Liên Hoa Bảo Giám
Chương 489 : Eland, gián điệp ba mặt.(1)
Dịch&Biên dịch : lanhdiendiemla
Nguồn : Tàng Thư Viện
Cuộn giấy sau khi mở ra dài chừng hơn mười mét, bên trên chức vị và tên ngươi nhất nhất đối ứng, từ phải sang trái địa vị dần dần giảm đi, mà từ hàng đầu tiên chính là thống soái tối cao --- chí thánh chúng thần chi hoàng , Samar ! Tiếp đến tự nhiên là đại nghị trưởng Ziege, hai chức vị này không chút ngạc nhiên, Đỗ Trẩn chỉ liếc qua liền nhảy qua chúng, theo thứ tự xem đến phía sau .
Cả danh sách lấy khung của thần thánh liên minh nghìn năm trước làm gốc, lại bổ xung một chút chức vì phù hợp với thời đại, và chia ra làm hai hệ thống lớn. Trong đó, hệ thống quân sự lấy chín chức vị lớn làm đầu, phân biệt là chính phó trưởng quan của ba chiến khu lớn, thống soái hải quân, tổng tham mưu trưởng, cùng với một vị tư lệnh bộ đội dự bị chiến lược, chín người này chính là cửu đại nguyên soái thần thánh liên minh !
Dưới cửu nguyên soái , thành lập ra bản bộ tham mưu, bộ tình báo, bộ huấn luyện, cục chiến khí quân giời … vân vân tóm lại là mười ba bộ lớn, trưởng quan của mười ba bộ này, cùng với tướng lĩnh trọng yếu trong bộ tác chiến, còn lại là chức đại tướng, thượng tướng …
Xuống dưới nữa các bộ nhỏ chi tiết, Đỗ Trần bỏ qua, quay đầu nhìn lại chính thể ------ chia ra là đại nghị trưởng bằng cấp với Thần hoàng, ba nghị trưởng bằng cấp với nguyên soái, chín thượng nghị viên bằng cấp với đại tướng bốn sao, mười ba người này dựng lên tầng tối cao của chính thể liên mình, lại hướng xuống dưới, là hàng đống chức vụ hạ nghị viên, tham nghị viên vẫn vân .
Cơ bản khung này làm rõ, Đỗ Trần nhìn lướt qua tên đối ứng với chức vụ, suýt nữa cười vỡ bụng.
Trên bảng chức vụ đã điền xong một vài cái tên, nhưng đại bộ phận còn trống không, trong đó, Bairu được thỏa nguyện, tên viết dưới chức nghị trưởng, còn Ferdinand với thân phận viện trưởng đấu thần học viện, cũng chiếm cứ một xuất nghị trưởng, bất quá đáng cười là …. Tên ngố Thomas không ngờ xuất hiện dưới tổng tham mưu trưởng của liên minh, Thomas tổng tham mưu trưởng, ông trời ơi, tên ngốc này có thể nghĩ ra quân mưu kế sách à ?
Có điều Đỗ Trần rất nhanh hiểu ngay được đây là an bài của giáo hoàng, chính là muốn đem bộ não của liên minh khống chế trong tay. Thomas không nghĩ ra kế sách, nhưng hắn có thể đem mệnh lệnh của giáo hoàng quán triệt tới cùng không chút sơ sót!
Còn sau tên của Thomas là…. Thần thánh liên minh, tư lệnh bộ độ dự bị ba chiến khu, thần tứ công tước, Francis đại nguyên soái tôn miện!
( tôn kính + vương miện, thôi ta để nguyên dù sao nó thể loại fantasy có thêm mấy danh xưng kỳ quái cũng là bình thường )
Đỗ Trần ngửa mặt lên trời khẽ thở ra một hơi, bình ổn lại chút tâm tình kích động. sau khi đem danh sách này thêm vào ấn tín của thần hoàng, mình liền là đại nhân vận ngay dưới Thần hoàng và sư phụ…..
Đỗ Trần đại nguyên soái tôn miện.
Ferdiand cười nói :
-” Lão đệ. Không đại nguyên soái các hạ còn chưa vừa ý sao ?”
Đỗ Trần tiện tay ném cuốn giấy lên bàn ,
-” Chẳng thể gọi là vừa lòng hay không vừa lòng, mọi việc ngày nay ta làm đều là phục vụ cho Đỗ Trần thần của ta , mà cái chức vụ đại nguyên soái này ….. cũng là ngồi tạm thay cho thần của ta không thích giao tiếp thôi! Ferdinand nghị trưởng, ngươi cho ta xem cái danh sách này là ý tứ gì ?”
Ferdinand kinh ngạc với Đỗ Trần sủng nhục không hề nhiễu động, chỉ cuộn sách nói :
-” Ngươi xem danh sách này, bây giờ những cái tên đã viết xong dưới chức vụ, vậy trên cơ bản là đã xác định rồi. Hản là sẽ không có sai lầm gì ! Có điều trên danh sách còn có rất nhiều chỗ trống ….. mà ta lần này thay mặt giáo hoàng tìm ngài, chính là muốn hỏi ý kiến của đại nguyên soái ngài, ngài xem ….. những chức vụ này điển vào tên của ai mới dược đây !?”
Lời nói rất mập mờ, bền ngoài là hỏi ý kiến của đại nguyên sóa, kỳ thực ý tứ ngầm là ---- Francis, giáo hoàng ta tuân theo lời hứa, đem vị trí đại nguyên soái cấp cho ngươi. Nhưng sau khi thần thánh liên minh chính thức được thành lập, binh sĩ thủ hạ của mỗi nguyên soái không thể phân phối loạn. Tiếng là đại nguyên soái, nhưng vẫn là mỗi người mang binh tướng của mình ! Như vậy mấy vạn binh sĩ trong tay của ngươi cũng không xứng với vị trí đại nguyên soái !
Lại nói, bây giờ là lúc chia xẻ quyền lợi, chúng ta chia như thế nào đều nói được, nhưng thật sự phải khai chiến với Ma tộc rồi. Ngươi một trưởng quan tổng dự bị đội thực sư phải chinh chiến ta đại lục. Như thế, mấy vạn binh sĩ đủ dùng sao ?
Nếu binh sĩ của ngươi không đủ dùng. Chịu liên lụy chính là nhân loại ! Cho nên, vì đại cục tương lại của nhân loại không thể chịu liên lụy, ta cho ngươi một cơ hội, thừa dịp hiện tại mau chóng an bài thân tín bên trong liên minh, hình thành vây cánh của chính mình !
Không thể không nói, tầm mắt của giáo hoàng rất sâu xa, đầu óc không hề u mê!
Đỗ Trần vuốt mũi, gõ gõ cuộn giấy trên bàn, Ferdinand nhìn theo ngón tay của hắn, Đỗ Trần gõ lên chính là cột đại tướng bốn sao , lập tức cười nói :
-” Thần tướng Đỗ Đức tung hoành sa trường không có địch thủ , một trận chiến băng phong Kinh Cức cốc càng chấn kinh thiên hạ ! Hắn chiếm cứ một suất đại tướng bốn sao cũng là thiên kinh địa nghĩa !”
Đỗ Trần cười cười, ngón tay khẽ chỉ một vị trí khác ,
-” Công quốc Mickey là cái trục trung ương của tam đại lục, việc liên quan đến xoay chuyển toàn cục, như vậy nữ vương Liya ….”
Ferdinand nhiu mày, khẽ kéo cuộn giấy, để ngón tay Đỗ Trần dịch sang phía trái, “ Công quốc Micky dù sao là nước nhỏ vùng biển, nhân khẩu không quá mấy trăm vạn, miếng bánh to phó tổng tham mưu trưởng này, còn phải lưu lại cho đế quốc Mc Allen… bất quá ngươi nói cũng có đạo lý, thuộc hạ tổng dự bị đội, thượng tướng tham mưu cơ yếu, đồng thời ngồi vào thượng nghị viện thế nào ?”
Đỗ Trần không đáp, ngón tay lại chỉ một chỗ .
-” Fassino Dwarf bộ tộc sở trường tác chiến đặc chủng hơn nữa vương tử Sam là bạn học giao tình nhiều năm của ta, năng lục không cần nghi ngờ…”
Ferdinand thấy Đỗ Trần nhịu nhận chức vụ của Liya, cười thoái mái nói :
-” Việc của vương tử Sam, lão đệ ngươi yên tâm, liên minh không chỉ có nhân loại, bệ hạ sớm có tâm tư định đề bạt mấy chủng tộc lớn cho cân bằng rồi …. Bộ đội đặc chủng Fassino, trung tướng Sam !”
-"Giáo khu của Đỗ Trần hiện nay đã bao trùm phương nam của Einstein , tín đồ ngàn vạn …”
-"Minh đao Brooke nghị viên!"
-“Bạn học cũ của ta Jason thật sự không phải tu luyện tài liệu đấu khí, bất quá hắn đối với kinh thương …”
-"À, tổng bộ hậu cần đang thiếu một vị quan điều độ …”
Hai người ngươi tới ta đi, rất nhanh liền phân chia xong một khối bánh thuộc về Đỗ Trần, cuối cùng, Đỗ Trần hài lòng gật đật đầu, cười hỏi :
-” Ferdinand lão ca, với nhãn quan của ngươi xem ra, đại nhân vật thần thánh liên minh cuối cùng sinh ra sẽ có ai ?”
Ferdinan trầm tư thật lâu, chần chờ nói :
-” Nòng cốt cao cấp chân chính không gì ngoài cửu nguyên soái và tam nghị trưởng, ta và Bairu chia ra chiếm cứ một vị trí nghị trưởng, còn lại một cái ….. có thể cấp cho Nanortimor vương của Ya-Qin, dù sao hắn cũng là bá chủ của cả một đại lục, cương thổ có một không hai trong các nước thiên hạ, nói cái gì cũng phải được cấp một vị trí gần với giáo hoàng bệ hạ !”
-" Tiểu sư đệ Chesini của ta cũng nên tốt nhiệp rồi ….”
Đỗ Trần cảm thán than một câu khó hiểu, lại hỏi ,
-” Cửu nguyên soái thì sao ?”
Lần này Ferdinan trả lời phi thường thống khoái ,
-” Trước tiên có thể khẳng định. Gia chủ của vẫn thần ngũ gia sẽ chia ra chiếm cứ năm chức nguyên soái, lại tính thêm ngươi và Thomas, thế là thất đại nguyên soái rồi ! Hai nguyên soái khác …. A, a phía Thương Khung truyền lại tin tức, tiểu võ tôn và Sư Tâm Vương còn coi là nể mặt bệ hạ, vậy hai chức nguyên soái liền lưu lại cho bọn họ . Ắt rằng quốc quân các nước sẽ bất mãn với phương án phân phối này, nhưng vấn đề do thực lực , bọn họ cũng không dám nói thừa !”
Nhắc tới Sư Tâm vương, Đỗ Trần tức thời nghĩ tới quá khư, không khỏi tư lự về một trường đại chiến vô song trên biển Emerald …. Tung hoành ngạo nghễ, giữa lúc đàm tiếu mười vạn đại quan tan tành mây khói, Lôi Vân chỉ tới đâu, không ai dám đánh thẳng cưồng sư chiến kỳ, Sư Tâm Vương Alonso, Thương Khung Thiên Kiêu, anh hùng rõ ràng trước mắt !
Ài, không biết lão sư tử kia ra sao rồi, thật sự có chút nhớ hắn a!
Mang theo mấy phần tư niệm khó hiểu về Sư Tâm Vương , Đỗ Trần đưa tiễn Eland và Ferdinand ra cửa, lúc đi hai bên ước định, Eland sẽ cũng cấp hướng dành động bất kỳ lúc nào, ra sức đảm bảo Lanning sẽ không gây thêm phiền toái cho Đỗ Trần trên Minh hội. Còn Đỗ Trần nhìn bóng lưng Eland, đột nhiên cảm thấy mình cũng già đi rất nhiều. Loáng một cái đã mấy năm, mình đã lập bang mở hội, còn ngựa non năm đó đã trưởng thành rồi …
Liên Hoa Bảo Giám
Chương 489 : Eland, gián điệp ba mặt.(2)
Dịch&Biên dịch : lanhdiendiemla
Nguồn : Tàng Thư Viện
Đỗ Trần biết Eland là lễ pháp đại thần của Lanning, có lẽ sẽ là thủ tướng tương lai, cũng biết hắn là gián điệp thánh giáo, bạch y đại giáo chủ của ám điện, nhưng … không biết còn bao nhiêu người nhớ được. Một thân phạn khác của Eland !?
Eland cùng Ferdianand trở về phòng làm việc của viện trưởng. Đóng cửa rồi, đột nhiên nhún vai ,
-”Hồng huyết nhân thật sự là hỗn loãn không chịu được, thành lập một cái liên minh kháng địch nho nhỏ cũng phải làm bao nhiêu hiệp nghị ngầm như vậy, điều hòa thế lực các phương … hừ, nếu là ở vào ví trí Tử huyết nhân chúng ta, mấy câu nói liền có thể tổ hợp ra một liên minh hiệu quả cao !”
Lông mày tím của Ferdinand nhướng lên ,
-” Hồng huyết nhân an dật quá lâu rồi, khog tránh khỏi sinh ra nhiều tệ nạn ! Bất quá Minh hội Ôn Tuyền Sơn cũng thật sự là quá phiền toái rồi, bảng chức vị của Liên Minh mỗi ngày đều biến hóa, rồi, sau khi hôm nay Francis đã chia bánh lại thay đổi rồi, Ngũ hào, may chóng đem tình báo mới nhất cho nguyên soái Bowness đi !”
Elend vô lực xua xua tay ,
-” Ta một mặt tìm hiểu tin tức Lanning cho thánh giáo, lại một mặt thay nguyên soái Bowness thám tính tin tức của thánh giáo, bây giờ lại phải giúp Francis đối phó với Baergena …. Thật sự không thể bận hơn rồi, bảng chức vị mới nhận này liền phiền ngươi chuyển giao cho nguyên soái đi !”
Ferdinand trầm ổn gật gật đầu ,
-” Cũng được ! Ta nói này Eland, trong kế hoạch đại nhân vật của Tử huyết nhân chúng ta, người khác tối đa chẳng qua là gián điệp kép, nhưng ngươi chân đạp ba thuyền, ba mặt tra sét ngầm…. quả thực là công tích trác tuyệt !”
-" Được rồi ! So với Nhị hào ngươi, ta có là cái gì ? Ài, nói công lao ta lại nhớ tới, gần đây ta nghe bằng hữu ở hội nghị liên tịch tối cao truyền đến một tin tức nhỏ ----- Nhất hào người thần bí nhất trong kế hoạch đại nhân vật, đã có được tiến triển đột phá rồi !”
Mắt Ferdinand sáng lên ,
-” Nói mau, tiến triển gì ?”
Eland giang hai tay ra ,
-” Việc của nhất hào ngay cả nguyên soái cũng không rõ, ta nào có thể nói rõ ? bất qua ta nghe nói , không lâu trước, nhất hào nhiều năm không có tin tức truyền về một phong mật hàm, nguyên soái sau khi xem qua lão lệ ngang dọc, ngửa mặt lên trời than dài, còn nói những năm còn sống cuối cùng cũng có thể dẫn tộc nhân trở lại tam đại lục rồi, ngươi nói xem , đây không phải là tiến triển mang tính đột phá còn có thể là cái gì ?”
Hai người nhìn nhau, đồng thời cười lớn, rất chân thành rất vui sướng.
Đứng ở lập trường Tử huyết nhân, bọn họ có đầy đủ lý do để cười lớn một hồi.
Sau khi cười xong Eland ném cho Ferdinand mấy cái bình nhỏ ,
-” Nói chuyện nghiêm túc nào, đây là tân dươc mới nhất của Phillip đại nhân, trong đó một bình có thể có thể che dấu máu tím của chúng ta khi Amiya ngân châm đâm vào ---- hiện tại Hồng huyết nhân tra xét gắt gao, ngươi để ý một chút ! Mấy bình khác gọi là thiên lệ, cách sử dụng viết trên mật thư rồi, đợi sau khi ngươi chính thức tiếp nhận chức viện trưởng liền dùng thứ này khống chế giáo công của học viện, Tử huyết nhân chúng ta ngàn năm không thấy được mặt trời, rất cần tư nguyên của đấu thần đảo tới bổ xung ….”
Hắn chỉ vào huyệt thái dương của chính mình -“ Đầu óc “!
Sau khi Ferdinand có được bình thuốc, đột nhiên thở dài ,
-” Nếu như Phillip đại nhân là Tử huyết nhân thì tốt rồi …”
Eland lặng yên không nói, với thân phận của hắn, đối với hiện trạng của Ma tộc tự nhiên hiểu rõ vô cùng ------ Ma tộc vốn nhân khẩu không nhiều, sau khi trải qua đại kiếp nạn Hồ Hồ thú chỉ còn lại hơn ba trăm vạn, nhưng hiện nay Phillip không chế vong linh binh đoàn, quân đoàn Minh thú công lại tổng số vượt quá ba trăm vạn …. Binh sĩ ngoại tộc so với nhân khẩu bổn tộc còn nhiều hơn, đây luôn là căn nguyên của họa loạn a, bất quá hiện tại gặp phải đại địch Hồng huyết nhân, trường họa loạn này còn chưa bạo phát ra thôi .
Trong mật thật có chút lặng lẽ, Eland cười cười ,
-” Đừng nhắc đến cái này nữa ! Tam hào, cuối cùng nhắc nhở ngươi một việc ---- khi ngươi đưa tin cho nguyên soái cẩn thận một chút, ta có được tin tức, cây Sinh Mệnh gần đây và Nguyên soái rất không tốt, sợ rằng tín sứ ngươi trong Sinh Mệnh mê cung sẽ gặp phải chút rắc rối !”
Ferdinand sửng sốt,
-” Nguyên soái và cây Sinh Mệnh không phải là sớm có hiệp nghị sao ? tại sao …”
Eland cười khổ nói :
-” Còn không phải là vì Hỏa hoàng trong Tứ ngự thần thú !”
Ferdinand ồ một tiếng, việc này hắn biết ----- cây Sinh Mệnh sau vẫn thần đại chiến, đem Hỏa Hoàng ủng hộ Hồng huyết nhân cầm tù trong thân thể, nhưng thời gian chuyển dời, trải qua nghìn năm sau suy nghĩ và lập trưởng của mỗi bên biển đổi không còn như nhau nữa ------- Hỏa Hoàng ngày nay đã vứt bỏ lập trường chia cách Tử huyết nhân và Hồng huyết nhân, một lòng chỉ muốn tìm lại hài tử bị thất lạc ! Nguyên soái Bowness nắm lấy điểm này, đạt thành hiệp nghị đồng minh với Hỏa Hoàng !
Khi trộm lấy thi thể của Auerbach, nguyên soái phái người mang máu của Hỏa Hoàng tới nhân gian tìm con, nhưng không ngờ rằng, Tử huyết nhân chấp hành nhiệm vụ kia làm việc bất lợi, chẳng những làm mất máu của Hỏa hoàng, còn khiến cho cây Sinh Mệnh phát giác… mẹ nó !
Nghĩ tới đây Ferdinand nhin không được thầm mắng tên khốn kiếp kia, nhưng tiếp đó lại cười, bời vì sau đó, nguyên soái Bowness một là không làm đã thì làm tới cùng, tự mình suất lĩnh chính vị Minh vương thú vừa mới sinh ra giết vào Sinh Mệnh tù lung, cứng rắn cứu Hỏa Hoàng ra ! Hiện giờ Hỏa hoàng xem như là người hợp tác của Tử huyết nhân …
Như vậy, cây Sinh Mệnh còn có thể tốt đẹp với Tử huyết nhân sao ?
Ferdinand cảm thây không yên tâm, hỏi :
-” Cây Sinh Mệnh thay đổi thái độ, sẽ không ảnh hưởng tới kế hoạch của chúng ta chứ ?”
Eland cười :
-” Ngươi yên tâm đi ! Trước đây Nguyên soái nhỏ nhẹ với cây Sinh Mệnh là bởi vì phải dự vào cây Sinh Mệnh mới có thể hoàn thành đại di dân của Tử huyết nhân chúng ta, nhưng bây giờ chúng ta có Minh Vương thú rồi …. Nói đơn giản, sự cần thiết của chúng ta đối với cây Sinh Mệnh không còn lớn nữa, như vậy Nguyên Soái cũng có vốn liếng đàm phán với cây Sinh Mệnh, cây Sinh Mệnh còn không dám làm việc quá phận --- ta nhắc nhở ngươi cũng là vị đề phòng vạn nhất !”
Ferdinand gật gật đầu, đích xác, mười hai Minh Vương thú bằng với một con Thanh Biều, năm đó chỉ một con Thanh Biều kia có thể giúp mấy trăm vạn Hồ Hồ thú đại di dân, sau khi bị giết chết một Singh, chỉ còn lại mười một Minh Vương thú giúp đỡ ba trăm vạn Tử huyết nhân di dân là hoàn toàn đủ rồi !
Hai người lại thương đàm chút việc vặt, đột nhiên mặt đối mặt vỗ tay, làm một lẽ tiết rất cổ xưa !
Tiễn Eland đi, ánh mắt Ferdinand kiên định , đứng ở cửa sổ nhìn xuống cả đấu Thần Đảo, lẩm bẩm tự nói.
" Phụ thân, tổ phụ, liệt vị tiên tổ, hài tử của mọi người dùng thời gian sau mươi năm, rốt cuộc hoàn thành mộng tưởng mọi người dùng sinh mệnh đối lấy …. Liệt tổ liệt tông yên tâm. Ferdinand sẽ làm tinh thần tín ngương, cội nguồn sức mạnh của nhân loại vì Từ huyết nhân mà phục vụ ! Đấu thần đảo, đấu thần đảo thuộc về Tử huyết nhân, sẽ do ta trông giữ, không cho phép bất kì ai thương tổn tới nó … vì quyền lời sống dưới ánh mặt trời !”
Liên Hoa Bảo Giám
Chương 490: Quyết định của Đỗ Đức(1)
Dịch&Biên dịch : ngunuong
Nguồn : Tàng Thư Viện
Minh hội ở Ôn tuyền sơn, khối đản cao mặc dù đã phân chia tốt rồi, nhưng nếu Đỗ Trần muốn yên tâm nuốt được khối đản cao này xuống bụng thì những chuyện cần làm vẫn phi thường nhiều.
Ziege nói rất có lý, minh hội uống mãu mặc dù là giáo hoạng một nhà độc chiếm, các chức vụ trọng yếu cũng đều là giáo hoàng tự định, nhưng cường quốc thiên hạ cũng không phải là ít, quân vương các nước này cũng không phải là đồ ngu ngốc ăn hại mặc cho giáo hoàng chia đản cao còn mình ngu ngốc chờ kết quả!
Bọn họ sẽ vì chính mình mà tranh thủ quyền lợi, sẽ chia rẽ đối thủ, sẽ liên hợp bằng hữu …… Nói một câu, đêm trước hôm Minh hội Ôn tuyền sơn, là một đêm chém giết không có khói lửa. Trong trường chém giết này Đỗ Trần cần có bằng hữu.
Hoàn hảo, bằng hữu của Đỗ Trần tịnh không ít.
Còn cách Minh hội chính thức hai chục ngày, Giáo hoàng giá lâm đấu thần đảo, lấy danh nghĩa thần hoàng tương lai tổ chức bữa tửu yến lần đầu tiên trước hội. Trong bữa tiệc, Giáo hoàng mang danh sách các chức vụ tiết lộ cho quân vương các nước, thử xem phản ứng của mọi người! Kết quả không ngoài dự đoán – Bái Lỗ, Thomas, Ferdinand các đại nhân vật này vốn là thân tín của Giáo hoàng, lại quả thật là có bản lĩnh, các quốc quân mặc dù bất mãn giáo hoàng an bài qua nhiều thân tín tiến vào vị trí cao tầng, nhưng cũng phải gật đầu cam chịu. Nhưng các quốc quân thấy Francis cái tên này lại cũng xuất hiện trong danh sách cửu đại nguyên soái, nhất thời tất cả đều biến sắc, mũi thương đầu quay về phía Đỗ Trần.
Ngươi một tên tiểu lãnh chứa thổ địa có tám trăm dặm cũng muốn ngồi ngang hàng với quân vương các nước chúng ta, thậm chí là ngồi cả lên đầu chúng ta sao?
Đỗ Trần ở tửu yến lần đầu tiên nhận đủ lườm nguýt, rồi đến chiều muộn ngày thứ hai, sáu mươi bảy nước bên bờ Đại tam giác hải vực đồng thời bị hải tộc tập kích, Hỉa hoàng Đại tam giác Goeth đối với việc này phun ra một câu giải thích rất thản nhiên – Xin lỗi nhé, đội thuyền mậu dịch của sư phụ của Hải hoàng Đại tam giác hải vực ta, Francis gặp phải hải tặc đánh cướp, ta để báo thù cho sư phụ mới phát động đại tác chiến thanh trừng hải tặc, kết quả không cẩn thận nhỡ tay làm hỏng vài chiếc quân hạm của các ngươi …. Ha ha xin lỗi nhé!
Kết quả là trong bữa tửu yến thứ hai, sáu mươi bảy nước duyên hải mậu dịch đồng minh nhất trí thông qua nghị quyết - ủng hộ Francis làm Đại nguyên soái ! ! !
Gần đến buổi tửu yến lần thứ ba, thanh âm của những kẻ phản đối vẫn còn rất đông đảo. Nhưng Đỗ Trần mang tiểu sư đệ, vương trữ của Nanotimor – Chesini lòng vòng một hồi, kết quả người Ya-Qin đại lục từ đâu mọc ra một tên râu ria, vuốt râu trừng mắt hét lớn:”Francis không làm đại nguyên soái, cả Ya-Qin đại lục đều không phục!!!”
Tới tửu yến lần thứ tư, Đại biểu cho các chủng tộc phi nhân loại ở Einstein đại lục Tắc Mỗ , người thừa kế của Gaia gia tộc – kẻ không chế thực sự của thương minh tam đại lục Cổ Sâm cười nói đi theo sau Đỗ Trần, mở miệng ra là lão đồng học, ngậm miệng lại là huynh đệ, nhất thời lại khiến cho làn sóng phản đối nhỏ đi vài thành.
Mà đến khi còn cách minh hội tầm bảy ngày, gia chủ của vẫn thần ngũ gia tất cả giá lâm, Juncker lão gia tử lớn tuổi nhất không nói gì, chỉ là trong bữa tiệc rượu chơi với Đỗ Trần hai ván xúc xắc, hơn nữa thua cho Đỗ Trần vài vạn kim tệ ……
Sắc mặt cuủa quân vương khắp tam đại lục nhất thời cuồng biến. Ngoại trừ Lanning vương Baergena không có mặt mũi ở lại, lúc này đã lui ra ngoài, không còn bất kỳ kẻ nào dám nói nhảm thâm một câu!
Lúc đó, đề danh Đỗ Trần, tất cả thông qua.
Đêm hôm đó, Đỗ Trần nhận được một bao lớn ấn tín mà Bái Lỗ đưa riêng trở về chỗ, còn bĩu môi. Ai, vẫn thần ngũ gia đến quá sớm rồi. Phải nhanh nhanh bảo Harry nói với các lão đại ở York trấn, không cần dùng những kẻ phản đối ở các quốc gia phát động xã hội đen bạo động nữa …
Trở lại chỗ ở tạm thời hiện giờ, Đỗ Trần ầm một tiếng vứt tất cả đám ấn tín đại biểu cho thân phận đại nhân vật lên bàn, ánh mắt đảo qua mọi người một lượt – Liya, Đỗ Đức, Dịch cốt, Andy, … Ngoài trừ Adam, Aliza và hai vị lão tổ mẫu đang trấn thủ Đỗ thành, còn có Francisca trở lại gia tộc St.Duck hồi báo, các nhận vật hạch tâm của Đỗ Trần đã tụ tập hết ở đây.
Trong số này, tuyệt đại bộ phận là bởi vì chuyện Mayfair và Mai Lâm Tháp mới đến Đấu thần đảo. Bất quá có Đỗ Đức là ngoại lệ - hắn sắp đảm nhiệm đại tướng bốn sao của liên minh, thân mang trọng trách, đến hôm minh hội chính thức phải xuất trường để tham gia nghi thức nhậm chức nên mới đến Ôn tuyền sơn – Đấu thần đảo.
“Các vị, đến bây giờ đản cao của nhân viên sở thuộc của Đỗ thành chúng ta toàn bộ đã đến tay, người duy nhất bất mãn chính là Lanning vương Baergena, nhưng trong tay ta có chiếu thư của thánh Bowen, có thể trực tiếp bỏ qua ý kiến của Lanning … “ Đỗ Trần nhoẻn miệng cười, “Còn chần chừ cái gì? Chia đản cao đi! Cấm lấy ấn tín, các ngươi chính là đại nhân vật trong thần thánh liên minh rồi!”
Cảnh Đỗ Trần dự liệu là mọi người nhảy lên hoan hô ầm ĩ, tranh cướp ấn tín lại không xảy ra, Liya vừa cười vừa đứng yên nhìn, Dịch cốt cũng rất trầm ổn, mắt nhìn đống ấn tín, nhưng không vươn tay ra lấy … chỉ có tuyết bỉ nhân Harry sắc mặt đỏ hồng, liếm liếm môi, mắt gắt gao dán chặt vào cái nhỏ nhất – kim ấn của Liên minh tình báo bộ binh đô liên lạc quan mà nuốt nước bọt, nhưng nìn mọi người không ai động đậy, hắn cũng cắn răng cố nhẫn xuống xúc động trong nội tâm!
Mà Đỗ Đức đột nhiên thân thể run lên, thiết giáp kêu leng keng ầm cả lên, mọi người đều kinh ngạc liếc nhìn hắn, nhưng thấy bộ dạng hắn vẫn như vậy, cũng vô tình quên đi!
Đỗ Trần nhíu mày lại:”Sao vậy? Còn muốn ta tự mình đưa vào tay các ngươi sao? Hary!”
“Ồ! Ca ngợi chủ nhân duệ trí mà vĩ đại. Harry … Harry chính là tuyết bỉ nhân có quan chức cao nhất trong lịch sử! Ta … ta là tuyết bỉ nhân vĩ đại nhất … ô ô!” Tuyết bỉ nhân khóc không ra tiếng, nhảy dựng lên ôm lấy kim ấn hung hăng hôn một cái, nước mắt chảy ròng ròng nói:”Chủ nhân, Harry thực sự ca ngợi ngài!”
Đỗ Trần cũng chỉ cười.
Mọi người cũng tự cầm lấy khối đản cao của mình, bất quá ngoài ý nghĩ của mọi người chính là Đỗ Đức một lần liền cầm lấy cả hai phần – hắn lấy xong ấn tín Đại tướng quân của chính mình rooifm thuận tay cầm luôn ấn tín Đại nguyên soái của Đỗ Trần lên, rất là tự nhiên, không có chút nào do dự, tại chỗ liên mắc vào cái móc câu thứ ba ở đai lưng chiến giáp của mình! Sau đó, hai tròng mắt sau thiết diện của Đỗ Đức đột nhiên nhìn vào Đỗ Trần, nhưng lại một tiếng cũng không nói!
Dịch cốt lập tức không chấp nhận được, Đỗ Đức ngươi chưa được phê chuẩn đã lấy luôn ấn của Đại nguyên soái đeo lên người, không phải là quá cuống vọng sao? Đúng là ở quân phương Đỗ Thành ngươi là nhân vật số một, nhưng mà đại ấn của cửu đại nguyên soái chính là tượng chính cho chí tôn trong quân giới, là thứ mà ngươi hỏi cũng không hỏi là có mang trên người sao? Dịch cốt quát lên:”Đỗ Đức, ngươi đây là … “
Đỗ Trần khoát tay:”Dịch cốt, không nói nữa! Đỗ Đức không lấy ta cũng sẽ vứt ấn tín Đại nguyên soái cho hắn - thứ này trong tay hắn so với trong tay ta thì hữu dụng hơn!”
Dịch cốt thở dài buông xuôi, không nói gì nữa.
Đỗ Đức đột nhiên phát ra tiếng cười khàn khàn:”Có kim ấn của Đại nguyên soái, Đỗ thành đã có thể không để ý đến luật pháp của Lanning, thoải mái chiêu binh! Đỗ Đức muốn từ đại thảo nguyên McAllen chiêu thu bảy vạn thú nhân, từ Einstein trong lưu dân chiêu thu hai mươi vạn chiến sĩ loài người. Cộng với số thú quân vốn có tạo thành ba mươi vạn đại quân, do một mình Đỗ Đức ta thống soái. Nghĩa phụ … có dám đáp ứng không?”
Liên Hoa Bảo Giám
Chương 490: Quyết định của Đỗ Đức(2)
Dịch&Biên dịch : ngunuong
Nguồn : Tàng Thư Viện
Đến lúc này, đến cả Liya cũng hơi nhíu mày một chút, Đỗ Đức hôm nay làm sao vậy? Như thế nào hắn sau khi cầm lấy ấn tín Đại nguyên soái thì lại có chút … quái dị? Quân đội ngày thường năm ba vạn người để cho hắn thống soái thì còn có thể. Nhưng đã ai gặp lãnh chúa chỉ có thể ra lệnh cho vài trăm thân binh, tướng lĩnh thủ hạ lại khống chế ba mươi vạn đại quân chưa!?
Sợ rằng lãnh chúa có đại độ hơn nữa, cũng không thể cho phép tướng lĩnh thủ hạ binh quyền nặng như vậy!?
Đỗ Đức lẳng lặng nhìn Đỗ Trần, người ngoài nhìn vào, Đỗ Đức thiết diện lại thêm một chút quái dị. Nhưng không ai biết, từ khi Đỗ Trần ôm một đống ấn tín trở về, tư tưởng của Đỗ Đức liền rơi vào trạng thái cực kỳ cuồng bạo hỗn loạn, từng đoạn từng đoạn hình ảnh đứt quãng xẹt qua trong đầu, cùng với tình hình trước mặt rất tương tự …
Trong đại điện huy hoàng lấp lãnh. Chín người ngồi ở cùng một chỗ, đều lơ đãng nhìn sang bên cạnh, một lão nhân áo tím để trước mặt chín cái kim ấn.
“Chư vị, ấn tín làm xong rồi, cầm lấy chúng đi, các vị chính là Cửu đại Nguyên soái của thần thánh liên minh rồi!”
Lão nhân áo tím nói, cùng với mấy lời chia đản cao nghĩa phụ vừa nói có gì khác nhau!? Trước mắt là một đống ấn tín, với tình hình ngày đó có gì khác nhau!?
Cho nên thật sự, Đỗ Đức dựa theo tình hình tròn đại điện ngày đó xuất hiện trong đầu, rất tự nhiên cầm lấy ấn tín đại nguyên soái … Xin? Hỏi? Không, Đại nguyên soái vẫn thần vốn chính là ta, Đỗ Đức lấy lại thứ thuộc về chính mình, sao lại phải hỏi ý kiến người khác?!
Giờ phút này, Đỗ Đức rút cuộc cũng lấy lại được một bộ phận trí nhớ - nguyên lai ta là một trong vẫn thần cửu đại nguyên soái. Mặc dù là ai thì còn không rõ. Nhưng ta dám chắc ta là vẫn thần đại nguyên soái!
Đáng chết, ta đường đường là Đại nguyên soái lại đi làm nghĩa tử của Francis!?
Đỗ Dức đã nghĩ tại chỗ hoành kích giết chết Đỗ Trần. Nhưng đại não lại bị một đoạn trí nhớ khác lấp đi …
Vẫn chính là tòa đại điện đó, chín người đều đeo đại ấn Nguyên soái, một thú nhân cao lớn hỏi:”Không có binh, làm sao xưng là nguyên soái!? Thần hoàng bệ hạ, minh hội Vân tiêu kinh nghị quyết toàn thể nhân loại không chia rẽ, liên hợp lại phản khánh tử huyết nhân, lúc này liên minh tổng cộng có hai trăm bảy mươi vạn quân đội, cửu đại nguyên soái chúng ta phân phối số quân đội này như thế nào!?
“Lynch Baton nguyên soái, bất diệt tử thần của chúng ta! Ngươi hỏi chuyện này có thấy là quá ngốc không? Hai trăm bảy mươi vạn quân đội, đương nhiên là chín nguyên soái mỗi người thống lĩnh ba mươi vạn quân đội, chẳng lẽ ngươi còn định lấy thâm mẫy vạn nữa sao!?
“Margaret, ngươi nói cũng chẳng thông minh gì! Ta Khắc Lai Uy Nhĩ thật ra không để ý đến mình có bao ngiêu quân đội, nhưng ta không quen nhìn ngươi phi dương bạt hỗ, muốn có ngiều quân đội chính là ngươi đó?!”
“Được rồi, không cần làm ồn! Phong thần, ngươi và thấm thủy thần nữ gặp mặt là rộn lên, đã hơn mười năm rồi, không thấy mệt sao? Nghe Thái Dương thần Mễ Cao ta một câu … “
Chín người vì phân phối quân đội mà làm ầm lên, Đỗ Đức đối với trường tranh đoạt này trí nhớ rất là mơ hồ, nhưng hắn vẫn nhớ rõ ràng, chính mình trong trận tranh cãi liếc mắt nhìn người chủ trì hội nghị Thần Hoàng Prince! Mà đúng lúc này, trong mắt Prince hiện lên một hàn quang cực kỳ kinh khủng, khiến cho lòng người run sợ.
Đáng chết, tổng cộng có hai trăm bảy mươi vạn đại quân, chia cho chín người các ngươi, Thần Hoàng Prince ta đây còn lại cái gì!? Chẳng lẽ muốn ta thống soái mấy trăm thân binh, mà chín tên thuộc hạ các ngươi lại thống lĩnh ba mươi vạn đại quân sao? Các ngươi tranh đi đoạt lại, ai nghĩ tới cảm nhận của Prince ta!? Thần Hoàng rất vĩ đại, nhưng hắn cũng là một chính trị gia. Chỉ cần là chính trị gia, sẽ tự hỏi như vậy!
Vì vậy Thần Hoàng nói:”Chư vị không cần tranh cãi nữa! Tôn chỉ của Vân tiêu minh hội là thản thành bố công, Prince ta nói tẳng một lời – Chư vị mỗi người ba mươi vạn đại quân, Thần Hoàng Prince ta thủ hạ còn cái gì nữa? Ý kiến của ta là … … “ Nói xong, Thần Hoàng ánh mắt sắc bén đảo qua mọi người một lượt, đấu khí mạnh mẽ đã sắp đạt đến điểm cuối của con đường đấu thần cũng tràn ngập khắp đại điện!
Đoạn hình ảnh này cũng kết thúc với sự phẫn nộ và uy hiếp của Thần Hoàng!
Đỗ Đức cũng nổi giận, đáng chết, ta đường đường là thần tứ thân vương, Đại nguyên soái, là anh hùng được vạn người kính ngưỡng! Ngươi, ngươi Francis lại dám để cho ta gọi là nghĩa phụ!?
Ách, hình như là ta tự mình chủ động gọi thì phải, mà Francis cho tới nay đối với mình vẫn rất tôn kính, hơn nữa trong khi mình gọi hắn là nghĩa phụ, hắn cho tới bây giờ cũng không lên tiếng …
Tiểu tử này cũng coi như là có vài phần tự biết mình, bất quá ngươi dù sao cũng là đã vũ nhục ta. Trong lòng Đỗ Đức lại nổi lên sát ý!
Nhưng lại đúng lúc này, đoạn hình ảnh thứ ba lại xuất hiện tròn đầu hắn …
Đó là trong Vân tiêu kinh minh hội, mình nhìn danh sách quân đội được phân phối tới tay, không nhịn được một tia cười khổ, ngửa mặt nhìn trời mà thở dài:”Prince, lại chỉ vì quân quyền, ngươi lại âm thầm bày mưu loại trừ đệ nhất chiến tướng ta sao!? Cha mẹ ta chết dưới tay tử huyết nhân, quê nhà ta cũng đang ở dưới sự thống trị của Ba ni Tư … Ta chỉ muốn ba mươi vạn đại quân để khôi phục gia viên. Kết quả, ngươi cho ta sáu vạn người già yếu tàn tật!?”
“Ai, không trách mọi người đều nói, nỗi bi thương của danh tướng, không phải là chết trận trên sa trường, mà là không gặp được chủ tốt! Đến như Thần Hoàng hôm nay cũng không thể khác với tục nhân, thiên hạ to lớn, còn có lãnh tụ có thể để cho ta thi triển hết khả năng sao?”
Đoạn hình ảnh này trôi qua rất nhanh! Thông qua trường cảnh sự thật trước mắt đã gợi lên từ trong chỗ thâm sâu nhất trong trí nhớ của Đỗ Đức. Nhưng hôm nay sự thật với trí nhớ khác nhau, không hề tương tự, Đỗ Đức cũng nghĩ ra chính mình sau đó gặp phải chuyện gì!
Bất quá Đỗ Đức rất dễ dàng từ các đoạn hình ảnh đứt quãng kia chắt lọc ra được một ít tin tức – Đầu tiên, hắn thấy được ánh mắt của Thần Hoàng, tự nhiên không phải là Prince, cũng giống như vậy, hắn cũng không phải là ba người Thái Dương thần, Phong thần, Bất diệt tử thần, càng không có khả năng là Margaret nữ nhân đó! Còn liên tường đến truyền thuyết anh hùng trong thần phổ của Thánh giáo, mấy điều như cha mẹ chết trong tay ma tộc, mất đi gia viên, lại là Nguyên soái lấy sáu vạn nhân mã khởi gia ! Vậy Đỗ Đức ta chính là …
Sau thiết diện của Đỗ Đức, khóe miệng lộ ra nét tươi cười, hắn không nhớ ra, nhưng thông qua hình ảnh cùng với phân tích phát hiện ra thân phận của mình!
“Nếu mình thật sự là hắn, theo thánh giáo ghi lại thì ta hẳn là chết trận sa trường, quyên mình vì nhân loại! Vậy chính mình vì sao lại trở thành hắc giáp thiết diện, toàn thân bị lửa thiêu, lại bị phong ở giữa tảng nham thạch lớn đó!?”
Đỗ Đức cố nghĩ nguyên nhân của điều này, nhưng đầu não lại ẩn ẩn đau đớn, hắn cũng chỉ có thể trở lại sự thật, lại suy nghĩ như thế nào xử lý Đỗ Trần!
Các đoạn hình ảnh liên tục xung kích, khiến cho phẫn nộ trong lòng Đỗ Đức ít đi rất nhiều, nhớ đến “danh tướng chi bi” trong đoạn hình ảnh ngắt quãng thứ ba, còn có tình thế hôm nay, như thế nào mới có thể khiến cho việc phát huy trên chiến trường của hắn có lợi nhất …
Vì vậy Đỗ Đức mới hỏi vấn đề vừa rồi, cũng chính là tiêu điểm của cuộc tranh luận giữa Thần Hoàng và các nguyên soái – Quân quyền và tín nhiệm! “Ba mươi vạn đại quân, do một mình ta thống lĩnh, nghĩa phụ … có dám đáp ứng?!”
Francis, nếu ngươi có thể trong vấn đề này vượt qua Vạn cổ Thần Hoàng Price, Đỗ Đức ta thống lĩnh binh sĩ chinh chiến vì ngươi, vì ngươi mà diệt hết ma tộc, đánh xuống cả thiên hạ này.
Đỗ Trần rất kinh ngạc nhìn Đỗ Đức, gãi gãi đầu, “Ba mươi vạn … “
ánh mắt mọi người đều hạ xuống trên người Đỗ Trần, đương nhiên, ngoại trừ bản thân Đỗ Đức, khôgn ai biết một câu trả lời này của Đỗ Trần có ý nghĩa gì!
trong lúc này, Đỗ Trần hết lần này tới lần khác chần chờ, trong miệng lẩm nhẩm ba mươi vạn, ba mươi vạn, ba mươi vạn... tính tính toán toán làm người ta phì cười.
Đỗ Đức lẳng lặng nhìn Đỗ Trần, làm một tướng lĩnh quân sự, hắn mặc dù không tính là tinh thông tư duy của chính khách, nhưng cũng biết quyết định này không phải dễ dàng có thể đưa ra.
thật lâu sau, Đỗ Trần hình như tính toán xong, vỗ bàn: 'ba mươi vạn tuyệt đối không được."
Dịch cốt thở phào nhẹ nhõm, harry âm thầm gật đầu, thầm nói, lúc này mới phù hợp lẽ thường, ai có thể giao quyền chỉ huy ba mươi vạn đại quân vào tay người khác? về phần Liya lại mở to hai mắt, nhìn Đỗ Trần khóe miệng nở nụ cười....
Đỗ Đức trong lòng thở dài, thôi, thôi, thiên hạ vô hùng chủ, từ xưa danh tướng lắm bi ai... hắn chậm rãi đứng lên, muốn đi ra ngoài.
Đỗ Trần đột nhiên rất dõng dạc nói: "ba mươi vạn thất ự không được, ít phải bốn mươi vạn."
Đông, đông, đông, Đỗ Đức xoay người lại bước tới trước mặt Đỗ Trần, lạnh lùng nói: "ngươi thật sự dám cho ta bốn mươi vạn đại quân, hơn nữa do ta toàn quyền thống suất, ngươi không hỏi gì về quyết sách quân sự?"
Đỗ Trần giơ tay, giải thích cho mọi người ý nghĩ của mình: "mọi người nghĩ chút xem, hôm nay chúng ta chia phần rất vui vẻ, nhưng ngày mai nếu ma tộc thật sự đánh tới thì sao? chúng ta đại nguyên soái, đại tướng quân. hôm nay nhận được bao nhiêu, thì ngày mai phải nỗ lực cho nhân loại bấy nhiêu! ta là tổng dự bị đội tư lệnh quan, chức vụ này nói trắng ra là, mặc kệ chiến khu nào gặp kình địch, chịu không nổi, ta đều phải đi cứu viện bọn họ, đấu với cường địch."
Đỗ Trần nhìn mọi người, vỗ bàn nói; 'nhưng hôm nay Ma tộc chẳng những có lão già Bowness, vong linh đại quân của phillip, lại xuất hiện vong linh dị thú khắc chế thánh quang của ta! vậy chỉ dựa vào khu khu mấy vạn quân của chúng ta bây giờ, có thể gánh nổi trách nhiệm chức vụ tổng dự bị đội chiến lược sao? cho nên khoách quân tất yếu, càng không thể khoách kiến ít! bốn mươi vạn, Đỗ Đức, ngươi dám mang đến cho ta thiếu một người, ta dùng quân pháp xử ngươi.'
Đỗ Đức không dám tin tưởng, hồ nghi nhìn chằm chằm Đỗ Trần; 'ngươi không sợ ta nắm binh, tạo phản sao?'
Đỗ Trần đột nhiên bĩu môi, thầm nói, Đỗ Đức có tinh thần khế ước của tiểu bối bối hạn chế. mặc dù hắn cũng có thể phá ra khế ước, nhưng lúc ấy, không phải là khế ước mất hiệu lực, mà là khát vọng của Đỗ Đức đối với chiến tranh lên cới cực vọng áp đảo khế ước. là tình huống đặc thù! cho nên, chỉ cần mình không có phát sinh xung đột với giấc mọng khát vọng chiến tranh của Đỗ Đức. vậy tuyệt không có khả năng đưa tới Đỗ Đức phản bội.
vì vậy, Đỗ Trần yên tâm lớn mật nói: 'dùng người thì không nghi ngờ người, nghi ngờ người thì không dùng ngươi."
Đỗ Đức đột nhiên quỳ xuống đất, tay phải đặt lên ngực trái, thi quân lễ nói; 'Đỗ Đức nguyện vì Nghĩa phụ thống suất bốn mươi vạn thiết kỵ, địch của nghĩa phụ. hẳn là chết dưới quân trận của Đỗ Đức."
Đỗ Đức xưng hô với Đỗ Trần vẫn là nghĩa phụ như cũ.
nhưng đây cũng không có gì kỳ quái. sự thật thì, từ khi phá phong ấn nhớ lại chuyện cụ - hắn sau khi được Đỗ Trần cứu, mất đi tuyệt đại bộ phận trí nhớ. chỉ để lại một năng lực quân lược khắc cốt minh tâm, tiếp đó, tiểu bối bối lại dùng thôi miên thuần cùng tinh thần khế ước, khiến cho Đỗ Trần dưới trạng thái không biết gì, cho rằng mình là đệ đệ của tiểu bối bối, là nghĩa tử của Đỗ Trần! thậm chí đến lúc đó, Đỗ Đức vẫn đáng không biết mình mang tinh thần khế ước.
sau đó, Đỗ Đức lại trải qua đủ loại chuyện, rốt cục hôm nay biết mình là ai, nhưng lại cẩn thận nghĩ, thân phận chính thức của hắn chỉ dùng ý nghĩ phân tích tới, àm không phải dùng trí nhớ nghĩ lại.
cái này như là một người ở nông thôn, nếu ngươi đột nhiên nói cho hắn một chút đầu mối, để cho hắn hiểu được, a , nguyên lai mình từng là một vị quốc vương! vậy kế tiếp, trong khi hắn ăn cơm, thì vẵn cầm bánh bao ăn như trước kia, hay là cầm dao dĩa ăn như quốc vương? hiển nhiên là người đó vẫn lấy tay bốc bánh bao mà không phải theo lễ tiết quý tộc, bởi vì hắn chỉ nghĩ mình là quốc vương mà không phải tìm về thói quen là quốc vương trước kia, tính tình, bản tính... thậm chí tôn nghiêm.
Đỗ Đức chính là loại tinh huống này, nếu hắn hoàn toàn tìm về hết thảy trí nhớ đại nguyên sóai trước kia, vậy hắn tuyệt đối không mở miệng kêu người khác là nghĩa phụ! nhưng lúc này..... hắn chính là Đỗ Đức, hết thảy hành vi phương thức đều là hình dáng tổng tư lệnh quân đội thành Duerkesi cũ.
xem khí phách thiết huyết của thần tướng Đỗ Đức, Đỗ Trần cười cười: 'khoách quân là không có vấn đề! bất quá Đỗ Đức, ta phải nói rõ với ngươi trước, quân phí phòng thành quân Duerkesi là do giáo hoàng oan đầu to chi ra, ngươi trong khi khoách quân thì cũng cấp cho giáo hoàng chút thể diện, để cho hắn an bài một chút mật thám - nếu khôgn vạn nhất lão già samar mất hứng, đoạn quân phí của chúng ta thì sao/'
Đỗ Đức gật đầu; 'có thể, ta sẽ xử trí tốt mật thấm."
Đỗ Trần bổ sung: "bất quá, cũng đừng quá cầu toàn ủy khuất, hết thảy với nguyên tắc ngươi khống chế tuyệt đối quân đội, nếu giáo hoàng quá phận... ngươi con mẹ nó đừng sợ quân phí bị đoạn, lão tử mấy năm nay gia để còn có thể nuôi nổi bốn mươi vạn đại quân."
Đỗ Đức ôm quyền nói: "tuân mệnh, như nghãi phụ không nhắc nhở gì nữa, Đỗ Đức tối nay sẽ đi cả đêm tới đại tam giác hải vương vương cung, xin mời hải vương goeth hiẹp trợ ta xây dựng hải quân! ngàoi ra, mượn andy bên người nghĩa phụ - tân kiến hải quân phải có dị thú chiến đấu dưới biển sâu, andy sau khi biến thân thì có trợ giúp cực lớn đối với hải quân trên biển, đồng thời andy cũng có thể thay ta thủ tín goeth.
"được, đi sớm về sớm." cho Đỗ Đức cờ chỉ huy cao nhất, chuyện còn lai Đỗ Trần thỏai mái buông tay; "tót lắm, Đỗ Đức đi làm khoách trương quân đội, những người khác đều chuẩn bị đối với điển chức nhận lễ bảy ngày sau...' nói xong, mặt Đỗ Trần đột nhiên hồng lên, đây là chuyện ngàn năm khó gặp; 'à... liya lưu lại.'
mọi người rời đi, liya như con mèo nhỏ co lại trên ghế, tò mò nhìn Đỗ Trần đang đỏ mặt, thầm nói, quái. Francis tiểu tử này trước kia cũng thường xuyên lưu lại mật đàm với mình sau hội nghị, nhưng lại không có đỏ mặt bao giờ! nhìn Đỗ Trần ở trước mặt mình muốn nói lại thôi, Liya người hiểu rõ Đỗ Trần nhất cũng mơ hồ: "uy, nói chuyện đi! ngươi lưu người ta lại là muốn nói chuyện gì?'
nói cái gì? Đỗ Trần thầm nói, ta muốn xác nhận với ngươi một chuyện - mấy ngày trước đây steven đột nhiên cảnh báo Đỗ Trần, để cho hắn cảm thấy nhưu quên gì đó, kỳ thật Đỗ Trần ý thức được mình đã quên gì, nhưng một là cả ngày bận bịu, hai là Đỗ Trần vẫn không có ý hỏi tư vấn. lúc này mứoi trì hoãn tới hôm nay lưu lại liya một mình để hỏi.
tránh con mắt của Liya, Đỗ Trần ngồi bên liya, tay chân có chút lóng ngóng: "cái.... đại ca ta hôm trước có nói với ta một câu, hắn nói...'
"steven tên lưu manh kia có gì để nói? nhìn bộ dáng ấp a ấp úng của ngươi... hừ hừ. dám chắc không phải lời gì tốt đẹp!'
Đỗ Trần cắn răng, thầm nói, loại chuyện này hỏi trực tiếp thật sự có chút nói không nên lời! bèn trả lời; "không đề cập tới đại ca nữa, ta muốn hỏi một câu, ngươi bỏ lại một đống chuyện nội vụ trong nước, lại ở thành Duerkesi của ta không đi... là vì cái gì! tại sao?"
"bổn nữ vương còn không phải là vì.... liya đột nhiên trong lòng căng thẳng, xem ý nghĩ của hắn, khỏanh khắc liền ý thứuc được một tẩng ý tứ ẩn giấu sau lời anỳ! sắc mặt thoáng hồng, liya ra vẻ hào phóng, vỗ vỗ vai Đỗ Trần; 'đương nhiên là vì giúp huynh đệ mình, ngươi không cần quá khách khí.'
ngươi nha đầu đáng chết không hiểu sao, hay là cố ý giả hồ đồ với ta? Đỗ Trần liếc mắt nhìn Liya đang đặt bàn tay nhỏ bé lên vai mình, hỏi càng thêm rõ ràng: "ngươi vỗ vỗ đánh đánh một nam nhân, không sợ tương lại không lấy chồng được sao?"
Liya sắc mặt càng hồng, cả thân thể đều co lại trên ghế, nhưng kiên cường chống lại, cái cổ béo mập phát ra tiếng hừ; 'hừ, người theo đuổi bổn nữ vương rất nhiều, không nói ở ngoài, bổn nữ vương cũng nuôi trăm tám mươi tên nam sủng đều là chuyện ngoắc ngoắc móng tay mà thôi.'
Đỗ Trần; '...." (đôi này nói chuyện có vẻ hài hước nhỉ)
Liya đột nhiên cúi đầu, nắm nón tay, vân vê nói; 'uy, ngưuơi nói có hay không có nam nhân nguyện ý cưới một người đàn bà mà tuổi lớn hơn hắn, còn muốn thông minh hơn hắn? nói thật đi, hình như rất nhiều nam nhân đều sợ lão bà thông minh hơn hắn."
Đỗ Trần suy nghĩ một chút, rất chăm chú nói; 'Nam nhân nói lời này, đều là nhưng nam nhân không có tự tin, nam nhân có tự tin, không nói lời này.'
liya khóe miệng lộ ra một nụ cười ngọt ngào, tiếp đó, hai ngưuời đột nhiên đều không biết nói gì cho tốt, trong phòng lâm vào trầm mặc thật lâu...
đột nhiên, Đỗ Trần kinh ngạc nhìn chằm chằm chóp mũi Liya; "tuổi ngươi lớn hơn ta sao?"
liya lại gật nhẹ đầu: "đương nhiên, ta không phải nói qua rồi soa? tỷ tỷ ta bằng tuổi helen.'
'nga!'
đơn giản một hỏi một đáp, hai người lại lâm vào trầm mặc một lần nữa....
lần này là Liya mở miệng trước: "uy, tuổi ta lớn hơn ngươi, lại thông minh hơn ngươi, vậy ngươi có dám hay không...."
'có dám hay không làm gì chứ?'
liya lặc lắc đầu, cười xấu nói; 'cso dám hay không từ sau gọi ta là nữ vương tỷ tỷ?'
Đỗ Trần cắt ngang; "làm ta sợ muốn chết, còn tưởng rằng ngươi muốn hỏi ta có dám cưới ngươi không."
liya nhíu mày: "hừ, ngươi tưởng rằng ngươi là ai? bổn nữ vương sau đít còn một liên đội theo đuổi, gả cho ngươi ư? tự tác đa tình."
Đỗ Trần cũng hừ một tiếng: "ngươi tự mơ tưởng sao, chỉ bằng bộ dáng nam nhân của ngươi, ai dám cưới ngươi."
Liya ưỡn ngực: "nam nhân bà? ngươi gặp qua nhân nhân bà có bộ ngức vị đại thế này chưa?'
Đỗ Trần; "..." (OMG-lại nữa rùi)
hai người lần thứ ba lâm vào trầm mặc.
lại là liya mở miệng trước phá tan trầm mặc: "hôn thê của ngươi rời đi, không muốn tìm lại sao/ ngươi là Đỗ Trần thần sử, thuộc thần duệ tộc phổ...."
"thần duệ đích xác có thể cưới ba thể tử, đại ca ta steven người tình càng vô số, nhưng ta ở nơi này...." Đỗ Trần chỉ chỉ ngực mình; 'thật khó chịu, nhưng Tuyết cơ dù sao cũng là vị hôn thê chính thức của ta, nữ nhân của Francis ta, chỉ cần không chủ động giải trừ hôn ước với ta, vậy là nữ nhân duy nhất kiếp này của ta."
liya lần này không có lâm vào trầm mặc, mà cười hì hì hà hà nói; 'không thấy được, ngươi là người chuyên tình a."
Đỗ Trần cười cười: "thật lâu thật lâu trước kia, ta còn là tiểu hài tử, có một lão đầu mang ta từ trong hắc bang ra. nói cho ta ba câu - bán nước hàng địch, không xứng làm người! khi sư diệt tổ, không đáng làm người! mà đối với nữ nhân hai tâm ba ý, không phải gia môn! ba câu này theo ta suốt đời, hôm nay ta vô quốc vô sư, chỉ có thể nhớ kỹ câu nói cuối cùng....'
liya giật mình hiểu ra, gật gật đầu: "ta hiểu được rồi - nguyên lai ngươi tên ngốc xui xẻo bị quái lão đàu tẩy não từ nhỏ! hi, bất quá ngươi giờ này... không phải tam thiếu gia ngu ngốc thành st. john sao?'
Đỗ Trần liếc mắt nhìn Liya; 'ta có bộ dáng gì, bằng đầu óc của ngươi, sợ rằng đã sớm nhìn ra? nói nhảm làm gì?' đi tới bên cửa, nhìn cảnh sắc đấu thần đảo, đột nhiên thở dài.
không biết Tuyết Cơ bây giờ thế nào, có hay không đang chịu khổ! chịu khổ, nhưng cuộc sống cũng tuyệt đối không dễ chịu.
cách đấu thàn đảo 150 hải lý về phía nam. phụ cận hổ sa tiểu đảo, sóng biển quay cuồng, bóng đêm hạ xuống, ngòai khơi sóng biển đang quay theo một dòng chảy quỷ dị, mà hạch tâm dòng suối này là một tiểu thạch rộng năm sáu mét vương, tuyết cơ, roland, charleman ba ngươi. đang bị một đoàn hải thủy huyền phù giữa không trùng giam trên tiểu thạch.
ngày đó tuyết cơ cùng bi ca tử sĩ từ biệt, đi tham vọng Đỗ Trần. bất quá vận mệnh nữ thần mẹ mìn tựa hồ chơi đểu nàng - tuyết cơ chạy tới kinh ức côc, Đỗ Trần dã về thành, tuyết cơ tới thành Duerkesi, Đỗ Trần lại đi tới đấu thần đảo... kết quả tuyết cơ đuổi tới đấu thần đảo, cuối cùng biết được Đỗ Trần bình an vô sự, vì vậy tuyết cơ cũng không có đi gặp Đỗ Trần, mà là theo bi ca tử sĩ hội hợp chỗ này, nghĩ biện pháp giải cứu đấu thần đảo.
nhưng lão bowen chỉ tính ra đấu thần đảo sẽ gặp tai nạn, mà tột cùng là ai mang tới tai nạn, cụ thể là tai nạn thê snào, khi nào phát sinh... bi ca tử sĩ đều không biết, vì vậy, demis ra lệnh, , mọi người tiềm hành tìm tòi, tìm kiếm hết thảy chỗ khả nghi! tối nay, tuyết cơ cùng charleman, roland hai vị tỷ phu đến đây dò xét hổ sa tiểu đảo... nhưng ai cũng không có nghĩ đến, bọn họ vừa ra khỏi hổ sa tiểu đảo, liền có một đoàn hải thủy chụp xuống, vây bọn họ lại, hơn nữa nước ngăn cách hết thảy liên lạc của bọn họ với ngoại giới.
roland kinh nghi nhìn lưới nước trên đaùa, quát; 'ai? cút ra đây.'
charleman so với roland sống lâu hơn, kinh nghiệm càng thêm phong thú, cười to nói; "các hạ có thể vây khốn va người chúng ta, hơn nữa không sợ gây kinh động tới cao thủ đấu thần học viện cách đây gần trăm năm mươi hải lý, có thể dùng thủy tới xuất thần nhập hóa, kỳ diệu tới điên phong! với thực lực của các hạ, chẳng lẽ ngay cả dũng khí ra mặt cũng không có sao?'
"hừ hừ! ngươi tiểu oa nhi này thật ra nói hay." sóng biển tách ra, hai người đạp sóng mà vào, cư nhiên là phu nhân Tiết tây tư phu nhân cùng melina, bất quá nghĩ lại, có thể thủy tới loại bước này, ngoại trừ hải sanh tư sngự thần thú Melina, còn ai có thể?
charleman nhìn thấy đối thủ, tiếng cười lớn hơn: 'hai vị nữ sĩ xưng hô thế nào?'
Melina (gọi mẹ monaliza đi, lại còn molita làm gì cho nó khổ) lạnh lùng cười: "ngươi còn không biết tên ta! tiểu oa nhi, nhìn trang phục ngươi mọc... bi ca tử sĩ còn chưa biến mất sao?'
charleman cười nói; 'lão nhân ngài mặc thân trang phục này, nói vậy cũng có chút địa vị! vậy vì sao vây huynh muội ba người chúng ta ở chỗ này? chúng ta không quen, không oán không cừu....'
Melina ngạo nghễ ngắt lời charlman, ngón tay chỉ quân khôi: "các ngươi giữa đêm khuya quỷ quỷ túy túy tới hổ sa tiểu đảo, đáng chết.'
mẹ nó! đây cũng là lý do sao? chẳng lẽ hổ sa tiểu đào này còn có bảo bối gì, mà các ngươi là thủ hộ giả nơi này? roland không phát tác, trong lòng âm thầm chửi không thôi.
tuyết cơ nhíu mày trầm ngâm chốc lát, lạnh nhạt cười nói; 'lão tiền bối! nếu vãn bối hiểu không sai, ý tứ của ngài là.... tại minh hội đấu thần đảo, người có hình tích khả nghi hoặc có uy hiếp đấu thần đảo, đều là địch nhân của ngài, đúng không?'
Melina liếc mắt nhìn tuyết cơ một cái; 'gì? ngươi nữ oa này thật là cơ linh."
tuyết cơ mỉm cười: 'vậy chúng ta không phải địch nhân! mục đích của lão nhân ngài là bảo vệ đấu thần đảo, mà chúng ta cũng có được cảnh báo từ chiêm tinh thuật, biết đấu thần đảo sẽ gặp một hồi đại tai nạn, đang tham tầm, bí tra nơi phát ra tai nạn! lão tiền bối, chúng ta có cùng sứ mạng, cần gì phải tự giết lẫn nhau/"
Melina trừng mắt đánh gái ba người, coi như là cam chịu - nàng cùng mayfair đột nhiên trọng phản nhân gian, mục đích là vì bảo vệ đấu thần đảo, hay là nói, là vì phá hư kế hoạch của xích quân, đâm sau lưng xích quân một đao.
lần này, Melina không có chủ ý. nếu ba người này thật sự tới bảo vệ đấu thần đảo, vậy mình ra tay nhốt bọn họ quả là làm sai! ai có thể cam đoan bọn họ thật sự bảo vệ đấu thần đảo, mà không phải thuận miệng nói bậy? Melina nhíu mày hỏi mayfair; "ngươi xem nữ oa này nói... đáng tin sao?'
mayfair cũng không có trả lời melina, mà ánh mắt mặp mờ nhìn tuyết cơ từ trên xuống dưới, đột nhiên hỏi; 'nha đầu, sao không ở cùng với vị hôn phu của ngươi? chẳng lẽ là hai tên nhóc các ngươi đấu khẩu sao?"
tuyết cơ lấy làm kinh hãi; "vị phu nhân này, ngài vừa rồi rõ ràng khôgn biết ta, lúc này sao lại biết ta có hôn phu. còn biết chúng ta cãi nhau?'
mayfair khóe miệng hiện lên một nụ cười xấu; 'thấm thủy kiế trong thiên hạ chỉ có motọt hanh, mà truyền nhân của magaret cũng chỉ còn lại hai người. ngươi không phải tuyết ny, tự nhiên chính là vị hôn thê của francis, tuyết cơ.... cô cô. tuyết cơ nói đương nhiên có thể tin - bọn họ đích thật tới bảo vệ đấu thần đảo, đồng đạo với chúng ta, thả bọn họ đi.'
tuyết cơ kinh ngạc che miệng, mayfair nói đơng ảin, nhưng một điều kiện tiên quyết - đó alf nhìn tâấy tuyết cơ có mang trên người thấm thủy bội kiếm.
roland cùng charleman hai mắt nhìn nhau, lão thiên ạ, từ đầy tới giờ, tuýet cơ chưa bao giờ xuất ra thấm thủy kiếm, vị phu nhân này còn có thể nhìn chân diện mục thánh khí xuyên quần áo sao? nàng, nàng sao có thể làm được vậy?
bất quá giải trừ hiểu lầm, mọi người chí đồng đạo hợp, vị phu nhân càng mạnh, đối với đấu thần đảo càng có lợi....
đang lúc tuyết cơ bọn họ thở phào nhẹ nhõm, chỉ nghe Melina đột nhiên cười lạnh ba tiếng: 'tốt, nguyên lai ngươi là tuyết cơ! lứon lên cũng quả nhiên là đẹp...." nói xong, nàng đột nhiên vung tay lên, nứoc biển đang vây khốn đột nhiên co lại, hơn nữa trong đó xuất ra một thủy quang, tát vào hai má tuyết cơ, tựa như một cái tát mạnh, đánh vào mặt tuyết cơ.
ai cũng không có ngờ, song phương lúc này, lão thái thái đột nhiên ra tay đả thương người! charleman đứng gần tuyết cơ nhấ, bước tới trước tuyết cơ, khẽ lắc cổ tay phải, một đoàn tinh quang lao ra đón lấy thủy quang; 'liên thủ."
kỳ thật không cần charleman phân phó, roland đã hoàn kiếm chém về phía thủy quang, mà tuyết cơ cũng không dám chậm trễ, hai mắt đột nhiên biến thành màu úy lam, tay phải ngàn ti kiếm quang bắn ra, mười ba cấp thầm thủy kiếm ra tay, phối hợp roland đấu với thủy quang.
ba người liên thủ, ba người đều là đấu thần hơn mười cấp, nhưgn động tác của bọn họ quá chậm, chậm hơn thủy quang của melina, nhưng càng chậm hơn phu nhân mayfair.
chỉ thấy mayfair phất ngón tay út, nhẹ nahngf bắn ra, không một tiếng động, cả không gian phụ cận hổ sa tiểu đảo run lên, chẳng những quang mang ba người liên thủ không còn, ngay cả thủy quang của melina tập kích tuyết cơ cũng bị phá giải....
"cô cô! ngươi làm gì vậy? chúng ta cùng bi ca tử sĩ có chung mục đích. hơn nữa bi ca tử sĩ trung nghĩa vô song, vì nhân loại lập vô số chiến công hiển hách! ngài vì sao ra tay đả thương người?" mayfair ngữu khí mang theo vài tia phẫn nộ.
Melina lại bĩu môi cười, tay chỉ tuyết cơ mắng: 'tiện nhân tư thông thân sinh, chẳng lẽ ta không được giáo huấn?'
steven nói cũng đúng, lão thái bà này quả nhiên là.... nàng còn không có thu thập Đỗ Trần, trước hết thu thập tuyết cơ.
tuyết cơ nhất thời biến sắc, mặt sương lạnh lùng: "lão tiền bối, ta kính ngài lớn tuổi, luôn luôn lễ độ, nhưng lão nhân ngài cũng không nên ngậm máu phun người!' hừ, tư thông? ngươi lại dụng tội dang này vu khống ta? ta tuyết cơ dù không hợp francis, không ngừng cãi nhau, nhưng đời này cũng chỉ có một Francis! tư thông... ngươi chửi ta gì cũng được, nhưng tuyệt không để đổ tội này lên đầu tuyết cơ, ta chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với nam nhân của mình."
giờ khắc này tuyết cơ cũng không ý thức được, melina nói gì, kỳ thật từ tuyết ny tính ra, nàng cùng Đỗ Trần đích thật có quan hệ tiểu di cùng ngoại sanh....
charleman cùng roland sắc mặt cũng âm trầm, bọn họ đều là người đáng thương mất đi thê tử, vong thê không còn, tiểu muội của vong thê cũng là nhân vật mà các tỷ phu phải chiếu cố, roland lạnh lùng cười: "các hạ rất mạnh phải không? đối với bi ca kí danh chúng ta, chưa bao giờ từng có tử sĩ sợ chết!'
melian cười to, đã bao năm rồi? đã bao năm không có ai dám nói với bà ta như vậy? lão thái bà giận dữ. hưng dữ trừung mắt nhìn mayfair, chậm rãi đi tới tuyết cơ, , nước biển sau lưng đột nhiên nổi lên sóng gió động trời, tại giờ khắc này, melina tựa hồ cùng đại dương dung hợp làm một, không phân chia! áp lực phô thiên cái đại ập tới.
charleman dù sao cũng lão thành, che trước người tuyết cơ nói; 'ngươi muốn tử chiến, bi ca tử sĩ chúng ta phụng bồi! nhưng với tuổi ngày rồi. cũng nên cho biết đạo lý giết người chứ? trước tiên nói rõ, vì sao ra tay công kích tiểu muội của chúng ta!"
Melina nói cơ hồ trợn mắt nghiến răng; 'thứ nhât,s Francis ngỗ nghịch bối phụ, tuyết cơ thân là thê tử, khó thoát tội! thứ hai, tuyết cơ cùng Francis bối phận cách biệt, nhưng lại không theo cha mẹ mà tư hôn đính ước! thứ ba, tuyết cơ bất kính tôn trưởng, ta chửi thì sao! ba điều này, ta bằng vào bất kỳ cái nào cũng đủ quang minh chính đại đánh nàng, rõ ràng chưa?'
charleman nghe xong sửng sốt, kỳ thật bình tâm mà nói. với lễ pháp quý tộc, tiêu chuẩn đạo đức mà nói. trong mắt rất nhiều quý tộc cổ điển, Đỗ Trần cùng tuyết cơ đích thật đã vi phạm ba tội lớn! mà melina rất rõ ràng là một quý tộc cổ điển, vậy trong tư duy cổ điển của lão thái bà, bằng vào ba tội trạng này giáo huẩn người là thiên kinh địa nghĩa - ít nhất nàng tựu cho rằng mình làm thế được.
nhưng... charlman nhạy cảm nắm được tư duy của lão thái bà, không nhịn được thầm kêu khổ. đáng chêt, loại lão ngoan cố này là loại không chịu thông đạo lý! hắn chỉ có thể cường biện nói; "tố,c ho dù ngươi nói có đạo lý. nhưng chuyện giáo huấn cũng chỉ có thể do trưởng bối của tuyết cơ cùng Francis làm, ngươi tính thân phận gì? có tư cách gì?'
"Francis thấy ta...." Meliza quát lên một tiếng lớn, cúi người vọt tới trước; 'cũng phải gọi ta một tiếng cô nãi nãi.' (bà cú già)
Tất cả mọi người giật mình hiểu ra, a, nguyên lai là thân thích của Francis! mayfair càng cười khổ, viết thực lực của vị cô cô này đích xác khoáng cổ thước kim, nhưng nàng.... thật sự không phải kẻ làm đại sự.
âm thầm thở dài một tiếng, mayfair ngăn trước người Melina, nghiêm mặt nói; 'cô cố, giáo huấn tuyết cơ cùng Francis dù sao cũng là tư sự, sau này nói được không? chúng ta lần này trở về mang theo trách nhiệm trên người, ngài không nên....'
"ta không nên gây phiền tóai cho ngươi đúng không?'
"này.. chất nữ không dám nói như vậy! nhưng cô cô ngài cũng nói qua, hết thảy đều là lấy việc công làm trọng.'
melina trừng mắt; 'hừ, ta đích xác nói những lời này, nhưng bây giờ.... lão thái bà ta đổi chủ ý.' nói xong, nàng tránh qua mayfair. bước hướng Tuyết cơ.
mayfair trong lòng trực chửi, cái rắm a, lão nương ta chỉ biết, mang một lão ngoan cố đi khắ nơi dám chắc là nhiều phiền toái, không nói tới đại sự! lần trước ngươi đánh con trưởng của ta, ta đã không cam lòng, sao, hôm nay còn muốn đánh con dâu của ta sao?
ngươi coi lão nương dễ bị ăn hiếp phải không? ngưoiư nếu không phải là đai tỷ kết bái của lão phụ thân ta, lão nương, lão nương đã khiến ngươi hôi phi yên diệt.
lời này cũng chỉ nói trong lòng, mayfair dù sao cũng là trung niên, không phải ma nữ da tát thánh giáo năm đó../...
"cô cô, ngươi nghe ta nói một câu...." mayfair lại cản Melian.
cứ như vậy, hổ sa tiểu đảo xuất hienẹ một cảnh rất thú vị, charleman ba người không còn liều mạng, mặc Melina, như đứng chịu chết. bộ dáng ta thành toàn cho ngươi, mà mayfair lại ngăn trở, cam đoan con dâu không bị thương....
tình hình ngoài khơi như vậy, nhưng tại bầu trời, một tuyết lang với long dực to lớn đang chậm rãi bay lượn, một mặt bay, một mặt hai chân còn vác veo một khối xương lớn, mà một người khác hắc giáp thiết diện, ngạo nghễ đứng trên lưng tuyết lang - đỗ đức cùng andy đang muốn tới vương cung đại tam giác hải vương, xây dựng hải quân.
bay đến bầu trời hổ sa tiểu đảo, tuyết lang cúi đấu nha một tiếng; "Đỗ Đức, ngươi mau nhìn, không phải chủ mẫu kia sao?'
Đỗ Đức từ trên cao nhìn xuống, lại quát lạnh; 'hừ, lại có người cả gan tập kích nghĩa mẫu sao? andy, dùng tòan lực phi hành theo hình trăng lưỡi liềm , trươc tiên dùng đấu hồn thông tri nghĩa phụ, lập tức hạ xuống bảo vệ nghĩa mẫu."
"tốt!>' lúc này khoảng cách bọn họ với đấu thần đảo hơn trăm hải lý, đã ra khỏi phạm vi đấu hồn, vì vậy andy mới phải xẹt ra đấu thần đảo, thông tri Đỗ Trần, andy thi triển hết long dực, khoảng cách tiến vào phạm vi đấu hồn, hét lớn: "chủ nhân, chỷu mẫu đang ở hổ sa tiểu đảo bị người đuổi giết, đối thủ rất mạnh, mau tới a! andy cùng Đỗ Đức đi trước bảo vệ chủ mẫu.'
vừa dứt lời, andy đã bay ra khỏi phạm vi đấu hồn, lục diện tổ hợp dị thú hòan toàn biến hóa xong, lăng không đánh về phía Melina.
mà Đỗ Trần còn trong phòng ngủ trầm mặc với liya, đột nhiên nghe tin tức này của andy, nhất thời thốt nhiên giận dữ, ai dám động tới nữ nhân của lão tử/ andy nói thậtkhông rõ, Đỗ Trần nóng lòng lo cho tuyết cơ, cũng không có thời gian suy nghĩ, quát; "đại ca, dịch cốt, bối bối, á á... cùng lão tử đi chém người." (hùng hưng ở đấu thần thể giới đi chém người)