Hai bàn tay một lớn một nhỏ chạm vào nhau, giống như có một mối liên hệ kỳ lạ dần dần đản sinh, khiến Lâm Hàn và cả cô bé đều cảm thấy thoải mái.
Thấy Lâm Hàn hữu hảo như vậy, hơn nữa cảm giác mà hắn tạo cho nàng cũng rất an toàn, đối với một cô bé như Lâm Băng, như vậy là đủ rồi, xưa nay hiếm có người nào đối xử tốt với nàng lắm!
- Thôi! Trời cũng tối rồi! Bé con đang ở đâu, ca,... ách, đại thúc đưa cháu về!
Lâm Hàn vừa định xưng ca ca, vậy mà lại bị con bé gan to hơn trời kia trừng mắt, khiến hắn chỉ đành bất đắc dĩ nuốt lại và sửa lời.
Cô bé báo ra địa chỉ, Lâm Hàn vốn định trực tiếp bế nàng đi, nhưng cô nàng này không cho a! Cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân, cái gì mà đại thúc không được vô lễ... Một đống đạo lý tuôn ra khiến Lâm Hàn chỉ đành khóc ròng, hối hận vì mình lo việc không đâu, dây vào con bé phiền phức này.
Điều quan trọng nhất...
Lâm Hàn là dân mù đường a!
Mặc dù có năng lực của Byakugan, có thể nhìn xuyên thấu và trải tầm nhìn ra rất rộng, nhưng cái đường phố chết tiệt như thời cổ đại này cũng không có ghi biển tên phố như trên Trái Đất! Địa chỉ cũng đánh lung tung mù, thậm chí còn không có địa chỉ, nói ra chỉ là mơ hồ như cách mấy nhà, là nhà thứ mấy thứ mấy...
Mà chán nhất, đó chính là... con bé kia cũng là một kẻ mù đường chẳng kém hắn! Đến chỗ mình ở đi thế nào, ở hướng nào cũng không biết! Bảy chuyển tám rẽ, cuối cùng Lâm Hàn đành mặt dày đi vào một kỹ viện hỏi đường. Không còn cách nào a, bây giờ đã nửa đêm canh ba, cũng chỉ có khu đèn đỏ là còn có người hoạt động.
Ấy vậy mà, Lâm Hàn hỏi đường vì nó, vậy mà còn nhận được ánh mắt càng thêm đề phòng và khinh bỉ, giống như hắn hay ra vào cái nơi này lắm vậy! Trời đất ơi, ngươi còn để cho ta sống không?
Trải qua thời gian một giờ nữa, lúc này cũng là khoảng hơn hai giờ đêm, cuối cùng Lâm Hàn cũng đưa được cô bé con này về nơi ở. Nơi này ngược lại cũng không tồi, coi như một căn nhà có tường có ngói đàng hoàng, mặc dù chẳng phải là sang trọng gì, nhưng so với nhà ở của bình dân thì đã là chắc chắn và sạch sẽ lắm rồi.
Gõ gõ cửa hai ba lượt, không hề có ai trả lời, lúc này, cô bé mới bĩu môi giải thích:
- Đại thúc ngớ ngẩn! Đừng có gõ nữa! Trong nhà này chẳng có ai cả. Cháu cũng là tự tìm theo chỉ dẫn đến đây ở tạm mà thôi! Aiz... nếu còn dì Hoa thì tốt rồi, hức hức...
Nói đến cuối, cô bé đã hai mắt rưng rưng, giống như chuẩn bị khóc thành tiếng vậy.
Lâm Hàn thoáng chốc cuống cuồng an ủi, bộ dạng tiu nghỉu của nàng thực sự rất đáng thương, khiến hắn không thể nào nhẫn tâm mà đứng nhìn. Thấy Lâm Hàn quan tâm mình như vậy, cô bé cũng cảm thấy có chút cảm động. Nhưng dường như bản thân nàng cũng có chuyện muốn làm, vậy mà cuối cùng lại chủ động tiễn khách, khiến Lâm Hàn cũng không tiện nói gì, chỉ hẹn lúc rảnh rỗi sẽ quay lại chơi với nàng vài hôm.
Ra khỏi cửa, Lâm Hàn trực tiếp chạy đi kiếm một gian khách điếm ở lại. Trần đại sư kia ngược lại tốt, thoáng cái đã mất tăm mất tích như chưa từng xuất hiện, khiến hắn cũng chỉ đành tự lực cánh sinh. Ngược lại bây giờ hắn vẫn cầm thiệp truyền tống, một thiệp có thể dùng 2 lần, cả đi cả về nên không cần lo lắng chuyện di chuyển.
Đương nhiên, khách điếm này cũng là Lâm Hàn lẻn vào ở chùa, hắn cũng không tiện đánh thức chủ quán a, giờ này người ta còn đang say giấc nồng, hoặc là chăm chỉ cày cấy trên người cô nương nào đó đây.
Sắp xếp xong xuôi, Lâm Hàn bắt đầu ngồi xuống cảm ngộ họa kỹ mà Lam Khổng Tước truyền thụ.
Nói là kỹ năng kể ra cũng không đúng, chính xác thì phải nói là một pháp môn, mà cũng không phải, là một cảm ngộ mới đúng.
Lâm Hàn cũng chẳng biết hình dung thế nào nữa.
Vẽ rồng điểm mắt, Lâm Hàn hiểu cái từ ngữ này theo đúng nghĩa đen, đó chính là vẽ con mắt, vẽ ra được cái thần thái của nhân vật trong tranh, dùng cửa sổ tâm hồn để truyền tải nội tâm và cảm nhận của người vẽ, cũng chính là hắn.
Muốn làm được điều ấy, kỹ năng vẽ chỉ là một chuyện, chỉ cần ở mức thường thường là được, cái quan trọng ở đây chính là khả năng cảm nhận tâm tình.
Cảm nhận được tình cảm, ý nghĩ của nhân vật, tái hiện lại chính cảnh tượng đó, chân thực đến từng chi tiết, từng thần thái để một lần nữa nhớ lại tình cảm và cảm thụ của mình lúc đó, chỉ có như vậy mới có thể họa ra được nhãn thần tinh túy và chân xác nhất.
Đương nhiên, Lam Khổng Tước cũng không có giải thích cặn kẽ như vậy cho Lâm Hàn, nàng chỉ gợi ý rằng, hắn phải tưởng tượng lại cái cảnh tượng mà hắn đang vẽ, một lần nữa tái hiện lại để cảm thụ mà thôi.
Nếu giải thích cặn kẽ, Lâm Hàn dụng tâm có chủ đích thì làm sao có thể cảm nhận được tình cảm mơ hồ của bức tranh? Đây chính là sự huyền ảo và khó nắm bắt của “đạo”, tất cả đều chỉ nằm trong “tâm”, phải dùng tâm để cảm nhận, chứ không phải dùng lý trí để phân tích!
Chỉ là, Lam Khổng Tước không biết rằng, Lâm Hàn có một thứ còn lợi hại hơn vậy nhiều!
Không gian thôi diễn!
Tâm niệm chìm vào trong hệ thống, tiến vào không gian thôi diễn! Lâm Hàn chủ động kết nối tâm thần mình với hệ thống, để hệ thống tự do khai thác dữ liệu và ký ức ẩn sâu trong đầu hắn, tiến hành tái hiện tình huống!
Dần dần mở mắt ra, Lâm Hàn giống như một lần nữa được trở về bảy năm trước, khi mà lần đầu tiên hắn bước đến cái thế giới này. Bỡ ngỡ và cô độc, một cuộc sống dường như chẳng có mục tiêu, du thủ du thực, tất cả là vì lúc ấy hắn vẫn chưa thể tu luyện bất cứ thứ gì.
Lúc ấy, Lâm Hàn cũng từng tuyệt vọng, cũng từng chán nản, cũng từng nghĩ phó mặc cho đời, triệt để sống cái kiếp chờ chết, hết ăn rồi nằm. Nhưng không, ít ra hiện tại còn có Tuyết tiên tử cao sang quý phái bên cạnh hắn. Dù biết mình chẳng là cái gì trong mắt nàng, nhưng ít nhất hắn vẫn muốn tỏ ra mình không phải là tên cắc ké mạt hạng, hắn... vẫn luôn muốn tạo một ấn tượng tốt về mình cho Tuyết Thiên Lăng.
Là vì sợ nàng ngứa mắt giết hắn? Hay là vì sâu trong nội tâm còn non trẻ vẫn có cái tâm thái thích thể hiện với mỹ nhân? Hoặc là... ngay từ lúc ấy hắn đã thích nàng rồi?
Lâm Hàn không biết! Hắn chỉ biết, đến cuối cùng, mình không còn thích Tuyết Thiên Lăng nữa, mà thực sự yêu nàng! Càng ở lâu bên nàng, hắn càng chìm sâu vào con đường không có lối thoát.
Trước đó thích nàng vì nàng xinh đẹp, nàng cao quý, nàng mang khí chất phiêu miểu như tiên khiến người ta chỉ biết ngẩng đầu mà ngưỡng mộ. Sau này, khi tiên tử hạ phàm, nàng trở thành một hiền thê đích thực, luôn luôn lo nghĩ cho hắn, quan tâm hắn, chiều chuộng hắn, từng hành động, từng cử chỉ, từng ánh mắt của nàng, giống như khắc sâu vào tâm khảm Lâm Hàn, cho đến bây giờ, khi ánh mắt ấy lại một lần nữa được tái hiện, Lâm Hàn lại càng trở nên chìm đắm không dứt ra được.
Nhưng lúc ấy Lâm Hàn đâu có biết, trong nội tâm Tuyết Thiên Lăng cũng giằng xé và mâu thuẫn vô cùng. Bản ý ban đầu của nàng chỉ là lợi dụng hắn, coi hắn là một người qua đường, cho dù có duyên hợp tịch, nhưng cũng chỉ là như thế. Nàng có thể dùng mấy tháng này mặc cho hắn giày vò, vậy là coi như trả đủ nhân quả, không còn thiếu nợ gì hắn nữa.
Những tưởng sau khi chiếm được nàng, Lâm Hàn sẽ giống như trong tưởng tượng, lộ rõ bản chất cầm thú của mình, giày vò nàng, coi nàng thành đồ chơi, coi nàng thành chỗ phát tiết, đùa nghịch chán lại mang ra chửi mắng, thậm chí dè bỉu nàng trở thành một cái bình hoa vô dụng, để thỏa mãn tâm thái tích tụ khi bao ngày qua nàng đã khinh thường hắn.
Thậm chí nàng còn từng mong chuyện đó xảy ra, vậy thì hắn có chết cũng không còn gì hối tiếc.
Nhưng tại sao? Hắn vẫn đối tốt với ta như vậy? Chỉ cần ta hơi cau mày là hắn sẽ ngừng lại, hỏi ta chỗ nào không thích. Hắn đi săn về, người đầm đìa máu nhưng vẫn cười, vậy mà ta chỉ chảy một giọt máu khi khắc ngọc cho hắn, hắn cũng tỏ ra đau lòng gần chết. Trên người ta có mùi hôi, hắn không khó chịu, mà lại quan tâm ta chịu nóng nên mới như thế, gấp gấp đi hái thảo dược về để ta tắm rửa.
Hắn nói: tu vi của ta không còn, vậy hắn sẽ dùng bản lĩnh của mình để bù đắp cho những gì mất đi khi không còn tu vi...
Có lẽ là do lúc đó tu vi đã bị tự mình phong ấn, nội tâm băng thanh ngọc khiết của Tuyết Thiên Lăng cũng trở nên mềm yếu, vậy mà trong khoảnh khắc lại động lòng, con tim của nàng dần dần bị tan chảy lúc nào không hay.
Vào thời điểm ấy, ánh mắt nàng nhìn Lâm Hàn là phức tạp nhất: Có ôn nhu, có hối hận, có bối rối, thoáng chốc lại trở nên sắt đá, lạnh lẽo, rồi dần dần lại trở nên thảng thốt, ủ rũ và buồn bực.
Ánh mắt ấy...
Lâm Hàn cũng đã hiểu rồi.
Bút lông dần dần hạ xuống, một nét mực đen bóng như ngọc chạm lên trên nền giấy trắng. Chỉ một cái chấm nhẹ nhàng như vậy, tiến hành trong vô thức, vậy mà lại mang theo sức truyền thần lạ kỳ. Ánh mắt của thiếu nữ trong tranh cũng trở nên tràn ngập cảm xúc, phức tạp, mà tràn ngập tình ý.
Không gian dần dần thu lại, Lâm Hàn cũng thở phào một hơi, vuốt vuốt mồ hôi trên trán. Chỉ một chút như vậy thôi mà hắn đã cảm thấy trướng đầu trướng óc rồi. Quả nhiên, cái thứ “cảm ngộ” này không phải là đơn giản, nếu không nhờ có không gian thôi diễn, có lẽ tình cảm của hắn dù sâu, nhưng có cảm nhận cả đời cũng không vẽ ra được. Bởi lực “cảm ngộ” của Lâm Hàn thực ra rất nhỏ bé.
Hả?
Lâm Hàn hiện tại vẫn ở trong hệ thống, hắn ngạc nhiên nhận ra, ở ô vật phẩm vậy mà đang nhấp nháy cái gì đó, hình như là có thông báo.
Ngạc nhiên mở ra, Lâm Hàn thấy được bên trong chỉ có một vật phẩm duy nhất, bởi vì chỉ có vật phẩm có nguồn gốc từ hệ thống mới có thể lưu trữ nơi đây.
Là gói quà đặc biệt để sửa Bug bí ẩn mà năm năm trước hệ thống đã trao cho mình!
Bây giờ, gói quà ấy đang phát sáng, đồng nghĩa với việc nó đã được kích hoạt, Lâm Hàn có thể mở ra bất cứ lúc nào. Và quan trọng hơn, điều đó đồng nghĩa với việc Bug đã xuất hiện!
Là lúc nào?
Trong đầu đã nổi lên suy đoán, Lâm Hàn không chút do dự mở ra.
Kết quả...
Lâm Hàn trợn tròn mắt, tim đập thình thịch, hắn cảm thấy huyết dịch của mình đang sôi trào, thần kinh cũng căng ra, vô cùng kích động.
Chú thích Bug hệ thống:
Khi hệ thống được kích hoạt lần đầu, vì bản thân ký chủ đã mất đi thuộc tính Phong và Hàn, các huyết thống liên quan cũng bị hệ thống lọc bỏ ra ngoài! Đúng thời khắc này, ký chủ lại đột ngột thụ thai, thai nhi truyền thừa thuộc tính thủy của ký chủ và thuộc tính phong của nữ thể, đủ điều kiện kích hoạt huyết kế của tộc Minatsuki, gây ra Bug không đáng có của hệ thống!
Phần quà: Truyền thừa Băng Độn hoàn chỉnh đã qua chỉnh sửa của hệ thống, một thanh Kunai mang độc dược xóa bỏ huyết kế! Ký chủ có thể lựa chọn truyền thừa lại cho Bug, coi như huyết kế này là do ký chủ được ban thưởng, hoặc loại bỏ huyết kế của Bug, coi như chưa từng có lỗi xảy ra. Cả hai cách đều có thể loại bỏ hiệu quả xấu với hệ thống!
Cái gì?
Đột ngột thụ thai? Thai nhi truyền thừa huyết kế của tộc Minatsuki?
Vậy chẳng phải là con của ta sao?
Vậy ra... không phải là sinh một đứa, mà là sinh đôi! Một đứa thừa kế khả năng của thân thể Vạn Chúc, khuếch đại tư chất của Tuyết Thiên Lăng lên nhiều lần, một đứa lại nhận truyền thừa huyết kế giới hạn được cải tạo từ hệ thống, thừa kế Băng Độn?
Thật là quái dị!
Hai đứa con, mang theo hai truyền thừa huyết mạch khác nhau, nhưng đều là con của mình! Thật lạ lùng! Sao lại có chuyện trùng hợp như vậy? Đáng lẽ phải đậu hai thai trong một lần hợp tịch mới đúng, vậy mà hai lần cách nhau không dưới một ngày vẫn có thể mỗi lần đậu một thai?
Là do thương pháp của mình quá sắc bén, hay là thân thể Tuyết Thiên Lăng lúc đó có điều lạ thường đây? Nghĩ lại cũng đúng, bản thân Tuyết Thiên Lăng là một Võ Thánh, dù lúc đó phong ấn tu vi, nhưng có thể so sánh với người thường được sao?
Nhưng mà...
Phần quà kích hoạt, nghĩa là ta đã gặp được Bug...
Nó có khả năng khống băng cực kỳ mạnh mẽ, chỉ một cái phất tay đã biến đám bé trai kia thành tượng băng...
Hơn nữa, cả tối hôm nay, mình chỉ tiếp xúc với nó cùng Lam Khổng Tước. Lam Khổng Tước chắc chắn không phải, vậy chỉ còn lại...
Mọi manh mối đều quy tụ về một nhân vật duy nhất, thân phận của Lâm Băng phơi bày một cách rõ rõ ràng ràng trước mắt Lâm Hàn.
Con gái của hắn!
Vậy ra... cái cảm giác kỳ quái của ta chính ra cũng không kỳ quái chút nào...
Cảm giác thân thiết tới mức đó...
Cái cách nói chuyện quen thuộc kia nữa, chẳng phải là cách nói chuyện của ta hay sao?
Cái gì mà mẹ mìn? Cái gì mà quái thúc thúc sẽ ăn thịt bé gái... chẳng phải là đống lời vô nghĩa ta từng dùng để tán tỉnh Tuyết Thiên Lăng hay sao? Nghĩ lại cũng đúng, trên đại lục này, người biết đến những từ ngữ như vậy đáng lẽ là không tồn tại! Có lẽ chỉ có duy nhất mình Tuyết Thiên Lăng mà thôi.
Đáng ngờ như vậy, vậy mà ta lại trực tiếp bỏ qua!
Lâm Hàn đang không ngừng tự trách bản thân. Nhưng ngẫm lại, tính cách của hắn chẳng phải chính là như vậy sao? Hắn tuyệt đối sẽ không quá quan tâm đến chuyện không phải của mình. Người quen thân mật không nói, nhưng Lâm Băng trước đó cũng chỉ là một cô bé mới gặp qua mà thôi, làm gì đến mức Lâm Hàn phải nổi lòng suy nghĩ?
Tính cách này nhiều lúc rất tốt, nhưng trong rất nhiều trường hợp, Lâm Hàn lại vì thế mà bỏ lỡ những điều đáng quý...
Còn may... phần quà của hệ thống này đã giúp hắn gỡ gạc lại!
Lâm Hàn chạy như điên ra ngoài, Byakugan cũng mở ra, nhắm thẳng hướng căn viện cũ vừa rồi. Hắn không rảnh tìm đường, mà trực tiếp đạp lên mái nhà, di chuyển tới mục tiêu bằng một đường thẳng khác nào đường chim bay.
Hả?
Một công tử chuẩn bị đè lên người cô nương quyến rũ dưới thân, bất giác hơi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn mái nhà. Vừa rồi rõ ràng hắn nghe thấy một âm thanh rất nhẹ, nhẹ đến mức hắn không chắc mình có nghe nhầm hay không?
Thôi mặc kệ đi! Với tu vi của ta thì còn mấy ai lừa được? Còn cao thủ vượt qua ta chắc đều bay đi cho lẹ, ai lại dùng thứ thân pháp thô thiển chạy trên mái nhà như thế?
Công tử tự phụ nghĩ như vậy, dứt khoát một lần nữa đè xuống, bày ra xuân sắc đầy căn phòng hoa...
Lâm Hàn cứ như vậy xuyên qua các mái nhà, thân pháp nhẹ nhàng không hề đánh động tới một người nào. Đương nhiên, Lâm Hàn cũng không tự phụ cho rằng cả tỉnh Hà Nam này không có cao thủ, chẳng qua hắn chưa đụng phải mà thôi!
Đến nơi, Lâm Hàn đứng sững trước cổng, không hề nhúc nhích, lông mày nhíu chặt, tràn ngập vẻ sốt ruột.
Người đâu?
Hoàn toàn không thấy!
Bây giờ trời còn chưa sáng, rốt cuộc con bé này lại chạy đâu rồi?
Trước đó còn chưa nghĩ gì nhiều, nhưng từ khi biết Lâm Băng là con gái mình, trong đầu Lâm Hàn đã tràn ngập tâm tư và suy đoán. Việc Lâm Băng bị đám bé trai bắt nạt lúc trời tối không hợp lý cho lắm, đám quân lính thủ vệ xuất hiện đúng lúc, hơn nữa còn đông đảo như vậy cũng không hợp lý! Kết hợp với việc Lâm Băng nói rằng có người muốn ép mẹ nàng, Thiên Tuyết tiên tử... bảo Lâm Hàn không lo lắng làm sao được?
Logic của Lâm Hàn xưa nay vẫn rất tốt, chẳng qua bình thường hắn lười nghĩ nhiều như vậy mà thôi! Bây giờ việc liên quan trực tiếp tới con gái, đầu hắn như căng ra để đưa ra phán đoán vậy.
Không thấy... không thấy, hoàn toàn không thấy!
Khu vực mười dặm xung quanh không hề có bóng dáng của con bé! Một đứa trẻ con còn nhỏ như vậy, nó có thể đi đâu?
Bình tĩnh, bình tĩnh...
Lợi dụng Byakugan để tìm chắc chắn có thể tìm được, nhưng như vậy là không lý trí! Dùng Byakugan rất có thể sẽ đả động đến cao thủ, gây ra rắc rối không cần thiết, hơn nữa tìm tù mù như vậy cũng sẽ mất rất lâu, bởi cả cái tỉnh Hà Nam này rộng đến hai ngàn dặm, nói nhỏ hơn là cái thị trấn này thì cũng đã rộng cả trăm dặm rồi! Hiện giờ có người nhằm vào Lâm Băng, mặc dù chỉ là suy đoán, nhưng vẫn cần cẩn thận từng chút một!
Lâm Hàn hít một hơi, sử dụng Byakugan quan sát toàn bộ cảnh tượng trong mười dặm gần đây vào trong mắt. Còn may hắn không cần ghi nhớ nhiều, mà chỉ gần tái hiện toàn bộ trong không gian thôi diễn mà thôi!
Không gian thôi diễn này rất lợi hại, suy luận của nó có khi còn khủng khiếp hơn Conan cả trăm lần, vấn đề ở đây là phải thu thập đủ thông tin thì mới có thể thôi diễn chính xác, mà khả năng thu thập thông tin thì không ai có thể bằng được Byakugan!
Có thể nói, đây chính là một sự phối hợp hoàn hảo!
Thông tin đã thu thập xong, Lâm Hàn nhanh chóng tiến vào không gian thôi diễn, tiến hành suy luận về tung tích của Lâm Băng.
Cảnh tượng được tái hiện...
- Đại thúc ngớ ngẩn, trong nhà không có ai... Cháu chỉ là lần theo chỉ dẫn tới đây mà thôi!
Đó là lời mà Lâm Băng nói với hắn khi tới căn viện này.
Lần theo chỉ dẫn...
Khung cảnh di chuyển xung quanh, dần dần hệ thống tập trung vào một đồ án hình tam giác đều, ba trung điểm nối lại thành một tam giác đều khác. Cả hai hình tam giác đều có cùng điểm trọng tâm được chấm đậm lên chút xíu.
Đồ án này... chắc hẳn đó chính là chỉ dẫn mà Lâm Băng nhắc tới!
Con bé bị mù đường giống mình, nên mới yêu cầu đưa nó về căn viện này, cũng là điểm xuất phát, để có thể lần theo dấu vết lại từ đầu!
Nhưng thu thập tình huống xung quanh, Lâm Hàn lại một lần nữa nhíu mày, khi mà toàn bộ dấu vết đã bị xóa sạch, không gian thôi diễn chỉ có thể tái hiện được lại một vài ký hiệu mà Lâm Hàn từng vô tình thấy được trước khi đưa Lâm Băng về mà thôi!
Rời rạc như vậy... làm sao có thể tìm?
Trong lúc hệ thống tiếp tục thôi diễn, cảnh tượng lại một lần nữa biến đổi. Trở lại cái lúc mà Lâm Hàn gặp được Lâm Băng, quả nhiên, tình huống đám bé trai bắt nạt con bé xảy ra là vì có người xúi giục, chính là quan tổng đốc tỉnh Hà Nam này. Hắn cũng là người đứng sau bố trí quân lính, chuẩn bị khi Lâm Băng gây ra sự cố là sẽ đứng ra danh chính ngôn thuận bắt người!
Khung cảnh một lần nữa xoay chuyển, đám người kia vẫn chưa hề từ bỏ ý định, Lâm Băng dù có chút tiểu thông minh, nhưng dù sao còn rất nhỏ, làm sao tránh thoát tai mắt của phủ tổng đốc? Hiện tại, nàng đang gặp nguy hiểm khi mà đám người kia đã như thiên la địa võng, sẵn sàng bắt lấy nàng bất cứ lúc nào. Lý do sao? Chẳng phải Lâm Băng cũng đã khiến đám bé trai kia bị thương, nằm liệt giường vài tháng hay sao?
Ở đâu? Ở đâu? Ở đâu đây?
Lâm Hàn lòng nóng như lửa đốt, nhưng hắn vẫn phải cố mà kiên trì chờ đợi hệ thống tiếp tục phân tích.
Khung cảnh dần chuyển đổi, đi qua hàng loạt con đường, hàng loạt mái nhà, cuối cùng, vậy mà lại dẫn đến nơi mà Lâm Hàn từng ngồi cả buổi chiều.
Thiên Hồ!
Đúng rồi, mình gặp con bé ở gần Thiên Hồ! Có vậy mà không nghĩ ra!
Lâm Hàn vỗ trán, trách mình đúng là quan tâm quá hóa loạn.
Nhưng khung cảnh liên tục xoay chuyển mà vẫn không hề thấy được ký tự kia, đến lúc Lâm Hàn nóng ruột đến cùng cực, cuối cùng hệ thống đã tiến hành phân tích xong!
Tầm nhìn đột ngột chuyển lên trên cao, Lâm Hàn nheo mắt quan sát bên dưới với tầm nhìn của loài chim. Hệ thống hơi chớp tắt một chút, những đường nét bằng ánh sáng dần dần xuất hiện, nối từng điểm từng điểm đang tồn tại trong không gian lại với nhau.
Hai cái đình nghỉ mát bên hồ, ở hai bờ cách nhau đến vài chục dặm.
Một con thuyền hoa nằm giữa hồ, vị trí xảo diệu tạo với hai đình nghỉ mát một tam giác đều.
Ba con thuyền khác nằm xen kẽ giữa các đường thẳng nối bởi hai đình nghỉ mát và con thuyền hoa kia, vậy mà tất cả đều đúng vào trung điểm của chúng.
Và điểm cuối cùng, trọng tâm của cả hai tam giác...
Lâm Hàn nheo mắt lại, vị trí đó lại chính là nơi mà hắn đã ngồi cả chiều nay!
Là chỗ của Lam Khổng Tước, chính là con thuyền hoa màu trắng có thể phản xạ ánh sáng từ mặt hồ ấy!
Lâm Hàn mở choàng mắt, cũng không suy nghĩ thêm nhiều thứ, cũng mặc kệ hệ thống còn đang thôi diễn ra một số chuyện, cũng mặc kệ tình trạng tinh thần của bản thân mình đang ở vào trạng thái cực kỳ tồi tệ vì tác dụng phụ của việc thôi diễn suy luận. Hắn phi đi băng băng trên nóc nhà, điên cuồng lao tới Thiên Hồ.
Không sai, chính là chỗ này!
Đến bên Thiên Hồ, Lâm Hàn không còn chút nghi ngờ nào về suy đoán của hệ thống, quả nhiên chính xác vô cùng!
Lúc này, một đoàn thuyền lớn thuyền nhỏ đang vây quanh con thuyền hoa màu trắng của Lam Khổng Tước, hơn nữa còn có rất nhiều thuyền đang di chuyển tới, mục đích muốn vây kín đường lui của thuyền hoa, không chừa ra một góc nào.
Thanh thế lớn như vậy? Quả nhiên cũng đủ quyết tâm!
- Tổng đốc đại nhân! Đêm hôm khuya khoắt, tiểu nữ tử cũng cần phải nghỉ ngơi, có chuyện gì để ngày mai, tiểu nữ sẽ dành nguyên một ngày để bồi đại nhân, có được không?
Đứng đầu thuyền, Lam Khổng Tước nở nụ cười quyến rũ nói, giọng điệu mềm mại khiến đám quân lính trên thuyền cũng muốn tan cả xương cốt!
- Cảm ơn nhã ý của Lam cô nương, bổn tổng đốc không nhận thì có vẻ quá bất cận nhân tình! Nhưng hôm nay bổn tổng đốc tới là để truy nã trọng phạm đã làm tổn thương tới mấy vị con cháu nhà Liễu gia, Trương gia, Hùng gia,... mấy đứa nhỏ đó đều là con cháu trực hệ, bổn tổng đốc cũng không dễ ăn nói a! Còn mong Lam cô nương lượng thứ!
Quả nhiên đủ vô sỉ, mồm thì nói lĩnh tình nhưng thực ra chẳng nhượng bộ chút nào!
- Đại nhân nói gì vậy chứ? Thuyền hoa của tiểu nữ xưa nay chỉ đón chào văn nhân mặc khách, các quý công tử hào hoa phong nhã, hơn nữa đều là công khai đón tiếp giữa ban ngày để tránh điều thị phi. Làm gì có chuyện nửa đêm chứa chấp trọng phạm? Đại nhân nói vậy chẳng phải là làm tiểu nữ thấy khó xử hay sao?
Lam Khổng Tước không chút đổi sắc, nhưng giọng điệu đã trở nên lạnh nhạt hơn nhiều, thậm chí còn có một chút khinh thường nhàn nhạt!
Nghe ra mùi vị trong lời nói của nàng, tổng đốc cũng hơi biến sắc nói:
- Lam cô nương, bổn tổng đốc biết cô không phải nữ tử hồng trần tầm thường như vậy! Nếu là bình thường, bổn tổng đốc cũng không nguyện ý làm phật ý Lam cô nương, nhưng trường hợp này thì khác, trọng phạm này đã gây nên sự chú ý của một số đại lão. Cô nương hôm nay có thể làm khó được bổn tổng đốc, liệu ngày mai có thể làm khó được nhân thủ gấp hôm nay trăm ngàn lần, cộng thêm các đại cao thủ của Đại Hưng hay không? Còn xin Lam cô nương suy xét cho kỹ!
...
Lâm Hàn nấp trong một góc, chăm chú quan sát tình huống giữa hồ. Trong tầm mắt hắn, nha hoàn Đinh Hương đang dẫn theo một tiểu cô nương cưỡi thuyền nhỏ định lẩn mất trước khi đội thuyền của quan phủ bao vây. Nhưng có vẻ như thủ pháp của nàng không được tốt cho lắm, hoặc là do quan phủ quá nhanh, quá nguy hiểm nên chẳng mấy chốc cả hai đã bị phát hiện!
Tuy nhiên, Đinh Hương này có vẻ cũng không phải yếu đuối dễ bắt nạt, một tỳ nữ nhỏ bé không ngờ lại là Võ Vương cấp sáu. Tả xung hữu đột chỉ trong mười giây đã làm cỏ sạch hai mươi tên lính, hơn nữa còn không cho bọn chúng phát tín hiệu báo động. Đương nhiên, nàng cũng không giết chúng để tránh phiền phức cho tiểu thư.
Nhưng đáng tiếc cho nàng, đối phương cũng có cao thủ!
Trong lúc Đinh Hương định mang tiểu cô nương chuồn êm, bất chợt một đôi tay rắn chắc vươn lên từ dưới mặt nước, bắt lấy chân nàng và kéo xuống. Đinh Hương còn chưa kịp phản ứng, một kích mãnh liệt đã giáng thẳng lên gáy nàng, khiến nàng hôn mê bất tỉnh không dậy nổi!
Tên này kể ra cũng biết nặng nhẹ, biết Đinh Hương là tỳ nữ của Lam Khổng Tước, không dễ đắc tội, dù nhận lệnh của tổng đốc, nhưng hắn cũng không dám tùy tiện tổn thương nàng.
Trong đầu đang sảng khoái vô hạn, hắn đang tưởng tượng đến cảnh mình một mình lập chiến công, tới lĩnh thưởng với tổng đốc đại nhân! Nghe nói nhiệm vụ lần này rất quan trọng, đại nhân còn đánh tiếng ai bắt sống được con bé này sẽ được làm con rể của đại nhân, làm con rể thứ mấy cũng được! Nghĩ đến bóng người làm mình ước mơ bấy lâu nay kia, hắn bất giác cảm thấy tinh thần phấn chấn vô bì.
Càng nghĩ càng hưng phấn, ánh mắt của hắn nhìn Lâm Băng càng trở nên khao khát như sói đói, từng bước từng bước tiến về phía nàng, miệng cười gằn: “Đừng sợ, cô bé, ta cũng không định hại tính mạng ngươi đâu!”
Hự...
Ưm ưm ưm...
Trong đầu đang vô hạn sung sướng, nhưng hắn không biết rằng đại nạn đang phủ xuống đầu mình.
Một bóng người lặng lẽ hòa vào màn đêm, từng bước từng bước vô thanh vô tức đi trên mặt hồ, đôi mắt sắc lẹm khóa chặt vào hắn, nhưng không để lộ ra bất cứ một khí tức nào.
Một đôi tay lặng im tiến tới, một tay bịt chặt lấy miệng hắn, một tay bóp nghẹt lấy cổ hắn, khiến hắn không thể phát ra bất cứ một âm thanh gì. Bàn tay cứng như sắt thép, hơn nữa còn đang truyền vào thân thể hắn một luồng năng lượng thần bí, nhất thời phong tỏa toàn bộ toàn bộ đại não của hắn lại, khiến hắn ngất lịm đi!
Còn may, Lâm Hàn vì sợ làm ảnh hưởng không tốt tới Lam Khổng Tước, nên cũng không một đao giết hắn, không biết hắn nên cảm thấy may mắn hay xui xẻo đây.
- Đại...
Lâm Băng vốn đang định thốt lên, cái miệng nhỏ bé của nàng đã bị bàn tay lớn của Lâm Hàn chặn lại. Hắn ra dấu đừng làm ổn, sau đó chẳng để ý ba bảy hai mốt, cõng lấy tiểu cô nương lẩn theo màn đêm chuồn mất.
...
Lâm Hàn đi rồi, Đinh Hương đột ngột ngẩng đầu dậy, khuôn mặt nhỏ tràn ngập khó coi lẩm bẩm:
- Thật đáng sợ, vốn định giả vờ ngất đi để xử đẹp tên khốn kia, không ngờ lại có cao nhân xuất hiện. Rốt cuộc hắn muốn cái gì? Từ hành động của hắn, có lẽ không phải cùng một bọn với tổng đốc... Mặc kệ đi, dù sao ta cũng đã biết ngươi là ai, chuyện này tốt nhất nên để cho tiểu thư giải quyết!
Đinh Hương tự nhủ như vậy rồi nhanh chóng rời đi, tránh để đám quân lính đang tới phát hiện! Nàng vốn định giả vờ ngất xỉu để xử đẹp tên đánh lén kia, không ngờ Lâm Hàn lại đột ngột xuất hiện. Cái khí tức lặng lẽ mà tràn ngập bí ẩn kia khiến Đinh Hương nhất thời bỏ đi ý niệm đánh lén, dứt khoát giả vờ ngất xỉu.
Một nhân vật có thể vô thanh vô tức đến mức này, đến một chút thực lực cũng không lộ ra ngoài sáng, tuyệt đối không phải kẻ mà Đinh Hương có thể chọc vào, nàng ít ra còn có chút tự biết mình như vậy!
Nếu là bình thường, Lâm Băng rất có thể đã liên tưởng đến trường hợp diễn kịch anh hùng cứu mỹ nhân mà mẹ từng kể. Nhưng không hiểu sao, đối với đại thúc này, nàng không hề cảm nhận được một chút nào giả dối, diễn kịch.
Hắn cõng lấy nàng trên lưng, Lâm Băng có thể rõ ràng cảm nhận được nhịp tim đập thình thịch, nhìn thấy được nhãn thần lo lắng, kèm theo kích động nhìn từ phía mặt bên. Cái ánh mắt ấy... quen lắm!
Quen đến mức khiến Lâm Băng cảm thấy thân thiết, quen như ánh mắt ôn nhu của mẹ đã nhìn nàng từ nhỏ tới giờ, ánh mắt ấy... sao lại như thế?
Lâm Hàn cõng lấy tiểu cô nương một đường chạy mất dạng, gặp rừng cây hắn trực tiếp đạp lên cành, gặp sông nước hắn đạp lên mặt nước, gặp vách đá hắn trực tiếp chạy dọc thẳng lên trời, giống như không có bất cứ quy luật nào có thể cản trở được bước tiến của hắn vậy! Lâm Băng từ nhỏ đã nghe qua rất nhiều công phu khinh thân công pháp, thứ kỳ dị tương tự thế này không phải chưa nghe qua, nhưng bây giờ mới là lần đầu chứng kiến.
Cảnh tượng bên người cứ như vậy biến đổi, Lâm Băng bất giác thấy tinh thần cũng hơi mệt mỏi, vậy mà dứt khoát thiếp đi lúc nào không hay.
Không biết qua bao lâu, cô bé mới dần dần tỉnh lại, vì nàng cảm thấy mình được đặt xuống một nơi rất êm ái và ấm áp. Đập vào mắt nàng là một khung cảnh khá ấm áp và quý phái, có giường ấm nệm êm, màn che trướng rủ đàng hoàng. Cả căn phòng toát ra một khí tức sang quý và nhã nhặn.
Từ tốn ngồi dậy, nàng ngay lập tức có thể thấy được một nam tử đình đình ngọc lập đang ngồi bên cạnh mình, một đôi mắt hòa ái mà tràn ngập quan thiết, hòa nhập vào ngũ quan thanh tú, thần thái hiền hòa, khiến người ta không tự chủ được mà sinh ra cảm giác thân thiện.
Quan trọng hơn...
Lâm Băng nhớ ra ánh mắt ấy mình đã gặp ở đâu rồi!
- Cha...
Nàng không tự chủ được thốt lên, bởi không chỉ là ánh mắt, thần thái, mà cả dung mạo của hắn cũng hoàn toàn trùng khớp, không một chút sai lệch so với những bức họa cha mà mẹ luôn giấu kín, nếu có khác, thì chỉ là thành thục hơn đôi chút mà thôi.
Những bức họa ấy là bí mật sâu kín nhất của mẹ, luôn luôn gìn giữ không cho bất cứ ai được xem, ngoại trừ nàng và anh trai còn nhỏ. Nàng không nhớ nổi mẹ đã chỉ vào những bức tranh ấy và thủ thỉ nói với hai anh em nàng: “Đây là cha” bao nhiêu lần rồi.
Ngoài ba người nhà nàng, có lẽ chỉ có một người duy nhất vô tình thấy qua, đó là sư thúc Lã Thiên Thanh!
...
Lâm Hàn lúc này cũng mặc kệ rất nhiều chuyện cần chú ý rồi.
Từ khi đặt chân lên địa bàn Võ Đạo Môn, hắn vẫn luôn làm việc cẩn thận, không lộ ra bất cứ thủ đoạn mang tính đặc trưng nào, thuật biến thân vẫn luôn được giữ vững không một chút sơ hở, hắn vẫn luôn nhớ lời cảnh báo của Lê Ân Tĩnh, luôn sợ có cao thủ ẩn nấp sẽ vô tình gặp được thủ đoạn của hắn. Nhưng hiện tại, hắn chẳng còn chú ý được nhiều đến thế.
Con gái ta đang ở trước mặt, còn do dự như đàn bà thì đến bao giờ mới nhận được con? Làm việc có thể cẩn thận, nhưng lúc cần thiết thì không được phép sợ đầu sợ đuôi! Hiện tại Lâm Hàn cũng đã chạy ra khỏi địa phận Đại Hưng, đến một tiểu quốc nhỏ khác, cũng đã chọn một nơi thực lực tổng hợp chỉ ở mức trung bình, hắn không tin cao thủ ở Võ Đạo Môn lại nhiều như rác, có thể trải rộng khắp cả cái lãnh thổ rộng lớn như thế này được.
Lâm Hàn đã rất cẩn thận không chọn các khu vực phồn hoa, bởi nơi đó chắc chắn có cao thủ bảo vệ, cũng loại bỏ các khu vực quá hẻo lánh heo hút, bởi đôi khi những nơi đó lại có cao thủ ẩn dật, hắn lựa chọn những khu vực đủ sầm uất, nhưng lại không quá phồn thịnh, những nơi này mới là chân thật nhất, lực lượng ít bị ẩn giấu nhất!
Chỗ Lâm Hàn chọn bây giờ thực lực cao nhất cũng chỉ là Võ Hoàng cấp tám, cũng đỡ đi nỗi lo bị bại lộ.
Nghe thấy âm thanh kinh ngạc của Lâm Băng, trong lòng Lâm Hàn như được rót mật ngọt, ánh mắt nhìn nàng càng trở nên thân thiết và trìu mến.
Nhưng cũng chỉ là kinh ngạc thoáng qua, Lâm Băng cũng không có phản ứng quá khích như hắn tưởng tượng, mà lại dè dặt hỏi:
- Đại... đại thúc... chúng ta đang ở đâu? Hơn nữa... dung mạo của thúc là chuyện gì?
Lâm Hàn nhíu mày một cái, sau đó lại bình thường trở lại, gọi ngươi một tiếng cha là vì kinh ngạc, còn chờ nó chủ động nhận thân hay sao? Từ bé nó đã được kể lại là cha đã chết, bây giờ ngươi xuất hiện, suy nghĩ người giống người xảy ra cũng là điều dễ hiểu.
Chỉ là, Lâm Hàn cũng rất kinh ngạc khi con bé này có thể nhận ra mình và “Đoàn Tiến Hàn” là một người. Nhưng nghĩ lại thì cũng bình thường, chỉ có mình cứu con bé mà thôi, chẳng lẽ còn ai khác sao? Hơn nữa con bé này từ lúc tỉnh dậy vẫn cứ nhìn chằm chằm và mắt mình, chứng tỏ nó đã nhận ra mình từ ánh mắt, cũng không có gì là lạ.
Lâm Hàn có phần hơi mê ly nhìn chằm chằm vào dung mạo của Lâm Băng. Tối hôm trước ánh sáng không đủ, hơn nữa trên mặt Lâm Băng còn rất nhiều tro bụi, còn có cả vết máu, nhìn qua chỉ lờ mờ thấy được sự mỹ lệ ẩn giấu. Nhưng hiện giờ, tro bụi đã tẩy đi hết, để lộ hoàn toàn làn da trắng nõn và dung mạo hoàn chỉnh của nàng, Lâm Hàn mới biết được trước đó mình sơ ý thế nào.
Giống!
Thực sự quá giống!
Lâm Băng giống như một Tuyết Thiên Lăng thu nhỏ vậy, từ lông mày, cái mũi, đôi môi nhỏ xinh, hai gò má thanh tú,... tất cả đều giống đến kỳ lạ. Chỉ có một đôi mắt, ấy vậy mà không có cái lạnh lùng băng giá của nàng, thay vào đó là vẻ linh động nghịch ngợm, thần thái lại có mấy phần giống hắn.
Ngay cả cái tính cách tưng tửng tinh quái kia, chẳng phải cũng là truyền thừa của hắn hay sao? Hoặc là... là do Tuyết Thiên Lăng đã cố ý giáo dục nàng để nàng có được tính cách này.
Nhìn thấy ánh mắt Lâm Hàn càng ngày càng không đúng, nhưng Lâm Băng lại kỳ lạ không nổi lên bất cứ chút đề phòng nào. Nàng đang không ngừng so sánh dung mạo của hắn, nhãn thần của hắn với từng bức tranh mà mẹ vẽ. Mỗi một thần thái thay đổi lại trùng hợp với một bức tranh khác, chồng chồng điệp điệp lên nhau in vào trong não của nàng, từng luồng cảm giác quen thuộc truyền tới khiến Lâm Băng cảm thấy vừa mừng vừa sợ.
Nhưng nàng vẫn không dám khẳng định! Bởi mẹ đã nói cha không còn nữa, chuyện này là sao?
- Mẹ con... nàng có khỏe không?
Qua một lúc lâu, Lâm Hàn mới dần hồi phục lại tinh thần, dùng giọng điệu run run kích động hỏi cô bé. Lúc này, hắn đã xác định chắc chắn thân phận của nàng, cũng không còn gì phải nghi ngờ do dự nữa.
- Không khỏe!
Lâm Băng nhìn chằm chằm Lâm Hàn, dứt khoát lắc đầu thốt ra khiến sắc mặt Lâm Hàn dần trở nên ảm đạm. Mặc dù hắn đã biết trước câu trả lời sẽ là như thế.
Lại là một khoảng trầm mặc, cuối cùng vẫn là Lâm Hàn tiếp tục hỏi sau một tiếng thở dài:
- Mấy năm nay... con sống có tốt không? Vì sao lại phải lưu lạc đến mức này? Với thân phận của mẹ con, thân phận của ta, chắc chắn con cũng phải được đãi ngộ như tuyệt thế thiên tài, có đan dược, có bí tịch thần công,... tại sao chỉ có Phong nhi nhận được, lại bất công với con như vậy?
- Đủ rồi!
Lâm Băng đột nhiên nhảy dựng lên như con mèo nhỏ bị giẫm phải đuôi. Nhưng sau đó lại dần ỉu xìu xuống, buồn bã nói:
- Ngay từ đầu mọi chuyện đã là không thể rồi! Băng nhi từ khi sinh ra đã là Huyền Băng Tuyệt Mạch. Trong thân thể ngoài thuộc tính Phong và Hàn của mẹ, còn đột nhiên sở hữu thuộc tính Thủy, hai thuộc tính kết hợp lại tạo thành băng khí phong kín toàn bộ kinh mạch của Băng nhi, không thể luyện Võ. Hơn nữa nguồn gốc gắn liền với huyết mạch nên hoàn toàn không thể hóa giải! Mọi người đều nói Băng nhi là quái vật, là tạp chủng, nói mẹ là tiện..., ngoại trừ cha còn có người khác, thậm chì còn cùng lúc xằng bậy với hai người, nên mới sinh ra kẻ quái dị như Băng nhi.
Nói đến một nửa, Băng nhi đã khóc không thành tiếng, tròng mắt Lâm Hàn cũng dần trở nên tối tăm. Không ngờ vì mình mà cả Băng nhi và Tuyết Thiên Lăng đều phải chịu khổ sở như vậy! Thực tế đúng là hai đứa trẻ mang hai huyết mạch khác nhau, nhưng đó hoàn toàn là do mình. Nhưng chuyện này đúng là quá ly kỳ, ngay cả Tuyết Thiên Lăng là người biết rõ chuyện này nhất, nhưng nàng cũng chẳng biết phải giải thích thế nào cho phải!
Lâm Hàn ôn nhu ôm lấy cô bé, nhẹ nhàng bế nàng lên, vuốt lưng nàng an ủi:
- Đừng khóc! Đừng khóc mà! Băng nhi ngoan, Băng nhi không phải như vậy, mẹ con cũng không phải vậy! Cả Băng nhi và Phong nhi đều là con ngoan của cha, chẳng qua một đứa giống cha, một đứa giống mẹ mà thôi! Đúng không nào...
Nghe xưng hô của Lâm Hàn đột ngột thay đổi, Lâm Băng cũng chẳng hề có chút ý kiến gì, chỉ ôm chặt lấy cổ hắn thút thít, giống như muốn giải tỏa ra bao nhiêu khổ sở phải chịu mấy năm nay.
Qua một lúc, nàng mới yếu ớt nói:
- Nhưng... nhưng mọi người đều nói Băng nhi không phải con của cha, cha là thân thể Vạn chúc, không thể truyền thừa bất cứ thuộc tính nào cho Băng nhi...
- Bậy bạ!
Lâm Hàn ngắt lời, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Băng nhi:
- Ta nói được là được! Ta nói đúng là đúng! Mẹ con băng thanh ngọc khiết như vậy, bất cứ tên đàn ông nào cũng không thể khinh nhờn, càng đừng nói đến chuyện xằng bậy như vậy! Băng nhi chắc chắn là con ruột của cha!
- Thật không?
Băng nhi thút thít hỏi lại.
- Thật!
Lâm Hàn trầm trọng gật đầu.
- Oa! Quá tốt rồi! Băng nhi không phải là tạp chủng, mẹ là cao quý nhất, thuần khiết nhất! Băng nhi biết mà!
Băng nhi reo lên vui sướng, giống như nhận được khẳng định của cả thế giới vậy. Trong lúc kích động, nàng vậy mà chủ động thơm chụt một cái lên má Lâm Hàn, khiến hắn bất giác cảm thấy lâng lâng.
Đây... lần đầu tiên được con gái mình thơm má, lần đầu tiên bế bổng nó trên tay, cảm giác tốt như vậy sao?
Lâm Hàn đột nhiên cười tà:
- Nhóc con! Hôn lén người khác là không được, ta cũng tới đây...
Nói xong, cái miệng lớn ào tới thơm chùn chụt lên đôi má hồng đáng yêu của Băng nhi, khiến nàng liên tục la lên oai oái:
- Đại thúc chơi xấu! Không được! Băng nhi muốn kháng nghị, Nam nữ thụ thụ bất thân...
Lâm Hàn đột ngột nghiêm mặt nói:
- Còn gọi đại thúc?
....
...
- Cha...
Ngần ngừ một lúc, Băng nhi mới xấu hổ gọi một tiếng, sau đó bẽn lẽn chui vào ngực Lâm Hàn, đầu cũng không dám ngẩng lên trong tiếng cười ha hả sung sướng của Lâm Hàn.
- Cha! Ngày xưa cha làm thế nào mà khiến mẹ xiêu lòng vậy?
- Là do ta quá đẹp trai nên không tán mẹ con cũng đổ!
Lâm Hàn nghiêm mặt nói.
Tiểu cô nương bĩu môi:
- Vớ vẩn! Tính cách thật của mẹ Băng nhi còn không biết sao? Trước mặt con và ca ca thì ôn nhu hiền lành như vậy, thực ra bản tính chẳng khác gì ca ca, vừa lãnh đạm vừa khó gần, hơn nữa với tu vi của mẹ thì còn lâu mới xiêu lòng! Có phải cha dùng thủ đoạn lưu manh gì phải không? Con nói cho cha biết nha, bão cũng không phải dựa vào chém gió mà thành!
Lâm Hàn tối sầm mặt mũi, có người nào nhận xét cha mình như vậy không?
- Nhưng mà sự thật đúng là do ta quá đẹp trai nên mẹ con không kìm lòng được phải chủ động nha! Đúng rồi, từ nay không nên gọi cha, cha gì nữa, quá không thú vị, phải gọi là bố đẹp trai!
- Hứ! Tự tác đa tình! Bố lưu manh! Không nói thì không nói, Băng nhi không thèm!
Tiểu cô nương rất là tức giận khi sự tò mò từ hồi ba tuổi tới giờ vẫn không nhận được lời giải đáp. Mặc dù người ngoài nói mẹ nàng thực chất cũng chỉ lợi dụng cha nàng để có được ca ca, với hiểu biết của Băng nhi về mẹ thì đáng lẽ sự thật cũng là như thế, bởi mẹ nàng đối xử với người ngoài quá lạnh lùng, quá vô cảm, thậm chí là có chút tàn nhẫn, ngoài sư tổ Phong Sương tiên tử, cũng chỉ có sư thúc Lã Thiên Thanh có thể bái kiến mẹ, nhưng cũng chỉ là trò chuyện hời hợt qua tấm màn mỏng mà thôi. Nhưng rốt cuộc, chẳng hiểu sao mẹ lại thật sự động lòng với cha, từ nhỏ lớn lên bên mẹ, Lâm Băng hiểu rõ hơn ai hết nỗi lòng ấy lớn đến dường nào. Rốt cuộc cha đã làm cách nào?
Nhưng cô bé hỏi câu này đúng là làm khó Lâm Hàn rồi, bởi ngay cả hắn cũng chẳng hiểu sao lại như thế, có lẽ chính Tuyết Thiên Lăng còn không hiểu được chính mình, vậy thì biết giải thích làm sao đây? Có lẽ đây là hệ quả của một loạt các tình huống vi diệu, hoặc có lẽ là do duyên số trời định, khi mà Lâm Hàn vô tình đã phù hợp một số thứ, hoặc là động đến một vài điểm mấu chốt trong tim của tiên tử chăng?
- Cái con nhóc này, còn bé tí mà tò mò mấy chuyện này làm gì? Ta đã nói đúng thì chính xác là như thế, không tin sau này cứ hỏi lại mẹ con xem! Hơn nữa, con nói ai là lưu manh? Có tin ta lưu manh luôn không hả? Rốt cuộc có gọi bố đẹp trai không?
Lâm Hàn vừa nói vừa cười nhe răng nhào tới, bế bổng Lâm Băng đặt lên đùi mình rồi hung hăng chọc lét hai cái hông bé xíu của nàng, khiến Lâm Băng liên tục hô to tha mạng:
- Ách... cha chơi xấu, lưu manh... con không phục! Ha ha... con sai rồi, tha cho con, tha cho con đi mà! Bố đẹp trai! Bố là đẹp trai nhất hệ mặt trời...
Lâm Hàn lúc này mới thỏa mãn buông tha cô bé, không quên uy hiếp:
- Hà hà... vậy có phải ngoan không? Sau này cứ vậy phát huy, gọi sai một lần trừng phạt một lần!
- Con biết rồi! Chỉ giỏi ức hiếp người ta, không hiểu mẹ thích kẻ lưu manh...
Lâm Băng rất là ủy khuất lầm bầm, nhưng nói đến một nửa đã sợ hãi nhìn thấy nụ cười nhếch mép của Lâm Hàn, bất giác cười hì hì:
- À à... con nhớ ra rồi, đó là do bố đẹp trai nhất hệ mặt trời...
Lâm Hàn lúc này mới chuyển giận thành vui, cười ha hả xoa đầu Lâm Băng, bộ dạng rất là khả ố, khiến Lâm Băng không biết có phải mình đã sai lầm khi nhận thân với tên vô lại này hay không?
Qua một lúc...
- Bố đẹp trai! Con đói... Trước mẹ nói bố từng nấu đồ cho mẹ ăn, còn miêu tả ngon lành thế nào... bố đẹp trai nấu cho con ăn được không?
Nghe con bé trái một câu bố đẹp trai, phải một câu bố đẹp trai, Lâm Hàn cảm thấy lâng lâng như bay trên trời, không chút do dự đồng ý:
- Được! Được, hôm nay nói gì thì nói cũng phải cho Băng nhi thưởng thức tài nghệ của người đẹp trai nhất hệ mặt trời... Ha ha!
Vậy là Lâm Hàn lại tất bật bày biện đồ đạc, nguyên liệu ra nấu nướng. Động tác vô cùng thuần thục, chẳng mấy chốc đã bày ra được một món thịt nhung lộc nướng, một món canh sườn dã trư ba sừng hầm rau củ và một món chu tước sốt me.
Ách... thực ra cách nấu ăn vẫn chỉ là như vậy, chẳng qua là đổi nguyên liệu thành thịt của ma thú cấp hai cấp ba, thậm chí có cả cấp bốn, tăng cao mỹ vị không nói, còn có chứa năng lượng và chất dinh dưỡng cực kỳ dồi dào, khiến người ta ăn vào cảm thấy sức lực tràn trề.
Đương nhiên, Lâm Hàn cũng có loại thịt cao cấp hơn, chẳng qua để ý đến tình trạng thân thể nhỏ xíu của Lâm Băng nên không lấy ra, sợ nàng không đủ sức để hấp thu mà thôi.
Nhìn thấy ba món ăn đầu đủ sắc hương vị, Lâm Băng bất giác chảy ra nước miếng. Thấy Lâm Hàn ra hiệu có thể ăn, nàng không chút do dự động đũa, bắt đầu càn quét.
Đối với Lâm Băng, từ nhỏ tới lớn nàng đều lớn lên trên sơn phong của Võ Đạo Môn chính tông, người người đều chú tâm luyện võ tu đạo, lấy ích cốc làm chỉ tiêu, hàng ngày chỉ ăn đồ thanh đạm để đảm bảo thân thể không tạp chất! Vì vậy thức ăn đều chỉ là loại cơm rau nhạt nhẽo, hơn nữa còn rất tầm thường. Còn loại cơm “nhạt nhẽo nhưng có linh khí” thì Lâm Băng không được hưởng dụng, bởi người ta cho rằng cho nàng ăn cũng vô dụng, nàng đâu thể luyện võ?
Tuyết Thiên Lăng mặc dù thương con gái, nhưng bất đắc dĩ bản thân cũng đang bị giam lỏng, người duy nhất có thể nhờ là Lã Thiên Thanh, nhưng hắn có ý đồ xấu với nàng, nàng làm sao có thể tùy tiện nhận “ý tốt” của hắn? Tuyết Thiên Lăng từng dứt khoát chỉ điểm cho hắn một lần, coi như trả lại mọi ân tình lúc trước, hơn nữa còn khuyên hắn không nên làm thế nữa. Lúc đó Lâm Băng còn chưa tới một tuổi, đồ ăn ngon lành nàng đều ăn được, nhưng hương vị như thế nào thì đâu có nhớ a!
Sau này, thỉnh thoảng lắm sư tổ mới mang tới đồ ăn ngon cho nàng, nhưng sáu năm này cũng chỉ có hai lần như vậy mà thôi, Lâm Băng cũng là đứa trẻ ăn chay tới miệng nhạt thếch rồi a!
Đồ ăn Lâm Hàn nấu ra mặc dù cũng coi là mỹ vị, nhưng cũng chỉ ở vào hàng đầu bếp trung thượng, hơn nữa còn là dựa vào nguyên liệu cao cấp là chủ yếu, không phải là thứ gì quá xa hoa, nhưng đối với Lâm Băng, thứ này đã là đồ ăn ngon lành vô cùng, thoải mái mà thưởng thức.
Ăn xong một bữa cơm ngon, Lâm Băng có vẻ cũng đã mệt mỏi vô cùng sau một đêm thức trắng. Sau khi làm nũng bắt Lâm Hàn hát ru cho nàng nghe, cuối cùng cô bé cũng chìm vào giấc ngủ trưa ngon lành.
Đắp lại chăn mền đầy đủ cho con gái, lại trìu mến hôn lên trán nàng, Lâm Hàn mỉm cười lui ra, cất bước quay lại con đường cũ.
Hắn còn có việc với Lam Khổng Tước.
Theo những gì đã xảy ra, có thể thấy được người mà Lâm Băng tìm chính là Lam Khổng Tước, có thể là một nhân vật mà Tuyết Thiên Lăng tin được và có thể liên lạc bằng cách nào đó!
Lâm Băng còn nhỏ, Lâm Hàn tin có thể hỏi ra thân phận của Lam Khổng Tước, nhưng hiện giờ con bé mệt quá rồi, hắn cũng không đành lòng nhiễu nàng nữa. Dù sao Lam Khổng Tước có lẽ cũng không phải là kẻ địch, tiếp xúc với nàng thêm một chút cũng không sao.
Hơn nữa tốt nhất vẫn nên hoàn thành cái bình sứ mà mình muốn. Đó là món quà và thành ý mình muốn tặng cho Tuyết Thiên Lăng, dù gì cũng không nên bỏ bê nó như vậy.
Sau khoảng nửa giờ di chuyển nhanh, cuối cùng Lâm Hàn cũng trở lại khu vực Thiên Hồ. Mọi thứ nơi đây có vẻ vẫn bình thường như trước, chỗ nào náo nhiệt thì vẫn náo nhiệt, chỗ nào yên tĩnh thì vẫn yên tĩnh. Cả Thiên Hồ bày ra một bức cảnh tượng phồn hoa với tràn ngập các thế hệ văn nhân mặc khách ngâm thơ tác đối, mong đánh động được một giai nhân tuyệt sắc nào đó, hưởng thụ sự phục vụ tận tâm tận lực của các cô nương.
Các con thuyền vẫn sắp xếp vi diệu như trước, tạo thành đồ án hai hình tam giác đều với trọng tâm là thuyền hoa của Lam Khổng Tước. Chỉ là, hôm nay thuyền hoa của nàng không hề có người vây quanh, có vẻ phá lệ thanh tịnh giữa mặt hồ rộng lớn. Lâm Hàn nhíu mày một chút, chẳng nhẽ chuyện hôm qua vẫn chưa xong? Vậy thì không đúng, Đinh Hương vẫn đứng nơi đầu thuyền như chưa từng có chuyện gì xảy ra kìa.
Lâm Hàn thuê một chiếc đò nhỏ, quang minh chính đại ra giữa hồ, chắp tay chào hỏi với Đinh Hương:
- Đinh Hương cô nương, không biết tiểu thư nhà cô hôm nay có thời gian rảnh không?
Đinh Hương hơi cúi chào một chút để che giấu ánh mắt đang lóe lên. Nàng giả vờ như mình chẳng biết cái gì nói:
- Thì ra là Đoàn công tử! Hôm nay tiểu thư nhà nô tỳ đang có khách, nhưng đã có dặn trước, nếu Đoàn công tử tới thì có thể trực tiếp tới khuê phòng đợi tiểu thư. Sau khi tiếp khách xong, tiểu thư sẽ trở về đàm đạo với công tử.
Ồ!
Lâm Hàn gật đầu không hề phản đối, hắn vẫn không biết rằng mình đã bị Đinh Hương nhận ra là người tối qua rồi. Chỉ trách lúc đó tinh thần hắn bị hao tổn nặng nề sau khi thôi diễn, hơn nữa chỉ chú tâm vào con gái, cũng không để ý nhiều đến vậy, nếu không thủ đoạn Đinh Hương làm sao mà qua được mắt hắn?
Nghĩ lại, suy luận thôi diễn bằng cách kia đúng là không nên dùng nhiều, trừ trường hợp quá cấp bách. Hậu quả của nó thì đến bây giờ vẫn còn dai dẳng, có lẽ phải mất không dưới một ngày mới khôi phục được, đó là còn chỉ thôi diễn suy luận trong phạm vi rất hẹp là cái thị trấn Thiên Hồ này, còn khu vực rộng hơn thì tổn hao còn khủng khiếp hơn gấp bội.
Theo chỉ dẫn của Đinh Hương, Lâm Hàn được dẫn vào một căn phòng ở trên lầu hai của con thuyền. Là một căn phòng có rất nhiều cửa sổ, có thể ngắm nhìn ra bốn phía Thiên Hồ, tầm nhìn rộng lớn để chứng kiến phong cảnh bao la bát ngát của mặt hồ, hơn nữa còn có thể thấy được thị trấn sầm uất cùng nhà cửa trập trùng phía xa xa, nói ra cũng có mấy phần thơ mộng.
Trong căn phòng tràn ngập một màu lam nhạt, hơn nữa còn có một hương thơm dịu nhẹ khiến người ta thoải mái, đúng là mùi hương đặc trưng của Lam Khổng Tước.
Ngồi trong khuê phòng của một cô gái, hít lấy mùi hương cơ thể nàng còn sót lại... nói thế nào cũng có mấy phần mờ ám, bất giác khiến Lâm Hàn thấy hơi hổ thẹn gãi gãi đầu, còn tát cho mình một cái để khỏi nghĩ linh tinh.
Ngồi ngồi mãi cũng thật nhàm chán. Lâm Hàn cũng thấy hơi nhớ nhung con gái bé nhỏ rồi, trong lòng bất giác thấy hơi sốt ruột. Hắn chẳng biết Lam Khổng Tước đến khi nào mới tiếp khách xong đây? Nếu quá lâu, hắn tình nguyện về trước với con gái, đợi hôm khác tới gặp nàng cũng được.
Vậy là Lâm Hàn phát động Byakugan, chẳng mấy chốc đã quan sát được khung cảnh toàn bộ con thuyền, ngay cả thư phòng tiếp khách của Lam Khổng Tước cũng in vào trong mắt.
Lúc này, Lam Khổng Tước đang nhàn nhã uống trà, khuôn mặt tràn ngập bình tĩnh và không biểu tình. Đối diện nàng là một tên thanh niên nho sĩ, cũng có mấy phần phong độ đang thao thao diễn thuyết:
- Lam cô nương! Ta biết nàng cũng là một nữ tử không đơn giản, không phải nữ tử tầm thường có thể so sánh, càng đừng nhắc đến cái thân phận hồng trần chỉ có bề ngoài này. Nàng yên tâm, chỉ cần nàng gật đầu, nàng sẽ là chính thất vương phi của phủ Tần Vương ta! Ở Đại Hưng không dám nói, nhưng ở tỉnh Hà Nam này là ta nói một không hai. Nếu nàng đồng ý, hai chúng ta có thể cùng chung chí lớn, nàng giúp ta có được Hoàng vị, sau này nàng chính là hoàng hậu Đại Hưng, cần gì phải sợ sệt uy hiếp từ con tôm nhỏ như tên tổng đốc kia làm gì?
- Có lẽ Tần vương còn không biết! Tổng đốc kia còn chưa phải chủ sự, chuyện lần này có sự tham dự rất lớn từ bên trên.
- Trên? Trên nữa còn có thể qua được Đại Hưng ta hay sao?
Công tử ngạo nghễ nói.
Lam Khổng Tước hơi nhíu mày, cuối cùng đành thở dài một hơi:
- Tần vương! Hôm nay tiểu nữ tử hơi mệt, để ta suy nghĩ vài ngày rồi trả lời ngài, có được không?
Lời nói nhẹ nhàng nhu mì, khiến Tần vương kia như tan cả xương cốt, cũng không tiện nói thêm gì. Chỉ nhẹ nhàng ôn nhu nhắc nhở:
- Khổng Tước! Ta chỉ muốn nói, ta với nàng là một mảnh thành tâm! Khi nào nàng nghĩ kỹ rồi, chỉ cần cho Đinh Hương đưa thiếp tới Tần Vương phủ, ta sẵn sàng dùng nghi lễ long trọng nhất tới đón nàng về!
Nói xong chắp tay rời đi, chỉ để lại Lam Khổng Tước một mặt không biểu tình ở lại phía sau.
Tần Vương đã rời đi, Lam Khổng Tước nhanh chóng đứng dậy, quay vào phòng trang điểm bên trong, nhẹ nhàng trút bỏ xiêm y, dường như muốn tẩy rửa một phen rồi mới tới gặp Lâm Hàn.
Lâm Hàn bất đắc dĩ thu tầm mắt lại, trong lòng thầm than phiền toái, lại phải chờ.
Lại chờ thêm chừng hai mươi phút, cuối cùng Lam Khổng Tước cũng đã sửa soạn xong, trở về khuê phòng gặp Lâm Hàn.
Ách... Lâm Hàn còn tưởng Đinh Hương sẽ tới mời hắn xuống phòng khách cơ, nào ngờ cô nương này lại tiếp hắn trong khuê phòng... đây là có ý gì?
Dù trong lòng đang xoay chuyển hàng loạt ý nghĩ, nhưng Lâm Hàn vẫn còn đủ tâm trí để cảm nhận sự tỉ mỉ của Lam Khổng Tước.
Nàng vẫn mặc quần áo theo phong cách cũ, là loại Hán phục truyền thống phổ biến ở Đại Hưng, nhưng tất cả vải vóc trên người đều là tơ lụa lăng la cực kỳ cao cấp. Không nhắc tới sự thoải mái khi mặc, chỉ nhắc tới tính thẩm mỹ thì lụa lăng la đúng là vô song. Không những có thể tôn vinh lên những đường cong ẩn ẩn hiện hiện, hơn nữa lụa còn rất mỏng, lờ mờ có thể nhìn thấy được trang bị ẩn phía dưới. Mặc dù bên dưới cũng chỉ là một bộ đồ khác, nhưng như thế đã đủ khiến đám đàn ông hèn mọn tơ tưởng vô hạn rồi.
Ở Đại Hưng, loại quần áo này rất được các tiểu thư, thậm chí là công chúa ưa chuộng, không những hoạt động thoải mái, mà còn đủ sang quý để tiếp đón người khác. Ý nghĩa của loại quần áo này thì cả Đại Hưng đều biết, mặc đồ tơ lụa lăng la ra gặp người khác là để thể hiện sự thân thiết, nữ tử mặc đồ này ra gặp người đồng nghĩa với việc đã coi người đó là người có quen biết, không phải người dưng nước lã.
Vóc người của Lam Khổng Tước vốn đã rất quyến rũ, mặc bộ đồ này, toàn bộ đường cong trên cơ thể nàng lại càng được tôn vinh, khiến Lâm Hàn không nhịn nổi mà liếc nhìn thêm hai cái. Càng nhìn, hắn càng cảm thấy có cái gì đó là lạ. Cô nàng này không chỉ thay đồ, mà còn tắm rửa đàng hoàng, mái tóc mượt mà kia hiện vẫn còn bám nước, ướt nhẹp buông xõa xuống sau tấm lưng thon, kể ra cũng có một phen phong tình khác.
Lâm Hàn còn nhớ, cô nàng này từng nói, nàng rất có hứng thú với các loại hoa văn trên trang phục và các kiểu tóc mới lạ. Quần áo nàng mặc xưa nay đều có họa tiết rồng bay phượng múa hoặc là các loại ấn ký khó hiểu mà thẩm mỹ đến lạ thường, kiểu tóc cũng thay đổi thường xuyên và rất thời thượng, coi như một đóa kỳ hoa giữa cái vùng đất truyền thống như Đại Hưng này.
Ấy vậy mà hôm nay nàng lại mặc một bộ đồ lụa lăng la không có hoa văn, để tóc xõa vẫn còn ướt nhẹp tới gặp hắn?
- Đoàn lang! Chàng tới rồi, chắc hẳn bức họa kia cũng đã hoàn thành rồi chứ?
Giọng nói kiều mỵ ấm áp như rót mật vào tai Lâm Hàn, thân thể Lam Khổng Tước cũng từng bước tiến tới, rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh hắn.
- Còn chưa xong!
Lâm Hàn hơi dịch lại một chút, giữ một khoảng cách với nàng rồi trả lời.
Lam Khổng Tước coi như không thấy hành động của hắn, lại chủ động dịch lại một chút, hơi nghi hoặc hỏi:
- Chưa xong? Gặp khó khăn gì sao? Nếu Đoàn lang có chỗ nào không hiểu, có thể chia sẻ với Khổng nhi, nếu Khổng nhi biết, chắc chắn sẽ giúp chàng!
Lâm Hàn hơi nhíu mày lại, không phải hắn khó chịu gì, mỹ nữ tới gần mà khó chịu chắc chỉ có thái giám họ Liễu, chỉ là hắn đang cảm thấy khó hiểu với cách cư xử của Lam Khổng Tước, cô nàng này lại đang giở trò quỷ gì?
Lặng lẽ dịch ra thêm một chút, Lâm Hàn bình thản đáp:
- Nàng chỉ cho ta phương pháp vẽ rồng điểm mắt, ta đã làm được, nhưng chỉ vẽ được ánh mắt của nhân vật nữ... còn nhân vật nam... aiz... ta không vẽ được!
Lâm Hàn lời này là nói thật, nhãn thần của Tuyết Thiên Lăng hắn có thể vẽ, nhưng nhãn thần của chính mình thì hắn biết vẽ làm sao? Hắn cũng đâu có trực tiếp nhìn thấy ánh mắt của chính mình bao giờ? Phương pháp vẽ rồng điểm mắt này về cơ bản cũng có đặc điểm như vậy, đó là không thể vẽ nhãn thần của chính mình!
Lam Khổng Tước đã là đại hành gia trong họa kỹ, làm sao mà không biết đến điều này. Nghe Lâm Hàn nói, nàng thoáng chốc đã hiểu đến tám chín phần mười, lại càng khẳng định suy đoán lờ mờ mà mình từng nghĩ đến.
Chỉ là...
Nàng lại rất u oán nhìn Lâm Hàn, giống như thiếu nữ tội nghiệp nhìn vào kẻ sở khanh bội bạc, ủy khuất nói:
- Đoàn lang! Có phải chàng ghét Khổng nhi lắm phải không? Sao hết lần này đến lần khác xa lánh Khổng nhi...
Vừa nói, trong đôi mắt phượng quyến rũ của nàng đã lờ mờ sương sớm, khiến Lâm Hàn bất giác cuống cả lên:
- Đâu có... đâu có... Khổng nhi mỹ lệ tuyệt luân, tài năng khoáng tuyệt, ta tự ngại không bằng, nào có cái lý ghét bỏ nàng?
- Vậy tại sao chàng lại xa lánh Khổng nhi?
- Là vì nàng quá xuất chúng, quá mỹ lệ nên kẻ hèn như ta không dám tơ tưởng linh tinh! Sợ làm hỏng đi sự hoàn mỹ của nàng.
Lâm Hàn đảo đảo tròng mắt, đưa ra cái lý do từ chối rất cổ điển mà cũng không kém phần hợp lý.
Chỉ là... nghi ngờ trong lòng hắn càng thêm nặng, rốt cuộc cô nàng này đang chơi cái trò quỷ gì vậy?
- Nói dối! Rõ ràng vừa rồi chàng đã ngắm nhìn Khổng nhi nói chuyện với Tần vương kia! Hơn nữa còn nhìn theo Khổng nhi vào phòng thay đồ! Còn nói là không có ý đồ xấu với Khổng nhi hay sao?
Ách...
Lâm Hàn mướt mồ hôi, trong lòng hơi luống cuống! Cái cảm giác nhìn lén người khác rồi bị phát hiện đúng là không dễ chịu... Hơn nữa, trong lòng hắn lại càng thêm mấy phần cẩn thận, không ngờ cô nàng này có thể phát hiện ra mình đang thăm dò, quả nhiên không đơn giản! Mặc dù nguyên nhân trong đó cũng có một phần rất lớn là do mình đang suy yếu về tinh thần, hành động bất cẩn và lộ liễu hơn nhiều.
Nhưng mà xem thái độ này của nàng... hình như cũng không tức giận?
- Khổng nhi nói đùa! Vừa rồi cũng chỉ là vì ta quan tâm tới nàng, sợ nàng bị Tần vương kia làm khó nên mới thăm dò qua. Tuyệt đối không có ý xấu, ta cũng tuyệt đối không làm hành động nhìn trộm đáng xấu hổ kia.
Lâm Hàn nghĩa chính ngôn từ nói.
- Chứ không phải là sốt ruột vì Khổng nhi quá lâu la lề mề.
Lam Khổng Tước nở một nụ cười đùa cợt nói.
- Nào có? Nào có?
Lâm Hàn liên tục xua tay chối đây đẩy.
- Mà... chàng thật sự không nhìn trộm Khổng nhi thay đồ?
Lam Khổng Tước lại một lần nữa thay đổi câu hỏi khiến Lâm Hàn suýt nữa ngã ngửa.
- Không có!
Lâm Hàn nghiêm túc nói.
- Thật sự không có?
- Thật!
Lâm Hàn một lần nữa khẳng định.
Hức hức...
Lâm Hàn đột quỵ ngã xuống, cái gì thế này? Lại tiếp tục khóc?
- Rõ ràng là ghét bỏ Khổng nhi, mà vẫn còn nói là không? Chàng ghét bỏ Khổng nhi xấu xí, thấp kém nên không thèm nhìn Khổng nhi đúng không? Hức hức...
Mẹ!
Trong lòng Lâm Hàn đang có một ngàn cây đậu xanh nảy nở, cái lý luận gì thế này? Bà cô này rốt cuộc muốn cái gì? Không chơi chết ta thề không bỏ qua hay sao? Rốt cuộc ta đắc tội nàng chỗ nào?
Hơn nữa, Lam Khổng Tước quả nhiên không hổ trà trộn phong trần nhiều năm, quả nhiên cái gì cũng dám nói.
Nghe thấy nàng càng khóc càng thương tâm, nước mắt sắp chảy ngập cả cái thuyền này, rốt cuộc Lâm Hàn cũng phải chịu đầu hàng:
- Được rồi! Được rồi! Đừng khóc nữa! Nàng đừng khóc nữa! Có chuyện gì cứ nói với ta, ta sẽ nghe theo nàng được chưa?
Hì hì...
Ách...
Vừa nghe câu này của Lâm Hàn, Lam Khổng Tước đã ngay lập tức trở mặt, cười hì hì ngay tắp lự, khiến mặt Lâm Hàn khó coi như ăn phải mấy con ruồi. Quả nhiên... phụ nữ, nhất là đại mỹ nữ đúng là rất độc, chỉ một chiêu đơn giản như vậy mà mình đã trúng kế rồi.
- Khổng nhi biết ngay mà! Đoàn lang là người tốt nhất! Chàng là chính nhân quân tử, làm gì mà phải khi dễ một nữ tử yếu đuối như Khổng nhi? Nếu chàng có ý đồ xấu, sớm đã ăn thịt Khổng nhi rồi nha! Khổng nhi thân cô thế cô, có bị ức hiếp thì cũng chỉ đành cúi đầu khuất phục nha. Còn may có trời thương, gặp được chính nhân quân tử như Đoàn lang chàng... hì hì...
Lâm Hàn trợn trắng mắt, đây là nịnh nọt ta hay là khinh bỉ ta vậy? Còn trắng trợn quyến rũ như vậy? Nghĩ rằng ta không dám ăn thịt cô hay sao?
- Được rồi! Nàng cũng đừng trêu cợt ta nữa! Có việc gì yêu cầu nàng cứ nói, ta sẽ cố hết sức giúp nàng!
Lâm Hàn đúng là hết cách với cô nàng này, bất đắc dĩ nói.
- Không vội không vội! Cứ nhớ chàng còn nợ Khổng nhi một việc là được! Trước tiên nói về bức tranh kia đã! Chàng vẽ được nhân vật nữ, nhưng không thể vẽ được nhân vật nam, vậy thì chỉ có thể là do nhân vật nam là chính chàng, đúng không?
Lâm Hàn thống khổ ôm trán, nàng làm đủ trò để bẫy hắn, giờ lại trực tiếp đổi chủ đề khiến ruột hắn ngứa như bị mèo cào, nhưng cũng chỉ đành tiếp tục theo nàng:
- Đúng vậy...
Hứ...
Một tiếng hứ nhẹ hờn dỗi, kèm theo ánh mắt vô cùng u oán... Lâm Hàn một lần nữa sợ đến nhảy dựng.
Cô nàng kia mở to mắt, từng chút từng chút tiến lại gần, khiến Lâm Hàn liên tục “sợ hãi” lùi lại. Nhưng bất đắc dĩ hắn đã lùi đến mép giường, không thể lùi thêm nữa.
Những tưởng Lam Khổng Tước sẽ dừng lại, nào ngờ nàng chẳng chút dấu hiệu đột ngột đứng lên, một làn hương thơm ập vào mũi, thân thể Lâm Hàn hơi cứng lại, cảm thụ sự mềm mại, mịn màng và ấm áp trên đùi, có mấy phần bối rối không biết phải làm sao.
Cô nàng kia... vậy mà trực tiếp ngồi lên đùi hắn...
Lâm Hàn không còn là sơ nam, nhưng xưa nay hắn chưa từng tiếp xúc với một cô gái nào chủ động như vậy, hơn nữa còn vô cùng tự nhiên không cố kỵ, hành động càng ngày càng lấn tới vượt qua dự đoán của hắn, nên hắn mới nhất thời bối rối thụ động như thế.
- Quả nhiên chàng chính là nhân vật nam kia, Khổng nhi còn nói vì sao mà chàng vẽ ra được nhãn thần của nhân vật nữ nhanh như vậy, quả nhiên là có cố sự...
Lâm Hàn trầm mặc...
Nhắc đến Tuyết Thiên Lăng, lại nhìn lại cái tình huống hiện tại của mình, đầu óc hắn nhất thời tỉnh táo trở lại, bình tĩnh nói:
- Nàng buông ta ra trước đã...
- Cô gái kia rất đẹp phải không?
Lam Khổng Tước coi như chưa từng nghe thấy, khuôn mặt xinh đẹp càng thêm u oán nhìn Lâm Hàn. Nhưng lúc này, tinh thần Lâm Hàn lại càng thêm chìm đắm vào ký ức, khóe môi bất giác nở nụ cười nhung nhớ:
- Rất đẹp...
Không khí như đọng lại...
Hai người vẫn sát vào nhau như một đôi tình nhân thân mật, nhưng cả hai đều không nói gì, không gian tĩnh mĩnh một cách lạ thường.
Qua một lúc...
Lam Khổng Tước nhẹ nhàng tách ra, hương thơm dần rời xa khiến Lâm Hàn cũng tỉnh lại từ hồi ức. Lam Khổng Tước nhẹ nhàng vuốt lọn tóc mai bên trái, sắc mặt hoàn toàn thay đổi, trở nên bình thản và nhẹ nhàng hơn rất nhiều, còn đâu cái vẻ nũng nịu và quyến rũ như vừa rồi.
- Được rồi! Chuyện này thiếp đã hiểu! Chàng cũng không cần để tâm đến chuyện vừa rồi nữa. Bức tranh kia Khổng nhi đã có cách giúp chàng hoàn thành, nhưng có một việc, chàng phải đồng ý với Khổng nhi.
- Được!
Lâm Hàn đáp.
- Chàng hãy cầm lấy tấm thiệp này, trong ba ngày tới phủ Tần vương, dùng thân phận phu quân của Khổng nhi để từ chối phủ Tần vương. Hoặc dùng bất cứ thủ đoạn nào làm ra một người phu quân cho Khổng nhi. Tấm thiệp đó là hôn ước, đã có sẵn dấu tay và chữ ký của Khổng nhi, chỉ cần chàng kiếm một người ký tên lên đó là được.
Dường như hiểu Lâm Hàn nghĩ gì, Lam Khổng Tước hơi cười nhẹ nói:
- Có lẽ chàng cũng biết một số chuyện về ta, nhưng ta cũng phải nói với chàng, ta không muốn gây quá nhiều chuyện thị phi làm gì. Hôm nay có một Tần Vương, ngày mai có thể có cả Tấn Vương, Tẫn Vương, thậm chí là những người cao quý hơn, vượt qua cả Đại Hưng. Ta cần một tấm mộc đủ vững chắc! Chàng có thể kiếm cho ta một tấm mộc khác, nhưng điều kiện là tấm mộc đó có thể sống sót sau khi nói chuyện với Tần Vương, vậy là được! Nếu phu quân của ta mà lại để Tần Vương giết chết, vậy chẳng phải phiền toái sẽ tiếp diễn hay sao?
- Đây là việc mà nàng muốn ta giúp nàng hay sao?
Lâm Hàn hít một hơi hỏi.
- Đây là điều kiện để ta giúp chàng hoàn thiện bức tranh này! Bởi nó không nằm trong giao dịch ban đầu của chúng ta!
Lam Khổng Tước vẫn tươi cười nói, chặn đứng lời từ chối mới đến cổ họng của Lâm Hàn.
- Vậy được! Ta sẽ suy nghĩ lại!
Lâm Hàn trầm ngâm một chút rồi nói. Không chấp thuận, cũng không dứt khoát từ chối nữa.
Hắn từ tốn đứng dậy, tiến ra khỏi cửa, Lam Khổng Tước phía sau đột nhiên cười hì hì hỏi:
- Đoàn lang! Vừa rồi chàng không nhìn trộm ta thay đồ, rốt cuộc có phải vì ta quá xấu xí hay không?
Lâm Hàn hơi khựng lại, đột nhiên nhếch mép nói:
- Không phải, nàng rất đẹp, là một trong những nữ tử đẹp nhất ta từng gặp! Nếu là bảy tám năm trước, có lẽ ta cũng chẳng chút cố kỵ mà thưởng thức, có tiện nghi không chiếm chẳng phải rất ngu sao? Nhưng bây giờ thì khác rồi, ta không còn là tên lưu manh khổ bức ngày đó, ta có trách nhiệm, trách nhiệm với người ta thương, trách nhiệm với chính mình. Ta làm người có thể vô liêm sỉ, nhưng ít nhất vẫn còn chút lý trí và trách nhiệm như thế...
Ánh mắt của Lam Khổng Tước hơi lóe lên, nụ cười trên môi vẫn không giảm:
- Chàng quả nhiên đủ thẳng thắn. Vốn dĩ ta thấy chàng là một người không tệ, cũng rất mạnh mẽ, không làm nhục ta, muốn biến “tấm mộc” này thành thứ trên danh nghĩa. Nhưng xem ra, chúng ta cũng chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi!
- Đúng vậy, chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi! Ta cũng chỉ có thể xin lỗi nàng. Có lẽ quan niệm chúng ta khác nhau. Nàng là tu sĩ, duyên phận trong mắt nàng chỉ là thân phận và năng lực,nhưng ta không phải là tu sĩ giống nàng...
Lâm Hàn để lại vài lời như vậy rồi lầm lũi bỏ đi, để lại Lam Khổng Tước phía sau đột nhiên nở nụ cười đầy thâm ý:
- Vậy thì chàng nhầm rồi, ta không phải là tu sĩ...