QUYỂN 1 : TỪ TRỜI GIÁNG XUỐNG
CHƯƠNG 6 : NGƯỜI XẤU, NGƯỜI TỐT CÙNG TRẤN NHỎ
NGƯỜI DỊCH: NGỌC TU LA
NGUỒN : TU CHÂN GIỚI (TUCHANGIOI.COM)
Tây Mộc trấn là trấn nhỏ nằm về phía nam quận Lĩnh Nam, bên cạnh trấn chính là Á Mã Tốn sâm lâm mênh mông vô bờ, tổ hợp năm người vội hiện vội mất chính là từ nơi này bắt đầu lữ trình của bọn họ, dọc theo đường đi bọn họ làm ra vô số dấu hiệu, nhưng Vương Duy thì không cần, hắn chỉ cần xem xét bản đồ của họ cùng bản đồ mình nhặt được trong rừng rậm, là có thể làm ra được một lộ tuyến đi tới.
Nhưng nhiệm vụ trước mắt của Vương Duy là ngủ.
Nhưng là tối nay, nhất định là có một số người ngủ không ngon.
Thủ đô đế quốc Ngải Tác Khắc, Ngải Tác Khắc thành.
Tòa thành này là thủ đô khai quốc của Ngải Tác Khắc đế quốc, do đại đế Ngải Tác Khắc A Tây Mạt Phu mệnh danh, trong thành thị có gần năm trăm vạn dân cư, là một trong những thành thị lớn nhất trên đại lục. Quốc vương đương kim Khắc Lao Khắc A Tây Mạc Phu chính trực tráng niên, đem quốc nội thống trị gọn gàng ngăn nắp, kinh tế phát triển rất mạnh, nhân dân tôn sùng ủng hộ, là một quốc vương tốt nổi danh phi thường. Dưới sự thống trị của hắn, Ngải Tác Khắc đế quốc đã từ một cường quốc nhị lưu phát triển trở thành một trong những đế quốc đứng đầu trong thế giới nhân loại.
Cho nên.
Sẽ có người ở trong cảnh thái bình an vui này làm ra một ít chuyện không thể cho ai biết.
Bên trong phủ tể tướng, ở trong một căn phòng đang đứng hai người, nếu Vương Duy ở trong này, nhất định sẽ nhận ra, hai người kia vốn luôn tràn ngập căm ghét đối với mình.
“ Các ngươi là nói, có một người lớn lên trong rừng rậm nhặt được một viên Hải Lạp Nhĩ long tích tinh hạch giao cho Đế Na công chúa?”
Một lão giả tinh tráng vô cùng ngồi ở sau bàn chủ vị trầm giọng hỏi.
“ Đúng vậy, tổ phụ đại nhân, chúng ta dựa theo phân phó của ngài, đi theo công chúa và người thủ hộ Lôi Nhã của nàng, dọc theo đường đi bọn họ luôn bảo trì cảnh giác đối với chúng ta, chúng ta tự nhiên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, tới quận Lĩnh Nam, Lĩnh Nam đại công Phí Nhĩ Nam Đa thế nhưng không xem lời yêu cầu của chúng ta ra gì, sắp xếp cho con hắn đi theo, tuy rằng chỉ là nhị đẳng kỵ sĩ, nhưng cũng có được thực lực tứ giai đi theo bảo hộ công chúa. Chúng ta một đường đi theo, hơn nữa dựa theo sự phân phó của ngài, sử dụng loại dược vật đặc thù hấp dẫn sinh vật tiến đến tiến công, qua tiêu hao lực lượng của bọn họ. Nhưng trước khi chúng ta đi qua Hắc Thạch Hà, lại xuất hiện trận ngoài ý muốn này. Thất bại trong gang tấc, không tiêu hao được bao nhiêu thực lực của Phí Nhĩ Nam Đa cùng với người thủ hộ Lôi Nhã của công chúa điện hạ, chúng ta không thể đối phó bọn họ, nên vừa về tới hoàng cung liền hướng ngài báo cáo việc này.”
Nói chuyện chính là Ngải Nhĩ, vị mặt trắng nhỏ biểu hiện lỗ mãng trước mặt Vương Duy, lúc này trên mặt hắn đã không còn vẻ hống hách, bọn họ đã thay quần áo nhẹ nhàng, tuy rằng bình thường, nhưng không thể che giấu được khí chất quý tộc trên người bọn họ, tóc họ đều màu vàng, cùng tướng mạo phi thường giống nhau, nếu không phải trong đôi mắt màu xanh biếc không ngừng lóe ra vẻ âm trắc tàn nhẫn, bọn họ tuyệt đối sẽ là người tiêu chuẩn hiền lành trong mắt Vương Duy.
Vị lão giả trầm ngâm hồi lâu, đột nhiên ngẩng đầu lên.
“ Các ngươi xem người kia như thế nào?”
“ Ngay từ đầu chúng ta cũng hoài nghi mục đích hắn tiếp cận chúng ta, cho nên ngay từ đầu chúng ta đã sử dụng thủy tinh phát hiện lời nói dối. Nhưng kết quả cho thấy, hắn nói đều là sự thật, hắn thật là lần đầu tiên đi ra rừng rậm, lần đầu tiên nhìn thấy người ngoài, hắn đích xác không biết Hải Nạp Nhĩ long tích là đồ vật gì. Hơn nữa hắn cũng là thật tinh đem vật kia giao cho công chúa, hơn nữa ngôn ngữ thông dụng của hắn cũng dị thường đông cứng, hoàn toàn không phải giả vờ. Căn cứ điều này, chúng ta có thể phán đoán hắn không phải người từ nước khác tới, lại càng không phải là Áo Cách kỵ sĩ đoàn thủ hộ vương tộc trong truyền thuyết bí mật, bởi vì khế ước sinh vật của hắn, chính là một con Tác Khắc hạt tử.”
Một người nói.
“ Tác Khắc hạt tử?”
Lão giả nở nụ cười.
“ Một tên sử dụng Tác Khắc hạt tử làm khế ước sinh vật, cho dù hắn có thể ký kết được hai khế ước sinh vật, cũng không có tiền đồ gì.”
Lão giả vừa lòng nhìn hai đứa cháu của hắn.
“ Nghe, Ngải Nhĩ, Ngải Đạt, các ngươi là cháu của ta, cha mẹ của các ngươi bị tên ngồi trên vương tọa hại chết tại chiến trường phía tây, nhưng điều đó không có vấn đề gì, trong dòng máu chúng ta chính là dòng máu của quốc vương. Vô luận cái gì đều không thể ngăn trở chúng ta, ta không thể cho phép bất luận kẻ nào ở thời điểm gì làm ảnh hưởng đến kế hoạch của ta, ngươi hiểu chưa? Cho dù là một phế vật ký kết với Tác Khắc hạt tử cũng không được!”
Lúc này lão giả đứng dậy, tuy rằng không có khí thế gì, nhưng hai người trẻ tuổi vẫn cảm thấy một cỗ uy nghiêm khó có thể kháng cự.
“ Thỉnh ngài yên tâm, tổ phụ đại nhân, chúng ta đã đem dược vật toàn bộ phóng khắp chung quanh doanh địa, nơi đó rất nhanh sẽ biến thành nơi săn bắt của dã thú, phụ cận Hắc Thạch Hà có rất nhiều ma hóa sinh vật du đãng, cho dù lúc đó hắn muốn chạy cũng không chạy được!”
Kế hoạch của bọn họ không sai.
Nhưng vấn đề mấu chốt, Vương Duy căn bản là không tính toán chạy.
Hai ngàn con hạt tử bị gọi ra, đem khu vực của Vương Duy không gián đoạn phong tỏa bằng độc tố xạ tuyến, sinh vật đều không có hộ giáp phòng hộ, trải qua ba năm đặc huấn của Vương Duy, loại độc tố xạ tuyến cơ hồ trăm phát trăm trúng này dường như trở thành ác mộng của ma hóa sinh vật, mà cho dù là ma hóa sinh vật, cũng không có bao nhiêu con có thể chống lại trận đả kích như mưa bão này.
Dù sao nơi này là bên ngoài rừng rậm, không có mãnh thú gì quá lợi hại, đám hạt tử không hề gián đoạn mà đả kích ngay cả Hải Lạp Nhĩ long tích đều có thể đánh chết, những sinh vật khác tính là gì?
Bất quá Vương Duy cũng biết, đây chính là phương thức dựa vào số lượng ra chất lượng, một khi gặp phải đối phương cũng là tụ quần đại quy mô, loại phương thức tiến công này liền phi thường khó có hiệu quả.
Nhưng trạng huống trước mắt đối với Vương Duy mà nói còn không có phương thức giải quyết hữu hiệu nào khác, hắn thậm chí nhận thức đối với thế giới này ngay cả một phần tử lượng cũng không tới, hắn đối với thứ gọi là nguyên tố thông đạo ngay cả khái niệm cơ bản lại hoàn toàn không biết gì cả, may mắn Phí Nhĩ Nam Đa đã nói với hắn, trên thế giới này có một ít đại thành thị cũng là có trường học, có thể hệ thống học tập các loại tri thức, mà bọn họ luôn miệng gọi thủ đô hẳn là một đại thành thị, nhưng vô luận là như thế nào, chỉ có rời đi nơi này, đến một xã hội nhân loại bình thường, đó mới là cách giải quyết duy nhất.
Xử lý phần lớn kẻ xâm lấn, chẳng những giúp Vương Duy giải quyết hậu hoạn, còn mang đến cho nhóm hạt tử đại lượng thức ăn, tuy rằng Vương Duy cũng không biết không gian triệu hoán kia những sinh vật này làm sao sinh sống, nhưng là hắn biết, không gian kia ít nhất là không có thức ăn. Đám hạt tử còn phải nuôi lớn, cho nên phải cho bọn chúng ăn no mới là trọng yếu nhất.
Nhìn đám hạt tử đem chiến trường quét dọn sạch sẽ, Vương Duy nhanh chóng leo lên tọa kỵ của mình, cũng chính là con hạt tử tên Nham Thạch lại đi tiếp tới phía trước. Tuy rằng hắn không sợ hãi mùi máu tươi đưa tới càng nhiều nguy hiểm, nhưng mùi vị đó cũng quá khó ngửi, căn bản không thể cho hắn được một giấc ngủ ngon.
Sáng sớm hôm sau, hắn đem đủ loại hành lý thu thập xong xuôi, dọc theo dấu hiệu bản đồ đi tới, trải qua ba ngày sau, hắn rốt cục đi tới mục đích đầu tiên.
Tây Mộc trấn.
Tuy rằng đã sớm có vô số lần tưởng tượng ra quy hoạch của trấn nhỏ thuộc nhân loại, nhưng Vương Duy cũng cảm thấy trấn nhỏ ngay trước mắt thật mới mẻ vô cùng, một vách tường gỗ cũng không chắc chắn lắm vây quanh một thôn xóm, từng tảng đá cùng với gỗ kiến trúc hòa vào nhau chằng chịt trong đó. Trung tâm trấn có một bể phun nước không lớn lắm, nơi đó có rất nhiều thương nhân bày bán, buôn bán đủ loại hàng hóa đa dạng.
Mà một ít thứ tốt thì được bày biện trong gian hàng bên trong.
Năm người tiểu tổ kia đi quá vội, cơ hồ đem toàn bộ vật sở hữu đều để lại cho Vương Duy, trong đó còn có chút ít kim tệ, chút ít ngân tệ, cùng với một ít tiền đồng, bọn họ cứ dựa theo một mà đổi một trăm để giao dịch.
Dựa theo Phí Nhĩ Nam Đa tự thuật, Vương Duy đối với giá cả hàng hóa của thế giới này cũng có hiểu biết sơ bộ, tiền đồng tương đương với mấy mo tiền, mà ngân tệ tương đương mấy chục đồng tiền, kim tệ thì tương đương với mấy ngàn đồng tiền.
Đương nhiên, đây là do Vương Duy tự mình nghĩ ra, kỳ thật không có đơn giản như vậy, vấn đề kinh tế học vĩnh viễn đều là phức tạp nhất.
Ngoài cửa Tây Mộc trấn có vệ binh, nhưng cũng không kiểm tra nghiêm khắc đối với người lui tới, cho dù là gương mặt xa lạ như Vương Duy cũng không gây chú ý, chẳng qua đám vệ binh đối với con Tác Khắc hạt tử đi theo Vương Duy là cảm thấy hứng thú. Chẳng những là đám vệ binh, mà ngay cả cư dân cùng thương nhân bên trong thôn trấn cũng đều hướng hắn chỉ trỏ.
Vương Duy biết, những người đó khẳng định không phải đang hâm mộ chính mình, Tác Khắc hạt tử là sinh vật khế ước bị đào thải bên trong hàng ngũ sinh vật ma hóa đầu tiên, là thuộc loại không ai thèm nhìn đến, thậm chí nghĩ cũng không ai muốn có. Căn bản là không có ai nghĩ sẽ có người lấy nó làm sinh vật khế ước bao giờ.
Đối với việc này, Vương Duy thật ra không sao cả.
Dù sao hắn là người tốt, hắn có tính tình rất tốt.
Đã có 51 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
QUYỂN 1 : TỪ TRỜI GIÁNG XUỐNG
CHƯƠNG 7 : NGÀN CHÉN KHÔNG SAY CÙNG VỚI MỘT LY NGÃ XUỐNG
NGƯỜI DỊCH: NGỌC TU LA
NGUỒN : TU CHÂN GIỚI (TUCHANGIOI.COM)
Tùy tiện đem mớ da thú mình có được trong rừng rậm đem bán cho cửa hàng bán da, trong ánh mắt nhìn hắn có vẻ nghĩ hắn là kẻ khờ khạo, đưa cho hắn ba kim tệ cùng với một bộ quần áo thích hợp, Vương Duy đã đem Nham Thạch thu vào không gian triệu hoán, đi vào một khách sạn.
Trong tình hình chung, khách sạn cùng tửu quán là không xa rời nhau, dưới lầu là tửu quán, trên lầu là nơi dừng chân. Vương Duy từ rất xa đã ngửi được mùi rượu, là một con trùng rượu, con sâu rượu kềm chế đã lâu của Vương Duy rốt cục không thể chịu được sự hấp dẫn dâng lên tới cửa này.
Vương Duy có tửu lượng cao, ngày trước hắn từng nhờ người mua từ Nguyên Hán trực tiếp mang đến, nghe nói đó là loại rượu do những người chuyên môn nhưỡng ra, bên trong có thêm những thứ mà hắn chưa từng nghe nói, vì thế chất lượng cực liệt, tự nhiên cũng là đặc biệt thật thơm.
Ba năm không dính rượu, miệng Vương Duy cũng nhanh bị lạt như nước.
“ Lão bản, cho ta một ly rượu mạnh này.”
Tùy tiện tìm một cái bàn trống, Vương Duy há mồm hô. Lúc này hắn đã thay một thân quần áo mới tinh, tuy rằng râu ria xồm xoàm, nhưng cũng dễ nhìn hơn, chẳng qua mái tóc đen của hắn dễ làm người bên trong quán chú ý.
Vì thế, bên trong tửu quán nháy mắt an tĩnh lại.
Vương Duy vẻ mặt mờ mịt, chính mình vừa nói lời gì không nên sao?
“ Nga? Người khiêu chiến thứ mười lăm!”
Lão bản đứng sau quầy cao giọng hô, vì thế toàn bộ bên trong tửu quán sôi trào.
“ Nhìn xem tiểu tử kia! Lại một tên muốn chiếm tiện nghi hay là muốn chết!”
“ Cái gì? Người thứ mười lăm? Trời ạ, không biết sống chết a!”
Vương Duy tương đương buồn bực, đám người kia đang nói cái gì? Chính mình uống rượu chẳng lẽ có vấn đề?
“ Chẳng lẽ khách nhân ngài không biết? Ải nhân thợ rèn lão La Y Quỳnh Tư nói, chỉ cần có người có thể uống một chén rượu mà hắn xưng là ngay cả cự long cũng phải say mèm, hắn liền vì người đó miễn phí tạo ra một kiện đồ vật! Lão La Y lại là thợ rèn tiếng tăm lừng lẫy của toàn bộ quận Lĩnh Nam a, cơ hội như thế phi thường khó được! Nhưng từ khi hắn khởi xướng khiêu chiến tới nay, vẫn không có người thành công. Ngài có muốn thử một chút không? Khách nhân!”
Lão bản đi tới trước mặt của Vương Duy cẩn thận giảng giải lại tình huống, lập tức đem tính tích cực của Vương Duy điều động lên. So cái khác hắn không được, nhưng so uống rượu hắn sợ qua ai?
Chứng kiến Vương Duy đồng ý, đám tửu quỷ bên trong tửu quán liền náo nhiệt ồn ào. Sau đó một cô gái đeo tạp dề mang theo một cái chén gỗ đựng một loại chất lỏng màu xanh biếc bưng tới trước mặt Vương Duy.
“ Khách nhân, ngươi xác định phải khiêu chiến sao? Yên tâm, nữ nhi của ta là một mục sư chữa bệnh của Nam Đinh Cách Nhĩ thần, nó có được năng lực trị liệu xuất sắc, cho dù ngài khiêu chiến thất bại cũng sẽ không có di chứng gì!”
Lão bản nhẹ nhàng nói nhưng làm người nghe kinh sợ.
“ Thiết.”
Vương Duy căn bản không tin chất lỏng có hương thơm nồng đậm này có bao nhiêu độ mạnh, vì thế hắn một tay cầm chén rượu ùng ục ùng ục uống xuống, mấy hơi liền uống hết toàn bộ.
Uống ngon! Thơm quá! Tốt…
Ngay thời điểm Vương Duy buông chén xuống định nói chuyện, trước mắt hắn đột nhiên thoáng tối sầm, ngay sau đó hắn cảm giác được thắt lưng mình bắt đầu mềm ra, cảnh vật chung quanh đã không ngừng chớp lên.
Hơn nữa hiện tượng loại này bắt đầu biến thành ngày càng nghiêm trọng, hai mắt của hắn thế nhưng biến thành một mảnh tối đen!
Ngay lúc Vương Duy cảm giác mình sắp ngã xuống, bên trong óc hắn đột nhiên nổi lên một loại cảm giác, một đám hạt tử lóe ra chiếc đuôi màu xanh biếc chạy tới chạy lui.
Thiên phú! Hấp thu độc tố!
Cùng với một tiếng này vang lên trong đầu Vương Duy, căn bản là không biết làm sao lại phát ra, trước mắt Vương Duy đột nhiên một mảnh trong sáng, mà mũi của hắn cũng cơ hồ muốn đập xuống bàn.
Sau đó hắn ngồi thẳng người lên, vẻ mặt mỉm cười nhìn cô gái đang đưa tay ra định đặt lên trên đầu Vương Duy.
“ Tựa hồ, không có việc gì.”
Trong yên lặng ngắn ngủi, bên trong tửu quán lập tức tràn ngập một mảnh hoan hô, vô luận là lúc nào, đám tửu quỷ hào phóng này luôn luôn thích người đồng đạo có tửu lượng cao.
Chỉ có Vương Duy có khổ tự biết, một chén rượu thế nhưng có thể dẫn động thiên phú hấp thu độc tố, chỉ có thể nói rõ một sự kiện!
Thì là Vương Duy, siêu cấp tửu quỷ có hơn mười năm kinh nghiệm uống rượu, chắc chắn là đang trúng độc rượu!
Mới chỉ là một ly mà thôi!
Cũng không biết là tên biến thái nào làm ra thứ rượu này, Vương Duy tin tưởng vững chắc, một chén kia cho dù là cồn tinh khiết cũng không thể làm cho mình trúng độc cồn, nhất định là do thủ pháp sản xuất có vấn đề.
Nhưng duy nhất có thể khẳng định chính là, rượu kia hương vị thật sự là rất thơm!
“ Còn nữa không? Ta nghĩ thêm một ly!”
Cũng không phải Vương Duy vội vã muốn chết, bổn sự của hắn hắn biết, Tác Khắc hạt tử kỳ thật cũng là có thể cho người cung cấp thiên phú chủng tộc, nhưng là không biết do hạt tử quá yếu ớt hay là vì sao, Tác Khắc hạt tử thiên phú chủng tộc cũng không thể dựa vào từng con mà tính, mà là cần số lượng, Vương Duy cũng do số lượng một ngàn con hạt tử mà đột nhiên lĩnh ngộ được thiên phú này, tới hai ngàn con thì hắn lĩnh ngộ được một kĩ năng, kịch độc tân tinh, ai biết nếu tới thời điểm có ba ngàn con thì có thể còn gia tăng thêm một kĩ năng hay không?
Hấp thu độc tố có thể đem độc tố trong lúc vừa tan ra liền hấp thu lập tức, về sau khi hạt tử công kích nhất định sẽ có một phần tỉ lệ của loại độc tố này bị phụ thuộc. Là một loại kĩ năng rất cường hãn, nhưng dù có cường hãn như thế nào Vương Duy cũng không để trong lòng, nếu không thời điểm hắn đi tiến công Hải Nạp Nhĩ long tích đã trực tiếp chen về phía trước.
Một thứ còn lại là kịch độc tân tinh, là do hai ngàn con hạt tử đồng thời đem cảnh giới kịch độc xạ tuyến của chúng nó tạo thành một con hạt tử thủy tinh, sau đó do Vương Duy chỉ định mục tiêu mà tấn công, có thể hình thành sự nổ mạnh mãnh liệt tạo nên thương tổn cùng thương tổn kịch độc trong phạm vi cần thiết. Kịch độc của hai ngàn con hạt tử…Thực khả quan.
Không nghĩ tới thế nhưng lại bị một chén rượu cồn gây sức ép mà trúng độc, Vương Duy là một tên bợm rượu, cảm thấy phi thường thất bại.
Ngay tại thời điểm Vương Duy còn muốn uống thêm một ly, cửa lớn tửu quán đột nhiên bị người thô bạo đá bay, sau đó một thân ảnh thấp bé nặng nề mang theo một thân sắt thép lạo xạo vọt tới trước mặt Vương Duy.
Đó là một Ải nhân sắc mặt hồng hào, bộ râu đầy mặt, bên trên còn có dấu vết bị cháy. Cả người hắn cường tráng phi thường, tỉ lệ thoạt nhìn có chút mất cân đối. Gương mặt thoạt nhìn rất bình thường, nhưng trong đôi mắt màu nâu lại lóe lên quang mang làm cho người ta sợ hãi.
“ Chính là ngươi uống rượu của ta?”
Tiếng nói của Ải nhân vang vọng trong bốn vách tường vô số lần, toàn bộ lọt vào trong lỗ tai Vương Duy.
“ Chính là ta.”
Vương Duy cầm chén rượu, nhìn Ải nhân chỉ đứng tới eo mình nói.
“ Tốt lắm, đi theo ta.”
Ải nhân nói xong liền kéo Vương Duy chạy ra khỏi tửu quán.
Chỉ lưu lại một mảnh trầm trồ khen ngợi ầm ĩ của những người bên trong.
Đã có 49 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
QUYỂN 1 : TỪ TRỜI GIÁNG XUỐNG
CHƯƠNG 8 : GHẾ, LA LỴ CÙNG VỚI THÚC THÚC
NGƯỜI DỊCH: NGỌC TU LA
NGUỒN : TU CHÂN GIỚI (TUCHANGIOI.COM)
Cửa hàng của thợ rèn Ải nhân nằm bên cạnh trấn nhỏ, bên trong có đồ vật của một người làm nghề thợ rèn.
“ Năm năm trước, ta cùng với một lão bất tử nhân loại đánh cuộc, ta nói Ải nhân chúng ta là hành gia uống rượu, không có loại rượu nào mà chúng ta không uống được, kết quả lão bất tử kia không tin, nhất định đánh cá với ta một kiện tác phẩm mà ta đắc ý nhất, ta nhất thời hứng khởi, cũng liền đánh đổ, kết quả lần đó ta ngủ suốt ba ngày. Vì thế ta nói với hắn, loại rượu này Ải nhân chúng ta uống không được, vậy thì bất luận kẻ nào cũng đừng nghĩ uống được! Kết quả không nghĩ tới, hôm nay lại bị tiểu tử ngươi uống được. Không từ mà biệt, ngươi rốt cục làm sao qua được chứ? Nói cho ta biết, ngươi cũng đừng nói cái gì ngươi cũng uống được, bên trong rượu của lão hỗn đản kia tăng thêm một đống lớn ma pháp tài liệu, đều là thứ có thể làm cho người ta lập tức say mèm ngay!”
Lão Ải nhân vừa vào nhà, liền lập tức lôi kéo Vương Duy đi vào phòng làm việc của hắn, nói liên miên cằn nhằn một đống lớn, mục đích cuối cùng là muốn biết Vương Duy làm sao qua được.
“ Kỳ thật không có gì, ta chỉ bất quá có được một thiên phú có thể giải rượu mà thôi.”
Người tốt Vương Duy thành thành thật thật nói, mặc dù có thể giấu diếm, nhưng ý tứ cơ bản cũng không sai biệt lắm.
“ Quả nhiên là như vậy, ha ha, nhưng mặc kệ nói thế nào, vẫn là ta thua! Ngươi nói đi, tiểu tử, ngươi muốn thứ đồ gì? Ta đều có thể làm cho ngươi!”
Ải nhân đúng là có tính cách phóng khoáng thẳng thắn hơn người bình thường, chỉ đơn giản câu nói đầu tiên có thể làm cho tâm tình bọn họ chuyển biến tốt đẹp, thật sự là không thể tin được.
Nhưng khó tin thì khó tin, chuyện tốt như vậy cũng phải muốn chiếm, dù sao khi mình đi vào thế giới này thứ gì cũng đều không có.
“ Như vậy, làm cho ta một thứ này, bộ dáng là như vậy, ân, nơi này cũng cần một cây xà ngang, như vậy có thể gấp nó lại, sau đó xuyên qua chỗ này…”
Vương Duy dựa theo sự tưởng tượng của chính mình cấp cho lão Ải nhân một bộ bản vẽ.
“ Đây là cái gì?”
Lão Ải nhân lớn như vậy cũng chưa gặp qua thứ kỳ quái kia, hắn thậm chí đến tột cùng cũng không biết vật đó dùng để làm gì.
“ Thứ này là vật chuẩn bị cho việc đi xa!” Vương Duy nói.
Ban đêm, Vương Duy trở lại tửu quán, dẫn theo một cây côn bóng chày, đây là do Ải nhân không thể lập tức thỏa mãn được yêu cầu của hắn mà đưa cho hắn dùng tạm thời để phòng thân, dùng tài liệu chính là sắt thép, chẳng qua so với cây bóng chày của địa cầu thì nặng hơn nhiều.
Bên trong tửu quán những kẻ còn chưa tán đi đều nói Vương Duy là ngu ngốc, bởi vì lão Ải nhân La Y Quỳnh Tư chính là thợ rèn đại sư nổi tiếng! Tính tình vừa khó chịu lại vừa cứng đầu, muốn cho hắn làm ra một bộ siêu cấp vũ khí rất đơn giản, nhưng muốn cầu hắn làm được thì so với lên trời còn khó hơn. Bởi vì hắn lần đầu tiên so đấu việc uống rượu với người, nhưng ai có thể so việc uống rượu lợi hại hơn được hắn?
Ai nói gì thì nói, Vương Duy lúc này căn bản không biết cái gì gọi là thần binh lợi khí…
Đêm khuya, một đôi ánh mắt hào quang màu xanh biếc ở ngoài cửa sổ phòng Vương Duy xuất hiện, sau đó một thân ảnh nhỏ xinh rón ra rón rén mở cửa sổ phòng Vương Duy, lặng yên không một tiếng động đi vào trong phòng hắn. Ở trong bọc hành lý của hắn không ngừng tìm kiếm, rốt cục tìm được mục tiêu, bóng nhỏ nhanh chóng cầm lấy khối đồ vật định bỏ chạy ra cửa sổ. Đúng lúc này, toàn bộ căn phòng chợt sáng lên.
Vương Duy cầm cây côn bóng chày xuất hiện ở cửa sổ, ở đối diện hắn là một cô gái nhỏ xinh mặc áo choàng cũ nát, gương mặt dơ bẩn, tóc đen, ánh mắt đen, miệng ngậm một khối thịt nướng vừa tìm được trong bọc hành lý của Vương Duy, một bao bảo thạch bị ném sang một bên, vài viên bảo thạch rơi ra, nhưng cô gái kia hiển nhiên không có cầm tới thứ còn đáng giá hơn cả thịt nướng trong miệng nàng.
Vương Duy nhất thời tình yêu tràn ra.
“ Thực xin lỗi, thúc thúc…Ta quá đói…”
Cô gái buông miếng thịt nướng trong miệng, dùng thanh âm run rẩy nói, thanh âm hơi có chút khàn khàn, nhưng khó nén được bản chất trong sáng.
Tiếng trời!
Đông.
Côn bóng chày của Vương Duy rơi xuống đất.
“ Gọi ca ca!”
Hành động thiện ý của Vương Duy cũng làm cho sự khẩn trương của cô gái thả lỏng xuống, trong một sự khiếp sợ kêu lên một tiếng ca ca, Vương Duy lập tức đem hành động đại ca ca người tốt của mình lộ ra.
Cô gái thực đáng yêu, nhưng rất bẩn, trên mặt đều là bùn đất, thân thể nhỏ bé còn đang lạnh run, nhưng lúc này phòng tắm đã không còn mở cửa, cho nên Vương Duy cho nàng ngủ trên giường của mình, còn mình ôm một khối da thú ngủ dưới đất.
Cũng không phải Vương Duy có ý tưởng đặc thù gì, hắn chỉ là muốn làm người tốt! Thật giống như trước đây khi nhìn thấy những con mèo hoang lưu lạc cũng muốn phân cho chúng một chút thực vật. Đó là bản năng thuần túy muốn làm người tốt mà thôi.
Vương Duy làm xong chuyện tốt nên ngủ rất say sưa, nhưng sáng sớm hôm sau Vương Duy tỉnh lại, lại phát hiện không còn nhìn thấy cô gái, đồng thời không thấy hai khối lớn thịt nướng, cùng một một khối bảo thạch nhỏ nhất trong bọc bảo thạch của hắn.
“ Cô gái thật là thiện lương a, ngay cả trộm đồ vật cũng chọn thứ nhỏ nhất mà trộm!”
Người thích mèo sẽ để ý chuyện con mèo nhỏ đem sô pha nhà mình làm rách hư sao? Người khác không biết, nhưng Vương Duy thì không, cho nên dù bị người đánh cắp, trong lòng hắn cũng vui vẻ như thường.
Đương nhiên, Vương Duy sở dĩ không lo lắng là bởi vì hắn đem những bảo thạch quý trọng đều đặt trong một túi tiền khác, hắn cũng không lo lắng tạo thành tổn thất quá lớn.
Sáng sớm, Vương Duy đi tới cửa hàng của thợ rèn La Y, ngày hôm qua La Y một đêm không ngủ, đem vật của Vương Duy làm ra rất tốt, nhưng hắn không biết thứ này dùng để làm gì, vì thế Vương Duy nhanh tay đem mấy thứ kia tổ hợp ráp lại với nhau.
Biến thành một chiếc ghế xếp.
Sắt tinh khiết, ước chừng nặng hai trăm cân.
Vương Duy tỉ mỉ bọc một lớp da thú lên mặt ghế dựa, như vậy ngồi mặt trên tương đương thoải mái, mà ngay cả lão Ải nhân đều nói, loại ghế gấp này thực sự là phát minh vĩ đại hạng nhất!
Sau đó Vương Duy bị lão Ải nhân đá văng ra ngoài.
“ Mẹ nó! Bắt một thợ thủ công đại sư như ta đi tạo ghế, tiểu tử ngươi thật là nghĩ giỏi! Mang cả cái ghế cút ra ngoài cho ta!”
Thời điểm trước khi đi, lão Ải nhân cho Vương Duy một cái giới chỉ, bảo hắn đem chiếc nhẫn kia đến Ngải Tác Khắc thành tìm một người tên là Lạc Y Đức lão hỗn đản, hắn có thể giúp cho học tập tri thức của đại lục này.
Ải nhân miệng thực xấu, nhưng đáy lòng thiện lương.
Vương Duy cho ra kết luận.
Vì thế Vương Duy tính toán thu thập một chút đồ vật, chuẩn bị đi trước Ngải Tác Khắc thành, nơi đó xem ra là địa phương mình phải đi mới xong. Không hiểu tri thức về thế giới này, sẽ làm cho hắn gặp phải trắc trở khắp nơi, trước khi gặp phải đại phiền toái, vẫn nên chạy nhanh dung nhập vào trong thế giới này mới tốt.
Ý tưởng không sai, nhưng phiền toái cũng không nhất định phải chọc vào mới có thể đi ra, đôi khi phiền toái sẽ chính mình xuất hiện.
Tỷ như hiện tại, trước cửa một cửa hàng tạp hóa, một tiểu cô nương mặc áo choàng rách nát đang gắt gao ôm lấy đùi một thanh niên kiếm sĩ, mà tên thanh niên kiếm sĩ lại không ngừng dùng roi ngựa quật tiểu cô nương, thanh âm tiếng khóc thê thiết của tiểu cô nương làm cho mọi người vây xem cảm thấy không đành lòng, nhưng đi theo kiếm sĩ tuổi trẻ kia còn có ba người, hai người cường tráng mặc áo giáp, mà trong tay một nữ tử đang cầm một viên bảo thạch lóe hào quang dưới ánh mặt trời mà nhìn ngắm.
“ Con nhỏ đáng chết này! Ngươi có tiền sao? Viên Linh Âm thủy tinh này mà ngươi có thể có được? Đó là bên trong trưởng thành thủy tinh nguyên tố mới có thể sinh ra tới! Nói dối cũng không nhìn xem đối tượng! Rõ ràng chúng ta mới từ trong Á Mã Tốn sâm lâm tìm ra tới, kết quả bị con nhỏ ăn mày ngươi ăn trộm!”
Tên kiếm sĩ tuổi trẻ chửi ầm lên, mà tiểu cô nương cũng không cãi lại, chỉ ôm chặt chân đối phương không ngừng khóc.
Chết tiệt!
Vương Duy chỉ biết, một bảo thạch cấp bậc như vậy bị một kẻ ăn mày lấy đi cuối cùng nhất định sẽ biến thành chuyện như vậy, nhưng thật không ngờ đám người này ngay cả nhân tính cũng không có, một tiểu hài tử nhỏ yếu đáng thương có thể làm được gì? Cướp đoạt thì thôi, chẳng lẽ còn nghĩ muốn giết người?
“ Đều cút ngay cho ta!”
Đứng bên ngoài Vương Duy hét to một tiếng, thanh âm vang xa làm đám dân chúng đang vây xem bị dọa vội vàng tránh né thành một con đường đi qua.
“ Lão tử ngày hôm qua phát thiện tâm cấp cho tiểu hài tử này một khối thủy tinh để chơi, hôm nay thế nhưng đụng tới một đám không biết xấu hổ, ngay cả đồ vật của một đứa bé mà cũng cướp đoạt, thật sự là con mẹ nó thiếu giáo dưỡng, các ngươi có phải là cha mẹ chết sớm, cho nên đối với xã hội luôn bất mãn, một lòng muốn trả thù xã hội a?”
Vương Duy đi tới trước mặt thanh niên kiếm sĩ, một tay nhấc cô gái đang ôm đùi hắn lên, ôm vào trong ngực mình. Sau lưng cô gái da tróc thịt bong, máu tươi đỏ sẫm từ bên trong áo choàng rách nát không ngừng chảy ra.
“ Ngươi là từ đâu tới? Quản ngươi chuyện gì? Lập tức cút cho ta!”
Vẻ mặt nam tử không kiên nhẫn, tựa hồ có chút lo lắng chuyện này cứ dây dưa sẽ đối với mình bất lợi.
“ Mẹ nó, lão tử là người tốt! Chuyện này lão tử quản định rồi!”
Vương Duy hai lời chưa nói, chụp lấy chiếc ghế xếp đập ngay xuống đầu thanh niên kiếm sĩ, hắn lập tức sợ ngây người, còn chưa kịp phản ứng, kết quả hai tên đại hán lập tức nâng lên tấm chắn che trước mặt tên thanh niên.
Cùng với tiếng kim thiết chói tai vang lên, hai tấm chắn bị đập vỡ ra một lỗ lớn, cùng bay bắn ra ngoài, đánh lên vách tường của cửa hàng tạp hóa, trực tiếp té xỉu. Tên thanh niên kiếm sĩ ở giữa còn chưa kịp rút kiếm ra, đã bị Vương Duy một cước đá mạnh lên đầu, toàn bộ thân thể ở trên không trung hoành dạo qua một vòng mới rơi trên mặt đất, miệng sùi bọt mép, trực tiếp bất tỉnh. Cô gái còn lại bị dọa ngốc đương trường, tay run run đem viên thủy tinh giao cho Vương Duy, cũng không dám quay đầu lại vội vàng bỏ chạy.
“ Phế vật!”
Vương Duy khinh bỉ nhìn tên nam tử nằm dài liếc mắt một cái. Xoay người tiến vào cửa hàng tạp hóa, với ánh mắt của lão bản như đang nhìn ông nội hắn mà dùng viên thủy tinh đổi ra hai mươi mấy kim tệ, sau đó mua cho cô gái hai bộ quần áo, ôm cô gái quay trở về phòng trong khách sạn.
Thương thế của cô gái thật nghiêm trọng, nhưng may mắn con gái của lão bản khách sạn lại là mục sư của chữa bệnh thần Nam Đinh Cách Nhĩ, là vị thần tối cao của thế giới này không có phe phái, mục sư có thể cấp cho bất cứ sinh vật nào tiến hành trị liệu.
Cô gái từ từ chuyển tỉnh, phát hiện Vương Duy ngồi một bên, nàng cơ hồ lập tức hiểu được vì sao, nàng từ trên giường giãy dụa lết xuống đất, quỳ rạp xuống ngay trước mặt Vương Duy.
“ Thỉnh ngài cứu cứu tỷ tỷ của ta a! Thúc thúc!”
Đã có 43 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
QUYỂN 1 : TỪ TRỜI GIÁNG XUỐNG
CHƯƠNG 9 : HẮC LA LỊ, BẠCH LA LỊ, HẢO LA LỊ
NGƯỜI DỊCH: NGỌC TU LA
NGUỒN : TU CHÂN GIỚI (TUCHANGIOI.COM)
“ Có thể, nhưng...”
Vương Duy vẻ mặt nghiêm túc nghẹn hồi lâu, rốt cục nói ra một câu.
“ Thỉnh ngài phân phó, vô luận là điều kiện gì ta cũng đáp ứng! Cho dù là bán đứng thân thể cùng với linh hồn...”
“ Dừng!” Vương Duy một đầu đổ mồ hôi, tiểu la lị này còn chưa cao tới đùi mình rốt cục trong lòng đang nghĩ tới cái gì?
“ Không cần nghiêm trọng như vậy, chỉ cần ngươi đừng gọi ta thúc thúc, gọi ta ca ca là được.”
Vương Duy nói.
Cô gái không thể tin được nhìn nam nhân ở trước mắt, tuy rằng hắn có chút lôi thôi lếch thếch, tóc rất dài, râu ria xồm xoàm, nhưng trong hai mắt có màu đen giống mình lại có thể cảm giác ra một tia cảm giác đã lâu, một loại tinh thuần, đang rất quan tâm mình không hề chứa một tia tạp chất.
Hồi lâu, cô gái rốt cục hạ quyết tâm.
“ Ca ca!”
Sau đó toàn bộ thân hình nhỏ xinh bổ nhào vào trong lòng Vương Duy, lớn tiếng khóc, giống như tất cả ủy khuất cùng nhau đều phóng xuất ra ngoài.
Ở một bên lão bản cùng với con gái lão đều rơi lệ đầy mặt. Kỳ thật người trong trấn nhỏ này đều biết tiểu cô nương đáng thương này, nàng cùng tỷ tỷ của nàng ở một năm trước đi vào trấn nhỏ này, ở lại một quặng mỏ đã bị vứt đi bên ngoài trấn, các nàng không có phương thức gì duy trì cuộc sống, cho nên chỉ có thể dựa vào ăn xin hoặc là trộm đạo để sống. Mọi người bên trong thôn trấn đều thương hại hai nàng, cho nên có bao nhiêu đồ ăn dư hay quần áo cũ đều cho hai nàng. Nhưng có mộ ít người từ bên ngoài đến không có lòng tốt như vậy, mà nơi này lại gần Á Mã Tốn sâm lâm, là địa phương luôn có người ngoài đến nhiều nhất, cho nên bọn họ thường xuyên bị một ít người mạo hiểm tính khí táo bạo đánh đập thương tích đầy mình. Con gái của lão bản khách sạn đã không biết là lần thứ mấy đã cứu vớt được tiểu cô nương này từ ranh giới cái chết quay trở lại.
Vương Duy một bên yên lặng nghe con gái lão bản nghẹn ngào thuật lại thân thế đáng thương của tiểu cô nương, một bên vươn tay qua nhẹ nhàng vuốt tóc nàng. Mãi cho đến nói xong, Vương Duy mới thở dài một hơi thật mạnh.
“ Đi thôi, đi xem tỷ tỷ của ngươi.”
Những lời này của Vương Duy lập tức khiến cho cô gái dừng khóc. Vương Duy mang theo hành lý, ôm tiểu cô nương, đi ra bên ngoài tửu quán triệu hồi Nham Thạch, hai người cưỡi Nham Thạch, một đường đi theo phương hướng cô gái chỉ, đó là một quặng mỏ bỏ hoang bên ngoài trấn ở một đồi núi gần đó. Không biết như thế nào, Nham Thạch cõng hai người nhưng luôn có chút bất an, Vương Duy hỏi nó vì sao, nó cũng chỉ có thể cấp cho Vương Duy một ít tin tức kỳ quái, cho dù là siêu cấp nhân tài có chỉ số thông minh cao như Vương Duy cũng không hiểu được nó đang muốn biểu đạt điều gì.
Hai người đi vào cửa quặng mỏ, quặng mỏ lại là kiệt tác của Ải nhân, đối với Vương Duy mà nói lại có chút quá mức thấp bé, lại càng không cần nói tới con hạt tử lớn như trâu rừng kia. Cho nên Vương Duy để Nham Thạch ở lại bên ngoài, mà mình khom người ôm tiểu cô nương đi vào quặng mỏ.
Quặng mỏ không sâu, bởi vì Ải nhân phát hiện nơi này không có tài nguyên khoáng sản gì, cho nên bỏ hoang không tiếp tục khai phá, vì thế nơi này thường xuyên có một ít người không nhà ở lại, mà hiện tại, chủ nhân nơi này lại là hai tiểu cô nương.
Ở dưới đáy huyệt động, nhờ bảo thạch phát sáng trong tay, rốt cục Vương Duy nhìn thấy được một cô gái, một người đồng dạng dáng dấp nhỏ xinh, nhưng lại là một cô gái đầu tóc trắng muốt.
Màu trắng, mà không phải màu bạc của người già.
Tựa hồ là cảm giác được có người tiến vào, cô gái vẫn đang nằm rũ trên đống vải rách nát suy yếu nhìn ra, trong nháy mắt Vương Duy đã nhìn thấy một đôi đồng tử màu bạc lóe lên hào quang mỏng manh.
“ Tỷ tỷ!”
Tiểu la lị mái tóc màu đen lập tức nhảy khỏi lồng ngực Vương Duy, bổ nhào vào bên người tiểu la lỵ tỷ tỷ mái tóc màu trắng, đem toàn bộ chuyện xưa liên thanh kể lại cho tỷ tỷ nghe một lần, vừa nghe nói vị nam nhân trước mặt này có rất nhiều bảo thạch, tiểu la lỵ tóc trắng trong hai mắt cũng lập tức dấy lên ngọn lửa hy vọng.
Nhưng ngọn lửa trong hai mắt nàng lập tức ảm đạm xuống.
“ Muội làm như vậy có chút tùy hứng, Kha Lâm, chúng ta không nên yêu cầu người khác làm cho chúng ta như vậy!”
Tiểu la lỵ tóc trắng tựa hồ có lối phương thức suy nghĩ vượt qua tiểu hài tử, ngay cả bên trong giọng nói non nớt đều có sự thành thục không tương xứng với dáng người nhỏ bé của nàng.
“ Thật sự là rất thuần khiết!”
Ở trong mắt Vương Duy, hai tiểu la lỵ đáng yêu này thật giống như là hai con mèo nhỏ đáng yêu thuần khiết! Lòng dạ cao thượng cỡ nào, giáo dưỡng lại tốt cỡ nào! Hai viên bảo thạch như vậy tại sao còn bị chôn vùi trong đống bùn kia chứ?
“ Không quan hệ! Ta là người tốt, yên tâm đi, ta sẽ không có ý đồ gì với các ngươi, các ngươi cần gì cứ việc nói là được!”
Người tốt Vương Duy cố gắng bày ra một bộ biểu tình người tốt, nhưng dù không xứng đôi với thân thể hắn, nhưng đối với hai tiểu cô nương như vậy cũng là đủ rồi.
“ Đúng vậy tỷ tỷ, ta có thể cảm giác được chỗ của đại ca ca khẳng định có thứ chúng ta cần, đại ca ca là người tốt, hắn tuyệt đối sẽ giúp chúng ta!”
Tuy rằng Kha Lâm vẫn nghe theo lời khuyên của tỷ tỷ nàng, nhưng nam nhân này là người tốt, nhưng từ đầu đến cuối tỷ tỷ của nàng vẫn cứ nghĩ rằng làm như vậy là không tốt. Cuối cùng làm Kha Lâm không có biện pháp bật khóc lớn lên, lúc này mới làm cho tỷ tỷ của nàng, Kha Lị Nhi đi tới trước mặt Vương Duy.
“ Như vậy, đại ca ca, ngài có sinh mệnh tinh hạch không?”
“ Có!”
Vương Duy trả lời không uổng một chút khí lực, thuận tay từ túi tiền bên người lấy ra một viên tiểu cầu cỡ trái lựu đưa qua.
Nhưng viên tiểu cầu này lại làm cho Vương Duy cảm thấy kỳ quái.
Đây là một viên tinh hạch từ một gốc cây ma pháp thực vật thật lớn, loại thực vật này không có lực công kích, nhưng chung quanh nó vô luận là thực vật hay động vật, đều sẽ sinh trưởng nhanh hơn, càng khỏe mạnh, đó là bởi vì nó có thể liên tục cung cấp cho phạm vi chung quanh, đó chính là sinh mệnh lực đến từ tự nhiên. Cho nên, tinh hạch của nó ẩn chứa phong phú sinh mệnh lực lượng.
Mấu chốt chính là, loại lực lượng này nhân loại không có cảm giác, cũng không thể lợi dụng. Mà thế giới này ngoại trừ nhân loại cùng với dã thú ra, còn lại đều là khế ước sinh vật.
Chẳng lẽ, hai tiểu la lỵ này cũng là sinh vật khế ước?
Sự tình có chút kỳ quái, bởi vì hai nàng thoạt nhìn không giống loại sinh vật khế ước nào mà người ta biết.
Bỏ đi, lão tử tới đây cũng không phải để lừa gạt tiểu la lỵ thuần khiết! Các nàng là cái gì đâu có liên quan gì tới ta? Lão tử chỉ là muốn tới làm người tốt!
Nghĩ đến đây, Vương Duy lập tức đem tất cả nghi vấn toàn bộ vứt bỏ. Hắn không có chú ý tới, lúc hắn suy nghĩ những điều kia, biểu tình của cô gái tóc trắng cơ hồ luôn biến đổi cùng với ý nghĩ của hắn, nhưng cuối cùng lại biến thành một nụ cười yên tâm.
“ Ca ca?”
Cô gái tóc trắng cầm viên sinh mệnh tinh hạch, mỉm cười sáng lạn nhìn Vương Duy.
“ Cái gì?”
Vương Duy hỏi.
“ Ngài thật sự là người tốt!”
Đã có 47 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
QUYỂN 1 : TỪ TRỜI GIÁNG XUỐNG
CHƯƠNG 10 : HẢO NHÂN KHẾ ƯỚC CÙNG VỚI ẢO GIÁC
NGƯỜI DỊCH: NGỌC TU LA
NGUỒN : TU CHÂN GIỚI (TUCHANGIOI.COM)
Cô gái nói xong, một ngụm đem viên tinh hạch kia nuốt xuống.
Nháy mắt, sinh mệnh lực bàng bạc từ bên trong thân thể cô gái mạnh mẽ xuất ra, thân thể nguyên bản đang suy yếu của cô gái cơ hồ lấy mắt thường có thể thấy được khôi phục lên, làn da ảm đạm thô ráp lại biến thành nhẵn nhụi bóng loáng, mái tóc khô héo cũng biến thành mềm mại tràn ngập vẻ sáng bóng.
Mà hắc la lỵ một bên cũng xảy ra biến hóa, nguyên bản mái tóc ngắn ngủn bắt đầu điên cuồng dài ra, dài mãi đến tận mắt cá chân, những vết sẹo trên cơ thể cũng biến thành nhạt đi, cuối cùng biến mất vô tung.
Khiếp sợ!
Nếu nói ngay từ đầu Vương Duy chỉ cảm thấy hai la lị này thuần khiết đáng yêu, như vậy hiện tại chính là chói mắt!
Được lực lượng sinh mệnh đề cao, bên trong huyệt động bằng đá thế nhưng mọc ra đầy hoa tươi xinh đẹp cùng cây cỏ xanh biếc! Mà hai tiểu la lị dưới năng lượng loạn lưu toàn thân quần áo đều hóa thành tro bụi, hai thân thể nhỏ xinh ngây thơ được hoa tươi cùng cây cỏ làm nổi bật, thế nhưng làm cho Vương Duy một trận hoa mắt.
Nhưng Vương Duy cũng chú ý tới, hai tiểu la lị bất đồng khí chất này ở xương bả vai sau lưng đều có hai đạo vết sẹo thật dài, cho dù được sinh mệnh lực bàng bạc khắp nơi làm dịu, đôi vết sẹo sau lưng hai nàng đều không hề có dấu hiệu muốn biến mất.
“ Lão tử là một người tốt! Lão tử không phải muốn chiếm tiện nghi của la lị!”
Vương Duy lại niệm chân ngôn của mình, sau đó đem quần áo ném ra phía sau, hùng dũng oai vệ với khí phách hiên ngang quay đầu ngược ra sau.
Hào quang rất nhanh liền biến mất không thấy, khi hai tiểu la lị xuất hiện trước mặt Vương Duy, Vương Duy cảm giác được hoàn toàn thay đổi thành người khác so với vừa rồi!
Hai la lị một trái một phải đi tới trước mặt Vương Duy, lôi kéo tay Vương Duy cho hắn ngồi xổm xuống, sau đó hai chiếc miệng non mềm nhỏ nhắn một trái một phải hôn lên hai gò má râu ria xồm xoàm trên mặt hắn.
Lão Vương nháy mắt cảm động đến nước mắt lưng tròng.
Đúng là làm người tốt có tiền đồ a!
Ngay khi Vương Duy hung hăng cảm khái một phen vì quyết định làm người tốt của mình, Kha Lị Nhi bên tay trái cả người đột nhiên toát ra đại lượng khói đen, cùng với từng trận gào khóc nức nở thảm thiết, nguyên bản làn da tràn ngập sinh mệnh lực lại héo rũ ảm đạm đi xuống, thân thể nhỏ yếu của nàng cũng tùy theo xụi lơ đi xuống.
“ Nguyền rủa, vẫn là không có cách nào giải trừ!”
Kha Lị Nhi suy yếu nhìn hai tay mất đi vẻ sáng bóng của mình, trong hai mắt tràn ngập tuyệt vọng cùng thống khổ.
Chứng kiến tỷ tỷ của mình lại biến thành bộ dáng ốm yếu, Kha Lâm còn đang trong nỗi vui sướng lại bổ nhào vào bên người Kha Lị Nhi khóc lên.
“ Làm sao bây giờ, còn tiếp tục như vậy, tỷ sẽ chết nha! Mẫu thân, ta muốn mẫu thân! Mẫu thân vì sao còn chưa tìm được chúng ta a!”
Bi thống vạn phần khi nhìn Kha Lâm khóc hô ở trước mặt mình, từng giọt lệ trong suốt như thủy tinh chiếu sáng rơi trên mặt đất, cũng như dừng trên ngực Vương Duy.
“ Mẹ nó!”
Vương Duy hung hăng mắng một câu. Vương Duy sinh ra vốn không có cha, mà ở lúc tám tuổi cũng mất đi mẹ, trong tim hắn không có thứ gì tồn tại vĩ đại hơn so với mẫu thân. Hiện tại nhìn hai tiểu cô nương đáng thương nằm bên cạnh mình, một bên khóc một bên gọi mẹ, trong lòng Vương Duy như bị đè nặng một khối tảng đá lớn vô cùng khó chịu.
Phanh!
Vương Duy một quyền đánh vào tảng đá bên cạnh, cảm giác vô lực khi thấy sự tình phát sinh mà không cách nào ngăn cản làm cho hắn cả người khó chịu, nhu cầu cấp bách muốn tìm chuyện gì đó để phát tiết cơn bạo lực một phen.
Một quyền!
Hai quyền!
Ba quyền!
Khi tảng đá bị bàn tay Vương Duy đập vỡ thành đá vụn, mà tay Vương Duy cũng biến thành máu tươi đầm đìa.
Máu?
Vương Duy nhìn tay mình, đột nhiên nghĩ đến một sự kiện.
Hạt tử, vô luận là già yếu, thời điểm kia chỉ cần dính vào máu mình, sẽ biến thành rồng thành cọp mạnh mẽ. Nếu nói như vậy không chừng là sẽ có biện pháp!
Nhưng Vương Duy lại do dự, dựa theo tri thức hữu hạn của hắn do Phí Nhĩ Nam Đa nói với hắn, đây là một loại quá trình khế ước, mà bất cứ sinh vật nào đối với khế ước đều có cảm xúc mâu thuẫn. Chính mình đột nhiên yêu cầu làm như vậy, sẽ không bị hoài nghi thành ý định bất lương a?
“ Cái kia, ta có một biện pháp, nhưng ngươi có biết, chuyện này nói ra không tốt lắm, hơn nữa nghe có chút, chính là…”
Vương Duy nói năng có chút lộn xộn để diễn giải ý của mình, hắn không biết làm sao mới tốt, cho dù là vì đối phương, nhưng cuối cùng chiếm tiện nghi lại là chính mình a? Chẳng lẽ không có phương thức gì giải trừ khế ước sao?
Vương Duy không biết như thế nào biểu đạt ý nghĩ của chính mình.
“ Không có quan hệ, đại ca ca, ngươi hẳn là đã biết chúng ta kỳ thật không phải nhân loại. Mà chúng ta cũng biết ngài là người tốt, cho nên chúng ta tin tưởng ngài.”
Ánh mắt Vương Duy trong nháy mắt trừng lớn, tiểu la lị am hiểu ý người đến cỡ nào a, tâm linh thuần khiết cỡ nào a, không từng bị qua một tia ô nhiễm!
“ Nhưng các ngươi vì sao lại tín nhiệm ta như vậy? Dù sao chúng ta mới quen biết không bao lâu!”
Vương Duy cuối cùng hỏi ra vấn đề ngu xuẩn này.
“ Đó là bởi vì, lòng của ngươi sẽ không nói dối, mà ta, trời sinh có thể lắng nghe thanh âm chân thật của tiếng lòng.”
Kha Lị Nhi mang theo vẻ mỉm cười suy yếu nói.
“ Kha Lâm, thực xin lỗi, cho muội đi theo tỷ tỷ cùng nhau chịu khổ, hy vọng tương lai có một ngày, khi mẫu thân tìm thấy được chúng ta thì đừng trách ta.”
Kha Lị Nhi đem đầu Kha Lâm ôm vào ngực mình, sau đó hai mắt nhìn Vương Duy.
“ Tỷ tỷ! Muội tin tưởng tỷ! Cũng tin tưởng đại ca ca!”
Kha Lâm cũng ngẩng đầu, nhìn Vương Duy đang do dự.
Vương Duy nhìn hai đôi mắt tràn ngập sự tín nhiệm thuần khiết, trong lòng một cỗ hào hùng thản nhiên dựng lên.
Nói xong, hắn một đầu đập thẳng vào tảng đá bén nhọn, nhất thời đầu rơi máu chảy.
“ Đại ca ca, ngươi đang làm gì đó!”
Kha Lị Nhi giật mình nhìn động tác của Vương Duy.
“ Nói thật, khế ước này của ta là chuyện gì xảy rat ta cũng không hiểu, ta chỉ biết là khi ta bị đập vỡ đầu thì ký kết khế ước với nhóm hạt tử, hơn nữa hạt tử có nói, khế ước này không có lực ước thúc gì, hơn nữa hiệu quả cũng không tệ lắm. Cho nên, nếu phải làm thì phải làm nguyên bộ! Một chút qua loa cũng không được!”
Vương Duy không biết, hành động nhìn như ngu ngốc này, cũng đã làm cho thân ảnh của hắn in vào một đôi trái tim nho nhỏ. Đương nhiên, cũng trở thành trò cười.
Vương Duy cầm bàn tay nhỏ bé của Kha Lị Nhi, chấm chút máu trên đầu mình, sau đó nhìn giọt máu thật tròn rơi xuống trên vùng trán trắng noãn của nàng.
“ Không hiệu quả?”
Vương Duy ánh mắt nhất thời mở to.
“ Còn có ta!”
Kha Lâm cũng vươn tay, học động tác vừa rồi, làm cho một giọt máu rơi xuống trên trán mình.
Trong chớp mắt, thời gian tựa hồ dừng lại.
Giọt máu bay nhanh rót vào trán của hai la lị, sau đó ở trên vùng trán trơn bóng vặn vẹo thành một ký hiệu kì dị, hai luồng sương mù một đen một trắng dày đặc nhanh chóng đem hai la lị bao phủ lên, tuy rằng nhìn không thấy bên trong rốt cục xảy ra chuyện gì, nhưng Vương Duy có thể cảm giác được vết thương ở đầu và nắm tay mình đang bay nhanh chuyển biến tốt đẹp.
Đây là lực lượng khế ước, quy tắc cao nhất, đuổi đi hết thảy phản đối, thậm chí hiệu quả thần thuật, trị liệu tất cả đau đớn.
Vương Duy cảm thấy cả người một trận vô lực, tê liệt ngã xuống trên mặt đất. Bên trong mông lung, hắn chứng kiến hai thiên sứ toàn thân trần trụi xuất hiện ở trước mắt hắn, một vô cùng thánh khiết, trên cánh lóe ra quang mang màu trắng, một lại dị thường đẹp đẽ, trên cánh thiêu đốt ngọn lửa màu đen. Hai thiên sư một trái một phải nhìn Vương Duy nằm trên mặt đất, miệng không biết nói gì, nhưng chung quanh một chút thanh âm đều không có.
Nguy rồi, thứ này còn có thể lấy đi sức lực, lão tử sinh ra ảo giác!
Đã có 43 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba