Quan Gia Tác Giả: Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 61: Mâu thuẫn sẵn có
Nhóm dịch: PQT
Nguồn: Sưu Tầm
Lý Hâm vốn đang muốn tiếp tục nói chuyện với Lưu Vĩ Hồng. Y rõ ràng cảm nhận được người thanh niên trước mặt mình không phải tầm thường. Lý Hâm ở Bắc Kinh quen biết rất nhiều con cháu cách mạng ba đời. Mặc kệ đối phương đi con đường nào thì Lý Hâm ngoài miệng luôn nịnh hót. Nhưng ngoài miệng có nịnh hót như thế nào thì trong lòng nghĩ lại là một chuyện khác. Người mà khiến y thật sự khâm phục thì không nhiều lắm.
Ngay từ đầu, Lý Hâm cũng không đặc biệt xem trọng Lưu Vĩ Hồng. Sở dĩ phải khách sáo với Lưu Vĩ Hồng, lại còn chủ động nhờ vả Đồng Lệnh Uyên chẳng qua là tuân theo “hành vi chuẩn mực” của mình mà thôi. Lý Hâm đối nhân xử thế tôn chỉ rất đơn giản. Chỉ cần là bạn bè có thể lợi dụng được thì y sẽ hết sức hỗ trợ. Anh đã chiếu cố người ta thì người ta cũng tự nhiên sẽ chiếu cố lại anh. Có qua có lại mới toại lòng nhau.
Ví dụ như hiện tại, Lý Hâm thật sự không ngờ, một chỉ tiêu viên chức cho một đơn vị sự nghiệp lại đổi lấy một hồi báo nhiều như vậy. Xem ra thì Lưu Vĩ Hồng cũng là một người biết vận dụng một số quy tắc không hề thua kém Lý Hâm. Nếu việc này mà thành công, Lý Dật Phong, thậm chí là toàn bộ Lý gia còn không xem Lưu Vĩ Hồng là ân nhân sao? Giống như lời vừa rồi y đã nói, chỉ cần Lưu Vĩ Hồng lưu lại tỉnh Sở Nam thì Lý Dật Phong nhất định sẽ hỗ trợ cho hắn một tay.
Nhất là Lưu Vĩ Hồng ở thời điểm lúc này, bộ dạng tự do thoải mái, không một chút miễn cưỡng. Rất ít những người mới hơn hai mươi tuổi có thể xử lý chuyện đại sự như Lưu Vĩ Hồng. Nghe giọng điện hắn trò chuyện với Mã Quốc Bình, xem ra Lưu Vĩ Hồng không phải là con cháu bình thường ở Lưu gia. Ít nhất thì Mã Quốc Bình rất nể mặt hắn. Với hiểu biết của Lý Hâm về con cháu nhà quyền quý thế gia thì hắn đúng là rất giỏi. Rất nhiều con cháu quyền quý, bên ngoài thì treo một cái tấm biển thật to nhưng về đến nhà thì một chút đia vị cũng không có. Thở mạnh cũng không dám thở.
Lý Hâm tự nhủ nhất định phải kết giao bằng hữu với Lưu Vĩ Hồng cho thật chắc.
Không ngờ có một số việc quả thật mình không thể làm chủ được.
Đồng Lệnh Uyên đã tìm đến cửa.
Chuyện này thì cũng đúng thôi. Lý Hâm đã đến thị xã Thanh Phong, Đồng Lệnh Uyên không có khả năng không đến thăm hỏi. Đồng Lệnh Uyên không phải nổi bật gì, mảng quản lý chủ yếu là về nông nghiệp. Mà Lý Dật Phong ở tỉnh cũng quản lý mảng này. Hơn nữa, lần này ở tỉnh nếu tiến hành điều chỉnh nhân sự thì Lý Dật Phong sẽ có một bước tiến khá lớn. Đồng Lệnh Uyên tạm thời không dựa vào Lý Dật Phong là chỉ có thể nhờ vào Lý Hâm.
Mặc kệ Lý Dật Phong có thể tiến thêm một bước hay không thì thể hiện thiện ý với Lý Hâm là không có gì sai.
Hiện tại bây giờ không làm, nếu Lý Dật Phong tiến lên thêm nữa, có muốn dựa vào chỉ sợ là không còn dễ dàng nữa. Việc gì cũng phải làm trước, nếu chậm nửa nhịp thì sẽ bị người khác vượt qua.
Lúc này thì Lý Hâm một chút cũng không muốn cùng Đồng Lệnh Uyên dông dài nhưng người ta đã đến trước cửa thì Lý Hâm cũng không thể không tươi cười, đứng dậy bắt tay với Đồng Lệnh Uyên.
- Haha, nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo liền đến. Vừa rồi tôi và Vệ Hồng đang đề cập đến ngài. Phó chủ tịch Đồng làm việc nhất quán, nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán. Chưa bao giờ làm việc gì mà không nắm chắc.
Lý Hâm cười nói.
Đồng Lệnh Uyên tự nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói.
- Nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán thì không dám nhận nhưng chuyện của sếp Lý chính là chuyện của tôi. Mọi chuyện khác thì có thể chậm trễ nhưng chuyện của sếp Lý tuyệt đối không thể. Vừa rồi tôi đã đến Cục bảo vệ môi trường để chào hỏi. Người bạn của sếp Lý ngày mai có thể đi báo danh. Đến lúc đó nếu có phiền toái gì thì cứ tìm thư ký Tiểu Trương của tôi.
Lý Hâm tuy biết rằng Đồng Lệnh Uyên sẽ làm tốt việc này nhưng lại không nghĩ nó nhanh như thế.
Cục Bảo vệ môi trường cũng không phải là đơn vị ngon nhưng cũng là sự nghiệp biên chế, đảm bảo nguồn thu cho dù có hạn hán hay lũ lụt. So với việc đi làm công nhân ở nhà máy tinh luyện kim loại thì tốt hơn nhiều.
Bởi vậy có thể thấy Đồng Lệnh Uyên thật sự là muốn kết giao với y.
Tuy nhiên Lý Hâm chưa biểu hiện ra sự vui sướng, mỉm cười nói:
- Phó chủ tịch Đồng quả nhiên là nhanh gọn, quyết đoán, dứt khoát. Vệ Hồng, cậu cảm thấy Cục bảo vệ môi trường như thế nào?
Đồng Lệnh Uyên liền buồn một chút.
Không ngờ người ta không hài lòng lắm với việc sắp xếp của mình? Vậy mà mình còn chạy đến để khoe thành tích.
Buồn bực nhưng đồng thời Đồng Lệnh Uyên lại càng thêm tò mò với Lưu Vĩ Hồng. Lúc còn ở nhà hàng, ông chỉ cảm thấy Lý Hâm đối với Lưu Vĩ Hồng rất khách khí. Hiện tại thì thái độ này càng biểu hiện rõ ràng hơn.
Lý Hâm đang xin chỉ thị của hắn.
Người này rốt cuộc là ai? Lai lịch như thế nào?
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Quả là không tồi! Làm phiền Phó chủ tịch Đồng đã vất vả, cám ơn ngài.
Lúc này cũng phải khách sáo một chút. Tuy Cục Bảo vệ môi trường quả thật không phải là đơn vị nổi tiếng gì nhưng cũng tốt hơn so với việc làm công nhân ở nhà máy tinh luyện kim loại. Tuy nhiên, Lưu Vĩ Hồng cũng biết rằng, quốc gia ngày càng phát triển, thì lại càng coi trọng việc bảo vệ môi trường. Cục Bảo vệ mội trường rồi cũng sẽ có địa vị ngày càng cao hơn. Dựa theo quan điểm thế tục mà nói, thì chỉ có Cục bảo vệ môi trường đòi tiền người khác chứ không có chuyện người khác hướng cục Bảo vệ môi trường để đòi tiền.
Đơn vị có tiền thì phúc lợi và đãi ngộ của công nhân viên chức cũng tốt hơn.
Đối với tiểu thị dân mà nói thì điều này là nhất rồi.
Nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng hài lòng, Lý Hâm âm thầm thở ra. Ngoại trừ là bạn bè đáng tin, rất nhiều thời điểm cần phải chú ý đến ân tình. Lưu Vĩ Hồng đã giúp cho y nhiều như thế nhưng y chỉ mới đền đáp lại có một chút.
Về sau có cơ hội sẽ đền đáp nhiều hơn.
- Phó chủ tịch Đồng đã quá lo rồi. Khi nào đi lên tỉnh thì nhất định phải điện thoại báo cho tôi biết một tiếng. Tôi sẽ mời khách.
Lý Hâm cầm tay Đồng Lệnh Uyên nói lời cảm ơn.
- Được, được, nhất định nhất định.
Đồng Lệnh Uyên cũng không khách khí, cười đồng ý.
- Phó chủ tịch Đồng, sếp Lý, các người cứ tự nhiên nói chuyện, tôi xin phép.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, bắt tay hai người nói lời chào.
Lý Hâm biết hắn không muốn bại lộ thân phận nên cũng không lưu lại, cười và bắt tay hắn. Đồng Lệnh Uyên trong lòng vẫn còn rất tò to nhưng người ta phải đi, nếu không cho đi thì không đúng đạo lý lắm. Lúc này việc với Lý Hâm là quan trọng. Nếu Lưu Vĩ Hồng thật sự là một đại nhân vật thì về sau sẽ tìm cách tiếp cận.
Lưu Vĩ Hồng trở về phòng của mình, cầm lấy điện thoại gọi ra ngoài.
Hắn gọi về cho cha của mình. Sau khi Lưu Thành Gia được đề bạt lên làm Quân đoàn trưởng, Lâm Mỹ Như đã thông báo số điện thoại mới cho hắn biết. Lưu Vĩ Hồng tính là đi nói cho Đường Thu Diệp biết chuyện anh trai của cô được giới thiệu vào Cục Bảo vệ môi trướng nhưng ngẫm lại, gọi điện thoại về nhà trước đã. Thời gian cũng đã trễ, nói không chừng Lưu Thành Gia đã nghỉ ngơi.
Là một quân nhân chuyên nghiệp, Lưu Thành Gia làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật. Thói quen này đã mấy chục năm nay, không sửa được.
Chuông điện thoại reo lên, theo lệ thường là Lâm Mỹ Như nghe điện thoại. Trong nhà các cán bộ, thường thì phu nhân hoặc giúp việc sẽ tiếp điện thoại. Các cán bộ không dễ dàng tiếp điện thoại. Nếu chẳng may gặp phải người mà mình không muốn gặp, phu nhân hoặc giúp việc có thể khéo léo từ chối, đỡ phải phiền lòng.
- Xin chào!
Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Lâm Mỹ Như.
- Mẹ, là con đây. Mẹ chưa ngủ à?
Lâm Mỹ Như không nghĩ lúc này mình còn nhận điện thoại của con trai nên không khỏi bất ngờ:
- Vẫn chưa đến chín giờ, không đi ngủ sớm như vậy đâu. Vĩ Hồng à, sao lúc này lại nhớ mà gọi điện thoại cho mẹ đấy?
- Con nhớ mẹ nhiều lắm.
Lưu Vĩ Hồng cười hì hì.
- Biết nhớ đến mẹ thì tốt. Trước kia con chưa từng ngoan như vậy.
Lâm Mỹ Như vừa mới leo lên làm phu nhân tướng quân chưa lâu nên tâm trạng vẫn còn rất vui.
Lưu Vĩ Hồng và mẹ nói chuyện với nhau, hắn hỏi:
- Mẹ, ba đâu? Có ở nhà hay không?
- Đang ở trong phòng làm việc, viết bài văn gì đó. Lần trước con nói với ba về việc cải cách quân sự, ba con ghi nhớ trong đầu, cho rằng phải viết một đề tài nghiên cứu. Nói là nghiên cứu nhưng cũng vì việc xây dựng hiện đại hóa nền quân sự quốc gia, cống hiến một phần sức lực.
Lâm Mỹ Như cười nói, giọng điệu có chút kiêu ngạo. Chẳng bao lâu sau thì Lưu Thành Gia sẽ coi trọng lời nói của con trai như vậy.
Tiền đồ của con trai, của chồng đều thăng tiến. Lâm Mỹ Như không muốn cao hứng cũng khó.
- Phiền mẹ gọi ba một chút. Con có một số việc cần nói với ba.
- Được, con chờ mẹ, mẹ đi gọi đây.
Lâm Mỹ Như như bị kích động.
Chỉ trong chốc lát, trong điện thoại truyền đến giọng nói hùng hậu của Lưu Thảnh Gia:
- Vĩ Hồng!
- Ba, ba vẫn chưa nghỉ ngơi à?
- Ừ, vẫn chưa, có chuyện gì không?
Cảm nhận của Lưu Thành Gia về con trai đã thay đổi nhưng thói quen nói chuyện vẫn không thay đổi được. Không nói dông dài, trực tiếp vào vấn đề chính. Lâm Mỹ Như bên cạnh nghe được liền nhíu mày. Con trai đã vất vả gọi điện thoại, làm cha mà cũng không quan tâm con vài câu, lại lạnh lùng hỏi chuyện gì. Nếu người mà không hiểu chuyện chắc nghĩ ông ấy là bố dượng.
Lưu Vĩ Hồng thuật lại đơn giản việc của Lý Dật Phong cho ba nghe.
Lưu Thành Gia chỉ ừ mà không đáp lời, cũng chẳng có phản ứng gì đặc biệt.
Lưu Vĩ Hồng có chút đau đầu. Cha của mình trong quân đội đã lâu nên sự mẫn cảm về chính trị không cao. Nhưng chuyện này không thể được. Ở quốc gia chúng ta, với địa vị của Lưu Thành Gia thì không thể không liên quan đến chính trị.
- Ba, chuyện này ba phải chú ý một chút. Căn bản Lý Dật Phong sẽ không sai đâu.
Lưu Vĩ Hồng không thể không nhắc nhở cha mình một câu.
Lưu Thành Gia liền hiểu được ý của con trai, là nó không hoàn toàn tin tưởng Mã Quốc Bình. Mã Quốc Bình thì như Thiên lôi, Lưu Thành Thắng sai đâu đánh đó. Hiện tại Lưu Thành Thắng vẫn còn ở Ban tổ chức Trung ương, tạm thời vẫn chưa đi Giang Nam nhậm chức. Chuyện đại sự như vậy, nhất định Mã Quốc Bình sẽ báo cáo với Lưu Thành Thắng. Lưu Vĩ Hồng lo lắng bác cả đối với hắn không thiện cảm thì sẽ làm mọi chuyện hỏng hết.
Tuy rằng việc đối ngoại thì Lưu gia là một chỉnh thể nhưng bên trong lại không hoàn toàn nhất trí với nhau. Lưu Thành Thắng trước đây đối với Lưu Vĩ Hồng vô cùng chướng mắt. Hiện tại thì không còn nhưng không loại trừ việc ông ấy cố tình chèn ép Lưu Vĩ Hồng.
- Ừ, ba biết rồi. Ba sẽ báo cáo lại chuyện này cho ông cụ.
Lưu Thành Gia trực tiếp nói.
Chỉ cần ông cụ còn khỏe mạnh thì Lưu Thành Gia còn có tiếng nói. Lưu Thành Thắng ở chính giới, Lưu Thành Gia ở quân giới. Hai bên có hai chính sách khác nhau. Lưu Thành Gia làm quân đoàn trưởng, địa vị không thấp hơn so với Lưu Thành Thắng.
Quan Gia Tác Giả: Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 62: Làm người phải nhân hậu
Nhóm dịch: PQT
Nguồn: Sưu Tầm
Đường Thu Diệp bình thường là thích xem TV, nhưng ở trường Trung cấp Nông nghiệp điều kiện lại khá đơn sơ, trong ký túc xá dành cho người độc thân không có khả năng có TV. Buổi tối Lưu Vĩ Hồng có việc, không thể kể chuyện xưa cho Đường Thu Diệp nghe được thì cô lại sang nhà đồng nghiệp khác xem TV.
Ở thế kỉ thứ 21, buổi tối mà qua nhà người khác xem TV thì quả thực có chút không tin nổi. Nhưng ở thập niên 80 của thế kỷ 20, thì lại không có gì kỳ lạ. Văn minh ngày càng cao thì lại càng làm thói quen của con người thay đổi.
Phòng của khách quý hiển nhiên là có TV.
Tuy nhiên Đường Thu Diệp lại không có tâm trạng xem TV. Nằm trên cái giường lớn, Đường Thu Diệp cũng không nằm lâu, liền đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng, cảm giác bực bội bất an.
Lưu Vĩ Hồng đã ra ngoài thật lâu còn chưa trở về. Cô vẫn nghĩ là Lưu Vĩ Hồng còn ở trong phòng của chị Thường. Thời gian dài như vậy đủ làm rất nhiều chuyện.
Bọn họ có nói chuyện phiếm với nhau thì cũng không lâu như vậy. Chị Thường không phải là cô, chẳng lẽ cũng thích nghe Lưu Vĩ Hồng kể chuyện xưa?
Từ khi nhìn thấy chị Thường, Đường Thu Diệp tâm thần không yên. Nghiêm khắc mà nói thì là có chút hụt hẫng. Song phương căn bản không ở cùng một cấp bậc, không có cách nào so sánh với. Đường Thu Diệp tự nhận mình là đàn ông thì sẽ không chút do dự mà chọn ngay chị Thường, mà không phải là cô bé tráng kiện ở nông thôn này.
Cũng không biết tới khi nào thì bên ngoài cũng có tiếng đập cửa.
Đường Thu Diệp gần như là vồ ra mở cửa. Ngoài cửa, quả nhiên là bóng dáng cao lớn của Lưu Vĩ Hồng.
Đường Thu Diệp không quan tâm, ào vào trong lòng Lưu Vĩ Hồng, nước mắt vô tình chảy xuống, thật sự rất là thương tâm. Bộ ngực no tròn của cô vô tình ép vào lồng ngực của Lưu Vĩ Hồng, theo đó là hô hấp gấp gáp của Đường Thu Diệp. Cái loại tràn đầy co dãn này khiến cho Lưu Vĩ Hồng lập tức có phản ứng, gần như không kềm chế được.
Tuy nhiên Lưu Vĩ Hồng cố gắng kềm chế xuống.
Nơi này không tiện.
Lý Hâm và chị Thường đang ở ngay bên cạnh. Hắn nếu ở trong này làm ra chuyện bậy bạ thì mắc cỡ lắm.
Tuy nhiên hắn có thể hiểu được tâm trạng của Đường Thu Diệp.
Cô gái này rất để ý đến hắn. Nhất là hôm nay, sau khi gặp mặt cả nhà Cục trưởng Vương, Đường Thu Diệp gần như là không còn đường lui. Cho dù có ngoan ngoãn quay trở lại Vương gia trên danh nghĩa là con dâu thì cũng bị mọi người trong Vương gia châm chọc khiêu khích.
Vương Tiểu Vĩ bị thiểu năng trí tuệ là một chuyện, Đường Thu Diệp ra ngoài lang chạ lại là việc khác.
Nếu đây là một sự giao dịch thì Đường Thu Diệp nhất định phải giữ đúng chuẩn mực của một người phụ nữ.
Người nhà Vương gia khẳng định sẽ nghĩ như vậy.
- Thu Diệp, nói cho em một tin tức tốt đây.
Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng vuốt lưng Đường Thu Diệp, an ủi vài câu cười nói.
Ôm Lưu Vĩ Hồng nức nở một trận, Đường Thu Diệp dần dần bình tĩnh trở lại. Người đàn ông này quả thật có ma lực, dường như chỉ cần có hắn ở bên cạnh thì không khí trở nên thoải mái hơn, tâm trạng cũng trở nên tốt đẹp.
- Có tin tức tốt gì?
Đường Thu Diệp rời khỏi người Lưu Vĩ Hồng, hơi ngượng ngùng, xoa nước mắt hỏi.
Lưu Vĩ Hồng kéo tay của cô, ngồi xuống giường.
Đường Thu Diệp tuy là con gái thôn quê, thân thể cường tráng nhưng đôi tay cô lại không thô ráp, cả người của cô vô cùng mềm mại.
Người phụ nữ này tựa như dưới ngòi bút của Lý Bạch thì quả thật là “báu vật trời sinh”.
- Là như thế này, vừa rồi anh ở chỗ sếp Lý nói chuyện, thì Phó chủ tịch địa khu Đồng đến. Chuyện của anh trai em đã được định rồi. Ngày mai bảo anh ấy đến Cục Bảo vệ môi trường làm việc.
Lưu Vĩ Hồng cười nói.
- Thật sao?
Đường Thu Diệp lập tức đứng lên. Cô dù sao cũng ở trường Trung cấp Nông nghiệp làm việc vài năm, ở nhà Vương gia cùng vài năm ít nhiều cũng hiểu biết về thể chế. Cô biết rằng cục Bảo vệ môi trường là đơn vị hành chính, so với nhà máy tinh luyện kim loại thì ổn định hơn nhiều. Tối thiểu là không sợ thất nghiệp.
- Đương nhiên là sự thật, Chính miệng Phó chủ tịch địa khu Đồng đã nói mà, còn sai sao? Hơn nữa, ông ta không có khả năng nói láo trước mặt Lý Hâm.
- Thật tốt quá, thật tốt quá! Nếu vậy thì em không cần quay trở về Vương gia để cầu xin bọn họ.
Đường Thu Diệp liên tiếp nói, tươi cười rạng rỡ. Tuy rằng cô không muốn quay trở lại Vương gia nhưng vì công việc của anh trai, cô không thể không chuẩn bị tâm lý này. Nhưng nếu muốn quay về Vương gia cũng không phải dễ dàng. Nếu cô quay trở về thì mỗi ngày đều phải làm cô bảo mẫu, chiếu cố Vương Tiểu Vĩ bị thiểu năng trí tuệ.
- Đương nhiên không cần đến bọn họ. Về sau có chuyện gì cũng không cần phải đi cầu xin bọn họ.
Lưu Vĩ Hồng khẳng định nói.
- Vĩ Hồng, anh quả thực rất giỏi.
Đường Thu Diệp ngửa mặt nhìn Lưu Vĩ Hồng, vẻ mặt đầy sùng bái.
Bất kể thế giới thay đổi như thế nào, đàn ông phải có bản lĩnh, tài năng để nắm bắt được trái tim người phụ nữ. Điều này là vĩnh hằng không thay đổi.
Lưu Vĩ Hồng cười, sờ sờ vào hai má đỏ bừng của cô.
- Vĩ Hồng, sếp Lý kia rốt cuộc là ai vậy?
Đường Thu Diệp ngẫm nghĩ một chút, lại hỏi.
Một người còn trẻ tuổi như vậy lại khiến cho Phó chủ tịch địa khu phải khách sáo thì lai lịch khẳng định là không nhỏ.
Lưu Vĩ Hồng trầm ngâm một lát, nói:
- Ba của anh ấy là Phó chủ tịch tỉnh.
Đường Thu Diệp lập tức ngẩn cả người. Trong mắt của cô thì Phó chủ tịch Đồng chính là một nhân vật lớn rồi, bởi vì Cục trưởng Vương phải tỏ ra cung kính trước mặt ông ấy. Hiện tại không nghĩ rằng mình lại có thể ngồi cùng bàn ăn cơm với con trai của Phó chủ tịch tỉnh.
Phù!
Một lát sau, Đường Thu Diệp mới thở phào một cái, giống như là bị kinh sợ, liền vuốt bộ ngực đồ sộ của mình khiến cho nó giống như là có một cơn sóng ập đến. Hai bầu vú giống như hai con thỏ con sẵn sàng nhảy ra bất cứ lúc nào.
- Cô bé ngốc này, có cái gì phải sợ? Em đừng tưởng anh ta là con trai của Phó chủ tịch tỉnh thì em không được làm bạn với anh ấy?
Lưu Vĩ Hồng nhìn thấy bộ dạng này thì không khỏi vừa buồn cười nhưng lại vừa đau lòng. Trước kia, khi đi xem văn nghệ, Lưu Vĩ Hồng tin rằng hễ là con gái mà phải là con gái xinh xắn thì mới được người ta yêu mến. Nhưng hiện tại hắn biết rằng, quan điểm này buồn cười như thế nào. Đường Thu Diệp tuy hơi ngốc nhưng cũng khiến người khác yêu mến. Phụ nữ đáng yêu không phải ở bề ngoài của cô ấy là mà tính cách của cô ấy.
- Anh ấy sao có thể là bạn của em được? Là bạn của anh thì đúng hơn.
Đường Thu Diệp vội vàng chỉnh Lưu Vĩ Hồng. Con trai của Phó chủ tịch tỉnh sao có thể với tới được?
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Bạn của anh không phải là bạn của em sao?
Đường Thu Diệp cắn chặt môi, mặt đỏ bừng, ràn rụa nước mắt, nhìn Lưu Vĩ Hồng muốn nói rồi lại thôi.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười nói:
- Có phải muốn hỏi chị Thường là ai? Quan hệ như thế nào với anh phải không?
Đường Thu Diệp gật đầu.
Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng lắc đầu. Xem ra thì phụ nữ đều giống như nhau. Chị Thường cũng rất quan tâm đến mối quan hệ giữa hắn với Đường Thu Diệp. Đường Thu Diệp thì lại quan tâm mối quan hệ giữa hắn và chị Thường.
- Nói như thế này, chúng tôi là cùng nhau lớn lên. Chị ấy lớn hơn anh hai tuổi, từ nhỏ đã luôn luôn chiếu cố đến anh. Mối quan hệ giữa anh với chị ấy rất tốt.
- Vậy…vậy…
Đường Thu Diệp mở miệng nhưng lại không biết hỏi như thế nào.
Lưu Vĩ Hồng thở dài, cảm thấy có một số việc hay là nói rõ trước cho Đường Thu Diệp biết. Nếu nói cho cô ấy biết sự thật thì có điểm không được nhân đạo lắm. Lưu Vĩ Hồng không biết là làm người nhất định phải nhân hậu hay không. Hắn từ nhỏ đã nhận sự giáo dục cùng với quan điểm nhân sinh của bốn mươi mấy năm kiếp trước, cũng không có cách nói này. Ở trong xã hội hiện giờ, nhất là những người trong quan trường, nếu đối nhân xử thế quá nhân hậu thì chỉ có con đường chết.
Đây là thế giới của những người tài ba.
Tuy nhiên, Đường Thu Diệp một lòng thích mình một cách thuần khiết thì Lưu Vĩ Hồng không muốn dối gạt suy nghĩ của cô.
- Thu Diệp, nhà của anh ở Bắc Kinh không phải gia đình tầm thường. Ông nội của anh, bác cả anh, ba anh và còn có dượng của anh đều là những người có chức vụ cao, rất cao. So với Phó chủ tịch tỉnh thì cao hơn nhiều.
Lưu Vĩ Hồng lựa chọn từ ngữ rồi cẩn thận nói.
Lãnh tụ Đảng và quốc gia, Phó trưởng ban Tổ chức Trung ương, Quân đoàn trưởng đều là những chức vụ đối với Đường Thu Diệp cũng không có ý nghĩa gì. Cô thật sự không rõ nó đại biểu cho cái gì. Nhưng so với Phó chủ tịch tỉnh còn lớn hơn nhiều là một hình dung vô cùng trực quan. Đường Thu Diệp vừa nghe là có thể hiểu được.
Ôi!
Đường Thu Diệp lập tức kinh sợ, ánh mắt mở to, có chút không dám tin Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng gật đầu, khẳng định câu nói của mình.
Đường Thu Diệp vội vàng giơ tay bịt lấy miệng của mình, để tránh việc mình không kìm nổi hét ầm lên.
Lưu Vĩ Hồng trong lòng cảm thấy đau xót, giơ tay nhẹ nhàng âu yếm vuốt mái tóc mềm mại của cô, hạ giọng nói:
- Anh trước kia không phải muốn lừa gạt em. Nhưng việc này không thể tùy tiện nói cho người khác biết.
- Em biết, em biết!
Đường Thu Diệp lại gật đầu, lắp bắp nói.
Một quan lớn so với Phó chủ tịch tỉnh còn lớn hơn thì nếu nói ra, không sợ là sẽ hù chết mọi người ở trường Trung cấp Nông nghiệp sao?
- Vậy, về sau anh có quay về Bắc Kinh hay không?
Đường Thu Diệp lo lắng hỏi.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Có lẽ sẽ đi. Anh chỉ công tác ở cơ sở một thời gian ngắn thôi, khả năng là sẽ quay trở về.
- Vậy, chị Thường có phải là người nhà của anh không? Là vợ định gả cho anh đấy?
Đường Thu Diệp lấy hết dũng khí hỏi, cúi đầu không dám nhìn Lưu Vĩ Hồng.
- Không phải!
Đường Thu Diệp hạ giọng hỏi tiếp:
- Vậy nhà của anh sẽ hỏi một người vợ như thế nào cho anh? Có phải cũng là con gái của một gia đình quan lớn?
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Tạm thời thì không có. Tuy nhiên bọn họ khả năng sẽ có ý tưởng này.
Không phải là khả năng mà là khẳng định.
Đời trước, vì Lưu gia xuống dốc quá nhanh, nên chưa kịp thảo luận về vấn đề này. Hiện giờ thì tất cả mọi việc đã thay đồi. Hôn nhân chính trị dĩ nhiên là phải có.
Lưu gia thông qua hệ thống tự thành lập, thì cũng phải thông qua hôn nhân chính trị để củng cố đồng minh cho mình, cũng là một thủ pháp.
Đường Thu Diệp trong phút chốc tràn đầy nước mắt.
Lưu Vĩ Hồng không kìm lòng nổi, vươn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cô. Đường Thu Diệp nhào vào lồng ngực của hắn, giọng nức nở lên.
Quan Gia Tác Giả: Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 63: Áo gấm về làng (Phần 1)
Nhóm dịch: PQT
Nguồn: Sưu Tầm
Sáng sớm hôm sau, khi ở nhà khách dùng điểm tâm xong, Lưu Vĩ Hồng tự mình lái xe đưa Đường Thu Diệp ra vùng ngoại thành về nhà mẹ đẻ.
Nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng lái xe rất thành thạo, Đường Thu Diệp nhìn hắn ngưỡng mộ. Khi đó, người biết lái xe chưa nhiều, không giống như đời sau, xe con được lái đầy đường. Mặc kệ là có xe hay không có xe, bằng lái là nhất định phải thi.
Vốn tối hôm qua tâm trạng của Đường Thu Diệp rất là u ám, cảm thấy thật mất mát. Sau khi Lưu Vĩ Hồng đi khỏi, Đường Thu Diệp một mình nằm trên giường trằn trọc không ngủ được. Nhưng bây giờ trông cô lại rất vui vẻ. Sự sùng bái đối với Lưu Vĩ Hồng thì trước sau như một. Một chút cũng không nhìn ra cô đang có tâm trạng buồn.
Lưu Vĩ Hồng âm thầm kinh ngạc, nhưng cũng không tiện hỏi.
Đường Thu Diệp tuy là khờ nhưng vẫn có lòng tự tôn. Lưu Vĩ Hồng tuy tối hôm qua không có nói rõ nhưng ý tứ cũng biểu đạt khá rõ. Hắn có cảm tình với Đường Thu Diệp nhưng không thể cưới cô.
Đường Thu Diệp là gái đã có chồng tuy chỉ là trên danh nghĩa. Tuy nhiên, cô vẫn còn là khuê nữ. Hiện tại, xem ra thì Đường Thu Diệp khả năng là đã thuyết phục bản thân mình, điều chỉnh lại tâm trạng.
Nhà của Đường Thu Diệp không xa lắm, tình hình giao thông cũng không tệ. Mấu chốt là không xảy ra tình trạng kẹt xe. Sau hơn mười phút, chiếc xe Toyota đã chạy vào đường nông thôn.
Khi sắp tiến vào nông thôn, Đường Thu Diệp đột nhiên hỏi:
- Vĩ Hồng, anh…câu nói trước kia của anh có được tính không?
Lưu Vĩ Hồng nhất thời sững lại.
Hắn đã nói không biết bao nhiêu câu với Đường Thu Diệp, làm sao biết cô ấy nói đến câu nói nào?
Nhìn thấy sắc mặt của Lưu Vĩ Hồng dường như chưa rõ lắm nên cắn chặt môi, mặt đỏ bừng nói:
- Anh …anh nói sẽ…sẽ đối xử tốt với em…
Lưu Vĩ Hồng cuối cùng cũng hiểu được ý tứ của Đường Thu Diệp. Sau khi nghe xong liền gật đầu, nhìn Đường Thu Diệp, thật lòng nói:
- Được tính!
Đường Thu Diệp liền mỉm cười, tựa như hoa nở trong mùa xuân.
Tối hôm qua, sau mấy tiếng suy nghĩ, cô đã thông suốt được nhiều chuyện. Đường Thu Diệp nhận định Lưu Vĩ Hồng là người tốt, thủy chung lòng dạ sẽ không thay đổi. Nếu giao mình cho một người đàn ông như vậy thì không phải là rất yên tâm sao.
Đường Thu Diệp vẻ mặt càng đỏ hơn, mang theo vài phần thẹn thùng.
Nhà của Bí thư chi bộ Đường là một ngôi nhà ngói lớn vừa mới được xây dựng. So sánh với phần lớn những gian nhà thấp bé ở đây thì có vẻ rất chói mắt. Đây là lần đầu tiên Lưu Vĩ Hồng đến Đường gia.
Người nông dân dậy rất muộn, trời còn sớm nên trong thôn vẫn còn im ắng. Tuy nhiên, việc một chiếc xe con đỗ trước cửa nhà họ Đường thì cũng khiến không ít ánh mắt tò mò nhìn theo.
Đường Thu Thật đang đứng ngoài cửa đánh răng. Y trước kia là công nhân của nhà máy kim khí, làm việc đúng giờ và nghỉ ngơi đã trở thành thói quen. Nhìn thấy một chiếc xe hơi sang trọng đỗ lại trước cửa nhà mình thì không khỏi giật mình, cắn bàn chải ngẩn người ra.
- Anh hai!
Đường Thu Diệp bước xuống xe kêu lên một tiếng.
- Thu Diệp?
Đường Thu Thật vạn phần không nghĩ đến người bước xuống xe lại là em gái của mình. Đường Thu Diệp tuy làm dâu nhà Cục trưởng Vương nhưng rất ít khi ngồi xe con về nhà. Trong trí nhớ của Đường Thu Thật, thì cái tết âm lịch đầu tiên, Cục trưởng Vương tự mình lái xe đưa Đường Thu Diệp và Vương Tiểu Vĩ về Đường gia chúc mừng năm mới.
Mặc dù vậy nhưng cũng chẳng vẻ vang gì.
Nguyên nhân rất đơn giản. Vương Tiểu Vĩ là một kẻ thiểu năng trí tuệ, ngây ngây ngô ngô. Gặp người nào cũng cười ngây ngô cả. Cũng không biết dẫn đến bao nhiêu người chê cười đằng sau. Ngồi trong xe hơi cũng chẳng thấy tự hào gì với một thằng ngốc như vậy.
Qua vài năm, Đường Thu Diệp lại ngồi xe con trở về.
Đường Thu Thật còn tưởng Cục trưởng Vương tự mình đến nhà.
Không ngờ bước xuống xe tiếp theo chính là vị Phó Chủ nhiệm Lưu trẻ tuổi ngày hôm qua. Đường Thu Thật tuy lúc ấy không nói gì nhưng trong lòng đã nhận định em gái mình và chàng thanh niên cao lớn, diện mạo anh tuấn này là có mối quan hệ không bình thường. Nói không chừng, cậu ta mới thật sự là bạn trai của Đường Thu Diệp.
- Thu Diệp, em….sao em lại về nhà?
Đường Thu Thật lẳng lặng hỏi.
Đường Thu Diệp lông mày nhướng lên, nói:
- Anh nói thật ngạc nhiên đấy. Em họ Đường, tại sao không thể về nhà?
Đường Thu Diệp chỉ có ở trước mặt Lưu Vĩ Hồng là rối tinh rối mù, chứ trước mặt người khác thì không như vậy.
- À, anh không phải là có ý đó. Anh…
Đường Thu Thật cũng là người thật thà, bị em gái trách móc một câu, liền không biết tự biện như thế nào, chỉ biết cười ngượng ngùng.
- Anh hai, mau ăn mặc chỉnh tề một chút, cùng với tụi em đi đơn vị báo danh.
Đường Thu Diệp vênh mặt hất hàm sai khiến, ánh mắt rất hãnh diện. Hừ, các người chỉ biết nịnh bợ Vương gia. Tôi không cần cầu xin bọn họ cũng có thể giải quyết sự việc thỏa đáng. Hơn nữa, còn tốt đẹp hơn Vương gia gấp trăm lần.
Đường Thu Thật ngẩn ra, hỏi:
- Cái gì…cái gì đi đơn vị báo danh? Đơn vị của anh đã ngừng sản xuất rồi mà.
- Ngốc!
Đường Thu Diệp giơ tay lên.
- Anh cho rằng sẽ quay về nhà máy kim khí đã bị phá sản kia hả?
- Thế em nói là chuyện ở nhà máy tinh luyện kim loại đã được giải quyết rồi à?
Đường Thu Thật có vẻ không tin.
Đường Thu Diệp lại hừ một tiếng:
- Cái gì là nhà máy tinh luyện kim loại? Chẳng có tiền đồ gì cả. Chẳng lẽ anh muốn cả đời làm công nhân sao?
Lưu Vĩ Hồng ở một bên cười thầm. Hóa ra Đường Thu Diệp cũng có mặt ương ngạnh như vậy. Tuy nhiên, việc Đường Thu Diệp ương ngạnh không khiến cho Lưu Vĩ Hồng bị phản cảm mà lại càng cảm thấy thú vị. Hắn rất thích nhìn Đường Thu Diệp vui vẻ. Đã có tâm muốn cô ấy trở thành người phụ nữ của mình thì phải có nghĩa vụ khiến cho cô ấy vui vẻ. Không phải là chuyện nào cũng như ý, nhưng tóm lại là vui vẻ vẫn tốt hơn là buồn bực.
Đường Thu Thật hoàn toàn choáng váng.
Y thật sự không tưởng được, trên đời này y còn có thể đi làm ở một nơi còn tốt hơn nhà máy tinh luyện kim loại.
Nghe tiếng nói chuyện, vợ của Đường Thu Thật là Lý Tiểu Cúc từ trong nhà bước ra, vẫn còn vẻ ngái ngủ. Nhìn thấy xe con đậu trước cổng nhà thì ánh mắt sáng lên, lại nhìn đến Đường Thu Diệp thì tỏ ra bất ngờ, vội vàng hỏi:
- Thu Diệp, có phải là Cục trưởng Vương đã đồng ý giúp đỡ?
Đường Thu Diệp nhìn cô ta, như cười như không nói:
- Chị dâu, chẳng lẽ trong mắt chị chỉ có một Cục trưởng Vương thôi sao?
- Này, Thu Diệp…em nói là có ý gì?
Lý Tiểu Cúc lập tức cảnh giác, nụ cười giả tạo không còn nữa, hồ nghi hỏi han. Hay là Đường Thu Diệp đã đổi ý? Nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng đang đứng tựa vào xe, trong lòng càng thêm bất an. Nói không chừng thì Thu Diệp đã bị tên công tử bột này khuyến khích, khiến con bé hạ quyết tâm không quay lại Vương gia. Cũng không phải là không có khả năng đó.
- Chị dâu, trên thế giới này, Cục trưởng cũng không phải là chức quan lớn nhất. Cũng còn có nhiều người năng lực còn lớn hơn Cục trưởng rất nhiều.
Đường Thu Diệp thản nhiên nói.
Lý Tiểu Cúc so với Đường Thu Thật thì phản ứng mau lẹ hơn nhiều, lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của Đường Thu Diệp, liền tươi cười trở lại, vội vàng hỏi:
- Nói như vậy là có chuyển biến tốt đẹp?
Đường Thu Diệp gật đầu, cũng không quên nhắc lại chuyện đi báo danh sáng hôm nay.
- Ái chà, thật là tốt quá. Thu Diệp, Phó Chủ nhiệm Lưu, mau mời vào trong nhà.
Lý Tiểu Cúc lập tức trở nên nhiệt tình, hăng hái mời mọi người vào trong nhà ngồi.
Vào nhà, Lý Tiểu Cúc ánh mắt rạng ngời mời Lưu Vĩ Hồng ngồi ghế trên. Cô ta đang tính toán trong đầu, việc này nhất định là có công lao của Lưu Vĩ Hồng. Đường Thu Diệp có bản lĩnh gì, Lý Tiểu Cúc làm sao lại không biết. Ngoại trừ Vương gia thì con bé chẳng có chỗ dựa vững chắc nào. Nếu không phải là dựa vào Phó Chủ nhiệm Lưu chứ?
Lý Tiểu Cúc tuyệt không nghi ngờ điều này. Đường Thu Diệp nếu không nắm chắc vài phần thì sẽ không về nhà sớm như vậy. Hơn nữa, mối quan hệ giữa cô ta và Đường Thu Diệp cũng không đáng để Đường Thu Diệp nói đùa.
Quả nhiên là Đường Thu Diệp lộ ra sự vừa lòng trên nét mặt.
- Xì, coi bộ dạng đắc ý của cô kìa, gớm!
Lý Tiểu Cúc thầm mắng trong lòng.
Nói trắng ra thì Lý Tiểu Cúc ghen tỵ với Đường Thu Thật. Bất kể diện mạo hay là dáng người, Lý Tiểu Cúc cũng không thua gì Đường Thu Diệp. Nguyên tưởng cô ấy cả đời này phải ở cùng với một thằng ngốc, không ngờ lại ở đâu chui ra một Phó Chủ nhiệm Lưu trẻ tuổi như vậy, lại dường như còn có bản lĩnh rất lớn.
Con bé Đường Thu Diệp đó dựa vào cái gì mà lại may mắn đến như vậy? Bị gả cho một thằng ngốc thì liền có được một công việc, vào trong biên chế, lại một cước đá văng thằng ngốc, mê hoặc một anh chàng bảnh bao.
Lý Tiểu Cúc liếc nhìn bộ ngực no tròn của Đường Thu Diệp, ánh mắt sắc lẹm như dao.
Nếu không phải vì vậy thì Đường Thu Diệp kiêu ngạo cái gì?
Tuy nhiên, trong lòng Lý Tiểu Cúc không phục nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười, vội mang trà đến cho Lưu Vĩ Hồng và Đường Thu Diệp. Lúc này cô ta còn cần đến Đường Thu Diệp nên không muốn gây hấn với con bé.
- Thu Diệp, chẳng lẽ nhà máy tinh luyện kim loại đã đồng ý anh trai em vào làm?
Lý Tiểu Cúc ngồi bên cạnh Đường Thu Thật, trên mặt nở nụ cười lấy lòng.
Đường Thu Diệp khóe miệng nhếch lên:
- Chị dâu, sao chị và anh trai em giống nhau như vậy, trong mắt chỉ có cái nhà máy tinh luyện kim loại đó? Chẳng lẽ anh trai em cả đời phải làm công nhân sao?
Lý Tiểu Cúc cười nói:
- Thu Diệp à, chị không hiểu ý của em. Anh trai em có năng khiếu gì thì em phải biết rõ hơn chị. Anh ấy không làm công nhân, chẳng lẽ lại làm được cán bộ?
Trong giọng nói lộ ra vẻ không tin.
- Ai nói anh trai em không làm được cán bộ? Anh trai em trong lòng cũng hiểu được, những cán bộ ở đơn vị năng lực chưa chắc bằng anh trai em.
Đường Thu Diệp lúc trước còn chê cười anh cô, nhưng trong nháy mắt đã quay sang ca ngợi anh mình.
- Chà, nói như vậy thì anh trai em thật có thể đi làm cán bộ? Haha, thắp hương trước phần mộ tổ tiên Đường gia, đã có một người có thể làm cán bộ.
Lý Tiểu Cúc bị lời nói đâm chọt của Đường Thu Diệp làm cho khó chịu, dường như quên mất hiện tại mình đang là người cầu việc.
- Chị dâu, việc có thể làm quan hay không thì không ai trên trán có khắc chữ cả. Không ai sinh ra đã là cán bộ. Lần nay, anh trai em có thể đi làm ở một đơn vị sự nghiệp ở địa khu, chính thức ngồi ở văn phòng.
Đường Thu Diệp đắc ý nói.
Kỳ thật Đường Thu Thật có thể đi làm ở cục Bảo vệ môi trường hay không thì Đường Thu Diệp không rõ lắm. Tuy nhiên, điều này cũng không gây trở ngại việc cô mạnh miệng nói.
Quan Gia Tác Giả: Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 64: Áo gấm về làng (Phần 2)
Nhóm dịch: PQT
Nguồn: Sưu Tầm
Lý Tiểu Cúc lại đem cái việc Đường Thu Diệp tự cao tự đại ném qua một bên, nhanh chóng hỏi:
- Thật sự là đi làm ở địa khu sao? Là đơn vị gì vậy?
Dù sao thì tiền đồ của chồng mình quan trọng hơn. Bị Đường Thu Diệp châm chọc vài câu cũng phải chịu.
- Cục Bảo vệ môi trường.
Đường Thu Diệp không chần chừ, trả lời một cách đắc ý.
Lý Tiểu Cúc có chút thất vọng, hạ giọng nói:
- Cục Bảo vệ môi trường không phải là đi đào đường, dọn nhà vệ sinh sao?
Lúc này thì cục Bảo vệ môi trường và Cục vệ sinh vẫn chưa tách riêng, vẫn còn hợp cùng một chỗ lấy tên là cục Bảo vệ môi trường. Trong cảm nhận của những người bình thường thì Cục Bảo vệ môi trường không là cái gì cả, chỉ là đào đường, dọn nhà vệ sinh thôi.
- Thu Diệp à, chẳng lẽ không vào được nhà máy tinh luyện kim loại sao?
Lý Tiểu Cúc lại nghi ngờ hỏi.
Quanh đi quẩn lại thì cô ta vẫn cứ nhắc tới nhà máy tinh luyện kim loại. Khi đó, trong mắt người dân chúng bình thường thì đơn vị quốc gia và đơn vị xí nghiệp cũng không có gì khác nhau. Hơn nữa, nhà Lý Tiểu Cúc lại là nông dân, chỉ cảm thấy vào làm công nhân ở nhà máy tinh luyện kim loại vẫn ngon hơn so với việc đi sửa đường. Hơn nữa, nhà máy là sản xuất ra sản phẩm, có thể bán thành tiền. Cho nên tiền lương và phúc lợi hẳn nhiều hơn so với sửa đường nhiều.
Lý Tiểu Cúc rất hoài nghi Đường Thu Diệp chính là muốn làm bẽ mặt anh mình cũng như là làm bẽ mặt Lý Tiểu Cúc.
Xem cô còn dám xem thường tôi không Đường Thu Diệp?
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Chị hai à, chị cảm thấy nhà máy tinh luyện kim loại tốt hơn so với Cục bảo vệ môi trường?
- À, dĩ nhiên là tốt hơn một chút. Dù sao thì nhà máy tinh luyện kim loại cũng là một nhà máy đúng đắn.
Lý Tiểu Cúc nhỏ giọng phát biểu ý kiến của mình. Cô ta lúc này cũng chưa xác định được lai lịch của anh chàng công tử bột ấy nên cũng không dám lỗ mãng.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, không hề để ý đến cô ta, quay sang nói với Đường Thu Diệp:
- Thu Diệp, ba mẹ em đâu?
Ba của Đường Thu Diệp dù sao cũng là Bí thư chi bộ thôi, tất nhiên sẽ hiểu biết hơn so với Lý Tiểu Cúc. Loại con gái nông thôn vô tri vô giác như thế này thì quả thật không hiểu biết nhiều, không đáng phải tốn hơi để giải thích.
Đường Thu Diệp như tỉnh mộng, vội vàng nói:
- Để em đi gọi ba má.
Không đợi Đường Thu Diệp đứng dậy thì vợ chồng Bí thư chi bộ Đường cũng đã bước ra. Hai vợ chồng ông ở cùng với hai người con trai, ba hộ trong một ngôi nhà. Dân quê thức dậy muộn nên Bí thư chi bộ Đường vẫn còn đang ngủ. Chợt nghe bên ngoài có động tĩnh thì mới thức dậy, ra ngoài xem xét.
- Ba, mẹ!
Đường Thu Diệp khẩn trương đứng dậy. Lưu Vĩ Hồng cũng vội đứng theo.
Bí thư chi bộ Đường cũng khoảng hơn năm mươi tuổi, vóc dáng trung bình, trên mặt có nét phong sương, cũng có vài phần uy nghiêm. Theo như Đường Thu Diệp nói thì ba của cô làm Bí thư chi bộ thôn đã mười mấy năm nay, xem như cũng có tư cách lãnh đạo. Cái gọi là dưỡng di khí, cư di thể (hoàn cảnh có thể thay đổi khí chất con người, và nuôi dưỡng khí chất thay đổi của họ). Bí thư chi bộ thôn tuy rằng cũng không tính là một cán bộ chân chính nhưng cũng là thủ lĩnh của mấy trăm người. Cho nên cũng phải mang theo uy nghiêm của một Bí thư chi bộ.
Mẹ của Đường Thu Diệp cũng khoảng năm mươi mấy tuổi. Nhìn thấy bà, Lưu Vĩ Hồng lập tức có thể hiểu được tại sao Đường Thu Diệp lại có vóc dáng to lớn như vậy, quả thực cô ấy là một phiên bản của mẹ cô. Tuy nhiên, Đường Thu Diệp tuổi trẻ hơn thì nhìn cũng đẹp hơn.
Diện mạo của Bí thư chi bộ Đường rất đàng hoàng. Khi trẻ nhất định là một người chồng tốt.
Đường Thu Diệp xem ra là được di truyền ưu điểm của cha mẹ.
- Ba, đây là Phó chủ nhiệm phòng giáo vụ của trường con, thầy Lưu.
Đường Thu Diệp liền giới thiệu Lưu Vĩ Hồng với cha mẹ mình, sau cùng còn bổ sung thêm một câu:
- Sinh viên, hiện tại là cấp Phó phòng.
Sinh viên và cấp Phó phòng đều rất đáng để khoe ra.
Về phần lai lịch thật sự của Lưu Vĩ Hồng thì Đường Thu Diệp không có nói ra. Thứ nhất là cô được Lưu Vĩ Hồng dặn, không được tùy ý tiết lộ thân thế của hắn. Thứ hai, Đường Thu Diệp cũng không rõ trong nhà Lưu Vĩ Hồng rốt cuộc có bao nhiêu quan lớn, càng không biết ông nội của Lưu Vĩ Hồng chính là một trong những lão nhân có quyền thế nhất nước cộng hòa.
Tuy nhiên, thân phận hiện giờ của Lưu Vĩ Hồng cũng đã khiến cho Bí thư chi bộ Đường phải giật mình. Bí thư chi bộ Đường dù sao cũng là một Bí thư chi bộ của thôn, cũng có vài phần hiểu biết. Ông biết trường Trung cấp Nông nghiệp là thuộc huyện đoàn, nên Phó chủ nhiệm phòng giáo vụ quả thật là cấp Phó phòng, không hề giả. Mà Lưu Vĩ Hồng lại trẻ tuổi như thế, không biết đã được hai mươi tuổi chưa nữa.
Không hề nghi ngờ, chiếc ô tô sang trọng ngoài cửa kia cũng là của vị Phó chủ nhiệm Lưu này lái đến. Con gái nhà mình như thế nào, Bí thư chi bộ Đường hiểu rất rõ. Tuy rằng mang tiếng là con dâu của Cục trưởng Vương nhưng nói trắng ra là thân phận bảo mẫu. So với con gái trong thôn thì Đường Thu Diệp được xem như là người thành phố, nhưng so với người thành phố chân chính thì Đường Thu Diệp chỉ là gái quê.
Vị Phó chủ nhiệm Lưu trẻ tuổi này có thể lái được chiếc xe con như vậy thì chỉ sợ thân phận và lai lịch sẽ không đơn giản.
Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu Bí thư chi bộ Đường thì lập tức ông đã để ý ngay.
Nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng đứng dậy đi tới, ấn tượng của Bí thư chi bộ Đường quả không sai. Không hổ là sinh viên, rất biết lễ phép. Bí thư chi bộ Đường cũng bước nhanh về phía trước, chủ động vươn tay ra bắt tay Lưu Vĩ Hồng.
- Chào bác, bác Đường!
Lưu Vĩ Hồng nói năng rất chuẩn mực, hơn nữa còn sử dụng kính ngữ.
Về ngôn ngữ địa khu Thanh Phong, Lưu Vĩ Hồng cũng biết nói. Kiếp trước, hắn ở trường Trung cấp Nông nghiệp năm năm, đã có thể học xong ngôn ngữ của người Thanh Phong. Kiếp trước, cuộc sống của Lưu Vĩ Hồng điêu đứng, không có việc gì làm nên nghiên cứu tâm lý con người, nghiền ngẫm tâm tư người khác. Hắn cảm thấy việc này khá thú vị. Mặc dù cơ hội có thể thực chiến thì ít nhưng thu hoạch thì không hề nhỏ. Hắn biết được ở địa khu Thanh Phong có không ít người lưu loát tiếng phổ thông hoặc nhiều hoặc ít sẽ bị kỳ thị.
Chỉ có người của địa phương lớn mới nói tiếng phổ thông.
Lưu Vĩ Hồng cũng không nghĩ mình phải ra vẻ khoe khoang trước mặt cả nhà Bí thư chi bộ Đường. Nhưng khi gặp Lý Tiểu Cúc thì Lưu Vĩ Hồng liền thay đổi ý định. Hắn muốn duy trì mối quan hệ thân mật với Đường Thu Diệp, đầu tiên là phải chinh phục người nhà Đường gia, tiếp theo là làm thế nào để đối phó với nhà Vương gia. Nói cách khác, Đường gia chính là người đã khiến cho Cục trưởng Vương gây nên tội. Trước tiên thì sẽ nhảy vào phá hư chuyện tốt của bọn họ.
Nếu Lưu Vĩ Hồng ra tay với người của Đường gia thì sẽ khiến cho Đường Thu Diệp cảm thấy khó xử.
Dụ dỗ! Đây chính là kế hoạch tốt nhất là Lưu Vĩ Hồng xác định.
Làm được thì làm, không làm được thì thôi. Lưu Vĩ Hồng nhiều năm sống lạnh nhạt, thờ ơ với thế giới đã rút ra được một đạo lý như vậy. Người nếu muốn thành công thì đầu tiên phải xác định được phương thức làm việc. Sau khi xác định được mục tiêu thì hướng về mục tiêu của mình mà ra sức làm, kiên định không nản lòng để đạt được thành công.
Kiếp trước đã nghĩ như vậy thì kiếp này nên sửa lại.
Bằng không thì cũng sẽ vẫn như cũ.
Sau khi tái sinh, Lưu Vĩ Hồng đã biến thành một người theo chủ nghĩa thực dụng. Tuy nhiên, không phải hoàn toàn hắn trở thành kẻ phản bội. Có thể kiểm soát được hay không thì còn phải dựa vào chính bản thân Lưu Vĩ Hồng.
Bí thư chi bộ Đường quả nhiên là có vài phần coi trọng Lưu Vĩ Hồng hơn, cười ha hả chào đón hắn.
- Chào bác, bác gái.
Lưu Vĩ Hồng lại quay sang chào mẹ của Đường Thu Diệp.
Mẹ của Đường Thu Diệp thì không được điềm tĩnh như Bí thư chi bộ Đường, tay chân có phần luống cuống, vội vàng mời Lưu Vĩ Hồng ngồi xuống. Bà thấy trên bàn chỉ có trơ trọi mấy ly nước trà, thì liền trách cứ trừng mắt nhìn Lý Tiểu Cúc rồi xoay người đi vào trong nhà, một lát lại bưng ra một cái khay, bên trong là một ít hạt dưa để đãi khách.
Nói như thế nào thì Lưu Vĩ Hồng cũng là khách quý. Lý Tiểu Cúc keo kiệt như vậy, bà cảm thấy có chút không vừa mắt.
Lại nói tiếp, lúc trước gả Đường Thu Diệp cho thằng ngốc Vương gia, mẹ của Đường Thu Diệp là không đồng ý. Chỉ có điều là không lay chuyển được ý của chồng mình nên mới không thể không đồng ý hôn sự này. Bà luôn cảm thấy con gái của mình thua thiệt quá.
Tuy nhiên, bà không đem Lưu Vĩ Hồng và Đường Thu Diệp gộp chung một chỗ. Bà cho rằng bọn họ chỉ là đồng nghiệp bình thường. Bà cũng giống như những người làm việc ở trường Trung cấp Nông nghiệp, cũng cảm thấy Lưu Vĩ Hồng và Đường Thu Diệp không cùng một cấp bậc. Người ta trẻ tuổi tài cao, anh tuấn, là sinh viên và là lãnh đạo trường học, làm sao có khả năng phát sinh quan hệ với con gái bà?
Sau khi chào hỏi, Bí thư chi bộ Đường ngồi ở phía trên.
- Bác Đường, sáng sớm đã quấy rầy bác thật là ngại quá. Sự việc là như vầy….
Lần này thì Lưu Vĩ Hồng không đợi Thu Diệp giải thích mà chính mình chủ động mở miệng:
- Vốn ý của chị hai là muốn anh hai vào làm việc tại nhà máy tinh luyện kim loại. Tuy nhiên, theo ý kiến của đồng chí Đồng Lệnh Uyên thì muốn anh hai vào làm việc tại Cục bảo vệ môi trường. Cháu cũng biết được hiệu quả và lợi ích của nhà máy tinh luyện kim loại là không tồi, nhưng tương lai như thế nào thì khó nói lắm. Nếu chẳng may lại giống như nhà máy kim khí phải ngừng sản xuất thì phiền lắm. Cục Bảo vệ môi trường dù sao cũng là đơn vị của quốc gia, điều này thì cũng không cần lo lắng quá.
Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng nói nhưng lại khiến cho Bí thư chi bộ Đường phải sửng sốt.
- Đồng chí Đồng Lệnh Uyên? Có phải là Phó chủ tịch địa khu Đồng?
Bí thư chi bộ Đường cẩn thận hỏi, vẻ mặt kính sợ nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng.
Khoảng cách giữa Bí thư chi bộ thôn và Phó chủ tịch địa khu là quá xa. Cho nên trong lòng ông không khỏi kinh sợ.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên cười nói:
- Đúng, chính là Phó chủ tịch địa khu Đồng. Một người bạn của cháu và ông ấy có quen biết nhau, hỗ trợ nói giúp một câu. Phó chủ tịch Đồng đã đồng ý rồi, bảo hôm nay phải đi Cục bảo vệ môi trường để báo danh. Trước tìm thư ký Tiểu Trương của ông ấy để sắp xếp một công việc cho tốt.
Mẹ của Đường Thu Diệp, Đường Thu Thật và vợ Lý Tiểu Cúc nhìn về phía Bí thư chi bộ Đường, chờ sự quyết định của ông. Bọn họ thực cũng không rõ ràng lắm, rốt cuộc là nhà máy tinh luyện kim loại tốt hay là Cục bảo vệ môi trường tốt. Tuy nhiên, nghe giọng điệu của Lưu Vĩ Hồng thì mặc kệ thế nào, công việc của Đường Thu Thật đã có kết quả. Phó chủ tịch địa khu đã chính miệng đồng ý thì làm sao sai?
- Ái cha, cậu xem cậu xem, việc này đã làm kinh động đến Phó chủ tịch địa khu Đồng. Tôi ban đầu vốn muốn đến nhà thông gia một chuyến, không nghĩ đến…Thật sự là cám ơn cậu rất nhiều, Phó chủ nhiệm Lưu.
Bí thư chi bộ Đường lại thay đổi sắc mặt, liên tiếp nói.
- Ba, có phải nhà máy tinh luyện kim loại tốt hơn?
Lý Tiểu Cúc vẫn ngang bướng, nhỏ giọng bên cạnh hỏi.
- Con thì biết cái gì? Cục Bảo vệ môi trường làm sao mà lại đi so sánh với nhà máy tinh luyện kim loại?
Bí thư chi bộ Đường trừng mắt nhìn cô ta, không hài lòng.
Quan Gia Tác Giả: Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 65: Ngàn dặm đưa giai nhân
Nhóm dịch: PQT
Nguồn: Sưu Tầm
Tình trạng đường xá rất tệ nên Lưu Vĩ Hồng hết sức chăm chú vào tay lái, không dám phân tâm.
Chiếc xe Toyota từ thị xã Thanh Phong đi ra không bao lâu, Lưu Vĩ Hồng đã tăng tốc. Nguyên hắn cũng muốn lái nhanh hơn một chút nhưng vào cuối thập niên 80, đường xá không được tốt như ở thế kỷ 20, ít nhất là lúc đó không có đường cao tốc. Nhưng Lưu Vĩ Hồng nghĩ, đường quốc lộ chắc không đến nỗi quá tệ. Trước khi quay ngược lại thời gian, từ địa khu Thanh Phong lái xe đi Giang Khẩu, trên toàn bộ hành trình được lái với tốc độ rất cao. Dưới tình huống bình thường thì cũng mất mười mấy giờ. Hai người thay phiên nhau lái. Đường quốc lộ lúc này không thể chạy với tốc độ cao được. Mỗi giờ đi được sáu, bảy mươi km. Vậy phải mất hơn ba mươi tiếng mới đến nơi.
Nhưng vừa lên đến quốc lộ, Lưu Vĩ Hồng liền hiểu được, mình đã suy nghĩ sai.
Tuyến đường này chẳng những không bình thường mà còn gồ ghề, thỉnh thoảng có những chỗ công nhân đang tu bổ. Xe qua lại trên đường rất ít, và chạy cũng không đến sáu, bảy mươi km/h. Muốn chạy với tốc độ đó quả thực là mơ mộng hão huyền. Có thể chạy được năm mươi km/h là thắp hương cảm ơn trời Phật rồi.
Sớm biết như vậy thì đã chọn đi xe lửa rồi. Nằm giường nằm dù sao cũng thoải mái hơn, không cần phải lái xe. Nếu không thì trở về Đại Ninh, đáp máy bay đến Giang Khẩu cũng chỉ mất có hai mươi mấy giờ.
Có ai bảo mình phải lãng mạn một phen đâu.
Kết quả là tự làm khổ mình thôi.
Vũ Thường cũng rất hưng phấn, thoải mái dựa lưng vào ghế, hạ cửa kính xuống, hứng thú xem qua những cảnh vật bên ngoài, trên mặt tràn đầy sự vui vẻ.
Vũ Thường sanh ra ở thủ đô. Tiểu học, trung hoc, đại học đều ở Bắc Kinh cả. Sau khi tốt nghiệp cũng được phân công công việc ở thủ đô luôn. Công việc ổn định, không cần phải đi công tác. Lớn như vậy nhưng chị Thường chưa bao giờ lái xe chạy quá dài, thậm chí cũng chưa từng ngồi qua xe đò nữa.
Bờ ruộng trải dài hai bên đường quốc lộ, đối với chị Thường mà nói là cảnh đẹp khó có được.
Đối với quyết định này của Lưu Vĩ Hồng, chị Thường vừa giật mình nhưng cũng vừa thấy vui. Cô lần này tạm thời ngưng công việc để đến thành phố Giang Khẩu thử việc kinh doanh, trong lòng cũng thiếu sự tự tin. Dựa theo ánh mắt của những người bình thường, Hạ Cạnh Cường là một người chồng ưu tú. Xuất thân từ con nhà quyền quý, tuổi còn trẻ mà đã làm việc trong Các bộ trung ương và Ủy ban cán bộ trung ương cấp Cục trưởng. Có thể nói là tiền đồ vô lượng. Hơn nữa, ngoại hình cũng đẹp trai, nhã nhặn, lễ độ, rất có phong cách của một thân sĩ. Nếu không phải Vân gia và Hạ gia có quan hệ tốt thì có lẽ căn bản sẽ không có hôn sự giữa Vũ Thường và Hạ Cạnh Cường. Những cô gái xinh đẹp ở Bắc Kinh mà muốn gả cho Hạ Cạnh Cường chắc có thể sếp hàng đến vài dặm quá.
Vũ Thường cũng không tìm ra được điểm nào không tốt ở Hạ Cạnh Cường.
Nhưng cô chính là không muốn gả cho y.
Đó là một loại tâm lý rất kỳ diệu, không thể nói được lý do cụ thể, chỉ nghĩ là không muốn gả cho Hạ Cạnh Cường. Chiếu theo đời sau mà nói thì cái này gọi là không có cảm giác tình yêu.
Vũ Thường nhìn phong cảnh bên ngoài một hồi rồi lại xoay qua nhìn Lưu Vĩ Hồng, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười thản nhiên. Cô phát hiện bộ dạng chăm chú của Lưu Vĩ Hồng trong rất đáng yêu. Có lẽ, khi đàn ông chuyên tâm vào một việc gì đó thì vẻ mặt đều là rất đáng yêu.
Cái tên tiểu tử này không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Vũ Thường trong lòng thắc mắc một câu.
Trên thực tế, Vũ Thường chỉ lớn hơn có Lưu Vĩ Hồng hai tuổi, nhưng trong cảm nhận của cô, Lưu Vĩ Hồng chỉ là một đứa trẻ. Thời còn thò lò mũi xanh, hắn hay đi đằng sau cô gọi chị, chị bằng giọng điệu ngọt xớt. Hiện giờ đã trưởng thành, ra dáng một người đàn ông khôi ngô nhưng cũng vẫn là một đứa trẻ như trước kia.
Tuy nhiên, Vũ Thường cũng thừa nhận, cô hiện tại có chút không hiểu Lưu Vĩ Hồng.
Hắn bề ngoài non nớt, nhưng trên mặt lại lộ ra thần sắc tang thương và một ánh mắt có chút thâm thúy. Đáng lẽ tuổi của hắn hiện giờ không hẳn là có được.
Bài văn trước đó không lâu của hắn gần như đã thay đổi toàn bộ nền chính trị của thủ đô.
Đây không phải là Lưu Vĩ Hồng hay quậy phá của mấy năm trước.
Nhất thời, Vũ Thường lại nhớ đến lần Lưu Vĩ Hồng “giáo huấn” Hạ Vi Cường. Lần đó mới chính là Lưu Vĩ Hồng mà Vũ Thường quen thuộc, luôn thích gây rắc rối bất kể hậu quả. Lúc ấy, Vũ Thường có cảm giác Lưu Vĩ Hồng hơi quá đáng nhưng sau này mới ý thức được Lưu Vĩ Hồng dùng mưu kế để chọc giận Hạ Cạnh Cường, để đạt tới mục đích y sẽ cho đăng bài văn kia.
Nếu nói là diễn trò nhưng hành động của Lưu Vĩ Hồng cũng không tránh khỏi có chút giống thật. Bản thân Vũ Thường cũng nhận thấy mình không phát hiện được chỗ nào không ổn.
Vũ Thường suy nghĩ như vậy, lại liếc mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng một cái.
Lưu Vĩ Hồng tuy rằng chuyên tâm lái xe, nhưng ngồi bên cạnh một cô gái xinh đẹp cũng không khỏi cảm thấy phiêu diêu, nếu không nói là phản ứng của Lưu Nhị Ca cũng không được nhạy bén.
Lưu Vĩ Hồng chủ động đề xuất việc lái xe đưa Vũ Thường đến thành phố Giang Khẩu, vốn có có ý tứ “xum xoe” ở bên trong. Đối với Vũ Thường, Lưu Vĩ Hồng cũng có một cảm giác rất đặc biệt. Kiếp trước, không phải là Lưu Vĩ Hồng không rung động trước Vũ Thường nhưng vẫn cố đè nén dưới đáy lòng, chưa bao giờ dám thổ lộ ra, thậm chí nửa thật nửa giả ăn nói điên khùng cũng chưa hề nói qua nửa câu. Sau khi ông cụ mất đi, Lưu gia xuống dốc thì Lưu Vĩ Hồng cũng bị liên lụy nên hoàn toàn mất cơ hội mở miệng. Huống chi, khi đó Vũ Thường và Hạ Cạnh Cường đã kết hôn. Lưu Vĩ Hồng lại càng không có khả năng tỏ ý nữa.
Nhưng việc đó cũng không phải là quan trọng. Điều quan trọng là chướng ngại trong lòng chính là điều khó khăn nhất để vượt qua.
Nhưng khi tái sinh, tất cả đều thay đổi. Khác thì không nói nhưng cho dù là kiếp trước thì chị Thường không bao giờ ngừng chiếu cố hắn. Và hắn cũng hay xum xoe chị ấy. Vì chị Thường làm ra bất cứ chuyện gì, hắn đều tán thành, không bao giờ suy nghĩ lại.
- Chị, có phải chị cảm thấy xúc động vì em không?
Lưu Vĩ Hồng vừa lái xe vừa hỏi.
- Chút chút!
Vũ Thường cũng cười, để lộ hàm răng trắng nõn, đều tăm tắp. Mỗi khi chị Thường cười cũng đều lộ ra vẻ đẹp ung dung, cao quý.
Khó trách Hạ Cạnh Cường lại muốn cưới cô ấy.
Nếu dùng lời lẽ thời xưa mà nói thì chị Thường có phong thái của một mẫu nghi thiên hạ.
Trong cảm nhận của Hạ Cạnh Cường, khả năng cũng chờ mong mình có một ngày sẽ có thể đi lên vị trí mà cả đời mình mong muốn.
- Chị đang rất là nghi ngờ động cơ của em đấy.
Vũ Thường lại nói tiếp một câu.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Động cơ của em khẳng định là không trong sáng.
Vũ Thường nhướng hai hàng chân mày lên:
- Ví dụ đi, như thế nào là không trong sáng?
- Thứ nhất, em muốn cùng chị kết hợp làm ăn. Nói như vậy, em cũng có thể kiếm được tiền. Ví dụ như chiếc xe này, Lý Hâm nói không phải là xe của công ty mà là xe của chính anh ấy. Trên danh nghĩa là xe công ty và anh ấy mượn. Anh ấy là cố vấn cho công ty kia, nhưng thực chất mới là ông chủ của công ty đó. Chiếc xe này là tài sản của ảnh. Em muốn đưa chị đi Giang Khẩu thì nhất định phải mượn xe của anh ấy. Nói thực ra thì em cũng không thích nợ ân tình của người ta, nhất là việc vay tiền mượn xe, mất mặt lắm.
Luận gia thế thì Lý Hâm không bằng hắn. Nhưng Lý Hâm lăn lộn sớm ngoài đời, chưa đến ba mươi tuổi đã có sự nghiệp riêng của mình. Hơn nữa, ở đơn vị y cũng là chức Phó cục trưởng.
Lưu Vĩ Hồng cho đến bây giờ cũng không cho rằng chức vị và việc phát tài là mâu thuẫn với nhau. Chỉ cần không dựa vào tham ô, hối lộ để phát tài là được rồi. Lưu Vĩ Hồng không dự định trở thành một tham quan nhưng cũng không muốn trở thành một thanh quan nghèo túng. Chính mình có thể kiếm được tiền của mình thì có thể yên tâm, thoải mái mà sống.
- Đúng vậy, Lý Hâm thật sự là rất có khả năng. À, sự việc trong nhà bạn gái em đã xử lý như thế nào rồi? Tốt không?
Vũ Thường hơi trêu tức hỏi.
Cái gọi là “bạn gái em” tự nhiên chính là đề cập đến Đường Thu Diệp. Lưu Vĩ Hồng thẳng thắn nói qua với Vũ Thường là hắn không thể cưới Đường Thu Diệp nhưng cũng không bỏ cô ấy.
Lúc ấy nghe xong, Vũ Thường có cảm giác vài phần chói tai.
Lời nói này quả thật hơi vô sỉ.
Người này chưa cưới vợ thì đã nghĩ đến chuyện nạp thiếp, thực đem chính mình trở thành một công tử của xã hội cũ.
Tuy nhiên, ý niệm vô sỉ trong đầu Vũ Thường chỉ xuất hiện thoáng qua. Lưu Vĩ Hồng có thể nói cho cô nghe mà không cảm thấy e dè thì cô cảm nhận Lưu Vĩ Hồng hoàn tin cậy chị Vũ Thường. Hơn nữa, là con gái nhà quyền quý ở Bắc Kinh, với loại tình huống này, Vũ Thường có thể nói là thấy nhưng không thể trách.
Bởi vì đã có rất nhiều cuộc hôn nhân chính trị diễn ra.
Vợ chồng ân ái, tôn trọng nhau như khách, phần lớn là để cho người khác xem.
Nếu đã là một đám cưới chính trị thì không thể mỗi một cuộc sống của hai vợ chồng đó đều là hài hòa mỹ mãn. Cảm tình và lý trí là hai việc khác nhau. Vợ chồng không trở thành một chỉnh thể nhưng lại phải duy trì hơn nhân. Biện pháp duy nhất chính là không can thiệp vào chuyện của nhau.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nạp thiếp thì có thể coi là tiểu nhân nhưng không phải là ngụy quân tử.
- Haha, đây chỉ là chuyện nhỏ.
Lưu Vĩ Hồng nói.
Sắp xếp một người đi làm ở Cục Bảo vệ môi trường, đích thân Phó chủ tịch địa khu chiếu cố thì có việc gì là không xong?
Tuy nhiên, Lưu Vĩ Hồng đã xác lập địa vị của mình ở Đường gia. Hắn tuy rằng trẻ tuổi nhưng năng lực to lớn, lại cao hơn so với Cục trưởng Vương. Đường gia không cần phải lo lắng đắc tội với Vương gia nữa.
Mấu chốt là Đường Thu Diệp có thể vui vẻ, cũng có thể hóa giải được một phần tâm bệnh cho hai vợ chồng Bí thư chi bộ Đường. Về phần thanh danh, đành phải không quan tâm đến nó. Muốn có thanh danh thì nhất định Đường Thu Diệp phải chịu oan ức, sống cô quả cả đời. Muốn Đường Thu Diệp vui vẻ thì phải không quan tâm đến thanh danh. Thế giới này nguyên bản vốn không có những chuyện thập toàn thập mỹ.
Lưu Vĩ Hồng đã nói với Đường Thu Diệp là phải lái xe đưa chị Thường đi thành phố Giang Khẩu. Đường Thu Diệp cũng chỉ là hơi mở to mắt một chút rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Phụ nữ cũng rất kỳ lạ. Những chuyện nghĩ không ra thì cảm thấy vô cùng rối rắm. Mặc kệ làm việc gì cũng thấy nó là vô dụng. Nhưng một khi đã nghĩ thông suốt thì cái gì cũng đều thông.
Biết được lai lịch của Lưu Vĩ Hồng, lại chứng kiến năng lực của hắn. Đường Thu Diệp một lần nữa lại cảm thấy bình tĩnh trong lòng.