Đỗ Trần trong lòng hô to vận khí mình tốt, Bì Da Đức cầm lệnh tiễn của Tề Cách đến lấy nhân tình còn bị La Lan Đức tìm cớ, bố trí chướng ngại, nói rõ là không muốn giúp hắn. Vậy mà mình lại có thể tìm được trợ giúp của La Lan Đức, vận khí quả không tệ chút nào.
Nhưng mà vì sao hắn phải giúp mình nhỉ? Chẳng lẽ hôm nay thực sự vì tâm tình hắn vui vẻ hay sao?
Đỗ Trần trong lòng trồng một cái câu hỏi thật lớn.
Vừa nghe điều kiện của La Lan Đức, Khắc Lí Tư Đinh Na bắt đầu cười. "La Lan Đức miện hạ, vị cha già của ta trước khi tiến vào đấu thần đảo đã được xưng là Nhã Cầm đổ thành! Ngài thua chắc rồi!"
"Phất lãng tây tư, ngươi nếu thua thì lập tức sẽ có đại phiền toái đấy!" La Lan Đức uy hiếp Đỗ Trần, sau đó trở lại với đống cỏ sại nhắm mắt dưỡng thần, không hề nói nữa.
Bì Da Đức đi tới tảng đá gần chỗ A Lí Trát luyện công, ngoắc ngoắc tay với Đỗ Trần, cười nói: "Chàng trai nhỏ, đến đây nào! lần trước con gái ta chơi xúc xắc để thua ngươi, lần này chúng ta cũng sẽ dùng xúc xắc, thế nào? Khắc Lí Tư ĐInh Na, đem nó ra đây!"
Không tưởng được trên người Khắc Lí Tư ĐInh Na nha đầu này còn mang theo dụng cụ đánh bạc, nàng ta rất nhanh đã bố trí tảng đá thành một bàn đánh bạc, sau đó giương mắt hung hăng với đỗ trần nói: "Tiểu tử, sau khi thua đừng có khóc cái mũi!"
"Ba con xúc xắc, 1 ván định thắng thua, hạn chế duy nhất là không được dùng đấu khí!" Nói đoạn, Bì Da Đức cầm lấy cốc xúc xắc bắt đầu lay động.
Hắn là một cao thủ! Đỗ Trần bằng chính thính lực và nhãn lực của mình một chút cũng có thể cảm ứng được, bì da đức chỉ dựa vào lực lượng cổ tay khiến toàn bộ xúc xắc bị đánh vỡ, không cần xem cũng có thể đoán được, khẳng định sau khi bị vỡ ra sẽ thành sáu mươi ba mặt xúc xắc, toàn bộ được lật lên.
Đỗ Trần cũng lắc lắc cốc xúc xắc, thầm nghĩ, bằng vào liên hoa nội kính cũng có thể thắng hắn, chỉ cần phóng ra một đóa liên hoa trúng vào tâm của con xúc xắc, chỉ cần đánh vỡ vài cái là được.
Nhưng mà, Bì Da Đức là lão đại của hắc xã hội trên đấu thần đảo, mặc dù mình có la lan đức làm chỗ dựa, nhưng cũng không thể đắc tội hắn, có lẽ không đắc tội thì tốt hơn.
Mà, hắn bây giờ khẳng định gặp chuyện phiền toái mới đến nhờ La Lan Đức, mình giúp hắn chẳng phải là một việc thiện hay sao?
Nhưng mà, mình phải đem cái tình người này bán cho hắn nhưng khiến hắn phải biết mới được!
Nghĩ vậy, Đỗ Trần mỉm cười, làm một ít tay chân, sau đó buông cốc xúc xắc xuống, "Bì Da Đức tiên sinh, chúng ta mở cốc ra thôi!"
"Ha ha! Không cần nữa!" Bì Da Đức trong lòng thầm khen, tiểu tử này quả biết làm người, hắn xoay người với La Lan Đức nói: "Miện hạ, nếu chúng ta bằng nhau thì làm sao?"
La Lan Đức ngáp ngáp miệng, vẫn nằm trên thảm cỏ hung hăng trừng mắt nhìn đỗ trần: "Tiểu tử ngươi khá lắm, bằng điểm rồi, hai bên đều không có tội! nói đi, có chuyện gì?"
Bì Da Đức tặng đỗ trần một ánh mắt cảm kích, cười nói: "Ngày ba tháng ba, xin miện hạ cùng ta đi xem Thiên Vương Sơn!"
"Cái gì?" La Lan Đức nhíu mày: "Ngươi cũng muốn có chủ ý với đồ ở dưới chân Thiên Vương sơn?"
"Ta không dám, cái đó ta không có phúc tiêu thụ! Được nó chỉ có thể mang tới họa diệt môn! Bất quá, ngày ba tháng ba ngài có một vị bằng hữu hẹn ta gặp mặt tại thiên vương sơn, xin miện hạ giúp ta một phen! Mặt khác, trước ngày ba tháng ba, ta còn muốn nhờ miện hạ chiếu cố giúm đứa con gái này!"
La Lan Đức trầm ngâm một lát, kêu lên: "Ngày ba tháng ba ta sẽ y lời tới Thiên Vương Sơn, bất quá con gái ngươi ta mặc kệ, ta nhìn cô ta không vừa mắt!"
Khắc Lí Tư ĐInh Na nghe vậy tức tối: "Uy, ai thèm ngốc ở cái nơi rách rưới này, vừa lạnh vừa ướt!"
"Khắc Lí Tư ĐInh Na, câm miệng!" BÌ Da Đức quát con gái, lại cúi người nói: "miện hạ có thể tới Thiên Vương Sơn đã khiến ta cảm ân đại đức rồi, Khắc Lí Tư ĐInh Na sẽ không làm phiền miện hạ nữa, ta đưa nàng tới Tề Cách viện trưởng vậy!"
Đỗ Trần đột nhiêm có cảm giác Bì Da Đức đang an bài hậu sự cho mình!
"Ân, đi hết đi, phiền chết đi được!" La Lan Đức phất tay tiễn khách, đột nhiên, khuôn mặt dấu trong đám tóc rối bời lộ ra một tia thống khổ.
Bì Da Đức mau chóng hỏi: "miện hạ, bệnh cũ của ngài..."
"Cút mau!" La Lan Đức hét to một tiếng, huy quyền đập mạnh vào mặt đất, 'Oanh' một tiếng, ngoại trừ A Lí Trát, cha con Bì Da Đức cùng Đỗ Trần đều bị chấn động văng ra xa.
"Vâng, vậy ta không quấy rầy miện hạ nữa!" Bì Da Đức quơ tới Đỗ Trần và con gái, bay về phía thác nước.
Chẳng mấy chốc Bích Thủy Hàn Đàm vang lên một trận gào rú phi nhân, Đỗ Trần vội vã hỏi: "Bì Da Đức tiên sinh, hắn làm sao vậy, bằng hữu của ta vẫn còn tại bích thủy hàn đàm!"
Bì Da Đức trong mắt toát ra một tia lo lắng, trong lòng hắn thầm nghĩ, ngày ba tháng ba, cầu cho La Lan Đức đừng có phát bệnh, nếu không sẽ phiền toái to. "Ngươi yên tâm, đây là bệnh cũ của La Lan Đức miện hạ thôi! ông ta sẽ không đả thương người!" Nói rồi, hắn đổi thành tươi cười, cười nói: "Tiểu huynh đệ vừa rồi đa tạ ngươi."
"Cảm ơn?" Khắc Lí Tư ĐInh Na ngạc nhiên nói: "Bất quá tiểu tử ngươi có thể đánh hòa với cha tha, vậy so với ta lợi hại, lần trước ta thua không oan! Có cơ hội sẽ bàn luận tiếp!"
Bì Da Đức cùng đỗ trần nhìn nhau cười, đều không nói cho Khắc Lí Tư ĐInh Na sự tình vừa rồi
....
Bì Da Đức mang theo Đỗ Trần bay tới thủy các bên ngoài túc xá, sau đó mang theo con gái chạy đi tìm chỗ Tề Cách đang dưỡng thương.
ĐỖ Trần lại một lần nữa thể nghiệm cảm giác bay lượn, trong lòng ngứa ngứa khó chịu, mẹ nó, lão tử phải nhanh làm thiện sự mới được, bằng không tới khi nào mới có thể bay ?
Nhưng mà mỗi một lần đại thiện sự khai hoa đều tuyệt không phải dễ dàng gặp được.
Khi đỗ trần theo con sông trở lại túc xá, trước cửa phòng mười tám của hắn đã vây quanh rất nhiều người. Có sư phụ, cũng cso học sinh. Tuyết bỉ nhân Cáp Lí đáng thương đứng trước đám đông, vẻ mặt bất lực.
Tại hai bên đại môn đã dựng lên hai căn lều nhỏ, trên cái rèm của căn lều bên phải có treo một chiêu bài - Chiêm tinh toán mệnh, còn bên kia thì treo một cái 'phướn' vẫy khách màu trắng: "Vẽ hình, một ngân tệ, mỹ nữ miễn phí!
Hai căn lều này giống như hai môn thần giữ cửa, hơn nữa sư phụ, học sinh tức khắc đã vây kín cửa phòng đỗ trần chật như nêm cối.
"Chủ nhân, rốt cuộc ngài đã trở về!" Cáp Lí bò tới, ôm oán hận nói: "Sáng nay, ngài cho Kiệt Mễ Tư giáo sư chỗ ở, nhưng mà hắn lại dùng tiền của ngài mua hai căn lều, dựng ở trước cửa túc xá. Hắn lại còn kiếm thêm một gã lừa đảo gọi là Bác Văn đến ở một chỗ nữa!"
Hai gã hỗn trướng này muốn làm gì?
Đỗ Trần muốn tức giận, nhưng cẩn thận cân nhắc lại, hết lần này tới lần khác cũng không tức giận nổi. Hai gã này quả thực có tiềm năng bệnh thần kinh!
"Chư vị xin nhường đường một chút, đây là phòng của ta!" Đỗ Trần chen vào giữa đám người, đi tới trước lều cảu Kiệt Mễ Tư, hai con bạc này đang vẽ một bức họa cho một vị mỹ nữ tinh linh tộc, rất tinh xảo, vị tinh linh mỹ nữ kia vậy mà là Mễ Na giáo sư!
Chú ý: Ta dịch sẽ không dùng tên tiếng anh, chuyển hết sang tiếng hán việt
Phất lãng tây tư = đỗ trần
A Lí Trát = A Lizha , người hầu của đỗ trần
La Lan Đức = Roland, kẻ điên trên đấu thần đảo, 1 trong vạn lưu ngũ tuyệt phong
Bì Da Đức: Pi Yede
Khắc Lị Ti Đinh Na: Christina
Tề Cách: Ziege, sư phụ của Đỗ Trần, viện trưởng đấu thần đảo.
Kiệt Mễ Tư: Demis, họa sĩ.
Bác Văn: Bowen, chiêm tinh sư.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của SongTrang
Dịch thuật: MTQ
Biên tập: metallica1
Nguồn: Tàng thư viện
“Ai nha, tiểu suất ca ngươi rốt cục cũng trở lại!” Mina đã thấy Đỗ Trần khoát tay với Kiệt Mễ Tư (Demis) ở phía sau: “Không vẽ, ta không có hứng thú.”
“Thế sao được? Không ai có thể cắt đứt hội họa của ta!” Kiệt Mễ Tư khẩn trương, đứng lên giữ chặt Mina.
“Làm gì vậy? Tưởng đối với lão nương giở trò lưu manh hả?” Mina hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó liền nắm tay Đỗ Trần hướng tới Thượng Thủy các. “Tiểu suất ca, đừng khẩn trương, lần này tìm ngươi là có sự tình nghiêm chỉnh.”
“Thật sự là có sự tình đứng đắn sao?” Đỗ Trần quay đầu nhìn thoáng qua hai “môn thần” (thần giữ cửa), cười nói.
“Về việc lần trước ngươi hỏi ta về hắc ám nghi thức.”
Trong lòng Đỗ Trần vừa động, không hề nhiều lời, cũng không để ý tới hai vị kia đang ở cửa, mà theo Mina tới Mã Đầu thành khu, tiến vào tửu quán “con cọp”.
Chính là cái gian nhỏ lần trước, sau khi Mina gọi “lão hổ” mang rượu tới, vị “lão hổ” mà Đỗ Trần gặp mặt gần đây nâng tới bàn, được phủ giấu một lớp vải đỏ. Vén mặt trước của vải đỏ lên cười nói: “Đại tỷ, tư liệu người cần đều ở đây.”
Mina tiếp nhận tư liệu trước mặt Đỗ Trần, nói: “Ta biết, hệ thống tình báo của giáo đình có khả năng tra được, nghi thức có quan hệ tới bác bì đều có ở chỗ này. Bất quá thứ này không thể có phó bản, ngươi ở chỗ này tra duyệt đi.”
Đỗ Trần sửng sốt: “Đa tạ.” Hắn cầm lấy tư liệu bắt đầu phê duyệt.
Thời gian từng chút trôi qua, Mina một mặt nhìn Đỗ Trần duyệt tư liệu, một mặt lẳng lặng thưởng thức rượu.
“Lạp mễ Mạt Đế Tố.”
Đỗ Trần trong một tư liệu thấy được những lời này, theo Hải Luân nói, đây là một loại ngôn ngữ từ xưa, tâm tình của Phỉ Lợi Phổ (Phillip) cực kỳ kích động khi nói đến.
Da Tát giáo hội! Tư liệu cho thấy, thật lâu trước kia có một giáo hội gọi là Da Tát dụng loại ngôn ngữ này làm ngôn ngữ tế lễ, hơn nữa nghi thức xử phạt phản đồ, tù binh chính là hắc ám thánh hình!
Bất quá giáo hội này đã tiến mất trong lịch sử.
Đỗ Trần lấy tư liệu của Da Tát giáo hội đặt trước mặt Mina: “Ta muốn tư liệu về nó.”
“Có thể, bất quá ngươi muốn làm gì?” Ánh mắt Mina dừng trên người Đỗ Trần. Lần trước nàng biết Đỗ Trần đối với hắc ám thánh hình cảm thấy hứng thú, liền khổ tâm tìm kiếm tư liệu này, vì vậy đốc thúc Đỗ Trần sớm trao đổi tin tức tình báo.
Đỗ Trần cười cười: ”Luyện kim thực nghiệm thất của Phỉ Lợi Phổ có mười tám tầng, nhưng còn có tầng mười chín không muốn ai biết…”
Hai tròng mắt Mina chợt lóe lệ quang, trầm giọng nói: “Da Tát giáo hội lần đầu xuất hiện là ở vẫn thần năm thứ 27, chủ yếu do thương tàn lão binh trong vẫn thần đại chiến, còn có vài vị phong hào đấu thần may mắn sống sót lập nên! Giáo nghị của họ chỉ là khôi phục vinh quang của thần, nhưng thần của bọn họ không phải các phong hào đấu thần mà thánh giáo cung phụng, mà là một cái rất cổ quái, vị thần mà ta chưa bao giờ nghe qua, tên là Da Tát!”
“Mà kết cấu tổ chức của bọn họ hết sức nghiêm mật, trong đố, bốn vị chấp hành hắc ám thánh hình được xưng là Da Tát thánh đồ, có địa vị cực cao, Da Tát thánh đồ đời thứ nhất do bốn vị phong hào đấu thần đảm nhiệm!”
Nói đến đây, Mina lại ngậm miệng, ý bảo Đỗ Trần nói ra thêm tin tức.
“Gần đây nhất Phỉ Lợi Phổ từ trong tay La Lan Đức (Roland) có được một thực nghiệm phẩm vô cùng trọng yếu, mà sau khi có được hai thực nghiệm phẩm, thực nghiệm của hắn sẽ nhanh chóng thành công!” trên sự thật, ngoài trừ Á Sắt, cha của Hải Luân, còn có thực nghiệm phẩm trọng yếu thứ ba, đó chính là bản thân Đỗ Trần, nhưng hắn không có nói ra.
Ngoài trừ chuyện mình cùng Phỉ Lợi Phổ, Đỗ Trần biết gì hắn đều nói ra.
Mina trầm ngâm hồi lâu, vỗ mạnh cái bàn, “Đấu khí truyền thừa, thay đổi thiên phú… đáng chết, thu được thứ này, xem ra lời đồn không sai! Francis, ngươi lần này vì thánh giáo lập một kỳ công! Giáo Hoàng bệ hạ sẽ trọng thưởng ngươi!”
Nói xong, Mina cười lên: “Hi! Tiểu suất ca, tỷ tỷ bây giờ nhìn ngươi càng ngày càng đáng yêu! Cảm tạ tin tức của ngươi, tỷ tỷ lần này thăng chức nhất định sẽ nhớ đến ngươi! Bất quá ngươi có thể nói cho tỷ tỷ, tại sao ngươi lại cảm thấy hứng thú với Da Tát giáo hội cổ xưa này? Mặc dù người sáng lập ra nó cũng cung phụng phong hào đấu thần, cùng giáo đình đồng nguyên, nhưng giáo hoàng bệ hạ không có thích loại tín ngưỡng với các vị thần kỳ diệu khó hiểu..”
“Đây là chuyện riêng của ta!” Đỗ Trần lạnh lùng quay đầu cự tuyệt vấn đề của Mina, lại hỏi: “Trong tổ chức của Da Tát giáo hội, bốn thánh đồ có đặc điểm gì? Tỷ như cá tính, tướng mạo, thực lực.”
“Không rõ lắm, dù sao nó quá cổ xưa. A, được rồi, trong một cổ tịch có ghi lại, mỗi đời Da Tát giáo hội nhất định có một thánh nữ, mỗi khi cần trừng phạt phạm nhân, bình thường đều là thánh nữ tuyên bố hành hình, sau đó bốn người thủ hạ thực hiện hình pháp trừ cân bác bì.”
Thánh nữ tuyên bố hành hình sao? Trong bút kí của Phỉ Nhi đích xác có ghi lại rất nhiều phương diện đó, chẳng lẽ Phỉ Nhi chính là thánh nữ sao?
Từ đây, đại khái mọi việc đều sáng tỏ. Phỉ Lợi Phổ cho dù không phải thành viên Da Tát giáo hội cũng nhât đinh có quan hệ, bốn người thi hành án tử, Phỉ Nhi, đều là thành viên của Da Tát giáo hội.
Mà Phỉ Lợi Phổ, lại dùng thánh nữ của Da Tát giáo hội làm thực nghiệm phẩm… vậy hắn là phản đồ của Da Tát giáo hội, hoặc là địch nhân!
Cũng chính là địch nhân của Francis.
“Trước mắt ta đã biết như vậy, ngươi kể cho ta nhiều tin tình báo, ta có thể giúp ngươi tra tìm! Nhưng phải đợi sau chuyện của Phỉ Lợi Phổ, gần nhất tỷ tỷ rất bận, Mã Tư lão đại lập tức tới Đấu Thần đảo, tiểu suất ca, ngươi cũng muốn làm khó tên Phỉ Lợi Phổ đáng chết chứ.”
Đỗ Trần cười nói: “Tốt, ta không vội, bất quá ngươi có thể nói cho ta biết, Phỉ Lợi Phổ cuối cùng làm cái gì, khiến cho giáo hoàng nổi giận? Ách, nếu là cơ mật, ngươi có thể không nói.”
Mina nhún vai: “Tiểu tử kia, vừa hiểu được hạng mục thực nghiệm của Phỉ Lợi Phổ, vậy suy nghĩ từ đó xem, ngươi ở tầng mười đúng không? Ở tầng mười là thay đổi thiên phú, sau đó tới tầng mười một tiếp nhận đấu khí truyền thừa… ngươi không biết đây là một bộ đầy đủ sao? Tỷ tỷ lại nói cho ngươi một tin đồn từ miệng Tề Cách, hắn nói, sau khi thực nghiệm của Phỉ Lợi Phổ thành công, loài người cùng chủng tộc trí tuệ sẽ không lo gắng gặp phải nguy hiểm diệt vong, bởi vì bọn họ có đủ thụ hộ giả.”
Đỗ Trần há to miệng, theo ý tứ của Mina nói: “Nhân tạo cao cấp đấu thần sao?”
“Đúng vậy, ngươi thử nghĩ xem, giáo hoàng bệ hạ sở dĩ là giáo hoàng bệ hạ, bởi vì nhiều tộc trên đại lục đều tín ngưỡng thần mà hắn đại biểu, nhưng Phỉ Lợi Phổ lại tạo ra cao cấp đấu thần!” Đỗ Trần im lặng gật đầu, giải thích đúng lắm, trong kiếp trước, nếu có một kẻ đánh một cú điện thoại cho giáo hoàng, thông báo hắn muốn tạo ra Da Tô giáo, thử nghĩ xem… như vậy cả giáo đình không nổi điên mới là lạ.”
Mina tiếp tục nói: “Thực nghiệm của Phỉ Lợi Phổ là một trong những nguyên nhân xung đột quyết liệt giữa thánh giáo và đấu thần đảo, nếu ngươi tham dự nhắm vào kế hoạch của Phỉ Lợi Phổ, thì có tư cách biết một sự tình, Mã Tư lão đại định vào thời điểm khẩn yếu quan đầu (thời điểm quan trọng) trong cuộc thực nghiệm của Phỉ Lợi Phổ cắt đầu hắn, theo lời ngươi, hắn sẽ tại Thiên Vương Sơn giải phẫu một thực nghiệm phẩm, cho nên ngươi cần tra ra thời gian hắn đi tới Thiên Vương Sơn.”
Trong lòng Đỗ Trần reo lên: “Ngươi không muốn nói, thánh giáo định động thủ trên đường Phỉ Lợi Phổ đi Thiên Vương sơn chứ?”
“Kế hoạch cuối cùng do lão Đại quyết định, bất quá với kinh nghiệm của ta, xem ra đấy là thời cơ xuống tay tốt nhất, lão Đại cũng nhất định cho là như vậy.”
Đỗ Trần cười, Phỉ Lợi Phổ đáng thương, Hải Luân (Helen) muốn trên đường tới Thiên Vương sơn thu thập ngươi, thánh giáo cũng muốn trong lúc đó thu thập ngươi!
Được rồi, Bì Da Đức kia cùng La Lan Đức ngày mồng ba tháng ba sẽ tới Thiên Vương sơn, Phỉ Lợi Phổ nếu dám đi thực nghiệm ngày này, vậy là niềm vui lớn rồi.
Chú ý những tên Hán Việt:
Phất Lãng Tây Tư = Đỗ Trần
A Lí Trát = A Lizha , người hầu của Đỗ Trần
La Lan Đức = Roland, kẻ điên trên đấu thần đảo, 1 trong vạn lưu ngũ tuyệt phong
Bì Da Đức: Pi Yede
Khắc Lị Ti Đinh Na: Christina
Tề Cách: Ziege, sư phụ của Đỗ Trần, viện trưởng đấu thần đảo.
Kiệt Mễ Tư: Demis, họa sĩ.
Bác Văn: Bowen, chiêm tinh sư.
Last edited by David; 10-09-2008 at 01:08 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của David
Dịch thuật: MTQ
Biên tập: metallica1
Nguồn: Tàng thư viện
Sau khi tách khỏi Mina, Đỗ Trần về tới túc xá của mình, hai “môn thần” còn ở nơi đó hấp dẫn tò mò của các sư phụ, học sinh.
Đỗ Trần tiến đến giao thiệp, Kiệt Mễ Tư mở miệng là hiến thân vì nghệ thuật, xin Phất Lãng Tây Tư đồng học ủng hộ nghệ thuật, miệng ám chỉ thân phận sư phụ của mình, khiến cho Đỗ Trần một biện pháp cũng không có. Cái lão thần côn Bác Văn lại càng tuyệt, rõ ràng là ngủ tại trướng bồng, gọi thế nào cũng không tỉnh.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, Đỗ Trần nhận định hai kẻ cổ quái này là hai cao nhân thần kinh không quá bình thường, chính mình bây giờ bị Phỉ Lợi Phổ khó dễ, bên người không có mấy người tốt, cho nên muốn cùng Kiệt Mễ Tư thương lượng một chút, để cho hai lão gia này ở tại bên rìa khá xa của ký túc xá.
Cuộc sống bình thản ngày lại ngày qua đi, Đỗ Trần tại thực nghiệm thất to bằng hai phòng học bình thường, trải qua kiếp sống bình thường của đệ tử. Bất quá trong đó có một việc khiến Đỗ Trần hết sức để tâm, đó phải là việc hắn đã tấn cấp thành nhị cấp chanh y ma đấu sỹ, thời gian hắn dùng để tiến từ cấp một lên cấp hai theo bản ghi chép của đấu thần đảo đứng hàng thứ ba, hai người trước đó đều là nhân vật mấy trăm năm trước.
Cấp hai đấu sỹ cùng cấp một đấu sĩ có khác nhau lớn là đấu khí thật thể hóa, đối với ma đấu sĩ mà nói, một đặc thù lớn nhất chính là có thể hình thành đấu khí hộ thuẫn ở bên ngoài cơ thể. Điều này làm cho quanh người Đỗ Trần có một cái màn hào quang màu lam xú thí đến vài ngày.
Đương nhiên, trọng yếu nhất chính là liên hoa bảo giám cũng tiến bộ, dù sao, ở ngàn dặm ngoài Thánh Ước Hàn thành còn có từ thiện cơ kim giúp hắn làm việc thiện.
Một ngày của tháng hai, Đỗ Trần đi tới thực nghiệm thất, nhưng hôm nay bất đồng so với bình thường, Phỉ Lợi Phổ cũng không bắt hắn tới tầng mười, mà là nói chuyện ở bạn công thất.
“Phát Lãng Tây Tư, chúc mừng ngươi đã tấn cấp nhị cấp đấu sĩ, a a, tốc độ tiến bộ của ngươi khiến cho không ít sư phụ đều cảm thán gặp được một chú mèo con tốt a!” Phỉ Lợi Phổ cười to chúc mừng Đỗ Trần, nói xong chuyển biến, lạnh nhạt nói: “Bất quá, ngươi đối với tiến bộ của ngươi có hài lòng không?”
Trong lòng Đỗ Trần căng thẳng, gần đây hắn cùng Phỉ Lợi Phổ trong lúc nói chuyện đều cẩn thận dị thường, hắn cẩn thận đáp: “Phong hào đấu thần không phải một ngày luyện thành, con đường còn rất dài, không nên tự mãn, chỉ có thể nói còn có thể.”
“A, ngươi quá khiêm nhường rồi. Phất Lãng Tây Tư, gần đây ngươi đối với thí nghiệm của ta cũng đã hiểu rất nhiều điều, đã là một trợ thủ hợp cách. Vậy, ngươi đối với đấu khí truyền thừa hạng nhất này có cái nhìn thế nào?”
“Nó có thể trong thời gian ngắn bồi dưỡng một đấu thần, nhưng là, nhờ có ngoại lực đạt được đấu khí cũng không phải thật lực, ngày sau rất khó tiến bộ.”
Phỉ Lợi Phổ gật đầu, cười nói: “Đúng vậy, người bình thường nhận được ngoại lai đấu khí không phải thật lực, đây là bởi vì thân thể bọn họ cùng thân thể người cung cấp đấu khí không hoàn toàn dung hợp, nhưng, ngươi là thiên tứ thủy thân, có thể cùng với thủy hệ đấu khí kết hợp hoàn mỹ!”
Mẹ nó!
Hắn cần biện pháp đấu khí truyền thừa để đề cao thực lực bản thân mình đó sao? Tâm “thúc địa” của Đỗ Trần lớn tiếng nói.
Gặp được tuyệt thế cao thủ, chuyện bị trộm đi mười năm công lực đối với người khác là thâu thiên chi hạnh, nhưng với Đỗ Trần mà nói đó cũng là tai nạn bởi vì hắn chính là mục tiêu thực nghiệm của Phỉ Lợi Phổ! Không cần phải nói, thiên phú của Đỗ Trần biến hóa bước đầu, vậy, bây giờ tiến hành bước thứ hai đấu khí truyền thừa, sau đó là bước thứ ba… không biết bước thứ mấy thì giải phẫu Đỗ Trần đây?
Quả nhiên, Phỉ Lợi Phổ tiếp tục nói: “Ngươi không có hứng thú nhanh chóng đề cao thực lực sao? Sử dụng phương pháp đấu khí truyền thừa.”
Tâm niệm Đỗ Trần vừa chuyển, cười nói: “Ta muốn trước hết mời La Lan Đức sư phụ dạy, bởi vì gần đây ta được hắn thu làm đệ tử, hơn nữa thực lực của sư phụ La Lan Đức siêu quần, nhất định sẽ cho ta ý kiến tốt.”
“Ngươi đã làm đệ tử của La Lan Đức?” Đôi mắt của Phỉ Lợi Phổ hiện lên một vẻ mất tự nhiên, nhưng rất nhanh được hắn che dấu đi. “Chúc mừng, đây chính là đại hỷ sự.”
Đáng chết, La Lan Đức như thế nào cũng nhúng tay vào, Phất Lãng Tây Tư chẳng phải là cùng á sắt giống nhau, đều có một phong hào đấu thần bảo vệ sao? Thực nghiệm của chính mình như thế nào triển khai được?
Thu hết biến hóa của Phỉ Lợi Phổ vào lòng, Đỗ Trần âm thầm kêu may mắn.
Hai người trầm mặc một lát, Phỉ Lợi Phổ đột nhiên cười nói: “Phất Lãng Tây Tư, ngươi hẳn là hiểu được, với tốc độ tiến bộ của ngươi rất nhanh có thể đạt tới tam cấp đấu sĩ, mà tam cấp đấu sĩ là một phân thủy lĩnh (tấm chắn) trọng yếu, bởi vì khi đó ngươi có thể phát xuất độc môn chiến kỹ của mình.”
Đỗ Trần gật gật đầu, hắn bây giờ cũng rất chờ mong trở thành tam cấp đấu sĩ, nhất nhị cấp đấu sĩ đều chỉ có thể sử dụng một ít chiêu thức thông dụng, như thủy cầu, thủy quang thuẫn cía gì đó, mà tam cấp đấu sĩ có thể nghiên cứu độc môn chiến kỹ, tựa như một chiêu họa miên của Tây Nặc Chu Nho Tắc Mỗ.
Nhưng, cái này cũng là lý do trở thành thực nghiệm phẩm.
Phỉ Lợi Phổ tiếp tục nói: “Chờ người hình thành độc môn chiến kỹ, lộ tuyến vận chuyển thủy nguyên tố trong cơ thể sẽ cố định, khi đó ta sẽ tiến hành đấu khí truyền thừa chẳng phải hoàn mỹ sao.”
Lão bất tử này đang dẫn dụ mình! Đỗ Trần cười nói: “Ta còn muốn hỏi La Lan Đức sư phụ một chút!’
“Cái này, ngươi biết đó, thực nghiệm của ta là cơ mật cao nhất của học viện, ân, bất quá La Lan Đức miện hạ thân phận tôn quý, ngươi có thể nói với hắn!” Phỉ Lợi Phổ suy nghĩ một chút, cười nói: “Trong khoảng thời gian này ta có một số việc, phóng tha cho ngươi, ngươi nghỉ ngơi một thời gian, thuận tiện hỏi ý kiến La Lan Đức miện hạ.”
Đỗ Trần hỏi: “Ta khi nào thì tiếp tục công tác?’
“Sau mồng ba tháng ba! Ta cần bế quan tiến hành một thực nghiệm phi thường trọng yếu.”
Đáp án của Phỉ Lợi Phổ khiến cho Đỗ Trần giật mình.
Mồng ba tháng ba, chẳng lẽ hắn định trong ngày này giải phẫu cha Hải Luân?
Thật sự lớn a!
Đứng dậy tiễn Đỗ Trần, Phỉ Lợi Phổ ngồi phía sau bàn, đột nhiên, trên tường sau lưng hắn hiện xuất một bóng người, màu đen mờ ảo, giống như màu bức tường, tay hắn không cầm cái gì, hơn nữa mười ngón tay thon dài, không giống ngón tay của loài người khiến cho hắn rất khó cầm binh khí. Hắn cười âm lạnh: “Quá thú vị, La Lan Đức nhúng tay, ngươi còn dám giải phẫu Phất Lãng Tây Tư lấy đi “linh loại” mà Phỉ Nhi truyền cho hắn sao?”
Phỉ Lợi Phổ không quay đầu lại, mà mạnh vỗ mặt bàn nói: “Chuyện của ta, không đến lượt ngươi quản.”
Sau khi suy nghĩ, hắn hiểu được mình nói quá nặng lời, nắm tay sửa lại: “La Lan Đức đáng chết, hắn tại sao lại nhúng tay! Quên đi, tạm thời dừng kế hoạch đối với Phất Lãng Tây Tư, chờ vài ngày nữa hãy nói.”
Bóng đên nọ phì cười: “Chờ? Ngươi muốn chờ tới khi nào? Có La Lan Đức ở đây, ngươi cũng không dám giải phẫu Phất Lãng Tây Tư!’
“Hừ!’ Phỉ Lợi Phổ cười lạnh âm trầm: “Bây giờ đích xác ta không dám, nhưng quá một thời gian nữa nói không chừng dám.”
“Quá một thời gian? dát dát! Phỉ Lợi Phổ, đừng nói ta không nhắc nhở ngươi, Phất Lãng Tây Tu có tóc mầu vàng kim, kế thừa linh loại của ngươi trong cơ thể Phỉ Nhi, nhưng hắn cũng có thể là kế thừa của thủ hộ bác bì, trong lúc ngươi giải phẫu hắn chẳng những phải đối mặt với La Lan Đức, cũng rất có thể đối mặt bác bì.”
“Được rồi! Không cười nữa! Ta chán ghét tiếng cười đáng chết của ngươi!” Phỉ Lợi Phổ hít thở sâu mấy cái, hòa hoãn nói: “Bác Bì, La Lan Đức… không ai có thể ngăn cản thực nghiệm của ta! Trước hết để cho Phất Lãng Tây Tư cao hứng một đoạn thời gian! Chỉ cần ta bình an vượt qua ngày ba tháng ba, đấu khí tụ, cho dù bọn họ tìm tới ta phiền toái, ta cũng dám giải phẫu Phất Lãng Tây Tư!”
“A? ngươi dựa vào cái gì tự tin như vậy?” Vừa nói, bóng đen đột nhiên ngừng lại, nghĩ tới cái gì đó. “Ngày ba tháng ba, đấu khí tụ, Thiên Vương sơn… ta hiểu rồi, ngươi thật sự là kẻ điên!”
“Rất điên cuồng sao? Thánh đồ Da Tát đại nhân thân ái…”
Chú ý những tên Hán Việt:
Phất Lãng Tây Tư = Đỗ Trần
A Lí Trát = A Lizha , người hầu của Đỗ Trần
La Lan Đức = Roland, kẻ điên trên đấu thần đảo, 1 trong vạn lưu ngũ tuyệt phong
Bì Da Đức: Pi Yede
Khắc Lị Ti Đinh Na: Christina
Tề Cách: Ziege, sư phụ của Đỗ Trần, viện trưởng đấu thần đảo.
Kiệt Mễ Tư: Demis, họa sĩ.
Bác Văn: Bowen, chiêm tinh sư.
Hải Luân: Helen
Last edited by David; 10-09-2008 at 01:10 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của David
Dịch thuật: MTQ
Biên tập: metallica1
Nguồn: Tàng thư viện
Đỗ Trần dọc theo thượng thủy hà đi trở về túc xá, dọc theo đường đi, hắn không ngừng suy ngẫm.
Ngày ba tháng ba dám chắc sẽ có một đại sự kiện diễn ra, cái này không phải điều hắn quan tâm nhất, Đỗ Trần lo lắng chính là kế hoạch của Phillip nhằm vào mình đã bắt đầu, hôm nay dụ hoặc hắn tiến hành đấu khí truyền thừa chính là tín hiệu!
Nếu không có sự đảm bảo đỡ đầu của Roland, nói không chừng chính mình đã sớm bị bắt rồi.
Đáng chết, Bác Bì đấu thần không phải nói sẽ liên lạc với mình sao? Tại sao còn chưa tới?
Đỗ Trần thầm hạ quyết định, hắn bây giờ không có khả năng đối phó với tên điên Phillip, thật sự không được, hắn phải tìm cách trốn khỏi đấu thần đảo.
Khi trở lại cửa túc xá, cách đó không xa hai tòa trướng bồng đã đốt đèn, còn truyền ra tiếng cười to của lão đổ quỷ cùng lão thần côn, không biết hai vị “môn thần” gặp việc gì vui vẻ. Đỗ Trần nhìn chằm chằm vào cửa trướng bồng của mình đang mở, sau đó, hắn quay đầu thấy được một bức tranh quỷ dị.
Tuyết bỉ nhân Harry đáng thương bị người dùng một cái bao trắng bó lấy, giống như tống tử sắp lên đoạn đầu đài. Trong ánh mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ, tựa hồ muốn nói, chủ nhân, chạy mau, có nguy hiểm!
Đỗ Trần cả kinh, trong khi đó “đương” một tiếng, hắn bị một cỗ hấp lực hút vào trong viện, cửa lớn đóng lại.
“Ai?” Đỗ Trần quát khẽ.
“Ha ha, tiểu tử kia đừng hoảng hốt, là lão đại ta đây!” Một thân ảnh cao lớn xuất hiện sau lưng Đỗ Trần, chiến giáp màu đỏ, râu mép đỏ đậm, đúng là lão đại của chấp pháp thần điện, Thomas đấu thần.
“Ai, là lão Đại ngươi, không thể tưởng các ngươi tới mau như vậy!” Đỗ Trần thở phào nhẹ nhõm, chỉ vào Harry nói: “Đây là người hầu của ta, có thể thả hắn ra không?”
“Không vội, trước tiên theo ta đi gặp mấy bằng hữu!” Thomas dẫn Đỗ Trần đi vào trong phòng, giống như trở lại nhà mình, lời nói như trách móc: “Ngươi tại sao lại tìm một tuyết bỉ nhân làm nô lệ? Tuyết bỉ nhân đáng chết, nếu không phải Mina nói hắn là người hầu của ngươi, ta đã thanh trừng hắn rồi.”
Trong lầu một đã đầy người, tính qua, tổng cộng có mười bốn người, Mina cũng ở trong đó. Bọn họ toàn bộ đều một thân nhuyễn giáp kỵ sĩ, sau lưng mang vũ khí. Chỉ có một người khác thường mặc bộ giáo sĩ bào màu xanh, mặt khác, cũng chỉ có người này ngồi.
Tình hình này khiến Đỗ Trần rất khó để không chú ý tới vị giáo sĩ đang ngồi kia, cẩn thận dánh giá, hắn còn trẻ, hơn hai mươi tuổi, tóc màu lam, dung mạo tuấn tú. Nhưng khí chất của hắn lại lộ ra sự cao nhã, uy nghiêm, khiến người ta không dám trực tiếp nhìn.
Thomas một bên giới thiệu: “Mina ngươi biết rồi, đây là mười hai vị chấp pháp thần điện thủ hộ đấu thần, phân biệt là Xilin, Scarter,…” Hắn nói tới tên ai, người đó đều gật đầu với Đỗ Trần, đợi giới thiệu hết mười hai thủ hộ đấu thần, Thomas thấp giọng nói: “Đi ra ngoài canh chừng, bất luận kẻ nào dám rình coi, giết không tha!”
Mười hai đấu thần nhanh chóng biến mất, lúc này Đỗ Trần đối với thân phận người nọ đang ngồi phát ra sự tò mò, người nào khiến cho Mina luôn luôn phóng đãng cũng phải có sắc thái nghiêm nghị, thành thật đứng một bên chứ?
Thomas ngồi ở bên người nọ, cười nói: “Đây là huynh đệ của ta, Bairu! Tốt lắm, Mina ngươi cũng có thể rời khỏi!”
Có thể cùng Thomas xưng huynh gọi đệ, vậy Bairu này cũng là nhân vật có cấp bậc giáo phụ.
Đỗ Trần lễ phép chào hắn. Bairu mỉm cười, thanh âm của hắn cũng rất đặc biệt, hùng hậu, đại khí: “Ân cần thăm hỏi ngươi, Francis, cũng ần cần thăm hỏi vị bằng hữu của ngươi, vị đấu thần thần bí kia!” Nói xong, hắn từ áo khoác rộng thùng thình xuất ra một khối lệnh bài, đặt lên bàn trước mặt Đỗ Trần: “Ngươi vì thánh giáo lập công lớn, ta đại biểu thánh giáo thăng cấp cho ngươi là chấp sự chủ giáo của chấp pháp thần điện!”
Thomas bên cạnh bổ sung: “Mỗi năm hai trăm kim tệ, có thể tùy ý giết chết nam tước của một nước trên đại lục! Điều khiển bộ đội trăm người của thánh giáo.”
Đãi ngộ rất tốt! Đỗ Trần cười cười, thần thái hắn không chút sợ hãi khiến Bairu tán thưởng: “Francis, chúng ta không nên nói vui nữa, ta cùng Thomas vì Phillip mà tới, tình báo ta đều đã xem qua, ngươi có đề nghị gì?”
Đề nghị? Hắc hắc, Phillip, ngươi dám bắt lão tử làm thực nghiệm phẩm, lão tử sẽ chơi lại ngươi.
Đỗ Trần nghiêm mặt nói: “Trước khi đưa ra đề nghị, ta muốn nói một việc, Phillip rất có thể trước ngày mồng ba tháng ba tiến hành thí nghiệm!”
Bairu cùng Thomas liếc nhau, trầm ngâm nói: “Mồng ba tháng ba, đấu khí tụ, Thiên Vương sơn! Xem ra Phillip muốn mượn hiện tượng này! Francis, ngươi làm tốt lắm, bây giờ ta có thể nói cho ngươi, nhất định là ngày ba tháng ba, sẽ không phải là trước!”
Đỗ Trần gật đầu nói: “Đã như vậy, ta đề nghị, trên đường tới Thiên Vương sơn giết chết Phillip.”
“Giết hắn?” Thomas cười to: “Tiểu tử kia ngươi điên mất rồi, bất quá ta lại thích.”
Bairu nhạt nhẽo nói: “Ta cũng muốn làm vậy, nhưng biện pháp cụ thể như thế nào? Nơi này là đấu thần học viện, chúng là làm sao có thể giết hắn mà không một tiếng động, bên người Phillip có rất nhiều cao thủ!”
Đỗ Trần hờ hững nói: “Chính là vô luận có bao nhiêu khó khăn, thánh giáo đều phải giết hắn, không phải vậy sao?”
“Ngươi nói đúng.” Bairu ý bảo Đỗ Trần tới ngồi trước mặt.
Đỗ Trần ngồi xuống sờ mũi, nói: “Ta nghĩ, với thực lực của thánh giáo giết hắn không khó, khó là khó ở chỗ không để lại dấu vết, không kinh động đấu thần học viện. Dù sao thánh giáo công nhiên giết chết phó viện trưởng của đấu thần học viện đưa tới phiền toái rất lớn.”
Hắn nhìn Bairu gật đầu nở nụ cười âm hiểm, bất quá thoạt nhìn rạng rỡ như ánh mặt trời.
“Nếu không thể không một tiếng động, vậy khiến cho oanh oanh liệt liệt tốt hơn! Nếu thánh giáo muốn thoát khỏi liên quan, vậy thì mượn đao giết người (tá đáo sát nhân).”
“Mượn đao giết người?” Con mắt Bairu sáng ngời: “Mượn đao của ai?”
Đỗ Trần cũng không có nóng lòng trả lời, mà nhanh chóng tính toán chủ ý của mình, thầm hạ quyết tâm, Phillip không chết, mình sẽ bị nguy cơ giải phẫu, bởi vậy, mạo hiểm một chút.
Bairu nhìn chằm chằm bộ dáng suy tư của Đỗ Trần, trong lòng biết hắn đang tính kế, liền cho hắn thời gian, sau đó mới nói: “Ngươi định mời vị thần bí bằng hữu ra tay sao? Hắn nguyện ý giúp thánh giáo sao?”
“Có lẽ hắn sẽ tham dự, nhưng ta nói là người khác!” Đỗ Trần lắc đầu, nói: “Đệ nhất thực nghiệm phẩm của Phillip, thế nào?”
“Ngươi nói ma đầu bị Roland bắt được?” Bairu nhíu mày, ánh mắt thâm thúy không thể dò. Trầm ngâm thật lâu, hắn mỉm cười nói: “Có người muốn hôm mồng ba tháng ba cứu ma đầu kia, chúng ta có thể đổ tất cả lên đầu kẻ đó, đúng không?”
“Trí tuệ của các hạ khiến ta kính nể!” Đỗ Trần đứng dậy cúc cung cười. Lòng thầm nói, Hellen, dù sao ngươi cũng đã đắc tội với đấu thần học viện, vậy đừng quan tâm tới chút oan uổng, hơn nữa điều này có thể cứu mạng cha ngươi.
Last edited by David; 11-09-2008 at 10:10 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của David
Dịch thuật: MTQ
Biên tập: metallica1
Nguồn: Tàng thư viện
“Tốt! Francis, ngươi lại khiến ta một lần nữa kinh hãi!”
Bairu vỗ tay mỉm cười, lại hỏi: “Bây giờ, đao chúng ta ở nơi nào? Ngươi chuẩn bị cái chuôi đao như thế nào?”
Đỗ Trần nói: “Ta muốn nói chuyện với “đao”, các hạ, sau hai ngày ta sẽ cho ngươi một cái kế hoạch tương đối hoàn thiện.”
Ánh mắt Bairu khiến cho Đỗ Trần khó hiểu, hắn suy tư một lát, cười nói: “Một lời đã định, hai ngày sau ta nghe kế hoạch của ngươi, bất quá ngươi thật sự cũng chỉ có thời gian hai ngày. Bởi vì một khi ngươi không mang “đao” tới, chúng ta cần thời gian chuẩn bị kế hoạch khác.”
“Tốt, vậy hai ngày!”
Đỗ Trần đứng đậy tiễn Bairu và Thomas ra cửa, Thomas nhìn chằm chằm tuyết bỉ nhân bị hắn thu thập, nhíu mày nói: “Francis, tốt nhất là không nên dùng tuyết bỉ nhân làm nô lệ, trong lịch sử người dám dùng tuyết bỉ nhân, không có kết cục tốt.”
Miếng vải bịt miệng Harry đã được người ta lấy ra, hắn vừa nghe câu nói tràn ngập châm biếm của Thomas, lập tức quỳ xuống trước mặt lão, run rẩy nói: “Đại nhân tôn quý, ta hiểu việc lắm, ngài yên tâm, vài ngày tới chỉ cần không có mệnh lệnh của chủ nhân, ta sẽ tuyệt đối ở trong phòng không ra!”
Thomas hừ lạnh một tiếng, dặn dò Đỗ Trần giữ miệng Harry cho tốt, sau đó cùng bọn người Bairu biến mất trong đêm.
Đỗ Trần đuổi Harry đi, lại nhìn thoáng qua phòng bên cách vách đang sáng đèn.
Hellen cũng không có ra ngoài.
A, xú nha đầu, ta cho ngươi một cơ hội cứu cha!
Đồ Trần đi tới cửa, nhưng lại đổi ý, không thể đi gặp Hellen như vậy, ngoài cửa còn có hai môn thần, nếu bọn họ thấy mình nửa đêm đi vào túc xá nữ sinh, trời mới biết giải thích thành cái gì nữa. Huống chi Bairu cùng Thomas cũng rất có thể có nhãn tuyến phụ cận túc xá của mình.
Bây giờ Hellen chính là vương bài trong tay mình, không thể bộc lộ nàng được.
Nghĩ vậy, Đỗ Trần đi lên trên lầu, phóng ra một đóa hoa sen, rồi ngồi lên trên. Tiếp đó, thân thể Đỗ Trần cũng theo hoa sen mà thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành nhỏ như một con muỗi bình thường.
Đây là công năng mới của pháp bảo – liên hoa tàng thân (ẩn thân).
Điều khiển hoa sen, Đỗ Trần bay ra ngoài cửa sổ, trên màn trời đêm xẹt qua một đạo hồ tuyến đẹp đẽ, bao hàm quỹ tích của thiên địa, một cách u nhã tiến vào bên trong phòng của Hellen.
Bên trong phòng, Hellen đang cùng Tố Lan nói chuyện với nhau, Tố Lan nói: “Tiểu thư, mới vừa rồi cách vách có chút động tĩnh. Ta theo phân phó của ngài, không dám điều tra, nhưng Francis hình như có rất nhiều khách tới.”
“Khách ư? Quên đi, chúng ta tốt nhất không cần lo chuyện của hắn, mau mang tin tình báo tầng mười chín mới là…” Nói đến đây, Hellen phát hiện ánh mắt Tố Lan cực kỳ quái dị nhìn chằm chằm sau lưng nàng, hình như thấy việc quỷ mị không thể tin được.
“Tốt lắm, lựa chọn của ngươi là phi thường sáng suốt! Quản việc không nên quản của người khác sẽ mang đến cho ngươi phiền toái, mà phiền toái đó ngươi không giải quyết được!” Đỗ Trần từ hư không xuất hiện sau lưng Hellen, thuận tay thu lấy liên hoa pháp bảo.
Hắn xuất hiện quá quỷ dị, tựa hồ đột nhiên xuất hiện từ hư vô.
Cho dù cha của Hellen hoặc là Ziege cũng không có năng lực làm được như vậy.
Chủ phó Hellen kinh ngạc sợ hãi, thầm kêu may mắn, hoàn toàn không có đi điều tra chuyện của hắn, nếu không, dựa vào thân thủ kinh khủng này, Francis tùy thời tùy chỗ, đều có thể dễ dàng nhấc tay đánh chết chủ phó hai người.
“Miện hạ tôn quý, ngài tới rồi!” Hellen từ hoảng sợ phản ứng trở lại, cười tươi tiếp đón Đỗ Trần ngồi. Bất quá nàng lại dùng đấu hồn hỏi tin tức từ thần sủng Tố Lan: “Tố Lan, bằng hữu của ngươi đều không có phát hiện ra hắn sao?”
Tố Lan cũng dùng thần niệm giống chủ nhân đáp: “Không có, không riêng gì bằng hữu của ta, ngay cả dị năng của ta cũng không phải hiện một chút lực lượng ba động! Tiểu thư… chỉ có một giải thích! Thực lực của hắn quá kinh khủng! Chúng ta tuyệt đối không có năng lực ứng phó với hắn, cho dù là chủ nhân cũng không có thực lực cường đại như vậy a.”
Đỗ Trần ngay cả đấu hồn là cái quỷ gì cũng không biết, càng không rõ lúc đó hai người đang trao đổi thần niệm, hắn làm ra vẻ cao thủ cao thâm, ngạo nghễ ngồi trên ghế.
Khí độ cao cao tại thượng, phong phạm thần bí khó lường, khiến cho trong lòng Tố Lan giật mình, thần niệm truyền đi: “Tiểu thư, có thể đây mới là hình dáng chính thức của hắn. Lần trước… trong lúc chúng ta cùng hắn giao dịch đã quá lỗ mãng! Ta nghĩ, nếu hắn không phải trước đây đã biết tiểu thư, rất có thể sẽ nhấc tay hủy diệt chúng ta! Ngẫm lại thật đáng sợ!”
“Đúng vậy, lần trước ta quá nóng lòng, nhưng đừng nói nữa.” Hellen kéo tay Tố Lan, cung kính đứng trước mặt Đỗ Trần.
Đỗ Trần từ mũi phát ra một tiếng “ân”, chậm rãi nói: “Mồng ba tháng ba, cha ngươi sẽ bị Phillip giải phẫu.”
Hellen buồn bã cúi đầu: “Đúng vậy, miện hạ, ta cũng vừa từ bằng hữu của mình nhận được tin tức, ngài…”
Đang nói, nàng cùng Tố Lan quỳ xuống khiêm cung khẩn cầu nói: “Xin miện hạ giúp đỡ.”
“Đứng lên đi!” Đỗ Trần cầm lấy chén rượu trên bàn, một mặt mân mê chén rượu, một mặt tựa hồ nói một chuyện rất bình thường: “Ta có thể nhờ người giúp ngươi, thực lực bọn họ coi như cũng được, để hắn ứng phó chuyện của ngươi là được rồi.”
Tố Lan nhanh miệng, nghe vậy lập tức hỏi: “Miện hạ, ngài mời tới người cấp bậc gì, có bao nhiêu người? Thủ hạ của Phillip chính là…”
Nàng thấy Hellen trừng mắt sắc bén, cười nói: “Xin lỗi, ta không có ý hoài nghi thực lực bằng hữu của ngài, bọn họ nhất định đều là cao thủ trong cao thủ.”
“Ân, nghiệt chướng coi như hiểu chuyện!” Đỗ Trần buông chén rượu, thuận miệng nói: “Không có gì là cao thủ, hai cửu cấp đấu thần mang theo mười mấy tiểu tử so với bọn hắn yếu hơn một chút.”
Hellen mừng như điên? Hai cửu cấp đấu thần? Còn có mười mấy cao thủ so với bọn hắn kém hơn một chút! Đều là người thế nào chứ? Tố Lan bất quá mới là cửu cấp dị thú!
A, đương nhiên, trước mặt vị cao nhân này, cửu cấp thật sự không tính là cái gì cao thủ.
“Đại ân của miện hạ, Hellen không khi nào quên!” Nàng một lần nữa quỳ xuống, trịnh trọng thi lễ cảm tạ.
“Cái này…” Hellen do dự một chút, cắn răng nói: “Miện hạ yên tâm, ngày ba tháng ba, ta không tiếc hết thảy cấp cho ngài tất cả tư liệu về Phillip.”
“Ngươi còn nhớ vậy là tốt rồi, nhớ kỹ, điều kiện tiên quyết là ta không muốn kinh động Phillip, hiểu chưa?”
Đỗ Trần tự rót rượu, uống một chén, sau đó đứng lên: “Nắm chắc thời gian tìm hiểu tin tức cho ta, không nên quấy rầy ta!”
Hắn đi tới cửa sổ, chỉ vào hai tòa trướng bồng bên ngoài, cũng chính là nơi ở của hai tên quái thai Demis và Bowen.
“Đã thấy hai tên kia chưa, Demis ngươi biết rồi, một người là Bowen. Ta bây giờ đối với họ cũng rất có hứng thú.”
Hellen nghiêm nghị gật đầu: “Ta hiểu, hết thảy tình báo về bọn họ cùng Phillip sẽ giao cho ngài.”
Nói xong, nàng cúi đầu với hắn: “Miện hạ, bọn họ cũng là cao nhân giống ngài sao?’
Đỗ Trần hừ một tiếng: “Dùng con mắt của ngươi mà nhìn.”
Hellen cùng Tố Lan không nhịn được nhìn trướng bồng bên ngoài, đúng lúc này, Đỗ Trần lạnh lùng nói: “Trước ngày ba tháng ba, không nên quấy rầy cuộc sống của ta, đến lúc đó ta sẽ trở lại tìm ngươi.”
Hắn nói những lời này phi thường nhanh, Hellen hai người quay đầu lại nhìn đã thấy Đỗ Trần biến mất vô tung.
__________________