Chương 22 - Báo Đáp Dịch thuật: Nghệ Sĩ Chuối Website: Tàng Thư Viện
oOo
Đỗ Trần cực kỳ thành khẩn nhìn Bargnani.
Hắn đã từng nghe những lời đồn về vua Lanning, mọi người đếu nói ông ta là một vị quốc vương rất bình thường, không có công lao hiển hách gì, nhưng có thể giữ vững cơ nghiệp tổ tiên để lại. Đỗ Trần nhận thấy, bất kỳ ai có thể ngồi vững trên ngai vàng, đều không đơn giản, coi thường bọn họ, chính là làm nhục trí tuệ của bản thân.
Bargnani cười nói: "Nói tiếp xem nào."
Đỗ Trần nói: "Mọi người đều biết, đế quốc dưới sự cai trị của bệ hạ thật phồn vinh, nhưng bệ hạ sức người có hạn, không thể mang ánh sáng của người chiếu lên từng người dân được, vì thế trong đế quốc còn có rất nhiều người nghèo cần được giúp đỡ."
Trò bợ đít này vừa triển khai, có mấy vị quan đã nhíu mày, bọn họ không còn coi Đỗ Trần như một đứa trẻ tầm thường, mà là một đối thủ giảo hoạt.
Đỗ Trần tiếp tục nói: "Giống như thành St. John, theo thần biết, phía nam còn có mấy vạn người nghèo ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Bệ hạ, thành St. John là kinh đô của đế quốc, trái tim của đại lục Iaeste, của cả ba khối đại lục, lại cũng là khuôn mặt của bệ hạ. Nếu như sứ giả ngoại quốc đến bái kiến bệ hạ, nhìn thấy không xa thấy người nghèo ăn uống đói khát, mặc vải thô, thì sẽ đánh giá đế quốc của chúng ta thế nào?"
"To gan, việc triều chính mà ngươi, một đứa trẻ mười lăm tuổi cũng bàn luận được à?" Có người khó chịu rồi.
Bargnani không ngăn cản vị đại thần phản đối, ngược lại ngồi im xem nhiệt náo. Nhưng công chúa Yuna đỡ cho Đỗ Trần một câu: "Các vị, Francis nói là sự thật, có phải không?"
Đỗ Trần đành hướng Yuna cảm tạ, rồi tiếp: "Vì thế, thần muốn dùng số tiền này trợ giúp người nghèo phía nam thành, để bọn họ ăn được no, mặc được ấm, như vậy bất kỳ sứ giả nào tới đế đô đều nhìn thấy một đế quốc Lanning cường thịnh. Cũng ca ngợi sự thống trị của bệ hạ."
Nói xong, Đỗ Trần nhìn đám đại thần mỉm cười, thầm tính trong lòng, Bargnani chắc sẽ không phản đối, dùng tiền của người khác mua danh cho bản thân, phản đối thì là đồ ngốc.
Đối phó với một lão già ngồi vững ở vương vị mười mấy năm, những trò vặt vãnh đều không có ý nghĩa, vì thế, hắn thành thật chọn một phương pháp chắc chắn nhất - có lời mọi người cùng chia, không chia cho người ngoài.
Quả nhiên, Bargnani nói: "Ừ, ngươi nói có đạo lý đấy, người thực sự muốn dùng số tiền ấy trợ giúp người nghèo chứ?"
"Vâng. Tuy vậy số tiền có hạn, nếu như cứ thế đưa cho người nghèo thì không kéo dài được lâu, thần nghĩ, nên dùng một phương pháp khác giúp đỡ bọn họ, thần gọi phương pháp đó là quỹ từ thiện." Đỗ Trần đánh giá phản ứng của Bargnani, thấy ông ta có vẻ hứng thú, bèn giải thích: "Thần nghĩ thế này, lấy danh nghĩa của bệ hạ, mở một khu làm việc tại thành nam, người nghèo khỏe mạnh có thể có cơ hội làm công ăn lương, người già, đau ốm có thể được giúp đỡ miễn phí."
"Người nghèo ở thành nam có sáu vạn bảy trăm người, ngươi chỉ có ba nghìn đồng vàng, sợ là chẳng lo nổi việc cho mấy vạn người." Bargnani lập tức hỏi.
"Trước tiên có thể giúp đỡ một bộ phận, nhưng khi phát triển lên, số người được giúp đỡ càng lúc càng nhiều. Đồng thời, các vị đại thần và người giàu trong nước có thể quyên tặng tài vật cho quỹ, người nào quyên tặng, thần sẽ ghi tên người đó, sau này công bố trước công chúng, khiến tất cả mọi người đều biết người đó đã làm việc tốt."
Nói xong, hắn mỉm cười chờ Bargnani trả lời, chủ ý của Đỗ Trần rất giản đơn, chính là đưa tiền mặt biến thành tài sản cố định và quỹ từ thiện, Bargnani có quyền lực nhưng hắn mới là người quản lý kinh doanh và lợi nhuận.
Bargnani trầm ngâm một lúc rồi hỏi: "Các vị, mọi người thấy thế nào? Ta thấy có thể thử một lần." Ông ta vuốt râu: "Ài, các ngươi, sao chẳng có ai suy nghĩ cho thể diện quốc gia vậy?"
Lão ta nói như vậy, rõ ràng là tỏ ý muốn giúp Đỗ Trần rồi.
Đỗ Trần chớp thời cơ: "Nếu như bệ hạ đồng ý, quỹ đó sẽ đứng dưới danh nghĩa của bệ hạ."
Thằng nhóc giảo hoạt. Bargnani cười lớn mấy tiếng, thầm nhủ, thằng nhóc này vì muốn một mình nuốt tiền, đến quốc vương cũng dám lôi vào, gan hơi lớn. Nhưng hắn đề nghị không tồi, ít ra cũng có thể tăng uy danh bản thân trong dân chúng, khiến cho đế đô ổn định hơn.
Nghĩ đến đó, lão nói: "Nếu như các vị đều không có ý kiến, vậy quyết định thế đi, lấy ba nghìn đồng vàng trong tài sản của cố tài chính đại thần giao cho Francis, để hắn dùng danh nghĩa của ta giúp đỡ người nghèo thành nam, cũng là cho đế quốc, cho quốc vương ta nâng cao uy tín."
Lúc đó, một lão già áo tím đứng đầu ho khan một tiếng rồi bước ra, mọi người đều nhìn lão, lão nói lớn: "Thần thân là thủ tướng đế quốc, xin hưởng ứng đề nghị của bệ hạ ."
Quốc vương và thủ tướng đều mở miệng rồi, lập tức có hơn nửa số đại thần tán thành. Sự tình cơ bản đã được định đoạt.
Tuy vậy việc thiện này Bảo Giám tuyệt đối không có phản ứng, bởi vì việc tốt này là do Đỗ Trần tự tìm. Chỉ tới khi việc tốt trở thành sự thật, hoa sen mới nở.
Tiếp sau đó, thủ tướng lại nói: "Francis không hổ là sự cao quý của thành St. John, tuổi còn nhỏ mà đã suy nghĩ cho đế quốc, ta với danh nghĩa cá nhân quyên tặng năm trăm đồng vàng để giúp đỡ người nghèo thành nam."
Đây là thủ tướng Antoine rồi, Đỗ Trần nhìn kỹ lão hơn, lão già này vì sao giúp đỡ mình, hắn làm thế là cho không mình năm trăm đồng vàng a.
Antoine dường như nhìn Đỗ Trần rất vừa mắt, tiếp tục nói: "Thêm vào, Francis không thể dùng danh nghĩa bình dân thay bệ hạ quản lý sản nghiệp được, vì thế ta đề nghị ban tước cho hắn, ít nhất là huân tước."
Lần này, cả bệ hạ Bargnani và Angius đều kinh ngạc, Antoine là lão hồ ly nổi tiếng ở đế quốc, không lợi không làm, hắn tận tâm giúp Đỗ Trần như vậy vì lẽ gì?
Các đại thần khác cũng kinh ngạc, tuy thế, bọn họ dường như nhớ ra điều gì, một lúc sau không còn ngạc nhiên nữa.
Đỗ Trần không tin có chuyện tiền từ trên trời rơi xuống, hắn nghi nghờ nhìn Antoine, Antoine cũng nhìn Đỗ Trần, đôi mắt lão dường như có gì đó kỳ lạ, giống như đang khiêu khích Đỗ Trần.
Lão già này không phải dân đồng tính chứ?
Đỗ Trần suy nghĩ, lúc đó Bargnani vung tay: "Được, ban cho hắn huân tước. Francis, ngươi có thể đi rồi, trong vòng ba ngày đưa bản kế hoạch lên cho ta. Các vị, chúng ta tiếp tục thảo luận bảy nghìn đồng vàng còn lại xử lý thế nào."
Trong đại điện lại bắt đầu ồn ào, mọi người đều vội vã tranh đoạt di sản, chỉ có Ferdinand nhìn Đỗ Trần với ánh mắt tán thưởng lúc hắn bước ra khỏi cửa.
Nhìn ánh mắt Ferdinand, Đỗ Trần cười lạnh, nếu như không có vị đấu thần cường đại sau lưng, hắn có giúp bản thân tranh đoạt không?
Đỗ Trần hiểu rất rõ, thánh giáo làm lợi cho hắn một chút, nhưng đều vì muốn tốt với vị đấu thần sau lưng hắn, có thể nói, hắn là một con cờ giữa hai người khổng lồ, một kẻ bị lợi dụng.
Hiện tại hắn có thể làm, chính là tìm cách thu được lợi nhiều nhất giữa hai người khổng lồ, có thể coi như đang khiêu vũ trên lưỡi đao.
Nguy hiểm càng lớn tiền kiếm được càng nhiều, kiếp trước Đỗ Trần tin tưởng điểm này, kiếp này cho thánh khí vào khố lừa Ferdinand, cũng vì điểm đó.
Steve đi theo Đỗ Trần ra khỏi đại điện, vừa ra khỏi cửa, hắn lập tức tươi cười chộp tay Đỗ Trần: "À, đệ đệ thân ái, ngươi hiện tại là huân tước có mấy nghìn đồng vàng rồi, thế nào, định cho đại ca thân ái của ngươi bao nhiêu đây?"
"Đảm bảo đại ca ngươi có đủ tiền đi cưa gái là được rồi." Đỗ Trần trả lời cho qua, hắn còn mãi suy nghĩ việc khác.
"Đại ca, Antoine và phụ thân có phải cùng một phe không?"
"Ừm, không tính thế, lão già đó chẳng đắc tội với ai cả."
"Vậy vì sao lão ta giúp ta?" Đỗ Trần thắc mắc: "Ta không thể tu luyện đấu khí, cũng chẳng phải quan lớn, lão ta giúp ta cũng chẳng có lợi lộc gì."
Steve trợn tròn mắt, kinh ngạc nói: "Trời ạ, ngươi không biết à? Antoine là ông của Avril, thường ngày lão ấy quý đứa cháu gái đó nhất đấy."
Đỗ Trần hoang mang không hiểu: "Avril là ai?"
"Tổ tiên ơi, xin ngài cứu thằng Francis đáng thương." Steve nói oang oang, đến khi vệ sĩ cung đình quát lên, hắn mới cúi đầu cười: "Nói cho ngươi biết Avril..."
"Steve, để ta nói." - Một người từ trong đại điện bước nhanh ra, Đỗ Trần nhìn, hóa ra chính là thủ tướng Antoine.
"Avril là cháu gái ta, là thiếu nữ mà ngươi cứu ngày thần an."
“Nguyên lai thị là cháu gái của lão già đó. Khó trách hắn tận tâm hỗ trợ ta, hóa ra cũng vì báo ân.”. Đỗ Trần cười thầm. Một đại thiện sự như vậy chắc chắn sẽ làm cho Liên Hoa Bảo Giám tăng tiến,hơn nữa lại có ân với Thủ tướng.
Antoine tiến đến trước mặt Đỗ Trần để đánh giá hắn. Đỗ Trần cũng nhìn sang Antoine, “Lão đầu này thể hình vừa phải, vẻ mặt thì hơi trắng trắng đích xác là một lão hồ ly, ngay cả môi cũng vậy. Khi còn trả chắc chắn phải là một bưu hình đại hán (giải thích hộ từ bưu hình này nhé). Ta thực sự không hiểu hắn làm sao lại có thể sinh ra một cháu gái xinh đẹp như Avril được.”
“Francis, từ khi ngươi cứu cháu gái ta, ta chưa kịp cám ơn ngươi. Cái tên Frisbe đó thật đáng chết, lần đó nếu không phải ngươi thì sợ rằng Avril đã ….
Đỗ Trần khiêm tốn nói: “Thủ tướng đại nhân. Bất quả chỉ là việc nhỏ thôi. Ta nghĩ nếu hôm đó ta không cứu Avril, nhất định sẽ có người khác gặp chuyện bất bình mà ra mặt. Ngài không cần phải cám ơn ta vì chuyện đó.” Hắn cúi đầu: “Nhưng chuyện ngài giúp ta hôm nay mới là đại sự, ta nên cám ơn ngài mới đúng.”
“Việc đó mà nhỏ ư ? Avril là bảo bối của ta mà.” Antoine kéo tay Đỗ Trần đến cửa cung “Steve, ta muốn cùng đệ đệ của ngươi nói chuyện riêng.”
Ánh mắt Steve ám muội nhìn Đỗ Trần rồi mới ly khai.
Antoine kéo Đỗ Trần đến cổng cung điện. Nơi này rất là yên tĩnh, vắng vẻ.
Hắn nắm tay Đỗ Trần nói: “Huân tước Francis, ta hôm nay nói chuyện với ngươi không lấy thân phận là thủ tướng đế quốc của ngươi nữa mà lấy thân phận là ông nội.”
Sắc mặt hắn rất hiền từ, hơi có vẻ cười cười.
Trong lòng Đỗ Trần đột nhiên có cảm giác không hay. Trong đại điện này, ánh mắt mập mờ của lão già này khiến cho hắn tựa hồ khiến hắn hiểu ra cái gì đó…
Chẳng lẽ ngày đó, anh hùng cứu mĩ nhân làm cho Avril nhất kiến chung tình ?
Antoine không phải muốn chọn tôn nữ đó chứ ?
Antoine thở dài nói: “Nói thật nha, Avril gần đây thường xuyên nhắc tới ngươi. Ta năm nay đã hơn 60 rồi, tự nhiên phải nhìn ra ý tứ của nó, cho nên… tha lỗi cho ta. Ta chỉ có thể gả nó cho Đấu thần cường đại mà thôi, mà ngươi thì… thật không may, không thể tu luyện đấu khí.
Đỗ Trần thở phào nhẹ nhõm. May mắn quá. Thế mà cứ tưởng hắn đến nói chuyện...
Liên Hoa Bảo Giám chết tiệp này.
“Cho nên, ta hy vọng ngươi hiểu được ý tứ của ta hôm nay.” Antoine nhìn chằm chằm vào Đỗ Trần rồi đưa ra ba ngón tay: “Trong vòng ba năm, ta đảm bảo ngươi sẽ được làm tử tước, trong chánh phủ đế quốc sẽ có tương lai sáng lạn. Hơn nữa sản nghiệp sẽ đạt đến 10000 kim tệ!... Chỉ cần ngươi không đụng đến Avril.”
“Lão bất tử này có nhầm không vậy?” Trong lòng Đỗ Trần mắng to. “Là nha đầu nhà ngươi câu dẫn ta đó.”
“Luyện đồng tử công mà, sao có thể câu dẫn ngươi khác chứ ?”
Đỗ Trần trầm tư suy nghĩ. Đề nghị của Antoine thực sự là tốt phi thường. Dù sao thì hắn và Avril không có khả năng cái gì đó… Nhưng làm sao Đỗ Trần có thể chấp nhận cái điều kiện khuất phục đó ?
Hắn là tiểu thâu chứ không phải tên khất cái, không cần lợi dụng nữ nhân để nhận ân xá của người khác.
Đỗ Trần nghiêm túc nói: “Thủ tướng đại nhân, đa tạ hảo ý tuyệt vời của ngài.”
Ngay lập tức, sắc mặt hiền từ của Antoine chuyển sang bộ mặt uy nghi của Thủ tướng đế quốc.
“Mặt khác, ta cũng sẽ không gặp lại Avril nữa!” Đỗ Trần cười cười “Nếu thủ tướng đại nhân không còn việc gì, ta xin phép cáo lui trước, bệ hạ đang chờ đợi kế hoạch của ta.”
Antoine cổ quái nhìn Đỗ Trần (có chút thất thần). Hắn không rõ Đỗ Trần có ý tứ gì “Cũng được, hy vọng ngươi nói được làm được.”
Lúc này đã là chính ngọ, bên trong vương cung, cuộc tranh luận đã kết thúc, các vị đại thần đều đã ra về.
Lúc này trong đó vẫn còn một người, đó là phụ thân của Francis, Angius. Hắn nhìn thấy Đỗ Trần vừa ly khai sau khi nói chuyện thủ tướng. Hắn cảm thấy có chút ngạc nhiên, sau đó thân thiết tiến lại gần Antoine chào hỏi “Thủ tướng các hạ, hôm nay cảm tạ ngài đã giúp đỡ gia tộc St Kain.”
“Không cần khách khí. Ta rất thích đứa nhỏ Francis này. Oh! Huân tước Francis, vừa thông minh, nhanh nhẹn, xem ra rất có tiền đồ.” Antoine khách sáo nói vài câu rồi đổi luôn chủ đề “Phó tổng trưởng các hạ, Tây Cách Lỗ quân đoàn trấn thủ đạo hải thiên quan chắc là cực khổ lắm. Ta thấy còn 7000 kim tệ, hay là cứ cấp hết cho bọn ?”
Angius làm được phó tổng trưởng cũng phải có cách cư xử độc đáo của hắn.
Hắn cười nói “Cảm tạ thủ tướng các hạ, về tuyển chọn tân tài chính đại thần, ta muốn đề nghị trưởng tử của ngài có được không ?”
Hai người đều cười, không hề nói nhiều.
Angius tạm biệt Antoine. Sắc mặt hắn chợt biến lạnh khi nhìn thấy Đỗ Trần: “Trong ba đứa, ngươi là đứa đầu tiên được phong tước vị. Hiện tại có hai lựa chọn. Một là ngươi tiếp tục ở lại trang viên của St Kain. Hai là tự mình lập môn hộ cho riêng mình. Ngươi cứ lựa chọn cẩn thận vào.”
Đỗ Trần cũng lãnh đạm nói: “Biết rồi, tôi sẽ lựa chọn nghiêm túc.”
Nhìn vẻ mặt không có biểu tình của hai người, rất khó tin rằng đây là phụ tử đang đối thoại.
“Ai da, chúc mừng Angius công tước, Francis 15 tuổi đã được phong tước, Tây Cách Lỗ thánh huy đấu thân càng thêm vinh quang chói lọi.” Một đại nhục cầu cười hi hi nhìn tới Đỗ Trần. Đỗ Trần nhìn sang, tên gia hỏa này trên thân đều phì nộn ra. Y phục thì đúng là của quý tộc. Hắn quá béo, y phục không thể bó sát người, chỉ khoác lên một ám thanh trường bào.
Tóc mầu xanh, khuôn mặt to bè cười hi hi nói: “Francis, có nhớ Uy Đức Nặc (Videnov) thúc thúc không ? Năm ngoái chúng ta đã gặp qua rồi đấy.”
Đỗ Trần đương nhiên không nhận ra hắn.
Angius tự giới thiệu: “Vị này là phụ thân của Kaman, hậu duệ của Bạo phong
đấu thần A Lỗ Mạn, đế quốc lễ pháp đại thần, Khắc Lí Sâm tộc trưởng Videnov công tước."
Nhắc tới Kaman, Đỗ Trần suy nghĩ, “Dương giác chiến chùy trong tay mình là ăn cắp từ nhà họ. Mặt khác đại ca từng nhắc tới Cụ phong trọng giáp binh của Khắc Lí Sâm gia tộc là một trong tam đại hùng binh.
“Videnov thúc thúc, người có khỏe không ? Ta rất vui vì gặp lại người” Đỗ Trần cười nói.
Videnov bên ngoài thì cười nói rất hợp với Đỗ Trần, trong lòng thì đang suy nghĩ tới Kaman. “Con trai ta, phụ thân đã đáp ứng cho ngươi có thể cho ngươi cơ hội danh cánh ngôn thuận giết chết Francis. Ngươi cứ yên tâm đi.”
“Oh, Francis huân tước quả thật là rất trẻ ha! Phải rồi, Angius phó tổng trưởng các hạ, nhìn thấy nhi tử của các hạ, ta nhớ tới một sự kiện rất trọng yếu, cần phải lấy ý kiến của ngài.”
Angius nói: “Thỉnh thuyết (Mời nói)”
“Là thế này, hàng năm đều có tháng Thần An, chính là lúc đấu thần học viên chiêu sinh khảo thí. Ta thân là đế quốc lễ pháp đại thần tự nhiên phải có trách nhiệm an bài khảo thí.
Angius nở nụ cười: “Trưởng tử của ta thì không nói làm gì, hai lần đều thất bại. Nhưng năm nay, đã có Charlie tham gia vào khảo thí. Ta đối với hắn rất có lòng tin.”
“Oh, ta đối với hai vị thiếu gia cũng rất tự tin. Nhưng mà, năm nay khảo thí có chút thay đổi…” Cười cười nhìn sang Đỗ Trần giống như nhìn đứa cháu thân yêu vậy.
Chương 24: Tống tử đích khảo thí (he he chịu chết mà khảo thí đi).
Dịch: mrbxp
Nguồn: Tàng thư viện
“Thay đổi ? Thánh giáo pháp điển thay đổi rồi à ?”
“Không, không phải thánh giáo mà là kết quả thương nghị giữa bệ hạ và ta. Trong quá khứ, đế quốc đấu sĩ đến 18 tuổi mới có thể tham gia khảo thí trong khi rất nhiều đế quốc khác, 15 tuổi đã có thể tham gia rồi. Làm như vậy đế quốc có thể đào tạo ra nhiều đấu thần hơn.
“Vì vậy, bệ hạ và giáo phụ Ferdinand sau khi thương nghị đã quyết định khảo thí năm nay, 15 tuổi là có thể đạt tiêu chuẩn để tham gia.
Videnov nói một hơi thật dài rồi thở hổn hển. Đỗ Trần có chút nghi hoặc.
"Videnov thân là hậu duê của đấu thần đáng lẽ phải là một vị cường đại đấu thần chứ, sao thể chất lại tệ quá vậy ?"
So với Angius phụ thân hắn cùng là hậu duệ đấu thần thì phụ thân hắn hùng tráng uy vũ hơn rất nhiều – một thân tuyệt đại kiêu tướng tung hoàng chốn sa trường.
Angius nói: “Công tước các hạ, nếu ta nhớ không nhầm thì con trai Kaman của ngài đã 15 tuổi phải không ?”
“Đúng vậy, nó cũng nên tham gia vào khảo thí năm nay.” Videnov cười nói: “Ta muốn nói là Francis cũng đã 15 tuổi rồi…”
Nguyên lai là kêu gọi mình đi khảo thí. Cái gì mà “Diêu Lam Đấu Thần”, “Phi Hoàng Đằng Đạt Đích Toản thạch”, trong lòng Đỗ Trần chỉ biết tu luyên mỗi “Liên Hoa Bảo Giám” thôi. Mới chỉ tu luyện đến đệ nhị tầng một chút. Bên trong cũng đã tương đương với nhất cấp đấu khí. Hơn nữa lại không có chiêu thức hay kỹ sảo gì, căn bản chỉ để dọa người.
“Videnov thúc thúc, người biết không, ta căn bản không thể tu luyên đấu khí.” Đỗ Trần cười nói.
“Ai da, ngươi làm ta phải kiểm tra lại trí nhớ của mình rồi. Trong Thánh pháp giáo điển có quy định không có đấu khí thì không thể tham gia, nhưng ngược lại hậu duệ của đấu thần phải tham gia một lần đó.” Videnov nét mặt cười cười “Vậy, Angius công tước đại nhân có thể không cho Francis tham gia sao ?”
“Không!” Angius đột nhiên giơ tay lên, nắm chặt quyền đầu, không thể nhận thua được “Hậu duệ của Shigeru đấu thần sao có thể nhận thua ?”
“Gia tộc St Kain có thể chết trận như một anh hùng chứ không có loại tham sống sợ chết.”
“Videnov lễ pháp đại thần, gia tộc St Kain, con trai thứ ba Francis sẽ tham gia khảo thí đấu thần.”
Con mắt Videnov sáng ngời, thật không dám tin Angius lại thật sự đám ứng đòi hỏi của hắn: “Công tước đại nhân, ta sẽ đưa tên của Francis vào nhé. Không có phát sinh gì đâu, chỉ việc phải khảo thí thôi mà.”
Angius trầm ngâm một lát, rồi nói như đinh đóng cột “Ngươi đưa tên của nó lên đi.”
“Oh, Angius các hạ. Dũng khí của ngài làm cho ta kính nể. Ta sẽ đi chuẩn bị ngay đây.” Hắn quay sang Đỗ Trần cười rất thân thiết. “Cháu Francis, cháu nên chuẩn bị khảo thí nha.”
Videnov vui vẻ đi về.
Đỗ Trần nhìn theo bóng dáng hắn. Đỗ Trần không hiểu tên mập này vui vẻ cái gì khi mình tham gia khảo thí cơ chứ ? Cười giống như chó vẫy đuôi vậy.
“Francis!” Angius kêu Đỗ Trần lại, vẻ mặt quái dị nói: “Steve sẽ truyền thụ cho ngươi một ít king nghiệm khảo thí, đến lúc đó…”
Hắn đột nhiên không nói nữa.
Đỗ Trần nghi hoặc chờ đợi cho đến khi Angius tự động xoay người bỏ đi, lạnh lùng nói: “Gia tộc St Kain chỉ có chết trận anh hùng chứ không có loại tham sống sợ chết.”
Chết trận anh hùng… Chẳng lẽ khảo thí này có thể chết sao ?
………..
“Trời ạ, lão phụ thân có hồ đồ quá không đây ? Tự nhiên lại kêu ngươi tham gia khảo thí đấu thần học viện.”
Trong trang viên gia tộc St Kain, Steve vừa nghe Đỗ Trần nói đã không nhịn được nhảy dựng lên: “Đệ đệ thân ái, sao ngươi lại đáp ứng cơ chứ? Không phải tự đi tìm chết sao ?”
Đỗ Trần kinh ngạc nói: “Chỉ là khảo thí bình thường mà cũng chết người à ?”
“Nói nhảm!” Steve tức giận nói: “Ta biết ngay mà, cái tên Videnov này mượn cớ để báo thù cho Kaman mà.”
“Đại ca, người đừng vội. Sự việc rốt cuộc là thế nào ?”
Steve hai tay nắm vai Đỗ Trần giải thích: “Đấu thần học viện, chỉ cái tên đó thôi, tức là tuyển chọn các đấu sĩ có tư chất siêu quần, sau đó bồi dưỡng hắn trở thành đấu thần chân chính. Vây chắc đệ đã tưởng tượng ra nội dung khảo thí này thế nào rồi chứ ?
“Luận võ ?”
Đúng vậy, hơn nữa nó không quan tâm ngươi có đấu khi hay không. Chỉ cần thượng đài là có thể sẽ tử vong. Đấu thần học viên phân làm hai bộ phận.
Một là thi văn, cái này thì ngươi không cần phải quan tâm, chỉ cần đọc mấy cuốn Thánh giáo điển tịch là có thể qua. Còn về võ thí thì hàng năm trong lúc võ thí, lúc nào cũng có một số người tham gia bị tử vong.
Đỗ Trần kinh hãi nói: “Đến mức vậy sao, chỉ là khảo thí thôi mà.”
“Nó đúng là khảo thí, nhưng là tuyển chọn đấu thần khỏa thí.” Steve ngao ngán thở dài, trầm ngâm: “Bốn giới luật của đấu thần bao gồm ‘Lâm chiến không lùi’, ‘gặp địch không tránh’, ‘vào tuyệt cảnh để tìm sinh lộ’, ‘biết chết mà không hàng’.”
Nói xong, Steve thở dài không thôi. Đỗ Trần cũng hiểu được ý tứ của hắn. Theo như bốn giới luật này, đấu thần chân chánh phải là dũng sĩ không sợ chết. Nếu như tham sống thì đừng tham gia khảo thí.
“Đại ca, có cách gì để không tham gia không ?”
“Không thể, Thánh giáo pháp điển quy định, chỉ cần báo danh thì chắc chắn phải tham gia, nếu không tức là vi phậm thánh giáo pháp điển. Ngươi nên nhớ rằng trong lúc khảo thí có thể nhận thua chứ tuyệt đối không thể tham gia…. Phải rồi!”
Đột nhiên, cặp mắt của Steve sáng ngời: “Ta có cách rồi, đệ đệ. Ngươi nên nhớ kỹ, trong lúc luận võ, ngay khi đối thủ xuất ra thánh khí thì lập tức nhận thua.”
“Nhưng đại ca, phụ thân nói ‘chỉ có chết trận anh hùng…’”
“Ngươi quan tâm đến phụ thân làm gì, thân ái đệ đệ của ta. Vinh dự của gia tộc tuy quan trọng nhưng không thể so với cái mạng nhỏ của ngươi được, phải không ?” Steve cười to.
Đỗ Trần thực sự cảm động. Ở trong cái thế giới đấu thần này, đại đa số người đều quan trọng hóa vinh dự gia tộc. Cũng như hôm nay Angius phụ thân hắn lẽ nào lại không hiểu được âm mưu của Vidinov, nhưng vì gia tộc của mình thì vẫn phải đáp ứng yêu cầu. Trong khi đó, Steve lại thực sự coi trọng an nguy của chính mình. Có được vị đại ca như vậy, có lẽ là hạnh vận của hắn.”
Steve nói tiếp: “Ngoài ra, ngươi đã có 3 lần chúc phúc của Ferdinand tương đương với 30 điểm, cộng thêm văn thí là 40 điểm thì thành tích của ngươi cũng sẽ không quá dọa người đâu.”
Đỗ Trần mỉm cười nhẹ nhõm, nhưng trong tim cũng không ngừng tự hỏi “Liệu hắn có nên nhận thua không ? Hắn bây giờ cũng có một chút thực lực để khảo thí rồi chỉ là không đủ sức mà thôi.”
Đã như vậy, lần này cứ tham gia vào khảo thí để xem thế nào ? Nếu sử dụng Liên Hoa Bảo Giám thì cứ cho đó là thực lực của đấu thần thần bí lưu lại trên thân mình. Giáo hội cũng không dám hỏi thì chắc Angius cũng không dám nói nhiều.
Nghĩ đến đây, Đỗ Trần nói: “Đại ca, ngươi yên tâm đi. Ta biết phải làm thế nào rồi.”
Steve tưởng rằng Đỗ Trần quyết định nhận thua nên khoan khoái nói: “Tên lão già Videnov này thật đáng ghét. Hắn dựa vào thân phận lễ pháp đại thần để ép ngươi và Kaman vào chung một nhóm để khảo thí, tạo cơ hội giết ngươi. Mẹ nó chứ!”
Đỗ Trần hiểu rõ, sự thật chính là như vậy. Trao cho Kaman cơ hội báo thù…
Trời đất, nếu nói như vậy Videnov và con trai của hắn uy hiếp tới sinh mạng của mình, vậy thì đấu thần thần bí lại ‘bác bì’ nữa hay không đây ?”
Đỗ Trần tâm trạng hoang mang. Steve đẩy hắn một cái “Lại tưởng nhớ tiểu thư nào rồi ? Sắc mặt như vậy, chắc là không cam tâm buông tha Avril hả ?”
“Không đại ca, ta đối với nha đầu đó không có một chút hứng thú!”. Đỗ Trần cười khổ, trong lòng vẫn không ngừng tự hỏi về đấu thần thần bí liệu có ra tay lần nữa hay không ?
Steve kéo tay Đỗ Trần lại. “Trước hết hãy gác chuyện Avril lại đã, khảo thí cũng còn phải lâu nữa. Ngươi nên lo sản nghiệp nam thành trước đã.”
Chuyện liên quan đến sản nghiệp, Đỗ Trần nói thì hay lắm, nhưng đến khi động thủ thì hai mắt hắn tối sầm lại, không biết phải làm thế nào.
Dù sao kiếp trước hắn cũng chỉ là một tên ăn trộm chứ đã học qua kinh doanh bao giờ đâu. Cũng còn may, sản nghiệp của gia tộc St. Kain rất nhiều, cũng có rất nhiều nhân tài kinh doanh. Thêm vào đó Steve dựa vào thân phận là trưởng tử, tìm cho Đỗ Trần mấy thương nhân có kinh nghiệm phong phú, thay hắn lo các công tác chuẩn bị.
Còn làm cái gì, Đỗ Trần đối với tình hình thương mại của đại lục không biết chút gì. Cho nên dù không nhúng tay làm chưởng quỹ, các việc còn lại cũng đều giao các thương nhân khác làm. Dù sao sản nghiệp này cũng lấy danh nghĩa của bệ hạ Bargnani, lại có cổ phần của thủ tướng đế quốc trong đó, cho dù có người muốn mưu lợi cũng tuyệt đối không dám làm liều.
Cũng vì lý do đó, chính phủ St.John đối với sản nghiệp của Đỗ Trần đương nhiên phải trải thảm, cấp đất, miễn thuế, chèn ép đối thủ cạnh tranh… Trong vòng mười ngày ngắn ngủi, quỹ từ thiện của Đỗ Trần đã được khai trương.
Vẫn Thần lịch, ngày 06 tháng 10 năm 1277, tại phía nam thành St.John.
Rất nhiều khất cái dân nghèo tụ tập tại quảng trường, ước chừng khoảng bảy - tám nghìn người, người nào cũng mặt vàng bủng, quần áo lam lũ. Lúc này, tất cả ánh mắt đều hướng vào trung tâm quảng trường nơi Đỗ Trần đang đứng trên cao, bên cạnh hắn thì có rất nhiều bánh mì.
“Xin chào mọi người. Ta là Francis.” Đỗ Trần đứng trên cao, hai tay giơ lên, chào đón đám khất cái lưu dân.
“Mĩ đức, mĩ đức.” Mọi người tung hô.
Đỗ Trần nhìn xuống dưới cười cười. Hắn chuyển thế, thời gian cũng hơn một tháng rồi. Trong một tháng này, hắn liều mạng làm việc thiện, giúp đỡ được bao kẻ nghèo khổ thành Nam. Đồng thời, Liên Hoa Bảo Giám cũng tiến triển cực tốt, duy có điểm này là Đỗ Trần không ngờ tới.
Hắn thề, làm việc tốt chẳng qua chỉ để mông đít nở hoa.
“Các vị huynh đệ tỷ muội thân ái. Ta chỉ là một người bình thường, không thể đương nổi cái danh hiệu "sự cao quí thành St. John" đâu. Hôm nay, ta chỉ trợ giúp mọi người có được cuộc sống tốt hơn, quần áo để mặc và bánh mì để ăn thôi.” Đỗ Trần đã sớm thấy mọi người nhìn chằm chằm vào bánh mì mà chảy cả nước miếng, nên vội nói ngắn gọn.
“Không cần nhiều lời nữa. Ta tin tưởng rằng, trăm lời nói nhảm cũng không bằng được ổ bánh mì nóng hổi đằng sau.”
Mọi người cùng cười rộ, "Sự cao quí thành St. John" quả nhiên thú vị. Nói một cách thành thực, trong giới quí tộc thành St. John, chỉ có Francis là hiểu được những người nghèo cần gì.
Nếu như hắn làm thủ tướng, ngày tháng có khi sẽ tốt hơn nhiều.
Đương nhiên, ý nghĩ này thật hoang đường. Dân nghèo nghĩ xong cũng quên luôn.
Đỗ Trần giơ một lá cờ lớn màu hồng, một mặt có thêu một đóa hoa sen màu vàng, mặt kia có danh tự của Bargnani – vua của đế quốc Lanning: “Mọi người xin nhìn rõ, sau này chỉ cần nhìn thấy cửa hàng nào có tiêu ký này là mọi người bao gồm người già, trẻ con, người tàn tật có thể vào bên trong ăn đến no thì thôi, mùa đông còn có thể có chăn đệm. Ngoài ra những người khỏe mạnh có thể có cơ hội xin việc kiếm tiền.
Nhưng mà, ta cũng chỉ có một vài cửa hàng thôi, cho nên mỗi ngày chỉ có thể phát vài bộ y phục và bánh mì. Nhưng sau này, chỉ cần những người làm đều chăm chỉ chịu khó, thì số lượng cửa hàng sẽ càng lúc càng nhiều, ngày càng nhiều người được giúp đỡ hơn. Cho nên mọi người phải cùng nhau tương trợ, cùng cố gắng giúp thêm nhiều người nữa.
Đỗ Trần nhổ cây cờ trên bàn ra, cười nói: “Tốt lắm, mọi người xếp hàng nhận bánh mì nhé.”
“Francis huân tước! Mọi người đều ủng hộ ngài.” Mọi người lớn tiếng ca ngợi Đỗ Trần, đồng thời chuyền bánh mì cho nhau .
Nhanh nhanh quá, mông của Đỗ Trần lúc này bắt đầu tê rồi. Liên Hoa Bảo Giám hình như đang ăn xuân dược, điên cuồng phát triển, một luồng cảm giác tê tê, khiến Đỗ Trần sướng đến toàn thân bồng bềnh.
Ai, kiếp trước sao lại không nghĩ ra cách này. Chỉ dựa vào một người thì có thể làm bao nhiêu việc tốt? Cứ như hiện tại, mỗi lần giúp đỡ bảy tám ngàn người. Hơn nữa chỉ cần quỹ từ thiện còn tồn tại, như thế sẽ không ngừng giúp đỡ người nghèo, lúc đó chẳng phải nằm trên giường Liên Hoa Bảo Giám cũng tiến bộ sao?
Hắn đã nghĩ kỹ rồi, sản nghiệp này không cần kiếm tiền, chỉ cầu tu luyện Liên Hoa Bảo Giám.
Cùng với số lượng người nghèo được giúp đỡ càng lúc càng nhiều, đóa sen thứ hai trên mông Đỗ Trần nhanh chóng nở ra, cuối cùng thì cũng khai hoa.
Trong đầu Đỗ Trần vang lên một tiếng "ong", giống như bị trùy gõ vào. Lúc này hắn đã nhận ra đóa sen thứ hai đã khai hoa, lòng nghĩ lại có chuyện tốt rồi.
Nhanh tìm chỗ để xem mông!
Đỗ Trần ra lệnh cho đám thương nhân quản lý, còn hắn thì cáo lỗi mọi người, nhảy xuống rồi tiến vào một cái ngõ nhỏ.
Nhà xí ở đâu ta ? Đỗ Trần cuống quít tìm kiếm thì đột nhiên hắn nghe có người nói đằng sau: “Francis, đã lâu không gặp.”
Đỗ Trần quay đầu lại nhìn. Một vị cô nương mặc quần dài màu lam đứng đó. Mái tóc dài ánh hồng, dung nhan kiều diễm, đầu hơi cúi cúi, bộ dạng thật khả ái.
Là Avril.
Đỗ Trần sững sờ tại chỗ, tự nói, sao con bé này cũng tới đây vậy?
“Ta vừa rồi thấy rất nhiều người ca ngợi ngài. Ngài đã giúp rất nhiều người.” Arvil cúi đầu nói. Nàng trong lòng rất thẹn. Thân là một cô gái quý tộc, lại không câu chấp gì, tới gặp thiếu gia nhà người ta nói chuyện. Nếu chuyện này lộ ra ngoài, đúng là ngượng chết.
Ngày đó Francis cứu nàng ta, ngay cả tên cũng không hỏi, thực sự rất ra dáng quý ông, so với những kẻ vừa thấy nàng đã tròn mắt nhìn thì chính trực hơn nhiều.
Mới vừa rồi, rất nhiều người nhiệt tình ca ngợi hắn như vậy, e rằng kể cả ông cũng không có uy vọng thế.
Một người tốt như vậy, sao không thể tu luyện đấu khí nhỉ? Nghe nói gia gia cũng uy hiếp hắn rồi. Ôi, nếu hắn có thể trở thành đấu thần thì gia gia chắc cũng không…
Nhìn Avril lúc này đang nghĩ ngợi linh tinh, Đỗ Trần nóng nảy hỏi ngay: “Có chuyện gì không đây?”
Avril cúi đầu, đúng rồi, chính mình cũng không có sự tình quan trọng gì, chỉ là mình muốn thấy hắn thôi.
“Ta, ta muốn…”
Nàng chần chờ một lúc khá lâu cũng không tìm được cái cớ thích hợp nào. Đỗ Trần lúc này không nhịn được, đã muốn rời đi. Arvil lo lắng, lập tức nói: “Ta, ta chỉ muốn gặp ngài một chút!”
Con bé này đúng là để ý đến ta rồi sao? Trong lòng Đỗ Trần cười khổ, âm thầm mắng Liên Hoa Bảo Giám, ba chữ “Hoạt Thái Giám” cứ như trát đao kề trên cổ hắn. Đỗ Trần cắn răng nói: “Tiểu thư, xin tự trọng! Ta đã đáp ứng với thủ tướng Antoine là không gặp lại nàng rồi!”
Arvil không cam lòng, ngửng đầu lên hỏi: “Vậy, lúc ở đêm yến tiệc hôm trước, sao ngươi lại cười với ta?”
“Ta cũng cười với Yuna công chúa nữa mà. Cái này chỉ là lễ phép, không có hàm ý gì đâu!”
Lúc Đỗ Trần giải thích, hắn không chỉ cảm thấy mông tê tê, hơn nữa đầu não như đang phê, không chịu nổi.
Không thể dây dưa thêm với con bé này nữa, Đỗ Trần nghiêm mặt lạnh lùng nói: “Avril tiểu thư, ta có chuyện quan trọng, phải đi trước.”
Nói xong, hắn lập tức chạy luôn.
“Ta khiến ngài ghét thế cơ à?” Con ngõ nhỏ heo hút chỉ còn một mình Arvil với tâm trạng buồn bã.
Đỗ Trần vất vả vô cùng mới chạy thoát khỏi ánh mắt ai oán vô tận của Avril. Thở dài một tiếng, hắn đi xuống một căn phòng dưới đất, chính là toilet công cộng.
So với khu quí tộc, thì toilet của nam thật còn kém hơn rất nhiều. Một mùi hôi thối xộc đến khiến Đỗ Trần không mở mắt được. Hắn vẫn bất chấp, toàn thân lúc này thực sự choáng váng và mệt mỏi đến nỗi, cảm giác đó khiến hắn như muốn lôi tim gan ra kiểm tra xem thế nào.
Hắn lập tức cởi quần, nhìn ngay xuống mông. Lúc này đóa hoa sen thứ hai đã nở hoàn toàn. Hơn nữa Liên hoa bát quái lại tiếp tục biến hóa, ngay cả đóa thứ ba trên quẻ càn cũng từ từ nở.
Đỗ Trần hạ giọng hoan hô, tập trung vào biến hóa của đóa hoa sen thứ ba này.
Lúc đầu đóa hoa sen biến hóa rất nhanh nhưng tốc độ khai hoa cũng chậm dần. Tâm trạng Đỗ Trần trùng xuống. Liên Hoa Bảo Giám càng về sau càng khó tu luyện, Bồ Đề đã nói, lúc đến bát quái Liên Hoa Bảo Giám chắc phải cứu cả loài người mới tiến bộ được. Mặc dù hắn không ngừng làm việc tốt nhưng tốc độ tiến triển đã giảm đi tương đối nhiều.
Cuối cùng thì đóa hoa sen thứ ba có mười phần đã nở khoảng bảy hay tám phần gì đó, lấy mắt thường quan sát cũng không thấy được biến hóa gì nữa. Lúc đó mùi hôi trong nhà xí cũng tăng lên nhiều vì trên thân người Đỗ Trần xuất hiện một tầng tạp chất màu đen, so với mùi nhà xí còn khó ngửi hơn.
Nhưng trong lòng Đỗ Trần cười thầm đắc ý, không cần phải nói, cái này chắc chắn là tẩy tủy. Cùng lúc đó, tại huyệt khí hải, liên hoa nội kình đã to bằng ngón tay cái, hơn lúc trước mấy lần.
Thêm vào đó, Đỗ Trần vẫn không biết, thể chất của hắn đã lên đến cực phẩm trong loài người. Cho dù không thể tu luyện đấu khí nhưng thân thể tráng kiện, bách bệnh bất sinh.
Không hiểu thực lực của mình thế nào? Đỗ Trần từ miệng Steve đã hiểu được cách phân cấp tiêu chuẩn đấu thần, nhưng vẫn không thể đoán được thực lực của mình.
Tiêu chí của hồng y đấu sĩ cấp một là có thể sử dụng đấu khí và thánh khí. Đến Chanh Y đấu sĩ cấp hai thì lúc này đấu khí đã thực thể hóa, trên người đã có thể thấy rõ dấu hiệu.
Đỗ Trần bây giờ rất tự tin. Liên Hoa nội kình của hắn tuy không mạnh bằng đấu khí cấp hai. Nhưng hắn vẫn có thể xuất Liên hoa nội kình ra bên ngoài cơ thể, hóa thành thực chất. Từ điểm này mà nói, đấu khí so với Liên Hoa Bảo Giám vẫn còn chỗ thua, ít ra cũng không hơn được.
Dùng nội y lau ghét trên người, Đỗ Trần chỉ mặc duy nhất một áo choáng bên ngoài rồi đi ra khỏi nhà xí. Phía xa xa, Avril còn ngây người đứng phát ngốc.
Đỗ Trần thở dài. Phải thừa nhận, Avril rất đẹp, phẩm hạnh cũng tốt lắm. Đáng tiếc, hắn tu luyện phải đồng tử công, hơn nữa lại không biết thần công bao giờ mới đại thành.
Không thể níu kéo người ta được.
Lặng lẽ ly khai bằng con đường khác, Đỗ Trần đi vào một ngôi nhà khác để tẩy uế rồi mới trở lại trang viên gia tộc St. Kain.
13 tháng 10 là ngày khảo thí của đấu thần học viện Lanning. Vẫn còn thời gian bảy ngày nữa. Trong bảy ngày này Đỗ Trần ban ngày vẫn làm việc thiện, buổi tối thì đọc sách, nhờ đó phát hiện ra lợi ích của Liên Hoa Bảo Giám cũng có chỗ đặc biệt. Khi đóa hoa thứ hai nở ra, hắn vừa được tẩy tủy, hơn nữa lại được "minh mục thanh não" (mắt sáng hơn, não thông minh hơn), làm cho hắn thông minh hơn rất nhiều.
Bây giờ Đỗ Trần có thể được gọi là "nhìn một lần đã không quên được". Một chồng thánh giáo pháp điển, trong bảy ngày, hắn đã ghi nhớ toàn bộ.
Tiên gia pháp môn, quả nhiên bất phàm.
Vẫn Thần lịch, ngày 12 tháng 10 năm 1277, đêm.
Steve và lão Fourier nói chuyện với Đỗ Trần đến nữa đêm, cũng không ngoài việc khảo thí đấu thần. Khi thí sinh vào thi đấu, sẽ bị đóng cửa trong đó một thời gian, lúc đó phải tự lo cho mình.
Đỗ Trần nghe giống như kiến bò lỗ tai vậy, khổ nỗi không đành lòng đuổi hai người này đi, dù sao họ cũng là hai người quan tâm mình nhất, đành im lặng chịu đựng. Đến lúc chim báo giờ bên ngoài tuyên bố đã đến đêm rồi, lão Fourier cũng mệt mỏi, rốt cục đứng dậy cáo từ “Steve thiếu gia, ngày mai ngươi cũng khảo thí, nên nghỉ ngơi sớm một chút. Thiếu gia thật sự định để cho Ariza đi theo sao? Đầu hắn không được tốt, nếu không lão bộc cũng không ngại đêm mà đến dong binh công hội, để xin cho ngài một đấu sĩ cường đại."
“Không cần nói nhiều, đại ca ta không phải đã nói rồi sao. Văn thí ta khẳng định là sẽ qua, về võ thí, ta sẽ nhận thua, không cần lãng phí tiền bạc làm gì, nó còn không bằng cấp cho ngươi mấy kiện y phục.
Trong lòng lão Fourier cảm kích vô cùng. Đỗ Trần sau khi tiễn bọn họ về mới lên giường suy nghĩ về khảo thí ngày mai.
Mơ mơ màng màng, Đỗ Trần lên giường ngủ thẳng.
Thành St.John về đêm rất yên tĩnh. Không khí tại trang viện của gia tộc St.Kain cũng rất tĩnh lặng.
“Francis!”
Một giọng nói lạnh như băng vang lên, Đỗ Trần lập tức từ trong mộng tỉnh dậy. Hắn lập tức xoay người nhìn khắp xung quanh, liền cả kinh tròn mắt ngây ngốc.
Cách đầu giường của hắn không xa, có cắm một thanh đao nhỏ lấp lánh hàn quang, phía dưới có một phong thư.
Nhìn lại phòng ngủ, yên tĩnh như vậy, làm gì có bóng người nào?
Cây đao nhỏ này cho Đỗ Trần biết, có người mới đến, nhưng chỉ để lại mỗi một câu nói lạnh lùng, không giống như giọng nói của con người, rồi bỏ đi.
Cầm cây đao, Đỗ Trần muốn nhấc nó lên thì đột nhiên có cảm giác lạnh như băng truyền đến. Nhìn kỹ cây đao, hóa ra nó là một thanh băng đao, hơn nữa cũng đã bắt đầu tan chảy rồi.
Nhổ băng đao, cầm lấy phong thư, bên trong đó là một chuỗi vòng cổ. Chuỗi vòng cổ này được làm bởi các hạt nhỏ, ngoài ra còn có một quả cầu màu lam to bằng ngón tay cái, cầm cũng khá nặng.
Mở thư ra, trên lá thư có viết vài từ ngữ đơn giản thông dụng của đại lục.
“Lâm chiến không lùi, gặp địch không tránh, vào tuyệt cảnh để tìm sinh lộ, biết chết vẫn không hàng. Thân là hậu duệ của đấu thần, không được quên bốn giới luật ngày mai. Cứ đeo hạng liên vào rồi tham gia khảo thí, không cần phải nhận thua.”
Ngay sau đó, còn có vài dòng chữ nhỏ đại ý nói nếu Đỗ Trần gặp nguy hiểm thì có thể phá hạng liên để bảo vệ tính mạng.
Cái này là ai đưa tới đây? Đỗ Trần toàn thân phát mồ hôi lạnh. Nếu người này muốn lấy mạng hắn chắc quá dễ dàng.
“Ngươi còn ở đây không ?” Đỗ Trần thấp giọng hỏi.
Không ai đáp lại Đỗ Trần. Hắn nhìn ra ánh trăng ngoài cửa sổ rồi đánh giá dây chuyền trong tay. Dây chuyền này rất bình thường, chỉ là do vàng tạo thành, xâu mười mấy viên kim cương vỡ. Nếu như vậy thì giá trị chuỗi xuyến hạng này chẳng đáng giá mấy.
Nhưng quả cầu lam của dây chuyền cũng không phải vật bình thường.
Chỉ thấy hình cầu màu lam, nhìn thì thấy nhỏ, nhưng nếu nhìn lâu sẽ thấy được một biển thủy quang rộng lớn, mơ hồ. Đỗ Trần nhìn cầu thể như vừa trông thấy một giọt nước trong suốt, cảm giác giống như là…
Nước mắt!
Đỗ Trần chẳng biết vì cái gì cứ càng xem thì càng thấy giống như nước mắt. Dần đần, hắn nhìn giọt nước mắt chằm chằm, hai mắt có chút thất thần. Đột nhiên, không hiểu từ đâu cảm giác đau thương truyền vào trong hắn, khiến cho hắn đau xót, hai hàng nước mắt lăn dài trên hai gò má.
Tiếng khóc, Đỗ Trần nghe được tiếng khóc của một nữ nhân.
Ủy mị, ai oán, thống khổ, triền miên, sâu kín, tiếng khóc từ trong đầu Đỗ Trần truyền lại lúc này – người đàn bà rơi lệ này đang rất thương tâm, như đã mất đi người yêu thương nhất vậy.
“Mẹ nó!” Đỗ Trần ném dây chuyền lên giường. Cái này hình như có linh tính. So với linh tính của Bạo phong dương giác chiến chùy lại mạnh hơn, có thể ảnh hưởng đến tâm tình con người!
Cầm lại phong thư cẩn thận, đọc thêm lần nữa, hắn không thấy có nói đến tên của dây chuyền này. Chỉ thấy nói đeo nó vào là Đỗ Trần có thể bình an.
"Ai cho ta cái này nhỉ ? Đại ca sao ? Không có khả năng, nếu có hắn đã cho ta danh chính ngôn thuận rồi. Nếu không phải đại ca thì …. Chẳng lẽ lại là vị đấu thần thủ hộ kia sao ?"
Đỗ Trần suy đi nghĩ lại, chỉ có vị đấu thần thần bí kia là có thể giúp hắn. Vị đấu thần kia sao lại không tự mình đến gặp hắn nhỉ ?
Tự nghĩ trong lòng kẻ này chắc có bí mật gì đây.
oOo
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của David