Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #26  
Old 18-05-2008, 10:53 PM
giacuongly's Avatar
giacuongly giacuongly is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Äông Hải Hạ Long
Bài gởi: 329
Thá»i gian online: 1 ngày 2 giá» 3 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 38 Times in 19 Posts
Hồi 26
Vượt qua nguy hiểm



Äồ Lôi Ä‘Æ°a mắt nhìn lên thì không khá»i kinh hãi vì chàng trông thấy có hàng mấy trăm con rắn Ä‘á»™c, mình đầy hoa, Ä‘ang bò lúc nhúc vá» phía hai ngÆ°á»i, há miệng thè lưỡi Ä‘á» lòm.
Äồ Lôi nhìn thấy Lữ KhÆ°u Má»™ Bình Ä‘ang nghiêng đầu suy nghÄ© thì vá»™i vàng to tiếng nói :
- Lữ KhÆ°u đại hiệp, hãy mau lấy bụi cỠ“Long Diên Thảo†ra để chế ngá»± lÅ© rắn Ä‘á»™c ! Lữ KhÆ°u Má»™ Bình nghe qua không khá»i giật mình sá»­ng sốt, vá»™i vàng Ä‘Æ°a mắt nhìn lên thì giật bắn ngÆ°á»i, hối hả thò vào áo lấy bụi cỠ“Long Diên Thảo†ra cầm trên tay.
Äồ Lôi cÅ©ng thế, tay trái chàng nắm chặt bụi diên thảo, trong khi tay mặt Ä‘Æ°a ngang ngá»±c, tập trung tinh thần để sẵn sàng đối phó.
Äồ Lôi vốn có ý giả vá», chứ thá»±c sá»± “Long Diên Thảo†ấy chẳng phải là má»™t thứ linh vật hiếm có, trừ được các chất Ä‘á»™c gì cả, mà đúng ra là nhỠở viên “Phích Ä‘á»™c bảo châu†của chàng giấu kín trong ngÆ°á»i.
Bởi thế, quả nhiên lũ rắn khi tiến tới, còn cách hỠba trượng nữa thì tất cả sợ hãi như gặp phải một thứ khắc kỵ gì vội vàng quay đầu bỠchạy hết.
Lữ Khưu Mộ Bình trông thấy thế hết sức mừng rỡ, quát lên một tiếng to, rồi vung chưởng quét ra một luồng kình lực khiến lũ rắn độc cất tiếng kêu “khè khè†rất thảm thiết, thân hình bị nát tan thành một mớ máu thịt bầy nhầy.
Äồ Lôi cÅ©ng tiến theo sát má»™t bên Lữ KhÆ°u Má»™ Bình, nhÆ°ng không há» ra tay diệt trừ lÅ© rắn. Vì chàng không muốn dùng võ công hoặc sá»­ dụng đến món ám khí “Thất xảo phích lịch thoa†đang cất giấu trong bá»c, bởi làm nhÆ° vậy thì Lữ KhÆ°u Má»™ Bình tất sẽ nhận ra lại lịch của mình ngay.
Chẳng bao lâu sau, dưới luồng chưởng lực của Lữ Khưu Mộ Bình lũ rắn đã bị diệt trừ non nửa.
Bá»—ng nhiên, ngay lúc ấy có tiếng sáo du dÆ°Æ¡ng từ đâu vá»ng đến.
Tiếng sáo ấy nghe dìu dặt nhÆ°ng không có âm luật gì cả, chỉ có Ä‘iá»u là nghe rất vui tai mà thôi.
Thế là lũ rắn ùn ùn thối lui không còn một con nào.
Tiếp đó, lại nghe có má»™t giá»ng nói lạnh nhÆ° băng giá bay theo gió vá»ng đến:
- Lữ Khưu Mộ Bình, Ngũ Hành Cốc là một nơi nguy hiểm vô cùng.
Dù là thần tiên tiến vào đây cũng khó sống sót được, chớ nói gì là ông.
Hãy nghe lá»i khuyên của ta, mau mau quay đầu trở lại thì ta sẵn sàng hé mở má»™t góc lÆ°á»›i cho thoát thân ! Tiếng nói vừa dứt, thì xung quanh lại im phăng phắc.
Cả khu rừng trúc xác rắn ngổn ngang, máu thịt bầy nhầy, mùi hôi tanh nồng nặc.
Lữ Khưu Mộ Bình nghiêm sắc mặt nói :
- Tuy không thể hoàn toàn tin hắn, nhưng cũng không thể không tin được. Trong chuyến đi này là để tìm hiểu sự thật vỠvấn đỠđó, nếu chẳng phải thế thì tại hạ đâu lại mạo hiểm làm gì ?
Äồ Lôi nói :
- Äại hiệp chắc chắn là mình có thể Ä‘oạt được pho kinh và lưỡi kiếm vào tay hay sao ?
Lữ KhÆ°u Má»™ Bình mỉm cÆ°á»i nói :
- Hôm nay là má»™t cÆ¡ há»™i tốt trá»i cho, nên không thể bá» qua được, vì nếu bá» qua cÆ¡ há»™i này thì vá» sau sẽ hối tiếc mãi ! Äồ Lôi lá»™ vẻ sá»­ng sốt, ngÆ¡ ngác nhÆ° không hiểu câu nói ấy.
Lữ KhÆ°u Má»™ Bình mỉm cÆ°á»i nói tiếp :
- Hôm nay các cao thủ trong võ lâm Ä‘á»u tập hợp hết vỠđây, để xông vào NgÅ© Hành Cốc. Vô Tình Tú SÄ©, Bắc Quốc Song Ma và Huyá»n Băng Lão Mị là những nhân vật bấy lâu nay tên tuổi vang rá»™i cÅ©ng đã đến đây và kêu đích danh Ngôn NhÆ° Băng ra tranh tài Ä‘á» sức ! Trong trÆ°á»ng hợp có kẻ đại địch tràn vào, NgÅ© Hành Cốc phải lo đối phó. NhÆ° vậy, tất há» có nhiá»u sÆ¡ hở. Ta nhân cÆ¡ há»™i đó tràn vào thì sẽ có đến tam chín phần mÆ°á»i hy vá»ng Ä‘oạt được hai bảo vật ấy vào tay ! Nói đến đây, ông ta lại cất tiếng cÆ°á»i nhạt, rồi tiếp :
- Nếu tại hạ Ä‘oán không sai thì ngay lúc này, Ngôn NhÆ° Băng Ä‘ang dẫn các cao thủ của mình đến ngăn chặn bốn lão ma vừa nói. Do đó, số ngÆ°á»i hiện nay Ä‘ang canh gác bí mật trong khắp sÆ¡n cốc Ä‘á»u là lÅ© vô danh tiểu tốt, đỡ không nổi má»™t thế đánh của ta. GiỠđây, tại hạ chỉ cần suy nghÄ© để tìm hiểu được vá» những “sinh khắc kỳ môn†của NgÅ© Hành Cốc thì tất cả má»i việc Ä‘á»u sẽ giải quyết dá»… dàng ! Äồ Lôi há miệng nhÆ° muốn nói gì nhÆ°ng lại thôi. Qua má»™t lúc sau, chàng má»›i há»i :
- Tôi có những ý này, song chẳng rõ nên nói ra hay không ?
Lữ Khưu Mộ Bình như có vẻ sửng sốt nói :
- Tôi vá»›i các hạ tuy má»›i gặp nhau nhÆ°ng đã xem nhÆ° ngÆ°á»i tri kỹ, vậy có Ä‘iá»u gì xin ông anh cứ nói thẳng là hÆ¡n ! Äồ Lôi nói :
- Ngôn NhÆ° Băng chắc chắn không Ä‘em giấu pho kinh và thanh kiếm vào má»™t nÆ¡i kín đáo, mà trái lại, lão ta sẽ giữ sát bên mình chứ không há» xa rá»i. NhÆ° vậy chẳng hóa ra Lữ KhÆ°u đại hiệp lại chụp vào má»™t khoảng không hay sao ?
Lữ Khưu Mộ Bình lắc đầu nói :
- Ngôn NhÆ° Băng nào dám để lá»™ pho kinh và thanh kiếm nhÆ° thế, trái lại, chắc chắn lão ta sẽ giấu kính và nói khéo vá»›i má»i ngÆ°á»i là những lá»i đồn đại trong giang hồ Ä‘á»u hoàn toàn vô căn cứ, vu khống cho ông ấy mà thôi ! Äồ Lôi thầm cÆ°á»i vì thấy lá»i nói của Lữ KhÆ°u Má»™ Bình có vẻ nhÆ° rất tá»± tin nên bèn lắc đầu nói :
- Tôi thá»±c không dám tán đồng ý kiến của đại hiệp. Vì hiên nay quần hùng trong võ lâm cùng kéo nhau đến NgÅ© Hành Cốc, tình trạng chẳng khác nào tên đã lắp vào cung, không thể không bắn ra. PhÆ°Æ¡ng chi, Vô Tình Tú SÄ© là má»™t cao thủ trong võ lâm ngày nay, chắc chắn không thể bá» rút lui trÆ°á»›c những lá»i nói khéo của Ngôn NhÆ° Băng. Trong khi đó, Ngôn NhÆ° Băng chẳng những là ngÆ°á»i võ công trác tuyệt, mà còn dá»±a vào cả má»™t địa thế hiểm yếu nhÆ° NgÅ© Hành Cốc, đồng thá»i, lại có cả pho kinh và thanh kiếm trong tay, vậy thá»­ há»i ông ta nào chịu nhân nhượng ?
Lữ KhÆ°u Má»™ Bình không khá»i thầm kinh dị, trÆ°á»›c những sá»± phán Ä‘oán hết sức tế nhị và chính xác ấy.
Ngay lúc đó, sắc mặt của Äồ Lôi tá» ra rất thành khẩn, cất tiếng than dài :
- Tôi là ngÆ°á»i bàng quan, việc này tôi không nhúng tay vào làm gì, nhÆ°ng không thể không trình bày má»™t vài ý kiến hèn má»n vá»›i các hạ ! Lữ KhÆ°u Má»™ Bình tuy là ngÆ°á»i nhiá»u mÆ°u lược và quỉ quyệt, nhÆ°ng lúc ấy cÅ©ng bị Äồ Lôi phỉnh gạt. Ông ta nhìn thấy thái Ä‘á»™ thành khẩn của Äồ Lôi hiện rõ từ cá»­ chỉ đến lá»i nói, nên không khá»i cảm Ä‘á»™ng đáp :
- Ông anh vì có Ä‘iá»u chÆ°a biết rõ, thá»±c ra thì pho kinh và thanh kiếm không há» có trong tay Ngôn NhÆ° Băng, mà trái lại, hiện Ä‘ang ở trong tay của ngÆ°á»i khác ! Äồ Lôi mắng thầm :
- “Dù cho ngÆ°Æ¡i có gian xảo nhÆ° má»™t con cáo, thì vẫn phải sa vào sá»± bố trí của ta ! Hừ, rốt cuá»™c rồi ngÆ°Æ¡i cÅ©ng bằng lòng nói má»™t phần nào sá»± thá»±c !†Bởi thế, chàng liá»n giả vá» ngạc nhiên nói :
- Lá»i nói ấy của đại hiệp đã làm cho tôi hoàn toàn hoang mang, không hiểu ra sao cả. Song tôi là ngÆ°á»i ngoài cuá»™c nên cÅ©ng chẳng muốn tìm hiểu cho tỉ mỉ làm gì. GiỠđây, má»™t việc làm cấp thiết của chúng ta là tìm cách rá»i khá»i khu rừng này má»™t cách yên ổn. Kế đó, theo ý của tôi thì mạnh ai nấy lo việc riêng của mình để tránh sá»± nghi kỵ lẫn nhau ! Lữ KhÆ°u Má»™ Bình Ä‘Æ°a mắt nhìn thẳng vào Äồ Lôi nói :
- Ông anh không bằng lòng giúp một ay cho tại hạ sao ?
Äồ Lôi cất tiếng than dài nói :
- Sá»± thá»±c thì tôi Ä‘ang bận tâm vỠđứa con trai, nên tâm trạng Ä‘ang rối rắm nhÆ° tÆ¡ vò, nên e rằng không giúp đỡ được gì cho các hạ nhiá»u mà trái lại, còn làm bận bịu thêm cho các hạ là khác. HÆ¡n nữa, theo nhÆ° tôi nhận xét thì chuyến Ä‘i này của đại hiệp, không khá»i giống nhÆ° má»™t mÅ©i tên bắn ra không có đích, chỉ là nhắm chụp vào khoảng không mà thôi ! Lữ KhÆ°u Má»™ Bình cÆ°á»i nhạt nói :
- Ai bảo là má»™t mÅ©i tên bắn không có đích ? Tại hạ hành Ä‘á»™ng rất chu đáo vì đã biết chắc pho kinh và thanh kiếm hiện Ä‘ang ở trong ngÆ°á»i của má»™t cô gái. Má»›i vừa rồi đây, tại hạ đã trông thấy cô ta xâm nhập vào NgÅ© Hành Cốc ! Äồ Lôi không khá»i sững sá» nói :
- Má»™t cô gái ? Cô ta không phải là ngÆ°á»i trong NgÅ© Hành Cốc sao ?
Trong khi đó, chàng lại cÆ°á»i nhạt nói thầm:
“Dù sao ngÆ°Æ¡i cÅ©ng đã bằng lòng nói sá»± thá»±c cho ta nghe rồi !†Lữ KhÆ°u Má»™ Bình bèn hạ giá»ng nói :
- Äúng nhÆ° vậy ! Xin ông anh hãy yên lòng, vì tại hạ đã có ngÆ°á»i bí mật nằm trong NgÅ© Hành Cốc từ trÆ°á»›c rồi. Nếu tại hạ Ä‘oán không sai thì chỉ trong chốc lát đây sẽ có ngÆ°á»i đến tiếp tay vá»›i chúng ta. HÆ¡n nữa, hiện giá» tại hạ đã tìm hiểu được phần bố trí tÆ°Æ¡ng sinh tÆ°Æ¡ng khắc rất huyá»n bí của NgÅ© Hành Cốc này rồi ! Äồ Lôi hiện sắc vui mừng nói :
- Nếu nhÆ° vậy thì ta nên rá»i ngay khu rừng trúc này kẻo ở đây lâu không có lợi ! Ngay lúc ấy, hai ngÆ°á»i nghe có má»™t tiếng gào thảm thiết, vô cùng rùng rợn vá»ng đến. NhÆ°ng sau đó thì chung quanh lại chìm trong tÄ©nh mịch nhÆ° cÅ©.
Trên đôi khóe miệng của Lữ KhÆ°u Má»™ Bình liá»n hiện lên má»™t nụ cÆ°á»i đắc chí.
Ngay sau đó, bá»—ng nghe có tiếng bÆ°á»›c chân văng vẳng Ä‘i rất hối hả, tức thì, giữa những thân trúc Ä‘ang lắc lÆ° theo chiá»u gió bá»—ng xuất hiện má»™t bóng ngÆ°á»i Ä‘ang chạy bay đến. Khi sắp đến nÆ¡i, thì hai ngÆ°á»i trông rõ được đấy là má»™t lão già mặc áo Ä‘en, râu dài đến rốn, sắc mặt âm u lạnh lùng.
Lữ KhÆ°u Má»™ Bình nhanh nhẹn bÆ°á»›c tá»›i rồi nói nhá» vá»›i lão già ấy má»™t lúc… Äồ Lôi vẫn đứng y nguyên má»™t chá»—, Ä‘Æ°a mắt chú ý nhìn má»i hành Ä‘á»™ng của hai ngÆ°á»i và nghiêng tai lắng nghe câu chuyện của hai ngÆ°á»i Ä‘ang thì thầm vá»›i nhau.
Bá»n há» nói chuyện rất khẽ, chẳng khác nào tiếng muá»—i kêu, nên Äồ Lôi đã không nghe được rõ ràng. Chàng chỉ trông thấy lão già áo Ä‘en trao cho Lữ KhÆ°u Má»™ Bình má»™t quyển sách má»ng, bên trên dày đặc những chữ và má»™t chai bé nhá», rồi định quay lÆ°ng bá» Ä‘i… NhÆ°ng ngay lúc ấy, Äồ Lôi đã nhún mình nhảy thoắt đến nói to :
- Xin tôn giá hãy dừng bÆ°á»›c ! Lão già áo Ä‘en Ä‘Æ°a đôi mắt lạnh lùng nhìn qua Äồ Lôi má»™t lượt nói :
- Các hạ có Ä‘iá»u gì chỉ dạy ?
Äồ Lôi vòng tay cÆ°á»i nói :
- Tôi xin há»i tôn giá, phân đà chủ của NgÅ© Hành Cốc ở Miêu CÆ°Æ¡ng là Từ Nam hiện giá» có trong sÆ¡n cốc không ? Mong tôn giá thành thá»±c chỉ dạy cho, thì tôi cảm Æ¡n không ít ! - Các hạ đến thá»±c không may, vì ngay hôm qua hắn ta trở vá» Miêu CÆ°Æ¡ng rồi ! Nói Ä‘oạn, lão ta liá»n quay ngÆ°á»i lÆ°á»›t Ä‘i nhÆ° má»™t làn Ä‘iện xẹt, chỉ trong chá»›p mắt là mất hút.
Äồ Lôi còn định há»i thêm nhÆ°ng không ngá» lão già bá» Ä‘i qua nhanh nên giậm chân than dài, lá»™ vẻ thất vá»ng vô cùng.
Lữ Khưu Mộ Bình trông thấy thế bèn an ủi :
- Nếu lệnh lang còn sống trong sÆ¡n cốc này, thì tại hạ sẽ giúp cho ông anh cứu thoát lệnh lang. Thôi chúng ta hãy mau Ä‘i ra khá»i cánh rừng trúc đã ! Nói Ä‘oạn, ông ta bèn nhắm hÆ°á»›ng Äông Bắc lÆ°á»›t thẳng tá»›i.
Lữ KhÆ°u Má»™ Bình sau khi ra khá»i cánh rừng trúc bèn tiếp tục lách vá» phía phải, tránh sang trái, nhanh nhẹn tràn thẳng vá» phía trÆ°á»›c, trông chẳng khác nào má»™t ngÆ°á»i quen thuá»™c Ä‘Æ°á»ng Ä‘i. Ông ta cÅ©ng chẳng hỠđể ý đến việc Äồ Lôi có theo kịp mình hay không.
Suốt dá»c Ä‘Æ°á»ng Ä‘i, núi đồi và sÆ¡n cốc nhấp nhô khúc khuá»·u địa thế trá»i sinh hết sức hiểm trở, đâu đâu cÅ©ng thấy rừng cây rậm rạp, chen lẫn vá»›i các loại kỳ hoa dị thảo, xem rất ngoạn mục, mùi thÆ¡m thoang thoảng khắp nÆ¡i, khiến ai ngá»­i thấy cÅ©ng cảm thấy sảng khoái trong lòng.
Lữ KhÆ°u Má»™ Bình vá»™i vàng lấy cái chai nhá» của lão già trao cho vừa rồi, trút ra hai viên thuốc màu Ä‘á», rồi bá» má»™t viên vào miệng nuốt xuống bụng, nói :
- Những thứ bông hoa lạ này, tuy có mùi thÆ¡m nhÆ°ng Ä‘á»u hết sức Ä‘á»™c, khiến ai ngá»­i vào cÅ©ng say, xin ông anh hãy uống vào.
Qua má»™t lúc thật lâu, vẫn không nghe có tiếng trả lá»i, ông ta má»›i giật mình quay mặt nhìn lại, thì nào trông thấy hình bóng của Äồ Lôi đâu nữa ? Bởi thế, ông ta không khá»i sá»­ng sốt, thầm nghÄ© :
- “NgÆ°á»i này vì quá lo nghÄ© đến sá»± an nguy của đứa con trai thân yêu nên đã tá»± xông vào nÆ¡i đầy dẫy những sá»± nguy hiểm. CÅ©ng được, giỠđây thì ta không cần đến y nữa. Các cao thủ trong sÆ¡n cốc Ä‘á»u được Ngôn NhÆ° Băng phái cả Ä‘i các mặt khác, chỉ còn lại má»™t số ít thì võ công của ta cÅ©ng trừ hỠđược không khó gì !†NghÄ© thế, nên ông ta thấy bạo dạn hÆ¡n, Ä‘Æ°a mắt nhìn vá» phía trÆ°á»›c để nhận xét địa hình rồi tiếp tục lÆ°á»›t thẳng tá»›i.
Sau khi ông ta Ä‘i tá»›i Ä‘á»™ mấy mÆ°Æ¡i trượng nữa và khi đã vòng qua má»™t sÆ°á»n núi cao, thì đã trông thấy thấp thoáng giữa má»™t khu rừng phía trÆ°á»›c không xa, có má»™t tòa lầu cao, nên Ä‘oán biết mình sắp đến giữa NgÅ© Hành Cốc rồi.
Bỗng ngay lúc ấy, ông ta trông thấy có một bóng đen bay thoắt qua, tức thì trông thấy lão già áo đen vừa rồi nhắm ông ta chạy nhanh tới, nói nhỠ:
- Trong hai mÆ°Æ¡i bốn tòa lầu tại sÆ¡n cốc, Ä‘á»u được Ngôn NhÆ° Băng bố trí những thủ hạ thân tín trấn giữ, nên thuá»™c hạ không tìm hiểu được má»™t tí bí mật nào cả. Tuy nhiên, các trạm gác bên ngoài Ä‘á»u do năm anh em chúng tôi khống chế hết rồi … Lữ KhÆ°u Má»™ Bình ngắt lá»i :
- Ta hiểu rồi ! Nói Ä‘oạn, ông ta vá»t ngÆ°á»i thẳng lên không, bay bổng nhÆ° má»™t con ó, nhắm hÆ°á»›ng gian lầu cao lÆ°á»›t thẳng tá»›i.
Sau đó, ông ta bèn buống ngÆ°á»i đáp nhẹ nhàng xuống cạnh má»™t gốc cây ngân hạnh thá»±c to cách gian lầu Ä‘á»™ chừng mÆ°á»i trượng, ẩn mình kín đáo, nghe ngóng sá»± Ä‘á»™ng tÄ©nh bên trong gian lầu … NhÆ°ng bên trong gian lầu vẫn im phăng phắc, không há» có má»™t tiếng Ä‘á»™ng.
ông ta Ä‘ang định tràn ngÆ°á»i bÆ°á»›c ra, thì bá»—ng trông thấy có má»™t chiếc bóng trắng, nhanh nhẹn tuyệt luân, từ xa bay đến rồi dừng lại trÆ°á»›c gian cá»­a gian lầu.
Bóng trắng ấy chính là ngÆ°á»i con gái che mặt, có dáng vóc xinh đẹp tuyệt trần. Äấy không ai khác hÆ¡n là Huỳnh Ỷ Vân, bang chủ của Phi Phụng Bang.
Lữ KhÆ°u Má»™ Bình bất giác “hừ†má»™t tiếng lạnh lùng qua giá»ng mÅ©i, rồi tập trung tinh thần chú ý theo dõi má»i cá»­ Ä‘á»™ng của Huỳnh Ỷ Vân.
ông ta trông thấy nàng đứng yên má»™t lúc rồi bá»—ng vá»t ngÆ°á»i bay thẳng lên không, nhào lá»™n má»™t vòng và đáp nhẹ nhàng xuống dãy hành lang trên lầu cao ! Lữ KhÆ°u Má»™ Bình liá»n nhanh nhẹn tràn đến bên hông tòa lầu, rồi nhảy vá»t lên trên.
Bá»—ng nhiên, ông ta nghe có má»™t giá»ng nói trong ngần từ bên trong vá»ng ra :
- Ai đứng ở bên ngoài đó ? Mau bước vào ! Có tiếng Huỳnh Ỷ Vân đáp :
- Chính tôi đây ! Dứt lá»i, nàng Ä‘Æ°a chưởng lên quạt nhẹ má»™t cái, tức thì, hai cánh cá»­a được xô vào trong. NhỠđó, nàng trông thấy bên trong gian lầu bài trí hết sức đẹp mắt, có giÆ°á»ng ngà voi, có mùng lụa má»ng, có đài gÆ°Æ¡ng phấn sáp, bàn ghế bóng láng bằng gá»— đàn, lại có cả đèn lÆ°u li trông thật cổ kính.
Ngay lúc ấy, có má»™t cô gái mặc áo tía Ä‘ang ngồi ngay ngắn trÆ°á»›c bàn trang Ä‘iểm, mặt nhìn thẳng vào gÆ°Æ¡ng, chải lại má»› tóc xanh mượt nhÆ° mây. Tuy nhan sắc của ngÆ°á»i con gái ấy chỉ vào bậc trung, nhÆ°ng làn da lại trắng nõn nà nhÆ° ngá»c. Tại phía sau lÆ°ng cô ta còn có bốn cô tỳ nữ áo xanh đứng hầu.
Cô gái ấy nhìn vào trong gÆ°Æ¡ng và trông thấy rõ được bóng dáng của ngÆ°á»i thiếu nữ mặc áo trắng ở bên ngoài, nên sắc mặt không khá»i biến hẳn, nạt :
- Hãy mau bắt lấy con nữ tặc ấy cho ta ! Tức thì, bốn cô tỳ nữ áo xanh nhanh như chớp nhắm phía Huỳnh Ỷ Vân nhảy vút tới.
Bốn cô nữ tỳ ấy võ công rất cao cÆ°á»ng, há» dùng cả chưởng lẫn chỉ đánh ra chá»›p nhoáng, tấn công vào các huyệt đạo quan trá»ng trên ngÆ°á»i của Huỳnh Ỷ Vân.
Thân pháp của Huỳnh Ỷ Vân nhẹ nhàng linh Ä‘á»™ng, nàng chỉ xoay ngÆ°á»i qua má»™t lượt là đã khiến những thế đánh của bốn cô tỳ nữ ấy Ä‘á»u Ä‘anh hụt cả vào khoảng không. Liá»n khi ấy, nàng bá»—ng lách mình qua phía trái rồi nhanh nhẹn vung tay công thẳng má»™t chưởng.
Hai cô tỳ nữ lao tá»›i trÆ°á»›c tiên liá»n cảm thấy lồng ngá»±c của mình bị má»™t chưởng lá»±c mạnh mẽ giáng trúng, đôi mắt Ä‘á»u tối sầm lại, cùng ngã ngá»­a ra đất, tắt thở chết tốt ngay.
Võ há»c của Huỳnh Ỷ Vân quả trác tuyệt khôn lÆ°á»ng. Cánh tay trái của nàng lại nhanh nhẹn thò ra, giÆ°Æ¡ng hai chỉ đâm thẳng vào khoảng không, khiến hai cô nữ tỳ còn lại cảm thấy nhÆ° bị má»™t lưỡi kiếm xuyên qua lồng ngá»±c, đồng thanh gào lên má»™t tiếng thảm thiết, rồi lại cùng ngã lăn quay xuống đất.
Huỳnh Ỷ Vân giết chết bốn cô tỳ nữ tràn tá»›i tấn công mình thá»±c dá»… dàng nhÆ° búng má»™t ngón tay khiến Lữ KhÆ°u Má»™ Bình nhìn thấy không khá»i thầm sợ hãi.
Cô gái áo tía lúc ấy cÅ©ng đã rá»i khá»i chá»— ngồi, đứng lên lược trận. Cô ta trông thấy bốn cô nữ tỳ Ä‘á»u bị giết chết má»™t cách thảm thiết thì giận dữ đến sắc mặt tái xanh, nạt to :
- NgÆ°Æ¡i là ai mà bá»—ng dÆ°ng lại đến đây hành hung ? Hôm nay cô nÆ°Æ¡ng phải xé nát thây ngÆ°Æ¡i ra má»›i hả được cÆ¡n tức giận này ! Huỳnh Ỷ Vân cất tiếng cÆ°á»i dài, nghe trong ngần nhÆ° tiếng chuông bạc nói :
- Äấy là chính vì cô ra lệnh cho bốn con tỳ nữ ná» Ä‘i tìm lấy cái chết, nào có thể trách được tôi ?
Cô gái áo tía bá»—ng quay ngÆ°á»i trở lại, thò tay chụp lấy má»™t thanh trÆ°á»ng kiếm để trên bàn trang Ä‘iểm, rồi nhanh nhẹn tuốt ra khá»i vá» nghe má»™t tiếng “rẻng†ngân dài không dứt. Liá»n đó, cô ta bèn dùng thế “Phi lôi cá»­u tiêu†vung kiếm chém thẳng vào vai của Huỳnh Ỷ Vân, khiến ánh thép lóe lên sáng ngá»i và lạnh ngắt.
Cô ta đánh ra vừa hết sức nhanh chóng mà thế võ lại vừa hết sức lạ lùng, trong khi lưỡi trÆ°á»ng kiếm rít gió ầm ầm nhÆ° sóng dậy.
Huỳnh Ỷ Vân khẽ di Ä‘á»™ng gót sen là đã tránh khá»i thế kiếm, rồi lại vung cánh tay ngá»c lên, quét ra má»™t luồng kình lá»±c kín đáo, xô bật lưỡi kiếm của ngÆ°á»i thiếu nữ ấy ra ngoài xa.
Cô gái áo tía cảm thấy hổ khẩu tay của mình bị tê buốt, lưỡi trÆ°á»ng kiếm cÅ©ng suýt nữa vuá»™t khá»i tay bay Ä‘i. Do đó, cô ta hết sức kinh hãi, nhanh nhẹn vung lưỡi kiếm lên, công dồn dập tá»›i ba thế kiếm. Thế là giữa những Ä‘Æ°á»ng kiếm sáng ngá»i, lại lóe lên vô số kiếm hoa màu bạc, Ä‘i đôi vá»›i má»™t luồng kình lá»±c mạnh mẽ, rít ào ào công thẳng vá» phía Huỳnh Ỷ Vân.
Kiếm pháp của cô gái áo tía, rõ ràng đã đạt đến mức thượng thừa, vừa mãnh liệt, vừa tinh thâm không ai sánh nổi.
Huỳnh Ỷ Vân chau mày thầm nói :
“Nếu chẳng phải là ai thì làm thế nào chế ngá»± được những Ä‘Æ°á»ng kiếm tinh tuyệt của cô ấy !†Ngay lúc đó, Huỳnh Ỷ Vân vung chưởng mặt lên, quét vào khoảng không, trong khi ngÆ°á»i nàng lại lách tránh nhanh nhẹn, nhẹ nhàng.
Chưởng thế của nàng bao gồm đủ lối đánh, vừa quét ra, vừa cuốn vào, vừa chụp xuống, vừa hất ngang. Thân hình của nàng cÅ©ng nhanh nhẹn Ä‘i theo thế chưởng vừa đánh, phối hợp má»™t cách linh Ä‘á»™ng. Xem qua nhÆ° rất bình thÆ°á»ng, nhÆ°ng kỳ thá»±c đấy là má»™t môn võ há»c kỳ tuyệt, hiếm của trên Ä‘á»i của Phật môn.
Má»—i lần thế kiếm của cô gái áo tía vung ra là kình lá»±c của lưỡi kiếm cuốn tá»›i ào ào, chẳng khác gì muôn ngàn đợt sóng bể giữa cÆ¡n phong ba bão táp. Tuy nhiên, lúc đầu cô ta không thấy gì lạ, nhÆ°ng sau đó dần dần cô ta cảm thấy có má»™t luồng kình lá»±c vô hình nhÆ° bám sát vào lưỡi kiếm của mình, khiến Ä‘Æ°á»ng kiếm vì thế mà chậm Ä‘i, nên mặt không khá»i biến sắc.
Trong khi đó, chưởng pháp của Huỳnh Ỷ Vân bá»—ng trở thành nhanh nhẹn hÆ¡n, khiến bóng chưởng của nàng chập chá»n dày cả không gian, bắt từ trên giáng xuống cô gái áo tía không khác nào hoa rÆ¡i lá rụng.
Thế rồi, cô gái áo tía bỗng dưng buột miệng kêu to lên và ngã khụy xuống đất.
Huỳnh Ỷ Vân vừa vung lẹ cánh tay mặt ra, biến thế chưởng thành thế chụp, nhắm ngay vai của cô gái áo tía chụp nhanh tới như một làn điện xẹt.
NhÆ°ng nào ngỠđâu, đấy chỉ là má»™t lối đánh phỉnh gạt của cô gái áo tía. Khi Huỳnh Ỷ Vân vừa tràn mình tá»›i thì cô ta liá»n vung cánh tay ngá»c lên, giải ra hàng vạn mÅ©i nhá»n màu Ä‘en.
Huỳnh Ỷ Vân không ngỠđến việc đó nên không khá»i giật bắn ngÆ°á»i.
Tuy nhiên, nàng vẫn giữ được sá»± bình tÄ©nh, vung chưởng trái quét ra má»™t luồng kình phong hất bay hết những mÅ©i nhá»n Ä‘en ấy Ä‘i. Trong khi đó, năm ngón tay của nàng cÅ©ng vừa chụp đến vai của cô gái áo tía.
Cô gái áo tía vì quá Ä‘au Ä‘á»›n nên gào to lên má»™t tiếng, mặt lá»™ sắc sợ hãi, cất giá»ng run run nói :
- Tôi....và cô....không oán không thù gì cả.....Vậy cô có ý định.....gì ?
Cô ta vì quá sợ hãi nên nói không thành lá»i, mồ hôi lạnh toát ra Æ°á»›t khuôn mặt Ä‘ang tái nhợt.
Huỳnh Ỷ Vân cÆ°á»i nhạt nói ; - Cô có phải là con gái thứ ba của Ngôn NhÆ° Băng không ?
Cô gái áo tía gật đầu.
Huỳnh Ỷ Vân nói :
- Nghe đồn đại là Ngôn NhÆ° Băng rất thÆ°Æ¡ng yêu cô, chắc cô biết “Cá»­u chuyển phản hồn Ä‘Æ¡n†của cha cô để ở đâu. Nếu cô biết tiếc mạng sống của mình thì phải mau lấy thứ thuốc ấy ra Ä‘Æ°a cho tôi ! Cô gái áo tía cất giá»ng run run nói :
- Cô hãy....thả tôi sẽ....tôi sẽ....dẫn cô Ä‘i lấy ! Huỳnh Ỷ Vân nghe thế buông lá»ng bàn tay mặt ra, nhÆ°ng bàn tay trái nhanh nhÆ° chá»›p vung chỉ lên Ä‘iểm thẳng vào ba huyệt đạo trong ngÆ°á»i của cô gái áo tía nói :
- Nếu cô còn có ý định đánh lừa tôi, thì tất cô còn phải chịu khổ nữa.
GiỠđây, tôi phế trừ võ công của cô trÆ°á»›c, cô hãy dẫn tôi Ä‘i lấy cho mau ! Lữ KhÆ°u Má»™ Bình Ä‘ang âm thầm theo dõi, trông thấy thế không khá»i kinh hãi, nghÄ© bụng :
“Cô gái này quả là má»™t ngÆ°á»i hết sức Ä‘á»™c ác !†Lúc đó, cô gái áo tía Ä‘ang chống tay ngồi dậy, trong lòng tràn đầy sá»± căm tức, Ä‘Æ°a mắt nhìn qua Huỳnh Ỷ Vân má»™t lượt nói :
- “Cá»­u chuyển phản hồn Ä‘Æ¡n†được cha tôi xem trá»ng nhÆ° tính mạng của ông ấy, nên cất kín trong phòng chứa thuốc. Tôi tuy được cha tôi yêu quí, nhÆ°ng trÆ°á»›c đây chỉ được phép theo ngÆ°á»i vào đến đó ba lần mà thôi. Trong phòng chứa thuốc đó có vô số cạm bẫy, cứ trong vòng mÆ°á»i hai tiếng đồng hồ thì những cạm bẫy ấy lại tá»± Ä‘á»™ng chuyển biến....
Nàng nói chÆ°a dứt lá»i thì Huỳnh Ỷ Vân đã cÆ°á»i nhạt ngắt lá»i :
- Việc ấy ta đã biết, những cạm bẫy trong phòng chứa thuốc, ngoài Ngôn NhÆ° Băng có thể chế ngá»± được, thì chỉ còn duy nhất má»™t mình cô là ngÆ°á»i biết cách chế ngá»± những cạm bẫy ấy mà thôi. Vậy cô chá»› nên lắm lá»i lẻo mép nữa, mà hãy mau dẫn ta Ä‘i đến đó ngay bây giá» ! Cô gái áo tía im lặng không nói gì cả, từ từ bÆ°á»›c ra cá»­a rồi Ä‘i xuống thang lầu.
Huỳnh Ỷ Vân cũng đưa chân bước theo, đi sát phía sau cô gái áo tía.
Trong khi đó, Lữ KhÆ°u Má»™ Bình cÅ©ng âm thầm theo dõi phía sau hai ngÆ°á»i.
NhÆ°ng cÅ©ng cùng lúc đó, từ trên ngá»n cây cao lại có má»™t bóng ngÆ°á»i nhanh nhẹn lÆ°á»›t Ä‘i nhÆ° má»™t con hạc. Lữ KhÆ°u Má»™ Bình hoàn toàn không hay biết gì cả.
Huỳnh Ỷ Vân Ä‘i theo sát cô gái áo tía, suốt dá»c Ä‘Æ°á»ng, trông thấy cảnh vật hết sức xinh đẹp. Có vô số kỳ hoa dị thảo má»c chen lẫn giữa những tòa lầu cao vàng son rá»±c rỡ. Chung quanh lại có nhà mát, khe nÆ°á»›c và những chiếc cầu xinh xắn bắt ngang, cảnh sắc xinh xắn u tịch, khiến ai nhìn đến cÅ©ng phải thích thú.
Tất cả những gì xây dá»±ng nên Ä‘á»u do sức ngÆ°á»i nhÆ°ng kỳ thá»±c thì Ä‘á»u bao gồm tất cả huyá»n diệu của trá»i đất, ngầm chứa đầy dẫy sá»± hiểm nguy.
Nhưng Huỳnh Ỷ Vân đi sát theo cô gái áo tía, thì chẳng khác nào như có một lá bùa hộ mệnh, hoàn toàn yên lòng, chẳng có gì đáng sợ hãi.
Hơn nữa, lẽ cố nhiên trước khi đến đây, nàng cũng đã tìm hiểu được một phần lớn vỠbên trong Ngũ Hành Cốc rồi.
Cô gái áo tía bá»—ng quay đầu trở lại, mỉm cÆ°á»i buồn bã nói :
- Trong Ngũ Hành Cốc chẳng có vật gì là không có chất độc, thế tại sao cô nương lại không kiêng sợ ?
Huỳnh Ỷ Vân chỉ cất tiếng cÆ°á»i giòn không trả lá»i ra sao cả.
Cô gái áo tía thấy nàng không trả lá»i thì cÅ©ng không há»i thêm nữa, mà tiếp tục cất gót sen bÆ°á»›c lững thững vá» phía má»™t chòm cây đầy hoa nở.
Äấy là má»™t chòm “Má»™c liên hoaâ€. Màu hoa trắng nhÆ° tuyết, to nhÆ° má»™t đóa hoa sen, lá cây giống nhÆ° lá tỳ bà. Trên má»™t ngá»n cây trổ hàng trăm đóa hoa nên từ xa trông vào chẳng khác nào mây trắng trên trá»i. Äi gần tá»›i nÆ¡i thì mùi thÆ¡m bay ra ngào ngạt.
Khi tiến vào khu rừng cây đó, đã thấp thoáng nhìn thấy má»™t gian nhà đá mái thấp lè tè, màu tÆ°á»ng Ä‘en. Huỳnh Ỷ Vân bá»—ng há»i :
- Tại sao dá»c Ä‘Æ°á»ng không trông thấy ai cả ?
Cô gái áo tía quay mặt lại đáp :
- Có lẽ bá»n há» Ä‘á»u Ä‘i theo cha tôi để đối phó vá»›i số quần hùng rồi.
Hiện giá» chỉ có má»™t số ít ngÆ°á»i ở lại để phòng thủ trong sÆ¡n cốc mà thôi.
Trong khi tôi và cô Ä‘i trên Ä‘Æ°á»ng tất đã bị há» theo dõi, nhÆ°ng có lẽ há» tưởng cô là bạn thân của tôi nên không ra ngăn trở bÆ°á»›c Ä‘i của mình ! Tuy bá» ngoài cô ta nói rất tá»± nhiên, nhÆ°ng thá»±c sá»± thì trong lòng cÅ©ng thầm cảm thấy kinh ngạc trÆ°á»›c má»i việc xảy ra hôm nay, nhÆ°ng nàng không để lá»™ ý nghÄ© ấy ra ngoài.
Huỳnh Ỷ Vân bá»—ng cất giá»ng lạnh lùng “hừ†má»™t tiếng, rồi vung nhanh chưởng mặt lên, đè thẳng vào “Mệnh môn huyệt†ở sau lÆ°ng cô gái áo tía.
Vì nàng nhìn qua đôi mắt không ngớt xoay tròn của cô gái áo tía, đoán biết cô ta đã có một ý định đáng nghi. Rất có thể cô ta sẽ nhân lúc mình không đỠphòng thì khi vừa mới bước vào gian nhà đá ấy sẽ sử dụng đến những cạm bẫy tấn công mình trước.
Cô gái áo tía cất tiếng cÆ°á»i Ä‘au Ä‘á»›n rồi nhắm gian nhà đá Ä‘i thẳng tá»›i.
Huỳnh Ỷ Vân trông thấy có má»™t con Ä‘Æ°á»ng hầm nhá» dẫn thẳng vào trong sâu. Nàng Ä‘i được ngoài mÆ°á»i trượng thì lại có má»™t con Ä‘Æ°á»ng quanh co phía trái. Äến đây thì bá»—ng tối sầm, ngá»­a bàn tay ra không còn trông thấy nữa.
Nàng biết trong gian nhà đá này đầy dẫy những cạm bẫy nguy hiểm.
NhÆ°ng nàng cần phải lấy cho kỳ được “Cá»­u chuyển phản hồn Ä‘Æ¡nâ€, nếu không thì cha nàng chẳng làm thế nào hoàn toàn bình phục được. Bởi thế, nàng cắn chặt đôi hàm răng, đánh bạo tiếp tục Ä‘i theo cô gái áo tía.
Lúc ấy, Thiết Chỉ ThÆ° Sinh Lữ KhÆ°u Má»™ Bình cÅ©ng nhanh nhẹn lách mình bÆ°á»›c theo sau. Chẳng mấy chốc lại có hai bóng ngÆ°á»i khác cÅ©ng lÆ°á»›t vào nhanh nhÆ° má»™t ngá»n gió.
Võ công của Huỳnh Ỷ Vân đã tiến tá»›i mức thượng thặng, nên đôi mắt thật sáng, nàng có thể nhìn thấy má»i vật trong đêm tối sáng tá» nhÆ° ban ngày. Thế mà, trong gian nhà đá này, nàng thấy đâu đâu cÅ©ng tối om. Nàng chỉ biết bám sát theo cô gái áo tía, quanh qua phải, quẹo sang trái Ä‘i tá»›i mãi. Và nàng thấy mình đã Ä‘i qua má»™t Ä‘oạn Ä‘Æ°á»ng không phải là ngắn.
Bỗng cô gái áo tía lên tiếng nói :
- Äã đến rồi ! Cô có mang theo đá lá»­a không, hãy đánh lên cho sáng và nhìn thấy má»™t cái hình thái cá»±c đồ trên vách. Chính giữa thái cá»±c đồ có hai hòn ngá»c, má»™t trắng má»™t Ä‘á», lấy tay xoay ba vòng viên ngá»c Ä‘á» thì bức vách đá sẽ để lá»™ ra má»™t cánh cá»­a, bên trong cánh cá»­a ấy là phòng chứa thuốc của cha tôi ! Huỳnh Ỷ Vân nghe qua liá»n thò tay vào áo lấy ra má»™t cái bật lá»­a có dầu thông đánh mạnh lên. Sau má»™t tiếng “xoạcâ€, ngá»n lá»­a Ä‘á» liá»n bừng cháy. Qua ánh sáng lá» má», nàng quả nhiên trông thấy trên vách có chạm nổi má»™t bức hình thái cá»±c đồ, tại chính giữa có gắn hai viên ngá»c, má»™t trắng má»™t Ä‘á», đúng nhÆ° lá»i cô gái áo tía đã nói.
Huỳnh Ỷ Vân nhìn qua một lúc, nói :
- Tôi là khách, cô là chủ, vậy xin cô nÆ°Æ¡ng hãy xoay viên ngá»c ấy giúp cho ! Cô gái áo tía tràn đầy sá»± căm phẫn trong lòng, nhÆ°ng trÆ°á»›c tình trạng này không thể làm sao khác hÆ¡n, buá»™c phải từ từ Ä‘Æ°a hai ngón tay lên, xoay hạt ngá»c màu Ä‘á»....
Nàng xoay đúng ba vòng thì nghe có tiếng chuyển Ä‘á»™ng ầm ầm rồi bức vách đá tách ra làm đôi, chừa trống má»™t khung cá»­a, bên trong có ánh sáng chiếu ngá»i.
Cô gái áo tía nói :
- Xin cô hãy theo tôi bÆ°á»›c vào ! Sau khi hai ngÆ°á»i đã bÆ°á»›c vào trong thì lại nghe có tiếng chuyển Ä‘á»™ng ầm ầm, rồi hai bức vách đá lại khép kín nhÆ° cÅ©. Huỳnh Ỷ Vân Ä‘Æ°a mắt lên nhìn, trông thấy bên trong gian phòng, bốn bên Ä‘á»u có những giá bằng gá»— Ä‘en, trên giá để những lá» bằng sứ đủ màu đủ sắc, chói rá»±c rất vui mắt.
Sở dÄ© bên trong gian phòng được sáng sủa là nhá» có má»™t viên minh châu lá»›n bằng miệng chén cẩn ở trên nóc phòng. Viên minh châu ấy tá»a ra má»™t màu sáng trắng nhÆ° sữa khiến gian phòng sáng nhÆ° ban ngày.
Những lá» bằng sứ để trên giá gá»— bên ngoài Ä‘á»u có dán giấy, Ä‘á» chữ rõ ràng trong lá» Ä‘á»±ng thuốc gì.
Giá gá»— bằng cây Ä‘en ấy gồm có năm tầng, nên số lá» Ä‘á»±ng trên các giá không dÆ°á»›i hai ngàn lá» khác nhau. Bởi thế, Huỳnh Ỷ Vân không có cách nào tìm cho được “Cá»­u chuyển phản hồn Ä‘Æ¡nâ€. Nàng bèn lên tiếng há»i :
- Việc ấy thật tôi không hiểu. Cha tôi xem “Cá»­u chuyển phản hồn Ä‘Æ¡n†chẳng khác nào chính mạng của ông ấy. Vì vậy, ngay đến tôi cÅ©ng không được biết. HÆ¡n nữa, từ trÆ°á»›c tá»›i nay, tôi chÆ°a há» trông thấy qua hình dáng của viên thuốc “Cá»­u chuyển phản hồn Ä‘Æ¡n†nhÆ° thế nào ! Huỳnh Ỷ Vân cÆ°á»i nhạt nói :
- Tôi không tin như thế ! Cô gái áo tía nói :
- Những lá»i nói của tôi Ä‘á»u là sá»± thá»±c, dù cô có giết chết tôi cÅ©ng thế thôi ! Tức thì, Huỳnh Ỷ Vân vung chỉ ra nhanh nhÆ° chá»›p, Ä‘iểm thẳng vào ba huyệt đạo “Äại phong, Thần chưởng, Quan nguyên†của cô gái áo tía rồi nói :
- Hiện giá», cô còn có thể sống được má»™t tiếng đồng hồ nữa mà thôi, vậy tốt nhất nên nói thá»±c “Cá»­u chuyển phản hồn Ä‘Æ¡n†để đâu, bằng không thì chá»› trách tôi xuống tay ác Ä‘á»™c. Chừng đó dù có Äại La Thiên Tiên cÅ©ng không cứu được cô khá»i chết ! Cô gái áo tía nghe qua không khá»i rùng mình, dá»±a ngÆ°á»i vào những giá gá»— kê sát vách, sắc mặt tái nhợt, rồi má»m nhÅ©n cả ngÆ°á»i, té khụy xuống cÆ°á»i đâu Ä‘á»›n nói :
- Cô không tin tôi Ä‘i nữa, thì tôi vẫn không có biện pháp nào khác hÆ¡n ! Nói Ä‘oạn, nàng nhắm nghiá»n đôi mắt và từ trong đôi mắt và từ trong đôi khóe trào ra hai hạt lệ lóng lánh.
Huỳnh Ỷ Vân không khá»i giật mình thầm nói :
- “Có lẽ lá»i nói của nàng là đúng sá»± thá»±c. Xem ra bấy nhiêu công lao của ta đành phó theo dòng nÆ°á»›c chảy. NhÆ°ng ta nào chịu bó tay hay sao ? Biết đâu chừng thứ “Cá»­u chuyển phản hồn Ä‘Æ¡n†ấy. CÅ©ng được để chung trên những giá thuốc này ?†NghÄ© thế, nàng Ä‘Æ°a mắt lần lượt nhìn qua từng cái nhãn má»™t được dán bên ngoài những chai thuốc để yên trên giá....
Sau má»™t khoảng thá»i gian Ä‘á»™ dùng xong má»™t chén trà, thì Huỳnh Ỷ Vân bá»—ng giật bắn ngÆ°á»i. Vì nàng trông thấy bên ngoài má»™t chiếc lá» sứ màu lam có Ä‘á» bốn chữ “Tiểu cá»­u hoàn Ä‘Æ¡nâ€.
Huỳnh Ỷ Vân không khá»i đâm ra băn khoăn, do dá»± vì không hiểu “Tiểu cá»­u hoàn Ä‘Æ¡n†có phải chính là “Cá»­u chuyển phản hồn Ä‘Æ¡n†hay không ? Trong khi đó, số thuốc chứa trong phòng còn đến bảy phần mÆ°á»i nàng chÆ°a xem qua cho biết.
Bởi thế, nàng vừa thò tay ra thì lại rút tay trở vá», trong lòng không ngá»›t than thầm trÆ°á»›c tình trạng khó khăn này.
Bá»—ng nhiên, ở phía sau nàng bá»—ng nghe có tiếng cÆ°á»i nhạt vá»ng đến.
Giá»ng cÆ°á»i ấy lạnh lùng nhÆ° băng giá, khiến ai nghe qua cÅ©ng kinh hoàng sợ hãi, rùng mình rởn óc.
Huỳnh Ỷ Vân giật bắn ngÆ°á»i, Ä‘Æ°a tay mặt lên đè lấy ngá»±c, trong khi đôi chân đã nhanh nhẹn lách mình bÆ°á»›c tránh để thủ thế.
Khi nàng Ä‘Æ°a mắt nhìn lên thì đã trông thấy được má»™t lão già mặc áo xanh, đầu Ä‘á»™i mão nho sÄ©, đứng trÆ°á»›c mặt mình. Äôi mắt của lão già ấy âm u lạnh lùng, mặt tràn đầy sát khí.
Lão già áo xanh liá»n cất giá»ng lạnh lùng :
- Bang chủ Phi Phụng Bang đã tiến được vào gian phòng bí mật của già, thế tại sao chÆ°a bá» tấm vải che mặt để má»i ngÆ°á»i trông thấy được chân diện mục ?
Lại má»™t lần nữa, Huỳnh Ỷ Vân phải giật nẩy mình. Vì nàng không hiểu lão già áo xanh này đã từ ngả nào đến đây, trong khi bốn tấm vách đá Ä‘á»u đóng kín mít ?
Giữa lúc ấy, cô gái tía vẫn còn Ä‘ang té nằm bên cạnh má»™t cái giá gá»— kê sát vách. Nàng vừa nghe qua tiếng nói của lão già là biết ngay đấy là ngÆ°á»i cha già của mình, má»™t nhân vật khét tiếng trong võ lâm, tức Xảo Thủ Quỉ Y NgÅ© Hành Cốc Chủ Ngôn NhÆ° Băng ! Huỳnh Ỷ Vân quả không hổ thẹn là bang chủ của má»™t bang phái. Sau cÆ¡n kinh ngạc, nàng đã lấy lại được sá»± bình tÄ©nh ngay, đáp :
- Äúng thế ! Ngôn cốc chủ không há» Ä‘i khá»i cá»­a nhà, thế mà Ä‘á»u biết rõ má»i việc của võ lâm, thá»±c đáng để má»i ngÆ°á»i khâm phục lắm ! Ngôn NhÆ° Băng mỉm cÆ°á»i nói :
- Phi Phụng bang chủ, cô xâm nhập vào đây có ý định gì ?
Huỳnh Ỷ Vân trả lá»i cá»™c lá»™c :
- Tôi cần đến “Cá»­u chuyển phản hồn Ä‘Æ¡n†! Ngôn NhÆ° Băng cất tiếng cÆ°á»i ha hả nói :
- Nếu thế, thì cô đã hoài công vô ích. “Cửu chuyển phản hồn đơn†già đây quí báu như tính mạng của mình, nên lúc nào cũng mang theo cả....
Huỳnh Ỷ Vân bá»—ng cất tiếng cÆ°á»i lạnh lùng, bất thần Ä‘Æ°a chân tràn tá»›i, vung nhanh chưởng mặt lên xoay trong ná»­a vòng, công ra má»™t chưởng, trong khi đó, năm chỉ phía trái cÅ©ng cùng má»™t lúc bay ra, nhắm chụp vào “Khúc trì huyệt†của Ngôn NhÆ° Băng. Huỳnh Ỷ Vân tấn công hết sức chá»›p nhoáng. Thế võ của nàng đánh ra tuy bá» ngoài xem rất bình dị, nhÆ°ng kỳ thá»±c thì cao sâu khó lÆ°á»ng.
Äôi mắt của Ngôn NhÆ° Băng lá»™ vẻ kinh ngạc, nhanh nhẹn vung cả đôi chưởng lên phản công liên tiếp ba thế võ má»›i phá vỡ được hai thế chưởng và chỉ của Huỳnh Ỷ Vân. Lão ta cất giá»ng âm u cÆ°á»i :
- Quả đúng nhÆ° già đây đã Ä‘oán chính cô đã lấy được pho Giáng Long kinh. Thế võ kỳ tuyệt vừa rồi có tên là “Phẩu long tẩy tủyâ€, nhÆ°ng đáng tiếc là cô má»›i lÄ©nh há»™i được ba phần mÆ°á»i sá»± tinh thâm của nó mà thôi. Cô nên hiểu, con ngÆ°á»i chá»› quá á»· lại vào sá»± thông minh của mình, cÅ©ng nhÆ° trong lúc đắc thá»i không nên quá buông lá»ng dục vá»ng. Việc cô xâm nhập vào NgÅ© Hành Cốc hôm nay chính là má»™t sai lầm to tát ! Huỳnh Ỷ Vân nghe qua không khá»i kinh hãi, thầm nói :
“Lão ta làm thế nào biết được thế đánh vừa rồi của mình, chính là xuất xứ từ pho Giáng Long kinh?†Nên biết, pho Giáng Long kinh chính là quyển sách để lại Ä‘á»i sau của Äạt Ma Tổ SÆ°, những môn võ tuyệt há»c ghi chép trong ấy là những môn võ tiếng tăm vang dá»™i mấy trăm năm qua trong võ lâm. Thế mà Ngôn NhÆ° Băng chẳng biết được xuất xứ của môn võ ấy, trái lại, còn chỉ đích danh thế võ ấy nữa. Bởi thế Huỳnh Ỷ Vân đối vá»›i niá»m tin cho rằng Giáng Long kinh là môn tuyệt há»c hiếm có trên Ä‘á»i, đã bắt đầu có ít nhiá»u lay chuyển ! Ngôn NhÆ° Băng đã Ä‘oán hiểu được tâm trạng ấy của Huỳnh Ỷ Vân nên mỉm cÆ°á»i nói :
- Có phải bang chủ cảm thấy rất bất ngá» vá» việc già đây đã nhận ra thế võ tuyệt há»c trong pho Giáng Long kinh ấy không ?
Nói đến đây, lão ta dừng lại trong giây lát, rồi tiếp :
- Thá»±c ra, chuyện ấy nếu nói huỵch toẹt thì không có gì là lạ cả, vì già đây tuy là ngÆ°á»i tính tình lạnh lùng cô Ä‘á»™c, không còn muốn dính dấp gì vá»›i giá»›i giang hồ nữa, nhÆ°ng đối vá»›i má»i việc trong võ lâm thì lúc nào cÅ©ng để ý đến và hoàn toàn hiểu biết rất tÆ°á»ng tận. NhÆ° ngay việc riêng của bang chủ đây, trÆ°á»›c khi bang chủ đặt chân vào miá»n Tây tỉnh Tứ Xuyên là già đã được tin mật báo rồi ! Pho Giáng Long kinh chính là quyển sách chép tay của Äạt Ma Tổ SÆ°. Tất cả những Ä‘iá»u ghi chép trong pho kinh Ä‘á»u cao thâm tuyệt vá»i, nếu lÄ©nh há»™i được tất cả, thì có thể dá»±a vào đó để tung hoành trong thiên hạ. Tuy nhiên, sá»± cao thâm của pho kinh, cÅ©ng nhÆ° ý nghÄ©a từng chữ má»™t quả rất khó khăn, không dá»… gì lÄ©nh há»™i cho hết. Chính vì thế, mà pho kinh bá» xó trong gian lầu tàng trữ kinh sách của phái Thiếu Lâm nhÆ° má»™t đống giấy lá»™n ! Vá» sau có Sỹ Thiá»n đại sÆ° là ngÆ°á»i trong phía Thiếu Lâm, bất ngá» tìm thấy được pho Giáng Long kinh, nên vui mừng nhÆ° Ä‘iên, bỠăn bá» ngủ, nghiên cứu suốt đêm, quyết tâm khổ luyện để làm rạng rỡ cho môn phái Thiếu Lâm. NhÆ°ng ông ta vì bị ngÆ°á»i đồng môn đố kỵ, đánh cắp bá»™ kinh ấy, ném xuống má»™t cái giếng xÆ°a mất tích ! Trong pho Giáng Long kinh chia ra thành sáu chÆ°Æ¡ng, ba chÆ°Æ¡ng đầu tuy dá»… há»c, nhÆ°ng khó đạt đến mức tinh thâm, riêng ba chÆ°Æ¡ng sau thì lại càng khó khăn hÆ¡n nữa. TrÆ°á»›c đây, Sỹ Thiá»n đại sÆ° trong má»™t dịp nói chuyện vá»›i già có Ä‘á» cập đến những Ä‘iá»u ghi chép trong pho Giáng Long kinh mà ông ấy còn Ä‘ang băn khoăn nghi ngá», nên già đây cÅ©ng biêt má»™t hai Ä‘iểm ! Huỳnh Ỷ Vân nói thầm :
“Té ra là thế !†Bỗng khi ấy, sắc mặt của Ngôn Như Băng càng trở nên lạnh buốt, nói :
- Phi Phụng bang chủ, giỠđây sao cô chÆ°a chịu bó tay chá» trói Ä‘i ? Cô nên biết là ở trong NgÅ© Hành Cốc này, từ xÆ°a đến nay không ai lá»t vào đây mà còn sống trở vá» cả ! Huỳnh Ỷ Vân cÆ°á»i nhạt :
- ChÆ°a hẳn thế đâu ! Dứt lá»i, nàng liá»n vung tay lên, sá»­ dụng toàn những thế võ tuyệt há»c ghi chép trong pho Giáng Long kinh để tấn công vá» phía Ngôn NhÆ° Băng. Má»—i má»™t thế võ cÅ©ng Ä‘á»u tuyệt diệu khó lÆ°á»ng, rít gió ào ào trên không, nghe thá»±c khủng khiếp.
Ngôn Như Băng “hứ†một tiếng lạnh lùng rồi vung đôi chưởng ra đỡ thẳng. Với võ công thượng thặng, khổ luyện mấy mươi năm của lão ta, nên đánh ra thế nào cũng hết sức ác độc, hiểm hóc.
Huỳnh Ỷ Vân trông thấy sở há»c của Ngôn NhÆ° Băng cao sâu rá»™ng rãi, gần nhÆ° bao gồm tất cả các Ä‘Æ°á»ng võ tuyệt nghệ của các môn phái trong võ lâm, nên hết sức kinh ngạc. Vì thế, sau mấy mÆ°Æ¡i Ä‘Æ°á»ng võ là nàng đã cảm thấy hết sức mệt nhá»c.
Trong gian phòng chứa thuốc này rất chật hẹp, nên nàng cảm thấy rất vÆ°á»›ng chân vÆ°á»›ng tay, hÆ¡n nữa, má»™t thế đánh của Ngôn NhÆ° Băng buá»™c nàng phải sá»­ dụng đến ba thế võ má»›i đỡ được, để giữ cho mình khá»i bị chiến bại.
Ngôn NhÆ° Băng vì sợ đổ vỡ số lá» thuốc của lão ta trong gian phòng, nên những luồng kình lá»±c tấn công Huỳnh Ỷ Vân chỉ sá»­ dụng má»™t ná»­a là lão ta lại phải thu trở vá».
Bá»—ng nhiên, Ngôn NhÆ° Băng xoay tròn thân mình, rồi vá»t ngÆ°á»i lên cao ba thÆ°á»›c, giÆ°Æ¡ng cả mÆ°á»i ngón tay ra, bắt từ trên nhào lá»™n ngÆ°á»i xuống nhÆ° má»™t con chim Æ°ng Ä‘ang chụp lấy má»™t con thá». Trong khi đó, mÆ°á»i ngón tay của lão ta cÅ©ng không ngá»›t búng ra liên tiếp ! Tức thì, Huỳnh Ỷ Vân bá»—ng khẽ “hự†lên má»™t tiếng khô khan, rồi cả thân ngÆ°á»i lảo đảo, lồng ngá»±c phập phồng, hÆ¡i thở hổn hển....
Ngôn NhÆ° Băng lá»™ sắc tÆ°Æ¡i cÆ°á»i, đôi mắt sáng ngá»i nhÆ° hai luồng Ä‘iện, gằn giá»ng :
- Bang chủ, nếu cô có thể lÄ©nh há»™i hết được tinh túy của Giáng Long kinh, thì già đây thá»±c sá»± không phải là đối thủ của cô. NhÆ°ng chỉ đáng tiếc là cô má»›i biết được chút ít mà đã quá tá»± hào nên má»›i bị thÆ°Æ¡ng dÆ°á»›i “Thập tuyệt chỉ†của già đây ! Nói đến đây, lão ta lên giá»ng tằng hắng hai tiếng, rồi tiếp :
- Phi Phụng bang chủ, lai lịch của cô có những Ä‘iá»u bí ẩn không thể nói ra cho ngÆ°á»i ngoài biết và sá»± bí ẩn đó có tÆ°Æ¡ng quan đến cả cục diện võ lâm. Già đây có ý muốn biết những Ä‘iá»u bí ẩn đó, vậy mong cô hãy thẳng thắn giãi bày cho ! Trong khi ấy, Huỳnh Ỷ Vân cảm thấy chân khí trong cÆ¡ thể Ä‘á»u cuồng loạn, vì bị đình trệ, máu huyết trong ngÆ°á»i cÅ©ng bị bế tắc, nhất thá»i, võ công bị phế Ä‘i quá ná»­a, nên không khá»i hết sức đâu lòng, lệ trào mi mắt nhÆ° muốn tuôn rÆ¡i. NhÆ°ng cÅ©ng may là nàng nhá» có tấm vải che mặt nên đối phÆ°Æ¡ng không trông thấy được thái Ä‘á»™ kinh hoàng, Ä‘au Ä‘á»›n ấy của nàng.
Sau khi nàng nghe qua câu nói của Ngôn NhÆ° Băng, thì không khá»i giật bắn ngÆ°á»i. Vì những sá»± bí ẩn vá» nàng, có má»™t tầm quan hệ rất to tát, đâu thể nói ra cho kẻ khác biết được. Do đó, nàng im lặng không trả lá»i ra sao cả.
Ngôn NhÆ° Băng trông thấy Huỳnh Ỷ Vân không trả lá»i câu há»i của mình thì lá»­a giận nổi lên bừng bừng, mặt tràn đầy sát khí, quát to :
- Già đây nghĩ tình cô là thân gái, nên không nỡ hành hạ thân xác của cô, vì làm như vậy thì già đây quá nhẫn tâm. Nhưng nếu cô không bằng lòng nói, thì già đây bắt buộc không thể nào hành động khác hơn.
Vừa nói, lão vừa cất bước tiến từng bước một vỠphía Huỳnh Ỷ Vân.
Bởi thế, quả tim của Huỳnh Ỷ Vân không ngớt nhảy rộn lên, nghe thình thịch, đầu óc quay cuồng, đôi mắt tối sầm lại.
Bỗng nhiên, ngay lúc ấy, cô gái áo tía mở to đôi mắt ra, kêu lên :
- ThÆ°a cha ! Ngôn NhÆ° Băng nghe qua tiếng thÆ°a ấy, không khá»i giật mình. Từ nãy giá», ông vẫn tưởng là nàng đã chết dÆ°á»›i tay của Huỳnh Ỷ Vân rồi, nên không để ý nhìn đến, do đó, ông vô cùng oán hận Huỳnh Ỷ Vân.
GiỠđây, ông chẳng quay trở lại đỡ cô gái áo tía mà chỉ nhắm thẳng Huỳnh Ỷ Vân lao vút tới.
Lúc bấy giá», Huỳnh Ỷ Vân đã mất hết sức kháng cá»±, nhÆ°ng trông thấy Ngôn NhÆ° Băng lao tá»›i, trái lại, nàng rất thản nhiên không xem cái chết vào đâu nữa.
Liá»n đó, Ngôn NhÆ° Băng chụp lấy cánh tay mặt của nàng, đặt năm ngón tay của lão lên mạch của Huỳnh Ỷ Vân, cÆ°á»i nhạt nói :
- Thì ra trÆ°á»›c khi đến NgÅ© Hành Cốc, cô đã dùng má»™t thứ thuốc rất Ä‘á»™c ! Trong NgÅ© Hành Cốc này, chẳng có vật gì là không Ä‘á»™c cả, há»… ai trúng phải thì sẽ chết ngay. Cô đã nghÄ© ra cách lấy Ä‘á»™c trừ Ä‘á»™c quả là hết sức thông minh. NhÆ°ng chỉ đáng tiếc là sá»± thông minh của cô hoàn toàn vô dụng. GiỠđây, tôi niệm tình cô chÆ°a sát hại ái nữ của tôi, nên bằng lòng để cho cô má»™t thá»i hạn ba tiếng đồng hồ suy nghÄ© kỹ vá» hai Ä‘Æ°á»ng sống chết. Nếu bằng lòng nói thật cho tôi nghe vá» lai lịch của cô, thì tôi có thể để cho cô được sống ! Nói dứt lá»i, lão ta liá»n buông lá»ng năm ngón tay ra, quay ngÆ°á»i nhảy thẳng đến trÆ°á»›c mặt cô gái áo tía nói :
- Linh nhi, con đã là sao rồi ?
Cô gái áo tía cÆ°á»i ảo não nói :
- ThÆ°a cha, giữa cha và số ngÆ°á»i của lão tặc Vô Tình Tú SÄ© ai thắng ai bại, mau nói cho con biết đã ?
Ngôn Như Băng nói :
- Bá»n hỠđã bị trong thÆ°Æ¡ng, thảm bại rút lui rồi ! Cô gái áo tía nói :
- Äáng tiếc là con không được chính mắt trông thấy ! Huỳnh Ỷ Vân bá»—ng lên tiếng nói :
- Ngôn cốc chủ, ngÆ°á»i con gái của ông cÅ©ng sống không hÆ¡n ná»­a tiếng đồng hồ nữa đâu ! Ngôn NhÆ° Băng cÆ°á»i nhạt nói :
- Già đây nếu không cứu được tính mệnh của con gái mình, thì thật nào xứng danh với cái tên thần y của mình nữa ?
Vừa nói, lão ta vừa bồng cô gái áo tía dậy, Ä‘i thẳng đến má»™t cái giá gá»— Ä‘á»±ng thuốc. Tức thì, chiếc giá gá»— ấy và cả tấm vách đá liá»n tá»± Ä‘á»™ng lui vào phía trong, chừa trống má»™t cánh cá»­a. Ngôn NhÆ° Băng bồng ái nữ bÆ°á»›c nhanh vào trong đó.
Liá»n đó, chiếc giá gá»— kia lại nhanh nhẹn đóng kín lại nhÆ° cÅ©, chẳng há» nghe có má»™t tiếng Ä‘á»™ng.
Äến chừng ấy, Huỳnh Ỷ Vân má»›i bừng hiểu ra, tại sao vừa rồi Ngôn NhÆ° Băng đã tiến đến sát lÆ°ng mình không há» nghe má»™t tiếng Ä‘á»™ng nhÆ° vậy.
Bỗng nhiên, chiếc giá gỗ ấy lại hé mở. Ngôn Như Băng từ trong thò đầu ra nói :
- Phi Phụng bang chủ, cô hãy suy nghĩ cho chính chăn đi....
Câu nói của lão ta chÆ°a dứt, thì Huỳnh Ỷ Vân đã ngắt lá»i :
- Ngôn cốc chủ, ông cÅ©ng chá»› nên quá đắc ý làm gì. Vì ái nữ của ông nếu không được tôi ra tay cứu chữa thì dù ông là má»™t thần y tên tuổi vang dá»™i trong giá»›i giang hồ, cÅ©ng không có cách nào cứu sống được cô ta đâu ! Ngôn NhÆ° Băng gằn giá»ng :
- Má»™t mạng phải Ä‘á»n má»™t mạng, không lá»— lãi gì đó mà sợ ! Nói dứt lá»i, ông ta lại thụt đầu vào trong, tức thì chiếc gá»— lại đóng kính nhÆ° cÅ©.
Huỳnh Ỷ Vân cảm thấy hoàn toàn thất vá»ng nên đôi dòng lệ tuôn trào nhÆ° má»™t xâu ngá»c trai bị đứt dây.
Huỳnh Ỷ Vân nhá» có võ công cao cÆ°á»ng nên đã vận dụng ná»™i công thượng thặng của mình để chế ngá»± không cho thÆ°Æ¡ng thế trầm trá»ng hÆ¡n nữa. Trong khi đó, nàng cÅ©ng không ngá»›t suy nghÄ© má»™t mÆ°u chÆ°á»›c để thoát nguy, Thá»i giỠđã trôi qua từng phút. Vết thÆ°Æ¡ng do “Thập tuyệt chỉ†gây ra trong ngÆ°á»i nàng Ä‘ang nóng bá»ng và Ä‘au Ä‘á»›n nhÆ° bị lá»­a đốt, khi giảm nhẹ, lúc nặng thêm, khiên xÆ°Æ¡ng cốt trong ngÆ°á»i nàng nhÆ° bị rã rá»i không còn sức lá»±c gì cả ! Äá»™t nhiên, qua má»™t hồi chuyển Ä‘á»™ng rất khẽ trên bức vách đá, tức thì cánh cá»­a bí mật đã mở ra và Thiết Chỉ ThÆ° Sinh Lữ KhÆ°u Má»™ Bình từ ngoài bÆ°á»›c vào.
Chiếc áo dài màu xanh của Lữ KhÆ°u Má»™ Bình Ä‘ang mặc trên ngÆ°á»i đã bị rách nát nhiá»u chá»—, tóc râu rối phá», xem dáng Ä‘iệu rất lôi thôi lếch thếch, sắc mặt giận hầm hầm.
Qua dáng điệu và thái độ ấy của ông ta, không cần ai nói cũng có thể biết được là trong khi lẻn vào gian nhà đá này, ông ta đã đụng vào cạm bẫy và đã bị thương không phải nhẹ.
ông ta vừa nhìn thấy Huỳnh Ỷ Vân ngồi dá»±a lÆ°ng vào má»™t cái giá gá»—, lồng ngá»±c phập phồng, hÆ¡i thở hổn hển thì không khá»i sá»­ng sốt, nhÆ°ng rồi lại lá»™ vẻ tÆ°Æ¡i cÆ°á»i ngay.
Huỳnh Ỷ Vân trông thấy tia mắt của Lữ KhÆ°u Má»™ Bình khác lạ thì không khá»i giật bắn ngÆ°á»i, vì nàng biết Lữ KhÆ°u Má»™ Bình không phải là ngÆ°á»i trong NgÅ© Hành Cốc. Bởi thế, nàng đã nắm chặt ba mÅ©i “Tú hoa châm†trong lòng bàn tay, thủ thế để chá» tấn công đối phÆ°Æ¡ng.
Lữ KhÆ°u Má»™ Bình mỉm cÆ°á»i nói :
- Cô nương, cô đã bị thương rồi hay sao ?
Huỳnh Ỷ Vân im lặng không trả lá»i.
Lữ KhÆ°u Má»™ Bình tá» ra rất luống cuống, nhÆ°ng dù sao lão ta vẫn là ngÆ°á»i rất sâu sắc nên lại mỉm cÆ°á»i nói :
- Nếu tại hạ Ä‘oán không sai thì cô nÆ°Æ¡ng chắc chắn là bang chủ Phi Phụng Bang, má»™t nhân vật tên tuổi vang dá»™i cả phía Nam lẫn phía Bắc sông TrÆ°á»ng Giang, có má»™t lai lịch đầy bí mật mà không ai được biết ?
Huỳnh Ỷ Vân lại giật bắn ngÆ°á»i nói :
- Xin tôn giá cho biết lai lịch và làm thế nào lại có thể đi được vào đây ?
Lữ Khưu Mộ Bình nói :
- Tại hạ là má»™t kẻ vô danh bất tài tên gá»i là Lữ KhÆ°u Má»™ Bình và má»i ngÆ°á»i tặng cho cái biệt hiệu Thiết Chỉ ThÆ° Sinh. Vì vừa rồi trên Ä‘Æ°á»ng Ä‘i, tôi thấy cô nÆ°Æ¡ng xâm nhập vào sÆ¡n cốc chỉ có má»™t mình nên sợ cô nÆ°Æ¡ng gặp phải Ä‘iá»u nguy hiểm, do đó, tôi má»›i âm thầm theo dõi ở phía sau và vào đến nÆ¡i đây ! Huỳnh Ỷ Vân nghe qua, tâm can không khá»i á»›n lạnh. Hiện giá», nàng Ä‘ang bị thÆ°Æ¡ng bởi “Thập tuyệt chỉ†của Ngôn NhÆ° Băng, nên dù cho những tay võ công tầm thÆ°á»ng, bất thần tấn công nàng thì nàng cÅ©ng không có cách gì chống cá»± lại được cả. Qua lá»i nói cÅ©ng nhÆ° thái Ä‘á»™c của Lữ KhÆ°u Má»™ Bình, nàng Ä‘oán biết ông ta là ngÆ°á»i không có ý tốt, nên cố gắng giữ sá»± trầm tÄ©nh cÆ°á»i nhạt nói :
- Bổn bang chủ và tôn giá chẳng há» quen biết nhau, cÅ©ng chẳng phải là ngÆ°á»i có sá»± giao thiệp trong vòng đạo nghÄ©a, vậy cần gì phải lo nghÄ© đến việc bổn bang chủ xâm nhập vào vòng nguy hiểm ? Nếu chẳng phải là kẻ có má»™t dụng tâm gì thì hành Ä‘á»™ng ấy thá»±c làm cho ngÆ°á»i ta khó hiểu ! Äôi mắt của Lữ KhÆ°u Má»™ Bình bá»—ng chiếu ngá»i ánh sáng lạnh ngắt, sắc mặt tràn đầy sát khí, cÆ°á»i ha hả thá»±c to nói :
- Cô nÆ°Æ¡ng quả là ngÆ°á»i ăn nói thẳng thắn, chẳng có Ä‘iá»u gì che giấu cả ! Nói đến đây, bá»—ng giá»ng nói của ông ta trở thành lạnh lùng :
- Tôi đây có ý muốn nhá» cô cho biết Hàn Thiết Quan Âm, Giáng Long kinh và Ngô Câu kiếm hiện giỠở đâu và lấy đó để làm Ä‘iá»u kiện cứu thoát cô ra khá»i nÆ¡i này, cô thấy sao ?
Huỳnh Ỷ Vân nói :
- Ba bảo vật ấy hiện giá» Ä‘á»u ở trong tay Ngôn NhÆ° Băng cả. Bổn bang chủ vừa bị Ngôn NhÆ° Băng đánh trá»ng thÆ°Æ¡ng và lão ta Ä‘ang ở cách vách gian nhà đá này. Tôn giá cất tiếng cÆ°á»i to nhÆ° thế là đã tá»± tìm lấy cái hại đến cho mình rồi đó ! Lữ KhÆ°u Má»™ Bình nghe qua sắc mặt không khá»i biến hẳn, đôi mắt đầy vẻ sợ sệt, kinh hoàng thối lui ra sau má»™t bÆ°á»›c lắc đầu nói :
- Cô nÆ°Æ¡ng, có phải cô định bịa đặt để dá»a tại hạ không ?
Huỳnh Ỷ Vân cÆ°á»i nhạt nói :
- Nếu ông không tin thì ở yên tại đây chỠđợi trong giây lát sẽ biết.
Lữ KhÆ°u Má»™ Bình cÆ°á»i lạnh lùng nói :
- Cô nÆ°Æ¡ng, tại hạ nào phải đứa trẻ lên ba ? Cô nÆ°Æ¡ng đã đánh trá»ng thÆ°Æ¡ng ái nữ của Ngôn NhÆ° Băng, vậy lão ta làm thế nào bằng lòng tha chết cho cô ? HÆ¡n nữa, cô nÆ°Æ¡ng đến đây mục đích là tìm lấy “Cá»­u chuyển phản hồn Ä‘Æ¡nâ€, trong khi đó thì Hàn Thiết Quan Âm, Giáng Long kinh và Ngô Câu kiếm cô không há» há»i đến má»™t lá»i. NhÆ° vậy, cÅ©ng đủ biết là ba bảo vật ấy, cô nÆ°Æ¡ng đã được biết hiện giá» nó ở đâu hoặc cÅ©ng rất có thể là nó đã rÆ¡i vào tay cô nÆ°Æ¡ng rồi ! Huỳnh Ỷ Vân không khá»i thầm kinh hãi, bèn cÆ°á»i nhạt nói :
- Ba vậtấy nếu đã rÆ¡i vào tay tôi thì trong thiên hạ không còn ai có thể đối địch nổi, vậy Ngôn NhÆ° Băng làm thế nào đánh trá»ng thÆ°Æ¡ng tôi được ? Riêng ông, tại sao lại an nhiên Ä‘i vào đây để nói chuyện vá»›i tôi nhÆ° thế ?
Nói đến đây thì thÆ°Æ¡ng thế trong ngÆ°á»i nàng bá»—ng trầm trá»ng hÆ¡n.
Sau má»™t hồi run rẩy toàn thân, hÆ¡i thở của nàng đã hết sức khó nhá»c.
Lữ KhÆ°u Má»™ Bình xoay qua đôi tròng mắt má»™t lượt, miệng mỉm cÆ°á»i đầy vẻ sâu Ä‘á»™c, nói :
- Bất luận là cô nương biện giải như thế nào, tại hạ vẫn tin chắc rằng cô nương nhất quyết không chịu nói, thì tại hạ đành phải thất lễ với cô nương rồi đó ! Vừa nói, ông ta vừa đưa chân tràn nhanh tới, rồi lại chớp nhoáng vung cánh tay mặt lên, giương thẳng năm ngón tay ra, nhằm tấm vải che mặt của Huỳnh Ỷ Vân chụp xuống.
Huỳnh Ỷ Vân tức giận nạt to má»™t tiếng, tức thì bao nhiêu chân lá»±c mà nàng đã vận dụng từ nãy giá» liá»n được dồn ra cánh tay phải. Ba mÅ©i “Tú hoa châm†đã cùng má»™t lúc lao vút ra, hÆ¡n nữa, vì khoảng cách giữa hai ngÆ°á»i quá gần, nên chỉ trong chá»›p mắt là nó đã bay đến đích ngay.
Lữ KhÆ°u Má»™ Bình vừa trông thấy cánh tay xinh xắn của Huỳnh Ỷ Vân vung lên đã kịp thá»i ứng biến má»™t cách thần tốc. Ông ta ngã ngÆ°á»i nhào lá»™n ra sau, nên may mắn tránh được hai mÅ©i “Tú hoa châm†vừa bay đến. NhÆ°ng nào ngá» còn má»™t mÅ©i nữa đã ghim thẳng vào “Tất nhãn huyệt†nÆ¡i chân trái của ông ta. Thế là Lữ KhÆ°u Má»™ Bình chỉ kịp cảm thấy toàn thân tê buốt rồi ngã phịch xuống đất.
Huỳnh Ỷ Vân vì dùng sức quá nhiá»u, nên sau khi hạ được đối phÆ°Æ¡ng xong thì bá»—ng nàng cảm thấy trong cổ há»ng mằn mặn, kế đó, má»™t ngụm máu tÆ°Æ¡i lại vá»t ra ngoài. Chính vì thế nên tấm vải che mặt của nàng đã trở thành Ä‘á» tÆ°Æ¡i. Äồng thá»i, nàng cÅ©ng gần nhÆ° bị ngất lịm Ä‘i. NhÆ°ng dù vậy, nàng vẫn cố gắng Ä‘em hết sức trong ngÆ°á»i để giữ thần trí được bình tÄ©nh khá»i bị hôn mê.
Lữ KhÆ°u Má»™ Bình nhanh nhẹn vùng ngÆ°á»i đứng lên. Thái Ä‘á»™ có vẻ khoan thai, đầy vẻ hào hoa của ông ta trÆ°á»›c kia, trong giá» phút này bá»—ng tan biến Ä‘i đâu cả. Ông ta mỉm cÆ°á»i ghê rợn, đôi mắt đầy vẻ hung dữ, thò tay nhổ mÅ©i “Tú hoa châm†ghim tại “Tất nhãn huyệt†ra, nói :
- Bánh sáp Ä‘i mà không bánh qui lại, ấy là thất lá»… ! Này cô nÆ°Æ¡ng, vậy chá»› oán trách tại hạ là Ä‘á»™c ác đấy nhé ! Bá»—ng nhiên, ngay lúc ấy có má»™t giá»ng cÆ°á»i âm u lạnh nhạt vá»ng đến :
- Thân mình đã lâm vào ngõ bí thế mà còn ở đây hiếp đáp má»™t cô gái, quả còn thua loài cầm thú nữa kia ! Lữ KhÆ°u Má»™ Bình không khá»i giật mình, kinh hãi Ä‘Æ°a mắt nhìn lại, thì trông thấy ngÆ°á»i vừa lên tiếng nói chính là ngÆ°á»i đàn ông tá»± xÆ°ng là Triệu Hổ Thành ở Miêu CÆ°Æ¡ng, cùng Ä‘i chung vá»›i ông ta khi nãy. Trong khi ấy, cánh cá»­a bí mật của gian phòng cÅ©ng không rõ đã được mở ra từ lúc nào. Bởi thế, ông ta ngạc nhiên nói :
- Ông anh.... ?
Äồ Lôi gằn giá»ng :
- Ai là anh em với ông đâu ?
Vừa nói, chàng vừa vung chưởng lên quét xéo vỠphía đối phương nhanh như chớp.
Lữ Khưu Mộ Bình vội vàng xô chưởng ra để đỡ....
Khi hai luồng chưởng lá»±c chạm thẳng vào nhau thì Lữ KhÆ°u Má»™ Bình khẽ “hự†lên má»™t tiếng khô khan, tức thì, cả thân ngÆ°á»i bị hất nhào lăn ra xa ngoài má»™t trượng, té xuống đất nghe má»™t tiếng “ầm†rồi hôn mê bất tỉnh luôn.
Liá»n đó, Äồ Lôi nhanh nhẹn tràn đến trÆ°á»›c Huỳnh Ỷ Vân Ä‘Æ°a tay chụp lấy nàng, kẹp dÆ°á»›i nách, rồi lao thẳng ra khá»i gian phòng đá.
Má»™t mảnh trăng liá»m thá»±c sáng, chiếu rá»i sắc bạc khắp cả bầu trá»i.
Dòng sông Gia Lăng uốn khúc như một con rắn, nước chảy thực siết, khiến tiếng sóng vỗ vào bỠrì rào không ngớt bên tai.
Tại nơi khu rừng trúc bên cạnh bỠsông, ngôi miếu Thủy Thần đứng sững giữa một khung cảnh tĩnh mịch....
Bá»—ng đâu có má»™t bóng Ä‘en kẹp dÆ°á»›i nách má»™t ngÆ°á»i, bay bổng trên không nhÆ° má»™t con hạc, lÆ°á»›t qua khá»i đầu những ngá»n trúc, nhắm thẳng gian lầu ở phía sau miếu phi nhanh tá»›i.
Liá»n đó, trong gian lầu bá»—ng có ánh lá»­a lóe lên, rồi ngá»n đèn dầu được đốt sáng. DÆ°á»›i ánh đèn má» tá», đã thấy rõ bóng ngÆ°á»i tiến vào gian lầu vừa rồi chính là Äồ Lôi.
Äồ Lôi đặt Huỳnh Ỷ Vân nằm yên trên giÆ°á»ng, rồi lui trở ra chiếc bàn kê gần cá»­a sổ, tá»±a hồ nhÆ° Ä‘ang nghÄ© ngợi Ä‘iá»u gì.
Huỳnh Ỷ Vân tuy bị trá»ng thÆ°Æ¡ng, nhÆ°ng tâm trí vẫn còn tỉnh táo.
Vuống khăn che mặt của nàng không rõ bị mất từ lúc nào, nên để lá»™ nguyên sắc mặt tiá»u tụy và tái nhợt, trên khóe miệng hãy còn vệt máu tÆ°Æ¡i.
Äôi tròng mắt của nàng khẽ lay Ä‘á»™ng, chú ý nhìn qua khung cảnh trong gian phòng và theo dõi những cá»­ chỉ khó hiểu của Äồ Lôi. Nàng không khá»i ngạc nhiên, băn khoăn trÆ°á»›c khung cảnh này.
Sau Ä‘á»™ khoảng thá»i gian dùng xong má»™t chén trà, thì bá»—ng thấy Äồ Lôi cất tiếng than dài, rồi Ä‘á»™t nhiên quay ngÆ°á»i mạnh dạn bÆ°á»›c thẳng đến trÆ°á»›c chiếc giÆ°á»ng, thò tay lật nghiêng thân hình của Huỳnh Ỷ Vân....
Huỳnh Ỷ Vân thấy thế không khá»i hồn bay phách tán. NhÆ°ng ngay khi ấy, Äồ Lôi đã đè má»™t bàn tay lên “Mệnh môn huyệt†tại sau lÆ°ng nàng, rồi liá»n đó, nàng cảm thấy có má»™t luồng hÆ¡i nóng truyá»n vào xÆ°Æ¡ng sống và chạy khắp tất cả bách huyệt trong cÆ¡ thể. Nhá» thế, chân khí trong ngÆ°á»i nàng đã dần dần được quy tụ trở lại, tinh thần nhá» thế cÅ©ng thấy phấn chấn hÆ¡n.
Sau đó, Huỳnh Ỷ Vân lại cảm thấy có hai ngón tay của Äồ Lôi Ä‘ang Ä‘iểm tại “Khí hải huyệt†phía dÆ°á»›i bụng của mình, nên không khá»i thẹn thuồng, lên tiếng trách :
- Hãy mau buông tay ra, nếu không thì cô nÆ°Æ¡ng đây sẽ mắng ông đó ! Vì Huỳnh Ỷ Vân vẫn là má»™t cô gái, nên trÆ°á»›c việc ấy nàng quá thẹn thuồng, giãy giụa định đứng lên bÆ°á»›c xuống giÆ°á»ng.
Ngay lúc đó, chính là lúc Äồ Lôi Ä‘ang tập trung tinh thần để dồn ná»™i lá»±c chữa vết thÆ°Æ¡ng cho nàng, trên đầu khói trắng bốc lên má» mịt.
Giá» phút ấy tối Æ° quan trá»ng, bởi thế, khi nghe Huỳnh Ỷ Vân nói thì Äồ Lôi hết sức hoảng hốt.
Nếu Huỳnh Ỷ Vân vùng dậy bá» Ä‘i thì tất cả những công lao khó nhá»c từ nãy đến giá» Ä‘á»u trở thành vô dụng cả. Vì vậy, Äồ Lôi bất đắc dÄ© phải Ä‘Æ°a hai ngón tay nÆ¡i bàn tay mặt Ä‘ang đè tại “Mệnh môn huyệt†điểm thẳng vào “Tam tiêu huyệt†của nàng má»™t lượt.
Tức thì, Huỳnh Ỷ Vân cảm thấy tứ chi Ä‘á»u má»m nhÅ©n, không còn sức lá»±c để giãy giụa nữa. Tuy thế, máu huyết trong ngÆ°á»i nàng vẫn vận chuyển Ä‘á»u đặn nhÆ° thÆ°á»ng. Huỳnh Ỷ Vân cảm thấy hết sức cuống quít, vừa gào mắng vừa bừng Ä‘á» cả sắc mặt.
Äào Gia Kỳ tức Äồ Lôi vẫn là ngÆ¡ nhÆ° không nghe, vì chàng đã khổ tâm suy nghÄ© má»›i tìm ra được cách cứu chữa, vậy đâu có lý nào ná»­a chừng lại chịu bá» dở hay sao ?
Huỳnh Ỷ Vân tuy biết Äồ Lôi chỉ có ý cứu mình, chứ thá»±c sá»± thì chẳng có ý lợi dụng gì cả, nhÆ°ng nàng là má»™t ngÆ°á»i con gái còn trong sạch, vậy đâu thể nào chịu Ä‘á»±ng được việc má»™t ngÆ°á»i đàn ông xa lạ mó đến thân ngÆ°á»i mình. Nếu thế thì có khác nào má»™t viên ngá»c trắng đã mang vết tỳ, sau này làm thế nào ngó đến mặt kẻ khác được ? Vì nghÄ© thế, nên nÆ°á»›c mắt nàng tuôn nhÆ° mÆ°a, cất tiếng quát mắng càng to hÆ¡n nữa.
Äá»™ má»™t tiếng đồng hồ sau, Äồ Lôi má»›i rút chưởng và chỉ trở vá», rồi lại nhanh nhẹn vung cả mÆ°á»i ngón tay lên Ä‘iểm nhÆ° mÆ°a xuống các huyệt đạo trên khắp cÆ¡ thể của Huỳnh Ỷ Vân.
Huỳnh Ỷ Vân vì quá xấu hổ, có ý nghĩ thà chết quách đi còn hơn, nên buột miệng nói :
- Sống nhục thì thà chết quách Ä‘i, vậy ông hãy làm Æ¡n cho tôi ! Äồ Lôi bá»—ng lên tiếng nói :
- Cô nÆ°Æ¡ng, tại sao cô không nghÄ© đến mối thù sâu nhÆ° bể cả mà hiện cô Ä‘ang mang trong ngÆ°á»i ? Thù nhà chÆ°a trả thì làm sao chết Ä‘i được ? Mẫu thân và em trai Ä‘á»u bị giết chết má»™t cách thảm thiết, đồng thá»i, hiện nay vết thÆ°Æ¡ng của cha cÅ©ng chÆ°a bình phục. Vậy sá»± nặng nhẹ của cái chết, cô nÆ°Æ¡ng cần suy nghÄ© chính chắn má»›i được ! Huỳnh Ỷ Vân nghe giá»ng nói của Äồ Lôi quá quen thuá»™c, nhÆ°ng nhất thá»i không thể nghÄ© ra đấy là ai, nên không khá»i sững sá» má»™t lúc, kinh ngạc há»i :
- Ông làm thế nào biết được việc riêng của cô nương đây ?
Äồ Lôi mỉm cÆ°á»i không nói gì cả, trong khi đó đôi chưởng của ông ta bá»—ng nhanh nhẹn đè mạnh xuống “NhÅ© trung huyệt†của nàng.
Huỳnh Ỷ Vân lại bừng Ä‘á» sắc mặt, đôi mắt nhắm nghiá»n, khẽ than thầm. Nàng cố suy nghÄ© mãi giá»ng nói quen thuá»™c của Äồ Lôi, cố tìm nhá»› xem đấy là ai và mình đã gặp được nÆ¡i nào … ?
Má»™t tiếng gà gáy sáng từ xóm nhà nông gian bên cạnh sông vá»ng lại. Bên ngoài cá»­a sổ ánh sáng cÅ©ng đã lặn, ngá»n nến trên bàn cÅ©ng đã sắp tàn. Trong gian gác vì thế đã trở thành lu má» hẳn.
Huỳnh Ỷ Vân bá»—ng buá»™t miệng cất giá»ng trong trẻo kêu lên :
- Té ra là anh ! Huỳnh Ỷ Vân đã nghÄ© ra được giá»ng nói ấy chính là Äào Gia Kỳ.
Lúc bấy giá», vết thÆ°Æ¡ng do “Thập tuyệt chỉ†gây ra trong ngÆ°á»i nàng đã hoàn toàn bình phục. Do đó, tại “Tam tiêu huyệt†đã bị Äào Gia Kỳ Ä‘iểm vừa rồi, cÅ©ng tá»± Ä‘á»™ng giải trừ Ä‘i.
Trong lúc ấy, chân khí trong ngÆ°á»i của Äào Gia Kỳ đã bị hao tổn Ä‘i rất nhiá»u, nên bất thần té ngồi bẹp xuống đất, nhắm nghiá»n đôi mắt lại để vận dụng hÆ¡i thở trong ngÆ°á»i Ä‘iá»u hòa lại khí huyết.
Huỳnh Ỷ Vân vá»™i vàng ngồi dậy. Nàng Ä‘Æ°a mắt chú ý nhìn Äào Gia Kỳ, nhÆ°ng không dám làm kinh Ä‘á»™ng đến chàng, mà chỉ đứng bên cạnh trông nom chàng thôi.
Ãnh bình minh đã ló dạng, má»™t tia nắng sá»›m đã chiếu rá»i vào gian lầu … Mồ hôi lạnh đã tuôn nhá»… nhai khắp mặt Äào Gia Kỳ, nên số thuốc dị dung dùng để cải trang, cÅ©ng bị mồ hôi xóa Ä‘i cả, do đó, khuôn mặt anh tuấn và sáng láng nhÆ° ngá»c của chàng lại hiện rõ ra.
Huỳnh Ỷ Vân nói lẩm bẩm :
- Sao anh ta lại không nói cho ngÆ°á»i ta rõ ? Làm ngÆ°á»i ta … ôi chao ! Trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt vá»i của nàng bá»—ng hiện lên má»™t nụ cÆ°á»i dịu dàng, khiến ai nhìn thấy cÅ©ng Ä‘á»u phải say sÆ°a, ngây ngất ! Ãnh triá»u dÆ°Æ¡ng đã chói lá»i rá»±c rỡ ở góc trá»i phía Äông … Äào Gia Kỳ đã bình phục và mở to mắt ra. Chàng bất ngá» nhìn thấy đôi má của Huỳnh Ỷ Vân Ä‘ang hây hây Ä‘á» và lên tiếng trách mình :
- Äào công tá»­, nếu anh nói sá»›m là anh đã cải trang thì tôi nào có … Nói đến đây, bá»—ng nàng mỉm cÆ°á»i vui vẻ.
Äào Gia Kỳ không khá»i cảm thấy ngây ngất trong lòng, nhÆ°ng nghiêm sắc mặt nói :
- Nếu tại hạ chữa trị chậm trá»… trong giây lát thì cô nÆ°Æ¡ng tất phải chịu ôm hận nghìn Ä‘á»i, việc ấy quá cấp bách, thì còn dÆ° thá»i giỠđâu để tại hạ giải thích lắm lá»i ?
Huỳnh Ỷ Vân cất giá»ng buồn bã thàn dài :
- Nếu biết sá»›m được là Äào công tá»­, thì tôi cÅ©ng không bảo Vân nhi ra Ä‘i nhÆ° vừa rồi !
Tài sản của giacuongly

  #27  
Old 18-05-2008, 10:59 PM
giacuongly's Avatar
giacuongly giacuongly is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Äông Hải Hạ Long
Bài gởi: 329
Thá»i gian online: 1 ngày 2 giá» 3 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 38 Times in 19 Posts
Hồi 27
NgÆ°á»i bạn má hồng



Äào Gia Kỳ nghe qua má»›i bừng hiểu rõ má»i việc, mặt lá»™ sắc vui mừng nói :
- Thì ra là Huỳnh cô nÆ°Æ¡ng đã cứu lấy Vân nhi. Tại hạ trÆ°á»›c đây vẫn tưởng cô ấy bị Äại Biệt Lục Äiểu bắt Ä‘i. Hiên giá» Vân cô nÆ°Æ¡ng ở đâu và thÆ°Æ¡ng thế lành chÆ°a ?
Huỳnh Ỷ Vân vừa nghe tên Äại Biệt Lục Äiểu thì sắc mặt không khá»i biến đổi nói :
- Vì lẽ gì Äào công tá»­ lại Ä‘oán Vân nhi đã bị Äại Biệt Lục Äiểu bắt Ä‘i nhÆ° thế ?
Äào Gia Kỳ không khá»i sá»­ng sốt nói :
- Tại sao cô nương đến nay vẫn không hiểu là Vân nhi đã bị thương dưới tay của Nam Yến Lăng Vấn Thiên ?
Tiếp đó, chàng lại nói rõ việc mình đã gặp Nam Yến Lăng Vấn Thiên cho nàng nghe, rồi mới tiếp :
- Rõ ràng lai lịch của cô nÆ°Æ¡ng đã bị Thiết Chỉ ThÆ° Sinh Lữ KhÆ°u Má»™ Bình và Äại Biệt Lục Äiểu đã tìm hiểu được. Tôi nghe Lăng Vấn Thiên dá»a Vân cô nÆ°Æ¡ng rằng, nhiá»u cao thủ trong Phi Phụng Bang đã bị há» bắt sống được, vậy chẳng hay cô nÆ°Æ¡ng có biết rõ việc ấy chăng ?
Huỳnh Ỷ Vân sắc mặt hơi thay đổi, gật đầu nói :
- Tôi đã được bá»n thủ hạ báo cho biết việc đó. Thá»±c chẳng ngá» trong bang lại có bá»n gian tế, đấy chính là cái đức của tôi chÆ°a đủ sức để làm cho má»i ngÆ°á»i phải mến phục ! Äào Gia Kỳ nói :
- Cô nÆ°Æ¡ng không thể tá»± trách mình nhÆ° thế được. Nhân vật giang hồ rắn rồng lẫn lá»™n, không thể nào tránh khá»i tình trạng con sâu là rầu nồi canh. HÆ¡n nữa, lòng ngÆ°á»i thay đổi khó bá» xét Ä‘oán, nên tại hạ lấy làm lo lắng vỠđịa Ä‘iểm hiện nay lệnh tôn Ä‘ang ẩn mình.
Huỳnh Ỷ Vân thản nhiên mỉm cÆ°á»i nói :
- Riêng việc ấy thì chẳng có gì ngại. Trong bổn bang ngoài Vân nhi ra thì chẳng còn ai được biết lai lịch của tôi cả. HÆ¡n nữa, trong khi tôi sá»­a soạn ra Ä‘i, thì gia phụ đã dá»i Ä‘i nÆ¡i khác rồi ! Äào Gia Kỳ im lặng trong giây lát, nói :
- Huỳnh cô nương có cần trở vào Ngũ Hành Cốc để trộm “Cửu chuyển phản hồn đơn†nữa hay không ?
Huỳnh Ỷ Vân nghe há»i thì lá»™ sắc buồn bã, gượng cÆ°á»i nói :
- Lén vào má»™t lần là đã quá nguy hiểm rồi, thá»­ há»i làm sao lại dám lẻn vào má»™t lần thứ hai nữa ? Nếu liá»u mạng xông càn vào má»™t lần thứ hai thì có khác nào mang dê đút miệng cá»p, tá»± dấn thân vào cạm bẫy ?
NhÆ°ng nếu không lấy được thứ thuốc ấy, thì gia phụ chẳng còn cách gì cứu chữa được nữa. Bởi thế, lòng tôi hiện giá» Ä‘ang rối nhÆ° tÆ¡ vò, hoang mang không có ý định gì cả ! Nói đến đây, mắt nàng bá»—ng Ä‘á» hoa rồi những giá»t lệ trào ra hai khóe, lăn dài xuống má nhÆ° má»™t xâu ngá»c bị đứt dây.
Äào Gia Kỳ không khá»i cảm Ä‘á»™ng hạ giá»ng nói ; - Cô nÆ°Æ¡ng nhất định phải lấy cho kỳ được “Cá»­u chuyển phản hồn Ä‘Æ¡n†hay sao ?
Huỳnh Ỷ Vân nghe câu há»i của Äào Gia Kỳ nhÆ° có ẩn chứa má»™t ý nghÄ© xâu xa gì nên không khá»i sá»­ng sốt nói :
- Có lý nào Äào công tá»­ … ?
Nói đến đây, thì đôi mắt sáng ngá»i của nàng tràn đầy vẻ nghi ngá» và băn khoăn.
Äào Gia Kỳ cất tiếng than rồi nói :
- Tại hạ được cô nÆ°Æ¡ng ra tay tiếp cứu hồi năm ấy, đến nay vẫn chÆ°a báo đáp được, nên má»—i lần nhá»› đến là trong lòng áy náy không yên. HÆ¡n nữa, trÆ°á»›c đây có nhận lá»i của cô nÆ°Æ¡ng ủy thác, nhÆ°ng mãi đến bây giá» vẫn chÆ°a làm trong trách nhiệm nên lại càng thầm xấu hổ. NhÆ°ng vá»›i má»™t viên “Cá»­u chuyển phản hồn Ä‘Æ¡n†thì tại hạ tin rằng mình có thể tìm lấy được. Má»™t viên ấy, nếu tạm cấp cứu cho bệnh nhân được, thì còn hai viên nữa, tại hạ sẽ từ từ tìm cách lấy sau ! Äôi mắt của Huỳnh Ỷ Vân bá»—ng tràn đầy vẻ vui mừng nói :
- Qua lá»i nói của công tá»­, tá»±a hồ thuốc ấy công tá»­ đã lấy được vào tay rồi ? Chỉ cần má»™t viên là đủ cứu chữa vết thÆ°Æ¡ng Ä‘á»™c của gia phụ, còn hai viên khác thì tôi dùng để cứu chữa vết cho hai ngÆ°á»i nữa. Nếu hiện giá» công tá»­ có giữ trong ngÆ°á»i, xin hãy trao tặng cho thì thá»±c tôi cảm Æ¡n khôn cùng ! Äào Gia Kỳ nói :
- Hiện giá» không có trong ngÆ°á»i tại hạ, nhÆ°ng trong vòng ba hôm nữa thì tại hạ sẽ mang đến dâng lên cho cô nÆ°Æ¡ng ! Äôi mắt của Huỳnh Ỷ Vân lá»™ sắc nghi ngá» nói :
- Hiện giỠthuốc ấy ở đâu ? Tôi có thể cùng đi đến đó chăng ?
Sắc mặt của Äào Gia Kỳ liá»n bừng Ä‘á», nói :
- Tại hạ có má»™t ngÆ°á»i bạn má hồng và chẳng biết cô ấy đã nhặt được má»™t viên “Cá»­u chuyển phản hồn Ä‘Æ¡n†từ nÆ¡i đâu. Tôi tin rằng tôi có thể xin cô ấy được. Việc cô nÆ°Æ¡ng cùng Ä‘i, thấy không có gì là bất tiện cả ! Huỳnh Ỷ Vân không khá»i giật mình nhÆ°ng vẫn cÆ°á»i tá»± nhiên nói :
- NgÆ°á»i bạn má hồng ấy chắc hẳn là má»™t tuyệt sắc giai nhân ?
Nàng thầm Ä‘oán là giữa Äào Gia Kỳ và ngÆ°á»i con gái ấy hẳn có má»™t mối tình cảm rất sâu đậm. Nếu chẳng phải thế, thì làm thế nào Äào Gia Kỳ lại tá»± tin là xin được viên “Cá»­u chuyển phản hồn Ä‘Æ¡n†của cô ta, vì viên thuốc ấy là má»™t thứ thuốc quí bauy hiếm có trên Ä‘á»i.
Äào Gia Kỳ nghe qua câu há»i, sắc mặt lại bừng Ä‘á», nói :
- TrÆ°á»›c đây tại hạ Ä‘i Ä‘Æ°á»ng bất ngá» gặp chuyện nguy hiểm và được cô ấy cứu cho thoát chết nên trở thành quen biết. Còn riêng vá» dung nhan thì cô ấy làm thế nào sánh kịp vá»›i cô nÆ°Æ¡ng được ?
Huỳnh Ỷ Vân thấy chàng Ä‘em mình ra để so sánh vá»›i cô gái ấy thì không khá»i thẹn thuồng, á»­ng hồng đôi má, cúi đầu cÆ°á»i nói :
- Như vậy thì tình cảm giữa nhị vị đã sâu sắc lắm. Thực là việc đáng mừng. Hiện giỠcô nương ấy ở đâu ?
Äào Gia Kỳ đáp :
- Hiện giá» cô ấy ở núi Thanh Thành. Äến sáng sá»›m ngày mai thì tại hạ sẽ Ä‘Æ°a cô nÆ°Æ¡ng cùng Ä‘i đến đó. Chẳng hay Vân cô nÆ°Æ¡ng hiện giỠở đâu ? ThÆ°Æ¡ng thế cô ấy ra sao ?
Qua câu há»i ấy cÅ©ng thấy ná»—i lo lắng trong lòng của Äào Gia Kỳ đối vá»›i Vân Má»™ng Bình đến mức nào ! Huỳnh Ỷ Vân Ä‘Æ°a đôi mắt trong veo nhÆ° mặt nÆ°á»›c hồ thu, nhìn thẳng vào chàng má»™t lúc thật lâu má»›i đáp :
- Hiện giá» cô ấy ở cách đây không xa, thÆ°Æ¡ng thế sau khi được tôi chữa trị thì cÅ©ng không có gì đáng ngại lắm ! Äào Gia Kỳ nói :
- Nếu thế thì tại hạ đã yên lòng. GiỠđây, xin cô nÆ°Æ¡ng hãy Ä‘i nghỉ, sáng mai ta lên Ä‘Æ°á»ng sá»›m. Tại hạ ra ngoài dạo chÆ¡i má»™t tí đã ! Äôi mày liá»…u của Huỳnh Ỷ Vân nhÆ°á»›ng lên má»™t lượt nói :
- Công tử định đi đâu ?
Äào Gia Kỳ có vẻ nhÆ° không tiện nói ra, nên ấp úng đáp :
- Tại hạ cần phải cải trang má»›i được ! Huỳnh Ỷ Vân không khá»i hết sức ngạc nhiên, nói :
- Tại sao công tử lại phải cải trang ? Gương mặt tự nhiên của công tử để vậy chẳng hay hơn sao ?
Äào Gia Kỳ nói :
- Việc ấy.... rồi sau này cô nương sẽ rõ. Cũng rất có thể nó có dính líu với cô nương ! Vừa nói, chàng vừa lách mình lao vút đi nhanh như một luồng điện xẹt, chỉ trong chớp mắt là mất hút.
Huỳnh Ỷ Vân đưa mắt nhìn ra ánh trăng sáng bên ngoài cửa sổ, cất tiếng than dài, mặt lộ vẻ băn khoăn khó hiểu.
Chẳng rõ đối vá»›i Äào Gia Kỳ nàng yêu hay ganh ghét. NhÆ°ng nàng cảm thấy Äào Gia Kỳ đã chiếm má»™t vị trí rất quan trá»ng trong lòng nàng. TrÆ°á»›c kia đã thế, mà bây giá» cÅ©ng thế và có lẽ trong tÆ°Æ¡ng lai cÅ©ng sẽ vẫn nhÆ° thế.
Hình ảnh trong lúc chữa thương bỗng lại hiện rõ lên trước mắt nàng.
Bởi thế, đôi má nàng lại á»­ng Ä‘á». Nàng khẽ nghiến chặt đôi hàm răng. Vì nàng cảm thấy những hình ảnh ấy đã in đậm vào tâm khảm của nàng và chắc chắn không khi nào phai nhòa được.
Tình cảm giữa trai và gái thật hết sức khó hiểu, nó chẳng khác nào má»™t cánh mây má»ng trôi dạt, lÆ¡ lá»­ng trên trá»i cao chẳng có ai bắt giữ được nó cả.
Ãnh trăng ngoài gian lầu sáng vằng vặc, cảnh mặt sông xinh đẹp nhÆ° tranh và hết sức êm ả. Thế mà lòng của Huỳnh Ỷ Vân chẳng khác nào mặt nÆ°á»›c hồ bị má»™t viên đá to ném xuống gợn sóng mãi không biết lúc nào ngừng.
Chẳng rõ thá»i gian đã trôi qua bao lâu, nhÆ°ng Huỳnh Ỷ Vân vẫn còn ngồi dá»±a bên giÆ°á»ng, chống tay lên cằm trầm ngâm nghÄ© ngợi. Bá»—ng nhiên, nàng cảm thấy trÆ°á»›c mắt bị hoa lên, rồi má»™t bóng ngÆ°á»i từ ngÆ°á»i lao vút vào cá»­a sổ. Nàng Ä‘Æ°a mắt nhìn kỹ thì thấy ngÆ°á»i đó là Äào Gia Kỳ.
Äào Gia Kỳ đã cải trang thành Äồ Lôi, tay xách má»™t cái giá» Ä‘á»±ng thức ăn, cÆ°á»i nói :
- Tôi nghĩ rằng giỠnày cô nương đã đói bụng nên có mua vỠđủ cơm canh, vậy xin cô nương hãy dùng đã.
Vừa nói, chàng vừa lấy thức ăn trong giỠra, gồm có bốn món ăn thực khéo và một tô canh gà. Ngoài ra lại còn một tô cơm to. Chàng bày tất cả lên bàn xong bèn quay qua Huỳnh Ỷ Vân nói :
- Tại hạ đã dùng rồi, xin má»i cô nÆ°Æ¡ng hãy dùng Ä‘i ! Dứt lá»i, chàng bÆ°á»›c nhẹ nhàng ra khá»i phòng, Ä‘Æ°a tay vịn lan can nhìn cảnh vật bên ngoài.
Huỳnh Ỷ Vân trông thấy chàng thành thá»±c lo lắng cho mình nên trong lòng hết sức cảm Ä‘á»™ng, lên tiếng cảm tạ Äào Gia Kỳ rồi cầm Ä‘Å©a dùng cÆ¡m.
Äến khi nàng đã ăn no, Ä‘Æ°a mắt nhìn ra ngoài, thì không còn thấy hình bóng của Äào Gia Kỳ đâu nữa. Nàng Ä‘oán biết chàng đã tránh Ä‘i vì đêm khuya hai ngÆ°á»i không tiện gần gÅ©i nhau nhÆ° thế này.
Suốt đêm hôm ấy, Huỳnh Ỷ Vân không ngớt nghĩ ngợi miên man, chẳng làm sao dỗ giấc ngủ được.
Trá»i vừa sáng thì bên ngoài gian nhà đã có giá»ng nói của Äào Gia Kỳ to tiếng há»i :
- Cô nương đã thức dậy hay chưa ?
Huỳnh Ỷ Vân ngồi dậy nói :
- Xin công tá»­ hãy bÆ°á»›c vào ! Äào Gia Kỳ say khi bÆ°á»›c vào phòng liá»n mỉm cÆ°á»i nói :
- Ở Gia Lăng có lá»i đồn đại là quần hùng trong võ lâm đã ùn ùn kéo ra khá»i NgÅ© Hành Cốc. Số ngÆ°á»i của Vô Tình Tú SÄ© đã bị thất bại má»™t cách nhục nhã. Không rõ Ngôn NhÆ° Băng có đúng là Ngá»a Long cốc chủ nhÆ° bên ngoài ngÆ°á»i ta đồn đại hay không ?
Huỳnh Ỷ Vân lắc đầu nói :
- Trong võ lâm thá»±c sá»± có má»™t con ngÆ°á»i gá»i là Ngá»a Long cốc chủ không, mãi cho đến ngày nay vẫn còn là má»™t câu đố khó giải. Vậy, chúng ta chỉ có thể nhìn thẳng vào sá»± thá»±c mà thôi, Ä‘uổi bắt những ảo ảnh thì chẳng khác nào tá»± chuốc lấy khổ cho mình ! Nói Ä‘oạn, nàng khẽ thanh má»™t tiếng dài.
Äào Gia Kỳ là ngÆ°á»i rất sáng trí, nên nghe qua câu nói đó, đã biết nàng muốn mượn Ä‘á» tài ấy để nói lên má»™t ý khác, nên không khá»i cÆ°á»i thầm, đáp :
- Lá»i nói ấy đúng lắm ! Chàng ngÆ°ng câu nói lại trong giây lát rồi lại tiếp :
- Trá»i đã sáng hẳn, vậy chúng ta hãy lên Ä‘Æ°á»ng ngay ! Huỳnh Ỷ Vân gật đầu rồi lấy má»™t vuông lụa che kín mặt lại, cả hai rá»i khá»i ngôi miếu Thủy Thần, men theo ven sông chạy thẳng tá»›i.
Huỳnh Ỷ Vân vốn có bao nhiêu tâm sá»± muốn Ä‘em ra thấu lá»™ hết vá»›i Äào Gia Kỳ, nhÆ°ng không biết làm cách nào mở miệng, nên suốt Ä‘oạn Ä‘Æ°á»ng, hai ngÆ°á»i Ä‘á»u im lặng không nói vá»›i nhau má»™t lá»i nào cả.
Sau khi đã qua sông, Äào Gia Kỳ theo sát sau lÆ°ng Huỳnh Ỷ Vân.
Chàng trông thấy nàng nhắm hướng một xóm nông gia đi thẳng vào.
Xóm ấy đông cả cả trăm nóc gia. Sau khi hai ngÆ°á»i Ä‘i quanh co qua mấy ngõ hẻm dÆ¡ bẩn liá»n tá»›i trÆ°á»›c má»™t ngôi nhà mái ngói, thấp lè tè và dừng chân đứng lại.
Lúc ấy, có má»™t ngÆ°á»i đàn bà đứng tuổi Ä‘ang ngồi trên má»™t chiếc ghế thấp Ä‘an thúng ở trÆ°á»›c cá»­a. NgÆ°á»i ấy ngÆ°á»›c mặt nhìn lên và khi trông thấy rõ hai ngÆ°á»i thì không khá»i kinh ngạc “ồ†lên má»™t tiếng cÆ°á»i nói :
- Cô nÆ°Æ¡ng đã vỠđến đây rồi ! Vân cô nÆ°Æ¡ng suốt mấy hôm nay Ä‘á»u trông ngóng cô lắm. Vậy để tôi Ä‘i cho Vân cô nÆ°Æ¡ng hay má»›i được ! Nói dứt lá»i, ngÆ°á»i đàn bà bá» chiếc thúng Ä‘ang cầm trong tay xuống, cất bÆ°á»›c định Ä‘i vào trong.
Huỳnh Ỷ Vân cÆ°á»i nói :
- Chúng tôi tá»± Ä‘i được rồi, không dám làm phiá»n đại tẩu ! Nói Ä‘oạn, nàng liá»n bÆ°á»›c thẳng vào nhà sau. Äào Gia Kỳ cÅ©ng Ä‘i theo sát ngÆ°á»i nàng.
Phía sau có má»™t cái sân nhá», quét tÆ°á»›c rất sạch sẽ, dùng để phÆ¡i thóc lúa khi gặt hái xong. Bên cạnh chiếc sân nhỠấy có má»™t gian nhà ngói đứng riêng má»™t mình, cá»­a chính cá»­a sổ Ä‘á»u đóng kín.
Huỳnh Ỷ Vân kêu to :
- Vân nhi ! Tức thì, phía bên trong gian nhà có giá»ng trong trẻo của Vân Má»™ng Bình ngạc nhiên nói :
- á»’, tiểu thÆ° vá» rồi đấy à....? Liá»n đó, cánh cá»­a cây được mở rá»™ng và Vân Má»™ng Bình đã lách mình bÆ°á»›c ra ngoài. Nàng nói chÆ°a hết câu thì mắt đã nhìn thấy Äào Gia Kỳ, nên sắc mặt liá»n biến hẳn, trông lạnh lùng nhÆ° được phủ lên má»™t lá»›p sÆ°Æ¡ng mai. Nàng cất giá»ng trong trẻo nạt lên má»™t tiếng to rồi nhanh nhẹn vung cánh tay mặt ra, dùng thế “Phân hoa phất liá»…u†công chá»›p nhoáng vá» phía Äào Gia Kỳ. Bóng chưởng của nàng chập chá»n khắp nÆ¡i, nhắm giáng thẳng xuống tất cả các huyệt đạo quan trá»ng trên ngÆ°á»i của đối phÆ°Æ¡ng.
Äào Gia Kỳ vì không ngá» Vân Má»™ng Bình lại có hành Ä‘á»™ng nhÆ° thế, nên suýt nữa đã bị chưởng lá»±c của nàng đánh trá»ng thÆ°Æ¡ng. Chàng buá»™c phải ngã ngÆ°á»i ra, rồi vá»t thẳng ra phía sau, nhào lôn liên tiếp mấy lượt má»›i tránh khá»i được thế chưởng vô cùng hiểm hóc của Vân Má»™ng Bình ! Huỳnh Ỷ Vân cÆ°á»i nói :
- Vân nhi, ngươi có biết anh ấy là ai không ?
Vân Má»™ng Bình nghe thế không khá»i lá»™ vẻ sá»­ng sốt.
Äào Gia Kỳ nói :
- Vân cô nÆ°Æ¡ng, tôi đây mà ! Chừng ấy, Vân Má»™ng Bình má»›i biết là Äào Gia Kỳ đã hóa trang thành ra gã Äồ Lôi, nên liá»n giậm chân kêu to lên :
- Té ra là anh, thế sao hôm ấy không....? Câu nói chÆ°a dứt, thì Huỳnh Ỷ Vân đã ngắt lá»i cÆ°á»i :
- Äào công tá»­, xin công tá»­ hãy chịu phiá»n ở đây chá» trong giây lát, để chúng tôi thay đổi xiêm y có được không ?
Äào Gia Kỳ mỉm cÆ°á»i nói :
- Xin nhị vị cô nương cứ tự nhiên.
Huỳnh Ỷ Vân không chá» Äào Gia Kỳ nói dứt lá»i, đã chụp lấy cánh tay của Vân Má»™ng Bình, nhanh nhẹn cùng lÆ°á»›t trở vào trong nhà.
Äào Gia Kỳ Ä‘oán biết hai cô gái này có việc bí mật gì cần bàn kín vá»›i nhau nên liá»n ngá»­a mặt nhìn mây bay trên ná»n trá»i, trong óc nghÄ© ngợi miên man đến bao nhiêu chuyện đã qua. Những việc cÅ© đã hiện rõ lên mồn má»™t trong trí nhá»› của chàng, lần lượt diá»…n qua nhÆ° hình ảnh trong má»™t chiếc đèn kéo quân. Bao nhiêu chuyện ân oán, yêu thÆ°Æ¡ng và thù hận khiến cho cuá»™c sống của con ngÆ°á»i chẳng khác nào má»™t giấc chiêm bao.
Bá»—ng nhiên, giữa lúc chàng còn Ä‘ang trầm ngâm suy nghÄ©, thì đã nghe phía sau lÆ°ng có tiếng nói trong trẻo nhÆ° chuông bạc của Huỳnh Ỷ Vân vá»ng đến :
- Äào công tá»­, chúng tôi đã làm phiá»n công tá»­ chỠđợi lâu quá ! Äào Gia Kỳ nhÆ° vừa tỉnh cÆ¡n má»™ng, quay ngÆ°á»i ngó lại thì trông thấy Huỳnh Ỷ Vân và Vân Má»™ng Bình Ä‘ang đứng ká» nhau. Äôi mắt trong veo lóng lánh của Vân Má»™ng Bình Ä‘ang nhìn thẳng vào chàng và cất tiếng há»i :
- Anh đang nghĩ ngợi gì thế ? Có phải đang nhớ đến cô bạn má hồng của anh đấy không ?
Äào Gia Kỳ không biết trả lá»i ra sao, nên gượng cÆ°á»i nói :
- Trá»i đã trÆ°a rồi, tại hạ xin Ä‘i trÆ°á»›c dẫn Ä‘Æ°á»ng nhé ! Nói Ä‘oạn, chàng bèn theo Ä‘Æ°á»ng cÅ© Ä‘i nhanh trở ra. Hai cô gái nhìn nhau mỉm cÆ°á»i rồi cùng cất bÆ°á»›c chạy theo sau.
oo Trượng Nhân từ khói hÆ°Æ¡ng nghi ngút Ãng mây quyến luyến đỉnh non cao ! Hai tiếng “Trượng Nhân†trong hai câu trên, chính là biệt danh của núi Thanh Thành, má»™t thắng địa của đạo Lão. Trong sách vở có chép :
“Hoàng Äế phong núi Thanh Thành làm “Trượng Nhân†của ngÅ© nhạc đấy chính là chức vị đứng đầu chân tiên và ngÅ© nhạcâ€.
Tại nÆ¡i ấy, núi non hiểm trở và hùng vÄ© hÆ¡n cả ngÅ© nhạc, đâu đâu cÅ©ng thấy rừng trúc xanh um, má»c khắp đỉnh cao cốc vắng, bóng mát che kín cả ánh sáng mặt trá»i. Thật không hổ là má»™t địa Ä‘iểm được má»i ngÆ°á»i ca ngợi là xinh đẹp và tÄ©nh mịch.
Khi bÆ°á»›c vào nÆ¡i đó, thì trông thấy đâu đâu cÅ©ng núi non xanh um, sắc lục của cây cối phản chiếu cả vào mái tóc và mặt mày của ngÆ°á»i Ä‘i, khiến ngÆ°á»i ta có cảm giác nhÆ° mình Ä‘ang ở giữa má»™t biển xanh bát ngát.
Phía sau núi lại còn có vô số cây tùn bách cổ thụ, cành lá sum suê cao ngất trá»i.
TrÆ°á»›c cá»­a “Tá»± Tại Am†trên ngá»n Lai Phụng Phong có má»™t cô gái mặt áo màu lục, nhan sắc tuyệt trần, Ä‘ang dá»±a ngÆ°á»i vào má»™t gốc tùng cổ thụ, Ä‘Æ°a đôi mắt xinh đẹp nhìn vá» phía chân trá»i xa, im lặng suy nghÄ©.
Bên trong am, tiếng tụng kinh gõ mõ không ngá»›t theo chiá»u gió bay bổng lâng lâng. Tiếng tụng niệm ấy hòa lẫn vá»›i tiếng xào xạc của núi rừng trúc và tiếng rì rào của lá tùng reo, tạo thành má»™t âm Ä‘iệu thanh tao thoát tục, khiến ngÆ°á»i nghe nhÆ° trút sạch hết má»i ná»—i phiá»n muá»™n trong lòng.
Lúc ấy, phía dÆ°á»›i chân ngá»n núi có ba bóng ngÆ°á»i Ä‘ang nhanh nhẹn vượt lên. Chỉ trong chốc lát là cả ba đã tiến lên đến lÆ°ng chừng ngá»n núi.
Cô gái xinh đẹp mặc áo màu lục, tá»±a hồ nhÆ° đã nhận ra nên Ä‘Æ°a mắt chăm chú nhìn. Äôi mắt lanh lợi của nàng liá»n xoay qua má»™t lượt, mặt hiện sắc tÆ°Æ¡i cÆ°á»i, vá»™i vàng quay ngÆ°á»i Ä‘i thẳng vào trong am đóng kín hai cánh cá»­a lại.
Chẳng mấy chốc sau, ba bóng ngÆ°á»i ấy đã nối gót nhau lao mình đến trÆ°á»›c cá»­a am. Äấy chính là Äào Gia Kỳ, Huỳnh Ỷ Vân và Vân Má»™ng Bình.
Äào Gia Kỳ Ä‘Æ°a mắt nhìn lên, trông thấy cá»­a am đóng kín, bên trong tÄ©nh mịch không má»™t tiếng Ä‘á»™ng thì không khá»i lấy làm lạ, thầm nghÄ© :
“NgÆ°á»i tu trong am này là má»™t lão ni rất nghiêm khắc trong việc tu há»c, vậy đáng lý ra phải thức dậy tụng niệm sá»›m, chứ đâu đến giá» này mà cá»­a am vẫn còn đóng kín nhÆ° thế ? Hay là đã có chuyện gì, nên vị am chủ và tá»· tá»· của ta đã Ä‘i vắng nhà rồi ?†Phía trên cá»­a am có má»™t tấm biển Ä‘á» ba chữ “Tá»± Tại Amâ€, chữ viết rất cứng cáp. Hai bên cá»­a lại có má»™t đôi liá»…n :
“Trúc xanh mở Ä‘Æ°á»ng ngá»™ cảnh.
Mây nhàn lắng Ä‘á»™ng thiá»n tâm.†Äào Gia Kỳ nói thầm :
“Äôi liá»…n này nét chữ vô cùng Ä‘iêu luyện, quả thá»±c là ngÆ°á»i có há»c vấn cao thâmâ€.
Chàng đưa mắt nhìn qua bên ngoài một lượt rồi thò tay gõ nhẹ lên cánh cửa am hai tiếng.
Cánh cá»­a am bá»—ng từ từ mở ra và có má»™t cô gái Ä‘á»™ mÆ°á»i hai, mÆ°á»i ba tuổi, xuất hiện trÆ°á»›c mắt má»i ngÆ°á»i. Diện mạo của cô gái này rất khả ái.
Cô ta Ä‘Æ°a đôi mắt to dò xét qua ba ngÆ°á»i má»™t lượt rồi cÆ°á»i nói :
- Gia sÆ° Ä‘oán biết ba vị sáng sá»›m hôm nay sẽ đến đây, quả nhiên không sai tí nào cả ! Äào Gia Kỳ không khá»i ngạc nhiên nói :
- Vậy xin phiá»n cô vào bẩm lại vá»›i am chủ là có chúng tôi đến xin ra mắt ! Cô gái cÆ°á»i nói :
- Chẳng cần phải vào bẩm lại nữa, xin má»i các vị hãy bÆ°á»›c vào. Gia sÆ° đã có việc Ä‘i khá»i am trÆ°á»›c đây chẳng bao lâu nhÆ°ng hiện giá» có Tô nữ hiệp Ä‘ang chá» các vị Ở trong am ! Äào Gia Kỳ nghe có Tô Chỉ Quỳnh thì không khá»i lá»™ vẻ mừng rỡ, quay mặt vá» phía Huỳnh Ỷ Vân và Vân Má»™ng Bình nói :
- Xin nhị vị cô nương hãy bước vào trước ! Vân Mộng Bình trợn mắt nhìn qua chàng một lượt rồi thong thả bước theo Huỳnh Ỷ Vân đi thẳng vào trong.
Khi má»i ngÆ°á»i bÆ°á»›c vào đến gian chính của ngôi am thì thấy trên bàn thá» có tượng Bạch Y Äại SÄ© Ä‘ang ngồi rất uy nghi, hai bên có Thiện Tài và Long Nữ đứng hầu, trông linh Ä‘á»™ng nhÆ° ngÆ°á»i sống.
Trước bàn thỠcó đốt một đỉnh trầm hương, khói bay nghi ngút, mùi thơm ngào ngạt.
Äào Gia Kỳ Ä‘Æ°a mắt nhìn qua khung cảnh bên trong ngôi am má»™t lượt há»i :
- Còn Tô nữ hiệp đâu ?
Äứa bé gái cÆ°á»i nói :
- TrÆ°á»›c khi ba vị đến đây, Tô nữ hiệp đã có dặn là má»i ngay bang chủ Phi Phụng Bang và Vân cô nÆ°Æ¡ng vào tịnh thất gặp nữ hiệp trÆ°á»›c, còn Äồ lão sÆ° thì xin ngồi lại đây chỠđợi ! Äào Gia Kỳ nghe thế không khá»i chÆ°ng há»­ng, chẳng hiểu Tô Chỉ Quỳnh định làm cái trò gì thế ?
Cô bé gái liá»n dẫn Ä‘Æ°á»ng Ä‘Æ°a Huỳnh Ỷ Vân và Vân Má»™ng Bình bÆ°á»›c vào trong. Vân Má»™ng Bình quay mặt ngó lại, nháy mắt tinh nghịch cÆ°á»i khẽ má»™t tiếng.
Äào Gia Kỳ cÅ©ng gượng cÆ°á»i và lắc đầu. Chàng thầm nghÄ© :
“Hành Ä‘á»™ng này của Quỳnh tá»· thật là khó hiểu. Ba cô gái này Ä‘á»u là ngÆ°á»i lắm mÆ°u mẹo, vậy không rõ hỠđịnh giở trò gì đây ?†Chàng nhá»› lại lúc Ä‘i Ä‘Æ°á»ng, Vân Má»™ng Bình không ngá»›t cật vấn, tìm hiểu tại sao chàng lại cải trang thành Äồ Lôi nhÆ° thế ? Và đã quen biết vá»›i ngÆ°á»i con gái ấy từ bao giá» ? Äôi bên tình cảm đã tiến tá»›i mức nào ?
Nàng không ngá»›t đặt bao nhiêu câu há»i, khiến chàng cảm thấy lúng túng, gần nhÆ° chẳng còn tìm được câu trả lá»i ! Chàng tá»± há»i bao nhiêu lần :
“Tô Chỉ Quỳnh tại sao lại làm nhÆ° vậy ?†Chàng thấy răng, nếu giữa Tô Chỉ Quỳnh và Huỳnh Ỷ Vân không khá»i quá thừa. Chàng mải suy tá»›i nghÄ© lui, vẫn không tìm ra được má»™t lý do nào để giải thích cho hữu lý cả.
Äá»™t nhiên có má»™t giá»ng cÆ°á»i lạnh lùng ghê rợn theo chiá»u gió bay thẳng vào tai chàng. Äào Gia Kỳ không khá»i giật mình quay đầu nhìn lại, thì trông thấy có má»™t quái nhân gầy đét, đã đứng sững ngoài cá»­a am từ lúc nào ! NgÆ°á»i ấy có đôi mắt lõm sâu, chiếc mÅ©i nhá» và cao, môi trá»›t để lá»™ hàm răng khỉ trắng hếu. HÆ¡n nữa, khuôn mặt của y dài nhÆ° mặt ngá»±a, hết sức xấu xí mà lại tái nhợt nhÆ° má»™t tá» giấy trắng, trông vô cùng ghê sợ. NgÆ°á»i đó mặc má»™t chiếc áo dài màu bạc, rá»™ng thùng thình, giÅ© theo gió kêu nghe rèn ret, khiến ai nhìn đến cÅ©ng phải á»›n lạnh cả tâm can.
Äào Gia Kỳ hết sức bình tÄ©nh, chàng từ từ quay ngÆ°á»i lại, Ä‘Æ°a mắt nhìn thẳng vào quái nhân ấy, im lặng không nói gì cả.
Äôi mắt của quái nhân khẽ lay Ä‘á»™ng rồi cất giá»ng lạnh lùng nói :
- Lão tặc ni Tâm Như có ở nhà không ?
Tiếng nói của y không to nhÆ°ng khiến ngÆ°á»i nghe có cảm giác nhÆ° vang dá»™i cả màng tai.
Äào Gia Kỳ lúc ấy cải trang thành Äồ Lôi nên không bị lá»™ diện mạo thá»±c của mình. Vẻ mặt của chàng trông lạnh lùng má»™t cách kỳ lạ, Ä‘Æ°a đôi mắt nhìn chòng chá»c vào gã quái nhân má»™t lúc thật lâu, má»›i gằn giá»ng cÆ°á»i dài.
Tiếng cÆ°á»i của chàng khiến ai nghe đến cÅ©ng phải kinh hồn, nên làm cho quái nhân ná» mặt hÆ¡i biến sắc.
Äào Gia Kỳ cÆ°á»i xong liá»n cất giá»ng lạnh lùng nói :
- Ông há»i ai nhÆ° thế ?
Quái nhân cÅ©ng cÆ°á»i lạnh lùng nói :
- Ta há»i ngÆ°Æ¡i ! - Ông lấy tÆ° cách gì để há»i tôi ?
Gã quái nhân đó tá»±a hồ nhÆ° có vẻ sá»­ng sốt, khẽ khoát đôi tay lên, gằn giá»ng nói :
- Ta chỉ lấy đôi tay này chứ không có tÆ° cách gì cả ! Äôi mắt của Äào Gia Kỳ chiếu ngá»i ánh sáng lạnh lùng cÆ°á»i nhạt :
- Nếu nói như vậy là ông muốn tìm đến đây để gây sự với lão phu phải không ? ông có biết lão phu là ai không ?
Äôi mày chổi xể của quái nhân ná» liá»n nhÆ°á»›ng cao nói :
- Ta không cần biết ngÆ°Æ¡i là ai, mà tất cả những ngÆ°á»i trong ngôi am này ta Ä‘á»u phải giết sạch hết ! Äào Gia Kỳ cất tiếng cÆ°á»i to nhÆ° cuồng dại, nói :
- Không ngỠý của ông giống hệt ý của lão phu. Lão phu cÅ©ng sẽ hành Ä‘á»™ng đúng nhÆ° lá»i ông nói vậy. Thế ông đã bÆ°á»›c vào ngôi Tá»± Tại Am thì lão phu cÅ©ng xem ông là ngÆ°á»i của ngôi am này ! Nói Ä‘oạn, chàng vung năm ngón tay lên, nhanh nhẹn lao ngÆ°á»i lÆ°á»›t thẳng ra nhÆ° má»™t luồng Ä‘iện xẹt, khiến không khí rít nghe vèo vèo.
Quái nhân ná» trông thấy thủ pháp của chàng hết sức cao thâm hiểm hóc, nên không khá»i kinh hãi. Hắn cất tiếng “hừ†lạnh lùng, rồi nhanh nhẹn vung chưởng đỡ thẳng ra, đồng thá»i, co chân mặt lên nhắm ngay huyệt đạo nÆ¡i đầu gối của Äào Gia Kỳ đá thẳng tá»›i.
Thế đánh cÅ©ng nhÆ° thế đá của quái nhân ấy Ä‘á»u hết sức chính xác những vị trí hiểm yếu, khiến đối phÆ°Æ¡ng khó bá» Ä‘á» phòng, quả là ngÆ°á»i võ công siêu tuyệt.
Äào Gia Kỳ trông thấy võ công của quái nhân ná» hết sức cao cÆ°á»ng thì không khá»i kinh hãi, biết là ngÆ°á»i không dá»… gì đối phó, nên nhanh nhẹn lách mình tránh khá»i thế đá của đối phÆ°Æ¡ng, rồi tiếp tục vung tròn năm ngón tay, công chá»›p nhoáng vào địch ba thế võ nữa.
Ba thế võ của chàng vừa công ra, Ä‘á»u quái dị ít thấy trong võ lâm. Gã quái nhân ná» vì thế liá»n bị đẩy lui ra khá»i cá»­a am và nhào lá»™n má»™t vòng trên không, thối lui sáu bảy thÆ°á»›c.
Äào Gia Kỳ vì muốn giữ phần chủ Ä‘á»™ng nên liá»n bám sát theo nhÆ° hình vá»›i bóng, vung cả hai tay lên khiến bóng chưởng chập chá»n khắp nÆ¡i, Ä‘i đôi vá»›i má»™t luồng kình khí nhẹ nhàng, tấn công dồn dập vào kẻ địch.
Quái nhân nỠbị đánh tới tấp, nên giận dữ thét lên một tiếng dài, rồi quạt mạnh hai chưởng ra, sử dụng đến một thứ chưởng pháp cứng rắn và quyết liệt để chống trả lại với địch.
Khi hai luồng chưởng lá»±c chạm thẳng vào nhau, tì tiếng nổ “ầm ầm†vang lên không ngá»›t, gây thành những trận gió lốc ồ ạt, cuốn cả cát sạn tung bay mù trá»i, khiến ai trông thấy cÅ©ng phải kinh khiếp.
Äào Gia Kỳ thầm kinh ngạc nghÄ© :
“Võ há»c của quái nhân này bao gồm cả sở trÆ°á»ng của hai phái chính tà, vậy không thể xem thÆ°á»ng được.
Chẳng rõ lai lịch của lão ta ra sao ?†Giữa lúc chàng còn đang suy nghĩ, thì chưởng mặt của chàng đã ngầm vận dụng “Bồ đỠbối diệp chưởng pháp†trong Giáng Long kinh, rồi nhanh nhẹn dùng ngay thế “Phật quang phổ chiếu†xô mạnh ra.
Quái nhân ná» cảm thấy má»™t luồng kình lá»±c ngầm cuốn tá»›i nhÆ° núi đồi sụp đổ, làm cho khí huyết trong ngÆ°á»i hắn Ä‘á»u bị đảo lá»™n, nên không khá»i hết sức kinh hoàng, vá»™i vàng lách ngÆ°á»i tránh qua phía trái sáu thÆ°á»›c, rồi lại Ä‘iểm mạnh hai chân xuống đất, vá»t ngÆ°á»i trở lên không, ném xuống má»™t nắm những viên đạn tròn màu Ä‘en huyá»n ! Khi những viên đạn ấy rÆ¡i xuống đất thì liá»n nổ tung thành những cụm khói dày đặc, chỉ trong chốc lát là phủ kín cả ngÆ°á»i của Äào Gia Kỳ.
Quái nhân ấy trợn mắt một cách hung dữ nói :
- Äồ có mắt không ngÆ°Æ¡i, tá»± Ä‘i tìm lấy cái chết....! NhÆ°ng tiếng “chết†chÆ°a nói ra khá»i miệng thì hắn đã thấy Äào Gia Kỳ từ trong đám khói vá»t ngÆ°á»i bay ra, nên không khá»i kinh hoàng biến hẳn sắc mặt.
Liá»n đó, năm ngón tay của Äào Gia Kỳ đã nhanh nhÆ° má»™t luồng Ä‘iện chá»›p, nhằm chụp thẳng vào “Kiên tỉnh huyệt†của quái nhân ná».
TrÆ°á»›c những thá»±c trạng đó, quái nhân ấy không còn giữ được sá»± bình tÄ©nh nữa, hắn sợ hãi vá»t ngÆ°á»i ra xa để tránh.
Song, chẳng ngá» thế võ ấy của Äào Gia Kỳ chỉ là má»™t thế hÆ°, nên chàng liá»n thu nhanh năm ngón tay trở vá», rồi lanh lẹ vung cả cánh tay tá»›i, bám sát theo kẻ địch nhÆ° hình vá»›i bóng, giáng mạnh nguyên má»™t chưởng, đúng vào “Tam dÆ°Æ¡ng huyệt†sau lÆ°ng của gã quái nhân.
Quái nhân ná» liá»n “hự†lên má»™t tiếng khô khan, loạng choạng thối lui bảy tám bÆ°á»›c, miệng trào máu tÆ°Æ¡i. NhÆ°ng hắn quay mặt lại cÆ°á»i ghê rợn nói :
- Ông bạn, nếu ngày nào ta còn ba tấc hÆ¡i thì tất cÅ©ng sẽ trả cho kỳ được mối thù hôm nay ! Äấy chỉ là má»™t câu nói túng trong cÆ¡n hằn há»c, nhÆ°ng nào ngá» Äào Gia Kỳ chẳng cần hiểu lẽ ấy, xê dịch ngay thân ngÆ°á»i, lao vút tá»›i nhÆ° má»™t mÅ©i tên.
Quái nhân ná» trông thấy thế thì không khá»i hồn bay phách tán, nhún mình vá»t thẳng lên không, rồi nhào lá»™n qua má»™t bên, nhắm phía dÆ°á»›i ngá»n núi lao vút Ä‘i.
Äào Gia Kỳ vốn có ý Ä‘uổi theo, nhÆ°ng bất ngá» nghe từ phía sau lÆ°ng có má»™t giá»ng nói già nua vá»ng đến :
- Giặc cùng chá»› Ä‘uổi, xin thí chủ hãy dừng bÆ°á»›c lại ! Äào Gia Kỳ không khá»i giật mình, Ä‘Æ°a mắt nhìn vá» phía ấy, thì thấy má»™t vị lão ni mặt mày hiá»n lành, Ä‘ang đứng trÆ°á»›c cá»­a am nhìn chàng mỉm cÆ°á»i.
Vị lão ni ấy lại nói :
- Vì nÆ¡i đây là nÆ¡i tu tịnh, bần tăng không muốn có sá»± chém giết nhau nên má»›i lên tiếng ngăn cản nhÆ° vừa rồi, xin thí chủ chá»› trách cho ! Äào Gia Kỳ cúi mình thi lá»… nói :
- Không dám ! NgÆ°á»i vừa rồi chắc có mối thù rất sâu vá»›i Thần Ni ?
Tuy Thần Ni lúc nào cÅ©ng có lòng dạ nhân từ, nhÆ°ng chuyến này hắn bị thất bại, e rằng hắn chÆ°a chịu bá» qua đâu ! Tâm NhÆ° Thần Ni mỉm cÆ°á»i nói :
- NgÆ°á»i ấy là ngÆ°á»i thứ hai trong nhóm Thiên SÆ¡n Tam Hữu, võ há»c của hắn bao gồm cả sở trÆ°á»ng của hai phái chính tàm quen thói hung hăng. Giữa hắn và bần ni vốn không có mối oán thù gì cả, nhÆ°ng vì mấy hôm trÆ°á»›c đây, trong dịp hắn đến am này vá»›i ý định thuyết phục bần ni đứng vào hàng ngÅ© của chúng, song vì bần ni không có mặt ở nhà, bị Tô cô nÆ°Æ¡ng xúi bảo hai đứa môn đồ ra trêu chá»c hắn má»™t trận, nên hắn má»›i tìm đến gây sá»± nhÆ° thế. Hắn là ngÆ°á»i hung ác nhÆ°ng lại rất tá»± phụ, không muốn tranh hÆ¡n thua vá»›i lá»›p hậu bối. Bởi thế, trong dịp đó, hắn đã bá» ra vá». Ngày hôm qua hắn lại đến đây ba lần, nhÆ°ng bần ni Ä‘á»u lánh mặt không tiếp. Hai môn đồ lại ra mặt mỉa mai chá»­i khéo hắn, khiến hắn lại càng tức tối thêm ! Nói đến đây, vị lão ni bèn lá»™ vẻ tÆ°Æ¡i cÆ°á»i rồi tiếp :
- Trong ngày hôm nay, hắn cũng đến ba lần nữa và đã biết bần ni cố ý lánh mặt không tiếp hắn....
Câu nói chưa dứt, thì từ phía sau của vị thần ni lách mình bước ra một nữ đồ đệ mà chàng đã gặp khi nãy nói :
- Äồ thí chủ, Tô nữ hiệp có lá»i má»i ông vào ! Äào Gia Kỳ liá»n quay qua Tâm NhÆ° Thần Ni nói :
- Có lẽ quái nhân ấy đã ngá»™ nhận tại hạ là ngÆ°á»i được Thần Ni má»i tá»›i để đối phó vá»›i hắn, nên hắn đã Ä‘em hết sá»± bá»±c tức trút cả lên ngÆ°á»i tại hạ ! Cô bé gái trông thấy Äào Gia Kỳ vẫn Ä‘iá»m nhiên nhÆ° không há» nghe câu nói của mình, bèn trợn to đôi mắt há»i :
- Ông có nghe hay không vậy ?
Sắc mặt của Tâm Như Thần Ni bỗng trở thành nghiêm nghị quát :
- Vô phép ! Sao chưa chịu đứng qua một bên thế ?
Cô bé chu miệng lên, trợn mắt nhìn Äào Gia Kỳ má»™t cách giận dữ, rồi im lặng không nói gì nữa.
Äào Gia Kỳ mỉm cÆ°á»i nói :
- Chắc là Tô cô nÆ°Æ¡ng có việc gì, vậy tại hạ xin Ä‘i vào để gặp cô ấy, chốc nữa sẽ trở ra để xin lá»i chỉ dạy của Thần Ni ! Tâm NhÆ° Thần Ni chắp tay gật đầu nói :
- Không dám ! Xin thí chủ tự tiện ! Cô bé gái vẫn đứng yên một bên không hỠnhúc nhích.
Tâm Như Thần Ni quát to :
- Thá»±c là to gan ! Sau này nếu còn nhÆ° thế nữa thì ta sẽ Ä‘uổi ngÆ°Æ¡i ra khá»i am và cắt đứt tình thầy trò ngay ! Sao chÆ°a chịu dẫn Ä‘Æ°á»ng cho Äồ thí chủ thế ?
Cô bé gái bị trách mắng đến đôi mắt đỠhoa, ngấn lệ muốn khóc.
Äào Gia Kỳ vá»™i vàng nói :
- Lệnh đồ là ngÆ°á»i ngây thÆ¡ dá»… mến, xin Thần Ni chá»› nên trách mắng tá»™i nghiệp ! Cô gái lại chu chiếc miệng bé nhá» lên nói :
- Ai cần ông bênh vực cho tôi ! Sao chưa chịu theo tôi đi vào trong ấy ?
Nói Ä‘oạn, cô bé liá»n quay ngÆ°á»i bÆ°á»›c thẳng vào trong am.
Äào Gia Kỳ mỉm cÆ°á»i, Ä‘Æ°a chân bÆ°á»›c nhanh nhẹn theo cô bé.
Tô Chỉ Quỳnh lúc ấy Ä‘ang đứng ngay cá»­a gian tịnh thất mỉm cÆ°á»i rất tá»± nhiên. Äào Gia Kỳ hối hả bÆ°á»›c tá»›i, chắp tay cÆ°á»i nói :
- Từ ngay xa cách đến nay, Quỳnh tá»· vẫn được mạnh khá»e chứ ?
Cô bé bá»—ng trợn to đôi mắt, cảm thấy hết sức ngạc nhiên vì giá»ng nói của Äào Gia Kỳ giỠđây sao bá»—ng trở thành trong trẻo, không còn ồ á» khó nghe nhÆ° vừa rồi nữa.
Tô Chỉ Quỳnh gật đầu nhÆ°ng cùng lúc ấy cô ta nhìn thấy vẻ mặt kinh dị của cô bé nên liá»n mỉm cÆ°á»i nói vá»›i cô bé :
- Tiểu Yến, ngÆ°Æ¡i chá»› nên oán ghét Äồ lão sÆ°. Sau này có nhiá»u chá»— ngÆ°Æ¡i còn phải kính phục Äồ lão sÆ° đó ! Tiểu Yến lắc đầu, đôi mắt lá»™ vẻ khó hiểu :
- Tôi nào có oán ghét Äồ thí chủ, nhÆ°ng có Ä‘iá»u làm tôi không hiểu là ông ấy có thá»±c phải Äồ thí chủ hay không ?
Äào Gia Kỳ không khá»i thầm kinh hãi trÆ°á»›c đôi mắt sắc bén của Tiểu Yến.
Tô Chỉ Quỳnh cất tiếng cÆ°á»i khanh khách nói :
- Tiểu Yến, lệnh sÆ° thÆ°á»ng khen ngÆ°Æ¡i thông minh hÆ¡n ngÆ°á»i, thá»±c quả chẳng sai, ông ấy có thá»±c là Äồ lão sÆ° hay không, chốc nữa đây ta sẽ nói cho ngÆ°Æ¡i rõ ! Tiểu Yến cất tiếng cÆ°á»i, rồi quay ngÆ°á»i bá» Ä‘i ra.
Äào Gia Kỳ bÆ°á»›c theo Tô Chỉ Quỳnh vào trong tịnh thất, nhÆ°ng không trông thấy Huỳnh Ỷ Vân và Vân Má»™ng Bình đâu cả thì không khá»i lấy làm lạ há»i :
- Còn hai cô kia đâu ?
Tô Chỉ Quỳnh nói :
- Äã Ä‘i rồi ! Äào Gia Kỳ nghe thế hết sức ngạc nhiên, Tô Chỉ Quỳnh Ä‘Æ°a tay vuốt lại mái tóc, nói nhá» :
- Huỳnh cô nÆ°Æ¡ng vì quá lo lắng đến bệnh tình của cha, nên sau khi nhận được viên “Cá»­u chuyển phản hồn Ä‘Æ¡n†thì hối hả cáo lui ngay. Cô ấy nhá» tôi có lá»i xin lá»—i vá»›i đệ đệ ! Äào Gia Kỳ nói :
- Té ra là thế ! Nhưng tại sao Quỳnh tỷ lại bỠrơi tiểu đệ ngồi một mình ở đằng trước như thế ?
Tô Chỉ Quỳnh bá»—ng Ä‘Æ°a mắt nhìn thẳng vào Äào Gia Kỳ nói :
- Kỳ đệ đối với Huỳnh Ỷ Vân và Vân Mộng Bình, đệ đệ có mức độ cảm tình như thế nào ?
Äào Gia Kỳ không khá»i ngạc nhiên nói :
- Hai cô ấy có Æ¡n đối vá»›i tiểu đệ, nên tiểu đệ có ý định đáp Ä‘á»n lại cái Æ¡n ấy thôi, chứ không có gì gá»i được là tình cảm cả. Quỳnh tá»· há»i thế là có ý gì ?
Tô Chỉ Quỳnh cÆ°á»i nói :
- Tình là oan nghiệt, nên tôi e đệ đệ sẽ không tá»± chủ được ! Vừa nói, Tô Chỉ Quỳnh vừa Ä‘Æ°a ba chiếc vòng ngá»c trong tay ra. Ba chiếc vòng ngá»c ấy Ä‘á»u có màu sắc khác nhau, má»™t chiếc vàng lóng lánh, má»™t chiếc Ä‘en huyá»n, má»™t chiếc xanh biếc. Chiếc nào chiếc nấy Ä‘á»u trong suốt, không má»™t vết tỳ, vừa nhìn qua là đã biết đấy là vật quí giá hiếm có trên Ä‘á»i.
Tô Chỉ Quỳnh nói tiếp :
- TrÆ°á»›c kia tôi vô tình đã cứu nguy được cho Ngôn NhÆ° Băng, nên được ông ta tặng cho ba viên “Cá»­u chuyển phản hồn Ä‘Æ¡n†và bốn chiếc vòng ngá»c này. Ông ta cho biết, vá» sau có việc gì cần đến ông ta thì hãy dùng những chiếc vòng ngá»c này để làm tín vật, má»—i má»™t chiếc vòng ông ấy sẽ giúp cho má»™t việc mà thôi. Hôm nay, ngoài chiếc vòng ngá»c màu trắng, còn thì ba chiếc vòng này tôi Ä‘á»u trao cả cho đệ đệ....
Äào Gia Kỳ ngạc nhiên nói :
- Trao cho tiểu đệ để làm gì ?
Tô Chỉ Quỳnh nói :
- Ỷ Vân tá»· tá»· của đệ đệ còn cần thêm hai viên “Cá»­u chuyển phản hồn Ä‘Æ¡n†nữa, đồng thá»i, sau này lại còn có việc phải nhỠđến Ngôn NhÆ° Băng. Tôi vì việc thành nhân chi mỹ, nên đành phải nhỠđệ đệ....
Äào Gia Kỳ vừa nghe những tiếng “Ỷ Vân tá»· tỷ†và “thành nhân chi mỹ†thì mặt không khá»i bừng Ä‘á», vá»™i vàng nói :
- Quỳnh tá»· ! Tô Chỉ Quỳnh liá»n khoát cánh tay ngá»c lên má»™t lượt, cÆ°á»i trong trẻo nói :
- Kỳ đệ, không cần phải sốt ruá»™t giải thích vá»›i tôi làm gì, tôi chẳng phải là ngÆ°á»i lòng dạ hẹp hòi đâu. Nên biết, má»™t cô gái khi đã gần gÅ©i vá»›i má»™t ngÆ°á»i con trai xa lạ rồi, thì tất phải Ä‘i vào con Ä‘Æ°á»ng duy nhất là thành hôn vá»›i ngÆ°á»i ấy thôi, chẳng còn có cách nào khác hÆ¡n cả ! Vừa nói, nàng vừa cÆ°á»i tá»± nhiên rồi tiếp :
- Ba vòng ngá»c ấy trừ trÆ°á»ng hợp bất đắc dÄ© thì nên giữ lại chá»› Ä‘em dùng. Nên biết Ngôn NhÆ° Băng là ngÆ°á»i tài hoa tuyệt thế, nhÆ°ng tính tình cô Ä‘á»™c lạnh lùng, nếu không có tín vật Ä‘Æ°a ra thì ông ta dù có mục kích kẻ khác sắp chết đến nÆ¡i, cÅ©ng khoanh tay đứng ngó, chứ không há» tiếp cứu ! Hiện giá» tôi cần phải Ä‘i gấp đến vùng Qúi Châu và Vân Nam để tìm tung tích của tên lão tặc Äào NhÆ° Hải, hầu tìm hiểu má»™t nghi án trong võ lâm ! Äào Gia Kỳ nói :
- Nghi án gì thế ?
Tô Chỉ Quỳnh nói :
- Nghi án ấy có tÆ°Æ¡ng quan đến Cá»­u Long Giáo và Huỳnh Ỷ Vân tá»· tá»· của đệ đệ. Thậm chí nghi án ấy còn có tÆ°Æ¡ng quanh đến cả đại cuá»™c của võ lâm. NhÆ°ng xin đệ đệ bá» lá»—i cho vá» chá»— hiện giá» tôi chÆ°a thể nói rõ ra được. Vừa rồi, Huỳnh Ỷ Vân cô nÆ°Æ¡ng có lá»i nhỠđệ đệ lÆ°u lại vùng Gia Lăng để tìm cách bắt sống Thiết Chỉ ThÆ° Sinh và Äại Biệt Lục Äiểu giúp cô ấy ! Vừa nói, nàng vừa thò tay vào áo lấy ra má»™t phong thÆ° mật, rồi tiếp :
- Ỷ Vân tá»· tá»· của đệ đệ có nhá» tôi trao lại phong thÆ° này, bảo đệ đệ khi đến vùng Gia Lăng thì sẽ mở ra xem ! Äào Gia Kỳ đã biết Tô Chỉ Quỳnh đã đứng thành má»™t phe vá»›i hai cô gái kia, nên dù mình có phân bua nhiá»u cÅ©ng vô ích, nên thầm than má»™t tiếng, rồi Ä‘Æ°a tay nhân lấy phong thÆ°, không nói gì thêm nữa.
Sau đó, Äào Gia Kỳ bèn Ä‘em việc tên lão nhị trong nhóm Thiên SÆ¡n Tam Hữu đến am gây sá»± và đã bị đánh trá»ng thÆ°Æ¡ng nói cho Tô Chỉ Quỳnh nghe.
Tô Chỉ Quỳnh cau đôi mày liễu rồi khẽ than :
- Thá»±c không ngá» cao ni trong cá»­a Phật mà cÅ©ng bị lôi cuốn vào việc thị phi của giá»›i giang hồ. Việc ấy hãy để tôi giải quyết, vì Thiên SÆ¡n Tam Hữu đã cấu kết vá»›i Äào NhÆ° Hải. Có lẽ bá»n hỠđã bị Äào NhÆ° Hải xúi giục, đến gây sá»± vá»›i Tâm NhÆ° Thần Ni ?
Lúc ấy, bá»—ng nghe có tiếng của Tâm NhÆ° Thần Ni từ ngoài cá»­a nói vá»ng đến :
- Tô nữ hiệp chỉ biết má»™t mà chÆ°a biết hai ! Tâm NhÆ° Thần Ni vừa nói dứt lá»i đã dẫn hai cô bé bÆ°Æ¡c vào tịnh thất.
Tô Chỉ Quỳnh và Äào Gia Kỳ liá»n đứng lên cúi ngÆ°á»i thi lá»….
Tâm Như Thần Ni nghiêm nghị nói :
- Nhị vị hãy cứ tá»± nhiên. Cha mẹ của hai môn đồ bần ni đây, trÆ°á»›c kia Ä‘á»u bị Äào NhÆ° Hải sát hại và chúng nó may mắn được những ngÆ°á»i bạn thân của cha mẹ chúng liá»u chết cứu thoát được mang đến đây nhá» bần ni truyá»n dạy võ công. Äào NhÆ° Hải hành sá»± lúc nào cÅ©ng muốn diệt trừ kẻ địch của mình cho đến tận gốc, hầu không còn chừa lại má»™t hậu hoạn gì. NhÆ°ng hai đứa trẻ này đã chạy thoát được, khiến hắn ta lúc nào cÅ©ng lo lắng, sai ngÆ°á»i Ä‘i khắp má»i nÆ¡i để tìm kiếm và do đó biết được bần ni đã thu nhân hai đứa bé này làm môn đồ. Vì hắn không tiện tìm đến đây gây sá»± vá»›i bần ni, nên đã bịa chuyện nói vá»›i Thiên SÆ¡n Tam Hữu là bần ni đã lấy được pho Giáng Long kinh. Bởi thế, Thiên SÆ¡n Tam Hữu đã sai lão nhị ba lần đến am của bần ni, nhÆ°ng bần ni lánh mặt không tiếp hắn, vốn có ý để hắn biết khó mà rút lui, nhÆ°ng chẳng ngá» hôm nay kết quả lại trái ngược ! Tô Chỉ Quỳnh mỉm cÆ°á»i nói :
- Thần Ni chá»› bận tâm làm gì, việc ấy để tôi đối phó vá»›i bá»n há» ! Tâm NhÆ° Thần Ni cất tiếng than rồi nói :
- Bần ni đã gá»­i thân vào không môn, tuyên thệ gìn giữ không nhúng tay vào việc sát sinh, nên suy Ä‘i nghÄ© lại thấy rằng chỉ còn có cách dẫn hai môn đồ rá»i núi Ä‘i nÆ¡i khác. Mau là ba thắng, chậm là ná»­a năm thì hai má»™n đồ của bần ni sẽ siết chặt thanh gÆ°Æ¡m, dấn bÆ°á»›c vào giá»›i giang hồ tìm trả mối thù xÆ°a cho tiên nhân. Sau này trên bÆ°á»›c Ä‘Æ°á»ng giang hồ, nhị vị nên chú ý nâng đỡ, dìu dắt bá»n chúng cho ! Äôi mắt của hai cô bé Ä‘á» hoa, nghẹn ngào nói không nên lá»i. Äào Gia Kỳ trông thấy thế cÅ©ng không khá»i bùi ngùi.
Tô Chỉ Quỳnh lấy làm lạ nói :
- Äấy là lẽ tất nhiên. NhÆ°ng Thần Ni định rá»i núi Ä‘i ngay bây giá» sao ?
Tâm Như Thần Ni gật đầu nói :
- Bần ni sẽ ra Ä‘i xa ngay bây giá», nên đến đây để giã từ nhị vị, kính chúc nhị vị được vui vẻ mãi mãi ! Nói Ä‘oạn, bà ta cúi đầu rồi quay ngÆ°á»i dẫn hai môn đồ ra Ä‘i.
Tô Chỉ Quỳnh và Äào Gia Kỳ bèn bÆ°á»›c theo sau để tiá»…n chân.
Tâm Như Thần Ni dẫn hai môn đồ bước nhanh xuống núi nhẹ nhàng và lẫn khuất giữa những cánh rừng trúc xanh um.
Ba tháng sau....
Tuy trá»i đã vào đầu giá» Thân nhÆ°ng bóng mặt trá»i gay gắt vẫn còn rá»i khắp nÆ¡i. Ná»n trá»i trong veo, không má»™t chút mây, không khí oi bức nhÆ° má»™t lò lá»­a khiến má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u chảy mồ hôi nhÆ° tắm, ngá»™t ngạt gần nhÆ° thở không ra hÆ¡i.
Sá»± Oi bức ở vùng Gia Lăng có thể nói khắp trong nÆ°á»›c chẳng đâu bằng. Vì chung quạnh Ä‘á»u có núi cao bao bá»c, nên đến mãi giữa khuya mà hÆ¡i nóng vẫn chÆ°a tan.
Lúc ấy, tại Phù Äồ Quan có má»™t chàng thiếu niên mặc áo xanh, mày rậm mắt to, khuôn mặt chữ Ä‘iá»n, vai giắt má»™t thanh trÆ°á»ng kiếm Ä‘ang đứng dÆ°á»›i má»™t gốc cây đại chÆ°Æ¡ng, cành lá sum suê xòe rá»™ng nhÆ° má»™t chiếc dù, Ä‘Æ°a mắt nhìn cảnh muôn nhà lô nhô, cảnh buồm căng gió trên sông, có vẻ nhÆ° Ä‘ang say sÆ°a trÆ°á»›c cảnh đẹp.
Bá»—ng nhiên, ngÆ°á»i thiếu niên ấy nghe có gió giÅ© vạt áo ở phía sau lÆ°ng mình nên mặt không khá»i đổi sắc, nhanh nhẹn nhảy tránh qua phía trái bảy thÆ°á»›c rồi Ä‘Æ°a mắt nhìn chăm chú vá» phía ấy, trông thấy có má»™t ngÆ°á»i đàn ông đứng tuổi, mặt mày Ä‘en đúa, mình mặc má»™t chiếc áo dài màu vàng sậm, Ä‘ang đứng cách đó khoảng má»™t trượng. Bởi thế, ngÆ°á»i thiếu niên lại không khá»i thay đổi sắc mặt, đôi mắt tràn đầy vẻ vui mừng tá»™t Ä‘á»™, nói :
- Té ra Äồ đàn chủ cÅ©ng có mặt tại Gia Lăng, tại hạ phụng mệnh của giáo chủ xuống núi đến đây vào ngày hôm kia.
Äồ Lôi đã nhận ra ngÆ°á»i thiếu niên ấy chính là LÆ° Thế Xuân, nên nghe qua thì không khá»i lá»™ vẻ ngạc nhiên và trong óc đã thoáng nhá»› lại việc LÆ° Thế Xuân trÆ°á»›c đây đã bị ngÆ°á»i ta bắt mang Ä‘i ở tại Thái SÆ¡n.
Nếu thế thì có lẽ chàng ta đã bị Cá»­u Long Giáo bắt giữ hay sao ? Hừ, thì ra sá»± kiện ở Hắc Long Äàm quả có liên quan đến Cá»­u Long Giáo.
LÆ° Thế Xuân trông thấy thái Ä‘á»™ của Äồ Lôi nhÆ° thế bèn nói tiếp :
- Äàn chủ đã quên tên tuổi của tại hạ rồi sao ? Tại hạ và há»™ pháp....
Äồ Lôi tÆ°Æ¡i cÆ°á»i nói :
- Già đâu lại quên nhÆ° thế được, cậu là LÆ° Thế Xuân kia mà ! LÆ° Thế Xuân không khá»i Ä‘á» bừng sắc mặt.
Äồ Lôi nói :
- DÆ°á»ng nhÆ° cậu ở đây để chỠđợi má»™t ngÆ°á»i nào ?
Lư Thế Xuân cúi mình thi lễ nói :
- Äàn chủ rá»i núi đã lâu, nên có nhiá»u Ä‘iá»u không biết rõ. Tại hạ và Phi Hồ TÆ°á»›ng Kiệt phụng mệnh Ä‘i dò xét vá» tin tức pho Giáng Long kinh và hành tung của Äào NhÆ° Hải. Vừa rồi Phi Hồ TÆ°á»›ng Kiệt trông thấy má»™t ngÆ°á»i dáng Ä‘iệu khả nghi nên đã Ä‘uổi theo, do đó tại hạ đứng lại đây để chỠđợi ông ta.
Äồ Lôi hạ giá»ng nói :
- Chỉ có hai ngÆ°á»i phụng mệnh xuống núi hay sao ? Ngoài ra, giáo chủ còn có Ä‘iá»u gì dặn dò nữa hay không ?
Lư Thế Xuân nghiêm sắc mặt đáp :
- Ngoài chúng tôi còn có nhiá»u cao thủ được phái Ä‘i nữa. Vì giáo chủ hay tin Âu DÆ°Æ¡ng đàn chủ làm phản thì hết sức giận dữ, ra lệnh há»… gặp Âu DÆ°Æ¡ng đàn chủ ở đâu thì phế trừ võ công của ông ấy rồi giải trở vỠđể vấn tá»™i. Lúc tại hạ xuống núi, giáo chủ có dặn, nếu gặp được đàn chủ thì hãy chịu sá»± Ä‘iá»u khiển dÆ°á»›i hệ thống của đàn chủ ! Äồ Lôi nghe thế thì lá»™ vẻ trầm ngâm má»™t lúc thật lâu, má»›i cất giá»ng lạnh lùng :
- Hiện nay chÆ°a đến lúc bản giáo để lá»™ hoạt Ä‘á»™ng của mình. Tốt hÆ¡n hết là chá»› nên chống đối thẳng vá»›i nhân vật võ lâm, mà chỉ giữ vai trò “ngÆ° ông đắc lợi†là thượng sách nhất. Cậu có biết số cao thủ trong bản giáo được phái Ä‘i là mấy ngÆ°á»i không ? Những thuá»™c hạ của bổn đàn có trong số ấy chăng ?
LÆ° Thế Xuân tuyệt đối không thể ngỠđược Äồ Lôi đứng trÆ°á»›c mặt y lại chính là Äào Gia Kỳ đã cải trang, nên thái Ä‘á»™ của y tá» ra hết sức cung kính, nhất nhất nói rõ tên tuổi của số cao thủ được phái xuống núi cho Äồ Lôi nghe ! Äồ Lôi chỉ khẽ “hừ†má»™t tiếng, Ä‘Æ°a mắt nhìn đăm đăm vá» phía chân trá»i, thá»±c lâu chẳng nói gì cả.
Lư Thế Xuân thầm nghĩ :
- “Xem ra vị Äồ đàn chủ này là má»™t nhân vật thật khó chiá»u ý, vì sá»± vui buồn của ông ta không biết đâu mà lÆ°á»ng, chẳng làm sao Ä‘oán được ý muốn của ông taâ€.
Bởi thế, trong lòng của y không khá»i có má»™t ý nghÄ© không kiếng sợ.
Má»™t lúc sau, Äồ Lôi má»›i từ từ Ä‘Æ°a mắt nhìn thẳng vào mặt LÆ° Thế Xuân :
- Mấy hôm trÆ°á»›c đây, già đã có choảng nhau vá»›i Thiết Chỉ ThÆ° Sinh Lữ KhÆ°u Má»™ Bình. Lữ KhÆ°u Má»™ Bình là ngÆ°á»i lòng dạ sâu hiểm, vậy cậu có gặp ông ta thì cần phải cẩn thận, chá»› nên tiết lá»™ má»™t Ä‘iá»u gì kẻo lại bị thiệt thân oan uổng ! LÆ° Thế Xuân cung kính đáp :
- Thuá»™c hạ đã hiểu ! Bá»—ng khi ấy, phía dÆ°á»›i quan ải có má»™t bóng ngÆ°á»i chạy vút tá»›i nhÆ° bay. Khi ngÆ°á»i đó đến nÆ¡i thì thấy đó là má»™t gã đàn ông lùn thấp, mái tóc rối bá»i, râu má»c rậm rạp.
NgÆ°á»i đàn ông ấy vừa nhìn thấy LÆ° Thế Xuân và Äồ Lôi cùng đứng dÆ°á»›i gốc cây thì sắc mặt lá»™ vẻ kinh hãi. LÆ° Thế Xuân vá»™i vàng nói :
- TÆ°á»›ng huynh, sao không ra mắt Äồ đàn chủ Ä‘i ! Phi Hồ TÆ°á»›ng Kiệt nghe thế vá»™i vàng cúi ngÆ°á»i thi lá»….
Äồ Lôi lạnh lùng há»i :
- Vừa rồi Tướng lão sư đã đuổi theo ai thế ?
Tướng Kiệt đáp :
- Khi Ä‘uổi đến NgÅ© Äá»™ng Kiá»u thì má»›i biết ngÆ°á»i ấy tên gá»i là Bắc Nhạn Tào ThÆ°Æ¡ng. Bá»n há» gồm có sáu ngÆ°á»i và bàn bạc nhau định gây nên má»™t cuá»™c biến Ä‘á»™ng to trong võ lâm. Vì thuá»™c hạ ẩn mình quá xa nên không nghe rõ tỉ mỉ là há» bàn vá»›i nhau những gì ! Äồ Lôi “hứ†má»™t tiếng lạnh lùng :
- Äại Biệt Lục Äiểu ! Hiện giá» bá»n chúng còn ở tại NgÅ© Äá»™ng Kiá»u không ?
TÆ°á»›ng Kiệt vừa nghe danh Äại Biệt Lục Äiểu thì sắc mặt hÆ¡i biến đổi, đáp :
- Có lẽ còn ở NgÅ© Äá»™ng Kiá»u ! Äồ Lôi liá»n gằn giá»ng quát :
- Äi ! Tức thì, chàng liá»n lao ngÆ°á»i lÆ°á»›t tá»›i. LÆ° Thế Xuân và TÆ°á»›ng Kiệt cÅ©ng hối hả chạy theo sau.
.
Äã vào đầu giá» Dậu....
Cảnh sắc ở NgÅ© Äá»™ng Kiá»u hết sức xinh đẹp. Những gợn sóng không ngá»›t lăn tăn trên mặt nÆ°á»›c trong veo, mành liá»…u xanh mượt, đồng ruá»™ng phẳng lỳ, những cÆ¡n gió nhẹ không ngá»›t mang theo những mùi thÆ¡m của lúa má»›i.
Lúc ấy, vầng thái dÆ°Æ¡ng đỠđã ngả vá» Tây, nhÆ°ng hÆ¡i nóng bức vẫn còn, nên trên mặt nÆ°á»›c từ khe chảy xuống có thể trông thấy những làn khá»i má»ng bốc lên.
Äại Biệt Lục Äiểu Ä‘ang đứng quây quần trên NgÅ© Äá»™ng Kiá»u, cùng Ä‘Æ°a mắt ngó đăm đăm vá» phía xa. Bá»—ng Nam Yến Lăng Vấn Thiên cất tiếng cÆ°á»i sâu hiểm nói :
- Bá»n chúng đến kìa ! Khi ấy, từ phía xa cát bụi tung bay mịt mù, má»—i lúc má»™t gần thêm và cuối cùng đã trông thấy rõ năm ngÆ°á»i kỵ mã Ä‘ang từ xa phi nhanh tá»›i nhÆ° bay.
Những ngÆ°á»i ngồi trên mình ngá»±a Ä‘á»u có vẻ hiên ngang oai vệ, tất cả Ä‘á»u mặc áo Ä‘en ngắn viá»n trắng nhÆ° nhau. Tài cưỡi ngá»±a của há» Ä‘á»u rất tuyệt vá»i. Khi chạy đến NgÅ© Äá»™ng Kiá»u thì há» bá»—ng ghì mạnh sợi cÆ°Æ¡ng khiến năm con ngá»±a Ä‘á»u cất tiếng hí dài, đứng thẳng hai chân sau lên.
NgÆ°á»i cầm đầu trong bá»n là má»™t gã đàn ông đứng tuổi, mặt dài và Ä‘á» gay, liá»n nhanh nhẹn nhảy xuống đất, bÆ°á»›c tá»›i hai bÆ°á»›c, Ä‘Æ°a đôi mắt sáng ngá»i quét qua Äại Biệt Lục Äiểu má»™t lượt, chắp tay nói :
- Tại hạ là Phục Thế VÄ©, tổng tiêu đầu của Hùng VÅ© tiêu cục, đến đây đúng theo lá»i hẹn. Vậy vị nào là Hứa lão sÆ° ?
Nam Yến Lăng Vấn Thiên mỉm cÆ°á»i nói :
- Äây chính là Hứa má»— ! Phục Thế VÄ© nghiêm sắc mặt nói :
- Xin Hứa lão sÆ° trả lại số hàng áp tải của chúng tôi bị mất. Nếu chúng tôi có Ä‘iá»u gì xúc phạm đến Hứa lão sÆ° thì chúng tôi sẵn sàng nhận lá»—i, đồng thá»i, hôm nay chúng tôi cÅ©ng có bày sẵn má»™t tiệc, xin má»i tất cả sáu vị đến chung vui. Từ ngày tại hạ làm nghỠáp tải hàng đến nay, không hỠđắc tá»™i vá»›i bất cứ bằng hữu nào trong giang hồ, vậy có lẽ Hứa lão sÆ° đã hiểu lầm chúng tôi ! Äôi mày thÆ°a của Nam Yến Lăng Vấn Thiên liá»n dá»±ng đứng lên, cất tiếng cÆ°á»i to :
- Phục tổng tiêu đầu, ông đã nói sai rồi ! ông tuy không có lá»—i gì vá»›i Hứa má»—, nhÆ°ng ba tháng trÆ°á»›c đây, quí tiêu cục khi áp tải hàng đến vùng Nam tỉnh Thiểm Tây có phải đã sát hai má»™t ngÆ°á»i tên là Tôn Bá hay không ?
Phục Thế Vĩ giật mình nói :
- Äúng thế, quả có xảy ra má»™t việc nhÆ° vậy. Tôn Bá đã đón Ä‘Æ°á»ng để cÆ°á»›p hàng, ăn nói rất lá»›n lối, rồi lại ra tay cÆ°á»›p giật thẳng. Tại hạ đã nhân nhượng, nhÆ°ng cuối cùng vì bất đắc dÄ© nên đã giết chết Tôn Bá Ä‘i.
Gã Tôn Bá ấy không có Ä‘iá»u ác gì mà hắn không làm, trong võ lâm không ai là không oán ghét, vậy Hứa lão sÆ° tại sao lại ra mặt bênh vá»±c hắn ?
Lăng Vấn Thiên bỗng sa sầm nét mặt lạnh lùng nói :
- Phục tổng tiêu đầu nói thế là ông lại sai nữa rồi ! Tôn Bá là thủ hạ của Phi Phụng Bang, trong khi đó, anh em của Hứa má»— đây cÅ©ng là ngÆ°á»i của Phi Phụng Bang, nên lần này phụng mệnh của bang chủ chứ nào phải hành Ä‘á»™ng theo ý cá nhân, lại càng không phải ra mặt để bênh vá»±c ! Sắc mặt của Phục Thế VÄ© cÅ©ng biến hẳn, nói :
- Nếu thế Hứa lão sÆ° cho gá»i tại hạ đến để làm gì ?
Lăng Vấn Thiên cÆ°á»i sâu hiểm :
- Hứa má»— phụng mệnh đến đây để há»i Phục tổng tiêu đầu lấy má»™t vật. Nếu được sá»± đồng ý của Phục tổng phiêu đầu thì chúng tôi sẽ trả đủ số hàng hóa cho quí tiêu cục ngay ! Phục Thế VÄ© sững sá» má»™t lúc nói :
- Nhưng chẳng hay đấy là vật gì ?
- Chúng tôi muốn lấy hai bàn tay của Phục tổng tiêu đầu chứ không có vật gì lạ ! Phục Thế VÄ© nghe thế không khá»i bừng bừng nổi giận, đôi mắt trợn to nhÆ° muốn tét khóe. Những ngÆ°á»i tùy tùng vá»›i ông ta cÅ©ng tức giận to tiếng quát mắng om sòm.
Bá»—ng khi ấy từ phía xa có má»™t tiếng cÆ°á»i to lạnh lùng vá»ng đến :
- Thá»±c là chẳng kể gì sÄ© diện ! Bá»n các ông có phải đúng là thủ hạ của Phi Phụng Bang chăng ? Các ông định giá há»a cho ngÆ°á»i khác, ném đá giấu tay, quả Äại Biệt Lục Äiá»u là bá»n ngÆ°á»i có hành vi đê tiện, bỉ ổi không thể nói ! Äại Biệt Lục Äiểu nghe thế thì sắc mặt không khá»i biến hẳn. Lăng Vấn Thiên quay vá» hÆ°á»›ng có tiếng nói quát to :
- Tôn giá là ai ? Tại sao không chịu bÆ°á»›c ra cho má»i ngÆ°á»i thấy mặt ?
Từ phía xa lại truyá»n đến má»™t tiếng cÆ°á»i nhạt :
- NgÆ°Æ¡i muốn ta bÆ°á»›c ra cÅ©ng không khó gì cả, bang chủ đã ban cho ta “Phi Phụng Linhâ€, nếu các ngÆ°Æ¡i tá»± nhận là môn hạ của Phi Phụng Bang thì hãy quì ngay xuống để tiếp lệnh ! Giá»ng nói ấy tuy không to lắm, nhÆ°ng lá»t vào tai ngÆ°á»i nghe vang rá»n, khiến màng tai rung chuyển nhÆ° muốn Ä‘iếc, không ai là không kinh hoàng sợ hãi.
Äại Biệt Lục Äiểu Ä‘á»u giận đến xám mặt. Bắc Nhạn Tào ThÆ°Æ¡ng quát to má»™t tiếng, vá»t ngÆ°á»i bay thẳng tá»›i, vung hai chưởng xô mạnh ra má»™t luồng kình phong ồ ạt.
NhÆ°ng thân hình của Tào ThÆ°Æ¡ng má»›i vừa lao tá»›i được má»™t ná»­a, thì bá»—ng nhÆ° bị đối phÆ°Æ¡ng đánh trúng má»™t đòn thật mạnh, cất tiếng gào hết sức thảm thiết, rồi cả ngÆ°á»i bị hất bắn trở vá», rÆ¡i xuống đất nghe má»™t tiếng “phịch†thật to.
Tài sản của giacuongly

  #28  
Old 18-05-2008, 11:01 PM
giacuongly's Avatar
giacuongly giacuongly is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Äông Hải Hạ Long
Bài gởi: 329
Thá»i gian online: 1 ngày 2 giá» 3 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 38 Times in 19 Posts
Hồi 28
Những chuyện bất ngá»



Liá»n đó, Bắc Nhạn Tào ThÆ°Æ¡ng đã té ngá»­a ra đất, hai tay Ä‘á»u bị gãy lìa mất cả bàn, xÆ°Æ¡ng trắng ló ra trông thá»±c ghê sợ, máu tÆ°Æ¡i chảy Æ°á»›t cả mặt đất, miệng không ngá»›t gào la vang dá»™i, Äại Biệt Lục Äiểu trông thấy thế hết sức kinh hãi ! Ngay lúc đó, từ phía xa bá»—ng có má»™t bóng ngÆ°á»i chạy nhanh tá»›i. Khi đến gần, má»i ngÆ°á»i má»›i nhìn rõ ngÆ°á»i ấy là má»™t thiếu niên mặc áo xanh, mày rậm mắt to, nhìn chòng chá»c vào mặt của Nam Yến Lăng Vấn Thiên.
Khi đôi mắt của Lăng Vấn Thiên vừa chạm nhằm đôi mắt của đối phÆ°Æ¡ng thì không khá»i bắt rùng mình. Ông ta liá»n vung chưởng đánh nhấp vá» phía ngÆ°á»i thiếu niên áo xanh, rồi quay ngÆ°á»i lại kêu to má»™t ám hiệu, thế là tất cả NgÅ© Äiểu Ä‘á»u vá»t mình lên không lao Ä‘i mất.
NgÆ°á»i thiếu niên áo xanh cÅ©ng không Ä‘uổi theo, quay vá» Phục Thế VÄ© mỉm cÆ°á»i nói :
- Tôn giá đã hiểu việc cÆ°á»›p mất số hành ấy, không phải là hành Ä‘á»™ng của bổn bang, mà chính là lá»i nói giá há»a của bá»n chúng, ngÆ°á»i bị thiệt hại vì thế chẳng riêng gì quí tiêu cục ! Nói đến đây, ngÆ°á»i thiếu niên liá»n Ä‘Æ°a tay chỉ Tào ThÆ°Æ¡ng nói :
- Tên cÆ°á»›p này gá»i là Bắc Nhạn Tào ThÆ°Æ¡ng, bản tính rất sâu hiểm và ác Ä‘á»™c, vậy các ông há»i hắn thì sẽ biết rõ má»i việc ! Phục Thế VÄ© chắp tay cảm tạ :
- Nếu không có thiếu hiệp đến kịp thá»i để giãi bày má»i lẽ, thì suýt nữa chúng tôi đã bị gạt. NhÆ°ng....
Trong khi ấy, Äồ Lôi và Phi Hồ TÆ°á»›ng Kiệt cÅ©ng Ä‘ang từ xa lÆ°á»›t nhanh tá»›i nhÆ° má»™t cÆ¡n gió.
Äồ Lôi liá»n vung tay áo phất vá» phía Tào ThÆ°Æ¡ng khiến hai bàn tay bị đứt của hắn liá»n ngÆ°ng không chảy máu nữa. NhÆ°ng máu huyết trong ngÆ°á»i hắn lại cuồng loạn kéo ngược vá» tạng phủ, khiến sắc mặt hắn nhăn nhó trông thá»±c ghê sợ, cổ há»ng không ngá»›t kêu lên thành những tiếng ặc ặc, chứng tá» hắn Ä‘ang hết sức Ä‘au Ä‘á»›n.
Phục Thế VÄ© và số ngÆ°á»i chung quanh trông thấy vậy không khá»i hết sức kinh hãi.
Äồ Lôi cÆ°á»i nhạt nói :
- Tào ThÆ°Æ¡ng, nếu ngÆ°Æ¡i bằng lòng nói sá»± thá»±c thì má»›i mong tránh được cái há»a má»—i ngày bị máu huyết cuồng loạn công ngược vá» tim Ä‘au Ä‘á»›n khổ sở nhÆ° thế này ! Tào ThÆ°Æ¡ng bá»—ng kêu to lên :
- Äược rồi, vì võ há»c của Tào ThÆ°Æ¡ng ta kém cá»i, gieo mầm ác quá nhiá»u nên má»›i có ngày hôm nay. Xin tôn giá cứ há»i, nhÆ°ng chá»› nên há»i ngoài sá»± hiểu biết của Tào ThÆ°Æ¡ng tôi ! Y cố gắng hết sức má»›i nói lên được câu nói ấy. Khi tiếng nói vừa dứt thì từ trong miệng y trào ra má»™t búng máu bầm Ä‘en.
Äồ Lôi liá»n vung cánh tay mặt lên, cách không Ä‘iểm vá» phía Tào ThÆ°Æ¡ng ba chỉ làm cho sá»± Ä‘au Ä‘á»›n trong ngÆ°á»i của hắn giảm bá»›t Ä‘i.
Vì hai bàn tay của Tào ThÆ°Æ¡ng bị gãy lìa, nên y không thể chống tay ngồi lên được, mà vẫn nằm yên trên đất, gượng cÆ°á»i nói :
- Xin tôn giá cứ há»i ! Äồ Lôi trầm ngâm trong giây lát, má»›i nói :
- Số hàng bị mất của Hùng Vũ tiêu cục hiện giỠở đâu ?
Tào Thương nói :
- Hiện Ä‘ang để dÆ°á»›i trụ cầu thứ ba tại NgÅ© Äá»™ng Kiá»u này.
Liá»n đó, trong số ngÆ°á»i của Hùng VÅ© tiêu cục có má»™t ngÆ°á»i lách mình bÆ°á»›c ra, chạy nhanh xuống gầm cầu tìm kiếm, thì quả nhiên thấy tại trụ cầu thứ ba ở gần mặt nÆ°á»›c, nÆ¡i có má»™t lá»— thủng ở chân cầu có giấu má»™t gói đồ. NgÆ°á»i ấy liá»n thò tay lấy, rồi nhanh nhẹn chạy bay trở lên.
Äồ Lôi nói :
- Xin phiá»n các vị hãy xem qua coi có mất mát thứ gì không ?
NgÆ°á»i ấy liá»n mở gói bị Æ°á»›t đẫm nÆ°á»›c ấy ra, thấy nhÆ°ng hạt châu sáng lóng lánh chiếc ngá»i, còn đủ má»™t trăm hạt và năm nhánh san hô cao hai thÆ°á»›c má»™c.
Phục Thế VÄ© tÆ°Æ¡i cÆ°á»i nói :
- Số hàng nầy còn đủ cả. Hôm nay chúng tôi được các hạ giúp cho thá»±c không khi nào quên Æ¡n này ! Äồ Lôi liá»n thò tay cánh tay ra, giÆ°Æ¡ng năm ngón tay chụp lấy Tào ThÆ°Æ¡ng.
Dứt lá»i, Äồ Lôi liá»n thò cánh tay ra, giÆ°Æ¡ng năm ngón tay chụp lấy Tào ThÆ°Æ¡ng.
Phục Thế Vĩ vội vàng nói :
- Nếu các hạ không chuyện gì gấp, thì nên để cho tệ cuá»™c được tá» chút tình của ngÆ°á»i địa phÆ°Æ¡ng. Äồng thá»i, nếu có Ä‘á»u gì sai khiến thì dù bÆ°á»›c vào nÆ°á»›c sôi lá»­a Ä‘á», anh em chúng tôi Ä‘á»u không chối từ.
Thái Ä‘á»™ chân thành của Phục Thế VÄ© đã tá» lá»™ từ cá»­ chỉ đến lá»i nói.
Äồ Lôi nghiêm nghị đáp :
- Chúng tôi chỉ e rằng do hành Ä‘á»™ng này, sẽ Ä‘Æ°a đến nhiá»u sá»± nguy nan vá» sau cho quí tiêu cục mà tiêu cục mà thôi ! Vậy xin Phục tổng tiêu đầu hãy trở vá» Ä‘i ! Phục Thế VÄ© cất tiếng cÆ°á»i to nói :
- Äá»i sống của nghá» làm tiêu cục, được buổi sáng phải lo buổi chiá»u, lúc nào cÅ©ng sống dÆ°á»›i sá»± hiểm nguy của làn tên lưỡi kiếm, phÆ°Æ¡ng chi, trong giá»›i giang hồ Ä‘iá»u đáng trá»ng trÆ°á»›c tiên là nghÄ©a khí, vậy đâu thể nào sợ hãi rút lui khi thấy má»™t việc hiểm nghèo ? Các hạ nói thế chẳng khá»i có ý xem thÆ°á»ng tại hạ rồi đó ! Äồ Lôi đắn Ä‘o trong giây lát, rồi khẳng khái trả lá»i :
- Nếu nói vậy thì chúng tôi xin tuân lệnh ! Tức thì, má»i ngÆ°á»i cùng kéo nhau rá»i khá»i NgÅ© Äá»™ng Kiá»u.
Äêm hôm ấy tại Hùng VÅ© tiêu cục phía Nam ngạn sông Gia Lăng, đèn Ä‘uối sáng choang cả trong lẫn ngoài, bày tiệc yến ẩm hết sức vui vẻ. Trong buổi tiệc, Phục Thế VÄ© có lá»i má»i cả ba tiêu cục lá»›n trong thành Gia Lăng đến để chung vui.
Bởi thế, tin tức vá» Äại Biệt Lục Äiểu tá»± bịa chuyện để giá há»a cho Phi Phụng Bang từ Hùng VÅ© tiêu cục loan truyá»n ra ngoài, hết sức nhanh chóng.
Ngay đêm hôm đó, Thiết Bối Äà Long Trình Nam Giang, Kim Äao Äoàn Long Ngu Vạn Lý và hậu duệ của VÆ°Æ¡ng ốc Nhất Lão là Äoàn Thừa Tiên cÅ©ng kéo đến Hùng VÅ© tiêu cục để gặp Äồ Lôi.
Äồ Lôi liá»n nói cho LÆ° Thế Xuân biết ba ngÆ°á»i ấy là thủ hạ của mình bố trí, hầu sai khiến há» thi hành má»i công việc theo kế hoạch. LÆ° Thế Xuân không hiểu Äồ Lôi chính là Äào Gia Kỳ mạo nhận, nên hoàn toàn tin lá»i không có gì nghi ngá» cả.
Äêm đã vào canh ba, tân khách Ä‘á»u lần lượt cáo lui ra vá», song tại đại sảnh của tiêu cục, bàn tiệc của Äồ Lôi vẫn còn chén tạc chén thù, vô cùng vui vẻ.
Phi Hồ TÆ°á»›ng Kiệt là ngÆ°á»i rất Æ°a rượu, nên há»… rót ly nào là lão ta á»±c cạn ly ấy, đôi mắt đã Ä‘á» gay, chếnh choáng lảo đảo, nói không còn mạch lạc nữa.
Bá»—ng nhiên, sắc mặt của Äồ Lôi bất thần thay đổi hẳn, vung hai chưởng lên không, quạt qua má»™t lượt hết sức nhanh nhẹn....
Thế là đèn Ä‘uốc trong gian đại sảnh Ä‘á»u tắt hết, chung quanh tối Ä‘en nhÆ° má»±c. Bên ngoài ánh trăng soi sáng nhÆ° gÆ°Æ¡ng, nên má»i ngÆ°á»i trông thấy tại nÆ¡i thiên tÄ©nh của gian nhà có má»™t lão già áo xanh, đôi mắt sáng ngá»i nhÆ° Ä‘iện, Ä‘ang nhìn chòng chá»c vào gian đại sảnh.
Quần hùng Ä‘ang dá»± tiệc trong gian đại sảnh thấy thế thì trong lòng không khá»i kinh hãi.
Lúc ấy, bá»—ng nghe Äồ Lôi cất tiếng cÆ°á»i to :
- Té ra là Ngôn lão tiá»n bối, cốc chủ NgÅ© Hành Cốc đã quang lâm ! Nói Ä‘oạn, chàng đã bÆ°á»›c ra khá»i gian đại sảnh, rồi dừng chân đứng yên.
Ngôn NhÆ° Băng Ä‘Æ°a mắt nhìn qua Äồ Lôi má»™t hồi, rồi lạnh lùng há»i :
- Ngươi có phải là đàn chủ trong Phi Phụng Bang chăng ?
- Äúng thế ! - Bang chủ nhà ngÆ°Æ¡i hiện giỠở đâu ?
- Hiện đã trở vỠtổng đàn rồi ! - Tổng đàn ở nơi nào ?
- Xin bá» lá»—i cho, vì tại hạ không thể nói rõ được ! Äôi mày của Ngôn NhÆ° Băng bất thần nhÆ°á»›ng cao, mặt tràn đầy sát khí, cánh tay mặt từ từ Ä‘Æ°a lên cao....
Sắc mặt của Äồ Lôi vẫn Ä‘iá»m nhiên nhÆ° thÆ°á»ng, mỉm cÆ°á»i nói :
- Từ bấy lâu nay nghe đồn cốc chủ tuyệt đối không khi nào can dá»± đến việc ân oán của võ lâm, suốt năm ở yên trong NgÅ© Hành Cốc, làm bạn vá»›i cây cá» gió trăng, tu tâm dưỡng tính, lòng dạ lúc nào cÅ©ng bình thản. NhÆ°ng ngày hôm nay, qua sá»± thá»±c này, đã chứng tá» lá»i đồn đại ấy hoàn toàn không đúng ! Ngôn NhÆ° Băng giận dữ nói :
- Cô ấy đã đánh trá»ng thÆ°Æ¡ng ái nữ của lão phu, vậy có lý nào lão phu không thể tìm gặp cô ấy hay sao ?
Äồ Lôi nói :
- Chẳng hay lệnh ái thÆ°Æ¡ng thế ra sao ? Äến nay vẫn chÆ°a lành hẳn ?
Ngôn NhÆ° Băng gằn giá»ng nói :
- Nếu chẳng chữa lành được, thì cái tên Thần Y của lão phu còn gì nữa ?
Äồ Lôi cÆ°á»i tá»± nhiên nói :
- Nói thế là phải rồi ! Lệnh ái đã được diệu thủ của tiá»n bối chữa lành nhÆ° xÆ°a, thì vết thÆ°Æ¡ng “Thập tuyệt chỉ†của tệ bang chủ e đáng gì mà cần nói đến ! Ngôn NhÆ° Băng nghe thế không khá»i cứng há»ng. Qua má»™t lúc lâu má»›i lên tiếng :
- Lão phu còn cần há»i quí bang chủ má»™t vấn Ä‘á» có tÆ°Æ¡ng quan đến má»™t nghi án của võ lâm ! Äồ Lôi nói :
- Nếu thế thì hà tất phải tìm gặp tệ bang chủ làm gì ? Tiá»n bối cứ há»i là tại hạ sẽ trả lá»i đúng sá»± thá»±c, má»i việc mà tại hạ được biết ! Ngôn NhÆ° Băng cÆ°á»i lạnh lùng nói :
- Có phải thực sự quí bang chủ đã lấy được pho Giáng Long kinh và thanh Ngô Câu kiếm hay không ?
- Äấy là những lá»i đồn đại hoàn toàn vô căn cứ ! Äôi mắt của Ngôn NhÆ° Băng liá»n sáng quắc, gằn giá»ng quát :
- Chính lão phu được mục kích quí bang chủ đã sá»­ dụng những thế võ tuyệt há»c trong pho Giáng Long kinh ! Äồ Lôi cÆ°á»i nhạt :
- Theo lá»i đồn đại, thì pho Giáng Long kinh là của Äạt Ma Tổ SÆ° để lại, bên trong vô cùng cao sâu, khó bá» tìm hiểu được. Ngay cả vị chưởng môn của phái Thiếu Lâm hiện nay vẫn chÆ°a há» nhìn thấy được mặt mÅ©i pho kinh ấy. Thế nhÆ°ng tại sao lão tiá»n bối căn cứ vào đâu mà dám nói tệ bang chủ đã sá»­ dụng tuyệt há»c trong pho kinh đó ? Chỉ dá»±a vào đấy cÅ©ng đủ thấy lá»i đồn đại trong võ lâm là đúng sá»± thá»±c, tức ba bảo vật quí báu nhất trong thiên hạ Ä‘á»u do lão tiá»n bối lấy được cả ! Ngôn NhÆ° Băng không ngá» Äồ Lôi lại lật ngược câu nói để buá»™c mình nhÆ° thế, nên không khá»i sững sá» má»™t lúc, sắc mặt ít nhiá»u biến đổi ! Tất cả quần hùng trong Hùng VÅ© tiêu cục Ä‘á»u im lặng nhÆ° hến, lắng tai nghe trận đánh môi lưỡi của hai ngÆ°á»i.
Qua má»™t lúc sau, Ngôn NhÆ° Băng má»›i cất giá»ng lạnh lùng và sâu hiểm nói :
- Äấy chẳng qua là lá»i đồn đại vô căn cứ, nÆ°á»›c lã khuấy nên hồ mà thôi ! Äồ Lôi cÆ°á»i nhạt, rồi liá»n cật vấn :
- Lão tiá»n bối lấy gì để chứng minh lá»i nói đó ?
Ngôn NhÆ° Băng tá»±a hồ hết sức giận dữ, râu tóc Ä‘á»u chuyển Ä‘á»™ng, đôi mắt lạnh ngắt trông thá»±c khiếp ngÆ°á»i, gằn giá»ng đáp :
- Vá»›i danh vá»ng của lão phu trong võ lâm, lão phu không cần phải dùng lá»i láo khoét để che giấu sá»± thá»±c nhÆ° thế ! Äồ Lôi bá»—ng cất tiếng cÆ°á»i to :
- Danh vá»ng của tệ bang chủ cÅ©ng chẳng kém hÆ¡n lão tiá»n bối đâu ! Ngôn NhÆ° Băng lạnh lùng cÆ°á»i nói :
- Ãnh sáng của má»™t con Ä‘om đóm thì làm thế nào Ä‘ua tranh được vá»›i ánh sáng của mặt trăng ?
Äồ Lôi lại cất tiếng cÆ°á»i dài, rung chuyển cả mái ngói, rồi sắc mặt bá»—ng trở thành lạnh lùng, nói :
- Tệ bang chủ nếu chẳng phải vì thiếu thận trong, để “Thập tuyệt chỉ†của lão tiá»n bối đánh bị thÆ°Æ¡ng, mà trái lại có sá»± Ä‘á» phòng trÆ°á»›c, thì trận chiến ấy, ai thắng ai bại thá»±c chÆ°a thể biết trÆ°á»›c được ! - NgÆ°Æ¡i đánh giá quá cao quí bang chủ rồi ! Äồ Lôi cÆ°á»i nhạt nói :
- Chỉ vá»›i tại hạ đây, nếu lão tiá»n bối không dùng đến chất Ä‘á»™c vô hình, thì trong vòng má»™t trăm chiêu, lão tiá»n bối cÅ©ng chÆ°a chắc đánh thắng được tại hạ! Trên sắc mặt lạnh lùng của Ngôn NhÆ° Băng bá»—ng hiện lên má»™t nụ cÆ°á»i gật đầu nói :
- Nếu có thể làm đúng nhÆ° lá»i ngÆ°Æ¡i nói, thì từ nay vá» sau, lão phu sẽ không can thiệp đến việc của giá»›i giang hồ nữa ! Câu nói ấy không khác nào tiếp nhận sá»± khiêu chiến của đối phÆ°Æ¡ng.
Số quần hùng có mặt tại Hùng Vũ tiêu cục nghe thế thì lấy làm lo lắng.
Nên biết, mấy hôm trÆ°á»›c đây, Ngôn NhÆ° Băng đã đẩy lui được Tứ Tà, tiếng tăm lừng lẫy, ai nấy cÅ©ng nhận ông là đệ nhất cao thủ trong võ lâm. Võ công của Äồ Lôi tuy cao cÆ°á»ng, nhÆ°ng nếu Ä‘em tranh tài vá»›i Ngôn NhÆ° Băng thì thá»±c có khác nào trứng chá»i vá»›i đá ! Äồ Lôi suy nghÄ© trong giây lát nói :
- Tại hạ có ý muốn định má»™t thá»i giá» và địa Ä‘iểm khác, để trận tranh tài chỉ có lão tiá»n bối và tại hạ mà thôi. NhÆ°ng sá»± thá»±c, dù tại hạ có thắng hay bại Ä‘á»u danh dá»± cả ! Ngôn NhÆ° Băng tá»±a hồ có vẻ sá»­ng sốt, Ä‘Æ°a mắt chú ý nhìn thẳng Äồ Lôi má»™t lúc mỉm cÆ°á»i nói :
- Có phải trong lòng ngươi đang e sợ chăng ?
Äồ Lôi chỉ cÆ°á»i nhạt mà không trả lá»i ra sao cả.
Äôi mày của Ngôn NhÆ° Băng từ từ cau chặt lại, tia mắt cÅ©ng má»—i lúc má»™t sáng hÆ¡n.
Äồ Lôi bá»—ng cất tiếng than dài :
- Ngôn lão tiá»n bối, ông đã bÆ°á»›c vào cạm bẫy của Lữ KhÆ°u Má»™ Bình rồi. Nếu ông không tin, thì tại hạ có bắt sống được Bắc Nhạn Tào ThÆ°Æ¡ng, má»™t trong Äại Biệt Lục Äiểu, ông há»i hắn sẽ rõ. Äại Biệt Lục Äiểu chịu sá»± xúi giục của Lữ KhÆ°u Má»™ Bình, Ä‘ang có ý muốn gây nên má»™t trận xô xát đẫm máu trong võ lâm ! Ngôn NhÆ° Băng nghe qua không khá»i hết sức kinh ngạc, sững sá» trong giây lát má»›i nói :
- Việc đó lão phu không thể không há»i cho rõ ! Äồ Lôi nói :
- Tại hạ xin Ä‘Æ°a Ä‘Æ°á»ng liá»n cho tiá»n bối ! Dứt lá»i, liá»n quay qua Phục Thế VÄ© cÆ°á»i nói :
- Xin các vị cứ vui vẻ ăn uống, tại hạ bận việc má»™t tí đã ! Liá»n đó, Äồ Lôi bèn Ä‘i thẳng ra hành lang ở cạnh phía trái, Ngôn NhÆ° Băng cÅ©ng chậm rãi bÆ°á»›c theo sau.
Äồ Lôi bÆ°á»›c thẳng vào má»™t luyện vÅ© trÆ°á»ng, có bao cát, bia bắn tên, tạ bằng đá và tất cảvÅ© khí của mÆ°á»i tám môn võ nghệ. Äối diện vá»›i luyện vÅ© trÆ°á»ng rá»i ra, bên ngoài có bốn võ sÆ° mang Ä‘ao đứng gác.
Äồ Lôi hÆ°á»›ng dẫn NgÅ© Hành cốc chủ Ngôn NhÆ° Băng xuyên qua tiểu vÅ© trÆ°á»ng, bÆ°á»›c thẳng đến trÆ°á»›c ngôi nhà, khiến cho bốn võ sÄ© đứng gác, không khá»i Ä‘Æ°a đôi mắt ngạc nhiên nhìn thẳng vào Ngôn NhÆ° Băng.
Äồ Lôi tÆ°Æ¡i cÆ°á»i nói :
- Tào ThÆ°Æ¡ng hiện Ä‘ang ở trong gian nhà này, xin tiá»n bối hãy bÆ°á»›c vào há»i rõ má»i việc, riêng tại hạ sẽ đứng chỠở ngoài, vì nếu tại hạ sẽ đứng chỠở ngoài, vì nếu tại hạ bÆ°á»›c vào, thì Tào ThÆ°Æ¡ng sẽ kiêng sợ, không dám nói rõ sá»± thật vá»›i lão tiá»n bối ! Ngôn NhÆ° Băng thấy lá»i nói của Äồ Lôi rất có lý, nên gật đầu tán đồng, thầm nghÄ© :
“Tâm trí của ngÆ°á»i này thật cao, lại can đảm hào phóng, quả là má»™t bậc nhân tài hiếm có trong võ lâm ngày nay !†NghÄ© thế, nên bất giác ông ta lại có cảm tình vá»›i Äồ Lôi. Sau khi Ä‘Æ°a mắt chú ý nhìn qua Äồ Lôi má»™t lượt, ông liá»n cất bÆ°á»›c Ä‘i thẳng vào bên trong.
Äồ Lôi ngá»­a mặt thở phì ra má»™t hÆ¡i dài, rồi chú ý nhìn ná»­a vành trăng sáng treo lÆ¡ lá»­ng trên không, trong lòng bá»—ng thấy buồn bã thầm nghÄ© :
- “Bấy lâu nay, má»i hành Ä‘á»™ng của mình trong giá»›i giang hồ, chẳng qua là làm cho má»i ngÆ°á»i mà thôi. Suốt ná»­a năm gần đây, lúc nào trong lòng mình cÅ©ng Ä‘ang có má»™t tâm trạng mâu thuẫn nhau, không ngá»›t giằng co. Vì trÆ°á»›c khi ân sÆ° ra Ä‘i có dặn mình làm cho kỳ được ba việc.
Việc trÆ°á»›c tiên là phải trừ cho được Äào NhÆ° Hải, tên gian ác số má»™t ấy, nếu không trừ được thì võ lâm sẽ không có ngày nào được yên. Kế đó, là phải tìm cho ra pho “Hàn Thiết Quan Âmâ€. DÆ°á»ng nhÆ° giữa pho Hàn Thiết Quan Âm và ân sÆ° mình có má»™t sá»± tÆ°Æ¡ng quan gì rất bí mật, do đó, ông muốn lấy vá» cho kỳ được. Và cuối cùng là phải tìm cho được đứa con côi của Lá»— Công Hành là ngÆ°á»i có Æ¡n to đối vá»›i ân sÆ°.
NhÆ°ng việc trừ Äào NhÆ° Hải là má»™t việc mà mình rất khó thi hành.
Vì theo ý mẫu thân đã nhiá»u lần răn dạy, thì Äào NhÆ° Hải bất luận thế nào vẫn là ngÆ°á»i có công Æ¡n tái tạo đối vá»›i hai mẹ con mình. Vậy không thể lấy oán để báo Æ¡n được ! Trong khi đó, mệnh lệnh của thầy lại không thể cãi, nhÆ°ng lá»i khuyên răn của mẹ lại càng không thể không nghe. Sá»± giằng co đầy mâu thuẫn đó không ngá»›t diá»…n ra trong lòng, má»—i lần nghÄ© đến, thì thấy cõi lòng rối loạn nhÆ° tÆ¡ vò, hoang mang không biết định liệu ra sao cả !†Chàng nhá»› đến chuyện cÅ© thì cảm thấy Ä‘á»i sống con ngÆ°á»i thật chẳng khác nào má»™t giấc má»™ng và cÅ©ng do đó, chàng cảm giác lẻ loi cô Ä‘á»™c giữa cuá»™c Ä‘á»i.
Trong khi chàng đang nghĩ ngợi thì bỗng nghe có tiếng chân bước rất hối hả, nên giật mình ngó vỠphía ấy, trông thấy Lư Thế Xuân đang chạy nhanh tới, nên thầm nghĩ :
“LÆ° Thế Xuân có vẻ hối hả, chắc là có việc gì !†Liá»n đó, chàng bèn bÆ°á»›c nhanh vá» phía LÆ° Thế Xuân. LÆ° Thế Xuân bẩm nhá» :
- Giáo chủ sai Liá»…u đà chủ đến để tìm gặp đàn chủ, bảo là có mệnh lệnh gấp! Äồ Lôi nói :
- Dẫn ông ấy vào đây ! LÆ° Thế Xuân há miệng nhÆ° định nói gì, nhÆ°ng lại thôi, rồi quay ngÆ°á»i chạy thẳng trở ra ngoài. Chẳng mấy chốc sau, LÆ° Thế Xuân lại chạy nhanh trở vào, ở phía sau lÆ°ng y có má»™t gã đàn ông gầy cao, mặt mày hung dữ, chạy theo chân.
Äến nÆ¡i, gã đàn ông gầy cao ấy, liá»n cúi ngÆ°á»i thi lá»… nói :
- Liá»…u Phi xin ra mắt đàn chủ. Giáo chủ có mật lệnh, bảo tại hạ mang trình đến cho đàn chủ ! Vừa nói, y vừa thò tay vào trong áo lấy ra má»™t phong thÆ° màu Ä‘á», Ä‘Æ°a ra trÆ°á»›c mặt Äồ Lôi.
Äồ Lôi nhận mở ra xem, thì trông thấy LÆ° Thế Xuân cÅ©ng liếc mắt lén nhìn, nên đôi mày bất giác cau lại, bÆ°á»›c tránh ra xa bảy bÆ°á»›c để xem má»™t mình và không khá»i sững sá» trong giây lát.
Thì ra pho Hàn Thiết Quan Âm đã bị mất Ä‘i trÆ°á»›c đây ba hôm, chắc chắn là có ngÆ°á»i trá»™m lấy. Bức thÆ° ra lệnh cho Äồ Lôi tìm gặp Tô Chỉ Quỳnh để Ä‘i dò xét vá» Hàn Thiết Quan Âm để Ä‘oạt trở lại trong má»™t thá»i gian ngắn. Äồng thá»i, dặn dò Äồ Lôi là gặp Âu DÆ°Æ¡ng Cầu ở đâu, thì giết chết ngay tại đấy.
Việc này thá»±c làm cho chàng cảm thấy hết sức bất ngá», vì ngÆ°á»i có thể lẻn vào tổng đàn của Cá»­u Long Giáo trá»™m Ä‘i Hàn Thiết Quan Âm mà không ai hay biết được, thì chắc chắn là má»™t nhân vật không phải tầm thÆ°á»ng.
Vậy ngÆ°á»i ấy là ai ?
Kẻ đáng nghi ngá» nhất chính là Âu DÆ°Æ¡ng Cầu. Vì y là ngÆ°á»i trong Cá»­u Long Giáo, Ä‘i đứng tá»± do, quen Ä‘Æ°á»ng thuá»™c lối, nên má»›i đánh cắp được pho Hàn Thiết Quan Âm mà không ai biết gì cả.
Ngoài Âu DÆ°Æ¡ng Cầu ra thì chàng không thể nghi ngá» kẻ nào khác nữa. Có lẽ Quỳnh tá»· còn hiểu được má»™t vài ngÆ°á»i nào khả nghi khác, bởi thếm chàng có ý nghÄ© Ä‘i gấp tá»›i vùng Qúi Châu và Vân Nam để gặp Tô Chỉ Quỳnh.
Chàng trầm ngâm trong giây lát liá»n vò bức thÆ° lại thành má»™t cục giấy trong, tức thì tá»± nhiên trong tay chàng có làn khói xanh bốc lên và cục giấy đã bị đốt cháy thành tro bụi.
LÆ° Thế Xuân đứng cách xe đó ngoài má»™t trượng, trông thấy thế thì không khá»i hết sức kinh hoàng.
Äồ Lôi liá»n bÆ°á»›c nhanh trở lại, nói vá»›i LÆ° Thế Xuân :
- Bên ngoài tiêu cục chắc chắn có ngÆ°á»i rình mò theo dõi, vậy cậu hãy Ä‘i ra bên ngoài xem thá»­. Nếu có thì hãy bắt chúng vào đây ra mắt tôi ! LÆ° Thế Xuân lãnh mệnh, rồi vá»t mình bay lên không, lao thẳng ra khá»i bức tÆ°á»ng mất hút.
Äồ Lôi trông thấy LÆ° Thế Xuân đã Ä‘i xa má»›i quay vá» Liá»…u Phi nói :
- Ông có biết trong Cửu Long Giáo gần đây xảy ra việc gì to tát không ?
Liá»…u Phi không khá»i giật mình, nói :
- Từ ngày đàn chủ Ä‘i khá»i núi đến nay, vẫn bình yên vô sá»± ! Äồ Lôi nói :
- Ông làm thế nào biết được tôi đang ở tại Hùng Vũ tiêu cục ?
Liễu Phi nói :
- Thuá»™c hạ đến Gia Lăng chỉ có má»™t mình và cÅ©ng không được biết đàn chủ ở đây. NhÆ°ng nhá» vừa rồi Ä‘i ngang qua cá»­a, bất ngá» trông thấy đàn chủ, LÆ° Thế Xuân và TÆ°á»›ng Kiệt Ä‘ang Ä‘Æ°a khách Ä‘i vá», nên thuá»™c hạ bèn há»i số ngÆ°á»i trong tiêu cục, được biết đàn chủ Ä‘ang mạo danh Phi Phụng Bang nên Ä‘oán biết chắc đàn chủ có dụng ý gì. Do đó, thuá»™c hạ bèn giấu kín tung tích của mình nói dối là muốn gặp LÆ° thiếu hiệp thôi ! Äồ Lôi khen :
- Hay lắm, hay lắm ! Liễu Phi lại nói :
- Lư thiếu hiệp bảo thuộc hạ hãy đưa mật lệnh cho cậu ấy để cậu ấy chuyển giao đến đàn chủ. Nhưng thuộc hạ đã cương quyết đòi gặp mặt, hầu trao tận tay đàn chủ. Do đó, Lư thiếu hiệp có vẻ không bằng lòng.
Giáo chủ có nói là tia mắt của LÆ° thiếu hiệp không được thẳng thắn, lòng dạ gian xảo, có thể dùng mà không thể tin ! Äồ Lôi gật đầu nói :
- Vá» Ä‘iểm ấy ta cÅ©ng biết, vậy ông nên Ä‘i trở vá» Ä‘i ! Liá»…u Phi cúi ngÆ°á»i thi lá»…, rồi xoay lÆ°ng bÆ°á»›c Ä‘i.
Sau đó, Äồ Lôi má»›i thấy an lòng trở lại, vì chàng sợ bị Liá»…u Phi nhận ra mình là kẻ đã giả mạo. Chàng thở phì ra má»™t hÆ¡i dài, quay mặt nhìn vá» phía gian nhà, thấy Ngôn NhÆ° Băng Ä‘ang từ trong bÆ°á»›c ra cá»­a, sắc mặt rất nghiêm nghị.
Chàng liá»n bÆ°á»›c thẳng đến tÆ°Æ¡i cÆ°á»i nói :
- Lão tiá»n bối đã tìm hiểu được nhÆ° thế nào ?
Ngôn Như Băng gật đầu nói :
- Quả ngÆ°Æ¡i nói chẳng sai, lão phu đã bị Lữ KhÆ°u Má»™ Bình gạt. Hắn tuy là ngÆ°á»i lòng dạ bất chính, mÆ°u đồ gây há»a cho võ lâm, nhÆ°ng vẫn còn biết nói chân thật....
Äồ Lôi cÆ°á»i nhạt nói :
- Khi đi quá cái thực là đến cái giả, mà quá cái giả lại sẽ đến cái thực ! Ngôn Như Băng ngạc nhiên nói :
- Nói thế là nghĩa làm sao ?
Äồ Lôi nói tiếp :
- HÆ¡n nữa, trên Ä‘Æ°á»ng xa ngàn dặm, theo dõi tệ bang chủ, có rất nhiá»u cÆ¡ há»™ tốt để Lữ KhÆ°u Má»™ Bình xuống tay ám hại tệ bang chủ, thế tại sao hắn không làm, mà phải nhất định chỠđến khi vào được nÆ¡i phòng chứa thuốc của lão tiá»n bối hắn má»›i ra tay ? Vậy, nếu hắn không có ý định riêng thì đâu lại làm thế ?
Äôi mắt của Ngôn NhÆ° Băng chiếu ngá»i :
- Lá»i nói của các hạ quả đúng chẳng sai, trÆ°á»›c đây lão phu cÅ©ng có cảm giác đó. Xem ra ngÆ°á»i đã cứu thoát được quí bang chủ và đánh bị thÆ°Æ¡ng Lữ KhÆ°u Má»™ Bình chính là các hạ rồi chứ còn ai nữa ?
Äồ Lôi nói :
- Chính là tại hạ đây ! Trên sắc mặt lạnh lùng của Ngôn NhÆ° Băng bá»—ng hiện lên má»™t nụ cÆ°á»i nói :
- Lá»i đồn đại trong võ lâm cho rằng lão phu là ngÆ°á»i tính tình kỳ dị, lạnh lùng khó gần, thá»±c ra đấy chỉ là vì lão phu cố gìn giữ lấy má»i vật riêng của mình mà thôi. Các hạ là ngÆ°á»i có nhiá»u hào khí, tài nghệ tuyệt luân, nhÆ°ng đáng tiếc là tÆ°á»›ng mạo hÆ¡i kém, nếu chẳng phải thế thì sau này tất sẽ thành má»™t anh hùng vô địch, không khi nào bị Ở dÆ°á»›i tay ngÆ°á»i khác ! Nói đến đây, thì sắc mặt của ông ta lại càng vui tÆ°Æ¡i hÆ¡n, tiếp :
- Bèo nÆ°á»›c gặp nhau, tất cÅ©ng phải có cái duyên, vậy lão phu hôm nay gặp được các hạ cÅ©ng là Ä‘iá»u may mắn. Từ bấy lâu, lão phu đã tuyệt giao vá»›i Ä‘á»i, vá» sau ắt sẽ khó có dịp gặp nhau, do đó, lão phu muốn giúp cho các hạ má»™t việc, nhÆ°ng chỉ là má»™t việc duy nhất mà thôi, hầu đáp lại cái Æ¡n các hạ đã giúp cho lão phu thấy rõ sá»± thá»±c, không bị kẻ khác đánh lừa, lôi vào cuá»™c chém giết trong giá»›i giang hồ ! Nói Ä‘oạn, ông ta Ä‘Æ°a đôi mắt chiếu ngá»i ánh sáng, nhìn thẳng vào mặt của Äồ Lôi, chỠđợi câu trả lá»i.
Äồ Lôi nói :
- Tôi chỉ muốn xin ông ba viên “Cá»­u chuyển phản hồn Ä‘Æ¡n†! Ngôn NhÆ° Băng lúc đầu có vẻ giật mình, nhÆ°ng liá»n tÆ°Æ¡i cÆ°á»i trở lại, thò tay vào áo lấy ra má»™t cái chai bằng ngá»c, rồi trút ra lòng bàn tay ba viên thuốc màu tía, mùi thÆ¡m ngào ngạt, khiến ai ngá»­i vào mÅ©i Ä‘á»u thấy khẻo khoắn.
Äồ Lôi nhận lấy ba viên thuốc và không khá»i thầm giật mình. Vì trÆ°á»›c đây Tô Chỉ Quỳnh đã cho chàng uống loại thuốc này. Kế đó, chàng má»›i lại bừng hiểu ra, trÆ°á»›c kia Tô Chỉ Quỳnh là ngÆ°á»i có Æ¡n đối vá»›i Ngôn NhÆ° Băng, được Ngôn NhÆ° Băng biếu thuốc nhÆ°ng chÆ°a dùng hết, nên má»›i khẳng khái tặng thuốc cho Huỳnh Ỷ Vân, hầu lấy đó làm má»™t cÆ¡ sở cho việc giải oan sau này....
Ngôn Như Băng nói :
- Thứ thuốc này hết sức quí báu trong Ä‘á»i, không có hai. Chẳng cần già phải giải thích, các hạ cÅ©ng tá»± hiểu là sá»± quí báu của nó không kém sút gì Giáng Long kinh, nếu cất giữ và dùng đúng chá»—, thì mang đến cái phúc to không biết đâu mà lÆ°á»ng. Thôi, xin các hạ bảo trá»ng, vá» sau sẽ gặp lại ! Câu nói vừa dứt, thì thân ngÆ°á»i của Ngôn NhÆ° Băng đã lao Ä‘i xa ngoài mÆ°á»i trượng, trong chá»›p mắt là đã lÆ°á»›t Ä‘i mất hút.
Äồ Lôi tá»± trấn tÄ©nh tinh thần, cất kỹ ba viên “Cá»­u chuyển phản hồn Ä‘Æ¡n†vào áo, rồi má»›i cất bÆ°á»›c Ä‘i nhanh vào gian đại sảnh.
Bá»—ng nhiên, chàng thoáng thấy má»™t bóng ngÆ°á»i từ trong bóng tối bá» chạy nhanh Ä‘i. Bóng ngÆ°á»i ấy tuy chạy hết sức mau, nhÆ°ng chàng cÅ©ng biết đấy chính là LÆ° Thế Xuân, nên buá»™t miệng cÆ°á»i nhạt rồi tiếp tục Ä‘i thẳng vào gian đại sảnh.
Quần hùng vẫn còn ngồi chỠđợi tại đấy, ai nấy Ä‘á»u cảm thấy tâm trạng nặng ná», ăn chẳng biết ngon. Khi trông thấy Äồ Lôi trở lại má»™t mình, thì há» không khá»i kinh ngạc, ùn ùn kéo tá»›i há»i han.
Äồ Lôi mỉm cÆ°á»i nói :
- Ngôn NhÆ° Băng đã Ä‘i xa rồi, vậy các vị hãy yên tâm ! Lúc đó, LÆ° Thế Xuân từ ngoài gian đại sảnh bÆ°á»›c vào bẩm vá»›i Äồ Lôi :
- Chung quanh tiêu cục chẳng trông thấy ai khả nghi, có lẽ đêm nay....
Câu nói chÆ°a dứt, thì bá»—ng bên ngoài có má»™t tiếng la to kinh hãi vá»ng đến :
- Lá»­a cháy ! Lá»­a cháy ! Quần hùng Ä‘á»u không khá»i kinh hãi, ai nấy ùn ùn lao ngÆ°á»i ra ngoài, Ä‘Æ°a mắt nhìn lên, thấy ngá»n lá»­a Ä‘ang bùng cháy ở góc phía Tây, khói bay mù trá»i.
Số ngÆ°á»i trong tiêu cục Ä‘á»u vá»™i vàng chạy Ä‘i lo chữa lá»­a. Phục Thế VÄ© liá»n dùng ngay thế “Thần Long thăng thiên†vá»t thẳng ngÆ°á»i lên cao, rồi nhắm góc phía Tây lÆ°á»›t tá»›i.
Ngay lúc ấy, Äồ Lôi liá»n có má»™t ý nghÄ© thoáng qua trong óc, kinh hãi nói thầm :
“Không xong, có lẽ Tào ThÆ°Æ¡ng đã bị kẻ lạ mặt cÆ°á»›p lấy mang Ä‘i rồi !†Tức thì, Äồ Lôi liá»n lao ngÆ°á»i lÆ°á»›t thẳng vá» phía ấy.
LÆ° Thế Xuân, Phi Hồ TÆ°á»›ng Kiệt, Trình Nam Giang, Ngu Vạn Lý, Äoàn Thừa Tiên cÅ©ng ùn ùn chạy theo. Khi má»i ngÆ°á»i đến nÆ¡i thì thấy chá»— giam Tào ThÆ°Æ¡ng Ä‘ang bị ngá»n lá»­a cháy Ä‘á» rá»±c, khói Ä‘en mịt mù.
Trong khi ấy, tại luyện võ trÆ°á»ng có bốn xác chết của bốn võ sÆ° canh gác ngục thất. Số ngÆ°á»i ấy Ä‘á»u bị má»™t thủ pháp mạnh mẽ đánh chết, kẻ vỡ sá», ngÆ°á»i bể ngá»±c, máu loang khắp mặt đất, trông hết sức thê thảm.
Äồ Lôi nghiến răng giậm chân mắng :
- Giữa ta và Lữ KhÆ°u Má»™ Bình không thể cùng Ä‘á»™i trá»i chung được ! Lá»­a cháy tại tiêu cục đã làm cho phố phÆ°á»ng Ä‘á»u kinh hãi, tất cả má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u chạy tá»›i tiếp tay lo dập tắt ngá»n lá»­a. Äến khi trá»i sáng thì ngá»n lá»­a đã hoàn toàn tắt hẳn. Khi ngá»n lá»­a vừa cháy, gia quyến của những ngÆ°á»i ở trong tiêu cục đã kịp thá»i chạy khá»i, nên ngá»n lá»­a chỉ thiêu rụi mÆ°á»i mấy gian nhà mà thôi.
Äồ Lôi quay vá» phía Phục Thế VÄ© nói :
- Chẳng ngá» bá»n cÆ°á»›p lại có má»™t tâm địa ác Ä‘á»™c nhÆ° thế. Tôi đến đây vô tình gây má»™t trận há»a hoạn cho quí tiêu cục nên cảm thấy vô cùng áy náy ! Phục Thế VÄ© cÆ°á»i to nói :
- Chỉ má»™t việc nhỠấy thì đáng gì mà các hạ phải băn khoăn, dù có phải tán gia bại sản Ä‘i nữa, tại hạ cÅ©ng chẳng buồn ! Äồ Lôi hết sức cảm Ä‘á»™ng :
- Phục tổng tiêu đầu quả là ngÆ°á»i có nghÄ©a khí, nhÆ° thế cÅ©ng đủ tiếng tăm vang dá»™i của tiêu đầu bấy lâu nay chẳng phải ngẫu nhiên mà có.
Tôi thật xấu hổ và không sánh kịp ! Phục Thế VÄ© không ngá»›t nói lên những lá»i từ tốn để phủ nhận lá»i khen của Äồ Lôi. Äồ Lôi bèn nói :
- Hiện giá» tôi Ä‘ang có việc gấp cần lắm, xin cáo biệt các hạ nhé ! Phục Thế VÄ© biết không thể lÆ°u khác được, nên ân cần dặn dò Äồ Lôi có dịp nào thuận tiện hãy ghé lại tiêu cục chÆ¡i, rồi Ä‘Æ°a khách ra cá»­a gạt lệ giã từ.
Äoàn ngÆ°á»i của Äồ Lôi rá»i khá»i Gia Lăng, chạy nhÆ° bay đến vùng Hàm Thôn Bá. Vùng Hàn Thôn bá này là má»™t thung lÅ©ng xung quanh có núi cao bao bá»c, ruá»™ng lúa xanh um, cây cối rậm rạp, trông giống nhÆ° cảnh sắc ở vùng Giang Nam.
LÆ° Thế Xuân trông thấy suốt dá»c Ä‘Æ°á»ng, Äồ Lôi chỉ lo cúi đầu chạy tói, im lặng không nói gì cả, tá»±a hồ nhÆ° Ä‘ang băn khoăn nghÄ© ngợi Ä‘iá»u gì, thì không khá»i lấy làm lạ, lên tiếng há»i :
- Äồ đàn chủ, hiện giá» chúng ta định Ä‘i đến đâu ?
Câu há»i ấy đã khiến Äồ Lôi bừng tỉnh, bất thần dừng chân đứng lại, Ä‘Æ°a mắt nhìn chung quanh cÆ°á»i nói :
- NgÆ°á»i ta thÆ°á»ng bảo cảnh sắc ở vùng Giang Nam xinh đẹp, nhÆ°ng không ngá» phong cảnh ở đây còn đẹp hÆ¡n cả vùng Giang Nam nữa ! Câu nói không đầu không Ä‘uôi ấy đã làm cho những ngÆ°á»i chung quanh không khá»i sá»­ng sốt.
Lư Thế Xuân nói :
- Äàn chủ có vẻ băn khoăn nghÄ© ngợi, chắc chắn có dính líu đến mật lệnh vừa rồi. Vậy chẳng hay đàn chủ có thể cho thuá»™c hạ được biết hầu chia sẻ má»™t phần nào ná»—i lo lắng của đàn chủ không ?
Äôi mắt dữ tợn của Äồ Lôi liá»n từ từ nhìn thẳng vào mặt LÆ° Thế Xuân.
LÆ° Thế Xuân cảm thấy tia mắt của Äồ Lôi tá»±a hồ nhÆ° đã nhìn thấu dụng ý của mình, nên không khá»i giật mình kinh hãi, sắc mặt liá»n khẽ biến đổi.
Äồ Lôi liá»n mỉm cÆ°á»i nói :
- Äiá»u luật thứ hai mÆ°Æ¡i ba của bản giáo, chắc ngÆ°Æ¡i nhá»› chứ ?
Giá»ng nói tuy ôn hào nhÆ°ng nghe ra thá»±c đầy oai vệ. LÆ° Thế Xuân không khá»i cảm thấy á»›n lạnh cả tâm can, đáp :
- Äiá»u luận ấy đã dặn là đệ tá»­ không có nhiệm vụ trong đàn, thì không được dá»± bàn việc cÆ¡ mật, không được tò mò tìm hiểu, mà chỉ có nhiệm vụ thi hành theo mệnh lệnh. Nếu cố ý vi phạm thì sẽ bị chặt bá» má»™t chân má»™t tay ! Sắc mặt của Äồ Lôi trông lại càng có vẻ hiá»n hòa, tÆ°Æ¡i cÆ°á»i nói :
- Trong khi thiếu hiệp xuống núi, giáo chủ có bày tiệc tiễn chân không ?
Lư Thế Xuân đáp :
- Tại hạ được giáo chủ thÆ°Æ¡ng yêu, mở tiệc khoản đãi, vậy đâu dám chẳng Ä‘em hết sức mình ra hành sá»± để Ä‘á»n đáp lại cái Æ¡n ấy ! Äồ Lôi gật đầu cÆ°á»i nói :
- Sau khi khoản đãi xong, giáo chủ có ban cho một túi thuốc, gồm có ba chục hoàn phải không ? Phi Hồ lão sư cũng y như thế chứ ?
LÆ° Thế Xuân và Phi Hồ TÆ°á»›ng Kiệt nghe trong câu há»i ấy có má»™t ý nghÄ©a xâu xa nên mặt không khá»i biến sắc.
Lúc đó, sắc mặt của Äồ Lôi bá»—ng sa sầm, gằn giá»ng :
- Trong rượu ấy có má»™t chất Ä‘á»™c vô cùng nguy hiá»m, sau khi dùng xong thì chất Ä‘á»™c đó tiá»m tàng trong tạng phủ, vì thế tâm linh của ngÆ°á»i dùng rượu đó đã bị bản giáo chế ngá»± hoàn toàn. Số chất Ä‘á»™c ấy, cứ má»™t má»™t thá»i gian ngắn thì nổi lên tác quái má»™t lần, nhÆ°ng uống má»™t viên thuốc vào thì có thể tạm thá»i giải trừ được. Nhị vị xuống núi chÆ°a được bao lâu, nên chất Ä‘á»™c ấy chÆ°a tác quái má»™t lần nào cả ! NhÆ°ng các vị nên biết là lúc đầu cứ ná»­a tháng thì loại Ä‘á»™c dược đó sẽ nổi lên tàn phá cÆ¡ thể má»™t lần và sau thá»i gian má»—i lúc má»™t ngắn dần, nó có thể chỉ trong năm bảy hôm là lại nổi lên tàn phá cÆ¡ thể của nạn nhân.
TrÆ°á»›c đó má»™t tiếng đồng hồ, nạn nhân sẽ thấy triệu chứng nóng bức trong ngÆ°á»i nhÆ° bị lá»­a thiêu đốt, rồi mê man nói nhảm, tá»± thấu lá»™ hết những ý nghÄ© thầm kín trong lòng. Chính vì thế mà bản giáo má»›i tránh được môn đồ làm phản ! LÆ° Thế Xuân và TÆ°á»›ng Kiệt nghe qua không khá»i toát mồ hôi lạnh khắp ngÆ°á»i, hoang mang sợ hãi.
Số ngÆ°á»i của Trình Nam Giang ngÆ¡ ngác ngó nhau, chẳng hiểu Äồ Lôi định giở trò gì ?
Äồ Lôi bá»—ng quay vá» LÆ° Thế Xuân hạ giá»ng :
- Chắc chắn Tào ThÆ°Æ¡ng đã được Lăng Vấn Thiên cứu thoát mang Ä‘i khá»i vùng Tây Xuyên, bởi thế mầm loạn cÅ©ng được má»i đến từ Trung Châu. Lữ KhÆ°u Má»™ Bình bấy lâu nay giao du rất thân mật vá»›i Äổng Tung Hầu, bảo chủ Thất Tinh Bảo ở Lạc DÆ°Æ¡ng, vậy LÆ° thiếu hiệp hãy Ä‘i ngay đến vùng Lạc DÆ°Æ¡ng dò xét má»i sá»± Ä‘á»™ng tÄ©nh của Thất Tinh Bảo xem thế nào. Trong khi hành sá»±, tuyệt đối chá»› nên lá»™ tung tích. Ná»­a tháng sau, bản chức sẽ có mặt tại đó ! LÆ° Thế Xuân lúc ấy chẳng dám có ý nghÄ© phản trắc, nên liá»n phụng mệnh Ä‘i ngay.
Số ngÆ°á»i của Äồ Lôi lại tiếp tục chạy nhanh tá»›i trÆ°á»›c. Suốt dá»c Ä‘Æ°á»ng, đâu đâu cÅ©ng là núi cao, kéo dài liên miên bất tận. Äến khi mặt trá»i đã đứng bóng, thì năm ngÆ°á»i đã tiến tá»›i má»™t sÆ°á»n núi cao. ÄÆ°a mắt nhìn xuống núi thì thấy nhà cá»­a chen chúc li ti, khói nấu cÆ¡m bốc lên từng sợi trắng.
Trình Nam Giang nói :
- Bên dÆ°á»›i ngá»n núi là nÆ¡i nào ?
Tướng Kiệt đáp :
- Äấy chính là LÆ° Châu ! Äồ Lôi cÆ°á»i nói :
- Bấy lâu nay được nghe TÆ°á»›ng Kiệt lão sÆ° Ä‘i đây đó thật nhiá»u, hiểu biết rá»™ng rãi, nên phiá»n lão sÆ° cùng Ä‘i, tại hạ nhỠđó thu thập thêm được nhiá»u kiến thức ! TÆ°á»›ng Kiệt xuôi tay bẩm :
- Äấy là đàn chủ quá khen ngợi thôi ! Äồ Lôi mỉm cÆ°á»i :
- Chúng ta đến đây chắc chắn có ngÆ°á»i theo dõi, các vị có nhận ra không ?
Số ngÆ°á»i của Trình Nam Giang không khá»i kinh ngạc, quay mặt ngóng nhìn bốn bên, nhÆ°ng vẫn không thấy có má»™t Ä‘iểm nào đáng nghi, nên không khá»i thầm kinh dị.
Äồ Lôi Ä‘Æ°a mắt nhìn vá» phía cánh rừng cách Ä‘á»™ ngoài mÆ°á»i trượng, cÆ°á»i lạnh lùng :
- Bằng hữu sao không bước ra ? Thập thò như thế thì nào đáng là kẻ anh hùng ?
Bá»—ng nhiên, từ trong cánh rừng có má»™t giá»ng cÆ°á»i lạnh lùng vá»ng ra, rồi tiếp đó, lại có ba bốn ngÆ°á»i lao vút tá»›i nhÆ° Ä‘iện chá»›p, buông mình rÆ¡i xuống mặt đất nhẹ nhàng cách đó hÆ¡n trượng.
Ba ngÆ°á»i ấy sắc mặt nhÆ° cây khô, đôi tròng mắt không há» lay Ä‘á»™ng, trông chẳng khác nào ba pho tượng ác quỉ bằng đất. Lúc bấy giá», tuy là giữa ban ngày, nhÆ°ng ai nấy vừa trông thấy Ä‘á»u không khá»i nổi da gà.
Äồ Lôi gằn giá»ng nói :
- Ba vị bằng hữu chịu mệnh lệnh của Vô Tình Tú Sĩ, theo dõi lão phu để làm gì ?
Ba quái nhân ấy không khá»i biến sắc mặt, đôi tròng mắt âm u cÅ©ng không ngá»›t xoay chuyển. NgÆ°á»i đứng chính giữa bá»—ng lên tiếng :
- Äôi mắt của Äồ bằng hữu quả thá»±c sắc bén phi thÆ°á»ng, khiến ai Ä‘á»u cÅ©ng phải khâm phục ! Äúng lắm, ba anh em chúng tôi đã phụng mệnh đến đây há»i Äồ bằng hữu xem pho Hàn Thiết Quan Âm hiện giỠở nÆ¡i nào ?
Giá»ng nói âm u lạnh lùng nghe thật chÆ°á»›ng tai.
Äồ Lôi cÆ°á»i ha hả thá»±c to, nói :
- Vô Tình Tú Sĩ căn cứ vào đâu để nói là già đây biết vỠpho Hàn Thiết Quan Âm ấy ?
NgÆ°á»i đứng giữa cÆ°á»i nói :
- Căn cứ theo lá»i nói của Âu DÆ°Æ¡ng Cầu ! Äồ Lôi không khá»i sá»­ng sốt, lạnh lùng đáp :
- Âu DÆ°Æ¡ng Cầu đã bá»™i phản Ä‘i theo Vô Tình Tú SÄ©, vậy chỉ cần há»i hắn là biết được, hà tất phải Ä‘i tìm há»i chi cho xa nhÆ° thế ? PhÆ°Æ¡ng chi, già đây cÅ©ng không thể nào trả lá»i câu há»i ấy cho được ?
Quái nhân đứng chính giữa cất tiếng cÆ°á»i nhạt, nói :
- Vị tất Äồ bằng hữu được tá»± do muốn trả lá»i hay không tùy thích đâu ! Câu nói chÆ°a dứt, thì Äồ Lôi đã tràn ngÆ°á»i tá»›i nhanh nhÆ° Ä‘iện chá»›p, vung nhanh cánh tay mặt ra, nhắm chụp thẳng vòa gã quái nhân ấy.
Ba ngÆ°á»i ấy trông thấy thế, liá»n đồng thanh quát to :
- NgÆ°Æ¡i muốn chết mà ! Tức thì, cả ba cùng vung chưởng đánh ra má»™t lượt. Nào ngá», thân pháp của Äồ Lôi nhanh nhẹn, kịp thá»i giÆ°Æ¡ng cả năm ngón tay chụp cứng “Khúc trì huyệt†của gã quái nhân đứng giữa, rồi kéo ra xa ngoài bảy thÆ°á»›c.
Trong khi đó, luồng chưởng lá»±c của hai quái nhân kia đã va chạm thẳng vào luồng chưởng lá»±c của Äồ Lôi, gây nên tiếng nổ ầm ầm, tạo thành những luồng kình phong lạnh buốt, cuốn cát đá tung bay mù trá»i.
Lúc ấy, Trình Nam Giang, Ngu Vạn Lý, Äoàn Thừa Tiên liá»n quát to lên, rồi vung gÆ°Æ¡m, vung chưởng tràn tá»›i, tấn công thẳng vào hai quái nhân ná».
Äồ Lôi sau khi kéo đến gã quái nhân đứng giữa ra ngoài liá»n siết mạnh năm ngón tay, khiến đối phÆ°Æ¡ng cảm thấy máu huyết trong ngÆ°á»i Ä‘á»u cuồng loạn, công ngược trở vá» tạng phủ, xÆ°Æ¡ng cốt Ä‘au nhức nhÆ° có trăm ngàn con kiến cắn, đồng thá»i, chân lá»±c trong khắp ngÆ°á»i cÅ©ng Ä‘á»u phân tán cả Ä‘i.
Sá»± Ä‘au Ä‘á»›n ấy, dù cho má»™t gã đàn ông lá»±c lưỡng bằng sắt thép cÅ©ng không thể chịu Ä‘á»±ng nổi, huống hồ gì là má»™t ngÆ°á»i bằng xÆ°Æ¡ng bằng thịt.
Bởi thế, sắc mặt của y tái nhợt hẳn, mồ hôi xuống dầm dá» nhÆ° mÆ°a, cổ há»ng không ngá»›t kêu lên ằng ặc.
Äồ Lôi mỉm cÆ°á»i nói :
- NÆ°á»›c cá» này của Vô Tình Tú SÄ© thá»±c không còn gì non hÆ¡n. Chẳng những hôm nay ba ngÆ°á»i đến đây để chịu chết, mà đồng thá»i cÅ©ng nói rõ cho ta biết là Âu DÆ°Æ¡ng Cầu đã bá» ra Ä‘i mất rồi. Nếu chẳng phải thế, thì Âu DÆ°Æ¡ng Cầu là ngÆ°á»i hiểu biết nhiá»u hÆ¡n lão phu, thế tại sao không há»i hắn mà phải lặn lá»™i xa xôi để tìm há»i lão phu, nhÆ° vậy chẳng phải hết sức ngu xuẩn hay sao ?
Nói đến đây, thì sắc mặt của Äồ Lôi bá»—ng sa sầm, rồi cất tiếng quát to :
- Âu Dương Cầu hiện giỠđã bỠđi đâu rồi ?
Vừa nói, Äồ Lôi vừa buông lá»ng năm ngón tay ra, khiến gã quái nhân ấy từ từ hít vào má»™t hÆ¡i thở và tá»± biết không thể nào chối cãi được, vậy hà tất chịu khổ làm gì, nên gằn giá»ng nói :
- Âu DÆ°Æ¡ng Cầu đã bị má»™t tăng nhân to lá»›n cÆ°á»›p Ä‘i mất trÆ°á»›c cá»­a Từ Vân Cổ Sát rồi ! - NgÆ°á»i tăng nhân ấy mặt mÅ©i ra sao ? Có biết lai lịch của lão ta không ?
Quái nhân nỠlắc đầu :
- Không được biết ! Kế đó, y bèn Ä‘em việc Âu DÆ°Æ¡ng Cầu bị bắt sống mang Ä‘i kể rõ cho Äồ Lôi nghe qua má»™t lượt.
Äồ Lôi bèn nhận xét từng chi tiết má»™t trong sá»± kiện ấy và bá»—ng nhận ra má»™t lý do hết sức tế nhị bên trong, nên đã bất giác rùng mình ghê sợ.
Vì sở dÄ© Âu DÆ°Æ¡ng Cầu có bị bắt mất Ä‘i thì má»›i Ä‘Æ°a đến việc Cá»­u Long Giáo ở Má»… ThÆ°Æ¡ng SÆ¡n bị mất cắp pho Hàn Thiết Quan Âm. Nếu tìm hiểu sâu hÆ¡n nữa thì Thiết Chỉ ThÆ° Sinh chắc chắn có tÆ°Æ¡ng quan vá»›i lão tăng nhân đã bắt sống Âu DÆ°Æ¡ng Cầu mang Ä‘i. Bởi thế, má»i sá»± rắc rối xảy ra trong võ lâm cÅ©ng bắt đầu từ đó.
Äồ Lôi liá»n cất tiếng “hừ†qua giá»ng mÅ©i, rồi vung năm ngón tay nhanh nhẹn Ä‘iểm vào “Tinh tuyệt huyệt†của quái nhân ná».
Tức thì, hắn liá»n cảm thấy đôi mắt tối sầm lại, rồi ngã phịch xuống đất.
Äồ Lôi ngÆ°á»›c mắt nhìn lên, trông thấy Trình Nam Giang, Ngu Vạn Lý và Äoàn Thừa Tiên Ä‘ang đánh nhau kịch liệt vá»›i quái nhân kia. Há» Ä‘á»u dùng những thế võ nhanh nhẹn kỳ tuyệt, ít khi được trông thấy.
Phi Hồ TÆ°á»›ng Kiệt đứng má»™t bên sững sá», không làm thế nào chen tay vào được.
Äồ Lôi biết rằng ba quái nhân ná», hôm nay không thể nào chạy thoát, bèn dùng thế “Tiá»m Long Thăng Thiên†vá»t thẳng ngÆ°á»i bay lên không bảy tám trượng, rồi nhào lá»™n đầu trở xuống, vung hai chưởng dùng thế “Giáng Long Phục Hổ†xô thẳng ra.
Tức thì, hai quái nhân ná» liá»n cảm thấy có má»™t luồng kình lá»±c má»m mại từ trên đè xuống, nên vừa má»›i kinh hoàng thì đã bị sức ép ấy làm đứt cả tâm mạch, ngã ra chết tốt.
Äồ Lôi nói :
- TÆ°á»›ng Kiệt lão sÆ°, hãy mau thủ tiêu ba xác chết ấy Ä‘i ! Phi Hồ TÆ°á»›ng Kiệt liá»n tràn nhanh đến bên cạnh xác lấy ra má»™t chiếc ve nhá», trút ra má»™t ít phấn màu vàng vào mÅ©i ba xác chết. Tức thì, chỉ trong chá»›p mắt, ba xác chết ấy đã thu nhá» lại rồi tan thành má»™t vÅ©ng nÆ°á»›c vàng.
Trình Nam Giang nói :
- Võ công của Äồ đàn chủ thá»±c là tuyệt diệu ! Äồ Lôi lắc đầu gượng cÆ°á»i nói :
- Bắt hổ thì dá»… nhÆ°ng thả hổ thỉ khó, vì bất đắc dÄ© nên má»›i phải hành Ä‘á»™ng nhÆ° vậy ! Äồ Lôi dừng câu nói lại trong giây lát, rồi cất tiếng than nói tiếp :
- Tại hạ bÆ°á»›c chậm má»™t bÆ°á»›c, suýt nữa làm há»ng việc lá»›n. NhÆ°ng giỠđây làm ngay cÅ©ng chÆ°a phải là muá»™n.
Nói đến đây, Äồ Lôi liá»n quay vá» phía Phi Hồ TÆ°á»›ng Kiệt quát to :
- TÆ°á»›ng Kiệt lão sÆ° ! TÆ°á»›ng Kiệt nghe thế liá»n bÆ°á»›c nhanh tá»›i, buông hai tay đợi lệnh.
Äồ Lôi nói :
- Ông mau trở vỠtổng đàn bẩm lại với giáo chủ, cho biết Âu Dương Cầu đã bị một tăng nhân không biết lai lịch cướp mang đi mất....
Kế đó, Äồ Lôi bèn kể lại má»i việc xảy ra trÆ°á»›c ngôi Từ Vân Cổ Sát mà quái nhân ná» nói rõ vừa rồi, bảo Phi Hồ TÆ°á»›ng Kiệt vá» bẩm y lại cho giáo chủ.
Äôi mắt của TÆ°á»›ng Kiệt tràn đầy vẻ nghi ngá» nói :
- Chỉ nói bấy nhiêu việc thôi sao ?
Äồ Lôi hạ giá»ng :
- Việc ấy rất quan hệ, giáo chủ biết được tá»± nhiên sẽ có đối phó má»i việc cho kịp thá»i ! TÆ°á»›ng Kiệt nói :
- Thuộc hạ có cần ở lại tổng đàn để chỠlệnh không ?
Äồ Lôi trầm ngâm má»™t lúc nói :
- Nửa tháng sau, ông đến Nhạn Tháp Tự tại Lạc Dương chỠbản chức.
Nếu bản chức chÆ°a đến thì tuyệt đối chá»› nên gặp mặt LÆ° Thế Xuân hầu tránh khá»i bị lá»™ chân tÆ°á»›ng.
Phi Hồ TÆ°á»›ng Kiệt lãnh mệnh rồi quay ngÆ°á»i chạy Ä‘i nhÆ° bay.
Äồ Lôi qua vá» phía ba ngÆ°á»i còn lại nói :
- Chúng ta đến LÆ° Châu dùng cÆ¡m xong, sẽ phiá»n ba vị đến ngay Lạc DÆ°Æ¡ng để tìm hiểu má»i hoạt Ä‘á»™ng của Thất Tinh Bảo. Và việc cần nhất là theo dõi LÆ° Thế Xuân. Vì lẽ LÆ° Thế Xuân là ngÆ°á»i tâm địa không đứng đắn, phản phúc bất thÆ°á»ng, dá»… gây nên đại há»a ! Trình Nam Giang nói :
- Nếu nuôi ong tay áo để chá» ngày ong đốt thì chi bằng trừ quách Ä‘i là hÆ¡n ! Äồ Lôi lắc đầu gượng cÆ°á»i :
- Ba vị nào biết ná»—i khó khăn riêng tôi ? LÆ° Thế Xuân còn có má»™t Ä‘oạn Ä‘á»i đầy bí mật, trÆ°á»›c khi tìm hiểu được rõ ràng thì không tiện trừ Ä‘i. Má»i sá»± xô xát trong võ lâm ngày hôm nay dÆ°á»ng nhÆ° rối rắm không có má»™t nguyên nhân nào cụ thể, việc bất ngá» xảy ra liên miên, nhÆ°ng sá»± thá»±c nếu tìm hiểu tỉ mỉ thì má»—i việc gì cÅ©ng Ä‘á»u có tÆ°Æ¡ng quanh vá»›i nhau cả ! Nói đến đây, Äồ Lôi bá»—ng có vẻ phấn khởi hÆ¡n lên, cất tiếng cÆ°á»i to :
- Äêm qua thì tất nhiên ngày phải đến, nếu không được ra ngoài sức tưởng tượng của tại hạ thì chỉ cần ná»­a năm nữa má»i bí mật sẽ được phÆ¡i bày ra ánh sáng, mối đại thù của Äoàn huynh có hy vá»ng sẽ trả được ! Dứt lá»i, bốn ngÆ°á»i liá»n chạy nhanh xuống núi, nhắm hÆ°á»›ng LÆ° Châu lao vút tá»›i.
.
Thành Côn Minh, một nơi đã nổi tiếng có khí hậu mát mẻ, có hồ to xinh đẹp ở phía Bắc lại càng khiến cho cảnh sắc vùng này ít nơi nào sánh kịp.
Ngày hôm ấy, trên mặt hồ Côn Minh xanh biếc, rá»™ng hàng vạn mẫu, khói sóng má» mịt, bá»—ng có má»™t chiếc thuyá»n nhá» xuất hiện giữa đám thuyá»n buồm lố nhố Ä‘ang căng gió lÆ°á»›t Ä‘i.
Phía sau lái thuyá»n, má»™t cô gái xinh đẹp Ä‘ang đẩy nhẹ mái chèo, khua nÆ°á»›c bì bõm.
Trong mui thuyá»n bá»—ng có má»™t giá»ng hát nhẹ nhàng, bay lâng lâng theo gió. Tiếng hát :
Äồng xanh mênh mông Trá»i nÆ°á»›c hòa đồng Mành liá»…u tha thÆ°á»›t Khói bốc đầy sông ! Hoàng hôn bóng ngả NgÆ°á»i vá» Äịnh Châu Khăn lụa áo hồng Tô thắm đất nâu ! Bến đò sóng gợn lăn tăn Yên ba má» mịt băn khoăn lòng ngÆ°á»i ! Tiếng hát dìu dặt nghe rất vui tai.
Từ má»™t phía xa trên mặt hồ, bá»—ng có má»™t chiếc thuyá»n nhá» khác lÆ°á»›t nhanh tá»›i. Trên thuyá»n có má»™t ngÆ°á»i đàn ông đứng tuổi, mình mặc áo trắng, mắt sáng nhÆ° sao, vá»— tay cÆ°á»i to nói :
- Vá»›i hai câu “Äồng xanh mênh mông, trá»i nÆ°á»›c hòa đồng†ấy đã tô Ä‘iểm thêm cho cảnh sắc của Äiá»n Trì càng nên thÆ¡ hÆ¡n. Ông anh nào đó, chắc chắn là má»™t bậc tao nhân mặc khác, vậy chẳng hay có cho phép tại hạ được gặp mặt không ?
Từ trong mui ghe bá»—ng có má»™t ngÆ°á»i thiếu niên, mặt sáng nhÆ° ngá»c, dáng Ä‘iệu phong lÆ°u, vai giắt trÆ°á»ng kiếm ló ra. NgÆ°á»i ấy không ai khác hÆ¡n là Äào Gia Kỳ.
Äào Gia Kỳ mỉm cÆ°á»i nói :
- Äấy chỉ là những câu ngâm nga tùy hứng, e rằng làm bẩn tai ngÆ°á»i nghe, nào đáng được ông anh khen ngợi ! NgÆ°á»i áo trắng trông thấy Äào Gia Kỳ xuất hiện thì không khá»i sá»­ng sốt tÆ°Æ¡i cÆ°á»i nói :
- Chẳng ngá» tôn giá là ngÆ°á»i văn võ song toàn, thá»±c là hiếm có ! Tôn giá danh hiệu là gì, chẳng hay có thể dạy cho biết chăng ?
Äào Gia Kỳ mỉm cÆ°á»i nói :
- Tại hạ là Äào Gia Kỳ, nếu ông anh không chê thuyá»n tôi nhá» hẹp thì xin má»i bÆ°á»›c sang đây nói chuyện chÆ¡i ! NgÆ°á»i đàn ông đứng tuổi mặc áo trắng nghe thế liá»n vén vạt áo dài, nhún mình nhảy sang thuyá»n của Äào Gia Kỳ, nhẹ nhàng nhÆ° má»™t chiếc lá rÆ¡i, không há» làm xao Ä‘á»™ng chiếc thuyá»n nhá», chứng tá» thuật khinh công đã đến mức cao tuyệt.
Äào Gia Kỳ to tiếng khen :
- Thuật khinh công của ông anh quả thực tại hạ không làm sao sánh kịp.
NgÆ°á»i đàn ông áo trắng chắp tay nói :
- Không dám ! Tại hạ là DÆ° Tu Thành vừa từ núi Ai Lao trở vá», vá»›i ý định tìm thăm ngÆ°á»i bạn cÅ© nhÆ°ng lại không gặp được, cảm thấy hết sức buồn bã, nhÆ°ng chẳng ngá»....
Lúc đó, bá»—ng có má»™t chiếc thuyá»n to lÆ°á»›t sát qua cạnh thuyá»n hai ngÆ°á»i, trên mÅ©i thuyá»n to ấy có hai gã đàn ông to lá»›n, mặt mày hung dữ, cất tiếng cÆ°á»i nhạt rồi quắc mắt nhìn thẳng vào DÆ° Tu Thành.
Chiếc thuyá»n to ná» buồm Ä‘ang căng gió, nên lÆ°á»›t tá»›i rất nhanh. Sau khi chiếc thuyá»n đã vượt qua ngoài bảy tám trượng vẫn còn nghe văng vẳng tiếng hai ngÆ°á»i đàn ông ấy cÆ°á»i lạnh lùng nói :
- Ta tưởng ngÆ°Æ¡i má»i má»™t nhân vật ba đầu sáu tay gì đến, té ra chỉ má»i được má»™t thằng bé miệng còn hÆ¡i sữa ! Sắc mặt của DÆ° Tu Thành thay đổi hẳn, buồn bã cÆ°á»i :
- Sự ân oán trong chốn giang hồ của tại hạ chưa hết, nên không muốn liên lụy đến tôn giá, vậy nếu có cái duyên thì hãy chỠsau này sẽ gặp lại nhau nói chuyện.
Äào Gia Kỳ to tiếng cÆ°á»i :
- Äã dấn bÆ°á»›c vào chốn giang hồ thì phải nhúng tay vào má»i việc thị phi. Ông anh chá»› nên xem thÆ°á»ng tại hạ, vì tại hạ chẳng phải là ngÆ°á»i sợ việc rắc rối đâu ! DÆ° Tu Thành nghe qua câu nói của Äào Gia Kỳ thì cảm thấy vô cùng phấn khởi, đôi mày nhÆ°á»›ng cao, cất tiếng cÆ°á»i nói :
- Thá»±c chỉ có ở trong trÆ°á»ng hợp hoạn nạn má»›i biết ai là tri ká»·. Äược, tại hạ xin ra mặt làm lá»›n, gá»i ông bạn là Äào lão đệ vậy ! Chúng ta hãy vào mui thuyá»n, để tôi đây có dịp nói lại má»i Ä‘iá»u cay đắng ! Hai ngÆ°á»i bÆ°á»›c vào mui và ngồi xuống xong thì đôi mắt của DÆ° Tu Thành đã Ä‘á» hoe, làm cho Äào Gia Kỳ hết sức kinh ngạc.
Thì ra, DÆ° Tu Thành chính là chủ hiệu Thiên Nam tiêu cục, má»™t tiêu cục lá»›n nhất ở trong thành Côn Minh. Ba tháng trÆ°á»›c đây, trong thành này lại mở ra má»™t tiêu cục má»›i gá»i là Nam Thông tiêu cục. NgÆ°á»i chủ của hiệu tiêu cục má»›i này là má»™t ngÆ°á»i chẳng có tiếng tăm gì cả tên gá»i là Äái LÆ°Æ¡ng.
Äái LÆ°Æ¡ng là má»™t con ngÆ°á»i vung tiá»n nhÆ° đất cát, hắn kết giao vá»›i rất nhiá»u nhân vật thuá»™c hai phe hắc bạch. Bốn tiêu cục lá»›n trong thành Côn Minh cÅ©ng bị y lôi kéo nên y nghiá»…m nhiên trở thành má»™t vị tổng tiêu đầu cả Ä‘Æ°á»ng bá»™ lẫn Ä‘Æ°á»ng thủy ở vùng phía Nam này.
DÆ° Tu Thành là ngÆ°á»i có tính ngay thẳng nên không hợp vá»›i Äái LÆ°Æ¡ng. Ông ta càng không bằng lòng vá» cách cÆ° xá»­ vá»›i má»i ngÆ°á»i của Äái LÆ°Æ¡ng nên khiến cho Äái LÆ°Æ¡ng thầm oán ghét.
Má»™t tháng trÆ°á»›c đây, viên phó tổng trấn tại thành Côn Minh có má»™t số vàng bạc châu báu to, nhá» Thiên Nam tiêu cục há»™ tống vá» kinh, DÆ° Tu Thành liá»n nhận số hàng ấy. Chẳng ngá» Äái LÆ°Æ¡ng cho ngÆ°á»i đến yêu cầu DÆ° Tu Thành phải tính tiá»n cao gấp ba, đồng thá»i phải để cho má»™t vị tiêu sÆ° ở Nam Phong tiêu cục đến tiếp tay, hầu tránh má»i việc bất trắc lúc Ä‘i Ä‘Æ°á»ng.
Dư Tu Thành thẳng thắn từ chối và sáng ngày hôm sau đích thân ông ta đã chỉ huy đoàn xe áp tải số hàng ấy vỠkinh. Nhưng khi vừa đến Thắng Võ Quan thì quả nhiên xảy ra việc, nhưng may mắn không bị hại đến tính mạng, bất đắc dĩ phải trở vỠCôn Minh.
Không ngá» cả Ä‘oàn ngÆ°á»i má»›i trở vỠđến cá»­a thành thì liá»n bị quan quân xông tá»›i bắt bảo là tôi tÆ° thông vá»›i bá»n giặc cÆ°á»›p và Ä‘em giam vào ngục tá»­ hình.
Bảy ngày sau, tôi bất ngỠđược thả ra, trong lòng hết lấy làm lạ, chẳng rõ nguyên nhân là đâu. NhÆ°ng khi vỠđến Thiên Nam tiêu cục thì đã thấy nÆ¡i ấy hoàn toàn thay đổi hẳn vì Äái LÆ°Æ¡ng đã đến chiếm tiêu cục ấy rồi.
Bởi thế, cả nhà tôi Ä‘á»u bị Äái LÆ°Æ¡ng Ä‘uổi ra khá»i tiêu cục, phải đến tạm trú ngụ tại khách sạn trong thành. Sau khi tôi há»i kỹ lại thì má»›i biết Äái LÆ°Æ¡ng bá» tiá»n ra bồi thÆ°á»ng số vàng bạc châu ngá»c ấy cho viên tổng trấn nên tôi má»›i được tha. Và cÅ©ng do đó, tiêu cục của tôi đã trở thành tài sản của Äái LÆ°Æ¡ng.
Äào Gia Kỳ nói :
- Äấy có lẽ là ý kiến của tôn phu nhân chăng ?
Dư Tu Thành cất tiếng than dài :
- Tính sợ hãi của đàn bà là thÆ°á»ng tình, nhÆ°ng Äái LÆ°Æ¡ng lại thừa lúc gia đình tôi gặp việc không may để chiếm Ä‘oạt tài sản của tôi nhÆ° thế, rồi lại chê tôi là ngÆ°á»i không thức thá»i vụ. Do đó, tôi hết sức căm tức, hẹn y đánh nhau má»™t trận sống chết. NhÆ°ng Äái LÆ°Æ¡ng đã hạ được tôi vì tài nghệ của y quả cao hÆ¡n tôi má»™t bậc ! Äào Gia Kỳ nói :
- Thắng bại là việc thÆ°á»ng tình của con nhà võ. NhÆ°ng tại hạ nghi rằng Äái LÆ°Æ¡ng đã sắp đặt cÆ°á»›p số hàng áp tải của anh ! DÆ° Tu Thành buồn bã cÆ°á»i :
- Chính tôi cÅ©ng có lòng nghi nhÆ° thế, nhÆ°ng vì không có chứng cứ rõ ràng nên không thể nói gì được. Do đó, tôi đã Ä‘Æ°a cả nhà rá»i khá»i thành Côn Minh rồi Ä‘i má»™t mình đến Ai Lao SÆ¡n để thăm viếng bạn cÅ©, mong nhá» sá»± giúp đỡ của bạn bè, nhÆ°ng khổ ná»—i là bạn tôi lại có việc Ä‘i xa chÆ°a vá».
Äào Gia Kỳ lấy làm lạ nói :
- Anh ở tại thành Côn Minh từ lâu thế mà chẳng có ngÆ°á»i bạn tri ká»· nào cả sao ?
DÆ° Tu Thành bá»—ng cất tiếng cÆ°á»i dài. Giá»ng cÆ°á»i của y đầy vẻ ảo não của má»™t vị anh hùng mạt lá»™. Y cÆ°á»i thật lâu rồi má»›i lạnh lùng nói :
- Số bạn cÅ© thủa trÆ°á»›c, hôm nay Ä‘á»u nhÆ° ngÆ°á»i xa lạ. Nhân tình ấm lạnh, thá»±c không ai dám nghÄ© đến ! Äào Gia Kỳ không khá»i sá»­ng sốt, trầm ngâm suy nghÄ© má»™t lúc :
- Việc này chắc có nhiá»u Ä‘iá»u bí ẩn bên trong. Vậy xin anh hãy nói rõ cho biết vá» thân thế và lai lịch của anh ?
DÆ° Tu Thành Ä‘Æ°a đôi mắt nghi ngại, nhìn qua Äào Gia Kỳ má»™t lượt nói :
- Tôi là ngÆ°á»i xuất thân tại vùng La Phù, gia sÆ° là Nhất Diệp Äầu Äà ! Äào Gia Kỳ thấy câu trả lá»i của đối phÆ°Æ¡ng không cho mình biết được gì nhiá»u nên mỉm cÆ°á»i :
- Ông anh nên bá»›t lo buồn, trong Ä‘á»i không có việc gì là không thể giải quyết được cả. Tại hạ sẽ giúp ông anh tìm ra sá»± thật vá» việc này, hầu lấy lại bao nhiêu tài sản đã bị mất ! DÆ° Tu Thành cÆ°á»i to nói :
- CÆ¡ nghiệp tài sản chẳng qua là vật phụ thuá»™c thôi, trái lại, ngÆ°á»i trong võ lâm thà chịu chết chứ không chịu nhục, lúc nào tôi chÆ°a trả được mối thù ấy thì dù có chết cÅ©ng không thể nào nhắm mắt.
Äào Gia Kỳ nói :
- Tại hạ nhất định sẽ giúp cho ông anh thanh toán được mối thù đó ! Nói đến đây, thì thuyá»n cÅ©ng vừa cập bến. Äào Gia Kỳ liá»n lấy má»™t nén bạc biếc cho cô lái rồi bÆ°á»›c thẳng lên bá».
Cửa thành Côn Minh xe ngựa dập dìu như mắc cửi, thực là náo nhiệt.
Bá»—ng từ trong đám đông ngÆ°á»i có tiếng cÆ°á»i nhạt :
- Không biết sÄ© diện ! DÆ° Tu Thành Ä‘Æ°a mắt nhìn vá» hÆ°á»›ng ấy thì thấy hai gã đàn ông to lá»›n hung dữ đứng trÆ°á»›c mÅ©i thuyá»n khi nãy, bá»—ng xuất hiện giữa đám đông nên đôi mày không khá»i nhÆ°á»›ng cao....
Tài sản của giacuongly

  #29  
Old 18-05-2008, 11:04 PM
giacuongly's Avatar
giacuongly giacuongly is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Äông Hải Hạ Long
Bài gởi: 329
Thá»i gian online: 1 ngày 2 giá» 3 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 38 Times in 19 Posts
Hồi 29
Cáo già rút lui



Äào Gia Kỳ vá»™i vàng kéo lấy DÆ° Tu Thành nói :
- DÆ° huynh, chuyện nhá» mà không nhịn được tất sẽ ảnh hưởng đến mÆ°u lá»›n của mình, mặc kệ há», nóng nảy làm gì ?
DÆ° Tu Thành biết nếu lúc ấy mình nóng nảy thì chẳng khác nào tìm lấy há»a vào thân, nên sắc mặt bình tÄ©nh trở lại xem hai gã đàn ông to lá»›n hung dữ ấy nhÆ° không có, rồi quay vá» Äào Gia Kỳ chỉ chá»— khắp nÆ¡i, giảng giải vá» những dấu vết lịch sá»­ trong thành phố Côn Minh cho chàng nghe.
Hai gã đàn ông to lá»›n kia trông thấy thế không khá»i lấy làm lạ. Bá»n há» không ngá»›t cất tiếng cÆ°á»i nhạt và cÅ©ng không thể tìm được lý do gì gây sá»± nữa nên lùi vào má»™t ngõ hẻm Ä‘i mất.
Äịa thế ở Côn Minh rất cao, phía Bắc gối lên những dãy núi nối liá»n nhau, phía Nam nhìn vào hồ nÆ°á»›c Äiá»n Trì, hai bên phải và trái có hai dãy núi Kim Mã và Bích Kê kẹp lấy. Do đó, khí hậu ở đây mùa đông thì ấm áp, mùa hè thì mát mẻ, bốn mùa Ä‘á»u là xuân.
Còn có má»™t Ä‘iểm khiến thành Côn Minh lại rất giống Yên Kinh. Äấy là tính chất của cÆ° dân rất thành thá»±c và giản dị, Ä‘Æ°á»ng phố đầy vẻ cổ kính, bảng hiệu sặc sỡ. NhÆ°ng hiệu buôn phần lá»›n Ä‘á»u nhà trệt chứ rất ít lầu. Những nhà bình dân cÅ©ng rất chú trá»ng đến việc sá»­a sang, cá»­a sÆ¡n Ä‘en bóng, vách tÆ°á»ng sạch trÆ¡n, chẳng khác nào thành Yên Kinh đô há»™i.
DÆ° Tu Thành là ngÆ°á»i rất thạo Ä‘Æ°á»ng sá ở tại thành Côn Minh nên đã dẫn Äào Gia Kỳ vào hiệu "Thiên Mã Trà Lâu" tại đầu Ä‘Æ°á»ng Uy Viá»…n.
Số ngÆ°á»i đến đây dùng trà rất phức tạp, gồm đủ hạng ngÆ°á»i trong xã há»™i, nói chuyện huyên náo ồn ào không ngá»›t tai. DÆ° Tu Thành vừa má»›i bÆ°á»›c vào thì trong số ngÆ°á»i Ä‘ang ngồi uống trà bá»—ng có mấy tiếng cÆ°á»i nhạt rất khẽ nổi lên.
DÆ° Tu Thành bừng Ä‘á» cả sắc mặt, đôi mắt chiếu ngá»i ánh sáng giận dữ, nhÆ°ng giả vá» nhÆ° chẳng nghe, bÆ°á»›c tá»± nhiên Ä‘i vào.
Äào Gia Kỳ là ngÆ°á»i tai mắt Ä‘á»u thính nhạy, nên liếc nhìn vá» phía có tiếng cÆ°á»i nhạt ấy, Chàng trông thấy đấy là mấy gã đàn ông ăn mặc có vẻ nhÆ° ngÆ°á»i làm nghá» tiêu cục. Trên khóe miệng của há» hãy còn giữ những nét mỉm cÆ°á»i lạnh lùng.
DÆ° Tu Thành là má»™t ngÆ°á»i quen thuá»™c trong thành phố này, trên từ những ngÆ°á»i giàu có quan quyá»n, dÆ°á»›i đến những ngÆ°á»i buôn gánh bán bÆ°ng Ä‘á»u hầu hết biết mặt ông tạ Thế mà trong keo thất bại vừa qua, chính ông ta đã từ trên cao rÆ¡i xuống không phải là nhẹ, khiến uy tín vì thế không khá»i bị lung laỵ Trong số ngÆ°á»i uống trà, có đến tám chín phần mÆ°á»i xÆ°a kia quen biết vá»›i DÆ° Tu Thành, há» lúc nào cÅ©ng tá» ra tôn kính ông ta, há»… gặp mặt là niá»m nở đón đứng lên má»i ngồi. Thế mà hôm nay ngÆ°á»i nào ngÆ°á»i nấy ngoảnh mặt làm ngÆ¡, lạnh lùng nhÆ° xa lạ.
Äấy quả là nhân tình ấm lạnh, chẳng làm sao nói cho được.
DÆ° Tu Thành và Äào Gia Kỳ cùng bÆ°á»›c đến má»™t cái bàn trống ngồi xuống, gá»i bá»n hầu sáng mang đến má»™t ít thức nhấm rượu và mÆ°á»i cân rượu "Mao Äài" thứ ngon, cùng má»™t bình trà "Phổ NhÄ©".
Bá»—ng ngay lúc ấy, ở bàn bên cạnh có má»™t giá»ng nói ồ á» tá»±a hồ nhÆ° cảm thán mà cÅ©ng tá»±a hồ nhÆ° mai mỉa vá»ng đến :
- Ôi ! Äã bị xuống chân nhÆ° thế mà vẫn lên mặt lên mây, nghênh ngang bÆ°á»›c vào đây ! Nếu là tôi thì tôi đã tìm nÆ¡i trốn kín, bá» hắn ý định dấn bÆ°á»›c giang hồ nữa !
Lại có má»™t giá»ng âm u sâu hiểm vá»ng đến :
- Tá»± dấn thân vào lÆ°á»›i thì còn ngại gì không có việc rối xảy ra ? Chúng ta hãy ngồi yên đây chá», tất có việc vui xem sÆ°á»›ng mắt đó !
Äào Gia Kỳ và DÆ° Tu Thành Ä‘á»u làm lÆ¡, giả vá» nhÆ° không nghe thấy gì cả.
Äào Gia Kỳ nói thầm :
"Äái LÆ°Æ¡ng chẳng rõ là má»™t nhân vật nhÆ° thế nào mà lại uy thế mạnh mẽ ở thành Côn Minh này nhÆ° vậy ?".
Lúc ấy tên hầu bàn vừa bÆ°ng lên má»™t Ä‘Ä©a chả chiên nóng hổi, nó đứng sát bên mình Äào Gia Kỳ nói khẽ :
- Phía dưới những cuốn chả có thư !
Nói dứt lá»i, nó nhanh nhẹn bá» Ä‘i ngay.
Äào Gia Kỳ không khá»i sá»­ng sốt, bèn quay qua DÆ° Tu Thành nói :
- Chúng ta trong bụng đói rồi, vậy nên dùng thứ chả chiên này trước, rồi sẽ uống rượu và dùng trà sau được không ?
Vừa nói, Äào Gia Kỳ vừa liếc mắt ra hiệu. DÆ° Tu Thành Ä‘oán biết Äào Gia Kỳ có dụng ý gì nên lên tiếng tán đồng ngay.
Äào Gia Kỳ Ä‘Æ°a tay bóc lấy má»™t cuốn chả, chỉ cần hai miếng là hết, rồi lên tiếng khen ngon không ngá»›t miệng. Kế đó chàng lại thò tay vào Ä‘Ä©a bóc lấy má»™t cuốn khác nằm tận dÆ°á»›i đáy, tức thì chàng trông thấy nÆ¡i đó lá»™ rõ má»™t cuốn giấy nhá».
Äào Gia Kỳ nhặt cuốn giấy lên mở ra xem trÆ°á»›c mặt má»i ngÆ°á»i má»™t cách tá»± nhiên. Chàng thấy bút tích trên tá» giấy rõ ràng là nét chữ của Tô Chỉ Quỳnh, nên trong lòng hết sức vui vẻ, hối hả xem hết bức thÆ° rồi cất kỹ vào áo.
DÆ° Tu Thành trông thấy thế trong lòng lấy làm nghi, nhÆ°ng vì Ä‘ang ăn uống giữa trà lâu, không tiện há»i han vá» việc ấy. PhÆ°Æ¡ng chi, giữa y và Äào Gia Kỳ chỉ má»›i quen biết nhau, nên tuy y rất lấy làm lạ nhÆ°ng đành giữ yên không nói ra.
Bá»—ng nhiên, ngay lúc đó có má»™t gã đàn ông to lá»›n, mặt đầy gân guốc, mình mặt áo gấm bÆ°á»›c thẳng đến trÆ°á»›c bàn hai ngÆ°á»i. Hắn cÆ°á»i nhạt má»™t tiếng, rồi chìa bàn tay đầy lông lá ra trÆ°á»›c mặt Äào Gia Kỳ gằn giá»ng :
- ÄÆ°a đây cho ta !
Äào Gia Kỳ quay đôi mắt lạnh lùng nhìn lại, đồng thá»i, hai ngón tay của chàng nhanh nhÆ° Ä‘iện, Ä‘iểm thẳng vào lòng bàn tay của gã đàn ông ấy, rồi mỉm cÆ°á»i nói :
- Ông bảo đưa cái gì ?
Gã đàn ông mặc áo gấm bá»—ng biến hẳn sắc mặt, y nhÆ° đã bị má»™t thứ rắn rết rất Ä‘á»™c cắn phải. Thế rồi, hắn bá»—ng lá»™ vẻ rÅ© liệt nhÆ° má»™t con gà bị đá thua, giÆ°Æ¡ng đôi mắt lá» Ä‘á» nhìn Äào Gia Kỳ má»™t lượt và quay ngÆ°á»i bÆ°á»›c khấp khểnh bá» Ä‘i !
Dư Tu Thành khen nhỠ:
- Võ công của thiếu hiệp quả thật là trác tuyệt, tôi còn kém xa lắm !
Y dừng câu nói lại trong giây lát rồi tiếp :
- Tên đàn ông vừa rồi là thủ hạ của Äái LÆ°Æ¡ng, e rằng Äái LÆ°Æ¡ng biết được thì không chịu nhịn đâu !
Äào Gia Kỳ lắc đầu mỉm cÆ°á»i nói :
- Äái LÆ°Æ¡ng tá»± lo cho hắn còn không xong. Tại hạ tin rằng hắn sẽ không tìm đến. NhÆ°ng bá»n nha trảo của hắn chắc chắn trong chốc lát đây sẽ tìm đến gây sá»±.
Tại hạ...
Nói đến đây, chàng bá»—ng hạ giá»ng thá»±c thấp và dùng thuật "Tâm quang truyá»n thanh" má»™t thứ tuyệt há»c của Phật môn, nói má»™t lúc vá»›i DÆ° Tu Thành. Cuối cùng chàng lại nói to :
- Nếu tại hạ Ä‘oán không sai thì Äái LÆ°Æ¡ng chắc chắn phải trả Thiên Nam tiêu cục và vàng ngá»c lại cho chủ cÅ© !
Dư Tu Thành hết sức vui mừng nói :
- Thiếu hiệp có thể làm được như vậy sao ?
Kế đó, y lại cất giá»ng buồn bã than dài :
- Nếu được nhÆ° vậy thì thiếu hiệp đối vá»›i tôi là má»™t ân nhân tái tạo, suốt Ä‘á»i tôi mãi mãi nhá»› Æ¡n !
Äào Gia Kỳ mỉm cÆ°á»i :
- Chúng tôi hành sá»± chẳng phải vá»›i ý định mong chá» sá»± báo đáp. Nếu thế thì đấy là má»™t phÆ°á»ng tham danh trục lợi rồi ! Này DÆ° huynh, anh và tôi hãy cùng uống cho say cái đã !
Nói Ä‘oạn, chàng bÆ°ng bầu rượu lên rót đầy hai ly Ä‘ang để trÆ°á»›c mặt hai ngÆ°á»i. Kế đó, lại bÆ°ng ly rượu của mình lên, ngá»­a mặt uống cạn má»™t hÆ¡i.
Vừa rồi, Äào Gia Kỳ đã sá»­ dụng má»™t thứ võ công tuyệt kỹ để gây trá»ng thÆ°Æ¡ng cho gã đàn ông mặc áo gấm, những khách uống trà chung quanh không ai là không thấy rõ ràng. Do đó, tất cả má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u không khá»i thất sắc, cùng Ä‘Æ°a mắt nhìn nhau, thì thầm bàn tán không ngá»›t. Thái Ä‘á»™ khinh thÆ°á»ng của há» vừa rồi cÅ©ng đã thay đổi hẳn.
Chẳng bao lâu sau, bỗng có tiếng vó ngựa phi nhanh tới như tiếng mưu rào, vang động như sấm nổ...
Äào Gia Kỳ Ä‘Æ°a mắt nhìn DÆ° Tu Thành, mỉm cÆ°á»i nói :
- Quả không vượt ra ngoài sá»± dá»± liệu của tại hạ. Bá»n thủ hạ của Äái LÆ°Æ¡ng đã đến nhanh đấy chứ ?
Ngay lúc đó, khắp cả gian Thiên Mã Trà Lâu bỗng im phăng phắc, không nghe một tiếng động, nếu có một cây kim rớt xuống đất, chắc là cũng nghe được rõ mồn một.
Tiếng vó ngá»±a ngoài Ä‘Æ°á»ng bá»—ng nhiên im hẳn, rồi từ ngoài bÆ°á»›c vào bảy ngÆ°á»i. NgÆ°á»i cầm đầu trong bá»n là má»™t lão già tuổi ngoài ngÅ© tuần, mày rậm, mÅ©i cong, mắt sáng nhÆ° Ä‘iện, mình mặc má»™t chiếc áo dài màu vàng sậm. Phía sau lÆ°ng lão già ấy còn có sáu gã đàn ông to lá»›n, mặc áo gấm ngắn rất gá»n gàng. Cả bá»n Ä‘Æ°a chân dõng dạc vào Thiên Mã Trà Lâu.
Lão già cầm đầu Ä‘Æ°a hai mắt sáng ngá»i quét qua khắp nÆ¡i má»™t lượt. Do đó, lão ta nhận ra nÆ¡i DÆ° Tu Thành Ä‘ang ngồi, nên liá»n bÆ°á»›c thẳng đến chiếc bàn của DÆ° Tu Thành Ä‘ang ngồi ăn uống.
Tất cả khách ngồi uống trà chung quanh Ä‘á»u im phăng phắc, chẳng ai dám lên tiếng nói má»™t lá»i. Mấy trăm cặp mắt Ä‘á»u đổ dồn vá» phía lão già và di Ä‘á»™ng theo bÆ°á»›c chân của lão ta Ä‘ang bÆ°á»›c tá»›i.
Khi lão già bÆ°á»›c đến trÆ°á»›c mặt DÆ° Tu Thành thì khóe miệng bá»—ng hiện lên má»™t nụ cÆ°á»i gian manh, vòng tay nói :
- Dư lão sư từ ngày xa nhau đến nay ông vẫn bình yên chứ ?
Dư Tu Thành hơi bừng đỠsắc mặt, vội vàng chắp tay đáp lễ :
- Không dám ! Khổng lão sÆ° cÅ©ng được mạnh khá»e mạnh luôn ?
Lão già há» Khổng liá»n rá»i tia mắt vá» phía khuôn mặt của Äào Gia Kỳ. Lão ta trông thấy Äào Gia Kỳ có vẻ hào hoa, tuấn tú lại rất uy nghi nên không khá»i giật mình, vòng tay ngượng nghịu nói :
- Xin há»i tôn giá vì lẽ gì lại xuống tay Ä‘á»™c ác, gây trá»ng thÆ°Æ¡ng cho anh em của tệ tiêu cục thế ?
Äào Gia Kỳ lạnh lùng đáp :
- á»· mạnh hiếp yếu, bá»—ng không lại đến gây sá»± vá»›i ngÆ°á»i ta, đấy là má»™t cái lá»—i không phải nhá». NhÆ°ng ta niệm tình hắn má»›i phạm lá»—i lần đầu nên má»›i trừng trị nhẹ.
Hừ hừ.... Ta không lấy mạng của hắn phải kể là may mắn cho hắn quá rồi !
Lão già hỠKhổng cau đôi mày nói :
- Má»i việc xảy ra, già đây đã hiểu cả rồi. Äấy là vì số thủ hạ của tệ tiêu cục trông thấy tôn giá có vẻ khả nghi nên má»›i bÆ°á»›c đến há»i, chẳng ngá»...
Äào Gia Kỳ cất tiếng cÆ°á»i nhạt, ngắt lá»i :
- Khả nghi Ä‘iá»u gì ? Ta xem thÆ° của ta thì có dính dấp gì đến các ông ?
Lão già bị nghẹn há»ng trÆ°á»›c câu há»i vặn ấy, nên lại cau đôi mày nói :
- Việc đó già đây không tiện nói ra. NhÆ°ng hiện giá» già đến đây theo mệnh lệnh của vị chủ nhân tiêu cục há» Äái, để má»i tôn giá đến tệ tiêu cục cắt nghÄ©a rõ việc này !
Äào Gia Kỳ lạnh lùng đáp :
- Tại sao chủ nhân của tiêu cục lại không đích thân đến đây ?
Lão già hỠKhổng nói :
- Äáng lý ra chủ nhân của chúng tôi phải đích thân đến đây, nhÆ°ng hiá»m vì ông ấy Ä‘ang bận việc quan trá»ng không thể Ä‘i được, cho nên...
Äào Gia Kỳ cÆ°á»i to, nói :
- Cho nên má»›i sai ông đến đây phải không ? Ông hãy trở vá» nói vá»›i chủ nhân tiêu cục há» Äái là tại hạ hiện giá» cÅ©ng Ä‘ang bận việc quan trá»ng, không thể Ä‘i đến đó được !
Lão già há» Khổng bá»—ng sa sầm nét mặt, gằn giá»ng :
- Cái gì ? Phải chăng đợi già đây phải dùng đến võ lực ?
Äào Gia Kỳ mỉm cÆ°á»i tá»± nhiên nói :
- Tôi cũng đang mong được biết tài nghệ của ông đến đâu ?
Câu nói ấy vừa dứt thì số khách uống trà ngồi chung quanh Ä‘á»u xao Ä‘á»™ng cả lên, vì há» Ä‘oán biết rằng tất sẽ xảy ra má»™t cuá»™c xô xát ác liệt.
DÆ° Tu Thành lúc ấy cÅ©ng cÆ°á»i nhạt nói :
- Khổng Triá»u Tông, tôi thấy tốt nhất ông chá»› nên nóng nảy, mà nên nghe theo lá»i khuyên, trở vá» nói lại vá»›i Äái LÆ°Æ¡ng bằng không thì chá»› mong được sống sót trở vỠđược nữa !
Lão già quắc mắt nhìn DÆ° Tu Thành má»™t lượt, rồi không nói không rằng gì cả, quay ngÆ°á»i lại khoát tay, tức thì sáu gã đàn ông to lá»›n kia nhanh nhẹn bÆ°á»›c ra khá»i cá»­a hiệu. Riêng lão già cÅ©ng bÆ°á»›c theo ra ngoài, đứng thành má»™t hàng ở giữa Ä‘Æ°á»ng.
Dư Tu Thành lộ sắc lo lắng nói :
- Khổng Triá»u Tông có tên hiệu là Lạt Thủ Thiết Viên, từ bấy lâu nay tên tuổi hung ác của y đã vang lừng ở miá»n Tây Nam. Võ công của y hết sức cao cÆ°á»ng, vậy thiếu hiệp phải Ä‘á» phòng má»›i được !
Äào Gia Kỳ lắc đầu mỉm cÆ°á»i nói :
- Chẳng sao đâu !
Nói đoạn, chàng đứng lên từ từ bước ra ngoài cửa hiệu.
Tất cả những khách uống trà trong hiệu không ai bảo ai ùn ùn kéo nhau ra ngoài, đứng chật cả mái hiên để chỠxem cuộc ác chiến.
Khổng Triá»u Tông nhìn thấy Äào Gia Kỳ miệng Ä‘ang mỉm cÆ°á»i, bÆ°á»›c nhẹ nhàng đến trÆ°á»›c mặt lão ta, thì không hiểu tại sao lão ta lại cảm thấy á»›n lạnh cả tâm can.
Bởi thế, lão ta không chá» Äào Gia Kỳ đứng yên đã bất thần vung hai cánh tay lên rồi tràn thẳng vá» phía trÆ°á»›c. Hành Ä‘á»™ng của lão ta thá»±c hết sức nhanh nhẹn. Thân hình của lão ta vừa tràn tá»›i là đã vung chưởng mặt lên, nhắm ngay "Tâm du huyệt" của Äào Gia Kỳ giáng mạnh xuống.
Äào Gia Kỳ vẫn Ä‘iá»m nhiên nhÆ° không trông thấy, cứ tiếp tục Ä‘Æ°a chân bÆ°á»›c tá»›i. Mãi đến khi thế chưởng của đối phÆ°Æ¡ng chỉ còn cách ngá»±c chàng không đầy ná»­a tấc má»™c, thì bá»—ng nhiên chàng má»›i lách ngÆ°á»i sang phía trái rồi giÆ°Æ¡ng năm ngón tay phải ra nhÆ° năm cái móc thép, nhắm ngay cánh tay của Khổng Triá»u Tông vừa đánh tá»›i chụp nhanh ra nhÆ° má»™t luồng Ä‘iện chá»›p.
Thế đánh của chàng vô cùng chính xác. Do đó, sau má»™t tiếng "bốp" là năm ngón tay của chàng đã chụp cứng vào má»™t huyệt đạo hiểm yếu trên cổ tay đối phÆ°Æ¡ng, đồng thá»i những cái móng nhá»n hoắt cÅ©ng đã đâm ngập vào da thịt của kẻ địch rồi.
Khổng Triá»u Tông vốn có ý định đánh trÆ°á»›c để giành thế chủ Ä‘á»™ng, nhÆ°ng chẳng ngá» võ công của đối phÆ°Æ¡ng lại cao cÆ°á»ng tuyệt đỉnh, nên bị chế ngá»± ngaỵ Lão ta cảm thấy bị Ä‘au Ä‘á»›n ngấm sâu vào tận tim gan, nên buá»™t miệng gào lên rất thảm thiết.
Sáu gã đàn ông áo gấm trông thấy thế, hết sức kinh hãi, đồng thanh quát to rồi nhất tỠlao mình tràn tới.
Äào Gia Kỳ bèn cất tiếng cÆ°á»i nhạt rồi xoay tròn thân ngÆ°á»i của Khổng Triá»u Tông làm binh khí quét thẳng ra, khiến sáu gã đàn ông vừa tràn đến bị hất bắn ra xa ngoài má»™t trượng, té phịch cả xuống đất, má»™t lúc thá»±c lâu không đứng lên nổi.
Äào Gia Kỳ cÆ°á»i nhạt nói :
- Ta đâu chịu để yên cho bá»n chúng bay mặc tình hoành hành, làm Ä‘iá»u phi pháp hay sao ?
Nói dứt lá»i, chàng lại vung mạnh cánh tay má»™t lượt khiến cả thân ngÆ°á»i của Khổng Triá»u Tông bay vút lên nóc nhà của hiệu Thiên Mã Trà Lâu nhanh nhÆ° má»™t cÆ¡n gió cuốn.
Số ngÆ°á»i bao vây đông nghẹt chung quanh để xem, Ä‘á»u không khá»i chắc lưỡi khen thầm, ai nấy Ä‘á»u kinh ngạc trÆ°á»›c võ công siêu tuyệt của Äào Gia Kỳ.
Sau đó, Äào Gia Kỳ ung dung bÆ°á»›c trở vào gian trà lâu nhÆ° chẳng há» có việc gì xảy ra. Chàng bảo bá»n hầu bàn tính tiá»n rồi quay vá» DÆ° Tu Thành cÆ°á»i nói :
- DÆ° huynh, chúng ta cùng đến Äiá»n Trì chÆ¡i má»™t chốc nữa được không ?
Dư Tu Thành vui vẻ gật đầu, nhưng thầm nghĩ :
"Má»›i vừa từ Äiá»n Trì đến đây, thế mà giá» lại trở vá» Äiá»n Trì nữa. Hành Ä‘á»™ng của vị thiếu hiệp này quả khó bá» lÆ°á»ng được !".
NhÆ°ng vì y Ä‘oán biết Äào Gia Kỳ là má»™t ngÆ°á»i có lai lịch không phải tầm thÆ°á»ng. Äược má»™t lá bùa há»™ mệnh nhÆ° vậy thì đâu còn sợ gì chẳng lấy lại được cÆ¡ nghiệp, nên cÆ°á»i nói :
- Tại hạ sẽ là ngÆ°á»i dẫn Ä‘Æ°á»ng cho thiếu hiệp vậy !
Dứt lá»i, cả hai cùng rảo bÆ°á»›c bá» Ä‘i.
Mấy trăm cặp mắt của số ngÆ°á»i vây quanh không ngá»›t nhìn theo bóng hai ngÆ°á»i. Mãi đến khi cả hai đã Ä‘i xa thì nÆ¡i đó tiếng ồn ào huyên náo má»›i lại nổi lên Ä‘inh tai nhức óc !
Bên ngoài cửa Kim Mã Môn, núi non trùng điệp xanh biếc như một bức tranh.
Trên Ä‘Æ°á»ng ngÆ°á»i qua kẻ lại nhÆ° mắc cá»­i. Thỉnh thoảng lại má»™t vài ngÆ°á»i kỵ mã phi nhanh quạ Số ngÆ°á»i ngồi trên mình ngá»±a sắc mặt Ä‘á»u có vẻ âm u, lo lắng trông chẳng khác nào Ä‘ang bận việc gì gấp rút lắm.
Äào Gia Kỳ và DÆ° Tu Thành cùng ung dung bÆ°á»›c ra khá»i cá»­a Kim Mã Môn. Ho.
nhìn qua cảnh tượng ấy thì DÆ° Tu Thành không khá»i cau đôi mày nói nhá» :
- Xem tình hình có vẻ khác lạ lắm !
Äào Gia Kỳ nói :
- Thấy chuyện lạ mà mình không lấy làm lạ, thì cái lạ ấy tự nó sẽ không còn nữa. Chúng ta chớ nên để ý đến nó làm gì.
Chàng Ä‘ang sốt ruá»™t muốn gặp mặt Tô Chỉ Quỳnh. Vì trong cuốn giấy vừa rồi, nàng đã hẹn vá»›i chàng đến gặp mặt nhau tại má»™t địa Ä‘iểm bí mật ở Äiá»n Trì.
Bá»—ng khi ấy, hai ngÆ°á»i nghe ở phía sau lÆ°ng có tiếng vó ngá»±a chạy thá»±c nhanh và có tiếng ngÆ°á»i kêu to :
- Xin hai ông bạn hãy dừng chân đứng lại đã !
DÆ° Tu Thành không khá»i sá»­ng sốt, quay đầu ngó lại thì trông thấy có má»™t con ngá»±a ô Ä‘ang phi tá»›i nhÆ° bay.
Khi con ngá»±a vừa đến nÆ¡i, thì ngÆ°á»i ngồi trên lÆ°ng ngá»±a liá»n nhẩy nhanh xuống đất. Äấy là má»™t thiếu niên tuổi Ä‘á»™ trên dÆ°á»›i hai mÆ°Æ¡i, khí sắc hiên ngang, mày rậm mắt cá»p, mặt vuông, da Ä‘en đúa đến bóng láng. NgÆ°á»i thiếu niên ấy Ä‘Æ°a mắt nhìn Äào Gia Kỳ, nhếch môi cÆ°á»i :
- Võ công của ông anh quả hết sức cao cÆ°á»ng !
Äào Gia Kỳ vì không hiểu lai lịch của ngÆ°á»i thiếu niên ấy ra sao, nên lạnh lùng đáp :
- Ông bạn quá khen đó thôi !
NgÆ°á»i thiếu niên ấy lại Ä‘Æ°a mắt nhìn chàng má»™t lượt rồi quay vá» DÆ° Tu Thành nói :
- Trước kia, khi ông anh chưa xuất sư có phải tên là Yến không ?
DÆ° Tu Thành nghe qua không khá»i biến hẳn sắc mặt.
Chàng thiếu niên ấy vội vàng nói :
- Ông anh chá»› nên hiểu lầm, tiểu đệ đây là Tôn Bằng Cá»­u, tiên sÆ° là La Phù Nhất Diệp Äầu Äà.
Dư Tu Thành nghe thế thì hết sức vui mừng "ồ" lên một tiếng nói :
- Thì ra là sư đệ, trong khi ngu huynh còn ở trên núi, thì ân sư chưa...
Vừa nói đến đây, bá»—ng y lại chợt nhận ra câu nói của ngÆ°á»i thiếu niên kia có vẻ đáng ngá», nên vá»™i vàng nói :
- Ân sư đã thế nào rồi ?
Tôn Bằng Cửu đỠhoe đôi mắt, buồn bã nói :
- Ân sư đã vỠtiên cảnh rồi !
Dư Tu Thành giậm chân xuống đất, mặt lộ sắc đau đớn nói :
- SÆ° đệ, má»i việc ra sao xin sÆ° đệ để thong thả nói vậy !
Dứt lá»i, y bèn quay qua Äào Gia Kỳ nói :
- Thiếu hiệp, chúng ta tiếp tục đi tới !
Äào Gia Kỳ mỉm cÆ°á»i rồi Ä‘Æ°a chân bÆ°á»›c Ä‘i.
Tôn Bằng Cá»­u dẫn ngá»±a Ä‘i bá»™ sát bên cạnh của DÆ° Tu Thành. Trên Ä‘Æ°á»ng Ä‘i, số ngÆ°á»i kỵ mã qua lại má»—i lúc má»™t đông. Những ngÆ°á»i cưỡi ngá»±a Ä‘á»u ăn mặc theo lối giang hồ. Thỉnh thoảng có mấy ngÆ°á»i cưỡi ngá»±a lÆ°á»›t sát cạnh ba ngÆ°á»i, quay tia mắt ngó lại lạnh lùng rồi cất tiếng cÆ°á»i nhạt, sau đó lại giục ngá»±a phi nhanh Ä‘i.
Dư Tu Thành trông thấy thế hết sức kinh ngạc và cũng hết sức ngỠvực, trong lòng phập phồng lo sự không yên.
Bá»—ng nhiên, có má»™t ngÆ°á»i kỵ mã phi ngá»±a lÆ°á»›t sát qua cạnh ba ngÆ°á»i. Trên lÆ°ng con ngá»±a ấy là má»™t lão già to lá»›n, tuổi ngoài ngÅ© tuần, bất thần vung roi ngá»±a lên nẹt thẳng vá» phía DÆ° Tu Thành.
DÆ° Tu Thành suốt dá»c Ä‘Æ°á»ng vì thấy tình thế hÆ¡i khác lạ, nên lúc nào cÅ©ng thủ thế Ä‘á» phòng. Do đó, khi ngá»n roi ngá»±a rít vèo vèo bay vút tá»›i, là đã kịp thá»i lách mình tránh ngang, rồi nhanh nhẹn vung năm ngón tay ra nhắm ngay ngá»n roi ngá»±a chụp thẳng tá»›i.
Nào ngá», đầu ngá»n roi ngá»±a ấy nhÆ° có mắt để nhìn, nên tá»± Ä‘á»™ng hạ thấp xuống rồi xoay vá» hÆ°á»›ng khác, nên đã quấn lấy được DÆ° Tu Thành trá»n ba vòng.
Liá»n đó, lão già ấy giật mạnh cánh tay lên khiến cả ngÆ°á»i DÆ° Tu Thành bị nhấc bổng lao vá» phía lão già.
Tôn Bằng Cá»­u thấy vậy cất tiếng "hừ" giận dữ, nhanh nhẹn nhún ngÆ°á»i nhÆ° má»™t ngá»n gió, thò hai ngón tay ra kẹp lấy ngá»n roi...
Thế là thân ngá»n roi đã bị Tôn Bằng Cá»­u cắt đứt ngang, Tôn Bằng Cá»­u liá»n vung cánh tay trái lên chụp lấy thân hình của DÆ° Tu Thành, rồi từ trên buông ngÆ°á»i rÆ¡i xuống.
Trong khi đó, lão già Ä‘ang ngồi trên mình ngá»±a, vì ngá»±a chạy quá nhanh, nên khi ngá»n roi bị đứt, lão ta mất hẳn thăng bằng, ngã chúi vá» phía trÆ°á»›c, suýt té nhào luôn xuống đất. Bởi thế, lão ta vá»™i vàng ôm chặt lấy đầu ngá»±a má»›i khá»i bi.
ngã. Nhưng lúc ấy thì con ngựa cũng đã chạy ra xa mấy mươi trượng.
Tất cả những việc trên Ä‘á»u xảy ra trong chá»›p mắt. Äào Gia Kỳ tuy đã hay được ngay từ lúc đầu, nhÆ°ng trông thấy Tôn Bằng Cá»­u đã ra tay đối phó, nên chàng vẫn đứng yên Ä‘Æ°a mắt nhìn xem, trong lòng không khá»i thầm khen ngợi võ công của Tôn Bằng Cá»­u.
Dư Tu Thành sau khi trấn tĩnh lại được thì sắc mặt lộ vẻ thẹn thuồng nói :
- SÆ° đệ đã được ân sÆ° truyá»n dạy cho những môn tuyệt há»c, thá»±c khiến cho ngu huynh lấy làm khâm phục, mà cÅ©ng lấy làm xấu hổ. Nếu ngu huynh không bá» há»c giữa chừng thì đâu đến ná»—i lâm vào cảnh nhÆ° ngày hôm nay ?
Nói dứt lá»i, y cất tiếng than dài.
Tôn Bằng Cửu an ủi :
- Hoàn cảnh của sư huynh tiểu đệ đây cũng đã được nghe qua, vậy sư huynh chớ nên quá buồn khổ, chắc chắn rồi cũng phải có một ngày rửa được mối hận này !
Nói đến đây, y dừng lại trong giây lát, rồi lại tiếp :
- Tên lão tặc cưỡi ngựa vừa rồi sư huynh có biết không ?
DÆ° Tu Thành lắc đầu gượng cÆ°á»i :
- Không biết, chắc có lẽ cÅ©ng là bá»n ngÆ°á»i của Äái LÆ°Æ¡ng mà thôi !
Tôn Bằng Cá»­u bá»—ng trông thấy Äào Gia Kỳ đã bá» Ä‘i trÆ°á»›c đến hai ba trượng, thì trong lòng nghÄ© thầm :
"Vị thiếu hiệp này tính tình sao lại lạ lùng thế?".
Vì vậy, trên sắc mặt của Tôn Bằng Cá»­u liá»n lá»™ ra những nét không vui.
Dư Tu Thành trông thấy sắc mặt của Tôn Bằng Cửu thì vội vàng nói :
- Tôi và vị thiếu hiệp ấy chỉ má»›i bất ngá» gặp nhau và đã được cậu ấy khẳng khái giúp đỡ. Qua việc đó cÅ©ng đủ thấy cậu ta là má»™t con ngÆ°á»i hào hiệp. NhÆ°ng giỠđây có lẽ cậu ấy Ä‘ang bận má»™t việc gấp gì, chứ chẳng phải có ý bá» rÆ¡i chúng ta đâu, sÆ° đệ tuyệt đối chá»› nên hiểu lầm vá» cậu ấy !
Tôn Bằng Cửu nói :
- Lá»i dạy của sÆ° huynh tôi xin nhá»› mãi trong lòng. NhÆ°ng vị thiếu hiệp ấy từ thái Ä‘á»™ đến cá»­ chỉ Ä‘á»u có vẻ nhÆ° ngạo mạn. Tài nghệ của anh ấy vừa thi thố tại Thiên Mã Trà Lâu, chẳng qua chỉ là đạt đến mức tinh thâm và mau lẹ mà thôi, chứ kỳ thá»±c cÅ©ng chẳng phải là ngÆ°á»i có chân tài thá»±c há»c gì đó !
Dư Tu Thành cũng nói vài câu chiếu lệ cho vừa lòng Tôn Bằng Cửu, nhưng trong lòng trái lại nghĩ thầm :
"Vị sÆ° đệ này tính tình cứng rắn lại kiêu ngạo, e rằng sau này sẽ phải gặp nhiá»u trở lá»±c lá»›n lao !" Äào Gia Kỳ tuy Ä‘i bá» hai ngÆ°á»i thá»±c xa, nhÆ°ng câu nói của Tôn Bằng Cá»­u Ä‘á»u lá»t vào tai chàng rõ mồn má»™t. NhÆ°ng chàng không phải là ngÆ°á»i bụng dạ hẹp hòi, nên chỉ cÆ°á»i rồi bá» qua.
Chẳng mấy chốc sau, ba ngÆ°á»i đã Ä‘i đến Äiá»n Trì.
Äiá»n Trì lại có tên là Côn Minh Hồ, rá»™ng hàng năm trăm dặm, khói nÆ°á»›c ,ịt mù má»™t màu xanh biếc, đây đó những cánh buồm trắng nhấp nhô, chung quanh hồ bóng rừng phản chiếu xuống mặt nÆ°á»›c xanh rá»n, ngá»n gió nhẹ nhàng thoang thoảng mùi thÆ¡m của lúa non. Hai ngá»n núi Kim Mã và Bích Kê đứng ở phía Äông và phía Tây khiến cảnh nÆ°á»›c trên hồ nằm giữa cảnh núi cao trông xinh đẹp nhÆ° má»™t bức tranh.
Nhìn vá» phía xa, có thể thấy thấp thoáng bên ven hồ, tòa Äại Quang Lâu đứng chen lẫn giữa hoa lá. Mái lá của tòa lầu ba tầng uốn cong và rèm son đỠối cÅ©ng trông rõ mồn má»™t.
Äào Gia Kỳ bá»—ng dừng chân đứng lại mỉm cÆ°á»i :
- DÆ° huynh ở tại Côn Minh đã lâu, chắc chắn được biết đôi liá»…n đài rất nổi tiếng tại Äại Quang Lâu, ngụ ý nói má»™t trăm năm trong kiếp sống anh hùng cÅ©ng chẳng qua là má»™t giấc má»™ng Hoàng LÆ°Æ¡ng. Äến khi nằm yên dÆ°á»›i ngôi má»™ thì cÅ©ng phải chịu dãi nắng dầm mÆ°a, cá» má»c xanh phủ nhÆ° má»i ngÆ°á»i khác. Việc ấy thá»±c đáng cho ngÆ°á»i Ä‘á»i suy ngẫm lắm !
Tôn Bằng Cửu nói :
- Theo ý kiến của ông anh thì thế nào ?
Giá»ng nói của Tôn Bằng Cá»­u đầy ẩn ý móc ngoéo. Äào Gia Kỳ mỉm cÆ°á»i :
- Trong Ä‘á»i sống của con ngÆ°á»i, nên lo ăn chÆ¡i là hÆ¡n, hà tất phải giữ ná» nếp chặt chẽ. Trong câu liá»…n đài kia có má»™t phần nói rất hay, là ngÆ°á»i há»c giá»i tài cao.
tốt nhất là nên tìm má»™t nÆ¡i phong cảnh xinh đẹp để vui chÆ¡i thá»a thích, kẻo phụ vá»›i hÆ°Æ¡ng thÆ¡m của lúa đồng, vá»›i bãi cát vàng mênh mông, vá»›i hoa phù dung mùa hạ, vá»›i dÆ°Æ¡ng liá»…u mùa xuân !
Tôn Bằng Cá»­u nhÆ°á»›ng mày cÆ°á»i :
- Tôi đây chẳng dám xem mình như một bậc cao nhân !
Nhìn qua không khí ấy, Dư Tu Thành cảm thấy thật luống cuống khó xử.
Äào Gia Kỳ cất tiếng cÆ°á»i to, rồi nhún ngÆ°á»i lao Ä‘i nhÆ° má»™t luồng Ä‘iện, chỉ trong nháy mắt là mất hút giữa cánh rừng xanh.
DÆ° Tu Thành không khá»i sá»­ng sốt, cất tiếng ho khô khan nói :
- Sư đệ tại sao gây sự như thế !
Tôn Bằng Cá»­u cÆ°á»i nói :
- Không hạ bá»›t sá»± kiêu kỳ của anh ta, thì anh ta cÅ©ng chÆ°a biết là ngÆ°á»i cao còn có ngÆ°á»i cao hÆ¡n !
DÆ° Tu Thành nghe qua không khá»i cau mày, trong lòng rất bất mãn, nhÆ°ng cÅ©ng không tiện lên tiếng nói gì nên đành phải im lặng.
Tôn Bằng Cá»­u lại cÆ°á»i nói :
- Thá»±c ra thì không cần gì đến sá»± tiếp của anh ấy, tiểu đệ đây sẽ lấy mạng Äái LÆ°Æ¡ng và Ä‘oạt lại cÆ¡ nghiệp của Thiên Nam tiêu cục dá»… nhÆ° trở bàn taỵ Tục ngữ có câu :
"NhỠđến kẻ khác thì không bằng nhá» ngay chính mình". Vậy chúng ta đâu lại để cho ngÆ°á»i ngoài xem thÆ°á»ng hay sao ?
DÆ° Tu Thành gượng cÆ°á»i nói :
- Như vậy cũng tốt, nhưng tình bằng hữu phải có thủy có chung !
Nói đến đây, y cất tiếng than thầm rồi nghĩ :
"Vị sÆ° đệ này quả là ngÆ°á»i quá Æ° nông cạn !" Liá»n đó, y nhanh chân chạy bay Ä‘i.
Tôn Bằng Cửu có vẻ không vui, nếu Dư Tu Thành không phải sư huynh của y thì có lẽ y đã quay đầu trở vỠrồi.
Sau khi hai ngÆ°á»i đã bÆ°á»›c lên Äại Quang Lâu, trông thấy du khách Ä‘i chÆ¡i tấp nập, khách uống trà cÅ©ng ngồi chật bàn, nhÆ°ng không trông thấy hình bóng của Äào Gia Kỳ đâu cả.
Dư Tu Thành thầm nghĩ :
"Có lý đâu cậu ấy trông thấy sư đệ ta có thái độ kình chống nên đã giận dữ bỠđi và lánh mặt luôn rồi ?" Vì thế nên ý hết sức sốt ruột.
Tôn Bằng Cá»­u cÆ°á»i nhạt nói :
- Sư huynh, tôi cùng anh hãy đi trở vỠthành, tìm một nơi thanh tịnh để nghỉ chân và cùng uống rượu nói chuyện với nhau, bàn định đại kế chẳng phải hay hơn sao ?
Dư Tu Thành cất tiếng than dài :
- Tôi chiá»u theo ý sÆ° đệ vậy !
Bá»—ng nhiên hai ngÆ°á»i nghe có má»™t giá»ng cÆ°á»i lạnh lùng từ trong đám du khách vá»ng đến :
- E rằng dù muốn bỠđi cũng không phải dễ thế đâu !
Tôn Bằng Cá»­u tràn đầy sát khí trong tia mắt. Y Ä‘Æ°a mắt quét qua khắp nÆ¡i, nhÆ°ng chẳng trông thấy ngÆ°á»i nào khả nghi, mà chỉ còn những du khách thÆ°á»ng nên không khá»i ngÆ¡ ngác.
Dư Tu Thành mặt cũng khẽ biến sắc, nói nhỠ:
- E rằng hai anh em chúng ta không thể rút lui được, vây chi bằng ngồi lại đây chỠđợi má»i sá»± biến Ä‘á»™ng xảy đến thì hÆ¡n !
Tôn Bằng Cá»­u cÆ°á»i nhạt nói :
- Trá»i sập xuống thì có đất đỡ ! Vậy ta sao lại ngồi đây để chá» chết ?
Câu nói chÆ°a dứt thì lại nghe có má»™t giá»ng cÆ°á»i sâu hiểm bay đến tay hai ngÆ°á»i :
- Thằng ranh, ngươi định tìm cái chết mà !
Tôn Bằng Cửu vừa nghe câu nói thì nhanh nhẹn đưa mắt nhìn vỠhướng tiếng nói vừa phát ra, nhưng vẫn không trông thấy đối phương đâu cả.
Ngay lúc ấy, tuy y không nói gì, nhưng trong lòng đang ớn lạnh, vội vàng kéo tay Dư Tu Thành nói nhỠ:
- Bá»n hỠẩn kín còn chúng ta lá»™ liá»…u, rất khó Ä‘á» phòng, Vậy chúng ta nên bá» Ä‘i thì hÆ¡n !
Dư Tu Thành bị Tôn Bằng Cửu kéo đi, nên cũng mất hết tự chủ, đưa chân bước theo xuống lầu.
Bên trái của ngôi Äại Quang Lầu là má»™t cánh rừng phù dung. Lúc ấy Ä‘ang vào tiết trong hạ, nên trên cành hoa nở vừa trổ rá»™ hàng trăm nghìn đóa, màu sắc rá»±c rỡ trông thá»±c ngoạn mục.
Tôn Bằng Cửu kéo tay Dư Tu Thành nhanh nhẹn đi thẳng vào rừng phù dung.
NhÆ°ng bá»—ng cả hai nghe phía sau lÆ°ng có tiếng gió rít khẽ, nên vá»™i vàng nhào xéo ngÆ°á»i qua má»™t bên để tránh. Và ngay lúc ấy, cả hai cùng cảm thấy nÆ¡i tay áo của mình nhÆ° Ä‘ang bị ai kéo lấy má»™t lượt.
Sau đó trên vầng trán của Tôn Bằng Cửu mồ hôi tuôn xuống như mưa, đôi mắt tràn đầy lửa giận. Nhưng y nghiến chặt hai hàm răng, cố gắng đè nén sự đau đớn, không hỠkêu la nửa tiếng.
Dư Tu Thành vội vàng nói :
- SÆ° đệ của tại hạ là ngÆ°á»i trẻ tuổi, còn nông cạn, xin quí vị nÆ°Æ¡ng tay...
Tôn Bằng Cửu bỗng tức giận lên tiếng nói :
- Sư huynh, tại sao anh lại thiếu khí phách như thế ?
Lão quái nhân ná» liá»n biến sắc mặt, cất giá»ng đầy ngạo nghá»…, cÆ°á»i khanh khách nói :
- NgÆ°Æ¡i là kẻ có khí phách, vậy lão phu xin chiá»u ý ngÆ°Æ¡i, cho ngÆ°Æ¡i được toại nguyện !
Nói Ä‘oạn, lão ta liá»n từ từ Ä‘Æ°a cánh tay lên, thò đến trÆ°á»›c ngá»±c của Tôn Bằng...
DÆ° Tu Thành trông thấy thế, quả tim suýt nữa nhảy tung ra khá»i lồng ngá»±c, quát to má»™t tiếng, rồi xô mạnh đôi chưởng ra, khiến má»™t luồng kình lá»±c tràn tá»›i.
NgÆ°á»i quái nhân đứng ở phía trái nói :
- Ngươi cũng định tìm cái chết hay sao ?
Dứt lá»i, quái nhân ấy liá»n vung ngang chưởng quét ra.
DÆ° Tu Thành chỉ kịp cảm thấy luồng chưởng lá»±c của đối phÆ°Æ¡ng mãnh liệt nhÆ° núi đồi sụp đổ, khiến đôi tay của y suýt nữa bị gãy lìa và cả thân ngÆ°á»i bị hất té nhào lôn ra sau.
Thế rồi, qua một tiếng "phịch" xuống đất thực to, cành lá xung quanh từ trên tuôn đổ như mưa, ai nấy đã thấy Dư Tu Thành té lăn quay dưới đất, miệng trào máu tươi, không còn đứng lên được nữa.
NgÆ°á»i quái nhân đứng bên trái nói :
- Chúng ta hãy nên lo đến việc chính yếu của mình là hÆ¡n. Này lão nhị, hãy phế võ công của bá»n chúng Ä‘i !
Quái nhân đứng chính giữa bèn cất tiếng "hừ" to, rồi nhanh nhẹn vung hai ngón tay ra, nhắm ngay tử huyệt của Tôn Bằng Cửu điểm thẳng tới...
Bá»—ng ngay lúc đó, có tiếng cÆ°á»i ha hả thá»±c to vá»ng đến :
- Thiên Sơn Tam Hữu, từ ngày xa cách đến nay, các ông vẫn được bình an chứ?
Dư Tu Thành đang nằm trên đất vừa nghe được mấy tiếng Thiên Sơn Tam Hữu thì trong bụng thầm nghĩ :
- "Té ra là ba quái vật này ! Äái LÆ°Æ¡ng lại má»i được cả đến Thiên SÆ¡n Tam Hữu để trợ lá»±c, thì thá»±c lòng dạ của hắn khó bá» lÆ°á»ng nổi. Riêng sÆ° đệ ta nào phải là đối thủ của ba quái vật này ?" Thiên SÆ¡n Tam Hữu gồm có ngÆ°á»i anh cả là Thang Hải, ngÆ°á»i thứ hai là Thích Äồng và ngÆ°á»i thứ ba là Lê Trạch. Cả ba võ công Ä‘á»u cao cÆ°á»ng Ä‘á»™c đáo, tinh thâm tuyệt đỉnh, lòng dạ lại Ä‘á»™c ác nổi tiếng bấy lâu.
Thiên SÆ¡n Tam Hữu vừa nghe qua câu há»i ấy thì không khá»i giật mình, Ä‘Æ°a mắt nhìn lên thì trông thấy có má»™t lão già ăn mày từ trong cánh rừng bÆ°á»›c ra. Lão ăn mày ấy tóc tai rối bá»i, sắc mặt nhợt nhạt, thân ngÆ°á»i gầy đét vàng võ, mặc má»™t chiếc áo dài màu thiên thanh vá hàng trăm lá»—, nhÆ°ng giặt giÅ© hết sức sạch sẽ. Hai cánh tay của lão ta dài quá gối, bàn tay phía trái bị mất Ä‘i má»™t ngón út, móng tay để dài cả tấc, mắt sáng quắc nhÆ° hai luồng Ä‘iện, khóe miệng mỉm cÆ°á»i nhìn đăm đăm vào Thiên SÆ¡n Tam Hữu.
Tam Hữu vừa thấy rõ đối phÆ°Æ¡ng thì trong lòng không khá»i sợ sệt, đồng thanh nói :
- Cá»­u Chỉ Thần Cái sao lại Ä‘i xa nghìn dặm đến miá»n Nam này làm gì ?
Cá»­u Chỉ Thần Cái cÆ°á»i ha hả nói :
- Già đây ngồi yên mãi cÅ©ng đâm chán, nên muốn Ä‘i đây Ä‘i đó cho vui, kẻo hoang phí Ä‘i những ngày còn sống trên Ä‘á»i này !
Vừa nói, lão ta vừa Ä‘Æ°a mắt nhìn vá» phía DÆ° Tu Thành Ä‘ang nằm trên đất và Tôn Bằng Cá»­u Ä‘ang đứng cạnh rồi lá»™ vẻ ngạc nhiên há»i :
- Hai ngÆ°á»i này có lẽ trÆ°á»›c đây có sá»± Oán cừu gì sâu sắc vá»›i ba vị hay sao ?
Thiên SÆ¡n Tam Hữu cất giá»ng ngạo nghá»… cÆ°á»i tá» Thang Hải bèn lạnh lùng đáp:
- Bá»n há» nguyên chẳng há» quen biết gì vá»›i chúng tôi, cÅ©ng chẳng há» có mối oán cừu gì trÆ°á»›c cả, song chẳng qua Thang má»— vì phải hành Ä‘á»™ng theo sá»± nhá» cậy của má»™t kẻ khác mà thôi !
Cá»­u Chỉ Thần Cái không khá»i sá»­ng sốt nói :
- Lão hóa tá»­ chẳng há» có quen biết gì vá»›i há» và cÅ©ng không muốn nhúng tay vào việc không đâu nhÆ° thế này. NhÆ°ng lão hóa tá»­ cảm thấy có má»™t Ä‘iá»u lạ, nên không thể không há»i, đấy là hành Ä‘á»™ng của ba vị, xem ra rất khác thÆ°á»ng so vá»›i thói quen của ba vị trÆ°á»›c kia là vì lẽ gì thế ?
Ba quái nhân ná» liá»n Ä‘Æ°a mắt nhìn qua má»™t lượt. Thang Hải bèn gật đầu nói:
- Chúng tôi nể mặt Thần Cái nên bằng lòng tha chết cho chúng nó là được rồi, vậy xin chào Thần Cái nhé !
Nói Ä‘oạn, cả ba liá»n nhún ngÆ°á»i vá»t thẳng lên không, lÆ°á»›t Ä‘i nhÆ° má»™t ngá»n gió, chỉ trong chá»›p mắt là mất hút.
Cá»­u Chỉ Thần Cái bèn chữa trị giúp cho hai ngÆ°á»i rồi cho má»—i ngÆ°á»i uống má»™t viên thuốc.
DÆ° Tu Thành và Tôn Bằng Cá»­u Ä‘á»u cúi đầu cảm tạ Æ n cứu mạng của Cá»­u Chỉ Thần Cái. Cá»­u Chỉ Thần Cái lá»™ sắc không vui Ä‘Æ°a mắt nhìn vá» Tôn Bằng Cá»­u cÆ°á»i nhạt :
- NgÆ°á»i giá»i thì còn có ngÆ°á»i giá»i hÆ¡n, vậy vá»›i thái Ä‘á»™ tá»± cao tá»± đại của ngÆ°á»i thì sẽ làm há»ng mất má»i việc, cÅ©ng nhÆ° sẽ làm mất cả bạn bè. Nếu ta không nể mặt ngÆ°á»i bạn xÆ°a là Nhất Diệp Äại SÆ° cÅ©ng nhÆ° vì nhận lá»i ủy thác của má»™t vị thiếu hiệp thì chắc chắn ta không cứu mạng cho ngÆ°Æ¡i bao giá» !
Tôn Bằng Cửu đỠbừng sắc mặt, mồ hôi xuống như mưa, thẹn thuồng không thể tả.
DÆ° Tu Thành cúi ngÆ°á»i thi lá»… nói :
- SÆ° đệ của vãn bối là ngÆ°á»i tuổi trẻ kiến thức nông cạn, vậy xin lão tiá»n bối hãy nhủ lòng dạy bảo cho !
Cửu Chỉ Thần Cái có vẻ bớt tức giận nói :
- Vị thiếu hiệp ấy nếu so vá»›i sÆ° đệ của ngÆ°á»i thì tuổi còn trẻ hÆ¡n, nhÆ°ng cậu ấy là ngÆ°á»i tài hoa tuyệt thế, đầy lòng hào hiệp, võ công lại cao cÆ°á»ng tuyệt đỉnh. Chá»› nói gì đến lão hóa tá»­, mà hiện nay trong võ lâm cÅ©ng không có mấy ngÆ°á»i đối phó nổi vá»›i cậu ấy. Nếu lão hóa tá»­ ở vào địa vị của sÆ° đệ ngÆ°Æ¡i thì tất đã biết kính trá»ng cậu ấy, ngõ hầu...
Không đợi Cá»­u Chỉ Thần Cái nói dứt lá»i thì Tôn Bằng Cá»­u đã thẹn thuồng ngắt lá»i :
- Vãn bối thật là đáng chết. Hiện nay vị thiếu hiệp ấy ở nÆ¡i nào, xin lão tiá»n bối cho biết để vãn bối tìm đến đó cầu xin anh ấy tha lá»—i !
Cá»­u Chỉ Thần Cái cÆ°á»i nhạt nói :
- Cậu ấy Ä‘ang có việc gấp nên đã Ä‘i rồi. Cậu ấy nào phải ngÆ°á»i có tầm hiểu biết nhÆ° ngÆ°Æ¡i đâu ?
Bá»—ng ngay lúc đó, có hai bóng ngÆ°á»i nhanh nhẹn bÆ°á»›c vào khu rừng. Äấy là hai ngÆ°á»i ăn mày đứng tuổi, cùng quay vá» Cá»­u Chỉ Thần Cái bẩm :
- Thiên SÆ¡n Tam Hữu hiện giá» Ä‘ang há»p vá»›i Äái LÆ°Æ¡ng ở bên cạnh bỠđê Vân Hà, rồi cả bá»n lại ngồi thuyá»n sang ngang Ä‘i mất !
Cửu Chỉ Thần Cái biến sắc mặt, quát to :
- Äi mau !
Dứt lá»i, lão ta bèn cùng hai ngÆ°á»i ăn mày đứng tuổi ná» lÆ°á»›t ra khá»i khu rừng, nhắm hÆ°á»›ng Vân Hà chạy thẳng tá»›i.
Dư Tu Thành quay vỠTôn Bằng Cửu nói :
- Hai anh em chúng ta cũng mau đến đó xem sao ?
Nói Ä‘oạn, hai ngÆ°á»i cùng nối gót chạy theo số ngÆ°á»i của Cá»­u Chỉ Thần Cái.
Trên sóng nÆ°á»›c mênh mông, có má»™t chiếc thuyá»n con mui Ä‘en Ä‘ang trôi lững lá», trong mui thuyá»n, Äào Gia Kỳ và Tô Chỉ Quỳnh Ä‘ang ngồi đối diện vá»›i nhau.
Chiếc thuyá»n con không có ai chèo chống cả, mà chỉ nhấp nhô trôi theo dòng nÆ°á»›c.
Äào Gia Kỳ Ä‘em việc pho Hàn Thiết Quan Âm tại Cá»­u Long Giáo đã bị kẻ la.
mặt trộm mất đi, nên giáo chủ đã xuống lệnh cho toàn thể môn nhân phải đi tìm trở vỠgấp, cũng như việc Âu Dương Cầu đã bị một tăng nhân cao lớn bắt sống mang đi, nhất nhất nói rõ lại cho Tô Chỉ Quỳnh nghe.
Tô Chỉ Quỳnh có vẻ chÆ°ng há»­ng, cúi đầu suy nghÄ©. Qua má»™t lúc sau, chàng má»›i ngÆ°á»›c đôi mắt sáng ngá»i nhìn lên, cất giá»ng buồn bã than :
- Tổng đàn của Cá»­u Long Giáo tại Má»… ThÆ°Æ¡ng SÆ¡n hết sức kín đáo, hÆ¡n nữa, lại bố trí rất chặt chẽ, đầy dẫy cạm bẫy, không thua gì thiên la địa võng, thế mà kẻ trá»™m pho Hàn Thiết Quan Âm lại ra vào nhÆ° thÆ°á»ng, thá»±c là lạ. Nếu kẻ ấy không phải chính là Âu DÆ°Æ¡ng Cầu thì còn là ai nữa ?
Äào Gia Kỳ nói :
- Theo nhÆ° lá»i bẩm lại của Phi Hồ TÆ°á»›ng Kiệt thì sau khi giáo chủ hay tin Âu DÆ°Æ¡ng Cầu phản nghịch liá»n bố trí lại tất cả những cạm bẫy trong sÆ¡n cốc. Bởi thế, lá»i nói của Quỳnh tá»· có phần võ Ä‘oán chăng ? Vì biết đâu chừng việc ấy chính là hành Ä‘á»™ng của Äào NhÆ° Hải hoặc những nhân vật nào khác ?
Tô Chỉ Quỳnh cÆ°á»i tá»± nhiên nói :
- Lẽ tất nhiên là có thể nhÆ° vậy, nhÆ°ng nếu truy nguyên ra thì kẻ tá»™i ác đầu xá» vẫn là Âu DÆ°Æ¡ng Cầu và Äào NhÆ° Hải phải không ?
Äào Gia Kỳ gật đầu nói :
- Thế giỠđây Quỳnh tỷ định đối phó ra sao ?
Tô Chỉ Quỳnh Ä‘Æ°a tay vuốt lại mái tóc, rồi liếc nhìn Äào Gia Kỳ mỉm cÆ°á»i nói :
- GiỠđây chỉ còn tiến hành bước nào hay bước ấy, nghe theo số mệnh chứ còn cách nào khác hơn nữa ?
Äào Gia Kỳ bừng Ä‘á» sắc mặt nói :
- Quỳnh tá»· chỉ giá»i nói chÆ¡i ! GiỠđây trong lòng của tiểu đệ đã rối, nên bằng lòng nghe theo ý kiến của Quỳnh tá»· !
Tô Chỉ Quỳnh Ä‘Æ°a mắt nhìn đăm đăm vào Äào Gia Kỳ nói :
- Lá»i nói ấy có thá»±c không ?
Äào Gia Kỳ đáp :
- Vợ kêu chồng dạ đấy là việc tự nhiên từ xưa đến nay, vậy có gì là không được ?
Tô Chỉ Quỳnh cất giá»ng trong trẻo cÆ°á»i khanh khách nói :
- Lúc nào nói chÆ¡i thì nói chÆ¡i, nhÆ°ng khi nói thá»±c thì phải nói thá»±c. Hiện nay trÆ°á»›c khi ta tìm hiểu được những việc làm ấy là của ai gây ra, thì tất cả má»i kế hoạch chỉ là nói suông mà thôi. Vì nếu nhÆ° vậy, nếu má»i hành Ä‘á»™ng của chúng ta bị lầm lạc, thì tất sẽ há»ng cả việc lá»›n !
Nói đến đây, bá»—ng nàng cất cao giá»ng tiếp :
- Nam Thông tiêu cục của Äái LÆ°Æ¡ng ở tại thành Côn Minh thế lá»±c rất mạnh, mấy hôm nay tôi đã tìm hiểu và thấy được giữa Äái LÆ°Æ¡ng và tên lão tặc Äào NhÆ° Hải có má»™t sá»± tÆ°Æ¡ng quan rất sâu xạ Tuy nhiên, tôi vẫn chÆ°a há» trông thấy Äào NhÆ° Hải xuất đầu lá»™ diện !
Äào Gia Kỳ lấy làm lạ nói :
- Tại sao Quỳnh tá»· không túm lấy tên Äái LÆ°Æ¡ng, để tra há»i nÆ¡i ẩn mình của lão tặc kia ?
Tô Chỉ Quỳnh khẽ hứ rồi nói :
- Tên lão tặc ấy gian ngoan phi thÆ°á»ng, vậy nÆ¡i ẩn mình của hắn làm thế nào lại chịu để cho Äái LÆ°Æ¡ng biết ? Bởi thế, nếu mình làm nhÆ° vậy thì sẽ kinh Ä‘á»™ng đến ta, khiến việc làm sau này của mình không có kết quả tốt !
Äào Gia Kỳ lắc đầu nói :
- Lá»i nói của Quỳnh tá»· tuy là hữu lý nhÆ°ng bất luận thế nào, tiểu đệ vẫn phải Ä‘i đến Nam Thông tiêu cục dò xét má»™t lần, không biết chừng nhỠđó mà tìm ra được manh mối chi chăng ?
Tô Chỉ Quỳnh cÆ°á»i nói :
- Thì cứ làm nhÆ° lá»i đệ đệ cÅ©ng được !
Äào Gia Kỳ nghe liá»n cất tiếng cÆ°á»i, rồi nhanh nhẹn bÆ°á»›c ra khá»i mui thuyá»n chụp lấy đôi chèo, khuấy nÆ°á»›c nghe bì bõm...
Trên mặt hồ rá»™ng hàng trăm dặm, nÆ°á»›c biếc mênh mông nhÆ° không có đâu là bá» bến. Những dãy núi xa xa nhô ngá»n lên ná»n trá»i cao, những cánh buồm trắng rải rác đây đó, nhÆ°ng con nhạn không ngá»›t bay lượn trên mặt nÆ°á»›c, khiến cảnh sắc xinh đẹp và đầy thi vị.
Tô Chỉ Quỳnh cÅ©ng bÆ°á»›c ra khá»i mui thuyá»n và lúc ấy nàng đã cải trang thành má»™t lão bà, đầu bạc phÆ¡, sắc mặt lạnh lùng.
Äào Gia Kỳ chèo mạnh đôi chèo, khiến chiếc thuyá»n lao vút nhÆ° tên bắn, chẳng mấy chốc sau là đã vào đến bá». Hai ngÆ°á»i rá»i thuyá»n và cùng nhắm phía thành Côn Minh Ä‘i tá»›i.
Nam Thông tiêu cục nằm tại phía Tây Ä‘Æ°á»ng Chính NghÄ©a. Bình nhật những ngÆ°á»i ra vào phiêu cục này Ä‘á»u có đủ hạng ngÆ°á»i, lúc nào cÅ©ng tấp nấp.
NhÆ°ng ngày hôm nay trÆ°á»›c cá»­a tiêu cục có vẻ khác thÆ°á»ng, xe ngá»±a vắng vẻ, ngÆ°á»i ra vào thÆ°a thá»›t, hÆ¡n nữa, hai cánh cá»­a to sÆ¡n Ä‘en bóng, cÅ©ng khép lại, chi?
chừa má»™t khe hở nhá».
Tô Chỉ Quỳnh và Äào Gia Kỳ cùng Ä‘i đến trÆ°á»›c cá»­a Nam Thông tiêu cục, nhìn thấy thế không khá»i sá»­ng sốt, Ä‘Æ°a mắt nhìn nhau má»™t lượt. Äào Gia Kỳ nói:
- Tình hình này có vẻ lạ lùng, ý của tiểu đệ muốn bước vào trong xem cho rõ!
Thế rồi, không đợi Tô Chỉ Quỳnh trả lá»i, chàng đã Ä‘Æ°a chân bÆ°á»›c thẳng vào trong cá»­a. Tô Chỉ Quỳnh đành lắc đầu bÆ°á»›c theo sau.
Äào Gia Kỳ vừa Ä‘Æ°a mắt nhìn vào trong thì không khá»i giật bắn mình. Vì ca?
má»™t tiêu cục to lá»›n nhÆ° thế mà giỠđây chỉ còn lại má»™t cái vá» trống không, trÆ°á»›c sau không má»™t bóng ngÆ°á»i.
Äôi mắt của Tô Chỉ Quỳnh chiếu ngá»i ánh sáng rất khác thÆ°á»ng, "hứ" to má»™t tiếng qua giá»ng mÅ©i nói :
- Lão tặc quả gian ngoan nhÆ° má»™t cáo già. Xem qua tình trạng này, có lẽ hắn cÅ©ng đã rút lui khá»i miá»n Nam này rồi, chắc chắn hắn đã cao bay xa chạy, tìm đến nÆ¡i khác xây dá»±ng má»™t sào huyệt má»›i !
Äào Gia Kỳ không khá»i lấy làm lạ nói :
- Äào NhÆ° Hải đã nghe được tin gì mà lại cao bay xa chạy nhÆ° thế ?
Tô Chỉ Quỳnh nói :
- Hiện nay khắp trong võ lâm, việc chém giết không ngá»›t xảy ra. Riêng việc NgÅ© Hành Cốc chỉ má»›i là má»™t sá»± thăm dò của các nhân vật giang hồ, do đó, trÆ°á»›c khi những Ä‘iá»u bí mật được phÆ¡i này ra ánh sáng, thì Äào NhÆ° Hải chÆ°a thể nào ăn ngon ngủ yên cho được...
Äào Gia Kỳ mỉm cÆ°á»i hạ giá»ng nói :
- Xem thế, sá»± nghi kỵ ấy đối vá»›i Äào NhÆ° Hải chắc chắn hắn ta không có ngày nào tẩy sạch cho được ?
Tô Chỉ Quỳnh nghiêm sắc mặt nói :
- Äúng nhÆ° vậy chứ còn gì lại gá»i là sá»± nghi ngỠđối vá»›i hắn được ?
Äào Gia Kỳ trợn to đôi mắt ngÆ¡ ngác không hiểu ra sao cả, nhÆ°ng bá»—ng có má»™t ý nghÄ© lóe lên qua óc, nên bèn há»i :
- Có phải Quỳnh tỷ định nói pho Hàn Thiết Quan Âm bị mất gần đây cũng chính là do tên lão tặc đó đã gây ra hay không ?
- Bảy phần mÆ°á»i là hắn ta...
Câu nói của Tô Chỉ Quỳnh vừa dứt, thì bá»—ng nhìn thấy trong ná»™i sảnh có bóng ngÆ°á»i lÆ°á»›t qua, rồi lại thấy vô số những viên đạn nhá» cuốn thẳng vá» phía mình nhÆ° má»™t trận mÆ°a. Không chậm trá»…, nàng liá»n nhanh nhẹn chụp lấy cổ tay Äào Gia Kỳ, vá»t ngÆ°á»i bay thẳng lên má»™t khoảng trống tại thiên tÄ©nh.
Trong khi thần hình của hai ngÆ°á»i còn Ä‘ang lÆ¡ lá»­ng trên không thì trông thấy sáu bảy bóng Ä‘en lao mình bay lên lÆ°á»›t Ä‘i mất hút. Tô Chỉ Quỳnh liá»n sá»­ dụng thân pháp "Thần Long Bát Biến" nhào lôn thân ngÆ°á»i, rồi mang cả Äào Gia Kỳ lÆ°á»›t luôn qua ba bốn nóc nhà má»›i rÆ¡i nhẹ nhàng xuống đất.
Sau đó, hai ngÆ°á»i má»›i trở vá» Nam Thông tiêu cục, thì thấy nÆ¡i ấy đã bị chìm trong má»™t vùng khói mịt má», không ngá»›t cuốn lên cuồn cuá»™n. Giữa lá»›p khói dày đặc ấy lại còn có những đốm lá»­a lập lòe.
Äào Gia Kỳ giận dữ nói :
- Hành động như thế này quả là đáng ghét. Bộ chúng không sợ lửa cháy lan tràn hàng xóm hay sao ?
Tô Chỉ Quỳnh nói :
- Äệ đệ hãy an tâm, số lá»­a ấy không cháy được Nam Thông tiêu cục đâu.
Chúng ta hãy mau bỠđi !
- Äi nÆ¡i nào ?
- Lạc Dương !
- Phải, còn có một manh mối nữa nơi Thiết Chỉ Thư Sinh !
Tô Chỉ Quỳnh lắc đầu nói :
- Không phải !
Nói Ä‘oạn, nàng đã lao ngÆ°á»i Ä‘i, bay thẳng ra xa có hàng năm sáu trượng rồi.
Äào Gia Kỳ không khá»i sá»­ng sốt, vì chàng không thể nào biết được lại còn có má»™t manh mối gì để truy tầm sá»± thá»±c nữa. Chàng gượng cÆ°á»i rồi phi ngÆ°á»i nhanh nhÆ° chim Ä‘uổi theo Tô Chỉ Quỳnh.
Sau khi hai ngÆ°á»i đã vượt qua khá»i thành, lại tiếp tục chạy bay tá»›i trÆ°á»›c.
Chẳng bao lâu sau, hỠđã rá»i xa thành Côn Minh mấy mÆ°Æ¡i dặm và đến má»™t thị trấn nhá».
Bóng tịch dÆ°Æ¡ng đã lặn xuống dãy núi phía Tây, màn đêm đã bắt đầu buông rÅ©, hai ngÆ°á»i bèn tìm đến má»™t hiệu khách sạn, mÆ°á»›n lấy má»™t gian phòng rá»™ng rãi phía trÆ°á»›c có sân mát mẻ để cùng nghỉ đêm.
Bá»n hầu bàn trong hiệu trông thấy hai ngÆ°á»i tưởng là mẹ con nên cÅ©ng không nghi ngá» gì cả. Sau khi mang trà nóng đến, tên hầu bàn há»i Äào Gia Kỳ còn cần gì nữa không ?
Äào Gia Kỳ lấy ra má»™t nén bạc trao cho tên hầu bàn bảo mua rượu thịt dá»n lên.
Sau khi tên hầu bàn bÆ°á»›c ra, Äào Gia Kỳ liá»n há»i Tô Chỉ Quỳnh vá» lý do tại sao phải đến Lạc DÆ°Æ¡ng ?
Tô Chỉ Quỳnh há»i vặn lại :
- Có lý nào đệ không muốn đi đến Lạc Dương hay sao ?
Äào Gia Kỳ nói :
- Lẽ tất nhiên là muốn đi. Nhưng nếu đến đó không phải nhắm vào Thiết Chi?
Thư Sinh thì còn ai nữa ?
- Còn Lư Thế Xuân !
Äào Gia Kỳ nhÆ° vừa bừng tỉnh cÆ¡n má»™ng, nói :
- Tiểu đệ thật là kém trí. Tại sao lại không nhá»› đến việc LÆ° Thế Xuân đã mạo nhận là con trai của Sa Mạc Kim Äiêu LÆ° Bằng và được Äào NhÆ° Hải tin dùng chẳng há» tá» ra nghi ngá» gì cả. Vậy chắc chắn LÆ° Thế Xuân chẳng khi nào buông rÆ¡i Äào NhÆ° Hải, ta có thể từ nÆ¡i hắn để tìm biết tung tích của Äào NhÆ° Hải được...
Vừa mới nói đến đây, bỗng trong óc chàng lại bất ngỠnảy ra một ý nghĩ, đôi mắt tràn đầy sắc kinh ngạc nói :
- NhÆ°ng LÆ° Thế Xuân làm thế nào liên lạc được vá»›i Äào NhÆ° Hải ? Vì hắn bị bắt đã lâu và gần đây má»›i được thả ra kia mà !
Tô Chỉ Quỳnh mỉm cÆ°á»i đầy bí mật nói :
- Äệ quả là ngÆ°á»i thông minh má»™t Ä‘á»i, nhÆ°ng nay lại hồ đồ trong má»™t chốc !
Äào NhÆ° Hải kể từ khi LÆ° Thế Xuân bị bắt mất Ä‘i thì lão ra đã dò xét và biết được ngÆ°á»i bắt sống LÆ° Thế Xuân là Cá»­u Long Giáo. Äồng thá»i, y cÅ©ng bắt đầu ngá» vá»±c LÆ° Thế Xuân mạo nhận làm con trai LÆ° Bằng, do đó, trong lúc ở Dá»± ChÆ°Æ¡ng, lão ta vẫn không xem LÆ° Thế Xuân là ngÆ°á»i tâm phúc...
Äào Gia Kỳ nói :
- Tiểu đệ đã hiểu rồi. Trong khi LÆ° Thế Xuân gá»­i thân nÆ¡i Äào phủ thì tên lão tặc ấy hành Ä‘á»™ng việc gì cÅ©ng Ä‘á»u lá»t vào mắt của LÆ° Thế Xuân cả. Chính vì vậy, Äào NhÆ° Hải có ý định giết chết LÆ° Thế Xuân Ä‘i để giữ kín má»i Ä‘iá»u bí mật phải không ?
Tô Chỉ Quỳnh nhÆ°á»›ng cao đôi mày cÆ°á»i giòn nói :
- Äệ đệ quả là ngÆ°á»i thông minh phi thÆ°á»ng, nên chỉ nói qua má»™t Ä‘iểm nhá» là có thể hiểu được toàn bá»™ vấn Ä‘á» !
Äào Gia Kỳ trông thấy Tô Chỉ Quỳnh pha trò, tuy nàng Ä‘ang cải trang thành má»™t lão bà, nhÆ°ng vẫn duyên dáng dá»… cảm, nên thừa lúc Tô Chỉ Quỳnh không để ý, nhanh nhẹn lao thẳng vào lòng nàng.
Tô Chỉ Quỳnh thấy thế đôi tai không khá»i nóng bừng, tim nhảy thình thịch, nhanh nhẹn giãy ra khá»i hai cánh tay của Äào Gia Kỳ, trách :
- Chốc nữa đây bá»n hầu bàn mang rượu thịt lên, xem đệ đệ còn mặt mÅ©i nào ngó ngÆ°á»i ta cho biết ?
Kế đó, nàng lại nói sang qua những đầu Ä‘á» khác để tìm hiểu võ công của Äào Gia Kỳ đã tiến đến mức nào.
Äào Gia Kỳ mỉm cÆ°á»i nói :
- Võ công của Quỳnh tỷ nếu so với tiểu đệ vẫn còn kém xa !
Tô Chỉ Quỳnh nói :
- Chưa hẳn đâu !
Äào Gia Kỳ nói :
- Tranh tài bằng miệng không có ích gì, đợi chút nữa ăn uống no say rồi sẽ dượt thử thì biết. Tiểu đệ không tin Quỳnh tỷ không khuất phục trước đệ !
Câu nói của chàng gồm đến hai ý nghĩ nên Tô Chỉ Quỳnh trợn mắt ngó chàng và càu nhàu không ngớt.
Chẳng bao lâu, bá»n hầu bàn mang rượu thịt lên, hai ngÆ°á»i ăn uống xong thì Tô Chỉ Quỳnh nhắc lại lá»i nói vừa rồi của Äào Gia Kỳ, muốn chàng dượt thá»­ võ công vá»›i nàng. Äào Gia Kỳ liá»n mỉm cÆ°á»i đứng ra, hai tay buông xuôi không há» thủ thế, chá» Tô Chỉ Quỳnh ra tay đánh mình trÆ°á»›c.
Äôi mày liá»…u của Tô Chỉ Quỳnh nhÆ°á»›ng cao nói :
- Cái tên của Vũ Nội Bát Kỳ, tỷ tỷ không phải may mắn mà được đâu, nếu đê?
cho tôi đánh trước, thì chắc đệ đệ sẽ bị thua ngay !
Äào Gia Kỳ nói :
- Không hẳn thế !
Tô Chỉ Quỳnh nghe qua trong lòng lấy làm thích thú, nhanh nhẹn vung cánh tay nõn nà lên, dùng thế "Thủ Huy NgÅ© Huyá»n" công ra nhanh nhÆ° chá»›p.
Tài sản của giacuongly

  #30  
Old 18-05-2008, 11:10 PM
giacuongly's Avatar
giacuongly giacuongly is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Äông Hải Hạ Long
Bài gởi: 329
Thá»i gian online: 1 ngày 2 giá» 3 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 38 Times in 19 Posts
Hồi 30
Chuyện Rối Ở Lạc Dương


Quả nhiên Tô Chỉ Quỳnh không phải là má»™t ngÆ°á»i chỉ có danh rá»—ng, thế “Thủ Huy NgÅ© Huyá»n†của nàng hết sức cao siêu kỳ lạ, gây thành bóng chưởng chập chá»n đầy cả má»™t vùng, Ä‘i đôi vá»›i má»™t luồng kình lá»±c kín đáo, trùm kín cả thân hình của Äào Gia Kỳ, khiến bất luận ai lâm vào cảnh ấy cÅ©ng phải hoa cả mắt.
NhÆ°ng Äào Gia Kỳ không há» sợ hãi, nhanh nhẹn lách mình tràn tá»›i sát bên cạnh Tô Chỉ Quỳnh, rồi vung chưởng lên đánh ra ba thế võ nhanh nhÆ° chá»›p.
Ba thế võ của chàng bao gồm cả những môn tuyệt há»c của ba nhà Phật, Äạo và Bàng Môn, cao siêu khó lÆ°á»ng. Bởi thế, thế võ “Thủ Huy NgÅ© Huyá»n†của Tô Chỉ Quỳnh liá»n bị chế ngá»± ngay.
Tô Chỉ Quỳnh thấy thế hết sức kinh hãi, nên liá»n sá»­ dụng đến những thế đáng tuỵêt diệu để phá lại thế phản công của đối phÆ°Æ¡ng.
Äào Gia Kỳ mỉm cÆ°á»i, vung đôi cánh tay vun vút nhÆ° gió cuốn, trong khi thân hình chồm tá»›i má»™t cách kỳ diệu, rồi vừa đánh thẳng vừa chém ngang vừa chụp xuống, vừa khóa tay đối phÆ°Æ¡ng hết sức nhanh nhẹn và kỳ tuyệt.
Tuy Äào Gia Kỳ vừa vung tay đánh ra là đã thu lại ngay, nhÆ°ng Tô Chỉ Quỳnh cảm thấy hết sức khó phá tan được những thế đánh ấy. Thậm chí, có nhiá»u thế võ lạ lùng mà Tô Chỉ Quỳnh không thể nào tưởng tượng đến được. Nếu Äào Gia Kỳ đánh thẳng tay thì chắc chắn Tô Chỉ Quỳnh sẽ bị thÆ°Æ¡ng rồi.
Tô Chỉ Quỳnh là ngÆ°á»i có sức quan sát rất sâu xa, nên đã dần dần nhận thấy được những thế võ của Äào Gia Kỳ dÆ°á»ng nhÆ° là những môn tuyệt há»c cao siêu nhất của Thiá»n Môn mà nàng ít khi được trông thấy.
Do đó, trong óc nàng bá»—ng lóe lên má»™t ý nghÄ©, liá»n nhanh nhẹn nhảy lui ra sau ba thÆ°á»›c, cất giá»ng trong trẻo khẽ quát :
- Ngưng tay đã !
Äào Gia Kỳ liá»n dừng thế chưởng lại, cÆ°á»i nói :
- Có phải Quỳnh tỷ đã chịu phục rồi hay chưa ?
Tô Chỉ Quỳnh nhìn đăm đăm vào Äào Gia Kỳ nói :
- Cấm không cho đệ đệ nói dối tôi ! Có phải chưởng pháp đệ đệ sử dụng là “Phục Hổ chưởng pháp†trong pho “Giáng Long kinh†không ?
Äào Gia Kỳ gật đầu im lặng.
Tô Chỉ Quỳnh nói :
- Nếu thế thì pho “Giáng Long king†chính là đệ đệ đã lấy được. Vậy việc Ä‘oạt lấy pho kinh và thanh kiếm tại Äiệp Thúy SÆ¡n Trang là do chính má»™t mình đệ đệ đã hành Ä‘á»™ng phải không ? Thế còn thanh Ngô Câu kiếm đâu ?
Äào Gia Kỳ lắc đầu không nói gì cả.
Tô Chỉ Quỳnh thấy thế, đôi mắt hiện đầy vẻ kinh ngạc, hoang mang không hiểu được sự thực thế nào.
Äào Gia Kỳ cất tiếng cÆ°á»i to, rồi Ä‘Æ°a tay quét tắt ngá»n nến khiến cả gian phòng tối Ä‘en nhÆ° má»±c. Liá»n đó, nghe có tiếng Tô Chỉ Quỳnh kêu lên, rồi cả gian phòng lại im phăng phắc.
Äêm vui thÆ°á»ng quá ngắn, nên chẳng bao lâu đã nghe có tiếng gà gáy sáng.
Bên ngoài trá»i chÆ°a sáng hẳn, sÆ°Æ¡ng còn mù mịt. Tô Chỉ Quỳnh và Äào Gia Kỳ đã rá»i khá»i khách Ä‘iếm tiếp tục phi nhanh trên Ä‘Æ°á»ng.
Dá»c Ä‘Æ°á»ng Ä‘i, Äào Gia Kỳ đã Ä‘em những phần căn bản vá» võ công trong Giáng Long kinh dạy riêng cho Tô Chỉ Quỳnh. Nhá» thế, Tô Chỉ Quỳnh cÅ©ng tiến bá»™ không ít.
Äây là vùng Trung Châu, đầy núi non hùng vÄ©...
Tô Chỉ Quỳnh và Äào Gia Kỳ cùng xuyên qua Hoa Âm, Äồng Quan tiến vào địa phận tỉnh Hà Nam. Lúc ấy, Äào Gia Kỳ đã cải trang thành má»™t ngÆ°á»i đàn ông tuổi Ä‘á»™ tứ tuần. Cả hai cùng Ä‘i nhanh nhÆ° bay trên má»™t con Ä‘Æ°á»ng cái quan đầy bụi vàng mù mịt.
Lúc bấy giá», ánh mặt trá»i gay gắt Ä‘ang đứng giữa đỉnh đầu. Trên ná»n trá»i cao không há» trông thấy có má»™t áng mây, khí hậu hết sức nóng bức.
Äào Gia Kỳ Ä‘Æ°a tay lên chỉ vá» phía má»™t chòm cây xa, nói :
- Quỳnh tỷ, chúng ta hãy đi đến cánh rừng ấy nghỉ chân một lát được không?
Tô Chỉ Quỳnh gật đầu nói :
- Cũng được !
Hai ngÆ°á»i đến gần khu rừng thì trông tại đấy có má»™t ngÆ°á»i địa phÆ°Æ¡ng dá»±ng má»™t cái quán, bày bốn năm chiếc bàn để bán rượu thịt trà bánh.
Lúc đó Ä‘ang có má»™t số thá»±c khách ngồi chật nÆ¡i ba chiếc bàn rồi. Äôi mắt của Äào Gia Kỳ thá»±c lanh lẹ, vừa nhìn qua là chàng đã trông thấy trong số thá»±c khách đó có cả Thiên SÆ¡n Tam Hữu, sắc mặt âm lạnh lùng, Ä‘ang thì thầm nói nhá» vá»›i nhau. Do đó, chàng liá»n dùng thuật “Tâm quang truyá»n âm†để nói riêng cho Tô Chỉ Quỳnh hay.
Thiên SÆ¡n Tam Hữu trông thấy hai ngÆ°á»i bÆ°á»›c vào liá»n Ä‘Æ°a những tia mắt sáng quắc nhìn chòng chá»c thẳng vào hai ngÆ°á»i.
NhÆ°ng hai ngÆ°á»i vẫn Ä‘iá»m nhiên nhÆ° không trông thấy, khệnh khạng bÆ°á»›c đến chiếc bàn bên cạnh Thiên SÆ¡n Tam Hữu ngồi xuống.
Äào Gia Kỳ lên tiếng nói :
- Này, mau mang đến năm cân rượu ngon ! Còn thức ăn thì có gì mang lên. Ta ăn xong còn phải đi gấp !
Giá»ng nói của chàng tuy không to, nhÆ°ng vang dá»™i vào màng tai của Thiên SÆ¡n Tam Hữu chẳng khác gì sấm nổ.
Tam Hữu thấy thế mặt không khá»i biến sắc, Ä‘oán biết võ công của hai ngÆ°á»i chẳng phải là tầm thÆ°á»ng nhÆ°ng không rõ lai lịch của hai ngÆ°á»i ra sao. Bởi thế, ba lão ta không ngá»›t liếc mắt lén nhìn và thấy rằng trong số cao thủ võ lâm mà ba lão ta được biết hoặc được nghe nói đến, Ä‘á»u không ai có hình dáng nhÆ° hai ngÆ°á»i này. Do đó cả ba rất kinh ngạc và cÅ©ng không khá»i hết sức ngá» vá»±c.
Äá»™t nhiên, ngay lúc ấy có tiếng vó ngá»±a vá»ng đến tai má»i ngÆ°á»i, rồi ai nấy trông thấy có má»™t con ngá»±a từ hÆ°á»›ng Lạc DÆ°Æ¡ng Ä‘ang chạy nhanh tá»›i, bụi vàng tung bay mù trá»i, nên nhìn không rõ có ai ngồi trên lÆ°ng ngá»±a chăng. Trên chiếc yên ngá»±a dÆ°á»ng nhÆ° Ä‘ang bá» trống và con ngá»±a ấy dÆ°á»ng nhÆ° quá sợ hãi nên bá» chạy nhÆ° Ä‘iên !
Khi con ngá»±a đã chạy đến gần thì má»i ngÆ°á»i má»›i trông thấy trên lÆ°ng ngá»±a có má»™t ngÆ°á»i Ä‘ang nằm phục sát mình ngá»±a và nghiêng qua má»™t bên. Chiếc đầu của ngÆ°á»i ấy Ä‘ang thòng xuống đến bụng ngá»±a, chứng to?
ngÆ°á»i ấy Ä‘ang bị thÆ°Æ¡ng nên bá» mặc cho con ngá»±a tá»± do chạy tá»›i chứ không còn Ä‘iá»u khiển được nữa.
Lão nhị trong số Tam Hữu là Thích Äồng bá»—ng “hừ†má»™t tiếng, rồi lao ngÆ°á»i thoắt ra ngoài, nhanh nhÆ° má»™t mÅ©i tên bắn, nhắm ngay con ngá»±a lÆ°á»›t thẳng tá»›i.
Trong khi thân hình của Thích Äồng còn lÆ¡ lá»­ng trên không thì đã nhanh nhẹn thò cánh tay mặt ra chụp lấy ngÆ°á»i Ä‘ang nằm phục trên mình ngá»±a nhấc bổng lên, đồng thá»i co chân trái đá thẳng vào bụng con ngá»±a má»™t đá thá»±c mạnh.
Tức thì, con ngá»±a ấy hí dài má»™t tiếng thảm thiết, rồi cả mình bị hất bắn sang vệ Ä‘Æ°á»ng phía trái, ngã lăn quay ra đất chết tốt.
Thích Äồng sau khi buông chân rÆ¡i xuống đất thì lại nhanh nhÆ° chá»›p tràn thẳng trở vào quán, buông ngÆ°á»i ấy ngồi xuống.
NgÆ°á»i ấy là má»™t gã đàn ông to lá»›n, ăn mặc theo lối ngÆ°á»i giang hồ sắc mặt đã tái nhợt Ä‘i nhÆ° xác chết, hai mắt nhắm nghiá»n, khóe miệng Ä‘ang trào ra má»™t vệt máu bầm Ä‘en.
Tam Hung Ä‘Æ°a mắt nhìn qua ngÆ°á»i kia má»™t lượt thì Lê Trạch bá»—ng thất sắc kêu lên :
- Äây chẳng phải là LÆ°u Thiện Phiêu hay sao ?
Thích Äồng bá»—ng Ä‘Æ°a chưởng lên vá»— mạnh vào “Mạng môn huyệt†tại sau lÆ°ng ngÆ°á»i ấy nghe má»™t tiếng “bốp†thá»±c tá» Tức thì, ngÆ°á»i ấy liá»n ho lên má»™t tiếng rồi nhổ ra má»™t búng nÆ°á»›c bá»t lẫn lá»™n cả máu bầm.
Sau đó, ngÆ°á»i ấy từ từ nhÆ°á»›ng đôi mắt đã lá» Ä‘á» lên mỉm cÆ°á»i đầy ảo não nói :
- Thực may mắn được Thích đại hiệp ra tay cứu cho, nếu chẳng phải thế, chắc tại hạ đã bị chết bỠchết bụi rồi !
Thích Äồng nói :
- LÆ°u lão sÆ° bị ai đánh trá»ng thÆ°Æ¡ng thế ?
Lưu Thiện Phiêu nói :
- Tại hạ bị Ãc Di Lặc Trúc Tây đánh bị thÆ°Æ¡ng nhÆ° vầy !
Äôi mắt hung tợn của Thích Äồng bá»—ng chiếu ngá»i ánh sáng ghê rợn, gằn giá»ng nói :
- Té ra là thằng giặc trá»c ấy ! Hắn hiện giỠở đâu !
LÆ°u Thiện Phiêu cÆ°á»i Ä‘au Ä‘á»›n nói :
- Có lẽ hắn đã trở vỠLạc Dương rồi, nhưng chắc chắn hắn cũng không được chết yên thân đâu !
Thích Äồng lấy làm lạ nói :
- Câu nói ấy của Lưu lão sư là có nghĩa làm sao ?
LÆ°u Thiện Phiêu có lẽ vì Ä‘ang bị trá»ng thÆ°Æ¡ng nên sắc mặt nhăn nhó Ä‘au Ä‘á»›n, trên vầng trán rá»›m mồ hôi từng hạt to bằng hạt đậu...
Äại Hung là Thang Hải trông thấy thế nên vá»™i vàng lấy ra má»™t viên thuốc cho LÆ°u Thiện Phiêu uống vào.
Chẳng bao lâu sau, sắc mặt của LÆ°u Thiện Phiêu đã dần dần tÆ°Æ¡i tỉnh trở lại, hÆ¡i thở cÅ©ng đã dần dần Ä‘iá»u hòa, nên lên tiếng đáp :
- Có lẽ ba vị đại hiệp chưa được nghe chuyện xảy ra ở Lạc Dương chứ gì ?
Tam Hung Ä‘á»u lá»™ vẻ sá»­ng sốt. Lê Trạch lấy làm lạ há»i :
- Gần đây Lạc Dương lại xảy ra chuyện gì thế ?
Lưu Thiện Phiêu nói :
- Gần đây tại Thất Tinh Bảo bá»—ng có má»™t số nhân vật che kín mặt đầy huyá»n bí từ đâu đến. Sau khi số nhân vật này đến nÆ¡i thì các cao thủ võ lâm trong hai phe hắc bạch ở tại thành Lạc DÆ°Æ¡ng Ä‘á»u nhận được tấm thiệp lục lâm cảnh báo toàn thể phải xa rá»i Lạc DÆ°Æ¡ng ngay, bằng không thì gặp phải Ä‘iá»u bất hạnh !
Thích Äồng nói :
- Sau khi xảy ra việc gì nữa !
Vừa há»i lão ta vừa Ä‘Æ°a mắt liếc nhìn Äào Gia Kỳ và Tô Chỉ Quỳnh má»™t lượt. NhÆ°ng lão ta thấy hai ngÆ°á»i chỉ má»™t má»±c lo cầm Ä‘Å©a gắp thức ăn, nói cÆ°á»i vui vẻ nhÆ° chẳng hỠđể ý đến việc ấy. Bởi thế, lão ta bèn “hừ†má»™t tiếng, nghÄ© rằng :
“Giả vá» có ích gì, chốc nữa đây thì lão phu sẽ vạch mặt bá»n ngÆ°Æ¡i ra !†Lúc ấy, LÆ°u Thiện Phiêu lại đáp :
- Số quần hùng tụ tập tại thành Lạc DÆ°Æ¡ng Ä‘á»u là cao thủ thuá»™c hai phe hắc bạch trong võ lâm, ai nấy Ä‘á»u tá»± cho mình không phải là kẻ tầm thÆ°á»ng, nên chẳng xem việc ấy vào đâu cả. NhÆ°ng nào ngá» trong đêm vừa rồi, tại trÆ°á»›c ngá»n Nhạn Tháp có tám xác chết nằm sõng sượt. Trong số xác chết đó còn có ba xác nữa Ä‘á»u là thủ hạ của Hắc Bạch Song Kỳ.
Những ngÆ°á»i này Ä‘á»u bị mổ bụng móc tim mà chết. Thủ cấp của há» Ä‘á»u bị chặt đứt, Ä‘em treo trên mái ngói cong của ngá»n tháp !
Tam Hung nghe qua mặt Ä‘á»u khẽ biến sắc. Äôi mắt hung dữ của Thích Äồng chiếc ngá»i ánh sáng, gằn giá»ng nói :
- Những việc ấy có tÆ°Æ¡ng quan gì đến việc bị trá»ng thÆ°Æ¡ng của LÆ°u lão sÆ° chăng ?
Lưu Thiện Phiêu buồn bã cất tiếng than dài rồi nói :
- Việc ấy liá»n được loan truyá»n ra khắp Äông Äô, quần hùng trong hai phe hắc bạch không ai là không nÆ¡m ná»›p lo âu. NhÆ°ng tất cả má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u vì tá»± ái nên không để lá»™ vẻ sợ hãi ra ngoài và cÅ©ng không chịu bá» Ä‘i trÆ°á»›c. Riêng tại hạ cÅ©ng có được má»™t tấm thiếp lục lâm nhÆ° thế, nên không muốn mang há»a vào thân...
Bá»—ng nhiên, LÆ°u Thiện Phiêu cảm thấy có má»™t luồng gió lạnh từ miệng bay thẳng vào cổ, khiến cổ há»ng của y bị tê buốt, không thể nói tiếp được nữa. Y hết sức kinh hoàng, nên trợn mắt há mồm đầy vẻ ngÆ¡ ngác.
Tiếp đó, bá»—ng nghe có má»™t giá»ng cÆ°á»i lạnh lùng theo ngá»n gió Ä‘Æ°a vá»ng đến tai má»i ngÆ°á»i :
- LÆ°u Thiện Phiêu, tại sao ngÆ°Æ¡i còn dám đặt Ä‘iá»u nói láo ?
Câu nói vừa dứt thì đã thấy từ trên ngá»n cây bay xẹt xuống má»™t tăng nhân sắc mặt vàng úa, trông chẳng khác nào pho tượng Phật Di Lặc đã cÅ© kỹ. Äôi mắt của vị tăng nhân đó híp lại thành má»™t Ä‘Æ°á»ng nhá» bé, nhìn thẳng vào Thiên SÆ¡n Tam Hữu, cất tiếng cÆ°á»i ha hả.
Tam Hung vừa trông thấy vị tăng nhân ấy xuất hiện thì đồng thanh quát to lên. Thích Äồng gằn giá»ng nói :
- Trúc Tây, ở trước mặt ba lão phu mà ngươi còn dám ngang tàng hung dữ !
Ãc Di Lặc Trúc Tây cất tiếng cÆ°á»i ha hả nói :
- Tên tuổi của Thiên SÆ¡n Tam Hữu tuy có to thá»±c nhÆ°ng không thể hù dá»a được ta đâu. Xin ba vị chá»› quên là tên tuổi của ta thuá»™c hàng võ lâm Thập Ãc, đôi bên kém gì nhau.... Ha ha.... có ai sợ ai chứ ?
Thích Äồng là ngÆ°á»i tính tình rất nóng nảy, nên cất tiếng cÆ°á»i nhạt rồi vung chưởng lên định quét ra...
Äại Hung Thang Hải vá»™i vàng tràn tá»›i ngăy lại, cất giá»ng sâu hiểm cÆ°á»i nói:
- Trúc đại sÆ°, ông bảo LÆ°u lão sÆ° đặt Ä‘iá»u nói láo, vậy ông có thuật rõ lại cho già đây nghe không ?
Trúc Tây lại cất tiếng cÆ°á»i ha hả nói :
- Việc ấy xin ông bá» lá»—i cho vì tôi không thể nói lại được. Ba vị đến Äông Äô thì tá»± nhiên sẽ hiểu rõ !
Nói dứt lá»i, lão ta bá»—ng lách mình tràn tá»›i, thò năm ngón tay trái ra nhÆ° năm cái móc, nhắm chụp thẳng vào LÆ°u Thiện Phiêu nhanh nhÆ° chá»›p.
Thích Äồng quát to :
- Khá khen cho lão trá»c kia to gan !
Dứt lá»i, lão ta cÅ©ng xòe thẳng bàn tay ra nhÆ° má»™t lưỡi búa, dùng thế “NgÅ© Hạ Khai SÆ¡n†chém thẳng vào cánh tay của lão hung tăng vừa thò tá»›i.
Trúc Tây thấy thế liá»n nhanh nhẹn lật ngược cổ tay lại rồi giÆ°Æ¡ng thẳng hai chỉ ra Ä‘iểm chá»›p nhoáng vào lòng bàn tay của Thích Äồng, kình khí rít vèo vèo bén nhá»n nhÆ° dao. Cùng má»™t lúc đó, lão ta lại vung chưởng phải quét ra, công thẳng vá» phía Thang Hải và Lê Trạch.
Trúc Tây biết rằng Tam Hung thÆ°á»ng hay cùng liên kết đánh nhau vá»›i địch và từ xÆ°a đến nay ít có bị hại bao giá». Bởi thế lão ta má»›i ra tay đánh trÆ°á»›c để giành lấy phần chủ Ä‘á»™ng. Chưởng phong của lão ta ồ ạt không thua trăm nghìn đợt sóng, ai thấy cÅ©ng phải khiếp ngÆ°á»i.
Tam Hung bất thần nhảy lui ra sau ba thÆ°á»›c rồi lại thay đổi vị trí của nhau tràn đến ngay, đứng sững theo phÆ°Æ¡ng vị tam tài. Lê Trạch cất tiếng cÆ°á»i nhÆ° cuồng dại nói :
- Trúc Tây, có lẽ ông chính là một trong số những nhân vật bí mật vừa kéo đến Thất Tinh Bảo gần đây chăng ?
Ãc Di Lặc Trúc Tây Ä‘Æ°a đôi mắt híp nhá», quét qua Tam Hung má»™t lượt rồi sắc mặt lại tÆ°Æ¡i cÆ°á»i hÆ¡n cả khi nãy.
Tam Hung biết Trúc Tây có thái Ä‘á»™ nhÆ° thế thì lòng dạ của lão ta lại càng hung hăng say máu hÆ¡n, nên cả ba Ä‘á»u thủ thế sẵn sàng đối phó.
Trúc Tây nói :
- Ba vị đã sai rồi ! Những việc giấu đầu lòi Ä‘uôi, ta đây không khi nào làm. NhÆ°ng LÆ°u Thiện Phiêu tuyệt đối không phải là con ngÆ°á»i đứng đắn, vậy nếu ba vị có ý che chở cho hắn thì đừng trách tôi là kẻ có lòng dạ ác Ä‘á»™c.
Thích Äồng cất tiếng cÆ°á»i to nói :
- Lá»i nói ấy có dá»a được ai ? Nếu ông không bằng lòng nói rõ, vì nguyên nhân nào mà ông đánh trá»ng thÆ°Æ¡ng LÆ°u lão sÆ° thì e rằng sẽ mất mạng tại đây ngay !
Trúc Tây nhÆ°á»›ng to đôi mắt bé nhá» của lão ta lên, chiếu ngá»i ánh sáng hung dữ cất tiếng cÆ°á»i to khà khà nói :
- Hôm nay được gặp mặt nhau âu cÅ©ng là má»™t cái duyên, vậy ta đây cÅ©ng muốn thá»­ cho biết Tam Hung các ông chân tài thá»±c há»c đến đâu ?
Vừa nói lão ta vừa tràn ngÆ°á»i tá»›i vá» phía Lê Trạch vung tròn chưởng trái lên, nhÆ°ng lại quét ngang vá» phía Thích Äồng.
Lê Trạch “hừ†to một tiếng rồi xô mạnh đôi chưởng ra.
Thân pháp của Ãc Di Lặc Trúc Tây hết sức nhanh nhẹn. Trong khi thế chưởng của Lê Trạch chÆ°a đánh ra thì ngÆ°á»i của lão ta đã nhanh nhÆ° chá»›p tràn đến bên cạnh Thang Hải giÆ°Æ¡ng thẳng năm ngón tay ra, chụp mạnh vào “Tâm du huyệt†nÆ¡i ngá»±c trái của Thang Hải.
Lúc ấy, Äào Gia Kỳ nói nhá» vá»›i Tô Chỉ Quỳnh :
- Quỳnh tá»·, chị hãy Ä‘i bắt lấy LÆ°u Thiện Phiêu chá»› để hắn lá»t vào tay Tam Hung, còn tiểu đệ thì giúp cho Ãc Di Lặc Trúc Tây má»™t tay !
Dứt lá»i, chàng liá»n tràn tá»›i sát sau lÆ°ng Thích Äồng cất tiếng ho rồi nói :
- Xin bốn vị hãy ngÆ°ng tay đã, để nghe lá»i khuyên giải của tôi đây !
Thích Äồng vừa tránh khá»i luồng chưởng phong ác liệt của Ãc Di Lặc Trúc Tây đánh ra thì bá»—ng nghe có tiếng nói sát bên tai nên không khá»i giật bắn ngÆ°á»i, lách mình tránh ngang năm thÆ°á»›c rồi má»›i xoay ngÆ°á»i quay mặt lại nhìn, trông thấy Äào Gia Kỳ Ä‘ang đứng sững cách lão ta không hÆ¡n hai thÆ°á»›c má»™c, hai ngón tay Ä‘ang Ä‘Æ°a lên không nhÆ° muốn Ä‘iểm tá»›i.
Tuy hai ngón tay của Äào Gia Kỳ chÆ°a Ä‘iểm xuống, nhÆ°ng đã làm cho Thích Äồng biến hẳn sắc mặt. Vì lão ta trông thấy hai ngón tay của chàng Ä‘ang thủ má»™t thế hết sức lạ lùng huyá»n diệu, nếu mình không nhúc nhích thì thôi, bằng trái lại, thì hai ngón tay ấy sẽ giáng xuống và không làm sao chống đỡ được.
Thang Hải và Lê Trạch thấy thế Ä‘á»u hết sức kinh hãi, nhanh nhẹn vá»t ngÆ°á»i lên không rồi rÆ¡i trở xuống phía sau lÆ°ng của Äào Gia Kỳ.
Thang Hải cÆ°á»i ghê rợn nói :
- Ông bạn chá»› nên can thiệp đến chuyện vu vÆ¡ làm gì, trái lại, nếu cả gan làm liá»u thì đến khi hối hận không còn kịp nữa !
Dứt lá»i hai lão đồng thá»i Ä‘Æ°a bốn chưởng lên, nếu Äào Gia Kỳ hành Ä‘á»™ng thì hai lão sẽ đồng loạt tấn công tá»›i ngay.
NhÆ°ng đối vá»›i những lá»i nói của Thang Hải, Äào Gia Kỳ xem nhÆ° gió thổi qua tai chẳng hỠđể ý đến, chỉ Ä‘Æ°a đôi mắt sáng ngá»i nhìn chòng chá»c vào mặt của Thích Äồng mà thôi.
Chàng biết rằng nếu mình thò chỉ Ä‘iểm ra thì Thích Äồng tất sẽ mất mạng ngay tức khắc, đồng thá»i, mình cÅ©ng khó tránh khá»i bị mang thÆ°Æ¡ng tích dÆ°á»›i chưởng lá»±c của Lê Trạch và Thang Hải.
Ãc Di Lặc Trúc Tây trông thấy Äào Gia Kỳ đến giải vây cho mình thì trong lòng hết sức mừng rỡ. NhÆ°ng trông thấy LÆ°u Thiện Phiêu Ä‘ang bi.
má»™t lão bà thò tay chụp lấy rồi mang ra ba trượng chế ngá»± các huyệt đạo thì lão ta không khá»i kinh hoàng biến sắc, Ä‘Æ°a chân trái bÆ°á»›c tá»›i, định vá»t ngÆ°á»i bay thẳng vá» phía lão bà. Song vì ngay lúc đó, lão ta bá»—ng cảm thấy giá»ng nói của Äào Gia Kỳ rất quen thuá»™c, tá»±a hồ nhÆ° có nghe qua ở đâu rồi, nên không khá»i sững sá» suy nghÄ©.
Ngay lúc ấy, Äào Gia Kỳ quay vá» Thích Äồng cÆ°á»i nói :
- Nếu ông có thể tránh được thế võ này của tại hạ thì thôi, chẳng có gì đáng nói. NhÆ°ng trái lại, nếu không thể tránh được thì nên nghe lá»i nói của tại hạ đây !
Thích Äồng thấy rằng không làm thế nào phá được thế võ kỳ lạ của đối phÆ°Æ¡ng, vì hai ngón tay ấy tá»±a hồ nhÆ° chập chá»n biến thành vô số những ngón tay mỠảo, tất cả các huyệt đạo quan trá»ng khắp trên ngÆ°á»i chẳng có nÆ¡i nào là tránh khá»i thế chỉ ấy.
Ãc Di Lặc Trúc Tây lúc đó dÆ°á»ng nhÆ° đã nhận ra giá»ng nói quen thuá»™c này là của ai rồi. Lão ta thầm nghÄ© có lẽ chính là Äào Gia Kỳ đã dùng thuật dị dung cải trang ra thành ngÆ°á»i đàn ông đứng tuổi nhÆ° thế này, nên trong lòng không khá»i lấy làm mừng rỡ, từ từ Ä‘Æ°a chân bÆ°á»›c ra xa.
Lúc đó, Äại Hung Thang Hải và Tam Hung Lê Trạch Ä‘ang Ä‘Æ°a bốn chưởng vá» phía Äào Gia Kỳ sẵn sàng đánh ra, nhÆ°ng hai lão ta Ä‘ang Æ¡?
trong thế ném chuột sợ vỡ đồ nên có vẻ rất do dự. Sắc mặt của hai lão ta không ngớt biến đổi nhanh chóng, không làm thế nào tìm được một ý định dứt khoát.
Äôi mày ngắn của Thang Hải cau lại, cất giá»ng lạnh lùng nói :
- Ông bạn, già đây cảnh cáo má»™t lần nữa là bốn chưởng của chúng tôi đánh ra má»™t lượt thì dù cho ông bạn là má»™t ngÆ°á»i bằng sắt thép Ä‘i nữa cÅ©ng sẽ bị đứt tâm mạch mà chết ngay tức thì !
Äào Gia Kỳ không thèm quay đầu nhìn lại, cất giá»ng lạnh lùng phì cÆ°á»i nói :
- Chỉ lo rình mồi nên không hay có thợ săn ở sau lưng. Vậy ông hãy quay đầu nhìn lại sẽ rõ !
Thang Hải và Lê Trạch nghe thế không khá»i giật bắn ngÆ°á»i, quay đầu nhìn ra phía sau, thì trông thấy đôi chưởng của Tô Chỉ Quỳnh và Ãc Di Lặc Trúc Tây Ä‘ang ká» sát lÆ°ng hai ngÆ°á»i không quá năm tấc má»™c.
Bởi thế cả hai Ä‘á»u cảm thấy lạnh buốt cả xÆ°Æ¡ng sống.
TrÆ°á»›c tình thế ấy, Nhị Hung vốn có thể xoay nhanh ngÆ°á»i lại vung chưởng để giải vây, nhÆ°ng cả hai Ä‘á»u sợ Thích Äồng bị nguy dÆ°á»›i chi?
lá»±c của Äào Gia Kỳ, nên giận dữ “hừ†má»™t tiếng cố làm ra vẻ bình tÄ©nh chỠđợi. Hai lão ta định là khi Thích Äồng lách tránh khá»i được thế chỉ của Äào Gia Kỳ thì sẽ ra tay hạ đối phÆ°Æ¡ng ngay.
NhÆ°ng má»i việc trong thiên hạ hầu hết Ä‘á»u không diá»…n biến đúng ý muốn của mình. Thích Äồng tuy là ngÆ°á»i có võ công tuyệt nghệ, nhÆ°ng lão ta suy nghÄ© mãi vẫn không làm thế nào tìm ra được má»™t cách phá tan thế chỉ của Äào Gia Kỳ, lại càng không có cách gì để lách tránh được thế chỉ đó.
Trong khi ấy, ngay đến tia mắt của lão ta cÅ©ng không làm thế nào lẩn trốn được thế chỉ của Äào Gia Kỳ. Chính vì vậy, nên lão ta không ngá»›t kinh hoàng sợ hãi, buá»™t miệng than ngắn thở dài :
- Äây là lần thứ nhất trong Ä‘á»i của Thích má»— cam tâm chịu khuất phục ! Vậy ông bạn nói gì, Thích má»— sẵn sàng lắng nghe. NhÆ°ng có Ä‘iá»u là ông bạn tiếp tay cho kẻ hung dữ, e rằng sau này hối hận không còn kịp nữa !
Äào Gia Kỳ mỉm cÆ°á»i nói :
- Tôi đây và đôi bên Ä‘á»u xa lạ, không há» quen biết vá»›i nhau.
Äá»™t nhiên, từ cánh rừng sau lÆ°ng Ãc Di Lặc Trúc Tây và Tô Chỉ Quỳnh bất thần lÆ°á»›t ra năm ngÆ°á»i mặc áo Ä‘en che kín mặt. Má»™t ngÆ°á»i trong bá»n lÆ°á»›t nhanh tá»›i nhÆ° má»™t bóng ma, chụp lấy LÆ°u Thiện Phiêu rồi vá»t ngÆ°á»i lên không lÆ°á»›t Ä‘i mất.
Tô Chỉ Quỳnh, Ãc Di Lặc Trúc Tây, Thang Hải và Lê Trạch vừa nghe có tiếng gió rít bên tai là đã biết có biến Ä‘á»™ng, nên nhanh nhÆ° chá»›p xoay ngÆ°á»i ngó lại. Ngay lúc ấy, bốn ngÆ°á»i che mặt Ä‘ang bất thần vung chưởng lên tấn công vào những ngÆ°á»i hiện diện, rồi vá»t ngÆ°á»i lao vút lên không, nhằm cánh rừng lÆ°á»›t thẳng tá»›i.
Luồng kình phong do bốn ngÆ°á»i ấy đánh ra rít gió nghe vèo vèo, lạnh buốt đến tận xÆ°Æ¡ng tủy.
Tô Chỉ Quỳnh hay được nhanh nhất, nên liá»n xoay ngÆ°á»i lại, dùng thế “Tiá»m Long Thăng Thiên†vá»t ngÆ°á»i bay lên và khi thân hình nàng vừa nằm ngang trên không thì nhanh nhÆ° chá»›p thò cánh tay mặt ra, nhắm ngay má»™t gã mặc áo Ä‘en che mặt sau cùng chụp tá»›i, trông nhÆ° má»™t con ó bắn thá».
Tô Chỉ Quỳnh tuy giÆ°Æ¡ng kịp năm ngón tay nhÆ° năm chiếc móc ra, chụp vá» ngÆ°á»i áo Ä‘en, nhÆ°ng ngÆ°á»i ấy lÆ°á»›t Ä‘i quá nhanh, tiếng rít gió không thua gì tiếng xé lụa, nên chiếc áo của hắn bị xé toác má»™t Ä‘Æ°á»ng dài hai thÆ°á»›c, trong khi ngÆ°á»i hắn vẫn tiếp tục lÆ°á»›t vào trong rừng rồi mất hút.
Tô Chỉ Quỳnh không muốn Ä‘uổi theo nên buông nhẹ ngÆ°á»i rÆ¡i trÆ¡?
xuống đất, trông thấy Thang Hải, Lê Trạch và Ãc Di Lặc Trúc Tây Ä‘á»u bị thÆ°Æ¡ng, trên vai Ä‘ang trào máu tÆ°Æ¡i, sắc mặt Ä‘á»u nhợt nhạt.
Thích Äồng nhanh nhẹn lÆ°á»›t tá»›i bên cạnh Thang Hải và Lê Trạch há»i :
- Thế nào rồi ?
Thang Hải cÆ°á»i ghê rợn nói :
- Không chết được đâu !
Lê Trạch buột miệng mắng to :
- Lê má»— nếu không san bằng được Thất Tinh Bảo thì thá» không làm ngÆ°á»i !
Ãc Di Lặc Trúc Tây Ä‘Æ°a tay lên vết thÆ°Æ¡ng tÆ°Æ¡i cÆ°á»i nói :
- Thôi, chá»› khoác lác nữa ! Các ông đến Lạc DÆ°Æ¡ng mà tránh được Ä‘á»™c thủ của bá»n hỠđã là má»™t việc may mắn lắm rồi, vậy khoác lác không sợ chÆ°á»›ng tai ngÆ°á»i nghe hay sao ?
Lê Trạch nghe thế tức giận đến Ä‘á» bừng sắc mặt, gân xanh trên trán cÅ©ng nổi vồng lên, đôi mắt chiếu ngá»i ánh sáng hung dữ. NhÆ°ng trong lúc ấy, nÆ¡i vết thÆ°Æ¡ng cảm thấy nóng bá»ng và Ä‘au nhức, hết sức khó chịu, nên buá»™t miệng “hừ†lên thành tiếng.
Thích Äồng cÆ°á»i nhạt nói :
- Trúc Tây đại sÆ°, ông quá khinh thÆ°á»ng Thiên SÆ¡n Tam Hữu chúng tôi rồi !
Trúc Tây híp đôi mắt bé nhá» lại, cÆ°á»i ha hả nói :
- Bần tăng tuyệt đối không xem thÆ°á»ng ai cả. Câu nói của tôi vừa rồi chẳng riêng gì đối vá»›i ba vị mà gồm cả bần tăng trong đó nữa !
Thích Äồng Ä‘Æ°a đôi mắt lạnh lùng nhìn qua Äào Gia Kỳ và Tô Chỉ Quỳnh má»™t lượt gằn giá»ng nói :
- Có kể cả hai vị này vào trong số đó không ?
Trúc Tây cất tiếng cÆ°á»i ha hả nói :
- Hai vị thí chủ này từ trÆ°á»›c đến nay chÆ°a có dịp gặp bần tăng lần nào cả, nên bần tăng không rõ được là ngÆ°á»i ra sao, vậy bần tăng đâu dám kéo cả nhị vị ấy vào. NhÆ°ng nếu nhị ấy cÅ©ng Ä‘i đến Lạc DÆ°Æ¡ng thì nếu bần tăng Ä‘oán không sai tất cÅ©ng sẽ khó bá» thoát nạn được !
Äào Gia Kỳ cất tiếng cÆ°á»i to :
- Äôi bên chỉ vì hiểu lầm nhau, hà tất phải hÆ¡n thua từ tiếng nói, chẳng có ích lợi cho ai cả. Vậy để tại hạ xem qua thÆ°Æ¡ng thế của ba vi.
trÆ°á»›c, hầu từ đó tìm hiểu được lai lịch của ngÆ°á»i che mặt ấy hay không ?
Vừa nói, chàng vừa Ä‘Æ°a tay ra mở nút áo của Äại Hung Thang Hải rồi kéo trật đến cánh taỵ Chàng trông thấy tại bả vai của lão ra có má»™t đốm Ä‘en to nhÆ° hạt đậu, chung quanh Ä‘á»u bầm tím má»™t quầng tròn to cỡ bàn taỵ Tại miệng những đốm Ä‘en ấy không ngá»›t trào máu bầm, mui hôi tanh nồng nặc.
Sau khi nhìn qua kỹ lưỡng, chàng lắc đầu than :
- CÅ©ng may là võ công của các hạ cao thâm nên đã kịp thá»i khóa huyệt đạo lại ngăn chất Ä‘á»™c xâm nhập vào tạng phủ...
Vừa nói đến đây thì chàng đưa ba ngón tay cái, trỠvà giữa đè vào miệng vết thương bóp mạnh lại rồi giật ra...
Thang Hải cảm thấy đầu ngón tay của Äào Gia Kỳ có má»™t sức hút rất mạnh mẽ, nên đốm Ä‘en ná» liá»n theo ngón tay của chàng bay ra ngoài, nằm yên trong lòng bàn tay.
Thì ra đấy là má»™t món ám khí tuy to cỡ hạt đậu nhÆ°ng có sắc tím lóng lánh, chứng tá» hết sức Ä‘á»™c. Hình dáng của nó chẳng khác nào nhÆ° má»™t cái hạt táo, nhÆ°ng trên chót có ba mÅ©i kim bằng thép. Những mÅ©i kim ấy Ä‘á»u hình thoi, bốn khía lõm sâu, trong những khe lõm ấy có chứa chất Ä‘á»™c. Món ám khí đó làm thá»±c khéo léo, chẳng phải má»™t ngÆ°á»i thợ tầm thÆ°á»ng có thể làm được.
Äào Gia Kỳ nhìn qua không khá»i thầm kinh dị. Thang Hải trông thấy số ám khí ấy thì không khá»i kinh hoàng.
Sau đó, Äào Gia Kỳ lại nhanh nhẹn từ nÆ¡i vết thÆ°Æ¡ng của Lê Trạch và Trúc Tây lấy ra mấy ám khí cùng má»™t loại, rồi thò vào áo lấy ra má»™t viên thuốc màu vàng, bóp nát đắp lên vết thÆ°Æ¡ng của ba ngÆ°á»i, nói :
- Ba vị ná»™i lá»±c Ä‘á»u dồi dào, vậy hãy tá»± vận dụng chân khí trong ngÆ°á»i để Ä‘uổi chất Ä‘á»™c ra ngoài, chừng má»™t tiếng đồng hồ sau tất sẽ được bình phục !
Thang Hải nói :
- Cái Æ¡n cứu chữa vết thÆ°Æ¡ng của các hạ tất có ngay chúng tôi sẽ Ä‘á»n đáp !
Äào Gia Kỳ mỉm cÆ°á»i nói :
- Chỉ một việc nhỠnhư thế thì nào có đáng nhắc làm gì ?
Kế đó, chàng lại quay qua Tô Chỉ Quỳnh nói :
- Ba món ám khí này hết sức khéo léo, lại có cả chất Ä‘á»™c. Nó có thể dùng để giết chết đối phÆ°Æ¡ng. Hiện giá», ngÆ°á»i giá»i sá»­ dụng chất Ä‘á»™c ngoài Ngôn NhÆ° Băng và Thang Bà Tá»­ ra, tiểu đệ chÆ°a thể nghÄ© ra được má»™t ngÆ°á»i thứ ba !
Tô Chỉ Quỳnh Ä‘Æ°a mắt chăm chú nhìn ba món ám khí có hình dáng nhÆ° những hạt táo, trong lòng bàn tay của Äào Gia Kỳ, trầm ngâm nghÄ© ngợi trong giây lát rồi lắc đầu nói :
- Tôi cũng không nghĩ ra. Nhưng bất luận việc gì trong thiên hạ rồi cũng sẽ có ngày được phơi ra ánh sáng !
Trúc Tây cÆ°á»i ha hả nói :
- Äúng ! Nếu việc gì không muốn để cho ngÆ°á»i ta biết thì trừ khi là mình không làm việc ấy !
Äào Gia Kỳ nhÆ°á»›ng cao đôi mày, cất tiếng cÆ°á»i to rồi cất kỹ ba món ám khí ấy vào áo, nói :
- Tại hạ sẽ lại cho kẻ ấy những gì mà chính hắn đã gieo rắc !
Thích Äồng bÆ°á»›c tá»›i má»™t bÆ°á»›c, chắp tay nói :
- Các hạ còn có việc gì cần nói không ?
Äào Gia Kỳ nói :
- Hiện giá» LÆ°u Thiện Phiêu đã bị bắt sống mang Ä‘i, má»i việc không còn ai đối chứng, hÆ¡n nữa, ba vị cÅ©ng là ngÆ°á»i ngoại cuá»™c y hệt nhÆ° tại hạ, vậy há»i có ích lợi gì ?
Ãc Di Lặc Trúc Tây nói :
- GiỠđây bần tăng xin nói sá»± thá»±c, là LÆ°u Thiện Phiêu chính là ngÆ°á»i từ trong Thất Tinh Bảo trốn ra. Má»i việc bí mật trong Thất Tinh Bảo hắn Ä‘á»u biết rất nhiá»u, cho nên số ngÆ°á»i che mặt ấy chắc chắn không khi nào lại để cho hắn tiết lá»™ ra ngoài !
Thiên Sơn Tam Hữu đưa mắt nhìn nhau một lượt, Thang Hải nói :
- GiỠđây, ba anh em Thang mỗ cần phải đi gấp đến Lạc Dương, vậy mong ngày sau sẽ có dịp gặp lại các vị !
Tam Hung vòng tay thi lá»…, rồi quay ngÆ°á»i bÆ°á»›c thẳng ra quan lá»™, Ä‘i má»—i lúc má»™t nhanh, chẳng mấy chốc sau, chỉ còn trông thấy ba ngÆ°á»i nhá» nhÆ° hạt đậu.
Lúc ấy Ãc Di Lặc Trúc Tây nghiêm sắc mặt nói :
- Thiếu hiệp, kể từ ngày xa cách đến nay được bình an chứ ? Bần tăng nếu không nhỠnghe qua tiếng nói quen thuộc thì suýt nữa đã choảng nhau đáng tiếc rồi !
Äào Gia Kỳ cÆ°á»i nói :
- Chính tại hạ cố ý muốn cho đại sÆ° nghe được giá»ng nói đó !
Tô Chỉ Quỳnh bỗng nói :
- Trong khi Tam Hung sắp sá»­a ra Ä‘i, thì tia mắt rất khác thÆ°á»ng, chi bằng chúng ta Ä‘uổi theo để dò xét cho biết má»i việc hÆ° thá»±c !
Trúc Tây nói :
- Chẳng ngại gì cả, bá»n há» Ä‘i chuyến này sẽ gặp rất nhiá»u Ä‘iá»u nguy hiểm. Nếu há» muốn Ä‘i đến Lạc DÆ°Æ¡ng, e rằng còn phải sá»­ dụng đến vÅ© lá»±c !
Äào Gia Kỳ không khá»i sá»­ng sốt nói :
- Tại sao thế ?
Trúc Tây nói :
- Chung quanh Thất Tinh Bảo ba mÆ°Æ¡i dặm Ä‘á»u nằm trong sá»± dòm ngó của số môn hạ bảo ấy, dá»… ra mà khó vào !
Nói đến đây, ông ta dừng lại trong giây lát rồi tiếp :
- Bần tăng cÅ©ng Ä‘ang có ý định tìm thiếu hiệp, vì có má»™t chuyện rất quan trá»ng muốn bẩm lại cho thiếu hiệp được biết !
Äào Gia Kỳ trông thấy Ãc Di Lặc Trúc Tây có vẻ rất trang trá»ng, nên gật đầu nói :
- Vậy ông và tôi hãy cùng ngồi xuống đây nói chuyện được rồi !
Liá»n đó, chàng cÅ©ng giá»›i thiệu Tô Chỉ Quỳnh vá»›i Ãc Di Lặc Trúc Tây :
- Äây là ngÆ°á»i chị ruá»™t của tôi !
Trúc Tây chắp tay xá thật sâu nói :
- Vì bần tăng không biét nên có nhiá»u Ä‘iá»u thất kính !
Tô Chỉ Quỳnh nói :
- Äại sÆ° chá»› quá thủ lá»…, xin ngồi xuống cùng nói chuyện đã !
Số thá»±c khách chung quanh đứng trÆ°á»›c cuá»™c xô xát vừa rồi đã sợ hãi bá» Ä‘i tứ tán khắp nÆ¡i. Äào Gia Kỳ liá»n lấy ra má»™t nén bạc, gá»i chủ quán đến nói :
- Nén bạc này tôi xin bồi thÆ°á»ng sá»± tổn thất của ông, vậy xin phiá»n ông hãy dá»n lên cho chúng tôi thêm má»™t ít rượu thịt nữa !
NgÆ°á»i chủ quán hết sức cám Æ¡n, bÆ°á»›c lui Ä‘i lo dá»n rượu thịt.
Trúc Tây liá»n nói nhá» :
- Ở vùng Trung Châu gần đây đồn đại ầm lên là vừa rồi Thiết Chi?
ThÆ° Sinh Lữ KhÆ°u Má»™ Bình đã xâm nhập vào NgÅ© Hành Cốc và thừa dịp Ngôn NhÆ° Băng Ä‘ang bận nghênh địch vá»›i Tứ Tà, trong sÆ¡n cốc nhiá»u sÆ¡ hở, trá»™m được pho Hàn Thiết Quan Âm rồi trở vá» Thất Tinh Bảo ẩn kín ít khi bÆ°á»›c ra ngoài...
Äào Gia Kỳ Ä‘Æ°a mắt nhìn Tô Chỉ Quỳnh mỉm cÆ°á»i ra hiệu cho nàng biết đấy chính là Ngôn NhÆ° Băng đã khôn khéo giá há»a cho Thiết Chỉ ThÆ° Sinh.
Trúc Tây lại nói tiếp :
- Những lá»i đồn đại ấy má»—i lúc má»™t nhiá»u nên quần hùng trong hai phe hắc bạch ùn ùn kéo đến Lạc DÆ°Æ¡ng. Bần tăng cÅ©ng hay được tin ấy nên hối hả tìm đến xem cho vui. Những lá»i nói của LÆ°u Thiện Phiêu cÅ©ng quả đúng sá»± thá»±c. Có lẽ Lữ KhÆ°u Má»™ Bình vì đứng trÆ°á»›c tình trạng đó, tá»± lấy làm lo sợ, nên đã má»i má»™t vị yêu tà cái thế đến để tÆ°Æ¡ng trợ !
Trong đêm vừa qua, bần tăng có gặp Thiết Bối Äà Long Trình Nam Giang thí chủ, ông ta căn dặn bần tăng nếu gặp được thiếu hiệp thì má»i thiếu hiệp hãy đến ngay Quan Äế Miếu. Má»—i đêm ông ta Ä‘á»u ngồi tại trÆ°á»›c ngôi miếu để xem bói. Bần tăng trông thấy thần sắc của Trình thí chủ Ä‘ang lo lắng nhiá»u, dÆ°á»ng nhÆ° có chuyện gì gấp lắm. Bần tăng có há»i nhÆ°ng ông ấy nhất định không chịu nói ra.
Äào Gia Kỳ hÆ¡i biến sắc mặt nói :
- Tại hạ sẽ tìm đến đó ngaỵ VỠlai lịch của Lưu Thiện Phiêu, đại sư có biết rõ không ?
Trúc Tây đáp :
- XÆ°a kia LÆ°u Thiện Phiêu là má»™t tên cÆ°á»›p khét tiếng, nhÆ°ng mấy năm gần đây đã qui phục Äào NhÆ° Hải. Do đó, hắn chịu mệnh lệnh đến mai phục tại Thất Tinh Bảo. Lần này hắn lẻn trốn ra khá»i Thất Tinh Bảo vì đã bị Thiết Chỉ ThÆ° Sinh biết rõ được tung tích. NhÆ°ng dá»c Ä‘Æ°á»ng bị bần tăng chận lại nên má»›i mang há»a nhÆ° vậy !
Äào Gia Kỳ nói :
- Tôi xin đa tạ sự giãi bày ấy của đại sư !
Chàng vì sốt ruá»™t muốn đến gặp Trình Nam Giang để tìm hiểu xem ông này có chuyện gì cần gặp mình, nên khi dùng cÆ¡m xong liá»n đứng lên nói :
- Thôi, chúng ta lên Ä‘Æ°á»ng vậy !
Dứt lá»i, chàng bèn cùng Tô Chỉ Quỳnh và Ãc Di Lặc Trúc Tây bÆ°á»›c ra khá»i quán, nhắm hÆ°á»›ng thành Lạc DÆ°Æ¡ng chạy bay tá»›i...
. . . . . . . . . . . ..
Thiên SÆ¡n Tam Hữu cùng chạy bay Ä‘i nhÆ° má»™t luồng Ä‘iện xẹt. Khi đã Ä‘i được trên mÆ°á»i dặm Ä‘Æ°á»ng, thì hai bên quan lá»™ có nhiá»u gò mối. Lúc ấy, cả ba ngÆ°á»i bá»—ng nghe có má»™t tiếng cÆ°á»i nhạt từ trên má»™t gò đất cao vá»ng đến :
- Xin ba vị hãy dừng bước quay đầu trở lại, vì không thể đến vùng Lạc Dương được !
Tam Hung không khá»i sá»­ng sốt, Ä‘Æ°a mắt nhìn lên thì trông thấy má»™t ngÆ°á»i mặc áo Ä‘en che kín mặt Ä‘ang đứng sững trên má»™t cái gò cao.
Thích Äồng quát to :
- Tôn giá là ai ? Xin cho biết lai lịch mau !
NgÆ°á»i che mặt cất giá»ng lạnh lùng đáp :
- Lai lịch của tôi sau này các ông sẽ rõ, chá»› há»i lôi thôi làm gì. Tôi khuyên ba ông bạn nên sá»›m quay lại bằng không thì tất sẽ tá»± dấn mình đến cá»­a chầu Diêm VÆ°Æ¡ng !
Thích Äồng cất tiếng cÆ°á»i nhÆ° cuồng dại nói :
- Xin tôn giá xem lại ba anh em lão phu đây có phải là ngÆ°á»i chết chăng ?
Trong khi câu nói chÆ°a dứt, thì ngÆ°á»i áo Ä‘en che mặt ấy đã vá»t ngÆ°á»i bay nhẹ nhàng đáp xuống cạnh quan lá»™, cÆ°á»i nhạt :
- Tôi đã tận tình khuyên lơn, thế mà ba vị vẫn khăng khăng không chịu nghe, như thế ba vị đã tới số rồi, không làm sao trốn thoát cho được !
Trong khi ngÆ°á»i ấy còn Ä‘ang nói thì Tam Hung đã vá»t ngÆ°á»i bay lên không, rồi lÆ°á»›t thẳng đến gò đất cao có đối phÆ°Æ¡ng Ä‘ang đứng nhanh nhÆ° má»™t luồng Ä‘iện xẹt.
NgÆ°á»i che mặt trông thấy thần sắc của ba lão già có vẻ nhÆ° muốn gây sá»±, nhÆ°ng vẫn đứng yên má»™t chá»—, không há» lách tránh Ä‘i đâu cả.
Thích Äồng là má»™t ngÆ°á»i nổi tiếng ác Ä‘á»™c nhất trong số Thiên SÆ¡n Tam Hung nên vừa lao đến nÆ¡i là lão ta đã nhanh nhÆ° chá»›p thò cánh tay mặt ra, cÆ°á»i nhạt :
- Ông bạn, tại sao lại không để cho ai được trông thấy mặt thật của mình thế? Như vậy là quá hẹp hòi chăng ?
Vừa nói thì năm ngón tay của lão ta cÅ©ng nhanh nhÆ° chá»›p chụp thẳng vào tấm vải che mặt của ngÆ°á»i bí mật ấy.
Trong khi những ngón tay của lão ta chỉ còn cách tấm vải che Ä‘á»™ chừng hai tấc má»™c nữa, thì ngÆ°á»i che mặt ná» liá»n lách mình tránh ngang vá»›i má»™t bá»™ pháp vô cùng kỳ diệu, tránh khá»i thế chụp của Thích Äồng.
Äồng thá»i, ngÆ°á»i ấy lại thò tay mặt ra, co ngón tay nhắm búng thẳng vào nách trái của Thích Äồng.
Tức thì, Thích Äồng cảm thấy có má»™t luồng kình lá»±c lạnh buốt, công thẳng vào cÆ¡ thể nên không khá»i giật mình kinh hãi trÆ°á»›c thủ pháp quá nhanh nhẹn của đối phÆ°Æ¡ng, vá»™i vàng nhảy thối lui ra sau năm thÆ°á»›c.
NgÆ°á»i che mặt ná» liá»n cất giá»ng sâu hiểm cÆ°á»i dài, rồi xoay ngÆ°á»i dùng thế “Lục Xuất Mai Hoa†đánh vút tá»›i má»™t chưởng công thẳng vào Thang Hải và Lê Trạch.
Thế chưởng vừa đánh ra thì liá»n thấy có đến sáu bóng chưởng lá» má» từ trên không chụp xuống, Ä‘i đôi vá»›i má»™t luồng kình lá»±c má»m mại kín đáo, rít gió nghe vèo vèo.
Thang Hải và Lê Trạch vội vàng quét thẳng một chưởng ra để đỡ.
Bá»n há» trông thấy tài nghệ của ngÆ°á»i che mặt hết sức thần kỳ, nên thái Ä‘á»™ ngông cuồng tá»± cao của ba ngÆ°á»i tá»± nhiên Ä‘á»u tiêu tan Ä‘i mất cả.
Há» không còn dám xem thÆ°á»ng đối phÆ°Æ¡ng nữa, mà trái lại vận dụng đến chín phần mÆ°á»i chân lá»±c ra đôi chưởng, thủ thế sẵn sàng đối phó.
Trong khi hai luồng chưởng phong của đôi bên va chạm thẳng vào nhau thì nổ liên tiếp hai tiếng ầm ầm, rung chuyển cả vùng sơn lâm...
Thế là Thang Hải và Lê Trạch Ä‘á»u lảo đảo thân ngÆ°á»i, thối lui ra sau má»™t bÆ°á»›c.
Trái lại, ngÆ°á»i che mặt ấy lợi dụng sức hất mạnh ra sau trong khi chưởng lá»±c bị va chạm, để vá»t ngÆ°á»i bay thẳng lên cao rồi cất tiếng cÆ°á»i lạnh lùng đầy ngạo nghá»…, phi thân lÆ°á»›t Ä‘i mất hút.
Tất cả những việc ấy chỉ xảy ra trong má»™t cái chá»›p mắt, nên khi Thích Äồng định tràn tá»›i tấn công vào đối phÆ°Æ¡ng má»™t lần thứ hai, chỉ ngÆ°á»i ấy đã bay Ä‘i mất hút rồi.
Thang Hải và Lê Trạch vì vết thÆ°Æ¡ng nÆ¡i vai vừa rồi chÆ°a lành hẳn, nên giỠđây vì dùng sức quá mạnh, cả hai Ä‘á»u cảm thấy nguyên cánh tay bị tê buốt, nÆ¡i miệng vết thÆ°Æ¡ng Ä‘au Ä‘á»›n và nóng bá»ng nhÆ° lá»­a đốt, khí huyết trong ngÆ°á»i cÅ©ng bị cuồng loạn.
Do đó, Thiên SÆ¡n Tam Hữu Ä‘á»u không khá»i bắt đầu ngao ngán, Ä‘Æ°a mắt nhìn nhau gượng cÆ°á»i Ä‘au Ä‘á»›n.
Thích Äồng Ä‘oán biết được tâm trạng của hai ngÆ°á»i kia, nên bèn lên tiếng :
- Nếu mình gặp khó khăn nhÆ° thế này mà lại rút lui, thì có khác gì bằng lòng để cho lão tặc há» Äào xem thÆ°á»ng chúng ta ? NgÆ°á»i che mặt ấy võ công không cao hÆ¡n chúng ta, nhÆ°ng vì chúng ta đã nhất thá»i khinh địch, nên má»›i bị thất thế nhÆ° vậy. PhÆ°Æ¡ng chi, ngÆ°á»i ta thÆ°á»ng bảo, nếu kẻ hẹp lượng thì không phải là quân tá»­, mà lòng dạ không Ä‘á»™c ác thì không phải là trượng phu, vậy nếu lần sau ta gặp hắn nữa thì sẽ xuống tay má»™t cách ác Ä‘á»™c ngay ! Thích lão nhị ta nếu không làm cho Thất Tinh Bảo phải má»™t phen nghiêng ngá»­a Ä‘iên đầu thì thá» không khi nào chịu ngồi yên !
Trong khi Thang Hải và Lê Trạch chÆ°a kịp trả lá»i, thì trông thấy trên quan lá»™ lại có sáu bảy bóng ngÆ°á»i mặc áo Ä‘en chạy bay tá»›i.
Lê Trạch Ä‘Æ°a mắt nhìn đăm đăm vào số ngÆ°á»i ấy, mặt lá»™ sắc vui mừng nói :
- Những ngÆ°á»i tiếp tay vá»›i chúng ta đã đến kia rồi !
Nói dứt lá»i, cả bá»n ba ngÆ°á»i liá»n nhanh nhẹn lao ngÆ°á»i trở vá» phía con Ä‘Æ°á»ng cái quan.
Thang Hải và Thích Äồng vừa buông mình rÆ¡i xuống đất thi đã giáp mặt vá»›i số ngÆ°á»i má»›i chạy đến. Trên gò đất cao khi nãy, bá»—ng lại xuất hiện ba ngÆ°á»i mặc áo Ä‘en che kín mặt khác. Ba ngÆ°á»i ấy Ä‘Æ°a mắt nhìn vá» phía Tam Hung và những ngÆ°á»i má»›i tá»›i cất giá»ng lạnh lùng cÆ°á»i thật khẽ, rồi lại nhanh nhẹn lÆ°á»›t Ä‘i mất nhÆ° ba bóng ma.
Ngay lúc ấy, Tam Hung và số ngÆ°á»i kia lại tiếp tục chạy bay tá»›i vá» phía thành Lạc DÆ°Æ¡ng.
Chẳng mấy chốc sau, thành Lạc DÆ°Æ¡ng đã thấp thoáng trÆ°á»›c mắt má»i ngÆ°á»i. Những bức tÆ°á»ng thành cao vút và chạy dài nhÆ° rồng lá»™n trông thật là hùng vÄ©.
Thích Äồng bất giác cÆ°á»i nhạt nói :
- NgÆ°á»i che mặt vừa rồi chỉ khéo tìm lá»i gạt gẫm, chứ suốt dá»c Ä‘Æ°á»ng chúng ta nào có gặp trở ngại gì đâu ?
Bá»—ng ngay lúc ấy, Lê Trạch “úy†lên má»™t tiếng kinh ngạc, rồi Ä‘Æ°a tay chỉ vá» phía đầu của Thích Äồng...
Thì ra, trên búi tóc của Thích Äồng không biết từ lúc nào đã có má»™t lá cá» nhá» cắm chặt nÆ¡i ấy. Lá cá» Ä‘á» làm bằng giấy vàng và chỉ to bằng má»™t cái hạt đào mà thôi.
Vì há» chạy nhanh nên má»› tóc trên đầu bị rối bá»i, nếu không chú ý nhìn thì chẳng làm sao trông thấy được lá cỠ“Chiêu Hồn†đó.
Thích Äồng nghe tiếng kêu lạ lùng của Lê Trạch nên không khá»i ngạc nhiên, thò tay sá» lên đầu mình và đụng phải má»™t lá cá» chiêu hồn nên bèn nhanh nhẹn lấy xuống, sắc mặt biến hẳn.
Bá»—ng ngay lúc ấy, lại nghe giá»ng của Thang Hải kêu kinh hoàng lên rằng :
- Lê lão tam, trên đầu của ngươi cũng có nữa !
Thấy thế, ai nấy cÅ©ng Ä‘á»u sinh nghi, nhanh nhẹn Ä‘Æ°a tay sá» lên đầu mình, thì quả nhiên trên đầu má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u có cắm má»™t lá cá» chiêu hồn y hệt nhÆ° thế.
Số ngÆ°á»i của Tam Hung vì thế mặt Ä‘á»u biến sắc, ngÆ¡ ngác nhìn nhau, ai nấy Ä‘á»u cảm thấy xÆ°Æ¡ng sống lạnh buốt.
Vì bá»n há» Ä‘á»u là số ngÆ°á»i thuá»™c hàng cao thủ bậc nhất trong chốn giang hồ, thế mà bị ngÆ°á»i ta cắm má»™t lá cá» chiêu hồn trên tóc mình lúc nào và ở đâu cÅ©ng không hay biết gì cả. Nếu chẳng phải là lá cỠấy, mà trái lại là má»™t món ám khí gì thì hậu quả chẳng làm sao lÆ°á»ng được.
Còn má»™t việc đáng khiếp sợ hÆ¡n, đấy là ngÆ°á»i đã cắm những lá cỠấy quả là tài nghệ cao cÆ°á»ng tuyệt đỉnh. Vì những lá cỠđó, Ä‘á»u được cắm ngay ngắn trên búi tóc của má»i ngÆ°á»i y hệt nhÆ° nhau. Chỉ qua Ä‘iểm ấy cÅ©ng đủ thấy tài nghệ của đối phÆ°Æ¡ng quả đã tiến đến mức cao thâm tuyệt vá»i.
Lúc ấy, Thích Äồng chẳng còn dám khoác lác nữa. Äôi mắt của lão ta chói rá»±c ánh lá»­a căm tức, sắc mặt giận hầm hầm, rồi chẳng nói lấy má»™t lá»i, giậm mạnh đôi chân xuống đất, lắc mạnh đôi vai, nhắm phía thành Lạc DÆ°Æ¡ng tiếp tục chạy bay tá»›i.
Má»i ngÆ°á»i chung quanh Ä‘á»u Ä‘Æ°a mắt ngÆ¡ ngác nhìn nhau, song chẳng ai chịu tá» ra mình hèn nhát, mặc dù há» Ä‘á»u tiến bÆ°á»›c trong má»™t tâm trạng hết sức miá»…n cưỡng.
Lê Trạch hạ giá»ng :
- Tên đã lắp vào cung thì không thể không bắn. Lê má»— không tin lÅ© chuá»™t đó có thể làm được gì đâu. Hiện nay có rất đông nhân vật võ lâm qui tụ vá» thành Lạc DÆ°Æ¡ng. Số ngÆ°á»i này Ä‘á»u bị đối phÆ°Æ¡ng dá»a nhÆ° thế cả, nhÆ°ng chẳng có ai vì sợ sệt mà rút lui. Vậy chúng ta đâu lại tá» ra hèn yếu hay sao ? Thôi, cứ mạnh dạn Ä‘i tá»›i !
Thế là cả bá»n Ä‘á»u nối gót chạy theo Lê Trạch, nhÆ°ng trong lòng nÆ¡m ná»›p lo âu, kiêng sợ trÆ°á»›c kẻ thù.
. . . . . . . . . . . ..
Tất cả những cá»­ chỉ và thái Ä‘á»™ trên của số ngÆ°á»i Tam Hung nhất nhất Ä‘á»u lá»t cả vào mắt của Äào Gia Kỳ, Tô Chỉ Quỳnh và Ãc Di Lặc Trúc Tây.
Ba ngÆ°á»i không Ä‘i theo quan lá»™ mà chỉ men theo những chòm cây kín đáo hai bên Ä‘Æ°á»ng để tiến tá»›i, hÆ¡n nữa, hai bên vệ Ä‘Æ°á»ng lại có nhiá»u gò nổi cao, nên số ngÆ°á»i của Tam Hung không còn thấy được há», trong khi hỠđã nhanh nhẹn lÆ°á»›t qua khá»i số ngÆ°á»i đó.
Äào Gia Kỳ trong khi tiến bÆ°á»›c, bá»—ng nhìn thấy có má»™t ngÆ°á»i che mặt xuất hiện bên vệ Ä‘Æ°á»ng, nên không khá»i sá»­ng sốt, ra hiệu cho Tô Chỉ Quỳnh và Ãc Di Lặc Trúc Tây đứng lại.
Trong khi đó, ngÆ°á»i che mặt ná» bá»—ng nhún ngÆ°á»i bay vút lên má»™t ngá»n cây cao bên vệ Ä‘Æ°á»ng rồi ẩn kín mình giữa tán lá sum suê, rá»™ng Ä‘á»™ hàng mẫu của ngá»n cây ấy.
NgÆ°á»i che mặt ấy có má»™t thân pháp nhanh nhẹn và nhẹ nhàng nhÆ° má»™t con chim khiến ba ngÆ°á»i nhìn thấy Ä‘á»u không khá»i thầm kinh hãi.
Äào Gia Kỳ Ä‘oán biết ngÆ°á»i che mặt ấy Ä‘ang có má»™t ý định gì, nên chàng Ä‘Æ°a mắt chú ý nhìn vá» phía xa của con Ä‘Æ°á»ng cái quan. Chàng trông thấy từ phía tít mù của con Ä‘Æ°á»ng, Ä‘ang có mÆ°á»i mấy bóng Ä‘en chạy nhanh tá»›i. Khi số ngÆ°á»i ấy chạy đến thì chàng má»›i nhìn rõ đấy là số ngÆ°á»i của Thiên SÆ¡n Tam Hữu.
Trong khi số ngÆ°á»i của Tam Hung lÆ°á»›t qua bóng cây to ná», thì bá»—ng từ giữa cành lá rậm rạp có má»™t vừng mÆ°a màu vàng từ trên rÆ¡i xuống.
Thế là những chấm vàng ấy đã nhanh nhẹn rÆ¡i thẳng vào đầu má»i ngÆ°á»i Ä‘ang chạy dÆ°á»›i đất. Những ám khí ấy Ä‘á»u rÆ¡i thật đúng vị trí, chứng tá» ngÆ°á»i vừa phóng ra có má»™t thủ pháp hết sức cao cÆ°á»ng.
Äào Gia Kỳ thấy thế thì Ä‘inh ninh rằng số ngÆ°á»i của Thiên SÆ¡n Tam Hữu chắc chắn phải bị trá»ng thÆ°Æ¡ng, nhÆ°ng không ngá» bá»n há» vẫn không hay biết gì cả, tiếp tục chạy bay tá»›i nhÆ° thÆ°á»ng.
Trúc Tây khẽ cÆ°á»i nhạt nói :
- Thiên Sơn Tam Hữu khi biết được trên đầu mình có mang vật gì đó, nếu không sợ vỡ mật ra mới là một chuyện lạ !
Äào Gia Kỳ mỉm cÆ°á»i nói :
- Kẻ ác thì có kẻ ác trị. Tam Hung bấy lâu nay kiêu căng tự phụ, đê?
cho há» gặp phải những trÆ°á»ng hợp này, há» má»›i thất kinh !
Vừa nói nhÆ°ng đôi mắt của Äào Gia Kỳ vẫn nhìn đăm đăm vá» hÆ°á»›ng ngá»n cây. Chẳng mấy chốc sau, chàng trông thấy giữa cành lá rậm rạp, bá»—ng có năm ngÆ°á»i che mặt nối gót nhau nhảy xuống đất.
Äào Gia Kỳ không khá»i thầm kinh hãi nói :
- Tại sao trên ngá»n cây ấy lại đã có sẵn ngÆ°á»i ở trên đó rồi ?
Nói đến đây, chàng liá»n “hừ†má»™t tiếng qua giá»ng mÅ©i, rồi hạ giá»ng tiếp :
- Quỳnh tá»·, tiểu đệ sẽ trả lại cho ngÆ°á»i ấy những gì mà chính ngÆ°á»i ấy đã gieo rắc, hầu áp đảo bá»›t Ä‘i tính hung hăng của lÅ© chuá»™t này !
Nói Ä‘oạn, chàng liá»n lấy ra ba món ám khí có hình nhÆ° hạt táo mà chàng đã nhổ được từ trong vai của Thang Hải, Lê Trạch và Trúc Tây vừa rồi, ném mạnh vá» hÆ°á»›ng số ngÆ°á»i che mặt kia.
Thế là số ám khí ấy lao vút ra nhanh như một luồng điện xẹt. Thu?
pháp của chàng thật vô cùng tuyệt diệu, nên mặc dù ba món ám khí lao thật nhanh, song chẳng há» nghe có tiếng gió rít khẽ. Trong khi đó, năm ngÆ°á»i che mặt kia lại Ä‘ang đứng quay lÆ°ng vá» phía chàng, nên hoàn toàn không hay biết gì cả.
Liá»n đó, bá»—ng nghe có ba tiếng “hự†khô khan vá»ng lên, rồi ba ngÆ°á»i che mặt ngã lăn quay ra đất.
Hai ngÆ°á»i che mặt còn lại trông thấy thế Ä‘á»u không khá»i kinh hoàng thất sắc, vá»™i vàng cúi xuống xem xét vết thÆ°Æ¡ng cho đồng bá»n. Há» cởi áo ba ngÆ°á»i kia ra, thì thấy tại “Mệnh môn huyệt†nÆ¡i lÆ°ng ba ngÆ°á»i rõ ràng có má»™t ám khí hình hạt táo, ghim sâu tá»›i xÆ°Æ¡ng.
HỠđã nhân ra đấy là thứ ám khí riêng biệt của chính mình. Tuy há» có thuốc giải trừ chất Ä‘á»™c, nhÆ°ng vì “Mệnh môn huyệt†là má»™t trong những tá»­ huyệt trên cÆ¡ thể con ngÆ°á»i, nên số ngÆ°á»i ấy đã bị tắt thở ngay tức khắc.
Hai ngÆ°á»i che mặt kia lá»™ vẻ hết sức tức giận. Há» căn cứ vào hÆ°á»›ng những ám khí bay đến, nên Ä‘oán biết đối phÆ°Æ¡ng đã ẩn mình gần đó, bèn nhanh nhẹn vá»t ngÆ°á»i bay thẳng đến nÆ¡i...
Khi buông mình rÆ¡i tá»›i đất, thì hai ngÆ°á»i che mặt ná» liá»n Ä‘Æ°a đôi mắt sáng nhÆ° Ä‘iện chú ý tìm kiếm khắp nÆ¡i, nhÆ°ng chẳng trông thấy có má»™t bóng ngÆ°á»i nào. Bởi thế, cả hai bèn tức giận phi thân trở vá» con Ä‘Æ°á»ng cái quan kẹp lấy ba xác chết vào nách nhanh nhẹn bá» chạy Ä‘i mất.
. . . . . . . . . . . ..
Thành Lạc DÆ°Æ¡ng thủa xÆ°a gá»i là Lạc Ấp, Châu Bình VÆ°Æ¡ng đã dá»i đô vá» phía Äông và đến đóng tại đây. Trong thá»i Chiến quốc, Lạc Ấp má»›i được gá»i là Lạc DÆ°Æ¡ng. Trong lịch sá»­, triá»u Äông Tấn và triá»u Bắc Ngụy Ä‘á»u lấy đó làm kinh Ä‘á»™ Äến đầu nhà Tùy thì lấy Lạc DÆ°Æ¡ng là Äông Äá»™ Bởi thế, tiếng Äông Äô bắt đầu có từ đó.
Thành Lạc Dương rộng độ chín dặm, có bốn cửa, vách thành thực cao, trông rất hùng vĩ.
Bóng mặt trá»i đã lặn vá» Tây, khói nấu cÆ¡m chiá»u đã bốc lên khắp má»i nhà. Trên Thiên Tân Kiá»u bắc ngang qua dòng Lạc Thủy, xe ngá»±a dập dìu qua lại không ngá»›t.
Thiên Tân Kiá»u là má»™t cây cầu xây cất hồi Ä‘á»i nhà Tùy. Lúc đầu chi?
dùng những chiếc thuyá»n to, rồi dùng những móc sắt thá»±c chắc chắn đê?
móc dính liá»n lại thành má»™t chiếc cầu nổi bắc ngang qua dòng sông.
Trên con Ä‘Æ°á»ng hẹp của chiếc cầu lại có dá»±ng lên bốn gian lầu tên gá»i là Thiên Tân. Äến Ä‘á»i ÄÆ°á»ng Thái Tôn, nhà vua ra lệnh xây sáu cái chân bằng đá cho chiếc cầu ấy. Sang đến đầu nhà Tống, thì lại sá»­a chữa má»™t lần nữa, dùng toàn những cá»™t đá to để làm trụ cầu, vô cùng chắc chắn.
Trong số ngÆ°á»i qua lại dập dìu trên chiếc cầu, bá»—ng thấy Äào Gia Kỳ, Tô Chỉ Quỳnh và Ãc Di Lặc Trúc Tây cÅ©ng Ä‘ang chen chúc Ä‘i vá»›i khách bá»™ hành. Bá»n há» Ä‘á»u giả dạng thành những ngÆ°á»i thÆ°á»ng dân quê mùa, thong thả bÆ°á»›c thẳng vào cá»­a thành phía Tây.
Lúc ấy chưa đến canh ba nên chợ đêm đang hồi rất náo nhiệt.
Ngôi Quan Äế Miếu tá»a lạc tại trung tâm thành phố. Chung quanh ngôi miếu hiệu buôn san sát gồm từ cá»­a hàng tạp hóa cho đến hiệu thuốc và cả ngÆ°á»i bói toán Ä‘á»u có đủ, trông chẳng khác nào trÆ°á»›c ngôi chùa TÆ°á»›ng Quốc Tá»± Ở Khai Phong, ngÆ°á»i Ä‘i nhÆ° nÆ°á»›c chảy, nói chuyện huyên náo ồn ào.
Äối diện vá»›i Quan Äế Miếu có má»™t hàng xem bói, trên cao treo màn trÆ°á»›ng rất Ä‘Æ°á»ng hoàng, hai bên lại có liá»…n đối trên bàn có để má»™t mai rùa, má»™t ống xâm, bút son và giấy trắng.
Ngay chính giữa cá»­a hàng ấy, còn có vẽ má»™t bức Thái Cá»±c Äồ thá»±c to, bên dÆ°á»›i Ä‘á» bốn chữ đại tá»± “Bói toán nhÆ° thần†Sau chiếc bàn có má»™t lão già lÆ°ng gù Ä‘ang nằm phục trên bàn ngu?
ngon lành, ngáy to như sấm, xem ra có vẻ ế khách lắm.
Trong số du khách bá»—ng xuất hiện má»™t ông cụ và má»™t bà cụ đã già nuạ Hai ngÆ°á»i này Ä‘Æ°a mắt ngó quanh quẩn và bất giác bÆ°á»›c thẳng đến cá»­a hàng xem bói ná». Ông cụ già lên tiếng :
- Này ! Ông hãy thức dậy, lão muốn nhỠông bói một quẻ !
Lão già lÆ°ng gù ấy vốn Ä‘ang giả vá» ngủ, nên nghe giá»ng nói của Äào Gia Kỳ liá»n ngá»­a mặt lên nhìn. NhÆ°ng ông ta lại thấy trÆ°á»›c mặt mình là hai ngÆ°á»i đã già nua thì không khá»i sá»­ng sốt.
Äào Gia Kỳ mỉm cÆ°á»i nói :
- Trình đại hiệp, tại hạ là Äào Gia Kỳ !
Lão già lÆ°ng gù ấy chính là Thiết Bối Äà Long Trình Nam Giang, nghe thế thì hiện sắc mừng rỡ khôn tả, hạ giá»ng nói :
- Thiếu hiệp đến đây thá»±c là phải lúc. Hiện già Ä‘ang ngụ tại Cao Thăng khách Ä‘iếm ở Tây Äại Nhai trong thành này. Vân Má»™ng Bình nữ hiệp Ä‘ang bị trong thÆ°Æ¡ng và đã được cứu chữa, hiện Ä‘ang nằm dưỡng sức tại khách Ä‘iếm ấy.
Äào Gia Kỳ kinh hãi nói :
- Cô ấy làm thế nào mà bị trá»ng thÆ°Æ¡ng ?
Trình Nam Giang vội vàng nói :
- Nói dài dòng vô ích, thiếu hiệp hãy mau đi đến đó lo việc chữa tri.
cho cô ấy, già sẽ thu dá»n cá»­a hàng rồi sẽ trở vá» sau !
Äào Gia Kỳ vá»™i vàng quay lại lão bà nói :
- Quỳnh tỷ, chúng mình đi thôi !
Nói Ä‘oạn, hai ngÆ°á»i liá»n lẫn lá»™n vào số khách bá»™ hành chung quanh.
Tại dãy phòng phía Äông trong Cao Thăng khách Ä‘iếm, Vân Má»™ng Bình Ä‘ang nằm yên trên giÆ°á»ng, sắc mặt tái nhợt, mái tóc rối bá»i. Bên ngoài vầng trăng sáng Ä‘ang lÆ¡ lá»­ng trên ná»n trá»i cao, chiếu rá»i ánh bạc vào cá»­a sổ.
Vân Mộng Bình đưa mắt nhìn đăm đăm vào vầng trăng rồi cất tiếng than khẽ nghe thực não ruột.
Khắp trong ngÆ°á»i nàng Ä‘ang bị mÆ°á»i ba vết thÆ°Æ¡ng do những luồng chưởng lá»±c âm Ä‘á»™c gây ra. Những viên thuốc của nàng mang theo chi?
uống đỡ để cho vết thÆ°Æ¡ng khá»i trầm trá»ng hÆ¡n, chứ phần thÆ°Æ¡ng thế vẫn không há» thuyên giảm. Nàng cảm thấy khắp ngÆ°á»i hết sức Ä‘au Ä‘á»›n, thân thể Ä‘á»u kiệt lá»±c, má»—i ngày Ä‘á»u ụa ra hai lần máu bầm.
Bá»—ng nhiên, nàng trông thấy có má»™t bóng ngÆ°á»i thấp thoáng ngoài cá»­a sổ, bÆ°á»›c nhẹ nhàng nhÆ° chiếc lá rÆ¡i.
Vân Má»™ng Bình hết sức kinh hãi, chú ý nhìn kỹ bóng ngÆ°á»i ấy thì kinh hoàng kêu lên :
- Lư thiếu gia !
Thì ra ngÆ°á»i ấy chính là LÆ° Thế Xuân.
Trong đôi mắt của LÆ° Thế Xuân lúc ấy Ä‘ang chiếu ngá»i những tia sáng sâu hiểm, nhÆ°ng chỉ trong thoáng chốc thì tia sáng ấy đã mất ngay, hiện sắc tÆ°Æ¡i cÆ°á»i :
- Äúng thế, tôi chính là LÆ° Thế Xuân đây !
Y từ từ bước tới, rồi nói tiếp :
- Xem ra cô Ä‘ang bị trá»ng thÆ°Æ¡ng rất nặng, vậy ai đã gây ra thÆ°Æ¡ng tích cho cô thế ?
Vân Má»™ng Bình cất giá»ng trong trẻo nạt :
- Thiếu gia có muốn nói gì thì hãy ngồi yên trên ghế kia mà nói, thiếu gia đến đây có ý định gì ?
Lư Thế Xuân thầm nghĩ :
“Dù ngồi ở đâu, thì cô ta cÅ©ng không thoát khá»i tầm chưởng của mình !†Vì nghÄ© thế, nên y bèn bÆ°á»›c thẳng đến chiếc ghế đặt nÆ¡i góc tÆ°á»ng ngồi xuống, há»i :
- Còn tiểu thư nhà cô đâu ?
- Chỉ trong chốc lát đây là cô ấy sẽ trở vỠ!
- Cô ấy đi đâu thế ?
- Thất Tinh Bảo !
LÆ° Thế Xuân sá»­ng sốt má»™t lúc, bá»—ng nhÆ°á»›ng cao đôi mày cÆ°á»i nói :
- Có phải Vân cô nương định phỉnh gạt tại hạ không ?
Vân Mộng Bình giận dữ nói :
- Ai phỉnh gạt thiếu gia làm gì ? Trong ngÆ°á»i tôi Ä‘ang bị trá»ng thÆ°Æ¡ng đến mÆ°á»i ba chá»— do luồng chưởng lá»±c âm Ä‘á»™c gây ra, chính là vì những ngÆ°á»i che mặt trong Thất Tinh Bảo vây đánh !
Lư Thế Xuân nói :
- Tiểu thư nhà cô đến Thất Tinh Bảo có chuyện gì ?
- Hàn Thiết Quan Âm, Giáng Long kinh và Ngô Câu kiếm !
- Äá»u ở cả trong bảo ấy sao ?
Vân Mộng Bình lạnh lùng đáp :
- Nghe đồn đại như thế ? Có lẽ Lư công tử đến Lạc Dương cũng chính là vì những bảo vật đó ?
Lư Thế Xuân gật đầu nói :
- Lẽ tất nhiên là vì chúng. Nhưng...
Nói đến đây, bá»—ng trên nét mặt của y hiện lên má»™t nụ cÆ°á»i âm u sâu hiểm rồi tiếp :
- Nhưng theo tại hạ được biết thì tiểu thư nhà cô hiện không có mặt ơ?
thành Lạc Dương. Vậy cô ấy đi đâu, cô nên nói thật cho tôi nghe thì hay hơn, bằng không...
Vân Mộng Bình giận dữ nói :
- Bằng không thì thiếu gia định làm gì ?
Vân Má»™ng Bình biết từ bấy lâu, LÆ° Thế Xuân Ä‘ang thèm rá» dãi trÆ°á»›c sắc đẹp của hai chủ tá»› nàng, nhÆ°ng khổ ná»—i vì võ công của y còn thua sút hÆ¡n Huỳnh Ỷ Vân, nên chỉ ngoan ngoãn cầu xin tình thÆ°Æ¡ng nÆ¡i Huỳnh Ỷ Vân chứ không dám làm há»—n. Y đã hứa là sẽ suốt Ä‘á»i phục vu.
cho Huỳnh Ỷ Vân và lòng dạ chẳng bao giỠthay đổi.
Lúc ấy, LÆ° Thế Xuân cất giá»ng sâu hiểm cÆ°á»i :
- Chẳng định gì cả. Tại hạ có mang linh dược theo ngÆ°á»i nên muốn xem qua thÆ°Æ¡ng thế của cô nÆ°Æ¡ng để lo việc chữa trị giúp cho mà thôi !
Nói dứt lá»i, y đứng lên và từ từ bÆ°á»›c tá»›i.
Vân Má»™ng Bình trông thấy thế, quả tim suýt nữa nhảy tung ra khá»i lồng ngá»±c. Nàng biết LÆ° Thế Xuân không phải có ý tốt, nên nạt :
- Hãy đứng yên lại ! Nam nữ thụ thụ bất thân, thiếu gia có biết hay chăng ?
Lư Thế Xuân nói :
- Äấy là trong trÆ°á»ng hợp bình thÆ°á»ng, chứ trong trÆ°á»ng hợp nguy cấp thì ngÆ°á»i ta phải châm chÆ°á»›c ! Việc ấy Vân cô nÆ°Æ¡ng đâu lại không biết ? HÆ¡n nữa, tâm ý của tại hạ ra sao, thì vá»›i sá»± thông minh của Vân cô nÆ°Æ¡ng cÅ©ng đã biết rồi, không cần nhá»c tại hạ phải giải thích dài dòng !
Vừa nói, y vừa bÆ°á»›c từng bÆ°á»›c má»™t vá» chiếc giÆ°á»ng.
Vân Mộng Bình lộ vẻ sợ hãi, sắc mặt lại càng tái nhợt hơn. Nàng thấy trong khung cảnh này thực chết đi còn hơn phải muốn sống, nên ca?
đôi mắt bỗng tối sầm lại.
LÆ° Thế Xuân bÆ°á»›c đến chiếc giÆ°á»ng, cất tiếng cÆ°á»i khẽ, sắc mặt to?
ra rất vui thích, đôi mắt chiếc ngá»i lá»­a dục. Y nhanh nhẹn thò cánh tay mặt ra, giở chiếc má»n má»ng của Vân Má»™ng Bình sang má»™t bên, khiến thân hình kiá»u diá»…m chỉ mặc có má»™t lá»›p y phục lót má»ng của nàng hiện rõ ra dÆ°á»›i mắt ỵ Những Ä‘Æ°á»ng cong tuyệt mỹ trên thân hình Vân Má»™ng Bình Ä‘á»u lá»™ rõ không còn sót má»™t nÆ¡i nào.
Vân Má»™ng Bình buá»™t miệng kêu lên má»™t tiếng kinh hoàng và suýt ngất lịm Ä‘i. Nàng cất giá»ng run run nói :
- Thá»±c không ngá».... ngÆ°Æ¡i lại là.... má»™t loài cầm thú.... có mặt ngÆ°á»i mà thôi !
LÆ° Thế Xuân cÆ°á»i nhạt nói :
- Cô nương, tại hạ thương yêu cô đã từ lâu rồi !
Nói đoạn, y bèn thò cánh tay mặt ra, mở những hạt nút áo trước ngực nàng.
Vân Mộng Bình vừa cuống quít, vừa tức giận, nên ngất lịm đi lúc nào không biết.
Trong khi LÆ° Thế Xuân Ä‘ang quá thích chí và quên tất cả chung quanh, thì bất thần cảm thấy nÆ¡i cổ mình bị năm chiếc móc thép bấu chặt lấy, thủng vào ả da thịt, rồi nghe ở sau ót có má»™t tiếng ngÆ°á»i gằn giá»ng quát :
- Äồ dâm đãng, còn thua cả cầm thú, thá»±c lẽ trá»i nào có tha cho ngÆ°Æ¡i được !
Vì quá Ä‘au Ä‘á»›n, nên y phải gào lên má»™t tiếng thảm thiết. Trong khi đó, y lại cảm thấy phía dÆ°á»›i nách của mình bị đối phÆ°Æ¡ng Ä‘iểm mạnh bảy chỉ, khiến võ công Ä‘á»u bị phế trừ cả, nên không khá»i kinh hoàng thất sắc, ngã khụy xuống đất.
Khi hắn ngá»­a mặt nhìn lên thì trông thấy trÆ°á»›c mặt hắn có má»™t lão già mặc áo nâu Ä‘ang trợn mắt giận dữ nhìn vào y chòng chá»c.
Ngoài ra lại còn có má»™t lão bà Ä‘ang đứng bên cạnh. Lúc ấy, lão già kia đã gằn giá»ng :
- Lư Thế Xuân, ngươi có biết lão phu là ai không ?
LÆ° Thế Xuân nghe qua giá»ng nói rất giống giá»ng nói của Äồ Lôi, nên không khá»i kinh hoàng sá»­ng sốt.
Tài sản của giacuongly

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
êàðòèíû, êîíñóëüòàíò, hoi 2 ma dao sat tinh, ìåäèöèíà, îäíîêëàññíèêè, ìåòàëëè÷åñêèå, îòçûâû, ma Ä‘ao sat tinh 4vn, ma Ä‘ao sát tinh, ma đạo sát tinh, ma dao sat tinh, ma dao sat tinh 4vn, ma dao sat tinh co long, maÄ‘aÌ£osaÌttinh, ñìàðòôîíû, óãîëîâíûé, ôîêóñ, tiếp nhập ma Äạo, truen ma dao sat tinh, truyen ma dao sat tinh


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu của ngÆ°á»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™