Trên đời này có rất nhiều loại cao quý, hoặc là uy nghiêm không thể xâm phạm, hoặc là ưu nhã không thể nhục, hoặc là thánh khiết không thể ức hiếp. . . Nhưng chúng đều có một đặc điểm chung, đó chính là cao cao tại thượng không thể tiếp cận. Những người này giống như trời sinh là người nên kiêu ngạo, dù khiến ngạo khí giấu ở trong lòng, dù cảm thấy kiêu ngạo không đúng, nhưng người khác lại cho rằng đây là việc thiên kinh địa nghĩa, theo lý thường phải làm. Không quản nụ cười trên mặt y có ôn hoà mà thân thiết cỡ nào, nhưng người khác vẫn cảm thấy y cao cao tại thượng, y đối với người khác càng khiêm tốn thân thiết, người khác trái lại càng cảm thấy khó chịu.
Mà Thẩm Mặc sở dĩ khiến mọi người như si như say, là bởi vì y đã biểu diễn một loại cao quý chẳng bao giờ từng có, loại phong thái này khiến người khác mới quen đã thân, có cảm giác ấm áp, như được tắm gió xuân, nhịn không được muốn tiếp cận với y, nói hết cho y biết, có thể giao cho y tất cả.
Ngay cả người tranh ăn thua như Hầu huyện thừa hình như cũng bị phong độ của Thẩm Mặc làm khiếp sợ, lại cũng bất giác ôm quyền hoàn lễ:
- Xin hỏi vị công tử này, có mang cái bình tới không?
- Ở chỗ này.
Thẩm Mặc vỗ vào hộp gỗ, khẽ cười nói.
Vương Lão Hổ Vương đại quan nhân thấy tiểu tử này vừa lên sân khấu đã đoạt hết danh tiếng của mình, trong lòng rất phẫn uất, không khỏi nói giọng chua lét:
- Tiểu tử, giả bộ cái gì, cái bình của ta đã mạ vàng chưa, còn không lấy ra cho đại gia xem? - Vừa tức giận liền lộ ra bản chất lưu manh.
- Bây giờ chưa thể cho ngươi xem.
Thẩm Mặc thản nhiên cười nói. Ngày hôm qua Thẩm Kinh đã nói với y, Thẩm Luyện đã duy trì tạo áp lực với huyện lệnh Sơn Âm, hiện tại Trường Tử bị giam lỏng tại huyện nha Sơn Âm, cuối cùng cũng thoát khỏi ma chưởng của Hổ Đầu hội.
- Vì sao? - Vương Lão Hổ nghiêm mặt nói.
- Ngươi yêu cầu ta mạ vàng cho cái bình này, hiện ta ta đã mạ rồi.
Thẩm Mặc quay đầu nhìn khán giả, giọng ngâm nga nói:
- Kế tiếp nên làm gì nhỉ?
- Trả thù lao.
Dân chúng cười vang:
- Phí vật liệu, phí thủ công, chắc cũng không ít tiền, đâu thể để tự tiểu tướng công bỏ tiền túi được.
Không trách dân ý nghiêng về một phía, khi một kẻ xã hội đen tướng mạo hung ác, vượn đội mũ người, cùng một tiểu thư sinh tao nhã, phong thái rạng ngời đứng chung một chỗ, dân chúng rất tự nhiên biết lựa chọn nên ủng hộ người nào.
- Tiểu tử, đừng ép ta nổi giận!
Vương Lão Hổ tức giận đến méo mũi, hiện tại y rất hối hận đã giao Diêu Trường Tử cho quan phủ.
Hầu huyện thừa ở bên cạnh khuyên bảo:
- Thông Đạt huynh, tạm thời cho hắn mấy lượng, đợi mở hộp ra rồi còn không phải của huynh sao.
Vương Lão Hổ bừng tỉnh:
- Được, tiểu tử tính lừa ta hả! Định chọc ta nổi giận, rồi nhân cơ hội làm rơi vỡ cái hộp có phải không?
Đây là mánh khoé của tụi du côn quen dùng, nên hắn liền cho là người khác cũng bỉ ổi giống vậy.
Thẩm Mặc cười mà không nói, càng khiến Vương Lão Hổ tin chắc, hắn không khỏi nhếch miệng cười nói:
- Tiểu tử, chỗ ta đang có hai nén vàng, nếu như ngươi có thể mạ được vàng lên cái bình thì vàng là của ngươi. Nếu không mạ được, hoặc là làm vỡ bình, ngươi đưa ta gấp đôi, thế nào?
Thẩm Mặc gật đầu cười nói:
- Rất tốt.
Hầu huyện thừa liền cầm lấy hai thỏi vàng của Vương Lão Hổ, cầm trong tay lắc lư, rồi cao giọng báo:
- Hai nén vàng nguyên chất, tổng cộng 1 lượng 8 tiền.
Ông ta xuất thân từ sở khố, tự nhiên có uy tín, không người tranh luận.
- Tiểu tử, ta xem ngươi còn có lý do gì? - Vương Lão Hổ cười ha ha nói.
Thẩm Mặc cũng cười ha ha:
- Cầm đi!
Nói rồi khẽ quăng hộp gỗ bay tới trong lòng hắn.
Vương Lão Hổ không lưu ý, thiếu chút nữa đã làm rơi xuống đất, cũng may hắn là người luyện võ, thân thủ nhanh hơn người thường, tuy luống cuống nhưng vẫn tiếp được. Lau lau mồ hôi trên trán, rồi hắn cười lạnh nói:
- Tiểu tử, muốn tính kế lão tử hả, ngươi còn non lắm.
Nói rồi mở ra hộp gỗ, xách lấy cái bình, cũng chả buồn nhìn mà cười to nói luôn:
- Các vị phụ lão hương thân nói đi, lão tử nên nghiêm phạt tiểu tử này thế nào?
- Trả tiền, trả tiền! - Quần chúng vây xem đồng thanh nói.
- Dễ dãi cho ngươi rồi đấy tiểu tử.
Vương Lão Hổ rốt cuộc lĩnh hội được khoái cảm dân ý đồng tình, quyết định độ lượng một lần:
- Nộp ra đây!
- Nên trả tiền là ngươi mới đúng.
Đám người cười rộ lên:
- Nhìn cái bình trước rồi hãy nói.
Vương Lão Hổ giật mình cúi đầu nhìn, thấy cái bình ngọc lưu ly quả nhiên đã biến thành một màu vàng, dưới ánh mặt trời rạng rỡ tản ra kim quang khiến người khác hoa cả mắt.
- Cái, cái này không thể nào?
Vương Lão Hổ há hốc miệng to đến độ có thể nhét vào một con cóc, suýt nữa buông tay làm cái bình rơi xuống.
~~
Nhị vị huyện thừa cầm lấy cái bình mạ vàng cùng giám định một phen, rồi do Trương huyện thừa trên mặt đã lại thấy được hào quang lớn tiếng tuyên bố:
- Bình hoàn hảo không tổn hao gì, mạ vàng hoàn mỹ không hề thiếu sót!
Mọi người sớm đã bị kiệt tác bình mạ vàng hấp dẫn, lúc này nghe vậy tự nhiên hoan hô liên tục, dường như họ mới là người thắng lợi vậy.
Thẩm Mặc không khỏi thầm lắc đầu, thầm nghĩ: "Vậy mà thật sự không ai biết biện pháp này." vẫn còn chưa định thần lại, y liền bị biển người vây quanh, thì ra những thợ vàng bạc hai mắt đã đỏ bừng, hướng về y dập đầu thi lễ:
- Thẩm công tử, chúng tôi nguyện bái công tử làm thầy, xin thu nhận chúng tôi đi.
Thẩm Mặc mắt trợn trắng:
- Ta cũng không phải thợ vàng bạc, dạy các người ngâm thơ làm câu đối hả?
- Chỉ bằng tay nghề mạ vàng trong bình ấy của công tử, có thể làm sư phụ của chúng ta rồi.
Một thợ kim hoàn đầu lĩnh cung kính nói:
- Sư phụ, thu nhận chúng tôi đi.
- Đúng vậy sư phụ, xin thu nhận chúng tôi đi.
Chúng thợ kim hoàn lại huyên náo một trận.
Thẩm Mặc thấy không nói rõ chắc không xong, đành phải cười khổ một tiếng nói:
- Chư vị hãy nghe ta nói một lời. . . Biện pháp này ta xem từ trong sách thôi, muốn biết ta nói cho các vị là được chứ gì, chỉ là có một điểm, nhất thiết đừng nói tới bái sư gì nữa à.
Đám thợ kim hoàn hiển nhiên cam tâm tình nguyện, lúc này trong đám người lại phát ra tiếng rì rào, rồi những kẻ đọc sách đều ngẩn người, một học sinh tướng mạo đường đường đứng ra, chắp tay nói:
- Vị học đệ này, tại hạ Sơn Âm Chư Đại Thụ, có một chuyện không rõ, xin mời chỉ giáo.
- Chỉ giáo không dám, cùng thảo luận thôi.
Thẩm Mặc vội vã hoàn lễ:
- Huynh đài mời nói.
Thái độ lễ phép liền chiếm được cảm tình của Chư Đại Thụ, hắn cũng lấy mỉm cười nói:
- Xin hỏi học đệ đã từ quyển sách nào thấy được biện pháp này.
Lời này kỳ thực có phần không ổn. . . Trước công chúng mà hỏi người ta xem từ cuốn sách nào, sau đó mọi người trở về đều tìm xem, vậy biện pháp đó đã thành bí mật mọi người đều biết rồi, còn có giá trị gì nữa?
Nhưng nét mặt của Chư Đại Thụ vẫn rất vô tư, hình như cũng không lo lắng đến điều này, những người xung quanh cũng phải mang theo nét mặt đó, không ai cảm thấy lời nói của hắn không thích hợp. . . Chư Đại Thụ là ai? Nhân tài trạng nguyên, yêu sách đến điên, được xưng "chưa sách nào chưa xem, xem qua là thuộc", sách mà người như vậy cũng chưa từng đọc qua, không biết nó thuộc hàng độc đến cỡ nào đây.
- Quyển sách đó tên là gì nhỉ?
Đó là biện pháp Thẩm Mặc thấy được trên một bản tạp chí từ kiếp trước, cũng may trên tạp chí có ghi xuất xứ, y cũng không bị mất mặt, chắp hai tay nói:
- Hình như là [Di Kiên Chí].
- Đó có phải là sách do Hồng Mại thời Nam Tống viết? - Chư Đại Thụ nhíu mày hỏi.
Thẩm Mặc gật đầu nói:
- Không sai.
Trong đám người lại ồ lên như sóng, phải biết rằng [Di Kiên Chí] cũng không phải sách bỏ đi gì, mà là một quyển sách bát quái nhân dân quần chúng rất thích, chính là sách mà người đọc sách thích nhất.
Các sĩ tử ở đây chí ít cũng có phân nữa đã xem qua sách này, nhưng không ai biết phương pháp mạ bình gì hết. Có sĩ tử không bằng lòng, hét lên:
- Thẩm học đệ chơi không đẹp rồi.
- Hà tất phải bo bo giữ làm của riêng chứ?
- Đúng vậy, rốt cuộc là xem ở quyển sách nào.
Đương nhiên tiếng huyên náo trên cơ bản là của sĩ tử Sơn Âm, mà sĩ tử Hội Kê đều cảm thấy Thẩm Mặ là có ý định không nói cho người Sơn Âm, vậy nên họ đều an tĩnh.
Thấy Thẩm Mặc bị mọi người gây khó dễ, Chư Đại Thụ cảm thấy rất áy náy, giơ tay cất cao giọng nói:
- Chư vị nghe ta một lời.
Hắn nghiễm nhiên là người đứng đầu của sĩ tử Sơn Âm, rất có uy tín, tức thì trấn yên được chúng sĩ tử. Chỉ nghe hắn cất cao giọng nói:
- Người như Thẩm học đệ nhất định sẽ không nói dối.
- Vậy vì sao chúng tôi không thấy được biện pháp đó trên [Di Kiên Chí]?
Chúng sĩ tử khó hiểu:
- Chẳng lẽ không cùng một bản?
- Vốn không có phiên bản thứ hai.
Chư Đại Thụ ngẫm nghĩ rồi nói:
- Có người nói [Di Kiên Chí] toàn thư vốn chia làm sơ chí, chi chí, tam chí, tứ chí, mỗi chí lại sắp xếp theo trình tự giáp, ất, bính, đinh. Soạn thành từ giáp đến quý có 200 quyển, chi giáp tới chi quý, tam giáp tới tam quý mỗi cái 100 quyển; tứ giáp, tứ ất mỗi cái 10 quyển. Tổng cộng 410 quyển.
- Thì ra có nhiều như vậy?
Các sĩ tử khó có thể tin nói:
- Chúng ta nhiều nhất cũng chỉ đọc chưa tới 100 quyển.
- Việc này cũng không khó hiểu.
Chư Đại Thụ nắm nắm cổ tay rồi thở dài nói:
- Mông Nguyên vi họa Trung Nguyên gần trăm năm, rất nhiều điển tịch của Hoa Hạ ta đã bị chôn vùi, lúc trước vào thời [Vĩnh Lạc đại điển], tổng tài* Tạ học sĩ đã nói: "Cái họa của nó còn vượt xa đốt sách chôn nho của bạo Tần." Bản [Di Kiên Chí] này bị thất lạc hết bảy phần cũng không phải việc kỳ quái gì.
Nói rồi hướng về Thẩm Mặc chắp tay nói:
- Chắc hẳn Thẩm huynh phúc lớn, có nhiều quyển hơn chúng tôi rồi.
(*)tổng tài: chức quan đứng đầu cơ quan soạn sách.
Thẩm Mặc cũng bừng tỉnh:
- Đúng là có chuyện như vậy!
Kiếp trước y không phải là người thích cổ văn, cũng mù tịt về sách cổ, nhưng vừa nghe đến đề mục này, lập tức nhớ tới vị thợ thiếc thời Tống đó, vậy mà một nơi bốn phía đều là thư hương như thành Thiệu Hưng, lại không một người biết, điều này làm cho y rất buồn bực. Trải qua lời nói của Chư Đại Thụ mới giải được nỗi băn khoăn trong lòng - thì ra bộ phận đó bị thiếu vào lúc này, có lẽ về sau mới lại chạy ra từ xó xỉnh nào đó.
Và đây cũng là kiến giải chính xác, bộ sách này hơn 400 năm sau, rất nhiều học giả đồng thời động thủ, từ [Vĩnh Lạc đại điển], cùng với rất nhiều thư tịch đã tìm tòi ra được một số tác phẩm bị thất lạc, lúc này mới đầy đủ, và phương pháp đó của Thẩm Mặc về sau mới được sưu tầm vào.
~~
Chư Đại Thụ cũng không hỏi thăm phương pháp cụ thể, tỏ ý với Thẩm Mặc là ngày khác sẽ đăng môn xin lỗi, rồi lui xuống.
Nhưng mọi người vây xem cũng không tản đi, họ không quan tâm xuất xứ của biện pháp này, chỉ muốn biết tới cùng mọi chuyện là sao, mọi người quả thực hiếu kỳ đến phát rồ rồi.
Đám thợ thủ công muốn xin Thẩm Mặc lén lút biễu diễn, nhưng khán giả tới ba tầng dài hơn dặm há có thể đáp ứng, nhất thời tiếng phản đối như nước thủy triều, rất có tư thế không cho chúng tôi nhìn, sẽ không cho các người đi.
Vừa nhìn tràng diện đã khống chế không được, nhị vị huyện thừa vội vàng đi ra duy trì trật tự, Trương huyện thừa đằng hắng cổ họng rồi nói:
- Mọi người nghe bản quan một lời. Có câu là 'người trong nghề thấy được cách thức, người ngoài nghề xem náo nhiệt'. Không bằng Thẩm công tử tại đây biễu diễn một lần, những thợ thủ công các ngươi dựa vào ngộ tính cá nhân, có thể học được bao nhiêu thì học. Những người thường chúng ta cũng muốn nhìn xem kỳ tích sinh ra thế nào, về phần học được tay nghề này, quay lại chuyển nghề đoạt bát cơm của các ngươi thì là điều không thể.
Thì ra Trương huyện thừa có tâm tình tốt cũng có thể nói ra những lời như vậy, Thẩm Mặc vốn tưởng rằng ông ta là kẻ hũ nút chứ.
Khán giả đồng thanh xưng phải, đám thợ cũng thấy có lý, mặc dù có mấy đại đương không cam lòng, nhưng thấy xu thế này cũng chỉ phải đáp ứng.
Khi hỏi lại Thẩm Mặc thì y vui vẻ cười nói:
- Mời các vị sư phụ chuẩn bị một cái bình giống vậy, một miếng vàng nhỏ, một ít thủy ngân.
~~
Chẳng mấy chốc, những thứ y muốn đã được đưa tới, chỉnh tề đặt trên bàn. Thẩm Mặc mỉm cười nói:
- Học sinh nói bằng miệng là được, rồi vừa động thủ sẽ lộ tẩy mất, mời một vị sư phụ làm hộ vậy.
Nói rồi hướng về đám người chắp tay nói:
- Mời thất ca lên.
Mọi người nhìn theo ánh mắt của y, thấy một hán tử trung niên bộ dạng rụt rè, vẻ hoảng hốt xua tay nói:
- Ta không được đâu, ta không được đâu.
Lời còn chưa dứt hắn đã bị một thanh niên có hơi quen mặt ở bên đẩy ra ngoài.
Hán tử đó là lão công của Thất cô nương, hắn chân nam đá chân chiêu lên đài, cũng không phân biệt phương hướng liền quỳ xuống dập đầu:
- Đại nhân, đại nhân, thảo dân, thảo dân. . .
Dẫn tới mọi người cười ầm lên ha hả.
Đám thợ cũng mang vẻ mặt chế giễu, thầm nghĩ: "Nhìn bộ dạng khiếp nhược này, không thể có kỹ năng tốt được."
Thẩm Mặc đi tới trước mặt hắn, khẽ nói:
- Không cần khẩn trương, mau đứng lên đi.
Thất ca như thể bị phát sốt, cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Tiểu tướng công nên thay người khác đi, ta khẩn trương quá.
Thẩm Mặc hạ giọng nói:
- Ngươi muốn cả đời không ngẩng đầu lên nổi thì cứ quỳ, muốn thất tỷ xem trọng ngươi thì đứng lên!
Thất ca toàn thân run lên, qua một hồi lâu rốt cuộc hai tay chống đất, từ từ đứng lên. Cả người hắn vẫn còn run lắm, đôi môi run rẩy nói:
- Ta, ta không muốn để nàng coi thường.
Thẩm Mặc cười kéo lấy cánh tay hắn, đặt hắn ngồi xuống trước bàn:
- Cứ coi như đây là cái bàn của ngươi, vừa làm vừa nói lại trình tự làm việc ngày đó là được.
Nói rồi muốn lui xuống.
Nhưng lại bị thất ca kéo lại, vẻ mặt cầu xin nói:
- Ta khẩn trương quá, ta không biết nói, ta quên hết những gì ngày đó làm rồi.
Thẩm Mặc cười khổ một tiếng:
- Được rồi, ta tới giải thích.
Lúc này Thất ca mới buông tay, đầu đầy mồ hôi cầm lấy cái búa nhỏ, nhìn dáng vẻ của hắn, giống như thể đang giơ lên Kim qua phích lịch chùy nặng cả 180 cân vậy.
Thẩm Mặc đằng hắng cổ họng, mọi người liền ngừng thở, nghe y chậm rãi giải thích:
- Trước tiên gõ miếng vàng thành lá vàng mỏng dính.
Thất ca liền cố định miếng vàng lên một cái thớt sắt nhẵn bóng, dùng cái búa gõ lên 'cộc cộc cộc cộc', vài cái lúc đầu còn hơi hoảng loạn, dần dần theo miếng vàng càng lúc càng mỏng, yêu cầu nắm chặc trong tay cũng càng ngày càng cao, hắn liền tập trung toàn bộ tinh khí thần lên miếng vàng, không hề có một tia tạp niệm.
Chỉ thấy tiểu lão đầu thường ngày sợ hãi rụt rè, toàn thân tản mát ra sự tự tin mạnh mẽ, mặc dù hết sức chăm chú, nhưng động tác trên tay càng lúc càng nhanh, khi nhanh đến trình độ nhất định đã chỉ nhìn thấy một luồng sáng màu xám, cũng phân không rõ đâu là tay đâu là búa.
Mọi người ngưng thần nín thở, thưởng thức tay nghề vô cùng kì diệu này, ngay cả đám thợ thủ công nãy còn xem thường, giờ cũng đồng thời mở to hai mắt. . .Gõ lá vàng ai trong số họ cũng từng làm qua, nhưng không thể làm đến trình độ giơ cao đánh khẽ, nhanh như tia chớp như vậy được.
Chưa tới một khắc thời gian, miếng vàng to như tiền đồng đã bị Thất ca gõ thành miếng vàng lá hình vuông rộng chừng một xích, mỏng như cánh ve.
Nhẹ nhàng đặt cây búa xuống, Thất ca thở phào một hơi, vừa lau mồ hôi vừa nói:
- Tiểu tướng công, ta làm xong rồi.
Tiếng hoan hô như sấm vang lên, đối với tài nghệ cao siêu, mọi người không hề tiếc từ ngữ ca ngợi, khiến Thất cô nương vừa nghe tin chạy tới suýt nữa kích động đến độ đứt hơi, mụ kéo lấy người bên cạnh nói:
- Đó là lão công của ta đấy, đó là lão công của ta đấy.
Thường ngày mụ rất coi thường từ "của ta" này.
Thẩm Mặc gật đầu cười nói:
- Việc còn lại không cần ta nhắc nhở nữa chứ?
- Ta biết rồi.
Thất ca gật đầu cười ngây ngô một tiếng, rồi đem giấy vàng buộc chặt bên ngoài bình. Đám thợ thầm nghĩ: "Xem ra là muốn dùng phương pháp dán vàng rồi."
Sau đó hắn lại nhẹ nhàng lột xuống tấm giấy vàng, kẹp ở trên một đôi đũa bạc, cẩn thận lèn vào trong bình, lại đổ vào một chút thủy ngân, dùng miếng gỗ mềm bịt lại miệng bình, tiếp theo thong dong cầm bình lắc đều qua lại.
"Sao lại dùng lưu kim pháp?" Đám thợ trong lòng khó hiểu, có đại đương nhịn không được hỏi:
- Như vậy có thể được hả?
Thẩm Mặc cười ha ha nói:
- Trên cơ bản là có thể, đúng không, Thất ca?
Thất ca vội vàng đáp lời:
- Phải chờ nửa canh giờ nữa.
Trong tay không có việc gì làm, hắn lại bắt đầu luống cuống.
- Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi.
Thẩm Mặc cười ha ha nói:
- Ta có hai nén vàng, Thất ca không ngại giúp ta làm thành một bộ đồ trang sức.
Nói rồi đưa cho hắn hai viên nguyên bảo mới vừa thắng được, nhẹ giọng nói:
- Đồ trang sức nào đáng giá thì ngươi làm.
- Ừ, tiểu tướng công yên tâm đi.
Thất ca vốn là một thợ kim hoàn rất lợi hại, gặp thiên tai ở Hoàng Hà mới chạy nạn tới Thiệu Hưng, nhưng dân bản xứ phần lớn cho rằng người phương bắc tay chân vụng về, sao có thể giao cho hắn những việc tinh tế thế này. Không mở tiệm được thì không có cơm ăn, hắn đành phải ở rể Thẩm gia, và thành lão công của Thất cô nương, nhưng vẫn không ai đồng ý cho hắn cơ hội, vẫn uất ức đến bây giờ, nỗi căm phẫn trong lòng không cần phải nói cũng biết.
Hiện tại tiểu tướng công cho hắn cơ hội dương danh lập vạn, đương nhiên hắn phải biểu hiện một phen cho ra hồn rồi!
Thừa dịp thời gian Thất ca bận rộn, Thẩm Mặc đi tới trước mặt nhị vị huyện thừa, nhẹ giọng hỏi:
- Không biết trận tỷ thí tiếp theo tiến hành khi nào?
Vương Lão Hổ đã sớm tức giận bỏ đi, ngay cả một câu dặn dò cũng không có.
Trương huyện thừa càng nhìn càng thấy Thẩm Mặc đáng yêu, cười tủm tỉm nói:
- Giờ Thìn ngày mai sẽ gặp nhau tại bến tàu Sơn Âm, Vương Quý Phát sẽ tuyên bố đề tiếp theo.
Nói rồi cười tươi như hoa:
- Cũng đừng đến muộn nữa nhé.
Thẩm Mặc gật đầu cười nói:
- Nhất định nhất định.
~~
Bất tri bất giác đã hơn nửa canh giờ trôi qua, nhưng không ai lên tiếng nói: "Ngươi quá hạn rồi.", họ vẫn như si như say nhìn đôi tay đó. Dưới 10 ngón tay thô ráp, vàng ngoan ngoãn nghe lời tựa như bột nhão, tùy ý người thợ tùy tâm sở dục đắp nặn thành các loại hình dạng. Dần dần mọi người thấy hắn đang muốn tạo một đôi kim trâm, nhưng dáng dấp cụ thể thế nào thì còn phải đợi thêm.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng hắn thở phào một hơi, buông xuống con dao khắc trong tay, uể oải nói:
- Một đôi kim trâm Song loan hàm thọ quả, mời tiểu tướng công xem qua.
Có người dâng lên một cái khay bằng nhung tơ màu lam, nhẹ nhàng đặt đôi kim trâm lên đó, rồi đưa đến trước mặt Thẩm Mặc và nhị vị huyện thừa.
Ba người chăm chú nhìn lại, chỉ thấy trên đỉnh đôi kim trâm đều là hoa mai nở nhụy, nhụy hoa cánh hoa đều được khắc cực kỳ tinh xảo. Trên hoa tâm còn đậu một đôi chim loan trông rất sống động, một con miệng ngậm thọ quả, một con miệng ngậm phương thắng*. Hai con chim loan thân liền cánh, có tầng tầng hoa văn rất đẹp, tựa như lông chim thực sự , trên đuôi chim còn mọc ra vài sợi lông dài, tô điểm thêm đôi chim loan càng thêm cao quý.
(*)phương thắng: một loại trang sức cổ đại, mang hàm nghĩa cát tường, đồng tâm song hợp.
Đôi chim loan này đậu trên nhụy hoa, chỉ cần cây trâm khẽ động, bất cứ lúc nào cũng có thể rung rung theo, dường như muốn vỗ cánh bay cao, có thể coi là tác phẩm điêu luyện sắc sảo.
Ba người say sưa nhìn một hồi, lại đưa cho bách tính lần lượt thưởng thức, người xem đều chu choa khen không ngớt, phục đến sát đất, ngay cả đám thợ xem cũng phải giơ lên ngón cái, khen một tiếng: "quá khéo léo." Mặc dù thứ này mấy đại đương nhìn cũng không ngạc nhiên, nhưng trong thời gian ngắn họ cũng không thể làm được cẩn thận như vậy.
Một đại đương sắc mặt thận trọng nói:
- Thủ pháp của ngươi giống như là của phái cung đình thời Tống.
Thất ca ngại ngùng gật đầu:
- Tổ tiên đã từng làm phượng quan cho hoàng hậu của vua Huy Tông.
Nhất thời khiến mọi người khẽ hít hà một hơi, không ngờ còn là đời sau của vị quốc thủ, lúc này mới nhớ tới câu hỏi:
- Xin hỏi cao tính đại danh của ngài?
- Ta họ Điền, tên vốn đã quên từ lâu rồi, gọi ta Điền Thất đi.
Thất ca nhỏ giọng nói.
Thẩm Mặc không khỏi cười nói:
- Thất ca, có chuyện cũ này vì sao không nói sớm?
- Sau khi Đại Tống dời về Nam, chúng tôi đã thành dân mất nước, tay nghề cũng dần dần mai một, nói đến thì thực sự thẹn với tổ tiên. - Thất ca cúi đầu nói.
Thẩm Mặc gật đầu, cười nói:
- Chúng ta xem cái bình thế nào rồi?
Nói rồi tháo xuống miếng vải đen đang buộc trên cái bình, cả cái bình ngọc lưu ly quả nhiên đã vàng óng ánh.
Thất ca dùng móng tay ngón út ấn xuống tấm giấy vàng bên trong cổ bình cho đều, như vậy thì đại công cáo thành rồi. Thẩm Mặc giao bình cho mọi người xem. Tấm giấy vàng đã thực sự dán vào trong thành bình, hoàn toàn không có một khe hở.
Đám thợ đã triệt để chịu phục rồi, mọi người kinh ngạc hỏi:
- Bản chất của nó là gì?
Thất ca nói không nên lời, đành phải xin Thẩm Mặc giúp đỡ, Thẩm Mặc gật đầu cười nói:
- Loại dụng cụ bằng thủy tinh thế này đều rất giòn dễ vỡ, đâu thể nào dùng vật cứng gõ lên mặt để làm việc được? Duy chỉ thủy ngân có tính chất êm dịu mà lại nặng, khi vào trong bình lắc lư cũng sẽ không tổn hại đến bình, có thể dán lá vàng vào trong bình một cách hoàn mỹ, cũng tạo ra được một tầng thủy ngân vàng mỏng và dẻo ở bên trong thành bình, không chỉ có thể giữ lá vàng vĩnh viễn không bị tróc ra, còn có thể trung hoà độc tính của thủy ngân.
Nói rồi khẽ búng lên cái bình một cái:
- Mặc dù nó sẽ ăn mòn lá vàng ở bên trong, nhưng nhìn từ bên ngoài vẫn hoàn hảo không tổn hao gì.
~~
Việc hôm nay xong, hai vị huyện thừa nhìn cũng đã mắt, liền hẹn gặp lại Thẩm Mặc vào ngày mai, sau đó mọi người giải tán ai về nhà nấy.
Thẩm Mặc và Thẩm Kinh qua giúp đỡ Thất ca thu dọn đồ, cũng muốn dẹp đường hồi phủ, ai dè vài người dáng dấp như thương nhân đi qua, hỏi cái bình và cây trâm có bán không. Thẩm Mặc bảo Điền Thất chế ra mấy món này, còn không phải là vì mượn tiếng vang để kiếm lợi ích? Phải rèn sắt khi còn nóng, mượn không khí này mới có thể bán ra được giá tốt.
Cò kè mặc cả một hồi, cuối cùng cái bình bán 3 lượng 3 tiền, đôi trâm cài 5 lượng 7 tiền, tổng cộng là 9 lượng vàng.
Sau khi tiền trao cháo múc, nắm được số tiền lớn trong tay, ba người cảm thấy mỹ mãn lên xe, lên đường hồi phủ.
Dọc theo đường đi Thẩm Mặc rất vui, Thẩm Kinh cũng vui, Điền Thất cũng chỉ cười ha ha. Bỏ ra vốn 4 lượng vàng, lần buôn bán này lời 5 lượng vàng. Năm lượng vàng đó, đổi thành bạc chính là 40 lượng! Đây là một khoản tiền lớn thế nào chứ!
Kế tiếp chính là lúc chia chác.
Thẩm Mặc cười nói:
- Tiền này ta và Thẩm Kinh cầm phân nửa, Thất ca cầm phân nửa.
Điền Thất vội vàng lắc đầu:
- Không được không được, ta không lấy đồng nào đâu.
- Đây vốn đều nhờ tay nghề của Thất ca, ngươi nên cầm nhiều nhất. - Thẩm Mặc lắc đầu cười nói.
- Đúng vậy cầm đi, ngươi không phải muốn mở một cửa tiệm còn gì? Cứ dùng số tiền này mà làm vốn, kiên trì mấy tháng không thành vấn đề.
Thẩm Kinh cũng cười nói:
- Lấy tay nghề của ngươi, lại thêm chiêu bài ngày hôm nay, không lo kinh doanh không được!
Đây chính là tâm nguyện của Điền Thất, nhưng hắn vẫn không hề đổi ý, nghiêm túc nói:
- Tiểu tướng công đã cho ta cơ hội làm người lại, điều này còn đáng quý hơn nghìn vàng, nếu còn tham tiền, còn không bằng bảo ta đâm đầu chết cho xong.
Dáng vẻ kiên quyết, khiến Thẩm Kinh phải nhìn với cặp mắt khác xưa.
Thẩm Mặc biết loại người thế này rất có chủ kiến, cười khổ một tiếng nói:
- Nhưng hai người chúng tôi cũng đâu có làm được gì, thực sự rất hổ thẹn.
- Nếu mọi người đều cảm thấy cầm số tiền này sẽ không an lòng.
Thẩm Kinh hơi suy nghĩ rồi vỗ tay nói:
- Như vậy đi, chúng ta đến đổ phường đặt toàn bộ vào cửa chúng ta thắng, ăn thì chia phần, thua thì thôi.
- Thiện tai.
Thẩm Mặc cũng vỗ tay nói:
- Như vậy cũng coi như an tâm rồi.
- Nếu thua thì sao.
Điền Thất rụt rè hỏi:
- Ta nói vạn nhất.
- Cứ coi như mạo hiểm thử vận may đi.
Thẩm Mặc cười ha ha nói:
- Dù sao thì chúng ta đã bỏ vào 10 lượng bạc rồi, không bằng chơi luôn một lần cho sướng!
Vốn đã hai bàn tay trắng, có thua cũng mất mát gì đâu.. . Đây là tư tưởng của kẻ độc thân điển hình.
- Mười lượng gì? Tổng cộng ta đặt 5 lượng, đều đặt tại Đại Phát rồi.
Thẩm Kinh giật mình nói:
- Ngươi cũng đặt hả?
- Đâu có, ta làm gì có bạc?
Thẩm Mặc hơi ngẩn mặt ra:
- Ta nghe Hầu huyện thừa nói, Hưng Phát ở Sơn Âm cũng nhận được tiền đặt 5 lượng? Còn tưởng rằng là do ngươi đặt thêm ba lượng chứ.
- Ta để lại hai lượng.
Thẩm Kinh nhíu mày nói:
- Ta sợ vạn nhất chúng ta thua, thì còn có thể ăn một bữa để an ủi.
- Không ngờ trước đó vẫn có người xem trọng chúng ta. . .
Suy nghĩ một lát, Thẩm Mặc khó tin nói:
- Là ai có ánh mắt như thế nhỉ?
Thẩm Kinh thiếu chút nữa té ghế, cười khổ nói:
- Điền Thất ngươi thấy rồi đấy? Nếu luận da mặt dày, ta vẫn không thể so với Thẩm Mặc.
Vậy mà Điền Thất rất nghiêm túc nói:
- Tiểu nhân cảm thấy tiểu tướng công nói rất đúng, người đó quả thật có ánh mắt.
- Tại sao chưa từng có ai nói giúp ta vậy nhỉ?
Thẩm Kinh nhịn không được than vãn.
~~
Nếu để so sánh với Phượng Dẫn lâu ở Hội Kê, đó chính là Thiên Hương các của Sơn Âm. Hai gian tửu lâu cao như nhau, cũng có có cùng bố cục, điều khác biệt chính là phong cách ở bên trong, một gian trang nhã, một gian hoa lệ. Có thể là mỗi cái đều có một vẻ đẹp riêng, hai gian tửu lâu này đều làm ăn rất tốt.
Lúc này đã giờ Mùi, nhưng ngày hôm nay rất nhiều người bởi vì mải mê xem náo nhiệt nên đã bỏ lỡ giờ cơm, vậy nên trong đại sảnh vẫn còn rất nhiều khách, mọi người vừa ăn cơm, vừa bàn luận viển vông, đề tài vẫn quay chung quanh mấy chuyện mắt thấy tai nghe hồi sáng, khi hồi tưởng lại tình tiết lúc đó để nhắm rượu, mọi người không khỏi hô to quá đã.
Tại một góc đại sảnh, ngồi một nam tử đầu đội mũ rơm, mặc áo vải thô, trước mặt là một đĩa chao rán, một đĩa cá khô ướp rượu, một đĩa rau khô màu xám xì, còn có một bình rượu hoa điêu, đang thản nhiên uống rượu một mình.
Hắn duỗi cánh tay trái thon dài trắng ngần gắp một đũa chao màu vàng óng, rất chăm chú nhai nuốt, vẻ mặt hình như rất hưởng thụ, lại bưng lên chung rượu, đánh "ực" một tiếng uống cạn, cả người thoải mái đến nỗi còn khẽ run lên.
Khi nghe được người xung quanh khích lệ Thẩm Mặc là 'Thanh Đằng đệ nhị', khóe miệng nam tử nở một nụ cười, chỉ nghe hắn khẽ lẩm bẩm: "Thì ra trên [Di Kiên Chí] đã có ghi lại, ta còn tưởng rằng biện pháp này là ta sáng tạo ra chứ."
Nói rồi lấy ra một cái bình ngọc lưu ly màu vàng từ trong cái giỏ trúc ở trong tay, giờ tới trước mặt thưởng thức, lại nghe hắn lẩm bẩm: "Vẫn cảm thấy cái của mình làm đẹp hơn." Uống một ngụm rượu, hắn thấy trên mặt đất có tấm giấy, thì ra là do khi hắn lấy cái bình nên bị rơi xuống đất.
Hắn khom lưng nhặt tờ giấy lên, đó là một phiếu đánh cược, mặt trên viết 'năm lượng đặt cho Hổ Đầu hội, nếu thua thì Sơn Âm Hưng Phát 1 đền 10, đã mua không thể đổi ý.' Bỏ cái bình và tờ phiếu lại vào trong giỏ, nam tử cười hắc hắc một tiếng:
- Vốn là muốn giúp ngươi làm bậy, xem ra là ta tự mình đa tình rồi.
Nói xong bỏ lại ít bạc vụn, kéo xuống vành nón, khoác cái giỏ lên lưng, cầm theo vò rượu rồi lảo đảo đứng dậy.
Khi đi tới cạnh cái bàn gần cửa, đột nhiên có người kinh hỉ nói:
- Văn Thanh huynh đã về rồi hả?
Đó là một sĩ tử đang uống rượu, trong lúc vô ý thoáng nhìn qua gương mặt trắng nõn dưới cái mũ rơm.
Đại sảnh đang ồn ào tức thì tĩnh lặng, mọi người đồng thời ghé mắt nhìn qua, đều kích động nói:
- Là Từ thần đồng đấy hả? Từ thần đồng đã trở về rồi ư?
Người đó bất đắc dĩ đứng lại, ho một tiếng, trong đại sảnh lại yên tĩnh, mọi người đều đợi hắn quay đầu lại, ai ngờ người đó đột nhiên hú lên một tiếng quái dị:
- Không phải là ta.
Rồi chạy đi nhanh như chớp.
Sáng sớm hôm sau, mọi người tề tụ tại bến tàu Sơn Âm, mang theo lòng nhiệt tình càng cao hơn, chờ đợi màn đặc sắc kế tiếp xuất hiện.
Lần này Thẩm Mặc quả nhiên không đến muộn, vẫn bận bạch sam, vẫn đi đến cùng với Thẩm Kinh.
Hai vị huyện thừa đã đến bến tàu từ giờ Thìn thiếu một khắc, mặc dù sắc mặt Hầu huyện thừa không tốt, nhưng coi như khách khí với y, Trương huyện thừa thì cười đến tít cả mắt, kéo lấy Thẩm Mặc nói:
- Huyện tôn đại nhân bảo ta nhắn lại cho ngươi một câu.
- Mời tán công nói. - Thẩm Mặc chắp tay nói.
- Đại nhân bảo ngươi làm rất tốt, đừng kiêu ngạo, phải thắng nốt hai trận còn lại.
Trương huyện thừa nghiêm mặt truyền hết lời, lại cười híp mắt nói:
- Ngươi không biết đấy, ngày hôm qua đại nhân nghe nói ngươi thắng, mừng rỡ ca hát cả đêm.
Nói rồi nắm lấy tay Thẩm Mặc, liền có một nén bạc không nhẹ rơi vào trong tay y:
- Đây là đại nhân thưởng cho ngươi, nếu thắng thêm trận ngày hôm nay sẽ có thưởng thêm, nếu thắng cả ba trận thì được thưởng hậu.
Thẩm Mặc ước chừng nén bạc này cũng nặng tới ba lượng, chỗ vỡ hai bên rất rõ rệt, 8/10 là đã bị Trương huyện thừa này ăn bớt xén thịt rồi. Đây là việc không thể tránh được, y cũng chỉ cười một tiếng:
- Đa tạ huyện tôn, đa tạ tán công.
- Nên làm, nên làm.
Trương huyện thừa cười ha ha nói:
- Ngươi đã giúp Hội Kê chúng ta được nở mày nợ mặt, hiện tại sẽ không còn ai nói ngươi sẽ thất bại nữa rồi.
Nói rồi ra vẻ thần bí nói:
- Biết chưa, đổ phường đã hạ tỷ lệ ngươi thắng xuống còn 1 đền 4 rồi.
Thẩm Mặc cũng đang vì việc này mà buồn bực, ngày hôm qua, đầu tiên là Thẩm Kinh đến Đại Phát đặt, nhưng phát hiện vẫn chậm một bước, dường như đổ phường có thiên lý nhãn đã rất nhanh làm ra phản ứng, chặt đứt tỷ lệ đền chiến thắng của Thẩm Mặc, thật sự khiến người khác mất hứng.
Kỳ thực 1 đền 4 cũng khá cao rồi. Lại xem Hổ Đầu hội người ta, mặc dù hôm qua thua một trận, đổ phường cũng chỉ giảm xuống tỷ lệ còn 2 đền 3, chênh lệch đôi bên vẫn rất lớn. Điều này nói rõ đổ phường vẫn chưa còn xem trọng Thẩm Mặc, họ cho rằng y rất có thể chỉ là may mắn biết được biện pháp kia, mà vận may giống vậy sẽ không thể phủ xuống đầu thêm lần nữa.
Số người đặt cược cũng có thể phản ánh rõ ràng điểm này. . . Mua Hổ Đầu hội thắng tới 1300 lượng, mà mua Thẩm Mặc thắng còn chưa tới 200 lượng. . . Có người nói đại đa số người mua y đều là nữ tử.
~~
Giờ Thìn đã qua, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng của Vương Lão Hổ đâu. Mọi người đang nghị luận thì nghe được tiếng cười ồm ồm truyền đến từ trên sông. Mọi người nhìn lại thì thấy một con thuyền treo cánh cờ đầu hổ đang xuôi dòng bơi tới, trên đầu thuyền đứng một hán tử thân hình như thiết tháp. Hắn bận chiếc áo chật tay, quần màu xanh nước, lưng thắt đai da trâu to tướng, lưng đeo Hổ đầu đao, lông mày rậm, sắc mặt ngăm đen, đôi mắt trừng to như chuông đồng. Chính là Vương Quý Phát thủ lĩnh của Hổ Đầu hội!
Thấy được nhân vật cỡ này, Thẩm Mặc không khỏi thầm vỗ tay, thầm nghĩ: "Chỉ so bộ nho sam chẳng ra gì của mình cũng tốt hơn bao nhiêu lần rồi!"
Chiếc thuyền vững vàng đậu ở bến, liền nghe Vương Lão Hổ cất tiếng cười nói:
- Chư vị đợi lâu.
Hắn cũng không xuống, chỉ ở trên thuyền lớn tiếng nói:
- Mời nhị vị tán công và Thẩm công tử lên thuyền, chúng ta đi đến Giang Tâm.
Hai vị huyện thừa, Thẩm Mặc, Thẩm Kinh, còn có mấy vị thân sĩ ở đây theo lời leo lên thuyền.
Hầu huyện thừa cười nói:
- Thông Đạt huynh này, trong hồ lô của huynh rốt cuộc bán thuốc gì đây?
Vương Lão Hổ trầm giọng nói:
- Tán công chờ một chút, lập tức sẽ biết ngay thôi.
Nói rồi vung tay lên:
- Chèo thuyền.
Thuyền chậm rãi khởi động bơi về hướng Giang Tâm.
Có một số quần chúng lên thuyền, nhưng phần lớn vẫn chạy ở trên bờ, mọi người đều vô cùng hiếu kỳ về quang cảnh kế tiếp.
Thuyền đi được hai dặm, sông đột nhiên chảy xiết, thì ra đã đến chỗ rẽ.
Thẩm Mặc thấy thuyền lão đại thoáng cái trở nên khẩn trương, trừng mắt nhìn mặt sông, hình như sắp có chuyện gì nguy hiểm sắp xảy ra vậy, y không khỏi nắm chặt lấy lan can.
Mặc dù đám thủy thủ toàn lực khống chế, nhưng thuyền lớn vẫn lấy tốc độ khá nhanh vượt qua đoạn rẽ. Chưa đợi mọi người trên thuyền thở phào một hơi, một thân cây to tướng lá rậm rạp đang lao tới trước thuyền, giống như nó sẽ va vào con thuyền vậy!
Mọi người trên thuyền không khỏi hoảng sợ thét lên, rất nhiều người thậm chí sợ quá nhắm mắt lại. Chỉ nghe thuyền lão đại hét lớn một tiếng, vặn mạnh bánh lái qua hướng đông, con thuyền cũng tránh được thân cây. . .
~~
Từ đầu đến cuối, Vương Lão Hổ vẫn đưa mắt nhìn mọi người, hắn thấy sắc mặt tái nhợt vì hãi của hai vị huyện thừa, mấy thân sĩ thì hai chân uể oải, ngồi ngã xuống đất. Nhưng hắn thấy Thẩm Mặc vẫn bình thản ung dung, người thanh niên đi cùng thì càng hưng phấn mà la hét, còn muốn "thử thêm một lần".
Vương Lão Hổ thầm gật đầu, rồi giơ tay lên, thuyền lão đại hiểu ý hô to:
- Hạ neo ở Giang Tâm!
Thủy thủ đẩy xuống hai bên thuyền hai tảng đá lớn, lại dùng vài cây tre bương to chống ở đầu thuyền, phải tốn sức lắm mới dừng thuyền lại được, nhưng trên boong thuyền lại càng bị xóc dữ dội hơn.
Vương Lão Hổ như giẫm trên đất bằng, đi tới trước mặt Thẩm Mặc, chỉ tay về gốc cây to hơn bốn người ôm ở phía sau và nói:
- Mời Thẩm công tử nhìn, cây đó có phải là một tai họa hay không?
Thẩm Mặc gật đầu, trầm giọng nói:
- Đối với đội thuyền bè bơi xuống từ thượng du, nó thực sự quá nguy hiểm!
- Không sai, có người nói gốc cây này đã có ở đây từ trong năm thái tổ.
Vương Lão Hổ sắc mặt nghiêm túc nói:
- Lúc đầu mọi người chỉ coi nó là một phong cảnh, cũng không lưu ý, ai dè cây này càng lớn càng dài càng to, đồng thời đường sông lại càng ngày càng hẹp, rồi nó trở thành một tai họa!
Hầu huyện thừa cũng hiểu ý của Vương Lão Hổ, gật đầu nói tiếp:
- Thuyền chạy qua đây, nhiều lần đã va phải thân cây, hàng năm có hơn mười tính mệnh phải bỏ lại nơi này.
Nói rồi chỉ tay lên mấy băng phải trắng treo trên thân cây, còn có mấy tấm phù chú và cống phẩm như trái cây:
- Đó đều là quỷ hồn chết oan!
- Vì sao không chặt cây đi?
Thẩm Kinh khó hiểu hỏi:
- Ngại phiền phức hả?
Hầu huyện thừa cười khổ nói:
- Bản huyện không biết đã hạ quyết tâm mấy lần, đã thử qua bao nhiêu lần, nhưng quyết tâm vẫn chỉ là quyết tâm, nan đề vẫn không có cách giải quyết. Dân công được phái ra chặt cây thì nhìn cây than thở, đều nói rằng thân cây mọc trong nước, rất kiên cố, không có cách đào lên. . .Không chặt được cây, chỉ chặt tán cây thì càng thêm nguy hiểm, cho nên vẫn còn bế tắc.
- Hổ Đầu hội chúng tôi cũng tổ chức hảo thủ hạ thuỷ, muốn chặt cây từ dưới nước.
Vương Lão Hổ trầm giọng nói:
- Nhưng nước sông vùng này vừa xiết vừa xâu, thân cây vừa to vừa cứng, căn bản không đả thương được nó chút nào, ngược lại để thiệt mạng hai huynh đệ.
Nói đến đây giọng đã khàn khàn, vành mắt đỏ bừng, hiển nhiên đã động tình:
- Vương mỗ ta tuy là hắc đạo, nhưng cả đời sùng bái nhất chính là Dương Minh Công của Thiệu Hưng chúng ta, lão nhân gia từng nói: "Nghĩ đến thì phải làm!", nếu ta đã có ý nghĩ thì nhất định phải trừ khử được tai họa này!
"Nghĩ đến thì phải làm!", Thẩm Kinh không tin:
- Dương Minh Công nói lời này lúc nào?
Thẩm Mặc mỉm cười nói:
- Là 'tri hành hợp nhất', Vương đại quan nhân thông tục hóa nó đi, nhưng ỵ́ nghĩa thì không sai.
Nghe câu đánh giá này, Vương Lão Hổ rất vui mừng, ngay cả chút oán khí đối với Thẩm Mặc cũng giảm đi rất nhiều, vỗ ngực nói:
- Chỉ cần công tử có thể trừ tai họa này, ta lập tức nhận thua, cũng thả người ngay!
Thẩm Mặc nghiêm mặt nói:
- Vì phụ lão hương thân trừ hại, Thẩm Mặc nghĩa bất dung từ!
Hai vị huyện thừa và các hương thân cũng đều nói:
- Có gì cần thì công tử cứ việc phân phó!
Thẩm Mặc gật đầu, nhìn thân cây cao hơn mặt nước, nhẹ giọng nói:
- Đợi ta nghĩ một biện pháp.
~~
Rất nhanh, người Thiệu Hưng đều biết, đề mục thứ hai là chặt cây trong nước! Đây cũng không phải chỉ làm việc bằng cảm tình như đề đầu tiên, mà thực sự là một chuyện tốt, lời đánh giá về Vương Lão Hổ cũng đề cao không ít, cũng không khỏi thầm vuốt mồ hôi thay Thẩm Mặc, nan đề vài chục năm vẫn giải quyết không được, ngươi có thể nghĩ ra trong ba ngày được ư?
- Tiểu thư, có thể nghĩ ra được không?
Trong tú lâu tại hậu viện của Ân phủ, Họa Bình lại quấn lấy tiểu thư nhà nàng:
- Lần này nhất định phải nghĩ ra được đấy.
Lần trước bởi vì tiểu thư nhà mình không nghĩ ra được biện pháp, nàng cũng không có mặt mũi mà đi gặp Thẩm Mặc. Sau đó tự người ta im ắng giải quyết được, khiến Họa Bình cô nương vừa cao hứng lại vừa buồn rầu, vừa tự hào lại không phục. Lần này sau khi nghe ngóng được đề mục liền vội vàng đưa cho tiểu thư, trong giọng nói còn có ý "nhất định phải tranh được!"
Ân tiểu thư đang ngồi trước bàn, cầm cây bút vẽ, phác hoạ ra Thẩm Mặc trên tấm giấy, nghe vậy vừa buồn cười vừa tức giận, không khỏi khẽ cười nói:
- Nha đầu này, nhanh mà đi theo tiểu tử đó đi, thực sự là nữ sinh hướng ngoại!
- Không có mà tiểu thư.
Họa Bình xấu hổ nói:
- Người ta chỉ không muốn bị thua hắn thôi!
Lời này đã nói trúng đáy lòng của Ân tiểu thư, mặc dù nàng ngoài miệng không nói, nhưng đối với việc mình không giải được đề thứ nhất, mà tiểu tử kia lại giải được, trong lòng có chút tức tối, vẫn đang bứt rứt, muốn tranh giải trước hắn, để mà trả lại cục tức này!
Kỳ thực vừa nghe đến đề mục, nàng liền bỏ xuống công việc trong tay, bày giấy bút, tỉ mỉ phác thảo, rất muốn nghĩ ra một biện pháp thoả đáng.
Ân tiểu thư âm thầm hạ quyết tâm, lần này quyết không thể bại bởi tiểu tử chưa thấy qua lần nào kia!
Từ buổi sáng cho đến buổi tối, ngay cả bữa trưa cũng dùng trong khuê phòng, khi Họa Bình lần thứ ba giục nàng nên đi ngủ, Ân tiểu thư đột nhiên giơ lên nắm tay quơ quơ trên không trung, cả người tràn đầy vẻ hưng phấn! Hào quang rạng rỡ chiếu nhân!
- Ừh.
Ân tiểu thư hoạt động thắt lưng mỏi nhừ, uể oải nói:
- Ngày mai muội đưa bức vẽ này cho hắn đi.
Họa Bình vội vàng đi qua nhẹ nhàng đấm lưng cho tiểu thư, tươi cười rạng rỡ nói:
- Tiểu thư là lợi hại nhất.
Ân tiểu thư tức giận liếc nhìn nàng một cái, khẽ bật cười khúc khích một tiếng:
- Nha đầu chết tiệt kia, mấy ngày hôm trước còn không biết đã trách ta thế nào đâu.
- Đâu có phải vậy?
Họa Bình cười hì hì nói:
- Tiểu thư là giỏi nhất.
- Thật không có?
Ân tiểu thư cười ha ha nói:
- Mấy ngày nay cái mỏ cũng treo được lọ mỡ rồi.
- U oán chút thôi mà.
Họa Bình lè lưỡi, giả làm mặt quỷ.
- Nhưng phải nói thật đi, hắn đối với muội thế nào?
Ân tiểu thư nhẹ giọng hỏi:
- Không tốt ta cũng mặc kệ à.
- Có thể nói là bảo gì nghe nấy, bảo hắn đi hướng đông thì hắn không dám ngó hướng tây.
Họa Bình đỏ mặt nói. Khoác lác là thiên tính của nhân loại, nhất là khi có đủ lý do.
- Thế à.
Ân tiểu thư mỉm cười nói:
- Nhưng muội cũng đừng trói buộc hắn quá, bằng không thì tương lai sẽ không có tiền đồ, chịu khổ vất vả cũng là muội thôi.
- Không nghe không nghe. . .
Họa Bình cười duyên ngăn cản tiểu thư nói tiếp, rồi kéo tay nàng nói:
- Ngủ đi mà.
~~
Sáng sớm hôm sau, hầu hạ tiểu thư rửa mặt dùng cơm xong, nàng gấp rút chuồn ra khỏi nhà, đi thẳng đến đại viện Thẩm gia. Dọc theo đường đi nàng hài lòng cười suốt, đắc ý cười a. . . Tới khi đến cửa sau Thẩm gia, mới nhớ tới phải giữ thận trọng. Họa Bình cô nương hít thở sâu, giữ mình đoan trang, mỉm cười trang nghiêm đi vào cửa.
Trông cửa thấy vậy cũng cười nói:
- Cô nương lâu rồi chưa tới nhỉ.
- Mới có mấy ngày không tới thôi, gần đây hơi bận.
Vừa trả lời, vừa bước vào viện tử.
Đến trước Văn Đào viện, trước tiên ở ngoài cổng tò vò nhìn vào trong, thấy Thất cô nương không có ở trong sân, lúc này nàng mới rón ra rón rén đi vào, dè dặt lên lầu, sợ sẽ kinh động đến Thất cô nương.
Qua lầu hai, lên đến cầu thang lầu ba, Họa Bình cô nương vừa muốn thở phào một hơi, lại nghe được tiếng mở cửa ken két đằng sau, ngay sau đó tiếng la rách cả cổ họng quen thuộc lại vang lên:
- Họa Bình cô nương lại tới tìm tiểu tướng công của chúng tôi đấy à. . .
Thất cô nương lại kéo lấy tay nàng, vẻ mặt cảm kích khen tiểu tướng công nào là 'tâm địa tốt', 'có bản lĩnh', 'tương lai rất có tiền đồ' các kiểu, ở giữa lại nhắc lại mấy lần lý niệm 'tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương'. Mãi đến khi Thẩm Mặc nghe tiếng đi xuống, dù buông tha nàng mà ý vẫn chưa hết, chào hỏi xong Thẩm Mặc mới thức thời lui về phòng.
- Mặt trời đã chiếu đến tường tây rồi kìa.
Họa Bình bỉu môi nói:
- Phải hỏi người ta đã ăn trưa mới đúng.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời, bị ánh nắng thoáng chiếu vào mặt, Thẩm Mặc che mắt, ngượng ngùng cười nói:
- Đêm qua ngủ hơi muộn.
Nói rồi tiện tay đóng cửa lại, cười ha ha nói:
- Bên trong lộn xộn quá, không dám mời cô vào, chờ ta rửa mặt, rồi chúng ta đi ra ngoài chơi.
Họa Bình tự nhiên cầu còn không được, gật đầu nói:
- Ta ra ngoài chờ ngươi.
Nói xong bước nhanh ra ngoài.
Không để nàng đợi lâu, Thẩm Mặc rửa mặt, đánh răng mặc quần áo xong xuôi, mặt mày rạng rỡ xuất hiện tại cửa.
Thấy y không mặc bộ quần áo mới, Họa Bình cảm thấy có hơi thất vọng, lại như trút được gánh nặng. . . Nàng vì không muốn thấy Thẩm Mặc ăn mặc chỉnh tề, như vậy sẽ làm mình sinh ra cảm giác tự ti mặc cảm.
"Như vậy vẫn tốt hơn, cùng với một tiểu tử nghèo rách nát, thế nào cũng thấy tự tại." Họa Bình cô nương trong lòng nói thế, nhưng ngoài miệng vẫn oán giận nói:
- Sao không mặc đồ mới?
- Có ai muốn mặc áo rách đâu?
Thẩm Mặc cười ha ha nói:
- Nhưng dù gì cũng phải giặt sạch đã chứ.
- A.
Họa Bình cô nương gật đầu, ma xui quỷ khiến thế nào lại nói:
- Lần sau ta sẽ mang cho ngươi thêm một bộ để thay đổi. . .
Nói xong chỉ nghĩ tát vào miệng mình một cái, thầm nghĩ: "Họa Bình a Họa Bình, nếu như hắn cả năm đều gọn gàng như vậy, ngươi biết làm thế nào đây?"
- Đừng đừng.
Thẩm Mặc vội vàng lắc đầu:
- Tiền viện đã lấy số đo làm cho ta hai bộ rồi, ít ngày nữa có thể sẽ đưa qua, nhiều thì phí phạm quá.
- A.
Họa Bình có hơi thất lạc. Không biết tại sao, khi không thấy Thẩm Mặc, nàng sẽ rất nhớ, làm gì cũng nghĩ đến hắn, ngay cả khi ngủ cũng không quên được. Nhưng vừa thấy chân nhân lại có cảm giác rất câu nệ, tay chân không được tự nhiên, nói năng cũng không lưu loát.
Thẩm Mặc không biết sao nàng thoáng cái đã ủ rũ rồi, nhưng đoán là do mình nói gì đó không hợp? Trong lòng vẫn áy náy, liền cười hì hì nói:
- Cô tặng ta y phục, ta mời cô ăn cơm.
Họa Bình lắc đầu, nhưng nghĩ đến y còn chưa ăn sáng, liền sửa lời nói:
- Được thôi.
~~
Hai người một trước một sau bước trên đường. Vừa qua một chỗ quẹo, thấy một hàng quầy ăn vặt nằm phía bên trái đường. Giang Nam cảnh vật phồn hoa, trình độ giàu có vượt xa các vùng khác, mà Thiệu Hưng lại là một trong những thành thị giàu có nhất Giang Nam, mặc dù hàng thức ăn vặt ở bên đường cũng được chú ý đến vệ sinh hơn địa phương khác rất nhiều.
Lúc này sắc trời quả thực không còn sớm, nhưng những quầy hàng này buôn bán vẫn rất tốt, thực khách thong thả vừa ăn vừa nói chuyện, có người ăn xong rồi nhưng chưa vội đi ngay, liền pha một bình trà, tiếp tục đích đề tài còn bỏ dở.
Không có người giục, cũng không có người đuổi, mọi người cứ như vậy mà nhàn nhã trò truyện.
Thẩm Mặc sờ sờ vào ngực, ước chừng có mười mấy đồng tiền, hơi xấu hổ cười nói:
- Hiện tại ăn cơm thì hơi sớm quá, chúng ta đi ăn vặt trước đi.
Họa Bình gật đầu, thuận theo cùng hắn tìm một cái bàn trống rồi ngồi xuống.
Thấy có khách đến, nữ chủ quán mặc chiếc áo có in hoa liền đi tới, lộ ra hàm răng trắng tinh cười nói:
- Hai vị thong thả ngồi.
Trên tay thì rất nhanh nhẹn, lật lại hai tách trà nằm trên tấm khăn trải bàn in hoa màu trắng xanh, trước tiên dùng nước nóng súc qua, lại như ảo thuật xách ra một hũ trà bằng đồng nhỏ, rồi châm cho mỗi người một tách trà thơm mát.
Rót trà xong, cô nương cũng không hỏi khách quan muốn ăn gì, cúi chào môt cái rồi lặng yên lui xuống, hũ trà thì để lại.
Nhìn nàng đi rồi, Thẩm Mặc ghé sát vào tai Họa Bình, có hơi đắc ý nói:
- Trà này cứ uống thoải mái, chỉ tốn một văn tiền, cho cô uống no luôn. . . Ta và Thẩm Kinh mỗi lần đều uống bốn năm hũ liền.
Họa Bình lúc đầu bị cảm giác nóng nóng bên tai khiến tâm viên ý mã, nhưng vừa nghe lời y nói, tức thì cúi đầu nói:
- Ta không quen ngươi.
Thẩm Mặc dày mặt cười cười nói:
- Muốn ăn gì? Ta chọn cho cô?
Tiểu cô nương lắc đầu:
- Buổi sáng ta ăn no rồi, uống trà là được.
- Đâu thể để cô ngồi nhìn ta ăn chứ?
Thẩm Mặc lắc đầu nói:
- Chờ ta một chút.
Liền lấy ra ba đồng tiền, đứng dậy đi đến chỗ chủ quán, chẳng mấy chốc bưng trở về ba cái đĩa nhỏ, cười ha ha nói:
- Làm phục vụ luôn.
Họa Bình thấy một đĩa đậu phụ khô, hai ba miếng bánh điểm tâm có tẩm mùi bạc hà thơm mát, hơn mười hạt cam thảo đậu Hồi hương đặt trước mắt. Ngửi cái mùi thơm mát nhàn nhạt, chính hợp với tâm ý trà bánh của mình, nàng cũng không khỏi ngây dại, trong lòng trăm mối ngổn ngang: "Ai nói hắn không làm động tâm nữ nhi chứ?"