Hồi 46
Cổ bảo
MÆ°a trút xuống nhÆ° thác đổ, cả bầu trá»i trắng xóa cùng vá»›i những luồng gió giáºt mãnh liệt táp và o tòa cổ bảo Long cốc tá»a lạc trên NgÅ© Äà i sÆ¡n. Tòa cổ bảo Long cốc nà y vốn là thánh địa võ lâm nÆ¡i tôn nghiêm, chỉ trong những kỳ đại há»™i, các vị chưởng môn má»›i há»™i tụ để nghinh bái cà n khôn vÅ© trụ. Tòa cổ bảo Long cốc sừng sững, vá»›i chiếc tháp nhá»n nhÆ° hai mÅ©i giáo chá»±c đâm toạc bầu trá»i. Nó được kiến tạo bằng đá hoa cÆ°Æ¡ng, ẩn má»™t ná»a và o trong sÆ°á»n NgÅ© Ä‘Ã i sÆ¡n, mặt còn lại là cánh cá»a duy nhất, trông nhÆ° má»™t bức vách cao vá»i vợi, vô cùng kiên cố.
TÆ°Æ¡ng truyá»n chÆ°a từng có ai vượt qua được bức vách kia để và o trong cổ bảo Long cốc.
Trong mà n nÆ°á»›c trắng xóa kia, duy nhất chỉ có má»™t ngÆ°á»i Ä‘ang đứng trÆ°á»›c bức vách cao sừng sững của cổ bảo Long cốc nhÆ° má»™t pho tượng, mặc nhiên không mà ng đến gió mÆ°a Ä‘ang vần vÅ© quất và o ngÆ°á»i y. Bá»™ trÆ°á»ng y Æ°á»›t sÅ©ng nhÆ°ng y vẫn đứng bất Ä‘á»™ng, mắt đăm đăm hÆ°á»›ng vá» cổ bảo Long cốc. Má»™t luồng gió dữ thổi tá»›i, hai vạt áo trÆ°á»ng y tạo ra những tiếng phần pháºt. Tiếp theo là má»™t tiếng sấm, nghe mà tưởng cả bầu trá»i sắp nổ tung.
Ầm!
Cả Ngũ đà i sơn tưởng chừng nhưng muốn sụp đổ bởi luồng sét khủng khiếp kia, nhưng rồi tất cả bỗng im ắng trở lại, ngoà i tiếng mưa trút rà o rà o và những luồng gió thổi ù ù!
Äại Chu Thiên vẫn chÆ°a rá»i bÆ°á»›c mà vẫn đăm đăm nhìn và o vách đá kiên cố ngăn cách y vá»›i tòa cổ bảo Long cốc. Tiếng sấm lại trá»—i lên, và ngay láºp tức má»™t tia sét trá»i phóng thẳng xuống đỉnh tháp và NgÅ© Ä‘Ã i sÆ¡n lại rung chuyển.
Cầm cổ váºt Long cốc trên tay Chu Thiên lần bÆ°á»›c tháºn trá»ng tiến vá» phÃa vách đá. Y thầm nghÄ© :
- Ứng mạng võ lâm đặt Chu Thiên là Minh chủ thì ta phải vượt được bức vách vô tri kia để và o cổ bảo Long cốc.
à niệm đó thôi thúc Chu Thiên mạnh dạn bÆ°á»›c tá»›i mà không mà ng ngó đến những tia sét trá»i Ä‘ang chuyển hóa để phóng tá»›i đỉnh tháp!
Ầm!
NgÅ© Äà i SÆ¡n chuyển Ä‘á»™ng rồi trở lại sá»± yên tÄ©nh vốn dÄ© thuá»™c vá» vùng thánh địa võ lâm.
Trong lúc tia sét trá»i phóng xuống đỉnh tháp cổ bảo Long cốc ánh sáng xanh chói lòa, tạo ra những được ranh chạy dá»c theo bức vách đá Ä‘áºp và o mắt Chu Thiên khiến y ngá» ngợ đó là thạch môn duy nhất để tiến và o cổ bảo.
Chu Thiên chăm chú quan sát vách đá rồi dấn tiếp tá»›i hai bá»™. Äến lúc nà y thì toà n thân y nhÆ° nổi đầy gai ốc, vá»›i cảm giác giá buốt do cảm nháºn những tia sét trá»i sắp phóng xuống mình.
Chu Thiên buông một tiếng thở dà i :
- Ta không có ứng mạng đảm đương chức vị võ lâm Minh chủ hay sao?
Vừa thốt ra câu nói nà y thì thình lình có má»™t bóng ngÆ°á»i trÆ°á»ng y có mÅ© trùm đầu lÆ°á»›t đến sau lÆ°ng Äại Chu Thiên.
- Ta đã chỠtôn giá ở đây!
Chu Thiên quay lại :
- Trịnh hộ pháp đó ư?
- Tôn giá không ngỠgặp Trịnh mỗ chứ?
- Ta chỉ hơi ngạc nhiên!
- Tôn giá ngạc nhiên cÅ©ng đúng thôi. Bởi tôn giá không tin Trịnh Äáng có thể trở thà nh ngÆ°á»i gác thánh địa chá» tôn giá!
- NgÆ°á»i chá» ta để là m gì?
- Tôn giá còn chÆ°a biết mục Ä‘Ãch của Trịnh má»— à ?
- Ta Ä‘ang chá» ngÆ°á»i nói!
Trịnh Äáng hất chiếc mÅ© trùm đầu để nÆ°á»›c mÆ°a và gió dữ táp và o mặt mình.
- Trịnh má»— chá» tôn giá ở đây để lấy cổ váºt Long cốc và o cổ bảo!
Chu Thiên dè bỉu nói :
- NgÆ°á»i cùng má»™t ý vá»›i ta?
- Trịnh mỗ cũng cùng một ý niệm với tôn giá!
- Äá»™c tôn thiên hạ?
- Äó là ý định của Trịnh Äáng!
Chu Thiên ngá»a mặt cÆ°á»i khằng khặc, những tia nÆ°á»›c xối xuống mặt Chu Thiên.
Trịnh Äáng sa sầm mặt giÅ© hai ống tay áo thụng :
- à của ta có gì khiến tôn giá phải cÆ°á»i?
Cắt trà ng tiếu ngạo, Chu Thiên nhìn lại Trịnh Äáng trịnh trá»ng nói :
- Khi Chu Thiên còn thì Vô Ảnh Äao Trịnh Äáng chỉ có thể đảm Ä‘Æ°Æ¡ng chức vị Võ lâm Há»™ pháp mà thôi!
- NgÆ°á»i đâu còn Ma Hoà n Lãnh Nhân Cát Thiên Phong háºu thuẫn để nói ra những lá»i đó vá»›i Trịnh má»— chứ!
Trịnh Äáng nhún vai :
- Khi ngÆ°á»i tạo láºp huyết án Kim trang đại phủ thì Trịnh má»— thừa hiểu thá»i cÆ¡ đã đến vá»›i ta!
Chu Thiên cÆ°á»i khảy :
- Thá»i cÆ¡ đến vá»›i ngÆ°á»i Æ°? Nghe lạ lùng lắm đó. Äã nói thá»i cÆ¡ đến sao ngÆ°á»i không trở thà nh Minh chủ võ lâm ngay tại võ Ä‘Ã i khảo chứng võ công?
Mặt Trịnh Äáng cau hẳn lại :
- Trịnh má»— chÆ°a trở thà nh võ lâm Minh chủ vì còn chá» ngÆ°á»i tại cổ bảo Long cốc nà y. Äại Chu Thiên nếu nhÆ° ngÆ°á»i muốn rá»i khá»i thánh địa Long cốc thì trÆ°á»›c hết hãy trao cổ váºt Long cốc cho Trịnh má»—. Bởi hÆ¡n bất cứ ai Vô Ảnh Äao Trịnh Äáng má»›i xứng là m chủ nhân võ lâm mà thôi!
Lá»i của Trịnh Äáng vừa thốt hết thì má»™t tiếng sấm nổi lên, kéo theo lằn sét trá»i xé toạc bầu trá»i phóng xuống tháp cổ bảo Long cốc.
Chu Thiên nghiêm giá»ng nói :
- Vá»›i cổ váºt Long cốc, ngÆ°á»i sẽ là m gì để vượt qua được bức vách kiên cố ngăn cách cổ bảo vá»›i cảnh giá»›i hiện tại chứ?
- NgÆ°á»i muốn biết Æ°?
- Nếu nhÆ° ngÆ°á»i không muốn nói ra thì ta cÅ©ng chẳng ép. NgÆ°á»i có thể dùng cổ váºt Long cốc và o cổ bảo thì Chu Thiên cÅ©ng có thể dụng nó nhÆ° ngÆ°á»i!
- Váºy ngÆ°á»i ắt có Ä‘em theo cổ váºt Long cốc chứ?
Chu Thiên gáºt đầu :
- Ta đến thánh địa để và o cổ bảo, tất phải Ä‘em theo cổ váºt Long cốc rồi!
- Äược lắm! Trịnh má»— cÅ©ng không giấu ngÆ°á»i. Nếu có cổ váºt Long cốc thì má»›i vượt qua được những luồng sét trá»i kia. Bằng nhÆ° không có thì thây ngÆ°á»i sẽ tan ra thà nh những mảnh vụn bởi những luồng sét vá»›i uy lá»±c cà n khôn đó!
- Äa tạ ngÆ°á»i đã cho ta biết, nhÆ°ng ta không hiểu tại sao ngÆ°á»i lại biết?
- Rá»i tổng Ä‘Ã n võ lâm, ta đã đến đây để chá» ngÆ°á»i!
- Dá»± võ Ä‘Ã i khảo chứng võ công ngÆ°á»i vẫn không tin Äại Chu Thiên gác kiếm quy ẩn à ?
Trịnh Äáng cÆ°á»i gằn rồi nói :
- Sao ta có thể tin được một kẻ luôn muốn độc chiếm võ lâm lại dễ dà ng gác kiếm quy ẩn chứ?
- NgÆ°á»i cÅ©ng biết nhìn xa trông rá»™ng nhÆ°ng ngÆ°á»i vẫn thiếu má»™t thứ!
- Thứ gì?
- Thiếu sá»± khôn lanh để biết tuân phục ta. Sau khi bị thảm bại dÆ°á»›i quá»· kiếm pháp của Quá»· chủ Hà o Bân, ngÆ°á»i đến đây vá»›i hy vá»ng trở thà nh chủ nhân tòa cổ bảo Long cốc tiếp thụ võ công trong cổ bảo để trở lại giang hồ?
- Không sai! Ta chỉ còn thiếu cổ váºt Long cốc để có thể bÆ°á»›c và o cổ bảo!
- Từ đó ngÆ°á»i luôn nghÄ© đến ta?
- Quả đúng nhÆ° váºy. Trịnh má»— thừa biết ngÆ°á»i sẽ tìm đến đây!
Chu Thiên mỉm cÆ°á»i nhạt nhẽo nói :
- Và ngÆ°á»i có tin Chu Thiên đến thánh địa võ lâm để trở thà nh chủ nhân tòa cổ bảo không?
- NgÆ°á»i đến trao cho Trịnh má»— thì đúng hÆ¡n!
- NgÆ°á»i lầm rồi!
- NgÆ°á»i không phải là đối thủ của Vô Ảnh Äao Trịnh Äáng!
Chu Thiên lắc đầu. Với tay ra sau lưng với lưỡi Huyết kiếm đỠối.
Vừa thấy lưỡi Huyết kiếm xuất hiện trên tay Äại Chu Thiên, mặt Trịnh Äáng sa hẳn lại, lá»™ rõ những nét ngỡ ngà ng, y ngáºp ngừng nói :
- Thanh kiếm đó của Quỷ chủ Hà o Bân!
- Bổn tá»a đã giết gã Quá»· chủ bỉ ổi bất tà i đó rồi!
- Võ công của ngÆ°á»i có thể đả bại Quá»· chủ được sao?
- Và cả Vô Ảnh Äao Trịnh Äáng nữa!
Vô Ảnh Äao Trịnh Äáng nghe Chu Thiên nói bán tÃn bán nghi, nhÆ°ng những nét khinh thị đã biến mất trên mặt và thay và o đó là những nét khẩn trÆ°Æ¡ng, dè chừng.
Thanh khoái Ä‘ao sáng ngá»i được gã hoà nh chéo nÆ¡i vùng thượng đẳng.
Chu Thiên dè bỉu nói :
- Trịnh Äáng ngÆ°á»i không ngại má»™t lần nữa phải giao thủ vá»›i Quá»· kiếm pháp chứ?
- Không hãy xuất thủ đi!
- Bổn nhân sẵn sà ng chiá»u theo ý của ngÆ°á»i !
Chu Thiên trở mÅ©i kiếm Ä‘iểm lên trá»i. Äã má»™t lần giao thủ vá»›i Quá»· chủ Hà o Bân tất Trịnh Äáng nháºn ra ngay thế kiếm khai cuá»™c mà Chu Thiên sắp thi triển.
Mặt Trịnh Äáng căng thẳng tá»™t Ä‘á»™.
Chu Thiên thét lên một tiếng lồng lộng, cùng lúc đó tiếng sấm lại nổi lên trên không trung cùng với một tia sét phóng thẳng xuống đỉnh tháp cổ bảo Long cốc.
Mà n Huyết kiếm đỠối hòa vá»›i ánh sáng xanh biếc của tia sét trá»i khiến không thể phân biệt đâu là ảnh kiếm, đâu là ánh sáng xanh chói lòa cuồng ná»™ của cà n khôn vÅ© trụ!
Keng!
Kiếm và o Ä‘ao cùng chạm thẳng và o nhau, nhÆ°ng kiếm không ngừng kiếm chiêu trong khi Ä‘ao thì nhÆ° bị mất hút trong mà n ảnh kiếm nháºp nhoạng.
Pháºp!
Hữu thủ cầm Ä‘ao của Trịnh Äáng bị Huyết kiếm chém lìa khá»i thân ảnh.
Trịnh Äáng thối lui năm bá»™, máu rÆ°á»›i Ä‘á» mặt đất thánh địa, chảy theo dòng nÆ°á»›c mÆ°a lan nhanh thà nh má»™t vÅ©ng.
Trịnh Äáng gần nhÆ° thất sắc trÆ°á»›c chiêu kiếm thần kỳ, không sao tưởng tượng được. Cho dù Quá»· chủ Hà o Bân có sống dáºy cÅ©ng phải siêu hồn phách lạc bởi thức kiếm do Chu Thiên thi triển.
Trịnh Äáng ôm bá» vai phún máu bặm môi.
Chu Thiên cÆ°á»i khảy :
- Trịnh Äáng bây giá» thì ngÆ°á»i nghÄ© thế nà o? Ta hay ngÆ°á»i sẽ trở thà nh chủ nhân tòa cổ bảo Long cốc và độc tôn thiên hạ! Äao pháp của ngÆ°á»i hay sát kiếm của Chu Thiên?
Trịnh Äáng thối lui hai bá»™ nữa. Mắt y đã bắt đầu hoa, chỉ thấy bóng dáng Chu Thiên nháºp nhoạng qua là n mÆ°a trắng xóa.
Trịnh Äáng ngáºp ngừng nói :
- Ta không ngá» ngÆ°á»i lại thụ nạp Quá»· kiếm pháp của Quá»· chủ Hà o Bân!
- Bổn nhân đáng được thụ nạp Quá»· Kiếm của Hà o Bân, còn ngÆ°á»i thì đáng được nháºn má»™t cái chết xứng vá»›i sá»± phản bá»™i của ngÆ°á»i!
Tiếng sét nổ trên không trung cả không gian vang Ä‘á»™ng, và khi tiếng ầm ì còn dá»™i trong thÃnh nhÄ© của Vô Ảnh Äao Trịnh Äáng thì mà n Huyết kiếm khổng lồ đã chụp xuống thân pháp gã.
Nếu mà n mÆ°a là m Æ°á»›t sÅ©ng chiếc áo thụng của Trịnh Äáng thì mà n kiếm quá»· đỠối tợ cÆ¡n lốc dữ phủ trùm cả thân ảnh gã. Máu và thịt cùng quyện và o mà n mÆ°a rÆ°á»›i đầy khoảng đất thánh địa võ lâm. Tất cả chỉ diá»…n ra trong chừng khoảnh khắc tiếng sấm gầm thét trên bầu trá»i và khi tiếng sấm dứt thì má»i sá»± diá»…n biến đã trở lại lúc ban đầu khi Äại Chu Thiên bÆ°á»›c chân và o thánh địa cổ bảo Long cốc.
MÆ°a vẫn tiếp tục trút xuống nhÆ° thác đổ, và bây giá» Äại Chu Thiên đã nghiá»…m nhiên không còn e ngại những tia sét trá»i từ trên không trung phóng xuống ngôi cổ bảo.
Chu Thiên rảo bÆ°á»›c Ä‘i nhanh vá» phÃa vách đá kiên cố án ngữ tòa cổ bảo vá»›i cảnh giá»›i thá»±c tại. Bức vách kia nhÆ° Ä‘Æ°á»ng ranh âm dÆ°Æ¡ng giá»›i, phân định hai cảnh giá»›i hoà n toà n trái ngược nhau.
Mặt đối mặt vá»›i bức vách thạch môn, Chu Thiên chỠđợi má»™t lưỡi tầm sét từ trên không phóng xuống. Äúng nhÆ° sá»± chỠđợi của Chu Thiên, má»™t lưỡi tầm sét xuất hiện phóng thẳng xuống cổ bảo.
Ầm!
Trong vầng ánh sáng xanh rá»n đến lóa mắt, Chu Thiên thấy rõ mồn má»™t cánh cá»a vòm được nhanh chóng tạo láºp bởi luồng sét trá»i đó và nó cÅ©ng mất Ä‘i khi luồng sét tan biến.
Cầm chắc cổ váºt Long cốc, Chu Thiên rÃt má»™t luồng chân khà căng phồng trong lồng ngá»±c, y thầm nghÄ© :
- Nếu ta có chân mạng võ lâm Minh chủ thì đây là cÆ¡ há»™i của ta. Bằng nhÆ° không đây là ý trá»i buá»™c ta phải tan ra trên mảnh đất thánh địa nà y!
Ầm!
Thêm má»™t luồng sét giáng xuống đỉnh tháp cổ bảo và lần nà y Chu Thiên không ngần ngại hữu thủ giÆ¡ cao cổ váºt Long cốc bÆ°á»›c nhanh và o vùng phong tá»a của sét trá»i.
Cả ngÆ°á»i Chu Thiên nhÆ° lá»t và o vùng tỠđịa của cà n khôn. Cả không gian nhÆ° sẫm xịt hẳn lại, rồi lại theo từng luồng sét phóng thẳng xuống cổ váºt Long cốc phát tán và o bức vách thạch môn.
Vách đá ngăn cách cổ bảo vá»›i cảnh giá»›i bên ngoà i phát ra những âm thanh lụp bụp, và nhanh chóng chuyển Ä‘á»™ng, lá»™ hẳn má»™t ô cá»a hình vòm cung.
Chu Thiên cÆ°á»i khảy rồi băng mình qua và o ô cá»a hình vòm đó. Mắt y lóa hẳn chẳng còn nháºn thấy cảnh váºt gì nữa bởi luồng ánh sáng xanh rá»n hắt và o mặt.
Không còn mÆ°a không còn gió, Chu Thiên nhÆ° Ä‘ang đứng trong cảnh giá»›i hoà n toà n tÄ©nh lặng của riêng mình. Äứng yên má»™t chá»— tháºt lâu cho đến tinh nhãn của Chu Thiên quen vá»›i vùng ánh sáng chói lòa kia, y má»›i Ä‘i tiếp và o trong.
Can Tương thần kiếm!
Chu Thiên sững sá» khi thấy thanh kiếm phát quang xanh rá»n đặt ngay trên giá đỡ, hai bên thanh kiếm đó là hai bá»™ cốt khô trong tÆ° thế ngồi kiết Ä‘Ã .
Y nhìn thanh kiếm phát quang xanh rá»n không chá»›p mắt.
Rét!
Từ trên nóc thạch thất má»™t luồng tầm sét xuất hiện nháºp thẳng và o lưỡi kiếm rồi mất hút!
Chu Thiên lẩm nhẩm nói :
- Can Tương thần kiếm!
Y nghi ngại đứng ngắm lưỡi kiếm xanh rá»n!
Chu Thiên chỠcho mắt mình đã quen với luồng ánh sáng xanh phát ra từ lưỡi kiếm, mới dấn đến ba bộ. Ngay trên kệ đỡ thanh kiếm là một phiến đá phẳng lỳ, bỠrộng bằng độ một cuốn sách.
Chu Thiên nghĩ :
- Äây có lẽ chÃnh là bà kÃp tuyệt công của cổ váºt Long cốc!
Y từ từ đưa tay toan rút phiến đá.
Rét!
Chu Thiên vá»™i rụt tay lại, luồng sét nạp nhanh và o lưỡi kiếm đồng thá»i tạo ra má»™t cảm giác giá buốt trong cá»™t sống của Chu Thiên.
Y buông một tiếng thở dà i nghĩ thầm :
- Chu Thiên đã và o trong cổ bảo thì tất cả những gì của cổ bảo Ä‘á»u phải thuá»™c vá» Äại Chu Thiên!
Với ý niệm đó Chu Thiên rút thanh Huyết kiếm điểm tới để lấy phiến đá.
Chát!
Thanh Huyết kiếm của Quá»· môn vừa chạm đến phiến đá thì đã bị gãy đôi bởi má»™t luồng sét trá»i bất ngá» xuất hiện từ trên mái vòm vá»— thẳng và o nó.
Chu Thiên buột miệng thốt :
- Ui chà !
Y vội thối lui hai bộ.
Chu Thiên buông má»™t tiếng thở dà i. Y thoạt lá»™ vẻ thất vá»ng khi nhìn thấy thanh Can TÆ°Æ¡ng thần kiếm.
Y nghĩ thầm :
- Huyết kiếm đã gãy ta lại không thể lấy được Can Tương thần kiếm sao?
à nghÄ© ấy thoáng chạy qua trong tâm tưởng Chu Thiên thì bất giác y nhá»› đến cổ váºt Long cốc. Y quan sát hai bá»™ khô cốt và ngá» ngợ hiểu ra Ä‘iá»u gì đó. Thần nhãn của Chu Thiên nhìn lên trần mái vòm thạch phòng. Y gần nhÆ° muốn reo lên khi thấy có trên mái vòm có dấu ấn giống hệt cổ váºt Long cốc. ChÃnh từ dấu ấn đó, những luồng tầm sét phóng ra xuống thanh kiếm Can TÆ°Æ¡ng và phiến đá lÆ°u tá»±.
Chu Thiên cÆ°á»i khảy :
- Cuối cùng thì ta cÅ©ng đã biết bà máºt của cổ bảo Long cốc!
Y vừa nói vừa váºn công phóng cổ váºt Long cốc ấn và o dấu ấn.
Cạch!
Chu Thiên chá» má»™t lúc tháºt lâu chẳng thấy luồng tầm sét nà o nữa má»›i dám Ä‘Æ°a tay lấy phiến đá bút tá»±.
Y Ä‘á»c nhanh những khẩu quyết trong bút tá»± rồi ngá»a mặt cÆ°á»i khanh khách đầy vẻ thá»a mãn :
- Chu Thiên sẽ là thần kiếm Can TÆ°Æ¡ng kiếm sẽ theo ý của ta, Thiên Phong Æ¡i Thiên Phong, Ma hoà n của ngÆ°á»i sẽ chẳng là gì đối vá»›i Äại Chu Thiên nà y cả!
Y láºt úp phiến đá Ä‘á»c tiếp bút tá»± khắc bằng lối chữ chân phÆ°Æ¡ng tháºt sắc nét :
Ta và sÆ° đệ Minh Thông luyện Can TÆ°Æ¡ng thần kiếm để cho hà nh giả bảo vệ chÃnh khà võ lâm Trung nguyên, má»™t khi chÃnh khà suy vi. Nếu hà nh giả là ngÆ°á»i đại nhân quân tá» may mắn và o được cổ bảo Long cốc thì dụng thần kiếm Can TÆ°Æ¡ng cùng khẩu quyết khắc trên thạch thÆ° mà thay trá»i hà nh đạo. Bằng nhÆ° ngược lại thì chÃnh Can TÆ°Æ¡ng thần kiếm sẽ là mối diệt thân cho ngÆ°á»i. Äiá»u báo ứng của ta và sá»± đệ có trá»i đất chứng minh qua Long ấn kỳ môn!
Nhị thánh di bút.
Chu Thiên Ä‘á»c xong phần mặt sau của miệng phiến thạch, y nhìn lại hai phần di thân của Nhị thánh.
- Ứng mạng võ lâm đã thuá»™c vá» Chu Thiên thì quyá»n định Ä‘oạt tối háºu võ lâm cÅ©ng phải thuá»™c vá» ta, ta chỉ cần khẩu quyết Can TÆ°Æ¡ng thần kiếm chứ không cần những lá»i lẽ giáo huấn rá»—ng không!
Thốt xong câu nói đó Chu Thiên láºt phiến thạch, ngốn ngấu há»c thuá»™c lòng khẩu quyết Can TÆ°Æ¡ng thần kiếm rồi má»›i cầm lấy đốc thanh Can TÆ°Æ¡ng thần kiếm.
- GiỠđây ta má»›i chÃnh là võ lâm Minh chủ!
Cùng với câu nói đó, thanh kiếm Can Tương được Chu Thiên thi thố chém xả và o miếng phiến thạch, y vừa chém vừa nói :
- Sẽ chẳng má»™t ai là ngÆ°á»i thứ hai thu nạp khẩu quyết Can TÆ°Æ¡ng thần kiếm!
Miếng phiến thạch tan ra thà nh bụi khi lưỡi kiếm Can TÆ°Æ¡ng chạm và o nó, Chu Thiên thấy uy lá»±c của thanh kiếm quá Æ° ngoà i sức tưởng tượng của gã, liá»n buông má»™t trà ng tiếu ngạo trà n ngáºp niá»m phấn khÃch Ä‘á»™c tôn.
Y nhìn thanh kiếm phát quang xanh rá»n nói :
- Võ lâm sẽ thuá»™c vá» Äại Chu Thiên và chỉ có má»—i má»™t mình ta mà thôi!
----------------- Bà i viết của đc ghép lại-----------------------
Hồi 47
Äá»™c VÆ°Æ¡ng Tây Môn Kình
Lão bộc tuy thấy Thanh Thanh với sắc diện toát ra sát khà đằng đằng nhưng vẫn bình thản, từ tốn nói :
- Thanh Thanh... tiểu thÆ° có thể lấy mạng lão, dù lão chết cÅ©ng không hối tiếc, chỉ mong tiểu thÆ° hãy bảo tồn sinh mạng cho công tá»!
Thanh Thanh rÃt lên bằng giá»ng căm phẫn :
- Ta đã là m gì Tôn huynh nà o mà lão lại thốt ra câu nói đó?
Nà ng hừ nhạt lÆ°á»m lão bá»™c. Bất chợt nà ng lại thay đổi thái Ä‘á»™, miệng Ä‘iểm má»™t nụ cÆ°á»i.
Sự thay đổi thái độ của Thanh Thanh cà ng khiến cho Tôn Quách bồn chồn lo lắng hơn. Y nghĩ thầm :
- Mình vừa thoát được ả la sát Tình Tú Tú thì lại gặp mụ chằn Liệt Há»a Thần Nữ. Cái số ứng mạng võ lâm của Tôn Quách chỉ gặp toà n những chuyện rắc rối thôi sao?
Trong khi Tôn Quách suy nghĩ thì Mộc Thanh Thanh đã rút cây trâm cà i tóc.
Ãnh sáng và ng chói của cây trâm Ä‘áºp và o mắt Tôn Quách khiến y cà ng lúng túng lòng dạ rối bá»i, nhÆ°ng chẳng biết phải hà nh Ä‘á»™ng đối phó nhÆ° thế nà o, vá»›i lại y Ä‘ang bị bế huyệt nên chỉ biết lấy mắt mà nhìn!
Lão bộc nhìn Thanh Thanh không chớp mắt!
Thanh Thanh ôn nhu há»i :
- Tại sao lão lại muốn Thanh Thanh giữ lại cái mạng của Tôn huynh?
Lão bá»™c khẳng khái đáp lá»i nà ng :
- Tôn công tá» khác vá»›i những ngÆ°á»i khác!
- Khác như thế nà o?
- Những gã mà tiểu thÆ° sát tá» chỉ là những hạng ngÆ°á»i háo sắc, sống nặng dục vá»ng, vừa đê tiện vừa bỉ ổi, song Tôn công tá» thì không!
- Là m sao lão biết Tôn huynh khác những gã kia?
- Phong thái của Tôn công tá» là má»™t chÃnh nhân quân tá». ChÃnh vì phong thái đó mà tại võ Ä‘Ã i khảo chứng võ công, ngÆ°á»i đã thốt lá»i dè bỉu Quá»· kiếm pháo của Quá»· chủ Hà o Bân. Và ngay trong hiện thá»i, ngÆ°á»i cÅ©ng không bị sắc dục là hoen ố tâm niệm của mình. Phong thái của Tôn công tá» khiến lão tâm phục khẩu phục!
- Lão ca ngợi Tôn tiểu huynh quá đó. Sợ rằng Tôn tiểu huynh không đúng nhÆ° lá»i lão nói!
Lão bộc lắc đầu :
- Tiểu thư! Lão nô đã từng theo tiểu thư, hầu hạ tiểu thư kể từ lúc lão nhân gia quy tiên!
Buông một tiếng thở dà i lão bộc nói tiếp :
- Bất cứ chuyện gì má»™t khi tiểu thÆ° đã quyết, tuyệt nhiên lão nô không há» phản bác, hay chống đối. Tháºm chà còn giúp tiểu thÆ° nhÆ°ng lần nà y, lão phu buá»™c phải xin tiểu thÆ° giữ lại mạng Tôn công tá».
Thanh Thanh bất chợt buông má»™t tiếng thở dà i. Tiếng thở đó còn Ä‘á»ng trên miệng thì thình lình Thanh Thanh nhìn lại Tôn Quách. Chạm và o ánh mắt khe khắt của nà ng, Tôn Quách chá»™t dạ!
Thanh Thanh bước đến đối mặt với y!
- Tiểu huynh, đã biết Thanh Thanh là Liệt Há»a Thần Nữ và cÅ©ng đã nghe lão nô nói hết rồi chứ?
Tôn Quách gáºt đầu!
Thanh Thanh mỉm cÆ°á»i nói :
- Thế bây giá» tiểu huynh tÃnh sao?
- Thế theo ý nà ng thì Tôn tiểu gia phải tÃnh sao?
Thanh Thanh nhạt nhẽo nói :
- Má»™t, tiểu huynh sẽ cùng muá»™i Ä‘á»™ng phòng loan phụng. Hai, lão bá»™c sẽ chết thay huynh! Huynh chá»n cách nà o?
Tôn Quách vừa nghe xong liá»n đáp ngay :
- Tất nhiên là Tiểu gia chá»n cách thứ nhất rồi!
Thanh Thanh ngây ngÆ°á»i nhìn Tôn Quách :
- NghÄ©a là tiểu huynh chá»n muá»™i là m kẻ nâng khăn sá»a túi?
- Chứ chẳng lẽ để lão trượng kia chết thay cho Tôn tiểu gia à ? Tiểu gia đâu có đà nh lòng!
Thanh Thanh thẹn Ä‘á» á»ng hai gò má :
- Tiểu huynh suy nghĩ rồi ư?
- Chẳng lẽ Tôn tiểu gia lại ngoa ngôn với nà ng?
Tôn Quách ngáºp ngừng má»™t chút :
- Nhưng rất tiếc!
- Tiểu huynh tiếc gì?
- Nà ng nhìn lại ta thì biết chứ gì! Con muá»—i cắn ta còn không Ä‘áºp được thì là m cái khỉ gì nữa!
Thanh Thanh báºt ra tiếng cÆ°á»i sau câu nói của Tôn Quách. Cùng vá»›i tiếng cÆ°á»i đó, nà ng Ä‘iểm chỉ giải tá»a bế huyệt cho y!
Tôn Quách vươn va :
- Ui cha... GiỠmới thoải mái là m sao!
Y vuốt má Thanh Thanh :
- Tôn tiểu gia có nghe Liệt Há»a Thần Nữ là kẻ khét tiếng Ä‘á»™c ác, không ngá» lại là má»™t giai nhân, nên ta má»›i chá»n cách thứ nhất.
Thấy Tôn Quách thay đổi thái Ä‘á»™, Thanh Thanh cÅ©ng không khá»i ngạc nhiên nà ng dè chừng nhìn y :
- Tiểu huynh nói tháºt đấy chứ?
- Æ . Thế nà ng nghÄ© sao mà há»i tiểu gia câu đó chứ? Tất cả ta Ä‘á»u nói tháºt hết.
Bá» Thanh Thanh, Tôn Quách bÆ°á»›c đến đối mặt vá»›i lão bá»™c. Y từ tốn kÃnh cẩn nói :
- Vãn bối bất tà i vô dụng nhÆ°ng tuyệt nhiên không phải hạng ngÆ°á»i tham sống sợ chết để mặc cho lão trượng chết thế!
Tôn Quách đặt tay lên vai lão bộc :
- Vãn bối vô cùng cảm kÃch trÆ°á»›c tấm lòng Ä‘á»™ lượng của tiá»n bối!
Chà ng nhìn sâu và o mắt lão bá»™c, dụng truyá»n âm nháºp máºt nói :
- Vãn bối hứa sẽ không là m hại đến Mộc tiểu thư của lão trượng nhưng phải dạy cho nà ng biết cách giữ đạo lý gia phong, chỉ cần lão trượng cho thuốc giải rượu tình, tức khắc tình thế sẽ thay đổi ngay!
Lão bộc nhìn Tôn Quách!
Tôn Quách nheo mắt nói :
- Rượu tình do chÃnh tay lão trượng cất để vãn bối uống đặng tản mát công lá»±c. Lão đừng nói là không có thuốc giải rượu tình!
Äôi chân mà y của lão bá»™c thoạt nhÃu lại ròi lại nhanh chóng giãn ra.
- Lão tin và o những lá»i của công tá»!
Thanh Thanh bước đến gần Tôn Quách! Y quay lại nạt nà ng :
- Tại sao chưa có lịnh của ta mà nà ng lại bước đến gần ta chứ?
Thanh Thanh sượng mặt :
- Muội không nghe được những gì huynh nói với lão bộc sao?
- Hê Tôn tiểu gia là trai tân, chÆ°a từng bÆ°á»›c qua cá»a loan phòng, cÅ©ng chÆ°a từng chung đụng vá»›i nữ nhân. Ta nói chuyện vá»›i lão trượng đây là để thụ há»c cách thức Ä‘á»™ng phòng loan, nà ng nghe là m sao được chứ?
Thanh Thanh thẹn đỠmặt trở bước quay vỠchỗ cũ.
Tôn Quách nheo mắt với lão bộc!
Lão buông tiếng thở dà i ra rồi nhìn Tôn Quách nói :
- Má»™t khi uống rượu tình mà công tá» giao hoan vá»›i Thanh Thanh thì xem nhÆ° đã truyá»n hết công lá»±c qua nà ng mà tá»± phế bá» võ công của mình!
Tôn Quách nhÆ°á»›ng mà y sững sá»!
Lão bộc tiếp :
- Vì trượng cái nghÄ©a của công tá», lão má»›i nói ra Ä‘iá»u đó!
- Thế còn thuốc giải thì sao?
Lão nhìn ra ngoà i thảo xá.
- Thuốc giải ở bên ngoà i thảo xá nà y!
Tôn Quách nhÃu mà y. Y suy nghÄ© mông lung và sá»±c tỉnh hiểu ra câu nói của lão bá»™c. Tôn Quách là nhà há»i :
- à của lão trượng là thuốc giải rượu tình chÃnh là nÆ°á»›c mÆ°a?
Lão bộc khẽ lắc đầu!
Tôn Quách phấn khởi nói :
- Thế thì tốt rồi, đa tạ lão trượng!
Tôn Quách mỉm cÆ°á»i chấp tay sau lÆ°ng quay lại Thanh Thanh, y dà dá»m nói :
- Tiểu gia đã há»c rồi. Bây giá» thì có thể cùng muá»™i nên duyên cầm sắt!
Thanh Thanh chớp mắt nhìn Tôn Quách :
- Tiểu huynh đã suy nghÄ© và không ân háºn chứ?
Lá»i còn Ä‘á»ng trên hai cánh môi Thanh Thanh thì má»™t tiếng sấm trá»—i lên. Liá»n ngay sau tiếng sấm ầm ì đó là má»™t đạo phách không chưởng bổ thẳng tá»›i cánh cá»a thảo xá.
Ầm!
Cánh cá»a báºt ra đổ sầm xuống đất. Từ bên ngoà i sồng sá»™c bÆ°á»›c và o hai ngÆ°á»i má»™t nam má»™t nữ váºn trÆ°á»ng y sắc sỡ. Cả hai không giữ được vẻ mặt ôn nhu, mà đằng đằng sát khÃ.
Há» vừa xuất hiện đã đóng Ä‘inh tinh nhãn và o mặt Má»™c Thanh Thanh. Gã hán nhân gằn giá»ng nói :
- ÄÆ°á»ng môn tìm đến ma nữ, bắt ả phải trả lại những nợ máu đã vay của ÄÆ°á»ng môn!
Tôn Quách nhìn Thanh Thanh nhún vai nói :
- ChÆ°a Ä‘á»™ng phòng loan mà oan gia đã tìm đến rồi. Xem chừng cái số của nà ng dám hổng có phu tÆ°á»›ng cáºn ká».
Tôn Quách vừa nói xong thì đôi phu phụ ÄÆ°á»ng môn đồng loạt lắc mình áp tá»›i Thanh Thanh. Mặc dù thấy đôi phu phụ kia đồng loạt táºp kÃch mình nhÆ°ng lại rất dá»ng dÆ°ng.
Hán nhân trung niên nắm lấy hai tay trung phụ lia cắt tá»›i má»™t Ä‘Æ°á»ng vòng cung, đôi cÆ°á»›c pháp của trung phụ duá»—i thẳng Ä‘áºp ngay mắt Tôn Quách là ánh sáng chói lòa trÆ°á»›c mÅ©i hà i của trung phụ. Hai đóm sáng kia nhắm và o cùng tá» huyệt của Thanh Thanh!
Tôn Quách buộc miệng thốt :
- HÃ i Ä‘ao!
Tôn Quách chÆ°a hết bần thần vì thấy hà i Ä‘ao của trung phụ công và tá» huyệt của Thanh Thanh mà tuyệt nhiên Thanh Thanh chẳng há» phản kÃch hay nhÃch Ä‘á»™ng thân pháp.
Khi hai Ä‘iểm sáng gần nhÆ° Ä‘iểm tá»›i Ä‘Ãch thì đôi trảo công của lão bá»™c vÆ°Æ¡n ra. Thủ pháp của lão vô cùng thần kỳ và chÃnh xác ngoà i mức tưởng tượng của Tôn Quách!
Äôi trảo công của lão bá»™c đã thá»™p cứng cổ chân của trung phụ và lão chỉ khẽ lắc mình đã hất cặp phu thê ÄÆ°á»ng môn té ngã vá» sau!
Lão bá»™c hằn giá»ng nói :
- Các ngÆ°á»i không được chạm đến Má»™c tiểu thÆ°!
Thấy lão bá»™c xuất thủ thần kỳ, Tôn Quách không bá» lỡ cÆ¡ há»™i, dụng tình huống lá»™n xá»™n, lẩn nhanh ra bên ngoà i thảo xá. Lão bá»™c đứng án ngữ ngay trÆ°á»›c mặt Thanh Thanh, nhìn đôi phu phụ ÄÆ°á»ng môn nghiêm giá»ng nói :
- VÅ© Văn Hân, phối kim ngá»c, nếu hai ngÆ°á»i cãi lá»i lão thì đừng trách lão đó!
VÅ© Văn Hân nghe lão bá»™c gá»i đúng tên mình báºt đứng lên ngÆ¡ ngác há»i :
lão quá»· là ai, sao lai biết danh tÃnh của Uyên Æ°Æ¡ng song Ä‘ao chứ?
- VÅ© Văn Hân, ngÆ°á»i biết nhÆ° váºy là đủ rồi. Äáng lý ra Ä‘Æ°á»ng môn của các ngÆ°á»i đã bị là m cá», nhÆ°ng vì lòng hiếu sinh, lão phu còn chÆ°a mở cuá»™c thảm sát đó. Các ngÆ°á»i còn dẫn xác đến đòi mạng Má»™c Thanh Thanh là sao?
VÅ© Văn Hân gằn giá»ng nói :
- Nhưng Vũ mỗ muốn biết lão là ai?
Lão bộc cáu gắt nói :
- Những hạng háºu sinh nhÆ° ngÆ°á»i không cần biết!
Phối Kim Ngá»c rÃt lên :
- Äại ca không cần nói vá»›i lão là m gì nữa!
Phối Kim Ngá»c vừa nói vừa vÅ© lá»™ng hai ống tay xiêm y, phối hợp cùng VÅ© Văn Hân. Từ hai ống tay áo xiêm y của Phối Kim Ngá»c, hai luồng khà độc xá»™c mùi hăng hắc thổi táp đến lão bá»™c, trong khi đó VÅ© Văn Hân búng hai ngá»n phi châm má»ng nhÆ° lông ngá»±a công và o vùng hạ đẳng!
Lão bá»™c chẳng cần tránh né hai luồng khà độc của Phối Kim Ngá»c cÅ©ng nhÆ° hai mÅ©i phi châm của VÅ© Văn Hân. á»ng tay áo trÆ°á»ng y của lão xoay tròn tạo ra má»™t hấp lá»±c hút lấy hai lồng xú khà của đối phÆ°Æ¡ng, đồng thá»i đón lấy đôi huynh châm tá» sát.
VÅ© Văn Hân lẫn Phối Kim Ngá»c ngẩn ngÆ°á»i bởi thủ pháp kỳ tuyệt của lão bá»™c!
Vũ Văn Hân nói :
- Lão cÅ©ng biết thu hồi Ä‘á»™c khà của Ä‘Æ°á»ng môn Æ°?
- Lão còn biết cách trả lại các ngÆ°á»i!
Cùng vá»›i lá»i nói đó, lão bá»™c chỉ đẩy đôi xong thủ tá»›i trÆ°á»›c. Từ trong ống tay áo của lão hai đạo khà xú uế của Phối Kim Ngá»c bắn xẹt ra, nhÆ°ng lần nà y được thủ pháp của lão bá»™c, chúng tụ lại sắc nhÆ° hai sợ chỉ cứng ngắc.
Hai sợ chỉ khà độc đó công tá»›i ngay hai bá» vai Phối Kim Ngá»c và VÅ© Văn Hân!
Bá»™p!
Äôi phu phụ Ä‘Æ°á»ng môn thốt lên :
- á»i!
Cả hai đồng loạt thối lui hai bộ, mắt đóng đinh nhìn lão bộc của Thanh Thanh!
Vũ Văn Hân ôm bả vai!
Lão bộc nói :
- Äá»™c khà do hai ngÆ°á»i luyện ra tất hai ngÆ°á»i có giải được. Mau trở vá» ÄÆ°á»ng môn mà hóa giả Ä‘á»™c dược Ä‘i!
VÅ© Văn Hân bặm môi, Phối Kim Ngá»c nhìn y khẽ gáºt đầu, VÅ© Văn Hân gượng từ tốn nói :
- Tiên sinh hãy cho Vũ mỗ biết đại danh sau nà y còn dịp tái kiến!
Lão bộc khoát tay :
- Hai ngÆ°á»i Ä‘i Ä‘i! Lão chẳng có ngoại danh gì cả, và cÅ©ng không muốn gặp lại hai ngÆ°á»i!
VÅ© Văn Hân lẫn Phối Kim Ngá»c chẳng còn gì để há»i, buá»™c phải trở bá»™ quay lÆ°ng nhÆ°ng không quên ném lại lão bá»™c ánh mắt hằn há»c và khe khắt.
Chá» cho đôi phu phụ VÅ© Văn Hân và Phối Kim Ngá»c Ä‘i hẳn rồi Tôn Quách má»›i quay trở lại thảo xá.
Thanh Thanh nhìn Tôn Quách :
- Muội ngỡ đâu tiểu huynh đã bỠđi để mặc lão bộc ở lại đây!
Tôn Quách nạt luôn :
- Nói sà m! Tôn tiểu gia đâu phải hạng ngÆ°á»i tham sanh quý tá» mà bá» Ä‘i. Vá»›i lại tiểu gia cÅ©ng Ä‘Æ°á»ng Ä‘Æ°á»ng là má»™t Võ lâm Minh chủ, đã thốt ra lá»i mà không giữ thì sau nà y còn nói ai nữa?
- Nghe huynh nói, Thanh Thanh cà ng khâm phục huynh hơn!
Tôn Quách xoa tay bước đến bên nà ng :
- Vá»›i lại Tôn Quách đâu thể Ä‘i được khi trên ngÆ°á»i hổng có mảnh vải nà o!
Ta cÅ©ng không nỡ bá» qua má»™t trang giai nhân muốn nâng khăn sá»a túi cho ta!
Tôn Quách liếc trộm qua lão bộc, y gãi đầu nói :
- Ãi chà ng... không biết sau khi cặp phu phụ ÄÆ°á»ng môn đến đây, muá»™i có còn cao hứng không nữa?
Thanh Thanh nhìn Tôn Quách :
- Muội chỉ sợ tiểu huynh đổi ý mà thôi!
Tôn Quách nhún vai :
- Ta đâu muốn bá» qua cÆ¡ há»™i ngà n năm có má»™t nà y. NhÆ°ng ta há»i nà ng nhe.
Nà ng đã thấy lão trượng đây vì nà ng như thế nà o rồi, thế nà ng còn giữ ý niệm đòi sát hại lão trượng không?
Tôn Quách ve cằm :
- NghÄ© cÅ©ng lạ tháºt, lão trượng đây thần công siêu hóa nhÆ° váºy mà lại cam tâm trở thà nh lão nô cho nà ng. Ông trá»i bất công quá!
- TÃnh mạng của lão bá»™c nà y tùy và o thái Ä‘á»™ của tiểu huynh đối xá» vá»›i Thanh Thanh!
- Tất nhiên là huynh phải đối xỠtốt với Thanh muội rồi!
Y nheo mắt với Thanh Thanh :
- Sao tự dưng huynh thấy kỳ kỳ quá hà !
Tôn Quách nắm tay Thanh Thanh.
- Ta và o trong kia váºy nhé!
Thanh Thanh e lệ nhìn Tôn Quách!
Không chá» Thanh Thanh có phản ứng gì, Tôn Quách dìu nà ng Ä‘Æ°a và o gian thÆ° phòng ngăn cách vá»›i gian ngoà i. Vừa bÆ°á»›c và o trong gian thÆ° phòng đó, Tôn Quách liá»n buông tay Thanh Thanh ôm vùng Ä‘an Ä‘iá»n gà o lên :
- Ôi cha... đau quá... đau quá.
Y nhà o xuống trà ng kỷ, lăn lộn, tỠlộ sự đau đớn cùng cực. Thanh Thanh vội vã đỡ lấy Tôn Quách :
- Tiểu huynh sao váºy?
Tôn Quách trợn tròng hai con mắt tưởng nhÆ° sắp trút hồn ra khá»i xác. Äá»™ng thái của y cà ng khiến Thanh Thanh lo lắng hÆ¡n!
- Tiểu huynh sao váºy?
- Vì nà ng. Tiểu gia vì nà ng mà ra nông nỗi nà y!
- Thanh Thanh đâu có là m gì huynh?
- Nà ng đã cho tiểu huynh uống rượu tình, còn nói không là m gì à ?
- Uống rượu tình chỉ bị tản mát công lực chứ đâu đến nỗi nà y!
Tôn Quách thá»u thà o :
- Nhưng tiểu huynh thì khác!
Tôn Quách lại ôm bụng :
- Ôi cha... đau quá!
Tôn Quách nhá»m ngÆ°á»i lên :
- Nó chạy...
Thanh Thanh ngá»› ngÆ°á»i :
- Cái gì chạy?
- Thì cái đau nó chạy chứ cái gì!
Tôn Quách hằn há»c nạt :
- Tại nà ng khiến tâm bịnh của huynh tái phát rồi. Trá»i Æ¡i, lần nà y ta mà chết yểu thá» biến thà nh con ma theo nà ng đòi mạng đó!
Tôn Quách duỗi tay phải :
- Nó chạy đến cánh khủy, nà ng nắn chặn nó lại!
- Vâng! Muội sẽ chặn nó lại!
Thanh Thanh dụng công nắn vùng khuá»·u tay Tôn Quách! Y duá»—i ngÆ°á»i trong tÆ° thế ná»a nằm ná»a ngồi, xuýt xoa nói :
- Tốt lắm! Tốt lắm!
Tôn Quách chỠmột lúc rồi lại giãy giụa :
- Cái cha... nó lại chạy nữa rồi! Lần nà y nó chạy quá tay trái!
Y lại duỗi tay bắt Thanh Thanh dung công xoa nắn trong thư thế thụ hưởng, Tôn Quách chắc lưỡi :
- Ãi cha! Có được má»™t phu nhân nhÆ° nà ng, Tôn tiểu gia chẳng khác nà o sống trong cảnh thiên thai, đầy hoan lạc!
Thanh Thanh đỠmặt!
Nà ng toan mở miệng thì Tôn Quách bất thần nhá»m dáºy, và chỉ pháp của y nhanh nhÆ° cắt Ä‘iểm và o tịnh huyệt của Thanh Thanh!
Thanh Thanh trố mắt buá»™t miệng há»i :
- Huynh sao lại điểm huyệt Thanh Thanh?
- Hê, thì nà ng đã chẳng muốn động hòng loan là gì?
- Huynh động phòng loan sao lại điểm huyệt muội?
- Tôn Quách nhăn nhó :
- Cách thức của Tôn tiểu gai Ä‘á»™ng phòng khác thÆ°á»ng lắm!
Tôn Quách gãi đầu. Y thả chân xuống trà ng ká»·, bÆ°á»›c nhanh đến vách háºu rút ra má»™t miếng tre!
Thanh Thanh cau mà y nhìn Tôn Quách :
Nà ng hồi há»™p há»i :
- Huynh định là m gì muội?
Tôn Quách lÆ°á»m nà ng :
- NgÆ°á»i xÆ°a có câu, dạy con từ thủa còn thÆ¡, dạy phu nhân từ lúc ban sÆ¡ má»›i vá». Nà ng đã nháºn ta là phu tÆ°á»›ng thì trÆ°á»›c tiên phải dạy nà ng đã!
Tôn Quách nhịp roi lên trà ng ká»·, tay còn lại thì ấn Thanh Thanh nằm sấp duá»—i dà i. Y nghiêm giá»ng nói :
- Thứ nhất ta dạy nà ng lễ nghi của một thục nữ!
Lá»i vừa dứt, Tôn Quách đánh má»™t roi và o mông Thanh Thanh!
Chát!
Nà ng nhăn mặt nhưng nhắm mắt. Nhìn Thanh Thanh, Tôn Quách ngỡ như nà ng chẳng hỠđau bởi nhát roi vừa rồi mà ngược lại còn có cảm giác khác!
Tôn Quách cau mà y :
- Roi thứ hai ta dạy nà ng là cách là ngÆ°á»i đôn háºu, rá»™ng lượng và nhân ái!
Chát!
Tôn Quách nảy ngÆ°á»i lên thá»u thà o nói :
- TÆ°á»›ng công, thiếp Ä‘au lắm nhÆ°ng thiếp cÅ©ng thÃch lắm. NhÆ°ng tÆ°á»›ng công đừng để lại những vết thẹo trên ngÆ°á»i thiếp!
Tôn Quách cau mà y :
- Äược! nếu nà ng muốn!
Ngồi bên ngoà i, lão bá»™c nghe tiếng roi nã chan chát mà nóng lòng bÆ°á»›c tá»›i bÆ°á»›c lui! Lão bặm môi toan xông và o gian thÆ° phòng đó thì Tôn Quách đã mở cá»a bÆ°á»›c ra.
Y nhìn lão bộc :
- Lão trượng, Thanh Thanh đã ngủ say rồi!
- Sao tiểu thư có bị gì không?
- Lão trượng yên tâm, vãn bối chỉ đánh nà ng mấy roi rồi phế bỠvõ công của nà ng!
Lão bá»™c trợn tròng hai con ngÆ°á»i :
- Công tỠphế bỠvõ công của Thanh Thanh?
Tôn Quách gáºt đầu.
Lão bộc gầm lên :
- Công tá» nỡ đối xá» vá»›i tiểu thÆ° nhÆ° váºy sao?
Lão vừa nói vừa vươn trảo nhanh ra một cái chộp lấy cổ Tôn Quách. Tôn Quách hốt hoảng :
- Lão trượng!
Lão bá»™c rÃt lên :
- Công tá» biết rằng Thanh Thanh có rất nhiá»u kẻ thù, bây giá» bị phế bá» võ công thì sao tá»± bảo vệ được chứ?
Tôn Quách gỡ tay lão bộc!
- Lão trượng hãy bình tÄ©nh. Vãn bối phế bá» võ công của Thanh Thanh đã có chủ Ä‘Ãch. Thanh Thanh bị phế bá» võ công chỉ có lợi mà thôi! Vốn Thanh Thanh đã bị biến thái trầm trá»ng, nếu nhÆ° không phế bá» võ công thì má»™t ngà y nà o đó nà ng chẳng cách chi cứu vãn được số mệnh. Bây giá» vãn bối phế bá» võ công của nà ng buá»™c Thanh Thanh trở lại ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng, sau đó Ä‘Æ°a vá» Kim Lăng phủ nhá» các Ä‘ai phu kỳ tà i phục hồi lại thể trạng của nà ng. Vãn bối sẽ cÆ°u mang nà ng, tiá»n bối cứ yên tâm!
- Công tá»!
- Lão trượng! Tôn Quách nói bằng tất cả lòng thà nh khẩn của mình. Nếu như để Thanh Thanh tiếp tục dụng võ công tại thêm sát nghiệp, e rằng sau nà y chúng ta có muốn đổi số mạng của nà ng cũng không thể được!
Lão bộc thở dà i :
- Lão phu cÅ©ng chỉ kỳ vá»ng và o má»™t Ä‘iá»u gì đó tốt là nh thay đổi cuá»™c sống của Thanh Thanh!
Tôn Quách và lão bộc bước đến chiếc bà n đá. Lão lấy tĩnh rượu độ hai cân, rót ra hai chiếc chén! Tôn Quách lưỡng lự nhìn chén rượu!
Lão bá»™c nhÆ° Ä‘á»c được ý nghÄ© của y liá»n nói :
- Tôn công tá» yên tâm, đây không phải là thứ rượu tình mà Thanh Thanh dùng để chuốc công tá»!
- Vãn bối cÅ©ng nghÄ© nhÆ° váºy!
Tôn Quách vừa nói vừa bưng chén rượu :
- Vãn bối kÃnh lão trượng má»™t chén!
- Má»i!
Hai ngÆ°á»i cùng uống cạn số rượu chuốc ra chén. Äặt chén rượu xuống bà n, Tôn Quách nói :
- Vãn bối có Ä‘iá»u muốn thỉnh giáo lão trượng!
Lão bá»™c gáºt đầu!
Tôn Quách nhìn lão ôn nhu nói :
- Lúc lão trượng giao thủ vá»›i đôi phu phụ ÄÆ°á»ng môn, vãn bối nháºn biết ngÆ°á»i là má»™t đại cao thủ kỳ tà i trong chốn võ lâm. Tháºm chà vãn bối còn ngá» ngợ lão trượng đây còn là trưởng tôn của ÄÆ°á»ng môn, nhÆ°ng sao ngÆ°á»i lại chấp nháºn cuá»™c sống nô bá»™c cho Thanh Thanh. Tháºm chÃ...
Tôn Quách bá» lá»ng câu nói giữa chừng!
Lão bộc nhìn chà ng :
- Công tá» thắc mắc cÅ©ng đúng thôi! Vá»›i lại lão cÅ©ng Ä‘ang tÃnh bá»™c bạch sá»± thá»±c cho công tá» rõ!
- Nếu nhÆ° đó là chuyện kÃn đáo của lão trượng, vãn bối không dám há»i!
Lão bộc lắc đầu :
- Cho dù công tá» không há»i, lão phu cÅ©ng sẽ nói vá»›i ngÆ°á»i mà !
Lão chuốc rượu ra chén của mình nhấp má»™t ngụm nhá», rồi nhìn Tôn Quách cháºm rãi :
- Lão phu chÃnh tháºt là Äá»™c VÆ°Æ¡ng Tây Môn Kình. Lúc sinh thá»i đáng ra lão phu đã là chưởng môn ÄÆ°á»ng môn, nhÆ°ng vì sÆ° đệ dụng mÆ°u chiếm ngá»± chức vị đó, đẩy lão xuống vá»±c thẳm. Lão phu may mắn được thân phụ và thân mẫu Má»™c Thanh Thanh cứu mạng và còn phục hồi vá»— công. Æ n cứu mạng đó lão xem nhÆ° tái sinh lần thứ hai và tâm niệm mãi mãi sẽ Ä‘á»n Æ¡n song thân Thanh Thanh! CÅ©ng kể từ đó cái tên Äá»™c VÆ°Æ¡ng không còn trong chốn giang hồ!
Lão dốc hết số rượu trong chén và o miệng rồi cháºm rãi kể tiếp :
- Ngỡ đâu cuá»™c sống của lão trôi Ä‘i êm Ä‘á»m, chỠđến ngà y viên tịch...
Lão lắc đầu nhìn Tôn Quách :
- Một ngà y kia sư đệ của lão bất ngỠxuất hiện, sát tỠsong thân Thanh Thanh còn cưỡng hiếp Thanh Thanh nữa! Khi lão quay trở vỠthì đã quá muộn!
- Lão trượng đã hạ tỠsư đệ mình?
- Äúng! Lão không thể để cho gã sống thêm thá»i khắc nà o nữa!
- Sau huyết án đó, tiá»n bồi cà ng dốc lòng phù trợ Thanh Thanh bất kể nà ng là m bất cứ chuyện gì!
Lão tâm nguyện nhÆ° váºy! NhÆ°ng vá»›i công tá», lão xin Thanh Thanh giữ lại cái mạng cho ngÆ°á»i! HÆ¡n ai hết, lão phu nháºn thấy trong phong thái lịch lãm của công tá» có cái thần của báºc chÃnh nhân quân tá»!
- Äa tạ lão trượng quá khen!
Äá»™c vÆ°Æ¡ng Tây Môn Kình lấy trong ngá»±c áo r má»™t quyển sách da dê đặt lên bà n.
- Lão biết Thanh Thanh đã gây ra biết bao oan nghiệt trên chốn giang hồ, bởi lẽ Thanh Thanh thù oán nam nhân mà lão thì không có lá»i chi để khuyên giải!
Lão buông một tiếng thở dà i nhìn Tôn Quách nói tiếp :
- Công tỠđã phế bá» võ công và quyết cÆ°u mang Thanh Thanh! Lão mong công tá» nháºn lấy quyển bà kÃp Äá»™c kinh để có cÆ¡ đắc dụng sau nà y!
Tôn Quách toan mở miệng từ chối nhÆ°ng Tây Môn Kình đã khoát tay nhÆ° Ä‘á»c được ý niệm của y!
- Công tỠđừng từ chối! Nếu nhÆ° công tá» có lòng thà nh vá»›i Thanh Thanh thì lão cÅ©ng má»™t lòng thà nh khẩn vá»›i ngÆ°á»i nếu công tá» e dè lão xin nháºn ngÆ°á»i là m lão đệ!
- Tôn Quách vô cùng may mắn và o cảm kÃch Tây lão huynh!
- Có má»™t vị lão đệ nhÆ° Tôn Quách, Tây Môn Kình còn gì thÃch thú hÆ¡n nữa!
Lão chuốc rượu ra hai chiếc chén không!
- Huynh kÃnh lão đệ!
- Äệ kÃnh lại lão huynh!
Hai ngÆ°á»i chạm chén, và cất tảng cÆ°á»i sảng khoái! Tôn Quách vừa uống rượu vừa nghÄ© thầm :
- “Không ngá» mình lại luôn gặp những Ä‘iá»u kỳ ngá»™ mà không ai có được!â€