Cuộc đời chịu đựng được là nhờ những ảo tưởng làm ta quên đi bất hạnh. Thật sung sướng thay bao người đàn bà tưởng mình đẹp khi tô son lên môi và đánh phấn lên...
Không có ngày mai nào lại không kết thúc, không có sự đau khổ nào lại không có lối ra...
"Trong cuộc đời có mấy ai không từng vấp ngã,vấn đề là mình phải biết cách tự đứng dậy !!!"
Ngã ko phải vô thức, mà hoàn toàn có ý thức. Mình muốn nghỉ, mình muốn nuông chiều đôi chân mệt mỏi, và thực lòng, là mình muốn nuông chiều cho cái đầu. ngã rồi, mình sẽ không phải suy nghĩ , tiếp theo nên làm cách nào để đi tiếp con đường đó, dù chưa biết đích nó như thế nào? đâu là đích cần với tới.ngã rồi, được ngả lưng, được thiếp đi cho thoả cái mình đã phải gồng mình chịu đựng suốt một quãng đường như thế.cũng dễ chịu...Nhưng rồi...
Chợt tỉnh giấc, nhìn lại quãng đường, ko điểm xuất phát, ko đích tới, và ko có một bóng người.Chơi vơi, chếnh choáng...
Đau, sứt sát da thịt làm mình thấy ê ẩm, buốt.Quặn thắt, thấy mình lạc lõng và cô đơn đến lạnh người. Không còn ai đi chung với mình nữa. Đứng dậy đi một mình, phải tự đối diện với bao gian lan trước mắt, hay ngồi đợi, đợi khi nào xuất hiện 1 con người khác, người có thể cùng mình chia sẻ những khó khăn này ?Thế nào đây, và lại suy nghĩ...
"kẻ thù đáng sợ nhất của mình lại chính là mình".mình có vượt qua nổi cái tôi đầy ích kỷ đó không?Phải thật nỗ lực, nỗ lực thật nhiều nhé!
Mình đang đứng dậy,tập tễnh bước từng bước nhỏ,và vấn đề là mình biết nhìn về phía trước của con đường mình đang đi...
Cứ ngỡ rằng em sẽ khóc thật nhiều, thật nhiều trên vai anh, để thấy giọt nước mắt em ko còn cô đơn trong đêm vắng...
Cứ ngỡ rằng em sẽ nói thật nhiều, thật nhiều, để thoả hết nỗi ấm ức, đau buồn trong lòng em...
Cứ ngỡ rằng em sẽ ôm anh thật chặt trong vòng tay, để rồi em sẽ hết nhớ, hết thương, hết giận hờn...
Nhưng em nhớ rằng, em đã không làm như thế.
Em đã ko khóc, bờ mi khô và ánh mắt ráo hoảnh, nhìn anh
Lặng nghe anh nói
Cảm xúc lẫn lộn
Anh đã ko còn là của riêng em
Em cay nghiệt những lời nói với anh
Đau...
Nỗi đau như cắn dần, cắn dần từng tí một vào mọi tế bào trong cơ thể em.
Không thở được
Đầu óc em như chẳng thể tiếp nhận thêm 1 điều gì nữa
Anh gần mà xa xôi quá
Bờ vai anh vẫn ấm, nụ hôn vẫn ngọt ngào, ánh mắt còn yêu thương lắm lắm.
Anh xa, em xa...
Giờ thì em hiểu, có những nỗi đau không nói được bằng lời, có những nỗi đau, không thể rơi nước mắt...
Em chỉ thấy lạnh...
Cho cô gái bé nhỏ- 1 người bạn của tớ!
Ngồi ngắm những bông hồng đỏ thắm, cậu mang đến cho tớ, tớ cảm thấy một niềm vui, một sự bình yên đến kì lạ, Nhóc ạ! Cảm ơn nhé, cảm ơn vì cậu đã làm cho tớ cảm thấy cuộc sống này dễ chịu hơn 1 chút, khi mà tình yêu thương chưa bao giờ là tính toán...
Tớ- người cậu luôn cho rằng hơi "già " đúng ko? ừ, nhưng chẳng biết từ khi nào, tớ học được ở cậu nhiều điều. Ngạc nhiên thật đấy!
Tớ với cậu khác nhau nhiều lắm, hoàn cảnh, suy nghĩ...Nhưng cả 2 luôn có những vấn đề riêng, mà nói ra thì ai cũng thế đúng không? Nhưng cái cách mà cậu sống, đôi khi lại làm cho tớ thấy hơi ghen tị và có cả lo lắng nữa.
Cậu luôn sống đơn giản nhất có thể, cậu có thể thoải mái nói rằng "tôi thích bạn" với bất kì 1 ai đó, cậu luôn có thể bày tỏ sự quan tâm nhất có thể với tất cả những người cậu yêu thương, mà đôi khi chỉ là một người quen xoàng xoàng thôi. Còn tớ, hình như tớ chưa bao giờ làm được điều đó thì phải- đôi khi chỉ là ánh mắt.
Cậu có thể nói những suy nghĩ của cậu với người đối diện, nhưng nhiều khi tớ cũng ko đủ dũng cảm để nói điều đó, cho dù đó là những lời yêu thương, quan tâm, lo lắng. Có phải tớ khô khan quá không? Tại sao phải che dấu yêu thương chứ nhỉ?
Cậu có thể nói thật nhiều, kể thật nhiều để làm cho mọi người được cười, cho dù câu chuyện thật là trẻ con. Tớ cười, cười vì sự hồn nhiên, sự vô tư, và cười vì cậu thật lạ!Với riêng tớ, hình như ko có khiếu như cậu.
Cậu có thể mua những món quà thật ngộ nghĩnh để tặng bạn bè cậu, cậu luôn cố gắng tìm hiểu "cậu thích con gì nhất, cậu thích hoa gì nhất, cậu thích ăn cái này, cái kia ko?".Tuy ko nói ra, nhưng cậu biết không, với tất cả những người nhận được món quà dù nhỏ bé của cậu đều cảm thấy cậu là một cô gái dễ thương vô cùng, có biết ko thế!?
Giống như trong con người của cậu chỉ là một cô nhóc thôi, không suy nghĩ, ko lo lắng, luôn cố gắng làm những điều mình muốn và chưa bao giờ quan tâm đến việc phải học nấu ăn để nấu cho 1 người yêu thương đặc biệt ăn...
Và tớ cũng có biết
Rằng ngoài những nụ cười cậu luôn cố gắng, là sự mệt mỏi, bởi không gian quá chật chội, bởi không phải ai cũng có suy nghĩ có thể quan tâm vô điều kiện đến mọi người như thế, bởi cậu là số ít mà. Vì vậy, đừng buồn mà hãy nghĩ rằng mình thật là đặc biệt nhé, cậu có những giá trị mà ko phải ai cũng có được đâu, ngốc ạ!
Đừng bao giờ nói rằng cậu ko muốn sống nhé, tại sao lại khôg cơ chứ, còn nhiều điều tốt đẹp chờ đợi của cậu ở phía trước cơ mà. cậu luôn luôn phải cố gắng vui, cố gắng cười, cố gắng học và sống tốt để còn tìm ra cái hạnh phúc đấy chứ. Đâu thể gục gã được đúng ko? hãy coi như cậu đang rèn luyện với mọi khó khăn và thử thách nhé. Khi ấy, thứ cậu tìm được sẽ là vô giá đấy.
Tớ - tất nhiên chỉ là những lời nói, ngoài ra tớ cũgn ko biết phải làm gì để cậu được vui hơn.Có nhiều khi tớ cũgn thất vọng và chán chường lắm lắm. Tớ có thể khuyên cậu luôn cười, nhưng nếu tớ có khóc, có buồn thì tớ cũng chỉ khóc 1 ngày, 2 ngày; buồn 1 tháng,2 tháng nhưng tớ luôn luôn cố gắng cho tương lai của tớ.Và cậu cũng thế!
Tớ lo lắng cho cậu, lo lắng rằng ko biết sau này, có ai ở bên cạnh cậu, chia sẻ cho cậu mọi vui buồn trong cuộc sống, khi mà để hiểu được cậu cũng cần thời gian dài dài.
Tớ lo lắng cho cậu, ko biết sau này ra đời rồi, cậu sẽ đối mặt với cuộc sống đầy bon chen này thế nào, khi mà cậu luôn rụt rè, luôn sợ hãi trước mọi thứ xa lạ. Hãy học dần cách làm quen với nó đi nhé.
Tớ lo lắng cho cậu, khi mà cậu chưa bao giờ biết chăm sóc bản thân mình một cách đúng nghĩa cả.Rồi một ngày nào đó chúng ta sẽ già và yếu đi chứ.Hãy nghĩ và luôn bảo vệ sức khoẻ của mình nhé.
Rồi cậu sẽ học cách trưởng thành từng ngày một, tớ nghĩ cậu rồi sẽ hạnh phúc.
Tớ cũng có gia đình yêu thương, những người bạn chân thành. Họ là mục đích sống của tớ, vì thế tớ luôn luôn phải chiến đấu với mọi thứ, đôi khi là chính bản thân tớ, cậu ạ!
Tớ cũng đã, và có thể là đang chán ghét bản thân tớ, cũng có nhiều khi tớ muốn "buông" lắm, và thật lòng thì tớ đã "lỏng tay" lắm rồi. Nhưng rồi, tớ chợt nhận ra rằng, nếu tớ ko sốgn vì tớ, thì tớ phải sống vì những người yêu thương tớ. Họ đã hi sinh cho tớ quá nhiều, và ít nhất tớ phải trả được phần nào đó tình yêu đó, dẫu biết rằng ko bao giờ là đủ...
Có những khi tâm hồn tớ vỡ vụn, lý trí tớ hao mòn, trốgn rỗng, tớ thường ngồi nhìn mọi người qua lại, để biết rằng cuộc sống vẫn đang diễn ra; tớ thường ngồi ngắm nhìn những bông hoa đẹp nhất có thể, những cảnh vật đẹp nhất có thể từ internet để biết rằng còn có rất nhiều thứ đẹp đẽ trên đời này; tớ cũng thường đọc mọi thứ từ internet để thấy rằng,tớ được sống là một điều may mắn hơn hàng ngàn người khác khi đang đấu tranh với cái chết...
Tớ nghiệm ra rằng, hãy luôn nghĩ về những điều tốt đẹp nhất để làm đích cố gắng sống.
Hãy chỉ nghĩ về những điều tốt đẹp ở phía trước thôi nhé, để ngày hôm nay cậu có dẵm phải gai thì ngày mai, luôn đẹp!
ngủ ngon!