Cực Phẩm Thiên Vương Tác Giả: Phong cuồng
-----oo0oo----
Chương 56: Quy tâm tự tiến.
Nhóm dịch: Dungnhi & Phongnhi
Đả tự : Bảo Ngọc --- 4vn.eu
Nguồn: Sưu Tầm By 4vn.eu
Bắt đầu nổ Boom chào mừng Noel Mời anh em chung vui Và tài trợ
Đang lúc Hoàng hôn. trời chiều đã hạ dần xuống phương Tây, ánh dư quang rơi trong trường trung học Tử Kim Sơn. ánh vàng một mảnh rực rỡ, làm cho cả vườn trường tràn ngập một cỗ khí tức yên lặng cùng tường hòa.
Trong phòng học lớp 11 nhất ban, hoàn toàn im lặng, kể cả Điền Thảo bên trong tuyệt đại đa số học sinh đều đang cần cù làm bài thi.
So sánh với những bạn học khác mà nói. tốc độ đáp đề bài thi của Điền Thảo rất nhanh, nàng rất ít tự hỏi. dùng từ bút xuống như bay để hình dung tuyệt không quá mức.
Đây là thói quen đáp đề thi của nàng.
Đã qua bao nhiêu năm, ngoại trừ cuộc thi trung học, Điền Thảo đều quy định cho bản thân trước giờ kết thúc làm bài thi. nàng phải hoàn thành bài thi trước nửa giờ.
Tốc độ nhanh, khó tránh khỏi sẽ có chỗ sơ sẩy, thành tích tự nhiên sẽ kém cõi hơn một ít. nhưng Điền Thảo lại không cần. nàng đế ý chính là hiệu suất, hơn nữa nàng tin tưởng cho dù mình yêu cầu bản thân như thế, vẫn có thể lấy được vị trí thứ nhất.
Đây là một loại tự tin sâu tận xương tủy.
Ngay lúc nhóm học sinh như Điền Thảo còn đang lo làm bài thi. Sở Qua cho tới nay luôn ngồi vững ở vị trí thứ hai trong lớp lại đang một tay chống cằm. nhìn ra trời chiều ngoài cửa sổ, trong đầu thoáng hiện một buổi tối điên cuồng cuối tuần trước.
Trần Phàm lái chiếc Bugatti Veyron đánh bại Grimm bài danh trước mười trong bảng bài danh đua xe ngầm. thanh danh hoàn toàn đại chấn, Ngay cả Hà Lão Lục bên trong những nhân sĩ thượng lưu đều lợi dụng đủ loại con đường tìm hiểu thân phận chân thật của Trần Phàm, nhưng lại không hề có chút rõ ràng.
Ngoài ra, cha mẹ của Tạ Lỗi cùng Trịnh Gia Hào bị Trần Phàm đánh trọng thương cũng âm thầm tiến hành điều tra về Trần Phàm, kết quả điều tra Giống như đám người Hà Lão Lục, chính là biết quan hệ của vị mãnh long quá giang uy chấn một phương trong đêm đó cùng Dai Fu vốn không tầm thưởng.
Tìm hiểu được tin tức này, Tạ gia cùng Trịnh gia lập tức dừng việc tìm hiểu, mà lựa chọn đem răng nanh bị đánh nát nuốt ngược vào trong bụng.
Theo người của hai nhà xem ra. người có quan hệ chặt chẽ với Dai Fu. cũng không phải người mà bọn hắn có thể khiêu chiến.
Trên thực tế. tất cả mọi người biết, nếu như từ chỗ Điền Thảo xuống tay, là có thể tìm hiểu ra lai lịch của Trần Phàm, nhưng chuyện ngày hôm đó đã cấp cho mọi người một hồi chuông cảnh tinh - trêu chọc Điền Thảo, chăng khác nào khiêu khích Trần Phàm!
Không người nào dám đi xúc phạm vào nghịch lân của Trần Phàm.
Sở Qua cũng không đi quấy rầy Điền Thảo, dù hắn là người muốn biết lai lịch đích thực của Trần Phàm hơn ai hết.
“Đinh linh linh...”
Không biết qua bao lâu, tiếng chuông tan học vang lên. nguyên vườn trường đang im lặng lập tức trở nên sôi trào lên.
Trong phòng học lớp 11 nhất ban, Điền Thảo trong ánh mắt hâm mộ của những bạn ngồi cùng bàn, thu hồi lại bài thi đã đáp xong, đứng dậy rời đi phòng học.
“Điền Thảo, chậm đã.” Khi Điền Thảo đi tới cửa phòng học, phía sau vang lên thanh âm của Sở Qua.
Bước chân Điền Thảo khựng lại, chân mày khẽ nhíu.
Đúng như lời Điền Thảo đã nói với Trần Phàm đêm đó, từ sau chuyện xảy ra. Ngay cả Sở Qua, toàn bộ đám ăn chơi trác táng không còn ai đến gây rối Điền Thảo, đến nỗi những kẻ vì ghen tỵ đến đỏ mắt mà ăn nói bậy bạ sau lưng nàng. Điền Thảo cũng không để trong lòng.
Hiện giờ nghe được thanh âm của Sở Qua, cũng làm cho Điền Thảo có chút nghi hoặc, nàng vốn tưởng Sở Qua đã Bỏ đi.
“Có chuyện gì sao?” Điền Thảo quay đầu lại, sắc mặt bình tĩnh hỏi.
Sở Qua hít sâu một hơi, hơi có chút kích động nói: “Tôi có chút chuyện muốn hỏi cô, chúng ta đi ra ngoài nói.”
Nói xong, Sở Qua dẫn đầu đi ra phòng học, đi tới chỗ rẽ hành lang. Điền Thảo thoáng do dự rồi đi theo.
Học sinh chung quanh mặc dù rất hiếu kỳ hai người muốn nói chuyện gì, lại không dám đi tới gần mà là tự giác rời xa.
Qua một tuần nay, Điền Thảo có thể rõ ràng cảm nhận được, ánh mắt Sở Qua nhìn về phía nàng nhiều ít có chút biến hóa. nàng biết tất cả những chuyện này là bởi vì Trần Phàm.
Hiện giờ thấy biểu tình Sở Qua hơi có chút do dự, nàng nghĩ đoán được ẩn ỷ bên trong, thản nhiên hỏi: “Anh là muốn hỏi tôi, ngày đó người giúp tôi ra mặt là ai, đúng không?”
Sở Qua không nghĩ tới Điền Thảo lại chủ động đặt câu hỏi, vốn ngẩn ra. sau đó gật gật đầu. vẻ mặt diễn cảm chờ mong.
Điền Thảo khẽ nhíu mày: “Anh tìm hắn làm gì?”
“Tôi nghĩ bái ông ta làm thầy.” vẻ mặt Sở Qua trịnh trọng nói.
Bái sư?
Ngạc nhiên nghe được hai chữ này, dù tố chất tâm lý của Điền Thảo vốn không tệ, CŨNG lắp bắp kinh hãi.
“Từ nhỏ tôi đã thích đua xe, luôn luôn mơ ước trở thành tay đua chức nghiệp.” Sở Qua lại không hiểu vẻ kinh ngạc của Điền Thảo, trầm giọng nói: “Hắn là tay đua lợi hại nhất mà tôi từng thấy, cho nên tôi muốn bái ông ta làm thầy.”
Nói tới đây, Sở Qua tựa hồ nhớ ra điều gì đó, vội vàng bổ sung: “Điền Thảo, cô yên tâm, từ nay về sau tôi sẽ không tiếp tục đánh chủ ý gì với cô, chỉ hi vọng cô có thể giới thiệu hắn nhận thức cùng tôi.”
Nhận thấy được Sở Qua biểu lộ chân tình, trong lòng Điền Thảo nhiều ít có chút kinh ngạc, ở trong trí nhớ của nàng, Sở Qua thuộc loại người không sợ trời không sợ đất, chưa từng phục ai. nói khoa trương một chút, thuộc loại người trời sinh có vương bá khí. chính là bây giờ hắn lại cầu nàng giới thiệu cho hắn nhận thức Trần Phàm.
“Tôi không quen hắn.” Thoáng suy tư, Điền Thảo nhẹ lắc đầu.
Ngạc nhiên nghe được câu nói của Điền Thảo, Sở Qua trợn tròn ánh mắt: “Cái gì? Cô không quen hắn? Điều này sao có thể?”
“Tôi quả thật không quen hắn.” Điền Thảo cười khổ nói: “Trước ngày đó, tôi cũng chi cùng hắn từng gặp mặt một lần mà thôi..
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói Điền Thảo hơi có chút dị thường, nhưng Sở Qua đang lâm vào khiếp sợ cùng không hề nhận thấy.
Sau đó, không đợi Sở Qua đáp lời, Điền Thảo ôm sách vở, lập tức rời đi.
Đi trong hành lang, trời chiều chiếu xuống gương mặt trắng nõn của Điền Thảo, làm cho người ta có loại cảm giác thật yên lặng.
Gió nhẹ thổi qua, thổi bay mái tóc đen nhánh của nàng, đôi mắt linh động, nhưng không cách nào che giấu một tia gợn sóng tận sâu trong con ngươi.
Nàng biết, chính mình cũng không quên nam nhân kia.
Nhưng nàng tự nói với mình, không thể đi.
Đối với những chuyện này Trần Phàm hoàn toàn không hay biết, hắn đang ngồi trên một chiếc taxi đi tới tổng bệnh viện võ cánh Đông Hải. ngậm một điếu thuốc lá. vừa thưởng thức cánh sắc bên ngoài cửa sổ, vừa cùng tài xế taxi nói chuyện phiếm.
Tài xế taxi là một nam nhân khoảng bốn mươi tuổi, gương mặt thật thà phúc hậu, nhưng thích đa sầu đa cảm. nhìn thấy những cô bé mặc váy ngắn đi trên đường, liền thổn thức những cô bé đó của ngày trước không biết từng có bao nhiêu thuần khiết cùng bảo thủ.
Đối với lời cảm thán của tài xế taxi. Trần Phàm chi cười phụ họa. cũng không phát biểu ý kiến.
“Ai, người tuổi trẻ bây giờ a. thật không được chút nào.” Tài xế taxi châm một điếu thuốc lá. nhớ lại: “Nhớ rõ có một lần. tôi ở Ngay cửa của một rạp chiếu phim tối tại đường Nam Kinh, thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi. nam anh tuấn, nữ tịnh lệ, ăn mặc phong tao, nhưng trang điểm hơi đậm. Sau khi hai người lên xe, đem tôi xem như không khí. Ngay tại chỗ ôm nhau, hôn môi. còn xé rách quần áo đối phương. Làm cho tôi kỳ quái chính là tôi còn nghe được thanh âm “ông ông”..
Nói tới đây, tài xế taxi xuyên qua kính chiếu hậu, cười khổ một tiếng: “Tiểu huynh đệ, cậu đoán đó là thanh âm gì?”
“Không biết.” Thoáng suy tư. Trần Phàm lắc lắc đầu.
“Ngay từ đầu tôi cũng không biết đó là thanh âm gì. thậm chí tôi còn tường do xe của mình bị hỏng.” Tài xế taxi nói tới đây, có vẻ có chút hưng phấn, thanh âm cũng đề cao hơn rất nhiều: “Kết quả khi tới nơi. hai người sửa sang lại quần áo, tôi phát hiện, thiếu nữ kia từ trong váy móc ra vật gì đó màu Hồng nhạt..
Vật màu Hồng nhạt?
Trần Phàm không khỏi nhớ tới có một ngày Chu Văn xem AV, đạo cụ trong phim, nhất thời bật cười.
Giống như thấy Trần Phàm có vẻ không quá hứng trí. tài xế taxi không tiếp tục nhớ lại chuyện cũ. mà chuyên tâm lái xe, Trần Phàm lại bắn tàn thuốc ra ngoài cửa số, hưởng thụ cơn gió lạnh thổi đến.
Nửa giờ sau, xe taxi đến tổng bệnh viện trung đoàn võ cảnh Đông Hải.
Ngay cửa bệnh viện trung đoàn võ cảnh Đông Hải. Ngu Huyền đã đợi từ lâu. mắt thấy Trần Phàm ngồi xe taxi đi vào, lập tức ra đón. cười ha hả nói: “Con mẹ nó, ở mãi trong bệnh viện khiến cho tôi buồn đến đản đau. nếu không ra viện, phỏng chừng tôi sẽ nổi điên!”
Nghe được Ngu Huyền oán hận. Trần Phàm mỉm cười lại không nói gì. hắn nghe Ngu Huyền nói qua. ông nội Ngu Huyền chẳng những là người luyện võ, hơn nữa còn có hiểu biết về y thuật, từ nhỏ đến lớn Ngu Huyền chưa từng đi qua bệnh viện, sinh bệnh đều là do ông nội của hắn ra tay trị liệu.
“Đúng rồi, tiểu Phàm, hôm nay là ngày chấm dứt huấn luyện quân sự. Chu Văn cùng Tiêu Phong hai người hẳn là trở lại vườn trường.” Ngu Huyền bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, nhanh miệng nói.
Trần Phàm lắc đầu: “Còn ở trên đường, nhưng sắp về tới. Vừa rồi Tiêu Phong gọi điện thoại cho tôi. tối nay cùng nhau ăn cơm.”
Nghe Trần Phàm nói như thế, Ngu Huyền cũng không nhiều lời vô ích. khỏe như vâm chui vào xe taxi. không có chút dấu hiệu từng bị thương.
Nha đầu Tô San hẳn cũng sắp trở lại, lấy cá tính của nàng hẳn là trực tiếp quay về nhà đi?
Nhận thấy được xe khởi động, trong đầu Trần Phàm dần hiện ra bộ dáng thanh xuân hoạt bát của Tô San. không khỏi nở nụ cười.
Đột nhiên, hắn phát hiện mình đã dần dần thích ứng ngày tháng tranh cãi cùng Tô San. trong khoảng thời gian này, không có Tô San tranh cãi với hắn. hắn cảm giác trong sinh hoạt như thiếu chút gì đó.
“A thế...”
Ngay sau đó, Trần Phàm không khỏi nhảy mũi hai cái.
“Hỗn đản đạp phân chó, bổn tiểu thư đã trở lại. nợ nần giữa hai ta nên hảo hảo tính toán!”
Cùng lúc đó, trong một chiếc xa tải quân dụng trên đường cao tốc, Tô San nhìn nhà cao tầng hai bên đường, vẻ mặt hưng phấn, cảm giác như nàng đã thấy được bộ dáng thê thảm của Trần Phàm khi bị nàng khi dễ.
Vào lúc này, nàng quy tâm tự tiến. (đại khái như tưởng tượng).
Nhóm dịch: Dungnhi & Phongnhi
Đả tự : Bảo Ngọc --- 4vn.eu
Nguồn: Sưu Tầm By 4vn.eu
Bắt đầu nổ Boom chào mừng Noel Mời anh em chung vui Và tài trợ
Lúc Trần Phàm cùng Ngu Huyền đi vào đại học Đông Hải. từng chiếc xe tải quân dụng từ cửa trường học chạy vào, chạy theo xà hình, hướng nhanh về sân thể dục.
Đài chủ tịch trước sân bóng đã sớm được bố trí. trải lên thảm đỏ, bên trên bày bàn hội nghị. đang có một loạt lãnh đạo nhà trường đang ngồi.
Lão viện trường cũng không có mặt bên trong. mẹ của Hoàng Hiểu Đông cũng không thấy. Sau khi biết được không thể trả thủ Trần Phàm, cha mẹ Hoàng Hiểu Đông lập tức liên hệ bác sĩ khoa ngoại nối tiếng trong và ngoài nước, cố gắng cứu lại Hoàng Hiểu Đông. nhưng lại không hề có bất cứ tác dụng gì.
Bọn hắn mời toàn bộ bác sĩ kiểm tra xong thương thế của Hoàng Hiểu Đông, đều cùng nói một câu: con của ông nửa đời sau phải vượt qua trên xe lăn.
Đối với hết thảy những chuyện này, Trần Phàm cũng không biết rõ tình hình.
Lúc này hắn cùng Ngu Huyền cũng không chờ đợi tại sân thể dục, mà là đang ở trong phòng ngủ 108, chờ Chu Văn và Tiêu Phong hai người trở về.
Ước chừng một giờ sau. cửa phòng ngủ 108 bị người đẩy ra. Chu Văn cùng Tiêu Phong hai người xuất hiện ở cửa.
Lúc này Chu Văn cũng không còn phờ phạc như lúc trước, ngược lại. trong con ngươi đùng đục có thêm một tia kiên nghị.
Tiêu Phong bởi nguyên nhân buông thả cuộc sống dục vọng quá độ, sắc mặt luôn thập phần tái nhợt, nhưng trải qua cuộc huấn luyện quân sự. làn da của hắn đã biến thành màu đồng cổ mà nhiều người tha thiết ước mơ, đôi mắt phù thủng cũng đã biến mất. một đôi mắt mê người sáng ngời hữu thần.
“Kháo!” Mắt thấy Trần Phàm cùng Ngu Huyền đang thích ý nằm trên giường. uống trà ô Long. Tiêu Phong cực kỳ bất nhã làm ra một động tác khinh bỉ thông dụng toàn cầu: “Hai người các cậu thật là thảnh thơi a? Nhất là Ngu Mỹ Nhân, huynh đệ ta bởi vì lo lắng cho an nguy của cậu. mỗi tối đều trằn trọc khó thể đi vào giấc ngủ..
Vừa vào cửa, Tiêu Phong đã tố khổ một trận, mà Chu Văn lại thật nhanh vọt tới bên ngăn tủ của mình, thuần thục mở ra ngăn tù. lấy ra notebook. cắm điện, kết nối internet, mở máy tính.
Nhìn thấy hành động của Chu Văn. Trần Phàm hiểu được điều gì mà Tiêu Phong giống như oán phụ lại vẻ mặt kinh ngạc: “Kháo! Tiêu Văn tử. không phải chứ? Chúng ta đã có mười lăm ngày không hảo hảo tắm rửa. cậu không đi tắm rửa với tôi. vừa về đến liền mở máy nghiên cứu nghệ thuật cơ thể người?”
“Phim mới của tiếp viên hàng không.” Chu Văn bĩu môi.
Ngu Huyền vốn đang xấu hổ khi nghe Tiêu Phong tố khổ, lúc này chứng kiến hành động của Chu Văn. sang sảng cười: “Tiêu Phong a. cậu không cần vừa về tới liền trách cử tôi! Mụ nội nó, tôi ở bệnh viện mười lăm ngày, điểu cũng đã sắp nghẹn ra trứng! Tôi thật ra muốn tham gia huấn luyện quân sự đây!”
“ít nói nhảm, điển hình được tiện nghi còn khoe mã.” Tiêu Phong khinh bỉ nói một câu. sau đó liếc mắt nhìn Trần Phàm: “Trần Phàm, hai người đợi lát nữa. chúng ta đi tắm rửa trước, sau đó đi ăn cơm. tối xem phim đêm nay điên cuồng một trận.”
Dứt lời, Tiêu Phong tựa hồ cảm giác thân thể mình quá dơ bẩn. cũng không nói thêm lời nào, nhanh chóng lấy ra đồ dùng tắm rửa bản thân, do dự một chút, đi tới trước người Chu Văn đang tập trung tinh thần, vỗ vỗ bả vai Chu Văn: “Tiểu Văn tử. cậu xác định muốn xem xong tập mới tiếp viên hàng không mới chịu đi tắm rửa?”
“Phải.” Chu Văn coi thường Tiêu Phong, diễn cảm kiên định.
Tiêu Phong không nói gì. Trần Phàm lại cười khổ nói: “Chu Văn. thời gian đã không còn sớm. cậu đi tắm rửa cùng Tiêu Phong trước, sau đó chúng ta đi ăn cơm. Còn cuộn phim kia, ngày mai xem cũng được.”
Lúc này Chu Văn lại không hề phản bác, mà thoáng do dự. nhịn đau dùng chuột bấm tắt. quay đầu nhìn Trần Phàm gật đầu: “Được.”
Biểu hiện của Chu Văn cũng không làm Tiêu Phong cảm thấy kỳ quái, sau khi trải qua huấn luyện quân sự. hắn biết trong phòng Ngủ này, bề ngoài Trần Phàm thoạt nhìn như không có gì nổi bật. trong lúc vô hình đã trở thành trung tâm của phòng ngủ 108.
Vào lúc bày giờ, Trần Phàm, Ngu Huyền, Chu Văn ba người cùng ngồi trên chiếc xe BMW X6 phong tao của Tiêu Phong, đi tới Phúc Lai khách sạn.
Cũng giống như ngày đầu tiên khai giảng. hôm nay sinh ý tại khách sạn Phúc Lai cực kỳ nóng nảy, bãi đỗ xe ngoài cửa đã sớm bị những chiếc xe cấp bậc cao thấp không đồng nhất chiếm hết.
“May mắn ca có dự kiến trước, biết hôm nay nhiều người dùng cơm. lúc rời quân doanh đã gọi điện đặt ghế lô.” Cho xe đỗ Ngay cạnh đường cái, Tiêu Phong lộ ra biểu tình “quả nhiên không sự dự liệu của ta”.
“Bánh mỳ chấm nước sốt chua cay rất ngon.” Chu Văn bình tĩnh nói, ra vẻ vẫn còn đang hoài niệm tập mới của “Tiếp viên hàng không”, muốn tốc chiến tốc thắng.
Tiêu Phong thiếu chút nữa tức giận đến hộc máu: “Kháo! Tiểu Văn tử. cậu không đến nỗi như vậy đi? Một hồi chúng ta cơm nước xong. đi tới chỗ hộp đêm. nơi đó em gái thủy linh vô cùng. đến lúc đó cậu xem trúng người nào tùy tiện chọn, ca mời cậu. Không cần chi lo dùng lý luận, thực hành mới là Vương đạo.”
“Thấp kém.” Chu Văn không cho là đúng, ngẩng đầu đi vào khách sạn.
“ông nội của tôi nói. nữ nhân như mãnh hổ, còn trẻ không thể tùy tiện chạm vào.” Ngu Huyền theo sát phía sau.
Hai người làm Tiêu Phong khóc không ra nước mắt. đáng thương nhìn Trần Phàm: “Trần Phàm; còn cậu?”
“Có đạt tới cấp bậc như Dai Fu không?” Trần Phàm trêu ghẹo nói.
“Gì?” Tiêu Phong chợt ngẩn ra. theo sau nổi trận lôi đình mắng: “Kháo! Trần Phàm? cậu đang khinh nhờn nữ thần trong lòng tôi!”
Giữa bạn bè với nhau cùng hoạn nạn không khó, cùng nhau hưởng phúc mới là khó hơn lên trời.
Tạm thời không đề cập tới bốn người Trần Phàm sau này có cùng nhau hưởng phúc hay không. ít nhất, bốn người trong lúc huấn luyện quân sự cùng trải qua hoạn nạn, trải qua như vậy, làm cho tình hữu nghị giữa họ nhanh chóng ấm lên. vượt xa tình bạn ở trên bàn rượu giao ra, không thể đem so sánh.
Vì thế, so sánh với việc liên hoan ngày khai giảng đầu tiên, không khí bữa cơm này càng thêm hòa hợp.
Cơm no rượu say đi qua. Tiêu Phong bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì đó, nói: “Đúng rồi. Trần Phàm, có chuyện này bạn thân thiếu chút nữa quên nói với cậu.”
“Chuyện gì?” Trần Phàm đang hút thuốc thật thích ý sau bữa ăn. ngạc nhiên nghe được lời Tiêu Phong, cảm thấy tò mò hỏi.
“Còn nhớ rõ đại mỹ nữ Tô San chứ?” Tiêu Phong đầy ý xấu.
“Đương nhiên nhớ rõ, ngày đó nàng ở đây gài bẫy bốn chúng ta.” Trần Phàm gật gật đầu. nhưng trong lòng đang thầm nghĩ. mụ nội nó, mỗi ngày ta ở chung một chỗ cùng nàng, có thể không nhớ rõ sao?
Trong lòng đang thầm nghĩ, Trần Phàm cũng có chút tò mò Tiêu Phong vô duyên vô cớ lại nhắc tới Tô San làm gì.
“Ngày mốt là sinh nhật của đại mỹ nữ Tô San.” Tiêu Phong ra vẻ thần bí nói.
Đã tới sinh nhật Tô San?
Trong lòng Trần Phàm chợt rung động, một cảm giác tự trách tràn ngập trong đầu của hắn.
Dù hắn và Tô San bởi vì một ít nguyên nhân đặc thủ mới đính hôn. nhưng chuyện đính hôn đã là sự thật.
ở dưới tình hình này, thân là vị hôn phu của Tô San. Ngay sinh nhật của nàng cũng không biết, vị hôn phu như hắn cũng thật không xứng với trách nhiệm.
Trong lòng đồng thời tự trách, trên mặt Trần Phàm lại không hề lộ ra sơ hở, mà là ra vẻ tò mò hỏi han: “Xem ra quan hệ hiện tại của cậu cùng Tô San không tệ a? Ngay chuyện ngày mốt nàng sinh nhật cậu cũng đều tìm hiểu được.”
“Cắt! Thế nào là tôi tìm hiểu, là chính cô ta chính mồm nói cho tôi biết.” Tiêu Phong đắc ý nói: “Hơn nữa..
“Tiểu Phong a. cậu có thể một lần nói hết lời, cậu đang treo khẩu vị của tôi cùng Trần Phàm sao?” Mắt thấy Tiêu Phong lại thừa nước đục thả câu. Ngu Huyền tức giận nói.
Lần này không đợi Tiêu Phong mở miệng. Chu Văn đờ gọng kính, dẫn đầu nói: “Tô San mời bốn chúng ta tham gia buổi tiệc sinh nhật của nàng.”
Nha đầu kia vô duyên vô cớ mời Tiêu Phong bọn hắn tham gia buổi tiệc sinh nhật làm gì?
Chẳng lẽ không sợ làm quan hệ giữa mình và nàng bị hấp thụ ánh sáng?
Trần Phàm chậm rãi phun ra một ngụm khói, ở trong lòng thầm hỏi chính mình.
Cực Phẩm Thiên Vương Tác Giả: Phong cuồng
-----oo0oo----
Chương 58: Tiềm long cùng lời hứa.
Nhóm dịch: Dungnhi & Phongnhi
Đả tự : Bảo Ngọc --- 4vn.eu
Nguồn: Sưu Tầm By 4vn.eu
Bắt đầu nổ Boom chào mừng Noel Mời anh em chung vui Và tài trợ
Màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ nổi lên. ánh sáng đèn neon bao phủ cả tòa thành thị, làm cho người ta có một loại cảm giác mông lung, giống như một tòa mê huyền chi thành.
Một vầng trăng rằm nghiêng nghiêng giắt trên bầu trời, ánh trăng dịu dàng xuyên thấu qua khe hở bức màn chiếu vào trong phòng Tô San.
Trong phòng, toàn thân Tô San bao bọc một chiếc khăn tắm. khăn tắm phong phanh bao phủ một ít bộ vị trọng yếu. từng vùng da thịt trong suốt sáng bóng bại lộ bên ngoài. bên trên còn dính bọt nước, hơi đỏ ửng. dưới ánh đèn lấp lánh ánh mắt người khác, phối hợp với thân thể mềm mại có lồi có lõm. tản ra sự hấp dẫn vô hình.
Dù trong lúc huấn luyện quân sự. mỗi ngày Tô San đều thoa kem chống nắng, nhưng vẫn như cũ không ngăn được ánh nắng cay độc, từ trên cổ kéo dài xuống. làn da của nàng rõ ràng đã đen hơn một ít.
Vào lúc này, trên mặt cùng trên cổ nàng đều đắp mặt nạ. Chỉ lộ ra lỗ mũi cùng ánh mắt. bộ dạng uể oải nằm lỳ trên giường. đang cầm một quyển tạp chí. đôi đùi đẹp đan chéo cùng một chỗ, cao thấp đong đưa. mỗi khi như vậy bàn chân như mỹ ngọc lại nhấc khẽ lên. khăn tắm bao phủ hai chân lại rẽ ra. lộ ra cảnh xuân mê người.
Ngay lúc Tô San không chút yên lòng xem tạp chí giải trí. tiếng chuông điện thoại thật khẽ vang lên đánh vỡ sự yên lặng vốn có bên trong phòng.
Ngạc nhiên nghe được chuông điện thoại di động. Tô San giật mình, lập tức từ trên giường nhảy dựng lên. bởi vì động tác quá mạnh, thiếu chút nữa làm khăn tắm bung ra. cũng may nàng đúng lúc kéo lại. mới không làm khăn tắm rơi xuống.
Nàng cũng không quan tâm chuyện phủ khăn mong manh của mình, nàng dùng chân trần chạy về phía bàn học, cầm chiếc di động đang nạp điện.
Ba ba.
Khi thấy dòng chữ biểu hiện tên người gọi trên màn hình di động. Tô San giống như bị rót vào một chậu nước lạnh, sự kích động trong lòng biến mất hơn phân nửa.
Bởi vì.. .Nàng cứ ngờ cú điện thoại này do Trần Phàm gọi tới.
Trong con ngươi hiện lên vẻ thất vọng. Tô San bấm điện thoại, hừ hừ nói: “Cha. cha còn biết gọi điện thoại cho con a? Con còn tường là cha quên mất con gái rồi chứ.”
“Con gái bảo bối. con có cấp cho cha mười lá gan. cha cũng không dám quên đi con đúng không?” Đầu bên kia điện thoại. Tô Thanh Hải vừa hưởng thụ việc xoa bóp của vợ, vừa trêu ghẹo nói.
Nguyên bản Tô San đang có chút thất vọng nghe Tô Thanh Hải vừa nói như thế. cố ý hừ nói: “Không nghe, nhiều ngày như vậy, cha CÙNG mẹ cũng chưa đến thăm con. còn nói không quên con rồi sao?”
“Con gái bảo bối. con cũng không phải không biết, gần đây cha ở Hong kong có làm ăn quan trọng. thật sự là bận quá.” Tô Thanh Hải đầy mặt hiện ý cười nhìn thoáng qua vẻ mặt u oán của vợ, sau đó nói: “Hơn nữa không phải có tiểu Phàm đang ở cùng với con sao?”
“Cha. cha không đề cập tới tên hỗn đản kia còn được, nhắc tới con lại tức giận.”
Nghe Tô Thanh Hải nhắc tới Trần Phàm, lửa giận trong lòng Tô San thẳng tắp bay lên. hận không thể lập tức đi tìm Trần Phàm PK ( đồ sát) một phen, làm cho Trần Phàm biết tay của nàng.
Tô Thanh Hải ngây ra: “Như thế nào? Hai đứa lại cãi nhau?”
“Cha. con nói bao nhiêu lần. con cùng tên hỗn đản cãi nhau chỉ là chuyện bình thường. không cãi nhau mới là việc lạ.” Tô San tức giận nói.
Tô Thanh Hải cười khổ: “Vậy hắn lại làm gì con?”
“Hừ! Cha. cha cũng không biết, tên hỗn đản tham gia huấn luyện quân sự cùng đồng học phát sinh xung đột. vung tay, cuối cùng xuất động thật nhiều võ cảnh đi bắt hắn. con vì chuyện này lo lắng ngủ không yên. kết quả cha đoán thế nào?” Tô San nghĩ tới mười ngày qua. trong lòng vô cùng buồn bực.
Tô Thanh Hải tựa hồ đã biết chuyện của Trần Phàm trong quân doanh, nghe được lời nói của Tô San. diễn cảm cũng không chút nào biến hóa. bất quá vì diễn trò, vẫn ra vẻ kinh ngạc hỏi han: “Cái gì? Tiểu Phàm lại có thể xảy ra loại chuyện này? Cuối cùng thế nào? Tiểu Phàm không có sao chứ?”
“Con ước gì hắn bị đánh chết cho xong!” Tô San thở phì phì nói: “Hắn có thể có chuyện gì? Hai ngày trước con hao hết sức chín trâu hai hổ mới tìm được cơ hội gọi điện thoại cho hắn. kết quả hắn ngược lại. làm như không có việc gì xảy ra. Hơn nữa hôm nay con vừa xong quân huấn trở về, hắn không ở trong nhà. khẳng định đi ra ngoài sống vất vưởng.”
“Khụ.. .khụ..Tô Thanh Hải cười xấu hổ, biết rõ nữ nhi của mình đang nói nhảm, đồng thời trong con ngươi lộ ra ánh mắt vui mừng.
Trong khoảng thời gian này, thái độ của Tô San đối với Trần Phàm đã biến hóa. Tô Thanh Hải đều thấy rất rõ ràng, hắn biết rõ, con gái bảo bối của mình đang chậm rãi rơi vào tay giặc.
“Đúng rồi, cha. hai người khi nào mới trở về? Ngày mốt chính là sinh nhật của con.
Là sinh nhật mười chín tuổi nga!” Tô San nhớ tới hai ngày sau là sinh nhật của mình, trên mặt nhất thời liền khôi phục tươi cười.
Đầu kia điện thoại, gương mặt Tô Thanh Hải hơi có chút tự trách, theo sau thở dài nói: “Con gái bảo bối. năm nay sinh nhật, mẹ con cùng cha chỉ sợ không có cách nào ở cạnh con.”
“Cái gì?” Tô San nhất thời trợn tròn mắt: “Cha. cha có lầm hay không? Sinh nhật của con cha mẹ cũng không về sao?”
“Con gái bảo bối, thực xin lỗi, cha cũng là thân bất do kỳ, bên này thật sự bận quá. không tranh thủ được thời gian.” Tô Thanh Hải than thở nói: “Bất quá cha sẽ cho người đem quà sinh nhật về cho con. Mặt khác ngày con sinh nhật, cha cho người bố trí Tử Uyển biệt thự. mời bạn bè cùng bạn học của con cùng con chúc mừng. đúng rồi. còn có tiểu Phàm.”
“Con mời hắn còn không bằng đi mời đầu heo!” Tô San buồn bực nói một câu. theo sau nói: “Được rồi. mặt nạ của con đã đến giờ, không nói với cha nữa. thực mất hứng!”
Dứt lời, Tô San trực tiếp cúp điện thoại.
Từ nhỏ đến lớn. mỗi lần sinh nhật Tô San. vợ chồng Tô Thanh Hải đều bồi bên cạnh nàng, lần này lại không về, điều này nhiều ít làm cho nàng có chút buồn bực. Ngay trong lúc Tô San đang buồn bực. đầu bên kia điện thoại, Tô Thanh Hải cũng thở dài thật sâu. người phụ nữ đang đấm bóp bả vai cho hắn cũng hung hăng cấu véo hắn. làm hắn đau đến nhe răng nhếch miệng.
“Quế Trân, không phải chúng ta đã nói rõ rồi sao? Tại sao lại phát cáu với anh?” Tô Thanh Hải đứng dậy cười a a dìu người phụ nữ ngồi xuống sô pha.
“Em biết anh muốn cho San San cùng tiểu Phàm nuôi dưỡng cảm tình, nhưng chúng ta làm như vậy có phải hà khắc với San San hay không?” Mẹ của Tô San. Tần Quế Trân u oán nói.
Nghe được lời của Tần Quế Trân, vẻ tươi cười trên mặt Tô Thanh Hải chậm rãi giãn ra. hắn nheo mắt lại trầm giọng nói: “Quế Trân. San San từ nhỏ bị chúng ta nuông chiều, tật xấu thật sự nhiều lắm. hơn nữa lại có tính ỷ lại chúng ta quá mạnh mẽ, đây không phải chuyện tốt. Hiện giờ chúng ta làm như vậy, ngoại trừ cho nó cùng tiểu Phàm nuôi dưỡng thêm cảm tình, đối với nó cũng là một loại rèn luyện.”
Lúc này Tần Quế Trân lựa chọn trầm mặc.
“Quế Trân. San San nhà ta có thể được gả cho nam nhân Trần gia là phúc khí của nó.” Tô Thanh Hải châm một điếu thuốc lá. hút mạnh một hơi. phun ra ngụm khói nồng đậm. nghiêm mặt nói: “Tiểu Phàm là bởi vì từng trải qua khúc chiết, hiện giờ lựa chọn dạo chơi nhân gian. Nhưng có thể được Trần lão thái gia xưng là một đời hi vọng của Trần gia. hắn tuyệt đối không có khả năng luôn luôn như vậy!”
“Tiềm long, chung quy sẽ có một ngày vượt cửu thiên.” Tô Thanh Hải chậm rãi nhắm mắt lại: “Vì không muốn để cho San San biến thành gánh nặng của hắn. chúng ta nhất định phải hà khắc với nó.”
‘Thanh Hải. nếu...nếu không phải bởi vì lời hứa kia. em thật sự không muốn San San như vậy, em tình nguyện cho nó bình an trải qua cả đời..Ánh mắt Tần Quế Trân ướt át nói.
Đôi mày Tô Thanh Hải nhăn lại. quát lạnh: “Quế Trân, em chớ quên lời anh nói năm đó với em.”
Dứt lời, Tô Thanh Hải hung hăng dụi tắt thuốc lá. không hề nhìn tới Tần Quế Trân, lập tức bỏ về phòng sách.
Tần Quế Trân rơi nước mắt đầy mặt.
Cực Phẩm Thiên Vương Tác Giả: Phong cuồng
-----oo0oo----
Chương 59: Tâm tư thiếu nữ.
Nhóm dịch: Dungnhi & Phongnhi
Đả tự : Bảo Ngọc --- 4vn.eu
Nguồn: Sưu Tầm By 4vn.eu
Bắt đầu nổ Boom chào mừng Noel Mời anh em chung vui Và tài trợ
Buổi liên hoan của những người trong phòng ngủ 108 kết thúc, cũng không làm theo an bài ban đầu của Tiêu Phong đi tới hộp đêm. Thứ nhất võ si Ngu Mỹ Nhân đối với nữ nhân thực sự không dậy nổi hứng thú. còn nữa. tiêu Văn tứ tiêu chuẩn trạch nam chỉ là “vua lý luận” điển hình, không có đủ dũng khí đi thực hành.
Mặc dù Tiêu Phong là hoa hoa công tử điển hình, lại cũng không có nhiều hứng thú đối với loại nữ tử phong trần ăn chơi, so ra mà nói. hắn càng ưa thích chinh phục những thủy linh cải trắng trong sân trường.
Còn về Trần Phàm, hắn thì lựa chọn nước chảy bèo trôi, đi hay không đi. đối với hắn mà nói khác nhau không lớn.
Đối với thái độ kiên định của Ngu Mỹ Nhân và tiểu Văn tử. tuy Tiêu Phong lựa chọn thỏa hiệp, nhưng lại đề nghị không say không về.
Tiêu Phong từ mười sáu tuổi đã bắt đầu du đãng đủ loại quán bar, tửu lượng có thể dùng từ khủng bố mà hình dung. mà Ngu Mỹ Nhân nghe nói từ nhỏ bị Ngu lão gia tứ ném vào trong thùng rượu ngâm lớn. được xưng ngàn chén không say.
Tửu lượng của Trần Phàm cũng không kém. hơn nữa hiểu được một ít tiểu kỹ xảo xua tan hơi cồn. bình thường rất khó say rượu.
Kể từ đó, khiến cho trạch nam Chu Văn hoàn toàn bi kịch - lúc bữa tiệc kết thúc, khuôn mặt tiểu Văn tử đỏ bừng ghé vào trên bàn. bất tỉnh nhân sự, rơi vào đường cùng Ngu Huyền đành phải cõng Chu Văn trở về phòng ngủ.
Khi Trần Phàm về đến trong nhà đã hơn mười giờ tối.
Trong nhà, dì Điền cũng không như ngày thường mười giờ đã vào phòng ngủ mà đang ngồi trên ghế sô pha cùng Tô San xem ti vi.
Tô San mặc đồ ngủ đang nằm trên ghế sô pha. đầu gối lên đùi dì Điền, không chút yên lòng xem ti vi. ngạc nhiên nghe được thanh âm mở cửa. giống như bị uống thuốc kích thích, nhảy dựng lên Ngay tại chỗ.
Hành động thình lình của nàng dọa dì Điền cũng nhảy dựng. sau đó bà cười khổ không thôi, bà làm sao không nhìn ra. theo thời gian trôi qua. Tô San càng ngày càng để ý tới từng cử động của Trần Phàm?
Phải biết rằng, lúc Trần Phàm mới dọn vào ở, dù đêm không về ngủ. Tô San cũng không hề để ý tới.
Vừa vào cửa, Trần Phàm liền nhìn thấy Tô San đang đứng trên bộ sô pha giá trị xa xỉ. hai tay chống nạnh, Giống như người thẩm lý và phán quyết, lại như hổ rình mồi nhìn chằm chằm cửa.
Hành động của Tô San làm cho Trần Phàm dở khóc dở cười.
“Trần thiếu, cậu đã trở về. ăn cơm chưa?” Dì Điền lại cười lấy đôi dép lê trong tủ giày đưa cho Trần Phàm.
Trần Phàm tiếp nhận đôi dép, gật đầu cười: “Ăn rồi dì Điền.”
Nghe Trần Phàm nói như thế. dì Điền mỉm cười, cũng không nói thêm gì nữa. biết điều trở về phòng ngủ của mình, mà ánh mắt Tô San vẫn không nhúc nhích tập trung Trần Phàm, tựa hồ đang đợi Trần Phàm thẳng thắn khai nhận.
Ai biết Trần Phàm Ngay từ đầu luôn xem Tô San như là không khí. lập tức đi đến bên cạnh sô pha ngồi xuống, cầm lấy một ly nước trắng, một hơi uống cạn.
“Nghẹn chết anh!” Tô San vốn chờ mong Trần Phàm mở miệng trước, thấy Trần Phàm luôn coi thường mình, trong lòng nổi giận, mắt thấy Trần Phàm Giống như quỷ chết khát đầu thai, một hơi uống cạn ly nước sạch sẽ, lập tức nguyền rủa.
Trần Phàm thiếu chút nữa phun luôn ngụm nước cuối cùng ra ngoài. buông ly nước, dở khóc dở cười nói: “Lão bà. cô muốn mưu sát chồng a?”
“Không biết xấu hổ, ai là lão bà của anh?” Tô San hừ lạnh một tiếng: “Đầy người toàn mùi rượu, cách xa tôi một chút.”
“Ngô, được rồi. tôi đi tắm rửa rồi ngủ.” Trần Phàm “nhu thuận” đứng dậy, chuẩn bị lên lầu.
Tô San nhìn thấy Trần Phàm muốn đi. nhất thời nóng nảy: “Anh...anh chờ một chút!”
“Lão bà. cô lại muốn nói gì?” Trần Phàm xoay người, biết rõ còn cố hỏi.
Ngày đó gọi điện thoại xong cho Trần Phàm, biết được Trần Phàm cũng không hề xảy ra chuyện. Tô San theo bản năng liên tưởng đến tin đồn Trần Phàm đại hiển thần uy, trong lòng giống như bị mèo cào không ngừng ngứa ngáy, thực sự muốn biết mọi chuyện đã xảy ra. Nhưng vì lòng tự trọng quá mạnh, nàng thật sự chịu đựng lòng hiếu kỳ mành liệt, không tiếp tục gọi điện thoại cho Trần Phàm.
Nhưng đợi mãi đến khi nàng trở lại Đông Hải, lại không cách nào nhịn được nữa. thế cho nên nàng cũng không cùng bạn bè liên hoan, mà là trước tiên chạy về nhà. vì muốn biết rõ chân tướng sự tình.
Lúc này, nghe Trần Phàm vừa hỏi như vậy, nàng theo bản năng hỏi han: “Sự tình đó chân tướng thế nào?”
“Chuyện gì?” Trần Phàm tự nhiên biết Tô San đang muốn hỏi điều gì. nhưng hắn lựa chọn giả ngu. hắn cũng không muốn đem chân tướng sự tình nói với Tô San. vậy đối với Tô San không phải là một chuyện tốt.
Hành vi giả ngu của Trần Phàm làm Tô San tức giận đến run rẩy cả người, nụ hoa trước ngực cũng chớp lên một trận, rất mê người.
Cố nén xúc động muốn cắn Trần Phàm. Tô San tức giận nói: “Chính là chuyện Ngu Huyền bị đánh.”
“A. chuyện đó sao.” Trần Phàm cố ý đề cao thanh âm. theo sau cười tủm tỉm nói: “Chân tướng chính là. lão công của cô chính là siêu nhân nhập thân, đại phát thần uy, đánh cho đám Vương bát đản kia quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, kêu gào thấu trời!”
Tô San: !!!
Mắt thấy Tô San không biết nói gì. Trần Phàm vô sỉ hỏi: “Còn có chuyện gì không?”
“Theo lời anh nói, anh làm bị thương đám người Hoàng Hiểu Đông?” Nụ hoa trước ngực Tô San run rẩy không thôi, trong giọng nói mang theo tia lửa giận không thể áp chế.
“Ân.” Trần Phàm không chút do dự gật đầu.
Tô San cả kinh, hiếu kỳ nói: “Người nhà của Hoàng Hiểu Đông không đến tìm anh phiền phức?”
“Tìm tôi phiền phức?” Trần Phàm bĩu môi: “Lão bà. lão công của cô là siêu nhân nhập thân, bọn hắn còn dám tìm tôi phiền toái? Đó không phải là tìm chết sao?”
“Cút! Anh là hỗn đản miệng đầy bịa đặt!” Tô San rốt cục bạo phát, nắm lên một gối đệm trên sô pha ném về phía Trần Phàm.
Trần Phàm nhẹ tiếp nhận gối đệm sô pha, tùy ý đặt lên trên sô pha, cười ha ha, xoay người lên lầu, lưu lại Tô San đang nghiến răng nghiến lợi tức tối.
Trở lại phòng ngủ, Trần Phàm thuần thục cởi sạch sẽ, đi vào phòng tắm rửa.
Nước lạnh từ đỉnh đầu tuôn xuống, kích thích lên thần kinh Trần Phàm, để vẻ say ngà ngà của hắn cũng tiêu mất.
Nhẹ lắc đầu, Trần Phàm vừa hưởng thụ nước lạnh tràn xuống, vừa suy tư nên tặng lễ vật gì cho Tô San.
Đối với việc tặng quà cho con gái, Trần Phàm đúng là không trâu bắt chó đi cày, hoàn toàn không có chút kinh nghiệm. Hơn nữa hắn cũng biết, lấy xuất thân của Tô San, cơ hồ không thiếu thử gì, muốn tặng một món quà không giống người thưởng đúng thật là chuyện không dễ dàng.
Tô San lại không biết Trần Phàm đang dụng tâm lương khổ, lúc này nàng tựa lên đầu giường. chiếc miệng nhỏ khêu gợi vểnh lên. cầm một con gấu nhỏ màu Hồng nhạt, dùng sức chọt chọt: “Hỗn đản đạp phân chó, tôi đâm chết anh, đâm chết anh!”
Giờ khắc này, con gấu nhỏ đáng thương bị xem thành thế thân của Trần Phàm, thừa nhận lửa giận của Tô San.
Ước chừng nửa phút sau. Tô San dừng lại hành động trong tay, hít sâu một hơi, thì thào lẩm bầm: “Phi phi phi. mình vì sao phải vì tên hỗn đản đạp phân chó kia mà tức giận?”
“Ân. bổn tiểu thư tuyệt đối sẽ không vì tên hỗn đản vô sỉ. tự đại kia mà tức giận.” Tô San làm như đang nhớ lại quyết định ngày trước, bơm hơi cho mình: “Mình Chẳng qua là đang tìm nhược điểm của hắn mà thôi, đợi đến khi tìm được nhược điểm của hắn. có thể đùa bờn hắn trong lòng bàn tay. Một khi chơi đủ. hừ hừ. liền một cước đá bay hắn, có bao xa bay bao xa..
Sau một lúc lầm bầm, tâm tình Tô San tựa hồ chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều, cởi bỏ áo ngủ trên người cực nhanh.
Ngủ trần.
Đây là một trong những sở thích lớn nhất của Tô San.
Đúng rồi, tên hỗn đản đạp phân chó kia tựa hồ không biết sinh nhật của mình?
Khi Tô San kéo tấm chăn phủ lên thân thể mềm mại mê người, nàng chợt ngạc nhiên nhớ ra chuyện gì đó.
Ý nghĩ vừa ra, tâm tình thật vất vả mới khỏi phục lại của nàng nhất thời trở nên vô cùng không xong. đồng thời cặp mắt cất giấu một sự trống vắng khó thể che giấu.
Cực Phẩm Thiên Vương Tác Giả: Phong cuồng
-----oo0oo----
Chương 60: Không hợp nhau.
Nhóm dịch: Dungnhi & Phongnhi
Đả tự : Bảo Ngọc --- 4vn.eu
Nguồn: Sưu Tầm By 4vn.eu
Boom chào mừng Noel Mời anh em chung vui Và tài trợ
Cùng Beverly Hills tại Mỹ, Vịnh Nước Cạn tại Hong Kong, ở Đông Hải cũng có khu nhà giàu đặc biệt - Tứ Viên, Đàn Cung là hai khu nhà giàu nổi danh nhất Đông Hải. mà biệt thự số 1 tại Từ Viên Đông Hải có giá trên trời là 1.3 triệu nguyên, trở thành một trong những nơi ở sang quý nhất đại lục.
Trước khi Trần Phàm đến Đông Hải, Tô Thanh Hải từng mua một biệt thự tại Tứ Viên, tính toán để cho Trần Phàm và Tô San ở, nhưng cả Trần Phàm cùng Tô San đều phản đối.
Vô luận là Trần Phàm hay Tô San đều thích địa phương náo nhiệt, khu biệt thự Tứ Viên, phồn hoa thì đủ phồn hoa. nhưng cực kỳ quạnh quẽ, hàng năm bốn mùa cũng không có bao nhiêu người. Dù sao, vô luận là ở tòa thành thị nào, biệt thự phần lớn chỉ là do kẻ có tiền chuẩn bị cho bà nhỏ cùng tình nhân mà thôi.
xế chiều hai ngày sau, Tô San sau khi tỉ mỉ trang điểm chọn lựa. đã sớm cùng dì Điền đi tới biệt thự số 18 trong Tử Viên, mà Trần Phàm cũng không cùng đi chung mà đi tới trường học gặp ba người Ngu Huyền, sau đó cùng nhau đến biệt thự.
Tuy Tô San ném xuống lời giận dỗi với cha mình, nói là thỉnh heo cũng không thỉnh Trần Phàm, nhưng Trần Phàm thân là vị hôn phu của nàng. tự nhiên phải tham gia buổi tiệc sinh nhật của nàng.
Nhưng.. .Tô San dùng lời lẽ nghiêm khắc cảnh cáo hắn không được dùng thân phận của vị hôn phu mà đến...
Lúc Trần Phàm đi tới phòng ngủ 108 trong ký túc xá. trong phòng ngủ một mảnh bận rộn. ba người Tiêu Phong đang bận rộn thu thập hình tượng của mình.
Nguyên bản, Ngu Mỹ Nhân từ nhỏ đối với vấn đề hình tượng tuyệt không hề để ý, nhưng thật không chịu nổi bị Tiêu Phong lải nhải, dùng cách nói của Tiêu Phong. nếu đã chịu đi tham gia buổi tiệc sinh nhật, phải mặc đàng Hoàng một chút, nếu không làm mất thể diện phòng 108.
Rơi vào đường cùng, Ngu Mỹ Nhân đành phải thỏa hiệp, đi cùng Tiêu Phong mua một áo sơ mi, quần tây, giày da, nhất nhất đầy đủ.
Lão thô lỗ Ngu Mỹ Nhân còn mặc sơ mi. vì vậy trạch nam Chu Văn tự nhiên cũng không cam chịu bị rớt lại phía sau. hắn mặc một chiếc áo màu trắng, quần tây, giày da màu vàng, làm cho người ta có một loại cảm giác quái dị, thấy thế nào cũng không hề hòa hợp.
So ra mà nói, Tiêu Phong thường xuyên tham dự party thì biết cách ăn mặc hơn. bởi nguyên nhân thời tiết quá nóng. Tiêu Phong cũng không mặc lễ phục bảnh bao, mà là mặc một chiếc áo màu sắc rực rỡ, nhưng lại giá trị xa xi. thân dưới mặc một chiếc quần tây bó sát có nhãn hiệu nổi tiếng. phối hợp một đôi giày da màu đen làm bằng thủ công, điển hình là câu khoác áo người.
Nhẹ nhàng hất mái tóc tự cho là rất phong cách. Tiêu Phong quay đầu lại. quét mắt nhìn Ngu Huyền, trêu ghẹo nói: “Kháo! Ta nói Mỹ Nhân, lấy thân hình cùng cách ăn mặc đêm nay của cậu. nếu trong party có thiếu phụ, cậu tuyệt đối là người được xếp đầu tiên.”
“Biến, mồm chó không mọc ngà voi.” Ngu Huyền tức giận múa may nắm tay.
Không để ý tới lửa giận của Ngu Huyền. Tiêu Phong lại đưa mắt nhìn sáng Trần Phàm, trong con ngươi hiện lên một tia ghen tỵ: “Trần Phàm, cố nhân nói người dựa vào ăn mặc, ngựa dựa vào yên cương. điểm này không hề nói sai a. Bình thường cũng không hề phát hiện bộ dạng của cậu thật soái, vì sao cậu mặc thân quần áo này vào khiến cho người ta lại cảm thấy anh tuấn bức người đây?”
Nghe được lời của Tiêu Phong, Trần Phàm dở khóc dở cười.
Bộ quần áo trên người hắn chính do Tần Quế Trân mẹ của Tô San lần đầu tiên gặp mặt đã dẫn hắn đi mua. cụ thể giá bao nhiêu hắn không biết, dù sao phí không ít tiền.
Dùng cách nói của Tô San: Mẹ, mẹ rất bất công! Mua một bộ quần áo cho tên hỗn đản, đủ cho con mua năm bộ!
Khi Trần Phàm, Ngu Huyền, Chu Văn ba người ngồi lên chiếc xe BMW của Tiêu Phong đi tới Tử Viên, trời chiều đã hạ xuống đinh núi. màn đêm dần dần buông xuống. đèn đường hai bên trong khu biệt thự phát sáng. ngọn đèn màu vàng đỏ chiếu sáng cả con đường lớn. làm cho người ta có thể rõ ràng nhìn thấy hết thảy cảnh tượng trên đường.
Đây là một đường quốc lộ rất rộng rãi. hai bên đường trồng cây ngô đồng cao, mỗi khi đi ngang một tòa biệt thự, lại thấy có một con đường nhỏ liên tiếp cùng quốc lộ. Hai bên đường nhỏ hương hoa tràn ngập, bãi cô được tu bổ cực kỳ chỉnh tề.
“Tục ngữ nói: tới Yên Kinh đừng nói mình là quan lớn. tới Đông Hải đừng nói mình có tiền nhiều, lời này đúng là không nói sai một chút nào. Tuy nói giá nhà ở Hàng Châu hiện tại đã cao hơn Yên Kinh cùng Đông Hải. nhưng khu nhà ở xa hoa vẫn kém hơn một chút a.” Nhìn những biệt thự phong cách Châu Âu hoa lệ chung quanh. Tiêu Phong cười khổ nói: “ở địa phương nhỏ lái chiếc BMW của tôi còn cảm thấy có phong cách, nhưng đến nơi đây đúng là dọa cho người ta thấy thật rõ ràng.”
“Giả vờ.” Chu Văn đỡ gọng kính, khinh bỉ nói.
Lời này của Chu Văn thiếu chút nữa làm Tiêu Phong tức đến hộc máu. mà Trần Phàm thầm chấp nhận lời nói của Tiêu Phong.
Vào lúc sáu giờ năm mươi, bốn người Trần Phàm đi tới con đường nhỏ thông vào biệt thự số 18 giao thoa với quốc lộ. Ngay chỗ giao thoa, hai đại hán mặc âu phục màu đen đeo bộ đàm Giống như hai ngọn núi đang đứng nơi đó, sắc mặt lạnh lùng. mắt thấy phía trước chạy đến một chiếc BMW màu đỏ, lập tức tiến lên làm ra thủ thế dừng xe.
Tiêu Phong cho xe dừng lại, quay kính xe xuống, đem thiệp mời đưa cho một gã đại hán trong đó, cười nói: “Vị đại ca này, chúng ta đến tham gia buổi tiệc sinh nhật của Tô San tiểu thư.”
Đại hán cũng không lập tức cầm lấy thiệp mời, mà ánh mắt lướt cực nhanh trong xe một lần. khi thấy Trần Phàm ngồi Ngay sau xe thì đồng tử hơi phóng lớn. trong con ngươi hiện lên một tia kinh ngạc, bất quá lại không nói gì. mà nhanh chóng lấy lại tinh thần, tiếp nhận thiệp mời. cung kính làm ra thủ thế: “Mời.”
Rất nhanh, Tiêu Phong lại khởi động xe lần nữa. chiếc xe chạy nhanh trên đường nhỏ, vòng qua hai khúc quanh, đi tới trước cửa sắt biệt thự số 18.
Cũng giống như chỗ giao thoa, hai bên cửa sắt cũng có bảo tiêu võ trang đầy đủ đang đứng, bất quá lúc này bọn họ cũng không tiếp tục kiểm tra mà trực tiếp cho đi.
Trước ga ra biệt thự, đang đỗ những loại xe Limousine đủ kiểu, trong đó có nhiều xe thể thao nổi tiếng. so ra mà nói, chiếc BMW của Tiêu Phong thật có vẻ nghèo nàn hủ lậu.
Nhìn thấy những chiếc xe xa hoa rực rỡ đẹp đẽ. Tiêu Phong cũng không có bất kỳ phản ứng nào, trên mặt vẫn lộ ra nét mỉm cười mê người. Ngu Huyền cùng Chu Văn hai người cũng không có phản ứng dị thường gì, nhưng trong lòng Trần Phàm hơi có chút kinh ngạc.
Từ sau khi hắn đi vào Đông Hải, từ trước tới nay Tô San luôn ở chung một chỗ với hắn. bình thường cũng không thấy ai lui tới. hôm nay sinh nhật lại có nhiều khách nhân đến đây như vậy, điều này không khỏi làm cho Trần Phàm cảm thấy kỳ quái.
Trần Phàm không biết Tô San là một cô gái cực kỳ hướng ngoại, hơn nữa rất nhiều sở thích, giao kết bạn bè cũng thập phần phổ biến.
Dù sao một cô gái xuất thân phú quý, hơn nữa bản thân nàng lại cực kỳ xuất sắc, đặt vào môi trường nào cũng sẽ trở thành tiêu điểm.
Sau khi Trần Phàm đi tới Đông Hải, Tô San cũng không tiếp tục đi tham gia vào những hoạt động của những môi trường kia. hoàn toàn là bởi vì nàng đem toàn bộ hứng thú cùng tinh lực đều chuyển dời lên trên người Trần Phàm.
Sau khi xuống xe, Tiêu Phong làm đầu tàu gương mẫu. đi Ngay trước mọi người, trên mặt thủy chung luôn lộ ra vẻ mỉm cười mê người, có vẻ cùng hoàn cảnh chung quanh thập phần hòa hợp, sắc mặt Trần Phàm lại bình tĩnh. Ngu Huyền với tính cách tùy tiện tuy rằng cảm thấy được biệt thự trước mắt quá xa hoa. nhưng cũng không để trong lòng. nhưng trạch nam Chu Văn lại có vẻ có chút khẩn trương bất an.
“Chu Văn, không cần khẩn trương, buông lỏng một chút, kỳ thật...chỉ cần cậu buông lòng, những thứ trước mắt không có là gì.” Trần Phàm nhận thấy được vẻ khẩn trương của Chu Văn, mỉm cười vỗ lên bờ vai của hắn: “Một người vô luận là bần cùng hay phú quý, hắn cũng giống như cậu, phải ăn uống vệ sinh đi ngủ.”
Có lẽ lời cổ vũ của Trần Phàm làm ra tác dụng, trong một thoáng Chu Văn thả lỏng hơn rất nhiều, thân thể cũng không cứng ngắc như trước.
Đi vào biệt thự, tiếng dương cầm lan tới trước mặt. mười mấy nam nữ ăn mặc thật tỉ mỉ, phong độ bất phàm đang ở trong đại sảnh tụm ba tụm năm tán gẫu. trong tay cầm ly rượu đỏ, thấp giọng trò chuyện cùng nhau.
Ngọn đèn trong đại sảnh cực kỳ ôn nhu, nơi góc tây bắc bày vài cái bàn, bên trên phủ khăn trắng bày đầy đủ điểm tâm lót dạ cùng hoa quả.
Vài người phục vụ trang phục thống nhất đang bưng khay rượu, đứng ở mỗi góc, khi thấy bốn người Trần Phàm tiến vào, một gã phục vụ lập tức tiến lên nghênh đón. trên mặt lộ vẻ mỉm cười đầy chức nghiệp, làm ra thủ thế như mời.
Tiêu Phong không nói một lời, cử chỉ thật tao nhã bưng một ly rượu đõ, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nói tiếng cảm ơn, Trần Phàm cũng bưng lên một ly, mỉm cười gật đầu.
về phần...Ngu Mỹ Nhân thì lại càng trực tiếp, nhấc ly rượu đỏ, giống như uống nước trái cây uống một hơi cạn sạch, đồng thời dùng thanh âm thô lỗ nói: “Mụ nội nó, trên đường khát muốn chết.”
Thanh âm Ngu Huyền nhất thời đánh vỡ không khí vốn có trong đại sảnh, trong lúc nhất thời cơ hồ toàn bộ mọi người đều đem ánh mắt nhìn về phía bốn người Trần Phàm, ánh mắt giống như đang nhìn quái vật.
Đối mặt hơn mười ánh mắt nhìn chăm chú. Trần Phàm hoàn toàn không thèm để ý, cười cười: “Khát thì uống thêm vài ly, dù sao là miền phí, không uống thì uổng phí.”
Tiêu Phong vốn đang vì lời nói của Ngu Huyền mà cảm thấy có chút xấu hổ, không biết nên làm sao dàn xếp, lúc này ngạc nhiên nghe được lời Trần Phàm nói, thiếu chút nữa phun ra cả ngụm rượu đỏ trong miệng!
Vẻ mặt của người phục vụ cũng cổ quái, cũng may tố chất nghề nghiệp của hắn không tệ, sau thoáng ngây người ngắn ngùi, lập tức lộ ra vẻ mỉm cười đầy chức nghiệp: “Xin ngài chờ.”
Dứt lời, phục vụ lập tức rời đi lấy thêm rượu cho Ngu Huyền.
“Bốn người kia là ai?”
“Đúng vậy, Tô San vì sao lại mời người thô tục như vậy?”
“Bốn người bọn hắn đến. quả thật đang khinh nhờn buổi party này!”
Trong lúc nhất thời, bốn người Trần Phàm có vẻ không hòa hợp với không khí trong đại sảnh, cơ hồ tất cả mọi người đều dùng ánh mắt xem thường nhìn bọn họ, nghị luận sôi nổi.
Chỉ có ba người bạn cùng phòng của Tô San là ngoại lệ.
Trong đó, ánh mắt Trương Thiên Thiên nhìn về phía Trần Phàm ý vị thâm sâu.