Truyện này đả tự theo yêu cầu thím Hà
Các bợn làm post ở đây lun nha mỗi người 1 chương sẽ nhanh hơn
Làm chương nào up chương đó khi nào xong nhờ mấy pro làm ebook
Sáng sớm, Phương Tranh liền rời giường. Đêm qua ngã một cái thất điên bát đảo, hôm nay đứng dậy, trên người còn có một chút đau đớn.
Phương Tranh vươn vai, ngáp một cái thật to. Sau khi rửa mặt, Phương Tranh trầm ngâm suy nghĩ, ngày hôm nay làm gì? Tốt ngày, cũng không thể ở nhà như thế này được?
Tạm thời thư viện không tới được, bới vì đại quân Đột Quyết đang tiến về phương Nam, dân chung Hoa triều náo động, đám học sinh cũng vô pháp an tâm đọc sách, Trân phu từ thấy thế, tuyên bố nghỉ học, đợi sau khi Đột Quyết lui binh thì đi học lại như cũ.
Ngọc Như Trai quạ nữa tháng nữa cũng sẽ khai trương, công tác chuấn bị, đã có nhân thủ của hiệu buôn Phương gia xử lý, Phương Tranh đi cũng không giúp đỡ được
chuyện gì.
Mấy hôm nay, không biệt Mập Mạp đang bận rộn chuyện gi, bóng người cũng không nom thấy. Chủ động đi tìm hắn, nhưng Phương Tranh lại không muốn chạm mặt
với vị Trường Bình công chúa điêu ngoa kia.
“Ai, thực là con mẹ nó nhàm chán, tìm việc gì làm đây?” Phương Tranh ngả lưng, nằm thẳng cẳng trên giường, bắt đầu cân nhắc.Còn chưa nghĩ thông, Tôn quản gia đã đến đây. “Thiếu gia, ngoài cửa có một vị khách nhân, là tướng quân Kim Ngộ Vệ lần trước, người có muốn gặp hay không?”
“Phùng đại ca?” Phương Tranh nhảy dựng từ trên giường xuống, nói: “Mau mau, mau đi mới hắn vào đây!”
Chẳng được bao lâu, Phùng Cừu Ðao đã bước tới tiểu viện.
“Uy, Phùng đại cạ, cơn gió nào lại thổi Phung đại ca tới đây?
Lúc này Phùng Cừu Ðao cười so với trước kia tư nhiên hơn rất nhiều. Cái gọi là “tư nhiên”, kỳ thật cũng chỉ là khóe miệng hơi giãn ra một chút mà thôi, gia hỏa này trước
sau như một, là hình tượng của một con người rắn rỏi, ý chỉ kiên cường và giầu lòng hi sinh, cười đối với hẳn mà nói chính là một chuyện khó khăn hơn so với giết người.
“Phương lão đệ, mạo muội đến mà, mong rằng ngươi chớ trách ta thất lễ.”
“Không có không có, Phùng đại ca ngươi chính là khách quý ạ.” Phương Tranh cười tươi như hoa, nghe Phùng Cừu Ðao kể chuyện đánh giặc, nói chuyện giết người,
ngày hôm nay cũng không tính là nhàm chán.
Phương Tranh đang cười cười, không ngờ sắc mặt Phùng Cừu Ðao biến thành nghiêm túc, hại chân trụ “huỵch” một tiếng, quỳ gối hướng Phương Tranh hành lễ.
Phương Trạnh méo miệng giống như bị người cấu vẻo, thân mình cứng đờ, tiếp theo bị doạ tới mức thất kinh, vội vàng bước lên phía trước, đỡ Phùng Cừu Ðao dậy:
“Ai nha, chuyện này là như thể nào, Phùng đại cạ ngươi tính làm chuyện gì đây? Có chuyện muốn thương lượng với tạ phải không? Chi cần ngươi nói một tiếng, tiểu đệ ta làm được tuyệt không dám từ chối. Ngoại trừ vạy tiền a, ta cũng không còn tiền...”
Phùng Cừu Ðao thần tình càm kích nhìn Phương Tranh nói: “Huynh đệ, một lạy này, ta thay mặt đân chúng Ðại Hoa cảm ơn ngươi, Phùng mỗ nhận được thánh chỉ,
Hoàng Thượng đã quyết định dũng kế sách của ngươi, lệnh cho ta dẫn hai vạn ky binh tinh nhuệ, bất ngờ tập kích thào nguyện, ngay trong đệm nay sẽ lện đường. Phùng mỗ không rùm lầm người, huynh đệ, quà nhiện ngươi là một nạm tư bạn đại trượng phu, nệu diệu kế của ngươi thàm công, ít nhất có thệ bấo Vệ Ðại Hoạ chung tạ hình ạn bạ năm đến năm năm, dân chúng tránh được số kiếp lầm than a.”
“A?'° Phương Trạrlh trợn mắt há mồm, không ngờ Hoàng Thượng lại dũng kệ Sách của tạ, đấy chùm là một kết quà nằm ngoài dự đoán. Xem ra, thiếu gia quả thật là miễm Vật tại hoa Xuất chúng, đa mưu tuc trí, bất luận ta khiêm tốn như thể nào, cũng như đơm
đóm toạ Sáng trong đệm đen, Xuất chúng...
Nhung Tạ nghĩ ra chủ y này, đúng thật cũng chua tùng nghĩ đến nó có thệ cứu Vớt được bách tính thường đârl, tạ chỉ muốn tiếp tục an ổn làn chức nghiệp thiếu
gia con nhà phú hào, bất đắc dĩ mới phải nhò giọt như Vậy, Phùng Cừu Ðạo lại nói
chírlh nimh Vì nước Vì dấn, này. Hiệu lấm rồi.
Phương Tranh cười khan nói: “Phùng đại ca khách khi rồi, hạ hà, nếu ta nói chủ ý này nguyên bản cũng không phải Vì dân chúng trăm họ, ngươi...Liệu có tin hay
không?”
Phũng Cừu Ðao nói: “Bất kể là Vì ai, nói chơ cũng dân chúng _chịu ân huệ cũa
ngươi. Huynh đệ ngươi yên tâm, điệu kê này cũa ngươi, Phũng mô tiên nhập thào
nguyện sẽ không làm cho ngượi mất mặt!”
“Uy, không cần không cằn, mất mặt cũng không Sao, ta không Sao cá, chỉ nói tùy
tiện mà thôi, mọi người không nên làm lớn chuyện tình...”
Phương Tranh nói tới đây, đột miện lơ lắng đến một Sư kiện, biệu hiện cũa mọi
người đường như chắc chủ chũ ý này cũa hắn sẽ có hiệu quà nhất định, Mập Mạp thì
như thể, Phũng Cừu Ðao cũng như thể, bọn họ tin tưỏng mình, điểm này Phương Tranh
rất phấn Nhưng nếu Vạn nhất kế Sách không hiệu quà thì làm Sao đây?
“Phùng đại ca, ta mạo muội hội một cậu thôi.” Phương Tranh khốn khổ nuốt một
ngụm nước bơt, nói: :Chuyện này. . .Vạn nhất, ta nói là Vạn mà kế Sách cũa tạ thất bại
thì làm Sạơ bây giờ? An, Hoàng Thượng sẽ không tru đi cửu tộc tạ chủ?”
Chiển thắng dĩ nhiên sẽ ăn mừng, nhưng chiển bại thì cũng phải tìm người chịu tội
thay? Kế Sách này Vốn là đơ Phương Tranh, bá quan Văn VỖ trơng triểu không liện
quan, nếu như muốn truy cứu trách nhiệm, có ai S0 với Phương Tranh thich hợp Sắm
Vai điễn này hơn hắn hay không?
Phùng Cừu Ðạơ nghe Vậy, nhíu máy nói: “Sao lão đệ lại không có lòng tin với
chírlh bản thân mình như thể? Bộ Binh Thượng Thư Ngụy đại nhân cũng các Vị tướng
quân đã bản bạc, đem kể Sách cũa ngươi tính toán cả thận, tất cả mọi người đầu nói kế
Sách này có kha nắng thàm cộng rất cao, ta cũng đã cả thận tham cứu kế Sách cũa
ngươi, cũng có rắng nó có tính khà thì, lão đệ ngượi cứ yên tâm đị.”
Văn Võ bá quan trong triệu có thể tin được Sao? Lão Phùng không khỏi quá ngày
thơ.
“Vạn nhất chiến bại thì làm Sao đậy?”'
Phùng Cừu Ðaơ trầm ngâm nói: “Nếu chiến bại, Phùng mỗ cũng hai Vạn kỵ binh
tirlh nhuệ không quay Vệ quệ hương được. Hơn nữa, chỉ Sợ lão đệ ngươi. .
Phũng Cừu Ðaơ lắc đầu, thở đài không nói.
Nhưng ý tư cũa Phũng Cừu Ðạơ thì Phượng Tranh cũng đã thấu hiệu, kế Sách thất
bại, chính mình nghĩ ra kể Sách này, còn không rửa cộ mà chờ người ta khai đaơ.
Phương Tranh bạn không thể tư và vào miệng của mình, ta cơn mẹ nó, Sao lại lắm
mồm như Vậy! An ồn mà Sống qua ngày, như thể nào lại đi hiện cái kế Sách chó mà gi
chơ triều đùm, còn không biết Suy nghĩ, triều định tốt như Vậy Sao? Đậy là chuyện đại
sự quan hệ đến Sinh từ tồn Vong cũa quốc gia, như thể nào lại cơi trọng lời nói chơi cũa
tạ?
Không phải Gia Cát Lượng, cũng không phải là Chũ Công Cấn, Vậy mà còn gia bộ
cái gì đại đầu toán! Bấy giờ thì tốt rồi, tư đào mồ chôn mình.
“Tuy nhiện lão đệ hãy bình tâm, chưa chắc kế này đã thất bại, chơ đũ là chiến bại đi
chăng nũa, Phúc Vương điện hạ cũng sẽ bào VỆ chơ ngươi được bình an. Nghe nói
nước mặt Hoàng Thượng, Phúc Vương đã từng mở lòi cầu Xin, thắng thì được phong
thường, thua cũng không bị truy cứu trách nhiệm, Hoàng Thượng đã đáp ưng rồi.”
Hóa ra là thể, có cậu nói này trong lòng cũng cam thấy thoai mái hơn, qua nhiện
Mập Mạp là hạng người nghĩa khi.
Phương Tranh nhẹ nhõm thở đài một hơi, động thời lại lơ lắng cho Phùng Cừu Ðao,
nói: “Phùng đại ca, các bộ lạc trên thào nguyên đểu có tính tình hung hàn, tuy chỉ là
người gia, phụ nữ và trệ nhỏ, nhưng cũng tirlh thông cưỡi ngựa bắn cũng, không thể
k11inh thường được, tiểu đệ ngồi ở nhà chờ ngươi quay về kệ chuyện điểu binh đánh
giặc a!”
“Lăo đệ yện tâm, Phùng mỗ từ nhò đã ở Vũng biện Cương tại ngoại, đối với người
Đột Quyết trên thào nguyên cũng hiệu biết Sậu Sắc, ngượi cử việc ngồi chờ tin thắng
trận cũa ta mà thôi.”
Hai người nói chuyện phiếm trong chốc lát, Phũng Cừu Ðao mới đúng dậy các từ,
quay về doanh trại tập hợp binh Sĩ.
,Mùng 8 tháng 5 năm Kiến Vũ thư 12, phó tướng Long Vũ quân Phùng Cừu Ðạơ
Suất lĩnh hai Vạn kỵ binh tirlh nhuệ, trong đệm tội bí mật đân quân rời khỏi kirlh thành,
hướng Tây mà tiến, lần này hành động bí mật, ngoại trư một số đại thằn trong triều, văi
Trọng sinh phong lưu thiếu gia
Tác giả :
Chương 41: Thân thể của Tiểu Lục ( thượng)
"Cái gi? Thành ÌhâI1Ỹ Ai a?"
Phương Tranh kirlh ngạc trùng lớn cOn mắt.
"Tiễu từ ngốc, trừ người ra thì còn ai hà?"
Phương phu nhân từ ái gõ một cái lện đâu hàn.
"A? vì Sao?"
_ "Vui mừng đến phát ngốc rồi à? Thảnh thân mà còn hòi Vì Sao, người đã mười tám
tuôi rôi, bản cũng nện thành thân đi!"
“Mẹ, con không vội..."
Phương Tranh nỗ lực trì hoãn, từ trong nội tâm mà nói, hắn thật sự không nguyện y
thàm thàn, mười tám tuồi, lộng Vua mới mọc đù dài, chùm là độ tuồi tốt mà đề lêu
lổng khắp nơi, vội và 'thành thân Sớm như vậy để làm gì cơ chứ?
"Ngươi không vội nhưng chúng ta vội."
Phương lão gia ở một bện chẹn vào nói:
"Trước kia không có ai để ý tới ngơi, hôm nay người đã thay da đồi thịt, làm một
cOn người mới, giờ đã có người tới tận của để cậu hộn rồi. Cho nện mới nói, làm người,
còn phải làm một người tốt mới được!"
"Truth nhi, cái gọi là trại lớn lấy VỢ, gái lớn gạ chồng, từ Xua đạ là luân thường đạo
lý, Phương gia mà chúng tạ neo người đơn bạc, ta và phụ thân người mong ngóng
đươc bồng cháu đã bao nhiệu năm nay, cha mẹ đến chỉ hi Vọng vào người khai cành
này lộc cho Phương gia thôi!"
Phương phu mân Ớ một bện khuyên Ilhù.
Mục đích Xuyên Việt của ta không phải để làm ngựa giống nha!
"Vậy sạo chạ không nạp thêm máy phòng thiệp, Sinh thêm vài đứa cOn đi?"
Phương lão gia Vốn đang thong thả ung đung vuốt chòm râu, nghe thấy vậy không
khỏi Sắc mặt trắIlg nhợt, còn chưa kip lện tiếng trách củ, Phương phu nhân đã mở
miệng nói.
"Lăo dám! Cho lão hai là gan để lão thử Xem!"
Phương phu nhân cười nhạt, đội mi thanh tú dụng lện, Sát khi trong mắt bắn ra dàn
dụa, nhiệt độ trong phòng cũng đột ngột giàn Xuống, cả hai phụ tư khắp người đều là
bản ý. Phương lão gia nắm lấy chòm râu thật dài, thiếu chút nữa là giật xuống cả nắIn.
"Mẫu thân uy vũ, nhất thống Phương gia!"
Phương Tranh hòan toàn phục tùng chắp tay bài lạy.
Rốt cục cũng kiến thức được uy phong của lão nương, ngày thường thì mặt máy
hiện hậu, đốivới người thập phần hòa khi, một khi gặp phải vấn để mang tírlh nguyện
tắc thì lại không chút nào thoái nhương, trong một tấc đất ắt có tranh giành, nước đấy
hạ nhân có nói lão nương lơi hại như thể nào, Phương Tranh bao giờ cũng không tin,
hiện tại đã được thấy tận mắt, quá nhiện là dạnh bất hư truyền, thào nào qua nhiều năm
như vậy mà phụ thân không demi nạp thiếp, cũng là vì đã có một Vị nguyện phối phu
nhân lơi hại trấn thủ Phương gia, thiếp năm có bước qua được ngưỡng của Phương gia,
chỉ SỢ cũng không Sống quá được một tháng.
"Bất quá, cha người là cha người, người là người."
Phương phu mân lại đồi Sang thằn Sắc cũng chiểu, nói:
"Nếu có cộ nương thích hợp nào nguyện ý gạ cho người, chạ mẹ không phản đối
người lấy nhiều người, chúng ta có tiển, lấy bao nhiều về cũng đến nuôi được hết. Lấy
về càng nhiều VỢ, Sinh được càng nhiều con, Phương gia tạ từ nay về sạu sẽ hưng
Vương rồi!"
` Ðậy'là điển hình của anpha biệt đối xử, Sống trọng tiệu chuấn. Phương Tram âm
thâm héc măt chạ, thấy lão đang ngư& đấu lện trời măt trơn trăng, lắc đậu than,
cha tạ mạng khộ a!
“Mẹ, có thể hoăn lại hay không? Hài nhi... hài nhi còn có nghiệp học trên người,
thưc sự SỢ bị phân tấm mà trễ mất kỳ thì hương mùa thu."
Phương Tranh Vể mặt đau khố nói.
"Khống đươc, nào có ai mười tám tuổi vẫn còn chua thảm thàn, khiến cho người
khác chệ cười! Kỳ thi hương chết tiệt kia ại thích thì đi mà thì, dũ Sao cha mẹ cũng
chua từng trông cậy vào người có thể thi ra cái trờ trống gi, còn không bằng Ớ nhà mà
thành thàn, thành thân rồi, người thích làm gì thì làm, cha mẹ cũng không quản nữa!"
Phương phu mân nóng lòng bồng cháu, có nói thể nào cũng đến không được.
"Trum nhi, lần này tới của cầu thân có bạ mà, đầu là thiện kim của chũ nhân hiệu
buôn Kim Lắng, cũng coi như là môn đăng hậu đối, không đến mức ủy khuất người,
chút nữa mẹ người sẽ nói rõ cũng người, người liền chọn lấy một khuê nữ trong số đó
rồi thùm 'thm đị!"
Phương lão gia nói.
ỈỈXIâIIgỊƯ -
Phương Tranh Vể mặt đau khố đáp lại một tiếng.
Phương lạo gia còn có chuyện nện& nước một bước, chờ sạu khi lão đi rồi,
Phương phu nhân hàng bài bừng bừng bắt đâu cũng Phương Tram thảo luậrl, khuê nữ
không hiểu sao đoạn giữa không convert dc
Last edited by Khóc Trong Đêm; 06-03-2011 at 12:34 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Khóc Trong Đêm
ñ - n*
v'
f'
_ơ
,C
đ.
z
H.
Ê
Z
l:
'ự
C
P”
J”
T rạng S Mil Phong Lim T hiết! Gia \'Íp\`flỉICỈC!ìI.\`ìI T ặc .VÍ T iIZÌAỉiIảỉl
không giống Vậy."
Tiếu Lục cật tiếng :màn nhạt nói.
"Vì Sao dla?"
"Thiếu gia, thêm qua nưa năm nũa, nộ tỳ liền tròn mười sáu tuồi rồi."
Nhãn thân Tiếu Lục có chút bi thương.
“A, chúc người Sinh nhất vui về nước nha... Miao! Nói cai gì Vậy, việc này quan hệ
gì với điệu ta hòi Sao?"
"Có quan hệ."
Tiếu Lục cười cười.
"Nô tỳ tròn mười Sau tuôi, có lẽ sẽ rời khỏi ngài, rời khỏi Phương gia."
"Cái gi? Ngươi muốn đi đậu?"
Phương Tram nghe thấy Vậy liền nóng này, không để đang gì mới quen được Tiểu
Lục hầu hạ cấI1 thận ti mi, quen được biếu tình hình đạm kia, còn cả một loại mập mờ
mộng lung tồn tại giữa hai người, đang tốt đẹp như thể, lại phải rời đi là Sao?
"Thiếu gia, nộ tỳ năm đó bước vào Phương phủ, cũng không hề cũng Phương gia ký
tư khế."
Cái gọi là "từ khế" này, ý tư đúng như lời nói, người này từ nay về Sau đã bản cho
Phương gia rồi, Sống chết toàn bộ đều do gia chủ nắm gỉư, thuộc về tài sản tư :mân của
gia chủ.
Tiếu Lục không có kỷ từ khế, điều này đại hiện nàng ở Phương gia chỉ là một người
làm công hợp động, khi nao muôn đi liền có thể đị, gia chủ cắn bản không có quyền
lực ngăn can.
"Tử hay bất từ khế ta đến mắc kệ, ta hòi người, Vi ęa0 phải đị? Ta đắc, tội với
người? Hay là hạ nhân khác khi đệ người? Phương gia ta đội với người không tột sao?"
Phương Tranh hòi tưa như là pháo liện chậu.
"Thiếu gia, đừng nghĩ miếu, nộ tỳ nhất định phải đị, việc này cũng với Phương gia
không có quan hộ..."
Tiếu Lục thương cảm lắc đầu, muốn nói lại thôi.
"Kllá0! Chờ đã!" _ _ ' _
Phương Tram không chút nghĩ ngơi, quay đậu đi thăng đến nội Viện, chô ở của
Phương phu nhân.
"Thiếu gia..." g g
Tiếu Lục ở Sau gọi hàn, bản cũng không thèm quan tâm.
Hôm nay nhất định phải đem việc này nói rõ ràIlg với lão nương, nếu không chằng
lẽ cư đề như thể? Lắc lắc đầu, Phương Tranh đùng Sức day đay thái đương, mẹ nó! Ca
ngày hôm nay không được thoải mái rồi! Cái gì cũng đều không ổn, chẳng lẽ tại họa
đang ập tới hay Sao? Nhất định là do việc thàm thận này làm năm l0ạI1 lện, lão từ hôm
nay bất cứ giá nào cũng không thành thêm!
“Mę, con không thành thân nữa, các người thích mắng thì cứ mắng đi."
Không dơi hạ nhân hành lê, Phương Tranh đã hùng hùng hộ hộ vọt tới nước mặt
Phương phu nhân lớn tiếng nói.
"Lani Sao Vậy?"
Phương phu nhân có chút bất ngờ, mới Vừa này thôi Vẫn còn tốt nha, thể nao mà
quay đầu lại liền đã không ồn rồi? Đưa tay Sờ Sờ lện trán Phương TraI1h:
"Tranh Nhi, ăn phải đồ bản hay Sao?"
“Mẹ, con không bệnh, chỉ là muốn cũng người nói một lời, con không thành thân
nũa!"
"Vì Sao?"
"Tiễu Lục nói nàng phải đị, ân, nửa năm Sau liền S8 đị."
"Việc này với việc người thùm thân hay không có quan hệ gi?"
"Đương nhiện là có quan hệ, nhất định là nàng thấy ghen ti, cho nện mới đòi bỏ đị!"
Ðến giờ phút này mà Phương Tranh Văn không quên yy một phen.
"Nói bậy!" i _ _ _
Phương phu nhân cưng chiệu gõ đâu_ hăn một cái: g
"Dù cho người không thùm thàn, Tiếu Lục cũng Văn phải đị."
Khao! Ðây iốt cuộc là có chuyện gì Xay ra? Không ngờ cả nhà chỉ mỗi mình ta là
người không biết hay Sao?
"TIưỚc đây không nói cho người, là bời Vì không cấn phải cho người biết."
Phương phu m& nói.
"Tiểu từ ngốc như người, ngày thường không tim không phối, nói cho ngươi_biết có
tac dụng gi, _nếu như triệu Lục... nàng thưc Sư nhất phải đị, đến lúc đó mấu thân
cho người đội một thiệp thân nha hoàn khác là đươc! Ai, khuê nữ đang thương này..."
"Con không cấn nha hoàn kháCỀ Chi cằn Tiểu Lục! Mẹ, đây rốt cuộc là có chuyện
gi?"
.Ng1fỞÍ Dịch." T 1761771177111' VỎ Tl“C1ìIi1HÍềìl
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Khóc Trong Đêm
Ĩýọng Sinh Phong Luu Thỉếu Gia vzpw-arzdazz rĩĩ Tăc MI ThzÂfN/zâu
; uhà ai xinh xắru, khuê nữ nhà ai hôug lớu, dễ sinh đe, khuê nữ nhà ai giỏi chãm lo gia
ễY đi.nh,vànvàn... Phưoug I i ẳrug hết sửc giữ vữug tiuh thẩru, thẳug cho đếru khi lão mroug msi
Ề xoug, lúeự m ‘êrA cưõug ruớiz
ẫ YYMẫụỉÝ1íâxA, viẹc uày quà thực hặi ạhi cằu phài hết súc câu uhẳc mcẫt phơo, dù sao
cũrug là chuug tbân dại sụ, khfmg thê hàp tấp mà làm bùfa đmịc, nguòi thây saoĩw
Phưoug phu nhân gật gật đẩu maiz
ẵ 'Ycâu uhẳc cũug đúrug, Phurmg gía ta mặc dù khôug phài dauh môu vọug tộc, uhuuẵ
ỹỵẵ cũng không phài là nguòi tùy tùy tiẹu tiẹu, tiéo đuọc vào cừa nhà ta cũng khôug dê
‘ẽ. dàng uhư vậy đâu. Bất qgá Tranh Nhi, ngươi phài uẳm chắc Lhời giaru mà cân nhắc, bà
Âằ mối cùa mấy nhà này vân cờu đaug đọi tiu đớ, ưi hoãn lâu quá cũng không phài là
chuyẹru hayự
Phươug Trauh vârug vâug dạ dạ, miễru cưỡug cmỡi xồi xin cáo lui.
Trờ lại tiêu viện, Phuoug Trauh chẳug ĩhèm cởi y phục liền đi thẳug tới bên uằm
xuống, hai tay gối đẩu, hai mẳt vô ĩhẩu nhìn lêu xà uhà.
Lẩu uày chi sụ ũánh khôug uôi rồi.
Đi tới cồ dại ịâu như vậy, có đôi khi Phmmg Trauh vẫn ĩhưòng hỏi bàu thâu, rốt
cuộc troug lờug hăn có vùa ý uguời uào hay ldmôrugv
Tiêu Lụcỹ Báu ĩhâu có lẽ rất ĩhích uàug, nhưng chuug quy vẫru khõug tíuh là ái mộ,
đối với uàrug uhiều lẳm chi có ĩhê xẹm uhư một loạiấkhát vọug chinh phục mà ĩ]1ôi,ĩhất
hạj chíuh là, đếu tậu hây giờ Phưrmg đạj ĩhiếu gia vâru chuz chinh phục được uàrug. Hay
là ĩhừa dịỵỵdem ruay ưárug mờ gíớ Iớu, liển đem uàug Ulàm việcYY luôru một ĩhêv Đại
Hoàug có cáru ta hay lduỗng? Nếu uàrug lủn tiếng kêu la thì lám sao bây gíờv
YêrA>Nhiern Ảu, đối với uázzg quà rhật là mình có chút ái mộ, thế uhuug hai nẵuòi
quen biêt nhau chưa ịâu, hai bêĩíỵềịun thề msi là hiêu rõ uhau đuục, loại ái mộ náy rât là
mù quáug, chỉ có thê xcm như tưõng đối ái mộ với bề ngoài cùa uàqug mà thôi, dù sao
nàng cũng là một tuyệt sắc mỹ rI11âII,k11inam nhân uhìn ĩhấy myệt săc mỹ nhân, không
phài đều như đám mồi Ừanh uhau đậu trỡo quà mìng nứt hay sao? cái uày, cũng ldmôug
tíuh lá vím ý!
Phưọug týfz Thục nữ rủu quyến m phong tao, khôu khéo giỏi giaug, uhất cứ uhất
độug đều lộ ve phong tìuh, tuòng turmg ra dáug dấp uyền chuyêo của uàug trỡo giuờug
một chút... chậc chậc, là một uam uhâu liền khõug chịu uôi rồi. Hon nũfa tíuh cách của
uàrug cũug tốt, troug nhu có cưoug, phóng khoáug uhmmg khôrug mấy đi tiuh tẹ lấy về
uhà làm lăo bà chính là một khối hào hối Ị đárug tiếc,1J1róc mẳt mà mõi uàug vân chi là
một mối sinh ý hụp tác làm ặu, tạm Ihời chưa thề có đưục. Lại nói, phụ mẫu cũng tuyẹt
đối khfmg đồug ý dề nàng tíêu vào Phurmg gia.
Tmĩmg Binh còng chúa? ––––– Phmmg Trauh ra sửc lẳc đẩu, Idmôug ĩhèm ughĩ ugụi,
ugay lập túmz ộem uàug vất ra khòi uão, khôug có nguyên uhàu, nếu uhư một lúc uào đá
hắn chí có thê có một lụa chọn giũa công chúa và cái chết, hắn tiu rằug Iuìuh sẽ chọu
lấy cái chết, chỉ đou giàru vậy thõi.
ẽfãịwf , ,
Bi ai uhaz Nguòi ẵa xuẽõặtỉĩiệt, mỹ nữ xêp hàug chò hăn phọn, gào khớc đời phái gá
cho hẳru, Idmôrug dtẽgoddmõỉrễthôi, các uàug chi marug lfmg đê đuục gàẩcho ugmưi. Ta vi
sao mà lại thàm ạhír vậy chứ? Ta đã xuyên việt lâu uhư vậy rồi, vân cfm đaug phài
phàu vàu giũz hốu, à k11ông,ba vị nữ uhâu.
Nếu khôug, cử dúẩt khoát huôug xuôi điv Phmmg Tĩarủị tù troug đáy lờug toát lêu ý
ughĩ uày, uhẳm mắt lại, cái gì cũrug Idmôug ughĩ tới uũz, đê bàn thâru trờ ĩhàuh một cou
ugụz giống tác hoan ldmẳp uơi, chật tốt, dù sao ta cũug chẳug ĩhiẹt ĩhèi gì. Thé Ịuhưug, Yì
sao ơoug lờug luỉm Iuôu có mẹt loại cám giác mất mát rhất vọng? Pháug phàt như uôi
sọ hãi ugày diệt voug tới gẩru vậy?
"ĩhiếu gía, người làm sao vạyỸYY
Tiều Lục tiếu đếru, thấyỳhưoug Tmh thất rhẩu nhinlẽn xà nhà, khôrug khời quaru
tâm cất tiếug hòi, ugữ khí vâru hìuh ĩhàu mrớc sau uhư một.
Hĩiều Lục, thiếu gia ta phái tbành ĩháru. AĨZYY
Tiêu Lục ugạc nhièn, trong mẳt hiện lèu một tia ĩhẩn sẳc phút tạp khõug uới uèu
lời.Lập tửc Tiểu Lục uhếch uhếch khớe miệng, tỏ vé là uàug mim cưòi một chút, uớiz
"Vậy uõ tỳ phài chúc mùfng thiếu gia rôm
Troug giọug uỏi còn ản chứa vài phằru mu rây.
Uĩhật sao? Nguơi đmg ĩhấy cẩru phái chúq xpừug ta sao‘7"
Phumg Trauh chằm chằm ujmìu Tiều Bụts,ằẵỊrU1IarAh tĩầm ữầm hỏi.
YYĐtmg vậy, hi sự cùa đời người, đưoug nluền cẩn phái chúc mtmg. về sau thiếu phu
nhàn Yào cúfa rồi, nò tỳ cũng nên đỏi đều mji viẹu đê làm viẹcự
Tiêu Lục tò xa nhẹ uhõm uới.
YYAỸ vì saov Thiếp ĩhâru nha hoàn không phái là đều thco...<Y
Phuoug ĩrauh ĩhất kinh, thế là Ịdmôug dúug uha, chuug quy ughe uới ý tứ khậc của
ĩhiếp ĩhâu nha hoàu, kỳ thụt cũng chíuh là mẹt phfmg tiếu ĩhiếp cùa chủ uhàu, nêu uhư
chủ uhâru ĩhàuh thâu, có uguyêru phối phu nhân rồi, uha hoàru liển tự độug thãng cấp lêu
ĩhàuh t.hiếp,ĩ]1ếrIào đéu Iuụt ta đãy lại không phài vậy là sao?
YYNÔ tỳ hiêu rõ ý tứ cùa thiếu gia, có thề uhà uguòi khác là như ĩhế, uhuug nò tỳ
Nguờioịch. Thauhnhi VÔ Trzm/1 Hzêw