MA THIÊN KÝ
TÁC GIẢ: VONG NGỮ
------oOo------
Quyển 3: Đại chiến Hải Tộc
Chương 310: Địa Dẫn Thú.
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Nguồn: Sưu tầm
Một chỗ khác của Trấn Yêu Tháp có một tên thanh niên tay cầm kiếm đấu hai con yêu thú, đầu đầy mồ hôi công kích yêu thú dê không phải dê, bốn cái sừng dài nhọn chẳng những vô cùng sắc bén, càng thỉnh thoảng từ đó có từng đạo lưỡi đao gió bay ra ngoài, làm cho người ta khó lòng phòng bị.
"Đương" một tiếng!
Trường kiếm trong tay của thanh niên này bị một phong nhận đánh trung tay, lập tức kiếm rời tay.
Lúc này đệ tử Nguyên Ma Môn quá sợ hãi, không nói hai lời nhanh chân bỏ chạy
Hai con yêu thú gầm lên đuổi theo.
...
Trong rừng rậm tầng thứ tư, Hàn Lê cùng Liễu Minh vẫn chậm rãi đi lên phía trước.
Nhưng mà lúc này Hàn Lê trước người có đóa hỏa diễm màu đen hiện ra, sắc mặt so với lúc tiến vào rừng cây ngưng trọng hơn vài phần.
Liễu Minh vẫn tay không tấc sắt, nhưng mà mỗi khi bước đi thì đều vô cùng ổn trọng, ngay cả dấu chân lưu lại trên mặt đất đều bằng nhau.
Hai người lập tức sắp đi ngang qua rừng cây, bỗng nhiên ở xa xa truyền đến tới âm thanh trầm đục, sau đó từng cây đại thụ to lớn ngã rạp xuống, trong nháy mắt đã còn cách bọn họ vài chục trượng.
- Coi chừng, là Địa Dẫn Thú đến.
Thiếu niên biến sắc, trong miệng quát khẽ một tiếng, sau đó tay bấm niệm pháp quyết sau đó đánh mạnh vào mặt đất.
"Phốc" một tiếng.
Một tầng sương lạnh trắng xóa lấy hắn làm trung tâm và hướng bốn phương tám hướng tràn tới nhanh chóng, lúc này phạm vi một trượng ngưng kết hàn băng dày đặc.
Nhưng mà lúc này Liễu Minh chỉ điểm lên mặt đất, cả người lăng không cách mặt đất ba thước, đông thời hai tay vung lên, trước người hiện ra hỏa cầu đỏ thẫm.
"Oanh" một tiếng!
Chỗ mà Hàn Lê dừng chân run lên. Giống như có vật nặng va chạm với mặt đất, băng trùy hiện ra vô số bạch ngân.
Sắc mặt Hàn Lê trầm xuống. Một tay điểm qua đèn đom đóm trước người, lập tức hóa thành một tầng hắc quang bao qua thân hình và nhảy lên trời.
Cùng một thời gian, trong miệng thiếu niên vang lên âm thanh chú ngữ, tay áo run lên, trong tay nhiều ra đoản xích màu trắng, lại hư không vẽ một cái, một băng châm nhỏ nhắn hiện ra trước mặt của hắn.
Đúng lúc này một tiếng nổ mạnh đất rung núi chuyển vang lên.
Tầng băng này nhanh chóng bị nổ tung lên, một thứ đen sì từ dưới đất hiện ra, há miệng cắn về phia Hàn Lê.
Nhưng mà thiếu niên đã sớm có phòng bị. Làm sao cho yêu thú đắc thủ chứ, hừ lạnh một tiếng sau đó đoản xích trong tay bổ ra ngoài, lúc này gió lạnh trắng xóa quét tới, hàng trăm băng châm lập tức bắn thẳng ra ngoài.
"Phanh" một thân.
Yêu thú cực lớn trước mặt bị gió lạnh đánh rơi xuống, đón lấy đầu lại bị bí mật băng châm đánh trúng, hóa thành từng đoàn từng đoàn màu trắng hàn khí bạo liệt mà mở.
Con thú này rông to lên, non nửa thân hình lập tức bị đóng băng lại.
Lúc này Liễu Minh mới nhìn rõ gương mặt chân thật của yêu thú. Rõ ràng là một đầu con giun lớn như mãng xà, miệng đầy răng nanh, đầu lâu có nhiều xúc tu, vô cùng khủng bố.
Sau một khắc Địa Dẫn Thú co đầu lâu lại, bên ngoài thân có tầng băng bao phủ lập tức hóa thành vụn băng rơi xuống.
Liễu Minh hai mắt nhíu lại. Tay áo run lên, hơn mười hỏa cầu trước người đánh tới, vô cùng chuẩn xác đánh về phía yêu thú, cũng nhao nhao nổ tung.
Một màn biển lửa đỏ thẫm lúc này triệt để bao phủ yêu thú.
Sau đó thét lên tiếng thê lương, một cổ sương mù màu xanh từ trong biển lửa bắn ra ngoài, không ngờ ngăn cản được một nửa hỏa diễm.
Địa Dẫn Thú mang theo mùi khét lẹt lao ra ngoài, nhưng mà lúc này mục tiêu đổi thành Liễu Minh.
- Súc sinh! Muốn chết!
Liễu Minh thấy vậy, ánh mắt phát lạnh, đột nhiên khẽ hấp khí, bỗng nhiên đánh ra một quyền về phía yêu thú.
Một tiếng vang thật lớn!
Con Địa Dẫn Thú nổ tung lên, lúc này con thú đã bay ra ngoài, hơn phân nửa đầu lâu bị lõm vào, trong lúc nhất thời không thể gây sợ.
Đúng lúc này thiếu niên trên không trung quát một tiếng, xích trong tay hướng tới trước người, lúc này một đạo ánh sáng hiển hiện, một hồi mơ hồ thì biến mất trên không trung không còn lại gì nữa.
Cơ hồ cùng một thời gian, thân hình Địa Dẫn Thú có hàn khí hiện ra, một quả cầu ánh sáng lăng không hiện ra, sau khi ngưng tụ lại chính là băng hoàn, lập tức trói chặt thân hình của con thú.
Liễu Minh thấy vậy, không nói hai lời bấm niệm pháp quyết, sau khi hợp lại một phần thì lưỡi đao gió khổng lồ lăng khôn hiện ra, cổ tay run lên bắn ra ngoài...
"Phốc" một tiếng!
Một đoạn thân hình yêu thú bay lên cao, máu tươi bắn mạnh ra ngoài.
Lúc này đoản xích trong tay thiếu niên điên cuồng quất xuống, một cổ gió lạnh cuốn cuộn quét qua và đóng băng thân hình của con yêu thú này.
- Đi! Con thú này mặc dù sinh mệnh lực kinh người, nhưng mà trong tình hình này không thể ảnh hưởng quá nhiều tới chúng ta.
Hàn Lê thấy vậy, ngạo nghễ nói ra.
Liễu Minh cười cười, đang muốn tiếp lời thì hai khối băng bên dưới trong lập tức hiện ra khói xanh, sau đó khối băng dùng tốc độ nhanh nhất hóa tan đi.
Trong nháy mắt hai con Địa Dẫn Thú hiện ra, phân biệt phòng qua phía Liễu Minh cùng thiếu niên hai người,trong miệng phun ra khói xanh màu xanh lá.
Tuy Liễu Minh từ chỗ thiếu niên nghe được chỗ quái dị của con yêu thú, nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng mà dưới mắt cũng không không phải thời điểm dây dưa với con yêu thú, lúc này một tay một trảo, một thanh kiếm màu vàng nhỏ hiện ra trong tay của hắn, cổ tay chỉa về yêu thú và run lên, lúc này rậm rạp kim quang mạnh mẽ bắn ra ngoài, sau đó kim quang lập tức quấy thân hình của con yêu thú trước mặt.
Mặc dù cự trùng da dày thịt béo, nhưng mà không thể ngăn được cực phẩm kiếm khí, lập tức bị chém thành một đống thịt nát, đồng thời máu tươi rơi vãi ra đầy đất.
Nhưng làm cho Liễu Minh giật mình lại xuất hiện.
Thời điểm huyết nhục mơ hồ thì cự trùng còn có chút nhúc nhích không thôi, dường như là đống vật sống vậy.
Nhưng Liễu Minh rất nhanh trấn định lại, chỉ suy nghĩ một chút thu đoản kiếm lại, một tay lại bấm niệm pháp quyết, lúc này hỏa cầu lớn ngưng tụ ra trong tay, trong nháy mắt liền to như chậu nước.
- Đi!
Liễu Minh không khách khí nhẹ nhàng đẩy ra, hỏa cầu bắn thẳng về phía trước, đồng thời giẫm mạnh lên hư không, thân hình đột nhiên bắn ngược ra phía sau.
"Oanh" một tiếng!
Một cổ mây lửa hình nắm bay lên trời, sóng lửa bao phủ phạm vi mấy chục trượng chung quanh.
Sóng nhiệt rất nóng cho nên thiêu đốt thực vật chung quanh thì tro bụi.
Sau khi biển lửa biến mất chỉ lưu lại cái hố sâu nửa trượng, mặt ngoài có một khung xương đỏ thẫm. Về phần huyết nhục không còn dưa thừa.
Liễu Minh thở ra một hơi, ngẩng đầu nhìn qua Hàn Lê không xa.
Chỉ thấy thiếu niên tay cầm xích thu lại, trên mặt đất cũng còn vụn băng.
Hiển nhiên con yêu thú khác cũng bị đóng băng sau đó đánh tan thành vụn băng.
Sau đó tay khẽ chuyển, xuất hiện hồ lô màu xanh nhạt, chỉa về phía mặt đất, lúc này miệng hồ lô phun ra hào quang màu xanh, thu toàn bộ vụn băng vào trong.
Thiếu niên lật tay một cái hồ lô biến mất.
- Ta biết ngay một con Địa Dẫn Thú sao có thể làm khó Hàn đạo hữu, hiện tại cuối cùng có thể an tâm rời đi.
Liễu Minh vỗ tay cười nói.
- Ta ngược lại là không nghĩ tới, Liễu đạo hữu ở phương diện pháp thuật không phải chuyện đùa, Hỏa Đạn Thuật tu luyện tới cảnh giới Đại viên mãn. Nhưng mà theo ta được biết, hình như Hỏa Đạn Thuật cảnh giới đại viên mãn cũng không đạt tới trình độ này a.
Thiếu niên nhìn qua cái hố to trước mặt Liễu Minh thì ánh mắt biến hóa, trên mặt cũng hiện ra tia kiêng kỵ.
Dùng hắn chủ tu băng thuộc tính mà nói, Liễu Minh dùng Hỏa Đạn Thuật đạt tới đại viên mãn đối với hắn chính là khắc chế không nhỏ.
- Liễu mỗ từng có quá một ít cơ duyên, trên phương diện pháp lực tinh thuần hơn một chút, cho nên pháp thuật uy lực cũng tăng nhiều.
Liễu Minh thần sắc không biến nói.
- Hừ, chỉ là thoáng ư! Hỏa Đạn Thuật trình độ này chỉ sợ ngay cả Linh Sư Ngưng Dịch hậu kỳ cũng tuyệt đối không dám đón đỡ đấy.
Thiếu niên sắc mặt âm tình bất định.
Nhưng lúc này đây Liễu Minh chỉ cười mà không nói.
Cũng may Hàn Lê không có ý truy tìm căn nguyên, hai người rất nhanh tiếp tục đi về phía trước.
Không bao lâu về sau, rừng cây trước mặt bọn họ xuất hiện khu vực cỏ hoang bao phủ, cũng có thể mơ hồ nghe được từng tiếng gào thét.
Sau khi đi thêm nửa canh giờ, hai người lại chém giết vài đầu yêu lang từ trong bụi cỏ nhảy ra ngoài đánh lén, rốt cục cũng nhìn thấy tòa cung điện khổng lồ hiện ra trước mặt, bên trong mơ hồ có bạch quang chớp động.
Thiếu niên thấy vậy lúc này đi nhanh vài bước.
Liễu Minh tự nhiên theo sát phía sau.
Sau khi đi qua một lúc đã đi vào trong cung điện, cũng nhìn rõ cách đó không xa có hào quang chớp động.
Thiếu niên đại hỉ, nhưng thời điểm vừa đi tới gần cột đá, Liễu Minh ở phía sau bỗng nhiên biến sắc, bỗng nhiên cánh tay đưa ra, vỗ vào đầu vai của Hàn Lê.
"Phốc" một tiếng, một tầng hắc quang lăng không tự hành kích phát trên người thiếu niên, nhưng từ trong tay của Liễu Minh trong nháy mắt truyền ra lực lượng khủng khiếp.
Thiếu niên chỉ cảm thấy thân hình chấn động, không tự chủ mà ngã về phía trước.
Hàn Lê vừa sợ vừa giận, chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra thì "Vèo" một tiếng, một đạo kình phong vô hình xẹt qua người của hắn, chẳng những đánh tan hắc quang hộ thể, càng lưu lại vết thương sâu trên lưng của hắn.
Nếu không phải hắn ngã về phía trước, đạo kình phong này vừa rồi đã đâm vào tim của hắn.
Thiếu niên lúc này mới bị dọa kêu to một tiếng, thân hình của hắn chấn động, kinh sợ nhảy ngược ra sau vài chục trượng.
Cơ hồ cùng một thời gian, Liễu Minh cũng biến mất tại chỗ không thấy gì nữa, một đạo kình phong vô hình cũng đánh vào tàn ảnh của hắn.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
MA THIÊN KÝ
TÁC GIẢ: VONG NGỮ
------oOo------
Quyển 3: Đại chiến Hải Tộc
Chương 311: Đại Phong Điểu cùng Huyết Hổ.
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Nguồn: Sưu tầm
"Phanh" một tiếng!
Liễu Minh cánh tay đánh ra, một tay nắm tay, hư không một trảo đánh nát tảng đá ở bên cạnh.
Hư không vốn trống rỗng bỗng nhiên chấn động!
Một yêu thú như thằn lằn hiện ra, cũng bị quyền ảnh đánh trúng, không tự chủ lui ra phía sau, rơi vào giữa Liễu Minh cùng Hàn Lê, cũng kêu "Tê tê" , trong mắt lộ hung quang nhìn qua Liễu Minh, há miệng ra và cái lưỡi dài bắn ra ngoài.
Hàn Lê nhìn thấy yêu thú trước mặt thì khó coi, nếu vừa rồi không có Liễu Minh đánh hắn một chưởng, mặc dù hắn không chết cũng bị trọng thương không đứng nổi.
Chuyện này làm thiêu niên giật mình, sau khi giật mình là thẹn quá hóa giận!
- Đi chết đi
Thiếu niên run tay áo lên, lúc này đoản xích lóe lên, cũng phá hư không trung bổ qua phía trước.
"Phốc" một tiếng, một cơn gió lạnh bay qua, đồng phát con yêu thú như thằn lằn này rống to lên.
Yêu thú thấy cảnh này thì nhảy chồm lên, bên ngoài thân hào quang óng ánh lưu chuyển chung quanh, chui vào hư không gần đó không thấy.
Nhưng sau một khắc, tiếng xé gió và hai đạo kình phong gào thét quét qua phía Hàn Lê, không có chút dấu hiệu nào cả.
"Đương" "Đương" hai tiếng!
Bạch quang hai bên của thiếu niên lóe lên, lăng không hiển hiện hai cái băng thuẫn óng ánh, kình phong vô hình quét qua trước mặt, chỉ hiện ra cái hố to, vậy mà không thể đánh bại chúng.
Mặc dù như thế, công kích này vẫn làm cho đồng tử Hàn Lê co rụt lại, bỗng nhiên băng thuẫn tự nổ tung, hai luồng hàn quang cuốn qua, hai lưỡi thương bằng băng màu đen hiện ra ngoài.
Còn chờ thiếu nhân nhất cổ tác khí ra tay, xa xa lại có một đạo kiếm quang chem tới, lại xuyên qua đầu của con thằn lằn.
Một tiếng kêu thảm thiết quái dị vang lên!
Máu tươi từ trên không trung rơi xuống, nếu không phải trên người thiếu niên có cương khí màu trắng đỡ được toàn bộ, thiếu chút nữa máu giội lên hết người của hắn rồi.
Lúc này thi thể của thằn lằn từ trên cao rơi xuống, rơi xuống trước mặt của hai người.
Cách đó không xa Liễu Minh lúc này mới thu hồi đoản kiếm màu vàng của mình lại.
Con yêu thú này tinh thông ẩn thân thuật, lại bị Liễu Minh dễ dàng dùng kiếm chém giết.
Liễu Minh lòng dạ biết rõ vi sao như thế!
Dưới tinh thần lực mạnh mẽ của hắn quét qua dò xét các nơi, thân hình của con thằn lằn này hiển nhiên bạo lộ trước mặt của hắn.
- Tính toán ta thiếu nợ ngươi một lần, ta có cơ hội sẽ cứu ngươi.
Hàn Lê nhìn qua thi thể trên đất, lại nhìn qua Liễu Minh, bỗng nhiên nói một câu, liền xoay người đi vào trong trận pháp.
Liễu Minh nghe vậy kinh ngạc, mỉm cười xong thì không chút hoang mang đi vào.
Nhưng mà thời điểm hắn đi qua thi thể của con thằn lằn, lật tay một cái tấm phù màu vàng lập tức cuốn qua thi thể của con thằn lằn.
Liễu Minh lật tay một cái thu hồi tấm phù vào trong áo, trên mặt đất xuất hiện mông vũng máu to mà thôi.
Thời gian trôi qua một chén trà, thân ảnh hai người lại xuất hiện trong màn sáng trận pháp, sau khi âm thanh ông ông vang lên và biến mất không còn lại gì nữa.
...
Thân ảnh trơ trọi, chậm rãi phi hành trên tầng trời thấp.
Thân ảnh chủ nhân khuôn mặt tuổi trẻ, trước người là một cái mâm đồng không ngừng xoay chuyển, cũng thỉnh thoảng dừng lại bấm niệm pháp quyết suy tính một hai.
Đây là Đan Cam thông qua cửa ra vào Trấn Yêu Tháp vừa tiến vào trong bí cảnh.
Lúc hắn bay qua không trung của một đỉnh núi, bỗng nhiên phía dưới có hai tiếng gáy vang lên, hai đạo bóng dáng từ bên dưới phong lên trời, giương nanh múa vuốt lao thẳng qua phía thanh niên kia.
Chính là hai con hầu tử lông cứng màu xám.
"Đan Cam" thấy vậy, hoàn toàn không tránh né, chỉ cúi đầu quét mắt nhìn qua, miệng phun mấu câu chú ngữ không rõ ràng.
Tình cảnh kinh người hiện ra.
Hai đầu quái hầu bổ nhào tới gần, sau khi bị ánh mắt thanh niên quét qua, thân hình vậy mà ngừng trệ, bên ngoài bộ lông có hào quang màu xám bao phủ, một lát sau thì hai con quái hầu biến thành tượng đá trên không trung.
Lúc này Đan Cam lại ho nhẹ một tiếng, dùng tay lau miệng, trên lòng bàn tay thình lình hiện ra tơ máu.
- Thân thể quá yếu ớt! Chỉ mượn nhờ hai mắt thi triển ma công dĩ nhiên suýt cắn trả bị thương. Đây là kết quả tận lực bồi dưỡng thân thể nhiều năm rồi, nếu như đổi qua một thân thể không biết ma công, chỉ sợ lập tức bạo thể mà vong. Nhưng mà đã vận dụng thủ đoạn cuối cùng rồi, việc này tự nhiên là được ăn cả ngã về không. Căn cứ vào suy tính nhiều năm như vậy, vật kia bị phong ấn chỗ này, xác thực có khả năng thật lớn a.
"Đan Cam" thì thào nói ra, sau đó tay áo run lên.
"Hô" một tiếng.
Một cổ cuồng phong cuốn hai tượng đá quái hầu rơi xuống, "Phanh" "Phanh" hai tiếng và hai pho tượng nát vụn.
Sau đó thân ảnh của thiếu niên không ngừng đi xa.
...
Trong tầng năm của Trấn Yêu Tháp, thiếu niên cùng Liễu Minh đứng trên đại thụ, nhìn qua khu vực bị sương mù bao phủ ở trước mặt.
Thần sắc hai người có chút ngưng trọng.
- Hàn đạo hữu, ngươi khẳng định nơi này chính là khu vực Huyết Hổ nghỉ lại à?
Liễu Minh mở miệng hỏi.
- Ta chỉ có thể nói lần đầu tiên sư huynh nhìn thấy Huyết Hổ chính là ở chỗ này. Nhưng mà tầng này yêu thú Ngưng Dịch trung kỳ tổng cộng cũng hơn mười con, một khi chọn hang ổ thì không dễ dàng cải biến.
Hàn Lê nhướng mày sau đó trả lời.
Từ khi Liễu Minh ra tay đã cứu hắn một lần thì thiếu niên cũng không cần làm mặt lạnh.
- Đã như vậy, chúng ta...
Liễu Minh cười một cái muốn nói cái gì đó, bỗng nhiên đầm lầy bên ngoài có tiêng kêu to truyền tới, sau đó cuồng phong gào thét, mơ hồ có một con chim to ẩn hiện, giương cánh lao thẳng tới đầm lầy.
- Hình như là một đầu Đại Phong Điểu! Không phải nói trong tháp không thể phi độn nhanh sao, tại sao con quái điều này không bị hạn chế.
Liễu Minh thấy vậy, có chút kinh ngạc.
- Hàn huynh có chỗ không biết. Con Đại Phong Điểu này dùng cánh thịt mà bay, cũng không thi triển bất luận pháp thuật gia trì gì, cho nên không có trở ngại. Nếu không dùng năng lực của Đại Phong Điểu, một khi toàn lực ứng phó, sao có thể chỉ có tốc độ này.
Hàn Lê dò xét chim to vài lần sau đó nói ra.
- Thì ra là thế, nhưng nó cũng là yêu cầm trung kỳ hàng thật giá thật, tại sao lại chạy tới đây.
Liễu Minh có chút buồn bực.
Lúc này đây Hàn Lê không có trả lời cái gì, trên mặt hiện ra nét nghi hoặc.
Tuy trước mặt là yêu thú trung kỳ, nhưng hai người đều có năng lực giết địch vượt cấp, ngược lại cũng không bối rối cái gì.
Trong chốc lát, con chim to bay tới trên đầm lầy, Liễu Minh rốt cục nhìn rõ chân dung của con chim này.
Con chim này lớn nhỏ như mã câu, lông vũ toàn thân màu xanh, chỗ cổ có một đám lông màu tím, từng con gió thổi lông tím tung bay, trông cực kỳ thần tuấn.
"Phốc" một tiếng!
Con chim bay vài vong trên không trung, sau đó như cuồng phong bay vào sương mù.
Sau một khắc, trong ao đầm truyền ra tiếng rống to, cũng nương theo đó là âm thanh nổ vang.
Hiển nhiên hai con yêu thú đang giao đấu trong sương mù.
Liễu Minh hai người thấy vậy tự nhiên đại hỉ.
Sau chừng một bữa cơm, trong đầm lầy truyền ra tiếng nổ mạnh, trung tâm đầm lầy có sương mù tách ra, Đại Phong Điểu giương cánh bay ra, toàn thân trải rộng vô số vết máu, trong nháy mắt bay ra khỏi đầm lầy cũng không quay đầu lại mà bay ra phương xa.
Lúc này trong ao đầm truyền ra tiếng hổ gầm sao đó dùng lại!
- Đi, hiện tại chính là thời cơ tốt đối phó Huyết Hổ đấy!
Liễu Minh nhìn yêu cầm bay xa, từ trên cây nhảy xuống, không do dự nói ra.
Hàn Lê đối với chuyện này không có ý kiến khác.
Sau đó hai người chậm rãi tiến vào, tiến vào trong sương mù không xa.
Trong mông lung, đầy lầy này cực kỳ ẩm ướt, trên mặt đất thỉnh thoảng truyền ra âm thanh nước nhỏ vào đầm lầy.
Nhưng khắp đầm lầy cũng không tính là lớn, hai người đi hơn nghìn trượng thì tiếp cận trung tâm của đầm lầy.
Liễu Minh không nói hai lời vẫy tay với thiếu niên một cái, lúc này một tay cuốn lấy, một phù lục màu trắng bay ra, sau đó vỡ tung.
Sau đó tiếng nổ van nhỏ truyền ra, phù lục lúc này hóa thành hào quang màu tro.
Thân hình của Liễu Minh lúc này trở nên mơ hồ không rõ, cuối cùng không còn bóng dáng, đồng thời khí tức trên người như có như không.
Thiếu niên thấy tình hình này, gật gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, cũng một tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, bên ngoài thân lúc này bạch quang hiện ra, dần dần biến mất tại chỗ không thấy gì nữa.
Thân hình Liễu Minh khẽ động, dưới tình hình ẩn nấp, vô thanh vô tức đi vào trung tâm đầy lầy.
Lúc này đây hắn chỉ nhìn được hơn trăm trượng, bỗng nhiên nấp vào sau địa thụ.
Ở trước mặt cách hắn ba mươi thước, trong vũng nước đen, một con hổ toàn thân là máu đang gục ở chỗ này.
Con hổ này nhìn thì không có gì dị thường, nhưng ma nhìn kỹ thì thấy con mắt của no đang híp lại, cũng ừ trong mí mắt thỉnh thoảng có máu chảy ra, đồng thời một chân trước co rút không bình thường, khí tức trên người uể oải không phấn chấn.
- Liễu huynh, xem ra ngươi vận khí không tệ. Con hổ này đã bị trọng thương.
Liễu Minh bên tai lúc này vang lên âm thanh của thiếu niên.
Dùng tinh thần lực cường đại của Liễu Minh thì biết rõ Hàn Lê đang cách mình có mấy trượng, lúc này cũng truyền âm trở về:
- Đúng vậy, đúng là cơ hội tốt. Trong chốc lát phiền toái đạo hữu thi pháp hạn chế động tác của con thú này, ta sẽ tận lực một kích chém giết nó. Nếu không yêu thú trung kỳ phản kích trước khi chết tuyệt đối thập phần nguy hiểm.
- Ngươi có nắm chắc một kích chém giết đầu Huyết Hổ này không?
Hàn Lê được nghe chuyện đó, trong nội tâm lập tức cả kinh, có chút bán tín bán nghi.
- Hắc hắc, Liễu mỗ chỉ có thể thử một lần.
Liễu Minh cười hắc hắc trả lời.
- Tốt, nếu Liễu huynh nói như thế, Hàn Lê cũng hết sức phụ trợ.
Thiếu niên trầm ngâm một chút dứt khoát trả lời.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
MA THIÊN KÝ
TÁC GIẢ: VONG NGỮ
------oOo------
Quyển 3: Đại chiến Hải Tộc
Chương 312: Chém giết yêu hổ.
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Nguồn: Sưu tầm
Thời điểm Liễu Minh hai người truyền âm thương lượng thì Huyết Hổ đang uể oải bỗng nhiên cái mũi động động, đầu lâu thoáng cái ngẩng lên, một con mắt hoàn hảo nghi hoặc nhìn qua hướng Liễu Minh hai người.
Con yêu thú này cách thật xa có phát giác gì đó.
- Động thủ!
Liễu Minh thấy vậy lúc này quát với thiếu niên một câu, tay áo khẽ động, một đoản kiếm màu vàng hiển hiện ra ngoài.
Một ngón tay điểm qua thân kiếm, lúc này thả ra hàn quang lành lạnh.
Cùng lúc đó, Hàn Lê cũng sớm cho đoản xích tiến vào trong không trung, lúc này gió lạnh nổi lên, từng đạo bạch quang lăng không hiện ra trước người, lại lập tức mơ hồ không thấy bóng dáng.
Sau một khắc, yêu hổ ngoài xa phát hiện không ổn, một tiếng gầm nhẹ sau đó vươn người đứng lên.
Đúng lúc này, thân hình của nó có hàn khi hiện ra, lăng không nhiều ra mấy miếng bạch sắc quang, sau đó tinh quang lưu chuyển mạnh mẽ, liền biến thành băng hoàn to lóng lánh.
Huyết Hổ vừa đứng dậy, một không kịp đề phòng, "Phanh" một tiếng, nó bị đánh vào trung nước bùn.
Nhưng yêu thú lập tức giận dữ rống to, bên ngoài thân lúc này có huyết diễm điên cuồng hiện ra, băng hoàn tiếp xúc thì tan rã.
Nhưng mà đúng lúc này Liễu Minh bộc phát khí tức kinh người, đoản kiếm vài xích trong tay biến hóa, đồng thời lại dùng kiếm quyết thúc dục thì hóa thành một đạo kinh hồng dài hai trượng phá không bay đi.
Huyết Hổ chỉ cảm thấy ở xa có kim quang lóe lên, cầu vồng ngay lập tức tới trước mặt, cũng hóa thành một đoàn thanh kim ngăn cản.
Trung tâm bóng kiếm vài trượng thình lình có một đoản kiếm kim sắc hiện ra.
Yêu thú bị băng hoàn trói buộc. Giờ phút này căn bản không cách nào tránh đi, trong tình huống cảm thấy tính mạng khó giữ. Cũng không có khả năng ngoan ngoãn nằm im chờ tàn sát.
Sau đó nó rống to lên, da lông của nó cơ vô số tơ máu hiện ra. Bên ngoài thân huyết diễm mạnh lên gấp bội, cũng huyễn hóa ra một bóng hổ nghênh đón thanh kiếm.
Đồng thời đầu của Huyết Hổ giơ lên cao, một khỏa tinh hạch huyết hồng bắn ra ngoài.
Dùng cấp bậc cực phẩm pháp khí của Kim Cực Kiếm, chỉ bằng một hư ảnh huyết hổ làm sao ngăn cản được.
Chỉ nghe "Răng rắc" một tiếng!
Huyết Hổ bị bóng kiếm chém tan, cũng chém mạnh vào tinh hạch huyết sắc.
"Oanh" một tiếng vang thật lớn.
Huyết sắc tinh thạch hóa thành một tia sáng màu đỏ, bóng kiếm màu vàng này bị tơ máu xuyên qua, lập tức trăm ngàn vết lở loét trăm lỗ vỡ tan.
Nhưng mà sau một khắc, một tiếng kiếm mang vang lên!
Linh quang trong bóng kiếm lóe lên. Một đạo kim sắc tinh cầu hiện ra, dễ dàng chém những tơ máu thành hai nửa, cũng thuận thế chém lên cổ yêu thú.
Vô thanh vô tức, một tơ máu lớn hiện ra trên da lông của yêu thú.
Đầu lâu cực lớn của Huyết Hổ lắc lư vài cái, lúc này nhanh như chớp lăn xuống.
Không chỉ có như thế,trong kiếm quang bộc phát kiếm ảnh to lớn, chém thân hình huyết hổ thành đống thịt nát.
Nhưng mà đầu hổ trong nước bùn bay ra xa vài mét. Đột nhiên trong mũi phun ra khói xanh, đầu lâu phóng lên trời, ý định phá không biến mất.
Liễu Minh đã sớm đoán trước chuyện này, cánh tay khẽ động. Một bàn tay điểm lên hư không.
"Phốc" một tiếng!
Một bàn tay hắc khí to một trượng hiện ra, hiển hiện ở xa xa, giống như thiểm điện chụp xuống. Đem đầu của Huyết Hổ bắt lại ném xuống.
Đầu lâu của Huyết Hổ bị chém. Tuy nhiên huyết nhục xương cốt lành lạnh có thể thấy được, nhưng mà không có giọt máu chảy ra. Hơn nữa ngược lại miệng lớn cắn cuồn, miệng mũi có huyết diễm phun ra ngoài.
Đúng lúc này, Liễu Minh đập mạnh vào đất, thân hình lập tức lao tới như mũi tên, chỉ mấy chớp động đi đi tới bắt lấy đầu lâu của yêu thú, không nói hai lời hai tay run lên đánh ra bảy tám quyền.
Dùng sức lực lớn của Liễu Minh thì "Phanh" "Phanh" vài tiếng, đầu lâu Huyết Hổ bị nện bất tỉnh.
Lúc này tay áo của hắn run lên, mấy tấm phù lục chuẩn bị tốt hiện ra, lập tức dán lên đầu lâu Huyết Hổ, đồng thời phát ra âm thanh ông ông và có năm sáu phù văn hiển hiện.
Đầu lâu của Huyết Hổ bị dán phù văn nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành to như nắm đấm, nhưng thủy chung vẫn lâm vào trong hôn mê.
Bàn tay huyết sắc "Phanh" một tiếng sau đó biến thành linh quang tiêu tán đi.
- Liễu huynh quả nhiên thủ đoạn được, thật là kỳ tích thu được đầu lâu Huyết Hổ! Chuôi kiếm này là thượng phẩm linh khí.
Hàn Lê hiện thân hình, đi tới, nhưng mà dò xét thanh đoản kiếm trước người của Liễu Minh, trong mắt hiện ra nét khiếp sợ không thôi.
- Hàn huynh đệ, quả nhiên hảo nhãn lực! Ta có thể một kích đắc thủ, cũng có chút ngoài ý muốn. Xem ra con Huyết Hổ lúc trước đấu với Đại Phong Điểu bị thương rất nặng. Nếu không phải vậy thì tại hạ tuyệt đối không đắc thủ.
Liễu Minh khẽ vây tay, liền đem tiểu kiếm thu vào trong tay áo.
Sau đó hắn phất tay lấy một cái hộp hiện hàn khí, đem đầu lâu của Huyết Hổ thu vào trong đó, cũng dán lên mấy tấm phù văn, mới thập phần cẩn thận thu lại.
- Liễu huynh chẳng lẽ chưa nghe nói qua, dã thú càng bị thương càng nguy hiểm sao? Yêu thú cũng giống như vậy! Đầu lâu Huyết Hổ cho dù bị thương cũng là yêu thú trung kỳ, nếu không phải Liễu huynh thủ đoạn mạnh mẽ và kiếm khí phi phàm, đổi lại ta cũng không dám làm chuyện này. Đúng rồi, Liễu huynh lúc trước thi triển chính là ngự kiếm thuật sao?
Thiếu niên lắc đầu sau đó thần sắc trịnh trọng hỏi/
- Đúng vậy, là ngự kiếm thuật không sai, nhưng ta cũng chỉ chỉ lần đầu thử đạo này mà thôi.
Ánh mắt Liễu Minh chớp động trả lời.
- Nói như vậy đến, Liễu huynh chính là một kiếm tu!
Lúc này đây, Hàn Lê mặc dù tâm cao khí ngạo, cũng phải hít sâu một hơi.
- Kiếm tu chưa nói tới, ta chỉ tu luyện một ít kiếm tu chi thuật mà thôi.
Liễu Minh lắc đầu.
- Nếu như người hiểu ngự kiếm thuật cũng không coi là kiếm tu, chỉ sợ dưới gầm trời này không có bao nhiêu kiếm tu chính thức cả. Nhưng mà bởi như vậy, Liễu huynh dĩ nhiên là kiếm pháp thể ba cái cùng tu, hơn nữa mỗi chủng đều có tạo nghệ không phải chuyện đùa. Thiên tư yêu nghiệt như vậy, vậy mà không có liệt vào trong lục tử? Chẳng lẽ quý tông còn có đệ tử yêu nghiệt hơn sao?
Hàn Lê mặt mũi tràn đầy khó có thể tin, nhịn không được hỏi.
- Liễu mỗ tư chất linh mạch kỳ thật thấp kém cỏi, Man Quỷ Tông có nhiều người tư chất cao hơn ta, đây là chuyện trong tình lý, không có gì kỳ quái. Ngược lại Hàn đạo hữu thực lực không phải đùa, cũng không phải vẫn không tham gia tuyển bạt lục tử sao?
Liễu Minh bình tĩnh trả lời.
- Hừ, thực lực như vậy tư chất bình thường. Lời nói này nói ra căn bản không người tin tưởng. Ít nhất trong Linh Sư dưới ba mươi tuổi, Liễu huynh tuyệt đối là yêu nghiệt thứ hai mà ta thấy. Về phần ta không được đề cử tham gia lục tử, cũng là có nguyên nhân khác. Nhưng đơn thuần tư chất thì ta hỏi trừ người đó ra, cũng tuyệt không thua bất luận kẻ nào.
Thiếu niên nhướng mày trả lời.
- Ah, người có thể làm Hàn huynh tâm phục khẩu phục như vậy, hắn chính là vị đạo hữu có được thiên linh căn của quý môn a.
Liễu Minh nghe đến đó, hai mắt nhíu lại hỏi.
- Hừ, trừ tên gia hỏa họ Diệp rắm thí kia, còn có thể là người phương nào. Tuy nhiên trong môn ta và hắn không chung đường, nhưng đối với tư chất thiên linh căn của hắn cũng thật sự mặc cảm. Nhưng hắn nhập môn sớm hơn ta tám năm, hiện tại đã có tu vi Ngưng Dịch hậu kỳ, nhưng nói trở lại, Liễu huynh có thể ở kiếm pháp thể ba ba cái cùng tu có thực lực kinh người như vậy, chỉ sợ tư chất mặc dù không bằng hắn, nhưng thực lực đã không kém quá xa. Nhưng mà như vậy cũng tốt, kể từ đó ta đối với hoàn thành nhiệm vụ càng có lực lượng.
Hàn Lê hừ một tiếng sau đó biểu lộ phức tạp nói ra.
Đây là thiếu niên thiên tài của Nguyên Ma Môn, cuối cùng mơ hồ thừa nhận Liễu Minh thực lực mạnh hơn hắn.
Liễu Minh nghe lời này trên mặt thu hồi dáng tươi cười, nhìn qua thiếu niên này một lát sau đó thở một hơi.
- Đến bây giờ, Hàn đạo hữu còn không muốn nói cho Liễu mỗ tình hình thực tế sao?
- Tình hình thực tế? Liễu huynh lời này có ý tứ gì?
Hàn Lê nghe vậy sắc mặt hơi đổi, đồng thời ánh mắt có chút lóe lên.
- Nếu thật chỉ là yêu thú hậu kỳ, ta và ngươi liên thủ không dám nói mười phần nắm chắc, nhưng mà tám phần vẫn có. Vì sao Hàn huynh đệ có biểu lộ không tự tin kia. Con yêu mãng hậu kỳ này có lẽ thực lực hơn xa yêu thú hậu kỳ bình thường, hoặc là có chỗ đặc thù khác.
Liễu Minh trầm mặc một lúc lâu mới nói ra.
Hàn Lê nghe được Liễu Minh đi thẳng vào vấn đề như vậy, vốn trong nội tâm trầm xuống, sắc mặt có chút khó coi, nhưng vẫn ngậm miệng không nói lời nào.
- Hàn huynh đệ chẳng lẽ sợ hãi, Liễu mỗ nghe lời này sẽ cải biến chủ ý không đi tới tầng thứ sáu sao? Chuyện này cứ việc yên tâm! Tại hạ đã tiến vào đây, hơn nữa còn lấy được thù lao rồi, thế nào cũng phải đi tầng sáu một chuyến. Ta sở dĩ nói thẳng việc này, chỉ là muốn biết rõ thực lực chân chính và thủ đoạn của yêu mãng, như vậy có thể chuẩn bị tâm lý sớm, như vậy cũng có thể đề cao nắm chắc vài phần. Hàn đạo hữu không tin lời ta, ta cũng có thể trước lập lời thề!
Liễu Minh nhìn qua thiếu niên, từng chữ nói ra.
- Lời thề thật không cần thiết. Bất kể nói thế nào, Liễu huynh lúc trước đã từng cứu ta một lần, về tình về lý ta cũng không nên dấu diếm nữa. Mà ta vốn định sau khi tiến vào tầng sáu lại đem việc này làm rõ, hiện tại nói ra chỉ là nói sớm hơn mà thôi. Không sai, con yêu mãng trên tầng sáu thực lực không tầm hường, cũng mạnh hơn yêu thú hậu kỳ nhiều, nhưng nó thật ra là ma mãng hậu kỳ!
Sắc mặt Hàn Lê âm tình bất định hồi lâu, thở khẽ một hơi sau đó nghiêm mặt nói ra.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
MA THIÊN KÝ
TÁC GIẢ: VONG NGỮ
------oOo------
Quyển 3: Đại chiến Hải Tộc
Chương 313: Phong ấn.
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Nguồn: Sưu tầm
- Ma mãng? Ngươi nói đây là ma thú Ngưng Dịch hậu kỳ, mà không phải yêu thú?
Liễu Minh mặc dù gần đây tỉnh táo, nghe nói như thế cũng cảm thấy nghẹn ngào.
Dùng tu vị thân phận của hắn hiện tại, tự nhiên không có khả năng như Linh Đồ mới nhập môn, đối với yêu thú và ma thú không có phân biệt gì cả.
Tâm niệm Liễu Minh hoảng sợ, trong đầu hiện ra những điển tịch ghi về ma thú trước kia.
Ma thú tự nhiên là bởi vì yêu thú đã bị ma khí xâm nhuộm, sinh ra biến dị gọi chung lại.
Nghe nói yêu thú một khi biến dị thành ma thú thì thân hình có dấu hiệu ma hóa, tính tình càng tàn bạo khát máu, thực lực bản thân so với yêu thú cùng giai mạnh hơn một nửa, càng có được thần thông ma hóa không tưởng tượng nổi, thật sự là phi thường khủng bố.
Cũng may cả Vân Xuyên đại lục cũng không có mấy chỗ có ma khí tồn tại, hơn nữa những địa phương này đều bị đại tông môn ma đạo chiếm cứ, căn bản sẽ không để dàng cho yêu thú tới gần. Cho nên mấy ngàn năm qua ma thú tại Vân Xuyên đại lục từ lâu đã bị tuyệt tích, xấp xỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Hôm nay tại Trấn Yêu Tháp vậy mà xuất hiện một con ma thú Ngưng Dịch hậu kỳ, sao không làm Liễu Minh chấn động.
- Thì ra là đầu ma thú, khó trách Hàn huynh đệ không có mười phần mười nắm chắc. Nhưng mà Trấn Yêu Tháp không phải chỗ phong ấn yêu thú sao, sao có xuất hiện một đầu ma mãng?
Liễu Minh cuối cùng khôi phục trấn định, nhưng mặt ngưng trọng hỏi..
- Ta đây cũng không rõ lắm, nhưng mà lúc ma mãng xuất hiện là ở tầng thứ sáu, trước tầng thứ năm không có phát hiện, thế nhưng mà không ai nhìn thấy. Có thể là trong Bí Cảnh chạy qua đây.
Thiếu niên trả lời.
- Nói như vậy Trấn Yêu Tháp giống nhau trong Bí Cảnh, có thể sẽ có ma khí tồn tại.
Liễu Minh có chút động dung.
- Cái này khó mà nói. nhưng mà bổn tông đã cho người tiến vào trong Bí Cảnh tìm tòi nhiều lần. Chưa bao giờ phát hiện bên trong có ma khí tồn tại.
Thiếu niên suy nghĩ một chút nói ra.
- Chỉ là không phát hiện mà thôi, cũng không có nghĩa là trong Bí Cảnh thật không có ma khí tồn tại. Nhưng mà chuyện này không quan hệ gì tới Liễu mỗ. Nhưng hiện tại nếu là ma mãng thật là khó đối phó. Nhưng mà Hứa đạo hữu dám cho ngươi đi vào nơi này, nghĩ đến có lẽ cũng chuẩn bị chút thủ đoạn đặc thù.
Liễu Minh nói ra.
- Ân. Trong tay của ta có hai cái phù lục, một bộ trận kỳ là linh khí đặc thù, là chưởng môn trước khi xuất phát đưa cho khắc chế ma khí.
Hàn Lê không lưỡng lự trả lời.
- Nếu là như vậy ta và ngươi liên thủ cũng không phải không có lực chiến một trận. Nhưng mà đến lúc đó phải có sách lược mới được, không thể đối cứng với ma mãng này. Nếu không mặc dù ta và ngươi có thể thắng, cũng rơi vào kết cục thắng thảm.
Liễu Minh một tay sờ cằm như có điều suy nghĩ nói ra.
- Ah, Liễu huynh hẳn là có ý kiến hay?
Thiếu niên nháy mắt mấy cái hỏi.
- Hàn huynh đệ, ngươi trước tiên đem tình báo về ma mãng nói cho ta biết. Tất cả đều nói cho ta nghe một lần, kể cả hoàn cảnh cư trú của con thú này, tình huống của tầng sáu.
Liễu Minh thần sắc trịnh trọng nói ra.
- Những chuyện này không thành vấn đề. Tầng thứ sáu...
Thiếu niên miệng đáp ứng, bắt đầu từ từ giảng thuật.
Liễu Minh dụng tâm nghe, cũng thỉnh thoảng gật đầu.
...
"Đan Cam" lơ lửng trên hai đống loạn thạch, bên người có trận bàn bay múa không ngừng chấn động, đồng phát ra đủ loại hào quang nhiều màu.
Trên mặt đất xuất hiện bảy tám thi thể có sừng, bị chém thành mấy chục khối nằm ngang trên đất.
Đan Cam nhìn chằm chằm vào trận bàn. Trên mặt tràn đầy kinh hỉ:
- Rốt cục có phản ứng. Ta biết ngay, thứ này khẳng định bị phong ấn ở đây. Rất tốt, chỉ cần tìm ra chỗ phong ấn, liều mạng hao tổn một nửa tuổi thọ của thân thể này. Cũng phải mạnh mẽ mở phong ấn ra.
Thanh niên thì thào mấy câu, tay áo run lên, lập tức có quang cầu bay ra ngoài. Cũng bắn ra bốn phương tám hướng, lại nhao nhao chớp động không thấy bóng dáng.
Một mẫu đất lớn chung quanh run lên mạnh mẽ, lại từ đó có đám bia đá ngoi lên. Rậm rạp chằng chịt hơn trăm khối, lớn có chừng mười trượng, nhỏ cao chừng ba bốn trượng, mỗi một khối mặt ngoài đều có linh vân màu đen, hơn nữa trên đỉnh đều có khảm tinh thạch màu đen, mơ hồ tạo thành trận pháp cỡ lớn.
"Đan Cam" cúi đầu nhìn qua đại trận, trên mặt lộ ra thần sắc đau lòng.
Tài liệu sử dụng cho đại trận này rất thưa thớt, cho dù hắn thân là đệ nhất nhân của đại lục, cũng trọn vẹn hao phí thời gian hơn trăm năm mới gom góp được.
Nếu lần này thi pháp không thành, chỉ sợ cũng căn bản không có khả năng làm lần thứ hai.
Trong lòng của hắn nghĩ như vậy, cắn răng một cái từ trong lòng ngực móc cái sừng cong ra, mặt ngoài óng ánh hào quang như hổ phách, bên trong mơ hồ có một rạng mây đỏ chớp động không thôi.
"Đan Cam" đặt sừng cong trước người, hai tay lại chà xát, vậy mà bị hắn nghiền thành bụi phấn, rơi vãi xuống đại trận.
Những bột phấn này rơi xuống như mưa, tất cả đều chui vào trong đám bia đá khổng lồ.
Vốn nhìn qua tấm bia đá màu xám, hào quang chớp động, toàn bộ hóa thành màu sắc hơi mờ.
"Đan Cam" thấy vậy, lúc này mới giơ tay lên, một đạo pháp quyết đánh xuống trận pháp.
"Phốc" một tiếng, pháp quyết chui vào trong đám cột đá khổng lồ không thấy bóng dáng.
Sau một khắc tấm bia đá run lên, những tấm bia đá ở gần sáng lên, vô số phù văn màu đen nhàn nhạt từ trong bia đá bắn ra ngoài, mơ hồ hình thành một cái bóng phù to lớn.
Đúng lúc này "Đan Cam" lại từ trên cao rơi xuống, vừa vặn rơi vào trong bóng phù, sau đó tay bấm niệm pháp quyết, bên người có mấy trận bàn bay lên, lập tức xác nhập vào trong trận bàn.
Trận bàn quay tít một vòng, một cổ hấp lực từ trong đó bay ra ngoài.
Phù văn màu đen ở bốn phía lập tức bay thẳng vào trong trận bàn này, làm cho thể tích của nó tăng lên gấp bội, sau đó tiếng trầm đục vang lên, một cột sáng bắn ra ngoài, mục tiêu chính là hai tòa núi nhỏ.
"Oanh" một tiếng vang thật lớn!
Hư không vốn trông rỗng, sau khi được cột sáng chíu vào, lúc này một hồi chấn động vô hình nhao nhao mở ra, sau đó chung quanh trở nên mơ hồ, bỗng nhiên hiện ra một quang trận to lớn, mặt ngoài có vô số chữ triện hiện ra.
"Đan Cam" thấy vậy, trên mặt càng đại hỉ, đột nhiên há miệng một phun ra một ngụm máu tươi trên trận bàn.
Đột nhiên hào quang màu đen từ mâm tròn bay ra lập tức nhiều ra một ít màu đỏ tươi, vốn quang trận lẳng lặng bất động cực lớn bỗng nhiên run rẩy lên.
"Đan Cam" nhìn thấy cảnh này, sắc mặt lại biến đổi, trong nội tâm có chút âm thầm kêu khổ.
Trình độ phong ấn này mạnh mẽ hơn hắn đoán trước, dựa theo tình hình hiện tại muốn giải khai thì phải trả giá lớn và nhiều thời gian, hiện tại thọ nguyên của thân thể này không còn bao nhiêu.
Nhưng nếu đã tìm được chỗ phong ấn này, hắn tự nhiên tuyệt đối không có cử động lùi bước, chỉ có thể móc đan dược ra ăn vào, sau đó cách một đoạn thời gian phun ra một ngụm máu tươi, khiến cho uy lực của cột sang bảo trì trạng thái lớn nhất.
...
Liễu Minh hai người đã rời khỏi rừng cây, dưới điều kiện tiên quyết không trêu chọc thêm yêu thú trung kỳ nào nữa, rất thuận lợi dựa theo địa đồ tìm tới pháp trận tầng sáu, cũng có bạch quang chớp động, toàn bộ mơ hồ không thấy bóng dáng.
Liễu Minh từ trong mê man tỉnh táo lại, nhìn qua chung quanh và giật mình.
Chỉ thấy hắn và Hàn Lê tuy thân trong trận phá, nhưng mà bên ngoài màn sáng màu trắng, toàn bộ là cát vàng mênh mông.
- Đây là có chuyện gì? Dựa theo chưởng môn sư huynh nói nơi này có lẽ giống như tầng năm, pháp trận thân ở trong đại điện. Khu vực gần đó cũng không phải là sa mạc, hẳn là một hồ nước mới đúng.
Thiếu niên nhìn thấy cảnh sắc bốn phía, bỗng nhiên sắc mặt đại biến, mặt mũi tràn đầy giật mình.
- Nếu như Hứa chưởng môn tự mình nói cho, nghĩ đến không có giả. Xem ra sa mạc là mới hình thành gần đây, nếu không thì không có cách nào giải thích nữa.
Liễu Minh nhíu mày tự định giá một chút, mới cuối cùng đưa ra phán đoán.
- Gần đây? Nhưng lần trước Kim sư huynh tiến vào tầng thứ sáu mới mấy năm mà thôi.
Thiếu niên vẫn đang thì thào nói ra.
- Đã như vậy, ma mãng này phiền toái hơn dự liệu, dường như đen hang ổ biến thành cát vàng. Kể từ đó, biện pháp trước kia của chúng ta chỉ sợ không cách nào dùng tới.
Liễu Minh đem ánh mắt thu lại và thần sắc nặng nề nói ra.
- Liễu huynh ý là...
Tuy Hàn Lê tư chất hơn người, nhưng mà dù sao kinh nghiệm ít, nghe vậy không khỏi vô ý thức hỏi.
- Những thứ khác không nói, xem trước tiên con ma mãng có phải ở ngay bên ngoài hay không.
Liễu Minh ánh mắt chớp động nói ra, đồng thời một tay bấm niệm pháp quyết, một ngón tay điểm ra trước mặt.
Một cổ tinh thần lực khổng lồ lập tức từ trong bay ra ngoài, lập tức quét qua bốn phương tám hướng.
Một bên Hàn Lê thấy vậy, cũng bắt đầu dò xét khu vực gần đó.
Không qua bao lâu sau hai người thu hồi tinh thần lực.
- Vậy mà không có ở kề bên này! Xem ra ma mãng này không có ngu ngốc, biết rõ ở quá gần màng sáng phòng hộ, đối với nó thập phần bất lợi. Đã như vậy trước tiên nên đi ra ngoài đi. Đầu ma thú này hơn phân nửa ở cách đây mười dặm.
Liễu Minh thu hồi cánh tay nói ra.
- Ngoài mười dặm! Liễu huynh khẳng định?
Thiếu niên có chút ngoài ý muốn.
- Hắc hắc, đầu ma mãng này đã có chút linh trí, cũng không có mai phục ngoài pháp trận, nhưng chắc chắn sẽ không ở quá xa. Nếu không căn bản là vẽ vời cho thêm chuyện! Nhưng mà sau đó làm như thế nào tìm được ma thú, lại cần ngươi hỗ trợ.
Liễu Minh thập phần trấn định trả lời.
- Không có vấn đề! Ta lần này mang theo một tấm phù lục, lại vừa vặn có thể truy tung vị trí đại khái của ma khí.
Hàn Lê không lưỡng lự nói ra.
- Như vậy thì càng tốt. Trước tìm được con ma mãng này, bố trí trận pháp ở gần đó, sau đó lại cân nhắc chuyện khác.
Liễu Minh thở khẽ một hơi nói ra, sau đó bước ra ngoài màn sáng.
Thiếu niên ngẫm lại cũng không phản đối, cùng đi theo ra ngoài màn sáng, một tay lấy ra tấm phù lục màu vàng, đón gió thoáng cái lăng không tự cháy.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
MA THIÊN KÝ
TÁC GIẢ: VONG NGỮ
------oOo------
Quyển 3: Đại chiến Hải Tộc
Chương 314: Phá Ấn Và Mồi Nhử
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Nguồn: Sưu tầm
Lúc này tấm phù ngưng tụ thành ngọn lửa, hóa thành hư ảnh con rắn màu xanh nhỏ như nắm tay, tại sau đó không ngừng bay múa ở gần đó.
"Vèo" một tiếng!
Bỗng nhiên hư ảnh con rắn bay qua một hướng.
- Cùng đi qua! Nó dẫn chúng ta tới khu vực con ma mãng ẩn thân.
Hàn Lê thấy vậy, thấp giọng nói ra, sau đó thân hình bay đi.
Liễu Minh nhíu mày, không nói hai lời mãnh liệt giẫm chân lao theo.
Trong nháy mắt, hai người đuổi theo hư ảnh trên không trung.
Qua nửa canh giờ sau, hư ảnh con rắn xoay quanh một cồn cát lớn, lúc này tán loạn trên không trung.
Hàn Lê nhìn thấy cảnh này, lập tức thần sắc khẽ động dừng bước lại, bờ môi nhúc nhích truyền âm.
- Liễu huynh coi chừng, con ma mãng có lẽ cách đây không xa.
Liễu Minh nghe vậy, mặt hiện ra nét cẩn thận gật đầu, đi đến gần thiếu niên và dừng bước lại.
Lúc này Hàn Lê bỗng nhiên há miệng ra, phun ra một tấm gương màu bạc.
Thiếu niên một tay nâng tấm gương, trong miệng yên lặng niệm động chú ngữ, cũng chiếu vào hư không của cồn cát.
"Phốc" một tiếng, một đạo bạch quan trong kính bay ra, sau khi bấm niệm pháp quyết thì trước Liễu Minh hai người xuất hiện một cánh cửa gỗ bằng màn sáng.
Trong màn sáng bày biện ra hình ảnh của cồn cát.
Lúc này thiếu niên nâng tấm gương lên hơi động một chút, hình ảnh màn sáng trước mặt xoay chuyển qua, cũng bắt đầu điều tra từng khu vực.
Liễu Minh thấy vậy, trong mắt hiện ra nét kinh ngạc.
Cho dù bảo vật này phẩm giai thế nào, nhưng thoạt nhìn thật sự là thập phần huyền diệu. Nếu có vật này trong tay, dù ở ngoài trăm dặm vẫn phát hiện ra đối thủ.
- Đây là Sưu Thiên Kính, chỉ có thể sử dụng trong khu vực đặc thù, hơn nữa phạm vi điều tra là sáu dặm. Còn có vài loại hạn chế khác. Tình hình bình thường không cách nào dùng được.
Thiếu niên dường như nhìn ra suy nghĩ của Liễu Minh. Lúc này truyền âm nói một câu.
Liễu Minh hơi giật mình.
Đúng lúc này tấm gương dừng chuyển động lại, màn sáng hiện ra thân hình cự mãng co lại như núi.
Cự mang thân dài ba mươi thước, thân hình to như cái vạc nước, bên ngoài thân trải rộng lân phiến màu tím, nhưng cái đầu lâu cực lớn lại vùi trong thân thể của mình, giống như đang nằm ngáy o o.
- Xem ra đây chính là ma mãng, nó hiện tại cách chúng ta không xa?
Liễu Minh thấy vậy, ánh mắt ngưng tụ. Đồng thời truyền âm qua.
- Có lẽ lúc này cách chừng ba dặm. Lại gần thì chỉ sợ chúng ta sẽ bị ma mãng phát hiện.
Thiếu niên nhìn qua kính thập phần khẳng định nói ra.
- Rất tốt, chúng ta bô trí trận pháp ở đây đi, sau đó dẫn ma mãng tới là được.
Liễu Minh như có điều suy nghĩ nói ra.
- Đi. Ta có bộ Thiên Hỏa Bát Môn đại trận, là đại trận hỏa thuộc tính, có lẽ có thể khắc chế ma mãng vài phần.
Thiếu niên gật gật đầu, sau đó ném kính bạc lên không trung, từ trong lòng móc trận kỳ ra. Bắt đầu thân hình phiêu động bố trí ở gần đó.
Qua chừng một bữa cơm, một đại trận có vô số linh văn đỏ thẫm như ẩn như hiện trên mặt đất.
Thiếu niên lấy cái lưới màu bạc trong người ra, trực tiếp ném lên không trung của trận pháp. Lại hóa thành một đạo mây mù lăng không tiêu tán.
Lúc này trong tay Hàn Lê có lệnh bài hình lục lăng há miệng phun ra một đoàn tinh khí. Bấm niệm pháp quyết điểm qua vài cái, lúc này từ phía trên phun ra hào quang bảo vệ màu bạc. Lại cuốn qua đại trận đỏ thẫm kia, cả tòa pháp trận bắt đầu biến mất.
- Nguyên Ma Môn không hổ là đệ nhất tông của Vân Xuyên đại lục. Các loại bảo vật huyền diệu đích xác Đại Huyền không bằng.
Đứng ở bên cạnh xe, Liễu Minh rốt cục cười khổ một tiếng nói ra.
- Liễu huynh làm gì nói ra như thế, những bảo vật này tính toán có chút tác dụng, nhưng mà không đáng sợ bằng kiếm khí của đạo hữu a
Hàn Lê lại nhàn nhạt nói ra.
- Ah, Hàn huynh đệ dường như cảm thấy thấy rất có hứng thú với linh khí của ta a!
Liễu Minh cười cười trả lời.
- Linh khí có thể dễ dàng chém giết một yêu thú trung kỳ, bất luận là người tu luyện nào cũng có hứng thú cả.
Thiếu niên không chút nà che dấu trả lời.
- Đáng tiếc kiếm này đối với tại hạ cũng rất trọng yếu, cũng không dễ dàng chuyển nhượng.
Liễu Minh như cười mà không cười nói ra.
- Hắc hắc, đó là bởi vì không có đầy đủ một cái giá lớn trao đổi! Nhưng mà tại hạ mặc dù có hứng thú với kiếm khí, nhưng thật sự không có ý chiếm lấy, dù sao ta chủ tu là thuật pháp chi đạo, đối với phi kiếm chi thuật là dốt đặc cán mai. Tốt, hiện tại pháp trận đã bố trí tốt, kế tiếp làm sao dẫn ma mãng tới?
Hàn Lê nói ra.
- Dụ dỗ đầu ma thú này tới, tự nhiên cần mồi nhử. Hàn huynh đệ lưu lại đây chủ trì trận pháp đi, chuyện làm mồi giao cho ta. Tuy ta chính diện không phải đối thủ của nó, nhưng mà một lòng bỏ chạy thì vài dặm với ta một chút là tới.
Liễu Minh nói ra.
- Đã như vậy, Liễu huynh cẩn thận một chút.
Hàn Lê nghe vậy, trên mặt hiện ra dị ắc, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Liễu Minh thấy vậy, lập tức không nói thêm bay thẳng qua phía cồn cát.
Thiếu niên đứng tại ở chỗ cũ lặng lẽ nhìn qua Liễu Minh, chờ hắn bóng lưng của hắn lóe lên và bến mất, lại lấy một tấm phù lục bên người ra.
Sau một tiêng trầm đục, Hàn Lê lập tức hóa thành một đạo bạch quang dần dần biến mất.
...
"Oanh" một tiếng vang thật lớn!
Quang trận màu vàng co rút bất định cuối cùng là nổ tung, một đạo khí lãng màu vàng hiện ra, lúc này hai tòa núi nhỏ nổ tung, trong hư không bỗng nhiên hiện ra hai cái lỗ thủng màu đen.
Phía dưới "Đan Cam" sắc mặt tái nhợt, khí tức trên người vô cùng suy yếu, nhưng mắt thấy cảnh nầy lại vui mừng như điên.
Tay áo của hắn vung lên, trận bàn trước người "Phanh" một tiếng, một lần nữa hủy đi vài trận bàn hình tròn, đồng thời hơn trăm bia đá gần đó bay lên, lại theo gió nhao nhao hóa thành từng đoàn bột phấn.
Thân hình thanh niên lúc này khẽ động, hóa thành bạch quang tiến vào khe hở giữa không trung.
...
Không một cái bóng dáng, thân ảnh cách mặt đất nửa xích xẹt qua cồn cát trước mặt vài chục trượng, xuất hiện trước mặt là cái hố cát lớn như thung lũng.
Trong hầm cát này, thình lình có như cự mãng to như hòn núi nhỏ, co rúc nằm ở đây.
Bóng dáng nhàn nhạt, bắt đầu dừng ở biên giới thung lũng, sau đó chậm rãi trượt xuống, trăm trượng, tám mươi trượng, năm mươi trượng, ba mươi trượng.
"Oanh" một tiếng.
Đột nhiên cát vàng nổ tung, một cái miệng lớn dính máu mở ra, một ngụm nuốt lấy bóng dáng đó.
Mặt đất ở gần đó rung chuyển, một cái đầu mọc cái sừng hình đinh ốc, hai mắt huyết màu đỏ từ trong cát vàng lao ra ngoài, sau đó miệng lớn nhấm nuốt vài cái thì bỗng nhiên ánh mắt lạnh như băng nhìn qua cồn cát xa xa.
Cùng một thời gian, thân thể đang co lại của cự mãng bỗng nhiên nhạt nhòa, từ bình thường biến thành hư ảnh.
Mà trên cồn cát chớp động mấy cái, thân hình Hàn Lập lăng không hiện ra, cũng chau mày nhìn qua cự mãng màu đen..
Lúc này trước người của hắn kim quang hiển hiện, bỗng nhiên ngưng tụ lại, huyễn hóa thành tàn ảnh phù lục.
Đây chính là kim giáp phù binh.
Bóng dáng lúc trước cũng là kim giáp phù binh biến thành, ẩn nấp thân hình xong lặng yên đi qua.
Trên mặt Liễu Minh mơ hồ hiện ra nét kinh ngạc, hiển nhiên cũng không có ngờ con rắn kia là giả, không khỏi âm thầm kêu may mắn.
Nếu không phải hắn linh động dùng kim giáp phù binh thay thế mình đi qua, chỉ sợ một khi vô ý thì đúng là rơi vào miệng của con rắn rồi.
Đến lúc đó hắn dùng thủ đoạn của mình bảo vệ tính mạng của mình, nhưng tuyệt đối không cách nào toàn thân trở ra.
Liễu Minh nghĩ tới đây lại nhìn qua cự mãng hiện ra nét tàn khốc, bỗng nhiên quay người một tay đập mạnh vào cồn cát, sau đó bắn ra xa bỏ chạy.
Cự mãng trong thung lũng thấy vậy, thân hình cong lại sau đó nhảy chòm lên đuổi theo, chỉ một cái lắc mình đã vượt qua mười trượng, . Tốc độ cực nhanh, hoàn toàn không cân xứng với thân hình của nó.
Phía trước Liễu Minh đã sớm tỏa tinh thần lực ra, thời khắc chú ý tới tình hình đằng sau, thấy tình hình này trong nội tâm rùng mình, tay áo run lên, vài tâm phù lục đã sớm chuẩn bị được ném ra, cũng nhao nhao lóe lên sau đó nổ tung, phù văn đặc biệt chui vào thân thể của hắn.
Cùng lúc đó, hắn quay người quát khẽ, bên ngoài thân thể bỗng nhiên hắc khí quay cuồng, hai cái chân nhỏ run lên sau đó thô to ra, kế tiếp nhảy mấy cái và tốc độ tăng lên gấp đôi, miễn cưỡng bảo trì khoảng cách với cự mãng màu đen ở phía sau.
Cả hai một chạy một đuổi, dùng tốc độ kinh người tới gần trận pháp của Hàn Lê bố trí.
Liễu Minh lập tức nhảy lên mấy cái, chính hắn có thể trốn vào trong trận pháp, trên mặt hiện ra nét vui mừng.
Nhưng vào lúc này bỗng nhiên sau ót của hắn có tiếng xé gió vang lên, dùng tốc độ kinh người bắn ra.
Liễu Minh không cần suy nghĩ một tay đánh mạnh vào đất, thân hình lập tức nghiêng qua một bên.
"Vèo" một tiếng, một cái đầu lưỡi rắn màu đỏ tím xẹt qua thân hình của hắn, nhưng lập tức xoáy lên quét ngang như cây roi.
Tốc độ cực nhanh, muốn tránh cũng không kịp.
Sắc mặt Liễu Minh trầm xuống, kim quang trong tay lóe lên, một thanh đoản kiếm màu vàng hiện ra, run lên một cái hóa thành hàn quang quét đi tất cả.
Âm thanh "Phốc" "Phốc" vang lớn!
Trước mặt là cái đầu lưỡi lúc này bị kiếm quang chém thành vô số đoạn.
Liễu Minh thừa này thân hình nhoáng một cái, sau đó hóa thành tàn ảnh, sau mấy lần thì rơi vào trận pháp cách đó không xa.
Lúc này hắn mới quay người nhìn qua phía sau, kết quả sắc mặt ngưng trọng.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden