BẠCH PHÁT MA NỮ
Nguyên tác: Lương Vũ Sinh
Dịch: Phong Vũ Song Điêu
Nguồn: Văn Đàn Việt Nam (http://******.vn)
-----------------o0o-----------------------
Hồi 8 - 2
Cự Tuyệt Chức Chưởng Môn, Tình Duyên Khó Dứt
Gương Vỡ Khó Lành, Hận Ý Đều Tiêu Tan
Hoàng Diệp đạo nhân đỡ hắn dậy nói: “Như thế tối nay con tắm gội trai giới, sáng ngày mai sẽ cử hành đại điển tiếp nhậm chưởng môn. Đối với tình hình các chi của bổn phái, có điều gì chưa rõ, con có thể hỏi ngay bây giờ.”
Ngu Tân Thành cho rằng Trác Nhất Hàng sợ đồng môn không phục nên mới nói như vậy. Kì thực Trác Nhất Hàng hoàn toàn không có ý đó.
Bạch Thạch đạo nhân xen vào: “Nhất Hàng, con nên nghĩ đến kì vọng của sư phụ con lúc sanh tiền.”
Trác Nhất Hàng nhìn bốn phía. Trong mười hai sư huynh đệ đồng bối, quả thật không có người nào đủ khả năng đảm nhận trọng trách này, cũng biết nếu không có người đề cử, tất nhiên không được phép tiếp thụ.
Hoàng Diệp đạo nhân lại bồi thêm một câu: “Quan tài sư phụ con không thể quàn lại quá lâu. Nếu con không tiếp nhậm thì không thể hạ táng người, con yên lòng được sao?”
Trác Nhất Hàng nói: “Cô ta hận những kẻ đó thấu xương. Không chỉ cô ta, ngay cả Vương Chiếu Hi cũng thế. Trong lòng lục lâm hào kiệt, thiên tử có thể thay nhưng tuyệt đối không nhường cho dị tộc.”
Hoàng Diệp đạo nhân trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Vốn dĩ Vũ Đương phái chúng ta chủ trương không hỏi tới chuyện triều đình. Nhưng sự việc này quan hệ đến vận mệnh đất nước, con lại bị hàm oan, không thể không quản được. Đợi sau khi chôn cất sư phụ con, con hãy thượng kinh đi!”
Trác Nhất Hàng đáp: “Chính thế. Con muốn diện kiến thái tử, tấu rõ chuyện gian nhân hãm hại khâm sai, vu oan cho con!”
Vốn dĩ hắn định thủ hiếu đủ ba bảy hai mươi mốt ngày mới đi, nhưng bây giờ nghe Hoàng Diệp đạo nhân nói thế, chỉ muốn mau mau đi sớm.
Hoàng Diệp đạo nhân lại cười: “Con ngồi xuống đã!”, thong thả: “Con dù gì cũng là chưởng môn đệ tử, ta không yên tâm để con một mình thượng kinh!”
Trác Nhất Hàng nhớ tới Vân Yến Bình và Kim Thiên, công nhận sư thúc lo lắng không thừa.
Hoàng Diệp tiếp tục nói: “Vì thế, ta định kêu tứ sư thúc đi cùng với con!”
Tứ sư thúc chính là Bạch Thạch đạo nhân. Trong Vũ Đương ngũ lão, Bạch Thạch đạo nhân đứng hàng thứ tư, là người nhỏ tuổi nhất, năm nay vừa mới năm mươi. Không những thế, ông ta làm đạo sĩ là chuyện mới chừng mười năm trở lại đây. Trác Nhất Hàng chỉ biết đại khái ông ta tục gia họ Hà, sau khi thê tử chết mới đội mão vàng, lên Vũ Đương sơn làm đạo sĩ.
“Tứ sư thúc con từ sau khi so chưởng thất bại dưới tay Thiết Phi Long tới giờ, tu tập nội công đã tiến cảnh rất nhiều. Con thân cận với ông ấy chỉ có lợi thôi.”
Trác Nhất Hàng nói: “Đợi sau khi xong việc trở về, du ngoạn cũng không muộn mà!”
Bạch Thạch đạo nhân đáp: “Muộn hay không muộn thì cũng chỉ thêm mấy ngày, với lại không phải chỉ du ngoạn, ta còn muốn tìm một người.”
Trác Nhất Hàng nói: “Đã là như thế, đệ tử xin phụng bồi!” trong lòng thầm trách sư thúc mà không dám mở miệng.
Tung Sơn là tên gọi chung của hai ngọn Thái Thất, Thiếu Thất, hai ngọn núi đối diện nhau, cách nhau ước chừng mười dặm. Về phía bắc Thiếu Thất, dưới chân núi là nơi phát nguyên quyền thuật Thiếu Lâm vang danh cả nước, Thiếu Lâm tự.
Trác Nhất Hàng hỏi: “Sư thúc có lên Thiếu Lâm ra mắt không?”
Bạch Thạch đạo nhân cười: “Tăng đạo bất đồng, ta lên đó làm gì? Ta và chủ trì Thiếu Lâm tự cũng không có giao tình. Ta và con lên Thái Thất trước, nếu còn thời gian mới lên Thiếu Thất.”
Trác Nhất Hàng càng thêm kì quái. Nhân sĩ võ lâm đến Tung Sơn đều lên Thiếu Thất trước, không tới Thiếu Thất ước đồ không phải người võ lâm. Nhưng sư thúc đã muốn lên Thái Thất, Trác Nhất Hàng cũng đành chiều theo.
Hai người khởi hành thật sớm, leo lên Tung Sơn. Phương đông triều dương chưa hiện, trên Tung Sơn biển mây mờ mịt. Lên đến giữa chừng, biển mây mới nhạt dần. Giữa biển mây vầng dương hiển hiện, cảnh vật trên núi tựa như vừa được cởi bỏ khỏi lớp màn bao phủ. Chỉ thấy núi non hùng vĩ, suối nước trong xanh, hang động thăm thẳm, mây màu tươi đẹp, chim hót véo von, hương hoa thoang thoảng.
BẠCH PHÁT MA NỮ
Nguyên tác: Lương Vũ Sinh
Dịch: Phong Vũ Song Điêu
Nguồn: Văn Đàn Việt Nam (http://******.vn)
-----------------o0o-----------------------
Hồi 8 - 3
Cự Tuyệt Chức Chưởng Môn, Tình Duyên Khó Dứt
Gương Vỡ Khó Lành, Hận Ý Đều Tiêu Tan
Trác Nhất Hàng ẩn sau gốc lão bách, thấy trên đường mòn lên núi xuất hiện ba tên quan quân. Trác Nhất Hàng nhận ra một người trong số đó chính là chỉ huy Cẩm y vệ Thạch Hạo, nghĩ bụng không hiểu sao hắn lại có nhã hứng, lên Tung Sơn du ngoạn. Bất giác cảm thấy bàn tay Bạch Thạch đạo nhân đang nắm lấy tay mình hơi run.
Gió núi thổi xào xạc.
Thạch Hạo nói: “Lí đại nhân, khâm sai đã được đưa đến phủ nha nhưng chúng ta cũng không thể khinh suất được!”
Người được gọi là Lí đại nhân nói: “Thái tử muốn đăng cơ, tin rằng bọn Vân Yến Bình không dám gia hại khâm sai lần nữa!”
Trác Nhất Hàng nghe thấy, tâm niệm chợt động. Bọn họ rõ ràng đang đề cập đến chuyện của hai vị khâm sai Chu, Lí. Nghe khẩu khí, tựa hồ khâm sai đã được bọn họ tìm thấy, an nhiên thoát hiểm.
Một người trong bọn lại nói: “Lí đại nhân cố kiếm tình thâm, đêm nay chúng ta muốn quấy quả uống chén rượu đoàn viên.”
Lí đại nhân kia chỉ cười không đáp. Trác Nhất Hàng đưa mắt nhìn, thấy vẻ mặt Bạch Thạch đạo nhân có chút kì dị. Định mở miệng, lão dường như biết ý, nắm lấy tay hắn ra hiệu cho hắn im lặng.
Ba người lên đến trên núi, Thạch Hạo nói: “Lão bách này vẫn xanh tốt như thế, thật là hiếm có. Chúng ta đến gốc cây ngồi nghỉ một lát!”
Lí đại nhân đó thở dài: “Mỹ nhân tự cổ như danh tướng. Bất hứa nhân gian kiến bạch đầu (nghĩa là mỹ nhân từ xưa đến nay cũng giống như danh tướng, không hẹn với thế gian sẽ thấy được lúc bạc đầu). Cây đại tướng quân này sống đến hai ngàn tuổi rồi mà vẫn chưa bạc đầu, thật sự khiến ta khâm phục.”
Tiểu hài hỏi: “Tỉ tỉ, bọn họ có phải làm quan không? Cô cô nói, làm quan không có ai là người tốt hết. Được, muội nghe lời tỉ, không để ý nữa.”
Thiếu nữ nắm tay đứa bé, quay người bỏ đi.
Lí đại nhân vội vàng kêu lên: “Uy, cô nương, bọn ta không phải là người xấu. Cô dẫn chúng ta đi gặp cô cô của cô đi!”
Thiếu nữ nói: “Cô cô ta không muốn gặp các ngươi!”
Bên cạnh Lí đại nhân có một tên quân, tựa hồ muốn nịnh nọt thượng ti, phi thân một cái đã án trước mặt thiếu nữ, cười hi hi: “Tiểu cô nương thật là đẹp, vì sao lại không lí đến chúng ta? Bọn ta từ trong thành lên đây du ngoạn, bây giờ mới được thích thú!”
Chìa tay định vuốt má thiếu nữ, Lí đại nhân kêu lên: “Lão Hồ, không được làm càn!”
Tiếng kêu còn chưa dứt, thiếu nữ đã vung tay, nghe “bốp” một cái, tên quan quân đó đã bị giáng cho một bạt tay.
Trác Nhất Hàng trông thấy, cơ hồ muốn cười phá lên. Tên quan quân này bình nhật chắc quen thói ỷ thế khinh người, chòng ghẹo phụ nữ, hôm nay bị thiếu nữ tát tai, thật là đáng kiếp. Xem thiếu nữ xuất thủ bất phàm, nhất định có luyện qua võ công.
Tên quan ấy tên là Hồ Quốc Trụ, chức vụ thấp hơn Lí đại nhân và Thạch Hạo một bậc nhưng cả ba người đều là Cẩm y vệ trong cung, thường ngày hay uống rượu với kỹ nữ, đùa bỡn nữ nhân. Trước đó hắn nghe thượng ti quát “không được làm càn”, lấy làm bất mãn, chửi thầm y làm bộ trang nghiêm. Đến khi bị tát một cái, vừa đau vừa tức, nhảy vọt tới, vung trảo chụp lấy thiếu nữ.
Người này là một trung niên ni cô, ước chừng bốn mươi tuổi. Lí đại nhân vừa thấy lập tức chạy lên trước, kêu lên: “A, sao nàng lại thí phát làm ni cô?”
Trung niên ni cô không thèm để ý, tay trái dắt thiếu nữ, tay phải nắm nữ hài nói: “Thế gian này quá nhiều kẻ xấu, chúng ta về thôi!”
Gã Lí đại nhân lại tiến lên mấy bước, ầm ỹ: “Uy, nàng nghe ta nói một câu không được sao?”
Ni cô đó ngừng lại, quay đầu nói: “Được, ngươi nói đi!”
Lí đại nhân kia cười hi hi: “Nói nhiều hơn hai câu được không?”
Ni cô sầm mặt, Lí đại nhân nói: “Hà muội, năm đó là ta sai rồi. Hiện giờ ta đặc biệt đến đây đón nàng.”
Ni cô “hừ” một tiếng nói: “Ta và ngươi không có quan hệ gì hết. Ngươi làm quan của ngươi, ta làm ni cô của ta, ngươi đừng tới đây quấy rầy ta nữa!”
Lí đại nhân nói: “Thái tử sắp đăng cơ!”
Ni cô lạnh lùng: “Không liên quan đến ta!”
Lí đại nhân lại nói: "Nàng cũng biết ta là thân tín của thái tử. Thái tử đăng cơ, ta xin người làm quan bên ngoài, chí ít cũng là tổng binh, nói không chừng có thể được làm tướng quân. Lúc đó nàng chính là cáo mệnh phu nhân (phụ nữ được vua phong tước thời phong kiến) rồi."
Sắc mặt ni cô chuyển từ đỏ sang xanh, gằn giọng: "Ngươi đã có cáo mệnh phu nhân của ngươi. Nếu còn làm phiền ta, đừng trách ta không khách khí!"
Lí đại nhân kia cười cười, lại nói: "Chẳng trách nàng tức giận, thì ra nàng còn chưa biết. Hồ thị đã chết rồi, lại không có con cái. Ta chỉ còn có một mình nàng."
Ni cô cười lạnh một tiếng, đanh mặt: "Cút ngay, mười bốn năm trước ngươi tham công danh phú quý, bỏ ta…"
Lí đại nhân vội vàng cắt ngang: "Đó là chủ ý của mẫu thân ta, không liên quan đến ta!"
Ni cô vẫn tiếp tục: "Ta không có hạ tiện như vậy. Bỏ vợ cũng giống như hắt nước đổ đi. Ngươi hốt cho đầy bát nước lại ta xem!"
Lí đại nhân lại nói: "Nàng không niệm tình phu thê cũng nên nghĩ đến Thân nhi!"
Ni cô run rẩy, vốn đã định đi lại quay người lại hỏi: "Thân nhi thế nào rồi?"
Lí đại nhân đáp: "Đang chờ má má trở về!"
Ni cô đột nhiên cười lạnh, gằn giọng: "Ngươi tưởng ta không biết? Thân nhi không chịu nổi bị kế mẫu hành hạ, đã sớm bỏ đi rồi!"
Lí đại nhân sắc mặt xám xanh, bất ngờ nhảy dựng lên: "Hay lắm, quả nhiên nó đến đây rồi!"
Ni cô cười lạnh: "Ngươi xem, ta chỉ thử có một chút. Ngươi đến đây tìm con ngươi, cái gì mà cáo mệnh phu nhân, phì! Cút mau!"
Lí đại nhân tiến thêm mấy bước, kêu lớn: "Ta muốn cả hai mẫu tử nàng về nhà!"
Ni cô mặt lạnh như sương, chẳng khác nào thạch nhân. Đợi Lí đại nhân đến gần mới nói: "Thân nhi không có ở đây!"
Lí đại nhân hỏi: "Vậy thì nó ở đâu?"
Ni cô không thèm để ý, Lí đại nhân hạ giọng: "Vậy nàng theo ta về đi!"
Ni cô vẫn không lí tới, Lí đại nhân đột nhiên nói: "Được lắm, ta biết nàng vẫn còn lưu luyến Long tiểu tử kia, nhưng mà nhà người ta không cần nàng đâu!"
Ni cô ấy động nộ "Ăn nói hồ đồ!", "bốp", gã Lí đại nhân cũng y như Hồ Quốc Trụ, bị bà ta tặng cho một bạt tay.
Lí đại nhân bừng bừng giận dữ, hét lên: "Hay cho bà nương ngang ngược ngươi!"
Một trảo chộp tới, ni cô thân hình hơi chuyển, một chiêu "Thất tinh thủ" liên hoàn xuất ra. Lí đại nhân hít một hơi vào bụng, phút chốc nhu thân tiến chưởng: "Ta đã nhường nhịn mà nàng còn không biết tiến thối!" Vù vù hai quyền, tả chưởng vỗ ngang, hữu chưởng quét thẳng, quả thật là nội gia cao thủ.
Ni cô ấy cũng quát lên: "Ngươi còn không cút mau!"
Ni cô tức giận cùng cực, liên hoàn phát chưởng, ác độc vô cùng. Lí đại nhân bị bà ta bức bách thôi lui liên tiếp. Thạch Hạo ở một bên, không dám giúp đỡ, Lí đại nhân lùi dần đến ngay chân lão bách. Ni cô kia một chưởng kích tới, Lí đại nhân lùi đến sau gốc cây. Bạch Thạch đạo nhân đột nhiên nhảy vọt ra, tả thủ ấn xuống vai hắn, đẩy hắn tránh ra.
Ni cô nhìn thấy, vừa kinh vừa mừng, la lớn: "Ca ca, huynh đến từ lúc nào?"
Nguyên lai ni cô kia chính là muội tử của Bạch Thạch đạo nhân, tên là Hà Ỷ Hà. Hơn hai mươi năm trước, có hai nhà đến cầu hôn bà ta. Hai nhà đó trong võ lâm cũng có danh vọng, một là Nga Mi phái Long Khiếu Vân, người còn lại chính là Lí đại nhân này, tên là Lí Thiên Dương. Long Khiếu Vân, Lí Thiên Dương cùng Hà gia đều là thế giao. Phụ huynh Hà Ỷ Hà không quyết định được, để cho nàng ta tự mình tuyển chọn. Lúc đó Hà Ỷ Hà chỉ là một cô nương mười sáu tuổi, thấy Lí Thiên Dương anh tuấn hơn liền chọn y.
Lí Thiên Dương cực kỳ coi trọng danh lợi. Sau khi thành hôn thì du học đến kinh sư. Y võ công đã cao, lại hiểu biết thi thư, được một thế tập Xa kị tướng quân vừa ý, muốn gả con gái cho y. Lí Thiên Dương cũng còn có chút lương tâm, không dám lập tức lấy vợ khác, nói phải về nhà bẩm cáo cha mẹ. Sau khi hồi gia, lại ngầm kêu mẫu thân ra mặt, đòi bỏ thê tử. Bọn họ lúc đó đã có một tiểu hài ba tuổi. Bạch Thạch đạo nhân còn chưa xuất gia, từng đến Lí gia khuyên can, nói phu thê đã thành hôn mấy năm, còn có hài tử, hà tất phải li dị? Dáng tiếc Lí gia khăng khăng bất chấp lí lẽ, Bạch Thạch cực kỳ căm phẫn, thành thử cắt đứt quan hệ thân thích với Lí gia.
Như thế đã được mười bốn năm. Lí Thiên Dương đã làm tới chức chỉ huy Cẩm y vệ, Long Khiếu Vân thì không biết hạ lạc nơi nào. Hà Ỷ Hà sau khi bị bỏ, tới Thái Thất sơn theo hầu sư phụ. Bảy năm trước sư phụ qua đời, Hà Ỷ Hà lúc này đã quen với cuộc sống trên núi, liền thế phát làm ni cô.
BẠCH PHÁT MA NỮ
Nguyên tác: Lương Vũ Sinh
Dịch: Phong Vũ Song Điêu
Nguồn: Văn Đàn Việt Nam (http://******.vn)
-----------------o0o-----------------------
Hồi 9 - 1
Giang Hồ Thuật Sĩ, Giở Trò Gạt Hồng Hoàn
Thiếu Niên Đĩnh Ngộ, Có Tâm Cầu Kiếm Quyết
Nguyên lai Bạch Thạch đạo nhân tục gia họ Hà, sanh được hai con gái. Trưởng nữ là Hà Ngạc Hoa, năm nay mười tám tuổi. Thứ nữ Hà Lục Hoa tuổi mới lên mười. Hà Lục Hoa sanh ra không bao lâu thì mẫu thân qua đời. Bạch Thạch đạo nhân đem hai con giao cho muội muội nuôi dưỡng. Mười năm nay, cứ hai năm một lần, Bạch Thạch đạo nhân lại lên Thái Thất sơn thăm con, bất quá Trác Nhất Hàng không biết điều đó.
Thực ra trong lòng Bạch Thạch đạo nhân đã có tính toán. Trác Nhất Hàng là nhân vật kiệt xuất nhất trong lớp đệ tử đời thứ hai của phái Vũ Đương. Bạch Thạch đạo nhân sớm đã chú ý hắn, muốn gả Hà Ngạc Hoa cho hắn làm thê tử. Hoàng Diệp đạo nhân biết tâm ý của sư đệ, vì thế hôm trước mới mở lời thăm dò Trác Nhất Hàng, muốn tác thành đoạn nhân duyên này.
Lại nói Bạch Thạch đạo nhân giới thiệu hai con với Trác Nhất Hàng xong, cười nói: “Ngạc Hoa, sư huynh không phải người ngoài. Các con bất tất phải khách sáo. Vị sư huynh này của con văn võ song toàn, con muốn biết chuyện gì có thể hỏi sư huynh.”
Đoàn người dắt nhau lên đỉnh Thái Thất. Hà Ỷ Hà sau khi thí phát cải xưng là Từ Tuệ, tĩnh tu trên đỉnh Thái Thất. Từ Tuệ dẫn bọn họ vào trong tự viện, vẫy tay kêu Nhất Hàng ngồi xuống. Bạch Thạch đạo nhân cười: “Để cho bọn tiểu bối đi du ngoạn một phen đi!”
Hà Ngạc Hoa dẫn Trác Nhất Hàng vào trong tham quan một vòng rồi ngồi dưới cổ bách nghỉ ngơi. Hai người đàm luận, nói đến tao ngộ của Từ Tuệ sư thái, Hà Ngạc Hoa ta thán một trận, thở dài: “Nữ nhân quả là mệnh khổ!”
Hà Ngạc Hoa hỏi: “Không phải sao? Tự cổ tới nay, nữ nhân đều phải dựa vào nam nhân. Gặp được người tốt thì còn đỡ, gặp phải người không tốt, cuộc đời coi như xong. Xem cô cô muội nhân phẩm võ công như vậy, cuối cùng cũng chỉ một mình làm bạn với thanh đăng cổ phật, suốt đời sống ở hoang sơn.”
Trác Nhất Hàng nói: “Kì thật bà ấy không nên vì một kẻ phụ lòng mình mà thương tâm!”
Hà Ngạc Hoa nói: “Cho dù hai bên ý hợp tâm đầu, cũng không thể tránh sau này có chuyện sao dời vật đổi. Như Tư Mã Tương Như và Trác Văn Quân kia, tài tử giai nhân, lưỡng tình thắm đượm, chẳng phải có thể coi là một giai thoại đẹp đến nghìn thu hay sao? Nhưng đến khi niên kỷ của Trác Văn Quân lớn rồi, Tư Mã Tương Như không khỏi sinh thói hai lòng, và nếu Văn Quân không phú một bài "Bạch Đầu Ngâm" khiến cho Tư Mã Tương Như hồi tâm chuyển ý, thì giai ngẫu kia chẳng phải là đã thành oán ngẫu rồi hay sao? Và nếu thế, thì Tư Mã Tương Như làm sao còn có thể làm một bài Trường Môn Phú cho Trần hoàng hậu (tức là hoàng hậu của Hán Vũ đế) được nữa? Vì khi đến lượt của mình, ông ta sao có thể hiểu nỗi khổ của oán phụ đó là như thế nào? Huynh nói vận mệnh của nữ nhân có phải là đáng thương lắm hay không?”
Trác Nhất Hàng nghe xong, bỗng nhiên nảy sinh một cảm giác kì dị, không hẹn mà lại nghĩ đến Ngọc La Sát, lời lẽ của Ngọc La Sát tuyệt không bao giờ có những từ “nữ nhân mệnh khổ”.
Hà Ngạc Hoa nói năng văn nhã, cử chỉ phóng khoáng, nói đến chuyện văn tài võ nghệ đều khá hiểu biết. Nhưng không hiểu tại sao, Trác Nhất Hàng vẫn cảm thấy ở nàng ta dường như thiếu một cái gì đó. Nhưng đó là cái gì? Trác Nhất Hàng không nói được, cũng khó mà diễn đạt, dường như chiếu rọi trong lòng hắn một thứ hào quang lạ lùng? Thứ hào quang này, Trác Nhất Hàng cảm nhận được từ Ngọc La Sát rất thân thiết, dẫn đến một thứ cảm xúc rất mãnh liệt, thậm chí “căm ghét”, nhưng mà càng căm ghét thì lại càng hấp dẫn người ta.
Bạch Thạch đạo nhân hoàn toàn không biết Trác Nhất Hàng nghĩ thế. Lão gặp muội muội hết sức mừng rỡ, đến khi ra ngoại đường thấy nữ nhi và Trác Nhất Hàng đàm luận vui vẻ, càng thêm cao hứng.
Bạch Thạch đạo nhân vốn không có ý định lên Thiếu Lâm bái yết. Nhưng sáng sớm hôm sau, Từ Tuệ sư thái hốt nhiên tiếp được hai tấm thiếp mời của Thiếu Lâm giám tự Tôn Thắng sư, một đề tên mình, tấm còn lại dành cho Bạch Thạch đạo nhân.
Bạch Thạch nói: “Chúng ta đi tìm tri khách thông báo, con chờ ở đây!”
Trác Nhất Hàng gật đầu. Chính đang nói chuyện thì nghe có tiếng huyên náo ầm ĩ, ba người đi đến trước Thiếu Lâm tự, thấy cửa đóng kín. Có hai lão đầu đứng trên tảng đá lớn trước cửa đang lớn tiếng mắng chửi.
Một lão nói: “Kính Minh lão ngốc, ngươi là cái gì mà tự cao tự đại như thế? Ngươi tuy là tông chủ một phái, nhưng bọn ta cũng không phải không có lai đầu!”
Lại hỏi danh tự hai người. Lão đầu dương dương đắc ý nói: “Ngươi ở phái nào? Trưởng lão trong phái ngươi không có nhắc đến danh tự Lục thượng tiên Hồ Mại và Thần thủ Mạnh Phi cho ngươi nghe sao? Ta chính là Lục thượng tiên Hồ Mại. Hai mươi năm trước ta và Tử Dương đạo trưởng luận võ trên Vũ Đương sơn. Luận quyền pháp y thua ta một chiêu, luận kiếm pháp, lẽ ra ta bình thủ với y, nhưng quyền pháp đã thắng, không thể không lưu lại cho y chút thể diện nên nhượng y nửa chiêu.”
BẠCH PHÁT MA NỮ
Nguyên tác: Lương Vũ Sinh
Dịch: Phong Vũ Song Điêu
Nguồn: Văn Đàn Việt Nam (http://******.vn)
-----------------o0o-----------------------
Hồi 9 - 2
Giang Hồ Thuật Sĩ, Giở Trò Gạt Hồng Hoàn
Thiếu Niên Đĩnh Ngộ, Có Tâm Cầu Kiếm Quyết
Vẫy tay gọi: "Ngộ Tịnh, ngươi so tài với hai vị khách nhân này đi!"
Một tiểu sa di chừng mười bốn mười lăm tuổi ứng thanh bước lên.
Hồ Mại nộ khí đùng đùng, lớn tiếng mắng: "Lão ngốc Tôn Thắng, dám coi thường bọn ta. Ngươi là giám tự, bọn ta cũng là người có thân phận, chẳng lẽ không xứng ấn chứng võ công với ngươi?"
Tiểu sa di lập môn hộ, kêu lên: "Được rồi, các ngươi là thượng khách, nhượng các người ba chiêu!"
Hồ Mại trừng mắt: "Ngươi đúng là con lừa ngốc, biết bọn ta là ai không?"
Tiểu sa di làm bộ mặt quỷ, lè lưỡi: "Ta biết ngươi kêu là vô lại!"
Trác Nhất Hàng nghe thấy, không nhịn được bật cười. Hai từ "vô lại" đọc theo khẩu âm Hà Nam vừa vặn giống với Hồ Mại.
Nói chưa dứt, hốt nhiên nghe "bốp", Bạch Thạch đạo nhân đã giáng cho lão một bạt tai, đánh lão văng ra xa ba trượng, té lăn trên đất, rống to như heo bị chọc tiết.
Mạnh Phi đứng bên be be thét lên: “Thiếu Lâm tự các ngươi trong mắt còn có vương pháp hay không? Giữa thanh thiên bạch nhật dám hại người."
Hồ Mại vừa lăn lộn vừa la, thanh âm dần dần tê ách, tựa hồ sắp chết thật. Kính Minh lão thiền sư nhíu mày, nói với giám tự Tôn Thắng: "Lấy một viên tiểu hoàn đan cho hắn phục dụng."
Tôn Thắng sư lấy trong người ra một cái bình bạc, móc ra một viên thuốc màu hồng nho nhỏ, bảo tiểu sa di đưa cho Mạnh Phi, nói: "Trụ trì từ bi, ban cho ngươi linh đan!"
Đám tiểu sa di cười rộ lên. Hồ Mại nằm trên lưng Mạnh Phi bất ngờ ngóc đầu dậy: "Ài, ta tưởng là ai? Hóa ra là người trong Vũ Đương ngũ lão, không trách được cũng có chút công lực. Ta đã già, tinh thần không tốt, ba năm nữa đồ đệ ta sẽ tới tìm ngươi tính nợ!"
Tôn Thắng đáp: "Cho chúng thêm một viên linh đan!"
Kính Minh lão sư nói: "Sư đệ không nên khắc bạc như thế, cho dù hắn lấy nhiều hơn một viên nhưng linh đan này chỉ có thể cứu người, không lo bọn họ dùng vào việc xấu."
Tôn Thắng gục gặc đầu, mặc nhiên không nói. Ai ngờ sự tình vượt ra ngoài ý liệu, về sau vì viên hồng hoàn này mà Minh triều xảy ra vụ đại kỳ án thứ hai, "Hồng hoàn án", đường hoàng đoạt mất tính mệnh một vị hoàng đế. Đó là chuyện sau này, để sau sẽ nói.
Bạch Thạch đạo nhân ngạc nhiên hỏi: "Lão sư nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ có dạ hành nhân nào dám đến Thiếu Lâm tự, giống như hai lão vô lại kia cứ tưởng muốn quấy rầy, rốt lại cũng chẳng có bản sự gì."
Kính Minh trưởng lão cười: "Đêm nay đến đây không phải là tên vô lại nào cả, là người Hùng Kinh Lược phái đến. Với lại, lão nạp đặc biệt mời y đến đây!"
Bạch Thạch đạo nhân càng không hiểu ra sao cả: "Hùng Kinh Lược? Không phải là Liêu Đông kinh lược sử Hùng Đình Bật Hùng đại nhân chứ?"
Kính Minh đáp: "Thiên hạ còn có vị Hùng Kinh Lược thứ hai sao!"
BẠCH PHÁT MA NỮ
Nguyên tác: Lương Vũ Sinh
Dịch: Phong Vũ Song Điêu
Nguồn: Văn Đàn Việt Nam (http://******.vn)
-----------------o0o-----------------------
Hồi 9 - 3
Giang Hồ Thuật Sĩ, Giở Trò Gạt Hồng Hoàn
Thiếu Niên Đĩnh Ngộ, Có Tâm Cầu Kiếm Quyết
Kính Minh trưởng lão kể cho Bạch Thạch đạo nhân nghe xong, nói: "Đây vốn dĩ là việc tốt, huống hồ còn nể mặt Hùng Kinh Lược. Nhưng mà Thiếu Lâm gia pháp, điển tịch không truyền cho người ngoài, ta nghĩ đi nghĩ lại, chỉ còn cách kêu y đến trộm." Nói xong ha hả cười lớn.
Lại nói Nhạc Minh Kha được Kính Minh trưởng lão gợi ý, thập phần vui mừng. Đêm nay thay đổi y phục dạ hành màu xanh, đến Thiếu Lâm tự, ở ngoài cửa cung kính vái ba vái rồi phi thân vào trong. Ngay lúc đó, đột nhiên có một luồng gió lướt qua bên cạnh, một hắc ảnh tựa lưu tinh phi về hướng đông bắc. Người này khinh công cao cường, người thường căn bản không phát hiện được. Nhạc Minh Kha giật mình, không lẽ Kính Minh trưởng lão thay đổi ý định, phái người ngầm theo dõi mình?
Đang lúc suy nghĩ, từ trong La Hán đường xông ra một sa di chừng mười lăm tuổi, vừa đối mặt đã xuất một chiêu "Âm dương song chàng chưởng", quát lớn: "Cuồng đồ lớn mật, dám xông vào đây!" Nhạc Minh Kha biết đây là chỉ thị của Kính Minh, cố ý giả vờ như thật, thầm cười trong bụng. Nhanh như chớp nghiêng người tránh, còn đang suy nghĩ không biết nên dùng phương pháp gì để tiểu sa di rút lui êm đẹp. Không ngờ tiểu sa di này vô cùng háo thắng, lập tức thi triển công phu Miên chưởng của Thiếu Lâm, lúc chưởng lúc chỉ, điểm tới. Trác Nhất Hàng cùng sư thúc được một cao tăng trong Đạt Ma viện bồi tiếp, đứng trên thạch tháp quan sát, thấy tiểu sa di này chính là người nhảy ra khiêu chiến lúc ban ngày, bất giác buồn cười.
Trác Nhất Hàng nói: “Vị tiểu sư này thân pháp nhanh nhẹn, ban ngày nếu là y xuất thủ, chỉ sợ lão vô lại kia còn bị thương trầm trọng hơn!”
Nhạc Minh Kha di chuyển theo tiểu sa di mấy vòng, hốt nhiên để lộ sơ hở. Tiểu sa di thu chưởng không kịp, một chưởng đã ấn trúng Kì Môn huyệt nơi ngực trái hắn.
Nhạc Minh Kha thân hình bốc lên, phi thân qua đầu tường, nói: “Tiểu sư phụ chưởng phong lợi hại, ta cam bái hạ phong!”
Chưởng phong chạm áo, tiểu sa di kia phát giác gân cốt hắn mềm nhũn, căn bản chưa có ấn thật, không ngờ vừa ấn vào thì Nhạc Minh Kha đã phi thân vọt lên, bất giác đứng ngẩn tại tràng. Tiểu sa di còn tưởng công phu miên chưởng của mình đích thực lợi hại, thủ chưởng còn chưa ấn vào địch nhân đã không chịu nổi, phải phi thân né tránh. Đang định nói: “Ngươi đã cam bái hạ phong, sao còn tiến vào trong?” chính lúc y đang ngẩn người, từ giữa không trung có tiếng nói vọng xuống, hóa ra là Tôn Thắng sư đứng trên Sư Tổ am quát lên: “Ngốc nghếch, được người ta nhường còn không đa tạ? Miên chưởng của ngươi còn kém xa lắm.”
Tiểu sa di mặt đỏ tới tận mang tai, cung tay nói: “Tạ quý khách thủ hạ lưu tình!”
Nhạc Minh Kha trong lòng kinh sợ, nghĩ Tôn Thắng sư đứng từ xa mà trông thấy rõ ràng như thế, Thiếu Lâm tự quả nhiên danh bất hư truyền. Nhạc Minh Kha vọt qua La Hán đường, tiến nhập Giải Hành tinh xá, là chỗ mới rồi Kính Minh trưởng lão tiếp đãi Bạch Thạch đạo nhân. Nhạc Minh Kha vừa tiến vào đã nghe tiếng gió vù vù trực diện bay tới. Nhạc Minh Kha thi triển tuyệt đỉnh công phu, phiêu thân vọt lên xà nhà, chỉ nghe tiếng một hòa thượng: “Khách nhân chớ sợ, xin mời xuống cùng ta tỉ thí ám khí.” Nhạc Minh Kha nhìn thấy một thứ hình vuông, lại nhìn vào bàn tay hòa thượng, có phần kinh dị. Hòa thượng này là đệ tử của Tôn Thắng sư, pháp danh Huyền Thông, vừa rồi sử ám khí độc môn, vốn là định dọa người đến. Ai dè Nhạc Minh Kha khinh công cao cường vượt ra ngoài ý nghĩ, y vốn định dùng Uyên Ương chẩm, giáp mặt địch nhân là phát, chẩm vừa đến, người đã không thấy thân ảnh đâu nữa. Đợi đến khi thu hồi ám khí mới phát hiện địch nhân ở trên xà nhà. Điều này đã kích động ý niệm háo thắng của Huyền Thông, nên mới muốn so ám khí với Nhạc Minh Kha.
Nhạc Minh Kha phiêu thân nhảy xuống, ôm quyền cười: “Mong đại sư thủ hạ lưu tình!”
Huyền Thông nói: “Nói hay lắm, nói hay lắm, thí chủ định dùng ám khí gì?”
Nhạc Minh Kha trước nay không dùng ám khí, nghĩ một chút, ngẩng đầu nhìn ra ngoài, thấy bên ngoài tinh xá có một cây long nhãn rất to bèn cười: “Ta rất khát nước, có thể để ta bứt vài trái ăn giải khát được chăng?”
Huyền Thông ngớ người, gật đầu: “Xin mời!”
Nhạc Minh Kha ăn một hơi hết hai ba chục trái, lấy hột long nhãn cầm trong tay mỉm cười: “Được rồi, ám khí đã có rồi. Xin đại sư chỉ giáo!”
Huyền Thông thấy hắn lấy hột nhãn làm ám khí, bất giác bực bội, lật tay một cái, trước tiên phát ra năm hạt thiết bồ đề. Chỉ nghe tiếng leng keng loạn lên, ngón tay Nhạc Minh Kha liên tiếp bắn ra, từng hạt long nhãn như liên châu bay tới, đánh rơi toàn bộ thiết bồ đề. Huyền Thông kinh hãi, hai tay vung lên, Uyên Ương chẩm chia làm hai đường bay tới. Uyên Ương chẩm này hình thù tựa cái gối, bên trong ẩn tàng lợi đao, có thể vừa phát vừa thu, quả thực lợi hại. Nhạc Minh Kha song chỉ búng ra, phát liền bốn hạt long nhãn. Hai cái Uyên Ương chẩm kia bị hạt long nhãn va vào, lại xoay đầu lại. Ht phất tay, thu hồi ám khí. Nhạc Minh Kha tinh mắt, nhận ra trên Uyên Ương chẩm có đính một sợi thiết ti cực mảnh, quấn trên một ngón tay khác của Huyền Thông. Đợi y vừa xuất thủ lần nữa, đột nhiên phi thân nhảy lên, song chỉ búng vào thiết tuyến, cắt đứt thành hai đoạn. Uyên Ương chẩm đột ngột bay lệch đi, phi đao bên trong bắn ra khỏi Giải Hành tinh xá, ghim lên thân cây long nhãn.
Nhạc Minh Kha thốt: “Đã nhường!”, vượt qua đệ nhị quan, trực chỉ Tàng Kinh Các chạy tới. chạy được mấy bước, từ Đạt Ma Viện lại xông ra một hòa thượng tay cầm phương tiện sạn, hàn quang lấp lóa chắn ngay trước mặt, nói: “Thí chủ dừng bước!”
Nhạc Minh Kha biết Thiếu Lâm tự khảo hạch võ công tối nghiêm ngặt. Tăng chúng hoặc sở trường quyền cước, hoặc tranh thắng ám khí, hoặc lấy binh khí xưng hùng: sau khi đã có tạo nghệ về quyền cước, ám khí, binh khí lại chuyên luyện nội công, đến khi nội công thâm hậu mới tống nhập Đạt Ma Viện. Nên cao tăng trong Đạt Ma Viện Thiếu Lâm không ai là không nội ngoại kiêm tu, thân hoài tuyệt học. Hòa thượng vừa rồi tất nhiên là nhân vật có tiếng trong Thiếu Lâm tự, bèn ôm quyền thỉnh vấn tính danh. Hòa thượng này là Thiên Nguyên, đại đệ tử của Kính Minh trưởng lão, hoành sạn trấn giữ, cười nói: “Nhạc thí chủ xin rút binh khí!”
Nhạc Minh Kha thốt “Đắc tội!”, bạt kiếm cầm tay. Chỉ thấy kiếm quang như làn nước hồ thu trong vắt, sáng rực. Nguyên lai sư phụ Nhạc Minh Kha là Thiên Đô cư sĩ trên Thiên Sơn thu thập năm loại kim tinh, nhờ luyện kiếm sư tiền bối Âu Dương Trì Tử luyện thành hai thanh bảo kiếm, một dài một ngắn, trường kiếm gọi là Du Long, đoản kiếm là Đoạn Ngọc. Thanh kiếm Nhạc Minh Kha cầm trong tay chính là Thiên Sơn phái trấn sơn chi bảo Du Long kiếm.
Thiên Nguyên hòa thượng thấy hắn bạt xuất bảo kiếm, hơi rùng mình nhưng nhớ tới phương tiện sạn là thứ binh khí nặng, bảo kiếm khó cắt, nên cũng không thấy sợ.
Nhạc Minh Kha thi lễ xong, hoành kiếm trước ngực. Thiên Nguyên hòa thượng vỗ sạn xuống, Nhạc Minh Kha lắc hai vai, nửa thân trên chuyển động, phản thủ một kiếm, nhanh như điện quang thạch hỏa, đâm tới cổ tay Thiên Nguyên. Thiên Nguyên hòa thượng hét lên: "Nhanh thật!", cổ tay khẽ lật, phương tiện sạn quét ngược lên. Nhạc Minh Kha thu kiếm, chuyển hướng tấn công, Thiên Nguyên hòa thượng đẩy sạn tới trước. Chỉ nghe đinh đang hai tiếng, hỏa tinh tứ tán, phương tiện sạn bị mẻ mất một miếng. Cánh tay Nhạc Minh Kha cũng tê rần, hắn không dám đợi lâu, soạt soạt soạt công liền ba kiếm. Thiên Nguyên hòa thượng hơn ở tí lực mạnh mẽ, thấy thế kiếm Nhạc Minh Kha lợi hại, liền quay phương tiện sạn như vũ bão, trong vòng hai trượng mưa gió không lọt, toàn thân từ trên xuống dưới giống như có một vầng sáng xanh bao bọc.
Nhạc Minh Kha tán thưởng: "Hay!" bằng vào một thân sở học, Du Long kiếm nhanh như gió giật, tiến lui thoải mái như chỗ không người giữa luồng thanh quang. Thiên Nguyên hòa thượng kinh hãi khôn xiết, ông ta là cao tăng trong Đạt Ma Viện, luận bản lĩnh, tại Thiếu Lâm tự có thể ngồi ở ghế thứ ba, luận mức độ lịch duyệt thì võ công các phái từ nam chí bắc đều đã thấy qua. Nhưng kiếm pháp của Nhạc Minh Kha kiêm hết kiếm pháp các nhà, trầm ổn, hùng mạnh đều có đủ cả. Thiên Nguyên hòa thượng đánh hơn năm mươi hiệp vẫn không nhìn ra được gia số.
Hai người lúc công lúc thủ, lại đấu thêm mấy chục chiêu. kiếm thế của Nhạc Minh Kha trở nên gấp rút, như nước Trường Giang trực chỉ, ào ạt xô tới, tiến thối giữa vòng thanh quang. Chỉ nghe tiếng kim thiết gãy liên miên không dứt, lại nghe có tiếng người nói giữa thinh không, thì ra là Kính Minh trưởng lão trên đỉnh tháp mỉm cười nói vọng xuống: "Thiên Nguyên, ngươi đã thua rồi, còn không lui mau!" thanh âm không lớn nhưng lọt vào tai như sấm động. Thiên Nguyên thu chiêu, ngây người nhìn, thấy hai bên mũi nhọn của phương tiện sạn đã bị gọt sạch, tuy kinh tâm nhưng nghĩ bụng, đấy là uy lực bảo kiếm của đối phương, luận bản lĩnh mình vẫn chưa thua, nên tuy bị sư phụ quát lui nhưng thực tâm không phục.
Nhạc Minh Kha hướng không bái tạ, chạy qua Đạt Ma Viện lại thẳng tiến Tàng Kinh Các. Lúc này Thiên Nguyên hòa thượng đã lên trên thạch tháp, hỏi sư phụ: "Đệ tử tịnh chưa thua, sao sư phụ lại bảo lui? Nếu là có ý thả y cũng nên để y biết. Nhường kiểu này chẳng phải kêu y coi thường sạn pháp Thiếu Lâm tự sao?"
Nên biết Thiếu Lâm tự Phục Ma sạn pháp là tuyệt học võ lâm. Đương thời, luận kiếm pháp, Vũ Đương đứng đầu, luận quyền chưởng ám khí cùng các loại binh khí khác không có phái nào qua mặt được Thiếu Lâm, thành thử Thiên Nguyên hòa thượng mới nói như vậy.
Kính Minh trưởng lão lại mỉm cười, nói: "Ngươi theo ta bao nhiêu năm, tại Đạt Ma Viện đã ngồi ghế trên rồi, lẽ nào thua mà còn không biết? Nhìn y phục của ngươi xem."
Kính Minh sư tán thưởng không ngớt: "Thật là: giang sơn lại có nhân tài xuất hiện, mỗi mấy chục năm đều có người dẫn đầu. Không ngờ lão nạp đến lúc tuổi già còn được thấy võ lâm xuất hiện anh tài hiếm có."
Thiên Nguyên hòa thượng kinh ngạc hỏi: "Nhạc Minh Kha rốt lại kiếm pháp thuộc gia phái nào, sao sư phụ lại sùng bái như thế?"
Kính Minh lão sư đáp: "Kiếm pháp của y tham thấu các gia các phái, sáng tạo độc đáo mà thành. Ta biết Thiên Đô cư sĩ tiềm tu nghiên cứu kiếm thuật tại Thiên Sơn đã lâu, người này chắc là cao đồ đắc ý của ông ta."
Thiên Sơn, Tung Sơn cách xa ngàn dặm. Hoắc Thiên Đô tiềm nghiên kiếm pháp chỉ có một số rất ít trưởng lão võ lâm biết. Thiên Nguyên hòa thượng tuy là cao tăng Đạt Ma Viện nhưng đến cả cái tên Hoắc Thiên Đô cũng chưa từng nghe, thế nên lại càng kinh dị.
Kính Minh trưởng lão nói tiếp: "Người này ngoại trừ công lực còn nông cạn, luận kiếm pháp, Tử Dương đạo trưởng sống lại cũng vị tất thắng được hắn. Xem ra không cần chúng ta nhường y vẫn có thể vượt qua tứ quan. Đạo võ học biến chuyển từng ngày, không tiến thì thối, ngươi phải thận trọng mới được!"