Phảng phất như bị vạn cân tinh thiết đánh lên người. Đàm Khiếu và Bùi Nặc trở nên vô cùng yếu đuối bị đánh bay đi, thân thể không cách nào khống chế, tự do "bay lượn".
Rốt cục thì hai đầu Hỏa Long cũng lao đến, xoay quanh đầy giận dữ, từng tiếng "ti ti" vang lên tựa hồ như đốt cháy cả không khí. Ánh mắt Huyền Y lão giả khẽ híp.
- Hỏa hệ Thiên Hành Giả? Tởi rất tốt!
Nhãn tình Huyền Y lão giả sáng lên, hai tay của hắn lộ ra, song quyền huy động sử dụng tuyệt chiêu Huyền Thiên phệ.
Thế tới của Hỏa Long đang như rào ròa như thác đổ đột nhiên biến thành yếu ớt như cá chạch bị một cỗ hấp lực vô hình hút vào trong dòng chảy của nó! Mắt thấy sở trường nguyên lực ấn của bản thân bị phá dễ dàng Tang Phi cực kỳ sửng sốt
Huyền Y lão giả ngửa đầu cười to:
- Ha ha ha ha, bọn tiểu bối, tu vi các ngươi cũng không kém tuy nhiên ...
Lời của hắn còn chưa dứt đột nhiên một âm thanh thanh lãng vang lên:
- Ngươi vui vẻ còn quá sớm đó.
Lăng Phong!
Thân hình hắn chợt hiện, tay phải toàn lực thi triển mạch luân Ngũ Thốn Kích. Một quyền bạo phát oanh kích về phía Huyền Y lão giả.
Khóe miệng Huyền Y lão giả khẽ nhếch lên khinh thường:
- Tốc độ cũng khá nhanh thế nhưng lực công kích quá yếu! Tiểu tử trong mấy người thì ngươi có lực công kích yếu nhất... Cái gì?
Huyền Y lão giả tùy ý tiếp một quyền của Lăng Phong nhưng ngay khi tiếp xúc hắn liền phát hiện có điểm không đúng--- tay trái của Lăng Phong!
Một đoàn thâm bích sắc hỏa diễm xuất hiện trong lòng bàn tay trái Lăng Phong. Đoàn hỏa diễm giống như một con rắn, ban đầu Huyền Y lão giả cũng không để nó vào mắt nhưng khi đoàn hỏa diễm quấn lên người hắn, rốt cục hắn cũng tỉnh ngộ.
Nếu bàn về lực công kích thì đoàn hỏa diễm này mới chính là chiêu cực mạnh.
Phong Viêm Dung thập nhị dung hỏa!!!
Đây chính là cảnh giới cao nhất mà Lăng Phong có thể nắm giữ trong Phong Viêm Dung, uy lực của thập nhị dung mạnh gấp tám lần cửu dung! Hơn nữa khi thi triển nó thì nguyên lực ba động cũng rất nhỉ cho dù là nguyên tố Thiên Hành Giả cao giai cũng không dễ dàng phát hiện nói gì đến người khác! Khuyết điểm chính là với trình độ Lăng Phong hiện nay thời gian chuẩn bị thật sự là quá dài.
Đoàn hỏa diễm đột nhiên nổ tung, hỏa hệ nguyên lực giống như một biển lửa tràn ra khắp xung quanh thân thể Huyền Y lão giả, nuốt chửng lấy thân thể hắn.
Thuần túy dựa vào chân lực phòng ngự căn bản không đỡ được một kích cường hãn này, bào phục của lão giả đột nhiên bị tạc nứt thành từng mảnh nhỏ rồi bị đốt cháy thành tro bụi. Vô số quang điểm hỏa diễm phảng phất như lưỡi dao sắc bén không ngừng tán sát bừa bãi thân thể lão giả.
Khói bụi bốc cao, hỏa quang đầy trời.
Một lát sau, tro bụi tan hết, nhìn thấy tình cảnh phía trước Lăng Phong hoảng sợ nhịn không được lui lại phía sau vài bước: Như vậy còn không có việc gì?
Cả người Huyền Y lão giả đen kịt, không ít nơi còn xuất hiện từng miệng máu đáng sợ thế nhưng một chiêu vừa rồi còn không thể tạo thành vết thương chí mạng cho hắn! Đây là quái vật hay sao, ngạnh kháng thập nhị viêm dung mà không vấn đề gì?
- Tốt, thật sự rất tốt, phi thường tốt!!!
Huyền Y lão giả mặt trầm như nước, sát khí dày đặc.
- Bao nhiêu năm rồi không ai có thể làm ta thụ thương thế này, tư vị đau đớn đã lâu rồi không nếm thử! Ngươi làm được điều đó quả thật không tồi!!!
Ánh mắt hắn đảo qua nhóm người Tang Phi, Đàm Khiếu:
- Vì vậy để đáp tạ việc ngươi làm ta đau đớn ta quyết định ... ban cho tất cả các ngươi tử vong.
Không ai hoài nghi hắn đang nói đùa, lúc trước tuy rằng hắn cũng đáng sợ nhưng còn không làm cho người ta cảm thấy cường liệt như bây giờ. Lúc này mọi người cảm nậh dường như đang đối mặt với một pho tượng thần linh cao cao tại thượng.
- Đồng loạt ra tay!
Lăng Phong cảm giác được không ổn điên cuồng hét lên.
- Các ngươi vẫn còn động được sao?
Mang theo một tia tiếu ý mỉa mai Huyền Y lão giả nhìn về phía Lăng Phong:
- Tiểu tử kia, vừa rồi là ngươi gây cho ta cảm giác đau đớn, vì vậy, ta quyết định tử vong bắt đầu từ ngươi.
Lăng Phong kinh hãi phát hiện khi lão giả nói ra những lời này đồng thời thân thể của mình dường như rơi vào trong bùn lầy không thể động đậy được dù chỉ một chút. Cảm giác này giống như bản thân phảng phất bị cầm cố.
Nhóm người Tang Phi cũng kinh ngạc, đồng thời trong đầu mỗi người đều hiện ra chữ "Vực"! Là Thánh Vực! Người nọ là cường giả Thánh Vực!
.....
Công quốc Tinh Lam, trong một đình viện u tĩnh, Kiều Sâm Đặc đang ngồi trước bàn nhìn Kiều Kiều đang dứng trước mặt đau đầu hỏi:
- Tiểu bảo bối, thế nào mà mấy ngày này không thấy cháu đi tìm tiểu Phong Tử chơi đùa?
- Gia gia, người ta chính là muốn có chút thời gian hảo hảo hiếu thuận gia gia mà!
Kiều Kiều bưng một ly trà, ngây thơ nói:
- Đây chính là do cháu tự tay pha đó nha.
- Ha hả, chỉ cần cháu nguyện ý ở cùng với gia gia thì không có gì tốt hơn nữa.
Kiều Sâm Đặc cười tủm tỉm:
- Tuy nhiên nếu như tiểu tử đó không muốn chơi đùa cùng cháu thì cứ nói với gia gia, gia gia giúp cháu đi giáo huấn hắn!
- Đúng vậy.
Kiều Kiều chu cái miệng nhỏ nhắn:
- Tên đầu gỗ đó không thú vị, cả ngày chỉ biết tu luyện, cháu đến Nguyên Lực Tháp tìm hắn hắn nói hắn muốn tu luyện, thế nhưng khi về Đa Bảo Các thì có thể chơi đùa với người ta sao.
Trong lúc vô tình nói lộ hết, Kiều Kiều vội vã che miệng lại bổ sung thêm:
- Đương nhiên chủ yếu vẫn là cháu muốn ở cùng gia gia rồi nên mới lười tìm đến tên đầu gỗ kia.
- Ha ha ha ha, vậy gia gia giúp cháu đánh đòn đầu gỗ được không?
Đang cười nói đột nhiên Kiều Sâm Đặc biến sắc:
- "Vực"? là cường giả Thánh Vực tới Tinh Lam?
Hắn không kịp giải thích với Kiều Kiều, thân thể nhoáng lên chợt tiêu thất rời khỏi đình viện.
.......
Trong Nguyên Lực Tháp, đột nhiên Mạch Kha mở hai mắt:
- Thật mạnh, là Vực! Không phải lão sư tử, đó là ...
Ngẫm lại một chút, thân thể Mạch Kha đột nhiên bị một đoàn hỏa quang bao vây rồi sau đó lập tức biến mất.
.......
Không thể nào nhúc nhích!
Giống như bị hãm sau trong bùn, không gian hoàn toàn bị đông lại! Không, không đúng, loại cảm giác này không giống như là không gian xung quanh bị cấm chế, mà như là ....
Đúng rồi, là linh hồn! Dưới sức mạnh của Vực linh hồn bản thân không thể nào vận chuyển. Phải biết rằng, tất cả chân lực hoặc vận chuyển chân nguyên lực thì điều tiên quyết là là linh hồn! Cũng có thể nói là niệm thức hoặc là ý niệm. Chỉ có biến ảo linh hồn mới có thể làm cho năng lượng lưu động!
Linh hồn bị hạn chế đừng nói điều khiển năng lượng trong cơ thể, thậm chí cả nhúc nhích một chút tay chân đều không được.
- Tiểu Phong!
Ny Khả kinh hô vội lao về phía Huyền Y lão giả, hoàn toàn quên mất lực lượng bản thân bé nhỏ không đáng kể. Huyền y lão giả căn bản xem thường nàng nên không xuất thủ. Lúc Ny Khả tiến vào trong phạm vi Vực, cơ thể liền ngừng hoạt động rơi xuống mặt đất, không cách nào hoạt động dù tiến lên một bước.
Quyền đầu Huyền y lão giả tiến từng chút một tiếp cận Lăng Phong chuẩn bị "báo đáp ân tình" lúc trước Lăng Phong làm hắn thụ thương. Hắn ra tay chậm chạp cố ý để Lăng Phong bị dày vò, chịu đựng tử vong đến gần.
Đã có 38 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Một cỗ ý niệm khong cam lòng cúi đầu trước bất kỳ ai bỗng nhiên bộc phát. Trong thức hải vô biên, kiếm linh phảng phất cảm ứng được tâm ý Lăng Phong, hai luồng linh hồn hắc bạch bên trong điên cuồng vận chuyển như suối chảy. Một vòng gợn sóng giống phô thiên cái địa mang hai màu hắc bạch điên cuồng khuếch tán về bốn phía, thông qua hai đạo kiếm nguyên gợn sóng bỗng nhiên tăng mạnh vô số lần, chỉ trong nháy mắt đã truyền đi khắp toàn thân Lăng Phong.
Oanh!
Phảng phất quanh thân bị thanh lưu quán chú, cái loại cảm giác không thể nào nhúc nhích "hãm trong bùn lầy" dường như được nới lỏng một chút. Lăng Phong phẫn nổ mở bừng hai mắt, nỗ lực giơ chân lên! Thình thịch! Sắc mặt Lăng Phong trắng xuống! Phốc! Lăng Phong phun ra một ngụm máu tươi, tuy rằng Vực cũng giảm bớt đi một chút nhưng không phải trình độ như hiện giờ của Lăng Phong có thể chịu được.
Một bước này vẻn vẹn chỉ hoạt động được có một thước.
Huyền Y lão giả biến sắc, khuôn mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ, hắn kinh ngạc nhìn Lăng Phong thốt lên:
- Chỉ bằng vào tu vị của ngươi mà có thể dãy dụa được trong Vực có thể hạn chế vô hạn. Không thể nào lưu ngươi lại được.
Vực có thể hạn chế nhưng cũng không phải vạn năng, nếu như tu vi niệm thức đạt được cảnh giới nhất định hoàn toàn có thể thoát khỏi! Nếu như là Mạch Kha đến đây, với tu vi thức cửu tinh đỉnh phong hỏa hệ Thiên Hành Giả của hắn đủ để kháng cự Vực nhưng tu vi của Lăng Phong mới được bao nhiêu ?
Tu vi Huyền Y lão giả kinh người, tuy rằng Lăng Phong có thể đơn giản thi triển ra thập nhị viêm dung tạo ra một công kích không thể tưởng tượng nổi nhưng thực lực bản thân cũng không quá mạnh. Thế mà một tiểu nhân vật trong mắt lão lại đột nhiên có thể tạo ra thương thế cho lão rồi sau đó thì có thể thoát khỏi sự rảng buộc của Vực.
Chỉ cần có đủ thời gian khi hắn trưởng thành sẽ trở nên đáng sợ thế nào?
Không được, phải bóp chết hắn khi còn trong trứng.
Huyền Y lão giả đã không còn tâm ý trêu đùa nữa, một quyền ầm ầm cực nhanh đánh về phần đầu Lăng Phong. Một quyền này đã khóa kín bốn phương tám hướng phong kế không cho kẻ khác có cơ hội tránh né.
- Tất Phong lão quỷ, ngươi dám.
Ngay trong lúc mạng sống Lăng Phong chỉ ngàn cân treo sợi tóc thì Kiều Sâm Đặc rốt cục chạy tới. Vừa nhìn tràng cảnh trước mặt, Kiều Sâm Đặc lập tức kinh sợ hét lớn. Biết tu vi Tất Phong cùng mình tương đương, tình thế nguy cấp căn bản không kịp chính diện cứu viện Lăng Phong vì vậy hắn lựa chọn vây Ngụy cứu Triệu.
Kiều Sâm Đặc từ phía sau lưng lao đến tung một quyền oanh kích Huyền Y lão giả Tất Phong.
Một quyền vừa xuất, lấy quyền đầu làm trung tâm, một vòng sóng năng lượngxung kích dọc theo một thông đạo hình trụ không ngừng chấn động không khí trự tiếp hướng về phía tâm tạng Tất Phong.
Tiến, giết chết Lăng Phong, bản thân bị trọng thương. Lùi, bảo toàn bản thân, buông tha Lăng Phong.
Không hề do dự dù chỉ nửa giây, Tất Phong hành động phù hợp với lợi ích bản thân nhất, lão lập tức xoay người lại bảo vệ bản thân. Một đoàn hắc sắc tuyền qua xuất hiện chắn trước quyền đầu Kiều Sâm Đặc.
- Kiều Sâm Đặc, nhiều năm không gặp, Cực Đạo Ba của ngươi cũng không tiến triến nhỉ.
Ông!
Chân lực ba động, Huyền Thiên phệ không thể hoàn toàn thôn phệ một quyền giận dữ của Kiều Sâm Đặc. Hắc sắc tuyền qua bị tạc nứt, năng lượng Cực Đạo Ba lấy quyền đầu hai người làm trung tâm lan tràn xung quanh , mặt đất bị xơi tung lên phảng phất như bị bom đạn cày nát, khí lãng đầy trời, đất đá xung quanh bị chấn nát vụn.
- Phi nhi, Phong nhi.
Đúng lúc này, thanh âm đầy phẫn nộ từ không trung vọng xuống.
- Tất Phong, ngươi dám đả thương đồ nhi của ta?
Mặc kệ tính tình Mạch Kha trong mắt người khác cổ quái thế nào thế nhưng hắn có một tính nết vô cùng tốt đó chính là ... bao che khuyết điểm. Mỗi tên đệ tử đều là hắn trong vạn người chọn một. Tuy ngày thường hắn giáo dục nghiêm khắc thế nhưng thực sự hắn còn chưa có động đến một ngón tay tên đệ tử nào. Có thể nói, sáu đêk tử chính là nghịch lân của hắn, Tất Phong dám đụng vào nghịch lân khó trách hắn giận dữ đến vậy. Nhất là trong số đó còn có Lăng Phong - đệ tử mà hắn ký thác kỳ vọng có thể phát triển Phong Viêm Dung phát dương quang đại.
Hỏa quang đầy trời, phô thiên cái địa, nhiệt độ xung quanh dường như tăng lên mười độ.
- Mạch Kha?
Ngay lập tức Tất Phong biến sắc, chỉ mình Kiều Sâm Đặc cũng đủ để hắn gặp khó khăn rồi đã thế lại còn thêm Mạch Kha kẻ đã hoàn toàn không có tiếp cận Thánh Vực. Hai người liên thủ đủ để giết chết hắn. Hắn kinh hãi quát lên:
- Kiều Sâm Đặc, không dám cùng ta một đối một dám cùng ta phân cao thấp sao, muốn tìm giúp đỡ sao?
- Ngươi nói cái gì?
Kiều Sâm Đặc thu quyền dừng thân quát to:
- Lão vô lại, khoan hãy động thủ!
Mạch Kha tuy rằng giận dữ thế nhưng nhiều năm giao tình với Kiều Sâm Đặc nên cũng lập tức dừng lại sau đó tiến về phía trước nhóm người Lăng Phong, hộ vệ bọn họ phía sau.
Hai đại cường giả đối mặt, Tất Phong thu liễm Vực của bản thân, không dám làm bất luận cử động gì khiến hai người Kiều Sâm Đặc tức giận. Lúc nhìn thấy Mạch Kha rốt cục ngừng tay hắn âm thầm thở hắt ra một hơi, nhìn Kiều Sâm Đặc:
- Bảy năm trước đánh một trận chưa phân thắng bại, không biết nhiều năm như vậy ngươi có tiến bộ hay không?
- Hừ, có tiến bộ hay không, ngươi thử xem chẳng phải sẽ biết sao?
- Tốt lắm, một tháng sau, vẫn là chỗ cũ! Ta nếu thua ngươi, ngày sau sẽ không đặt chân đến Tinh Lam thành nửa bước, ngươi có dám ứng chiến không?
Nhìn Tất Phong một cái thật sâu, Kiều Sâm Đặc kiên quyết nói:
- Được!!!
Rốt cục Tất Phong cũng buông được tảng đá trong lòng:
- Vậy một tháng sau, hẹn tại Tinh Lam vũ tràng!
Nói xong hắn xoay người chuẩn bị rời đi.
- Chậm đã!
Mạch Kha nhíu mày.
Kiều Sâm Đặc chặn lại nói:
- Lão vô lại ...
Kiều Sâm Đặc không nói thêm từ nafon thế nhưng nhãn thần hai người giao nhãu, Kiều Sâm Đặc lập tức minh bạch tâm ý hắn, Mạch Kha oán hận nhìn Kiều Sâm Đặc một chút rồi vung tayu lên nổi giận đùng đùng quay đầu đi chỗ khác.
Lúc Mạch Kha lên tiếng, cả người Tất Phong cứng lại, hắn hầu như nhịn không được xuất hiện ý niệm trong đầu bỏ chạy ý niệm trong đầu, may là cuối cùng một tia tự tôn cường giả Thánh Vực khiến hắn không làm ra hành động mất mặt đó.
- Chậm đã!
Ngay khi Kiều Sâm Đặc và Mạch Kha đều dự định cứ như vậy buông tha Tất Phong thì Lăng Phong mở miệng:
- Các ngươi đem Đa Bảo Các hủy thành như vậy cũng nên xuất một chút bồi thường đi. Đánh nhau xong rồi cứ như vậy phủi tay bỏ đi sao, thực sự không để vương pháp vào đâu sao?
Lời này vừa thốt ra mọi người quay lại nhìn Lăng Phong với ánh mắt kỳ quái. Một hồi chiến đấu vừa rồi cũng không làm Đa Bảo Các bị hủy hoại gì nhiều, cũng chỉ là thêm mấy dấu chân và đất bị xới lên mà thôi. Thế nhưng Lăng Phong lại không chịu buông tha, không buông tha cho cả cường giả Thánh Vực!
Môi Tang Phi run lên, trong lòng dâng lên một cảm giác vô lực, hắn rốt cuộc biết rốt cuộc biết bản thân và Lăng Phong chân chính chênh lệch ở chỗ nào. Cho dù thiên phú bản thân có thể theo kịp hắn nhưng hắn sự can đảm này bản thân chắc chắn không theo kịp.
Nhãn tình Mạch Kha sáng lên, đối với đồ đệ bảo bối này hắn càng ngày càng yêu thích. Hắn rút ra thủ trượng, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm Tất Phong, chỉ cần đối phương hơi có dị động, bản thân lập tức xuất thủ! Đến lúc đó chắc hẳn Kiều Sâm Đặc cũng sẽ không đứng nhìn bàng quan. Hai người liên thủ đủ để lưu lại tên Tất Phong chết tiệt này.
Cả người Tất Phong run lên, hắn xoay người lại gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Phong. Mọi người ở đây cho rằng hắn lập tức phát tác thì hắn hung hăng giậm chân hét lên:
- A Sắt, bồi thường!
Nhìn thấy cả người Tất Phong đầy bụi đất, tất cả mọi người rất rõ ràng, lần này xem như là hắn mất hết cả mặt mũi. Cường giả Thánh Vực mà lại bị mấy kẻ tiểu bối đả thương cuối cùng lại còn phải bồi thường. Chuyện này chỉ cần truyền ra ngoài chắc hẳn Tất Phong sẽ trở thành trò cười cho cả Thần Vẫn đại lục.
Đã có 45 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Quyển 3: Tinh Lam! Tinh Lam!
Chương 37: Bản Hách đại sư.
Nhóm dịch: Dung Nhi
Sưu Tầm: 4vn.eu
Trong Đa Bảo Các, Ny Khải tiếp đãi Mạch Kha và Kiều Sâm Đặc, những người còn lại bắt đầu thu thập tàn cục. Kiến thwucs một hồi đại chiến kinh thiên, tất cả đều đang chìm đắm trong sự hưng phấn, chuyện này nhất định sẽ là một đề tài tốt nhất của bọn họ trong các quán trà tửu lâu.
Lầu ba, ở đây chỉ có Lăng Phong, Tang Phi cùng Mạch Kha và Kiều Sâm Đặc, Ny Khả chịu trách nhiệm giải quyết công việc hậu chiến. Ngoài ra người khác không dám can thiệp vào, trước cường giả thánh vực, ngay cả dũng khí của bọn họ cũng mất hết, đừng nói đến việc nghe bọn họ nói chuyện.
- Ha ha ha ha, lần này gã Tất Phong kia chịu quả đắng lớn như vậy, còn không thể không nén giận, thực làm cho tâm tình thoải mái không nói hết!
- Nếu không vì sợ mất thể diện của ngươi, hôm nay chúng ta đã có thể giữ lại tên kia rồi!
Mạch Kha nhịn không được trừng mắt liếc hắn, thấy hắn hớn hở mà không nói lời nào, Mạch Kha đành quay sang hai người Lăng Phong, hỏi:
- Dựa vào lực lượng của các ngươi hẳn không đủ để làm cho Mạch Kha bị thương, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra, Tiểu Phi, ngươi mau kể tỉ mỉ sự tình cho ta nghe.
- Dạ, sư tôn!
Tang Phi đem sự tình đã chứng kiến kể lại ngọn ngành, cuối cùng hắn liếc Lăng Phong một cái, nói:
- Là Lăng… Lục sư đệ đột nhiên thi triển ra phong viêm dung tấn công Tất Phong khi hắn chưa chuẩn bị, cuối cùng mới làm hắn bị thương!
Trải qua lần hợp lực tác chiến vừa rồi, quan hệ của hai vị sư huynh đệ này bỗng trở nên thân thiết hơn.
Mạch Kha nhíu mày:
- Tất Phong vốn là cường giả thánh vực, hơn nữa là tinh tu chân võ quyết của Thiên Hành Giả, cho dù lực phòng ngự thân xác đơn thuần cũng không hề kém. Phong Nhi thi triển ra cửu dung hỏa cũng không thể làm hắn bị thương!
Mạch Kha nhìn Lăng Phong với vẻ nghi hoặc.
Lăng Phong vẫn chưa trả lời, Tang Phi đã kinh ngạc nói:
- Nhưng lục sư đệ thi triển lúc ấy chính là thập nhị dung hỏa.
- Gì cơ?
Mạch Kha bỗng nhiên đứng lên:
- Ngươi nói thập nhị dung hỏa?
Hắn nhìn khiếp sợ Tang Phi, Tang Phi lại giữ vẻ mặt không hiểu ra sao, lần này Sư Tôn làm sao vậy, lấy sức mạnh thập nhị dung hỏa đánh tan phòng ngự Tất Phong chẳng nhẽ kỳ lạ lắm sao?
- Ngươi đã nắm chắc thập nhị dung hỏa rồi chứ?
Mạch Kha hỏi.
Tang Phi hiểu ra, hóa ra đây là lần đầu tiên Mạch Kha biết được tình huống nắm giữ phong viêm dung cụ thể của Lăng Phong.
- Vâng, hôm trước đồ đệ vừa mới có khả năng khống chế thập nhị dung hỏa.
- Vậy sao ngươi lại không cho ta biết?
Biểu tình của Mạch Kha không rõ là đang vui vẻ hay tức giận. Đã biết sư tôn thật không có trách nhiệm, đồ đệ ngay bên cạnh, nhưng đến tu vi tiến cảnh cụ thể của hắn cũng không rõ ràng lắm.
- Đệ tử khống chế mười hai dung hỏa vẫn chưa thuần thục, thời gian chuẩn bị mỗi lần thi triển quá dài, vốn định thu phóng tùy tầm sẽ bẩm báo lại sư tôn.
Lăng Phong thành thật nói.
Mạch Kha cười gượng, yêu cầu đối với bản thân của đồ đệ bảo đối ngược lại một chút cũng không hề qua loa, thu phóng tùy tâm ở thiên hành giả cũng có một biệt danh khác là ------ Thuấn Phát, cân nhắc đối với mỗi mức độ thuần thục của nguyên lực ấn. Có khả năng làm được Thuấn Phát, khi chiến đấu trong tay sẽ có hơn một phần tiên cơ, hơn một bậc so với đối thủ.
Nguyên bản đã đưa cho Lăng Phong “Minh thúy”, chẳng qua muốn hắn ta trước khi phát huy bí quyết làm quen Phong Viêm Dung một chút, không ngờ đột nhiên hắn đã hoàn thành tu luyện “thập nhị dung hỏa” , hẳn là đã làm cho Mạch Kha một phen vui mừng lẫn kinh ngạc! Cố nén cất tiếng cười xúc động, Mạch Kha xụ mặt nói:
- Lần sau cho dù tiến triển thế nào đều phải báo cáo lại cho ta biết!
- Vâng.
- Tên vô lại này, được tiện nghi mà vẫn khoe mẽ.
Thân là bạn cũ của Kiều Sâm Đặc, sớm đã nhìn thấu được suy nghĩ thực sự của Mạch Kha:
- Có được đồ đệ xuất chúng như thế này, buổi tối ngươi có thể một mình vụng trộm cười.
- Lão sư tử ngươi…
Vẻ mặt nghiêm túc của Mạch Kha bị câu nói này của hắn làm cho méo xẹo đi, nhưng lại không phát tác được, đành phải trừng mắt hung tợn liếc Kiều Sâm Đặc một cái. Khuôn mặt lạnh lùng của Tang Phi không nhịn được liền nở nụ cười, nhìn thấy Mạch Kha cùng Kiều Sâm Đặc trêu nhau, cũng cảm nhận được tình bạn sâu đậm trong đó.
- Lão vô lại, ta có một chuyện cần thương lượng với ngươi.
Kiều Sâm Đặc đột nhiên nói. Hắn nhìn thoáng qua Lăng Phong:
- Ta muốn ngươi cho mượn đồ đệ bảo bối dùng một chút.
Hắn không báo trước đột nhiên phát ra một câu, khiến cho mọi người sau hồi lâu vẫn không hiểu ý tứ. Kiều Sâm Đặc rất nhanh đã tiết lộ lời giải:
- Ta nghĩ nên truyền dạy Cực Đạo Ba cho hắn! Đồ đệ bảo bối của ngươi tu luyện Thốn Kích Quyết Băng gia, mà Mạch Luân Thốn Kích so với Cực Đạo Ba rất tiếp cận với nhau, hơn nữa với tư chất của hắn hẳn là rất dễ kế thừa y bát của ta.
- Lão sư tử, ta không phản đối ngươi truyền dạy Cực Đạo Ba cho hắn, nhưng sao ngươi đột nhiên nhắc đến điều này…
Nói đến đây, Mạch Kha nghĩ đến điều gì đó, biểu tình nghiêm túc:
- Ngươi nói thật cho ta biết, rốt cuộc trận chiến sau một tháng tới ngươi có nắm chắc hay không?
Kiều Sâm Đắc tự dưng vô duyên vô cớ nghĩ đến việc truyền dạy Lăng Phong công quyết giữ nhà, có thể khiến hắn đột ngột đưa ra quyết định như vậy thì chỉ có một lời giải thích chính là ---- hắn cũng không nắm chắc chiến thắng Tất Phong, thậm chí đã bắt đầu thực hiện công tác chuẩn bị sau khi chính mình chết đi!
- Ha ha, lão vô lại, ngươi quá xem thường ta rồi, lẽ nào ta lại bị đánh bại bởi tên Tất Phong kia, ha ha ha ha!
Kiều Sâm Đặc cất tiếng cười to.
Biểu tình Mạch Kha vẫn không có một chút buông lỏng, vẫn tiếp tục dán mắt gắt gao nhìn hắn. Cuối cùng, Kiều Sâm Đặc đành cười, mở hai tay ra nói:
- Hôm nay nhìn thấy tên kia ta cảm thấy có phần không ổn cho lắm, nếu cảm giác của ta không sai, rất có thể hắn sẽ luyện thành một chiêu kia rồi!
- Ngươi nói chính là?
Mạch Kha đột nhiên biến sắc, quả quyết nói:
- Bây giờ ta sẽ đi cùng ngươi, chúng ta hợp lại, ta không tin dù hắn luyện thành một chiêu kia lại có thể thắng được chúng ta?
Nhìn Kiều Sâm Đặc vẫn giữ vẻ mặt cười ha hả đắc chí, hắn tức giận nói:
- Lão sư tử, chẳng nhẽ ngươi muốn ta trơ mắt nhìn ngươi sau một tháng lại bị thất bại hay sao!
- Trước tiên ta không chắc đã thất bại!
Kiều Sâm Đặc khoát khoát tay, mắt nhìn Mạch Kha:
- Nếu vị “hộ quốc thánh giả” bên phía U Sương công quốc khiêu chiến ngươi, ngươi đồng ý để ta giúp ngươi hay sao?
- Ngươi…
Mạch Kha thất thần ngồi xuống. Kiều Sâm Đặc đã nói đúng điểm yếu của hắn, có khi đấu tranh giữa nam nhân thì cho dù là người thân nhất cũng không thể nhúng tay vào! Cho dù biết rõ chiến bại cũng phải thẳng tiến không lùi!
- Hừ, cho dù hắn luyện thành một chiêu kia, nếu muốn đánh bại ta, ta muốn hắn sẽ phải trả giá nặng nề!
Nhìn hai người bọn họ, tuy Lăng Phong không hiểu rõ ân oán giữa Kiều Sâm Đặc và Tất Phong, lòng thù hận của Mạch Kha với vị “hộ quốc thánh giả” trong lời nói của Kiều Sâm Đặc, nhưng hắn cũng rất hiểu hai người. Lúc trước Trần Hàng khiêu chiến chính mình, bản than tự quyết định cho dù phá vỡ chân lực khí tuyền, không muốn nhận sự giúp đỡ của Khải Ân!
- Mấy ngày tới Phong nhi có thể thoải mái học tập Cực Đạo Ba của ngươi, nhưng ngươi tuyệt đối không được giữ tất bại chi tâm!
Mạch Kha nhất quyết nói:
- Ta cùng ngươi thử đi thỉnh cầu “Bản Hách đại sư” lần nữa, nhất định không thể dễ dàng buông tha như vậy!
- Lão vô lại, từ trước đến giờ ta chưa từng thấy ngươi cấp bách như vậy.
Cười ha hả, lại thấy Mạch Kha bực tức nhìn ngược lại, Kiều Sâm Đặc vội vàng nhận sai:
- Được rồi, trời cũng đã tối, sáng sớm ngày mai ngươi và ta cùng đến bái kiến Bản Hách đại sư.
Trong giọng nói của hắn cũng không có nhiều nhiệt tình, sâu trong nội tâm lại thầm thở dài:
“Nếu Bản Hách đại sư có cách, đã không phải kéo dài đến hôm nay?”
- Cứ quyết như vậy đi!
Thật ra Mạch Kha trong lòng đã âm thầm có chủ định, nhỡ Bản
Hách đại sưcũng không có cách, thì trận đấu một tháng sau sẽ liều mạng một phen, cho dù mang theo xú danh “quấy nhiễu quyết chiến”, tự mình ra tay giúp đỡ Kiều Sâm Đặc! Mạch Kha hiểu rõ mối ân oán giữa Kiều Sâm Đặc với Tất Phong, nếu như Tất Phong thật sự tu luyện thành công một chiêu kia, với tính cách của hắn nhất định sẽ giết chết Kiều Sâm Đặc tại chỗ!
Kiều Sâm Đặc cũng đã tính toán hết mọi việc, xem chừng hắn cũng dự định liều mạng cũng muốn Tất Phong phải thương nặng, bằng không đã không nảy ý định tìm kiếm truyền nhân y bát.
Bản thân tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn mọi việc xảy ra!
Mạch Kha nói:
- Tiểu Phong, sang sớm ngày mai ngươi tới nguyên lực tháp, hai người chúng ta sẽ đến thăm Bản Hách đại sư.
Nghe vậy, Tang Phi lộ vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lăng Phong.
- Được.
Lăng Phong có phần nghi ngờ, Bản Hách này có lai lịch ra sao mà đến cả Mạch Kha và Kiều Sâm Đặc đều xưng hắn ta là đại sư? Hai người Kiều Sâm Đặc ở trong dân chúng bình thường vốn đã là đỉnh cao khó có thể với tới, người mà bọn họ kính trọng phải là nhân vật như thế nào?
Đã có 44 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Quyển 3: Tinh Lam! Tinh Lam!
Chương 38 : Thuật Luyện Sư cao cấp.
Nhóm dịch: Dung Nhi
Sưu Tầm: 4vn.eu
Thương nghị xong, Kiều Sâm Đặc cùng Mạch Kha lần lượt rời đi, để lại hai người Lăng Phong và Tang Phi, trong lúc nhất thời lại lâm vào trường hợp xấu hổ, sau một lúc lâu, Lăng Phong nói:
- Chuyện hôm nay cảm ơn huynh rất nhiều, sư huynh!
- Không phải cảm ơn ta, chỉ là ta không muốn bị sư tôn trách móc thôi.
Tang Phi vẫn lạnh nhạt như trước.
- Nhị đệ, Kiều nguyên soái và Mạch Kha sư phụ đã đi chưa?
Ngoài cửa phòng, Tang Khắc Tư nhẹ giọng hỏi:
- Chúng ta về thôi?
- Vậy đi thôi!
Tang Phi lên tiếng rồi quay đi. Tay hắn cầm chốt cửa, đột nhiên ngừng lại một chút, rồi quay lại Lăng Phong nói:
- Bất quá, hôm nay cùng ngươi chiến đấu, ta rất thoải mái!
Nhìn bóng dáng hắn biến mất, Lăng Phong nở nụ cười:
“Vị tứ sư huynh này thật đúng là đặc biệt!”
Lăng Phong theo sau cũng đi xuống bậc thang, phía dưới Ny Khả đang dặn bảo thầy thuốc trị liệu cho đám người bị thương. Lăng Phong lập tức đi tới trước mặt Bùi Nặc:
- Giờ ngươi có thể nói cho chúng ta biết đích xác lai lịch tên Á Sắt kia chứ?
- Ừ!
Khẽ gật đầu, sự tình đã đến mức này, Bùi Nặc cũng không định giấu diếm gì cả, trả lời:
- Thiếu gia Á Sắc họ Ai Nặc.
Ngoại trừ Lăng Phong còn có chút không hiểu gì, đám người Ny Khả đều hiểu rằng:
- Hóa ra là Ai Nặc gia tộc sao, hắn là con trai của thân vương?
- Ừ, hắn là con trai độc nhất của thân vương Ai Nặc, cũng là đồ đệ duy nhất của Tất Phong!
Sau khi hỏi mọi người Lăng Phong mới hiểu rõ. Hóa ra quốc quân khai quốc Tinh Lam công quốc họ Hoàng Phủ , giờ đây hậu đại truyền xuống cũng chính là vương thất nhất mạch. Năm đó chinh chiến tứ phương , hắn còn có một gã huynh đệ khác họ là Ai Nặc giúp đỡ, người này có công xây dựng đất nước rất lớn, lập nhiều công lao. Sau này, quốc vương cũng không giống như nhưng tiểu thuyết thường thấy, thực hiện hành động “thỏ chết thịt chó săn”, đặc biệt đối đãi với Ai Nặc rất rộng rãi, thậm chí ban tặng lãnh địa rộng lớn đồng thời ban tặng chức vị thân vương.
Vị thân vương Ai Nặc này quả thật đối với đất nước rất tận tâm, giúp đỡ quốc vương Hoàng Phủ xây dựng Tinh Lam càng thêm mạnh mẽ. Thế nhưng mấy trăm năm trôi đi, trải qua nhiều đời truyền thừa, hậu đại của hắn dần dần biến chất, không hài lòng với tước vị thân vương, bắt đầu với mưu đồ ngai vàng, làm quan hệ giữa chi hệ thân vương với quốc quân rất căng thẳng, nếu không phải bị Kiều Sâm Đặc đàn áp, lại thêm uy hiếp của Mạch Kha, bọn họ đã sớm khởi binh làm phản!
Tất Phong thân là cường giả thánh vực trong lãnh địa Ai Nặc, từ nhiều năm trước đã cùng Kiều Sâm Đặc qua lại, vì lập trường hai bên khác nhau, lúc đó không biết đã đấu qua bao nhiêu trận, bởi vì tu vi ngang nhau, nên ai cũng không thể làm được gì đối phương!
Rõ ràng mọi gút mắc bên trong, Lăng Phong nghĩ thầm, không biết lần này Tất Phong đã luyện thành chiêu gì, cư nhiên có khả năng khiến Kiều Sâm Đặc sợ hãi, thậm chí vì vậy mà đánh mất niềm tin thắng lợi!
…
Trước khi không gặp được Sang Sư, Lăng Phong chưa hề vọng tưởng sẽ có một ngày có cơ hội đối chiến với cường giả thánh vực, thậm chí khiến đối phương bị thương! Càng không nghĩ có thể tùy ý đặt chân đến hoàng cung mà lại được nghênh đón bằng rất nhiều ánh mắt kính nể.
Tất cả đã được thực hiện!
Sáng sớm, theo hai người Mạch Kha, Lăng Phong đi tới hoàng cung Tinh Lam. Kiến trúc của hoàng cung với màu hoàng kim là chính, hòa với ánh nắng sớm ban mai. Xuyên qua một hành lang dài, hai người Mạch Kha quen đường, thẳng hướng sau hoàng cung đi tới, thân phận bọn họ vô cùng cao quí, trên đường gặp bọn thị vệ đều nhao nhao khom mình cúi chào.
Ở cuối hành lang, có một gã trung niên đang chờ, trông y phục hết sức đơn giản, nhưng nhìn ra được quần áo rất đắt giá xa xỉ, y phục đính ngân tuyến tinh xảo, chính giữa là thủ pháp “ẩn thiêu” tranh sơn thủy, theo sát hắn là hai tên thị vệ, hai người chỉ lẳng lặng đứng nhưng cũng gây ra áp lực vô cùng mạnh mẽ.
- Nguyên soái, Mạch Kha sư phụ!
Người trung niên hô lên, trên mặt hắn hiện lên một nỗi lo âu không rõ ràng:
- Nghe nói Tất Phong đã đến Tinh Lam?
- Vương thượng!
Hai người Mạch Kha cúi người đáp lễ. Kiều Sâm Đặc trả lời:
- Hẳn là vài ngày trước đó đã tới nơi rồi, bất quá đến hôm qua mới có tung tích.
Nghe bọn họ xưng danh, Lăng Phong mới biết được trung niên trước mắt chính là quốc vương Tinh Lam công quốc hiện nay, Hoàng Phủ Lập!
- Nguyên soái ngươi…
Hoàng Phủ Lập muốn nói lại thôi, hắn hiển nhiên muốn biết Kiều Sâm Đặc có tin tưởng chiến thắng đối với cuộc ước chiến này hay không, dù sao thì Kiều Sâm Đặc và Tất Phong chính là vương bài lớn nhất của hai bên, kết quả thắng thua của bọn họ quan hệ trực tiếp tới hướng đi đối lập giữa thế lực vương thất và Ai Nặc nhất mạch!
- Vương thượng, Bản Hách đại sư hẳn là đã thức dậy rồi?
Mạch Kha ngắt lời hắn nói, hắn không muốn bất cứ kẻ nào quấy nhiễu đến Kiều Sâm Đặc.
- Uhm, ta vừa mới đến, nghe hoàng nhi nói đại sư đã thức dậy rồi!
Hoàng Phủ Lập thức thời đổi sang đề tài khác, hắn nhìn về phía Lăng Phong:
- Vị này hẳn là ái đồ Lăng Phong, đồ đệ mới thu của Mạch Kha đại sư?
- Đúng là tại hạ.
Lăng Phong đúng mực đáp lễ, hắn thật không ngờ ngay cả Hoàng Phủ Lập cũng biết đến tên mình, trong lòng dâng lên một chút phấn khởi.
- Tốt tốt tốt, có thể làm cho Tất Phong ăn chút vị đắng, tốt lắm!
Hòa nhã vỗ vai Lăng Phong, Hoàng Phủ Lập nói:
- Ban đầu bản vương muốn ngươi tổ chức một yến tiệc để chúc mừng, nhưng vì lần khiêu chiến Tất Phong này quá mức khẩn cấp, cho nên tạm thời phải hoãn lại, đợi vài hôm nữa nhất định sẽ bổ xung.
Lăng Phong có phần kinh ngạc, cho dù mình là đồ đệ của Mạch Kha cũng không cần phải long trọng như vậy chứ?
Nhưng như vậy vẫn chưa hết, Hoàng Phủ Lập lại lấy ra một khối ngọc bài đưa cho Lăng Phong, nói:
- Khối kim long ngọc bài này là tượng trưng cho hoàng tộc, có được nó bất cứ quan viên nào cũng không được tùy ý làm phiền ngươi, ngươi cũng có thể dùng nó trừng phạt bất cứ quan viên nào dưới nhất phẩm, còn có yêu cầu gì bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể tùy ý đưa ra, chỉ có điều bảo bối nơi Mạch Kha đại sư không hề ít hơn so với vương thất, không chừng ngươi cũng, phòng chừng ngươi cũng không để ý tới chút đồ vật chỗ ta!
Ban thưởng lớn như vậy?
Mạch Kha cười, nói:
- Cầm đi, đây là điều ngươi nên được. Hôm nay vương thượng trả giá nhiều như vậy, sau này nhất định sẽ lấy lại được gấp trăm lần.
- Đại sư cứ lấy ta trêu đùa.
Hoàng Phi Lập cười, nói:
- Nguyên soái, các ngươi có việc, bản vương sẽ không quấy rầy thêm.
Hắn mang theo thị vệ theo sau rời khỏi đây.
Thưởng thức hình rồng được điêu khắc rất sống động trên ngọc bài Kim Long, tiện tay để vào trong tiết văn. Lăng Phong tò mò hỏi:
- Sư tôn, Bản Hách đại sư rốt cuộc là ai? Làm thế nào các người lại…
- Ngươi cảm thấy kì quái vì sao chúng ta lại tôn kính Bản Hách đại sư như vậy?
Mạch Kha cười cười, hắn sớm biết rằng trong lòng Lăng Phương tràn đầy nghi hoặc, nhưng cố tình không giải thích, ý định muốn thấy bộ dạng khó hiểu của đồ đệ yêu quí này. Bất quá, thấy Lăng Phong trợn mắt nhìn, hắn cũng không thừa nước thả cái:
- Đó là bởi vì Bản Hách đại sư chính là thuật luyện sư cao cấp!
- A?
Kết quả ngoài dự đoán, Lăng Phong ngây cả người.
Mạch Kha nghĩ rằng hắn khiếp sợ thân phận của Bản Hách, tiếp tục nói:
- Bản Hách đại sư là thuật luyện sư cao cấp duy nhất của Tinh Lam công quốc của chúng ta, thực lực thuật luyện của người đến cả thuật luyện sư cung phụng của hoàng thất cũng phải khen ngợi, từng có ý chỉ Áo La đế quốc truyền tới, nói rõ muốn mời Bản Hách đại sư, nhưng Bản Hách đại sư đã không đồng ý, mà đã lựa chọn tiếp tục ở lại Tinh lam.
Lăng Phong có phần dở khóc dở cười, náo loạn nửa ngày nguyên lai là một thuật luyện sư cao cấp.
Đã có 46 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Quyển 3: Tinh Lam! Tinh Lam!
Chương 39: "Tu thức bất tu mệnh" – Lăng Phong nộ xích.
Nhóm dịch: Dung Nhi
Sưu Tầm: 4vn.eu
Thuật luyện sư là chức nghiệp được tôn sùng nhất trên đại lục, bất luận là vật chất thiên hành giả hay nguyên tố thiên hành giả, đều cần phải dựa vào thuật luyện sư. Có điều thuật luyện sư sơ cấp và trung cấp trong mắt một số thế lực đỉnh cao mà nói, tuy bọn họ có khả năng phát huy tác dụng, có điều rất hữu hạn, trừ khi là một ít người xuất chúng, nếu không cũng khó được thế lực lớn chú ý.
Nhưng thuật luyện sư cao cấp cho dù là Áo La đế quốc cũng muốn tranh đoạt!
Nguyên nhân rất đơn giản, đó chính là… tinh chương cao cấp! Tinh chương cao cấp không chỉ ẩn chứa linh kỹ lớn mạnh, mà còn bổ sung thêm năng lực huyền bí hạng nhất - biến thân! Luyện hóa tinh chương cao cấp, dù cho cường giả lục tinh bình thường cũng có thể bằng “biến thân” có sức mạnh như một cường giả bát tinh, thậm chí cửu tinh!
Mặt khác, nhờ vào tinh chương cao cấp khiến cho cự linh trung cấp tấn chức thành cự linh cao cấp, tốc độ luyện hóa năng lượng thành chân lực hoặc là chân nguyên lực của thiên hành giả tăng lên cực lớn, nhanh chóng góp mặt vào hàng ngũ cường giả cửu tinh!
Thậm chí, chỉ có thuật luyện sư cao cấp có kinh nghiệm mới có thể luyện chế được nguyên tố tinh chương tốt, một chút nguyên lực ấn cường đại phải dựa vào nguyên tố tinh chương này mới có thể thi triển, đó cũng là nguyên nhân Mạch Kha thân là thiên hành giả hỏa hệ cửu tinh tôn sùng Bản Hách như vậy!
Nếu thế lực nào đó có thuật luyện sư cao cấp làm hậu thuẫn, như vậy thế lực đó cơ hồ có thể xác định sẽ phát triển cực kỳ vững chắc và nhanh chóng. Những năm gần đây Tinh Lam công quốc có thể dưới nội ưu Ai Nặc thân vương nhất mạch quấy nhiễu mà vẫn phát triển không ngừng, công lao của Bản Hách đại sư không thể không nói tới!
Lăng Phong không phải là không biết tác dụng của thuật luyện sư cao cấp, sở dĩ hắn chưa từng liên tưởng đến thân phận Bản Hách, hoàn toàn là vì duyên cớ Sang Sư! Tuy Sang Sư chưa từng nói rõ, nhưng theo như dấu vết biển tri thức Sang Sư truyền lại, Lăng Phong có thể truy tìm được một chút manh mối.
“Tri thức này tuyệt đối không thuộc về phạm trù của một thuật luyện sư cao cấp! Theo như một ít tri thức vô cùng sơ đẳng chính mình tùy ý thể hiện trong Đa Bảo Các cũng đã khiến cho Phỉ Bối khiếp sợ tới mức trợn mắt há mồm là có thể thấy được.”
Lăng Phong giống như một thực khách đã thưởng thức qua các món ăn quý và lạ trên thế gian, tuy không thể tự tay chế biến một bàn sơn hào hải vị, nhưng mà hắn cũng thừa đủ tư cách để đứng từ trên cao nhìn xuống những đầu bếp bình thường nấu thức ăn bình thường.
Hiện tại, tri thức Sang Sư lưu lại căn bản chính là bao hàm mĩ vị thế gian cao cấp nhất, mà Bản Hách chỉ có thể là đầu bếp sao chế một chút hải vị, thử hỏi làm sao Lăng Phong có thể tôn kính xuất phát từ nội tâm đối với một người như vậy được?
…
Đi lối giữa, lộn qua lộn lại hành lang, băng qua sân trong, một tòa đình viện tĩnh lặng khuất sâu bên trong hiện ra trước mắt. Trên đường đi tới ban nãy, Lăng Phong từ rất xa đã cảm giác có hộ vệ sức mạnh cường lớn ẩn nấp nơi nào đó, cho dù Kiều Sâm Đặc và Mạch Kha đi qua, thị vệ này đều không có hiện thân thi lễ, rõ ràng kỷ luật rất nghiêm ngặt!
Trái lại khi tiếp cận chỗ sân này, bốn phía đều không có bất cứ một bảo vệ nào. Thoáng nghĩ, Lăng Phong hiểu ra mấu chốt quan trọng: Ở xa xa bố trí phòng vệ nghiêm ngặt, đủ để ngăn cản người có lai lịch không rõ. Không gian phụ cân cũng yên tĩnh, đủ để không có gì có thể quấy rầy, chỉ cần cách bố trí đã làm Lăng Phong rất khâm phục, đãi ngộ thuật luyện sư cao cấp thật sự rất kinh khủng!
Tuy thân là thuật luyện sư, nhưng hiểu biết đối với thuật luyện sư lại quá ít!
Đình viện có tên “Bạch Lộ”, đi đến trước cửa, hai người Mạch Kha nhẹ nhàng dừng bước. Chỉ chốc lát sau, một gã thanh niên từ trong đi ra, trông có vẻ xấp xỉ tuổi Lăng Phong, có đôi mắt sáng, dáng vóc nhỏ bé, nước da trắng trẻo. Nếu không phải trên người hắn mặc đồ của nam nhi, Lăng Phong sẽ nghĩ đây là một thiếu nữ.
Vừa thấy hai người Kiều Sâm Đặc đến, người thanh niên liền khom người cúi đầu, nói:
- Nguyên soái, Mạch Kha đại sư, lão sư nói hôm nay sẽ không tiếp người lạ.
- Điện hạ, Vương thượng không phải đã nói đại sư vừa mới thức dậy sao, sao đột nhiên lại…
Mạch Kha cau mày hỏi, Kiều Sâm Đặc bên cạnh nhẹ nhàng kéo hắn một chút, thở dài nói:
- Lão vô lại, ngươi còn chưa hiểu ư? Bản Hách đại sư đã hiểu rõ ý đồ đến của chúng ta.
Mạch Kha quan tâm ắt loạn, được nhắc như vậy liền hiểu ra, hắn nhìn người thanh niên nói:
- Điện hạ, ngươi bẩm lần nữa với đại sư một tiếng, nói Mạch Kha ta sẵn lòng trả bất cứ giá nào, chỉ mong đại sư giúp ta lần này!
Hắn cúi đầu thật sâu.
Thiếu niên Hoàng Phủ Vân sợ giật nảy mình, khuôn mặt đỏ bừng, vội vàng chạy đi, tuy biết Mạch Kha không phải hành lễ với bản thân, mà là sư phụ trong đình viện, nhưng hắn không dám nhận lễ của Mạch Kha, hắn vội vàng nói:
- Không phải, là sư tôn, sư tôn người…
Dưới tình thế cấp bách, hắn nghĩ không ra một lý do uyển chuyển cự tuyệt hai người Mạch Kha, lại không ảnh hưởng hòa khí đôi bên.
Hai hàng lông mày Lăng Phong nhếch lên. Chỉ là một gã thuật luyện sư cao cấp thôi, Bản Hách không nên cao giá như vậy chứ? Tuy sâu trong nội tâm còn chưa chân chính tiếp nhận Mạch Kha, nhưng chứng kiến Mạch Kha đứng trước mặt mình khép nép như vậy, trong lòng Lăng Phong vẫn cảm giác có chút không thoải mái.
- Vân nhi, mời Mạch Kha đại sư và Kiều nguyên soái vào đi.
Vào lúc này, từ trong nhà truyền ra thanh âm thản nhiên.
- Vâng!
Quay đầu hành lẽ hướng đình viện, Hoàng Phủ Vân cúi người nói:
- Nguyên soái, đại sư, sư tôn mời các người đi vào.
Mạch Kha lộ vẻ vui mừng.
Hai người đi theo vào đình viện, cuối cùng Lăng Phong đã gặp được Bản Hách. Đây là một người thấp bé, khuôn mặt gầy guộc, xương gò má cao, hốc mắt có chút trũng xuống, trên mặt hiện nhiều nếp nhắn, nhìn thấy hắn Lăng Phong lập tức nghĩ đến Phỉ Bối. Lão nhân trước mắt thoạt nhìn so với Phỉ Bối còn muốn già hơn không ít!
- Bản Hách đại sư.
Vừa gặp lão giả, hai người Mạch Kha lập tức khom mình hành lễ.
Bản Hách nhẹ nhàng khua tay ra hiệu:
- Hai vị không cần phải hành lễ nhiều như vậy.
Hắn thở dài nói:
- Không phải là ta không nghĩ tình người sai Vân nhi cản trở các ngươi, thật sự là chuyện này ta cũng bất lực, chỉ có thể thành thật xin lỗi.
- Bản Hách đại sư, cầu xin ngài thử giúp chúng ta một lần, bất cứ giá nào ta cũng bằng lòng!
Mạch Kha vội la lên:
- Chỉ cần đại sư đồng ý, bất cứ thứ gì trong nguyên lực tháp, đại sư đều có thể điều khiển!
- Hừ!
Một tiếng khinh miệt, Bản hách nói:
- Nguyên lực tháp còn không đủ để ta nhìn vào mắt! Luyện chế diễn hóa tinh chương, ngươi có biết phải hao tổn như thế nào hay không? Một chút phàm vật thế tục của ngươi có thể bồi thường được sao? Huống hồ biết rõ không thể nào thành công, ta sao phải phí phạm niệm thức một lần?
Mạch Kha còn muốn tiếp tục cầu xin, Lăng Phong nhịn không được nữa, hắn đã kéo lại Mạch Kha nói:
- Sư tôn, chỉ là một kẻ “tu thức bất tu mệnh”, người không phải cầu xin hắn nữa!
- Phong nhi!
Sắc mặt Mạch Kha trắng bệch, vội vàng chắn trước mặt Lăng Phong:
- Bản Hách đại sư, Phong nhi không biết lễ nghĩa, trở về nhất định sẽ xử phạt! Vạn mong đại sư…
Khua khua tay, Bản hách cắt ngang lời nói của hắn, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm Lăng Phong:
- Người trẻ tuổi, ngươi vừa nói cái gì?
Đã có 35 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief