Trong Bất Tử Son, Diệp Phàm ngồi xếp bằng, khoảng cách bình định Thần Khư đã qua đi một trăm năm, hơn phân nửa thời gian hắn đều nhắm mắt ngộ đạo.
- Sư phụ! Ngài cảm thấy Kim Ô Đại đế người này như thế nào? Con cảm thấy có thể sẽ trở thành một mầm tai họa đó! Một trăm năm trước, trận chiến ấy tuy rằng hắn tương trợ chúng ta, nhưng là lựa chọn thời cơ nhúng tay... cũng chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi...
Hoa Hoa nói.
- Không sao! Hắn vĩnh viễn không thành được mầm tai họa, sẽ an tâm làm Đại đế của hắn!
Diệp Phàm nói.
Không riêng gì Hoa Hoa, chính là những người khác cùng có cảm giác, Kim Ô Đại đế khiến người ta đoán không ra, luôn cảm thấy người này thoạt nhìn hiên ngang lẫm liệt, nhưng lại có chút thâm trầm.
- Vì sao lại nói như vậy?
Hoa Hoa khó hiểu.
Diệp Phàm kẹp đưa ra một cọng lông chim màu vàng, nói:
- Chỉ cần ta cũng đủ cường đại, hắn sẽ vĩnh viễn không thành được mầm tai họa, sẽ an tâm làm Kim Ô Đại đế của hắn. Vả lại sử sách sẽ ghi tên hắn, vì mỗi lần bình định vùng cấm đều có thêm một phần công lao của hắn!
Hoa Hoa khó hiểu, nhưng khi nhìn thẳng vào cọng lông chim màu vàng kia, dần dần lộ ra vẻ mặt chợt hiểu, nói:
- Đây là Thần vũ của Kim Ô Đại đế, nói như vậy... trận chiến vài năm trước ấy, là sư phụ quyết đấu với hắn?
Diệp Phàm cười cười, không nói gì thêm.
Tin tức rốt cục truyền ra ngoài, mấy năm trước, Diệp Phàm tiến hành một hồi luận bàn với Kim Ô Đại đế, kết quả Yêu đế đại bại mà về, cùng không phải đối thủ.
Vũ trụ đều ồ lên, điều này làm cho người ta hết hồn.
Tuy rằng mọi người đều biết Diệp Phàm đủ cường đại, nhưng một lần nữa chứng thật uy thể vô địch của hắn vẫn là dọa cho rất nhiều người nhảy dựng.
Đại đế đương thời bị đánh bại...
Chưa từng có một thời đại nào giống như kiếp này. Đại đế ở trong năm tháng cường thịnh căn bản là không có bị bại, đây là một lĩnh vực không thể đánh vỡ: thiên kiêu cùng một đời với Đại đế mới vừa thành đạo, dù có vĩ đại mấy đi nữa cùng chỉ có thể ảm đạm thất vọng.
Nhưng, kiếp này lại khác!
Diệp Phàm chưa từng thành Đế, lại lực áp Đại đế, khai sáng một kỳ tích xưa nay chưa từng có.
Mặc dù mọi người sớm có dự cảm, bởi vì khi bình định vùng cấm, hắn sớm biếu hiện ra trọn vẹn thần uy, nhưng ngày nay sau khi được chứng thật như vậy, càng hiển lộ thần uy cái thế của hắn, vẫn như trước rất dọa người.
Uy thể của Thiên Đình càng ngày càng cường thịnh, Diệp Phàm đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, ngay cả Đại đế đương thời đều bị đánh bại, chuyên này rung động chín tầng trời mười tầng đất, vạn vực đều tiếng náo động rầm rĩ.
Yêu đế đại bại! Chuyên này ảnh hưởng sâu xa, lúc này mới sau mấy chục năm trong vũ trụ đều lan truyền khắp nơi, các tộc ai cũng lộ vẻ sợ hãi với Thần chiến đó.
Trải qua một trận chiến này, Diệp Phàm giống như Thiên thần cao cao tại thượng, phàm là pháp chỉ vừa ra, các nơi vũ trụ ai cùng thần phục và tuân theo, không có bộ tộc nào dám phản kháng ý chỉ của Thiên Đình.
Mà Thiên Đình cũng không có bởi vậy mà dùng uy áp người, vẫn y như quá khứ, tiêu diệt cấm địa Sinh Mệnh là mục tiêu của họ, từ đầu đến giờ không có phân tranh với các đại giáo khác.
Mà thông qua một trận chiến này, bầu không khí trong vũ trụ cũng dần dần khác biệt, kiếp này thật sự có quá nhiều anh kiệt, vốn Kim Ô chứng đạo trở thành Yêu đế, dứt tuyệt hy vọng của mọi người.
Hiện tại Diệp Phàm nghịch thiên, mạnh mẽ đánh bại Đại đế, làm cho các thiên kiêu tuyệt đại đều chớp chớp ánh mắt, lộ ra dị sắc, tín niệm trong lòng bọn họ thêm kiên định.
Quả nhiên, ở trong năm tháng tiếp theo sau đó, Hỏa Kỳ Tử, Doãn Thiên Đức... tất cả đều khổ tu, cực lực tăng lên tu vi của chính mình, luôn muốn cố gắng cho giỏi hơn.
Thiên Đình khai mở ra năm tháng cao chót vót, từ đó vô địch thiên hạ, tám phương đều đến triều bái, uy danh hiển hách truyền tụng trong lịch sử vù học, tu sĩ thiên hạ ai cùng kính phục.
Khoảng cách một trận chiến bình định VÙNG cấm năm đó nhoáng lên một cái liền trôi qua hơn hai trăm năm, tuổi của Diệp Phàm đã gần đến hai ngàn tuổi, chân chính là chiến giả vô địch, không người nào có thể chống lại, nhìn xuống khắp trời đất vũ trụ mênh mông khó có thể tìm được một địch thủ.
Trong thời gian này, Thiên Đình tiến nhanh phát triển mạnh, theo như lời ngày xưa “bồ đề khắp cả, ngưng tụ tín ngưỡng, lập giáo bất hủ” rồi lại dần dần trở thành sự thật! Mỗi ngày trên tế đàn của Thiên Đình đều truyền ra tiếng tụng kinh vang trời.
Nơi đó có một cái đỉnh, là Vạn Vật Mẫu Khí của Diệp Phàm sau khi rèn đúc lại, được đặt trên tế đàn, thu nhận tín ngưỡng lực của tám phương. Bên trong tín ngường như biến lại như hỗn độn, vô lượng khôn cùng.
Tín ngưỡng lực hóa thành chất lỏng, mờ mịt mà mênh mông, làm cho cái đỉnh này đều theo đó thoát thai hoán cốt. Thế nhưng Diệp Phàm thủy chung chưa từng vận dụng mảy may nào, để mặc cho nó tích tụ.
Ở trong cái đỉnh, tín ngưỡng lực kết Thần thai, một người đang dựng dục ở trong đó giống y như đúc với Diệp Phàm!
Những năm gần đây, Thiên Đình không ngừng phát triển, tất cả hết thảy đều vào quỳ đạo, thỉnh thoảng truyền đến các loại tin tức tốt.
Hầu tử mang theo sắc mặt VUI mừng nói cho mọi người biết, Đấu Chiến Thắng Phật rốt cục vứt bỏ một tia chấp niệm trong lòng, cuối cùng trở về trong hồng trần, đi tới cùng nhau với Thần Tàm Công chúa.
Cuối cùng, hai người này ẩn cư ở một tòa đình viện Thần Khư trong Thiên Đình.
- Ôi! Năm tháng không buông tha bất kỳ ai mà! Thúc thúc ta thật sự già rồi!
Hầu tử than nhẹ, ngay cả hắn đều đã hơn hai ngàn tuổi, thúc thúc hắn ở thời thái cổ cùng đã mấy ngàn tuổi, mà cuộc đời so với hầu tử lại xuất thế trước thời hạn hai ngàn năm, tới hiện tại đúng thật là hiển lộ ra hết vẻ già cả.
Tuy nhiên, điều này cũng không trọng yếu, đời người hẳn để ý tới nhất chính là tâm cảnh tường hòa và hạnh phúc.
Đấu Chiến Thắng Vương cả đời đều trong chém giết, sau khi vào Phật môn cùng như thế, không buông xuống được hết thảy ở thái cổ, trong lòng tự giao chiến với chính mình, nhiều năm qua như vậy rốt cục đã thỏng suốt.
Ngày nay, lão không còn có mảy may hơi hám của tu sĩ, mà như là một lão nhân rất bình thường, mỗi ngày đều dạo bước cùng Thần Tàm Công chúa, cùng nhau xem mặt trời mọc, cùng nhau xem trời chiều... lão đến làm bạn, khiến người kia cảm giác rất ấm áp.
Diệp Phàm than nhẹ, lão Thắng Phật thật sự tuổi tác rất lớn rồi, có lẽ sinh mệnh sắp đi tới chung điểm, không còn sống được bao nhiêu năm. Hắn từng chuẩn bị ngắt lấy Bất tử tiên dược, thinh lão hầu tử dùng, kết quả bị Thắng Phật uyển chuyển từ chối.
- Sống quá lâu chính là phúc sao? Hãy nhìn vùng cấm kia, thật đáng buồn biết bao! Trong đó mỗi một vị chí tôn đều sống hơi tàn tới mấy trăm vạn năm, bọn họ thật sư khong hối hân sao?
Đấu Chiến Thắng Phật mỉm cười, làm bạn với Thần Tàm Công chúa, từ đó rời đi. Dưới ánh trời chiều đùa vui với đám trẻ Thiên Đình, trên mặt hai người đều cùng phát ra tươi cười từ trong nội tâm.
Ở sau lưnc bọn họ còn có một con Thần Tàm nhỏ, ngày nay nó biến thành một con Tiểu Kim sư tử, chỉ dài có một thước, đi theo giống như một cái đuôi nhỏ, thoạt nhìn dáng điệu thơ ngây khả ái, đôi mắt trong veo như nước đáng yêu.
công chúa Thần tộc từng nói, con tiểu tàm này lai lịch vô cùng quỷ dị, là xuất hiện một cách khó hiểu ở tổ địa, nó đã phát sinh lột xác giống y như đúc với Thần Hoàng của bản tộc ngày xưa, chân chính quên đi quá khứ, mỗi lần lột xác chính là một lan tân sinh.
Thần Tàm khác có thể thông qua một ít thủ đoạn giữ lại ký ức cũ, chỉ có nó không giống bình thường. Trong nội bộ Thần Tàm một lần cho rằng nó là một vị thủy tổ tái hiện.
- Năm tháng a, thật sự là khiến người ta xót thương!
Đám người Bàng Bác, Lệ Thiên đều than thở, bởi vì bọn họ rõ ràng cảm giác được: Lão Phong Tử, Nhân Ma tuy rằng huyết khí coi như sung túc, nhưng tuổi tác cùng thật sự rất lớn, cũng là đang chậm bước tới kết cục của đời người.
Nói tóm lại, Thiên Đình coi như tường hòa, ấm áp.
Cơ Hạo Nguyệt biến mất rất nhiều năm đã trở lại, năm đó hắn đại bại ở trong Thần tộc, bi thương gào thét trong vũ trụ, làm rơi xuống một tòa Pháp trận của Thiên Tôn, bị vây khốn một lần chính là hơn một ngàn năm.
Sau khi Cơ Thành Đạo thẳng cấp là Chuẩn đế, qua năm tháng dài lâu hắn luôn luôn tìm kiếm, đi khắp vũ trụ, hy vọng cha mẹ đoàn viên. Nhờ huyết mạch kêu gọi giúp hắn cảm ứng được chỗ phụ thân bị vây khốn.
Cuối cùng, Diệp Phàm tự thân xuất mà, phá mờ pháp trận của Thiên Tôn cứu ra Cơ Hạo Nguyệt.
Trên thực tế, Cơ Hạo Nguyệt tự mình cũng sắp phá giải nơi đó, hắn ở bên trong ngộ đạo hơn một ngàn năm, tìm hiểu được tất cả pháp của “Độ kiếp Thiên Tôn”, huyền công đại thành.
- Tử Nguyệt...
Khi Cơ Hạo Nguyệt nghe nói hết thảy những sự kiện năm gần đây, mắt hổ ứa lệ, nói:
- Ca ca không có bảo vệ tốt cho ngươi!
Diệp Phàm nghe vậy, trong lòng đau thương.
- Phụ thân! Cô cô còn có Tiểu Tử muội muội thành tiên, ngài không cần bi thương!
Cơ Thành Đạo đỡ lấy cánh tay hắn nói.
- Là ta chấp nhất rồi! Thành tiên a, giấc mộng của bao nhiêu người, đây là chuyện tốt! Diệp Phàm... Ngươi không cần nghĩ nhiều, mấy năm nay cảm ơn ngươi mang đến hạnh phúc cho Tử Nguyệt!
Cơ Hạo Nguyệt lau sạch nước mắt trong mắt hổ, rồi nói với Diệp Phàm.
Cơ Hạo Nguyệt là một người hiểu thắng, sau khi thoát vây ra trước tiên đi gặp thê tử, người một nhà đoàn viên. Không bao lâu sau, hắn phải đi Thần tộc, đại chiến với Thần Tôn.
Một trận chiến này, Diệp Phàm ở trong bóng tối ngấm ngầm can thiệp, cuối cùng song phương ở thế hoà thu tay lại, tất cả ân oán đều ở khoảnh khắc song phương ngã xuống hóa giải.
Dù sao, đó là thân ca ca của thê tử, là cậu của con mình, Cơ Hạo Nguyệt cũng không nghĩ làm khó người nhà. Từ đó về sau Cơ Hạo Nguyệt và thê tử cũng quy ẩn ở trong Thiên Đình.
Đoạn Đức nghe tin lập tức giống như lửa cháy sau mông vội chạy tới, luận bàn Độ Kiếp Thiên Công với Cơ Hạo Nguyệt, gượng ép sáp nhập một nhà ba người của người ta. Mỗi ngày đều tham khảo không để yên. Cuối cùng Cơ Hạo Nguyệt đã nhìn ra, hắn không phải muốn công pháp, mà là muốn điểm từng tí chỗ di tích kia, như là muốn mở ra ký ức cũ nào đó.
- Ôi! Mỗi người đều có hạnh phúc của chính mình, ngay cả kẻ trộm mộ đều cả ngày bận rộn, bôn ba tìm hạnh phúc, phương hướng cuộc đời của bổn hoàng nên như thế nào quy hoạch đây?
Đại hắc cẩu uống say khướt nói.
- Đúng vậy! Ngay cả con khi kia đều dường như động tình rồi! Nghe nói Lục Nhĩ Mi Hầu có thể là con cái, hiện tại Thánh Hoàng tử cả ngày đại chiến luận bàn với người ta, ta xem ra...
Long Mã lớn đầu lưỡi nói, kết quả bị người nện cho một cây gậy trên gáy, nổi lên một cái bướu lớn.
Nó lập tức giận dữ, quát:
- Ai dám đánh lén bản đế?
Kết quả, khi phát hiện hầu tử xách theo cây gậy, ở phía sau trợn mắt nhìn nó, nó nhìn rất nhanh, lập tức ghé vào trên bàn giả ngủ, tiếng ngáy vang như sấm.
- Này! Hầu tử ngươi đến rồi, đến đây, đến đây, đến đây, uống hai chén, ta sẽ nói với ngươi lý tường cuộc đời của ta!
Đại hắc cẩu mắt say lờ đờ mờ mịt lôi kéo hầu tử ngồi xuống.
- Ngươi có lý tường gì, vừa rồi ngay cả cuộc sống cũng không có phương hướng đấy!
- Ai nói ta không có? Lần này thoáng cái ta suy nghĩ rất nhiều, nghe ta chậm rãi nói đây!
Mọi người vào đây để ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Last edited by acquyden; 14-12-2013 at 07:35 PM.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Đại hắc cẩu dùng sức rót một đinh rượu vào miệng, rồi sau đó thảy thật mạnh ở trên bàn, kết quả rất không khéo, đập trúng trên đầu Long Mã đang giả say, đau quá nó nhe răng nhếch miệng, nhảy dựng lên chửi ầm ĩ.
- Đừng làm ồn! Nghe bổn hoàng châm rãi nói cho các ngươi biết!
Đại hắc cẩu ánh mắt có điểm mơ màng, mà đúng lúc này, một đám đứa nhỏ cùng chạy tới, nghe nó bắt đầu kể chuyện.
- Ta hy vọng im lặng vượt qua cuộc đời này, muốn có một môi trường sinh sống thật tốt đẹp. Tỷ như nói: hậu viện trồng cây Ngộ Đạo Thụ, để hóng mát mỗi khi trời mùa hạ nóng bức. Trước viện trồng một khu Dược Viên, cái gì Chân Long, Bất Tử Hoàng, Cửu Diệu. Kỳ Lân, Vạn Tuế các thứ tùỵ tiện trồng vài cây, thấy bọn nó hoa nở hoa tàn, nghe mùi thơm, như vậy có thể nung đúc tình cảm sâu đậm. Này, đương nhiên cũng cần phải phong nhà một ít, ta phải đặt một cái giá sách, trên đó như thế nào cũng phải đặt lên mấy chục quyển sách mới được, bằng không như thế nào có thể thể hiện ra bác học và văn vẻ của bổn hoàng, tỷ như nói sách quý của mấy người Đế Tôn, Vô Thủy Đại đế, Độc Nhân Đại đế... nhất định phải trưng bày trên đó. Còn phải có Cửu Bí, Phật Giáo sáu chữ chân ngôn... các thứ không ra gì đó củng đặt lên trên. Đương nhiên, tốt nhất là kiếm Thập Bát cấm toàn thư, đều là các bí thuật cấm kỵ mạnh nhất của Đại đế, tập trung toàn bộ, hợp nhất, về phần dụng cụ ở trong phòng, các ngươi nghe đây: nhóm lửa bếp lò thì dùng Hang Vũ Lô, gương soi thì dùng Hư Không Kính, cắt cải thái thịt dùng Bất Tử Thiên Đao, nấu cơm dùng Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh, còn Tây Hoàng Tháp thì dùng làm lồng sắt chứa đồ nhốt chim, mà nuôi chim nhất định phải nuôi Yêu Đế, tỷ như nói giống như Kim Ô này cùng không tệ lắm. Này, suýt nữa quên, phải có một cái Tạo Hóa Nguyên Nhãn, thời điểm khát nước liền múc một gáo...
Hắc Hoàng thao thao bất tuyệt, bọt nước miếng phun vèo vèo. Hầu tử, Long Mã, cùng với đám Bàng Bác, Lệ Thiên, Dương Hi tiếp theo chạy tới sau... tất cả nghe nói mà đều hai mặt nhìn nhau, trong lòng ngứa ngáy.
Mà một đám đứa nhỏ thì đã sớm kêu lên, vò đầu bứt tai: lý tường của Hắc Hoàng làm cho bọn chúng cùng rất hâm mộ.
- Mà một điều trọng yếu nhất ngươi còn không có nói ra, làm thế nào cũng muốn lưu lại mấy thằng nhài chó con, bằng không ai kế thừa y bát của ngươi?
Đoạn Đức đi đến, cười hắc hắc nói.
- Gâu! Tên trộm mộ! ngươi nói xem, rốt cuộc ngươi có phải Minh Hoàng hay không?
Đại hắc cẩu say khướt bổ nhào tới, kéo áo hắn, sau đó hướng về phía những người khác hô lên:
- Đen đây! Theo ta cùng tiến lên, đè hắn xuống, cấp cho hắn đến mười đại khổ hình thần thoại, cho hắn cung khai!
Phần phật một tiếng, bao gồm đám người hầu tử, Long Mã, Đông Phương Dã, Lệ Thiên ở bên trong, thậm chí còn có một đám đứa nhỏ, cùng nhau phóng tới, chuẩn bị cùng thẩm tra Đoạn Đức.
- Vô lượng con bà nó Thiên Tôn! Ai lột đạo bào của ta vậy? Ai trộm cây trăm của ta...
Đoạn Đức kêu to.
Hắn một thân đều là bảo bối, kết quả bị đám người hầu tử đè lại, một đám trẻ nhỏ ào tới, cướp đoạt sạch sẽ. Thậm chí ngay cả giày vớ còn có quần đều bị cời ra sạch, toàn thân thiếu chút nữa trần trùng trục...
Diệp Phàm một người đi vào một tòa đình viện, đây vốn là nhà của hắn, là chỗ ở của Cơ Tử Nguyệt và Tiểu Tử. Nhưng ngày nay nơi này rất tĩnh lặng, thiếu câu nói tiếng cười ngày xưa, rốt cuộc không còn nghe được thanh âm của họ.
Trong viện, có một gốc cây ngô đồng, con Thiếm Điện Hoàng Điếu Cơ Tử Nguyệt nuôi lớn... Tiểu Bất Điểm thích nhất ở phía trên đó. Tiểu tỷ tỷ cùng với con gái rời đi, nhưng nó một mình chờ đợi và thù hộ.
- Diệp đại ca! Huynh đã đến rồi!
Tiểu Bất Điểm sớm lớn lên, tu vi đáng sợ. Bởi vì từng ăn qua Yêu Thần Hoa, cộng thêm huyết mạch của bản thân kinh người, tiến cảnh của nó chỉ có thể dùng
khủng bố để hình dung. Đây là một đại cao thủ ẩn phục của Thiên Đình. Tuy nhiên nó vẫn rất đơn thuần, tâm tính thủy chung không thay đổi, cũng rất lạc quan, nó tin tưởng vừng chắc tương lai có thể gặp lại Tử Nguyệt.
Diệp Phàm gật đầu, chào hỏi với nó.
Trong viện, còn có một gốc cây thực vật, đúng là Yêu Thần Hoa. Hoa đã suy tàn, nếu tiếp tục nở rộ cần năm vạn năm, được Cơ Tử Nguyệt trồng lại như thế.
- Thần tử!
Tiểu Tước nhi cũng ở đây, đang quét dọn sân.
- Tiểu Tước nhi tỷ tỷ thường tới quét dọn!
Tiểu Bất Điểm nói.
Diệp Phàm thở dài trong lòng, nói chuyên với họ trong chốc lát, sau đó tự đi vào trong phòng nhắc lên một cái nrơng gỗ cũ nát, rời khỏi nơi này.
Tiểu Tước nhi kinh ngạc nhìn theo bóng lưng hắn đi xa, thật lâu cũng không có nói gì, trong lòng trống vắng.
Diệp Phàm muốn nói gì, nhưng cuối cùng không đành lòng lên tiếng.
Tiểu Tước nhi nhìn thấy Thần tử trong lòng thủy chung không thay đổi biến mất, nàng lẩm bẩm nói:
- Thần tử ngươi không cần lên tiếng, ta chỉ là mỗi ngày có thể nhìn thấy ngươi là tốt rồi, rất vui vẻ, không muốn rời khỏi nơi này!
Thời gian đã cách nhiều năm như vậy, Diệp Phàm rốt cục phải xử lý cái rương gỗ cũ nát này, bởi vì ngoài Đại đế ra, không người nào có thể động tới nó!
Thế gian cộng tất cả có ba loại kỳ hoa, cùng giống như Bất tử tiên dược. Đều là tính duy nhất, mà lại còn thần bí, lai lịch kinh người hơn. Loại thứ nhất chính là Yêu Thần Hoa, Tiểu Bất Điểm khi sinh ra liền hấp thu tinh hoa của nó, là chí bảo vô thượng của Yêu tộc, năm vạn năm nở hoa một lần.
Loại thứ hai là Hợp Đạo Hoa, càng quý báu hơn, xưa nay chỉ xuất hiện một lần, tục truyền một khi nó xuất hiện, ngay khoảnh khắc trồi lên, người đứng ở gần nó, có thể giúp người hợp đạo, sẽ thành Đế.
Có thể nghĩ mà biết, loại hoa này thần kỳ tới cỡ nào! Dù có nói là chí bảo đệ nhất thế gian cũng không sai biệt lắm, đáng tiếc rất hiếm lạ, chỉ ở thời đại thần thoại hiện ra một lần, rồi không còn thấy nữa.
Có người đoán, nó cần mấy vạn năm mới có thể nở hoa một lần.
Còn có một loại hoa, giống nhau lai lịch kinh người, ẩn chứa đại bí kinh người, chỉ có Đại đế cổ mới có thể thường thức, nó chính là Thần Minh Hoa, đại biếu cực hạn của cái đẹp.
Trong rương gỗ cũ nát này chính là một loại trong ba đại kỳ hoa.
Năm đó, Diệp Phàm cùng với Lệ Thiên và Yến Nhất Tịch từ Tử Vi quay về Bắc Đẩu, ở chiến trường Vực ngoại nhật được một cái rương gỗ cũ nát, trong đó nhưng lại cất giấu Thần Minh Hoa
Hoa này một khi tàn sẽ hóa thành một hạt giống, rồi sau đó xé trời mà đi, xuất hiện ở trong một phiến thiên địa khác. Trên thế gian này chỉ có một cây.
Tương truyền, nó là từ trên Tiên giới rơi xuống, trở thành một loại chí bảo dưới hồng trần.
Quá khứ, Thần Minh Hoa là một loại vũ khí mang tính uy hiếp trong Thiên Đình, vài lần thiếu chút nữa tế ra, nhưng đều giữ lại, ngày nay Diệp Phàm lấy ra, bởi vì không cần dùng nữa. Hắn đạt tới cảnh giới này, đủ Đế uy hiếp hết thảy.
Khi Thần Minh Hoa nở rộ, chỉ có Đại đế mới có thể thường thức. Trong truyền thuyết đó sẽ là một loại kỳ cảnh xinh đẹp nhất thế gian, sáng lạn và xinh đẹp đến đế giả phải say mê, mà người khác không thể xem được.
Không phải cường đại như đế giả nếu xem nó, nguyên thần có thể sẽ hóa thành màn ánh sáng, cuối cùng đi tới hướng tự hủy. Có người nói, có thể nó ẩn chứa quy tắc của Tiên giới.
Diệp Phàm tự tay mở ra cái rương gỗ cũ nát, lấy ra gốc cây thần bí trồng ở trên sườn núi Bất Tử Sơn ngày thường hắn tọa quan, lập tức cây này lay động tản ra màn ánh sáng sáng lạn.
Hắn dùng thần niệm truyền âm, chỉ kêu riêng vài người, như hầu tử, Nhân Ma, Lão Phong Tử... chỉ có người có thể chiến một trận với chí tôn mới có thể đến xem, bằng không hắn sợ xảy ra vấn đề lớn.
- Sư phụ, đây là cái gì vậy?
Tiểu Tùng chớp đôi mắt to hỏi. Mặc dù nhiều năm trôi qua, hắn như trước là tâm tính của trẻ con, buông lòng mà đơn thuần.
- Đây là một đóa hoa xinh đẹp nhất thế gian, một khi nở rộ đều làm cho Đại đế phải mê say, được xưng là Thần Minh Hoa, hôm nay ta mời mọi người xem một trường xinh đẹp cực hạn!
Diệp Phàm mỉm cười nói.
Sau đó, hắn lại thu hồi tươi cười, báo cho mọi người biết, một khi không khoẻ, không cần cậy mạnh phải nhanh chóng chạy đi.
- Được!
Mấy người Nhân Ma đều thống khoái đáp ứng. Đối với loại Thần hoa của truyền thuyết đến từ Tiên vực này thực chờ mong, muôn đời đến nay cũng không có mấy người chân chính thấy tận mắt.
Diệp Phàm dùng Thần Tuyền tưới xuống trên sườn núi Bất Tử Sơn, cây Thần kia vừa mới từ trong Thần Nguyên phá phong mà ra lập tức điên cuồng hấp thu tinh khí thiên địa, phiến lá trong suốt lấp lánh, có một loại ma tính lại từ trong hư không trực tiếp hấp thu tinh khí vũ trụ.
Nụ hoa run rẩy, rồi sau đó đột nhiên “hấp” một tiếng, nở ra một phiến cánh hoa, trong nháy mắt này, màn ánh sáng đầy trời, bao phủ cả vách núi. Nếu không có Diệp Phàm trước thời hạn bày ra đại trận, mọi người Thiên Đình đều sẽ nhìn thấy cảnh này.
- Này...
Mọi người rung động, ở trong màn ánh sáng kia lại có hư ảnh tiên nhân bay múa, thoạt nhìn là thần bí như vậy, khiến mọi người biến sắc.
Mỗi người cùng không nguyện bỏ qua, không nháy mắt nhìn hoa này.
“Hấp “
Từng phiến cánh hoa lại nỡ rộ, hoa đẹp tuyệt vời, xinh đẹp đến mê hoặc tâm thần người ta, ngay cả cường đại như nhóm người ở đây đều thần trì ý động, nguyên hồn không xong, như phải rời thân thể mà ra.
Làm cho mọi người chấn động kinh sợ! Khó có thể tưởng tượng, bọn họ cường đại như vậy, lại như trước gần như bị mất phương hướng. Ở trong hương thơm và màn ánh sáng sáng lạn kia như thiêu thân lao đầu vào lửa, như là muốn cùng nhau thăng hoa với nó, rồi sau đó dung nhập trong đạo tắc thiên địa.
Mọi người vào đây để ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Last edited by acquyden; 14-12-2013 at 07:36 PM.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Khi một cánh hoa cuối cùng nở rộ, từ trong Thiên Đình chùm tia sáng xông thẳng lên trời cao, xuyên qua vũ trụ, không có người nào biết nơi này đã xảy ra chuyện gi, ở bên ngoài tất cả đều kinh sợ.
Giờ khắc này, đừng nói Tiểu Tùng, Tiểu Đình Đình bọn họ, chính là Diệp Phàm đều thân thể chấn động mãnh liệt, lộ ra ánh mắt khó tin.
Ở trong sáng rọi xinh đẹp làm Đại đế đều phải say mê kia, một tiên tử thực thể bay ra, múa may, làm cho nguyên thần người ta muốn bay đi.
Đó là nhụy hoa của Thần Minh Hoa, không ngờ lại có hình người, cao bằng cỡ nắm tay, là một tiên tử nho nhỏ trông rất sống động, bay múa ở phía trên đóa hoa, vũ động hồng trần, nổi lên kinh động sự yên lặng muôn đời, nhiễu loạn thiên địa, chặt đứt ngang dòng chảy thời gian.
Nửa ngày sau, mọi người liên can đều rút đi hết sạch, bọn họ đã thưởng thức loại xinh đẹp cực hạn này, cảm nhận được một loại đạo tắc mơ hồ và quỳ tích, nếu còn nhìn xem tiếp nguyên thần không xong.
Trên vách núi, chỉ còn lại có Diệp Phàm, và cô bé. Một người là chân chính có thể giết Cổ Hoàng, một người thực hồn nhiên, lai lịch chấn nhiếp thế gian, chỉ có bọn họ có thể không kiêng nể gì nhìn xem.
Cô bé nâng cằm, chớp chớp đôi mắt to, từ đầu đến cuối đều rất thanh tỉnh, không vì thế hoa mà động, bồi tiếp Diệp Phàm cùng nhau xem.
- Tiểu Tử nếu ở chỗ này thì thật tốt nha! Đóa hoa này thật sự thật xinh đẹp!
Cô bé khẽ nói.
Diệp Phàm lộ ra dị sắc, vốn tưởng rằng ngày nay thế gian này chỉ có hắn có thể thường thức xem mà có thể không lùi, không nghĩ tới cô bé cường đại như vậy. Trong đôi mắt to tinh thuần, tràn đầy vẻ thưởng thức, một chút cũng không có bị mê hoặc.
Hắn trầm tĩnh lại, chậm rãi thể ngộ, đóa hoa này trong mắt hắn lập tức khác hẳn, hóa thành từng tia từng đợt đường cong, màn ánh sáng cũng trở thành phù văn mơ hồ, dẫn động tâm thần hắn.
Diệp Phàm cứ như vậy ngồi xếp bằng, không nhúc nhích. Một lần quan sát này chính là suốt mười năm, thể ngộ, sáng tạo pháp, diễn đạo, cả người càng ngày càng cao thâm khó lường.
Mười năm nay, đám Diệp Đồng cũng từng đến đây, nhưng không ở lại lâu, mà rất nhanh rời đi.
Duy có cô bé vẫn ở trong này không biết mệt mỏi, Diệp Phàm ngộ đạo, mà cô bé thì lại là phát ra từ thiệt tình ngắm hoa.
- Bé trước kia dường như từng nhìn thấy qua, có cảm giác đóa hoa này có điểm quen thuộc!
Cô bé kêu lên, lời nói nhỏ nhẹ, ngây thơ.
Diệp Phàm chấn động trong lòng. Đóa hoa này ít nhất cũng phải cách xa nhau mười vạn năm trở lên mới có thể nở rộ một lần!
Thần Minh Hoa thủy chung không tàn, nhoáng lên một cái liền trôi qua một trăm năm, nó vẫn trong suốt ướt át, nhụy hoa như phi tiên. Không giống như truyền thuyết, cùng không có tàn ngay sau khi nở rộ.
Hơn một trăm năm sau, cô bé đã nhìn chán, sau bị người mang đi. Còn lại Diệp Phàm một mình ở trong này bế quan, thẳng đến khi nó thực sự tàn đi, hóa thành một hạt giống, thì đã trôi qua hai trăm năm, hắn mới đứng lên.
Hạt giống sáng lạn, lớn bằng cờ hạt nhàn, phá vỡ hư không định bay đi, kết quả bị Diệp Phàm chụp lại, phong ấn trong một cái lọ ngọc.
- Còn muốn nhìn thấy là mười vạn năm sau, ta hẳn là không có cơ hội nữa rồi!
Diệp Phàm tự aiễu cười cười.
Sau khi hắn xuất quan. Thiên Đình chấn động, mọi người đều cảm thấy được con ngươi hắn sâu sắc hơn rất nhiều, thần lực không biết gia tăng bao nhiêu, nhưng đạo hạnh tuyệt đối rất cao thâm.
- Thắng Phật có khỏe không?
- Tinh thần tốt lắm, nhưng hẳn là không còn bao nhiêu năm tháng!
Hầu tử bình tĩnh đáp.
Diệp Phàm thở dài! Con người có sinh lão bệnh tử, không là tiên chung quy là không thay đổi được hết thảy chuyện này. Dù hắn có thần công cái thế, nhưng cùng khó mà kéo dài sinh mệnh cho người khác.
Trong Thiên Đình có Bất tử dược, nhưng Thắng Phật không muốn hao phí, tình nguyện cùng với Thần Tàm Công chúa cùng nhau chậm rãi trở thành già lão. Lão hy vọng lưu lại cho người cần tới nó hơn. Trong lòng lão an tường, không sợ loại tử vong tự nhiên này.
- Hỗn Độn thể lại xuất thể, có người nhìn thấy hắn tung hoành ngang dọc trong tinh vực!
Diệp Phàm xuất quan không bao lâu, liền nghe được tin tức như vậy. Hắn hơi sừng sốt, tuy nhiên củng không nói gi thêm.
Hỗn Độn thể tái hiện, khắp vũ trụ đều dâng lên một làn sóng sôi trào. Ngày nay Diệp Phàm đứng trên thiên hạ, ai có khả năng chiến một trận với hắn? Mọi người luôn luôn bàn lùạn.
Có người cho rằng, Trương Bách Nhẫn một ngày kia có lẽ có thể nhất quyết phân cao thấp với hắn.
Hỗn Độn thể xuất thể, lập tức dẫn động lên tâm tư trong lòng mọi người, đây là huyết mạch cường đại nhất muôn đời đến nay, nếu như muốn tìm một đối thủ với Diệp Phàm, người này tất nhiên là tuyển chọn mạnh nhất!
Thế nhân chưa hề dự đoán được, sau khi Diệp Phàm xuất quan không bao lâu, giáng xuống pháp chỉ, gióng trống khua chiêng muốn lần nữa bình định cấm địa Sinh Mệnh!
Lần này, hắn báo tin cho Trương Bách Nhẫn, Đế Hoàng, Đạo Nhất... tất cả người có thể chiến một trận, đề nghị tham gia chiến dịch này vừa bình định họa lớn cho nhân gian, vừa giải quyết ngọn nguồn náo động cho con cháu đời sau.
Cả thế gian đều ồ lên, ai cùng không nghĩ tới hắn trực tiếp như vậy, phải gây chiến, không thèm che giấu, kêu gọi cao thủ khắp vũ trụ đồng thời xuất động.
- Ta cũng có ý này!
Kim Ô Đại đế là người thứ nhất hưỡng ứng, tự mình nhích người đi vào Thiên Đình, muốn cùng Diệp Phàm cùng nhau công phạt cấm địa Sinh Mệnh.
Rồi sau đó, Trương Bách Nhẫn, Đế Hoàng đều đáp lại tích cực, muốn cùng Diệp Phàm cùng chung hành động, lần này phải đánh vào mấy cấm địa Sinh Mệnh cuối cùng ở Bắc Đẩu.
Khoàng cách trận chiến lần trước ấy đã qua đi mấy trăm năm, đạo hạnh của những người này đều tinh tiến, tất cả đều tự tin mà ý chí kiên định.
Chí tôn trong Bắc Đẩu, Cổ Quáng Thái Sơ, Thượng Thương. Tiên Lăng Mộ phẫn nộ, đây là một niên đại như thế nào, ở bên ngoài liên tiếp xâm phạm, hoàn toàn không giống với quá khứ.
Từ muôn đời đến nay, vẫn đều là bọn họ phát động hắc ám náo động, thế mà ngày nay lại điều động lại đây, trái nghịch to lớn khiến họ khó có thể chấp nhận.
Ai cùng không nghĩ tới, Diệp Phàm một lần kêu gọi lực ảnh hưởng đã vậy còn quá lớn, ngắn ngủn mấy ngày mà thôi, cao thủ khắp nơi đều tới báo danh, phải tham dự một trận chiến này.
- Vô địch trong vũ trụ, chấp nhận người cầm đầu thiên hạ! Thánh thể Diệp Phàm thật sự phải đi lên con đường của Hoang Thiên Đế, Đế Tôn như vậy sao?
Các tộc vũ trụ thở dài, bọn họ cảm thấy được, kiếp này sẽ chứng kiến thần tích, ngày sau nhất định sẽ phát sinh sự kiện lớn long trời lở đất, chấn động cả bộ cổ sử.
- Đứng trên thiên hạ đây mà! Thiên kiêu khắp nơi cùng đến tương trợ, một đoạn năm tháng huy hoàng và sáng lạn nhất đến đây rồi! Vượt qua cả thời đại thần thoại!
Trên thế gian, mọi người đều đang bàn luận.
Bắc Đẩu bị áp lực khó tả khôn xiết, ba đại cấm địa mỗi ngày đều có khí tức khủng bố lưu chuyển. Ở bên ngoài mọi người đều phỏng đoán, nhất định sẽ có bùng nổ một hồi đại chiến diệt thể, vùng cấm phải liên thủ với nhau.
Nhưng, kết quả cuối cùng ra ngoài dự đoán của mọi người, ba đại vùng cấm trước sau vô thanh vô tức biến mất, rời khỏi Bắc Đẩu, không thấy bóng dáng.
- Cái 2Ỉ? Ngay cả vùng cấm đều sợ Thiên Đình, e sợ Thánh thể Diệp Phàm, cứ như vậy mà trốn đi?!
Cả thế gian đều khiếp sợ!
- Đây là lòng người a, thời khắc mấu chốt, bọn họ lựa chọn tự bảo vệ mình, chung quy là không có liên hợp lại!
Thẳng hoa cực hạn qua đi bọn họ đều phải chết. Ở đại thế hoàng kim này không có khả năng sống sót, chí tôn cổ đại còn thừa lại quá ít, không chịu nổi một trận tử chiến.
- Thánh thể củng có băn khoăn, cố ý làm như thế, dùng uy thế chấn nhiếp ba đại vùng cấm, làm cho bọn họ cuối cùng bước trên con đường này.
- Trốn nhất thời, trốn được một đời sạo?
Diệp Phàm lạnh lùng nói ra, hắn xuất động, dẫn đại quân bao gồm Kim Ô Đại đế, Trương Bách Nhẫn, Đạo Nhất... đánh tới một vực.
Đấu Chiến Thẳng Phật kiên trì muốn đồng hành, bởi vì lần này có thể là một trận chiến cuối cùng trong đời, lão không muốn chết già trong Thần Khư, hy vọng được kết thúc trong huy hoàng cực hạn.
Cuối cùng, vùng cấm Thái Sơ, Thượng Thương biến mất khôi thế gian, không hề bị phát hiện, mà Diệp Phàm cho người tìm được Tiên Lăng Mộ, triển khai một hồi đại quyết chiến long trời lở đất.
Tuy rằng rất kịch liệt, nhưng không có gi trì hoãn, Diệp Phàm san bằng vùng cấm này, đánh chết hai vị Cổ Hoàng cuối cùng!
Sau khi trở về, Diệp Phàm lặng yên hóa vào trong cơ thể Thắng Phật một phần máu của Cổ Hoàng, bị lão Phật biết được lập tức ngăn cản, nhưng như vậy lại giúp lão sống lâu thêm trăm năm.
Năm tháng trăm năm vội vàng mà qua, thế gian qua cảnh tường hòa, lão Thắng Phật lại sắp đi tới hướng chung điểm cuộc đời mình.
Mà một ngày này, Diệp Phàm đột nhiên nhận được một phong thư khiêu chiến, là dùng hỗn độn khí hóa thành, đạo tắc chấn nhiếp thế gian. Khi phong thư này bay tới trực tiếp nổ tung Nam Thiên Môn của Thiên Đình!
Hỗn Độn thể khiêu chiến với Thánh thể, sắp triển khai một hồi va chạm mạnh nhất! Tin tức này như là một luồng sấm sét, thổi quét khắp vũ trụ!
Hỗn Độn thể tái hiện, thiên hạ sợ run!
Hắn mụốn khiêu chiến với Thánh thể Diệp Phàm, tin tức vừa truyền ra, thập phương đều sôi sục, chú định chính là một hồi Thần chiến, long tranh hổ đấu, sẽ ảnh hưởng lớn tới kết cục của vũ trụ.
Trận chiến này chưa bắt đầu, tin tức vừa truyền ra, các vực cũng đã bàn tán tứ tung, không có tin tưởng sao dám quyết tranh hơn thua với Thánh thể?
Lần này làm người ta chờ mong, đương kim anh kiệt xuất hiện lớp lớp, từ muôn đời tới nay tích lũy tất cả đều tập trung vào một thời đại. Mọi người khát vọng va chạm tóe ra đốm lửa sáng lạn nhất.
Diệp Phàm đánh bại Yêu đế, độc tôn vù nội, bây giờ còn có người dám đến quyết chiến, không phải cuồng ngạo thì chính là thật sự quá mạnh mẽ.
- Chỉ với ba chữ Hỗn Độn thể đã có tư cách khiêu chiến!
- Huyết mạch mạnh nhất từ muôn đời đến nay, một khi tu đến cảnh giới cực hạn, sẽ thành đạo hỏi tiên, nhân giới cùng tôn sùng, không có đối thủ... Thật chờ mong một trận chiến này!
Những năm gần đây Diệp Phàm vô địch trong vũ trụ, không nói chính hắn, chính là người khác đều cảm thấy có điểm đơn điệu. Hiện tại xuất hiện một người cường lực khiêu chiến, làm cho rất nhiều người đều cảm xúc sôi sục.
Trước Nam Thiên Môn, Dương Hi đang đứng ở chỗ này. Lầu tường thành có Đế văn mà bị một tấm giấy viết thư san bằng, chỉ còn một tấm giấy viết thư cắm trên mặt đất, hỗn độn khí lượn lờ.
Mặt trên chỉ có một chữ “Chiến”!
Địch ý rất đậm sao? Thật ra cũng không phải, có chăng chỉ là một loại khí phách cái thế, cùng với một loại tín niệm duy nhất chỉ có ta độc tôn! người này lòng tự tin phi thường kiên cường.
- Hỗn Độn thể a! Cuối cùng xuất hiện rồi, rốt cuộc sẽ có biếu hiện kinh người thể nào đây?
Bên trong Thiên Đình cũng rất chờ mong.
Tuy nhiên, cùng có không ít người nảy sinh sầu lo, chỉ vì loại thể chất này được xưng là đệ nhất cổ kim, có lẽ chỉ có Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai mới có thể so sánh, không người nào có thể đối địch.
Diệp Phàm rất mạnh, một đường đi tới tạo chiến tích huy hoàng xưa nay hiếm thấy, bằng không cũng sẽ không được người ta đánh đồng với Đế Tôn khi còn trẻ tuổi.
Nhưng. Hỗn Độn thể dù sao rất nổi danh, có thể áp chế hết thảy, cường thế mà đến như vậy, không khỏi làm cho trong lòng người bồn chồn.
Vũ nội ồn ào, một mảnh hỗn loạn, mọi người đều chờ mong.
Diệp Phàm ngồi xếp bằng trong Bất Tử Son, củng không bị tác động ở bên ngoài. Trong thời gian này, hắn chính là luyện hóa Thần thai dựng dục trong Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh, cũng không để cho nó trưởng thành. Lưu tín ngưỡng lực ở trên tế đàn, lấy đi cái đỉnh.
Mười ngày sau, ở chiến trường thần thoại.
Mọi người vào đây để ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Last edited by acquyden; 14-12-2013 at 07:36 PM.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Mọi âm thanh đều im bặt, không có một chút tiếng động, Diệp Phàm đứng một mình, ngóng nhìn vào chỗ sâu trong tinh vực.
Cả thế gian đều chú ý theo dõi, mọi người đều đang chờ đợi một trận chiến này. Tuy nhiên ngoại trừ Trương Bách Nhẫn, Đạo Nhất, hầu tử, Nhân Ma cùng số ít người, không có bao nhiêu người dám đến gần.
Ở trong tinh vực pháp nhăn thông thiên, thiên thần trận các thứ đều sớm bày ra, các đại cường tộc hy vọng có thể nhìn thấy một trận chiến này.
“Ầm!”
Phương xa nổ vang, một đạo lôi điện hừng hực xé rách vũ trụ, tiến vào chiến trường thần thoại, hỗn độn khí mênh mông, hiện trường có thêm một người.
Hắn vừa mới xuất hiện, các nơi liền không bình tĩnh. Một hồi đại chiến đáng sợ nhất sắp sửa mở màn! Rất nhiều người nắm chặt nắm tay, nhưng lại còn khẩn trương hơn so với người trong trường đấu.
Thấy không rõ hình dáng của hắn, chỉ có hỗn độn cuồn cuộn. Hắn như là dựng thân ở thời đại chưa khai sáng thiên địa, các loại phù văn xuất hiện, vạn đạo cùng reo vang giống như một vị chủ tể vũ trụ!
“Boong...”
Một tiếng chuông vang lên chấn động vũ trụ, Kim Ô Đại đế xuất hiện, nói:
- Chư vị đạo hữu! Chúng ta rời khỏi chiến trường này đi! Quyết chiến sắp sửa bắt đầu rồi!
Lão Phong Tử, Thắng Phật, Hỏa Kỳ Tử, Thần Tôn, Doãn Thiên Đức... đều gật đầu, tất cả đều trước tiên rời đi. Chiến trường thần thoại lập tức càng thêm yên tĩnh.
Trong tinh hà ở bên ngoài, mọi người đều hoảng sợ, trận chiến đấu này quả nhiên không phải là nhỏ nha! Ngay cả một vị Đại đế đều chỉ có thể làm người duy trì trật tự ở nơi này, mà không phải là kẻ tham chiến.
Bất kể như thế nào, trận chiến đấu này đều nhất định sẽ được ghi vào trong danh sách Thần chiến sử mạnh nhất!
- Hỗn Độn thể thật sự cường đại như vậy sao?
Trước khi quyết chiến, mọi người nghĩ tới những đoạn truyền thuyết đứt quăng kia, gần như mai một ở thời đại thần thoại: Ở thời kỳ đó từng xuất hiện Hỗn Độn thể, cùng tồn tại với chín đại Thiên Tôn.
Loại huyết mạch này được xem là khủng bố nhất, làm cho Thiên Tôn cổ đại đều phải đau đầu, nếm qua đau khổ.
Tương truyền, loại thể chất này nếu xuất hiện, thành đạo chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, sớm hay muộn gì có một ngày sẽ thành công. Hơn nữa, cũng không cần lo lắng có người ở thời đại đó đã thành đạo trước!
Vì vậy, có một loại đồn đãi nói là: ở thời đại đó, các Thiên Tôn, Đạo Tôn cùng sống ở một thời đại với Hỗn Độn thể, đều đã rất bất đắc dĩ, từng phải đổ máu.
Đáng tiếc, ở thời đại đó theo hiểu biết Hỗn Độn thể không thể trưởng thành lên, trong giai đoạn bay lên bị Thiên Tôn giết chết, mà vị chí tôn cổ đại kia tự mình cũng đổ máu, bị thương nặng.
Tư chất bực này, chiến quả như vậy, sao thế nhân không khiếp sợ?
Sau khi Hỗn Độn thể chết đi, thân thể hắn bị luyện thành một bộ đại trận tuyệt thế, trở thành vật dẫn cho chí tôn khắc đạo văn, trấn ở Bắc Đẩu để mà trải lót cho con đường thành tiên.
Đủ loại nghe đồn, nói ra tính chất chí cường của loại thể chất này!
- Là người kia!
Trương Thanh Dương, Long Vũ Hiên đứng ở bên cạnh Tiểu Tùng, phát ra tiếng kinh hô. Lúc trước trên đường từ Bắc Đẩu tới Thiên Đình, bọn họ từng nhìn thấy một người đang độ kiếp, chính là bóng dáng mơ hồ này, khí chất giống hệt nhau.
Cùng lúc đó, Diệp Phàm cũng nhận ra đối thủ, lên tiếng:
- Quả nhiên là ngươi!
- Không sai! Ta đến đây, chiến một trận cuối cùng với ngươi!
Bên trong hỗn độn khí, người kia bình tĩnh nói, cũng không cường thế và kiêu ngạo như tưởng tượng của người bên ngoài.
“Ầm!”
Không hề có dấu hiệu báo trước, hai người bạo phát chiến đấu rồi! Hỗn độn khí khuếch tán, bao phủ khắp chiến trường, ở bên ngoài nhưng lại không có cách nào nhìn thấu, không thấy được tình hình chiến đấu giữa hai người.
Ở địa phương đó phát sinh va chạm mạnh, cực kỳ kịch liệt, như là Đại đế chiến, làm cho Kim Ô Đại đế đang xem cuộc chiến vài lần biến sắc.
Hỗn Độn thể thật cường đại, danh bất hư truyền! Mọi người đều rúng động, người tới cũng không có làm cho bọn họ thất vọng! Nên biết rằng ở trong kiếp này phát sinh các loại đại chiến, Thiên Tôn cổ đều không nhất thiết lợi hại như vậy.
Một thân ảnh mơ hồ nhanh chóng như tiên, không chỉ có bắn ra pháp tắc hỗn độn, chung quanh còn có các loại tiên linh vờn quanh, phụ trợ quanh hắn giống như một Tiên Vương.
Hắn lao nhanh xuống chấn động chiến trường hỗn độn đều sụp đổ, khu động Thanh long, Hóa xà, Chu tước, Bạch hổ, Côn bằng đủ các loại tiên linh tấn công tới, đại chiến với Diệp Phàm.
- Thật cường mãnh!
Ngay cả Hỏa Kỳ Tử người quật cường mà lại tâm chí như sắt thép này cũng thở dài một hồi.
Mỗi một loại tiên linh đều là một loại đại đạo, từ phù văn chữ Đế tối cổ xưa hóa thành, Hỗn Độn thể có thể khu động vạn đạo, đại biếu ý chí của thiên địa, đánh giết đến vạn vật đều bị hủy diệt.
Diệp Phàm đánh ra một quyền lại một quyền, Thanh long dài như tinh hà thân thể đứt đoạn, máu rồng văng khắp nơi, Chu tước gào thét, như mặt trời rơi xuống thê lương, Bạch hổ bi thương gầm rống, thân thể khổng lồ như núi ngã nhào trong vũng máu...
Diệp Phàm lạnh lùng vô tình, Thiên Đế Quyền vừa ra, vũ trụ đều vỡ nát, loại chiến lực này chấn khiếp nhân gian giới.
Một đầu lại một đầu tiên linh thật lớn ngã nhào trong vũng máu, nhưng lại cuồn cuộn không dứt, cũng không lập lại, những con này ngã xuống, còn có Đằng xà, Tiên phượng, Ác thú...
Hỗn Độn thể ngạo thế bước đi, chung quanh tiên linh không dứt, chưởng chi bổ xuống, pháp tắc như biến... hắn bắt đầu cứng chọi cứng với Thiên Đế Quyền, chấn động cho thân thể Diệp Phàm đều phải lay động.
- Một người thật cường đại, không hổ là huyết mạch mạnh nhất, thân thể một chút không kém gì Thánh thể mạnh nhất trên lịch sử, quả thật rất khủng bố!
Mọi người đều giật mình, mọi người phát hiện, va chạm mạnh giữa hai người, kết cục hổ khẩu của Diệp Phàm nứt vỡ ra, tươm ra điểm điểm vết máu. Chuyện này quả thực khiến người ta khó có thể tin.
Nhưng sau đó Diệp Đồng, Hoa Hoa thở phào một hơi dài: chính là bàn tay của người kia cũng là vết máu loang lổ, đồng dạng bị Thiên Đế Quyền đánh cho vết thương lớp lớp, có máu tuôn ra.
về phần pháp tắc đại đạo, như sóng biển va chạm nhau nổ vang, ở giữa hai người đốm sáng rực rỡ không ngừng bay vãi như tiên hoa nở rộ, mỗi một đóa đều cực kỳ sáng lạn.
- Diêu Quang! Hắn... lại là Diêu Quang!
Mọi người đều ngây dại, khi hỗn độn khí loãng đi, mọi người quả thực không thể tin được hai mắt của mình. Người kia lộ ra hình dáng, phong thần như ngọc, vượt thoát hồng trần, đúng là Diêu Quang!
- Năm đó chiến một trận, không phải hắn đã chết rồi sao, bị Thánh thể Diệp Phàm đánh chết ở Đế Quan thứ năm, như thế nào lại còn sống trở về, còn trở thành Hỗn Độn thể?
Rất nhiều người run sợ, lộ ra vẻ khó tin, khó có thể chấp nhận chuyên này là thực, bởi vì năm đó không ít người chính mắt chứng kiến trận chiến ấy.
Tin tức vừa ra, các tộc đều rúng động, nhất là tu sĩ của Bắc Đẩu Tinh Vực lại nỗi lòng phức tạp. Đây là chuyện gì xảy ra, cuối cùng đúng là hắn đến quyết chiến với Diệp Phàm!
- Ta biết rồi! Ngày đó hắn chính là mượn tay Diệp Phàm đánh vỡ gông cùm xiềng xích giam cầm cỗ thân thể kia cho hắn!
- Không sai! Các ngươi còn nhớ rõ lời nói của hắn ngày đó không?
Mọi người đều trong lòng run lên, năm đó đủ loại biếu hiện tâm tư của hắn. Một trận chiến ngày đó, Diêu Quang dứt khoát chịu chết, thân đẫm máu lại không chạy đi vẫn quyết đấu với Diệp Phàm.
Bởi vì ở thời điểm đó, con đường hắn đi đã tới chung điểm, một thân ma giam cầm đạo của hắn, không thể tiếp tục phát triển.
“Một trận chiến cuối cùng, giải thoát, hay là siêu nhiên, đều ở một trận chiến cuối cùng này.”
Lời nói thê lương ngày đó còn vang ở bên tai mọi người, tới giờ khắc này mọi người mới giật mình chợt hiểu, đến lúc chết, hắn đã nói rõ con đường của mình.
“Diêu Quang mất đi, Thôn Thiên Ma Công này, thân ma này giam cầm nhiều lắm rồi, cũng chỉ có Diệp huynh mới có thể đánh vỡ nó.” Đó là lời nói cuối cùng trước khi hắn ngã xuống đã khiến trong lòng người cảm thấy chua xót.
Lúc ấy ít nhiều có chút bi tráng, trước khi chết hắn tựa khóc như không khóc, tựa cười như không cười, có thương cảm cũng có vui mừng... sắc mặt thực phức tạp, cuối cùng ở trong nước mắt, lại lộ ra vẻ tươi cười rực sáng như ánh mặt trời, hướng về phía mọi người phất phất tay, rồi thân thể máu thịt nổ tung.
Hóa ra lại có chân nghĩa như vậy!
Mọi người đều giật mình, năm đó thì ra Diêu Quang mượn tay Diệp Phàm để tân sinh.
Trên thực tế, cuối cùng sau khi chết căn nguyên trong cơ thể hắn hóa thành sáu ngàn bốn trăm đạo tinh khí nhằm về phía thập hoang vũ trụ, mọi người đều nhìn thấy, không ngờ lại ẩn chứa hy vọng tân sinh.
- Diêu Quang!
Diệp Phàm quát to.
- Không! Diêu Quang đã chết, ta là Hỗn Độn!
Hắn dịu dàng cười, nhưng lại khó có thể che giấu, có một loại cô đơn và ưu thương khó tả khôn xiết.
- Mặc kệ ngươi là ai, hôm nay chiến một trận với ta, đều khó thoát khỏi bại vong!
Diệp Phàm nói.
- Có lẽ, nhưng ta còn phải đến đây, bởi vì một trận chiến này không thể tránh khỏi!
Diêu Quang, hoặc cũng có thể nói là Hỗn Độn, hắn sáng lạn như ánh mặt trời.
Chỉ một câu nói này thôi đã đủ để nói ra tâm ý của hắn: một trận chiến này đích xác không thể tránh khỏi. Hai người ở thuở thiếu niên đã quen biết, một đường đi tới, đã xảy ra rất nhiều chuyện, chung quy là đứng ở mặt đối lập, chỉ có quyết đấu chung kết ra một người là chí tôn, một người khác phải ngã xuống.
Bọn họ đều là rồng trong đám người, đều là kỳ tài, là thiên tư ngút trời muôn đời hiếm thấy, nhưng lại nhất định phải có một người ngã xuống.
“Ầm!”
Một trận chiến kịch liệt nhất bạo phát! Trên đầu Diệu Quang xuất hiện một cái đỉnh Hỗn Độn, là cái đỉnh vuông bốn chân, còn trên đầu Diệp Phàm thì xuất hiện một cái Mẫu Khí Đỉnh, là đinh hình tròn ba chân hai tai.
Hai người đối chọi gay gắt, ngay cả binh khí đều tương tự, cái đỉnh của họ va chạm nhau cùng một chỗ, tiến hành va chạm mạnh.
Một trận chiến này đánh đến mặt trời mặt trăng mất sáng, nhân gian thất sắc. Diêu Quang dùng hết pháp và đạo, ra tay lộ ra hết kỳ diệu trong đó, pháp tắc hỗn độn vừa ra quét ngang tám phương.
Đạo của Diệp Phàm lại có dấu hiệu bị khắc chế, pháp thuật vừa ra liền bị dung hợp vào hỗn độn quang của đối phương, trở thành một bộ phận của bản thân Diêu Quang.
Mọi người đều biết, Diệp Phàm thật sự gặp phải đối thủ rồi! Một trận chiến này chú định rất gian nan. Hỗn Độn thể quả nhiên đáng sợ, khó trách trong truyền thuyết chưa từng thành đạo đã khiến cho Thiên Tôn đẫm máu, gần như chết thảm.
- Sát!
Diệp Phàm ánh mắt chói lòa, hổ khẩu nổ tung, tất cả đều là máu, nhưng ý chí kiên định lại thủy chung không thay đổi, tung quyền đánh tới phía trước.
“Ầm!”
Thần lực cái thế, một kích của song phương long trời lở đất đánh đập cho chiến trường thần thoại nứt ra, lan đến bên ngoài. Điều này làm cho mọi người rúng động, năm đó chí tôn chiến đều không nhất thiết khủng bố như vậy.
- Hai người đều vận dụng bí quyết chữ “Giai”, chiến lực tăng lên gấp mười, vì vậy mới đánh ra một kích chấn nhiếp thế gian như vậy!
Trương Bách Nhẫn thở dài.
Diêu Quang cũng nắm giữ bí quyết chữ “Giai”, tuy nhiên loại bí thuật này cũng không khẳng định là bí thuật mấu chốt để chiến thắng. Bất kỳ một bí thuật nàọ đạt đến mức tận cùng đều đáng sợ. Chỉ là lúc này hai người đồng thời thi triển, hiển lộ rõ uy thế của nó.
Một trận chiến này, đánh đến trời đất u ám, phiến vũ trụ này vỡ nát, chiến trường thần thoại bị phá hủy không thành hình dáng. Qua lại mấy ngàn chiêu, vẫn như trước chẳng phân biệt được thắng bại.
Đây là từ khi Diệp Phàm đứng trên thiên hạ, gặp phải một hồi ác chiến đáng sợ nhất!
Cuối cùng, Diêu Quang hóa thành một cái lò lớn hỗn độn, xông tới phía trước bao bọc Diệp Phàm, muốn luyện hóa hắn.
Mà Diệp Phàm thì hóa thành một cái đỉnh, đầu tiên là bị luyện hóa ở trong cái lò lớn kia, sau đó lại nghịch phản lao ra, lấy hỗn độn quang nhét vào bản thân mình hóa thành lô hỏa, bách kinh trong cơ thể nổ vang.
Hai người đánh giết, không ngừng bốc lên cao.
Một trận chiến này nhưng lại giằng co kéo dài một ngày, mức độ kịch liệt khiến mọi người đều chấn động. Cuối cùng hai người toàn thân đẫm máu ngã xuống đi ra, thân thể đều tàn tạ.
- Đúng thật là kết cục rồi! Lần này, Diêu Quang sẽ vĩnh viễn mất đi!
Diêu Quang thở dài thê lương.
- Ngươi có thể sống sót!
Diệp Phàm nói.
Diêu Quang ở trong màu vàng sáng rực, vết máu loang lổ, không ngừng ho ra máu, nhưng lại đang cười, nói:
- Vũ trụ rất lớn, nhưng cũng không có thể đồng thời dung chứa hai người ngươi và ta!
Diệp Phàm im lặng.
- Ta Hỗn Độn thể này cuối cùng có thiếu sót, cuộc đời này chỉ có thể tu luyện đến một bước này!
Diêu Quang bi thương cười, như là tự giễu, cũng như là báo cho Diệp Phàm biết một tin tức.
“Phốc!”
Hắn nổ tung, máu bắn tung toé lên cao, chân chính điêu tàn, khó xuất hiện trên thế gian nữa.
- Có thể có đối thủ như ngươi...
Lời nói cuối cùng của Diêu Quang cũng không nói xong câu, dư âm vang vọng
Gió thổi bay đi, ô ô mà khóc! Diêu Quang anh kiệt một thế hệ cứ như vậy kết thúc! Kết cục này làm cho rất nhiều người đều im lặng.
- Thắng Phật tọa hóa rồi!
Có người kêu to, phá vỡ tàn cảnh yên lặng này.
Mọi người đau thương, giờ khắc này trăm mối cảm xúc ngổn ngang, anh kiệt chết trận, lớp người già điêu linh, đây là con đường của tu sĩ sao?
Đế lộ bi thương hoan ca, thế gian chinh chiến, soạn ra một khúc nhạc hành khúc, chỉ thuộc về huy hoàng của một người, táng xuống quá nhiều máu và nước mắt.
Xem người kia quật khởi, xem người kia đứng sừng sững trên tuyệt đỉnh, xem người kia nhìn xuống thiên hạ, sau lưng người đó cũng là thi thể hài cốt khôn cùng, con đường máu kéo dài... độc tôn trên trời dưới đất buộc phải tàn khốc như vậy sao?
Địch thủ, thân bằng, ở thời gian hắn đi thông tới sáng lạn cực hạn, tất cả đều mất đi, quay đầu nhìn lại, còn thừa lại gì?
Mọi người vào đây để ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Last edited by acquyden; 14-12-2013 at 07:36 PM.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Một trận chiến kết thúc, Diêu Quang mất đi, làm trong lòng mỗi người tự phức tạp. Tu sĩ chinh chiến cả đời, tranh với trời, tranh với đất, tranh với người, tranh với chính mình... kết quả là tranh được cái gì, lưu lại cái gì?
Mà vẫn là một đống xương cốt.
- Thắng Phật! Ngài tinh lai đi!
Truyền đến tiếng kêu cực kỳ bi ai, một đám người vây quanh lão Thánh Viên, tất cả đều lộ vẻ lo lắng.
Diệp Phàm toàn thân đẫm máu, kéo một thân thương thể trầm trọng đi tới, mọi người đều né tránh chừa một con đường. Dù là Kim Ô Đại đế, Doãn Thiên Đức, Trương Bách Nhẫn... cũng không có ý ra tay.
Tới hiện tại, hắn có một loại khí phách cái thế khó có thể nói nên lời, ngay cả bị thương rất nặng, vẫn như cũ uy hiếp chín tầng trời mười tầng đất, ánh mắt đảo qua khiến người ta khiếp sợ.
Lão Thẳng Phật toàn thân phát sáng, đã bắt đầu hóa đạo, thân là cao thủ cảnh giới bực này, không có người nào dám chạm đến, bằng không sẽ đi theo lão tọa hóa, mọi người đều lộ vẻ bi thương.
Từ một trăm năm trước đúng ra lão đã tọa hóa, chỉ vì Diệp Phàm đưa một bộ phận máu Hoàng vào trong cơ thể lão, mới sống lâu thêm một trăm năm, mà lần này hoàn toàn là cố gượng tới đây, chỉ vì muốn chứng kiến một trận chiến giữa Diệp Phàm với Hỗn Độn thể.
Diệp Phàm ra ngoài ý liệu, diễn biến bí pháp vô thượng, tay phải vạch ra một quỳ tích duyên dáng, thu đi Thắng Phật, hóa thành một luồng lôi điện, nhanh chóng chạy về hướng Thiên Đình.
Hầu tử, Tiểu Tùng cùng các cường giả Thiên Đình như thủy triều thối lui đuổi theo, trong lòng tràn ngập lo lắng. Mọi người biết, Thắng Phật khó có thể còn mạng sống, có lẽ chỉ có thể đưa lão một đoạn đường cuối cùng.
Chiến trường thần thoại rơi vào yên tĩnh, ai cũng không hề dự đoán được lại là một kết cục như thế này.
- Đáng tiếc cho Diêu Quang, là tuấn kiệt một thế hệ!
Ngoài ra, mọi người còn có thể nói gì nữa, bi thương hoan ca của tu sĩ, kết thúc của cường giả, ảm đạm của thiên kiêu, tương lai của họ có thể cũng phải trải qua một lần này.
Tin tức nơi đây truyền đi khắp các nơi vũ trụ, dẫn phát một hồi gợn sóng lớn.
Trong Thiên Đình, Diệp Phàm đặt lão Thắng Phật trên một tòa Thần sơn, sai người đi mời Thần Tàm công chúa, bởi vì thời gian thật sự không còn bao lâu.
- Thật sự không có cách nào sao?
Mọi người Thiên Đình ảm đạm tổn thương thần khí, rất nhiều người nhìn về phía Diệp Phàm mang theo hy vọng.
Hầu tử cùng trong mắt đầy nước mắt, hắn là một người cương liệt, nhưng giờ khắc này lại khó có thể ức chế, thúc thúc thân nhân duy nhất sắp chết, làm hắn vô cùng khổ sờ.
Diệp Phàm không để ý vết thương trên mình, từ miệng vết thương bức ra một đạo tinh huyết, trong suốt lấp lánh, mà lại có hương thom, định đưa vào trong cơ thể Thắng Phật, kéo dài tho mênh cho lão.
- Không cần làng phí, ta hẳn nên tọa hóa, chẳng lẽ ta cũng muốn bắt chước chí tôn trong vùng cấm dựa vào máu của người khác để kéo dài hơi tàn sao?
- Chờ chút...
Thần Tàm công chúa đến đây rồi! Trong mắt tràn đầy nước mắt, đi tới định đưa tay chạm vào mặt Thắng Phật.
Mọi người vô cùng kinh ngạc, vì nếu chạm vào như vậy, có thể Thần Tàm Công chúa sẽ liên lụy đi theo hóa đạo, không phải mỗi người đều cường đại như Diệp Phàm như vậy.
Diệp Phàm lại ra tay, một đoàn hào quang dịu dàng từ trong lòng bàn tay bay ra, bao phủ trên người Thần Tàm Công chúa, cho nàng có thể đi tới gần Thắng Phật.
- Các ngươi cùng không nên quá khổ sờ, sinh lão bệnh tử, ai có thể tránh khỏi. Ta cả đời đạp trên Thiên lộ, một lần mất đi cuối cùng này, chẳng lẽ còn không thỏng suốt hay sao?
Thắng Phật thực tiêu sái, nhưng thế gian này cũng có rất nhiều người không bỏ ra được.
- Ta hiện tại có một biện pháp, trấn áp Thắng Phật, rồi sau đó phong ấn vào trong tiên nguyên, có thể giữ được loại trạng thái này, có thể kéo dài sinh mệnh tạm gác lại tương lai!
Diệp Phàm nói.
- Ta là từ thái cổ phong ấn đến kiếp này, một đời lại một đời ngủ say như vậy, thật giống như cây khô còn có ý nghĩa gì chứ, không bằng từ đây trở về cát bụi!
Thắng Phật nhìn thấy mọi người thương cảm, lại nói:
- Con người luôn luôn phải chết, nên trải qua ta đều đã trải qua, còn có cái gì chưa đủ. Con người trọng yếu nhất là tâm cảnh thỏa mãn, đoạn năm tháng cuối cùng này, ta đã sống không uổng!
Lão Phật nói thực giản dị, rồi sau đó điểm ra một ngón tay, xuất hiện một mảnh thế giới mơ hồ, diễn biến thành lĩnh vực phàm nhân, thời gian chuyển hóa rất nhanh, gặp được sinh lão bệnh tử của người phàm.
- Chúng ta cũng giống như họ, chỉ có điều thọ mệnh dài hơn một ít mà thôi, bi thương hoan ca của họ, vui giận của họ... cũng giống như ở trên người chúng ta. Các ngươi xem lão nông kia khi chết rất an tường, lúc đó chẳng phải là một loại hạnh phúc sao?
Không thể trường sinh, không thể bước vào Tiên vực, cuối cùng đều phải tan biến, vấn đề chẳng qua là thời gian dài ngấn mà thôi.
Đấu Chiến Thắng Phật trải qua thời đại khi huynh trường còn sống trên đời huy hoàng cực hạn, cũng vượt qua thời đại rung chuyển sau khi huynh trường ngã xuống, bỏ lại vợ con ly tán... tới trăm vạn năm sau ở kiếp này, lại trải qua và chứng kiến thời thịnh thế lớn nhất, lúc này sinh mệnh chi hỏa sắp tắt, nhưng cùng không hối tiếc.
- Muội cùng đi với huynh!
Thần Tàm Công chúa lau sach nước mắt, mỉm cười nói.
Cuối cùng Đấu Chiến Thắng Phật toa hóa.
Ở trong màn ánh sáng sáng lạn, Thần Tàm Công chúa cùng hóa đạo, mọi người muốn ngăn cản, Diệp Phàm cố định được thân thể của nàng, nhưng không cố định được trong lòng của nàng, cuối cùng thở dài ảm đạm.
Tuy nhiên. Thần Tàm công chúa cùng rất thỏa mãn, trong màn ánh sáng kia, cùng đi với Tháng Phật một chỗ.
Hai người cùng nhau biến mất trên đời này, làm cho Thiên Đình vô cùng đau thương.
- Thúc thúc, thẩm thẩm!
Hầu tử kêu to, nước mắt không ngừng rơi xuống.
- Sư bá nén bi thương! Thắng Phật đi thực ung dung, hai người họ là mang theo
hạnh phúc rời thế gian!
Hoa Hoa khuyên bảo.
Mọi người cùng tiến lên an ủi Hầu tử. Tuy có bi thương nhưng cũng không phải thê thảm như vậy. Bởi vì hai người là mang theo thỏa màn tươi cười mọc cánh thành tiên mà đi, có lẽ đối với họ mà nói đó chính là hạnh phúc.
Ngoại trừ hầu tử, còn có con tiểu tàm kia oa oa khóc lớn, chết đi sống lại, cuối cùng bị cô bé dẫn đi.
Nửa năm sau, một trưởng giả tuổi già sức yếu đi vào Thiên Đình, dâng hoa ở trước mộ phần Thắng Phật và Thần Tàm Công chúa, nói:
- Chúng ta đều già rồi, cũng nên kết thúc rồi! Không ngại ta làm hàng xóm với các ngươi chứ!
- Ngài...
- Ta tên là Cổ Thiên Thư!
Lão nhân áo trắng tự báo họ tên.
Hắc Hoàng nghe tin, aào thét vọt tới, nói:
- Lão Cổ!
Diệp Phàm cũng bị kinh động, xuất quan tiến vào Thần Khư tới gặp người này. Trước nay vẫn chỉ nghe đồn, không nhìn thấy cao thủ tiền bối.
- Lão Cổ mau nói cho ta biết, Đại đế thật sự tọa hóa rồi sao, hay là đánh vào trong Tiên vực?
Hắc Hoàng lo lắng hỏi, một đôi móng vuốt to lớn kéo áo Cổ Thiên Thư.
- Ta cũng giống như ngươi, cùng bị Đại đế phong ấn vào trong nguyên, rơi vào ngủ say, sao có thể biết được!
Cổ Thiên Thư thở dài.
- Tại sao có thể như vậy?
Hắc Hoàng thất hồn lạc phách.
- Đại đế lựa chọn ở Tử Son, hẳn là muốn chờ một người, đó chính là Bất Tử Thiên Hoàng. Đại đế cả đời chưa bao giờ bại và tính sai, ta... thủy chung nghĩ là nhất định đợi người kia!
- ngươi là nói Đai đế đang ở cùng một chỗ với Bất Tử Thiên Hoàng?
Hắc Hoàng hỏi.
- Đúng! Bất Tử Thiên Hoàng không chết, Vô Thủy Đại đế sẽ không mất đi!
Cổ Thiên Thư phỏng đoán nói.
Diệp Phàm lẳng lặng lẳng nghe, đạt tới cảnh giới này, quá khứ đối với hắn mà nói thiếu một ít thần bí, có một số việc hắn đã có thể đoán được.
Cổ Thiên Thư lưu lại, nhưng sinh mệnh của lão cũng không còn nhiều, lưu lại vài cây Dược Vương cho Thiên Đình, mà mười năm sau lão cũng hóa đạo ở trong Thần Khư.
Nơi đó có thêm một tấm mô bia, làm ban bên mô của Thắng Phật.
Đây chính là một bức ảnh thu nhỏ, cùng là một khởi đầu. Theo năm tháng trôi qua, sinh lão bệnh tử, sẽ xuất hiện trên diện rộng, Thiên Đình tất nhiên có người một thế hệ vĩnh viễn rời đi.
Đúng vậy, Lão Phong Tử, Nhân Ma thọ nguyên cùng không còn nhiều, cuối cùng củng sẽ đi lên con đường này.
Ban đêm, Diệp Phàm đứng một mình trên sườn một ngọn núi ở Bất Tử Sơn, nhìn lên không trung xa xa. Cả một đêm hắn cũng không có nhích động một chút, hắn đang vắt óc suy nghĩ, chẳng lẽ thật sự phải nhìn từng người bọn họ rời thế gian hay sao?
Một năm này, hắn đã hơn hai ngàn ba trăm tuổi, đã đi thật lâu trên đường tu luyện, nhưng so với thọ nguyên của hắn mà nói, còn phải đi con đường rất dài.
- Ta không muốn cả thế gian đều tịch mịch, chỉ còn lại có một mình ta!
Diệp Phàm khẽ nói, đón ánh bình minh mới lên kia, rồi ngồi xuống, suy nghĩ về đạo của trường sinh.
“Rầm...”
Hắn thảy ra Tiên Trân đồ, còn thật sự nghiêm túc quan sát, như là muốn nhìn xuyên qua tấm đồ này, nhìn thấu ra một Tiên giới rộng lớn.
Hai năm sau, Bắc Đẩu truyền đến một tin tức, Vệ Dịch lão nhân một trong Thiên Tuyền tam kiệt đã tọa hóa, cũng giống như Thắng Phật không muốn dùng Thần dược để kéo dài sinh mệnh, nguyện ý để tự nhiên rời thế gian.
Diệp Phàm ảm đạm tổn thương thần khí, lại một lão nhân khả kính ra đi! Năm đó lão với Thắng Phật giống nhau, đều từng bảo vệ hắn, ngày nay không chống lại được năm tháng, đi tới hướng chung điểm của đời người.
Trong lòng Diệp Phàm khó chấp nhận, từ những người này lại nghĩ tới Bạch Y Thần Vương còn có lão nhân Cái Cửu U, trong mắt có hơi nước. Từ nay trở đi, chẳng lẽ thật sự phải nhìn bằng hữu, thân nhân bên cạnh từng người mất đi hay sao?
Ba mươi năm sau, lại thêm một ngôi mộ xuất hiện, Diệp Phàm dẫn dắt mọi người tế bái. Đó là mộ của Sát Thánh Tề La, là người từng dẫn đường cho Thiên Đình. Thấy được phồn thịnh và huy hoàng cực hạn của Thiên Đình, lão sát thủ mỉm cười lia đời.
Sát thủ, quá sớm bùng nổ, tiềm năng ra hết, thân thể đã không còn, cũng từng huy hoàng, nhưng lúc tuổi già chú định khó tạo ra kỳ tích gì.
Lão Sát Thánh ở trong Thiên Đình tu vi không cao lắm, nhưng lại được tiểu bối bọn họ tôn kính. Không có lão, có lẽ vốn không có Thiên Đình hiện nay. Lão Sát Thánh là một người dẫn đường khả kính.
- A...
Diệp Phàm một mình nhìn lên phía vòm trời, rống to một tiếng, hơn phân nửa vũ trụ đều chấn động, kinh động rất nhiều người hoảng sợ.
Trong lòng hắn có một loại thống khổ, cảm giác có một loại không đủ sức. Thực lực của hắn cổ kim hiếm thấy, nhưng chung quy cũng bất lực, không thể giữ lại sinh mệnh của một vị lại một vị trường giả bên cạnh mình.
Nhìn một vị lại một vị khả kính mất đi, trong lòng Diệp Phàm rất khó chịu.
Một năm yên lặng, Diệp Phàm lại ra đi, mang theo cô bé cùng đi, rời Thiên Đình.
- Đại ca ca! Chúng ta đi đâu?
- Chúng ta đi tìm tiên, đi tìm một vài thứ gì đó có liên quan với trường sinh!
Diệp Phàm đáp.
Hắn mở ra Tiên Trân đồ, còn thật sự nghiêm túc nhìn chằm chằm, cầm nó đi lại trong vũ trụ, cố sắng tìm kiếm thứ gì đó. Tiên đồ này hơn phân nửa là thuộc về niên đại loạn cổ, về phần lạc ấn trên mặt trái của nó hẳn là người đời sau thêm vào.
“Boong...”
Khi hắn tìm được một địa phương, nghe được tiếng Tiên Chung, tuyên truyền giác ngộ nhưng không thể thu được. Tiên Chung này hòa tan vào hư không, hóa vào trong một vùng hỗn độn giới không biết, tiếng chuông vang lên rồi tắt.
Sau đó, Diệp Phàm lại đi tới Bắc Đẩu, xâm nhập xuống dưới lòng đất, muốn tìm Hoang Tháp. Cái tháp này cũng như thế, sớm đã thành tinh, ngay cả hắn là cao thủ cấp Đại đế, cũng không được nó tán thành, cũng khó mà thu được. Thân tháp biến vào trong một vực khác không lưu lại chút vết tích.
- So với cái đỉnh của Đế Tôn phải linh hoạt hơn nhiều nha!
Diệp Phàm cũng chỉ có thể cảm thán như vậy.
- Đại ca ca! Chúng ta còn đi nơi nào?
Cô bé hỏi.
- Địa phương cần đi lần này có thể có nguy hiểm cho bé, bé ở ngoài với đệ tử ta chờ ta!
Diệp Phàm nói, nhưng địa phương đó cũng có thể sẽ cần tới cô bé.
- Bé không sợ!
Cô bé ngây thơ nói.
Diệp Phàm kiên quyết lắc đầu, rồi sau đó dùng thần niệm xé rách vũ trụ, gọi Tiểu Tùng tới, bảo hắn ở cùng cô bé, nói cho hắn biết nhất định phải phải bảo vệ tốt cho bé, chờ ở bên ngoài cấm địa Thái cổ.
Chính hắn thì bước chân đi về tới hướng cấm địa Sinh Mệnh duy nhất của Bắc Đẩu ngày nay.
Mọi người vào đây để ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Last edited by acquyden; 14-12-2013 at 07:37 PM.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden