Hư Thiên đỉnh hình cầu, cao khoảng ba bốn thước, rộng hai đến ba thước, cũng không tính là lớn.
Trên đỉnh có một cái nắp đậy hình tròn, bốn phía có điêu khắc cây cối, các loài cá và thú vật khác nhau. Thoạt nhìn đơn giản vô cùng nhưng lại trông rất sống động. Thậm chí khiến cho trong đầu Hàn Lập cảm nhận được khí tức man hoang viễn cổ.
Đỉnh này vừa mới xuất hiện khỏi động khẩu liền bắt đầu phát ra những tiếng vang rất nhỏ, âm thanh càng lúc càng lớn. Đồng thời lam sắc băng diễm vây quanh bảo đỉnh này cũng “u u” mấy tiếng, cao lớn hơn mấy lần.
Hàn Lập và Huyền Cốt vốn đang đứng ở phụ cận động khẩu cơ hồ sắc mặt đồng thời đại biến, vội vàng bay ra ngoài.
Chỉ thấy chu vi mười trượng quanh tế đàn đều được ánh sáng màu lam kia chiếu sáng hoàn toàn bị đóng băng lại.
Trừ quang diễm đang chớp động trên động khẩu kia ra chỉ còn con Huyết Ngọc Tri Thù và yêu thi Tri Thù ở gần động khẩu kia là đang hoạt động tự nhiên trong huyết quang thôi, tất cả những thứ khác đều hoàn toàn bị đóng băng lại. Hàn Lập và Huyền Cốt nếu đi chậm một chút cũng nhất định sẽ bị đóng băng.
Tế đàn lúc này dường như đang bị một màn thủy tinh màu xanh bao phủ vào bên trong.
“Vậy… làm thế nào mà lấy bảo vật?” Hàn Lập nhìn thấy cảnh tượng đóng băng kinh người này không khỏi biến sắc, hướng đến Huyền Cốt hỏi.
Loại cảnh tượng này tựa hồ ngay cả linh lực cũng muốn bị đóng băng, Hàn Lập tự nhiên không biết như thế nào mới có thể xuống tay thủ bảo.
“Không sao, ta tự có biện pháp thu đỉnh ra bên ngoài Kiềm Lam Băng Diễm này. Huyền hồn quỷ hỏa ta tu luyện cũng là vật chính âm chí hàn, mặc dù không có nào so với băng diễm này nhưng để cách ly một đồ vật vẫn có thể làm được. Trong lúc đó, ngươi nhân cơ hội này đem bảo đỉnh này ra khỏi động, sau đó thu lấy” HUyền cốt nhìn ngọn lửa màu lam kia, mắt không chớp nói, bộ dáng trịnh trọng cực kỳ.
Mặc dù nói lạnh lùng như thế nhưng Hàn Lập lại từ trong đó nghe ra một tia hưng phấn.
Thần sắc Hàn Lập không khỏi biến chuyển.
Đối phương lại chủ động đi đối phó với lam sắc băng diễm nguy hiểm cực kỳ kia, để cho hắn thu lấy bảo đỉnh. Điều này khiến cho hắn cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Khuôn mặt không khỏi mang theo sự cổ quái nhìn đối phương một cái.
Nếu nói lão ma này có lòng tốt như thế, Hàn Lập tuyệt đối không tin.
Nhưng đối phương lại nói như thế, tựa hồ không có vấn đề nào cả.
Chẳng lẽ thu lấy Hư Thiên đỉnh này lại càng nguy hiểm hơn? Trong lòng Hàn Lập xuất hiện một tia nghi hoặc.
Đương nhiên, nếu Huyền Cốt đề nghị để đối phó với băng diễm kia mà cho hắn đi thu bảo, Hàn Lập lại càng không thể không đáp ứng được.
Bởi vậy Hàn Lập sau khi suy nghĩ một chút, trong lòng quyết định đáp ứng.
Bây giờ không phải là lúc rút tay về, tất cả chỉ có thể tới đâu hay tới đó thôi. Nếu chân thật thu lấy bảo đỉnh này có điều gì không đúng, hắn tự nhiên không muốn bảo vật này, trước tiên phải đảm bảo sự an toàn cho chính mình.
Trong lòng quyết định như vậy xong, Hàn Lập hướng đến Huyền Cốt lơ đãng gật nhẹ đầu.
Huyền Cốt thấy như vậy liền mỉm cười với hắn. Sau đó mắt hiện lên sự cổ quái và ngưng trọng nhìn lam diễm mấy lần, thân hình bắt đầu xoay tròn trên không trung.
Quỷ khí quanh thân chuyển động theo, hình thành nên một cơn gió lốc màu xanh đường kính hơn trượng, âm khí dày đặc, ẩn ẩn bên trong đó có tiếng quỷ khóc thê lương truyền ra ngoài.
Tiếp theo, gió lốc trực tiếp hướng đến màu lam tinh thể kia áp xuống.
“Oành đùng” một tiếng, gió lốc đang di động kia dường như bị đốt lên, liền biến thành một ngọn lửa, tạo nên một hỏa trụ cuộn cuộn cao vài chục trượng.
Hỏa trụ này không phải hồng cũng không phải trắng, màu sắc chuyển đổi qua lại giữa trắng và xanh, không có một tia ấm áp nào, ngược lại làm cho người ta cảm giác được lạnh lẽo vô cùng.
Hàn Lập mở to đôi mắt, nhìn kỹ hỏa trụ quỷ dị kia áp vào trong lam sắc băng phong.
Trong nhát mắt, ba loại quang mang đan xen với nhau, truyền ra tiếng kim loại va chạm nhau rất khó nghe. Khiến cho hai hàng lông mày Hàn Lập không khỏi nhíu lại.
Bất quá, đôi mày Hàn Lập vừa nhíu lại lập tức giản ra liền.
Bởi vì hỏa trụ màu xanh đen kia thật sự tách ra được một cái thông đạo, nhắm đến lam diễm ở trung tâm tế đàn mà phóng tới.
Thấy như vậy Hàn Lập cũng bắt đầu khẩn trương lên. Tâm thần nhanh chóng cùng với con Huyết Ngọc Tri Thù kia liên hệ với nhau.
Chỉ cần đối phương có thể đem Hư Thiên đỉnh và Kiềm lam băng diễm tách ra hắn sẽ lệnh cho Huyết Ngọc Tri Thù phát lực.
Rốt cuộc hỏa trụ dưới sự thúc dục của Huyền Cốt cũng đi đến được động khẩu.
Đối mặt với lam sắc băng diễm đang lưu chuyển kia, nó chỉ dừng lại trong chốc lát liền bạo liệt ra, tróng nháy mắt hỏa trụ biến thành một bông sen lớn mày xanh, đem cả băng diễm cùng Hư Thiên đỉnh ở bên trong mà bao phủ lấy.
Nhìn như vậy trong lòng Hàn Lập chợt cả kinh.
Ý niệm đầu tiên trong đầu hắn chính là Huyền Cốt chẳng lẽ đã đổi ý, muốn độc chiếm Hư Thiên đỉnh? Nghĩ đến đây, hắn lập tức cầm đồng hoàn ngũ sắc kia vào tay, trở nên dị thường cảnh giác.
Nhưng một màn phát sinh tiếp theo khiến cho trong lòng Hàn Lập an tâm hơn trở lại.
Bởi gì sau đó, hoa sen thật lớn kia đem lam sắc băng diễm tách ra ngoài, mà Hư Thiên đỉnh kia lại giống như là hư ảo, đứng tại chổ không hề nhúc nhích.
Trống ngực Hàn Lập đập nhanh hơn, trên mặt vì hưng phấn quá mà nhuốm màu hồng.
Hắn một bên thầm than công pháp của Huyền Cốt thần diệu, một bên tâm niệm vừa chuyển phân phó Huyết Ngọc Tri Thù liều mạng dùng sức.
Thù ti lúc đầu đang căng thẳng kia lập tức phát ra âm thanh. Sau một trận rung động kịch liệt thì kỳ tích liền xuất hiện.
Bảo đỉnh thoạt nhìn như nặng ngàn cân kia lại dưới sự lôi kéo liều mạng của Huyết Ngọc Tri Thù liền bắn về phía Hàn Lập, chợt như trở nên nhẹ bỗng.
Hàn Lập đầu tiên là vui vẻ, sau đó trong lòng rùng mình.
Hắn không dám dễ dàng mạo hiễm, vội vàng giương hay tay lên, một kiếm quang màu xanh từ trong lòng bàn tay bắn ra, nhưng tại nữa đường liền lập tức biến đổi, hóa thành hai sợi dây ở hai bên bảo đỉnh, sau đó đồng thời phát lực.
Nhất thời đỉnh lô cách Hàn Lập ở ba bốn trượng liền dừng tại chỗ.
Thấy có thể khống chế nhẹ nhàng Hư Thiên đỉnh, Hàn Lập ngược lại cảm thấy có chút gì đó không đúng.
Hắn mơ hồ hiểu được, thu bảo thuận lợi như vậy khẳng định là cùng với kiềm lam băng diễm cách rời với bảo đỉnh này có quan hệ rất lớn.
Bất quá ý nghĩ này chỉ là chợt lóe lên trong đầu hắn mà thôi.
Hắn không kịp suy nghĩ nhiều kiếm khí đã biến thành sợ dây kia đã rung lên, bảo đỉnh lúc này đã được một đạo chân nguyên màu xanh bao quanh, chậm rãi bay về phía hắn.
Tiếp theo một trận chú ngữ trầm thấp vang lên, Hư Thiên đỉnh bên trong thanh quang nhanh chóng thu nhỏ lại, chậm rãi rơi vào bên trong bàn tay hắn.
Hết thảy đều thuận lợi như vậy, một chút ngoài ý muốn cũng không có xuất hiện.
Hàn Lập dùng ngón tay nhẹ nhàng cọ lên trên đỉnh, vẫn không dám tin tưởng rằng bảo đỉnh được xưng là đệ nhất bảo vật tại Loạn Tinh Hải này lại tới tay hắn.
“Đỉnh này không phải là giả chứ?” Hàn Lập ngưng thần nhìn vào tiểu đỉnh lớn khoảng nắm tay, trong lòng đột nhiên xuất hiện ý nghĩ cổ quái như vậy.
Nhưng lúc này, một trận cuồng tiếu cắt đứt ý nghĩ quái dị này trong đầu Hàn Lập.
“Ha ha! Kềm lam băng diễm, Huyền hồn âm tỏa, Ích tà thần lôi, ba thứ cuối cùng cũng ở cùng một chỗ, quả nhiên có thể dung hợp lại làm một. Như vậy ta có thể tu luyện thành Tu La thanh hỏa trong truyền thuyết. Quả nhiên không có sai. Ha ha…” Đó rõ ràng chính là âm thanh của Huyền Cốt, chì là tiếng cười của hắn lúc này tràn ngập sự tực đắc và mừng như điên.
Hàn Lập nghe xong như vậy trong lòng trầm xuống, không biết vì sao trên người lại bắt đầu có chút phát lạnh.
Hai tay hắn nắm chặt tiểu đỉnh, nheo hai mắt lại nhìn đến Huyền Cốt mặt không chút thay đổi.
Kết quả nhìn thấy khiến cho Hàn Lập hơi kinh hãi.
Hoa sen màu xanh đen kia sớm đã biến mất không còn bóng dáng. Tên tay hắn thay vào đó là cầm lấy một cái quang cầu có đường kính khoảng một thước.
Quang cầu này vừa nhìn cũng có hai màu xanh đen nhưng cẩn thận quan sát sẽ phát hiện tại trung tâm quang cầu có một ngọn lửa màu lam đang cháy trong đó. Mặc dù bên ngoài có một tầng lục hắc bao phủ nhưng vẫn có bộ dáng muốn xông ra bên ngoài.
Càng làm cho người ta kinh ngạc hơn chính là bên ngoài quang cầu thỉnh thoảng vẫn có dòng điện đen nhánh, không ngừng bắn ra xung quanh, cũng không ngừng phát ra tiếng sấm rất nhỏ.
Sắc mặt Hàn Lập thay đổi.
Chẳng lẻ chủ ý chính thức Huyền Cốt lão ma chính là…
Không đợi cho Hàn Lập cẩn thận tự đánh giá ý nghĩa của một màn trước mắt này. Quang cầu trong tay của Huyền Cốt từ từ bay lại về phía Hàn Lập, cách Hàn Lập chừng mười trượng thì ngưng di chuyển, ánh mắt hắn rơi lên trên tiểu đỉnh Hàn Lập đang nắm chặt trong tay.
“Tốt lắm, ngươi cũng đoạt được Hư Thiên đỉnh rồi, xem ra kế hoạch của ta không có sai điều gì” Huyền Cốt nhìn Hư Thiên đỉnh, trong mắt lộ ra sự cổ quái.
Hàn Lập nghe xong lời này “Hừ” một tiếng, vẻ mặt cảnh giác nhìn Huyền Cốt nhưng lại không có lên tiếng.
“Nhìn vẻ mặt của ngưoi tựa hồ đã đoán được điều gì. Mặc dù ta rất muốn giải thích cho ngươi một chút nhưng ngươi lại phải lập tức chết đi. Thời gian của ta đã không còn nhiều lắm, để cho ngươi làm một con quỷ hồ đồ, trong lòng càng thoải mái hơn một chút” Huyền Cốt thản nhiên cười nói.
Trong lòng Hàn Lập chấn động, đối phương có ý đồ giết người đoạt bảo rất rõ ràng.
Hắn lúc này không muốn lãng phí miệng lưỡi tìm hiểu nguyên do, hơn nữa cũng không muốn nói lời thừa, sắc mặt trầm xuống ra tay trước.
Khoát tay một cái, năm vòng đồng ở trên tay lập tức bay ra ngoài, ánh sáng mờ chợt lóe lên sau đó không còn nhìn thấy bóng dáng của nó nữa. Sau một khắc chúng nó chỉnh tề xuất hiện lên trên cổ và tứ chi của lão ma.
“Trói!” Hai tay Hàn Lập bắt pháp quyết, không chần chừ điều khiển cổ bảo.
Ngay tức thời năm vòng đồng (ngũ xuyến đồng hoàn) nhanh chóng nhỏ lại, khóa chặt cổ và tay chân của lão ma Huyền Cốt.
“Hắc hắc! Ngũ Hành hoàn! Cái cổ bào này tuy cũng coi như là một loại có tên tuổi khá lớn nhưng đối với tu sĩ Dị linh căn, tu vi cách xa tu vi của tu sĩ sử dụng và tu sĩ bàng môn tả đạo như chúng ta căn bản chẳng có tác dụng gì.” Huyền Cốt tuy bị Ngũ Hành hoàn siết chặt nhưng mặt lại lộ vẻ chế nhạo nói.
Sau đó hắn quả nhiên sử dụng tay như bình thường, vỗ lên quang cầu đang ở trước ngực.
Bề ngoài quang cầu chớp lóe một trận, “bụp” một tiếng, tự động nứt ra một cái lỗ to.
Lam quang ở trong đó lưu chuyển không ngừng, tiếp theo một ngọn lửa thật dài phun ra.
Ngọn lửa này cực kỳ thông linh, sau khi nhẹ nhàng cuốn lấy cổ và tứ chi của Huyền Cốt thì Ngũ Hành hoàn nguyên bản siết chặt, trong nháy mắt bị một tầng băng tuyết dày đông lại.
Sau đó thân hình lão ma vặn vẹo một cách khó tin, “đinh đang” âm thanh thanh thúy liên tiếp vang lên, Ngũ Hành hoàn giống như vật chết từ trên rơi xuống thạch đài.
Tâm tình của Hàn Lập trầm xuống, không chút suy nghĩ liền hé miệng, bảy thanh tiểu kiếm từ trong liên tiếp bay ra, sau đó tụ hợp nhau lại tạo thành một thanh cự kiếm, nhanh chóng chém xuống người Huyền Cốt.
Lão ma thấy vậy, trên mặt lộ xuất một tia ngưng trọng.
Hắn đưa hay tay bao lấy quang cầu, vết nứt trên đó lại to thêm vài phần, từ trong phun ra một mảng lớn lam sắc hỏa diễm.
Trong nháy mắt hỏa diễm hóa thành một con băng long ngũ trảo (rồng băng có năm móng vuốt), thân thể lóe lên hàn quang, trong suốt lấp lánh, hai móng vuốt phía trước ngăn cản cự kiếm, rồi không chút khách khí phun ra luồng khí màu xanh lam, công kích lên thân kiếm.
Quang hoa của cự kiếm liền ảm đạm, trên mặt kiếm lờ mờ xuất hiện một lớp băng và bắt đầu trở nên chậm chạp.
“Ầm!” âm thanh sấm sét vang lên, mấy đạo hồ điện kim sắc xuất hiện trên thân của cự kiếm, hung hăng công kích về phía băng long, đẩy lùi nó ra xa mấy trượng, giúp cự kiếm phá tan vòng kìm kẹp.
“Còn muốn chạy? Bản thương nhân đã dự đoán được pháp bảo Kim Lôi trúc này của ngươi chắc chắn không còn nhiều Ích Tà Thần Lôi. Ta xem ngươi hôm nay có thể phát động được bao nhiêu lần!” Huyền Cốt hé miệng, cười ác độc nói.
Sau đó lão ma chỉ về phía băng long, ra lệnh nó tiếp tục công kích về phía cự kiếm.
Hàn Lập nghe xong lời đó, trong lòng không khỏi khẽ động.
Mặc dù đối phương làm ra vẻ như không có gì nhưng hắn vẫn lờ mờ cảm giác được dường như đối phương vẫn có một tia ý tứ sợ hãi đối với Ích Tà Thần Lôi.
Tuy nhiên Hàn Lập cũng chẳng có thời gian ngẫm nghĩ vấn đề đó mà vội vàng xạ ra một đạo pháp quyết màu xanh lên thân cự kiếm.
Tiếp theo hắn điểm chỉ, cự kiếm liền lay động dữ dội một trận, hóa ra thêm hai thanh cự kiếm giống đúc như bản thể, đó chính là chiêu “Kiếm ảnh phân quang thuật” trong Thanh Nguyên công pháp.
Hai thanh cự kiếm đồng thời bắn ra nhưng đạo điện hồ kim sắc to lớn, trực tiếp nghênh đón băng long, thanh còn lại thì lóe lên, chém về phía Huyền Cốt.
“Di!” Huyền Cốt khẽ thốt lên kinh dị.
Việc Hàn Lập vẫn còn thừa sức để phát động Ích Tà Thần Lôi lớn như vậy khiến lão ma có chút ngoài ý muốn, đồng thời cũng kinh ngạc khi thấy chiêu thức “Kiếm Ảnh Phân Quang thuật” có thể biến ra thêm hai thanh cự kiếm thật sự.
Nhưng thần sắc sửng sốt kia lập tức tiêu biến, hắn không nhanh không chậm vỗ lên quang cầu trong tay, lam sắc băng diễm lại phun ra thêm lần nữa.
Lần này băng diễm đột nhiên chớp động vài cái trước người lão ma, sau đó hóa thành băng thuẫn hình tam giác trực tiếp ngăn chặn thế đột kích của cự kiếm.
Điện hồ kim sắc và lam quang trên mặt băng thuẫn va chạm vào nhau, không cái nào chịu nhường cái nào, trong chốc lát hình thành thế giằng co.
Hàn Lập thấy vậy, không những không hoảng hốt mà còn vui mừng.
Điều này chứng tỏ Ích Tà Thần Lôi không có cách nào khắc chế lam sắc băng diễm nhưng đồng dạng lam sắc băng diễm cũng chẳng làm gì được Ích Tà Thần Lôi. Về phần tiếp theo sau ai có thể áp chế được ai thì tự nhiên phải xem uy lực của mỗi thứ như thế nào mới được.
Nghĩ tới đây Hàn Lập liền vỗ vào túi trữ vật ở bên hông, một cái áo khoác màu đỏ đột nhiên xuất hiện ở trên thân hình.
Mặc dù hắn vẫn chưa rơi vào bước đường cùng nhưng vẫn phải chuẩn bị tốt một số đường rút.
Tiếp theo Hàn Lập không chút chần chứ, hai tay chập lại, thần sắc trở nên trịnh trọng.
“Bùm, bùm” một tràng âm thanh sấm sét vang lên, ở giữa hai bàn tay xuất hiện một quả cầu màu vàng nhạt, trên mặt điện hồ không ngừng chớp lóe.
Quả cầu này chỉ to khoảng vài tấc nhưng sau khi được Hàn Lập điều động Ích Tà Thần Lôi còn sót lại trong cơ thể liền lập tức bành trường lên vài lần, trong nháy mắt đã to khoảng vài thước.
Phía đối diện Huyền Cốt đang thao túng kiền lam băng diễm, muốn dùng một kích phá tan hai thanh cự kiếm nhưng thấy màn này, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, trong mắt hiện lên vẻ khó tin.
Hắn thực sự không thể tin cảnh đang xảy ra trước mắt mình, Hàn Lập vẫn còn có năng lực hình thành nên lôi cầu lớn như thế. Đối phương rút cuộc là có bao nhiêu thanh phi kiếm chế từ Kim Lôi trúc?
Trong lòng hắn thấp thỏm bất an!
Phải biết rằng lão ma đột nhiên trở mặt là vì hiểu rõ giết Hàn Lập chẳng phí bao nhiêu sức lực ngay cả khi hắn vừa mới thu được lam sắc băng diễm uy lực cực lớn này.
Mặc dù vừa mới đắc thủ và chưa bị luyện hóa để dung hợp thành “Tu La thánh hỏa” nhưng dưới sự áp chế của Huyền Hồn âm hỏa và Ích Tà Thần Lôi, chung quy lão ma cũng có thể miễn cưỡng sử dụng.
Ích Tà Thần Lôi có thể chống lại công kích của lam sắc băng diễm và Huyền Cốt đương nhiên biết Hàn Lập có phi kiếm chế từ Kim Lôi trúc cũng đồng dạng phóng xuất được loại thần lôi đó.
Thế nhưng ngay cả như vậy, việc đưa Hàn Lập vào chỗ chết cũng chẳng phải là điều không thể.
Bởi vì theo dự tính của lão ma thì Ích Tà Thần Lôi của Hàn Lập đã dùng gần hết, dù may mắn còn một ít nhưng tuyệt đối không quá nhiều, do đó không có khả năng ngăn cản được lam sắc băng diễm.
Với lại cũng chẳng ai có khả năng có nhiều pháp bảo luyện chế từ loại tài liệu hi hữu đó.
Thế nên số lượng phi kiếm mà Hàn Lập có khiến Huyền Cốt thực khó có thể tin tưởng nổi.
Ích Tà Thần Lôi mỗi khi phóng ra bao nhiêu thì mất đi bấy nhiêu, nếu không có thời gian bồi dưỡng thì sẽ không có đủ thần lôi. Huyền Cốt nói thế nào đi nữa cũng sẽ không tạo cơ hội cho Hàn Lập làm việc này.
Về phần tên nghịch đồ Cực Âm, hắn tuy rất thống hận nhưng sau khi đoạt được lam sắc băng diễm và thấy nó có khả năng trợ giúp tu thành Tu La thánh hỏa thì dã tâm của Huyền Cốt đột nhiên nổi lên. Nếu thực sự thành công thì việc xưng bá tại Loạn Tinh hải cũng không phải là việc không có khả năng.
Và người có pháp bảo Kim Lôi trúc như Hàn Lập tự nhiên là đối tượng hắn cần phải tiêu diệt đầu tiên. Dù sao Ích Tà Thần Lôi thủy chung vẫn là khắc tinh của những tu sĩ chuyên tu quỷ đạo như hắn.
Cộng thêm việc về sau hắn cấu kết với Man Hồ Tử thì chẳng cần Hàn Lập xuất thủ tương trợ cũng có thể dễ dàng diệt được Cực Âm.
Hàn Lập khi bắt đầu dùng điện hồ trên hai thanh cự kiếm công kích, thể hiện uy lực không nhỏ cũng đã khiến Huyền Cốt có chút ngoài ý muốn.
Hiện tại lại thấy trong tay Hàn Lập xuất hiện một quả lôi cầu to lớn như vậy thì Huyền Cốt có chút mộng mị.
Điều này hoàn toàn không nằm trong dự liệu của lão ma.
Đối phương chỉ là một tên tu sĩ Kết Đan sơ kỳ mà lại có pháp bảo Kim Lôi trúc nhiều không đếm xuể, khiến Huyền Cốt thực sự rất hối hận, một bụng tràn đây sự kinh hãi và khó tin.
Rút cuộc tên này có bao nhiêu pháp bảo chế từ Kim Lôi trúc? Sự nghi hoặc nan giải đó đã trở thành tòa núi lớn, nặng nề đè lên tâm tình của lão ma.
Ngay lúc Huyền Cốt đang ngẩn ngơ thì quả cầu điện hồ trong tay Hàn Lập đã to lên khoảng vài thước, bay lơ lửng cách đầu của hắn vài tấc, âm thanh vù vù đinh tai nhức óc.
Lão ma liền hồi phục tinh thần nhưng sắc mặt vẫn có chút trắng bệch.
So với lôi cầu này thì Ích Tà Thần Lôi lúc trước căn bản chẳng thấm tháp vào đâu.
“Tốt, rất tốt! Mặc dù ta không biết ngươi vì sao có nhiều pháp bảo Kim Lôi trúc nhưng từ ngày ngươi có nó thì ngươi đã được sắp đặt trở thành kẻ tử địch của tu sĩ chuyên tu quỷ đạo như chúng ta. Hôm nay bản thượng nhân sẽ để cho ngươi kiến thức một chút lợi hại của Tu La thánh hỏa.” Huyền Cốt cắn răng nói.
Hiện tại hắn đã lâm vào thế cưỡi trên lưng hổ, chuẩn bị đem ba loại năng lượng hợp thành Tu La thánh hỏa trong truyền thuyết.
Hi vọng mượn sức nó để tiêu diệt Ích Tà Thần Lôi của Hàn Lập, triệt để xóa đi mối họa tâm phúc.
Đương nhiên bí thuật tạo nên Tu La thánh hỏa trong thời gian ngắn rất nguy hiểm, tùy thơi đều có khả năng bị phản phệ nhưng Huyền Cốt hiện giờ cũng bất chấp.
Hắn tuy còn có nhiều thủ đoạn khác để từ từ triệt tiêu thần lôi của Hàn Lập, hoặc có thể tạm thời sử dụng bí thuật và pháp bảo tạo ra vòng bảo hộ chống lại nhưng thời gian hắn có thực không nhiêu, hoặc dứt khoát để cho Hàn Lập rời đi, hoặc dứt khoát tiêu diệt Hàn Lập trước khi người khác quay lại.
Vì thế hắn cắn răng, đem quang cầu ném ra, tiếp theo hai tay quay tít như bánh xe, từng đạo từng đạo pháp quyết không ngừng xạ vào quang cầu trước mắt.
Trong nháy mắt quang cầu trở nên linh hoạt, lam sắc hỏa diễm ở trong nhanh chóng quay tròn, Huyền Hồn âm hỏa và hắc sắc điện hồ ở bên ngoài lại quay theo hướng ngược lại.
Một lát sau cả quả cầu phát ra hào quang chói mắt.
Tiếp theo một âm thanh trầm thấp vang lên, vô số tia lửa màu xám trắng cực kỳ lạnh lẽo phun ra với khí thế long trời lở đất đánh về phía Hàn Lập.
Thần tình Hàn Lập ngẩn ra, sắc mặt phát lạnh.
Hắn tuy chưa bao giờ nghe qua cái gì là Tu La thánh hỏa nhưng cũng biết loại hỏa diễm này chỉ có hơn chứ không kém lam sắc băng diễm kia.
Vì thế thần sắc hắn cực kỳ ngưng trọng, hai tay rung lên, không hề tiếp tục đưa thần lôi vào trong quả cầu ở phía trên nữa mà mười ngón tay điểm điểm, bắt các loại pháp quyết, từ trong miệng vang lên những âm thanh chú ngữ rì rầm.
Lôi cầu kim sắc bắt đầu dài ra, trong nháy mắt hóa thành một cái điện võng, hình thành một tầng điện quang bảo vệ Hàn Lập từ đầu đến chân.
Sau đó hỏa diễm màu xám trắng kia không khách khí công kích lên bề mặt của điện võng.
Nhất thời kim quang, bạch quang đan xen, quấn lấy nhau, tiếng nổ như sấm sét đồng thời vang lên.
Điện võng tuy có thể tạm thời cản lại hỏa diễm nhưng hỏa diễm này lại không giống như vật bình thường, nó bùng cháy ở trên mặt của điện hồ, tạo thành một cái lồng lửa khốn trụ Hàn Lập ở bên trong.
Hiện tại nếu hắn muốn đào thoát cũng không cách nào làm được.
Càng khiến cho Hàn Lập lo lắng chíh là hỏa diễm thôn phệ từng chút, từng chút điện hồ kim sắc, mặc dù tốc độ rất chậm nhưng đích xác là làm cho điện võng quanh thân hình hắn từ từ thu nhỏ lại.
Đương nhiên hỏa diễm cũng phải tổn hao một ít, nhưng chung quy nó vẫn đuợc coi là áp đảo, chiếm thế thượng phong.
Thấy tình cảnh này, Huyền Cốt thở phào một hơi, trên mặt lộ xuất vẻ mỉm cười.
Hắn không tin rằng dưới sự bao vây của Tu La thánh hỏa, Hàn Lập vẫn còn có thủ đoạn khác để thoát khốn một lần nữa.
Rút cuộc uy danh của loại hỏa diễm Tu La, Huyền Cốt tin rằng cho dù tu sĩ Nguyên Anh kỳ bị vây trong đó, cũng phải liều mạng tổn thương rất nhiều nguyên khí mới có khả năng thi triển bí thuật đào thoát. Còn đợi khi hắn luyện hóa xong thánh hỏa, khôi phục lại tu vi Nguyên Anh kỳ thời trước thì việc quét sách hơn quá nửa Loạn Tinh hải cũng chẳng phải là vấn đề.
Nghĩ tới đây, Huyền Cốt lim dim, nheo mắt lại, Hàn Lập hiện tại ở trong mắt hắn chẳng khác gì một người chết.
Tình huống thực sự càng lúc càng không ổn.
Mắt thấy tầng điện võng phòng hộ do Ích Tà Thần Lôi tạo thành sắp bị phá hủy nhưng sắc mặt Hàn Lập vẫn không chút thay đổi, hai tay nhấc lên, hai đạo điện hồ từ trong phun ra, dung hợp với tầng bảo hộ bên ngoài.
Điện hồ cuồn cuộn không ngừng từ trong tay của Hàn Lập tuôn ra, điện võng nguyên bản ảm đạm bỗng nhiên kim quang đại thịnh, không những hồi phục lại kích thước ban đầu, mà còn liên tiếp xuất hiện những tia lôi điện thô to công kích, ngăn cản hỏa diễm ở bên ngoài, có xu thế phản ngược lại.
Con ngươi của Huyền Cốt suýt chút nữa phải rớt ra. Hắn hiện tại mới biết được cái gì gọi là “người tính không bằng trời tính”.
Hàn Lập vẫn còn nhiều Ích Tà Thần Lôi như vậy, thực sự quá khiêu khích thần kinh của lão ma.
Cho dù Tu La thánh hỏa cao hơn một cấp so với Ích Tà Thần Lôi, nhưng số lượng Ích Tà Thần Lôi lại nhiều hơn hắn. Ai có khả năng diệt ai, thực sự rất khó nói.
Huyền Cốt dùng ánh mắt nhìn chòng chọc Hàn Lập như đang nhìn thấy yêu nghiệt vậy.
Hắn thực sự muốn nhìn trong thân thể không cao to kia rút cuộc ẩn chưa bao nhiêu kiện pháp bảo Kim Lôi trúc, chẳng lẽ đối phương thực sự dùng mãi không hết thần lôi?
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện đã khiến Huyền Cốt đột nhiên cả kinh, dùng hàm răng cắn mạnh đầu lưỡi của mình.
Cơn đau nhức cùng với mùi vị mằn mặn khiến đầu óc hắn tỉnh táo hơn nhiều.
Lão ma lắc lắc đầu, đem cái ý nghĩ hoang đường đó vứt khỏi bộ não.
Ích Tà Thần Lôi dùng mãi không hết? Tự nhiên không thể có loại tình huống này. Hắn chỉ là bị số lượng của nó khiến cho mất tự tin, hơn nữa đối phương đã ba phen bốn bận phóng ra nhiều thần lôi như vậy thì hiện tại khẳng định lượng tồn dư còn rất ít. Hắn chỉ cần duy trì qua giai đoạn quan trọng này là có thể giết chết Hàn Lập và tự nhiên đống pháp bảo Kim Lôi trúc sẽ thuộc về hắn.
Nghĩ tới đây tinh thần Huyền Cốt rung lên, dùng ánh mắt tham lam, nhìn chọng chọc Hàn Lập rồi ngẩng đầu nhìn quang cầu đang ở trên không trung.
Đối phương có Ích Tà Thần Lôi dự trữ chưa phóng xuất, còn hắn vừa rồi đâu có đem tất cả lam sắc băng diễm dung hóa thành Tu La thánh hỏa, hắn chỉ dùng có non nửa mà thôi, bởi vì sợ bị bí thuật phản phệ.
Nhưng hiện tại xem ra chừng đó vẫn chưa đủ giết chết tên biến thái kia.
Chỉ có thể đem tất cả băng diễm đã dung hợp phóng ra mới tiêu diệt được đối phương.
Nghĩ tới đây, hai tay hắn bắt pháp quyết.
Quang cầu trong không trung nhanh chóng quay tít, thêm lần nữa phát ra hào quang chói lọi.
Hàn Lập nhìn thấy màn này, trong lòng đột nhiên lạnh buốt.
Giống như dự liệu của Huyền Cốt, Hàn Lập sau khi liên tiếp thi triển Ích Tà Thần Lôi liều mạng chống đỡ lam sắc hỏa diễm và Tu La thánh hỏa thì thần lôi đã tiêu hao đến tám, chín phần. Hiện tại lại thấy đối phương tiếp tục dùng thánh hỏa để công kích, Hàn Lập tự biết tuyệt đối không có khả năng dùng chút thần lôi còn lại để duy trì.
Biện pháp duy nhất chính là phá vòng vây, chạy thoát rồi mới nói tiếp. Dù hỏa diễm của đối phương có lợi hại cách mấy, nếu không tiếp xúc với thân thể hắn thì cũng vô dụng.
Nghĩ tới đây, trong lòng Hàn Lập đã quyết, hắn đem tất cả Ích Tà Thần Lôi còn dư trong thân thể, trong nháy mắt phóng xuất ra ngoài.
Lập tức hai đạo điện hồ to bằng cánh tay đồng thời từ trong lòng bàn tay xuất hiện, bắn lên tầng bảo hộ bên ngoài.
Điện võng nhanh chóng chớp lóe lên vài cái, vang lên một tiếng sấm sét ì ầm, cuối cùng hóa thành một mảnh hào quang màu vàng nhạt, nổ tung.
Vô số tia điện đẩy lùi số lượng hỏa diễm còn lại không nhiều ở bên ngoài ra xa.
Thân hình Hàn Lập lóe lên vài cái, người liền biến mất khỏi chỗ cũ, xuất hiện ở một địa phương cách đó khoảng vài trượng.
Trong quá trình di động, Hàn Lập âm thầm lau một đống mồ hôi lạnh.
Hắn rất sợ mình sơ ý, trong lúc vô tình dính phải một tia hỏa diễm, đối với hắn mà nói tuyệt đối trí mạng.
Bây giờ đã thoát khỏi sự bao vây của Tu La thánh hỏa, Hàn Lập không chút do dự dồn linh lực vào chiếc áo choàng màu đỏ, nó liền tự động bay lên.
Đây chính là hiện tượng khi sử dụng cổ bảo.
Hắn dã hạ quyết tâm vọt tới bên thạch đài, sau đó lợi dụng Thanh Trúc Phong Vân kiếm mở ra cấm chế bảo vệ, thừa cơ hội đào thoát.
Huyền Cốt trông thấy vậy, cũng đoán được một chút tâm tư của Hàn Lập.
Trong lòng lão ma liền quýnh lên, không kịp suy nghĩ đề thăng pháp lực, tăng nhanh tốc độ chuyển hóa quang cầu.
Âm thanh to lớn vang lên, cả quang cầu triệt để bùng cháy, trong nháy mắt biến thành hỏa diễm màu trắng xám, dường như Tu La thánh hỏa đã hình thành.
Nhưng kỳ dị chính là trong trung tâm của hỏa cầu có một đoàn lam quang nhỏ nhắn, rất bình thường đang chuyển động không ngừng, bộ dạng dường như rất bất ổn.
Huyền Cốt thấy cảnh này liền ngẩn ra, nhưng lập tức bỏ qua, không chú ý. Có lẽ do pháp lực hắn không cao nên không thể chuyển hóa toàn bộ, đây cũng chẳng phải là sự tình đáng lo ngại.
Hắn lo lắng chính là Hàn Lập sẽ lập tức đào thoát. Nói thế nào đi nữa thì hắn cũng không thể buông tha một mối họa tâm phúc dễ dàng như vậy.
Vì thế Huyền Cốt lập tức khoát tay về phía hỏa cầu, hỏa cầu sau khi rung động lên vài cái liền bắt đầu công kích đối phương theo như ý định trong lòng của hắn.
Nhưng lúc này dị biến đột nhiên xuất hiện!
Lam quang tàn dư ở trung tâm của quả cầu bỗng dưng lóe lên vài cái rồi nổ tung.
Lập tức mặt ngoài của hỏa cầu méo mó, từ trong lờ mờ truyền ra âm thanh sắc nhọn.
Trong lòng Huyền Cốt đại kinh, vội vàng khống chế dị biến của hỏa cầu.
Nhưng hắn sớm đã quên một việc rằng Tu La thánh hỏa kia không phải là hỏa diễm hắn chân chính luyện hóa, chỉ là mượn một chút sức bên ngoài để thao túng mà thôi. Hiện tại chịu đựng chấn động do vụ nổ gây ra ở hạch tâm khiến hỏa cầu không có cách nào bảo trì ổn định, hoàn toàn mất đi sự khống chế, trở nên cuồng bạo, một chút pháp lực nhỏ của hắn căn bản không thể chế trụ.
Huyền Cốt chảy mồ hôi lạnh, trong nháy mắt hỏa cầu liền liên tiếp thay đổi màu sắc rồi cũng nổ tung tại trên đầu lão ma, vô số tia lửa màu trắng xám bay tán loạn ra tứ phía.
Mặt mũi Huyền Cốt trở nên trắng bệch!
Hắn không dám nghĩ nhiều, thân hình nhanh chóng xoay tít, một mảng lớn quỷ khí màu xanh đen xuất hiện, chụp về phía Tu La thánh hỏa.
Tiếp theo thân hình lão ma bỗng nhoáng lên, giống như mũi tên vụt bay, chỉ cần có thể thoát khỏi phạm vi ảnh hưởng của hỏa cầu thì hắn có thể bảo vệ được tiểu mệnh của mình.
Mặc dù khí thế của quỷ khí màu xanh đen cực kỳ hung hăng nhưng khi tiếp xúc với nhưng tia lửa liền giống như đá chìm đáy biển, biến mất vô ảnh vô tung, căn bản chẳng có tác dụng ngăn cản tí gì.
Tuy tốc độ bắn ra của Tu La thánh hỏa không quá nhanh nhưng phạm vi quá rộng lớn, chân trước của Huyền Cốt vừa mới tới thì hỏa diễm đã tới chân sau.
Và lúc này thanh quang đột nhiên lóe lên trước mặt Huyền Cốt, đồng loạt hơn mười đạo kiếm quang chém tới.
Đó chính là do Hàn Lập phát hiện thấy tình hình nghịch chuyển, lập tức bỏ qua ý niệm chạy trốn, ngược lại còn chớp thời cơ, mười ngón tay liên tục bắn ra kiếm quang, vừa lúc ngăn chặn đường thoát của lão ma.
Huyền Cốt vừa sợ vừa giận, trong lòng mở miệng chửi to.
Nhưng lúc này hắn căn bản không thể tránh né được, chỉ có thể cắn răng đưa hai tay tới trước, tầng khí hộ thể lại xuất hiện thêm lần nữa, cố gắng xông lên.
Đợi đến khi một đạo kiếm quang đến trước thân hình, hắn mới hé miệng phóng ra một đạo lục mang, chính là pháp bảo tiểu tiễn do Kim Lôi trúc chế thành.
Lục mang sau khi phá hủy bốn, năm đạo kiếm quang, cuối cùng cũng bị đánh bay sang một bên.
Kiếm quang còn lại không chút khách khí công kích lên hai tay Huyền Cốt.
“Ầm! Ầm!”…Năm, sáu âm thanh nổ tung liên tiếp vang lên.
Huyền Cốt hiển nhiên đã đánh giá thấp uy lực Thanh Nguyên kiếm quang của Hàn Lập, mặc dù không việc gì khi dùng tay trực tiếp ngăn cản nhưng vẫn có hai đạo hào quang cũng đánh trúng thân thể của hắn, khiến cho thân hình lão ma rung lên vài cái, không tiến mà còn lùi lại vài bước.
Lần này Huyền Cốt hồn phi thiên ngoại, sắc mặt hắn tràn đầy vẻ kinh hoảng, vội vàng thò tay vào áo tìm cái gì đó. Nhưng một tia lửa nhìn rất nhu nhược đã vô thanh vô tức đã rơi xuống đầu vai của hắn.
“Xèo!” một tiếng, hỏa diễm màu trắng xám bốc lên.
Huyền Cốt không kịp kêu một tiếng thảm thiết, thân hình liền hóa thành tro bụi, biến mất vô ảnh vô tung.
Nhìn thấy Tu La thánh hỏa lợi hại như vậy, sắc mặt của Hàn Lập biến đổi mấy lần, hít một ngụm khí lạnh.
Hỏa diễm màu trắng xám sau khi đem Huyền Cốt hóa thành tro bụi đã ngưng tụ trở lại thành những tia lửa xinh đẹp lơ lửng trong không trung.
Nhưng tại thời điểm này, không biết là do lão ma chết đi tạo thành dị biến, tất cả các tia lửa rơi xuống đồng thời toát ra một cỗ hắc khí màu xanh thẫm, tiếp theo một tia điện hồ màu đen lóe lên, tia lửa trong nháy mắt biến thành màu lam, khôi phục hình thái “Kiền lam băng diễm”.
Lập tức Hàn Lập cảm thấy xung quanh trở nên căng thẳng, toàn bộ không gian tràn ngập hàn khí, một cảm giác lạnh buốt ập đến, xung quanh thân thể bắt đầu xuất hiện nhưng tầng băng trong suốt, cả cấm chế bảo hộ hoàn toàn có bộ dáng sắp bị đóng băng toàn bộ.
Hàn Lập không khỏi hoảng sợ thất sắc!
Hắn vội vàng đưa linh lực vào Bạch Tê bội, bạch quang cực nóng xua đi hàn khí xung quanh, khiến chúng không thể đến gần.
Thế nhưng Kiền lam băng diễm không có sự không chế của Huyền Cốt lúc này mới chân chính phát huy uy lực, trong nháy mắt thời gian, cả thạch đài liền đông cứng thành một núi băng thật lớn, trong đó chỉ có Hàn Lập đang khổ sở cầm cự khiến cho pháp lực của hắn tiêu hao nhanh chóng, âm thầm kêu khổ không ngừng.
Hiện tại Hàn Lập mới minh bạch lam sắc hỏa diễm dưới sự khống chế của Huyền Cốt, không biết là do tu vi lão ma không đủ hay là do chưa được luyện hóa qua nên khi công kích hắn chỉ phát huy được một bộ phận nhỏ uy lực chân chính.
Nếu ngay từ đầu nó đã biểu hiện sức mạnh khủng bố như thế này thì Huyền Cốt chẳng cần dung hợp Tu La thánh hỏa gì gì đó cũng đủ để diệt hắn mấy lần.
Vì vậy loại thánh hỏa kia không có khả năng chỉ có một chút uy lực như kia mới phải, khẳng định nó chỉ hiển lộ một phần nhỏ mà thôi.
Hàn Lập hoảng sợ suy nghĩ, đoán đúng chân tướng sự tình đến bảy, tám phần.
Tuy nhiên hắn không muốn sau khi mình đã vất vả giết chết Huyền Cốt lại bị kiền lam băng diễm vô chủ này tiêu diệt một cách oan uổng.
Vì thế hắn cắn răng, một tay đặt tại túi linh thú đeo bên hông, trong túi đó có trên ngàn vạn con Phệ Kim trùng.
Bây giờ hắn chỉ còn cách dựa vào năng lực thôn phệ của chúng để xem xem bản thân mình có thể mạo hiểm thoát khốn được không!
Nhưng mặc kệ có thành công hay không thì nhưng con Phệ Kim trùng vẫn chưa tiến hóa hoàn toàn này khẳng định không có cách nào ngăn cản hàn khí khủng bố của hỏa diễm và e rằng sẽ bị tiêu diệt sạch sẽ.
Nhưng hôm nay vì cái mạng nhỏ của chính mình, Hàn Lập cũng bất chấp.
Kiền lam băng diễm đang lơ lửng ở xung quanh đồng thời lóe lên vài cái, phát ra một trận âm thanh trong trẻo, giống như đang tiếp nhân mệnh lệnh nào đó, chúng đồng loạt bắt đầu bay lên phía trên, ngưng kết thành một khối.
Một lát sau một đoàn lam quang hình thành tại không trung mà trong đó có có một viên băng châu màu lam lơ lửng. Hàn khí lúc đầu chớp mắt đã biến mất vô ảnh vô tung, dường như chưa từng xuất hiện.
Hàn Lập vừa mới mở miệng của túi linh thú ra một nửa liền lập tức ngơ ngẩn, sau đó sắc mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Hắn chẳng thèm quan tâm vì sao kiền lam băng diễm lại xuất hiện loại biến hóa quỷ dị như thế, chỉ biết là hắn đã tránh được một kiếp nạn.
Hiện tại băng châu từ từ rơi xuống, bay qua trước mắt của Hàn Lập.
Hắn nhìn băng châu này, dị sắc trong mắt lóe lên, sắc mặt hiện ra vẻ trầm ngâm.
Đột nhiên hắn khoát tay, một đạo điện hồ mảnh mai còn sót lại trong thân thể bay ra, quấn lấy băng châu nọ, ngăn cản nó tiếp tục rơi xuống.
Băng châu không có dị biến nào phát sinh mà thành thành thật thật bị điện hồ kéo đi.
Nhìn thấy cảnh này, thần sắc Hàn Lập trở nên trịnh trọng, không có một chút khinh thường nào cả.
Tay hắn nhẹ nhàng vung lên, điện hồ trói buộc băng châu từ từ di động về phía hắn.
Nhìn viên châu lơ lửng ở trước mặt cách khoảng một thước, sắc mặt Hàn Lập hiện ra một tia lưỡng lự.
Hắn ngưng trọng vươn tay ra, một tầng sáng màu xanh bao phủ chặt chẽ lấy bàn tay, sau đó mới cẩn thận nắm lấy.
Tuy cách nhau bởi một lớp chân nguyên rất dày nhưng Hàn Lập vẫn cảm ứng được rất rõ sự mát lạnh nhưng tuyệt đối không phải là băng hàn, hình như sau khi ngưng tụ thành viên chau này thì hàn khí đã thu liễm lại, không lọt ra ngoài một tia nào.
Vì thế Hàn Lập mới chân chính yên tâm.
Hắn thu hồi chân nguyên, dùng ba ngón tay giữ băng châu, đưa đến trước mặt để quan sát kỹ càng.
Viên châu này có một lớp vỏ cứng màu lam ở bên ngoài, ở trong có hào quang không ngừng chớp động, tựa hồ không được ổn định.
Hàn Lập do dự một chút vì kiền lam băng diễm là vật quý thế gian khó tìm, thậm chí còn có khả năng là bảo vật trên cả Hư Thiên đỉnh.
Tuy hắn hiện tại không biết làm thế nào để lợi dụng hoặc luyện hóa băng diễm nhưng bảo hắn vứt đi thì tuyệt đối là không được.
Cần phải biết Hàn Lập trước sau đã thấy qua “Thanh Dương ma hỏa” và Thiên Đô thi hỏa” – mấy loại bí thuật lợi hại của ma đạo thì trong lòng sớm đã có một tia vọng tưởng, muốn mình cũng có một loại ma diễm mạnh mẽ như thế.
Còn uy lực của kiền lam băng diễm, hắn đã được chứng kiến tận mắt, tuyệt đối ở trên hai loại ma hỏa kia.
Cơ hội tốt được đưa đến tận cửa, có thể khiến hắn hoàn thành tâm nguyện thì tại sao Hàn Lập lại từ chối được chứ. Cho dù mạo hiểm một chút, hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Nghĩ đến đây, kim sắc điện hồ trong tay Hàn Lập phóng ra thêm lần nữa, sau đó từng đạo, từng đạo thần lôi giống như tơ bao lấy viên băng châu một tầng rồi thêm một tầng.
Một lát sau một quả cầu màu vàng xuất hiện trong tay hắn, chỉ là nó thỉnh thoảng có một tia điện nhỏ ở trên mặt chớp lóe không ngừng.
Thấy tình cảnh này Hàn Lập mới chân chính an tâm.
Trải qua quá trình tranh đấu với băng diễm, Hàn Lập cũng biết được Ích Tà Thần Lôi miễn cưỡng có khả năng khắc chế thứ hỏa diễm này.
Nếu băng châu nổ tung thêm lần nữa thì điện hồ tạm thời bao vây một ít, giúp hắn tranh thủ chút thời gian, không cần phải sợ đột nhiên bị phản phệ.
Hiện tại Ích Tà Thần Lôi trong cơ thể hắn thực sự không còn chút gì, ngay cả một tia điện hồ nhỏ cũng không thể xuất ra.
Nhưng Hàn Lập căn bản chẳng cần để ý điều này, sắc mặt hắn mang vẻ hưng phấn, từ trong túi trữ vật lấy ra một cái hộp ngọc hình vuông, đem viên châu đặt vào trong đó rồi cẩn thận cất đi.
Hắn bây giờ mới có thời gian bay quanh thạch đài một vòng, đem Huyết Ngọc Tri Chu đã bị đại thương nguyên khí thu vào trong túi linh thú.
Con còn lại sớm đã hóa thành thi thể thêm lần nữa, nằm yên không nhúc nhích.
Nhưng khi Hàn Lập bay qua nơi Huyền Cốt bị tiêu diệt thì thân hình không khỏi ngừng lại, sắc mặt hắn mang vẻ khác lạ, khoát tay, một thứ gì đó màu trắng từ trên mặt đất bay về phía hắn.
Vật này trắng toát như ngọc, chỉ ngắn vài tấc, Hàn Lập vừa nhìn qua đã biết nó là một khúc xương cốt.
Chỉ là nó lại không bị Tu La thành hỏa luyện hóa thành tro bụi mà vẫn an nhiên tồn tại, khiến hắn kinh ngạc không nhỏ.
Hàn Lập nhớ lại lúc đang ở trong địa động, Huyền Cốt lão ma từ trong đoạn xương này đã lấy ra “Hư Thiên tàn đồ”.
“Chẳng lẽ nó giống như thứ gì đó có thể chứa đựng?” Sau khi ý nghĩ này xuất hiện thì hắn đã không chút do dự đem nó bỏ vào túi trữ vật, hiện tại không phải là thời điểm để nghiên cứu tỉ mỉ mà phải nhanh chóng ly khai nơi này.
Hàn Lập đang muốn bay về phía cầu thang đá thì trong lúc vô ý quay đầu thấy mũi tiểu tiễn nằm yên cách đó khoảng vài trượng, dường như mất hết linh tính.
Hàn Lập nhíu nhíu mày, khoát tay, một mảng thanh quang từ trong bắn ra, quấn lấy pháp bảo đó.
Sau khi tùy tiện nhìn nhìn vài lần, Hàn Lập đang muốn thu vào túi trữ vật thì trong một túi linh thú đột nhiên truyền đến tiếng kêu quái dị.
Trong lòng Hàn Lập khẽ động, không khỏi lộ ra một tia cổ quái.
Hắn nhíu chặt hai hàng lông mày, sau khi suy ngẫm, đột nhiên vỗ vào túi linh thú kia, một đạo hoàng quang từ trong phóng ra, sau khi xoay một vòng, một con tiểu hầu liền xuất hiện, chính là Đề Hồn thú có khả năng phệ hồn đạm quỷ.
Hàn Lập hé miệng phun ra một hạt châu màu đen vào trong tay còn lại, đúng là “Minh Hồn châu” dùng để khống chế Đề Hồn thú.
Lúc trước hắn cảm thấy tình huống Nguyên Dao dễ dàng đem nó trao cho hắn có chút quái dị, vì thế hắn vẫn chưa bắt đầu luyện hóa.
Nhưng việc xóa đi thần thức của đối phương, trực tiếp dùng viên châu này để điều khiển Đề Hồn thú trong khoảng thời gian ngắn thì hắn vẫn có thể dễ dàng làm được.
Tay nắm chặt Minh Hồn châu, hai mắt nhìn chòng chọc tiểu tiễn màu xanh biếc kia, Hàn Lập đột nhiên hé miệng, một đoàn đan hỏa màu xanh bao vây lấy nó, từ từ tiến hành luyện hóa.
Sau một lát tiểu tiễn vẫn không có phản ứng gì, giống như một vật chết vậy
Hàn quang trong mắt Hàn Lập lóe lên, sau đó miệng khẽ động đã đem tiểu tiễn nâng lên rồi phân phó Đề Hồn thú.
Đề Hồn thú lập tức khịt mũi, một mảng hoàng quang từ trong phun ra, hướng thẳng đến tiểu tiễn đang lơ lửng trong không trung.
Tiểu tiễn nguyên bản không nhúc nhích, khi thấy hoàng quang tập kích, đột nhiên lóe lên lục quang mãnh liệt, phát ra một tiếng kêu bén nhọn, trực tiếp bay về phía cầu thang đá.
Tiểu tiễn vừa mới bay xa khoảng một trượng thì bị Hàn Lập đang nhìn chòng chọc như hổ đói điểm chỉ, một đạo kiếm khí màu xanh bắn ra, đánh thẳng tới, khiến cho nó ngã nhào xuống, không kịp chạy trốn.
Và trong khoảng thời gian trì hoãn này, hoàng quang do Đề Hồn thú đã cuốn lấy tiểu tiễn.
Lập tức pháp bảo lóe lên vài cái, không ngừng tả xung hữu đột, bộ dáng như muốn phá đường trốn chạy.
Nhưng hoàng quang kia dường như có hấp lực cực kỳ cường đại, dù có giãy giụa thế nào cũng vô pháp thoát khốn.
Đề Hồn thú nếu đã được xưng là khắc tinh của tất cả các loại quỷ hồn thì hấp hồn thần quang kia không tự nhiên không chỉ có như vậy.
Tiểu tiễn kia chỉ ngừng chuyển động nửa nhịp thì đã có hơn trăm đạo hoàng quang bé nhỏ bay tới, nhanh chóng bao vây lấy nó.
Tiếp theo hoàng quang đồng thời mạnh mẽ lôi từ trong tiểu tiễn ra một đoàn lục quang.
Lục quang này dưới sự dây dưa của hấp hồn thần quang, không ngừng biến hóa thành các dạng trùng ngư điểu thú, thậm chí còn biến hóa khi to khi nhỏ, muốn mưu toan thoát thân.
Nhưng những sợi tơ hoàng quang màu vàng một khi đã trực tiếp bao vây lấy thì căn bản không có cách nào thoát khỏi, từng chút từng chút một kéo nó về phía Đề Hồn thú.
Lúc này lục quang hoảng loạn, sau đó huyễn hóa thành một khuôn mặt già nua, sợ hãi hướng Hàn Lập cầu xin:
“Hàn tiểu hữu, ngươi tha cho lão phu một mạng, chỉ cần như vậy tại hạ sẽ tình nguyện làm nô cung phụng tiểu hữu là chủ. Bí thuật lão phu biết nhiều vô số kể, tất cả đều nguyện ý giao nộp! Hơn nữa Hàn đạo hữu chẳng lẽ không muốn biết toàn bộ Huyền Âm đại pháp ư? Cho dù là nghịch đồ Cực Âm kia ta cũng chưa bao giờ đem tầng cuối cùng dạy cho hắn. Còn thêm Huyền Hồn luyện yêu đại pháp nữa, đồng thời cơ nghiệp tại hạ tuy bị Cực Âm chiếm đoạn nhưng vẫn còn vài tòa động phủ bí mật, trong đó có chứa rất nhiều bảo vật, lão nô đều nguyện ý phụng hiến cho chủ nhân…”
Khuôn mặt quỷ kia càng nói càng nhanh, biểu tình càng lúc càng kinh hoảng, thậm chí còn tự xưng là nô phó. Bởi vì hắn lúc này chỉ cách cái mũi to của Đề Hồn thú khoảng một tấc mà thôi.
Nếu thực sự bị hấp nhập vào thì yêu hồn của hắn cho dù ngoan cường chống lại cũng tuyệt đối không có khả năng đào thoát.
Nghe khuôn mặt quỷ nói những lời dụ hoặc như vậy, dù Hàn Lập là ngươi tâm chí kiên định hơn xa thường nhân cũng không khỏi động tâm, trên mặt lộ ra vài phần trù trừ.
Có lẽ nhìn ra vẻ do dự của Hàn Lập nên khuôn mặt quỷ giống như túm được cành cây cứu mạng, liền nói to:
“Cho dù đạo hữu không muốn những thứ đó, chẳng lẽ không muốn biết nhược điểm công pháp của Cực Âm, không muốn giải trừ ám ký truy tung ở trên thân sao?”
Nghe nói như thế, ánh mắt của Hàn Lập chuyển động vài lần, thần sắc cuối cùng cũng khẽ động.
Nguyên bản hoàng quang đang hút vào đột nhiên dừng lại, khiến khuôn mặt quỷ tạm thời thoát khỏi việc hấp nhập vào mũi của Đề Hồn thú.
Sắc mặt của quỷ đầu cực kỳ vui mừng, tinh thần buông lỏng một chút.
“Hàn tiểu hữu, hành động này của ngươi tuyệt đối sáng suốt. Lưu lại lão phu hoàn toàn có thể…” Khuôn mặt quỷ miễn cưỡng lộ xuất vẻ mỉm cười, muốn nịnh nọt Hàn Lập vài câu.
Nhưng lúc này Đề Hồn thú tiếp tục dùng mũi hít vào, hoàng quang nguyên bản hơi hòa hoãn bỗng nhiên chuyển động, hấp lực so với lúc đầu còn mạnh hơn ba lần, hoàn toàn đem thần thức Huyền Cốt đang không chút đề phòng, hấp nhập vào trong, một tia phản ứng cũng không có.
Trên mặt Hàn Lập liền lộ ra một tia lạnh lùng, chế nhạo.
Đề Hồn thú dường như đã ăn no quá sức nên ngơ ngẩn vỗ vỗ lấy bụng, trên mặt xuất hiện vẻ mãn ý giống như con người vậy.
Hàn Lập mỉm cười, vung Minh Hồn châu trong tay lên, đem nó thu vào trong túi linh thú.
“Thu ngươi làm nô? Ta sao dám chơi với hổ? Lão quỷ ngươi sống đã hơn ngàn năm, luận về tâm kế ta đều đấu không lại. Cho dù ngươi ba hoa chích chòe, ta vẫn phải tiêu diệt ngươi để đỡ đi một mối nguy hiểm. Bằng không không biết khi nào ngươi sẽ âm thầm ám toán ta nữa.” Hàn Lập bước tới vài bước, cầm lấy tiểu tiễn màu xanh kia, lẩm bẩm nói.
Đến bây giờ Hàn Lập vẫn không hiểu rõ mặt quỷ kia rút cuộc là chủ hồn của Huyền Cốt hay là tàn phách tách ra do lão ma thi triển một bí pháp nào đó.
Quỷ tu chi đạo còn có thần thông phân ly hồn phách, Hàn Lập cũng không lấy làm kỳ quái.
Tiếp theo Hàn Lập thu lấy Ngũ Hành hoàn đang nằm cách đó không xa nhưng hắn không lập tức rời đi ngay.
Lời nói của khuôn mặt quỷ kia thật ra đã đề tỉnh hắn, không biết Cực Âm tổ sư đã động tay động chân trên người hắn khi nào nữa.
Nếu không trừ bỏ ám ký này thì chỉ sợ hắn vừa mới ra khỏi cấm chế liền bị Cực Âm tổ sư cảm ứng được.
Tuy Hàn Lập đã dùng thần thức thăm dò qua nhiều lần, vẫn không có phát hiện chỗ nào khác biệt nhưng trong lòng hắn đã có chủ ý hay ho để tìm ra ám ký, bằng không hắn đã không chút hạ thủ lưu tình tiêu diệt khuôn mặt quỷ kia.
Chỉ thấy Hàn Lập vỗ vào một cái túi linh thú, mấy nghìn kim ngân sắc giáp trùng bay ra bám đầy thân Hàn Lập.
Một lát sau Phệ Kim trùng phát ra tiếng kêu bén nhọn ở chỗ cẳng chân của hắn.
Hàn Lập cực kỳ vui mừng, thần niệm đưa ra mệnh lệnh, tiếp theo Phệ Kim trùng ông ông một trận, sau đó tất cả chúng ùn ùn bay trở về túi linh thú.
Hàn Lập không dám chậm trễ, trực tiếp bay đến chỗ cầu thang đá.
Thời gian hắn lưu lại đây quá dài, thực sự khiến hắn có chút thấp tha thấp thỏm.
Cự ly vài chục trượng trong nháy mắt đã tới.
Hàn Lập hé miệng, phun ra một đạo thanh quang, dùng Thanh Trúc Phong Vân kiếm tạo ra một cái lỗ to trên vòng bảo vệ cấm chế.
Hàn Lập hóa thân thành một đạo cầu vồng bay ra.
Dựa theo tính toán của hắn, tốt nhất là đi đến một mật thất nào đó ở tầng một hoặc tầng hai, tiếp theo phá bỏ cấm chế ở nơi đó rồi truyền tống khỏi Hư Thiên điện.
Về phần mật thất của mấy tầng khác, đối với hắn mà nói thực sự quá nguy hiểm.
Vì thế Hàn Lập dựa theo lộ tuyến trong trí nhớ của mình, không nói không năng quay lại đường cũ.
Lúc này tất cả các cơ quan, cấm chế đều đã bị phá sạch, Hàn Lập ngoại trừ việc cẩn thận né tránh mấy lão quái vật kia thì chẳng còn điều gì cố kỵ cả nên to gan lớn mật phi hành.
Trên đường đi một mặt hắn phóng thần thức để cảnh giác, một mặt lấy quyển trục cũ kỹ kia ra, cuối cùng cũng có thời gian để liếc mắt một chút.
“Di!”
Hàn Lập chỉ nhìn qua vài lần liền không khỏi kinh ngạc kêu lên, nguyên bản tốc độ thanh quang đang bay về phía trước bỗng nhiên chậm lại.
Quyển trục này vừa nhìn thì chẳng thấy gì đặc biết, sau khi mở ra không những không toát ra linh lực mà nội dung bên trong còn cực kỳ đơn giản, vẽ ngoằn ngòe mấy đường thô sơ.
Nhưng sau khi Hàn Lập xem qua vài lần liền hiểu được nội dung quyển trục, đó chính là sơ đồ kiến trúc phần nội điện năm tầng của Hư Thiên điện.
Cái khác thì không nói, nhưng thạch đài và vài nét bút vẽ cái đỉnh nhỏ có “hai tai, ba chân” tuyệt đối chính là tiêu ký ám chỉ Hư Thiên đỉnh.
Còn phía trước thạch đài là cái hình vẽ đan xen nhau khẳng định chính là mật thật, thông đạo.
Tuy nhiên điều khiến Hàn Lập kinh ngạc chính là trong tấm bản đồ này các hình vẽ khác đều dùng bút màu đen, duy nhất có một lộ tuyến sử dụng bút màu đỏ.
Điểm cuối của lộ tuyến này là một bức tường cao ở phía biên của nội điện, ở phía sau đó có tiêu ký giống như vẽ một tòa Truyền Tống trận vậy.
Hàn Lập thấy thế mới phi hành chậm lại.
Theo kế hoạch ban đầu của hắn, nếu muốn trực tiếp đi từ tầng năm đến tầng hai thì xác suất gặp mấy lão quái vật là rất lớn.
Nhưng nếu bản đồ này là thật thì chẳng phải hắn có thể lợi dụng Truyền Tống trận để truyền tống đi nơi khác sao?
Cho dù không trực tiếp truyền tống đi ra ngoài Hư Thiên điện, nhưng chung quy lại vẫn tốt hơn nhiều so với việc đứng ở tầng năm nội điện này.
Càng khiến cho Hàn Lập động tâm chính là vị trí của hắn hiện giờ nếu dựa theo tiêu ký trên bản đồ thì sau khi đi tới chỗ giao nhau tiếp theo chỉ cần quẹo qua là đã đạp chân lên lộ tuyến màu đỏ kia.
Điều duy nhất khiến hắn lo lắng chính là lộ tuyến này có xuất hiện cấm chế hay cơ quan khôi lỗi mà hắn không thể ứng phó được hay không?
Về phần bản đồ thật hay giả thì hắn chẳng quan tâm.
Chẳng ai ăn no rỗi hơi đi giấu bản đồ trong tảng đá kia để lừa người cả.
Huống hồ niên đại của nó quá lâu, nét vẽ vẫn bao hàm đầy vẻ nguyên sơ, vừa nhìn đã biết cùng thời kỳ với Hư Thiên đỉnh, chắc chắn sẽ không có ai vô công rồi nghề thực hiện trò vui này hết.
Đang lúc Hàn Lập do dự thì người đã đến chỗ giao nhau tiếp theo.
Hắn không khỏi nhìn trái nhìn phải, có chút không quyết đoán.
Đành vậy, nếu thực sự gặp phải nguy hiểm thì cùng lắm là quay trở lại đường cũ. Dựa theo tiêu ký trên quyển trục thì lộ tuyến này cũng chẳng dài. Sự nguy hiểm so với kế hoạch dự tính ban đầu ít hơn rất nhiều, huống hồ hắn cũng không tin địa đồ nhìn giống như sinh lộ để thoát thân sẽ vẽ một con đường quá nguy hiểm cho người cầm nó.
Nghĩ đến đây Hàn Lập liền không chút chần chừ, hai tay giương lên.
Mấy đạo bạch quang bắn ra, sau đó trước mặt liền xuất hiện mấy còn cự viên khôi lỗi.
Chúng dưới sự điều khiển của Hàn Lập lập tức quẹo qua một cái thông đạo khác, còn Hàn Lập thì mang theo vẻ mặt thận trọng đi sát theo sau.