Quyển 9: Người về.
Chương 58: Những ánh mắt khác nhau.
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Khoảng cách giữa Khinh khải quân đang thối lui và vị trí Tần Kính Hoàng bị Lâm Tịch giết chết cũng chỉ là mấy chục bước. Trong mắt bọn họ, vị tướng quân đại biểu cho thắng lợi và mạnh mẽ đã bị đối phương dùng một kiếm giết chết. Sự việc như lại lại xảy ra trước mắt bọn họ, khiến cho sự rung động trong lòng họ sẽ không thua kém gì so với các tướng lãnh đang đứng đối diện sát bên đỉnh gò đất.
Những quân nhân có ý chí bền vững như sắt thép này nhìn thấy Lâm Tịch xông thẳng xuống dưới, từ sâu trong nội tâm có một luồng khí lạnh dâng lên, trong lúc nhất thời có rất nhiều người không tiếc tính mạng mình, muốn xông ra chặn đường Lâm Tịch, phối hợp với hậu quân giáp công. Nhưng không hiểu vì sao, khi Lâm Tịch đi xuống thì đội quân ấy lại giống như đám tàn quân thua trận, tự động tách ra hai bên, tương đương với việc nhường cho Lâm Tịch đi xuống một con đường thẳng.
Đội Khinh khải quân trong Thiết sách quân lừng lẫy khắp biên quân Bích Lạc này đang sợ, bị đường kiếm vừa rồi của Lâm Tịch kinh sợ, khiến tinh thần hoàn toàn suy sụp.
- Tên điên này!
Đám người Khương Tiếu Y đã giảm bớt tốc độ, đi sau cuối Khinh kỵ quân. Từ lúc biết ý định của Lâm Tịch cho đến khi Lâm Tịch tung kiếm chém đầu, tất cả chỉ diễn ra trong mười mấy tức ngắn ngửi, bọn họ không kịp suy nghĩ nhiều. Cho đến giờ khắc này, bọn họ mới chợt nghĩ như vậy.
Bọn họ biết Lâm Tịch bất phàm, nhưng bọn họ cũng biết đằng sau gò đất đấy có một đại quân hùng mạnh đang chờ đợi, cho dù tu vi của Lâm Tịch đạt đến Đại quốc sư cũng vô cùng nguy hiểm.
Đây là một việc quá điên cuồng, nhưng rất hiếm khi xảy ra.
- Một kiếm khiến lăng Bích Lạc lạnh...đây là Tương Thần chưa trưởng thành sao...
Cao Á Nam đang cầm cây trường thương khổng lồ khẽ dùng tay còn lại lau sạch những vệt máu vướng trên má nàng. Nàng nhìn thấy Lâm Tịch từ trên lao xuống, nghĩ tới năm xưa ở lăng Bích Lạc này Trương viện trưởng một đêm giết chết thủ lĩnh Tây di thập ngũ bộ, bất giác nghĩ rằng Lâm Tịch thật sự có thiên phú Tương Thần. Có lẽ vì thế mà bao nhiêu sự tức giận trong lòng nàng bỗng nhiên biến mất, thay vào đó là sự kiêu ngạo tột cùng.
Bởi vì người vừa không nói gì với đồng đội của mình, trong nháy mắt xong lên chém đầu thống lĩnh quân địch, khiến cho biên quân Bích Lạc ý chí như sắt thép cũng phải lạnh run chính là người thích nàng, cũng đồng thời là người nàng thích. Sẽ có một ngày, nàng khoác lên người mình tấm áo màu đỏ, trở thành thê tử của hắn.
Cao Á Nam và đám người Khương Tiếu Y, dù thế nào đi nữa thì cũng chỉ là những cô gái chàng trai mới rời khỏi học viện.
Hiện giờ, đối với những người còn lại, tất nhiên sẽ không nghĩ nhiều như Cao Á Nam.
Vào giờ khắc này, Lâm Tịch trầm lãnh và mạnh mẽ xông lên đỉnh vung kiếm chém đầu, khiến cho những người bên dưới cảm thấy vô cùng rung động.
Trên bình nguyên bên dưới, trong chiến trường tràn ngập thi thể, rất nhiều quân sĩ đang thở gấp không thôi, mà lưng của người tu hành trung niên cầm trường kiếm màu vàng cũng bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm. Bởi vì ông ta biết rõ tu vi của Tần Kính Hoàng tuyệt đối hơn mình, mặc dù ông ta có thể nhảy tới trước người Tần Kính Hoàng, nhưng tuyệt đối cũng bị Tần Kính Hoàng giết chết.
Nhưng viên danh tướng tên Tần Kính Hoàng từng giao chiến với quân đội Đường Tàng, không dưới bảy lần dẫn đầu quân đội xông vào trận địa quân địch, thân trúng mười mấy cây tên mà vẫn không chết, sau đó được xưng tụng là Bất tử tướng quân, dĩ nhiên bị một kiếm chém bay đầu như vậy.
Phần lớn Kính Thiên hậu quân đều trấn thủ trên sườn núi cao, bởi vì khoảng cách hai bên khá xa, nhìn khung cảnh bên kia tựa như một ngọn lửa mông lung mơ hồ, nên tất cả mọi người không thấy rõ Tần Kính Hoàng giơ cao loan đao màu vàng, do đó cũng không biết Lâm Tịch vừa rồi đã tung một kiếm chém bay đầu danh tướng Vân tần. Nên mặc dù phát hiện đã xảy ra chuyện gì đó, mọi người vẫn rung động, nhưng sự rung động này lại tương đối nhỏ.
Vì thế, sau một hồi trầm mặc, cả Kính Thiên hậu quân bất giác vui mừng và rung động đến nỗi hoan hô thật to lên, tâm tình vui sướng không gì diễn tả nổi!
"Ầm!"
Sau khi tiếng hoan hô rung trời này vang lên, nhóm quân đội đứng trên bình nguyên và các Khinh kỵ quân đang rút lui mới kịp phản ứng lại, một lần nữa hô to hoan hô ủng hộ.
Nhất là nhóm quân đội đang đứng trên bình nguyên vốn cho rằng mình là bên phải chết trận, hiện giờ tiếng hoan hô của họ càng ẩn chứa sự nhiệt huyết vô hình.
Trong tiếng hoan hô rung trời và ủng hộ đang áp đảo mọi âm thanh khác, Lâm Tịch xông qua Khinh kỵ quân tựa như một tia chớp.
Ngay lúc tiếng hoan hô rung trời đầu tiên vang lên, một viên tướng bên quân địch đã tức giận đến mức muốn phát lệnh.
Nhưng hắn ta vừa mới vung tay lên, lập tức đã bị một tướng lãnh bên cạnh ngăn lại.
Trong lúc hai người dùng lực để kiềm chế người kia, bộ quần áo họ đang mặc bỗng nhiên phát ra những âm thanh rất nhỏ.
Cho đến tận bây giờ, tầng sương mỏng ngưng kết trên người họ khi Cát Tường ra tay mới từ từ rớt xuống.
- Không thể phát lệnh!
Người lấy tay ngăn chặn đồng bạn của mình là một tướng lãnh trung niên có mái tóc hơi bạc trắng. Tuy khuôn mặt vẫn đầy sự sợ hãi, nhưng âm thanh của hắn lại lạnh lẽo và kiên định. Sau khi hét lên một tiếng, hắn dồn dập nói:
- Khinh kỵ quân của đối phương đã rút lui thành công...nếu như cho toàn quân tấn công, tất sẽ mất thể lực...mà hiện giờ tinh thần đã như vậy, chúng ta cần cẩn thận.
Tuy câu nói cuối cùng của viên tướng trung niên này rất khó hiểu, nhưng cho dù là viên tướng trẻ tuổi nhất đang đứng trên sườn núi kia cũng hiểu rất rõ ý tứ bên trong...Trong hình như vậy, nếu như còn liều chết tấn công, sợ rằng sẽ có biến cố xảy ra, rất có thể cả đội quân sẽ bị đánh bại, thậm chí là nguy hiểm đến mức bị tiêu diệt.
Viên tướng bị giữ cánh tay bình tĩnh lại, sức mạnh ẩn chứa bên trong cánh tay hắn ta nhất thời mất hết. Nhưng khi nhìn xuống thi thể của Tần Kính Hoàng đang lăn xuống dưới đất, hắn ta cảm thấy không thể nhịn được, muốn hét lên thật to. Nhưng lý trí nói cho hắn ta biết rằng không thể làm như vậy, nên toàn thân hắn bị ức chế đến nỗi run rẩy không thôi.
...
Trong tối nay, một danh tướng Vân Tần đã cứ như vậy ngã xuống, thối lui khỏi võ đài đế quốc.
Người tu hành trung niên tay cầm trường kiếm màu vàng liên tục hít vào thở ra, đến lúc này ông ta mới chấp nhận đây là sự thật, đồng thời ông ta cũng hít sâu một hơi, sau đấy quát một tiếng thật to.
- Lui!
Tất cả quân sĩ còn sống đang đứng trên bình nguyên bắt đầu lui đi, vận chuyển mười bảy chiến xa Xuyên sơn nỗ, rút lui về phía sườn núi cao mà Kính Thiên hậu quân đang trấn thủ.
Tất cả Khinh kỵ quân nghênh đón Lâm Tịch quay về. Tận mắt nhìn thấy Lâm Tịch một lần nữa đoạt chiến mã khác ở cuối Khinh khải kỵ quân, vung kiếm chém hết phần giáp nặng ở trên lưng chiến mã, sau đấy cưỡi thật nhanh đuổi theo ngay dưới quân kỳ, đội Khinh kỵ quân này nhất thời hoan hô rung trời.
Các quân nhân trong Khinh kỵ quân nhận ra người bị chém chết là Tần Kính Hoàng, bọn họ biết bất kể trận chiến này thắng bại như thế nào, Lâm Tịch và đội Khinh kỵ quân bọn họ nhất định sẽ được ghi lại trong sử sách Vân Tần.
Đây chính là vinh quang cao nhất!
Trong ánh mắt đầy sự cuồng nhiệt và tôn kính của các quân nhân Khinh kỵ quân, đám người Lâm Tịch cưỡi ngựa vượt qua bọn họ, đi song song với đội quân đang rút lui khỏi bình nguyên. Lâm Tịch đưa tay lên, ý bảo mọi người hãy giảm tốc độ lại, giữ vững khoảng cách như bây giờ.
Hiện giờ Lâm Tịch cũng không biết mình đã vô tình chém chết một danh tướng của Văn Nhân Thương Nguyệt. Hắn nhìn đỉnh gò đất ở đằng xa mình vừa mới rời đi, cảm nhận được đỉnh gò đất tối đen đấy không có gì lạ, hắn mới yên tâm thở dốc một hơi. Khương Tiếu Y đang ở bên cạnh biết hồn lực trong người hắn nhất thời đã tiêu hao rất nhiều, cần thời gian để nghỉ ngơi, nên người trẻ tuổi trông rất kiên nghị và lạnh lùng trong mắt nhiều người, không hề giống như những đệ tử học viện Thanh Loan non nót khác, lập tức mang theo trường thương màu đen cưỡi ngựa đi tới trước vài bước, đứng ngay cạnh viên tướng trung niên cầm trường kiếm màu vàng kia, thay Lâm Tịch hỏi thăm quân tình.
- Chúng ta là Kính Thiên hậu quân, đang hành quân ở đây.
- Trục Lộc quân đông giao Bích Lạc, phụng mệnh đi tới đường núi chính, bị quân địch phục kích. Ngoại trừ Thiết Sách quân, rất có thể quân địch còn có viện binh.
Người tu hành trung niên tay cầm trường kiếm màu vàng rõ ràng cũng là một tướng lãnh kinh nghiệm sa trường phong phú, chỉ nói vài câu đơn giản nhưng đã nói rõ ràng quân tình. Trong lúc nhanh chóng nói chuyện với nhau, tướng lãnh trung niên này lập tức nhận ra bọn người Lâm Tịch, Khương Tiếu Y, Cao Á Nam và Biên Lăng Hàm còn rất trẻ tuổi, nhất thời hơi thở trở nên dồn dập, mơ hồ đoán được bọn họ là ai.
Lâm Tịch bình tĩnh trở lại. Khi nhìn thấy hoa văn hình dạng sấm sét trên trường kiếm màu vàng, hắn ta lập tức đoán người tu hành trung niên này hẳn là cường giả xuất thân từ học viện Lôi Đình.
Trục Lộc quân đông giao Bích Lạc nằm ở giữa phía đông lăng Bích Lạc, từ đó đi đến đây quả thật xa hơn bọn họ rất nhiều.
- Ngài tên gì? Có biết bao nhiêu đội quân triều đình vào đây tiếp quản quân đội như chúng ta hay không?
Mặc dù đã từng chiến đấu với học viện Lôi Đình ở Thập chỉ lĩnh, nhưng đối với các cường giả xuất thân từ học viện Lôi Đình, Lâm Tịch lại không có thành kiến. Cho nên, hắn lập tức hành lễ với người tu hành trung niên này, hỏi han.
- Khâu Hàn Sơn, tạm quyền thống lĩnh Trục Lộc quân, từ trung châu tới.
Mặc dù Lâm Tịch còn trẻ, nhưng vì những gì hắn vừa thực hiện thật quá kinh tâm động phách, nên khi thấy Lâm Tịch hành lễ như vậy, người tu hành trung niên này bất giác khom người đáp lễ lại, tiếp theo lắc đầu:
- Chỉ biết có tất cả mười lăm đội ngũ tiến vào, nhưng không biết có bao nhiêu thành công.
Lâm Tịch bất giác cảm thấy thật quá khó khăn. Hắn biết số lượng quân nhân ở lăng Bích Lạc này có đến hơn mười vạn người, được chia làm năm mươi đội quân chính quy phân tán khắp lăng Bích Lạc. Cho dù mười lăm đội ngũ này có thành công tiến vào lăng Bích Lạc, thậm chí là tiếp quản được quân đội được chỉ định, nhưng cuối cùng tình hình của họ vẫn không thể tốt hơn được. Hơn nữa, ai cũng biết sức mạnh mạnh mẽ nhất của Văn Nhân Thương Nguyệt chính là tư quân và môn khách của hắn.
Luật pháp Vân Tần cấm quan viên thành lập tư quân, nhưng quan trọng là Thiên Lang vệ cũng chỉ được coi là môn khách của Văn Nhân đại tướng quân, hơn nữa, điều quan trọng nhất chính là không ai biết số lượng quân đội do chính Văn Nhân đại tướng quân thành lập riêng là bao nhiêu...Đối với những người như Văn Nhân Thương Nguyệt, có những cấm lệnh không còn hiệu lực nữa.
Lâm Tịch tiếp tục điều chỉnh hơi thở của mình, bắt đầu quan sát hơn ba trăm Trục Lộc quân còn sống sót do chính Khâu Hàn Sơn chỉ huy
Ánh mắt của mỗi quân nhân Trục Lộc quân khi nhìn Lâm Tịch đều tràn đầy sự kính sợ và cảm kích, nhưng có một ánh mắt lại rất khác, khiến Lâm Tịch vừa nhìn qua đã nhận ra.
Hắn nhìn người nọ, lập tức kinh ngạc đến nỗi mở to hai mắt. Sau đấy, Lâm Tịch thở nhẹ một hơi, nói tên của người này:
- Hứa Châm Ngôn?
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Lâm Tịch vừa nói xong, Cao Á Nam và đám người Khương Tiếu Y lập tức xoay đầu nhìn qua, cả bọn liền ngây người.
Đúng là Tam công tử Hứa gia Hứa Châm Ngôn.
Bởi vì khi còn ở học viện Thanh Loan, Hứa Châm Ngôn là một Kim Chước rất nổi danh, mà người như vậy lại không biết khiêm tốn, nên hầu như mỗi một đệ tử ở học viện Thanh Loan đều biết tên Tam công tử Hứa gia này.
Ở học viện Thanh Loan, mỗi lần Hứa công tử này xuất hiện đều có người đi theo reo hò ủng hộ, sặc sỡ lóa mắt. Mà hiện giờ, Hứa Châm Ngôn này làm gì có phần nào giống như Hứa tam công tử đấy, hoàn toàn là một người khác.
Sắc mặt hắn tái xám, xương gò má nhô cao ra, đầu tóc đầy bụi bậm, bả vai và phần lưng được dán nhiều băng gạc, trên băng gạc có những vết máu khô không giống nhau. Nhìn một người như vậy, liệu có ai dám nói đây là công tử thế gia, thật không khác gì một tên khuất cái. Bởi vì dáng quá gầy, vành mắt hơi lõm vào bên trong, nên nếu như so sánh với hồi còn ở học viện, trông hắn đã già hơn ít nhất năm sáu tuổi.
Lúc này hắn miễn cưỡng cưỡi trên một chiến mã, ánh mắt nhìn Lâm Tịch đầy sự oán độc không diễn tả được.
Khi nhìn vào ánh mắt của hắn, Lâm Tịch cảm thấy ánh mắt người này so với hồi còn ở học viện càng đầy địch ý và oán độc hơn. Lâm Tịch cảm thấy không hiểu, bất giác nhíu mày lại, nhưng không ngờ Hứa Châm Ngôn lại run rẩy liên tục.
Kể từ lần đầu tiên bị bộ hạ của Văn Nhân Thương Nguyệt ám sát, đoàn người Hứa Châm Ngôn không biết bao lần phải gặp hung hiểm, cuối cùng thành công tiếp quản Trục Lộc quân đông giao Bích Lạc. Ngoại trừ Khâu Hàn Sơn thống lĩnh ra, tính đến nay cả đội ngũ của hắn âm thầm rời khỏi hoàng thành Trung Châu chỉ còn đúng năm người. Sau khi bị thương nặng trong trận ám sát đầu tiên, mỗi ngày Hứa Châm Ngôn đều phải sống trong hoảng sợ. Khi gặp địch thủ, mặc dù thương thế rất nặng, nhưng hắn vẫn phải liều mạng để sống sót.
Vết thương của hắn thủy chung không khép lại, trước khi chuyển biến xấu đến mức sinh mủ, đám người Khâu Hàn Sơn thậm chí phải dùng than nóng để đốt, ngăn cản vết thương hắn biến xấu hơn.
Chuyện duy nhất hắn nghĩ đến hàng ngày chính là liệu có thanh đao hoặc kiếm nào đâm vào người mình hay không, liệu ngày mai mình còn thấy mặt trời mọc hay không. Cho dù là trong giấc mộng, nhiều lần hắn phải đột ngột tỉnh dậy vì ác mộng, cả người bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Từng phút từng giây hắn đều trải qua đau khổ. Đối với hắn, những ngày vừa qua chính là địa ngục và ác mộng vô tận. Mà trong những cơn ác mộng đấy, hắn đều cảm thấy khuôn mặt của ác quỷ đấy lại rất giống với Lâm Tịch.
Bởi vì biết rõ tính cách lãnh khốc đến mức vô tình của Hứa Thiên Vọng phụ thân mình, cho dù đây không phải là Lâm Tịch, hoặc là một người khác, Hứa Châm Ngôn biết rõ Hứa Thiên Vọng cũng đối xử với mình rất lạnh lùng, tuyệt đối sẽ phái mình tới lăng Bích Lạc để thi hành những nhiệm vụ này. Nhưng Hứa Châm Ngôn lại cho rằng bởi vì Lâm Tịch biểu hiện quá tốt, quá ưu tú, khiến phụ thân hắn cảm thấy giữa hắn và Lâm Tịch tựa như lòng sông và nước biển, nên mới đối xử với mình như vậy. Mà Hứa Châm Ngôn thật sự rất thích Tần Tích Nguyệt, hắn vẫn cho rằng nếu như không có Lâm Tịch, Tần Tích Nguyệt tuyệt đối sẽ không dám đám hỏi của Hứa gia, cũng sẽ không khiến Hứa Thiên Vọng cảm thấy mình vô dụng.
Nhiều ngày qua, mặc dù tu vi và ý chí của hắn đã được đề cao rất nhiều, trở thành một người tu hành tàn nhẫn biết cách giết người, nhưng từ trong tiềm thức hắn vẫn cho rằng toàn bộ khổ nạn mình phải chịu bây giờ đều do Lâm Tịch tạo nên, hận ý và sự oán độc trong lòng tất nhiên sẽ càng mãnh liệt hơn trước.
Hơn nữa, vào lúc này đây hồn lực trong người hắn đã mất hết toàn bộ bởi vì trận chiến thảm liệt lúc trước, mà đối với người tu hành, một khi hồn lực mất hết liệu có khác gì một tên khuất cái hay người bình thường. Còn Lâm Tịch lại dùng một kiếm chém chết danh tướng Vân Tần, xuất hiện trong mắt hắn một cách đầy rung động, vậy làm sao hắn có thể bình tĩnh được? Sao có thể khống chế được cảm xúc của mình?
Oán độc, tức giận, cộng thêm sự sợ hãi và khiếp sợ trước thực lực của Lâm Tịch...những cảm xúc này khiến cả người hắn phát run, không thể dừng lại được.
Khâu Hàn Sơn tất nhiên biết Hứa Châm Ngôn là ai, khi nghe Lâm Tịch kinh hô lên như vậy, gọi thẳng tên của Hứa Châm Ngôn, ông ta có thể khẳng định đám người Lâm Tịch từ đâu đến. Nhìn những người trẻ tuổi như Lâm Tịch và Cao Á Nam, ông ta khẽ thở dài một tiếng, nghĩ thầm học viện Thanh Loan quả nhiên bất phàm, có những đệ tử hơn người, không trách được học viện Lôi Đình mặc dù đã có Hoàn Nhan Mộ Diệp và Hạ Lan Duyệt Tịch nhưng vẫn thất bại thảm hại trong trận chiến Thập chỉ lĩnh.
- Lâm Tịch!
Không biết vì nguyên nhân nào, nhưng Hứa Châm Ngôn đang run rẩy bỗng nhiên gọi tên Lâm Tịch.
Biên Lăng Hàm vốn là người nhanh mồm nhanh miệng, hơn nữa, bởi vì tiếp xúc với Đông Vi quá nhiều, nên nàng ta bất giác đã bị lây nhiễm khí chất kiêu ngạo bất tuân của Đông Vi. Khi thấy ánh mắt Hứa Châm Ngôn nhìn Lâm Tịch, bởi vì đang trên đường rút lui nên nàng không nói gì, nhưng đến bây giờ nàng quả thật không nhịn được, bất giác cau mày lại, nhìn Hứa Châm Ngôn, cười lạnh:
- Hứa Châm Ngôn, mặc dù đường đi chúng ta khác nhau, nhưng chúng ta đã cứu mạng ngươi. Cứ cho là ngươi không muốn cảm ơn Lâm Tịch, nhưng ít ra phải khách khí một chút, cần gì phải nhìn Lâm Tịch như vậy?
Nghe thấy Biên Lăng Hàm nói câu này, nhìn những tên Thổ Bao mình vốn xem thường ở học viện, nhưng bây giờ lại còn uy phong hơn mình, Hứa Châm Ngôn bỗng nhiên bình tĩnh lại.
- So với việc được các ngươi cứu...ta thà để không có ai cứu ta, bởi vì...đối với ta đây là một sự nhục nhã khó chịu được. Nhưng mà, có một số việc ta cần phải cảm ơn Lâm Tịch, bởi vì nếu không có hắn, ta sẽ không nhanh chóng học được nhiều việc, suy nghĩ cẩn thận như vậy.
- Ta không biết ngươi nghĩ thế nào.
Biên Lăng Hàm nhìn Hứa Châm Ngôn, trào phúng:
- Ta không biết Lâm Tịch đã làm gì khiến ngươi tức giận, nhưng với bộ dáng ngươi hiện giờ...cho dù không có Lâm Tịch, sợ rằng Tần Tích Nguyệt cũng không thích ngươi được.
- Thật không?
Hứa Châm Ngôn tươi cười, cười rất lạnh lẽo.
Nụ cười của hắn khiến Lâm Tịch bất giác nhíu mày, không phải vì trước giờ hắn luôn có ấn tượng xấu với người này, mà do nụ cười lạnh lẽo của Hứa Châm Ngôn hiện giờ khiến hắn cảm thấy rất khác với Hứa Châm Ngôn khi xưa, ít nhất là tâm tính đã thay đổi hoàn toàn, khó đối phó hơn. Tựa như một con sói còn non nớt, nhưng vì chịu nhiều đau khổ nên đã biến thành một con sói độc.
- Ngươi thấy không?
Ngay lúc hắn cho rằng Hứa Châm Ngôn đã trưởng thành, trở thành một đối thủ có thể uy hiếp đến mình, bất giác phải cau mày lại, thì Hứa Châm Ngôn giơ tay lên, chỉ bầu trời đêm.
Nhìn theo cánh tay của hắn, Biên Lăng Hàm và đám người Khương Tiếu Y nhìn thấy một ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm.
- Ngôi sao này không có bất kỳ quan hệ nào với các ngôi sao khác, nhưng ánh sáng nó tỏa ra lại làm lu mờ đi những ngôi sao khác, tựa như trời đêm chỉ có một ngôi sao...nếu như có người nhìn, vậy có người nào bỏ qua nó mà nhìn những ngôi sao khác không?
- Nhưng dù sao đi nữa, ngươi vẫn thua kém Lâm Tịch.
- Chỉ là hiện tại.
Hứa Châm Ngôn cúi đầu, nói xong câu này liền im lặng.
Trước khi nói chuyện với Lâm Tịch, hắn thấy Lâm Tịch mạnh mẽ, nghĩ đến việc hiện giờ Lâm Tịch có thể dễ dàng giết chết mình, hắn bất giác cảm thấy sợ hãi. Nhưng vào lúc này hắn đã có thể hoàn toàn khống chế nỗi sợ trong lòng mình, ngược lại trong lòng còn có một tâm tính hoàn toàn khác. Ngay thời khắc cúi đầu xuống, hắn lạnh lùng nghĩ: "Phụ thân, ngài đã thích lãnh khốc, ta sẽ trở thành người lãnh khốc mà ngài thích nhất. Bất kể ngài có quan tâm đến việc ta sống hay chết hay không, ta cũng là người của Hứa gia, một khi ta mạnh mẽ hơn, nhất định ngài sẽ rất thích."
Biên Lăng Hàm tất nhiên không thể biết suy nghĩ hiện giờ của Hứa Châm Ngôn. Nàng nhìn Hứa Châm Ngôn một cái, không nói thêm lời nào, nhưng cũng đồng thời cười lạnh với chính mình: "Nếu như tương lai ngươi làm gì xấu với bọn ta, ta bất kể ngươi có phải đồng môn hay không, nhất định sẽ dùng tên bắn chết ngươi."
...
Khinh kỵ quân trở về sườn núi.
Được sự trợ giúp của các chiến mã, mười bảy chiến xa Xuyên sơn nỗ đã được kéo lên đỉnh núi.
Đây là lần đầu tiên Lâm Tịch nhìn thấy loại chiến xa mạnh nhất của Vân Tần. Hắn biết loại chiến xa được cải tiến từ Thủ thành nỗ này hoàn toàn có đủ khả năng để bắn xuyên qua thân thể của Đại quốc sư, mà từ những gì An Khả Y đã nói lúc trước, hắn biết thân thể của Đại quốc sư thật không khác so với Thánh sư, chỉ bởi vì tốc độ phản ứng của Thánh sư quá nhanh, nhanh đến mức người tu hành bình thường khó tưởng tượng được, nên những cây tên do Xuyên sơn nỗ bắn ra đối với họ thật quá chậm chạp, không thể khiến họ bị thương nặng được.
Nhưng chỉ riêng việc Xuyên sơn nỗ đã có thể uy hiếp đến tính mạng người tu hành cấp bậc Đại quốc sư cũng đủ khiến người người phải kinh sợ.
Lâm Tịch quan sát chiến xa Xuyên sơn nỗ.
Hắn thấy bề ngoài Xuyên sơn nỗ được bao bọc lại bởi một buồng xe hình chữ nhật bằng đồng xanh, phần đuôi có xích sắt dài thông ra ngoài, mà ngay phía trước có ba lỗ thủng để bắn tên ra ngoài.
"Ầm!"
Còn chưa kịp nhìn kỹ cấu tạo bên trong của chiến xa mạnh nhất Vân Tần này như thế nào, thì bỗng nhiên tiếng hoan hô và reo hò đã nổ vang khắp sườn núi cao.
- Thần uy!
- Thần uy!
Các quân sĩ trên sườn núi đồng loạt thở mạnh hét to lên, khiến nhiệt huyết người nghe sôi trào, rung động tận tâm can.
Lâm Tịch không hiểu được. Trong lúc xoay đầu liền nhìn thấy tất cả quân sĩ Kính Thiên hậu quân đang nhìn mình, khi nhìn thấy ba tên Giáo quan của Khinh kỵ quân kiểm tra số lượng quân sĩ còn sống sót, hắn mới biết đã có chuyện gì.
Bảy trăm Khinh kỵ quân, sau khi liều chết tấn công quân địch, số lượng quân sĩ si sinh chưa đến năm mươi người.
Hi sinh tất nhiên khiến người nghe phải bi thương, nhưng bên quân địch khi tấn công đã dùng đến năm trăm Khinh khải kỵ quân, đó là còn chưa tính đến số lượng tàn quân biên quân Bích Lạc. Sau khi giết chết hơn hai trăm Khinh khải kỵ quân của quân địch mà đạt được chiến tích như vậy, tất nhiên có thể khiến cho các tướng lãnh biên quân Bích Lạc cảm thấy vô cùng kiêu ngạo.
Hơn nữa, hiện giờ tất cả quân sĩ Kính Thiên hậu quân đều biết người Lâm Tịch đã giết là Tần Kính Hoàng! Biết Tần Kính Hoàng là thống lĩnh Thiết Sách quân!
Cho nên, tiếng reo hò và hoan hô của các biên quân này không thể không vang lên.
Lâm Tịch trầm ngâm một hồi, xoay người nhìn về chiến trường bình nguyên và gò đất đối diện, chậm rãi cúi người theo nghi thức quân đội, dõng dạc nói:
- Vì Vân Tần...vì người đã mất.
Ngay lúc Lâm Tịch xoay người hành lễ, toàn bộ Kính Thiên hậu quân bất giác im lặng, không có một tiếng động.
Sau khi Lâm Tịch nói vang lên, lại nghĩ tới thân phận Tế ti của Lâm Tịch, nhiệt huyết đang dồn nén ngay lồng ngực các Kính Thiên hậu quân bất giác sôi trào, khuôn mặt trở nên nghiêm túc. Hơn nữa, bọn họ cảm thấy cho dù là những quân sĩ bình thường nhất, nhưng Lâm Tịch vẫn tôn trọng họ, nên bọn họ đồng loạt cúi người, nghiêm nghị cất tiếng:
- Vì người đã mất...vì vinh quang!
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Quyển 9: Người về.
Chương 60: Lệ nóng trong đêm tối.
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
- Thật giả dối.
Hứa Châm Ngôn không quan tâm đến việc mình là ai, cứ thế ngồi dưới đất nghỉ ngơi. Nhưng hắn ta cũng đồng thời nghiêng đầu nhìn Lâm Tịch, cười lạnh trong lòng.
Dùng một đội Khinh kỵ quân đánh tan đội Khinh Khải kỵ, đơn thương độc mã dùng một kiếm chém chết danh tướng Vân Tần như Tần Kính Hoàng, có thể nói đây là một việc chỉ xuất hiện trong những câu chuyện cổ tích, bây giờ lại diễn ra trước mặt hắn. Nhưng Lâm Tịch lại tỏ ra rất bình thường, không hề kiêu ngạo, nên Hứa Châm Ngôn mới nói rằng thật giả dối.
Nhưng hắn cũng không hiểu rằng chính Lâm Tịch lại cảm thấy việc này không có gì đáng để kiêu ngạo. Hiện nay, Lâm Tịch không khỏi cảm thấy Văn Nhân Thương Nguyệt thật đáng căm hận, bởi vì hắn biết so với bất kỳ ai, một người có thể khiến cả đế quốc Vân Tần bị xáo động như Văn Nhân Thương Nguyệt luôn luôn có nhiều sự lựa chọn khác hơn. Nếu như là chính Lâm Tịch, liệu hắn có thể vì việc mình không thể trở thành một trong chín nguyên lão hoàng thành Trung Châu, mà làm những việc phải hi sinh rất nhiều tính mạng thuộc hạ như vậy không?
Nhìn những thi thể trên mặt đất, nhìn ngọn lửa dần tàn lụi trên chiến trường, Lâm Tịch khẽ trầm ngâm và suy nghĩ. Tiếp đó hắn thấy giả thiết này không có ý nghĩa, nên hắn không suy nghĩ nhiều nữa. Nhưng hắn có thể khẳng định mình và Văn Nhân Thương Nguyệt là người hoàn toàn khác nhau.
Hắn xoay người lại, chưa kịp nói chuyện quân tình với Khâu Hàn Sơn, lập tức nhìn thấy An Khả Y gật đầu với mình. Vì biết An Khả Y có lời muốn nói, vừa lúc hắn cũng có chuyện cần hỏi, nên hắn lập tức đi thẳng tới chỗ An Khả Y.
Sau khi đi một đoạn đường lên sườn núi cao, An Khả Y dừng chân lại, nhìn Lâm Tịch đang đi cạnh mình, lạnh nhạt nói:
- Ngươi vừa mới giết chết Tần Kính Hoàng.
- Hắn rất mạnh?
Lâm Tịch nhìn An Khả Y, thật thà hỏi:
- Lão sư, hắn nổi tiếng lắm à?
- Ít nhất cũng có thể xếp hạng một trong mười danh tướng biên quân Bích Lạc.
An Khả Y gật đầu, nói:
- Rất nổi tiếng ở Vân Tần.
Lâm Tịch lập tức than thở:
- Không trách được bọn họ lại vui mừng như vậy.
An Khả Y theo thói quen vuốt vài lợn tóc rối về sau tai, tiếp theo nhẹ giọng nói:
- Hắn là thống lĩnh Thiết Sách quân, quân chủ lực của Thiết Sách quân chính là trọng giáp và hồn binh trọng giáp. Hơn nữa, hai phó tướng của hắn là Trần Viên và Hòa Kinh Thứ cũng rất tài giỏi, có thể tự mình ngăn chặn một tướng lãnh lợi hại hơn. Ngoài ra, quân lực của Thiết Sách quân lại hơn ta, chúng ta cố thủ ở đây để giằng co với bọn hắn, như vậy sẽ giúp cho quân đội bạn thuận lợi hơn trên con đường núi chính này.
- Ý của lão sư chính là nếu như liều mạng tấn công...chúng ta chưa hẳn đối phó được bọn họ. Nếu như tiếp tục tiến công, bị bọn họ ngăn lại, người thất bại có thể là chúng ta? Mà nếu chúng ta không đi, bọn họ sẽ giằng co với chúng ta? Dù sao chúng ta cũng có nhiều Xuyên Sơn nỗ, nếu như bọn họ ngoan cố tấn công, ngược lại chúng ta sẽ có cơ hội.
- Đúng vậy.
- Vậy có thể thuyết phục bọn họ không?
- Không có khả năng. Dù là Tần Kính Hoàng, Trần Viên hay Hòa Kinh Thứ, tất cả đều là thuộc hạ trung thành của Văn Nhân Thương Nguyệt, họ sẵn sàng chết vì hắn. Nếu như có khả năng, bên trên đã phái người đi từ trước.
Nghe An Khả Y nói như vậy, Lâm Tịch đột nhiên nghĩ đến một chuyện, đôi mắt không khỏi sáng lên, thấp giọng nói:
- Lão sư, nếu như không thể thuyết phục...vậy hẳn ngài có biện pháp giết chết bọn họ?
An Khả Y gật đầu, rồi lại lắc đầu, cau mày nói:
- Chỉ có thể ra tay một lần...Trừ khi ngươi buộc ta phải ra tay, nếu không, ta sẽ không làm.
Những lời nàng vừa nói rất khó hiểu, nhưng Lâm Tịch lại hiểu...Có lẽ cũng như "Lưu sa" của Công Tôn Tuyền, "Lam hạnh" mà An Khả Y đã sử dụng ở thành Hầu Tước cũng vô cùng trân quý, nàng cũng chỉ có một cành.
- Vậy thì mong lão sư hãy giữ lại, lúc cần thiết hãy sử dụng.
Lâm Tịch nghĩ đến cảnh tượng vô số người dân trong thành Hầu Tước đồng loạt chết hết mà chỉ có một mình hắn còn thấy thật quá đáng sợ, nên hắn hơi sợ hãi, gật đầu nói với An Khả Y.
- Hứa Châm Ngôn có hiềm khích rất lớn với ngươi ư?
An Khả Y gật đầu, tiếp đấy nhẹ giọng hỏi.
Lâm Tịch đường hoàng gật đầu, nói:
- Vô cùng lớn...Hắn và Hứa gia đã không dưới hai lần muốn đệ tử chết.
An Khả Y gật đầu, nói:
- Học viện không quản ân oán của đệ tử bên ngoài.
- Lão sư lại sợ đệ tử kiêng kỵ học viện mà tâm mềm nương tay sao?
Lâm Tịch hiểu ý của An Khả Y, cười cười nói:
- Dĩ nhiên đệ tử sẽ không làm thế...Thật ra đệ tử có thể cho hắn một cơ hội, dù sao cũng không phải đích thân hắn giết chết đệ tử, mà đệ tử và hắn lại là đồng học. Nhưng đệ tử thấy hiềm khích của hắn với đệ tử càng lúc càng lớn, sau này sợ rằng đệ tử buộc phải ra tay...chỉ cần đệ tử có cơ hội ra tay với hắn và Hứa gia, đệ tử chắc chắn không nương tay.
- Đối với hắn như thế, mà đối với người khác cũng như thế.
Lâm Tịch nhìn An Khả, bổ sung câu này.
- Được.
An Khả Y xoay người lại, bắt đầu trở về:
- Ngươi cần minh tưởng tu hành, bổ sung hồn lực.
...
Đêm tối bao phủ cả lăng Bích Lạc.
Ngải Khí Lan đi lại trong đêm đen.
So với Biên Lăng Hàm, vóc dáng người con gái này còn gầy gò hơn, nhưng ẩn bên trong lại là một tấm lòng kiên nghị và ý chí sắt thép mạnh mẽ, phẩm chất quang minh hơn rất nhiều người ở học viện Thanh Loan.
Cho nên, nàng đã được lựa chọn trở thành Thủ dạ giả.
Hiện giờ nàng đi lại trong một dãy núi cạnh con đường núi chính, cả người gần như hòa làm một với bóng đêm.
Cô độc vĩnh viễn là việc khó chịu nhất trên thế gian.
Nhưng nàng thủy chung vẫn yên lặng thừa nhận việc cô độc đi lại trong đêm tối, bởi vì nàng hiểu rằng kể từ lúc lựa chọn như vậy ở trong học viện, nàng phải chấp nhận đối mặt với những việc này.
Khi trước nàng phụng mệnh âm thầm bảo vệ Lâm Tịch và đám người Biên Lăng Hàm. Cho dù là ở biên quan Long Xà vô cùng nguy hiểm, nàng vẫn một mình đi theo bảo vệ Lâm Tịch, cho đến khi gặp phải nữ nhạc công mặc hồng sam và Đông Vi.
Sau khi nhìn thấy những chuyện Lâm Tịch đã làm, nàng càng không hối hận với những gì mình đã lựa chọn.
Nàng cảm thấy ít nhất mình đang giúp Lâm Tịch làm một vài chuyện, nàng cảm giác đó là việc rất ý nghĩa, càng cảm thấy quang minh hơn.
Nhưng đến lúc Lâm Tịch tiến vào lăng Bích Lạc, nàng lại nhận được một mệnh lệnh khác từ lão sư Đông Vi: Nàng không cần phải đi theo Lâm Tịch nữa, mà phải chạy tới khu rừng cạnh con đường núi chính.
Nàng không biết học viện có ý gì, nhưng nàng vẫn theo hẹn đi đến đây, một mình một người.
Nàng theo bản năng đi đến chỗ hẹn đã được đánh dấu trên bản đồ, cho đến khi có một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai nàng.
- Ngươi rốt cuộc đã tới.
Trong tình huống một mình một người đi lại trong khu rừng lớn như vậy, nếu đột nhiên nghe được tiếng người mà không thấy ai, đáng lẽ người nghe sẽ cảm thấy rùng mình, nhưng không biết tại sao sau khi nghe được giọng nói này, Ngải Khí Lan lại không thấy hoảng sợ, nàng chỉ hơi ngạc nhiên dừng lại, sau đó nhìn theo hướng có giọng nói phát ra.
Nàng thấy ở dưới một thân cây lớn, có một người mặc áo bào màu đen dày cộm, không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt người này, giống như đằng sau chiếc áo bào đấy là một bóng tối sâu thẳm.
- Ông?
Khi nhìn thấy người mặc áo bào đen dày này, trái tim vốn lạnh như băng của Ngải Khí Lan đột nhiên nóng lên.
- Hai vật này cho ngươi.
Người đang khoác chiếc áo bào đen che hết cả khuôn mặt mình đấy dường như đang tươi cười, sau đấy có hai vật bay ra đến trước mặt Ngải Khí Lan.
Ngải Khí Lan theo bản năng đón lấy.
Nàng cảm thấy rất nặng, tiếp đấy thấy có một sợi xiềng xích hình dạng cự xà rất dài, mà sợi xiềng xích này lại do vô số sợi xiềng xích màu bạc vảy rắn có những hoa văn trên bề mặt tiếp nối mà thành. Sau đấy, nàng nhìn qua vật thứ hai bên tay kia, đó là một quyển sách mỏng.
Tuy chưa nhìn nội dung cuốn sách này, nhưng dựa vào những hoa văn huyền ảo được khắc trên hồn binh xiềng xích cự xà màu bạc này, nàng có thể cảm thấy đây là hai vật rất trân quý.
Bởi vì gần đây nàng hiếm khi nói chuyện với người khác, hoặc bởi vì nàng không biết người này là ai, nhưng đối phương lại cho nàng hai bảo vật như vậy, nên nàng không khỏi hỏi:
- Vì...vì...vì sao lại cho ta?
- Bởi vì ta sắp chết.
Người mặc áo bào đen không thấy rõ dung mạo cười lên, trả lời:
- Bởi vì ta rất hài lòng với cô.
Ngải Khí Lan không khỏi sợ hãi, kinh ngạc hỏi tiếp:
- Ông...ông làm sao vậy?
- Ta bị đại cung phụng triều đình Nghê Hạc Niên đánh trọng thương...không thể chống đỡ được nữa, cho nên mới bảo cô tới đây..Mặc dù cô nhận truyền thừa của ta, nhưng ta không hi vọng cô đi theo con đường của ta, cô có thể tự mình lựa chọn...Nếu như...dĩ nhiên nếu có cơ hội, sau này có thể giúp ta đánh một trận với Nghê Hạc Niên được...ta sẽ vui hơn.
Người mặc áo bào màu đen này ôn hòa nói, âm thanh càng lúc càng nhỏ hơn.
Ngải Khí Lan suy nghĩ một chút, chợt ngừng thở, kinh hô:
- Ông...ông là Ám tế ti?
Người mặc áo bào đen tựa hồ cười khẽ một tiếng, tựa như tiếng quỷ hồn, nhưng lại đầy sự kiêu ngạo và không hối hận.
Sau đó khu vực bị bóng đêm bao phủ đấy im lặng, không còn tiếng động nào.
Hai tay Ngải Khí Lan run nhẹ.
Nàng không nhận ra người này, chưa từng thấy mặt người này, chẳng qua hai bên mới chỉ nói với nhau vài câu, nhưng ngay lúc đấy, lệ nóng trong mắt nàng không khỏi tuôn rơi.
Từng giọt từng giọt lệ nóng không ngừng lăn xuống gò má, nhiễu xuống sợi xiềng xích cự xà màu bạc khổng lồ đang ở trong tay nàng.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Trời đã gần sáng.
Nhân vật số hai của biên quân Bích Lạc - Trình Ngọc, sau một đêm không ngủ, vẫn đang âm trầm đứng trước bản đồ bằng cát, suy nghĩ quân tình và chiến cuộc tiếp theo sẽ ra sao.
Hiện giờ, bản đồ bằng cát trước mặt hắn, vị trí những lá cờ nhỏ ở phía đông lăng Bích Lạc đã hoàn toàn thay đổi so với hôm qua.
Có sáu lá cờ nhỏ màu đen bao vây con đường núi chính, hiển nhiên đây là sáu đội quân được phái đến nhằm ngăn chặn đại quân Vân Tần xâm nhập vào.
Trên bản đồ bằng cát này vốn có bảy lá cờ màu đỏ, nhưng hiện giờ chỉ còn năm, tất cả đều tụ tập ở vùng đất tiếp giáp Tụ Bảo Bồn và con đường núi chính. Mà xung quanh lại có khoảng mười ba lá cờ màu đen khác tạo thành một vòng tròn khép kín, lộ vẻ bên màu đỏ và bên màu đen chuẩn bị quyết chiến với nhau.
Không biết là đang nghĩ tới nan đề nào, chân mày Trình Ngọc bất giác cau lại, càng lúc càng chặt.
Màn cửa doanh trướng bị vén lên, gió nhẹ từ bên ngoài thổi vào trong. Trình Ngọc nhất thời lộ vẻ tôn kính và vui mừng, hắn ta xoay người lại, khom mình hành lễ với người vừa bước vào:
- Đại tướng quân.
Cả lăng Bích Lạc này, người có thể khiến Trình Ngọc thi lễ như vậy chỉ có một, chính là Văn Nhân đại tướng quân Văn Nhân Thương Nguyệt.
Văn Nhân Thương Nguyệt với đôi mày rậm, thân thể khôi ngô khẽ đưa tay vuốt cằm, rất tiêu sái đi tói trước bản đồ bằng cát. Mới chỉ nhìn lướt qua một cái, giống như nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng Trinh Ngọc, hắn ta xoay đầu nhìn Trình Ngọc vẫn đang cau mày đứng cạnh bên, trực tiếp nói:
- Người Tây di sẽ không tới, có chùa Bàn Nhược nhúng tay, ta không giết được Cốc Tâm Âm.
Trình Ngọc rất hiểu những lời này có nghĩa gì, sắc mặt hắn ta khẽ tái nhợt, không nói gì cả, chỉ lẳng lặng gật đầu.
- Trong lòng ngươi còn có điều gì chưa rõ?
Văn Nhân Thương Nguyệt nhìn hắn, bình tĩnh nói.
Trình Ngọc biết Văn Nhân Thương Nguyệt không muốn lãng phí thời gian, mà hắn cũng không muốn lãng phí thời gian, nên sau khi nhìn thoáng qua bản đồ bằng cát, hắn liền trầm giọng nói:
- Mạt tướng nghĩ mãi không hiểu, đối phương chỉ có năm quân, quân lực không thể so sánh với mười ba đội quân chúng ta đã phái ra, tại sao còn bày trận quyết chiến với chúng ta ở đường núi chính?
- Ngươi phải biết rằng mặc dù đám quân địa phương tài trí bình thường kia có dũng khí đối địch với chúng ta...nhưng từ lúc bắt đầu đến nay, hoàng đế và chín lão già kia chưa từng có ý định điều động đại quân quyết chiến với chúng ta. Nếu như ngoan cố đến mức muốn tiêu diệt cả lăng Bích Lạc chúng ta, sợ rằng ít nhất có một nửa quân đội Vân Tần bị chúng ta đánh trọng thương đến mức không thể phục hồi được.
Văn Nhân Thương Nguyệt lạnh nhạt nhìn Trình Ngọc, trong âm thanh bình thản lại có tự tin và uy nghiêm không thể diễn tả được:
- Hoàng đế Vân Tần và chín lão già kia căn bản không thể chấp nhận chuyện hai mươi ba vạn quân bị thương vong, cho nên, ngươi không cần lo lắng đến việc có đại quân Vân Tần mạnh mẽ tiến vào lăng Bích Lạc. Bọn họ làm như vậy là cố ý muốn dẫn nhiều tướng quân của chúng ta đến hội chiến. Trong mấy đội ngũ của bọn họ, nhất định có một người quan trọng đến mức có thể nháy mắt thay đổi cả chiến cuộc.
Trình Ngọc cảm thấy khiếp sợ, bất giác nói:
- Ý của ngài là kẻ địch đang cố ý dẫn dụ nhiều đội quân của chúng ta, sau đó trong bọn họ có một người có thể nhanh chóng làm tan rã sĩ khí quân đội chúng ta, hoặc là trực tiếp khiến quân đội chúng ta quy hàng?
Đột nhiên hắn nghĩ tới một việc không thể xảy ra, kinh hô:
- Chẳng lẽ là ngự giá thân chinh?
- Nếu nói trưởng công chúa tới thì còn được, Trưởng Tôn Cẩm Sắt ư? Hắn muốn khai sáng một cơ nghiệp vạn năm không sụp, so với bất kỳ ai còn tiếc mạng hơn, sao có thể đến đây?
Văn Nhân Thương Nguyệt trào phúng nói:
- Trưởng công chúa chỉ là nữ lưu, chỉ có tên thái tử chưa bao giờ xuất hiện kia mới có thể khiến bộ hạ của ta phải mất tinh thần.
- Thái tử?
Trình Ngọc cảm thấy lạnh lẽo, hắn tất nhiên hiểu một người tương lai làm hoàng đế Vân Tần sẽ có uy tín và sức hiệu lực lớn như thế nào. Một người như vậy nếu để lộ thân phận trong đại quân, tất nhiên sẽ khiến nhiều quân nhân mất ý chí.
- Mạt tướng cần tránh hội chiến? Tìm cách lần lượt đánh bại họ?
Trình Ngọc hiểu rõ trong tình huống hội chiến hai bên như vậy, cho dù bên mình có quân lực gấp ba lần đối phương, nhưng một khi quân sĩ mất ý chí và tinh thần, kết quả cuối cùng vẫn là thảm bại. Theo như hắn nghĩ, nếu thật sự là do thái tử lĩnh quân, một khi hai bên giao chiến, tỷ lệ thất bại của họ sẽ tăng lên ít nhất tám phần.
Một khi trận chiến này thất bại, toàn bộ phía đông lăng Bích Lạc phải giao cho đối phương, không những một phần ba quân lực lăng Bích Lạc tan rã, bị đối phương lợi dụng, mà con đường núi chính và cửa khẩu tiến vào lăng Bích Lạc cũng hoàn toàn mở rộng cho đại quân Vân Tần và người tu hành. Cứ như vậy, biên quân Bích Lạc sẽ không còn cơ hội chiến thắng.
Nói cách khác, chính vấn đề hắn suy nghĩ mãi vẫn không hiểu lại là yếu tố quyết định cả đại chiến.
Nếu như Văn Nhân Thương Nguyệt không trở lại, khoảng hai hoặc ba canh giờ nữa đại chiến sẽ xảy ra. Nghĩ đến đây, tuy mới chỉ nói hai câu trong thời gian ngắn, nhưng lưng hắn đã đổ đầy mồ hôi lạnh, ngay cả trên chóp mũi cũng có mồ hôi nhỏ đọng lại.
- Ngươi vẫn sai.
Văn Nhân Thương Nguyệt lắc đầu:
- Căn bản không cần đổi, ta đang muốn ngươi làm như vậy, muốn ngươi phải làm theo ý của bọn hắn: đại quân hội chiến với bọn họ, sau đó ép người này phải hiện thân. Ngươi chỉ cần làm tốt những việc này, chờ đến khi ta ra trận, mới bắt đầu hội chiến.
Suốt cả đời mình Trình Ngọc không biết đã bao nhiêu lần chỉ huy chiến trận, nhưng chưa có lần nào kinh tâm động phách như lần này. Hắn không kịp lau mồ hôi hột, chỉ gật đầu, hít sâu một hơi hỏi:
- Tướng quân muốn giết thái tử ngay trên trận?
- Đây là một trong hai chuyện ta nhất định phải làm.
Văn Nhân Thương Nguyệt tươi cười.
Bởi vì hắn mạnh mẽ và uy nghiêm, nên nụ cười trên khuôn mặt hắn lộ vẻ kỳ lạ và kinh tâm động phách vô cùng. Hắn nhìn Trình Ngọc, cười nói:
- Trưởng Tôn Cẩm Sắt chỉ có một đứa con trai này, hơn nữa hắn ta đã sớm xác định sẽ truyền ngôi vị hoàng đế của mình cho người này, cho thấy hắn ta rất thương và kỳ vọng con trai mình. Ta muốn xem một khi ta giết thái tử, Trưởng Côn Cẩm Sắt sẽ nổi điên như thế nào...Chuyện như vậy nhất định rất thú vị, nhất định rất đáng xem.
- Đây vốn là cuộc chiến giữa ta và hoàng thành Trung Châu...Xét đến cùng, là muốn xem thử biên quân Bích Lạc rốt cuộc kính sợ và trung thành với ta hơn, hay là kính sợ và trung thành với thái tử hơn.
Văn Nhân Thương Nguyệt lắc đầu, cười nói:
- Nếu như Trưởng Côn Cẩm Sắt đích thân tới, có lẽ sẽ chính xác hơn.
Thấy Văn Nhân Thương Nguyệt nói nhiều hơn trước, mà ẩn ý cũng nhiều hơn trước, Trình Ngọc có thể cảm giác rõ ràng là Văn Nhân Thương Nguyệt đang rất kích động. Hắn hít sâu một hơi, nói:
- Mạt tướng và tướng quân cùng đi.
- Được.
Văn Nhân Thương Nguyệt nhìn hắn một cái, gật đầu:
- Nếu như mấy lão già Trung Châu kia đã nghĩ ra mưu kế âm hiểm như vậy, sắp đặt mọi thứ từ trước, vậy chúng ta tất nhiên phải dốc sức đánh một trận.
...
...
Trời sáng dần.
Lâm Tịch bị những tiếng động khác thường đánh thức. Ngay lúc mở mắt ra, hắn thấy đám người Cao Á Nam đang đi tới chỗ mình. Mà nhìn từ đây ra ngoài, hắn có thể thấy có rất nhiều khói mù bụi bặm đang bốc lên.
- Thiết Sách quân chủ động rút lui, dường như là tiến về đường núi chính.
Khương Tiếu Y nhanh chóng nói quân tình hiện giờ cho Lâm Tịch biết.
Lâm Tịch đứng dậy, nhanh chân bước đến trước người Mạnh Túc, khom mình lĩnh giáo:
- Mạnh đại nhân, ta không biết khi trước ngài có chức vụ gì, nhưng đạo trị quân ngài hẳn hiểu hơn ta. Với quân lực của Thiết Sách quân, nếu như chúng ta phải đuổi theo, vậy thì cần giữ khoảng cách bao nhiêu để bảo đảm an toàn?
Mạnh Túc nhất thời giật mình. Hiện giờ ai ai cũng biết Lâm Tịch là một tướng tinh sáng chói đang xuất hiện trên võ đài Vân Tần, mà thông thường những nhân vật thiên tài như vậy rất tự tin và cao ngạo, nhưng Lâm Tịch lại khiêm nhường thủ lễ như vậy...đây chính là điều khiến ông ta cảm thấy Lâm Tịch bất phàm, bất giác tôn kính Lâm Tịch hơn.
- Quân lực Thiết Sách quân mạnh mẽ chủ yếu là nhờ hồn binh trọng khải.
Ông ta lập tức khom người đáp lễ, nhẹ giọng giải thích cặn kẽ:
- Hồn binh trọng khải, dưới Quốc sĩ không thể phá. Ba mươi bộ hồn binh trọng khải cùng tấn công, sợ rằng tất cả người tu hành chúng ta cũng không thể ngăn cản, thất bại thảm hại...Nhưng hồn lực người tu hành bình thường chỉ đủ duy trì hồn binh trọng khải trong thời gian ngắn, cho dù chạy hết tốc độ, cũng chỉ có thể duy trì trong một ngàn bước, khi đấy hồn lực của người tu hành sẽ mất hết. Cho nên, điều duy nhất chúng ta cần phải suy nghĩ hiện giờ là uy lực của hồn binh trọng khải, cần giữ khoảng cách một ngàn bước.
Lâm Tịch không do dự gật đầu, nói:
- Ta muốn xua quân đuổi theo, ngài thấy thế nào?
Mạnh Túc nhẹ giọng nói:
- Theo ta đây là lựa chọn tốt nhấ...Còn đội quân bạn kia lại muốn tới đường núi chính...nhất định ở đấy sẽ có một trận đại chiến.
Lâm Tịch không chần chừ nữa, lập tức phát lệnh truyền xuống dưới, toàn bộ Kính Thiên hậu quân tốc lực đuổi theo Thiết Sách quân.
...
Thời gian dần trôi qua, sắc trời lăng Bích Lạc đã sáng hẳn.
Sương mù bị ánh mặt trời đỏ chói xua tan, để lộ một đội biên quân Bích Lạc đang kéo theo mấy chục chiếc Xuyên sơn nỗ tiến vào khu vực đường núi chính.
Đang kéo những chiếc Xuyên sơn nỗ này không phải là chiến mã bình thường, mà là những con mãnh hổ khổng lồ màu trắng!
Tại những bộ phận quan trọng như đầu và bụng của loài mãnh hổ khổng lồ màu trắng còn mạnh mẽ hơn những chiến mã thượng đẳng này được khoác lên một bộ giáp màu vàng. Khi ánh mặt trời chiếu xuống, bộ giáp màu vàng ấy khẽ phát sáng, để lộ khí tức uy nghiêm làm lòng người kính sợ.
Thấy đội ngũ này đến, thấy trong đại quân có hơn mười quân kỳ màu xanh thêu chữ "Trình" đang bay phất phới, các viên tướng lãnh của những đại quân vốn đã đến từ sớm và đóng trại trên một bãi đất cách đấy không xa bỗng nhiên vui mừng, đôi mắt tràn đầy sắc thái điên cuồng.
Bọn họ biết Trình đại tướng quân đã tự mình dẫn Mãnh hổ quân đến lâm trận dốc chiến!
Mãnh hổ quân đi về phía trước, tiến thẳng vào con đường nằm chính giữa mười đội quân đã tụ tập trên bình nguyên, sau đấy dừng lại trên một sườn đất có độ cao hơn năm mươi bước.
Một chiếc chiến xa màu vàng được tám con mãnh hổ mặc giáp vàng kéo đi tiến tới vị trí đầu tiên.
Cửa chiến xa mở ra, Trình Ngọc mặc giáp vàng, sau lưng khoác một áo choàng màu vàng xuất hiện trong tầm mắt tất cả biên quân Bích Lạc.
Bởi vì đang mặc chiến giáp và nón trụ màu vàng, nên khuôn mặt hắn ta trông rất nổi bật, lộ vẻ hơi trắng nõn. Nhưng ngay bước đầu tiên ra khỏi xe, tất cả phù văn trên người hắn bỗng phát sáng. Một luồng sáng màu vàng gồm có mười ngôi sao nhanh chóng xoay tròn trước người hắn, nguyên khí bàng bạc từ trong người hắn bắn ra ngoài, nhanh chóng tạo thành một con mãnh hổ màu trắng khổng lồ có hai trắng ngay trước người, rõ ràng như thực chất.
"Ầm!"
Một tiếng nổ lớn vang lên, trong trời đất chợt xuất hiện tiếng hoan hô và rống to như dời núi lấp bể.
Cao thủ chính là cao thủ, tuy chỉ đứng đấy, không nói lời nào, nhưng mới chỉ hiển lộ chút sức mạnh đã khiến khí thế đại quân tăng lên đỉnh điểm.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Bên Trình Ngọc có hơn mười đội quân hội chiến, số lượng quân sĩ đến hơn mấy vạn.
Bởi vì nếu như cử một đội quân ra rất dễ bị đối phương đồng loạt tiến công, dẫn đến tiêu diệt từng bộ phận, nên hiện giờ hai bên đang tạo thành thế giằng co với nhau.
Khi đến gần trưa, Trình Ngọc không cần dùng đôi mắt ưng vẫn có thể nhìn thấy hoa văn trên những quân kỳ đang tung bay trong đại quân đối phương, nhìn thấy rõ ràng ánh sáng phản chiếu trên binh khí và áo giáp đối phương.
Đồng thời, hắn cũng có thể khẳng định đối phương nhìn thấy rõ mình.
...
Trong đại quân có long kỳ màu hoàng kim bay phất phới, Trần Mộ và hơn mười tướng lãnh khác đang đứng trên một lầu gác được xây tạm. Ngay lập tức bọn họ nhìn thấy trong đại quân hùng mạnh đứng đối diện có một chiếc chiến xa màu vàng chạy ra ngoài, thấy Trình Ngọc từ bên trong xuất hiện, tuy chỉ đứng yên nhưng đã lập tức làm cho khí thế quân địch tăng lên đỉnh điểm.
- Đây chính là Phi Hổ tướng quân Trình Ngọc?
Trần Mộ đứng từ xa nhìn Trình Ngọc đỉnh thiên lập địa, tấm áo choàng màu vàng tung bay như cờ xí, nhẹ giọng than thở:
- Nhân tài Vân Tần ta xuất hiện lớp lớp, Trình Ngọc tướng quân lại uy phong như vậy, chỉ tiếc...
Nói đến hai chữ "chỉ tiếc", Trần Mộ không nói thêm gì nữa, nhưng tất cả tướng lãnh đứng sau hắn đều hiểu rõ ý nghĩ của hai chữ này.
Cuối đường chân trời tựa như có tiếng sấm truyền đến.
Một gã giáo quan nhanh chóng nhận quân tình, cấp báo:
- Thiết Sách quân từ bên hông kéo đến, phía bên phải có Kính Thiên hậu quân đuổi theo.
- Kính Thiên hậu quân? Hắn cũng đến rồi...
Trần Mộ khẽ mỉm cười, nhìn Đỗ Chiêm Diệp một cái, nhẹ giọng tự nói.
Ngoại trừ Đỗ Chiêm Diệp, tất cả tướng lãnh và người tu hành xung quanh đều không hiểu được, không biết "hắn" mà Trần Mộ vừa nói là ai.
- Cũng đến giờ rồi.
Trần Mộ không dừng lại, bình tĩnh nhìn đội quân địch đông như một mảng thủy triều màu đen đang che kín cả sườn núi cao đối diện và bình nguyên cạnh đó, bắt đầu bước chân.
Tất cả tướng lãnh đứng cạnh Trần Mộ đều hiểu rõ sau khi Trình Ngọc xuất hiện, sĩ khí quân địch đã tăng lên đỉnh điểm, bất cứ lúc nào đối phương cũng có thể tấn công, hiện giờ đúng là lúc phải hành động. Nhưng bọn họ cũng đồng thời biết đây chính là thời điểm quyết định thắng hay bại, nên tâm tình hiển nhiên rất lo sợ.
- Khởi!
Từng tiếng quân lệnh sắc lạnh nhất thời liên tiếp vang lên trong đại quân. Chỉ trong một khoảnh khắc, không khí trên bình nguyên tựa như đã đông cứng lại, tràn đầy mùi máu tanh.
Trần Mộ lên ngựa, chạy thẳng tới phía trước.
Đỗ Chiêm Diệp luôn đi theo cạnh hắn lần này lại không đi cùng, bởi vì nàng biết mình không thể giúp được gì. Có lẽ vì quá lo lắng và khẩn trương, nên sắc mặt nàng hơi tái nhợt, đôi môi không ngừng run rẩy.
Một nam tử trung niên mặc áo vải màu xám tro bình thường ban đầu đứng ở dưới lầu gác bình tĩnh đi theo Trần Mộ.
Chỉ trong nháy mắt, nam tử trung niên mặc áo vải đang cưỡi trên lưng ngựa trông rất bình thường này tựa như trở nên cao lớn vô cùng, tản phát ra một khí thế hiếm ai sánh kịp, thể hiện phong thái đại tông sư.
Không có ai biết tên họ cũng như thân phận của nam tử trung niên tướng mạo bình thường này, nhưng hiện giờ ai cũng nhìn thấy được sự bất phàm của hắn.
Trần Mộ cũng chỉ mặc một bộ quần áo vải bình thường.
Đây là lúc thế trận hai bên giằng co, nhưng bỗng nhiên có hai người cưỡi ngựa xông ra như vậy tất nhiên sẽ khiến mọi người chú ý tới. Mấy vạn quân sĩ hai bên đều nhìn Trần mộ và nam tử trung niên phía sau hắn. Ngoại trừ rất ít người bên cạnh Trần Mộ và Trình Ngọc ra, không có ai biết hai người này cố tình cưỡi ngựa xông lên trước như vậy là có ý gì.
- Đã bắt đầu.
Trình Ngọc lạnh lùng tự nói với mình.
Hắn không phát bất kỳ quân lệnh nào, chỉ lặng lẽ xoay đầu lại nhìn qua buồng xe một chiếc chiến xa màu vàng ở phía sau, lặng lẽ đến mức không có ai chú ý đến hành động này của hắn.
Quân đội hai bên tựa như hai cơn thủy triều màu đen.
Hai chấm đen di chuyển đến giữa hai cơn thủy triều màu đen.,
Lúc này, Thiết Sách quân đã mất thống lĩnh từ bên hông đi đến cũng mơ hồ nhìn thấy hai chấm đen xuất hiện giữa hai cơn thủy triều màu đen.
Các quân sĩ trong Thiết Sách quân không beiets hai người này chính là yếu tố quan trọng quyết định thắng bại cả lăng Bích Lạc, chỉ biết rằng đại chiến đã mở màng, nhất thời tất cả quân sĩ Thiết Sách quân ngừng thở, hít sâu một hơi.
Cũng ngay lúc đó, cách Thiết Sách quân khoảng hơn một ngàn bước, Lâm Tịch và Kính Thiên hậu quân có thể nhìn thấy rõ đại quân bạn và địch ở đằng xa, nhưng lại không thấy rõ hai chấm đen kia lắm.
Trong chiếc chiến xa màu vàng đằng sau Trình Ngọc, Văn Nhân Thương Nguyệt lông mày đen như mực, môi hồng như son đang ngồi yên lặng. Đối diện hắn còn có một cô gái xinh đẹp mặc quần áo cao sang, tây cầm một chiếc đàn tỳ bà bằng ngọc thạch.
Đây là một buồng xe được phong kín lại, chỉ có một chút khe hở nhìn giữa những tấm ván đóng chặt với nhau, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào trông như một lưỡi dao mỏng sắc liệm, căn bản không thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài. Nhưng Văn Nhân Thương Nguyệt lại tựa như biết mọi việc đang xảy ra bên ngoài, bỗng nhiên nói với cô gái xinh đẹp cao sang bên cạnh:
- Gãy cho ta nghe một khúc Tướng quân hành.
Mười ngón tay trắng noãn như ngọc của cô gái xinh đẹp này bắt đầu chuyển động.
Ở ngoài buồng xe, dưới sự chỉ huy của các tướng lãnh, những chiếc Xuyên sơn nỗ lập tức được điều chỉnh, các cây tên to như cánh tay lớn được lắp vào chiến xa. Nhưng điều khiến viên tướng chỉ huy và hơn mười quân sĩ chịu trách nhiệm lắp tên theo mệnh lệnh của Trình Ngọc phải khó hiểu chính là Trình Ngọc lại ra lệnh cuối đuôi mười cây tên ấy phải nối thêm một sợi dây thép dài, mảnh và chắc chắn. Sợi dây này sẽ nối đuôi của cả mười cây với nhau, sau đấy cột chặt vào mặt trước buồng xe chiến xa màu vàng ngay đấy.
Ngay lúc bọn họ kinh nghi, bỗng nhiên có tiếng đàn tỳ bà đầy khí tức sát phạt từ bên trong vang lên.
...
Chiến mã của Trần Mộ bắt đầu đi chậm lại.
Vị trí của hắn và nam tử trung niên mặc áo vải đằng sau nằm ngay chỗ hai quân đang giằng co.
- Văn Nhân Thương Nguyệt...không biết ngươi có ở đây hay không.
Trần Mộ dừng lại chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Trình Ngọc trên sườn núi cao, bình tĩnh tự nói với mình.
Không có ai có thể khinh thường sự mạnh mẽ của Văn Nhân Thương Nguyệt.
Hắn tất nhiên sẽ không khinh thường Văn Nhân Thương Nguyệt.
Nhưng theo hắn, cho dù Văn Nhân Thương Nguyệt có ở đây cũng không thể thay đổi được gì.
Trừ khi Văn Nhân Thương Nguyệt có thể giết chết hắn trước khi hắn kịp mở miệng nói mình là ai, nhưng hiện giờ khoảng cách giữa hắn với quân đội đối phương là hơn 1500 bước. Với khoảng cách như vậy, trên thế gian này không có bất kỳ loại vũ khí nào có thể uy hiếp được tính mạng của hắn cũng như nam tử trung niên mặc áo vải hộ vệ phía sau.
Bởi vì mặc dù nam tử trung niên mặc áo vải này không nói tên mình, nhưng hắn lại giống như Nghê Hạc Niên, đều là cung phụng triều đình ở núi Chân Long trong hoàng thành Trung Châu.
Dưới sự quan sát của mấy vạn đại quân, Trần Mộ dừng lại, chậm rãi đưa tay ra.
Hắn đưa tay về trước đại quân Bích lạc, giống như đang chào hỏi người nhà mình. Hắn kêu một tiếng rất nhỏ, nhưng khuôn mặt vẫn rất bình tĩnh. Hồn lực trong cơ thể hắn điên cuồng vận chuyển đến ngay cánh tay này. Tuy bên ngoài rất bình tĩnh, nhưng hiện nay hắn đang điên cuồng sử dụng hồn lực, thậm chí ngay trong nháy mắt đấy còn xé rách một vài huyết mạch trên cánh tay. Một lát sau, ở ngay đầu móng tay của cánh tay này, những giọt máu tươi phiêu tán ra bên ngoài.
Trong máu tươi hắn có những tia sáng màu vàng óng, từ trong người hắn có những tiếng nổ kỳ dị vang lên, mà trời đất trước người hắn mơ hồ có những ánh hoàng kim muốn hiển lộ, tựa như ngay trong nháy mắt sẽ hóa thành sấm sét, kết lại thành một mành lưới màu hoàng kim.
Nam tử trung niên mặc áo vải trầm lãnh chờ đợi, hắn biết chỉ sau một tíc tắc nữa, trên bình nguyên màu xanh này sẽ xuất hiện một hình ảnh khiến người nhìn phải rung động.
Nhưng ngay thời khắc đấy, Trình Ngọc vẫn trầm tĩnh như nước bỗng nhiên hành động. Ánh mắt hắn ta trở nên sắc bén, cánh tay dứt khoát phất mạnh xuống dưới.
- Bắn!
Viên tướng lãnh phụ trách các chiến xa Xuyên sơn nỗ quát lên chói tai.
Trong tiếng ma sát dữ dội của kim loại, cửa buồng xe của chiến xa màu vàng sau lưng Trình Ngọc đột nhiên mở ra. Một bóng người trầm ổn như núi xuất hiện, vươn tay chộp lấy sợi dây nối với các cây tên.
"Ầm!"
Không khí bị chấn động.
Thân thể hắn phát ra tiếng động lớn.
Âm thanh bắn của Xuyên sơn nỗ vô cùng lớn, trong nháy mắt hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Nhưng khoảng thời gian này thật sự quá ngắn, mà động tác của bóng người trầm ổn như núi kia lại quá nhanh. Trong lúc ánh mắt mọi người tập trung lên chiếc chiến xa màu vàng này, mười mấy cây tên kia đã bắn ra với một tốc độ vô cùng khủng khiếp, tạo thành một luồng khí lưu màu trắng, xuyên qua cả trời đất, bắn thẳng tới vị trí của Trần Mộ. Mà người từ trong buồng chiến xa màu vàng đi ra đã vươn tay nắm lấy sợi dây mảnh, cả người phát ra ánh sáng, được mười mấy cây tên khổng lồ kéo theo, tựa như phi hành trong không trung!
Phi hành trên không trung với một tốc độ khủng khiếp!
Tất cả mọi người căn bản không thấy rõ mặt mũi người này, nhưng khí tức của người này, thân thể sắt đá của người này lại khiến mấy vạn đại quân biên quân Bích Lạc kích động, đầu óc vang lên oong oong, gần như đồng loạt kinh hãi thét lên:
- Văn Nhân đại tướng quân!
Nam tử trung niên mặc áo vải phía sau Trần Mộ giật mình.
Ở nơi xa, Lâm Tịch đang thống lĩnh Kính Thiên hậu quân cũng nheo mắt lại.
Lúc trước, bởi vì địa hình ở đây quá bằng phẳng, tầm mắt hắn tất nhiên không thể vòng qua những nơi có địa thế quá cao để nhìn thấy rõ chỗ đứng của đám người Trình Ngọc.
Nhưng vào giờ khắc này, dưới ánh mặt trời chói chan, hắn có thể nhìn thấy rõ mọi vật bay trên không trung. Mà hiện giờ Văn Nhân Thương Nguyệt lại đang tỏa sáng rực rỡ, tựa như một ngôi sao đột nhiên xuất hiện.
- Văn Nhân Thương Nguyệt!
Không hiểu tại sao bốn chữ này lại đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn.
Trước đó Lâm Tịch chưa từng nhìn thấy Văn Nhân Thương Nguyệt, nhưng hiện giờ hắn có thể khẳng định bóng người đang phi hành trên không trung tựa như một ngôi sao kia chính là Văn Nhân Thương Nguyệt!
Bởi vì bóng người đó tạo cho hắn một cảm giác vô cùng mạnh mẽ, tựa như một ngọn núi bằng sắt đúc.
Xuyên sơn nỗ kéo người đi như bay về phía trước là một lý lẽ rất dễ hiểu, nhưng sức mạnh của mười mấy cây tên đồng loạt bắn ra mạnh như thế nào? Sẽ làm cho cánh tay đau đớn như thế nào?
Lâm Tịch có thể khẳng định cho dù mình có chuẩn bị từ trước, sử dụng toàn bộ hồn lực trong cơ thể, nhưng nếu mình làm như vậy, hai cánh tay của mình chắc chắn sẽ bị xé rách, thân thể lập tức rớt xuống.
Chỉ có Văn Nhân Thương Nguyệt mới mạnh mẽ như thế! Mới dám làm chuyện như thế!
- Rốt cuộc đã có chuyện gì vậy?
Một cảm giác bất an vô cùng mãnh liệt nhanh chóng tràn ngập thân thể hắn.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế