Đây là bộ truyện kiếm hiệp-tiên hiệp hiện đang khá ăn khách tại Trung Quốc.Truyện ra chương đầu tiên vào cuối tháng 5/09 và tính đến thời điểm này đã có hơn 600 000 lượt đọc giả xem truyện!(Choáng!)
Cậu chuyện là hành trinh phiêu lưu của một thanh niên hiện đại,trong một lần bất đắc dĩ đã xuyên qua thời gian và không gian vào thế giới trong Thiên Long Bát Bộ.từ đó bắt đầu những kỳ ngộ,không ngừng rèn luyện và nâng cao võ công(nhất là có cả chinh phục mỹ nữ,một phần không thể thiếu ^^).Những bạn nào...không thích TLBB nên xem qua để có một cái nhìn khác về trứ tác này nhé,cón những bạn nào là fan của TLBB thì..cũng nên xem để thấy những khía cạnh khác của tác phẩm qua một giọng văn và bối cảnh hoàn toàn mới lạ
Hôm nay agent020 xin mạo muội chuyển bộ truyện này đến các bạn đọc giả,đây là tác phẩm "đầu tay" nên chắc chắn có rất nhiều sai sót,mong quý vị lượng thứ nhé(Mô phật!)
Mình là một độc giả thích đọc truyện kiếm hiệp,không phân biệt diễn đàn nào,nhưng hiện tại mình là thành viên 2T và 4vn,nếu có ai post sang diễn đàn khác vui lòng ghi rõ nguồn nhé
Xuyên việt Thiên Long Bát Bộ chi phong lưu Hư Vũ
Tác giả:Thiên Trụ Mặc Khách
Chương 1:Vô nại đích xuyên việt
Dịch:agent020(clarkie)
Biên tập:agent020
Nguồn:2T+4vn
Đệ nhất hồi:Vô nại đích xuyên việt
Trụy nhai.Vô nại trung đích trụy nhai.*
Vu Hư Vũ là một cô nhi, từ nhỏ ở cô nhi viện lớn lên,vì vậy hắn học hành không xuất sắc gì cho lắm, năm 15 tuổi đã bỏ học, trở thành một gã lêu lổng
Lêu lổng,dễ nghe một chút thì gọi là tiểu ca, nói khó nghe chút thì gọi là lưu manh.
Hắn bản tính kiên cường liều lĩnh,vì vậy rất nhanh chóng khuếch trương danh tiếng ,nhưng lịch duyệt chưa nhiều, chỉ có thể xem là tiểu tử mới xuất đạo. Dù vậy, bây giờ hắn cũng có chút tiếng tăm,ngoại trừ cái danh vọng đại ca chưa được thừa nhận,thì trong mắt một số người hắn cũng có chút thế lưc.
Vu Hư Vũ còn có 1 đám tiểu đệ,cùng với hắn thân thế tương đồng,đều là thiếu sự quản giáo dạy dỗ từ nhỏ.Một đám thanh niên ở cùng một chỗ,có cùng hoàn cảnh,một người chỉ thân cô thế cô,nhưng nhiều người thì cũng tạo thành quần thể,đùm boc nhau sống qua ngày
Tuổi trẻ vô tri,chưa hiểu rõ về cái xã hội phức tạp này,cũng không biết còn đường mình đi phía trước là một ngõ cụt,nên chúng liên tục gây ra những chuyện oanh động,đụng tới những nhân vậy không thễ đụng tới
Sự việc phát sinh hoàn toàn vô tình,chúng không biết trong xã hội có hai tầng lớp không thể trêu choc:giới thượng lưu và quân đội
Chúng vốn không có đảm lượng xung đột trực diện cùng chánh phủ quan viên,cũng không dám ở sau lưng giở trò ném đá giấu tay với bọn người đó.Chỉ bất quá là do ,một lần nọ vô tình đánh nhầm tay bảo bối nhi tử cua công an cục trưởng,thành ra đắc tội vời người của cà hai giới
Toàn thành phong thanh hạc lệ,cảnh sát bắt đầu lục soát,trên phố các đại ca cũng đang lùng sục chúng.Vu Hư Vũ mặc dù niên kỷ còn nhỏ nhưng tinh khôn lanh lẹ,phân phó cùng các huynh đệ chia nhau ra khỏi thành đào tẩu
Vu Hư Vũ cô thân không biết trốn đâu,đành chạy tới Trung Nam sơn,ẩn trong một sơn động.Cái sơn động này lúc trước được dùng làm kho quân dụng trong chiến tranh,bây giờ bỏ hoang,bên ngoài chật hẹp ẩm ướt,nhưng bên trong thì sâu không thấy đáy
Hắn biết lúc này nếu bị cảnh sát bắt được,dám chắc không có kết quả tốt.Vì vậy hắn trú phục,lẩn trốn được mấy ngày.Nhưng tiền bạc mang theo rất mau hết,không thể làm gì hơn là ban đêm tới các thôn trang phụ cận trộm chút thức ăn,cuộc sống cực kỳ khốn khổ
Nhưng cảnh sát tịnh không vì việc này qua lâu mà có điều buông lỏng,ngược lại mở rộng phạm vi truy tìm.Vu Hư Vũ ẩn ước cảm giác không đúng,sự tình ko giản đon như hắn tưởng tượng
Sau rốt Vu Hư Vũ không nhịn được lại mạo hiểm lẻn vào thành,thám thính phong thanh,nhân tiện đánh cắp 1 ít quần áo trong 1 cửa hàng.Qua đợt này,hắn mới biết nguyên nhân thực sự cái tai họa này,nguyên lai ngày ấy không biết kẻ nào đả thương công tử của cục trưởng,khiến cho y biến thành người thực vật.
Vu Hư Vũ minh bach mọi chuyện,một thân đổ đầy mồ hôi lạnh,cũng không còn dám ở lại trên núi,chuẩn bị đào vãng ngoại địa.Nhưng nơi nơi đều có người lùng sục,Vu Hư Vũ không dám vọng động,đành quay trỏ lại sơn động
Dần dần,thôn dân vùng phụ cận phát hiện có điều không đúng,bình thường nơi đây trị an rất tốt.Gần đây họ phát sinh thất thoát tài sãn,bèn thông tri cho cảnh sát phái người ra điều tra,ko ngờ lại phát hiện nơi Vu Hư Vũ đang trốn
Vu Hư Vũ mặc dù cẩn thận,nhưng vẫn để cho một ít thôn dân cảm thấy có chút không đúng,nơi này vốn hẻo lánh,hoang sơn dã lĩnh,nhưng gần đây hay xuất hiện một tiểu tử,lén lén lút lút,mặc dù lúc đầu không lo lắng gì nhiều lắm,nhưng lâu dần thôn dân nghi ngờ thong tri cho cảnh sát
Vu Hư Vũ vận khí thật rất tốt,lúc cảnh sát đang lên núi thì bị hắn phát hiện.Không kịp thu thập đồ vật,đành men theo sơn lộ trốn vào trong núi .Phát hiện bóng dáng của hắn,cảnh sát gắt gao truy đuổi từ phía sau
Vu Hư Vũ biết nhược bị cảnh sát bắt được,không chết thì cũng mất đi nủa cái mạng.Khát vọng sống làm cho hắn quên đi mệt nhọc,một thân phi nước đại về phía trước.Nhưng hắn vốn không quen thuộc đường lối trong sơn đạo,làm sao bằng được cảnh sát đã có sự chuẩn bị,Cho nên không lâu sau đã bị cảnh sát bao vây tai một vách núi
Vách núi cao thẳng đứng,Vu Hư Vũ mãi miết trèo lên,mất rất nhiều khí lực.Nhờ bóng cây cối um tùm,hắn tạm thời trốn khỏi tầm mắt của những kẻ truy đuổi.Nhưng cảnh sát cũng từ từ tập trung lưc lượng lục soát thu hẹp phạm vi lại
Vu Hư Vũ ngồi xuống một khối cự thạch,ẩn ước nghe thấy thanh âm càng ngày càng ngày.Hắn toàn thân bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh,cả người khẩn trương đến phát run.Hắn biết hôm nay xong hết rồi,dợi chờ hắn nếu không phải là một viên đạn thì cũng là kiếp sống buồn tẻ sau song sắt
Vu Hư Vũ nghĩ đến tình thế hiện tại,bị cảnh sát đãi trụ,tần suất tiến xuất lao phòng rất cao,Thân là người trong giang hồ,hắn thừa biết cái loại tư vị bị hành hạ này,Dù không gây ra vết thương,nhung có thể lảm cho người ta nếm trải thống khổ tột cùng
Nghĩ tới đây,Vu Hư Vũ bắt đầu nhỏ mồ hôi lạnh trên mặt xuống đất,.Hắn nhìn thấy xa xa có một vách núi cao,hắn tư nguyện tự vẫn cũng không muốn nếm trải tình huống hành hạ phi nhân tính kia
Thanh âm lục soát ngày 1 gần,Vu Hư Vũ quyến luyến thâm tình nhìn bầu trời,hít một hơi thật sâu,lúc này hắn mới thấy tánh mạng mới thật trân quý làm sao.Tại đây hắn mới bắt đầu hối hận tại sao khi trước không chịu học hành dang hoàng như những thiếu niên khác,an an ổn ỗn sống một cuộc sống bình thường
Hết thảy mọi thứ như dừng lại trước mắt hắn,trên thế giới vốn không co thuốc nào chữa được “bệnh hối hận”,Vu Hư Vũ hít một hơi sâu trong tiếng hét cua cảnh sát,tung người nhảy xuống vách núi cao.Trong lòng hắn đột nhiên phi thường bình tĩnh,nguyên lai tử vong tịnh không đáng sợ
Tiếng gió gào thét bên tai,Vu Hư Vũ cảm nhận khí tức tử vong,một cỗ cảm giác mãnh liệt độ tnhiên ách ở tâm hắn,hắn ngất đi
...............................
Vu Hư Vũ tỉnh lại,đầu đau kịch liệt,cả người vô lực,ngay cả khí lực để mở mắt cũng không có.Đột nhiên nghe thấy mùi thảo dược nồng nặc.Có người nâng đầu hắn lên,dùng một cái thìa gỗ từ từ đút thuốc vào miệng hắn
Thân thể hắn khẽ lay động,truyền đến một trận đau nhức,Vu Hư Vũ hít một hơi dài,Từ nơi thảo dược đi vào cơ thể bốc lên một cỗ nhiệt lưu.Vu Hư Vũ nhất thời cả người thư sướng,bất tri bất giác lại ngất đi...
Hắn lại tỉnh lại,mở hai mắt,trước mắt là một trung niên nam tử cao gầy măc cổ đại đoản trang,Nam tử cũng mở mắt nhìn hắn,khóe miệng mỉm cười lộ ra bộ dáng mừng rỡ,cũng không nói lời nào,quay mình bước ra khỏi cử
Thảo dược mặc dù khó có thề nuốt hết,nhưng cũng đã có công hiệu,thân thể khôi phục rất nhanh,,đã có thể tự mình rời giường.Trung niên nam tử đối với Hư Vũ rất quan tâm chiếu cố,nhưng thủy chung một lời cũng không nói.Vu Hư Vũ nói chuyện,hắn dùng ngón tay chỉ vào tai,lại chỉ vào đầu lưỡi,nguyên lai la một lung ách nhân**
Vu Hư Vũ trong lòng cảm khái vạn phần,đối với trung niên nam tử cảm kích vô cùng.Thức ăn ở đây rất ngon,duy có y phục thi y không thể thich ứng,vải thi thô,sợi vải thì cứng,làm cho Vu Hư Vũ cảm giác phi thường khó chịu
Sau một lúc,Vu Hư Vũ nhịn không được lại mở miệng dung khẩu hình hỏi trung niên nam tử ,người kia nhìn thái độ của hắn,liền lấy giấy và bút long ra,tỏ ý bảo Vu Hư Vũ viết câu hỏi.Vu Hư Vũ sử dụng bút lông rất không quen,không được tự nhiên,nhưng cuối cùng cũng viết ra được mấy chữ:”Đây là nơi nào?”.Trung niên nam tử cũng dùng bút lông lưu loát viêt :”Nơi đây là Hàm C
Xuyên việt Thiên Long Bát Bộ chi phong lưu Hư Vũ
Tác giả:Thiên Trụ Mặc Khách
Chương 2:Tô Tinh Hà đích linh lung
Dịch:agent020(clarkie)
Biên tập:agent020
Nguồn:2T+4vn
Đệ nhị hồi:Tô Tinh Hà đích linh lung
................................
Đây là một sơn cốc có phong cảnh ưu mỹ,núi cao vách đứng,kỳ hoa dị thảo.Trong cốc bách hoa tỏa hương,làm cho con người cảm thấy yêu thích
Trung niên nam tử tên là Vân Phong Giang.Nếu không phải tròi sanh lung ách*,thì với viêc tinh hiểu võ nghệ,cộng với kiến thức học vấn,cũng coi như là một người văn võ toàn tài.Trong cốc ước chừng có ba bốn mươi vị tráng đinh,có điều kỳ quái là tất cả đều là lung ách nhân.Trong số bọn họ có mấy người hữu thê nhi,nhưng những thê nhi này lại không bị thươg tật như họ
Vu Hư Vũ ở trong cốc tĩnh dưỡng hai ba tháng,thân thể dần khôi phục bình thường.Ngày ngày cùng với mọi người khi thì đi săn bắn,khi thì câu cá,cũng chưa cảm thấy nhàm chán.Hư Vũ cư xử nhu thuận hòa nhã,cùng chúng nhân hòa hơp chung sống.Hắn vốn là cô nhi,lại dựa vào kinh nghiệm tiền sinh,không khỏi đại ngộ,cải tà quy chánh,an tĩnh ở lại trong cốc
Thời gian dần trôi,Vu Hư Vũ nghiên cứ tình hình hiện tại,cuối cùng minh bạch.Nguyên lai nơi này cùng với nơi hắn trụy nhai(rơi xuống vực) kiếp trước là cùng một chỗ.Chẳng biết nguyên nhân gì,lúc truỵ nhai lại là lúc bất đắc dĩ xuyên việt thời không tới nơi này
Người đầu tiên phát hiện Hư Vũ chính là cốc chủ họ Tô,danh tự(tên) thì chưa rõ.Người này đa tài đa nghệ,tinh thông y thuật.Ngày đó cốc chủ phát hiện có người trụy nhai,liền lập tức tương cứu,thấy hắn mặc y phục quái dị,hoa văn đồ án lạ lẫm,liền nghĩ người này lai lịch bất phàm,bởi thế nên tận tâm cứu chữa
Vị cốc chủ này cũng lại khéo là lung ách nhân,khiến cho Vu Hư Vũ cảm giác thập phần đáng tiếc.Cốc chủ đa tài đa nghệ,dù bị lung ách,nhưng cầm kỳ thư họa không chỗ nào không thông.Hư Vũ cảm thán,nhưng hắn cũng nghĩ,tài nghệ người này như vây,bị lung ách chắc không phải do bẩm sinh
Trong cốc có một cấm địa,là nơi duy nhất mà Vu Hư Vũ chưa từng tới.Cấm địa nằm ở nơi hoang vu hẻo lánh,nếu không phải hắn tình cờ đi qua,thì rất khó có người tìm được địa phương này.Bên ngoài cấm địa,cốc chủ đăc ý bố trí một ít thảo mộc thổ thạch,tựa hồ hình thành một trận thức huyền diệu
Cốc chủ cá tính phóng khoáng cường hãn,đối với Hư Vũ phi thường tò mò.Phát hiện Hư Vũ tinh thong kỳ thuật,lúc rảnh rỗi hay cùng hắn chơi cờ.Hư Vũ tiền sinh mặc dù học hành không đàng hoàng,nhưng không ảnh hưởng tới sở thích chơi cờ của hắn.Hắn từng nghiên cứu qua rất nhiều cổ phổ,thích nhất là nhìn thấy bàn cờ
Đối với phương diện này,Hư Vũ xác thực là một thiên tài.Vì vậy cùng cốc chủ đối cờ,lúc đầu bị thua thê thảm,về sau dần dân đánh cho cốc chủ phải đổ mồ hôi.Cốc chủ thấy Hư Vũ kỳ lực ngày càng cao,đối với Hư Vữ thập phần coi trọng
Cốc chủ bắt đầu truyền thụ Hư Vũ một chút kỳ môn độn giáp,đây đích thục là dị thuật.HV lúc đầu tỏ vẻ khinh thường,về sau như si như cuồng.Chỉ không quá thời gian ba ngày đã làm cho cốc chủ đại cảm hứng thú.Ngoại trừ võ công,bắt đầu truyền thụ cho Hư Vũ tạp hoc.Hư Vũ không phụ sở vọng,khiến cốc chủ rất yêu mến
Một hôm,cốc chủ bỗng cho hắn một bài toán hóc búa,hôm đó đang lúc chơi cờ,cốc chủ cố ý đưa ra trận thế tên gọi là“Trân lung”.Đây không phải là ván cò bình thường của hai người nữa,mà bao gổm cả sanh kiếp,trong đó có thôi toán cực kỳ nan giải,ngàn vạn phép biến hóa,vô cùng huyền diệu
Hư Vũ xem thử một ván cờ,thấy phức tạp vô cùng,nhất thời tinh thần rung động.Nhìn lại một lần nữa,hốt giác cảm thấy đầu choáng vang,phảng phất trước mắt như có muôn vàn khối bạch kỳ nho nhỏ đang chạy.Đầu óc xoay cuồng,vô cùng đau đớn.Hắn lấy lại bình tĩnh,định thần nhìn lại lần nữa,phát giác khối bạch kỳ đã bị một khối hắc kỳ to lớn bao quanh
Hư Vũ ngưng trọng nhìn một hồi,nhất thời chẳng biết nên tiếp tục ván cờ như thế nào.Khổ sở một hồi,dột nhiên thấy có chút gì đó quen thuộc,bỗng nhớ tới bộ truyện “Thiên Long Bát Bộ”,có tình tiết Hư Trúc công phá kỳ trận.Trong lòng đại ngộ,thầm tính toán một hồi,đột nhiên cầm lấy một quân cờ trắng rồi tự kết liếu quân cờ đó,trong giây lát đã làm cho cục diện sáng sủa,hắc kỳ mặc dù chiến ưu thế nhưng bạch kỳ đã mở ra đường sống,không giống lúc trước bị giam cầm bao vây
Cốc chủ thấy nước cờ của Hư Vũ,kinh ngạc ngẩn ra suy tư một lúc lâu,Hư Vũ trong lòng sớm có tính toán,im lặng để cốc chủ suy nghĩ.chỉ thấy cốc chủ thần sắc trên mặt có lúc kích động vui mừng lại có lúc buốn bã than thở,hai hàng long mi dài không ngừng nhíu chặt
Kỳ cục phát sinh đại biến hóa,kỳ trận “Trân Lung” quả thật bí ảo,chính là muốn quân cờ trắng trước tự kết liễu quân mình,đi vào cửa tử,sau cuồn cuộn mà sinh.Cốc chủ mặc dù tinh thông kỳ đạo,nhưng dối với kỳ trận này chưa bao giờ nghĩ đến “tự sát” trứ pháp,quả thật là thiên cổ kỳ biến
Nếu Hư Vũ không biết trong “Thiên Long Bát Bộ” từng miêu tả giải pháp này,thì mâc cho hắn siêu diệu nhập thần,cũng sẽ không nghĩ đến diệu pháp như thế,từ chết mà sống lại,không cần cô niệm tư tưởng,ngược lại nhe nhàng hư thoát thuận theo tư nhiên
Cốc chủ thấy diêu trứ của Hư Vũ,ngẩn ngơ hồi lâu.Sắc mặt cuối cùng lộ vẻ vui mừng,đột nhiên lên tiếng: “Công tử kỳ tư tinh mật,cảnh giới cực cao,không luyến sống chết,lai không màng thắng bại,phá giải sinh tử kỳ cuc,thật sự là thiên ý! ”
Hư Vũ thấy cốc chủ đột nhiên nói chuyện,không khỏi hoảng sợ,nhưng lúc này cốc chủ lại hỉ khí tràn đầy.đứng dậy nói: “Su phụ ta bày thủ kỳ cục **này,xưa nay chưa ai giải được,cộng tử giải được kỳ cục,hoàn thành ngô sư tâm nguyện,khiến ta phải phá lời thề,thật sự là cảm kích vô cùng ”
Cốc chủ đã nhiều năm chưa từng nói một lời nào,lúc này lời lẽ dần dần lưu loát,sắc mặt đầy vẻ mừng rỡ làm cho Hư Vũ không khỏi suy nghĩ: “Cốc chủ nguyên lai chưa từng lung ách,chẳng trách âm lý cao thấp rõ ràng,nguyên lai là có lời dộc thệ,vì vậy phải làm như mình bị tàn tật”
Cốc chủ cười nói : “ Công tử thông minh lanh lợi,một lời đạo phá thiên cơ.Lão phu Tô Tinh Hà,đệ tử Tiêu Diêu phái***.Su tôn Vô Nhai Tử,là Tiêu Dao chưởng môn.Nhân vì trong phái có biến đổi lớn,thân thụ trọng thương,vì thế bố hạ linh lung kỳ cục,mong tìm kiếm nhân tài,ta trước thay thế sư tôn tạ lỗi cùng công tử.”Cốc chủ nói xong,không đợi Hư Vũ lên tiếng lại nói: “Công tử mời theo ta”.Nói xong đi trước dẫn đường,thỉnh Hư Vũ tới cấm địa.
Vu Hư Vũ nghe Tô Tinh Hà nói,ý nghĩ không khỏi suy chuyển một trận,mới biết được chính mình trong lúc vô tình đã đi tới Thiên Long Bát Bộ dị thế giới.Vư Hư Vũ kiếp trước măc dù ít học,nhung đối với Thiên Long Bát Bộ lại thập phần quen thuộc.Bây giờ đích thực gặp kỳ ngộ,Vu Hư Vũ biết cơ duyên đã đến,không khỏi mừng rỡ vạn phần.
Cấm địa nhìn từ xa chỉ thấy lác đác dăm ba cây cổ thụ,vài đốig thổ thạch,nhưng khi lại gần lại không giống như vậy,chỉ thấy cây rừng rậm rạp trùng diệp,nhưng lại không thấy được lối đi.Vu Hư Vũ mặc dù từ Tô Tinh Hà học được một ít kỳ môn độn giáp,nhưng tu vi còn thấp,chỉ biết đi theo phía sau Tô Tinh Hà
Vu Hư Vũ theo Tô Tinh Hà tiến tới vài bước,lại bước sang bên phải vài bước ,lại đi thẳng thêm khoảng trăm bước nữa,đã bước vào trong cấm địa.Trong cấm địa có một cái sân,trong sân có ba gian mộc ốc,kiến tạo cũng thật phi thường kỳ quái,tứ phía không có cửa vào,xung quanh chỉ có cây cỏ bao bọc
Tô Tinh Hà nắm tay phải Vu Hư Vũ,phóng một cái nhảy vào trong sân,trong sân lại thấy vài đống thổ thạch.Tô Tinh Hà lại xoay trái chuyển phải một vòng,mới dưa Vu Hư Vũ tới trước một căn mộc ốc
Tô Tinh Hà buông tay Vu Hư Vũ,cung tay hướng về trong phòng nói: “Tiểu đồ chiếu theo lời sư tôn dặn dò,đã tìm được nhân tài phá giải linh lung,dặc ý tới đây diện kiến sư tôn”.Trong phòng truyền ra lời đáp: “Tinh Hà trước tiên hãy lui ra,để người ấy tự vào phòng”
Vu Hư Vũ nghe vậy dợm chân định bước vào phòng,ghé mắt nhìn thấy trong phòng trống rỗng,lại không có cửa vào.Lúc này thanh âm Tiêu Dao Tử truyền đến: “Phía tây bắc có của ngầm,có thể tiến lên” Vu Hư Vũ tại phía tây bắc tìm cơ quan,thấy một chỗ tường gỗ hơi khác biệt,thử đẩy một cái,chỉ nghe “Két” một tiếng,trên vách tường phía tây hiện ra một tiểu môn
Vu Hư Vũ thấy bên trong vẫn trống hoác,không khỏi chú mục xung quanh,hốt nhiên ngẩng dầu,đã thấy phía trên có một lầu các nho nhỏ,một người chính đang ngồi ở phía trước.Vu Hư Vũ định thần nhìn kỹ,chỉ thấy người nọ nhân diên như quan ngọc,râu dài phieu phiêu,thần thái phi dương,phong độ nhàn nhã
Xuyên việt Thiên Long Bát Bộ chi phong lưu Hư Vũ
Tác giả:Thiên Trụ Mặc Khách
Chương 3:Đắc truyện thần công
Dịch:agent020(clarkie)
Biên tập:agent020
Nguồn:2T+4vn
Đệ tam hồi:Đắc truyện thần công
Vu Hư Vũ biết người này đích thực là Thiên Long Bát Bộ đệ nhất truyền kỳ nhân vật,Tieu Dao phái chưởng môn Vô Nhai Tử,liền khom người hành lễ,nói: “Vu Hư Vũ bái kiến tiền bối”. Vô Nhai Tử gật đầu,hướng về phía hắn nhìn cả nửa ngày,mặt lộ vẻ mừng rỡ nói: “Ngươi phá giải kỳ cục của ta,thông minh tài trí,tất ko phải chuyện đùa,một thân cốt cách thanh kỳ,xem ra là một kỳ tài luyện võ”
Vô Nhai Tử nói xong,từ trên cao nhẹ nhàng phóng xuống,vạt áo phiêu phiêu lay động,thần thái tiêu lãng,không khỏi làm cho Vu Hư Vũ tâm sanh sùng bái.Vô Nhai Tử đi tới trước mặt Vu Hư Vũ,mi nhãn mở rộng,cười nói: “Thiên ý như thế,cũng là phúc phận lão phu,nếu đã giải khai kỳ cục,tất phúc duyên thâm hậu,có thể làm nên đại sự của ta.Tốt!Tốt!Ngươi mau quỳ xuống khấu bái!
Vu Hư Vũ biết Vô Nhai Tử đích xác đã quyết định thu hắn làm đồ đệ,không khỏi hoan thiên hỷ địa,quỳ trên mặt đất hành đại lễ.Hành lẽ xong,Vô Nhai Tử nắm lấy cổ tay Vu Hư Vũ,từ trên xuống dưới,tinh tế đánh giá
Vu Hư Vũ cảm giác mạch môn nóng lên,một cỗ nội lực từ cánh tay bay lên,trùng trùng hướng về tâm khẩu hắn,không tụ chủ được trong lòng có chút sợ hãi,cỗ nội lực đó lập tức triệt thối,nguyên lai là để thử nội lực Vu Hư Vũ
Vu Hư Vủ biết duyên cớ,vội nói: “Lúc rơi xuống đây,vãn bối thấy người người ở đây đều thân hoài võ nghệ,cũng đã từng mong muốn được lĩnh ngộ,nhưng cốc chủ tựu trung chưa từng truyền thụ gì,thật đã làm tiền bối thất vọng”
Vô Nhai Tử thập phần hoan hỉ,cười nói: “Tốt lắm!Tố lắm!Cốt cách như thế,lại chưa từng tập võ công,đã giúp ta bớt được rat nhiêu phiền toái,vừa rối cho ngươi hành đại lễ,vậy chúng ta cứ theo quy củ bái sư,đã có duyên,ngươi hiện là đệ tử của ta,vi sư thần công tương lai sẽ truyền thụ cho ngươi,cũng là phúc trạch của ngươi”.
Vu Hư Vũ nghe vậy mưng rỡ,quỳ xuống tái hành đại lễ,Vô Nhai Tử an tĩnh thụ lễ,rồi ra lệnh cho Vu Hư Vũ cởi bỏ áo ngoài,hai bàn tay lay động,chia ra khẽ điểm trước ngực và sau lưng hắn.Vu Hư Vũ chỉ cảm thấy cả người huyệt đạo lưu chuyển,hồn thần thư thái dị thường,đồng thời đan điền cũng sinh ra một cỗ nhiệt hỏa,dần dần tụ tại tiểu phúc
Vô Nhai Tử một bên đả thông kinh mạch cho hắn,một bên truyền thụ hắn phương pháp vận chuyển khí tức.Vu Hư Vũ ngộ lực kinh người,lập tức khoanh chân mà ngồi,theo hướng ngón tay Vô Nhai Tử chỉ điểm,từ từ dụng công
Bất giác đã một thiên trôi qua,Vu Hư Vũ cả người ấm áp khoan khoái,phi thường thụ dụng.Hắn mở mắt,thấy Vô Nhai Tử đang mỉm cười nhìn mình,hắn biết vừa rồi Vô Nhai Tử đã hao phí nội lưc vì hắn đả thông mạch lạc,vì hắn mà truyền thụ nội công cơ sở,không khỏi tâm sanh cảm kích,hành lễ bái ta.
Vô Nhai Tử nâng Vu Hư Vũ dậy,nói: “Ngươi an tĩnh ngồi,nghe ta thuật thuyết nguyên nhân..Ta đại hạn đã tới,nhưng trong lòng còn một chuyện vướng mắc,phải nhờ ngươi thay ta làm”.Vu Hư Vũ vội nói: “ Đồ nhi nhất định đem hết toàn lực,hoàn thành tâm nguyện su phụ”
Vô Nhai Tử thấy Vu Hư Vũ nhu thuận lanh lợi,vẻ mặt không khỏi hoan ái,nói: “Tốt lắm!Tốt lắm!Thu ngươi làm đồ đệ,âu cũng là ý trời,cho ta báo cừu.Vi sư bình sinh thu đồ đệ thận trọng,đại đồ đệ mang ngươi đến dây là Tô Tinh Hà chắc ngươi cũng đã biết.Nhị đồ đệ Đinh Xuan Thu,tác ác đa đoan,khi sư diệt tổ.Theo quy định bổn môn,chưởng môn do người có võ công mạnh chấp chưởng..Năm đó nghịch đồ Đinh Xuân Thu này vì tranh đoạt chức vị chưởng môn,sanh long phản trắc,lén ám toán ta rơi vào thâm cốc,khiến vi sư chút nữa táng mệnh.May mắn nhờ đại sư huynh ngươi cơ trí,nơi thâm cốc hạ cầu tìm được vi sư,lại phục bồi linh dược,duy trì tính mạng ta đến nay.Đại sư huynh ngươi cùng Đinh Xuân Thu tranh đấu,bị Đinh Xuân Thu một chưởng đánh trúng hộc máu phải bỏ chạy,may mắn tinh thông chư bàn tâp học,tự bảo có thừa,dùng bí kíp dẫn dụ Đinh Xuân Thu phát hạ độc thệ,lại giả như bị câm điếc,ẩn cư phục thị vi sư.Đại sư huynh ngươi tư chất xuất chúng,chỉ tiếc phân tâm hơi nhiều,học về cầm kỳ thư họa thì một chút cũng ko buông,nhưng thượng thừa võ công lại không thể tu luyện.Những năm gần đây,ta dốc long truy tầm một đồ nhi thông tuệ chuyên tâm,ta tất đem võ học cả đời mà truyền thụ cho hắn,phái hắn đi tru diệt Đinh Xuân Thu,nhung chính là cơ duyên khó gặp,tho6ng minh thì thường bản tính bất hảo,không chừng lại dưỡng hổ di hoạn,tính cách tốt lại ngộ tính không đủ.Ta thấy đại hạn sắp tới,nên mới thu ngươi làm đồ đề truyền thụ võ công.Nhân đây ta có bức bức đồ,mặt trước là bản đồ nơi ta lúc trẻ hưởng thụ thanh phúc,thuộc Đại Lý quốc Vô Lượng Sơn,chính là nơi ngươi có thể tìm được sở tàng võ học điển tịch cùng y pháp tu tập,có thề dung võ công nảy có thể cùng Đinh Xuân Thu phân cao thấp.Ngươi tu chất đại giai,tụ tập võ công bổn môn,có thể ngày tiến ngàn dặm.Đợi công thành xuất đạo,cũng là ngaỳ sát tử Đinh Xuân Thu ,vì vi sư báo cừu”
Vô Nhai Tử nói xong,từ trong lồng ngực móc ra một bức phúc đồ nhét vào trong tay Vu Hư Vũ,lại tháo từ ngón tay ra một bảo thach chỉ hoàn* giao cho Vu Hư Vũ rồi nói: “Hôm nay,vi sư đem chức vụ Tiêu Dao phái chưởng môn truyền thụ cho ngươi,ngươi nhất định phải phát dương quang đại,làm cho Tiêu Dao phái hùng phách võ lâm.Trong môn hạ Tiêu Dao phái thì ngươi còn có ba vị sư cô,hy vọng cơ duyên xảo hợp,có thể trợ lực cho ngươi.Lai nói về võ học điển tịch đó thiên về “Nội kinh”, thuận về dương âm song tu chi đạo,nhược bằng không có đỉnh lô*,vạn vạn không thề tu luyện.”
Vô Nhai Tử nói xong,lại để Vu Hư Vũ ngồi xếp bằng,song thủ vung lên,hai tay áo đập vào đầu vai Vu Hư Vũ.Sau đó hai chân xoay đảo,hai người liền tâm linh tương giao,Vu Hư Vũ chỉ cảm thấy phía trên bách hộ huyệt cuồn cuộn một dòng nhiệt khí chảy vào,trong đầu càng lúc càng nóng lên như muốn nổ tung ra,rồi dòng nhiệt khí lái hướng chảy về hạ lưu .Qua một khoảng thời gian,Vu Hư Vũ rốt cuột không trụ được,ngã lăn ra bất tỉnh
Trong lúc hôn mê,Vu Hư Vũ cảm giác như mình đằng vân giá vũ,thượng thiên ngao du,qua một hồi trên người thấy lạnh lẽo,tựa hồ như tiềm vào chỗ sâu trong bích hải,cùng quần ngư du hí.Nhiệt khí từ từ dừng lại,Vu Hư Vũ cũng dần dần tỉnh giấc.Mở mắt ra đã thấy Vô Nhai Tử đang ngồi đối diện mồ hôi đầm đìa,trên khuôn mặt vốn khiết bạch tuấn mỹ,phút chốc bỗng xuất hiện nếp nhăn thật sâu,mái tóc đen nhánh cũng biến thành màu tuyết trắng.
Vu Hư Vũ minh bạch vừa rồi Vô Nhai Tử nghịch vận Bắc Minh thần công,đem tu vi cả đời truyền vào thể nội hắn,liền hướng về phía Vô Nhai Tử hành đại lễ.Vô Nhai Tử khép hờ hai mắt,hữu khí vô lực,cuời nói: “|Ngươi phúc trạch thâm hậu,đã vượt qua cả kỳ vọng của ta,bây giờ ngươi hướng về vách đá phách một chưởng thử xem”.Vu Hư Vũ theo lời,hư kích một chưởng ,chỉ nghe một chuỗi ầm ầm vang lên,một mảng bức vách đã vỡ tung,Vu Hư Vũ bất giác thấy được uy lực từ một chưởng cùa mình,nhất thời ngây ngốc
Vô Nhai Tử nói: “ Ngươi chưa từng tu luyện chưởng pháp bổn môn,lúc này uy lực tịnh không thể phát huy được một phần mười.Nhưng ngươi trong thê nội đã có công lực 72 năm của vi sư,nếu học tập bổn môn võ công,tất bản sự bội tăng,tất ngày tiến ngàn đạm.Bổn môn nội công thâm sâu,kế thừa thiên địa chi chánh,lục khí chi biện,xảo diêu vô cùng.Đây là nội công tinh yếu,cũng là tâm đắc hơn mười năm của vi sư”.
Vu Hư Vũ thấy Vô Nhai Tử lúc này đã yếu nhược vô cùng,muốn chạy tới đõ lấy sư phụ,khẽ bước tới,không ngờ cả người phiêu nhiên,một bước đã di xa được hơn mấy thước,xoay lưng lại thấy Vô Nhai Tử ở phía sau lưng.Lại khẽ xoay người lại,phóng nhẹ một cái,lại thấy như muốn vọt ra khỏi bức tường.Lúc nay thanh âm Vô Nhai Tử lại truyên đến: “Hành tẩu xuất từ tự nhiên,phàm mọi việc thuân theo tự nhiên,tất có thể tiêu dao thế gian”
Vu Hư Vũ nghe vậy,thu hồi tâm trạng ngạc nhiên,tâm niệm chuyển khởi,khí tức tự nhiên xoay vòng,tựa hồ đột phá qua một tầng cửa,khinh công lập tức nắm giữ.Vô Nhai Tử thấy Vu Hư Vũ thông minh dị thường,trong lòng không khỏi vui mừng,cười to ha ha vài tiếng,thân khẽ hướng về phía trước,phanh đích một tiếng đã ngã xuống bất động
Vu Hư Vũ bước tới phía trước nâng Vô Nhai Tử dậy thì thấy đã ngưng thở.Mặc dù cùng Vô Nhai Tử tương kiến chưa tới nửa ngày,chưa nói tới cái gì cảm tình phức tạp,nhưng trong cơ thể mình có công lực Vô Nhai Tử,mơ hồ trong ý thức đã coi Vô Nhai Tử thân thuộc hơn bất kỳ kẻ nào khác,thốt nhiên thất thanh khóc lớn
Vu HưVũ khóc một trận,cảm thấy phiền muộn trong long,nhịn không được ngửa mặt lên trời huýt sáo dài,thanh âm vang xa mấy dặm,tư mình lại càng hoảng sợ.Hắm gặp được kỳ ngộ,hồi tưởng những gì ghi trong Thiên Long Bát Bộ ,không khỏi có chút ngây ngốc
Tô Tinh Hà ở trong cốc nghe được trong cấm địa có tiếng huýt sáo nhưng không phải thanh am của sư phụ,tưởng có kẻ địch xâm nhập,liền vội chạy tới.Vu Hư Vũ đơn giản hướng Tô Tinh Hà thuật lại mọi chuyện.Tô Tinh Hà dù biết sư phụ đại hạn đã tới,nhưng ân sư đột nhiên qua dời,cũng không khỏi có chút bi thương
Sư huynh đệ hai người than thở một hồi,sau đó mới gọi gia nhân hỗ trợ,mang sư phụ bồi táng vào đất trống ờ sau cấm địa,Sau đó bàn bac kế hoạch về sau,Vu Hư Vũ nói: “Sư phụ vong khứ,ta thì thần công chưa thành,nhược bằng sư huynh cứ tiếp tục trang lung tác ách*,đừng cho Đinh Xuân Thu mượn cớ quấy nhiễu.Còn ta lập tức xuất cốc hướng Vô Lượng Sơn học nghệ,đợi cho thành tựu là lúc ta về dây cùng su huynh hội họp ,đi tìm Đinh xuân Thu báo cừu”.
Tô Tinh Hà đáp: “ Sư đệ có nội lực nhung không có võ thuật căn cơ,chi bằng ta có tám tên đồ nhi,hiệp lực cùng đệ tới đó.Tám đồ đệ của ta trong chốn võ lâm gọi là Hàm Cốc Bát Hữu.Nhân vì lo
Đinh Xuân Thu sát tử tám người này ,ta đã trục xuất họ khỏi sư môn đề tránh cho họ bị liên lụy.Hôm nay nếu sư phụ đã phó thác trọng trách cho sư đệ,ta sẽ một lần nữa tái nhập bọn họ vào sư môn,để chúng bảo vệ sư đệ”.
*trang lung tác ách:giả vờ như bị câm điếc
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của
Xuyên việt Thiên Long Bát Bộ chi phong lưu Hư Vũ
Tác giả:Thiên Trụ Mặc Khách
Chương 4:Hàm cốc bát hữu
Dịch:agent020(clarkie)
Biên tập:agent020
Nguồn:2T+4vn
Đệ tứ hồi:Hàm cốc bát hữu
Tô Tinh Hà nhiều nắm qua chưa từng xuất trên giang hồ,nên còn rất ít người nhớ đến.Nhưng tám vị đệ tử này thân tại giang hồ đã nhiều năm,danh tiếng cũng rất nổi bật.Hàm cốc bát hữu ngoài việc học được từ Tô Tinh Hà một thân võ nghệ,mỗi ngườii còn sở trường một môn tập học.Lão đại Khang Nghiễm Lăng,một khúc dao cầm,thiên hạ vang danh.Lão nhị Phạm Bách Linh,kỳ lực thắng kỳ sư,thiên hạ khó có đối thủ.Lảo tam Cẩu Độc,tính ham mê đọc sách,Chư Tử bách gia,không gì không biết.Lão tứ Ngô Lĩnh Quân nhã thiện đan thanh,tinh xảo chế tạo.Lão ngũ Tiết Mộ Hoa chuyên về y thuật,danh trọng võ lâm,được xưng tụng là “Diêm Vương dịch”.Lão lục Phùng A Tam,tinh vi thổ mộc công nghệ,tay nghề xảo tượng.Lão thất Thạch Thanh Lộ,mỹ diễm vang danh ,tinh vi thi hoa,thiên hạ kỳ hoa dị thảo nào qua tay nàng cũng đều được chăm trồng đẹp đẽ.Lão bát Lý Khôi Lỗi,nhất sinh trầm mê văn chương
Tám người tuy bị trục xuất sư môn,nhưng không quên ân đức sư phụ dạy bảo,hợp xưng Hàm cốc bát hữu,là để kỷ niệm năm đó sư phụ tại hàm cốc thu nhận họ.Tám người được sư phụ triệu hoán,mấy ngày sau đã tề tựu tai ham côc
Tô Tinh Hà thấy tám người đã tề tựu,lệnh cho họ tới cấm địa,đoạn chỉ vào Vu Hư Vũ nói: “Người này là tân môn đệ tử của tổ sư,cũng là tân nhiệm chhuong môn bỗn phái”.Khang Nghiễm Lăng tám người đồng thanh: “Tham kiến chưởng môn sư thúc” .Tô Tinh Hà lại nói với Vu Hư Vũ: “Chưởng môn sư đệ,sư huynh đệ tám người bọn họ,,năm đó bị ta trục xuất khỏi sư môn,cũng ko phải do bọn họ phạm vào tội lỗi gì,mà là sợ Đinh lão tặc gia hại bọn họ,nhưng ta lại không đành lòng cắt tai,cắt lưỡi họ,nên mới phải xuất ra hạ sách này.Hôm nay ta thu hồi thành mệnh,gọi bọn họ trọng nhập sư môn,nay bẩm minh sư đệ cho phép bọn chúng được hành đại lễ,một lần nữa trở thành dệ tử chính thức của bổn môn,phiền sư đệ chập thuận”.Vu Hư Vũ nói : “Nếu sư huynh đã đáp ứng bọn họ như vậy,ta tự nhiên không có ý kiến”
Hàm cốc bát hữu vừa nghe thế,tất cả đều mừng rỡ,đồng loạt hướng chưởng môn sư thúc khấu tạ,sau đó đốt hương,một lần nữa hành đại lể bái sư.Sau nữa lại thi hành nghi thức nhập môn
Nghi thức xong,Tô Tinh Hà nói: “Hiện nay chưởng môn luyện nghệ chưa thành,nên không dám công khai lộ diện,Nghiểm Lăng các ngươi hộ tống chưởng môn nhân tới Vô Lượng Sơn trước giúp người luyện công.Lão tặc Đinh Xuân Thu này quỷ kế đa đoan,khó lòng phòng bị.các ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận.Mặt khác đại sự bổn môn phải giấu kín,miễn việc choc giận Đinh lão tặc”.Vu Hư Vũ gật đầu nói: “Lời ấy thật hay,hiện nay thực lực ta chưa phải là đối thủ của Đinh lão tặc,mọi sự nhất nhất phải cẩn trọn,Nghiễm Lăng tám người lần này theo ta đi Vô Lượng Sơn cũng phải ẩn tàng tung tích,không được nêu đích danh “Tiêu Dao phái”.Ngọai trừ đệ tử bổn môn,nhược bằng nếu để ngoại nhân nghe được,chiếu theo quy củ bôn môn sát tử không tha,cho dù đuồi tói chân trời góc biển cũng phải sát chi diệt khẩu.Tuy nhiên danh tư Tiêu Dao phái không để ngoại nhân biết,quy ủ này âu cũng có chút tà môn,sư tôn từng truyền ngôn cho ta phải làm cho Tiêu Dao môn xưng bá võ lâm,tất có ngày dương danh thiên hạ,nay quy củ này tạm thời phá giải,đợi ta đại công cáo thành,tất khai sơn lập phái,rạng rỡ bổn môn”
Vu Hư Vũ lại xuất quyển trục mà sư phụ đả truyền cho hắn ra,nói voi Tô Tinh Hà: “Su phụ bảo ta bằng quyền truc này mà đi tìm thiết pháp võ công”.Tô Tinh Hà nhìn cung trang mỹ nữ trong trong bức hoa,nói” Ngừơi này là sư nương,cũng là sư muội của sư phụ.Nhưng sư phụ cùng sư mẫu phân ly đã nhiều năm,hiện nay người ở phương nào sư huynh cũng ko biết.Mặt trước quyển trục này có có kèm một tiểu đồ,trên tiểu đồ có hướng dẫn địa chỉ.Sư đệ hãy cất giấu thật kỹ,đừng để ngoại nhân thấy,đây cũng là lời nói của sư phụ lúc còn sống,thỉnh sư đệ theo lời mà làm”
Tám người sửa sang mọi thứ xong,theo Vu Hư Vũ xuất hành.Tiết Mộ Hoa lại dung thuật dịch dung cải trang thành một nhóm thương lữ,thẳng hướng Vô Lượng Sơn.Dọc đường đi,Tiết Mộ Hoa dù tự biết mình sở hoc không đủ nhung cũng tận tâm chỉ điểm Vu Hư Vũ tương huyệt vân khí,tiêu giải hàn nhiệt chi độc.Vu Hư Vũ thề nội vốn có công lực cua Vô Nhai Tử,lại thông minh có sẵn,nên chưa tới Vô Lượng Sơn thì võ công,y thuật của họ 10 phần cũng đã học được 7,8.Lại lợi dụng ban đêm cần tu nội công,cố bổn bồi nguyên
Tới Vô Lượng Sơn,Vu Hư Vũ chỉ để lại Phùng A Tam nghiên cứu quyển trục,còn lại bảy người phân tán để đề phòng bất trắc.Trên quyển trục là hình một cô gái xinh đẹp mặc cung trang,mặt trước là phong cảnh sơn thủy,ẩn hàm địa lý đồ hình,đồ họa bút trí công chỉnh,lại sống động hoạt bát,có thế thấy Vô Nhai Tử tài hoa hơn người,chư bàn tạp học đều tinh thông
Vô Lượng Sơn phong cảnh tú lệ,cây cối râm rạp,bọn họ theo bản đồ tìm kiếm,nghe thấy tiếng nước chảy ấm ầm,như thủy triều dại chí,ngẩn đầu lên nhìn ,chỉ thầy hướng tây bắc giống như ngân hà đảo chuyển,một thác nước cuồn cuộn từ trên đổ xuống
Mọi người men theo vách núi tìm cả nủa ngày mới tìm thấy đường lên,lên đến phía trên chỉ thấy thâm cốc mây mù tràn ngập,không thấy điểm cuối.lai ko thấy dường đi.Phùng A Tam cẩn thận nghiên cứu bản đồ,tìm được bên trong vách đá một cái khe hở,miễn cưỡng có thể leo xuống
Chúng nhân dọc theo khe hở chậm rãi leo xuống.Trên vách dọc khe bám đầy sa thạch cỏ cây,một phương thẳng đứng xuống dưới,chỉ thấy vách núi tựa hồ vô cùng vô tân.Chúng nhân ai cũng có võ công,cũng ko biết qua bao lâu,vẫn chưa thấy đáy cốc,cũng may vách núi càng vế cuối càng nghiêng,không còn thẳng dốc nên tốc độ bọn họ mới nhanh hơn
Tiếng thác đổ ầm ầm ngày một gần.Xuống tới dáy cốc,chỉ thấy bên trái một thác nước cuồn cuộn chảy vào một cái hồ lớn.Thác nước không ngừng đổ vào nhưng hồ nước lạ thay vẫn không ngập,Mặt hồ trong như gương,ánh trăng chiếu nhập trong hồ,giữa hồ lại phản chiếu mặt trăng tròn vành vạnh tựa như mơ như ảo
Mọi người không khỏi thốt lên một tiếng,đối mặt với tạo hóa kỳ cảnh,trợn mắt há môm,ngac nhiên không thôi
Thạch Thanh Lộ yêu hoa như sinh mệnh,vừa nhìn thấy dưới đáy dốc một bụi rậm hoa trà,dưới ánh trăng chập chờn dịu dàng,ko khỏi phẩm thưởng.Mọi người thưởng ngoạn trà hoa một hồi,đi tới bên hồ,lấy nước hổ uống,chỉ thấy nước mát dị thường,băng lương nhập thẳng vào thể nội.Họ lại lấy lương khô ăn,ăn uống xong,đi dọc hồn tìm kiếm địa điểm trong phúc đồ
Trong cốc im ắng,chỉ nghe tiếng chim kêu văng vẳng trên cao.Vu Hư Vũ ánh mắt quét từ trên dòng thác xuống phía dưới,thấy bên phải thác có một mảnh thach bích quang nhuận như ngọc,chặng biết đã trải qua bao nhiêu tuế nguyệt,nửa mặt của thạch bích sang như gương.Vu Hư Vũ thấy đây chính à thạch bích trong phúc đồ có nói
Lúc này mặt trời đã ngã về phía tây*,trên hồ xuất hiện cầu vòng rực rỡ,diễm lệ vô luân.Vu Hư Vũ biết hơi nước phản chiếu mặt trời,xuất hiện cầu vòng.Lúc này Phùng A Tam tìm cả nửa ngày,tìm thấy một phiến thạch bích lớn.Vu Hư Vũ biết mục tiêu càng lúc càng gần.Phiến thạch bích này trơn láng dị thường,oánh bạch như ngọc,tựa 1 tấm gươn đồng.Phùng A Tam lui cui tìm cơ quan,bởi vì nơi này trên bản đồ chính là lối vào sơn động
Phía bên phải khối nham thạch có một khối tiểu nham thạch.Phùng A Tam hai tay vận lực xoay theo chiều kim đồng hồ,lúc buong tay ra thì khối tiểu nham thạch lại quay ngược trở về,nham thạch trong sơn cốc bắt đầu chuyển động,Phùng A Tam liền bảo mọi người cúi người tránh né,tay tiếp tục kéo khối tiểu thạch,nham thạch từ từ xung quanh tiếp tục chuyển động,một phiến đại môn chuyển tới,phía trong lộ ra một cái huyệt động cao ba thước
Mọi người đều hoan hỉ,khom người đi vào trong động,đi được mười bước,thấy trong động không chút ánh sang.Phùng A Tam quẹt diêm,chỉ thấy một cái thạch bản lộ thông vào bên trong động,không ngừng chúc xuống phía dưới,càng đi càng thấp.Tiền phương xuất hiện một tòa đại môn.Vu Hư Vũ lệnh mọi người rời khỏi động,tự mình đưa tay đẩy cửa.Của động thật sự rất nặng,Vu Hư Vũ trên tay tăng lực,chậm rãi mở ra,đi vào ước được mười thước,thấy trước mặt một phiến môn,Vu Hư Vũ lại chậm rãi đẩy ra,hốt nhiên thấy ánh sáng trước mắt
Nơi này là một thạch thất hình tròn,ánh sáng từ bên trái chiếu vào,mông lung không giống như ánh mặt trời.Vu Hư Vũ trong lòng cảm thấy kỳ quái,lại đi them vài bước,liền thấy trên thạch bích một khối đại thủy tinh to tương đương một cái chậu đồng,ánh sáng từ trong thủy tinh phát ra
Bích lục nước chảy không ngừng,tôm cá tung tăng qua lại.Vu Hư Vũ bình tĩnh quan sát,thấy trong thất một thạch trác(bàn đá),quanh bàn có ghế,trên bàn có một cái gương đồng,lại có vòng xuyến,lược chải đầu,có lẽ là khuê phòng,có lẽ của Lý Thu Thủy chăng?Vu Hư Vũ biết Lý Thu Thủy bây giờ đang ở vuơng cung Tây Hạ,rời nơi đây đã nhiều năm
Phía tây nam gian thạch bích có một khe hở,Vu Hư Vũ dụng sức đẩy,quả nhiên cũng là một cửa đá,lại đi xuống thềm đá hơn trăm bước,trước mặt lại có một cánh cửa,đưa tay đẩy cửa,đột nhiên ánh sang lại ùa vào
.
*:Mình không hiểu rõ lắm ngữ cảnh ở đây,phía trên vừa mới miêu tả là “phản chiếu ánh trăng”,nhưng phía dưới lai ghi “mặt trời đã ngả về phía tây”!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của
Xuyên việt Thiên Long Bát Bộ chi phong lưu Hư Vũ
Tác giả:Thiên Trụ Mặc Khách
Chương 5:Vô Lượng Sơn luyện công
Dịch:agent020(clarkie)
Biên tập:agent020
Nguồn:2T+4vn
Đệ ngũ hồi:Vô Lượng Sơn luyện công
Một tòa ngọc tượng bằng bạch ngọc lơ lửng giữa thach thất.Ngoc tượng to bằng hình người.Trên tượng đồng nhất 1 màu vàng,trù sam dường như có chút rung động.Điều đặc sắc là 1 đôi tròng mắt đen láy tựa nhu hắc bảo thạch,long lanh hữu quang,thần thái phi dương,Vu Hư Vũ đoán bạch ngọc này là Vô Nhai Tử chế tác,án theo vóc người thật mà làm
Đông bích có khắc hơn mười hành tự,đều là cú tử của Trang Tử,hầu hết đều xuất ra từ “Tieu Dao du”, “Dưỡng sanh chủ”. “Thu Thủy”, “Chí nhạc”,bút pháp phiêu dật,bút lực rất mạnh,mỗi nét bút đều thấu vào trong thạch bích gần như nửa tấc.Văn mạt đề 1 dòng chữ: “Tiêu Dao Tử vi Thu Thủy muội thư,động trung vô nhật nguyệt,nhân gian chí nhạc dã”.Vu Hư Vũ đoán rằng đây đích thị là Vô Nhai Tử cùng Lý Thu Thủy lưỡng tình tương duyệt đề bút
Hắn y theo án đồ,kiểm tra đôi hài của ngọc tượng,ngưng mắt nhìn lại,thấy chiếc hài bên phải có thêu dòng chữ,chính là: “Khái thủ thiên biến,cung ngã khu sách”tám chữ,còn chiếc hài bên trái là: “Tuân hành ngã mệnh,bách tử vô hối”,biết bí tịch nằm trong tú hài bên cạnh bồ đoàn phía dưới,liền kéo tấm bồ đoàn ra,mò mẫm thấy 1 trù bao(bao vải)
Trù bao dài khoảng một thước,trên có ghi :”Thư quyển vi ngã Tiêu Diêu phái võ công tinh yếu,nhật mão ngọ dậu tam thì,vụ tu dụng tâm tu tập nhất thứ”.Vu Hư Vũ cầm trù bao lên,thẩm nghĩ bên trong nhất định là bí kíp võ công,quả nhiên thấy không sai.Chỉ thấy ghi “Bắc Minh thần công đệ nhất quyển”.Hắn mở sách ra,thấy trong có một bức họa nằm ngang vẽ một nữ tử xích lõa toàn thân.Hắn bây giờ đang ở tuổi thành niên,nhìn quyển lõa nữ,không khỏi dục tâm đại động.Trong tranh lõa nữ thản nhiên mỉm cười,khóe mắt như sao,bờ môi hơi nhếch lên,lộ vẻ yêu mị,so với ngọc tượng trang nghiêm ngoài kia lại có nét tương đồng,dù thần tình khác hẳn nhau.Vu Hư Vũ trong lòng không khỏi kinh ngạc,cổ họng khô khốc.Nhìn kỹ bên vai trái của lõa nữ,thấy một lục sắc tế tuyến(đường kẻ màu xanh) kéo dài xuống hữu nhũ.
Vu Hư Vũ nhìn kỹ bức họa,trong lòng đại động,vội vàng nhắm mắt hành công,qua một lúc lâu mới mở mắt nhìn lại,thấy lục tế tuyến thông từ phía dưới cánh tay phải,kéo dài cho đến ngón cái bàn tay phải
Một lục tuyến khác kéo dài tử cổ xuông bụng dưới đến tận rốn.Cạnh bên ghi đầy các chú tự: “Vân môn”,”Trung phủ”, “Thiên phủ”, “Hiệp bạch”. “Xích trạch”, “Khổng nhất”, “Liệt đoàn khuyết”, “Kinh cử”, “Đại uyên”, “Ngư tế”…Vu Hư hũ ngầm đoán đây là tên các huyệt đạo
Lại giở Bắc minh thần công,bạch quyển thứ nhất ra thấy ghi: “Bắc Minh thần công hệ dẫn thế nhân lực nhi vi ngã hữu.Bắc minh đại thủy,phi do tự sanh.Ngữ vân: “Bách xuyên hối hải,đại hải chi thủy dĩ dung bách xuyên nhi đắc,uong dương tự tẩm,đoan tại tích tụ thử “Thái Âm Phế Kinh”vi Bắc minh thần công chi đệ nhất khóa”,lõa nữ hạ diện tá đích thị môn công phu đích tường tế luyện pháp,tối nhất huyệt đạo:thế nhân luyện công,giai tự vân môn nhi chi thiểu thương.ngã Tiêu Diêu phaí tắc phản kỳ đaọ nhi hành chi,…(đoạn này nói về tâm quyết nội công rất dài và khó hiểu nên mình xin được lược bớt,đoạn sau có tóm tắt ý nghĩa đoạn này).. Vu Hư Vũ thấy môn công phu này đích thực là hợp với ý hắn,lấy nội lực của người khác dẫn xuất rồi hấp thụ,chính là phương pháp luyện công nhanh nhất.Trên quyển thượng có đầy các bức họa lõa nữ,hoặc đứng hoặc nằm,hoặc vẽ phía trước ngực,hoặc ở sau lưng,diện mạo đều thuộc loại bình phàm,hoặc vui hoặc buồn,hoặc nhu tình như nước,hoặc nộ khí xung thiên...vẻ mặt có muôn hình vạn trạng.Tổng cộng có 36 bức phúc đồ như thế,mỗi phúc tượng đều có các lục tuyến chỉ rõ các bộ vị để tu luyện công pháp.Đặc biết quyển thượng còn có ghi lại cả tâm pháp “Lăng Ba Vi Bộ” lừng lẫy.Nội công tâm pháp dày đặc,cũng may Vu Hư Vũ ngày thường cùng Tô Tinh Hà đàm đạo cũng đã nắm được chút cách thức vận dụng nên có thể hiểu được.Lại thấy bên cạnh có ghi vài chữ: “Thốt ngộ cưởng địch,dĩ thử bảo thân,canh tích nội lực,tái thủ địch mệnh”(nếu gặp phải cường địch thì dùng bộ pháp này hộ thân,tích lũy nội lực,phản công kẻ địch).Vu Hư Vũ trước tiên học ngay theo bộ pháp này,cảm thấy tinh diệu cực kỳ
Phần cuối cùng của bạch quyển chính là”Tiêu Dao nội kinh”,vẽ các hình ảnh nam nữ giao hợp,mỗi bức đều có ghi lộ tuyến hành khí của nam nữ,tổng cộng có 12 bức.Lại căn cứ vào độ tuổi mà phân chia thành: “Ngự thiếu nữ hành khí phương pháp”, “Ngự thiếu phụ hành khí phương pháp”, “Ngự hữu mị thuật chi nữ hành khí phương pháp”.Cuối cùng có viết rằng: “Nội kinh này là phương pháp nam nữ âm dương song tu,luyện tập công pháp này,đỉnh lô càng nhiều,tu hành càng nhanh.Nhược bằng không có đỉnh lô,thiết vật hành công,ắt dẫn đến tẩu hỏa nhập ma.Nếu có thể cùng bổn công chi nữ giao hợp luyện công,tất có thế tăng hiệu quả,hai người công lực trường tiền nhanh chóng.Luyện tập công pháp này cần cẩn thận mị thuật chi nữ,nếu đối phương công lực mạnh mà lòng mang bất trắc,tất đại họa trước mắt.Nhớ lấy”
Trên giường đá ở gần đó lại có một nguyệt môn,trên có khắc 4 chữ: “Lăng hoàn phúc địa”.Vu Hư Vũ bước vào trong,đưa mắt nhìn 4 phía,nhất thời cảm thấy rất là hưng phấn.Bên trong có 1 thạch động thật lớn,so với thạch thất bên ngoài lớn hơn tới mấy lần.Trong động bày đầy những giá sách gỗ,có ghi “Côn Luân phái”, “Thiếu Lâm phái”, “Tứ Xuyên Thanh Thành phái”, “Sơn Đông Bồng Lai phái võ học bí tịch”, “Thiếu Lâm phái hạ chú khuyết Dịch Cân Kinh”, “Cái Bang hạ chú khuyết Hàng Long thập bát chưởng,Đả cẩu bổng pháp”, “Đại Lý Đoàn thị hạ chú khuyết Nhất Dương Chỉ pháp,Lục Mạch Thần Kiếm Pháp’’....
Lúc này đã đến giờ ăn cơm,Thạch Thanh Lộ tiến đến thỉnh mời chưởng môn sư thúc dùng bữa.Vu Hư Vũ cùng bát hữu ăn xong cơm tối,để vài người quét dọn sơn động,sau đó để họ tham quan chư phái bí tịch,lại không quên dặn dò mỗi người chọn 2-3 chủng loại thích hợp mà tu luyện võ công
Đoàn người an ổn rời thạch động.Ở lại sơn cốc an tâm luyện công,thoáng chốc đã gần nủa năm.Lúc này Vu Hư Vũ luyện tập Bắc Minh thần công,Lăng Ba Vi Bộ đã thành thục,chư phái bí tịch cũng cơ hồ thông thuộc.
Hắn một thân có 72 năm nội công,lại thông minh hơn người,ngộ tính cao,luyện tập chư phái bí tịch phi thường nhanh chóng
Vu Hư Vũ lúc này nội công cao cường,tập luyện rất nhiều chư phái võ nghệ,lai có Lăng Ba Vi Bộ khinh công thiên hạ vô song,Hàm Cốc bát hữu liên thủ vây công cũng không uy hiếp được.Bát hữu nhiệm vụ hộ vệ đã hoàn thành,Vu Hư Vũ ra lệnh cho họ ám hộ bí tịch trong động,rối có ý định đem truyền thụ cho toàn bộ đệ tử trong cốc
Bởi vì đường đi quá dốc,nên Phùng A Tam đề xuất tìm 1 lối đi khác.Cuối cùng tại 1 mật đạo trên vách tường phát hiện cơ quan,hiện xuất 1 tiêu môn.Từ tiểu môn đi tới hơn trăm bước,quanh co 1 hồi,mơ hồ nghe được tiếng nước chảy ầm ầm,lại đi thêm hai trăm bước nữa,tiếng nước nghe đinh tai nhức óc,có ánh sáng thấu nhập.Từ động khẩu bước ra ngoài,nước chảy mãnh liệt,thì ra là 1 con sông lớn.Bờ sông vách đá dựng đứng,thấp thoáng lầu các,thì ra đã tới một con sông tên gọi Lan Thương giang.Phùng A Tam phấn khởi,chậm rãi bước tới,đi men theo đường đá nhỏ quanh bờ sông hơn mười dặm,nhìn thấy một con đường mòn,dọc theo đường mòn bước đi rốt cuộc thấy 1 thạch kiều bắc ngang song
Ra khỏi sơn động,Khang Nghiễm Lăng để Phùng A Tam tìm 3 cỗ xe ngựa,Ngô Lĩnh Quân mua rương và sách,rồi trở về thạch động đem bí tịch chia ra chất vảo 3 cái rương,mặt ngoài có phủ lên một vài quyển sách,chuẩn bị trở về Hàm Cốc
Trước khi đi,Khang Nghiễm Lăng để Thạch Thanh Lộ lưu lại chăm sóc cho Vu Hư Vũ,sau đó lên ngựa rời đi
Last edited by vuhanduong; 13-07-2009 at 01:36 PM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của