Thiệu Cảnh nghe vậy thì chợt dừng lại rồi quay đầu nhìn ngó xung quanh để nhìn theo bóng dáng ông cụ kia nhưng hắn không tìm thấy gì cả. Một lát sau rốt cục xác định không tìm được thì hắn lại giơ chiếc gương lên để đánh giá một phen, nhưng cho dù hắn có tỉ mỉ xem xét như thế nào thì cũng chẳng tìm ra được manh mối gì cả, liền vất nó vào trong túi Lưu Vân rồi hậm hực trở lại Thiên Phong lầu.
Thiệu Cảnh ngẩng đầu lên nhìn thì sắc trời đã chuyển về trưa, đám đệ tử trong lầu đều đã dừng những công việc bận rộn để tất bật chuẩn bị ngồi ăn cơm trưa. Hắn nhẹ nhàng đi đến trước quầy rồi đá liên tục vào cái thùng đựng hàng, sau khi cái thùng bị đá một hồi thì có đầu heo của Tiểu Trư thò ra, miệng ụt ụt kêu hai tiếng kháng nghị, nhìn qua thì ánh mắt của nó vẫn còn mơ màng ngái ngủ chứ chưa tỉnh ngủ hẳn.
Thiệu Cảnh một tay xách Tiểu trư đặt vào trong ngực rồi nở một nụ cười quỷ dị, hắn thừa dịp mọi người không chú ý liền lặng lẽ chạy ra khỏi Thiên Phong lầu và hướng về phía tửu điếm Thanh Thủy Các. Thiệu Cảnh vừa đi trên phố vừa suy nghĩ xem đám linh thạch còn lại nên xài như thế nào cho ổn, ngoài ra còn suy nghĩ xem cần phải mua bao nhiêu lá bùa để tập khắc phù mấy thuật pháp cấp thấp cho thuần thục.
Thiệu Cảnh còn chưa đi vào tiểu điếm Thanh Thủy Các thì đã thấy có rất nhiều vị khách đang đứng mua sắm, hỏi han đủ thứ ở trước quầy, xem ra sinh ý hôm nay của tiểu điếm Thanh Thủy Các náo nhiệt hơn hẳn thường ngày, sự náo nhiệt này có chút kỳ lạ. Hắn nghiêng đầu nhìn ngó thì thấy có bảy tám vị khách vẫn phải đứng chờ chưa được hỏi đến còn Tạ chưởng quỹ thì đang bận rộn chết đi được, vẻ mặt vui vẻ không ngừng tươi cười mời chào khách hàng. Thiệu Cảnh nhìn thấy sinh ý của tiểu điếm Thanh Thủy Các quá náo nhiệt và chưởng quầy không có thời gian để ý tới mình liền lắc đầu rồi ra ngoài đi dạo tới đám phường thị khác. Ai ngờ sinh ý của các tiểu điếm cửa hàng ở các phường thị khác lại náo nhiệt chẳng kém gì chỗ này, hắn đi một vòng, rơi vào đường cùng rồi lại trở về tiểu điếm Thanh Thủy Các.
Khi Thiệu Cảnh không biết mình đã đứng đợi bao lâu rồi thì rốt cục cũng tìm được cơ hội lại gần quầy hàng, Tạ chưởng quỹ nhìn thấy Thiệu Cảnh sắp tới gần thì chợt nở một nụ cười rồi chạy ra đón chào, cười nói:"Quý khách là ngươi à, mấy ngày rồi không thấy ngươi rẽ vào tiểu điếm này nữa nha, chắc là hôm nay ngươi lại muốn cầm cố vật gì tốt đúng không?"
Thiệu Cảnh nhìn ngó đám khách hàng ở xung quanh rồi nói:"Hôm nay là tới mua ít đồ thôi."
"Không biết hôm nay quý khách muốn mua thứ gì." Tạ chưởng quỹ cười nói.
Thiệu Cảnh nói:"Tờ bùa màu xanh lá."
Tạ chưởng quỹ nhìn Thiệu Cảnh bằng ánh mắt lộ rõ sự kinh ngạc bởi vật này bình thường chẳng mấy khi có người chịu bỏ tiền ra mua, chỉ có một vài thuật sĩ hiếm hoi mới thỉnh thoảng tới mua một ít mà số lượng mua sắm cũng không nhiều . Thiệu Cảnh cùng lắm chỉ là một hài tử chưa đến hai mươi tuổi mà thôi, sao lại muốn mua đồ vật như lá bùa này? Chỉ có điều đã có người mua thì kiểu gì cũng muốn bán được nhiều, Tạ chưởng quỹ cười cười nói:"Người mua vật như lá bùa thường không nhiều, không biết quý khách muốn mua bao nhiêu ?"
Thiệu Cảnh ngẫm nghĩ một lát rồi nói:"Năm viên linh thạch, chưởng quầy có thể bán bao nhiêu?"
"Ồ, mười lá nhé, quả thật là mức giá này rồi." Tạ chưởng quỹ đáp.
"Mười một lá, như thế nào?"
Tạ chưởng quỹ nghe vậy liền cười ha ha và nói:"Quý khách cứ đùa, mặc dù người biết dùng và mua lá bùa không nhiều lắm nhưng tài liệu chế tạo lá bùa màu xanh tuyệt không phải vật tầm thường, chắc hẳn quý khách cũng biết điều này chứ, vì vậy với năm viên linh thạch thì quý khách chỉ có thể mua được mười lá mà thôi."
Thiệu Cảnh vừa ngẫm nghĩ vừa liếc nhìn sắc mặt của chưởng quầy, cười nói:"Ta có thể mua mười lá nhưng chưởng quầy phải đánh giá cho ta một vật, được không?"
Tạ chưởng quỹ suy nghĩ một lát rồi nói:"Được, vậy ngươi đem vật của ngươi cho lão hủ xem một chút đi, có điều nhãn lực của lão hủ chắc chắn không thể bằng mấy vị trưởng lão trong tông môn đâu, ta không thể khẳng định mình có thể nhìn ra được gì hay không được.
Thiệu Cảnh cười nói:"Cái này không phải sự tình đáng ngại như vậy." Hắn dứt lời liền thò tay vào túi Lưu Vân lấy Âm Dương Kính và đưa cho Tạ chưởng quỹ.
Tạ chưởng quỹ tiếp nhận chiếc gương liền nâng lên hạ xuống xem xét tường tậm một lúc lâu thì nhíu mày một cái rồi nói:"Vật này nhất định không phải vật tầm thường, chỉ có điều cả cuộc đời lão hủ chưa được gặp qua loại vật liệu như thế này bao giờ, lại thêm quẻ càn và bức họa Thái Cực đồ thì.... trong đó không có hào nào thuộc quẻ tượng thuần âm, hơn nữa nhìn sơ qua lại có một cảm giác quỷ dị khó nói lên lời. Lão hủ nghĩ nó là đồ tốt, chỉ là lão hủ đã cố gắng nhưng tài đức có hạn nên không thể tìm hiểu được bí mật của nó là như thế nào."
Chưởng quỹ dứt lời liền đưa chiếc gương trả lại cho Thiệu Cảnh, ngập ngừng một thoáng rồi hỏi:"Xin hỏi quý khách, vật này từ đâu mà đến?"
Thiệu Cảnh nhíu mày nói:"Chuyện này..."
Tạ chưởng quỹ nhìn thấy mặt Thiệu Cảnh lộ vẻ khó xử liền ha ha cười nói:"Lão hủ nhiều lời rồi. Đây là mười lá bùa màu xanh mà quý khách cần, quý khách cầm lấy và đếm lại đi." Tạ chưởng quỹ vừa nói vừa lấy ra mười tờ phù màu xanh lá từ một bên quầy và đưa cho Thiệu Cảnh.
Thiệu Cảnh nhận lấy mười lá bùa rồi lấy ra năm viên linh thạch giao cho Tạ chưởng quỹ, sau đó hắn bất chợt quay đầu nhìn qua bốn phía và nói:"Hôm nay sinh ý của Thanh Thủy Các náo nhiệt thật đấy, chắc hẳn chưởng quầy đã kiếm được không ít thứ tốt rồi nhỉ, nói sơ qua đi, nếu có thứ ta cần thì ta sẽ bỏ thêm tiền ra mua.
Tạ chưởng quỹ cười ha ha, nói:"Việc buôn bán mấy ngày nay quả thật không tệ, chỉ là hầu như mấy vị khách này chỉ mua một ít đan dược tài liệu gì đấy chứ không có người nào cầm cố được vật gì tốt cả."
Tạ chưởng quỹ nói xong thì nét vui vẻ trong nụ cười bị nhạt đi rất nhiều, ông thở dài một hơi rồi nói:"Gần đây việc buôn bán của mấy cửa hàng như chúng ta đã tốt hơn trước rất nhiều rồi, chỉ là không biết đây có phải dấu hiệu là điềm chẳng lành không. Ờ, lão hủ thấy quý khách cũng phải lăn lộn trong Tiểu Hồ thành, còn thường xuyên chiếu cố việc buôn bán của bổn điếm, lão hủ coi như là gương mặt thân quen rồi, vì vậy lão hủ muốn đề tỉnh quý khách một câu này, gần đây tình hình trong Tiểu Hồ thành không còn yên ổn, có lẽ quý khách nên tạm thời rời đi nơi khác một thời gian thì tốt hơn."
Thiệu Cảnh nghe được chuyện đó thì rất lấy làm kỳ liền nghi hoặc hỏi:"Xin chưởng quầy hãy nói rõ hơn?"
Tạ chưởng quỹ nhìn ngó xung quanh rồi hạ giọng nói nhỏ:"Bởi vì gần đây có tin động phủ của cổ tu mới xuất thế ở dưới chân núi của Huyền Thiên tông. Lão hủ cũng không biết vì sao tin tức động phủ của cổ tu mới xuất thế lại bị lan truyền nhanh chóng như vậy, tin tức bị truyền đi cực kỳ nhanh, thậm chí còn bị một số kẻ đồn đại linh tinh, phóng đại trắng trợn và thêu dệt rất nhiều kỳ chuyện, nói rằng vị cổ tu ấy cất giấu rất nhiều trọng bảo quý giá trong động phủ, tin này vừa truyền ra chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã thu hút tới đông đảo thế lực cùng đám tán tu liều mạng. Theo lão hủ phỏng đoán thì giờ phút này bất kể là bảy đại môn phái trên vùng đất Vạn Yêu Cốc hay những thế lực chi nhánh của ma giáo nhất mạch ngày xưa đều đã tụ tập lại ở trong Tiểu Hồ thành. Tất cả bọn chúng đều đã sắp xếp tai mắt chật kín trong Tiểu Hồ thành rồi, quả thực là cảnh ngư long hỗn tạp khuấy động mạch nước ngầm. Sáng hôm nay lão hủ đã thấy một ít tu sĩ đạo hạnh không cao, lại không muốn rước họa vào thân nên đã lục tục kéo nhau đi khỏi Tiểu Hồ thành hết rồi, lão hủ thấy quý khách hay là cũng nên rời khỏi chỗ thị phi này thì hơn."
Chưởng quỹ nói xong lại thở dài:"Những thế lực như bọn hắn tranh đoạt với nhau lẽ ra không hề liên quan tới bọn ta, nhưng biết làm sao được ..., chỉ mong là bọn chúng có tranh đoạt thì cũng tuyệt đối đừng kéo đến đây mà phá hủy mấy cửa hàng nho nhỏ này, ài."
Thiệu Cảnh khẽ giật mình, hắn không thể tưởng tượng được chỉ mấy ngày không xuống núi mà tình hình trong Tiểu Hồ thành xảy ra nhiều chuyện như vậy. Chỉ là tin tức động phủ của cổ tu này rõ ràng đã bị Huyền Thiên tông đặt ra tầng tầng phong tỏa, người bên ngoài cùng lắm thì chỉ biết có động phủ xuất thế chứ làm sao biết được những tình huống hoàn toàn xác thực như vậy. Hôm nay tin tức có thể bị truyền nhanh như vậy chắc chắn có kẻ ở trong bóng tối giở trò. Thiệu Cảnh nghĩ đến đây thì không khỏi cau mày, trong lòng chập chờn cảm giác lo lắng không an, không phải vì lo lắng Huyền Thiên tông gặp phải biến cố gì mà là lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình, dù sao bất cứ việc nào xảy ra mấy ngày gần đây đều uy hiếp đến mạng nhỏ của mình, tình hình trước mắt lại thay đổi như mặt nước ngầm bắt đầu khởi động, làm không tốt thì chính mình sẽ thành vật hi sinh trong cuộc tranh đoạt giữa các thế lục."Xem ra tình thế không tốt lắm, ta phải nắm chắc thời gian rồi nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này."Thiệu Cảnh âm thầm thì thầm.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Thiệu Cảnh cất kỹ gương và lá bùa vào trong túi rồi ra khỏi tiểu điếm Thanh Thủy Các và trở lại Thiên Phong lầu. Buổi chiều việc buôn bán trong lầu vẫn tấp nập đông đúc y như buổi sáng nên hắn vừa về là lại cặm cụi làm việc chứ chẳng có mấy thời gian ngồi nhàn rỗi. Đám khách mua hàng đợi đến khi mặt trời sắp lặn ở chân trời thì mới lục tục kéo nhau ra về, một lát sau Thiệu Cảnh mới thu thập xong mọi thứ và chào chúng đệ tử một lượt, sau đó dẫn Tiểu Trư đi ra cửa.
Chỉ là Thiệu Cảnh vừa đi ra ngoài cửa thì chợt nghe thấy rất nhiều tiếng động vang ở trên lầu làm hắn không nhịn được mà quay đầu lại nhìn ngó, không bao lâu sau thì có một người đi từ trên lầu xuống. Đám đệ tử Huyền Thiên tông chưa rời đi cũng vậy, họ đều không hẹn mà cùng nhìn về phía người này, đợi khi người này đến gần thì trong lúc mơ hồ mọi người đều cảm giác trên người này tỏa ra một luồng uy áp như có như không, khó nói lên lời.
Có người khẽ nói:"Ngưng Nguyên Cảnh." Từ uy áp như có như không xem ra tu vi của người này mặc dù không thấp nhưng cũng không cao thâm gì, người có đạo hạnh như vậy trong Tiểu Hồ thành mặc dù không nhiều lắm nhưng thực sự thì số lượng cũng không ít; nhưng một tu sĩ tầm thường như vậy lẽ ra không được đặt chân lên lầu hai mới phải, điều này nhất thời khiến chúng đệ tử nhìn về người tu sĩ đang đi xuống bằng ánh mắt kỳ quái.
Thiệu Cảnh ngước hai mắt nhìn vị tu sĩ rồi âm thầm nói:"Tu sĩ Ngưng Nguyên Cảnh à." Sau khi hắn đi qua được một lát thì Thiệu Cảnh lại cảm giác hình như có cái gì đó không đúng vừa xảy ra, hắn liền quay mặt lại tinh tế đánh giá người này. Chỉ thấy gương mặt của hắn gầy mà dữ tợn, mặc trên người bộ quần áo màu đen có thêu hoa văn màu vàng. Thiệu Cảnh lại nhìn thêm một lát thì mới chợt nhận ra, không phải kẻ này chính là tu sĩ của Bách Độc giáo mới gặp ở cửa tiểu điếm Thanh Thủy Các mấy hôm trước sao? Chẳng biết tại sao vừa nghĩ đến tu sĩ của Bách Độc giáo thì hắn đã cảm thấy lo sợ, không nhịn được rùng mình một cái.
Vị tu sĩ Bách Độc giáo không đợi mọi người kịp phản ứng thì đã đi tới cửa, bất chợt hắn liếc xéo Thiệu Cảnh một cái rồi đi về phía góc đường.
Vị tu sĩ Bách Độc giáo chưa đi được bao lâu thì lại có hai người đi xuống từ trên lầu, khi chúng đệ tử nhìn thấy hai người này thì đều cung kính đi đến chào hỏi lễ phép. Hai người đi thẳng tới cửa và đều không nói gì, chỉ là nhìn qua thì thấy sắc mặt của họ tái nhợt, trông khá khó coi. Chẳng hiểu sao khi hai người đi đến cửa ra vào thì cũng quay ra liếc xéo Thiệu Cảnh y như vị tu sĩ Bạch Độc giáo vừa rồi khiến Thiệu Cảnh sợ không dám hé mồm nói câu nào, chỉ dám cúi đầu xuống chào hai người giống như chúng đệ tử khác của Huyền Thiên tông đang cúi đầu thể hiện sự tôn kính với bậc trưởng bối của mình.
Mắt thấy sắc trời dần dần đen tối, mặt trời chiều ở chân trời hình như sớm đã chán ghét cái ngày mùa thu lạnh lùng và đám người lạnh nhạt ở nơi này liền vội vàng chạy xuống chân núi, để lại một bầu trời vắng lặng đìu hiu bao phủ cả Tiểu Hồ thành. Thiệu Cảnh chẳng biết tại sao lại ngầm cảm thấy không ổn khi bị nhìn bằng ánh mắt liếc xéo của hai người này, làm cho trong lòng hắn nổi lên một tia tí ti hàn ý. Thiệu Cảnh nhìn thấy hai người sắp ra khỏi Thiên Phong lầu thì cũng hướng về phía cửa mà bước đi, chỉ là hai người đó chưa đi được bao xa thì đã đứng lại ở trên bậc cửa ra vào của Thiên Phong lầu, đợi đến khi Thiệu Cảnh đi ra Thiên Phong lầu thì bọn họ gọi hắn lại.
Một người trong đó lạnh lùng nói:"Ngươi tên là Thiệu Cảnh?"
Thiệu Cảnh khẽ giật mình, chẳng biết tại sao mà tay chân hắn bỗng cảm thấy lạnh buốt, chắp tay nói:"Dạ thưa Thanh Hà trưởng lão, đúng rồi ạ."
Thanh Hà trưởng lão nắm hai bàn tay lại thành nắm đấm, bàn tay lão run run phát ra tiếng xương vang răng rắc nhưng lão lại im lặng thật lâu, không nói câu nào. Thiệu Cảnh không dám nói câu nào và một mực bảo trì tư thái bình thường, chỉ là trong lòng không ngừng nhấc lên cảm giác lo lắng sợ hãi nên bất chợt mồ hôi lạnh đã ứa ra. Lại qua một hồi lâu thì hắn rõ ràng đã cảm nhận được trên người Thanh Hà trưởng lão đang tỏa ra một luồng sát khí, chỉ là luồng sát khí này rất khó có thể nhận ra rồi lại biến mất một cách khó hiểu trong lặng lẽ.
Ba người không có một ai mở miệng nói chuyện, cứ như vậy mà căng thẳng với nhau trong im lặng. Bầu không khí nặng nề thật lâu, thâm trầm không nói lên lời. Thiệu Cảnh không dám ngẩng đầu nhìn Thanh Hà trưởng lão mà chỉ dám liếc trộm gã Đoạn Thiên Lý đang đứng bên cạnh. Hắn thấy Đoạn Thiên Lý chay mày, sắc mặt âm trầm mà da mặt lại run rẩy, đang cẩn thận từng li từng tí nói:"Sư phó, chúng ta nên trở về núi thôi."
Thanh Hà trưởng lão hình như không nghe thấy câu nói của Đoạn Thiên Lý nên vẫn đứng im lặng, một hồi lâu sau đó lão mới hé nụ cười lạnh lẽo và nói hai tiếng:"Tốt, tốt." Lão dứt lời liền quay người rời đi khiến tà áo bào đang rủ im lìm bị lay động trong gió, còn gã Đoạn Thiên Lý thì sát phía sau, không lâu sau đó thì bóng áo hai người biến mất ở cuối con đường.
Màn đêm buông xuống và từng cơn gió thu lạnh lẽo thổi vù vù tốc mát thóc người bay qua người Thiệu Cảnh, khiến cho Thiệu Cảnh vốn đã bị lạnh buốt hai tay hai chân càng cảm thấy không khỏe. Hắn hít phải một hơi lạnh trong cơn gió rét rồi nhìn về nơi Thanh Hà trưởng lão và Đoạn Thiên Lý vừa biến mất mà sắc mặt tái đi trắng bệch. Sợ hãi trong lòng trào dâng như con sóng cả tràn vỡ bờ đê, cau mày một lúc lâu rồi thầm lẩm bẩm mấy chữ trong miệng:"Hắn định giết ta?"
Thiệu Cảnh bất giác ực lớn một cái trong cổ rồi nhẹ nhãng khẽ vuốt vuốt Tiểu Trư nằm trong ngực, nét mặt hững hỡ nhìn về phương xa, ánh mắt thâm thúy mà rét lạnh như băng.
Thiệu Cảnh nhổ một bãi nước miếng xuống đất rồi khốn khổ xê dịch đôi chân, chạy ngược lên núi về nhà của mình. Mặc kệ tất cả những phù hoa ồn ào náo động, gió thổi cỏ lay, hình như lúc này tất cả đều không còn bất kỳ ảnh hưởng gì với hắn.
Hắn đi được nửa đường thì sắc trời đã tối, trên đầu có vầng trăng tàn lấp lánh chậm rãi bay lên bầu trời thâm trầm đen như mực, chiếu rọi ánh sáng lờ mờ mà mông lung xuống con đường nhỏ nối lên núi, Thiệu Cảnh tất nhiên là không có tâm tư ngắm trăng nên cứ cắm đầu cắm cổ đi lên trên núi, chỉ là chẳng biết tại sao hình như hắn cảm giác đêm nay không giống ngày thường, hình như nó thiếu đi cái gì đó.
Thiệu Cảnh trong lòng không vui nên không để ý đến những thay đổi quanh mình, ngược lại Tiểu Trư trong ngực hình như bị bất an vô cùng, nó kêu ụt ụt không ngừng làm hắn giật mình, tỉnh lại từ trong suy nghĩ.
Thiệu Cảnh vừa rồi phải trải qua sát khí lộ rõ ràng ra ngoài của Thanh Hà trưởng lão và Đoạn Thiên Lý nên giờ phút này hắn hoảng sợ cứ như không thể chịu nổi một ngày, lại bị tiếng kêu của Tiểu Trư nhiễu loạn từ trong suy nghĩ nên tự nhiên là giận không kềm được, giận dữ gầm lên:"Con lợn chết tiệt, kêu la cái gì."
Mặc dù Tiểu Trư bị Thiệu Cảnh gầm lên giận dữ nhưng càng lúc nó càng kêu to lên, càng lúc càng khó chịu, nó càng thay đổi tệ hại hơn mà hống lên như hò hét, tiếng kêu và phản ứng càng lúc càng dữ dội, cuối cùng đúng là lộ ra thần sắc giãy dụa thống khổ rồi không ngừng lăn mìnhtrong ngực của Thiệu Cảnh.
Thiệu Cảnh kinh hãi bởi vì hắn không biết tại sao Tiểu Trư lại có cử động như vậy. Hắn vội vàng gạt đi suy nghĩ trong lòng và vỗ về trấn an Tiểu Trư nhưng Tiểu Trư hiển nhiên lại bất vi sở động với sự trấn an của Thiệu Cảnh, xu thế giãy dụa của nó ngày càng nghiêm trọng. Sau đó Tiểu Trư đá vào hai tay của Thiệu Cảnh rồi nhảy xuống mặt đất, kêu lên hai tiếng rồi vội vàng chạy vào trong bụi cỏ.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Mùa thu, một cơn gió cô đơn thổi trong đêm đen tĩnh mịch, lướt qua người Thiệu Cảnh, hắn một mặt mượn ánh trăng tàn yếu ớt để đuổi theo Tiểu Trư, một mặt để ý tới những thay đổi khác thường ở xung quanh mình. Hắn đuổi theo được một đoạn thì phát hiện có rất nhiều loài đang chạy trốn tán loạn ở trong bụi cỏ phía trước, không chỉ mình Tiểu Trư mà còn có rất nhiều động vật bình thường ít thấy như rắn rết, ong bướm, côn trùng, chuột, kiến, chim trời cá nước, đủ lọai động vật đều đang chạy theo hướng Tiểu Trư.
Thiệu Cảnh càng đuổi theo thì càng xa ngọn núi, gió rét không ngừng thổi khiến hắn không khỏi thấy lạnh giá, lòng chùng xuống khi nhìn thấy tất cả các loài động vật từ bốn phương tám hướng đang không ngừng tập trung lại một chỗ và chạy vể một phương hướng như điên. Chúng chạy như điên cuồng không hề quan tâm tới sự vật chung quanh, rất nhiều động vật còn chẳng thèm để ý tới có người đang một mực chạy theo và quan sát bọn nó, hình như trong mắt chúng bây giờ chỉ có con đường phía trước và sự giận dữ điên cuồng, phảng phất ở phía trước có cái gì đó khiến cho đám động vật này bị nổi điên nổi giận hết cả, cho dù muốn ngừng cũng không được.
Thiệu Cảnh đuổi theo một đường không biết bao lâu nhưng hắn sớm đã bị mất tung tích của Tiểu Trư. Thiệu Cảnh chạy dọc theo con đường này đúng là đuổi không kịp cái con tử trư như con heo ngốc ấy, rơi vào đường cùng, rốt cục hắn lại phải chạy theo đám động vật.
Thiệu Cảnh đuổi tới gần một bãi đất trống rồi dừng lại thở hào hển, bởi vì xung quanh chẳng còn có tiếng đám động vật chạy tán loạn nào nên hắn đành phải chui vào trong bụi cỏ dại um tùm để ẩn nấp. Hắn chợt cảm thấy nghi hoặc đầy bụng nên nhẹ nhàng đẩy bụi cỏ ra để nhìn về bãi đất trống ở trước mặt. Đúng là không nhìn thì không biết, vừa nhìn thì Thiệu Cảnh đúng là đã bị cảnh tượng trước mắt dọa lảo đảo.
Chỉ thấy trên bãi đất trống dĩ nhiên đã đứng đầy các loài động vật nhìn như phô thiên cái địa, nhưng một màn này còn không là kỳ, kỳ lạ nhất là đám động vật này lại phân công bày trận, nghiêm chỉnh huấn luyện giống như binh sĩ con người. Các loài phi cầm, tẩu thú, rắn rết, độc trùng, chuột, kiến đều tự mình phân thành một đội ngũ chỉnh tề. Thiệu Cảnh tinh tế quan sát thì phát hiện ngay cả khoảng cách ở giữa các đội ngũ này cũng đều vô cùng hợp lý, không sai chút nào.
Yết hầu của Thiệu Cảnh giật giật rồi nuốt xuống một ngụm nước miếng lớn. Sau khi nhìn thấy một màn quỷ dị này hắn cảm thấy hơi bối rối vì không biết phải làm sao, rốt cục lại ngồi im xem tiếp, không dám nhúc nhích một chút nào, chỉ là nhãn châu vẫn di chuyển trái phải không ngừng như đang tìm kiếm một điều gì đó.
Thiệu Cảnh cứ tìm như vậy không biết đã qua bao lâu thì hai hàng lông mày chợt chau lại, ánh mắt hắn rơi vào bụi cỏ nằm xa xa trước mặt. Chỉ thấy bụi cỏ khẽ lay động một hồi thì có hai bóng người bước ra từ trong đó, mặc dù màn đêm vẫn phủ bóng tối xuống khắp nơi nhưng Thiệu Cảnh rõ ràng có thể nhìn ra hai người này đều là nữ tử, mà tuổi cũng không lớn, chỉ là khoảng cách quá xa nên hắn không thể nhìn thấy dung mạo của hai người mà thôi, nhưng từ hình dáng của hai người thì tất nhiên cũng là những nữ tử ấy đều xinh đẹp hơn người.
Thiệu Cảnh ngừng thở, hắn nhìn qua một màn quỷ dị ở dưới mặt đất rồi lại nhìn về hướng hai nữ tử, đúng là ngồi im mà không dám nhúc nhích chút nào.
Hôm nay Thiệu Cảnh đạo hạnh thấp kém, hắn không cần nghĩ cũng biết người có thể điều khiển động vật làm theo ý mình chắc chắn không thể là nhân vật đơn giản. Nếu để cho hai người này phát hiện hắn, có lẽ cho dù hắn có bỏ chạy như thế nào thì cũng không làm nên chuyện gì. Cái gọi là "họa là từ ở miệng mà ra", thật tình hắn không muốn nhìn trộm người ta, việc này càng có thể đưa tới họa sát thân. Thiệu Cảnh nghĩ lại những lời Tạ chưởng quỹ nhắc nhở mà không khỏi cảm thấy yết hầu giá lạnh.
Hai nữ tử chậm rãi đi ra khỏi bụi cỏ rồi dừng ở trước mặt đám động vật, sau đó có một nữ tử bước thêm một bước và liếc mắt nhìn đám động vật này. Nàng từ từ nhắm mắt lại, cùng lúc đó bàn tay rất nhanh đã nhấp nhoáng những thủ ấn phức tạp, đợi đến thủ ấn cuối cùng thì đột nhiên nàng trợn trừng hai mắt, thủ ấn cứng lại và lập tức ánh sáng màu tím bừng lên trong đôi mắt.
Tựa như hùa theo ánh sáng màu tím trong mắt nữ tử nên gần như trong mắt tất cả các loài động vật đều hiện lên một luồng ánh sáng tím, rồi chúng lập tức đứng yên bất động mà không tạo một tiếng vang nào.
Thiệu Cảnh sững người, ngây dại nhìn về phía nữ tử này mà thầm hoảng sợ trong lòng, bực này kinh hãi không phải chuyện đùa khiến hắn không tự giác mà trợn trừng hai mắt lên nhìn. Mặc dù thời gian hắn hành tẩu giang hồ không dài nhưng kiến thức của hắn cũng không phải loại người khác có thể so sánh, đọc nhiều sách vở kiến thức uyên bác, hơn nữa phần lớn đều là những quyển cổ thư ghi lại kỳ vật, chuyện lạ trong thiên hạ nhưng đây là lần đầu tiên hắn chính mắt nhìn thấy cảnh tượng kì lạ này, hơn nữa còn là dị tượng mới nghe lần đầu, càng nhìn càng khó tin, trong lúc nhất thời hoảng sợ trong lòng đúng là dũng mãnh như con sóng to gió lớn tràn vào trong óc, không biết vì sao.
Ánh sáng màu tím trong đôi mắt nữ tử càng lúc càng lớn và bỗng dưng thủ ấn trong tay biến đổi, mà theo sự biến hóa của thủ ấn thì rất nhiều loài động vật đang đứng nghiêm thành hàng chỉnh tề phảng phất như nghe được một mệnh lệnh nào đó, chúng gầm nhẹ một tiếng rồi nhanh chóng chạy vào bụi cỏ rồi tản ra khắp nơi. Cứ như vậy một lúc nữa thì rất nhiều động vật đang đứng trên bãi đất trống đã đi theo đội ngũ rồi chạy hết về bốn phía.
Vị kỷ, mặc dù muôn loài động vật đều đã tản đi nhưng vẫn còn một bé heo nho nhỏ vẫn còn lưu lại, chưa hề rời đi. Chỉ là con heo nhỏ này đang nằm không nhúc nhích trên mặt đất giống như bị tổn thương ở chỗ nào đó, chỉ là trong mắt của nó có hai tia chớp, một hồng một tím biến hóa thất thường.
Đôi mắt của Thiệu Cảnh nhìn chằm chằm vào Tiểu Trư nằm im như không động đậy được nữa trên mặt đất, lập tức lông mày bị nhăn lại, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, cảm giác bất lực không diễn tả được bay lên từ đáy lòng khiến hai hàm răng cắn chặt lại, hai tay dĩ nhiên đã nắm thành hai nắm đấm thật chặt, móng tay chậm rãi xuyên vào thịt ở bên trong như đang giãy dụa trong lòng. Hắn khốn khổ mà thầm niệm một câu:"Tiểu Trư, ngươi làm sao vậy, ngươi gặp phải chuyện gì sao?"
So với Thiệu Cảnh thì hình như phản ứng của hai cô gái này còn nhiều hơn, bởi họ không rõ ràng cho lắm khi nhìn thấy Tiểu Trư vẫn còn đang nằm trên mặt đất. Một nữ tử trong đó thoáng cau mày rồi nói:"Phong Thần đại nhân, là chuyện gì xảy ra, con heo nhỏ này, hình như nó có thể chống cự sự điều khiển của ngài?"
Phong Thần cũng cau mày, nét mặt lộ vẻ uể oải rồi thản nhiên nói:"Ta cũng không biết, đây là lần đầu tiên ta gặp tình huống như vậy, loài động vật nhỏ như heo con vậy mà có thể chống cự lại ta, Tuyết Diên, ngươi ôm nó qua đây cho ta nhìn xem."
"Vâng."
Đôi mắt Phong Thần lộ vẻ nghi ngờ, nàng cau mày ngẫm nghĩ rồi lập tức lộ vẻ kinh hãi, đồng tử mở lớn, lạnh lùng nói:"Chậm đã, con heo nhỏ này không phải loại tầm thường, nó có thể chống cự lại ta, chỉ có hai loại khả năng! Trừ phi nó là ..."
Tuyết Diên dừng lại, nàng nghi hoặc hỏi:"Trừ phi điều gì?"
"Trừ phi nó là thượng cổ thần thú hoặc là..." Nói ra câu này thì Phong thần liền giật mình, lại nói:"Không có khả năng đấy, tuyệt đối không thể có khả năng đấy được."
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Nhưng mặc kệ nó là cái gì thì sau này nó cũng là thú cưng ta.
Trong lúc hai nàng đang nói chuyện thì có một luồng khói đen đang chậm rãi bay lên từ trên người Tiểu Trư, ánh sáng màu tím trong đôi mắt nó dần bị nhạt nhòa còn ánh sáng màu đỏ bùng lên lấp lánh, rồi nó từ từ đứng dậy.
Phong Thần vừa dứt lời thì chợt cảm thấy một cơn gió lạnh buốt thổi qua, một tia quỷ dị khó có thể phát giác lặng yên nổi lên trong lòng. Hình như Tuyết Diên cũng cảm thấy điều gì đó, hai người đồng thời nhìn về phía Tiểu Trư, nào có thể đoán được vừa liếc nhìn thì hàng mi thanh tú của hai nàng liền chau lại, âm thầm cầm chặt pháp quyết.
Vầng trăng tàn ở chân trời khuyết như lưỡi câu, nhẹ nhàng che phủ cỏ cây trên cánh đồng hơi có vẻ u ám thì bất chợt có một mảng mây đen thổi qua, cả vùng đất cũng chầm chậm chìm theo vào trong u tối.
"Động thủ." Phong thần quát nhẹ một tiếng. Trong tay nàng chẳng biết từ lúc nào dĩ nhiên lại có nhiều hơn một vật giống như mặt trước của tấm gương, từ bên trên nó phát ra ánh sáng màu tím chói mắt, rồi có một ngọn lửa màu tím chậm rãi bay lên, đằng đằng sát khí rồi lại xinh đẹp lạnh lùng như băng tuyết.
Ánh mắt của Thiệu Cảnh cứng lại, toàn thân cứng ngắc, hắn nhìn chằm chằm vào đồ vật trong tay nàng vì hắn có cảm giác hình như đã từng nghe qua hay đọc được ở đâu đó, chỉ là trong tình thế nguy cấp như thế này lại không thế nhớ ra là vật gì, cả kinh rồi âm thầm thì thào trong miệng:"Pháp bảo." Thiệu Cảnh đè lại nội tâm kinh hãi trong lòng mà yết hầu khô khốc, hắn khổn khổ quay đầu nhìn về phía Tiểu Trư, thì thào:"Đây là vật gì? Tại sao lại như vậy? Tiểu Trư?"
Tuyết Diên không chần chờ chút nào đã lên tiếng rồi lao tới đánh trước, vũ khí trong tay nàng giống cung mà không phải cung, tự kiếm mà không phải kiến, nó tỏa ra hào quang lung linh và nhanh chóng bị kéo thành hình dáng cong như dây dung, quan sát tỉ mỉ thì nhìn thấy phía trong dây cung này đang tụ tập ánh sáng thành một ngọn mũi tên, không có một phần cảm tình, không có một tia nghi hoặc, lạnh như băng đã hướng phía trước vọt tới.
Thiệu Cảnh kinh hãi, đang muốn lao ra khỏi bụi cỏ, chỉ là một tia lý trí còn sót lại trong nội tâm lại nói cho hắn biết, nếu như lúc này lao ra thì chính là không đánh mà tự khai chỗ ở của mình, cái mạng nhỏ chắc chắn không giữ được. Hắn bất đắc dĩ, lại nắm bàn tay thành hai nắm đấm thật chặt, cuối cùng lại không thể nhúc nhích.
Mũi tên ánh sáng đã rời khỏi cánh cung nhưng phương hướng dứt khoải không phải con heo nhỏ nhìn rất yếu đuối kia mà lại bắn về một đám khí đen lan tràn và đầy ngập ngụa, trong đó có một đôi mắt đỏ hừng hực như ngọn lửa đang bùng cháy, trên lưng có bộ lông cứng như cương châm chĩa ngược lên trời, trong miệng lòi ra hai cái răng nanh sắc nhọn như lưỡi đao, đúng là một con yêu thú. Từ xa nhìn lại quả thật đó là một con yêu thú to lớn đã trưởng thành.
Mũi tên ánh sáng lao đến nhưng con yêu thú đó không thèm né tránh, nó gầm lớn một tiếng rồi mạnh mẽ giơ hai bàn chân sắt lên rồi trầm trọng đạp xuống mặt đất, sau cú đập mạnh trầm trọng này có một trận bão táp cường hãn hình sóng lập tức tản ra, bão táp lập tức chạm vào mũi tên ánh sáng đang lao tới từ phía trước, mũi tên chìm vào trong bão táp giống như cục đá rơi vào trong biển rộng, không tạo được chút hiệu quả nào và hào quang dần dần tiêu tán.
Phong Thần nhìn qua về phía xa xa mà không dấu được sự kinh ngạc trên nét mặt, vẻ mặt của nàng không biết biểu lộ điều gì, là kinh sợ, hay là vui mừng. Nàng thầm nghĩ:"Mũi tên từ linh khí Bạch Vũ có uy lực không hề tầm thường, tu sĩ Ngưng Nguyên Cảnh bình thường tránh còn không kịp vậy mà lại không tạo được chút hiệu quả nào với con yêu thú này. Nó rất mạnh!"
Tuyết Diên một kích không thành liền biến đổi Bạch Vũ trong chớp nhoáng, thanh linh khí từ cong như dây cung đã hóa thành một thanh trường kiếm, nàng nhún người nhảy lên rồi nghiêng người chém xuống một kiếm đầy sát khí, bóng kiếm phát sáng tỏa ra như một cột sáng chói lọi màu trắng.
"Gừgào" Con quái vật gầm lớn một tiếng và không thèm lui về phía sau, đơn giản chỉ quay đầu hất lên, cái răng nanh sắc dài như trường đao đập ầm ầm vào cột sáng của thanh linh khí Bạch Vũ.
"Boang..." Một tiếng vang thanh thúy chói tai vang vọng sau cú va đập mạnh khiến Tuyết Diên bị chấn động phụt ra một ngụm máu đỏ, nàng mượn lực phản chấn cùng thân thủ bất phàm để nhanh chóng nhảy thoát khỏi mấy trượng. Chỉ một lần đối đầu mà tay cầm Bạch Vũ của nàng đã run lên bần bật, cánh tay rách ra tung tóe rồi từ từ chảy ra một dòng máu tươi trong lặng lẽ. Hoảng sợ trong lòng nàng khó nói lên lời, cuối cùng cũng không dám tùy tiện tiếp tục tấn công.
Đám mây đen dày đặc che mặt trăng bị làn gió cuối thu thổi tới chân trời, một lần nữa vầng trăng tàn lại tản ra ánh sáng nhàn nhạt, chiếu rọi vào ánh mắt hừng hực hỏa diễm của con yêu thú, càng khiến nó lộ ra vẻ hung lệ quỷ dị khác thường, giờ phút này cặp mắt tà ác khác thường ấy đang nhìn chằm chằm vào Phong Thần như muốn thị uy mục tiêu tiếp theo chính là Phong Thần.
Lúc ánh trăng tàn nhạt nhòa chiếu rọi con yêu thú cũng là lúc nó chầm chậm rơi vào người Phong Thần, làm cho nữ tử xinh đẹp không gì sánh được càng thêm mị hoặc, càng làm cho ngọn lửa màu tím đang chậm rãi đung đưa trong tay nàng lộ ra sự cao quý và mỹ lệ.
Thiệu Cảnh chăm chú nhìn bọn họ nhưng bất giác ánh mắt chợt sững lại trên người nữ tử này, không biết vì sao, đối với cả hai sắp bộc phát kịch chiến thì hắn lại dấy lên cảm giác sầu lo khó hiểu, cứ như là lo lắng cho con yêu thú vậy, mà cũng giống như là hắn lo lắng cho người nữ tử thanh lệ. Một cảm xúc thần kỳ thoáng qua khiến Thiệu Cảnh nhận ra mình đã ngây dại si ngốc ngắm nữ tử ấy rất lâu rồi, cảm giác này huyền diệu ấy sâu sa không giải thích được, hắn chưa từng có cảm xúc này khi nhìn bất kì cô gái nào khác.
Một cơn gió lạnh thổi qua làm mái tóc mây dài của Phong Thần bay lên phất phơ trong gió, gió nhẹ qua đi, tóc dài chậm rãi bay xuống.
Chính trong khoảng khắc này có một luồng ánh sáng màu tím chói mắt sáng lên, pháp bảo tấm gương trong tay Phong Thần bùng lên ngọn lửa tím điên cuồng, lập tức làm cho độ ấm quanh mình giảm xuống đột ngột, khí lạnh bức người.
Thiệu Cảnh không khỏi rùng mình một cái trong bụi cỏ, lại nhìn một người một thú, đúng là không có ai phát động tấn công, chỉ có một đôi mắt đẹp và một đôi mắt đỏ lửa đang nhìn nhau chăm chú.
Sau nửa ngày, Phong Thần nhẹ nhàng nâng bàn tay như ngọc trắng lên, đồng thời mặt pháp bảo tấm gương trong tay nàng nhắm thẳng con yêu thú. Cùng lúc, lông cứng trên lưng con yêu thú cũng dựng thẳng lên, gầm ghè mãnh liệt.
Không có một tiếng vang, cũng không có bất kỳ một cử động, chỉ có từng cơn gió lạnh thổi qua, Thiệu Cảnh căng thẳng, hắn biết rõ trận chiến sắp xảy ra chính là một trận chiến thảm thiết nhất mà hắn từng nhìn thấy từ lúc chào đời tới giờ.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Nhưng mà cảnh tượng hiện ra trước mắt lại không phải là trận đại chiến thảm thiết. Thiệu Cảnh chỉ cảm thấy không khí quanh người càng lúc càng giá lạnh. Ngọn lửa tím bùng cháy từ pháp bảo trong tay Phong thần càng bốc cháy rừng rực thì không khí càng thêm giá rét, cuối cùng đúng là đã kết tinh thành những bông tuyết trắng bay phất phơ trên bầu trời trên vùng đất u tối, bông tuyết lặng lẽ bay và lặng lẽ rơi xuống đất, chẳng biết từ lúc nào bốn bề chung quanh con yêu thú đã xuất hiện vô số tảng băng trùy khổng lồ, chẳng biết từ lúc nào bốn cái chân sắt đã bị kết lại trong từng tầng băng đá dầy đặc, không thể nhúc nhích.
Vụt vụt vụt...., tiếng băng trùy xé gió điên cuồng nhanh như sấm sét đánh xuống người con yêu thú mà không hề có điềm báo trước. Con yêu thú không thể phản kháng đành phải đứng im chịu đựng rừng băng trùy khổng lồ phô thiên cái địa giáng vào người, một bổ lại một bổ, một đâm lại một đâm.
Trong giây lát, trong trời đất không còn tiếng vang, yên tĩnh như thuở ban đầu, con yêu thú hoàn toàn bị bao phủ ở bên trong rừng băng trùy bén nhọn, sắc như đao như kiếm, sau một lúc lâu thì rốt cục đã không thể cử động được nữa. Tuyết Diên cau mày và chậm rãi thu hồi Bạch Vũ, nàng không lường trước được cảnh tượng này, con yêu thú đã dễ dàng bức lui đợt tấn công của nàng nhưng lại phải chết dưới một kích của Phong thần, mà nó chẳng có lấy một chút cơ hội để phản kháng.
Bông tuyết vẫn còn bay lả tả, ngọn lửa tím vẫn còn bùng cháy trên tấm gương trong tay Phong Thần.
Tĩnh lặng, tĩnh lặng đến kỳ lạ, ngay cả Phong Thần cũng cảm thấy lẽ ra bầu không khí không nên tĩnh lặng như vậy, trời đất tĩnh lặng đến mức dù là một tiếng vang nhỏ cũng bị phóng đại đến vô hại, tiếng một giọt nước mắt rơi xuống đất lặng lẽ vang lên, trong bụi cỏ vang lên một giọng nói khàn khàn:"Tiểu Trư." Phong Thần thuận thế nhìn về phía giọng nói vừa truyền đến.
"Ai?"
Thiệu Cảnh lau đi dòng nước cay cay ngân ngấn ở khóe mắt rồi chậm rãi đi ra khỏi bụi cỏ, sự phẫn nộ và oán độc ngập đầy trong mắt. Chẳng bao lâu sau khi tửu quỷ sư phó mà hắn từng nương tựa qua đời trong lặng lẽ, tay cầm hai bàn tay lạnh như băng thì nam từ này vẫn chưa từng đau lòng như thế, đều chưa từng lưu lại một giọt nước mắt đau buồn. Nhưng mà, hắn nhìn vào con yêu thú không còn cử động được trong đám băng trùy mà rốt cuộc vẫn không thể dấu hết nỗi bi thương.
Phẫn nộ khiến cho đầu óc của hắn bị hôn mê, hắn bước dằn từng bước một ra khỏi bụi cỏ, nhìn thẳng vào hai nữ tử đạo hạnh xa xa phía trên, lạnh lùng nói:"Vì cái gì, vì sao phải giết nó?" Dứt lời, hắn lại bước từng bước lại gần đụn băng chồng chất không biết bao nhiêu tầng.
Phong Thần cất lên thanh âm lạnh lùng hòa vào trong gió và mưa tuyết rét lạnh:"Ngươi là ai?"
Nam tử dùng bước lại, lãnh đạm nói:"Đồng bạn của nó." Nam tử dứt lời liền quay đầu lại, cay đằng nhìn về phía Phong Thần, đôi mắt đỏ tụ máu, hai nắm đấm siết lại thật chặt, móng tay đâm vào trong da thịt, một dòng máu tươi lặng lẽ chảy ra từ giữa những đầu ngón tay. Phong Thần nhìn ánh mắt oán độc của nam tử mà khẽ chau mày.
Nam tử quay đầu, tiếp tục đi về phương hướng của Tiểu trư, trong miệng thì thầm một âm thanh yếu ớt:"Thực xin lỗi, Tiểu trư, ta không biết vì sao ngươi lại biến thành hình dạng này nhưng tất cả là vì ta không bảo vệ được cho ngươi, mới để ... ..."
Lời còn chưa dứt thì Thiệu Cảnh khẽ giật mình, ngây dại đứng nguyên một chỗ mà đôi mắt cứng đờ nhìn chằm chằm về phía trước.
Không hề có dấu hiệu, một luồng khói đen chậm rãi tràn ra men theo khe hở của băng trùy, ở giữa xem lẫn ngọn lửa màu đỏ thẫm, mà dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy tầng băng trùy đang bị hòa tan rất nhanh bởi sự ăn mòn của luồng khói đen này, tới cuối cùng, bất thình lình con yêu thú vừa rồi lại xuất hiện lần nữa ở ngay trước mặt ba người, đúng là lông tóc không tổn hao gì, luồng khói đen cũng như ngọn lửa trên người càng lúc càng ngập ngụa, ngọn lửa trong mắt nó còn bùng lên nóng bỏng, mãnh liệt hơn lúc trước.
Ba người cả kinh, còn chưa chờ bọn hắn hồi phục lại tinh thần thì đã nghe thấy con yêu thú rống lên một tiếng điên cuồng, làm ra tư thế chuẩn bị tấn công, ngọn lửa trong đôi mắt lập tức bay vọt lên và nhìn về phía Phong Thần.
Thân thể Phong Thần cứng đờ, ánh mắt nàng nhìn thẳng vào ngọn lửa bùng cháy trong đôi mắt của nó mà thân thể đột ngột run rẩy, trong mắt bỗng dưng nổi lên vầng sáng màu tím chói lòa, tình hình càng lúc càng thêm nghiêm trong.
Tuyết Diên phát giác được điều gì không đúng vội lướt đến bên người Phong Thần, gào lên:"Phong Thần đại nhân? Người làm sao vậy?"
Phong Thần không hề phản ứng lại tiếng gào lên của nàng, cứ như vậy mà nhìn thẳng vào con yêu thú ở trước mặt, vầng sáng màu tím trong mắt càng lúc càng chói lọi, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, so sánh với Phong thần thì bộ dáng của Tiểu Trư cũng như vậy, một người một thú gắt gao đối mặt, trong mắt ngọn lửa màu tím và hỏa diễm màu đỏ ầm ầm bùng lên.
Thời gian dần qua, phạm vi một trượng xung quanh hai bên đều chầm chậm bị ngọn lửa màu đỏ và hỏa diễm màu tím bao phủ, ngọn lửa bủa vây xung quanh thân thể hai người, điên cuồng bốc cháy, Tuyết Diên và Thiệu Cảnh vội vàng lui lại mấy trượng dưới sự kinh hoảng, trong mắt lộ vẻ sợ hãi không nói lên lời.
Hai bên vẫn đối đầu nhau bằng một loại phương thức khó hiểu như vậy không biết qua bao lâu. Theo thời gian dần trôi qua, sắc mặt Phong Thần tái nhợt như tờ giấy, ngọn lửa màu tím bùng cháy trong đôi mắt và bủa vây xung quanh mình nhỏ đi rồi bị nhạt dần. Tiểu Trư đứng trước mặt nàng cũng bị như vậy, khói đen và ngọn lửa đỏ dần dần bị tiêu tan.
Vị kỷ, bỗng dưng chỉ thấy hai mắt của Phong Thần và Tiểu Trư đồng thời bị nhắm chặt lại và hai bên lại đồng thời ngã xuống. Phong Thần giãy dụa rồi đứng dậy, thời điểm Tiểu Trư ngã xuống mặt đất thì đột nhiên bị thu nhỏ lại, biến thành con heo nhỏ nhu nhược như lúc ban đầu, nó nằm im trên mặt đất mà không biết sinh tử ra sao.
Yết hầu Thiệu Cảnh giật giật, hắn vừa mới tỉnh lại từ trong kinh hãi, tinh thần dần dần phục hồi sau khi nhìn thấy một màn quỷ dị, đang định lại gần ôm lấy Tiểu Trư.
Xa xa, một luồng ánh sáng chói lọi màu trắng hiện lên, chỉ thấy một mũi tên ánh sáng bắn về phía Tiểu Trư nhanh như sét đánh không kịp bưng tai.
Phong Thần, Thiệu Cảnh thoảng qua giây phút thất thần đều giật mình, đồng tử lập tức trợn to, đồng thời hô lớn:"Đừng."
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào