Từ mặt đất bao la, một người gỗ khổng lồ trồi lên mặt đất. Người gỗ này cao tới mười lăm mét, thân thể vô cùng lực lưỡng, khuôn mặt có vài phần dữ tợn với răng nanh dài và đôi mắt sáng rực lửa, quanh thân người gỗ còn có một con thần long quấn quanh, cực kỳ uy vũ.
Rầm!
Người gỗ giẫm mạnh xuống đất, lực bộc phát khủng khiếp khiến tốc độ của nó cũng nhanh vô cùng, chỉ thoáng chốc đã áp sát rồng vong linh đang chật vật định bay lên. Một quyền như khai sơn phá thạch gào thét nện vào đầu con rồng ghê tởm kia.
Oành! Oành oành oành oành!
Như sấm vang chớp giật, từ vị trí nắm đấm va chạm với đầu rồng, một vụ nổ khủng khiếp, như hủy thiên diệt địa vang vọng cả không gian. Đầu rồng bị cự lực ép mạnh xuống đất, khiến mặt đất nứt toác, sau đó bạo tạc mạnh, dẫn lên từng đợt sóng tro bụi cùng đất đá lan tỏa khắp không gian một dặm.
Trong lớp đất đá, mộc nhân nhanh chóng lùi lại, cánh tay vừa tổn hại cũng nhanh chóng khôi phục như cũ.
- Chết tiệt!
Lâm Hàn bực tức gắt giọng:
- Không ngờ tử khí của con rồng kia mạnh như vậy, may mà thuật của ta bao hàm sinh cơ đủ mạnh, nếu không đã bị nó ăn mòn rồi.
Lâm Hàn vừa rồi suýt nữa thì chịu thiệt, hắn đã quên mất, ngoài lực công kích vật lý mạnh mẽ, rồng vong linh còn có thể tán phát ra tử khí ăn mòn sinh cơ của đối phương. Nhưng sinh cơ của Lâm Hàn cũng không phải loại bình thường, hoàn toàn đủ sức đối chọi với tử khí này. Nhưng tử khí chạm với sinh cơ, khác nào mặt trăng va trái đất, vụ nổ khủng khiếp do hai nguồn năng lượng này va chạm sinh ra đã làm cho cánh tay của mộc nhân bị tổn hại, Lâm Hàn cũng không thể không lưu lại.
Nhưng… Mộc nhân bị tổn hại, hẳn con rồng kia cũng không dễ chịu gì.
Lâm Hàn sai rồi!
Tro bụi tan đi, hiện ra trước mặt Lâm Hàn là con rồng vong linh vẫn long tinh hổ mãnh, cái đầu hơi bẹp xuống, nhưng đôi mắt nó lúc này lại rực lên hai ngọn u hỏa, như ma quỷ tới đòi mạng người. Hai cánh điên cuồng vỗ, muốn rời khỏi mặt đất.
Xem ra, sinh cơ có thể chống lại được tử khí, nhưng Mộc Nhân này lại không “cứng” bằng con rồng kia!
Aiz, vẫn là do mình chưa đủ mạnh a!
Rì rầm…
Thân thể mộc nhân bắt đầu rung lên bần bật, con thần long gỗ quấn quanh thân mộc nhân cũng rục rịch. Trượt nhẹ một cái, mộc long đã rời khỏi thân người, gào thét bay về phía bộ xương rồng kia!
Rồng đấu rồng!
Chỉ là, cả hai đều không phải là rồng chân chính, hơn nữa, còn là rồng phương Tây đối đầu rồng phương Đông!
Đây cũng là kỳ cảnh vạn năm chưa từng xuất hiện, bởi loài rồng, dù là phương Đông hay phương Tây cũng đều đã mai danh ẩn tích từ lâu rồi!
Mộc long uốn lượn trên bầu trời, uyển chuyển luồn qua thân thể rồng vong linh, thân thể mềm mại như mãng xà, thoáng chốc đã quấn chặt lấy bộ xương rồng, cái miệng nhọn hoắt cũng cắn lên cổ kẻ địch, muốn dứt một mảnh xương cổ của xương rồng xuống!
Nhưng bộ xương rồng này nào có dễ xơi như thế! Mộc long dù cố hết sức, nhưng cũng không gây tổn thương được kẻ địch mảy may, có chăng chỉ siết chặt chân thể rồng vong linh lại, khiến rồng vong linh không dứt ra nổi.
- Mẹ kiếp!
Lâm Hàn đúng là bó tay toàn tập với con rồng vong linh này! Quả nhiên là thủ đoạn của pháp Thánh, với sức lực của Lâm Hàn hiện tại, đúng là vô pháp tổn thương đến nó!
Ngay cả quái lực quyền cũng chỉ gây rạn xương mà thôi, hơn nữa chỉ là một khúc nhỏ. Rồng vong linh này không giống Susano, nứt một mảnh nhỏ cũng có thể lan ra xung quanh, đối với bộ xương này, một khúc xương tan vỡ thì cũng như đứt một mắt xích, các mắt xích khác nối lại vẫn có thể tiếp tục chiến đấu!
Liếc mắt nhìn Lê Ân Tĩnh bên cạnh, nhận được cái gật đầu khẳng định của nàng, Lâm Hàn cũng cảm thấy có phần yên tâm hơn.
Két!
Dưới mặt đất, Mộc nhân điên cuồng vận lực, hai cánh tay cường tráng nắm lấy đuôi Mộc long, từng chút từng chút kéo rồng vong linh sát xuống mặt đất!
Gào!
Rồng vong linh đột nhiên gào lên giận dữ, cái cổ xương xẩu chợt vòng lại cắn lên thân của Mộc Long, dứt mạnh một cái, Mộc long đã đứt thành từng mảnh, rơi rụng xuống đất!
Mộc long đứt vỡ, nhưng hai mắt vẫn tràn ngập ánh sáng, chỉ thoáng cái, thân rồng đã hoàn toàn khôi phục, tiếp tục quấn chặt lấy rồng vong linh.
Rồng vong linh tiếp tục điên cuồng vùng vẫy, nhưng dù có làm thế nào cũng không thoát ra khỏi sự đeo bám của Mộc long, khiến đám ma pháp sư vong linh bên trong ngày càng sốt ruột.
Chợt, đại sư Tàn Cốt nổi lên linh quang, ánh mắt tàn độc nhìn vào Mộc nhân dưới mặt đất.
Miệng rồng mở lớn, khí tức tanh hôi trở nên nồng đậm hơn bao giờ hết, không khí xung quanh cũng như xoắn lại, tụ tập lại miệng rồng.
Grao grao…
Miệng rồng gào thét, trận cuồng phong tử khí như ngưng thực điên cuồng tràn về phía Mộc nhân. Lúc này, Lâm Hàn đang tập trung tất cả sức lực để kéo đuôi Mộc long, nhất thời không thể né tránh.
Tròng mắt Lâm Hàn co rút lại, ấn Tỵ trên tay định biến đổi, sử dụng thuật Phi lôi thần. Nếu làm như vậy, Mộc nhân và Mộc long mà hắn vất vả khống chế nãy giờ sẽ hoàn toàn thất bại, Lâm Hàn không chắc mình còn đủ sức để chiến đấu theo kiểu này nữa không.
- Đại tạc hỏa phần thiên!
Bên cạnh Lâm Hàn, một giọng nói thanh thúy chợt cắt đứt suy nghĩ của hắn.
Trong mắt Lâm Hàn, hàng loạt hỏa cầu nhỏ xíu chỉ bằng nắm tay hư không xuất hiện, bắn tung tóe về phía làn sóng khí kia, như thiên la địa võng hoàn toàn phủ kín đường tiến của sóng khí. Khác nào sao trời đang muốn chặn ánh sáng mặt trăng, giống cảnh tượng Lưu tinh cản nguyệt trong truyền thuyết!
Oành!
Ầm ầm ầm ầm!
Hàng loạt vụ nổ đinh tai nhức óc vang lên bên tai, khiến Lâm Hàn suýt nữa choáng váng ngất xỉu. Những hỏa cầu tưởng chừng nhỏ bé kia lại bộc phát ra lực bạo tạc cực kỳ mạnh mẽ, kỳ lạ ở chỗ, lực bạo tạc kinh khủng kia lại không hề tràn một chút nào về phía hai người Lâm Hàn, toàn bộ lực bạo tạc đều xung kích Long tức, hoàn toàn chặn đứng nó lại.
Hả?
Lâm Hàn thoáng cảm thấy kinh ngạc, một chiêu thức thật quen thuộc. Áo đỏ đã từng dùng để cứu hắn một lần, bây giờ Lê Ân Tĩnh lại dùng nó để cứu hắn! Cái cách dùng lực bạo tạc, kể cả mức độ khống chế khiến xung lực không tràn ngược về phía bản thân, tất cả đều giống hệt. Có chăng chỉ là uy lực mạnh hơn rất nhiều mà thôi!
Chưa dừng lại ở đó, Lê Ân Tĩnh giương cao cánh cung, một mũi tên gào thét xuyên phá không gian, mang theo cái đuôi lửa dài hơn năm mét lao về phía bụng rồng.
Mũi tên chạm vào bụng rồng, nhưng không hề xuyên qua như Lâm Hàn tưởng tượng. Có lẽ Lê Ân Tĩnh đã biết trước rằng mũi tên kia không đủ sức mạnh xuyên phá lớp xương kín đặc như mai rùa kia, nàng chỉ mỉm cười đầy tự tin ra hiệu cho Lâm Hàn.
Oành!
Mũi tên mang theo một lực công kích cường đại, khiến thân rồng rung động mãnh liệt, hơn nữa, đầu tên còn mang theo lực bạo tạc mạnh hơn vừa rồi gấp mười lần, thoáng chốc làm lớp xương ở bụng rồng nóng lên hừng hực, nổi lên chút sắc màu đỏ ửng.
Bên trong bộ xương, đám ma pháp sư chợt thấy dưới chân bỏng rát, nhiệt độ khác nào muốn luyện bọn chúng thành than. Cả bọn cuống cuồng tìm chỗ né tránh, ngay cả đại sư Tàn Cốt cũng cảm thấy có phần bối rối.
Ngay bây giờ!
Lâm Hàn biết, Lê Ân Tĩnh đã tạo cơ hội cho mình. Đám ma pháp sư buông lỏng khống chế, con rồng cũng không chống cự quá mãnh liệt. Hắn dồn bảy phần Chakra vào nhẫn thuật, Mộc nhân há miệng gào lên một tiếng, hai tay phát ra mười hai thành sức lực, kéo mạnh xuống.
Thân Mộc long căng cứng, nhưng vẫn siết chặt lấy rồng vong linh, thoáng chốc đã kéo địch thủ trụy xuống mặt đất.
Rầm!
Tro bụi tung tóe, như cuồng phong cuốn về bốn phương tám hướng, hoàn toàn che cản tầm nhìn của Lâm Hàn.
Ngay bây giờ!
Mộc Độn – Phược Giới Vĩnh Táng!
Bản cao cấp của Thụ Phược Vĩnh Táng, kết hợp với Thụ Giới Hàng Đản! Sử dụng loại cây cối thô to thay cho dây leo để trói buộc. Những nhánh cây khổng lồ kia chợt vươn lên mạnh mẽ, thoáng chốc đã bọc kín thân rồng, đè chặt nó xuống đất.
- Nhanh lên! Xuất chiêu đi!
Lâm Hàn gầm nhẹ một tiếng, Lê Ân Tĩnh không cần hắn nhắc đã bắt đầu niệm ra những chú ngữ khó hiểu. Hơn nữa, trên tay nàng còn nắm một quyển trục đỏ rực như màu máu, không ngừng tán phát ra nhiệt khí như thiêu như đốt.
Đó là…
Cấm chú! Địa Hỏa Liêu Nguyên!
Lê Ân Tĩnh niệm chú hoàn tất, quyển trục bắn mạnh về phía đám dây leo đang trói buộc con rồng. Theo sau quyển trục là một trận đại hỏa sáng rực như mặt trời. Ngọn lửa đi đến đâu, cây cối của Lâm Hàn bùng cháy tới đó, nhiệt khí dày đặc tới mức khiến không gian như vặn vẹo.
Ầm!
Quyển trục va chạm với cây cối đang trói chặt con rồng, ngọn lửa màu lục nhạt bắt đầu nhen nhóm, thoáng chốc đã phủ kín hoàn toàn cây cối xung quanh.
Aaaaaa!
Lâm Hàn gầm lên giận dữ, toàn bộ chakra trong cơ thể thiêu đốt, dồn toàn bộ vào Phược Giới Vĩnh Táng, Lê Ân Tĩnh cũng không nhàn rỗi, cánh cung đã giương lên, hư ảnh một mũi tên lửa khổng lồ dần hiển hiện, càng ngày càng ngưng thực, mũi tên cũng chuyển dần sang ngọn lửa màu xanh lam, rồi xanh lục…
Sinh cơ truyền vào cây cối bùng phát, khiến ngọn lửa càng bùng cháy thêm dữ dội, lửa đã lan rộng ra hai dặm, bốc cao cả trăm mét, nhất thời đánh động sự chú ý của một số người đứng cách xa đó vài trăm dặm.
Bên trong ngọn lửa, cánh của rồng vong linh đã bị thiêu thành tro, chỉ còn bộ xương kia vẫn như mai rùa ngoan cường chống đỡ.
Rắc!
Ngọn lửa thiêu đốt quá mãnh liệt, thậm chí ngọn lửa xanh lục càng ngày càng đậm sắc, đã vượt xa sức mạnh của một cấm chú bình thường. Dưới sức mạnh đó, bộ xương rồng kia cũng dần không chịu nổi, một khúc xương vai chợt nứt toác ra, nhanh chóng bị ngọn lửa hóa thành tro tàn.
Pháo đài đã bị phá một góc! Lê Ân Tĩnh chờ thời điểm này đã lâu rồi, hư ảnh mũi tên khổng lồ chợt ngưng thực hoàn toàn, màu lửa như ngọc bích xuyên phá không gian, xuyên qua lỗ thủng kia, chui thẳng vào bên trong thân rồng.
Oành! Oành oành oành!
Những âm thanh nổ vang liên tiếp vang lên. Rồng vong linh bị bạo tạc từ bên trong, bộ xương như bị rút hết sức lực, chợt gục xuống ngọn lửa hừng hực kia, thoáng chốc đã bị cháy thành than, cuối cùng tan thành tro bụi!
Rắc rắc rắc…
Ở cách đó xa xa, Mộc nhân cùng Mộc long cũng bắt đầu nứt toác, chất gỗ như mất hết sức sống, nhanh chóng héo tàn, sụp đổ xuống đất.
- Cấm chú hệ hỏa thật đáng sợ, rốt cuộc là vị pháp Thánh nào? Alatia của công hội ma pháp? Hay là Hoằng Liêu của Thiên Thần Giáo Đình?
Trên bầu trời, một người trung niên chân đạp phi kiếm, phong tư hiên ngang quan sát tình hình bên dưới, trong mắt là một mảnh ngưng trọng.
Với tu vi Võ Thánh cấp tám của hắn mà cũng thấy cấm chú này đáng sợ, đặc biệt nhất là ngọn lửa màu xanh lục vẫn đang còn le lói bên dưới, nhiệt độ khủng khiếp làm người khác không dám tới gần nó quá 100 mét, ngay cả người trung niên có tu vi cao cường cũng chỉ dám tới gần chừng năm mét, không dám tiến hơn.
Trên thực tế, cấm chú hệ Hỏa của Lê Ân Tĩnh cũng chỉ là dùng quyển trục miễn cưỡng sử dụng ra, uy lực may ra sánh được với một pháp Thánh cấp một mới tấn cấp. Nhưng, theo chân lý ngũ hành, hỏa được mộc sinh ra, nuôi dưỡng. Có được sự ủng hộ của Mộc, đặc biệt là loại gỗ sinh cơ bừng bừng của Lâm Hàn, cấm chú Hỏa của Lê Ân Tĩnh đã tăng lên một cấp độ mới, thậm chí có thể làm cho người trung niên kia cảm thấy kiêng kỵ.
Người trung niên đứng đó quan sát rất lâu, không biết rằng, có một cặp nam nữ đang chửi ầm lên trong lòng.
Lúc này, Lâm Hàn và Lê Ân Tĩnh đang chen chúc trong một không gian chật hẹp dưới lòng đất, là do Lâm Hàn dùng thuật Tâm Trung Trảm Thủ để dẫn theo Lê Ân Tĩnh độn thổ mà ra.
Nếu là bình thường, Lâm Hàn có thể tạo ra một khoảng trống rộng rãi, đủ để hai người lẩn trốn, nhưng tình thế vừa rồi rất gấp gáp, Lê Ân Tĩnh vừa cảm nhận được có người đến là Lâm Hàn đã dẫn nàng độn thổ trốn ngay, hơn nữa chakra của Lâm Hàn cũng còn ít đến đáng thương, khiến hắn không kịp tạo ra một không gian dễ chịu.
Cũng đừng hỏi tại sao Lâm Hàn không dùng thuật phi lôi thần. Chakra của hắn đã cạn kiệt, dù cho có di chuyển chắc chắn cũng không đi được quá xa, rất có thể bị người kia bắt lại. Thêm nữa, Lê Ân Tĩnh bây giờ có vẻ rất yếu ớt, Lâm Hàn không chắc nàng có chịu nổi áp lực khi xuyên phá không gian hay không. Lâm Hàn không dám mạo hiểm.
Dưới lòng đất chật chội này, Lâm Hàn và mỹ nữ tóc tím như áp sát vào nhau, không một chút khoảng cách. Bất giác, trên mặt Lê Ân Tĩnh nổi lên một vệt đỏ ửng kiều diễm, đáng yêu vô cùng, chỉ tiếc, Lâm Hàn không nhìn thấy được.
Thời gian trôi qua.
Lâm Hàn vẫn luôn để ý đến Lê Ân Tĩnh, đó là việc duy nhất mà hắn có thể làm. Lâm Hàn không dám di chuyển vị trí, không dám cảm ứng tình hình bên trên. Hắn sợ người trung niên kia sẽ phát hiện ra mình.
Nếu là bình thường, Lâm Hàn hắn làm gì mà phải sợ đầu sợ đuôi như vậy, thậm chí còn có thể công khai giao lưu tình cảm với người khác. Nhưng bây giờ không được, hắn không có bất cứ một năng lực phản kháng nào, ngay cả Lê Ân Tĩnh cũng vậy, Lâm Hàn không dám chơi trò chơi mạo hiểm như thế.
Luôn để tâm đến nàng, lại gần sát như vậy, Lâm Hàn có thể dễ dàng nhận ra nhịp tim của Lê Ân Tĩnh đang tăng lên rất cao, đây là triệu chứng của việc thiếu khí!
Lâm Hàn là Ninja, khả năng liễm tức của hắn tốt vô cùng, thậm chí có thể bất động để che giấu tung tích trong vòng vài giờ cũng không sao. Nhưng Lê Ân Tĩnh thì không được, thân phận đầu tiên của nàng là ma pháp sư, vốn đã không có những khả năng liên quan đến thân thể như vậy. Dù cho nàng còn là một Đấu Sĩ, nhưng đấu khí cũng chỉ giúp cho nàng nín thở dài gấp vài chục lần người thường mà thôi. Trải qua thời gian lâu như vậy, Lê Ân Tĩnh đã bắt đầu cảm thấy không chịu nổi rồi.
Làm thế nào bây giờ?
Lâm Hàn cắn răng, hiện giờ không phải lúc đắn đo mấy chuyện đó!
Siết chặt lấy eo nàng, kéo nàng lại gần, bốn cánh môi nhanh chóng chạm vào nhau…
Trong đầu Lê Ân Tĩnh trống rỗng, đôi mắt trợn tròn, không dám tin nhìn thiếu niên trước mắt.
Ta… nụ hôn đầu của ta!
Hắn làm vậy là có ý gì?
Là thích ta, muốn biểu lộ sao?
Nhưng tại sao hắn không biểu hiện gì ra từ trước? Nếu hắn nói ra, ta… liệu ta có từ chối hay không?
Nhưng mà hắn vẫn luôn quan tâm đến ta mà! Chiến đấu bên hắn, luôn có cảm giác thật an toàn. Nói chuyện với hắn cũng thật vui…
Lâm Hàn chợt nhíu mày.
Rõ ràng đã có dưỡng khí, tại sao nhịp tim càng ngày càng nhanh như vậy?
Trong không gian tối đen như mực này, Lâm Hàn không thể nào nhìn thấy dung mạo Lê Ân Tĩnh, không thể thấy được gò má nàng đã đỏ như táo chín, đôi mắt cũng dần trở nên mê ly.
Trong đầu Lê Ân Tĩnh đang không ngừng nổi lên hình ảnh của Lâm Hàn. Từ lần đầu gặp mặt, lần đầu nói chuyện, lúc đó, ngữ khí của hắn rất rất thân thiện, nhưng luôn có cái gì đó khách sáo. Lê Ân Tĩnh nhận ra được, Lâm Hàn rất tự nhiên, không có chút gì giả tạo, không giống những kẻ mặt người dạ thú mà nàng từng gặp, bọn chúng vẻ ngoài thì khách sáo, quý tộc, nhưng bên trong lại là cả một bụng ý nghĩ xấu xem muốn đùa nghịch nàng thế nào.
Ấn tượng đầu tiên của nàng về Lâm Hàn thật sự rất tốt, hơn nữa, trong lòng Lê Ân Tĩnh luôn có cảm giác gì đó rất an toàn, rất tín nhiệm đối với Lâm Hàn. Nàng không biết cảm giác đó đến từ đâu, nhưng nó rất chân thực, giống như chính nàng đã từng trải qua rồi mới đúc kết ra được vậy.
Thời gian dần qua, nàng và Lâm Hàn càng ngày càng gần gũi. Hắn giống như một người bạn, luôn luôn lắng nghe, lâu lâu mới hiểu. Nói chuyện với hắn rất thoải mái, bởi cách nói chuyện của hắn không có vẻ gì là trịch thượng, quá nghiêm túc, hay là hèn mọn cúi lúi cả. Mọi thứ đều rất tự nhiên, không chút gò bó, nếu thỉnh thoảng hắn có làm ra vẻ cao thâm, vậy thì chớ có lo lắng, khả năng troll vô địch của hắn sắp làm nàng vừa tức vừa buồn cười rồi đó!
Có thể nói, ấn tượng về Lâm Hàn trong lòng Lê Ân Tĩnh thực sự rất tốt.
---
Cảm giác bây giờ, là hôn sao? Mặc kệ đi, cũng không nên lãng phí như vậy!
Trong đầu nổi lên một suy nghĩ rất kỳ quái, Lê Ân Tĩnh đột ngột phản công, vòng tay ôm chặt lấy Lâm Hàn, đổi thế bị động thành chủ động, chiếc lưỡi hồng hào chợt luồn qua kẽ răng, chui vào miệng Lâm Hàn.
Ách…
Đây là ý gì?
Kệ đi! Nếu con gái nhà người ta đã không ngại, Lâm Hàn hắn mà còn lăn tăn thì có còn là đàn ông nữa không?
Vậy là… một quá trình chém giết đầy lãng mạn tiếp tục kéo dài dưới lòng đất.
---
Qua mười phút.
Lâm Hàn bắt đầu rục rịch, như một thói quen, bàn tay ăn mặn của hắn bắt đầu luồn từ dưới lên trên, xuyên qua lớp áo măng tô, lớp áo vải bên trong, hướng tới ngọn thánh nữ phong của mỹ nữ.
Chạm được đến vùng thánh địa mơ ước của bao tên đàn ông khác, trong lòng Lâm Hàn chợt nổi lên chút gì đó kích động. Da dẻ nàng thật mềm, thật mịn, nhưng cái áo ngực này vướng quá!
Khống giống Tuyết Thiên Lăng, mỹ nữ họ Lê mặc kiểu áo ngực khá giống thời hiện đại, làm bằng vải bông mềm, và bó sát lại.
Kiếp trước xem qua nhiều kiểu phim truyện, Lâm Hàn có vẻ rất thành thạo đẩy nhẹ một cái, chiếc áo ngực đã bị kéo lên trên, để lộ chú thỏ ngọc cùng nụ hoa căng cứng hoàn mỹ.
Nhưng.
Lâm Hàn vừa chạm vào nụ hoa xinh đẹp kia, rõ ràng cảm nhận được nó đã có phản ứng, nhưng chưa kịp chơi đùa bao lâu, Lê Ân Tĩnh chợt phản ứng lại. Đôi tay nhỏ bé không biết lấy lực từ đâu, đẩy mạnh hắn ra khỏi thân thể nàng. Nhưng trong không gian chật hẹp thế này, nàng làm sao mà tách hắn ra được?
Nhưng Lâm Hàn cũng không phải là một kẻ thích miễn cưỡng người khác, thấy nàng phản kháng, hắn cũng biết ý buông ra, tay chân nghiêm chỉnh thu lại. Chỉ là, nhất thời hắn cũng không biết nói cái gì cho phải.
- Lên trên thôi! Người kia đã đi rồi.
Qua một lúc, Lê Ân Tĩnh chợt phá bỏ sự yên lặng bằng một câu như vậy.
Lâm Hàn vốn định đưa tay ra, kéo Lê Ân Tĩnh, nhưng hắn chợt xấu hổ dừng lại, vừa rồi đã như vậy…
Nhưng không cần Lâm Hàn do dự thêm, Lê Ân Tĩnh đột nhiên vòng tay ôm lấy hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào chui vào ngực Lâm Hàn.
Cười nhẹ một tiếng, Lâm Hàn phát động thuật thổ độn, trồi lên mặt đất.
Quả nhiên!
Người kia đã đi rồi, Lâm Hàn cũng thở phào một hơi, kéo Lê Ân Tĩnh hoàn toàn thoát khỏi mặt đất.
Vừa trồi lên khỏi mặt đất, Lê Ân Tĩnh đã cuống quýt chỉnh sửa trang phục, thần thái có chút hơi bối rối. Lâm Hàn cũng không biết nói gì ngoài hai tiếng: “Xin lỗi!”.
Nghe hắn nói vậy, Lê Ân Tĩnh hơi ngừng lại một chút, khuôn mặt đầy tro bụi cũng không giấu được hai vệt đỏ ửng trên gò má. Nhưng nàng không tiếp tục chủ đề này, mà lái sang chuyện khác:
- Vừa rồi sao lại cứu tôi? Rõ ràng cậu có thể dùng thuật không gian chạy đi mà?
Lâm Hàn đảo đảo tròng mắt, dứt khoát bỏ qua lý do vì mình hết chakra, hơi ngại ngùng gãi đầu:
- Bỏ rơi một nữ sĩ xinh đẹp để trốn chạy là một hành động rất vô liêm sỉ!
Lê Ân Tĩnh thầm vui mừng, nhưng sau đó lại sầm mặt:
- Ý cậu là nếu tôi không xinh đẹp, hoặc nếu có ai đó xinh đẹp hơn tôi thì cậu sẽ mặc kệ tôi chứ gì?
Giọng nói tràn đầy uy hiếp, như một con sư tử cái chuẩn bị lao lên tấn công con mồi.
Lâm Hàn toát mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cố mà tỏ ra trấn định, ngực ưỡn thẳng, hiên ngang lẫm liệt chém gió:
- Thứ nhất, chị đang là đồng đội của tôi! Thứ hai, nhiệm vụ của tôi là bảo vệ chị! Kẻ từ bỏ nhiệm vụ là rác rưởi, kẻ vì nhiệm vụ từ bỏ đồng đội là rác rưởi trong rác rưởi. Nếu tôi không bảo vệ chị, nghĩa là vừa từ bỏ nhiệm vụ, vừa từ bỏ đồng đội, vậy thì tôi sẽ là kẻ rác rưởi cũng không bằng!
Ầm!
Trong đầu Lê Ân Tĩnh nổ vang, giống như có cái gì đó vừa tan vỡ, nàng cảm thấy đầu hơi đau nhói, giống như có cái gì đó muốn xâm nhập. Nhưng một lần nữa, một dòng suối mát lạnh chợt chảy dọc theo não bộ, hoàn toàn hóa giải đau đớn cho nàng. Lê Ân Tĩnh một tỉnh táo, nhưng dường như ngay cả cảm giác kỳ quái vừa rồi cũng bị nàng quên mất. Nàng hỏi:
- Nhiệm vụ của cậu là bảo vệ Gary, bây giờ đã hoàn thành rồi, đâu phải là bảo vệ tôi?
- Đó là nhiệm vụ tôi tự đề ra!
Lâm Hàn thâm tình nói.
Trong mắt Lê Ân Tĩnh toát ra vẻ cảm động.
- Tôi làm tất cả chỉ vì một người!
Lâm Hàn bồi thêm.
Lê Ân Tĩnh càng thêm cảm động, gần như sắp phát khóc.
- Chính là Gary! Tôi nhận ra, tôi thích cháu trai chị rồi!
Lâm Hàn kết thúc bằng một câu, suýt chút nữa khiến Lê Ân Tĩnh ngất xỉu.
- Muốn chết?
Lê Ân Tĩnh gầm lên giận dữ, không biết từ đâu lấy ra một quyển trục cấm chú giống hệt quyển địa hỏa liêu nguyên vừa rồi, ném mạnh về phía Lâm Hàn:
- Cậu đi chết đi! Gary còn cần lấy vợ sinh con, cậu mơ tưởng…
Lâm Hàn hoảng sợ, nhưng chưa kịp phản ứng thì quyển trục kia đã đập thẳng vào mắt trái của hắn, biến hắn thành một con gấu trúc nửa mùa.
Lâm Hàn đáng thương, quằn quại ôm lấy mắt, tru lên thống khổ. Đối diện hắn, cô nàng kia dường như chẳng có vẻ gì là quan tâm, nếu có cũng chỉ là vẻ hả hê, cười trên nỗi đau của người khác mà thôi.
Thấy khổ nhục kế không có hiệu quả, Lâm Hàn thầm than mình mù mắt chó, đúng là giở trò nhầm đối tượng, chuốc một thân bụi đất mà đến cái sơ múi cũng không mót được. Lâm Hàn không cam lòng nói:
- Chị không thể quan tâm tôi hơn một chút được không? Dù gì chúng ta cũng cùng trải qua hoạn nạn, không gì gì thì cũng coi như bạn chứ?
Lê Ân Tĩnh đột ngột sầm mặt:
- Không gì gì? Bạn?
Trên trán nàng bắt đầu nổi gân xanh, giọng nói tràn đầy mùi thuốc súng:
- Vừa rồi nhà mi làm gì với bà cô mà còn dám nói không gì gì? Nói cho mi biết, nếu mi không có lời giải thích thích đáng, vậy thì chờ ăn đòn đi!
Giải thích thích đáng? Ý gì đây?
Lâm Hàn kinh ngạc, sững ra đó không nói nên lời.
Đây… cũng quá nhanh, quá hung hãn đi!
Hơn nữa… còn dễ như vậy?
Là do ka quá đẹp trai, hay là do thế giới này quá điên cuồng?
Lâm Hàn mặc dù cũng có chút ý nghĩ không trong sạch với Lê Ân Tĩnh, nhưng hắn vẫn luôn tự giác đuổi ý nghĩ đó ra khỏi đầu, vì hắn cho rằng điều đó không thực tế. Ít nhất, trong tương lai gần là không thực tế.
Nhưng hắn nào đâu biết, Lê Ân Tĩnh là một cô gái rất đặc biệt. Từ nhỏ nàng đã sống trong đại gia tộc với thân phận thấp kém, chịu đủ khi dễ, chịu đủ nhục nhã. Từ nhỏ đến lớn, chỉ có duy nhất hai người đối xử tốt với nàng, một là Gary, một là Lê Ân Ninh!
Lớn lên, nàng có vẻ ngoài chim sa cá lặn, dẫn đến từng đàn ong bướm vờn quanh, nhưng tất cả đều chỉ mang theo vẻ giả dối hời hợt, thậm chí là vẻ trịch thượng của bề trên. Hầu hết cũng chỉ chào hỏi nàng qua loa, rồi sau đó đi tìm gia chủ, đi tìm Gary, mong cháu trai nàng từ bỏ “thứ tốt”, nhường “thị nữ” cho mình. Người ta chỉ coi nàng là một món hàng, một bình hoa trang trí, không hơn không kém. Nếu không có Gary, không có Lê Ân Ninh, có lẽ nàng đã bị đem ra làm một món đồ giao dịch rẻ mạt không biết bao nhiêu lần rồi.
Dù gì đi nữa, thân phận của nàng cũng quá thấp kém! Đó cũng là nỗi đau trong lòng Lê Ân Tĩnh, là lý do khiến nàng chịu đủ khổ sở từ nhỏ tới lớn.
Từ khi gặp được kỳ ngộ, có được tu vi cao cường, ánh mắt của Lê Ân Tĩnh có phần trở nên đổi khác. Nàng đã chu du vài nơi, nhưng đám đàn ông kia vẫn hèn mọn như vậy, thấy nàng xinh đẹp là xán vào như mèo thấy mỡ, nhiều kẻ còn công khai đùa giỡn, công khai đeo bám, kẻ thô lỗ có, kẻ ra vẻ tao nhã cũng có. Nhưng chỉ cần nàng lộ ra một chút cường thế, đám hèn mọn đó liền thay đổi thành đám chó cụp đuôi, chạy không còn tăm tích.
Chỉ có Lâm Hàn, hắn vẫn luôn rất tự nhiên, giống như không quan tâm nàng là ai, nàng xinh đẹp thế nào. Hắn cư xử với nàng theo một cách rất bình thường: “Trước lạ sau quen!”
Hắn không cố ý làm quen, không cố ý tán tỉnh, hắn luôn để mọi việc diễn ra tự nhiên như vậy, nàng từ một người lạ, thành người quen, thành bạn,…
Cho đến cái lúc Lâm Hàn năm lần bảy lượt mạo hiểm để giúp nàng, cứu nàng, Lê Ân Tĩnh mới biết, trên đời này hóa ra lại có một người thực sự đối tốt với mình, mạo hiểm vì mình.
Hắn nói, từ bỏ đồng đội là rác rưởi trong rác rưởi, hắn sẽ không làm thế!
Lê Ân Tĩnh tin, một niềm tin rất mãnh liệt. Nàng không biết tại sao lại có cảm giác, nếu đồng đội của hắn là một ai đó khác, mà không phải là mình, hắn vẫn sẽ làm như vậy. Cách cư xử của Lâm Hàn là tới từ chân tâm, không một chút tư lợi, không phải vì nàng xinh đẹp, không vì gì khác, chỉ vì hai chữ “đồng đội”.
Lê Ân Tĩnh hiểu, Lâm Hàn cũng giống với nhiều người khác, hắn muốn thủ hộ những điều trân quý đối với mình. Điều quan trọng nhất, hắn muốn thủ hộ nàng! Lê Ân Tĩnh cũng là một người trân quý của hắn
Điều đó làm cõi lòng tưởng như tuyệt vọng với thế gian của Lê Ân Tĩnh cảm thấy ấm áp.
Lê Ân Tĩnh không phải là một cô gái thích chơi trò mập mờ. Tính tình của nàng giống như thuộc tính nàng có: hừng hực như lửa! Nàng nóng tính, bộp chộp, vội vàng, ẩu tả, cố chấp. Mặc dù sau khi đạt được kỳ ngộ, tính tình nàng trở nên bình hòa hơn rất nhiều, lãnh tĩnh và tự tin hơn rất nhiều, nhưng bản chất trong tim vẫn còn nguyên đó, chưa từng thay đổi!
----
Lâm Hàn gãi gãi đầu, ra vẻ rất ngây ngô trả lời:
- Giải… giải thích cái gì?
Lê Ân Tĩnh trầm mặt, không đáp gì, thần thái càng ngày càng lạnh lùng…
Lâm Hàn toát mồ hôi lạnh, tâm lý phụ nữ quá khó đoán, mặc dù là cô nàng thẳng tính như Lê Ân Tĩnh cũng khó lường vô cùng. Hiện giờ, chỉ cần hắn cư xử sai lệch một chút thôi, tình huống sẽ trở nên nát như tương ngay.
Làm thế nào bây giờ?
Lâm Hàn cắn răng, tròng mắt đảo như rang lạc, trong đầu nghĩ lại mấy quyển tiểu thuyết và ca dao mạng biến thái kiếp trước.
Mẹ kiếp! Liều! Chẳng phải vừa rồi cô nàng này còn chủ động chui vào vòng ôm ấp của ka hay sao? Đã vậy chơi lưu manh tới cùng đi!
Lâm Hàn như con hổ đói lao lên, Lê Ân Tĩnh vẫn sầm mặt đứng đó, đến phản ứng cũng không thèm. Hắn rất dễ dàng vòng tay qua eo nàng, một lần nữa mạnh mẽ ấn môi mình lên môi nàng, cái lưỡi không an phận cũng bắt đầu len lỏi, tái hiện lại nụ hôn lãng mạn vừa rồi.
Lê Ân Tĩnh không phản kháng.
Thậm chí còn thừa thế phản công lại Lâm Hàn.
Sau một lúc, hai thân hình kia mới tách nhau ra. Lúc này, sắc mặt Lê Ân Tĩnh đã đỏ như hoa đào, hơi thở gấp gáp, tim đập thình thịch. Nàng yếu đuối dựa vào ngực hắn, hai tay ôm chặt lấy eo hắn, không muốn buông ra.
Lâm Hàn cười cười đắc ý, thầm cảm thán mình đã đẹp trai lại còn quá anh minh, ôm được mỹ nhân vào lòng. Lần này, Lâm Hàn cũng không làm loạn như vừa rồi, cánh tay chỉ nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc dài mượt mà của Lê Ân Tĩnh, nhẹ giọng nói:
- Nếu việc này trở thành thiên kinh địa nghĩa, vậy thì tôi cũng không cần giải thích gì nữa đúng không?
- Ừm! – Mỹ nữ nhẹ gật đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu.
Cả hai người đều ngầm hiểu, chuyện đã như bây giờ, có lẽ không cần giải thích thêm nhiều nữa.
Sau khi uống một viên đan dược không biết tên, lại điều tức một chút, Lê Ân Tĩnh cũng cảm thấy khôi phục phần nào, hiện tại nàng muốn tìm một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi dưỡng sức.
Tình huống của Lâm Hàn bây giờ còn tốt hơn. Mặc dù vừa rồi đã hao sạch chakra trong chiến đấu, lại phải miễn cưỡng dùng thuật ẩn thân lẩn trốn trong thời gian không ngắn, nhưng tố chất thân thể mạnh mẽ của tộc Senju lại một lần nữa phát huy tác dụng, hiện giờ chakra của hắn đã khôi phục ít nhất một nửa, có thể tự do nhảy nhót rồi.
Lâm Hàn cười xấu xa, chợt nhanh chóng áp sát, ôm chặt lấy Lê Ân Tĩnh, thân hình thoáng chốc đã biến mất.
Cách đó năm mươi dặm.
Đó là nơi ẩn thân trước đó của ba người Lâm Hàn. Nơi này đã được Lâm Hàn dùng Mộc thuật tạo nhà trong cây, dùng thủy thuật tạo ra một ao nước nhỏ, có thể nói là đầy đủ tiện nghi rồi. Trở về đây nghỉ ngơi tạm là lựa chọn tốt nhất.
Tia sáng trắng lóe lên, hai thân ảnh một trắng một hồng chợt xuất hiện trên nền đất trống rỗng. Nam cũng khá thanh tú, mặc một bộ ngự thần bào trắng bay phất phơ, thể hiện ra đầy đủ phong tư hiên ngang của tuổi trẻ. Nữ vô cùng xinh đẹp, phong thái thành thục với bộ măng tô hồng, quần bó sát, lại có nét gì đó đáng yêu không nói nên lời. Chỉ là, cả hai người nhìn qua cũng khá chật vật, quần áo đầy tro bụi, trên mặt đã vệ sinh qua nhưng vẫn còn không thiếu bùn đất, làm hình tượng đẹp của bản thân có vẻ không được trọn vẹn.
Lê Ân Tĩnh cười hì hì, kề sát bên tai Lâm Hàn nói:
- Tôi muốn tắm rửa, cậu chuẩn bị nước cho tôi nha! Ngoan, chị về phòng trước đây cưng.
Nói xong, không chờ Lâm Hàn phản ứng, nàng đã tung tăng như một chú chim sẻ trở về phòng mình.
Lâm Hàn gãi gãi đầu, không còn cách nào khác là lũi cũi đi theo.
Lê Ân Tĩnh vừa vào phòng, lại thấy Lâm Hàn vào theo, nàng hơi buồn bực hỏi:
- Cậu không chuẩn bị nước sao?
Lâm Hàn khá là im lặng, cô nàng này có phải mới trở nên như vậy hay không? Ngày xưa nàng sắc xảo lắm mà! Hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng lấy ra một cái thùng bằng kim loại, đặt ở giữa phòng, hai tay nhanh chóng kết ấn.
Hư không xuất hiện một quả cầu nước khá lớn, thoáng chốc đã rơi vào trong thùng.
Lê Ân Tĩnh lúc này cũng hiểu ra câu hỏi vừa rồi của mình thừa thãi thế nào. Nhưng nàng cũng mặc kệ nhiều như vậy, nước nôi đã đầy đủ, nàng nhanh chóng trút bỏ áo ngoài, chuẩn bị công cuộc thanh tẩy.
Nhưng mà…
Lê Ân Tĩnh nhíu mày, thấy Lâm Hàn vẫn đứng đực ra đó, nàng gắt giọng:
- Sắc lang, còn không đi đi! Đứng đây làm gì?
Lâm Hàn nuốt nước bọt một cái, hai tay xoa xoa, cực kỳ hèn mọn nói:
- Có thể tắm uyên ương không?
- Cút!
Đáp lại hắn là một quyển trục “cấm chú” không biết từ đâu xuất hiện.
Lâm Hàn biết chuyện không ổn, chân như bôi mỡ chạy mất dép, đến đầu cũng không quay lại, để lại phía sau là tiếng cười khúc khích chế nhạo của mỹ nữ xấu tính nào đó:
- Hừ hừ, nghẹn chết ngươi! Ai bảo trước đó dám sàm sỡ bà cô mà không xin phép!
Vừa nói, quần áo nàng vừa không ngừng trượt xuống, thân hình trắng nõn nà không một chút tì vết cũng dần chìm vào lòng nước, thoải mái hưởng thụ cảm giác đã vắng bóng sau bao ngày này.
Ở một phòng khác.
Sắc mặt Lâm Hàn có vẻ kích động, hai mắt nhắm nghiền, tâm thần chìm vào hệ thống! Lắng nghe âm thanh máy móc lạnh như băng kia.
- Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ ẩn! Phần thưởng là…
Theo giải thích của hệ thống, nhiệm vụ ẩn là những nhiệm vụ không được công bố, được ký chủ hoàn thành trong vô thức. Nếu hoàn thành nhiệm vụ, phần thưởng sẽ tới tay, nếu không hoàn thành, vậy thì coi như nhiệm vụ chưa từng xuất hiện.
Nhiệm vụ ẩn lần này có mục tiêu khá rõ ràng, hộ tống Gary an toàn trở về công hội ma pháp, đồng thời đảm bảo an toàn cho Lê Ân Tĩnh, thiếu một trong hai thứ đều dẫn đến thất bại.
Nhưng thứ mà Lâm Hàn chú ý đến trước tiên không phải là phần thưởng, mà là hiệu ứng nhiệm vụ!
Đó chính là một loại “buff” mà ký chủ nhận được trong lúc thi hành nhiệm vụ!
Hiệu ứng lần này là thứ khiến Lâm Hàn thực sự hào hứng, Lâm Hàn nhận được lượng chakra gấp đôi trong lúc giao chiến!
Ngay lúc này, Lâm Hàn cảm thấy chakra trong người đang sôi lên sùng sục, lượng chakra liên tục bành trướng, bành trướng. Lần này, đối thủ của hắn không chỉ là đám vong linh lâu la, mà còn có một pháp đế, vài tên pháp hoàng, pháp vương. Trên tất cả, còn có một con rồng vong linh, là biểu tượng sức mạnh của pháp Thánh!
Với tu vi của Lâm Hàn bây giờ, một pháp Thánh là quá mạnh đối với hắn! Mặc dù chỉ là một con rồng vong linh, không phải là pháp Thánh chân chính, nhưng lượng chakra mà Lâm Hàn hút được cũng khổng lồ vô cùng.
Tăng thêm hiệu ứng gấp đôi này, lượng chakra mà Lâm Hàn nhận được còn kinh khủng hơn nhiều.
Chakra tăng lên, bảy lần, tám lần… Đến khi lượng chakra tăng lên gấp mười lần, Lâm Hàn mới cảm giác xu thế này hoàn toàn ngừng lại.
Từ chakra gấp ba tăng lên thành gấp mười, có thể nói là lợi nhuận đại phát!
Hơn nữa, lượng chakra này còn là hoàn toàn do hệ thống trao tặng, không hề có phản ứng phụ, dẫn đến thân thể Lâm Hàn cũng được cải tạo tương xứng…
Nội tạng mà Lâm Hàn đang cải tạo là tim, tiến độ cải tạo đã đến khoảng hai phần. Nếu cứ thế này, Lâm Hàn còn cần khoảng ba tháng mới hoàn thành được. Nhưng nhờ có kỳ ngộ lần này, tim của Lâm Hàn thoáng chốc đã cải tạo hoàn toàn.
Tim thuộc hành hỏa, chủ dòng máu! Hay còn nói đơn giản là làm chủ hệ tuần hoàn!
Đối với một Ninja, dòng máu chính là nguồn cung cấp năng lượng cực kỳ quan trọng cho tế bào, giúp tế bào đầy đủ hoạt tính để sinh ra chakra. Đối với Lâm Hàn nói riêng, dòng máu còn là nguồn lưu chuyển sinh cơ chạy dọc khắp thân thể, thấm nhuần từng tế bào.
Tim cải tạo hoàn thành, tốc độ máu, lưu lượng máu chảy trong mạch của hắn cũng tăng lên ít nhất là năm lần, nhịp đập của tim có thể đạt cực hạn nhanh hơn lúc trước tới mười lần! Điều đó có nghĩa là gì? Có nghĩa là thể lực của Lâm Hàn cũng đạt đến một tầm cao mới.
Khi hắn vận động mạnh, nhịp tim tăng lên rất cao nhằm đảm bảo cung cấp đủ năng lượng và sinh cơ cho từng tế bào, duy trì hoạt tính trong chiến đấu, duy trì được càng lâu, đồng nghĩa với việc thể lực càng tốt! Thể lực ít nhiều có liên quan đến chakra, nhưng về cơ bản là tách biệt. Trước đây, Lâm Hàn đã từng nhiều lần gặp tình trạng chakra còn rất nhiều nhưng thể lực lại tiêu hao hết, đặc biệt là khi dùng kiếm thuật, thể lực lại càng tiêu hao nghiêm trọng, đó cũng chính là một nhược điểm mà hắn muốn khắc phục.
Hiện giờ, tim của Lâm Hàn đã hoàn toàn cải tạo, trong chiến đấu, nhịp tim của hắn có thể tăng cao lên gấp mười lần, đồng thời lưu lượng máu, tốc độ máu cũng cực cao, giúp tốc độ hồi phục thể lực của hắn cao hơn rất nhiều, nhờ đó khiến thể lực của hắn được duy trì dài lâu hơn trong chiến đấu!
Ngoài ra, tim cải tạo hoàn thành còn ảnh hưởng đến cả việc tu luyện Trường sinh bí điển.
Nói cho cùng, phương pháp dung nhập sinh cơ vào nội tạng này cũng là từ Trường sinh bí điển mà ra.
Đầu tiên, sinh cơ đã dung nhập vào tim, đồng nghĩa với việc tim của hắn sẽ có được sức sống vô tận, vĩnh viễn không lão hóa, vĩnh viễn không nhiễm tật bệnh. Đương nhiên, tổn thương do chiến đấu lại là việc khác, nhưng do trái tim của hắn đã ẩn chứa sinh cơ không yếu, dù cho tim có bị tổn thương đi nữa, Lâm Hàn vẫn có thể nhanh chóng phục hồi, không đến nỗi mất mạng, nhưng hao tổn chắc chắn sẽ không nhỏ.
Thứ hai, tim mạnh hơn, dẫn đến sinh cơ, năng lượng vận chuyển đến khắp cơ thể cũng tăng lên rất nhiều. Hơn nữa, tim không chỉ đại diện cho mình nó, mà là cả hệ thống tuần hoàn bao gồm hàng ti tỉ các mạch máu, tim mạnh, vậy thì mạch máu cũng phải mạnh tương xứng mới có thể hoàn toàn phát huy ra uy lực. Vì vậy, cải tạo tim, cũng đồng nghĩa với việc phải cải tạo mạch máu.
Đối với một người luyện trường sinh bí điển, mạch máu mạnh mẽ chính là bước đầu tiên để tu luyện được tầng ba: Sinh Cơ Hóa Khí! Cũng chính là con đường sinh ra chân khí!
Đừng nhầm lẫn giữa mạch máu và kinh mạch, đây là hai hệ thống hoàn toàn khác nhau, nhưng chắc chắn là có liên quan đến nhau, bởi năng lượng trong máu chính xác cũng là một phần nguồn gốc của chân khí!
Võ giả không giống với luyện khí sĩ thượng cổ. Luyện khí sĩ hoàn toàn sống dựa vào linh khí trời đất, dẫn đó tạo thành chân khí cho mình, nhưng chân khí này lại sử dụng để thao khống pháp tắc thiên địa, chứ không phải để dùng làm chiêu thức! Còn võ giả, nguồn sản sinh linh khí của họ không chỉ riêng là linh khí trời đất, mà còn đến từ đủ các loại tiên đan linh dược! Đó cũng là lý do mà Võ giả làm các loại tiên thảo, tiên thụ dần diệt vong, khiến căn cơ của thiên địa bị hao tổn.
Võ giả hấp thu dược hiệu của đan dược, sinh ra chân khí. Nhưng dược hiệu đó làm sao có thể thấm ngay vào kinh mạch được? Con đường mà dược hiệu này đi qua là từ tỳ bộ (đường tiêu hóa), thấm vào mạch máu, sau đó từ các màng mạch máu thấm ra các kinh mạch theo sự dẫn dắt của công pháp. Có thể nói, kinh mạch và chân khí có thể được rèn luyện nhờ năng lượng từ máu thấm ra!
Chân khí ngấm từ mạch máu vào, dù là có nguồn gốc từ đan dược, hay là chiết xuất ra từ tiềm năng thân thể, cũng được gọi chung là chân khí nội sinh. Còn chân khí cảm nhận và hấp thu từ linh khí trời đất gọi là chân khí ngoại dẫn. Điều này khá giống khái niệm “đồng hóa” và “dị hóa” trên động thực vật.
Mạch máu và tâm bộ được cải tạo hoàn toàn, đồng nghĩa với việc sinh cơ được tuần hoàn trong cơ thể sẽ rất nhiều, bắt đầu từ bây giờ, Lâm Hàn đã bắt đầu có thể từng chút từng chút một chiết xuất năng lượng từ mạch máu ra để cải tạo kinh mạch. Đó chính là những bước đầu tiên của tầng ba: Sinh cơ hóa khí!
Kinh mạch đủ mạnh, tiếp tục hấp thu sinh cơ từ mạch máu, tạo thành chân khí trường sinh. Chân khí này hoàn toàn là loại chân khí nội sinh. Chân khí nội sinh đã có, từ từ có thể cảm nhận được linh khí trời đất, tiến tới hấp thu linh khí đất trời, có được chân khí ngoại dẫn. Từ đây, người tu luyện Trường Sinh bí điển hoàn toàn không còn cần phụ thuộc hoàn toàn vào dược nữa. Nhưng đương nhiên, tiền nhân vẫn thường xuyên sử dụng các loại dược liệu để tăng cao tốc độ tu luyện!
Đối với Lâm Hàn, vấn đề dược hay không không quan trọng, cái mà hắn để tâm chính là việc cảm nhận được linh khí trời đất!
Linh khí trời đất? Liệu năng lượng tự nhiên có phải là linh khí trời đất hay không?
Nếu có gì đó tương tự, vậy thì đây cũng là một con đường để Lâm Hàn tiếp cận với Tiên Thuật!
Đối với một Ninja, việc cảm nhận và vận dụng năng lượng tự nhiên là quá khó khăn. Nhưng với một võ giả, việc này lại đơn giản hơn rất nhiều, bởi vốn dĩ con đường tu luyện của họ đã cần cảm nhận được linh khí ngay từ đầu.
Nhưng chuyện này còn quá xa xôi, Lâm Hàn không biết bao giờ mình mới có cơ hội tiếp xúc. Nhưng Lâm Hàn biết bây giờ hắn còn rất nhiều thứ cần quan tâm, nó quan trọng hơn việc suy tính về tương lai xa như vậy.
Nhìn lại thành quả mình nhận được, Lâm Hàn rất vui mừng nhận ra, nội tạng tiếp theo, tỳ vị đã cải tạo được một phần, tiến độ đến ba mươi phần trăm, coi như rất khả quan.
Ngoài ra, còn có một thứ khiến Lâm Hàn khá hứng thú.
Phần thưởng nhiệm vụ!
- Ký chủ hoàn thành nhiệm vụ ẩn đầu tiên, mở khóa chế độ quay thưởng! Đồng thời tặng thưởng ký chủ hai lần quay thưởng, ký chủ có quyết định sử dụng ngay không?
- Chưa sử dụng ngay, mở bảng quay thưởng!
Lâm Hàn hời hợt nói, hắn muốn xem xem phần thưởng có những gì trước rồi mới quyết định có quay thưởng hay không.
Bảng quay thưởng mở ra, là một vòng tròn cao đến sáu bảy mét, đủ các loại phần thưởng hiện ra khiến Lâm Hàn cảm thấy hoa cả mắt.
Phần thưởng trên bảng cũng rất phong phú, có nhẫn thuật, thần khí, chú ấn, vĩ thú dạng phong ấn, vĩ thú dạng thông linh, cá biệt có cả Thập vĩ, nhưng tỉ lệ quay trúng rất nhỏ. Có một vài ô có dấu “?” Chỉ ra là phần thưởng ẩn chưa rõ ràng. Ngoài ra còn có một vài thứ lặt vặt khác như nhẫn thuật dạng “mì ăn liền”, chỉ sử dụng một lần là biến mất, hay ngay cả thứ “bá đạo trên từng hạt gạo” như mỹ nữ cũng có. Lâm Hàn mém nữa ngất xỉu khi biết được có thể mình còn quay ra được chiến xa bò sữa Tsunade hay mỹ nữ diễm lệ Mei Terumi.
Ngoài ra…
Ở đây còn có thể quay được cả “mắt”, là các loại nhãn thuật thần thông khủng bố và cực kỳ nổi danh trong Naruto. Như Sharingan, Rinnegan, Bakyugan… tất cả đều có, nhưng tỉ lệ quay trúng là rất rất nhỏ. Hơn nữa, dù cho có quay trúng được, mắt này cũng chỉ được cấy ghép rất miễn cưỡng, sử dụng với tư cách kẻ ngoại tộc, giống như Kakashi hay Nagato, uy lực bị hạn chế không nói, lại tiêu hao quá nhiều năng lượng. Đối với Lâm Hàn hiện tại, thứ này thực sự chỉ là gân gà.
Nhắm mắt suy tư, Lâm Hàn rốt cuộc cũng chẳng thấy đặc biệt hứng thú với thứ gì. Hắn không thấy được bất cứ thứ gì có lợi cho tiến cảnh hiện tại… Mặc dù cũng có vẻ thèm muốn một vĩ thú, nhưng Lâm Hàn cũng không nuôi hy vọng quá cao, bởi mấy thứ dạng khủng như vậy có tỷ lệ quay trúng thật sự rất nhỏ.
Một vòng tròn là 360 độ, nếu một thứ kém sắc có thể chiếm đến 2 hoặc 3 độ, vậy thì một vĩ thú chỉ chiếm khoảng nửa độ hoặc là ít hơn, tùy độ mạnh. Đến như thập vĩ, nó chỉ chiếm khoảng chừng 1 phút, tức là 1/60 độ mà thôi! (Hơi hình học một tý ^^)
Lắc lắc đầu, Lâm Hàn chán ngán ấn vào nút “quay thưởng”, ý đồ thử bừa một lần xem sao.
Vòng quay sáng lên, tiếng di chuyển cũng vang lên kèn kẹt. Lâm Hàn có chút hồi hộp nhìn chằm chằm vào tia sáng, hy vọng mình có thể quay được thứ gì đó tốt tốt một chút, càng bá đạo càng ngon.
Qua một phút…
Lâm Hàn bắt đầu nghẹn lên tận cổ.
Tia sáng đang chậm lại rất nhiều, dần dần di chuyển qua Rinnegan, qua Trần Độn, qua Rasen Shuriken “mì ăn liền”… cuối cùng chậm chạp tiến Thập vĩ dạng phong ấn!
Dừng! Như vậy được rồi! Dừng!
Nhưng trời không có mắt.
Tia sáng gần như mất hết sức lực kia lại ngoan cường tiến thêm từng chút từng chút trong ánh mắt lạc lõng của Lâm Hàn, cuối cùng rơi vào một vật ở phía sau, độ rộng gần một độ, chứng minh nó cũng rất quý hiếm, nhưng còn xa mới bằng được Thập vĩ!
Đây là…
Lâm Hàn tạm thu lại tâm tình thất vọng, bởi hắn thấy được phần thưởng. Thứ này thực ra cũng rất phù hợp với hắn, nếu không nói là thực dụng vô cùng!
Tức lắm rồi đấy, TSB bọn vô văn hóa nó cứ nhằm topic của mình spam là thế nào, năm lần bảy lượt rồi Bao nhiêu truyện khác sao không dính Từ nay bất cứ ai comment cái gì vào topic này là sẽ bị xóa bài và ban vĩnh viễn nhé Có ý kiến gì mời các thiếm sang luận đàm bên dưới đi
Kiếm Kusanagi! (Kiếm Thảo Thế), hay còn gọi là kiếm Thiên Tùng Vân.
Thanh kiếm gắn liền với tên tuổi của Orochimaru, và sau này là Uchiha Sasuke!
Theo truyền thuyết Nhật Bản, thanh kiếm Kusanagi này được tìm thấy ở đuôi Bát Kỳ Đại Xà khi mà Susanoo tiêu diệt nó, tên ban đầu là kiếm Thiên Tùng Vân, sau này được trao cho nữ thần Amaterasu, nó mới được đổi tên thành kiếm Thảo Thế!
Còn trong Naruto, kiếm Thảo Thế này là một vật bất ly thân của Orochimaru, còn thanh kiếm của Sasuke chẳng qua chỉ là hàng nhái lấy tên theo đó mà thôi. Mặc dù cũng rất đặc biệt, nhưng có lẽ cũng chẳng hơn kiếm Hàn Tuyết của Lâm Hàn bao nhiêu.
Nhưng đối với Lâm Hàn, điều này không quá quan trọng, quan trọng là khả năng của thanh kiếm mà hắn nhận được.
Đẳng cấp: Thần khí!
Khả năng: Chém sắt như chém bùn! Vĩnh viễn không hư hại! Khả năng dẫn dắt chakra mạnh mẽ, có thể tăng cường uy lực chiêu thức thêm mười lần! Có khả năng hấp thu chakra của đối phương trong chiến đấu để tăng cường uy lực công kích. Có thể được điều khiển từ xa bởi chủ nhân, dài ngắn, độ cứng mềm tùy ý! Có được khí tức sát phạt tiềm tàng, kiếm chưa xuất, khí sát phạt đã có thể làm đối thủ choáng váng! Có thể khống chế thu phát khí sát phạt!
Tiềm năng: Có khả năng hấp thu máu huyết và năng lượng của kẻ địch để tự bồi dưỡng, có tiềm năng tiến hóa thành tiên khí!
Thần khí? Tiên khí?
Con mẹ nó, rốt cuộc đẳng cấp này định nghĩa như thế nào?
Lâm Hàn không biết, nhưng hệ thống lại biết, âm thanh lạnh lẽo văng vẳng bên tai hắn:
- Đẳng cấp này được phân chia theo hệ thống của đại lục Ma Võ! Chia làm Hoàng binh, Huyền Binh, Địa Binh, Thiên Binh, Thần Khí! Trên nữa còn có Tiên Khí và Thánh khí, nhưng đó là pháp bảo tiên gia, hiện tại không xác nhận có còn tồn tại trên đại lục hay không!
- Vậy là, kiếm Thảo Thế này đã thuộc dạng vũ khí mạnh nhất trên đại lục này rồi?
Tròng mắt Lâm Hàn mở lớn, trong lòng cực kỳ vui vẻ.
- Đúng! Đẳng cấp từ Hoàng Binh đến Thiên Binh đơn giản là hơn kém về độ sắc bén, độ tăng phúc cho kỹ năng. Thần khí đã tồn tại ở một đẳng cấp khác, không những độ sắc bén và bền bỉ vượt xa các loại vũ khí kia, hơn nữa còn có khả năng đặc biệt, và còn có được khí thế hoặc ý cảnh của riêng mình. Với kiếm Thảo Thế, đây chính là Sát khí!
Trong lòng Lâm Hàn có vẻ cũng khá thỏa mãn với phần thưởng này. Có được kiếm Thảo Thế, chắc chắn sức mạnh của hắn sẽ nhận được tăng trưởng không nhỏ, nhất là về cận chiến.
Nhưng nhìn kiếm Hàn Tuyết trong tay, Lâm Hàn lại thấy hơi tiếc nuối. Đã từng nói sẽ dùng kiếm này để tìm lại nàng, vậy mà… Hơn nữa, tạo hình và thiết kế của thanh kiếm này cũng đều là do Lâm Hàn tự thiết kế, phù hợp với hắn nhất có thể. Vả lại, cầm kiếm này giống như nhìn thấy Tuyết Thiên Lăng ở bên, giúp hắn phần nào vơi nỗi nhớ khôn cùng.
- Phần thưởng đã chuẩn bị xong, ký chủ có thể lựa chọn nhận vũ khí mới hoặc dung nhập khả năng này vào vũ khí sẵn có. Mời ký chủ lựa chọn!
Sặc!
- Con mẹ nhà mi! Có vậy mà không nói sớm, làm ông đây bồi hồi mất một lúc!
Lâm Hàn căm tức chửi ầm lên! Hệ thống chết tiệt! Làm hắn đa sầu đa cảm mất một lúc rồi mới công bố cái chuyện phũ phàng này.
Giống như thường lệ, đối mặt với lời chửi bới của Lâm Hàn, hệ thống hoàn toàn im lặng, không chút phản ứng.
Chửi chán rồi, Lâm Hàn biết mình cũng không làm gì được hệ thống chết tiệt này, dứt khoát không thèm chửi nữa, buồn bực thốt lên lựa chọn:
- Dung nhập khả năng của kiếm Thảo Thế vào kiếm Hàn Tuyết!
- Lựa chọn thành công! Chúc mừng ký chủ đã nhận được phần thưởng. Kiếm Hàn Tuyết sẽ nhận được toàn bộ năng lực của kiếm Thảo Thế, tấn thăng từ Địa Binh thành Thần Khí! Quá trình này diễn ra trong vòng một ngày, trong thời gian này, ký chủ không thể sử dụng kiếm Hàn Tuyết.
Lâm Hàn bất đắc dĩ, những tưởng có thể thử kiếm ngay, xem mùi thần khí nó như thế nào. Nhưng không ngờ còn phải mất một ngày.
Mặc kệ, trước tiên cứ thế đã!
Tâm thần lùi ra khỏi hệ thống, Lâm Hàn hoạt động một chút cho dão xương cốt. Cái cảm giác trong người tràn ngập sinh lực thế này thật tuyệt. Mỗi lần có tiến bộ lại là một lần Lâm Hàn cảm thán, bởi cảm giác năng lượng bành trướng thế này quá thoải mái. Giống như việc một tên thư sinh phút chốc phát hiện ra mình đã có thể trói chặt con gà vậy, cảm giác mọi việc khó khăn đều đã có thể giải quyết dễ dàng.
Lâm Hàn cảm thấy, nếu cho mình một lần nữa đối đầu với lũ ma pháp sư vong linh khốn kiếp kia, không chờ bọn chúng gọi rồng vong linh, đầu của chúng đã phải rơi xuống đất rồi!
Thu lại tâm tình, Lâm Hàn mỉm cười đi ra khỏi phòng, đi tìm Lê Ân Tĩnh.
Hiện giờ vừa mới ngọt nhạt với nhau, cũng không nên tách ra lâu quá. Dù Lê Ân Tĩnh không nhớ hắn, Lâm Hàn cũng cảm thấy nhớ nàng rồi!
Hôm nay vốn ko có chương vì bận quá Nhưng cố viết nốt đoạn quay tay cho anh em. Vì vậy nên chương này sẽ khá ngắn, chỉ bằng một nửa bình thường Mong anh em thông cảm