|
|
18-09-2008, 03:19 PM
|
|
Äá»™i Xung KÃch
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Buổi tối.
Thà nh phố Äà i Bắc nhÆ° chẳng biết đến bóng đêm. Những ánh đèn mà u, xe cá»™ qua lại nhÆ° mắc cá»i. TrÆ°á»›c cá»a Caféteria Vân Äà o, áp phÃch vá»›i đèn néon rá»±c sáng. Tá» Kiên mở cá»a bÆ°á»›c và o. Lại má»™t đêm đông khách! Chà ng nhìn thấy cái nhìn chằm chằm của ông quản lý TrÆ°Æ¡ng, và đôi mắt tò mò pha lẫn tinh nghịch của anh bồi. Hiểu Nghiên ngồi ở má»™t góc phòng, trên bà n đã có sẵn mấy chiếc Ä‘Ä©a không. Kiên vá»™i bÆ°á»›c nhanh tá»›i.
- Xin lỗi Nghiên nhé, tại có việc nên tôi đến muộn!
Hiểu Nghiên chẳng thèm nhìn lên, cô nà ng giả vá» nhÆ° Ä‘ang say đắm ngắm bức tranh trên vách. Má»™t bức tranh thủy thái của VÅ© Thu. Cánh đồng mà u xanh ngáºp sa mù, có mấy cánh hoa dại, má»™t thiếu nữ chân trần vá»›i giá» hoa trên tay.
- Cho xin lá»—i Nghiên nhé, Kiên lại nói - Em không hiểu giùm cho anh. Má»—i lần anh gặp mẹ là nhÆ° bị dÃnh keo. Không biết mẹ moi ở đâu ra hà ng trăm câu chuyện, anh phải trả lá»i, phải ứng phó là m sao chẳng đến trá»… được.
Hiểu Nghiên vẫn mặc Kiên, cô bé dá»i tia nhìn lên trần nhà . Kiên trêu.
- Trên trần nhà có gì đẹp đâu mà ngắm, gá»— vá»›i bóng đèn không à . Nếu em chịu khó nhìn xuống má»™t chút, em sẽ thấy đối diện vá»›i em có má»™t thanh niên vừa trẻ lại vừa beau trai, dá»… thÆ°Æ¡ng hÆ¡n trần nhà nhiá»u lắm.
Hiểu Nghiên cắn môi cố nhịn cÆ°á»i, cúi đầu nhìn xuống ghế.
- Trên ghế cũng không có gì đẹp đâu! Nệm lâu ngà y không còn êm như trước, nhìn lên, hãy nhìn lên xem nà o!
Hiểu Nghiên quay sang vách tÆ°á»ng. Kiên không buông tha.
- Ủa, bị thầy giáo bắt phạt bao giá» mà phải nhìn tÆ°á»ng thế?
Nghiên biết hố nên lại quay ra sau. Äá»™t nhiên nà ng nghe thấy tiếng cÆ°á»i của mấy tên con trai. Ngẩng lên, má»›i thấy những khuôn mặt nham nhở ở bà n bên cạnh. Hiểu Nghiên Ä‘Ã nh quay lại.
- Äừng pha trò nữa mà Nghiên.
Kiên nói, nhÆ°ng Nghiên vẫn tỉnh bÆ¡ nhÆ° không biết đến sá»± có mặt của chà ng. Nhìn khuôn mặt ngây thÆ¡ của đóa hoa vừa hé nụ Kiên chợt nghÄ© ra má»™t kế, chà ng gá»i cô chiêu đãi đứng cạnh đấy đến.
- Hình nhÆ° nhà hà ng chúng ta vừa má»›i sản xuất má»™t loại kem má»›i phải không? Äúng rồi loại sau mà u có trái cây, nhÆ°ng tên là gì cà ?
- Dạ, kem ngũ quả ạ.
- À, váºy cô cho tôi má»™t ly nhé?
Kiên nói và tảng lá» nhÆ° không biết đến Nghiên, nhÆ°ng vừa nghe đến món ăn, Nghiên cÅ©ng vá»t miệng vá»›i cô chiêu đãi.
- Cho tôi một ly nữa nhé?
Tá» Kiên cÆ°á»i xòa.
- Dữ không, mãi đến bây giá» má»›i thấy cóc mở miệng. Nếu biết thế nầy, lúc vừa đến, tôi đã gá»i ly kem ngay rồi.
Hiểu Nghiên bây giá» không nÃn được cÆ°á»i, nhÆ°ng cô bé vẫn là m giá.
- Lần nầy tha cho nhưng nếu lần thứ nhì còn trễ một phút, tôi sẽ từ anh ngay.
- Vâng, xin tuân lệnh. Kiên nói, nhưng rồi lại lẩm bẩm - Có lẽ số ta mang nợ từ trước, nên kiếp nà y phải chịu.
- Nếu thấy hối háºn vì đã giao du vá»›i tôi, anh có quyá»n rút lui. Hiểu Nghiên nhÆ° nghe thấy nói - Dù sao, tôi cÅ©ng không phải là đứa con gái ngoan, xứng đáng để anh giao du.
- Tại sao mỗi lần mở miệng ra là Nghiên lại nói thế.
TỠKiên khó chịu.
- Trong giá»›i hạn bạn gái tôi giao du, chÆ°a há» có ai tốt nhÆ° Nghiên. Thế nà o má»›i gá»i là gái ngoan?
- Không biết, nhưng tôi bảo không phải là không.
- Thôi được rồi. TỠKiên sau cùng chịu thua - Nếu Nghiên không là gái ngoan thì tôi cũng không tốt là nh gì, chúng ta gặp nhau còn gì xứng hơn.
- Anh bảo cái gì xứng?
Nghiên tròn mắt, nhÆ°ng rồi lại cÆ°á»i ngay. Nụ cÆ°á»i tÆ°Æ¡i và đẹp. Má»—i lần trông thấy Nghiên cÆ°á»i là Kiên nhÆ° bị cuốn hút và o cÆ¡n lốc. Má»™t cÆ¡n lốc êm, tÆ°Æ¡i mát và trải bằng cá» mùa xuân.
- Hiểu Nghiên, tôi không biết phải diá»…n tả thế nà o vá» sá»± yêu thÃch của tôi vá»›i Nghiên.
Vừa nghe câu nói của Kiên. Nụ cÆ°á»i vừa nở trên môi Nghiên biến mất ngay, nà ng rút tay lại chá»›p nhanh mắt và cúi đầu nhìn xuống. Sá»± thay đổi Ä‘á»™t ngá»™t của ngÆ°á»i bạn gái khiến Kiên ngỡ ngà ng. Tại sao? Tại sao váºy? Má»—i lần Kiên mở miệng nói đến sá»± yêu thÃch của mình vá»›i Nghiên, là cánh hoa vừa hé trong sÆ°Æ¡ng mai đã rÅ© xuống ngay. Những cánh chim đẹp nhÆ°ng có trái tim dá»… xúc Ä‘á»™ng. Giao du đã ba tháng, tình cảm đã Ä‘áºm Ä‘Ã . Tình yêu đã là m rá»™n nóng trái tim. Kiên đã nhiá»u lần muốn dấn thân và o vòng, nhÆ°ng cứ bị bức tÆ°á»ng Ä‘áºp dá»™i ngược ra, vì váºy há» vẫn ở vị trà tình bạn. Tình bạn bị dáºm chân tại chá»—.
Cô chiêu đãi mang kem ra, ly kem vừa đặt xuống trước mặt, Kiên khám phá ra mảnh giấy kèm theo ngay.
“Con trai.
Con có sẵn sà ng mang ngÆ°á»i bạn gái của con và o phòng khách giá»›i thiệu cho cha biết không?
Cha conâ€
Kiên không ngá», giá» nầy mà cha chà ng vẫn còn ở lại Vân Äà o, ngẩng đầu lên nhÆ° gián tiếp trả lá»i cô chiêu đãi viên, xong Kiên chìa mảnh giấy cho Hiểu Nghiên.
Hiểu Nghiên vừa hớp được một miếng kem, trông thấy miếng giấy đã tròn mắt. Kiên trấn an.
- Em yên tâm, ba anh hiá»n lắm!
Miếng kem đã đến cổ nhÆ°ng không chịu xuống dạ dà y, Hiểu Nghiên biết Tá» Kiên là con trai ông chủ caféteria Vân Äà o từ lâu, nà ng cÅ©ng biết dì Thu quen vá»›i Kha Tuấn Chi, nhÆ°ng...
- Anh nói với cha anh, anh quen tôi từ bao gi�
- Anh chÆ°a há» nói. Kiên cÆ°á»i nói - NhÆ°ng chuyện anh có cô bạn gái đẹp đâu có gì xấu mà phải giấu diếm chứ? Anh muốn mang em vá» ra mắt ba mẹ từ lâu, bây giá» sẵn dịp...
- Tại sao phải là m thế?
Tại sao à ? Sao ngu quá váºy? Kiên rủa thầm trong bụng.
- Hiểu Nghiên. Nghiên biết yêu là gì chưa?
Hiểu Nghiên bà ng hoà ng.
- Cái gì? Tình yêu? Thú tháºt đến bây giá» tôi cÅ©ng chÆ°a biết.
- Tháºt sao? Kiên sa sầm mặt - Nghiên nói váºy có nghÄ©a là ... Nghiên chÆ°a há» vì má»™t ngÆ°á»i nà o đó mà ngÆ¡ ngẩn... nhá»› thÆ°Æ¡ng hay bồn chồn là gì cả sao?
Nghiên không trả lá»i, lảng sang chuyện khác.
- Ô kìa, kem đã chảy hết rồi, ăn đi chứ anh Kiên!
- Mặc nó! Kiên gạt ngang - Anh chịu không là m sao hiểu em được. Tối ngà y cứ ăn ăn... Ä‚n kem nhiá»u có ngà y biến thà nh thùng rượu bây giá», em muốn là m heo sao?
- á»’ sao anh lại và tôi là chiếc thùng rượu? Anh giáºn ai thế?
- Giáºn anh đây nầy!
Kiên bực mình nói.
- Thôi được, tôi không thèm ăn nữa đâu, anh ở đó giáºn Ä‘i, tôi vá», và o gặp cha anh là m gì, ông ấy mà bá»±c, mặt chắc cÅ©ng dà i nhÆ° anh thôi.
Kiên giữ tay Nghiên.
- Em phải và o gặp cha anh.
- Không!
TÃnh Æ°Æ¡ng ngạnh của Nghiên nổi dáºy.
- Ãi!
Nghiên cố vùng vẫy, lớn tiếng.
- Anh là m gì mà nÃu kéo tôi?
Nhưng Kiên vẫn không buông.
- Không gì hết nhưng phải đi với anh!
- Không.
- Phải đi!
- Không!
Sá»± dằng co giữa hai ngÆ°á»i là m những bà n bên cạnh chú ý, há» dồn mắt vá» phÃa Kiên và Nghiên. Kiên nổi nóng. ChÆ°a bao giá» có ai là m chà ng vừa giáºn vừa thÆ°Æ¡ng vừa bá»±c thế nầy chà ng không tá»± chủ được nữa. Xiết mạnh tay Nghiên, Kiên lôi Ä‘i.
- Em không và o không được!
- Không! Không! Không!
Nghiên vùng vẫy nhưng sức Kiên mạnh quá, nà ng bị lôi tuốt và o phòng khách. Tự ái là m nước mắt nhạt nhòa.
- Thưa cha đây là cô bạn của con!
Kiên nói, cÆ¡n giáºn vẫn chÆ°a nguôi. Hiểu Nghiên bị đẩy ngã trên ghế. Tóc lại rối bù. Kha Tuấn Chi bà ng hoà ng nhìn thiếu nữ. Chiếc áo mà u xanh quần cao bồi mốc. Quá quen thuá»™c! Chà ng có cảm giác tưởng nhÆ° mình đã gặp cô bé nầy qua má»™t lần ở đâu. Tuy ngay cÆ¡n mÆ°a bão nhÆ°ng vẫn không che hết được cái đẹp của loà i hoa vừa chá»›m.
- Không có gì cô em. Tuấn Chi trấn an - Tôi chỉ muốn biết bạn gái của con trai tôi thế nà o thôi.
NhÆ°ng Hiểu Nghiên vẫn khóc, nà ng váºt vã khóc. Tuấn Chi ngạc nhiên, chÆ°a bao giá» chà ng gặp má»™t trÆ°á»ng hợp lạ lùng nhÆ° váºy. Äược bạn trai Ä‘Æ°a đến giá»›i thiệu vá»›i cha mẹ, là cả má»™t sá»± vinh hạnh, phải vui lên chứ, sao lại khóc.
- Con là m sao cô ấy váºy?
Tuấn Chi quay sang con trai há»i, Kiên bức rức.
- Äâu có gì đâu, con chỉ má»i Nghiên và o, nhÆ°ng Nghiên không chịu Ä‘i!
- Không chịu? Váºy sao con phải lôi kéo?
Kiên ăn năn chẳng hiểu phải diễn tả thế nà o để cha hiểu, đột nhiên chà ng nhớ ra.
- Cha là m Æ¡n gá»i Ä‘iện thoại há»™ con.
- Cho ai?
- Bà há»a sÄ© VÅ© Thu.
- VÅ© Thu?
- Phải, bà ấy là dì ruột của Nghiên.
Dì ruột? Hèn gì khi Nghiên vừa được lôi và o Tuấn Chi đã trông thấy một vóc dáng quen thuộc.
- Alô! VÅ© Thu đấy à ? Thu đến ngay cafeteria Vân Äà o, phải, có cháu của Thu Ä‘ang ở đây!
Qua máy nghe, Thu cÅ©ng nghe được tiếng khóc của Hiểu Nghiên, nà ng vá»™i thay áo và hai mÆ°Æ¡i phút sau đã có mặt tại quán Vân Äà o.
- Gì đấy Nghiên?
- Dì ơi! Dì!
Nghiên nức nở khóc và ngã và o lòng Thu.
- Äừng khóc nữa Nghiên! Dì ở cạnh con đây rồi, sẽ không ai là m gì con được dâu.
Giá»ng nói Thu nhÆ° ru ngủ. Hiểu Nghiên lÆ¡i dần tiếng. Thu ngẩng lên nhÆ° nhìn Tuấn Chi.
- Anh Tuấn Chi, anh kiếm giùm cho tôi một ly cam vắt đi!
Tuấn Chi gần nhÆ° láºp tức Ä‘i lấy ngay. Thu há»i Kiên.
- Cáºu đã là m gì nó thế? Có hà nh hung không?
TỠKiên khổ sở.
- Không biết, con hơi mạnh tay, nhưng con đâu có ý muốn là m thế đâu?
VÅ© Thu gáºt gù, Tuấn Chi đã mang nÆ°á»›c ra, nà ng nâng cao đầu Nghiên má»™t chút, nói:
- Nà o, uống nÆ°á»›c Ä‘i, uống hết ly nầy sẽ khá»e ngay. Không được khóc nữa nhé? Con gái lá»›n rồi khóc giống trẻ con lắm đấy.
Hiểu Nghiên ngoan ngoãn uống nÆ°á»›c, xong nép và o lòng Thu nhÆ° chú nai con, sợ sệt trÆ°á»›c mắt má»i ngÆ°á»i.
- Thôi chúng ta vỠnhà đi dì!
Tá» Kiên bÆ°á»›c tá»›i nhÆ°ng rụt rè lại là m chà ng chùn chân. Trong đôi mắt ngÆ°á»i trẻ tuổi, Thu hình nhÆ° đã trông thấy ná»—i muá»™n phiá»n vá» tình yêu, nà ng cảm thông cúi xuống xoa dịu cô cháu.
- Hiểu Nghiên, con có cần nói chuyện riêng với Kiên không?
- Äừng dì! Nghiên nhÆ° sợ hãi, bấu chặt áo Thu - Con xấu hổ lắm rồi, dì cho con vá» Ä‘i là vừa.
- Nghiên! Kiên vá»™i quỳ xuống - Em có gì đâu mà xấu hổ? Nghiên đẹp, dá»… thÆ°Æ¡ng, chỉ có anh là báºy thôi. Không hiểu sao cả ngà y hôm nay anh chẳng là m gì nên thân cả, đã đến trá»… còn gây sá»± lôi thôi vá»›i em... NhÆ°ng Nghiên hiểu cho, tất cả chỉ vì... Anh yêu Em!
Một câu nói mà lâu lắm rồi Kiên chẳng có cơ hội tỠbà y.
Nghe đến ba chữ “Anh yêu em†chợt nhiên Nghiên nhÆ° bị khủng hoảng, nà ng rút ngÆ°á»i lại tá»±a lÆ°ng và o Thu, nhÆ°ng Kiên nhanh hÆ¡n, chà ng đã nắm được tay Nghiên.
- Anh yêu em tháºt mà .
- Nhưng mà ... Nhưng mà em không phải là ... Con gái đà ng hoà ng.
VÅ© Thu nhÃch ra má»™t chút, tạo cÆ¡ há»™i cho Kiên gẫn gÅ©i Nghiên hÆ¡n.
- Chuyện đó để Kiên tá»± ý nháºn định chứ? Thu nói - Cháu cÅ©ng cần để ngÆ°á»i ta hiểu được Ä‘iá»u mình không thể tá» bà y.
Hiểu Nghiên cúi đầu không đáp và Thu đứng dáºy để Kiên thế chá»— ngồi của mình. Äôi trẻ nhÆ° những cánh uyên Æ°Æ¡ng há»n giáºn và Thu hiểu, giá» phút nầy nà ng và Tuấn Chi phải rút lui. Äể lÅ© trẻ có cÆ¡ há»™i tá» bà y, Thu khẽ liếc vá» phÃa Nghiên. Äây là chuyện là m mạo hiểm. NhÆ°ng cần thiết, vì Nghiên cÅ©ng phải đối diện vá»›i cuá»™c Ä‘á»i để sống chứ? Nếu cứ để Nghiên sống mãi trong dà y vò, nó sẽ chết! Nếu Tá» Kiên yêu Nghiên tháºt tình, nếu Kiên có chiá»u sâu, chắc chắn nó sẽ chấp nháºn được... Thu nghÄ© nà ng quay lại Tuấn Chi.
- Tôi biết anh Ä‘ang có hà ng trăm câu há»i trong đầu, chúng ta ra ngoà i để hai đứa nói chuyện và chúng ta... CÅ©ng có chuyện để nói.
Và há» bÆ°á»›c ra khá»i phòng khách.
|
18-09-2008, 03:19 PM
|
|
Äá»™i Xung KÃch
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Còn lại Tá» Kiên và Hiểu Nghiên trong căn phòng nhá». Tá» Kiên xÃch lại gần lấy Hiểu Nghiên và ôm chầm lấy nà ng vá»— vá».
- Hiểu Nghiên, anh xin lá»—i em mà . Em bảo anh yêu em cho đến suốt cuá»™c Ä‘á»i cho dù có khổ đến mấy anh vẫn chấp nháºn. Hiểu Nghiên, em hiểu cho anh chứ.
Äến giây phút nầy Hiểu Nghiên má»›i tháºt sá»± hoà n hồn bình tÄ©nh lại. Hiểu Nghiên ngoan ngoãn nằm yên trong vòng tay cứng rắng của Tá» Kiên. Nà ng nhìn say đắm và o mắt của Tá» Kiên và táºn hưởng những phút gây hạnh phúc mà lần đầu tiên trong tuổi thÆ¡ ngây nà ng má»›i cảm nháºn. Tá» Kiên nhÆ° Ä‘ang trôi bồng bá»nh và o má»™t thế giá»›i hÆ° ảo, chà ng cảm thấy niá»m sung sÆ°á»›ng là m tê dại cả tâm hồn chà ng. Chà ng tháºt sá»± không cần biết gì ngoà i cái hạnh phúc Ä‘ang có trong tầm tay. Chà ng cÅ©ng không cần phải biết thân thế nà ng ra sao? Nà ng từ đâu tá»›i, mặc kệ tất cả, chà ng chỉ biết nà ng là má»™t cô gái đẹp Ä‘ang yêu chà ng và chà ng say đắm yêu lại. Nà ng nhÆ° má»™t nà ng tiên bé bá»ng thÆ¡ dại mà chà ng phải che chở, bảo vệ và nguyện sẽ suốt cả má»™t Ä‘á»i. Tá» Kiên cà ng ôm xiết Hiểu Nghiên mà hôn nhÆ° bão táp và o đôi môi má»ng Ä‘á», và o đôi mắt còn ngấn lệ, và o mái tóc mây buông thả nhÆ° suối trên vai nà ng. Hiểu Nghiên nhắm nghiá»n đôi mắt lại để nghe những rung cảm len nhẹ và o hồn nà ng. Nà ng lá»nh Ä‘á»nh nhÆ° con tà u ngoà i biển khÆ¡i chao Ä‘á»™ng những thịt da nồng nà n biển sóng... Căn phòng trở lại yên lặng má»™t cách đồng lõa...
- Äừng anh, anh lại đụng và o cánh tay là m em Ä‘au buốt nữa.
- Có còn yêu anh nữa không?
Hiểu Nghiên không trả lá»i chỉ dúi mặt và o cánh tay của Tá» Kiên và cÆ°á»i khúc khÃch.
- Cho anh yêu em má»™t lần nữa nghen. Và Tá» Kiên hôn say đắm lên môi nà ng. Lần nà y Hiểu Nghiên đón nháºn má»™t cách tá»± nhiên và choà ng tay qua cô? Tá» Kiên ôm xiết chà ng gần xuống thêm.
Khi VÅ© Thu và Tuấn Chi rá»i khá»i căn phòng vừa xảy ra "giông bão giáºn há»n của đôi trẻ", Vân Thá» ÄÆ°á»ng đã trở lại sá»± yên tÄ©nh vá» khuya. Khách đã ra vá» bá» lại những ly tách ngổn ngang trên bà n và những chiếc ghế trống tháºt cô Ä‘Æ¡n tá»™i nghiệp. Các cô tiếp viên cÅ©ng nhanh chân lau chùi dá»n dẹp vệ sinh để chuẩn bị đóng cá»a. Ông quản lý Ä‘ang cặm cụi ngồi tÃnh sổ chi thu trong ngà y. Chỉ trong mÆ°á»i lăm phú thôi những dà n đèn lá»›n Ä‘á»u tắt kể cả những chiếc đèn dùng để chiếu và o những bức tranh, gian phòng rá»™ng nhấp nháy những ngá»n đèn nhá» nhÆ° những vì sao hiu hắt. Lần đầu tiên VÅ© Thu má»›i thấy khung cảnh thÆ¡ má»™ng, ấp cúng và yên lặng nà y. Trong ý nghÄ© VÅ© Thu tại sao Vân Thá» ÄÆ°á»ng không dùng những ngá»n đèn mỠảo nà y để đón khách nhỉ. Trong khi VÅ© Thu miên man nghÄ© vá» những cảnh tượng mÆ¡ má»™ng thì Tuấn Chi thá»±c tế hÆ¡n đã đánh vỡ mất giây phút lãng mạn của nà ng:
- Äi đâu bây giá»? Hay là anh Ä‘Æ°a em vá» nhà em Ä‘i?
VÅ© Thu nhìn ra cá»a, những ngá»n đèn Ä‘Æ°á»ng sáng loáng dÆ°á»›i trá»i mÆ°a rồi nà ng lại nhìn lên trần những ngá»n Ä‘á»n lấp lánh nhÆ° sao là m cho nà ng có vẻ thÃch thú:
- Hay là mình ở lại quán vừa uống cafe dÆ°á»›i những ngá»n đèn nhấp nháy xinh đẹp nà y có phải là thÆ¡ má»™ng không anh nhỉ. HÆ¡n nữa em còn phải chá» Hiểu Nghiên cùng vá» má»™t thể. Không có em rồi nó sẽ trở chứng ai mà dá»— được.
Tuấn Chi hiểu ý nà ng, chà ng bèn đến bên ông quản lý dặn và i Ä‘iá»u và khuyên ông nên vá» sá»›m. Chỉ trong giây lát mấy cô chiêu đãi viên và ông quản lý Ä‘á»u ra vá». Căn phòng trở lại sá»± yên lặng hoà n toà n. Tuấn Chi thay ông quản lý đóng những cánh cá»a sổ và cà i then cá»a chÃnh tháºt kỹ lưỡng. VÅ© Thu ngồi chá» Tuấn Chi nà ng cÅ©ng giữ yên lặng và đôi mắt lim dim thả hồn vá» má»™t cõi má»™ng mÆ¡ nà o đó đến ná»—i Tuấn Chi đến bên nà ng lúc nà o nà ng cÅ©ng không hay biết.
- Em có muốn sáng hơn chút nữa không?
- Cám Æ¡n anh thôi khá»i, em thÃch cái ánh sáng mỠảo tuyệt vá»i nầy. Và em giây phút nà y rất sợ ánh sáng nhất là phải nhìn và o những bức tranh của em dÆ°á»›i ánh sáng rá»±c rỡ của ánh đèn.
- Tại sao?
- Vì chÃnh em cÅ©ng không tin tưởng và o tà i năng của em.
- Tà i năng của em là má»™t sá»± tháºt thiên hạ công nháºn Ä‘iá»u đó.
VÅ© Thu nhìn đăm đăm và o Tuấn Chi rồi nhìn xuống ly cafe Ä‘ang bốc khói, nà ng khuấy nhẹ: - Em là ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà không bao giá» dám nhìn và o sá»± tháºt, Ä‘á»i sống bắt mình phải đóng lấy vai trò giả dối là m dáng son phấn kiêu sa, diá»…n xuất hằng ngà y phải chìu ý má»i ngÆ°á»i chứng tá» sao cho hòa hợp lá»… nghi mẫu má»±c, cho Ä‘Ã i các phú quý để má»i ngÆ°á»i kÃnh trá»ng phục tùng... nhÆ°ng tất cả những Ä‘iá»u đó chỉ là m khổ bản thân thôi vì chÃnh sá»± thá»±c Ä‘á»i sống của má»—i ngÆ°á»i hoà n toà n khác biệt. Mình có thể đánh lừa thiên hạ chứ không bao giá» tá»± đánh lừa vá»›i chÃnh mình được. Có phải nhÆ° thế không anh? CÅ©ng nhÆ° em khi đối diện vá»›i những tác phẩm của mình thì ngay những lúc đó thá»±c sá»± em không tin tưởng và o tà i nghệ của mình.
- Em có nghÄ© thiên hạ yêu tranh của em vì nghệ thuáºt sáng tạo của em và giá trị tác phẩm? Và điá»u đó đã chứng minh má»™t cách cụ thể là tranh của em đã được nhiá»u ngÆ°á»i mua và đa số những khách mua tranh em Ä‘á»u là những thà nh phần có trình Ä‘á»™ - Ãt ra cÅ©ng vá» phÆ°Æ¡ng diện há»™i há»a - và em đã trở thà nh hiện tượng được chú ý nhất hiện nay. Tại sao em không nghÄ© đến chuyện triá»…n lãm tranh của em và anh sẵn sà ng đứng ra tổ chức?
- Có thể, ý kiến của anh hay quá. ChÃnh cÅ©ng từ má»™t bà i viết vá» tranh của em do ký giả báo Hoa Văn em cÅ©ng chợt nghÄ© ra Ä‘iá»u đó. Anh nghÄ© sao vá» những lá»i phê bình tranh của em đó?
- Má»—i ngÆ°á»i má»™t quan niệm, có nhiá»u nghệ sÄ© thì chạy theo thị hiếu của quần chúng nên Ä‘á» tà i tác phẩm nghèo nà n tù túng không thoát ra khá»i cái tầm thÆ°á»ng nên Ãt gây sá»± chú ý và xúc Ä‘á»™ng. Theo anh hoà n toà n đồng ý vá»›i em, má»—i tác phẩm sáng tạo là má»™t thế giá»›i xúc Ä‘á»™ng trung thá»±c của tâm hồn nghệ sÄ© thì tác phẩm đó má»›i tạo nên giá trị Ä‘Ãch thá»±c. Má»—i tác giả là má»™t thế giá»›i riêng rẽ tại sao mình lại phản ảnh hưởng của ngÆ°á»i khác để tạo ra những "đứa con" quái thai dị dá»m, theo anh đó là hiện tượng nôn má»a không đáng phải chú ý. Em nên nhá»› má»—i loà i hoa Ä‘á»u có riêng hÆ°Æ¡ng sắc Ä‘á»™c đáo của nó. Và em nên quyết tâm Ä‘i theo con Ä‘Æ°á»ng mình đã chá»n.
- Tác giả bà i phê bình đó dẫn chứng những Ä‘iá»u quá sai lầm. Em có bao giá» bị ảnh hưởng của ngÆ°á»i khác. Những tác phẩm của em nhÆ° anh xem đấy hoà n toà n tạo thà nh bằng sá»± xúc Ä‘á»™ng từ tim óc. Em bắt chụp từ những hình ảnh góc cạnh của Ä‘á»i sống và em đã hòa nháºp và o cái thế giá»›i riêng rẽ đó. Em thổi và o những nhân váºt trong tranh em bằng tình cảm của hÆ¡i thở của chÃnh em. Em không đánh lừa chÃnh mình - nhÆ° em đã nói vá»›i anh - VÅ© Thu ngừng lại uống ngụm cafe và đưa mắt nhìn lên dãy đèn mà u nhấp nháy nhÆ° dãi ngân hà , Tuấn Chi cầm lấy bà n tay xinh xắn của VÅ© Thu Ä‘ang khuấy cafe.
-VÅ© Thu, nhìn bên ngoà i vá»›i khuôn mặt xinh đẹp trẻ trung của em, không ai có thể nghÄ© bên trong đầu óc lại tiá»m ẩn những ý nghÄ© sâu sắc thâm thúy má»™t cách kỳ lạ và tuyệt vá»i nhÆ° thế? Anh không ngá» lại được cái may mắn kết bạn vá»›i VÅ© Thu.
Vũ Thu đưa mắt nhìn Tuấn Chi và lắc đầu nhè nhẹ:
- Anh nói quá lá»i có thể vì anh quý mến em đó thôi, tháºt tình em chỉ là má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà tầm thÆ°á»ng. NhÆ°ng quan niệm sống của em tháºt quá Ä‘Æ¡n giản, em thÃch sống theo ý nghÄ© của em từ cách ăn mặc giao thiệp nên chÃnh Ä‘iá»u nầy đã biến em nhÆ° má»™t mục tiêu để má»i ngÆ°á»i phê phán, nhÆ° anh đã biết qua những dÆ° luáºn xôn xao vá» em.
- Có lẽ má»™t phần vì em nổi tiếng quá nhanh so vá»›i tuổi Ä‘á»i và cả tuổi nghá» của em nữa. CÅ©ng là má»™t hiện tượng đáng khen hÆ¡n là đáng ghét chứ - theo anh nghÄ© -
- Ngay cả anh cÅ©ng có phần thiên lệch khi nhìn vá» em. Phải thẳng thắn mà nói: Thiên hạ Ä‘ang chá»i em, có phải đúng hÆ¡n hÆ¡n những lá»i văn hoa bà o chữa của anh!
- Không phải váºy đâu, vả lại má»™t số thà nh phần nhá» nhoi đáng gì phải để ý. Mình có tâm hồn cao hÆ¡n mình phải là m nên những công trình vÄ© đại hÆ¡n chứ?
VÅ© Thu ngã ngÆ°á»i ra sau, mái tóc Ä‘en tuyá»n rÅ© xuống trông nhÆ° má»™t thác nÆ°á»›c đổ xuống ghá»nh tháºt lãng mạn và quyến rÅ©. VÅ© Thu lấy tay lùa và o mái tóc rồi cÆ°á»i nhìn Tuấn Chi.
- Anh quá khen nên bênh vá»±c cho em hết mình đó thôi. Anh có Ä‘á»c qua bà i thÆ¡ trà o phúng "Cạo đầu" chÆ°a? à nghÄ©a bà i thÆ¡ kỳ cục nhÆ°ng em thÃch thú lắm.
- Em có thể Ä‘á»c cho anh nghe không?
- Bà i thơ như thế nà y nhé:
Nghe ai phải cạo đầu
Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u Ä‘ua nhau
Có đầu mang đi cạo
Không cạo không nên đầu
Cạo đầu mặc ai cạo
Äầu ta của riêng ta
Cạo hay không cần biết
Có chi mà kêu ca...
Nghe xong Tuấn Chi ngã ra cÆ°á»i sặc sụa và gáºt đầu có vẻ tán thưởng bà i thÆ¡ khôi hà i.
- Bà i thÆ¡ ngá»™ nghÄ©nh tháºt nhÆ°ng có ý tứ xá» xiên thiên hạ nhiá»u quá!
- Cuá»™c Ä‘á»i vốn là vẩn đục nhÆ° váºy phải không anh? Cứ chá»i nhau loạn xa. cả lên, được cÅ©ng chá»i mà thua cÅ©ng chá»i, chá»i tuốt luốt hết từ trên xuống dÆ°á»›i. Có ai ăn ở và là m vừa lòng mình đâu, cứ thế mà chá»i nhau tháºm tệ.
- Em tháºt có vẻ chua cay quá. Anh Ä‘á» nghị em có thể sá»a lại bà i thÆ¡ đôi chút cho hợp vá»›i ý em được không?
- Äể chìu ý anh em xin mạn phép "múa rìu" và i chiêu thá» anh xem có được không nhé!
Cuá»™c Ä‘á»i vốn chá»i nhau
Chá»i qua rồi chá»i lại
Ngà y tháng vẫn qua mau
Tà n Ä‘á»i tan nợ chá»i
Còn ngÆ°á»i là còn chá»i
ÄÆ°á»ng ta ta cứ Ä‘i
Mặc Ä‘á»i Ä‘ua nhau chá»i
DÆ¡ miệng ngÆ°á»i ngu si!
- Hay quá, hay quá. Tuấn Chi gáºt đầu và không thể nÃn cÆ°á»i được.
- à thÆ¡ của em còn thâm thúy hÆ¡n bà i thÆ¡ "Cạo đầu" nhiá»u. Anh không ngá» ngoà i tà i há»a còn là má»™t thi sÄ© xuất sắc nữa nghe! Anh nghÄ© em nên chá»n thêm con Ä‘Æ°á»ng tay trái nầy có lý lắm đó.
- Anh nầy thiệt tình xạo em hết chá»— chê rồi đó. VÅ© Thu vừa cÆ°á»i vừa nguýt Tuấn Chi là m cho chà ng thêm ngây ngất.
Chợt như nghĩ đến chuyện của Hiểu Nghiên với TỠKiên nét mặt nà ng trở nên nghiêm trang.
- Anh à ! Em muốn Ä‘á» cáºp đến chuyện tình cảm của Hiểu Nghiên và Tá» Kiên...
- Ừ, thì chuyện tình bạn cứ để mặc cho chúng nó tự nhiên...
- Từ lúc Tá» Kiên đến nhà gặp Hiểu Nghiên xÆ°ng há» Kha... là em có linh cảm nó có quan hệ vá»›i anh, nhÆ°ng Ä‘iá»u đó em hoà n toà n giữ kÃn và khuyến khÃch Hiểu Nghiên nên tiếp tục ngao du vá»›i Tá» Kiên... nhÆ°ng không ngá» má»›i chỉ má»™t thá»i gian ngắn mà tình cảm giữa Hiểu Nghiên và Tá» Kiên lại tiến má»™t cách vượt bá»±c nhÆ° váºy, đúng là "hổ phụ sanh hổ tá»". Äến lúc tình cảm không cách nà o cản ngăn được nữa, anh có nháºn xét Ä‘iá»u đó đúng nhÆ° em không? Và theo anh, anh co ý kiến gì vá» cuá»™c tình hai cháu?
- Theo anh nghÄ©, em không nên đặt câu há»i nầy, vì theo anh đó là vinh dá»± cho Tá» Kiên má»›i đúng.
- Anh nên có thái Ä‘á»™ thảo luáºn nghiêm chỉnh vì đây là tÆ°Æ¡ng lai của chúng nó.
- Anh nói tháºt tình đó mà .
- Hiểu Nghiên là con gái lá»›n của chị em, sau Hiểu Nghiên còn má»™t em trai và má»™t em gái. Cha Hiểu Nghiên thuá»™c loại ngÆ°á»i bảo thủ, ông ta là nhân viên của má»™t Công ty thÆ°Æ¡ng mãi. Cuá»™c sống khắc khổ nhÆ°ng lúc nà o cÅ©ng tôn trá»ng ná» nếp khuôn mẫu, ông ấy cÅ©ng khoảng tuổi nhÆ° anh nhÆ°ng không trẻ trung nhÆ° anh.
- Anh tin như thế.
- Hiểu Nghiên thì khác hẳn, mặc dù sống trong má»™t gia đình lá»… nghi mẫu má»±c nhÆ° váºy nhÆ°ng Hiểu Nghiên có tâm hồn nghệ sÄ© thÃch há»™i há»a và say mê âm nhạc nên có tâm hồn phóng khoáng tá»± do, sống theo ý thÃch của mình do đó Hiểu Nghiên đã trở thà nh cây Ä‘inh chÆ°á»›ng mắt trong gia đình, có nhiá»u khi hai vợ chồng chị em cãi nhau cÅ©ng chỉ vì Hiểu Nghiên. Nhiá»u lần ghé lại chÆ¡i em cố gắng đứng vá» phe chị em bênh vá»±c cho Hiểu Nghiên nên cÅ©ng bị ông anh ghét lây và đổ tá»™i cho em là đã tạo ảnh hưởng xấu cho Hiểu Nghiên. Nhất là ở tÃnh tình cao ngạo bÆ°á»›ng bỉnh... nhÆ°ng tá»™i nghiệp quá...
VÅ© Thu ngừng lại đăm chiêu ra mặt Tuấn Chi ngạc nhiên há»i thúc:
- Có chuyện gì đã xảy ra váºy em?
- Cách đây và i năm cÅ©ng vì yêu con nên chị em đã tranh đấu vá»›i ông anh để cho Hiểu Nghiên tá»± do tham gia trong ban văn nghệ nhà trÆ°á»ng, chủ nháºt nà o cÅ©ng phải lo Ä‘i táºp dượt đến 9 giỠđêm má»›i vá». Em cÅ©ng tham gia trong việc thảo luáºn vá»›i gia đình chị em bên vá»±c cho Hiểu Nghiên để tuổi trẻ phát triển má»™t cách tá»± nhiên theo năng khiếu và sở thÃch. Thá»i gian theo táºp dượt kéo dà i hai, ba tháng sau. Bá»—ng má»™t hôm em nháºn Ä‘iện thoại của chị há»›t hải báo tin...
Vũ Thu ngừng lại và đưa mắt nhìn Tuấn Chi như để dò phản ứng sau câu nói của nà ng:
- Vũ Thu, chết chị rồi em ơi. Hiểu Nghiên đã có thai...!
Tuấn Chi trợn mắt bà ng hoà ng và lắc đầu. VÅ© Thu nhìn sang phÃa khác, nÆ¡i thảm xanh những giá»t ánh sáng âm u chạy Ä‘uổi nhau buồn ngây ngất.
- Äiá»u quá tá»™i nghiệp là lúc ấy Hiểu Nghiên má»›i vừa tròn mÆ°á»i sáu tuổi - cái tuổi ngây thÆ¡ tuyệt vá»i nhất - chÃnh Hiểu Nghiên cÅ©ng không hay biết chuyện có thai của nó, nên ngây ngô đáng thÆ°Æ¡ng vô cùng. Chị em giáºn muốn phát Ä‘iên. Ông anh thì không giữ được sá»± nóng giáºn nên đã dùng roi đánh Ä‘áºp nó...
Hiểu Nghiên chỉ biết khóc và khóc thôi. Sau cùng em đã đến kịp thá»i... VÅ© Thu ngÆ°ng lại há»›p má»™t ngụm cafe rồi kể tiếp:
- Nghe câu chuyện em đã hiểu Hiểu Nghiên bị ngÆ°á»i ta phỉnh phá» dụ dá»—, Hiểu Nghiên hiện tại cần an ủi nếu không Hiểu Nghiên sẽ tìm cách giải quyết... có thể Ä‘i đến chuyện quyên sinh. Hiểu Nghiên mặc dù bị tra tấn bằng roi, bằng tát tai nẩy lá»a, không cho ăn, thế nhÆ°ng Hiểu Nghiên vẫn nhất định không chịu chỉ thủ phạm. Sau má»™t tuần bị hà nh hạ từ thể xác đến tinh thần nên Hiểu Nghiên đã bị hÆ° thai. Quả tháºt là má»™t Ä‘iá»u may mắn. Má»™t sinh váºt đã sẵn sà ng đón nháºn sá»± hy sinh ra Ä‘i vÄ©nh viá»…n. NhÆ°ng đánh đổi Hiểu Nghiên phải và o bệnh viện Ä‘au gần cả tháng trá»i, em là ngÆ°á»i săn sóc cho Hiểu Nghiên, trong cÆ¡n mê sảng Hiểu Nghiên Ä‘á»u lẩm bẩm: "Con là đứa con bất hiếu không nghe lá»i cha mẹ...†Cha mẹ Hiểu Nghiên cảm thấy xấu hổ lây chuyện Hiểu Nghiên gây nên, nên có nhã ý nhá» em Ä‘Æ°a Hiểu Nghiên vá» nhà nuôi nấng dạy bảo. Và cÅ©ng từ đó Hiểu Nghiên xem em nhÆ° là mẹ, quanh quẩn bên cạnh có khi anh chị em kêu vá» nó cÅ©ng nhất quyết từ chối. Thá»i gian đó rất thuáºn tiện cho em săn sóc Hiểu Nghiên vì em má»›i ly dị xong, ở má»™t mình nên việc có thêm Hiểu Nghiên là ngÆ°á»i an ủi cho chÃnh em và cả Hiểu Nghiên. NhÆ° hai tâm hồn cô Ä‘Æ¡n gặp nhau nên chúng tôi cảm thấy thÆ°Æ¡ng yêu nhau má»™t cách thắm thiết hÆ¡n bao giá». Và cÅ©ng từ đó Hiểu Nghiên rÆ¡i và o mặc cảm nặng ná», đụng má»™t tà là hoảng sợ, chẳng dám tiếp xúc vá»›i ai sợ nhất là bạn trai, Hiểu Nghiên xem nhÆ° kẻ thù. ChÃnh em phải bá» ra má»™t thá»i gian khá lâu chữa trị chứng lạnh nhạt và tá»± ti đó. Em Ä‘Æ°a Hiểu Nghiên trở lại trÆ°á»ng tiếp tục há»c chÆ°Æ¡ng trình và dần dần Hiểu Nghiên đã lấy lại sá»± hồn nhiên ngây thÆ¡ tuổi trẻ là m cho em mừng không thể tưởng. Äến má»™t hôm không ngá» Hiểu Nghiên tá»± nhiên kể lại câu chuyện lỡ lầm do má»™t anh chà ng cùng lá»›p trong ban hợp ca nhà trÆ°á»ng. Anh chà ng quen vá»›i Hiểu Nghiên chỉ có hai ngà y và bà y cuá»™c chÆ¡i lạ vá»›i Hiểu Nghiên. Lúc đầu Hiểu Nghiên bỡ ngỡ nhÆ°ng cÅ©ng cảm thấy vui vui nên tham gia không ngá» chuyện kinh hãi lại xảy ra má»™t cách ghê gá»›m nhÆ° váºy. VÅ© Thu thở dà i nhìn thẳng và o mắt Tuấn Chi rồi tiếp:
- Có phải chúng ta không biết giáo dục vỠsinh lý cho trẻ con phải không anh?
Tuấn Chi trầm ngâm suy nghĩ. Vũ Thu hớp một ngụm cafe nhỠrồi thong thả tiếp:
- Anh biết không, từ ngà y Hiểu Nghiên vá» sống chung vá»›i em tháºt là tá»™i nghiệp vì hoà n cảnh của em Ä‘ang khốn đốn vá» váºt chất, mặc dù sau khi ly dị vì chồng em cho em không biết lo gia đình thiếu bổn pháºn má»™t ngÆ°á»i vợ quán xuyến trong gia đình, nhÆ°ng cÅ©ng cung cấp cho em má»™t số tiá»n nhỠđể là m vốn liếng sinh sống Ãt nhất cÅ©ng và i năm nếu biết tằn tiện đúng mức. Nhá» số tiá»n đó hai dì cháu em cÅ©ng sống qua ngà y, em cố gắng chăm sóc áo quần khá thá»i trang để Hiểu Nghiên khá»i tủi hổ khi đến trÆ°á»ng vá»›i chúng bạn. Thỉnh thoảng cuối tuần em Ä‘Æ°a Hiểu Nghiên Ä‘i ăn tiệm để tìm đôi chút khuây khá»a. Sau khi tốt nghiệp trung há»c em đã cho nó há»c thêm lá»›p dÆ°Æ¡ng cầm. Không bao lâu Hiểu Nghiên đã có má»™t số vốn liếng khá âm nhạc có thể tá»± đánh biểu diá»…n những bà i của Betthoqueen, Chopin... và từ đó Hiểu Nghiên đã yêu Ä‘á»i trở lại, dÄ© vãng Ä‘en tối cÆ¡ hồ đã chìm và o quên lãng. Äã có và i anh chà ng si tình má»i má»c Hiểu Nghiên nhÆ°ng Hiểu Nghiên Ä‘á»u từ chối và trông có vẻ sợ hãi giao tiếp vá»›i bạn trai, có lẽ nó bị ám ảnh từ vết Ä‘en kinh hoà ng đó.
Vũ Thu dừng lại, liếc mắt xem chừng phản ứng của Tuấn Chi.
- Äó là tất cả những chuyện có liên quan đến Hiểu Nghiên. Em chỉ kể sÆ¡ lược cho anh hiểu, vì em thấy Hiểu Nghiên đã tìm đến tình yêu Ä‘Ãch thá»±c lần đầu tiên vá»›i Tá» Kiên. Và em cÅ©ng thá»±c tình mong anh thẳng thắn trong vấn Ä‘á» kết hợp mối tình nà y, còn không cÅ©ng nên cho em biết ý kiến, để em tiện giải quyết vì em yêu thÆ°Æ¡ng Hiểu Nghiên nhÆ° con ruá»™t của em nhỡ nó bị thêm má»™t lần Ä‘au khổ thì chÃnh em là ngÆ°á»i ân háºn suốt Ä‘á»i. Anh suy nghÄ© tháºt kỹ để dứt khoát trả lá»i cho em để em còn kịp thá»i Ä‘Æ°a nó Ä‘i má»™t nÆ¡i chốn tháºt xa để che dấu vết thÆ°Æ¡ng Ä‘au nầy.
Tuấn Chi vẫn giữ yên lặng, chà ng nhìn tháºt sâu và o đôi mắt của VÅ© Thu. Chuyện của Hiểu Nghiên quả tháºt là má»™t bà i toán khó giải quyết. NhÆ°ng dù sao thì vẫn là chuyện giữa con ngÆ°á»i vá»›i con ngÆ°á»i! Ai là ngÆ°á»i không có má»™t lần lầm lỡ? Nhất là sá»± lầm lỡ chỉ do sá»± vô tình gây nên? DÆ°á»›i ánh đèn mỠảo đôi mắt VÅ© Thu trông nhÆ° hai vì sao nhấp nháy thu hút tâm hồn Tuấn Chi má»™t cách say đắm. Tuấn Chi Ä‘ang nghÄ© vá» ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà trÆ°á»›c mặt, vá» sá»± phấn đấu má»™t cách kỳ diệu vá»›i cuá»™c Ä‘á»i... Tá»± dÆ°ng Tuấn Chi cảm thấy cảm Ä‘á»™ng và phải táºn tình giúp đỡ, bá»—ng nhiên Tuấn Chi nắm lấy bà n tay trắng ngà của VÅ© Thu vừa vuốt ve vừa nhìn VÅ© Thu thì thầm:
- Vũ Thu, anh yêu em vô cùng. Vũ Thu nhắm mắt lại, hai hà ng lệ chảy dà i trên má.
- Anh, em cÅ©ng váºy... và anh đã tha thứ những lá»—i lầm của Hiểu Nghiên?
- Yêu em anh xin hứa sẽ bá» qua tất cả, và anh sẽ không bao giá» nói lại chuyện nà y vá»›i Tá» Kiên đâu. Anh yêu em, em hiá»n nhÆ° má»™t thiên sứ, em đừng cho anh là khúc gá»— vô tri hoà i nhé.
Mùa xuân đã trở lại và trên những thân cây tưởng đã cằn khô nay Ä‘ang căng nhá»±a để nẩy những mầm non cho má»™t mùa hoa diá»…m tình hứa hẹn. Lệ tình đã rÆ¡i thà nh hạt nhÆ° kim cÆ°Æ¡ng dÆ°á»›i ánh Ä‘á»n quay Ä‘á»u. VÅ© Thu vẫn nhắm nghiá»n mắt lại, nà ng yên lặng tháºt lâu rồi má»›i lên tiếng:
- Nếu giả sá» má»™t ngà y nà o đó có thể chÃnh Hiểu Nghiên thú tá»™i thì liệu Tá» Kiên có đủ vị tha để yêu mãi má»™t hình ảnh thần tượng?
Tuấn Chi suy nghÄ© và có vẻ hoang mang vá» trÆ°á»ng hợp VÅ© Thu vừa má»›i đặt ra.
- NgÆ°á»i Ä‘Ã n bà vốn nhẹ dạ và trung thà nh khi hỠđược yêu sẽ má»m lòng nói hết những Ä‘iá»u há» nghÄ© kể cả những Ä‘iá»u tốt và lẫn Ä‘iá»u xấu. Và em nhiá»u lần vẫn mong đó là điểm tốt nÆ¡i má»™t ngÆ°á»i chân tháºt, chÃnh em đã dạy cho Hiểu Nghiên nên thẳng thắn ngay cả chÃnh mình.
- Theo anh nếu vấn đỠđược đặt ra giữa hai chúng nó và nếu tháºt tình yêu nhau thì chắc chắn không còn là má»™t vấn Ä‘á» nữa. NhÆ° thế chúng ta có gì phải báºn tâm! NhÆ°ng... anh sợ Tá» Kiên vì tá»± ái sẽ có phản ứng.
- Ừ nhỉ! Như thế phải là m sao?
- Chỉ còn cách chỠđợi xem tình cảm của TỠKiên đối với Hiểu Nghiên đến mức độ nà o?
- Em phải ngăn cháºn ngay đừng để Hiểu Nghiên thố lá»™ trÆ°á»›c.
Äang chá»›m niá»m vui bá»—ng VÅ© Thu lại sa sầm nét mặt ra vẻ đăm chiêu lo lắng. VÅ© Thu há»›p và i ngụm cafe và nói tiếp:
- Tháºt là rắc rối quá, chắc đêm nay em lại phải thức trắng đêm rồi. Tuấn Chi liếc đồng hồ và giáºt mình bảo:
- Chà , đã hai giỠsáng rồi em.
Vũ Thu nhảy nhổm lên.
- Trá»i! Sao mà khuya quá váºy... Thôi em phải Ä‘Æ°a Hiểu Nghiên vỠđã.
Tuấn Chi hôn nhẹ lên bà n tay của Vũ Thu và bảo:
- Äừng bao giá» nói chuyện muá»™n vá»›i tình yêu. Em phải nói là sá»›m chứ.
- Anh nầy thiệt tình cứ đùa mãi, em thì rối rắm trong bụng lo muốn chết đây nè.
- Không có gì em phải lo, cái gì đến nó phải đến và chúng ta can đảm chấp nháºn giống nhÆ° mình phải theo quy luáºt của tạo hóa đêm và ngà y thế thôi.
Vũ Thu đăm đắm nhìn Tuấn Chi:
- Anh có nghĩ chúng ta gặp nhau đã muộn lắm không?
- Cho dù trá»… em cÅ©ng không còn quyá»n rút lui được nữa.
Tuấn Chi say đắm nhìn VÅ© Thu, chà ng định ôm VÅ© Thu và o lòng thì cánh cá»a mở Tá» Kiên xuất hiện thình lình:
- á»’, Cha và dì Thu chÆ°a vá» Ã ? Hèn chi con vẫn ngá»i thấy mùi cafe thÆ¡m ngát.
VÅ© Thu vá»™i và ng đứng dáºy chạy và o phòng.
- Hiểu Nghiên đâu, tôi phải đưa nó vỠngay...
TỠKiên với tay nắm lấy cánh tay Vũ Thu và nói tiếp:
- Thưa dì, Hiểu Nghiên đang ngủ say, dì đừng phá giấc ngủ của Hiểu Nghiên nhé!
VÅ© Thu dừng lại chăm chú nhìn Tá» Kiên tháºt lâu nhÆ° để dò xét trong ý nghÄ© của Tá» Kiên...
- Äúng ra... Dì không nên...
Tá» Kiên có vẻ sá»ng sốt nhìn VÅ© Thu và thúc giục:
- Chuyện gì đó dì Thu?
- Dì há»i tháºt con Ä‘iá»u nà y nhé.
Vừa nói Vũ Thu vừa nhìn TỠKiên:
- Con có tháºt tình yêu Hiểu Nghiên không?
TỠKiên cúi đầu như tránh đôi mắt của Vũ Thu và cỠchỉ lúng túng...
- Con cứ nói tháºt Ä‘i!
Tá» Kiên không trả lá»i... chỉ gáºt đầu biểu lá»™ tình cảm của mình...
- Dì không nên giấu chuyện của Hiểu Nghiên vá»›i con... và VÅ© Thu kể lại câu chuyện Ä‘au thÆ°Æ¡ng của Hiểu Nghiên cho Tá» Kiên nghe... Sau má»™t thá»i gian yên lặng theo dõi, Tá» Kiên thở dà i thÆ°Æ¡ng cảm và bà y tỠý kiến mình:
- Nếu con sá»›m biết chuyện nầy con đã không để Hiểu Nghiên phải bị dà y vò trong Ä‘au khổ lâu đến thế. Bốn năm, thá»i gian khá dà i cho má»™t ngÆ°á»i con gái còn quá nhỠđể chịu Ä‘á»±ng phải không dì? Dì biết Hiểu Nghiên phải gánh chịu những Ä‘au khổ đến dÆ°á»ng nà o? Quả tháºt tá»™i nghiệp.
TỠKiên rơm rớm nước mắt.
- Bây giỠHiểu Nghiên đang ngủ say, xin dì đừng phá giấc ngủ ngon của nà ng, con sẽ ở lại đây để canh giữ nà ng, bảo đảm với dì không có chuyện gì ái ngại cả, dì cứ an tâm.
VÅ© Thu đứng dáºy lại hé cánh cá»a nhìn Hiểu Nghiên Ä‘ang thiêm thiếp giấc ngủ nhÆ° nà ng công chúa tháºt hiá»n hòa dá»… thÆ°Æ¡ng. Quay trở lại nhìn Tá» Kiên, VÅ© Thu nói tiếp:
- Vâng xin trao Hiểu Nghiên cho con canh giữ, nhớ chăm sóc nó nghe.
- Dạ vâng.
Tháºt không ngá» Tá» Kiên lại có những phản ứng cao thượng đến nhÆ° váºy. VÅ© Thu nhÆ° có cảm tưởng vừa trút được tâm sá»± nặng nghìn cân mà nà ng đã cÆ°u mang từ nhiá»u năm trở lại đây, cảm Ä‘á»™ng quá khiến nà ng cảm thấy cay trên đôi mắt. Tuấn Chi giả vá» nhÆ° không biết chuyện gì vừa xảy ra nên thái Ä‘á»™ cố giữ vẻ tá»± nhiên bÆ°á»›c lại bên VÅ© Thu vá»›i bình cafe rót và o ly của mình.
- Cafe nguội rồi. Con mang nó hâm ấm lên. Ba biết thế nà o con cũng cần trong đêm nay.
- Dạ thưa ba.
Tá» Kiên có vẻ xúc Ä‘á»™ng qua lá»i nói chăm sóc của Ba. NhÆ° nhá»› Ä‘iá»u gì Tá» Kiên vá»™i nói vá»›i Tuấn Chi:
- Ba à , vỠnhà nhớ tìm cách nói dối với má nghe, má thấy con không vỠchắc chắn má sẽ lo cho con lắm đấy.
Tuấn Chi yên lặng nhìn con rồi cùng VÅ© Thu bÆ°á»›c ra khá»i quán cafe Vân Thá» ÄÆ°á»ng. Gió đêm nhẹ nhà ng lÆ°á»›t qua thổi bay mái tóc VÅ© Thu. Bá»—ng Tuấn Chi đứng khá»±ng lại nhìn VÅ© Thu:
- Trông em đẹp má»™t cách thiên thần quá hay là chúng mình thả bá»™ má»™t khoảng Ä‘Æ°á»ng được không, để nghe những chiếc lá và ng xà o xạc trong đêm.
- Anh lãng mạn quá, ừ đi thì đi...
Hai chiếc bóng thả dà i trên con Ä‘Æ°á»ng khuya. Mùa thu, những tà ng lá và ng hai bên Ä‘Æ°á»ng, hÆ¡i sÆ°Æ¡ng lạnh bay quanh. Äêm nhÆ° còn lại cho hai ngÆ°á»i. VÅ© Thu dá»±a sát và o vai Tuấn Chi, mỉm cÆ°á»i:
- Anh đừng quên tìm cách biện minh tình cảm của chúng mình với thằng con yêu quà của anh?
- Có gì phải biện minh, tình yêu nó thá»±c sá»± nhÆ° ban ngà y che dấu và o đâu nữa. Ngoà i tình yêu, Ba nó vẫn là m tròn bổn pháºn đối vá»›i gia đình mà ... Tuấn Chi nhìn xuống VÅ© Thu, tay xiết bá» vai VÅ© Thu và nhẹ hôn lên mái tóc. Há» không còn biết thá»i gian chỉ thấy con Ä‘Æ°á»ng hạnh phúc kéo dà i ra mãi và lấp lánh dÆ°á»›i trăng.
|
18-09-2008, 03:20 PM
|
|
Äá»™i Xung KÃch
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Hiểu Nghiên mở mắt nhìn những tia sáng mặt trá»i lá»t qua khe cá»a và o phòng tạo thà nh những vệt hà o quang trên sà n xi măng. Hiểu Nghiên nhìn quanh quất nhÆ° để nháºn định vị trà của mình nằm, bá»—ng Hiểu Nghiên nhìn thấy Tá» Kiên ngồi trên chiếc ghế dá»±a nhìn nà ng mỉm cÆ°á»i... Äôi mắt Ä‘en cÅ©ng nhÆ° Ä‘ang cÆ°á»i theo... đã là m cho tâm trà nà ng chợt nhá»› đến những sá»± việc xảy ra trong đêm.
- Sao... em lại nằm đây nhỉ.
- Hiểu Nghiên? Thấy em ngủ ngon quá nên anh không dám đánh thức dáºy, hÆ¡n nữa đêm cÅ©ng đã khuya nên anh ngồi canh cho em ngủ đây.
Lá»i nói của Tá» Kiên tháºt châm và tháºt ấm là m cho Hiểu Nghiên cảm thấy an tâm. Và nhất là là m cho Hiểu Nghiên vô cùng ngạc nhiên vì nà ng tá»± nghÄ© vá» câu chuyện tháºt mà nà ng đã kể hết cho Tá» Kiên nghe trong đêm qua. Tại sao Tá» Kiên lại ngồi đây? Sao chà ng không khinh bỉ và bá» Ä‘i rất xa nhÆ° để tránh Ä‘i má»™t ngÆ°á»i con gái mất nết hÆ° đốn nà y nhỉ. Bao nhiêu thắc mắc, bao nhiêu câu há»i chạy Ä‘uổi trong trà nhá»›, là m cho nà ng cảm thấy tá»± xấu hổ. Hiểu Nghiên Ä‘á» bừng hai má.
- Sao... anh không đánh thức em dáºy? Cho dù khuya mấy em cÅ©ng phải vá» chứ? Chắc chắn dì Thu sẽ không bằng lòng khi biết được chuyện nà y.
- Không sao đâu, chÃnh dì Thu bảo anh ngồi canh chừng cho em ngủ mà .
- Có tháºt không đấy?
- Bộ em không tin anh à ?
- Trông anh dễ ghét thấy mồ lại hay nói dối nữa, ai mà tin nổi.
- Ừ thì tin một lần đi nà o.
Hiểu Nghiên lặng lẽ cúi đầu bức rức... liếc nhìn TỠKiên:
- Bộ anh thức suốt cả đêm qua hở?
- Anh không buồn ngủ, hÆ¡n nữa cafe Vân Thá» ÄÆ°á»ng đã tiếp tay vá»›i anh để canh cho em ngủ đó. Bây giá» em ngẩng đầu lên chút nà o, anh thÃch xem khuôn mặt dá»… thÆ°Æ¡ng của nà ng tiên và o buổi sáng.
Hiểu Nghiên bẽn lẽn mỉm cÆ°á»i cúi đầu tháºt thấp.
- Không! Không được đâu! Xấu lắm,
- Ngẩng đầu lên chút mà , bộ không thương anh sao?
... Hiểu Nghiên liá»n nghÄ© đến chuyện đêm qua... những lá»i thú tá»™i từ tâm can... rồi nÆ°á»›c mắt đã đẫm Æ°á»›t cả không gian buồn bã... Hiểu Nghiên nhÆ° tá»± mình xấu hổ tá»± mình sỉ vả sá»± lầm lá»—i nhÆ¡ bẩn của mình... Hiểu Nghiên biết nói ra là sụp đổ tất cả nhÆ°ng nà ng vẫn triá»n miên kể lể nhÆ° má»™t tÃn đồ đầy tá»™i lá»—i cần phải sám hối... nói ra để được vÆ¡i Ä‘i phần nà o ấm ức đắng cay. Hiểu Nghiên Ä‘inh ninh những lá»i nói của nà ng sẽ là m cho Tá» Kiên thất vá»ng và khinh bỉ nà ng. Và sẽ có phản ứng bá» ra Ä‘i... nhÆ°ng trái lại Tá» Kiên vẫn còn ngồi ở đó. Vá»›i những lá»i máºt ngá»t vá»— vá» an ủi nà ng và rồi nhÆ° Ä‘Æ°a nà ng chìm và o giấc ngủ đầy má»™ng đẹp. Cho mãi đến khi thức dáºy Tá» Kiên vẫn còn ngồi đó vá»›i niá»m bao dung phủ đầy... Hiểu Nghiên cảm thấy niá»m lo âu tan biến, tuy nà ng có mệt má»i nhÆ°ng trong lòng dâng lên những gợn sóng sung sÆ°á»›ng tuyệt vá»i. NhÆ°ng dù sao những thầm kÃn nhÆ° vẫn còn e ấp nhÆ° còn ngượng ngùng vá»›i sá»± tháºt... nhất là sá»± tháºt đó lại phÆ¡i bà y ra ánh sáng mặt trá»i má»™t cách trÆ¡ trẽn?
Hiểu Nghiên vẫn cúi thấp, lấy tay mân mê những há»™t nút áo, vừa nghÄ© đến thân pháºn mình, bá»—ng dÆ°ng Hiểu Nghiên cảm thấy xấu hổ lạ lùng.
- À, Hiểu Nghiên, anh có chuyện muốn nói với em, ngẩng mặt lên nà o.
Hiểu Nghiên lắc đầu:
- Không! Em không muốn nghe chuyện gì nữa. Anh đừng nói với em.
Tá» Kiên ngồi lại gần Hiểu Nghiên và nói bằng những lá»i máºt ngá»t và lấy tay nâng cằm Hiểu Nghiên.
- Em vẫn đẹp nhÆ° má»™t công chúa, từ lâu anh vẫn tưởng em là chúa tể đầy ngạo nghá»… sao đêm qua trông em yếu Ä‘uối đến tá»™i nghiệp quá váºy? NhÆ°ng thôi, má»i chuyện cho nó qua Ä‘i, có má»™t Ä‘iá»u anh khẳng định vá»›i em là khi đã yêu em anh bất chấp má»i chuyện. DÄ© vãng là dÄ© vãng không ăn nháºp gì vá»›i hiện tại và tÆ°Æ¡ng lai. Hiểu Nghiên, em là đứa con gái xinh đẹp và ngoan hiá»n nhất trên thế gian nà y mà anh đã gặp. Anh nói tháºt tình vá»›i lòng mình đấy.
Có lẽ bị bà n tay của Tá» Kiên nâng cằm lên nên bắt buá»™c Hiểu Nghiên phải nhìn thẳng và o đôi mắt của Tá» Kiên, nhÆ°ng khi nghe Tá» Kiên nói thế, nà ng ngạc nhiên mở lá»›n đôi mắt, không tin đó là những lá»i chân tháºt.
- Äừng nói nữa anh, coi chừng em lại muốn khóc nữa bây giá».
- Em từ đây vá» sau không được quyá»n khóc nữa. Tất cả chuyện buồn em đã khóc ở đêm qua rồi. Em phải nhìn thẳng và o anh, nhìn thẳng và o cuá»™c Ä‘á»i để tìm vẻ lạc quan yêu Ä‘á»i và ban cho anh những nụ cÆ°á»i duyên dáng của em. Anh muốn thế.
Hiểu Nghiên chá»›p chá»›p mắt nhÆ° sắp khóc, nhÆ°ng cố gắng nở nụ cÆ°á»i gượng trông mếu máo tá»™i nghiệp. NhÆ° không giữ nổi xúc Ä‘á»™ng Tá» Kiên cúi xuống đặt lên đôi môi má»ng Ä‘á» vá»›i nụ cÆ°á»i gượng ấy nụ hôn nồng nà n thắm thiết. Không gian và thá»i gian nhÆ° lắng Ä‘á»ng hai hÆ¡i thở nhÆ° hòa nháºp và o nhau. Tháºt lâu Hiểu Nghiên má»›i ngÆ°á»›c lên nhìn Tá» Kiên, và hai giòng nÆ°á»›c mắt chảy dà i trên đôi má.
TỠKiên ôm chặt Hiểu Nghiên trong vòng tay:
- Anh đã bảo em đừng có khóc mà .
- Em có khóc đâu? Nhưng cái chớp mắt là m cho lệ trà o ra đấy thôi. Chắc là lệ hạnh phúc đó anh.
Hiểu Nghiên mỉm cÆ°á»i nhìn Tá» Kiên:
- Tội nghiệp anh quá!
TỠKiên ngạc nhiên:
- Anh có gì mà bảo tội nghiệp?
- Không biết có phải vì định mệnh xui khiến anh yêu một đứa con gái hư thân mất nết như em!
Tá» Kiên sá»ng sốt nhìn thẳng và o mắt Hiểu Nghiên hét lá»›n:
- Không! Không phải thế, mà trái lại định mệnh đã mang lại cho anh má»™t vinh dá»± hiếm quý nhất Ä‘á»i đó là sá»± hân hạnh gặp em yêu em và được em yêu lại, anh là kẻ chiến thắng. Em có biết Ä‘iá»u đó không?
Và nhÆ° để thể hiện lòng yêu nồng nà n của mình, Tá» Kiên ôm sát Hiểu Nghiên cúi xuống hôn Hiểu Nghiên nhÆ° bão táp và o môi, và o mắt, và o cổ và o vai trắng nõn của Hiểu Nghiên... nà ng nhắm mắt lại để cho những cảm giác đê mê len lén thấm trong hồn nà ng. Hiểu Nghiên ngây ngất nhÆ° ngÆ°á»i say rượu. Nà ng không còn biết những cảnh trà xung quanh, nà ng có cảm tưởng nhÆ° Ä‘i trên mây. Má»™t giải mây ngÅ© sắc vô cùng tuyệt diệu. Căn phòng bắt đầu chuyển Ä‘á»™ng quay tròn theo Ä‘iệu luân vÅ©, hà ng triệu tia mặt trá»i nhÆ° hà o quang quấn quÃt cả hai ngÆ°á»i... và tất cả nhÆ° Ä‘ang rÆ¡i chìm và o sá»± yên lặng đồng lõa diá»…m tình nhất.
NhÆ° để phá tan vÅ©ng lầy yên lặng đó Hiểu Nghiên vá»™i há»i Tá» Kiên:
- Äã mấy giá» rồi anh?
- Tám giỠhơn, ông quản lý và mấy cô tiếp đãi viên cũng sắp đến.
Hiểu Nghiên giá»±t mình nhảy thót ra khá»i vòng tay Tá» Kiên:
- Em phải vá» ngay, nếu hỠđến coi kỳ quá, và em còn phải đến trÆ°á»ng. Hôm nay anh không Ä‘i há»c sao?
- Không, nghỉ má»™t ngà y cho em cÅ©ng hân hạnh lắm. Äể anh Ä‘Æ°a em Ä‘i há»c nghe.
Hiểu Nghiên đứng dáºy, sá»a lại mái tóc, thoa chút son phá»›t qua lên môi và nhìn Tá» Kiên nÅ©ng nịu:
- Sao anh không cạo râu. á»’! Mắt anh đã quầng thâm đó nhé. Tại đêm qua anh không ngủ đấy... Sau khi Ä‘Æ°a em đến trÆ°á»ng anh phải vá» ngủ để lấy lại sức khá»e nghe. Hiểu Nghiên vừa nói vừa áp mặt và o ngá»±c Tá» Kiên nhÆ° con mèo Æ°á»›t mÆ°a dá»… thÆ°Æ¡ng.
- Tá»±a sát và o ngá»±c anh nhÆ° thế nà y em sẽ nghe nhịp Ä‘áºp của trái tim anh. Nó cứ cãi vá»›i em hoà i đó anh. Nó bảo: chÆ°a mệt, chÆ°a mệt. Tháºt là bÆ°á»›ng bỉnh quá phải không anh? Tim anh nó cÅ©ng biết nói dối rồi đấy.
- Ờ! Trái tim của anh nó xấu lắm.
- Em có biết tại sao nó xấu không?
- Không.
Hiểu Nghiên vừa ngước nhìn TỠKiên và âu yếm đáp
- Tại vì nó ngoan cố chỉ chứa có má»™t hình bóng em đó... và ý nghÄ©a Ä‘á»i sống của nó lệ thuá»™c và o em mất rồi, em có biết không?
Hiểu Nghiên nguýt TỠKiên... vừa lấy tay nghịch túi áo của TỠKiên.
- Chuyện đó chỉ có Trá»i biết. Biết đâu trái tim của anh có hà ng chục ngăn thì sao? Và khi nà o gặp em anh chỉ mở ngăn của em còn đóng lại chÃn ngăn kia phải không nà o?
- Em cũng có khôi hà i nữa chứ! Nếu em không tin anh lấy tim ra cho em xem nhé!
Nói xong, TỠKiên giả vỠngó quanh quất để tìm dao...
- Thôi! Thôi Ä‘i ông! Äể khi khác Ä‘i.
TỠKiên lại ôm Hiểu Nghiên hôn và o đôi má hây hây đỠcủa nà ng.
- Em à ! Có lẽ cÅ©ng chỉ vì định mệnh. Ai bảo hôm ấy em chạy và o cafe Vân Thá» ÄÆ°á»ng là m gì cho vÆ°á»›ng nợ?
- Thế ai bảo anh huýt sáo?
- Ai bảo em mặc mini giupe và ng như hoa cúc?
- Dì Thu bảo em có đôi chân tháºt đẹp nên dì Thu đã bán Ä‘i chiếc vòng cẩm thạch mua cho em chiếc mini giupe đó anh.
- Tội dì quá! Nhưng từ nay vỠsau em không nên mặc mini giupe đó nữa nhé.
- Tại sao anh?
- Äể không có tên nà o còn huýt sáo vá»›i em nữa.
Hiểu Nghiên cÆ°á»i ngất thà nh tiếng:
- Chắc chắn từ đây vá» sau sẽ không còn ai huýt sáo nữa, vì ngÆ°á»i huýt sáo đã và o trong tim em rồi.
Vừa nói xong câu đó bỗng dưng Hiểu Nghiên xúc động chảy nước mắt.
- Thế mà em cứ tưởng Ä‘á»i em sẽ không còn ai thÆ°Æ¡ng yêu em nữa chứ! Cám Æ¡n Thượng Äế đã cho em tìm thấy lại mùa xuân.
Tá» Kiên xiết chặt Hiểu Nghiên, nghẹn ngà o nhÆ° muốn rÆ¡i lệ theo. Tá» Kiên lại hôn nhÆ° bão táp và o môi nà ng. Hiểu Nghiên nhÆ° tê dại ngã ngÆ°á»i trong vòng tay của Tá» Kiên... Bá»—ng cánh cá»a quán Vân Thá» ÄÆ°á»ng xịch mở, ông quản lý hiện ra vá»›i nụ cÆ°á»i hiá»n háºu nhÆ° thÆ°á»ng lệ.
Hiểu Nghiên vội mở vòng tay TỠKiên và thúc giục:
- Anh kìa, ngÆ°á»i ta đã đến rồi đó, chúng ta vá» Ä‘i thôi.
Ra khá»i quán Vân Thá» ÄÆ°á»ng, nắng đã lên cao trên hà ng cây sao hai bên Ä‘Æ°á»ng. Nắng nhÆ° kim cÆ°Æ¡ng lấp lánh trên những ngá»n cây xanh. Bầu trá»i xanh trong vắt chỉ và i cụm mây trắng lÆ¡ lững cuối trá»i. Hiểu Nghiên không ngá» hôm nay trá»i cÅ©ng chìu lòng ngÆ°á»i, cÅ©ng phụ há»a cho cuá»™c tình của nà ng thêm xinh đẹp. Má»™t và i cánh chim hải âu lượn qua bá» sông và đáºu trên ghá»nh đá tỉa lông cho nhau.
Hiểu Nghiên chỉ cho TỠKiên:
- Anh thấy không? Äôi chim kia cÅ©ng Ä‘ang yêu nhau đấy chứ?
- Và đang hạnh phúc em nhỉ!
- Ước gì chúng mình giống như đôi chim bay lượn kia chắc thú vị lắm.
- Nhưng mỠchim dà i quá là m sao hôn nhau?
- á»i! Anh nà y tÆ° tưởng bị nhiá»…m Ä‘á»™c rồi.
Vừa nói Hiểu Nghiên vừa nhảy nhót trên thảm cá» bên vệ Ä‘Æ°á»ng tung tăng nhÆ° con chim nhá» tháºt dá»… thÆ°Æ¡ng. Tá» Kiên đứng lại ngắm nhìn Hiểu Nghiên nhảy nhót trong nắng rá»±c rỡ.
- Äã đến trÆ°á»ng em rồi thôi anh vá» Ä‘i và nhá»› ngủ nhé.
- Em bây giá» là nữ thần, sai bảo Ä‘iá»u chi anh cÅ©ng tuân lệnh. Nhá»› chiá»u nay 6 giá» anh sẽ đến đón em cÅ©ng tại gốc cây phượng nà y đây.
- Dạ vâng ạ! Hoà ng tỠhãy vỠđi.
Tá» Kiên trở lại chiếc xe và rồ máy chạy từ từ nhìn theo bóng Hiểu Nghiên khuất sau dãy tÆ°á»ng vôi trắng, rồi má»›i mở sang số chạy vút Ä‘i gữa hà ng cây xanh. Má»™t đêm không ngủ nhÆ°ng sao Tá» Kiên vẫn thấy khá»e khoắn lạ thÆ°á»ng. Tá» Kiên cảm thấy yêu Ä‘á»i, chà ng huýt sáo má»™t bản nhạc vui. Äến nhà , Tá» Kiên cho xe chạy thẳng và o sân. BÆ°á»›c xuống xe vẫn còn lúc lắc đầu theo Ä‘iệu nhạc quen thuá»™c. Bá»—ng mẹ Tá» Kiên hiện ra ở cá»a là m cho chà ng giáºt mình quay vá» vá»›i hiện tại.
- Tá» Kiên! Con Ä‘i đâu suốt cả đêm qua? Nếu có chuyện gì quan trá»ng con cÅ©ng phải Ä‘iện thoại cho mẹ biết chứ? Cả đêm mẹ lo đâu có ngủ được...
Mẹ của TỠKiên nói một hơi dà i là m cho chà ng bối rối. TỠKiên là m ra vẻ ngạc nhiên.
- Ủa, không nhẽ cha không nói lại cho mẹ sao?
Gương mặt mẹ TỠKiên sa sầm:
- Cha mà y còn tệ hÆ¡n mà y nữa, đến bây giá» cÅ©ng chẳng thấy tăm hÆ¡i. Mà y biết ông ta ở đâu chỉ cho mẹ để mẹ há»i ông ấy!
Tá» Kiên lắc đầu phụ há»a:
- Cha chưa vỠsao mẹ?
- Từ hôm qua đến bây giá» mẹ có biết mặt mÅ©i ổng ở đâu? Thiệt tình hết chá»— nói rồi, mạnh cha cha Ä‘i mạnh con con Ä‘i. Mẹ chỉ là ngÆ°á»i giữ nhà lo hết ngÆ°á»i nà y tá»›i ngÆ°á»i khác.
Tá» Kiên nhÆ° nhá»› lại khung cảnh đêm qua, sau khi chia tay vá»›i Tá» Kiên, Ba và Dì Thu Ä‘Æ°a nhau vá»... nhÆ°ng sao lạ quá đến bây giá» Ba vẫn chÆ°a vá»... Tá» Kiên ngồi xuống ghế ra chiá»u suy nghÄ©.
Mẹ TỠKiên nhìn thẳng và o đôi mắt TỠKiên thúc giục:
- Con gặp Ba hồi nà o? Lúc mấy gi� Tại đâu?
- Tại Vân Thá» ÄÆ°á»ng đêm qua và sau đó con hoà n toà n không biết.
- Váºy... đêm qua con đã ở đâu?
Bị mẹ tấn công bất ngá»... là m cho Tá» Kiên bối rối.
- Suốt đêm qua con không ngủ được, bây giá» con phải Ä‘i ngủ đã, khi thức dáºy con sẽ kể hết má»i chuyện cho mẹ nghe.
Mẹ Tá» Kiên vá»™i đứng dáºy ngăn cản:
- Con không thể ngủ ngay được, con phải kể cho mẹ nghe chuyện gì bà ẩn đã xảy ra đêm qua? Mẹ biết bây giá» con đã trưởng thà nh con có thể hà nh xá» theo ý nghÄ© của con nhÆ°ng Mẹ là mẹ của con, bá»™ mẹ không có quyá»n há»i con vá» những chuyện có phÆ°Æ¡ng hại đến Ä‘á»i con sao? Giá»ng mẹ Tá» Kiên nhÆ° nghẹn lại... và bà đã khóc.
Tá» Kiên bá»—ng dÆ°ng cảm thấy hối háºn và thÆ°Æ¡ng mẹ quá.
- ThÆ°a mẹ, tối qua tháºt tình con đã ở lại Vân Thá» ÄÆ°á»ng.
- Bộ con ở đó suốt đêm sao?
- Dạ vâng, vá»›i má»™t cô gái, còn Ba con hoà n toà n không biết vì 11 giá» Vân Thá» ÄÆ°á»ng đã đóng cá»a và Ba đã ra vá».
- Con ở chung vá»›i má»™t cô gái à ? Mẹ Tá» Kiên có vẻ sá»ng sốt.
- Chỉ má»™t mình con vá»›i cô ta ở Vân Thá» ÄÆ°á»ng? Bá»™ con có Ä‘iên hay không? Äứa con gái đó chắc là thứ là ng chÆ¡i hay sao mà ở vá»›i con suốt đêm? Trá»i Æ¡i! Con tôi đã hÆ° há»ng rồi, tại sao lại Ä‘i ngủ vá»›i má»™t đứa con gái không đứng đắn bầm dáºp nhÆ° thế? Nhà mình gia giáo lá»… nghi tại sao con Ä‘i là m những chuyện tồi tệ vô giáo dục đến nhÆ° váºy?
Và bà lải nhải một hơi dà i không nghỉ... TỠKiên sợ quá tái mặt.
- Mẹ, mẹ hãy bình tĩnh lại đi nà o, có chuyện gì là m ầm lên thế? Mẹ cứ dùng hoà i cái trò "cả vú lấp miệng em" là m sao con nói cho mẹ hiểu được. Nhất là chuyện của con... chuyện tương lai vợ chồng đứng đắn với nhau thực tình đó mẹ.
Mẹ TỠKiên lại trợn mắt:
- Mà y nói cái gì? Chá»n má»™t cô gái không cha không mẹ ngủ vá»›i nhau má»™t đêm ở Vân Thá» ÄÆ°á»ng vá» là m vợ?
TỠKiên lắc đầu phản đối:
- Suốt đêm con đâu có ngủ, con ngồi canh cho cô ấy ngủ mà . Con xin thá» giữa tụi con chÆ°a có chuyện báºy bạ.
- Không có? Thế ngủ với nó là m gì đến suốt cả đêm?
- Không là m gì hết đó mẹ.
Mẹ Tá» Kiên cÆ°á»i mỉa mai:
- Chuyện lạ, một đứa con trai ngủ với đứa con gái trong một căn phòng suốt đêm mà không là m gì hết? Có nước mà y thà nh thánh rồi không chừng?
- Trên Ä‘á»i nà y có gì là tuyệt đối đâu mẹ, chắc mẹ chÆ°a gặp trÆ°á»ng hợp hi hữu nà y đó thôi. Mẹ cÅ©ng không nên vá»™i kết luáºn phẩm cách của há». Rồi con sẽ cho mẹ biết ngÆ°á»i con gái tháºt dá»… thÆ°Æ¡ng nết na và đứng đắn vô cùng.
- Äứng đắn à ? Äứng đắn nhÆ°ng tại sao dám dẫn xác đến ngủ vá»›i con ở Vân Thá» ÄÆ°á»ng?
- Mẹ không tin con cũng có lý. Nhưng thôi, rồi mẹ sẽ hiểu. Năm nay con đã hai mươi tuổi rồi, cái tuổi mà mẹ đã từng có con.
- Nhưng rồi sao?
- Mẹ đừng có coi con là con nÃt khá» khạo nữa chứ.
Tá» Kiên thấy mẹ úp hai bà n tay và o khóc nức nở lòng Tá» Kiên se lại hối háºn, vá»™i ve vuốt mẹ:
- Con xin lỗi mẹ, mẹ đừng buồn suy nghĩ vỠchuyện của con nữa, tại đêm qua con mất ngủ, xin mẹ tha thứ con nhé!
Mẹ TỠKiên vẫn còn khóc tức tưởi:
- Mẹ biết mà , các con đã lá»›n nhÆ° những cánh chim tung lên bầu trá»i cao rá»™ng có bao giá» quay vá» tổ ấm? Mẹ hiểu chứ! Con... rồi... Bá»™i Nhu cÅ©ng sẽ xa mẹ. Ba mà y thì chạy Ä‘uổi theo Ä‘á»i sống. Má»—i ngÆ°á»i Ä‘á»u có cái thế giá»›i bà máºt riêng tÆ°. Chỉ còn mẹ u sầu nhÆ° má»™t tượng đá.
- NhÆ°ng tất cả má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u yêu quý mẹ cÆ¡ mà .
- NhÆ° con hiểu đó, cả ngà y giữa Ba Má có được giây phút nà o hạnh phúc trá»n vẹn? ChÆ°a nói vá»›i nhau và i câu đã Ä‘i biệt tăm. Mẹ khổ lắm, mẹ cô Ä‘Æ¡n lắm. Mẹ bây giá» nhÆ° má»™t bà già canh nhà bị má»i ngÆ°á»i ghét bá»!
TỠKiên cố gắng phân trần:
- Mẹ, mẹ đừng nghÄ© thế. Äá»i sống nên má»—i ngÆ°á»i phải lo má»—i việc thế thôi. Hay là con Ä‘i tìm ba ngay bây giá»?
Mắt mẹ TỠKiên sáng lên:
- Con biết chỗ của ba con à ?
- Con chắc ba Ä‘ang ở Vân Thá» ÄÆ°á»ng.
- Không đâu vì mẹ đã Ä‘iện thoại đến đó trÆ°á»›c khi con vá».
- À! À! Con nhá»› ra rồi, đêm qua mấy ông há»a sÄ© rủ ba Ä‘i nháºu chắc khuya quá mà lại say nên ba vá» ngủ nhà há» chăng? Mẹ an tâm Ä‘i, con sẽ Ä‘i tìm ba vá» ngay.
- Ãt ra cÅ©ng phải Ä‘iện thoại vá» cho biết lý do chứ?
- Nhà mấy ông há»a sÄ© nghèo là m gì có Ä‘iện thoại mẹ.
Nghe có lý nên mẹ Tá» Kiên má»›i chịu buông tha chà ng. Thoát khá»i sá»± Ä‘iá»u tra của mẹ Tá» Kiên cảm thấy nhẹ hẳn ngÆ°á»i. Tá» Kiên suy nghÄ© để tìm cách liên lạc vá»›i cha. Cuối cùng Tá» Kiên lén và o phòng khách của ba để Ä‘iện thoại gấp cho Dì Thu và ba nghe hết sá»± việc vừa xảy ra. NhÆ°ng khi vừa bÆ°á»›c và o phòng chạm phải Bá»™i Nhu Ä‘ang ngồi thừ ngÆ°á»i trên chiếc ghế bà nh của ba. Tá» Kiên vá»™i há»i lá»›n:
- Em đang là m gì ở đây?
- Em Ä‘ang xem tranh.
Tá» Kiên liếc mắt nhìn theo hÆ°á»›ng mắt của Bá»™i Nhu chợt thấy bức "Hoa Biển" của VÅ© Thu. Bức tranh nầy được xem là sống Ä‘á»™ng nhất trong loạt tranh của VÅ© Thu, chỉ treo và i tiếng ở Vân Thá» ÄÆ°á»ng được Tuấn Chi mang vá» treo ở phòng khách, để má»—i ngà y má»—i đêm Tuấn Chi say sÆ°a nhìn ngắm... Tá» Kiên liên tưởng đến chuyện đêm quạ... chÃnh mắt Tá» Kiên đã nhìn thấy Ba Ä‘Æ°a dì Thu vá» mà ... Má»™t đêm không vá» nhà ? Chuyện gì đã xảy ra? Äang mÆ¡ mà ng nghÄ©, Bá»™i Nhu há»i là m cho Tá» Kiên giáºt mình:
- Bộ anh cũng yêu tranh nữa sao?
- CÅ©ng thÃch chứ.
- ThÃch bức Hoa Biển?
Những con sóng bạc đầu phủ chụp lên nhau, nhÆ° Ä‘á»i sống cứ tiếp diá»…n hoà i nhÆ° má»™t nhịp Ä‘iệu ngà n thu buồn chán. Bá»™i Nhu gáºt gù nhÆ° truyá»n đạt cái ý nghÄ© sâu sắc của bức tranh.
- Äó là nữ há»a sÄ© tà i ba và dá»… thÆ°Æ¡ng nhất bây giỠđó, nhÆ°ng bà ta cÅ©ng là má»™t nhân váºt nguy hiểm nữa đó anh.
Dùng lại một lúc như đang dò xét ý nghĩ TỠKiên:
- Gia đình mình đang bị sóng gió phải không anh?
Tá» Kiên nhìn em gái trong má»™t thoáng giây bá»—ng nhÆ° truyá»n đạt cho nhau những tình cảm nồng nà n ruá»™t thịt, bá»—ng nhÆ° há» cảm thấy hÆ° hao mất mát Ä‘iá»u gì quý nhất từ bao nhiêu năm ấp ủ dÆ°á»›i mái nhà nà y.
- Anh đến thư phòng của ba là m gì?
- Anh muốn điện thoại? Nhưng tại sao phải và o đây? Anh không dùng điện thoại ở phòng khách à ? Sợ bị nghe lén?
Tá» Kiên ra dấu bảo em im lặng rồi đến khép cá»a lại đến quay nhanh số Ä‘iện thoại của VÅ© Thu.
- A lô, dì Thu đấy à ? Có ba con ở đấy không ạ?
- Có, cáºu đợi tôi má»™t lát nhé. Và Tá» Kiên nghe giá»ng nói quen thuá»™c của ba.
- Gì thế con?
- Con đã nói dối hộ ba rồi, hãy vỠgấp đi không thì chuyện to đấy, nhớ nghe ba.
TỠKiên thả điện thoại xuống bỗng nhìn thẳng và o mắt em:
- Bội Nhu, em đã từng yêu chưa?
Bá»™i Nhu không nói chỉ gáºt đầu.
- Äang ở hiện tại hay quá khứ?
- Äang diá»…n biến qua ba thì quá khứ, hiện tại và khó đến tÆ°Æ¡ng lai - á»’! NhÆ° thế chúng ta Ä‘á»u đã hiểu Ba. Ba sẽ vá» ngay nhÆ°ng chắc chắn trái tim Ä‘ang ở lại vá»›i tình yêu.
|
18-09-2008, 03:21 PM
|
|
Äá»™i Xung KÃch
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
VÅ© Thu ngã đầu qua vai Tuấn Chi tình tứ. Tuấn Chi choà ng tay ôm ngang hông nà ng dìu VÅ© Thu Ä‘i chầm cháºm mãi trên con Ä‘Æ°á»ng khuya vắng vẻ. Hai hà ng cây Ä‘ang ngủ trong mà n sÆ°Æ¡ng trắng, ánh đèn lấp lánh trên lá nhÆ° những vì sao tuyệt đẹp. Con Ä‘Æ°á»ng dẫn đến nhà VÅ© Thu lúc nà o chÃnh nà ng cÅ©ng không hay biết nữa. VÅ© Thu má»i Tuấn Chi ngồi dá»±a trên ghế bà nh nà ng nhà nhảnh chạy và o bếp pha hai tách cafe mang ra má»i chà ng và VÅ© Thu mở má»™t dÄ©a nhạc cổ Ä‘iển của Chopin... Gian phòng nhÆ° tan dần trong từng giá»t Ä‘Ã n thánh thót... Trong má»™t phút giây bất ngá» Tuấn Chi ôm lấy VÅ© Thu hôn say sÆ°a và o đôi môi thấm vị đắng cafe. VÅ© Thu lần nà y không chống đỡ và nà ng đã ôm xiết Tuấn Chi... Chiếc dÄ©a nhạc ngừng lại, không gian nhÆ° đắm chìm trong sá»± yên lặng tuyệt vá»i... Bá»—ng VÅ© Thu xô nhẹ Tuấn Chi và nhÆ° hốt hoảng nói:
- Trá»i bắt đầu sáng rồi anh, anh xem kìa những tia nắng Ä‘ang phá vỡ dần mà n đêm. Em phải ghi lại ngay cảnh đẹp tuyệt vá»i nà y má»›i được.
VÅ© Thu liá»n sá»a soạn giấy đặt trên giá vẽ và cầm bút mà u phát há»a theo cái nhìn của nà ng vá» cảnh bình minh. Äây là lần đầu tiên Tuấn Chi má»›i được cái hân hạnh nhìn VÅ© Thu vẽ và chà ng quả tháºt không ngá» những ngón tay thon nhÆ° hoa ngá»c lan kia lại phát há»a những Ä‘Æ°á»ng nét tháºt linh Ä‘á»™ng tà i tình, chỉ có và i nét thôi cÅ©ng đủ hình thà nh má»™t tác phẩm tuyệt đẹp là m cho Tuấn Chi phải buá»™t miệng khen nức nở:
- Trá»i, tuyệt quá, anh không ngá» em vẽ nhanh và đẹp đến nhÆ° váºy!
VÅ© Thu thú vị Ä‘á» hồng đôi má nhìn chà ng mỉm cÆ°á»i:
- Em phải vẽ nhanh vì bình minh tan biến quá nhanh anh ạ. Mà u sắc sẽ đổi thay từng giây phút nếu chần chỠsẽ mất đi cơ hội hiếm quý đó.
Với đôi mắt nhìn đăm chiêu, mái tóc buông dà i như suối ngang vai. Ở nà ng có một sức thu hút kỳ lạ. Tuấn Chi cảm thấy như mình đang bị mê hoặc thực sự.
- Em yêu mà u sắc từ thuở nhá». Những cánh đồng hoa quỳ và ng rá»±c kéo đến táºn chân trá»i. Cánh buồm trắng lÆ¡ lá»ng giữa giòng sông xanh biếc. Cho đến khi xong trung há»c em Ä‘i ngay và o con Ä‘Æ°á»ng há»™i há»a bằng những lá»›p ở cao đẳng Mỹ thuáºt trong bốn năm. Và em cố tạo má»™t thế giá»›i riêng rẽ cho em, Ãt ra những tác phẩm nghệ thuáºt của em phải có hồn, phải chuyên chở má»™t ý niệm của Ä‘á»i sống. NhÆ°ng em đã sai lầm vì những chuyện không tưởng đó ngoà i cái tà i bé má»n của em nên em nháºn lãnh hết sá»± thất bại nà y đến chua cay khác triá»n miên. Em Ä‘au khổ lắm nhÆ°ng em có nghị lá»±c những gì mình muốn là phải thá»±c hiện cho bằng được kể cả chuyện cần phải hy sinh vấn Ä‘á» tình cảm gia đình.
Tuấn Chi nhìn nà ng gáºt đầu:
- Anh hiểu em muốn nói gì.
- Và cho đến lúc anh đứng ngẩn ngÆ°á»i nhìn bức "Hoa Biển" em rõ rà ng nháºn thấy cảm giác mình có phần đúng đến chÃn mÆ°Æ¡i phần trăm...
VÅ© Thu dừng lại lấy tay vuốt mái tóc ra phÃa sau.
- Anh Tuấn Chi, buổi chiá»u đó em có phải đã Ä‘em đến cho anh niá»m bất hạnh?
Tuấn Chi ngạc nhiên:
- Tại sao em lại nói Ä‘iá»u đó, có nghÄ©a gì?
- Có thể suốt Ä‘á»i em chỉ mang đến cho má»i ngÆ°á»i những Ä‘iá»u kém vui. Khi nhỠở vá»›i cha mẹ Ä‘á»u chê bai tÃnh tình em bốc đồng Æ°Æ¡ng ngạnh Ãt thÆ°Æ¡ng em trong tất cả anh chị em của em. Khi đến trÆ°á»ng thầy cô chê là không biết nịnh hót nên Ä‘iểm xấu hoà i, đến khi lấy chồng, chồng không phải là kẻ tâm đầu ý hiệp lúc nà o cÅ©ng phê bình: sao em cứ viá»…n mÆ¡ không tưởng quá. Em phải thá»±c tế hÆ¡n và anh chỉ muốn em trở thà nh má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà bình thÆ°á»ng, ăn diện lo ná»™i trợ gia đình... Bá»±c mình quá vì chồng em coi thÆ°á»ng em quá nên cuối cùng phải ly dị. Äó anh thấy không? Chung quanh em không có ai chịu hiểu cho em và em có cảm tưởng nhÆ° mình Ä‘em niá»m bất hạnh đến cho há» Anh có nghÄ© nhÆ° váºy không?
- Hoà n toà n anh không đồng ý vá»›i em. Má»™t ngÆ°á»i có tà i là má»™t công trình của tạo hóa. Những ngÆ°á»i nghệ sÄ© nhÆ° con tằm rút tỉa những guồng tÆ¡ và ng óng ả cống hiến cho Ä‘á»i những giải lụa tuyệt đẹp. Nếu Ä‘á»i sống không có âm nhạc, không có tác phẩm văn chÆ°Æ¡ng, không có những bức tranh tuyệt đẹp thì cuá»™c sống buồn tẻ đến mức nà o em có biết?
Vũ Thu nhìn thẳng và o mắt Tuấn Chi:
- Chỉ có anh là ngÆ°á»i hiểu em, - ngÆ°á»i đầu tiên và cÅ©ng là duy nhất. Em hoà n toà n cô Ä‘Æ¡n từ lâu rồi anh. Há» tầm thÆ°á»ng, há» Ãch ká»· không bao giá» hiểu em cả. Tác phẩm của em Ä‘a số mang Ãt nhiá»u tÆ° tưởng nhÆ°ng đó chỉ là những ná»—i u hoà i tuyệt vá»ng, tiếng kêu vá»ng lên từ vá»±c thẳm và hoang lạnh nhÆ° má»™t thiên Ä‘Æ°á»ng tình yêu sâu thẳm.
Tuấn Chi nhÃu đôi mà y há»i nhá»:
- Thế vì sao hoang lạnh đã trở vỠngôi chưa em?
- Anh đã hiểu rồi còn phải há»i. Và nà ng bẽn lẽn cúi đầu nhÆ° má»™t cô gái vừa được ngÆ°á»i yêu tá» tình lần đầu tiên trong Ä‘á»i...
VÅ© Thu ngồi xuống thảm hiá»n dịu nhÆ° nà ng tiên và mÆ¡ mà ng kể tiếp:
- Buổi chiá»u ở Vân Thá» ÄÆ°á»ng lần đầu gặp anh em nhÆ° có linh tÃnh mình đã tìm được tri ká»· ngay trong đôi mắt của anh.
- Ngá»c bao giá» cÅ©ng quý hÆ¡n đá cuá»™i. Và em đã có tri âm rồi đó.
VÅ© Thu cÆ°á»i:
- Cám Æ¡n, anh đã nói hết những Ä‘iá»u em nghÄ©, Ä‘á»i đã ban cho em niá»m vui.
- Anh cũng mong thế.
VÅ© Thu xúc Ä‘á»™ng rÆ°ng rÆ°ng muốn khóc. Và VÅ© Thu cố nén để cho lệ khá»i lăn xuống đôi má của nà ng.
- Em có má»™t Ä‘iá»u xin anh...
- Anh sẽ nháºn tất cả những Ä‘á» nghị của em. Em cứ tá»± nhiên nói Ä‘i.
- NhÆ°ng trÆ°á»›c tiên anh có nháºn là m theo lá»i em không đã?
- Dĩ nhiên, cho đến bây giỠem vẫn chưa hiểu lòng anh quý mến em sao?
- ChÃnh vì lòng quý mến đó em má»›i mong anh nghe em và em chỉ yêu cầu anh má»™t Ä‘iá»u...
- Anh đã bảo... em bây giá» là nữ hoà ng đầy quyá»n uy... em trá»n quyá»n sai khiến anh mà ...
- Anh nầy thiệt tình cứ đùa em mãi, em đang nói chuyện đứng đắn đà ng hoà ng...
- Ừ, thì em nói đi... và o đầu hơi "vòng vo tam quốc" đấy nhé.
Và Tuấn Chi sá»a lại dáng ngồi trang nghiêm để nghe VÅ© Thu nói.
- Em đã biết Tá» Kiên, cáºu là má»™t thanh niên Æ°u tú, má»™t đứa con ngoan, em chÆ°a biết Bá»™i Nhu tuy nhiên em nghÄ© cô ấy cÅ©ng đáng yêu và dá»… thÆ°Æ¡ng... riêng đối vá»›i vợ anh...
Vũ Thu dừng lại trong giây phút như để bình tĩnh nói tiếp:
- Em vẫn hiểu, anh hiện Ä‘ang có má»™t gia đình hạnh phúc. Ãt ra cÅ©ng theo quan Ä‘iểm xã há»™i bình thÆ°á»ng... nên em mong anh cho dù bất cứ hoà n cảnh nà o cÅ©ng nên cố giắng gìn giữ lấy mái ấm hạnh phúc đó, em không muốn nhìn thấy hạnh phúc mà từ lâu anh đã chấp nháºn nhÆ° má»™t nÆ¡i chốn êm Ä‘á»m Ä‘i vá» nhÆ° vòng quay của trái đất. Không thể vì em mà gây nên giông bão được để cho hạnh phúc đó phải vỡ tan. Tháºt tình em không muốn. Em chịu Ä‘á»±ng đã quen rồi những cay đắng của cuá»™c Ä‘á»i... em sợ chị ấy...
Tuấn Chi nhìn VÅ© Thu vá»›i ánh mắt thay đổi theo từng lá»i nói của nà ng:
- Chắc chắn những lá»i em vừa nói chỉ từ miệng buông thả không có sá»± kiểm soát của lý trÃ?
- Anh lầm rồi! Phải chăng anh nghÄ© em là kẻ thÃch nổi loạn? ChÆ°a chắc kẻ thÃch nổi loạn lúc nà o cÅ©ng muốn má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u nổi loạn?
Tuấn Chi ra chiá»u suy tÆ°:
- NhÆ°ng có tháºt mình đã không gian dối vá»›i chÃnh mình? Có những Ä‘iá»u mình có thể nói nhÆ°ng không thể thá»±c hiện được. Anh hy vá»ng trÆ°á»ng hợp nà y Ä‘ang ở VÅ© Thu.
Vũ Thu lắc đầu phản đối:
- Em không tranh luáºn vá»›i anh đâu. Em chỉ câù mong anh xem em nhÆ° là má»™t ngÆ°á»i bạn và chỉ có tình bạn má»›i hy vá»ng tồn tại mãi vá»›i thá»i gian. Sao! Anh không từ khÆ°á»›c sá»± yêu cầu của em chứ?
- Em mâu thuẫn chÃnh em. Tại sao em không sống tháºt vá»›i lòng mình. Từ lâu em đã từng ghét những sá»± giả tạo trong sá»± tháºt nhÆ°ng tại sao bây giá» em lại nói khác Ä‘i? Em lại van anh đồng lõa vá»›i em vá» chuyện giả dối đáng ghét nà y? Äừng phá vỡ hạnh phúc giả tạo? NhÆ° váºy là em duy trì sá»± giả tạo em có hiểu không? Bao nhiêu năm anh đã Ä‘au khổ đảm nháºn má»™t vai trò giả tạo ngay vá»›i chÃnh mình. Tại sao mình lại chấp nháºn những Ä‘iá»u vô lý đó suốt cả má»™t Ä‘á»i?
- NhÆ°ng riêng em muốn giữ mãi tình cảm vá»›i anh, em muốn anh chấp nháºn sá»± giả dối đó có được không nà o?
Vũ Thu bối rối vội nhìn sang hướng khác để tránh sự xúc động.
Tuấn Chi vá»™i cầm lấy tay VÅ© Thu, mở to mắt nhÆ° muốn nhìn sâu và o táºn cùng tâm hồn ngÆ°á»i yêu.
- Tình yêu là Ãch ká»·... không bao giá» chia xẻ cho má»™t kẻ thứ bạ... Em đã yêu cầu anh má»™t việc quá khó khăn và chắc chắn anh không thể chìu theo ý em được... thà chết Ä‘i vì tình yêu trung thá»±c còn hÆ¡n...
Tuấn Chi Ä‘ang say sÆ°a nói hết ý nghÄ© mình bá»—ng có tiếng chuông Ä‘iện thoại reo vang. VÅ© Thu tiếp ống nghe và nháºn ra tiếng của Tá» Kiên há»i Tuấn Chi. Sau khi Tuấn Chi nói chuyện vá»›i Tá» Kiên, chà ng định tiếp tục câu chuyện, bá»—ng VÅ© Thu vừa cÆ°á»i vừa nói:
- Äó anh thấy không? Tiếng gá»i hạnh phúc Ä‘ang kêu anh trở vá».
- Từ lúc gặp em ná»—i Ä‘au khổ ấy có phép mầu đã vÆ¡i dần và anh trở lại nguyên vẹn ý nghÄ© thá»±c sá»± của anh, yêu nói rằng yêu và ghét nói là ghét, anh cảm nháºn cuá»™c sống rất thoải mái bên em. Em đã thá»±c sá»± là m cho anh hồi sinh. Anh không thể trở vá» vá»›i con ngÆ°á»i cÅ© đầy kịch tÃnh đó nữa, anh không muốn... em hiểu chÆ°a? Tại sao em muốn Ä‘á»a đầy anh và o cõi khổ Ä‘au ấy mãi! VÅ© Thu! VÅ© Thu! Cô tà n nhẫn lắm. Tuấn Chi hét lá»›n nhÆ° trút tất cả những bá»±c tức trong lòng chà ng.
- Tuấn Chi! Tuấn Chi! Bá»™ anh nổi Ä‘iên rồi sao? Anh phải nghe em, không phải lúc chúng ta tranh luáºn nữa. Theo em nghÄ© nếu tá»± mình gian dối để tạo hạnh phúc cho ngÆ°á»i khác - Ãt ra cÅ©ng cho vợ con mình- thì sá»± giả dối đó rất cần thiết và nên tiếp tục duy trì anh ạ. Äôi lúc chÃnh mình nên hy sinh... phải không anh?
- Không! Không! Hoà n toà n vô lý.
Äá»™t nhiên VÅ© Thu nhoà i ngÆ°á»i và o lòng Tuấn Chi. Trong vòng tay rắn chắc già u nghị lá»±c, ná»—i xót xa vì sợ chia tan, VÅ© Thu nÃu ôm cô? Tuấn Chi vÃt chà ng chìu xuống nụ hôn nhÆ° trái chÃn thÆ¡m ngát hÆ°Æ¡ng say đắm yêu Ä‘Æ°Æ¡ng. Tuấn Chi dìu nà ng nhÆ° cà nh liá»…u và chà ng hôn nhÆ° tráºn mÆ°a đầu mùa phủ xuống Ä‘á»i máºt ngá»t mùa xuân. Không gian và thá»i gian tưởng chừng nhÆ° đứng lại trong căn phòng yên lặng...
VÅ© Thu vừa vuốt lại mái tóc vừa đứng dáºy mở rá»™ng cá»a:
- Thôi bây giá»! Anh vá» Ä‘i, em không giữ anh ở lại nữa đâu!
- Chuyện chúng mình chưa hết, anh sẽ trở lại nói tiếp mà ...
- Không cần nữa anh. Vũ Thu lắc đầu và lệ ngấn trên đôi mắt.
- Anh nên vá» vá»›i "hạnh phúc" của anh Ä‘i, em sống má»™t mình quen rồi... và không đợi Tuấn Chi Ä‘i khá»i VÅ© Thu vá»™i vã đóng sầm cá»a lại và chạy và o phòng vùi mặt lên gối khóc nức nở.
Vừa bÆ°á»›c và o nhà , Uyển Lâm - vợ chà ng - cháºn đầu ngay tại phòng khách:
- Anh Chi, anh đi đâu suốt đêm qua?
Tuấn Chi miá»…n cưỡng trả lá»i:
- Anh đến nhà má»™t ngÆ°á»i bạn há»a sÄ© nói chuyện là m ăn mệt quá vì uống chút rượu, bây giá» muốn ngủ.
Không ngá» câu trả lá»i của Tuấn Chi lại phù hợp vá»›i lá»i của Tá» Kiên nên là m cho cÆ¡n giáºn của Uyển Lâm vÆ¡i dần.
- Sao anh không Ä‘iện thoại vá» cho em biết? Äể em lo lắng thức chá» anh suốt đêm. Vì sợ không biết chuyện gì sẽ xảy đến cho anh. Em biết mà , anh bây giá» khác xÆ°a nhiá»u, anh đã trở thà nh nhân váºt quan trá»ng phải tiệc tùng há»™i há»p cùng bạn bè khách khứa liên miên... có thì giỠđâu nghÄ© đến vợ con. NhÆ°ng cho dù có báºn đến mấy Ä‘i nữa cÅ©ng nên Ä‘iện thoại vá» cho vợ mình an tâm. Chắc anh biến căn nhà nà y thà nh khách sạn, muốn Ä‘i là đi muốn vá» là vá» chả cần phải nói vá»›i ai cho mệt xác!
Tuấn Chi ngồi yên trên ghế cúi đầu nhÆ° tá»™i phạm để nghe công tố viên lên án. Thỉnh thoảng liếc mắt lên nhìn Uyển Lâm, vá»›i đôi môi son Ä‘á» chói không ngá»›t cá» Ä‘á»™ng. Äôi mắt xếch hung dữ, mái tóc cắt ngắn không phò hợp vá»›i khuôn mặt của nà ng là m cho nà ng hung dữ hÆ¡n. Má»™t khuôn mặt bá»—ng dÆ°ng xa lạ từ hÆ¡n hai mÆ°Æ¡i năm... Gần nhau mà cảm thấy nhÆ° ngÆ°á»i từ cõi hà nh tinh nà o xa vắng... và cả má»™t thá»i gian xÆ°a cÅ© lần lượt quay lại trong tâm hồn chà ng.
Ngà y đó, Uyển Lâm là má»™t cô gái đẹp, có nÆ°á»›c da trắng mịn, có mái tóc buông thả Ä‘en tuyá»n trên bá» vai thon, đôi mắt to nhÆ° nai và dáng Ä‘i tha thÆ°á»›t quý phái... đã từng là m ngây ngất biết bao nhiêu chà ng trai cùng trÆ°á»ng và cả khi nà ng trở thà nh má»™t kế toán viên cho má»™t công ty xuất nháºp cảng lá»›n tại Äà i Bắc. Nà ng xuất hiện nhÆ° má»™t bông hoa rá»±c rỡ trong văn phòng má»—i ngà y. Gia đình nà ng có má»™t Ä‘á»i sống trung lÆ°u, cha nà ng là chủ quán chạp phô khiêm nhượng ở đầu phố, mẹ nà ng mất sá»›n nên nà ng phải bá» ngang đại há»c Ä‘i là m phụ giúp cho gia đình. Uyển Lâm trẻ đẹp có nụ cÆ°á»i tháºt xinh vá»›i hà m răng trắng Ä‘á»u đặn dá»… thu hút cảm tình vá»›i ngÆ°á»i khác. Äa số những chà ng trai trong sở Ä‘á»u tìm cách là m quen vá»›i Uyển Lâm, thÆ°á»ng tặng quà cho Uyển Lâm vá»›i hy vá»ng sẽ lá»t và o mắt xanh của nà ng. Ai chiếm được trái tim Uyển Lâm giống nhÆ° Hoà ng tá» trong những chuyện thần thoại "Cô Công Chúa ngủ trong rừng" phải chiến đấu mãnh liệt vá»›i những đối thủ cÅ©ng khá "đẹp trai" và tà i hoa trong công ty. Nên việc chinh phục Uyển Lâm không phải chuyện dá»… dà ng phải có kế hoạch và kiên nhẫn thá»±c hiện theo từng giai Ä‘oạn má»™t giống nhÆ° chuyện hà nh quân tiến chiếm và o căn cứ địch. Tuấn Chi tham dá»± cuá»™c chÆ¡i không phải vì yêu mà vì tá»± ái muốn là m "ngÆ°á»i hùng" ở tình trÆ°á»ng cam go nà y. Quả tháºt nhÆ° váºy vì so vá»›i phong Ä‘á»™ "đẹp trai" thì Tuấn Chi không bằng nhiá»u đối thủ khác, vá» danh vá»ng và tiá»n bạc thì chà ng còn thua xa. Äến ná»—i Äá»— PhÆ°Æ¡ng má»™t trong số bạn thân của Tuấn Chi cÅ©ng khuyên can chà ng:
- Mà y đừng có "ngáºm ngải tìm trầm" viá»…n vông. Mà y không danh vá»ng không tiá»n tà i. Không tà i cán gì hết mà dám mợ... tiên. Thôi vô Ãch quá mà y nên trở vá» thá»±c tế cho đỡ Ä‘au hÆ¡n.
Có lẽ vì câu nói khÃch của bạn chạm tá»± ái Tuấn Chi quá nên chà ng nhất định phải chinh phục cho bằng được trái tim của Uyển Lâm. Kế hoạch tấn công sắp sẵn, Tuấn Chi thá»±c hiện từng bÆ°á»›c má»™t. Là m quen, má»i Ä‘i uống nÆ°á»›c, viết thÆ¡ tình tháºt Æ°á»›t lệ để cho nà ng phải rung Ä‘á»™ng, hẹn hò Ä‘i chÆ¡i. Và o những tà i nghệ "đòn phép ái tình lâm ly gây cấn nhất" Ä‘á»u được chà ng áp dụng để Ä‘Æ°a Uyển Lâm và o "mê hồn tráºn" và Uyển Lâm thá»±c sá»± không còn lối vá». Tuấn Chi đã thà nh công nhÆ° ý muốn và ngà y lá»… thà nh hôn xảy ra má»™t cách "chiến thắng vẻ vang" là m cho các bạn trai phải sững sá» kinh ngạc... Vừa nghÄ© đến đó, bá»—ng Tuấn Chi nhìn lại Uyển Lâm bây giá» vá»›i đôi mắt không còn trong xanh, vá»›i nụ cÆ°á»i không còn tÆ°Æ¡i thắm, có chút nhăn nheo ở cuối chân mà y nà ng đã chuẩn bị những tháng năm của tuổi già . Thoáng chút xúc Ä‘á»™ng Tuấn Chi vá»™i há»i vợ:
- Uyển Lâm, em có còn yêu anh không?
Uyển Lâm ngỡ ngà ng:
- Anh nà y kỳ thiệt, không yêu sao em nháºn là m vợ anh?
- Váºy anh há»i tháºt em nhé! Em yêu anh ở chá»— nà o?
- Anh dở chứng rồi đó... Cái... cái đó em là m sao biết được?
Uyển Lâm vừa cÆ°á»i vừa đáp:
- Có lẽ em yêu cái điên của anh đấy!
Từ lâu Tuấn Chi chÆ°a bao giá» nghÄ© mình Ä‘iên bá»—ng hôm nay Uyển Lâm nói Tuấn Chi Ä‘iên chà ng cảm thấy mình Ä‘iên tháºt. Lấy nhau? Tại sao phải lấy nhau? Sinh con đẻ cái? Trách nhiệm vá»›i Ä‘á»i sống gia đình, Tuấn Chi bá» ngang cuá»™c Ä‘á»i công chức ngà y hai buổi lao và o thÆ°Æ¡ng trÆ°á»ng. CÆ¡m áo đã quần quáºt suốt ngà y, con ngÆ°á»i tá»± biến mình nhÆ° má»™t con thú chỉ biết lo ăn quên lãng những ý nghÄ©a cao đẹp khác của Ä‘á»i sống. Mây vẫn thÆ¡ má»™ng bay qua giữa bầu trá»i trong xanh? Cụm hoa vẫn nở rá»±c rỡ trong vÆ°á»n khi ta thức dáºy. Tiếng chim hót lảnh lót trong khóm hồng trÆ°á»›c ngõ... Quanh ta thiên nhiên, vạn váºt Ä‘ang dâng cho ta những cảnh trà tuyệt vá»i nhÆ° thế mà từ lâu ta đã lãng quên má»™t cách vô lý? Vợ chồng hạnh phúc bổn pháºn có phải là những sợi dây trói chặt tâm hồn thể xác mình suốt trá»n má»™t Ä‘á»i? Tại sao và tại sao? Tại sao mình lại "gian dối" đánh lừa ngÆ°á»i con gái xinh đẹp đó để vá» sống vá»›i ta suốt hai mÆ°Æ¡i năm ròng rã, chịu chia xẻ buồn vui khổ Ä‘au của cuá»™c Ä‘á»i, để rồi hôm nay manh nha má»™t cuá»™c phản bá»™i tà n nhẫn? Những mâu thuẫn yêu thÆ°Æ¡ng chán nản hối háºn quay cuồng trong đầu óc Tuấn Chi và chà ng có cảm tưởng mình Ä‘ang Ä‘iên rồi chăng?
Thấy Tuấn Chi mÆ¡ mà ng nhìn ra khung cá»a, nói thầm trong miệng Ä‘iá»u gì k hông rõ rồi lại nhìn Uyển Lâm mỉm cÆ°á»i gáºt đầu. Uyển Lâm Ä‘á»™t nhiên há»i Tuấn Chi:
- Anh Tuấn Chi, nãy giá» em nói vá»›i anh Ä‘iá»u gì anh có nghe không? Sao anh trông thẫn thá» nhÆ° ngÆ°á»i "má»™ng du" váºy?
Tuấn Chi giáºt mình quay nhìn Uyển Lâm:
- Anh nghe đây, em cứ nói đi.
Uyển Lâm trợn tròn mắt kinh ngạc:
- Tá»± nãy giá» hoà n toà n anh không nghe em nói! Anh Ä‘ang nghÄ© gì váºy?
- Anh Ä‘ang nghÄ©... à quên - Tuấn Chi có vẻ lúng túng - Anh Ä‘ang nghÄ© đến thá»i gian hai mÆ°Æ¡i năm sống chung vá»›i nhau đấy mà ... Em à ! Em cứ nghÄ© thá»±c tình Ä‘i, em yêu anh ở chá»— nà o? Và tình yêu đó bây giá» ra sao?
Uyển Lâm nghe Tuấn Chi nói lãm nhảm lạc đỠhốt hoảng chạy lại sỠtay lên trán:
- Uả, anh đâu có nóng đầu và bị cảm mà nói những Ä‘iá»u kỳ cục quá váºy?
- Uyển Lâm, mấy lúc gần đây, vì công việc thÆ°Æ¡ng mãi nên chúng ta Ãt có cÆ¡ há»™i nói chuyện vá»›i nhau nhiá»u, chắc em buồn lắm phải không?
Uyển Lâm nghe chồng nói cảm động, đôi má đỠvì thẹn thùng.
- Có gì đâu anh phải suy nghÄ©. Chúng ta là vợ chồng già rồi có chuyện gì thÆ¡ má»™ng mà "kể lể" vá»›i nhau nữa. Em biết anh báºn lo công ăn việc là m để nuôi vợ con, và em thì lo quán xuyến chuyện gia đình chăm sóc con cái ăn há»c có thì giỠđâu mà buồn. Thôi anh đừng há»i "lẩm cẩm" chuyện yêu quá»· đó nữa, con cái lá»›n hết rồi sắp là m ông ná»™i bà ngoại đến nÆ¡i, chúng nghe được kỳ chết đấy anh.
Tuấn Chi ngỡ ngà ng nhìn vợ cà ng lúc cà ng lạ và chà ng nghÄ© thầm "Äây có phải là ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà đẹp ngà y xÆ°a mà ta đã lấy là m vợ và đã sống chung vá»›i nhau trên hai mÆ°Æ¡i năm nay sao?â€
- Uyển Lâm, em có bao giá» nghÄ© ngoà i cuá»™c sống thá»±c tế vá»›i áo cÆ¡m hà ng ngà y có bao giá» nghÄ© đến tình yêu? Äến cái ý nghÄ©a cao xa hÆ¡n Ä‘á»i sống tầm thÆ°á»ng? Và em có khi nà o nghÄ© đến những Ä‘iá»u cần thiết khác mà anh đòi há»i ở em?
Uyển Lâm có vẻ lúng túng và cÅ©ng ái ngại lo lắng cho chồng, không biết chà ng có bị sốt nóng không mà nói năng có vẻ mê sảng lạ lùng lắm, tuy nhiên Uyển Lâm cÅ©ng chÆ¡n chất trả lá»i:
- Em hiểu những nhu cầu váºt chất đó chứ. Em đã là m tròn bổn pháºn má»™t ngÆ°á»i vợ má»™t ngÆ°á»i mẹ chăm sóc con cái. Tá»· dụ nhÆ° anh thÃch Ä‘iểm tâm bằng bánh mì chiên bÆ¡ vá»›i tách cafe nóng em đã dáºy sá»›m là m được Ä‘iá»u đó. Buổi chiá»u anh thÃch món canh chua cá lóc em bảo bà vú TrÆ°Æ¡ng nấu cho anh ngay.
Tuấn Chi bực bội vì Uyển Lâm không hiểu ý chồng.
- Thôi, thôi em đừng nói đến những chuyện lẩm cẩm ấy.
- Thế thì anh thÃch cái gì?
Uyển Lâm có vẻ ngơ ngác nhìn Tuấn Chi lắc đầu không hiểu.
- Anh muốn nói vá»›i em vá» vấn Ä‘á» tâm linh kia! Và em có bao giá» nghÄ© đến Ä‘iá»u đó?
- Tâm linh hả? - Uyển Lâm ra chiá»u suy nghÄ© và bá»—ng cÆ°á»i xòa.
- Chuyện trên trá»i dÆ°á»›i đất hÆ¡i đâu mà nghÄ© đến cho nó mệt. Tâm linh đúng là chuyện kỳ quái, em không bao giá» nghÄ© đến.
Tuấn Chi nhìn vợ tháºt lâu nhÆ° cố tìm xuyên bá»™ óc kia những Ä‘iá»u mà Tuấn Chi tưởng cÅ©ng là ngÆ°á»i có nhiá»u ý nghÄ© vượt ra ngoà i Ä‘á»i sống. Thượng Äế đã tạo nên Uyển Lâm vá»›i nhan sắc xinh đẹp nhÆ°ng quên cho nà ng má»™t bá»™ óc thông minh. Nà ng chỉ nhÆ° bức tượng trong công viên. Rồi nà ng cÅ©ng giống nhÆ° những con sóng đổ và o ghá»nh đá xóa tan dần vá»›i thá»i gian... Hai mÆ°Æ¡i năm chăn gối cáºn ká» nhÆ°ng vẫn xa lạ tá»±a hồ nhÆ° những hố thẳm... cách chia muôn ngà n dặm và cứ thế thá»i gian và không gian má»—i ngà y cà ng thêm mù mịt lối vá». Thá»±c sá»± không có lối vá» nhÆ° hai Ä‘Æ°á»ng song song vút tá»›i vô táºn.
Uyển Lâm bỗng dưng hét lớn:
- Tuấn Chi, anh có sao không? Mặt mà y anh tái xanh, mắt mở trừng trừng trông ghê quá váºy? Chắc anh mất ngủ lại say nặng rồi, anh và o nằm nghỉ Ä‘i, em Ä‘i lấy dầu "nhị thiên Ä‘Æ°á»ng" xoa bóp và cạo gió cho anh nhé.
Tuấn Chi khoác tay cản Uyển Lâm:
- Anh đâu có gì, em đừng lo cho anh, không có sao mà ! Äể yên cho anh, anh không buồn ngủ đâu. Anh phải và o phòng khách là m việc má»™t chút là khá»e ngay.
- Nhưng cả đêm qua anh không có ngủ mà ?
- Anh đã bảo là không sao mà , khi nà o buồn ngủ anh có thể ngả lưng trên ghế salon cũng được.
Uyển Lâm lo lắng ra mặt:
- Anh bệnh tháºt rồi đấy. Hay là để em gá»i Bác SÄ© đến thăm bệnh anh nghe?
- Em kỳ tháºt. Anh đã bảo anh không có gì cÆ¡ mà . Nếu bệnh thì chÃnh anh phải biết sức khá»e anh chứ. Thôi em đừng lo cho anh nữa.
Äể phá tan ná»—i lo lắng của Uyển Lâm trÆ°á»›c khi bÆ°á»›c và o phòng khách Tuấn Chi há»i đùa vợ:
- Trong đám thanh niên ngà y xÆ°a say mê chạy Ä‘uổi theo em tại sao em không chá»n ai lại chá»n anh thế nhỉ?
- Cái anh nà y ấm á»› tháºt, cứ nhắc hoà i cái chuyện cÅ© xì ấy.
- Thì em cứ nói tháºt lòng mình cho anh nghe thá» nà o?
- Nói ra anh đừng cÆ°á»i em nhé. Uyển Lâm thẹn thùng nhÆ° ngà y xÆ°a.
- Nầy nhé... em mang lá tá» vi của anh và của em há»i ông thầy tÆ°á»›ng số đầu phố được ông ta bảo: theo tá» vi đầu số của anh và của em chắc chắn lấy nhau sẽ phát già u và con cái há»c giá»i, thông minh... Thế là em đá các anh chà ng si tình khác để chá»n mình anh.
- À, thì ra thế!
Tuấn Chi mỉm cÆ°á»i nhìn Uyển Lâm có vẻ thÆ°Æ¡ng hại rồi bá» Ä‘i thẳng và o phòng khách và đóng kÃn cá»a lại để được ngồi má»™t mình tá»± do ngắm bức tranh "Hoa Biển" của VÅ© Thu. Tuấn Chi đến tủ rượu rót cho mình má»™t ly Hennessy vừa nhâm nhi vừa nghÄ© ngợi... Bá»—ng Tuấn Chi chạy lại quay số Ä‘iện thoại:
- A lô! A lô! Vũ Thu đấy à .
- Vâng! Em đây, sao có gì mà giá»ng nói có vẻ mất bình tÄ©nh quá váºy?
- Không có gì. Anh muốn cho em biết má»™t Ä‘iá»u là em đã lầm rồi em có biết không?
- Tuấn Chi? Cả đêm không ngủ bây giỠcũng thức nữa sao?
- á»’! Ngủ chỉ là chuyện nhá» không cần để ý đến là m gì. Chuyện hạnh phúc má»™t Ä‘á»i má»›i là điá»u quan trá»ng. ChÃnh anh suốt 20 năm chÆ°a há» biết đến hạnh phúc? Váºy tại sao khi má»›i bắt đầu tạo nên những mầm xanh hạnh phúc sao ta lại tà n nhẫn bóp chết nó Ä‘i nhỉ?
- Tuấn Chi! Nói ra Ä‘iá»u ấy có tà n nhẫn lắm không anh?
- Tà n nhẫn cho ai? Hay chÃnh mình chết dần trong sá»± tà n nhẫn đó. Anh không muốn sống giả dối hoà i mãi nhÆ° thế nữa. Äến lúc anh muốn sống thá»±c vá»›i lòng mình, em... em hiểu không?
- Anh nên tỉnh táo lại. Chắc anh đang bị hôn mê, bệnh hoạn rồi đó.
- Anh vẫn bình thÆ°á»ng có sao đâu. Anh ngủ nhiá»u rồi bây giá» anh phải thức chứ. VÅ© Thu cho anh sống tháºt vá»›i ý nghÄ© vá»›i tình cảm của anh. Anh không muốn diá»…n hoà i cái vai trò giả dối nhà m chán đó nữa. Chúng ta nên đối diện vá»›i sá»± tháºt? Và anh tin rằng em cÅ©ng không phải thuá»™c loại Ä‘Ã n bà "ná»™i trợ" tầm thÆ°á»ng!
Vũ Thu im lặng. Tuấn Chi nói hăng lên như hét và o ống nói:
- Vũ Thu! Vũ Thu! Em có nghe anh nói không?
VÅ© Thu run rẩy trả lá»i:
- Äừng anh, đừng bao giá» lôi em và o con sóng dữ! Em không muốn là m kẻ nổi loạn anh ạ. Äã hÆ¡n má»™t lần em tá»± chá»n cho mình má»™t quyết định liá»u lÄ©nh vượt ngoà i ý nghÄ©a má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà bình thÆ°á»ng... Ngay lần đầu tiên gặp anh em nhÆ° linh cảm bị anh cuốn hút và o cá»i nổi loạn... nhÆ°ng bây giá» sao em cảm thấy sợ hãi.
Tuấn Chi cắt dứt lá»i VÅ© Thu:
- Anh cho em biết, anh đã quyết định cho chÃnh anh rồi, anh không còn lý do để trốn tránh sá»± tháºt nữa. Anh phải sống tháºt vá»›i lòng anh mà . VÅ© Thu, hạnh phúc đó xuất phát từ em đấy...
Nói xong, không đợi VÅ© Thu trả lá»i, Tuấn Chi cúp Ä‘iện thoại ngay. Tuấn Chi bổ nhà o trên ghế bà nh, ly rượu chao đổ trên áo chà ng, Tuấn Chi ngÆ°á»›c lên nhìn bức "Hoa Biển" má»™t cách say đắm nhÆ° thể trong tranh có hình bóng của VÅ© Thu. Tuấn Chi thì thầm:
- Vũ Thu! Vũ Thu! Anh yêu em...
Tuấn Chi gục đầu trên ghế... ly rượu rơi vỡ trên sà n nhà , mùi rượu nồng xông khắp cả phòng khách.
Uyển Lâm hé cá»a nhìn và o thấy chồng gục đầu say ngủ, nà ng vá»™i lấy má»n phủ đắp lên ngÆ°á»i Tuấn Chi...
|
18-09-2008, 03:22 PM
|
|
Äá»™i Xung KÃch
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Năm nà o cÅ©ng váºy, cứ đến mùa nầy là tất cả há»c sinh Ä‘á»u báºn rá»™n vá»›i thi cá». Suốt hai tuần lá»… Tá» Kiên và Bá»™i Nhu Ä‘á»u "cấm phòng" vùi đầu và o sách vở. NhÆ°ng má»i việc rồi cÅ©ng qua Ä‘i, má»i lo âu rồi cÅ©ng tan biến khi hồi chuông reo ngà y cuối cùng báo hiệu cá»a trÆ°á»ng sẽ khép lại sau ba tháng nghỉ hè. Trên khuôn mặt há»c sinh từ lá»›p đệ thất đến đệ nhị cấp Ä‘á»u rạng rỡ vui mừng vì không báºn bịu vá»›i bà i vở thi cá» nhÆ°ng cÅ©ng có những bùi ngùi chia cách, bịn rịn vá»›i nhau trong phút giây cuối cùng của niên há»c vì không biết năm tá»›i trong lá»›p có gì đổi thay? Và i há»c sinh theo gia đình Ä‘i nÆ¡i khác? Và cÅ©ng thêm và i khuôn mặt má»›i bỡ ngỡ là m quen! Riêng Bá»™i Nhu thì thở phà o vui thú, Bá»™i Nhu nhảy tung tăng nhÆ° con chim được trả vá» vá»›i rừng xanh yêu dấu. Suốt đêm Bá»™i Nhu trằn trá»c mãi nhìn chừng ra khung cá»a nhÆ° trông chá» bình minh ló dạng để nà ng gặp Giang Vỹ... Lâu quá, hÆ¡n hai tuần rồi Bá»™i Nhu không gặp chà ng, biết bao nhiêu câu chuyện phải nói. Bao nhiêu câu há»i phải tra tấn chà ng? "Nhất nháºt bất kiến nhÆ° tam thu há»". Chắc chắn anh chà ng sẽ nổi "tam bà nh" bá»±c bá»™i, giáºn há»n, quạu lên phải biết. Cái mặt ấy sẽ "khó thÆ°Æ¡ng" biết chừng nà o. Bá»™i Nhu cảm thấy những mâu thuẫn ngay chÃnh tronglòng nà ng. Từ nhá», Bá»™i Nhu được cha mẹ hết má»±c nuông chiá»u, đến trÆ°á»ng há»c thầy cô bạn bè ai nấy cÅ©ng yêu mến tá» tế vá»›i Bá»™i Nhu, không có ai là m pháºt lòng Bá»™i Nhu và chÃnh Bá»™i Nhu cÅ©ng có những đức tÃnh cao ngạo tá»± ái, muốn cái gì là phải thá»±c hiện cho bằng được. NhÆ°ng Ä‘iá»u kỳ lạ là từ lúc quen biết vá»›i Giang Vỹ, Bá»™i Nhu cảm thấy nà ng bé nhá» và má»m yếu nhÆ° má»™t cà nh liá»…u, lúc nà o cÅ©ng ngoan hiá»n chiá»u chuá»™ng theo ý của Giang Vỹ. Chà ng thì nóng tánh, Ä‘á»™c tà i, ngạo nghá»…, kênh kiệu "đáng ghét" quá... NhÆ°ng ở chà ng nhÆ° có má»™t sức hút ghê gá»›m, và Bá»™i Nhu lại thÃch những "tÃp" Ä‘Ã n ông nhÆ° váºy. HÆ¡n là những chà ng công tá» chỉ biết "sẵn sà ng quỳ dÆ°á»›i chân nà ng" để mong được nà ng ban bố cho chút tình yêu. Nà ng coi thÆ°á»ng những đám cừu non "kim sanh" đó. Suốt buổi sáng vừa thức giấc Bá»™i Nhu đã liên miên nghÄ© đến Giang Vỹ và náo nức cuá»™c gặp gỡ sắp đến. Trang Ä‘iểm xong Bá»™i Nhu xuống lầu để dùng Ä‘iểm tâm. Vừa bÆ°á»›c xuống và i báºc cấp Bá»™i Nhu vá»™i khá»±ng lại và i giây vì chỉ má»™t mình mẹ cô Ä‘Æ¡n ngồi ở bà n ăn. Cha đã Ä‘i vắng, anh Tá» Kiên cÅ©ng đã mất dạng từ bao giá». Bà Vú TrÆ°Æ¡ng đã cặm cụi là m món bánh mì chiên bÆ¡ mà cha Bá»™i Nhu vẫn thÃch vừa mang ra để trên bà n. Món súp măng cua cho Tá» Kiên cÅ©ng đã nguá»™i lạnh nằm chÆ¡ vÆ¡ trên mặt bà n. Ra khá»i trÆ°á»ng là nhÆ° cánh chim vút mất và o không gian, Tá» Kiên đâu phải nhÆ° những thá»i gian ngoan ngoãn quanh quẩn ở nhà nhÆ° lúc trÆ°á»›c nữa! Có lẽ Tá» Kiên đã đến đón cô cháu của há»a sÄ© VÅ© Thu và đưa nà ng và o chốn thiên thai nà o rồi! Còn cha Ä‘i đâu sá»›m thế! Phải rồi, cha nà ng Ä‘ang sa và o lÆ°á»›i tình. Cha đã lụy và o con sóng thần nguy hiểm. VÅ© Thu, nữ há»a sÄ© nổi tiếng sống bất cần Ä‘á»i, chuyên viên nổi loạn nhÆ°ng cÅ©ng Ä‘ang nổi tiếng hiện nay nhá» tranh có chiá»u sâu nên ăn khách. Tại sao bà ta không dùng tâm hồn sâu sắc ấy để kéo ông chồng cÅ© "chăm chỉ là m ăn hạt bá»™t ấy" trở vá» nhỉ? Những ý nghÄ© vá» chuyện ái tình của Tá» Kiên, của cha cứ lẩn quẩn trong đầu óc nà ng. Bá»™i Nhu nhìn mẹ Ä‘ang ngồi má»™t mình, trên bà n ăn những món ăn đã không còn bốc khói nữa và y nguyên. Chợt Bá»™i Nhu cảm thấy hối háºn và thÆ°Æ¡ng mẹ vô cùng. Nà ng cảm thấy gần đây Bá»™i Nhu đã có những cá» chỉ không phải đối vá»›i mẹ. Dù sao Ä‘i nữa Mẹ vẫn là Mẹ của mình. Mẹ mình đã mang nặng đẻ Ä‘au chịu trăm nghìn khổ vì mình từ thuở ấu thÆ¡ cho đến bây giá». Trên khuôn mặt đẹp ngà y nà o đã bắt đầu thoáng hiện những nếp nhăn vì Æ°u tÆ° và buồn bã?
Bá»™i Nhu lại gần Uyển Lâm gá»i nhá»:
- Mẹ! Mẹ chÆ°a ăn Ä‘iểm tâm à ? Ai cÅ©ng Ä‘i hết rồi sao hở mẹ? Quán cafe Vân Thá» ÄÆ°á»ng lúc nà y đông khách nên cha phải lo lắng Ä‘i sá»›m vá» khuya. Tá» Kiên cÅ©ng váºy, từ ngà y có tình yêu là coi nhÆ° thay đổi tất cả, tháºt tình con cÅ©ng không hiểu nổi những sá»± thay đổi nầy? Thôi để con hầu Mẹ Ä‘iểm tâm nhé! Mẹ nhé!
Bà Uyển Lâm ngước nhìn con thay vì ánh mắt dịu dà ng bao dung, nhưng khác với ý nghĩ của Bội Nhu, ánh mắt của bà Uyển Lâm có vẻ lạnh nhạt và bất mãn.
- Cán Æ¡n con. Äể mẹ má»™t mình ngồi đây cÅ©ng được rồi! Con cÅ©ng không khác gì những ngÆ°á»i đó, rồi con cÅ©ng sẽ bá» mẹ mà đi. NhÆ° sáng nay chẳng hạn, con ăn mặc đẹp chắc chắn con có hẹn rồi phải không? Lại mặc chiếc váy gì mà ngắn ngủn trông khó coi quá váºy? Con gái bây giá» tháºt chẳng còn biết xấu hổ là gì nữa? Cứ dùng hết bá»™ ngá»±c nở nang đến cái váy cÅ©n cỡn để khiêu khÃch bá»n con trai? Mẹ tháºt không ngá» có đứa con gái hÆ° há»ng nhÆ° con.
Bội Nhu có vẻ bực mình vì những phản ứng của mẹ:
- Mẹ nói gì kỳ cục quá váºy? Thá»i trang tuổi trẻ bây giá» là thÆ°á»ng tình đó mẹ, hÆ¡n nữa cái vaý của con có gì đâu gá»i là ngắn. Mẹ lạc háºu quá, mẹ không thấy nhiá»u cô còn xà i model mini-giupe hÆ¡n con nhiá»u, mẹ cứ ở nhà hoà i rồi phê phán con mãi đó thôi.
- Con văn minh quá cứ theo mode thá»i trang đến lúc chắc chỉ còn hai mảnh dÃnh trên ngÆ°á»i! Tháºt là chán hết chá»— nói. Hèn gì dạo nà y mẹ không thấy cáºu Từ Trung Khao đến chÆ¡i nữa, nó sợ chạy có cá» rồi con ạ. Vì có ai muốn lấy vợ "Mode" má»™t cách khủng khiếp nhÆ° váºy.
Bội Nhu chau mà y bực bội:
- Mẹ, con xin mẹ đừng nhắc đến tên "công tá» bá»™t" đó nữa. Äúng là má»™t hình ná»™m ngu ngốc nhất trần gian con không yêu hắn được.
- Hừ! Nhà ngÆ°á»i ta danh giá, con của má»™t Giám đốc xuất nháºp cảng sợ con không xứng đáng để lá»t và o mắt hỠđấy thôi!
- ThÆ°a mẹ, lấy chồng để tạo hạnh phúc cho con chứ đâu phải lấy của hồi môn già u có của ngÆ°á»i ta đâu. Bằng cấp, và ng bạc châu báu chắc gì mua được hạnh phúc đâu mẹ Nếu có ý lấy chồng chắc chắn con không bao giá» nghÄ© đến tên Từ Trung Khao.
Vừa nói Bá»™i Nhu vừa gằn từng tiếng má»™t nhÆ° để xác định láºp trÆ°á»ng của nà ng.
- Thế thì tại sao con nháºn lá»i Ä‘i chÆ¡i vá»›i ngÆ°á»i ta?
Bội Nhu tròn mắt nhìn mẹ:
- Mẹ thiệt tình có nháºn xét quá sai rồi, bá»™ con Ä‘i chÆ¡i vá»›i bạn trai là phải lấy ngÆ°á»i đó là m chồng sao? Mẹ "cổ lổ sÄ©" quá.
Bà Uyển Lâm giáºn xanh mặt:
- Bội Nhu, con nói như thế với mẹ hả, con hỗn quá rồi.
Bá»™i Nhu thấy mẹ hét lá»›n giáºn dữ, tá»± nhiên những cảm tình trÆ°á»›c đây mấy phút dà nh cho mẹ bá»—ng tan biến thà nh mây khói.
- Con không ăn nữa đâu. Äể mẹ dùng hết má»™t mình đấy.
Bá»™i Nhu đứng dáºy bá» Ä‘i, bà Uyển Lâm Ä‘uổi theo hét lá»›n hÆ¡n:
- Äi đâu mà vá»™i và ng thế, có săn Ä‘uổi theo trai cÅ©ng từ từ chứ.
Bà Uyển Lâm dừng lại rút khăn tay chấm nÆ°á»›c mắt. Bá»™i Nhu thấy mẹ khóc, thiểu não quá nên cÆ¡n giáºn há»n cÅ©ng nguôi dần, Bá»™i Nhu dịu giá»ng đến bên mẹ:
- Con xin lá»—i mẹ, thôi mẹ đừng buồn nữa. Mẹ ngồi xuống đây ăn Ä‘iểm tâm vá»›i con rồi con sẽ Ä‘iện thoại má»i mấy ngÆ°á»i bạn của mẹ đến đánh "mạc chược" vá»›i mẹ cho vui nhé!
- NhÆ° váºy có nghÄ©a con sẽ bá» mẹ ra Ä‘i?
Bà Uyển Lâm khóc lớn hơn.
- Nói nhÆ° váºy có nghÄ©a là con vẫn Ä‘i, bá» mẹ má»™t mình ở nhà ? Äúng rồi, mẹ chỉ nhÆ° bà vú già trông coi nhà cá»a suốt Ä‘á»i, mẹ buồn rồi mẹ sẽ chết mất...
Thấy mẹ khóc Bá»™i Nhu cảm thấy bứt rứt hối háºn nhiá»u lần định bÆ°á»›c ra cá»a nhÆ°ng rồi chần chừ mãi... NhÆ°ng hình ảnh của Giang Vỹ hiện ra trong tâm hồn Bá»™i Nhu nhÆ° thôi thúc, Bá»™i Nhu không thể từ chối được cuá»™c gặp gỡ đã hai tuần nay không gặp. Cuối cùng Bá»™i Nhu cÅ©ng phải cÆ°Æ¡ng quyết ra Ä‘i.
- Hôm nay con có việc cần nên con không thể ở nhà với mẹ được.
Uyển Lâm ngồi phệt xuống ghế bà nh vẫn còn nức nở:
- Trá»i Æ¡i! Sao mà tôi khổ đến nhÆ° váºy. Trá»i còn chÆ°a sáng Tuấn Chi đã dáºy ra Ä‘i tá»›i khuya má»›i vá». Rồi Tá» Kiên không kịp ăn sáng đã mất hút có khi cả đêm không thấy vá». Bây giỠđến Bá»™i Nhu. Chồng con rốt cuá»™c tôi chỉ còn lại má»™t mình đối diện vá»›i cô Ä‘Æ¡n buồn chán hết ngà y nà y sang ngà y khác.
Bá»™i Nhu vừa khép cá»a lại nghe Mẹ nói nhÆ° thế bá»—ng dÆ°ng Bá»™i Nhu thÆ°Æ¡ng mẹ quá nên nà ng trở và o đến bên mẹ vá»— vá»:
- Mẹ Æ¡i! Äừng có buồn nữa vì Ä‘á»i sống tất cả má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u phải tranh đấu, ở nhà quây quần bên nhau mãi có nÆ°á»›c đói dà i đấy mẹ.
Vừa nói và i câu an ủi mẹ thì vú Trương chạy và o:
- Thưa cô, có khách đến tìm cô.
Bá»™i Nhu nghÄ© chắc chắn khách đến nhà là Từ Trung Khao vì khi chuông vừa reo tan trÆ°á»ng là hắn lừ đừ đến chà o Bá»™i Nhu và hứa sẽ đến thăm nà ng, nên Bá»™i Nhu bảo thẳng vá»›i vú TrÆ°Æ¡ng:
- NhỠvú bảo tôi không có ở nhà .
Vú TrÆ°Æ¡ng vừa kịp quay lÆ°ng thì Giang Vỹ đã hiện ra ở cá»a.
- Chà o cô Bội Nhu, tôi đến thăm cô đây.
Bá»™i Nhu nghe tiếng nói quen thuá»™c vá»™i và ng quay lại và ngạc nhiên cùng vá»›i ná»—i vui mừng, Bá»™i Nhu vá»™i chạy ra cá»a reo lên:
- Anh Giang Vỹ, anh má»›i đến à ! Má»i anh và o Ä‘i.
Giang Vỹ vẫn đứng chắn ngang ở cá»a lá»›n, những tia nắng đầu ngà y chiếu xuống qua sau lÆ°ng nên Giang Vỹ nhÆ° má»™t bức tượng đồng Ä‘en. Vẫn chiếc quần giean xanh chiếc áo sÆ¡-mi xanh nhÆ° thÆ°á»ng lệ, Ä‘Æ¡n giản. Mái tóc vẫn bồng bá»nh tháºt là nghệ sÄ©. Dáng dấp con ngá»±a hoang trong sân trÆ°á»ng đại há»c. Nụ cÆ°á»i nhếch môi ngạo nghá»…, ở Giang Vỹ có cái nét rất Ä‘Ã n ông khiến Bá»™i Nhu cảm thấy yêu thÃch.
- Anh Giang Vỹ! Sao anh cứ đứng hoà i ở đó váºy?
Bội Nhu bước lên thêm và i bước đối diện với Giang Vỹ bỗng nhiên Bội Nhu cảm thấy lo âu:
- Anh Vỹ... sao anh đến Ä‘á»™t ngá»™t quá váºy không cho em hay trÆ°á»›c... Anh và o Ä‘i để em giá»›i thiệu vá»›i mẹ em.
Giang Vỹ thản nhiên bÆ°á»›c và o nhÆ° chà ng có niá»m tin. Bá»™i Nhu tim Ä‘áºp mạnh vì không ngá» Giang Vỹ liá»u lÄ©nh đến thăm nà ng. Bá»™ hôm nay Giang Vỹ không đến sở là m việc sao? Hay là Vỹ đã bá» sở? TÃnh Vỹ vẫn bÆ°á»›ng bỉnh muốn là m theo ý mình không để ý đến thiên hạ. Không nghÄ© đến háºu quả xấu tốt? Bá»™i Nhu nhìn mẹ mặt mà y tái xanh, và ấp úng thÆ°a vá»›i mẹ:
- Dạ... dạ thÆ°a mẹ... đây là anh Giang Vỹ bạn con... và Bá»™i Nhu liếc nhanh vá» phÃa Giang Vỹ rồi nhìn mẹ nói tiếp:
- Và đây là mẹ em.
Bà Uyển Lâm giÆ°Æ¡ng to mắt nhìn Giang Vỹ có vẻ soi mói khó chịu. Vì bà không thÃch cách ăn mặc có vẻ "cao bồi" của Giang Vỹ nhất là mái tóc lòa xòa phủ xuống trán, tÆ°á»›ng dá»nh dà ng trông nhÆ° ngÆ°á»i rừng... hiện đến trong ý nghÄ© của bà . Bá»™i Nhu có thể kết bạn vá»›i má»™t ngÆ°á»i nhÆ° váºy sao? NgÆ°á»i không ra ngÆ°á»i, ngợm không ra ngợm! Tháºt không ngá»! Bà Uyển Lâm hết sức ngạc nhiên nên bà nhìn lÆ¡ đãng ra ngoà i sân nắng và lắc đầu tá» vẻ thất vá»ng. Vá» phÃa Giang Vỹ vẫn yên lặng đứng nhÆ° thế, tất cả nhÆ° có sá»± sắp sẵn trong đầu chà ng, trÆ°á»›c khi chấp nháºn ra Ä‘i chà ng đã hình dung đến những khuôn mặt lạnh lùng chung quanh chà ng. Chà ng phải và o má»™t nÆ¡i kÃn cổng cao tÆ°á»ng có má»™t cuá»™c sống già u sang giả tạo... tháºt tình lòng chà ng không thÃch nhÆ°ng ở đó có Bá»™i Nhu ngÆ°á»i yêu dấu nhất của chà ng... đã hai tuần nay chà ng không gặp Bá»™i Nhu là m cho chà ng nhá»› nhung khủng khiếp đến ná»—i chà ng không thể nà o chịu Ä‘á»±ng nữa nên má»›i đánh liá»u tìm đến gặp Bá»™i Nhu. Chà ng vẫn Ä‘oán gia đình ba má Bá»™i Nhu chắc khó tÃnh lắm nên Bá»™i Nhu không muốn chà ng đến thăm gia đình nà ng? Bây giá» chà ng đối diện vá»›i sá»± tháºt đó. Giang Vỹ nhìn bà Uyển Lâm, vá»›i khuôn mặt đầy đặn, đôi mắt vẫn còn sáng long lanh, chà ng liá»n nghÄ© thá»i xuân xanh chắc bà phải là má»™t thiếu nữ xinh đẹp và chà ng khám phá Bá»™i Nhu giống bà nhÆ° hai giá»t nÆ°á»›c. NhÆ°ng sao bà Uyển Lâm nhìn chà ng má»™t cách xa lạ giống nhÆ° ngÆ°á»i ở hà nh tinh? Giang Vỹ Ä‘ang suy nghÄ© liên miên hết chuyện nà y đến chuyện khác... bá»—ng tiếng bà Uyển Lâm cắt đứt ý nghÄ© chà ng.
- Bá»™i Nhu... cáºu em đây... há»c hà nh ra sao rồi?
Giang Vỹ vội đáp ngay:
- ThÆ°a bác, con đã thôi há»c rồi ạ.
- Hả! Nghỉ há»c rồi sao?
Bà Uyển Lâm có vẽ ngỡ ngà ng vì câu trả lá»i của Giang Vỹ, nhất là tÆ°á»›ng mạo là m mất thiện cảm đối vá»›i bà . Bà Uyển Lâm liên tưởng đến những nhân váºt du thủ du thá»±c trong những phim tình cảm xã há»™i mà bà hay xem trong truyá»n hình. Bà bị ám ảnh đến hình ảnh xấu xa nên bà hay liếc mắt nhìn Giang Vỹ rồi nhìn Bá»™i Nhu... nhÆ° có cảm tưởng Giang Vỹ là má»™t nhân váºt nguy hiểm đáng phải Ä‘á» phòng nhất là trong nhà chỉ còn có ba ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà yếu duối...
- Thế nhà cá»a cáºu em đâu? Ba má là m gì?
- ThÆ°a bác, con thuê má»™t căn phòng ở xóm lao Ä‘á»™ng Hòa Bình để có chá»— trú thân tạm. Ba má đã mất ở quê lâu rồi. Con chỉ ở má»™t mình vừa nghỉ há»c Ä‘ang Ä‘i là m kiếm sống. Bác có ngá»i thấy mùi dầu máy toát ra từ bá»™ đồ của con không? Con thÆ°á»ng bảo vá»›i bạn bè Ä‘á»i sống con hiện tại là dầu máy và máu Ä‘ang hòa chung vá»›i nhau cho đến trá»n Ä‘á»i.
- NhÆ° thế là cháu là m thợ... sá»a xe à ?
Bà Uyển Lâm Ä‘i từ ngạc nhiên nà y đến ngạc nhiên khác nên cứ trố mắt nhìn Giang Vỹ và há»i có vẻ mỉa mai.
-... Chỉ là thợ sá»a xe thồi à ! Chứ không phải là kỹ sÆ°?
Giang Vỹ nhìn bà Uyển Lâm cÆ°á»i lá»›n kiêu ngạo:
- Dạ, cháu không phải là kỹ sÆ°, cháu chỉ là tên sá»a xe tầm thÆ°á»ng. Cháu chỉ má»›i qua khá»i tú tà i nên phải bá» ngang kiếm sống trÆ°á»›c đã. Cháu không có cÆ¡ may và o đại há»c thì là m gì vá»›i được cái bằng kỹ sÆ°.
- À, cháu chỉ là thợ thôi!
Bá»™i Nhu thấy mẹ tra há»i có vẻ chanh chua và không khà đã trở nên căng thẳng nên vá»™i góp ý để dung hòa.
- Mẹ, anh Vỹ Ä‘ang táºp sá»± nhÆ° má»™t kỹ sÆ° trong vòng hai năm hoà n tất chÆ°Æ¡ng trình kỹ sÆ° nhÆ° váºy. Ngoà i ra anh ấy còn là má»™t nhà văn có nhiá»u tác phẩm ấn hà nh và được nhiá»u báo chà ca ngợi nữa đó mẹ. Hiện anh Ä‘ang cá»™ng tác cho nhiá»u tá» báo nổi tiếng ở Äà i Bắc...
Giang Vỹ cảm thấy khó chịu khi nghe Bội Nhu phải kể lể vỠchà ng:
- Bá»™i Nhu, em cần gì phải giá»›i thiệu nhiá»u vá» anh nhÆ° váºy. HÆ¡n nữa, thá»±c tế anh chỉ là má»™t ngÆ°á»i thợ không hÆ¡n không kém, em nên thẳng thắn nói ra sá»± tháºt đó.
Vừa nói Giang Vỹ vừa nhìn trừng và o Bá»™i Nhu nhÆ° để trấn áp nà ng. Giang Vỹ cố gắng tá»± kiá»m chế vì tánh chà ng từ lâu vẫn Æ°Æ¡ng ngạnh hay tá»± ái nhÆ°ng vì yêu Bá»™i Nhu nên chà ng yên lặng chịu Ä‘á»±ng.
- ThÆ°a mẹ, con xin thú tháºt vá»›i mẹ anh Giang Vỹ là ngÆ°á»i bạn thân nhất của con đấy.
- á»’! váºy hả?
Bà Uyển Lâm lắc đầu nhìn con:
- Thợ máy? Là m công? Sá»a xe? Bà Uyển Lâm tỠý bất bình tình cảm của Bá»™i Nhu.
Giang Vỹ vẫn biết Ä‘iá»u đó nhÆ°ng chà ng vẫn thản nhiên:
- ThÆ°a bác, hôm nay con đến thăm bác vá»›i mục Ä‘Ãch là thÆ°a vá»›i bác chuyện giữa con và Bá»™i Nhu đã yêu nhau. Và con nghÄ© không thể giấu diếm bác lâu được nữa...
- ThÆ°a mẹ, anh Vỹ nói tháºt đấy. Chúng con đã yêu nhau đó mẹ...
Bà Uyển Lâm kêu lên:
- Cái gì? Yêu nhau! Yêu nhau! á»i trá»i đất quá»· thần Æ¡i!
Bà Uyển Lâm choáng váng mặt mà y ngã ngÆ°á»i ra thà nh ghế ôm ngá»±c gần nhÆ° muốn xỉu. Không! Không thể nà o có chuyện tai há»a ghê gá»›m đến nhÆ° váºy. Giây phút nhÆ° "Ä‘á»™ng đất" kinh khủng nhÆ° thế nà y mà anh Tuấn Chi không có mặt ở nhà chứng kiến đứa con gái yêu quý nhất. Bà Uyển Lâm ôm ngá»±c xong đến ôm mặt khổ sở.
- Bá»™i Nhu, mẹ muốn nói chuyện riêng vá»›i cáºu em nà y. Con hãy lên lầu Ä‘i.
Bội Nhu bướng bỉnh không đi.
- Con không đi đâu cả, có gì cứ nói thẳng ra, con không đi.
- Mẹ bảo con đi!
- Con không đi đâu hết.
Giang Vỹ nhìn Bội Nhu van lơn:
- Bội Nhu, em nên đi lên lầu đi, để Bác nói chuyện riêng với anh mà , em yên tâm.
Bội Nhu vùng vằng liếc nhìn Giang Vỹ môi trỠra bực bội:
- NhÆ°ng nói xong phải gá»i em ngay.
- DÄ© nhiên! Khi nà o nói xong mẹ sẽ gá»i con xuống ngay.
Trong ý nghÄ© Bà Uyển Lâm tá»± nhủ mình phải bình tÄ©nh để đối phó vá»›i Giang Vỹ vì tình cảnh Ä‘ang rÆ¡i và o chá»— nguy hiểm trầm trá»ng, vì Bá»™i Nhu đã mê nó quá mức rồi, không phải Ä‘Æ¡n giản lắm đâu nên phải bình tÄ©nh má»›i giải quyết được.
Bội Nhu vừa lên lầu bà Uyển Lâm vội tấn công đối phương ngay.
- Ông Vỹ, xin má»i ông ngồi và má»i ông hút thuốc.
Bà đưa thuốc cho Giang Vỹ, chà ng vội từ chối.
- Cám Æ¡n Bác, con có rồi. Bác cứ gá»i con bằng tên Ä‘i đừng gá»i ông nghe khó chịu quá.
- Ông Vỹ, tôi quen gá»i ngÆ°á»i lạ nhÆ° thế. Xin lá»—i, ông quen Bá»™i Nhu từ bao giá»?
- Dạ, từ mùa thu năm ngoái trong má»™t cuá»™c dạ vÅ© sinh nháºt của ngÆ°á»i bạn con có Bá»™i Nhu đến tham dá»±.
- NgÆ°á»i bạn của ông chắc biết đến Cha Mẹ của Bá»™i Nhu chứ?
- Thưa vâng, hỠbiết rất rõ vỠgia đình bác, biết đến nghỠnghiệp của bác trai nữa.
Bà Uyển Lâm có vẻ bằng lòng vá» câu trả lá»i của Giang Vỹ và tá»± nhiên bà cảm thấy đối phÆ°Æ¡ng Ä‘ang rÆ¡i và o ý muốn của Bà đang gà i Giang Vỹ, nên bà Uyển Lâm gáºt đầu thá»a nguyện:
- Tốt lắm. Thế dụng ý hôm nay ông đến tìm tôi có việc gì?
Giang Vỹ chau mà y suy nghĩ:
- Dụng ý? ThÆ°a Bác, ý Bác muốn nói gì con không hiểu? Vì Ä‘Æ¡n giản con yêu Bá»™i Nhu, con muốn nói lên sá»± tháºt đó. Và con mong được đến ra mắt vá»›i hai Bác.
Bà Uyển Lâm nhìn lên trần nhà cÆ°á»i thà nh trà ng dà i:
- Ra mắt? Nếu cha Bá»™i Nhu không phải chủ quán Vân Thá» ÄÆ°á»ng nổi tiếng thì chắc cáºu có đến thăm nhà nà y không?
Giang Vỹ ngạc nhiên nhìn bà Uyển Lâm:
- Bác nói gì con tháºt tình không hiểu.
- Cáºu không hiểu hay giả vá» không hiểu? Bá»™i Nhu nó còn nhá» cần phải theo Ä‘uổi há»c vấn, cáºu không nên phá hoại tÆ°Æ¡ng lai nó. Äể tôi ra giá cho cáºu nghe?
Giang Vỹ mắt mở lá»›n và không thể tưởng tượng bà Uyển Lâm có thể đánh giá tình yêu của chà ng má»™t cách tồi tệ đốn mạt nhÆ° thế. Chà ng mất bình tÄ©nh nhÆ° muốn ngã quỵ trên sà n thảm, hÆ¡i thở dáºp dồn, chà ng nhÆ° ngá»™p thở... NhÆ°ng Giang Vỹ cố trấn tÄ©nh:
- Không! Bác đừng nghÄ© thế? Bác đừng suy bụng ta ra bụng ngÆ°á»i. Bác đánh giá tôi quá thấp, tôi đâu phải hạng ngÆ°á»i tồi tệ nhÆ° bác nghÄ© đâu? Bá»™ tôi đến là m tiá»n Bác à ? Tháºt sá»± Bác đã lầm rồi, chà ng nói nhÆ° hét lá»›n và o mặt Bà Uyển Lâm. Xin lá»—i Bác, dù sao tôi vẫn còn nghÄ© đến Bá»™i Nhu nên tôi không dùng đến những ngôn ngữ khác hÆ¡n, thÆ°a Bác nên hiểu giùm cho.
Bà Uyển Lâm nhẫn nại kêu lên:
- Trá»i Æ¡i! Có gì thì ông từ từ nói cứ là m dữ lên trông ghê quá. Ông cần tiá»n tôi sẵn sà ng thÆ°Æ¡ng lượng Ä‘Ã ng hoà ng sòng phẳng không để cho ông bị thiệt thòi đâu, tôi hiểu mà ông tÃnh toán kỹ lắm ông muốn là m ăn mẻ cá lá»›n hÆ¡n khi cÆ°á»›i được Bá»™i Nhu hưởng gia tà i nà y phải không? Ông đừng có mÆ¡ má»™ng hão huyá»n, gia đình tôi không bao giá» gả cho má»™t tên thợ không tÆ°Æ¡ng lai không danh giá vá»›i xã há»™i nhÆ° ông đâu. Chúng tôi còn phải là m ăn giao tiếp vá»›i má»i ngÆ°á»i ngẩng mặt lên vá»›i xã há»™i thượng lÆ°u trà thức vá»›i bà con bạn bè. Bá»™ ông muốn chúng tôi vùi mặt trong đống bùn nhÆ¡ nữa sao? Ông lầm rồi khi nghÄ© đến chuyện dụ dá»— con gái tôi, nó ngây thÆ¡ nó con nÃt biết gì mà yêu Ä‘Æ°Æ¡ng, tôi nghÄ© nó chỉ là m quen sÆ¡ vá»›i ông thôi. Bây giỠông muốn bao nhiêu cứ nói? Tôi sẵn sà ng chiá»u theo ý ông.
Giang Vỹ nghe những lá»i bà Uyển Lâm lòng nhÆ° muốn sôi lên vì tức giáºn, mặt chà ng tÃm lại dần. Chà ng có cảm tưởng má»—i lá»i nói của bà Uyển Lâm là má»—i là n roi quất và o chà ng Ä‘au nhói cả tim can. Nếu không phải là mẹ của Bá»™i Nhu thì chà ng có thể tát thẳng và o mặt ấy mấy cái cho thá»a cÆ¡n thịnh ná»™. Giang Vỹ ngẩn ngÆ°á»i ra, chà ng ném Ä‘iếu thuốc Ä‘ang ngáºm trên môi và vá»— bà n:
- Bác vui lòng dẹp hết chuyện thượng lÆ°u trà thức của Bác, vì tôi không muốn nghe đến, vì đó chỉ là những lá»›p ngÆ°á»i sống giả dối má»™t cách quá khôi hà i. Vâng tôi hiểu vị trà của tôi, tôi đâu dám Ä‘ua đòi mÆ¡ má»™ng viá»…n vông. Bác yên chà đi! Kể từ nay tôi không bao giá» xúc phạm đến con gái Bác nữa, chà o Bác!
Giang Vỹ quay lÆ°ng bá» Ä‘i nhÆ°ng trÆ°á»›c khi đóng cá»a lại Giang Vỹ ngoái đầu lại nói:
- Bác đừng có tưởng đồng tiá»n hôi hám của Bác sẽ mua được tất cả, Bác lầm quá rồi, chắc chắn Bác sẽ gặp những chuyện chẳng may nếu Bác cứ nhìn ai cÅ©ng qua đôi mắt "khinh ngÆ°á»i" của Bác. ChÆ°a hẳn lá»›p ngÆ°á»i thượng lÆ°u trà thức nhÆ° Bác lại không phải là những kẻ "cặn bã của xã há»™i" ăn bám và o sức lao Ä‘á»™ng của ngÆ°á»i khác!
Giang Vỹ Ä‘i nhÆ° bá» chạy ra khá»i cổng sắt thoát ra ngoà i Ä‘Æ°á»ng, Giang Vỹ má»›i cảm thấy nhẹ nhõm dá»… chịu.
Bà Uyển Lâm thở phà o ngồi xuống ghế như thoát qua một tai nạn ghê gớm. Chưa bao giỠBà gặp một tên điên như thế. Bà lẩm bẩm trong miệng.
- Äúng là má»™t thằng Ä‘iên! Äiên tháºt!
Bội Nhu nghe tiếng là o xà o vội chạy xuống cầu thang.
- Anh Vỹ! Anh Vỹ!
Bá»™i Nhu bá»—ng đứng lại ngẩn ngÆ¡ vì không thấy bóng Giang Vỹ đâu nữa chỉ còn lại má»™t mình mẹ ngồi im sững trên ghế. Bá»™i Nhu vá»™i chạy Ä‘uổi ra cá»a tìm kiếm nhÆ°ng vô Ãch Giang Vỹ đã mất hút đâu rồi, thất vá»ng Bá»™i Nhu trở và o dáng Ä‘iệu ảo não buồn bã.
- Bội Nhu nhìn mắt mẹ đẫm lệ:
- Mẹ! Mẹ đã nói gì với anh Vỹ?
- Nó là tên điên...
Bà Uyển Lâm vừa nói vừa tái mặt tay ôm ngực.
- May mà nó bỠđi... chứ không thì chắc mẹ chết mất... Từ nay mẹ cấm con không được gặp nó nữa.
Bá»™i Nhu hét lá»›n giáºn dá»—i:
- Nhưng mẹ đã nói gì với ảnh?
Phản ứng của Bội Nhu là m cho bà Uyển Lâm lúng túng thêm:
- Mẹ có nói gì đâu. Mẹ chỉ Ä‘á» nghị vá»›i nó là mẹ sẵn sà ng chi cho nó má»™t số tiá»n vá»›i Ä‘iá»u kiện nó buông tha con yêu dấu của mẹ, mẹ thÆ°Æ¡ng con, mẹ lo lắng cho con, má»™t vấn Ä‘á» Ä‘Æ¡n giản hợp lý... phải không con?
Bá»™i Nhu choáng váng không ngá» mẹ lại đối xá» vá»›i Giang Vỹ má»™t cách tà n nhẫn đến nhÆ° váºy.
- Mẹ tà n nhẫn quá, mẹ đã sỉ nhục anh ta. Con thù mẹ, con háºn mẹ suốt Ä‘á»i...
Nói xong Bá»™i Nhu lồng lá»™n nhÆ° con thú trúng tên chạy xông xả ra khá»i cổng. Bà Uyển Lâm chỉ kịp đứng dáºy kêu theo:
- Bá»™i Nhu! Bá»™i Nhu! Con bá» Ä‘i đâu váºy?
- Con đi luôn và chắc sẽ không bao giỠvỠcăn nhà nà y nữa. Con thù ghét mẹ, thà là m một đứa con hoang còn hơn.
Bà Uyển Lâm bối rối gá»i to và o trong nhà :
- Vú Trương ơi! Ra giúp tôi đi! Vú hãy đuổi theo Bội Nhu giùm tôi nhé. Mau đi vú.
Bà Vú TrÆ°Æ¡ng vá»™i vã chạy Ä‘uổi ra khá»i cá»a ngó quanh quất không có bèn trở và o.
- ThÆ°a bà con tìm khắp Ä‘Æ°á»ng vẫn không thấy bóng dáng của cô.
- Trá»i Æ¡i! Uyển Lâm lại ôm mặt khóc nức nở. Tháºt là khổ cho tôi! Tôi yêu con mà , mẹ đâu có hại con, mẹ muốn con có má»™t tÆ°Æ¡ng lai bảo đảm hạnh phúc cho con mà , mẹ đâu có xá» trà báºy đối vá»›i con đâu? Tại sao con lại bá» mẹ hỡi con? Mẹ chỉ còn có má»™t mình con là đứa con hiếu thảo gần gÅ©i yêu thÆ°Æ¡ng mẹ, bây giỠđến con cÅ©ng bá» mẹ... Tại sao Ä‘á»i tôi lại khổ sở nhÆ° thế nà y? Biết thế thà đừng lấy chồng có con. Chồng thì Ä‘i mặc chồng, con trai lá»›n cÅ©ng không thua gì cha nó, đến Bá»™i Nhu đứa con ngoan cuối cùng của mẹ rồi cÅ©ng ghét bá» mẹ... Bà Uyển Lâm vừa khóc vừa kể trông tháºt ảo não tá»™i nghiệp.
Bà vú TrÆ°Æ¡ng đứng nhìn Bà Uyển Lâm khóc kể cÅ©ng ngáºm ngùi chảy nÆ°á»›c mắt theo. Vú TrÆ°Æ¡ng đến giúp việc cả mÆ°á»i năm rồi chÆ°a bao giá» bà thấy gia đình rÆ¡i và o tình trạng bi thảm nhÆ° hiện nay, hạnh phúc nhÆ° đảo ngược vá»›i Ä‘á»i sống già u có. Khi trÆ°á»›c cảnh nhà đủ ăn thì hạnh phúc êm ấm tháºt đầy đủ, cả nhà thÆ°á»ng quây quần sum há»p má»—i buổi ăn tối cả ngà y nghỉ lá»…, bây giá» những hình ảnh ấy không còn nhìn thấy nữa. Má»i ngÆ°á»i hầu nhÆ° Ãt ở nhà hÆ¡n...
- ThÆ°a bà , đến giúp việc vá»›i gia đình Bà lâu con hiểu ý Bá»™i Nhu, cô ta cứng rắn lắm sợ cô không chịu trở vá». Bà nên Ä‘iện thoại ngay cho ông chủ tìm cô ba má»›i hy vá»ng...
Bà Uyển Lâm nhÆ° giáºt mình nhá»› lại Tuấn Chi, Bà đứng dáºy đến quay Ä‘iện thoại.
- Nó ngu quá, tôi thiệt tình tức quá mà , anh nghÄ© coi tôi xá» sá»± nhÆ° thế có đúng không? Vừa nói Bà Uyển Lâm vừa thút thÃt khóc...
- Bây giỠcon Bội Nhu đã bỠchạy theo tìm hắn, anh vỠmà tìm nó đi... tôi thiệt tình chịu hết nổi rồi đấy...
|
|
|
| |