Thương Tâm Tiểu Tiễn Tác Giả: Ôn Thụy An ---o0o---
Chương 31: Diệu cơ
Người dịch: fishscreen Nguồn: tangthuvie
Thế là Phương Hận Thiếu bắt đầu “dạy dỗ”.
- Theo đuổi nữ nhân, từ xưa đến nay không ngoài mấy biện pháp.
Hắn dùng một loại giọng điệu giống như “thuận buồm xuôi gió”, gần như “rên rỉ” nói:
- Biện pháp tốt, chỉ cần hiệu nghiệm, thực ra một loại cũng đủ dùng rồi.
Nghe đến đây, Đường Bảo Ngưu càng nóng ruột:
- Tốt cũng không cần dài dòng, có gì cứ dứt khoát nói ra là được.
Phương Hận Thiếu lập tức bày tỏ sự không hài lòng:
- Ngươi luôn luôn chen miệng vào, rốt cuộc là ngươi dạy ta hay là ta dạy ngươi? Con cáo nóng lòng không ăn được nho chín. Theo đuổi Chu cô nương rốt cuộc là tâm nguyện của ai? Ngươi vô lễ với sư phụ như vậy, xem sư phụ có còn dạy ngươi hay không?
Hắn lại không khách khí làm “sư phụ” của Đường Bảo Ngưu.
Lúc này Đường Bảo Ngưu luôn luôn kiêu ngạo lập tức “biết điều”, cung kính nói:
- Được được được, Phương phu tử dạy, ta nghe là được.
- Loại thứ nhất, chính là nước lửa dung hòa, âm dương hợp bích.
Lúc này Phương Hận Thiếu mới cảm thấy hài lòng, cho nên cũng vui lòng “dạy”:
- Đó chính là dùng cương của ngươi để hấp dẫn nhu của nàng. Nàng có mạnh mẽ đến đâu thì vẫn là một cô gái, trong lòng vẫn cần sự bảo vệ của nam tử hán. Một khi để cho nàng biết ngươi là một đại trượng phu đội trời đạp đất, nàng sẽ trong lòng thầm mến, thâm tình vạn trượng đều hóa thành chỉ mềm quấn quanh.
Hắn quay đầu nghiêm túc hỏi Đường Bảo Ngưu:
- Vấn đề chỉ là ở ngươi.
Đường Bảo Ngưu đang nghe đến mặt mày hớn hở, chợt thấy lỗ mũi Phương Hận Thiếu gần như đụng vào chóp mũi của hắn, nước bọt phun lên mặt hắn, ánh mắt gần như muốn xuyên vào trong mắt của hắn, nói:
- Vấn đề là ở, ngươi có thể xem là một đại trượng phu hay không.
- Hà hà, không phải, không phải.
Đường Bảo Ngưu thở mạnh, cặp mắt lớn như mắt trâu nhìn Phương Hận Thiếu:
- Ta không phải? Như vậy trên đời này cũng không có trượng phu thật sự.
Phương Hận Thiếu nghe xong lại hít một hơi lạnh, bị khẩu khí lớn của Đường Bảo Ngưu bức lui một bước. Đường Bảo Ngưu lại “thừa thắng truy kích” hỏi:
- Thế nào? Ta phải làm sao để cho nàng biết ta là một anh hùng hảo hán hàng thật giá thật? Không thể tát nàng hai cái để an ủi nàng chứ?
- Rất đơn giản.
Phương Hận Thiếu giống như đã tính trước mọi việc, nói năm chữ:
- Anh hùng cứu mỹ nhân.
Đường Bảo Ngưu vừa nghe được năm chữ này, lập tức vui sướng mơ màng, cả nửa ngày mới nhớ ra hỏi:
- Làm sao để cứu?
- Không phải Mê Thiên Thất Thánh và Kim Phong Tế Vũ lâu đều rất căm hận Chu Tiểu Yêu sao? Bọn họ nhất định là muốn diệt trừ tên phản đồ này.
Phương Hận Thiếu chậm rãi nói:
- Còn thiếu cơ hội cho ngươi biểu hiện sự anh dũng sao?
Đường Bảo Ngưu dùng sức vuốt cằm, hắn cảm giác như bộ râu hùng tráng bên mép mình đang tróc ra.
Phương Hận Thiếu lại cảm thấy mồ hôi trên đầu mình có màu vàng, bây giờ mỗi giọt đều ngưng kết thành kim quang.
Hai người bèn nhìn nhau cười.
Đây là một nụ cười chúc mừng thành công. Có điều Đường Bảo Ngưu cười là vì mình nhất định có thể thành công làm một anh hùng cứu mỹ nhân. Còn Phương Hận Thiếu lại cười vì mình đúng là suy tính chuẩn xác, quá sức thông minh.
Ngược lại Trương Thán và Thái Thủy Trạch cách bọn họ không xa lại hai mặt nhìn nhau:
- Thế nào? Đại Phương lại là chuyên gia tình cảm à? Sao ta lại không biết.
- Ta cũng chưa từng nghe nói. Ta chỉ biết là hắn thất tình quá nhiều, thương tâm quá nhiều, chính hắn cũng quên mất đã từng thất tình và thương tâm bao nhiêu lần rồi.
oOo
Nét đẹp của Chu Tiểu Yêu luôn mang theo một chút lười nhác.
Tóc của nàng hơi xõa, cặp mắt sáng khép hờ giống như còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, hơn nữa trong đáy mắt còn ẩn giấu một giấc mộng. Nếu lúc này ngươi nói chuyện với nàng, chẳng những là đang đối thoại với thần thái nửa tỉnh của nàng, còn đọc được một nửa giấc mộng chưa tỉnh của nàng.
Chu Tiểu Yêu luôn vô tâm, nhìn người là vô tâm, ăn thứ gì đó cũng là vô tâm. Y phục mà nàng mặc gây cho người ta cảm giác thích hợp, nhưng đó cũng chỉ giống như vô tâm tạo thành. Thậm chí ngay cả sinh mệnh của nàng cũng là vô tâm vô ý.
Nàng cũng thường nói với người khác:
- Ta à? Ta là một người không có tâm.
Sau khi Nhan Hạc Phát chết ở hồ Thiên Tuyền, nàng không kêu khóc om sòm, cũng không quyết chí báo thù, xem ra cái chết của Nhan Hạc Phát cũng không gây nên cơn sóng gợn nào trong tâm khảm của nàng. Có điều từ lúc đó trở đi, khi nàng mặc bộ áo bào rộng mà trước giờ nàng thích mặc, lại khiến người ra cảm thấy nàng lẻ loi hơn ngày thường, cô tịch hơn ngày thường, có một loại cảm giác “chết lặng” hơn ngày thường.
Chu Tiểu Yêu vẫn giống như trước đây, không quyến luyến chuyện gì (và người nào). Nàng từng nói với Hà Tiểu Hà:
- Nhân sinh một đời, vội vàng thấm thoát đã qua, không nên quyến luyến gì cả, như vậy mới không thương người thương mình, đối với ai cũng tốt hơn.
Nàng không có sở thích gì, chỉ thỉnh thoảng đi đến cửa hàng thú nuôi, xem thử con chim, con chó, con mèo, thậm chí là dế mèn, châu chấu, con tằm.
Kế bên là tiệm bán hoa, nhưng cô gái này dường như không thích hoa, nàng cũng chưa từng vào xem hoa hay mua hoa.
- Hoa đẹp như vậy, con người tuyệt đối không thể sánh bằng, nhìn thấy sẽ tự ti, cho nên không nhìn thì tốt hơn.
Chu Tiểu Yêu từng nói với Ôn Nhu:
- Mua hoa là chuyện không tốt. Hái xuống cành hoa đang sống sờ sờ, cho dù dùng nước nuôi dưỡng, qua mấy ngày cũng sẽ héo tàn, tổn thương nhân tình. Còn nếu trồng hoa thì quá hao tâm tốn sức, ta không làm nổi.
Nàng thích ngắm nhìn những con thú nuôi sống động, nhưng nàng cũng chỉ nhìn chứ không mua, không nuôi, không mang về nhà.
Có điều khi đi qua hẻm Ngõa Tử, nàng luôn ghé vào xem một chút, xem những con chim mỏ vàng cánh lam, xem những con chó ánh mắt long lanh như biết nói chuyện, xem những con mèo lười phơi cái bụng màu đỏ nằm ngủ.
Nàng cũng muốn xem những người trong tiệm thú nuôi, bọn họ đều rất tuyệt diệu. Bọn họ vừa cãi nhau vừa làm ăn, hòa vào tiếng kêu của mèo, chó, heo, bò, gà, vịt, tạo thành một loại âm thanh tự nhiên.
Nàng thích loại âm thanh huyên náo ồn ào này, như vậy mới giống như đang ở nhân gian.
Nàng cũng thích mùi ở nơi này, mỗi loại mùi vị đều có đặc trưng riêng.
Nàng thích cái nhà này, ngoài miệng la hét đòi sống đòi chết, nhưng không bao giờ làm tổn thương tình cảm lẫn nhau.
Cho nên mỗi khi ngang qua nơi này, nàng luôn ghé vào một chuyến, đã thành thói quen.
Nàng cảm thấy nơi này là một khoảng trời riêng, có một sự thú vị.
Sự sống tuyệt diệu.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Thương Tâm Tiểu Tiễn Tác Giả: Ôn Thụy An ---o0o---
Chương 32: Ban cơ
Người dịch: fishscreen Nguồn: tangthuvie
Mỗi lần tới nơi này, nàng đều không mua về nhà bất kỳ một con mèo, một con chó, một con chim nhỏ nào, nhưng lại đều làm một chuyện. Nàng nhất định sẽ nhấn vào một cái nút bấm, thả một động vật nhỏ ra ngoài, bất kể đó là một con sóc, một con chim anh vũ hay là một con cá.
Đương nhiên, trước đó nàng đã thanh toán tiền. Nhưng nàng quyết không thừa nhận đó là “mua”, mà mục đích của nàng chỉ là “phóng sinh”.
- Không một ai có thể dùng tiền mua được bất kỳ sinh mệnh nào, bởi vì sinh mệnh là bình đẳng. Chiếm hữu một sinh mệnh khác, bất kể dùng cái giá và sức mạnh nào đều là không công bằng. Sinh mệnh chỉ thuộc về chính bản thân. Ngươi có thể giết chết sinh mệnh của một người, nhưng không thể biến sinh mệnh của người đó thành của mình. Ta chỉ dùng tiền để đổi lấy tự do mà bọn chúng vốn có, cho nên ta cũng không “mua” bọn chúng. Ta mua không nổi.
Có một lần, Đường Bảo Ngưu thấy nàng thích động vật nhỏ như thế, mới hỏi nàng vì sao không “mua” hết đem về nhà nuôi, Chu Tiểu Yêu đã trả lời như vậy.
Đương nhiên, Chu Tiểu Yêu cũng không biểu đạt ý nghĩ trong lòng quá rõ ràng. Trên cơ bản, suy nghĩ thật sự trong lòng một người cũng chỉ có bản thân người đó hiểu rõ nhất. Có lúc, thậm chí ngay cả bản thân cũng chưa chắc hiểu rõ, do đó mới có câu “ngoại địch dễ trừ, tâm ma khó chống”.
Chu Tiểu Yêu xuất thân thanh lâu, được Nhan Hạc Phát nhìn trúng, mới có thể rời nước bùn biến thành hoa sen. Nàng cảm thấy rất bất bình và giận dữ vì chuyện “có thể dùng bạc để mua thân thể một nữ nhân”, cũng từng vùng vẫy trong hoàn cảnh khốc liệt tuyệt vọng, cho nên nàng càng căm ghét cuộc sống trong lồng.
Vì vậy, nàng nhìn thấy những động vật nhỏ này bị nhốt trong lồng, chuyện muốn làm nhất chính là thả bọn chúng ra.
Một mình nàng không thể thả hết tất cả động vật. Nàng chỉ có thể cố gắng hết sức, mỗi lần đến lại thả một con. Mỗi ngày thả một con, đây là chuyện nàng có thể làm được. Nàng không làm những chuyện mà nàng không thể làm, tốn công vô ích.
Bởi vì nàng đã thanh toán tiền trước, cho nên người của Tiểu Tác Vi phường cũng đã quen với hành động kỳ quái của nàng, mọi người đều cho rằng đó là chuyện bình thường.
Con người chính là như vậy, chuyện có kỳ quái đến đâu, chỉ cần ngày ngày đều diễn ra, cũng sẽ không còn kỳ lạ; đồng dạng, chuyện vốn dĩ bình thường, chỉ cần hiếm có hiếm thấy, một khi xảy ra đều sẽ khiến mọi người ngạc nhiên.
Mỗi ngày nàng đến Tiểu Tác Vi phường, chỉ cần nhấn một cái nút bấm, liền “thả ra” một động vật.
Có lúc, nàng ghé qua cửa tiệm, chọn mấy động vật, nói với chủ quán, sau đó dặn dò hằng ngày phóng sinh. Như vậy nàng sẽ có cảm giác “mỗi ngày làm một chuyện tốt”. Chủ quán trước tiên thu bạc, sau đó đem những động vật mà nàng chọn “phóng sinh” thả vào một nơi đặc biệt (để phòng ngừa bị những vị khách khác lỡ tay mua mất, như vậy Chu Tiểu Yêu sẽ rất không cao hứng. Với “địa vị giang hồ” hiện giờ của Chu Tiểu Yêu trong kinh thành, không ai muốn cũng không ai dám khiến cho nàng không cao hứng). Chỉ cần Chu Tiểu Yêu vừa tới, dùng tay nhấn một cái, khóa chốt mở ra, động vật kia sẽ “tự do”.
Nếu là động vật quá lớn, chẳng hạn như cá sấu, mãng xà, sói; hay là những động vật nếu “phóng sinh” tùy tiện sẽ khó thoát khỏi những hiệu buôn, giống như heo, nai và rùa, Chu Tiểu Yêu cũng sẽ nhấn vào nút bấm. Cơ quan vừa mở ra, động vật trong lồng sẽ rơi xuống phía dưới, sau đó được một tên phục vụ gọi là Ngô Thành Tài phụ trách, “dựa theo đặc tính” thả vào rừng cây, ao đầm, sông hồ, trên núi hay trong bụi cỏ.
Bởi vì Chu Tiểu Yêu đã trả tiền trước, hơn nữa đưa tiền cũng không ít, cho nên người của Tiểu Tác Vi phường đều rất hoan nghênh vị khách hàng quen thuộc này, cũng rất vui lòng phục vụ nàng. Còn tên phục vụ Ngô Thành Tài vốn tinh lực dồi dào, rất hâm mộ phong tư xinh đẹp của Chu Tiểu Yêu, cho nên càng vui lòng phục vụ, tận tâm tận lực.
Vì vậy những ngày qua, động vật được “phóng sinh” cũng vượt quá bốn trăm hai mươi mốt con, Chu Tiểu Yêu cũng không có gì không hài lòng.
Hôm nay nàng cũng đến như thường ngày.
Nàng xem một chút chim, cá, mèo, chó. Bọn chúng nhìn nàng phun ra vài cái bong bóng, hoặc là kêu lên mấy tiếng. Nàng cũng nhìn bọn chúng chu môi thổi vài cái bong bóng bằng nước bọt, hoặc là cũng gọi mấy tiếng.
Sau đó nàng lại đi nhấn nút bấm, hôm nay nàng muốn phóng sinh một con cáo.
Người ta nói cáo là loài gian xảo, nhưng nàng lại thích cáo. Gian xảo không phải cái tội, chỉ là một trong những bản lĩnh cầu sinh mà thôi. Nếu nói về gian xảo, cáo làm sao so được với người?
Nàng nhìn con cáo kia, khẽ cười, cảm thấy cặp mắt của con cáo kia thật giống như người, nó lập lòe, đã tuyệt vọng nhưng lại ôm hi vọng, đã phòng vệ nhưng lại muốn tiếp cận. Những tình cảm này đều là của con người, có lẽ bởi vì nghĩ như vậy nên nó mới rơi vào trong bẫy của người.
Nàng nhấn nút bấm.
Một tiếng “rầm” vang lên, con cáo đã được thả ra, nhưng chính nàng lại rơi vào trong bẫy.
Nàng vừa nhấn nút bấm, lập tức có vô số ám khí bắn về phía nàng, nhanh, dày đặc, hơn nữa còn đủ các loại, nhỏ như con đỉa, lớn như cái dùi đều có. Lúc này con cáo lại từ dưới chân nàng chạy ra ngoài.
Nàng kêu lên một tiếng, không biết là vui mừng vì con cáo kia trốn thật nhanh, hay là bản thân đã bị trúng mai phục.
Cả đời nàng đã gặp phải mai phục năm mươi lăm lần, cũng mai phục người khác ba mươi bảy lần, bị tập kích và tập kích đều trở thành chuyện thường như cơm bữa.
Có điều nàng cũng thừa nhận, lần này vô cùng nguy hiểm.
Tiếng kêu của nàng còn chưa dứt, đã ưu mỹ xoay người một vòng, cởi xuống áo bào màu xám rộng thùng thình trên người.
Áo bào phủ lên người nàng, nhưng thân hình của nàng vẫn nhanh chóng xoay tròn lay động, giống như bên dưới áo bào có chín mươi hai dòng suối phun kịch liệt.
Ám khí đánh lên phía trên đều không thể đi vào, không phải bị đánh bay thì cũng bị rơi xuống. Tất cả ám khí đều không thể thương tổn được Chu Tiểu Yêu.
Ám khí không thể, nhưng người thì có thể.
Người mai phục bao vây xông đến, hai mươi tám loại vũ khí đồng loạt đánh xuống, muốn giết chết Chu Tiểu Yêu.
- Bắt được ả ta, mười ngàn lượng bạc.
Nghe được những lời này, những người tập kích đều đỏ mắt, giống như Chu Tiểu Yêu là kẻ thủ của bọn họ.
Chu Tiểu Yêu vẫn dùng áo bào xoay tròn, nhưng vừa rồi là bung ra, dùng sự lay động để đón ám khí, còn lần này là cuốn áo bào lại, vung lên như côn, gặp người đập người, gặp địch đánh địch.
Kẻ địch đã ngã xuống năm sáu người, Chu Tiểu Yêu cũng đã bắt đầu thở dốc.
Trong cửa tiệm gà bay chó chạy, không ít chim chóc và thú vật muốn trốn nhưng không có đường, gặp phải tai ương.
Lúc Chu Tiểu Yêu ra tay, bởi vì bất ngờ không kịp đề phòng, vừa bắt đầu đã trúng chiêu bị thương, cho nên tương đối thua thiệt.
Lúc này lại một giọng nói bình tĩnh vang lên:
- Giết ả ta, mười vạn lượng hoàng kim.
Lời nói lập tức công hiệu, kẻ địch xuất hiện lại càng nhiều hơn, ngay cả những người đang thở dốc cũng xông lên, giống như Chu Tiểu Yêu là kẻ thù giết cha của bọn họ.
Bạc này nếu có thể mua tính mạng của cha mẹ bọn họ, cũng đủ cho bọn họ mua tính mạng của mình.
Chu Tiểu Yêu đánh tới lúc này, trên người đã thấy màu đỏ, đỏ tươi.
Hóa ra trong áo bào rộng của nàng lại mặc y phục sát người màu đỏ. Kỳ quái là, cách ăn mặc và tính tình của nàng luôn rất hời hợt, nhưng bên trong lại mặc y phục rực rỡ xinh đẹp như vậy, giống như sự hời hợt kia chỉ là vỏ bọc của sự nhiệt tình mà thôi.
Máu đỏ tươi chiếu rọi y phục màu đỏ, càng xinh đẹp khiến cho người ra mềm lòng. Nhưng những hán tử tập kích lại không vì vậy mà nương tay.
Chu Tiểu Yêu lại cười, mang theo sự mệt mỏi.
Nàng không định để người ta bắt sống, chỉ cầu chết trận, giống như dù có chết ở nơi này cũng rất thỏa mãn, cũng không sao cả.
Nàng không sao cả, nhưng người khác lại “có sao”.
Người này đương nhiên chính là Đường Bảo Ngưu.
Hắn biết trong thành có ít nhất hai thế lực “muốn giết Chu Tiểu Yêu”. Một là Mê Thiên Thất Thánh, bọn họ không thể nào tha thứ cho sự “phản bội” của nhị thánh chủ Chu Tiểu Yêu. Hai là Kim Phong Tế Vũ lâu, nghe nói Nhan Hạc Phát đã khiến cho Bạch Sầu Phi không thể bắt được Tô Mộng Chẩm. Hiện giờ Nhan Hạc Phát đã chết, nếu Chu Tiểu Yêu là đồng đảng của y, muốn điều tra tung tích của Tô lâu chủ thì phải bắt đầu từ nàng.
Cho nên hắn chờ, chờ người đến ám toán Chu Tiểu Yêu.
Cuối cùng hắn đã chờ được, thời điểm để hắn biểu hiện cũng đã đến.
Thế là hắn hét lớn một tiếng, từ phía dưới một đống chậu phân gà, nước tiểu ngựa, phân heo, lông vịt xông lên, gào thét:
- Ta là thần dũng uy vũ thiên hạ vô địch vũ nội đệ nhất tịch mịch cao thủ đao thương bất nhập duy ngã độc tôn ngọc diện lang quân Đường tiền bối Bảo Ngưu cự hiệp, mau dừng tay, nếu không ta…
Đáng tiếc hắn đã không nói tiếp được.
Hắn đột nhiên xuất hiện, đúng là khiến cho những người phục kích giật mình, nhưng đó cũng chỉ là giật mình mà thôi.
Cho đến khi người trẻ tuổi ra lệnh bắt người giết người, sắc mạnh biến thành màu xanh, mũi như chim ưng kia, không hề nhíu mày nháy mắt nói một câu:
- Giết luôn cả hắn, thêm mười ngàn lượng bạc.
Lập tức, trong sáu mươi mốt món binh khí có ít nhất hai mươi bốn món chuyển sang tấn công Đường Bảo Ngưu.
Đường Bảo Ngưu cho dù có thể ứng phó được, nhưng muốn nói xong một đoạn “trường thiên tiểu thuyết” khí phái đường hoàng kia thì lại không đủ khả năng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Thương Tâm Tiểu Tiễn Tác Giả: Ôn Thụy An ---o0o---
Chương 33: Hậu cơ
Người dịch: fishscreen Nguồn: tangthuvie
Chu Tiểu Yêu đương nhiên không chiến đấu một mình, bởi vì nàng còn có Đường Bảo Ngưu.
Vào lúc quyết định thắng bại sống chết, có người ở bên cạnh làm bạn cũng cảm thấy tốt hơn.
Đường Bảo Ngưu vốn cũng không phải một mình chiến đấu.
Mặc dù hắn còn có Chu Tiểu Yêu, nhưng không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy tuy mình chiến đấu vì Chu Tiểu Yêu, nhưng Chu Tiểu Yêu lại giống như chỉ chiến đấu vì bản thân, hoàn toàn không để ý tới hắn, kể cả sống chết của hắn.
Nhưng nếu đã xông trận, hắn cũng chỉ đành đánh tiếp.
Lúc chiến đấu, Chu Tiểu Yêu hiển nhiên rất khác với hắn.
Dáng vẻ của Đường Bảo Ngưu nhìn thô lỗ, hung dữ, rất là nam tử hán, nhưng khi hắn ra tay lại kiêng kị rất nhiều thứ.
Hắn sợ làm bị thương đám gà vịt kia.
Hắn sợ kẻ địch không giết được hắn, lại quay sang làm thịt đám chó mèo kia.
Hắn sợ những kẻ này vô duyên vô cớ phá tan cửa tiệm, mặc dù hắn cũng không quen biết cửa tiệm và chủ tiệm này.
Cho nên, hắn vừa đánh vừa sợ đạp thương đạp chết những động vật nhỏ kia, thậm chí còn muốn đứng ra bảo vệ những sinh mệnh nhỏ này, tránh bị kẻ địch một đao chém chết, một cước đá chết.
Cứ như vậy đánh một hồi, đối phương cũng biết rõ, tên đại hán uy mãnh này lại có một trái tim quá mềm yếu, thế là có vài kẻ vung đao vung kiếm, chăm sóc đám chó nhỏ, mèo nhỏ, động vật nhỏ kia.
Như vậy đã nắm được nhược điểm chết người trong võ công chiêu thức dũng mãnh của Đường Bảo Ngưu.
Chu Tiểu Yêu lại hoàn toàn khác.
Nàng đương nhiên rất yêu thích những động vật nhỏ kia, nhưng khi nàng đối phó với kẻ địch, lại hoàn toàn không để ý đến tính mạng của bất kỳ động vật nào, thậm chí là những người khác.
Nàng giết bởi vì muốn giết.
Miễn là kẻ địch, nàng chỉ cần giết chết đối phương, hoàn toàn không để ý điều này sẽ làm hại bất cứ ai, bất cứ chuyện gì, bất kỳ động vật nào.
Rốt cuộc người cuối cùng cũng đã bỏ chạy.
Khi người ngã xuống lên đến con số mười chín, thanh niên mặt xanh mũi nhọn kia gật đầu, lại rất hài lòng nói:
- Đủ rồi.
Sau đó hắn phất tay một cái, tất cả kẻ địch đều giống như con chuột chợt nhìn thấy ánh đèn, trong nháy mắt đã biến mất vào bóng tối.
Đường Bảo Ngưu ngẫm nghĩ một chút, nhớ được thanh niên này chẳng những không hề ra tay, hơn nữa khi người khác động thủ, hắn còn cầm một cây bút và một tờ giấy, không biết là vẽ hay ghi chép thứ gì.
Kẻ này rốt cuộc là ai?
Hắn tới để làm gì?
Hắn là một thi nhân? Họa sĩ? Hay là quan chép sử trong cung đình, chỉ ghi chép trận chiến này sau đó phủi mông bỏ đi?
Bọn họ vừa đi, chỉ trong thời gian thắp sáng một cây nến đã có mấy người xông đến Tiểu Tác Vi phường, đó là mấy người bằng hữu.
May mắn không phải là kẻ địch, nếu không Đường Bảo Ngưu có mạnh, có khỏe, có tài giỏi đến đâu, máu tươi của hắn cũng sẽ khóc cho vết thương của hắn nghe.
Ngươi tới là “Bạch Câu Quá Khích” Phương Hận Thiếu, “Hỏa Hài Nhi” Thái Thủy Trạch, “Thần Thâu Đắc Pháp” Trương Thán, Chu Đại Khối Nhi, “Độc Cô Nhất Vị” Đường Thất Muội, “Hoạt Bảo Bảo” Ôn Bảo, “Lão Thiên Gia” Hà Tiểu Hà, “Dụng Thủ Tẩu Lộ” Lương A Ngưu, còn có người của hai đảng Phát và Mộng, bao gồm “Phá Sơn Đao Khách” Ngân Thịnh Tuyết, “Đại Đại Bình An” Long Thổ Châu, “Trượng Bát Kiếm” Lạc Ngũ Hà, “Tỏa Cốt Dương Hôi” Hà Trạch Chung, “Mục Vi Chi Manh” Lương Sắc, “Tiền Đồ Vô Lượng” Ngô Lượng, “Diện Diện Câu Hắc” Thái Truy Miêu. Tổng cộng mười sáu người.
Những người này đều là huynh đệ và người ủng hộ mà Vương Tiểu Thạch kết giao sau khi vào kinh lần nữa, cư ngụ tại tháp Tượng Tị.
Những trợ thủ này vừa tới, không ai có thể ám toán được Chu Tiểu Yêu, những người ám toán cũng không ai đi được.
Có điều những người ám toán đã đi trước một bước rồi, hơn nữa còn đi rất nhanh. Giống như một chậu nước hắt xuống đất khô cạn đã lâu, không ai có thể đưa nó trở về trạng thái như cũ, bỏ lại trong chậu.
Chu Tiểu Yêu lại khoác bộ áo bào rộng màu xám dính đầy ám khí kia, hơi rung người, ám khí trên áo liền kêu leng keng rơi xuống đầy đất.
Phương Hận Thiếu ra hiệu cho Đường Bảo Ngưu. Đường Bảo Ngưu lại gãi gãi đầu. Trông thấy Chu Tiểu Yêu đã sắp bỏ đi, Trương Thán lại từ phía sau đẩy Đường Bảo Ngưu một cái. Đường Bảo Ngưu lập tức nhào tới trước mặt Chu Tiểu Yêu, hai người mặt đối mặt chỉ cách nhau một tấc, có thể nghe thấy cả tiếng hít thở.
Chu Tiểu Yêu lười nhác nhìn hắn một cái, giống như vừa tỉnh lại sau một giấc ngủ trưa, chứ không phải vừa mới sống lại từ một trận tử chiến.
- Có chuyện gì?
Chu Tiểu Yêu hỏi, ngay cả mí mắt cũng không nháy.
Đường Bảo Ngưu lập tức đỏ mặt:
- Ta… a… cô… ừm…
Chu Tiểu Yêu khẽ mỉm cười, mũi chân duỗi ra, đá vỡ một chiếc lồng tre. Một con rắn mối liền le chiếc lưỡi chẻ bò đi.
Phương Hận Thiếu, Trương Thán đều vì Đường Bảo Ngưu mà gấp đến độ tóc tai đều phát xanh.
Đường Bảo Ngưu vẫn lắp bắp, nhìn bóng lưng thư thái của Chu Tiểu Yêu, ngơ ngẩn xuất thần.
Phương Hận Thiếu giậm chân mắng:
- Ngươi làm gì thế? Tự nhiên bỏ mất cơ hội tốt.
Trương Thán cũng sốt ruột nói:
- Ngươi cứu nàng, còn không cùng nàng nói chuyện thật tốt, hiểu rõ nhau hơn, còn muốn đợi tới khi nào?
Đường Bảo Ngưu hà hơi một cái, lại hà hơi cái nữa, nhìn dáng vẻ của hắn giống như nhảy mũi cũng là một sự hưởng thụ rất lớn:
- Ta đã nói với nàng… nói rất nhiều lời rồi…
- Như vậy gọi là nói chuyện sao?
Trương Thán nói:
- Cái gì ta ta cô cô, ê ê a a, như vậy mà gọi là nói chuyện yêu đương à?
- Hiểu nhau không ở ngôn ngữ, mà là ở trong tim.
Đường Bảo Ngưu thở ra một hơi, giống như vừa hớp một ngụm rượu mạnh, nhắm hai mắt lại, đầy dư vị và thèm thuồng nói:
- Ấn tượng của nàng đối với ta nhất định đã khắc sâu. Ta đã rất hài lòng rồi.
- Tự biết đủ thì vui, tự biết đủ thì hài lòng.
Phương Hận Thiếu hừ một tiếng nói:
- Lừa mình dối người tự mình sướng, nhiều người sướng không bằng một mình sướng, tự sướng thật là tốt.
Đường Bảo Ngưu lúc này như nằm mơ mới tỉnh, hỏi:
- Ta, ta nên làm gì tiếp theo đây?
- Hà hà, ngươi đã biểu hiện bản sắc anh hùng, uy phong hảo hán của ngươi rồi.
Trương Thán đang đếm mụn trên mặt hắn, đã đếm tới nốt thứ mười bốn, nói:
- Ngươi yêu đương với nàng trên tinh thần là được, cần gì phải theo khuôn sáo cũ, đi bước trên bước dưới?
- Nhưng mà...
Lúc này Đường Bảo Ngưu có phần cuống quýt:
- Nhưng mà… ta đã cứu nàng, sao nàng không có khóc lóc cảm kích, lấy thân báo đáp?
- Có lẽ, nàng cảm thấy cho dù ngươi không đến cứu nàng, nàng cũng tự cứu được mình.
Phương Hận Thiếu thấy Đường Bảo Ngưu nghe đến mếu máo, liền đổi giọng an ủi:
- Hoặc là, nàng đã bị mị lực nam nhi của ngươi làm rung động, đã sớm say mê đến quên cả cảm ơn.
Hắn dùng tay vỗ vỗ Đường Bảo Ngưu cao hơn hắn cả cái đầu nhưng có thể cũng yếu đuối hơn hắn quá đầu (quá mức), nói:
- Lần này nếu “anh hùng cứu mỹ nhân” không được, còn có một kế nữa.
- Một kế nữa?
Đường Bảo Ngưu lại càng nói càng tỉnh táo, càng tỉnh táo lại càng cấp bách:
- Một kế nữa là gì? Khi nào tiến hành? Tiến hành như thế nào?
- Tiến hành à? Được!
Phương Hận Thiếu mở quạt xếp ra, vừa quạt vừa nói:
- Vậy phải chờ cơ hội.
- Chờ cơ hội?
Đôi lông mày to của Đường Bảo Ngưu gần như rơi vào trong mũi:
- Còn phải chờ sao?
- Tất cả cơ hội trước khi tới thì đều phải chờ.
Trương Thán cuối cùng lại nặn ra một nốt mụn trên gò má trái của hắn:
- Phải kiên nhẫn chờ đợi mới có cơ hội tốt.
- Cơ hội tiếp theo là gì?
- Anh hùng cứu mỹ nhân không được, có thể là do tính tình của nàng quá mạnh mẽ, không thích những người mạnh hơn nàng.
- Vậy ta để cho nàng làm mỹ nhân cứu anh hùng.
- Vậy lại sẽ khiến nàng xem thường. Nam nhân một khi bị nữ nhân xem thường, xem như tất cả đều hết rồi.
- Đường Bảo Ngưu ta là đường đường chính chính uy phong lẫm liệt đội trời đạp đất thần khóc quỷ gào cúi ngẩng không thẹn không sợ nguy hiểm...
- Ngươi rốt cuộc muốn nói gì thì nói nhanh, nói thẳng là được.
- Đường cao nhân Bảo Ngưu cự hiệp ta, há có thể để nữ nhân xem thường.
- Vậy thì tốt.
Phương Hận Thiếu bỗng nảy ra ý hay, nói:
- Lần này sẽ dùng sự chu đáo và chân tình để làm nàng rung động là được.
- Chu đáo? Chân tình?
Đường Bảo Ngưu cười đến không khép miệng được, chỉ vào cái mũi to của mình nói:
- Những điểm tốt này ta đều có.
Phương Hận Thiếu lắc đầu một cái, phe phẩy chiếc quạt xếp, gần như không nghe được hắn cũng đang lắc lắc cái đuôi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Thương Tâm Tiểu Tiễn Tác Giả: Ôn Thụy An ---o0o---
Chương 34: Bao cơ
Người dịch: fishscreen Nguồn: tangthuvie
- Nữ nhân là một loại động vật kỳ diệu.
Phương Hận Thiếu lại bắt đầu nói ra “cao kiến” của hắn. Bên cạnh hắn luôn có một đám người nghe “trung thành”, chẳng hạn như Trương Thán luôn nghe đến lỗ tai dựng thẳng, Chu Đại Khối Nhi nghe đến nửa hiểu nửa không, Lương Sắc nghe đến mơ mơ màng màng, Thái Truy Miêu vừa nghe vừa ghi chép… Có điều, “thính giả số một” nhất định là Đường Bảo Ngưu đang trong tình cảnh “nước sôi lửa bỏng”:
- Nữ nhân sở dĩ kỳ diệu, trong đó bao gồm hai đặc điểm.
Sau đó hắn lại yên lặng, dương dương tự đắc.
Hắn đang đợi chờ.
Hắn đang chờ.
Hắn chờ.
Chờ.
Chờ tới chờ lui, nhưng lại không ai đặt câu hỏi.
Hắn liền tức giận, mở quạt xếp ra, khàn giọng nói:
- Đám các ngươi đúng là đồ không biết đồng cảm, không phải tri âm, đối với yêu đương một chữ cũng không biết, đối với nữ nhân một điểm cũng không hiểu, vậy mà lại không hỏi ta.
Lương Sắc mơ mơ màng màng nói:
- Hỏi ngươi? Ta sợ làm cắt ngang câu chuyện của ngươi.
Chu Đại Khối Nhi lắp bắp nói:
- Hỏi ta ta ta đều đều nghe không không không hiểu, làm sao sao sao… hỏi?
Thái Truy Miêu sờ sờ cỏ xanh như tấm đệm trên đất, vẫn cười ngây ngô.
Trương Thán lại đang nặn đậu tử (mụn), cũng đậu (pha trò) nói:
- Ta cho rằng dù thế nào ngươi cũng sẽ nói tiếp, không cần phải hỏi.
Đường Bảo Ngưu đang ngồi xếp bằng, hai bàn tay lớn xoa xoa đầu ngón chân, nghe được câu này liền vội vàng gật đầu:
- Đúng đúng đúng… ta cũng nghĩ như vậy…
Phương Hận Thiếu khép quạt giấy lại, gõ lên đầu Đường Bảo Ngưu một cái.
- Người khác nói như vậy, ngươi cũng nói theo, đúng là không có cá tính.
Phương Hận Thiếu trách mắng:
- Ngươi đang muốn làm quân tử hảo cầu, ngươi không hỏi thì ai hỏi? Nếu như ngươi không hỏi, ta làm sao nói tiếp được? Sau này đầu óc sáng sủa hơn một chút đi, được chứ?
Đường Bảo Ngưu xoa xoa chỗ bị gõ đau, chịu khổ vâng vâng dạ dạ nói:
- Vâng vâng vâng…
Phương Hận Thiếu hừ một tiếng, chắp tay bước đi, mũi ngước lên trời.
Mọi người nhìn hắn, dáng vẻ rất khó xử, nhưng cũng không biết làm sao dâng hương trước thạch cảm đương *, cũng không biết thắp hương khấu đầu ở nơi nào, đều quay mặt nhìn nhau, không biết bắt đầu từ đâu.
Phương Hận Thiếu lại giơ quạt lên, Đường Bảo Ngưu vội ôm đầu, kêu oan rung trời:
- Lại đánh ta, lại đánh ta, ngươi không đánh người khác thì không được sao? Ta lại sai ở chỗ nào?
Trương Thán là người ngoài cuộc sáng suốt, cười nhạt nói:
- Hắn giận ngươi còn ngẩn ra đó, không chịu thỉnh giáo lão nhân gia hắn.
Đường Bảo Ngưu xoa xoa chỗ đau, rất ủy khuất nói:
- Vậy mọi người cũng không thỉnh giáo…
Trương Thán lại thành công nặn ra một nốt mụn, cười khan nói:
- Ai bảo ngươi nóng lòng, người khác cũng không nôn nóng như ngươi.
Đường Bảo Ngưu đành ủ rũ nói:
- Vậy ta ta… ta thỉnh giáo ngươi.
- Nói kiểu đó đúng là không tình nguyện.
Phương Hận Thiếu nói:
- Ta không nói.
- Ta là thật lòng thỉnh giáo.
Đường Bảo Ngưu lại kêu oan thấu trời xanh.
- Vậy ngươi thỉnh giáo cái gì? Một đoạn kia? Ba chương kia? Một hàng kia? Một câu kia? Hả?
Phương Hận Thiếu “không giận mà uy” nói:
- Một chút thành ý cũng không có, đầu óc sảng sủa hơn một chút đi, được chứ?
- Hắn đang ám chỉ ngươi không chịu hỏi từ vấn đề vừa rồi của hắn.
Trương Thán nháy mắt nói:
- Ngươi cứ hỏi hắn xem nữ nhân có đặc tính gì đi. Gãi đúng chỗ ngứa của hắn, bảo đảm hắn sẽ nói đến đầu lưỡi cũng mọc ghẻ.
- Chà, ngươi đúng là con sâu trong phân của hắn.
Đường Bảo Ngưu cao hứng nói:
- Ta luôn thông minh hơn ngươi sáu mươi lăm lần, nhưng hai ngày nay không được thoải mái, đến nỗi bụng dạ của Đại Phương như vậy mà cũng không nhìn thấu. Cám ơn đã chỉ điểm, lần sau ta lại cứu mạng chó của ngươi mười bảy mười tám lần, không nợ ân tình của ngươi.
Phương Hận Thiếu nghe được liền nhíu mày, trách mắng:
- Nói như vậy thật là khó nghe, không có văn hóa. Ừm, đúng là không có văn hoá.
Lông mày Trương Thán cũng bên cao bên thấp, nói:
- Ngươi cứu ta à? Đợi khi ngươi có thể cứu ta thì ta đã cứu ngươi hai mươi ba lần rồi.
Đường Bảo Ngưu không để ý đến hắn nữa, chỉ cầu khẩn Phương Hận Thiếu:
- Ngươi nói tiếp, nói tiếp đi!
Phương Hận Thiếu hắng giọng, nhìn thần sắc của hắn giống như đang biểu diễn ca hát trên đài cao, phía dưới có năm sáu ngàn người đang chỉnh tề vươn cổ, chờ giọng hát của hắn chấm dứt là vỗ tay:
- Nữ nhân, bất kể ngu dốt thế nào, thông minh thế nào, xấu xí thế nào, xinh đẹp thế nào đều giống nhau.
Phương Hận Thiếu nói rõ ràng mạch lạc:
- Bọn họ thường vô cớ cảm động và hài lòng, cảm thán trời cao vì sao lại cho mình xinh đẹp như vậy, hạnh phúc như vậy, may mắn như vậy; nhưng có khi lại vô cớ ăn năn hối hận, oán giận trời cao vì sao lại khiến mình gặp phải đủ thứ không thích, đủ loại bất hạnh, đủ kiểu không hài lòng.
Mọi người đều nghe đến hứng thú, chỉ thiếu không mút đầu ngón tay, chờ hắn nói tiếp.
Phương Hận Thiếu cũng cảm thấy đã đến lúc mình đưa ra kết luận:
- Cho nên, nữ nhân là một loại động vật vui giận thất thường, yêu hận vô cớ.
Mọi người đều vỗ tay.
Đường Bảo Ngưu lại giơ tay.
- Xin cứ hỏi!
Phương Hận Thiếu làm ra vẻ “trẻ nhỏ dễ dạy”:
- Ta thích nhất là giảng giải cho người khác.
- Ngươi nói nhiều như vậy.
Đường Bảo Ngưu trừng cặp mắt trâu, hỏi đến nơi đến chốn:
- Ta còn không biết rốt cuộc nên làm gì bây giờ.
- Ngươi tư chất đần độn, ta cũng không trách ngươi. Hiện giờ y đạo cao minh, bất kể chứng bệnh quái lạ nào, chỉ cần còn một hơi thì phần lớn đều có thể chữa được, chỉ có chứng ngu dốt là không thể trị, không có loại thuốc nào sau khi ăn vào có thể khiến cho người ta thông minh lên được.
Phương Hận Thiếu “hi sinh vì người khác” vĩ đại nói:
- Vừa rồi là ta muốn nói, lúc nữ nhân say mê thì rất cần một tri kỷ, còn lúc thương cảm thì lại cần một bạn lữ. Nếu ngươi có thể nắm được thời cơ thích hợp, sắm vai nhân vật thích hợp, cơ hội này ta đảm bảo ngươi sẽ thành công.
Đường Bảo Ngưu nghe được câu cuối, nhất thời tươi cười rạng rỡ, nói:
- Thật vậy sao?
Phương Hận Thiếu đầy tự tin:
- Thật vậy.
Đường Bảo Ngưu nhảy cẫng lên:
- Chắc chắn?
Phương Hận Thiếu khẳng định:
- Chắc chắn.
Đường Bảo Ngưu mở cờ trong bụng:
- Ha ha!
Phương Hận Thiếu cũng đắc chí:
- Ha ha!
Hai người nhất thời đều cảm thấy nghĩ gì đúng nấy, lại muốn sao được vậy, đồng loạt vỗ tay cười lớn:
- Ha ha ha!
Sau khi Đường Bảo Ngưu cười xong ba tiếng, bỗng nhiên bình tĩnh lại, nghiêm nghị hỏi:
- Phải tiến hành ra sao, nói thật ta vẫn chẳng biết gì cả.
Phương Hận Thiếu nhất thời hít thở không thông, giận đến mặt mũi đều méo xệch.
Chú thích:
* Trong số các vật cát tường truyền thống, có một loại vật phẩm làm từ đá có tác dụng đuổi tà ám là thạch cảm đương. Nó là một tấm bia đá nhỏ, thường được đặt trước cửa nhà, hoặc đặt trước đầu ngõ, đầu phố, trên bia có khắc ba chữ “thạch cảm đương” hoặc khắc năm chữ “Thái Sơn thạch cảm đương”, dùng để trấn áp những điều không may, trừ bỏ tà khí.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Thương Tâm Tiểu Tiễn Tác Giả: Ôn Thụy An ---o0o---
Chương 35: Lương cơ
Người dịch: fishscreen Nguồn: tangthuvie
Chu Tiểu Yêu trưởng thành sau lần đầu tiên bật khóc, không phải bởi vì người thân mất (khi đó che mẹ của nàng vẫn khoẻ mạnh), cũng không phải bởi vì thất tình (nàng cũng giống như những cô gái bình thường, từng thích vài nam nhân, đương nhiên cũng có vài nam nhân thích nàng, nhưng cuối cùng những tình cảm này đều “không bệnh mà chết”), mà là vì một cảnh múa.
Có một lần, trong bữa tiệc của một nhà quyền thế, nàng nhìn thấy một đoàn Quan Môn vũ tập diễn xuất.
Nhảy hay như vậy, đẹp như vậy, mạnh mẽ như vậy, giống như một cuộc phong lưu không tan, phong nhã tuyệt thế, điệu múa uyển chuyển đẹp nhất thế gian.
Nàng rất xúc động, úp mặt vào lòng bàn tay, khẽ nấc lên.
Nàng cảm thấy mình thuộc về cảnh múa kia, sinh mệnh của nàng vốn là một cảnh múa.
Tài hoa của nàng cũng là múa, eo của nàng mảnh khảnh như vậy cũng vì khiêu vũ, tay chân của nàng linh hoạt như vậy cũng vì vũ điệu. Dáng vẻ của nàng xinh đẹp như vậy, giống như một cảnh múa từ phong tư gọn gàng múa đến quay cuồng.
Nàng là người vì múa mà sống, không múa sẽ chết.
Nàng yêu múa như vậy, nhưng từ khi sinh ra đến nay nàng hoàn toàn không có cơ hội học múa, bởi vì nhà nàng nghèo.
Quan trọng hơn là, người nhà của nàng… cha, mẹ, chú, bác, cô, dì, chị đều cho rằng con gái nhảy múa là một thứ đồ chơi không đứng đắn, đó là thứ mà những kẻ giàu có dùng để làm nhục phụ nữ. Bọn họ chẳng những không cho Chu Tiểu Yêu học, thậm chí cũng không để cho nàng xem.
Mỗi lần Chu Tiểu Yêu đề xuất yêu cầu có liên quan đến vũ đạo, bất kể là xem hay nhảy, ít nhất đều sẽ rước lấy một trận chửi mắng, nghiêm trọng hơn còn sẽ bị đánh đập tàn nhẫn.
Có điều, kết quả sau đó của cái gia đình đứng đắn này lại chẳng hề đứng đắn. Phụ thân của Chu Tiểu Yêu gia cảnh sa sút, nhưng vẫn ham chơi, đánh bạc, nhậu nhẹt, cuối cùng nợ cao như núi, một gia đình êm ấm trở nên lao đao, kết quả Chu Tiểu Yêu cũng bị bán vào thanh lâu.
Lúc này, Chu Tiểu Yêu lại có cơ hội học “múa”.
Nhưng là đó là điệu múa dâm tục. “Điệu múa” này chỉ có những động tác dâm ô của thân thể, hoàn toàn là một phương thức dùng để lấy lòng, thỏa mãn, câu dẫn thậm chí còn vui vẻ với khách nhân.
Đó đương nhiên không phải là “múa” trong suy nghĩ của Chu Tiểu Yêu.
Nhưng kiểu múa thảm hại và dâm loạn này, Chu Tiểu Yêu lại không nhảy không được, nếu không thứ chờ đợi nàng là những đòn roi. Điều này gần như đã hoàn toàn đập tan “múa” trong lý tưởng của Chu Tiểu Yêu.
Cho đến một ngày, Nhan Hạc Phát đi vào Hương Mãn lâu.
Y rất thích Chu Tiểu Yêu, y vừa nhìn đã nhận ra khí chất trời sinh của nàng, nhận ra nàng không tầm thường.
Nàng nói cho y biết nàng thích múa, thế là y liền dẫn nàng đi xem một cảnh “Ám Hương Vũ” trong Hoa Mãn lâu.
Cảnh múa kia của Bế Môn vũ xã lại múa ra hương thơm mùi vị, hơn nữa còn là hương vị bất đồng.
Khi bọn họ nhảy “Ám Hương vũ”, giơ tay nhấc chân đều trước tiên “chảy” ra sau đó mới “động”. Khi nhảy “Thiên Hương vũ”, mỗi độngg tác, mỗi phong thái đều biến thành “trôi” đi sau đó mới “động” như “nước chảy đá rơi”, giống như những cánh hoa bay xuống.
Nàng lại xúc động đến bật khóc, quên cả vỗ tay.
Nhan Hạc Phát là một người từng trải, y dĩ nhiên nhìn ra được tình cảm của cô gái này đối với múa, giống như sự nhiệt tình của y với luyện đan năm đó.
Y vẫn luôn dựa vào đan dược để giữ gìn dung nhan, nhưng cũng có một chuyện tiếc nuối, đó là không luyện ra được thuốc “trường sinh bất lão”.
Mặc dù ngoại hiệu của y gọi là “Bất Lão Thần Tiên”, bề ngoài không già, hoặc là già đi rất ít, lão hóa rất chậm, nhưng y vẫn có thể cảm giác được sự “già nua” trên thân thể. Ít nhất, ngón tay và bàn tay của y đã không gạt được tuổi tác, già đi rất rõ ràng.
Giống như đối với cô bé này, y thường cảm thấy mình đã “già”, lúc nào cũng có cảm giác mình đã “không làm gì được” nữa.
Cũng bởi vì như vậy, nếu như ở cùng nàng chỉ vì vui vẻ một đêm, e rằng kết quả sớm muộn gì cũng thành người dưng.
Cho nên y quyết định chuộc thân cho Chu Tiểu Yêu.
Nhưng y không để cho nàng học “múa”, chỉ dạy nàng học “võ” .
Giống như y luyện đan, kết quả vẫn phải chuyên tâm luyện võ.
Y nhiều lần thuyết phục nàng, nói rằng võ cũng là một loại múa, võ thực ra chính là múa. Giống như trước đây dâng hương khấu đầu bái thần, thực ra đều giống như một loại nghi thức rèn luyện. Múa của người xưa vốn không phân rõ, không phân chia, đồng thời cũng không có giới hạn.
Đây xem như là “cơ hội tốt” để Chu Tiểu Yêu có thể “vươn mình”, nhưng vẫn không phải là “cơ hội tốt” để nàng học múa.
“Cơ hội tốt” vốn có phân loại. Cơ hội tốt đối với Giáp, có thể lại là vận xấu đối với Ất, ngược lại cũng vậy. Tương tự, đối với một chuyện có thể là cơ hội tốt, nhưng đối với một chuyện khác lại là thời cơ chưa chín muồi.
Nhan Hạc Phát cảm động vì sự chân thành của nàng đối với “múa”. Nhưng y hiểu rõ nhân tình, biết rằng để cho nàng tập múa, đối với mình không có ích lợi gì. Còn luyện võ thì lại khác, ít nhất cũng có thể giúp đỡ mình.
Y không muốn “già mà cô độc”. Nếu không muốn cả đời “một mình chiến đấu” thì phải huấn luyện trợ thủ, đệ tử, người nối nghiệp, cho nên y quyết định huấn luyện Chu Tiểu Yêu.
Chu Tiểu Yêu cũng không làm y thất vọng. Nàng biết nếu Nhan Hạc Phát không cao hứng, nàng cũng chỉ luyện võ, không tập múa.
Võ thuật rộng lớn như trời đất.
Nàng nửa đường tham gia, dùng thân phận nữ lưu để tập võ, sau khi có thành tựu lại được các cao thủ, thánh chủ khác chỉ điểm. Nàng dùng thiên phú và thiên tư về vũ đạo của mình để luyện võ cho thật tốt.
Từ đây nàng tự tạo thành một phái, không còn bị người khác ức hiếp.
Nhưng nàng cũng hoàn toàn từ bỏ hi vọng về vũ đạo, hơn nữa tuổi tác của nàng lớn dần, muốn học lại từ đầu cũng đã không còn kịp. Huống hồ chỉ riêng việc luyện võ đã chiếm hết thời gian của nàng. Con người mấy ai có thể cùng lúc làm được nhiều chuyện hoàn toàn khác nhau.
Dù sao, trên đời có rất nhiều chuyện chỉ có thể làm được khi còn thanh xuân. Cho nên đối với Chu Tiểu Yêu, vũ đạo chỉ là một giấc mộng đã bị lãng quên, một đoạn hồi ức thương tâm mà thôi.
Cho đến lần này.
Lần này nàng được mời đến tham gia bữa tiệc ca hát tạp kỹ của Mộng đảng Ôn trạch trong hai đảng Phát và Mộng.
Nàng vốn không muốn đi, nhưng Ôn Nhu và Hà Tiểu Hà đều muốn đi, cũng muốn nàng đi theo, cho nên nàng đành phải đi.
Kết quả khi nàng đang hờ hững nhấm nháp thức ăn, chợt nghe khèn nhạc trỗi lên, trước mắt sáng ngời. Một đoàn Khai Môn vũ đoàn thế hệ mới sôi nổi nhảy múa, vẫn là “Phiêu Hương vũ khúc” mà nàng thích nghe nhất, y phục rực rỡ, áo múa tung tăng. Múa đến đoạn cuối, sư phụ vũ đạo “Điệp Y Khinh” Uông Bát đại sư còn đi ra tự mình nói rõ, đây là vũ đạo dành riêng cho sinh nhật của nàng.
Lúc này Chu Tiểu Yêu mới nhớ, hôm nay là sinh nhật của nàng.
Nàng dò hỏi mới biết, hóa ra tất cả những chuyện này đều là do Đường Bảo Ngưu dốc lòng sắp đặt.
Sinh nhật của nàng, trong tư liệu của Mê Thiên Thất Thánh minh của Quan Thất, Kim Phong Tế Vũ lâu của Tô Mộng Chẩm, Tượng Tị tháp của Vương Tiểu Thạch đều có ghi chép, không hề kỳ lạ.
Lúc tán gẫu với Ôn Nhu và Hà Tiểu Hà, nàng cũng từng nói ra tâm nguyện của mình.
Hà Tiểu Hà và Phương Hận Thiếu có giao tình “đặc biệt”. Ôn Nhu và Vương Tiểu Thạch cũng có giao tình “hơn người”.
Vương Tiểu Thạch và Phương Hận Thiếu lại là bạn thân của Đường Bảo Ngưu.
Chu Tiểu Yêu là người thông minh, năm đó khi nàng vừa nhìn thấy Nhan Hạc Phát đã biết nắm lấy cơ hội, đầu óc dĩ nhiên không tệ. Nàng chỉ suy nghĩ một chút, liền biết rõ nguyên nhân Đường Bảo Ngưu sắp xếp tất cả những chuyện này cho nàng.
Uông Bát đại sư là một vũ công, một vũ công trên giang hồ thường gặp phải rất nhiều phong ba, huống hồ vũ công này còn dẫn theo một đám vũ công khác. Nhất định y đã từng nhận ân tình của đám người Đường Bảo Ngưu hay Vương Tiểu Thạch.
Uông đại sư còn ở trên đài công khai muốn nhận Chu Tiểu Yêu làm đồ đệ, truyền thụ kỹ nghệ cả đời cho nàng.
Mọi người đều vỗ tay hoan hô vì Chu Tiểu Yêu.
Đây là chuyện mà Chu Tiểu Yêu cả đời mong ước.
Đường Bảo Ngưu cũng bị một đám huynh đệ của hắn “thúc giục”, không tình nguyện đi lên phía trước, nói với nàng:
- Chu cô nương, Uông đại sư rất ít khi nhận đồ đệ, hiện giờ lại muốn nhận cô làm truyền nhân. Cô có thiên phú và tài hoa với vũ đạo như vậy, cơ hội tốt một đi không trở lại, sao không nắm lấy lần này…
Chu Tiểu Yêu lại lười nhác lắc đầu.
- Không được.
Nàng nói:
- Ta đã qua cái tuổi tập múa rồi.
Trong sự kinh ngạc của Đường Bảo Ngưu, nàng lại nói một câu:
- Ước mơ học múa của ta cũng đã chết rồi.
Trong sự thất vọng của mọi người, cuối cùng nàng còn nói một câu:
- Không được rồi, cám ơn!
Tóm lại nàng đã từ chối.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này