Hồi 6
Muôn Dặm Giang Sơn Cá Cuộc Hơn Thua
Quái nhân đột nhiên hai mắt tròn xoe sáng loáng, nhìn hau háu và o mặt Thượng Quan Kỳ nói lớn:
– Äây là má»™t cuá»™c ăn thua khủng khiếp, hai bên cùng Ä‘em những việc to lá»›n vô kể và o cuá»™c. Ôi! Tháºt là má»™t việc Ä‘á»™ng trá»i, cuá»™c ăn thua tháºt là hiếm có trên Ä‘á»i.
Mấy câu nói dÆ°á»ng nhÆ° sét đánh ngang tai, khiến cho Thượng Quan Kỳ ngây ngÆ°á»i ra mà nghe. Hồi lâu chà ng má»›i há»i:
– Những cuá»™c đấu võ trong chốn giang hồ rất nhiá»u, bất quá liên can đến má»™t hoặc nhiá»u ngÆ°á»i bá» mạng mà thôi. Còn cuá»™c ăn thua nà y là m gì mà kinh thiên Ä‘á»™ng địa khiên cho vãn sinh không thể nà o hiểu được?
Quái nhân Ä‘Æ°a tay mở cánh cá»a sổ bên mình rồi nói:
– TrÆ°á»›c kia khi lão phu chÆ°a tà n phế hai chân, lê gót khắp hai miá»n Äông, Bắc sông Äại Giang cho đến chân trá»i góc biển đã từng chứng kiến biết bao nhiêu tráºn đấu. Äó là những chuyện tầm thÆ°á»ng chẳng có chi là lạ. Cuá»™c đấu nà y lạ Ở chá»— hai bên cùng nhau Ä‘em những thứ kinh ngÆ°á»i để cuá»™c. Trá»i Æ¡i! Nếu hỠđủ sức thá»±c hà nh sá»± hứa hẹn vá»›i nhau thì háºu quả không biết đâu mà lÆ°á»ng.
Thượng Quan Kỳ há»i:
– Hai bên hỠđem gì ra cuộc?
Quái nhân lại nhìn ra phÆ°Æ¡ng trá»i xa đáp:
– Má»™t bên Ä‘em cả chủng tá»™c ra là m nô lệ suốt Ä‘á»i, liên quan đến nhân dân mấy tỉnh vùng Tây Tạng. Còn má»™t bên thì giao kết nếu bị thua thì tất cả võ lâm cao thủ Trung Nguyên Ä‘á»u phế nghệ Ä‘i ẩn náu, xin chấp tay dâng muôn dặm giang sÆ¡n cẩm tú.
Thượng Quan Kỳ run sợ há»i:
– Sao? Sao? Chẳng lẽ cuộc ăn thua nà y có cả đức đương kim Hoà ng đế hay sao?
Quái nhân lắc đầu đáp:
– Không phải!
Thượng Quan Kỳ lại há»i:
– Nếu chẳng phải là Äức Hoà ng thượng mà ngÆ°á»i thua chịu dâng cả giang sÆ¡n cẩm tú thì chẳng hóa ra là má»™t trò đùa, váºy mà đám sÆ° tăng Tây Tạng lại chịu tin Æ°?
Quái nhân trầm ngâm một lát rồi đáp:
– Vừa rồi lão phu chỉ nghe được có thế thôi. Việc nà y bắt nguồn từ năm năm trÆ°á»›c đây. Bá»n hỠđã có cuá»™c ăn thua vá»›i nhau ở trên Tà ng Kinh lầu nà y. Tiếc rằng ngà y đó ta không được nhìn thấy rõ tÆ°á»›ng mạo ngÆ°á»i đứng ra đặt cuá»™c...
Lão trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp:
– Ta nên nhá»› rằng những nÆ¡i ngoà i biên ải, bá»n man di cÅ©ng không thiếu chi các báºc kỳ tà i, tá»· nhÆ° Thà nh Cát TÆ° Hãn ruổi ngá»±a và o Trung Nguyên mở mang bá» cởi, võ công thá»i bấy giá» tháºt là hÆ°ng thịnh vô tiá»n khoáng háºu. NgÆ°á»i anh hùng áo vải Chu Nguyên ChÆ°Æ¡ng quáºt khởi, sáng láºp nên nhà Äại Minh, cÆ¡ nghiệp hÆ¡n trăm năm. Trong những chủng tá»™c ở ngoà i biên ải thì hai tá»™c Hồi và Tạng nhân tà i nhiá»u hÆ¡n cả. Há» thÆ°á»ng có âm mÆ°u chiếm Ä‘oạt Trung Nguyên. Mượn sức các nhân váºt võ lâm, âu cÅ©ng là sách lược của há».
Lão từ từ đưa mắt nhìn Thượng Quan Kỳ rồi nói:
– NhÆ°ng những tay cao thủ phe Máºt Tông rất Ãt, chắc há» không chịu để ngÆ°á»i lợi dụng. Ta chÆ°a hiểu rõ ngá»n ngà nh trong vụ nà y. NhÆ°ng chỉ trong má»™t và i ngà y nữa, hỠđến đây thì ta sẽ hiểu rõ đầu Ä‘uôi.
Lão thở dà i thÆ°á»n thượt rồi lại nói:
– NhÆ°ng dù có nghe được những Ä‘iá»u bà ẩn bên trong, ta cÅ©ng không thể dÃnh tay và o, phải vì dân Ä‘en của đức Hoà ng thượng mà hết lòng bảo há»™.
Nói rồi nét mặt lão rất buồn thảm, nhÆ° vẻ chán Ä‘á»i của ngÆ°á»i anh hùng mạt lá»™.
Thượng Quan Kỳ Ä‘á»™t nhiên cảm thấy quái nhân nà y không phải là má»™t dị nhân lạnh lùng, trái lại lão lại là ngÆ°á»i lo lắng cho dân tá»™c và tổ quốc, má»™t ngÆ°á»i nghÄ©a hiệp đầy nhiệt huyết. Chà ng thấy vẻ mặt lão Æ°u tÆ° thê thảm, bất giác sinh lòng đồng tình vá»›i lão, liá»n nói:
– Tiá»n bối võ công trác tuyệt, chÃnh mắt vãn bối đã nhìn thấy, dù có cụt mất hai chân tưởng cÅ©ng không có gì trở ngại cho lắm. Giả tá»· bá»n há» có âm mÆ°u gây hiểm há»a cho quốc gia, tại hạ xin hết lòng góp sức vá»›i tiá»n bối.
Rồi chà ng nhá»› ra rằng vá»›i võ công kém cá»i của mình thì là m gì giúp sức được, nên dừng má»™t lúc chà ng lại nói luôn:
– Vãn bối cÅ©ng tá»± biết rằng võ công của mình chẳng Ä‘i đến đâu thì khó lòng mà giúp đỡ tiá»n bối. NhÆ°ng dù chỉ là má»™t kẻ dắt ngá»±a cầm cÆ°Æ¡ng cÅ©ng xin Ä‘em toà n lá»±c ra ứng phó, dù có tan xÆ°Æ¡ng nát thịt cÅ©ng không ân háºn.
Quái nhân ngá»a mặt lên suy nghÄ© má»™t lát rồi nói:
– Chá» tá»›i khi đó rồi hãy bà n... Tá»· dụ mà sức bá»n ta có thể là m được việc gì thì cÅ©ng nên vì lê dân mà gắng sức hết lòng.
Lão trầm ngâm một lúc rồi đột nhiên lạnh lùng nói:
– Bất luáºn gặp được việc gì, nếu ta chÆ°a Ä‘á»™ng thủ thì ngÆ°Æ¡i không được ra tay.
Thượng Quan Kỳ thấy lão vẻ mặt đang vui vẻ, đột nhiên biến thà nh lạnh lùng, trơ như gỗ thì lòng chà ng đổi hướng:
“Lão nà y tuy không có tâm địa Ä‘á»™c ác, nhÆ°ng lại há»· ná»™, ái ố thất thÆ°á»ng, khiến cho ngÆ°á»i ta cảm thấy khó chịuâ€.
Trong lúc chà ng Ä‘ang suy nghÄ©, bá»—ng nghe tiếng quái nhân nói nhá»:
– NgÆ°Æ¡i mau đóng cánh cá»a kia lại, sắp có ngÆ°á»i đến nữa đó.
Thượng Quan Kỳ đã có kinh nghiệm lần trÆ°á»›c, biết lão vô cùng linh mẫn, không thể nà o lầm được, liá»n vá»™i đóng cá»a lại, đứng núp ở phÃa dÆ°á»›i trông ra ngoà i. Trong khoảng thá»i gian uống cạn tuần trà , thấy có hai bóng ngÆ°á»i xuất hiện trên nóc nhà đối diện.
Hai ngÆ°á»i Ä‘á»u mặc võ trang, lÆ°ng Ä‘eo binh khÃ. Vừa nhìn thấy đã biết ngay không phải là ngÆ°á»i ngoà i biên cÆ°Æ¡ng hoang dã.
Hai ngÆ°á»i nà y so vá»›i hai Tạng Tăng lúc trÆ°á»›c khác nhau xa, dÆ°á»ng nhÆ° há» mượn váºt gì để ẩn thân, đến lúc lên đến nóc nhà rồi má»›i lá»™ tung tÃch.
Thượng Quan Kỳ nghĩ thầm:
“Xét cho cùng ngÆ°á»i Trung Nguyên so vá»›i ngÆ°á»i ngoà i biên cÆ°Æ¡ng còn gian trá hÆ¡n nhiá»uâ€.
Äang nghÄ© liên miên, chợt thấy hai ngÆ°á»i trên nóc nhà chia ra hai ngã tả hữu Ä‘i vá» phÃa Tà ng Kinh lầu. Hai ngÆ°á»i nà y kiểu Ä‘i cÅ©ng khác ngÆ°á»i Tây Tạng. Mượn nóc nhà là m chổ ẩn thân mà tiến. Lúc ẩn lúc hiện không biết đâu mà chừng.
Thượng Quan Kỳ Ä‘ang chú ý theo bóng hai ngÆ°á»i, bá»—ng trên nóc nhà bên tả có bóng ngÆ°á»i thấp thoáng. Rồi chà ng biết rõ hai ngÆ°á»i Ä‘ang đứng trên đó.
Thấy váºy Thượng Quan Kỳ hồi há»™p nghÄ© thầm:
“Mé tả có ngÆ°á»i thì tá»± nhiên mé hữu cÅ©ng có ngÆ°á»iâ€. Chà ng vá»™i co ngÆ°á»i lại ẩn dÆ°á»›i cá»a sổ rồi nằm sát xuống sà n, bò lại chổ cá»a sổ mé tả nhìn ra ngoà i. Quả nhiên thấy trên nóc nhà bên phải cÅ©ng có hai đại hán mặc võ trang, lÆ°ng Ä‘eo binh khà đứng đó.
Một gã chỉ tay lên gác thượng nói:
– Trên nóc tòa “Tà ng Kinh lầu†còn có tầng gác thượng nhá» xÃu rất kÃn đáo, không để ý thì không nhìn thấy. Và chá»— đó là nÆ¡i cao nhất toà n thể khu vá»±c chùa nà y. Ẩn mình ở đó có thể nhìn thấy khắp nÆ¡i trong chùa nà y, mà ngÆ°á»i ngoà i nếu không lên nóc chùa thì không nhìn thấy căn gác đó được.
Thượng Quan Kỳ cả kinh nghĩ thầm:
“Giả tá»· mà bá»n há» và o đây lục soát căn gác nà y thì rắc rối vô cùngâ€. Bá»—ng nghe tiếng ngÆ°á»i khác nói:
– Chúng ta hãy và o gác trước xem cũng được chứ sao.
Thế rồi y vẫy tay luôn, gá»i đồng bá»n đến “Tà ng Kinh lầu để há»™i há»p.
Thượng Quan Kỳ tự nhủ:
“Há»ng rồi! Cái gác nhá» xÃu không đầy má»™t trượng nà y nếu bá»n há» lên lục soát thì không có lấy má»™t chá»— để ẩn thân. Là m sao đây?â€.
Chà ng quay đầu nhìn quái nhân, thấy vẻ mặt lão vẫn bình tÄ©nh, dÆ°á»ng nhÆ° không có chuyện gì xảy ra.
Bỗng trên mái nhà có tiếng bước chân.
Thượng Quan Kỳ từng theo sÆ° phụ bôn tẩu giang hồ đã lâu nên rất thÃnh tai.
Chà ng biết rõ các ngÆ°á»i nà y Ä‘ang đứng trên nóc gác ngay cá»a sổ. Chà ng vá»™i thụt đầu và o núp dÆ°á»›i thà nh cá»a, ngấm ngầm váºn khà để Ä‘á» phòng. Chà ng lẩm bẩm:
– Kiểu nà y không đánh nhau không xong rồi. Bá»n hỠđã đến bên ngoà i gác, xem chừng thế nà o há» cÅ©ng và o trong gác dòm ngó. Há» chỉ cần mở cá»a sổ ra má»™t cái là nhìn thấy ngay hai ngÆ°á»i mình.
Còn Ä‘ang suy nghÄ©, bá»—ng bên ngoà i cá»a vang lên tiếng cÆ°á»i khanh khách rồi có tiếng nói:
– Các vị Ở ngoà i coi chừng, để tôi và o trong gác trước xem sao!
Thượng Quan Kỳ đứng thẳng ngÆ°á»i lên nép và o sau cá»a sồ nghÄ© thầm:
“NgÆ°á»i và o chỉ đẩy cá»a má»™t cái theo thế “Sấm nổ không kịp bÆ°ng tai†là láºp tức túm được mình ngayâ€.
Chà ng Ä‘ang hoang mang, bá»—ng thấy huyệt “Khúc trì†bên tay phải dÆ°á»ng nhÆ° có cái gì đụng và o, tuy không Ä‘au Ä‘á»›n, nhÆ°ng cÅ©ng thấy khuá»·u tay Ä‘au buốt.
Chà ng quay đầu nhìn lại thấy quái nhân nét mặt Ä‘á»™t nhiên cá»±c kỳ đại biến, trông lợt lạt hẳn Ä‘i. Lão ngồi ép hẳn và o góc tÆ°á»ng. Nếu lão không giÆ¡ tay lên thì không trông thấy lão nữa. Thượng Quan Kỳ hồi há»™p lo sợ. Chà ng Ä‘Æ°a mắt nhìn quái nhân thì vẻ mặt lão đã qua cÆ¡n hoang mang, trấn tÄ©nh lại rồi. Chà ng biết rằng lão có kế hoạch lui địch, nên vá»™i và ng chạy lại núp sau ngÆ°á»i lão.
Quái nhân khẽ giÆ¡ tay lên, tấm áo trong ngÆ°á»i lão mặc bá»—ng nhiên có má»™t luồng khà vô hình thổi phùng ra trùm lên ngÆ°á»i Thượng Quan Kỳ, mấy Ä‘Æ°á»ng nẹp áo nhÆ° đóng dinh xuống sà n gác, chỉ khâu sứt ra mấy chá»— để cho không khà lá»t và o, còn bốn phÃa chung quanh rất kÃn, ánh sáng cÅ©ng không lá»t và o được.
Thượng Quan Kỳ nép và o vạt áo sau của quái nhân mà tuyệt , không thấy cháºt hẹp, duá»—i chân duá»—i tay, trở mình tháºt dá»… dà ng.
Bá»—ng nghe đánh “binh†má»™t cái rồi trong gác má»™t tia sáng lóe lên. Thượng Quan Kỳ ghé mắt và o những chá»— áo sứt chỉ nhìn trá»™m ra ngoà i, bá»—ng thấy má»™t ngÆ°á»i Ä‘áºp gẫy cánh cá»a sổ chui và o.
NgÆ°á»i nà y chừng bốn mÆ°Æ¡i tuổi, mà y ráºm mắt tròn, tÆ°á»›ng mạo cá»±c kỳ hung hăng, nhÆ°ng hình tượng quái nhân phải là m cho sợ hãi. Y giáºt mình má»™t cái rồi má»›i tiến và o căn gác.
Thượng Quan Kỳ lại thấy thấp thoáng sau bóng gã đại hán tuổi Ä‘á»™ tứ tuần có ba ngÆ°á»i tiến và o. Bá»n chúng bÆ°á»›c lại bên mình quái nhân, bá»—ng nghe tiếng đại hán bÆ°á»›c và o trÆ°á»›c nói:
– Nà y TrÆ°Æ¡ng huynh! Xem pho tượng nà y là tượng gì? Pháºt chẳng ra Pháºt, La Hán chẳng ra La Hán, giống nhÆ° pho tượng Linh quan ngoà i miếu Thà nh Hoà ng nhÆ°ng tại sao không cưỡi hổ, tay không cầm roi? Tiểu đệ đã được Ä‘i xem nhiá»u chùa miếu mà chÆ°a thấy pho tượng nà o giống nhÆ° pho tượng nà y.
Lúc nà y bốn ngÆ°á»i và o gác Ä‘á»u đứng bên quái nhân. Thượng Quan Kỳ không có cách nà o để nhìn rõ mặt ba ngÆ°á»i kia. Bá»—ng thấy tiếng má»™t ngÆ°á»i khác chẫm rãi nói:
– Pho tượng nà y có Ä‘iá»u quái lạ, không phải tượng gá»— mà cÅ©ng không phải tượng bằng đất.
Thượng quan Kỳ núp trong vạt áo dà i của quái nhân nghe nói kinh hãi vô cùng, nghĩ thầm:
“bá»n nà y Ä‘á»u là bôn tẩu giang hồ lâu năm. Quái nhân giả là m tượng thần, tượng Pháºt e rằng khó che được những cắp mắt thấy nhiá»u hiểu rá»™ng.
Vạn nhất mà có ngÆ°á»i khám phá ra hạ thủ Ä‘á»™t kÃch, tuy võ công lão cá»±c kỳ thâm háºu, nhÆ°ng trong lúc thảng thốt không kịp Ä‘á» phòng, e khó lòng giữ cho khá»i bị thÆ°Æ¡ng! Chà ng lo sợ bất thần sẽ đẩy quái nhân. NhÆ°ng vừa để tay và o ngÆ°á»i lão thì thấy chẳng khác gì gá»— đá. Chà ng kinh hãi nghÄ© thầm:
“Ná»™i công gã nà y thiên hạ vô songâ€.
Bá»—ng nghe thấy tiếng cÆ°á»i má»™t trà ng dà i và tiếng ngÆ°á»i thô lổ nói:
– Pho tượng nà y khắc bằng gỗ đà n đây mà !
Có tiếng ngÆ°á»i khác đáp lại:
– Không phải! Không phải! Gỗ đà n thì phải có mùi thơm chứ.
NgÆ°á»i nói trÆ°á»›c cãi:
– Chả bằng gổ đà n thì bằng xương thịt à ? Ngươi sỠtay mà xem, chỉ trừ bằng gỗ đà n ra, tượng nà y phải là m bằng đất nung hay bằng đá.
Thượng Quan Kỳ lại má»™t phen bở vÃa, bất giác lấy tay sá» mình quái nhân, quả đúng nhÆ° sá» và o gá»— đá, chẳng những cứng rắn mà còn thấy mát rượi.
Lại thấy một âm thanh nho nhỠlên tiếng:
– Thôi đừng cãi nhau nữa. Tượng gỗ cũng được mà tượng đất cũng được, hay hơn nữa tượng bằng xương bằng thịt thì cũng là pho tượng, đại khái cũng thế thôi.
NgÆ°á»i nói cháºm rãi lại tiếp bằng má»™t giá»ng trịnh trá»ng:
– Ngô huynh được ngÆ°á»i ta gá»i là “Trà đa tinhâ€, bất luáºn việc gì mà Ngô huynh là m chúng tôi cÅ©ng bá»™i phục nhÆ°ng phen nà y tiểu đệ không đồng ý vá»›i Ngô huynh.
NgÆ°á»i nói nhá» nhẹ há»i:
– Lục huynh đã xem qua căn gác nà y chÆ°a? Bụi bặm quét sạch lại còn có hạt Ä‘Ã o, tôi dám chắc nÆ¡i đây đã có ngÆ°á»i và o trÆ°á»›c, đúng không?
Gã hỠLục nói:
– Phải rồi! Vá» nháºn xét nà y Ngô huynh có ý kiến gì?
Thượng Quan Kỳ hồn vÃa lên mây, than thầm:
“Há»ng bét rồi! Nếu vì mình đánh rÆ¡i hạt Ä‘Ã o mà há» khám phá ra được, biết rõ thần tượng là ngÆ°á»i hóa trang thì việc trá»ng đại nà y do chÃnh mình gây raâ€. NghÄ© váºy nên thấy hối háºn vá» việc bất cẩn của mình.
Bá»—ng thấy gã há» Ngô cÆ°á»i lạt rồi nhá» nhá» nói tiếp:
– Lá»a Ä‘om đóm mà muốn tranh sáng vá»›i ánh dÆ°Æ¡ng quang sao được. Ta nháºn xét trong căn gác nà y không những có ngÆ°á»i mà không chỉ có mặt má»™t ngÆ°á»i.
Thượng Quan Kỳ nghe nói lạnh gáy, nên chủ ý phòng bị.
NgÆ°á»i đó cÆ°á»i lạt rồi nói tiếp:
– Những ngÆ°á»i ẩn thân trong gác nà y đã bá» Ä‘i từ lâu. Vừa rồi anh em có để ý trên nóc Ä‘iện không? Hẳn đã có lÆ°u lại nhiá»u vết tÃch, đủ chứng tá» rằng trÆ°á»›c khi ta đến đã có ngÆ°á»i và o đây rồi, vết chân to nhá» không Ä‘á»u, chứng minh không phải chỉ có má»™t ngÆ°á»i đến mà thôi. Nếu tại hạ Ä‘oán không lầm đó là mấy nhà sÆ° Tây Tạng, hỠđến đây trÆ°á»›c để Ä‘iá»u tra nÆ¡i nà y. Còn má»™t Ä‘iá»u nữa là chÃnh má»™t ngÆ°á»i trong phái lục lâm của chúng ta dẫn Ä‘Æ°á»ng cho há», vì những nhà sÆ° Tây Tạng phần nhiá»u Ä‘á»u thân thể cao lá»›n nên vết chân của há» to. Thá»i gian hỠỞ lại trong căn gác nà y không phải chỉ trong chốc lát. Há» lấy Ä‘Ã o ra ăn và bá» hạt lại.
Thượng Quan Kỳ nằm sau quái nhân khen thầm:
“Trà lá»±c ngÆ°á»i nà y quả có chá»— đặc biệt, mà há» Ä‘oán có sai chút Ãt thà nh ra há»ng cả đại sá»±â€.
– Nghe Ngô huynh nói, tiểu đệ nhÆ° ngÆ°á»i trong tối bÆ°á»›c ra ánh sáng. Cái tên “Trà đa tinh†quả nhiên danh bất hÆ° truyá»n. Bá»n hỠđã tranh tiên chúng ta ở Ä‘iểm nà y, e rằng có âm mÆ°u gì chăng?
– Tiểu đệ tưởng chúng ta phải mau mau quay vỠbáo cho Tiểu Bá TỠbiết để kịp đối phó.
Hồi lâu không thấy có tiếng ngÆ°á»i nói lá»›n đáp lại. Äá»™t nhiên có tiếng mắng:
– Không ngỠmấy lão sư tăng béo ỵ mà cũng quỉ kế ra trò.
Thượng Quan Kỳ nghe tiếng bốn ngÆ°á»i cÆ°á»i nói má»—i lúc má»™t xa, thì biết rằng hỠđã ra khá»i gác nà y. Chà ng chá» thêm má»™t lát nữa, chắc chắn những ngÆ°á»i kia không trở lại, bấy giá» má»›i toan mở vạt áo quái nhân ngồi dáºy. NgỠđâu chà ng sá» và o áo mà chẳng khác chi sá» và o tÆ°á»ng đồng vách sắt, không tà i nà o vén lên được.
Chà ng kinh hãi vô cùng, ngẩn ngÆ°á»i ra nghÄ© thầm:
“Lão nà y có thể Ä‘em ná»™i công truyá»n ra tá»›i vạt áo cho cứng chắc là má»™t Ä‘iá»u mà mình chÆ°a từng nghe thấyâ€. Tuy nhiên vì tÃnh hiếu thắng bị kÃch Ä‘á»™ng, chà ng váºn Ä‘á»™ng khà lá»±c và o cánh tay phải đẩy mạnh má»™t cái, thì thấy má»™t sức mạnh văng trở lại mạnh mẽ vô cùng khiến cho ngÆ°á»i chà ng bị hất Ä‘i, hất lại mấy cái mà nẹp áo vẫn dÃnh chặt xuống sà n gác, không nhúc nhÃch tà nà o. Bất giác trong lòng chà ng đâm ra kinh hãi.
Giữa lúc ấy chà ng nghe tiếng quái nhân khẻ bảo:
– Hai tay giữ lấy trÆ°á»›c ngá»±c, hai chân để và o lòng đỉnh đầu gục xuống trÆ°á»›c ngá»±c thế là ngÅ© tâm. Lắng lòng xuống không nghÄ© vẫn vÆ¡ đó là ngÅ© tâm hÆ°á»›ng thiện. Ká»m hãm ngÅ© hà nh, váºn Ä‘á»™ng cho chân khà chạy và o các kinh. Äó là phép luyện công của tâm pháp thượng thừa.
Thượng Quan Kỳ lẩm nhẩm má»™t hồi rồi há»i:
– Vãn sinh ngu muội không biết ngũ hà nh là gì?
Chà ng lại nghe thấy giá»ng quái nhân trầm trầm:
– Hồn bên đông là hà nh má»™c, Phách bên tây là hà nh kim. Thần phÃa nam là hà nh há»a, Tinh phÃa bắc là hà nh thủy. à ở giữa là hà nh thổ. Hồn, Phách, Thần, Tinh, à là ngủ hà nh. Táºp hợp được ngÅ© hà nh thì có thể hóa được “Tam hoa†lên trên hết.
Thượng Quan Kỳ nhắm mắt lại má»™t lượt hồi lâu rồi há»i:
– Tam hoa là gì?
Quái nhân đáp:
– Tinh hóa ra khÃ, khà hóa thân, thân quay vá» chá»— hÆ° không.
Thượng Quan Kỳ thầm nghĩ ngợi hồi lâu rồi nói:
– Vãn sinh ngu muội chỉ hiểu được một hai phần.
Quái nhân nói:
– Äó là những Ä‘iá»u rất nhiệm mầu, rất bà hiểm; hiểu được má»™t hai phần cÅ©ng thừa dùng cho suốt Ä‘á»i ngÆ°á»i.
Lão ngừng một lát rồi đáp:
– Ngươi ngồi xếp bằng nhắm mắt lại để tâm niệm trong lòng.
Thượng Quan Kỳ tuân theo lá»i dạy bảo, Ä‘iá»u hòa chân khà chiếu theo phÆ°Æ¡ng pháp của quái nhân. ThÆ°á»ng ngà y chà ng thấy chân khà lÆ°u thông trong các kinh mạch mà lúc nà y dÆ°á»ng nhÆ° bị sức gì cản trở khiến cho huyết chạy trong ngÆ°á»i rất cháºm chạp.
Trên ngá»±c nhÆ° có váºt gì nặng đè lên. Lục phủ ngÅ© tạng xao xuyến tá»±a hồ nhÆ° bị rung Ä‘á»™ng dá»i khá»i nguyên vị. Trong khoảnh khắc mồ hôi ra Æ°á»›t đẫm áo quần, trong ngÆ°á»i rất khó chịu.
Thượng Quan Kỳ vốn tÃnh cÆ°Æ¡ng nghị, cà ng Ä‘au Ä‘á»›n khó chịu bao nhiêu, cà ng không khuất phục. Chà ng chỉ cắn răng ráng sức chịu Ä‘á»±ng.
Thượng Quan Kỳ bâng khuâng, mình đã phải chịu cá»±c khổ bao lâu, bá»—ng thấy chân khà khắp ngÆ°á»i từ từ theo má»™t Ä‘Æ°á»ng kinh mạch khác trÆ°á»›c mà đi. Sức đè trên ngá»±c cÅ©ng đã bá»›t nhiá»u. Huyết lÆ°u thông thấy dá»… dà ng. Trong lòng thÆ° thái rất nhiá»u và cÅ©ng không thấy mõi mệt gì nữa rồi ngÅ© thiếp Ä‘i.
Khi chà ng tỉnh dáºy thì trá»i đã hoà ng hôn, chà ng thấy quái nhân vẫn ngồi tá»±a cá»a. Lão thấy chà ng tỉnh giấc mỉm cÆ°á»i nói:
– Trong chốn hoang sơn nà y chỉ có trái cây và thịt cầm thú để ăn cho đỡ đói.
Ngươi ăn ngủ cốc đã lâu ngà y, ta e rằng ngươi không quen dùng đến thứ đồ rừng nà y.
Thượng Quan Kỳ nói:
– Vãn sinh thÆ°á»ng theo ân sÆ° ra và o những nÆ¡i thâm sÆ¡n cùng cốc, ban đêm thÆ°á»ng ngủ ở trong rừng, thÆ°á»ng lấy trái cây ăn cho đỡ đói. Lão tiá»n bối bất tất phải quan tâm.
Quái nhân cÆ°á»i nói:
– Thế cà ng hay, ta khá»i phải lo nghÄ© vá» Ä‘iá»u nà y.
Äá»™t nhiên lão để ống tiêu lên môi mà thổi.
Tiếng tiêu lại dáºp dìu nổi lên giữa rừng sâu, âm ba vá»ng tá»›i những nÆ¡i rùng núi xa xăm.
Thượng Quan Kỳ ngồi tÄ©nh tá»a má»™t bên, chà ng nghe tiếng tiêu lúc nà y rất nhá» bé, không hợp khúc Ä‘iệu cung thÆ°Æ¡ng, dÆ°á»ng nhÆ° kêu gá»i tên ngÆ°á»i.
Má»™t lúc sau, lão thu ống tiêu quay lại cÆ°á»i nói:
– NgÆ°á»i Ä‘á»i giả dối nhiá»u quá, kết bạn vá»›i ngÆ°á»i không bằng chÆ¡i vá»›i dã thú còn yên tâm hÆ¡n.
Thượng Quan Kỳ chợt nhá»› ra lão đã dùng ống tiêu gá»i con trăn lá»›n vá» lúc trÆ°á»›c, liá»n há»i:
– Phải chăng tiá»n bối lúc trÆ°á»›c đã gá»i con trăn đến?
Quái nhân đáp:
– Những giống Ä‘iểu, thú, trăn, hổ ở trong rừng núi vùng lân cáºn đây phần lá»›n Ä‘á»u đã quen ta, nhÆ°ng số kết bạn cùng ta thì chÆ°a được mấy. TrÆ°á»›c nay mình ta ở căn gác nà y vô cùng tịch mịch nên thÆ°á»ng thÆ°á»ng dùng tiếng tiêu kêu gá»i chúng lại căn gác để tâm sá»±.
Thượng Quan Kỳ ngó ra má»™t lúc rồi há»i:
– Sao? Tiá»n bối gá»i chúng đến tâm sá»± tháºt Æ°?
Quái nhân cả cÆ°á»i:
– Äúng thế! Äúng thế!
Thượng Quan Kỳ há»i tiếp:
– Giữa ngÆ°á»i và thú nói không hiểu nhau. Không lẽ tiá»n bối nói được tiếng thú?
Quái nhân đáp:
– Äêm nay sáng trăng, nếu bá»n há» không đến đây ăn thua, ta sẽ gá»i những hổ, trăn, vượn, chim bạn bè vá»›i ta vô đây hết cho ngÆ°Æ¡i xem.
Lão ngừng một chút rồi lại nói:
– Tuy những giống váºt nà y hình dạng khó coi, nhÆ°ng chúng Ä‘á»u tháºt thà , không có mÆ°u cÆ¡ lừa dối ta. Chúng giáºn lên chỉ nhe răng, giÆ¡ vuốt, nhìn qua đã biết trong lòng chúng không khoái lạc. So vá»›i loà i ngÆ°á»i miệng thÆ¡n thá»›t mà trong lòng dối trá thì thà rằng cho bá»n cầm thú Ä‘á»™i mÅ© mặc áo và o hay hÆ¡n.
Thượng Quan Kỳ nghĩ thầm:
“Không biết lão nà y đã gặp những việc gì thÆ°Æ¡ng tâm quá đáng mà chán ghét ngÆ°á»i nhÆ° thế?â€.
Chà ng Ä‘ang nghÄ© ngợi chợt nghe tiếng hổ gầm, quái nhân ra chiá»u hoan hỉ nói:
– A ha! Chú Äại hoà ng đã vỠđây rồi! Ná»a năm trÆ°á»›c đây không biết chú Ä‘i đâu, bao nhiêu lần thổi tiêu má»i chú đến mà không thấy chú lại.
Những câu nói nà y tá»±a hồ nói vá»›i Thượng Quan Kỳ mà cÅ©ng là nói cho mình nghe. Thượng Quan Kỳ cảm thấy rằng mình không há»i gì đến thì không tiện, mà há»i xen và o lại cÅ©ng không nên. Chà ng nghÄ© ngợi hồi lâu rồi má»›i há»i:
– Phải chăng Äại hoà ng là tên má»™t con hổ lá»›n?
Quái nhân nhìn Thượng Quan Kỳ toan trả lá»i thì chợt nghe trên không có má»™t tiếng kêu rất to, má»™t con chim khổng lồ cụp cánh lại Ä‘áºu xuống bên ngoà i cá»a sổ.
Thượng Quan Kỳ nhìn ra, con chim Ä‘ang Ä‘áºu trên nóc nhà cao đến hÆ¡n hai thÆ°á»›c, cả kinh tá»± há»i:
“Chim gì mà lá»›n váºy?â€.
Quái nhân Ä‘Æ°a tay ra vẫy, cÆ°á»i nói:
– Bằng huynh! Äã lâu không được gặp.
Con chim khổng lồ thò đầu và o, má» cứng nhÆ° thanh kiếm, mắt sáng nhÆ° sao, đứng và o trÆ°á»›c ngá»±c quái nhân trông ra chiá»u thân máºt lắm.
Thượng Quan Kỳ thấy con chim nà y có vẻ anh hùng khà khái hiên ngang, chà ng chÆ°a từng thấy giống chim nà y bao giá», liá»n há»i:
– Con chim nà y thần tình nhÆ° váºy, trên Ä‘á»i hiếm có, nghe ngÆ°á»i ta nói nó là chim đại bà ng thì phải?
Quái nhân mỉm cÆ°á»i đáp:
– Phải rồi! Phải rồi! Nó không ở núi nà y. Ba năm vá» trÆ°á»›c nó đến đây kết bạn vá»›i ta. Không ngá» cách biệt đã ba năm, hôm nay lại vỠđây thăm ta. Xem thế thì tÃnh tình của Ä‘iểu thú còn hÆ¡n cả loà i ngÆ°á»i.
Thượng Quan Kỳ Ä‘á»™ng tÃnh hiếu kỳ, từ từ Ä‘Æ°a tay lên sá» và o mình con chim khổng lồ, thấy lông bóng bẩy chẳng khác gì sá» và o ngá»c quÃ. Bất giác chà ng lắc mạnh mình chim, quái nhân ôm đầu nó và o lòng há»›n hở.
Äá»™t nhiên tiếng hổ gầm lên nhÆ° phá tan bầu không khà im lặng. Má»™t con hổ lá»›n lông và ng vằn Ä‘en nhảy qua nóc nhà và o đến gần.
Thượng Quan Kỳ thấy con hổ quá lớn, bất giác sợ hãi lẩm bẩm:
“Con hổ nà y to tháºt, Ãt có con nà o to bằngâ€.
Chà ng Ä‘ang nghÄ© ngợi, bá»—ng thấy đại bà ng vá»— cánh má»™t cái, bay vụt lại con hổ. Cánh nó quạt mạnh quá khiến ngÆ°á»i không mở mắt ra được. Bên tai nghe tiếng quái nhân gá»i vang lên:
– Bằng huynh! Bằng huynh! Chú Äại hoà ng nà y cÅ©ng là bạn ta đó.
Giống Ä‘iểu thú tuy có khiếu thông linh, nhÆ°ng chÆ°a hiểu được tiếng ngÆ°á»i, chỉ nghe thấy tiếng Äại bà ng kêu, hổ rống Ä‘iếc tai, gió thổi à o à o là m cho mái ngói rá»›t xuống.
Thượng Quan Kỳ giương mắt nhìn thấy đại bà ng và lão hổ đang đấu nhau.
Äại bà ng xòe hai cánh ra rá»™ng đến chÃn thÆ°á»›c. Lúc nó xoay chuyển, từng cÆ¡n gió nổi lên ầm ầm từ trên không quạt xuống.
Con hổ lá»›n ngẩng đầu lên, mắt mở trừng trừng nhÆ° muốn nhảy lên vồ chim đại bà ng. Miệng gầm lên những tiếng giáºn dữ, vang dá»™i cả má»™t vùng. Äá»™t nhiên chim đại bà ng xếp cánh lại, đâm xuống nhanh nhÆ° chá»›p. Con hổ lá»›n nhảy má»™t cái đã ra xa ngoà i mấy trượng.
Nó chạy tới một nóc nhà khác để tránh chim bằng đánh tới.
Äại bà ng đánh không trúng, tức mình kêu lên má»™t tiếng tháºt dà i, cụp cánh lại nhanh nhÆ° tên bay đánh xuống.
Hổ quay mình lại chồm lên, há miệng to bằng cái cháºu, nhảy lên toan cắn chim bằng.
Quái nhân lá»›n tiếng gá»i liên thanh, nhÆ°ng cả hai con chim bằng và hổ lá»›n là m nhÆ° không nghe tiếng. Má»—i lần hai con đánh nhau má»™t miếng thì bà ng kêu, hổ gầm. Äại bà ng lại xòe cán tung lên không trung cao ngất tầng mây, còn lão hổ nhảy xuống đất, bốn chân vừa chấm đất lại nhảy vá»t lên nóc nhà .
Thượng Quan Kỳ định thần đứng xem, thấy trên lưng lão hổ bị nát một chỗ, máu tươi chảy ra. Giữa lúc hổ há miệng, chim bằng cũng đánh xuống nên hổ bị thương.
Quái nhân gá»i mãi thấy bằng và hổ không hiểu tiếng ngÆ°á»i liá»n Ä‘Æ°a tiêu lên thổi.
Tiếng tiêu dìu dặt nổi lên má»™t khúc vui vẻ mà dÆ°á»ng nhÆ° vẻ ôn hòa có lẫn tiếng gá»i.
Quả nhiên tiếng tiêu vừa nổi lên, chim bằng và lão hổ không đánh nhau nữa.
Chim đại bà ng vá»— cánh bay và o trÆ°á»›c cá»a sổ, lão hổ cÅ©ng đồng thá»i rống lên má»™t tiếng dà i, nhảy đến đứng trÆ°á»›c cá»a sổ.
Quái nhân đột nhiên ngừng thổi tiêu lại, giơ hai tay ra, tay trái vỗ nhẹ và o chim đại bà ng, tay phải xoa đầu hổ, nói:
– Bằng huynh không ngại xa ngà n dáºm, chú Äại hoà ng cÅ©ng hết nghÄ©a địa chủ. Cả hai Ä‘á»u là bạn tốt, đừng đánh nhau nữa.
Äại bà ng rung đôi cánh kêu lên má»™t cái. Lão hổ cÅ©ng gáºt đầu gầm gừ khe khẽ.
Quái nhân cÆ°á»i ha hả quay đầu lại nhìn Thượng Quan Kỳ nói:
– NgÆ°Æ¡i xem các bạn Ä‘iểu thú của ta có phải hÆ¡n ngÆ°á»i không?
Thượng Quan Kỳ do dự một lúc rồi nói:
– Äiá»u đó cÅ©ng không thể nhất định hẳn. Äiểu thú tuy có linh khiếu nhÆ°ng lại không có năng khiếu phân biết hay dỡ, nếu bị ngÆ°á»i...
Bá»—ng thấy đại bà ng rụt đầu lại chui ra ngoà i cá»a sổ. Lão hổ cÅ©ng lùi lại mấy bÆ°á»›c.
Quái nhân thấy đại bà ng và lão hổ nhÆ° váºy thì rất là hoan hỉ. Äến lúc thấy đại bà ng và lão hổ Ä‘á»™t nhiên lui ra thì má»›i sinh nghi, lão lắng tai nghe má»™t lúc rồi nói nhá» vá»›i Thượng Quan Kỳ:
– Lại có ngÆ°á»i đến!
Vừa nói xong, chợt thấy có một điểm đỠthấp thoáng đứng trên nóc nhà trước mặt.
Hồng y thiếu nữ xuất hiện! Äại bà ng, lão hổ Ä‘á»u nhìn và o Hồng y thiếu nữ, dÆ°á»ng nhÆ° để coi chừng hà nh Ä‘á»™ng của nà ng và tá»±a hồ đợi mệnh lệnh của quái nhân.
Thượng Quan Kỳ định thần nhìn ra thấy nà ng nhan sắc tuyệt vá»i, khăn Ä‘á» buá»™c mái tóc bá» xõa sau vai, tay áo xuống đến khuá»·u tay để lá»™ đôi cánh tay trắng nhÆ° ngó sen, mÆ°á»i đầu ngón tay nhÆ° thân bút. Trừ có hai ngón tay cái để không, còn lại Ä‘á»u Ä‘eo nhẫn và ng lóng lánh. Trên cổ trắng muốt Ä‘eo má»™t chuá»—i hình nhÆ° hạt châu, hạt nà o cÅ©ng Ä‘en và lóng lánh. Quần chùng xuống đầu gối để lá»™ cặp đùi sáng bóng, chân váºn đôi già y da hÆ°u. Mặt ngá»c môi son, nhan sắc thêm phần kiá»u diá»…m.
Cứ xem cách ăn mặc của nà ng cÅ©ng đủ biết là ngÆ°á»i Trung Nguyên.
Nà ng thoạt trông thấy chim bằng và lão hổ thì hÆ¡i giáºt mình, nhÆ°ng chỉ thoáng má»™t cái nà ng đã thu lại được vẻ bình tÄ©nh, thong thả Ä‘i vá» phÃa “Tà ng Kinh Lâuâ€.
Quái nhân hai mắt dán và o Hồng y thiếu nữ, dÆ°á»ng nhÆ° lão cÅ©ng có Ä‘iá»u gì nghÄ© ngợi nhÆ°ng tuyệt không nói câu nà o. Hồng y thiếu nữ Ä‘i ra đến đầu nóc nhà rồi không do dá»± chút nà o, nhảy vá»t tá»›i buông mình xuống nóc lầu.
Thượng Quan Kỳ thấy khinh công của nà ng khi nhảy xuống cá»±c kỳ má»m mại thì trong lòng rất khâm phục, nghÄ© thầm:
“Má»›i nhìn thân pháp của nà ng cÅ©ng dÆ° biết khinh công nà ng hÆ¡n mình rất nhiá»uâ€.
Bá»—ng thấy lão hổ ngồi trÆ°á»›c cá»a sổ khẽ kêu lên má»™t tiếng, nhảy má»™t cái nhÆ° sao đổi ngôi.
Hồng y thiếu nữ dÆ°á»ng nhÆ° đã có Ä‘á» phòng. Hổ vừa nhảy đến nÆ¡i thì nà ng cÅ©ng đã nhảy vá»t lên không cao đến hÆ¡n hai trượng. Mình còn Ä‘ang lÆ¡ lá»ng nà ng đã chuyển thân đến má»™t cá»a sổ khác.
Con hổ vồ không trúng, tức giáºn nhảy xổ theo nà ng.
Hồng y thiếu nữ cá» Ä‘á»™ng nhanh hÆ¡n nhiá»u. Tấm thân má»m mại loáng má»™t cái đã nhảy và o trong nhà .
Thượng Quan Kỳ hốt hoảng váºn Ä‘á»™ng chân khà đứng lên, nhảy ra cản Ä‘Æ°á»ng.
Thiếu nữ quát lên:
– Äứng lại!
Hồng y thiếu nữ né mình sang bên, tránh chá»— cá»a sổ, đứng tá»±a lÆ°ng và o vách. Mắt nà ng sáng nhÆ° sao nhìn Thượng Quan Kỳ, chÆ°a mở miệng nói câu gì, nét mặt vẫn giữ vẻ bình tÄ©nh cÅ©ng không ra chiá»u phẩn ná»™. Vẻ bình tÄ©nh của nà ng khiến cho Thượng Quan Kỳ phải ngạc nhiên. TrÆ°á»›c cục diện khẩn trÆ°Æ¡ng đầy vẻ thần bÃ, Thượng Quan Kỳ không biết xá» trà ra sao, nhìn nà ng trân trân má»™t lúc rồi há»i:
– Nà ng có hiểu tiếng Hán không?
Hồng y nữ Ä‘Æ°a mắt nhìn căn gác má»™t lượt rồi má»›i đáp lại ra ngoà i câu há»i:
– Trong căn gác nà y chỉ có hai ngÆ°á»i thôi chứ?
Không những nà ng nói được tiếng Hán, mà giá»ng nói lại thanh tao uyển chuyển, câu nói trôi chảy thông thuáºn, không có chá»— nà o ngượng nghịu.
Thượng Quan Kỳ chưa kịp đáp lại thì quái nhân đã chống tay xuống sà n nhảy lại.
Trong lúc thân mình rÆ¡i xuống, lão chuyển mình giáp lÆ°ng và o cá»a sổ cháºn Ä‘Æ°á»ng ra, rồi lạnh lùng há»i nà ng:
– Có phải ngÆ°Æ¡i là đệ tá» của phái Máºt Tông?
Hồng y nữ thản nhiên cÆ°á»i đáp:
– Phái Máºt Tông Ãt khi thu nháºn nữ đệ tá». Ta tuy ở biên cÆ°Æ¡ng đến đây nhÆ°ng không phải là đệ tá» phái Máºt Tông.
Quái nhân cÆ°á»i lạt nói:
– Bất luáºn ngÆ°Æ¡i là đệ tá» phái Máºt Tông hay ở biên cÆ°Æ¡ng đến đây, nhÆ°ng ngÆ°Æ¡i có tham dá»± và o cuá»™c đấu võ nà y hay không?
Lão ngừng một lát, rồi nhìn thẳng và o mặt thiếu nữ nói tiếp:
– Ngươi đã và o căn gác nà y thì đừng hòng yên là nh mà ra.
Hồng y nữ mỉm cÆ°á»i nói:
– Äến ca ca ta còn không giữ ná»—i được ta. Việc gì đến ngÆ°Æ¡i mà ngÆ°Æ¡i giữ ta.
Câu nà ng nói chẳng khác gì trẻ con, khiến cho Thượng Quan Kỳ bất giác phải báºt cÆ°á»i. Chà ng nói:
– Äã Ä‘Ã nh chúng ta không can thiệp và o việc của ngÆ°Æ¡i nhÆ°ng ngÆ°Æ¡i lại chui và o nÆ¡i bà máºt của chúng tạ..
Hồng y nữ lại đưa mắt lạnh lùng nhìn chà ng nói:
– Bá»n ngÆ°á»i Hán các ngÆ°Æ¡i “nam nữ thụ thụ bất thânâ€. NgÆ°Æ¡i là m gì mà cứ tìm cÆ¡ há»™i để nói chuyện vá»›i ta?
Mấy câu nói của nà ng tuy rất buồn cÆ°á»i nhÆ°ng vẻ mặt rất trang nghiêm.
Thượng Quan Kỳ nÆ¡m ná»›p lùi lại hai bÆ°á»›c. Chà ng tá»± há»i:
“Chẳng lẽ tại ta chú ý đến nhan sắc của nà ng chăng?â€. Hồng y nữ thấy chà ng nhảy lùi lại thì nghênh ngang đắc ý nói:
– Ở chá»— ta, chỉ trừ là ngÆ°á»i trong há», còn kẻ nà o mạo phạm đến ta là láºp tức bị xá» tá».
Nà ng dừng lại một lát rồi tựa hồ rồi biết câu nói mình chưa hết ý, bèn nói tiếp:
– NhÆ°ng tháng nà y tá»›i đêm trăng tròn là lể tiết A Lạp Chân Thân, bá»n há» có thể tùy ý má»i ta nhảy múa.
Quái nhân đột nhiên giơ chưởng lên lạnh lùng nói:
– Lão phu mÆ°á»i mấy năm nay chÆ°a giết ai, hôm nay bất đắc dÄ© mà phải phạm sát giá»›i.
Hồng y nữ tuyệt không lá»™ vẽ gì sợ hải, mỉm cÆ°á»i há»i:
– Ngươi dám giết ta ư?
Rồi nà ng bÆ°á»›c ra gần cá»a sổ. Quái nhân lạnh lùng nói:
– Ngươi bảo ta không dám?
NhÆ°ng lão thấy mặt nà ng tÆ°Æ¡i nhÆ° đóa hoa phù dung, không khá»i giáºt mình nghÄ© thầm :
“Con bé nà y tuy ăn mặc có vẻ khác lạ, nhưng vẻ mặt lại rất tự nhiên.
Ả tin chắc rằng ta không giết ả nên không phòng bị gì cảâ€. Trong lúc Ä‘á»™t ngá»™t, lão không có chú ý. Chưởng đã giÆ¡ lên rồi đánh ra không được, thu vá» cÅ©ng không tiện.
Khi nà ng đến gần cá»a sổ, lão má»›i quát lá»›n:
– Äứng lại!
Bá»—ng thấy chim bằng cùng lão hổ cùng kêu lên, má»™t cầm má»™t thú đứng chắn trÆ°á»›c cá»a sổ.
Hồng y nữ há»i:
– Ngươi định giết ta chăng?
Lão quái nhân trầm ngâm một lúc rồi đáp:
– Ta chỉ cần ngÆ°Æ¡i đừng Ä‘em việc bà máºt ở đây tiết lá»™ vá»›i ai thì ta sẽ để mi ra khá»i căn gác nà y.
Hồng y nữ Ä‘á»™t nhiên vẻ mặt rất là kỳ dị. Mắt nà ng không ngá»›t hết nhìn Thượng Quan Kỳ lại nhìn quái nhân, dÆ°á»ng nhÆ° trong lòng nà ng Ä‘ang báºn suy nghÄ© má»™t việc gì rất nan giải. Lúc sau nà ng lạnh lùng nói:
– Các ngươi không muốn ta đem việc nà y tố cáo với ai thì chắc là cừu địch với ca ca ta!
Quái nhân lạnh lùng nói:
– Nếu ta là kẻ địch các ngÆ°Æ¡i thì có lý nà o lại cho ngÆ°Æ¡i ra khá»i nÆ¡i nà y má»™t cách dá»… dà ng vá»›i Ä‘iá»u kiện là ngÆ°Æ¡i không Ä‘em Ä‘iá»u bà máºt tiết lá»™ cùng ai. Chúng ta không thù ai và cÅ©ng không giúp đỡ cho ai. NhÆ°ng nếu nà ng Ä‘em chuyện ở đây mà nói vá»›i kẻ khác thì lá»i hứa của lão phu nhất định không thế nữa.
Hồng y nữ suy nghĩ một lát rồi nói:
– Äược rồi! Ta nói sao đúng váºy. Chỉ có bá»n ngÆ°á»i Hán các ngÆ°Æ¡i là giảo quyệt.
Nói lá»i rồi lại ăn lá»i được ngay.
Thượng Quan Kỳ nói:
– Bá»n ta là nhân sỉ ở Trung Nguyên, lá»i nói đáng giá ngà n và ng, quyết không thay đổi. Chỉ có bá»n ngÆ°á»i ở biên cÆ°Æ¡ng là lá»i nói không nhất định.
Hồng y nữ hơi biến sắc, nhìn chằm chặp Thượng Quan Kỳ lạnh lùng nói:
– NgÆ°Æ¡i là hạng ngÆ°á»i gì mà chỉ muốn lá»i qua tiếng lại vá»›i ta. Sao mà không biết hổ?
Thượng Quan Kỳ bị nà ng mắng tức giáºn run lên, mặt Ä‘á» nhÆ° gấc, không có cách nà o biện bạch được tức quá thở lên hồng há»™c, quay mặt sang nÆ¡i khác.
Hồng y nữ nhìn quái nhân mỉm cÆ°á»i nhắc lại:
– Äược rồi! Äã hứa vá»›i nhau nhÆ° thế là xong, ta không tiết lá»™ bà máºt trong căn gác nà y của các ngÆ°Æ¡i. NhÆ°ng giả tá»· mà bị ngÆ°á»i khác phát giác ra thì đừng có trách ta.
Nói xong vịn tay và o cá»a sổ chui ra ngoà i. Bà n chân nhá» nhắn đặt lên thanh cá»a sổ nhảy má»™t cái, ngÆ°á»i đã bắn sang nóc nhà trÆ°á»›c mặt.
Quái nhân nhìn theo bóng nà ng bay đi tựa con gió, thấp thoáng mấy lần đã không thấy đâu nữa. Quái nhân khen thầm và nghĩ bụng:
“Cô gái nà y tuy ở Tây Tạng đến nhÆ°ng xem ra võ công nà ng không phải là của phái Máºt Tôngâ€. Thượng Quan Kỳ bị cô gái mắng cho má»™t cháºp mặt vẫn còn Ä‘á» bừng, lẳng lặng không nói gì từ từ ngồi xuống.
Quái nhân lại quay ra cùng đại bà ng, lão hổ thân máºt má»™t lúc nữa rồi quay lại há»i Thượng Quan Kỳ:
– Tại sao ngươi có dáng không vui?
Hai ngÆ°á»i tuy tình tháºt là thầy trò nhÆ°ng bá» ngoà i lại không nháºn tiếng sÆ° đồ.
Thượng Quan Kỳ chÆ°a há» gá»i lão má»™t tiếng “sÆ° phụ†nà o mà lão quái nhân cÅ©ng không há» gá»i Thượng Quan Kỳ hai tiếng “đồ nhiâ€. Cho nên lúc nói chuyện vá»›i nhau không giữ cấp báºc, có lúc nhÆ° bạn hữu, có lúc chỉ giữ nhÆ° ngÆ°á»i lá»›n tuổi và kẻ Ãt tuổi mà thôi.
Thượng Quan Kỳ nghiêng mình đáp cá»™c lốc mà không và o câu há»i:
– Chưa!
Quái nhân cÆ°á»i khanh khách nói:
– NgÆ°Æ¡i bị Hồng y cô nÆ°Æ¡ng mắng cho nên bây giá» giáºn lắm phải không?
Thượng Quan Kỳ bị lão nói toạc tâm sá»± mình ra chà ng không có lý gì phủ nháºn, chỉ mỉm cÆ°á»i.
Quái nhân nói:
– Dù bị cô bé đó mắng cho mấy câu cÅ©ng chẳng can gì. Chúng ta Ä‘Æ°á»ng Ä‘Æ°á»ng má»™t đấng nam tá», báºc trượng phu không lẽ lại Ä‘i cãi vã vá»›i má»™t ngÆ°á»i con gái.
Nói đến đây mặt lão Ä‘á»™t nhiên biến sắc, ra vẻ cá»±c kỳ nghiêm trá»ng, thở dà i má»™t tiếng rồi há»i Thượng Quan Kỳ:
– Ngươi xem cô gái nà y độ bao nhiêu tuổi?
Thượng Quan Kỳ nói:
– Vãn sinh chÆ°a nhìn kỹ ả, má»›i trông qua thì ả Æ°á»›c chừng mÆ°á»i bảy, mÆ°á»i tám tuổi.
Quái nhân nói:
– Äại nhi năm nay cÅ©ng mÆ°á»i bảy tuổi.
hết: Hồi 6, xem tiếp: Hồi 7