Yuna cùng Antoine bất giác đưa mắt nhìn nhau ,tâm tư bất đồng!
Antoine thầm nghĩ Avrill nhập học đã hơn một năm rồi mà cũng không thấy nàng cùng Francis quan hệ tiến triển gì ,xem ra mối nhân duyên này không thể thành được ,vậy mình không cần phải giúp Francis,đó là trung quân ái quốc ,nói theo cách nghĩ của bệ hạ .Nghĩ vậy hắn nói :” Bệ hạ, Francis công lớn ,không thể không thưởng ,nhưng không thể trọng thưởng,ta đề nghị ban cho hắn hư danh ,nhưng không cho thực quyền”.
Yuna trong lòng thầm nghĩ,để mình có thể không bị thân phận vị hôn thê của McAllen vương trữ ảnh hưởng,một lần nữa tham gia tranh vị, thì thái độ của phụ hoàng thật sự là quan trọng. Nhưng Francis lại có thánh giáo bối cảnh…vậy tốt nhất là cả 2 bên đều không nên đắc tội .Nàng nói :”Phụ hoàng,nữ nhi đề nghị thưởng,trọng thưởng,nhưng chỉ là tăng thêm danh tiếng cho Francis ,không cấp thành Duerkesi (Đỗ Nhĩ Khắc Tư thành- Tui thấy dịch là Đỗ Trần thành hay hơn hơ hơ).
Baergena chậm rãi nhắm hai mắt lại,trầm ngâm chốc lát ,nói :”Các ngươi nói đều có lý ,rất có lý ! Nếu vậy ,phá cách phong Francis làm tam đẳng công tước ,cho hắn thăng liền 3 cấp, ngoài ra còn phong hàm ! Francis sở bộ tướng quân ,có công thì theo luật được thăng quan tiến tứơc, không công cũng được tặng thưởng tiền vàng,tuy nhiên ,lãnh địa của hắn thì không thêm ,vẫn là 800 dặm duyên hải New Zealand.!”
Dừng 1 chút Beargena nói : “Antoine, ngươi thay ta viết một chiếu thư mật,trách cứ Francis chuyện tự ý khuyếch trương đệ nhị lữ đoàn ! Luật đế quốc, lãnh địa 30 vạn dân chỉ có thể có 3000 quân chính quy,hắn bây giờ tự ý khuyếch trương quân đội ,đem thêm 1500 quân gia nhập quân đội của mình ,do đó quân ở lãnh địa New Zealand đã đạt tới 4500 ,phạm vào luật đế quốc,nhưng giờ hắn có công lớn với nước , vậy đưa ta chút tiền chuộc tội là được”
“Bệ hạ thánh minh” Antoine danh chính ngôn thuận vỗ mông ngựa . (sặc sặc ko nói câu này là mất chức )
Baergena lại nói “ Antoine ,còn một việc ngươi cần phải làm cho ta càng sớm càng tốt. Theo Shigeru quân đoàn nội tuyến báo cáo, trận này ,kẻ dưới tay Francis là nội vụ tổng quản porter,cùng nhất đẳng binh đô ,quan chỉ huy đệ nhị lữ đoàn Đỗ Đức , mới chính là tác giả .Nhanh chóng điều tra rõ chi tiết 2 kẻ đó,nhất là Đỗ Đức! Nếu có thể ,chia cắt quan hệ giữa chúng và Francis. Rồi ta chiêu nạp bọn họ .
Antoine nghiêm sắc mặt,khom người cáo lui.
Yuna cười cười ,biểu hiện tiểu nữ nhi thái độ, quay qua Baergana chắp tay :”papa ,chúc mừng người mở mang bờ cõi. Việc này đủ liệt vào nghiệp lớn của thánh vương.”
Nha đầu kia muốn dụng thân tình lấy lòng ta ? Beargena lạnh lùng cười nhìn Yuna đi ra ngoài,khe khẽ nhìn báo cáo tình báo về Đỗ Trần…
Chậm rãi gõ lên trác án,Baergena quay xuống đại điện trống trơn nói :”Các vị lão tiên sinh ,từ hôm nay trở đi ,liệt Đỗ Trần vào đối tượng cần theo dõi loại một, đem ảnh vũ quân đoàn đội 2 tất cả thâm nhập vào Duerkesi ,nhưng không nên cùng Francis phát sinh xung đột. Đầu tiên…. trọng điểm theo dõi Francis làm gì với 3 vạn tinh tráng nọ ,cho cầm vũ khí thành tinh nhuệ bộ đội hay thực là tù nhân ,để xử lý !”
Khá tốt ,có hơn 3 vạn tù binh (tù nhân chiến tranh) chủ yếu là từ đại thảo nguyên phương Bắc, chuyển tới Duerkesi thành ờ phương Nam ,thế không thể đến một tiểu khu được ,nguy hiểm quá lớn ,an ninh phức tạp lắm .Hơn nữa hơn 30 vạn dân duyên ngạn New Zealand đột nhiên xuất hiện thêm 3 vạn thú nhân tù binh thì sẽ mang đến nhiều vấn đề xã hội , vấn đề thành trì quả thật là liên tục phiền toái !
Porter đưa mắt nhìn xuống trầm ngâm nói :”Đối với tù bình ,các quốc gia đều có 4 cách xử lý – sát,phóng,nô,binh! Các loại phương pháp này ngươi chọn 1 loại để làm nguyên tắc xử lý”
Đỗ Trần vuốt mũi nói :”Giết 3 vạn tù binh ,Đỗ Trần thần sử tuyệt đối không thể làm ra loại chuyện này ! Trong cuộc chiến ,nếu ta thả ,họ cần lấy vũ khí sẽ trở thành 3 vạn chiến binh thú nhân tinh nhụê ,vậy làm bá tánh lanning thêm phiền toái ! Đem tù binh bán lại cho người khác, ta không muốn làm điều này ,chính mình sử dụng ,ta chỉ có 30 vạn dân có thể quản lý 3 vạn thú nhân sao ?”
Porter cau mày nói :”Vậy ngươi chính là muốn dùng bọn họ thành binh ? Việc đầu tiên nói không được là Beargena bệ hạ tuyệt sẽ không cho phép ngươi sở hữu 3 vạn thú nhân đại quân.”
Đỗ Trần đứng lên hướng đi ra ngoài căn lều :”Hướng phát triên tương lai Duekesi thành cũng đủ lực uy hiếp ! Với nguyên tắc này ,biện pháp xử lý của ta là …..haha ,hãy nhớ kỹ ta đã đề cập qua với ngươi trận đánh tại đại hạp cốc Auerbach không ? Thú nhân cao cấp thì trí tuệ không thể coi thường ,nhưng mấy thú nhân bình thường loại này thì giống mông lừa –suy nghĩ một chút kẻ dưới tay ta là người Orc ! ( Tụi đào hầm ấy-ko bik dịch đúng hok nữa)
Porter con mắt sáng ngời ,trừng mắt nhìn chằm chằm Đỗ Trần :” Francis,có đôi khi ngươi thật sự rất …..quỷ quyệt”
Đỗ Trần cười cười :”Chuyện này giao cho ngươi và dịch cốt ,tạm thời coi sóc các tù binh này ,chờ Đỗ Tư về chúng ta bắt đầu! Được rồi ,cái đám tướng quân chết nhát kia ,ta có thể lợi dụng 1 chút ! Ta đi gặp bọn chúng !”
Đang nói ,Dịch Cốt đi đến ,vẻ mặt nhạo báng ,trong tay giữ một cái hộp nhỏ .
Đỗ Trần cười nói :”Dịch Cốt sao vẻ mặt thế này ?Tôn quý phong hào đấu thần miên hạ,chẳng lẽ ngươi thấy mấy tên tướng quan không thành thật sao?”
Dịch cốt cười khổ :”Bọn chúng thực ra rất thành thật ,hơn nữa chúng ham sống sợ chết ,hiệp trợ chúng ta quản lý tù nhân ,bán đứng thú nhân tình báo …. Hết thảy đều tỏ ra rất tốt,hơn nữa vừa rồi chúng lại hiến lên lễ vật tôn quý nhất của thú nhân cho chúng ta….có lẽ Bác Bì thích món lễ vật này”.Hắn đưa cho Đỗ Trần cái hộp nhỏ.
Mở hộp ,vừa nhìn Đỗ Trần cà kinh nói : “Đây là….”. Cái hộp chứa một khối da nhỏ, là da thú nhân ,hơn nữa bề mặt đầy vết xâm ,toả ra mùi “hương” nồng nặc.
Dịch cốt giải thích :”Thú nhân phong tục cổ quái .sau khi vương trữ sa long chết,thú hoàng Basarba Dayton an táng nhưng đem da giữ lại ,sau đó đưa tặng các tướng lĩnh,để cho các tướng ai cũng có da của huyết mạch Auerbach chí cao phụ thần để chiến đấu …. Thật ra bọn họ còn muốn tặng ta một đầu khớp xương”
Đây là da của sa long ?
Đỗ Trần tự nhiên có cảm giác buồn nôn ,dù trước kia hắn cũng đã từng dùng qua mặt nạ da người ,nhưng nó đã trải qua xử lý của Bác Bì , hiện cái khối da này là do dã thú cắn xé cho đến khi thành hình, thực là có điểm gọi là ác tâm !
“Cái này đưa cho hắn để làm gì ! Thú nhân đúng thật là…” Đỗ Trần dở khóc dở cười ,trên người Sa Long trong yếu nhất là khối da tay đã rơi vào tay Bác Bì ,còn lại thứ vô dụng này mình cầm cũng là vô ích .Bất quá thứ này cũng đến từ trên người Sa Long ,Đỗ Trần khe khẻ dùng hai ngón tay cầm khối da ,nín thờ (ô trứ cái mũi),muốn chăm chú nhìn thử một cái coi điểm gì kì diệu của vết xăm rốt cuộc là gì ,vừa lúc này thì…..
Da Sa Long cùng Đỗ Trần vừa tiếp xúc ,lập tức bốc lên cuồn cuộn khói đen ! Khối da này chỉ bằng nắm tay nhưng thoát ra lượng khói đen giống như quân doanh bị lửa thiêu vậy ,cơ hồ trong khoảng khắc ,căn lều liền bị khói đen tràn ngập !
“Đáng chết thật!” Đỗ Trần khua tay (xua khói đó pà con), Dịch Cốt cũng cố gắng xua ta khói đen ,mà Porter đã bị kích thích nước mắt chảy giàn dụa ,không ngừng ho khan !
Dịch Cốt cả kinh nói :” Đây là….thiếu gia ,hình như cực độ tà ác vong linh lực lượng gặp thần thánh lực thánh khiết nhất ! Đáng chết thật ,khối da này vừa rồi ta đã xem qua rất nhiều lần ,cũng không có phát hiện dị thường ! Porter ,ngươi trứơc hết hãy ra ngoài ,khối da này có vấn đề !”
Đỗ Trần nhìn chằm chằm khối da đã bị lửa thiêu một nửa trên mặt đất,ánh mắt chuyển động nhìn chằm chằm vào Dịch Cốt ,nói một mạch :”Thần thánh lực lượng đương nhiên là ta ,mà cực độ tà ác vong linh lực lượng ….hẳn là đến tứ khối da này – Sa Long trước khi chết thực là trúng phải loại vong linh bệnh độc cực kì bí ẩn ,loại bệnh độc này thậm chí có thể qua mắt ngươi ! Nhưng là ….ta thấy khói đen vừa rồi có chút quen mắt “
“Quen mắt !” Dịch Cốt sững sờ !
Đỗ Trần âm trầm nghiêm mặt nói :”Đừng quên,ta từng là trợ thủ của Phillip ,luyện kim thuật trình độ tuy không đạt tới cấp tông sư nhưng cũng hơn xa các học trò bình thừơng “
Last edited by hoangcongthanh; 16-11-2008 at 07:31 PM.
Đỗ Trần kêu dịch cốt mang một mảnh da nhỏ tới, đặt trướ mặt, 'xèo xèo', khói đen cuồn cuồn bốc lên, Đỗ Trần chăm chú nhìn chằm chằm khói đen, gật đầu nói: 'đúng vậy, là vong linh bệnh đocọ của phillip gặp phải thánh quang của ta thì phản ứng! sharon trước khi bị đại ca ta hoặc bác bì giết đã trúng độc.'
Đỗ Trần thở dài một tiếng, chuyện rất rõ ràng, bác bì cùng phillip không có khả năng có liên lạc gì, vậy chuyện xảy ra hẳn là - phillip hạ độc sharon, sharon tới lanning sau tửu yến độc phát, nhưng lúc àny bác bì lợi dụng steven giết sharon, cướp đi một phần bản đồ trên người hắn.
hoặc là, hung thủ chính thức giết chết sharon là phillip, àm bác bì cùng steven bất quá là bất ngờ gặp được cơ hội, nhiều nhất xem như là một bang hung- không có bọn họ, sharon cũng phải chết! có bọn họ, sharon bất quá ngòai việc tử vong mất thêm một miếng da.
chuyện cơ bản là vậy. vấn đeef thứ hai la.
phillip sao lại muốn giết sharon?
Đỗ Trần ngẩng đầu nhìn chằm chằm ngòai trướng; 'với việc làm của phillip trước kia, mục đích hắn giết sharon sợ rằng là vì thật nghiệm vong linh! dịch cốt, lập tức thẩm vấn tên tham mưu chuẩn tướng bắt được, nhất định phải hỏi rõ thi thể thú nhân đã bỏ mình được an táng ở đâu, còn có, thi thể quân nhân lanning trong tay bọn họ an trí nơi nào.'
tên tù binh kia hết sức phôi shợp, mọt lát sau dịch cốt trở về bẩm báo: 'thiếu gia, tang lễ của thú nhân hết sức đặc thù, nhưng bản chất chỉ có một câu, trở về lòng của chí cao phụ phần! trong đó, thàh viên hoàng thất sau khi thiên táng, tứong lãnh cùng binh lình vì nước quên mình sau đó sẽ tiến hành địa táng! chính là đưa thi thể bọn họ chôn xuống đất, không cần quan tài, cũng không cần lập bài vị, chỉ dụng thú khoa đa đạp bằng nơi đất có chôn thi thể. mặc cho thi thể hủ lạn, nuôi lớn thảo nguyên.'
dừng một chút, dịch cốt lai nói; 'về phần thi thể quân nhân lanning rơi vào tay bọn họ, bị tụ tạp lại và đốt đi, thú nhân làm cho linh hồn địch nhân không thể về quê cũ.'
Đỗ Trần hỏi; 'vậy địa điểm địa táng thi thể thú nhân ở đâu./'
dịch cốt chần chờ chốc lát; 'tại đại hạp cốc auerbach cùng vùng núi A Mulang.....'
vùng núi A Mulang? địa phương này đỗ trần mặc dù chưa đi qua, nhưng trong trí nhớ đã khắc sau, bởi vì các lão tổ mẫu đã chính miệng chứng thật, thời kỳ cuối vẫn thần đại chiến, thần thánh liên mình cùng ma tộc lúc ấy triển khai đại chiến ở phụ cận đại hạp cốc auerbach, một hồi thảm chiến kéo dài nhiều ngày. chiến tuyến là một dài từ vùng núi A Mulang kéo dài tới đại hạp cố auerbach, một trận này, nguyên sóai auerbach, chôn cất vô số binh lính chết trận, trong đó kể cả thời kỳ cuối của chiến dịch, shigeru cùng Julie tới trợ giúp.
sau cuộc chiến, giống như shigeru, tử tôn của đông đảo tướng lĩnh đến mang về cố thổ an táng, mà julie không có tử tôn cùng với các tướng lãnh không có hậu đại được đời đầu của thánh giáo - thần thánh liên minh thu lại, nhưng cso rất nhiều tướng lĩnh cùng binh lính thi cốt vô tồn. những người này đều cso công với nhân loại, sau khi chết không thể ngay bài vị đều không cso, cho nên thánh giáo ngay tại vùng núi A Mulang tu kiến một tòa mộ viên, xem như một cái mộ lập cho bọn họ.
sau ngàn năm, A Mulang đã nhập vào mc allen, trở thành một trong những thần mộ nổi danh tam đại lục. nhưng vì thú nhân độc tôn auerbach, không để ý chúng thần, lại thường xuyên không để ý tới thánh giáo khuyên ngăn. bên ngoài thần mộ A Mulang xây dựng một tòa mộ viên cho các anh hùng thú tộc, cho nên bây giờ có hơi hướng bãi tha ma... đương nhiên, vùng núi A Mulang dù sao cũng là thần mộ, thánh giáo không có khả năng để cho nó chính thứuc biến thành bãi tha ma, ít nhất nó cũngphải là một bãi tha ma xa hoa được tu kiến.
'vùng núi A mulang! a, nơi này với philip qủa là thiên đường!" Đỗ Trần bước tới, chậm rãi nói; 'nếu ta suy đóan chính xác, vậy việc phillip muốn làm tiếp là, nhất định có được thi thể mấy vạn thú nhân đã bỏ mình, sau đó thông qua nghi thức địa táng tại vùng núi A Mulang có được cá cụ thit hể này. để bọn họ cải tạo thành vong linh binh lính. dịch cốt, bây giờ thi thể này thế nào/'
dịch cốt nói; 'y theo thông lễ dĩ vãng, thsu nhân coi trọng việc an táng cho binh lĩnh. cho nên các thi thể này vẫn an trí trong băng điêu, cũng không có lấy ra. poster nói, thi thể này cực hữu có thể trở thành vốn trọng yếu trong đàm phán với thú nhân.'
'ân, bay giờ tiết trời đã từ từ ấm lên, chú ý bảo vệ những thi thể này...' Đỗ Trần đột nhiên nhíu mày, khóe miệng lộ ra một nụ cười; "chờ chút, nói cho Đỗ Đức tập trung thi thể này lại, Đỗ Trần thần giáo muốn long trọng tế điện bọn họ, thú nhân tù binh cũng tham gia nghi thức tế điện.'
vẫn thần lịch năm 1281 ngày 41, nôi hậu cần tổng bộ viễn chinh của lanning nổ lên một tế đàn cao hai mươi thuớc, rộng trăm thước.
tất cả thi thể thú nhân đều được đặt trên tế đàn, bên ngoài có một tầng tướng sĩ lanning cùng chiến tranh thánh khí, ngàoi ra, ba vạn thú nhân tù binh, cuối cùng, là một tầng tướng sĩ lanning thangh chiến tranh thánh khsi gắt gao quan sát thú nhân.
đội ngũ to lớn, tế đàn hoành vĩ, vô số thi thẻ người hợp vào một chỗ.
trong hòan cảnh này Đỗ Trần chậm rãi đi lên tế đàn, dịch cốt cùng tham mưu trưởng thú nhân (chuẩn tướng đã bị bắt) một trái một phải đi theo sát sau, ba người đều mặc lễ phục tế tự long trọng nhất.
trước sự chứng kiến của ba vạn tù binh thú nhân; 'ai!" tiếng thở dài của Đỗ Trần truyền khắp nơi, tiếp đó, hắn cúi mình thật sâu, liên tiếp vái ba vái, cúc cung với thi thể bốn phía, mỗi phía một vái, tiếc hận nói; "trên chiến trường, chúng ta là địch nhân, sanh tử bác sát không lưu tình! nhưng bây giờ các vị vì nước quyên thân, đều là anh hùng của mc allen! sau khi chết, phải có được sự kính trọng của một dũng sĩ.' nói xong, hắn quỳ xuống, dùng nghi thức tế lễ long trọng nhất của đấu thần tế bái tướng sĩ bỏ mình.
thú nhân bình thường ý nghĩ đơng giản động dung, nhưng nhìn thi thể đồng bào như núi, thần sắc kích động biến thàh phẫn hận, hung dữ, đằng đằng sát khí nhìn Đỗ Trần! nếu không phải có chiến tranh thánh khí trước sau áp chế, bọn họ nhất định tiến lên xé xác tên ác ma này.
chỉ huy thú nhân cười siểm nịnh; 'Francis thượng tướng, lễ của ngài qúa nặng, chúng ta không chịu nổi, chúng ta là tù binh cùng nô đãi a.'
Đỗ Trần phất tây, sau khi đứng dậy lại cúi mình; 'vừa rồi, là Francis ta tế bái các vị dũng sĩ, mà hiện tại một lễ này, là Đỗ Trần thần tế điện các vị anh hùng này.'
Đỗ Trần thần? thú nhân sắc mặt lãnh đạm, bọn họ chỉ nhận auerbach chí cao phụ thần.
'có lẽ tất cả mọi người không nhận Đỗ Trần thần...' Đỗ Trần rất biết, cười cuời; 'nhưng các người còn nhớ kỹ việc mãnh thú nọ xuất hiện tại đại hạp cốc auerbach? chính là suýt nữa hồng y lăng vệ bị diệt, hoàng thất mc allen tuyệt mạch?'
trogn tù binh không thiểu binh lính xem chiến cuộc ngày đó, trong đó có ngừoi giận dữ hét lên; 'hừ, chí cao phụ thần auerbach hiển linh, sớm đã thu phục mãnh thú nọ, bây giờ mãnh thú nọ là nô phó của chí cao phụ thần, lại dùng sự phục vụ của hắn để chuộc tội. Francis, muốn giết cứ giết, la lối cái gì! tử tôn của auerbach chí cáo phụ thần , không tiếp thu tế bái của Đỗ Trần thần.'
tham mưu trưởng thần sắc biến đổi, chỉ vòa thú nhân rống giận mắng lớn; 'hỗn trướng! ngươi, ngươi....'
'ai!' Đỗ Trần lại thở dài một hơi, cắt lời; 'chúgn thần thánh giáo cung phụng quá ngàn người, các ngươi có thể khôgn tiếp nhận sự tế bái của các thần khác, nhưng phải tiếp nhập tế bái của Đỗ Trần thần, cũng không phải không đựoc tiếp nhận.' cười khổ nhún vai; 'nếu không phải Đỗ Trần thần mấy ngày truớc truyền tin nói cho ta biết, ta cũng không biết một việc - Đỗ Trần thần, cũng auerbach chí cao phụ thần, là huynh đệ tốt thân như tay chân.'
lời vừa nói ra, thú nhân bàn tán, chỉ huy suýt nữa quỳ xuống1 ngay cả dịch cốt cũng nhếch miệng, thầm nói, thiếu gai trước đổi tên cho da tát thần, lại dùng Đỗ Tư giả mạo, bây giờ.. thậm chí bắt đầu hồ loạn biến tạo bối cảnh Đỗ Trần thần, ai, việc độc thần của thiếu gia bao giờ mới có thể chấm dứt a?'
thsu nhân chỉ khiếp sợ chốc lát, gầm lên; "Francis, ngươi nói bậy! các huynh đệ, giết, chúgn ta cso thể tan thây dưới chiến tranh thánh khí, cũng tuyệt không cho phép ác ma tiết độc chí cao phụ thần.'
tham mưu trưởng vội quát bảo.
Đỗ Trần thơ dài nói; 'ta biết chỉ bằng ta nói mấy câu các ngươi sẽ không tin tưởng, đáng tiếc Đỗ Trần thần hiện đang bận ở tại tiêu vân đại ục, không có biện pháp tự mình giải thích, chỉ có thể nhờ người mang đến một tin... quên đi, ta cũng không cần các ngươit in tưởng, nhưng thời gian sẽ chứng minh hết thảy.'
một mặt nói, một mặt đi xuống tế đàn, Đỗ Trần giưo cao liên hoa thủy minh thuẫn, đi tới giữa tù binh thú nhẫn! binh sĩ phía dứoi lập tức khẩn trương, tàon bộ chăm chú nhìn phản ứng của thsu nhân, dịch cốt cùng tham mưu truởng càng theo sát, sợ thú nhân không để ý hết thảy bạo loạn công kích Francis.
đích xác cũng có thsu nhân định liều mạng cắn Francis một miếng, nhưng lúc này dị biến đột sinh, thủy minh thuẫn của Đỗ Trần tản ra quang mang lam nhạt, mà lưgn ahứn càng lóng lánh hộ thể kim quang, hai loại quang mang mơ hồ còn mang theo một chút hồng mông, ba quang mang hợp một, tựa nhưu bàn tay ôn nhu của mẫu thân, nhẹ nhàng mơn trớn thi thể thsu nhân.
có người nhận ra; 'cái nỳa, chẳng phải rất giống quang mang cảu chí cao phụ thần khi hiển linh trong trận đánh tại đại hạp côc auerbach.'
'không, có chút khác nhau, nó có mọt chút hồng amng cùng màu xanh của nước.....'
'nhưng, nhưng ngươi xem thi thể các huynh đệ bỏ mình, mùi hủ lạn trên thân thể bọn họ đã biến mất....'
trong tiếng kinh hô của thsu nhân, Đỗ Trần thúc dục quang mang của liên hoa pháp bảo tới mức lớn nhất, đi vòng quanh các thi thể một vòng, vừa đi vừa nói; 'quang amgn này cùng quang mang chí cao phụ thần hiển linh rất giống, nhưng có chút bất đồng đúng không? ai, đây alf vì khi Đỗ Trần thần còn nhỏ từng cùng Auerbach chí cao phụ thần tập luyện bí pháp! bọn họ là huynh đệ cùng lớn lên.'
Ai, quên đi, ta biết các ngươi cũng sẽ không tin tưởng, huynh đệ của Auerbach lại sát hại nhiêu thú nhân như vậy? ta chỉ muốn nói với các ngươi, thần Đỗ Trần của ta sớm siêu thoát thế ngoại, không can thiệp vào tranh đọat giữa các nước - cảnh giới thần của ta không phải các ngươi có thể hiểu được, đương nhiên, ta cũng không thể hoàn toàn hiểu! nhưng so với chuyện thần sử làm trên chiến trường, hậu duệ của thần shigeru - hạ chúc của chí cao phụ thần Auerbach năm đó, angius, không phải là làm càng quá phận sao?'
Đỗ Trần khàn giọng hô to, trở lại tế đàn tổng kết; 'mc Allen cùng lanning là địch quốc, hai nước giao tranh binh lính chết là khó tránh khỏi! còn sống thì các ngươi cũng bị coi là địch nhân của lanning, là đối thủ! nhưng sau khi các ngươi phân biệt trở về trong lòng của chí cao phụ thần cùng Đỗ Trần thần, sau đó trước mặt hai thần thân như tay chân.... bắt tay, uống bát rượu, nói một câu, a , nguyên lai chúng ta đều là huynh đệ....'
OUTMORE hô lên:"Francis thần sử, nguyên lai chúng ta là huynh đệ a.' hắn nuốt mấy câu thóa mạ lại; 'vậy gnài, ngài sẽ không đối với huynh đệ mình.....'
Đỗ Trần phất tay; 'ta biết, mọi người còn rất nhiều người không tin lời ta, nhưng câu nói trước của ta - thời gian sẽ chứng minh hết thảy, ta Francis sẽ không đối xử tồi với huynh đệ mình.' dừng một chút, Đỗ Trần cất cao giọng nói; 'mặc dù các ngươi bây giờ là tù binh của ta, nhưgn xin yên tâm, chỉ cần các ngươi không làm chuyện gây nguy hại tới Lanning, vậy các ngươi sẽ nhận được tất cả mà một vị dũng sĩ cùng huynh đệ phải có.'
tay chỉ các thi thể, Đỗ Trần nói; "các ngươi yên tâm, thi thể đồng bào của các ngươi ta sẽ tậm tâm giữ gìn, sau khi chiến tranh chấm dứt, ta sẽ trả lại mc allan vô điều kiện, để cho họ có thể được địa táng tại vùng núi Amulang trở vè lòng của chí cao phụ thần...'
OUTMORE nức nở; 'Francis đại nhân, ân đức của ngài khiến cho Outmore cảm kích vô cùng.'
thú nhân trọng quy túc, Đỗ Trần làm ra hành động àny thật sự khiến cho họ sinh ra hoặc nhiều hoặc ít một chút tâm tình khác thường.
Đỗ Trần tiếp tục nói; "về phần các ngươi. sau khi chiến tranh chấm dứt các ngươi tiếp tục ở lại đây! chúng ta định sau khi chiến tranh chấm dứt sẽ đưa các ngươi về nhà... nhưng bệ hạ Baegena của lanning không cho phép loại hành vi tăng cường thực lực cho địch quốc, ta Francis tuy cố tình, nhưng vô lực - dù sao ta còn là công tước của Lanning, không thể không nghe vương mệnh! cho nên các ngươi không được rời khỏi lanning, nhưng xin yên tâm, khi các ngươi tiến vào lanning tuyệt sẽ không bằng thần phận tù binh hay nô lệ, mà là khách nhân, là bằng hữu, là huynh đệ của Francis.'
một câu nói này của Đỗ Trần kết thúc lần tế điện này.
thú nhân mang theo ánh mắt khác thường trở lại khu trại tù binh, mặc dù rất nhiều người không tin lời Francis. mặc dù rất nhiều người vẫn cừu hận Đỗ Trần, nhưng thú nhân cũng hiểu được - tù binh thú nhân chỉ có hai con đường, một sẽ bị giết, hai là làm nô đãi, chịu roi da của nhân loại cho tới chết. cho nên thú nhân cương liệt hỏa sảng,ân oán rõ ràng ít nhất còn nhớ kỹ, Francis xem như tha cho bọn họ một cái mạng.
Đỗ Trần cũng trở về quân doanh, outmore cười hề hề đi phái sau; "đại nhân, ngài, ngài xem biểu hiện của ta phối hợp với ngài....' Đỗ Trần hung dữ trừng mắt với hắn; 'làm! hừ, ngươi trời sanh không phải là vỗ mông ngựa sao! sớm biết ngươi ngu như vậy, ta đã cùng á long liễn mang ngươi tới lãnh địa để nói chuyện với quản gia harry.'
lão hồ ly outmore rụt cổ lại, cúi đầu đi chậm lại vài bước, hắn trong lòng rõ ràng, Francis coi trọng ba vạn tù binh thú nhân. vậy, làm trưởng quan cao nhất của ba vạn thú nhân, mình cũng đừng nghĩ được chuộc về, hãy thành thật theo tân chủ a.
phải vì tiền đồ của chính mình mà lo lắng.... nhưng mình bò lên vị trí tham mưu trưởng một là vì có thân phận làchi nhỏ của hoàng tộc, hai là có công phu vỗ mông ngựa trong mắt thú nhân coi như được! nhưng làm thủ hạ dưới tay tân chủ thì thân phận hoàng tộc dám chắc không hữu dụng, ngay cả vỗ mông gnuă... chí cao phụ thần a, tuyết nhân là vua vỗ mông ngựa, harry kai sẽ là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của mình. (OMG- không ngờ vỗ mông ngựa cũng phân chia đối thủ.)
outmore vì bản thân của mình mà rất lo lắng.
Đỗ Trần cùng dịch cốt đi phía trước, thấp giọng nói; 'dịch cốt, biết ta tại sao cử hành tràng tế điện này không?'
dịch cốt gật đầu nói; "đây là bước đầu thiếu gia caỉ tạo tín ngưỡng của thú nhân, mặc dù hiệu quả bây giờ chưa rõ rệt, nhưng có một ngày, ba vạn thú nhân ngày dưới sự thống soái của Đỗ Đức sung sát sa trường chấn nhiếp tam đại lục.'
Đỗ Trần bĩu môi; "nếu chỉ có thế này, ta sẽ không làm ra tế tràng lớn như vậy, cám hóa thú nhân là chuyện lâu dài, không cần phải vội như thế.'
dịch cốt bừng tỉnh, cười âm hiểm: 'ta hiểu rồi, vừa rồi trọng điểm của tế điện là ngài tuyên bố trả lại thi thể thú nhân vô điều kiện, hơn nữa các thi thể này theo nghi thức sẽ bị thánh quang của thiếu gai ngài chiếu qua một lần, đến lúc đó Phillip nếu dùng thi thể này cải tạo thành vong vinh... hừ hừ.'
Đỗ Trần cười cười; 'ngươi có thể nghĩ ra thế là rất tốt, sau này suy nghĩ nhiều một chút ngòai việc giết người cùng đề cao thực lực... brook, poster sớm muộn gì cũng phải trở lại học viện hòan thành học nghiệp, bác bì cổ quái, aliza quá mức đơn thuần, Đỗ Đức lai lịch không rõ lại có khát vọng điên cuồng với chiến tranh. hắn tạm thời bị tinh thần khế ước của bối bối áp chế... tương lai trạnh trách cai quản thành Duerkesi sẽ đặt lên vai ngươi.'
dịch cốt trong lòng xao động, thiếu gia nói vậy, không nghi ngờ gì nữa, đích xác muốn lập mình làm nhân vật có địa vị thứ hai tại thành Duerkesi.
Đỗ Trần đột nhiên nói; 'còn hận ta chuyện lúc trước ký tinh thần khế ước sao?'
dịch cốt cười ha ha, cuời rất tươi; 'không có tinh thần thế ước của thiếu gai, brook hôm nay không thể là một thánh đồ ngòai ánh sáng, sao có thể có uy danh hiển hách của một phong hào đấu thần, ngang hàng cùng các quân vương khắp tam đại lục>?' sờ thánh khí bên hông; 'hơn nữa không biết khi nào mới thấy cảnh giới thần.'
hai người đang nói chuyện, poster từ quân doanh vội vã chạy tới, trong tay cầm một quyển tông, còn cách xa đã hô lớn; "Francis! bộ chỉ huy chuyển tới mệnh lệnh từ cùng verne, đế quốc lệnh cho ngươi làm phó sứ phối hợp thủ tướng antoine bắt đầu đám phán với mc allen."
sau trận đại thắng bên bờ Tinh HÀ, quân đội lanning hòan toàn nắm trong tay quyền chủ động trên chiến trường, angius nhân cơ hội cùng truy mãnh đả, rốt cục năm 1280 ngày 41 vẫn thần lịch bức thú hoàng Basarba Dayton (Barton) phải ngồi bàn đàm phán.
có thể nói trong cuộc chiến này thú nhân thảm bại, Lanning đại thắng, baegena phái thủ tướng đế quốc Antoine cùng lĩnh chủ Francis có cống hiến cho cuộc chiến lớn nhất chủ trì đàm phán, một văn một vỗ, lại có đại quân của angius không ngừng tiến công, vốn tràng đàm phán này hẳn là hết sức đơn giản! nhưng tình huống thực tế không phải như thế, trụ cột của đàm phá là thắng bại trên chiến trường, lanning mặc dù đại thắng, nhưng bây giờ là tháng tư, baegena tri thu gom khắp chốn, thậm chí mua lương thực với giá cáo của các nước lân bang mới có thể miễn cưỡng gom nổi quân lương cho một tháng - thú nhân tự nhiên thấy được ẩn họan của lanning, nắm lấy, làm vốn đàm phán.
rạng sáng trên đai thảo nguyên, một đội nhan mã hơn ngàn người đang chậm rãi tiến bước, đi đầu là ba con ngựa trắng, phân biệt là antoine, Đỗ TRần cùng dịch cốt. đây là sứ đoàn đám phán của lanning đi tới đế đô của thú nhân.
nhìn đại thảo nguyên, antoine than vãn; "không dễ dàng a, trận cheíen này đánh từ mùa đông tới mùa xuân, hao tốn toàn bộ lương thực trong kho của đế quốc, hơn mười vạn người thương vong... ai, cuối cùng cũng đánh thắng. Francis công tước, ngươi trên chiến trường hung dữ chém cho thú nhân mạo đao đau lòng, giờ trên bàn đàm phán cần phải cho bọn họ một đao nữa.'
Đỗ Trần có chút buồn cười.
antoine lại nói: "lần này ta cùng ngươi hội hợp trong cuộc chiến với mc allen, thật sự là đáng tiếc, không thấy được thần tướng Đỗ Đức thủ hạ của ngươi, cũng không có thấy được poster, ngươi sao không mang họ đi đàm phán?'
Đỗ Trần thầm nói, Đỗ Đức quản giáo tù binh, poster chuẩn bị tiếp nhận từ binh tới, bọn họ nào có thời gian đi đàm phán?
antoine cũng không có hỏi sâu vấn đề này, hắn đột nhiên cuời ha ha, như cố ý như vô tình nói; "ta già rồi, tương lai là của những người trẻ tuổi các ngươi! ai, cháu gái avril của ta ngày nghỉ đều khổ luyện trong học viện, không có về nhà, tính ra, ta đã hơn năm rồi không thấy qua cháu gái bảo bối.' hắn cảm thán nói.
nói về avril làm gì? giết phong cảnh sao! Đỗ Trần nói tòan chuyên chính; 'thủ tướng đại nhân, lần này chúng ta vì quốc gia mà đi sứ, lấy đại sự làm trọng, tư tình trong nhà bỏ qua một bên! đại nhân, lần này tiến hành đàm phán tại khu giữa đại hạp côc auerbach cùng vùng núi AMulang, nơi đó là địa điểm tổ tiên bỏ mình, bây giờ cũng sắp tới rồi, ta phải chuẩn bị đại tế điện tổ tiên shigeru.'
nhưng Đỗ Trần quất ngựa rời đi, antoine hơi nhíu mày, nhắc tới avril với Francis thì hắn tìm cớ tránh né, xem ra chuyện này không đàm phán được! nhưng.... vừa nghĩ tới ánh mắt ai oán của cháu gái bảo bối, mình sao lại không cam lòng?
dịch cốt ở phía sau, cũng tưởng rằng Đỗ Trần sẽ lấy cơ tách ra vấn đề avril, nhưng sự thật thì, Đỗ Trần vì một chuyện khác mới né tránh.
'ngũ ca, có tin tức gì không?'
'Francis, thời gian gần đây năng lượng của đại ca ngươi cùng bác bì càng ngày càng gần, đã vượt quá cảm giác cõng, hẳn là có điều cổ quái! mặt khác ngũ ca ta còn phát hiện một chuyện, vài ngày gần đây bác bì một mực đi lại trong một ngọn núi, hình nhừ tim gì đó...'
Đỗ Trần lập tức nói tiếp; 'bác bì chỉ kiếm được một bộ phận bản đồ, chẳng lẽ hắn theo một phần bản đồ àny tìm được vị trí đại khái, nhưng bởi vì bản đồ thiếu mà không thể xác định địa điểm cụ thể, ngươi có ý này sao?'
Đỗ Tư lại thích thú nói; "chính là thế. hơn nữa sáng nay bác bì hình như trong khi đi loạn phát hiện một thủ mộ, hắn nói một câu - trong thần mộ A Mulang ngoại trừ thủ mộ lao nhân cùng mộ phần thì không có gì, ngươi nếu muốn tìm thứ gì, phải đi nơi khác.'
Bác bì cùng đại ca ở ngay vùng núi A MUlang nơi mình sắp tới.
Đỗ Trần trong long vui vẻ, nơi chốn của bọn họ rút cục cũng được tra rõ, nhưng hai câu nói của Đỗ Tư mang tới sự lo lắng, hắn nói: “ năng lượng của bác bì cùng đại ca ta ngày càng gần, đây là ý gì? Còn có thủ mộ nhân kia có chút cổ quái? Nếu bác bì phi hành trên cao hoặc trong trạng thái tiềm hành bị hắn phát hiện, thì thủ mộ nhân kia thực lực hửan khiến cho ta phải lo nghĩ.”
Đỗ Tư vô lại nói: “ngươi hỏi ta, ta hỏi ai? Francis, năng lượng của bác bì cùng steven ngày càng loạn! ngươi biết đó, ngũ ca ta là dựa vào năng lực lượng mạnh yếu bên ngoài mà xem xét, bây giờ ta bị năng lượng hỗn loạn trước mắt khiến cho ‘trước mắt’ rối mù, có thể giúp ngươi phán xuất bọn họ ở vùng núi A Mulang đã rất khó khăn rồi, đừng hy vọng ta nữa… càng ngày càng làm khó ta a.”
Đỗ Trần suýt nữa chấm dứt trao đổi với Đỗ Tư tại chô, hắn sờ sờ mũi nói: “cái.. truy tung giả kia đâu?’
Đỗ Tư cũng ngạc nhiên kêu lên: “đã lâu cũng không thấy hắn xuất hiện.”
Đỗ TRần hừ một tiếng: “tiếp tục giám thị.” Kết thúc lên lạc với ngũ ca, trong long thầm nghĩ, cuối cùng là có người thấy đại ca cùng bác bì. Hắn quất ngựa đuổi theo Antoine, ưu nhã cùng đau thương nói: “thủ tướng đại nhân, lại nghĩ tới tổ tiên chết trận tại vùng núi A Mulang, tủ tôn chưa bao giờ tới tế bái thần mộ A Mulang, thật sự làm ta then với tổ tiên.”
Antoine sứng sốt, nhìn không thấu ý đồ của tiểu hồ ly.
Đỗ Trần lại nói; “nếu dựa theo lễ nghi cùng tiến độ hành tiến của đoàn sứ tiết chúng ta, chúng ta cần thời gian vài ngày nữa mới tới địa điểm đàm phán tại vùng núi A Mulang, nếu ngươi thật sự muốn đi tế bái tổ tiên chết trận, không bằng ta đi trước được không./’ cười mị hoặc vươn tay: “phiền toái đại nhân ….’
Antoine thầm nghĩ, chẳng lẽ ý tứ của tiểu hồ ly là phải đi tới do thám chi tiết của thú nhân trước? như vậy cũng tốt. dặn dò; “ý ngươi là ta xuất ra văn thư sứ tiết, với danh nghĩa của đoàn sứ tiết yêu cầu bọn họ cho phép ngươi tiến nhập vùng núi A Mulang”
“Đa tạ thủ tướng đại nhân.”
Đỗ Trần phất tay kêu dịch cốt, khoái mã bôn ba, rời xa đoàn sứ tiết, Đỗ Trần lạnh lung nhìn chằm chằm núi non ẩn hiện phía trước “dịch cốt, người coi mộ A Mulang đã từng thấy đại ca ta cùng bác bì, chúng ta lâp tức đi gặp hắn. bất quá, năng lượng của đại ca ta cùng bác bì xuất hiện loạn lưu, cảm giác Đỗ Tư bị yếu đi nghiêm trọng. không cách nào phán đoán thực lực của người coi mộ, đến lúc đó ngươi lưu ý hắn một chút.”
Vùng núi A Mulang trải dài từ tây sang đông, dài gần ngàn dặm, từ trên cao nhìn xuống, nếu nói nam phương là đại hạp cốc Auerbach là một con côn trùng nhỏ thì dãy núi A Mulang là một thâm sơn cự mãng khổng lồ vô cùng.
Tại hướng chính bắc đại hạp cốc Auerbach. Trên lưng cự mãng có ngọn núi cao ngút trời. thú nhân mệnh danh đơn giản là tam đao phong. Phân biệt là trường đao phong, duệ đao phong, thiên đao phong.
Từ trên đại thảo nguyên nhình lại, tam đao phong cao vút sừng sững đứng độc lập, lại rất gần, thì thực tế ba ngọn núi cách xa nhau mấy trăm dặm, mà trung tâm đại tam giác lấy tam đao phong làm ba đỉnh này là một mảnh đất trống không người. vùng đất này chính là thần mộ A Mulang.
Lúc Đỗ Trần cùng Antoine nói chuyện với nhau thì tin tức người coi mộ thấy bác bì, lo lắng bác bì mang theo đại ca đi xa, hắn sau khi rời khỏi đoàn sứ tiết không lâu liền bỏ ngựa phi hành, chỉ dung thời gian nửa ngày tới được ngoại vi vùng núi a mulang.
Giao ra văn thư sứ tiết, Đỗ Trần từ trong tay thú nhân lấy được một phần bản đồ A Mulang liền cùng dịch cốt tiến vào vùng núi lúc nửa đêm, thần mộ A Mulang xuất hiện trước mắt bọn họ.
Chứng kiến hoàn cảnh A Mulang, Đỗ Trần hối hận, trước kia nơi này là thần mộ. nói không chừng có vô số vệ binh thú nhân cùng thánh giáo bảo vệ, cho nên trịnh trọng cầm văn thư ngoại giao tới, cũng là để tiện hành động, nhưng thực tế nhìn qua… tựa nhu một vùng núi hoang vắng.
Đứng trên ngọn núi nhìn mộ viên trước mắt. Đỗ Trần ngạc nhiên chôc lát: “đây là thần mộ sao?’ hắn nghĩ tới bãi tha ma. Không thể không nghĩ tới bãi tha ma, trong phương viên này, ngoài mấy ngôi mộ đầy hoa cỏ, thậm chí trong hơn mười cái mộ bia cho các tướng lĩnh, còn có một tòa kỷ niệm bia hung vĩ cho các binh lính vô danh, cả thần mộ đều ngập mùi hoa cỏ, bách hoa đua nở, dưới ánh trăng chiếu rói xuống u tĩnh thần bi, tựa như tiên cảnh nhân gian – ngay cả mộ bi cũng không hiện lên vẻ kinh khủng âm trầm mà thần thánh tường hòa.
Nhân gian tiên cảnh không có cửa lớn, chỉ có hai cây xanh nổi lên đầu núi, dưới tàn cây là một con dường nhỏ trải đầy đá vụn, xem như là con đường duy nhất tiến vào mộ.
Đỗ TRần đang nhìn một căn nhà gỗ nhỏ dưới tán của hai cái cây, cọt kẹt, một vị lão nhân một mặt mặc vào trường bào, một mặt đẩy cửa bước ra: ‘ai, có người tới tê bái chúng thần, hai vị… cũng chỉ có hai vị thôi sao?”
Vị…. lão nhân già nua này thật thần kỳ, mặc trường bào màu xám trắng thường của của các khổ tu sĩ thánh giáo, tóc đã bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn, mở miệng cười, thậm chí răng trong miệng chỉ còn lai vìa cái, lão chống quái trượng chào đón, thấy Đỗ Trần thì chưa có nói gì, nhưng thấy dịch cốt mặc trường bào của nhân viên thần chưc cao nhất, lập tức quỳ bái.
Lão già này có thể phát hiện ra bác bì? Chẳng lẽ là bác bì không có tiềm hành hoặc phi hành cho nên mới bị một lão già thấy được?
Chân nhân không thể nhìn diện mạo, cần phải thăm dò rõ hơn rồi mới nói.
Đỗ Trần tiến lên nâng lão nhân dâyk: “lão bá, chúng ta tới tế bài chúng thần, nơi này chỉ có một mình ngài thôi sao?’
Lão nhân run rẩy nói: “ai nha, đại nhân a, lão nhân ta không dám tiếp một tiếng ‘lão bá’, ngài gọi ta là vWoma được rồi” giương mắt lên nhìn mộ bia bên ngoài, cảm than; ‘ai, hơn mười năm không phần không bảo bối, cũng không phải địa phuơng hiểm yếu gì, lão nhân ta một người có thể chiếu cố chỗ này, không cần dung nhiều người.”
Đỗ Trần ngạc nhiên nói; “nhưng nói này là thần mộ A Mulang, nơi đặt quan trủng của chúng thần sao lại chỉ có một mình ngài.
Lão vWoman cười ngượng ngừng, cũng không có vội trả lời vấn đề của Đỗ TRần, mà mời bọn họ vào căn nhà gỗ nhỏ, mang đồ uống thơm mùi hoa hồng, liếc mắt nhìn qua thần bào trên mình dịch cốt: “vị đại nhân này, ngài là thánh giáo…..”
Đỗ TRần tự giới thiệu than phận hai người, lão Woma nhân cơ hội bái chào thì nhìn thoáng qua dịch cốt có chút lắc đầu = thiếu gia, ta không thấy lão già này có gì cổ quái.
Lão vWoman lấy một chút vật dụng tế bái: ‘hai vị đại nhân muốn tế bái chúng thần thì đi thoe ta.” Một mặt đi trước dẫn đường, một mặt nói thầm, như là trả lời vấn đề vừa rồi của Đỗ Trần; ‘ai, chủ nhân của quan trủng này năm đó là đại anh hùng uy phong một thời, nhưng bây giờ, một năm một nữa đến xương cốt cũng không còn, chỉ là một người đáng thương.
Nhiều năm trước, nơi này thực ra có rất nhiều thủ vệ, nhưng hơn ngàn ngăm sau khi vẫn thần đại chiến chấm dứt, bây giờ còn có mấy người có thể nhớ kỹ tên của các anh hùng này? Thú nhân chỉ tin tưởng vào thần Auerbach, mặc kệ nơi này là lăng mộ. thánh giáo quản lý mấy trăm năm cũng phát hiện ra căn bản là các tín đồ không nhỡ rõ thiếu tướng, chuẩn tướng, còn có các binh đô cấp thấp… thần auerbach, thần shigeru cao cấp thần có thể được các tín đồ thánh giáo tôn trọng, nhưng những anh hùng vô danh này có thể cho thánh giáo cái gì? Không một chút hữu dụng, ai sẽ để ý tới chứ?’
Lúc này lão vWoman thoạt nhìn như một lão nhân thông thái không thể nhìn thấu.
“ta sớm đã tiếp thu thần mộ chỗ này, giáo phụ thánh giáo phụ trách quản lý nơi này có một tòa trang quý tộc viên bên ngoài sơn khẩu, hang năm cầm tiền của thánh giáo duy tu thần mộ cũng như cuộc sống, sau đó cứ mười ngày nửa tháng tới kiểm tra, xem mộ của chúng thần có chỗ nào bị hư hại… hoặc là có người tới tế bái, bọn họ mới làm ra vẻ, ai! Nếu không phải thần mộ rách nát sẽ ảnh hưởng tới thể diện của thánh giáo, chỉ sợ là người coi mộ như ta cũng không cần lâu rồi.
Giáo chủ Brook, có cơ hội ngài nói với giáo hoàng bệ hạ một chút, những anh hùng được tế điện nơi này dù có được tế bài hay không cũng là vì chứng cứu nhân loại mà xương cốt không còn, chỉ có quan tài đặt nơi đây! Hậu nhân sao có thể đối với họ như vậy.”
Lão vWoman cmar than, Đỗ Trần xem xét khắp nơi, nhìn qua, nhân gian tiên cảnh đích xác hợp với hoàn cảnh của mộ địa của các anh hùng, ai có thể nghĩ được, dưới đất này còn có nhiều anh hùng bất đắc dĩ như vậy chứ?
Nếu không phải mình đột nhiên tới đây, chỉ sợ vừa nhìn qua, thực hiện nghi thức tế điện theo đúng quy của của thánh giáo, mà không lộ ra chút vẻ của một vùng hoang vu.
Tế lạy chúng thần, vWoman tiếp tục kể lể, Đỗ Trần khó mà nghe hơn được nửa: “lão bá, ta có hai vị bằng hữu không lâu trươcs đã đi tới vùng núi A Mulang, ngài đã gặp qua bọn họ chứ? Ân, bọn họ có thể là một người cỗng người kia.” Nói xong, Đỗ TRần lạnh lung nhìn chằm chằm vWoman, dịch cốt mở trừng mắt, hàn quang lóe lên.
Lão vWoman không hề có vẻ già nua, bình tĩnh nói: “a, các ngươi còn muốn tìm người… nghĩ ra rồi, ban ngày có một tảng khói màu đỏ di chuyển ở phụ cận thần mộ, lúc ấy ta bị dọa sợ nhảy dựng lên. Nếu… là bằng hữu các ngươi muốn tìm, vậy đi về phía đông, đi tới trường đao phong xem, có thể tìm được họ.”
Đỗ Trần con mắt sang ngời, lại vuốt mũi cười nói: “lão bá thật sự là sang mắt! bằng hữu của ta hành đọng mau lẹ vô cùng, hắn nếu bay sợ rằng người bình thường không thể thấy được, chỉ thấy một màn sương khói, còn lão nhân ngài….”
Lão vWoma hé miệng cười, mấy cái răng còn sót lại có vài phần đáng yêu: “đại nhân, ngài không hoài nghi lão nhân ta có bao nhiêu lai hại chứ? A a, không phải mát lão sang, mà là bằng hữu của ngươi di chuyển quá chậm, hắn toàn than bảo phủ trong sương khói nên lão nhìn không rõ, tựa như lảo đảo, tựa như tìm vật gì đó, ta mặc dù già cả mắt mờ, nhưng cũng có thể thấy rõ.”
Đỗ Trần sửng sốt, bất quá nhìn lão vWoma một chút, thầm nói, sau lưng bác bì còn một truy tung giả thần bí, hắn sao có thể chậm rãi tản bộ gần thần mộ? là lão nhân nói xạo, hya là bác bì xảy ra việc ngoài ý muốn?
Đáng tiếc, Đỗ Tư gặp năng lượng loạn lưu, nếu không hắn có thể xem xét lão vWoman này nói thật hay không.
liên hoa bảo giám
chương 333 : bác bì chân thân chi thiên
dịch :kakesi_kenji
nguồn :tàng thư viện
Đỗ Trần chăm chú đánh giá lão Woma một phen, hắn nhìn qua lão nhân già cả, ngay cả tuổi tác cũng khó đóan định. cười nói; 'đa tạ tin tức của lão bá, chúgn ta còn vội vã đi tìm bằng hữu, sẽ không quấy rầy ngài nữa.'
lão Woma đứng dậy tiễn, đi tới dưới hai gốc cây, miệng lộ ra nụ cười với mấy cái răng còn lại, khiêm cung nhìn Đỗ Trần mang phục sức công tước, cười nói; 'đại nhân thật sự là người tốt, lão nhân ta còn chưa thấy qua một công tước khách khí với người coi mộ như thế, chúng thần sẽ ban phúc cho ngài.'
Đỗ Trần mỉm cười, tâm trạng cóc hút không cam lòng buông tha cho lão già này như vậy, thủ hoi; 'chúng thần ban phúc ta không dám nhận, ta tin Đỗ Trần thần, có được Đỗ Trần thần ban phúc là được rồi... lão bá tín phụng vị thần nào?'
lão Woma có chút lắc đầu; 'lão nhân ta mặc dù là người coi thần mộ, tôn kính thần, nhưng không tin thần.'
'a? bây giờ bình dân không tin thần cũng không nhiều lắm a.'
'a a , vị thần, bất quá là người có lực lượng mạng mẽ mà thôi. lão nhân năm đó cũng tin thần, nhưng sống quá lâu, chuyện này cũng hiểu được, cũng không tin thần nữa.' lão Woma bình thản nói; 'nhưng ta tôn kính thần, bởi vì họ là anh hùng vì nhân loại hiến thân,không có bọn họ, cũng không cso lịch sử của tam đại lục ngàn năm qua. từ này chỉ xứng với, chủ nhân bốn mươi tám ngôi mộ trong thần mộ, còn có vô số mộ bi kỷ niệm các binh lính vô danh, đều xứng với chữ thần anỳ.'
Đỗ Trần nghe đuợc sửng sốt, dịch cốt hừ lạnh nói; 'bọn lính này mặc dù đáng kính, nhưng đạt tới mười một bậc đấu thần mới là cảnh giới của thần. chỉ mạnh hơn thường nhân một chút mà bọn họ được xưng là thần sao?'
lão Woma cười, xoay người chôgn gậy lảo đảo tiến vào căn nhà gỗ nhỏ, thanh âm phiêu hốt tương xứng với hòan cảnh thần mộ; 'tinh không charleman, thánh giáo giáo hoàng, long thần núi Mi Gelie. Thương khung song kiêu - vũ thần Robert cùng sư tâm vương Alonso! mấy trăm năm qua cũng rất nhiều thần, nhưng...'đi qua một bia kỷ niệm, hắn vỗ vỗ thần bia: 'bọn họ có thể sánh với mấy đứa nhỏ hơn mười tuổi đã chết trận sa tường, gnay cả tên cùng xương cốt cũng khôgn còn, ai mới xứng với chữ thần hơn chứ.'
hắn quay mình, cúi mình: 'lão nhân sống quá lâu. lão hồ đồ rồi, nói lời không nên ói, đại nhân ngàn vạn lần thứ lỗi.'
Đỗ Trần khoát tay, để cho dịch cốt không tiếp tục đặt câu hỏi, nói; 'lão bá thực ra hết sức thấu hiểu chữ thần, thụ giáo.'
lão Woma phất tay từ biệt, về ngôi nhà gỗ nhỏ của mình.
Dịch cốt hừ một tiệng: 'tới mười một bậc đấu thần còn chưa tính là thần, cách nghĩ của lão già này thật là nực cười! chẳng lẽ mười một bậc đấu thần khôgn bằng cả một binh lính bình thường sao?'
"có lẽ thật sự không bằng.' Đỗ Trần lắc lắc đầu; "quên đi, bây giờ tìm được bác bì cùng đại ca mới là quan trọng, đi thôi.'
nhìn lại tính tóan, khoảng cách với trường đao phong với thần mộ AMulang ước chùng hơn hai trăm dặm đường chim bay, ngày thường dù cho phi hành Đỗ Trần cũng mất một giờ là có thể bay tới. bất quá lức này ahứn cùng dịch cốt lại đi phi thường thong thả, Đỗ Trần thu nhỏ ẩn thân trong liên hoa bay lên trời cao, mà dịch cốt lại đi trên đường. hai người một amựt đi, một mặt kiểm tra dấu vết bác bì lưu lại, tốc độ tựu nhiên không cách nào so với phi hành.
Đỗ Tư nói, bác bì đi lại trong một phạm vi tìm thứ gì đó, vậy mục tiêu của hắn hẳn là ngay phụ cận ba ngọn đao phong, cho nên Đỗ Trần cũng không vội, mà chăm chú tìm tòi bác bì với năng lực tiềm hành rất mạnh.
nhiều giờ sa khi hai người Đỗ Trần rời khỏi thần mộ A Mulang, ba thân ảnh như thiên tiêu phiêu hốt xuất hiện dưới hai cái cây, quần áo trắng như tuyết, trên người mắc đầy sương, tựa nhìn cửu thiên tiên nữ hạ trần. nhất là người đứng giữa, một đầu tóc dài đen vũ động theo dó, dung nhân tuyệt sắc làm cho người ta ngưng thần ngừng khó thửo. không dám nhìn thẳng.
mỹ phụ trung niên đứng bên tay trái nàng tiến lên gõ cửa căn nhà gỗ nhỏ, quát; "ra đây, có chuyện hỏi ngươi.'
dát chi, lão woma đã ngũ, mưo mơ màng màng ra mở cửa, còn không thấy rõ trước mắt là ai, trung niên mỹ phụ lại quát; 'nói, phụ cận có thấy người nào mặc áo đen, đầu đội quân khôi màu đỏ không?'
lão Woma tựa hộ bị dọa sợ, run rẩy nói; 'vị phu nhân này, a, không, tiểu thư! lão nhân ta chưa từng thấy qua người có hình dung như ngài nói. " lão mới phát hiện trung niên mỹ phụ này là người chưa xuất giá.
"hừ! nếu để chúng ta biết my nói xạo, cẩn thận.. tiểu thư/" trung niên mỹ phụ lùi lại một chút, cúi mình - nguyên lai mỹ nhân tóc đên đã đi tớ trước mặt lão woma, nàng mỉm cười, nhất thời khiên cho tiếng chim hót cùng mùi hao tại thần mộ nhất thời buồn bã mất sắc màu: 'lão bá, xin lỗi, chúng ta ít khi giao thiệp với người khác, làm khó lão nhân gia.'
lão woma thở ra một hơi, có thể là tuổi quá lớn, ý nghĩ dục niệm cũng ít, hắn đối với mỹ nhân tóc đen cũng không chút động dung.
mỹ nhân tóc đen cười nói; 'lão bá, chúng ta tìm mấy vị bằng hữu, bọn họ ở trong vùng núi A Mulang này, mà phụ cận tam đao phong chỉ có ngài sống, cho nên chúng ta mới tới hỏi, nếu ngài chưa thấy qua, vậy sẽ không quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa.'
lão Woma lập tức hỏi; 'không quấy rầy, không quấy rầy; 'mấy vị tiểu thư muốn tìm người đội quân khôi, mặc áo đen, lão nhân nhớ rồi, nhất định lưu ý giúp ngài.'
mỹ nhân tóc đen nhẹ nhàng gật đầu, đưa cho lão Woman vột viên đồng, động tác hết sức ưu nhã; 'lão bá nếu thấy qua mấy bằng hữu của ta, nhớ rằng tính tình bọn họ cổ quái, không tiện kết giao, hơn nữa sẽ động thủ giết người, xin không nên trêu chọc họ, chỉ cần nhẹ nhàng sờ lên viên đồng này mấy lần alf được.' nói xong, nàng biểu diẽn một lần, bên hông mỹ phụ gõ cửa trước vang lên tiếng 'đinh đang', thì ra thư snọ là một đồ vật dùng để viễn trình thông tấn.
lại để lão woma dùng thử một lần, mỹ nhân tóc đên mới giương mắt nhìn mộ bia, bái một lễ, sau đó ba nữ nhân bay về phái đối diện trường đao phong - duệ đao phong.
không trung, trugn niên mỹ phụ không còn hình dáng bá đạo nuẵ, ngược lại như một tiểu nha đầu mừng rỡ nhìn quanh, may mắn noi; "tiểu thưu, đây là cảnh vật tam đại lục sao? cũng quả nhiên không giống thấm thủy hồ chúng ta, mặc dù không khí ô trọc, không có cảm giác thần thánh, nhưng cũng xem như tốt.'
mỹ nhân tóc đen hờ hững: "đừng nhìn cảnh sắc nữa, Donna ra đi chín tháng rồi không về, chúng ta đã hi sinh ba nhóm tỷ muội, thậm chí nhóm thấm thủy kiếm thứ tư cũng chỉ có thể miễn cưỡng chạy thoát về thấm thủy hồ, nói rõ ra đối thủ có hình dáng gì rồi ôm hận mà chết. có thể thấy dược, đối thủ của chúng ta lần này phi thường cường đại, nên lưu ý một chút mới phải.'
mỹ phụ trung niên hừu lạnh nói; 'lần này tiểu thư tự mình ra tay, sợ gì mấy tiểu mao tặc tép riu? hừ, tiểu thư không thể vô dụng như mấy tên thấm thủy kiếm trận!"
mỹ nhân tóc đen có chút lắc đầu: "chín tháng, mọt trăm hai mươi tám tỷ muội, tòan bộ chết ở phụ cận mệnh môn vùng núi A Mulang, không có ai có thể sống sót mà ra khỏi vùng núi A Mulang! điều này nói rằng địch nhân đã nắm giữ vị trí mệnh môn thầm thủy hồ, chúng ta tuyệt không thể coi thường....'
nếu Đỗ Trần ở chỗ này, hắn nhật định vui vẻ cả kinh, thích thú nhìn. thoạt nhìn thế lực thần bí mặc áo đen đội quân khôi đã khai chiến với thấm thủy hồ, hơn nữa giết chết khôgn ít lão yêu bà! hắc hắc! cả kinh là, mấy lão yêu bà đã bảy tám mươi mà nhìn như xuân sinh dadng theo một thuần tình tiểu nah đều ở ngay phụ cận, nếu muộn một giờ thì hắn đã gặp đại phiền toái.
hòan hảo là vùng núi A Mulang thật sự rất lớn, ít nhất Đỗ Trần trường đao phong mà Đỗ Trần tới cách duệ đao phong mà người của thấm thủy hần nữ tới cách nhau mấy trăm dặm, mọi người không ai thấy được ai.
nhưgn thần mộ A Mulang lại phi thường nhỏ, tựa hò tối nay nó nhất định không an bình.
dát chi, lão Woma mở cửa lần tnứ ba, cúi đầu, thuận mắt nhìn một đôi giày đen, áo bào trắng bình thường, ngữu khí cũng không quá cung kính: "người trẻ tuổi, lão bá ta...dì?" lão woma dạy dạy con mắt mơ amngf, cười hề hề, nụ cười vói mấy cái răng có chút xấu hổ. lập tức sửa lời: "lão xa, ta không thấy rõ, ngươi đứng để tâm a.'
người tới cũng là một vị lão nhân, hơn nữa so với lão Woma chẳng trẻ hơn mấy tuổi, đúng là người truy tung bác bì...
lão FUye.
hắn thần sắc tiều tụy, còn thở hổn hển, hồn nhiên chút giống cao thủ, khách sáo nói mấy câu; 'lão ca, ta tới tìm người, ngươi có thấy một quái nhân bao phủ trong sương khói đen và đỏ không/'
lão woma nói thầm; 'thật sự quái, tối nay sao lại toàn người đi tìm người?'
"chẳng lẽ còn có ngưuời có chung mục đích với ta sao?' lão Fuye ngạc nhiên nói.
"đúng vậy. có hai vị đại nhân vật của thánh giáo, trogn đó một là đại công tuớc.' lão Woma cũng không có giấu diếm chỉ ngọn núi phía đông; 'ta ban ngày gặp qua người mà ngươi nói. hắn đi về hướng trường đao phong, bất quá đã đi hơn nửa ngày rồi, lão đệ ngươi muốn tìm ahứn thì nhanh lên một chút... lão đệ.'
lời còn nói chưa dứt, chỉ thấy lão Fuye thần sắc khẻ biến, lặng yên xoay người.
Francis cũng tới? năm đó mình chịu ơn cứu mạng của phu nhân Mayfair, hôn nay Francis còn coi mình là dưỡng phụ, hiếu kính với mình.. mình thiếu mẫu tử bọn họ nhiều lắm, nhưng mình lại che giấu thân phận, ai! nhưng không nên gặp Francis, nếu quyết định giấu diêm thâ phận, vậy ngay cả Francis cũng phải giấu! nếu khôgn một khi thân phận mình bại lộ, renault Alonso, thấm thủy mageret, thú hoàng Basarba Dayton... nhừng ngơời này sẽ biết ta là dưỡng phụ của Francis, sợ rằng sẽ gây cho đứa nhỏ đại phiền toái.
hơn nữa chuyện năm đó, hết sức không cho Francis biết là tốt nhất, để cho đứa nhỏ này an phận làm đại công tuớc, hưởng thụ vinh hoa phú quý cả đời, được người tôn sùng không phải tốt lắm sao? cần gì khiến hắn mang trọng trách này chứ?
hai năm nay. lão Fuye một năm bận bịu với từ thiẹn cơ kim, một năm sau lại vì thân thể không khỏe mà tới nam hải điều dưỡng, cho nên hiểu biết rất ít về Đỗ Trần so với người káhc - bởi vì thiện thâm được Đỗ Trần thần ửng hộ, một bước lên mây, tuổi còn trả là có được gia nghiệp lớn - Đỗ Trần cũng không nói chuyện nguy hiểm của mình cho lão Fuye, từ cảm tình của Francis cùng bản thân mình tôn trọng lão Fuye, không muốn lão nhân này phải lo lắng.
hai người tin tức câu thống không chút sơ thất, mới có hết thảy hôm nay.
lão Fuye chậm rãi đi về hướng - thiên đao phong.
hắn thầm nghĩ: 'Francis sao lại biết bác bì chạy tới đây? bất quá đay không phải trọng yếu, trọng yếu là phải tìm được bác bì trước Francis, tuyệt không để cho Francis biết bí mật kia! ân, phả tới thiên đao phong đón đầu.'
lão woma nhìn Fuye rừoi xa, ánh amứt nhìn vào đại đao màu vàng sau lưng, khôgn khỏi cung kính ngạc nhiên: "nguyen lai ngài cũng là đấu thần, thánh khí của ngài áo lại không thay đổi a! hải, táhnh khí là bí mật của Đấu thần, ta đay lắm miệng, thật đáng chêt.s'
lão fuye mỉm cuời: 'thánh khí của ta đã bị hủy nhiều năm trước, bây giờ chỉ còn lại một nửa, không thể biến được! lão ca, không có gì đáng ngại, ngươi không cần tự trách.'
lão Woma phất tay cất bước tiễn vị đấu thần lão đệ rất khách khí, cười ha ha, hàm răng còn sót lại vài chiếc cươi rât đáng yêu: 'đem nay thật sự là người tốt người xấu đều gặp... lão đệ, ngươi đi làm đường, bằng hữu của ngươi là đi hướng trường đao phong, không phải thiên đao.'
lão Fuye quay đầu cười: 'đúng vậy, là thiên đao.' hắn đựng dậy bay đi.
lão Woma có chút sửng sờ, lập tức lắc đầu cười khổ; 'đúng vậy, là thiên đao.' hắn nháy mắt mấy cái; 'qúy đao green, minh đao brook, thiên đao ben, ta thanh đạo cực mạnh trong thiên hạ đã tới vùng núi A Mulang... bất quá không có liên quan tới thủ mộ lão nhân? a a, tiếpt tục ngủ, ngàn vạn lâng đùng có gnườ quấy rầy lão nhân này! tuổi lớn rồi, không chịu nổi sự phiền nhiễu....'
cọt kẹt, cửa của căn nhà gỗ đóng lại.
không bao lâu, bên trong truyền ra tiéng ngáy, cái miệng còn lại vài chiến răng cũng không ngừng hít vào thở ra, có tiếng lẩm bẩm rất đáng yêu.
mà lúc này Đỗ Trần cùng dịch cốt đang mặt mặt đi tới một mặt thăm dò, hăn sợ kinh động ác bì, liên hoa trogn không trung biến nhỏ phi thường, trong thiên hạ ngoại trừ thú seatle không có kẻ nào có thể phát hiẹn ra hắn. mà bác bì cũng ẩn hình trên mặt đất, không để lại dấu vết trogn núi rừng.
Last edited by hoangcongthanh; 18-11-2008 at 05:53 PM.