Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp - Mê Truyện
Share by MTQ --- 4vn.eu
Có dã tâm này, lại có động lực, Minh Hoa Đà sẽ để ý nổi bật quá thịnh sao? Ở Bách Thảo Đường, không sợ hắn khoe khoang, chỉ sợ hắn không có thực lực, không có cơ hội khoe khoang!
Chỉ cần hắn làm ra thành tích tốt, người ban đầu nghi ngờ hắn, lánh xa hắn, đều phải xem sắc mặt hắn mà làm việc, phủ phục dưới lòng bàn chân của hắn!
- Mặc kệ, Thương Khung lão đệ. Lúc này đây, ta muốn mượn lực của ngươi, thừa cơ bay cao, nhất phi trùng thiên. Khi địa vị của ta ổn định, ở Bách Thảo Đường, sẽ không ai có thể trói buộc ngươi! Mà lần này, ngươi được chia một nửa điểm cống hiến, sau đó làm một ít nhiệm vụ, tranh thủ đạt tới tiêu chuẩn Trưởng lão.
Minh Hoa Đà đương nhiên cũng hi vọng Nhậm Thương Khung sớm gia nhập hàng ngũ Trưởng lão một chút. Như thế, hai người đều là Trưởng lão, cùng nhau liên thủ, quyền lên tiếng trong Trưởng lão hội sẽ nhiều hơn.
- Ha ha, lão đệ, thành tích lần này, chỉ mình ta nổi bật, ngươi bỏ qua cho a?
Minh Hoa Đà cảm thấy có chút hổ thẹn.
- Hoa Đà lão ca, nếu ta để ý chuyện ấy, vậy sẽ không đáp ứng làm trợ thủ của ngươi. Trên thực tế, ta cũng hi vọng địa vị của ngươi tăng lên. Nói như vậy, chúng ta ở Bách Thảo Đường, quyền nói chuyện mới có thể nhiều được.
Quan hệ giữa Nhậm Thương Khung cùng Minh Hoa Đà, đã không cần quanh co lòng vòng.
Minh Hoa Đà gật gật đầu:
- Đúng, từ thái độ của Vương Dương, ngươi cũng có thể thấy được, Bách Thảo Đường kỳ thật cũng là một địa phương nói tư cách, tự cao tự đại... Tuổi ta so với những Trưởng lão kia nhỏ hơn một chút, cho nên bọn hắn lo lắng, tương lai ta sẽ vượt qua bọn hắn. Cho nên, bọn hắn luôn chèn ép ta. Ngươi trẻ tuổi như vậy, bọn hắn khẳng định càng thêm đề phòng. Bất quá, ngươi có chỗ tốt, chính là tuổi quá trẻ. Có ít người biết ngươi sẽ không sống ở Bách Thảo Đường, ngược lại sẽ không cố ý gây trở ngại cho ngươi.
Nhậm Thương Khung thản nhiên nói:
- Không gây trở ngại cho ta, đó tự nhiên là tốt nhất. Nếu bọn hắn dám gây trở ngại, vậy thì số bọn hắn không tốt rồi.
Minh Hoa Đà rùng mình, nếu như là người trẻ tuổi khác nói như vậy, Minh Hoa Đà nhất định sẽ thấy đối phương nói năng tuỳ tiện, cũng khinh thường hắn.
Nhưng mà, lời này từ trong miệng Nhậm Thương Khung nói ra, lại là chuyện khác. Nhậm Thương Khung. . . hắn trời sinh giống như có một khí chất làm cho người phục tùng, làm cho người ta không bao giờ nghi ngờ hắn nói.
Trong nội tâm Minh Hoa Đà kỳ thật cũng rõ ràng, đợi một thời gian, mình khẳng định cũng thành thủ hạ của hắn.
Chỉ là, hắn bây giờ là Trưởng lão, không thể đánh mất thể diện, tuyên bố thần phục trước một cấp dưới. Trưởng lão dù sao cũng là Trưởng lão, cũng có một ít mặt mũi của mình.
Hai người đem mười hạt cao linh lục phẩm trồng xong, tổng cộng chỉ mất nửa ngày. Mà Đan sư có trình độ ngang nhau, ít nhất phải tốn hai ba ngày xử lý.
Giờ phút này, nếu hai người đi ra ngoài mà nói, nhất định sẽ bị mọi người chú ý. Lập tức giả bộ ở trong linh trận cho tới ngày thứ ba.
Căn cứ phỏng đoán của Nhậm Thương Khung. Cao linh lục phẩm ước chừng ngày thứ mười mơi có thể động thổ đâm chồi. Muốn phát triển thành cây non, ước chừng cần hơn hai mươi ngày đến một tháng.
Nói cách khác, thời gian của hắn, ước chừng giảm bớt hai ba lần so với những người dự thi khác.
Khâu thứ nhất cùng khâu thứ hai, đều cần chu kỳ hai tháng.
Mà khâu thứ ba, theo như quy tắc, sẽ tiến hành ở ngày đầu tiên của tháng thứ hai.
Hạng mục thi đấu của khâu thứ ba, rất là đơn giản. . . luyện chế Trúc Cơ Đan. Cái đó và đào tạo linh dược bất đồng, không cần thời gian quá dài.
Bởi vì quy tắc đại hội, toàn bộ người dự thi không được rời khỏi sân thi đấu. Nhậm Thương Khung làm trợ thủ, tự nhiên không có đặc quyền rời khỏi.
Mỗi ngày phải ở trong Linh Địa, chiếu cố Thanh Linh Trúc cùng mười hạt giống cao linh lục phẩm linh dược.
Có rãnh rỗi, thì khoanh chân đả tọa, tiến vào trạng thái minh tưởng, lĩnh ngộ kiếm ý của Ngũ Lôi Thần Âm Kiếm.
Thanh Linh Trúc được Thương Khung chăm sóc tỉ mỉ, trong một tháng thời gian, điên cuồng phát triển, ngắn ngủn một tháng đã dài ra tám đoạn.
Điều này làm cho Minh Hoa Đà cười không ngậm miệng được. Tám đoạn a! Thành tích này đi ra, ít nhất có thể ở trước năm, thậm chí tiến vào Top 3!
Mà giờ khắc này, thời gian chỉ mới một tháng mà thôi. Còn một tháng nữa, theo xu thế này mà nói, mười hai đốt là không thành vấn đề.
Mà mười hạt cao linh lục phẩm linh dược kia, cũng không cam lòng yếu thế, ở ngày thứ mười ra chồi. Qua hai mươi ngày sau, liền phát triển thành hình thái cây non. Chỉ mới một tháng, đã tản mát ra sinh cơ mạnh mẽ, linh lực sung túc, cực kỳ chói mắt.
Mang theo vẻ mừng như điên này, Minh Hoa Đà nghênh đón khâu thứ ba!
Trận đấu của khâu thứ ba, cũng được tiến hành ở trường thi đấu. Giữa sân thi đấu, có ba mươi sáu tiểu linh trận, độc lập hoàn toàn, với nhau không ảnh hưởng.
Luyện chế Trúc Cơ Đan, đa số tài liệu đều là chủ tài. Luyện chế đan dược, chú ý nhất chính là cân bằng. Cũng không phải nói cấp bậc Linh dược càng cao, nhất định sẽ luyện chế ra Đan dược tốt nhất.
Nếu chủ tài tốt, tài liệu phụ tá như rác rưởi, Đan dược luyện chế ra chỉ có thể là phế đan. Bởi vì Linh dược không cùng đẳng cấp, độ linh lực bất đồng, lẫn nhau khó dung hợp.
Kiểm tra đánh giá Đan dược, một là độ dung hợp, hai là độ tinh khiết.
Hai cái này, quyết định phẩm chất của Đan dược.
Một viên Đan dược thành phẩm, nếu hai chỉ tiêu này không tốt, đó chính là phế đan. Cho dù tài liệu là Linh dược cao cấp nhất, cũng là phế đan!
Đương nhiên, ở Đan sư đại hội này, đối với tài liệu cũng có hạn chế. Nếu luyện chế Trúc Cơ Đan, như vậy tài liệu có thể dùng, cao nhất là trung linh lục phẩm trở xuống.
Nếu tài liệu cao hơn cấp bậc này, sẽ không thể thông qua xét duyệt.
Nhậm Thương Khung sớm đưa cho Minh Hoa Đà một cái hộc gỗ, để cho hắn chuẩn bị tài liệu, Minh Hoa Đà cũng đã chuẩn bị đầy đủ.
Tần Lão Tổ đứng ở trước đài, ánh mắt quét toàn trường một vòng, mở miệng nói:
- Chư vị, thời gian quả thật rất mau, một tháng nháy mắt đã qua. Tin tưởng khâu thứ nhất cùng cùng khâu thứ hai, trong lòng chư vị đều đã có tính toán. Theo như quy tắc đại hội, hôm nay là ngày mở ra khâu thứ ba. Xin mọi người đem tài liệu mà các ngươi chuẩn bị đặt ở trước đài, Lục Đại trọng tài chúng ta sẽ xét duyệt. Sau khi xét duyệt xong, sẽ quán nhập ấn ký của trọng tài. Như thế, sẽ không lo lắng sau khi các ngươi tiến vào Linh Địa, lại đổi tài liệu mới.
Khâu xét duyệt này, nhất định phải làm kỹ càng. Không để cho bất kỳ sai lầm nào xảy ra.
- Quy tắc trận đấu này, lão phu sẽ nhắc lại một lần. Luyện chế Trúc Cơ Đan, nếu đạt tới chín thành, như vậy được hai mươi điểm; nếu là chín thành hai, như vậy được bốn mươi điểm; nếu như chín thành ba, thì được sáu mươi điểm. Nói cách khác, chín thành là yêu cầu cơ bản nhất. Vượt qua chín thành, tăng lên một cấp, liền có hai mươi điểm. Nếu ai có thể luyện chế ra Đan dược hoàn mỹ, thì được hai trăm điểm. . . Ha ha!
Khâu này, điểm chênh lệch mỗi cấp rất lớn. Dù sao, một cấp bậc tương đương với hai mươi điểm, cùng phía trước chỉ có mười điểm, chênh lệch là gấp đôi.
Tần lão tổ lại nói:
- Mức điểm thưởng của khâu này giống hai khâu trước. Quán quân, ba mươi điểm; á quân hai mươi; tam danh mười điểm.
Nói cách khác, ở khâu này, cao nhất có thể đạt tới hai trăm ba mươi điểm.
Đương nhiên, đây chỉ là trên lý luận, dù sao, Đan dược hoàn mỹ. . . những người dự thi ở đây không thể nào luyện chế ra.
- Chư vị, thời gian luyện chế là một ngày một đêm. Nói cách khác, sáng ngày mai, Đan dược mà các ngươi luyện chế phải dùng bảo nang cất giữ, sau đó trình lên. Thành tích bài danh, tạm thời chúng ta không thống kê, cũng không công bố, phải đợi khi có kết quả của hai khâu trước, mới có thể công bố. Để tránh rối loạn trật tự.
- Một ngày này, các ngươi có thể luyện thử nhiều lần, điểm này không hạn chế. Cuối cùng, các ngươi chỉ cần lấy ra một viên mà các ngươi hài lòng nhất nộp lên.
Quy tắc của cuộc thi đấu này là rất hợp lý. Có thể cho Đan sư nhiều cơ hội. Kể từ đó, cho dù lần một, lần hai có sai lầm, cũng không sao cả. Chỉ cần có một lần phát huy tốt nhất là được.
Tài liệu mà Minh Hoa Đà chuẩn bị, cũng chỉ là tài liệu bình thường, không có bao nhiêu kinh diễm. Luyện chế Trúc Cơ Đan, là dựa vào thủ pháp, đan hỏa cùng với đan đỉnh.
Thủ pháp cùng hỏa hầu, những Trưởng lão như hắn, đều không tồn tại vấn đề lớn gì. Dưới tình huống như vậy, một đan đỉnh tốt, sẽ mang tính quyết định.
Bất quá, đan đỉnh là tài sản cá nhân, tự nhiên không thể lấy ra xét duyệt.
Tần lão tổ mang theo năm trọng tài khác, xét duyệt một vòng. Đi đến chỗ Minh Hoa Đà, đã là cuối cùng của đội ngũ.
Dù sao, Bách Thảo Đường luôn đội sổ trong Đan sư đại hội, mà Minh Hoa Đà lại là tân trưởng lão của Bách Thảo Đường. Hai cái này cộng lại, làm cho Minh Hoa Đà trở thành Đan sư cuối cùng bị xét duyệt.
Sau khi Lục Đại trọng tài xem xong tài liệu, không có phát biểu ý kiến gì, thì quán nhập ấn ký, sau đó trở về vị trí của mình.
Tần Xuyên lão tổ hướng Minh Hoa Đà cười hỏi:
- Hoa Đà, lần này phát huy như thế nào?
- Lão Tổ, ngài yên tâm, thuộc hạ sẽ không để cho ngài thất vọng.
Minh Hoa Đà bây giờ còn chưa muốn vạch trần đáp án.
- Ồ?
Tần lão tổ có chút ý cười, hắn cũng có chút lưu ý đến Minh Hoa Đà, thấy tên này gần như rất hưng phấn, không khỏi tò mò hỏi:
- Hai khâu đầu tiên, thành tích không tệ hả?
- Hắc hắc, cho phép thuộc hạ giữ bí mật. Khi công bố, thuộc hạ có lẽ sẽ cho Lão Tổ một chút kinh hỉ.
Minh Hoa Đà cười nói.
Tần lão tổ cười nhạt gật đầu, lấy thân phận của hắn, tự nhiên không nên lưu lại quá lâu.
- Tốt, có tin tưởng là tốt rồi.
Ánh mắt Tần lão tổ lại dời về phía mấy vị Đan sư khác của Bách Thảo Đường, khuyến khích nói:
- Lão tổ ta hi vọng chư vị đều có thể phát huy tốt. Mặt mũi của Bách Thảo Đường, đang đặt vào tay chư vị.
Chờ Tần Xuyên lão tổ đi rồi, Vương Dương nhịn không được châm chọc:
- Hoa Đà lão đệ, ngươi nịnh nọt cũng không cần rõ ràng như vậy? Còn kinh hỉ nữa chứ, ta xem ngươi đừng cho mọi người kinh ngạc sẽ tốt hơn. Đến lúc đó đừng bởi vì ngươi, mà kéo chân mọi người. . .
Minh Hoa Đà không đợi Vương Dương nói hết lời, khó chịu nói :
- Vương Dương, ai mạnh ai yếu, qua tháng sau sẽ biết. Ta khuyên ngươi nên sớm chuẩn bị năm vạn linh thạch tốt một chút, miễn cho ta đến lúc đó thúc giục ngươi.
- Phi, phế ngôn.
Vương Dương dù gì cũng là thâm niên trưởng lão, chút cân lượng của Minh Hoa Đà, hắn hoàn toàn không để trong lòng.
- Đều câm miệng cho lão phu, có tâm tư đấu khẩu với nhau, còn không bằng chuyên tâm đi luyện chế Trúc Cơ Đan.
Dương Công trưởng lão đã lên tiếng, Minh Hoa Đà cùng Vương Dương cũng không dám nói thêm cái gì.
Đều tự mang theo trợ thủ, hướng linh trận của mình đi đến.
Linh trận này rất rộng, khu vực của mỗi một Đan sư, đều rộng ba trượng vuông (9*9= 81 mét vuông). Diện tích như vậy, là tương đương với một mật thất để luyện đan.
Dùng linh trận ngăn cách, lẫn nhau không can thiệp vào chuyện của nhau được.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp - Mê Truyện
Share by MTQ --- 4vn.eu
Trong linh trận, tâm tình của Minh Hoa Đà rất nhẹ nhõm. Lấy trình độ của hắn mà nói, luyện chế ra chín thành ba là chuyện nắm chắt.
Mà hai Dược Vương, coi như bọn hắn có biểu hiện yêu nghiệt, tối đa cũng chỉ là chín thành năm. Hai cấp tuy có chênh lệch, nhưng đã có hai khâu trước bù đắp là dư sài.
Cho nên ở khâu này, Minh Hoa Đà rất thoải mái.
- Thương Khung lão đệ, ngươi nói ngươi trước kia cũng luyện chế qua Trúc Cơ Đan? Hơn nữa thỉnh thoảng còn luyện chế ra thượng phẩm đan dược?
Nhậm Thương Khung cười nói:
- Đó là chuyện ở Vân La thành.
Minh Hoa Đà líu lưỡi:
- Ý ngươi là, khi ngươi còn ở Vân La thành, đã có thể luyện chế ra thượng phẩm Trúc Cơ Đan?
- Đúng vậy, có chuyện gì sao?
Thấy biểu tình của Minh Hoa Đà có vẻ cả kinh, Nhậm Thương Khung có chút kỳ quái hỏi.
- Trời đất, khi đó ngươi vẫn là Trúc Cơ võ giả? Ngươi không có Tiên Thiên đan lực, lại có thể luyện chế ra thượng phẩm Trúc Cơ Đan? Này... Này cũng quá nghịch thiên rồi?
- À, ý của huynh là vậy.
Nhậm Thương Khung cười ha ha nói:
- Trên thực tế, nếu dựa vào hỏa hầu của ta, khẳng định không đủ. Bất quá năm ấy Vạn Dược Tôn tiền bối, từng tặng cho ta một đan đỉnh. Hắn nói đan đỉnh này lúc trước hắn từng dùng qua, tên là Long Hổ đỉnh.
- Nguyên lai là như vậy.
Chuyện gì có liên quan đến Vạn Dược Tôn, dù không có khả năng, Minh Hoa Đà cũng tin là thật.
Mặc dù hắn chưa nghe qua tên tuổi của Long Dổ đỉnh, nhưng nếu là di vật của Vạn Dược Tôn tiền bối, phẩm chất tuyệt đối không thể nào bình thường được.
Nghĩ đến đây, linh cơ khẽ động, cười nói :
- Thương Khung lão đệ, Long Hổ đỉnh này nếu như thần kỳ như vậy, không dùng thật đáng tiếc. Nếu không...
- Ân, Hoa Đà lão ca nếu muốn dùng thử, vậy cũng không sao.
Nhậm Thương Khung cũng không sợ lộ gì, hiện tại Minh Hoa Đà và hắn là chung một thuyền, không có khả năng bán đứng hắn.
Minh Hoa Đà chăm chú nhìn Long Hổ đỉnh, hai mắt toát ra vẻ sùng bái, phảng phất như đứng trước là thần linh của mình vậy.
- Thật sự là một tác phẩm hoàn mỹ a.
Minh Hoa Đà tán dương:
- Đan đỉnh này, không hổ là di vật của Dược Tổ, quá tuyệt vời.
Minh Hoa Đà vừa nghĩ tới việc có thể dùng Long Hổ đỉnh này luyện chế Trúc Cơ Đan, không khỏi hưng phấn dạt dào. Hắn có một dự cảm, ở khâu này, hắn có lẽ cũng sáng tạo ra một kỳ tích!
- Hoa Đà lão ca, thời gian không đợi người, bắt đầu đi.
Minh Hoa Đà giật mình tỉnh ngộ, vỗ đầu tự giễu nói :
- Ta có điểm thất thố a? Ha ha bắt đầu, bắt đầu, số tài liệu này, đủ cho ta luyện chế bốn năm lần.
Một khi tiến vào trạng thái luyện đan, Minh Hoa Đà lập tức giống như một người khác, hai mắt phát ra quang mang nhiếp người, hai tay như phi trảo lấy lên từng vị Linh dược, không ngừng quán nhập vào Long Hổ đỉnh.
Tiên Thiên đan lực không ngừng thúc giục, Long Hổ đỉnh bắt đầu bốc lên hỏa diễm màu đỏ. Ngọn lửa này không ngừng biến hóa, bắt đầu chuyển thành tử hỏa.
Đến cuối cùng, tử hỏa không ngừng biến hóa, dần dần biến thành thanh hỏa.
Thanh hỏa vừa hiện ra, Minh Hoa Đà lập tức lấy lên chủ tài, bỏ vào trong Long Hổ đỉnh. Lô hỏa thuần thanh, là thời khắc hoàn mỹ. Lúc này cho tất cả dược liệu dung hợp là tốt nhất.
Thanh hỏa trong đỉnh hình thành trạng thái như một bông sen. Minh Hoa Đà quán chú thêm lực, Long Hổ đỉnh bắt đầu lắc lư.
Thanh hỏa theo sự điều khiển của Minh Hoa Đà, ở trong đan đỉnh dung hợp các loại Linh dược. Linh lực của linh dược bắt đầu hòa tan thành dịch thể.
Sau khi Đan dịch hình thành, bước cuối cùng chính là cô đọng thành đan hoàn. Thời khắc ngưng tụ thành đan hoàn, cũng là thời khắc đan hỏa cuồng bạo nhất.
Thanh hỏa không ngừng biến hóa, lúc thì biến ảo thành Long, lúc thì biến hóa thành Hổ.
Thuận theo đan hỏa không ngừng biến hóa, trong đan đỉnh bỗng nhiên truyền tới một âm thanh cộng hưởng.
Minh Hoa Đà sắc mặt vui vẻ, biết đan đã thành!
Thanh yên (khói xanh) không ngừng bốc lên, trong Long Hổ đỉnh vẫn còn phát ra “tư tư tư” thanh âm hưng phấn. Lòng bàn tay Minh Hoa Đà vỗ một cái, viên đan dược trong đỉnh lập tức bay ra ngoài.
Trúc Cơ Đan, thành!
Nhậm Thương Khung đánh giá một chút, tán dương:
- Trúc Cơ Đan này, ít nhất là chín thành năm, ha ha, không tệ! Hoa Đà lão ca muốn thủ thắng cũng có cơ hội.
Minh Hoa Đà vui không nói ra lời. Lần đầu tiên a, lần đầu tiên luyện chế ra Trúc Cơ Đan chín thành năm! Lúc trước, thành tích tốt nhất của hắn, chỉ là chín thành ba mà thôi.
Còn có bốn phần tài liệu, Minh Hoa Đà quyết định thử tiếp.
Lần thứ hai, bởi vì tâm tình không chú trọng, chỉ luyện chế ra Trúc Cơ Đan chín thành tư.
Nếu như là ngày thường, Minh Hoa Đà nhất định sẽ mừng như điên. Nhưng hiện tại, có thần đỉnh như Long Hổ Đỉnh, lại bị lui bước, cái này làm cho Minh Hoa Đà có chút lo lắng.
- Hoa Đà lão ca, sĩ khí của ngươi đang hạ thấp, không bằng trước bình tĩnh lại đã. Để tâm tình bình phục lại rồi hãy thử tiếp...
Minh Hoa Đà cảm thấy Nhậm Thương Khung nói có lý. Sau khi nghĩ ngơi một thời gian, mới tiếp tục thử lần nữa.
Lần này, thành tích là chín thành năm. Thành tích này, không tốt không xấu. Bất quá Minh Hoa Đà cảm thấy yên tâm hơn lần trước rất nhiều..
Lần thứ tư, vẫn là chín thành năm.
Minh Hoa Đà cuối cùng tìm được một ít ăn ý với Long Hổ đỉnh, lần thử cuối cùng, Minh Hoa Đà tin tưởng gấp trăm lần, hắn có thể đột phá!
Lần cuối cùng, hắn đã luyện chế ra Trúc Cơ Đan chín thành sáu!
Ngoài chín thành năm, đó là cực phẩm!
- Ha ha ha, chín thành sáu, chín thành sáu!
Minh Hoa Đà vui sướng ngất ngây, này tuyệt đối là đột phá, Minh Hoa Đà sống hơn trăm năm, vẫn không cách nào khống chế nội tâm của mình.
Ánh mắt rực lửa nhìn cực phẩm Trúc Cơ Đan, so sánh nó với Trúc Cơ Đan chín thành năm, cả hai bất đồng rất lớn.
Cực phẩm đan dược cùng thượng phẩm đan dược, mặc dù chỉ kém một đường. Nhưng chính là một điểm này, lại cách xa ngàn dặm.
Cực phẩm Trúc Cơ Đan, phẩm chất tinh khiết vô cùng, không có tục khí như thượng phẩm Trúc Cơ Đan.
Nhìn qua khỏa đan dược, có một cảm giác như đoạt công tạo hóa vậy.
Lấy ra bảo nang đã chuẫn bị, đem Trúc Cơ Đan chín thành sáu này để vào, sau đó quán nhập ấn ký cá nhân.
Làm như thế sẽ không lo bị đánh tráo, ngươi có thể đánh tráo Đan dược, nhưng không thể đánh tráo thần thức.
Thời gian luyện đan qua vô cùng mau. Một ngày một đêm nhanh chóng kết thúc.
Ba mươi sáu Đan sư, tới thời gian quy định, toàn bộ từ trong linh trận đi ra, sau đó nộp lên Đan dược của mình.
Căn cứ quy tắc, tạm thời sẽ không thống kê thành tích khâu này. Khâu này sẽ công bố cùng lúc với hai khâu trước.
Sau một ngày lao lực, tất cả Đan sư đều có chút mệt mỏi. Dù sao liên tục luyện chế Đan dược, là cực kì hao phí tinh lực cùng thể lực.
Trải qua một ngày nghỉ ngơi chỉnh đốn, khâu thứ tư chính thức mở màn.
Đầu tiên, mỗi một Đan sư phải luyện chế ra một viên đan dược, sau đó trình lên.
Toàn bộ Đan sư, cần phải phân tích thành phần đan dược của Đan sư khác. Sau đó liệt kê tất cả các dược liệu trong viên thuốc này.
Thiếu một dược liệu, hoặc sai một loại, liền tính thất bại.
Tần Xuyên lão tổ đi đến trước đài, cười nói:
- Chư vị, ba mươi sáu viên Trúc Cơ Đan đã được niêm phong. Hiện tại, khâu thứ tư, cũng là khâu khó khăn nhất của Đan sư đại hội sắp bắt đầu. Chư vị có ba ngày chuẩn bị đan dược của các ngươi. Ba ngày sau, tất cả mọi người phải nộp lên đan dược cùng đan phương của các ngươi cho trọng tài chúng ta. Đan phương sẽ được niêm phong, đến khi công bố sẽ lấy ra đối chiếu.
Ở khâu này, ngươi đoán đúng thành phần đan dược của người khác, là càng nhiều càng tốt. Còn đan dược của mình, bị người khác nhận thức càng ít càng tốt.
- Quy tắc tính điểm của khâu này như sau, nhận biết được một loại đan dược, được năm điểm. Nếu như có thể đoán đúng tất cả đan dược của người dự thi, sẽ được một trăm bảy mươi lăm điểm. Về phương diện khác, nếu có một người không phá giải được đan phương của ngươi, ngươi thu được năm điểm, nếu toàn bộ ba mươi lăm đối thủ không thể phá giải đan phương của ngươi, ngươi sẽ được một trăm bảy mươi lăm điểm. Ở khâu này, cao nhất chính là ba trăm năm mươi điểm! Hơn nữa đệ nhất danh được cộng thêm ba mươi điểm thưởng, trên lý thuyết, cao nhất có thể đạt được ba trăm tám mươi điểm!
Ai cũng biết, điểm trên lý thuyết cùng thực tế là kém nhau rất xa.
Phân tích đan phương không phải là chuyện dễ dàng, nhất là phân tích tài liệu của đan phương, càng không dễ dàng. Có thể thành công một nửa, đã là rất giỏi.
- Căn cứ quy tắc, thời gian diễn ra khâu này là ba mươi chín ngày. Ba ngày đầu, các ngươi chuẩn bị đan dược của mình. Ba mươi sáu ngày sau, mỗi ngày sẽ phân tích một viên. Toàn bộ đan dược, đều có tên tuổi đối ứng. Ba mươi chín ngày sau, sẽ thống kê thành tích!
Ba mươi chín ngày sau, thời gian của Đan sư đại hội sẽ còn nửa tháng. Khi đó, thành thích của khâu thứ nhất cùng khâu thứ hai sẽ được thống kê. Nửa tháng cuối cùng, chính là thống kế thành tích, tính toán bài danh.
Thời gian của đại hội, là trải qua tính toán rất tỉ mỉ.
Mọi người đối với quy tắc này rất hiểu, tự nhiên không có dị nghị gì.
Đều tự trở lại linh trận, bắt đầu chuẩn bị đan dược. Đan phương mà Nhậm Thương Khung chuẩn bị cho Minh Hoa Đà, chính là Thường Thanh Định Nhan Đan.
Đây là đan phương thất truyền đã lâu, căn cứ dự đoán của Nhậm Thương Khung, Đan sư có thể phân tích ra đan dược này, nhất định không có ở trong Đan sư đại hội!
Có thể được Vạn Dược Tôn tiền bối nhận định là đan phương hi hữu, tuyệt đối không phải người bình thường có thể phá giải.
Sau ba ngày, Minh Hoa Đà đã luyện chế thành công Thường Thanh Định Nhan!
Lúc đó, Minh Hoa Đà đã biết, Đan sư đại hội lần này, hắn nhất định nhất phi trùng thiên!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Chương 264: Phân tích Đan dược, Thương Khung mưu lợi
Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp - Mê Truyện
Share by MTQ --- 4vn.eu
Ba mươi sáu Đan sư, ba mươi sáu khỏa đan dược, toàn bộ giao cho sáu trọng tài.
Tần lão tổ nói:
- Ba mươi sáu viên đan dược đã nhập đủ, chúng ta sẽ dựa theo thứ tự, mỗi ngày đưa ra một viên đan dược cho Đan sư phân tích. Ngày đầu tiên, là đan dược đến từ Truy Nhật Kiếm Minh, do Lôi Kiếm trưởng lão luyện chế! Một ngày phân tích một viên đan dược, thời gian rất eo hẹp. Cho nên, mỗi một Đan sư, chỉ có một khắc thời gian.(Một khắc là mười lăm phút của chúng ta). Mọi người theo thứ tự đi lên phân tích.
Một gã Đan sư, chỉ có một khắc thời gian, nói dài không dài, nói ngắn kỳ thật cũng không ngắn. Nếu như có thể phân tích ra, một khắc là đủ, nếu phân tích không ra, một ngày cũng sài không được.
Một đan sư có một khắc, trừ bỏ Đan sư cung cấp đan dược ra, còn lại tới ba mươi lăm người, như vậy cũng tốn rất nhiều thời gian.
Thời gian vẫn tương đối eo hẹp a.
Theo như thứ tự, Minh Hoa Đà là số hai mươi bảy, nên sẽ đến hắn rất nhanh. Bất quá căn cứ quy tắc, khi chưa phân tích đan dược, toàn bộ Đan sư phải ngồi ở tại chỗ, không được phép đi lung tung.
Đợi cho tới lượt mình, ước chừng qua ba canh giờ. Bất quá Minh Hoa Đà cũng không nôn nóng chút nào.
Người vui thì tinh thần tốt, Thanh Linh Trúc cùng cao cấp linh dược trong linh trận, sinh cơ đều bừng bừng, cho hắn hi vọng vô hạn.
Mà Trúc Cơ Đan ở khâu thứ ba, hắn cũng luyện chế ra chín thành sáu, thành tích này, hắn tự tin có thể trước ba.
Cho nên, khâu thứ tư này, hắn rất thoải mái lâm trận. Nếu phân tích đan dược không thành công, thì tính sao?
Hắn có Thường Thanh Định Nhan Đan, ngay cả Vạn Dược Tôn cũng nói là hi hữu, Minh Hoa Đà cũng không tin, nơi này còn có Đan sư lợi hại hơn Vạn Dược Tôn tiền bối?
Cho nên... Hắn có đạo lý khinh thường.
Dù sao ở khâu này, là được điểm hai chiều. Người khác không phân tích được đan dược của hắn, hắn cũng được điểm.
Minh Hoa Đà dẫn Nhậm Thương Khung đi đến nơi phân tích. Viên đan dược kia đặt ở trên bàn, có linh lực bao bọc lấy, như vậy sẽ không làm mất phẩm chất của đan dược.
Viên đan dược này, ngoại hình rất cổ quái, nâu đen, không phải viên tròn, mà giống như một hình bát giác, hình dáng rất là kỳ lạ.
Minh Hoa Đà bị ngoại hình này làm sững người:
- Ngoại hình của Đan dược còn có thể làm thành như vậy?
Lôi Kiếm của Truy Nhật Kiếm Minh, quả nhiên là đan đạo thiên tài. Minh Hoa Đà nâng nó lên, ngửi vài cái rồi để xuống.
Căn cứ quy tắc, có thể nhìn, ngửi, cầm, cũng có thể quán nhập linh thức vào đan dược để phân tích, nhưng có một điểm không được, là không thể dùng linh lực phá hoại kết cấu của đan dược. Không thể làm nát đan dược ra rồi phân tích.
Vì một khi làm như vậy, phân tích sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Mà dùng phương thức trước, xác xuất thành công rất thấp. Dù sao đan dược cũng không phải dễ phân tích như vậy.
Nếu dễ phân tích như vậy, vậy không gọi là đan dược nữa.
Đương nhiên, chỉ nhận biết tài liệu, cũng chưa chắc có thể biết được đan phương. Ai cũng biết, tài liệu chỉ là cơ sở của đan phương. Khẩn yếu nhất của Đan phương chính là thủ pháp luyện chế, và cách nắm giữ đan hỏa. Vì thế đan phương mới được coi là bí mật truyền thừa, nếu không người ta chỉ cần có đan dược, là có được đan phương, vậy còn gì là bí mật nữa.
Minh Hoa Đà nhìn vài phút, thầm nghĩ Lôi Kiếm này rất giảo hoạt, lại có thể dùng linh lực bản thân bảo hộ cho Đan dược, làm quấy nhiễu linh thức của Đan sư khác.
Đây là lợi dụng quy tắc hợp lý!
Minh Hoa Đà nhìn hồi lâu, chỉ nhận ra vài loại. Tự lẩm bẩm nói :
- Chủ tài hình như là Thiên Hương Cửu Vân Thảo... không đúng, tựa hồ hương vị của Xạ Hương Lôi Lan cũng giống như vậy...
- Tài liệu phụ tá, ân, Tử Đồng Thảo, còn có...
Minh Hoa Đà cũng có chút bất cần nói:
- Thương Khung lão đệ, Lôi Kiếm này là lão thành tinh, quả nhiên không dễ đối phó. Nếu không...
Minh Hoa Đà có ý muốn bỏ qua viên đan dược này, dù sao cũng chỉ có năm điểm mà thôi.
Ở khâu này, năm điểm cũng không là gì cả.
Nhậm Thương Khung lại cười nhạt nói:
- Đan dược này ta nhận ra. Chỉ là, đan dược này có hai đan phương, ta hiện tại không biết, hắn rốt cuộc chọn đan phương nào. Ngươi nói trong viên đan dược này, có Tử Đồng Thảo?
Minh Hoa Đà xác định nói:
- Tử Đồng Thảo khẳng định là có, bởi vì vị Linh dược này ta dùng rất nhiều lần, đối với hương vị của nó, ta hết sức quen thuộc. Viên đan dược này khẳng định có Tử Đồng Thảo.
- Vậy thì đúng rồi, nó nhất định là đan phương thứ hai. Chủ tài là Tam Thu Đế Vương Lan, cùng Xạ Hương Lôi Lan tồn tại ngang hàng.
Nhậm Thương Khung ở trong những điển tịch của Vạn dược Tôn, học tập qua vô số đan phương. Mặc dù không tới mức nhìn một lần là nhớ, nhưng đại đa số vẫn nhớ rất rõ ràng.
Đan dược này có hình bát giác, trông rất lạ mắt, Nhậm Thương Khung vừa nhìn là có chút ấn tượng, sau khi suy nghĩ một chút liền biết đây là Bát Giác Linh Lung Đan, cũng gần như là đan phương thất truyền.
Lập tức chà sát hai tay, ghi nhớ toàn bộ tài liệu của Bát Giác Linh Lung Đan này.
Vừa nhớ xong, thời gian cũng vừa hết.
Căn cứ quy tắc, sau khi phân tích, phải trình đáp án của bọn hắn cho trọng tài. Minh Hoa Đà lập tức đưa đáp án của hắn lên.
Lục Đại trọng tài ngồi ngay ngắn trên ghế, mỗi một đáp án đưa đến, bọn hắn đều sẽ cố ý liếc một cái.
Lần này, tên trọng tài đến từ Truy Nhật Kiếm Minh, sau khi nhìn thấy đáp án của Minh Hoa Đà, sắc mặt xuất hiện một tia kinh ngạc.
Hắn đã xem qua đáp án của hai mươi lăm người trước, không có một đáp án chuẩn xác nào cả.
Mà đáp án này, lại hoàn toàn chính xác.
Cũng khó trách vị Lão Tổ của Truy Nhật Kiếm Minh sắc mặt có chút kinh hãi. Vì Lôi Kiếm chính là truyền nhân y bát của vị Lão Tổ này, đan phương kia, là do hắn ban cho đệ tử. Vốn nghĩ ở khâu này, sẽ là đan phương bí mật nhất, không nghĩ tới lại có người đưa ra đáp án chính xác!
Nếu nơi này địa phương khác, hắn nhất định sẽ chận Minh Hoa Đà lại mà hỏi cho ra lẻ, nhưng nghiệt nổi…aii. Minh Hoa Đà trở lại chỗ ngồi, mặt không biểu tình, cũng không nói chuyện.
Một ngày phân tích cũng nhanh chóng qua đi. Khi gã Đan sư cuối cùng với khuôn mặt tức tối đi ra, hiện trường yên tĩnh bị đánh phá, có người nói thầm:
- Lôi Kiếm này thật biến thái, kia là đan dược gì a, lão tử ngay cả chủ tài cũng xác định không được, nói chi là tài liệu phụ tá.
- Ha ha, ta tưởng chỉ có mỗi ta là buồn bực? Không ngờ đạo hữu cũng vậy?
- Ai nói không phải đây? Ta dám nói, chỉ sợ đại đa số đều là như vậy. Lôi Kiếm này chỉ sợ lấy điểm trọn vẹn.
Bên Bách Thảo Đường, tâm tình của Lục Đại trưởng lão đại khái giống nhau. Trừ Minh Hoa Đà ra, những người khác đều có chút trầm thấp.
Vương Dương nịnh hót hỏi:
- Dương Công trưởng lão, lão nhân gia ngài phân tích như thế nào, chủ tài của Lôi Kiếm, rốt cuộc là Xạ Hương Lôi Lan, hay là Thiên Hương Cửu Vân Thảo?
Hai chủng Linh dược này, hương vị cùng linh lực tương đối giống nhau.
Dương Công trưởng lão cũng mờ mịt nói:
- Lão phu cảm thấy, chắc là Xạ Hương Lôi Lan. Bất quá, ta tựa hồ có ngửi thấy hương vị của Tử Đồng Thảo. Chính là Xạ Hương Lôi Lan cùng Tử Đồng Thảo, nhưng mà ở phương diện dược lý, độ dung hợp lại không cao, bình thường không thể dùng chung một chỗ.
Dương Công trưởng lão cũng không xác định, thì những người khác càng không biết.
Vương Dương lại nói :
- Ta đoán là Thiên Hương Cửu Vân Thảo, cho dù lừa gạt đến thế nào, ta cũng nắm chắc năm phần.
Vương Dương cảm thấy, nếu đại đa số mọi người không nắm được năm phần, tâm lý hắn cũng cân bằng chút ít.
Nhưng Mục Thiên Nhai bỗng nhiên nói:
- Ta cảm thấy, chủ tài không phải Thiên Hương Cửu Vân Thảo, cũng không phải Xạ Hương Lôi Lan. Cụ thể là cái gì, ta cũng không đoán ra.
Thủy Kính đạo nhân lại nói :
- Nhất định là một loại trong hai vị đó.
Chu Tam trưởng lão thì than thở nói:
- Ta chọn là Xạ Hương Lôi Lan. Đúng rồi, Hoa Đà lão đệ, ngươi chọn cái nào?
Vương Dương cười nói :
- Ngươi hỏi hắn, còn không bằng hỏi đầu ngón chân. Hắn chỉ là một tân tấn Trưởng lão, chỉ sợ vừa đi lên đã không biết gì rồi.
Lời này rõ ràng là rất khinh người.
Minh Hoa Đà xem thường nói:
- Vương Dương, ngươi không nói, không ai bảo ngươi câm. Ta cùng Thiên Nhai trưởng lão đồng quan điểm. Không phải Xạ Hương Lôi Lan, cũng không phải Thiên Hương Cửu Vân Thảo.
- Ha ha ha, ngươi cần gì phải theo chân người như vậy?
Vương Dương xem thường nói.
Dương Công trưởng lão tò mò hỏi:
- Hoa Đà, ngươi nói không phải hai loại này, vậy ngươi chọn cái gì?
- Tam Thu Đế Vương Lan!
Minh Hoa Đà mặc dù không nghĩ đáp án của Nhậm Thương Khung là chính xác trăm phần trăm, nhưng giờ phút này chỉ có thể cứng rắn theo lao. Dù sao đi nữa, đáp án của hắn xác thực là Tam Thu Đế Vương Lan.
- Ha ha ha...
Vương Dương cười khinh thường.
Bất quá trừ hắn ra, những người khác tựa hồ không có ý định phối hợp với hắn. Vương Dương có chút ngượng ngùng nhìn bốn phía, không phục hỏi:
- Thế nào, chẳng lẽ mọi người cảm thấy Tam Thu Đế Vương Lan là đúng?
Mục Thiên Nhai gật đầu:
- Ta cảm thấy rất có đạo lý.
Chu Tam vỗ đầu:
- Sao ta lại không nghĩ ra chứ? Tam Thu Đế Vương Lan, hương vị rất giống Xạ Hương Lôi Lan a! Đúng, nhất định là Đế Vương Lan cùng Tử Đồng Thảo kết hợp, nên hương vị mới có chút biến hóa, nên tưởng nhầm là Xạ Hương Lôi Lan hay Thiên Hương Cửu Vân Thảo.
Thủy Kính trưởng lão đang muốn lên tiếng, Dương Công trưởng lão quát khẽ:
- Đừng ồn ào, đáp án chính xác sẽ công bố ngay.
Lôi Kiếm cười tà mị, từ chỗ ngồi đứng dậy, hướng trên đài đi đến. Theo quy tắc, mỗi một viên đan dược phân tích xong, ngay hôm đó sẽ công bố đáp án để mọi người đối chiếu.
Mỗi một bước của Lôi Kiếm, đều làm cho những Đan sư khác tim đập rộn lên.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp - Mê Truyện
Share by MTQ --- 4vn.eu
Viên đan dược này của Lôi Kiếm, thật là cấp cho những Đan sư khác một nan đề rất lớn. Hết một ngày, các Đan sư đều cảm giác có chút thất bại.
Chỉ là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Lôi Kiếm, là Thanh Thụ trưởng lão đến từ Tinh Nguyệt Cốc thì vẻ mặt vẫn bình thường.
Hai người là cường giả Dược Vương duy nhất trong ba mươi sáu người dự thi, cũng xuất thân từ tông môn mạnh về Đan dược nhất. Đan sư đại hội lần này, chính là sân khấu để hai người bọn hắn cạnh tranh.
Sau khi Lôi Kiếm đi lên đài, khuôn mặt mỉm cười, phảng phất hắn là vương giả đang đứng trước thần dân của hắn.
Cũng khó trách Lôi Kiếm đắc ý như thế, ở khâu này, hắn tỉ mỉ chuẩn bị, chính là trông cậy vào Đan phương này, đánh bại toàn bộ đối thủ.
Ba khâu trước, mọi người sẽ có chênh lệch, nhưng nhất định không cao.
Khâu thứ tư, mới là khâu quyết định thắng bại. Lôi Kiếm cùng Thanh Thụ trưởng lão đều có ăn ý, bọn hắn biết, khâu thứ tư mới là khâu quyết định thắng bại của bọn hắn.
Chỉ là, hiện tại xem ra, tựa hồ Lôi Kiếm đã chiếm được tiên cơ.
Lôi Kiếm cười nói:
- Chư vị, đan dược này của ta, tên là Bát Giác Linh Lung Đan, là đan phương thượng cổ, hiện tại đã gần như thất truyền, trở thành bí mật của một nhà.
Bát Giác Linh Lung Đan? Toàn bộ Đan sư đều mờ mịt. Trừ Minh Hoa Đà ra.
Trên khuôn mặt Minh Hoa Đà là vẻ chấn kinh vô cùng, quả nhiên là Bát Giác Linh Lung Đan?
Lôi Kiếm thực hưởng thụ biểu lộ của mọi người. Đây là hiệu quả mà hắn muốn. Ai cũng chưa nghe nói qua, vậy sao có đáp án chính xác được chứ!
- Đan dược này, chủ tài là Tam Thu Đế Vương Lan, tài liệu phụ tá có bốn vị, phân biệt là Tử Đồng Thảo...
Thanh âm Lôi Kiếm rất chậm rãi, như đùa bỡn thần kinh của đối thủ cạnh tranh.
- Ha ha, đương nhiên, đan phương của ta đã giao cho sáu vị trọng tài đại nhân, chư vị nếu có dị nghị... sau khi kết thúc khâu này, có thể đi nghiệm chứng.
Theo như quy tắc, đan phương của mỗi Đan sư, đều phải có một phần giao cho Lục Đại trọng tài niêm phong. Chủ đan phuong có thể công bố, cũng có thể im lặng.
Đương nhiên, Lôi Kiếm chủ động công bố, dụng ý không nói cũng hiểu, chính là vì đả kích sĩ khí của đối thủ cạnh tranh.
Kết quả cuối cùng, còn phải do trọng tài tuyên bố.
Sau khi Lôi Kiếm biểu diễn xong, những Đan sư khác đều rất khó chịu. Bọn hắn cũng biết, Lôi Kiếm cố ý đả kích sĩ khí bọn hắn.
Nhưng mà, đáp án này của hắn, ngay cả Thanh Thụ trưởng lão cũng không đoán chính xác.
Nhưng mà bên Bách Thảo Đường, kể cả Dương Công trưởng lão ở trong, biểu tình đều có chút cổ quái, nhìn về phía Minh Hoa Đà.
Mục Thiên Nhai thở dài nói:
- Hoa Đà trưởng lão, ngươi thật sự là rất lợi hại.
- Ha ha, lão phu cũng khó có thể tin. Hoa Đà, bốn vị tài liệu phụ tá, ngươi có nhận đúng hay không? Bất quá ngươi có thể chọn đúng chủ tài, đã là khó được.
Dương Công trưởng lão rất hưng phấn, Bách Thảo Đường có người cường hãn, hắn sẽ càng thêm thể diện.
Vương Dương lại bĩu môi nói:
- Mèo mù vớ cá rán.
Chu Tam bàn tử không vui nói:
- Vương Dương, ngươi quá nhiều chuyện đó. Coi như là mèo mù vớ được cá rán, vậy ngươi vớ cho ta coi thử xem. Ngươi đây là ghen tị!
- Ha ha, ghen tị gì chứ? Hắn chỉ đoán được một chủ tài, những cái khác còn chưa nói, với lại có đúng cũng chỉ được năm điểm, có gì đáng ghen tỵ chứ?
Vương Dương biện minh nói.
Minh Hoa Đà cười nhạt nói:
- Ngươi sao biết ta không đoán đúng những tài liệu khác? Cho ngươi ghen tị một chút, bốn tài liệu phụ tá, ta đều đoán đúng. Ngươi cứ từ từ ghen tị đi!
- Ha ha, Vương trưởng lão, mất thể diện quá đó?
Chu Tam trưởng lão đùa cợt nói.
Sắc mặt Vương Dương cáu tiết, oán hận rời khỏi chỗ ngồi:
- May mắn mà thôi, đắc ý cái gì chứ. Có bản lĩnh thì bài danh cao hơn ta ở đại hội lần này đi, đem năm vạn linh thạch của ta lấy đi?
Minh Hoa Đà mỉm cười, cũng không nói lại cái gì. Trong tâm lại nói, yên tâm đi, năm vạn linh thạch kia của ngươi, trốn không thoát được đâu.
Nghĩ đến đây, nhịn không được lại nhìn thoáng qua Thủy Kính trưởng lão. Vị này cũng có năm vạn linh thạch a.
Ngày hôm sau, là đến lượt Thanh Thụ trưởng lão của Tinh Nguyệt Cốc.
Ngày thứ ba...
Mãi cho đến ngày thứ hai mươi bảy, khâu thứ tư đã trôi qua ba phần tư hành trình. Ngày hôm nay, là đến lượt Thường Thanh Định Nhan Đan của Minh Hoa Đà trở thành nan đề cho tất cả mọi người.
Lôi Kiếm là người đầu tiên lên giám định. Sau một khắc, Lôi Kiếm có chút buồn bực đi xuống, nhịn không được nhìn thoáng qua Minh Hoa Đà.
Thấy khí sắc của Lôi Kiếm, những Đan sư khác đều thấy kỳ lạ. Chẳng lẽ nói, khỏa đan dược này, ngay cả Lôi Kiếm cũng bó tay?
Tiếp theo đi lên giám định, là Thanh Thụ trưởng lão. Sau một khắc, Thanh Thụ trưởng lão cũng cười khổ, lắc đầu từ trên đài đi xuống.
Người thứ ba, thứ tư...
Hết một ngày, toàn bộ ba mươi lăm Đan sư giám định hoàn tất. Lại không có một người cười được. Hầu như trên mặt tất cả mọi người là biểu hiện thất bại.
Hoặc là khó chịu, hoặc là buồn bực, hoặc là không có gì cả...
Tràng cảnh này, ngay cả Lục Đại trọng tài cũng thấy kỳ lạ. Bọn hắn cả ngày giám sát thi đấu. Trừ ngày đầu tiên, đan dược của Lôi Kiếm làm đại đa số mọi người buồn bực, thì không còn ai làm mọi người mất nhuệ khí như vậy.
Nhưng Minh Hoa Đà, lại có bổn sự này? Hắn lấy ra rốt cuộc là đan dược nghịch thiên gì?
Bởi vì đan phương của tất cả Đan sư đều bị niêm phong, bởi vậy Lục Đại trọng tài tạm thời cũng không biết, rốt cuộc đan dược của Minh Hoa Đà là đan dược gì.
Nhất là Tần Lão Tổ, trong tâm mừng như điên, cũng cảm thấy hoang mang. Hắn đối với Minh Hoa Đà hiểu rất rõ, Minh Hoa Đà làm gì có đan phương nghịch thiên?
Bất quá, chỉ cần thắng là được, quản nhiều như vậy làm gì! Tần lão tổ chợt nhớ tới lần trước, trước khi luyện chế Trúc Cơ Đan, thái độ tự tin kia của Minh Hoa Đà, trong lòng bỗng nhiên khẽ động:
- Chẳng lẽ, Minh Hoa Đà thật sự cho ta một kinh hỉ?
Nếu như khâu này có thành tích tốt, đối với tổng bài danh là phi thường có lợi.
Tần lão tổ đối với việc Minh Hoa Đà tham gia, luôn cổ vũ nhưng thái độ không lạc quan. Chỉ hy vọng hắn không đội sổ là được, đâu trong mong hắn đạt thành tích gì.
Hiện giờ xem ra, nếu thành tích khâu này khả quan, khoảng chừng đủ để Minh Hoa Đà tiến vào Top 20!
- Nếu ngay cả Minh Hoa Đà cũng có thể tiến vào Top 20. Chỉ cần những người khác phát huy tốt một chút, có lẽ Đan sư đại hội lần này, Thiên Các có thể đứng thứ tư cũng không chừng!
Thiên Các cho Bách Thảo Đường một mục tiêu, là không được đứng cuối, lấy vị trí thứ năm làm mốc, được bốn càng tốt! Cũng chính là nói, thứ tư chính là mục tiêu theo đuổi cao nhất của Bách Thảo Đường!
Qua đêm này, tất cả mọi người sẽ luôn nhớ một tên, Minh Hoa Đà.
Đan dược lấy ra, có thể làm toàn bộ đối thủ bó tay! Mà Minh Hoa Đà lại là Trưởng lão chưa đến một tháng.
Chẳng lẽ nói, Bách Thảo Đường lần này xuất hiện một thiên tài đan dược sao? Những tông môn khác nhịn không được có chút chấn kinh, không khỏi nhìn Minh Hoa Đà nhiều một chút.
Bách Thảo Đường bên này, Dương Công trưởng lão tán thưởng nói :
- Không nghĩ đến, Hoa Đà ngươi bỗng nhiên nổi tiếng a. Thế nào, Hoa Đà, ngươi không đi lên công bố đáp án sao?
Minh Hoa Đà đối với việc công bố đáp án không có hứng thú gì, cười cười:
- Dù sao cũng gần kết thúc rồi. Chờ trọng tài tuyên bố đáp án luôn.
Minh Hoa Đà điệu thấp làm những người khác rất tán thưởng. Những Đan sư khác cũng nhịn không được nhìn hắn với cặp mắt khác xưa. Có thực lực, lại khiêm tốn như thế.
Toàn bộ đối thủ của Minh Hoa Đà đều có một kết luận... Minh Hoa Đà này, không phải nhân vật bình thường!
Sắc mặt Vương Dương càng thêm khó coi. Mơ hồ, hắn có chút hối hận. Bởi vì, hắn đang nhớ lại năm vạn linh thạch đánh cuộc cùng Minh Hoa Đà.
Bất quá, Vương Dương rất nhanh đã thuyết phục mình:
- Không có khả năng, có lẽ là hắn dẫm phải vận cức chó gì đó, có được một cổ đan phương. Khâu này hắn có thể nhiều điểm hơn ta một chút, nhưng ba khâu trước chưa hẳn đã vượt qua ta!
Vương Dương đối với chính mình rất có lòng tin. Hắn rất tin tưởng, vị trí của hắn sẽ trước mười lăm. Ở trong sáu người tham gia của Bách Thảo Đường, hắn cảm thấy mình gần với Dương Công trưởng lão nhất.
Minh Hoa Đà? Vương Dương rất khinh thường, một tân tấn Trưởng lão, coi như vận khí có tốt, cũng thắng không được một thâm niên Trưởng lão như hắn!
Trải qua ba mươi sáu ngày vất vả, khâu thứ tư cuối cùng cũng hoàn thành!
Trải qua gần ba tháng lao lực, ngày mai, sẽ là ngày thoải mái nhất, cũng là ngày mong chờ nhất!
Lục Đại trọng tài, cũng hứng thú rất cao. So đấu kết thúc, ngày mai chính là ngày thống kế thành tích, ai sẽ dương danh, ai sẽ làm đá kê chân, ngày mai sẽ biết tất cả.
Tần lão tổ cười nói:
- Chư vị, trải qua hơn hai tháng so đấu, tin tưởng chư vị đều có chút dự đoán của mình. Chỉ là, trước mắt mọi người vẫn không dám khẳng định. Ngày mai, mọi người sẽ rõ ràng tất cả! Tối nay, mọi người nên thoải mái nghĩ ngơi, ngày mai sẽ là thời khắc đặc sắc nhất của Đan sư đại hội!
So đấu kết thúc, nhưng mọi người thực tế lại không có buông lỏng. Bách Thảo Đường, Dương Công trưởng lão thở dài nói:
- Trừ Lôi Kiếm cùng Thanh Thụ trưởng lão là tương đối bình tĩnh ra. Lão phu phát hiện, Bách Thảo Đường chúng ta cũng có Hoa Đà trưởng lão rất bình tĩnh, ha ha.
Kể từ lần trước, sau khi đan dược của Minh Hoa Đà làm chấn kinh toàn trường, Dương Công trưởng lão có một hứng thú mới, chính là quan sát Minh Hoa Đà.
Vương Dương âm dương quái khí nói :
- Thông thường đều là như vậy. Hoặc là mạnh đến không có đối thủ, hoặc là yếu đến không có đối thủ. Cả hai đều sẽ rất bình tĩnh. Bởi vì không có gì để lo lắng cả!
- Vương Dương, ngươi đây là chế nhạo Hoa Đà trưởng lão sẽ đội sổ hay sao?
Chu Tam cười lạnh nói:
- Không lẽ ngươi đã quên, khâu thứ thư, biểu hiện của Minh Hoa Đà trưởng lão là chói mắt nhất.
- May mắn mà thôi, thành tích là cộng cả bốn khâu, chứ không riêng khâu thứ tư.
Vương Dương cũng không khách khí nói.
Dương Công trưởng lão cười ha ha nói:
- Hoa Đà, hiện tại có thể nói được không? Thanh Linh Trúc của ngươi đã dài đến mấy đốt? Cao linh lục phẩm có bao nhiêu hạt còn sống?
Minh Hoa Đà cười nói:
- Dương Công trưởng lão, hiện tại nói gì đều hơi sớm. Ngày mai sẽ biết tất cả.
Trả lời rất có ngạo khí, ngạo khí của Minh Hoa Đà giờ phút này, là trước nay chưa từng có a! Hắn biết, sau khi Đan sư đại hội lần này kết thúc, địa vị của hắn, tuyệt đối không thấp hơn Dương Công trưởng lão!
Một đêm đã qua, ngày mới lại đến. Thời khắc phấn khích nhất của Đan sư đại hội... cuối cùng cũng đến. Toàn bộ người tham gia đều ngồi ở vị trí của mình, chờ đợi thời khắc cuối cùng này!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Chương 266: Số đoạn Linh trúc, Hoa Đà nghịch thiên
Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp - Mê Truyện
Share by MTQ --- 4vn.eu
Lục Đại trọng tài, mỗi người là đại diện cho Lục Đại tông môn. Mặc dù Đan sư đại hội này là hữu nghị luận bàn. Nhưng tổng thể, mỗi tông môn cũng không muốn thành tích quá xấu.
Hoặc là nói, ai cũng không muốn đối thủ thắng. Mặc dù đối thủ có thắng, cũng không hy vọng đối thủ thắng một cách nhẹ nhàng.
Cho nên, Lục Đại trọng tài lúc này, tâm tình cũng rất phức tạp.
Lão Tổ của Truy Nhật Kiếm Minh cùng Tinh Nguyệt Cốc, trong tâm chỉ chú ý tông môn bọn hắn có đoạt được quán quân hay không?
Dù sao, cũng chỉ có tông môn bọn hắn là có Dược Vương xuất chiến.
Mà Tứ Đại tông môn khác, thì muốn đè ba tông môn khác, đoạt được vị trí thứ ba. Vì hai ghế đầu tiên, nhất định là của Truy Nhật Kiếm Minh cùng Tinh Nguyệt Cốc. Bọn hắn cũng không có nhiều ảo tưởng.
Tâm tình của Lục Đại trọng tài, là đứng ở lập trường tông môn mà cân nhắc vấn đề.
Mà Đan sư tham gia, mặc dù cũng quan tâm tới thành tích chỉnh thể của tông môn, nhưng không thể nghi ngờ, bọn hắn quan tâm nhất, vẫn là thành tích cá nhân.
Cá nhân huy hoàng, là độc nhất vô nhị, không ai có thể cùng hưởng lợi được.
Nếu có thể ở Đan sư đại hội đạt được quán quân, đây không nghi ngờ là một vinh dự tối cao.
Ít nhất, ở cả Đông Hoàng Châu, sẽ là nhân vật có tiếng tăm trong Đan dược giới.
- Đan sư đại hội lần này, ta chỉ có thể nhờ ưu thế của khâu thứ thư, lấy được quán quân của đại hội. Thanh Thụ trưởng lão, khâu thứ tư nhất định không bằng ta. Ba khâu trước thì không có chênh lệch bao nhiêu, có ưu thế của khâu thứ tư, có thể bảo đảm ta vượt qua hắn, trở thành Đan sư đệ nhất nhân!
Lôi Kiếm nghĩ như thế, khuôn mặt tự tin hờ hững, phảng phất quán quân đã nằm trong tay hắn, mỉm cười nhìn qua Thanh Thụ trưởng lão.
Thanh Thụ trưởng lão diễn cảm bình tĩnh, không chút tránh né đối nhãn cùng Lôi Kiếm. Thanh Thụ trưởng lão trong lòng lại nghĩ:
- Lôi Kiếm này nhất định cảm thấy khâu thứ tư sẽ thắng ta, cho nên nghĩ quán quân đã nằm trong tay hắn. Thật là ngu muội, ba khâu đầu tiên, chỉ cần ta được quán quân toàn bộ, như vậy sẽ được thưởng chín mươi điểm. Quán quân này, tám chín phần là của ta, ngươi cứ ở đó mà ảo tưởng đi.
Mà những người khác, tự nhiên cũng có kẻ cao cường, chỉ là tương đối điệu thấp mà thôi. Những người này, trong tâm cũng có chút ảo tưởng, mong thành tích của mình có thể áp đảo Lôi Kiếm cùng Thanh Thụ trưởng lão, đoạt được quán quân.
Bên Bách Thảo Đường, Mục Thiên Nhai trưởng lão tự lẩm bẩm nói :
- Lần này ta phát huy bình thường, vốn còn muốn trùng kích trước hai mươi lăm. Hiện tại xem ra, có thể bảo trụ trước ba mươi là tốt rồi.
Minh Hoa Đà khuyến khích nói :
- Thiên Nhai trưởng lão không cần khiêm tốn, ngươi nếu lo không vào trước ba mươi, vậy Đan sư đại hội này sẽ rất biến thái.
Vương Dương cười lạnh nói:
- Thiên Nhai trưởng lão ngươi lo lắng cái gì, dù sao Bách Thảo Đường chúng ta, cũng có người sẽ thấp hơn ngươi.
Không thể nghi ngờ, đầu thương lại chỉ về phía Minh Hoa Đà.
Minh Hoa Đà tâm tình rất tốt, hắn chờ lâu như thế, chính là chờ hôm nay. Nếu như là dĩ vãng, Vương Dương nói cái gì, hắn tất nhiên sẽ nghênh cổ cãi lại.
Bất quá, hôm nay không cần phải vậy. Kết quả, là phản kích lớn nhất đối với Vương Dương.
Cho nên, Minh Hoa Đà chỉ mỉm cười, phảng phất Vương Dương đang nói không phải hắn. Trong lòng lại nói :
- Vương Dương a Vương Dương, ngươi cứ tiếp tục khinh thường đi. Khinh thường càng cao càng tốt. Trưởng lão ta không thèm đấu võ miệng với ngươi, để ta dùng thành tích tát ngươi một cái.
Mục Thiên Nhai cười ha ha nói:
- Mọi người phát huy ra sao?
Chu Tam than thở nói:
- Ta phát huy cũng được, nếu không có ngoài ý muốn, trước hai mươi là không có vấn đề.
- Ta bài danh có lẽ trước hai mươi lăm.
Thủy Kính trưởng lão đối với thực lực của mình cũng không có nhiều tin tưởng, lại hướng Vương Dương nói :
- Vương Dương trưởng lão thì sao?
Vương Dương biết Thủy Kính trưởng lão là cố ý nâng hắn, cho hắn cơ hội khoe khoan. Lập tức cười nói:
- Bài danh của ta khoảng là từ thứ mười đến mười lăm. Nhất định sẽ không dưới mười lăm.
Dương Công trưởng lão thở dài nói:
- Vương Dương, ngươi nếu không thể tới mười hai, vậy thành tích đoàn thể của Bách Thảo Đường chúng ta lần này, chỉ sợ cũng không tốt đẹp được. Lão phu muốn tranh vị trí thứ sáu, chỉ sợ cũng khó khăn. Khoảng chừng là thứ sáu hoặc là thứ bảy.
Đan sư đại hội có một quy tắc ngầm. Là sáu tên đầu tiên, mỗi tông môn sẽ có một cái. Trước mười hai tên, mỗi tông môn đều phải có hai người.
Vương Dương là đan sư thứ hai của Bách Thảo Đường lần này, nếu hắn không tới trước mười hai tên, vậy quy tắc ngầm cũng khó mà đạt được.
Mà Minh Hoa Đà, ở trong sáu đan sư là ngồi ghế chót. Cho nên, thành tích của hắn, nếu vượt qua ba mươi danh, đó đã là nổi bật.
Nhưng mà, Minh Hoa Đà ở khâu thứ tư biểu hiện tương đối xuất sắc, mọi người đều thấy được. Vương Dương chế nhạo Minh Hoa Đà sẽ đội sổ, nhưng tình huống kia không có khả năng xảy ra.
Mục Thiên Nhai trưởng lão tựa hồ đối với phát huy của Minh Hoa Đà rất hứng thú, cười hỏi:
- Hoa Đà trưởng lão, ngươi lần này phát huy tựa hồ không tồi, mục tiêu của ngươi là vị trí bao nhiêu vậy?
Minh Hoa Đà cười nói:
- Không muốn tranh đệ nhất đan sư, vậy không phải hảo đan sư, mục tiêu của ta là quán quân.
- Ha ha ha.
Chu Tam trưởng lão thiếu chút nữa bị sặc, ho khan nói:
- Hoa Đà lão đệ, ngươi xém làm ta sặc chết a? Ngươi nếu có thể đạt quán quân, vậy Bách Thảo Đường chúng ta sẽ có kỳ tích mới a. Ha ha, ta còn nhớ, thành tích cá nhân tốt nhất trong lịch sử, hình như là xếp thứ tư thì phải?
- Giữa ban ngày ban mặt mà nói mớ.
Vương Dương một điểm cũng không khách khí nói:
- Ta thấy ngươi thứ nhất từ dưới tính lên còn có khả năng.
Minh Hoa Đà thản nhiên nói:
- Vương Dương trưởng lão, bản thân ngươi có phải không có tiền đồ, không có chí khí, nên ngươi thấy ai cũng không có tiền đồ như ngươi, đúng không?
Vương Dương nổi giận nói:
- Minh Hoa Đà, khoe khoang quá mức rồi đó. Lão phu thật muốn nhìn, thành tích của ngươi sẽ như thế nào! Có thể lấy được năm vạn linh thạch của ta hay không!
- Ha ha, đó là tất nhiên. Linh thạch đưa tới cửa, ta không nhận là vô lễ a.
Khi hai người đấu mồm mép, Lục Đại trọng tài đã bắt đầu lên tiếng.
Tần Xuyên lão tổ cười nói:
- Chư vị, có lẽ mọi người đang rất nôn nóng. Được rồi, hiện tại sẽ là lúc thống kê thành tích. Giờ các ngươi đi vào trong linh trận, lấy Thanh Linh Trúc của các ngươi đem ra. Theo thứ tự đưa lên đánh giá!
Sau khi nhận được mệnh lệnh, ba mươi sáu Đan sư đều rời khỏi chỗ ngồi, hướng linh trận của mình đi đến. Chỉ một lát, mọi người đã đi ra.
Toàn bộ Thanh Linh Trúc, đều được linh tráo (lồng bằng linh lực) bao phủ, người bên ngoài sẽ nhìn không thấy Thanh Linh Trúc bên trong.
- Thứ nhất, Lôi Kiếm.
Lôi Kiếm thong dong đi lên đài, dâng Thanh Linh Trúc lên cho trọng tài xem.
Lôi Kiếm tự tin tươi cười, làm cho đối thủ dưới đài cũng biết thành tích của hắn rất tốt. Lôi Kiếm từ từ khai mở linh tráo.
Cười nói:
- Thanh Linh Trúc của ta, đạt được chín đoạn, thỉnh lục vị đại nhân xem xét!
Chín đoạn Thanh Linh Trúc, rơi vào trong mắt mọi người. Linh dược phát tán ra mùi thơm nồng, bích lục thanh thúy, làm cho người ta thoải mái vô cùng.
- Chín đoạn!
Ánh mắt của Lục Đại trọng tài đều khẽ động, nhất là Lão Tổ của Tinh Nguyệt Cốc, trong mắt toát ra một ít thần sắc thất vọng.
Không ngờ Lôi Kiếm lại có thể đào tạo ra chín đoạn Thanh Linh Trúc? Vậy chín đoạn Thanh Linh Trúc của Thanh Thụ trưởng lão, sẽ không áp đảo được hắn. Hi vọng chín đoạn Thanh Linh Trúc của Thanh Thụ, tư chất sẽ tốt hơn cây này. Như vậy mới có thể lấy được quán quân.
Đây là hi vọng cuối cùng của Lão Tổ Tinh Nguyệt Cốc.
Mà Lão Tổ của Truy Nhật Kiếm Minh, thì khuôn mặt tươi cười, Lôi Kiếm là đệ tử đắc ý của hắn, đệ tử có thành tích tốt, hắn tự nhiên vui mừng.
- Lôi Kiếm, biểu hiện lần này không tệ, ha ha.
Lão Tổ của Truy Nhật Kiếm Minh khen ngợi một câu.
Lục Đại trọng tài kiểm nghiệm không sai, Thanh Linh Trúc này xác thật không có vấn đề, có ấn ký của Lục Đại trọng tài. Tần Xuyên lão tổ tuyên bố nói :
- Lôi Kiếm, chín đoạn Thanh Linh Trúc, được chín mươi điểm!
- Vị kế tiếp, Thanh Thụ trưởng lão đến từ Tinh Nguyệt Cốc.
Thanh Thụ trưởng lão không chút hoang mang, mặc dù hắn thấy chín đoạn Thanh Linh Trúc của Lôi Kiếm, cũng có chút thất vọng. Nhưng mà, hắn tin tưởng, tư chất Thanh Linh Trúc của mình, sẽ áp đảo Lôi Kiếm!
- Sáu vị đại nhân, Thanh Linh Trúc của ta, cũng là chín đoạn. Bất quá mỗi một đoạn của ta đều dài hơn, tư chất tốt hơn.
Cái này không sai, nếu đặt hai cây Thanh Linh Trúc này một chỗ. Thanh Linh Trúc của Thanh Thụ trưởng lão sẽ nổi bật hơn rất nhiều.
- Thanh Thụ trưởng lão, chín đoạn Thanh Linh Trúc, tạm thời được chín mươi điểm!
Về phần ai là quán quân, phải chờ thống kê thành tích của tất cả mọi người xong đã.
Đan sư dưới đài, chứng kiến hai gốc Thanh Linh Trúc này, nhất thời không ảo tưởng nổi. Thật là đáng sợ, chín đoạn Thanh Linh Trúc, đây tuyệt đối là kiệt tác của Lão Tổ a.
Xem ra, quán quân cùng á quân là không có hi vọng. Chỉ còn vị trí thứ ba, mong là của mình a.
Người thứ ba đi lên chính là Thủy Vân Tông Thủy Dao trưởng lão, Thanh Linh Trúc mà nàng đào tạo, là tám đoạn.
Thứ tư, thứ năm, thứ sáu lên sân đấu là Dương Công trưởng lão. Dương Công trưởng lão cũng đào tạo ra tám đoạn Thanh Linh Trúc. Bất quá, tám đoạn Thanh Linh Trúc của Dương Công trưởng lão, cùng Thanh Linh Trúc của Thủy Dao trưởng lão so sánh, tư chất kém không chỉ một đẳng cấp. Bất quá Dương Công trưởng lão cũng hờ hững, mục tiêu của hắn vốn là thứ sáu. Vị trí thứ ba, hắn không có dã tâm lớn như vậy.
Thứ tự càng về sau, tư chất Thanh Linh Trúc tự nhiên là càng giảm xuống. Hết thảy đều như trong dự liệu.
Nhưng mà, có một người sớm đã đợi không được, chính là Minh Hoa Đà!
Nghe trên đài điểm tên của hắn, trong lòng Minh Hoa Đà vui vẻ, cố gắng kiềm chế nội tâm kích động, lấy tốc độ bình thường đi lên đài.
Bởi vì Minh Hoa Đà ở khâu thứ tư biểu hiện rất tốt, nên tên của hắn vừa được đọc lên, không ít Đan sư nhịn không được hướng lên đài. Bọn hắn muốn nhìn một chút, Minh Hoa Đà này, ở khâu thứ nhất có biểu hiện như thế nào?
Vương Dương thì đang chờ mong, hắn đang chờ Minh Hoa Đà mất mặt.
Nhưng mà, khi Minh Hoa Đà vừa mở linh tráo ra, Lục Đại trọng tài nhất thời cả kinh.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius