Kưng yêu dấu của em!
Cuộc sống này thật là phức tạp kưng nhỉ?Xô bồ và mệt mỏi quá cơ!Em đã nghĩ sẽ làm cho cuộc sống của em đơn giản hơn, dễ chịu hơn, nhưng hình như, em càng làm nó trở nên rắc rối như nó vốn có vậy.Em sai hướng rồi kưng nhỉ?Em...
Kưng à, hôm qua, em đã đi uống bia đấy, hình như là em say, nhưng hôm nay dễ chịu lắm kưng ạ."bia ngon mà".hì hì, câu này em nghe ở đâu đó, nhưng mà, em thấy cũng đúng nhé kưng!em đã nghĩ rằng khi 2 đứa con gái ra ngồi quán bia uống thì người ta sẽ nhìn và để ý.Nhưng hoàn toàn không phải thế anh ạ.Không ai có thời gian thừa để soi xét tụi em cả.Mặc cho những lúc nâng cốc, mặc cho những lần gọi bia, mặc cho những câu chuyện ko đầu ko cuối của tụi em, không ai quan tâm.Ờ, mà đúng thôi kưng của em ạ, bởi đó đâu phải là chuyện của họ cơ chứ. Nếu là kưng, nếu là em, em cũng mặc kệ, kưng nhỉ?Mà dù có nhìn, có bàn tán, thì em vẫn sẽ như thế nếu em muốn.Em không thấy sợ đâu, em không ngần ngại những ánh mắt tò mò ấy đâu, em sẽ làm những gì em muốn.Chỉ đơn giản, vì em muốn thôi mà kưng!Đừng ngạc nhiên, đừng hỏi em sao em thay đổi, vì em muốn thế.Em không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của ai cả, và hi vọng cũng không ai làm ảnh hưởng đến cuộc sống của em như thế."Hãy cứ làm những gì em muốn"-chẳng phải kưng đã nói với em như thế đó sao!
Kưng thân yêu của em!Ngày hôm qua là một ngày bình thường, nhưng lại lạ lẫm kưng ạ.Cũng giống như, em là một người bình thường nhưng đôi khi, em suy nghĩ , em hành động, em làm những việc hình như không được bình thường cho lắm ở một góc độ nào đó được cho là chuẩn mực về đạo đức, về lễ giáo, và về cái gì gì nữa.Em cũng không hiểu tại sao em luôn tự phá vỡ những cái được cho là giới hạn của chính em , kưng à.Có lẽ bởi, em ngột ngạt quá, em muốn thoát khỏi những ranh giới đó.Em muốn làm những gì em thích.Em muốn được hét thật to, đập phá một trận thật thoải mái để đánh tan mọi vỡ vụn trong em, mọi sự bất lực trong em, kưng hiểu em chứ!Nhưng chưa một lần nào em được như thế cả.Bởi chưa ai có đủ độ tin cậy, với em , với chính người để làm như thế!
Kưng, em biết kưng còn đang phân vân lắm, đang tự hỏi, hình như em đang có chuyện - nhưng hoàn toàn không kưng à,em hoàn toàn ko có chuyện gì hết.Đơn giản, em chỉ muốn viết ra những gì em nghĩ, em đang suy nghĩ như thế đấy.Kưng biết không, cho đến ngày hôm qua là em đã nghe được 2 từ "thất vọng" vì em từ miệng của người thứ 5.Mới trong 2 tuần thôi, mà có tới 5 người liền, buồn, kưng nhỉ?Tại sao lại phải thất vọng vì em cơ chứ.Em là con người, em sống có những ích kỷ của riêng em.Và em nghĩ ai cũng từng 1 lần như thế.Tại sao phải thất vọng vì em, tại sao phải thất vọng cho những cái không hoàn thiện.Như thế chẳng phải là thừa niềm tin hay sao cơ chứ.Kưng có hiểu em muốn nói gì không kưng?Đã từ lâu lắm, khi em bắt đầu đặt niềm tin vào một con người thì em cũng học cách học sự nghi ngờ kưng ạ!Nghi ngờ em đặt niềm tin nhầm người, nghi ngờ người đặt niềm tin nhầm vào em.Em luôn có tâm lý phòng bị trước tất cả! Vì mọi chuyện đều có thể xảy ra.Dù ai trong mối quan hệ bị tổn thương, em đều cảm thấy đau lòng.Dù là em, hay dù là người.Em sợ cái cảm giác khó thở, sợ cái cảm giác đau đớn nơi ngực trái,sợ lắm, sợ lắm !Kưng à, đừng đặt lòng tin vào em nhiều quá nhé.Tin một chút thôi, và hãy nghi ngờ, nghi ngờ sự mạnh mẽ của em, để có thể đến bên em khi em yếu đuối và gục ngã, nghi ngờ sự yếu mềm của em để thấy rằng, sau nước mắt em luôn có những nụ cười, qua đau khổ, em sẽ biết bước tiếp, nghi ngờ cảm xúc của em, để biết rằng sau 2 từ "không sao " ấy là hoàn có "có sao", hãy nghi ngờ sự chân thành của em, để khi em hờ hững, kưng sẽ không giận, mà để em ích kỷ một chút nha kưng.Em biết, còn nhiều nhiều lắm những nghi ngờ.Hãy cứ nghi ngờ đi,vì em cũng sẽ nghi ngờ kưng như thế đấy.Đừng giận em, kưng nhé!
Kưng biết rồi kưng nhỉ, em của kưng có nhiều nỗi buồn, có nhiều suy nghĩ lắm lắm.Nhiều khi em nghĩ đến đơ hết cả người, kưng chẳng trêu em suốt là gì.Ừ, có khi em già quá lẫn lung tung hết cả rồi.Em mới có 21 tuổi thôi mà ,còn trẻ, còn nhiều điều tốt đẹp ở phía trước- kưng thường động viên em như thế.Em nhớ mà!
"chính vì ngược gió mà con diều bay được"- em thấy câu này đúng lắm, kưng nhé!kưng hãy cứ để cho em buồn, và rồi em chai lì với nỗi buồn ấy, em sẽ trưởng thành hơn, cho đến khi nào em biết biến nỗi buồn làm động lực cho cuộc sống của em, như vậy là đã thành công chưa hả kưng ?
Dạo này em hư lắm kưng nhé, em biết uống rượu, uống bia, biết đi chơi khuya.Nhưng không phải vì em buồn đâu, đâu phải cứ buồn người ta mới uống kưng nhở?kưng cũng đồng ý với em còn gì nữa,đôi khi chỉ là muốn thay đổi không khí, giống như tìm cách giải stress thôi mà.Vì thế, đừng hỏi em, em có chuyện gì à mà say kưng nhé!
kưng ơi, kưng à, kưng có thấy lạ cho con người của em không?em đã quen biết kưng bao nhiêu lâu rồi nhi? Em không biết nữa, em cũng không cần biết, chỉ cần biết rằng kưng vẫn cứ ở bên cạnh em, để em thấy rằng, dù em làm gì, dù em có đúng, có sai, kưng cũng hờn giận em,không phải vì em ko là gì, mà vì kưng biết, em làm vì em có lý do của riêng em.Nếu kưng có không muốn ở bên em nữa, em sẽ sẵn sàng rời xa kưng, để kưng thấy vui vẻ, để kưng của em được "hãy làm những gì mình muốn".Ừ, hãy cứ làm những gì mình muốn kưng nhé!
Em khóc...
Đã quá lâu rồi, nước mắt em mới lại rơi,không phải vì buồn...
Em biết mình phải kết thúc, kết thúc thôi trước khi quá muộn. Cảm giác đó đang quay lại với em, nỗi cô đơn, trống trải , sự sợ hãi, buồn, và hờn ghen. Em đang biến mình trở thành 1 con ngốc, ngốc lắm. Em đang bực bội với chính em, tại sao em có thể dễ dàng khuất phục đến như thế? Tại sao?
Em đã cố gắng làm tất cả, cố gắng trong từng suy nghĩ, từng hành động. Nhưng hình như em có cảm giác như mình bị bỏ lạc.Em loay hoay tìm kiếm, nhưng vô dụng hoàn toàn. Có 1 cảm giác lạ! Nhưng em ko biết nó là thứ gì? Nó đang len lỏi dần vào tâm hồn em! Sợ hãi thực sự...
Đừng làm em mệt mỏi nhé, đừng làm em mất lòng tin nhé,đừng làm tan biến mọi nỗ lực của em nhé, đừng làm em gục ngã, xin đừng...!
Anh!
Thái Nguyên, những ngày này nóng nắng, oi ả lắm, khiến cho người ta cảm thấy nghẹt thở và mệt mỏi vô cùng.Thật là khó chịu khi phải ở trong căn phòng vừa nhỏ, vừa kín như thế này anh ạ. Sao em thấy xung quanh em , đều ko như em mong muốn, cứ như mọi thứ đều muốn xua đuổi em. Và em lại muốn đi. Đi khỏi nơi đây, cái nơi mang lại cho em nhiều niềm vui, nhiều niềm hạnh phúc, nhưng nó lấy lại của em tất cả và rồi thêm một vết thương lòng, khó chữa trị.
Em nhớ anh đã từng khuyên em rời khỏi căn phòng này, nhưng em đã ko làm thế bởi em có quá nhiều lý do để ở lại.Ừ, ở lại rồi sao cơ chứ, chỉ mang đến những phiền phức cho em, nhưng em vẫn cứ cố, cái cố mà em cho rằng ít nhất nó là lý do em để em đi tiếp...
Anh- người bạn của em!
Vẫn giọng nói ấy, ngọt ngào, và thân thương biết mấy, nhưng em phải cảm nhận nó theo một hướng khác, bởi, em cũng nói theo một cách khác.2 chúng ta quan tâm nhau như 2 người bạn- không hơn ko kém.
Đôi khi em tự hỏi, em có hài lòng về điều đó hay ko?Em thực sự hài lòng.Em muốn hơn- không có.Em muốn chúng ta là 2 người xa lạ- cũng ko có.Em chấp nhận nó như thể em phải ăn cơm mỗi ngày, em phải uống nước khi khát.Hoàn toàn đúng! Không có gì rằng buộc chúng ta cả.chúng ta bước đi trên 2 con đường khác nhau, ko thể chạm tới, mà thật ra em cũng hiểu tại sao lại ko thể? Hãy cứ cho nó là một lẽ đương nhiên anh nhỉ?Không cần tìm hiểu nữa....
Nhưng đôi khi em chạnh lòng ghen thầm với những cặp đôi khác, tay trong tay, và em lại nhớ. Không biết em có phải là người hoài niệm, nhưng nỗi nhớ làm cho em bớt cô đơn và lạc lõng ở nơi đây, cái nơi mà em thấy xa lạ với em kinh khủng. Ngay cả những người bạn, anh ạ.Hiện tại, em cảm thấy mình ko có 1 cái gì cả, em đã đặt cược nhiều và em thua.Trắng tay và nợ nần. Tâm hồn của em dường như thay đổi một cách tiêu cực dần.
Anh là người đàn ông duy nhất biết về con người thực sự của em. Những tâm sự, và suy nghĩ của em ko thể dấu nổi anh.Anh từng nói em là cô gái rất hiền. Đúng, em hiền, hiền khi ở bên cạnh anh, chỉ có anh mới làm cho em dịu lại, cho em trở nên yếu đuối như thế. Bên anh, em trở thành người đàn bà đúng nghĩa.
Anh từng nói em ngoan, đúng, ngoan khi ở bên anh, bởi mọi điều anh nói em thấy hoàn toàn đúng, ko có gì mà phải tranh luận cả anh ạ.Em muốn cho anh thấy rằng, em hoàn toàn ko bất mãn một điều gì cả, vậy tại sao em có thể ko ngoan cơ chứ, anh nhỉ?
Đừng hiểu lầm anh nhé, đừng nghĩ rằng em đang buồn, em chỉ đang nhớ anh thôi, nhớ hạnh phúc.Anh có nhớ ko?
Người ta thường nói "tình chỉ đẹp khi tình còn dang dở".Phải chăng anh sẽ mãi đẹp trong lòng em?Điều đó làm cho em thấy sợ.Anh ko hiểu đâu? Và cũng đừng hỏi anh nhé!
Yêu một người đã khó, nhưng để quên đi một người, em thấy còn khó hơn hàng trăm, hàng nghìn lần. Em không thể quên, thật lòng ko thể quên. Ừ, ko quên thì có sao cơ chứ. Nếu ko quên được thì em cứ nhớ, có ai "đánh thuế đâu mà sợ" phải ko anh?Vậy thì em sẽ nhớ về anh như ngậm một viên kẹo ngọt. Thơm, và ngọt ngào mãi...
-----------------------
kưng.
bởi vì thế giới quá thật nên nó mới ảo.
bởi vì con người quá ảo nên cảm giác mới thật.
hơ hơ.
tất cả k fải chỉ để phục vụ cho sự vui vẻ của chính mình à ?
hay là thế nào nữa??????
báo cáo hết.
chúc kưng vui vẻ.
-----------------------
Lời văn rất hay, rất có chất giọng !!! hì, cảm giác uh?nhiều lúc nó cũng chỉ là hư ảo, nhìu lúc con ng ta còn bị cảm giác đánh lừa...cứ cảm nhận xong rùi lại nhận ra nó ko fai như thế....hic hic, ko bit là nên tin vào cái j đâu bạn àk.
reply
Giang biết ko? con người ta cố gắng làm mọi thứ để làm gì? để vui, để tự hào, để tìm kiếm hạnh phúc.Hạnh phúc là gì? là cảm giác. ko sờ được, nắn được....Cảm giác là thật, còn cách tiếp nhận cảm giác đó như thế nào là do con người bạn à.Tự dối mình rằng, nó đang đánh lừa mình, hoặc tin vào chíh nó.Tất cả là do bản thân!
-----------------------
nhóc con, đã nghe câu này bao giờ chưa?"tất cả chỉ là ảo, chỉ có cảm giác mới là thật". tớ thấy câu này rất đúng.tâm trạng con người là cái khó đoán nhất, là cái để gọi chúng ta là loài người. thật là mệt mỏi nhi?
-----------------------
...
Từ khi nào anh biến em thành gánh nặng trong trái tim anh?
Em còn nhớ anh, ko có nghĩa em sẽ ko nhớ thêm những người đàn ông khác.
Em còn nghĩ về anh, ko có nghĩa em sẽ ko bao giờ nghĩ về những người đàn ông khác.
Em còn có những kỉ niệm về anh, và em cũng có kỉ niệm với người đàn ông khác.
Em còn yêu anh, nhưng không phải em sẽ không yêu thêm 1 lần nào nữa.
Em không từ chối tình yêu, nếu nó thực sự muốn em, thực sự đến với em.
Anh hiểu ko?
Đừng biến em trở thành 1 kẻ ích kỷ, đừng bao giờ biến em thành nỗi ám ảnh của anh.Em không cho phép, anh hay là bất kì một người đàn ông nào cũng thế.
Tình yêu với chúng ta đã kết thúc, ai là kẻ có lỗi- cố truy tìm để làm gì?Để kết luận rằng "chúng ta đã xa nhau " ư?
Với tình yêu này, em có nhiều vết thương lắm. Trái gió trở trời, nó làm em đau không thương tiếc. Có thể anh cũng như thế."Yêu nhau lắm, cắn nhau đau " mà anh, em hiểu.
Sẹo nào đi nữa rồi cũng sẽ lành, sẽ bớt đau dần anh ạ.Vấn đề là thời gian, vì thế sao em phải cố uống thuốc giảm đau làm gì. Biết đâu lại phản tác dụng.Thời gian là liều thuốc tốt nhất cho trái tim em.Và em không cần được kê đơn thêm nữa. Đừng cố can thiệp, tác động vào cuộc sống của em nữa. Hiện tại , đã là tốt lắm rồi...
Em đã cố gắng, thực lòng cố gắng để suy nghĩ một cách tích cực nhất có thể. Anh đừng để em phải bận tâm về nhiều thứ, cuộc sống của anh, tình yêu của anh, hãy cứ do anh quyết định. Hãy cứ yêu khi anh thật lòng yêu thương, đừng vấn vương em. Hãy mở lòng mình ra với những người con gái khác, đừng nghĩ về em.Đừng so sánh em với họ, những người muốn đến với anh. Vì cuối cùng, người ở bên cạnh anh- không phải em!
Em đã nói, yêu anh, cho dù là hạnh phúc hay khổ đau em đều không hối hận. Nếu hối hận, ngay từ đầu, em đã ko để anh bước vào cuộc đời của em, ko để trái tim em yêu thương nhiều như thế...Nhưng anh ạ, mọi chuyện đến với em, em đều chấp nhận, dù mệt mỏi đến thế nào, dù phải đớn đau đến thế nào thì em cũng vẫn tin, ngày mai mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn. Và anh cũng nghĩ như thế đúng ko?Bởi anh là 1 người lạc quan, vì thế em cũng tin, rồi anh sẽ hạnh phúc!
Đó là duyên số, em nghĩ mỗi người đến và đi trong cs của em , đều có 1 ý nghĩa nhất định. Anh đến dạy em cho biết thế nào là tình yêu, là giận hờn vô cớ,là nhớ nhung, là những niềm hạnh phúc trong chờ đợi ; anh dạy em nhiều lắm, dạy cho em cả nỗi buồn, sự thất vọng, và cả sự khổ đau.Và anh đi, có lẽ bởi nhiệm vụ của anh đã hoàn thành rồi. Duyên tình mình có thế thôi, anh nhỉ?
Đừng nhắc nữa, đừng nhắc tên em, đừng nhắc những kỉ niệm của 2 đứa, đừng nhắc cho em biết em đã yêu như thế nào,đừng nhắc cho em biết em đã kiệt sức như thế nào, xin đừng người ơi! Em thấy mình như chết ngạt trước tất cả, như làm cho em trở nên yếu đuối với tất cả những nỗ lực của em đã che giấu.
Nước mắt rơi, hãy rơi hết đi, hãy rơi hết nước mắt của ngày mai, ngày kia, tuần sau, tháng sau, năm sau.Để em không một lần nữa phải khóc vì anh, để em có thể bắt đầu 1 nụ cười với một người đàn ông khác anh!Để em tìm được hạnh phúc của riêng em nhé!
Nước mắt ơi, hãy cứ rơi đi...
Vài đêm thức trắng...
mắt căng ra, đầu óc như dây đàn, da sạm đi, hơi mệt mỏi 1 chút nhưng có ý nghĩa...
...
ngủ- mình sẽ ko biết rằng, không khí buổi đêm lại dễ chịu, mát mẻ như thế, khác hoàn toàn với sự nóng lực, bức bối của ban ngày.
ngủ- mình sẽ không thấy được đêm lại dài như thế.
ngủ- mình sẽ không thấy thời gian đang trôi đi, từng khắc, từng giây một, không thấy bầu trời sáng dần lên.
ngủ- mình sẽ không biết thức đêm cũng là 1 điều vô cùng thú vị.
Đã rất lâu, có lẽ là lâu lắm rồi, ngồi buổi đêm, nghe nhạc mà tâm trạng của mình lại thoải mái, và ổn định như thế. Và mình biết rằng, mình đã lớn hơn, khác hơn với vài ngày trước đó thôi.
Đêm tĩnh mịch, không gian rộng, nghe nhạc nhẹ, thoảng buồn, và mình đã không còn cảm thấy cô đơn, không cảm thấy lạc lõng, ko thấy buồn phiền, và không còn nghĩ về những chuyện đã qua.
Mình cứ mải miết mải miết với cái mà mình yêu thích...
mình đã biết, mình phải làm gì.
Tiếp tục con đường đã đi, sống cho mình, cho gia đình yêu thương.Và sẽ theo đuổi niềm đam mê của mình.