Hàn Phi cười hắc hắc, quay đầu đi làm như không có nhìn thấy gì cả. Lúc bạch y nữ nhân biểu hiện ra hình dáng, loại cảm giác áp bức cường liệt lúc trước đã biến mất, thoáng nhìn chỉ có phong tình đủ để điên đảo chúng sinh.
Dạ Băng Linh, cái tên rất êm tai, không biết nàng là người nào Dạ thị gia tộc, Hàn Phi trong lòng âm thầm phỏng đoán.
Mà trải qua lời nói của Hàn Phi, Đằng Thủy Tú cảm giác được nếu mình kiên trì, đối phương sợ rằng cũng sẽ không muốn lấy phối phương của mình, mọi người đều cảm thấy xấu hổ, vì vậy rất không muốn mà nhận lấy nạp vật chỉ hoàn, đồng thời cũng nói ra phối phương cho Dạ Băng Linh.
Dạ Băng Linh kéo tay Đằng Thủy Tú tới bên cạnh, hai người nhẹ giọng nói vài câu, sau đó vị Thiên Không võ sĩ kinh tài tuyệt diễm này lần thứ hai phóng xuất ra đấu sí bay lên trời cao, đảo mắt đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Đằng Thủy Tú đứng ở bên hồ nhìn theo Dạ Băng Linh rời đi, sau khi không còn nhìn thấy đối phương vẫn không muốn quay đầu lại, mãi tới khi Hàn Phi đi tới bên cạnh nàng nói rằng:
-Sư tỷ, chúng ta cần phải trở về.
Đằng Thủy Tú gật đầu, nhưng mà nhìn thấy Hàn Phi cầm trong tay một cái bọc thật lớn, không khỏi giật mình hỏi thăm:
-Cái này là…
Hàn Phi cười nói:
-Sư tỷ giàu to rồi, tiểu đệ chỉ kiếm chút lợi mà thôi.
-Cái gì mà giàu to, đó là lễ vật mà Dạ tỷ tỷ đưa cho ta.
Thiếu nữ trừng mắt liếc nhìn Hàn Phi:
-Tỷ ấy nói dược đỉnh mang theo trong túi không có tiện lắm, dùng nạp vật chỉ hoàn này tốt hơn.
Hàn Phi thở dài nói:
-Ai, vì sao đệ lại không có tỷ tỷ tốt như vậy?
Đằng Thủy Tú cười “Phì” một cái hé miệng cười nói:
-Lẽ nào ta đối với đệ không tốt sao? À, như vậy đi, ta cho đệ mượn nạp vật chỉ hoàn này dùng một chút, dùng xong trả lại cho ta là được.
Đằng Thủy Tú làm sao không biết trong tay Hàn Phi là cái gì, nàng cũng biết Hàn Phi trong xưởng tiêu tiền rất nhiều, mà hiện giờ Hàn Phi mang theo một đống đồ trở về thế này, không thể nghi ngờ là rất bị chú ý, nếu như có nạp vật chỉ hoàn thì không có vấn đề gì rồi.
-Chính là sư tỷ đối với đệ cực tốt!
Hàn Phi cười ha ha, hắn đương nhiên không muốn lấy chiếc nạp vật chỉ hoàn của Đằng Thủy Tú, nhưng mà lúc này vừa vặn phải cần.
Nạp vật giới chỉ danh khí cực lớn, là kỳ vật trong truyền thuyết, nhưng mà hình dạng cũng không đẹp mắt lắm, nhìn qua giống một chiếc nhẫn màu bạch ngân có khảm bảo thạch bình thường vậy.
Nhưng mà nếu tỉ mỉ quan sát mà nói, có thể nhìn thấy trên chiếc nhẫn xuất hiện vô số linh văn, mơ hồ có một tầng thất thải quang mang cực nhạt chớp động trong những linh văn này.
Dựa theo phương pháp sử dụng mà Đằng Thủy Tú nói cho hắn, Hàn Phi đưa chiếc nạp vật chỉ hoàn đeo lên trên ngón áp út tay phải, thử quán thâu một chút đấu khí vào trong đó.
Linh lực, pháp lực cùng đấu khí đều có thể là chìa khóa mở ra nạp vật chỉ hoàn, nếu như nói nạp vật chỉ hoàn là một thương khố tùy thân, như vậy cái thương khố này cực kỳ dễ mở, đương nhiên phải là người đeo nó mới mở ra được.
Đấu khí vừa đưa vào trong chiếc nhẫn, Hàn Phi cảm thấy đột nhiên mình đặt trong một không gian hư vô cao hai thước rộng hai thước. Trên dưới đều là có tường chắn trắng xóa, bao gồm của Đằng Thủy Tú cùng với chu vi chung quanh tất cả đều biến mất.
Có ý tứ! Hàn Phi cầm chiến lợi phẩm trong tay buông xuống, sau đó tay trái xoa một chút vào nạp vật chỉ hoàn, những tấm bình chướng này biến mất trong nháy mắt, thế giới lần nữa hiện ra nguyên dạng, Đằng Thủy Tú đang đứng ở bên cạnh cười dài nhìn hắn.
Cái bọc đồ vật trong tay Hàn Phi đã biến mất không thấy đâu, hắn hăng hái muốn thử lại một lần nữa mở ra nạp vật chỉ hoàn tiến nhập vào không gian trữ vật, phát hiện ra cái bọc đồ đã ở trong đó rồi.
Thử đi thử lại vài lần, Hàn Phi thành thạo phương pháp sử dụng nạp vật chỉ hoàn, cái nhẫn này quả nhiên kỳ diệu không gì sánh được. Hắn quên đi một chút, không gian trong chiếc nhẫn có khoảng chừng tám mét vuông, tuy rằng không lớn lắm thế nhưng đủ để dung nạp được rất nhiều đồ vật rồi. Trọng yếu nhất là những thứ đặt ở bên trong có nhiều mấy thì chiếc nhẫn cũng không trở nên nặng hơn, có thể rất nhanh mà lấy ra, thực sự rất tiện lợi.
Lúc thử nạp vật chỉ hoàn, thì thái dương đã nhô cao rồi, Hàn Phi nhanh chóng kéo Đằng Thủy Tú cùng nhau ly khai bờ hồ này, không mất bao lâu đã đi ra khỏi rừng rậm, mã phu Emi đã đang đứng đợi trên đường rồi.
Emi trung thành và tận tâm đang lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, thấy Hàn Phi bình an trở về hắn mới như trút được gánh nặng nói rằng:
-Cảm tạ trời đất, thiếu gia ngài cuối cùng cũng trở về rồi, ngài không trở về, ta thật muốn tìm người đi vào trong đó tìm ngài.
Hàn Phi trừng mắt nói rằng:
-Thực là dong dài, cùng lắm thì lần sau không ngồi xe của ngươi, đi nhanh đi!
Emi nhất thời ngệt mặt ra, Đằng Thủy Tú ở bên cạnh nhìn thấy trừng mắt liếc nhìn Hàn Phi ra vẻ bênh vực kẻ yếu.
Hàn Phi vỗ vỗ vai Emi nói rằng:
-Được rồi, lần này khổ cực cho ngươi rồi, nhớ kỹ không được nói cho cha ta.
Emi nào dám nói cái gì, thưa dạ gật đầu, đánh xe ngựa chạy như bay vào trong Tập Thủy Thành.
Lúc xe ngựa trở về xưởng vũ khí Thác Hải, đã qua thời gian ăn cơm trưa rất lâu rồi. Đằng Thác Hải vẻ mặt khó chịu chờ ở cửa xưởng, vừa nhìn thấy Hàn Phi, ánh mắt sắc bén như lưỡi băng đao sương kiếm.
Cân nhắc chuyện lớn như vậy không cho Đằng Thác Hải biết được, vì vậy Hàn Phi phân phó Emi về trước nhà báo tin một chút, nói là buổi chiều có việc tối mới về.
Trong phòng ở xưởng, lúc Đằng Thác Hải nghe Đằng Thủy Tú kể lại chuyện đã xảy ra, trên mặt hắn thay đổi vài lần, cuối cùng mới thở phào một cái nói rằng:
-Các ngươi hôm nay đúng là phi thường may mắn rồi, sau này không được ta cho phép, không được vào trong rừng rậm Hô Khiếu nữa.
Thấy Đằng Thác Hải không có giận dữ ăn tươi nuốt sống mình, hơn nữa khẩu khí cũng không có nghiêm khắc lắm, làm cho Hàn Phi vô cùng kinh ngạc, lẽ nào lão đầu này hôm nay thay đổi tâm tính rồi?
Tuy rằng âm thầm kỳ quái, Hàn Phi cũng không quên giao chiếc nạp vật chỉ hoàn cho Đằng Thác Hải xem xét, hắn xem ra vật trân quý như vậy giao cho Đằng Thác Hải bảo tồn cũng thỏa đáng rồi, dù sao hiện giờ Đằng Thủy Tú cũng không có bao nhiêu năng lực mà bảo hộ mình.
Càng làm cho hắn giật mình hơn là, Đằng Thác Hải dường như phi thường quen thuộc với phương pháp sử dụng nạp vật chỉ hoàn, không đợi Hàn Phi giới thiệu, hắn giống như làm ảo thuật vậy lấy mấy món vũ khí bên trong không gian trữ vật ra ngay trước mắt Hàn Phi.
-Thiên Không võ sĩ, Dạ Băng Linh…
Đằng Thác Hải nhỏ giọng nói:
-Hắc hắc, thật không biết từ lúc nào Dạ gia lại có một nhân vật như thế.
Tiện tay ném mấy món đồ sang một bên, Đằng Thác Hải quay đầu nói với Đằng Thủy Tú rằng:
-Tú nhi, ngươi trước hết qua ngoài một chút đi, ta có chuyện muốn nói với Hàn Phi.
Mặc dù không có cam lòng, nhưng Đằng Thủy Tú cũng không dám không tuân theo lời của gia gia, rời khỏi gian phòng.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Đằng Thủy Tú đi rồi, trong gian phòng không lớn bỗng nhiên yên lặng xuống. Đằng Thác Hải ngồi ngay ngắn trên ghế, vừa thưởng thức chiếc nạp vật chỉ hoàn trong tay, vừa nhìn chằm chằm vào Hàn Phi không nói một lời.
Hàn Phi tuyệt đối là một người không sợ trời không sợ đất, tâm chí của hắn trải qua ba kiếp làm người cho nên rất kiên nghị, thế nhưng trước ánh mắt của Đằng Thác Hải cũng không khỏi có chút sợ hãi.
Đang lúc hắn chuẩn bị nói cái gì đó đánh vỡ bầu không khí xấu hổ này thì Đằng Thác Hải rốt cuộc cũng mở miệng rồi:
-Rất khá! Nhất gia võ đồ lấy một đánh bốn mà có thể giết chết được ba người, bao gồm một nhị giai võ giả trong đó, hơn nữa võ đồ này chỉ mới có mười bốn tuổi. Thiên tài như vậy sợ rằng phóng tầm mắt khắp toàn bộ Minh Lam vương quốc đều không có bao nhiêu đi.
Vừa nói, đồng thời ánh mắt của Đằng Thác Hải lộ ra quang mang cực kỳ sắc bén, làm cho Hàn Phi cảm thấy trên người dựng cả tóc gáy, dường như toàn bộ bí mật của mình bị đối phương nhìn thấu vậy.
-Ha ha, đạo sư khích lệ quá rồi, chỉ là vận khí tốt, đối phương sơ suất quá mà thôi.
Hàn Phi vội vã cười trả lời.
-Vật khí tốt? lẽ nào mấy người mạo hiểm này đều chỉ là người mới tham gia sao?
Đằng Thác Hải nhìn sâu hắn một cái, nhưng không có tiếp tục câu chuyện mà lại nói:
-Hiện giờ ngươi nắm được bao nhiêu bí quyết đúc vũ khí rồi?
Hàn Phi âm thầm thở dài một hơi trả lời:
-Ta hiện giờ có thể chế tạo được trọng kiếm hợp cách cơ bản, kỵ sĩ kiếm cùng tế kiếm, nhưng mà phần chuôi kiếm cùng che tay kỹ xảo trang trí còn chưa có hoàn toàn học được, những vũ khí còn chưa học được.
-Rất khá! ~ Đằng Thác Hải lại nói một câu.
Nhưng là Hàn Phi hiện giờ nghe thấy lời khen của đạo sư lại cảm thấy có chút phát hoảng, bình thường mặc kệ hắn ra làm sao, cũng chưa bao giờ nghe thấy một lời khích lệ hay khen thưởng nào.
-Ta thực sự rất khâm phục ngươi, nói thật ta nhìn thấy không ít thiên tài, thế nhưng không có người nào có thể so sánh được với ngươi, thông minh, hiếu học, chăm chỉ … tất cả điều kiện trở thành một sang sư ưu tú ngươi đều có cả rồi!
Đằng Thác Hải chậm rãi nói rằng:
-Năm đó ta theo đạo sư, mất hai năm mới được như ngươi bây giờ, rất giỏi!
Đằng Thác Hải liên tiếp nói ba từ “Rất giỏi!” Hàn Phi trong lòng có chút hơi thẹn, bởi vì hắn biết mình nhờ có kinh nghiệm ba kiếp mà được, lại có căn cơ là “Huyền môn sinh tử quyết.”
-Cảm ơn đạo sư đã khích lệ!
Hàn Phi nói rằng:
-Như vậy ta có thiên phú sang sư sao?
Tuy rằng không phải khiên tốn, nhưng cũng là giải thích tốt nhất, Đằng Thác Hải gật đầu nói:
-Qua hai ngày nữa ngươi hoàn thành tấn giai võ thí, ta sẽ bắt đầu truyền thụ tài nghệ chân chính của sang sư cho ngươi!
Hàn Phi nhất thời tinh thần đại chấn, linh văn, linh khống thuật, linh hỏa…. đều là những hắn cảm thấy hứng thú nhất, nguyên còn tưởng rằng tốn không ít thời gian rèn sắt nữa, nỗ lực thêm một chút tiền tài nữa, thật không ngờ Đằng Thác Hải đã đáp ứng mấy ngày nữa truyền thụ cho hắn rồi.
-Nhưng mà, ta có một điều kiện.
Đằng Thác Hải nói rằng:
-Sau này không được mang theo Thủy Tú ra ngoài chạy loạn nữa, ta chỉ có một tôn nữ là nó, nếu như có chuyện gì xảy ra…
Lời phía dưới, Đằng Thác Hải không có tiếp tục nói tiếp, nhưng mà Hàn Phi hoàn toàn có thể hiểu được ý của hắn, kỳ thực Đằng Thác Hải không nói Hàn Phi cũng không mang Đằng Thủy Tú đi tới rừng rậm Hô Khiếu lần nữa. Dù sao vẻ đẹp mỹ lệ của nàng cũng là căn nguyên của tội ác, mà Hàn Phi không thể trông cậy vào vận khí như ngày hôm nay được.
-Ta hiểu mà, ngài cứ yên tâm.
Hàn Phi thực lòng nói.
-Như vậy là hay nhất, chuyện ngày hôm nay tốt nhất là không nên nói cho người nhà của ngươi biết.
Đằng Thác Hải nói rằng:
-Còn đống đồ vật này ta xử lý giúp ngươi, đưa tiền cho ngươi sau, hiện giờ ngươi có thể trở về rồi.
Đằng Thác Hải nói đúng ý nguyện của hắn rồi. Hắn đang lo lắng những chiến lợi phẩm cướp đoạt được phải xử lý như thế nào mới tốt, trực tiếp mang tới tiệm vũ khí bán thì thực sự chói mắt quá không được tiện cho lắm. Dù sao Tập Thủy Thành cũng là thành nhỏ, tiệm vũ khí bất quá cũng chỉ có bốn năm nhà mà thôi, trong đó một gian chính là của nhà Hàn Phi.
Hàn Phi lúc rời khỏi phòng, Đằng Thác Hải trầm tư thật lâu, cuối cùng mới thở dài nói nhỏ:
-Đáng tiếc rồi…
…
Về đến nhà, Hàn Phi sau khi chào hỏi Hàn Mộc Thiên mới đi lên gõ cửa phòng Hàn Lập.
Hiện tại nếu so sánh với Hàn Phi có thể tự ra ngoài một mình mà nói, đệ đệ Hàn Lập mới chỉ mười tuổi không thể nghi ngờ là mệnh khổ rồi. Carlene mỗi này đều bắt hắn phải học tập chiếm rất nhiều thời gian, đối với tiểu mập mạp này quả thực là một loại dằn vặt.
Thấy Hàn Phi bay qua bay lại, Hàn Lập cúi đầu nói rằng:
-Đại ca, buổi chiều sợ rằng đệ không thể ra ngoài được, ngày hôm nay còn có đề mục thuật số chưa hoàn thành nè!
Hắn còn tưởng rằng Hàn Phi định đưa mình ra ngoài chơi, trong thời gian này Hàn Phi nhìn hắn thực rất thương cảm, ngẫu nhiên mang hắn đi dạo chơi một chút, mua một chút xâu nước quả đường ăn cho đỡ thèm.
Hàn Phi cười nói:
-Ta không phải tới tìm đệ để chơi đùa, trước tiên trả tiền lại cho đệ nè.
Qua hai ngày nữa là ngày tấn giai võ thí của Thánh Đường, Hàn Phi chuẩn bị tham gia khảo hạch tấn giai, thay đổi huy chương trước ngực mình. Nhưng mà nếu như tấn giai thành công cần hao tổn một chút tiền, Hàn Phi tuy rằng còn có hơn ba mươi đồng vàng, thế nhưng mấy ngày nay ở trong xưởng tiêu tốn quá nhiều rồi, cho nên muốn mượn một chút tiền của Hàn Lập.
Không nên nhìn Hàn Lập bình thường một tháng chỉ có năm đồng bạc tiêu vặt, nhưng mà tiểu tử này có thể nói ngon nói ngọt, bình thường lại theo mẫu thân Carlene về nhà ngoại công xin thêm một chút tiền tiêu vặt, hơn nữa hắn rất tiết kiệm, trong túi cũng có không ít tiền.
-Đại ca, huynh không phải nói hai ngày nữa cần dùng sao? Thế nào mà hiện giờ đã trả đệ rồi?
Hàn Lập kinh ngạc nói rằng.
-Bởi vì lợi tức của đệ rất cao, ta không chịu nổi.
Hàn Phi phụng phịu nói rằng.
Tiền của tiểu tử này cũng không phải cấp không cho Hàn Phi, hai mươi đồng vàng một ngày đêm lợi tức là hai đồng bạc, may mà Hàn Phi đã từng mua sáu bảy chuỗi đường quả cho hắn, quả thực là thương nhân trời sinh, hoàn toàn kế thừa thiên phú của gia tộc Carlene.
Thấy sắc mặt xấu xí của Hàn Phi, Hàn Lập không khỏi gãi đầu, nhỏ giọng nói rằng:
-Nếu vậy thì một ngày đêm cấp một đồng bạc là được rồi.
-Nói giỡn với đệ vậy thôi chứ!
Hàn Phi cười ha hả lấy ra hai mươi đồng vàng cho hắn, đương nhiên cũng không thiếu lợi tức của hai ngày.
Xoa đầu đệ đệ, Hàn Phi trong lòng thầm nghĩ tới tấn giai võ thí ở Thánh Đường hai ngày sau.
Lúc này cũng nên hơi hiển lộ một chút phong mang đi! Nhớ tới giá sách rực rỡ muôn màu của Thánh Đường võ các, trong lòng hắn không khỏi nóng như lửa.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Tấn gia võ thí thánh Đường hàng năm tổ chức một lần, toàn bộ võ sĩ đều có chứng thực tham gia khảo hạch. Cái này không chỉ bao gồm những võ sĩ thiếu niên học tập trong Thánh Đường, những người mạo hiểm, dong binh đoàn, võ sĩ lưu lãng, chỉ cần tốn một chút tiền cũng có thể tham gia. Chỉ cần thông qua khảo hạch, đã có thể được huy chương võ sĩ của Thánh Đường phát cho rồi.
Bởi vì có tính quyền uy cực cao, võ giai được Thánh Đường khảo hạch đều được các quốc gia trên đại lục chấp nhận, có thể nói rất có kim lượng. Bởi vậy vào ngày này những võ sĩ ngoại lai tới Thánh Đường cũng rất nhiều, phải biết rằng chênh lệch võ giai trong rất nhiều thời gian quyết định tới tác dụng cùng đãi ngộ của bọn họ trong đoàn đội, càng ảnh hưởng tới cảm quan của cố chủ.
Tất giai võ thí được an bài ở phòng khách tầng một, nơi lớn nhất Thánh Đường. Lúc Hàn Phi tiến tới đây đã có hơn trăm người rồi, ngoại trừ võ sĩ tham gia khảo hạch ra, còn có một chút người được cho phép tới xem.
Hàn Mộc Thiên, nhị di nương Denniliya, cùng Carol đều có ở đây cả. Lần chứng thực võ sĩ lần trước Hàn Mộc Thiên không thể tham gia được vẫn cảm thấy vô cùng tiếc nuối, lần này Hàn Phi tham gia tấn giai võ thí nếu như thành công có thể tạo ra một kỷ lục mới được ghi lại trong thánh đường Tập Thủy thành, chuyện vinh quang như vậy Hàn Mộc Thiên làm sao có thể bỏ qua được chứ?
Trên thực tế, võ sĩ giáo đạo của Thánh Đường đối với việc Hàn Phi báo danh tham gia tấn giai võ thí cũng vô cùng kinh ngạc đi, bởi vì Hàn Phi thời gian trở thành võ sĩ còn rất ngắn. Nhất giai võ sĩ cùng nhị giai võ giả nhìn như chỉ chênh lệch có một gia, thé nhưng mỗi một giai còn bao hàm sơ cấp, cấp cùng đỉnh cấp ba trình tự này. Tuyệt đại đa số võ sĩ phải đi từng bước một mới có thể đề thăng đột phá, nào có đạo lý trong vòng một tháng đã trực tiếp từ nhất giai tiến nhập vào nhị giai chứ.
Hiện giờ võ sĩ trẻ tuổi học tập ở Thánh Đường, thiên phú cao nhất là Hạ Thiên Nhai cũng phải dùng một năm mới có thể tấn giai lên nhị giai võ giả được.
Còn có việc làm võ sĩ giáo đạo cảm thấy khó chịu chính là, Hàn Phi chưa bao giờ hướng tới họ thỉnh giáo vũ kỹ cùng đấu kỹ, phải biết rằng giáo đạo học đồ là có thể thu phí rồi, cũng là một trong những thu nhập chủ yếu của bọn họ đi. Tuy rằng biết Hàn Phi có vũ kỹ đạo sư riêng, thế nhưng người nào cũng như thế, như vậy hơn mười võ sĩ giáo đạo của Thánh Đường thực sự phải uống gió tây bắc mà sống à.
Nhưng mà ngạc nhiên là ngạc nhiên, chỉ cần Hàn Phi đưa phí dụng, dù cho mới hôm qua hắn trở thành nhất giai võ đồ cũng không có vấn đề gì.
Hiện giờ ở giữa phòng khách võ thí, đang có một gã dong binh nhị giai võ sĩ đang tiến hành tấn cấp thí tam giai, phụ trách khảo hạch chính là tam giai võ sư của Thánh Đường. Hai bên đang tiến vào mấu chốt của cuộc chiến, dong binh thả ra đấu kỹ phát sinh rống giận, cho dù là có kết giới linh pháp trận cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Võ sĩ với đấu khí của mình có thể quyết định tàn khốc mà kịch liệt của đấu trường, thường thường trong mấy chiêu đã xảy ra sinh tử. Nếu như không dùng toàn lực chiến đấu cũng không thể hiện ra chiến lực chân chính của bản thân, võ thí của Thánh Đường cũng như vậy, chỉ là hai bên tham gia chiến đấu kịch liệt, cũng không nguy hiểm cho sinh mệnh.
Bởi vì trong khuôn khổ mấy trăm thước vuông của phòng khách võ thí này được thiết lập một hạn võ linh pháp trận chuyên môn. Khi tiến vào trong pháp trận đấu khí cùng lực lượng của võ sĩ bị hạn chế rất nhiều.
Hạn võ linh pháp trận được xưng là linh pháp trận đệ nhất Cửu Thiên đại lục, có người nói là nghìn năm trước, linh pháp sư cực mạnh Ma Căn dưới trướng Dạ Võ Đế sáng tạo ra, có tác dụng cực kỳ then chốt khi đối phó với quân đoàn ma khí cường đạo trong ma tộc. Tứ đại chủng tộc trên đại lục có thể lật đổ lại sự thống trị của Ma tộc, hạn võ linh pháp trận có công không nhỏ.
Hạn võ linh pháp trận có thể bố trí tùy theo nhu cầu, pháp trận càng lớn, mắt trận sử dụng linh tinh đẳng cấp càng cao, đối với võ sĩ có năng lực hạn chế càng lớn, hạn võ linh pháp trận cực mạnh hoàn toàn có thể áp chế được võ sĩ dưới bát giai.
Ngoại trừ Thánh Đường, rất nhiều gia đình quý tộc giàu có, vương thất đế cung quốc khố hay một chút địa phương trọng yếu cũng được bố trí hạn võ linh pháp trận cường đại.
Hạn võ linh pháp trận trong Thánh Đường Tập Thủy thành đương nhiên không có lợi hại như vậy, chỉ có thể đối với võ sĩ dưới tứ giai sản sinh ra tác dụng hạn chế, bởi vì nó vốn cũng chỉ cung cấp khảo hạch chứng thực cho nhị giai võ giả cùng tam giai võ sư mà thôi. Nếu như là đại địa võ sĩ tứ gia, vậy phải tới Thánh Đường vương đô của Minh Lam vương quốc.
Tiến nhập vào trong hạn võ linh pháp trận, võ sĩ vẫn có thể thi triển ra đấu khí cùng đấu kỹ, nhưng mà uy lực bị suy yếu đi rất nhiều, thế nhưng trong khảo hạch hai bên đều bị hạn chế, bởi vậy trong trận quyết đấu hoàn toàn có thể thể hiện ra thực lực cùng chiến lực hai bên.
Hơn nữa người tham gia khảo hạch cũng võ sĩ phụ trách khảo hạch cũng không thể dùng linh vũ khí, chỉ dùng vũ khí phổ thông bình thường, đồng thời mặc vào phòng hộ nội giáp, bên ngoài còn có trọng tài võ sĩ cùng linh pháp sư trị liệu, dược sự, đảm bảo tối đa cho an toàn của hai bên.
Hạn võ linh pháp trận để vận hành cần có linh tinh chống đỡ, có người phụ trách khảo hạch, cho nên Thánh Đường thu phí tuy rằng đắt, nhưng hoàn toàn không phải không có đạo lý.
Để tham gia võ thí tấn giai lần này, Hàn Phi phải mất ba mươi đồng vàng, đó là hắn có ưu đãi rồi.
Ba bốn mươi đồng vàng đối với một dong binh mà nói tuyệt không phải là số lượng nhỏ, bởi vậy võ sĩ đang khiêu chiến ở giữa sân kia mặc dù dưới thế công hung mãnh của võ sĩ Thánh Đường đang đã trái hở phải, chật vật bất kham, thế nhưng vẫn liều mạng chống đỡ tuyệt không buông tha.
Dựa theo quy tắc võ thí tấn giai, người khiêu chiến phải đánh bại võ sĩ Thánh Đường hoặc bảo trì được mười phút không thua thì có thể thông qua khảo hạch.
Không nên nghĩ dễ dàng, võ sĩ Thánh Đường phụ trách khảo hạch đối với bất luận người nào khiêu chiến đều là dùng toàn lực khiêu chiến, cho dù là võ sĩ cùng học đồ Thánh Đường do chính mình bồi dưỡng cũng không ngoại lệ. Bởi vì nó liên quan tới vinh dự cùng quyền uy của Thánh Đường, bên ngoài còn có hai võ sĩ trọng tài nghiêm mật giám sát.
-Hây! ~ Võ sĩ Thánh Đường trong sân bỗng nhiên huy trọng kiếm, một đạo phong nhận màu xanh nhạt rít gào mà xuất hiện, bắn thẳng vào ngực võ sĩ dong binh đang thất tha thất thiểu lùi lại phía sau.
Võ sĩ dong binh kêu lên một tiếng đau đớn, y phục trước ngực bị xé rách ra lộ ra nội giáp bên trong, mà hắn bị đánh bay thẳng tới bình chướng của linh pháp trận kết giới phía sau rơi ầm xuống đất.
Còn không chờ hắn bò dậy, võ sĩ thánh đường đã đưa trọng kiếm đặt lên trên bờ vai của hắn, lúc này, đồng hồ cát ở bên ngoài mới chảy được phân nửa số hạt cát.
Thất bại rồi! võ sĩ dong binh mặt như tro nguội đứng lên khỏi mặt đất, tuổi tác của hắn đã không nhỏ, một lần thất bại này không chỉ lòng tin hay tiền tài đều là đả kích trầm trọng cho hắn.
Hạn võ linh pháp trận chậm rãi đóng, võ sĩ Thánh Đường an ủi vài câu, sau đó đi ra khỏi võ trường.
Quyển 2: Thánh Đường võ sĩ.
Chương 23: Trận chiến mở màn nhị giai.
Người dịch: Mr5800
Nguồn: metruyen.com
Thấy Hàn Phi vào trường, những thiếu niên vây xem bên cạnh tâm tình rất phức tạp, đối với Hàn Phi cũng rất quan tâm, trong đó có một người là Hàn Thành Võ.
Từ lúc tỷ thí bị thảm bại trước Hàn Phi lần trước, Hàn Thành Võ đã thay đổi rất nhiều, hắn không hề đi theo đám người Hạ Thiên Nhai nữa, cả ngày ở trong Thánh Đường khổ luyện vũ kỹ cùng đấu kỹ, tiền tài như nước chảy trôi đi, chỉ vì muốn mau chóng đề thăng thực lực tìm Hàn Phi báo thù rửa hận.
Tư chất của Hàn Thành Võ không tính là tốt, thế nhưng cần cù có thể bổ khuyết được, nỗ lực hơn một tháng tốn nhiều tiền và mồ hôi hơn người khác rất nhiều. Tốc độ tiến bộ của hắn tương đối nhanh, võ sĩ giáo đạo còn nói qua hai tháng nữa, hắn nhất định có thể đạt được tiêu chuẩn nhất giai võ đồ cao cấp.
Thế nhưng hiện giờ Hàn Phi người đối đầu lớn nhất cũng là duy nhất của hắn lại đang tham gia võ thí tấn giai nhị giai.
Trong mắt người khác nhìn ra Hàn Phi hoàn toàn không biết lượng sức mình, Hàn Thành Võ lại không cho rằng như thế. Nơi viền mắt bị Hàn Phi đấm một quyền cho tới bây giờ vẫn còn mơ hồ cảm thấy đau đau, mà lúc đó Hàn Phi còn chưa là võ sĩ.
Hàn Thành Võ trở thành võ sĩ thì bại bởi Hàn Phi không phải là võ sĩ, lúc luyện ra đấu khí cùng nắm giữ đấu kỹ thì lại thảm bại bởi Hàn Phi vừa mới trở thành võ sĩ. Đối với Hàn Phi, hắn có một loại sợ hãi đã ăn sâu vào xương tủy rồi.
Chỉ là nếu như Hàn Phi thành công tấn cấp vào nhị giai, không thể nghi ngờ là triệt để đẩy hắn về phía sau, nguyện vọng trả thù lúc trước sợ rằng vĩnh viễn là hy vọng xa vời rồi.
Lo lắng, sợ hãi, còn có một chút mong muốn, đây là tâm tình của Hàn Thành Võ lúc này.
Mà còn một người cực kỳ quan tâm đối với Hàn Phi chính là Hạ Thiên Nhai, Hạ Thiên Nhai với Hàn Thành Võ tâm tình tuyệt nhiên tương phản. Hắn căn bản không tin Hàn Phi có thể thắng lợi, hắn xem ra Hàn Phi chỉ muốn có chút danh tiếng mà thôi, cuồng vọng tự đại cực điểm.
Hạ Thiên Nhai nghĩ như vậy không phải không có đạo lý, hắn từ nhỏ đã được coi là thiên tài võ sĩ, mười ba tuổi xông mạch đấu khí thành công, chỉ dùng một năm đã tấn chức nhị giai võ giả, thực lực tăng trưởng cực nhanh, ở trong lớp niên thiếu của Thánh Đường này cũng là số một.
Hắn làm sao có thể tin tưởng Hàn Phi chỉ mất một tháng có thể bằng mình khổ tu một năm chứ, bởi vậy hoàn toàn mang theo tâm tư chế giễu chờ xem Hàn Phi xấu hổ.
Còn một người tương đối quan tâm tới Hàn Phi đó là Rope, là võ sĩ số một của Thánh Đường, hắn là người chủ trì tấn giai võ thí. Hắn đối với Hàn Phi dĩ nhiên có một loại cảm giác nhìn không thấu, thiếu niên này dường như lại sáng tạo ra kỳ tích.
Nhưng mà trước ánh mắt của mọi người, trong lúc bước vào võ trường, Hàn Phi đưa toàn bộ lực chú ý lên đối thủ của hắn ---- Thánh Đường võ sĩ Daisy.
Hàn Phi đối với giáo đạo võ sĩ trong Thánh Đường cũng không quen biết, chỉ biết Daisy là nhị giai võ giả, chủ hệ đấu khí lôi thuộc tính, Daisy trong Thánh Đường là một người võ sĩ tương đối thấp.
Thay hai cái tinh thiết trọng kiếm bình thường, hai bên đứng cách nhau hơn mười thước, hạn võ linh pháp trận chậm rãi khởi động trên mặt đất, hình thành một bình chướng màu bạch ngân trong suốt bao quanh hai người.
Kết giới bình chướng của linh pháp trận ngoại trừ phòng ngừa ngoại nhân can thiệp vào trận đấu bên trong, còn có thể ngăn tới đấu khí đấu kỹ của hai bên phát sinh bên trong vô tình ngộ thương người đang xem ở bên ngoài.
Đồng thời với hạn võ linh pháp trận phát động, Hàn Phi cảm thấy như có một lực lượng vô hình bao phủ lên trên người mình, sản sinh ra áp lực ở khắp nơi.
Tuy rằng loại áp lực này cũng không cường liệt, không bá đạo lắm, thế nhưng Hàn Phi phát hiện ra tốc độ xoay tròn của tinh vân bên trong tinh khí hải cũng trở nên thong thả hơn nhiều, mà đấu khí huyền phù bên trên tinh vân cũng ảm đạm đi không ít.
Không thể nghi ngờ, đây chính là tác dụng của hạn võ linh pháp trận, nhưng mà Hàn Phi phát hiện ra nó chỉ có hiệu quả với đấu khí, đối với tiên thiên chân khí lưu chuyện trong cơ thể mình cũng không có ảnh hưởng bao nhiêu.
Tay trái cầm kiếm, Hàn Phi giơ tay phải nắm tay đặt tại ngực, hướng về Daisy thi lễ, đối phương cũng hoàn lễ tương tự!
-Bắt đầu! ~ Rope chủ trì võ thí trầm giọng nói, đồng thời trở về chỗ đặt đồng hồ cát lên trên bàn.
Tấn giai võ thí của Hàn Phi chính thức bắt đầu!
Hai tay cầm tinh thiết trọng kiếm, Hàn Phi vọt nhanh tới trước phát động công kích trước tới Daisy, trong nháy mắt đã tới bên cạnh đối phương.
Daisy hơi gật đầu, hắn đối với tinh thần chiến đấu chủ động tiến công của Hàn Phi rất là tán thưởng. Bởi vì rất nhiều võ sĩ tham gia khảo hạch đều thường thường áp dụng thủ thế để kéo dài thời gian, lại không biết trong không gian có hạn này, lui lại cũng không phải là tuyển chọn tốt lắm.
Vừa tiến vào phạm vi công kích đấu kỹ hữu hiệu nhất, Hàn Phi bỗng nhiên vung trọng kiếm lên bổ xuống, hai đạo kiếm quang kim sắc hình cung rời khỏi kiếm bay vụt ra, rít gào hướng về phía Daisy.
Đây là Song Hình Cung Trảm có lực công kích mạnh nhất trong đấu kỹ cơ sở hệ kim mà Hàn Phi nắm giữa. Một lần phóng ra có thể phát sinh hai đạo khí nhận tả hữu giáp công, làm cho đối thủ khó lòng phòng bị.
-Hắc! ~ Daisy vốn bận mà vẫn ung dung nhất thời biến sắc, đột nhiên lùi lại phía sau hai bước, trọng kiếm trong tay đồng thời triển khai.
Trên thân trọng kiếm của hắn có một tia điện mang màu tím, trong nháy mắt đã vọt tới đón đỡ hai đạo đấu khí kiếm quang, lập tức hai hình cung kiếm quang bị đánh nát bấy, đấu khí chạm vào nhau vang lên những tiếng động không dứt bên tai.
Chống đỡ được song hình cung trảm của Hàn Phi, Daisy nâng kiếm chuẩn bị phát động công kích, thật không ngờ động tác hắn vừa đưa ra, thì hai đạo kim sắc khí nhận lại bay tới trước mặt.
Thế nào nhanh như vậy! lúc này Daisy mới thật sự thất kinh, thật không ngờ tốc độ phóng ra đấu kỹ của Hàn Phi lại nhanh tới như vậy.
Nhưng dù sao hắn cũng là võ sĩ thân kinh bách chiến của Thánh Đường, nửa người dưới bảo trì bất động, nửa người trên đột nhiên ngửa về phía sau, hai đạo khí nhận hầu như bay sát qua ngực của hắn.
Daisy thiếu chút nữa bị ăn hai đạo khí nhận trở mình về phía sau té ngã một cái, rồi bật người đứng dậy. Hắn cầm chắc tinh thiết trọng kiếm trong tay, mũi kiếm còn phát ra những điện mang nhè nhẹ đang chuẩn bị phát ra chiêu đấu kỹ thứ ba đâm tới Hàn Phi!
Cạch cạch tiếng thiểm điện vang lên, hơn mười điện mang từ trên đỉnh đầu Hàn Phi đánh xuống, bao phủ Hàn Phi hoàn toàn ở bên trong!
Hàn Phi chưa từng nhìn thấy đấu kỹ quỷ dị như vậy, công kích lại từ trên trời giáng xuống, bất ngờ không kịp đề phòng bị điện mang liên kích mấy cái, cảm thấy cả người tê rần, không thể nhúc nhích được, đấu khí song hình cung trảm vừa tới cánh tay đã không thể khống chế được mà tiên tán đi mất.
Nhân cơ hội này, Daisy xông lên, huy kiếm bổ về phía Hàn Phi!
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Quyển 2: Thánh Đường võ sĩ.
Chương 24: Tấn giai thành công.
Người dịch: Mr5800
Nguồn: metruyen.com
Ở trong đám thánh đường võ sĩ của Tập Thủy Thành, Daisy tuy rằng võ giai không cao, thế nhưng hắn nắm giữa cao cấp đấu khí lôi hệ hiếm có hạng nhất --- khí lôi dẫn.
Tuy rằng là tam giai cao cấp đấu kỹ, thế nhưng yêu cầu tu luyện Khí Lôi Dẫn cũng không cao, nhị giai lôi hệ cao cấp võ giả cũng có thể miễn cưỡng nắm giữ được. Nhưng mà uy lực của Khí Lôi Dẫn không phải là ở chỗ sát thương địch nhân, mà là nó có thể dùng đấu khí dẫn động sấm sét đánh xuống làm cho đối phương tạm thời bị tê liệt.
Đấu kỹ lôi hệ phần lớn đều chứa thuộc tính tê liệt, chỉ là rất dễ bị đối thủ có phòng bị sử dụng đấu khí trung hòa, chỗ cường đại của Khí Lôi Dẫn là ở phạm vi công kích, võ sĩ dưới tứ giai không có hộ giáp đấu khí rất dễ trúng chiêu.
Khí Lôi Dẫn tuyệt đối là một tuyệt chiêu sát thủ của Daisy, nếu như vừa rồi không phải Hàn Phi phát ra liên tiếp hai Song Hình Cung Trảm tạo thành uy hiếp cực lớn cho hắn, bằng không hắn cũng không liều mạng dùm hơn phân nửa đấu khí trong khí hải ra để phóng một chiêu cao cấp đấu kỹ.
Hàn Phi không biết đặc điểm của lôi hệ đấu kỹ, cho nên không kịp đề phòng nhất thời chịu thiệt thòi lớn, tình thế cuộc chiến đảo ngược trong nháy mắt.
Thấy Hàn Phi lâm vào trong hiểm cảnh, Hàn Thành Võ trong đám người vây xem thở dài một hơi thật lớn, trên mặt Hạ Thiên Nhai cũng không khỏi lộ ra vẻ cười cười, hắn dường như thấy được dáng dấp thảm bại rời trường của Hàn Phi.
Mà Hàn Mộc Thiên cùng Denniliya vì Hàn Phi mà đổ mồ hôi hột, Hàn Mộc Thiên không kìm được lòng mà nắm chặt bàn tay, hận không thể xông lên trợ giúp Hàn Phi ngăn cản lại một kích này.
Mắt thấy trọng kiếm của Daisy sắp chém lên trên người Hàn Phi. Hàn Phi nhìn như không thể tránh né được bỗng nhiêu trượt dài về phía sau với một loại tư thế di động rất quỷ dị, vừa vặn tránh né được một kích của Daisy trong tình thế bắt buộc.
Đây là tiên thiên chân khí liên tục lưu chuyển trong kinh mạch của Hàn Phi đã cứu hắn một lần. Khí Lôi Dẫn của Daisy quả thật rất lợi hại, nhưng mà đối với Hàn Phi thời gian ảnh hưởng cũng vô cùng ngắn, trong lúc chỉ mành treo chuông, tiên thiên chân khí tự động hộ chủ giải trừ trạng thái tê liệt của Hàn Phi.
Trên thực tế vận dụng đấu khí cũng có thể giải trừ được trạng thái tê liệu của sét đánh, chỉ là đợi đấu khí từ tinh khí hải thôi phát ra sợ rằng trọng kiếm của Daisy đã chém lên trên người Hàn Phi rồi.
Trong lúc vội vàng, Hàn Phi sử dụng thân pháp khinh công, đầu ngón chân liên tục điểm về sau tới hơn bảy tám mét, một lần nữa tạo thành cự ly với Daisy.
Nếu như không phải bất đắc dĩ, Hàn Phi cũng không muốn sử dụng vũ kỹ của kiếp trước để tránh làm cho người khác chú ý quá mức. Cho nên hắn khi thối lui tới cự ly an toàn lập tức dừng chân, trọng kiếm liên tục huy động, Song Hình Cung Trảm, Hỏa Diễm Trảm thay nhau phát sinh, hướng về Daisy phát sinh công kích như cuồng phong sậu vũ.
Trong nhất thời ở võ trường đấu khí tung hoành ngang dọc, kiếm quang kim sắc cùng hỏa diễm xích sắc bay lượn khắp bầu trời, thỉnh thoảng còn có lôi điện tử sắc xẹt ngang qua, kình khí xé rách không khí tạo lên tiếng rít liên tiếp.
Thủ pháp công kích như vậy không có bao nhiêu kỹ xảo để mà nói, nhưng mà đê giai võ sĩ trong khi luận bàn là thường sử dụng nhất đi, đồng thời đánh nhau cũng không phải sống chết mà xem ai phản ứng nhanh hơn, đấu khí hùng hậu hơn, mãi tới khi một phương bại mới thôi.
Trong nháy mắt, Hàn Phi một lần nữa lại chiếm thượng phong, trong võ trường cũng không có nơi nào có thể trốn tránh được cả, khoảng cách xê dịch cũng không lớn. Hắn phóng ra đấu khí rất nhanh chóng làm cho Daisy tương đối chật vật, vừa phải lánh đối phương vừa nghĩ biện pháp tới gần Hàn Phi.
Đấu kỹ phóng ra luôn luôn có khoảng cách, Daisy bị đánh cho hầu như không thể ngẩng mặt lên được, trải qua nỗ lực một thời gian hắn rốt cuộc cũng lần nữa tiếp cận được tới đối phương. Hắn buông tha việc công kích bằng đấu kỹ, bằng vào kiếm kỹ lôi điện cận thân của mình mà dành thế thượng phong.
Vũ kỹ kiếm kỹ cùng đấu khí trên Cửu Thiên đại lục là cùng một nhịp thở, Daisy chủ tu lôi hệ đấu khí, hắn sử dụng kiếm kỹ cũng nhanh chóng sắc bén, tuy rằng là tinh thiết trọng kiếm, thế nhưng dưới đấu khí thôi động, kiếm thế phát ra, từng đạo kiếm quang tử điện từ bốn phương tám hướng bao phủ Hàn Phi bên trong.
Có ý tứ! ánh mắt Hàn Phi sáng lên, Daisy hiển nhiên mạnh hơn nhiều tên võ sĩ cùng cấp mà Hàn Phi đã giết ở trong rừng rậm Hô Khiếu, không chỉ một bậc, thảo nào võ sĩ Thánh Đường được mọi người tôn sùng tới như vậy.
Đối mặt với công kích sắc bén của Daisy Hàn Phi không chút hoang mang vừa đánh vừa lùi. Hắn chóng lại lôi điện kiếm kỹ của Daisy hoàn toàn sử dụng kiếm chiêu mà Carol đã truyền thụ: khảm, bổ, chém, cắt, gọt, khiều, …những kỹ xảo cơ bản, nhưng đưa đặc tính của tinh thiết trọng kiếm phát huy ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Chiêu thức tuy rằng giản đơn, nhưng Hàn Phi lại thủ vô cùng nghiêm mật, làm cho Daisy không chiếm được một chút tiện nghi nào cả, vũ khí của hai bên đánh cùng một chỗ phát sinh ra những tiếng vang đinh đinh đang đang.
Mà Hàn Phi cũng không phải chỉ phòng thủ không, đồng thời với triển khai du đấu Daisy hắn thỉnh thoảng còn phát ra một đấu kỹ bất thình lình, khiến cho tiết tấu công kích của Daisy bị xáo trộn, uy lực của kiếm kỹ tự nhiên bị suy yếu đi nhiều.
Song phương chiến đấu kịch liệt làm cho những người bên cạnh xem rất hào hứng, không ít võ sĩ tuổi trẻ của Thánh Đường nhìn vào không chớp mắt, cảm thấy vô cùng bội phục vì Hàn Phi có lực lượng đánh ngang tay với Daisy.
Trên mặt Carol hiện lên nụ cười, hắn vì học đồ mà cảm thấy kiêu ngạo tận đáy lòng.
Thời gian từng giây trôi quan, Daisy không phải không muốn kết thúc trận đấu trong vòng thời gian quy định, nhưng mà mặc kệ hắn biến chiên thế nào, Hàn Phi thủy chung vẫn chống đỡ vững vàng, lão luyện tuyệt không giống với một thiên niên võ sĩ mới chỉ hơn mười tuổi.
Tiến công không thành công ba bốn lần, Daisy rốt cuộc cũng thừa nhận Hàn Phi không phải là không biết lượng sức mình mà khiêu chiến nhị giai như dự liệu của hắn, quả thực hắn đã có thực lực của nhị giai võ giả rồi.
Trên thực tế, trong lòng hắn mơ hồ cảm giác Hàn Phi có khả năng bảo lưu lại vài phần thực lực, cách nghĩ này tuyệt đối kinh người, nhưng tuyệt đối không phải không có khả năng.
Mắt thấy thời gian sắp hết, Daisy có chút không cam lòng mà gầm lên một tiếng, buông tha sách lược công kích nhanh, giơ trọng kiếm trong tay lên chém thẳng vào đầu Hàn Phi. Quang mang đấu khí thoáng hiện trên thân kiếm, dĩ nhiên làm dùng chiến pháp lấy cứng chọi cứng.
Không ngờ hắn biến chiêu này, Hàn Phi cũng thay đổi theo, căn bản không chiến đấu chính diện cùng với Daisy, bỗng nhiên lùi nhanh về phía sau, giật lại cự ly phát ra một cái Hỏa Diễm Trảm!
Daisy vội vã thu kiếm về trước người chặn lại Hỏa Diễm Trảm của Hàn Phi, đồng thời với việc đấu diễm tiêu tan, hắn nghe thấy trọng tài võ sĩ ở bên ngoài la lên:
-Đã hết giờ!
Thời gian đã hết! Daisy cụt hứng buông trọng kiếm trong tay xuống, cảm giác thất bại mạnh mẽ trong lòng.
Mà Hàn Phi lại đi tới trước cung kính thi lễ với hắn nói rằng:
-Daisy các hạ, cảm tạ ngài chỉ giáo.
Thái độ thắng mà không kiêu của Hàn Phi không khỏi làm cho Daisy nổi lên hảo cảm, hắn hoàn lễ nói:
-Không dám, ngươi là dùng thực lực của mình dành được thắng lợi.
Lúc này, hạn võ linh pháp trận chậm rãi đóng lại, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên trong đám người vây xem, bởi vì bọn họ vừa được chứng kiến một kỳ tích nho nhỏ sinh ra.
Hàn Phi, tấn chức nhị giai võ giả thành công!
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc