợi, nhưng vẫn còn vô số phiền toái trước mắt.
Trong đó, điều phiền toái lớn nhất chính là vấn đề tài chính.
Trước kia, được Mông Nguyên Quốc giúp đỡ, cũng không phải không có ràng buộc. Những vật tư vô giá này cũng không phải cho không.
Đây chính là món nợ đối với Mông Nguyên Quốc. Đương nhiên cũng có thể không trả, thế nhưng dựa vào tình hình hiện nay, hủy bỏ khế ước liên minh. Như vậy sẽ đắc tội với Giang Hán Quốc và Mông Nguyên Quốc, thì quả đúng là một hành động quá ngu xuẩn.
Nhan Khuyết lại tiếp tục nói:
- Trận đánh ngày hôm nay, đã phá vỡ kế hoạch của Giang Hán Quốc chủ. Thủy gia cũng rơi vào thế hạ phong. Có thể nói con đường phía trước rất sáng lạn, bất quá...
- Ngươi muốn nói đến Thiết gia sao? Đánh bại Thủy gia rồi, bây giờ chỉ còn có Thiết gia ngăn cản chúng ta thống nhất quần đảo. Hiện tại Thiết gia là đồng minh của chúng ta, đại quân Thiết gia kề vai sát cánh cùng chúng ta. Thế nhưng, một khi chiến tranh kết thúc, sau đó trở mặt, vậy sẽ không được thích hợp.
Hoa Anh chau mày.
- Ngoài Thiết gia, tuy Thủy gia mất đi đại bộ phận quân lực nhưng trên các hải đảo vẫn còn đội ngũ phòng thủ nhất định. Lúc này chính là thời gian bọn chúng suy yếu nhất, nếu như đối phó với Thiết gia, bỏ qua cơ hội chinh phạt tốt, để cho Giang Hán Quốc chủ có thời gian chỉnh đốn, như vậy lại càng thêm nguy hiểm.
Hoàng Hiếu trình bày rõ quan điểm của chính mình.
Lúc này đối phó với Thiết gia, hoặc là tiếp chinh phạt Thủy gia. Hai việc này đều có ưu khuyết điểm khác nhau. Hơn nữa lúc này tiếp tục chiến tranh, làm sao có thể phản ứng lại Giang Hán Quốc, làm sao có thể hoàn trở những khoản nợ đối với Mông Nguyên Quốc, tiếp đó còn phải trợ cấp những người bệnh, chỉnh đốn sắp xếp quân đội, và vấn đề tưởng thưởng... Nói chung có rất nhiều vấn đề cần giải quyết, không chỉ vài ba lời là có
thể giải quyết.
- Mọi người hãy đàm phán, ta đi xem Cuồng Nho kia một chút.
Sau khi Sở Vân nghe một hồi, cảm thấy đau đầu cho nên đứng dậy xoay người đi.
Hắn nghiêm túc rời bỏ vị trí chủ tọa. Dù sao nơi này còn có nghĩa phụ Thư Thiên Hào của chính mình và rất nhiều văn thần võ tướng.
Trông thấy Sở Vân lưu loát như vậy, đám người Thư Thiên Hào không khỏi cười khổ.
Nhưng bọn họ cũng biết Sở Vân không muốn kể nhiều công lao trong trận chiến vừa rồi. Huống hồ Cuồng Nho Tướng Quân chính là lợi thế trọng yếu, nếu như Sở Vân có thể thuyết phục hắn gia nhập Thư gia. Đến lúc đó, Hoàng Hiếu và Cuồng Nho liên thủ, ai có thể chống lại?
Chỉ cần nghĩ thoáng qua giả thiết này, cũng làm người ta phải xao động.
- Hãy mở cửa khoang thuyền cho ta.
Sở Vân đi xuống khoang thuyền, đi vào lối nhỏ đèn đuốc sáng trưng, tiếp đến tới nhà tù được bảo vệ nghiêm ngặt.
- Thiếu đảo chủ!
Bốn tên gác tù trông thấy Sở Vân, trong mắt đều lóe sáng, toát ra quang mang sùng kính.
Bọn chúng vội vàng mở cửa nhà tù, sau đó cung kính thoái lui.
Trong nhà tù, Cuồng Nho Tướng Quân đang ngồi bất động dưới đất, hai tay hai chân, thậm chí trên cổ đều bị xích sắt cấp Đại Yêu trói buộc rất chắc chắn, dù có cánh
cũng không thể bay.
Nghe thấy tiếng động, hai mắt Cuồng Nho Tướng Quân mở ra, ngẩng đầu nhìn trông thấy Sở Vân, nhất thời cười lạnh một tiếng, bình thản nói:
- Là ngươi.
Thần tình của hắn rất tự nhiên, không khác gì ngày thường, trên đường gặp người quen mà chào hỏi. Có thể dễ dàng nhận thấy tâm chí kiên định của hắn.
Sở Vân nhìn hắn một lát, mới nói:
- Ngươi có nguyện ý đầu hàng Thư gia chúng ta hay không?
- Phi!
Cuồng Nho Tướng Quân mạnh mẽ nhổ ra một ngụm nước bọt về phía Sở Vân, nhưng Sở Vân nhanh nhẹn tránh được.
Bỗng nhiên Sở Vân cười tươi, lộ ra hằm răng sáng loáng:
- Người hiểu mình nhất, thường là địch nhân. Ta cũng biết ngươi sẽ không đầu hàng. Chỉ là, nếu như ngươi không đầu hàng, ngươi biết ngươi phải đón nhận cái gì chứ?
Cuồng Nho Tướng Quân khinh thường, cười nói:
- Ngươi đừng dùng cái chết để uy hiếp ta. Ngươi bắt ta làm tù binh là vì cái gì? Chẳng phải chính là đối phó với kế hoạch tiếp theo của Giang Hán Quốc chủ hay sao? Ngươi cần ta để ép Giang Hán Quốc chủ hòa đàm! Hừ, ngươi dám giết ta sao? Sỉ nhục ngày hôm nay, ta nhất định ghi nhớ trong lòng, sớm muộn gì ta cũng bắt ngươi phải trả gấp bội.
Nói đến đây, hắn ngửa đầu gào thét:
- Chư Tinh Quân Đảo, Cuồng Nho Tướng Quân ta sẽ quay lại.
- Quay lại cái rắm!
Sở Vân cười lạnh một tiếng, nhấc chân lên, đá một đá khiến Cuồng Nho Tướng Quân ngã nhào xuống đất.
Một lực mạnh vọt tới, Cuồng Nho Tướng Quân bất ngờ không kịp đề phòng, liền ngã nhoài trên mặt đất, đầu chảy be bét máu.
- Được, được, được. Những sỉ nhục này, ta sẽ ghi nhớ thật kỹ, ngày sau nhất định bắt ngươi hoàn trả gấp bội!
Tóc hắn dựng ngược, vẻ mặt tối sầm, ngữ khí âm trầm, ánh mắt hung ác tới cực điểm.
- Nói thế nào ngươi cũng không hiểu. Thông Linh Xà!
Sở Vân lắc đầu thở dài.
Trong lòng Cuồng Nho Tướng Quân cảm thấy hồi hộp, thế nhưng vẫn không thấy yêu thú nào xuất hiện. Hắn lại điên cuồng cười lớn:
- Ha ha ha, chỉ dựa vào ngươi cũng muốn dọa ta sợ? Dựa vào chút tài mọn, ngươi có thể dọa Cuồng Nho Tướng Quân ta sao? Ha ha ha... Ách!
Tiếng cười của hắn bỗng nhiên dừng lại, đột nhiên trên khuôn mặt hiện lên vẻ kinh hãi.
- Đây, đây là cái thứ quái quỷ gì? Quả thực ngươi muốn động thủ với ta?
Hắn trừng mắt nhìn Sở Vân, nguyền rủa:
- Ta chính là Cuồng Nho Tướng Quân, là đệ nhất thiếu niên, là một trong mười đại danh tướng Tinh Châu, là trợ thủ đắc lực của Giang Hán Quốc chủ! Nếu như ngươi động thủ với ta, sẽ khiến Giang Hán Quốc chủ nổi giận. Đến lúc đó đại quân xuất ra, số mệnh của ngươi sẽ phải chịu cảnh nhà tan cửa nát.
- Số mệnh, ha ha, ngươi có biết ta am hiểu nhất là cái gì?
Sở Vân thản nhiên lấy Tâm Ý Tiên ra.
- Hừ, không phải ngươi đang bí mật tìm kiếm sao? Tại Tinh Châu có bao nhiều truyền thừa của Vương giả, mà cho ngươi tìm kiếm? Thực lực của Giang Hán Quốc còn vượt xa sức tưởng tượng của ngươi!
Cuồng Nho Tướng Quân nhếch mép khinh thường.
- Ngươi nhầm rồi. Điều ta am hiểu chính là thay đổi mệnh trời.
Đột nhiên sắc mặt Sở Vân lạnh ngắt, mạnh mẽ vung Tâm Ý Tiên đánh xuống. Hồn phách của Cuồng Nho Tướng Quân liền bị đánh tan trong tiếng kêu gào thê thảm của hắn.
- Thông Linh Xà!
Sở Vân hô lên một tiếng, lập tức Thông Linh Xà trở thành cầu nối, thông dẫn linh quang trong cơ thể Cuồng Nho Tướng Quân.
- Linh quang thật lớn, so với linh quang trong cơ thể ta còn lớn hơn gấp bội! Chỉ là, những linh quang này, bây giờ đều thuộc về ta.
Sở Vân kinh hỷ, nhất thời linh quang trong cơ thể tăng lên gấp bội.
Sự tăng trưởng linh quang trong cơ thể ngự yêu sư, thông thường đều dựa theo tuổi tác, do đó đề thăng rất chậm.
Bởi vì thân thể tồn linh, hồn phách sản linh. Thân thể non nớt, cần có linh khí cải tạo mới có thể cường tráng. Hồn phách của con người, cần phải trải qua nhiều năm, mới có thể cô đọng lại.
Hiện tại Cuồng Nho Tướng Quân đã hơn trăm tuổi, từ từ điều dưỡng, cộng thêm tuổi đời, và cảm ứng thiên địa. Lúc này mới tạo ra luồng linh quang như hiện nay.
Thế nhưng, luồng linh quang này đã thuộc về Sở Vân.
- Đây là lần đầu tiên ta hấp thụ linh quang mạnh hơn linh quang trong cơ thể chính mình. Quả thực rất khó, tốc độ chậm hơn trước rất nhiều. Xem ra ta cần phải đề thăng tu vi của Thông Linh Xà.
- Khá lắm. Linh quang mà Kiếp Yêu đòi hỏi, rõ ràng rất nhiều. So với Linh Yêu còn gấp hơn trăm lần! Thật quá kinh khủng. Bất quá, ta hấp thụ hết linh quang trong cơ thể hắn, cũng có thể nắm giữ một đầu Kiếp Yêu! Đây đều nhờ vào công lao của Thông Linh Xà...
- Hử? Linh quang trong cơ thể của ta không thể tăng thêm? Rõ ràng chỉ có thể hấp thụ một nửa linh quang của đối phương... Hóa ra, là cơ thể ta đã đạt tới bình cảnh tồn trữ linh quang!
Cuồng Nho Tướng Quân đứng trên Kỳ Nhân bảng nhiều năm, nếu như trận chiến vừa rồi hắn chiến thắng, chỉ dựa vào chiến tích này, hắn có thể leo lên Hào Hùng bảng!
Quả thực linh quang trong cơ thể hắn quá nhiều, Sở Vân lấy nhỏ nuốt lớn, tốc độ hấp thụ cũng rất chậm.
Sau hai canh giờ, Sở Vân mới hấp thụ được một nửa. Nhưng một nửa này, cơ thể hắn cũng đã đạt tới cực hạn.
- Không sao, ta đã có Long Tình Quả. Tạm thời có thể buông tha ngươi!
Sở Vân rời khỏi nhà tù, trong lòng đầy lưu luyến. Hắn đang định về phòng chính mình, sử dụng Long Tình Quang, đột nhiên Thư Thiên Hào cho ngươi tới gọi.
- Chiến trường đã thu dọn hết, chiến lợi phẩm và thương binh đều được Bạch Miễn hộ tống về Thư gia đảo. Gọi con qua đây, là vì hai vị quân sư có đối sách cần bàn thảo.
Thư Thiên Hào nói với Sở Vân.
- Hả? Là kế sách gì vậy?
Nhan Khuyết nói:
- Chúng ta dự định chinh phạt các đảo của Thủy gia trước, để phát triển thực lực của chính mình. Thế nhưng cũng muốn thể hiện mối quan hệ thân thiết với Thiết gia.
- Vừa hay, trên chiến trường thiếu đảo chủ cũng từng nói với Thiết Ngao, sau khi thắng lợi sẽ uống rượu cùng hắn. Không bằng, chúng ta mượn việc này để thăm dò ý tứ của hắn.
Ngay sau đó, Hoa Anh liền nói:
- Chinh phạt các đảo của Thủy gia, có lộ trình được tối ưu. Đường thứ nhất, có thể nối thẳng tới Thủy gia chủ đảo. Đường thứ hai, nối thẳng tới Sơn gia chủ đảo. Đường thứ ba, sẽ thông tới Sâm gia chủ đảo. Thiếu đảo chủ hãy mượn tiệc rượu, để dò xét ý tứ của hắn.
Sở Vân chau mày nói:
- Trong ba tuyến đường này, còn có huyền cơ gì?
Hoa Anh liền cười đáp:
- Trên Thủy gia chủ đảo có Thủy Đức Văn Thư. Nếu như Thiết Ngao muốn chọn con đường này, chính là muốn sánh ngang cùng Thư gia. Như vậy, chứng minh hắn
vẫn chưa rõ đại cục, cũng không cần quá lo lắng.
- Sâm gia chủ đảo, tài nguyên phong phú, phồn vinh hưng thịnh. Vẫn luôn được Chư Tinh Đào Nguyên khen ngợi, hàng năm thu thập được một lượng lớn từ thuế. Nếu như Thiết Ngao chọn con đường này, sẽ khẳng định trong mắt hắn chỉ có lợi ích về tiền tài, càng không cần phải lo lắng.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Quyển 4: Săn Bắn Dao Sơn
Chương 148+149: Nguyệt hải đối ẩm
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
- Thế nhưng, tại Sơn gia chủ đảo có Sơn gia chủ thành cùng với Hỏa Đức thành đang xây dựng của chúng ta, chính là đệ nhất hùng thành tại tinh châu. Trong thành quân bị sung túc, dân chúng thiện chiến, dễ công khó thủ, đó là đều cơ bản của sự thống trị. Nếu như hắn chọn con đường này, điều này cho thấy ánh mắt sắc bén của Thiết Ngao, có thể nhìn thấy thế cục, trong lòng có ý đối kháng. Như vậy chúng ta sẽ xóa bỏ minh ước mà diệt trừ!
- Đúng là diệu kế!
Sở Vân nghe xong, trong mắt lóe ra tinh mang, không kìm được vui sướng, liền cười ha hả.
Cơ bản hắn đã có thể đoán được. Kế sách chinh phạt các đảo của Thủy gia hẳn là của Nhan Khuyết. Hắn có tâm cơ sâu sắc, cho nên rất am hiểm về quân sự.
Còn về phần mời Thiết Ngao uống rượu, lấy kế dò xét, nhất định là ý tưởng của Hoa Anh. Hắn am hiểu quỷ kế, giỏi mưu mô, kiếm vung bút nghiêm luôn thu được điều diệu kỳ.
Hai người đều là nhân tài xuất chúng, mỗi người đều có một điểm mạnh riêng, có thể bù đắp cho nhau. Có thể có được sự phụ tá của hai người bọn họ, đúng là may mắn của Thư gia.
- Trên biển sinh minh nguyệt, chân trời xa xăm chung lúc này. Trên biển nhỏ, rượu ngon tương phùng.
Tín thư rất đơn giản, Thiết Ngao phải đọc qua vài lần mới phát hiện đây chính là tín thư của Sở Vân.
- Thật không ngờ, Sở Vân muốn mời ta tới uống rượu?
Thiết Ngao bỏ tín thư trong tay xuống, trong mắt lóe ra quang mang. Hắn nhìn xung quanh, sau đó hỏi các tướng lĩnh.
- Các vị có ý kiến gì không?
- Chuyện này, quả thực Tiểu Bá Vương đã nói với đảo chủ trên chiến trường.
- Trước kia chúng ta và Thư gia đã có minh ước. Cùng với tính cách của Sở Vân, tuyệt đối hắn sẽ không dùng thủ đoạn ám toán. Trên mảnh biển nhỏ... Cũng không phải chiến hạm của hắn, điều này có thể thấy được thành ý của hắn.
- Phiền phức hiện tại chính là, Thủy gia vừa xong, Thư gia thế mạnh, nhìn chằm chằm...
- Chúng ta nhất định phải chuẩn bị chu đáo, ước định tín hiệu. Nếu như đảo chủ gặp nguy hiểm, hãy phát tín hiệu, chúng ta sẽ lập tức tới cứu viện!
Các võ tướng, mỗi người đều đưa ra một ý kiến khác nhau.
Thiết Ngao nghe vậy, sắc mặt bất động, trong lòng vẫn lạnh như băng. Quả thực trận đánh vừa rồi, hình tượng của Sở Vân đã thâm nhập vào lòng người.
Nào là: Với tích cách của Sở Vân, tuyệt đối hắn không dùng thủ đoạn ám toán?
Rõ ràng tự cho mình hiểu rõ tính cách của Sở Vân.
Nào là: Nếu như không đúng với ước định, e là đối phương tìm cách gây phiền toái?
Rõ ràng sợ hãi Thư gia gây khó dễ, trong lòng sinh khiếp nhược.
Nào là: Lập tức tới cứu viện!
Rõ ràng không xem trọng chính mình, đánh không lại Sở Vân.
Chuyện tình Thiết Ngao lo lắng đã xảy ra.
Sau trận chiến này, hình tượng của Sở Vân đã khắc sâu trong lòng các tướng sĩ. Đây đúng là mối họa lớn!
- Lời mời này, đương nhiên ta sẽ đi. Về phần ám hiệu gì đó, cũng không cần thiết. Ta tự có chủ tính!
Trong lòng Thiết Ngao âm trầm như núi, nhưng trên mặt không có chút biểu hiện, một lời quyết định.
Sau một lát, hắn lui vào thay y phục, toàn thân khoác lên một bộ áo bào trắng, đi tới địa điểm theo thời gian ước định, liền trông thấy Sở Vân đang ngồi trên một con thuyền nhỏ lênh đênh giữa biển.
Thiết Ngao tự mình đi tới thuyền nhỏ, hai người cũng không nói gì, mà thản nhiên đối ẩm.
Ước chừng khoảng sáu tuần rượu, song phương đều có rượu khí, lúc này Sở Vân mới ngưng chén, chỉ ra ngoài khơi cười nói:
-Thiết huynh xem cảnh tượng đồ sộ cỡ nào. Trăng sáng chiếu thiên hạ, biển rộng u trầm tĩnh lặng, giang sơn nhiều cảnh đẹp, thảo nào vô số anh hùng đều vì vậy mà đầu rơi máu chảy.
Cảm khái một chút, hắn lại nói tiếp:
- Hiện nay, đại thế của Thủy gia đã mất, đa phần các đảo nhỏ phòng ngự yếu kém, chỉ cần đánh một trận là có thể thắng. Những con mồi này thật mê hoặc lòng người, có thể cùng Thiết Ngao ngươi cùng săn quần đảo, cũng là một điều thú vị!
Thiết Ngao nghe vậy, trong lòng cả kinh, cánh tay run lên, rượu trong chén dao động.
Hắn chậm rãi đặt chén rượu lên trên chiếc bàn nhỏ, cười đắng ngắt nói:
- Tuy rằng con mồi hấp dẫn, thế nhưng phía sau còn có mãnh thú ẩn núp. Cuồng Nho Tướng Quân là yêu tướng của Giang Hán Quốc chủ, nếu như chém chết trên chiến trường cũng đành thôi, nhưng hiện tại hắn bị bắt giữ, không biết Sở thiếu đảo chủ xử trí hắn thế nào? Điều ta lo lắng nhất, chính là Giang Hán Quốc chủ không cam lòng chịu thất bại, lại phái đại quân tới. Quả thực chúng ta nên làm thế nào để chống lại?
Sở Vân cao giọng cười, hào khí tỏa ra:
- Sợ cái gì? Binh đến tướng ngăn, hắn dẫn đến một người, ta giết một, hắn dẫn đến hai ta giết hai. Hắn dẫn đến mười vạn, ta giết mười vạn. Hắn dẫn đến một trăm vạn, ta giết một trăm vạn. Hơn nữa còn huy động đại quân, phản kích Giang Hán Quốc của hắn!
Thiết Ngao ngây người, không biết nói gì. Hắn nhìn Sở Vân, trong lòng rất xúc động.
Chỉ trong một thời gian ngắn, người thừa kế một hải đảo xa xôi nghèo hèn, giờ đã như rồng thăng thiên, phượng mọc cánh, cao ngạo như vậy?
Hiện tại, Sở Vân dũng cảm vô song, người người ngưỡng mộ. Mà chính mình?
Thời cơ chưa đến, chỉ giống như cánh chim nông cạn.
- Aizzz...
Thiết Ngao thở dài một tiếng. Trước mặt Sở Vân, hắn cảm thấy u tối, không thể không cúi đầu.
- Tại sao lại thở dài như vậy?
Bỗng nhiên Sở Vân hỏi.
Thiết Ngao liền liếc mắt nhìn ra ngoài khơi, nó:
- Ta thở dài như vậy, vì trận đánh vừa rồi thương vong quá nhiều. Giang sơn tuy đẹp, nhưng phải hy sinh rất nhiều. Cuối cùng mọi người phải chịu cảnh bi thương tang tóc, cái giá phải trả có đáng hay không?
Sở Vân nghe vậy, liền liếc mắt nhìn Thiết Ngao tưởng như cười mà không phải cười, nói tiếp:
- Không cần phải nói chyện gió trăng, hãy nói chuyện chính sự đi. Bây giờ, chinh phạt Thủy gia, có ba đường tốt nhất, ta muốn nói với Thiết huynh...
Sở Vân từ từ nói, cuối cùng đi vào vấn đề chính:
- Hiện tại có ba đường, Thiết huynh hãy chọn ra một con đường. Xem như là lễ vật tặng Thiết huynh.
- Việc này... Để ta suy nghĩ một chút.
Thiết Ngao do dự, xoay người nhìn ra ngoài khơi, để Sở Vân không thể trông thấy sắc mặt của hắn.
Sau một lúc lâu, hắn mới nói:
- Ý tốt của Sở huynh ta xin ghi nhận trong lòng. Tuy rằng việc chinh phạt Thủy gia cũng nằm trong kế hoạch của ta, bất quá tình hình hiện tại của Thiết gia vẫn còn nhiều vấn đề cần giải quyết. Trận chiến vừa rồi, Thiết gia thương vong thảm trọng, trước mắt cần phải nghỉ ngơi lấy sức. Huống hồ, ta nghĩ Giang Hán Quốc chủ sẽ không dừng tay, nếu như mạo muội cường công, e là khó có thể thành công.
Thần tình của hắn rất nghiêm túc, ngữ khí cũng rất chân thành, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Sở Vân.
- A...
Ánh mắt Sở Vân lóe lên một chút, không tiếp tục đề tài này.
- Chuẩn bị thế nào rồi?
Sau khi rời khỏi thuyền nhỏ, Thiết Ngao liền tìm tới lính tâm phúc, đây chính là câu đầu tiên.
Tự nhiên tên binh lính tâm phúc hiều hắn nói gì, liền cúi đầu đáp:
- Mọi việc đã sắp chuẩn bị xong. Chỉ còn tầm khoảng bốn ngày nữa...
- Bốn ngày... Lúc này một đêm ta cũng không thể chờ. Càng kéo dài, ưu thế của Thư gia sẽ càng lớn. Aizzz, ai ngờ Cuồng Nho Tướng Quân lại thất bại nhanh như vậy! Lần này Sở Vân đưa ra ba tuyến đường để thử ta, lẽ nào ta không biết sao? Hừ, ta sẽ lựa chọn con đường tới Sơn gia chủ thành!
- Cái gì? Thiết Ngao không muốn tấn công Thủy gia, mà chuẩn bị nghỉ ngơi lấy sức? Chuyện này...
Nghe được tin này, nhất thời Hoa Anh lâm vào trầm tư.
- Lẽ nào hắn có suy nghĩ thiển cận như vậy?
Nhan Khuyết chau mày nói.
- Không, hắn đã thấu triệt ý tứ của ta.
Sở Vân khẳng định nói. Dựa vào ký ức của kiếp trước và kiếp này, hắn có thể hiểu Thiết Ngao hơn hai vị quân sư.
- Nói thực, ta chưa bao giờ nghĩ hắn sẽ có lựa chọn như vậy. Mặc dù hắn muốn chống lại Thư gia chúng ta, thế nhưng không nhân cơ hội này mở rộng địa bàn, càng khó có thể làm suy yếu ưu thế của bên ta!
Hoa Anh nghi hoặc, không sao giải thích được.
- Như vậy, nhất định hắn còn con bài chưa lật.
Nhan Khuyết suy đoán nói.
- Thế nhưng chúng ta nên xử lý Thiết Ngao thế nào?
Đó là một vấn đề nan giải.
Sở Vân đang muốn nói, đột nhiên đúng lúc này có một binh sĩ hớt hơ hớt hải chạy tới, hoảng sợ báo cáo:
- Không ổn rồi, thiếu đảo chủ! Cuồng Nho Tướng Quân đã cắn lưỡi tự tử!
- Cái gì?
Trong lúc này, ba người đều giật nảy mình.
Trong lòng Sở Vân trầm xuống, Cuồng Nho Tướng Quân chết đi, vậy một nửa linh quang kia làm thế nào bây giờ?
- Phải cứu chữa, nhất định phải cứu chữa!
Hắn hạ mệnh lệnh, sau đó vội vàng chạy tới nhà tù.
Cuồng Nho Tướng Quân nằm bất động trên mặt đất, con mắt mở ra thật to, bộ dáng chết bất đắc kỳ tử. Dưới thân hắn là một vũng máu, trên vách tường nhà tù còn có một hàng chữ. Chính là hắn cắn ngón tay, dùng máu viết ra.
- Thất bại dưới tay một tên tiểu tử, đó là chuyện đáng xấu hổ nhất của đời ta! Quốc chủ, thần kiếp sau sẽ báo đáp!
Hoa Anh thấy vậy, liền thở dài:
- Không ngờ Cuồng Nho Tướng Quân lại cao ngạo như vậy, chuyện này ta đã sai. Ta đã đánh giá thấp tâm tính của hắn.
- Cũng không phải lỗi của ngươi.
Nguyên nhân chuyện này, Sở Vân tường tận hơn Hoa Anh.
Có lẽ trong khí hắn rời đi, hồn phách của Cuồng Nho Tướng Quân lại ngưng tụ lại, thoáng chốc thức tỉnh.
Sau khi hắn tỉnh lại, tự nhiên nhận thấy linh quang trong cơ thể mình bị tiêu hao hơn phân nửa, hơn nửa còn cảm nhận được phần biến mất cũng không thể thông qua hồn phách mà sản sinh ra.
Với tâm trí của hắn, tự nhiên sẽ suy đoán ra Sở Vân.
Thoáng chốc, hắn hiểu, chính mình phải chết là điều không thể nghi ngờ. Sở Vân tạm thời không giết hắn, bởi vì Sở Vân có một loại bí pháp có thể hấp thụ linh quang của chính mình, giúp Sở Vân hắn được lợi.
Linh quang là lực lượng hạch tâm của ngự yêu sư, thoáng chốc hắn mất đi hơn phân nửa tích lũy trăm năm, tự nhiên nản lòng thoái chí tới cực điểm.
Tự mình cảm thấy đó là một sỉ nhục, hơn nữa không muốn Sở Vân đạt được lợi ích trên cơ thể của chính mình, cho nên hắn đã tự sát.
Người duy nhất biết được sự tồn tại của Thông Linh Xà, chỉ có Thư Thiên Hào. Đám người Hoa Anh, Nhan Khuyết cũng không biết được bí mật này, bởi vậy sinh ra nhiều suy nghĩ lệch lạc.
Bất quá Cuồng Nho Tướng Quân hắn tự sát, giúp hắn giữ được danh tiếng. Cũng để Sở Vân trông thấy hắn vẫn còn toàn thây.
- Thiếu chủ, không thể cứu sống được. Nhiều nhất cũng chỉ giữ được ba ngày. Vả lại không thể tự ý di chuyển, nếu như di chuyển sinh mệnh sẽ tan biết.
Mấy vị y sư vội vàng chạy tới, quây quanh Cuồng Nho Tướng Quân một hồi lâu, lúc này mang theo thân hình ướt đẫm mồ hôi lạnh tới bẩm báo.
- Được rồi, các ngươi hãy lui đi.
Sở Vân thở dài, vẫy tay ra hiệu bọn họ lui ra ngoài. Thế nhưng, bỗng nhiên khẽ cười một tiếng.
Điều này khiến hai đại quân sư Hoa Anh và Nhan Khuyết có chút nghi hoặc. Sau cùng, Hoa Anh không kiềm nổi hiếu kỳ, liền hỏi:
- Không biết thiếu chủ người, có điều gì đáng cười?
- Ta cười, vì Cuồng Nho Tướng Quân hay Thiết Ngao đều là anh hùng hào kiệt. Thế nhưng, chính là nhờ bọn họ, sự thống trị của chúng ta mới không cảm thấy tẻ nhạt. Ba ngày sau, chúng ta sẽ an táng Cuồng Nho Tướng Quân. Chuyện này cũng không cần phải che đậy.
- Rõ...
Hoa Anh và Nhan Khuyết đều khom người lĩnh mệnh đi.
Đêm đó, Sở Vân ăn lượng lớn Long Tình Quả, một nửa linh quang còn lại trên cơ thể Cuồng Nho Tướng Quân đều đã hấp thụ vào cơ thể của chính mình.
Sáng sớm ngày hôm sau, Dịch Yên tới gặp hắn nói lời chào từ biệt.
- Hiện tại, đại quân Thủy gia đã đại bại. Tạm thời trên Chư Tinh Quần Đảo cũng không còn toán sư, ta còn phải cảm tạ nàng đã xuất thủ. Bằng không, trận chiến này không biết sẽ thế nào.
Sở Vân đồng ý thỉnh cầu của Dịch Yên. Trong trận chiến này, nàng có công lao rất lớn, nếu như không có nàng áp chế Trinh Hữu Tài. Có lẽ địch quân chính là một hồi ác mộng.
- Chỉ là, trước khi đi, ta muốn nàng tính giúp ta một lần nữa về Thiết gia.
Sở Vân lại đưa ra yêu cầu.
- Ngươi không phải cũng là toán sư sao?
Dịch Yên liếc mắt nhìn Sở Vân, ngữ khí mang theo vẻ u oán khó phát hiện.
Sau câu nói oán giận của nàng, nàng lại dốc toàn bộ sức lực suy tính giúp Sở Vân:
- Nhất định Thiết gia có địch ý, tựa hồ sắp tới có hành động. Nhưng toán lực của ta có hạn, suy tính một ngày một đêm cũng không ra. Tuy nhiên ngươi hãy yên tâm, kết quả không có gì đáng ngại, đại cát đại lợi.
- Đại cát đại lợi...
Sở Vân nhấm nháp những từ này, tựa hồ liên tưởng đến điều gì đó.
…
- Cái gì, đại quân Thủy gia đã thất bại? Ngay cả Cuồng Nho Tướng Quân, một trong mười đại danh tướng của Tinh Châu cũng đã bị bắt giữ?
- Vốn liên quân hai nhà Thiết gia và Thư gia bị vây hãm rơi vào thế hạ phong. Nghe nói, Tiểu Bá Vương Sở Vân và Chư Tinh Mãnh Hổ Thư Thiên Hào liên thủ mới có thể
giải thoát cục diện, sau đó trở mình.
- Đúng là hổ phụ sinh hổ tử... Thư Thiên Hào không có gì đáng nói, nhưng nghe nói trên chiến trường, Sở Vân đã sử dụng tới chín đầu Linh Yêu. Người này quả thực là thiên tư trác tuyệt, trăm năm có một.
Chỉ qua một đêm, tin tức trận chiến trên biển đã truyền khắp Tinh Châu.
Trận chiến này khiến thiên hạ ngạc nhiên, người đời chấn động.
- Chiến tranh, quả thực khó có thể đoán trước.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc