Chương 035: Nhìn người không thể nhìn tướng mạo - 2.
Dịch: lanhdiendiemla
Sưu Tầm: Soái Ca
Ăn xong cái bánh bao lớn, không còn thèm gì nữa, uống một chén canh, rồi làm một cốc trà xanh, tinh thần trở nên khoan khoái.
Hai người có ngồi một chút thôi mà bên ngoài đã sáng hẳn rồi, xa phu đi vào thông báo, xe ngựa đã chuẩn bị xong ở bên ngoài.
Thẩm Kinh lúc này mới tỉnh lại, buồn bực nói:
- Đi nào.
Thẩm Mặc cười gật đầu, đứng dậy đi theo hắn.
Lên xe ngựa, hai người ngồi đối diện với nhau, xe phu bên ngoài hô một tiếng:
- Hai vị công tử ngồi cho vững.
Chát một tiếng vung roi lên, con ngựa thong thả bước đi.
Khi sắp tới đường cái Hội Kê, Thẩm Mặc khẽ nói:
- Chúng ta đi bộ tới đi.
Thẩm Kinh "ừ" một tiếng, vén rèm nhảy xuống xe ngựa, ngã đánh oạch một cái.
Thẩm Mặc vội nhảy xuống đỡ hắn dậy, cười nói:
- Làm sao mà như mất hồn thế.
- Trong lòng ta áy náy ...
Thẩm Kinh mặt mày sầu não:
- Trên bàn cơm thật không nên muốn ngươi làm trò cười.
- Ta đã biết tên tiểu tư ngươi không có gì tử tế rồi.
Thẩm Mặc vỗ mạnh vai hắn, mắng:
- Ngươi muốn ta bêu xấu đến thế à?
Thẩm Kinh nhìn mặt y, dò hỏi:
- Ngươi không giận à?
- Làm sao mà phải giận?
Thấy hắn không sao, Thẩm Mặc buông tay ra, cười ha hả:
- Ai chẳng có lúc trẻ tuổi xốc nổi.
Nói xong rảo bước đi về phía trước.
- Thẩm Triều Sinh ngươi là ông cụ non.
Thẩm Kinh ở đằng sau nhớn nhác gọi:
- Đợi chút nào, ái dà...
Vội tập tễnh đuổi theo.
~~
Vĩnh viễn đừng bao giờ coi thường lòng thích xem náo nhiệt của dân ta! Hai người Thẩm Mặc cảm thấy mình đã tới sớm lắm rồi, nhưng còn chưa tới Hiên Đình Khẩu đã bị đám đông xôn xao làm chết khiếp.
Chỉ thấy đoàn người xúm đông xúm đỏ, vây quanh cái lầu gỗ đó tới nước chẳng chảy qua được, hai người lòng vòng bên ngoài rất lâu cũng không tìm được đường vào.
Chính đang sốt ruột thì nghe thấy tiếng cồng vang lên, mấy nha dịch quây quanh một người mặc quan phục màu xanh, trước ngực thêu chim Hoàng Anh từ phía đông đi tới.
Tiếp theo đó lại có một tiếng cồng, cũng có mấy nha dịch hộ vệ một quan viên ăn mặc y hệt từ phía tây đi tới.
Vừa thấy quan đã tới, người dân ào một cái tản đi, nhường ra một con đường rộng năm xích.
Hai lộ nhân mã gặp nhau, tươi cười hành lễ trò chuyện, bên kia nói:
- Trương tán công tiên sinh.
Bên này nói:
- Hầu tán công tiên sinh.
Làm bộ làm tịch khiêm nhường một câu, hai người đột nhiên đồng thời lách mình vào giữa, đều muốn nhân lúc đối phương không đi ý, tranh phần đi trước, thiếu chút nữa va phải nhau.
Hai vị huyện quan cười xấu hổ:
- Cùng vào cùng vào.
Liền sóng vai đi vào đám đông, đứng dưới tầm biển "Cổ Hiên Đình" lại lần nữa khiêm nhường:
- Mời Trương tán công nói...
- Mời Hẩu tán công nói...
Lặp lại vại lần rồi đồng thanh nói:
- Chư vị...
- Các vị...
Khiến cho quần chúng vây quanh cười trộm.
Trương huyện thừa của Hội Kê nhỏ giọng nhắc nhở:
- Chú ý thể thống.
Hầu huyện thừa của Sơn Âm gật đầu, cười nói:
- Vậy ta nói, ông đừng tranh với ta nữa.
- Chưa thấy ai không biết xấu hổ như ông.
Trương huyện thùa tức tối:
- Đấy, ông nói đi.
- Như nhau cả thôi.
Hầu huyện thừa đắc ý nói, lúc này mới hắng giọng, lớn tiếng nói:
- Các vị hương thân phụ lão, hôm nay bản quan và Trương tán công Hội Kê tề tụ ở đây, là để làm rõ một bản án.
- Đúng thế.
Thừa cơ ông ta lấy hơi, Trương huyện thừa xen vào:
- Bởi vì chuyện liên quan tới tranh chấp dân sự ở hai huyện, cho nên được quan phủ hai huyện điều hòa, hai bên đồng y dùng phương thức truyền thống để giải quyết.
Nói tới đây thì hết hơi, phải dừng lại một chút.
Hầu huyện thừa nhân kẽ hở chui vào, hít đầy hơi nói tiếp:
- Nguyên nhân của sự việc không cần thuật lại nữa, hai bên hẹn đấu văn, do Vương Quý của bản huyện ra đề, Thẩm Mặc Hội Kê ứng đối. Tổng cộng ra ba đề, mỗi đề giới hạn ba ngày, quá thời gian hoặc là đáp sai một đề, Thẩm Mặc Hội Kê sẽ do Vương Quy bản huyện xử trí. Ngược lại, nếu như đáp đúng toàn bộ ba đề, Vương Quý sẽ do Thẩm Mặc xử trí. Hiện giờ hai bên tới ký khế ước, phù...
Hầu huyện thừa nói liền một hơi dài xong đứng thở hồng hộc, vừa dương dương đắc ý nhìn Trương huyện thừa, muốn khiêu khích mấy câu, nhưng chỉ hít vào không thở ra nổi nên chẳng nói được gì.
Trương huyện thừa tức bầm gan, thầm nghĩ :" Ngươi tranh hết rồi, bảo ta nói cái gì đây?" Chỉ đánh ho khan một tiếng nói:
- Đúng như thế.
~~
- Tránh ra, tránh ra.
Hai vị tán công vừa mới dứt lời, đám đông phía tây lền nhốn nháo, người dân dạt sang hai bên như tránh ôn thần. Chỉ thấy mấy tên đại hán hung thần ác sát lộ ngực trần, xúm quanh một đại hán đen đúa vai u thịt bắp, mặt vuông chữ điền, người mặc nho phục ống tay lớn bằng lụa, nghênh ngang đi vào trong đám đông.
Tên đen đó hướng tới hai vị huyện thừa nói:
- Học sinh Vương Quý Phát ra mắt hai vị tán công.
Câu nói này làm cho rất nhiều người dân không hiểu nội tình trật khớp hàm, ghé tai xì xầm:
- Sao đại ca hắc đạo cũng thành người có văn hóa rồi.
Lập tức có người biết đáp:
- Không biết hả, năm trước thiên tử khai ân, lệnh bình dân thiên hạ nộp đủ thóc cho quan phủ là có thể tiến học rồi. Vương lão gia của chúng ta liền thành giám sinh lão gia từ khi đó.
- Ồ.. Thì ra là quyên tiền, bao nhiêu thế.
- Cũng phải một hai ngàn lượng bạc trắng.
Té ra vị này cũng chỉ nghe đồn bậy.
Kỳ thực cái gọi là nhập giám tiến học, chính là vào quốc tử giám đọc sách, có được tư cách này liền gọi là giám sinh, vốn ban đầu tuyển chọn rất nghiêm ngặt. Nhưng tới khi nhà họ Nghiêm nắm quyền, vì quốc gia liên tục xảy ra chuyện, trung ương tiêu pha quá độ, khiến cho tài chính quốc gia thiếu hụt. Công tử của Nghiêm thừa tướng mới đề xuất ra cái cách dùng tiền đổi lấy thân phận này.
Bất kể ngươi là sĩ nông công thương hay là lưu manh ăn mày, chỉ cần nộp đủ tiền là cho ngươi đăng ký học ở trường đại học TW. Từ đó liền trở thành một giám sinh quốc tử giám vinh quang, lý thuyết thì địa vị ngang bằng với cử nhân, hơn nữa còn không phải tới Bắc Kinh đọc sách, vốn làm gì thì cứ làm nấy, không lỡ việc chút nào.
Đối với những người có tiền không có địa vị mà nói, đây đúng là tin lành. Trong thành Thiệu Hương liền có năm sau người, một trong số đó là Vương Lão Hổ Vương đại quan nhân đây rồi.
Hầu huyện thừa cười đáp lễ:
- Thông Đạt huynh khách khí rồi.
Vị Trương huyện thừa thì không nể nang gì, ông ta chỉ gật đầu tới một câu cũng không nói. Cái hạng thô bỉ một chữ cũng chẳng nhận ra này mà lại có thể ngang hàng với mình, đúng là nghĩ thôi cũng thấy đại sỉ nhục.
Sự thực đây cũng là suy nghĩ chung của người đọc sách trong thiên hạ, pháp lệnh này ban bố vài năm qua, những người đọc sách được tuyển vào Quốc tử giám không ai không cáo bệnh chối từ, thà quay về thi lại từ sinh viên trở đi còn hơn là làm bạn với những giám sinh toàn thân đầy mùi tiền này.
+++
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Phượng Dẫn lâu chính là một trong những tửu điếm phải kể đến trong thành Thiệu Hưng, tọa lạc đối diện Hiên Đình Khẩu.
Tửu lâu này có phong cách trang nhã cổ kính, phải nói khác một trời một vực so với những thứ tục lệ như hiện nay, có người nói bởi vì đương gia đại tiểu thư không thích phù hoa, mùa xuân năm nay mới vừa sửa lạ. Có lẽ là chó ngáp phải ruồi, lại khai trương ra một Phượng Dẫn lâu ngày càng thịnh vượng hơn.
Đi từ đại sảnh lầu một dành cho các bách tính bình dân dùng cơm, rồi tới nhã tọa trên lầu hai, bao sương lầu ba, một tầng cao quý hơn một tầng, nhưng tầng nào cũng chật chỗ.
Từ trong bao sương xa hoa nhất trên tầng ba nhìn ra ngoài, có thể nhìn bao quát cả tình huống của Hiên Đình Khẩu, đặc biệt hôm là ngày xem náo nhiệt, nên khách đặt mấy ngày trước đó đã không ít.
Nhưng đối với quý nhân chân chính, bất kể một nơi nào cũng không tính là "đầy khách", chỉ cần tùy tùng của họ đi một chuyến, bao sương có tầm mắt tốt nhất sẽ ngoan ngoãn để trống.
Không có ai đưa ra ý kiến, tất cả mọi người cho rằng đều bình thường. Bởi vì trong bao sương đó đang ngồi là Lý huyện lệnh với bộ y phục hàng ngày, cùng một nam tử mặt mũi tuấn lãng ngoài 30.
Nam tử và Lý huyện lệnh rất quen nhau, nhưng cả hai hình như cũng không hòa hợp gì cho lắm, chỉ nghe hắn cười ha ha nói:
- Lão tiền bối, cậu tiểu đồng sinh của ông sẽ không sợ mà đái ra quần đấy chứ?
- Lữ hậu sinh, bình tĩnh đi.
Lý huyện lệnh xụ mặt nói:
- Không phải vẫn chưa tới giờ sao?
Thì ra người thanh niên kia chính là Lữ huyện lệnh của Sơn Âm, kẻ bị Lý huyện lệnh ban cho biệt danh là "ruồi xanh".
- Cũng không biết là ai thiếu kiên nhẫn.
Lữ huyện lệnh cười tủm tỉm nói:
- Còn chưa tới một khắc, lão tiền bối đã muốn không chiến mà bại rồi à.
Bị mỉa mai đến á khẩu không trả lời được, Lý huyện lệnh chỉ có thể trút giận lên đầu Thẩm Mặc, trong lòng phát thệ: "Tiểu tử nếu dám gài bẫy hại ta, chỉ cần Lý Vân Cử ta còn ở huyện Hội Kê một ngày, ngươi cũng đừng nghĩ kiếm cái công danh gì."
~~
Nhị vị huyện thừa của Hiên Đình Khẩu cũng sốt ruột chờ, Hầu huyện thừa ho khan hai tiếng nói:
- Thẩm Mặc của quý huyện tới chưa?
- Đừng nóng vội, để ta đi tìm xem.
Trương huyện thừa kiễng chân, hai mắt dáo dác đảo quanh, nhìn một hồi hắn mới nhớ tới mình cũng không biết người đó là ai.
Trong đám người cũng ồn ào một trận, mọi người vì xem náo nhiệt, cố ý dậy từ canh năm, ngay cả điểm tâm còn chưa kịp ăn, hiện tại diễn viên còn chưa tới, kịch hay chưa bắt đầu, vẫn còn chưa thể la "trả vé, trả vé!", ngươi nói có bực không?
- Ta thấy chắc không dám tới rồi.
Hầu huyện thừa cười nói:
- Cũng không biết đại nhân nghĩ như thế nào, lại để cho một tiểu tử miệng còn hôi sữa đi ứng chiến, giờ thì hay rồi, lâm trận bỏ chạy.
Liếc nhìn cây nhang còn chưa tới 1/5, Trương huyện thừa nóng nảy, buộc lòng phải gân cổ la lên:
- Thẩm Mặc tới chưa?
- Tới rồi, tới rồi.
Một tiếng đáp lại yếu ớt như có như không truyền đến.
Trương huyện thừa hơi lãng tai, suýt nữa đã không nghe rõ, không khỏi hỏi lại:
- Thực sự tới rồi hả?
Liền nghe được các bách tính đang quây xem phía đông phấn khởi cùng đáp lại:
- Tới rồi! Tới rồi!
Tiếng như thủy triều, bất giác xôn xao, đám người cũng như thủy triều tách ra, nhượng lại một con đường rộng 6 xích, sợ sẽ va phải làm bị thương cậu tiểu đồng sinh kia, vậy trò hay cũng chẳng còn.
Mọi người ngừng thở, chăm chú nhìn vào cửa thông đạo, đợi hơn nửa ngày, mới thấy một thanh niên dẫn một thiếu niên tuấn tú ngượng nghịu đi tới từ trong đám người.
Hai người cúi đầu, theo con đường thông đạo đi tới trước mặt nhị vị đại nhân, như thể không phải tới tham gia tỷ thí, mà là lao tới pháp trường. . .
Hầu huyện thừa sớm đã cười đến nghiêng ngả, nhịn không được chế giễu:
- Ta nói nhị vị này, buổi trưa canh ba còn chưa tới, không cần khẩn trương như vậy chứ.
Hai người vâng vâng dạ dạ, vẫn không dám ngẩng đầu lên.
- Ngẩng đầu lên!
Trương huyện thừa cảm thấy hơi xấu mặt, căm tức:
- Không mang theo "trứng ***" đi đường hả?
Bị lão giáo huấn, hai người giật mình một cái rồi mới ngẩng đầu lên, quả nhiên vẻ mặt đầy khẩn trương.
Nhìn người thanh niên với tướng mạo gây buồn cười, Trương huyện thừa không hài lòng nói:
- Ngươi chính là Thẩm Mặc hả?
- Không phải không phải.
Người thanh niên vội vã lắc đầu, chỉ vào thiếu niên:
- Hắn mới là Thẩm Mặc, hắn không biết đường, nên khẩn cầu ta dẫn hắn tới đây.
Quần chúng vây xem tức thì "Ồ..." một tiếng, ồn ào nói:
- Xuống đi.
Thanh niên quả nhiên ba chân bốn cẳng chạy xuống, như thể có vỏ và hột trái cây tiễn đường hắn.
Nhìn tiểu hậu sinh còn chưa dứt sữa, Trương huyện thừa hỏi ra tiếng lòng của mọi người:
- Ngươi được không?
- Cứ thử xem. - Thẩm Mặc rụt rè nói.
~~
Lữ huyện lệnh ở trên lầu cũng ngừng cười, vỗ bàn nói:
- Hai tiểu tử này tới để diễn hài kịch hả?
Lý huyện lệnh giận đến bầm gan:
- Tiểu tử này, bình thường ra vẻ như ông cụ non, như một thần đồng, ai ngờ lại trông khó coi đến vậy!
Nghe được hai chữ 'thần đồng', Lữ huyện lệnh nhất thời choàng tỉnh, rốt cuộc hắn biết mục đích Lý huyện lệnh nhất định phải tỷ thí, không khỏi cười lạnh:
- 500 năm một Từ Văn Thanh, cũng không phải muốn tìm là có thể tìm được.
- Dựa vào cái gì huyện ông có Từ Văn Thanh, có Chư Đoan Phủ, huyện ta thì một người cũng không có?
Lý huyện lệnh hổn hển nói:
- Đều là chủ thành Thiệu Hưng, ta cũng không tin ông trời bất công như vậy!
- Ông có một Đào Ngu Thần còn chưa đủ hả?
Lữ huyện lệnh cũng trừng mắt:
- Đó còn là nhân tài hàn lâm.
- Sao ta lại nghe nói ông khen Chư Đại Thụ là nhân tài trạng nguyên?
Lý huyện lệnh căm giận nói.
- Đúng thế.
Lữ huyện lệnh nhịn không được đắc ý cười nói:
- Nếu một ngày Đoan Phủ đầu bảng cao trung, ta cũng sẽ không giật mình.
- Ngươi!
Lý huyện lệnh làm như muốn hổ đói vồ mồi.
- Quân tử động khẩu bất động thủ.
Lữ huyện lệnh trốn đến sau ghế dựa, miệng hùm gan sứa nói.
~~
Không nói đến nhị vị trên lầu đang giương cung bạt kiếm, song phương quyết đấu phía dưới cũng đi tới trước bàn, đều ký tên trên khế thư, sau đó đứng đối diện nhau.
Bên trái là vị Vương đại quan nhân cao quý của Sơn Âm, tên chữ Thông Đạt lại gọi là Lão Hổ, thân cao trên sáu xích, vừa to vừa đen, lấy một thanh khảm đao mà lập nghiệp, trong mười mấy năm đã gầy dựng được gia nghiệp khổng lồ, trong tay có xe ngựa nhà trọ, đổ phường, trạm giao dịch hơn 20 gian. Còn thành lập một tổ chức đường hội Hổ Đầu hội, nuôi dưỡng hơn 100 tay chân.
Bên phải là vị Thẩm tiểu đồng sinh của Hội Kê, chưa có tên chữ, từ nhỏ gọi Triều Sinh, thân cao chưa tới 5 xích, vừa trắng vừa gầy, không có công danh, không có nhà cửa, giờ còn ở trong đại viện của Thẩm gia, hiện chỉ có một người cha bệnh tật, trong tay vài lượng ngân lượng cũng không. Còn có một huynh đệ Diêu Trường Tử đáng tin, nhưng lại bị Vương đại quan nhân giam giữ cho đến nay, sinh tử chưa rõ.
Nhị vị không hề dính dáng gì tới nhau này, hiện tại lại bởi vì sự tính toán của một số người, phải đứng ở chỗ này quyết một trận thư hùng, còn may không phải là đấu võ.
Sau khi ký kết trên ước thư, theo quy củ sẽ do Vương Lão Hổ ra đề trước. Chỉ thấy hắn vỗ tay lên, một đại hán liền khiếng tới một chiếc rương nhỏ tinh xảo, xem ra đề mục đang ở trong đó.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Chương 37: Nước biển không thể đong được bằng đấu(1)
Dịch: lanhdiendiemla
Sưu Tầm: Soái Ca
Dưới ánh mắt chờ mong của muôn người, Vương Lão Hổ mở ra hộp gỗ, lấy ra một bình thủy tinh cổ nhỏ tinh xảo đặc sắc.
Dưới ánh mặt trời rạng rỡ, cái bình không ngờ là trong suốt! Mọi người không khỏi thất kinh. Phải biết rằng bình ngọc lưu ly mặc dù không quá quý giá, nhưng có người nói chỉ có mấy vị đại đương(ông chủ lớn) của xưởng ngọc lưu ly ở Bắc Kinh mới có thể nung ra được trong suốt.
- Đây không phải làm ra từ xưởng ngọc lưu ly.
Thấy ánh mắt hâm mộ của mọi người, Vương Lão Hổ vô cùng đắc ý nói:
- Thứ này là từ Phật Lãng Cơ* ngoài vạn lý trôi qua đại dương đến đây, đến Đại Minh chúng ta chỉ còn chưa tới 100 cái.
(*)Phật Lãng Cơ: cách gọi thời xưa của người Trung Quốc đối với người Bồ Đào Nha.
Chỉ nghe thấy toàn trường vang lên tiếng hít hà nhè nhẹ.
Kỳ thực lúc này trong triều dã tôn trọng hoa lệ, từ công khanh, cho tới lê dân, đều thích mấy thứ màu sắc diễm lệ. Cho nên những cái bình không có một màu sắc nào loại này cũng không có lực hấp dẫn quá lớn đối với những người ở đây. Sở dĩ mọi người có phản ứng như vậy, một là bởi vì bình ngọc lưu ly trong suốt hiếm thấy, hai là bởi vì Phật Lãng Cơ. . .đó là địa phương quỷ quái nào?
Cảm giác được đã hoàn toàn hấp dẫn lực chú ý của mọi người, Vương Lão Hổ giơ lên cái bình trong tay nói:
- Hiện tại ta cảm thấy thứ đồ chơi này có màu rất trong, nếu có thể mạ thêm một tầng phấn vàng ở bên trong, lóng lánh sắc vàng, vậy nó sẽ đẹp biết nhường nào.
- Tiểu tử, đây là đề mục của lão tử đưa ra.
Lúc này hắn mới cúi đầu liếc nhìn Thẩm Mặc, vẻ mặt xem thường nói:
- Ngươi có thể làm được không?
Lời vừa nói ra, đoàn người ồ lên một mảnh, mọi người đều nói:
- Hắc lão đại quả nhiên là hắc(thâm), miệng bình nhỏ tí như thế, cổ bình lại to, sao có thể mạ vàng lên bình được?
Thời đại này muốn mạ vàng trong bình thì nhất định phải dùng lược bí bằng sắt nung cho đỏ rồi ủi lên thì mới có thể thực hiện được. Nhưng cổ bình này vừa hẹp vừa dài chỉ to như ngón tay, cái lược sắt sao có thể luồn vào được?
Hơn nữa loại bình này vừa nhìn vừa mỏng lại giòn, cho dù có thể luồn lược sắt vào được, phỏng chừng gõ không được hai cái thì bình đã bị vỡ mất rồi.
Xuất phát từ mục đích đồng cảm, mọi người nghi ngờ, đề mục này quá chuyên nghiệp rồi không, tiểu đồng sinh cũng không phải thợ vàng bạc, làm sao mà biết được mạ vàng?
Vương Lão Hổ giơ giơ khế thư trong tay, đắc ý nói:
- Giấy trắng mực đen rõ ràng, đề mục do ta định ra, đó chính là ta định đoạt!
Nói rồi hướng về Thẩm Mặc nhếch ra hàm răng vàng khè, cười hô hố nói:
- Đương nhiên rồi, nếu ngươi chịu thua, sẽ không cần mạ đâu.
Sắc mặt Thẩm Mặc đã trở nên rất khó coi, mọi người thấy y cả người đang run lên, không khỏi đều thở dài:
- Hài tử số khổ a. . .
Cũng may thiếu niên này vẫn có vài phần kiên cường, liền nghe y ấp úng nói:
- Vậy để ta thử xem.
- Thử xem? Ngươi biết cái bình này của ta bao nhiêu tiền không?
Vương Lão Hổ cười một tiếng nói:
- Từ Phật Lãng Cơ, toàn quốc chưa tới 100 cái đấy nhé!
Lưu manh dù sao cũng là lưu manh, mặc vào nho sam cũng không thể biến thành người đứng đắn, vừa thấy Thẩm Mặc dễ ăn hiếp, hắn lại muốn doạ dẫm.
- Không phải ngươi nói muốn để ta mạ vàng sao?
Thẩm Mặc chân chất nói:
- Không đưa làm sao ta mạ?
- Ngươi làm được không, tiểu tử?
Thấy tiểu tử ngốc này tỉnh tỉnh mê mê, căn bản nghe không hiểu thâm ý của mình, Vương Lão Hổ phiền muộn nói:
- Không được thì đừng làm hư cái bình của ta.
Thẩm Mặc rất nghiêm túc nói:
- Thử qua mới biết.
Vương Lão Hổ thấy đau đầu, nếu không phải ở trước công chúng, hắn đã sớm bảo thủ hạ đi chôn sống tiểu tử này rồi. Hắn cố nén giận dữ nói:
- Ta nói nếu như bị vỡ cái bình thì làm thế nào? Ngươi đền được không?
- Không thử làm sao biết?
Thẩm Mặc gãi gãi đầu, hình như choàng tỉnh ra:
- A, thì ra ngươi sợ ta làm vỡ.
Tất cả mọi người lau mồ hôi, thầm nghĩ: ". . . cuối cùng ngài đã hiểu rồi."
- Đúng là vậy.
Vương Lão Hổ rõ ràng đã hạ giọng xuống:
- Ngươi phải đưa cho ta tiền bảo đảm, vạn nhất cái bình bị vỡ thì coi như đền cho ta.
Mọi người thầm nghĩ: "Thật đê tiện, đây rõ ràng là giết người rồi còn muốn lấy xương nấu xí quách!"
- Sẽ không vỡ.
Tiểu tử ngốc này lại nói ngoài dự đoán của mọi người:
- Ta cẩn thận một chút là được.
Toàn trường im ắng,. . .mọi người lấy ánh mắt như nhìn Phật tổ mà nhìn Thẩm Mặc, mới biết thời đại này còn có người chất phác như vậy.
- Được thôi được thôi, ngươi không cần đưa tiền đền trước.
Vương Lão Hổ đột nhiên như phát điên:
- Nếu làm vỡ, ta tuyệt đối không tha cho ngươi!
Nói xong hầm hầm bỏ đi, không dám nhìn Thẩm Mặc cái nào nữa, rất sợ mình sẽ bị lây bệnh ngốc của y.
- Sao lại đi rồi?
Thẩm Mặc đang cầm cái bình, khó hiểu hỏi:
- Ngay cả tiếng chào hỏi cũng không, thật không lễ phép.
Nói xong hướng về hai vị huyện thừa khom người nói:
- Học sinh xin cáo lui.
Trương huyện thừa nhắm mắt lại, không muốn nhìn y nữa. Hầu huyện thừa lại cười tủm tỉm nói:
- Các hạ thực sự là đại tài, không thua gì Từ Văn Thanh của bỉ huyện.
- Đa tạ khích lệ.
Thẩm Mặc nghiêm túc gật đầu. Một câu nói này khiến mọi người ở đây cười gập cả bụng đến một nửa, nửa còn lại không cười đều là người Hội Kê, lại bị xấu hổ đi khỏi gấp không dám quay đầu lại, một hài tử ngốc ngay cả người ta nói kháy mình cũng không biết, xách giày cho Từ Văn Thanh người ta cũng còn không xứng.
Nhìn mọi người đều tản đi hết, Thẩm Mặc rất có lễ phép nhẹ giọng nói:
- Gặp lại.
Nói xong liền ôm lấy cái bình, cũng nhanh chóng đi khỏi.
~~
Thấy đương sự đi hết rồi, Hầu huyện thừa cũng phẩy tay áo vài cái nói:
- Trương lão ca, chúng ta cũng đi thôi, nhị vị huyện tôn còn chờ câu trả lời nữa mà.
Trương huyện thừa nghiêm mặt gật đầu, không rên một tiếng liền dẫn đầu đi trước.
Hầu huyện thừa tâm tình tốt, cũng không tính toán với hắn, miệng thì hát hò đi theo sau, chẳng mấy chốc đã đến Phượng Dẫn lâu, hỏi rõ phương vị rồi mới lên căn phòng thứ nhất trên lầu ba.
Trước mặt thuộc hạ, hai vị huyện lệnh vẫn rất có hàm dưỡng, chí ít sẽ không đánh nhau.
Họ vốn xem trọn cả buổi, chẳng qua không có phối âm mà thôi. Nghe Hầu huyện thừa trình bày lại hiện trường một lần, tựa như thân lâm kỳ cảnh vậy. Lữ huyện lệnh cười ha ha, an ủi Lý huyện lệnh:
- Lý đại nhân không cần quá khổ sở, thắng bại là chuyện thường của binh gia.
Lý huyện lệnh hừ một tiếng, nhưng không nói năng gì. Ông ta nhiều lần so sánh biểu hiện trước sau của Thẩm Mặc, hình như phát giác có hơi kỳ lạ. . Một người không thể trước sau có biến hóa lớn như vậy, tiểu tử này tám phần mười là có ý định giả ngu.
Ông ta đang chìm vào dòng suy nghĩ, ngay cả Lữ huyện lệnh và Hầu huyện thừa đi rồi cũng chưa có phản ứng, hồi lâu mới than một tiếng:
- Tiểu tử này đại trí giả ngu a!
Trương huyện thừa khó hiểu hỏi:
- Lẽ nào hắn đang giả ngu?
Lý huyện lệnh gật đầu tán dương:
- Trước khi chưa rõ nội tình, cho thấy cái yếu kém. Có thể làm đối thủ lơ là, cũng cho mình cơ hội để xoay chuyển. . . Một khi gặp phải nan đề, mọi người rất tự nhiên cho rằng y giải không được. Nếu giải được, tự nhiên sẽ khiến người ngoài khiếp sợ còn nhìn với cặp mắt khác xưa, nếu không giải được, mọi người cũng hiểu. . . Dù sao chỉ có lợi, không có hại.
"Tiểu tử này trời sinh là nhân tài làm quan a." Trong lòng Lý huyện lệnh tán thán: "Quả thực là vô sư tự thông." rồi trầm giọng hạ lệnh:
- Cái bình giống vậy ta cũng có, buổi tối ngươi mang ra ngoài xem có thợ thủ công nào làm được không.
Đối với hạt giống tốt như vậy, có thể giúp được thì nên giúp.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Chương 38: Nước biển không thể đong được bằng đấu (2)
Dịch: lanhdiendiemla
Sưu Tầm: Soái Ca
Ôm cái hộp đựng cái bình, Thẩm Mặc cúi đầu chạy vào trong một con hẻm nhỏ ven đường, leo lên một chiếc xe ngựa đỗ tại bên cạnh.
Thẩm Kinh đã ngồi sẵn ở trên xe, hắn tiếp nhận cái hộp trong tay Thẩm Mặc, hai người đầu tiên nhìn nhau cười, sau đó cùng phá lên cười to.
Thẩm Mặc cười vẫn còn kiềm chế được, Thẩm Kinh thì cười đến bò lăn ra sàn, vừa cười vừa nói:
- Đời này chưa bao giờ chơi vui như thế. . .họ nhất định tưởng chúng ta là kẻ ngốc rồi.
Thẩm Mặc thì phiền muộn nói:
- Kỳ thực bình thường ta cũng nói như vậy.
- Người ta cho rằng khi ngươi làm được, đó chính là đại trí giả ngu.
Thẩm Kinh đứng lên nói:
- Nếu cho rằng ngươi không được, vậy thành 'đầu thế nhân' rồi:
Câu cuối cùng là thổ ngữ Thiệu Hưng, ý chỉ đồ ngốc. Nói đến điều này, hắn đột nhiên lại khẩn trương:
- Này, cuối cùng hai ta sẽ không thật sự thành đầu thế nhân đấy chứ?
- Ngươi có phải hay không thì ta không biết.
Thẩm Mặc rất khẳng định:
- Nhưng ta tuyệt đối không phải là đầu thế nhân.
- Lẽ nào ngươi là nhị thế vi nhân?(sống hai đời người)
Thẩm Kinh cười lớn chế nhạo:
- Xin hỏi vị đại ca này, tổ tiên nghỉ ngơi ở đâu, có phải cũng là nhân sĩ Thiệu Hưng hay không?
Thẩm Mặc lắc đầu, khẽ cười nói:
- Không nhớ rõ.
Rồi chuyển sang đề tài khác, trong lòng nhớ tới câu của Thôi Hạo 'nhật mộ hương quan hà xử thị? Yên ba giang thượng sử nhân sầu.'
*Câu thơ trong bài Hoàng Hạc Lâu.
Trời về chiều tối, tự hỏi quê nhà nơi đâu?
Trên sông khói tỏa, sóng gợn, khiến buồn lòng người!
Trong xe mới vừa an tĩnh lại, rèm cửa đột nhiên bị xốc lên, xa phu thò đầu vào nói:
- Thiếu gia, công tử, đổ phường đã nâng tỷ lệ lên cho chúng ta.
- Bao nhiêu rồi?
Thẩm Kinh tức thì tinh thần tỉnh táo.
- Sơn Âm một đền bảy, bản huyện một đền sáu.
Xa phu chép miệng nói:
- Từ sau khi không ai dám khiêu chiến Sơn Âm Thanh Đằng, chưa từng đưa ra tỷ lệ đền cao như thế.
- Biết rồi, chúng ta trở về đi.
Thẩm Kinh gật đầu nói. Xa phu liền rút đầu về đánh xe đi.
- Sơn Âm Thanh Đằng là ai?
Thẩm Mặc khó hiểu nói:
- Người này rất lợi hại hả?
Trong lòng mắng thầm: "Sao ngay cả người này cũng không biết?"
- Từ Văn Thanh chứ gì?
Thẩm Kinh nhìn y như thể nhìn động vật, kinh ngạc nói:
- Đừng nói thành Thiệu Hưng, cho dù toàn Chiết Giang cũng không ai không biết.
- A, là hắn à.
Thẩm Mặc gật đầu, cười nói:
- Ta nghe qua rồi.
Vì không muốn trở thành 'nhị thế nhân', y chuẩn bị sau này sẽ từ từ đi hỏi thăm.
Thẩm Kinh cảm thấy đây mới là chính giải, liền nói ra nỗi lo trong lòng:
- Chúng ta lại làm tăng lên tỷ lệ đền rồi, nhưng tỷ lệ càng cao, đã nói lên hy vọng của chúng ta càng xa vời. Nếu như không thắng được, không phải sẽ bị thua sạch tiền?
Thẩm Mặc hơi nhếch mày nói:
- Không sao, ta cũng có lòng tin.
Thẩm Kinh sắc mặt biến hóa một lúc, cuối cùng cắn răng nói:
- Chơi luôn, ta sẽ đi đặt!
- Tạm thời chưa cần.
Thẩm Mặc kéo hắn lại:
- Đợi hai ngày nữa, tỷ lệ đề có thể càng cao hơn.
~~
Phán đoán của y rất chính xác. Hai ngày sau, cái bình ngọc lưu ly bụng tròn tròn, cổ dài nhỏ đã trở thành tin hot bàn tán trong thành Thiệu Hưng, mọi người đều bày mưu tính kế, thiết kế ra phương án mạ vàng trong bình.
Nếu so với các bách tính đầu húi cua chỉ có thể trao đổi qua miệng cho đỡ nghiền, những nhà giàu quan lại thì có thể thao tác thử thật sự, nhìn xem đến cùng có thể làm được hay không. . . cái bình của Vương Lão Hổ quả thực là qua đại dương mà đến, nhưng cũng không hiếm lạ như hắn nói, chí ít đám nhà giàu trong thành Thiệu Hưng cũng có mấy cái.
Ân gia đại viện ở thành Đông, trên tòa tú lâu tạo hình trang nhã ở hậu hoa viên, Họa Bình đang giơ lên một cái bình như thế, đứng ở phía sau tiểu thư nhà nàng, mềm giọng nài nỉ:
- Tiểu thư nghĩ biện pháp đi, trên đời này không có chuyện gì có thể làm khó được tiểu thư mà.
Ân gia tiểu thư bận sa sam màu vàng nhạt, đoan chính ngồi ở trước bàn học, nhưng thân hình vẫn có vẻ yểu điệu, thướt tha, mái tóc dài đen bóng của nàng xõa sau lưng, dùng một sơi tơ vàng nhẹ nhàng cột lại, lộ ra một đẵn cổ thon dài như ngọc.
Nàng đang nghiêm túc lật xem một quyển sổ, nghe vậy nói cũng không ngẩng đầu lên:
- Ngày hôm qua đã nói cho muội rồi, ta cũng không có cách nào.
Thanh âm không nhanh không chậm, như gió xuân phả vào mặt, không mang theo một tia nộ khí.
- Ngày hôm nay vẫn không có cách sao? - Họa Bình vẫn chưa bỏ ý định.
- Nếu ngủ một giấc mà nghĩ ra biện pháp, ta cũng không cần cả ngày phát sầu vì mấy truyện trong nhà rồi.
Ân tiểu thư cười mắng một tiếng:
- Tiểu nha đầu này vì tình lang làm khó tỷ tỷ, quả thực nên đánh.
- Làm gì có. . .
Họa Bình tức thì đỏ ửng mặt:
- Người ta là người đọc sách, sao lại đi coi trọng một tiểu nha hoàn chứ.
- Ta lại cảm thấy hắn còn không xứng với Họa Bình nhà ta thì có.
Ân tiểu thư rốt cuộc dời tầm mắt khỏi cuốn sổ, nhẹ nhàng cầm tay Họa Bình nói:
- Họa Bình nhà ta tâm địa tốt, lại thông minh, xinh đẹp, ai có thể cưới được em, người đó phải có phúc khí lớn lắm.
Nói rồi khẽ cười nói:
- Nói cho tiểu tử thối của muội, không thi được tú tài cũng đừng có chủ ý với Họa Bình nhà ta.
- Tiểu thư lại pha trò người ta. . .
Họa Bình nũng nịu uốn éo, không nghe theo nói:
- Người ta còn nhỏ mà.
- Được được, không nói nữa.
Ân tiểu thư buông tay ra, nhìn vườn hoa ngoài cửa sổ, tao nhã duỗi thắt lưng một cái, Họa Bình thấy được tư thái đó cũng phải ngẩn ngơ, thầm nghĩ: "Tiểu thư đẹp hơn ta nhiều." rồi lại nghe Ân tiểu thư nhẹ giọng nói:
- Miệng bình nhỏ quá, lược bí căn bản không duỗi vào được, lại quá mỏng quá giòn, căn bản không chịu nổi que cời gõ, dù sao cũng không được.
Thấy vẻ mặt chán nản của Họa Bình, Ân tiểu thư ôn nhu an ủi:
- Chúng ta không có cửa tiệm vàng, đối với những việc này cũng chỉ là người ngoài nghề. Không chừng người ta mời được thợ thủ công giỏi, có thể giải quyết vấn đề này thì sao.
- Nhưng hắn là một tiểu tử nghèo, lại biết đi đầu mà mời thợ thủ công giỏi chứ? - Họa Bình bụng đầy lo lắng nói.
- Muội muội cứ yên tâm đi.
Ân tiểu thư cười tỏ vẻ chắc chắc nói:
- Nghe nói hai ngày này Trương huyện thừa cầm cái bình đi tới nhiều nơi, hiển nhiên tri huyện đại nhân muốn hỗ trợ.
- Thật sao?
Họa Bình rốt cuộc dấy lên một tia hy vọng, kích động hỏi:
- Họ nhất định có thể giải quyết được, đúng không?
Ân tiểu thư thoáng suy nghĩ, vẫn gật đầu một cái, đương nhiên chủ yếu là an ủi thôi.
~~
Quả thực Lý huyện lệnh muốn hỗ trợ, cũng không phải vì hắn nhiệt tình hay sao, mà thuần túy vì chính ông ta -- bởi vì tri phủ đại nhân sắp phải bị 'chín năm khảo mãn'. . . Đại Minh triều đối với chiến tích của quan viên thi hành phương pháp khảo hạch 'ba năm sơ khảo, sáu năm tái khảo, chín năm khảo mãn', thường thì hết nhiệm kỳ chín năm không có sai lầm sẽ được lên chức một cấp, nếu có thể được đánh giá thượng đẳng thì sẽ thăng liền hai cấp. Đương nhiên nếu không biết đối nhân xử thế, không may bị đánh giá hạ đẳng, cũng chỉ phải chịu giáng cấp thôi.
Dù sao thì bất kể như thế nào tri phủ đại nhân sắp bị di dời rồi. Nhưng dựa theo lệ cũ, ông ta sẽ ở trong bản tấu chương thuật chức cuối cùng, đề cử nhân tuyển mình cho là thích hợp, mặc dù cuối cùng dùng ai vẫn phải do triều đình quyết định. Tuy nhiên tình huống của bản triều đặc biệt, chỉ cần có biện pháp tốt, tám chín phần mười có thể đạt được sự bổ nhiệm cuối cùng.
Nghe ý của tri phủ đại nhân, chuẩn bị giữa ông ta và Lữ tri huyện lựa chọn ra một người. . .
Chương 39: Nước biển không thể đong được bằng đấu (3)
Dịch: lanhdiendiemla
Sưu Tầm: Soái Ca
Một cơ hội từ tri huyện thất phẩm thăng tới tri phủ ngũ phẩm hiện ra trước mắt, ngay cả người quan phục bị mốc như Lý huyện lệnh cũng ham, chứ đừng nói tới người trẻ trung như Lữ tri huyện.
Vì vậy hai vị đại nhân bắt đầu so đo, nhất định phải phân cao thấp ở trước mặt tri phủ đại nhân!
Nhưng Hội Kê Sơn Âm hai huyện nhất thể, vốn là một thành Thiệu Hưng. Ngươi giàu ta cũng không nghèo, ngươi yên ổn ta cũng không loạn, ngay cả ngươi bị lũ thì ta cũng bị ngập. Dù phương diện nào cũng tám lạng đối nửa cân, căn bản nói không rõ ai dựa vào ai. Hai vị huyện tôn đại nhân buộc lòng phải phân biệt dựa trên giáo dục.
Mặc dù hai huyện đều là địa linh nhân kiệt, ngươi thi cử được tốt thì ta cũng xuất tiến sĩ, nhưng mà hai sĩ tử xuất chúng đứng đầu khắp thiên hạ lại đều ở Sơn Âm -- luận thi họa tài văn chương, Từ Văn Thanh có thể làm thiên hạ đệ nhất; luận học thức thâm hậu, Chư Đoan Phủ dám xưng nhân tài trạng nguyên. Hai vị này giống như hai tòa núi lớn, ép cho huyện Hội Kê không thở nổi, khiến Lý huyện lệnh vô cùng uất ức.
Sau đó khó khăn lắm mới có một Đào Ngu Thần, có thể trên học nghiệp ganh đua thư hùng cùng Chư Đoan Phủ, nhưng thủy chung không có một nhân vật có thể tranh phong lưu cùng Từ Văn Thanh, đây chính là tâm bệnh của Lý huyện lệnh.
Nhưng từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Thẩm Mặc, Lý huyện lệnh liền có loại dự cảm, tiểu tử này chính là người ông ta yêu cầu. Mặc dù ông ta cũng biết cảm giác này cũng không lớn, nhưng hiện tại thời gian không đợi ta, coi như là đóng gói cũng phải đóng ra một thiên tài!
Lý huyện lệnh đã hạ quyết tâm, dứt khoát triệu toàn bộ thợ vàng bạc, thợ giấy thiếc ngay trong đêm mời đến huyện nha, đưa ra số tiền thưởng rất lớn, để cho họ mạ vàng cái bình này!
Trọng thưởng tất có dũng phu, những thợ thủ công đều bày mưu tính kế, có người thì nói dùng bao kim pháp, có người nói dùng lưu kim pháp, tranh cãi cả nửa ngày ai cũng không phục ai, rồi cuối cùng đành phải mời huyện lệnh đại nhân đưa ra quyết đoán sáng suốt, Lý tri huyện thờ phụng 'vô vi nhi trị'* vung tay lên nói:
- Thử hết đi.
Liền đưa ra mấy cái bình để cho họ thay nhau mà nghịch.
(*)đạo Lão Tử: không được thực hiện những chính sách đi ngược với quy luật tự nhiên.
Lý huyện lệnh đi xem thợ dùng bao kim pháp trước, phát hiện phương án giải quyết của họ là, tạo mới một công cụ dài mảnh, luồn nó vào trong bình, rồi khẽ gõ lá vàng lên thành bình, nhưng thành bình này giòn quá, gõ chưa được vài cái thì đã xuất hiện vết nứt. Các thợ thủ công lại nung đỏ công cụ đó, muốn ủi lá vàng lên, nhưng cổ bình này dài quá, bụng bình lại tròn, rất nhiều chỗ không thể với tới được, vẫn là tốn công vô ích.
Lý huyện lệnh không khỏi phiền muộn lắc đầu, lại đi qua bên kia xem. Thợ bên này chọn dùng lưu kim chi pháp, trước tiên họ trộn thủy ngân với vàng thành bùn màu trắng bạc, sau đó thuận lợi trát lên thành bình ở bên trong.
Lý huyện lệnh vừa nhìn thấy có cách, không khỏi hưng phấn:
- Làm sao để vàng trở về trạng thái như cũ?
Thợ chủ trì lưu kim cung kính bẩm:
- Đun nóng là có thể đuổi thủy ngân ra.
Lý huyện lệnh đại hỉ:
- Mau mau làm đi.
Rồi lòng đầy kích động đợi một khắc đó đến.
Thợ liền gác cái bình nung trên lửa, ai ngờ cái thứ Tây Dương này không chịu nổi nhiệt, thủy ngân trong bình còn chưa chịu đi, cái bình đã bị nung đến nứt ra rồi.
Thử qua nhiều lần cũng không có biện pháp giải quyết vấn đề này, các thợ thủ công đành phải tuyên bố thất bại.
~~
Thời gian ba ngày đảo mắt đã trôi qua, mặc cho các thợ thủ công giỏi của thành Thiệu Hưng nghĩ hết biện pháp, nan đề vẫn không có cách giải. Đổ phường của hai huyện cũng tăng tỷ lệ đền nếu tiểu đồng sinh thắng lợi lên một đền chín và một đền mười. Kỳ thực đổ phường căn bản không cho rằng có người sẽ đổ tiền vào trận đánh cuộc này, nâng tỷ lệ đền của tiểu đồng sinh lên cao, đó chẳng qua là mánh lới mà thôi.
Nhưng vẫn có người nhịn không được sự mê hoặc của số tiền quá lớn, ban đêm một ngày trước đã đặt năm lượng bạc ở mỗi đổ phường của hai huyện, hai đổ phường tự nhiên vui lòng tiếp nhận. Đây cũng là lần thứ hai gặp mặt của song phương tỷ thí, họ đã thu được toàn bộ số tiền đặt cược rồi.
Hiện tại ánh mắt của người toàn thành lại hội tụ lại, quan tâm đến lần gặp mặt thứ hai của song phương.
Sau cơn mưa to trời quang đãng, Hiên Đình Khẩu người đông nghìn nghịt.
Hầu huyện thừa lòng đầy hả hê cùng Trương huyện thừa mặt mày ủ rũ đúng giờ xuất hiện xuống cổng chào. Hai người chào hỏi qua, Hầu huyện thừa cười tủm tỉm nói:
- Trương tán công khí sắc không tốt lắm, đừng đam mê công việc quá.
Trương huyện thừa hừ một tiếng:
- Không cần ông quan tâm! Mau mau bắt đầu đi.
Nói xong liền ngậm miệng lại, một câu cũng không chịu nói thêm. . .Vì mãi loay hoay với cái bình kia, ba ngày nay ông ta không quản ngày đêm đi khắp nơi mời người, còn phải chịu tri huyện đại nhân trút giận, thế mà chả làm ra được cái khỉ gì, ngày hôm nay phải chịu thua chắc rồi.
Tri huyện đại nhân thì dứt khoát chả buồn đến xem, Trương huyện thừa thì phải vô cớ chịu nhục nhã, trong lòng không khỏi ghi hận Thẩm Mặc.
Hầu huyện thừa thì lại cứ thong thả mà tán nhảm truyện trên trời dưới đất, kì kèo hết cả nữa ngày. Khi chế nhạo huyện Hội Kê chán chê rồi, lúc này mới mở miệng nói nói:
- Hôm nay chứng kiến kết quả trận tỷ thí đầu của song phương .
Đằng hắng cổ họng nói tiếp:
- Sơn Âm Vương Quý Phát ở đâu?
- Có học sinh, có học sinh.
Dưới vòng vây của bảo tiêu còn nhiều gấp đôi lần trước, Vương Lão Hổ ngông nghênh đi ra, ôm quyền làm lễ:
- Ra mắt nhị vị tán công.
Hầu huyện thừa mặt mày rạng rỡ gật đầu, Trương huyện thừa thì chả buồn để ý đến hắn.
- Hội Kê Thẩm Mặc ở đâu?
Hầu huyện thừa cất cao giọng, cười quái dị nói:
- Không phải là trốn rồi chứ?
Lời còn chưa dứt, liền nghe được một âm thanh trong trẻo:
- Vì sao học sinh phải trốn?
Hầu huyện thừa giật mình nhìn theo hướng tiếng nói, thấy một bạch y thiếu niên mỉm cười chậm rãi đi ra, hai tay cầm một hộp gỗ, thong dong cúi người, lại cười nói:
- Học sinh Sơn Âm Thẩm Mặc, bái kiến nhị vị tán công.
Y vừa ra sân khấu, liền thấy ánh mắt mọi người lũ lượt tấp về phía y, cái gì Vương Lão Hổ, Hầu huyện thừa các kiểu, hết thảy đều biến thành cảnh nền.
Mọi người không khỏi xoa mắt, thầm nghĩ: "Mèn đéc ơi, không phải thay đổi một người khác rồi chứ?" liền trừng lớn mắt, lần đầu tiên tỉ mỉ quan sát thiếu niên này, chỉ thấy y còn chưa tới mười ba, bốn tuổi, mặc dù mặt mày thanh tú, nhưng cũng không tính quá đẹp trai, bận bộ bố sam xanh nhạt rất bình thường, nhưng loại khí chất ôn nhuận như ngọc này, đã không có bất cứ một công tử tuấn tú cẩm y ngọc đái nào trên đời có thể so sánh.
Lại nghĩ đến tiểu đồng sinh nhếch nhác kia, hai người quả thực là cùng một người. Nhưng chỉ ba ngày, sao lại cách biệt một trời thế này?
- Thần thái của hắn đã thay đổi!
Có người hô to, nhắc nhở mọi người còn đang mù mờ chưa rõ, mọi người đều gật đầu. Quả thực, sự nhát gan rụt rè ngày ấy đã bị thay thế bởi sự tự tin thông thái của ngày hôm nay, một tiểu hài tử nhát gan sợ phiền phức, đã biến thành một công tử siêu phàm thoát tục hôm nay!
Nếu không thấy được một mặt này của y, sao Thẩm lão gia lại đột nhiên đối với y càng thân thiện hơn, nghĩ cách mượn hơi?
Nếu không thấy được một mặt này của y, sao Lý huyện lệnh lại xuất ra số vốn lớn, muốn cất nhắc y?
Trong nhất thời, mọi người đều bất tri bất giác nhìn đến ngây người, mới biết trên đời thì ra còn có thiếu niên với phong độ phiên phiên bực này.