BẠCH PHÁT MA NỮ
Nguyên tác: Lương Vũ Sinh
Dịch: Phong Vũ Song Điêu
Nguồn: Văn Đàn Việt Nam (http://******.vn)
-----------------o0o-----------------------
Hồi 7 - 1
Kiếm Phổ Rước Tai Họa, Phong Ba Nổi Dậy
Chưởng Môn Thừa Trọng Thác, Hiểu Lầm Liên Miên
Thiết Phi Long càng thêm nghi ngờ, nhảy lên trên ngọn giả sơn hét liền ba tiếng: “San Hô, San Hô, San Hô!”
Không thấy hồi đáp, bất thình lình, có hai bóng nhân ảnh từ phía hậu viện vọt qua tường ra ngoài, tiếp đó “bùng” một tiếng, một cột lửa bốc lên ngất trời.
Thiết Phi Long chỉ Mục Cửu Nương quát: “Tiện nhân, không được loạn động!”
Ngọc La Sát chống kiếm cười lạnh, đứng án cạnh Mục Cửu Nương: “Ngươi không phải quản, để ả cho ta!”
Chòm râu ngắn của Thiết Phi Long rung lên, nộ khí đùng đùng. Mấy chục năm nay, chưa từng có ai dám vuốt râu hùm, không ngờ hôm nay lại có người dám đến đây phóng hỏa. Nhưng nhìn thân ảnh của hai kẻ kia có thể thấy võ công cực cao, chỉ e nữ nhi gặp phải độc thủ, hết sức lo lắng, không có thời gian truy địch liền chạy về hướng phát hỏa.
Vừa mới chạy qua hai tòa lầu, từ trong ánh lửa xuất hiện ba người hai nữ một nam. Nam chính là Vương Chiếu Hi, hai nữ nhân một người là Mạnh Thu Hà, người còn lại là Thiết San Hô. Sắc mặt Thiết San Hô trắng bệch, được Mạnh Thu Hà dìu ra.
Vươn tay phát chưởng, Thiết San Hô chợt mở mắt kêu lên: “Gia gia, không phải họ!”
Vương Chiếu Hi lùi lại ba bước, Thiết Phi Long triệt hồi chưởng lực trầm giọng hỏi: “Vậy là ai?”
Thiết San Hô đáp: “Là thúc thúc của Kim Thiên!”
Thiết Phi Long biến sắc, Vương Chiếu Hi vội nói: “Cứu hỏa quan trọng hơn, sau này hãy tìm y thanh toán!”
Thiết Phi Long ngẫm lại thấy có lí.
Nguyên lai thúc thúc của Kim Thiên tên là Kim Độc Dị, viễn xứ phương Tây, ba mươi năm nay không rời khỏi phạm vi nam bắc Thiên Sơn. Y sở luyện Âm Phong Độc Sa Chưởng, hỏa hầu cực thuần. Kim Thiên bất quá chỉ học được sáu bảy thành.
Thiết Phi Long ba mươi năm trước từng có duyên gặp mặt một lần, lúc đó Âm Phong Độc Sa Chưởng của y còn chưa luyện thành, hai người luận võ không phân thắng bại. Về sau hay tin y luyện thành độc chưởng, tại Tây Vực thu được một môn đồ, hành vi cực kỳ hoang đường. Thiết Phi Long thì ẩn cư tại Long Môn huyện, không để ý tới chuyện thiên hạ. Hai người mạnh ai nấy làm, cũng không lai vãng.
Ba ngày trước, Kim Thiên đột nhiên cùng Vân Yến Bình tìm đến. Thiết Phi Long nhân vì chán ghét thúc thúc hắn nên không chịu thu nạp. Kim Thiên tiến thẳng vào trang, lão kêu Mục Cửu Nương tống cổ bọn chúng đi.
Thiết Phi Long nghĩ bụng: “Chả lẽ lão quái vật đó vì mình tống cổ cháu hắn nên đặc biệt đến đây báo cừu. Nếu là như thế thì tâm địa quá hẹp hòi. Có điều võ công hắn cực cao, muốn đuổi theo cũng không kịp.” Đành theo lời Vương Chiếu Hi, lo cứu hỏa trước.
Lại nói Mạnh Thu Hà vạn lí tầm phu, bây giờ mới gặp. Trong ánh lửa nhìn thấy Vương Chiếu Hi, lại thấy Thiết San Hô, bất giác trăm mối cảm xúc ập về.
Nguyên lai Mạnh Thu Hà li khai kinh sư đến Tây Bắc. Con người nàng ta tinh minh mẫn tiệp, lại thêm một thân võ nghệ, tuy vạn lí độc hành nhưng không gặp phải sự cố gì.
Ngày nọ vừa đến Tây, giữa đường bất ngờ gặp Thiết San Hô và Mục Cửu Nương. Hai bên đều là giang hồ nữ tử, trò chuyện rất vui vẻ. Trong lúc đàm luận, Mạnh Thu Hà để lộ phong thanh, nói mình đến Bắc tìm chồng. Thiết San Hô trong lòng có tâm sự, lập tức lưu tâm, mở lời thăm dò. Mạnh Thu Hà tuy tinh minh nhưng chưa từng trải, liền nói ra danh tự Vương Chiếu Hi.
Thiết San Hô cười lạnh một tiếng, bất ngờ dùng thủ pháp sét đánh không kịp bưng tai điểm vào huyệt đạo. Đợi đến khi Mạnh Thu Hà tỉnh lại thì đã ở trong Thiết gia trang. Thiết San Hô tính tình trẻ nít, nghe nói Mạnh Thu Hà là hôn thê của Vương Chiếu Hi, không kể gì lợi hại liền bắt giữ nàng ta rồi hồi gia bẩm cáo phụ thân. Ban đầu còn lo sợ bất an, sợ phụ thân trách mắng.
Ai dè Thiết Phi Long vuốt râu cười: “Vương Gia Dận thân là lục lâm đại hào, lại kết thân gia với vũ sư trị điện gì đó của thái tử. Con trêu chọc bọn chúng vậy hay lắm!”
Thiết Phi Long trời sanh quái đản, không cho phép ai nghịch lại ý mình. Vương Gia Dận khéo léo cự tuyệt hôn sự, lão cực kỳ không hài lòng. Nhưng nghĩ mình thân phận thế nào, lại làm khó một nữ tử đơn thân liền kêu Thiết San Hô khoản đãi Mạnh Thu Hà cho thật tốt, một mặt sai người thông tri cho Vương Gia Dận.
Ngọc La Sát ước hẹn với Thiết Phi Long thời gian một tháng đã đến kì hạn, lại nghe chuyện này, liền cùng Vương Chiếu Hi kết bạn đồng hành.
Đến Thiết gia, Ngọc La Sát đột nhiên nói: “Hai chúng ta cùng đến đây, nhưng mục đích có khác. Ta và Thiết lão đầu đã nói rõ là đơn đả độc đấu, ngươi đợi có kết cục rõ ràng hãy vào.”
Vương Chiếu Hi trong lòng nóng như lửa đốt cũng đành quanh quẩn ngoài trang chờ Ngọc La Sát.
Chờ rất lâu vẫn không thấy Ngọc La Sát đâu. Vương Chiếu Hi nghĩ thầm không tốt, hai người đó đều háo thắng, nếu không ai chịu xuống nước, chỉ e đi đến chỗ lưỡng bại câu thương. Mình đã đến đây thì không thể ngồi yên. Chủ ý đã quyết, mặc kệ Ngọc La Sát có trách mắng liền lặng lẽ nhập trang theo lối cổng sau, định bụng tìm gặp hai người bọn họ xem thế nào.
Không dè ngay lúc đó, Kim Độc Dị cùng một cao thủ khác nửa đêm đột nhập Thiết gia. Thiết San Hô la lớn, bị lão đánh cho một chưởng. Mạnh Thu Hà ở trọng ngọa thất làm bạn với Thiết San Hô, nghe tiếng la chạy ra vừa vặn giáp mặt Vương Chiếu Hi. Mạnh Thu Hà đỡ Thiết San Hô dậy thì Kim Độc Dị đã quăng lưu hoàng đạn, thừa cơ đào tẩu.
Lưu hoàng đạn làm thế lửa không lớn lắm. Thiết Phi Long cầm hai chiếc chăn bông lớn, phi thân lên phía trên đầu lửa chụp xuống, qua một lúc lửa bị dập tắt. Thiết Phi Long nhảy xuống lầu, thấy Vương Chiếu Hi cùng Mạnh Thu Hà quỳ trên đất, giúp Thiết San Hô thôi cung quá huyết.
Thiết Phi Long trông thấy động tâm. Mấy ngày trước lão cũng có đàm luận cùng Mạnh Thu Hà. Mạnh Thu Hà nói năng đúng mực lễ độ đã vượt ra ngoài ý liệu của lão, hôm nay thấy bọn họ kề vai liên thủ, giúp con gái mình trị thương, thần tình vô cùng thân mật, ánh mắt để lộ nhu tình vô hạn. Không những vậy, còn giúp con mình trị thương rất thật lòng.
Thiết Phi Long nhủ thầm “Mạnh Thu Hà vạn lí tầm phu quả thật không dễ dàng gì! Từ trong hoạn nạn gặp lại phu tế, không nghĩ đến bản thân mình trước, lại giúp cừu địch trị thương, nữ tử như vậy thật là hiếm thấy!”
Vương Chiếu Hi kêu “Thiết lão anh hùng!”, đang định báo với lão thương thế của Thiết San Hô không nặng để lão bớt lo lắng.
Thiết Phi Long đã cười trước: “Kim lão tặc tuy lớn mật làm càn nhưng cũng còn cố kị ta. Nếu hắn muốn hạ độc thủ thật, San Hô dù có mười cái mạng cũng không còn!”
Vương Chiếu Hi lúc này mới biết, lão biết thương thế của nữ nhi không nặng nên mới yên tâm cứu hỏa. Sắc mặt của Thiết San Hô bấy giờ đã hồng hào trở lại.
Thiết Phi Long đột nhiên nghiêm giọng: “Con đến đây!”
Vương Chiếu Hi lấy làm lạ, Thiết San Hô suýt nữa mất mạng, lão thân làm phụ thân đã không an ủi lại còn dùng vẻ mặt nghiêm nghị đó?
Thiết Phi Long quát: “Ta có chuyện muốn hỏi con, con theo ta vô đây!”
Dắt tay con gái ra khỏi đình viện, Vương Chiếu Hi và Mạnh Thu Hà lẽo đẽo theo sau. Chỉ thấy Ngọc La Sát đứng bên ngọn giả sơn, chống kiếm cười lạnh. Mục Cửu Nương ngồi bệt trên đất, mặt trắng bệch.
Thiết Phi Long hét: “Được, Ngọc La Sát, ngươi nghe đi! Ta tuyệt không thiên vị người thân!”
Quay đầu lại hỏi Thiết San Hô: “Con có trộm kiếm phổ của cô ta không?”
Thiết San Hô lắc đầu: “Không có!”
Ngọc La Sát cười lạnh mấy tiếng.
Thiết Phi Long đanh mặt, gằn giọng: “San Hô, con nói thật đi. Ta hỏi con lần nữa, rốt cuộc con có lấy kiếm phổ không?”
Thiết San Hô khóc nói: “Kiếm phổ con có thấy qua nhưng không phải con lấy!”
Thiết Phi Long biến sắc, run giọng: “Làm sao mà con thấy được?”
Thiết San Hô đáp: “Là di nương đem đến!”
Trong sát na ấy, mặt Mục Cửu Nương xám như tro tàn, Ngọc La Sát đắc ý cười dài, Thiết Phi Long hai mắt bốc hỏa, da mặt từ xanh chuyển sang đỏ.
Ngọc La Sát thình lình ngưng cười, lạnh lùng: “Thiết lão đầu, ta không có nói oan cho các ngươi chứ?”
Thiết Phi Long mặt lạnh như sương, không lí đến lời Ngọc La Sát, hướng Thiết San Hô nói: “Ngươi mau kể thật cho ta, không được gian dối nửa lời!”
Thiết San Hô đưa tay áo lau nước mắt, đáp khẽ: “Hai tháng trước, con theo đường Thiểm Tây hồi gia. Khi dừng chân tại một tiểu quán ở ngoài Tập Hiền trấn, con thấy có một đạo nhân sắc mặt ứ đen, ngồi trên đất không thể cử động. Điếm gia nói ông ta phát bệnh nặng, sợ ông ta chết trong điếm nên bắt ông ta đi. Con thấy ông ta tội nghiệp, nhất thời tò mò, liền bước lên xem. Đạo nhân đó rất lợi hại, mở mắt nhìn một cái, còn biết con có võ công. Ông ta nói: Tiểu cô nương, cô có kiếm không? Nhờ cô mau mau xé lớp áo trên ngực ta, từ huyệt đạo trên bả vai đo xuống một tấc, lấy mũi kiếm khoét thịt rồi nhổ đinh độc ra dùm ta.”
Thiết Phi Long hỏi: “Trinh Kiền đạo trưởng có biết ngươi là con gái ta không?”
Thiết San Hô nói: “Lúc đó thì không biết, chừng sau con mới nói cho ông ta hay. Ông ta nói: ta nghe danh lệnh tôn đã lâu, biết rõ ông ta khí phách anh hùng. Hiện tại nhờ cô chuyển lời đến lệnh tôn. Ta có một cuốn kiếm phổ, được người ta nhờ cậy đem đến cho Thiên Sơn Hoắc Thiên Đô nhưng bây giờ đã bị cướp mất. Nếu ta chết, nhờ ông ấy nghĩ cách chuyển tin này lên Thiên Sơn, kêu Hoắc Thiên Đô vì ta báo thù.”
Thiết Phi Long chưa từng nghe ai tán tụng mình có khí phách anh hùng, sắc mặt dãn ra, vuốt râu nói: “Trinh Kiền đạo trưởng cũng là nhân vật tiếng tăm!”
Thiết San Hô tiếp tục kể: “Sau đó ông ta lấy ra một trang dược phương, kêu con giúp ông ta phối dược. Con cầm dược phương vào trấn bốc thuốc, mấy tiệm thuốc đó dược liệu không đều, chỗ thiếu vị này chỗ khuyết vị kia. Con về đến nơi, khó khăn lắm mới phối được theo dược phương thì bất ngờ gặp di nương tìm tới.”
Thiết Phi Long “a” lên, gật đầu: “Ngươi đi lâu quá không thấy về nên ta kêu ả đi tìm!”
Thiết San Hô nói: “Con kể sự tình cho di nương nghe rồi cùng di nương lên tìm lão đạo nhưng không thấy đâu. Chỉ thấy có hai người đang hỏi thăm tung tích lão đạo. Một người đã già, người kia trẻ hơn. Bọn họ trông thấy di nương lập tức hành lễ, còn vấn an gia gia. Di nương đột nhiên nói: Kim lão tam, ngươi theo ta ra đây!”
Thiết Phi Long hừ lạnh, hướng Mục Cửu Nương quát: “Ngươi và Kim Thiên có chuyện gì?”
Mục Cửu Nương khóc lóc: “Thiếp chỉ định bức hắn đưa ra tang vật mà thôi!”
Thiết Phi Long nói: “Được, San Hô, nói tiếp đi!”
Thiết San Hô nói: “Hai người đó theo con và di nương đến chỗ vắng, di nương hướng lão già hỏi: Lão tam, giao kiếm phổ của lão đạo sĩ đó ra đây!. Lão đầu đó lúc đầu còn nói không có, cuối cùng bị bức bách đành phải thừa nhận.”
Lại hỏi Thiết San Hô: “Sau đó Kim Thiên có giao kiếm phổ ra không?”
Thiết San Hô đáp: “Lúc đầu hắn không chịu, song di nương nói: “Ngươi đã biết Trinh Kiền đạo nhân là nhân vật thế nào, lão giao du rộng rãi. Ngươi hại chết lão, còn tưởng có thể đem kiếm phổ về ư? Ngươi không sợ bằng hữu của lão truy lùng sao? Ngươi đưa kiếm phổ cho ta, ta giúp ngươi bảo quản, xem xong lại trả cho ngươi. Nếu không thì, hừ, hừ, ngươi nên biết Mục Cửu Nương không phải dễ đối phó đâu!”
Kim lão đầu cười nói: “Cửu Nương, chúng ta cứ án theo quy củ lục lâm, một bầu nước thì đại gia uống trước. Kiếm phổ trước tiên giao cho ngươi, hai tháng sau ta sẽ thu hồi.” Di nương lấy được kiếm phổ liền tức tốc dẫn con đến vùng núi phụ cận tham luyện.”
Thiết Phi Long hỏi: “Vì sao không kể chuyện này cho ta hay?”
Thiết San Hô nói: “Di nương dặn con không được kể. Người luyện được mấy chiêu, hình như phát hiện được cái gì đó, nói với con: “Đây đúng là thiên hạ đệ nhất kì thư, nếu luyện thành kiếm thuật trong thư sẽ thành thiên hạ vô địch.” Người nói: “San Hô, chúng ta luyện lén, tuyệt đối không được nói cho gia gia con biết!” con nghĩ học thêm được một môn cũng không có gì xấu, nhất thời hồ đồ nên đáp ứng di nương!”
Thiết San Hô lắc đầu: “Trinh Kiền đạo trưởng đến Thanh Phong sơn gặp mặt, hôm đó các người không gặp ông ta trên núi sao?”
Thiết Phi Long lại “hừ” một tiếng, nói: “Trinh Kiền đạo trưởng hẹn ta lên núi tương hội, nhưng ta đến nơi lại không gặp, xem ra chuyện này có liên quan. Tiện nhân ngươi vì cớ gì để cơ sự đến nông nỗi này mà không nói cho ta biết!”
BẠCH PHÁT MA NỮ
Nguyên tác: Lương Vũ Sinh
Dịch: Phong Vũ Song Điêu
Nguồn: Văn Đàn Việt Nam (http://******.vn)
-----------------o0o-----------------------
Hồi 7 - 2
Kiếm Phổ Rước Tai Họa, Phong Ba Nổi Dậy
Chưởng Môn Thừa Trọng Thác, Hiểu Lầm Liên Miên
Mục Cửu Nương không dám hé răng. Nguyên lai Mục Cửu Nương sau khi được kiếm phổ, rất muốn giữ làm của riêng. Đầu tháng Thiết Phi Long lại đến Bắc tìm Vương Gia Dận. Kim Thiên trong bóng tối điều khiển thuộc hạ gấp rút đem mật thư đến cho ả, nói đã phát hiện được Trinh Kiền đạo nhân đang ẩn náu trên Thanh Phong sơn.
Vừa khéo Thiết Phi Long nhận được thư nặc danh, hẹn lão đến Thanh Phong sơn tương hội. Thiết Phi Long lại dẫn Mục Cửu Nương đi theo. Sau đó Thiết San Hô dẫn Ngọc La Sát tới, Thiết Phi Long ở trước núi đấu với Ngọc La Sát, Mục Cửu Nương tại hậu sơn phát hiện hang động Trinh Kiền đạo trưởng ẩn nấp.
Thiết Phi Long cao giọng: “Ngọc La Sát, kiếm phổ của ngươi tất cả cứ tính cho ta. Dù có đi đến chân trời góc bể ta cũng sẽ thu hồi về cho ngươi!”
Ngọc La Sát nói: “Được, cứ chờ xem, đi tìm đi!”
Ý tứ rõ ràng không tin. Thiết Phi Long không thèm để ý, đưa tay xoa đầu con gái tựa hồ như nàng ta vẫn còn nhỏ.
Thiết Phi Long nói: “Con đã không còn nhỏ nữa, hiện tại đã đủ lông cánh, có thể bay cao bay xa rồi.”
Thiết San Hô kêu thất thanh: “Gia gia, con vĩnh viễn muốn ở bên cạnh người!”
Vẻ mặt Thiết Phi Long vụt trở nên kiên quyết, đẩy Thiết San Hô ra, gằn giọng: “Từ nay về sau, ngươi không còn là con gái của ta nữa, mau rời khỏi đây ngay! Ngươi ở bên ngoài, không cho phép rêu rao tên tuổi của ta!”
Thiết San Hô toàn thân run rẩy, muốn khóc mà không khóc nổi, Thiết Phi Long nói: “Ngươi tham lam kiếm phổ của người khác, lừa dối phụ thân. Nếu không nghĩ tới mẫu thân ngươi trên trời, ta sớm đã giết ngươi rồi!”
Thiết San Hô từ nhỏ đến lớn chưa từng bị phụ thân trách mắng thế này. Cô ta biết tính tình phụ thân, lời đã nói ra thì không bao giờ thay đổi. Lại thêm Ngọc La Sát đang nhìn trừng trừng, vừa nhục nhã vừa uất ức, quỳ xuống dập đầu lạy ba lạy, cất giọng thê lương: “Gia gia, người bảo trọng!” không quay đầu lại đi thẳng ra cửa.
Ngọc La Sát bình nhật giết người như ngóe, thấy tình cảnh này bất giác mủi lòng. Nàng ta mới rồi thấy bộ dạng rúm ró đáng thương của Thiết San Hô, vốn định khuyên giải, nhất thời chưa kịp mở miệng phụ tử bọn họ đã đi đến chỗ đoạn tuyệt tình nghĩa, muốn khuyên cũng không còn kịp.
Mục Cửu Nương bất thình lình cười như điên dại, hét lớn: “Lão thất phu, cái mạng nhỏ này ta sớm đã không cần, ngươi giết chết ta đi!”
Thiết Phi Long quát: “Ngươi trộm kiếm phổ của người, bôi nhọ thanh danh của ta, chết cũng không hết tội. Ngươi còn oán trách gì ai?”
Mục Cửu Nương điên cuồng cười lớn: “Năm đó phụ thân ta chết nơi đất khách quê người, ta không tiền mai táng, bất đắc dĩ mới gả cho ngươi. Sau khi lấy ngươi, ngươi lại không lập ta làm chánh thất. Ta trước mặt ngươi làm bộ vui cười, ngươi tưởng ta thật lòng vui vẻ sao? Ngươi đánh chết ta cũng tốt, ta cũng không muốn sống những ngày tháng như thế nữa!”
Nguyên lai Mục Cửu Nương từ nhỏ đã theo phụ thân mãi võ mưu sinh, không chịu câu thúc. Sau khi lấy Thiết Phi Long, chồng già vợ trẻ, bạch phát hồng nhan vốn đã không hợp. Lại thêm Thiết Phi Long tính tình nghiêm khắc gàn dở, bà ta càng thêm hậm hực không vui. Nếu không phải úy kỵ Thiết Phi Long lợi hại, bà ta đã bỏ trốn từ lâu. Bà ta trộm kiếm phổ, ý định sau khi học thành có thể chế trụ Thiết Phi Long.
Thiết Phi Long tuyệt không ngờ đến chuyện Mục Cửu Nương nói ra những lời này, nhất thời ngẩn người. Nhìn thấy bà ta dung nhan diễm lệ, bản thân mình râu tóc đã điểm sương, không nghĩ được Mục Cửu Nương lại có tâm sự như vậy, thủ chưởng dừng lại không sao hạ xuống được.
Ngọc La Sát đột nhiên nhảy vọt tới, đẩy bạt tay Thiết Phi Long đi.
Thiết Phi Long thở dài, phẩy tay nói: “Ngươi đi đi! Đừng bao giờ để ta thấy mặt nữa!”
Mục Cửu Nương ngưng cười, cũng bắt chước Thiết San Hô quỳ lạy ba lạy, “Lão gia, bảo trọng!” rồi quay người đi thẳng.
Thiết Phi Long đau lòng khôn xiết, chợt nhận ra mình đã già thật sự rồi. Lão dựa vào giả sơn, bộ dạng như vừa bệnh một trận rất nặng, thở dài: “Được rồi, các người cũng đi cả đi!”
Vương Chiếu Hi cùng Mạnh Thu Hà cũng hướng Thiết Phi Long nói lời từ biệt.
Thiết Phi Long nói: “Hiền điệt, ngươi trở về thay ta thỉnh tội với lệnh tôn, lúc trước ta đã hành sự quá lỗ mãng!”
Vương Chiếu Hi nói: “Không dám!”
Thiết Phi Long ngừng một lát, cười thê lương: “Vị Mạnh tiểu thư này tốt hơn San Hô rất nhiều, các ngươi trải qua một trường phòng ba, nhất định sẽ bạc đầu giai lão!”
Vương Chiếu Hi cảm thấy nhẹ nhõm, biết rằng từ nay lão nhân này sẽ không quấy rầy mình nữa. Trong giây phút ấy, hắn vừa vui mừng vừa cảm thấy tội nghiệp. Vui là vì Mạnh Thu Hà đối với hắn một dạ chung tình, nhưng lại tội nghiệp cho lão già cô độc này.
Vương Chiếu Hi quay qua Trác Nhất Hàng: “Ta tiện đường tiễn Trác huynh một đoạn!”
Thiết Phi Long hỏi: “Ngọc La Sát, ngươi thì sao, sao ngươi không đi?”
Ngọc La Sát cười: “Ta chung quy không thể để ông thay ta tìm kiếm phổ được!”
Thiết Phi Long giận dữ: “Ta đã đáp ứng ngươi thì đây là chuyện của ta. Ngươi sợ ta thu hồi được thì một đi không trở lại à?”
Ngọc La Sát cười thầm lão già này quá sức hiếu thắng, đáp: “Thiết lão anh hùng xuất mã, ta tuyệt đối an tâm. Nhưng ông một mình xuất môn, tránh không khỏi tịch mịch, có ta ở bên cạnh bầu bạn, giúp ông giải phiền không tốt hơn ư?”
Thiết Phi Long đột nhiên nghe Ngọc La Sát tán tụng mình, giọng điệu rất kính trọng, nửa đoạn sau tựa hồ nữ nhi đang đối thoại với phụ thân, bất giác thấy dễ chịu hẳn. Thiết Phi Long tuy háo thắng, nhưng bản tính thật ra rất tốt, là người ngay thẳng. Lão và Ngọc La Sát kinh qua hai trường ác đấu, trái lại từ địch hóa bạn, đôi bên kính trọng lẫn nhau.
Lập tức Thiết Phi Long cười ha hả: “Đáng tiếc cô không phải con gái ta!”
Ngọc La Sát nói: “Làm con gái người càng tốt chứ sao!” Khoan thai quỳ xuống bái, kêu “Nghĩa phụ!”
Ngọc La Sát nói: “Người không nhận con làm nghĩa nữ, nhất định là còn trách con đã nhục mạ người và đánh người. Con nói nha, nếu người muốn trút giận thì làm nghĩa phụ của con không phải càng tốt sao? Người làm nghĩa phụ rồi, có thể mắng chửi con, con đâu thể mắng người!”
Thiết Phi Long bị nàng chọc cười ha hả: “Đã là như vậy, nếu ta không nhận con làm nghĩa nữ trái lại là người nhỏ nhen rồi. Đáng tiếc ta không có quà kiến diện cho con. Võ công của con không kém gì ta, ầy, ta không có thứ gì đáng giá cho con hết. Nhưng mà ta tu luyện nội công có chút tâm đắc, tương lai có thể cùng con nghiên cứu!”
Ngọc La Sát bái Thiết Phi Long làm nghĩa phụ, một phần vì thích tính cách của ông ta giống mình, một phần vì thương ông ta cô độc. Vốn không nghĩ đến chuyện học độc môn võ công của Thiết Phi Long, càng không ngờ ông ta lại đem nội công tâm đắc tu luyện mấy chục năm nay truyền cho mình, không sao từ chối được, chỉ đành bái tạ.
Thiết Phi Long cùng Ngọc La Sát tiễn bọn Vương Trác mấy người xuất trang. Ngọc La Sát đem chuyện sơn trại phó thác cho Vương Chiếu Hi lo liệu, lại đặc biệt nhờ Mạnh Thu Hà chỉ huy nữ binh, Mạnh Thu Hà gật đầu đáp ứng. Ngọc La Sát lại nói lời từ biệt với Trác Nhất Hàng lần nữa, trong lòng lưu luyến không muốn rời.
Đợi chúng nhân đi hết thì cũng đã tới giờ ngọ. Thiết Phi Long, Ngọc La Sát phụ tử hai người hồi trang nghỉ ngơi.
Được một lúc, Thiết Phi Long đột nhiên nhíu mày: “Trác Nhất Hàng tính tình công tử, ta thật không hiểu, sao con và hắn có thể thân thiết với nhau?”
Ngọc La Sát chỉ cười không đáp. Thình lình trang đinh bên ngoài đem vào một cái bái hạp sắc đen.
Hoàng Diệp đạo nhân liếc Ngọc La Sát một cái. Y biết Thiết Phi Long có một con gái là Thiết San Hô, cực kỳ xấc láo, cứ nghĩ Ngọc La Sát là Thiết San Hô, cười thầm nàng không có gia giáo.
Bèn nói: "Bổn phái phụng di mệnh của Tử Dương trưởng lão, lập Trác Nhất Hàng làm tân nhiệm chưởng môn. Chúng ta đến đây nghênh tiếp y hồi sơn."
Thiết Phi Long ngó thấy thần tình Hoàng Diệp đạo nhân ngạo mạn, cũng lạnh lùng nói: "Hai người đến thật không đúng lúc, Trác Nhất Hàng vừa mới rời khỏi đây rồi!"
Lão đinh ninh Hoàng Hồng hai người nhất định lập tức cáo từ, đuổi theo tìm Trác Nhất Hàng. Nào ngờ cả hai hết sức trấn định, ngồi xuống ghế thản nhiên nói: "Nếu là vậy, chúng ta sẽ ở đây chờ hắn!"
Thiết Phi Long ngỡ ngàng, xoay chuyển ý niệm trong đầu, hốt nhiên minh bạch. Trên bái thiếp có ghi rõ "Hoàng Diệp đạo nhân và Hồng Vân đạo nhân suất lĩnh môn đồ bái yết!" hiện tại ở đây có Hoàng Diệp, Hồng Vân hai người, chắc hẳn phía sau còn có môn nhân Vũ Đương phái. Nghênh tiếp chưởng môn một phái là việc cực kỳ long trọng. Hai người này là sư thúc của Trác Nhất Hàng, tương lai phù trợ hắn, đến đây tuyên hạ di mệnh, bên ngoài tất còn có sư huynh đệ đồng bối đến cung nghênh.
Thiết Phi Long nghĩ đến quy củ võ lâm, bất giác cười mình hồ đồ. Bên ngoài đã có môn nhân Vũ Đương, Trác Nhất Hàng ra ngoài nhất định đã gặp bọn họ, không trách hai lão đạo này lại cứ ngồi ở đây.
Nhưng Thiết Phi Long trong lòng vẫn có chỗ nghi hoặc, cung tay nói: "Xin hỏi hai vị đạo trưởng, tin tức sao lại linh thông như thế, biết Trác Nhất Hàng đang ở hàn xá?"
Hoàng Diệp đạo nhân vê cằm không đáp, bất ngờ lại nói: "Ta còn có một chuyện muốn được thỉnh giáo!"
BẠCH PHÁT MA NỮ
Nguyên tác: Lương Vũ Sinh
Dịch: Phong Vũ Song Điêu
Nguồn: Văn Đàn Việt Nam (http://******.vn)
-----------------o0o-----------------------
Hồi 7 - 3
Kiếm Phổ Rước Tai Họa, Phong Ba Nổi Dậy
Chưởng Môn Thừa Trọng Thác, Hiểu Lầm Liên Miên
Hoàng Diệp đến Trác gia thì Trác Nhất Hàng đã bị giải đến Duyên An. Đợi đến khi Hoàng Diệp đuổi tới Duyên An phủ, Trác Nhất Hàng đã được cứu ra. Thăm dò khắp nơi, biết được Trác Nhất Hàng bị bắt có liên quan đến Vương Chiếu Hi, thế là Vũ Đương phái nhất loạt đến Ngõa Diêu bảo tìm Vương Gia Dận. Vương Gia Dận cũng không biết rõ chuyện của con trai và Trác Nhất Hàng, chỉ cho biết Vương Chiếu Hi tới Sơn Tây, Long Môn tìm Thiết Phi Long.
Vương Gia Dận và Vũ Đương phái tịnh không thâm giao, Vũ Đương xưa nay lại không xem lục lâm vào đâu. Vì thế Vương Gia Dận chỉ nói một nửa chuyện con trai tới tìm Thiết Phi Long để cứu vị hôn thê, hoàn toàn không đề cập việc Ngọc La Sát cũng hẹn tỉ võ với Thiết Phi Long.
Hoàng Diệp suy nghĩ, căn cứ vào manh mối trước mắt, muốn tìm Trác Nhất Hàng trước tiên phải tìm được Vương Chiếu Hi. Vương Chiếu Hi lại đến Thiết gia, hai sự kiện này nhất định có quan hệ.
Nghĩ như thế, Hoàng Diệp, Hồng Vân hai người mới đuổi thẳng đến Thiết gia, trước mặt Thiết Phi Long chất vấn vì sao Trinh Kiền đạo nhân lại chết.
Thiết Phi Long nghe xong, không dằn được cơn giận, cười lạnh: “Hai vị đạo trưởng tưởng rằng Trinh Kiền đạo trưởng chết là do Thiết mỗ?"
Hoàng Diệp đạo nhân không hề khách khí, thẳng thừng: "Đúng thế!"
Một lời này giống như đổ thêm dầu vào lửa, Thiết Phi Long đột nhiên nhảy vọt lên, một chưởng hướng Hoàng Diệp đạo nhân vỗ xuống, quát lớn: "Hoàng Diệp đạo nhân, ngươi xem Thiết Phi Long ta là hạng người nào!"
Hoàng Diệp đạo nhân tránh khỏi chưởng đó, lạnh lùng: "Làm hay không tự ngươi biết lấy, hà tất phải hỏi ta?"
Thiết Phi Long rống lên một tiếng, xuất chiêu "Bạch viên tham lộ", song chưởng hợp nhất thình lình phân ra tả hữu chụp xuống hai vai Hoàng Diệp đạo nhân. Hoàng Diệp đạo nhân lập tức ngã người, phát xuất liên tiếp hai chiêu "Tam hoàn sáo nguyệt", "Phong phất thùy dương" mới phá nổi chiêu số của Thiết Phi Long.
Thiết Phi Long cười lạnh: "Ta biết sau khi Tử Dương đạo trưởng chết, mấy tên đạo sĩ tính khí hẹp hòi các ngươi nhất định không bỏ qua cho ta. Hừ, hừ, ngươi còn không phục, chúng ta lại so tài cao thấp một phen!"
Thiết Phi Long nói mấy câu này hàm ý mỉa mai: trong Vũ Đương ngũ lão các ngươi có người từng thất bại dưới tay ta. Tử Dương đạo trưởng đại lượng, không để trong lòng nhưng các ngươi thì tính khí tiểu nhân, tất nhiên đến báo cừu."
Kì thật Hoàng Diệp đạo nhân năm đó tuy không phục, nhưng tuyệt không phải loại người ghi hận trong lòng. Nhưng nghe lão nói thế, máu nóng bốc lên đầu, đưa tay án ngữ môn hộ, quát lớn: "Lão tặc, so thì so, chẳng lẽ ta sợ ngươi sao? Trinh Kiền đạo trưởng đang chờ ngươi ở âm ty kia. Ngươi còn có hậu sự gì thì mau phân phó gia nhân đi!"
Thiết Phi Long nộ khí đùng đùng, chửi: "Cắt cái lưỡi nhà ngươi đi, đỡ ta một chưởng!"
Theo Cấn vị chạy đến Li phương, một chiêu "Thiết tỳ bà thủ", mu bàn tay hướng ra ngoài, nhanh như thiểm điện tấn công trực diện Hoàng Diệp đạo nhân. Hoàng Diệp đạo nhân nghiêng người, thủ chưởng làm bộ cắt vào tay hữu của Thiết Phi Long nhưng song chỉ ngầm điểm vào huyệt đạo. Thiết Phi Long đột nhiên thu chưởng. Hoàng Diệp đạo nhân thân hình vọt lên, tả quyền của lão bất ngờ phát ra vỗ thẳng vào chưởng tâm. Song phương đều lui lại ba bước.
Thiết Phi Long xông tới trước một bước, thét: "Trinh Kiền đạo trưởng bị gian nhân hại chết, liên can gì đến ta? Ngươi lại hồ loạn đem tất cả tính lên người lão phu. Nếu không bồi tội đừng mong rời khỏi nơi này!"
BẠCH PHÁT MA NỮ
Nguyên tác: Lương Vũ Sinh
Dịch: Phong Vũ Song Điêu
Nguồn: Văn Đàn Việt Nam (http://******.vn)
-----------------o0o-----------------------
Hồi 7 - 4
Kiếm Phổ Rước Tai Họa, Phong Ba Nổi Dậy
Chưởng Môn Thừa Trọng Thác, Hiểu Lầm Liên Miên
Hồng Vân đạo nhân hừ một tiếng, nói: "Không muốn đấu cũng được, nhưng cô nương thiếu nợ Vũ Đương phái, bần đạo cả gan muốn đòi lại."
Ngọc La Sát nhướng mày: "Đòi lại cái gì?"
Hồng Vân đạo nhân đáp: "Dám xin cô nương đem sáu ngón tay giao cho bần đạo!"
Ngọc La Sát năm trước trên Định Quân sơn làm nhục năm môn đồ Vũ Đương, cắt mất hai ngón tay của Cảnh Thiệu Nam. Kì dư bốn người còn lại mỗi người đều bị chặt mất một ngón, hợp lại tổng cộng là sáu ngón. Hoàng Diệp đạo nhân nghe thấy, hoảng nhiên tỉnh ngộ. Thiếu nữ đó không phải nữ nhi của Thiết Phi Long mà chính là người giang hồ nghe đến tên là khiếp đảm – Ngọc La Sát. Không ngờ lại trẻ tuổi thế này.
Ngọc La Sát cười khanh khách không ngớt, tuyệt không nói tiếng nào. Hồng Vân đạo nhân kinh ngạc, lại không tiện bạt kiếm truy bức. Trác Nhất Hàng toàn thân run rẩy.
Cảnh Thiệu Nam thấy thần sắc hắn lạ lùng, nhẹ nhàng tới bên hỏi: "Sư huynh sao vậy?"
Thiết Phi Long trong tiếng cười đã tiến vào giữa trường, cao giọng hỏi: "Luyện nhi, có thật con thiếu nợ Vũ Đương phái không?"
Ngọc La Sát vẫn cười: "Không phải thiếu nợ, chỉ là phế vật. Năm vị môn đồ Vũ Đương phái so kiếm với con, con không thể đi không về không. Đây là quy củ hắc đạo, cha, chẳng lẽ người không biết?"
Hoàng Diệp đạo nhân nghe hai người xưng hô phụ tử, hết sức ngạc nhiên.
Thiết Phi Long vuốt râu cười: "Luyện nhi, nhất định con sai rồi. Mấy người đó nhất định là mạo danh Vũ Đương phái. Con thử nghĩ xem, Vũ Đương kiếm pháp độc bộ thiên hạ, có lí đâu năm người bọn họ liên thủ mà vẫn thất bại trong tay con chứ?"
Phụ tử hai người một tung một hứng. Hồng Vân đạo nhân càng không chịu nổi, soạt một tiếng đã bạt kiếm cầm tay, quát lớn: "Ngọc La Sát, món nợ này ngươi trả hay không trả?"
Lại nhìn Thiết Phi Long nói: “Bọn ta ẩn cư thâm sơn, kiến thức nông cạn. Không biết ngươi có được nữ nhi bản sự lớn dường này. Bọn ta trước mặt ngươi đòi nợ nữ nhi của ngươi, quả thật quá bất kính. Nhưng mà sát nhân thường mệnh, thiếu nợ thì phải trả, bọn ta cũng không có biện pháp nào khác."
Thiết Phi Long cười lớn: "Đứa con gái này của ta không giống với người thường. Chuyện nó làm không đến phiên ta quản, nó còn nợ nần gì chưa trả thì sẽ tự mình xử lí. Các ngươi không phải muốn bức ta trả thay đấy chứ?"
Hoàng Diệp Hồng Vân càng thêm kì dị, lời của Thiết Phi Long không giống với lời lẽ cha con.
Thiết Phi Long nghỉ một chút, lại nói: "Nhưng mà kẻ làm phụ thân như ta nhất định phải chủ trì công đạo. Ngươi một mình đòi nợ nó, hay cả hai đại cao thủ Vũ Đương hôm nay đều hướng nó đòi nợ?"
Hồng Vân tức giận: "Chỉ cần ngươi không xuất thủ, Vũ Đương phái bọn ta quyết không ỷ đông hiếp cô đâu!"
Thiết Phi Long cười nói: "Kì thật các ngươi đông người cũng chẳng hề gì. Xem Hoàng Diệp đạo huynh trầm tĩnh như vậy, lão già này cũng không hiềm phiền, nguyện bồi tiếp huynh tĩnh tọa xem đấu."
Ý tứ là nếu Hoàng Diệp đạo nhân không động thủ, bọn các ngươi toàn bộ tiến lên cũng không phải là đối thủ của Ngọc La Sát. Hồng Vân càng thêm thịnh nộ.
Thiết Phi Long và Hoàng Diệp đạo nhân hô một tiếng, đồng thời lui lại.
Hồng Vân đạo nhân hỏi: "Ngọc La Sát, ngươi còn không rút kiếm, đợi đến chừng nào?"
Ngọc La Sát cười hi hi: "Trưởng bối có mệnh, tiểu bối không dám không tuân. Nhưng mà ta không dám phạm thượng, mời ngươi tiến chiêu trước."
Hồng Vân hùng hùng hổ hổ, Ngọc La Sát lại thản nhiên như không, miệng nói tuân mệnh nhưng không hề bạt kiếm. Hồng Vân đạo nhân tức giận cùng cực, nhét kiếm vào bao, tả chưởng đột ngột phát ra, tay áo phất gió, ra chiêu "Họa long điểm tình", hai ngón tay đâm tới giữa mặt Ngọc La Sát. Ngọc La Sát hơi nghiêng người, chiêu này lập tức rơi vào khoảng không.
Hồng Vân đột nhiên phát giác sau lưng có tiếng gió, một luồng lãnh khí ập đến. Hồng Vân đạo nhân kinh hãi, nhưng lão võ công cực cao, mũi chân điểm đất, vận lực toàn thân dụng chiêu "Loan yêu sáp liễu" nhảy tránh. Trong tình cảnh đó lão vẫn còn biểu diễn tuyệt đỉnh công phu "Uyên ương liên hoàn thối", thính phong biện khí, tả cước hướng ra sau nhằm đá vào cổ tay cầm kiếm của Ngọc La Sát. Ngọc La Sát lướt người đi, Hồng Vân đã rơi xuống đất.
Ngọc La Sát cầm trường kiếm trong tay, cười lảnh lót: "Đạo trưởng sao không bạt kiếm?"
Hoàng Diệp đạo nhân ở bên ngoài quan chiến, càng thêm kinh hãi. Công lực của Ngọc La Sát như thế nào còn chưa biết, nhưng công phu khinh thân đó rõ ràng trên cơ Thiết Phi Long. Xem võ công nàng ta thì không phải chân truyền của Thiết Phi Long.
Hồng Vân đạo nhân lúc này không còn dám sơ suất nữa, vội vàng rút kiếm nói: "Được, mời cô nương ban chiêu trước!"
BẠCH PHÁT MA NỮ
Nguyên tác: Lương Vũ Sinh
Dịch: Phong Vũ Song Điêu
Nguồn: Văn Đàn Việt Nam (http://******.vn)
-----------------o0o-----------------------
Hồi 8 - 1
Cự Tuyệt Chức Chưởng Môn, Tình Duyên Khó Dứt
Gương Vỡ Khó Lành, Hận Ý Đều Tiêu Tan
Cảnh Thiệu Nam thấy sư phụ nguy cấp, kêu thất thanh, đang định kêu Ngu Tân Thành xuất thủ thì Hồng Vân đạo nhân đã thối lui hai bước, thoát được hiểm cảnh. Nguyên lai Hồng Vân đạo nhân tuy kiếm pháp không phải là địch thủ của Ngọc La Sát nhưng ông ta võ công cực cao. Trong lúc nguy cấp vội vàng vận nội lực dính lấy kiếm của Ngọc La Sát, chỉ hơi tiêu trừ được thế công, lập tức vỗ kiếm thối lui, thở phào một trận.
Ngọc La Sát mỉm cười: “Chúng ta đấu nãy giờ đến trăm chiêu vẫn chưa phân thắng phụ. Ta thấy chúng ta một bút xóa bỏ hết, bất tất phải đấu nữa!”
Ngọc La Sát là nhìn vẻ mặt Trác Nhất Hàng mới đưa ra đề nghị đó, lưu lại chút thể diện cho Hồng Vân đạo nhân. Ai dè Hồng Vân đạo nhân đấu đến đầu óc hôn ám, trước mặt đồ đệ lại không đánh bại nổi một tiểu bối, làm sao chịu nổi? Mấy lời của Ngọc La Sát càng giống như đổ thêm dầu vào lửa, mặt lão tái xanh, nghiến răng chỉ kiếm vào Ngọc La Sát đánh tiếp.
Ngọc La Sát đáp: “Hồng Vân đạo trưởng nhường con một trường, nhưng tiếp chiến với đệ tử đời thứ hai thì thua một chiêu, vì vậy coi như bình thủ, không ai thắng cả.”
Thiết Phi Long nói: “Nếu đã như vậy, bất tất phải tính toán nữa! Hoàng Diệp đạo huynh, các người có chuyện bên mình, ta cũng không lưu lại!”
Đến khi biết rõ lai lịch của Ngọc La Sát, lại càng kinh ngạc. Trầm ngâm hồi lâu, khẽ gật đầu, nghĩ thầm: nữ cường đạo này hành sự không bình thường, tuy là yêu tà nhưng lại có điểm chính khí.
Bèn nói: “Nguyên lai cô ta là do mẹ sói nuôi dưỡng, chẳng trách tính tình hoang dã như thế. Có điều con là thư hương đệ tử, không thích hợp hòa cùng cô ta.”
Trác Nhất Hàng nói: “Sư thúc minh giám, đệ tử kì thật đối với cô ta hoàn toàn vô tình.”
Hoàng Diệp đạo nhân cười nói: “Cũng mong là như thế. Nếu không, con là chưởng môn đệ tử, sẽ bị đồng môn đàm tiếu.”
Trác Nhất Hàng nghĩ bụng, cái chức chưởng môn đó mình đâu có muốn làm.
Bọn họ men theo Hoàng Hà, qua Đồng Quan đến Hà Nam, lại từ Nam Dương rẽ qua, tiến nhập Hồ Bắc. Suốt dọc đường trò chuyện giảng giải nên cũng không cảm thấy tịch mịch.
Chỉ có Hồng Vân đạo nhân cùng bọn Ngu Tân Thành, Cảnh Thiệu Nam, hễ nhắc đến Ngọc La Sát là lời lẽ đầy địch ý. Hoàng Diệp đạo nhân tuy không như vậy nhưng cũng xem Ngọc La Sát là tà phái. Trác Nhất Hàng âm thầm thở dài, than thở cho hiểu lầm giữa người với người, khó mà xóa bỏ.
Đi thêm hai mươi mấy ngày trời, qua Lão Hà Khẩu, Vũ Đương sơn đã trong tầm mắt. Các chi đệ tử đạo gia, tục gia Vũ Đương đều đã tập trung trên núi. Nghe Hồng Vân đạo nhân thông báo Trác Nhất Hàng đã về tới, đều đồng loạt ra nghênh tiếp. Lên đến trên núi, Bạch Thạch đạo nhân cùng Thanh đạo nhân ra khỏi đạo quan nghênh đón.
Sau khi Trác Nhất Hàng hành lễ, Bạch Thạch đạo nhân dẫn hắn vào trong, chiêm ngưỡng di dung Tử Dương đạo trưởng. Tử Dương đạo nhân tạ thế đã hai tháng. Vũ Đương môn hạ vì đợi Trác Nhất Hàng về nên vẫn còn đình quan chưa táng. Cơ thể được giữ bằng dược vật để chống phân hủy, tuy đã qua hai tháng nhưng trông vẫn như lúc sanh tiền. Trác Nhất Hàng mở nắp áo quan nhìn, không nhịn được khóc ngất đi.
Qua một lúc lâu, Trác Nhất Hàng mới từ từ tỉnh lại, thấy bốn vị sư thúc cùng mười hai đại đệ tử đời thứ hai của các chi nam bắc đứng thành hai hàng, vẻ mặt hết sức nghiêm trang.
Hoàng Diệp đạo nhân mở lời trước: “Nhất Hàng, sư phụ con lúc sanh tiền vô cùng yêu thương con, toàn bộ kĩ nghệ bình sanh đều truyền hết cho con. Chính là vì mong con có thể kế thừa di nghiệp của ông ấy, phát dương quang đại phái Vũ Đương, con có biết hay không?”
Trác Nhất Hàng khấu đầu: “Đệ tử dù tan xương nát thịt cũng không báo đáp được ân đức của tiên sư!”.