Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #26  
Old 23-06-2008, 04:52 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 26

NgÆ°á»i áo xanh lại xuất hiện



Thiết Má»™c đại sÆ° nhíu lông mày lá»›n tiếng há»i :
- Trong các vị đây, ai không liên quan đến vụ này xin mau mau rá»i khá»i đại sảnh. Äây không phải là nÆ¡i tranh danh sính cÆ°á»ng, tá»™i gì dính líu vào chuyện thị phi.
Thiết Má»™c dứt lá»i, vẫn không thêm má»™t ngÆ°á»i nào đứng dậy nữa.
Nữ lang áo trắng Ä‘iá»u hòa chân khí má»™t lúc, tinh thần đã tỉnh táo hÆ¡n nhiá»u.
Sắc mặt hồng hào nàng cÆ°á»i khanh khách nói :
- Các vị đừng trách tôi nữa. Tôi cầu khẩn đức Äại hòa thượng Từ Hoàng Phổ Äá»™ cho những ngÆ°á»i u mê không tỉnh!
Ngừng một lát, nàng quay lại bảo Mẫn Chính Liêm :
- Ca ca ghi hết bá»n này vào!
Mẫn Chính Liêm từ từ đứng dậy, đưa mắt nhìn quần hào nói :
- ChÆ° vị đã cố chấp không chịu dá»i khá»i nÆ¡i đây. Chúng tôi không biết làm thế nào được nữa.
Chàng khẽ thở dài Ä‘Æ°a tay vổ nhẹ lên trên án gá»i :
- Äem Ký Tá»­ Bạ ra đây!
Bên ngoài đại sảnh có tiếng con gái đáp lại rồi hai thiếu nữ tóc chải rẽ hai bên buá»™c túm lại, mình mặc áo xanh, gót sen thoăn thoắt bÆ°á»›c vào. Má»™t cô bÆ°ng má»™t chiếc há»™p ngá»c trong há»™p Ä‘á»±ng má»™t cuốn sổ bằng lụa trắng, trên Ä‘á» ba chá»­ Ä‘á» rùng rợn: “Ký Tá»­ Bạâ€, còn má»™t kia cầm nghiên đá bút trúc. Cả hai cô cá»­ Ä‘á»™ng lẹ làng ung dung bÆ°á»›c đến bên nữ lang áo trắng, đặt nghiên bút xuống trÆ°á»›c rồi cung kính Ä‘Æ°a há»™p ngá»c Ä‘á»±ng “Ký Tá»­ Bạ†đặt lên giữa bàn xong thong thả lui ra.
Lúc hai cô tiến vào đại sảnh, mắt chỉ nhìn chăm chăm vào nghiên bút và há»™p Ä‘á»±ng “Ký Tá»­ Bạâ€. Khi trở ra cÅ©ng không liếc ngang liếc dá»c.
Nữ lang áo trắng đưa mắt nhìn quần hào một lần nữa rồi nói :
- Các vị đã dám ở lại đây không ra, tất Ä‘á»u là những bậc anh hùng không sợ chết. NgÆ°á»i ta thÆ°á»ng nói rằng: “Chim nhạn Ä‘i rồi còn để tiếng, ngÆ°á»i chết phải lÆ°u danh.†Vậy xin quí vị kiểm danh vào Ký Tá»­ Bạ Ä‘i, đừng trùng trình cho mất thì giá»!
Giá»ng nói nàng tuy rất ôn hòa, nhÆ°ng trong cái ôn hòa có giấu vẻ âm trầm khiến ngÆ°á»i nghe không rét mà run.
Quần hào nhìn qua ngó lại không ai chịu lại ghi tên.
Nữ lang áo trắng nhìn Thiết Má»™c đại sÆ° há»i :
- Phải chăng đại sư muốn biết nguyên nhân cái của gia phụ?
Thiết Mộc đại sư đáp :
- Phải!
Nữ lang áo trắng cÆ°á»i đáp :
- Nếu trong nhà sảnh này còn có má»™t vị chÆ°a chịu ghi tên là tôi không chịu nói. Hay hÆ¡n hết là đại sÆ° dẫn đầu cho, đừng để mất nhiá»u thá»i giá» nữa.
Thiết Má»™c đại sÆ° há»i lại :
- Cô nương chưa ghi tên lão tăng hay sao?
Nữ lang áo trắng cÆ°á»i lạt đáp :
- Con ngÆ°á»i ta bất quá chỉ có má»™t tính mạng. Dù ghi Ä‘i ghi lại mÆ°á»i lần thì cÅ©ng chỉ chết má»™t chuyến. Hà tất đại sÆ° phải e ngại!
Thiết Mộc đại sư đáp :
- Nếu lão tăng sợ chết thì chẳng đến đây!
Nói xong rảo bước lại ghi tên vào Ký Tử Bạ.
Phàm Má»™c đại sÆ° từ từ đứng dậy theo sau Thiết Má»™c đại sÆ°, thấy Thiết Má»™c đại sÆ° cầm bút lông ghi năm chữ “Thiếu Lâm tá»± Thiết Má»™c†rồi đặt bút xuống, quay lại cÆ°á»i nói vá»›i Phàm Má»™c :
- Sư đệ cũng kiểm danh vào đây đi!
Phàm Má»™c tủm tỉm cÆ°á»i, cầm bút ghi hai chữ Phàm Má»™c.
Nữ lang áo trắng Ä‘Æ°a mắt nhìn Ký Tá»­ Bạ rồi cÆ°á»i nói :
- Hay lắm! Hai đại sÆ° quả coi chết nhÆ° vá».
Thiết Mộc nói :
- Lão tăng tuổi ngoại tám mươi, dù chết cũng chẳng còn non yểu gì nữa.
Nói xong, chắp tay niệm “A Di Äà Phật†rồi quay vá» chá»— ngồi.
Hai vị cao tăng kiểm danh vào Ký Tử Bạ tựa hồ khiến cho quần hào mạnh dạn thêm, lục tục đứng lên lại trước án ghi tên.
Nữ lang áo trắng đột nhiên đứng dậy nói :
- ChÆ° vị đã lÆ°u danh thì viết đúng tên há» mình vào. Dù có thay tên đổi hỠđể giá há»a cho ngÆ°á»i cÅ©ng không thoát khá»i đại hoạn, mà còn di há»a ba Ä‘á»i, liên lụy đến ngÆ°á»i nhà nữa.
Lúc đó, Thanh Thành song kiếm đã ghi tên xong lui ra, má»™t ngÆ°á»i mặc áo Ä‘en Ä‘ang cầm bút định kiểm danh nghe nữ lang nói vậy bất giác cÆ°á»i lạt nói :
- Từ xÆ°a đến nay, trong giang hồ không biết bao nhiêu tay cao thủ thâm Ä‘á»™c khiến ngÆ°á»i nghe tên phải bở vía. NhÆ°ng chÆ°a ai có kiểu cách thần tình nhÆ° Mẫn cô nÆ°Æ¡ng...
Gã cÆ°á»i rá»™ lên hai tiếng rồi nói tiếp :
- Tại hạ chỉ trÆ¡ trá»i má»™t mình, trên không cha mẹ, dÆ°á»›i chẳng vợ con thì dù có vạ lây tam đại cÅ©ng chẳng chút bận tâm.
Nữ lang áo trắng nói :
- Việc tôi, tôi phải bảo. Còn tin hay không là ở các ngÆ°á»i.
Gã áo Ä‘en không trả lá»i, ghi tên xong lui ra.
Quần hào theo thứ tự kiểm danh xong đầu vỠngồi đấy. Chỉ có Viên Hiếu chạy lại xem hai lượt rồi lui vỠchỗ ngồi. Vì y không biết chữ nên không hạ bút.
Nữ lang áo trắng nhìn chòng chá»c vào mặt Viên Hiếu há»i :
- Sao ngươi không kiểm danh?
Viên Hiếu lắc đầu đáp :
- Tôi không biết viết!
Nữ lang áo trắng chau mày nói :
- Tất cả má»i ngÆ°á»i có mặt Ä‘á»u kiểm danh, ngÆ°á»i không biết chữ thì làm sao nghe được. Thôi ra Ä‘i thôi!
Viên Hiếu vốn là ngÆ°á»i chất phác nghÄ© thầm :
- “Phải rồi! NgÆ°á»i ta biết chữ kiểm danh má»›i được ngồi lại. Mình không biết chữ ghi tên thì ở lại thế nào được?â€.
Nghĩ vậy y thở dài nói :
- Cô nÆ°Æ¡ng nói phải ra bên ngoài đại sảnh chá». Khi nào các vị nói xong tôi sẽ trở vào.
Äoạn rảo bÆ°á»›c Ä‘i ra cá»­a.
Äá»— Thiên Ngạc muốn ngăn lại. NhÆ°ng sau ông nghÄ© rằng: “Kiểm danh vào Ký Tá»­ Bạ chÆ°a chắc đã chếtâ€. NhÆ°ng trong lòng vẫn thấy băn khoăn. “Viên Hiếu đã muốn ra ngoài thì ta cứ để y ra càng hay.â€
Thiết Má»™c đại sÆ° chá» cho Viên Hiếu ra khá»i sảnh Ä‘Æ°á»ng rồi chắp tay nói :
- Má»i ngÆ°á»i ở đây Ä‘á»u đã ghi tên thí mạng để được nghe câu chuyện bí mật của cô nÆ°Æ¡ng cho hiểu rõ cái chết của Mẫn lão anh hùng. Thật là má»™t cuá»™c mà lão tăng sống đã ngoài tám mÆ°Æ¡i tuổi má»›i thấy lần này là má»™t, lại được may mắn lãnh cái chết đầu tiên. Tưởng cô nÆ°Æ¡ng không còn lý do gì trì hoãn nữa.
Nữ lang áo trắng từ từ ngồi xuống bảo Mẫn Chính Liêm :
- Ca ca! Äóng cá»­a sảnh Ä‘Æ°á»ng lại!
Mẫn Chính Liêm vâng lá»i đứng dậy ra đóng cá»­a. Nữ lang còn giục chàng cài then. Mẫn Chính Liêm do dá»± má»™t chút nhÆ°ng rồi cÅ©ng cài then cá»­a lại.
Nữ lang áo trắng ung dung đứng dậy nói :
- Tôi cần tắt đèn lửa trước đã.
Rồi giÆ¡ bàn tay lên quạt tắt hai ngá»n nến. Nhà đại sảnh tối mù mịt, giÆ¡ tay trông không rõ. Thiết Má»™c đại sÆ° lá»›n tiếng nói :
- Nếu Mẫn cô nÆ°Æ¡ng muốn sắp đặt cách để chạy trốn thì đừng trách bá»n bần tăng vô lá»….
Nhà sÆ° sá»±c nhá»› đến hôm trÆ°á»›c đã Ä‘i vào Ä‘Æ°á»ng hầm. Tuy nhà sÆ° không biết rõ cách bố trí cÆ¡ quan trong nhà há» Mẫn, hẳn là tinh xảo vô cùng. Vì sợ nữ lang thừa lúc đêm tối trốn chạy nên nhà sÆ° má»›i nói vậy để cảnh tỉnh quần hào phải chú ý.
Bỗng nghe nữ lang lớn tiếng đáp :
- Xin đại hòa thượng cứ yên lòng. Nếu tôi muốn trốn thì đã chẳng đến đây!
Lại thấy tiếng dõng dạc của Quan Tam Thắng :
- Dù ngươi không trốn, chúng ta cũng không thể không đỠphòng.
Bá»—ng nghe tiếng lịch kịch rồi nghe tiếng di chuyển bàn ghế, dÆ°á»ng nhÆ° quần hào cho lá»i Quan Tam Thắng là đúng. Ai nấy Ä‘á»u Ä‘á»™ng thân, nhận định phÆ°Æ¡ng hÆ°á»›ng để bao vây nữ lang vào giữa.
Tuy trong nhà tối om, song những ngÆ°á»i ở lại Ä‘á»u là những tay hào kiệt của hai phái Hắc, Bạch đạo. NgÆ°á»i nào cÅ©ng võ công cao cÆ°á»ng và nhiá»u lịch duyệt, việc gì cÅ©ng tinh tế cẩn mật, chỉ cần nghe Ä‘á»™ng là đã biết rồi.
Nữ lang áo trắng cÆ°á»i khanh khách nói :
- Các vị giữ vững phÆ°Æ¡ng vị Ä‘i, để tôi Ä‘i vào chính Ä‘á».
Quần hào để mặc muốn nói gì thì nói, ai nấy nhanh tay chuẩn bị rồi đứng yên không nhúc nhích. Trong đại sảnh yên lặng nhÆ° tá».
Nữ lang áo trắng ngẫm nghÄ© lá»±a lá»i hồi lâu rồi nói :
- Cái chết của gia phụ chẳng qua là kế dụ địch, cốt má»i chÆ° vị từ xa xôi vạn dặm đến đây để mà chịu chết.
Vài câu Ä‘Æ¡n giản này đã khiến cho quần hào nhốn nháo. Tiếng cÆ°á»i khẩy lẩn tiếng căm giận mắng nhiếc vang lên má»™t lúc.
Nữ lang áo trắng lớn tiếng dõng dạc nói :
- Phàm những ai đã kiểm danh vào Ký Tá»­ Bạ, kể từ giá» Tý đêm nay trở Ä‘i, chóng thì ba ngày, chậm thì mÆ°á»i ngày, bất luận võ công cao tá»›i đâu, phòng bị cẩn mật đến má»±c nào cÅ©ng không thoát chết và cÅ©ng không nên oán trách tôi...
Thiết Mộc đại sư lạnh lùng nói :
- Câu này chúng tôi đã nghe nhiá»u rồi, cô nÆ°Æ¡ng bất tất phải nhắc lại. Chủ yếu là cô nÆ°Æ¡ng nên Ä‘i vào chính Ä‘á» Ä‘i.
Trong nhà đại sảnh tối om không có cách nào nhìn rõ mặt nữ lang, song nghe tiếng nói lanh lảnh, tiếng cÆ°á»i nhạt nhẻo. Nàng há»i :
- Äại hòa thượng lúc nào cÅ©ng băn khoăn há»i vặn vá» nguyên nhân cái chết của gia phụ, phải chăng có ý muốn tìm ra hung thủ?
Câu này tá» rõ ra Mẫn lão gia không phải chết vì bệnh khiến cho quần hào, đã nghi hoặc từ trÆ°á»›c, không khá»i xúc Ä‘á»™ng. Những tiếng thở dài buông ra liên tiếp.
Thiết Má»™c đại sÆ° dằn giá»ng nói :
- Mẫn lão anh hùng bị ngÆ°á»i ám toán thì trong thÆ° ngÆ°á»i gởi cho PhÆ°Æ¡ng trượng tệ tá»± cÅ©ng đã lá»™ ra rồi. Äiá»u mà lão tăng không hiểu là ai đã gia hại má»™t mình vị anh hùng lÆ°Æ¡ng thiện đó, chứ không đụng chạm đến ngÆ°á»i khác trong nhà?
Nữ lang áo trắng há»i :
- Ủa! Nghe lá»i lão thiá»n sÆ° dÆ°á»ng nhÆ° có ngụ ý cho vãn bối là hung thủ phải không?
Thiết Mộc đại sư niệm Phật hiệu nói :
- Lão tăng đâu dám có ý nghÄ© trái thiên đạo, diệt nhân luân nhÆ° thế! Song cái chết ly kỳ của lệnh tôn cùng những hình tích lá»™ ra khiến cho lão tăng không khá»i nghi ngá».
Nữ lang áo trắng há»i :
- Lão thiá»n sÆ° nghi ngá» thế nào?
Thiết Má»™c đại sÆ° là má»™t vị cao tăng đức cao trá»ng vá»ng, bình tÄ©nh lại khẽ nói :
- Lão tăng đã kiểm danh vào Ký Tá»­ Bạ là có ý để nghe cô nÆ°Æ¡ng nói rõ nguyên nhân cái chết của lệnh tôn, sá»± tình chÆ°a được rõ ràng, lão tăng không dám phán Ä‘oán càn. Cô nÆ°Æ¡ng đã có lá»i hứa trÆ°á»›c, lão tăng Ä‘ang rá»­a tai chá» nghe cô nÆ°Æ¡ng nói ra mà thôi.
Nữ lang áo trắng dÆ°á»ng nhÆ° có ý trêu tức đại sÆ°, cÆ°á»i lạt há»i :
- Nếu đại sư rửa tay mà không được nghe thì sao?
Thiết Má»™c đại sÆ° nín thinh không nói gì. Trong đại sảnh lại im phăng phắc trong khoảng thá»i gian uống cạn tuần trà.
Bá»—ng xa xa có tiếng lệnh vá»ng lại khiến ngÆ°á»i nghe không khá»i rùng mình.
Ba hồi lệnh vang lên như phá tan bầu không khí tịch mịch, rồi tiếp đến những tiếng âm nhạc khác vang lên.
Quan Tam Thắng há»i :
- Tiếng âm nhạc gì vậy? DÆ°á»ng nhÆ° tôi đã được nghe qua má»™t lần!
Nữ lang áo trắng đột nhiên đáp :
- Äó là tiếng lệnh đòi mạng!
Quan Tam Thắng cả giận mắng :
- Dù đó là tiếng lệnh đòi mạng hay tiếng trống gá»i hồn, xin Mẫn cô nÆ°Æ¡ng hãy cho hay vá» cái chết của lệnh tôn. Nếu còn trùng trình...
Quan Tam Thắng đang nói dỡ chợt nhớ ra đây không phải là việc riêng của một mình mình nên không nói nữa.
Nữ lang áo trắng há»i ngang :
- Nếu tôi muốn trùng trình thì ông định làm gì tôi?
Quan Tam Thắng tức giận nói :
- Chẳng lẽ lão phu lại không cho ngÆ°Æ¡i má»™t bài há»c được sao?
Nữ lang áo trắng cÆ°á»i khanh khách nói :
- Ông thử ra tay xem nào!
Quan Tam Thắng quát lên một tiếng rồi vung chưởng đánh ra. Chưởng lực này mãnh liệt vô cùng, phát ra tiếng gió vù vù quạt lại.
Nữ lang áo trắng giÆ¡ tay phải, trong đại sảnh Ä‘ang tối om bá»—ng thấy lấp lánh má»™t đạo hào quang rồi má»™t trận cÆ°á»i lạt vang lên, má»™t luồng kình lá»±c phóng ra đón lấy chưởng lá»±c của Quan Tam Thắng. Luồng kình lá»±c này cÅ©ng ghê gá»›m khiến cho Quan Tam Thắng phải run lên, bất giác lùi lại má»™t bÆ°á»›c.
Thiết Mộc đại sư vội la lên :
- Xin Quan huynh và Mẫn cô nương hãy dừng tay!
Nữ lang áo trắng vẫn chÆ°a huy Ä‘á»™ng thanh Ä‘oản kiếm trong tay. Sau khi hai ngÆ°á»i đấu nhau má»™t chưởng Ä‘á»u dừng tay lại.
Quần hào ở trong bóng tối hồi lâu mục quang quen dần và đã trông thấy ngoại vật. Thì ra ngÆ°á»i vừa Ä‘á»™ng thủ phản kích chính là chàng thiếu niên chÆ°a nói câu nào từ nảy đến giá».
Quần hào Ä‘á»u không biết chàng là ai? Duy chỉ có Äá»— Thiên Ngạc biết chàng là Thượng Quan Kỳ. Äá»— Thiên Ngạc thấy chưởng lá»±c chàng mãnh liệt chống đỡ được kình lá»±c của Quan Tam Thắng thì trong bụng vừa mừng vừa sợ, nghÄ© thầm :
- “Mắt mình quả nhiên chÆ°a lòa. Chàng thiếu niên này không những tinh anh mà còn võ nghệ tuyệt luân nữa. Song chàng lại ra tay giúp cho nữ lang áo trắng, mình xem ra không phải là chàng cố ý giả tạo mà là giúp nàng thật sá»±â€.
Bỗng nghe Thiết Mộc đại sư nói :
- Cô nÆ°Æ¡ng đã có lá»i nói trÆ°á»›c, chúng tôi đến đây ghi tên vào Ký Tá»­ Bạ hết rồi, cô nÆ°Æ¡ng còn chần chá» gì chÆ°a nói hay là cô nÆ°Æ¡ng muốn nuốt lá»i...
Nhà sÆ° vừa nói vừa lạng ngÆ°á»i tá»›i bên nữ lang áo trắng cÆ°á»›p lấy cuốn Ký Tá»­ Bạ trong tay nàng.
Nữ lang áo trắng không ngỠđại sÆ° lại có hành Ä‘á»™ng này mà Ä‘á»™ng tác mau lẹ dị thÆ°á»ng, chỉ chá»›p mắt là xong.
Nàng sợ Thiết Mộc đại sư xé hủy Ký Tử Bạ vội nói :
- Xin lão thiá»n sÆ° đừng xé!
Thiết Má»™c đại sÆ° hai tay cầm hai bên cuốn sách cÆ°á»i nói :
- Nếu Mẫn cô nÆ°Æ¡ng không chịu nói thì lão tăng sẽ cuốn Ký Tá»­ Bạ này Ä‘i, để chúng tôi khá»i mang tiếng là Ä‘em cái chết hứa hẹn không đâu.
Nữ lang áo trắng từ từ bước lại gần nói :
- Äại sÆ° hãy trả cuốn sách lại cho tôi trÆ°á»›c rồi hãy nói sau cÅ©ng vẫn chÆ°a muá»™n.
Quan Tam Thắng nói :
- Xin đại sÆ° đừng trả, thị là con ngÆ°á»i phản phúc không tin được.
Thiết Mộc đại sư nói :
- Chúng tôi đã y lá»i Ä‘em tính mạng ra cam kết, vậy mà cô nÆ°Æ¡ng vẫn trùng trình hoài không chịu nói thì lão tăng tin thế nào được.
Nữ lang áo trắng há»i :
- Bây giỠđại sư muốn thế nào?
Thiết Mộc đại sư đáp :
- Cô nương nói xong rồi tôi sẽ trả lại sổ.
Nữ lang áo trắng cÆ°á»i lạt nói :
- Äại sÆ° không tin tôi thì tôi tin đại sÆ° thế nào được?
Thiết Mộc đại sư bực mình nói :
- Lão tăng đã xuất gia, đâu phải hạng ngÆ°á»i vô tín!
Bá»—ng ba hồi lệnh lại nổi lên, rồi đàn, sáo réo rắt tá»±a hồ nhÆ° Ä‘ang ở ngoài sảnh Ä‘Æ°á»ng.
Thanh Thành song kiếm đột nhiên đứng dậy ra mở cửa thò đầu nhìn ra ngoài.
Quan Tam Thắng khí tức đầy ruột không nhịn được nữa, rảo bước lại bên Thiết Mộc, Phàm Mộc đại sư khẽ nói :
- Con lá»i này nhiá»u quá»· kế lắm. Thị chần chừ hoài dÆ°á»ng nhÆ° có dụng ý gì đây? Bá»n ta phải cẩn thận kẻo mắc mÆ°u thị.
Phàm Má»™c đại sÆ° há»i :
- Theo ý Quan huynh bây giỠphải làm thế nào?
Quan Tam Thắng nói :
- Theo ý má»— thì không gì bằng bắt thị Ä‘em vá» quí tá»± hay Ä‘em sang bên Cái bang để tôi tra há»i, tất thị phải khai thật.
Thiết Mộc đại sư nói :
- Trong vụ này còn có nhiá»u Ä‘iá»u rất phức tạp...
Rồi đột nhiên nhà sư nói rất nhỠchỉ để đủ mình Quan Tam Thắng nghe mà thôi.
Nguyên Thiết Má»™c đại sÆ° chợt nhá»› ra không nên Ä‘em Ä‘iá»u mình nghÄ© tiết lá»™ vá»›i nhiá»u ngÆ°á»i nên dùng phép “Truyá»n âm nhập mật†nói riêng vá»›i Quan Tam Thắng :
- Nếu chúng ta muốn xét rõ ná»™i tình cần phải nhẫn nại lắm má»›i được. Cái chết của Mẫn lão anh hùng có liên hệ rất lá»›n... Cô gái này dÆ°á»ng nhÆ° chÆ°a phải là nhân vật chính sau bức màn. Cứ nhÆ° lão tăng thiết tưởng thì việc này liên quan đến nhiá»u phái võ. Lão tăng tuy chÆ°a có duyên há»™i ngá»™ vá»›i quí bang, nhÆ°ng vẫn ngưỡng má»™ tiếng hào hiệp. Mong rằng Quan huynh hãy lấy đại cuá»™c làm trá»ng, cố nén lòng nhẫn nại, lão tăng xin Ä‘em hết sức mình để giúp Quan huynh.
Nói tá»›i đây, Ä‘á»™t nhiên bên ngoài sảnh Ä‘Æ°á»ng có tiếng Thanh Thành song kiếm khẽ há»i :
- Gì vậy?
Rồi thấy bóng hai ngÆ°á»i cùng chạy Ä‘i.
Quan Tam Thắng đáp :
- Äa tạ đại sÆ° đã có lòng chỉ giáo!
Thiết Má»™c đại sÆ° tủm tỉm cÆ°á»i nói :
- Äêm nay không chừng còn xảy ra nhiá»u biến cố bất ngá».
Bất thình lình một tiếng quát lớn vang lên trên nóc nhà, tiếp theo là một tiếng hú rất dài như xé tan bầu không khí tịch mịch ban đêm.
Má»i ngÆ°á»i trong nhà đại sảnh Ä‘á»u đứng im nín thở, không vì tiếng hú bên ngoài mà nhúc nhích.
Nên biết rằng Thanh Thành song kiếm nổi tiếng trên giang hồ đã lâu. Má»i ngÆ°á»i trong đại sảnh tuy má»™t số không biết mặt nhÆ°ng đã nghe tiếng song kiếm từ lâu. Ai cÅ©ng cho rằng dù có cÆ°á»ng địch đến nhÆ°ng cÅ©ng không làm gì nổi Thanh Thành song kiếm ngay trong chốc lát, nên không ai chạy ra.
Nữ lang áo trắng dÆ°á»ng nhÆ° Ä‘ang đợi chá» cho cục diện biến đổi, lắng tai ngÆ°ng thần nghe Ä‘á»™ng tÄ©nh bên ngoài.
Tiếng quát, tiếng hú đã dứt mà tiếng đàn bên ngoài đại sảnh cũng đột nhiên im bặt. Bầu không khí lại tịch mịch âm u. Quần hào trong đại sảnh ai cũng nín thở theo dõi biến cố.
Thá»i gian tịch mịch kéo dài rất lâu. Duy mình Äá»— Thiên Ngạc là nghe biết đó là tiếng hú của Viên Hiếu. Ông lo ngại cho sá»± nguy hiểm y nên lên tiếng Ä‘á» nghị :
- Äể tôi chạy ra coi!
Vừa nói vừa chạy ngay ra ngoài sảnh Ä‘Æ°á»ng.
Thiết Mộc đại sư lo cho sự an nguy của Thanh Thành song kiếm, khẽ bảo Phàm Mộc :
- SÆ° đệ cÅ©ng thá»­ ra coi. Nếu thấy gì lạ cÅ©ng đừng tá»± tiện hành Ä‘á»™ng, hãy gá»i tiểu huynh ngay.
Phàm Má»™c gật đầu chạy ra. Lúc đó Äá»— Thiên Ngạc cÅ©ng vừa chạy ra đến cá»­a.
Má»™t luồng gió thổi vào mặt khiến cho tinh thần càng thêm phấn chấn, hai ngÆ°á»i cùng nhìn ra cá»­a: ngoài sân vắng tanh không má»™t bóng ngÆ°á»i.
Äá»— Thiên Ngạc khẽ nói :
- Xin đại sư hãy trông chừng ở dưới sân, để tại hạ nhảy lên nóc nhà xem thử!
Phàm Má»™c đại sÆ° gật đầu, phất áo tăng bào má»™t cái, ngÆ°á»i đã rá»i khá»i thá»m nhà nhảy ra ngoài sân, ngấm ngầm phòng bị, sụt tìm từng khóm hoa bụi cá».
Äá»— Thiên Ngạc Ä‘á» khí, má»™t tay để trÆ°á»›c ngá»±c, má»™t tay che mặt tung mình nhảy vá»t lên mái nhà. Ông Ä‘Æ°a mắt nhìn bốn phía mà chẳng thấy bóng Viên Hiếu cùng Thanh Thành song kiếm đâu cả, mà cÅ©ng không nhìn thấy vết tích há» Ä‘i vá» hÆ°á»›ng nào, trong lòng không khá»i lo sợ, nghÄ© thầm :
- “Thanh Thành song kiếm tiếng tăm lừng lẫy, Viên Hiếu võ công cÅ©ng không vừa, dù gặp cÆ°á»ng địch đến đâu cÅ©ng có thể chống đỡ hÆ¡n mÆ°á»i hiệp. Sao chỉ thấy hai tiếng hú mà ngÆ°á»i đã mất tích? Viên Hiếu chÆ°a từng trải giang hồ, trúng kế dụ địch thì còn có lý, nhÆ°ng Thanh Thành song kiếm cÅ©ng trúng kế dụ địch luôn hay sao?â€.
Ông càng nghÄ© lại càng nghi hoặc, biết là không phải chuyện thÆ°á»ng nên càng kinh hải.
Bất thình lình, từ góc Äông Bắc, má»™t ánh sáng xẹt qua. Äá»— Thiên Ngạc thoáng nhìn tá»±a hồ nhÆ° có hai bóng ngÆ°á»i chạy qua nhÆ° bay. NhÆ°ng chỉ trong chá»›p mắt, ánh sáng lại biến mất nên không trông được rõ ràng. Ông toan cất tiếng gá»i nhÆ°ng sợ mình lầm lẫn. Thoáng đắn Ä‘o, Äá»— Thiên Ngạc quyết định chạy vá» hÆ°á»›ng vừa ánh sáng xẹt qua.
Äá»— Thiên Ngạc vượt qua mấy tầng tòa viện thì đến chân má»™t tòa lầu cao ngất. Tòa viện này rất rá»™ng nằm trong Mẫn gia trang.
DÆ°á»›i ánh sao, Äá»— Thiên Ngạc nhìn rõ những chồi hoa quế hÆ°Æ¡ng thÆ¡m ngào ngạt. Tòa viện này kiến trúc quanh co lá»t vào những khóm hoa. Äá»— Thiên Ngạc Ä‘á»™ chừng ánh sáng vừa lóe lên khi nảy ở gần khu tòa lầu này. NhÆ°ng bây giá» ngoài tiếng gió vi vu thổi lay Ä‘á»™ng cành hoa, tuyệt không thấy má»™t tiếng Ä‘á»™ng gì khác.
Äá»— Thiên Ngạc thở phào má»™t cái nghÄ© thầm: CÅ©ng may thì mình vẫn chÆ°a hô hoán quần hào, không thì... NghÄ© tá»›i đây bá»—ng nghe tiếng sá»™t soạt, rồi từ trên lầu cao buông xuống má»™t tấm lụa dài đến mấy trượng.
Äá»— Thiên Ngạc giật mình tá»± há»i: Phải chăng có ngÆ°á»i Ä‘ang núp ở trên lầu cao này? Ông chú ý nhìn thì trên tấm lụa có viết má»™t dòng chữ: “Má»i quý khách lên lầu nói chuyệnâ€.
Äá»— Thiên Ngạc nghÄ© quanh nghÄ© quẩn không biết phải đối phó thế nào. Vừa muốn trở vỠđại sảnh thông báo cho quần hào, vừa muốn tá»± mình lên lầu xem sao rồi sẽ liệu.
NghÄ© má»™t lát, ông nhảy lên nắm lấy đầu tấm lụa, trở mình Ä‘i má»™t cái đã nhảy lên nóc lầu. Vốn là ngÆ°á»i giàu kinh nghiệm giang hồ, ông không nhảy vào trong lầu ngay mà chỉ để rÆ¡i mình xuống trÆ°á»›c cá»­a, lắng tai nghe Ä‘á»™ng tÄ©nh bên trong.
Bá»—ng trong nhà có tiếng cÆ°á»i vá»ng ra rồi há»i :
- Äã dám Ä‘Æ¡n thÆ°Æ¡ng Ä‘á»™c mã đến đây, sao không vào đây nói chuyện?
Ngôn từ rất khách khí, âm thanh rất lạnh lùng, nhá» nhẹ khiến cho ngÆ°á»i nghe không biết là trai hay gái?
Äá»— Thiên Ngạc tính ra chá»— này xa nhà đại sảnh đến hÆ¡n trăm trượng, trung gian còn vô số tòa viện nhá». Trừ phi phải kêu to thật lá»›n, còn ngoài ra không có cách nào báo tin cho ngÆ°á»i trong đại sảnh được. Bụng ông nghÄ© vậy nhÆ°ng miệng lại trả lá»i :
- Tại hạ vốn là ngÆ°á»i xÆ°a nay không ai dùng cách nói khích làm cho xúc Ä‘á»™ng được. Nếu muốn lừa tại hạ vào trong nhà để ám toán thật không dá»… dàng đâu.
Giá»ng nói lạnh lùng nhá» bé lại vang lên :
- NgÆ°á»i đã sợ hãi thì bây giá» quay vá» cÅ©ng không sao!
Äá»— Thiên Ngạc cÆ°á»i nói :
- Äâu có dá»… dàng thế được! Tại hạ đã đến đây, dù sao cÅ©ng phải kiếm chút gì chứ, há Ä‘i vá» tay không sao?
Bá»—ng thấy tấm lụa rút xuống thật mau vào trong nhà. Lại nghe tiếng thang lầu lịch kịch, tá»±a hồ nhÆ° ngÆ°á»i trên lầu Ä‘ang Ä‘i xuống.
Äá»— Thiên Ngạc khẽ nói :
- Nếu quả các ngÆ°á»i không có ý ám toán tại hạ thì xin thắp đèn lên.
Tiếng chân bÆ°á»›c má»—i lúc má»™t xa, rồi không nghe thấy tiếng gì nữa, tá»±a hồ nhÆ° ngÆ°á»i trong lầu đã bá» Ä‘i không lý gì đến mình nữa.
Äá»— Thiên Ngạc cÆ°á»i lạt má»™t tiếng, lẩm bẩm :
- Äây là kế dụ địch, toan đánh lừa cả mình nữa sao?
Ông bẻ má»™t miếng ngói ném vào trong nhà nhÆ°ng không nghe tiếng vá»ng lại, tá»±a hồ nhÆ° hạt cát rÆ¡i vào bãi sa mạc.
Äá»— Thiên Ngạc cÆ°á»i ha hả nói :
- Giá»i lắm! NgÆ°Æ¡i mà không bắt lấy mảnh ngói thì tại hạ chá» lâu không nhịn được có lẽ chạy vào xem. NhÆ°ng bây giá» ngÆ°Æ¡i đã bắt lấy mảnh ngói tức là ngÆ°Æ¡i vẫn còn ở trong đó, chÆ°a bá» Ä‘i.
Äá»— Thiên Ngạc tưởng nói khích nhÆ° vậy sẽ có tiếng đáp lại. NgỠđâu đối phÆ°Æ¡ng vẫn nín thinh. Ông đắn Ä‘o: Xem chừng đêm nay mình không mạo hiểm không xong. Tay phải rút sợi nhuyá»…n tiên ở sau lÆ°ng ra, tay trái lại rút má»™t viên ngói khác vừa ném vào vừa lắng tai nghe, vẫn không thấy Ä‘á»™ng tÄ©nh chi hết. Ông lại rút ba viên ngói, vận ná»™i lá»±c ném cả ba miếng vào cùng má»™t lúc.
Äá»— Thiên Ngạc tính rằng dù ngÆ°á»i trong nhà võ công có giá»i, nhÆ°ng trong nhà tối Ä‘en nhÆ° má»±c trông không rõ, bắt má»™t viên còn được, chứ đồng thá»i bắt cả ba viên thì khó lòng.
Dè đâu, ném cả ba viên mà vẫn không có tiếng Ä‘á»™ng nào. Tình trạng khiến Äá»— Thiên Ngạc rất kinh hải, nghÄ© thầm: Ba viên ngói ném vào cùng má»™t lúc, phÆ°Æ¡ng hÆ°á»›ng không rõ, xa gần không Ä‘á»u mà ngÆ°á»i trong nhà bắt được cả thì võ công y tất phải kinh ngÆ°á»i, trên Ä‘á»i hiếm có. Ông đã định bụng há»… nghe tiếng ngói chạm tÆ°á»ng là thừa thế nhảy vào nhÆ°ng bây giỠông lại do dá»±.
Äá»— Thiên Ngạc càng ngẫm nghÄ© càng kinh hải: Vạn nhất mà mình gặp nguy hiểm mà quần hào không ai biết má»™t tí gì, vụ này không phải chỉ là việc sống chết của má»™t ngÆ°á»i, lại không phải là lúc tranh hÆ¡i. NghÄ© vậy ông ngầm vận chân khí, má»™t mặt để chuẩn bị ra tay, má»™t mặt để rú lên má»™t tiếng thật to gá»i ngÆ°á»i viện trợ.
Lúc ông toan mở miệng la lên thì sau lÆ°ng ông, Ä‘á»™t nhiên có tiếng vá»— nhè nhẹ, bên tai có tiếng ngÆ°á»i lạnh nhÆ° băng giá nói :
- Không được la! Nếu trái lá»i ta lập tức Ä‘iểm đứt mạch trái tim!
Äá»— Thiên Ngạc chÆ°a kịp trả lá»i thì huyệt “Mạch Môn†bên tay phải đã bị nắm chặt, rồi năm đầu ngón tay đối phÆ°Æ¡ng bấm mạnh má»™t cái, khiến cho ná»­a ngÆ°á»i Äá»— Thiên Ngạc bị tê liệt. Kình lá»±c tiêu tan mất hết.
Äá»— Thiên Ngạc ngoảnh đầu lại nhìn thì thấy đó là má»™t quái nhân mình mặc bào xanh, nét mặt trÆ¡ nhÆ° gá»— Ä‘ang đứng nhìn mình.
DÆ°á»›i ánh sao lá» má», Äá»— Thiên Ngạc nhìn quái nhân này mà bở vía. Ngủ quan y không có gì khác lạ, nhÆ°ng tÆ°á»›ng mạo không giống mặt ngÆ°á»i, trông giống nhÆ° cái mặt ngÆ°á»i chết trôi đã mấy tháng, hoặc là cái mặt trong quan tài chôn đã lâu giá» má»›i mở ra. Da thịt cứng ngắt lạnh nhÆ° băng, khiến ngÆ°á»i trông thấy phải run lên bần bật. NhÆ°ng Äá»— Thiên Ngạc là ngÆ°á»i bôn tẩu giang hồ đã lâu nên trấn tÄ©nh được ngay và nhận ra ngÆ°á»i này Ä‘eo mặt nạ liá»n cÆ°á»i lạt há»i :
- NgÆ°Æ¡i là ai? Sao không dám vác mặt thật vá»›i Ä‘á»i mà lại Ä‘eo mặt nạ?
NgÆ°Æ¡i tưởng cái bá»™ mặt ngáo á»™p này dá»a được ta chăng?
NgÆ°á»i kia không trả lá»i ngầm vận kình lá»±c. Äá»— Thiên Ngạc toàn thân rung lên, các mạch máu dồn dập chạy ngược vào các kinh mạch trong ngÆ°á»i khác nào nhÆ° có đàn kiến bò Ä‘au Ä‘á»›n vô cùng.
Bá»—ng nghe ngÆ°á»i áo xanh lạnh lùng nói :
- Nếu ngươi không muốn nếm cái mùi máu chạy ngược vào nội phủ thì lẳng lặng đi theo ta.
Äá»— Thiên Ngạc biết rằng có phản kháng cÅ©ng vô ích. Äối phÆ°Æ¡ng chỉ cần bóp mạnh tay thêm má»™t chút là mình bị chết ngay tức khắc, đành phải theo y Ä‘i.
NgÆ°á»i áo xanh dẫn ông đến cạnh nhà, Ä‘á»™t nhiên hắn vá»— vào lÆ°ng ông má»™t cái để Ä‘iểm hai huyệt trá»ng yếu khác, nÆ¡i huyệt mệnh môn, rồi co chân đá Äá»— Thiên Ngạc má»™t cái văng từ trên lầu xuống dÆ°á»›i, Ä‘oạn y tung mình nhảy xuống theo. Y nhảy xuống rất nhanh, y xuống tá»›i đất trong khi Äá»— Thiên Ngạc còn lÆ¡ lá»­ng trên không.
NgÆ°á»i áo xanh Ä‘Æ°a tay lên quạt ra má»™t luồng kình lá»±c cho ngÆ°á»i Äá»— Thiên Ngạc từ từ rá»›t xuống, Ä‘oạn y nhanh tay bắt lấy ông.
Lập tức trong bụi rậm, hai gã đại hán áo Ä‘en lÆ°ng giắt trÆ°á»ng kiếm nhảy xổ đến bên ngÆ°á»i áo xanh.
Gã bên trái rút trÆ°á»ng kiếm ra đứng chá» lệnh.
NgÆ°á»i áo xanh hạ lệnh :
- Không được giết hắn! Tha cho hắn vá»!
NgÆ°á»i áo xanh băng mình má»™t cái đã mất hút. TrÆ°á»›c khi ra Ä‘i, y Ä‘Æ°a tay vá»— vào vai Äá»— Thiên Ngạc để giải huyệt rồi tiện tay Ä‘iểm vào huyệt Phong Thủ trên vai.
Äá»— Thiên Ngạc lại run bắn lên và hồi tỉnh lại. Ông đảo mắt nhìn không thấy ngÆ°á»i áo xanh đâu nữa, mà chỉ thấy hai gã áo Ä‘en đứng bên mình. Má»™t gã cầm kiếm chỉ vào ngá»±c, còn gã kia móc trong bá»c ra má»™t gói thuốc, khẽ nói :
- Mở miệng ra Ä‘i, ta cho uống thứ thuốc này rồi ta sẽ tha vá»!
Äá»— Thiên Ngạc giật mình nghÄ© thầm :
- “Chắc gói thuốc này cÅ©ng là thứ thuốc mà Thượng Quan Kỳ đã uống phải. Sau khi uống vào không thể tá»± chủ được nữa và vÄ©nh viá»…n phải làm nô dịch cho ngÆ°á»iâ€.
Ông ngầm vận chân khí để toang phản kháng, song các huyệt đạo ở cánh tay Ä‘á»u cứng nhắc không cá»­ Ä‘á»™ng được nữa đành chịu uống thuốc. Có Ä‘iá»u ông đã giàu kinh nghiệm, tâm cÆ¡ lại linh mẫn, không phản kháng nữa, há miệng ra thản nhiên uống.
Gã áo Ä‘en cầm gói thuốc tủm tỉm cÆ°á»i nói :
- Ta xem ngÆ°Æ¡i cÅ©ng vào hạng khá đấy. NgÆ°á»i uống thuốc này vào rồi sẽ có hy vá»ng cá»™ng sá»± vá»›i bá»n ta.
Gã đại hán kia đột nhiên buông kiếm ra nói :
- Này anh! Tên này không dám phản kháng, cho nó uống ít chút Ä‘i để khá»i tổn thÆ°Æ¡ng đến ná»™i phủ. Rồi đây hắn sẽ là đồng bá»n vá»›i mình, tưởng chúng ta cÅ©ng nên thÆ°Æ¡ng nhau.
Gã kia bá»›t Ä‘i hai viên rồi khẽ bảo Äá»— Thiên Ngạc :
- Nếu ta cho ngươi uống nguyên cả gói này thì ít ra ngươi mê mẫn cũng phải ba ngày không hồi tỉnh lại và mất cả ăn uống. Ta bớt cho ngươi hai viên thì ngươi không đến nổi ngất đi.
DÄ© nhiên đó là câu nói để kết bạn vá»›i Äá»— Thiên Ngạc.
Äá»— Thiên Ngạc rất lấy làm kỳ, không hiểu sao hai gã này biết rằng rồi đây mình sẽ nhập bá»n vá»›i chúng mà tìm cách giao hảo trÆ°á»›c?
Gã áo Ä‘en cầm kiếm dÆ°á»ng nhÆ° hiểu được sá»± nghi ngá» của Äá»— Thiên Ngạc cÆ°á»i nói :
- Chúng tôi ở trong Ä‘á»™i hắc y thị vệ mÆ°á»i hai ngÆ°á»i. Hôm qua có má»™t gã bất hạnh chết Ä‘i và hôm nay Trang chủ không muốn giết ngÆ°Æ¡i, thế là ngÆ°Æ¡i đã trúng tuyển vào thế chân ngÆ°á»i bạn đã chết đó.

hết: Hồi 26, xem tiếp: Hồi 27
Tài sản của danangcity


Last edited by danangcity; 25-06-2008 at 06:21 AM.
  #27  
Old 23-06-2008, 05:00 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 27

Bức màn bí mật hé mở


Äá»— Thiên Ngạc cả kinh, nhÆ°ng ngoài mặt cố trấn tÄ©nh, tÆ°Æ¡i cÆ°á»i há»i :
- Trang chủ mới thấy tôi lần đầu sao đã tin ngay và thu nạp vào đội thị vệ? Không sợ tôi phản trắc ư?
Hai gã áo Ä‘en Ä‘á»u cÆ°á»i và đồng thanh đáp :
- Äiá»u đó anh khá»i lo. Cứ uống thuốc Ä‘i rồi chúng tôi sẽ nói cho mà nghe.
Äá»— Thiên Ngạc tuy đã hiểu rõ đó là thuốc Ä‘á»™c nhÆ°ng không uống không xong, đành phải há miệng ra.
Gã áo Ä‘en đút cả gói thuốc vào miệng Äá»— Thiên Ngạc. Äá»— Thiên Ngạc vá»™i ngậm miệng lại, dùng đầu lưỡi Ä‘Æ°a những viên thuốc xuống dÆ°á»›i hàm ếch. Ông lại làm bá»™ ra chiá»u cay đắng nhÆ° ngÆ°á»i nuốt thuốc vào.
Ông ngẫm nghÄ© vận chân khí, nín thở, nhắm mắt, đứng yên không nhúc nhích. Hai gã áo Ä‘en chăm chú nhìn mặt Äá»— Thiên Ngạc xem ông uống thuốc rồi có những phản ứng gì?
Äá»— Thiên Ngạc hé mắt nhìn trá»™m hai gã, trong dạ băn khoăn nghÄ© thầm :
- “Thuốc này uống vào rồi tất phải có phản ứng, nếu mình giả vá» không đúng tất bị hai gã khám phá raâ€.
Äá»— Thiên Ngạc còn Ä‘ang lo lắng bá»—ng gã áo Ä‘en đứng bên trái nói :
- Tôi coi gã này uống thuốc lâu rồi mà sao chưa thấy ngất đi?
Gã kia đáp :
- Hắn vận nội công để phản kháng. Và số lượng hơi ít nên phát tác hơi chậm một chút.
NgÆ°á»i kia khẽ thở dài nói :
- Anh coi chừng! Lát nữa mà không thấy động tĩnh gì thì cho hắn uống thêm một gói nữa.
Äá»— Thiên Ngạc cả kinh nghÄ© thầm :
- “Nếu chúng cho mình uống thêm má»™t gói nữa thì tất lòi chá»— thuốc chÆ°a uống ra, mà chúng ép mình phải uống. Mình không còn sức để phản kháng tất sẽ chết vá» tay chúngâ€.
Äá»— Thiên Ngạc còn Ä‘ang suy nghÄ© thì gã đại hán không nhẫn nại được nữa, giục :
- Tôi xem thuốc ít quá, phải cho gã uống thêm gói nữa.
Äá»— Thiên Ngạc sợ quá, mồ hôi trán toát ra nhá» giá»t. Gã đại hán kia dừng lại cÆ°á»i nói :
- Äược rồi! Mặt hắn đã đổ mồ hôi.
Äá»— Thiên Ngạc liá»n vận chân khí cho mồ hôi toát ra thật nhiá»u. Huyệt đạo nÆ¡i cánh tay bị Ä‘iểm khí huyết không thông nên khi ông vận chân khí lên Ä‘au Ä‘á»›n vô cùng, mồ hôi ra càng nhiá»u.
Lại nghe gã đại hán kia nói :
- Hắn uống thuốc ít quá e rằng ngất đi không lâu. Chúng ta đem hắn vào trong bụi rậm kia.
Vừa dứt lá»i, Äá»— Thiên Ngạc đã ngã ká»nh ra đất. Mình ông vừa gieo xuống, cát bụi bay tứ tung. Hai gã đại hán nhìn nhau mà cÆ°á»i. Gã cầm kiếm tra kiếm vào bao rồi cúi xuống ôm xốc Äá»— Thiên Ngạc lên chạy vào trong bụi rậm.
Lúc Äá»— Thiên Ngạc té xuống, ông vá»™i lè thuốc lấy ra dấu vào trong áo và hé mắt nhìn trá»™m hai gã đại hán làm gì mình.
Gã đại hán ôm Äá»— Thiên Ngạc chạy trÆ°á»›c, gã kia chạy theo sau. Äến má»™t bụi rậm lá»›n, gã đặt Äá»— Thiên Ngạc xuống bảo bạn :
- Chúng ta đợi một lát, hắn uống ít thuốc mà nội công lại thâm hậu e rằng chẳng mấy chốc hắn sẽ hồi tỉnh.
Gã kia cÆ°á»i nói :
- Xem ra võ công hắn không kém gì bá»n ta.
Äá»— Thiên Ngạc nghe hết những lá»i hai gã bàn tán thì nghÄ© thầm :
- “Hiện giá» quần hào trong đại sảnh không biết mình thế nào? Hai gã này lại nói mình sẽ tỉnh lại mau chóng. Chi bằng mình tỉnh dậy Ä‘i, may ra còn trở lại được đại sảnh để xem tình thế diá»…n biến ra sao?â€.
Äá»— Thiên Ngạc chá» thêm khoảng thá»i gian ăn xong bá»­a cÆ¡m, từ từ mở mắt ra chống tay ngồi dậy.
Hai gã áo Ä‘en thá»™n mặt ra, nhìn chăm chăm Äá»— Thiên Ngạc không chá»›p mắt.
Äá»— Thiên Ngạc nghÄ© thầm :
- “Há»ng rồi! Mình hồi tỉnh sá»›m quá e rằng chúng sinh lòng ngá» vá»±câ€.
Ông giả vỠlàm ra bộ mặt ngây ngô, đưa mắt lỠđỠnhìn hết gã này đến gã kia.
Gã áo Ä‘en đứng bên trái cÆ°á»i nói :
- Này anh! NgÆ°á»i này thần trí chÆ°a hoàn toàn hồi phục. Anh coi xem có phải là hắn vẫn hồ đồ không biết gì.
Gã kia đáp :
- Äúng rồi! Thần trí hắn chÆ°a tỉnh táo lại. Chúng mình có nói Ä‘iá»u gì e rằng hắn cÅ©ng không nhá»› gì được.
Gã nỠlại nói :
- Thứ thuốc này của Trang chủ linh nghiệm vô cùng. Trừ thuốc giải của ngÆ°á»i, khắp thiên hạ không còn thứ thuốc nào chữa được. Vì thế mà vÄ©nh viá»…n ngÆ°á»i không lo gì thuá»™c hạ phản bá»™i. Thằng cha này đã uống thuốc vào là đã trở thành thuá»™c hạ, phải sống chết vá»›i ngÆ°á»i. Nếu lá»i chúng ta dặn mà hắn không nhá»› được cÅ©ng không cần. Tôi tưởng ta cứ bảo hắn Ä‘i Ä‘i.
Äại hán ná» trầm ngâm má»™t lát rồi há»i Äá»— Thiên Ngạc :
- Quý danh là gì?
Äá»— Thiên Ngạc ngần ngừ rồi đáp :
- Tôi há» Äá»—!
Gã áo Ä‘en tủm tỉm cÆ°á»i há»i :
- Hiện giỠanh thấy trong mình ra sao?
Äá»— Thiên Ngạc đáp :
- Tôi đã khá lắm!
Ngừng má»™t lát gã lại há»i :
- Anh xem Trang chủ chúng tôi là ngÆ°á»i thế nào?
Äá»— Thiên Ngạc muốn nói vài câu tán tụng Trang chủ chúng nhÆ°ng ông lại nghÄ© rằng: “NgÆ°á»i áo xanh kia chÆ°a chắc là Trang chủ, nếu mình nói bừa e rằng bá»n chúng sinh nghiâ€. Nên ông tá» vẻ ngây ngô không biết, lắc đầu lặng thinh không nói.
Gã áo Ä‘en cÆ°á»i nói :
- Anh đã uống thứ thuốc Ä‘á»™c chết ngÆ°á»i, má»™t ngày kia thuốc lên cÆ¡n, ngủ tạng lục phủ sẽ nát ra mà chết.
Äá»— Thiên Ngạc ngẩng đầu lên nhìn gã, vẫn không nói gì.
Gã đại hán lại tủm tỉm cÆ°á»i nói :
- NhÆ°ng không sao đâu! Thứ thuốc Ä‘á»™c đó tuy lợi hại vô cùng, nhÆ°ng còn lâu má»›i lên cÆ¡n. Có Ä‘iá»u từ đây vá» sau, anh phải nhất nhất tuân theo mệnh lệnh Trang chủ thì trÆ°á»›c khi thuốc lên cÆ¡n, Trang chủ sẽ Ä‘Æ°a thuốc giải cho.
Äá»— Thiên Ngạc khẽ gật đầu không nói gì.
Gã áo Ä‘en lên mặt đàn anh cÆ°á»i ha hả nói :
- Khoảng thá»i gian đó Æ°á»›c chừng ba tháng. Hiện giá» tinh thần anh đã tỉnh táo hẳn chÆ°a?
Äá»— Thiên Ngạc nghÄ© thầm: “Nếu mình không trả lá»i, bá»n chúng sẽ ngá»™ nhận là mình bị Ä‘á»™c nặng thì cÅ©ng phiá»n cho mìnhâ€, liá»n đáp :
- Tỉnh thì tỉnh rồi nhưng còn hơi váng đầu và bụng ngầm ngầm đau.
Gã áo Ä‘en nheo mày há»i :
- Có bị buồn nôn không?
Äá»— Thiên Ngạc là tay đáo để, coi bá»™ mặt gã biết là mình nói có chá»— không đúng liá»n lắc đầu đáp :
- Không!
Hai gã áo đen đưa mắt nhìn nhau. Gã bên phải cúi đầu xuống nói :
- Äại khái là vì hắn uống thuốc ít quá nên phản ứng có chá»— không giống ngÆ°á»i khác. Có lẽ hắn hồi tỉnh mau hÆ¡n nên cảm thấy váng đầu Ä‘au bụng.
Gã áo đen bên tả đột nhiên nghiêm nét mặt nói :
- Lần uống thuốc Ä‘á»™c đầu tiên không có thuốc gì giải được. Thá»i gian phát tác chỉ trong khoảng mÆ°á»i ngày. Tính từ lúc tỉnh lại rồi anh còn sống thêm được mÆ°á»i ngày nữa.
Äá»— Thiên Ngạc làm bá»™ kinh hải há»i :
- Tôi chỉ còn sống thêm được mÆ°á»i ngày nữa?...
Gã áo đen bên phải nói :
- Äúng rồi! MÆ°á»i ngày nữa thì thuốc Ä‘á»™c lên cÆ¡n nhÆ°ng chÆ°a chắc đã chết.
Äá»— Thiên Ngạc nói :
- Anh càng nói tôi càng không hiểu.
Gã áo đen bên trái giảng giải :
- Nếu mÆ°á»i ngày này mà anh biểu lá»™ được tấm trung thành vá»›i Trang chủ lập nên công trạng, thì trÆ°á»›c khi thuốc Ä‘á»™c lên cÆ¡n, Trang chủ sẽ phái ngÆ°á»i Ä‘em thuốc giải đến cho anh. Giả tá»· mà anh có hành Ä‘á»™ng phản nghịch lại Trang chủ, Trang chủ không cần phải phái ngÆ°á»i Ä‘i giết anh mà anh cÅ©ng chết.
Äá»— Thiên Ngạc nghÄ© thầm :
- “Thủ Ä‘oạn này thật là Ä‘á»™c địaâ€.
Gã áo Ä‘en bên phải Ä‘á»™t nhiên lạng ngÆ°á»i Ä‘i quanh vá» phía sau lÆ°ng Äá»— Thiên Ngạc. Bản năng tá»± vệ tá»± nhiên của Äá»— Thiên Ngạc bá»—ng né tránh sang bên ná»­a bÆ°á»›c, nhÆ°ng rồi đứng lại ngay.
Gã áo Ä‘en đứng sau lÆ°ng cÆ°á»i ha hả nói :
- Anh đã tỉnh táo hẳn rồi!
Äoạn gã Ä‘Æ°a hai tay giải huyệt cho ông.
Äá»— Thiên Ngạc ngấm ngầm vận khí thấy huyết mạch đã lÆ°u thông nhÆ°ng vẫn lá» Ä‘i nhÆ° cất nhắc được ngẩn ngÆ°á»i ra nhìn hai gã áo Ä‘en.
Gã đứng bên phải vẫy tay nói :
- Anh đã từ đâu đến đây giỠhãy vỠchỗ đó đi!
Äá»— Thiên Ngạc rất Ä‘á»—i ngạc nhiên tá»± há»i: “Sao chúng lại tha mình má»™t cách dá»… dàng nhÆ° vậy?â€. Rồi ông biết là chúng tưởng lầm mình đã trúng thuốc Ä‘á»™c nên má»›i tha mình Ä‘i không ngần ngại. Xem ra chúng tin tưởng vào thuốc đó lắm. Cứ theo tình hình này mà xét thì ngÆ°á»i đứng phía sau hậu trÆ°á»ng giật dây là ngÆ°á»i áo xanh. Mẫn cô nÆ°Æ¡ng chẳng qua là má»™t kẻ nô dịch đáng thÆ°Æ¡ng vâng mệnh lệnh của chủ nhân sai khiến. Bây giá» chỉ làm cách nào chinh phục được Thanh bào quái nhân là bao nhiêu mối nghi ngá» sẽ tra ra hết.
Ông đang ngẫm nghĩ bỗng thấy gã áo đen lại nói :
- Thôi anh đi đi!
Äá»— Thiên Ngạc vâng má»™t tiếng rồi rảo bÆ°á»›c ra khá»i nÆ¡i đó. Ông chỉ nghÄ© đến việc phải quan tâm quên hết má»i cảnh trÆ°á»›c mắt. Bá»—ng nghe phía sau tiếng gã áo Ä‘en dặn vá»›i theo :
- Chỉ cần biết má»™t Ä‘iá»u là anh phải tận trung vá»›i Trang chủ thì trong mÆ°á»i ngày thế nào cÅ©ng có thuốc giải. NhÆ°ng nếu anh phản nghịch Trang chủ thì chết đó.
Äá»— Thiên Ngạc để mặc cho hai gã muốn nói gì thì nói, cứ vùn vụt chạy vá» phía trÆ°á»›c. Ông chợt nhá»› đến câu chuyện trong nhà đại sảnh, không biết hiện giỠđã xảy ra bao nhiêu biến cố rồi nên ông vá»™i chạy vỠđể xem cho rõ. Äá»— Thiên Ngạc nhảy lên mái nhà coi phÆ°Æ¡ng hÆ°á»›ng, thi triển khinh công chạy vỠđại sảnh.
Äá»— Thiên Ngạc thấy Viên Hiếu Ä‘ang đứng ngÆ¡ ngẩn ở ngoài đại sảnh ngẩng mặt lên nhìn sao trên trá»i. Cá»­a nhà đại sảnh đóng chặt, bên trong văng vẳng có tiếng ngÆ°á»i nói.
Viên Hiếu rất tinh mắt, vừa thấy Äá»— Thiên Ngạc đặt chân xuống mái nhà trÆ°á»›c đại sảnh y đã thấy ngay, quay lại nhìn rồi nhảy vá»t lên lại gần há»i :
- Äại ca tôi đâu?
Äá»— Thiên Ngạc đáp :
- Còn ở trong nhà đại sảnh.
Viên Hiếu tá»±a hồ nhÆ° có nhiá»u Ä‘iá»u muốn há»i nhÆ°ng trong lúc Ä‘á»™t ngá»™t y không biết nên há»i câu gì trÆ°á»›c.
Äá»— Thiên Ngạc cÅ©ng muốn há»i y lúc nãy đã Ä‘i đâu, nhÆ°ng nghÄ© câu chuyện dài dòng trong giây lát không thể nói hết được đành chịu nhẫn nại, giÆ¡ tay đẩy cá»­a.
Tiếng kẹt cá»­a vang lên, trong đại sảnh có tiếng trầm trầm há»i vá»ng ra :
- Ai đó?
Cánh cá»­a vừa mở, Thiết Má»™c đại sÆ° đã đứng ngay đó chắn lại, Äá»— Thiên Ngạc chắp tay né ngÆ°á»i Ä‘i vá» chá»— ngồi. Thiết Má»™c đại sÆ° thấy ngÆ°á»i Ä‘i vào là Äá»— Thiên Ngạc nên không ngăn trở.
Nữ lang áo trắng nhìn Äá»— Thiên Ngạc má»™t cái rồi giÆ¡ tay ra vừa nói :
- Lại đây!
Äá»— Thiên Ngạc hÆ¡i rùng mình nghÄ© thầm :
- “Chắc nàng tưởng mình đã uống thuốc mê rồi đây.â€
Ông đảo mắt nhìn bốn phía vẫn không thấy Thanh Thành song kiếm đâu, khẽ thở dài một tiếng tự nói :
- “Chẳng lẽ hai vị đạo nhân đã bị tay Ä‘á»™c thủ rồi sao?â€.
Ông theo lá»i nữ lang rảo bÆ°á»›c Ä‘i tá»›i.
Nữ lang áo trắng chỉ Thượng Quan Kỳ nói :
- Äi lại chá»— gã kia!
Äá»— Thiên Ngạc nghÄ© thầm: â€Mình đã giả vá» thì phải làm cho tá»›i cùng để xem ná»™i tình ra sao?â€. Liá»n Ä‘i đến bên Thượng Quan Kỳ.
Nữ lang áo trắng cÆ°á»i khanh khách nói :
- Chỉ trong lúc nữa, tôi e rằng tất cả các vị đây sẽ cùng một hoàn cảnh như hai vị này.
Quần hào thấy Äá»— Thiên Ngạc Ä‘á»™t nhiên thay đổi lập trÆ°á»ng ai nấy Ä‘á»u sá»­ng sốt, vì Äá»— Thiên Ngạc là ngÆ°á»i tiếng tăm lừng lẩy ngoài quan ải, các phái võ ở Trung Nguyên từng nghe đại danh ông. Ông là má»™t nhân vật không những võ công tuyệt cao mà lại giàu kinh nghiệm biết nhiá»u hiểu rá»™ng, không có lý nào sÆ¡ xuất trong việc Ä‘á» phòng mà còn bị đối phÆ°Æ¡ng ám toán. Lạ hÆ¡n nữa là ông cùng Thượng Quan Kỳ Ä‘á»u biến thành nô dịch của nữ lang áo trắng.
Thiết Má»™c đại sÆ° cảm thấy sá»± tình càng trở nên cá»±c kỳ nghiêm trá»ng, nói khẽ bảo Phàm Má»™c :
- Tôi phải lại xem ngÆ°á»i này đã bị ai chế phục hoặc bị cưỡng bách uống thuốc mê.
Phàm Mộc nói :
- SÆ° huynh phải cẩn thận kẻo bị ngÆ°á»i ám toán.
Thiết Má»™c đại sÆ° không nói gì nữa, rảo bÆ°á»›c lại chá»— Äá»— Thiên Ngạc.
Nữ lang áo trắng vội hô lên :
- Äánh lão hòa thượng này Ä‘i, đừng cho y đến gần.
Äá»— Thiên Ngạc nghÄ© thầm :
- “Bây giá» nàng bảo sao thì mình phải nghe vậy thì nàng má»›i không nghi ngá»â€.
NghÄ© vậy, ông liá»n vung quyá»n lên đánh Thiết Má»™c đại sÆ°.
Thiết Má»™c đại sÆ° đã ngẫm nghÄ© vận ná»™i lá»±c Ä‘á» phòng. Nhà sÆ° thấy Äá»— Thiên Ngạc vâng lá»i nữ lang áo trắng vung quyá»n đánh tá»›i bèn lập tức phóng chưởng ra tiếp, và chỉ dùng năm phần chân lá»±c. NhÆ°ng kình lá»±c vừa phóng ra sắp chạm vào thế quyá»n của Äá»— Thiên Ngạc, thì nhà sÆ° chợt nghÄ© rằng: “Dù trên giang hồ ngÆ°á»i ta xảo trá đến đâu thì cÅ©ng mặc, mình vẫn phải thủ tínâ€. Nên lập tức thu chưởng vá».
Tuy nhà sÆ° đã thu kình lá»±c vá» rất mau lẹ nhÆ°ng Äá»— Thiên Ngạc vẫn cảm thấy áp lá»±c rất mạnh, run bắn ngÆ°á»i lên lùi lại má»™t bÆ°á»›c.
Nữ lang áo trắng cau mày cất tiếng mắng :
- Thật là đồ vô dụng!
Nàng thò tay vào bá»c rút thanh Ä‘oản kiếm vung lên. Thượng Quan Kỳ lập tức nhảy xổ ra vung quyá»n lên nhằm đánh vào ngá»±c nhà sÆ°.
Thiết Má»™c đại sÆ° lần này không dám phóng chưởng tá»›i năm phần chân lá»±c, mà chỉ dùng có ba phần chân lá»±c để đỡ thế quyá»n của Thượng Quan Kỳ.
Dè đâu thế quyá»n của chàng mãnh liệt vô cùng mà ná»™i công của chàng cÅ©ng rất thâm hậu. Thiết Má»™c đại sÆ° bị nẩy ngÆ°á»i lên phải lùi lại phía sau hai bÆ°á»›c.
Thượng Quan Kỳ được má»™t đòn thượng phong liá»n sấn lại, vung quyá»n phóng cÆ°á»›c tấn công rất mãnh liệt.
Thiết Má»™c đại sÆ° má»›i tiếp ba chiêu trong lòng đã cá»±c kỳ kinh hải, nhận ra chiêu thức đối phÆ°Æ¡ng rất là kỳ ảo, quyá»n cÆ°á»›c đánh tá»›i rất bất ngá» mà chiêu nào cÅ©ng xúc tích ná»™i lá»±c phi thÆ°á»ng. Nhà sÆ° biết đã gặp kình địch nên vận toàn lá»±c phản kích, nhÆ°ng đã để lở mất thế thượng phong, vì những đòn quyá»n cÆ°á»›c kỳ dị biến ảo của đối phÆ°Æ¡ng đánh tá»›i tấp thành ra khó lòng giành lại được thế chủ Ä‘á»™ng.
Trong đại sảnh đã tối má», quyá»n thế hai bên lại cá»±c kỳ mau lẹ nên ngÆ°á»i ngoài không trông rõ tình thế hai bên Ä‘ang Ä‘á»™ng thủ. Chỉ nghe tiếng gió phát ra vù vù thì biết rằng quyá»n chưởng hai bên Ä‘á»u mãnh liệt phi thÆ°á»ng.
Phàm Mộc đại sư thấy Thượng Quan Kỳ mỗi lúc ra chiêu càng cực kỳ ghê gớm, càng đánh càng hăng. Thiết Mộc đại sư đã bỠlở mất tiên cơ song công lực lại rất thâm hậu, thông hiểu bảy mươi hai đòn tuyệt kỷ của phái Thiếu Lâm nên vẫn ung dung trầm tĩnh, ra chiêu không rối loạn chút nào.
Nữ lang áo trắng tuy đã biết Thượng Quan Kỳ bản lÄ©nh cao cÆ°á»ng và nhiá»u tuyệt ká»·, song nàng không ngỠđến mức chàng có thể trang đấu ngang sức vá»›i má»™t vị cao tăng bậc nhất của phái Thiếu Lâm, mà còn có thế chiếm được Æ°u thế nữa là khác.
Từ đó, nàng lÆ°u ý nhìn kỹ chàng thiếu niên, ngoài nét mặt vàng á»­ng khô đét, thì chàng tay vượn lÆ°ng ong, thân thể tráng kiện. Tuy chàng chỉ mặc má»™t manh áo rách nhÆ°ng vẫn không che dấu được khí Ä‘á»™ hiên ngang, oai phong lẫm liệt. Nàng không hiểu sao ngÆ°á»i chàng thanh thoát nhÆ° thế mà lại có bá»™ mặt rất khó coi. Kỳ lạ hÆ¡n nữa là sắc da chàng bóng láng nhÆ° mỡ cừu khác hẳn vá»›i sắc mặt vàng khè khô đét. Má»—i khi vung quyá»n phóng cÆ°á»›c Ä‘á»u thấy có những tiá»m lá»±c ghê gá»›m. Lối phát huy kình lá»±c má»—i lúc má»™t gia tăng mà thân pháp uyển chuyển nhÆ° nÆ°á»›c chảy mây trôi mau lẹ dị thÆ°á»ng.
Ban đầu quần hào không nhìn rõ được tình hình hai bên Ä‘á»™ng thủ, đồng thá»i trong lòng má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u có thành kiến, tưởng Thiết Má»™c đại sÆ° đã khét tiếng giang hồ, chỉ trong vòng mÆ°á»i chiêu thì Thượng Quan Kỳ không thua cÅ©ng tất bị thÆ°Æ¡ng. NgỠđâu sá»± thật đã khác hẳn: Hai bên đã đấu hÆ¡n ba mÆ°Æ¡i hiệp, Thượng Quan Kỳ chẳng những không thua mà Thiết Má»™c đại sÆ° lại bá» mất tiên cÆ¡, vẫn không sao tranh giành lại được.
Cục diện biến diá»…n ra ngoài ý muốn của má»i ngÆ°á»i khiến cho quần hào trong đại sảnh gia tâm chú ý. Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u gia tăng hết mục lá»±c chăm chú theo dõi.
Äá»— Thiên Ngạc ngấm ngầm nhận xét biết: Nữ lang áo trắng ban đầu chỉ nghỉ đến việc tìm cách giúp sức cho Thượng Quan Kỳ, nhÆ°ng sau nàng phát giác ra võ công chàng còn hÆ¡n cả mình nữa. Không những nàng phế bỠý nghÄ© giúp sức chàng, mà nàng cÅ©ng không còn lÆ°u tâm đến tình hình cuá»™c tranh đấu. Mắt nàng chăm chú nhìn vào ngÆ°á»i Thượng Quan Kỳ, tá»±a hồ đã sinh lòng ngá» vá»±c.
Thật ra thì cách hóa trang của Thượng Quan Kỳ đã lá»™ ra nhiá»u chá»— sÆ¡ hở. Äá»— Thiên Ngạc Ä‘á»™t nhiên nghÄ© ra má»™t Ä‘iá»u: Quả là chàng đã bị thuốc mê và bây giá» nữ lang đã sinh nghi. Âu là ta phải tìm cách ở vá»›i Thượng Quan Kỳ má»™t nÆ¡i để ngấm ngầm há»™ vệ cho y má»›i được.
Äá»— Thiên Ngạc vừa quyết định chủ ý thì hai ngÆ°á»i đã đánh được bốn mÆ°Æ¡i hiệp dÆ°. Thiết Má»™c đại sÆ° vẫn chÆ°a Ä‘oạt lại được tiên cÆ¡, thấy chàng thiếu niên này võ công tuyệt thế, tuy trong lòng ngấm ngầm bá»™i phục nhÆ°ng đồng thá»i nhà sÆ° đã bắt đầu thay đổi chiêu thức, vì biết rằng nếu mình không dùng đến tuyệt ká»· thì vÄ©nh viá»…n không bây giá» lấy lại được Æ°u thế. Trong lúc kịch chiến, nhà sÆ° bá»—ng quát lên má»™t tiếng thật lá»›n, Ä‘em toàn lá»±c phóng ra má»™t chưởng. Chưởng này quả là ghê gá»›m, má»™t luồng cÆ°Æ¡ng kình tuyệt luân phóng ra trên không xô tá»›i Thượng Quan Kỳ. Má»i ngÆ°á»i trong nhà đại sảnh bị luồng kình phong làm cho chấn Ä‘á»™ng, hoặc vạt áo bị thổi tung lên, Ä‘á»u phải khen thầm thinh danh của Thiết Má»™c đại sÆ° quả không ngoa. Chỉ má»™t chưởng cÅ©ng đủ làm cho quần hào phải cả kinh thất sắc.
Äá»— Thiên Ngạc ngấm ngầm lo cho Thượng Quan Kỳ đến mÆ°á»›t cả mồ hôi.
Tòa đại sảnh tuy rá»™ng nhÆ°ng bốn mặt Ä‘á»u có ngÆ°á»i bao bá»c vây quanh cả, né tránh rất khó. Ông ngầm vận chân khí Ä‘á» phòng, nếu Thượng Quan Kỳ không đỡ nổi chưởng lá»±c khủng khiếp của Thiết Má»™c đại sÆ° thì ra tay cứu giúp.
Lúc Äá»— Thiên Ngạc Ä‘á» khí để chuẩn bị thì Thượng Quan Kỳ đã dùng sức mạnh để chống lại chưởng lá»±c. Hai luồng kình lá»±c gặp nhau, Thượng Quan Kỳ bị chấn Ä‘á»™ng mạnh phải lùi vá» sau, Thiết Má»™c đại sÆ° vẫn đứng yên đó song chưởng lá»±c phóng ra bá»—ng nhiên mất hút.
Quần hào trong đại sảnh Ä‘á»u là những tay cao thủ bôn tẩu giang hồ đã lâu mà ít khi gặp trÆ°á»ng hợp nhÆ° hôm nay. Ai nấy Ä‘á»u ngẩn ngÆ°á»i ra. Thiết Má»™c đại sÆ° thì hiểu rõ: Thượng Quan Kỳ thấy chưởng lá»±c mình đánh ra xong, lùi lại hai bÆ°á»›c rồi phóng kình lá»±c ra đón lấy đè xuống nên chưởng lá»±c của mình mất tiêu.
Phàm Má»™c đại sÆ° đã ở lâu bên cạnh Thiết Má»™c đại sÆ°, biết rõ võ công của sÆ° huynh mình. Chưởng này có thể đánh tan bia đá ra làm trăm mảnh, chính mình có đón được cÅ©ng phải dùng toàn lá»±c. Giá» thấy Thượng Quan Kỳ không né tránh mà tiếp chưởng lá»±c bằng sức cÆ°Æ¡ng mãnh mà vẫn không sao, lại thấy sÆ° huynh vừa ngạc nhiên vừa kinh hải liá»n khẽ há»i :
- Gã có tổn thương gì không?
Thiết Má»™c đại sÆ° lắc đầu dùng phép “Truyá»n âm nhập mật†đáp :
- Chúng ta gặp phải tay kình địch mà trước nay chưa từng thấy. Nếu gã phản kích lại chắc là ghê gớm lắm.
Nữ lang áo trắng từ từ đến bên Thượng Quan Kỳ dịu dàng há»i :
- Quan huynh có bị thương không?
Thượng Quan Kỳ mỉm cÆ°á»i, chỉ lắc đầu không nói.
Nữ lang áo trắng há»i thế không phải vì nàng thÆ°Æ¡ng tiếc Thượng Quan Kỳ, mà chỉ vì nàng vừa phát giác võ công chàng vào hạng thượng thừa, rồi đây nàng sẽ có má»™t tay trợ thủ rất đắc lá»±c.
Trong đại sảnh lại im phăng phắc, quần hào Ä‘á»u cho rằng Thượng Quan Kỳ chống chá»i được vá»›i Thiết Má»™c đại sÆ° thì mình hoặc giả có Ä‘á»™ng thủ cÅ©ng khó lòng hÆ¡n Ä‘á»c Thiết Má»™c đại sÆ°.
Äá»™t nhiên ngoài đại sảnh có tiếng Viên Hiếu lá»›n tiếng há»i :
- Các ngÆ°á»i nói chuyện đã xong chÆ°a để cho tôi vào?
Nữ lang áo trắng cao giá»ng đáp :
- Vẫn chưa xong! Ngươi hãy chỠngoài đó.
Thiết Mộc đại sư bỗng lớn tiếng tuyên Phật hiệu rồi nói :
- Cô nÆ°Æ¡ng đừng chần chá» nữa. Cái chết của lệnh tôn lão tăng đã Ä‘oán được má»™t hai. Äêm sắp sang canh năm rồi, cô nÆ°Æ¡ng có chịu nói hay không? Phải má»™t lá»i dứt khoát...
Nữ lang áo trắng Ä‘á»™t nhiên nổi lên má»™t trận cÆ°á»i ròn rã há»i :
- Tôi há»i các vị má»™t câu trÆ°á»›c, các vị thá»­ vấn tâm coi có đích đáng đến đây để viếng tang gia phụ không?
Quần hào bị nữ lang há»i câu này không khá»i ngẩn ngÆ°á»i ra. Vì sá»± thật nếu chỉ có má»™t mục đích đến viếng tang thì ai nấy Ä‘á»u trả lá»i má»™t cách chóng vánh.
Nhưng nghĩ cho kỹ thì hình như ngoài mục đích này lại còn một lý do khác. Lý do này tuy dấu kín trong lòng nhưng chính nó thúc đẩy quần hào đến đây và ở lại để tìm ra manh mối.
Quần hào tá»± vấn tâm nhÆ° vậy nên khi nàng há»i câu này Ä‘á»u cảm thấy là không vô lý. Bá»n mình lặn lá»™i hàng ngàn dặm đến đây há chỉ để Ä‘Æ°a đám tang Mẫn lão anh hùng mà thôi.
Quần hào chÆ°a kịp trả lá»i thì nữ lang lại cÆ°á»i lên khanh khách nói tiếp :
- Lúc sinh thá»i, kể ra gia phụ cÅ©ng có ân sâu nghÄ©a nặng vá»›i má»™t số môn phái trong võ lâm thật. NhÆ°ng các vị vì tình nghÄ©a mà đến đây chỉ là lý do phụ, còn nguyên nhân chính thì e rằng là có hành Ä‘á»™ng bất lợi cho gia phụ. Chẳng qua các vị chỉ sợ võ công gia phụ hÆ¡n ngÆ°á»i khó lòng hạ thủ, nên bây giá» viện cá»› Ä‘iếu tang để đến quấy rầy nhà há» Mẫn chúng tôi.
Quần hào tá»±a hồ nhÆ° bị lá»i nhiếc móc của nữ lang không biết làm sau trả lá»i thế nào để chống chế, ai nấy Ä‘á»u lặng lẽ cúi đầu không nói gì.
Nữ lang áo trắng ngưng lại một chút rồi nói tiếp :
- Thật ra gia phụ hằng lo bị ngÆ°á»i ám toán, mấy mÆ°Æ¡i năm nay lúc nào cÅ©ng băn khoăn. Má»™t mặt lo gắng luyện tập võ công, má»™t mặt phái ngÆ°á»i Ä‘i dò la tình hình các nÆ¡i và ngấm ngầm trừ khá»­ những ngÆ°á»i biết rõ ná»™i tình của gia phụ. Giả tá»· bao nhiêu ngÆ°á»i biết ná»™i tình của gia phụ lần lượt bị giết hết thì vụ bí mật đó sẽ trở thành má»™t thiên cổ nghi án, mà gia phụ sẽ trở thành má»™t nhân vật được toàn thể võ lâm sùng kính đến tận ngàn thu.
Thiết Má»™c đại sÆ° dÆ°á»ng nhÆ° đã hiểu ra, khẽ tuyên Phật hiệu rồi nói :
- Cô nương nói thế thì cuộc quyết đấu năm xưa giữa hai phe chánh tà là do gia phụ đỠra?
Nữ lang áo trắng đáp :
- Không những gia phụ Ä‘á» ra mà chính tay ngÆ°á»i cấu tạo nên để ngÆ°á»i ở giữa thủ lợi, chiếm lấy tam bảo.
Thiết Mộc đại sư nghĩ thầm :
- “Cô bé này hé lên bức màn bí mật của gia phụ lúc sinh thá»i e rằng có dụng tâm gì chăng? NhÆ°ng chẳng lẽ giữa ba cha con há» trong nhà cÅ©ng có xích mích?â€.
Nữ lang áo trắng nói tiếp :
- Äáng tiếc rằng công việc lá»›n tày trá»i này sức má»™t ngÆ°á»i không làm nổi, vì thế mà phải kiếm ngÆ°á»i giúp sức, ngấm ngầm bố trí có thành cuá»™c chiến giữa hai phe chánh tà. Rốt cuá»™c hai bên Ä‘á»u kiệt quệ mà âm mÆ°u kia Ä‘á»™t nhiên bị tiết lá»™ nên gia phụ quay vá» phe chánh đạo nên toàn quân đối phÆ°Æ¡ng phải tan tành...
Thiên hạ ai cÅ©ng biết Mẫn lão anh hùng đã giúp đỡ cho các môn phái chính lá»›n là: Thiếu Lâm, Võ ÄÆ°Æ¡ng... trong cuá»™c quyết chiến giữa hai phe chính tà.
NhÆ°ng vì lý do gì mà Mẫn lão gia đã giúp những tay cao thủ của những môn phái lá»›n thoát nạn, còn làm cho quần ma trong giang hồ bị chết cá»±c kỳ thê thảm thì ít ngÆ°á»i biết đến.
Thiết Mộc đại sư khẽ thở dài một tiếng nói :
- Thì ra bên trong hãy còn nhiá»u Ä‘iá»u ngoắt ngóe, lão tăng còn không hiểu...
Nữ lang áo trắng cÆ°á»i lạt ngắt lá»i :
- Không hiểu ở chá»— tôi đây đối vá»›i gia phụ có Ä‘iá»u khác lạ...
Bá»—ng nghe có ngÆ°á»i lá»›n tiếng nói xen vào :
- Bậc đại trượng phu cÅ©ng có khi không giữ được vợ hiá»n con hiếu. Mẫn lão anh hùng tuy được các phái võ lâm ta kính trá»ng, nhÆ°ng gặp phải những đứa con vô phép vô thiên, cắt đứt tình cốt nhục nhân luân thì làm sao được?
Mấy câu nói mắng nhiếc thậm tệ này khiến cho chàng thiếu niên đại tang đau xót không thể nhịn được, hai hàng nước mắt tuôn rơi. Nữ lang áo trắng bị nhiếc mắng cũng thộn mặt ra, từ từ đưa tay áo lên lau mồ hôi trán nói :
- Y thấy lợi quên nghÄ©a giết Ä‘i ngÆ°á»i anh em kết nghÄ©a xong rồi còn thiết kế giết cả nhà bạn bịt miệng. Má»™t nhân vật nhÆ° thế ai mà kính trá»ng được?
Lại má»™t ngÆ°á»i trong quần hào thở dài há»i :
- Cô có phải là con của Mẫn lão gia không?
Nữ lang áo trắng đột nhiên giơ tay lên che mặt đáp :
- Không phải! Tôi không thể có ngÆ°á»i cha bất nhân bất nghÄ©a tàn ác không phải là giống ngÆ°á»i nhÆ° vậy được.
TrÆ°á»›c má»™t câu nói tệ hại này, nữ lang áo trắng trÆ°á»›c nay vẫn bình tÄ©nh lạnh lùng, mà lúc này tiếng nói lại run run dÆ°á»ng nhÆ° bị xúc Ä‘á»™ng mạnh.
Thiết Mộc đại sư nói :
- Những hành vi trong má»™t Ä‘á»i ngÆ°á»i của lệnh tôn Ä‘á»u được các giá»›i võ lâm đánh giá. Bất luận vì lão gia muốn trả oán mà Ä‘em tâm giúp đỡ các chính phái lá»›n, hoặc mượn cá»› để trừ khá»­ những ngÆ°á»i theo Ä‘Æ°á»ng lối khác mình hoặc mÆ°u Ä‘oạt những gì Ä‘i chăng nữa thì việc lão gia viện trợ các chính phái lá»›n là việc hiển nhiên ai ai cÅ©ng biết. chỉ má»—i má»™t việc này cÅ©ng đủ để cho anh em đồng đạo kính trá»ng lão gia rồi...
Nữ lang áo trắng Ä‘á»™t nhiên hạ tay áo Ä‘ang che mặt xuống, giận dữ há»i :
- Äại sÆ° là ngÆ°á»i xuất gia nghiên cứu vá» nhân quả tuần hoàn, thế mà đối vá»›i ngÆ°á»i tâm địa hiểm Ä‘á»™c cÅ©ng không cho là sẽ bị báo ứng hay sao?
Thiết Mộc đại sư động lòng nói :
- Con cái không được bàn tán phê phán lỗi lầm của cha mẹ. Cô nương phê bình lệnh tôn như vậy là mang tiếng bất hiếu.
Nữ lang áo trắng bị quần hào vặn lý mãi không khá»i bối rối, mất cả bình tÄ©nh, lá»›n tiếng nói :
- Ai nói y là gia gia tôi?
Quần hào nghe câu đó ai nấy Ä‘á»u sá»­ng sốt.
Nữ lang áo trắng run lên, dÆ°á»ng nhÆ° cảm thấy mình đã thất thÆ°á»ng Ä‘Æ°a tay lên vuốt tóc để trấn tÄ©nh lại.
Thiết Má»™c đại sÆ° Ä‘á»™t nhiên tiến đến trÆ°á»›c mặt nàng, hai mắt sáng rá»±c nhìn nữ lang áo trắng há»i :
- Phải chăng lệnh tôn đã bị chính tay cô nương giết chết?
Nữ lang áo trắng há»i lại :
- Äại sÆ° cứ vặn há»i ai là hung thủ là có ý gì đây?
Thiết Mộc đại sư đáp :
- Lúc bần đạo rá»i Thiếu Lâm tá»± có nhận được huấn dụ của Chưởng môn PhÆ°Æ¡ng trượng dặn bảo: “Nếu Mẫn lão anh hùng chẳng may bị chết thì phải tra há»i cho ra hung thủ để bắt vá» Tung SÆ¡nâ€.
Nữ lang áo trắng lại há»i :
- Hai vị muốn bắt tôi giải vỠTung Sơn Thiếu Lâm tự để nạp cho Chưởng môn quí phái để lảnh công phải không?
Thiết Mộc đại sư nghiêm trang đáp :
- Cô nÆ°Æ¡ng vừa má»›i nói đây, tá»±a hồ cái chết của lệnh tôn bên trong còn nhiá»u Ä‘iá»u phức tạp vô cùng. Nếu lá»i nói của cô nÆ°Æ¡ng không phải là bịa đặt thì chúng tôi không muốn dính líu vào việc khác. Sở dỉ lão tăng cố ý hai ba lần há»i tra cho biết tên hung thủ là chỉ muốn đối phó vá»›i y mà thôi.
- Nếu y thẳng thắn lá»™ diện đến ra mắt Chưởng môn tệ phái, Ä‘em tất cả đầu Ä‘uôi câu chuyện sát hại Mẫn lão anh hùng nói thật cho PhÆ°Æ¡ng trượng biết để bá»n lão tăng khá»i phải bận tâm vào việc này thì những chuyện thị phi trÆ°á»›c kia cÅ©ng bá» qua. Bá»n lão tăng chỉ cốt công bố để làm gÆ°Æ¡ng cho má»i ngÆ°á»i sau.
Câu nói của đại sÆ° có ý ngấm ngầm bảo cho nữ lang áo trắng biết: là bá»n ta đã biết hung thủ là ngÆ°Æ¡i rồi nhÆ°ng Ä‘iá»u này ở trong còn nhiá»u Ä‘iá»u khuất khúc. Nếu ngÆ°Æ¡i chịu cùng bá»n ta vá» Thiếu Lâm tá»± Ä‘em đầu Ä‘uôi câu chuyện cho PhÆ°Æ¡ng trượng biết thì may ra bá»n đệ tá»­ Thiếu Lâm không thay dõi chuyện này nữa. Nhà sÆ° nói nhÆ° trên là đã giữ thể diện cho nữ lang nhiá»u lắm và chắc là nàng phải thuận theo.
Bá»—ng nghe nữ lang áo trắng cÆ°á»i khanh khách nói :
- Kiếm tên hung thủ đó thì không khó gì nhưng không phải trong chốc lát mà xong.
Thiết Mộc đại sư nói :
- Chúng tôi ở đây chỠthêm vài ngày nữa cũng được mà.
Nữ lang áo trắng lại cÆ°á»i khanh khách há»i :
- Từ đây lên đến Tung Sơn phải mất bao nhiêu thì gi�
Thiết Mộc đại sư đáp :
- Chậm thì má»™t tháng, còn nhanh thì cÅ©ng mÆ°á»i ngày. Cái đó cÅ©ng còn tùy vào ngÆ°á»i Ä‘i nhanh hay chậm.
Nữ lang áo trắng há»i :
- Như tôi thì phải đi mất bao lâu?
Thiết Mộc đại sư đáp :
- Nếu chúng ta đi cả ngày lẫn đêm thì mất khoảng năm hoặc sáu ngày là tới.
Nữ lang áo trắng nói :
- Tìm hung thủ mất ba ngày, Ä‘i Ä‘Æ°á»ng mất thêm sáu ngày, nhÆ° vậy là mất hết chín ngày. Äại sÆ° thá»­ tính vậy có nên không?
Thiết Mộc đại sư nói :
- Sao lại không nên?
Nữ lang áo trắng nói :
- Kể cả đêm nay, các vị chỉ còn sống được có mÆ°á»i ngày nữa. Dù hung thủ có Ä‘Æ°á»ng hoàng đến đây, các vị cÅ©ng không có cách nào dẫn Ä‘i được.
Thiết Má»™c đại sÆ° thấy nữ lang áo trắng ra Ä‘iá»u trêu chá»c, bất giác nổi giận, nghÄ© thầm :
- “Rõ ràng là cô bé này có ý diá»…u cợt mình, không cho thị má»™t bài há»c không xongâ€.
Ông chắp tay niệm Phật hiệu nói :
- Mẫn cô nương cứ việc đem tên hỠtên hung thủ cho lão tăng biết. Thử xem lão tăng chết trước hay là hung thủ bị bắt trước?

hết: Hồi 27, xem tiếp: Hồi 28
Tài sản của danangcity


Last edited by danangcity; 25-06-2008 at 06:32 AM.
  #28  
Old 23-06-2008, 05:13 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 28

Tính sai má»™t nÆ°á»›c cá»



Nữ lang áo trắng cÆ°á»i nói :
- Dù tôi có nói, đại sư cũng không thể bắt được y.
Thiết Mộc đại sư nói :
- Dù y có ba đầu sáu tay, Mẫn cô nương cứ nói cho tôi biết, không ngại gì mà.
Nữ lang áo trắng đáp cộc lốc :
- Äại sÆ° có biết cÅ©ng vô ích.
Thiết Mộc đại sư tức mình nói :
- Äêm đã tàn rồi, cô nÆ°Æ¡ng đừng quanh co cho mất thêm thá»i giá» nữa.
Nữ lang áo trắng trầm ngâm giây lát rồi nói :
- Äược lắm! Äó là Cổn Long VÆ°Æ¡ng, hai vị có biết chăng?
Thiết Mộc đại sư khẽ lẩm nhẩm :
- “Cổn Long VÆ°Æ¡ng! Cổn Long VÆ°Æ¡ng! Có lẽ là má»™t nhân vật má»›i quật khởi sau này?â€.
Nữ lang áo trắng nói :
- Äại sÆ° Ä‘oán đúng đó. NhÆ°ng đại sÆ° chẳng còn sống được mấy nữa.
Thiết Mộc đại sư nghĩ thầm :
- “Cô bé này quen nói lạc Ä‘á», toàn những chuyện vu vÆ¡. Nếu mình còn há»i thêm chuyện này thì sẽ xa mãi chính Ä‘á»â€.
Nhà sư ngẫm nghĩ một lúc nói :
- Cô nÆ°Æ¡ng đã biết bá»n tại hạ sắp chết thì sao không nói toạc ra? Biết đâu bá»n ta sẽ giúp được cô nÆ°Æ¡ng phần nào?
Nữ lang áo trắng lại phá lên cÆ°á»i :
- Các ngÆ°á»i lại còn phí tâm nghÄ© đến chuyện giúp ngÆ°á»i làm gì?
Thiết Mộc đại sư nói :
- Con ngÆ°á»i ta ở Ä‘á»i, ai mà giá»i được cả má»i ngÆ°á»i, dù võ công cô nÆ°Æ¡ng có giá»i đến đâu Ä‘i nữa cÅ©ng không thể nói không cần ai giúp đỡ.
Nữ lang áo trắng nghiêm trang nói :
- Mẫn lão anh hùng chết rồi, tuy không phải chết vá» tay tôi nhÆ°ng trÆ°á»›c khi xảy ra vụ này tôi Ä‘á»u được biết hết. Tôi thấy y Ä‘i cầu cứu khắp nÆ¡i thật là đáng thÆ°Æ¡ng. Lòng tôi cÅ©ng băn khoăn nhÆ°ng không tiện há»i y nhiá»u. Tôi nói bấy nhiêu tưởng cÅ©ng đủ lắm rồi, đừng bắt tôi phải nói thêm nữa. Các vị mà muốn cáo biệt thì xin hãy Ä‘i ngay.
Thiết Mộc đại sư nói :
- Äúng rồi! Sá»± tình lệnh tôn đã chết là đích thá»±c rồi. Lão tăng còn mấy Ä‘iểm chÆ°a hiểu xin cô nÆ°Æ¡ng cho bần tăng há»i thêm mấy câu.
Nữ lang áo trắng đưa mắt nhìn Thiết Mộc đại sư nói :
- Äại sÆ° còn có Ä‘iá»u chi thắc mắc?
Thiết Mộc đại sư nói :
- Tôi chỉ há»i vài câu Ä‘Æ¡n giản, xin cô nÆ°Æ¡ng trả lá»i vắn tắc cho.
Nữ lang áo trắng nói :
- Hay lắm! Tôi chỉ trả lá»i đại sÆ° ba câu nữa. Dù đại sÆ° có há»i thừa má»™t câu cÅ©ng xin miá»…n tôi phải trả lá»i.
Thiết Má»™c đại sÆ° há»i :
- Lệnh tôn bị chết vào tay ai?
Nữ lang áo trắng trầm ngâm một lúc rồi đáp :
- Äiá»u này khó nói quá!
Thiết Mộc đại sư nhắc lại :
- Lão tăng chỉ muốn há»i ai đã trá»±c tiếp hại Mẫn lão gia?
Nữ lang áo trắng đáp :
- Không có ai trực tiếp hại y cả, y bị lương tâm cắn rứt sợ quá mà chết.
Thiết Má»™c đại sÆ° há»i :
- Cô nương có phải là con của Mẫn lão gia không?
Nữ lang áo trắng trầm ngâm một lúc, giả bộ làm mặt giận nói :
- Ông này thật là lỳ! Tại sao cứ há»i việc riêng của ngÆ°á»i ta là sao?
Thiết Mộc đại sư cũng lớn tiếng đáp :
- Cô nÆ°Æ¡ng xảo ngôn lừa bá»n ta đến đây, lại còn bày trò ma quỉ bảo ghi tên vào Ký Tá»­ Bạ!
Nữ lang nói :
- Tôi có lừa lá»c đại sÆ° đâu? Tôi chỉ nói cho quí vị biết những Ä‘iá»u bí mật của Mẫn lão gia hồi sinh thá»i là gì.
Thiết Mộc đại sư nói :
- Cô nÆ°Æ¡ng mồm năm miệng mÆ°á»i thao thao bất tuyệt, toàn nói những chuyện kinh hồn Ä‘á»™ng phách, còn chính Ä‘á» thì lại nói má»™t cách rất hàm hồ.
Äại sÆ° nói toạc ra nhÆ° vậy, quần hào trong đại sảnh nhÆ° ngÆ°á»i Ä‘ang ngủ mÆ¡ bừng tỉnh nghÄ© bụng: “Thị này nói đến ná»­a ngày trá»i toàn những chuyện đâu đâu, nào chuyện tranh chấp giữa hai phe chính, tà, nào chuyện tranh Ä‘oạt tam bảo, còn hung thủ là ai thì lại không nóiâ€. Bấy giá» má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u lên tiếng :
- Äại sÆ° nói đúng lắm...
Thiết Mộc đại sư nghiêm trang nói tiếp :
- Cô nÆ°Æ¡ng đã nói là trả lá»i cho bần tăng ba câu há»i sao không trả lá»i trá»±c tiếp vào câu há»i mà cứ quanh co?
Nữ lang áo trắng nghe lá»i Thiết Má»™c đại sÆ° trách mắng thì ra chiá»u bẽn lẽn thở dài nói :
- Nếu biết thế này thì tôi chẳng trả lá»i nữa.
Thiết Mộc đại sư nói :
- Lão tăng không để cho cô nÆ°Æ¡ng thiệt đâu. Cô nÆ°Æ¡ng trả lá»i cho bần tăng ba câu, bần tăng đáp lại cô má»™t việc.
Nữ lang áo trắng nói :
- Thôi bây giá» tôi trả lá»i đại sÆ° ba câu xong, lập tức các vị phải ra khá»i đại sảnh này.
Thiết Má»™c đại sÆ° lá»›n tiếng há»i :
- Mẫn cô nương nói vậy các vị có bằng lòng không?
Có đến quá ná»­a số ngÆ°á»i trong đại sảnh đồng thanh đáp :
- Chúng tôi xin tùy theo đại sư quyết định.
Thiết Mộc đại sư nói :
- Canh tÆ° chúng tôi ra khá»i nÆ¡i đây, canh năm lại trở vào. Lão tăng xin đại diện cho quần hào chịu lá»i của cô nÆ°Æ¡ng.
Nữ lang áo trắng giục :
- Äại sÆ° há»i Ä‘i!
Thiết Má»™c đại sÆ° há»i :
- Lão tăng xin há»i là cô nÆ°Æ¡ng có phải là con của Mẫn lão anh hùng không?
Nữ lang áo trắng hàm hồ đáp :
- Chúng tôi tuy danh là cha con nhưng không có tình cha con.
Thiết Mộc đại sư run lên nói :
- Câu trả lá»i này cao xa quá, lão tăng vẫn không hiểu rõ cô nÆ°Æ¡ng có phải là con ruá»™t của Mẫn lão anh hùng không?
Nữ lang áo trắng xẵng giá»ng đáp :
- Nếu đại sÆ° không hiểu thì vá» mà há»i lại PhÆ°Æ¡ng trượng quí tá»±.
Thiết Mộc đại sư thở dài nói :
- Thôi được! Thế là xong một câu. Tên hung thủ giết hại Mẫn lão gia là ai?
Nữ lang áo trắng đáp :
- Y tự uống thuốc độc mà chết!
Câu đáp này khiến cho quần hào phải sá»­ng sốt. Thiết Má»™c đại sÆ° chắp tay niệm “A Di Äà Phật†rồi nói :
- Mẫn lão gia đã chiếm được tam bảo, hiện giỠvật ấy đang ở đâu?
Quần hào ai nấy Ä‘á»u chấn Ä‘á»™ng, chăm chú lắng nghe từng tiếng má»™t.
Nữ lang áo trắng cÆ°á»i đáp :
- Vì y không chịu tiết lộ nơi giấu tam bảo nên mới tự tử mà chết.
Thiết Má»™c đại sÆ° run lên há»i :
- Tôi há»i cô nÆ°Æ¡ng hiện giá» tam bảo Ä‘ang ở đâu?
Nữ lang áo trắng đáp :
- Tôi xin nói thật để đại sÆ° rõ: trừ tiên phụ tôi thì không còn ngÆ°á»i thứ hai nào biết cả.
Thiết Mộc đại sư nói :
- Thế là má»™t câu há»i nữa lão tăng chÆ°a được thá»a mãn.
Nữ lang áo trắng nói :
- Lão thiá»n sÆ° há»i những câu oái oăm nhÆ° vậy tiếc rằng không thể nói hết được. Giả tá»· các việc trong thiên hạ Ä‘á»u giản dị nhÆ° vậy thì trong võ lâm làm gì còn có nhân vật được ngÆ°á»i thán phục là tài trí tuyệt vá»i.
Thiết Mộc đại sư nói :
- Lão tăng chỉ cần cô nÆ°Æ¡ng nói thật, còn kỹ thuật tra há»i của lão tăng kém cá»i thì không có Ä‘iá»u chi đáng trách cô nÆ°Æ¡ng.
Nữ lang áo trắng nói :
- Chỉ còn má»™t câu há»i nữa thôi. Tôi hy vá»ng trÆ°á»›c khi há»i, tôi mong rằng đại sÆ° hãy suy nghÄ© kỹ đừng há»i Ä‘iá»u mà tôi không thể trả lá»i.
Quả nhiên Thiết Má»™c đại sÆ° ngẫm nghÄ© hồi lâu rồi má»›i há»i :
- Theo sá»± quan sát của lão tăng thì dÆ°á»ng nhÆ° cô nÆ°Æ¡ng cÅ©ng bị ngÆ°á»i khác áp chế. Bất luận là y có phải là hung thủ đã làm chết Mẫn lão anh hùng không?
NhÆ°ng cô nÆ°Æ¡ng có xét Ä‘oán ở con ngÆ°á»i đó má»™t chút dấu vết nào không?
Nữ lang áo trắng hÆ¡i biến sắc, từ từ nhắm mắt lại, dÆ°á»ng nhÆ° để cố tâm lấy lại bình tÄ©nh.
Thiết Má»™c đại sÆ° Ä‘Æ°a mắt nhìn nữ lang áo trắng rồi tiếp tục há»i :
- Äó là con ngÆ°á»i đứng sau lÆ°ng giật dây tất cô nÆ°Æ¡ng phải biết y là ai? Con ngÆ°á»i đã trá»±c tiếp chỉ Ä‘iểm cho cô nÆ°Æ¡ng đó tên há» là gì?
Nữ lang áo trắng cÆ°á»›p lá»i đại sÆ° đáp :
- Cổn Long Vương!
Thiết Má»™c đại sÆ° há»i :
- Tôi chÆ°a há»i hết câu sao cô nÆ°Æ¡ng lại cÆ°á»›p lá»i đáp ngay?
Nữ lang áo trắng nói :
- Äủ rồi! Äủ rồi! Tôi đã trả lá»i quá nhiá»u rồi.
Äá»™t nhiên nàng cảm thấy nhÆ° có Ä‘iá»u gì khiếp sợ, toàn thân run bắn lên, nàng liá»n lấy tay che mặt.
Thiết Má»™c đại sÆ° còn toan nói mấy câu trách móc nữa, nhÆ°ng thấy nàng khiếp sợ nhà sÆ° cÅ©ng má»m lòng than rằng :
- Ta bức bách một cô gái nhỠtuổi đến thế này thì không phải là hành vi của bậc anh hùng.
Nghĩ vậy, Thiết Mộc đại sư thở dài nói :
- Dù cô nÆ°Æ¡ng cÆ°á»›p lá»i, lão tăng cÅ©ng đành chịu thua rồi không há»i nữa.
Nữ lang áo trắng lẩm bẩm nhắc lại :
- Tôi đã nói nhiá»u quá rồi!
Tiếng nàng nói khẽ quá, chỉ thấy máy môi. Không những ngÆ°á»i đứng ở xa mà ngay cả Thiết Má»™c đại sÆ° đứng gần nàng mà cÅ©ng không nghe thấy.
Äá»™t nhiên Phàm Má»™c đại sÆ° lên tiếng :
- Hai vị đạo hữu của phái Thanh Thành đi lâu rồi mà sao không thấy trở v�
Bá»n ta phải nhá» mấy vị Ä‘i nghe ngóng xem sao chứ?
Thiết Mộc đại sư nói :
- Bất tất phải tra xét làm gì. Hai vị đó chÆ°a vá» thì bá»n ta còn chiếm được Æ°u thế. Nếu hai vị đó trở vá» thì mình lại phải phân tán nhân lá»±c để đối phó.
Quần hào nghe nói rùng mình, nhÆ°ng sau má»i ngÆ°á»i hiểu ra nên lẳng lặng không nói gì nữa.
Số là Äá»— Thiên Ngạc sau khi ra ngoài đại sảnh má»™t lút trở vá» Ä‘á»™t nhiên thay đổi lập trÆ°á»ng, quay vá» bè vá»›i nữ lang áo trắng. Giả tá»· Thanh Thành song kiếm cÅ©ng theo kiểu Äá»— Thiên Ngạc, quay vá» bên nữ lang áo trắng thì tình hình càng thêm trầm trá»ng. Ai cÅ©ng thừa biết võ công của Thanh Thành song kiếm, các vị có mặt tại đó, ít ai có thể ngang sức cùng há».
Nhà đại sảnh lại im phăng phắc. Quần hào Ä‘á»u nhận thấy không còn câu gì để nói, không còn câu gì để há»i.
Sự tình đêm nay đã đến giai đoạn quyết định, không rút lui thì phải hành động.
Thá»i gian trầm lặng kéo dài chừng khoảng cạn tuần trà, Phàm Má»™c khẽ há»i Thiết Má»™c đại sÆ° :
- Chúng ta đi thôi chứ?
Chính Thiết Má»™c đại sÆ° cÅ©ng đã suy nghÄ© đến vấn Ä‘á» này, trong lúc nhất thá»i chÆ°a tìm ra cách giải quyết. Giá» nghe sÆ° đệ há»i đến bất giác thở dài chÆ°a kịp trả lá»i. Bất thình lình má»™t tiếng “Cạch†vang lên, hai cánh cá»­a lá»›n mở ra. Viên Hiếu xồng xá»™c xông vào há»i :
- Nói chuyện xong chưa?
Y tính khí hồn nhiên, chÆ°a hiểu được kiểu cách giang hồ. Äã không có tiếng tăm gì trong võ lâm mà mặt lại dài nhÆ° mặt vượn nên chẳng ai thèm trả lá»i.
Viên Hiếu đảo mắt nhìn khắp má»™t lượt, không thấy ai để ý gì đến mình liá»n chạy qua bên nữ lang áo trắng. Khi gần đến bên Thượng Quan Kỳ, y nắm tay chàng nói :
- Äại ca! Chúng ta Ä‘i thôi!
Viên Hiếu sức khá»e vô cùng, Thượng Quan Kỳ bị y lôi tuá»™t ra phía cá»­a.
Nữ lang áo trắng thấy Thượng Quan Kỳ bị ngÆ°á»i vào lôi tuá»™t Ä‘i liá»n cả kinh vá»™i la lên :
- Quan huynh đánh nó đi!
Thượng Quan Kỳ quay lại nhìn nữ lang áo trắng, từ từ giÆ¡ quyá»n lên nhÆ°ng chÆ°a chịu đánh xuống.
Chớp mắt, Thượng Quan Kỳ đã bị Viên Hiếu lôi ra gần đến chỗ cửa mở.
Äá»™t nhiên, nữ lang áo trắng thò tay vào bá»c rút thanh Ä‘oản kiếm ra giục :
- Äánh nó Ä‘i!
Lạ thay! Thượng Quan Kỳ vừa trông thấy thanh Ä‘oản kiếm, liá»n vung tay lên đánh thật sá»± đến “Bịch†má»™t tiếng, trúng vai Viên Hiếu. Thế quyá»n rất nặng, Viên Hiếu lại không Ä‘á» phòng bị trúng quyá»n phải lùi lại. Tay Ä‘ang nắm chặt cổ tay Thượng Quan Kỳ phải buông ra. Y thá»™n mặt ra nhìn Thượng Quan Kỳ kêu lên :
- Äại ca! Em có Ä‘iá»u chi không phải?
Thượng Quan Kỳ lẳng lặng không nói gì, ngÆ¡ ngác nhìn Viên Hiếu. Äá»™t nhiên lại giÆ¡ quyá»n lên đánh nữa. NhÆ°ng lần này Viên Hiếu đã phòng bị nên né mình tránh khá»i.
Thượng Quan Kỳ đánh không trúng liá»n múa tít song quyá»n lên đánh nhÆ° mÆ°a, liá»n má»™t lúc đến ba bốn mÆ°Æ¡i đòn. Mấy mÆ°Æ¡i đòn vừa mau vừa mạnh, nhÆ°ng Viên Hiếu nhá» thân pháp mau lẹ Ä‘á»u tránh được hết.
Thân pháp mau lẹ kỳ ảo của Viên Hiếu khiến cho quần hào phải chú ý. Mắt đổ dồn vào nhìn anh chàng ná»­a ngÆ°á»i ná»­a vượn.
Thiết Má»™c đại sÆ° kiến văn quảng bác, vừa trông thấy thân pháp và bá»™ pháp của Viên Hiếu đã biết ngay y thuá»™c vào hàng võ công thượng thừa. Thượng Quan Kỳ quyá»n đánh veo véo mà không chạm được tá»›i quần áo y.
Nữ lang áo trắng đột nhiên khẽ quát :
- Lui ra!
Nàng vung đoản kiếm lên, Thượng Quan Kỳ quả nhiên lùi lại.
Viên Hiếu ngơ ngẩn nhìn thanh đoản kiếm trong tay thiếu nữ, trong lòng rất lấy làm kỳ, nghĩ thầm :
- “Quái lạ! Thanh Ä‘oản kiếm này có bùa pháp gì mà khiến đại ca ta phải tuân theo mệnh lệnh? Bảo đánh ta cÅ©ng đánh, bảo thôi cÅ©ng thôi?â€.
Y đang ngẫm nghĩ thì nữ lang áo trắng thủng thẳng bước lại.
Viên Hiếu vẫn dán mắt vào thanh đoản kiếm không chịu né tránh. Y chợt nảy ra ý nghĩ muốn cướp thanh đoản kiếm trong tay nàng.
Bá»—ng thấy nữ lang áo trắng tủm tỉm cÆ°á»i há»i :
- Ngươi là em của y phải không?
Viên Hiếu đáp :
- Phải!
Nữ lang áo trắng lại há»i :
- Ngươi có biết tại sao y không nhìn nhận ngươi được nữa không?
Viên Hiếu lắc đầu đáp :
- Tôi không biết!
Nữ lang áo trắng lại cÆ°á»i há»i :
- Ngươi có muốn cùng ở với y không?
Viên Hiếu đáp :
- Mấy năm trá»i anh em tôi không rá»i nhau ná»­a bÆ°á»›c, dÄ© nhiên là tôi muốn ở vá»›i đại ca tôi.
Nữ lang áo trắng chÆ°a trả lá»i, Thiết Má»™c đại sÆ° bá»—ng tiến lên lá»›n tiếng quát :
- Mẫn cô nương đối với một gã nhỠtuổi chất phác tuyệt không có tâm cơ gì mà làm thế, chẳng hóa ra là một thủ đoạn đốn mạt ư?
Nhà sư vừa nói vừa đến đứng bên cạnh Viên Hiếu.
Nữ lang áo trắng mắt long lên lạnh lùng há»i :
- Chúng ta đã có lá»i giao Æ°á»›c trÆ°á»›c: Sau khi đại sÆ° há»i xong ba câu là ra khá»i Mẫn gia trang lập tức, sao giá» lại không y Æ°á»›c? Còn ở lại đây là có dụng ý gì?
Thiết Mộc đại sư rùng mình nghĩ thầm :
- “Äúng rồi! Mình quả có giao Æ°á»›c vá»›i thị nhÆ° vậy. Nếu không y hẹn thì ra thất tínâ€.
Nhà sÆ° bị nữ lang há»i cứng lưỡi không trả lá»i được. Hồi lâu má»›i nói :
- Lão tăng chỉ hẹn là ra khá»i nhà đại sảnh chứ không ra khá»i Mẫn trạch và không có Æ°á»›c định thá»i gian. Bây giá» lão tăng lập tức lui ra và vào ngay cÅ©ng được.
Nữ lang áo trắng nói :
- Äại sÆ° muốn nói sao thì nói. NhÆ°ng bây giá» phải lập tức ra khá»i nÆ¡i này ngay.
Thiết Mộc đại sư đưa tay kéo Viên Hiếu nói :
- Äi! Chúng ta cùng Ä‘i ra!
Viên Hiếu giựt tay ra nói :
- Tôi không ra! Tôi muốn đi theo đại ca tôi!
Thiết Mộc đại sư than rằng :
- Y đã bị hỠđánh thuốc mê rồi, chưa thể tỉnh táo ngay được. Phải tìm cách giải thuốc mê cho y trước rồi mới cứu y ra được.
Viên Hiếu há»i :
- Ông có cách gì cứu được y ra không?
Thiết Má»™c đại sÆ° biết Viên Hiếu tính tình hiá»n hậu chất phác, nếu không nhận lá»i vá»›i y, y quyết không chịu Ä‘i theo mình ra ngoài và sẽ bị nữ lang hãm hại.
Võ công Thượng Quan Kỳ đã không ai ngỠđến mức Ä‘á»™ ấy, nếu thêm Viên Hiếu bị nữ lang ám toán cho y nhập bá»n thì bên mình sẽ thêm má»™t tay cÆ°á»ng địch nữa.
NghÄ© vậy nhà sÆ° liá»n nói :
- Lão tăng sẽ nghĩ biện pháp cứu y và nếu chính lão tăng không làm nổi cũng nguyện tìm cho được biện pháp để cứu y ra.
Viên Hiếu há»i :
- Ông nói có thật không?
Thiết Mộc đại sư đáp :
- Suốt Ä‘á»i lão tăng chÆ°a nói dối ai bây giá».
Viên Hiếu cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc, không có cách nào hơn được, đành thở dài nói :
- Äược rồi! Nếu ông cứu được đại ca tôi thì tôi Ä‘i vá»›i ông.
Nữ lang áo trắng thấy Viên Hiếu khỠkhạo nghĩ thầm :
- “Gã này thiên tính thật thà lại có bản lãnh hÆ¡n ngÆ°á»i. Nếu ta thu phục được y thì bên mình ta sẽ có hai tay trợ thủ đắc lá»±c. Khốn ná»—i, Thiết Má»™c đại sÆ° đỡ đầu cho y là tay cao thủ bậc nhất trong võ lâm hiện nay. Mình biết tìm cách gì để đánh tháo cho y bây giá»?â€.
Nàng là ngÆ°á»i thông minh tuyệt đỉnh, nghÄ© ra má»™t kế, cất tiếng nói to bảo Thượng Quan Kỳ :
- Ngươi không còn sống được mấy ngày nữa đâu đấy nhé!...
Viên Hiếu tuy tin lá»i Thiết Má»™c đại sÆ°, nhÆ°ng ngày nào chÆ°a được ở chung vá»›i Thượng Quan Kỳ là trong lòng băn khoăn lúc ấy. Y vừa nghe nữ lang nói liá»n há»i ngay :
- Cô bảo ai sắp chết?
Nữ lang áo trắng chỉ Thượng Quan Kỳ nói :
- Ta bảo y sắp chết đó! Äáng thÆ°Æ¡ng cho y chỉ còn sống thêm được ba ngày nữa thôi.
Viên Hiếu cả kinh rú lên một tiếng, chạy lại chỗ Thượng Quan Kỳ. Thiết Mộc đại sư toan ngăn lại thì Phàm Mộc khẽ thở dài than rằng :
- Gã này nhất tâm lo lắng đến sá»± an nguy của đại ca y, dù ta có khuyên y cÅ©ng vô ích. Chi bằng tạm thá»i ra khá»i đây rồi hãy liệu.
Phàm Má»™c nói đến đây thôi nhÆ°ng Thiết Má»™c đại sÆ° cÅ©ng hiểu rằng theo ý kiến của Phàm Má»™c là trÆ°á»›c hết hãy ra khá»i nhà đại sảnh để trá»n lá»i hứa vá»›i nữ lang áo trắng. Xong rồi xông vào Ä‘á»™ng thủ để chế phục nàng, đồng thá»i cứu Thượng Quan Kỳ và Viên Hiếu.
Nữ lang áo trắng cÅ©ng là tay sắc sảo không vừa, làm gì mà nàng không hiểu ý định của hai nhà sÆ°, nàng tủm tỉm cÆ°á»i nói :
- Tôi xin nhắc lại lá»i giao Æ°á»›c: sau khi đã trả lá»i xong ba câu há»i thì các vị lập tức ra khá»i đại sảnh. Bây giá» cuá»™c vấn đáp đã xong, các vị nên ra ngay Ä‘i.
Ngừng một lát, nàng nói tiếp :
- Dù có ra rồi vào lại ngay cũng không phải là thất ước.
Nữ lang nói câu này khiến cho quần hào cũng kinh ngạc.
Thiết Má»™c đại sÆ° cÆ°á»i lạt nói :
- Khi lão tăng trở vào, chúng ta sẽ nhỠvào bản lĩnh của mình để phân thắng bại. Nếu lão tăng không bị thương rút chạy, tất là Mẫn cô nương phải bó tay chịu trói.
Nữ lang áo trắng nói :
- Việc chÆ°a đến đâu mà đại sÆ° đã Ä‘oán trÆ°á»›c. Chẳng lẽ ngoài hai Ä‘iá»u đại sÆ° vừa má»›i nói, không còn Ä‘iá»u gì khác nữa hay sao?
Thiết Mộc đại sư nói :
- Quả bần tăng chưa nghĩ được kế nào lưỡng toàn.
Nữ lang áo trắng há»i :
- Theo như đại sư tiên liệu thì các vị bị thương mà phải rút lui hay vãn bối đành bó tay chịu trói?
Thiết Mộc đại sư nói :
- Äiá»u đó khó mà biết được. Mẫn cô nÆ°Æ¡ng quỉ kế Ä‘a Ä‘oan khiến ngÆ°á»i ta không biết đâu mà Ä‘á» phòng.
Nữ lang áo trắng nói :
- Äại sÆ° quá khen!
Phàm Mộc đại sư nói :
- Thị này mồm năm miệng mÆ°á»i. SÆ° huynh đấu khẩu vá»›i thị làm gì nữa.
Chúng ta hãy ra khá»i nhà đại sảnh rồi hẳn hay.
Thiết Má»™c đại sÆ° gật đầu, rảo bÆ°á»›c ra khá»i sảnh Ä‘Æ°á»ng.
Nữ lang áo trắng cất cao giá»ng nói :
- Các vị chá»› quên rằng đã kiểm danh vào Ký Tá»­ Bạ và chỉ còn sống được mÆ°á»i ngày nữa thôi đấy nhé.
Thiết Má»™c đại sÆ° không đáp, Ä‘i thẳng ra ngoài. Quần hào lục tục theo sau ra khá»i sảnh Ä‘Æ°á»ng.
Thiết Mộc đại sư ra đến giữa sân đột nhiên dừng bước, quay lại nhìn quần hào nói :
- Trong việc này dÆ°á»ng nhÆ° do má»™t mối cừu hận gây ra, trong đó có nhiá»u Ä‘iá»u ngoắt ngoéo. Các vị Ä‘á»u nghe rõ rồi và nay cục diện cÅ©ng đã sáng tá». Tuy vậy, Mẩn cô nÆ°Æ¡ng chÆ°a chắc là hung thủ làm việc đại nghịch bất đạo. Có Ä‘iá»u má»i chi tiết trong việc này nàng Ä‘á»u biết cả. Lại còn má»™t Ä‘iá»u đáng chú ý nữa là :
sau lÆ°ng nàng hiển nhiên còn nhiá»u ngÆ°á»i khác chủ mÆ°u. Nhân vật đứng sau lÆ°ng này có lẽ còn ở trong Mẫn trạch.
Ngừng một lát, Thiết Mộc đại sư lại nói tiếp :
- Quan Ngoại Tiên Thần Äá»— Thiên Ngạc giữa chừng thay đổi lập trÆ°á»ng, quay vá» bè vá»›i nữ lang. Nếu y không phải bị ngÆ°á»i ta ám toán cho uống thuốc mê thì cÅ©ng bị ngÆ°á»i bức bách phải thế. Thanh Thành song kiếm Ä‘i Ä‘uổi ngÆ°á»i chÆ°a thấy vá», sống chết không biết ra sao. Những thủ Ä‘oạn gian ngoan này trên chốn giang hồ ít ai bì kịp. Bây giá» Mẫn gia trang đã biến thành má»™t tổ quỉ rùng rợn. Các vị Ä‘á»u là bạn thân vá»›i Mẫn lão anh hùng, có ngÆ°á»i chân tâm đến để Ä‘iếu tang, có vị đến vì má»™t mục đích khác nữa, chẳng hạn nhÆ° Ä‘iá»u tra Tam bảo dấu ở đâu?
NhÆ°ng cục diện diá»…n biến đến nay xem ra không thể giải quyết bằng lá»i nói được.
Chúng ta trở vào đại sảnh trông cậy vào võ công mà tranh đấu vá»›i cÆ°á»ng địch. Vị nào không muốn dính líu vào chuyện thị phi này thì bây giá» ra khá»i Mẫn trạch cÅ©ng chÆ°a muá»™n. Xin chÆ° vị hãy suy nghÄ© kỹ trÆ°á»›c khi nhúng tay vào.
Má»™t cÆ¡n gió đêm bay thoáng qua lật các tà áo của quần hào. Ai nấy Ä‘á»u đứng yên không nói gì.
Thiết Má»™c đại sÆ° cÅ©ng lẳng lặng ngá»­a mặt lên nhìn trá»i, tá»±a hồ nhÆ° cho quần hào có đủ thá»i giá» suy nghÄ©.
Bá»—ng có má»™t giá»ng ồm ồm vang lên :
- Bây giỠcác vị đại sư tính sao đây?
Thiết Mộc đại sư đáp :
- Bá»n lão tăng vâng pháp dụ đến đây dÄ© nhiên là phải làm xong việc rồi má»›i vá» chùa phục mệnh được.
Lại có má»™t giá»ng khàn khàn khác nói tiếp :
- Chúng tôi đã kiểm danh vào Ký Tá»­ Bạ, nếu lá»i của Mẫn cô nÆ°Æ¡ng quả không sai thì chỉ sống thêm được mÆ°á»i ngày nữa, chi bằng hãy cùng cô ta tranh chấp má»™t phen rồi tá»›i đâu thì tá»›i.
Câu này dÆ°á»ng nhÆ° kích thích tấm lòng khẳng khái của quần hào. Quần hào đồng thanh nói hùa vào :
- Äúng lắm! TrÆ°á»›c hết bá»n ta hãy chế phục Mẫn cô nÆ°Æ¡ng trÆ°á»›c đã. Chế phục rồi thì không lo gì chủ mÆ°u không lá»™ mặt.
Thiết Má»™c đại sÆ° đếm được còn ba mÆ°Æ¡i ngÆ°á»i và Ä‘á»u là những ngÆ°á»i tên tuổi trong giang hồ. Tuy không phải toàn bá»™ là cao thủ bậc nhất nhÆ°ng má»—i ngÆ°á»i Ä‘á»u có tuyệt kỹ riêng biệt. Äại sÆ° khẽ tuyên Phật hiệu rồi nói :
- Hiện giá» chúng ta lâm vào tình thế nhÆ° mÅ©i tên đã đặt lên cây cung, không thể không phóng ra được nữa. Bất luận là ngÆ°á»i đứng sau bức màn là ai? Còn ở trong Mẫn trạch hay không? NhÆ°ng vá» cái chết của Mẫn lão gia Mẫn cô nÆ°Æ¡ng biết rõ hÆ¡n ai hết. Lão tăng vâng mệnh PhÆ°Æ¡ng trượng tệ tá»± đến đây, tất phải Ä‘iá»u tra việc này cho ra manh mối. Vì thế mà lão tăng dám cả gan yêu cầu các vị má»™t Ä‘iá»u không được hợp lý cho lắm.
Võ tÆ°á»›ng Cái bang là Quan Tam Thắng cả cÆ°á»i nói :
- Lão thiá»n sÆ° có Ä‘iá»u chi xin cứ nói ra, sức chúng tôi làm được đến đâu xin vâng theo đến đấy.
Thiết Mộc đại sư nói :
- Sau khi bắt được Mẫn cô nương rồi, xin các vị giao lại cho lão tăng dẫn vỠchùa Thiếu Lâm phục mệnh. Không hiểu có được các vị ưng cho chăng?
Quan Tam Thắng trầm ngâm một lát rồi đáp :
- Tuy Bang chủ bên tệ bang cÅ©ng muốn nhÆ° vậy, song đại sÆ° đã có lá»i Ä‘á» nghị trÆ°á»›c nên tiểu đệ xin nhÆ°á»ng lại. Còn Mẫn công tá»­ xin để tiểu đệ dẫn vá» tệ bang, nên chăng?
Thiết Mộc đại sư nói :
- Lão tăng chỉ xin dẫn má»™t mình Mẫn cô nÆ°Æ¡ng vá» chùa là đủ rồi. Còn bất luận là những nhân vật nào khác, lão tăng không dám há»i đến.
Quan Tam Thắng cũng nói :
- Tiểu đệ chỉ xin Ä‘Æ°a má»™t mình Mẫn công tá»­ vá» tệ bang mà thôi, không dám tranh nhiá»u.
Quan Tam Thắng đảo mắt nhìn quần hào há»i :
- Các vị nghĩ sao?
Quần hào đồng thanh đáp :
- Như thế là phải lắm!
Quan Tam Thắng nói :
- Äã không ai phản đối, vậy bây giá» chúng ta lại xông vào nhà đại sảnh được chứ?
Thiết Mộc đại sư nói :
- Xin Quan huynh chủ trương đại cuộc cho, lão tăng xin vào trước.
Quan Tam Thắng lạng ngÆ°á»i Ä‘i má»™t cái đến phía trÆ°á»›c mặt Thiết Má»™c đại sÆ° nói :
- Äại sÆ° đạo cao đức trá»ng xin đứng ra làm minh chủ vụ này cho má»›i được.
Tại hạ xin dẫn Ä‘Æ°á»ng.
Nói xong, Ä‘i thẳng vào cá»­a nhà đại sảnh, vung chưởng má»™t cái, má»™t luồng tiá»m lá»±c phát ra, hai cánh cá»­a mở toang.
Quan Tam Thắng má»™t tay há»™ thân, má»™t tay chuẩn bị đối địch, băng mình nhảy má»™t cái vào trong đại sảnh, Ä‘Æ°a mắt nhìn khắp má»™t lượt thì trong nhà tuyệt không có má»™t ai. Cả nữ lang áo trắng và bá»n Thượng Quan Kỳ đã không biết Ä‘i đâu mất hết.
Quần hào vào hết rồi, phần đông Ä‘á»u đã tuốt binh khí ra. Trong đại sảnh lấp loáng ánh Ä‘ao kiếm.
Quan Tam Thắng quay lại nói với Thiết Mộc đại sư :
- Có lẽ trong nhà này có Ä‘Æ°á»ng hầm nên hỠđã trốn Ä‘i hết rồi.
Thiết Má»™c đại sÆ° ngẩn ngÆ°á»i ra than rằng :
- Bá»n mình đã tính sai má»™t nÆ°á»›c cá», không khéo lại nhá»c lòng vô ích.
Bá»—ng nghe má»™t giá»ng ồn ồn nói :
- Dù bá»n chúng có trốn Ä‘i rồi nhÆ°ng quyết không ra khá»i khu vá»±c Mẫn trạch.
Bá»n ta đã muốn tranh đấu thì không còn úy kỵ gì nữa, chẳng lẽ không sục tìm cho ra tông tích bá»n chúng được sao?
Má»™t ánh lá»­a vung lên soi khắp bốn mặt tÆ°á»ng nhÆ°ng không thấy lá»™ ra dấu tích gì cả.
Quan Tam Thắng cÆ°á»i lạt nói :
- Chẳng lẽ chúng ta không tìm ra được Ä‘Æ°á»ng hầm của bá»n chúng hay sao?
Nói xong, đánh ra má»™t chưởng vào bức tranh sÆ¡n thủy, chưởng lá»±c mạnh quá làm bức há»a vỡ tan rÆ¡i xuống đất.
Quần hào thấy Quan Tam Thắng phóng chưởng ra đánh vào tÆ°á»ng cÅ©ng lập tức dùng Ä‘ao kiếm gõ khắp má»i chá»—.
Quần hào đây Ä‘á»u là những nhân vật giàu kinh nghiệm giang hồ, chá»— nào thấy khác má»™t chút là biết ngay. NhÆ°ng vẫn không tìm ra được chá»— nào khả nghi.
Quần hào Ä‘ang lúc bó tay không còn mÆ°u kế gì nữa thì Ä‘á»™t nhiên có ngÆ°á»i lá»›n tiếng nói :
- Không chừng cá»­a hầm ở ngay trên mặt đất. Chúng ta thá»­ tìm dÆ°á»›i ná»n nhà xem sao!
Quần hào lại dùng binh khí gõ nhá»™n lên má»™t lúc. Bá»—ng có ngÆ°á»i trầm giá»ng nói :
- Äây rồi!
Quần hào lập tức dừng tay nhìn xem ai, thì thấy một đại hán tuổi trạc tứ tuần, tay trái cầm hổ đầu câu đứng ở giữa nhà.
Trong quần hào có đến quá ná»­a biết y là má»™t tay cao thủ trong lục lâm miá»n Giang Nam tên gá»i Dạ Ưng Tá»­ VÆ°Æ¡ng Càn.
VÆ°Æ¡ng Càn vốn là ngÆ°á»i hung dữ nổi tiếng giang hồ, đã lắm mÆ°u trí mà lòng thâm Ä‘á»™c vô cùng. Y Ä‘i đâu cÅ©ng chỉ có má»™t mình, từng gây ra nhiá»u vụ án mạng.
Các tiêu cục tại Giang Nam phải điên đầu với y.
Quan Tam Thắng khẽ há»i :
- Ngươi cũng đến đây ư?
VÆ°Æ¡ng Càn tủm tỉm cÆ°á»i đáp :
- Hiện chúng ta đang có kẻ cừu địch phía trước, không nên trở mặt ra tay.
Tiểu đệ biết đã gây ra nhiá»u thù oán vá»›i quí bang, nhÆ°ng để xong việc này rồi sẽ tính.
Quan Tam Thắng nói :
- Äược rồi! Chá» việc này kết thúc xong đã, nhÆ°ng ngÆ°Æ¡i chá»› có tìm cÆ¡ há»™i để trốn.
VÆ°Æ¡ng Càn cÆ°á»i nói :
- Tiểu đệ phải cái tính “Má»m nắn rắn buông†không muốn thua ai. Giả tá»· gặp trÆ°á»ng hợp khó ăn thì có ba mÆ°Æ¡i sáu chÆ°á»›c “VÄ© đào vi thượng sáchâ€. Quan huynh nên phái các đệ tá»­ cao thủ quí bang chận các ngã Ä‘Æ°á»ng, không khéo sÆ¡ hở má»™t chút là chÆ°a biết ai ăn ai.
Rồi không chá» Quan Tam Thắng trả lá»i, vung cây hổ đầu câu ở trong tay lên, dùng sức mạnh bổ xuống đất, quả nhiên lật được tấm ván ba thÆ°á»›c vuông lên.
Má»™t Ä‘Æ°á»ng hầm từng bậc Ä‘i xuống lá»™ ra. Trong Ä‘Æ°á»ng hầm tối Ä‘en nhÆ° má»±c, cách ba thÆ°á»›c là đã không thấy gì nữa.
Vương Càn cúi đầu xuống nhìn, lắc đầu nói :
- Nếu bên dÆ°á»›i há» có mai phục thì trong cái Ä‘Æ°á»ng hầm nhá» hẹp này khó lòng tránh được.
Quần hào thay phiên nhau nhìn xuống, nhÆ°ng không ai dám Ä‘i trÆ°á»›c dẫn Ä‘Æ°á»ng.
Thiết Má»™c đại sÆ° xem ra cục diện trở nên nguy nan hÆ¡n liá»n thẳng thắng đứng ra nói :
- Xin các vị hãy ở trên này chỠmột chút, để lão tăng xuống trước xem sao.
Phàm Má»™c đại sÆ° cùng Quan Tam Thắng đồng thá»i bÆ°á»›c ra trÆ°á»›c mặt đại sÆ°.
Quan Tam Thắng nói :
- Lão thiá»n sÆ° chủ trÆ°Æ¡ng đại cuá»™c không nên mạo hiểm, xin nhÆ°á»ng cho tại hạ xuống trÆ°á»›c.
Phàm Má»™c đại sÆ° không nói gì nhÆ°ng lÆ°á»›t qua mặt hai ngÆ°á»i Ä‘i xuống ngay.
Thiết Má»™c đại sÆ° lo cho sÆ° đệ mình gặp sá»± nguy hiểm, liá»n nói :
- Chúng ta cùng xuống cả.
Quan Tam Thắng cúi xuống xem thì không thấy Phàm Mộc đại sư đâu nữa, hấp tấp chạy xuống theo.
Quần hào thấy ba ngÆ°á»i xuống rồi cÅ©ng nối Ä‘uôi nhau xuống hết.
Phàm Má»™c đại sÆ° vừa Ä‘i xuống mau vừa vận khí Ä‘á» phòng có ngÆ°á»i Ä‘á»™t kích.
ÄÆ°á»ng hầm nhá» hẹp quanh co, lúc rẽ sang mé phải, lúc lại quẹo sang trái.
Càng xuống sâu Ä‘Æ°á»ng hầm càng rá»™ng hÆ¡n và tuyệt không thấy mùi hôi hám chi hết. Äúng là có ngÆ°á»i Ä‘i lại quét dá»n thÆ°á»ng xuyên.
Phàm Mộc đi thêm mấy khúc quanh nữa thì đột nhiên nghẽn lối. Phàm Mộc đại sư đưa tay ra sỠchạm vào một vật giá lạnh, thì ra phía trước có cửa sắt đóng chặt. Dừng lại một lúc thì Thiết Mộc đại sư, Quan Tam Thắng cùng quần hào cũng đã tới nơi.
Quan Tam Thắng vận động thần lực, dùng hai tay đẩy mạnh cửa một cái.
Cửa sắt khẽ rung lên nhưng vẫn đóng chặt.
Thiết Mộc đại sư đột nhiên hô lên :
- Lùi lại mau!
Quần hào hơi giật mình, bỗng nghe thấy tiếng loảng xoảng. Rồi có tiếng ồm ồm quát mắng :
- Con quỷ này thật là tâm địa ác độc. Chúng ta lại mắc mưu thị nữa rồi.
Thiết Má»™c đại sÆ° rẽ quần hào sang hai bên, vá»™i quay gót trở ra nhÆ°ng chậm mất rồi. Chá»— khúc quanh, má»™t hàng rào cây sắt thật lá»›n bằng cánh tay chắn mất lối ra. Thế là mặt trÆ°á»›c cá»­a đóng lại, mặt sau có hàng rào sắt chắn Ä‘Æ°á»ng. Trung gian chỉ còn má»™t khoảng dài rá»™ng khoảng chừng ba trượng.

hết: Hồi 28, xem tiếp: Hồi 29
Tài sản của danangcity


Last edited by danangcity; 25-06-2008 at 06:43 AM.
  #29  
Old 23-06-2008, 05:15 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 29

Ra Thoát ÄÆ°á»ng Hầm



Thiết Má»™c đại sÆ° tu tâm luyện tính đã nhiá»u thấy cÆ¡ sá»± nhÆ° vậy, trong lòng vẫn bình tÄ©nh, ngấm ngầm vận Ä‘á»™ng công lá»±c bám lấy hàng rào sắt hết sức lay mạnh. Những thá»i sắt tá»±a hồ luyện bằng gan thép, cứng rắn lạ thÆ°á»ng. Ná»™i lá»±c Thiết Má»™c đại sÆ° thâm hậu là thế mà không chuyển Ä‘á»™ng được rào sắt chút nào.
Má»™t ngÆ°á»i bật lá»­a lên coi thì thấy hết thảy có ba mÆ°Æ¡i ngÆ°á»i tụ tập nÆ¡i quảng Ä‘Æ°á»ng hầm này, rá»™ng không đủ ba thÆ°á»›c, dài chừng hÆ¡n hai trượng. Tính ra má»—i ngÆ°á»i không được rá»™ng bằng má»™t cái chiếu.
Quan Tam Thắng khẽ thở dài nói:
– Giả tá»· mà bá»n mình lÆ°u lại trên đại sảnh má»™t phần thì lúc gặp nguy hiểm thế này còn có ngÆ°á»i tiếp ứng, hay là có tay mÆ°u sÄ© bên tệ bang ở đây thì không đến đổi mắc mÆ°u con tiện tỳ này. Tiếc rằng y lại không Ä‘i vá»›i tôi.
Thiết Mộc đại sư thở dài lớn tiếng nói:
– Hiện giá» chúng ta bị hãm vào trong tuyệt địa. Bên trong có cá»­a sắt, bên ngoài có rào cản, sức ngÆ°á»i không thể nào phá được.
Bá»—ng nghe má»™t giá»ng nói bé nhá» nhÆ°ng sắc nhá»n nói:
– Chẳng lẽ bá»n ta ngồi đây chá» chết hay sao?
Thiết Mộc đại sư nói:
– Trừ phi các vị đây có ai mang theo bảo Ä‘ao hay bảo kiếm chém sắt nhÆ° chém bùn, cắt được hàng rào sắt này, còn ngoài ra không còn kế gì khác nữa. Äiá»u cốt yếu bây giá» là bá»n ta phải trấn tỉnh, thủng thẳng nghÄ© kế thoát thân.
Quan Tam Thắng nói:
– Äại sÆ° có thá»­ xem hàng rào sắt này cứng rắn ra sao chÆ°a?
Thiết Mộc đại sư đáp:
– Tôi thử qua rồi, cứng rắn vô cùng.
Quan Tam Thắng nói:
– Nếu thêm sức của Phàm Mộc đại sư và tôi nữa, liệu có xoay chuyển được nó không?
Thiết Mộc đại sư nói:
– Äiá»u đó không thể biết trÆ°á»›c được.
Quan Tam Thắng nói:
– Vậy chúng ta thử xem!
Nói xong, liá»n vận ná»™i lá»±c nắm lấy hàng rào sắt nói:
– Xin hai vị đại sư ôm lấy tại hạ, cùng nhau gắng sức.
Thiết Má»™c đại sÆ° tuy biết rằng rất ít hy vá»ng, song cÅ©ng theo lá»i ôm lấy Quan Tam Thắng, Phàm Má»™c ôm lấy Thiết Má»™c đại sÆ°. Quan Tam Thắng hô lên má»™t tiếng, cả ba ngÆ°á»i đồng thá»i dùng sức giật mạnh vá» phía sau.
Ba ngÆ°á»i hợp sức lại, ná»™i lá»±c tăng đến hÆ¡n ngàn cân, nhÆ°ng hàng rào sắt rất dày vẫn không nhúc nhích, tá»±a hồ nhÆ° ngÆ°á»i chế tạo ra nó đã nghÄ© đến dùng nÆ¡i đây để nhốt những tay cao thủ võ công cao cÆ°á»ng nên má»›i làm chắc chắn đến nhÆ° thế.
Äá»™t nhiên mấy tiếng rú thê thảm vang lên, bốn năm ngÆ°á»i ngã lăn xuống đất.
Quần hào thất kinh quay lại nhìn xem, thấy mấy ngÆ°á»i đó đã tắt thở cả rồi.
Thiết Má»™c đại sÆ° vá»™i chạy lại Ä‘Æ°a tay sá» vào ngá»±c há», than rằng:
– Không còn cách nào cứu được.
Quan Tam Thắng há»i:
– Vì sao mà chết?
Thiết Mộc đại sư đáp:
– Bị trúng ám khí!
Quan Tam Thắng há»i tiếp:
– Ãm khí gì mà ghê gá»›m thế?
Thiết Mộc đại sư đưa hai ngón tay nắn vào vai bên tả một tử thi lấy ra một mũi kim dài chừng hơn một tấc, to bằng nén hương sáng loáng rồi nói:
– Thứ ám khí này gá»i là “Äoạt hồn thâu cốt Ä‘inhâ€!
Mấy chục con mắt Ä‘á»u nhìn chăm chú vào mÅ©i kim, lấy làm lạ tá»± há»i:
“Má»™t mặt rào sắt, má»™t mặt cá»­a sắt, hai bên vách đá, không biết ám khí này từ đâu phóng tá»›i?â€.
Bá»—ng lại có mấy tiếng kêu rú lên, thêm mấy ngÆ°á»i nữa ngã lăn ra.
Lần này ngÆ°á»i cầm Ä‘uốc cÅ©ng bị trúng ám khí nên Ä‘uốc rÆ¡i, lá»­a tắt. ÄÆ°á»ng hầm lại tối ôm.
Cuộc diễn biến khủng khiếp này khiến quần hào hồn bay phách lạc. Ai cũng nghĩ bụng:
“Chắc sắp đến lượt mình rồi đây.†Trong bóng tối bá»—ng nghe tiếng giày lẹp kẹp, khiến cho má»i ngÆ°á»i càng thêm khiếp sợ.
Một thanh âm nhỠnhẹ lạnh lùng nói:
– Các vị Ä‘á»u đã ghi tên vào Ký Tá»­ Bạ, bây giá» không chết thì trong vòng mÆ°á»i ngày chất Ä‘á»™c phát ra cÅ©ng chết.
Mấy câu vắn tắt này càng làm cảnh tượng thêm rùng rợn. Im lặng hồi lâu, Quan Tam Thắng lên tiếng há»i:
– Lão thiá»n sÆ° có bị thÆ°Æ¡ng không?
Thiết Mộc đại sư đáp:
– Lão tăng không việc gì!
Quan Tam Thắng há»i:
– Không biết ám khí từ đâu phóng tá»›i mà ngÆ°á»i nào cÅ©ng chỉ kịp kêu lên má»™t tiếng rồi chết ngay?
Thiết Mộc đại sư nói:
– Trên đầu ám khí này có bôi thuốc kịch Ä‘á»™c làm cho hÆ° máu. Chỉ cần đánh trúng vào thân thể bất cá»­ chổ nào, ngÆ°á»i cÅ©ng chết ngay.
Quan Tam Thắng thở dài nói:
– Xem ra cục diện này thì những ngÆ°á»i có mặt nÆ¡i đây khó lòng tránh khá»i số kiếp.
Thiết Mộc đại sư nói:
– Bá»n há» có đặt cá»­a ngầm trong vách đá, nhân lúc chúng ta không lÆ°u tâm đã phóng ám khí ra. Chúng ta phải xem lại hai bên tÆ°á»ng đá, tìm ra chổ phóng ám khí ra thì việc phòng bị không khó gì nữa.
Câu nói này đã khiến cho quần hào tỉnh ngá»™. Ai nấy Ä‘á»u thò tay vào bá»c lấy ám khí ra cầm trên tay, chăm chú nhìn vào bức tÆ°á»ng chá» phóng khí bên địch phóng ra.
Thiết Má»™c đại sÆ° công lá»±c rất thâm hậu, sau khi ngồi tỉnh tá»a má»™t lúc mắt đã trông rõ má»i vật trong bóng tối, thấy vô số ngÆ°á»i đứng sát vào góc tÆ°á»ng, tay ôm xác chết để che mình.
Äại sÆ° đạo cao đức trá»ng này khẽ thở dài nghÄ© thầm:
“Trên thế gian những ngÆ°á»i coi cái chết nhẹ tợ lông hồng phá»ng là bao. Äây là toàn là những nhân vật nổi tiếng giang hồ, không sợ chết. NhÆ°ng khi đối đầu thì lại úy chủ úy vi đâm ra sợ chết.†Thanh âm lạnh lẽo lại vang lên:
– Các vị hãy nghÄ© ngÆ¡i má»™t lát nữa, không có tai nạn gì đâu. NhÆ°ng sau đây má»™t giá», ta sẽ dùng lá»­a đốt Ä‘Æ°á»ng hầm này cho ứng nghiệm vá»›i số kiếp những ngÆ°á»i đã lÆ°u danh trong Ký Tá»­ Bạ.
Quan Tam Thắng lớn tiếng nói:
– Phóng ám khí để hại ngÆ°á»i sau lÆ°ng đâu phải là hành vi của bậc anh hùng.
Bá»n ta dù có phải trúng ám khí mà chết...
Thiết Má»™c đại sÆ° ngắt lá»i:
– Quan huynh bất tất phải đối đầu với thị nữa. Chúng ta càng biện luận lại càng mắc vào âm mưu của thị nữa.
Lại có tiếng vá»ng ra:
– Nếu các vị bị đốt chết, chắc khó lòng nhắm mắt được, hay là để tôi tháo nÆ°á»›c vào để cho các vị chết ngá»™p. Má»™t đằng lá»­a cháy, má»™t đằng là nÆ°á»›c ngá»™p, tùy các vị lá»±a chá»n lấy Ä‘Æ°á»ng nào?
Ngừng má»™t lát thanh âm đó lại cÆ°á»i nói:
– Bất luận các vị muốn chá»n Ä‘Æ°á»ng nào thì cÅ©ng chỉ còn má»™t giá» nữa thôi đấy. Tưởng các vị nên yên tâm mà tận hưởng lấy má»™t giá» quí báu này.
Quan Tam Thắng khẽ nói với Thiết Mộc đại sư:
– Thanh âm này tá»±a hồ nhÆ° ở trên đầu chúng ta vá»ng xuống.
Thiết Mộc đại sư đáp:
– Äúng rồi! Trong Ä‘Æ°á»ng hầm này nếu không có cá»­a ngầm thì tất trên đầu phải có chổ thông hÆ¡i.
Quan Tam Thắng nói thật khẽ:
– Nếu há» dùng há»a công hay thủy công thì chúng ta không còn lối nào thoát được.
Tiếng nói rất nhá», ngÆ°á»i ngồi đối diện cÅ©ng chỉ nghe thấy lá» má».
Thiết Mộc đại sư khẽ thở dài nói:
– Äúng vậy! Chúng mà dùng há»a công hay thủy công thì không má»™t ngÆ°á»i nào sống sót.
Quan Tam Thắng há»i:
– Chẳng lẽ chúng ta cứ ngồi thế này mà đợi chết hay sao?
Thiết Má»™c đại sÆ° không đáp. Äại sÆ° tuy là ngÆ°á»i trấn tỉnh, gặp cÆ¡n nguy hiểm đến đâu cÅ©ng không sá»n lòng mà trÆ°á»›c tình cảnh này cÅ©ng chịu bó tay, không tìm ra được kế sách gì.
Thá»i gian kéo dài chừng ăn xong bá»­a cÆ¡m, bá»—ng thấy má»™t ngÆ°á»i thấp lùn bé nhá», gầy đét cao không đầy ba thÆ°á»›c, tÆ°á»›ng mạo quái dị chạy đến bên Thiết Má»™c đại sÆ°. Trong lúc thầm lặng, tiếng chân nghe càng rõ ràng.
Thiết Má»™c đại sÆ° mắt sáng lên nhìn chòng chá»c vào ngÆ°á»i lùn, Ä‘á»™t nhiên đứng dậy, hai tay chắp trÆ°á»›c ngá»±c há»i:
– Nếu mắt lão tăng không má» thì ngÆ°á»i chính là Huỳnh SÆ¡n Phi Công Lượng, Phi đại hiệp?
NgÆ°á»i lùn tủm tỉm cÆ°á»i nói:
– Hay lắm! Hay lắm!
Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u giật mình vì cái tên Huỳnh SÆ¡n Nhất Ãi (ngÆ°á»i lùn) Phi Công Lượng ở vá»›i bá»n mình cả đêm mà không ai hay biết.
Nguyên hai mÆ°Æ¡i năm trÆ°á»›c đây, tiếng tăm y lừng lẫy hai miá»n Nam, Bắc sông Äại Giang. Y vùng vẫy giang hồ ít khi gặp tay địch thủ. MÆ°á»i năm trÆ°á»›c y mở đại há»™i anh hùng trên núi Huỳnh SÆ¡n, rá»­a tay gác kiếm ra khá»i giang hồ, không dính vào chuyện thị phi của giang hồ nữa. Ai cÅ©ng tưởng y đã ẩn cÆ° nÆ¡i nào biệt tích, nào ngá» lại có mặt tại đây.
Phi Công Lượng lá»™ diện Ä‘em lại cho quần hào rất nhiá»u hy vá»ng được sống sót.
Quần hào liá»n xúm quanh lại.
Thiết Má»™c đại sÆ° nét mặt rầu rầu gượng cÆ°á»i há»i:
– Phi đại hiệp mÆ°u kế hÆ¡n Ä‘á»i liệu có cách gì thoát nạn được không? Lão tăng rất mừng cho quần hào.
Nguyên Phi Công Lượng không những võ công tuyệt cao lại đa mưu túc trí.
Lúc y còn ngang dá»c giang hồ không biết bao nhiêu tay cao thủ trong võ lâm đã bị y trêu cợt làm cho phải dở khóc dở cÆ°á»i. Những tay cao thủ bất luận chính hay tà phái Ä‘á»u đã Ä‘iên đầu vì y nên rất kiêng nể.
Phi Công Lượng đảo mắt nhìn quần hào một lượt nói:
– Xin các vị hãy vỠchổ ngồi, lão hủ đã nghĩ ra kế thoát thân nhưng còn bàn lại với hai vị cao tăng Thiếu Lâm đã.
Thiết Mộc đại sư nói:
– Anh em lão tăng xin cung kính nghe lá»i chỉ giáo của Phi đại hiệp.
Phi Công Lượng cÆ°á»i nói:
– Cách này không biết có dùng được không, đại hòa thượng đừng tâng bốc vội.
Phàm Mộc đại sư nói:
– Ngày trước đại hội quần hào, đem bỠđại hiệp vào trong hòm sắt quăng xuống đầm còn chẳng nhốt được đại hiệp huống chi cái nguy ngày hôm nay, ngoài Phi đại hiệp ra thì còn ai làm được nữa?
Phi Công Lượng lắc đầu khẽ đáp:
– Hai bên Ä‘Æ°á»ng hầm này không những có cá»­a ngầm e rằng còn có ngÆ°á»i chuyên giám sát tất cả hành Ä‘á»™ng của chúng ta. Vì thế mà tiểu đệ không tiện nói trÆ°á»›c mÆ°u kế vá»›i các vị.
Tuy y nói khẽ nhưng rõ từng tiếng một, ai cũng nghe thấy.
Thiết Má»™c đại sÆ° há»i:
– Có cần đến bá»n lão tăng giúp đỡ không?
Phi Công Lượng đột nhiên lớn tiếng đáp:
– Không cần!
Y rảo bÆ°á»›c đến ngồi trÆ°á»›c hàng rào sắt, Ä‘Æ°a tay vào bá»c lấy ra má»™t vật dài chừng hÆ¡n thÆ°á»›c, ánh sáng lập lòe, đặt vào hàng rào Ä‘Æ°a Ä‘i Ä‘Æ°a lại.
Thiết Mộc đại sư nghĩ thầm:
“Ông này quả nhiên rất chu đáo, trÆ°á»›c khi Ä‘i Ä‘em theo cả cÆ°a vào.†Tuy cá»™t rào sắt to bằng cánh tay, nhÆ°ng Phi Công Lượng đã dùng công lá»±c thâm hậu lại có đồ dùng sắc bén, tưởng chỉ cần trong má»™t giá» là cắt đứt hàng rào để ra. Äang lúc vui mừng, bá»—ng nghe tiếng nói cá»±c nhá» nhÆ° thì thầm vào tai:
– Lão hòa thượng chá»› vá»™i mừng, cái cÆ°a ở tay tôi chỉ là má»™t lưỡi Ä‘ao trủy thủ tôi vừa lấy ở trong mình má»™t vị đã chết. Hàng rào này làm bằng gang thép mà cÆ°a bằng lưỡi trủy thủ chỉ là má»™ng hảo huyá»n mà thôi. Chúng ta làm nhÆ° vậy có khác gì kẻ ôm cây đợi thá». Xin hòa thượng hãy để ý nghe hai bên vách, nếu tên lùn này không Ä‘oán lầm thì há» Ä‘ang mở cá»­a ngầm để nhìn trá»™m. Vậy chúng ta phải để ý xem cá»­a ngầm ở chổ nào để tìm cách phá nó mà ra, đó là cái kế duy nhất để mong thoát khá»i nÆ¡i đây. Con tiện tỳ kia nói sao làm vậy. Sau má»™t giá», thị không đốt lá»­a tất cÅ©ng tháo nÆ°á»›c vào. Chúng ta chỉ còn có má»™t giỠđể chuẩn bị, nếu không xong thì bất luận là ai cÅ©ng phải chết.
Nói đến đây, đột nhiên y dừng lại.
Y dùng phép “Truyá»n âm nhập mật†để nói vá»›i Thiết Má»™c đại sÆ° nên không ai nghe tiếng.
Thiết Mộc đại sư nghĩ thầm:
“Thế ra việc này ngoài cách đó ra, chỉ trong má»™t giá» mà không xong thì không có kế gì thoát được nữa.†Äại sÆ° ngấm ngầm để ý, quả nhiên bên vách tả lá»™ ra đôi mắt long lanh.
Quần hào trong Ä‘Æ°á»ng hầm mắt đổ dồn vào Phi Công Lượng Ä‘ang cÆ°a và mong hàng rào mau chóng đứt để thoát hiểm.
Thiết Mộc đại sư ngầm vận chân khí nhảy lên, nhưng còn cách chổ đôi mắt nhìn xuống vừa rồi chừng vài thước thì đột nhiên không thấy đâu nữa.
Thiết Má»™c đại sÆ° tá»± há»i:
“Chẳng lẽ y trông thấy mình rồi sao?â€.
Äang lúc ngẫm nghÄ©, bá»—ng thấy xa xa có má»™t giây khói trắng ở khe vách từ từ lùa vào.
Thiết Mộc đại sư vừa thấy khói trắng đã nghĩ ngay:
“Hẳn là những thứ Äoạt hồn hÆ°Æ¡ng chi đây?â€. Äại sÆ° liá»n khóa những Ä‘Æ°á»ng hô hấp lại, lạng nhanh ngÆ°á»i tá»›i chổ khói trắng Ä‘ang lùa vào.
Phàm Má»™c cÅ©ng Ä‘ang để ý ngấm ngầm đến cá»­ Ä‘á»™ng của sÆ° huynh và cÅ©ng phát giác ra bên góc vách có làn khói trắng má» má».
Thiết Má»™c đại sÆ° thấy trên vách chổ khói trắng lùa vào dài chừng bốn tấc, rá»™ng bằng ngón tay. Äại sÆ° liá»n má»™t mặt vận Ä‘á»™ng công lá»±c, má»™t mặt khấn thầm:
– Äức Phật từ bi xin hãy tha thứ cho đệ tá»­ phải khai sát giá»›i!
Äòn đánh này quan hệ đến sinh tá»­ của quần hào, lão hòa thượng tụ cả mÆ°á»i thành công lá»±c, Ä‘á»™t nhiên vung chưởng đánh vào chổ vách.
Một tiếng “Sầm†vang lên, kẻ vách bể ra một lổ lớn chừng năm bảy tấc.
Phi Công Lượng chạy lại tủm tỉm cÆ°á»i nói:
– Công lực của đại sư quả là hùng hậu...
Äang nói dỡ thì cảm thấy má»™t luồng hÆ¡i lạ thổi vào mÅ©i, Phi Công Lượng nín thở không nói nữa. Thiết Má»™c đại sÆ° phất tay áo, má»™t luồng kình phong phát ra, đồng thá»i đại sÆ° lá»›n tiếng hô:
– Các vị phải bít kín các Ä‘Æ°á»ng hô hấp!
Quần hào nghe nói hiểu ngay.
Phi Công Lượng lẳng lặng không nói gì, Ä‘Æ°a tay qua lá»— hổng trÆ°á»›c, tá»±a hồ nhÆ° muốn chui qua cái lổ nhá» ra ngoài. Tuy ngÆ°á»i y bé nhá» nhÆ°ng lá»— hổng lại quá hẹp nên khó lòng qua được. Song y nghÄ© đến hành Ä‘á»™ng này quan hệ đến sá»± sống chết của quần hào nên y phải cố gắng. Má»i ngÆ°á»i không ai hy vá»ng y sẽ chui qua được.
Phi Công Lượng co rúm hai vai, thân thể nhỠlại và dài ra, chẳng mấy chốc y đã chui ra ngoài.
Thiết Mộc đại sư nghĩ thầm:
“Phép “Xúc cốt công†y đã luyện tá»›i mức Ä‘á»™ khiến ngÆ°á»i ta phải kinh hồn. Chỉ vá»›i má»™t phép này cÅ©ng đủ khiến cho giang hồ phải thán phục.†Bá»—ng nghe Phi Công Lượng nói bằng má»™t giá»ng trầm trầm:
– Gã đốt mê hồn hÆ°Æ¡ng đã bị chưởng lá»±c của lão thiá»n sÆ° đánh chết rồi. Võ há»c của Thiếu Lâm quả là mênh mông bát ngát. Phải chăng lão thiá»n sÆ° đã dùng Kim CÆ°Æ¡ng chưởng?
Thiết Má»™c đại sÆ° ngấm ngầm hít má»™t hÆ¡i, dÆ°á»ng nhÆ° mê hÆ°Æ¡ng đã tan Ä‘i rồi.
đại sư thở phào một tiếng nói:
– Tiểu kỹ của lão tăng có chi là đáng kể. Xúc cốt công của Phi đại hiệp má»›i thật ghê ngÆ°á»i.
Phi Công Lượng cÆ°á»i nói:
– Äại sÆ° bất tất phải quá khiêm nhÆ°á»ng. TÆ°á»ng vách này khá dày và kiên cố khó lòng phá được, lại cần mượn sức Kim CÆ°Æ¡ng chưởng của thiá»n sá»±..
Äang nói dỡ, Ä‘á»™t nhiên nghe bên tai có tiếng quyá»n đánh tá»›i.
Thiết Má»™c đại sÆ° thò đầu ra xem thấy Phi Công Lượng Ä‘ang đánh nhau vá»›i Viên Hiếu rất là hung mãn. Ban đầu Phi Công Lượng coi thÆ°á»ng Viên Hiếu, chỉ dùng má»™t tay trái để đối địch. NhÆ°ng đánh được vài hiệp biết rằng không xong, phải dùng cả hai tay Ä‘em toàn lá»±c ra ứng chiến.
Thiết Mộc đại sư nhíu đôi lông mày nghĩ thầm:
“Gã ná»­a ngÆ°á»i ná»­a vượn này võ công lợi hại vô cùngâ€.
Äại sÆ° lại Ä‘em Äại Lá»±c Kim CÆ°Æ¡ng chưởng ra đánh vào vách đá. Tuy công lá»±c đại sÆ° rất thâm hậu, nhÆ°ng tÆ°á»ng vách cá»±c kỳ kiên cố. Chỉ có chổ cá»­a ngầm vừa rồi là tÆ°á»ng hÆ¡i má»ng nên chưởng lá»±c má»›i đánh vỡ ra được. Mấy chưởng sau này, chẳng những tÆ°á»ng vách còn y nguyên mà tay đại sÆ° còn bị Ä‘au nhức.
Phàm Mộc đại sư lại gần khẽ nói:
– Sư huynh hãy nghĩ một chút, để tiểu đệ đánh vài chưởng xem sao.
Thiết Mộc đại sư nói:
– Bức tÆ°á»ng này kiên cố lắm đấy. SÆ° đệ phải cẩn thận chá»› dùng toàn lá»±c.
Phàm Mộc đại sư nói:
– Xin vâng pháp dụ của sư huynh!
Thiết Mộc đại sư lui vỠphía sau. Phàm Mộc đại sư đã ngầm vận công lực chuẩn bị, vung chưởng đánh luôn.
Chưởng này đại sÆ° má»›i dùng có tám thành công lá»±c mà đã nảy ngÆ°á»i lên lùi lại hai bÆ°á»›c.
Thiết Mộc đại sư khẽ thở dài nói:
– Hai bên vách này Ä‘á»u dùng đá núi xây nên, ngoài chổ cá»­a ngầm ra, còn lại là tÆ°á»ng đá rất dày và kiên cố vô cùng. Phi đại hiệp tuy chui ra ngoài được nhÆ°ng lại gặp cÆ°á»ng địch. Tình cảnh này không thể kéo dài được. Con tiện tỳ mà phát giác tất nhiên lập tức hành Ä‘á»™ng. Vị nào biết pháp xúc cốt thì chui ra Ä‘i. Còn ai có binh khí sắc bén thì cố khoét rá»™ng lổ mà chui ra. Chúng ta có phá được vách đá trÆ°á»›c khi đối phÆ°Æ¡ng phát hiện và hành Ä‘á»™ng má»›i hòng sống sót được.
Trong lúc đang nói, đột nhiên nghe tiếng lách cách. Vách đá hở ra một chỗ rộng hai thước, cao ba thước.
Quần hào Ä‘ang lúc tuyệt vá»ng thấy cá»­a hầm mở, vá»™i vàng kéo nhau chui ra.
Thiết Má»™c đại sÆ° nhÆ°á»ng cho quần hào ra trÆ°á»›c rồi má»›i ra sau cùng.
Bên ngoài Phi Công Lượng và Viên Hiếu đã ngừng tay không đánh nhau nữa. Thêm má»™t đại hán trung niên đứng kế bên, đó chính là Quan Ngoại Tiên Thần Äá»— Thiên Ngạc.
Phi Công Lượng chỉ Äá»— Thiên Ngạc nói:
– Các vị đây đã được Äá»— đại hiệp cứu đó!
Äá»— Thiên Ngạc vá»™i nói:
– Lúc này và nơi đây không phải là nơi để nói chuyện. Mẫn cô nương đã bắt đầu tháo nước vào, đang chuẩn bị làm cho các vị chết ngộp đó. Tại hạ phải mạo hiểm qua đây.
Quan Tam Thắng chắp tay nói:
– Chúng tôi được Äá»— đại hiệp cứu thoát cho, lấy làm cảm kích vô cùng.
Quần hào Ä‘á»u chắp tay thi lá»….
Äá»— Thiên Ngạc vá»™i xua tay nói:
– Việc này dính líu đến nhiá»u ngÆ°á»i, tại hạ đã biết qua tình hình. Song giá» chỉ có thể nói để các vị biết là Mẫn cô nÆ°Æ¡ng chÆ°a phải là ngÆ°á»i chủ chốt trong việc này. NgÆ°á»i cầm đầu đứng sau bức màn võ công không biết cao đến đâu mà lÆ°á»ng. Các vị đã trúng Ä‘á»™c mà chẳng ai hay biết gì cả. Việc trÆ°á»›c tiên là phải ra khá»i nÆ¡i đây, tìm cách Ä‘iá»u tra xem có phải là bị trúng Ä‘á»™c rồi không? Rồi sau sẽ tính kế báo thù.
Thiết Má»™c đại sÆ° há»i:
– Äá»— đại hiệp đã thấy ngÆ°á»i chủ chốt sau bức màn chÆ°a?
Äá»— Thiên Ngạc đáp:
– Mới được trông qua chứ chưa rõ mặt. Lúc này thì giỠquí báu như vàng, các vị mau ra đi, trông vỠphía chính Bắc mà chạy. Tại hạ không thể ở đây lâu.
Nói xong, kéo Viên Hiếu nhảy lên bảy, tám bậc đá, kéo nắp sắt đậy cánh cửa lại.
Phi Công Lượng quay lại đưa mắt nhìn Thiết Mộc đại sư nói:
– Thằng nhỠmặt khỉ đó không biết xuất thân ở môn phái nào mà võ công ghê gớm vậy. Bình sinh tôi rất ít gặp tay cao thủ bằng y.
Thiết Mộc đại sư nói:
– Lão tăng cÅ©ng lấy làm lạ. Xem chiêu thức của y tá»±a hồ gồm đủ tất cả tuyệt kỹ của các môn phái lá»›n, ná»™i lá»±c y lại mạnh mẽ vô cùng. Bản lãnh của y cao xa hÆ¡n tuổi tác của y nhiá»u.
Quan Tam Thắng nói xen vào:
– Quan Ngoại Tiên Thần Äá»— Thiên Ngạc dÆ°á»ng nhÆ° chÆ°a bị thuốc mê của nữ lang áo trắng, không hiểu lá»i ông ta có đúng không?
Thiết Mộc đại sư nói tiếp:
– Chúng ta hãy chạy đi đã!
Phi Công Lượng lạng ngÆ°á»i quay gót Ä‘i trÆ°á»›c. Không những y võ công cao cÆ°á»ng mà mục lá»±c cÅ©ng khác ngÆ°á»i thÆ°á»ng. Trong bóng tối y trông rõ má»i vật nhÆ° ban ngày.
Lá»i của Äá»— Thiên Ngạc vừa nói quả thật không sai. Con Ä‘Æ°á»ng hầm này khúc khuá»·u quanh co và rất dài. Sau khi Ä‘i được chừng hai ba dặm đã thấy hÆ¡i nÆ°á»›c ẩm Æ°á»›t, rõ ràng vừa có nhiá»u ngÆ°á»i chạy qua.
Quan Tam Thắng khẽ nói với Thiết Mộc đại sư:
– ÄÆ°á»ng hầm trong Mẫn gia trang dÆ°á»ng nhÆ° thông ra cả bốn phÆ°Æ¡ng tám hÆ°á»›ng. Nếu bá»n há» chui vào Ä‘Æ°á»ng hầm tức là Ä‘i tìm chúng ta đó.
Thiết Mộc đại sư nói:
– Lão tăng xét ra lá»i của nữ lang áo trắng cÅ©ng tin được vài phần. Mẫn lão anh hùng nức tiếng khắp nÆ¡i, song biết đâu chẳng là ngÆ°á»i vu tÆ° lợi làm Ä‘iá»u tàn ác. Các ngÆ°á»i trong các môn phái lá»›n có thể Ä‘á»u bị lão bÆ°ng mắt.
Quan Tam Thắng nói:
– Dù sao mặc lòng. Mẫn lão gia cứu trợ các nhân vật của chính phái là sự thật.
Thiết Má»™c đại sÆ° không nói gì nữa. Äại sÆ° là ngÆ°á»i thận trá»ng, khi chÆ°a có gì chứng thật cho các nghi vấn trong lòng là đại sÆ° không tiện nói ra.
Bá»—ng nghe tiếng Phi Công Lượng nói vá»ng lại:
– Äã ra hết Ä‘Æ°á»ng hầm rồi!
Thiết Má»™c đại sÆ° Ä‘á»™t nhiên chạy lại ngẩng nhìn thấy mấy bậc đá Ä‘i lên khẽ há»i:
– Bên trên cửa hầm không biết có cơ quan gì khả nghi không?
Phi Công Lượng cÆ°á»i đáp:
– ÄÆ°á»ng hầm này há» kiến tạo ra có lẽ Ä‘á» phòng khi trốn chạy. Các vị hãy lùi lại mấy bÆ°á»›c để tôi thá»­ xem.
Quần hào đã biết tài y, không ai ngăn trở đồng loạt lùi lại.
Thiết Mộc đại sư tập trung hết công lực để đỠphòng khi gặp biến cố gì đến thì ra tay giúp sức.
Phi Công Lượng ngÆ°á»i rất thấp lùn mà chạy lẹ lên bậc thang đá. Hai tay y đẩy mạnh lên phía trên má»™t cái, lập tức thấy ánh sáng chiếu vào. Phi Công Lượng băng mình nhảy ra khá»i Ä‘Æ°á»ng hầm. Quần hào nối gót theo ra, đã thấy phiến đá đóng cá»­a hầm đã bị Phi Công Lượng hất sang má»™t bên.
Cửa hầm này ở ngay giữa tòa miếu chốn hoang dã. Nhác trông màng nhện chi chít đã biết ngay tòa cổ miếu này bỠhoang từ lâu, hương lạnh khói tàn.
Xa xa có tiếng sóng vỗ bì bõm phá vở cảnh tịch mịch lúc canh tàn.
Phi Công Lượng ngẩng mặt trông sao trên trá»i há»i:
– Không biết vừa rồi đã có bao nhiêu ngÆ°á»i chết dÆ°á»›i Ä‘Æ°á»ng hầm?
Thiết Mộc đại sư đáp:
– Bần tăng cÅ©ng chÆ°a đếm, đại khái là cÅ©ng bảy tám ngÆ°á»i.
Dạ Ưng Tử Vương Càn nói xen vào:
– Cả trÆ°á»›c sau chết tất cả mÆ°á»i bốn ngÆ°á»i.
Từ lúc ra khá»i Ä‘Æ°á»ng hầm, Quan Tam Thắng vẫn để ý xem y ở đâu, tưởng y thừa cÆ¡ bá» trốn rồi, giá» nghe y lên tiếng liá»n há»i:
– Vương Càn! Ngươi còn chuyện chưa xong, có nhớ không?
VÆ°Æ¡ng Càn há»i lại:
– Sao? Quan huynh muốn động thủ chăng?
Quan Tam Thắng đáp:
– Bốn tên đệ tử Cái Bang bị mất mạng, không lý gì để hỠbị chết oan!
VÆ°Æ¡ng Càn Ä‘á»™t nhiên cÆ°á»i rá»™ lên nói:
– Bốn nhân mạng Cái Bang đâu phải chết vá» tay tại hạ. Có Ä‘iá»u tại hạ được mục kích tấm thảm kịch đó mà thôi.
Quan Tam Thắng quát lớn:
– Việc này chính đệ tử Cái Bang nhìn thấy. Không lẽ hỠnhìn lầm ư?
VÆ°Æ¡ng Càn vẫn cÆ°á»i nói:
– Thế thì đệ tá»­ quí bang đã bị ngÆ°á»i lợi dụng hay giữa lúc đó tinh thần đã bị mê loạn má»›i ngá»™ nhận hung thủ là tại hạ.
Y Ä‘á»™t nhiên cÆ°á»i lên hô hố nói tiếp:
– Cái ngÆ°á»i giết bốn đệ tá»­ Cái Bang hiện Ä‘ang ở trÆ°á»›c mặt, nhÆ°ng tiếc rằng tại hạ không thể nói ra được.
Quan Tam Thắng đảo mắt nhìn má»i ngÆ°á»i, nhÆ°ng thấy quần hào Ä‘á»u đứng yên, bao nhiêu cặp mắt Ä‘á»u đổ dồn vào cả Dạ Ưng Tá»­ VÆ°Æ¡ng Càn.
Trá»i vẫn tối má» không trông rõ thần sắc má»i ngÆ°á»i xem có lá»™ vẻ gì là hung thủ không.
Quan Tam Thắng nhìn khắp quần hào má»™t lượt rồi lạnh lùng há»i:
– Ai? Sao ngươi không nói toạc ra?
Trên chốn giang hồ thật là lắm chuyện, chẳng khác gì những đợt sóng TrÆ°á»ng Giang, đợt này chÆ°a qua đợt kia đã tá»›i, không bao giá» hết.
Dạ Ưng Tá»­ VÆ°Æ¡ng Càn buông tiếng cả cÆ°á»i nói:
– Tiểu đệ đã chỉ điểm cho Quan huynh bao nhiêu đó đủ rồi. Chẳng lẽ lại bắt tại hạ phải ra sức bắt hung thủ nữa hay sao?
Quan Tam Thắng tức mình nói:
– Ai cần ngươi giúp sức. Ta chỉ cần ngươi chỉ ra hung thủ là xong.
Dạ Ưng Tá»­ VÆ°Æ¡ng Càn cÆ°á»i ha hả nói:
– Bất luận nghá» nào cÅ©ng có qui củ của nghỠđó, lục lâm cÅ©ng vậy. Tại hạ tuy không giết ngÆ°á»i, nhÆ°ng cÅ©ng chia được phần tài lợi.
Quan Tam Thắng lá»›n tiếng há»i:
– Bá»n đệ tá»­ tệ bang còn có vật gì mang theo mà để các ngÆ°Æ¡i cÆ°á»›p của giết ngÆ°á»i để bịt miệng?
Vương Càn nói:
– Hai mÆ°Æ¡i bốn hạt minh châu to bằng hạt đào giá trị liên thành, há không đủ giục lòng tham của bá»n trá»™m cÆ°á»›p?
Quan Tam Thắng ngạc nhiên há»i:
– Bá»n hỠđào đâu ra được minh châu?
Vương Càn nói:
– Theo kết quả Ä‘iá»u tra của tiểu đệ thì hình nhÆ° báu vật này ở nÆ¡i thâm cung, chứ trong dân gian thì dù ngÆ°á»i có gia tài cá»± vạn cÅ©ng không thể nào có của quí đó và bất luận là ai cÅ©ng không thể nào giữ các của quí đó được.
Quan Tam Thắng cả giận nói:
– Ngươi chỉ khéo bày trò! Bổn bang nổi tiếng thanh bạch trong võ lâm, đệ tử bổn bang làm gì có những vật đó bên mình!
VÆ°Æ¡ng Càn thò tay vào bá»c lấy ra má»™t hạt minh châu lá»›n bằng hạt đào nói:
– Hạt châu này lấy trong tay đệ tá»­ quí bang đây. Nếu tại hạ nói láo xin nguyện trá»i tru đất diệt. Quan huynh thật khinh miệt tại hạ quá.
Quan Tam Thắng thấy y thá» Ä‘á»™c không khá»i băn khoăn, nghÄ© thầm:
“Dạ Ưng Tá»­ VÆ°Æ¡ng Càn nổi tiếng là má»™t hảo hán trong chốn lục lâm miá»n Giang Nam.
Mình mắng nhiếc y nhÆ° vậy, e rằng ngÆ°á»i trong võ lâm đồng đạo sẽ chê cÆ°á»i mình không có Ä‘á»™ lượng bao dungâ€. NghÄ© vậy Quan Tam Thắng dịu giá»ng nói:
– Dù ngÆ°á»i có lấy được hạt minh châu trong tay đệ tá»­ bổn bang thì cÅ©ng chÆ°a đủ bằng chứng là há» Ä‘i ăn trá»™m.
Dạ Ưng Tử Vương Càn nói:
– Quan huynh nghÄ© xa quá! Tại hạ đâu có nói là đệ tá»­ bổn bang vào trong cung cấm ăn cắp đồ đâu? Hạt châu này địch thá»±c tại hạ lấy được trong mình há», còn hạt châu này ở đâu mà há» có thì tại hạ không dám phán Ä‘oán.
Thiết Má»™c, Phàm Má»™c đại sÆ° và Phi Công Lượng bất giác Ä‘Æ°a mắt nhìn hạt châu. Tuy ban đêm trá»i tối nhÆ°ng hạt châu tá»± tá»a ánh sáng rá»±c rỡ, thật là quí báu vô cùng.
Vương Càn khẽ thở dài nói:
– Hai mÆ°Æ¡i bốn hạt minh châu lá»›n gần bằng nhau, màu sắc đồng Ä‘á»u. Của báu này đã khiến ngÆ°á»i nổi tham tâm.
Quan Tam Thắng nói:
– Bất luận châu báu này ở đâu ra thì bá»n đệ tá»­ của bổn bang đã vi phạm bang quy, nhÆ°ng nay bá»n hỠđã chết rồi mà lại chết má»™t cách cá»±c kỳ thê thảm.
Nếu không báo cái thù này thì Cái Bang còn mặt mũi nào đứng trong giang hồ!
VÆ°Æ¡ng Càn từ từ Ä‘em hạt châu cất vào trong bá»c rồi nói:
– Tại hạ đã đem việc này thuật rõ. Tại hạ cũng chỉ được chia phần mà thôi, chứ chưa hỠđộng tới một sợi tóc của đệ tử quí bang. Nếu Quan huynh vẫn không tin thì tại hạ không còn cách gì khác nữa.
Quan Tam Thắng trầm ngâm má»™t lúc rồi há»i:
– Vậy xin Vương huynh hãy cho tôi biết hung thủ là ai để Cái Bang tìm y để đòi món nợ máu này?
Vương Càn lạnh lùng đáp:
– Tại hạ đã nói rõ hung thủ Ä‘ang ở nÆ¡i đây. NhÆ°ng đã giao tình vá»›i ngÆ°á»i ta mà bảo Ä‘Æ°a tên há» ra thì thật tại hạ không thể nào thá»a mãn cho Quan huynh được.
Quan Tam Thắng lại quan sát hình sắc má»i ngÆ°á»i, nhÆ°ng thấy ai cÅ©ng bình tÄ©nh, rất lấy làm khó nghÄ©, lẩm bẩm má»™t mình:
– Coi bá»™ gã này không nói dối. NhÆ°ng các bạn đồng đạo trÆ°á»›c mắt đây có đến hÆ¡n hai mÆ°Æ¡i ngÆ°á»i, mình biết ai là hung thủ?
Äành phải xoay vào VÆ°Æ¡ng Càn:
– VÆ°Æ¡ng huynh đã không phải là hung thủ thì xin má»i vá» yết kiến Bang chủ tệ bang.
Dạ Ưng Tá»­ VÆ°Æ¡ng Càn cÆ°á»i lạt nói:
– Äiá»u đó thì thật tại hạ không thể vâng mệnh được.
Quan Tam Thắng ôn tồn nói:
– Cái Bang tôi xÆ°a nay ân oán phân minh. VÆ°Æ¡ng huynh đã không giết hại ngÆ°á»i của tệ bang thì việc gì mà không dám đến diện kiến Bang chúa?
Vương Càn nói:
– Tại hạ đã nói là không sát hại đệ tử quí bang, đó là sự thực trăm phần trăm. Tại hạ không phải là đệ tử quí bang thì hà tất phải đến yết kiến Bang chúa.
Quan Tam Thắng lạnh lùng nói:
– Vương huynh nhất định không chịu đi thì bắt buộc Quan mỗ phải dùng đến võ lực.
Dạ Ưng Tá»­ VÆ°Æ¡ng Càn cÆ°á»i lạt há»i:
– Quan huynh muốn cưỡng bách tiểu đệ, nhưng làm sao mà cưỡng bách được?
Quan Tam Thắng nhìn quần hào khắp một lượt nói:
– Tiểu đệ vì có việc với Vương huynh đây xin giải quyết ngay, vậy xin cáo từ các vi.....
Nói xong quay lại bảo Vương Càn:
– Chúng ta đi thôi!
Dạ Ưng Tá»­ VÆ°Æ¡ng Càn cÆ°á»i lạt nói:
– Äược lắm! Äi thì Ä‘i! Chẳng lẽ tại hạ lại sợ Quan huynh!
Nói xong đi theo Quan Tam Thắng.
Äi trong khoảnh khắc đến bên má»™t khu rừng, Quan Tam Thắng Ä‘á»™t nhiên rảo bÆ°á»›c ngoặt trở lại chắn VÆ°Æ¡ng Càn cÆ°á»i lạt há»i:
– Có thật Vương huynh không chịu nói thật tên của hung thủ?
VÆ°Æ¡ng Càn cÆ°á»i há»i lại:
– Quan huynh Ä‘Æ°a tôi ra đây vá»›i mục đích há»i lại câu này Æ°?
Quan Tam Thắng nói:
– Bốn gã đệ tá»­ bổn bang bị chết thảm, ai nấy trong bang cÅ©ng Ä‘á»u băn khoăn vá» việc này, trải qua bao cuá»™c dò la bây giá» má»›i biết được chút manh mối.
Nếu VÆ°Æ¡ng huynh chịu nói rõ tên hung thủ thì chẳng những giải được sá»± phiá»n não cho tệ bang mà còn đỡ được nhiá»u phiá»n phức cho đồng đạo võ lâm miá»n Giang Nam.
VÆ°Æ¡ng Càn cả cÆ°á»i nói:
– Nếu Quan huynh chịu đặt mình vào địa vị tại hạ, tất không há»i vặn tại hạ nữa.
Y ngừng một lúc rồi nói tiếp:
– Chúng tôi đã ăn cÆ¡m lục lâm thì việc cÆ°á»›p của giết ngÆ°á»i không kiêng kỵ gì hết, nhÆ°ng tối kỵ là việc tiết lá»™ chi tiết vá» anh em đồng đạo. Huống chi tại hạ cÅ©ng được chia phần sáu hạt minh châu thì bất luận vá» phÆ°Æ¡ng diện công hay tÆ°, tại hạ cÅ©ng không thể tiết lá»™ há» tên hung thủ.
Y tằng hắng hai tiếng rồi lại nói:
– Tại hạ mà tiết lá»™ việc này thì má»™t là đồng tình vá»›i bốn gã đệ tá»­ quí bang, hai là thù ghét ba tên hung phạm. Äó là thủ Ä‘oạn đê hèn nên tại hạ không nói ra, chứ không phải tại hạ sợ quí bang đòi món nợ máu đâu.
Quan Tam Thắng ngẫm nghÄ© má»™t lát rồi há»i:
– Nếu lá»i VÆ°Æ¡ng huynh nói không sai thì bên tệ bang chÆ°a cần Ä‘iá»u tra hung thủ là ai mà phải cần Ä‘iá»u tra gốc tích hai mÆ°Æ¡i bốn hạt minh châu kia?
Quan Tam Thắng thở dài nói tiếp:
– VÆ°Æ¡ng huynh tiếng tăm lừng lẫy miá»n Giang Nam, làm việc gì cÅ©ng theo ý riêng của mình, nhÆ°ng lá»i phê bình của võ lâm vá» VÆ°Æ¡ng huynh cÅ©ng không phải là không đúng. Khi má»i ngÆ°á»i nghe tin hung thủ chính là VÆ°Æ¡ng huynh thì ai nấy cÅ©ng lấy làm kinh dị.
Vương Càn nói:
– Quan huynh đừng tâng bốc tôi nữa. Dù sao tại hạ cũng không nói hỠtên hung thủ ra đâu.
Quan Tam Thắng nói:
– Äã thế thì VÆ°Æ¡ng huynh nên đấu vá»›i tôi trăm hiệp, nếu VÆ°Æ¡ng huynh thắng tôi sẽ không há»i vặn vá» vấn Ä‘á» này nữa.
hết: Hồi 29, xem tiếp: Hồi 30
Tài sản của danangcity


Last edited by danangcity; 28-06-2008 at 06:17 AM.
  #30  
Old 23-06-2008, 05:24 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 30

Một Lưỡi Gươm Thiêng




Dạ Ưng Tử Vương Càn lạnh lùng nói:
– Quan huynh cố ý bắt buá»™c tiểu đệ ra tay thì tại hạ đành phải theo. Song đã Ä‘á»™ng thủ chiến đấu ai cÅ©ng muốn thủ thắng, khó lòng tránh khá»i sá»± tổn thÆ°Æ¡ng.
Quan Tam Thắng cả giận thách thức:
– VÆ°Æ¡ng huynh có bản lãnh gì cứ việc Ä‘Æ°a ra. Hôm nay, VÆ°Æ¡ng huynh mà thắng thì tại hạ đành chịu Bang chủ trách phạt má»™t phen để thỉnh cầu ngÆ°á»i bá» qua việc các đệ tá»­ phải chịu chết oan, từ nay Cái Bang vÄ©nh viá»…n không đòi VÆ°Æ¡ng huynh món nợ này nữa.
Dạ Ưng Tử Vương Càn nói:
– Quan huynh đã má»™t lá»i nói ra, tiểu đệ rất là tinh cậy, không còn nghi ngá» gì nữa.
Äoạn vừa rút binh khí trên lÆ°ng ra vừa nói:
– Xin Quan huynh lượng tình cho!
Quan Tam Thắng ngoài miệng tuy thách thức nhÆ°ng trong lòng không khá»i băn khoăn, vì Quan Tam Thắng đã biết rõ VÆ°Æ¡ng Càn là tay đáo để trong lục lâm miá»n Giang Nam. Quan Tam Thắng không dám coi thÆ°á»ng, ngấm ngầm tập trung công lá»±c để chỠđối phÆ°Æ¡ng Ä‘á»™ng thủ, rồi nói tiếp:
– Vương huynh cứ động thủ, tại hạ xin đem đôi bàn tay bằng xương bằng thịt này để đón lấy những đòn tuyệt kỹ.
VÆ°Æ¡ng Càn cÆ°á»i ná»­a miệng nói:
– Cung kính không gì bằng tuân mệnh.
Y vừa vung tay ra chợt nghe có tiếng kêu hoảng hốt từ xa Ä‘Æ°a lại, tiếp theo có tiếng ngÆ°á»i huyên náo.
Những tiếng này từ phía hai ngÆ°á»i bắt đầu ra Ä‘i Ä‘Æ°a lại, tá»±a hồ nhÆ° là ở chổ quần hào dừng bÆ°á»›c đã xảy ra cuá»™c đại biến ghê gá»›m.
Hai ngÆ°á»i không hẹn mà nên, cùng ngoảnh lại nhìn. Cuá»™c biến cố này đã khiến cho hai ngÆ°á»i nguôi bá»›t cÆ¡n giận. Lòng hăng hái chiến đấu cÅ©ng giảm Ä‘i nhiá»u.
Quan Tam Thắng nói:
– Nếu Vương huynh đồng ý với tại hạ, cuộc tỷ thí hôm nay để lùi lại có nên chăng? Bây giỠchúng ta hãy trở vỠchổ cũ xem sao đã rồi hãy bàn.
VÆ°Æ¡ng Càn cÅ©ng vá»™i thu ngay lại khí giá»›i, liá»n nói:
– Quan huynh dạy thế nào, tiểu đệ cũng xin theo.
Quan Tam Thắng đưa mắt nhìn trộm Dạ Ưng Tử Vương Càn khen thầm:
“Gã này thật có tÆ° cách anh hùngâ€. Và sinh ra có cảm tình vá»›i VÆ°Æ¡ng Càn.
Hai ngÆ°á»i quay gót chạy thật nhanh vá» lại chổ cÅ© thì không thấy quần hào đâu nữa, chỉ còn trÆ¡ lại bốn xác chết.
Quan Tam Thắng nhảy lên ngá»n cây cao nhìn ra bốn phía mà không thấy tông tích quần hào chạy Ä‘i ngã nào.
Dạ Ưng Tử Vương Càn cúi xuống nhìn bốn xác chết, xem xét coi chết vì đâu, có thương tích gì không. Nhưng coi đi coi lại, tuyệt nhiên không tìm ra dấu vết chi cả, trong lòng rất lấy làm kỳ. Bỗng Vương Càn thất thanh la lên:
– Quái lạ!
Quan Tam Thắng còn Ä‘ang ngÆ¡ ngác, vừa nghe tiếng VÆ°Æ¡ng Càn kêu lên, vá»™i há»i ngay:
– VÆ°Æ¡ng huynh đã Ä‘iá»u tra được việc gì?
Vương Càn lắc đầu đáp:
– Không thấy chi hết. Quan huynh có thấy quần hào đi vỠhướng nào không?
Quan Tam Thắng đáp:
– Không thấy!
Vương Càn nói:
– Trên mình mấy vị này không có thương tích chi hết. Nếu không vì điểm huyệt thì là bị trúng độc mà chết.
Quan Tam Thắng há»i lại:
– Trúng độc mà chết? Nếu vậy chúng ta đã bị trúng độc hết rồi, sao lại chưa thấy gì?
Dạ Ưng Tử Vương Càn trầm ngâm một lát rồi nói:
– Hiện giá» khó mà Ä‘oán được nguyên nhân cái chết của bốn vị này. TrÆ°á»›c hết, chúng ta hãy tìm gặp đại sÆ° và quần hào để há»i rõ tình hình má»›i biết.
Nói đến đây đột nhiên dừng lại, để ý nhìn vào một tử thi. Hồi lâu, Vương Càn rút binh khí ra để lật xác chết đó lên.
Y rất giàu kinh nghiệm giang hồ, y sợ chất Ä‘á»™c ở xác chết truyá»n sang mình nên không lật bằng tay.
Quan Tam Thắng coi bá»™ dạng VÆ°Æ¡ng Càn biết rằng y đã phát giác ra được Ä‘iá»u gì, cÅ©ng để mắt nhìn vào xác chết nhÆ°ng không nói gì.
VÆ°Æ¡ng Càn khẽ thở dài má»™t tiếng há»i:
– Quan huynh có biết ngÆ°á»i này không?
Quan Tam Thắng lắc đầu nói:
– Tại hạ không nhận ra!
Vương Càn nói:
– Äây là má»™t trong ba tay hung thủ đã sát hại bốn đệ tá»­ quí bang đó. Nếu Quan huynh không tin thì mò trong ngÆ°á»i y mà coi.
Quan Tam Thắng chỉ đưa mắt nhìn Vương Càn, không nói gì.
VÆ°Æ¡ng Càn biết y còn có ý ngá» vá»±c liá»n cầm kiếm gõ vào xác chết má»™t lúc.
Äoạn thò tay móc ra sáu hạt minh châu sáng rá»±c và tủm tỉm cÆ°á»i nói:
– Giả tỷ mà y đem sáu hạt minh châu này dấu đâu rồi tiểu đệ không móc ra được thì tất sẽ bị quí bang thù thêm một tầng nữa.
Quan Tam Thắng lẩm bẩm:
– Dù ngươi có tìm thấy đủ hai mươi bốn hạt cũng chưa đủ chứng minh được cho ngươi không phải là thủ phạm.
Nghĩ vậy nhưng không nói ra.
VÆ°Æ¡ng Càn rất tinh ý, liếc mắt nhìn nét mặt Quan Tam Thắng đã biết ngay Quan Tam Thắng đã chÆ°a hết lòng ngá» vá»±c. VÆ°Æ¡ng Càn liá»n cầm sáu hạt minh châu Ä‘Æ°a cho Quan Tam Thắng nói:
– Những vật này là của Cái Bang, vậy Quan huynh nên thu lấy Ä‘em vá».
Quan Tam Thắng đáp:
– Những hạt minh châu này tuy giá trị rất lá»›n nhÆ°ng đối vá»›i Cái Bang chúng tôi không có gì là đáng quí cả. Tại hạ xin tạm giữ má»™t hạt để giúp việc Ä‘iá»u tra việc bá»n đệ tá»­ bị ngá»™ nạn. Còn năm hạt kia xin trao lại cho VÆ°Æ¡ng huynh giữ lấy.
Vương Càn cầm năm hạt bỠvào túi rồi nói:
– Tại hạ xin tạm giữ hộ quí bang, sau này xin trả lại.
Tiện tay, VÆ°Æ¡ng Càn lật lại xác chết. Bá»—ng, để mắt vào bàn tay trái ngÆ°á»i bị nạn nắm chặt lại, bất giác trong bụng sinh nghi há»i:
– Quan huynh! Sau khi ngÆ°á»i ta chết rồi thì năm ngón tay duá»—i ra hay nắm lại?
Quan Tam Thắng đáp:
– Cái đó còn tùy tình hình lúc hấp hối. Nếu vì khủng khiếp Ä‘au Ä‘á»›n mà chết thì nắm lại, còn bình thÆ°á»ng thì duá»—i ra.
Vương Càn nói:
– Vậy là y đã đau đớn mà chết.
Vương Càn lại đưa mắt nhìn bàn tay phải xác chết đó, thì bàn tay này nửa co nửa duỗi, tựa hồ như kinh mạch đang co lại.
Quan Tam Thắng thấy tình hình hay bàn tay xác chết không giống nhau, sinh nghi. Cúi xuống nhìn kỹ một lúc, gật đầu nói:
– DÆ°á»ng nhÆ° kinh mạch toàn thân gã này bị co rúm lại mà chết. Tay trái nắm chặt nhÆ° Ä‘ang nắm chặt vật gì.
Dạ Ưng Tử Vương Càn đột nhiên vung kiếm lên hớt một nhát đứt ngón tay trỠvà ngón giữa của xác chết đó, đoạn cúi đầu xuống coi thì không thấy vật gì khả nghi.
Quan Tam Thắng liếc nhìn hai ngón tay bị đứt lạnh lùng nói:
– VÆ°Æ¡ng huynh cắt đứt hai ngón tay nhÆ° vậy hoặc giả có dấu tích gì cÅ©ng khó lòng Ä‘iá»u tra.
VÆ°Æ¡ng Càn ngẩng lên nhìn Quan Tam Thắng má»™t cái chứ không trả lá»i, rồi quay sang coi các xác chết bên cạnh đó. Y thấy tay trái cả bốn ngÆ°á»i Ä‘á»u nắm chặt, chợt Ä‘á»™ng tính hiếu kỳ.
Quan Tam Thắng cÅ©ng cảm thấy đó là má»™t Ä‘iá»u khác thÆ°á»ng, liá»n cúi xuống toan bá»­a má»™t bàn tay ra xem.
Vương Càn đột nhiên vung binh khí lên nói:
– Xin Quan huynh tránh ra!
Quan Tam Thắng nhìn lại đã thấy cây hổ đầu câu của Vương Càn bổ xuống bên mình thì cả giận nhảy lên, rụt tay vỠđánh ra một chưởng.
VÆ°Æ¡ng Càn tung mình lên tránh khá»i, cÆ°á»i lạt nói:
– Giả tá»· mà mấy ngÆ°á»i này bị trúng Ä‘á»™c mà chết, tiểu đệ e rằng trong nắm tay há» có nắm vật gì nguy hiểm. NhÆ°ng Quan huynh vốn tính cao ngạo, nếu tiểu đệ khuyên bằng lá»i nói vị tất Quan huynh chịu nghe. Huống chi tình thế lại cấp bách, Quan huynh lại càng không chịu nghe.
Quan Tam Thắng nghĩ thầm:
“Y nói cũng có lý...†nên Quan Tam Thắng không nói gì nữa.
VÆ°Æ¡ng Càn liá»n dậm chân lên cánh tay ngÆ°á»i chết, từ từ dùng cây hổ đầu câu nạy bàn tay ngÆ°á»i chết ra, chú ý nhìn xem thì thấy trong lòng bàn tay có má»™t nốt thâm to bằng hạt đậu.
VÆ°Æ¡ng Càn bật lá»­a lên xem, nhìn kỹ thì thấy vết thâm đỠđó là do huyết tụ lại. Y nạy luôn ba bàn tay kia ra xem Ä‘á»u nhÆ° vậy, chỉ khác ở chá»— chấm Ä‘en phÆ°Æ¡ng vị không cùng má»™t chổ, thì trong lòng ngá» vá»±c:
– Quan huynh cao kiến thá»­ xem những Ä‘iểm máu tụ trong lòng bàn tay mấy ngÆ°á»i này có quan hệ gì đến cái chết của há» không?
Quan Tam Thắng đáp:
– Tại hạ không hiểu. Vương huynh nghĩ sao?
VÆ°Æ¡ng Càn trầm ngâm má»™t lúc, Ä‘á»™t nhiên cúi xuống dùng mÅ©i nhá»n cây hổ đầu câu khoét vào chổ tím bầm nhÆ°ng máu không chảy ra nữa. Khoét sâu vào đến bốn năm phân, quả nhiên thấy má»™t mÅ©i ngân châm nhá» xíu nhÆ° lông trâu, dài chừng hai phân. Ãnh lá»­a chiếu vào ánh sáng xanh lè.
Vương Càn lấy ra một hộp nhỠđặt cẩn thận mũi ngân châm lên nấp hộp, nói:
– Äúng rồi! Chính mÅ©i châm này làm cho chết ngÆ°á»i.
Quan Tam Thắng xem xét mũi châm cũng nói:
– Ngân châm này luyện bằng thứ thuốc kịch độc. Mấy vị này quả chết vì mũi châm này.
Bỗng Vương Càn nhảy ra xa mấy bước kêu lên:
– Không xong rồi!
Quan Tam Thắng giật mình há»i:
– Chuyện chi vậy?
Vương Càn đáp:
– Chúng ta phải mau Ä‘i tìm bá»n Thiết Má»™c đại sÆ°, chậm lúc nào là nguy hại cho quần hào thêm lúc đó.
Quan Tam Thắng dÆ°á»ng nhÆ° chÆ°a hiểu ý VÆ°Æ¡ng Càn, ngạc nhiên há»i:
– Tại sao vậy?
Vương Càn nói:
– MÅ©i ngân châm này vì lẽ gì mà đánh trúng vào bàn tay trái của há»? Äó là Ä‘iá»u quan hệ lá»›n. Trong đêm tối, dù ai thủ pháp phóng ám khí giá»i đến đâu cÅ©ng khó lòng đứng xa má»™t trượng mà phóng trúng đích. Huống chi Thiết Má»™c đại sÆ°, Phí Công Lượng... tai mắt linh mẫn lạ thÆ°á»ng. Nếu có ngÆ°á»i tập kích trong vòng má»™t trượng, làm gì không nghe thấy hoặc không nhìn thấy?
Quan Tam Thắng khen:
– Vương huynh thật là cao kiến!
VÆ°Æ¡ng Càn cÆ°á»i lạt nói:
– Quan huynh quá khen!
Ngừng một lát y nói tiếp:
– Mấy vị này đích xác là chết vá» ngân châm. Cứ thế mà suy luận thì ngÆ°á»i phóng châm đã trà trá»™n vào trong quần hào rồi nhân lúc má»i ngÆ°á»i không để ý, ngầm phóng ám khí ra.
Quan Tam Thắng cũng tung mình nhảy theo nói:
– Äúng rồi! Chúng ta phải chạy cho mau Ä‘i tìm bá»n há».
Vương Càn nói:
– Nếu chúng ta đến chậm lúc nào là nguy hiểm cho bá»n há» lúc đó.
Nói đến đây, đột nhiên Vương Càn ngừng lại, ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói:
– Không cần tìm bá»n há» nữa!
Quan Tam Thắng ngạc nhiên há»i:
– Tại sao vậy?
Vương Càn đáp:
– Thiết Má»™c đại sÆ°, Phàm Má»™c đại sÆ° Ä‘á»u là những vị cao tăng đại đức, tu tâm dưỡng tánh rất có căn bản, bình tÄ©nh trÆ°á»›c má»i biến cố. Vụ này lừa chúng ta còn không nổi thì lừa bá»n há» thế nào được. HÆ¡n nữa, Phí Công Lượng là tay mÆ°u trí hÆ¡n ngÆ°á»i. Chúng ta còn phát giác ra được thì hai vị lão hòa thượng và Phí đại hiệp còn phát giác ra sá»›m hÆ¡n.
Quan Tam Thắng không nói gì nghĩ thầm trong bụng:
“Quan Tam Thắng này ở Cái Bang, làm đến võ tÆ°á»›ng địa vị cao cả, trừ Bang chủ cùng hai vị trưởng lão lung, á (câm, Ä‘iếc) thì võ công mình là cao thủ bậc nhất trong bang, không ngá» phen này Ä‘i viếng tang Mẫn lão anh hùng lại kém cá»i đến thế! Bình tÄ©nh đã thua Thiết Má»™c đại sÆ°, Phàm Má»™c đại sÆ°, mÆ°u kế không bằng Phí Công Lượng, xét Ä‘oán công việc lại kém cả tên đại đạo này. Xem thế thì biết tranh má»™t chổ đứng trên võ lâm để nổi tiếng vá»›i Ä‘á»i thật không phải dá»… dàng. Không những võ công phải cao cÆ°á»ng, mà mÆ°u kế, trầm tÄ©nh cÅ©ng phải hÆ¡n ngÆ°á»i thÆ°á»ng.†NghÄ© nhÆ° vậy lòng tá»± phụ Ä‘á»™t nhiên giảm bá»›t. Quan Tam Thắng cảm thấy mình được nổi tiếng đôi chút trong võ lâm phần nhiá»u là ở cái oai danh của Cái Bang mà có. Quan Tam Thắng càng nghÄ© càng thêm phần kính trá»ng bá»n văn nhân lo mÆ°u thiết kế cho bản bang.
Dạ Ưng Tá»­ VÆ°Æ¡ng Càn thấy Quan Tam Thắng cúi đầu suy nghÄ©, tưởng y Ä‘ang lo tính việc trÆ°á»›c mắt nên không há»i gì, từ từ bá» ngân châm vào há»™p đậy nấp lại rồi cất vào bá»c.
Quan Tam Thắng nhận ra rằng việc Ä‘á»i không thể chỉ lấy võ công giải quyết, y trở nên ôn hòa, quay lại bảo VÆ°Æ¡ng Càn:
– Phí Công Lượng tuy là ngÆ°á»i tinh lanh, song trong đám quần hào hoàn toàn tá»­ chiến. Muốn cho gian tế trà trá»™n vào, không phải là việc dá»….
Vương Càn nói:
– Nếu việc này chỉ Phí Công Lượng quyết đoán thì chẳng có chi là khó. Vì Phí Công Lượng tính tình cô độc, hiểm ác, một khi đã điên tiết lên thì bất luận là ai cũng không kiêng nể. Cái khó chính là vì có Thiết Mộc đại sư, Phàm Mộc đại sư ở đó.
Quan Tam Thắng lắc đầu nói:
– Tại hạ thật chưa hiểu ý kiến của Vương huynh.
Vương Càn nói:
– Hai vị đại sÆ° này tâm địa từ thiện, sẵn tính thÆ°Æ¡ng ngÆ°á»i. Nếu Phí Công Lượng thá»±c hành thủ Ä‘oạn phi thÆ°á»ng để Ä‘iá»u tra gian tế tất bị nhà sÆ° cản ngăn.
Quan Tam Thắng nói:
– Bất luận mấy vị đó có tra ra được tên gian tế trà trá»™n vào hay không, chúng ta cÅ©ng nên Ä‘em mÅ©i Ä‘á»™c châm và lấy đó cho há» xem thì việc Ä‘iá»u tra sẽ dá»… dàng hÆ¡n nhiá»u.
Vương Càn trầm ngâm một lúc rồi nói:
– Lạ quá! Không biết hành tung hỠđi vỠhướng nào?
Quan Tam Thắng nói:
– Chúng ta ở đây ra Ä‘i má»™t loáng đã nghe tiếng kêu thê thảm là lập tức quay trở lại. Dù bá»n há» có hành Ä‘á»™ng nhanh đến đâu tưởng tìm ra hành tung há» cÅ©ng không khó.
Vương Càn đôi mắt loang loáng đột nhiên nhìn vào tòa cổ miếu hoang vắng nói:
– Không hiểu bá»n há» có chạy vào trong miếu kia không?
Quan Tam Thắng nói:
– Chúng mình thử vào đó xem.
VÆ°Æ¡ng Càn gật đầu, rồi nhảy lên bức tÆ°á»ng.
Trong sân miếu cổ thụ um tùm, cá» dại má»c cao đến đầu gối, phong cảnh cá»±c kỳ thê lÆ°Æ¡ng.
Quan Tam Thắng vá»t lên tÆ°á»ng sau, mà lại phi thân nhảy xuống trÆ°á»›c VÆ°Æ¡ng Càn, tiến vào trong sân đầy cá» hoang.
Vương Càn chạy theo sau đến bên Quan Tam Thắng nói:
– Quan huynh nên cẩn thận, đừng để kẻ khác bá»›i lông tìm vết. Theo kinh nghiệm mấy chục năm trên giang hồ, tiểu đệ Ä‘oán rằng bá»n Thiết Má»™c đại sÆ°, Phí Công Lượng chÆ°a vào trong miếu này.
Quan Tam Thắng nói:
– Tại hạ cũng nghĩ vậy.
Vương Càn nói:
– Trong ngôi miếu bá» hoang này, dÆ°á»ng nhÆ° có ngÆ°á»i thỉnh thoảng ra vào.
Quan huynh đi cách xa xa chừng hơn một trượng cho dễ dấu hình tích và dễ bỠtiếp ứng cho nhau.
Lúc này, lòng cừu địch giữa hai ngÆ°á»i giảm Ä‘i rất nhiá»u.
Quan Tam Thắng má»™t má»±c nghe theo lá»i VÆ°Æ¡ng Càn, lùi lại năm bÆ°á»›c.
VÆ°Æ¡ng Càn dừng lại, tra khí giá»›i vào bao, cúi rạp ngÆ°á»i xuống Ä‘i vào rồi bá»—ng nhảy lên má»™t cái, cho rÆ¡i mình xuống vào tầng cổng thứ hai.
Quan Tam Thắng nhận định chổ Vương Càn đặt chân xuống rồi cũng mượn cỠrậm để ẩn thân đi vỠphía trước. Khi còn cách Vương Càn độ năm sáu thước thì dừng lại.
Hai ngÆ°á»i theo cách đó vừa ẩn mình vừa tiến vá» phía trÆ°á»›c, vượt qua hai tầng sân đến nhà đại Ä‘iện.
Tòa đại điện đổ nát hoang vu nhưng cách kiến trúc theo quy mô rộng lớn.
Dạ Ưng Tá»­ VÆ°Æ¡ng Càn nhẹ bÆ°á»›c đến trÆ°á»›c tượng thần Ä‘Æ°a tay ra sá» và nhíu mày suy nghÄ© Ä‘iá»u gì rồi quay lại khẽ bảo Quan Tam Thắng:
– Quan huynh! Chúng ta nên nấp vào sau pho tượng thần này.
Quan Tam Thắng nói:
– Bản ý của chúng ta là đi tìm Thiết Mộc đại sư cùng quần hào. HỠđã không vào trong này, tôi tưởng chúng ta nên ra đi thôi.
Vương Càn khẽ nói:
– Äêm tối thế này, nhìn cảnh vật không rõ biết há» Ä‘i Ä‘Æ°á»ng nào? Mò mẫm mãi vô ích! Chi bằng chá» trá»i sáng rồi Ä‘i kiếm há» cÅ©ng chÆ°a muá»™n.
Quan Tam Thắng há»i:
– Dù không Ä‘i tìm há», chúng ta ngồi trong đại Ä‘iện này làm gì?
Nói xong, chuyển mình đi ra ngoài đại điện.
Nguyên Vương Càn sỠvào bàn thỠthấy sạch trơn không bụi bặm gì, bất giác nghĩ thầm:
“Äại Ä‘iện này dù hàng ngày có ngÆ°á»i quét tÆ°á»›c nhÆ°ng chỉ má»™t đêm gió bụi cÅ©ng không còn sạch sẽ nhÆ° thế, rõ ràng là có ngÆ°á»i thÆ°á»ng xuyên lau chùi.†NghÄ© vậy, VÆ°Æ¡ng Càn nảy ra ý định ở lại đây thám thính.
Quan Tam Thắng không ngoảnh đầu lại lầm lÅ©i Ä‘i ra. VÆ°Æ¡ng Càn cÅ©ng không muốn ngăn cản. Äang lúc khó nghÄ©, Ä‘á»™t nhiên thấy nhảy má»™t bÆ°á»›c đến bên Ä‘Æ°a tay nắm lấy VÆ°Æ¡ng Càn Ä‘i quanh bệ thá», nấp vào sau tượng thần.
Dạ Ưng Tá»­ VÆ°Æ¡ng Càn thấy Quan Tam Thắng không nói gì và lá»™ vẻ khẩn trÆ°Æ¡ng thì biết rằng Quan Tam Thắng đã có định kiến, nhÆ°ng cÅ©ng không há»i.
Hai ngÆ°á»i vừa núp xong, chợt nghe có tiếng chân ngÆ°á»i.
Trá»i tối Ä‘en nhÆ° má»±c, phần thì có bàn thỠở trÆ°á»›c mặt, phần thì tượng thần che Ä‘i không nhìn rõ bao nhiêu ngÆ°á»i đã vào đại Ä‘iện. Song nghe nhiá»u tiếng chân ngÆ°á»i, biết có má»™t toán khá đông ngÆ°á»i.
Bá»—ng có tiếng lạnh nhÆ° băng há»i:
– Bá»n chúng Ä‘i hết rồi Æ°?
Có một tiếng khàn khàn đáp lại:
– Äi hết rồi!
Giá»ng lạnh nhÆ° băng há»i:
– Äã sá»c tìm trong đại Ä‘iện này chÆ°a?
Má»™t giá»ng ồm ồm đáp lại:
– Tìm hết cả rồi!
Thanh âm lạnh nhÆ° băng lại há»i:
– Phía ngoài ngôi miếu này đã ngầm bố trí xong chưa?
Má»™t giá»ng nói nhá» nhẹ hÆ¡n đáp lại:
– Trong khoảng chu vi bốn trăm trượng, đến con kiến cũng khó lòng trốn thoát được hàng rào bố trí.
Thanh âm lạnh như băng vội nói:
– Äã vậy thì thắp đèn lên Ä‘i!
Ãnh lá»­a lóe lên, hai cây Ä‘uốc cháy bừng bừng, ánh sáng rá»±c chiếu khắp đại Ä‘iện.
Dạ Ưng Tá»­ VÆ°Æ¡ng Càn Ä‘Æ°a mắt nhìn trá»™m ra ngoài. Thấy bốn cây nến to bằng cánh tay trẻ con đặt trên bàn thá» cÅ©ng thắp lên sáng rá»±c. Bóng ngÆ°á»i lố nhố có đến mấy mÆ°Æ¡i. Bóng ngÆ°á»i chỉ lay Ä‘á»™ng má»™t lát rồi dừng lại, tá»±a hồ nhÆ° ngÆ°á»i nào đứng yên chổ nấy, không nhúc nhích.
Quan Tam Thắng khẽ kéo áo VÆ°Æ¡ng Càn toan dùng phép "Truyá»n âm nhập mật" để nói chuyện, nhÆ°ng VÆ°Æ¡ng Càn khoát tay ra hiệu bảo đừng nói.
Thanh âm lạnh như băng lại vang lên:
– Các ngÆ°Æ¡i có Ä‘iá»u chi nói mau! Ta phải lập tức Ä‘i ngay, không ở đây lâu được.
Má»™t ngÆ°á»i nói:
– Hiện giá» bá»n Thiết Má»™c đại sÆ° đã sa vào cạm bẩy của chúng ta, chỉ trong năm ba ngày nữa là sẽ tóm được hết.
Thanh âm lạnh như băng đằng hắng một tiếng rồi nói:
– Hai lão tăng Thiết Má»™c, Phàm Má»™c là những cao thủ bậc nhất phái Thiếu Lâm, nếu mình coi thÆ°á»ng tất để cÆ°á»ng địch tẩu thoát. Sau này nếu muốn kiếm được cÆ¡ há»™i nhÆ° hôm nay e rằng không thể được.
Má»™t giá»ng nói cả quyết vang lên:
– Xin VÆ°Æ¡ng gia phóng tâm, bá»n hỠđã sa lÆ°á»›i, cả minh thÆ°Æ¡ng lẫn ám tiá»…n đồng thá»i phóng ra, dù hai lão hòa thượng đó võ công giá»i đến đâu cÅ©ng không thể Ä‘á» phòng được.
NgÆ°á»i được gá»i là VÆ°Æ¡ng gia, thanh âm lạnh lùng lại vang lên:
– Nếu vụ này thành công, chúng ta sẽ tính đến Cái Bang. Ta nghe nói hai lão câm và Ä‘iếc của Cái Bang lại xuất hiện trên giang hồ. Tuy hai lão đó tàn tật, nhÆ°ng võ công không biết đến đâu mà lÆ°á»ng. Muốn tận diệt những tay cao thủ Cái Bang thì trÆ°á»›c hết phải trừ hai lão câm và Ä‘iếc đó má»›i được.
Giá»ng nói quả quyết đáp:
– VÆ°Æ¡ng gia trù tính thật là chu đáo. Thuá»™c hạ kính phục vô cùng. Cái Bang có được địa vị ngày nay là hoàn toàn nhá» vào bá»n văn thừa cùng sức hai tên võ tÆ°á»›ng. Võ tÆ°á»›ng chỉ là tên dÅ©ng phu dù hung hăng đến đâu cÅ©ng không đủ sợ.
NhÆ°ng gã văn thừa nghe đâu là tay túc trí Ä‘a mÆ°u, không nên coi thÆ°á»ng. Chỉ cần trừ khá»­ gã văn thừa này là Cái Bang không ngÆ°á»i Ä‘iá»u khiển.
NgÆ°á»i được tôn xÆ°ng là VÆ°Æ¡ng gia nghe xong cất bÆ°á»›c ra Ä‘i. Má»i ngÆ°á»i cùng ra theo.
DÆ°á»›i ánh đèn sáng, Quan Tam Thắng cùng VÆ°Æ¡ng Càn thấy bá»n này toàn mặc thanh bào.
Äá»™t nhiên lại có tiếng chân ngÆ°á»i vang lên, tiếp theo là thanh âm trong trẻo của má»™t cô gái vang lên:
– Kính chúc Vương gia bình an!
Thanh âm này nghe quen tai, Quan Tam Thắng nhận ra ngay là giá»ng Mẫn cô nÆ°Æ¡ng.
Tiếng chân Ä‘ang bÆ°á»›c bá»—ng dừng lại, má»™t trận cÆ°á»i lạnh lẻo vang lên rồi nói:
– Ngươi đến thật đúng lúc!
Tà áo trắng lay động, cô gái uyển chuyển mấy bước rồi sụp xuống lạy.
Nhỡn quang Quan Tam Thắng chạm phải cặp mắt sáng như sao, nhưng thoáng cái Quan Tam Thắng vội nhìn xuống.
Nữ lang tá»±a hồ nhÆ° đã nhìn thấy Quan Tam Thắng cùng VÆ°Æ¡ng Càn Ä‘ang nấp ở phía sau tượng thần, thỉnh thoảng nàng lại nhìn lên bàn thá».
NgÆ°á»i áo xanh lại nói:
– Mấy năm nay ngÆ°á»i ta trà trá»™n vào Mẫn trạch vất vả biết bao nhiêu. Tuy chÆ°a tìm ra Tam bảo dấu đâu, song ta chỉ mong rằng Mẫn lão đầu chÆ°a chết, quyết lão không chịu nổi cá»±c hình tra tấn. Những việc đó ta cắt đặt đâu đấy. Ta cho ngÆ°Æ¡i nghÄ© ba tháng, sau đó trở lại nghe lệnh Ä‘iá»u Ä‘á»™ng.
Mẫn cô nương đang nằm phục dưới đất bỗng ngẩng đầu lên nói:
– Thuộc hạ có mấy việc thỉnh cầu, không biết Vương gia có chấp thuận không?
NgÆ°á»i áo xanh Ä‘á»™t nhiên cÆ°á»i lạt nói:
– Sao? NgÆ°Æ¡i muốn đặt Ä‘iá»u kiện vá»›i ta Æ°?
Nữ lang áo trắng đáp:
– Thuộc hạ đâu dám thế! Chỉ xin khẩn cầu Vương gia mà thôi.
NgÆ°á»i áo xanh trầm ngâm má»™t lúc rồi nói:
– Ngươi nói thử ta nghe.
Nữ lang áo trắng nói:
– Thuá»™c hạ vừa thu dụng được mấy ngÆ°á»i trong Mẫn trạch, khẩn xin VÆ°Æ¡ng gia cho hỠđược phục vụ dÆ°á»›i quản hạt của thuá»™c hạ.
NgÆ°á»i áo xanh không lá»™ vẻ gì khác lạ, từ từ Ä‘Æ°a mắt nhìn mấy ngÆ°á»i được nữ lang áo trắng dẫn đến rồi nói:
– Trừ Quan Ngoại Tiên Thần Äổ Thiên Ngạc, tạm cho đặt dÆ°á»›i quyá»n Ä‘iá»u khiển của ngÆ°Æ¡i.
Äổ Thiên Ngạc nghe nói rùng mình nghÄ© thầm:
“Thằng cha quá»· quái này không hiểu sao lại biết tên mình?â€.
NgÆ°á»i áo xanh Ä‘á»™t nhiên nói tiếp:
– Khoan đã! Mẫn công tá»­ này nếu còn lÆ°u lại trên Ä‘á»i tất sinh hậu há»a.
Trước nay ta làm việc gì cũng trừ khử mối lo vỠsau. Vậy sớm giết gã đi là hơn.
Nữ lang áo trắng vội nói:
– Mẫn công tá»­ tính tình nhu nhược, chẳng nên trò gì mà bản tính lại không thích võ nghệ. Dù có thầy giá»i cÅ©ng không thể dạy thành tài được. Thuá»™c hạ Ở vá»›i y đã mấy năm nên biết rõ lắm. Khẩn cầu VÆ°Æ¡ng gia tha mạng cho y.
NgÆ°á»i áo xanh trầm ngâm không nói.
Nữ lang áo trắng lại tiếp:
– HÆ¡n nữa y từng bất mãn vá» những hành vi của phụ thân y. Thuá»™c hạ đã nhiá»u lần thá»­ y thì y than rằng:
“Gia phụ làm nên tá»™i nghiệt đã nhiá»u. Kết quả hôm nay là sá»± báo ứng vá» những việc tàn ác lúc sinh thá»i.†NgÆ°á»i áo xanh trầm ngâm không đáp, tá»±a hồ nhÆ° không chấp thuận ý kiến của nữ lang, nhÆ°ng không muốn làm cho nàng khó chịu.
Nữ lang áo trắng lạy phục xuống chân ngÆ°á»i áo xanh nói:
– Trong mấy năm trá»i, Mẫn lão đầu đã nhiá»u lần toan ám toán thuá»™c hạ, cÅ©ng Ä‘á»u được Mẫn Chính Liêm báo tin cho má»›i thoát hiểm mà hoàn thành sứ mạng của VÆ°Æ¡ng gia giao cho.
NgÆ°á»i áo xanh bị nữ lang thuyết phục, lạnh lùng trầm giá»ng thốt:
– Vậy ta đặt y dÆ°á»›i quyá»n ngÆ°Æ¡i để phục vụ trong những phÆ°Æ¡ng thuốc bí mật của bổn môn.
Nữ lang áo trắng mừng rỡ nói:
– Äa tạ VÆ°Æ¡ng gia đã thi ân đặc biệt cho.
Rồi từ từ bÆ°á»›c đến bên bệ thá» há»i:
– Các ngươi còn xin chỉ thị gì nữa không?
Nhà đại điện vẫn im phăng phắt, không ai lên tiếng kêu xin việc gì nữa.
NgÆ°á»i áo xanh vừa rảo bÆ°á»›c Ä‘i ra vừa lá»›n tiếng dặn:
– Äã không ai thỉnh mệnh Ä‘iá»u gì thì cứ thế mà tiến hành công việc. Sau ná»­a năm, sẽ đến cả hang Thiết Bồn núi Phục NgÆ°u để nghe lệnh.
Y nói xong thì ngÆ°á»i đã bÆ°á»›c đến cá»­a Ä‘iện. Nữ lang áo trắng Ä‘á»™t nhiên vá»™i theo ra nói:
– Xin Vương gia hãy dừng bước.
NgÆ°á»i áo xanh quay đầu lại há»i:
– NgÆ°Æ¡i còn muốn Ä‘iá»u chi nữa?
Nữ lang áo trắng đáp:
– Thuá»™c hạ còn có việc chÆ°a xong, cÆ°á»ng địch còn nhiá»u. Những hành Ä‘á»™ng từ đây vá» sau tất bị các phái võ ở Trung Nguyên theo dõi, nên cả gan khẩn cầu VÆ°Æ¡ng gia đặt cho Quan Ngoại Tiên Thần Äổ Thiên Ngạc dÆ°á»›i quyá»n thuá»™c hạ để gia tăng thá»±c lá»±c.
NgÆ°á»i áo xanh trầm ngâm má»™t lúc rồi nói:
– NgÆ°Æ¡i còn có việc truy tầm Tam bảo giấu ở đâu thì việc tăng cÆ°á»ng thá»±c lá»±c là phải. Liệu mà cố tránh việc xung Ä‘á»™t vá»›i hai đại sÆ° phái Thiếu Lâm, ngấm ngầm lấy được Tam bảo là hÆ¡n, cùng lắm má»›i phải ra mặt chiến đấu. Quan Ngoại Tiên Thần Äổ Thiên Ngạc tuy võ công tuyệt cao, nhÆ°ng đối vá»›i các phái võ ở Trung Nguyên chÆ°a có tiếng tăm để trấn áp bá»n cÆ°á»ng địch.
Y ngẫm nghĩ rồi tiếp:
– TrÆ°á»›c ta có ý muốn Ä‘em Thanh Thành Song Kiếm tá»›i hang Thiết Bồn, nhÆ°ng ngÆ°Æ¡i băn khoăn vá» việc này thì ta để lại cả cho ngÆ°Æ¡i sai khiến. Vá»›i thá»±c lá»±c này thì trong các phái võ ở Trung Nguyên và Giang Nam ít ngÆ°á»i chống nổi.
Äổ Thiên Ngạc Ä‘Æ°a mắt nhìn trá»™m Thượng Quan Kỳ và Thanh Thành Song Kiếm, thấy bá»n này ai cÅ©ng nhắm mắt đứng yên, ông cÅ©ng liá»n giả vá» làm nhÆ° ba ngÆ°á»i kia, đứng yên không nhúc nhích.
Nữ lang áo trắng nói:
– Xin đa tạ Vương gia.
NgÆ°á»i áo xanh cả cÆ°á»i nói:
– LÆ°u Thanh Thành Song Kiếm lại cho ngÆ°Æ¡i cố nhiên uy thế sẽ được mạnh hÆ¡n, nhÆ°ng chính đó cÅ©ng lại là Ä‘iá»u phiá»n phức cho ngÆ°Æ¡i. NgÆ°á»i phái Thanh Thành sẽ bị khó chịu vá» hai vị trưởng lão của há» bị ngÆ°á»i Ä‘iá»u khiển và tất sẽ tìm trăm phÆ°Æ¡ng ngàn kế để làm khó dá»….
Nữ lang nói:
– VÆ°Æ¡ng gia thật là thần cÆ¡ diệu toán, tính việc đâu vào đó, dÆ°á»ng nhÆ° trong bụng đã phát há»a sẵn.
NgÆ°á»i áo xanh nói:
– Giá»i lắm! NgÆ°Æ¡i mÆ°u cÆ¡ cả vá»›i ta nữa.
Nữ lang đột nhiên quỳ phục xuống đất nói:
– Thuộc hạ đâu dám thế, xin Vương gia lượng xét cho.
NgÆ°á»i áo xanh nói:
– Phái Thanh Thành chịu êm đi thì thôi. Nếu hỠsanh sự thì cả phái sẽ bị tiêu diệt. Ta sẽ ngấm ngầm phái những tay cao thủ dùng độc đến tiếp ứng cho ngươi.
Vậy ngươi cứ an lòng.
Nữ lang áo trắng nói:
– Kế hoạch của Vương gia thật không sơ hở chút nào. Thuộc hạ vô cùng bội phục!
NgÆ°á»i áo xanh phất tay má»™t cái, ngÆ°á»i đã biến mất.
Chỉ trong khoảnh khắc, số ngÆ°á»i ra Ä‘i đã quá ná»­a.
NgÆ°á»i áo xanh Ä‘i rồi thì ngÆ°á»i trong đám còn lại, nữ lang áo trắng giữ địa vị tối cao. Ai nấy tá»›i tấp đến trÆ°á»›c mặt nàng tá» lá»i cung kính.
Bá»—ng có ngÆ°á»i lên tiếng ấm á»› há»i:
– Lúc VÆ°Æ¡ng gia ra Ä‘i có giao Thanh Thành Song Kiếm lại dÆ°á»›i quyá»n Quận chúa, không hiểu Quận chúa có muốn thu nạp hai ngÆ°á»i đó không?
Nữ lang áo trắng cÆ°á»i đáp:
– Hiện nay Thanh Thành là một phái có thực lực lớn trong giang hồ, nếu ta không thu nạp Thanh Thành Song Kiếm chẳng hóa ra là mình hèn kém ư?
NgÆ°á»i nói ấm á»› cÆ°á»i mà rằng:
– Quận chúa hãy yên lòng. Thanh Thành Song Kiếm đã uống thứ thuốc mê đặc biệt của VÆ°Æ¡ng gia chế ra. VÆ°Æ¡ng gia trù tính má»i việc Ä‘á»u hoàn hảo. NgÆ°á»i đã nghÄ© đến Thanh Thành Song Kiếm võ công cao cÆ°á»ng nên cho uống nhiá»u hÆ¡n.
Ngoài ra ngÆ°á»i còn ban má»™t lưỡi gÆ°Æ¡m thiêng cho Quận chúa, không những chỉ chỉ huy cho bá»n há» mà thôi, ngay đến Tổ sÆ° phái Thanh Thành phục sinh cÅ©ng phải tuân lệnh.
Nữ lang áo trắng cÆ°á»i rất tÆ°Æ¡i nói:
– VÆ°Æ¡ng gia chẳng những võ công nghiêng trá»i mà lại thiện dụng Ä‘á»™c. Trên Ä‘á»i không việc gì là ngÆ°á»i không hiểu. Thật là má»™t nhân vật cổ kim chÆ°a từng có.
Chỉ má»™t lưỡi gÆ°Æ¡m thiêng của NgÆ°á»i đã khiến cho ngÆ°á»i Ä‘á»i đã không hiểu tại sao nó lại mầu nhiệm nhÆ° thế?
– Lưỡi gÆ°Æ¡m này trông giống nhÆ° má»™t Ä‘oản kiếm bình thÆ°á»ng mà làm cho ngÆ°á»i thấy nó thần trí phải khuất phục mà tuân theo mệnh lệnh là nghÄ©a làm sao?
NgÆ°á»i tiếng ấm á»› cÆ°á»i nói:
– Thá»i kỳ VÆ°Æ¡ng gia chế tạo lưỡi gÆ°Æ¡m thiêng đã phải ẩn sâu trong rừng sâu núi thẳm mấy chục năm trá»i, vùi đầu nghiên cứu. VÆ°Æ¡ng gia chế được cả thảy năm lưỡi. Má»™t lưỡi gÆ°Æ¡m “VÆ°Æ¡ng giảâ€, còn bốn lưỡi kia là “Sứ giảâ€. Nghe nói lưỡi gÆ°Æ¡m “VÆ°Æ¡ng giả†còn ảo diệu hÆ¡n gÆ°Æ¡m “Sứ giả†nhiá»u lắm. Trong bốn lưỡi gÆ°Æ¡m “Sứ giảâ€, hiện nay chỉ có hai ngÆ°á»i được Ä‘eo mà thôi. Quận chúa Ä‘eo nó đã lâu, chẳng lẽ còn chÆ°a hiểu phần ảo diệu của nó?
Nữ lang áo trắng đáp:
– VỠphần ảo diệu thì ta đã thấy rồi, ta chỉ chưa hiểu tại sao lưỡi gươm lại có uy lực thần kỳ vậy thôi.
NgÆ°á»i nói tiếng ấm á»› tá»±a hồ nhÆ° không dám tiết lá»™ bí mật, nổi lên má»™t trận cÆ°á»i ha hả nhÆ° lệnh vỡ, rồi nói:
– Quận chúa đã được VÆ°Æ¡ng gia sủng ái, thôi hãy để há»i VÆ°Æ¡ng gia thì sẽ rõ.
Nữ lang áo trắng trầm ngâm một lúc rồi nói:
– Ta thuận miệng há»i vậy thôi, chứ không muốn thóc mách chuyện bí mật.
Ngừng má»™t chút nàng lại há»i:
– Thanh Thành Song Kiếm hiện giỠở đâu?
NgÆ°á»i nói ấm á»› cÆ°á»i đáp:
– Bá»n y Ä‘ang ở ngoài đại Ä‘iện, Quận chúa có muốn thá»­ lưỡi gÆ°Æ¡m “Sứ giả†không?
Nữ lang áo trắng nói:
– Phải đấy! Dẫn hai gã vào đây.
Quan Tam Thắng, Vương Càn không nhịn nổi tính hiếu kỳ, ló đầu ra ngoài nhìn trộm, thì thấy ba gã đại hán áp giải Thanh Thành Song Kiếm vào.
Thanh Thành Song Kiếm mặt mày ngơ ngác, tựa hồ như kẻ điên cuồng.
Quan Tam Thắng, VÆ°Æ¡ng Càn sợ lá»™ hình tích không dám thò đầu ra ngoài nhiá»u, chỉ nhô ra má»™t chút để đủ ngó thấy Thanh Thành Song Kiếm mà thôi.

hết: Hồi 30, xem tiếp: Hồi 31
Tài sản của danangcity


Last edited by danangcity; 28-06-2008 at 06:32 AM.
Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
àëüôà, âîäîíàåâà, çàêîí, çîëîòî, danangcity24, dieu sao me hon hoi 1, dieu sao me hon tron bo, ëèòûå, ïåðåâîä, ïåðåâîäîâ, ìàðãàðèòà, ïèòàíèå, ïîðíóøêà, ñëîâàðè, ñìàéëèê, ñîëÿðèé, ñòðèì


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu của ngÆ°á»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™