Người bước đến không ngờ lại là nữ tử lúc trước.
- Đại tỷ à, thật sự xin lỗi! Không phải ta cố ý đâu…
- Đứng lên.
- Ta còn chưa hoàn thành xong....
- Đứng lên.
Giọng điệu nàng không hề lộ ra chút giận dữ nào.
Đinh Mặc nghe lời nàng đứng dậy, thuận miệng hỏi:
- Tỷ tên gì?
- Diệp Gia Hân.
Cả người hắn bỗng chốc cứng lại.
- Ta, Diệp Gia Hân lấy tư cách một pháp sư khiêu chiến ngươi, Đinh Mặc.
Hắn còn chưa kịp đứng thẳng lên đã nghe thấy lời nói này của nàng, bất đắc dĩ lắc đầu:
- Không chấp nhận!
Diệp Gia Hân dường như bị câu trả lời của hắn làm cho ngạc nhiên, nhíu mày:
- Ngươi không thể từ chối.
- Đại tỷ à, ta cùng lắm mới chỉ hôn má tỷ một cái thôi mà. Vậy …ta cho tỷ hôn lại, chúng ta coi như hòa.
Nói xong cũng không biết xấu hổ mà chìa má trước mặt nàng.
- Ngươi…
Đinh Mặc ngây ngốc nhìn gương mặt hơi hồng lên của nàng, không hiểu là do xấu hổ hay giận dữ. Ánh mắt vừa chạm đến đồng tử màu bạc của nàng liền chuyển thành kinh hãi:
- Hồn chủ tái sinh?
Vừa gặp mặt liền bị vẻ ngoài của nàng thu hút, hắn thực sự là không để ý đến đôi mắt màu bạc kia.
Không chỉ sư phụ mà cả con gái sư phụ cũng được hồn chủ tái sinh! Hơn nữa hồn chủ của Diệp Gia Hân chắc chắn mạnh hơn gấp nhiều lần so với hồn chủ của sư phụ. Hồn chủ càng mạnh, đồng tử chuyển sang màu bạc càng rõ rệt. Mà nữ tử hiện giờ đang đứng trước mặt hắn đây, đồng tử đã hoàn toàn là màu bạc!
Tương truyền rằng thế giới ma pháp được tạo ra là nhờ có 108 vị chủ thần. Cả 108 người bọn họ đều là những cường giả đỉnh thiên lập địa, một mình có thể chống lại hàng vạn ma thú. Chính bọn họ đã sáng tạo ra ma pháp, đấu khí rồi truyền lại cho thế hệ sau. Khi 108 người bọn họ qua đời, linh hồn rời khỏi thể xác, đi vào vòng luân hồi, nhưng có một thứ đến nay vẫn còn lưu lại trên trần thế: hồn chủ. Hồn chủ chứa đựng toàn bộ sức mạnh của chủ thần lúc sinh thời. Và người được hồn chủ lựa chọn sẽ kế thừa khối sức mạnh đó. Trong quá trình đi tìm kiếm chủ nhân mới, có một số hồn chủ bị vỡ nát, phân tán thành nhiều mảnh. Hồn chủ tái sinh của sư phụ chỉ là 1 trong số những mảnh nhỏ kia, còn của Diệp Gia Hân là một hồn chủ hoàn chỉnh!
- Sao lại từ chối?
Đinh Mặc như bắt được bùa cứu mạng, chạy ra đứng phía sau sư phụ.
- Sư phụ, người có phải hay không nên lựa lời khuyên tỷ tỷ giúp con chút? Hai người đánh cũng đánh rồi, tha cho con một lần đi.
- Ta còn chưa đích thân ra tay đánh ngươi đã là may mắn lắm rồi, đòi hỏi gì nữa!?
Hắn đang định lên tiếng phản bác, phía ngoài cửa bỗng nhiên truyền lại giọng nói nửa nam nửa nữ đặc trưng:
- Ngũ hoàng tử, hoàng thượng có việc tìm ngài.
Nhiều người cho rằng quyền điều hành một đất nước nằm trong tay một cường giả thần bí, còn triều đình, hoàng thất chỉ là bù nhìn, vật tượng trưng. Điều này hoàn toàn là sai lầm! Hoàng thất Đinh quốc sở dĩ vẫn tồn tại cho đến ngày hôm nay đúng là nhờ có cường giả chống lưng, nhưng đám cường giả này là do hoàng thất thuê về, thân phận so với ngự lâm quân không có gì khác biệt. Ai nói cường giả sẽ không hạ thấp thân phận đi làm bảo tiêu? Chỉ cần có ngân lượng, địa vị, nhất định sẽ có người đồng ý!
Đinh Mặc nhận được sự đồng ý của sư phụ liền quay người bước đi. Bà từng nói chỉ cần hoàng thất có việc, bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi, huấn luyện ngày hôm đó coi như bỏ qua.
………………
Kỳ thực phụ thân gọi hắn tới cũng chẳng phải vì chuyện gì quan trọng, chỉ là hỏi han 2,3 câu về việc tu luyện rồi bảo hắn chuẩn bị lễ vật cho quốc yến sắp tới. Ngạo Thiên đế quốc có ý muốn cùng Đinh quốc kết làm đồng minh, lần này đặc biệt phái Thái tử cùng Nhị công chúa đưa cống phẩm sang, bày tỏ thành ý. Sau một hồi giải thích dài dòng, kết quả là Đinh Gia Long chốt lại một câu:
- Nhị công chúa Ngạo Thiên quốc mang danh nghĩa sứ giả nhưng thực chất muốn sang đây tuyển phò mã.
Thái tử, nhị hoàng tử, tam hoàng tử đều đã có chính phi, không đủ điều kiện! Người ta là công chúa một đế quốc, lẽ nào lại chịu làm tiểu thiếp? Vậy nên chỉ còn lại hắn cùng tứ hoàng tử.
Đinh Mặc cực kỳ không thích kiểu hôn nhân chính trị này, chỉ tùy ý gật đầu vài cái rồi đi về.
Lúc hắn rời khỏi chính điện, thời gian còn chưa đến giữa trưa. Huấn luyện bị hủy, hắn không còn việc gì để làm, cuối cùng quyết định xuất cung vi hành.
………………………….
Buổi tối tại kinh thành vô cùng nhộn nhịp. Những khu chợ đã đóng cửa, nhường chỗ lại cho các đoàn ca kỹ, kịch nghệ. Tiếng hát trong trẻo, lôi cuốn vang lên khắp mọi con đường, ngõ ngách. Người người chen lấn nhau đi lại, hoạt động mua bán diễn ra mạnh gấp mấy lần ban ngày,…
Đinh Mặc vô thức đi đi lại lại, ngắm khung cảnh tấp nập hiếm có này. Trong hoàng cung đâu đâu cũng là lễ nghi, phép tắc, làm gì có khung cảnh nhốn nháo, nhộn nhịp như ở đây?
Ánh mắt hắn vừa chạm đến một tòa nhà lộng lẫy bên sông liền dừng bước, cân nhắc một hồi rồi mới bước vào.
………………………
Di Hồng Viện,
- Công tử mời vào, mời vào…
Bàn chân hắn còn chưa kịp đặt xuống, một trung niên nữ nhân thân hình mập mạp tự xưng “Hồng ma ma” đã chạy tới, ánh mắt đưa đưa đẩy đẩy nhìn hắn.
- Ai da, công tử hẳn là đến đây lần đầu? Không cần bối rối, có Hồng ma ma ở đây, đảm bảo không khiến cậu chịu thiệt thòi.
Nhìn sự nhiệt tình có chút thái quá của “Hồng ma ma” trước mặt, khóe mắt hắn bất giác giật lên vài cái. Hẳn là bà ta nhìn thấy dáng vẻ phá gia chi tử của hắn nên mới có biểu hiện như vậy đi?
- Công tử muốn thuê phòng riêng hay ngồi tại đây?
Di Hồng Viện là kỹ viện lớn nhất kinh thành Đinh quốc, gồm 7 tầng lầu với hơn 70 căn phòng lớn nhỏ. Khách nhân vào đây không ai không có tiền. Chỉ riêng chi phí vào nghe hát cũng đã bằng với số tiền một hộ dân bình thường sinh sống trong mấy tháng trời. Đấy là còn chưa kể đến tiền rượu, tiền kỹ nữ, tiền bo,…
- Phòng riêng.
- Ai da, không biết công tử muốn thuê phòng ở tầng nào? Tầng 2,3,4 sẽ hơi bị ảnh hưởng bởi âm thanh ca kỹ ở tầng 1, đến tầng 5 sẽ hoàn toàn cách âm….
“Hồng ma ma” thao thao bất tuyệt, không có dấu hiệu dừng lại.
- Tầng 7.
Tầng càng cao, số lượng phòng càng ít, chất lượng phục vụ càng tốt.
- Ai da, công tử thật hào phóng…Nào, để Hồng ma ma dẫn ngài lên phòng.
Đinh Mặc bước vào căn phòng trên lầu 7, không nhịn được mà tặc lưỡi. Cũng không khác phòng hắn ở hoàng cung là mấy: nội thất xa xỉ, không gian rộng rãi.
Hồng ma ma đang định lên tiếng, hắn đã trực tiếp cắt lời:
- Một cầm, hai hầu rượu. Thức ăn, rượu tùy ngươi chọn.
Tốc độ phục vụ của Di Hồng Viện thực sự rất nhanh, chỉ trong vòng chưa đến nửa chén trà đã có đủ mọi thứ hắn yêu cầu. Hồng ma ma sau khi xong việc biết ý lui ra ngoài. Trong phòng lúc này chỉ còn 4 người.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn tới kỹ viện. Kiếp trước sống đến hơn hai mươi tám tuổi, tuy nói không để ý đến nữ nhân nhưng hắn vẫn hay ra vào kỹ viện tìm chỗ phát tiết. Nam nhân mà, mấy ai có thể kìm nén dục vọng chứ?
Kỹ nghệ của thiếu nữ đánh cầm kia so với ca vũ trong hoàng cung không kém là bao, đều rất du dương, truyền cảm. Hai kỹ nữ mặt mũi xinh đẹp, quần áo lụa là thướt tha đã sớm sà vào lòng hắn, bàn tay không thành thực sờ loạn khắp nơi. Ban đầu bọn họ chỉ dám vuốt ve qua mấy lớp y phục, thấy hắn không nói gì mới mừng rỡ lần mò vào sâu bên trong. Thân nhiệt tăng lên, hai tay hắn bắt đầu máy động. Một tay bóp mông kỹ nữ bên phải, một tay vuốt ve bộ ngực đầy đặn của kỹ nữ bên trái. Hai ả kỹ nữ được hành động của hắn cổ vũ càng trở nên táo bạo hơn. Kỹ nữ bên trái nhanh tay nới lỏng toàn bộ y phục của bản thân, cởi áo yếm, rồi cầm tay hắn đặt lên bộ ngực trần của mình. Y phục của ả vẫn chưa hoàn toàn cởi ra, cặp núi tuyết lấp ló lúc ẩn lúc hiện. Hắn theo phản xạ dùng tay bóp bóp nắn nắn. Kỹ nữ bên tay trái không chịu thua, để tay hắn kẹp giữa hai đùi mình, nhích dần lên phía trên. Tiểu huynh đệ bên dưới phản ứng, phía đũng quần liền phồng lên một cục.
Hắn vừa định quay sang thì thầm mấy câu với hai ả kỹ nữ, mắt bỗng hoa lên. Trong khoảnh khắc ấy, hắn lờ mờ thấy được thân ảnh của một nữ tử đang tiến về phía mình. Hắn theo bản năng nhắm chặt mắt lại, đến khi mở mắt ra liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi.
- Dịch Chuyển Không Gian!?
Trong nháy mắt làm thay đổi vị trí của một người, ngoài thượng cổ ma pháp Dịch Chuyển Không Gian ra làm gì có loại ma pháp nào làm được điều này?
- Mặc, ta không cho phép chàng đi vào mấy nơi đó!
Gần như cùng một lúc với tiếng nói kia, một nữ tử ngồi lên đùi hắn. Nàng mặc một thân hắc y, mái tóc đen tuyền tùy ý xõa ra sau lưng. Nước da trắng như tuyết tương phản hoàn toàn với màu của bộ y phục. Dung mạo hoàn mỹ của nàng khiến hắn không khỏi ngẩn ngơ. Nếu như Diệp Gia Hân mang vẻ đẹp lạnh lùng băng giá thì nữ tử trước mắt lại mang vẻ đẹp hết sức gần gũi, dịu dàng. Vẻ đẹp khiến người xung quanh luôn cảm thấy ấm áp.
Hai tay nàng vòng qua cổ hắn, khuôn mặt thể hiện rõ sự bất mãn:
- Chàng nghe ta nói gì không thế?
Đinh Mặc giật mình, nhìn đi nhìn lại nữ tử trước mặt vẫn không nhớ ra đã gặp nàng ở đâu.
Nữ tử kia như đọc được tâm trí của hắn, đôi môi mỏng chu lên:
- Không cần nhớ, chúng ta chưa bao giờ gặp…
Nàng còn chưa nói hết câu, khuôn mặt bỗng chốc trở nên đỏ hồng. Nguyên lai là do chân nàng chạm phải tiểu huynh đệ của hắn.
- Mặc, mấy ả kỹ nữ kia quyến rũ đến thế à?
Nàng tưởng chừng như vừa quyết định một điều quan trọng gì đó, ánh mắt hiện vẻ quyết đoán.
Hắn vẫn còn bị dáng vẻ của nàng làm cho choáng ngợp, thuận mồm trả lời:
- Không quyến rũ bằng nàng!
Lời vừa nói ra, hắn liền hối hận. Rõ ràng không biết nữ tử trước mắt mà vẫn buông lời khinh bạc nàng, nhân phẩm hắn dạo này cũng quá kém rồi?