Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #56  
Old 11-08-2008, 02:41 PM
than_long_vn's Avatar
than_long_vn than_long_vn is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 429
Thá»i gian online: 3 tuần 2 ngày 13 giá»
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 57

Lệ tình




Tất cả má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u bồn chồn, lo lắng định nhãn nhìn vá» phía gian thÆ° phòng.
Tôn Quách thỉnh thoảng lại liếc trộm Cát Thiên Phong. Y cảm nhận trong đôi mắt của Thiên Phong là khoảng trống xa xôi.
Diệu Thủ Thần Y từ bên trong gian thÆ° phòng mở cá»­a bÆ°á»›c ra. Lão đảo mắt nhìn qua má»i ngÆ°á»i.
Tôn Quách hối hả bước đến :
- Lão đại phu... Thánh Cô ra sao?
Diệu Thủ Thần Y Chữ Hàn Thông vuốt râu :
- Lão phu đã làm hết sức của mình.
- Tiểu gia biết nhÆ° vậy rồi. NhÆ°ng muốn há»i...
Chữ Hàn Thông khẽ lắc đầu rồi bước đến trước mặt Cát Thiên Phong.
Lão từ tốn nói :
- Tôn giá... Bình Nhi Thánh Cô muốn gặp ngÆ°á»i.
Thiên Phong nhìn Chữ Hàn Thông.
Lão đại phu vuốt râu, khẽ lắc đầu. Cái gật đầu thật khẽ của lão Thần Y chứa nhiá»u ẩn ý mà những ngÆ°á»i Ä‘ang có mặt tại gian thÆ° sảnh không thể lý giải được.
Thiên Phong buông một tiếng thở ra rồi tiến thẳng đến mở cửa để vào gian thư phòng Bình Nhi đang tịnh dưỡng.
Nàng nằm trên tràng ká»·, hai mắt nhắm nghiá»n. Ãnh mắt tinh anh của Bình Nhi giỠđã thâm quầng.
Thiên Phong đến ngồi bên nàng. Chàng nắm lấy tay Bình Nhi.
- Bình Nhi muội muội.
Nàng hé mở hai mí mắt thâm quầng :
- Cát đại ca.
- Muội sẽ qua tai kiếp này mà.
Bình Nhi mỉm cÆ°á»i :
- Muội sẽ không sao đâu. Huynh bình yên là muội mãn nguyện rồi.
Chàng nắm bàn tay thon thả của nàng :
- Tại sao muá»™i lại không nghe lá»i huynh?
Thiên Phong lắc đầu :
- Tại sao... Äáng lẽ ra muá»™i nên Ä‘i cùng vá»›i má»i ngÆ°á»i.
-Muá»™i không yên lòng. Tất cả những gì phải đến thì đến thôi. Äâu ai thoát khá»i định số mà ông tạo đã an bài. CÅ©ng nhÆ° tình yêu của muá»™i và huynh.
Nàng chớp mắt. Hai hàng lệ rịn ra khóe rồi lan nhanh xuống mang tai, tô đẫm những sợi tóc mai đen mượt.
Thiên Phong không cầm lòng được. Chàng ngỡ nhÆ° trái tim mình sắp nát ra bởi những giá»t nÆ°á»›c mắt của nàng.
Bình Nhi gượng cÆ°á»i :
- Äược thấy huynh bình an là muá»™i vô cùng hạnh phúc.
- Nhưng huynh thì...
Bình Nhi cÆ°á»›p lá»i Thiên Phong :
- Huynh đừng nói gở.
Thiên Phong buông một tiếng thở dài não lòng :
- Bình Nhi... Vô Vi phái rồi cÅ©ng có lúc phát dÆ°Æ¡ng quang đại nhÆ° Thiếu Lâm, Võ Äang...
Bình Nhi mỉm cÆ°á»i :
- Muá»™i cÅ©ng Æ°á»›c ao đến ngày Vô Vi phái trở lại vá»›i võ lâm. Äể rồi bên cạnh muá»™i có huynh. NhÆ°ng muá»™i sợ ngày đó đến quá muá»™n, và hình nhÆ° suy nghÄ© của muá»™i đã đúng.
Thiên Phong nắm tay nàng. Chàng nhìn Bình Nhi, khẽ lắc đầu :
- Không... Huynh tin cái ngày Vô Vi phái sẽ trở lại giang hồ đang đến gần.
Muội sẽ là Vô Vi chưởng môn.
- Muội sẽ là Vô Vi chưởng môn, còn huynh?
Nàng nhìn chàng bằng ánh mắt đượm buồn da diết :
- Huynh trả lá»i muá»™i Ä‘i. Äến ngày Vô Vi phái trở lại vá»›i giang hồ, Bình Nhi sẽ là chưởng môn, huynh lại ra Ä‘i nhÆ° ngày chúng ta gặp nhau và huynh biết được tâm nguyện của muá»™i?
Thiên Phong lắc đầu :
- Huynh sẽ không rá»i bá» muá»™i nữa đâu.
Nụ cÆ°á»i héo hon lại nở trên đôi môi nhợt nhạt của nàng. Bình Nhi nhá» giá»ng nói :
- Huynh hứa như vậy chứ?
- Huynh hứa.
- Muá»™i sẽ không nhận chức chưởng môn Vô Vi phái, mà nhÆ°á»ng lại cho huynh.
- Muá»™i Ä‘em hết tâm huyết để thá»±c hiện tâm nguyện phục hÆ°ng Vô Vi phái của ân sÆ°. Sao khi thành công lại nhÆ°á»ng cho huynh? Huynh đã ê chá» vá»›i những cuá»™c tranh danh Ä‘oạt lợi trên chốn võ lâm rồi.
Bình Nhi chớp mắt :
- Cát huynh... Muá»™i không nhÆ°á»ng chức vị chưởng môn Vô Vi phái cho huynh thì nhÆ°á»ng cho ai? Sau khi Vô Vi phái phát dÆ°Æ¡ng quang đại, muá»™i sẽ lui vào hậu trÆ°á»ng thá»±c hiện chức trách của má»™t ngÆ°á»i mẹ tất phải nhÆ°á»ng chức vị đó lại cho tÆ°á»›ng công của mình chứ. Huynh không nghÄ© có ngày muá»™i và huynh trở thành đôi uyên Æ°Æ¡ng sao?
- Bình Nhi...
Nàng rút ngá»c thủ của mình lại :
- Huynh hãy nói đi... Huynh có yêu Bình Nhi không?
Thiên Phong gật đầu :
- Huynh yêu muá»™i. Yêu nhiá»u lắm.
Hai cánh môi của nàng nhÆ° được lại sức sống, chúng hé nở má»™t nụ cÆ°á»i mãn nguyện.
Nàng lại đặt tay vào tay Thiên Phong :
- Muá»™i cÅ©ng yêu huynh. Yêu nhiá»u lắm.
Nàng chớp mắt. Lệ lại trào ra khóe lăn dài xuống hai bên má. Bình Nhi khẽ nói :
- Ông trá»i sao bất công quá.
Thiên Phong nắm tay nàng. Chàng từ tốn nói :
- Vô Vi phái phát dÆ°Æ¡ng quang đại, huynh và muá»™i sẽ tìm ngÆ°á»i nào có đủ tài, đủ sức trao lại. Rồi huynh và muá»™i sẽ ra Ä‘i tìm má»™t chốn nào đó thanh tịnh mà dừng chân. Bụi võ lâm sẽ không vÆ°á»›ng bận chúng mình.
Nàng nhìn Thiên Phong, khẽ gật đầu :
- Muội thích như vậy đó. Huynh và muội sẽ đi thật xa, đi đến một nơi nào đó mà bụi giang hồ chẳng thể nào bám theo chúng mình. Chúng ta sẽ mãi mãi sống bên nhau.
Thiên Phong nắm tay nàng :
- Huynh sẽ đưa muội đi.
- Vậy theo huynh, ai là ngÆ°á»i đáng được muá»™i tin cậy?
- Làm sao huynh định đoạt được?
Nàng chớp mắt :
- Muá»™i chá»n được ngÆ°á»i rồi.
- Ai?
- Tôn Quách...
Thiên Phong vuốt má nàng :
- Muá»™i chá»n ngÆ°á»i không lầm. Tôn Quách đúng là má»™t ngÆ°á»i đáng để muá»™i tin và giao chức vị chưởng môn cho y.
- Tôn Quách không biết có nhận không?
- Tôn Quách vốn dÄ© không màng đến danh đến lợi, nhÆ°ng muá»™i giao chức vị chưởng môn cho y, y sẽ nhận. Y nhận bởi vì y là ngÆ°á»i Ä‘á»™ lượng, và kính trá»ng muá»™i.
- Y kính trá»ng huynh nữa chứ.
- Huynh không đáng được y kính trá»ng nhÆ° muá»™i đâu. Cuá»™c Ä‘á»i của Cát Thiên Phong không thể sánh bằng Thánh Cô Bình Nhi.
Nàng lắc đầu :
- Muội không thích sự so sánh đó của huynh. Huynh đừng nói như vậy nữa.
- Huynh sẽ không nói :
Nàng nắm tay Thiên Phong, mỉm cÆ°á»i nói :
- Trước đây, khi mới diện ngộ với huynh trên đỉnh Lư Sơn, không biết sao muội cứ mãi vơ vẩn hoài. Sự vơ vẩn đó, rồi đến lúc muội cũng phải tự thú, phải chăng mình đã yêu Ma Hoàn Lãnh Nhân Cát Thiên Phong?
Nàng nhìn Thiên Phong :
- Tình yêu đến vá»›i muá»™i thật bất ngá» và thật đẹp. Hồi đó muá»™i cứ tưởng trong kiếp làm ngÆ°á»i này, muá»™i sẽ chẳng bao giá» biết yêu, biết tÆ¡ tưởng đến má»™t nam nhân nào. NhÆ°ng ông tạo lại xui khiến muá»™i gặp huynh trên LÆ° SÆ¡n.
Nàng bóp nhẹ tay Thiên Phong :
- Huynh biết không? Äã biết bao nhiêu muá»™i lắc đầu xua hình bóng huynh ra khá»i tâm tưởng muá»™i. NhÆ°ng càng chối bá» thì lại càng nhá»› huynh nhiá»u hÆ¡n.
Thiên Phong buông một tiếng thở dài :
- Huynh chỉ là một lãng tử phiêu bạt, không ngỠđược chữ tình của Thánh Cô.
Huynh không biết làm thế nào để Ä‘á»n đáp lại tình yêu của muá»™i.
- Chỉ cần huynh yêu muá»™i là đủ rồi. Kiếp ngÆ°á»i hôm nay, muá»™i không cần gì cả, mà chỉ cần huynh thôi. Có lẽ đây cÅ©ng là định số của ông trá»i.
- Bình Nhi.
Nàng chớp mắt nhìn chàng :
- Thiên Phong. Cái tên này không biết muá»™i đã gá»i bao nhiêu lần. Muá»™i cÅ©ng đã gá»i tên huynh ngay cả trong giấc mÆ¡ nữa đó.
Nàng mỉm cÆ°á»i nhìn chàng.
Hai cánh môi của Bình Nhi trông thật nhợt nhạt, thiếu hẳn sức sống.
Trái tim của Thiên Phong đau nhói khi dung diện của nàng trông tợ cánh hoa sắp tàn úa.
- Bình Nhi... Huynh có lỗi với muội.
- Huynh đâu có lỗi gì với muội.
- Huynh vẫn cảm thấy mình là ngÆ°á»i có lá»—i.
Nàng lắc đầu :
- Muội không thích nghe huynh nói như vậy. Muội rất yêu huynh, nhưng chỉ sợ huynh từ chối tình yêu của Bình Nhi.
Thiên Phong lắc đầu :
- Huynh may mắn được muội trao tình sao lại có thể từ chối được.
- Huynh hứa sẽ yêu muội mãi nhé?
- Huynh hứa.
- Cát huynh... Muội cứ thắc mắc, sao huynh lại lấy ngoại hiệu là Ma Hoàn Lãnh Nhân. Huynh không phải là Lãnh Nhân phải không?
- Huynh không là Lãnh Nhân.
- Hai tiếng Lãnh Nhân khiến muội thắc mắc mãi. Muội tin huynh không là Lãnh Nhân.
- Muá»™i muốn biết vì sao huynh chá»n hai chữ Lãnh Nhân Æ°?
- Muội muốn biết lắm.
- Äáng ra Thiên Phong đã là Lãnh Nhân nếu nhÆ° Bình Nhi không sưởi lại trái tim băng giá của huynh.
- Bình Nhi ư?
Thiên Phong gật đầu.
Nàng há»i tiếp :
- Trái tim của muội cũng đã từng băng giá nếu như không gặp huynh. Trái tim của Bình Nhi băng giá bởi vì tâm nguyện thực thi với ân sư, còn huynh? Ai đã khiến trái tim huynh băng giá?
Thiên Phong buông một tiếng thở dài :
- Muội muốn biết ư?
Bình Nhi khẽ gật đầu :
- Muội muốn biết. Trong ánh mắt của huynh biểu hiện cái nhìn của một lãng tử đa tình. Nếu trái tim huynh bị băng giá thì nhất định phải do một nữ nhân gây ra.
Muội đoán có đúng không?
Thiên Phong gật đầu :
- Muội đoán đúng. Huynh không phủ nhận.
- NgÆ°á»i đó là ai vậy?
Thiên Phong lưỡng lá»±, đôi mắt nhìn qua ô cá»­a sổ. Bình Nhi nhá» giá»ng há»i :
- Huynh không nói được à?
Thiên Phong nhìn trở lại nàng :
- Muội muốn biết?
Nàng chớp mắt như thay cho cái gật đầu.
Chàng buông một tiếng thở dài :
- Huynh không giấu muá»™i. NgÆ°á»i khiến cho huynh trở thành Lãnh Nhân chính là...
Chàng nhìn thẳng vào mắt Bình Nhi :
- Nghiêm Lệ Hoa.
Äôi chân mày vòng nguyệt của Bình Nhi thoạt nhíu lại. Nàng nhá» giá»ng nói :
- Nghiêm Lệ Hoa Æ°? Muá»™i... muá»™i không ngá».
- Không ai có thể ngỠđược.
- Nghiêm tỷ tỷ đã làm gì khiến huynh trở thành Lãnh Nhân?
- Tất cả Ä‘á»u là dÄ© vãng đối vá»›i huynh. Thuở thiếu thá»i, huynh và Lệ Hoa đã từng chÆ¡i đùa vá»›i nhau. Äệ nhất tiêu cục Cát Long đã giao hôn vá»›i đệ nhất gia Nghiêm Quốc VÄ©. NhÆ°ng khi Cát Long đệ nhất tiêu cục suy vì trong má»™t chuyến áp tải hàng đến DÆ°Æ¡ng Châu...
Thiên Phong buông một tiếng thở dài :
- Cuá»™c hôn phối đó đã không thành. Chỉ phúc giao hôn bị xé bá» và Cát Thiên Phong phải lÆ°u lạc trong chốn giang hồ, để rồi trở thành truyá»n nhân của Mông Diện Khách.
- Huynh vẫn nhớ đến Nghiêm Lệ Hoa chứ?
- Sau khi trở thành truyá»n nhân của Mông Diện Khách, huynh kết giao bằng hữu vá»›i Khán Nhân nhị ca. Äến bây giá» huynh má»›i biết Nghiêm Lệ Hoa là phu nhân của Kim trang đại phủ.
- Huynh có nói chuyện này với Lệ Hoa phu nhân không?
Thiên Phong nhìn nàng, mỉm cÆ°á»i :
- Nghiêm tẩu tẩu đã từng hội kiến với huynh. Và tất cả đã được huynh và Lệ Hoa cho vào dĩ vãng. Còn chăng là trái tim băng giá của Cát Thiên Phong. Chữ tình hôm nào nay được thay bằng nghĩa kim bằng với Khán Nhân nhị ca. Và sau đó...
- Muội gặp huynh?
Thiên Phong nắm tay nàng :
- Huynh hãi hùng khi nghĩ đến mình sẽ lại trở thành Lãnh Nhân.
- Khi trái tim băng giá thì ngÆ°á»i ta chỉ còn là xác chết biết thở thôi.
- Äúng... Thiên Phong đã từng là má»™t xác chết biết thở mà thôi.
- Có muội rồi... huynh sẽ chẳng bao giỠbiến thành Lãnh Nhân nữa chứ?
- Huynh sẽ chẳng bao giỠlà Lãnh Nhân nữa.
- Thiên Phong.
- Bình Nhi.
Nàng nắm chặt tay Thiên Phong :
- Muội thích nghe huynh tấu khúc Phụng Hoàng Ca. Muội không đủ nguyên khí để thổi tiêu phối hợp cùng huynh. Nhưng một mình huynh cũng đủ gợi nhớ lại tấu khúc của muội và huynh.
Thiên Phong bặm môi. Chàng nhìn nàng khẽ gật đầu, rồi rút chiếc sáo ngá»c Ä‘eo bên hông Ä‘Æ°a lên miệng.
Âm vá»±c từ chiếc sáo phát ra nghe vi vu, nhÆ°ng nếu trÆ°á»›c đây tấu khúc Phụng Hoàng Ca do Thiên Phong và Bình Nhi phối ngẫu thổi ra tạo nên má»™t trượng khúc vui tÆ°Æ¡i, nhá»™n nhịp thì giỠđây chỉ má»—i tiếng sáo ngá»c vi vu nghe thật buồn và ảm đạm.
Giai khúc do Thiên Phong thể hiện nghe thật ai oán và gợi nhớ đến một cuộc ly biệt, chia cắt của đôi uyên ương.
Ãnh mắt của chàng nhÆ° lặng chìm trong giai khúc bi ai do chính mình tấu thành.
Thiên Phong thổi xong, đặt sáo ngá»c xuống bên cạnh Bình Nhi.
Nàng nhìn Thiên Phong, mỉm cÆ°á»i :
- Muội biết huynh sẽ buồn lắm khi muội phải ra đi bỠhuynh lại.
- Bình Nhi...
- Muội sẽ mãi mãi ở cạnh bên huynh để sưởi ấm trái tim Cát Thiên Phong...
Hai cánh môi của Bình Nhi càng lúc càng trở nên nhợt nhạt, mất dần đi sức sống.
- Muội... muội không muốn... huynh lần thứ hai trở thành Lãnh Nhân.
Thiên Phong ôm vai nàng, đỡ lên ngồi dựa vào ngực mình. Chàng nghẹn ngào nói :
- Bình Nhi... Muội đừng đi.
Nàng bóp chặt tay Thiên Phong.
- Muá»™i sẽ mãi mãi bên cạnh huynh. Muá»™i biết cái thá»i khắc kia phải đến.
Äáng ra muá»™i đã không được nghe huynh tấu Phụng Hoàng Ca, không được thổ lá»™ tất cả tâm tÆ° của mình, nhÆ°ng muá»™i vẫn có những thá»i khắc không thể nào quên này... Muá»™i biết tất cả... Muá»™i biết mình muốn hay không thì định số đã an bài rồi.
Nàng cố vòng tay bá cổ Thiên Phong :
- Muá»™i không muốn bá» huynh mà Ä‘i đâu. Muá»™i không muốn rá»i xa huynh.
Nước mắt của nàng trào ra ướt đẫm ngực áo của Thiên Phong.
Trái tim nàng áp sát vào trái tim chàng để truyá»n qua Thiên Phong sức sống sau cùng của nó.
Thiên Phong nấc nghẹn không thốt được thành lá»i mà chỉ cảm nhận trái tim của Bình Nhi Ä‘ang yếu dần.
Bình Nhi gượng nói :
- Muội... mãi mãi yêu huynh.
Thân thể nàng dịu hẳn sau câu nói đó, đôi tay má»m ra để rồi tuá»™t dần cho đến khi chúng buông thong theo thể xác của nàng.
Thiên Phong ôm ghì lấy Bình Nhi. Thể xác má»m mại của Bình Nhi Ä‘ang lạnh dần trong vòng tay xiết chặt của Thiên Phong.
Cuối cùng Thiên Phong cũng định thần để chứng nghiệm cuộc chia tay vĩnh viễn giữa chàng với Bình Nhi. Hai mắt chàng khép lại, miệng thốt lên hai tiếng từ biệt :
- Bình Nhi...
Tài sản của than_long_vn

  #57  
Old 11-08-2008, 02:45 PM
than_long_vn's Avatar
than_long_vn than_long_vn is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 429
Thá»i gian online: 3 tuần 2 ngày 13 giá»
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 58

Oan nghiệp




Tôn Quách lầu bầu nói :
- CÅ©ng tại cái gã bất nhân bất nghÄ©a Äại Chu Thiên, tâm tưởng KhÆ° KhÆ° ôm cái hảo danh Minh chủ mà gây ra cảnh Ä‘oạn trÆ°á»ng thê lÆ°Æ¡ng này. Gã cần chức vị Minh chủ thì Tôn tiểu gia đã nhÆ°á»ng cho gã rồi, còn đòi há»i gì nữa chứ.
Tú Tú lÆ°á»m Tôn Quách :
- Tôn huynh, lúc này không phải là lúc để càu nhàu Äại Chu Thiên.
Tôn Quách nhìn lại Tú Tú :
- Muá»™i còn binh gã Äại Chu Thiên đó nữa hả? Nhẫn tâm giết bằng hữu, Ä‘oạt cổ vật Long cốc. Giá» thì ra tay sát thủ vá»›i Bình Nhi Thánh Cô, ông trá»i nếu có mắt chắc gì đã để yên cho gã.
Nghiêm Lệ Hoa buông một tiếng thở dài rồi nói :
- Nếu nhÆ° ông trá»i có mắt thì Chu Thiên đã không trở thành chủ nhân Can TÆ°Æ¡ng thần kiếm, quyá»n uy tối thượng của Nhị Thánh. Hắn có duyên có phần để trở thành chủ nhân thần kiếm, nhÆ°ng không phải đã là chủ nhân thanh Can TÆ°Æ¡ng thần kiếm thì chẳng có ai trị được y. Cái ác không bao giá» tồn tại cả.
- Thế tỷ tỷ đã nghĩ ra cách gì khống chế tên đại ma đầu vô nhân, vô nghĩa đó chưa?
Lệ Hoa khẽ lắc đầu.
Äại Trí thiá»n sÆ° nói :
- A di đà Phật... Trên chốn hồng trần này chẳng có gì là vĩnh cửu hay độc tôn cả. Can Tương thần kiếm uy vũ tối thượng nhưng nhất định phải có điểm khắc trị.
Và cái Ä‘iểm khắc trị đó ắt Ä‘ang ở đâu đó quanh chúng ta, nên Äại Chu Thiên má»›i mở cuá»™c truy sát gắt gao, dồn má»i ngÆ°á»i vào tá»­ địa.
Tôn Quách há»i :
- Äại sÆ° nói rất đúng, và vãn bối cÅ©ng nghÄ© nhÆ° vậy. NhÆ°ng suốt mấy ngày hôm nay, Nghiêm tẩu tẩu đã khảo cứu tất cả trên cÆ¡ thể Khán NhÆ° Ä‘iệt nữ mà chẳng phát hiện được gì. Nếu theo lá»i Cát đại ca thì Khán Nhân trang chủ có để lại ấn tích, nhÆ°ng sao tìm mãi vẫn không thấy? Chẳng lẽ phải đến nÆ°á»›c mổ bụng Khán NhÆ° Æ°?
Tôn Quách nhún vai lắc đầu :
- Nếu có thể chặt một tay, một chân hay móc một con mắt của Tôn Quách mà vì đại cuộc, xem như Tôn Quách hy sinh một nửa, nhưng mổ bụng Khán Như điệt nữ thì không được đâu. Thà dụng kế gì chứ nhứt định không được làm chuyện đó.
- A di đà Phật... Bần tăng thà thí mạng vá»›i đại ma đầu Äại Chu Thiên chứ tuyệt nhiên không thể cho má»i ngÆ°á»i vì đại cuá»™c mà nhẫn tân vá»›i Khán NhÆ° Ä‘iệt nữ.
Tôn Quách gật đầu :
- Vãn bối theo vỠvới lão đại sư.
Nghiêm Lệ Hoa buông một tiếng thở dài :
- Tôi cÅ©ng không biết tÆ°á»›ng công đã để lại ấn tích gì trên ngÆ°á»i Khán NhÆ°.
Tôi thật là vô dụng.
Tôn Quách khoát tay :
- Tá»· tá»· đừng tá»± trách mình. Tất cả má»i ngÆ°á»i ở đây, ai nấy cÅ©ng Ä‘á»u nóng ruá»™t, nóng gan bởi sá»± tàn nhẫn của Äại Chu Thiên, nhÆ°ng đâu có ai trách tá»· tá»·. Có trách là trách Tôn Quách nè.
- Äệ đệ không có gì đáng trách cả.
- Sao không chứ. Äệ Ä‘Æ°á»ng Ä‘Æ°á»ng là Minh chủ thế mà chỉ biết làu bàu mà chẳng giúp được tích sá»± gì cho võ lâm.
Äại Trí thiá»n sÆ° nhìn ra ngoài thảm cá». Trên thảm cá» Khán NhÆ° và hai chú sãi Thiên Long tá»± Ä‘ang chÆ¡i đùa. Sá»± vô tÆ° và thanh nhã của ba đứa trẻ khiến lão đại sÆ° buá»™t miệng buông tiếng Phật hiệu.
- A di đà Phật.
Tôn Quách tò mò há»i :
- Lão tăng nghĩ gì mà lại niệm Phật hiệu vậy?
- Lão nạp nhìn lÅ© trẻ Ä‘ang vui đùa kia mà sá»±c nghÄ© đến Äại Chu Thiên nên không tÄ©nh tâm, suy nghÄ© càn rỡ buá»™c phải niệm Phật hiệu mà thôi.
- A... Lão tăng nghÄ© Äại Chu Thiên sẽ mò đến đây? Lão đại ma đầu kia sẽ gây cuá»™c thảm sát vá»›i những đứa trẻ ngoài kia?
- A di đà Phật... Lão nạp quả có nghĩ như vậy.
Tôn Quách chắc lưỡi :
- Nếu lão đại sÆ° nghÄ© nhÆ° vậy thì nên tÄ©nh tâm ngồi kiết đà suy tưởng xem Khán Nhân trang chủ để lại dấu tích gì trên ngÆ°á»i Khán NhÆ° chứ.
-A di đà Phật... Thiếu hiệp chỉ giáo rất đúng. Lão nạp không nên để tâm tưởng vào những ý niệm bi quan, mà phải tập trung thần tuệ đặng phán đoán.
- Tất cả chúng ta ai cÅ©ng Ä‘á»u phải suy tưởng cả, chứ không nên để má»™t mình Nghiêm tá»· tá»· Ä‘á»™ng não.
Tú Tú lÆ°á»m Tôn Quách :
- Tôn huynh nói rất hay, nhưng muội muội có thấy huynh ngồi kiết đà định tâm suy nghĩ đâu.
Tôn Quách nạt ngang :
- Muội biết gì mà nói.
- Muội thấy thế nào thì nói vậy thôi. Chứ muội đâu có thêm oan cho huynh.
Tôn Quách hừ nhạt, gắt gá»ng nói :
- Nếu Tôn huynh của nàng mà ngồi kiết đà tịnh tâm được nhÆ° Äại Trí thiá»n sÆ° thì đã không rá»i Kim Lăng phủ để trở thành Kim Tài công tá»­, rồi Võ lâm Minh chủ đâu. Tại cái chân của tiểu huynh không chịu ở yên má»™t chá»—, cái miệng của tiểu huynh thì cứ nói mãi. Nếu Tú Tú không chịu được thì Tôn Quách Ä‘i ra ngoài vậy.
Tú Tú trừng mắt, Tôn Quách dợm bÆ°á»›c ra cá»­a sảnh thì Tú Tú đã gá»i giật lại :
- Tôn đại ca đứng lại.
Tôn Quách quay lại, cau mày nhìn nàng :
- Chưa chi mà muội đã ức hiếp ta rồi.
Y le lưỡi :
- Xem chừng nếu như vận hên đến với ta thì Chu Thiên xuất hiện đưa ta đi đến cõi a tỳ còn hơn ở bên cạnh nàng.
Y gằn giá»ng :
- Muội đúng là một ả La Sát mà.
Tú Tú không màng đến lá»i Tôn Quách mà gay gắt há»i :
- Huynh tính đi đâu?
- Æ ... Äi đâu thì có liên quan gì đến nàng. Tá»· nhÆ° ta đến kỹ lâu uống rượu vui vẻ má»™t chút không được à?
- Hừ... Huynh mà đến đó thì đừng trách muội.
- ChÆ°a gì mà nàng đã ràng buá»™c ta rồi. Kiếp này mà làm phu quân của nàng thì Ä‘á»i Tôn Quách tiêu tùng mất.
- Huynh mà đến kỹ lâu thì muội sẽ náo loạn Kim Lăng phủ đó.
- Trá»i đất... Bá»™ nàng định làm loạn đến lão nhân gia Æ°?
Tú Tú gật đầu :
- Nói huynh không nghe thì muội làm loạn lão nhân gia luôn.
Tôn Quách thở hắt ra, cau mày, đăm đăm nhìn nàng. Tú Tú bước đến trước mặt Tôn Quách nói :
- Lúc này huynh không nên rá»i khá»i gian sảnh phòng này.
- Muội ra lịnh cho huynh hả?
- Muá»™i không phải ra lịnh cho huynh, mà vì má»i ngÆ°á»i. Huynh nghÄ© xem, lúc này tất cả má»i nÆ¡i Ä‘á»u có thám nhân của Äại Chu Thiên, má»™t khi chúng phát hiện ra huynh tất sẽ báo vá»›i Äại Chu Thiên. Äã má»™t lần chúng ta thoát khá»i cuá»™c truy sát gắt gao của gã vô nhân vô nghÄ©a nhÆ°ng đổi lại bằng cái chết của Thánh Cô và há»a Ä‘iểu, bây giỠđến lượt ai?
Nàng nắm tay Tôn Quách :
- Huynh có thể đánh muá»™i nhÆ°ng đừng rá»i khá»i đây.
Tôn Quách lắc đầu, thở ra :
- Ta biết chứ sao không biết. Nhưng chẳng lẽ cứ lòng vòng trong gian sảnh phòng này? Ta muốn ra ngoài kia chơi đùa với Khán Như và Giác Giới, Giác Chánh cho thư giãn đấy mà.
- Tôn huynh nói muốn đến kỹ lâu mà.
- Ta nói chứ Ä‘i hồi nào. Ta không phải sợ Äại Chu Thiên mà không dám đến kỹ lâu, nhÆ°ng tiểu gia sợ nàng nhiá»u hÆ¡n. Nghe rõ rồi chứ?
Tú Tú lÆ°á»m Tôn Quách. Gã giÅ© vạt áo, quay lÆ°ng bÆ°á»›c nhanh ra ngoài sảnh phòng.
Äại Trí thiá»n sÆ° nhìn theo sau lÆ°ng Tôn Quách, khẽ nói :
- Tôn thiếu hiệp đã là Minh chủ mà tâm tính lại giống như trẻ con.
Äại Trí thiá»n sÆ° nói dứt lá»i quay lại Nghiêm Lệ Hoa :
- Nghiêm phu nhân...
- Äại sÆ° có Ä‘iá»u chi chỉ giáo?
- A di đà Phật... Mấy hôm nay, kể từ sau cái chết của Thánh Cô Bình Nhi, Cát Thiên Phong không há» lá»™ diện. Có lẽ Thiên Phong rất Ä‘au khổ. bởi vì Thiên Phong nghÄ© chính y đã gây ra cái chết cho Bình Nhi. Lão nạp thiết tưởng, Nghiêm phu nhân có thể khuyên giải đôi lá»i vá»›i Thiên Phong.
Lệ Hoa thoạt lắc đầu, lí nhí nói :
- Lệ Hoa chẳng biết nói gì với Thiên Phong.
- Phu nhân có thể nói được kia mà.
Nàng đứng lên :
- Äại sÆ° đã chỉ giáo. Lệ Hoa thá»­ má»™t lần xem có được không.
Äại Trí thiá»n sÆ° khẽ gật đầu.
o O o Lệ Hoa khẽ đẩy cửa bước vào gian thư phòng. Nàng thoáng sững sỠkhi thấy Thiên Phong đang ngồi diện bích. Trong chàng như một pho tượng vô tri vô giác trong tư thế kiết đà bất động. Trước khi mở cửa bước vào, trong tâm tưởng Lệ Hoa ngỡ sẽ bắt gặp Thiên Phong đang ngồi độc ẩm để tự tìm quên cái đau mất mát vừa đến với chàng, nhưng tất cả như trái ngược với ý của nàng.
Sá»± im lặng thật nặng ná», nhÆ°ng trÆ°á»›c sá»± suy tưởng của Thiên Phong, nàng không buồn phá vỡ sá»± im lặng đó.
Lệ Hoa lưỡng lá»± đứng ngay cá»­a. Äầu óc nàng bá»—ng dÆ°ng thật trống rá»—ng, và chẳng biết nên phải làm gì. Con ngÆ°á»i Ä‘ang ngồi kiết đà, diện bích trầm tÆ° kia đã có thá»i rất gần gÅ©i vá»›i nàng, thậm chí hÆ¡n cả sá»± gần gÅ©i nữa, có thể nói, nếu không có sóng gió cuá»™c Ä‘á»i thì hỠđã là má»™t đôi uyên Æ°Æ¡ng liá»n cánh, nhÆ°ng sao giỠđây giữa nàng và Thiên Phong lại là má»™t khoảng cách xa vá»i vợi. Khoảng cách đó, Lệ Hoa cảm nhận rõ mồn má»™t. Có lúc nàng muốn xóa Ä‘i khoảng cách giữa mình vá»›i Thiên Phong, nhÆ°ng ý tưởng liá»n tan biến nhanh khi hỠđối mặt nhau. Nàng càng muốn xóa Ä‘i sá»± cách biết thì khoảng cách càng xa dần hÆ¡n.
Có những lúc nàng tá»± há»i :
“Thiên Phong còn gì ở trong tâm tưởng mình, và mình còn gì ở trong chàng?â€
Äã bao đêm nàng trăn trở vá»›i ý niệm đó, nhÆ°ng để định hình được lá»i giải đáp thì lại quá mông lung và má» mịt. Có chăng là chỉ nhận được vẻ lãnh cảm từ đáy mắt của Cát Thiên Phong.
Nàng nhìn Thiên Phong mà đầu óc trống rá»—ng không thể tìm được má»™t câu nói mở lá»i. Sá»± im lặng càng khiến cho nàng cảm nhận sâu sắc hÆ¡n vá» sá»± xa vá»i giữa nàng vá»›i Thiên Phong.
Bất giác Lệ Hoa buông một tiếng thở dài, rồi toan lùi bước trở ra thì Thiên Phong đã lên tiếng :
- Nghiêm nhị tẩu đã vào, sao không nói gì?
Thiên Phong vừa nói vừa từ từ đứng lên, quay mặt lại nhìn Lệ Hoa.
Chạm vào ánh mắt của Thiên Phong, Lệ Hoa chỉ chực chạy trốn bởi nó quá lạnh lùng.
Thiên Phong chỉ chiếc đôn đặt ngay bên tràng kỷ :
- Má»i nhị tẩu.
Lệ Hoa chớp mắt, rồi bước đến chiếc đôn yên vị. Nàng nhìn Thiên Phong, từ tốn nói :
- Lệ Hoa những tưởng Thiên Phong đang tìm quên trong men rượu.
Chàng bước đến ngồi đối diên với Lệ Hoa, từ tốn nói :
- Rất có thể Thiên Phong sẽ tìm quên trong men rượu, nhÆ°ng không phải bây giá».
Sau câu nói của Thiên Phong, ánh mắt của hai ngÆ°á»i lại gặp nhau. Tất nhiên Nghiêm Lệ Hoa muốn né tránh cái nhìn trá»±c diện của Thiên Phong, nhÆ°ng từ đáy mắt của chàng có má»™t hấp lá»±c vô hình hút lấy nhãn quang nàng.
Nàng bối rối, buột miệng nói :
- Lệ Hoa đến để chia buồn với Thiên Phong sau khi Bình Nhi gặp kiếp nạn.
- Tất cả má»i ngÆ°á»i rồi phải đến thá»i khắc từ bá» cõi Ä‘á»i này. Không má»™t ai có thể tồn tại vÄ©nh cá»­u. Riêng Äại Chu Thiên, sẽ không ra Ä‘i má»™t cách bình thản nhÆ° Bình Nhi đâu. Hắn cÅ©ng sẽ không được nhận sá»± ra Ä‘i nhÆ° những kẻ bình thÆ°á»ng.
Lệ Hoa bưng bình trà rót ra hai chiếc chén :
- Lệ Hoa không muốn nghe đến ba chữ Äại Chu Thiên.
- Nhưng ba tiếng đó là nỗi ám ảnh của Thiên Phong.
- Sao Thiên Phong không thể gác Äại Chu Thiên qua má»™t bên? Y không phải là Ä‘iểm suy nghÄ© của cuối cùng trong cuá»™c Ä‘á»i của chúng ta. Ngoài Äại Chu Thiên ra, Thiên Phong và Lệ Hoa còn nhiá»u Ä‘iá»u phải suy nghÄ© hÆ¡n.
Thiên Phong đứng lên. Chàng bưng chén trà bước đến cửa sổ rồi quay lại nhìn thẳng vào đáy mắt Lệ Hoa :
- Nhị tẩu muốn nhắc lại dĩ vãng?
- Má»™t dÄ© vãng đẹp, nhÆ°ng quá nhiá»u nÆ°á»›c mắt và máu.
- Tất cả Ä‘á»u là dÄ© vãng. Còn lại chăng chỉ là những hồi ức mà Thiên Phong đã từng muốn quên và đã quên.
- Thiên Phong quên cả rồi sao?
- Äã quên.
Chàng lạnh nhạt đáp lá»i Lệ Hoa.
Nàng từ từ đứng lên, buông một tiếng thở dài, Lệ Hoa nói :
- Lệ Hoa nghĩ Thiên Phong đã không quên những hoài kỷ đó.
Chàng lắc đầu, xoay chén trà một vòng. Nhìn bóng mình hiện ra trong chén trà, Thiên Phong từ tốn nói :
- Khi ngÆ°á»i ta đã muốn quên thì nhất định quên. Tá»± mình phải quên để chối bá» má»™t dÄ© vãng mà chỉ Ä‘em đến cho mình ná»—i Ä‘au và sá»± đày Ä‘á»a tâm hồn. Äối vá»›i quá khứ, trái tim Thiên Phong đã băng giá.
Lệ Hoa vừa thở ra vừa lắc đầu :
- Thiên Phong đang chối bỠdĩ vãng hay đang lừa dối mình?
Äôi chân mày lưỡi kiếm của chàng thoạt nhíu lại sau câu há»i của Nghiêm Lệ Hoa :
- Lý do nào khiến nhị tẩu há»i Thiên Phong câu đó?
Nàng bưng chén trả bước đến đối mặt với Thiên Phong :
- Thiên Phong há»i Lệ Hoa Æ°? Má»™t câu há»i hay má»™t lá»i oán trách?
- Thiên Phong càng thắc mắc hơn sau câu nói này của nhị tẩu.
Nàng cÆ°á»i khẩy. Má»™t tiếng cÆ°á»i, hay đúng ra đó là tiếng nấc nghẹn ai oán :
- Thiên Phong đã há»i thì Lệ Hoa phải trả lá»i. Mặc dù không hẳn câu trả lá»i của Lệ Hoa đã đúng.
- Thiên Phong muốn biết.
Nàng nhìn sâu vào đáy mắt Thiên Phong :
- Huyết án Kim trang đại phủ. Thiên Phong hiểu Lệ Hoa rồi chứ?
- Vì huyết án Kim trang đại phủ, cái chết của nhị ca Khán Nhân, Thiên Phong phải nhập cuá»™c tranh Ä‘oạt vá»›i võ lâm, và cụ thể hÆ¡n vá»›i Äại Chu Thiên.
- Thiên Phong vì tướng công Khán Nhân, hay vì Nghiêm Lệ Hoa?
- Nhị tẩu nghĩ xem, Thiên Phong vì ai?
Lệ Hoa lưỡng lá»± rồi nhá» giá»ng nói :
- Ai chẳng có dÄ© vãng. Trong tình trÆ°á»ng càng có nhiá»u hoài niệm hÆ¡n. Thiên Phong vì Khán Nhân tÆ°á»›ng công Æ°?
Nàng lắc đầu :
- Thiên Phong không nói nhưng Lệ Hoa có thể đoán được. Vì Nghiêm Lệ Hoa, vì dĩ vãng tình yêu hôm nào Thiên Phong mới nhập cuộc.
Thần nhãn của Thiên Phong từ từ khép lại, rồi bất ngỠmở to nhìn chằm chằm Nghiêm Lệ Hoa :
- Nhị tẩu đoán sai rồi.
- Lệ Hoa đoán sai ư?
- Äã sai.
- Thế thì Thiên Phong vì Khán Nhân?
Chàng lại lắc đầu.
Lệ Hoa bất nhẫn gay gắt há»i :
- Vậy Thiên Phong vì ai?
Chàng mở cá»­a sổ, Ä‘Æ°a mắt nhìn ra bên ngoài. Xa xa trên bầu trá»i hoàng hôn xuất hiện những cánh nhạn bay vá» hÆ°á»›ng tây.
Lệ Hoa hối thúc chàng :
- Sao Thiên Phong không nói?
- Thiên Phong có cần phải nói không?
- Lệ hoa muốn nghe.
Thiên Phong quay lại nhìn vào mắt nàng :
- Trong tâm tưởng của nhị tẩu, Thiên Phong vì nhị ca, vì nhị tẩu mà truy tìm kẻ tạo huyết án Kim trang đại phủ?
- Lệ Hoa nghĩ như vậy.
Thiên Phong lắc đầu.
- Thiên Phong vì Äại Chu Thiên.
Nàng nhướng mày :
- Sao... Lệ Hoa có nghe lầm không? Thiên Phong vì Äại Chu Thiên mà... mà trở thành đối thủ không Ä‘á»™i trá»i chung của gã à?
Thiên Phong buông một tiếng thở dài, rồi bước trở lại bàn, Lệ Hoa bước theo chân chàng.
Äặt chén trà xuống bàn, Thiên Phong nhìn vách thÆ° phòng, từ tốn nói :
- Chắc không má»™t ai ngỠđược, Äại Chu Thiên chính là...
Thiên Phong bá» lá»­ng câu nói, buông má»™t tiếng thở dài. Nghe tiếng thở ra não ná» của chàng, Lệ Hoa càng muốn biết những uẩn khúc trong tâm tưởng Thiên Phong. Nàng nhìn Thiên Phong, há»i :
- Äại Chu Thiên chính là ai?
- Giá»t máu của ân sÆ° Mông Diện Khách.
Lệ Hoa trố mắt nhìn Thiên Phong :
- Sao... Có chuyện đó sao?
Thiên Phong ngồi xuống chiếc đôn, chống tay tá»±a cằm. Ãnh mắt của chàng trôi vào quá khứ xa xôi mÆ¡ hồ.
Với tay lấy bầu rượu năm cân, mở nắp, dốc cả bầu rượu tu ừng ực, chàng đặt bầu rượu xuống bàn, lơ đãng nói :
- Quá khứ... Quá khứ...
Lệ Hoa đến bên cạnh Thiên Phong :
- Tất cả chỉ là quá khứ.
- Nhưng quá khứ lại là gánh nặng trong hiện tại.
Thiên Phong nhìn lại Lệ Hoa :
- Khi Äệ nhất trang chủ xé tá» chỉ phúc giao hôn, Thiên Phong má»›i hiểu được cuá»™c Ä‘á»i này nhÆ° thế nào.
Lệ Hoa cúi mặt nhìn xuống :
- Lệ Hoa không thể trái ý lão nhân gia. Phận làm con đâu dám cưỡng lịnh từ Ä‘Æ°á»ng song thân.
- Thiên Phong không trách Lệ Hoa. Cứ cho đó là định số mà Thiên Phong phải gánh chịu. Thiên Phong đã ra đi và ấp ủ sẽ dựng lại đệ nhất tiêu cục Cát Long. Khát khao của Thiên Phong lúc đó ví như khao khát của Bình Nhi muốn phục hưng Vô Vi phái.
Chàng lại dốc ngược bầu rượu tu ừng á»±c. Äặt bầu rượu xuống bàn, Thiên Phong nhìn bâng quÆ¡, nói tiếp :
- Thiên Phong luôn tá»± há»i, tại sao Äại Chu Thiên lại là giá»t máu của ân sÆ° Mông Diện Khách.
Lá»i còn Ä‘á»ng trên miệng. Thiên Phong lại toan dốc rượu vào miệng mình, nhÆ°ng Lệ Hoa đã kịp cản lại :
- Vì má»™t Äại Chu Thiên mà Thiên Phong tá»± đầu Ä‘á»™c mình bằng men rượu hay sao?
Lệ Hoa đặt tay lên vai Thiên Phong :
- Bây giỠLệ Hoa đã có thể hiểu vì sao trước đây Cát Thiên Phong đáng ra đã là Võ lâm Minh chủ, nhưng lại trao chức vị đó lại cho Chu Thiên.
Thiên Phong ngẩng lên nhìn Lệ Hoa :
- Còn một sự thật nữa, Lệ Hoa chưa hiểu.
- Thiên Phong muốn nói gì?
- Khán Nhân trang chủ nhị ca, tÆ°á»›ng công của Lệ Hoa, mặc dù không biết võ công, nhÆ°ng lại uyên bác kiến văn cổ tá»± phạn kinh. Và chính Thiên Phong đã thổ lá»™ vá»›i Äại Chu Thiên vá» cổ vật Long cốc. Chính sá»± thổ lá»™ đó đã Ä‘Æ°a đến cuá»™c huyết án Kim trang đại phủ.
Nghiêm Lệ Hoa sững sỠnhìn Thiên Phong. Chén trà trong tay nàng run rẩy rồi tuột ra rơi xuống sàn phòng.
Xoảng...
Chén trà vỡ toang thành từng mảnh vỡ nham nhở. Lệ Hoa lắc vai Thiên Phong nói :
- Sao Thiên Phong thổ lộ với Chu Thiên?
- Thiên Phong chỉ muốn Chu Thiên có được thần công tái thế xứng với chức vị Minh chủ đã trao cho y.
- Thiên Phong cÅ©ng nhìn lầm ngÆ°á»i Æ°?
Chàng lắc đầu :
- Nếu Thiên Phong không nói thì Khán Nhân cũng sẽ nói. Vì nghĩa kim bằng và hơn tất cả, vì Lệ Hoa. Trong tâm tư của Chu Thiên không có ý tranh đoạt với Kim trang đại phủ, mà chỉ có Thiên Phong mà thôi. Trong võ lâm, thì một ngày nào đó y cũng phải đối mặt với sự thật. Y chưa xứng là Võ lâm Minh chủ. Chính sự thật này mà Chu Thiên mới nhúng tay vào máu của bằng hữu.
Lệ Hoa bặm môi lắc đầu :
- Thiên Phong muốn Chu Thiên thắng mình?
- Nghĩa sư đồ, Thiên Phong phải trả.
Lệ Hoa nghiến răng nén sự uất hận vào trong. Nàng rít lên :
- Các ngÆ°á»i đã đánh mất nghÄ©a khí bằng hữu.
Nàng thốt xong trở bộ đi thẳng ra ngoài. Trong khi đó, Thiên Phong đã dốc cạn bầu rượu vào miệng mình.
Chàng đập tay xuống bàn, khẽ nói :
- Sư phụ... Thiên Phong phải làm sao đây?
Tài sản của than_long_vn

  #58  
Old 11-08-2008, 02:54 PM
than_long_vn's Avatar
than_long_vn than_long_vn is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 429
Thá»i gian online: 3 tuần 2 ngày 13 giá»
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 59

Loạn thần




Tôn Quách khoanh tay trÆ°á»›c ngá»±c nhìn Khán NhÆ° và hai chú sãi nhá» Thiên Long tá»± chÆ¡i đùa vá»›i nhau trên thảm cá». Y quan sát Khán NhÆ° :
- “Lúc mình tuổi còn ngây thÆ¡ nhÆ° Khán NhÆ° thì cÅ©ng nhÆ° nó mà thôi. Nhìn Khán NhÆ°, mình không thể tin được nó Ä‘ang giữ bí mật khắc chế Can TÆ°Æ¡ng thần kiếmâ€.
Thốt xong câu đó, Tôn Quách vô hình trung buông một tiếng thở dài.
Y nghĩ tiếp :
- “Khán NhÆ° Ä‘ang suy nghÄ© gì nhỉ, và có biết mình Ä‘ang giữ bí mật khắc chế kiếm pháp Càn Khôn của Äại Chu Thiên không?â€
Câu há»i đó lÆ°á»›t qua đầu Tôn Quách thì Khán NhÆ° đã bÆ°á»›c đến trÆ°á»›c mặt y.
Khán Như quệt mồ hôi trán :
- Thúc thúc có chơi với chúng con không?
- Hê... Nếu như Khán Như và hai chú tiểu hòa thượng kia cho Tôn Quách này cùng chơi.
Khán Như vỗ tay :
- Khán Như thích lắm... thích lắm. Có thúc thúc cùng chơi vui biết mấy.
Tôn Quách bÆ°á»›c vào thảm cá», nhìn hai chú sãi Thiên Long tá»± :
- Các ngươi đang chơi trò gì thế?
Giác Giới làm mặt hỠnói :
- Nếu Tôn thúc thúc muốn chơi thì phải chịu phạt trước.
Tôn Quách tròn mắt :
- Cái gì? Chưa chơi mà ngươi đã bắt ta chịu phạt rồi.
- Äó là lệ mà.
- Thôi cũng được. Các ngươi nói đi, ta sẽ chịu phạt như thế nào?
Giác Giới chìa chiếc khăn lụa đen nhét vào tay Tôn Quách :
- Thúc thúc sẽ bịt mắt lại và làm mèo rượt Ä‘uổi Giác Giá»›i, Giác Chánh cùng vá»›i Khán NhÆ°. Bắt được ngÆ°á»i nào xem nhÆ° ngÆ°á»i đó sẽ thay thế thúc thúc làm con mèo mù.
Tôn Quách chỉ Giác Giới :
- Hê... Ngươi suy nghĩ kỹ chưa đó. Ta báo cho tiểu hòa thượng biết. Tôn Quách này là một đại cao thủ Miêu Hành cước đó. Hai tiểu hòa thượng và ả nha đầu kia thua Tôn Quách này chắc chắn rồi.
Miệng thì nói, tay Tôn Quách dùng khăn lụa che mắt mình lại. Y khoát tay :
- Các ngươi tản ra đi.
Giác Giới ra hiệu cho Khán Như, Khán Như nhón chân rồi cỡi lên vai Giác Giới.
Tôn Quách nói :
- Các ngươi rồi chưa?
Giác Chánh thét lên :
- Rồi.
Tôn Quách vừa nghe tiếng “Rồi†thốt ra liá»n nhanh hÆ¡n má»™t cái chá»›p mắt, thi triển Miêu Hành cÆ°á»›c. Y chỉ thoạt nhún hai chân, thân pháp phóng đến trÆ°á»›c trong tÆ° thế mèo bắt chuá»™t.
Giác Chánh vốn đã biết Tôn Quách có võ công, không nhÆ° Khán NhÆ° nên đã chuẩn bị từ trÆ°á»›c. Miệng vừa thốt xong tiếng “Rồiâ€, liá»n dụng thuật “LÆ°u Thủy Hành Vân†lÆ°á»›t qua phải.
Mặc dù Giác Chánh đã phản xạ thật nhanh, nhưng cũng suýt bị đôi trảo công của Tôn Quách thộp được vạt áo cà sa.
Khán Như nói lớn :
- Thúc thúc ơi, Khán Như ở đây nè.
Tôn Quách thá»™p hụt Giác Chánh, trảo công chạm vào mặt cá». Song thủ thoạt rùn lại, rồi bất thình lình đảo lá»™n ngÆ°á»i trở lại nhanh không thể tưởng.
NgỠđâu Tôn Quách lỡ bá»™, phải trụ tấn, nhÆ°ng không ngá» bá»™ pháp Miêu Hành cÆ°á»›c của Tôn Quách lại cá»±c kỳ ảo diệu, biến hóa, không cần thiết phải lấy lại bá»™ tấn mà vẫn có thể lá»™n ngÆ°á»i đổi hÆ°á»›ng. Chính vì sá»± bất ngỠđó là Giác Giá»›i đâm ra lúng túng. Phần có Khán NhÆ° trên vai, Giác Giá»›i cÅ©ng mất Ä‘i sá»± chủ Ä‘á»™ng ứng phó.
Äôi trảo thủ của Tôn Quách chá»n vá»n chá»™p đến Giác Giá»›i, trong khi y chÆ°a biết phản ứng thế nào.
Tôn Quách cÆ°á»i khẩy, nói :
- Äến lượt nha đầu làm mèo mù nhé.
Tôn Quách Ä‘oán chắc sẽ thá»™p được Khán NhÆ°, nhÆ°ng tay của y chÆ°a kịp chạm đến đích thì Giác Giá»›i vá»›i cÆ°á»›c pháp thần kỳ, tung ra má»™t thức Tảo Äịa cÆ°á»›c phạt ngang đôi chân của Tôn Quách.
Nghe tiếng gió lẫn áp lực bất ngỠxuất hiện ngay dưới chân mình, Tôn Quách buột miệng thốt :
- Hê...
Tiếng thốt ngạc nhiên ngá»› ngẩn vừa thoát khá»i hai cánh môi má»ng của Tôn Quách thì cÆ°á»›c pháp của Giác Giá»›i đã chạm vào chân y.
Bốp...
Bị mất thăng bằng, Tôn Quách chúi ngÆ°á»i đến trÆ°á»›c, vô hình trung để trảo công thá»™p tá»›i đống đồ chÆ¡i của Khán NhÆ°.
Bốp...
Khán Như thét lên :
- Ôi... Thúc thúc làm bể hết mấy con lật đật của Khán Như rồi.
Tôn Quách bá»±c dá»c, lồm cồm bò dậy, tháo luôn vuông lụa che mắt.
Y hậm hực nói :
- Tên tiểu hòa thượng nào vừa má»›i tống cho tiểu gia má»™t đã vậy? Các ngÆ°Æ¡i chÆ¡i trò mèo vá»n chuá»™t chứ có phải giao thủ võ công đâu.
Giác Giới gãi đầu, lí nhí nói :
- Dạ... Tôn thúc thúc dạy rất đúng. Äây là trò mèo vá»n chuá»™t, nhÆ°ng mèo mù mà dồn chuá»™t đến Ä‘Æ°á»ng cùng tất sẽ bị nó cắn à.
Tôn Quách trừng mắt :
- Chuột mà dám cắn mèo ư? Tiểu hòa thượng nói nhăng nói cuội đích thị chính ngươi vừa cho Tôn tiểu gia một cước.
Tôn Quách vuốt lỗ mũi :
- Xém chút nữa thì lỗ mũi của ta quẹo một bên rồi. Ngươi biết không?
Tôn Quách vùng vằng :
- Các ngươi ăn gian quá... Ta không thèm chơi nữa.
Khán Như bước đến bên Tôn Quách :
- Thúc thúc hổng chÆ¡i nữa nhÆ°ng phải Ä‘á»n Khán NhÆ° mấy con lật đật bị thúc thúc làm bể.
Tôn Quách chỉ Giác Giới :
- Tại cái gã tiểu hòa thượng này mà mấy con lật đật của Khán Như mới bể.
Có Ä‘á»n thì Khán NhÆ° bắt Ä‘á»n gã.
Khán Như sụ mặt :
- Hổng biết đâu... Khán NhÆ° bắt Ä‘á»n thúc thúc à. Thúc thúc làm bể thì phải Ä‘á»n cho Khán NhÆ°.
Khán Như vừa nói vừa dằn tay Tôn Quách.
Tôn Quách nhăn nhó :
- Cái con khỉ.
- Thúc thúc không Ä‘á»n, Khán NhÆ° sẽ nói vá»›i mẫu thân đó.
Tôn Quách nhìn lại Giác Giới :
- Tại ngươi tất cả đó.
Tôn Quách nhìn lại Khán Như :
- Mấy con lật đật bằng đất sét này, nắn chẳng ra gì cả, Khán Như quý chúng làm gì?
Khán Như chớp mắt nhìn Tôn Quách :
- Thúc thúc nói đúng. Mấy con lật đật của nhị vị sư huynh Giác Chánh, Giác Giới hổng giống con lật đật mà phụ thân cho Khán Như.
Tôn Quách cau mày :
- Sao... Phụ thân của Khán Như có cho Khán Như một con lật đật à?
Khán Như gật đầu :
- Khán Như rất thích con lật đật, bởi nó chẳng bao giỠté. Biết sở thích của Khán Như, phụ thân có tặng một con, và còn căn dặn đừng làm bể, làm mất nữa.
Khán Như nắm tay Tôn Quách :
- Thúc thúc biết không? Cứ mỗi đêm Khán Như lại ngắm nhìn chú lật đật mà thích ghê luôn. Nhưng bây giỠthì chẳng còn con lật đật đó nữa.
Tôn Quách há»i :
- Tại sao không còn?
Khán Như nhìn xuống đất :
- Khán Như đã để con lật đật đó ở Kim trang đại phủ.
Khán Như nhìn lên Tôn Quách :
- Thúc thúc... Thúc thúc thương Khán Như không?
Tôn Quách gật đầu :
- Tất nhiên là thÆ°Æ¡ng Khán NhÆ° rồi. Nếu nhÆ° thúc thúc không thÆ°Æ¡ng Khán NhÆ° thì đầu liá»u mạng xông pha, tả xung hữu Ä‘á»™t giải cứu Ä‘iệt nữ khá»i ngục lao của tên đại ma đầu Chu Thiên chứ.
- Khán Như biết thúc thúc rất thương Khán Như. Nếu thúc thúc thương Khán Như thì Khán Như mới nhỠthúc thúc một việc.
Tôn Quách khẳng khái gật đầu :
- Ngươi cứ nói.
- Thúc thúc trở vỠKim trang đại phủ lấy con lật đật mà phụ thân đã tặng cho Khán Như. Con lật đật đó là kỷ niệm của phụ thân Khán Như. Khán Như muốn có nó.
- Khán Như thích con lật đật đó lắm à?
- Thích lắm. Bởi nó là kỷ vật của phụ thân mà.
- Vậy trước khi cho Khán Như con lật đật đó, phụ thân có nói gì không?
Khán Như nhíu mày, rồi gật đầu :
- Có nói.
- Nói gì.
- Phụ thân căn dặn phải giữ gìn thật cẩn thận, và không được trao cho bất cứ ai, ngoại trừ má»™t ngÆ°á»i.
- Ai?
- Minh chủ võ lâm.
Tôn Quách cau mày :
- Minh chủ võ lâm?
Khán Như gật đầu.
Tôn Quách há»i tiếp :
- Thế sao Khán NhÆ° không trao con lật đật cho Äại Chu Thiên? Äại Chu Thiên không phải là Minh chủ à?
Khán Như cáu gắt nói :
- Lão ma đầu đó đã giết phụ thân Khán Như, đốt Kim trang đại phủ, bắt Khán Như phải lưu lạc giang hồ. Làm sao Khán Như trao kỷ vật của thân phụ cho y chứ.
Khán Như chìa mặt tới trước :
- Thúc thúc nói nhÆ° vậy là nói bậy. Trong mắt Khán NhÆ°, Äại Chu Thiên đâu phải là Võ lâm Minh chủ.
- Thế theo Khán Như ai mới xứng là Võ lâm Minh chủ?
Khán Như chẳng một chút suy nghĩ mà chỉ ngay Tôn Quách :
- Trong mắt Khán Như, Tôn thúc thúc mới đáng là Võ lâm Minh chủ.
Tôn Quách ngây ngÆ°á»i.
Tôn Quách ngồi xuống ngay bên cạnh Khán Như :
- Khán NhÆ°... Có thể con lật đật mà phụ thân đã trao cho Khán NhÆ° rất hệ trá»ng. Hãy nói cho thúc thúc, Khán NhÆ° cất con lật đật đó ở đâu trong Kim trang đại phủ.
- Thúc thúc hứa sẽ lấy vỠcho Khán Như chứ?
Tôn Quách gật đầu :
- Thúc thúc hứa.
- Theo thúc thúc thì Khán Như sẽ cất con lật đật đó ở đâu?
- Khán Như có một chỗ bí mật, để giấu nó phải không?
- Thúc thúc đoán sai rồi.
- Làm sao thúc thúc đoán đúng được.
- Thúc thúc thua Khán Như nha?
- Ờ... Xem như thúc thúc chịu thua Khán Như. Thế Khán Như cất con lật đật đó ở đâu trong Kim trang đại phủ?
Khán Như lắc đầu :
- Khán Như hổng cất ở đầu hết, mà đặt nó ngay trong thư phòng của Khán Như để hằng đêm ngắm nó và chơi với nó.
Tôn Quách sa sầm mặt :
- Äể ngay trong thÆ° phòng của Khán NhÆ°?
Khán Như gật đầu.
Tôn Quách nắm tay Khán Như :
- Chúng ta vào trong sảnh phòng nói chuyện tiếp.
- Thúc thúc không đi lấy kỷ vật cho Khán Như à?
- Thúc thúc sẽ đi ngay. Nhưng cái gì cũng phải từ từ, sao Khán Như hấp tấp quá vậy. Dục tốc bất đạt nghe chưa.
Khán Như gật đầu.
Tôn Quách nghĩ thầm :
- “Không lẽ khẩu quyết khắc chế Can TÆ°Æ¡ng thần kiếm và Càn Khôn kiếm pháp được Kim trang Trang chủ giấu trong con lật đật và tặng cho Khán NhÆ°? Có thể lắm chứ. Kim trang Trang chủ làm nhÆ° vậy sẽ không ai ngỠđược, lại còn muốn Khán NhÆ° giao lại cho Võ lâm Minh chủ, ẩn ý muốn trao lại cho Cát đại caâ€.
Nghĩ như vậy Tôn Quách quá phấn khích vỗ tay :
- Äúng rồi... Äích thị là nhÆ° vậy rồi. Lúc bấy giá» trong mắt Kim trang Trang chủ, Cát đại ca má»›i xứng là Võ lâm Minh chủ. Äích thị nhÆ° vậy rồi.
Khán Như ngẩng lên nhìn Tôn Quách :
- Thúc thúc nói gì vậy? Cái gì là đích thị, cái gì là đúng rồi?
- Khán NhÆ°... Thúc thúc đã tìm ra cách bắt cái lão ma đầu Äại Chu Thiên hành xá»­ rồi.
Khán Như tròn mắt :
- Thúc thúc nói thật chứ?
- Sao không thật.
Khán NhÆ° lÆ°á»m Tôn Quách :
- Khán Như chỉ thấy thúc thúc chực bỠchạy khi nghe đến lão đại ma đầu đó mà thôi.
- Khán Như chẳng biết gì cả. Lúc nào thì nên chạy, lúc nào thì mới đánh?
Äâu phải cứ gặp Äại Chu Thiên là dụng đến võ công. Nếu nhÆ° thúc thúc của nha đầu không linh hoạt ứng phó, mà cứ cÆ°Æ¡ng cÆ°á»ng hữu dÅ©ng vô mÆ°u thì có lẽ bây giỠđã vá» chầu diêm chúa rồi.
Tôn Quách xoa đầu Khán Như :
- Biết mình, biết địch mới trăm trận trăm thắng chứ.
Tôn Quách nắm tay Khán NhÆ° toan dẫn vào trong thì từ trên đại Ä‘iện má»™t vị võ tăng Thiếu Lâm trổ khinh thuật băng xuống. Vị võ tăng đó vừa thấy Tôn Quách liá»n hối hả ôm quyá»n xá rồi nói :
- A di đà Phật... Tôn thiếu hiệp, Phương trượng Huệ Viễn cho tôi xuống báo với các vị, hương đàn chủ Ma Kiếm Vô Nhân Mạc Lịnh Cẩn dẫn năm mươi nhân mạng Tổng đàn võ lâm kéo đến Thiếu Lâm tự đòi lục soát. Các vị mau tìm cách tránh mặt.
Tôn Quách ôm quyá»n xá vị võ tăng :
- Äa tạ đại sÆ° đã báo tin. Vãn bối sẽ cùng má»i ngÆ°á»i lẩn tránh để không làm phiá»n đến Thiếu Lâm.
- A di đà Phật... Thiện tai... Thiện tai. PhÆ°Æ¡ng trượng căn dặn bần tăng nói vá»›i các vị phía sau núi Tung SÆ¡n có má»™t thạch Ä‘á»™ng, hãy vào trong đó ẩn thân. Khi nào bá»n ma đầu bá» Ä‘i sẽ vào báo tin sau.
- Äa tạ đại sÆ°. Äại sÆ° có quay lại đại thăm đến lão tăng PhÆ°Æ¡ng trượng.
- A di đà Phật... Thiện tai... Thiện tai. Các vị bảo trá»ng. Xem ra lần này Äại Chu Thiên đã quyết định dồn các vị vào tá»­ địa.
- Vãn bối đã biết nhÆ° vậy. Äại sÆ° bảo trá»ng.
Vị võ tăng Thiếu Lâm quay trở lên, còn Tôn Quách nắm tay Khán Như vội vã trở lại gian sảnh phòng.
Vừa bước vào sảnh phòng, Tôn Quách đã nhanh miệng nói :
- Äại Trí thiá»n sÆ°, bá»n Tổng đàn võ lâm dÆ°á»›i sá»± Ä‘iá»u Ä‘á»™ng của Ma Kiếm Vô Nhân Mạc Lịnh Cẩn Ä‘ang kéo đến đây. Xem chừng bá»n chúng đã bắt đầu nghi ngá» sá»± có mặt của chúng ta tại Thiếu Lâm tá»±. Theo sá»± chỉ giáo của PhÆ°Æ¡ng trượng Huệ Viá»…n, tạm thá»i chúng ta lánh mặt vào thạch Ä‘á»™ng sau núi Tung SÆ¡n.
Tôn Quách thở dài, nói tiếp :
- Tất cả mau sớm vào thạch động ẩn thân.
Tôn Quách vừa dứt câu thì Nghiêm Lệ Hoa từ ngoài bÆ°á»›c vào. Sắc diện của nàng trông thật trang trá»ng và nghiêm khắc.
Vừa thấy Lệ Hoa, Tôn Quách đã hối hả nói :
- Tá»· tá»·... Chúng ta mau rá»i khá»i đây, vào thạch Ä‘á»™ng sau nói ẩn thân. Bá»n võ lâm Ma giáo đã đến đây rồi.
Lệ Hoa lắc đầu.
Tôn Quách ngây ngÆ°á»i nhìn nàng :
- Tỷ tỷ sao vậy?
- Lệ Hoa sẽ không chạy trốn nữa, mà quyết tá»­ vá»›i chúng má»™t trận. Lệ Hoa chẳng còn thiết gì vá»›i cõi Ä‘á»i này.
Tôn Quách ngây ngÆ°á»i thốt :
- Tá»· tá»·...
Khán Như cũng kêu lên :
- Mẹ...
Lệ Hoa nhìn Khán Như :
- Khán NhÆ°... Mẹ gởi con lại cho Tôn thúc thúc chăm sóc, còn mẹ sẽ quyết vá»›i lão Äại Chu Thiên má»™t trận sau cùng. Mẹ chỉ muốn theo vá» cùng vá»›i cha của con thôi.
- Tỷ tỷ đừng làm như vậy.
Tôn Quách nhăn nhó :
- Tá»· tá»·... Lúc này chÆ°a phải lúc chúng ta đủ lá»±c lượng và bản lÄ©nh võ công đối phó vá»›i Äại Chu Thiên.
- Dù yếu ta cÅ©ng quyết đấu vá»›i Äại Chu Thiên.
- Không thể được... Tỷ tỷ làm như vậy chẳng khác nào tự sát.
Lệ Hoa nạt ngang :
- Äúng... Lệ Hoa muốn tá»± sát.
Nàng dứt lá»i, trở bá»™ bÆ°á»›c nhanh ra cá»­a.
Tôn Quách hối hả gá»i :
- Tá»· tá»·...
Khán Như cũng gào theo :
- Mẹ...
Lệ Hoa mặc nhiên vá»›i sá»± kêu gào của Tôn Quách và Khán NhÆ°, trổ khinh công băng lên Äại Hồng bảo Ä‘iện.
Tôn Quách nhìn lại Tú Tú :
- Tú Tú... Äã có chuyện gì xảy ra mà Nghiêm tá»· tá»· bá»—ng dÆ°ng thay đổi nhÆ° vậy?
Tú Tú lắc đầu.
Tôn Quách nhìn Äại Trí thiá»n sÆ° :
- Äại sÆ°...
- A di đà Phật... Lão tăng cũng không biết.
Tôn Quách vò đầu bứt tai :
- Chúng ta phải làm sao bây gi�
Tú Tú nói :
- Nghiêm phu nhân qua thư phòng của Cát đại ca, rồi thay đổi như vậy đó.
Muá»™i cÅ©ng không biết chuyện gì đã xảy ra vá»›i hai ngÆ°á»i.
- Sao có chuyện kỳ cục như vậy?
Tôn Quách vừa nói vừa xăm xăm bước ra ngoài, đi thẳng đến thư phòng của Cát Thiên Phong. Y đẩy cửa bước vào. Trong gian thư phòng trống rỗng. Thiên Phong không còn ở đó nữa.
Tôn Quách gãi đầu, dậm chân :
- Lạ lùng thật... Không thể nào giải thích được. Lạ lùng thật.
Tài sản của than_long_vn

  #59  
Old 11-08-2008, 02:55 PM
than_long_vn's Avatar
than_long_vn than_long_vn is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 429
Thá»i gian online: 3 tuần 2 ngày 13 giá»
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 60

Quân tử vị nhân




Ma Kiếm Vô Nhân Mạc Lịnh Cẩn khoanh tay trước ngực, với bộ dạng khinh khỉnh ra vẻ trưởng thượng, hất mặt nói với Huệ Viễn đại sư :
- Lão tăng Thiếu Lâm chắc chắn bá»n tá»™i nhân Tổng đàn võ lâm không có trong Thiếu Lâm tá»± chứ?
- A di đà Phật... Lão nạp là ngÆ°á»i của Phật gia, đâu thể phạm giá»›i luật Phật môn.
- Nếu nhÆ° bổn đàn chủ tìm được bá»n chúng, hay dấu vết của bá»n chúng thì lão sẽ tính sao vá»›i Chu Thiên minh chủ?
Huệ Viễn đại sư lưỡng lự :
- Hương đàn chủ đã đến Thiếu Lâm, ắt tự biết phải làm gì, lão nạp không dám cản chân đàn chủ.
Mạc Lịnh Cẩn hừ nhạt rồi nói :
- Bổn đàn chủ báo cho lão hòa thượng biết. Tất cả má»i bang phái, hay bất cứ ngóc ngách nào của võ lâm, chúng ta Ä‘á»u đã nhìn qua và không thấy tung tích bá»n phạm nhân đó. Duy chỉ có má»™t nÆ¡i chÆ°a nhìn tá»›i đó là Thiếu Lâm tá»±. Nhất định bá»n phạm nhân Ä‘ang lẩn trốn trong Tung SÆ¡n cổ tá»± này. Chu Thiên minh chủ đã có chỉ dụ, bất cứ ai kháng lệnh võ lâm Tổng đàn, bao che cho bá»n phạm nhân kia sẽ bị tảo thanh tiệt diệt khá»i võ lâm Trung Nguyên.
- A di đà Phật... Lão nạp đã nghe chỉ dụ đó của Chu Thiên minh chủ, nên đâu dám cản chân hương đàn chủ.
- Nói nghe được đó nhÆ°ng nếu nhÆ° bổn đàn chủ tìm ra dấu vết của bá»n phạm nhân thì lão trá»c sẽ tính sao vá»›i bổn đàn chủ đây?
Y mỉm cÆ°á»i, bÆ°á»›c đến bên lão tăng Thiếu Lâm tá»±, rồi vênh váo ngoại đầu ngắm lão tăng PhÆ°Æ¡ng trượng nhÆ° ngắm má»™t pho tượng La Hán.
Mạc Lịnh Cẩn nhá» giá»ng nói :
- Bổn đàn chủ nghe nói trong Tàng Kinh Các của Thiếu Lâm tá»± có rất nhiá»u những báu vật và bí kíp võ công.
Mạc Lịnh Cẩn cÆ°á»i khẩy :
- Hê... Chỉ cần lão tăng hiểu ý của bổn đàn chủ, thì bổn đàn chủ nhứt định sẽ bá» qua mà không tấu trình lên Minh chủ Äại Chu Thiên.
Mạc Lịnh Cẩn ve hàm râu cá chốt, khinh khỉnh nhìn Phương trượng Huệ Viễn, nói tiếp :
- Bổn đàn chủ nói ít, nhÆ°ng lão tăng Thiếu Lâm hiểu nhiá»u. Và không ngại gì má»™t chút vật má»n trong Tàng Kinh Các đối vá»›i bổn đàn chủ?
- A di đà Phật... Äàn chủ thích gì ở Thiếu Lâm tá»±, xin cứ tá»± nhiên. Trong Thiếu Lâm tá»±, ngoại trừ kim thân Phật tổ và các vị La Hán, còn bất cứ trân châu hay bảo vật, lão nạp coi là những món đồ hÆ° ảo, phù phiếm không đáng gì.
Mạc Lịnh Cẩn xuýt xoa :
- Hay... Lão PhÆ°Æ¡ng trượng quả là ngÆ°á»i có chân tu. Mạc Lịnh Cẩn bái phục...
bái phục Thiếu Lâm tăng nhân.
Y nhìn lão tăng Thiếu Lâm lần nữa rồi trở bá»™ quay lại nói vá»›i bá»n thuá»™c nhân dÆ°á»›i trÆ°á»›ng :
- Các ngươi nghe rõ đây. Lão tăng Thiếu Lâm đã có ý tặng cho bổn đàn chủ tất cả những báu vật có trong cổ tự này, ngoại trừ mấy pho tượng vô tri vô giác.
Các ngươi hãy chia nhau ra mà tìm báu vật đem vỠhương đàn của ta.
Bá»n thuá»™c nhân phấn khích đồng loạt xÆ°á»›ng lên :
- Tuân lệnh hương đàn chủ.
- Các ngÆ°Æ¡i làm cho nhanh, cho gá»n đấy nhé.
Các vị võ tăng Thiếu Lâm đứng hầu hai bên PhÆ°Æ¡ng trượng đại sÆ° Huệ Viá»…n sa sầm mặt, cau mày lá»™ vẻ phẫn ná»™. NhÆ°ng trÆ°á»›c chân diện mục nghiêm khắc và trầm mặc của lão tăng Huệ Viá»…n, má»i ngÆ°á»i buá»™c phải đứng Ä‘Æ°a mắt nhìn mà không có hành Ä‘á»™ng gì.
Bá»n thuá»™c nhân dÆ°á»›i trÆ°á»›ng Mạc Lịnh Cẩn toan túa ra ngoài đại hồng bảo Ä‘iện sục xạo báu vật. Hai gã đầu tiên vừa bÆ°á»›c ra khá»i ngưỡng cá»­a đại hồng bảo Ä‘iện thì rú lên má»™t tiếng thảm thiết.
- A...
Hai gã đó thối bá»™ trở vào, tay ôm vùng thượng đẳng, máu trào Ä‘á» thẫm y phục của hai gã. Bá»n thuá»™c hạ lẫn Mạc Lịnh Cẩn sững sá», đứng ngây ngÆ°á»i ló mắt nhìn ra cá»­a.
Nghiêm Lệ Hoa từ ngoài bước vào.
Mạc Lịnh Cẩn reo lên :
- A... Thì ra là Lệ Hoa phu nhân Kim trang đại phủ.
Lệ Hoa hằn há»c nhìn Ma Kiếm Vô Nhân Mạc Lịnh Cẩn, gằn giá»ng nói :
- Mạc Lịnh Cẩn, ngÆ°Æ¡i thị vào quyá»n uy của Äại Chu Thiên mà tác oai, tác quái. Bổn phu nhân hôm nay chẳng còn gì để mất. Cái bổn phu nhân có đã mất, giá» chẳng còn mất gì nữa, nên quyết sống chết má»™t trận vá»›i lÅ© ma đầu các ngÆ°Æ¡i.
Mạc Lịnh Cẩn ngá»­a mặt cÆ°á»i khằng khặc :
- Tưởng đâu ai có thể hăm dá»a được Mạc má»—, chứ ai dè lại là Nghiêm phu nhân, đệ tá»­ của Hoa SÆ¡n phái.
Nghiêm Lệ Hoa nạt ngang :
- Im miệng lại. Với bổn nương chẳng có Hoa Sơn phái nào cả.
Mạc Lịnh Cẩn trố mắt :
- Sao... Với phu nhân chẳng còn phái Hoa Sơn nào à? Ờ... Mà đúng rồi. Trên võ lâm giang hồ đâu còn Hoa Sơn phái.
Mạc Lịnh Cẩn chắc lưỡi :
- Tổng đàn Hoa SÆ¡n thì chính tay phu nhân phóng há»a, còn lão chưởng môn Vạn Bá Thành ôn dịch thì bị lão ngụy đại hiệp Bắc Thần Äông LÄ©nh mổ bụng lôi lục phủ ngÅ© tạng ra ngoài.
Gã thở hắt ra một tiếng giả vỠtiếc rẻ :
- Tiếc thật... Tiếc thật. Hoa SÆ¡n má»™t thá»i đã từng là Trung Nguyên thần kiếm, thế mà nay chẳng là gì cả. Hèn chi phu nhân không nhận.
Y nhìn Nghiêm Lệ Hoa nhún vai, nói :
- À... Mà làm sao Nghiêm phu nhân có thể nhận Hoa SÆ¡n là nÆ¡i xuất thân võ há»c của mình được chứ. Ãi cha... CÅ©ng lão Vạn Bá Thành ôn dịch.
Y niểng đầu ngắm Lệ Hoa :
- Mạc má»— nhìn kỹ cÅ©ng thừa nhận nhan sắc của phu nhân chẳng thua Tây Thi, Giáng Ngá»c, DÆ°Æ¡ng Quý Phi. Chắc Mạc má»— phải thá»­ qua xem tại sao Nghiêm phu nhân lại có nhiá»u hấp lá»±c khiến nam nhân Ä‘oái vá»ng.
Nghiêm Lệ Hoa Ä‘á» mặt vì câu nói xúc xiểm của Mạc Lịnh Cẩn. Nàng gằn giá»ng :
- Hương đàn chủ cũng có ý như Vạn lão tặc à?
Mạc Lịnh Cẩn cÆ°á»i khẩy :
- Vá»›i Nghiêm phu nhân thì bất cứ ai cÅ©ng Ä‘á»u có ý đó. Mạc má»— cÅ©ng nhÆ° những ngÆ°á»i khác mà thôi, nên đâu thể bá» qua được.
- Nếu hương đàn chủ có ý đó thì trước tiên thử qua thanh kiếm của bổn cô nương đã.
Lá»i vừa cạn trên hai cánh môi, Nghiêm Lệ Hoa xuất thủ liá»n, thi triển ba bông hoa kiếm, chia thành hình chứ phẩm, nhắm ba vùng thượng, trung, và hạ của Mạc Lịnh Cẩn tập kích.
Kiếm pháp của Lệ Hoa vốn xuất xứ từ Hoa SÆ¡n phái, lai trong thá»i khoảng suy vi cùng Ä‘á»™ bởi Vạn Bá Thành, do đó kiếm thuật của nàng chỉ có nét má»m mại uyển chuyển, trông thì đẹp nhÆ°ng sát kiếm thì chẳng có chút nào. Lệ Hoa giao thủ vá»›i Ma Kiếm Vô Nhân Mạc Lịnh Cẩn không nghÄ© đến cao thấp, mà chỉ muốn phát tiết sá»± phẫn ná»™ của mình sau khi biết được sá»± thật vá» mối quan hệ giữa Thiên Phong, Khán Nhân và Chu Thiên.
Nàng dụng kiếm pháp Hoa Sơn, nhưng lại có dụng ý thí mạng, do đó kiếm pháp của nàng càng đẹp hơn. Ngược lại với Lệ Hoa, Mạc Linh Cẩn vốn đã có ngoại hiệu Ma Kiếm Vô Nhân, tức kiếm chiêu của gã thiên vỠsự đắc dụng hơn là dáng vẻ bên ngoài. Với một kiếm thủ như Mạc Lịnh Cẩn thì chẳng khó khăn gì để nhận ra những khuyết trong kiếm pháp của Nghiêm Lệ Hoa.
Y chẳng màng đến chuyện rút trÆ°á»ng kiếm đỡ kiếm chiêu của nàng mà vẫn dá»­ng dÆ°ng khoanh tay trÆ°á»›c ngá»±c, thi thố những bá»™ pháp thật bình giản nhÆ°ng vẫn dá»… dàng tránh né trÆ°á»ng kiếm của đối phÆ°Æ¡ng. Thậm chí đôi lúc Mạc Linh Cẩn còn bỡn cợt, vung hữu thủ vuốt nhẹ vào má nàng, từ tốn nói :
- Nương tử càng múa kiếm ta thấy càng đẹp đó.
Câu nói xúc xiểm của Mạc Lịnh Cẩn càng khiến Lệ Hoa tức giận đến biến sắc. Thanh trÆ°á»ng kiếm trong tay nàng vÅ© lá»™ng, biến hóa và chém vào khoảng không phát ra những âm thanh nhÆ° sáo diá»u, thế nhÆ°ng tuyệt nhiên không sao chạm được vào chéo áo của há» Mạc.
Mạc Lịnh Cẩn thích thú nói :
- Nương tử khá lắm. Ta đã ngửi được mùi xạ hương từ hơi thở của nương tử rồi đó.
Lưỡi kiếm đâm thẳng tá»›i yết hầu Mạc Lịnh Cẩn. Y chỉ bÆ°á»›c dịch qua ná»­a bá»™ đã tránh được nhát kiếm của Lệ Hoa, rồi thuận tay vuốt hữu thủ dá»c theo hông phải của nàng.
- Ai cha... Quả là một tấm thân tuyệt mỹ.
Lệ Hoa tức uất thét lên :
- Mạc tặc tử, nằm xuống!
Nàng bÆ°á»›c tá»›i ná»­a bá»™, phạt ngang thanh trÆ°á»ng kiếm, dụng ý tiện đứt thủ cấp của đối phÆ°Æ¡ng.
Mạc Lịnh Cẩn cÆ°á»i khẩy, rồi dụng vá» kiếm đỡ lấy trÆ°á»ng kiếm của Lệ Hoa.
Chát...
Lưỡi trÆ°á»ng kiếm trong tay Nghiêm Lệ Hoa bật ngược trở lại. Nhanh hÆ¡n má»™t cái chá»›p mắt, Ma Kiếm Vô Nhân đã dụng đốc kiếm Ä‘iểm chỉ vào tÄ©nh huyệt của nàng.
Lệ Hoa thốt lên :
- á»i...
Lịnh Cẩn dè bỉu nói :
- NÆ°Æ¡ng tá»­ định sát tá»­ phu tÆ°á»›ng của nàng à? Hừ... Nếu Mạc má»— không tiếc tấm thân lá ngá»c cành vàng của nàng thì chỉ cần lắc tay má»™t cái cÅ©ng đủ tống tiá»…n nÆ°Æ¡ng tá»­ vá» cõi a tỳ rồi đó.
Y vừa nói vừa bước đến cạnh Lệ Hoa.
Mạc Lịnh Cẩn nhìn lại lão tăng Huệ Viễn :
- Lão hòa thượng... Nghiêm phu nhân đây là má»™t chứng cá»› chứng tá» Thiếu Lâm có phần bao che cho bá»n phạm nhân, nhÆ°ng bổn đàn chủ thể theo nguyện vá»ng và giao Æ°á»›c đã nói vá»›i lão mà bá» qua. Mạc đàn chủ làm nhÆ° vậy được chứ?
Lệ Hoa căm phẫn nói :
- Mạc Lịnh Cẩn... Ngươi có muốn giết thì cứ giết đi, đừng bày trò với các vị cao tăng Thiếu Lâm. Thiếu Lâm chẳng liên can gì đến sự có mặt của bổn nương ở đây đâu.
Mạc Lịnh Cẩn giả lả cÆ°á»i :
- NÆ°Æ¡ng tá»­ sao lại muốn chết chứ. Ậy... Mạc huynh đâu nỡ vùi dập má»™t tấm thân lá ngá»c cành vàng nhÆ° nàng. Muốn gì thì trÆ°á»›c tiên Mạc má»— cÅ©ng phải thưởng thức vẻ đẹp trá»i ban cho vị phu nhân Kim trang đại phủ.
- Mạc Lịnh Cẩn... NgÆ°Æ¡i đừng vá»ng tưởng.
- Nàng sẽ còn làm gì được nào?
Huệ Viễn đại sư thở dài, niệm Phật hiệu :
- A di đà Phật... Mạc Ä‘Æ°á»ng chủ hãy cho Nghiêm phu nhân má»™t cÆ¡ há»™i giữ gìn sá»± trong sạch để thá» phụng Kim trang Trang chủ.
Mạc Lịnh Cẩn lÆ°á»m Huệ Viá»…n đại sÆ° :
- Bổn đàn chủ không trong sạch sao?
Y khoát tay :
- Không cần nói nhiá»u. Cứ theo giao Æ°á»›c giữa bổn đàn chủ và Thiếu Lâm mà thá»±c hiện. Bổn đàn chủ sẽ Ä‘Æ°a Nghiêm phu nhân vá» hÆ°Æ¡ng đàn của mình trÆ°á»›c, còn bá»n thuá»™c nhân sẽ Ä‘Æ°a báu vật Thiếu Lâm vá» sau.
- A di đà Phật...
Hai mươi vị võ tăng đứng hầu hai bên Huệ Viễn đại sư bị Mạc Lịnh Cẩn dồn đến ngõ cụt trong sự phẫn nộ. Tất cả toan động thủ thì Mạc Lịnh Cẩn quát lớn :
- Các ngÆ°Æ¡i dám chống lại chỉ lịnh của Minh chủ Äại Chu Thiên, Ä‘á»™ng thủ vá»›i Mạc má»— Æ°?
Huệ Viễn đại sư niệm Phật hiệu :
- A di đà Phật...
Ma Kiếm Vô Nhân Mạc Lịnh Cẩn gằn giá»ng :
- Nếu các ngÆ°Æ¡i vá»ng Ä‘á»™ng mà không nghÄ© hậu quả thì Mạc má»— e rằng Tung SÆ¡n cổ tá»± Thiếu Lâm cÅ©ng chẳng khác gì Hoa SÆ¡n phái.
Äại sÆ° Huệ Viá»…n buông má»™t tiếng thở dài, niệm Phật hiệu :
- A di đà Phật...
Lão đại sÆ° định nhãn nhìn Nghiêm Lệ Hoa, tay lần chuá»—i hạt bồ Ä‘á», gượng nói :
- Nghiêm phu nhân...
Lệ Hoa cÆ°á»›p lá»i Huệ Viá»…n đại sÆ° :
- Lão đại sÆ°. Ân oán giữa Kim trang đại phủ và võ lâm Tổng đàn không liên Ä‘á»›i đến Thiếu Lâm. Ân trả, oán Ä‘á»n, nếu kiếp này Lệ Hoa không trả được cho Thiếu Lâm, kiếp sau nguyện làm thân trâu ngá»±a đáp trả.
Nàng nhìn Lịnh Cẩn, nói :
- Mạc đàn chủ... Ngươi dám đưa ta đến gặp Chu Thiên không?
- Tất nhiên được chứ. Nhưng trước khi...
Y ve hàm râu cá chuốt, cÆ°á»i khẩy rồi nói :
- Mạc mỗ cần phải thỉnh phu nhân Kim trang đại phủ vỠhương đàn của Mạc mỗ trước đã.
Y không cần Lệ Hoa có đồng ý hay không, mà vòng tay qua tiếu yêu của nàng nhấc bổng lên. Bị điểm huyệt, Lệ Hoa không sao phản kháng được mà chỉ biết gào thét :
- Mạc tặc... Buông ta xuống...
Mạc Lịnh Cẩn ngá»­a mặt cÆ°á»i khành khạch :
- Mạc mỗ đâu thể nào bỠqua một đóa hoa đẹp của Hoa Sơn phái.
Mạc Linh Cẩn nhìn lại các vị cao tăng Thiếu Lâm :
- Các lão trá»c ở Thiếu Lâm tá»± quả là nhẫn nhục... Mạc má»— khâm phục, khâm phục.
Y vừa nói vừa trở bá»™ rảo bÆ°á»›c tiến ra ngoài đại hồng bảo Ä‘iện. Các vị võ tăng Thiếu Lâm bặm môi hÆ°á»›ng mắt nhìn lão PhÆ°Æ¡ng trượng Huệ Viá»…n. Tất nhiên má»i võ tăng Ä‘á»u chỠđợi má»™t phán hiệu của lão cao tăng Thiếu Lâm, nhÆ°ng chỉ nhận được sá»± tham thiá»n nhập định của Huệ Viá»…n đại sÆ°.
Bất giác tất cả những vị võ tăng Thiếu Lâm đồng loạt ngồi bệt xuống bảo điện trong tư thế kiết đà rồi đồng loạt xướng lên :
- A di đà Phật...
Ma Kiếm Vô Nhân Mạc Lịnh Cẩn vô cùng đắc ý. Y không thể nào ngỠđược mình sớm đắc lợi như vậy khi xông vào Thiếu Lâm tự, và càng đắc ý hơn khi vô tình lại có đặng Nghiêm Lệ Hoa.
- Vá»›i bá»™ mặt há»›n hở, Mạc Lịnh Cẩn rá»i đại hồng bảo Ä‘iện. Trong tâm tưởng của y lúc này chỉ Ä‘á»™c má»™t ý niệm là sá»›m quay trở vá» hÆ°Æ¡ng đàn để tận hưởng tấm thân của Lệ Hoa phu nhân.
Mạc Lịnh Cẩn vừa đi vừa chắc lưỡi nói :
- Äược cận ká» vá»›i nÆ°Æ¡ng tá»­, ta thích thú vô cùng. Không biết nÆ°Æ¡ng tá»­ có cùng má»™t ý niệm vá»›i ta không.
Y quay mặt qua, chu hai cánh môi dày thử áp vào má Lệ Hoa rồi chắc lưỡi :
- Thơm lắm... Thơm lắm.
Lệ Hoa tức đến vỡ mật, nhưng chỉ biết nhắm mắt, thét toáng lên :
- Mạc tặc... Mau thả ta xuống!
Lịnh Cẩn lắc đầu :
- Không không... Mạc mỗ chưa thưởng thức được vẻ đẹp của đóa hoa Hoa Sơn thì sao có thể buông được. Sao nương tử gấp gáp quá vậy?
Y nói xong thốt ra tràng tiếu ngạo sàm sỡ, rồi trổ khinh thuật băng đi.
Äang dụng khinh thuật thượng thừa để sá»›m quay vá» hÆ°Æ¡ng đàn thụ hưởng tấm thân của Lệ Hoa, nhÆ°ng chÆ°a kịp vượt qua cổng tam quan Thiếu Lâm tá»± thì Mạc Lịnh Cẩn nghe tiếng sáo vi vu cất lên ai oán ngay phía trÆ°á»›c mình.
NgÆ°á»i thổi sáo vận lam y thÆ° sinh ngồi trên má»™t phiến đá, và nhÆ° tập trung vào tấu khúc y Ä‘ang thổi. Mặc dù ngÆ°á»i kia chuyên tâm thổi sáo, nhÆ°ng Mạc Lịnh Cẩn vừa thấy ngÆ°á»i đó đã đứng sững bá»™, miệng thốt lên :
- Cát Thiên Phong.
Thiên Phong hạ chiếc sáo ngá»c xuống dá»i mắt nhìn Mạc Lịnh Cẩn.
Mạc Lịnh Cẩn lưỡng lự :
- Tôn giá đã chỠMạc mỗ ở đây ư?
- Quả đúng như Mạc các hạ nói, Thiên Phong chỠcác hạ ở đây.
- Thế tôn giá muốn gì?
- Trong đại hồng bảo điện, chốn thâm nghiêm của Phật môn, tại hạ không dám rưới máu bụi trần khiến cho thánh địa Thiếu Lâm ô uế. Nhưng trên khoảng đất này đã thuộc vỠcõi trần gian u tối, máu có rưới cũng không sao.
- à tôn giá muốn...
Thiên Phong nhìn chằm chằm Mạc Lịnh Cẩn :
- Giết Mạc các hạ.
- Hừ... Giết Mạc mỗ dễ lắm hay sao?
- Với ai thì có thể khó, nhưng với Cát Thiên Phong thì chẳng khó chút nào.
Giá»ng nói của chàng thật lạnh lùng và tàn nhẫn nên khi Mạc Lịnh Cẩn nghe liá»n có cảm giác gai lạnh trong cá»™t sống. Vốn há» Mạc đã quá hiểu vá» võ công của Thiên Phong và tá»± nhận mình chÆ°a phải là đối thủ của Ma Hoàn Lãnh Nhân. Trong võ lâm, kẻ có thể khắc chế được Cát Thiên Phong duy nhất là Äại Chu Thiên mà thôi.
Mạc Lịnh Cẩn nhìn Thiên Phong không chớp mắt.
- Mạc mỗ chưa muốn chết.
- Nhưng phần số của Mạc các hạ đã đến.
- Cái số của Mạc mỗ phải chết bởi tay Cát Thiên Phong sao?
- Äúng nhÆ° vậy.
Mạc Lịnh Cẩn cÆ°á»i gằn, dè bỉu nói :
- Mạc má»— nghe nói đôi Ma Hoàn Äoạt Mạng của Lãnh Nhân Cát Thiên Phong đã bị Minh chủ Äại Chu Thiên phá hủy rồi. Chẳng lẽ tôn giá có đôi Ma Hoàn thứ hai?
- Khi đôi Ma Hoàn Äoạt Mạng bị hủy thì chẳng bao giá» có đôi thứ hai thay thế. Không có Ma Hoàn, Thiên Phong vẫn có thể lấy mạng các hạ.
Mạc Lịnh Cẩn dè bỉu nói :
- Thiên Phong... Ngươi muốn lấy mạng Mạc mỗ dễ lắm hay sao? Mạc mỗ sợ ngươi khó thực hiện được ý định của ngươi đấy.
Mạc Lịnh Cẩn vừa nói vừa đặt Nghiêm Lệ Hoa xuống đất. Y cố ý dung Nghiêm Lệ Hoa nhÆ° chiếc má»™c đỡ che chắn mình, rồi rút trÆ°á»ng kiếm áp lưỡi vào yết hầu nàng.
Mạc Lịnh Cẩn nói :
- Thiên Phong, ngÆ°Æ¡i thấy rồi chứ? TrÆ°á»ng kiếm của Mạc má»— vốn đã có tiếng là vô nhân, chắc nó không ngại tÆ°á»›c cái mạng của nhị tẩu ngÆ°Æ¡i.
Lệ Hoa nói :
- Thiên Phong... Lệ Hoa không cần ngÆ°á»i phải bận tâm đến ta. Kim trang đại phủ cÅ©ng không cần ngÆ°á»i xả thân vì cuá»™c huyết án. Và ngay hiện tại, Lệ Hoa cÅ©ng không cần ngÆ°á»i ra tay giải thoát.
Lịnh Cẩn cáu gắt nạt Lệ Hoa :
- Nghiêm phu nhân không sợ chết à?
Lệ Hoa bình thản lắc đầu :
- Không... Cái chết đối với Lệ Hoa nhẹ như tơ hồng.
Nàng nhìn Thiên Phong, nói tiếp :
- Thiên Phong... Tất cả những gì Lệ Hoa thốt ra vá»›i ngÆ°á»i Ä‘á»u xuất phát từ tâm của Lệ Hoa. Hãy Ä‘i Ä‘i, đừng nặng nợ vá»›i huyết án Kim trang đại phủ và cÅ©ng đừng vì Lệ Hoa.
Nàng nói dứt lá»i ngoảnh mặt nhìn chá»— khác, nhÆ°ng lệ thì đã trào ra khóe mắt.
Trong khi Lệ Hoa nói thì Thiên Phong chỉ biết im lặng, và luôn tay xếp những hình cánh nhạn bằng giấy.
Mạc Lịnh Cẩn nhìn Thiên Phong nói :
- Thiên Phong... NgÆ°Æ¡i đã nghe Nghiêm phu nhân nói rồi chứ? NgÆ°á»i ta đã không muốn ngÆ°Æ¡i nhúng tay vào, ngÆ°Æ¡i còn đứng chắn Ä‘Æ°á»ng Mạc má»— làm gì nữa?
Thiên Phong buông một tiếng thở dài, ôn nhu nói với Lệ Hoa :
- Äược... Lệ Hoa đã không muốn cho Thiên Phong nhập cuá»™c thì Thiên Phong sẽ bàng quang tá»a thị. Võ lâm sẽ chẳng bao giá» có Thiên Phong.
Mạc Lịnh Cẩn phấn khích nói :
- Ngươi nói nghe được đó.
Thiên Phong khẽ lắc đầu rồi trở bộ quay lưng. Thấy chàng quay lưng, Mạc Lịnh Cẩn như trút được một gánh nặng, bất giác buông tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Tiếng thở ra nhÆ° trút được gánh nặng của Ma Kiếm Vô Nhân còn chÆ°a trá»n thì bất thình lình Thiên Phong xoay ná»­a bá»™, và nhanh hÆ¡n cả sét trá»i, chiếc ngá»c tiêu xé toạc không khí thoát Ä‘i và nó chỉ dừng lại khi đã ghim sâu vào đúng tam tinh há» Mạc.
Bá»™p...
Thủ cấp Mạc Lịnh Cẩn bật ngửa ra sau, và liên tục, thối lùi lại ba bộ, hai mắt trợn trừng nhìn chằm chằm Thiên Phong. Miệng hắn há hốc, ngập ngừng mãi một lúc rồi mới nói :
- Ngươi... Ngươi... Thiên Phong...
Y muốn nói nhiá»u nữa nhÆ°ng lá»±c bất tòng tâm bởi sát chiêu chí mạng mà Cát Thiên Phong dành cho gã. Ma Kiếm Vô Nhân Mạc Lịnh Cẩn ngã ngá»­a ra sau, giãy chết mà mắt vẫn mở trừng trừng, bởi chÆ°a tin được ngá»n ngá»c tiêu lại có thể là binh khí tÆ°á»›c Ä‘i cái mạng của gã.
Thiên Phong bước đến đối mặt với Lệ Hoa :
- Thiên Phong chưa thể đi được khi Lệ Hoa gặp tai kiếp.
Chàng vừa nói vừa điểm chỉ giải khai huyệt đạo cho nàng rồi từ tốn nói :
- Lệ Hoa bảo trá»ng.
Thiên Phong rút ngá»n sáo ngá»c toan bá» Ä‘i nhÆ°ng Lệ Hoa đã gá»i giật chàng lại :
- Thiên Phong...
Chàng nhìn lại nàng.
Lệ Hoa há»i :
- Thiên Phong đi đâu?
- Tìm đến Äại Chu Thiên.
- Sao... Thiên Phong tìm Äại Chu Thiên à? Thiên Phong không biết Chu Thiên giá» có Can TÆ°Æ¡ng thần kiếm và kiếm pháp Càn Khôn Æ°?
Thiên Phong gượng cÆ°á»i :
- Tất nhiên Thiên Phong biết.
- Biết sao còn tìm gã? Thiên Phong giỠkhông phải là đối thủ của Chu Thiên đâu.
- Can Tương thần kiếm và Càn Khôn kiếm pháp của Chu Thiên từ tay Thiên Phong mà có.
Chàng nhắm mắt :
- Thiên Phong phải chuộc lại những gì tự tay mình gây ra.
Lệ Hoa lắc đầu :
- Không.
- Tại sao không?
Nàng lưỡng lự rồi khẳng khái nói :
- Lệ Hoa không muốn để Thiên Phong lao đầu vào cõi chết.
- Chết Æ°? Thiên Phong cÅ©ng coi cái chết nhẹ tợ tÆ¡ hồng nhÆ° Lệ Hoa. Nhị tẩu bảo trá»ng.
Lệ Hoa thét lên :
- Thiên Phong... Äừng Ä‘i tìm Chu Thiên!
Thiên Phong không nhìn lại nhÆ°ng vẫn đáp lá»i nàng :
- Äịnh số đã sắp xếp cuá»™c đối đầu giữa Thiên Phong và Chu Thiên. Cái đích sau cùng của Chu Thiên chính là Cát Thiên Phong. Äã quá nhiá»u ngÆ°á»i chết rồi, khi cuá»™c đối đầu đó chÆ°a kết thúc.
Thiên Phong nói xong thi triển thuật “LÆ°u Thủy Hành Vânâ€, băng mình lÆ°á»›t Ä‘i.
Lệ Hoa gào theo :
- Thiên Phong...
Hai chân nàng như mất lực từ từ khuỵu xuống.
Cũng lúc đó, Phương trượng đại sư Huệ Viễn cũng xuất hiện. Lão tăng Thiếu Lâm khẽ niệm Phật hiệu :
- A di đà Phật...
Tài sản của than_long_vn

  #60  
Old 11-08-2008, 02:57 PM
than_long_vn's Avatar
than_long_vn than_long_vn is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 429
Thá»i gian online: 3 tuần 2 ngày 13 giá»
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 61

Tiểu nhân vị kỷ




Chu Thiên ngồi kiết đà vận công Ä‘iá»u tức, thanh Can TÆ°Æ¡ng thần kiếm đặt ngay bên cạnh. Y lần hồi chuyển hóa vào cảnh giá»›i thiá»n định. Phàm má»™t khi vận công Ä‘iá»u tức đến cảnh giá»›i thiá»n định thì má»i sá»± vật chung quanh gần nhÆ° không cảm nhận được, bởi tâm thức của ngÆ°á»i thiá»n định đã chuyển qua má»™t cảnh giá»›i khác.
Má»™t làn khói má»ng lan qua khe cá»­a, rồi nhanh chóng phủ khắc gian thÆ° sảnh của Äại Chu Thiên. Làn khói má»ng kia tá»± dÆ°ng xuất hiện chăng? Không, nhất định phải có ngÆ°á»i chủ ý xông làn khói kia vào gian thÆ° sảnh của Chu Thiên.
Từ trên vách thư sảnh, bầy thạch sùng khoảng năm con lộp bộp rơi xuống, nằm ngửa phơi cái bụng trắng hếu trông thật gớm ghiếc. Cửa thư sảnh nhích động rồi hé mở.
Thanh Thanh len qua khe cá»­a thÆ° sảnh bÆ°á»›c vào. Mắt nàng nhìn Chu Thiên, rồi dá»i qua thanh kiếm Can TÆ°Æ¡ng. Äôi thu nhãn của nàng sáng ngá»i nhÆ° muốn thâu tóm lấy thanh kiếm báu đó.
Thanh Thanh nhẩm nói :
- Thần kiếm...
Nàng nhón Ä‘i trên mÆ°á»i đầu ngón chân, nhẹ nhàng bÆ°á»›c đến thanh kiếm Can TÆ°Æ¡ng. Nàng thoạt nheo mày khi thấy hai cánh mÅ©i của Äại Chu Thiên vẫn phập phồng hít thở. Làn khói Ä‘á»™c Hủy Nhục không có tác Ä‘á»™ng gì đến gã. Äiá»u đó khiến nàng ngạc nhiên vô cùng. Nếu nhÆ° Ä‘á»™c dược Hủy Nhục không há» có biểu hiện tác Ä‘á»™ng đến Chu Thiên thì bầy thạch sùng giỠđây chỉ còn là những bá»™ xÆ°Æ¡ng khô.
Thanh Thanh vừa ngạc nhiên vừa hồi há»™p bởi hiện tượng kỳ lạ đó. NhÆ°ng má»™t khi nàng đã quyết định xâm nhập vào gian thÆ° sảnh của Äại Chu Thiên thì đâu thể bá» qua cÆ¡ há»™i chiếm lấy lưỡi kiếm báu Can TÆ°Æ¡ng.
Thanh Thanh mím môi, thò tay nâng thanh kiếm Can TÆ°Æ¡ng ra khá»i giá đỡ.
Äôi thu nhãn của nàng lại liếc nhìn Chu Thiên má»™t lần nữa. Sau khi Ä‘oán chức vị chủ nhân Tổng đàn võ lâm Ä‘ang trong cảnh giá»›i nhập định, má»›i thối bá»™ từ từ đến khe cá»­a thÆ° sảnh. Thanh Thanh toan len ngÆ°á»i trở ra thì Ä‘iá»u kỳ lạ xảy ra. Thanh kiếm Can TÆ°Æ¡ng nhÆ° giữ nàng lại.
Thanh Thanh cau mày, ngơ ngẩn :
- Kỳ lạ vậy?
Xoạt...
Lưỡi kiếm tá»± rút ra khá»i vá», là đà bay vá» phía Chu Thiên. Thanh Thanh thấy hiện tượng kỳ lạ đó, ngây ngÆ°á»i buá»™t miệng thốt :
- Ô...
Nàng chÆ°a hết ngạc nhiên thì Chu Thiên đã mở mắt nhìn nàng. Chạm vào thần nhãn của Chu Thiên, xÆ°Æ¡ng sống của Liệt Há»a Thần Nữ gai lạnh, toàn thân nổi đầy gai ốc.
Thanh Can Tương thần kiếm ngoan ngoãn gác lên tay Chu Thiên như một con vật trung thành.
Chu Thiên nhìn Thanh Thanh, nói :
- Ngoài bổn tá»a ra không má»™t ai làm chủ được Can TÆ°Æ¡ng thần kiếm.
Thanh Thanh dá»±a lÆ°ng vào tÆ°á»ng. Sắc diện xanh nhợt, xanh nhạt. Nàng từ từ dẫn đến hai bá»™ rồi quỳ thụp xuống trÆ°á»›c mặt Äại Chu Thiên :
- Minh chủ... miễn tội cho Thanh Thanh.
Nàng dập đầu xuống sàn gian thư sảnh.
Chu Thiên nói :
- Bổn nhân thừa biết tâm địa của nàng. Mục đích của nàng chính là thanh Can Tương thần kiếm, phải không?
Thanh Thanh lí nhí nói :
- Quả đúng như Minh chủ nói. Thanh Thanh đã bị Tôn Quách phế bỠvõ công, những tưởng Can Tương thần kiếm có thể phục hồi lại được công lực như xưa, nên mạo phạm thâm nhập vào thư sảnh của Minh chủ, với chủ định lấy thanh kiếm báu.
Nàng lại dập đầu xuống sàn thư sảnh :
- Thanh Thanh đã biết tội của mình. Bây giỠMinh chủ muốn Thanh Thanh phải chuộc tội như thế nào, Thanh Thanh cũng chịu.
Chu Thiên gật đầu :
- Nói hay lắm. Thế ngoài chủ đích lấy thanh kiếm báu, nàng còn chủ đích gì nữa không?
Thanh Thanh biến sắc, xuất hạn mồ hôi. Nàng lấm lét nhìn Chu Thiên.
Chu Thiên mỉm cÆ°á»i :
- Chắc nàng còn chủ định thứ hai, nhưng không thể nói ra phải không?
- Minh chủ hãy tha tội cho Thanh Thanh.
- Hãy dá»n sạch xác những con thạch sùng trong thÆ° sảnh của bổn nhân Ä‘i.
- Thưa vâng.
Thanh Thanh gom tất cả những bộ xương của lũ thạch sùng gói lại để vào góc thư sảnh. Nàng lấm lét nhìn Chu Thiên, khẽ nói :
- Minh chủ cho Thanh Thanh đưa xác lũ thạch sùng ra ngoài.
Chu Thiên mỉm cÆ°á»i :
- Chưa được.
- Minh chủ chỉ giáo.
- Tại sao nàng lại dụng độc khí ám toán bổn nhân?
Thanh Thanh vừa nghe Chu Thiên há»i, rùng mình, vá»™i vã quỳ thá»™p xuống :
- Minh chủ, Thanh Thanh biết tội của mình.
- Câu nói đó nàng thốt ra quá muộn.
Thanh Thanh dập đầu xuống, khi ngẩng lên lệ đã trào ra khóe mắt.
- Minh chủ xin hãy tha tội cho Thanh Thanh.
- Nếu nhÆ° bổn nhân không có Càn Khôn kiếm khí há»™ thể thì có lẽ đã biến thành bá»™ khô cốt nhÆ° lÅ© thạch sùng kia. Äến bấy giá» chẳng biết lấy ai tha tá»™i cho nàng.
- Minh chủ... Bây giá» ngÆ°á»i phán quyết thế nào Thanh Thanh cÅ©ng đành chịu.
Chu Thiên cÆ°á»i mỉm :
- Bổn nhân đáng ra đã dụng Quỷ kiếm pháp lóc từng mảnh da, từng mảnh thịt của nàng, nhưng thấy nàng thành khẩn không quanh co chối tội cũng có phần xúc động đó.
Chu Thiên từ từ đứng lên, chắp tay sau lưng đứng nhìn Thanh Thanh phủ phục dưới chân mình.
Thanh Thanh ngẩng mặt nhìn Chu Thiên :
- Thanh Thanh thỠsẽ chẳng bao giỠtái phạm nữa.
Chu Thiên đỡ Thanh Thanh đứng lên :
- Äứng lên Ä‘i.
Nàng từ từ đứng lên. Mặc dù được Chu Thiên cho phép đứng lên nhưng Thanh Thanh vẫn không bớt sự hồi hộp. Hơn bất cứ ai, nàng thừa biết sự hòa nhã, ôn nhu khoác bên ngoài sẽ là bắt đầu của một cuộc hành xử khủng khiếp nhất.
Chu Thiên mỉm cÆ°á»i, nâng cằm Thanh Thanh. Y từ tốn nói :
- Bổn nhân nghe nói Liệt Há»a Thần Nữ Má»™c Thanh Thanh là má»™t dâm nữ, giết ngÆ°á»i không gá»›m tay bằng má»™t thủ Ä‘oạn thật tàn nhẫn. Không biết lá»i đồn đãi đó có đúng không?
Thanh Thanh bặm môi gật đầu :
- Thanh Thanh không dám giấu Minh chủ.
- Vậy là thiên hạ nói đúng?
- TrÆ°á»›c đây không ai biết Thanh Thanh là Liệt Há»a Thần Nữ.
- Bây giá» thì tất cả má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u biết. HÆ¡n thế nữa nàng lại còn toan ám hại bổn nhân, Ä‘oạt Can TÆ°Æ¡ng thần kiếm để làm chủ võ lâm này.
- Minh chủ...
Thanh Thanh vừa nói vừa toan quỳ xuống, nhưng Chu Thiên đã nhanh tay giữ nàng lại. Gã ôn nhu nói :
- Bổn nhân không thích nàng quỳ gối van xin. Liệt Há»a Thần Nữ không biết khóc, không biết van xin mà.
- Nhưng với Minh chủ...
Chu Thiên bịt miệng nàng lại.
Y từ từ thả tay khá»i chiếc miệng xinh xắn của Má»™c Thanh Thanh rồi từ tốn nói :
- Ta muốn thấy tất cả những thủ Ä‘oạn giết ngÆ°á»i của nàng đã làm nên cái danh Liệt Há»a Thần Nữ.
- Thanh Thanh không dám đắc tội với Minh chủ.
Chu Thiên lắc đầu :
- Không phải vá»›i bổn nhân. Nếu nàng cho bổn nhân thấy tất cả những thủ Ä‘oạn giết ngÆ°á»i đã làm thành danh tá»± Liệt Há»a Thần Nữ, bổn nhân sẽ cho nàng má»™t cÆ¡ há»™i. Nàng không cần thiết phải van xin bổn nhân.
Thanh Thanh lấm lét gật đầu :
- Tuân lệnh Minh chủ.
- Tốt lắm!
Chu Thiên quay lưng trở lại ngồi dựa lưng vào thành tràng kỷ.
Chu Thiên mỉm cÆ°á»i nhìn Thanh Thanh.
Thấy nụ cÆ°á»i hiện trên miệng Chu Thiên, Thanh Thanh càng lo lắng và hồi há»™p hÆ¡n. Nàng không biết Chu Thiên định giở hình phạt gì vá»›i nàng và ai sẽ là ngÆ°á»i bị Chu Thiên Ä‘em ra làm vật khảo chứng thủ Ä‘oạn của nàng. Có má»™t Ä‘iá»u nàng có thể Ä‘oán được qua nụ cÆ°á»i của Chu Thiên, đó là sá»± tàn nhẫn và khủng bố nhất đối vá»›i má»™t tá»­ thần trong cảnh giá»›i nhân sinh này.
Chu Thiên lắc chiếc chuông nhỠbằng bàn tay. Một ả a hoàn từ bên ngoài bước vào, phủ phục trước mặt Chu Thiên. Lão khoát tay ra hiệu cho ả a hoàn đừng thủ lễ rồi nói :
- Ngươi xuống ngục lao võ lâm, mang theo kim lịnh dẫn độ lão tặc đã miệt thị bổn nhân lên đây.
Chu Thiên vừa nói vừa quẳng vá» phía ả a hoàn chiếc kim bài. Äón lấy kim bài chỉ lịnh, ả a hoàn xá Chu Thiên rồi lẩn nhanh ra bên ngoài.
Ngồi trên tràng kỷ, Chu Thiên ngắm Thanh Thanh.
- Nàng cũng là một trang giai nhân tuyệt sắc chẳng thua kém ai.
- Minh chủ quá khen. Thanh Thanh nếu được miá»…n thứ sẽ trá»n Ä‘á»i hầu hạ Minh chủ.
Nụ cÆ°á»i bí hiểm lại hiện lên hai cánh môi của Äại Chu Thiên. Y cầm bầu rượu, mở nắp đổ vào miệng, khà khà nói :
- Nếu nhÆ° nàng có thể cho bổn nhân thấy tất cả thủ Ä‘oạn giết ngÆ°á»i của nàng.
- Thanh Thanh không giấu Minh chủ.
Chu Thiên ngá»­a mặt cÆ°á»i khanh khách.
Thá»i khắc chÆ°a uống xong má»™t tuần trà thì bá»n quản ngục Ä‘Æ°a vào thÆ° sảnh má»™t lão già còm lÆ°ng. Thần sắc của lão trông thật thảm hại bởi chịu nhục hình nÆ¡i đại lao.
Thanh Thanh vừa thấy lão nhân đó, ngá»› ngÆ°á»i buá»™t miệng thốt :
- Lão bộc...
Äá»™c VÆ°Æ¡ng Tây Môn Kình cÅ©ng thá» ngÆ°á»i ra vì nhận ra Thanh Thanh :
- Tiểu thư sao ở đây? Tôn Quách đâu?
Chu Thiên cÆ°á»i mỉm :
- Äá»™c VÆ°Æ¡ng... NgÆ°Æ¡i và Liệt Há»a Thần Nữ Má»™c Thanh Thanh là ngÆ°á»i nhà của nhau à?
Äá»™c VÆ°Æ¡ng Tây Môn Kình nhìn lại Äại Chu Thiên. Lão gằn giá»ng nói :
- Äại Chu Thiên bất nhân, bất nghÄ©a kia, có muốn làm gì thì cứ lão Ä‘á»™c mà hành xá»­ nè. Lão phu không ngại hứng chịu những cá»±c hình khổ ải của lão đâu. Còn ngÆ°Æ¡i đừng vá»ng tưởng lão sẽ ghi lại tất cả những Ä‘á»™c công cho ngÆ°Æ¡i.
Chu Thiên từ từ đứng lên :
- Bổn tá»a không còn cảm thấy thích thú vá»›i Ä‘á»™c công của lão rồi.
Chu Thiên chắp tay sau lÆ°ng bÆ°á»›c đến trÆ°á»›c mặt Äá»™c VÆ°Æ¡ng Tây Môn Kình :
- Tất cả những gì trên võ lâm Ä‘á»u thuá»™c vá» Äại Chu Thiên. Nếu nhÆ° ai không phục ngÆ°á»i đó sẽ phải chịu khổ hình. Äó là bất di bất dịch của bổn nhân.
- Lão phu không phục.
- Rất khí khái. Những ngÆ°á»i khí khái nhÆ° lão khiến bổn nhân vô cùng phấn khích.
Chu Thiên quay lại tràng kỷ ngồi bắt chân chữ ngũ. Y nhìn Thanh Thanh :
- Thanh Thanh...
Thanh Thanh hướng mắt nhìn Chu Thiên :
- Minh chủ chỉ giáo.
- Nàng biết phải làm gì rồi chứ?
Äá»™c VÆ°Æ¡ng gằn giá»ng nói vá»›i Chu Thiên :
- Äại Chu Thiên... NgÆ°Æ¡i muốn gì ở Thanh Thanh? NgÆ°Æ¡i thừa biết Thanh Thanh đã bị phế bá» võ công rồi.
- Lão tự nghiệm ra, tất biết Thanh Thanh sẽ làm gì lão.
Äá»™c VÆ°Æ¡ng Tây Môn Kình nhìn Thanh Thanh :
- Tiểu thÆ°... Äại Chu Thiên bắt tiểu thÆ° phải làm gì?
Thanh Thanh bặm môi, ngập ngừng mà không nói được ra lá»i. Nàng cúi mặt.
Chu Thiên cau mày, gay gắt nói :
- Äừng bá» qua cÆ¡ há»™i mà bổn nhân đã ban cho nàng. Hay nàng không muốn nhận cÆ¡ há»™i mà bổn nhân đã ban?
Thanh Thanh nhìn lại Chu Thiên :
- Minh chủ...
Chu Thiên khoát tay :
- Äừng nói nhiá»u vá»›i bổn nhân. Bổn nhân chỉ cho nàng má»™t cÆ¡ may duy nhất mà thôi.
Thanh Thanh thở ra rồi bÆ°á»›c đến đối mặt vá»›i Äá»™c VÆ°Æ¡ng Tây Môn Kình. Mặt nàng Ä‘anh lại vá»›i sắc na đầy sát khí. Thanh Thanh nghiêm giá»ng nói :
- Lão có muốn thụ hưởng thể xác của Thanh Thanh không?
Äá»™c VÆ°Æ¡ng Tây Môn Kình trố to đôi tinh nhãn nhìn nàng không chá»›p :
- Thanh Thanh... Tiểu thư nói gì vậy? Lão độc có thể làm được chuyện đó sao?
Äá»™c VÆ°Æ¡ng lắc đầu :
- Không... Lão không thể làm được.
Äá»™c VÆ°Æ¡ng nói xong bất ngá» cất tiếng cÆ°á»i khằng khặc. Lão vừa cÆ°á»i vừa chỉ Äại Chu Thiên :
- Lão phu đã biết rồi. Tên bất nhân, bất nghĩa kia muốn Thanh Thanh dụng độc giết lão phu. Ngươi cũng muốn lão độc này trở thành kẻ bất nhân, bất nghĩa như ngươi. Ha... Ha... Ha...
Äá»™c VÆ°Æ¡ng cÆ°á»i sằng sặc. Trong khi Chu Thiên cau mày lá»™ vẻ bất nhẫn và hằn há»c.
Chu Thiên nói :
- Bổn nhân thiết tưởng chẳng có gì để lão khoái trá và cÆ°á»i to nhÆ° vậy.
- Sao lão phu không cÆ°á»i chứ. Lão phu không nhÆ° con ngÆ°á»i của ngÆ°Æ¡i đâu.
Lão phu sao có thể là kẻ bất nhân, bất nghÄ©a, mặc dù mình đã là Äá»™c VÆ°Æ¡ng. Chu Thiên... NgÆ°Æ¡i đừng nằm má»™ng.
Lão độc nhìn lại Thanh Thanh :
- Thanh Thanh tiểu thÆ°... Nếu lão nô Ä‘oán không lầm thì chính tiểu thÆ° đã tạo ra cái há»a kiếp hôm nay.
Lão lắc đầu :
- Lão nô đã nghi ngại cái ngày phải chứng nhận kiếp há»a mà tiểu thÆ° đã gây ra. Tất cả đã quá muá»™n rồi. Tiểu thÆ° tá»± bảo trá»ng lấy mình.
Lão độc nhìn lại Chu Thiên :
- Chu Thiên... Ngươi đừng mơ tưởng sẽ có một lão độc bất nhân, bất nghĩa.
Lão lại ngá»­a mặt cÆ°á»i sằng sặc. Rồi bất ngá» quỳ thụp xuống, dồn tất cả ná»™i lá»±c còn sót lại nện thủ cấp xuống sàn thÆ° sảnh.
Bá»™p...
Äầu lão Ä‘á»™c nứt ra làm hai, và lão ra Ä‘i trong tÆ° thế quỳ má»p.
Chu Thiên nghiến răng ken két :
- Lão tặc... NgÆ°Æ¡i thoát khá»i tay bổn nhân rồi.
Trong khi Chu Thiên nổi cơn phẫn nộ thì Thanh Thanh run bần bật. Nàng tự biết sự phẫn nộ của Chu Thiên chẳng mấy chốc sẽ đổ xuống đầu mình.
Chu Thiên chỉ xác lão độc :
- ÄÆ°a lão tặc ra khá»i đây.
Bá»n quản ngục nhanh nhẹn khiêng xác lão Ä‘á»™c lôi ra ngoài. Chu Thiên ngồi xuống tràng ká»·, buông má»™t tiếng thở dài.
Y nhìn lại Mộc Thanh Thanh. Vô hình trung ánh mắt của Chu Thiên lại chạm vào nhãn quang của Thanh Thanh trong lúc nàng xét nét nhìn gã.
Chu Thiên gằn giá»ng nói :
- Thanh Thanh.
Thanh Thanh run bắn lên, quỳ má»p xuống sàn thÆ° sảnh.
- Minh chủ chỉ giáo.
- Bổn nhân có phải là một kẻ bất nhân bất nghĩa hay không?
- Thanh Thanh không bao giỠdám nghĩ như vậy.
Chu Thiên gằn giá»ng :
- Äứng lên Ä‘i.
Thanh Thanh từ từ đứng lên. Trong lồng ngực nàng trái tim đập như trống trận.
Ãnh mắt của Chu Thiên sắc nhÆ° má»™t lưỡi dao, rá»i từ trên xuống dÆ°á»›i chân Thanh Thanh. Gã lấy giá»ng từ tốn nói :
- Má»™t lão bá»™c già nua nhÆ° Tây Môn Kình còn không màng đến thân xác Liệt Há»a Thần Nữ Má»™c Thanh Thanh, bổn nhân không biết nàng còn Ä‘iểm gì hấp dẫn được nam nhân.
Thanh Thanh biến sắc sau câu nói dè bỉu của Äại Chu Thiên. Thanh Thanh ấp úng má»™t lúc rồi nói :
- Thanh Thanh cũng không biết.
- Ngay cả bản thân mình mà nàng cũng không biết ư? Bổn nhân thật hối tiếc đã ban cho nàng một cơ hội.
- Minh chủ...
Chu Thiên khoát tay :
- Äừng van xin bổn nhân. Bổn nhân muốn thấy tấm thân đã từng giết ngÆ°á»i của nàng.
Nàng cúi mặt lí nhí nói :
- Tuân lệnh Minh chủ.
Nàng không má»™t chút e dè mà thoát y ngay trÆ°á»›c mặt Äại Chu Thiên. Chu Thiên nheo mày nhìn tấm thân không còn mảnh vải của Thanh Thanh. Y lạnh nhạt nói :
- Quả nhÆ° bổn nhân nghÄ©, nàng chẳng còn nét gợi cảm thu hút của má»™t Liệt Há»a Thần Nữ nữa.
Thanh Thanh sao có thể ngỠđược, Äại Chu Thiên giỠđây đã không còn là má»™t nam nhân bình thÆ°á»ng. Y đã hàm thụ Quá»· kiếm pháp, buá»™c phải tịnh thân, nên đâu thể có cảm xúc trÆ°á»›c vẻ đẹp nhục dục của thể xác nàng.
Thanh Thanh đỠmặt vì thẹn sau câu nói dè bỉu của Chu Thiên. Nàng thẹn nhưng toàn thân thì run rẩy bởi nỗi sợ hãi nơm nớp.
Chu Thiên nói tiếp :
- Một khi nữ nhân đã mất đi cái đẹp thu hút thì nên hủy diệt nó đi.
- Minh chủ xin tha mạng.
Chu Thiên không màng đến lá»i van xin khẩn thiết của Thanh Thanh, mà dụng hấp lá»±c thu lấy lưỡi Can TÆ°Æ¡ng thần kiếm rồi thi triển Quá»· kiếm pháp. Những chiêu kiếm khủng bố chụp lên thân thể Thanh Thanh, để lại chi chít những vết cắt trên da thịt nàng, từ mặt cho đến chân. Dụng ý những nhát kiếm Chu Thiên để lại trên cÆ¡ thể Thanh Thanh là không tÆ°á»›c Ä‘i sinh mạng nàng, mà chỉ là sá»± hủy hoại khủng khiếp.
Khi Chu Thiên thu hồi Can Tương thần kiếm thì Thanh Thanh đã ngất lịm.
GiỠđây chẳng má»™t ai có thể nhìn ra được má»™t Má»™c Thanh Thanh Liệt Há»a Thần Nữ hôm nào. Chi chít trên cÆ¡ thể và dung diện của nàng đầy những vết rá»c nham nhở, mà sau này khi nó biến thành sẹo có lẽ Thanh Thanh phải mang chân dung của má»™t nữ quá»· dạ xoa.
Chu Thiên nhìn lại Thanh Thanh, mỉm cÆ°á»i rồi ban phát mệnh lệnh :
- Quẳng ả ra bên ngoài Tổng đàn.
Y buông mình xuống tràng kỷ, thần nhãn đóng đinh vào thân thể Mộc Thanh Thanh.
Tài sản của than_long_vn

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
áàëòèéñêèé, åâðîïåéñêèé, âîïðîñ, êîëüöà, èíöåñò, ïðîåêòû, ñóâåíèðû, ôèçèêà, phim ma hoan lanh nhan


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu của ngÆ°á»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™