Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 6
Chương 22: Ngươi Muốn Làm Gì?
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Trong tay Yêu Thiên Thương cầm lấy một thanh đại đao kim sắc. Trên đại đao có ghi hai chữ trảm yêu.
Ầm!
Một đạo đao cương trăm trượng chém xuống. Hư không xung quanh vang lên những tiếng nổ lớn. Lực lượng mạnh mẽ, cuốn lên một trận bão táp lan ra ngoài, sau đó cuồn cuộn thổi về các phía.
- Yêu Thiên Thương! Nếu không phải ta vừa chiến đấu với Huyền Tiên, trong người đã trọng thương, dựa vào ngươi cũng dám càn rỡ trước mặt ta sao?
Trong mắt Mộng Tam Sinh đầy căm phẫn
- Ha ha ha, Mộng Tam Sinh, ngươi quá đề cao chính mình rồi. Nhìn lại thanh đao của ta một chút đi!
Trong mắt Yêu Thiên Thương lộ vẻ điên cuồng nói.
Trảm Yêu Đao trong tay hắn lại chém xuống.
Một đao chém ra, hư không xuất hiện trăm đạo đao cương, cùng chém về một phía.
Ầm!
Thân hình Mộng Tam Sinh đột nhiên hạ xuống. Đại địa xung quanh bị dư âm của một đợt trùng kích này, chấn động đến mức cát bay đầy trời.
- Không thể nào. Sao ngươi có thể mạnh như vậy được? Một đao kia, là lực lượng một đòn của thượng Hư Cảnh thập trọng. Ngươi...
Mộng Tam Sinh cả kinh kêu lên.
- Còn có thể mạnh hơn nữa. Ngươi có muốn thử một lần hay không? Ha ha, thực lực của bản hoàng còn chưa hồi phục tới mức đỉnh phong. Bằng không, ta có thể chém ngươi như chém chó lợn!
Mặt Yêu Thiên Thương đầy hưng phấn kêu lên.
Đồng thời, Yêu Thiên Thương đưa ánh mắt cuồng nhiệt nhìn chiếc hồ lô Hồng Mông kia.
- Còn chưa hồi phục đỉnh phong? Quyết? Quyết đã truyền tất cả ký ức kiếp trước cho ngươi sao?
Mộng Tam Sinh nhất thời hiểu rõ tất cả.
Quyết? Thiên hạ đệ nhất nhân ba mươi ngàn năm trước có thể được gọi là thiên hạ đệ nhất nhân. Hắn tuyệt đối có khả năng tranh đấu với Mộng Tam Sinh.
Trong mắt Yêu Thiên Thương đầy hưng phấn, không tỏ rõ ý kiến!
Phía xa, Mộng Hồng Anh không ngừng lo lắng.
- Diêm Xuyên, cầu xin ngươi cứu giúp gia gia ta, van ngươi!
Mộng Hồng Anh kêu lên.
- Cứu Mộng Tam Sinh sao?
Diêm Xuyên khẽ nhíu mày.
- Mặc dù gia gia đối với Tử Tử không tốt, nhưng chung quy gia gia vẫn là gia gia của Tử Tử. Hơn nữa, lúc trước gia gia không coi trọng ngươi, đó là vì gia gia không biết ngươi. Gia gia hiểu ngươi chưa sâu. Những năm qua gia gia luôn bế quan, đối với chuyện trong thiên hạ thực sự chẳng quan tâm!
Mộng Hồng Anh kêu lên.
- Cho dù là lần trước khi Kinh Chiếu cách không giết chết Khổng Huyền Thủy, lúc đó gia gia cũng đang bế quan. Lúc đó, là một trưởng lão một tiên nhân cảnh trong thần giới trả lời chắc chắn với Kinh Chiếu. Gia gia không biết nhiều về chuyện trong thiên hạ. Gia gia không phải cố ý khinh thường ngươi!
Mộng Hồng Anh không ngừng giải thích.
- Gần đây gia gia mới xuất quan. Thật đấy. Cầu xin ngươi coi như nể mặt Tử Tử, cứu cứu gia gia ta đi!
Mộng Hồng Anh khóc lớn.
- Bạch Đế Thiên, cứu Mộng Tam Sinh!
Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
- Được!
Bạch Đế Thiên gật đầu một cái.
Bạch Đế Thiên không hỏi nguyên nhân, đạp không bay vút lên trời, xông vào chiến trường của Yêu Thiên Thương và Mộng Tam Sinh.
- Cảm ơn, cảm ơn ngươi!
Mộng Hồng Anh cảm động khóc.
- Đừng khóc. Bất kể là gia gia của Tử Tử, vẫn là gia gia của ngươi, ta đều không ngồi yên, không để ý được!
Diêm Xuyên an ủi.
- Ừm, cảm ơn ngươi!
Trong lòng Mộng Hồng Anh liền cảm thấy ấm áp.
Diêm Xuyên lại quay đầu nhìn về chiến trường phía xa.
Cứu Mộng Tam Sinh, một mặt là vì Tử Tử, vì Mộng Hồng Anh. Một mặt khác, Diêm Xuyên cân nhắc đối với bố cục thiên hạ.
Thánh địa Thần Tông? Diêm Xuyên hiểu rõ, lấy dã tâm của mình, đối với chiến thánh địa Thần Tông chỉ là chuyện sớm hay muộn. Nhưng hiện tại còn chưa được. Hiện tại đế triều Đại Trăn, trước mặt quần hùng trong toàn thiên hạ vẫn chưa đủ cường đại. Muốn tung hoàng ngang dọc nhất định phải cân nhắc.
Tiên nhân? Thánh địa Thần Tông Thần giới cũng có tiên nhân? Diêm Xuyên không coi trọng việc này.
Giờ phút này cứu Mộng Tam Sinh, mặc dù sẽ đắc tội Yêu Thiên Thương, đắc tội đế triều Yêu tộc, nhưng lại khiến đế triều Yêu tộc tăng thêm một kẻ thù tuyệt thế.
Diêm Xuyên tất nhiên hiểu rõ, tại sao Yêu Thiên Thương lại nhằm vào Mộng Tam Sinh. Vì hồ lô Hồng Mông? Bảo vật lớn như vậy, sao có thể nào để đế triều Yêu tộc nhận được?
Quốc gia và tông môn có tranh đấu với nhau. Nhưng mâu thuẫn giữa quốc gia và quốc gia lại không thể điều hòa.
Diêm Xuyên thà để hồ lô Hồng Mông trong tay Mộng Tam Sinh.
- Bạch Đế Thiên, ngươi làm gì vậy?
Phía xa Yêu Thiên Thương đang khiển trách.
- Bạch Đế Thiên?
Mộng Tam Sinh cũng kinh ngạc nói.
- Mộng Tam Sinh là gia gia của hoàng hậu Đại Trăn. Ta phụng lệnh của bệ hạ Đại Trăn, tới cứu viện Mộng Tam Sinh!
Bạch Đế Thiên nhất thời hét lên làm sáng tỏ ý đồ đến của mình.
Ầm!
Bạch Đế Thiên đánh ra một chưởng. Hư không run lên bần bật. Hai người đang trong trạng thái giao tranh liền tách ra.
Một đám đại yêu ủng hộ Yêu Thiên Thương. Mộng Tam Sinh thở hồng hộc nhìn Yêu Thiên Thương đầy vẻ lạnh lùng.
Bạch Đế Thiên đứng ở giữa bọn họ. Ba người hình thành thế tam giác, lạnh lùng nhìn nhau.
Bạch Đế Thiên cứu Mộng Tam Sinh, nhưng giờ phút này Mộng Tam Sinh cũng không cảm kích Bạch Đế Thiên. Bởi vì Mộng Tam Sinh hiểu rõ hồ lô Hồng Mông đáng quý. Hắn lo lắng Bạch Đế Thiên cũng đến cướp hồ lô Hồng Mông!
Vèo!
Diêm Xuyên, Lưu Cẩn, Phụng Âm Dương, Mộng Hồng Anh, Nhâm Thử nhất thời bay qua.
Một đám đại yêu cũng bay đến phía sau Yêu Thiên Thương.
- Gia gia!
Mộng Hồng Anh lo lắng bay tới.
- Thánh chủ!
Nhâm Thử cũng bay đến gần.
Bạch Đế Thiên chậm rãi lùi lại phía sau Diêm Xuyên.
Giờ phút này, Mộng Tam Sinh mới trịnh trọng nhìn về phía Diêm Xuyên. Đồng thời hắn đã hiểu rõ, không những mình nhìn nhầm về Yêu Thiên Thương, mình cũng đã nhìn nhầm về Diêm Xuyên.
- Thê tử của ta Tử Tử. Tuy rằng ngày xưa Mộng Tam Sinh không để ý gì tới Tử Tử, nhưng dù sao hắn cũng là gia gia của Tử Tử. Việc này, ta không thể không quản!
- Ha ha ha ha, quản? Ta thấy ngươi cũng coi trọng hồ lô Hồng Mông của hắn thì có! Ngươi đừng nói cho ta, ngươi không nghĩ tới nó?
Yêu Thiên Thương cười lạnh nói.
Hai mắt Mộng Tam Sinh thoáng nheo lại.
- Bảo vật trong thiên hạ, có ai không thích. Nhưng ta không giống ngươi. Có một số việc có thể làm. Nhưng có một số việc không thể làm. Ta biết rất rõ. Mộng Tam Sinh, ngươi như nguyện ý ở lại, ta sẽ giúp ngươi đánh lùi Yêu Thiên Thương. Nếu như ngươi không muốn lưu lại, vậy thì đi đi. Ta giúp ngươi ngăn cản Yêu Thiên Thương!
Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
- Sao?
Yêu Thiên Thương nhất thời biến sắc. Giờ phút này Diêm Xuyên không muốn nhận lấy hồ lô Hồng Mông sao?
Mộng Tam Sinh cũng cảm thấy bất ngờ nhìn về phía Diêm Xuyên.
Nhưng Mộng Tam Sinh vẫn hít sâu một cái nói:
- Vậy ta đi trước!
- Sau này còn gặp lại!
Diêm Xuyên khẽ mỉm cười.
Thần sắc Mộng Tam Sinh phức tạp thoáng nhìn về phía Diêm Xuyên.
- Hồng Anh, Nhâm Thử, chúng ta đi!
Mộng Tam Sinh vung hồ lô Hồng Mông một cái, sau đó đạp lên trên hồ lô Hồng Mông, dẫn theo hai người nhanh chóng bay xa.
- Đứng lại!
Sắc mặt Yêu Thiên Thương trầm xuống quát lên.
Vù vù!
Nhóm người Diêm Xuyên lập tức chắn trước mặt Yêu Thiên Thương.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 6
Chương 23: Các Phương Đều Rút
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
- Yêu Hoàng, có ta ở đây, hay là thôi đi!
Diêm Xuyên khẽ mỉm cười nói.
Tất cả đám người Bạch Đế Thiên, Lưu Cẩn, Phụng Âm Dương đều ép lực chờ. Chỉ cần Diêm Xuyên ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ xông tới.
Yêu Thiên Thương nhìn chằm chằm vào Diêm Xuyên, trong mắt loé ra sự hung bạo. Một đám đại yêu đều phóng ra khí thế, chỉ đợi Yêu Thiên Thương ra lệnh một tiếng, cũng sẽ lao tới!
Người của hai phe nhìn nhau. Trong lúc nhất thời ý chí chiến đấu trùng thiên, nhưng lại không có bất kỳ ai bước thêm một bước.
Mộng Tam Sinh bay đi một đoạn xa mới quay đầu nhìn lại.
Nhìn thấy Diêm Xuyên thật sự chắn ở trước mặt Yêu Thiên Thương, hắn nhất thời nhíu mày.
Tuy rằng Mộng Tam Sinh nghi hoặc, nhưng chỉ một khắc sau hắn lại liên tục bay đi.
Lúc trước đối mặt với Huyền Tiên, hắn đã bị thương quá nặng, nhất định phải trở lại an dưỡng.
Diêm Xuyên, Yêu Thiên Thương lạnh lùng nhìn nhau!
Yêu Thiên Thương nhìn ra, Diêm Xuyên đứng trước mắt mình thực sự quyết tâm muốn ngăn cản mình. Hắn thật sự không muốn hồ lô Hồng Mông?
Khí thế của một đám đại yêu phía sau hắn càng lúc càng mạnh mẽ! Tất cả chỉ chờ Yêu Thiên Thương hạ lệnh.
- Ha ha ha ha, Diêm Xuyên? Lần đầu tiên ta quyết đấu âm công cùng Cổ Nguyệt Thánh Tử, đã bị ngươi phá hoại. Ta đã biết ngươi bất phàm. Tuy nhiên ngày hôm nay, ta phát hiện, ta vẫn xem thường ngươi. Trước mặt trọng bảo ngươi lại không hề bị dao động!
Sắc mặt Yêu Thiên Thương âm trầm nói.
- Ta đã nói, hắn là gia gia của thê tử ta!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
Khóe miệng Yêu Thiên Thương lộ ra một nụ cười lạnh lùng nói:
- Gia gia của thê tử ngươi? Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng sao? Ngươi không thèm để ý hồ lô Hồng Mông, chứng tỏ ngươi có dã tâm còn lớn hơn. Bởi vì có dã tâm lớn hơn, ngươi mới có quyết đoán như bây giờ!
- Đa tạ, quá khen rồi!
Diêm Xuyên không để ý lắm nói.
- Ta có quá khen hay không, trong lòng ngươi rõ ràng nhất. Đi!
Nhưng Yêu Thiên Thương lại không để ý đến tới bọn họ, phất tay áo đạp không bước đi.
Một đám đại yêu nhìn lại một chút, nhất thời mỗi người cáu giận trừng mắt với Diêm Xuyên một cái. Tiếp theo bọn họ theo Yêu Thiên Thương rời đi.
- Tại sao Yêu Thiên Thương lại đi như vậy?
Lưu Cẩn không hiểu nói.
- Tranh đấu không có lợi ích, là tranh đấu ngu xuẩn nhất. Huống hồ tiếp đó còn phải đi tới Thiên Cơ Tông nữa. Yêu Thiên Thương không muốn nhận bất kỳ vết thương nào tại chỗ này!
Diêm Xuyên hít sâu một cái giải thích.
- Ừm!
Lưu Cẩn gật đầu một cái, xem như đã hiểu rõ.
Nhìn theo người hai phe rời đi, trong lòng Diêm Xuyên lại cảm thấy vui mừng.
Trong chiến dịch này, lực lượng mấy phương đấu với nhau, xem ra chỉ có phía bên mình thu được lợi.
- Phụng Âm Dương, nếu khanh đã trở thành chủ nhân Bắc Tông. Vậy hãy mau chóng đời Bắc Tông về Đại Trăn đi!
Diêm Xuyên nhìn về phía Phụng Âm Dương nói.
- Vâng, vừa nãy thần còn muốn nói, thần vừa nhận được truyền thừa quỷ cốc, phải có một khoảng thời gian tĩnh tu. Có khả năng thần không có cách nào đi với bệ hạ tới Thiên Cơ Tông được!
Phụng Âm Dương thở dài nói.
- Đã như vậy, khanh cứ lưu lại đi. Sau khi điều chỉnh tốt Bắc Tông, khanh hãy tự mình về Đại Trăn trước!
Diêm Xuyên nhìn về phía Phụng Âm Dương nói.
- Vâng!
Phụng Âm Dương lên tiếng trả lời.
- Chúng ta cũng đi thôi!
Diêm Xuyên nói.
Bạch Đế Thiên, Lưu Cẩn gật đầu một cái, ba người đồng thời bay về phía bắc.
...—
Bên trên bầu trời xanh, Mộng Tam Sinh dẫn theo Nhâm Thử, Mộng Hồng Anh nhanh chóng bay đi.
Mộng Tam Sinh ngồi trên hồ lô Hồng Mông, nhắm mắt điều tức một hồi mới mở mắt ra.
- Gia gia, chúng ta vẫn đi Thiên Cơ Tông sao?
Mộng Hồng Anh nói.
- Không đi! Lần này đối chiến với Huyền Tiên, ta bị thương quá nặng, nhất định phải sớm ngày trở lại hồn giới điều dưỡng!
Mộng Tam Sinh trầm giọng nói.
- Thánh chủ nói xem, Thiên Cơ Tông tính làm gì vậy? Thánh chủ có thể giết chết Huyền Tiên. Kinh Chiếu vừa đi, trong phàm nhân cảnh, Thánh chủ hoàn toàn xứng đáng đệ nhất thiên hạ. Đáng trách là tên Yêu Thiên Thương thừa dịp người gặp nguy!
Nhâm Thử oán giận nói.
Mộng Tam Sinh khẽ nhíu mày, suy nghĩ một chút nói:
- Thiên Cơ Tông? Lần này quần hùng trong thiên hạ tụ tập. Nhâm Thử, ngươi thay ta đi xem thử!
- A? Ta sao?
Nhâm Thử nhất thời cả kinh kêu lên, vẻ mặt rõ ràng không tình nguyện.
- Không sai, chính là ngươi!
Sắc mặt Mộng Tam Sinh trầm xuống nói.
- Được, được rồi!
Nhâm Thử phiền muộn nói.
Vèo!
Mộng Tam Sinh ném Nhâm Thử ra ngoài.
Mộng Tam Sinh dẫn theo Mộng Hồng Anh nhanh chóng rời đi, để lại một mình Nhâm Thử đứng trong không trung nhìn ra phía xa, theo bóng dáng Mộng Tam Sinh rời đi. Nhâm Thử đau khổ rồi nói:
- Năm đó tại sao ta lại tiện miệng, đáp ứng gia nhập thánh địa Thần Tông một ngàn năm như vậy chứ? Tháng ngày trước đây mới hạnh phúc làm sao? Đào mộ tổ người khác, trộm bảo vật trong kho của người khác, giết chết tử tôn của người khác. Hiện tại ở thánh địa Thần Tông, luôn phải bôn ba khắp nơi chịu chết. Ôi! Ta chỉ có một cái mạng nhỏ này thôi!
Lắc đầu, Nhâm Thử khe khẽ thở dài nói:
- Quên đi, cũng không còn bao nhiêu năm nữa. Chờ đến lúc đó, ta sẽ lại tự do tự tại. Đến lúc đó, ta lại về Tiên giới. Mẹ kiếp, lần trước phát hiện một phần mộ của đại thần thượng cổ còn chưa đi. Hi vọng không bị người khác phát hiện.
Trước mắt, sương lớn tràn ngập, bao trùm cả một phạm vi rộng đến cực điểm. Sương mù có rất nhiều sắc thái. Màu tím, màu trắng, màu xanh, màu xanh lục, khiến biển mây mù này cực kỳ diễm lệ.
- Đây chính là Thiên Cơ Tông sao?
Lưu Cẩn khẽ nhíu mày nói.
- Không nên coi thường biển mây mù này. Thật ra nó là một loại mệnh trận cực kỳ mạnh mẽ!
Bạch Đế Thiên giải thích.
- Mệnh trận?
Lưu Cẩn không hiểu nói.
- Một mạng hai vận ba phong thuỷ, bốn tích âm đức năm công danh. Thiên Cơ Tông tu vận, nghe đồn tu vận lĩnh ngộ đối với mệnh cách cực kỳ sâu. Bọn họ bày trận thậm chí có thể trực tiếp thông với mệnh cách. Trận bọn họ bày ra được gọi là Mệnh trận. Thiên Cơ Tông là tông môn duy nhất trong thiên hạ tu vận. Đối với yêu cầu tái tuyển đệ tử còn nghiêm ngặt hơn cả phong thủy sư. Phong thủy sư chỉ xem điều kiện kiếp này. Người tu vận lại muốn tái tuyển tam sinh. Đặc biệt là ngày sinh căn cốt. Thiếu một thứ cũng không được!
Bạch Đế Thiên giải thích.
- Tái tuyển tam sinh?
Lưu Cẩn kinh ngạc nói.
- Đương nhiên, không ai cường đại đến mức có thể suy tính từng bước đi tới. Nhưng theo lời đồn Tiên giới có một gốc cây Thế giới thụ. Từ khi thiên địa bắt đầu hình thành, thế giới thụ đã tồn tại. Thế giới thụ đã trải qua tất cả mọi chuyện trong thế gian, cũng ghi chép tất cả mọi chuyện trong thế gian. Người tu vận chỉ cần mượn một cành thế giới thụ, đã có thể suy tính ra rất nhiều chuyện. Mỗi đệ tử tu vận đều thông qua cành cây của thế giới thụ để tái tuyển ra!
Bạch Đế Thiên giải thích.
- Thế giới thụ?
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 6
Chương 24: Thế Giới Cành
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Lưu Cẩn lộ ra một tia kinh ngạc.
- Thế giới thụ thật sự có thể suy tính kiếp trước sao?
Diêm Xuyên nhìn về phía Bạch Đế Thiên.
Bạch Đế Thiên gật đầu nói:
- Đúng, thời điểm kiếp trước, ta đã từng gặp Tông chủ Thiên Cơ Tông. Dưới cơ duyên xảo hợp, hắn giúp ta suy tính một vài chuyện. Tuy rằng không phải tất cả, nhưng khiến ta được không ít lợi.
- Thiên Cơ Tông có cành cây thế giới thụ sao?
Diêm Xuyên kinh ngạc nói.
Cho dù là mình ở kiếp trước, cũng chỉ mới nghe nói mà thôi. Nghe đồn thế giới thụ trên Tiên giới được quần hùng trong thiên hạ cùng bảo hộ. Bất kỳ người nào dám làm gãy cành, sẽ bị tất cả tiên trên thiên hạ cùng tiêu diệt!
- Vâng, Thiên Cơ Tông có một cành, nhưng ta nhất định phải đặt tay lên đó, hắn mới có thể suy tính cho ta. Cái này lại là tín vật truyền thừa của Tông chủ Thiên Cơ Tông, là bảo vật quan trọng nhất của Thiên Cơ Tông. Nhưng chỉ có thể thấy được một chút tình hình của kiếp trước!
Bạch Đế Thiên gật đầu một cái khẳng định.
Đồng thời, Bạch Đế Thiên dùng chút pháp lực. Lòng bàn tay Bạch Đế Thiên xuất hiện một ảo giác. Một khúc gỗ màu vàng to bằng cánh tay, trên mặt đầy phù văn.
Diêm Xuyên và Lưu Cẩn trợn tròn hai mắt, vẻ mặt mờ mịt.
- Đây chính là cành cây của thế giới thụ. Bảo vật quan trọng nhất của Thiên Cơ Tông!
Bạch Đế Thiên vinh hạnh nói.
Diêm Xuyên, Lưu Cẩn vẫn cảm thấy mờ mịt.
- Đây là cành cây của thế giới thụ sao?
Diêm Xuyên vẫn cảm thấy cổ quái hỏi.
- Đúng vậy? Tuyệt đối không sai. Chính là tín vật của Tông chủ Thiên Cơ Tông!
Bạch Đế Thiên gật đầu một cái khẳng định.
Diêm Xuyên, Lưu Cẩn yên lặng một hồi. Bầu không khí rất yên tĩnh!
- Bệ hạ, thế nào?
Bạch Đế Thiên không hiểu nói.
Cuối cùng, Diêm Xuyên nhìn Lưu Cẩn gật đầu một cái.
Lưu Cẩn cực kỳ tùy ý lấy từ trong pháp bảo chứa đồ ra một khúc gỗ màu vàng. Phía trên khúc gỗ có phù văn tương tự với phù văn trên khúc gỗ do Bạch Đế Thiên dùng pháp lực ngưng tụ ra.
Bạch Đế Thiên:...
Quá giả! Bạch Đế Thiên rất muốn nói đây là giả. Nhưng, trong nháy mắt ngắn ngủi này, căn bản không có thời gian cho Lưu Cẩn làm giả!
Giống nhau như đúc. Thật sự giống nhau như đúc. Bảo vật quan trọng nhất của Thiên Cơ Tông sao? Cành cây của thế giới thụ sao? Tại sao nó lại nằm trong tay của Lưu Cẩn? Sao có thể như vậy được?
Vừa nãy Bạch Đế Thiên còn cảm giác vinh hạnh mình là duy nhất nhìn thấy cành cây của thế giới thụ. Nhưng bây giờ, khi Lưu Cẩn lấy nó ra như lấy một cây cải củ như thế. Chuyện này.... chuyện này....
- Chuyện này là thế nào? Chuyện này là thế nào vậy?
Bạch Đế Thiên cả kinh kêu lên.
- Đây là một trong những di vật cha mẹ ta để lại cho ta!
Diêm Xuyên giải thích.
Di vật? Năm đó Diêm Đào lưu lại cho Diêm Xuyên ba di vật. Một tấm bản đồ tìm được thần thánh quang minh thạch, đúc ra Thượng Đế Kiếm. Hiện tại, cái di vật thứ hai lại có thể là tín vật của Tông chủ Thiên Cơ Tông?
- Di vật?
Bạch Đế Thiên thoáng mờ mịt.
Nói đùa sao? Tín vật của Tông chủ Thiên Cơ Tông, chính là sinh mạng của Thiên Cơ Tông, sao có thể nằm trong tay của Diêm Đào được?
- Lưu Cẩn, cho Bạch Đế Thiên xem một chút đi. Cũng không có gì đâu!
- Vâng!
Lưu Cẩn đưa ra.
Bạch Đế Thiên cẩn thận tiếp nhận, cả người lập tức hoá đá.
————–
Tại một cung điện lớn giữa màn sương dày đặc với đủ các màu sắc rực rỡ, một lão giả tóc trắng ngồi khoanh chân, dường như đang bế quan.
Bỗng nhiên, chân mày lão già nhíu lại, con mắt đột nhiên mở ra. Ánh mắt của lão già lộ vẻ kinh ngạc tới cực độ.
Vù vù!
Lão già bỗng nhiên đứng dậy.
Két!
Cửa đại điện ầm ầm mở ra.
Lại có ba lão giả tóc trắng nữa vội vã đi đến.
- Sư huynh, sư huynh có cảm nhận được không?
Ba lão già mang theo một sự hưng phấn nói.
- Không sai. Đó là tín vật của Tông chủ Thiên Cơ Tông ta!
- Tông chủ đời trước chết đi, Thế giới cành của tông ta liền biến mất không rõ tung tích. Chúng ta đã phái rất nhiều người đi tìm. Chúng ta cũng đã suy tính bao nhiêu năm, vẫn không tìm được. Không ngờ nó lại xuất hiện ở khu vực gần với Thiên Cơ Tông ta?
- Đi. Đi thôi!
Lão già tỏ ra hưng phấn lao ra khỏi đại điện.
Ba lão già khác cũng hưng phấn xông thẳng ra, trong chớp mắt bay về phía mây mù.
Giờ phút này người cảm ứng được không chỉ có bốn lão già kia. Tại Thiên Cơ Tông ước chừng có tới trăm người đều cảm nhận được. Bọn họ thi nhau bay lên trời, mang theo sự hưng phấn bay qua.
Trong đó có cả thiên nữ Triệu A Phòng!
...
Bạch Đế Thiên cầm lấy cành cây thế giới thụ, kiểm tra trong cảm giác mờ mịt.
Lưu Cẩn lại nhìn về phía Diêm Xuyên:
- Bệ hạ, có phải chúng ta đến quá sớm hay không. Còn mấy tháng nữa mới bắt đầu!
Diêm Xuyên nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Không sớm. Trẫm vẫn còn có chuyện phải làm!
- Vâng!
Lưu Cẩn gật đầu một cái.
Nói xong, hai người nhìn về phía Bạch Đế Thiên.
- Bạch Đế Thiên, thế nào? Cái này có phải là thật không?
Diêm Xuyên hỏi.
- Thật, chắc chắn là thật!
Bạch Đế Thiên vẫn cảm thấy rối rắm mờ mịt nói.
- Đây là cành cây của thế giới thụ thì tốt rồi!
Diêm Xuyên khẽ mỉm cười.
Ầm!
Đột nhiên, cách đó không xa sương lớn chợt co lại. Trong chớp mắt, hơn một trăm đạo thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt nhóm người Diêm Xuyên.
Gần như tất cả mọi người đều nhìn ba người Diêm Xuyên một lượt, sau đó lại chuyển tầm mắt đến khúc gỗ trên tay Bạch Đế Thiên.
- Đúng là thế giới cành sao?
một lão giả dẫn đầu kích động nói.
Một đám lão già đứng trước mặt ba người Diêm Xuyên đều kích động, hận không thể tiến lên cướp lấy vậy.
Bạch Đế Thiên nhất thời biến sắc, lập tức cẩn thận cất thế giới cành đi. Bạch Đế Thiên hiểu rõ đây nhất định chính là tín vật của Thiên Cơ Tông. Nhưng Bạch Đế Thiên không phải là kẻ ba phải.
Hiện tại, thế giới này cành là của Diêm Xuyên. Đương nhiên hắn phải bảo vệ thật tốt!
Diêm Xuyên lại nhìn về phía thiên nữ Triệu A Phòng đứng bên cạnh! Tâm tình hắn lại bị khuấy động.
- Bạch Đế Thiên? Đã lâu không gặp!
Lão già dẫn đầu lập tức khách khí cười.
Bạch Đế Thiên khẽ mỉm cười nói:
- Kính chào Tông chủ Thiên Cơ!
- Bạch Đế Thiên, trong tay của ngươi...
Lão già dẫn đầu dẫn kia mang theo một sự kích động nói. Nhưng hắn mới vừa nói được một nửa đã bị Bạch Đế Thiên ngắt lời.
- Vật trong tay ta là của hắn, là vật riêng của đế vương Đại Trăn!
Bạch Đế Thiên lập tức nói.
Nghe Bạch Đế Thiên nói vậy, lão già dẫn đầu kia nhất thời hiểu rõ. Hắn lập tức nhìn về phía Diêm Xuyên.
- Tại hạ là Tông chủ Thiên Cơ Tông đương nhiệm, Vân Tâm, ra mắt Diêm đế!
Lão già nói chuyện khá lễ phép. Rõ ràng hắn đã xem qua chân dung của Diêm Xuyên từ lâu. Hắn chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhận ra.
- Ngưỡng mộ đại danh Thiên Cơ Tông đã lâu. Vân tông chủ, khách khí!
Diêm Xuyên cười nói.
Lão già cười lập tức nói:
- Xin hỏi Diêm đế, ngài lấy được vật trong tay Bạch Đế Thiên từ đâu vậy?
Diêm Xuyên nhìn thế giới cành kia, khẽ mỉm cười nói:
- Đó là di vật của gia phụ!
- Di vật?
Một đám đệ tử Thiên Cơ Tông nhất thời nhíu chặt lông mày.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 6
Chương 25: Đàm Đạo Mấy Tháng?
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
- Xin hỏi, phụ thân ngài làm sao nhận được vật ấy?
Vân Tâm lại hỏi.
- Gia phụ nhặt được!
Diêm Xuyên cười nói.
Nhặt được?
Đám người Vân Tâm lại là nhíu mày một hồi lâu. Vậy bọn họ phải hỏi tiếp như thế nào?
Diêm Xuyên đương nhiên sẽ không nói đúng sự thật. Nhìn thấy đám người bọn họ bối rối như vậy, Diêm Xuyên khẽ mỉm cười.
- Không nói dối gì Diêm đế, vật ấy tên là Thế giới cành. Đó chính là tín vật của Tông chủ Thiên Cơ Tông ta. Tông chủ Thiên Cơ Tông đời trước là Vân Nghĩa đã sở hữu...
Vân Tâm lập tức nói.
- Vân tông chủ, tông chủ đã hiểu lầm rồi. Đó là vật của ta, cũng không phải là thứ do Thiên Cơ Tông sở hữu!
Diêm Xuyên nhất thời ngắt lời nói.
- Lớn mật!
- Đó là vật của Thiên Cơ Tông ta!
- Đám tiểu tặc các ngươi!
...
Một đám đệ tử phía sau Vân Tâm nhất thời giận dữ nói.
Sắc mặt Diêm Xuyên lại lạnh xuống.
Vân Tâm vung tay lên, yêu cầu mọi người ngừng hét loạn. Hắn lập tức quay đầu lại nói:
- Diêm đế, là do tại hạ quản giáo không nghiêm. Mong ngài đừng trách!
Nghe hắn nói như vậy, sắc mặt Diêm Xuyên mới hoà hoãn lại.
- Diêm đế, vật ấy chỉ có soán mạng sư chúng ta tu vận mới có thể dùng được. Những người khác căn bản không có cách nào sử dụng!
Vân Tâm lại nói.
Diêm Xuyên khẽ mỉm cười nói:
- Ta thích cất nó! Vân tông chủ không nên tiếp tục có ý đồ với nó!
Không nên có ý đồ với nó? Sao có thể như vậy được?
- Diêm đế, cái này thật sự là thế giới cành của Thiên Cơ Tông ta. Bạch Đế Thiên có thể làm chứng. Vì Tông chủ đời trước Thiên Cơ Tông vô ý đánh mất!
Lão già cười khổ nói.
Diêm Xuyên gật đầu nói:
- Ta hiểu rõ, ta cũng tin tưởng. Nhưng chung quy là Thiên Cơ Tông đánh mất. Giống như tông chủ trong lúc vô tình trong một nơi rừng núi hoang tàn vắng vẻ đào được một tiên khí. Lẽ nào tông chủ sẽ tìm chủ nhân đời trước của tiên khí này, đưa lại Tiên khí cho hắn hay sao? Các vị đều cao thượng như vậy sao?
Mọi người:...!
Vân Tâm cười khổ một hồi nói:
- Diêm đế, thế giới cành này đối với Thiên Cơ Tông ta thật sự hết sức quan trọng. Vẫn xin Diêm đế thành toàn. Đương nhiên, nếu như Diêm đế có gì cần, chỉ cần không vi phạm niềm tin, quy tắc chuẩn của Thiên Cơ Tông ta, chúng ta sẽ tận lực thỏa mãn!
Mọi người đồng thời nhìn về phía Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên trầm mặc một chút, cuối cùng hít sâu một cái, gật đầu.
- Muốn ta đưa lại thế giới cành cho Thiên Cơ Tông cũng không phải là không thể. Nhưng chỉ cần các ngươi đáp ứng ta hai điều kiện. Đến khi đó ta sẽ dâng thế giới cành bằng hai tay!
Diêm Xuyên hít sâu một cái nói.
Trên mặt mọi người đều vui vẻ.
- Có chuyện thỉnh thứ lỗi. Lần này Thiên Cơ Tông lập kế hoạch tạo thần. Chúng ta không thể vì thế mà thỏa hiệp...
Vân tâm cau mày nói.
- Yên tâm, sẽ không vi phạm niềm tin, quy tắc chuẩn của các ngươi!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
- Diêm đế rất cao thượng!
Vân Tâm cười nói.
- Chuyện thứ nhất, ta hi vọng trong thời gian trước khi mở ra kế hoạch tạo thần này, ta có thể sống nhờ tại khu vực gần thiên nữ, để thiên nữ theo ta cùng ngồi đàm đạo mấy tháng!
Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
- Cùng ngồi đàm đạo?
Mọi người cảm thấy mờ mịt nhìn Diêm Xuyên.
- Vâng, ta sẽ không quấy rầy thiên nữ. Ta chỉ muốn mời thiên nữ nghe ta nói về một vài chuyện xưa. Cho dù một ngày một canh giờ cũng được!
Diêm Xuyên nhìn về phía thiên nữ nói.
- Kể chuyện xưa?
Một đám soán mạng sư:...!
Một đám soán mạng sư đều mờ mịt nhìn Diêm Xuyên.
Đây tính là điều kiện gì? Nghe ngươi nói chuyện xưa mấy tháng sao?
Nhất thời vẻ mặt một đám soán mạng sư lại trở nên vô cùng hưng phấn.
Ngược lại, bọn họ đồng thời nhìn về phía Triệu A Phòng.
- Thiên nữ, thế giới cành không phải là chuyện nhỏ. Thiên nữ cũng i biết, cho dù tại Tiên giới, Thiên Cơ Tông ta cũng chỉ có mấy cây như thế mà thôi!
Vân Tâm nhìn về phía Triệu A Phòng đầy chờ mong.
Triệu A Phòng trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, nàng gật đầu.
- Tốt, đa tạ thiên nữ!
Vân Tâm nhất thời hưng phấn nói.
Diêm Xuyên đứng bên cạnh cũng thoả mãn nở nụ cười.
- Diêm đế, điều kiện thứ nhất, thiên nữ đã đáp ứng. Ngài hãy nói điều kiện thứ hai đi!
Vân Tâm lại nói.
- Điều kiện thứ hai, ta còn chưa nghĩ ra. Cho ta thêm thời gian suy nghĩ được không?
Diêm Xuyên cười nói.
- Sao?
Một đám soán mạng sư nhíu mày.
- Đương nhiên. Trước khi kế hoạch tạo thần lần này bắt đầu, ta nhất định sẽ nói ra! Đồng thời vào lúc này, sẽ dâng thế giới cành bằng cả hai tay!
Diêm Xuyên cười nói.
Một đám soán mạng sư cau mày. Cuối cùng, mọi người gật đầu một cái.
Mấy ngày sau, tại một lầu các cực kỳ tinh xảo trong biển mây mù.
Trên sân thượng của lầu các, mấy nha hoàn đang hầu hạ. Tại một bàn ngọc ở giữa, Diêm Xuyên, Triệu A Phòng đang uống trà.
- Diêm đế, ta đã từng nói, ta không phải là Chân Nhu. Đồng thời đối với kiếp trước, ta cũng đã khai ngộ. Ta biết kiếp trước của ta là ai. Tuyệt đối không phải là Chân Nhu!
Triệu A Phòng vừa uống trà vừa nói.
Diêm Xuyên khẽ mỉm cười nói:
- Nàng biết không. Giờ phút này tuy rằng con mắt nàng không nhìn thấy, nhưng với dáng dấp này thật sự giống với Chân Nhu năm đó như đúc!
Triệu A Phòng cau mày.
- Yên tâm, ta sẽ không buộc nàng phải thừa nhận. Ta chỉ muốn trong khoảng thời gian này, nói cho nàng nghe quá trình ta quen biết với Chân Nhu!
Diêm Xuyên cười nói.
Lúc này Triệu A Phòng mới cảm thấy yên lòng.
- Ta giống Chân Nhu lắm sao?
Triệu A Phòng tỏ ra hiếu kỳ nói.
- Đông Phương Chính Phái đã từng nói với ta, nàng từng thi triển Tha tâm thông với ta, có đúng không?
Diêm Xuyên cười nói.
Triệu A Phòng thoáng nhướng mày. Rõ ràng nàng không ngờ được Đông Phương Chính Phái lại bán đứng mình. Nhưng cuối cùng nàng vẫn gật đầu nói:
- Không sai. Ngày ấy, ta nhìn thấy ngươi đuổi theo ta gấp như vậy, còn hỏi tin tức của ta khắp nơi. Khi ta quay lại tìm ngươi, lúc đó, ngươi đã hôn mê. Bất đắc dĩ...
Thấy Triệu A Phòng tỏ ra xấu hổ, Diêm Xuyên cũng không trách nữa nói:
- Bởi vậy nàng nhìn thấy được hình dáng của Chân Nhu trong lòng ta. Vậy hẳn nàng đã biết dung mạo của mình không khác Chân Nhu một chút nào. Thậm chí, vị trí và số lượng lông mi của nàng cũng giống Chân Nhu như đúc!
- Trên đời thật sự có chuyện như vậy sao?
Triệu A Phòng kinh ngạc nói.
Triệu A Phòng không tin mình là Chân Nhu. Nhưng Diêm Xuyên lại kiên quyết khẳng định nàng chính là Chân Nhu.
Hai người trò chuyện với nhau, Diêm Xuyên bắt đầu từ việc miêu tả Chân Nhu!
Cứ như vậy, mỗi ngày Diêm Xuyên đều nói chuyện về Chân Nhu. Mỗi ngày hắn lại nói về những chuyện khác nhau. Dường như chỉ cần để Diêm Xuyên nói, thì sẽ có vô số chuyện xưa vậy.
———...
Đông Thần Châu, thư viện Cự Lộc!
Tại quang minh giới, Mạnh Lăng Thiên nhìn một nam tử áo bào lam đang đứng trước mắt.
Tư Mã Vân Thiên!
Ngày xưa tại đại hội Thiên Thụ, Tư Mã Vân Thiên cùng Diêm Xuyên đấu văn trong Phong thần bảng.
Giờ phút này, đứng phía sau Tư Mã Vân Thiên chính là bảy mươi hai đệ tử. So với mấy chục năm trước, mỗi người đều có rất nhiều mạch văn, khí chất cũng trầm ổn hơn rất nhiều.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 6
Chương 26: Lá Thư Kỳ Lạ
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Tư Mã Vân Thiên vẫn như ngày đó, anh khí như cầu vồng. Chỉ khí chất này đã giống như lợi đao cắt qua tất cả những gì cản trở hắn. Hắn cực kỳ khí phách, lạnh lùng nhìn Mạnh Lăng Thiên.
Đứng bên cạnh chính là Đông Phương Chính Phái.
- Lão Mạnh, ta đã tìm được Tư Mã Vân Thiên trở về. Ha ha, lão Mạnh, lần này lão không nên ngăn cản ta nữa!
Đông Phương Chính Phái hưng phấn nói.
Mạnh Lăng Thiên nhìn Đông Phương Chính Phái, thoáng cười khổ một hồi, cuối cùng gật đầu nói:
- Quên đi, gỗ mục không thể khắc. Ta cũng mặc kệ ngươi thôi!
- Ngao! Lão Mạnh, ngày hôm nay ta mới phát hiện, ngươi thực sự quá đáng yêu. Lời nói của ngươi giống như mặt trời vậy, khiến tim phổi ta đều cảm thấy ấm áp!
Đông Phương Chính Phái lại nói ra những lời buồn nôn.
Trên mặt Mạnh Lăng Thiên giật giật, cuối cùng nói:
- Câm miệng, trở lại chép sách cho ta!
Mặt Đông Phương Chính Phái nhất thời trở nên nghiêm nghị. Dường như mình chưa nói gì vậy.
- Mạnh Lăng Thiên?
Tư Mã Vân Thiên rướn mi nhìn về phía tiên nhân trước mắt.
Bảy mươi hai đệ tử phía sau, cũng kinh ngạc nhìn về phía tiên nhân trước mắt.
- Tư Mã Vân Thiên, rốt cuộc đã gặp mặt. Văn phong của ngươi trùng thiên. Cho dù là ta cũng có nhiều điểm không bì kịp!
Mạnh Lăng Thiên thở dài nói.
Tư Mã Vân Thiên khẽ mỉm cười, lộ vẻ tự tin nói:
- Mạnh Lăng Thiên, lần này ngươi tìm ta trở về, sẽ không phải để nói những điều này chứ!
- Đương nhiên không phải!
Mạnh Lăng Thiên lắc đầu nói.
- Ồ?
- Năm đó tổ sư Đông Phương Bất Bại không biết đã tìm thấy tổ tiên từ đâu. Tiếp sau đó đã bảo thư viện Cự Lộc chiếu cố hậu nhân của Tư Mã gia các ngươi, đồng thời, còn lưu lại một phần mật hàm của tổ tiên ngươi để lại cho ngươi! Mạnh Lăng Thiên nói.
- Mật hàm của tổ tiên ta? Ha ha!
Tư Mã Vân Thiên không tin nói.
Tổ tiên sao có thể biết mình được?
- Ta biết ngươi không tin. Hơn nữa ngươi rất có oán khí đối với thư viện Cự Lộc. Nhưng, tuy rằng thư viện Cự Lộc ràng buộc các ngươi, nhưng chung quy vẫn giáo dục tất cả Tư Mã gia các ngươi. Hơn nữa tổ sư còn nói, khi ngươi xem mật hàm của tổ tiên ngươi, tất cả oán khí của ngươi sẽ hết!
Mạnh Lăng Thiên nói.
- Ha ha ha ha, tổ tiên viết thư cho ta? Ngươi bảo ta làm sao tin được?
Tư Mã Vân Thiên trầm giọng nói.
- Gia tộc Tư Mã ngươi, các đời đều là dòng độc đinh. Tổ sư vẫn nhắn lại tại quang minh giới, khi đến thời điểm đời thứ của gia tộc Tư Mã thì giao lại mật hàm cho ngươi!
Mạnh Lăng Thiên trầm giọng nói.
Nói xong, Mạnh Lăng Thiên lấy ra một cái hộp ngọc!
Nhìn hộp ngọc này, Tư Mã Vân Thiên đột nhiên có một loại cảm giác liên kết huyết mạch. Sao có thể như vậy được?
- Hộp ngọc này, nhất định phải là máy và ý nguyện của con cháu Tư Mã gia mới có thể mở ra. Người ngoài căn bản không có cách nào mở ra được!
Mạnh Lăng Thiên cười nói.
Tư Mã Vân Thiên khẽ nhíu mày, không nhìn hộp ngọc nữa, mà nhìn về phía Mạnh Lăng Thiên.
- Nếu là tổ tiên để lại cho ta, nói vậy hẳn ngươi có thể giao cho ta từ rất lâu rồi. Sao ngươi lại kéo dài tới bây giờ? Lẽ nào ngươi chuẩn bị dùng điều kiện để trao đổi với ta sao?
Tư Mã Vân Thiên trầm giọng nói.
Mạnh Lăng Thiên thoả mãn gật đầu nói:
- Tư Mã Vân Thiên, quả nhiên không hổ danh là là đệ nhất đại hiền trong những phàm nhân tại thư viện Cự Lộc!
Tư Mã Vân Thiên ngưng thần nhìn Mạnh Lăng Thiên.
- Thiên hạ đang loạn. Thiên Cơ Tông ở phía bắc đã nhìn ra điều đó. Một trận bão táp lớn sắp bao phủ toàn thiên hạ giới phong ấn này. Đại kiếp nạn của giới này sắp xảy ra!
Mạnh Lăng Thiên trầm giọng nói.
- Đại kiếp nạn?
Hai mắt Tư Mã Vân Thiên thoáng nheo lại.
- Đúng, đại kiếp nạn. Dưới đại kiếp nạn, bất luận là Thiên Cơ Tông, thư viện Cự Lộc, thánh địa Thần Tông và rất nhiều cường tông khác đều có thể biến thành tro bụi!
Mạnh Lăng Thiên hít sâu một cái nói.
- Ồ?
Tư Mã Vân Thiên bất ngờ nói.
- Thư viện Cự Lộc ta muốn vượt qua đại kiếp nạn lần này, nhất định phải mưu tính chu toàn mới được. Ta đã nghĩ rất lâu. Thư viện Cự Lộc làm chủ cố thủ Đông Thần Châu. Thư viện Cự Lộc có ta tọa trấn. Ta hi vọng ngươi có thể đại biểu cho thư viện Cự Lộc, vào đế triều Đại Trăn. Vạn sự lấy thư viện Cự Lộc làm đầu!
Mạnh Lăng Thiên trịnh trọng nói.
- Ha ha? Vào đế triều Đại Trăn? Ngươi bảo ta đi nằm vùng sao?
Tư Mã Vân Thiên lộ ra một tia khinh thường.
- Không khác nhau là mấy. Đế triều Đại Trăn rất quỷ dị. Tuy rằng ta không sợ, nhưng không muốn hủy diệt nó. Bởi vì tông môn càng cường đại, nhưng đạo lý cây lớn thì đón gió to vẫn có thể đè ép khí số của Đông Thần Châu!
Mạnh Lăng Thiên trịnh trọng nói.
- Ta nhớ, Mạnh Văn Nhược hẳn là cháu của ngươi. Hắn không phải đang ở đế triều Đại Trăn sao?
Tư Mã Vân Thiên cười lạnh nói.
- Đúng vậy. Nhưng Mạnh Văn Nhược so với Diêm Xuyên vẫn chưa đủ. Hơn nữa, giờ phút này tâm của Mạnh Văn Nhược đã nghiêng về phía Đại Trăn!
Mạnh Lăng Thiên lắc đầu nói.
Tư Mã Vân Thiên cười lạnh một chút, không tiếp tục nói.
- Ta sẽ tận lực giúp ngươi vào đế triều Đại Trăn. Chức vụ thừa tướng, ngươi thấy thế nào?
Mạnh Lăng Thiên cười nói.
- Thừa tướng? Chức quan thật lớn? Nhưng liên quan gì đến ta?
Tư Mã Vân Thiên cười lạnh nói.
- Đây chính là điều kiện. Ta có thể cho ngươi xem hộp ngọc này. Chuyện lá thư này có thể xứng đáng với giá trị này hay không, ngươi xem qua rồi nói cho ta biết. Được không?
Mạnh Lăng Thiên cười nói.
Hai mắt Tư Mã Vân Thiên híp lại.
Hắn thản nhiên tiếp nhận hộp ngọc. Sau khi nhìn sơ qua cấm chế phía trên mặt hộp ngọc. Đúng vậy, cấm chế này cần máu tươi và ý nguyện của mình mới có thể mở ra được.
Hắn trích trong tay ép ra một tia máu, sau đó lập tức bôi lên phía trên cấm chế. Đồng thời, hắn dùng ý thức xâm nhập vào hộp ngọc. Hộp ngọc run rẩy mãnh liệt một hồi.
Vù vù!
Hộp ngọc mở ra.
- Cái này thực sự do tổ tiên của ta để lại cho ta sao?
Tư Mã Vân Thiên kinh ngạc nhìn.
Bởi vì thứ này cần máu và ý nguyện, tất nhiên phải là tổ tiên cùng huyết mạch mới có thể chế luyện ra.
Trong hộp ngọc có một bức thư. Tư Mã Vân Thiên lấy ra.
Mạnh Lăng Thiên tò mò nhìn lá thư này. Nhưng Tư Mã Vân Thiên lại không cho Mạnh Lăng Thiên xem.
Cất hộp ngọc đi, Tư Mã Vân Thiên nhìn lá thư. Bên ngoài lá thư ghi bốn chữ - Thân gửi Tư Mã.
- Đây là? Đây là chữ viết của ta? Chữ viết của chính ta sao?
Tư Mã Vân Thiên nhất thời biến sắc.
- Ngươi nói gì?
Mạnh Lăng Thiên cũng cảm thấy hiếu kì, tới gần nhìn lại.
Trong mắt Tư Mã Vân Thiên âm tình bất định. Nhưng sau khi xem xong hắn vẫn mở lá thư ra. Đồng thời hắn thực hiện pháp thuật, khiến không gian xung quanh hắn hình thành một lớp tường khí, không cho người khác nhìn thấy nội dung của bức thư.
Lá thư vừa mở ra, Tư Mã Vân Thiên lập tức trở nên kinh hãi.
Bản thân hắn có một dấu hiệu đặc biệt. Mặc kệ hắn viết cái gì, khi viết đến chữ thứ tư, hắn sẽ lưu lại một ký hiệu không một ai phát hiện được.
Nhưng tại sao trên lá thư trước mắt này cũng có?
Tư Mã Vân Thiên nhíu mày nhìn lại.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden