Mưa, mưa...muốn được chạy theo những giọt nước...trôi mãi, trôi mãi...
Blah blah...
Trời ơi, cút hết đi, biến hết đi.
Sao mà ghét thế ko biết được.
Chỉ thích đập phá thôi, chỉ thích có ai đó cho mình nói thoả thích, chửi thoải mái, và nguyền rủa những gì mình muốn. Sẽ không bao giờ tìm được người như thế nhở? có lẽ là một người điên. ha ha.
mấy hôm nay, cứ ngứa tay ngứa chân, muốn được đánh ai đấy quá. nhưng mà chả có ma nào "ừ" một tiếng với đề nghị của mình. ờ đúng, có thần kinh đâu.
dạo nè, cũng chả muốn đi đâu, chỉ thích ngồi nhà, chọc ghẹo người khác. hơ hơ.
Cũng chả thích quan tâm đến ai cả, chỉ quan tâm đến mỗi cảm giác của mình, làm sao giải toả đc sự bức xúc này.
việc ai người ấy tự làm. giờ mình là thành phần vô can.sống chết mặc bay.
Ai thích chơi thì chơi, ko thích thì thôi; thích nói chuyện với mình, mình nói lại, nếu ko thì cũng thôi; thích mình đi cùgn, hứng lên thì mình đi, ko thì thôi; tốt thì chơi, ko tốt thì thôi.Cần quái gì ai.Chả cần can thiệp vào cuộc sống của ai, ừ, thì cũng chả ai can thiệp hỏi han cs của mình. Thế cũng tốt.
Ngoài bố mẹ,anh em ra thì hỡi ôi, kệ.
ờ, mà chả phải người khác cũng kệ mình đấy thôi, tốt!
Giờ phát hiện "người khôgn vì mình trời chu đất diệt" đúng quá. ai cũng thế cả.
Cứ lo cơm ăn 3 bữa, quần áo mặc cả ngày lẫn đêm, sáng ngủ, chiều dậy đi học. thế là chấm hết.
hết, hết, hết.
Không thấy nhớ, không thấy buồn, không thấy xốn xang, không chờ đợi, không hi vọng...
Chỉ đôi lúc thấy nhói một cái khi không biết mình đang ở đâu... Và chỉ vậy thôi...
Trái tim dường như đang im lặng, hoặc là "nó đã phải chịu đựng nhiều đến nỗi giờ quá tải và trở nên chậm chạm trong việc thu nhận các tín hiệu cảm xúc" giống như Phượng nói...
Em khô khan??? Em chai sạn???
Chìm trong những cuộc vui...
Tốt nhất là không thắc mắc nhiều... Tốt nhất cứ là một người nhơn nhơn, tưng tửng... Như thế sẽ thấy cuộc sống nhẹ nhàng hơn...
Như việc đùa giỡn với tình cảm của người khác...
Nhưng người tổn thương nhất thì vẫn chính là mình...
@bé kon ">"<
em.
hay fải gọi là bé kon nhỉ.
lâu lắm chẳng nói chuyện nhỉ?
k biết là có fải chẳng bao giờ nữa k. nhưng chẳng sao cả, ai cũng có quyền tự do ngôn luận mà, nói tẹt ga.
tớ bảo bé kon rồi mà, đừng buồn, buồn làm j, cuộc sống này quá nhiều thứ để buồn, quá nhiều thứ để mà fải lo nghĩ, thế nên buồn làm j, có quá đáng lắm cũng chỉ nên không vui thôi. không vui - thế thôi - không hơn không kém.
tất nhiên ai chẳng có vài suy nghĩ trong lòng mà chẳng nói ra, nói ra làm j, cũng chỉ nhận đc thêm 1 vài tiếng thở dài, 1 vài câu an ủi, động viên... quá vô nghĩa, lúc đó, cần là cần những hành động thik hợp, những cử chỉ thiết thực. nhưng mà liệu có ai hiểu đc, liệu có ai làm đc cơ chứ. tất nhiên sẽ có, nhưng k fải trường hợp của mình đâu, ít khả năng lắm. hiểu k ?
cũng đừng nên có suy nghĩ trong lòng kiểu như mình là người đen đủi nhất trên đời, vớ vẩn. nhìn lại mình đi. cũng đừng bao giờ có cái kiểu nghĩ cho đi bao nhiêu rồi sẽ đc nhận lại bấy nhiêu - hoàn toàn vô nghĩa. nên nghĩ thêm 1 câu này này : hy vọng thật nhiều để rồi thất vọng thật lớn. nhỉ?
Cuộc sống k đẹp và long lanh huyền ảo như bé đã từng nghĩ, nó bon chen và bẩn thỉu lắm. làm j có cái j công bằng, làm j có cái j gọi là chính nghĩa, chỉ có quyền lực, chỉ có tài phú mới có thể quyết định số fận của mình. đâu rồi cái thời 1 túp lều tranh 2 trái tim vàng???? k có đâu, bgiờ k bao giờ có cả. cái đó chỉ có trong tiểu thuyết thôi, bây giờ con người ta thực dụng lắm bé à, cũng đúng thôi, sống mà k có mục đích, lý tưởng thì còn j là cuộc sống, bất quá mục đích, lý tưởng không fải ai cũng jống nhau. thế nên ngàn vạn lần k nên nhìn nhận sự việc chỉ theo 1 ánh mắt của mình. nhìn và cảm nhận từ nhiều góc độ ấy. nhỉ????///
nói thật với bé kon nhé, bgiờ tớ chả tin cái đéo j cả, chỉ có tiền mới có giá trị, có tiền mình sẽ có tài sản cố định, có tiền mình sẽ có tất cả mọi thứ mình muốn, hơ hơ, tớ cuồng vì tiền mất rồi. hơ hơ, xin lỗi bé kon nha, cái thứ gọi là tình yêu ý mà, với tớ nó chỉ làm con số 0, thế thôi, cũng chẳng cần nó tròn làm j, đằng nào nó cũng chỉ là 1 con số 0 thôi mà, nhỉ? đừng nên đau khổ vì tình làm j bé ạ, tất cả k đáng đâu, thật sự là k đáng chút nào cả. có nhiều thứ đáng để mình fải đau khổ hơn mà. nhỉ? yêu à, đương à, thật là k đáng tin đâu. gửi cho chỗ này, chỗ khác lại nhận đc, thế có tức không? rồi lại 1 chỗ khác nữa fản hồi lại cho mình, hơ hơ, lọan cả lên, chẳng hay ho j cả, nhỉ?
hix, viết 1 thôi 1 hồi, tự nhiên suy nghĩ bay đâu hết sạch rùi, hum sau viết tiếp cho bé vậy, jờ đến bạn của bé.
@bạn của bé kon và của tớ (Messenger)>.<"
hix.
sr thật nhiều, dù biết jờ đây câu xin lỗi là vô nghĩa.
tớ cứ tưởng tớ thông minh, tớ cứ tưởng tớ suy nghĩ rất nhiều việc rùi, nhưng hóa ra tớ lại là thằng khờ bạn à, 1 thằng ngu mới đúng, đần độn quá mức, hạnh phúc trong tầm tay mà k biết nắm lấy. hay nhỉ? tớ cứ theo đuổi ảo tưởng ( xin lỗi bạn 1 lân nữa ) ấy, cứ cố chấp mãi, cuối cùng lại lôi cả bạn vào vòng xóay do tớ tạo ra, thật chẳng ra làm sao đúng không? tớ cứ cố chấp, rồi khi có đc tc of bạn tớ lại quay lưng đi. thật sự tớ chả ra sao cả. xin lỗi thêm 1 lần nữa nha. cứ tưởng mình thông minh khi gợi cho bạn chuyện từ bỏ đi tc of mình, nào biết đâu bạn đã có câu trả lời của chính mình, k biết là tớ quá ngu dốt hay cực kì ngu dốt nữa. hix.
lâu rồi cũng chẳng liên lạc với bạn, dù muốn nhưng tớ cũng chẳng dám, hơ hơ. còn đâu thằng mặt dầy như ngày xưa nữa nhỉ, có lẽ bi giờ tớ biết ngại rồi, cũng biết xấu hổ rồi. èo. vớ vỉn nhỉ.
thật sự muốn xin lỗi bạn thật nhiều, dù biết là câu xin lỗi nó vô nghĩa. nhưng rốt cuộc tớ cũng chẳng biết nói câu j khác cả. xin lỗi, xin lỗi thật nhiều xin lỗi vì tớ đã gây ra thêm 1 vết thương cho bạn, xin lỗi vì tất cả, giá như ngày xưa chúng mình chỉ thế thôi nhỉ, chỉ đến mức đó thôi, có lẽ bây giờ chúng mình vui biết mấy. nhưng dù j thì nó cũng chỉ là cái giá như, nó k có giá trị hiện thực. tất cả chỉ là giá như mà thôi.
hơi trái ngược nếu tớ chúc bạn sớm tìm đc hạnh phúc thật sự của chính mình, khi mà tớ lại bảo con bé kon đừng yêu đương làm j nhỉ? thật ra j tớ nghĩ cái j đến nó sẽ đến, tuy số fận nằm trong tay mình, nhưng có lẽ có vài điểm mấu chốt vẫn cần fải để tự nhiên xảy ra. nhỉ?
1 lần nữa xin lỗi bạn, và thêm lần nữa chúc bạn vui vẻ, khỏe mạnh và sớm tìm đc hạnh phúc của bạn nhé. tớ mãi mãi sẵn sàng làm chỗ dựa cho 2 người nếu cần ( nhưng chắc tớ k có cơ hội để làm việc đó đâu ).hi.
hi.
@h :
k còn j để nói với m.hết.
Một ngày đặc biệt.
Nó cố trông mắt nhìn cái đồng hồ. Từng giây một, từng giây, từng phút trôi qua. Chỉ có nó là đứng yên . Trống rỗng.
Nó tưởng chừng và hi vọng, ngày này sẽ trôi qua như bao ngày khác. Nhưng không phải vậy, bởi bản thân thời gian, hôm nay vẫn là ngày đặc biệt. Đặc biệt với nó, và có lẽ cũng là chỉ nó.
Vắng lặng và cô đơn. Nó như chỉ nhìn thấy nó trong một không gian chật hẹp và bức bối. Lặng lẽ đối diện với chính mình, Nó thấy nó càng trở nên tồi tệ hơn.
Nó luôn tin rằng "thời gian sẽ là liều thuốc cho mọi vết đau", nhưng nó tự hỏi rằng, cái thời gian đó là bao lâu nhỉ. Trong khi chưa lành vết đau ấy, nó lại có vết đau khác. Phải chăng cứ như vậy mãi. Nó sẽ chẳng bao giờ hết đau.
Ngày hôm nay, nó đã nghĩ chẳng còn quan trọng nữa. Đau thì cũng đã sao, nó quen với cảm giác tê buốt đó . Cảm giác đó sẽ luôn nhắc cho nó biết rằng tại sao nó đau. Và rồi nó lại nhớ mãi.
Một vòng luẩn quẩn.Luẩn quẩn là do nó. Đôi khi nó tự hỏi, làm sao có thể rõ ràng trong mọi cảm xúc. Đã là cảm xúc thì làm sao mà rõ ràng. Ừ, thì thôi kệ.
Hiện tại nó chẳng buồn và cũng chẳng vui. Mọi thứ lướt qua đầu nó chỉ là chốc lát. Nó thấy từng khoảnh khắc, nhưng nó không dừng lại ở bất cứ một giây phút nào. Giống như trong đầu nó là một màn trình diễn, trong đó có đủ trạng thái cảm xúc, bất ngờ, vui vẻ, hạnh phúc; sau đó lại là buồn đau và nước mắt. Mọi thứ đi qua nó rất nhanh, nhanh đến nỗi không kịp để nó thể hiện tâm trạng.
Một sms để biết rằng vẫn có người nhớ đến ngày đặc biệt này, đau lòng. Rất đau. Giống như ai đó vừa dùng dao nhọn và xuyên thẳng vào trái tim nó. Nhưng sau đó thì kết thúc, chỉ là vậy.
Bỗng chốc mọi thứ vỡ oà trong nó. Nó lại trở nên tồi tệ.
Khi ngày đặc biệt kết thúc. Nó lại trở về với vòng quay của cuộc sống.
có đôi khi chỉ là thấy nhói 1 cái... và rồi k biết mình đang ở đâu...