Bị Điển Vi chen vào như vậy, đàm phán coi như hỏng, Hạ Hầu Đôn ôm quyền nói:
- Tôn tướng quân, mặc dù ta không muốn đánh với ngươi, nhưng mệnh lệnh của Mạnh Đức tỷ tỷ thì nhất định phải nghe, ngày sau chớ trách ta ra tay vô tình.
Tôn Vũ khẽ gật đầu, hai bên đề tự lui về phương trận doanh của mình.
Vừa trở lại thành Từ Châu, Đào Khiêm lộ vẻ như đưa đám nói:
- Làm sao bây giờ? Tào Tháo này ngay cả Công Tôn Toản cũng không thèm nể mặt! Cả Tôn tướng quân cũng không coi ra gì.
Trong lòng Tôn Vũ thầm nghĩ, nếu Điển Vi còn chưa mở gông xiềng, vậy cùng lắm cũng chỉ là một con nhóc cậy mạnh, chỉ lợi hại hơn lính quèn bình thường một chút, không cần phải sợ. Còn lại Hạ Hầu Đôn cùng Vu Cấm, chưa hẳn đánh thắng được mình và Từ Hoảng, trận này vẫn có thể đánh, vì vậy hắn mở miệng nói:
- Đào đại nhân, đừng nghĩ tới chuyện giảng hòa nữa, cho ta mượn mấy ngàn binh mã, ta kéo dài thời gian với bọn họ, đợi viện quân tới, Tào quân sẽ tự rút lui.
Đào Khiêm nhìn xung quanh Tào Báo, Tôn Quan cũng không phải là đại tướng tài, Từ Châu đúng là không có mãnh tướng để dùng, không biết nói sao, đành phải lấy Tôn Vũ làm cọng rơm cứu mạng.
Lúc này Tào quân ngoài thành bắt đầu dựng trại đóng quân, Hạ Hầu Đôn chính là tiên phong, tác dụng tiên phong mặc dù có ý hạ uy kẻ địch ở trong đó, nhưng cũng có công việc gặp núi mở đường, gặp sông bắc cầu.
Cho nên Hạ Hầu Đôn cũng không vội giao chiến, chặt cây từ từ ngay cạnh cửa tây Từ Châu, định dùng gỗ lớn đóng doanh trại, bố trí lộc giác, cự mã thung. Hạ Hầu Đôn thật ra ngoại trừ thích máu thích đánh nhau thì không còn biết gì cả. Điển Vi còn ghê hơn, còn ngu gấp đôi Hạ Hầu Đôn. Cho nên chuyện dựng trại đóng quân đều do Vu Cấm phụ trách hết cả, khó trách Tào Tháo muốn sắp xếp Vu Cấm làm phó tướng cho Hạ Hầu Đôn!
Doanh trại còn chưa xây gì, chỉ mới giai đoạn chặt cây, trong thành Từ Châu vang lên một hồi trống, Tôn Vũ cả người mặc giáp trụ, lưng đeo đại cung năm thạch, tay cầm trường thương bằng sắt, dẫn đội bộ binh năm ngàn người ra khỏi thành. Lẻo đẽo phía sau Tôn Vũ là cô nhóc trâu bò, vẻ mặt cau có Từ Hoảng, đằng sau nữa là võ tướng Từ Châu Tào Báo, để hắn phụ trách suất lĩnh năm ngàn binh lính áp trận.
Tào quân thấy Tôn Vũ chạy ra quấy rối, đành phải chia một nửa binh mã bày trận ở trước, Hạ Hầu Đôn cùng Vu Cấm tưởng rằng Tôn Vũ vẫn chỉ mới thực lực như trong trận Hổ Lao quan, cho nên hoàn toàn không đếm xỉa. Ở trận Hổ Lao quan, Tôn Vũ thể hiện ra võ tướng kỹ lợi hại nhất là "Phụ tá" màu lam, có thể khiến một võ tướng cao cấp màu lam biến thành võ tướng đỉnh cấp màu vàng, nhưng ở Từ Châu căn bản không có đại tướng để hắn dùng "Phụ tá", hơn nữa cho dù thật có một tướng lãnh màu lam để Tôn Vũ đề thăng đẳng cấp, vẫn không phải là đối thủ của Hạ Hầu Đôn.
Vu Cấm giục ngựa xuất trận, nhấc đại cung lên, chỉ vào Tôn Vũ nói:
- Tôn tướng quân, bọn ta nhớ tình xưa không muốn đánh với ngươi, nhưng ngươi cũng không thể quá đáng như vậy nha, doanh trại còn chưa dựng xong đã chạy ra khiêu chiến, quá không quân tử rồi.
Hóa ra thời đại này đánh nhau, không ít người còn để ý đấu pháp quân tử, hai bên không quấy rầy đối phương dựng trại đóng doanh, đợi hai bên đều chuẩn bị xong, mới phái quân đội ra, đánh trên chiến trường ở dưới sự tán thành của hai bên. Tình huống không thèm nói quy củ, thừa dịp người ta còn đang dựng doanh trại đã xuất binh tới đánh như Tôn Vũ vẫn tương đối hiếm thấy. Đương nhiên, sau khi bắt đầu chiến, âm mưu quỷ kế gì cũng đều có thể dùng, nhưng không thể đánh trước khi xây xong công trình.
Tôn Vũ khẽ lắc đầu, nghĩ thầm: Ca là đang kéo dài thời gian đợi viện quân, không thể nào để các ngươi nhàn nhã dựng doanh được, đây không phải là cố ý tới chỉnh các người sao? Có điều không thể nói lời này ra được.
Vu Cấm thấy Tôn Vũ không nói lời nào, hừ một tiếng nói:
- Chỉ có nam tử cùng tiểu nhân là khó nuôi ...
Phốc, Tôn Vũ thiếu chút nữa phun một ngụm máu tươi, em gái Vu Cấm, ngươi học ai không học lại học Tào Tháo, lần trước nghe người khác nói mấy câu này chính là Tào Tháo nói chứ ai.
Khụ, được rồi, ta là người khó nuôi, cãi nhau với con gái là không có phong độ, ta không cãi! Tôn Vũ thầm chán ghét, mở miệng nói:
- Em gái Vu Cấm, thấy ngươi cầm đại cung trên tay, chúng ta liền so thử cung thuật đi, nếu ta thắng, hôm nay các người không được đóng trại, ngày mai mới có thể đóng. Nếu ta thua, ta chẳng những không đến quấy nhiễu các người dựng doanh trại, còn đốn mấy bó củi hộ các người. Như vậy cũng không cần bọn lính đổ máu, lại không tổn thương tình cảm mọi người.
Vu Cấm cùng Hạ Hầu Đôn liếc nhau một cái, hai người từng thấy "Tất trúng" của Tôn Vũ ở Hổ Lao quan, biết hắn bắn tên vô cùng chuẩn xác, có điều lực tay của Tôn Vũ lại không mạnh, chỉ có thể kéo đại cung ba thạch, cho nên tên của hắn mặc dù chính xác, nhưng bay lại không nhanh, lực cũng không lớn. Võ tướng kỹ của Vu Cấm là "Cung tướng" màu lam, có thể bắn ra mũi tên có sức mạnh lớn, hơn nữa độ chính xác khi bắn tên cũng không thể nghi ngờ, cho dù tính từ phương diện nào, Vu Cấm đều có lợi thế.
Hạ Hầu Đôn gật đầu nói:
- Được, cứ đánh cược theo ngươi nói vậy! Có điều tên của ngươi cùng Vu Cấm tướng quân đều trăm phát trăm trúng, nếu chỉ so bắn chuẩn, cũng vô dụng, cho nên còn phải so xem ai bắn mạnh hơn.
Tôn Vũ cười thầm trong lòng, ngoài miệng lại nói:
- Không thành vấn đề, chúng ta liền so thử coi ai bắn một tên xuyên lá chắn nha.
Vu Cấm dặn dò mấy tiếng, một nhóm binh sĩ Tào quân ra khỏi quân trận, đặt hai mươi thuẫn gỗ ở ngoài hai trăm bước. Chồng sát thuẫn gỗ với nhau, xoay mặt về ra giữa chiến trường. Loại thuẫn gỗ này dày tựa như đệm đời sau, dùng vật liệu gỗ cứng chế thành, phía trên thấm mỡ vào, chỉ cần một tấm thuẫn gỗ làcó đủ năng lực phòng ngự cung tên.
Đương nhiên, loại thuẫn gỗ này chỉ có thể đỡ cung tên do binh lính bình thường bắn ra, đối với các đại tướng có võ tướng kỹ mà nói, một tên bắn xuyên căn bản không có khó khăn gì, cho nên Tào quân chồng hai mươi tấm thuẫn gỗ lên nhau.
Vu Cấm cười lạnh nói:
- Chúng ta đều bắn một mũi tên, ai bắn xuyên thuẫn nhiều hơn thì người đó thắng!
Tôn Vũ nghĩ thầm, các người mắc mưu chắc rồi, ta khác lúc ở Hổ Lao quan rất nhiều, bây giờ sức của ta có thể so với võ tướng màu vàng, hạ Vu Cấm nhãi nhép còn không phải dễ như trở bàn tay sao. Vì vậy hắn cười hì hì một tiếng, khẽ gật đầu:
- Nhường ngươi trước!
Vu Cấm cầm lấy đại cung của nàng không chút khách khí, cung nàng dùng cũng không cần nhiều sức, cây cung kia cùng lắm chỉ hai thạch, trên thực tế mũi tên của nàng chủ yếu không phải dựa vào lực cung mới trở nên mạnh mẽ. Trong thế giới này các nữ nhân dùng võ tướng kỹ hệ cung giành thiên hạ, lực cánh tay của bản thân cũng không yêu cầu quá cao, chỉ cần có thể kéo được cung nhỏ hai thạch, có thể dựa vào võ tướng kỹ dồn lực vào tên, khiến tên bay vừa nhanh vừa mạnh.
Tỷ như "Bôn xạ" của Trương Thuần có thể bắn xuyên lá chắn, nhưng trên thực tế Trương Thuần chỉ dùng một cây cung Ô Hoàn Liệp rất bình thường, dồn ánh đỏ "Bôn xạ" lên trên, mới khiến tên có thể bắn xuyên thuẫn bài.
"Cung tướng" của Vu Cấm cũng là nguyên tắc giống thế, ánh lam trên người nàng chợt lóe, giương cung lắp tên, cũng không cần ngắm, bắn một mũi tên ra rất dễ dàng, chỉ thấy một kình tiễn phát ra tiễn quang phóng ra, vèo một tiếng bay qua khoảng cách hai trăm bước, bắn vào chồng thuẫn bài phía xa không chút nghiêng lệch.
Một tiếng "Phập" nhỏ vang lên, kình tiễn xuyên qua thuẫn bài, phá tan mấy lớp thuẫn, chỉ chừa lại chút lông đuôi màu trắng trên tấm thuẫn bài đầu tiên.
- Xôn xao!
Binh lính Tào quân lớn tiếng hoan hô, có một binh sĩ đi tới kiểm tra thử, sau đó cười to nói:
- Bắn xuyên năm tấm thuẫn bài.
- Oa, năm tấm! - Tào quân lớn tiếng hoan hô, có người cười nói:
- Vu tướng quân đúng là thần xạ!
Lần này mỗi binh sĩ Từ Châu mặt đều biến sắc, một mũi tên bắn xuyên năm tấm thuẫn bài cách hai trăm bước, nếu Tào quân công thành, tiểu tử tên Vu Cấm này ở dưới thành giương cung bắn người, người trên tường thành vừa thò đầu ra sẽ chết ngay, thuẫn cũng đỡ không nổi. Mặc dù Vu Cấm bắn một mũi tên này chính là thuẫn gỗ, nhưng xuyên qua năm tấm, chứng tỏ quân coi giữ trên tường thành cho dù dùng thuẫn sắt cũng không đỡ nổi.
Chúng quân Từ Châu cùng giương mắt nhìn chằm chằm Tôn Vũ, nghĩ thầm: Tôn Vũ mánh khóe rất nhiều, nhưng ... chúng ta chưa từng thấy hắn bắn tên, không biết công phu bắn tên của hắn so với tính sổ thì thế nào?
Chỉ có Từ Hoảng từng thấy Tôn Vũ bắn một mũi tên xuyên ba nam nhân xấu xí ở chùa cổ, cho nên tuyệt không lo lắng, nàng ngồi trên lưng ngựa, rung rung đôi chân trần của mình, hát lẩm bẩm lời ca nghe khó hiểu, có điều nét mặt nàng hoàn toàn không hợp với tâm trạng ca hát, nhìn sao cũng giống như người khác nợ tiền nàng.
Tôn Vũ cười hì hì một tiếng, lấy đại cung năm thạch ở trên lưng xuống, ánh đỏ chợt lóe trên đỉnh đầu, vọt lên hai chữ đỏ "Tất trúng". Đang giả tay mơ thì phải giả tới cùng, cho nên hắn không bảo NM01 phóng ra ánh vàng, cũng không phóng ra hai chữ vàng "Cung vương", mà giống lúc ở Hổ Lao quan, phóng chiêu "Tất trúng" tội nghiệp ra.
Thấy chữ đỏ trên đầu hắn, Tào quân nhịn không được mà cười ha hả, Vu Cấm người ta vừa rồi là ánh lam, võ tướng kỹ trung cấp màu đỏ của ngươi mà cũng dám lấy ra dọa người à? Binh sĩ Tào quân nhịn không được hét lớn:
- Ngươi thua chắc rồi, còn so gì nữa?
Binh Từ Châu cũng cảm thấy hơi mất mặt, cả đám binh Từ Châu xì xầm bàn tán:
- Rõ ràng không thắng còn tỷ thí làm gì? Thống khoái nhận thua là xong, sau đó quấy nhiễu đánh một trận với Tào quân, để bọn chúng không dựng trại không được à?
Tôn Vũ cũng không thèm để ý xì xào bàn tán chung quanh, hắn dùng tay trái cầm nhẹ giữa chuôi cung, đeo nhẫn sắt lên ngón tay phải, lấy ra một mũi tên thật dài, lắp lên dây cung.
Thấy nhẫn sắt trên ngón tay Tôn Vũ, võ tướng hiểu cung như Vu Cấm liền biến sắc ... nhẫn sắt trên ngón tay? Đây là vì ngừa dây cung cắt vào ngón tay, nhưng cung nhỏ bình thường đâu thể nào cắt vào tay được? Chỉ có cung cứng trên bốn thạch, mới cần dùng nhẫn sắt để phối hợp ... chẳng lẽ Tôn Vũ dùng cung trên bốn thạch?
Vu Cấm nhịn không được ngứa ngáy trong lòng liền hỏi:
- Cung của ngươi ... mấy thạch?
- Năm thạch! - Tôn Vũ cười ha hả một tiếng, hai tay dùng lực, chỉ nghe một tiếng "Két" vang lên, đại cung năm thạch bị Tôn Vũ kéo căng, đại cung phải sức năm trăm cân mới có thể kéo ra, vào lúc dây căng, sẽ phát ra tiếng "Két két" cực khủng bố.
Sắc mặt Vu Cấm liền trở nên xám xịt khó coi.
- Đi!
Tôn Vũ khẽ quát một tiếng, tay phải buông ra, dây cung rung vang một tiếng "Ong", tên sắt thoát ra khỏi dây cung. Mũi kình tiễn này phóng rất nhanh, mắt thường gần như không thể theo kịp, chỉ thấy đuôi tên xẹt qua trời cao, kéo theo một đường cong màu trắng xinh đẹp ...
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của dohongnhung
Mũi tên Tôn Vũ vừa thoát dây cung, trong lòng Vu Cấm thầm hô không ổn, những người khác nhìn không ra, nhưng nàng là một võ tướng tiếp xúc với cung ngày này qua tháng nọ, làm sao có thể nhìn không ra uy thế của mũi tên này.
Lực dây cung của cung lớn năm thạch, hoàn toàn vượt qua lực "Cung tướng" kèm vào cung hai thạch của nàng, mũi tên kia mang theo tiếng xé gió vù vù nói cho Vu Cấm biết, mũi tên này lợi hại hơn mũi tên của nàng nhiều lắm.
Cầu vồng trắng lướt qua, vang một tiếng "Bành" thật lớn, tên sắt lông sói do Tôn Vũ bắn ra chui vào trong đống thuẫn bài.
Binh sĩ thị lực tốt nhìn kỹ:
- Oa! Ngay cả lông đuôi cũng lọt vào trong thuẫn bài.
Quả nhiên, kình tiễn do Tôn Vũ bắn ra chui tọt toàn bộ vào trong thuẫn bài, chỉ để lại một lỗ tròn rất sâu trên đống thuẫn bài, nhìn vào trong lỗ tròn, ngay cả lông đuôi của mũi tên cũng không thấy. Nhưng vừa rồi lông đuôi mũi tên do Vu Cấm bắn ra vẫn còn ở trên thuẫn bài... lần này cho dù nhìn không ra bắn xuyên bao nhiêu thuẫn bài, cũng biết mũi tên của Tôn Vũ bắn xuyên thuẫn bài nhiều hơn Vu Cấm.
Lần này binh sĩ Tào quân lập tức choáng váng! Trái lại binh Từ Châu thì bật cười ha hả.
- Đi đếm đi, xem bắn xuyên mấy tấm? - Bọn binh Từ Châu lớn tiếng reo hò.
Mấy binh sĩ phụ trách chuyển thuẫn bài kia đều là binh sĩ Tào quân, lúc này thấy bên mình chắc chắn sẽ thua, đều có vẻ sợ hãi không dám đi lên đếm thuẫn bài kia, tiến thoái lưỡng nan trông hết sức buồn cười.
Dù sao Vu Cấm cũng là một đại tướng có khí độ, nàng vung tay lên nói:
- Không cần để ý thể diện của ta, mau đi đếm đi!
Binh sĩ Tào quân nghe xong lời này, mới từ từ đi tới cạnh đống thuẫn bài, đếm kỹ, ủ rũ mà báo cáo:
- Mười tấm ...
- Oa! - lần này binh Từ Châu cùng Tào quân cũng không nhịn được mà kinh hô lên.
Nghe xong là mười tấm, trong lòng Tôn Vũ thở phào nhẹ nhõm, mặc dù hắn biết mình có thể thắng, nhưng vẫn hơi lo lắng uy lực đại cung năm thạch không sánh bằng võ tướng kỹ, nhưng lúc này hết thảy đều kết thúc, chứng minh đại cung năm thạch vẫn cao hơn một bậc. Trong lòng Tôn Vũ thầm nghĩ: Với lực cánh tay ta bây giờ thật ra không chỉ có thể kéo được cung năm thạch, nói không chừng còn có thể kéo được cung bảy thạch, nhưng thợ chế tạo cung bình thường đã không làm được nữa, xem ra chỉ có thể tìm tới "Công thần", mới có thể chế ra được cung tốt hơn, sau này nhất định phải để ý mới được.
Tôn Vũ bắn xuyên mười tấm thuẫn, Vu Cấm lại chỉ bắn xuyên năm tấm, ai cao ai thấp vừa xem đã hiểu, binh Từ Châu phát ra tiếng hoan hô rất lớn, trái lại Tào quân, ai cũng đều ủ rũ cúi đầu.
Tôn Vũ cười hì hì một tiếng, thu cung nói:
- Vậy là các người thua rồi, theo như đánh cuộc của chúng ta, trong ngày hôm nay, các người không được xây dựng doanh trại.
Hạ Hầu Đôn liếc nhìn Vu Cấm, buồn bực mà chớp chớp mắt phải còn tồn tại, quyệt miệng nói:
- Tôn tướng quân, ngươi bắt nạt người khác! Rõ ràng ngươi có thể bắn ra mũi tên mạnh như vậy, còn cố ý nói vậy để ép bọn ta - nàng thầm nhớ tình cũ lúc ở Hổ Lao quan, có ý thân cận với Tôn Vũ, kết quả Tôn Vũ chạy tới kéo thời gian, hơn nữa còn dùng thủ đoạn chỉnh các nàng. Trong lòng Hạ Hầu Đôn cực khó chịu, nước mắt rưng rưng trong mắt.
Khụ khụ, bắt nạt tiểu loly quả nhiên sẽ có cảm giác tội lỗi mà, Tôn Vũ toát mồ hôi hột, có điều vẫn phải kéo dài thời gian, không cách nào thay đổi được. Hắn buông tay ra nói:
- Chuyện gia quyến Tào gia bị giết, thật sự không phải là lỗi của Đào Khiêm, đều là do tên Trương Khải kia thấy tiền nổi máu tham làm, ta giết người kia rồi, coi như là báo thù hộ Tào gia. Chuyện này chỉ có thể coi là thiên tai, không thể đổ lên đầu người Từ Châu được, Mạnh Đức tỷ tỷ nhà ngươi khởi binh tới nhuộm người ta thành người đủ màu quả thật không đúng, ta không tính là đứng về phe địch được.
Hạ Hầu Đôn vểnh miệng nói:
- Nhuộm thành người đủ màu thì sao chứ, cũng chưa giết bọn họ ... quên đi, ta có nói cũng vậy. Hôm nay so cung thua rồi, ta không xây doanh là được.
Nàng chớp chớp độc nhãn, nước mắt rưng rưng nói:
- Tôn tướng quân, ngươi thật xấu xa, không ngờ không để bọn ta xây doanh trại, tối nay phải nghỉ đêm trong bụi cỏ ... ô ô, ta không thích ngủ trong bụi cỏ, có rất nhiều côn trùng bò qua bò lại!
Khụ, không được, cảm giác tội lỗi của ca dâng lên cực điểm rồi. Tôn Vũ vội xoay đầu lại, ghìm ngựa trở về thành, cố gắng vứt lại một câu:
- Bây giờ ngươi cũng không phải là cô bé nữa rồi, là một tướng quân, nếu là tướng quân thì không nên sợ rắn, côn trùng, chuột, kiến.
- Thu quân, ngày mai chúng ta gặp - Tôn Vũ ghìm ngựa, dẫn Từ Hoảng, Tào Báo cùng một đám binh Từ Châu, lắc lắc lư lư mà đi về Từ Châu. Vừa vào trong thành, chợt nghe phát ra tiếng hô lớn ở trong Từ Châu:
- Oa, Tôn tướng quân thần tiễn vô song.
- Lý Sơ Kỳ tiên sinh, không, Tôn Tầm Chân tiên sinh, ngươi là thần tượng của ta ...
- Tầm Chân ... ta là tiểu Đào Hoa của Di Hồng viện ở phía bắc thành, ngươi đến chỗ ta chơi đi, ta không thu tiền ngươi đâu ... - Những lời này vừa vang lên, còn chưa dứt câu, đã vang lên tiếng rống giận của Mi Phương trong đám người:
- Tiểu Đào Hoa? Ngươi dám quyến rũ em rể ta?
...
Đám người im lặng một hồi.
Mi Phương hiển nhiên là trùm của Từ Châu, tiểu Đào Hoa trốn được bao xa liền trốn ngay.
Không ngờ lại có một giọng nữ kêu lên:
- Mi Phương! Tiểu Hoa Đào sợ ngươi, tiểu Hạnh tử ta cũng không sợ, nữ nhân nhà ngươi mới bị bêu xấu, bị người ta làm bẽ mặt ở lầu Phách Vương mấy ngày trước, bây giờ ra ngoài giả cọp cái gì? Tầm Chân anh đẹp trai, đừng để ý con mụ chanh chua kia, tới chỗ tiểu Hạnh tử em, chẳng những miễn phí, em còn cung cấp cho anh ... phục ... vụ ... đặc biệt ... nha!
Nói lời này vô cùng dẻo, hiển nhiên là từ danh kỹ thanh lâu nói ra, dẻo quẹo dụ dỗ lòng người khác ngứa ngáy.
Khụ, Tôn Vũ thầm run lên, thiếu chút nữa ngã xuống ngựa. Cũng may sau khi đi tới tam quốc cả ngày toàn nữ nhân vây quanh, bây giờ lực đề kháng với nữ nhân tương đối mạnh, cho nên hắn mới ngồi vững không bị té xuống.
Nhưng Tôn Vũ thật vất vả mới ổn định, lại nghe Mi Phương hét lớn:
- Ngươi có thể cung cấp được phục vụ đặc biệt gì? Hừ hừ, ngươi là nữ nhân thì ta không phải chắc? Ngươi biết thứ gì ta cũng biết thứ đó! Cây già cắm rễ, thiên nữ rải hoa, lão hán đẩy xe, quan âm ngồi sen ...
- Ngươi biết cái rắm, mấy chiêu đó ngươi cũng chỉ nghe cái tên chứ gì?
Tiểu Hạnh tử cười to nói:
- Ngươi nào có kinh nghiệm phong phú như bà đây.
- Hừ!
Mi Phương cười lạnh nói:
- Ngươi chưa từng nghe nói trên đời này có thiên tài sao? Mấy thứ này ta chỉ nghe tên đã biết! Không thì ngươi tới Mi phủ ta, ta lấy em rể thực hành cho ngươi xem!
Phì, Tôn Vũ nghe xong quả thật té ngựa, hắn vội bảo NM01 quét qua đám người, tìm được chỗ của Mi Phương, Tôn Vũ vội chạy qua, túm gáy nàng, xách giống như xách gà con nói:
- Ngươi không phải muốn làm người tốt sao? Còn cãi nhau với nữ tử phong trần ở trước mặt toàn bộ người Từ Châu à? Còn cãi leo lẻo như thế! Theo ta về nhà.
Nhắc tới cũng kỳ, Tôn Vũ vừa đưa tay xách lên, Mi Phương lập tức biến thành con mèo nhỏ, không ồn không náo loạn nữa.
Lúc này vốn là Tôn Vũ đắc thắng trở về thành, Đào Khiêm còn định đi tới cảm tạ hắn hai câu, rồi thương lượng với hắn tiếp theo làm sao đối phó Tào quân. Kết quả Mi Phương vừa làm ầm ĩ như vậy, tất cả mọi người đều lau mồ hôi nhìn Tôn Vũ, nghĩ thầm:
- Vợ ngươi không phải là Mi tam tiểu thư sao? Sao Mi nhị tiểu thư lại la hét muốn cung cấp phục vụ đặc biệt cho ngươi ... đây là tính huống gì vậy? Khụ khụ, chuyện Mi gia thật phức tạp, người ngoài bọn ta nhìn cũng không hiểu.
Đào Khiêm nào còn dám đi tới, đành phải đứng xa xa.
Tôn Vũ đổ mồ hôi một trận, xin lỗi Đào Khiêm:
- Đào đại nhân, hôm nay Tào quân chắc không gây loạn nữa, sáng mai ta lại thương nghị với ngài đối kháng với Tào quân thế nào, hôm nay về xử lý tí việc nhà trước.
Đào Khiêm cũng không biết nói gì mới tốt, cười khổ nói:
- Ừ, ngươi mau về đi, để Mi Phương gây loạn một lúc nữa, Từ Châu ta cũng không biết sẽ biến thành dạng gì.
Tôn Vũ túm gáy Mi Phương, hấp tấp chạy về Mi phủ, ném nàng vào trong hành lang:
- Ta không quản được ngươi, chờ tỷ tỷ ngươi về dạy dỗ ngươi
Vừa rồi ở cửa thành ồn ào như thế, Mi Trúc chắc chắn cũng nhìn thấy, một lát nữa kiểu gì lão đại cũng sẽ trở về dạy dỗ lão nhị, Tôn Vũ thấy nàng liền nhức đầu, dĩ nhiên là mặc kệ nàng.
Đêm hôm nay, trăng như lưỡi câu, Tôn Vũ trăn qua trở lại trên giường, thầm nghĩ trận chiến này có đáng đánh không, trước kia đối thủ giao chiến đều là cặn bã, trong lòng mình không có chút gánh nặng nào, nhưng lần này lại đấu với quân đội mắt híp, làm sao mà ra tay được đây? Tối nay nếu Hạ Hầu Đôn tuân thủ lời hứa, một tiểu loly như nàng, không có doanh trướng để ngủ, chỉ có thể ngủ ở trên cỏ, vậy không phải là rất đáng thương sao?
Tôn Vũ nhịn không được đứng dậy đi tới tiền viện, lấy một túi ngủ ở trong xe ngựa mình, thứ này là hắn thiết kế phỏng theo túi ngủ lúc hành quân đời sau, vừa mềm vừa ấm. Tôn Vũ cỡi bạch mã của mình, chạy đến cạnh cửa thành phía Tây, thấy Tôn Vũ, binh sĩ gác đêm ngoan ngoãn mà mở cửa thành cho hắn.
Tôn Vũ phóng ngựa đi tới phía tây thành, chỉ thấy binh sĩ Tào quân ngủ ngổn ngang trên bình nguyên, bởi vì không hạ trại, tất cả mọi người đều ngủ trong đống cỏ, binh khí cùng áo giáp đặt lung tung. Mấy đội binh sĩ tuần tra ban đêm cầm đuốc, tuần tra quanh những binh sĩ ngủ đủ kiểu này.
Nhìn thấy Tôn Vũ đơn thân độc mã tới đây, binh lính tuần tra ban đêm hơi giật mình kinh hãi, vội chặn lại nói:
- Ngươi là Tôn Tầm Chân, ngươi tới làm gì?
Tôn Vũ giơ túi ngủ trong tay lên, thở dài nói:
- Ta tới đưa túi dùng để ngủ cho Hạ Hầu Đôn tướng quân.
Binh lính tuần tra ban đêm đâu chịu tin hắn, đều nhìn chằm chằm hắn như lâm đại địch, nếu Tôn Vũ không phải tới một mình, chỉ sợ Tào quân đã gõ mõ gọi người tới đánh hắn hội đồng. Bây giờ thấy hắn chỉ tới một mình, nghĩ là hắn tới làm đặc phái viên, cho nên mới không làm ầm ĩ.
Chỉ lát sau, binh sĩ tuần tra ban đêm gọi Vu Cấm tới! Nàng ôm quyền với Tôn Vũ, thở dài nói:
- Tôn tướng quân ... Ngươi không phải phản bội giúp Đào Khiêm sao? Chạy tới tặng đồ thì có vẻ vui lắm hả.
Tôn Vũ cũng thở dài nói:
- Vu tướng quân, việc này hả ... vì ta có phu nhân là người Từ Châu ... khụ khụ.
Vu Cấm lắc đầu nói:
- Quên đi, ta không nói mấy chuyện này nữa, hai nước gia binh là một chuyện, thật ra chủ công bọn ta rất coi trọng ngươi, cũng không nhất thiết phải xem ngươi là kẻ địch, vào doanh đi ... ặc, vào ngồi chút đi
Câu trước nàng nói là thuận miệng bảo vào doanh ngồi một chút, nhưng bây giờ căn bản không có doanh, toàn bộ Tào quân đều ngủ trên cỏ giống người rừng ... doanh đâu mà vào? Đây đều do Tôn Vũ làm hại.
Hai người hơi khó xử, nhưng Tôn Vũ vẫn kiên trì, cầm túi ngủ đi vào.
Vu Cấm nói khẽ:
- Nói nhỏ một chút, Hạ Hầu Đôn tướng quân cùng Điển Vi tướng quân đều đang ngủ, đánh thức bọn họ hậu quả sẽ rất thê thảm!
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của dohongnhung
Trăng như lưỡi câu, dế kêu rả rích, tuy rằng yên tĩnh nhưng lại chẳng yên tĩnh.
Tôn Vũ đi theo sau Vu Cấm, đi rón rén vào "Đại doanh" Tào quân. Trên mặt cỏ xung quanh khắp nơi đều là binh sĩ có tướng ngủ đáng yêu, có người chân gác lên mặt bạn; có người tay đặt ở hạ bộ bạn; có người miệng sắp hôn lên mặt bạn ... vì không dựng doanh trại, tất cả mọi người lộ đủ hình dáng kỳ lạ trên cỏ.
Vu Cấm đi vào "Đại trướng trung quân", cái gọi là "Đại trướng trung quân", thật ra chính là một vùng đất trống không có binh sĩ bình thường tới làm phiền, dành cho tướng lãnh trong Tào quân nghỉ ngơi. Dù sao tướng lãnh đều là con gái, không chịu nổi việc một cái chân thối gác lên mặt.
Tôn Vũ thấy loly đại kích cùng loly độc nhãn đều nằm dưới đất, hai tiểu loly đáng thương rúc vào sưởi ấm cho nhau, vai của loly độc nhãn tựa ở phía dưới đầu loly đại kích. Nước miếng loly đại kích Điển Vi chảy từ khóe miệng xuống, thấm ướt bả vai loly độc nhãn.
Tôn Vũ nhìn kỹ một hồi, sương sớm trên lá cây thấm ướt áo giáp loly độc nhãn, khiến nàng ngủ không được thoải mái, ngay vào lúc Tôn Vũ nhìn nàng, nàng còn đang trở người, dùng bàn tay nhỏ phủi mấy cọng cỏ dính trên mặt nàng.
- Ặc ...
Tôn Vũ nhỏ giọng nói với Vu Cấm:
- Các người chỉ không thể xây doanh thôi, sao ngay cả giường xếp cũng không dựng
Vu Cấm lắc đầu nói:
- Giường xếp cũng tính là xây nửa doanh trại rồi? Bọn ta không thèm làm điều như tiểu nhân thất hứa ấy.
Không làm tiểu nhân cũng không thể để hai loly ngủ dưới đất chứ, ca ca ta rất đau lòng cho loly đấy. Tôn Vũ nhét túi ngủ ở dưới đất bên cạnh hai loly, sau đó ý bảo Vu Cấm nhấc nhẹ loly đại kích lên, mình thì ôm loly độc nhãn, nhẹ nhàng đặt hai loly vào trong túi ngủ.
- Ta đi đây!
Tôn Vũ nhìn tiểu loly ngủ yên ổn ở trong túi ngủ, cảm giác tội lỗi trong lòng hơi giảm bớt. Hắn lại theo Vu Cấm đi ra khỏi "Tào doanh".
- Vu tướng quân, ngày mai gặp trên chiến trường
Tôn Vũ cười nói:
- Hôm nay ta chỉ mang theo một túi ngủ, nếu ngày mai ta lại thắng, sẽ đưa thêm một túi ngủ nữa cho ngươi.
Hả? Còn định tặng túi ngủ cho ta? Nam nhân này rất dịu dàng, tướng mạo Vu Cấm rất bình thường không xinh đẹp, nên cũng không quá mong nam nhân sẽ thích. Hơn nữa nàng là võ tướng, nữ nhân giống như nàng là trụ cột lưng gánh cả thiên hạ, cho tới bây giờ chưa từng được nam nhân quan tâm giống vậy, cũng không có nam nhân nào dám quan tâm nàng như vậy.
Trong lòng Vu Cấm nhịn không được có vẻ lâng lâng nói:
- Chúng ta không đánh thì sao? Ngươi bảo cả nhà phu nhân ngươi chuyển ra khỏi Từ Châu thì ngươi cũng không cần để ý chuyện Từ Châu nữa.
Khụ, việc này ... vào lúc hết sức nguy nan vứt bỏ chúa công không để ý, Mi Trúc có lẽ không làm được chuyện như vậy? Tôn Vũ lắc lắc đầu, phất tay nói:
- Chuyện này không dễ làm đâu, tóm lại ... lần này Tào Tháo khởi binh cũng hơi quá đáng rồi, Đào Khiêm quả thật không có lỗi sai gì.
- Ngươi nói chúa công ta quá đáng?
Vu Cấm giơ nắm đấm nhỏ lên, có điều nàng biết mình đánh không lại Tôn Vũ, đành phải thu nắm đấm lại, lộ ra hàm răng trắng bóc nói:
- Đừng nói xấu chúa công ta nha! Ngươi nói xấu chúa công nữa, ta sẽ cắn ngươi đó!
Ta ngất, ta sợ quá! Tôn Vũ thầm khinh bỉ, lúc này nói chuyện có hơi hợp lắm, khiến trong lòng ta ngứa ngáy, mau chuồn thôi.
----------
Ngày hôm sau, lúc nắng sớm mới chiếu, cây cỏ còn đọng sương. Sáng sớm luôn là lúc giá lạnh nhất, Hạ Hầu Đôn hé đôi mi dày từ từ tỉnh lại, a, thật là ấm áp, tối qua không phải là ngủ ở trong bụi cỏ sao? Sao lại ấm như vậy chứ?
Nàng mở độc nhãn ra, phát hiện mình ngủ ở trong túi ngủ ấm áp, cả người đều được bọc kín. Tiểu loly chớp chớp độc nhãn, hỏi Vu Cấm bên cạnh:
- Thứ này là gì? Lấy từ đâu vậy?
Vu Cấm thở dài nói:
- Hạ Hầu tướng quân, món này là do Tôn Vũ đưa tới cho ngươi tối qua ...
- Hả
Khuôn mặt nhỏ nhắn của loly Đôn vui vẻ nói:
- Tôn tướng quân không đánh với chúng ta nữa hả?
Vu Cấm cười mếu nói:
- Hắn nói, hôm nay sẽ đánh nữa, nếu chúng ta lại thua, hắn sẽ cho ta một túi ngủ nữa.
- ... Có ý gì?
Tiểu loly chép miệng buồn bực.
------------
Quả nhiên, Tôn Vũ cũng không phải là nói đùa, vào lúc Vu Cấm định dặn bọn lính đốn củi xây doanh, chỉ nghe tiếng trống vang lên trong thành Từ Châu, Tôn Vũ lại dẫn một nhóm quân mã chạy tới.
Hạ Hầu Đôn cùng Vu Cấm đều bực mình, hai người lại ghìm ngựa chạy tới trước trận, nói to với Tôn Vũ:
- Tôn tướng quân, rốt cuộc ngươi có ý gì? Không để bọn ta xây doanh trại sao?
Khụ, không xây thì tốt rồi, chờ các ngươi xây doanh xong, sau đó chủ lực của Tào Tháo vừa đến, vậy cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ. Bây giờ quấy nhiễu khiến các ngươi không dựng doanh được, chờ lúc Tào Tháo chạy đến mà đại quân không có doanh trại đặt chân, ta còn có thể kéo thêm chút thời gian nữa. Tôn Vũ giơ thiết thương trên tay lên, nói với Hạ Hầu Đôn:
- Em gái Hạ Hầu, hôm nay chúng ta lại đánh cuộc gì đó đi! Vẫn quy củ cũ, nếu các người thua thì không thể xây doanh trại, nếu bọn ta thua thì xây doanh giúp ngươi.
Hạ Hầu Đôn phồng má, giận dữ nói:
- Ta không thèm đánh cuộc với ngươi, ngươi là đồ khốn.
Hắc, cũng may chưa nói ngươi là người tốt. Nếu bị tiểu loly xem là người tốt, vậy thì cười chết mất. Tôn Vũ nhếch miệng nói:
- Em gái Hạ Hầu, các người là quân tiên phong, không mang theo khí cụ công thành, không thể nào công thành, chỉ có thể hạ trại ở chỗ này. Nếu ngươi không đánh cuộc với ta, ta cứ dẫn binh quấy nhiễu các người hạ trại mãi đấy, ngươi đuổi theo ta, ta liền lui về thành. Ngươi không đuổi theo ta, ta sẽ phóng hỏa đốt một nửa doanh trại ngươi xây, khụ khụ! Khi đó ngươi đành phải lấy một nửa quân đội xây doanh trại, lấy một nửa quân đội đánh với ta, sẽ biến thành hỗn chiến lớn đấy. Ngươi xem bọn binh sĩ của ngươi đi, ai cũng đều không ngủ ngon, đánh trận chắc chắn sẽ luống cuống tay chân. Hơn nữa chiến tranh thì sẽ có người chết, nào có thoải mái bằng đánh cuộc?
Điều này cũng đúng, chiến tranh thì sẽ có người chết, Hạ Hầu Đôn liếc nhìn bọn binh sĩ sau lưng, chỉ thấy trên người bọn họ có dính cây cỏ, có dính sương sớm, bộ dạng chưa tỉnh ngủ ... mặc dù trạng thái này chưa bết bát lắm, cũng chẳng cần phải sợ binh Từ Châu, nhưng so với Tào quân bình thường mà nói chắc chắn sẽ hơi kém. Mà điểm kém này nói không chừng sẽ tăng thêm rất nhiều thương vong!
Hạ Hầu Đôn khá đơn thuần, nghĩ một lát liền nói:
- Vậy hôm nay lại đánh cuộc gì đây? Không thể so bắn tên nữa.
Tôn Vũ cười hì hì nói:
- Đấu võ đi!
- Đấu võ?
Hạ Hầu Đôn ngây người, hoàn toàn không ngờ Tôn Vũ dám nói đấu võ. Nàng là võ tướng đỉnh cấp màu vàng chân chính, vừa xuất "Thị huyết", đấu khí tuôn ra, đòi dựa vào "Cự lực" màu đỏ của Tôn Vũ hả? Tám đời cũng không đánh lại Hạ Hầu Đôn. Vừa vào cấp màu vàng chân chính, cũng đã là cấp số siêu việt, có được năng lực không thể tưởng tượng nổi rồi. Ngay cả quái vật như Lã Bố, Hạ Hầu Đôn cũng có thể chống đỡ được mấy chiêu. Nàng cũng không phải là dạng tướng lãnh màu lam như Vu Cấm, còn có khả năng khiến Tôn Vũ lật bàn sao.
- Ừ, đấu võ!
Tôn Vũ nói nghiêm túc:
- Nhưng không phải là một chọi một, mà là hai đấu hai, bên ngươi cho hai đại tướng, bên ta cũng xuất hai đại tướng, hai đấu hai phân thắng bại!
Hạ Hầu Đôn nhất thời đầu óc rối loạn, nàng ngồi ở trên lưng ngựa mà hất hai bím tóc, dùng độc nhãn nhìn lướt qua nhân vật phía sau Tôn Vũ. Tào Báo? Người này chắc không phải, ở cuộc chiến Hổ Lao quan Hạ Hầu Đôn từng thấy võ tướng kỹ của Tào Báo, nàng chỉ có ngự binh kỹ "Đan Dương" màu đỏ, không thể nào đi ra đầu võ được.
Nhìn bên cạnh ... Hạ Hầu Đôn không tốt chút sức nào đã nhìn thấy Từ Hoảng, một cô gái mặc váy trắng, lưng đeo đại phủ, ngồi xéo trên lưng ngựa, vẻ mặt hầm hầm, giống như người khác thiếu nàng mấy trăm văn tiền. Nàng đang cúi đầu, nhìn đôi chân trắng như tuyết, nõn nà của mình, nhịp nhịp ở cạnh bụng ngựa một cách rất chăm chú.
Xem ra đây chính là võ tướng mà Tôn Vũ định phái ra hai đấu hai. Tôn Vũ chắc chắn không phải là đối thủ của ta, mục tiêu của hắn là Vu Cấm, còn đứa cầm búa kia chính là người hắn chọn ra để đánh với ta sao? Hạ Hầu Đôn chớp chớp độc nhãn, nói to với Từ Hoảng:
- Này, ngươi tên gì?
- Gọi ta?
Từ Hoảng ngẩng đầu lên, hung hăng nói:
- Mặc dù ngươi không xứng biết tên ta, nhưng con người ta vốn nhân hậu, miễn cưỡng nói cho ngươi biết cũng không sao. Ta đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Từ Hoảng Từ Công Minh là ta!
Hạ Hầu Đôn toát mồ hôi một trận ... này ... người này nói chuyện hùng hổ vậy sao? Sao cảm giác có hương vị của kẻ mặt dày, cực không đáng tin cậy. Nàng nghiêng đầu nhìn kỹ hai người của đối phương, Tôn Vũ có "Tất trúng", "Kỵ tướng", "Cự lực" màu đỏ, mặc dù không biết sao hắn có thể bắn ra được mũi tên lợi hại như vậy, nhưng cùng lắm chỉ có thể đánh bại Vu Cấm, muốn đánh thắng mình thì tuyệt đối không thể, thậm chí tiếp được hai ba chiêu của mình đã khó khăn rồi. Từ Công Minh kia hình như rất trâu bò, nhưng hình như dáng người rất trâu bò thường không trâu bò. Hai người kia liên thủ nói không chừng còn đánh không lại một mình ta.
Tiểu loly suy nghĩ nghiêm túc một lát, nếu Vu Cấm cũng xuất chiến, nói không chừng sẽ bị mũi tên Tôn Vũ bắn bị thương, chi bằng một mình mình gánh hết đi, nàng nghiêm túc nói:
- Cũng không cần hai chọi hai, để ta một chọi hai đi!
Tôn Vũ cười hì hì nói:
- Người phải biết một chọi hai là rất đáng sợ đó! Em gái Từ Công Minh nhà ta vô cùng lợi hại đấy
Nói xong hắn quay đầu lại, cười nói với Từ Hoảng:
- Em gái Công Minh, mời ngươi phô diễn chút võ tướng kỹ cho Hạ Hầu tướng quân xem thử, để cho Hạ Hầu tướng quân thêm cơ hội đổi ý.
Từ Hoảng giương đại phủ Tuyên Hoa lên, xoẹt một tiếng ánh vàng nhấp nhoáng, hai chữ to "Phủ vương" vọt lên đỉnh đầu, ánh vàng chói lọi lưu động, hết sức chói mắt. Binh Từ Châu thấy võ tướng kỹ của Từ Hoảng mới lần đầu tiên, lập tức cùng than một tiếng:
- Oa! Màu vàng! Thật lợi hại, hóa ra hộ vệ của Tôn Tầm Chân tiên sinh cũng là võ tướng đỉnh cấp màu vàng.
Binh sĩ Tào quân thấy "Phủ vương", lại phá lên cười ha hả, có người hét lớn:
- Màu vàng nhạt hả? Ha ha ha, còn không có cả đấu khí, thực lực như vậy không phải đối thủ tướng quân Hạ Hầu Đôn nhà ta.
Có một binh lính còn kêu lớn lên:
- Cho dù cộng thêm mấy võ tướng kỹ màu đỏ màu mè của Tôn tướng quân, cũng không phải là đối thủ của Hạ Hầu Đôn tướng quân nhà ta, ha ha ha ha!
Hạ Hầu Đôn nhìn thoáng qua "Phủ vương" của Từ Hoảng, cảm thấy không có chút uy hiếp, nhìn lại Tôn Vũ, ngẫm lại thực lực Tôn Vũ bày ra lúc ở cuộc chiến Hổ Lao quan, vẫn cảm thấy một chọi hai là chắc chắn thắng, vì vậy nàng nghiêm túc nói:
- Ta nghĩ kĩ rồi, một chọi hai, đánh cuộc này ta tiếp.
Loly thích máu, ngươi lại mắc mưu nữa rồi! Tôn Vũ nhịn không được mà bật cười.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của dohongnhung
Khụ, tiểu loly, thật xin lỗi nha! Chú hư hỏng vì kéo dài thời gian, lại lừa ngươi, hại ngươi đến bây giờ vẫn còn tưởng ta chỉ là võ tướng màu đỏ, nhưng chú cũng bị ép thôi, nếu không lừa loly không bắt cóc loly, vậy nói ra sẽ bị mấy chú hư hỏng đời sau cười chết mất.
Tôn Vũ xoẹt một tiếng rút thiết thương trên lưng ra, hắn vung nhẹ thiết thương, ánh đỏ từ bắn ra từ trên người, hai chữ to "Cự lực" vọt lên đỉnh đầu. Khụ khụ, giả trư ăn cọp thì phải giả đến cùng, đành dùng võ tướng kỹ ở trận Hổ Lao quan để trêu loly vậy.
Loly độc nhãn liếc Tôn Vũ một cái, lập tức vứt hắn ra ngoài chín tầng mây, nàng gở thiết mâu trên lưng xuống, dùng ngón tay quẹt trên mũi mâu một cái, máu tươi liền tuôn ra! Loly độc nhãn lè lưỡi, chỗ chảy máu trên ngón tay, mùi máu tanh xộc vào mũi nàng, mùi máu tươi rất tanh, không dễ ngửi, nhưng mùi này lại có thể thổi bùng ngọn lửa chiến đấu trong người nàng.
Độc nhãn của Hạ Hầu Đôn lập tức biến thành màu đỏ như máu tươi, trong con ngươi đổi đỏ này tinh quang đại phóng. Một luồng đấu khí mênh mông từ trong người nàng phá thể mà ra, lồng lộng giống kình phong thổi qua chiến trường, thổi tro bụi bay trong không trung không còn thấy tăm hơi.
Hai chữ sắc vàng ròng "Thị huyết" rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Khụ, có đấu khí đúng là trâu nhỉ, Tôn Vũ thầm chán ghét, món đấu khí này, cho dù bắt chước thế nào cũng không tạo ra được, nó là đồ chơi duy nhất của võ tướng màu vàng chính tông trong thế giới này.
Váy trắng của Từ Hoảng bị đấu khí của Hạ Hầu Đôn thổi tung, thiếu chút nữa lộ cả quần lót ra ngoài. Nàng tức giận một tay nắm chặt mép váy, tay còn lại thì vung đại phủ Tuyên Hoa lên, cả giận nói:
- Độc nhãn! Ngươi tuổi còn nhỏ mà không biết xấu hổ, còn tưởng người khác cũng không biết xấu hổ giống ngươi à? Ta là hoàng hoa khuê nữ, không ngờ ngươi lại thổi tung váy ta? Thật quá đáng mà.
Khụ, ngươi là hoàng hoa khuê nữ cái rắm á, cả ngày mặt hầm hầm chơi búa, quỷ mới thèm nhìn quần lót của ngươi đấy, Tôn Vũ nhếch miệng. Hơn nữa ... người ta căn bản không phải cố ý thổi tung váy ngươi, chỉ là phóng đấu khí thôi, ai bảo ngươi ra chiến trường còn mặc váy, đây không phải là tự tìm phiền phức sao?
Từ Hoảng vung đại phủ lên, ghìm ngựa xông thẳng về phía Hạ Hầu Đôn. Hai ngựa gặp nhau, thương phủ chạm nhau, chỉ nghe một tiếng keng thật lớn, lưu quang màu vàng nổ đầy trời. Phủ Từ Hoảng trọng lượng nặng, thương pháp của Hạ Hầu Đôn thì chưa từng có từ trước đến nay, thế lớn chiêu hung.
Hai người vừa giao thủ, chỉ thấy thương ảnh, phủ ảnh đầy trời, bay lượn không ngừng, ánh sáng màu vàng bắn ra bốn phía, Tôn Vũ cũng không vội tiến lên hỗ trợ, hắn biết Từ Hoảng mặc dù chỉ là màu vàng nhạt, không có đấu khí, nhưng cũng không thể thua Hạ Hầu Đôn nhanh như vậy, hai người bọn họ chắc chắn có thể đánh một lát.
Tôn Vũ thúc nhẹ vào ngựa, tới gần trung tâm hai người giao chiến. Hô! Lần đầu tiên đối mặt với võ tướng màu vàng chính tông, áp lực thật lớn, còn chưa tới gần Hạ Hầu Đôn trong ba trượng, đấu khí đã lướt qua mặt Tôn Vũ, có cảm giác như bị dao cắt, khó trách lúc bọn Quan Vũ, Trương Phi đánh Ô Hoàn làm người ngã ngựa đổ khắp nơi, chỉ là áp chế của dạng khí tràng này, cũng đủ khiến binh sĩ bình thường thầm e sợ nửa phần rồi.
Cũng may Tôn Vũ đã được "Vượng phu" tắm gân tẩy cốt, cơ năng cơ thể vượt xa người thường, lại dùng NMO1 cường hóa, cũng chẳng cảm thấy hít thở không thông dưới áp lực của đấu khí này. Con ngươi hắn xoay vòng, quyết định ngụy trang võ tướng màu đỏ đến cùng, vì vậy giả bộ khó thở, bị đấu khí lướt qua đến độ mắt mở không ra, từ từ đi về phía Hạ Hầu Đôn.
Lúc này Hạ Hầu Đôn đã chiếm ưu thế tương đối lớn, Từ Hoảng dù sao cũng kém Hạ Hầu Đôn một bậc, phủ quang dần dần ảm đạm, càng ngày càng không thi triển được nữa. Loly thích máu thấy gần thắng, càng đánh càng hăng, thương ảnh đầy trời sáng chói đến độ khiến người ta hoa mắt.
Tôn Vũ đi tới cạnh Hạ Hầu Đôn ngay chính lúc này, đẩy thẳng trường thương, đâm một thương xiêu xiêu vẹo vẹo qua.
- Ha ha ha, thực lực như vậy cũng dám đi tới!
Binh lính Tào quân bật cười chế giễu.
Nhưng binh Từ Châu lại có không ít người từng thấy Tôn Vũ sử dụng "Thương vương", đều biết hắn đang ngụy trang nên im lặng mà xem.
Hạ Hầu Đôn thấy Tôn Vũ đâm một thương tới, xiêu xiêu vẹo vẹo không có nửa điểm nguy hiểm nào, quả thực còn kém hơn "Thương tướng" màu đỏ mấy phần, nàng nhẹ lật cán thương, thuận tay vung về phía Tôn Vũ.
- Bùm
Mấy vạn người trong thành ngoài thành đều thấy Tôn Vũ bị một thương của loly thích máu quét rơi xuống lưng ngựa.
- Ha ha, quá kém, còn không đỡ nổi một thương!
Binh sĩ Tào quân đều nở nụ cười.
Loly thích máu cũng không ngờ chỉ một thương của mình lại quét ngã Tôn Vũ, trong lòng lại hơi lo lắng: Hắn không bị thương chứ? Tối qua hắn còn đích thân đưa túi ngủ tới cho ta, ta cũng không muốn đả thương hắn đâu.
Tiểu loly đâm một mâu bức lui Từ Hoảng, quay đầu lại nhìn xem Tôn Vũ có té ngựa bị thương hay không.
Ngay trong nháy mắt này, chỉ thấy một bóng người ở dưới bụng bạch mã Tôn Vũ khẽ bật lên, Tôn Vũ đột nhiên lật lên từ dưới bụng ngựa, hóa ra hắn làm bộ ngã ngựa, nhưng thật ra là bám ở trên bụng ngựa, mũi chân điểm nhẹ lập tức lại lật lên lưng ngựa.
Xoẹt một cái ánh vàng vọt ra, hai chữ đỏ "Cự lực" trên đầu Tôn Vũ biến mất không thấy gì nữa, ngược lại biến thành hai chữ to ánh vàng lòe lòe "Thương vương", ánh vàng hù loly thích máu kêu to một tiếng.
Tôn Vũ ngay lúc tiểu loly bị dọa sợ hết hồn, đâm tới một thương, cùng lúc đó, Từ Hoảng phía sau cũng giơ chiến phủ lên, hai mặt công tới.
- Á? Quá giảo hoạt! - Binh sĩ Tào quân lập tức phát hiện đã bị đối phương gạt, cùng hét lớn:
- Hạ lưu quá, không ngờ dùng thủ đoạn!
Khụ khụ, Tôn Vũ mặt già ửng đỏ, dùng thủ đoạn với tiểu loly, quả thật hơi không quân tử. Có điều ... lừa gạt loly vốn cần dùng thủ đoạn chứ, nào kẹo que, nào xem cá vàng, mấy ông chú xấu xa vì lừa loly, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, ta dùng thủ đoạn cũng là tình huống rất bình thường.
"Thương vương", "Phủ vương" của hai người cùng giáp công Hạ Hầu Đôn, hơn nữa còn ở dưới tình huống không kịp đề phòng, loly thích máu lập tức luống cuống tay chân. Nhưng nàng thủy chung vẫn cho rằng Từ Hoảng lợi hại hơn một chút, cho nên thế thương phần lớn dùng để đón đỡ búa của Từ Hoảng. Tam tướng trong nháy mắt bị bao ở trong một vùng ánh vàng, hóa ra ba cái bóng múa binh khí mang theo ánh sáng màu vàng.
Tôn Vũ thật ra căn bản không biết thương pháp gì, nhưng sau khi cơ thể hắn được "Vượng phu" cải thiện thì vượt xa người thường gấp mấy lần, lại hoạt tính hóa tế bào, động tác nhanh đến độ mắt thường cũng không thấy rõ, mặc dù là đâm loạn một trận không có kết quả, cũng vô cùng khó đỡ.
Ánh vàng lập lòe trên người ba người gần như cho tầm mắt quần chúng vây xem không rõ chân tướng, mãi đến khi ánh vàng tản đi, tất cả thương ảnh, phủ ảnh đều biến mất, mọi người mới phát hiện chiến đấu đã kết thúc, trong ba con ngựa trong tràng thì trên lưng một con đã không còn kỵ sĩ.
Lưng ngựa của Hạ Hầu Đôn trống không.
Từ Hoảng vẫn ngồi xéo trên đại mã của nàng, nàng thõng chiến phủ xuống, thở gấp nói:
- Thật phiền phức, tiểu cô nương này đúng là khó thu thập.
Lại nhìn trên lưng ngựa Tôn Vũ, chỉ thấy tay phải Tôn Vũ xách trường mâu, tay trái lại đang vất vả xách một tiểu loly đang giãy dụa. Đây không phải là loly độc nhãn Hạ Hầu Đôn thì còn có thể là ai chứ?
Hóa ra Hạ Hầu Đôn trong lúc bất ngờ bị hai đại tướng màu vàng vây công, thất thế trước không nói, thực lực cũng còn lâu mới bằng. Sau mấy chiêu Từ Hoảng dùng đại phủ cuốn lấy trường thương của nàng, Tôn Vũ ở trong nháy mắt hai ngựa va nhau, khẽ vươn tay ôm loly thích máu qua. Tiểu loly sợ hết hồn, vội giãy dụa, nhưng giãy hồi lâu vẫn không thoát được ... Thương pháp của Tôn Vũ mặc dù không tốt bằng nàng, nhưng sức thì lớn hơn nàng nhiều lắm.
Loly thích máu khẩn trương, dứt khoát thu ánh vàng trên người lại, biến về bộ dạng cô bé bình thường, tròng mắt cũng trở về màu đen, miệng nàng méo xệch, oa một tiếng khóc rống lên:
- Tôn tướng quân ... không, Tôn Vũ thúi, ngươi là đồ khốn, ngươi là kẻ lừa đảo! Ngươi khi dễ cô bé ...
Tôn Vũ: ...
Từ Hoảng: ...
Vu Cấm: ...
Binh sĩ Tào quân: ...
Binh sĩ Từ Châu: ...
Quá không khoa học rồi!
Đổ mồ hôi! Hạ Hầu Đôn, đừng khóc mà, vừa rồi ngươi còn là tướng quân đỉnh cấp màu vàng, bây giờ đã biến thành cô nhóc khóc lóc om sòm rồi, ngươi xem quần chúng vây xem kìa, tất cả bọn họ đều ngây người rồi. Tôn Vũ sầu não mà dịu dàng nói:
- Đừng khóc nữa, ngoan, ta sẽ không làm hại ngươi.
- Ta không tin ngươi nữa, ô ô ô!
Tiểu loly cảm giác mình bị người ta lừa, khóc đến thương tâm.
Khụ khụ! Đừng khóc nữa, ta phiền lắm! Ngươi cứ khóc ở trước mặt mấy vạn quần chúng vây xem như vậy, tội danh ta lừa gạt tiểu loly sẽ truyền khắp thiên hạ. Tôn Vũ đưa tay khẽ vuốt đầu Hạ Hầu Đôn, thấp giọng nói:
- Ngươi bị ta bắt rồi, tí nữa lúc Tào Mạnh Đức dẫn đại quân tới ngươi không còn trách nhiệm nữa, chúng ta vừa hay không cần phải đánh nhau, ta mang ngươi về Từ Châu ăn gà ngũ vị nha.
Khụ khụ, mấy ông chú xấu xa dùng kẹo que dụ loly, ta dùng gà ngũ vị dụ loly, xem ra mặc kệ mấy ngàn năm, dùng thức ăn dụ loly đều là độc chiêu nhỉ. Tôn Vũ gật mạnh đầu nói:
- Ăn ngon cực, ăn xong rồi ta gói thêm mấy bịch cho ngươi, chờ Tào Mạnh Đức đến đây, ngươi mang cho nàng ăn.
- Được nha! Lần nay ngươi gạt ta nữa, ta sẽ không để ý tới ngươi nữa
Loly độc nhãn nói rất nghiêm túc:
- Mạnh Đức tỷ tỷ tới rồi ngươi phải thả ta về, còn phải mang hai con gà ngũ vị cho nàng.
- Được, đều nghe theo ngươi!
Tôn Vũ lau mồ hôi.
Giải quyết loly phiền toái rồi, Tôn Vũ ngẩng đầu lên, nói với Vu Cấm cùng loly đại kích Điển Vi ở phía xa nóng lòng muốn xông lại:
- Đánh cuộc hôm nay các người lại thua rồi, hôm nay lại không được xây doanh đấy!
Vu Cấm thầm tức giận, tối qua nam nhân này còn quan tâm dịu dàng tới chúng ta, kết quả là lừa gạt. Nàng buồn bực nói:
- Ta biết rồi, không xây là được. Ngươi trả Hạ Hầu tướng quân lại cho ta!
- Không trả, ta đồng ý mang nàng đi ăn đồ ngon rồi
Tôn Vũ cười hì hì nói:
- Yên tâm đi, nàng cực kỳ an toàn, có ta ở đây đảm bảo nàng không có việc gì.
Vu Cấm chép miệng, hơi buồn bực, nhưng lại không biết nói gì cho tốt, nàng định mắng Tôn Vũ một trận, kết quả cuối cùng lại mềm giọng, ngơ ngác hỏi:
- Hôm nay bọn ta lại không thể xây doanh, ngươi nói sẽ tặng cho ta một cái túi ngủ
Đáng thương cô em bình thường tướng mạo không đẹp này, thật vất vả kiếm được một nam nhân chịu quan tâm tới mình, cơ hội này không thể bỏ qua.
Đổ mồ hôi, Tôn Vũ lắc đầu nói:
- Hôm nay ta mang Hạ Hầu Đôn đi, túi ngủ của nàng ngươi có thể dùng mà.
- Không cần, ta không ngủ thứ người khác đã từng ngủ
Vu Cấm quyết định chết cũng không thèm phần quan tâm này.
- Khụ khụ, vậy được rồi, buổi tối ta đưa một cái tới cho ngươi
Tôn Vũ xoay người ghìm ngựa, ôm loly nho nhỏ, quay lại Từ Châu.
Lúc này loly đại kích Điển Vi bên cạnh Vu Cấm giận dữ nói:
- Vu tướng quân, chúng ta cứ nhìn tướng quân Hạ Hầu bị bắt đi như vậy à? Giục quân lên đánh hội đồng đi!
Vu Cấm lắc đầu nói:
- Quên đi, cho dù chúa công ở đây, cũng không chắc sẽ trở mặt đánh bậy với Tôn Vũ, tâm tư của nàng ... cô nhóc như ngươi mãi mãi sẽ không hiểu được, ngươi vẫn mau tìm cách giải gông xiềng của ngươi đi.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của dohongnhung
Tôn Vũ mang Hạ Hầu Đôn trở về thành Từ Châu, lần này lại đánh bại Tào quân, kéo dài thêm một ngày nữa, còn "bắt" được đại tướng Tào quân về, Đào Khiêm quả thật vui sướng vô cùng.
Tôn Vũ vừa mới trở về thành, Đào Khiêm đã chào đón:
- Nhờ Tôn tướng quân, cuối cùng cũng cầm cự được qua ngày hôm nay.
Bà cố nội nhìn thoáng qua tiểu loly ngồi trên tay Tôn Vũ, nhịn không được mà kêu lên:
- Có ai không, dọn tiệc, chuẩn bị phòng ở tốt nhất cho Hạ Hầu tướng quân
Nói cho cùng Từ Châu vẫn muốn có quan hệ tốt với Tào gia, chỉ cần hiểu lầm về Trương Khải kia được cởi bỏ sẽ bình an vô sự, vì vậy vội lấy lòng Hạ Hầu Đôn.
Hạ Hầu Đôn chớp chớp độc nhãn, liếc bà cố nội Đào Khiêm một cái, bàn tay nhỏ vươn ra kéo áo Tôn Vũ nói:
- Ta không tới chỗ ngươi, ta muốn đi tới chỗ Tôn tướng quân.
Khụ, tiểu loly có vẻ sợ người lạ đây? Tôn Vũ toát mồ hôi, có điều chăm sóc loly là trách nhiệm ông chú xấu xa nên làm, hắn nói với Đào Khiêm:
- Để nàng tới Mi phủ ở đi, nàng chưa quen Từ Châu này, ta sẽ trông nom nàng.
Đào Khiêm đành phải đồng ý.
Ngay sau đó bọn binh sĩ tướng quân Từ Châu đều tự trở về doanh nghỉ ngơi, Tôn Vũ mang theo Hạ Hầu Đôn từ từ trở về Mi phủ. Người Mi phủ thật ra đều theo dõi cuộc chiến ở đầu thành, lúc này tất nhiên cùng theo hắn về.
Thái Sử Từ đi ở bên cạnh Tôn Vũ, nhìn thoáng qua Hạ Hầu Đôn trong tay Tôn Vũ, nói nghiêm túc:
- Tầm Chân tiên sinh, ngươi quả nhiên là kẻ buôn người, không ngờ dám xách một đứa nhỏ về trước mặt mấy vạn người.
Ngất, chúng ta có thể không nói về vấn đề kẻ buôn người không? Tôn Vũ đổ mồ hôi.
Hạ Hầu Đôn tức giận liếc Thái Sử Từ một cái:
- Ta là tới ăn gà ngũ vị, ơ? Ngươi nói Tôn tướng quân là kẻ buôn người, hắn định bán ta hả? A! Ta không muốn đâu!
Đổ mồ hôi, chớ hạ thấp trình độ của ngươi bằng với trình độ Thái Sử Từ chứ. Tôn Vũ dẫn mọi người tới lầu Phách Vương trước, đặt một bàn tiệc sa hoa nhất bảo bọn họ đưa tới Mi phủ, trong đó tất nhiên bao gồm cả gà ngũ vị.
Mọi người vừa trở lại Mi phủ ngồi một lát, tiệc rượu lầu Phách Vương đã đưa tới, hai loly cùng cả đám người lớn đều đói bụng, ăn như sói nuốt hổ vồ, Hạ Hầu Đôn cầm một con gà ngũ vị vừa kêu oa oa, vừa nhét vào mồm, qua nửa ngày mới thỏa mãn kêu lên:
- Ăn ngon quá, ha ha ha, lần này không bị bắt uổng vào Từ Châu.
- Bị bắt còn vui như thế, đợi lúc ngươi bị bán cho Sơn Việt mới biết khóc
Thái Sử Từ uống một ngụm súp, tức giận mà phun cho Hạ Hầu Đôn một câu.
- A, Tôn tướng quân, ngươi định bán ta cho Sơn Việt thật hả?
Hạ Hầu Đôn chớp chớp độc nhãn, nhìn Tôn Vũ rất đáng thương.
- Đừng nghe lời con bé ngốc nghếch kia
Tôn Vũ nhíu mày nói:
- Nàng ta có chứng hoang tưởng buôn lậu với buôn người, ngoại trừ mẹ nàng, trong mắt nàng tất cả người trong thiên hạ đều là kẻ buôn lậu. Khụ, có điều bỏ qua điểm này thì nàng cũng không tệ lắm, các người có thể làm bạn tốt, cùng nhau chơi đùa!
- Hả?
Hạ Hầu Đôn nhìn thoáng qua Thái Sử Từ, hỏi nghiêm túc:
- Ngươi biết chơi trò gì?
Thái Sử Từ là con nhà nghèo, sống từ nhỏ tới lớn ở trong thành Bắc Hải, biết cũng không ít trò chơi, nàng suy nghĩ một lát, đếm ngón tay nói:
- Ta biết leo cây, khều trứng chim, bắt rắn, đấu dế, thả diều ... Ai nha ai nha, chỉ một lúc kể không hết được.
Hai mắt Hạ Hầu Đôn sáng ngời, xuất thân nàng khác Thái Sử Từ cực lớn. Nàng là con gái nhà có tiền, thuộc về thân thích của Tào thị, gia cảnh rất tốt, tiếp nhận đủ loại giáo dục tinh anh từ nhỏ, chưa hề biết đến mấy trò này, mà mười hai mười ba tuổi chính là tuổi con người tò mò rất mạnh, không chơi đùa sao được? Vừa nghe nói Thái Sử Từ biết đủ trò, Hạ Hầu Đôn lập tức kêu lên:
- Thích nhỉ, ăn cơm xong chúng ta cùng nhau chơi, ngươi dạy ta mấy trò ngươi biết đi ...
- Thế ngươi biết gì?
Thái Sử Từ hỏi ngược lại, trong nội tâm nàng dâng lên cảm giác lo lắng.
- Ta biết ...
Hạ Hầu Đôn nghiêm túc nghĩ nửa ngày, mới bực mình nói:
- Đọc sách, viết chữ, thương pháp ... còn lại thì không biết.
- Ha ha ha, thế tí nữa ngươi đi theo ta đi! - Thái Sử Từ vỗ ngực bình bình.
Ặc, đây chính là thế giới của bọn nhỏ sao, thật đơn giản nha, Tôn Vũ nhịn không được nghĩ: Sau này cũng dẫn Triệu Vân tới đây, như vậy chắc náo nhiệt lắm, Triệu Vân cũng là con nhà nghèo, hẳn là cũng biết rất nhiều trò chơi. Đáng tiếc nàng bị mình buộc luyện thương, thời thiếu niên hoàng kim quý giá ... cứ bị phí như vậy, ta có phải là quá nghiêm khắc với nàng không?
Sau khi cơm nước xong, Thái Sử Từ quả nhiên bắt đầu chơi đùa với Hạ Hầu Đôn. Những người khác còn có việc, Tôn Vũ sải bước về phía hậu viện. Vừa rồi mặc dù không đánh nhau thật, nhưng đấu võ một trận, cả người mặc giáp cũng chảy không ít mồ hôi, tắm rửa một lượt mới là vương đạo.
Mi phủ có nhiều hạ nhân, Tôn Vũ tùy tiện gọi hai câu, đã có hai nô bộc chuẩn bị xong nước ấm chứa ở trong thùng gỗ to vô cùng rộng, bỏ vào sương phòng chuyên dùng để tắm rửa, Tôn Vũ cởi áo giáp, bùm một tiếng nhảy vào trong ngâm người, quả thật rất thoải mái.
Hôm nay lại dùng quỷ kế với Tào quân, kéo dài khiến bọn họ không thể dựng doanh trại, ngày mai nghĩ thêm trò gì để kéo dài thêm một ngày nữa đây? Dù sao kéo dài được ngày nào hay ngày đó, kéo dài tới ngày Lưu Bị chạy đến tiếp viện thì mọi sự đại cát. Với sức chiến đầu của ba chị em vườn đào, hoàn toàn không sợ nhóm đại tướng trong nhà Tào Tháo, khi đó liền có thể đàm phán với Tào Tháo, mời Tào Tháo lui binh. Lại nói tiếp, Tào Tháo ở thế giới kia của mình hình như cũng lui binh, sao lại lui nhỉ? Trong chốc lát nghĩ không ra. Cứ bảo NMO1 báo cáo đoạn lịch sử này cho rồi, dù sao khi tắm cũng không có chuyện gì làm.
Tôn Vũ đang định ra lệnh cho NM01, đột nhiên sau lưng có một đôi tay mềm mại nhỏ bé ấn xuống vai Tôn Vũ, một giọng nữ cố ý học giọng Đài Loan dẻo quẹo đến chua của tiểu Hạnh tử nói:
- Em rể, có cần người đấm bóp lưng không?
Ta ngất! Tôn Vũ quay phắt lại, chỉ thấy Mi Phương chỉ mặc một bộ đồ lót màu xanh nhạt, lộ ra cánh tay như ngó sen, đang đứng ở sau lưng hắn, đôi bàn tay bé nhỏ đặt trên vai hắn, đang dùng kỹ xảo vụng về bóp vai hộ hắn.
- Ta không cần đấm bóp lưng!
Mặc dù đang ở trong nước, nhưng nước này rất trong, Tôn Vũ sợ mình lộ xuân sắc ra ngoài, vội che bộ phận quan trọng, rống lớn nói:
- Ngươi làm gì vậy? Nam nhân tắm rửa ngươi cũng có thể tùy tiện chạy vào à?
Mi Phương hừ hừ một tiếng nói:
- Nam nhân tắm rửa không phải là rất cần người đấm bóp lưng sao?
Ặc ... đổi thành tiểu nha hoàn đấm bóp lưng cho ta, còn đỡ hơn ma nữ ngươi đó, Tôn Vũ dở khóc dở cười nói:
- Ngươi mau đi ra đi, lỡ Mi Trúc cùng Mi Trinh tới đây mà thấy được, chúng ta nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội.
- Sao phải rửa sạch?
Mi Phương trừng mắt nói:
- Hai người chúng ta đã sớm rửa không sạch rồi, huống chi đại tỷ với tam muội đang nghiên cứu chuyện thêu thùa, trong chốc lát sẽ không tới đâu.
Ta muốn tẩy sạch chính là ngươi đó, Tôn Vũ nhìn nước tắm trong veo, cả người mình giống như bị Mi Phương nhìn thấy hết, cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm, hắn vội dùng một miếng chà đen (có tác dụng như xà phòng hiện nay), dùng sức chà mạnh, chà ra một thùng bọt lớn, hô, vậy Mi Phương sẽ nhìn không thấy đáy.
Nhưng Tôn Vũ vẫn cảm giác lo lắng, giống như nam nhân mặc quần áo vào thì chắc ăn hơn nam nhân trần truồng, hắn kêu lên:
- Mau ra ngoài, nếu không ta bảo lão đại đánh ngươi đó.
Mi Phương chép miệng nói:
- Không muốn đấm bóp lưng thì thôi, cần gì phải đánh người?
Nàng xoay người, vừa định đi ra khỏi sương phòng, đột nhiên nghe được giọng Mi Trinh truyền từ ngoài vào:
- Tướng công, ngươi tắm rửa cần ... cần thiếp thân đấm bóp lưng không?
Thảm rồi!
Bà xã chính quy chặn cửa rồi ... Tôn Vũ thầm toát mồ hôi, lỡ Mi Phương đi ra, vậy phải giải thích sao đây?
- Phu nhân ... ta không cần người đấm bóp lưng! - Tôn Vũ thở hổn hển mà hét lớn.
- Nhưng mà ... ta muốn kì cọ cho ngươi!
Giọng Mi Trinh càng ngày càng gần, tựa như sẽ đẩy cửa vào.
Mi Phương cô nàng không sợ trời không sợ đất này, không ngờ mặc cũng đỏ lên, mặc dù nàng hơi Hỗn Thế Ma Vương, nhưng dù gì cũng là nữ nhân, tình huống như vậy quả thật không tiện giải thích, hơn nữa bên ngoài lại là em gái mình, lỡ làm ầm ĩ mà truyền vào tai đại tỷ ... trong lòng nàng hơi sợ. Nhìn trái nhìn phải, trong phòng không có chỗ núp, Mi Phương nhìn thoáng qua thùng gỗ Tôn Vũ đang ngâm, phía trên nổi một lớp bọt dày, nhìn không thấy gì bên trong nước cả.
Nàng cười hắc hắc, chạy đến cạnh thùng gỗ, cũng không thèm để ý Tôn Vũ có đồng ý không, xoẹt một tiếng nhảy vào thùng gỗ, hít sâu một hơi, sau đó xoẹt một tiếng lặn xuống nước.
Ta thắt cổ đây, tình huống như vậy ta cũng từng thấy nhiều ở trong phim truyền hình rồi, Tôn Vũ buồn bực thầm nghĩ: Nhưng tình tiết này trên TV đều là một cặp tình chàng ý thiếp mới núp trong thùng nước, hơn nữa còn là nam nhân trốn trong thùng tắm của nữ nhân, sao tới phiên ta, lại biến thành ta tắm rửa, nữ nhân trốn vào trong thùng của ta? Ta cũng muốn trốn vào thùng nước nữ nhân một lần! Em gái ngoan ta nhớ ngươi, trở về Bắc Bình ngươi tắm rửa để ta trốn trong thùng một lần được không?
Mi Phương ở trong nước cũng không cố gắng né cơ thể Tôn Vũ, ngược lại còn cố ý dán chặt vào hắn, loại đụng chạm trắng trợn này, khiêu khích vô cùng! Tôn Vũ cảm giác khí huyết lập tức dâng lên não ... cơ thể không ngờ lại có phản ứng.
Một tiếng két vang lên, cửa sương phòng mở ra, Mi Trinh đỏ mặt, cúi đầu, thẹn thùng đi tới, vừa đi vừa nói khẽ:
- Tướng công ... chúng ta là vợ chồng ... ngươi không cần xấu hổ!
Khụ, ngươi đã vào rồi còn hỏi cái rắm gì nữa? Cả Mi gia các người đều tính cách như vậy, ca coi như hiểu rồi, Tôn Vũ hít sâu một hơi nói:
- Khụ, ta không cần đấm bóp lưng mà ... ta rất xấu hổ ... không quen có nữ nhân nhìn khi tắm.
Vừa dứt lời, Tôn Vũ cảm giác được Mi Phương ở trong nước duỗi một ngón tay ra, sờ lên ngực hắn, sau đó dùng đầu ngón tay mảnh khảnh vẽ một vòng tròn trên ngực hắn, khiến cả người hắn tê dại. Ta thắt cổ đây, đã ở trong nước mà còn quấy rối, trời ạ.
Mi Trinh thấy vẻ mặt Tôn Vũ kỳ lạ, nhịn không được hỏi:
- Tướng công, hình như ngươi đang bứt rứt gì hả? Nước rất nóng hả? Có cần ta gọi hạ nhân thêm nước lạnh vào không?
- Khụ, khụ, không cần! Ta tự tắm một mình được rồi, ngươi ... đi ra ngoài trước đi
Tôn Vũ méo miệng, nghĩ thầm: Bà cô à, ngươi mau đi đi, nếu kéo dài thêm tí nữa, Mi Phương trong nước sẽ tắt thở đó.
Mi Trinh đỏ mặt khẽ gật đầu, xoay người đi ra ngoài. Tôn Vũ thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm: Hô, rốt cuộc cũng qua chuyện.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của dohongnhung