Chương 41: Thân thế của Tiểu Lục (Thượng)
“Cái gì? Thành thân? Ai a?”
Phương Tranh kinh ngạc trừng lớn con mắt.
“Tiểu tử ngốc, trừ ngươi ra thì còn có ai hả?”
Phương phu nhân từ ái gõ một cái lên đầu hắn.
“A? Vì sao?”
“Vui mừng đến phát ngốc rồi à? Thành thân mà còn hỏi vì sao, ngươi đã mười tám tuổi rồi, hẳn cũng nên thành thân đi!”
“Mẹ, con không vội…”
Phương Tranh nỗ lực trì hoãn, từ trong nội tâm mà nói, hắn thật sự không nguyện ý thành thân, mười tám tuổi, lông vừa mới mọc đủ dài, chính là độ tuổi tốt nhất để lêu lổng khắp nơi, vội vã thành thân sớm như vậy để làm gì cơ chứ?
“Ngươi không vội nhưng chúng ta vội”
Phương lão gia ở một bên chen vào nói:
“Trước kia không có ai để ý đến ngươi, hôm nay ngươi đã thay da đổi thịt, làm một con người mới, giờ đã có người đến tận cửa để cầu hôn rồi. Cho nên mới nói, làm người, còn phải làm một người tốt mới được!”
“…”
“Tranh nhi, cái gọi là trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, từ xưa đã là luân thường đạo lí, Phương gia nhà chúng ta neo người đơn bạc, ta và phụ thân ngươi mong ngóng được bồng cháu đã bao nhiêu năm nay, cha mẹ đều chỉ hi vọng vào ngươi khai cành nảy lộc cho Phương gia thôi!”
Phương phu nhân ở một bên khuyên nhủ.
Mục đích xuyên việt của ta không phải là làm ngựa giống nha!
“Vậy sao cha không nạp thêm mấy phòng thiếp, sinh thêm vài đứa con đi”
Phương lão gia vốn đang thong thả ung dung vuốt chòm râu, nghe thấy vậy không khỏi sắc mặt trắng nhợt, còn chưa kịp lên tiếng trách cứ, Phương phu nhân đã mở miệng nói.
“Lão dám! Cho lão hai lá gan để lão thử xem!”
Phương phu nhân cười nhạt, đôi mi thanh tú dựng lên, sát khí trong mắt bắn ra dàn dụa, nhiệt độ trong phòng cũng đột ngột giảm xuống, cả hai phụ tử khắp người đều là hàn ý. Phương lão gia nắm chặt chòm râu thật dài, thiếu chút nữa là giật ra cả nắm.
“Mẫu thân uy vũ, nhất thống Phương gia!”
Phương Tranh hoàn toàn phục tùng chắp tay bái lạy.
Rốt cục cũng được kiến thức qua uy phong của lão nương, ngày thường thì mặt mày hiền hậu, đối với người thập phần hòa khí, một khi gặp phải vấn đề mang tính nguyên tắc thì lại không chút nào thoái nhượng, trong một tấc đất ắt có tranh giành, trước đây hạ nhân có nói lão nương lợi hại thế nào, Phương Tranh bao giờ cũng không tin, hiện tại đã được thấy tận mắt, quả nhiên là danh bất hư truyền, thảo nào qua nhiều năm như vậy mà phụ thân không dám nạp thiếp, cũng là vì có một vị nguyên phối phu nhân lợi hại trấn thủ Phương gia, thiếp nào có bước qua được ngưỡng cửa Phương gia, chỉ sợ cũng không sống quá được 1 tháng.
“Bất quá, cha ngươi là cha ngươi, ngươi là ngươi.”
Phương phu nhân lại đổi sang thần sắc ngưng chiều nói:
“Nếu có cô nương thích hợp nào nguyện ý gả cho ngươi, cha mẹ không phản đối ngươi lấy nhiều người, chúng ta có tiền, lấy bao nhiêu về cũng đều nuôi được hết. Lấy về càng nhiều vợ, sinh được càng nhiều con, Phương gia ta từ nay sẽ hưng vượng rồi!”
Đây là điển hình của sự phân biệt đối xử, song trọng tiêu chuẩn. Phương Tranh âm thầm liếc mắt nhìn cha, thấy lão đang ngửa đầu lên trời mắt trợn trắng, lắc đầu than, cha ta mạng khổ a.
“Mẹ, có thể hoãn lại hay không? Hài nhi……hài nhi còn có nghiệp học trên người, thực sự sợ bị phân tâm mà trễ mất kì thi hương mùa thu.”
Phương Tranh vẻ mặt đau khổ nói.
“Không được, nào có ai mười tám tuổi vẫn chưa thành thân, khiến cho người khác chê cười! Kì thi hương chết tiệt kia ai thích thì đi mà thi, dù sao cha mẹ cũng chưa từng trông cậy vào ngươi có thể thi ra cái trò trống gì, còn không bằng ở nhà mà thành thân, thành thân rồi, ngươi thích làm gì thì làm, cha mẹ cũng không quản nữa”
Phương phu nhân nóng lòng bồng cháu, có nói thế nào cũng đều không được.
“Tranh nhi, lần này tới cửa cầu thân có ba nhà, đều là thiên kim của chủ nhân hiệu buôn Kim Lăng, cũng coi như là môn đăng hộ đối, không đến mức ủy khuất ngươi, chút nữa mẹ ngươi sẽ nói rõ cùng ngươi, ngươi liền chọn một khuê nữ trong số đó rồi thành thân đi!”
Phương lão gia nói.
“Vâng!”
Phương Tranh vẻ mặt đau khổ đáp lại một tiếng.
Phương lão gia còn có chuyện nên đi trước một bước, chờ sau khi lão đi rồi, Phương phu nhân hăng hái bừng bừng bắt đầu cùng Phương Tranh thảo luận, khuê nữ nhà ai xinh xắn, khuê nữ nhà ai hông lớn, dễ sinh đẻ, khuê nữ nhà ai giỏi chăm lo gia đình,vân vân…
Phương Tranh cố gắng hết sức giữ vững tinh thần, thẳng cho đến khi lão nương nói xong, lúc này mới miễn cưỡng nói:
“Mẫu thân, việc này quả thực hài nhi cần phải hết sức cân nhắc một phen, dù sao cũng là chung thân đại sự, không thể hấp tấp mà làm bừa được, người thấy sao?”
Phương phu nhân gật đầu nói:
“Cân nhắc cũng đúng, Phương gia ta tuy không phải danh môn vọng tộc, nhưng cũng không phải là người tùy tùy tiện tiện, tiến được vào cửa nhà ta cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy đâu. Bất quá Tranh nhi, ngươi phải nắm chắc thời gian mà cân nhắc, bà mối của mấy nhà này vẫn đang đợi tin đó, trì hoãn lâu quá cũng không phải là chuyện hay!”
Phương Tranh vâng vâng dạ dạ, cười miễn cưỡng rồi xin cáo lui.
Trở lại tiểu viện, Phương Tranh chẳng thèm cời y phục liền đi thẳng tới bên nằm xuống, hai tay gối đầu, hai mắt vô thần nhìn lên xà nhà.
Lần này chỉ sợ tránh không nổi rồi.
Đi tới cổ đại lâu như vậy, có đôi khi Phương Tranh vẫn thường hỏi bản thân, rốt cuộc trong lòng hắn có vừa ý người nào hay không?
Tiểu Lục? Bản thân có lẽ rất thích nàng, nhưng chung quy cũng không tính là ái mộ, đối với nàng nhiều lắm chỉ có thể xem như một loại khát vọng chinh phục mà thôi, thất bại chính là, đến tận bây giờ Phương đại thiếu gia vẫn chưa chinh phục được nàng. Hay là thừa dịp đêm nay trăng mờ gió lớn, liền đem nàng “làm việc” luôn một thể? Đại Hoàng có cắn ta hay không? Nếu như nàng lớn tiếng kêu la thì làm thế nào bây giờ?
Yên Nhiên? Ân, đối với nàng quả thật là mình có chút ái mộ, thế nhưng hai người quen biết nhau chưa lâu, hai bên chưa thể nói là hiểu rõ nhau được, loại ái mộ này rất là mù quáng, chỉ có thể xem như tương đối ái mộ đối với bề ngoài của nàng mà thôi, dù sao thì nàng cũng là một tuyệt sắc mỹ nhân, khi nam nhân nhìn thấy tuyệt sắc mỹ nhân,không phải đều như đám ruồi tranh nhau đậu trên quả trứng nứt hay sao? Cái này, cũng không tính là vừa ý!
Phượng tỷ? Thục nữ nha, quyến rũ phong tao, khôn khéo giỏi giang, nhất cử nhất động đều lộ vẻ phong tình, tưởng tượng ra dáng dấp uyển chuyển của nàng trên giường một chút…chậc chậc, là một nam nhân liền không chịu nổi rồi. Hơn nữa tính cách của nàng cũng tốt, trong nhu có cương, phóng khoáng nhưng không mất đi sự tinh tế, lấy về nhà làm lão bà chính là một khối bảo bối a, đáng tiếc, trước mắt mà nói nàng vẫn chỉ là một mối hợp tác làm ăn, tạm thời chưa thể có được. Lại nói, phụ mẫu cũng tuyệt đối không đồng ý để nàng tiến vào Phương gia.
Trường Bình công chúa?----Phương Tranh ra sức lắc đầu, không thèm nghĩ ngợi ngay lập tức đem nàng vứt ra khỏi não, không có nguyên nhân, nếu như một lúc nào đó hắn chỉ có thể có một lựa chọn giữa công chúa và cái chết, hắn tin rằng mình sẽ chọn cái chết, chỉ đơn giản vậy thôi.
Bi ai nha! Người ta xuyên việt, mỹ nữ xếp hàng chờ hắn chọn, gào khóc đòi phải gả cho hắn, không được không thôi, các nàng chỉ nóng lòng để được gả cho ngươi. Ta vì sao lại thảm như vậy chứ? Ta xuyên việt đã lâu như vậy rồi, vẫn còn đang phải phân vân giữa bốn, à không, ba vị nữ nhân.
Nếu không, cứ dứt khoát buông xuôi đi? Phương Tranh từ đáy lòng toát lên ý nghĩ này, nhắm mắt lại, cái gì cũng không nghĩ tới nữa, để bản thân trở thành một con ngựa giống tác hoan khắp nơi, thật tốt, dù sao cũng chẳng thiệt thòi gì. Thế nhưng, vì sao trong lòng luôn luôn có một cảm giác mất mát thất vọng? Phảng phất như nỗi sợ hãi ngày diệt vong tới gần vậy?
“Thiếu gia, người làm sao vậy?”
Tiểu Lục tiến đến, thấy Phương Tranh thất thần nhìn lên xà nhà, không khỏi quan tâm cất tiếng hỏi, ngữ khí vẫn bình thản trước sau như một.
“Tiểu Lục, thiếu gia ta phải thành thân. Ai!”
“Cái gì?”
Tiểu Lục ngạc nhiên, trong mắt hiện lên một tia thần sắc phức tạp không nói lên lời.
Lập tức Tiểu Lục nhếch nhếch khóe miệng, tỏ vẻ là nàng mỉm cười một chút, nói:
“Vậy nô tỳ phải chúc mừng thiếu gia rồi!”
Trong giọng nói còn ẩn chứa vài phần run rẩy.
“Thật sao? Ngươi cũng thấy cần phải chúc mừng ta sao?”
Phương Tranh chằm chằm nhìn Tiểu Lục, âm thanh âm trầm hỏi.
“Đúng vậy, hỉ sự của đời người, đương nhiên cần phải chúc mừng. Về sau thiếu phu nhân vào cửa rồi, nô tỳ cũng nên đổi đến nội viện để làm việc!”
Tiểu Lục tỏ ra nhẹ nhõm nói.
“A? Vì sao? Thiếp thân nha hoàn không phải là đều theo…”
Phương Tranh thất kinh, thế là không đúng nha, chung quy nghe nói ý tứ khác của thiếp thân nha hoàn, kỳ thực cũng chính là một phòng tiểu thiếp của chủ nhân, nếu như chủ nhân thành thân, có nguyên phối phu nhân rồi, nha hoàn liền tự động thăng cấp lên thành thiếp, thế nào đến lượt ta đây lại không phải vậy sao?
“Nô tỳ hiểu rõ ý tứ của thiếu gia, có thể nhà người khác là như thế, nhưng nô tỳ không giống vậy”
Tiểu Lục cất tiếng nhàn nhạt nói.
“Vì sao nha?”
“Thiếu gia, thêm qua nửa năm nữa, nô tỳ liền tròn mười sáu tuổi rồi.”
Nhãn thần Tiểu Lục có chút bi thương.
“A, chúc ngươi sinh nhật vui vẻ trước nha…Kháo! Nói cái gì vậy, việc này có quan hệ gì với điều ta hỏi sao?”
“Có quan hệ”
Tiểu Lục cười cười.
“Nô tỳ tròn mười sáu tuổi, có lẽ sẽ rời khỏi ngài, rời khỏi Phương gia.”
“Cái gì? Ngươi muốn đi đâu?”
Phương Tranh nghe thấy vậy liền nóng nảy, không dễ dàng gì mới quen được Tiểu Lục hầu hạ cẩn thận tỉ mỉ, quen được biểu tình lãnh đạm kia, còn cả một loại mập mờ mông lung tồn tại giữa hai người, đang tốt đẹp như thế, lại phải rời đi là thế nào?
“Thiếu gia, nô tỳ năm đó bước vào Phương phủ, cũng không hề cùng Phương gia kí tử khế.”
Cái gọi là “tử khế” này, ý tứ đúng như lời nói, người này từ nay về sau đã bán cho Phương gia rồi, sống chết toàn bộ đều do gia chủ nắm giữ, thuộc về tài sản tư nhân của gia chủ.
Tiểu Lục không có kí tử khế, điều này đại biểu nàng ở Phương gia chỉ là một người làm công hợp đồng, khi nào muốn đi liền có thể đi, gia chủ căn bản không có quyền lực ngăn cản.
“Tử hay bất tử khế ta đều mặc kệ, ta hỏi ngươi, vì sao phải đi? Ta đắc tội với ngươi? Hay là hạ nhân khác khi dễ ngươi? Phương gia ta đối với ngươi không tốt hay sao?”
Phương Tranh hỏi tựa như pháo liên châu.
“Thiếu gia, đừng nghĩ nhiều, nô tỳ nhất định phải đi, việc này cùng với Phương gia không có quan hệ…”
Tiểu Lục thương cảm lắc đầu, muốn nói lại thôi.
“Kháo! Chờ đã!”
Phương Tranh không chút nghĩ ngợi, quay đầu đi thẳng đến nội viện, chỗ ở của Phương phu nhân.
“Thiếu gia…”
Tiểu Lục ở sau gọi hắn, hắn cũng không thèm quan tâm.
Hôm nay nhất định phải đem chuyện này nói rõ ràng với lão nương, nếu không chẳng lẽ cứ để như thế? Lắc lắc đầu, Phương Tranh dùng sức day day thái dương, mẹ nó! Cả ngày hôm nay không được thoải mái rồi! Cái gì cũng đều không ổn, chẳng lẽ tai họa đang ập tới hay sao? Nhất định là do việc thành thân này làm náo loạn lên, lão tử hôm nay bằng bất cứ giá nào cũng không thành thân!
“Mẹ, con không thành thân nữa, các người thích mắng thì cứ mắng đi.”
Không đợi hạ nhân hành lễ, Phương Tranh đã hùng hùng hổ hổ vọt tới trước mặt Phương phu nhân lớn tiếng nói.
“Làm sao vậy?”
Phương phu nhân có chút bất ngờ, mới vừa nãy thôi vẫn còn tốt nha, thế nào mà quay đầu lại liền không ổn rồi? Đưa tay sờ sờ lên trán Phương Tranh:
“Tranh nhi, ăn phải đồ bẩn hay sao?”
“Mẹ, con không bệnh, chỉ là muốn cùng người nói một lời, con không thành thân nữa!”
“Vì sao?”
“Tiểu Lục nói nàng phải đi, ân, nửa năm sau liền sẽ đi.”
“Việc này với việc ngươi có thành thân hay không có quan hệ gì?”
“Đương nhiên là có quan hệ, nhất định là nàng thấy ghen tị, cho nên mới đòi bỏ đi!”
Đến giờ phút này mà Phương Tranh vẫn không quên yy một phen.
“Nói bậy!”
Phương phu nhân cưng chiều gõ đầu hắn một cái:
“Dù cho ngươi không thành thân, Tiểu Lục cũng vẫn phải đi.”
Kháo! Đây rối cuộc là có chuyện gì xảy ra? Không ngờ cả nhà chỉ mỗi mình ta là không biết hay sao?
“Trước đây không nói cho ngươi, là bởi vì không cần phải cho ngươi biết.”
Phương phu nhân nói.
“Tiểu tử ngốc ngươi, ngày thường không tim không phổi, nói cho ngươi biết có tác dụng gì, nếu như Tiểu Lục…nàng thực sự nhất định phải đi, đến lúc đó mẫu thân cho ngươi đổi một thiếp thân nha hoàn khác là được! Ài, khuê nữ đáng thương này…”
“Con không cần nha hoàn khác! Chỉ cần Tiểu Lục! Mẹ, đây rốt cuộc là có chuyện gì?”
Last edited by TiAnO; 06-03-2011 at 01:30 PM.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của TiAnO
Phương phu nhân thở dài nói:
"Thân thế của Tiểu Lục rất khổ. Hơn ba năm trước đây, cha ngươi tới Hưng Khánh phủ bàn bạc sinh ý, đi ngang qua một thôn trang, khắp nơi đều là thi thể, nguyên lai vừa mới bị người Đột Quyết cướp bóc qua, toàn bộ thôn trang bị tàn sát hầu như chết hết. Cha ngươi phái người tìm kiếm chung quanh, rốt cục dưới đống gạch ngói cũng tìm thấy duy nhất một người còn sống, đó chính là Tiểu Lục, năm ấy nàng mới mười hai tuổi!"
"Tiểu Lục lúc đó đã bất tỉnh, sau khi cha ngươi cứu nàng tỉnh lại, nàng liền khóc lóc không thôi, thân thể vẫn mềm nhũn không động đậy được mà đã nháo lên muốn đi tìm mẫu thân của nàng. Cha ngươi sau khi hỏi qua mới biết được, phụ thân Tiểu Lục, khi đó là thủ binh của Hưng Khánh phủ, lại còn là một viên thiên tướng, khi Tiểu Lục mới mười tuổi thì cha nàng chết trận, để lại một đôi cô nữ quả mẫu trong thôn trang gian nan sống qua ngày. Ai biết được ông trời không có mắt, người Đột Quyết tới, đem già trẻ trai gái toàn bộ thôn chém giết không còn ai, mẫu thân nàng dưới cơn nguy cấp, liền đem nàng giấu trong ang nước, lúc ấy mới tránh khỏi tai họa. Mà mẹ nàng, lại bởi vì mỹ mạo, bị người Đột Quyết cướp đi rồi, khuê nữ đáng thương, mới mười hai tuổi đã là cô nhi không cha không mẹ, ai!"
"Về sau, cha ngươi đem Tiểu Lục về Phương phủ, vốn định thu nàng làm nghĩa nữ, ai biết nha đầu kia thế nào cũng không đáp ứng. Nàng hướng cha ngươi dập đầu ba cái, nói rằng nàng chỉ nguyện ở Phương gia làm nô tỷ, đền đáp ân cứu mạng của cha ngươi. Đến khi nàng tròn mười sáu tuổi, liền sẽ ly khai Phương gia ta, có lẽ là đi Hưng Khánh phủ, cũng có lẽ là đi thảo nguyên đại mạc, nói chung nàng phải tìm được mẫu thân của mình, nàng tin chắc chắn mẹ nàng còn sống... ai!"
Thì ra là thế! Phương Tranh bừng tỉnh hiểu ra, thân thế của Tiểu Lục thê thảm như vậy, đây là việc Phương Tranh nằm mộng cũng không ngờ tới, bốn năm làm nô tỳ, báo đáp ân cứu mạng, rồi một mình xông vào nơi xa xăm, tìm kiếm người mẹ ruột vẫn chưa biết sống chết của nàng, không từ mà biệt, đơn giản chỉ với phần kiên trì này, phần khí độ này, phần hiếu tâm này, đã đủ khiến cho hán tử thân cao năm xích như Phương Tranh cảm động đến nhiệt lệ doanh tròng.
"Cha Tiểu Lục nàng là võ tướng, Tiểu Lục khi còn bé đã được cha nàng dạy dỗ qua, cho nên nàng cũng biết chút võ công, thân thủ hẳn không tệ lắm, đó cũng là nguyên nhân cha ngươi phải điều nàng đến hầu hạ bên cạnh ngươi. Ai, vốn là hậu nhân của trung lương, lại cam tâm tình nguyện làm nô tỳ, tới chiếu cố cho đại thiếu gia ngươi, thực sự là ủy khuất nha đầu kia rồi."
Tiểu Lục hóa ra còn có võ công, thảo nào mẹ từng nói qua, đến thời khắc mấu chốt nàng còn là cái mạng thứ hai của ta.
"Mẹ, người vì sao lại không nói cho con biết? Sớm biết như vậy, con đâu thể để nàng bưng trà dâng nước cho con chứ."
Phương Tranh bất mãn nói, hậu nhân của trung lương lại làm nha hoàn cho ta, giảm thọ a.
"Là Tiểu Lục không muốn chúng ta nói cho ngươi biết, nàng nói nếu đã là nha hoàn, phải tuân theo bổn phận của nha hoàn, chờ khi nàng tròn mười sáu tuổi, nàng mới có thể không hề lo nghĩ mà rời đi, nha đầu ngốc này..."
"Tranh nhi, việc Tiểu Lục rời đi là không thể ngăn cản, nàng còn có trách nhiệm của nàng, đây là hiếu tâm, là thiện hạnh, không thể ngăn cản được. Hơn nữa với việc thành thân của ngươi cũng không có quan hệ gì, ngươi đừng có giả ngốc a."
Ý tứ của Phương phu nhân rất rõ ràng, việc Tiểu Lục phải đi là không có biện pháp, mà việc hôn nhân của Phương Tranh, lại càng như ván đã đóng thuyền, hai việc này đều không thể thay đổi.
"Mẹ, việc thành thân hài nhi còn phải cân nhắc, trước tiên con đi khuyên nhủ Tiểu Lục đã."
"Ân, ngươi đi khuyên nhủ nha đầu kia cũng tốt, ài, gần tròn bốn năm rồi, dù cho mẹ nàng còn sống, chỉ sợ tình cảnh cũng..."
Phương phu nhân lắc đầu, cũng không tiếp tục nói nữa.
Phương Tranh minh bạch ý tứ của bà, dù cho mẹ nàng còn sống, chỉ sợ cũng đã sa chân làm nữ nô của người Đột Quyết, trải qua những ngày sống không bằng chết trong bộ lạc Đột Quyết, tình cảnh cũng có thể đoán được, tìm thấy thì sao chứ? Võ công cao tới đâu, cũng không có khả năng cứu mẹ nàng ra từ trong tay người Đột Quyết cường hãn được, chỉ sợ là chịu chết vô ích mà thôi.
Trở lại tiểu viện, Tiểu Lục đang ôm gối ngồi trên bậc thềm, ánh mắt trống rỗng nhìn chăm chú vào một điểm hư vô, sắc mặt có chút tái nhợt.
Phương Tranh thấy vậy trong lòng thương xót, một nha đầu chỉ mới mười lăm tuổi, nàng đã phải mang trên lưng áp lực cỡ nào, ngày đêm nghĩ tới an nguy của thân nhân, trong lòng mỗi ngày đều phải chịu đựng sự dày vò đau khổ cỡ nào đây, khó trách tính tình nàng lúc nào cũng lãnh đạm hờ hững, bất luận ai mang trên lưng gánh nặng tâm lý như thế, đều không thể trở nên vui vẻ được.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của TiAnO
Tiến lên phía trước, Phương Tranh ngồi xổm xuống, cầm thật chặt tay của Tiểu Lục. Tay nàng rất tinh tế, xương cốt nhỏ bé, bởi vì gầy yếu, làn da nhẵn nhụi đều nổi đầy gân xanh, tái nhợt mà lại không huyết sắc.
Tiểu Lục muốn rụt tay về phía sau, nhưng thế nào cũng không thoát ra được, Phương Tranh nắm rất chặt.
"Tiểu Lục... xin lỗi, ta không biết..."
Phương Tranh muốn nói với nàng một điều gì đó.
"Thiếu gia, không cần phải nói xin lỗi, người... đối với nô tỳ tốt lắm, nô tỳ rất cảm kích người..."
Tiểu Lục cúi đầu thấp giọng nói.
"... Tiểu Lục, về sau nàng không cần phải xưng hô nô tỳ nữa, không ai đủ tư cách để nàng làm nô tỳ cả, nàng là hậu nhân của trung lương, phải sống có cốt khí! Hiều chưa?"
Tiểu Lục lắc đầu:
"Thiếu gia, mỗi người đều có số mệnh của mình, có tốt, có không tốt, không thể oán trách ai cả. Làm nô tỳ đó là số mệnh của Tiểu Lục, là để báo đáp ân cứu mạng của lão gia, là Tiểu Lục cam tâm tình nguyện, cha ta nếu trên trời có linh thiêng, tin rằng ông ấy sẽ không phản đối. Từ nhỏ cha ta đã dạy ta, không thể thiếu nợ người khác, bây giờ là loạn thế, vạn nhất ngày nào đó đột ngột chết đi, ngươi liền vĩnh viễn không thể trả sạch nợ, nói như vậy, ngươi sẽ vĩnh viễn thiếu nợ người khác, kiếp sau càng gặp phải nhiều gian nan hơn!"
Tiểu Lục ngẩng đầu, trong mắt vô cùng kiên định:
"Cho nên, tại những năm Tiểu Lục còn sống, nhất định phải đem ân cứu mạng của lão gia trả bằng hết, như vậy, ta mới có thể không vấn vương không lo nghĩ đi tìm mẹ ta."
"Thiếu gia, Tiểu Lục rất hâm mộ người, người có ăn có uống, phụ mẫu song toàn, trên lưng không phải mang cừu hận, không phải lo lắng cho thân nhân, thiếu gia, người phải đối đãi thật tốt với lão gia và phu nhân, Tiểu Lục sau khi không còn phụ mẫu, mới biết được phụ mẫu tình thân là đáng quý cỡ nào."
Nhiệt lệ không ngừng chuyển quanh vành mắt Phương Tranh, dùng sức chớp chớp mắt, hít vào một hơi thật sâu, cố nén không cho nước mắt rơi xuống. Con muốn dưỡng mà cha đã mất, câu nói khiến người ta đau lòng này còn bao hàm bao nhiêu sự hối hận không tài nào vãn hồi được! Xuyên việt trở lại lâu như vậy, lần đầu tiên hắn sinh ra cừu hận sâu sắc đối với người Đột Quyết, đám vương bát đản này, đã hại biết bao nhiêu người phải cửa nát nhà tan, thê ly tử tán!
"Tiểu Lục, nàng đã nghĩ qua chưa? Có lẽ mẹ nàng đã..."
Phương Tranh chưa nói hết câu liền dừng lại, có phải quá tàn nhẫn hay không? Mẫu thân bây giờ chính là sự ký thác tinh thần duy nhất của nàng, có thể nào nhẫn tâm khiến điều đó tan vỡ sao?
"Không, mẹ ta còn sống, nhất định còn sống, nàng đang chờ Tiểu Lục đi cứu nàng!"
Tiểu Lục thần sắc kiên định, bàn tay đã sít sao nắm chặt lại thành quyền.
"Tiểu Lục, có nguyện ý để ta giúp nàng không? Có lẽ, ta nói là có lẽ, khả năng sẽ giúp được nàng một chút..."
Đi tìm Mập Mạp, đi tìm Phùng Cừu Đao, thậm chí là đi tìm Trường Bình công chúa mà hắn vẫn luôn tránh né, người nào có thể tìm đều đi tìm, nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ có biện pháp.
"Thật vậy sao?"
Ánh mắt thất thần của Tiểu Lục bỗng nhiên sáng ngời, dưới cơn kích động ngược lại nắm chặt lấy tay Phương Tranh.
"Thực sự, ta sẽ giúp nàng đi cầu người, càng nhiều người hỗ trợ, việc tìm mẹ nàng mới càng có hi vọng!"
Phương Tranh thật sâu nhìn vào Tiểu Lục, hạ quyết tâm, ta nhất định phải giúp nàng, phải giúp nàng hoàn thành tâm nguyện. Ngay cả khi mẫu thân nàng có lẽ không còn trên nhân thế, cũng phải đạt được một kết quả.
"Cảm tạ người, thiếu gia, nếu như người có thể giúp Tiểu Lục tìm được mẫu thân, Tiểu Lục... nguyện ở Phương gia chung thân làm nô bộc!"
Tiểu Lục nước mắt liên miên, khóc không thành tiếng.
"Không, cái gì ta cũng không cần, chỉ cần nàng sống vui vẻ, ân, sống vui vẻ tựa như ta là được!"
Phương Tranh yêu thương xoa xoa đầu nàng, số mệnh tiểu nha đầu này khổ quá.
Buổi chiều, Phương Tranh liền một mình đi tới Phúc vương phủ, vương phủ vẫn luôn được bảo vệ sâm nghiêm, Phùng Cừu Đao suất quân tiến vào thảo nguyên, thị vệ thống lĩnh Phúc vương phủ cũng thay đổi, đổi thành một gã cao cao gầy gầy. Sau khi Phương Tranh tiến lên tự báo tính danh, gã thống lĩnh kia liếc mắt quan sát Phương Tranh từ đầu tới chân, thái độ ngược lại rất khách khí, mời Phương Tranh ở môn khẩu chờ một lát để hắn đi vào thông báo.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của TiAnO
Thiếu người quen, làm việc thật là phiền phức, ngay cả một người mà cũng quy củ như vậy. Lần trước Phùng Cừu Đao dẫn bản thân nghênh ngang đi vào, hỏi cũng không ai dám hỏi, hiện tại vừa mới thay đổi thống lĩnh, đãi ngộ cũng không còn như trước nữa.
Chẳng được bao lâu, Mập Mạp liền tự mình đi ra nghênh tiếp, phía sau hắn là vị thống lĩnh tân nhậm kia.
Mập Mạp nhìn thấy Phương Tranh vui vẻ cười nói:
"Tiểu tử ngươi hôm nay sao lại tới vậy? Cũng chẳng thấy ngươi hô hoán gì cả."
Phương Tranh bĩu môi nói:
"Lời này rất giả dối nha, ta ở chỗ này mà hô hoán ngươi ấy hả? Nhà ngươi phòng vệ sâm nghiêm như thế, hơi động một chút, bọn họ đem ta bắn găm vào tường thì làm sao bây giờ?"
Tiếp đó lại bổ sung nói:
"Dùng cung tiễn đó a!"
Mập Mạp ngẩn người, vỗ vỗ cái trán, chỉ vào Phương Tranh rồi nói với viên thống lĩnh thị vệ kia:
"Thấy không? Vị Phương huynh này là đồng môn hảo hữu của ta, về sau hắn đến, không cần thông báo, cứ để hắn trực tiếp tiến vào, bất luận kẻ nào cũng không được ngăn cản. Nhớ kỹ đó!"
"Đừng đứng ở cửa nữa, vào trong nói chuyện đi!"
Mập Mạp kéo tay Phương Tranh, trực tiếp đi vào trong phủ.
Phương Tranh cảm thấy một trận ác hàn, vội vàng giãy tay của Mập Mạp ra:
"Này, hảo hảo nói chuyện thôi a, đừng có động thủ động cước, ta không có dâm tính như rồng đâu."
Mập Mạp ngây ra một lúc, sau khi kịp phản ứng lại cũng vội vàng lau lau tay, chán ghét nói:
"Phế thoại! Ta cũng không thích thể loại này đâu, chậc chậc, thực là mắc ói..."
Hai người đồng thời rùng mình một cái, tiếp theo nhìn nhau cười lớn.
Sau khi ngồi trong hậu điện, đám nha hoàn dâng xong thanh trà, kính cẩn khom lưng lui ra.
Mập Mạp cười nói:
"Hôm nay ngươi đến, là gặp ta, hay là gặp muội muội ta? Khéo thật đó, hôm nay hai chúng ta đều ở nhà, hắc hắc..."
"A? Muội muội của ngươi ở nhà hả?... Mập Mạp, chúng ta ra ngoài tìm quán trà ngồi một lát đi?"
Mập Mạp bất mãn nói:
"Vậy làm chi? Muội muội ta làm gì ngươi mà ngươi không dám gặp nàng hả?"
Phương Tranh thần thần bí bí ghé vào tai Mập Mạp nói nhỏ:
"Đấy là ngươi không biết... Ta đã tìm thầy tướng số tính qua, ta và muội muội ngươi bát tự không hợp, phạm phải..."
Lời còn chưa dứt, phía sau đã truyền đến một tiếng quát lớn:
" Thối lắm! Tên cẩu nào dám nói như vậy? Lão nương phải tru di cửu tộc hắn!”
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của TiAnO