Hứa Tiên Chí
Tác giả : Thuyết Mộng Thần
-----oo0oo-----
Chương 987 - 988: Nghĩ Cách Cứu Viện
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu tầm
Cái gọi là tước bài, lại xưng là bác hí quân bài, tức là mạt trượt thời hậu thế. Tại cờ vây, thư pháp, quốc hoạ,...đông đảo quốc tuý từ từ tiêu vong trong thời đại. Lấy sinh mệnh lực gần như vô địch, ngoan cường sinh tồn xuống, thật là thần vật vì cư gia lữ hành sát nhân phóng hoả!
Vật này vừa ra, quần tiên hơi bị rung lên, sau đó lại đánh, ăn, bính, chơi đến bất diệc nhạc hô, lại không có suy nghĩ khác.
Tử nói, học nhi thời tập chi, bất diệc thuyết hồ. Hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệc nhạc hồ. Nhân bất tri, nhi bất uấn, bất diệc quân tử hồ.
-> Có học tập thì còn gì dễ chịu hơn. Có bạn từ phương xa tới thì còn gì vui hơn. Người đời không biết, trong lòng ta không oán hận, đấy là người đức hạnh.)
Chủ nhân nơi đây Vu Sơn thần nữ lại không phải người trong đạo này, mà rất u tĩnh, liền từ nhẫn nại đến buồn phiền, tức giận.
- Ta đương nhiên cũng nguyện vì Tiểu Tam báo thù rửa hận, nhưng các ngươi chơi bài như vậy, cùng Tiểu Tam có quan hệ gì? Ta thấy các ngươi đều sắp đem Tiểu Tam quẳng ra sau đầu rồi đi sao!
Dáng tươi cười của Bách Hoa tiên tử nhất thời cũng có chút mất tự nhiên:
- A Dao, sao ngươi có thể nói như vậy. Mặc dù là lúc đang chơi bài, lòng ta vẫn luôn luôn lo lắng thay Tiểu Tam.
Trên mặt làm ra bộ dáng lo lắng.
Vu Sơn thần nữ đang muốn phản bác, Bách Hoa tiên tử bỗng nhiên nói:
- Chờ một chút, trong thần ấn của Tiểu Tam truyền ra tin tức!
Dưới Hoa Sơn, Ngư Nhi nhìn lên đỉnh núi:
- Hoa Sơn cũng thật cao a!
Tiết Bích nói:
- Hiện tại không phải lúc để cảm thán, chúng ta vẫn là nhanh đi tìm vị Tam Thánh Mẫu nương nương kia đi, nói vậy sẽ có người canh giữ!
Ngư Nhi nói:
- Không thành vấn đề!
Sau đại hội Dao Trì, Ngư Nhi vốn muốn lập tức xuống núi, nhưng sau khi phục dụng Bàn Đào, cần tổn hao thời gian luyện hoá, bằng không sẽ lãng phí thần lực trong đó.
Đợi cho luyện hóa Bàn Đào xong, liền thương nghị làm sao trợ giúp Hứa Tiên. Dưới Tiết Bích giải thích, Ngư Nhi miễn cưỡng cùng đành vứt bỏ suy nghĩ ban đầu, lại tin tưởng vững chắc Hứa Tiên sẽ không hành sự như vậy.
Liền định ra kế hoạch, để Yến Tử đi Hàng Châu thông tri cho Hứa Tiên cẩn thận, các nàng đến Hoa Sơn đi tìm nhân vật chính của sự kiện Tam Thánh Mẫu hỏi rõ. Vì vậy liền đi tới trong Hoa Sơn này.
Ngay khi hai người vào núi vào núi, một đạo Tử Ảnh xẹt qua phía chân trời như lưu tinh, xoay quanh một vòng rơi vào bên cạnh hai người, chính là Yến Tử.
Tiết Bích hỏi:
- Ngươi thông báo cho Hứa Tiên rồi chứ?
Yến Tử nói:
- Hứa Tiên hắn trước đã xuất phát, ta tìm không được hắn, ta nói cho tức phụ của hắn, một muội muội gọi là tiểu Thiến!
Tiết Bích nói:
- Thực ngu ngốc, nếu hắn đã xuất phát, ngươi thông báo cho tức phụ của hắn lại có ích lợi gì?
- Cái này...
Yến Tử lúng túng, đem hai tay bắt vào nhau, không biết nói gì.
Tiết Bích nói:
- Sợ rằng đã không kịp!
Ngư Nhi nói:
- Sớm biết vậy, đã không ăn Bàn Đào là được rồi!
Mà ở trong Hoa Sơn cũng đang có "người" phiền não thật sâu.
Người nọ cũng không phải là Tam Thánh Mẫu, mà là Khiếu Thiên khuyển.
- Khụ khụ, ta lại cho ngươi đọc một đoạn!
Khiếu Thiên khuyển đứng thẳng thân thể, đem móng vuốt sói đặt ở bên mép nói rõ ràng.
- Không nghe!
Tam Thánh Mẫu quả đoán nói.
Khiếu Thiên khuyển đã đọc:
- Nhi tử của ngươi Trầm Hương đi tới...
- Ngươi mới có nhi tử!
- Mời không nên cắt đứt ta!
- Ngươi không đọc, ta cũng biết ngươi kế tiếp sẽ viết viết như thế nào, đơn giản chính là...
Tam Thánh Mẫu làm ra một phen suy đoán chuẩn xác, sau đó cười lạnh kết luận:
- Chuyện cũ mèm, còn muốn truyền lưu thiên cổ, quả thực là chê cười.
Sau khi trải qua đả kich không thuộc con người, nàng đã trở nên chua ngoa hơn rất nhiều.
- Nhi tử của ngươi Trầm Hương đi tới...
Khiếu Thiên khuyển muốn không để ý những lời nói chua ngoa này, tiếp tục đọc xuống phía dưới, mới đọc được hai ba lần, đã "ba" một tiếng đem sách ném xuống trên mặt đất.
Tam Thánh Mẫu cười đắc ý, thầm nghĩ: đây là báo ứng.
Khiếu Thiên khuyển quỳ rạp trên mặt đất, rơi vào trong buồn khổ, tiểu thuyết của hắn đã hoàn thành một bộ phận. Nhưng Tam Thánh Mẫu độc giả duy nhất lại căn bản không có hứng thú, miễn cưỡng nghe hắn đọc nội dung cũng là đại gia châm chộc khiêu khích, chưa từng có motọ câu nói hữu ích. Thân là một sáng tác giả tiểu thuyết, còn có cái gì khiến người khác phiền não hơn đây!
Khiếu Thiên khuyển bỗng nhiên trong lòng khẽ động:
- Có thể hay không, đem thần ấn của ngươi cho ta mượn dùng một lát?
Tam Thánh Mẫu cảnh giác:
- Ngươi muốn làm gì? Đương nhiên không được!
Tam Thánh Mẫu bất ngờ không kịp đề phòng, thần ấn đã tuột tay.
Khiếu Thiên khuyển một trảo nắm lấy thần ấn, mắt toả ra quang mang:
- Chỉ cần ở mặt trên này phát ra tin tức, sẽ có rất nhiều người có thể thấy được đi sao!
Tam Thánh Mẫu rốt cục minh bạch ý nghĩ của nó ra sao, cả kinh kêu lên:
- Đừng mà!
- Đã phát ra mất rồi!
Khiếu Thiên khuyển thoả mãn gật đầu, ta nhất định sẽ tìm được độc giả càng có thêm phẩm vị.
Tam Thánh Mẫu biểu tình như hoá đá, nhãn thần tan rã, quỳ rạp xuống trên bãi đá.
Khiếu Thiên khuyển khuyên bảo:
- Đừng như vậy, ta với nhị ca ngươi thân quen như thế, cũng không phải không trả lại cho ngươi!
- Ha hả, ta thật khờ, thật...
- Đáng thương, Tiểu Tam quá đáng thương!
Bách Hoa tiên tử lau một vết nước mắt:
- Nguyên bản chỉ tưởng đã giao hợp, không nghĩ tới hài tử cũng đều có. Trên đời dĩ nhiên có nam nhân độc ác như thế, vứt bỏ mẫu tử các nàng!
Vu Sơn thần nữ đọc qua tin tức, thay Tam Thánh Mẫu khổ sở rất nhiều:
- Hình như có điểm kỳ quái? Cảm giác thế nào như là soạn ra vậy!
- Tin tức này đến từ thần ấn của Tiểu Tam, chẳng lẽ còn giả bộ? Ngươi từng có loại kinh nghiệm này, còn không mau khuyên nhủ nàng thật tốt!
- Ai từng có loại kinh nghiệm này, đó đều là phàm nhân biên soạn bừa bãi. Nằm mơ cũng có thể lại ở trên người ta?
Vu Sơn thần nữ trong miệng nói như vậy, chung quy vẫn là lấy ra thần ấn của bản thân, phát sinh tin tức khuyên bảo.
Khiếu Thiên khuyển kinh hỉ nói:
- Nhanh như vậy đã có hồi âm! Mọi người hình như đều rất cảm động. Trên đời quả nhiên vẫn là có rất nhiều người có phẩm vị.
Sau đó thì thầm:
- Ừm, ngươi đừng lo lắng, Trầm Hương chúng ta sẽ giúp ngươi chiếu cố.
- Ai tới cứu ta với!
- Hình như có thanh âm gì đó!
Ngư Nhi bỗng nhiên nghiêng tai lắng nghe.
Tiết Bích cũng lắng nghe một phen, chỉ nghe được tiếng chim rừng kêu vang:
- Có sao?
- Đi mau a, các ngươi quá chậm!
Yến Tử ở phía trước, xa xa hướng các nàng vẫy gọi, cao hứng bừng bừng như là lên núi ngao du.
Trên sơn đạo thỉnh thoảng cũng có du khách, vì dung nhan của các nàng mà rung động, nghỉ chân quan vọng.
Tiết Bích nói:
- Nói chung đi nhanh đi, gặp được Tiểu Tam, tất cả đều rõ ràng.
Liền sửa ra pháp môn súc địa thành thốn, trong hai ba bước đã đi tới đỉnh núi Hoa Sơn, trước Tây Nhạc Miếu. Vậy mà trong miếu trừ ngoại trừ mấy du khách ra, lại không có hình bóng của Tam Thánh Mẫu.
Trong lòng Ngư Nhi khẽ động:
- Các ngươi đi theo ta!
Tiết Bích biết nàng có đại công đức đại tín ngưỡng hộ thân, tuy rằng chưa từng đứng đắn tu hành qua, cũng không thông quá nhiều thuật pháp. Nhưng trong lúc hành sự, lại có thể làm được thần minh, mọi việc đều thuận lợi. Chính cái gọi là "Cát nhân tự có thiên tướng".
Dưới Ngư Nhi đái lĩnh, đi tới dưới một vách núi của Hoa Sơn.
Chợt nghe được quát hỏi một tiếng:
- Các ngươi là người phương nào, lại dám lớn mật xông vào Hoa Sơn?
Yến Tử nhìn chung quanh cũng không thấy vết chân người, chỉ thấy sơn lâm rậm rạp.
Tiết Bích nói:
- Xin hỏi có phải là Thảo Đầu Thần dưới trướng Nhị Lang thần hay không? Còn thỉnh đi ra gặp một lần!
Giữa vùng sơn dã cổ thụ u thảo, một huyễn ảnh hình người đi ra, đầy khắp núi đồi lại có nghìn người, thần tướng dẫn đầu chính là cổ tùng biến thành, thân cao chừng mấy trượng, ngồi ở trên một khối cự thạch, ngạo nghễ nhìn ba người nói:
- Có thể biết chúng ta, xem ra cũng là người trong Tiên đạo.
- Chúng ta chính là người trong Dao Trì tiên cung, đặc biệt tới tìm Tam Thánh Mẫu, không biết nàng hiện tại đang ở đâu?
- Thần Quân nhà ta phân phó, Tam Thánh Mẫu nương nương mấy ngày này không tiện gặp khách, các ngươi mời trở về đi!
- Nếu chúng ta không thể không gặp nàng một lần thì sao?
Thần tướng múa binh khí trong tay một cái:
- Vậy thì thỉnh trước qua được một cửa này của chúng ta đã!
Trong sơn lâm, lập tức đao thương kiếm kích cùng nhau vũ động mang theo từng trận hàn quang.
Tiết Bích nhíu mày. Thảo Đầu Thần này nhiều như vậy, đối phó rất là phiền phức, đặc biệt thần tướng này, tu vi càng không thấp.
Trên người Ngư Nhi bỗng nhiên thanh quang đại phóng, hai tay hợp lại bên miệng làm ra dạng kèn hô:
- Tiểu Tam, ngươi đang ở đâu?
Ngươi đang ở đâu, ở đâu, ở đâu...
Thanh âm cuồn cuộn quanh quẩn ở trong núi, Thảo Đầu Thần nghe được, thần trí cũng loạn, đều có chút đặt chân bất ổn.
Thần tướng kinh hãi:
- Đây...đây là công đức thần quang!
Sau đó không thể tưởng tượng được nói:
- Trên đời lại có người có công đức tại thân như vậy, thánh hiền thời cổ sợ rằng cũng xa xa không bằng, xin hỏi danh tính của tôn thần?
Tiết Bích đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười nói:
- Đây là Mụ Tổ nương nương của chúng ta, còn không mau mau tránh ra!
Thần tướng mau tránh ra thân hình, lộ ra động quật phía sau, cung kính thi lễ thỉnh ba người đi vào.
- Tướng quân sao lại khinh địch như vậy thả các nàng đi vào. Mặc dù nàng có chút công đức, nhưng chúng ta chức trách trong người...
Thần tướng phất tay ngắt lời nói:
- Ngươi biết cái gì, người có công đức như vậy, dù có binh khí nơi tay cũng không dám tương gia. Nếu là ngu xuẩn ngăn cản, hoặc nổi lòng gia hại, liền bị vạn dân oán hận, tất có bất hạnh phủ xuống!
Công đức chính là vạn dân cầu chúc, có thể làm cho người trở nên mau mắn, hành sự cũng sẽ rất thuận lợi. Tương đối nếu là công đức xa xa không bằng người, cuồng vọng muốn cản trở. Vậy thì tất nhiên sẽ không thuận lợi, ngược lại là đem tảng đá đập vào chân của mình.
Thần tướng lại cười quỷ bí:
- Hơn nữa không cần lo lắng, trong động này có thần quân thiết hạ Càn Khôn Bát Quái trận pháp, còn có vị kia chờ các nàng. Đây là tự chui đầu vào lưới.
Nói xong liền lại đặt mông ngồi ở trên cự thạch, không biết có phải dùng lực khí quá lớn hay không, cự thạch bỗng nhiên nghiền nát ra. Thần tướng sắc mặt đại biến, đầu tiên là tái nhợt, sau đó là trướng thành tím hồng, cuối cùng ôm cái mông té trên mặt đất.
- Tướng quân ngươi sao rồi?
Đám Thảo Đầu Thần đều vây tụ lại kỳ quái hỏi.
Chỉ thấy cự thạch kia bị nghiền nát toàn bộ, trong đó hết lần này tới lần khác có một cái măng đá dạng dùi dựng thẳng trên mặt đất. Mũi nhọn lưu lại một tia huyết hồng chói mắt. Ừm, nhất định tảng đá này là do khoáng vật khác nhau ngưng kết mà thành ở ngoài dưới lực đả kích, tương đối mềm mại nghiền nát lưu lại một phần kiên cố trong đó.
Đám Thảo Đầu Thần lúc này mới hiểu được nguyên do sự tình, thần tướng pháp lực tuy mạnh, nhưng ở trong lúc vô ý, bộ vị mỏng yếu đã bị công kích thảm liệt như thế, cũng khó tránh khỏi chịu không nổi.
- Tướng quân ngươi lúc này có tính lòng gia hại ai không?
Mới vừa rồi Thảo Đầu Thần bất mãn hỏi gian nan nuốt nước miếng, chỉ là nổi lên tâm xấu đã bị như vậy. Nếu là thực cùng nàng làm địch, còn không biết sẽ lọt vào bất hạnh gì nữa, phát ra từ nội tâm hô lên:
- Tướng quân anh minh!
Các Thảo Đầu Thần khác cũng ôm cái mông của mình, đều nói:
- Tướng quân anh minh!
- Đi mẹ các ngươi đi!
Thần tướng cắn răng nói.
- Tướng quân, ngươi có thể mắng, nhưng nghìn vạn lần đừng mắng chửi người nhà ta!
Thần tướng vội vã che miệng lại.
Ngư Nhi mang theo Tiết Bích và Yến Tử đi vào trong động quật. Đây là một cái động lớn do tự nhiên hình thành, nghìn rãnh vạn hố, ở giữa đường cũng là u ám ngoằn ngoèo.
Tiết Bích bỗng nhiên dừng bước:
- Chờ một chút, ở đây hình như thiết hạ trận pháp gì đó!
Nhắm mắt suy tính một trận, rồi trợn mắt nói:
- Là Càn Khôn Bát Quái trận. Trận này có tổng cộng tám cửa, chỉ có một cửa sống đi ra. Nếu là không nghĩ qua mà đi vào cửa tử, sẽ vĩnh viễn bị vây ở chỗ này. Thảo nào thần tướng kia lại đơn giản thả chúng ta tiến đến như thế.
Yến Tử đếm trên đầu ngón tay:
- Tám chọn một?
Tiết Bích nói:
- Nếu là như vậy thì tốt rồi. Tám cửa của Bát quái trận này không chỉ biến hóa tuần hoàn, cứ đi một bước đều là một lần lựa chọn, không thể có chút sai lầm, chờ ta hảo hảo suy tính một chút đã.
Ngư Nhi bỗng nhiên kéo tay các nàng:
- Đi mau đi, thời gian đã không còn quá nhiều nữa!
Liền hướng về chỗ sâu trong động quật chạy đến, bước lớn thật nhanh.
- Chờ một chút...
Chỉ là Tiết Bích không kịp ngăn cản đã bị kéo đi vào trong. Cảnh tượng trước mắt không ngừng biến ảo, trong lúc mơ hồ, nàng tự thấy bất trận bát môn xoay tròn không ngớt.
Hưu, sinh, thương, đỗ, cảnh, tử, kinh, khai.
Cảnh tượng này bỗng nhiên dừng lại, nguyên lai là Ngư Nhi dừng lại cước bộ, trước mắt xuất hiện một cửa đá.
Tiết Bích kinh hồn chưa định nhìn lại đường về, linh lực kịch liệt ba động còn chưa từng triệt để bình phục, dĩ nhiên đã ra khỏi Càn Khôn Bát Quái trận kia.
Lại nhìn Yến Tử đang ngây thơ nhìn xung quanh, Ngư Nhi gõ gõ cửa đá trước mắt:
- Có người ở nhà không?
Tiết Bích đã cảm thấy cả người vô lực, toàn bộ bằng vào vận khí mà phá trận sao? Ngư Nhi a Ngư Nhi, đệ nhất cường vận trên đời. Thực sự là không phải ai cũng được như ngươi! Bất quá theo một vị nương nương như thế, thật ra không khiến người ta cảm thấy thất vọng.
Mà ở sâu trong Hoa Sơn, Khiếu Thiên khuyển đang cầm thần ấn cười hắc hắc không ngừng:
- Còn có người thúc giục ta viết nhanh lên đấy!
Sau đó thật sâu nhìn Tam Thánh Mẫu một cái, thương hại lắc đầu:
- Nhiều đọc chút sách đi!
Tam Thánh Mẫu không hề có hình tượng, ghé vào trên bãi đá, thiếu khí vô lực nói:
- Câm miệng...
Ngươi đang ở đâu...
Hình như có thanh âm gì đó, Tam Thánh Mẫu ngẩng đầu lên:
- Vừa rồi, có phải là có người đang gọi?
- Hắc hắc, hắc hắc...
Đã thấy Khiếu Thiên khuyển đang cầm thần ấn ngồi chồm hổm ở trong góc, lộ ra dáng tươi cười cổ quái.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Hứa Tiên Chí
Tác giả : Thuyết Mộng Thần
-----oo0oo-----
Chương 989 - 990: Phù hợp.
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu tầm
Ở trong động quật hôn ám này, thần ấn phóng xuất quang mang chiếu sáng khuôn mặt dữ tợn của nó, có vẻ có vài phần quỷ dị.
Nàng chỉ biết hiện tại chính là sét đánh, nó cũng không nhất định nghe được. Nào có người gì đến, ngay lúc nàng buông bỏ cái gọi là hi vọng, lại đem khuôn mặt dán ở trên bãi đá băng lãnh.
Thùng thùng thùng, có người ở nhà không?
Tam Thánh Mẫu bỗng nhiên vểnh tai lên, thẳng đến vững tin thanh âm kia cũng không phải là mình tưởng tượng ra, mới kinh hỉ nói:
- Có người đến!
Khiếu Thiên khuyển không nhịn được nói với Tam Thánh Mẫu:
- Vậy ngươi còn không mau đi mở cửa!
Con mắt không rời khỏi thần ấn.
Tam Thánh Mẫu quát:
- Ta không ra khỏi bãi đá!
- Thật vô dụng!
Khiếu Thiên khuyển cấp tốc đứng lên, mở cửa ra, lập tức trở lại vị trí ban đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm vào thần ấn.
Tam Thánh Mẫu cũng không thèm phản bác lại Khiếu Thiên khuyển, khóc rơi nước mắt ra nghìn người đến. Trong khoảng thời gian ngắn nói không ra lời.
Tiết Bích một người một khuyển này, còn có chút nghĩ không rõ ràng lắm tình huống. Nhưng nàng đoán ra được Khiếu Thiên khuyển chính là thủ vệ cuối cùng, nàng nghe qua chút tin đồn. Khiếu Thiên khuyển này vốn là một ma lang đến từ nước khác, có năng lực thôn tính tiêu diệt tất cả, thực lực không thể coi thường!
Nhưng vấn đề khó khăn không nhỏ này, hiện nay đang mê muội ngồi chồm hổm ở đó cười khúc khích, không biết đang làm gì. Nhưng là trời cũng giúp ta! Kế hoạch duy nhất lúc này chính là không kinh động nó, lặng lẽ mang đi Tam Thánh Mẫu. Di, Ngư Nhi, ngươi đang làm gì thế?
Ngư Nhi không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh Khiếu Thiên khuyển, vỗ vỗ vai nó:
- Ngươi là Tiểu Tam sao?
Tiết Bích ngây người, Tam Thánh Mẫu cũng ngây người, như là tinh thần lại một lần nữa đã chịu đả kích!
Yến Tử vui cười:
- Ngư Nhi, ngươi làm...ô ô!
Tiết Bích vội vàng che miệng nàng lại, truyền âm cho Ngư Nhi:
- Ngư Nhi mau trở lại nhanh!
Ngư Nhi hỏi lại:
- Ngươi là Tiểu Tam sao?
Trong động vắng vẻ như chết.
Khiếu Thiên khuyển mặt nhăn mày nhíu, không nhịn được giơ lên chân phải một trảo về phía trước, "băng" bắn ra một móng vuốt sắc bén, chỉ thẳng Tam Thánh Mẫu trên bãi đá.
- A, cảm tạ!
Ngư Nhi đi về phía bãi đá, gõ gõ kết giới xung quanh bãi đá:
- Ngươi là Tiểu Tam sao?
Tam Thánh Mẫu gật gật đầu, Tiết Bích ở một bên thấp giọng nói:
- Chúng ta tới cứu ngươi, ngươi đừng vội, chờ ta phá vỡ kết giới.
- Ngươi theo chúng ta đi thôi!
Ngư Nhi cũng đã hướng phía Tam Thánh Mẫu vươn tay đến, đầu ngón tay chạm đến kết giới, trong nháy mắt nổi lên thất thải quang hoa, dĩ nhiên cứ như vậy xuyên phá kết giới, nắm cổ tay Tam Thánh Mẫu.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Tam Thánh Mẫu, Ngư Nhi mạnh mẽ kéo Tam Thánh Mẫu hướng ra phía ngoài chạy đi, kéo tới cửa, quay đầu lại bất mãn nói:
- Các ngươi còn suy nghĩ cái gì, cứu người phải nhanh một chút!
Tiết Bích thở dài thật sâu, cùng Yến Tử theo sau, đi tới ngoài động quật.
Một đám Thảo Đầu Thần binh tướng đang vây tụ ở trước cửa, thần tướng vừa thấy Tam Thánh Mẫu, liền biến sắc, mà ngay cả vị kia cũng không có thể ngăn cản các nàng sao? Nhưng rơi vào trên người Ngư Nhi, lại là thần sắc căng thẳng.
Tam Thánh Mẫu lại được nhìn sắc trời. Trong lòng cảm tình kích động khó có thể nói nên lời, giơ lên Bảo Liên đăng trong tay:
- Còn không tránh ra cho ta!
Tuyệt không chịu lại hãm thân ở nơi này nữa.
Tiết Bích cũng lấy ra bích thủy kim tinh tráo, làm tốt chuẩn bị nghênh chiến. Nếu là ở chỗ này bị ngăn cản, Khiếu Thiên khuyển trong động kia tỉnh giấc, hoặc là Dương Tiễn đến, đều có phiền toái không nhỏ.
Thần tướng hoảng hốt lui qua một bên, khom mình hành lễ nói:
- Cung tiễn Mụ Tổ nương nương đại giá!
Đám Thảo Đầu Thần đầy núi cũng nói phụ hoạ theo:
- Cung tiễn Mụ Tổ nương nương đại giá!
Nhớ tới thảm trạng mới vừa rồi, cảm thấy vẫn là không nên cản trở người này là tốt hơn. Nếu ngay cả vị kia chưa từng ngăn trở các nàng, nói vậy Thần Quân cũng sẽ không trách bọn họ.
Kết quả là chưa đánh một trận, Ngư Nhi đã nghĩ cách cứu viện Tam Thánh Mẫu thành công!
Trong bụng núi Hoa Sơn, Khiếu Thiên khuyển miễn cưỡng đem tầm nhìn từ trên thần ấn dời đi, ngẩng đầu lên hình như quên chuyện gì đó?
Lúc này thần ấn lại một trận lóe ra, nó lại nhanh chóng cúi đầu nhìn, trong động lần thứ hai vang lên tiếng cười quỷ dị.
Lúc này Hứa Tiên đối với chuyện vừa rồi vẫn đang hoàn toàn không biết gì cả. Sau khi Hàn Mai tiên tử rời đi. Hắn dùng thủy hồn thuật chế tạo con rối thông tri cho tiểu Thiến tại Phượng Hoàng Sơn đến đây.
Hứa Tiên thì tìm được động phủ của Hoàng Hạc đồng tử, phát hiện mới vừa rồi thấy được, chỉ là một bộ phận cực nhỏ của động phủ này, hướng bên trong đi đến còn có Càn Khôn khác.
Cả động phủ là ở trong bụng núi, mở ra một khối không gian lớn. Trong đó địa phương tương đối trọng yếu chính là ngọa thất, đan phòng, thậm chí ám phòng chuyên môn dùng để bế quan, còn lại phòng nhỏ càng là nhiều vô số kể, như là tiểu biệt thự trong núi.
Hắn vừa nhìn qua đó, chỉ cảm thấy không hổ là Hoàng Hạc đồng tử kinh doanh nhiều năm, trang trí tạo hình rất là cổ phác, lịch sự tao nhã. Hơn nữa thông gió lấy ánh sáng so với động phủ kia của tiểu Thiến không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.
Hứa Tiên thừa dịp tiểu Thiến chưa đến, bắt tay vào chỉnh lý, tiêu trừ vết tích của Hoàng Hạc đồng tử, đem vật cũ có thể thay thể hết thảy đổi thành mới. Sau khi nhìn lại, chỉ cảm thấy rực rỡ hẳn lên, tuy là hai thủ phòng, nói vậy cũng có thể cho tiểu Thiến một kinh hỉ nho nhỏ.
Trong động phủ đáng chú ý nhất là đan phòng. Giữa phòng một đan lô thật lớn, mặc dù không hơn được Thiên Địa Phương Viên Đỉnh Thái Âm chân nhân mượn để luyện đan kia, bất quá cũng là linh khí.
Hứa Tiên lại ở một hố sâu thạch bích khác tìm được rất nhiều điển tịch đều là pháp quyết luyện đan. Trên thạch bích còn chứa đựng không ít tài liệu trân quý.
Trong điển tịch còn có một quyển lại là Hoàng Hạc đồng tử chuyên môn ghi lại, trong Hoàng Sơn này Linh Dược còn chưa thành thục, khi nào có thể hái lấy. Còn ghi lại nơi nào linh khí tương đối nồng đậm, thích hợp trồng loại Linh Dược nào.
Khiến Hứa Tiên sợ hãi than, nguyên lai còn có vườm ươm, bất quá nghĩ đến cũng đúng. Nếu chỉ bằng vào thiên nhiên sinh trưởng, sao có thể có được nhiều Linh Dược như vậy. Lại tìm được một ít mầm móng Linh Dược, bất quá những Linh Dược này chu kỳ sinh trưởng tùy tiện liền đều có niên kế, trong khoảng thời gian ngắn đừng nghĩ đến ăn được.
Hứa Tiên tiếc nuối thở dài, bất quá hoàn hảo tìm được không ít thành phẩm Linh Dược. Như là Định Thần Hương dùng để an thần thì có vài bó, cẩn thận bảo tồn trong hộp gỗ hương. Mà Ngọc Yên có thể khiến người ta buồn ngủ cũng có mấy hồ lô lớn, Hứa Tiên ngửi một ngum đã vội vã đậy lại nắp bình.
Chu Quả còn lại cũng không nhiều lắm. Cũng còn có hơn mười quả. Mà Đàm Hoa Lộ và Quỳnh Tương có tổng cộng bốn bình. Mà đan dược chủng loại còn lại tổng cộng cũng có hơn mười hồ lô.
Để Hứa Tiên lại một lần nữa cảm khái, không hổ là đệ tử của Nam Cực Tiên Ông, thứ tốt thật đúng là không ít.
Bất quá hiện tại, tất cả những thứ này đều tiện nghi cho hắn.
Làm xong tất cả, Hứa Tiên nhàn nhã đi chơi nằm ở trên võng đu, cửa sổ trước mắt mở ra trên vách đá dựng đứng. Có thể nhìn thấy cảnh sắc trong núi, nhớ lại kiếp trước, muốn ở đây du ngoạn mà không thể được. Mà hiện tại cả ngọn núi đều là thuộc về hắn, cảm thán thế sự vô thường.
Một con Kim Ưng giương cánh xuyên phá tầng mây, vẫy cánh hạ xuống trên vai Hứa Tiên, Hứa Tiên lấy motọ quả Chu Quả đưa đến bên mỏ của nó. Sờ sờ bộ long kim chúc của nó, trong lòng lại nghĩ đến có thể đổi một phương thức đưa tin càng thêm giản tiện hơn hay không.
Hắn đã từng suy nghĩ qua biện pháp dùng Thủy Hồn Thuật chế tác người gỗ, nhưng bên cạnh hắn nữ tử đông đảo, Thủy Hồn Thuật thỉnh thoảng dùng một lần còn được, dùng nhiều chỉ e tinh thần phân liệt. Lúc này đây chỉ đành bỏ qua. Mà trong Mặc Phù Thư cũng có thể làm phù triện thiên lý truyền âm, nhưng có cự ly hạn chế, hơn nữa đều là duy nhất, cũng có rất nhiều bất tiện.
Tựa hồ người trong đạo thần có thể dùng thần ấn tượng truyền tin. Càng có linh tê giác, thuỷ minh thạch trong truyền thuyết, nhưng cũng không phải là hiện tại hắn có thể có được. Như vậy nghĩ đến vẫn là phương tiện một chút, chí ít có thể làm được phổ cập. Đây liền là ưu thế của văn minh nhân loại đi sao!
Hiện nay chỉ có tiếp tục huấn luyện Kim Ưng này, cũng may tốc độ của nó càng ngày càng trở nên mau lẹ. Mặc dù là từ Hàng Châu lui tới kinh thành cũng không dùng bao lâu thời gian. Nhưng lại có thể mang theo vật phẩm, cũng coi như có chút ưu thế. Hơn nữa theo linh trí tăng trưởng, cũng không cần hắn dùng Thủy Hồn Thuật để thao túng nữa.
Kim Ưng nuốt vào Chu Quả, khẽ mổ đầu ngón tay của Hứa Tiên tỏ ý cảm tạ. Đôi mắt ưng lạnh lùng nghiêm nghị cũng hình như có tình cảm nhân loại.
Hứa Tiên cảm giác được lúc ban đầu đưa vào trong hồn phách Kim Ưng một điểm thủy hồn kia, đã ở trong hồn phách của nó hoàn toàn hoà tan ra. Nhưng hắn cảm giác chính mình chỉ cần một ý niệm trong đầu đã có thể để Kim Ưng tuyệt đối phục tùng, hơn nữa là phục tòng phát ra từ nội tâm. Dù cho nó vượt qua thiên kiếp cũng là như vậy. truyện được lấy từ website tung hoanh
Để Hứa Tiên cảm thán thủy hồn này quái dị và cường hãn, yêu quái nắm giữ pháp lực còn không thể chống đỡ, càng đừng nói là phàm nhân. Nếu như tích góp từng tí một cũng đủ nhiều thủy hồn, học Long tộc tướng chi toả ra, hạ xuống Cửu Châu có thể đơn giản tiếp thu được tín ngưỡng cường đại thậm chí công đức hay không đây?
Loại khống chế này không cần tuyệt đối khống chế, cũng không cần truyền lại tin tức chỉ cần giản đơn hạ đạt mệnh lệnh, hắn đã có thể để một đám người điên cuồng tín ngưỡng chính mình. Cái này không cần phải nói. Chỉ cần người khống chế đủ nhiều, hắn thậm chí có thể bóp méo hàm nghĩa của hai chữ "công đức" này, để tất cả hành vi, tư tưởng của chính mình đều trở nên có thể đạt được công đức.
Dựa vào năng lực của Công Đức Ngọc Bài chuyển hóa công đức chi lực, lại dựa vào Ngư Nhi cũng xa xa không bằng tín ngưỡng cường đại. Đừng nói là Thần Tiên, chính là thiên tiên cũng không nhất định là đối thủ của mình. Cuối cùng hắn sẽ trở thành thần minh, quân vương duy nhất duy nhất của thế gian.
Hứa Tiên vỗ vỗ đầu, vội vã đình chỉ ý niệm điên cuồng này trong đầu, thế nào lại mạc danh kỳ diệu đi lên con đường của Ma Vương? Thống trị thiên hạ cái gì, cũng không phải là mộng tưởng của hắn, vẫn là tiêu dao du, thưởng thức thiện hạ phong quang càng thực tế hơn một chút. Bất quá cũng lặng yên minh bạch, hắn trong lúc ngẫu nhiên tu luyện được Thủy Hồn Thuật, còn là một loại lực lượng cực kỳ kinh khủng.
Hơn nữa loại pháp thuật này hoàn toàn bắt đầu ngẫu nhiên. Ngoại trừ hắn ra, bất cứ kẻ nào cũng không thể tu luyện được. Hắn chính là muốn truyền thụ cho người khác đều làm không được, đây là cái gọi là Tiên Thiên pháp thuật.
Giống như là Đâu Suất Hỏa của Thái Thượng Lão Quân, hoặc là Nhật Hỏa Thần Mang của Đông Hoàng Thái Nhất.
Hứa Tiên hiện tại cũng vô pháp tại nội thể sản sinh Nhật Hỏa Thần Mang, chỉ có thể dựa vào kim ô chi nhãn trên tay chuyển hoán Nhật Linh chi lực, đến sử dụng loại lực lượng này.
Nhưng kim ô chi nhãn rốt cục là làm sao đem Nhật Linh chi lực chuyển hoán thành Nhật Hỏa Thần Mang, giống như là Hứa Tiên làm sao đem Thủy Linh chi lực chuyển hoán làm thuỷ hồn, trong đó ẩn chứa pháp tắc quỷ bí, hắn thủy chung không thể tham phá được.
Hứa Tiên đang trong lúc suy nghĩ, tiểu Thiến đã xuất hiện ở trước mặt hắn, có chút kỳ quái nói:
- Tướng công? Sao ngươi đã đi vài ngày rồi, mới đi đến nơi này?
Hứa Tiên vì mang đến kinh hỉ cho nàng, nên vẫn chưa nói chân tướng sự tình cho nàng biết.
Hứa Tiên đứng dậy cầm tay nàng:
- Tiểu Thiến, ngươi cảm thấy Hoàng Sơn thế nào?
Tiểu Thiến cười nói:
- Tự nhiên là tốt rồi. Bất quá chủ nhân nơi đây là Hoàng Hạc đồng tử, chính là đệ tử dưới trướng Nam Cực Tiên Ông, căn bản không thể tiến công chiếm đóng.
Thần sắc của nàng dừng lại, cảm thấy trong núi cảnh tượng hỗn độn, kinh hãi nói:
- Tướng công, ngươi sẽ không phải đã?
Hứa Tiên thầm nghĩ xấu hổ, nguyên lai nàng sớm đã có dự định, chỉ là không muốn hắn quan tâm, chưa từng nói cho hắn biết mà thôi. Bất quá hôm nay, cuối cùng cũng có thể bồi thường một chút tâm ý, hắn lấy ra mai Hoàng Sơn thần ấn kia:
- Chính là Hoàng Hạc tiểu nhi, sao là đối thủ của tướng công nhà ngươi. Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là sơn thần của Hoàng Sơn!
Tiểu Thiến không vui mà lo lắng:
- Tướng công, Hoàng Hạc đồng tử kia mặc dù không đáng sợ, nhưng sư phụ hắn Nam Cực Tiên Ông đó là tu vi thiên tiên, cường đoạt động phủ sợ rằng hậu hoạn vô cùng. Ta có Phượng Hoàng Sơn cũng đủ rồi. Thần ấn này ngươi vẫn là trả lại cho người ta đi sao!
Hứa Tiên cười nói:
- Tướng công của nàng nào phải hạng người lỗ mãng như vậy chứ!
Đem nàng kéo vào trong ngực, lại ngồi ở trên xích đu, đem sự tình trải qua giảng thuật lại một phen. Bất quá tự nhiên bỏ qua một phen kiều diễm cùng Hàn Mai tiên tử chỉ nói lấy Kim Đan đưa tiễn.
- Vậy cũng quá nguy hiểm. Mau để ta xem thương thế của ngươi thế nào?
Tiểu Thiến nhíu mày, muốn đứng dậy nhìn thương thế phía sau lưng của Hứa Tiên.
Hứa Tiên lại đem nàng kéo vào trong ngực:
- Bất quá là một chút thương tích nhỏ mà thôi.
Thấy thần sắc lo lắng trên mặt nàng, có chút hối hận không nên vì nàng tranh công, mà đem sự tình hoàn chỉnh nói ra.
Tiểu Thiến nói:
- Nếu là khiến tướng công hoặc là Yên nhi muội muội vì ta...
Hứa Tiên tức giận ngắt lời:
- Được rồi, tướng công nhà ngươi đánh sống đánh chết. Không thể vì nhìn khuôn mặt này của ngươi, còn không cười một tiếng cho ta!
Tiểu Thiến thở dài, chế trụ vai của hắn, nhẹ giọng cười nói:
- Tướng công thay tiểu Thiến suy nghĩ như vậy, tiểu Thiến thật cao hứng.
Hứa Tiên cười nói:
- Vậy thì giá trị...
Trong lòng cũng là cực kỳ khoái ý, bỗng nhiên có thể lý giải tâm tình của Chu U vương vì một nụ cười của giai nhân, dám lấy Phong Hỏa hí chư hầu.
Hứa Tiên đem thần ấn đưa đến lòng bàn tay của nàng:
- Mau thử một lần đi sao!
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Hứa Tiên Chí
Tác giả : Thuyết Mộng Thần
-----oo0oo-----
Chương 991: Suy Đoán
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu tầm
Tiểu Thiến nhắm lại hai tròng mắt, trước phóng xuất mai thần ấn nho nhỏ thuộc về sơn thần Phượng Hoàng Sơn. Chính cái gọi là "Không sợ không biết hàng, chỉ sợ hàng so với hàng. Phượng Hoàng Sơn thần ấn cùng Hoàng Sơn thần ấn so sánh, chỉ như sườn núi tiểu thổ. Đương nhiên đây cũng có nguyên nhân tiểu Thiến ngưng tụ thần ấn thời gian quá ngắn.
Sau đó tiểu Thiến thử đem hai quả thần ấn dung hợp làm một, bởi vì nguyên nhân Hoàng Hạc đồng tử chủ động buông tha thần ấn, quá trình này không hề có chút đình trệ nào.
Tiểu Thiến rất nhanh đem hai quả thần ấn hóa thành một quả thần ấn, trở thành Hoàng Sơn sơn thần cũng không ý nghĩa. Muốn buông tha Phượng Hoàng Sơn, giữa hai toà sơn mạch này tuy có cự ly hơn trăm dặm, nhưng ở giữa cũng có rất nhiều núi nhỏ liên miên phập phồng, liên kết sơn mạch lẫn nhau.
Khi tiểu Thiến đem thần ấn thu hồi trong cơ thể, thần quang đột nhiên từ trong cơ thể trán phóng, Hứa Tiên buông ra cánh tay. Thân thể của nàng chậm rãi hiện lên, hai tròng mắt của nàng vẫn cứ đóng chặt. Duy chỉ có từng đạo thần quang phóng xạ ra, dung nhập trong vách núi. Phảng phất ở cùng toà sơn mạch này thành lập mối liên hệ nào đó.
Hồi lâu sau, khi tiểu Thiến lại một lần nữa mở hai tròng mắt, khí chất trở nên càng phát ra phiêu miểu, dung nhan chưa thay đổi chút nào, lại bằng vào thêm vài phần vị đạo mỹ lệ.
Để cùng nàng ở chung lâu ngày, Hứa Tiên cũng có một tia kinh diễm, biết nàng đã cùng Hoàng Sơn hòa hợp nhất thể, đạt được phù hợp "Sơn tức là ta, ta tức là sơn".
Loại phù hợp này biểu hiện ở trên người Hoàng Hạc đồng tử, chính là Hoàng Hạc thản nhiên tiêu sái, bất quá đương nhiên sẽ không để Hứa Tiên có cảm giác kinh diễm gì. Cùng với loại cảm giác này, ấn tượng khắc sâu nhất vẫn là Long Vương Ngao Kiền, đó là Đại Giang Đông dũng cảm khí khái.
Bất quá Ngao Kiền vẫn chưa dựa vào ngưng tụ thần ấn khống chế Trường Giang. Với hắn mà nói, Trường Giang mỗi một dòng nước đều phảng phất như huyết mạch của hắn, ngưng tụ thần ấn hay không, cũng không có ý nghĩa quá lớn.
Tiểu Thanh rốt cục đạt được một toà, không kém với Ngũ Nhạc danh sơn, có căn bản yên thân lập mệnh, hướng về Hứa Tiên dịu dàng thi lễ:
- Cảm ơn tướng công, đúng rồi, mấy ngày trước đây, trên biển đến một vị Yến Tử cô nương tới tìm ta, nói là có chuyện quan trọng thông tri với ngươi!
Hứa Tiên vội hỏi:
- Chuyện quan trọng, là chuyện quan trọng nào?
Tiểu Thiến thoáng có chút khổ não vỗ vỗ trán:
- Nàng vội vã mà đến, chỉ nói có chuyện cực kỳ quan trọng như lửa đốt sau lưng, nói con đường phía trước sẽ có nguy hiểm, để ta nhất định nghĩ biện pháp thông tri cho ngươi. Sau đó ta còn không kịp hỏi nhiều, nàng đã lại vội vã rời đi. Tốc độ độn quang cua nàng nhanh như thiểm điện, cũng phái thủ hạ đuổi theo cũng không thể đuổi theo. Hiện tại cũng là không hiểu ra sao.
- Yến Tử này...
Hứa Tiên suy nghĩ, chẳng lẽ là trên biển xảy ra chuyện gì? Thế nhưng trên biển nếu xảy ra chuyện, Hàn Mai tiên tử sao lại chỉ tự không đề cập tới. Ừm đến nghĩ, tìm không được manh mối, chỉ có thể thấy chuyện này tạm thời bỏ qua không nhắc tới.
Hắn coi như là gặp qua người thể diện, Ngao Nghiễm, Dương Tiễn, Tất Phương, những người tu hành cấp Thần Tiên này uy lực đều đã từng kiến thức qua. Bằng vào thực lực của hắn hiện nay, ngay cả là có chút nguy hiểm, nói vậy cũng có thể đáp lại. Nếu là người tu hành cấp Thiên Tiên, cẩn thận và không cẩn thận cũng không có phân biệt quá lớn.
Nói chung hôm nay trước giúp tiểu Thiến ổn định cục diện Hoàng Sơn, thuận tiện đơn gian nghỉ ngơi và hồi phục đã. Thương thế trên người hắn đến bây giờ cũng không thể hoàn toàn khép lại được. Cùng Hoàng Hạc đồng tử kia liều mạng một kích thật là không phải vui đùa, sau này càng chịu đựng cơn buồn ngủ chiến với Cùng Kỳ, cùng Nam Cực Tiên Ông lý luận, tinh thần cũng tiêu hao hầu như không còn. Mặc dù đã ngủ ba ngày, vẫn đang cảm giác được mệt mỏi rã rời, loại trạng thái này hiển nhiên không thích hợp lên đường, đi đối mặt với phiêu lưu không biết rõ theo như lời của Yến Tử. Tiểu Thiến hiển nhiên cũng nhìn ra hắn mệt mỏi rã rời, đi tới phía sau hắn, khẽ mát xa huyệt Thái Dương của hắn, yêu thương nói:
- Tướng công vẫn là nghỉ ngơi một chút thật tốt đi đã!
Hứa Tiên cười cầm bàn tay mềm mại của nàng:
- Buồn ngủ khó tránh khỏi, nếu có tiểu Thiến làm bạn, một mình ta làm sao ngủ được? Vốn tưởng rằng muốn cùng ngươi cách biệt một khoảng thời gian, không nghĩ tới trong thời gian ngắn như vậy đã gặp lại. Có câu tiểu biệt thắng tân hôn, mấy ngày trước đây Thiến nhi ôn nhu, vi phu đúng là thực chưa tận ý, vẫn ngày đêm nhớ nhung đây?
- Yên nhi muội muội không phải còn đang ngủ sao? Tướng công một mình không ngủ được có thể ôm nàng ngủ a!
Tiểu Thiến sắc mặt khẽ biến thành hồng, muốn cự lại nghênh đón nói.
Hứa Tiên nháy mắt mấy cái nói:
- Thiến nhi thực sự là nghĩ như vậy sao?
Tiểu Thiến cũng muốn nói "đúng", nhưng thấy vẻ mặt tươi cười của hắn, liền nói không nên lời. Nhẹ nhàng lắc đầu, sắc mặt càng phát ra hồng nhuận, thầm tự trách mình quá không biết xấu hổ. Bất đắc dĩ thân này, tâm này đều không thuộc về mình, hắn chỉ cần trêu chọc một câu đã có thể khiến chính mình tâm thần nhộn nhạo, không sao giữ mình được nữa.
Hứa Tiên nhìn nàng bộ dáng kiều dung xấu hổ, chỉ cảm thấy chim sa cá lặn cũng không hơn được thế này. Đặc biệt giữa mi mục mơ hồ mang theo xuân tình, với khí chất thanh của nàng, càng thêm một cổ mê hoặc dị dạng. Nào còn có loại uy nghi tựa như nữ thần mới vừa rồi nữa. Vốn dĩ chỉ là vui đùa, việc này cũng không nhịn được thần hồn khuynh đảo. Nhưng Hứa Tiên nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, vẫn còn sáng, đành nói:
- Ngươi mới được Hoa Sơn, còn có thật nhiều chuyện muốn làm, vẫn là đi đến xử lý trước lại nói tiếp đi sao!
Tiểu Thiến vốn đã mềm một nửa ngã vào trong lòng Hứa Tiên, nghe vậy thanh tỉnh vài phần, giậm chân sẵng giọng:
- Tướng công lại trêu đùa người ta!
Hứa Tiên cười ha ha, bảo chứng tối nay sẽ bồi thương nhiều hơn, đuổi kịp cước bộ của tiểu Thiến.
Tiểu Thiến đi dạo Hoàng Sơn. Trên núi này không hề thiếu tinh quái khác, dù sao Hoàng Hạc đồng tử cũng không có khả năng độc bá Hoàng Sơn. Trong đó cũng không thiếu tinh quái đạo hạnh mấy trăm thậm chí gần nghìn năm. Chỉnh thể tố chất muốn hơn quá xa nhưng Mộc Tinh thạch quái ở Phượng Hoàng Sơn kia, nhưng cũng là không một kẻ nào có thể tu thành Địa Tiên.
Tiểu Thiến cầm thần ấn trong tay, lại có Hứa Tiên cùng đi ở bên cạnh. Nhưng tinh quái này đều đã ở một bên kiến thức qua tràng đại chiến kinh thiên kia. Nhìn thấy Hứa Tiên ai cũng trong lòng lo sợ. Chỉ e xúc phạm tân Hoàng Sơn chỉ chủ này, sẽ đem bọn họ đuổi ra khỏi Hoàng Sơn. Bọn họ đúng là một chút năng lực phản kháng cũng không có.
Tiểu Thiến đem đưa bọn họ triệu tập đến trên Thiên Đô Phong:
- Dưới trướng Nam Cực Tiên Ông, Hoàng Hạc đồng tử cùng tướng công của ta đánh cuộc, đem Hoàng Sơn này bại cho tướng công nhà ta, từ hôm nay trở đi, ta chính là Hoàng Sơn chi chủ, chư vị có dị nghị gì không?
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Hứa Tiên Chí
Tác giả : Thuyết Mộng Thần
-----oo0oo-----
Chương 992: Trư Bà Long
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu tầm
Lũ tinh quái đều biểu thị không có bất cứ ý nghĩa gì:
- Nguyện ý nghe nương nương hiệu lệnh!
Tiểu Thiến cười nói:
- Tốt lắm! Ta có chút việc muốn mời chư vị hiệp lực, chư vị có bằng lòng hay không?
Đám yêu quái rất là bất an, rất sợ nàng nói ra "mượn đầu các ngươi dùng một lát" hoặc là "mượn nội đan của các ngươi dùng một lát" các loại.
Tiểu Thiến chỉ phía chân núi một cái:
- Liền thỉnh chư vị đem nó thanh lý sạch sẽ một chút. Dù sao Hoàng Sơn này cũng không chỉ thuộc về ta, cũng là cùng chư vị sở hữu.
Đám yêu quái rốt cục an tâm xuống, biết tiểu Thiến không có ý tứ đem bọn họ đuổi ra khỏi Hoàng Sơn như dê. Sau đó không dám chậm trễ, thi triển pháp thuật, thanh lý một mảnh hỗn độn này. Trong đó một đạo thụ tinh khá thâm hậu đem sơn lâm bị phá hủy cũng khôi phục hơn phân nửa. Trong lúc tiểu Thiến lặng lẽ hỏi Hứa Tiên:
- Tướng công nhìn trong những tinh quái này, có còn tinh quái bị thần niệm của Yêu Thần tiêm nhiễm không?
Hứa Tiên mới biết dụng ý của nàng, cũng bội phục nàng cẩn thận tỉ mỉ. Khi đám tinh quái thi pháp, là rất khó che giấu linh lực của chính mình. Vì thế lưu ý quan sát đến, hắn không dám sơ ý, tinh quái bị thần niệm của Yêu Thần phụ thân không chỉ pháp lực tăng nhiều, hơn nữa tính công kích rất mạnh, đợi được sau khi bản thân rời đi. Nếu là phát điên đả thương người, tiểu Thiến mặc dù đã tu thành Địa Tiên, cũng có nguy hiểm. Hắn dùng Thiên Nhãn Thiên Nhĩ Thông, thậm chí hắn tâm thông, bản thân quan sát một phen sau đó mới nhận định nói:
- Hẳn là không có, bằng không Hoàng Hạc đồng tử tất nhiên sẽ gọi ra để đối phó ta!
Tiểu Thiến gật đầu, lại kỳ quái nói:
- Phu quân, nghe ngươi nói có rất nhiều thần niệm của Yêu Thần từ trong Thái Nhất Thần Điện bay ra. Nơi này có nhiều tinh quái như vậy, vì sao chỉ có hai kẻ bị chiếm được đây?
Hứa Tiên nói:
- Theo ta suy đoán, Yêu Thần chiếm được hẳn là có chút quy luật. Nguyên hình của Hoàng Hạc đồng tử là hạc, trên Sơn Hải kinh ghi chép, hình thái của Tất Phương là giống hạc. Có lẽ Tất Phương này nguyên bản chính là một con hạc biến thành đâêu Thần thời đại Hồng hoang bị Long tộc bí pháp cải tạo qua. Tuy rằng đều là hình thù kỳ quái, nhưng nhất định đều có một bản thể bình thường nhất.
Tiểu Thiến nhãn thần chợt lóe:
- Bản thể của Cùng Kỳ kia, có thể chính là một con báo. Ở đây không có tinh quái khác bị phụ thể, có thể chính là bởi vì không có xứng đôi thích hợp.
- Đúng rồi, hơn nữa ta cảm giác, cùng với nói là chủ động phụ thể, chẳng bằng nói là bị hấp dẫn.
- Bị hấp dẫn? Bị cái gì hấp dẫn.
- Huyết mạch.
Có thể là hậu duệ của Yêu Thần truyền thừa, có thể là hậu duệ của dã thú năm xưa bị Long tộc dùng nước mưa tẩy rửa qua mà không có phát sinh dị biến, bất luận sinh linh gì có thể sống đến hôm nay đều tất có một tổ tiên đến từ Viễn Cổ. Thần niệm của Yêu Thần có thể chính là bị loại huyết mạch này hấp dẫn, kích hoạt huyết mạch còn sót lại, mới làm bọn hắn đột nhiên thu được lực lượng như vậy!
- Chẳng lẽ không phải là chủ động phụ thể đoạt xá sao?
- Ta cảm thấy không phải. Thần niệm của những Yêu Thần kia ta đã từng gặp qua. Ngay cả tàn hồn đều không còn, căn bản không có bao nhiêu ý thức tự chủ tồn tại, cũng chưa nói tới đoạt xá. Mà Hoàng Hạc đồng tử kia và Cùng Kỳ rõ ràng đều còn bảo lưu ý thức nguyên bản, chỉ là tính tình đại biến mà thôi. Nếu là có thể thủ vững bản tâm, chống đối ảnh hưởng của thần niệm, đây quả thực là linh dược so với Long Hổ Kim Đan còn tốt hơn. Bất quá đó hầu như là không có khả năng. Thoạt nhìn sợ rằng ngay cả Đông Hải Long Vương Ngao Nghiễm đều đã thất bại.
Tiểu Thiến cả kinh:
- Ngao Nghiễm, ngươi là nói?
- Chỉ sợ hắn lúc ban đầu phát điên cũng không phải chỉ là bị ý niệm cuồng bạo của Yêu Thần, mà là cùng xâm nhập đấu tranh trong cơ thể hắn. Hành vi hiện tại của hắn cũng không phải là điên cuồng, mà là sau khi tâm tình đại biến cùng thực lực đại tăng đã tự tin hơn.
Tiểu Thiến nói:
- Thế nhưng Đông Hoàng Thái Nhất cùng Long tộc không phải là tử địch sao? Hẳn là không thể có Yêu Thần phù hợp với huyết mạch của huyết mạch đi sao!
- Theo ta được biết, trong Yêu Thần thế nhưng có một vị cực nổi danh, tồn tại giống rồng mà không phải rồng. Vị Yêu Thần kia lại so với Tất Phương kia càng cường đại hơn.
Đám Yêu Thần sống lại, nhưng sống lại chỉ là ý chí của bọn hắn mà thôi.
Cổ ý chí này rốt cục sẽ mang đến cho thiên hạ này biến hoá thế nào đây? Minh chủ, văn thành võ đức, thiên thu muôn đời nhất thống giang hồ sao!
Cái gọi là "quốc chi tương vong, tất có yêu nghiêt". Chỉ cần những Yêu Thần này không để ý tới công đức, ý sát nhân, ăn thịt người cường đại, sẽ mang đến cho quốc gia này náo động, liền khó có thể tưởng tượng được. Nếu có kẻ có tâm hại người, mượn dannh nghĩa thần đạo hưng binh làm loạn, vậy hậu quả sẽ càng thêm khó có thể chịu nổi.
Hứa Tiên nhắm mắt trầm ngâm, tiểu Thiến tự nhiên khuyên nhủ:
- Tướng công không cần sầu lo, tất cả đều có biện pháp giải quyết.
Đợi được đem Hoàng Sơn này thanh lý qua, sau đó tiểu Thiến liền đem đan dược Hoàng Hạc đồng tử luyện được lấy ra. Kẻ nào đều tự xuất lực bao nhiêu, sẽ tưởng thưởng cho những tinh quái này một chút.
Những đan dược này đối với nàng đã từng phục dùng qua Long Hổ Kim Đan mà nói, tự nhiên không có gì đáng nói. Nhưng đối với những tinh quái tu hành trong núi này, lại là hàng cao cấp hiếm có, ai nấy đều vui vẻ ra mặt. Nguyên bản còn một vài tinh quái có lòng chậm trễ, trong lòng đã hối hận không ngớt, sai lầm để mất cơ hội tốt như vậy.
Hứa Tiên thấy nàng hành sự có phong độ, cứ như vậy trừ khử được sự ảnh hưởng của Hoàng Hạc đồng tử, trong lòng cũng là âm thầm bội phục.
Đêm khuên tĩnh, dưới chân núi Hoàng Sơn, trong Tân An huyện.
Nhiều người mơ thấy Thần Nữ đi vào giấc mộng, nói:
- Yêu nghiệt giữa núi này đã bị ta tru diệt!
Mọi người vội đi thông báo, trong Hoàng Sơn quang hoa và tiếng nổ đã kinh động rất nhiều người. Ngay cả dưới chân Hoàng Sơn cũng không dám tới gần, nghe được một lời này, liền có người lớn mật lên núi tuần tra một phen. Quả nhiên là bình an vô sự, biết Thần Nữ không có nói sai, không khỏi càng thêm tín phục.
Sau đó du khách lên núi, tiều phu đốn củi, đều trở về nhà. Hoàng Sơn cũng từ từ khôi phục sự yên lặng, vì vị Thần Nữ diệt trừ yêu nghiệt này mà lập miếu, cũng thành xu thế tất yếu. Chi tiết trong đó tự không cần nhiều lời. Mà dưới sự dốc lòng chăm sóc của tiểu Thiến, Hứa Tiên đã khôi phục đến trạng thái tốt nhất. Chỉ là Vân Yên còn đang ngủ say sưa, bộ dáng không hề có dấu hiệu tỉnh lại. Càng có tư thế của Thụy tiên. Nếu không phải linh lực trên người nàng không ngừng tăng thêm, Hứa Tiên đều phải lo lắng vì nàng.
Sai khi lại nói rời chia tay, Hứa Tiên ra đi, nhằm phía Thanh Thành tìm Bạch nương tử, vẫn cứ không biết trên đường rất nhiều hiểm ác đáng sợ còn đang chờ hắn.
Last edited by huynhba; 03-09-2014 at 06:51 AM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Hứa Tiên Chí
Tác giả : Thuyết Mộng Thần
-----oo0oo-----
Chương 993: Hổ Giao
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu tầm
Tiểu Thiến mặc dù có được Hoàng Sơn thần ấn, nhưng thần ấn này cũng không cùng nội bộ thông tin của Dao Trì có liên hệ với nhau. Cụ thể rốt cục là chuyện gì, vẫn như cũ không hiểu ra sao.
Hứa Tiên không hề dừng lại, dọc theo Trường Giang khúc chiết một đường phi hành, thỉnh thoảng dùng Thông Thiên Nhãn quan vọng, coi như là quan sát tình hình quân địch.
Vừa nhìn một cái, lại càng thêm sầu lo, cũng không phải lo Đông Hải Long Tộc nhiều binh tướng, mà là ở ven bờ sông Trường Giang lại có rất nhiều dấu vết lũ lụt ngập úng qua, điền viên thôn trang bị sinh sôi xóa bỏ từ trên đại địa.
Giang Nam rõ ràng còn đang trong hạn, nơi này lại có nạn úng nghiêm trọng như thế, quả nhiên là nước sôi lửa bỏng, dân chúng lầm than.
Đó là chưa từng tận mắt thấy, Hứa Tiên cũng có thể đoán ra được, đây là Đông Hải Long Vương thân nhập Trường Giang, mang đến đại lượng thủy khí trên biển. Nhưng chỉ tại Trường Giang một đường giáng xuống, mới gặp phải hiện tượng thiên văn quỷ dị như vậy. Hơn nữa khi đại chiến phá hư sông ngòi, đê điều, mới có hậu quả như thế.
Hứa Tiên không khỏi cảm khái:
- Nhiều tai nạn như vậy, thiên hạ làm sao không loạn?
Nhưng đối với tràng diện như vậy, trong lòng cũng có một tia vô lực.
Chỉ là giảm xuống độ cao phi hành, nhưng đã thấy có người gặp phải rủi ro, liền ra tay cứu giúp, hoặc chữa bệnh tật, hoặc chia vàng bạc, có tà đồ quỷ mị nhân cơ hội làm ác cũng đều tiện tay tru trừ.
Cứ như vậy một đường hướng tây, mặc dù được ca tụng vô số, thậm chí trăm vạn công đức, nhưng trong lòng thực không có nửa phần vui mừng. Chính mình có khả năng cứu trợ, chung quy bất quá một phần vạn. Cũng may triều đình đã hạ lệnh chấn tai, các nơi đều có dựng lều phát lương, mới không có xuất hiện cảnh tượng người chết đói khắp nơi trên đất. Nhưng tương lai có gặp phải loại tình huống này hay không, ngay cả hắn cũng không dám bảo chứng.
Vào loại thời gian này, vừa biết dân gian khó khăn, triều đình quan lại phát triển trái ngược, người trong Tiên đạo pháp lực cao cường như hắn càng thêm hữu dụng một chút, để hắn không khỏi nhớ tới Tô Thức thi vân:
- Bình sinh năm nghìn vòng, không cứu một chữ đói!
Lòng có chút thích thú.
Hứa Tiên bỗng nhiên khẽ động khẽ động, triệu đến Kim Ưng, múa bút viết một phong thư, gửi tới Hàng Châu, ngược lại cũng không phải gửi cho giai nhân, mà là chuyển giao cho Kim Vạn Thành.
Có một tầng chuẩn bị này, hắn mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, lại hướng về phía Tây mà đi, tình hình tai nạn ngược lại chuyển yếu đi, thẳng đến nhìn thấy một mảnh đầm nước lớn, rộng mênh mông, không có bờ bến.
Hứa Tiên thấy được, cũng thấy tâm thần thoải mái, trong lòng biết đây là Bà Dương Hồ, có hồ này dự trữ nước, mới trừ khử được lũ lụt.
Theo Ngao Ly do thám biết được tin tức, Thủy Thần trong đó chính là một con Tấn tinh, gọi là Đà giả, lại xưng là Trư Bà Long. Trên thực tế đó là sính ngư.
Nếu tỉ mỉ luận phẩm loại của nó, cho là một động vật bảo hộ cấp quốc gia, cũng không có gì không được.
Hứa Tiên đưa mắt nhìn dòng sông, tuy có ý vị dưới tay Ngao Ly, đã tăng xu thế của nó, nhưng thoáng cân nhắc một chút, cảm thấy vẫn là không nên ngông cuồng sinh sự mới thích hợp. Có thể làm thần một hồ, chí ít cũng là yêu quái hàng Địa Tiên nhất lưu, lại chiếm hồ nước địa lợi, đó là Hứa Tiên cũng hiểu được có chút phiền phức.
Hắn mặc dù đem thuỷ tính tu tới đại thành, nhưng dù sao cũng là nhân thân, không thiện thuỷ chiến. Nếu là vị này có được thần niệm Yêu Thần gì đó, mà pháp lực tăng nhiều, sợ rằng so với Tất Phương Thần Điểu kia còn muốn khó có thể đối phó hơn. Vẫn là đợi được đón Bạch Tố Trinh xuất quan, lại nghĩ biện pháp đáp lại tương đối ổn thỏa hơn.
Nhưng tra xét một phen cũng có tất yếu, liền thu liễm linh lực, đi tới ven Bà Dương Hồ. Sáng sớm hắn đã xuất phát, đi một chút lại dừng, thẳng đến lúc này, đã là lúc hoàng hôn. Trên mặt hồ Lạc Hà cô vụ, ngư ca xướng vãn, một bộ cảnh tượng an bình.
Khiến tâm tình hắn căng thẳng, cũng có được một tia thư giãn, tìm bến tàu, vừa vặn có khách thuyền bỏ neo, chính là thuyền đi đêm, sắp sửa xuất phát.
Hứa Tiên hỏi qua chủ tàu, biết được thuyền này chính là muốn vượt qua Bà Dương Hồ, chính cùng ý hắn, liền giao tiền đi thuyền leo lên boong tàu, cũng không vào khoang thuyền, mà là đứng ở đầu thuyền. Trong mắt phóng xuất quang hoa khó phân biệt mắt thường, đầu nhập trong hồ nước tối tăm.
Khách thuyền xuất phát, hoa nhỏ phá mặt nước, ngọn đèn bên bờ dần dần tắt ngấm. Đúng vào lúc này là giữa tháng, không trung trăng sáng như tuyết, sao trời xán lạn, một trận gió thu từ trên mặt hồ bình tĩnh vô ba thổi qua thẳng đến, đã có hàn ý lành lạnh.
- Vị công tử này, đêm khuya hàn khí cũng dày, sao không đến trong khoang thuyền một lúc. Ta an bài cho ngươi một vị trí tốt.
Chủ tàu thấy hắn xuất thủ hào phóng, diện mạo bất phàm, đi lên bắt chuyện.
Hứa Tiên mỉm cười nói:
- Đa tạ hảo ý của ông chủ, nơi này đang lúc phong nguyệt, ta muốn nán lại thêm một hồi.
- Công tử nói đúng, không biết tôn tính đại danh của công tử, đang muốn đi đâu?
Chủ tàu co co vai, cả ngày làm việc kiếm ăn trên mặt hồ, cũng không cảm thấy phong này nguyệt này có diệu dụng gì.
- Tại hạ Hứa Hán văn, chuyến này đi đến nhậm chức.
Hứa Tiên cũng không giấu diếm.
- Nguyên lai còn là vị quan nhân, thất kính thất kính. Hứa Hán văn? Hình như nghe có chút quen tai.
Hứa Tiên cũng không giải thích, sau đó lại nói chuyện hời hợt vài câu, chủ tàu ngại gió hồ quá lạnh, trở lại trong khoang thuyền.
Hứa Tiên vẫn đứng ở mũi thuyền, hắn cũng khó có được một cơ hội như vậy, nhìn trăng sáng trong sông, trong lòng cũng là có một phen tư vị khác.
Ngay khi hắn sắp chìm đắm trong cảnh trí ở đây, sâu trong hồ nước, lại đột nhiên phát ra một đôi con ngươi lãnh khốc cùng hắn đối diện.
Hứa Tiên trong lòng lạnh lùng, biết chính mình vẫn là bị phát hiện. Không khỏi do dự có nên rời khỏi thuyền hay không? Đôi mắt kia bỗng nhiên biến mất, hắn liền an tâm lại, xem ra Thủy Thần cũng muốn dàn xếp ổn thoả.
Hồ nước lại đột nhiên nổi lên.
Chủ tàu trở lại trong khoang thuyền, vẫn nhắc tới cái tên kia, bỗng nhiên vỗ tay một cái, ai nha, có lẽ nào chính là Hứa Hán văn kia!
Hướng về phía tú tài tài tử trên hồ thường nhắc ở bên miệng kia, vội vã chạy về trên boong tàu.
Từ xa nhìn thấy Hứa Tiên còn đứng ở mũi thuyền, mở miệng nhân tiện nói:
- Hứa...
Hai chữ quan nhân còn chưa ra khỏi miệng, dưới chân đã rung động một trận, hắn tý nữa ngã sấp xuống.
Dưới kinh hãi, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, mây đen như là có sinh mệnh, trong thoáng qua đã nuốt hết sao trời, trăng sáng.
Cuồng phong nổi lên, sóng bạc nổi lên. Trong thiên đỉa, một mảnh hắc ám. Chỉ có một ngọn đèn dầu ở đầu thuyền, chập chờn bất an.
Chủ tàu té chạy về trong khoang thuyền, cuối cùng quay đầu lại nhìn Hứa Tiên một cái. Chỉ thấy Hứa Tiên vẫn cứ đứng ở mũi thuyền, lớn tiếng la lên:
- Hứa quan nhân! Hứa quan nhân! Mau trở lại trong khoang thuyền tránh một chút!
Hứa Tiên quay đầu lại cười, ý bảo chủ tàu không cần lo lắng.
Last edited by huynhba; 03-09-2014 at 06:52 AM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba