Hoàng triều Đại Yến tiến vào trạng thái canh phòng nghiêm ngặt. Lâm Phàm không biết Yến hoàng trở về đã làm những gì, sẽ dùng thủ đoạn nào để tra xét chuyện ở học viện.
Thế nhưng Lâm Phàm cũng không quản được nhiều như vậy, chỉ biết nước tới thì thuyền lên. Hiện giờ, hắn còn đang nghĩ xem làm thế nào với hai cái nhẫn.
Hắn đương nhiên không dám lấy ra chơi. Cao thủ đều có thủ pháp lần theo dấu vết, nếu lấy ra, Lâm Phàm dám cam đoan, nhiều nhất một giây, Yến hoàng sẽ xuất hiện ở trước mặt mình.
Sau đó, dẫm nát mình như dẫm một con kiến.
Bởi vậy Lâm Phàm chỉ có thể đổ toàn bộ đồ trong hai cái nhẫn ra ngay trong túi chứa đồ.
Kim quang lóng lánh, hương khí xông vào mũi.
Một đống đồ này phát ra hào quang đủ để làm mù mắt Lâm Phàm.
Phát tài.
Lần này thật sự phát tài.
Lâm Phàm dừng lại tại Tiên Thiên cấp ba đã một đoạn thời gian dài. Chỉ có công pháp thăng cấp còn tu vi giữ nguyên từng ấy thời gian cũng có thể làm cho người ta hỏng mất.
Hiện giờ thì ngon rồi, có số tài nguyên này, thăng cấp là chuyện nắm chắc.
"Đinh, chúc mừng phát hiện đan dược Huyền giai thượng phẩm Yêu Thai Hoàn *10."
"Yêu Thai Hoàn: lấy thai nhi vừa hình thành trong bụng nữ tử, phối hợp bí pháp luyện chế thành, sử dụng để tu luyện ma công."
Pháp môn luyện chế loại đan này không ngờ là dùng thai nhi, người cầm quyền tối cao của hoàng triều Đại Yến sao lại có đan dược tà môn như vậy?
Lâm Phàm nhíu mày, hay là Yến hoàng này có vấn đề?
Cho dù là ma môn như Thánh Ma Tông cũng không có phương pháp luyện đan tà môn như thế.
Đan dược này tuy có thể tăng exp, nhưng nuốt vào không khác gì nuốt một cái thai nhi, loại chuyện này Lâm Phàm làm không được.
Vừa tiện tay sờ đã chạm ngay tới loại đan dược tà môn này, Lâm Phàm không thể không tự dặn mình phải sàng lọc kỹ một chút. Hai kẻ biến thái Yến hoàng cùng hoàng hậu nhất định có vấn đề.
Sau khi phân loại đan dược xong, Lâm Phàm nhìn một đống đan dược không dám ăn mà đau đớn trong lòng.
Những đan dược này tất cả đều không phải để người bình thường dùng.
Không phải từ thai nhi luyện thành thì cũng là từ âm huyết nữ giới chế ra, tất cả đều quá tà môn. May là còn có một bộ phận là đan dược bình thường. Lâm Phàm cũng không chần chờ, trực tiếp đưa lên miệng.
"Đinh, chúc mừng dùng đan dược Địa giai hạ phẩm Nguyên Nguyên Đan *10, exp +1.200.000."
"Đinh, chúc mừng dùng đan dược Địa giai trung phẩm Phá Thiên Đan, exp +200.000."
"Đinh, chúc mừng dùng đan dược Huyền giai thượng phẩm Vân Long Chân Đan *10, exp + 800.000."
. . . .
Lâm Phàm nhét toàn bộ đan dùng được vào miệng, cũng không quản chúng nó có tác dụng gì, chỉ cần tăng exp là được.
Yến hoàng cùng hoàng hậu không hổ là cao thủ trong cao thủ, số lượng đan dược mang bên mình quá nhiều, loại gì cũng có.
"Đinh, chúc mừng thăng cấp."
"Đinh, chúc mừng thăng cấp."
"Đinh, chúc mừng thăng cấp."
Cắn sạch đan dược, Lâm Phàm thăng liền ba cấp, từ Tiên Thiên cấp ba lên Tiên Thiên cấp sáu.
Lâm Phàm biết những đan dược mình vừa nuốt đều cực kỳ quý giá, nếu cho người khác dùng, đảm bảo có thể đem cả một kẻ phế vật tăng ít nhất tới cảnh giới Nhập Thần.
Mà hắn thuần túy là lãng phí đan dược, chỉ hấp thu được exp từ dược liệu, chứ công dụng chân chính của chúng nó hoàn toàn không chạm được mảy may. Đau lòng, nhưng cũng không biết làm sao, ài…
"Đinh, chúc mừng chân nguyên +1000."
"Đinh, chúc mừng chân nguyên +1000."
"Đinh, chúc mừng chân nguyên +1000."
Tiên Thiên cấp sáu.
Mình bây giờ coi như là một cao thủ.
Đương nhiên còn cách cao thủ chân chính một khoảng, nhưng đối với Lâm Phàm, chỉ cần có thần khí gạch hồng trong tay, nếu để cho gia gia nắm được cơ hội thì cao thủ cỡ nào cũng một gạch là nằm.
Cắn thuốc xong, Lâm Phàm lại lục lọi đống tài nguyên, nhìn xem còn vật gì tốt không.
"Đinh, chúc mừng phát hiện chiến kỹ Thiên giai hạ phẩm Long Hoàng Phách Thế."
"Học tập hay không?"
Lâm Phàm vui lên, không nghĩ còn có chiến kỹ. Qua thời gian ở Thánh Ma Tông, Lâm Phàm cũng biết chiến kỹ rất quý giá. Đồ chơi này không giống công pháp, mỗi môn chiến kỹ đều có tác dụng đặc biệt, mà đại đa số chiến kỹ đều là gia tăng thực lực bản thân người tu luyện.
Đây là bạo phát mang tính nhất thời, tiêu hao thật lớn chân nguyên của người sử dụng.
Đối với gì tông môn mà nói, tâm pháp trấn phái là quan trọng, mà chiến kỹ lại càng quan trọng.
Ở tông môn, không tới địa vị nhất định là không thể nào học được chiến kỹ, bởi vì chiến kỹ thật sự quá quý giá.
"Long Hoàng Phách Thế: tổng cộng chín tầng, mỗi một tầng tăng lên 10% chiến lực."
"Long Hoàng Phách Thế tầng 1, (0/100.000)."
Lâm Phàm nhìn thấy giới thiệu, cũng vui mừng không thôi. Quả nhiên là đồ cao thủ cất giữ, học chiến kỹ này đủ hổ báo cả đời.
Nếu đem Long Hoàng Phách Thế tu luyện tới tầng chín, chiến lực đã tăng lên gấp đôi.
Hơn nữa bản thân mình học kỹ năng nào cũng đều có thể thăng cấp vô hạn.
Như vậy nếu mình đem Long Hoàng Phách Thế tu luyện tới tầng 100, chẳng phải chiến lực tăng gấp mười lần sao.
Chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy khủng bố.
Sau đó Lâm Phàm lại lục lọi, nhưng đã không còn vật gì tốt.
Về phần hai cái nhẫn này, Lâm Phàm để nguyên trong túi chứa đồ, đợi khi có cơ hội sẽ bán đi, hoặc là đợi chức nghiệp phụ Tượng Tông thăng cấp thì trực tiếp luyện hóa.
Vài ngày lại trôi qua.
Đám đệ tử của Lâm Phàm cũng đã tới học viện.
Đối với đám nhỏ này, mấy ngày nay là chấn động thật lớn trong cuộc đời của chúng nó.
Đây là lần đầu tiên chúng nó cảm thấy tràn ngập hy vọng với tương lai.
- Lão sư!
Trong phòng học, mười đệ tử lần đầu tiên tới lớp mà hưng phấn cười nói.
Bởi vì ở mấy ngày nay, chúng nó rốt cuộc đột phá tới cảnh giới Hậu Thiên.
Tuy chỉ là Hậu Thiên cấp một, nhưng đối với chúng nó cũng đã là một chuyện vui bằng trời.
Lâm Phàm nhìn những học sinh này, cũng thử xem qua cấp bậc.
Toàn là Hậu Thiên cấp một.
Mà Trụy Mặc kia càng làm cho Lâm Phàm cảm thấy vui mừng, bởi vì trong thời gian ngắn như vậy, tu vi của nó đạt tới Hậu Thiên cấp hai.
Những đệ tử còn lại, Thái Cấp Ma Thân đều quanh quẩn ở tầng 1, Trụy Mặc này lại đem Thái Cấp Ma Thân lên tới tầng 2, không thể không nói làm cho người ta kinh ngạc vô cùng.
- Lưu Thủy Thủy, khá lắm, lão sư rất vui mừng, sau này phải tiếp tục cố gắng nhé.
Lâm Phàm vươn Bàn Tay Cổ Vũ xoa đầu Lưu Thủy Thủy, tăng tư chất cho nó từ ngu xuẩn lên kém cỏi.
- Vâng, thưa lão sư.
Lưu Thủy Thủy hưng phấn nói.
Nó không nghĩ tới mình cũng có một ngày đột phá đến Hậu Thiên, thật sự là quá kích động.
Tiếp đến Lâm Phàm lại dùng Bàn Tay Cổ Vũ xoa đầu từng đệ tử một, khi đến lượt Trụy Mặc, Lâm Phàm gật gật đầu.
- Trụy Mặc, trò rất lợi hại, trò là đệ tử nỗ lực nhất mà lão sư từng gặp.
Muốn thăng cấp Thái Cấp Ma Thân nhất định phải chịu bị đánh, Trụy Mặc này có thể ở vài ngày đem Thái Cấp Ma Thân tu luyện tới tầng 2, hiển nhiên là bị đánh không ít.
- Lão sư, cảm tạ người.
Trụy Mặc cúi đầu thật sâu.
- Tốt, tiếp tục cố gắng.
Lâm Phàm cười chìa Bàn Tay Cổ Vũ xoa đầu nó.
"Đinh, chúc mừng bồi dưỡng được một đệ tử tư chất thiên tài."
"Đinh, chúc mừng chức nghiệp phụ Hiền Sư exp +1000."
"Đinh, chúc mừng chức nghiệp phụ Hiền Sư thăng cấp lên Đại Sư."
"Đinh, Bàn Tay Cổ Vũ thăng cấp, có thể đem tư chất tăng lên tới cái thế kỳ tài."
"Đinh, mở ra kỹ năng chuyên môn của Đại Sư…"
"Khai Quang."
Lâm Phàm vừa thấy kỹ năng mới mở này, nhất thời ngây ngẩn.
Kỹ năng này không phải là thần thông rửa tội cho các bé gái sẩy chân vào con đường u ám đấy chứ?
-----oo0oo-----
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
oOo
"Khai Quang: làm cho các học sinh cảm nhận được chân thiện mỹ từ lão sư, tẩy đi ô uế trong tâm hồn, chân chính giải phóng tâm linh tràn ngập tình yêu."
Lâm Phàm nhìn dòng giới thiệu, mặt ngây ra, nói lập lờ thế này ai biết có hiệu quả gì?
Thế nhưng Lâm Phàm cũng không suy nghĩ nhiều, thử một lần chẳng phải biết rồi sao.
- Tốt, các học sinh thân ái của ta, chương trình tiếp của hôm nay, lão sư sẽ khai quang cho các trò, để cho tâm linh của các trò được phóng thích hoàn mỹ, sau này sẽ có ngày tỏa hào quang chói lọi.
- Lão sư, khai quang là cái gì?
Lưu Thủy Thủy nghi hoặc nhìn ân sư, không biết ân sư đang nói cái gì, cảm giác thật thâm ảo.
- Lão sư đối với ta thật tốt.
Lưu Thủy Thủy vui vẻ gật gật đầu, sau đó chạy tới trước mặt Lâm Phàm, tùy hắn sắp xếp.
- Ài, ai bảo trò là nữ đệ tử lão sư thích nhất chứ!
. . . .
Buổi chiều.
Sáng nay, Lâm Phàm cứ thế mơ mơ màng màng mà khai quang cho tất cả đệ tử lớp mình.
Thế nhưng tới tận đệ tử cuối cùng, Lâm Phàm cũng không biết khai quang rốt cuộc là làm gì, cảm giác có chút quái dị.
Tinh khí thần của mình giống như phiêu tán rất nhiều, tiến nhập vào cơ thể đám đệ tử.
Cảm giác này làm Lâm Phàm có chút không hiểu, nhưng quên đi, đại khái khai quang là một loại buff.
Lấy ba đại công năng của chức nghiệp phụ Lão Sư, đủ để cho đám đệ tử của mình ở trong thời gian ngắn đuổi kịp, thậm chí vượt qua người khác.
Sau đó, Lâm Phàm lại cho lớp tự sinh hoạt, không dạy gì thêm. Chuyện trọng yếu nhất với tụi nhỏ bây giờ là luyện thành tầng 3 Thái Cấp Ma Thân.
Lâm Phàm cũng sẽ không ở học viện quá lâu. Sau khi nghe Yến hoàng cùng hoàng hậu trò chuyện, Lâm Phàm nhất định phải về để thông báo chuyện này cho tông môn.
Thánh Ma Tông mặc dù truyền thừa vạn năm, nhưng Lâm Phàm không cho rằng có thể ngăn cản quần tông vây công.
. . . .
- Tang Thiên Hạo, tên phế vật, sớm biến xa ra khỏi Hàn sư muội, bằng không cho người đẹp mặt.
Lúc này, Lâm Phàm đang chuẩn bị ra khỏi học viện để dạo chơi một vòng, chợt nghe cách đó không xa truyền tới tiếng quát phẫn nộ. Vốn hắn không để trong lòng, thế nhưng khi nghe được ba chữ Tang Thiên Hạo thì cũng có chút hứng thú.
Đây không phải là thủ lĩnh của đám người mình gặp trong rừng rậm sao?
Lâm Phàm biết bọn hắn ở học viện Thiên Phủ, nhưng cũng không muốn đi tìm. Nếu có duyên thì ắt sẽ gặp lại, tận lực đi tìm cũng chẳng để làm gì, dù sao hiện tại mình vẫn còn đang trong vòng nguy hiểm.
Lâm Phàm đi tới xem, chỉ thấy một nam tử mặt đầy ngạo khí đang nhìn chằm chằm Tang Thiên Hạo té trên mặt đất.
Nhìn y phục thì đây là đệ tử lớp chữ Giáp.
- Tiêu Trạch, người đừng quá đáng, nơi này là học viện Thiên Phủ, Hàn Tích Vũ ta nguyện ý ở cùng một chỗ với ai còn không đến lượt ngươi quản.
Hàn Tích Vũ một thân áo xanh thanh mát thoát tục, nhưng giờ phút này vẻ mặt lại phẫn nộ hét lên với nam tử đối diện.
Tiêu Trạch vung tay áo, bất chấp ánh mắt phẫn nộ của Hàn Tích Vũ:
- Trước kia ta quản không được, nhưng hiện giờ Hàn gia ngươi đã cùng Tiêu gia ta thông gia, ngươi sau sẽ cùng ai ở một chỗ phải nghĩ thông suốt đi. Thể diện của Tiêu gia cùng Hàn gia không phải là để cho người dẫm lên.
. . . .
Lâm Phàm đứng ở một bên đảo cặp mắt trắng dã, không nghĩ tới gặp được tình tiết cẩu huyết cỡ này, cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
- Hừ, Tang Thiên Hạo, tiện dân như ngươi cũng dám nhòm ngó vị hôn thê của Tiêu Trạch ta, cũng không biết bới được tư cách từ đống rác rưởi nào. Sao, hay là người muốn cùng ta động thủ?
Tiêu Trạch khinh thường nói.
Lúc này Tang Thiên Hạo tay cầm trọng kiếm, vẻ mặt bất khuất nhìn lên Tiêu Trạch:
- Tang Thiên Hạo ta mặc dù tu vi không bằng Tiêu Trạch ngươi, nhưng cho dù hôm nay dù có chết ta cũng phải cùng ngươi phân cao thấp.
- Hừ, đom đóm cũng dám đọ ánh sáng với trăng sao, có giỏi thì cùng ta lên đài tỷ võ, ký vào giấy sinh tử.
Tiêu Trạch khinh thường nói.
- Tang ca, huynh không nên vọng động, ngàn vạn lần không thể trúng quỷ kế của hắn.
Hàn Tích Vũ vội vàng ngăn lại nói.
Tang Thiên Hạo lắc lắc đầu, hôm nay cho dù chết hắn cũng sẽ không lùi bước.
. . . .
Lâm Phàm lắc lắc đầu, Tang Thiên Hạo này quá xúc động rồi, đúng là người trẻ tuổi a. Chỉ Tiên Thiên cấp hai cũng dám đánh trực diện cùng Tiên Thiên cấp sáu, đợi lát nữa lên đài, chết như thế nào cũng không biết.
Coi như chỗ quen biết cũ, hôm nay nếu Lâm Phàm không ra mặt, sợ là thật sự sẽ xảy ra chuyện.
Lâm Phàm là một người chính nghĩa, gặp chuyện ỷ mạnh hiếp yếu này đương nhiên không thể ngồi yên.
- Khụ khụ, ba vị đồng học, ta cho rằng các ngươi cần tỉnh táo một chút. Học viện là nơi giáo dục con người chứ không phải nơi để giải quyết ân oán cá nhân.
Lúc này Lâm Phàm ho nhẹ một tiếng, khuôn mặt nghiêm nghị, hai tay chắp sau lưng mà đi tới.
Uy nghiêm của lão sư ở một khắc này không kiêng nể gì mà biểu hiện hết ra.
- Tiền bối…
Tang Thiên Hạo cùng Hàn Tích Vũ nhìn thấy người đến, lập tức kinh hô. Hai người không ngờ lại gặp lại tiền bối ở đây.
Vốn trong suy nghĩ của hai người, tiền bối là thế ngoại cao nhân, có thể cùng người này kết bạn đi đường đã là phúc khí bằng trời, ai ngờ trong học viện vẫn có thể gặp được tiền bối.
Lâm Phàm mỉm cười gật gật đầu với hai người, sau đó nhìn về phía Tiêu Trạch:
- Trò thân là đệ tử lớp chữ Giáp, chính là sư huynh, nhưng sao lòng dạ lại hẹp hòi như thế?
- Ngươi là ai?
Tiêu Trạch hỏi ngược lại, không để Lâm Phàm vào mắt.
- Lão sư của lớp chữ Đinh.
Lâm Phàm mỉm cười, cũng không vì dạy lớp chữ Đinh mà cảm giác không ổn.
Nhưng câu này vào tai người khác lại thành chuyện cười cực lớn.
Đám người vây xem phá lên cười, đều nghĩ hay là lão sư lớp chữ Đinh này thần kinh có vấn đề?
Tiêu Trạch chính là đệ tử lớp chữ Giáp, là lớp có chiến lực cao nhất học viện Thiên Phủ, đừng nói lão sư lớp chữ Đinh, dù là lão sư lớp chữ Ất cũng không dám càn rỡ trước mặt Tiêu Trạch.
Bọn hắn còn nhớ rõ, từng có một lão sư lớp chữ Ất, bởi vì đắc tội Tiêu Trạch, cuối cùng bị Tiêu Trạch hung hăng nhục nhã trên đài tỷ võ.
Quả nhiên Tiêu Trạch vừa nghe là lớp chữ Đinh lại càng khinh thường. Chỉ là một lão sư lớp chữ Đinh, căn bản chính là phế vật.
- Phế vật lớp chữ Đinh mà cũng dám khoa tay múa chân với ta, cút.
Tiêu Trạch lạnh giọng nói.
Tang Thiên Hạo cùng Hàn Tích Vũ sửng sốt, lớp chữ Đinh? Tiền bối sao lại làm lão sư lớp chữ Đinh? Lấy thực lực của tiền bối, cho dù dạy lớp chữ Giáp cũng dư dả.
Quả nhiên tiền bối chính là tiền bối, không thể lấy ánh mắt thường nhân mà đối đãi.
Lâm Phàm nhìn thấy Tiêu Trạch kia không coi ai ra gì, cũng chỉ tiếc nuối gật đầu.
- Các trò xem, đó là cái gì?
Lâm Phàm chỉ hướng cổng học viện.
Mọi người nghi hoặc nhìn lại, lại không thấy cái gì khác thường.
Lâm Phàm thấy đám người này không hiểu ý tứ của mình, tiếc hận lắc đầu.
- Thân giáo trọng vu ngôn hành.
Lâm Phàm chỉ vào dòng chữ được khắc trên tấm bia đá đặt ngay cổng học viện.
(*Làm một người dạy dỗ học trò nặng ở lời nói và hành động)
- Ngươi thật sự không cút?
Giờ phút này Tiêu Trạch nổi giận rồi, khi nào đến phiên một gã lão sư lớp chữ Đinh dám khoa tay múa chân trước mặt hắn chứ.
Lâm Phàm thở dài một tiếng, trẻ con không dễ dạy. Nhưng hiện giờ ai bảo mình đang làm lão sư chứ, vậy chỉ có thể cố gắng cho học sinh này hối cải.
Lâm Phàm tiến về phía trước một bước. Tiêu Trạch cả kinh, lui về phía sau vài bước, nhưng Lâm Phàm chẳng nói chẳng rằng tiếp tục tiến theo.
- Đi, theo ta lên đài tỷ võ.
Lâm Phàm nói.
- Tốt…
Tiêu Trạch cười lạnh một tiếng. Nếu ngươi đã tự mình muốn xấu mặt thì không trách được người khác.
- Tiền bối!
Tang Thiên Hạo cùng Hàn Tích Vũ nhìn bóng lưng tiền bối, không rõ rốt cuộc là vì sao tiền bối làm như vậy.
-----oo0oo-----
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Chương 62: Mặc kệ các ngươi tin hay không, dù sao ta tin
Dịch & Biên: †Ares†
Nguồn: 4vn.eu
oOo
- Tiêu Trạch cùng một lão sư lớp chữ Đinh lên đài tỷ võ, nhanh đi xem thôi.
- Cái gì? Tiêu Trạch lại cùng lão sư luận võ.
- Lão sư lớp chữ Đinh kia sao lại lên đài tỷ võ với Tiêu Trạch, đây không phải tự tìm đường chết sao?
Giờ khắc này học viện Thiên Phủ náo loạn cả lên, đài tỷ võ chia làm hai loại luận võ, một loại là thắng bại, một loại khác là sinh tử.
Mà Tiêu Trạch này tới bây giờ lên đài đều chỉ ký giấy sinh tử, không quyết thắng thua.
Xem ra lão sư lớp chữ Đinh lành ít dữ nhiều. Lấy tính cách có thù tất báo của Tiêu Trạch, khả năng sống sốt của lão sư lớp chữ Đinh này gần như không có.
Lâm Phàm đứng ở trên đài tỷ võ, vẻ mặt bình thản, tản ra khí tức của một đại tông sư.
- Ký tên chứ?
Tiêu Trạch ký tên mình lên giấy sinh tử, sau đó ném qua cho Lâm Phàm.
Lâm Phàm tiếp nhận, nhìn lướt qua, khóe miệng lộ vẻ tươi cười, không nghĩ tới Tiêu Trạch này muốn ăn thua đủ với mình.
Tiêu Trạch xem thường nhìn Lâm Phàm:
- Nếu không dám ký thì lăn từ trên đài xuống cho ta, nhớ kỹ, là lăn xuống.
Tiêu Trạch không có để vào mắt lão sư lớp chữ Đinh này. Đối với hắn, phế vật lớp chữ Đinh chỉ là con gà, mà hôm nay hắn muốn giết gà dọa khỉ.
Lâm Phàm khẽ cười một tiếng, sau đó ký tên lên.
- Ở học viện Thiên Phủ, thực lực của học sinh coi như khá, nhưng tâm tính của các trò còn không được, cần phải tôi luyện nhiều hơn.
Lâm Phàm bày ra vẻ mặt rất thất vọng. Trong mắt Tang Thiên Hạo cùng Hàn Tích Vũ, Lâm tiền bối giống như rất là đau lòng.
Tâm tính?
Tang Thiên Hạo nghe Lâm tiền bối nói những lời này, cảm giác mình có chút ngộ đạo.
Nhớ tới vừa rồi chính mình không chịu được khuất nhục mà bất chấp sống chết muốn lên đài luận võ với Tiêu Trạch, đây quả thực là hành động tìm chết a.
- Ít nói nhảm.
Giờ phút này Tiêu Trạch lạnh mặt lại, từ trong túi trữ vật lấy ra một cây song nhận trường kích đen kịt.
(*kích dài hai lưỡi: giống thương, có thêm hai lưỡi nhỏ hình trăng lưỡi liềm gắn ở đầu)
Tiêu Trạch dùng một tay nắm lấy song nhận trường kích, đứng sừng sững một góc đài tỷ võ, nhìn như một pho tượng Chiến thần.
Đám người xem bên dưới đài lúc này kinh hô liên tục, Tiêu Trạch là muốn đánh thật rồi.
Cây trường kích này tên là Hám Thiên Kích, là một trong những thần binh gia truyền của Tiêu gia, do Hắc Kim Huyền Thạch rèn đúc mà thành, là thần binh lợi khí thượng phẩm hàng thật giá thật, chỉ kém một chút đã có thể đạt tới thần binh Huyền giai.
- Tang sư huynh, Lâm tiền bối không có việc chứ?
Hàn Tích Vũ nhìn tình huống, không khỏi lo lắng lên.
Tiêu Trạch Tiên Thiên cấp sáu, công pháp tu luyện đều là công pháp hàng đầu của Tiêu gia, hơn nữa cây trường kích kia còn có tác dụng tăng trưởng biên độ vận chuyển chân nguyên.
- Không biết.
Tang Thiên Hạo nhìn chằm chằm không chớp mắt lên đài, hắn không nghĩ tới Tiêu Trạch quá mạnh mẽ như vậy. Cao thủ Tiên Thiên cấp sáu, chỉ bằng vào khí thế đã khiến cho Tang Thiên Hạo cực kỳ không thoải mái, nếu như lên đấu, chỉ sợ trong một chiêu hắn đã bị chém chết.
. . . .
- Đừng nói Tiêu Trạch ta không cho ngươi cơ hội, ra chiêu đi.
Tiêu Trạch múa Hám Thiên Kích, tựa như có lực ngàn quân xé không khí thành từng tiếng rít gầm.
Ài, rất kiêu ngạo.
Lâm Phàm lắc lắc đầu, Tiêu Trạch này thiên tư tạm được, nhưng lấy loại tâm tính này, tu tới Tiên Thiên cấp sáu chỉ sợ cũng đã hao tổn không ít tài nguyên của Tiêu gia.
- Trò là hậu bối, ta nhường trò ba chiêu, ta đứng bất động.
Lâm Phàm bình thản đứng nơi đó mở miệng nói.
Cái gì…
Giờ khắc này phía dưới nhất thời kinh hô lên, lão sư lớp chữ Đinh này chẳng lẽ đầu óc có vấn đề?
Đứng bất động ba chiêu? Đây quả thực là muốn chết.
Trường kích trong tay Tiêu Trạch là binh khí thượng phẩm, chém sắt như chém bùn, dù không vận dụng chân nguyên gia thành cũng có thể một kích cắt đứt thân thể của cảnh giới Tiên Thiên.
Tiêu Trạch lúc này sắc mặt xanh mét, lão sư lớp chữ Đinh phế vật này cũng dám coi khinh mình như thế?
- Được, tự ngươi đã muốn chết thì đừng trách ta.
Tiêu Trạch vung tay, trường kích giống như một mũi tên nhọn mà đâm tới ngực Lâm Phàm.
Lâm Phàm không hề sợ hãi, miệng vẫn nở nụ cười, hoàn toàn không đem một kích kia của Tiêu Trạch để ở trong lòng.
- Tiền bối…
Hàn Tích Vũ kinh hô một tiếng, nhắm chặt mắt lại, không dám nhìn chuyện tiếp theo.
Ở một khắc trường kích chạm vào Lâm Phàm, Tiêu Trạch quát một tiếng dữ dội, chân nguyên đột nhiên vận chuyển, bám vào mũi kích. Giờ khắc này chỗ mũi kích giống như bóp méo không gian, kéo ra một dòng kình khí dài hẹp.
- Hừ, tự tìm đường chết.
Tiêu Trạch cười lạnh một tiếng, thế nhưng rồi sắc mặt lại thay đổi trong nháy mắt.
- Điều này sao có thể…
Giờ phút này không chỉ Tiêu Trạch không dám tin vào mắt mình, mà tất cả người đứng xem dưới đài cũng đều như thế.
Tang Thiên Hạo nhìn từ đầu tới cuối, mắt cũng chưa từng nháy, thế nhưng khi chứng kiến một màn này cũng kinh hãi đến há hốc miệng.
- Một kích này không tồi, nhưng mà hỏa hậu còn chưa đủ.
Lâm Phàm mỉm cười, nhẹ nhàng búng lên mũi kích một cái.
"Đinh, chúc mừng Bất Diệt Ma Thể exp +4000."
Hiện giờ Bất Diệt Ma Thể thăng cấp càng ngày càng khó, cảnh giới Tiên Thiên thông thường mang tới quá ít exp.
Tiêu Trạch nổi giận:
- Khốn khiếp, ta cho ngươi hối hận.
Tiêu Trạch chợt quát một tiếng, điên cuồng vận chuyển chân nguyên, Hám Thiên Kích bao trùm lấy hào quang chói mắt, từ đâm thẳng chuyển thành quét ngang.
- Hoành Tảo Bát Hoang.
Tiêu Trạch được khen là thiên tài của Tiêu gia, chiến lực đứng đầu học viện Thiên Phủ, khi nào thì gặp qua chuyện biệt khuất như vậy?
Cho dù là lão sư lớp chữ Giáp, hắn cũng chưa bao giờ để vào mắt, chỉ là lão sư lớp chữ Đinh phế vật cũng dám càn rỡ trước mắt mình sao?
"Keng…"
Một kích hoa lệ quét lên vai Lâm Phàm, lực phản chấn mạnh tới độ khiến cổ tay Tiêu Trạch cũng bị đau.
"Đinh, chúc mừng Bất Diệt Ma Thể exp +4000."
- Không có khả năng, ta không tin.
Tiêu Trạch như phát điên gầm lên một tiếng, chân nguyên toàn bộ bạo phát ra, Hám Thiên Kích chớp động, toàn bộ đài tỷ võ đều có bóng của Hám Thiên Kích.
"Đinh, chúc mừng Bất Diệt Ma Thể exp +4000."
"Đinh, chúc mừng Bất Diệt Ma Thể exp +4000."
. . . .
Exp tuy rằng thêm không nhiều, nhưng muỗi có nhỏ đi nữa cũng là thịt, con đường thăng cấp sau này sợ là phải dựa nhiều vào ‘thịt muỗi’.
Tiêu Trạch này đúng là có vốn để kiêu ngạo, tuổi còn trẻ đã có tu vi như thế, nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cảnh giới Nhập Thần cũng là vật trong bàn tay.
Con đường tu luyện chú ý tới huyết khí, tu vi lên càng nhanh khi tuổi còn trẻ thì đường đi sau này càng rộng mở. Ngược lại, nếu trung niên mới vào được Tiên Thiên, huyết khí lúc này cũng lão hóa lắng đọng lại, vậy nếu không có cơ duyên gì thì cả đời khó mà vượt qua nổi cái mốc Tiên Thiên cấp chín.
- Ta không tin…
Lúc này Tiêu Trạch tóc tai rũ rượi, trong mắt thiêu đốt hừng hực lửa giận, nào có phong thái như lúc trước trận đấu.
- Hám Thiên.
Tiêu Trạch nổi giận gầm lên một tiếng, nhảy dựng lên, Hám Thiên Kích bộc phát ra khí thế mãnh liệt…
Lâm Phàm lắc lắc đầu.
- Đủ rồi!
Lâm Phàm than nhẹ một tiếng, chậm rãi vươn ra ngón tay.
- Triêm Hoa Phủ Cúc Chỉ.
Ở tích tắc Hám Thiên Kích chém xuống, ngón tay Lâm Phàm dán chặt lấy lưỡi kích, nhẹ nhàng gõ một cái, một đạo khí kình cường hãn tạo chấn động mạnh đến mức khiến thân Hám Thiên Kích rung lên bần bật.
Cổ tay Tiêu Trạch tê rần, Hám Thiên Kích rớt ra, rơi xuống trong tay Lâm Phàm.
- Cái này…
Tiêu Trạch nhìn hai tay trống trơn, có chút ngây ngốc.
- Biết sai chưa?
Lâm Phàm vẫn bình tĩnh như cũ. Đây cũng không phải giả bộ, mà là Lâm Phàm đã dung nhập vào chức nghiệp lão sư cao thượng, cho rằng đệ tử này đi vào đường rẽ, mình làm lão sư nhất định phải dạy dỗ kéo về.
Chuyện này mặc kệ người khác tin hay không, dù sao Lâm Phàm chính mình tin.
- Tên khốn khiếp này, ta muốn…
- Ài, xem ra giáo dục còn chưa đủ.
Lâm Phàm nghe Tiêu Trạch nói nửa câu đầu, cũng biết lời dạy của mình chưa nhập tâm đệ tử, nhất thời ngửa mặt lên nhìn trời, cảm giác mình có trách nhiệm trọng đại.
- Triêm Hoa Phủ Cúc Chỉ.
Giờ khắc này ngón tay Lâm Phàm nhẹ nhàng búng một cái lên người Tiêu Trạch.
"Rắc rắc…"
Tiêu Trạch nhất thời cảm giác toàn thân xương cốt giống như rời rạc hết ra, ngay cả một chút khí lực cũng không có.
Lâm Phàm lấy từ túi trữ vật mà Mạnh Dương Tuyền sư huynh đưa cho mình ra một cái băng ghế nhỏ, sau đó xách Tiêu Trạch lên cho nằm úp mặt lên ghế.
Lâm Phàm vẫn nhớ một câu, băng ghế này tuy công nghệ đơn giản, nhưng lại là trang bị thiết yếu của khách lữ hành.
Đến chỗ nào cũng có thể nghỉ ngơi, đến chỗ nào cũng có thể dùng mà tham chiến.
-----oo0oo-----
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
oOo
Đám người dưới đài giờ phút này sớm đã ngây người.
Bọn họ không nghĩ Tiêu Trạch - thiên tài lớp chữ Giáp, người xếp thứ 13 trong bảng Chiến Lực Vô Song lại bị đánh bại.
Hơn nữa còn là bại hoàn toàn, thảm bại, bại không có bất kỳ lực đánh trả nào.
Hàn Tích Vũ tóm chặt cánh tay Tang Thiên Hạo, giờ phút này tâm tình của nàng rất kích động.
- Tiền bối thật mạnh.
Lúc này trong đầu Hàn Tích Vũ chỉ có duy nhất suy nghĩ như vậy. Tiền bối thật sự quá mạnh mẽ, mạnh đến vượt ra cả dự liệu của nàng.
- Cảnh giới Nhập Thần, tiền bối nhất định là cao thủ cảnh giới Nhập Thần. Toàn bộ hoàng triều Đại Yến, người đạt cảnh giới Nhập Thần có thể đếm được trên đầu ngón tay a.
. . . .
Lúc này Lâm Phàm đã để Tiêu Trạch nằm sấp trên băng ghế, lại hỏi:
- Trò đã biết sai chưa?
Lâm Phàm cũng không muốn làm thế này, nhưng để có thể đem một con sơn dương lạc đường một lần nữa quay trở về chính đạo, Lâm Phàm cảm thấy dù sau này mình bị oán hận cũng đáng giá.
- Tiêu Trạch ta là thiên tài, không bao giờ sai.
Tiêu Trạch tức giận quát lớn.
- Trò đã ký giấy sinh tử với ta, trò không sợ chết sao?
Lâm Phàm nói.
- Hừ, Tiêu Trạch ta đường đường là nam nhi Tiêu gia, sợ gì sinh tử. Có giỏi ngươi giết ta đi, Tiêu Trạch ta nếu nhăn mặt nhíu mày thì ta không họ Tiêu.
Tiêu Trạch như trước phản kháng không tuân.
Lâm Phàm chỉ cảm thấy thật đau lòng, đây quả thực là một đệ tử cứng đầu:
- Được, hôm nay nếu ta không để trò nhận sai, sau này ta cũng không còn mặt mũi làm lão sư nữa.
- Tốt, nếu hôm nay Tiêu Trạch ta nhận sai, ta sẽ chuyển từ lớp chữ Giáp sang lớp chữ Đinh của ngươi, bưng trà rót nước tôn ngươi làm sư phụ.
Tiêu Trạch lúc này cảm giác toàn thân tê dại, cũng không biết người này tới cùng là đã làm gì với mình.
Nhưng muốn Tiêu Trạch hắn nhận sai, trừ phi mặt trời mọc ở hướng Tây.
- Ngươi làm gì thế? Dừng tay cho ta.
Vừa lúc đó, Tiêu Trạch biến sắc, vội vàng hét lớn.
Lão sư lớp chữ Đinh phế vật này lại cởi quần hắn.
Mà giờ khắc này, đám người vây xem bên dưới cùng kinh ngạc, không thể tin một màn trước mắt.
Lão sư lớp chữ Đinh này lại muốn cởi quần Tiêu Trạch ra.
Có chút nữ sinh nhất thời ngượng ngùng hét ầm lên, nhưng lại nhìn không chớp mắt, giống như là đang chờ đợi cái gì đó.
- Ngươi dừng tay cho ta, ta là thiếu gia của Tiêu gia, thiên tài lớp chữ Giáp, ngươi dám đối với ta như thế, ta sẽ cùng ngươi không chết không ngừng.
Tiêu Trạch cảm nhận được quần của mình bị chậm rãi kéo xuống, vừa giận vừa sợ thét lên.
- Ta là lão sư lớp chữ Đinh, tuy không phải lão sư của trò, nhưng ta lại muốn thay mặt lão sư của trò mà hảo hảo giáo huấn trò một chút, cho trò hiểu được cái gì gọi là tôn sư trọng đạo, nhường nhịn sư đệ.
Lâm Phàm không nói hai lời, dùng lực lột sạch quần của Tiêu Trạch.
Mà ngay tại một khắc này, hai bên mông dưới ánh mặt trời phản xạ ra ánh sáng chói mắt.
Đây là ánh sáng của mông.
Lâm Phàm liếc một cái, khen:
- Không tồi, mượt mà nhẵn bóng, hiệu quả phản quang rất mạnh.
Tiêu Trạch nghe thế, máu phun ra ba trượng, thiếu chút nữa hôn mê:
- Tên khốn khiếp này, Tiêu Trạch ta thề cùng ngươi không chết không ngừng.
- Biết sai rồi chứ?
Lâm Phàm lại hỏi.
- Cút!
Tiêu Trạch giận dữ hét.
- Ài…
Lâm Phàm thở dài một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó lấy từ trong túi trữ vật ra một cây thước.
Thân là một lão sư, Lâm Phàm đương nhiên phải mang bên mình một cây thước gỗ. Tuy rất ít khi dùng đến, nhưng mang nó bên người có thể thường xuyên nhắc nhở Lâm Phàm rằng mình là một lão sư dạy dỗ ra đệ tử.
Đám người vây xem dưới đài đã sớm trợn mắt há hốc mồm.
Bọn họ không ngờ sự tình sẽ biến thành dạng này.
Hàn Tích Vũ nhìn một màn trước mắt, cũng sớm đã ngây ngốc.
Tiêu Trạch này chính là thiếu gia Tiêu gia, xếp thứ 13 bảng Chiến Lực Vô Song, là thiên chi kiêu tử của hoàng triều Đại Yến.
Thế nhưng người này giờ lại bị tiền bối cởi quần, chuẩn bị dùng thước trừng phạt, tình huống này thật sự làm Hàm Tích Vũ không dám tưởng tượng.
Đồng thời cũng rất lo lắng, nếu bị Tiêu gia biết được, chỉ sợ sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Dù sao Tiêu Trạch chính là đại biểu cho thể diện của Tiêu gia.
Ở trước mắt vô số người bị đối đãi như thế, làm sao có ai nhịn được?
Lâm Phàm đã sớm muốn thử việc đánh mông đệ tử, khi hắn còn tại trường ở thế giới kia cũng từng chịu không ít loại đãi ngộ này.
Không biết hiện giờ mình trở thành lão sư, từ bị đánh thành đi đánh đệ tử, không biết sẽ có cảm giác gì?
"Bép!"
Âm thanh trong trẻo mà vang dội.
Cùng lúc thước đánh xong được nâng lên, cái mông Tiêu Trạch vẫn còn rung lên, trên đó xuất hiện thêm một vết hồng hồng.
Một màn này càng làm cho rất nhiều nữ sinh hét ầm lên, thật sự là quá lóa mắt rồi.
Tiêu Trạch thân là thiên tài xếp hạng 13 bảng Chiến Lực Vô Song, đồng thời lớn lên lại anh tuấn bất phàm, tuy cao ngạo không coi ai ra gì, nhưng ở trong mắt một số nữ sinh thì đó đều là ưu điểm.
- Biết sai rồi chứ?
Lâm Phàm hỏi.
- Khốn khiếp…
Tiêu Trạch trợn mắt nghiến răng nhìn Lâm Phàm, nhưng thân thể căn bản không nhúc nhích được, chỉ có thể mặc người định đoạt.
- Ài…
Lâm Phàm thở dài một tiếng, xem ra đệ tử này rất cứng đầu. Thế nhưng Lâm Phàm tin tưởng, không có đệ tử nào là không giáo dục được, chỉ cần dùng lòng yêu thương chân thành, nhất định có thể khiến đệ tử lạc lối biết ăn năn hối cải.
"Bép bép."
Lâm Phàm tiếp tục đánh.
Trên cái mông của Tiêu Trạch lại nhiều hơn hai vết hồng hồng, dưới ánh mắt trời nhìn rõ ràng tới động lòng người.
"Đinh, chúc mừng ký chủ sáng tạo kỹ năng mới cho chức nghiệp phụ Đại Sư: Cây Thước Yêu Thương."
"Đinh, chúc mừng chức nghiệp phụ Đại Sư exp +5000."
"Cây Thước Yêu Thương: yêu quý càng sâu, đau càng nhức nhối, đánh lên thân trò, đau ở lòng ta."
Lâm Phàm liên tục đánh lên cái mông của Tieu Trạch, cũng quên cả hỏi ‘đã biết sai chưa’.
Tiếng nhắc nhở vang lên mới khiến Lâm Phàm tỉnh lại.
Đồng thời cũng tự trách thật nhiều, quả nhiên là đánh mông đệ tử có thể gây nghiện.
Nhưng mà kỹ năng mới "Cây Thước Yêu Thương" rốt cuộc là cái gì?
Lâm Phàm cũng không nghĩ nhiều như vậy, thử đánh một cái.
"Bép!"
- Biết sai rồi chứ?
Tiêu Trạch vốn tức giận muốn mắng, nhưng lúc này lại ngây ngẩn cả người.
Bởi vì một cảm giác xấu hổ không biết từ đâu đang chậm rãi dâng lên trong lòng hắn.
Giống như chính mình đã làm rất nhiều chuyện có lỗi, khiến cho lão sư đau lòng.
Vẻ đau lòng ấy, làm cho Tiêu Trạch cảm giác được mình không phải là một đệ tử tốt.
Không được, mình tại sao lại có cảm giác này? Tiêu Trạch cắn chặt răng, tuyệt đối sẽ không để cảm giác này công chiếm nội tâm của mình.
Lúc này Lâm Phàm cũng kinh ngạc, thấy rõ biến hóa trên mặt Tiêu Trạch. Nếu lúc trước hỏi như vậy, Tiêu Trạch này tuyệt đối sẽ chửi mình, thế nhưng giờ im miệng, có vấn đề, tuyệt đối có vấn đề.
"Bép."
Lâm Phàm lại đánh một cái, cẩn thận quan sát biến hóa của Tiêu Trạch.
Mà tại lúc này, nội tâm Tiêu Trạch dao động càng lớn, lại một cảm giác xấu hổ trùng kích lên trái tim của hắn. Không biết tại sao, hắn có cảm giác mình thật sự đã sai.
Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.
Mình là Tiêu Trạch, là thiên tài, sau này trở thành cường giả muôn đời bất diệt, sao có thể nhận sai với loại người hạ đẳng này.
- Có hiệu quả!
Lâm Phàm thấy thế cũng mừng thầm, kỹ năng mới này có vẻ rất khủng a.
"Cây Thước Yêu Thương."
Chẳng lẽ đây thực sự là sức mạnh của tình yêu sao?
"Bép bép bép bép bép bép bép bép…"
Giờ khắc này Lâm Phàm không thèm hỏi nữa, đắm chìm trong khoái cảm đánh mông. Cứ mỗi lần thước đánh xuống, Lâm Phàm lại cảm giác toàn thân khoan khoái.
Nhưng đối với Tiêu Trạch mà nói, lại là một loại tra tấn.
Cảm giác xấu hổ theo từng cú đánh, một đợt lại một đợt dâng lên, chậm rãi chiếm cứ nội tâm của hắn.
Tiêu Trạch muốn ngăn cản, nhưng lại dần dần chìm vào trong cảm giác này.
- Biết sai rồi chứ?
Lâm Phàm từ hưng phấn hồi phục lại, cảm giác hình phạt của mình hẳn đã hữu hiệu.
-----oo0oo-----
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
oOo
Tiêu Trạch rất muốn lớn tiếng nói cho tên khốn khiếp này rằng mình không sai, nhưng chẳng biết tại sao, Tiêu Trạch lại bị từng đợt cảm giác xấu hổ kia khuất phục.
Giống như là một muội tử ban đầu nói đừng, cuối cùng lại thành đừng dừng lại, mạnh lên!
- Ta sai rồi…
Ngay một khắc này, Tiêu Phàm dùng giọng khàn khàn nói ra, cả người giống như hư thoát.
Dưới đài, đám đông vây xem cũng ngây ngẩn, tất cả chuyện này là thật hay là mơ đây?
Thiên tài Tiêu Trạch lại bị một lão sư lớp chữ Đinh giáo huấn rồi.
Đây là chuyện chưa từng có ở học viện Thiên Phủ.
Thậm chí Tiêu Trạch còn thật sự nhận lỗi. Ở trong ấn tượng của mọi người, Tiêu Trạch cực kỳ cao ngạo, chưa từng khuất phục trước bất kỳ ai.
Chuyện này…
Lâm Phàm lúc này rất là vui mừng gật gật đầu. Dưới tình yêu thương vô bờ của mình, đệ tử ngoan cố này rốt cuộc nhận thức ra sai lầm của mình, đây là một chuyện tốt a.
Triêm Hoa Phủ Cúc Chỉ là một công pháp rất tà môn, có thể khiến người toàn thân tê dại vô lực và ngược lại.
Giờ khắc này Lâm Phàm khẽ búng ngón tay lên người Tiêu Trạch, lại một loạt tiếng ‘rắc rắc’ vang lên, Tiêu Trạch nhất thời cảm giác thân thể của mình đã khôi phục khí lực, không còn nhũn ra như vừa xong.
Chuyện đầu tiên hắn làm là kéo quần của mình lên.
- Biết sai có thể thay đổi, sửa sai không bao giờ là muộn, sau này nhớ phải biết đối xử tốt với mọi người.
Lâm Phàm cảm thán nói, hắn cảm giác trách nhiệm của chính mình thật sự rất trọng đại.
Đem một chú sơn dương lạc đường kéo về con đường đúng đắn là chuyện cảm giác thành tựu đến cỡ nào chứ.
Nếu không phải có việc cần hoàn thành, Lâm Phàm đúng là muốn làm lão sư cả đời.
- Tiền bối, cẩn thận.
Vừa lúc đó, Hàn Tích Vũ nhất thời kinh hô một tiếng.
Tiêu Trạch đã khôi phục lại, giận sôi gan, chân nguyên trào lên, một quyền đánh thẳng ngực Lâm Phàm.
Đối với Tiêu Trạch mà nói, sỉ nhục trong lòng đã chồng chất quá dày, hắn cần hung hăng phát phát tiết ra ngoài.
Hám Thiên Kích còn không có tác dụng với người này chứ đừng nói nắm đấm, nhưng Tiêu Trạch mặc kệ, hắn nhất định phải đánh một quyền này.
"Ầm…"
Lâm Phàm mới vừa còn đắm chìm trong cảm giác thành tựu, nhất thời xấu hổ cười trừ mấy tiếng.
Trẻ nhỏ cứng đầu như vậy thật là làm người ta giận dữ.
Lâm Phàm nhíu mắt nhìn Tiêu Trạch:
- Xem ra bài học còn chưa đủ để nhớ trong lòng.
Tiêu Trạch cả kinh, vội lùi lại, nghiến răng nghiến lợi nhìn Lâm Phàm, cuối cùng bỏ đi không một lần quay đầu.
Đám người dưới đài vội tránh ra một con đường. Bọn họ có thể dám hò hét cười đùa lúc còn thi đấu, nhưng mọi việc xong rồi thì lại không thể không cẩn thận.
Tiêu Trạch bại dưới tay lão sư lớp chữ Đinh, nhưng đối phó bọn họ còn không phải đơn giản như bóp chết một con kiến?
- Tiền bối, ngài thật là lợi hại.
Hàn Tích Vũ lập tức tiến lên. Vừa rồi nàng cũng hoa cả mắt với thủ đoạn mà tiền bối thi triển.
- Chuyện hai người các trò với Tiêu Trạch là thế nào?
Lâm Phàm hỏi
Hàn Tích Vũ nghe tiền bối hỏi, cũng có chút bất đắc dĩ, sau đó kể chi tiết lại mọi việc.
Lâm Phàm giờ đã hiểu mọi chuyện là thế nào.
Hàn Tích Vũ là người của Hàn gia, còn Tiêu Trạch là người của Tiêu gia, hai nhà này kết thông gia cũng không phải chuyện gì mới lạ.
Thế nhưng ở Huyền Hoàng giới, việc kết thông gia giữa các đại gia tộc không cho nữ trong cuộc lên tiếng mà đều là trưởng bối trong tộc quyết định, giống như thánh chỉ không cho làm trái.
Tiêu Trạch mấy ngày hôm trước biết được mình đã có vị hôn thê, cũng coi là việc tự nhiên, hết thảy đều nghe trong tộc an bài.
Nếu hai nhà đã kết thông gia, Tiêu Trạch đương nhiên không thể để vị hôn thê của mình thân mật với nam tử khác, hơn nữa nam tử kia còn là một phế vật.
Bởi vậy mới phát sinh một màn vừa rồi.
Lâm Phàm cũng không muốn can dự nhiều vào chuyện này, dù sao đây cũng là việc riêng nhà người ta
Hơn nữa mình còn phải lo cướp sạch bốn đại gia tộc, không có nhiều tinh lực để lo nhiều chuyện như vậy
- Chuyện này tự các trò giải quyết, ta còn có chuyện, cáo từ trước.
Lâm Phàm hiện tại muốn ra ngoài học viện nên khoát tay áo tạm biệt rồi rời đi.
Hàn Tích Vũ cùng Tang Thiên Hạo nhìn thân ảnh phía trước, tay nắm chặt lại.
Chuyện hôm nay để Tang Thiên Hạo cảm nhận được thật rõ nguy cơ, cũng có một cảm giác vô lực thật sâu khi đối mặt với Tiêu Trạch.
Trở nên mạnh mẽ, trở nên mạnh mẽ.
Đây là lần đầu tiêng Tang Thiên Hạo có khát vọng được trở nên mạnh mẽ mãnh liệt đến thế.
- Huynh sẽ tới gặp tiền bối để bái sư.
Tang Thiên Hạo giống như đã hạ quyết tâm.
- Sao cơ?
Hàn Tích Vũ sửng sốt:
- Tang ca, tiền bối là lão sư lớp chữ Đinh, nếu huynh bái sư thì sẽ phải làm đệ tử lớp chữ Đinh, mất hết phúc lợi của lớp chữ Ất đó.
- Lớp chữ Ất cũng được mà lớp chữ Đinh cũng tốt, tiền bối là thế ngoại cao nhân, nếu lần này huynh không biết nắm chắc cơ hội thì sợ rằng sau này muội sẽ biến mất không còn cạnh huynh nữa.
Tang Thiên Hạo nói.
. . . .
Lâm Phàm ra ngoài học viện, thảnh thơi đi dạo trên đường phố.
Sau đó hắn mua từ tiệm rèn mười ba khối tinh thiết, chuẩn bị rèn vũ khí cho đám đệ tử của mình.
Đối với mười ba đệ tử này, có một thanh vũ khí tốt luôn chỉ là niềm mong ước, dù sao chúng nó chỉ là đệ tử lớp chữ Đinh.
Mà chính mình sẽ không ở lại đây lâu nữa, còn có chuyện quan trọng khác, vì thế cần nhanh chóng làm một số chuyện cho tụi nhỏ.
Lâm Phàm mua tinh thiết xong thì lại tùy ý dạo quanh trong thành.
- Tránh ra, tránh ra.
Lúc này phía trước truyền đến tiếng hét lớn, Lâm Phàm vội nép sang bên như những người xung quanh, nhìn đoàn người cắt ngang qua.
- Đây là đại nhân vật nào? Bộ tịch cũng không nhỏ a.
Lâm Phàm có chút nghi hoặc, đám người này xem điệu bộ rất là vội vàng, cũng không biết chuyện gì xảy ra.
- Hình như lần này thương hội Thiên Địa sẽ đấu giá một món trọng bảo đấy!
- Vừa rồi là cờ hiệu của Vân gia!
- Ngày hôm qua, ta còn thấy đại nhân vật của Thánh Ma Tông xuất hiện trong thành, hẳn là vì lần đấu giá này của thương hội Thiên Địa đi.
. . . .
Lâm Phàm cẩn thận lắng nghe đám người xung quanh to nhỏ, khi nghe tới Thánh Ma Tông thì cũng sửng sốt. Hắn không nghĩ Thánh Ma Tông cũng phái người tới đây.
Đây rốt cuộc là bảo bối gì mà cả tông môn cũng rục rịch?
Lâm Phàm hiện tại có hai việc cần hoàn thành, chuyện thứ nhất là báo cho người trong tông môn biết Yến hoàng có mưu đồ bí mật; chuyện thứ hai là tìm hiểu bảo bối kia, tiện tay thì chôm.
- Vị huynh đài này, ngươi vừa mới nói có đại nhân vật từ Thánh Ma Tông xuất hiện trong thành, không biết giờ bọn họ ở đâu?
Lâm Phàm hỏi.
- Tiểu ca, ngươi hỏi cái này thừa quá, hoàng triều Đại Yến chính là nước phụ thuộc Thánh Ma Tông, đại nhân vật Thánh Ma Tông đến đây đương nhiên là phải ở chỗ đó.
Đại hán râu quai nón cười chỉ chỉ hoàng thành.
Lâm Phàm nhướng mày, khó rồi đây, mình sao dám vào hoàng thành, Yến hoàng cùng hoàng hậu đều ở nơi đó, hai người này còn lợi hại như thế, chẳng may sơ xẩy một chút, bị phát hiện thì xong đời.
Lâm Phàm gật gật đầu, sau đó tách khỏi đám đông. Hiện tại hắn chỉ muốn mau mau đi xem thương hội Thiên Địa kia sẽ đấu giá cái gì mà hấp dẫn nhiều người như vậy.
-----oo0oo-----
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†