Như một thói quen, cứ mong đợi ngày 13 đến nhưng lại cũng ngậm ngùi nhìn nó trôi qua.
Lại một ngày 13 như bao ngày 13 khác lại trôi qua. Vẫn cứ như thế, không có gì khác diễn ra. Cũng chỉ biết im lặng, chỉ biết buồn... Haizzz...
miệng tuy cười nhưng lòng đang đau xót
nhắm mắt lại nhưng tâm vẫn không quên
chân vẫn bước dù không được định hướng
chỉ thấy buồn, một nỗi buồn không tên
hơn 10 ngày tự kỷ, ru rú trong phòng làm bài... giờ thì bệnh mất rồi.
Cũng có nhiều cái nhiều thứ để suy nghĩ trong thời gian làm bài. 1 phần nào đó có lẽ là không tập trung hoàn toàn để làm bài được.
Cũng có nhiều chuyện cảm thấy thông suốt hơn, cũng cảm thấy suy nghĩ chính chắn hơn...
Cái tuổi 3x... Nhiều người cho rằng đó là cái tuổi đủ chính chắn để suy nghĩ một vấn đề nào đó, nhưng bản thân cảm thấy rất nhiều việc mình vẫn còn đang không thể tự mình suy nghĩ thấu đáo mà vẫn phải chờ đợi vào một điều gì đó...
Cái tuổi 3x... Rất nhiều lý do để có thể đưa ra 1 quyết định cuối cùng, có lẽ không hoàn hảo nhất nhưng có thể là quyết định hợp lý nhất. Thế mà bản thân vẫn có những cái không thể quyết định được...
Đời người như một trang giấy trắng, những thứ đã viết đã vẽ ra tuy có xóa được nhưng vẫn lưu giữ nơi đó một vết tích khó có thể phai nhòa. Đời người có những quyết định, những việc làm có thể là sai nhưng cũng không có 1 phương thuốc nào chữa được thứ mang tên là hối hận. Nếu có sai cũng chỉ có bản thân tự gậm nhắm cái sai của bản thân mà thôi.
Lâu rồi... lâu lắm rồi mới ghé lại thăm cái góc kỷ niệm, cái góc nhỏ bé của riêng mình...
Thế là cũng đã có một ngôi nhà mới cũng nhiều thứ mới hơn...
Vui đấy nhưng cũng lo đấy...
Nhưng rồi cũng có nhiều chuyện nhắc nhớ lại. Nhiều kỷ niệm vui buồn lẫn lộn.
Thời gian trôi nhanh quá. Mới đây mà đã hơn 5 tháng rồi :) Cũng muốn quên lắm nhưng đâu phải muốn quên là quên được. Cũng muốn thời gian quay trở lại lắm nhưng nào được như mong muốn...
Trước mắt là một ngôi nhà mới với những thứ đang chờ đợi trước mắt. Cố lên một tý, ráng thêm một tý... Có lẽ mọi việc rồi sẽ ổn thôi.