|
|
10-09-2008, 08:57 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dÆ°Æ¡ng
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng 6
Vừa bÆ°á»›c ra khá»i bÆ°u Ä‘iện. Thiên Di đã nghe có ngÆ°á»i gá»i mình. Quay lại, cô thấy Cần.
Anh chà ng cÆ°á»i rất tÆ°Æ¡i:
- Khoẻ không Di? Lâu quá mới gặp lại.
Di cÅ©ng mỉm cÆ°á»i:
- Äúng là lâu, lâu đến mức tôi quên hẳn đã từ quen má»™t ngÆ°á»i tên Cần.
Cần xịu mặt:
- Váºy thì buồn năm phút rồi.
- Chỉ năm phút thôi sao?
- Äúng váºy. Thá»i gian còn lại để dà nh vui tái ngá»™ chá»›. Tôi má»i Di uống cà phê. Äừng từ chối nghe.
Thiên Di gáºt đầu sau và i giây suy nghÄ©:
- CÅ©ng được. Từ khi rá»i Sà i Gòn tá»›i giá», tôi chÆ°a được và o quán. Không biết cà phê ở đây khác cà phê Sà i Gòn thế nà o.
Cần phấn khởi hẳn lên:
- Cứ và o quán sẽ biết ngay mà .
Thấy Di bước đến bên chiếc Citi, Cân có vẻ ngạc nhiên:
- Di đi xe nà y à ?
- Không lẽ đi bộ từ trại Thùy Dương ra tới thị trấn?
Cần lịch sự:
- Quán gần đây. Äể tôi dẫn xe cho.
Thiên Di xốc cái túi xách, lững thững đi kế Cần.
Anh há»i:
- Di đi gởi thư cho gia đình à ?
Di áºm ừ gáºt đầu. Äúng ra, cô tá»›i bÆ°u Ä‘iện để gởi tiá»n vá» nhà , nhÆ°ng chẳng lẽ nói thế vá»›i Cần. Cô không muốn thổ lá»™ vá»›i ai vá» gia cảnh của mình hết.
Và o quán, Cần gá»i hai tách cà phê, trong lúc Di mông lung nhìn ra cá»a. Thị trấn nhá» nhÆ° má»™t khu phố ở phÆ°á»ng cô nÆ¡i thà nh phố, nhÆ°ng được cái đông vui, sầm uất. Từ ngà y cáºu Trác thay đổi đến nay, Thiên Di đã được sá» dụng chiếc Citi ra thị trấn nhiá»u lần để mua táºp vở, bút, phấn cho há»c trò. Nhiá»u ngÆ°á»i ở đây đã biết cô là cô giáo của trang trại Thùy DÆ°Æ¡ng và đối xá» vá»›i cô khá trân trá»ng.
Giá»ng Cần chợt vang lên:
- Tôi vẫn hay ra suối mỗi khi vỠnhà , nhưng không gặp Di. Bạn đã bỠthú lang thang rồi à ?
Thiên Di nhún vai:
- Không phải bá», mà không dám lang thang nữa. Có lệnh cấm đấy.
Mắt Cần nheo nheo:
- Ông Trác cấm hả? Lần ấy số ổng vẫn còn lá»›n. Nếu không, đâu còn sống để cấm Ä‘oán ngÆ°á»i khác.
- Anh cũng biết chuyện ông Trác bị té xe sao?
- Chuyện đó, ở Äà Lạt ngÆ°á»i ta cÅ©ng còn biết nữa kìa. Nhà già u đứt tay mà . NhÆ°ng lần sau nếu có, ổng sẽ không may mắn váºy đâu.
Thiên Di ngạc nhiên:
- Anh nói váºy là ngụ ý gì?
BÆ°ng tách cà phê bốc khói lên, Cần ung dung trả lá»i:
- Tôi muốn nói "ai gieo gió, ngÆ°á»i đó sẽ gặt bão".
Thiên Di ngáºp ngừng Ä‘oán:
- Anh muốn ám chỉ cáºu Trác phá rừng là m rẫy trồng cà phê nhiá»u quá khiến heo rừng không có chá»— ở....
Cần báºt cÆ°á»i:
- Cái gì mà có cả heo gà ở đây nữa?
Thiên Di liếm môi:
- Thì hôm đó, ông Trác tránh con heo rừng chạy báºy nên má»›i té.
- Thì ra ngÆ°á»i ta cÅ©ng nói vá»›i Di nhÆ° váºy.
- Bộ không đúng sao?
Cần gáºt gù:
- Ở Äà Lạt, tôi cÅ©ng nghe bạn bè đồn thế.
Thiên Di thắc mắc:
- Sao bạn bè anh lại biết ông Trác?
- Vì chị của bạn tôi là vợ sắp cưới của ông ta mà .
- Cáºu Trác có nhiá»u vợ sắp cÆ°á»›i lắm. Chẳng hiểu chị của bạn anh tên gì?
Cần nói:
- Chị ấy tên Phi Phụng. Hoa khôi của tỉnh Lâm Äồng đấy.
Thiên Di chép miệng:
- Váºy mà tôi không được biết. Tiếc tháºt! Chắc bạn anh cÅ©ng là trang sắc nÆ°á»›c hÆ°Æ¡ng?
Cần xoa cằm:
- Có lẽ váºy, nhÆ°ng tôi không chú ý. Vá»›i tôi, sá»± sâu sắc của tâm hồn có ý nghÄ©a hÆ¡n.
Thiên Di hóm hỉnh:
- Äây cÅ©ng là cách tá»± Ä‘á» cao mình. Còn sá»± tháºt thế nà o? Khó nói quá.
Cần gãi đầu:
- Di khéo châm biếm lắm.
Bưng tách cà phê lên uống một ngụm, Di lãng đi:
- Cà phê ngon tháºt.
Cần nói:
- NhÆ°ng uống trong khung cảnh nà y không hay lắm. Ở Äà Lạt, bá»n sinh viên chúng tôi thÃch ngồi dạng quán có nhạc tá»± chá»n, không khà những nÆ¡i đó lãng mạn, ấm cúng hÆ¡n nÆ¡i đây. Nếu có dịp tá»›i đó, tôi nghÄ© Di sẽ rất thÃch.
Thiên Di nhìn cà phê sóng sánh trong tách:
- Cũng chưa hẳn, vì tôi đâu phải sinh viên.
Mắt Cần ranh mãnh:
- Tôi quên. Yêu cầu của cô giáo chắc hẳn cao hơn dân sinh viên rồi.
Thiên Di cắn môi:
- Anh cũng khéo châm biếm lắm.
Cần mỉm cÆ°á»i:
- Äùa cho vui tà mà . Nà o! Bây giá» Di nói vá» mình Ä‘i chá»›.
- Tôi có gì đâu để nói.
Cần chống tay dưới cầm:
- Sao lại không có? Tôi Ä‘ang thắc mắc má»™t cô gái Sà i Gòn nhÆ° Di sao lại lên non ở ẩn? Äừng nói rằng tại cha mẹ ép duyên nên má»›i trốn, cÅ©ng đừng kể là tại thất tình nên chán Ä‘á»i tìm tá»›i nÆ¡i vắng để tịnh tâm nha.
Thiên Di liếc Cần bằng ánh mắt sắc lẻm:
- Bá»™ tôi giống những ngÆ°á»i nhÆ° anh vừa nói lắm à ? Giá»i tưởng tượng nhÆ° váºy, sao không là m nhà văn nhỉ?
Cần chép miệng:
- Giá»i tượng tượng dá»… thà nh ngÆ°á»i Ä‘iên hÆ¡n nhà văn. Vì nhà văn phải phản ảnh hiện thá»±c, còn ngÆ°á»i Ä‘iên thì.... Cháºc! Di thấy ông chú của tôi rồi đó. Lúc nà o ổng cÅ©ng tạo cho mình má»™t thế giá»›i tưởng tượng, rồi hồn nhiên sống vá»›i thế giá»›i ấy, bất cần biết cái thế giá»›i tháºt Ä‘ang trôi nổi ra sao.
Thiên Di chợt rùng mình:
- Có đúng là chú anh chỉ sống trong thế giá»›i ảo do ổng tưởng tượng không? Sao hôm đó, tôi có cảm giác ổng chỉ hÆ¡i bất thÆ°á»ng má»™t chút? Nếu đã mất hết lý trÃ, dá»… gì ổng nghe lá»i anh để trở vá» nhà ?
Cần nói:
- Má»™t ngà y có hai mÆ°Æ¡i bốn tiếng, chú tôi tỉnh chừng và i ba tiếng. Thá»i gian còn lại chìm trong cõi mÆ¡ hồ. May mà hôm đó chú ấy chịu nghe lá»i tôi. Nếu nhÆ° ổng trở chứng, bốn năm ngÆ°á»i can không nổi.
Thiên Di kêu lên:
- Váºy sao anh nói chú anh Ä‘iên hiá»n, chÆ°a đánh ai bao giá»?
Cần áºm ừ:
- Äúng là tôi chÆ°a thấy ổng đánh ai.
- Không thấy đâu có nghĩa là không có. Gia đình anh để ổng lang thang, trước sau gì cũng xảy ra chuyện.
- Trước đây, chú ấy ở trong bịnh viện tâm thần. Bác sĩ vừa cho xuất viện vì đã có biểu hiện phục hồi. Di đừng lo, không xảy ra chuyện gì đâu.
Thiên Di tò mò:
- Tại sao vợ ông bá» Ä‘i và o đêm tân hôn váºy?
Cần tránh né:
- Chuyện dà i dòng, liên quan tá»›i nhiá»u ngÆ°á»i, tôi không tiện kể, dù ở vùng nà y ai cÅ©ng biết vì sao chú tôi Ä‘iên.
Di vẫn chưa chịu thôi, cô dò dẫm:
- Vợ chú ấy chắc đẹp lắm?
Cần nhếch môi:
- Không là hoa khôi như Phi Phụng, nhưng đủ để là m điên đảo ông chú bất hạnh của tôi.
Thiên Di bÆ°ng tách cà phê lên. Nhìn ra Ä‘Æ°á»ng, cô chợt thấy Thế. Anh ta bang bang và o quán và tiến tá»›i bà n cô Ä‘ang ngồi, giá»ng vừa ngạc nhiên vừa ganh tỵ:
- Chú mà y Ä‘ang ở đây à ? Tháºt bất ngá».
Cần liá»n giá»›i thiệu:
- Thiên Di, bạn của em. Anh Thế, anh tôi đấy.
Thiên Di chưa kịp nói tiếng nà o, Thế đã à o à o trách:
- Lần trÆ°á»›c anh má»i uống cà phê, em từ chối. Giá» thì sao? Äịnh khiến anh em anh bất hoà à Thiên Di?
Cần ngơ ngác:
- Anh biết Thiên Di hả?
Hất mặt lên, Thế vênh váo:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên. Anh là ngÆ°á»i đầu tiên ở vùng nà y quen cô giáo Di mà .
Thấy Cần có vẻ cụt hứng, Di vá»™i giải thÃch:
- Ngà y đầu tới đây, anh Thế đã cho tôi đi nhỠxe.
Thế há»i:
- Sao? Hôm nay Di đi nhỠnữa không?
- Cảm ơn. Tôi có xe rồi.
Nhìn chiếc Citi dá»±ng trÆ°á»›c quán, Thế gáºt gù:
- Tay Trác cÅ©ng biết chiêu hiá»n đãi sÄ© dữ chá»›. NhÆ°ng nếu Di đồng ý vá» là m cô giáo cho trang trại của gia đình tôi thì bảo đảm chúng tôi sẽ lo cho Di đầy đủ hÆ¡n nữa.
Cần nhỠnhẹ:
- Anh nói váºy chỉ là m Di khó xá».
Thế thản nhiên:
- Có gì mà khó xá»? Tay Trác ấy đâu tốt là nh gì. Nếu Thiên Di không cứu hắn, chÆ°a chắc hắn cấp xe cho cô ấy Ä‘i. Bá»™ mặt tháºt của hắn, chẳng lẽ mà y không biết?
Im lặng, Cần xoay tách cà phê trong tay. Thái Ä‘á»™ bứt rứt của anh khiến Di bất nhẫn. Cô cÅ©ng im lặng. Thế cÆ°á»i cÆ°á»i:
- Hai ngÆ°á»i cứ tá»± nhiên. Tôi không là m kỳ Ä‘Ã nữa đâu.
Quay sang Cần, Thế nói:
- Xe Ä‘áºu ở cây xăng. Má»™t tiếng nữa tao vỠđó. Nếu lo tán gẫu mà quên thì ráng cuốc bá»™ nha.
Äợi Thế ra khá»i quán, Cần liá»n bảo:
- Xin lá»—i Di vì những lá»i hÆ¡i quá đáng của anh Thế.
Thiên Di trầm giá»ng:
- Má»—i ngÆ°á»i tá»± chịu trách nhiệm vá»›i lá»i nói của mình. Anh Thế rất ý thức những gì ảnh nói. Sao anh lại xin lá»—i tôi chá»›? Äiá»u tôi thắc mắc là sao ảnh lại rất ác cảm vá»›i cáºu Trác? DÆ°á»ng nhÆ° giữa hai ngÆ°á»i đã từng xÃch mÃch?
Cần lặng lẽ gáºt đầu.
Bất chợt, mắt anh hÆ°á»›ng ra Ä‘Æ°á»ng. Di tò mò nhìn theo và thấy Trác. Cáºu chủ của Di Ä‘ang Ä‘i cùng hai cô gái ăn mặc sang trá»ng, và há» Ä‘ang bÆ°á»›c và o quán.
Cần chép miệng:
- Thị trấn nà y nhá» còn hÆ¡n bà n tay. Ngồi má»™t chá»—, không Ä‘i đâu cÅ©ng gặp ngÆ°á»i quen.
Thiên Di cÅ©ng bất ngá» khi đụng mặt cáºu chủ trong lúc Ä‘ang ngồi vá»›i Cần. Không thể né được ánh mắt có phần ngạc nhiên lẫn soi mói của Trác, cô Ä‘Ã nh khẽ gáºt đầu chà o.
Trác chỉ hơi nhếch môi đáp lễ rồi thản nhiên kéo ghế cho hai cô gái đi cùng.
DÆ°á»ng nhÆ° má»™t trong hai cô gái ấy biết Cần. Cô ta nghiêng ngÆ°á»i, giÆ¡ tay chà o anh. Cần cÅ©ng chà o lại vá»›i má»™t chút bối rối.
Thiên Di thì thầm:
- Chị em hoa khôi Phi Phụng phải không?
Cần áºm ừ:
- Hôm nay nhà Di có khách rồi.
Di nhún vai:
- Nhà của ông chủ tôi thì đúng hÆ¡n. Sao ổng Ä‘Æ°a khách vá» mà không nói trÆ°á»›c để má»i ngÆ°á»i chuẩn bị kìa? Thế nà o tôi cÅ©ng được nghe dì Thuá»· cằn nhằn.
Cần bỗng nói:
- Dì của Di có uy lắm đó.
- Uy gì chớ? Bất quá cũng là ngừơi là m công cho chủ như tôi thôi. Bộ anh biết dì ấy à ?
Cần bỗng đổi đỠtà i:
- Di vẫn chưa nói vì sao Di bỠphố vỠrừng đấy.
Thiên Di im lặng. Một lát sau, cô nói:
- Tôi Ä‘ang cần gấp má»™t công việc, nhÆ°ng ở thà nh phố không tìm ra. Cáºu chủ Trác cần ngÆ°á»i, lại trả lÆ°Æ¡ng cao. Váºy là được rồi. Ở thà nh phố mà không tiá»n thì khổ gấp mấy trăm lần ở rừng nhÆ°ng túi rủng rỉnh.
Cần nhẹ nhà ng:
- Ở xó xỉnh nà y, ngÆ°á»i ta lại không biết là m gì cho vÆ¡i cái túi rủng rỉnh ấy.
Thiên Di gáºt gù:
- Tôi hiểu ý anh. NhÆ°ng khi cuá»™c sống váºt chất còn khó khăn quá, Ãt ai nghÄ© tá»›i cuá»™c sống tinh thần lắm. Ở khu trại của công nhân, cáºu Trác có trang bị má»™t tivi. Má»—i tối, sau khi cÆ¡m nÆ°á»›c xong, má»i ngÆ°á»i tụ há»p lại coi phim, váºy là đủ.
- Chả lẽ Di cũng như h� Chẳng có yêu cầu gì cho bản thân?
Thiên Di ngáºp ngừng:
- Tôi có nhiá»u yêu cầu và nhu cầu lắm chá»›. NhÆ°ng tôi cÅ©ng rất thá»±c tế khi má»—i tháng phải gởi vá» gia đình đến chÃn mÆ°Æ¡i phần trăm lÆ°Æ¡ng của mình. ChÃnh vì thá»±c tế khắc nghiệt nà y mà nhu cầu của tôi dần dà bị triệt tiêu.
Cần có vẻ ray rứt:
- Thá»i buổi nà y Ãt có ngÆ°á»i biết nghÄ©, biết sống vì gia đình nhÆ° Di lắm.
Di im lặng. Äó là gánh nặng chá»› đâu phải Ä‘iá»u cô chỠđể được nghe khen. Cô dịu dà ng chuyển Ä‘á» tà i:
- Anh Thế là anh thứ mấy của anh váºy?
Cần đáp:
- Ảnh là con bác Hai tôi. Ba tôi thứ tư.
- Còn ông chú?
- Chú Thoại là út. Gia đình ná»™i tôi có ba ngÆ°á»i con trai. Chú Thoại được cÆ°ng nhất và được kỳ vá»ng nhiá»u nhất vì chú ấy há»c rất giá»i. Chỉ tiếc rằng số pháºn của chú Thoại bị thảm quá.
Cần im lặng xoay tách cà phê trong tay. Một lát sau, anh nói lảng sang chuyện khác:
- Tôi được nghỉ há»c má»™t tuần. Nếu má»—i ngà y má»—i gặp Di thì còn gì bằng.
Di mỉm cÆ°á»i:
- Tiếc là tôi lại không được nghỉ dạy ngà y nà o.
- Di không thể ra suối chơi sao?
Cô lắc đầu:
- Äã bảo là bị cấm rồi mà .
Cần xìu mặt xuống thất vá»ng:
- Váºy má»—i buổi chiá»u Di là m gì?
- Äoc sách. Nhà của ông Trác có cả má»™t phòng sách to, Ä‘á»c cả Ä‘á»i chÆ°a chắc hết.
Cần hạ giá»ng:
- Tôi biết. Phòng sách của chú Thoại cÅ©ng không nhá». Tiếc rằng chú ấy không còn thú Ä‘am mê ấy nữa. Ngà y xÆ°a, nhóm bạn của chú vẫn hay trao đổi sách cho nhau mà .
Thiên Di chớp mi:
- Anh biết hết những ngÆ°á»i bạn của chú mìmh không?
- Không.
Nhìn đồng hồ, cô nói:
- Tôi phải vá» trÆ°á»›c cáºu Trác. Nếu không, thế nà o cÅ©ng bị dì Thuá»· nhằn.
Cần vá»™i và ng há»i:
- Di nhất định không ra suối à ?
Thiên Di gáºt đầu chắc nịch:
- Nhất định.
- Nếu thế, tôi sẽ ghé trÆ°á»ng đó.
- Ấy! Äừng có ghé.
- Váºy là m sao gặp được Di?
- Cháºc! Thì anh cứ đến trang trại Thùy DÆ°Æ¡ng. Chá»— ấy vá»›i anh đâu lạ lẫm gì.
Cần ngần ngừ:
- Lâu lắm rồi tôi không tới đó. Chắc gì ông Trác hoan nghênh khi tôi xuất hiện?
Di báºt cÆ°á»i:
- Quan tâm tới ổng là m chi, khi anh là bạn tôi chớ không phải là cháu của bạn ổng nữa.
Cần hạ giá»ng:
- Di không sợ dì Thuỷ la sao?
Thiên Di có vẻ tự tin:
- Tôi lớn rồi. Vả lại, bạn bè tới chơi đà ng hoà ng, sao dì Thuỷ la chớ?
Nhìn Cần, Di gặng:
- Anh Ä‘Æ°a ra nhiá»u lý do váºy để là m gì? Nếu ngại thì thôi, đừng Æ°á»›c má»—i ngà y má»—i gặp tôi.
Vừa nói, cô vừa đứng dáºy tháºt nhanh. Cần vá»™i vã theo sau:
- Giáºn à ?
Tra chìa khoá và o xe, Di lắc đầu:
- Äâu có. Tôi thÃch nói thẳng. Äừng buồn nghen! Hy vá»ng sá»›m gặp lại. Nếu không, tôi sẽ quên có má»™t ngÆ°á»i quen tên Cần.
Liếc và o quán, Di thấy Trác và hai chị em cô hoa khôi vẫn đang say sưa trò chuyện. Khởi động xe, cô nghiêng đầu với Cần rồi phóng đi.
Vá» tá»›i nhà , Di đụng ngay dáng vẻ tất báºt của dì Thuá»·. Äang chỉ huy má»i ngÆ°á»i sá»a sang nhà cá»a, nhÆ°ng vừa thấy Di, dì đã hét:
- Và o đây dì nhá» tà con nhóc. Mà y Ä‘i đâu suốt buổi váºy?
Di kêu lên ấm ức:
- Hồi sáng, con đã nói với dì ra bưu điện rồi mà .
Bà Thuỷ lừ mắt:
- Mà y gởi bạc tá»· vá» nhà cÅ©ng đâu có lâu dữ váºy?
Di gãi đầu rồi lãng đi:
- Äịnh nhá» con chuyện gì váºy?
Bà Thuá»· cao giá»ng:
- Cắm cho má»—i phòng trong nhà nà y má»™t bình há»a Con khéo tay và rất yêu hoa lá, đừng nói là không là m được nghe. Dì không muốn bà chủ tÆ°Æ¡ng lai của nhà nà y chê mình.
Äịnh nói "dì khéo lo những chuyện đâu đâu", Thiên Di đã kịp mÃm môi vì biết nói thế là chá»c để nghe mắng.
Cô trầm giá»ng:
- Chuyện nà y con là m được, nhÆ°ng hoa ở đâu, bình ở đâu? Bà y biện nhiá»u nhÆ° thế, nhắm cáºu Trác có đồng ý không? Con sợ bị rầy oan lắm.
Bà Thuỷ cau có:
- Cáºu Trác bây giá» khác trÆ°á»›c rồi. Cáºu ấy muốn ngôi nhà phải đẹp, phải sáng sủa, sang trá»ng cho xứng vá»›i cô vợ hoa khôi của mình. Thôi. Lo là m việc Ä‘i.
Thiên Di bÆ°á»›c xuống bếp. Cô loá mắt trÆ°á»›c má»™t đống hoa to cắm trong sô ngay sà n nÆ°á»›c. NgÆ°á»i ta đã Ä‘em vỠđủ thứ hoa và để sẵn má»™t hà ng bình đủ kiểu. Di khẽ lắc đầu. Cô tÃnh toán rồi bắt đầu công việc.
TrÆ°á»›c tiên, cô tìm những bình nhỠđặt và o má»™t hoăc hai nụ hồng vá»›i và i cá»ng lá măng rồi mang lên những phòng dà nh cho khách. Phòng nà o cÅ©ng được thay hết mà n cá»a, drap giÆ°á»ng má»›i. Äặt thêm bình hoa lên bà n cạnh những tá» tạp chÃ, căn phòng bá»—ng trở nên ấm cúng hẳn lên.
Tình yêu là m ngÆ°á»i ta thay đổi. Cáºu chủ Trác thay đổi tÃnh tình vì yêu hay vì nguyên nhân nà o khác nhỉ?
Nhá»› lại gÆ°Æ¡ng mặt đẹp nhÆ°ng vô hồn của Phi Phụng, lòng Thiên Di bá»—ng dâng lên chút ác cảm, nếu không muốn nói là ghét. Äúng là cô ghét và không biết tại sao.
Nhún vai dằn sá»± đố kỵ xuống. Di tiếp tục công việc. Dù không cố ý lắng nghe, Di vẫn không bá» sót những lá»i nhiá»u chuyện của đám phụ nữ lo phần ẩm thá»±c trong bếp.
Há» Ä‘ang khen cáºu Trác, ca ngợi nhan sắc của Phi Phụng, dù chÆ°a ai thấy cô ta lần nà o. CÅ©ng qua những ngÆ°á»i nà y, Di má»›i biết cáºu Trác và Phi Phụng vừa quen nhau được năm, bảy tháng gì đó. HỠủng há»™ chủ trÆ°Æ¡ng "cÆ°á»›i vợ phải cÆ°á»›i liá»n tay" của cáºu chủ. Còn Di, cô có lý do gì để không ủng há»™ cÆ¡ chứ?
Khệ nệ bê bình hoa to và nhiá»u hoa nhất lên phòng khách, Di thở phà o khi đã hoà n thà nh công việc. Vừa định rút vá» phòng riêng, cô đã nghe ngoà i sân có tiếng xe ngừng rồi tiếng nhiá»u ngÆ°á»i lao xao. Khách quý của cáºu chủ đã vá» tá»›i nhà . Dì Thuá»· xum xoe chà o đón là m Di thấy khó chịu.
Thì ra, ngoà i hai chị em Phi Phụng, cáºu chủ còn má»i nhiá»u khách khác nữa. Phen nà y cho dì Thuá»· mệt xỉu. Nhìn những ngÆ°á»i đó bÆ°á»›c xuống xe. Di chợt buồn buồn khi nhá»› tá»›i pháºn mình. CÅ©ng trẻ trung nhÆ° há», nhÆ°ng cô chÆ°a bao giỠđược vui chÆ¡i nhÆ° váºy.
Bất giác, Thiên Di quay lÆ°ng Ä‘i. Cô biết cái thế giá»›i hà o nhoáng kia không phải của mình. Vì váºy, ngay từ bây giá», cô nên vá» phòng thì hÆ¡n.
Ngang qua phòng sách, Di ghé và o lấy và i quyển sách cÅ© ở tầng cuối cùng của cái kệ cao. Suốt thá»i gian có khách, ngoà i lúc lên lá»›p ra, Di sẽ rút và o cõi riêng đầy ắp những câu cú, con chữ của mình.
|
10-09-2008, 08:59 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dÆ°Æ¡ng
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng 7
Phi Phụng giáºn dá»—i ôm con Moka bÆ°á»›c ra sân. Con chó cÆ°ng của cô vốn kén ăn, chả bao giá» nó đụng tá»›i thịt mỡ, cÆ¡m thừa. Vấy mà vừa rồi bá»n đầy tá»› nhà nà y lại cả gan vứt cho nó miếng da heo bầy nhầy dai nhách.
Khi nhìn thấy Moka nằm trên thảm gặm miếng da heo, Phụng đã hét lên gá»›m ghiếc, nhÆ°ng Trác vẫn thản nhiên. Anh chỉ quay lại nhìn xem chuyện gì đã xảy ra, rồi tiếp tục bà n bạc công việc gì đó vá»›i bà quản gia. Rõ rà ng Trác xem trá»ng công việc hÆ¡n cô, bảo sao Phi Phụng không tủi thân cho được.
Ôm con chó, ngồi phịch xuống ghế đá, Phụng bắt đầu mắng:
- Äồ ngốc! Mà y là m mất mặt chủ khi gặm miếng da heo ấy. Biết chÆ°a? Tao sẽ phạt mà y nhịn luôn tá»›i mai cho bá» táºt tham ăn.
Vừa nói, Phụng vừa vÆ¡ cái nhánh cây khô nhá» xÃu vút lia vút lịa lên con chó Bắc Kinh mắt lồi mÅ©i tẹt. Những cái vút nhÆ° phủi bụi ấy chả đủ sức là m con chó nhá»™t vì bá»™ lông xù quá dầy, nhÆ°ng lại là m Phi Phụng xót. Cô vứt nhánh cây, mồm xuýt xoa:
- Ôi! Ôi! Lá»—i đâu phải tại mà y. Tại cái bá»n ngu ở đây cho mà y ăn báºy. Hừ! Rồi tao sẽ cho chúng biết tay.
Dứt lá»i hăm he. Phi Phụng vác con chó lên vai, Ä‘i rảo quanh vÆ°á»n.
Biệt thá»± Thùy DÆ°Æ¡ng đúng là quá rá»™ng. Äến đây đã ba ngà y, nhÆ°ng cô vẫn chÆ°a để mắt hết những phòng cÅ©ng nhÆ° khu vÆ°á»n quanh nhà .
Môi nhếch lên đầy kiêu hãnh, Phi Phụng thầm nghĩ: "Trước sau gì tất cả những thứ nà y cũng sẽ là của mình mà . Cần gì phải vội và ng".
Rồi Phi Phụng lại thở dà i: " Chỉ tiếc rằng ở đây xa thà nh phố quá. Là m bà chủ ở chốn khỉ ho cò gáy nà y khác nà o Ä‘em thân và o chốn lÆ°u Ä‘Ã y. Phải tìm cách kéo Trác vá» Äà Lạt thôi. Mê mệt vì mình, thế nà o anh chà ng cÅ©ng tuân lệnh".
Nếu bán hết đất Ä‘ai, nhà cá»a nÆ¡i nà y, Trác dÆ° sức chuyển qua kinh doanh. Váºy tại sao cô không ép anh chà ng chiá»u theo ý mình?
Là m bà giám đốc một khách sạn, một trung tâm thượng mại hay một công ty vẫn sung sướng và vinh hạnh hơn là m bà chủ một trang trại quê mùa.
Mãi lo suy tÃnh, Phung Ä‘i vòng ra phÃa sau nhà hồi nà o không hay. Chá»— nà y nhiá»u cây, cá», lại má»c um tùm trong tháºt tăm tối, bẩn thỉu. Hừ! Bá»n đầy tá»› trong nhà nà y đúng là lÆ°á»i. Khi cô đã là bà chủ rồi thì chúng đừng hòng để cây, cá» má»c lan nhÆ° vầy. DÆ°á»ng nhÆ° vá»›i tôi tá»›, Trác quá dá»… dãi. Bởi váºy, hỠđâu há» sợ anh.
Nhá»› tá»›i thái Ä‘á»™ và gÆ°Æ¡ng mặt của bà Thuá»·, quản gia trại Thùy DÆ°Æ¡ng, Phi Phụng lại bá»±c bá»™i, dù bà ta chả Ä‘á»™ng chạm gì tá»›i cô. Nếu được là m nữ chủ nhân trại Thùy DÆ°Æ¡ng, ngÆ°á»i bị cô Ä‘uổi việc đầu tiên sẽ là bà Thuá»·.
Äang hả hê vá»›i trà tưởng tượng. Phi Phụng chợt giáºt nẩy ngÆ°á»i vì bị vá»— và o vai. Hoảng hồn, cô quay lại và hãi hùng hét lên khi thấy má»™t gÆ°Æ¡ng mặt đỠđẫn, gá»›m ghiếc Ä‘ang ká» sát mặt mình. Phi Phụng rụng rá»i chân tay khi bá»™ mặt gá»›m ghiếc ấy nhe hà m răng trắng nhởn.
Buông cả con chó kiểng yêu quý Ä‘ang ôm trong tay, Phi Phụng vụt chạy. Vừa chạy cô vừa hét nhÆ° bị Ä‘á»™ng kinh. Tiếng la của cô là m má»i ngÆ°á»i túa ra. Phi Phụng chạy tá»›i sân trÆ°á»›c thì khuỵu xuống. Trác vá»™i vã sấn tá»›i đỡ cô lên và quát bảo đám Ä‘Ã n ông vòng ra phÃa sau xem chuyện gì xảy ra. Trong khi đó, Phi Phụng ôm Trác, giá»ng thá»u thà o, đứt quãng:
- Ma.... Ma.... Äúng là em gặp ma.
Trác ôn tồn giữ cô trong tay:
- Bình tĩnh nà o. Em đã thấy gì?
Phụng khóc nấc lên rồi lảm nhảm:
- Ở đây có ma.
Trác bế xốc cô và o nhà , trước những cặp mắt sợ hãi của đám bạn Phi Phụng.
Phi Nga sà xuống bên chị mình, giá»ng run rẩy:
- Chị đã thấy ma? Nó như thế nà o?
Giá»ng vẫn còn run, Phụng lấp va lấp vấp:
- Chị Ä‘ang Ä‘i, bá»—ng bị.... bị.... vá»— vai. Tưởng là có ngÆ°á»i chá»c, chị quay lại định nẹt cho má»™t tráºn. Ai ngá».... Ghê quá!
Liếm đôi môi khô khốc, Phụng nói:
- Chị thấy má»™t gÆ°Æ¡ng mặt đỠđẫn xám xịt nhÆ° mặt ngÆ°á»i chết, trông rất sợ. Lúc chị chÆ°a kịp định thần thì nó nhe bá»™ răng nhá»n nhÆ° răng sói ra. Chị chỉ còn biết vừa la, vừa chạy thục mạng.
Má»™t giá»ng thanh niên vang lên:
- Váºy là ngÆ°á»i chá»› đâu phải ma. NhÆ°ng hắn là ai? Tại sao lại muốn nhát chị?
Dè dặt nhìn vá» phÃa Trác, đám bạn của Phi Nga xì xà o vá»›i nhau:
- Hay là bá»n nhân công của ông Trác thấy Phi Phụng đẹp nên.... nên....
- Chà ! Ban ngà y ban mặt mà dám thế à ? Là m gì loạn dữ váºy?
Không biết Trác có nghe nhừng lá»i ấy không, chỉ thấy mặt anh căng thẳng rõ rệt.
Nghiêm nghị nhìn Phụng, anh há»i:
- Hắn có là m em bị thương không?
Phụng lắc đầu, Trác lại há»i:
- Hắn có nói hay hăm doạ gì không?
Phụng thẫn thá»:
- Hắn có nói nhÆ°ng em nghe không rõ. Hắn là ai? Có phải là bá»n nhân của anh không?
Trác gạt ngang:
- Công nhân ở đây rất Ä‘Ã ng hoà ng. Chắc chắn không phải há».
Phi Phụng gặng:
- Váºy là ai? Chẳng lẽ em gặp ma tháºt?
Trác chÆ°a trả lá»i thì Thi và má»™t tốp Ä‘Ã n ông bÆ°á»›c và o. Thi nhìn Trác, giá»ng nhá» nhẹ:
- Tụi em đã lùng sục hết khu vÆ°á»n và cả bên ngoà i, nhÆ°ng tuyệt nhiên không thấy gì hết.
Liếc Phi Phụng, Thi bồi thêm:
- Chắc cô Phụng trông gà hoá cuốc rồi.
Phi Phụng tức lắm, nhÆ°ng cô nén giáºn:
- Anh cho rằng tôi giả vỠđể gây kÃch Ä‘á»™ng má»i ngÆ°á»i?
Thi khoanh tay là m thinh. Phi Phụng ôm mặt sụt sùi, tức tưởi. Trác vội và ng nói:
- Không ai nghÄ© nhÆ° váºy, nhÆ°ng rõ rà ng hiện tượng em gặp từ trÆ°á»›c tá»›i giỠở đây chÆ°a há» xảy ra, nên chúng ta cần bình tÄ©nh xem ai đã bà y trò phá phách nà y.
Vừa nói, Trác vừa lướt ánh mắt sắc lạnh của mình lên từng gương mặt của bạn Phi Nga. Thái độ đó là m cô bất bình:
- Sao anh lại nhìn tụi em như thế?
Trác thản nhiên:
- Nhất quá»·, nhì ma, thứ ba há»c trò. Sinh viên thì còn cao hÆ¡n há»c trò má»™t báºc.
Má»™t gã Ä‘eo kÃnh lên tiếng:
- Nãy giỠtụi em vẫn ở đây hát Karaoke. Ai hơi đâu nghĩ ra trò phá phách ấy.
Phi Phụng bỗng kêu to:
- Moka. Con Moka còn ngoà i vÆ°á»n. Anh Trác tìm nó giùm em.
Thi vá»™i chạy trở ra vÆ°á»n vá»›i đám Ä‘Ã n ông của trại. Căn phòng bá»—ng chìm trong sá»± im lặng nặng ná». Äám con gái ngồi sát và o nhau sợ hãi. Bá»n con trai má»—i ngÆ°á»i má»™t vẻ, nhÆ°ng Ä‘á»u lá»™ sá»± bất bình vì câu nói lúc nãy của Trác.
Cuối cùng, Phi Phụng mệt má»i nói:
- Em vỠphòng đây.
Trác bảo:
- Nếu tháºt sá»± không phải là trò đùa của các em thì từ bây giá» trở Ä‘i, má»i ngÆ°á»i không nên ra vÆ°á»n cho đến khi tôi tìm cho bằng được kẻ gây rối.
Anh vừa quay lÆ°ng theo Phi Phụng thì nghe giá»ng Thi hốt hoảng:
- Có chuyện rồi, cáºu Trác Æ¡i.
Trác nhÃu mà y lao ra sân. Äám bạn trai của Phi Nga cÅ©ng lót tót chạy theo anh.
DÆ°á»›i đất, trên ná»n cá» xanh, con Moka nằm má»™t đống, má»m nhÅ©n, bất Ä‘á»™ng trÆ°á»›c bao nhiêu cặp mắt sững sá» của má»i ngÆ°á»i.
Phi Phụng nhà o tới bên xác con Moka, rồi thất thanh la lớn, khi thấy máu từ cổ nó vẫn còn chảy ra. Thấy cô như muốn xỉu, Trác vội bảo Phi Nga đỡ cô và o nhà rồi bước tới xem xét xác con chó. Nó bị cứa và o cổ mà chết.
Trác há»i:
- Cáºu thấy nó ở đâu?
Thi liếm môi:
- Dạ, ở kế bên cái giếng sau vÆ°á»n.
- Ngoà i nó ra, không có gì khác à ?
- Dạ, không.
Trác khoát tay:
- Äem con chó Ä‘i rồi chuẩn bị xe cá»™. Tôi muốn Ä‘Æ°a khách vá» DaLạt.
Thi dè dặt:
- Ngay bây giá» Ã cáºu?
- Phải. Ngay bây giá».
Vá»— vai gã cáºn, bạn của Phi Nga, Trác nói:
- Xin lá»—i, vì lúc nãy đã nghi ngá» tụi em. Ở đây Ä‘ang có má»™t kẻ cố tình gây rối. Äể bảo đảm an toà n, các em phải vá» Äà Lạt thôi.
Mặt xanh ngắt vì sợ, cả đám bạn của Phi Nga riu rÃu nghe lá»i anh.
Bước và o nhà , ngồi xuống kế bên Phi Phụng trong lúc cô vẫn còn khóc, Trác dịu dà ng:
- Anh xin lỗi vỠnhững chuyện vừa xảy ra.
Phụng rưng rưng:
- Tháºt là khủng khiếp. Sau nà y, chắc em không dám sống ở đây đâu.
Lau nước mắt cho cô, Trác dỗ dà nh
- Em không ên lo lắng. Sẽ không có chuyện đùa ác nhÆ° vầy xảy ra nữa. Anh sẽ Ä‘iá»u tra cho bằng được thủ phạm và tống nó Ä‘i.
Phi Phụng tức tối:
- NhÆ°ng em có lầm lá»—i gì đâu? Nhất là Moka. Sao ngÆ°á»i ta lại dã man đến thế? Tá»™i nghiệp Moka quá! Không có nó, em không ngủ được đâu.
Trác kiên nhẫn xoa dịu cÆ¡n giáºn của Phụng:
- Rồi anh sẽ Ä‘á»n em con Moka khác, đẹp hÆ¡n, giá trị hÆ¡n con nà y. Bây giá» em sá»a soạn vá» Äà Lạt ngay.
Phi Phụng chớp mắt:
- Anh có vỠvới em không?
Trác lắc đầu:
- Xảy ra chuyện khác thÆ°á»ng, là m sao anh bá» Ä‘i được.
Nép đầu và o ngực anh, Phụng nũng nịu:
- Không có anh theo, em sợ lắm.
Trác hạ giá»ng:
- Và i hôm nữa anh sẽ ghé thăm em.
Phi Phụng im lặng với vẻ cam chịu là m Trác xúc động. Anh hơi kiểu cách khi nói:
- Anh rất mừng vì được em thông cảm. Công việc lúc nà o cÅ©ng đè nặng trên vai anh. Rá»i được nó để đến vá»›i em là cả má»™t hạnh phúc.
Phi Phụng ngá»t ngà o:
- Có lên táºn đây má»›i hiểu hết má»i nhá»c nhằn của anh. Em ray rứt khi nghÄ© sau nà y sẽ không phụ được gì cho anh hết.
Trác siết nhẹ tay cô:
- Anh chỉ cần má»™t cô vợ để chia sẻ vá» tâm hồn, còn việc nặng nhá»c, anh sẽ gánh hết.
Âu yếm vuốt tóc Phụng, Trác nói tiếp:
- Ai nỡ để má»™t hoa khôi nhÆ° em phải cá»±c nhá»c chá»›. Em chỉ là m bà chủ quý phái, sang trá»ng là đủ rồi.
Äịnh nói: " Ở vùng đất Ä‘á» nhÆ° máu, khỉ ho vượn hú thế nà y thì là m bà vá»›i ai", nhÆ°ng Phụng đã kịp nÃn lại. Nói Ä‘iá»u đó lúc nà y đâu có lợi. Äợi cá cắn câu rồi là m eo là m sách anh chà ng cÅ©ng đâu muá»™n.
Ngã đầu lên vai Trác, Phi Phụng thầm thì:
- Em chỉ muốn là m bà chủ của trái tim anh thôi.
Trác báºt cÆ°á»i:
- Äiá»u đó là hẳn nhiên.
Thấy Phi Phụng có vẻ nguôi ngoai, Trác cũng mừng. Nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, anh không dằn được lòng nên cúi xuống háo hức đặt lên môi cô một nụ hôn dà i.
Hai ngÆ°á»i say sÆ°a cuốn lấy nhau. Äến khi nghe có tiếng Ä‘á»™ng, Trác má»›i ngẩng lên.
Anh nhÃu mà y khi thấy Thiên Di Ä‘ang khá»±ng lại ở ngưỡng cá»a. Trác tằng hắng:
- Chuyện gì váºy Thiên Di?
Cô ấp úng:
- Dạ.... đâu có chuyện gì. Tôi xin lỗi.
Dứt lá»i, cô cúi đầu Ä‘i má»™t mạch và o bếp. Trác gá»i giáºt lại:
- Nà y! Má»™t lát, sẽ có việc nhá» em, đừng Ä‘i lung tung, tôi không biết Ä‘Æ°á»ng tìm đấy.
Thiên Di tròn mắt ngạc nhiên nhÆ°ng vẫn gáºt đầu. Cô vừa khuất sau bếp, Phi Phụng đã bÄ©u môi, chì chiết:
- Vá»›i kẻ ăn ngÆ°á»i ở trong nhà mà anh ngá»t quá, chúng nó đâu có sợ.
Trác xuá» xoà cÆ°á»i:
- Chỉ là cách xưng hô thôi. Chả lẽ em ghen?
Phụng cong cớn:
- Em mà ghen vá»›i hạng đó à ? Anh đúng là vá»› vẩn. Tại sao con bé ấy lại rình mò những phút riêng tÆ° của chủ nhỉ? Em không thÃch loại ngÆ°á»i đó đâu.
Trác nghiêm nghị:
- Thiên Di là cô giáo. Cô ấy từ Sà i Gòn lên đây dạy há»c, nên không tệ nhÆ° em nghÄ©. Việc vừa xảy ra chỉ là tình cá».
Phi Phụng xụ mặt:
- Tình cá». Anh luôn binh vá»±c ngÆ°á»i mình. Thế chuyện Moka chết có phải tình cá» không?
Rồi chả đợi Trác trả lá»i, Phi Phụng giáºn dá»—i đứng lên:
- Em chuẩn bị vỠđây.
Trác nhún vai, nhìn theo dáng Ä‘iệu dùng dằng của Phụng. Cô vợ sắp cÆ°á»›i của anh vốn khó tÃnh, chỉ cần pháºt ý má»™t chút là giáºn. NgÆ°á»i đẹp mà giáºn thì năn nỉ mệt nghỉ. Có vợ đẹp là hạnh phúc hay rÆ°á»›c há»a và o thân nhÆ° ngÆ°á»i xÆ°a thÆ°á»ng nói nhỉ? Trác không biết.
Vá»›i anh, tình yêu đã chết khi ngÆ°á»i yêu đầu Ä‘á»i phụ bạc anh. Bây giá», Trác muốn có má»™t ngÆ°á»i vợ. Anh chá»n Phi Phụng vì cô đẹp, thế thôi. Có lẽ anh đã đùa vá»›i hôn nhân. NhÆ°ng nếu anh nghiêm túc, chắc gì cuá»™c Ä‘á»i không đùa cợt vá»›i anh lần nữa?
Phi Nga và đám bạn lục đục kéo nhau ra phòng khách với tâm trạng bồn chồn hiện rõ trên mặt.
Trác liá»n nói:
- Äể các em vá» ngay thế nà y tháºt là ngại, nhÆ°ng tôi không thể là m khác được.
Phi Nga hất mặt lên:
- Nếu biết chá»— nà y an ninh tệ nhÆ° vầy, cho và ng tụi tôi cÅ©ng không dám tá»›i. Tôi dám cá chị Phụng chả Ä‘á»i nà o ở nÆ¡i ghê gá»›m thế nà y đâu. Anh liệu mà mua biệt thá»± trên Äà lạt cho chị ấy Ä‘i là vừa.
Từ trên cầu thang bÆ°á»›c xuống, Phi Phụng rầy Phi Nga bằng giá»ng Ä‘iệu mát mẻ:
- Biết gì chuyện của anh chị mà xen và o. Chúng ta lo vá» sá»›m chừng nà o tốt chừng đó. Anh Trác còn báºn Ä‘iá»u tra xem ai là thủ phạm nữa.
Trác Ä‘Æ°a má»i ngÆ°á»i ra xe:
- Giá» em trách móc, mỉa mai gì anh cÅ©ng chịu. Rồi anh sẽ giải thÃch vá»›i em sau.
Phi Phụng im lặng. Sá»± im lặng của má»™t ngÆ°á»i Ä‘ang giáºn má»›i nặng ná» là m sao. Trác thở dà i ngao ngán nhìn chiếc Toyota chuyển bánh. Phen nà y, để năn nỉ được Phi Phụng, chắc anh phải trần thân, nhÆ°ng biết là m sao hÆ¡n vá»›i những việc tồi tệ đã xảy ra?
Quay và o phòng khách, Trác buông mình xuống ghế salon và đốt má»™t Ä‘iếu thuốc. ÄÆ°a khách rá»i khá»i đây, lòng anh có nhẹ hÆ¡n má»™t chút, nhÆ°ng má»i việc còn ở mức bắt đầu. Trác sẽ là m gì vá»›i những nghi ngỠđây?
Giá»ng bà Thuá»· lo lắng vang lên:
- Cáºu nghÄ© sao vá» chuyện vừa rồi?
Không trả lá»i, Trác há»i lại:
- Xác con chó đâu?
Bà Thuá»· ngáºp ngừng:
- Tụi nó đem.... vỠtrại là m thịt rồi.
Trác Ä‘áºp bà n đánh rầm:
- Bá»™ ở đây không có thịt trong khẩu phần ăn hay sao kìa? Äúng là .... là .... Chị Ä‘oán thá» xem đứa nà o chủ mÆ°u?
Bà Thuỷ vội và ng bảo:
- Tụi nó có ham ăn ham nháºu tháºt, nhÆ°ng tôi dám bảo đảm không phải tụi nó là m đâu.
Trác gằn giá»ng:
- Váºy thì ai?
Bà Thuá»· là m thinh. Trác thấy mình vô lý khi há»i thế. Anh hạ giá»ng:
- Chị phải có nghi ngỠchớ.
Bà Thuỷ nhìn thẳng và o mặt Trác:
- Hà nh Ä‘á»™ng dã man ấy chỉ ở kẻ tâm thần. Chắc cáºu cÅ©ng nghÄ© nhÆ° tôi nên má»›i Ä‘Æ°a khách vá» Äà Lạt ngay.
Môi nhếch lên, bà nói tiếp:
- Hắn ta không muốn cáºu cÆ°á»›i được vợ. Nhất là má»™t cô vợ quá đẹp.
Trác lắc đầu:
- Tôi không tin Thoại là m chuyện nà y. Bản chất hắn vốn hiá»n là nh, nhút nhát.
Bà Thuỷ lắc đầu:
- Cáºu ta đã trở thà nh ngÆ°á»i khác rồi.
Trác thở dà i và bảo:
- Chị gá»i Thiên Di há»™ tôi.
- Con bé giúp được gì cho cáºu à ?
Trác khoát tay:
- Chị cứ gá»i giúp tôi Ä‘i.
Ngần ngừ má»™t chút, bà Thuá»· bá» xuống bếp. Trác lại đốt thêm Ä‘iếu thuốc nữa. Anh thấy khó khăn khi nghÄ© tá»›i những lá»i sắp nói vá»›i Thiên Di. Nhắm mắt lại, Trác liên tục rÃt thuốc, mãi tá»›i khi anh nghe giá»ng con gái vang lên:
- Thưa, ông cần gì ở tôi ạ?
Trác chỉ chiếc ghế trước mặt:
- Di ngồi xuống đã.
- Vâng.
Hai tay Ä‘an và o nhau. Thiên Di cố giấu, nhÆ°ng sá»± hồi há»™p vẫn lá»™ ra trên mặt. Cô không hiểu Trác gá»i mình là m chi. Lúc nãy Ä‘i dạy vá», nghe má»i ngÆ°á»i kể lại chuyện, cô sợ muốn chết. Bây giá» cáºu chủ Trác còn tìm cô là m gì đây?
Trong lúc Di Ä‘ang thắc mắc thì Trác cao giá»ng:
- Thiên Di và Cần chắc thân nhau lắm nhỉ?
Bất ngá» vì câu há»i của anh, Di ngá»› ra. Cô không biết phải trả lá»i thế nà o. Im lặng mất má»™t hồi, Di má»›i ấp úng:
- Chúng tôi má»›i quen nhau không lâu, chỉ là bạn bình thÆ°á»ng.
Trác xoa cằm:
- Váºy à ! Ở đất nà y, bạn bình thÆ°á»ng hiếm khi và o quán má»™t đôi lắm.
Thiên Di nói:
- Tôi không được sinh ra và lá»›n lên ở đất nà y, nên cách nghÄ© của tôi khác ngÆ°á»i ở đây. Chúng tôi chỉ là bạn. Nếu nói rõ hÆ¡n, Cần chỉ là ngÆ°á»i bạn duy nhất của tôi ở xứ buồn hắt buồn hiu nà y.
Trác gáºt gù:
- Tốt rồi. Di có thể hẹn Cần ra quán cà phê hôm trước cho tôi gặp không?
Thiên Di ngạc nhiên:
- Hẹn Cần à ? Bằng cách nà o?
- Äiện thoại.
- Tôi không biết số.
Trác nói nhanh:
- Tôi biết.
Di liếm môi:
- Sao ông không tự hẹn?
Trác rÃt má»™t hÆ¡i thuốc:
- Tôi có lý do riêng nên mới nhỠDi. Em thấy thế nà o?
Thiên Di nhếch môi:
- Ông chủ nhá», tôi có thể từ chối sao?
VỠnhư không biết Di đang mỉa mai, Trác bước tới máy điện thoại. Nhìn động tác bấm số của ông ta, Thiên Di có cảm giác số điện thoại nhà Cần được Trác biết rõ.
ÄÆ°a ống nghe cho Di xong, Trác trở lại salon phì phà thuốc. Cô lúng túng khi nghe đầu dây bên kia là giá»ng chua loét của má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà :
- Alô. Tìm ai?
- Dạ. Cho cháu gặp Cần ạ.
- Cô là ai? Ở đâu gá»i tá»›i váºy?
Thiên Di cố giữ bình thản:
- Cháu là bạn há»c, ở Äà Lạt gá»i tá»›i.
- Nhưng cô tên gì?
Di ngáºp ngừng:
- Dạ, Phi Nga.
- Chá» Ä‘i.
Thiên Di bÄ©u môi. Hừ! Con gái Ä‘iện thoại tìm con trai bá»™ không được à ? Là m gì tra há»i ghê thế? Bảo đảm sẽ không có lần thứ hai đâu, ông chủ ạ.
Giá»ng Cần hồ hởi vang lên:
- Phi Nga hả? Äã vá» Äà Lạt rồi sao?
Thiên Di khẽ cÆ°á»i:
- Không phải Nga đâu.
Cần reo nhá»:
- Thiên Di! Tháºt là bất ngá».
- Anh rảnh không?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là rảnh. Di có mục gì à ?
- Tôi thì không, nhÆ°ng có ngÆ°á»i muốn má»i anh uống cà phê ở quán hôm trÆ°á»›c ấy.
Cần cÆ°á»i khẽ:
- Sẵn sà ng cả hai tay. Thế ngÆ°á»i ấy là ai váºy?
Thiên Di trả lá»i:
- Là ông Trác, chủ của tôi. Ông ấy Ä‘ang chá» anh trả lá»i, nhÆ°ng tôi lại là ngÆ°á»i hy vá»ng anh gáºt đầu hÆ¡n cả ổng đấy.
Cần im lặng hơi lâu:
- Di là m tôi ngạc nhiên đến bối rối. Chuyện gì váºy?
- Tôi không biết, hoặc có biết cÅ©ng lá» má».
- Äược rồi, tôi sẽ tá»›i quán cà phê ngay.
- Cảm ơn anh.
- Sao thế? Tôi rất ghét những lá»i khách sáo.
Thiên Di môi mép:
- Äó là lá»i tháºt lòng của tôi mà .
- Thay vì cảm ơn, tôi muốn được uống cà phê với Di.
- Váºy anh cÆ° tá»± nhiên Ä‘iện thoại cho tôi.
- Äược. Tôi sẽ gá»i Ä‘iện. Giá» thì tôi Ä‘i đây. Bye nhé.
Quay lại chỗ Trác ngồi, Di nói:
- Cần Ä‘ang trên Ä‘Æ°á»ng ra quán, thÆ°a ông.
Trác tươi ngay nét mặt:
- Cảm Æ¡n em nhiá»u lắm. Giá» chúng ta cùng Ä‘i.
Thiên Di ngạc nhiên:
- Tôi đi là m gì?
HÆ¡i nheo mắt, Trác há»i lại:
- Chẳng lẽ Di không muốn gặp ngÆ°á»i bạn duy nhất ở đây?
Cô khịt mũi:
- Tôi không thÃch bị ăn theo.
Trác báºt cÆ°á»i:
- Dùng từ hay tháºt. Nếu không thÃch thì cứ ở nhà , nhÆ°ng nhá»› đừng Ä‘i lang thang nguy hiểm lắm.
Nhìn Trác dắt chiếc môtô, Thiên Di suy nghÄ© mãi vẫn không ra lý do ông ta muốn gặp Cần và o lúc trong nhà xảy ra nhiá»u chuyện nhÆ° vầy. Chẳng lẽ những chuyện nà y liên quan đến bên đó? Thiên Di chợt nhá»› tá»›i gÆ°Æ¡ng mặt ông chú của Cần, rồi nhá»› tá»›i những lá»i ám chỉ của dì Thuá»· "hà nh Ä‘á»™ng ấy chỉ có ở những kẻ tâm thần". Rõ rà ng dì Thủy muốn Ä‘á» cáºp tá»›i ông Thoại rồi.
Quả tháºt, Thiên Di khó lòng hiểu nổi chuyện của ngÆ°á»i khác. NhÆ°ng nhất định cô sẽ há»i Cần cho bằng được. Dù không mắc bệnh tò mò, Di vẫn háo hức tìm hiểu vỠông chủ của mình, và điá»u đó cÅ©ng đâu phải là sai trái?
|
10-09-2008, 09:00 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dÆ°Æ¡ng
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng 8
Nhìn Thoại bị xÃch chân ngồi nép và o má»™t góc nhà vá»›i củ khoai luá»™c trên tay. Cần bất nhẫn quá. Anh vừa bÆ°á»›c tá»›i định mở khoá cho ông chú thì nghe Thế quát:
- Không được tháo xÃch!
Cần cau mà y:
- Bị cột suốt ngà y như vầy, là m sao chú Út chịu nổi?
Thế cÆ°á»i gằn:
- Ổng khoẻ còn hơn trâu. Thả ra, lỡ ổng lên cơn, ai giữ ổng được?
- Anh nói thế, chớ đã bao giỠchú Út lên cơn chưa?
- Mà y ở Äà Lạt lâu lâu má»›i vá» thì biết quái gì mà nói. Dạo nà y ổng có táºt gặp Ä‘Ã n bà con gái là ôm. Hừ! Äiên mà cÅ©ng Ä‘a tình. á»”ng thì sÆ°á»›ng rồi, chỉ khổ mấy thằng tỉnh nhÆ° tao phải ngồi lì mặt nghe thiên hạ chá»i.
Cần nói:
- Bệnh mà sướng nỗi gì. Bác Hai đã rước chú vỠnhà thì phải chịu trách nhiệm chăm sóc. Nếu là m không được thì để chú Út vỠnhà em.
Thế gạt ngang:
- Thôi Ä‘i. Má mà y chịu cho ổng ở chung sao? Hừ! Tá»›i gần, bả còn chÆ°a dám, nói chi tá»›i việc lo cÆ¡m nÆ°á»›c, tắm rá»a hà ng ngà y cho ổng.
Cần là m thinh nhìn Thoại. So vá»›i hôm má»›i ở bệnh viện vá», bữa nay trông chú hốc hác xanh xao, lẫn bẩn thỉu hôi hám gấp mấy lần. Äã váºy, chú còn húng hắng ho vì bị nhiá»…m lạnh nữa. Cà ng nhìn Thoại, Cần cà ng thÆ°Æ¡ng tâm.
Giá»ng cÆ°Æ¡ng quyết, Cần nói:
- Thả chú Út ra, tôi sẽ coi chừng.
- Không được. Thả ra, ổng sẽ quáºy liá»n. Từ cắt cổ chó tá»›i cắt cổ ngÆ°á»i ta hổng bao xa đâu.
Cần rùng mình, anh ấp úng:
- Tôi không tin chú Út đã là m chuyện đó.
Thế hất hà m:
- Tin hay không, nó cÅ©ng đã xảy ra. ChÃnh tao là ngÆ°á»i giấu cái áo dÃnh máu của ổng. Thú tháºt, hôm đó tao sợ muốn chết khi nghÄ© ổng đã giết ai đó.
Cần thẫn thá»:
- TrÆ°á»›c đó chú Út rất hiá»n và hầu nhÆ° đã gần hết bệnh, sao tá»± nhiên lại.... lại....
Thế bá»±c dá»c:
- Tao không phải bác sÄ©, là m sao trả lá»i được. Nếu biết ổng trở bệnh nhÆ° vầy, thà để ổng trong bệnh viện luôn còn khoẻ hÆ¡n Ä‘em ổng vá» hầu hạ.
Cần nhếch môi. Äâu phải tá»± nhiên vợ chồng bác Hai Ä‘Æ°a chú Út vỠđể chăm sóc. Chẳng qua ông bà muốn được danh chánh ngôn thuáºn trÆ°á»›c pháp luáºt là ngÆ°á»i giám há»™ tà i sản được thừa kế của chú Út, chá»› đâu phát sinh từ trách nhiệm, từ lòng yêu thÆ°Æ¡ng.
Suốt mÆ°á»i năm nay, chẳng biết bác Hai đã mấy lần rÆ°á»›c chú Út vá», rồi lại Ä‘em trả và o bệnh viện. Má»—i lần nhÆ° váºy, Cần có cảm giác chú út cà ng tiá»u tuỵ, và cà ng Ä‘iên nặng hÆ¡n. NhÆ°ng vá»›i giòng há», bà con, lúc nà o vợ chồng bác Hai và Thế cÅ©ng kể lể công chăm sóc đứa em Ä‘iên khùng của mình. Trái vá»›i bác Hai, ba mẹ Cần luôn giữ thái Ä‘á»™ im lặng vá»›i chút ray rứt vì đã bá» mặc em trai trong bệnh viện.
Cần thấy áy náy khi nghiệm ra rằng, mình Ãt quan tâm tá»›i ông chú bất hạnh, dù hồi anh còn bé, chú Út là ngÆ°á»i thÆ°Æ¡ng anh nhất.
Nhìn Thế, Cần nói:
- Tôi nghÄ© tại bác Hai và anh dùng biện pháp cứng rắn quá nên chú Út má»›i có biểu hiện nhÆ° váºy. Nếu dịu dà ng hÆ¡n, chắc chú Út đâu đến ná»—i.
Thế cÆ°á»i khẩy:
- Dịu dà ng? Mà y đã thấy ai dịu dà ng với một con chó điên chưa?
- Anh nói váºy nghe được à ? Nếu không chăm sóc chú Út chu đáo thì anh Ä‘Æ°a chú trở lại bệnh viện Ä‘i.
- Hừ! Bệnh viện là m sao có tình cảm thắm thiết như ở gia đình. Ba mẹ mà y đã bỠmặc chú Út, thì mà y cũng chẳng tư cách gì để lên lớp với tao.
Thế lừ mắt, nói tiếp:
- Bữa nay mà y qua đây là m chi?
Cần gãi đầu:
- Tôi muốn tìm một số sách của chú Út trước kia.
Thế hất hà m:
- Tao nghÄ© mà y nên mang hết mấy cái kệ sách vá» nhà đi. Äể đây chả ai coi, đã váºy còn bụi báºm, mối má»t, choán hết cả má»™t phòng.
Cần ngáºp ngừng:
- Nhưng sách đó của chú Út mà .
Thế báºt cÆ°á»i:
- Ai không biết. Bá»™ mà y sợ mai mốt ổng hết Ä‘iên sẽ đòi lại sách để tham khảo hả? Nếu thÆ°Æ¡ng ổng, mà y Ä‘em hết vá» bển giùm. Còn không, sá»›m muá»™n gì bà già tao cÅ©ng gá»i ve chai và o cân ký. Bả đã hăm he rồi đó.
Cần vội và ng nói:
- Sách của chú Út toà n là sách quý, bán ve chai uổng lắm. Tôi sẽ dá»n hết vá» nhà mình. Căn phòng ấy sẽ dùng là m phòng cho chú Út.
Thế cao giá»ng:
- Cho ổng ở má»™t phòng riêng rồi ai dá»n dẹp, hầu hạ? Tốt nhất là để ổng ở ngoà i chòi nhÆ° bây giá», cho ổng tha hồ quáºy.
Cần xót xa nhìn chú Thoại. Chẳng biết những lúc khác chú đã quáºy ra sao mà lúc nà y khi bị xÃch, trông chú tá»™i nghiệp nhÆ° đứa bé vừa qua má»™t tráºn đòn?
Äốt má»™t Ä‘iếu thuốc, anh bÆ°á»›c đến Ä‘Æ°a cho Thoại. Mắt sáng lên, thảy củ khoai Ä‘ang ăn giở xuống đất, Thoại cầm Ä‘iếu thuốc rÃt má»™t hÆ¡i tháºt dà i rồi báºp bẹ:
- Cảm.... ơ....n.
Cần nhìn Thế:
- Chú Út đâu đến đỗi như anh nói.
Thế thản nhiên:
- Má»™t chút lịch sá»± còn sót lại trong tiá»m thức tối mù đâu đủ sức nói lên tất cả.
Cần đỠnghị:
- Thả chú Út ra, tôi đưa ổng đi dạo cho khoây khoả.
- Dẹp đi mà y. Lấy sách thì lấy phứt cho rồi, đừng chuốc khó và o mình nữa.
Ngần ngừ nhìn ông chú lim dim mắt, thở ra khói nhÆ° má»™t triết gia, Cần lắc đầu, bá» và o phòng sách. Anh đã hứa sẽ cho Thiên Di mượn bá»™ Khải Hoà n Môn nên phải sang đây tìm. Nếu không, Cần cÅ©ng đâu táºn mắt chứng kiến chá»— ở hiện giá» của chú Thoại.
Váºy mà hôm đó, anh đã nói vá»›i Trác bằng giá»ng chắc nịch rằng, chú Thoại được chăm sóc rất chu đáo. Tháºt ra, gia đình bác Hai đã cố ý quên chú ấy là má»™t con ngÆ°á»i. Có lẽ Cần phải Ä‘em chuyện nà y bà n bạc vá»›i ba mẹ, anh không cam tâm nhìn chú Út đã bất hạnh còn bị Ä‘Ã y Ä‘oạ.
Không phải tìm lâu, Cần đã thấy bá»™ Khải Hoà n Môn gồm hai quyển nằm ở má»™t góc kệ sách. Bụi bặm, ẩm mốc là m cuốn sách dầy cá»™m, Cần phủi bụi rồi nâng niu chúng trong tay. CÅ©ng may bác Hai va anh Thế ghét Ä‘á»c sách. Nếu không, dá»… gì anh được thừa hưởng chúng. Ngà y mai, Cần sẽ Ä‘Æ°a toà n bá»™ sách nà y vá» nhà mình. Anh muốn cất giữ cẩn tháºn những ká»· niệm má»™t thá»i của chú Thoại, vừa là cất giữ những tác phẩm văn há»c có giá trị mà bây giá» tá»›i các hiệu sách tìm chÆ°a chắc có.
Ra khá»i phòng sách, Cần lại đụng đầu Thế. Anh ta Ä‘ang tá»±a cá»a, phì phèo thuốc lá.
Thế bá»—ng há»i:
- Mà y với con bé Thiên Di tới đâu rồi?
Cần hÆ¡i bất ngá»:
- Tụi nà y chỉ là bạn thôi.
Thế cÆ°á»i đểu giả:
- Con bé ấy coi bá»™ muốn chồng lắm rồi. Mà y không tiến tá»›i thì để cho tao. Giáºm chân ở giá»›i hạn bạn là m chi cho phà của giá»i.
Cần gằn giá»ng:
- Dá»… gì bà Thuá»· để ngÆ°á»i có bà n tay nhá»›p nhúa đụng và o cháu bả. Anh đừng có mÆ¡.
Thế hùng hổ:
- Mà y vừa nói gì, thằng quỷ?
Vừa đi, Cần vừa bảo:
- Anh nghe rõ lắm mà . Äừng giả vá» há»i nữa.
Ra tá»›i cổng, Cần vẫn nghe giá»ng Thế Ä‘uổi theo:
- Tao đã muốn, mÆ°á»i con mụ Thuá»· tao cÅ©ng chấp.
Vá» nhÆ° không nghe gì cả. Cần Ä‘i má»™t mạch vá» nhà mình. Hai nhà cách nhau má»™t con Ä‘Æ°á»ng đất Ä‘á», nhÆ°ng chẳng mấy khi ba mẹ anh và vợ chồng bác Hai qua lại. Nguyên do chỉ vì hai chị em bạn dâu rất ghét nhau.
Hồi ông bà ná»™i còn sống, Cần còn hay lui tá»›i đây, nhÆ°ng từ khi ông bà buồn phiá»n vì chú Út rồi lần lượt qua Ä‘á»i. Cần cÅ©ng Ãt ghé ngôi nhà của ông ná»™i để lại cho con trai trưởng nà y. Chú Út cÅ©ng ở đây, nên gia đình anh vô tình đã thiếu quan tâm tá»›i chú.
BÆ°á»›c và o nhà , Cần thấy mẹ Ä‘ang ngồi đếm tiá»n. Vừa nhÆ°á»›ng mắt nhìn anh, bà vừa há»i:
- Con Ä‘i đâu vá» váºy?
Ngồi xuống, Cần nói:
- Qua nhà bác Hai tìm mấy quyển sách.
Bà Vui cau mà y:
- Sách gì? Sao không ra tiệm mua mà phải qua bên ấy? Mà y lục lục soạn soạn, không khéo ngÆ°á»i ta lại vu lên là mất đồ nhÆ° hồi đó.
- Trá»i Æ¡i! Con lá»›n rồi, bá»™ ai muốn vu oan gì cÅ©ng được sao? Vả lại, những cuốn sách nà y của chú Út mà . Rồi con sẽ mang hết phòng sách ấy vá». Lúc nãy anh Thế đã yêu cầu con nhÆ° váºy.
Bà Vui bĩu môi:
- Tốt quá nhỉ? Nếu đó là thứ bán được tiá»n, thá» coi nó có tá» tế nhÆ° váºy không. Tao không cho mà y tha ba cái đống mối má»t ấy vá» nhà đâu. Những thứ ấy của thằng tâm thần đó xui thấy mồ. Không khéo lại mang há»a và o thân.
Cần thản nhiên:
- Con mang vỠđể trong phòng con. Nếu mẹ không đồng ý, con sẽ thuê xe chở vá» Äà Lạt. Căn nhà nà y để cho ba mẹ ở. Con không vỠđây nữa đâu.
Bà Vui xụ mặt:
- Hừm! Mà y lại doạ tao à ? Äấy. Muốn là m gì thì là m. Tối ngà y cứ sách vá»›i vở. Há»c cho nhiá»u, lỡ Ä‘iên thì khổ con ạ. Cứ nhÆ° thằng Thế, xong cấp ba ở nhà coi sóc trang trại vẫn già u to. Tao chả biết chừng nà o má»›i nhỠđược mà y đây?
Cần có vẻ dỗi:
- Mẹ không phải cằn nhằn nữa. Con sẽ nghỉ há»c ngay để vá» là m công nhân trang trại. Bao nhiêu ngÆ°á»i cầu mong có con há»c đại há»c, chỉ có mẹ là muốn con mình dốt, con mình là m culi suốt Ä‘á»i.
Bà Vui hạ giá»ng:
- Tại mẹ thấy há»c nhiá»u nhÆ° chú Út, rồi chả được tÃch sá»± gì, nên mẹ sợ.
Cần ngả đầu ra salon:
- Chú Út Ä‘iên vì thất tình chá»› có phải vì há»c đâu. Mẹ đừng.... ép duyên con thì con chả bao giá» mát cả.
Bà Vui lÆ°á»m:
- Cái thằng, ăn với nói.
Bà Vui bá»—ng há»i lãng sang chuyện khác:
- Qua bên đó, con gặp ai?
Cần thở dà i:
- Con gặp ông Thế và chú Út. Phải nói là trông chú ấy tá»™i nghiệp tháºt. Bị xÃch lại, ngồi nép trong hốc chòi y nhÆ° má»™t con chó. Bên đó đối xá» vá»›i chú Út rất tệ, là m sao chú hết bệnh cho được.
Bà Vui chép miệng:
- Äiên đã mÆ°á»i năm, là m sao mà hết.
- Nhưng nếu được chăm sóc tốt, bệnh sẽ không nặng thêm.
Ngáºp ngừng má»™t chút, Cần hạ giá»ng:
- Hay là mình rước chú Út vỠnhà mình đi mẹ.
Giãy lên như đỉa phải vôi, bà Vui la:
- Không được! Mà y muốn tao chết vì đau tim chắc?
Cần nói:
- Con thấy chú Út cÅ©ng hiá»n.
Bà Vui tiếp tục la:
- Không dám hiá»n đâu. Nó đã từng nổi cÆ¡n đâm bị thÆ°Æ¡ng má»™t y tá trong bệnh viện. Hổm rà y thiên hạ xì xà o cÅ©ng nhiá»u, tao không rÆ°á»›c há»a và o nhà đâu.
Cần bá»±c bá»™i đứng dáºy:
- Ai cÅ©ng chỉ nghÄ© tá»›i mình. Äúng là Ãch ká»·.
Thấy Cần dắt xe ra, bà Vui gắt:
- Mà y lại đi đâu nữa?
- Con ra quán cà phê.
Không đợi bà Vui la thêm câu nà o, Cần phóng xe Ä‘i. Hôm nay anh có hẹn vá»›i Thiên Di. Äi lúc nà y có hÆ¡i sá»›m, nhÆ°ng Cần hết muốn ở nhà rồi. Anh thèm có những phút riêng tÆ° bên má»™t ngÆ°á»i đồng thanh đồng Ä‘iệu vá»›i mình. NghÄ© tá»›i Di, Cần bá»—ng phấn chấn hẳn lên, anh chúm môi huýt gÃo và tăng tốc.
Tá»›i quán cà phê lịch sá»± nhất thị trấn, Cần chá»n má»™t bà n khá kÃn đáo và dà i cổ đợi chá». Äây là lần đầu Cần hẹn Thiên Di ra quán. Cô hứa sẽ đến và anh tin lá»i hứa đó của cô.
Nghe vừa hết bà i " Rừng xÆ°a chÆ°a khép " thì Cần thấy Thiên Di. Cô bÆ°á»›c và o quán vá»›i vẻ tìm kiếm và bÆ°á»›c đến chá»— Cần khi anh Ä‘ang kéo ghế đứng dáºy.
Thiên Di có vẻ bứt rứt:
- Xin lỗi vì đã tới trễ.
Cần mỉm cÆ°á»i:
- Tôi lại thấy thú vị khi được chá».
Di châm biếm:
- Anh rảnh rá»—i dữ váºy sao?
Cần thở dà i:
- Thú tháºt, tôi không biết phải là m gì trong ngôi nhà của mình.
Thiên Di kêu lên:
- Trá»i! Sao có ngÆ°á»i sÆ°á»›ng dữ váºy?
Cần cau mà y:
- Phải. Sướng quá nên tôi hết muốn vỠnhà .
Di nhìn anh, tò mò:
- Gặp chuyện bực mình à ?
Cần không trả lá»i, anh há»i:
- Di uống gì?
- Sữa cacao.
Cần hóm hỉnh:
- Không sợ máºp hả?
Thiên Di tỉnh bơ:
- Trẻ khoẻ như cô gái Hà Lan. Sợ gì mà sợ.
Hai ngÆ°á»i cùng cÆ°á»i. Nụ cÆ°á»i tá»± nhiên của Di khiến Cần tá»± tin hÆ¡n. Anh lôi trong túi xách ra hai cuốn Khải Hoà n Môn và để lên bà n:
- Của Di đây.
Mắt Thiên Di sáng rỡ:
- Anh mau mắn tháºt. Vừa má»›i há»i đã có rồi.
Cầm sách lên, Di láºt trang đầu và ngạc nhiên:
- Ủa! Sách của chú anh à ?
- Chớ tôi là m gì có sách nà y.
Thiên Di trầm trồ:
- Trần Vĩnh Thoại. Tên đẹp mà chữ cũng đẹp.
Cần bùi ngùi:
- Trước khi bệnh, chú Thoại tà i hoa lắm. Ổng đà n classis rất hay, hát cũng rất khá.
Thiên Di gáºt gù nhÆ° bà cụ non:
- Tà i hoa thÆ°á»ng bạc mệnh. Anh không nghe câu đó sao? NhÆ°ng lý do gì mà vợ chú ấy lại bá» Ä‘i ngay đêm tân hôn váºy?
Cần tránh né:
- Lúc đó tôi còn nhá», nên đâu hiểu chuyện của ngÆ°á»i lá»›n. Äến khi lá»›n thì không ai muốn nhắc tá»›i ná»—i Ä‘au ấy nữa.
Di buồn tay láºt vẩn vÆ¡ những trang sách đã ngã và ng và cầm lên má»™t tá» giấy cÅ©ng không còn má»›i.
Cô lẩm nhẩm Ä‘á»c:
Chiá»u tÃm mà u hoa Cẩm Tú Cầu
Anh chỠnhưng chẳng thấy em đâu.
Một mùa trăng nhớ đang tà n úa.
Äà n khóc cùng năm ngón tay Ä‘au.
Thiên Di cảm thấy tim Ä‘áºp mạnh, cô hấp tấp há»i:
- Phải vợ chú Thoại tên Cẩm Tú Cầu không?
Cần miễn cưỡng đáp:
- Ờ. Cô ấy là Cẩm Tú Cầu.
Cần lắc đầu, nói thêm.
- Äúng là không có gì qua được mắt phụ nữ.
Thiên Di nhún vai:
- Anh nói tôi tò mò cÅ©ng chẳng sao. Thú tháºt, tôi rất muốn biết chuyện ngà y xÆ°a của chú anh đó.
Cần há»i:
- Thế còn chuyện bây giỠcủa chúng ta thì sao?
Thiên Di mồm mép:
- Ôn cố tri tân. Ngẫm chuyện xưa mà nghĩ chuyện nay cũng tốt mà . Từ nhà tới đây tôi vẫn lo không biết sẽ nói gì với anh. GiỠthì hết lo rồi. Anh sẽ nói, tôi chỉ nghe thôi.
Cần ngáºp ngừng:
- Tôi biết chút Ãt thôi hà .
- Thì kể chút Ãt.
Nhìn vẻ chỠđợi của Thiên Di, Cần uống má»™t há»›p cà phê rồi trầm giá»ng:
- Hồi đó, chú Thoại ra Äà Lạt há»c, và đã để ý má»™t cô gái đẹp có cái tên ngồ ngá»™ là Cẩm Tú Cầu. Äó là tên má»™t loà i hoa có nhiá»u ở Äà Lạt. Ba của Cẩm Tú Cầu cÅ©ng là m ăn vá»›i ông ná»™i tôi, nên khi biết hai ngÆ°á»i quen nhau, ná»™i đã Ä‘i há»i Cẩm Tú Cầu cho chú Thoại. Má»i việc diá»…n biến tốt đẹp. Cẩm Tú Cầu không há» tá» thái Ä‘á»™ gì phản đối cuá»™c hôn nhân. Trái lại, cô ấy còn có vẻ hạnh phúc bên chú Thoại. Äám há»i rồi đám cÆ°á»›i diá»…n ra suông sẻ trong sá»± hân hoan của gia đình hai bên. NhÆ°ng tối đêm tân hôn, chú Thoại đã tuyệt vá»ng đến mức suy sụp hoà n toà n khi không thấy cô dâu đâu, ngoà i lá thÆ° để lại trên giÆ°á»ng.
Thiên Di tò mò:
- Trong thư đã viết gỉ?
Cần chép miệng:
- Tôi không rõ ná»™i dung, nhÆ°ng chắc là những lá»i xin lá»—i, hoặc biện minh cho việc bá» Ä‘i của mình.
- Thế Cẩm Tú Cầu đi đâu?
Cần lắc đầu:
- Nếu biết, chắc lúc đó chú Thoại đã không lên cơn điên.
Chống tay dưới cầm, Di thắc mắc:
- Äúng là kỳ lạ. Rồi sau đó, Cẩm Tú Cầu có quay vá» không?
Cần nói:
- Không. Cẩm Tú Cầu đã má»™t Ä‘i không trở lại. Trong ký ức của tôi, hình ảnh của cô ấy cứ mù má» hÆ° hÆ° tháºt tháºt, dù Cẩm Tú Cầu có nhiá»u Ä‘iểm Ä‘á»™c đáo khiến ngÆ°á»i khác khó lòng quên khi đã quen cô ấy.
Thiên Di há»i tá»›i:
- Äó là điểm gì váºy?
Cần nói:
- Tôi không biết.
Tủm tỉm cÆ°á»i, Thiên Di bÆ°ng ly sữa lên. Thái Ä‘á»™ của cô là m Cần thắc mắc:
- Sao Di cÆ°á»i?
Di cao giá»ng:
- DÆ°á»ng nhÆ° Cẩm Tú Cầu có ảnh hưởng rất lá»›n tá»›i anh?
Mặt đỠlên, Cần ấp úng:
- Di nói gì kỳ váºy? Vá»›i Cẩm Tú Cầu khi ấy, tôi chỉ là má»™t thằng nhóc.
Thiên Di ranh mãnh:
- Là nhóc con thì không biết yêu, biết ghét hay sao?
Cần trả đũa:
- Coi bộ Thiên Di rà nh vỠchuyện tình cảm ghê.
Thiên Di thản nhiên:
- Ờ. Rà nh. Tôi thất tình nên mới bỠphố lên rừng đó chớ.
Mặt Cần nghệt ra trông tháºt buồn cÆ°á»i. Anh ấp úng:
- Trông Di đâu giống ngÆ°á»i thất tình.
Thiên Di hấp háy mắt:
- Thế nà o mới giống thất tình? Phải mát như chú anh hả?
Cần im lặng. Anh tháºt sá»± không biết Di nói tháºt hay đùa. Theo anh, má»™t cô gái lúc nà o cÅ©ng đầy tá»± tin nhÆ° Di không thể thất tình được. Còn nếu có, hẳn gã Ä‘Ã n ông kia chắc phải là má»™t ngÆ°á»i hết sức dữ dá»™i nên má»›i đủ sức đốn ngã Thiên Di.
Thấy Cần là m thinh, Di nghÄ© là anh giáºn liá»n nói:
- Xin lá»—i. Tôi đã quá lá»i.
Cần buột miệng:
- Anh ta như thế nà o mà khiến Di phải thất tình nhỉ?
Thiên Di chá»›p mắt vì câu há»i bất ngá» của Cần. Cô chỉ đùa, nhÆ°ng anh lại tưởng tháºt má»›i buồn cÆ°á»i.
Giả vỠđau khổ, Di gạt ngang:
- Äừng bao giá» há»i vá» hắn vá»›i tôi.
Cần vội và ng:
- Ờ. Không. Tôi sẽ không há»i nữa.
Thiên Di lại bÆ°ng ly sữa lên uống từng há»›p nhá». Trò chuyện vá»›i Cần, cô không thÃch lắm. NhÆ°ng có ngÆ°á»i để tán gẫu vẫn vui hÆ¡n phải ngồi má»™t mình vá»›i chồng vở há»c trò đầy lá»—i chÃnh tả, và những phép toán sai phải sá»a. Ở nÆ¡i nà y, có được ngÆ°á»i bạn nhÆ° Cần cÅ©ng tốt. Chỉ cần khéo léo má»™t tÃ, cô sẽ bắt Cần giải đáp hết những tò mò, thắc mắc còn đầy trong lòng.
Thiên Di hạ giá»ng tháºt ngá»t:
- Anh Cần nè!
- Hả?
Thiên Di cong môi:
- Hôm trÆ°á»›c, cáºu Trác gặp anh là m gì váºy?
Cần trầm giá»ng:
- Ông ấy há»i thăm vá» chú Thoại.
Là m ra vẻ hiểu chuyện, Di nói:
- Chắc cáºu Trác nghi chú anh hù doạ và giết chết con chó cÆ°ng của Phi Phụng. Chả lẽ chú anh đã là m chuyện ấy sao?
Cần vội vã nói:
- Chú tôi không là m chuyện đó. Ông Trác đã nói với Phi Nga là một công nhân trang trại vì thèm thịt chó đã là m mà .
Thiên Di ngỡ ngà ng:
- Phi Nga nói với anh như thế à ?
Cần gáºt đầu:
- Nga còn khoe ông Trác mua Ä‘á»n Phi Phụng má»™t cặp chó Bắc Kinh hÆ¡n mÆ°á»i triệu đồng nữa.
Di kêu lên:
- Hai con chó hÆ¡n mÆ°á»i triệu đồng. Anh có nghe lá»™n không váºy?
- Sao lại lộn được? Chó Bắc Kinh đâu có rẻ.
Thiên Di rên rỉ:
- MÆ°á»i triệu đồng cứu được bao nhiêu ngÆ°á»i đói. Tôi không nghÄ© cáºu Trác lại.... lại.... mê muá»™i đến thế.
Xoay ly cà phê trong tay, Cần bảo:
- Khi đã yêu, trái tim ngÆ°á»i ta còn dám móc ra nữa là mÆ°á»i triệu đồng thì nhằm gì.
Thiên Di nheo nheo mắt:
- Anh cũng rà nh chuyện yêu đương ghê. Thế anh đã móc tim cho ai chưa?
Nhìn Di, Cần từ tốn đáp:
- Nếu có ngÆ°á»i nháºn, tôi sẵn sà ng cho. Yêu nhÆ° chú Thoại má»›i là yêu.
Thiên Di bùi ngùi:
- Chú ấy cho Cẩm Tú Cầu cả cuá»™c Ä‘á»i.
Cần mÃm môi:
- NhÆ°ng cô ta đã phá há»ng nó. Cẩm Tú Cầu tháºt không xứng đáng vá»›i tình yêu của chú Thoại chút nà o.
Di gáºt gù:
- Anh nói đúng.
Rồi cô chợt há»i:
- Chú Thoại dạo nà y ra sao? Có đỡ hơn trước không?
Cần xụ mặt:
- Chú ấy bị anh Thế nhốt tối ngà y, trông tá»™i lắm. Tôi thấy bệnh tiến triển theo chiá»u hÆ°á»›ng xấu.
Thiên Di há»i:
- Váºy sao không mang chú ấy trở lại bệnh viện?
Cần ngáºp ngừng:
- Bác tôi muốn giữ chú Út ở nhà để chăm sóc. Chú ở bệnh viện thì không có tình cảm của ngÆ°á»i thân.
Di tán đồng:
- Bác anh nghÄ© thế cÅ©ng đúng. Tình cảm gia đình rất quan trá»ng.
Cần bỗng thở dà i:
- NhÆ°ng sá»± tháºt đâu phải váºy. Tối ngà y chú Út bị anh Thế xÃch trong chòi ở sau vÆ°á»n trông rất thÆ°Æ¡ng tâm. Lúc nãy, tôi vừa có ý kiến đã bị anh ấy mắng. Muốn Ä‘em chú Út vá» nhà , mẹ tôi lại phản đối. Tôi đâm ra chán những ngÆ°á»i thân của mình và không muốn ở trong nhà nữa.
Thiên Di dịu dà ng:
- Vì váºy nên anh ra đây tháºt sá»›m để tránh mặt những ngÆ°á»i thân?
Cần buồn bã gáºt đầu:
- Gia đình tôi toà n những ngÆ°á»i vụ lợi, Ãch ká»·. Bên há», tôi luôn thấy cô Ä‘Æ¡n, lạc lõng.
Thiên Di chá»›p mắt, nhìn Cần. Cô không biết nói sao vá»›i anh nữa. Thông thÆ°á»ng Ä‘Ã n ông Ãt khi thổ lá»™ những chuyện riêng tÆ°, nhÆ°ng Cần thì trái lại, anh không giấu Æ°á»›c muốn được thông cảm, an ủi.
Cần giống má»™t cáºu bé chÆ°a trưởng thà nh hÆ¡n má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông từng trải. Có lẽ vì anh được ba mẹ ấp ủ ká»· quá. Khác vá»›i Thế lá»c lõi, rà nh Ä‘á»i, quyết Ä‘oán. Cần Ä‘a cảm và có vẻ yếu Ä‘uối nhÆ° con gái.
Di ái ngại:
- Trong gia đình, không ai hiểu anh sao?
Cần trầm tư:
- Nếu có, chắc chỉ mình chú Thoại, nhưng giỠthì chú không hiểu cả bản thân....
Cần lại thở dà i:
- Bởi váºy, tôi buồn lắm.
Thiên Di an ủi:
- Anh vẫn còn bạn bè mà .
Cần bá»—ng há»i:
- Di là bạn tốt của tôi chứ?
Di gáºt đầu:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên. Ở đây, tôi đâu quen ai ngoà i anh.
Cần mỉm cÆ°á»i. Nụ cÆ°á»i của anh có vẻ gì ngÆ¡ ngác nhÆ° trẻ thÆ¡ khiến Thiên Di thấy lòng ấm lại. Cô ân cần:
- Có chuyện gì buồn cứ nói ra, buồn sẽ vơi ngay.
Cần ranh mãnh:
- Giá» tôi hết buồn rồi. Cảm Æ¡n Di đã chịu là bạn của tôi. Bây giá», Di hãy kể vá» mình Ä‘i.
Thiên Di gượng gạo:
- Chuyện của tôi chán lắm.
- Chán, tôi vẫn muốn nghe.
Di chá»›p mi. Ký ức vá» ngôi nhà cháºt chá»™i, nóng bức vá»›i ông bố nát rượu lại hiện vá» là m nhức nhối tâm trà cô. Thiên Di ngáºp ngừng rồi cháºm rãi nói vá» gia đình, vá» những ngà y tháng mình đã sống ở thà nh phố lá»›n đó và đá»c thấy trong mắt Cần sá»± thông cảm tháºt sá»±.
Giữa hai ngÆ°á»i bá»—ng gần gÅ©i hÆ¡n. Thiên Di nhìn những giò lan treo trong quán và nháºn ra tháºt hạnh phúc, nếu có má»™t ngÆ°á»i bạn chân chÃnh.
|
10-09-2008, 09:02 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dÆ°Æ¡ng
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng 9
Bà Thuỷ gằn từng tiếng:
- Dì nói lần cuối, không được qua lại với thằng đó. Hừ! Giòng hỠnó chẳng tốt là nh gì đâu.
Thiên Di cao giá»ng:
- Ở chá»— nà y buồn gần chết. Con chỉ có má»™t ngÆ°á»i bạn, dì cÅ©ng không cho. Tháºt ra, Cần xấu ở Ä‘iểm nà o chá»›?
Bà Thuỷ nói:
- Bên nà y vá»›i bên đó xÃch mÃch từ lâu. Con là m cho cáºu Trác thì đâu thể quen vá»›i thằng Cần được. Dì phản đối tá»›i cùng.
Quắc mắt nhìn Bà Thuỷ, Thiên Di cãi:
- Ai Ä‘Æ°a ra quy định vô lý nà y? Con và ông Trác chỉ là quan hệ chủ tá»›. á»”ng không có quyá»n can thiệp và o chuyện riêng của con vì những ân oán riêng tÆ° của ổng.
Bà Thuỷ vội nói:
- Dì cấm con quen nó vì mối háºn của dì chá»› không phải vì cáºu Trác.
Trố mắt nhìn dì mình, Thiên Di ngạc nhiên:
- Dì.... dì và bên đó có thù oán à ?
Gáºt đầu, bà Thuá»· kể bằng giá»ng căm háºn:
- Hồi ở Sà i Gòn lên đây, dì là m công cho bà Vui. Cùng giúp việc trong nhà vá»›i dì còn có má»™t cô bé khoảng mÆ°á»i sáu, mÆ°á»i bảy tuổi trông khá dá»… thÆ°Æ¡ng. Thằng Thế rất thÃch con nhá», nên nó cứ lân la sang nhà bà Vui. Nhân má»™t hôm không ai ở nhà , nó đã.... là m báºy con nhá».
Nhìn vẻ mặt bà ng hoà ng của Di, bà Thuỷ nói tiếp:
- CÅ©ng may dì Ä‘i chợ vá» kịp, nên con nhá» thoát khá»i tay thằng quá»· nhá». Dì hăm sẽ tố cáo Thế. ChÃnh vì váºy, nó đã vu oan để hại dì.
Mắt long lên, bà Thuỷ nghiến răng:
- Nó bá» và ng và o túi xách của dì rồi vu lên là dì ăn cắp. Dù dì đã nói ra việc là m tồi bại của nó, nhÆ°ng chả ai tin, trái lại, há» tin Thế. Váºy là dì phải mang tiếng oan là ăn trá»™m và vu khống.
Thiên Di kêu lên:
- Còn cô gái ấy đâu, sao không là m chứng cho dì?
Bà Thuỷ nhếch môi chua chát:
- Vì tiết hạnh của mình, cô ta đã chối phăng, đồng thá»i đứng vá» phÃa Thế để đổ lá»—i cho dì. Äá»i là váºy đó.
Di ấp ứng:
- Những chuyện nà y đâu liên quan tới Cần.
- Nhưng liên quan đến bà Vui. Mẹ nó biết dì vô tội mà vẫn ngoảnh mặt là m ngơ. Dì ghét cả hỠnhà nó.
Thiên Di cãi lại:
- NhÆ°ng Cần không phải là ngÆ°á»i xấu.
Bà Thuỷ tức tối mắng át:
- Ở đây phải nghe lá»i tao, không được bè bạn gì vá»›i thằng Cần. Tao còn nghe mách mà y và o quán vá»›i nó nữa thì biết. Thị trấn nà y nhá» nhÆ° cái khăn tay, đừng để dì mà y mang tiếng, nhất là mang tiếng vì giòng hỠđó.
Nhìn bà dì mình ngoe ngoẩy bỠđi, Thiên Di thở dà i rầu rĩ.
Không bạn bè, không giao tiếp, không giải trÃ, không vui chÆ¡i. Trá»i Æ¡i! Di biết phải là m gì khi Ä‘á»c mãi tủ sách cÅ©ng vÆ¡i. Vứt cái gối ôm xuống giÆ°á»ng, Di ra vÆ°á»n cho thoải mái má»™t chút, nhÆ°ng những lá»i dì Thuá»· kể lại vang vang trong đầu cô.
Dì Thuá»· đã từng bị mang tiếng oan. Váºy mà trÆ°á»›c đây, dì không hỠđể lá»™ cho mẹ Di biết. Nhá»› lần đầu tiên đến vùng đất nà y, Di phải quá giang xe của Thế. Và anh đã thẳng thừng cho cô biết dì TÆ° Thuá»· chả thÃch gì mình. Lúc ấy, Di nghÄ© Thế nói chÆ¡i. Giá» thì rõ rồi. Thế tháºt đáng gá»m. Thảo nà o Cần luôn tá» vẻ bất mãn những ngÆ°á»i thân của mình. Cần sống rất khác há», bảo sao anh không chán gia đình cho được.
Là m sao để dì Thủy hiểu Cần đây? Thiên Di không muốn mất má»™t ngÆ°á»i bạn nhÆ° anh đâu.
Äang ngồi vá»›i mối tÆ¡ vò, Di chợt thấy Trác. Ông ta bÆ°á»›c tá»›i và tá»± nhiên ngồi xuống trên những báºc thá»m bằng đá kế bên cô.
Thở ra má»™t hÆ¡i thuốc lá, Trác há»i:
- Äang suy nghÄ© chuyện gì à cô giáo?
Với thái độ cảnh giác, Di lắc đầu:
- Dạ, đâu có.
Mắt hơi nheo lại đầy tinh quái, Trác gặng:
- Tháºt không?
Thiên Di là m thinh. Cô không hiểu sao ông chủ lại há»i thế. Trác nói tiếp:
- Tôi biết chị TÆ° Thuá»· vừa nói gì vá»›i Di. Chị TÆ° có khe khắt khi không cho phép em là m bạn vá»›i Cần. NhÆ°ng tôi sẽ ủng há»™ hai ngÆ°á»i. Äừng quá lo nhÆ° váºy.
Thiên Di ngáºp ngừng;
- Tháºt ra, tôi không có gì lo hết. Cần là ngÆ°á»i tốt, lại dá»… mến, tôi chỉ ray rứt khi dì Thuá»· có ác cảm vá»›i ảnh.
Trác an ủi:
- Rồi dần dà chị Thuá»· sẽ nháºn ra Ä‘iá»u đó. Di cÅ©ng nên thông cảm vá»›i những khổ sở, oan ức chị Thuá»· đã trải qua.
Di bùi ngùi:
- Vâng. Bởi váºy, tôi đâu dám cãi lá»i dì Thuá»·.
- Di hy sinh tình cảm của mình à ?
Thiên Di nói:
- Dùng từ hy sinh và o trÆ°á»ng hợp nà y, dÆ°á»ng nhÆ° to tát quá. Không có bạn đúng là buồn, nhÆ°ng chá»c giáºn dì mình, quả tháºt tôi không Ä‘Ã nh.
Trác chất vấn:
- Váºy em sẽ đối xá» vá»›i Cần ra sao?
Ngáºm nghÄ© và i ba giây, Thiên Di bình thản trả lá»i:
- Tôi sẽ từ chối, nếu Cần má»i Ä‘i uống cà phê. Và i ba lần, Cần sẽ hiểu. Là công tá» con nhà già u, Ä‘ang há»c đại há»c, ảnh đâu có thiếu bạn.
Trác tủm tỉm:
- NghÄ© nhÆ° em chÆ°a hẳn đúng. Ai chả có bạn bè, nhÆ°ng để có má»™t tri ká»· không phải dá»…. Cần rất quý em. Cáºu ấy đã nói thế vá»›i tôi. Và tôi hiểu từ "quý" cáºu ấy nhấn mạnh có ý nghÄ©a thế nà o.
Mặt Thiên Di á»ng Ä‘á» lên. Cô lẩm bẩm:
- Tôi.... nghỉ chơi anh ta ra là vừa rồi.
Trác báºt cÆ°á»i vì cách nói nhÆ° trẻ con của Thiên Di:
- Ấy đừng. Bạn hiá»n khó kiếm lắm. Äừng nên....nghỉ chÆ¡i. Rồi em sẽ ân háºn đó.
Nói tá»›i đây, Trác bá»—ng im lặng. Anh rÃt lấy rÃt để mấy hÆ¡i thuốc liên tục. GÆ°Æ¡ng mặt chÆ°a dứt nụ cÆ°á»i của anh chợt trở nên xa xôi, lặng lẽ.
Giá»ng Thiên Di lại vang lên:
- Tôi đã bị chú Thoại rượt một lần khi ra suối chơi.
Trác giáºt mình:
- Tháºt à ?
- Äó cÅ©ng là lần tôi quen vá»›i Cần.
- Và cáºu ta đã kể chuyện của tôi nên sau đó, em má»›i tưởng tượng ra chuyện nằm mÆ¡ thấy má»™t gã Ä‘iên rượt theo tôi và em?
Thiên Di nói:
- Giấc mÆ¡ ấy có tháºt. Tá»›i bây giá», tôi cÅ©ng không hiểu sao tôi lại mÆ¡ giấc mÆ¡ khủng khiếp đến thế. Lúc đó, Cần vẫn chÆ°a hé môi vá»›i tôi vá» chuyện của chú Thoại. Sau nà y tá»± tôi tìm hiểu và há»i mãi, anh ấy má»›i trả lá»i theo kiểu nhát gừng.
Trác nhún vai:
- Chuyện đó đâu có gì bà máºt. Có Ä‘iá»u nó đã quá cÅ© và nhà m chán nên tôi không muốn nghe nhắc lại.
Thiên Di liếm môi:
- Váºy, tôi xin lá»—i ông.
Trác khoát tay:
- Äừng gá»i tôi là ông nữa. Nghe chÆ°á»›ng lắm.
Di lắc đầu:
- Tôi gá»i khác sẽ bị dì Thuá»· la. Dì ấy muốn trong nhà phải có tôn ti tráºt tá»±. Nhất là trại Thùy DÆ°Æ¡ng sắp có bà chủ.
Trác chép miệng:
- Phụ nữ đúng là rắc rối và cả nhạy cảm nữa. Có lẽ dì Thuá»· hiểu tánh ý của Phi Phụng. NhÆ°ng tôi lại thÃch má»i sá»± giản dị, thân ái hÆ¡n cái kiểu cách dá»ng dÆ°ng của má»™t số ngÆ°á»i tá»± xem mình cao sang, già u có.
Nhìn Di, giá»ng anh chân tình:
- Hãy gá»i tôi là anh nhÆ° những ngÆ°á»i ở trại Thùy DÆ°Æ¡ng.
Di tròn xoe mắt:
- Ôi! Tôi không dám đâu. Dì Thuá»· còn gá»i ông là cáºu, sao tôi gá»i ông là anh được.
- Trá»i Æ¡i! Cáºu đây là cáºu em đấy, cô nÆ°Æ¡ng à . Cứ gá»i tôi là anh thoải mái.
Thiên Di liếm môi:
- Vâng. Nếu ông đã ra lệnh.
Trác lại cÆ°á»i. Anh thÃch cách nói hay đâm hÆ¡i của cô gái nà y.
Trác phà một hơi khói:
- Tôi vẫn chưa có dịp cảm ơn em đã sắp xếp lại những kệ sách giùm tôi.
Thiên Di hóm hỉnh:
- Tôi phải cảm Æ¡n ông đã cho phép tôi Ä‘á»c chúng má»›i đúng chá»›.
Trác pháºt ý:
- Lại ông nữa rồi. Bộ tôi già lắm sao?
Thiên Di tủm tỉm. Cô chợt thấy ông chủ Trác không khô khan, khó gần gÅ©i nhÆ° cô từng nghÄ©, trái lại, ông ấy có má»™t chút trẻ con. Mà dÆ°á»ng nhÆ° ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông nà o cÅ©ng là má»™t đứa bé con hay vòi vÄ©nh. Trác cÅ©ng thế thôi.
Trác hối hả:
- Sao em không trả lá»i?
Di nói như máy:
- Vâng, thưa anh.
Trác hà i lòng:
- Váºy phải nghe được không.
Rồi anh quyá»n hà nh:
- Tá»›i lá»… há»i của tôi, em sẽ Ä‘i vá»›i chị Thuá»·.
Thiên Di bối rối:
- Nhưng mà tôi.... tôi....
- Không có quần áo đẹp chá»› gì? Tôi sẽ lo tất cả. Còn bây giá», hãy báo cáo cho tôi biết tình hình há»c hà nh của tụi nhá». Em gặp khó khăn gì, cần gì? Cứ nói.
Thiên Di ngáºp ngừng suy nghÄ© và mạnh dạn kể hết những thuáºn lợi, khó khăn trong việc dạy há»c.
Trác chăm chú lắng nghe rồi có vẻ hối tiếc:
- Tôi cứ nghÄ© tìm được cô giáo cho bá»n trẻ là đã xong trách nhiệm, nên lâu nay không quan tâm nữa, tháºt không phải chút nà o. Di Ä‘á» nghị rất đúng. Phải thà nh láºp sân chÆ¡i, phòng Ä‘á»c sách phù hợp vá»›i lứa tuổi. Tôi sẽ cho ngÆ°á»i là m má»™t số xÃch Ä‘u, báºp bênh cÅ©ng nhÆ° san bằng khoảng đất sau trÆ°á»ng để là m sân bóng đá mini. Em thấy những dá»± định của tôi thế nà o?
Thiên Di cÆ°á»i tháºt rạng rỡ:
- Dạ, rất tuyệt ạ.
Trác chớp mắt vì gương mặt tươi rói của Thiên Di. Lúng túng, anh lại đốt cho mình điếu thuốc và vụng vỠnhả khói.
Anh không phủ nháºn mình thÃch các cô gái đẹp. Anh đã chá»n Phi Phụng vì cô đẹp. Äã là đà n ông, ai lại không rung Ä‘á»™ng trÆ°á»›c cái đẹp chá»›.
Nếu Ä‘em so sánh, Thiên Di không thể bằng Phi Phụng vá» sắc, nhÆ°ng sá»± tá»± tin, tá»± nhiên ở cô lại là m chết Ä‘Ã n ông ở khÃa cạnh khác. Tên nhóc Cần lúng túng khi nghe anh nhắc tá»›i Thiên Di cÅ©ng đúng thôi. Cáºu ta giống Thoại ở cái tÃnh Ä‘a cảm, thÃch được bảo bá»c, nuông chiá»u. Di là mẫu ngÆ°á»i mà Cần Ä‘ang tìm kiếm.
Mong sao cáºu ta và Thiên Di sẽ là má»™t đôi đẹp chá»› không nhÆ° Thoại và Cẩm Tú Cầu xÆ°a kia. Nhất định anh sẽ đã thông tÆ° tưởng bà Thuá»·, để bà không ngăn cản việc Thiên Di là m bạn vá»›i Cần nữa.
Mỉm cÆ°á»i nhìn Di, Trác há»i:
- Em có báºn gì không?
- Da, không ạ.
- Váºy chúng ta Ä‘i dạo được chá»›?
Thiên Di ngạc nhiên:
- Ông muốn đi dạo à ?
Trác gáºt đầu:
- Lâu lắm rồi, tôi không ra suối. GiỠcòn độc thân, còn rảnh rỗi, sao lại không lang thang chút nhỉ?
Thiên Di chớp mắt:
- ChÆ°a chi mà ông.... à quên, mà anh đã có vẻ tiếc thá»i được tá»± do của mình rồi. Nếu chị Phi Phụng nghe anh nói thế, chắc chị ấy sẽ giáºn.
Trác nhún vai:
- Khi muốn giáºn, ngÆ°á»i ta sẽ nghÄ© ra trăm ngà n lý do.
- Và anh cũng có đủ trăm ngà n biện pháp để hoà giải?
- Em ranh lắm.
Thiên Di khúc khÃch cÆ°á»i. Tiếng cÆ°á»i trong veo của cô khiến Trác thấy mình trẻ lại. Anh nhá»› đến thá»i còn Ä‘i há»c, nhá»› những buổi ra suối chÆ¡i. Nhá»› tiếng nÆ°á»›c chảy róc rách và tiếng cÆ°á»i của Thuá»· Tiên, ngÆ°á»i yêu cÅ© của anh. Má»›i đó đã mÆ°á»i năm. Bây giá» Thuá»· Tiên ra sao? Cô có hạnh phúc vá»›i sá»± lá»±a chá»n của mình không?
Lặng lẽ đi bên Thiên Di, Trác bồi hồi nhìn con suối nhỠđang ẩn hiện trong những bụi dương xỉ và cỠđuôi chồn.
Cảnh cÅ© vẫn còn, nhÆ°ng ngÆ°á»i xÆ°a giỠđã xa xôi quá.
Giá»ng Thiên Di vang lên:
- Lần đó, tôi găp chú Thoại ở đây.
Trác gượng gạo:
- Thế em gặp Cần ở đâu?
Chỉ gốc cây thông già , Di nói:
- Ở đấy. Lúc tôi Ä‘ang ngồi đó thì Cần xuất hiện tháºt bất ngá».
- Là m tim em xao xuyến?
Di lắc đầu:
- Äâu có. Ảnh là m tôi rÆ¡i và o tÆ° thế phòng thủ thì đúng hÆ¡n.
- Tôi thấy em đâu giống ngÆ°á»i Ä‘a nghi?
- Váºy là anh lầm rồi. Khi ra khá»i nhà , mẹ tôi dặn dò đủ thứ. Äiá»u mà bà nhắc Ä‘i nhắc lại nhiá»u lần là "không được tin ngÆ°á»i ". Cho tá»›i bây giá», tôi vẫn tuân thủ triệt để lá»i khuyên ấy.
Trác nói:
- Chỉ cần nghe thế thôi, tôi cũng hình dung ra mẹ em như thế nà o.
Thiên Di há»i ngay:
- Mẹ tôi nhÆ° thế nà o váºy?
Trác trầm ngâm:
- Chắc bà là ngÆ°á»i chịu Ä‘á»±ng giá»i, có kinh nghiệm sống dồi dà o.
Thiên Di cÆ°á»i buồn:
- Anh Ä‘oán đúng được phân ná»a. Mẹ tôi giá»i chịu Ä‘á»±ng, nhÆ°ng kinh nghiệm sống của bà so vá»›i dì Thuá»· thì thua xa. Mẹ tôi rất khổ vì chồng.
Trác tỠra thông cảm:
- Tôi biết. Chị Thuỷ có nói vỠhoà n cảnh của gia đình em. Tôi nghĩ nếu có được một công việc ổn định, chắc ba em sẽ bỠrượu.
Di thở dà i:
- Cũng chưa chắc. Vì ba tôi đã nghiện rượu rồi.
Trác nhỠnhẹ:
- Váºy sao em không Ä‘Æ°a ba mẹ lên đây? Trang trại Thùy DÆ°Æ¡ng vẫn còn rất nhiá»u đất chÆ°a canh tác.
Thiên Di ngước mặt nhìn Trác và buột miệng:
- Anh đúng là ngÆ°á»i Ä‘ang thừa hạnh phúc.
- Sao Di lại nói thế?
- Vì anh Ä‘ang muốn ban phát hạnh phúc cho ngÆ°á»i khác theo kiểu của những kẻ già u thÃch là m từ thiện.
Mặt Trác cau lại:
- Em nhiá»u tá»± ái quá. Váºy cứ coi nhÆ° tôi chÆ°a há» nói gì.
Dứt lá»i, Trác dằn gót là m những chiếc lá và ng khô vỡ vụn. Bối rối, Thiên Di lẽo đẽo theo sau. Giữa hai ngÆ°á»i là sá»± im lặng nặng ná».
Thiên Di chợt thấy mình ngốc. Cô ân háºn hạ giá»ng:
- Xin lá»—i anh.
NhÆ°ng Trác không nói lá»i nà o. Anh lặng lẽ bÆ°á»›c Ä‘i trên những xác lá vô hồn.
|
10-09-2008, 09:05 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dÆ°Æ¡ng
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng 10
Nằm ngã ngÆ°á»i trên salon vá»›i tÆ° thế hết sức gợi cảm, Phi Phụng nÅ©ng nịu gá»i Trác:
- Lại đây với em.
Äang đứng tá»±a cá»a sổ hút thuốc lá, Trác búng ngay Ä‘iếu thuốc hút dở ra ngoà i rồi bÆ°á»›c đến bên Phụng:
- Lại vòi vĩnh gì đây công chúa?
Phi Phụng cong cớn:
- Em là hoà ng háºu chá»› không phải công chúa.
Trác cÆ°á»i dá»… dãi:
- Ờ thì hoà ng háºu. Hoà ng háºu cần gì ạ?
Vuốt nhẹ bắp thịt trên tay anh, Phi Phụng thì thầm:
- Chừng nà o mình đi Sà i Gòn?
- Anh đã nói rồi. Tuần sau.
Phụng nũng nịu:
- Mốt mình Ä‘i. Äược không anh?
Trác lắc đầu:
- Äang và o mùa thu hoạch, anh không bá» trại được.
Phi Phụng giáºn dá»—i:
- Váºy là anh coi trá»ng công việc hÆ¡n em?
Trác nhÃu mà y:
- Công việc và em là hai thứ khác xa nhau, không thể đem ra so sánh được.
- NhÆ°ng em muốn biết. Nếu phải lá»±a chá»n, anh sẽ chá»n ra sao?
- Anh sẽ chá»n em. Bằng lòng chÆ°a?
Mặt Phi Phụng tươi hẳn lên:
- Äã chá»n em thì phải chiá»u ý em. Ngà y mốt, chúng ta Ä‘i Sà i Gòn. Em cần mua sắm má»™t và i món để dá»± đám cÆ°á»›i nhá» bạn.
Vòng tay vÃt cổ Trác xuống, cô há»i:
- Chắc anh rất muốn phu nhân của trang trại Thùy DÆ°Æ¡ng phải là ngÆ°á»i đẹp nhất, sang trá»ng nhất trong đám cÆ°á»›i đó chá»›?
Trác nheo nheo mắt:
- Em muốn đẹp hơn cô dâu à ?
Ngồi thẳng ngÆ°á»i lên đầy kiêu hãnh, Phi Phụng đáp:
- Em sẽ đẹp hÆ¡n cô dâu là lẽ Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên. Cái em muốn là em phải sang trá»ng hÆ¡n, già u có hÆ¡n cô ta kìa. Em muốn má»i ngÆ°á»i biết vợ của ông chủ trang trại Thùy DÆ°Æ¡ng lúc nà o cÅ©ng đứng nhất vá» má»i phÆ°Æ¡ng diện.
Giá»ng Trác thản nhiên:
- Bá»™ trang sức bằng bạch kim anh tặng em hôm đám há»i cÅ©ng được lắm mà .
Phi Phụng xụ mặt:
- Em đã mang nó Ä‘i dá»± sinh nháºt rồi, chẳng lẽ lần nà y lại mang nó nữa?
- Thì đã sao.
Giá»ng Phi Phụng sÅ©ng nÆ°á»›c:
- Là ngÆ°á»i nổi tiếng là m chi cho khổ thế nà y. Äi tá»›i đâu cÅ©ng bị thiên hạ chỉ trá» ngắm nhìn. Thà em trốn ở nhà chá»› nhất định không xuất hiện trÆ°á»›c đám đông vá»›i hình tượng cÅ©. Quê lắm. Nhục lắm.
Trác cố nén bá»±c dá»c:
- Em mắc bệnh ngôi sao từ bao giá» váºy?
Phi Phụng sững lại vì câu há»i của Trác, rồi cô oà lên:
- Em muốn tÆ°Æ¡m tất má»™t chút, vì em là vợ sắp cÆ°á»›i của anh, nhÆ°ng anh lại không hiểu. Váºy thì thôi, em đâu dám yêu cầu gì cho bản thân nữa.
Vừa thút thÃt, Phi Phụng vừa ca cẩm:
- Äúng ra, em nên giữ thân pháºn mình, để biết giữa chúng ta vẫn còn má»™t khoảng cách.
Trác ngắt ngang lá»i Phụng:
- Em đừng khóc nữa. Vá»›i em, anh không tiếc bất cứ thứ gì. NhÆ°ng em phải thá»±c tế má»™t chút, chá»› không thể sống vá»›i hÆ° danh. Anh cần má»™t ngÆ°á»i vợ hiểu anh, đồng cam cá»™ng khổ vá»›i anh trong công việc, chá»› đâu cần má»™t hình tượng lá»™ng lẫy giữa đám đông.
Phi Phụng im lặng đưa tay quệt nước mắt. Trác dịu dà ng nâng mặt cô lên:
- Em rất đẹp. Không trang sức nà o sánh bằng sắc đẹp của em. Em là thứ anh quý nhất trên Ä‘á»i. Anh đã hứa tuần sau Ä‘i Sà i Gòn vá»›i em, thì nhất định tuần sau chúng ta sẽ có mặt ở Sà i Gòn. Lúc ấy, mặc sức cho em mua sắm.
Phi Phụng đẩy tay anh ra:
- Tới lúc đó, em không cần nữa.
Trác kéo cô và o lòng:
- Lại giáºn rồi. Mặt em giáºn trông xấu quá.
Phi Phụng cố sức đẩy Trác:
- Kệ.... ngÆ°á»i ta. Ai bảo anh nhìn là m chi?
Trác lì lợm cúi xuống, Phi Phụng vá» ngúng nguẩy rồi cÅ©ng để Trác hôn. Chủ Ä‘á»™ng kéo anh nằm xuống salon, cô mặc cho Trác vuốt ve. Phụng biết mình phải xoa dịu Trác. Anh là má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông thép, cô không thể dùng nÆ°á»›c mắt để là m má»m trái tim anh. Trái lại, sắc đẹp, sá»± gá»i má»i của thân xác có thể khiến anh mê đắm. Khi đã mê rồi, cô sẽ Ä‘iá»u khiển được anh thôi.
NhÆ°ng khi chÆ°a chÃnh thức là vợ chồng, Phi Phụng phải biết treo cao giá ngá»c. Cô thÃch là m anh Ä‘iên lên vì ham muốn mà không được thá»a mãn. Äó là cách khiến Trác không thể bá» cô được.
Giữ bà n tay háo hức của anh lại, Phi Phụng nhỠnhẹ, nhưng dứt khoát:
- Äừng mà anh.
Trác nuối tiếc buông cô ra. Anh đốt thuốc rồi rủ:
- Äi má»™t vòng trại vá»›i anh nha?
Phi Phụng uể oải:
- Ngoà i việc phải đội nắng ra, có gì vui đâu?
Trác phấn chấn:
- Năm nay cà phê trúng Ä‘áºm. Äi coi công nhân hái cà phê cÅ©ng có nghÄ©a là ước lượng mình sẽ thu và o bao nhiêu tiá»n đấy bà chủ ạ.
Phi Phụng thoái thác:
- Vừa ở Äà Lạt xuống, em còn mệt lắm. Äể hôm khác, em sẽ Ä‘i vá»›i anh.
Trác hơi nhếch môi:
- Anh hiểu rồi. Váºy em cứ nằm nghỉ. Anh Ä‘i má»™t mình.
- Không ở nhà với em được sao?
Giá»ng Trác vừa lạnh vừa khô:
- Không. Vá»›i anh, công việc rất quan trá»ng.
Dứt lá»i, anh bá» Ä‘i má»™t mạch. Äóng mạnh cá»a phòng, Trác bá»—ng thấy bá»±c dá»c khi nhá»› tá»›i lá»i Phi Phụng nói lúc nãy. Có chút gì thất vá»ng là m cổ anh nghẹn cứng. Phi Phụng Ä‘ua đòi hÆ¡n anh nghÄ© nhiá»u quá. Anh dÆ° sức đáp ứng má»i đòi há»i của cô, nhÆ°ng nếu anh sa cÆ¡ thất thế, liệu Phi Phụng có cùng anh Ä‘i hết Ä‘oạn Ä‘á»i nghèo khó còn lại không?
Sao bá»—ng dÆ°ng câu há»i khó chịu nà y lại khiến anh báºn tâm nhỉ?
Äua đòi là tánh xấu của nhiá»u cô gái đẹp chá»› đâu riêng Phi Phụng. Vả lại, cÅ©ng tại anh đã quá rá»™ng rãi vá»›i cô. Mua cho cô toà n những thứ đắt tiá»n, nên Phi Phụng đã quen vá»›i nếp nghÄ©: là hoa khôi, là vợ của má»™t chủ trang trại lá»›n, cô không thể thua em kém chị.
Trác thở dà i. Nếu Phi Phụng tiếp tục lối nghÄ© nà y, có lẽ anh phải có cách giải thÃch.
Äẩy chiếc Citi ra, Trác phóng tháºt nhanh. Äã hÆ¡n mÆ°á»i hai giá». Trá»i không còn lạnh nữa, nhÆ°ng gió vẫn là m anh phải kéo cao cổ áo.
Gần tá»›i trÆ°á»ng hoc, Trác giảm tốc Ä‘á»™ khi thấy Thiên Di Ä‘ang dắt há»c sinh qua Ä‘Æ°á»ng. Tắt máy xe, dá»±ng chống bên lá», Trác khoanh tay trÆ°á»›c ngá»±c, ngó đám trẻ rÃu rÃt vây quanh cô giáo.
Nhìn Thiên Di Ä‘Æ¡n sÆ¡ trong cái áo len cÅ© mà u xám và chiếc khăn choà ng cổ mà u Ä‘á», Trác thấy lòng mình chùng xuống khi nhá»› tá»›i cái áo da đắt tiá»n của Phi Phụng.
"NgÆ°á»i đẹp vì lụa". nhÆ°ng trông Thiên Di chả xấu chút nà o trong bá»™ quần áo lá»—i thá»i nà y.
Cô bÆ°á»›c đến gần Trác, giá»ng tò mò:
- Anh Ä‘i đâu váºy?
Xoa cằm, Trác đáp:
- Äịnh đến xem cô giáo dạy ra sao, nhÆ°ng trá»… giá» rồi. Tiếc tháºt!
Thiên Di le lưỡi:
- Dự giỠmà không báo trước là sai quy chế đó.
Trác dà i giá»ng:
- Em trở nên nguyên tắc từ hồi nà o váºy?
Di thản nhiên:
- Từ hồi và o trại Thùy Dương. Nguyên tắc dễ sống hơn.
- Nhưng khô khan lắm, không phù hợp với phụ nữ.
Trác bá»—ng há»i tiếp:
- Em định vỠhả?
Thiên Di gáºt đầu. Trác Ä‘á» nghị:
- Äi má»™t vòng trại vá»›i tôi nhé?
Di ngạc nhiên:
- Ngay bây giỠà ?
- Äúng váºy. Em không từ chối chá»›?
- Tôi đâu dám. Nhưng vỠmuộn, dì Thuỷ sẽ nhằn.
Trác khởi động máy xe:
- Äi vá»›i tôi, em không phải lo gì cả.
Lên ngồi phÃa sau Trác, Di thắc mắc:
- Sao hôm nay anh Ä‘i trá»… váºy?
Trác áºm ừ:
- Tại có Phi Phụng vỠthăm.
Thiên Di thảng thốt:
- Anh bá» chị ấy ở nhà má»™t mình à ? Äã váºy, còn chở tôi nữa. Tháºt không nên chút nà o.
Trác cau có:
- Em nghĩ đi đâu thế? Chở em thì đã sao? Vi phạm nguyên tắc hay quy chế nà o hả?
Di ấp úng:
- Nhưng sao anh không chở chị ấy?
Tăng ga Ä‘á»™t ngá»™t là m chiếc xe vá»t mạnh, Trác nói nhÆ° gà o:
- Vì cô ấy không muốn đi. Hừ ! Còn gì thắc mắc nữa không?
Thiên Di mÃm môi không trả lá»i, nhÆ°ng trong lòng tức anh ách. Thì ra anh ta Ä‘ang sùng cô vợ hoa khôi tÆ°Æ¡ng lai, nhÆ°ng không biết trút giáºn và o ai ngoà i cô. Äúng là .... ách giữa Ä‘Ã ng lại mang và o cổ.
Trác vẫn không giảm tốc Ä‘á»™ trên con Ä‘Æ°á»ng đất Ä‘á» lồi lõm ổ gà , lô nhô gò đống. Anh cảm thấy mất mặt vì câu há»i của Di quá sức. Tại sao Phi Phụng lại lên trại Thùy DÆ°Æ¡ng thăm anh khi cô không thÃch, tháºm chà còn rất sợ nÆ¡i nà y? NÆ¡i mà cô sẽ là bà chủ? Hừ ! Chắc chắn vì muốn anh Ä‘Æ°a cô Ä‘i Sà i Gòn sắm sá»a, chá»› không phải vì yêu, vì nhá»› nhÆ° cô đã nói khi bÆ°á»›c và o cá»a và khi nằm trong vòng tay anh. Phụng không đạt được mục Ä‘Ãch nên đâu thèm Ä‘á»™i nắng Ä‘i thăm trại vá»›i anh. Lẽ ra Trác đã lá» chuyện nà y, nhÆ°ng Thiên Di lại há»i nhÆ° nhắc nhở anh Ä‘iá»u không muốn nhá»›.
NhÆ°ng tại sao anh lại trả lá»i nhÆ° thế khi Phi Phụng từ chối vá»›i lý do mệt? Lẽ ra Trác không trả lá»i Di bằng sá»± phán Ä‘oán của mình. Rõ rà ng từ vô thức, cái nhìn của anh vá» Phi Phụng đã méo mó mất rồi. Tá»± nhiên ngÆ°á»i Trác nóng bừng. Anh tiếp tục tăng ga, chiếc xe nhÆ° nhảy chồm lên là m Di sợ muốn chết. Cô định la, nhÆ°ng.... máu lì đã ngăn cô lại.
Thay vì phải ôm Trác cho chắc, Di ngược hai tay vịn chặt Ä‘ai yên bằng sắt phÃa sau, nhÆ°ng trong bụng thì đánh lô tô. Hai tay cô bắt đầu tê cứng, ngÆ°á»i nhừ tá» vì bị nhồi lắc mà Trác vẫn không giảm tốc Ä‘á»™.
Bị choáng, Di báºm môi nhắm mắt lại. Vừa lúc ấy, chiếc xe lách má»™t con chó lá»t xuống ổ gà to, Trác lạc tay lái, hất tung Di xuống Ä‘Æ°á»ng.
Thảy đại chiếc Citi nằm chá»ng chÆ¡, Trác hốt hoảng chạy tá»›i đỡ cô lên. Di nằm yên không cá»±a quáºy. Trên trán cô, máu tÆ°Æ¡i rịn ra Ä‘á» cả tay anh.
Trác tái mặt gá»i, nhÆ°ng Di vẫn im lìm. Anh vá»™i xốc cô lên rồi bế và o gốc cây bên lá». Di khẽ rên và mở mắt ra. Thấy mình nằm gá»n trong tay Trác, cô vá»™i đẩy anh ra. NhÆ°ng hÆ¡i sức Di dÆ°á»ng nhÆ° không còn chút xÃu nà o.
Trác nói:
- Trán em đang chảy máu, đừng cỠđộng nữa.
Nghe nói tá»›i máu, Di vá»™i sỠđầu và báºt khóc khi thấy máu dÃnh đầy tay. Trác lo lắng:
- Em thấy trong ngÆ°á»i ra sao? Äau ở đâu?
Di mếu máo:
- Tôi không muốn có sẹo trên mặt. Trông ghê lắm.
Trác vá»— vá»:
- Nhất định sẽ không có sẹo. Em dừng lo. Äể tôi băng tạm vết thÆ°Æ¡ng lại.
Lấy trong túi áo ra chiếc khăn há»™p Phi Phụng má»›i mua cho mình, Trác vò nát mấy Ä‘iếu thuốc lá áp lên vết thÆ°Æ¡ng rồi tháºn trá»ng buá»™c chặt.
Giá»ng anh ân háºn:
- Xin lỗi. Tôi đã phóng xe quá nhanh.
Thiên Di há»n mát:
- Nếu phóng xe nhÆ° váºy khiến anh thấy thoải mái, cần gì phải xin lá»—i.
Trác thở dà i, thú nháºn:
- Äúng là tôi Ä‘ang bá»±c bá»™i đến mức không là m chủ được cảm xúc của mình. NhÆ°ng sao lúc nãy em không ngăn tôi nhỉ?
Thiên Di vừa xuýt xoa, vừa nói:
- Tôi biết anh Ä‘ang bá»±c mình, nhÆ°ng không biết phải an ủi ra sao. Tôi nghÄ© nếu chịu Ä‘á»±ng má»™t chút mà anh hết buồn phiá»n thì cÅ©ng nên ráng.
Trác ngỡ ngà ng nhìn Thiên Di rồi buột miệng:
- Cảm ơn em đã nghĩ đến tôi.
Giá»ng Thiên Di Ä‘á»u Ä‘á»u:
- Tôi chỉ lo việc mình té là m anh bực bội thêm thôi.
Sá»a lại cái khăn buá»™c vết thÆ°Æ¡ng cho ngay ngắn, Trác nói khẽ:
- Em là m tôi nhói tim chớ không là m tôi bực bội như cô ta.
Trác vừa dứt lá»i, mặt Di đã cau lại Ä‘au Ä‘á»›n. Vết thÆ°Æ¡ng cà ng lúc cà ng buốt rát, ê ẩm. Thiên Di kêu lên:
- Ôi ! Äau quá.
Rồi cô lại mếu khi phát hiện ra những vết trầy xướt khác trên tay chân mình.
Trác cũng cuống lên:
- Äừng khóc. Tôi chở em vá» trạm y tế ngay.
Di gáºt đầu. Trác đỡ cô đứng dáºy. NhÆ°ng má»›i bÆ°á»›c và i ba bÆ°á»›c, Di đã tối tăm mặt mÅ©i. Cô nghe Trác gá»i, nhÆ°ng không cách nà o lên tiếng được.
Trác thở phà o nhẹ nhõm khi ngÆ°á»i y tá Ä‘Æ°a ra tấm phim chụp vùng đầu của Thiên Di và nói cá»™c lốc:
- Không sao cả.
Anh vá»™i há»i:
- Váºy sao cô ấy xỉu?
NgÆ°á»i y tá nhún vai:
- Cô ta bị choáng và cũng có thể vì.... là m nư với ông.
Liếc vội Phi Phụng đang lầm lì đứng kế bên, Trác giả lả:
- Chắc cô ấy bị choáng vì mất máu. Chừng nà o ra viện được?
- Nếu kỹ, cứ để chúng tôi theo dõi hết bữa nay, còn không có Ä‘iá»u kiện thì vá» liá»n.
Trác gáºt đầu:
- Äược. Äể cô ấy ở lại.
NgÆ°á»i y tá vừa Ä‘i khá»i, Phi Phụng đã cằn nhằn:
- Nó có bị quái gì đâu? Hừ ! Chỉ tốn tiá»n viện phà vô Ãch.
Trác nói:
- Thà nhÆ° váºy mà an tâm. Lỡ Thiên Di có chuyện gì thì sao? Té trúng đầu rất nguy hiểm.
Phi Phụng chì chiết:
- CÅ©ng tại anh. Khi không chở nó là m chi cho mang há»a. Là m em mệt phá» ngÆ°á»i vì má»›i từ Äà Lạt và o trại Thùy DÆ°Æ¡ng lại phải theo anh từ trại trở ra Äà Lạt.
Trác nhỠnhẹ:
- Anh bảo đừng theo, em không nghe, sao bây giỠlại trách anh?
Phụng rùng mình:
- Không có anh, em đâu dám ở một mình. Chuyện xảy ra lần đó vẫn còn là m em sợ.
Trác nhếch môi:
- Anh Ä‘uổi thằng ấy Ä‘i rồi. Em sợ gì khi sau nà y sẽ sống ở đấy? Tháºt ra, em cÅ©ng Ä‘ang muốn vá», vì đâu có việc gì nữa để phải ở lại.
Phi Phụng nghiêm nghị:
- Chúng ta vẫn chưa cưới, em ở lâu đâu có tiện.
Trác nhìn đồng hồ rồi lảng sang vấn đỠkhác:
- Anh bảo Thi đưa em vỠnhà nghỉ.
- Còn anh thì sao?
- Anh phải lo cho Thiên Di.
Phi Phụng cÆ°á»i khẩy:
- Táºn tâm thế cÆ¡ à ? Hiếm thấy có chủ nà o nhÆ° anh. Cho anh biết, em ghen không kém Hoạn ThÆ° đâu. Hừ ! Sau chuyện nà y, anh cho con bé nghỉ việc Ä‘i là vừa. Em sẽ kiếm giáo viên khác thế chá»— nó.
Trác khoát tay, giá»ng cứng rắn:
- Chuyện đó để sau nà y hãy tÃnh. Giá» em vá» Ä‘i kẻo mệt.
Phi Phụng ngần ngừ nhượng bộ:
- Cần gì, cứ điện thoại cho em.
Trác gáºt đầu rồi đẩy cá»a bÆ°á»›c và o phòng Di Ä‘ang nằm. Thấy anh, cô báºt dáºy:
- Chừng nà o tôi được v�
Trác là m mặt lạnh lùng:
- Còn phải ở lại để bác sĩ theo dõi.
- NhÆ°ng tôi vẫn bình thÆ°á»ng mà .
Trác lừ mắt:
- Bình thÆ°á»ng sao xỉu lên xỉu xuống?
Thiên Di cãi:
- Bây giỠtôi hết xỉu rồi.
- Còn xỉu nữa hay không, bác sĩ chưa chắc biết. Là m ơn nằm xuống giùm tôi đi.
Thiên Di ấp úng:
- Tôi.... tôi phải ở đây đêm nay hả?
Trác gáºt đầu:
- Phải.
Di thì thà o:
- Ở một mình hả?
- Phải.
Thiên Di láºt Ä‘áºt phản đối:
- Không được đâu. Tôi.... tôi ghét bệnh viện lắm. Anh cho tôi vỠđi.
Trác quyá»n hà nh:
- Chẳng ai ưa chỗ nà y hết. Nhưng bệnh thì phải và o viện. Thế thôi.
Thiên Di cau có:
- Tất cả cũng tại anh.
Rồi biết mình đã lỡ lá»i, cô báºm môi là m thinh và giở.... tuyệt chiêu khóc ra:
- Nằm ở đây một mình, tôi sợ lắm.
- Tôi sẽ ở lại với em.
- Tháºt hả?
Trác gáºt đầu:
- NhÆ°ng trÆ°á»›c hết, tôi phải gá»i Ä‘iện vá» trại cho chị Thuá»· đã. Ở đây chá» tôi chá»› không được Ä‘i lung tung đấy.
Thiên Di liếm môi:
- Tốt nhất, anh hãy cho tôi xuất viện. NhÆ° váºy không phải phiá»n tá»›i anh.
Trác nói:
- Tôi đâu có ngại.
Di thẳng thắn:
- NhÆ°ng tôi ngại. Chị Phi Phụng sẽ rất xót khi thấy anh nhá»c lòng vì má»™t ngÆ°á»i giúp việc nhÆ° tôi.
Trác nhÃu mà y:
- ChÆ°a bao giá» tôi xem Di là má»™t ngÆ°á»i giúp việc.
Giá»ng Thiên Di trầm hẳn xuống:
- NhÆ°ng chị Phụng lại luôn xem tôi nhÆ° thế. Bởi váºy, anh cà ng tốt vá»›i tôi chừng nà o, cà ng khó cho tôi sau nà y chừng ấy.
Trác khoát tay:
- Nói chung là em muốn ra khá»i nÆ¡i đây, nên viện đủ lý do.
- Äó là những lý do chÃnh đáng. Nếu anh không đồng ý, tôi cÅ©ng sẽ trốn viện.
Trác xụ mặt:
- Hừm ! à kiến hay đấy. Tôi đố cô dám.
Rồi mặc kệ Thiên Di ngồi trên giÆ°á»ng, anh bá» ra ngoà i. Di cuống cuồng chạy theo, nÆ°á»›c mắt giá»t dà i giá»t vắn trông tháºt thảm.
Trác vá» nhÆ° không thấy. Anh tá»›i quầy Ä‘iện thoại công cá»™ng và gá»i vá» trại Thùy DÆ°Æ¡ng. Khi anh quay trở ra, Thiên Di không còn đứng đó nữa. Äinh ninh rằng cô đã vá» phòng. Trác ra cổng bệnh viện mua thuốc lá.
Từ lúc Ä‘Æ°a Di nháºp viện tá»›i giá», anh chÆ°a hút Ä‘iếu nà o, nên miệng lạt nhách. Vừa phà khói, anh vừa suy nghÄ© bâng quÆ¡ và thấy Thiên Di có lý.
Phi Phụng đã tá» thái Ä‘á»™ suốt Ä‘oạn Ä‘Æ°á»ng từ trại Thiên Di vá» Äà Lạt. Và lúc nãy, cô đã thẳng thừng bảo anh cho Thiên Di nghỉ việc. Äà n bà nà o lại không ghen. NhÆ°ng suy cho cùng, anh vì trách nhiệm chá»› đâu có tình ý gì vá»›i Thiên Di. Phi Phụng Ãch ká»·, nhá» nhen chá»› không phải ghen. Phụng chỉ muốn anh quan tâm tá»›i má»—i mình cô, và vì cô chá»› không vì bất kỳ ai khác. Có má»™t cô vợ nhÆ° thế nghÄ© cÅ©ng mệt.
Trác chợt buông tiếng thở dà i. Suốt ngà y hôm nay, anh gặp toà n bá»±c bá»™i. Suy cho cùng, bá»±c bá»™i ấy phần lá»›n do Phi Phụng gián tiếp gây ra. Thiên Di chỉ là nạn nhân của cÆ¡n giáºn mà anh muốn là m vÆ¡i Ä‘i. Anh táºn tâm, chu đáo vá»›i cô là phải đạo.
Là đà n ông, Trác không thể vì nể vợ mà đối đãi chẳng ra gì vá»›i ngÆ°á»i giúp việc cho mình. Ngay từ bây giá», Trác cần thể hiện quyá»n là m chồng của mình cho Phi Phụng hiểu, có những việc cô không được xen và o, và không được quyết định.
Vứt mẩu thuốc hút dở xuống Ä‘Æ°á»ng, Trác trở và o bệnh viện. Äẩy cá»a phòng Thiên Di, anh ngạc nhiên khi chả thấy cô đâu.
Không lẽ Di dám trốn viện nhÆ° lá»i cô nói lúc nãy? Mở cái tủ nhá» ra, Trác thấy bên trong trống trÆ¡n. Di đã mang túi xách quần áo Ä‘i rồi. Hừ ! Con bé nà y đúng là liá»u mạng. NhÆ°ng Di có quen ai ở Äà Lạt đâu. Hay là cô tìm đến Cần?
Bá»—ng dÆ°ng Trác tức ngang. Anh giáºn đến mức muốn Ä‘áºp tung má»™t thứ gì đó cho hả. Trác phải ăn nói sao vá»›i bà Thủy vá» chuyện Di trốn viện đây?
Ngoắc chiếc xe ôm Ä‘áºu ngay cổng. Trác nói địa chỉ ngôi biệt thá»± mình má»›i mua rồi dáo dác nhìn hai bên Ä‘Æ°á»ng vá»›i hy vá»ng thấy Di, nhÆ°ng anh hoà n toà n thất vá»ng.
Khi xe đến nhà , Trác vừa mừng vừa giáºn khi nháºn ra Di Ä‘ang đứng co ro bên cổng.
Nhảy xuống khá»i xe, anh nói nhÆ° quát: \
- Hừ ! Giá»i lắm. Em dám trốn viện. Có xảy ra chuyện gì, tôi không chịu trách nhiệm đâu.
Trả tiá»n xe xong, Trác hầm hầm mở cá»a. Di lẽo đẽo theo sau, ngÆ°á»i rÅ© ra vì mệt.
Trác tiếp tục cằn nhằn:
- BÆ°á»›ng bỉnh chỉ là m ngÆ°á»i khác ghét. Cô mà là em tôi thì đã.... ăn bạt tay rồi. Suốt ngà y nay tôi phát mệt vì cô, váºy mà không biết Ä‘iá»u. NgÆ°á»i nhÆ° thế là m sao dạy há»c trò lý lẽ chá»›.
Thiên Di ngồi phịch xuống ghế, không thèm nói lại lá»i nà o. Nãy giá» lần mò Ä‘i bá»™ từ bịnh viện tá»›i đây, cô đã mệt lắm rồi. CÅ©ng may hôm đám há»i Trác, cô để ý biết bệnh viện chẳng xa ngôi nhà nà y bao nhiêu. Nếu không, cô đâu dám trốn viện. Nhắm mắt lại, Di thấm từng lá»i Trác nói, nhÆ°ng cô đã hết hÆ¡i để đốp chát lại.
DÆ°á»ng nhÆ° nháºn ra sá»± im lặng khác thÆ°á»ng của Thiên Di, nên Trác dò dẫm:
- Nà y ! Sao im lặng váºy? Äịnh ăn vạ à ?
Thiên Di vẫn nhắm mắt là m thinh. Trác vội vã bước đến gần:
- Em sao váºy?
Di mệt má»i:
- Tôi muốn được nghĩ ngơi.
Trác ngẩn ra khi Thiên Di lên án:
- Anh muốn tôi chết vì nghe mắng phải không?
Trác xụ mặt:
- Tôi đâu có ác dữ váºy.
Thiên Di liếm môi:
- Tôi đâu há» mắc nợ anh. Sao chuyện gì của anh cÅ©ng dÃnh lÃu tá»›i tôi hết váºy?
Trác chép miệng:
- Em lại quá lá»i rồi.
Di hạ giá»ng:
- Anh cứ nghĩ coi tôi nói đúng hay sai.
Trác nhún vai:
- Äó chỉ là sá»± ngẫu nhiên thôi.
Thiên Di không thèm cãi, nhÆ°ng cô háºm há»±c nhá»› lại. Bắt đầu là chuyện ông chú khùng khùng của Cần, cho tá»›i chuyện anh té xe, chuyện nhá» cô hẹn Cần, rồi cả chuyện giáºn dá»—i của.... vợ chồng Trác.... Di là nạn nhân mà còn bị mắng. Äúng là oan uổng. Cà ng nghÄ©, cô cà ng tức. Tức nhất là nhá»› tá»›i thái Ä‘á»™ của Phi Phụng. Cô ta là m nhÆ° ngồi chung xe vá»›i Di là cả má»™t cá»±c hình không bằng. Vá»›i kiểu cách khinh ngÆ°á»i đó, dì Thuá»· và cô chắc khó sống khi Phi Phụng vá» là m bà chủ trại Thùy DÆ°Æ¡ng.
Trác trở giá»ng băn khoăn:
- Em nhất định trốn viện à ?
Không trả lá»i, Di nói:
- Tháºt ác khi bắt má»™t ngÆ°á»i khoẻ và o nằm viện.
- Em bị thương ở đầu mà , khoẻ gì.
- Äó là quà tặng của anh. Vá»›i má»™t kẻ không biết Ä‘iá»u nhÆ° tôi, món quà ấy quả là hà o phóng.
Trác ngáºm tăm. Hừ ! Con bé nà y chua còn hÆ¡n chanh giấy. Lâu lắm, anh không được nghe những lá»i nhÆ° thế. Hôm nay Di lại khuấy Ä‘á»™ng ký ức của Trác lên rồi.
Mở cá»a phòng tân hôn của anh và Phi Phụng, Trác nói:
- Tối nay, em ngủ ở đây.
Di kêu lên:
- Không được đâu.
- Không thÃch thì và o bệnh viện nhé.
- Äó là phòng cÆ°á»›i của hai ngÆ°á»i. Tôi là m sao....
Trác xách túi quần áo của Di và o:
Những phòng khác chưa trang bị gì cả. Tôi không ngại, chả lẽ em ngại?
Thiên Di chẳng hiểu ngÆ°á»i ta có kiêng cữ không. Cô chỉ lá» má» nhá»› dÆ°á»ng nhÆ° phòng tân hôn chỉ có cô dâu chú rể má»›i được và o. NhÆ°ng.... há» vẫn chÆ°a cÆ°á»›i kia mà .
Cô ngáºp ngừng:
- Anh sẽ ngủ ở đâu?
- Ngoà i salon. Tôi và cáºu Thi bụi Ä‘Æ°á»ng quen rồi.
Thiên Di rầu rĩ:
- Chị Phi Phụng mà biết tôi ở trong phòng đó thì phiá»n lắm.
Trác trấn an:
- Cô ấy không nhá» má»n nhÆ° váºy đâu.
Di Ä‘Ã nh bÆ°á»›c và o theo anh. Căn phòng đúng là lý tưởng vá»›i những váºt dụng sang trá»ng bà y biện bên trong. Cô bỡ ngỡ nhìn bà n trang Ä‘iểm có cái gÆ°Æ¡ng bầu dục sáng choang, tá»›i cái chụp đèn ngủ mà u hồng hạnh phúc, rồi tá»›i cái tủ kÃnh to cao kê sát tÆ°á»ng.
Ngồi mém trên má»™t góc giÆ°á»ng trải drap hồng. Di Ä‘Æ°a tay vuốt lá»›p sa- tanh mát rượi và nháºn ra Trác đã chuẩn bị cho cuá»™c sống gia đình khá tÆ°Æ¡m tất. Là m sao cô dám đặt mình xuống cái giÆ°á»ng dà nh riêng cho vợ chồng anh được.
Giá»ng Trác vang lên trÆ°á»›c khi khép cá»a:
- Em cứ tự nhiên. Tôi ra xem Thi vỠchưa.
Thiên Di ngần ngừ má»™t chút rồi cÅ©ng phải nằm lên giÆ°á»ng vì quá mệt má»i. Cảm giác êm ái, thÆ¡m tho là m cô thấy dá»… chịu. Rồi ngay sau đó, cô lại nhá»™t nhạt, khi nghÄ© tá»›i những giây phút âu yếm riêng tÆ° của há» trong căn phòng nà y, tháºm chà trên chiếc giÆ°á»ng nà y.
Hình ảnh Trác đắm Ä‘uối hôn Phi Phụng lại hiện rõ mồn má»™t khiến Di nóng ngÆ°á»i. Hôm đó, cô hoà n toà n vô tình mà . NhÆ°ng nụ hôn có.... mùi vị thế nà o nhỉ?????
ÄÆ°a tay kéo cái má»n má»m nhÆ° nhung và o lòng. Thiên Di bắt đầu tưởng tượng lung tung, rồi giấc ngÅ© cháºp chá»n đến vá»›i cô.
Trong giấc ngủ, Di đã nằm mÆ¡. Trong mÆ¡, cô thấy mình mặc áo cô dâu và hạnh phúc nép và o vai chú rể không rõ mặt. Hai ngÆ°á»i cùng nhau Ä‘i trên con Ä‘Æ°á»ng nhá» ngáºp đầy hoa cúc trắng. Con Ä‘Æ°á»ng ấy dẫn vá» ngôi nhà nà y. Tá»›i ngưỡng cá»a, chú rể bế cô lên và nhẹ nhà ng đặt Di xuống chiếc giÆ°á»ng tân hôn toà n má»™t mà u hồng.
Nằm xuống trên chiếc giÆ°á»ng bồng bá»nh, Di ngÆ°á»›c mặt lên và bà ng hoà ng nháºn ra chú rể chÃnh là Trác. Anh thì thầm lá»i yêu và cúi xuống, cúi tháºt gần. Di khép mi chỠđợi, nhÆ°ng vẫn không nháºn được nụ hôn nà o của anh.
Khi mở mắt ra, cô không thấy Trác nữa. Thay và o đó là gÆ°Æ¡ng mặt đỠđẫn của chú Thoại. Ông ta Ä‘ang ôm cô chá»› không phải Trác. Thiên Di giãy giụa, la hét, nhÆ°ng giá»ng của cô nhÆ° bị mất, ngá»±c nghẹn cứng Ä‘au buốt khó thở.
Di tiếp tục lăn lá»™n, chống trả và la tháºt lá»›n. Khi cô có cảm giác mình la được rồi thì cÅ©ng là lúc cô bị lay mạnh.
Choà ng tỉnh dáºy, Di thấy Trác Ä‘ang nắm lấy tay mình, giá»ng lo lắng:
- Em đau ở đâu mà la dữ thế?
Nhìn sững và o mặt anh. Di bỗng oà khóc:
- Chú Thoại.... Chú ấy.... Hu.... hu....
Ôm Di trong tay, Trác dỗ dà nh:
- Bình tĩnh nà o cô bé. Em đã mơ thấy gì?
- Em sợ lắm. Chú ấy tá»›i táºn giÆ°á»ng nà y mà .
- Chỉ là mÆ¡ thôi. Äây là Äà Lạt chá»› không phải trại Thùy DÆ°Æ¡ng. Thoại không thể xuất hiện chá»— nà y được.
Dịu dà ng đặt Di nằm xuống, Trác nói:
- Em gặp mộng dữ vì vết thương ở đầu đó.
Nhắm mắt lại, Di sỠchỗ bị thương:
- Chắc tôi đà nh thức tới sáng quá.
- Còn lâu mới sáng, em là m sao thức nổi.
Rùng mình nhìn quanh, Di cà u nhà u:
- Ở bệnh viện má»™t mình thì sợ. VỠđây lại mÆ¡ thấy ngÆ°á»i Ä‘iên. Số gì mà khổ thế nà y.
Kéo má»n đắp cho Di, Trác tò mò:
- Em mơ thấy mỗi mình Thoại thôi à ?
Lẩn tránh ánh mắt ấm áp của Trác, Di lắc đầu. Lấy hai tay che lên hai má. Di muốn độn thổ khi nhớ tới cảm giác lạ lùng của giấc mơ ấy. Nếu lão điên không xuất hiện thì chuyện gì sẽ xảy ra nhỉ?
Thiên Di ngượng ngùng quay mặt và o vách:
- Anh cứ ngủ đi. Tôi không sao đâu.
Trác ngần ngừ má»™t chút rồi bÆ°á»›c ra ngoà i, khép cá»a lại. Nằm má»™t mình, Di trăn trở vá»›i ná»—i buồn bất chợt. Cô không sao thôi nghÄ© tá»›i Trác, tá»›i cảm giác trong mÆ¡ và cảm xúc có tháºt khi anh ôm cô bằng đôi tay Ä‘Ã n ông vững và ng, chắc chắn.
Dẫu biết rằng còn lâu trá»i má»›i sáng, nhÆ°ng rồi trá»i sẽ sáng, giấc mÆ¡ đã tà n và không bao giỠđến vá»›i ngÆ°á»i ta hai lần. Bởi váºy, hãy tỉnh hồn Ä‘i con bé lãng mạn, ngu ngốc!
Trác sắp có vợ, anh chẳng Ä‘á»i nà o để mắt tá»›i má»™t ngÆ°á»i nhÆ° mi đâu. Hãy thá»±c tế và hãy quên giấc mÆ¡ vừa đẹp vừa hãi hùng ấy Ä‘i, nếu muốn cuá»™c sống mai nà y lúc nà o cÅ©ng tốt đẹp.
|
|
|
| |